khieman
12-21-2015, 11:33 PM
.
Nhân ngày 27/7,
truyện trò với một người dưới...âm phủ !
Người này, tuy không có danh hiệu “anh hùng” ,”thương binh” hay “liệt sỹ” gì nhưng cũng có quá nhiều danh hiệu của đảng-nhà nước này : Giải thưởng Hồ Chí Minh, Ủy viên chấp hành Hội Nhà Văn, đại biểu Quốc Hội (hình như 2 khóa liền thì phải).
Ông là nhà thơ Chế Lan Viên nổi tiếng với Đảng bởi các bài viết “đánh chết tươi” lũ Nhân Văn và “thơ ca ngợi Bác Hồ” …. Tuy nhiên,,lúc cuối đời , khi vào sinh sống ở thành phố Sai-gòn , ông đã “suy thoái” khá nhiều trong cái đầu và con tim , để lại hàng loạt bài thơ “phản tỉnh” như “Bánh vẽ” ,”Ai? Tôi?”…”Trừ đi!”…
Cũng như Nguyễn Khải với “Đi tìm cái tôi đã mất”, Nguyễn Minh Châu với “Lời ai điếu cho một nền văn học minh họa” , tôi chắc rằng :nếu còn sống, các ông thấy được khó mà lên được “thiên đường” mà ông Tổng Trọng của các ông đã hứa rằng “đến cuối thế kỷ này cũng chưa chắc có !”
Vậy thì chắc chắn là , ông giờ đang nằm yên ở…Địa ngục và không bị Diêm Vương bỏ vào vạc dầu do có thành tích “phản tỉnh lúc cuối đời”
http://4.bp.blogspot.com/-I7SBjfeaAiE/U9c3qjd8McI/AAAAAAAABTQ/GcB7_Dn-oUE/s1600/chelanvien.jpg (http://4.bp.blogspot.com/-I7SBjfeaAiE/U9c3qjd8McI/AAAAAAAABTQ/GcB7_Dn-oUE/s1600/chelanvien.jpg)
Người dưới âm phủ tác giả của "Tôi? Ai?"
Bởi dzậy , nhân ngày 27 tháng 7 , thay vì khóc thương cho hàng triệu con nguời, cho hàng 100 bạn bè tôi bị “chết oan”trong 4 cuộc chiến tranh vừa qua , tôi nhớ tới bài thơ viết về thương binh liệt sỹ nổi bật nhất của ông mà tôi còn ghi nhớ để báo cáo với ông về những điều ray rứt của ông trong vai trò một “kỹ sư tâm hồn” đã lao vào tội lỗi khi người thương binh sống sót hỏi ông thì ông chỉ biết “…ú…ớ “.. . nhận tội là ông, ông đã chỉ biết cả đời làm thơ” động viên họ xung phong” !;
Nhưng VÌ ĐÂU MÀ CÁC ÔNG (và cả tôi nữa) MẮC VÀO CÁI TỘI TẦY TRỜI ĐÓ ? Thì…ông chưa có điều kiện như vụ Tầu hạ đặt giàn khoan HD 981.., để ông dám nói ra …
Hôm nay đây ,, đã có nhiều bài thơ ray rứt về số phận những con người Việt Nam bị đẩy vào các cuộc chém giết vì “chủ nghĩa quốc tế vô sản” . Tôi có sáng kiến : gửi tới nơi ông đang chết hoặc cho những nhà thơ đại hèn, trùm nói láo, nói phét ngợi ca để kiếm cơm những điều đáng viết, đáng nói hơn rất nhiều lần cái vụ “2.000 người xuống núi” chỉ còn lại 30 của ông nhiều . Có khôn thiêng, dưới ấy ông lại hứng cảm sáng tác một vài bài thơ nói về những đề tài nóng sôt,, ray rứt nhưng cực kỳ hiện đại hôm nay…
Trước khi vào đề , mong các bạn trẻ ,các bạn già mới làm quen với Internet hãy đọc lại bài thơ cực kỳ “tự diễn biến” của nhà thơ họ Chế đảng viên đảng cộng sản VN ! ..
Ai? Tôi!
Chế Lan Viên (1987)
Mậu Thân 2.000 người xuống đồng bằng
Chỉ một đêm, còn sống có 30
Ai chịu trách nhiệm về cái chết 2.000 người đó?
Tôi!
Tôi - người viết những câu thơ cổ võ
Ca tụng người không tiếc mạng mình
trong mọi cuộc xung phong.
Một trong ba mươi người kia ở mặt trận về sau mười năm
Ngồi bán quán bên đường nuôi đàn con nhỏ
Quán treo huân chương đầy, mọi cỡ,
Chả huân chương nào nuôi được người lính cũ!
Ai chịu trách nhiệm vậy?
Lại chính là tôi!
Người lính cần một câu thơ giải đáp về đời,
Tôi ú ớ.
Người ấy nhắc những câu thơ tôi làm người ấy xung phong
Mà tôi xấu hổ.
Tôi chưa có câu thơ nào hôm nay
Giúp người ấy nuôi đàn con nhỏ
Giữa buồn tủi chua cay vẫn có thể cười …
Và đây: những gợi ý đề tài cho ông và cho các nhà thơ còn sống hãy cầm bút để làm nên những tác phẩm “xứng tầm thời đại” mà đảng các ông vẫn mỏi mắt mong chờ !
Hãy viết về :
1-Cuộc chiến tranh bị “giấu kín”, bị cố tình bỏ quên chống Tầu xâm lược, cuối cùng cũng đã được phanh phui do chính những người lính của F360 ,buộc các nhà đương cục phải đứng ra gặp gỡ những người còn sót lại của một đơn vị đã bị ..xóa sổ, mất hết tư liệu, giấy tờ , để xác minh ai là ai ? aichết ? ai còn? Một con số ước tính đã được chính thức đưa lên trên báo đài là “trên 1700 người ! Và một cuộc kỷ niệm đốt nến trên Nghĩa trang Vị Xuyên đã được….lần đầu công khai tổ chức nhưng chẳng có một đại diện nào, ”ông to” nào của đảng-chính phủ các ông ấy có mặt để khỏi phải…phát biểu….lỡ động lòng ông bạn-kẻ thù thi….ăn thêm một bài học nữa là cái…sợ nhất !
2-Số phận những “liệt sỹ anh hùng” trong chiến tranh giải phóng giai cấp” càng đi sâu, càng áp dụng các phương pháp khoa học như ADN càng lộ ra nhiều vấn đề :
a/những con số người có chồng, con, cha, anh,chết khắp các nơi từ trong nước tới các nước bạn Lào, Căm,… mong được điều tra,, tìm kiếm xét nghiệm xương cốt càng tăng vọt đến không ngờ !(Chỉ riêng Hải Dương đã có con số 70.000) ! Thủ tướng đành mở lòng rút ngân sách cho thêm 500 tỷ để thiết lập 3 trung tâm xét nghiệm ADN mà thế giới cái chuyện này người ta đã lo ngay từ khi đeo cái thẻ bài (plaque) có số hiệu, tên tuổi đơn vị, nhóm máu…đề phòng khi người chiến sỹ bị chết không toàn thây từ khuya rồi !
b-/ Ngay khi đã khai quật những nắm xương khô, có khi không đầu, không tay chân, thậm chí có đến 4, 5 xương ống chân…thì ai dám bảo đảm đó là của một người ? chứ chưa nói đến người đó là người nào? Để biết được nơi ở của gia đình họ mà xin mẫu đối chiếu ? Chưa kể thời gian, khí hậu ,các thứ vi khuẩn… đã làm các gène ADN đã biến đổi không còn tính chính xác nữa (Tuyên bố trên VTV1 đêm 26/7/2014 của vị g/s t/s ?? phụ trách trung tâm xét nghiệm ADN)
Tóm lại đây vẫn chỉ là một động tác “giải quyết tư tưởng “ chẳng khác mấy việc xây nghĩa trang với hàng trăm bia mộ giả mà thôi! Giá mà : Những chiến sỹ ra trận đều được nhà nước không chỉ coi như những kẻ “một ra đi là không trở về!” ,”da ngựa bọc thây lòng này vẫn vui!” hoặc như bà mẹ xã Đông Lỗ (Ứng Hòa Hà Đông) có 2 con đã bị đi B hai năm khi được hỏi thăm : ''Có nhận được thư từ tin tức gì không?” Bà đã trả lời khô không khốc :”Ui giào ôi ! Chắc chết mất xác rồi chứ còn đâu mà thư với từ!”
Cái chết “nhẹ như lông hồng”như thế liệu có phải là tâm thức của người Việt Nam ngàn đời ? Hay là vì đâu ? Vì ai? Mà cái chết trở nên định mệnh phũ phàng chỉ dành cho cái đất nước Việt Nam không được may mắn như các nước thuộc địa khác ở khắp thế giới, họ vẫn giành được Độc Lập mà chẳng phải chém giết ai , chém giết nhau lần nào ! Đề tài hay quá để đi sâu cho mỗi con người văn nghệ có lương tâm phải không các nhà văn nhà thơ còn sống cũng như…đã chết !?
3- Kể từ khi chuyển giao thế hệ cho các ông bà cộng sản trẻ , thì từ các quan xã , quan huyện , quan tỉnh, tới quan trung ương , các thương binh, liệt sỹ, gia đình cách mạng, bà mẹ anh hùng đối với họ chỉ là một đống phức tạp, nhất là các ông bà cộng sản giờ thứ 36 , sinh ra và lớn lên ở miền …ông Thiệu , thậm chí còn có hận thù với cộng sản, nay vớ được cái quyền “quản lý” ruộng đất mà hiến pháp quy định là “ sở hữu toàn dân”... Thế là kệ mẹ mày là thương binh, kệ cha mày có bố, có chồng liệt sỹ, tao cứ cưỡng chế phá nhà, đòi đất để…”quy hoạch” và để…”bán” để đỡ mất công mọi người đọc, xin gửi 3 trong hàng trăm đường link có trên Internet về các vụ “đời đời nhớ ơn thương binh liệt sỹ” sau đây:
https://www.youtube.com/watch?v=vRsEl5_jUbk
_http://to-hai.blogspot.com/2014/07/nhat-ky-mo-lan-thu-105-nhan-ngay-277.html
Nhân ngày 27/7,
truyện trò với một người dưới...âm phủ !
Người này, tuy không có danh hiệu “anh hùng” ,”thương binh” hay “liệt sỹ” gì nhưng cũng có quá nhiều danh hiệu của đảng-nhà nước này : Giải thưởng Hồ Chí Minh, Ủy viên chấp hành Hội Nhà Văn, đại biểu Quốc Hội (hình như 2 khóa liền thì phải).
Ông là nhà thơ Chế Lan Viên nổi tiếng với Đảng bởi các bài viết “đánh chết tươi” lũ Nhân Văn và “thơ ca ngợi Bác Hồ” …. Tuy nhiên,,lúc cuối đời , khi vào sinh sống ở thành phố Sai-gòn , ông đã “suy thoái” khá nhiều trong cái đầu và con tim , để lại hàng loạt bài thơ “phản tỉnh” như “Bánh vẽ” ,”Ai? Tôi?”…”Trừ đi!”…
Cũng như Nguyễn Khải với “Đi tìm cái tôi đã mất”, Nguyễn Minh Châu với “Lời ai điếu cho một nền văn học minh họa” , tôi chắc rằng :nếu còn sống, các ông thấy được khó mà lên được “thiên đường” mà ông Tổng Trọng của các ông đã hứa rằng “đến cuối thế kỷ này cũng chưa chắc có !”
Vậy thì chắc chắn là , ông giờ đang nằm yên ở…Địa ngục và không bị Diêm Vương bỏ vào vạc dầu do có thành tích “phản tỉnh lúc cuối đời”
http://4.bp.blogspot.com/-I7SBjfeaAiE/U9c3qjd8McI/AAAAAAAABTQ/GcB7_Dn-oUE/s1600/chelanvien.jpg (http://4.bp.blogspot.com/-I7SBjfeaAiE/U9c3qjd8McI/AAAAAAAABTQ/GcB7_Dn-oUE/s1600/chelanvien.jpg)
Người dưới âm phủ tác giả của "Tôi? Ai?"
Bởi dzậy , nhân ngày 27 tháng 7 , thay vì khóc thương cho hàng triệu con nguời, cho hàng 100 bạn bè tôi bị “chết oan”trong 4 cuộc chiến tranh vừa qua , tôi nhớ tới bài thơ viết về thương binh liệt sỹ nổi bật nhất của ông mà tôi còn ghi nhớ để báo cáo với ông về những điều ray rứt của ông trong vai trò một “kỹ sư tâm hồn” đã lao vào tội lỗi khi người thương binh sống sót hỏi ông thì ông chỉ biết “…ú…ớ “.. . nhận tội là ông, ông đã chỉ biết cả đời làm thơ” động viên họ xung phong” !;
Nhưng VÌ ĐÂU MÀ CÁC ÔNG (và cả tôi nữa) MẮC VÀO CÁI TỘI TẦY TRỜI ĐÓ ? Thì…ông chưa có điều kiện như vụ Tầu hạ đặt giàn khoan HD 981.., để ông dám nói ra …
Hôm nay đây ,, đã có nhiều bài thơ ray rứt về số phận những con người Việt Nam bị đẩy vào các cuộc chém giết vì “chủ nghĩa quốc tế vô sản” . Tôi có sáng kiến : gửi tới nơi ông đang chết hoặc cho những nhà thơ đại hèn, trùm nói láo, nói phét ngợi ca để kiếm cơm những điều đáng viết, đáng nói hơn rất nhiều lần cái vụ “2.000 người xuống núi” chỉ còn lại 30 của ông nhiều . Có khôn thiêng, dưới ấy ông lại hứng cảm sáng tác một vài bài thơ nói về những đề tài nóng sôt,, ray rứt nhưng cực kỳ hiện đại hôm nay…
Trước khi vào đề , mong các bạn trẻ ,các bạn già mới làm quen với Internet hãy đọc lại bài thơ cực kỳ “tự diễn biến” của nhà thơ họ Chế đảng viên đảng cộng sản VN ! ..
Ai? Tôi!
Chế Lan Viên (1987)
Mậu Thân 2.000 người xuống đồng bằng
Chỉ một đêm, còn sống có 30
Ai chịu trách nhiệm về cái chết 2.000 người đó?
Tôi!
Tôi - người viết những câu thơ cổ võ
Ca tụng người không tiếc mạng mình
trong mọi cuộc xung phong.
Một trong ba mươi người kia ở mặt trận về sau mười năm
Ngồi bán quán bên đường nuôi đàn con nhỏ
Quán treo huân chương đầy, mọi cỡ,
Chả huân chương nào nuôi được người lính cũ!
Ai chịu trách nhiệm vậy?
Lại chính là tôi!
Người lính cần một câu thơ giải đáp về đời,
Tôi ú ớ.
Người ấy nhắc những câu thơ tôi làm người ấy xung phong
Mà tôi xấu hổ.
Tôi chưa có câu thơ nào hôm nay
Giúp người ấy nuôi đàn con nhỏ
Giữa buồn tủi chua cay vẫn có thể cười …
Và đây: những gợi ý đề tài cho ông và cho các nhà thơ còn sống hãy cầm bút để làm nên những tác phẩm “xứng tầm thời đại” mà đảng các ông vẫn mỏi mắt mong chờ !
Hãy viết về :
1-Cuộc chiến tranh bị “giấu kín”, bị cố tình bỏ quên chống Tầu xâm lược, cuối cùng cũng đã được phanh phui do chính những người lính của F360 ,buộc các nhà đương cục phải đứng ra gặp gỡ những người còn sót lại của một đơn vị đã bị ..xóa sổ, mất hết tư liệu, giấy tờ , để xác minh ai là ai ? aichết ? ai còn? Một con số ước tính đã được chính thức đưa lên trên báo đài là “trên 1700 người ! Và một cuộc kỷ niệm đốt nến trên Nghĩa trang Vị Xuyên đã được….lần đầu công khai tổ chức nhưng chẳng có một đại diện nào, ”ông to” nào của đảng-chính phủ các ông ấy có mặt để khỏi phải…phát biểu….lỡ động lòng ông bạn-kẻ thù thi….ăn thêm một bài học nữa là cái…sợ nhất !
2-Số phận những “liệt sỹ anh hùng” trong chiến tranh giải phóng giai cấp” càng đi sâu, càng áp dụng các phương pháp khoa học như ADN càng lộ ra nhiều vấn đề :
a/những con số người có chồng, con, cha, anh,chết khắp các nơi từ trong nước tới các nước bạn Lào, Căm,… mong được điều tra,, tìm kiếm xét nghiệm xương cốt càng tăng vọt đến không ngờ !(Chỉ riêng Hải Dương đã có con số 70.000) ! Thủ tướng đành mở lòng rút ngân sách cho thêm 500 tỷ để thiết lập 3 trung tâm xét nghiệm ADN mà thế giới cái chuyện này người ta đã lo ngay từ khi đeo cái thẻ bài (plaque) có số hiệu, tên tuổi đơn vị, nhóm máu…đề phòng khi người chiến sỹ bị chết không toàn thây từ khuya rồi !
b-/ Ngay khi đã khai quật những nắm xương khô, có khi không đầu, không tay chân, thậm chí có đến 4, 5 xương ống chân…thì ai dám bảo đảm đó là của một người ? chứ chưa nói đến người đó là người nào? Để biết được nơi ở của gia đình họ mà xin mẫu đối chiếu ? Chưa kể thời gian, khí hậu ,các thứ vi khuẩn… đã làm các gène ADN đã biến đổi không còn tính chính xác nữa (Tuyên bố trên VTV1 đêm 26/7/2014 của vị g/s t/s ?? phụ trách trung tâm xét nghiệm ADN)
Tóm lại đây vẫn chỉ là một động tác “giải quyết tư tưởng “ chẳng khác mấy việc xây nghĩa trang với hàng trăm bia mộ giả mà thôi! Giá mà : Những chiến sỹ ra trận đều được nhà nước không chỉ coi như những kẻ “một ra đi là không trở về!” ,”da ngựa bọc thây lòng này vẫn vui!” hoặc như bà mẹ xã Đông Lỗ (Ứng Hòa Hà Đông) có 2 con đã bị đi B hai năm khi được hỏi thăm : ''Có nhận được thư từ tin tức gì không?” Bà đã trả lời khô không khốc :”Ui giào ôi ! Chắc chết mất xác rồi chứ còn đâu mà thư với từ!”
Cái chết “nhẹ như lông hồng”như thế liệu có phải là tâm thức của người Việt Nam ngàn đời ? Hay là vì đâu ? Vì ai? Mà cái chết trở nên định mệnh phũ phàng chỉ dành cho cái đất nước Việt Nam không được may mắn như các nước thuộc địa khác ở khắp thế giới, họ vẫn giành được Độc Lập mà chẳng phải chém giết ai , chém giết nhau lần nào ! Đề tài hay quá để đi sâu cho mỗi con người văn nghệ có lương tâm phải không các nhà văn nhà thơ còn sống cũng như…đã chết !?
3- Kể từ khi chuyển giao thế hệ cho các ông bà cộng sản trẻ , thì từ các quan xã , quan huyện , quan tỉnh, tới quan trung ương , các thương binh, liệt sỹ, gia đình cách mạng, bà mẹ anh hùng đối với họ chỉ là một đống phức tạp, nhất là các ông bà cộng sản giờ thứ 36 , sinh ra và lớn lên ở miền …ông Thiệu , thậm chí còn có hận thù với cộng sản, nay vớ được cái quyền “quản lý” ruộng đất mà hiến pháp quy định là “ sở hữu toàn dân”... Thế là kệ mẹ mày là thương binh, kệ cha mày có bố, có chồng liệt sỹ, tao cứ cưỡng chế phá nhà, đòi đất để…”quy hoạch” và để…”bán” để đỡ mất công mọi người đọc, xin gửi 3 trong hàng trăm đường link có trên Internet về các vụ “đời đời nhớ ơn thương binh liệt sỹ” sau đây:
https://www.youtube.com/watch?v=vRsEl5_jUbk
_http://to-hai.blogspot.com/2014/07/nhat-ky-mo-lan-thu-105-nhan-ngay-277.html