gioidinhhue
10-06-2010, 03:00 AM
"Các ngươi thưá»ng tá»± giữ gìn lá»i nói, đừng nói lá»i vô nghÄ©a, nên nói hợp thá»i hợp pháp, những lá»i nói ngoà i việc lợi Ãch cho ngưá»i, dù là nói chÆ¡i cÅ©ng không nên nói. "
Thuở xưa tại Kinh đô Ba La Nại có má»™t ngưá»i hai chân bại xuá»™i, nhưng anh ta có tà i búng sạn tháºt giá»i. Do đó, những trẻ em trong thà nh thưá»ng đẩy xe chở anh ta ra ngoà i cá»a thà nh, để anh dưới gốc cây biểu anh lấy sạn búng lá cây thà nh hình thú nà y thú ná» chÆ¡i, rồi cho anh tiá»n.
Má»™t hôm, đức Vua ngá»± chÆ¡i vưá»n thượng uyển Ä‘i ngang qua chá»— ấy, những đứa trẻ kinh sợ bá» chạy chỉ còn anh què ở lại. Ðức Vua trông thấy bừa bãi dưới đất những lá cây lá»§ng lá»— có hình thú rất ngá»™ nghÄ©nh má»›i phán há»i quan hầu cáºn. Quan ấy biết rõ, má»›i tâu qua má»i lẽ.
Ðức Vua đòi anh què đến hầu rồi phán:
- Nà y gã kia! Trẫm có má»™t vị quân sư, có táºt ham nói, khi trẫm muốn nói Ä‘iá»u chi, thì quân sư cướp lá»i nói hết, Trẫm không nói gì được. Ngươi có phương kế chi là m cho ông không nói nhiá»u được không?
- Tâu Hoà ng thượng! Nếu có và i cân phân dê, hạ thần có phương kế là m được.
Ðức vua truyá»n Ä‘em anh què vá» triá»u, để anh ngồi má»™t bên ngai, sau má»™t tấm mà n có khoét má»™t lá»— và để gần anh má»™t cân phân dê khô. Ðoạn, Ngà i há»™i triá»u thần bà n luáºn việc nước.
Vị quân sư quen táºt cướp cả lá»i nói cá»§a má»i ngưá»i. Khi ông há miệng thì bị anh què dò theo lá»— rèm búng má»™t viên phân dê khô và o miệng. Nhưng vì ham nói quá, ông nuốt riết viên phân dê để nói nữa.
Ðến chừng Ðức vua trông thấy anh què đã búng hết cân phân, Ngà i má»›i bảo Quân sư:
- Nà y Quân sư! Vì táºt ham nói, nên khanh nuốt hết má»™t cân phân dê khô mà vẫn chưa biết mình. Dạ dà y cá»§a khanh không thể tiêu hóa được cân phân ấy, váºy khanh vá» nên uống thuốc xổ Ä‘i! Quân sư cả thẹn ra vá». Từ ấy không còn nói nhiá»u nữa.
Ðức vua má»›i phán:
- Nhá» ngưá»i bại nà y, mà lá»— tai cá»§a Trẫm đỡ bá»±c bá»™i.
Sau đó Vua ban cho anh què thâu thuế má»™t là ng rá»™ng lá»›n và i ngà n dân số để sinh sống…
Sau má»™t thá»i gian, có má»™t ngưá»i đến há»c nghá» vá»›i anh bại nói trên. Sau khi há»c rà nh nghá», ngưá»i ấy muốn thá» tà i mình, má»›i suy nghÄ©, nếu mình búng sạn mà nhằm búng thá» và o bò, heo, dê, ngá»—ng cùng gà vịt cá»§a ngưá»i thì sợ bị há» Ä‘á»n, và sợ mình bị phạt.
Má»™t hôm gặp Ðức Pháºt Ðá»™c Giác, anh chà ng bèn nghÄ©: “Nếu ta thá» tà i vá»›i ngưá»i khác, sẽ bị cha mẹ vợ con anh em há» kiện thưa, còn ngưá»i nà y cô độc, là kẻ vô thừa nháºn dầu ta thá» mà có chết cÅ©ng không sao!”.
NghÄ© thế, anh má»›i búng má»™t viên sạn và o lá»— tai Ðức Pháºt Ðá»™c Giác, viên sạn Ä‘i xuyên qua lá»— tai bên nà y thấu qua lá»— tai bên kia, theo như ngưá»i thưá»ng phải chết tại chá»—, nhưng Ðức Pháºt Ðá»™c Giác dùng thuyá»n định vỠđến tư thất má»›i nháºp diệt.
Anh ta tìm đến tư thất cá»§a Ngà i để xem thá» kết quả, thấy tÃnh đồ báºn lo há»a táng và than khóc, anh má»›i khoe:
- Mấy ngưá»i biết không? Ngà i mà chết đấy là do tà i búng sạn cá»§a tôi!
Tưởng khoe như váºy ngưá»i ta khen mình, nà o ngá» tÃnh đồ tức mình lôi anh ta ra đánh chết. Vì tá»™i giết chết Ðức Pháºt, anh ta bị xa và o địa ngục A Tì…
Thông Kha
Thuở xưa tại Kinh đô Ba La Nại có má»™t ngưá»i hai chân bại xuá»™i, nhưng anh ta có tà i búng sạn tháºt giá»i. Do đó, những trẻ em trong thà nh thưá»ng đẩy xe chở anh ta ra ngoà i cá»a thà nh, để anh dưới gốc cây biểu anh lấy sạn búng lá cây thà nh hình thú nà y thú ná» chÆ¡i, rồi cho anh tiá»n.
Má»™t hôm, đức Vua ngá»± chÆ¡i vưá»n thượng uyển Ä‘i ngang qua chá»— ấy, những đứa trẻ kinh sợ bá» chạy chỉ còn anh què ở lại. Ðức Vua trông thấy bừa bãi dưới đất những lá cây lá»§ng lá»— có hình thú rất ngá»™ nghÄ©nh má»›i phán há»i quan hầu cáºn. Quan ấy biết rõ, má»›i tâu qua má»i lẽ.
Ðức Vua đòi anh què đến hầu rồi phán:
- Nà y gã kia! Trẫm có má»™t vị quân sư, có táºt ham nói, khi trẫm muốn nói Ä‘iá»u chi, thì quân sư cướp lá»i nói hết, Trẫm không nói gì được. Ngươi có phương kế chi là m cho ông không nói nhiá»u được không?
- Tâu Hoà ng thượng! Nếu có và i cân phân dê, hạ thần có phương kế là m được.
Ðức vua truyá»n Ä‘em anh què vá» triá»u, để anh ngồi má»™t bên ngai, sau má»™t tấm mà n có khoét má»™t lá»— và để gần anh má»™t cân phân dê khô. Ðoạn, Ngà i há»™i triá»u thần bà n luáºn việc nước.
Vị quân sư quen táºt cướp cả lá»i nói cá»§a má»i ngưá»i. Khi ông há miệng thì bị anh què dò theo lá»— rèm búng má»™t viên phân dê khô và o miệng. Nhưng vì ham nói quá, ông nuốt riết viên phân dê để nói nữa.
Ðến chừng Ðức vua trông thấy anh què đã búng hết cân phân, Ngà i má»›i bảo Quân sư:
- Nà y Quân sư! Vì táºt ham nói, nên khanh nuốt hết má»™t cân phân dê khô mà vẫn chưa biết mình. Dạ dà y cá»§a khanh không thể tiêu hóa được cân phân ấy, váºy khanh vá» nên uống thuốc xổ Ä‘i! Quân sư cả thẹn ra vá». Từ ấy không còn nói nhiá»u nữa.
Ðức vua má»›i phán:
- Nhá» ngưá»i bại nà y, mà lá»— tai cá»§a Trẫm đỡ bá»±c bá»™i.
Sau đó Vua ban cho anh què thâu thuế má»™t là ng rá»™ng lá»›n và i ngà n dân số để sinh sống…
Sau má»™t thá»i gian, có má»™t ngưá»i đến há»c nghá» vá»›i anh bại nói trên. Sau khi há»c rà nh nghá», ngưá»i ấy muốn thá» tà i mình, má»›i suy nghÄ©, nếu mình búng sạn mà nhằm búng thá» và o bò, heo, dê, ngá»—ng cùng gà vịt cá»§a ngưá»i thì sợ bị há» Ä‘á»n, và sợ mình bị phạt.
Má»™t hôm gặp Ðức Pháºt Ðá»™c Giác, anh chà ng bèn nghÄ©: “Nếu ta thá» tà i vá»›i ngưá»i khác, sẽ bị cha mẹ vợ con anh em há» kiện thưa, còn ngưá»i nà y cô độc, là kẻ vô thừa nháºn dầu ta thá» mà có chết cÅ©ng không sao!”.
NghÄ© thế, anh má»›i búng má»™t viên sạn và o lá»— tai Ðức Pháºt Ðá»™c Giác, viên sạn Ä‘i xuyên qua lá»— tai bên nà y thấu qua lá»— tai bên kia, theo như ngưá»i thưá»ng phải chết tại chá»—, nhưng Ðức Pháºt Ðá»™c Giác dùng thuyá»n định vỠđến tư thất má»›i nháºp diệt.
Anh ta tìm đến tư thất cá»§a Ngà i để xem thá» kết quả, thấy tÃnh đồ báºn lo há»a táng và than khóc, anh má»›i khoe:
- Mấy ngưá»i biết không? Ngà i mà chết đấy là do tà i búng sạn cá»§a tôi!
Tưởng khoe như váºy ngưá»i ta khen mình, nà o ngá» tÃnh đồ tức mình lôi anh ta ra đánh chết. Vì tá»™i giết chết Ðức Pháºt, anh ta bị xa và o địa ngục A Tì…
Thông Kha