Từ Một Thuở
Từ một thuở người đến miền đất lạ
Khép nụ cười bằng ánh mắt xót xa
Từ bao năm người sống kiếp xa nhà
Sầu tư lự giết dần hồn thi sĩ...
****
Từ một thuở người đến miền đất lạ
Chén rượu đầy người nốc cạn trên môi
Nhìn hạt mưa vẫn tí tách bên ngoài
Giọt âu sầu người... khép mắt...đơn côi!
****
Từ một thuở đêm về người khắc khoải
Gió vẫn buồn ru mãi cạnh hàng song
Còn đâu nữa trăng vàng soi Bến Hạ?
Chỉ còn viền bên cửa nửa vành sao...
****
Từ một thuở đêm về bên cửa sổ
Ngẩn ngơ người dệt vội mấy vần thơ
Chiều hoang vu con quạ khóc... vu vơ
Này dòng lệ gởi về cho quê nhớ.
****
Từ một thuở đêm về người nức nở
Giọt âm thầm cho số kiếp đìu hiu
Người khóc cho vận nước tiêu điều
Hay khóc cho phận mình xa xứ sở?
****
Từ một thuở thẩn thờ bên phố nhỏ
Gót dạo còn vang đường vắng vi vô
Từ bao năm lạc mất tuổi ngây thơ
Người bên phố ngở mình còn quê củ...
****
Từ một thuở người viết dòng thơ gởi
Đến mẹ già bên nước Việt xa xôi
Dòng chữ nghiêng nghiêng... một thuở thiếu thời
Đã phai nhạt khi người buồn hấp hối!
****
Rồi bao thuở... người vẫn còn nức nở
Bên cửa buồn dệt vội mấy vần thơ
Nhìn nghìn sao lóe ánh sáng mơ hồ
Người thi sĩ lại... dâng sầu vạn kiếp!
Mến.
Minh Nguyệt
:Rose::Rose::Rose::Rose: