>>Suy Ngẫm: “ * Muốn được hạnh phúc đến mức độ nào, ta phải có đau khổ đến mức độ đó.
Edgar Poe
„
-
CHƯƠNG 11 - BẢN TỰ KIỂM CỦA ANH ĐẠO DIỄN.
Ngay khi gặp cô gái ở nhà người bạn, tôi đã không thể cưỡng lại ý muốn chiếm đoạt cô ta. Thú thật, tôi cũng chẳng tin lắm vào khả năng đóng phim của cô ta, nhưng không có con đường nào ngắn hơn là khai thác tính háo danh của con người. Tôi biết hơn ai hết sự cám dỗ và quyền lực bí ẩn của cái gọi là nghệ sĩ, bởi thế tôi đã hỏi cô ta có thích đóng phim không. Bằng cách ấy tôi đã kéo cô ta về phía mình. Và choáng ngợp trước một lối sống theo tính tiểu thuyết, cô ta đã hoàn toàn phụ thuộc vào sự dìu dắt của tôi trong quan hệ tình dục.
Việc cô ta còn trinh hay đã mất không có ý nghĩa gì với tôi, bởi thế không thể nói tôi hại đời con gái của cô ta. Tôi cũng không tin là cô ta đã oán trách tôi trong chuyện này. Tôi đã khai mở và dẫn cô ta đến một thế giới khác chỉ có trong mơ. Trong cái thế giới mơ mộng ấy cô ta đã tận hưởng niềm hoan lạc của sự khám phá, sâu kín bên trong và mới lạ bên ngoài. Quí vị cứ nhìn vẻ mặt của cô ta xem, chưa có một dấu hiệu nào cho thấy cô ta sẽ dừng lại. Trong trường hợp tôi, quí vị có buông tay cô gái ra không ?
Tôi còn nhớ rất rõ hôm dẫn cô ta tới nhà hàng dưới căn hầm. Món trứng cá hồi làm cô ta phấn khích. Tôi tin rằng đã có một liên tưởng nào đó giữ trứng cá hồi và trứng của cô ta. Tôi bảo sự phấn khích có thể làm rụng trứng bất cứ lúc nào và hỏi em có biết viên thuốc ngừa thai sau giao hợp không. Cô ta lắc đầu. Tôi giải thích như thể tôi đã vừa làm tình với cô ta. Sự giả định này có tác dụng làm cho cô ta yên tâm về việc tôi sẽ làm. Tuy nhiên, khi thực sự xâm chiếm cô ta, tôi vẫn thấy ở cô ta một nỗi sợ hãi thích thú hơn là sự mê mẩn quá đà. Nó giống như người ta chui vào trong ống trượt nước lao xuống từ độ cao trên năm mươi mét. Sự hấp dẫn tính dục không chỉ ở khía cạnh thẩm mỹ mà còn ở tính phiêu lưu của nó và điều ấy giải thích sự thành công của cô ta trong việc diễn xuất. Tôi là người không chỉ đã phát hiện ra cô ta như một diễn viên mà còn góp phần hoàn thiện tính cách diễn viên của cô ta.
Tôi thực sự mơ ước cùng cô ta đặt một dấu ấn trong nền điện ảnh ấu trĩ của chúng ta khi tất cả các phim do tôi dàn dựng đều có sự góp mặt của cô ta và tôi đã dành cho cô ta sự chăm chút kỹ lưỡng nhất. Nhưng cô ta đã vượt quá tầm kiểm soát của tôi. Có thể tôi không phải là một đạo diễn tài năng đủ để xác lập một phong cách cả cho tôi và cô ta, nhưng dẫu sao thì tôi cũng hài lòng với những gì đã làm được với cô ta. Tôi tin là cô ta cũng nghĩ về tôi như thế. Và tôi chấp nhận tôi như một tình tiết trong cuộc đời của cô ta, bởi vì đấy là người đàn bà không thể từ khước.
-
CHƯƠNG 12 - BẢN TỰ KIỂM CỦA NHÀ SẢN XUẤT PHIM NGHIỆP DƯ.
Không thể khước từ. Vâng, thế giới nghệ thuật không phải của tôi. Thế mà tôi đã lao vào nó không lưỡng lự. Muốn cho người tôi yêu được hài lòng, tôi đã làm tất cả. Tôi đã dựng lên cả một hãng phim để nàng được đóng như ý muốn. Cái ý nghĩ ngông cuồng ngu dốt đó đã làm sạt một góc gia tài của tôi và làm cho con đường công danh của nàng lùi một bước. Tuy nhiên điều đó thật không quan trọng. Cái chính là nàng đã thực hiện được điều nàng thích, nó cũng giống như những cuộc làm tình giữa nàng và tôi. Tôi là cái xác đàn ông để nàng thể nghiệm mọi khao khát tính dục. Những kiểu cọ và tình huống giao hợp được nàng tưởng tượng với mọi loại nhân vật lịch sử cũng như xã hội đương đại, kể cả những loại thú vật có bộ phận sinh dục vào loại khổng lồ như voi, ngựa, bò… Trong vương quốc của nàng, mọi thứ đều thái quá. Đôi lúc, tôi cũng hụt hơi, nhưng được kích thích bởi một sự dâm đãng cuồng nhiệt, tôi vẫn chồm lên như một loại công cụ thông minh. Có lẽ chỉ trong chuyện này tôi mới đủ khôn ngoan tận hưởng cái con đàn bà trần trụi của nàng.
Đám bạn tù bảo tôi: “Ông sướng thế ngồi tù cũng đáng”.
Tôi không đoan chắc điều các bạn tù nói đúng, vì thực ra với tài sản như tôi, tôi có thể thể nghiệm với một triệu gái điếm đang hành nghề khắp nước và không dưới vài trăm cô con gái nhà lành muốn chia sẻ tài sản của tôi. Điều khác biệt duy nhất không phải vì cô ta đẹp mà cô ta là nghệ sĩ nổi tiếng. Vâng, tôi có thể đánh đổi tất cả để được ngửa mặt trước cái con đàn bà nổi tiếng của nàng.
-
CHƯƠNG 13 - BẢN TỰ KIỂM CỦA ANH NĂM SÀI GÒN.
Con đàn bà mặc bộ quần áo đen đeo kính đen trong đám tang nhà đạo diễn trẻ hiện ra như một dấu nhấn trên nền tang trắng, nó làm cho sự buồn rầu trở thành lố bịch. Tôi nhìn thấy rõ cái vai kịch nhảm nhí của cô ta. Bởi thế, khi cô ta cúi xuống bên huyệt mộ nhà đạo diễn với một bông hoa, tôi đã nắm tay lôi cô ta đứng lên và nói: Đủ rồi. Tống cô ta vào chiếc xe hơi của mình, tôi thực sự muốn lột trần cô ta ra ngay. Nhưng Anh Năm Sài Gòn có cách xử sự riêng và tôi cần phải cho cô ta biết điều ấy. Sau bữa ăn đầu tiên, tôi đã dùng canô đưa cô ta về trại nuôi tôm của mình gần cửa biển. Chính cô ta cũng đã thú nhận : Ấn tượng về anh Năm Sài Gòn thật đặc biệt. Cái ấn tượng ấy đủ để tôi ngủ với cô ta mà không cần phải trả giá hay tỏ tình.
Chinh phục đàn bà là một thú vui tao nhã, càng nổi tiếng và càng trẻ càng chứng tỏ đẳng cấp của người chinh phục. Tôi có thể nói một cách hãnh diện rằng, tôi đã ngủ với em ca sĩ A, cô người mẫu B, hoa khôi C… Dù có thể bị kết án là phi nhân bản nhưng tôi không thể không nói rằng tính công cụ của phụ nữ trong sự giải trí tính dục là một thuộc tính bất khả vãn hồi trong ý thức sống của đàn ông. Cô ta có biết điều ấy không? Chắc chắn có. Trong mỗi người đàn bà đều tiềm tàng một con đĩ, bởi thế nàng đã nhận những quà tặng của tôi thay sự trao đổi. Giá của cô ấy hơi đắt. Nhưng Anh Năm Sài Gòn đã chơi thì đâu sợ tiếc tiền.
Án tử hình dành cho tôi chỉ biểu lộ thói giả đạo đức của xã hội. Kẻ thực sự đáng bị kết án không phải tôi.
-
CHƯƠNG 14 - BẢN TỰ KIỂM CỦA ANH NHÀ BÁO.
Sự thật không bao giờ là sự thật. Trong góc độ quan sát của tôi được phép mô tả, các yếu tố tích cực dẫn dắt dư luận xã hội phải được thể hiện như một thứ lương tâm nghề nghiệp. Một nhà báo chân chính không bôi đen hình ảnh xã hội anh ta đang sống và không chửi đổng cho sướng miệng. Anh ta phải biết phân biệt địch-ta. Bản chất của ta là tốt, bản chất của địch là xấu. Bởi thế, thông tin không phải là tường trình một sự kiện khách quan mà nó phải biểu hiện sự chọn lựa một thái độ của chủ thể thông tin. Trong trường hợp của cô diễn viên điện ảnh yêu quí của chúng ta, sự chọn lựa thái độ của tôi chính là cứu vớt hình ảnh của cô ấy trước mắt công chúng. Sự thành công của cô ta trong điện ảnh là vẻ đẹp mẫu của xã hội. Không thể để vẻ đẹp ấy bị hoen ố bởi bất cứ điều gì. Khi đè cô ấy xuống nệm ghế tiếp khách, tôi không “lợi dụng hoàn cảnh bức bách của người khác để thu lợi bất chính” theo luật dân sự, mà tôi đã địt vào vẻ đẹp mẫu ấy như một người đàn ông kinh điển. Đấy là cơ hội thứ nhất của tôi. Và tôi đã hoàn trả cho xã hội một cô gái trung hậu đảm đang bất khuất và tài năng có phần kiêu sa hơn. Thế thì có gì đáng trách ?
Khi các sếp đòi tôi cống nạp cô gái, tôi đâu dám không vâng lời. Phục vụ lãnh đạo là phục vụ tổ quốc, tôi quán triệt điều ấy như một bản sắc dân tộc. Đấy là cơ hội thứ hai của tôi. Trong chuyện này, tôi thu lợi hiển nhiên nhưng tôi có lỗi ở chỗ nào ? Việc các sếp bị mất chim thuộc lĩnh vực hình sự, đâu phải trách nhiệm của báo chí.
Tôi đã bảo thế giới không thể thay đổi. Các sếp là điển hình của sự hoàn thiện, bởi thế tôi xin nhận lỗi đã dẫn gái cho các sếp và hứa khắc phục lỗi lầm bằng cách trung thành hơn, tận tụy hơn, chu đáo hơn.
-
CHƯƠNG 15 -
Bốn bản tự kiểm được nộp cho Nam Tào, Bắc Đẩu. Tôi không thấy bản tự kiểm của bốn người còn lại. Không một lý do nào được đưa ra để giải thích cho sự thiếu sót này. Dư luận cũng không có ý kiến. Họ thuộc loại bất khả xâm phạm.
Tết nguyên tiêu năm nàng hai mươi tám tuổi, sau buổi lễ chùa, nàng về quê thăm mẹ. Tôi ngồi đón trên mô đất cách nhà nàng năm cây số. Nàng dừng xe lại khi nhìn thấy tôi. Tôi cầm lấy bàn tay nàng mà không ngại bị từ chối. Bàn tay vẫn cứng như xưa. Tôi nói :
- Tôi đã được đọc qua bốn bản tự kiểm.
Nàng hỏi: - Bốn bản tự kiểm nào ?
Tôi nói tiếp không quan tâm đến thắc mắc của nàng:
- Nói chung, bọn chúng nó chẳng biết đếch gì cả.
- Số phận của em đã hoàn tất. Tôi dẫn nàng đến trước cái chòi trong rẫy, hỏi:
- Em còn nhớ cái chòi này không ?
Nàng dịu dàng bảo: - Nhớ.
Trong cái chòi của quá khứ, hiện tại và tương lai, tôi đã hiếp nàng tới khi cả tôi và nàng cùng tắt thở.
(9.2.2003)