Ôi ...Saigon đẹp lắm... Saigon ơi ... Saigon ơi ...
.
Ôi ...Saigon đẹp lắm... Saigon ơi ... Saigon ơi ...
Phố bỗng là dòng sông uốn quanh…
Cơn mưa lớn vào chiều 28/11 đã làm nhiều tuyến đường chìm trong nước, người dân Sài Gòn tiếp tục phải bì bõm lội nước trong mùa khô.
Lê Quân
Giới thiệu một kho tài liệu
Triết lý kinh doanh từ quán cháo người Hoa
.
Gọi khách hàng là vua hay thượng đế không quan trọng.
Quan trọng là đối xử thế nào !
Câu chuyện của một phóng viên nọ đến phỏng vấn một ông chủ tiệm cháo người Hoa trong một cuộc khảo sát về mô hình kinh doanh.
Phóng viên : Thưa ông trước khi bán cháo ông làm gì?
Chủ tiệm : Ngộ bưng cháo cho cha ngộ bán.
Phóng viên : Vậy cửa hàng này có bao nhiêu năm?
Chủ tiệm : Không có năm, chỉ có đời. Mấy đời lận. Bà cố ngộ bán cháo. Ông nội ngộ bán cháo. Cha ngộ bán cháo. Ngộ bán cháo. Con trai ngộ…
Phóng viên : Trời ơi! Không có gì khác ư?
Chủ tiệm : Khác chớ, ngày trước có một cửa hàng ở Quảng Châu, bây giờ có hai cái ở Sài Gòn, ba cái ở Hoa Kỳ, bốn cái ở Úc.
Phóng viên : Người ta thành công thì sẽ cho con cái làm Giám đốc, còn ông?
Chủ tiệm : Ngộ có thành thì vẫn cho con làm chủ cửa hàng.
Phóng viên : Ông không muốn chúng đi học sao?
Chủ tiệm : Muốn nhiều, con ngộ một đứa có bằng Thạc sĩ kinh doanh cháo, đứa khác vừa bảo vệ luận án Tiến sĩ cơm
Phóng viên : Ở trong bếp à?
Chủ tiệm : Ở Đại học Havard, Mỹ.
Phóng viên : Học xong chúng nó về đâu? Thành ông gì?
Chủ tiệm : Về nhà này, thành người rửa bát cho “papa” chúng.
Phóng viên: Ông gọi khách hàng là vua hay thượng đế?
Chủ tiệm : Gọi không quan trọng. Quan trọng là đối xử thế nào?
Phóng viên : Truyền thuyết kể lại rằng nhiều tỷ phú người Hoa đi lên từ một thùng đậu phụng rang, đúng không?
Chủ tịch : Không, những ngày đầu tiên làm sao có tới cả thùng, chỉ vài trăm hột thôi.
Phóng viên : Có tiền mà ông mặc bộ đồ vải thô thế này à?
Chủ tiệm : Dạ, người vô đây chủ yếu là người bình dân. Họ sẽ còn vô nếu thấy chủ tiệm cũng giống như họ.
Phóng viên : Lý do gì khiến người Hoa hay chọn kinh doanh ăn uống?
Chủ tiệm : Thưa, đơn giản vì kinh doanh đó phục vụ cái bụng con người. Nếu phục vụ cái đầu sẽ phát sinh nhiều rắc rối lắm.
Phóng viên : Ông bán cháo tim gan mà sao sáng ra nhà ông ăn toàn cháo trắng với củ cải muối?
Chủ tiệm : Dạ, nếu ngộ cứ ăn cao hơn khả năng của ngộ thì thế nào cũng tới lúc ngộ phải nhảy vào nồi cháo.
Phóng viên : Chắc là ông ít vay vốn ngân hàng?
Chủ tiệm : Nhà băng có tiền, nhưng không bao giờ có cách nấu cháo để mượn cả.
Phóng viên : Bây giờ tôi muốn ăn một tô, nhưng tôi chưa có tiền mai thanh toán được không, thưa ông?
Chủ tiệm : Dạ không phải là ngày mai mà 20 năm sau cũng được.
Phóng viên : Nhưng lúc ấy lãi suất thế nào?
Chủ tiệm : Dạ, lãi là ông luôn nghĩ tới hàng cháo này, đấy mới là lãi to.
Facebook Denise Truong
Allbum Bao Giờ Em Quên - Phi Nhung
Kamikaze - Huyền Thoại Về Các Cảm Tử Quân Nhật Bản
.
Kamikaze
Huyền Thoại Về Các Cảm Tử Quân Nhật Bản
Đứng bên cạnh hình ảnh các Samurai hiên ngang bất khuất là những cảm tử quân ít người biết đến: Kamikaze (Kami = god; kaze = wind ; Kamikaze = Thần Phong).
Thần phong, gió thần hay Kamikaze (tiếng Nhật: 神風; kami = thần, kaze = phong) là một từ tiếng Nhật, được những tiếng khác vay mượn để chỉ các cuộc tấn công cảm tử bởi các phi công chiến đấu Nhật Bản chống lại tàu chiến của các nước Đồng Minh trong Thế chiến thứ hai trong giai đoạn kết thúc Chiến dịch Thái Bình Dương.
Phi công Kamikaze sẽ lái máy bay của mình, thường là chở đầy thuốc nổ, bom, thủy lôi và bình đựng xăng đâm vào tàu địch. Máy bay của anh như vậy có vai trò hỏa tiễn sống trong một nỗ lực tuyệt vọng nhằm tăng tối đa độ chính xác và tổn thất cho địch quân so với bom đạn thông thường. Mục tiêu của các phi công này là đánh phá càng nhiều càng tốt tàu bè của phe Đồng Minh.
Các cuộc tấn công này bắt đầu từ tháng 10 năm 1944, sau một số trận thua nặng nề của Nhật Bản. Việc tiềm lực chiến tranh giảm sút– cùng với việc mất đi rất nhiều phi công giỏi giàu kinh nghiệm–sản xuất công nghiệp suy yếu đi so với Hoa Kỳ, cũng như việc chính phủ Nhật Bản không muốn đầu hàng, dẫn đến chiến thuật sử dụng kamikaze khi lực lượng Đồng Minh tiến đánh Quần đảo Nhật Bản.
Các cuộc tấn công cảm tử Kamikaze là các cuộc tấn công nổi tiếng nhất và được biết đến nhiều nhất, giống như các cuộc "xung phong banzai" bởi bộ binh Nhật. Ngoài ra, người Nhật còn có các đội tấn công cảm tử khác như tàu ngầm Kairyu, thủy lôi sống Kaiten, khinh tốc đỉnh Shinyo.
Trong những năm đầu của thập niên 1940 khi hạm đội Mỹ khống chế Thái Bình Dương, những cuộc đụng độ giữa hải quân Nhật-Mỹ liên tục diễn ra, đặc biệt là sau trận Trân Châu cảng ngày 7 tháng 12 năm 1941 với thắng lợi thường thuộc về người Mỹ vì Mỹ có ưu thế lớn về hải quân và không quân. Những thất bại đó mà đỉnh điểm là trận Hải chiến biển Philippines đã khiến quân Nhật nghĩ đến những phương sách khác, trong bối cảnh đó bộ tham mưu Nhật đã nghĩ đến những cuộc tấn công cảm tử để tái lập thế quân bình lực lượng. Người đầu tiên đưa ra ý tưởng này là chỉ huy trưởng căn cứ Nhật Tateyama tuy không được chấp thuận nhưng ý kiến này đã được bảo lưu và nghiên cứu.
Hồi đầu chiến dịch Thái Bình Dương trong Đại chiến thế giới thứ 2 của Nhật, Onishi là Trưởng phòng phát triển không quân của Hải quân Nhật, và là người chịu một số trách nhiệm về kỹ thuật trong đợt tấn công của quân Nhật vào Trân Châu Cảng (Pearl Harbor), dưới sự lãnh đạo của thống đốc hải quân Isoroku Yamamoto. Bản thân Onishi đã từng phản đối cuộc tấn công vào Trân Châu Cảng, khiến cho Mỹ sau đó tuyên chiến với Nhật và dẫn đến một cuộc chiến đẫm máu, và cuối cùng Nhật đã phải đầu hàng không điều kiện.
Vào tháng 10/1944, Onishi được thăng chức thành tư lệnh Chiến hạm Không quân ở phía bắc Philippines. Onishi đã nghiên cứu các phương pháp đánh cảm tử vào những tàu chiến của quân Mỹ và Đồng minh, phương pháp mà hồi đầu Onishi đã từng phản đối. Sau khi bị mất dãy đảo Mariana, Onishi thay đổi ý kiến và ra lệnh tấn công bằng máy bay chứa đầy bom. Kế hoạch là khoảng 250 kg bom được đưa lên máy bay Misubishi A6M Zero và đâm thẳng vào tàu chiến địch.
Trong buổi gặp mặt ở sân bay Magracut gần Manila , Philippines vào ngày 19/10, Onishi đến thăm đội bay 201 đã cho rằng:
"Tôi nghĩ chúng ta sẽ không còn phương pháp nào giữ được Philippines , bằng cách cho 250 kg bom lên chiếc Zero và đâm thẳng xuống tàu chiến Mỹ".
Từ đó những cuộc tấn công theo kiểu Kazmikaze này liên tiếp được tiến hành, nhưng không phải mọi máy bay đều đâm trúng đích. Nhiều chiếc đã bị bắn rơi trước khi kịp đâm trúng mục tiêu.
Bộ tư lệnh tối cao Nhật lúc đó đã tin tuởng vào hiệu quả đặc biệt của chiến thuật 'bom nguời' và Nhật Hoàng Hiro Hito đọc diễn văn ca ngợi những chàng trai trẻ tuổi đôi mươi đã ra đi ''chết hạnh phúc và tự hào vì hoàng đế và sự chiến thắng''. Số người tự nguyện hi sinh nhiều gấp 10 lần số máy bay mà quân đội Thiên hoàng có. Theo nhà nghiên cứu Maurice Pinguet, những phi công đó biết rằng sớm hay muộn gì họ cũng sẽ hi sinh trong một cuộc chiến không cân sức nên họ đã chọn một cái chết nhanh chóng và có ích hơn. Họ không được hứa hẹn một sự đền đáp nào, một thiên đường nào kể cả niềm tự hào chiến thắng. Trong số những người tình nguyện, có cả những sinh viên; họ được huấn luyện trong một chế độ đặc biệt trong 7 ngày; 2 ngày cho việc cất cánh với một quả bom 250kg; 2 ngày cho việc bay theo đội hình và 3 ngày cho việc tiếp cận mục tiêu và tấn công.
Phần lớn các kamikze đêu là những thanh niên ưu tú của Nhật Bản ở độ tuổi 20, họ là sinh viên của những trường Đại Học Nhật Bản , phần lớn họ theo học các ngành kỹ thuật . Chính học đã tự đăng ký để được trở thành các Kamikze-hi sinh cho Tổ Quốc . Tinh thần Samurai đã thấm nhuần vào dòng máu nhưng người con Nhật Bản và danh sách đăng ký ngày càng tăng cao.
Và vào một buổi chiều, nguời chỉ huy truởng căn cứ báo cho họ biết lệnh xuất phát vào sáng hôm sau. Họ chỉ còn có một đêm cuối cùng để viết một bức thư cuối cùng cho cha mẹ. Sáng sớm, sau buổi thuyết trình thuờng lệ , họ có mặt trong những bộ đồ bay, bên sườn lủng lẳng thanh trường kiếm của nguời hiệp sĩ samurai , đầu quấn chiếc băng chéo thêu nổi hình mặt trời mọc . Chỉ huy trưởng căn cứ trao cho mỗi nguời một cốc rượu sake ; tất cả nghiêng mình về hướng cung điện của Nhật hoàng truớc khi chạy bổ nhào đến máy bay truớc sự hoan hô nồng nhiệt của các đồng đội còn ở lại .
Theo truyền thuyết, những phi công trẻ trong các sứ mệnh tự sát kamikaze sau khi cất cánh thường bay về hướng Tây Nam của nước Nhật ở cao độ 992 mét ( khoảng 3.000 bộ Anh) của vùng núi Kaimon . Quả núi cũng được mang tên gọi là "Satsuma Fuji" (có nghĩa là "Phú sĩ sơn của làng Satsuma" , có nét đẹp tựa núi Phú sĩ Fuji ở hướng Tây - Tây Nam của Đông kinh, Tokyo ). Các phi công đã phải ngoái cổ nhìn qua vai của họ để nhìn thấy được ngọn núi xa tít phía Nam trên dải đất Nhật, và trong khi bay trên không , trước khi rời xa mãi mãi đất mẹ, họ nói lời vĩnh biệt và phất tay chào ngọn núi lần cuối...
Những người dân cư ngụ trên đảo Kikaijima, nằm về phía đông của làng Amami Oshima, nói rằng các phi công trong những nhóm thi hành sứ mệnh tự sát đã thả những nhánh hoa tươi từ trên không, khi họ đang đi bay, chuyến bay sứ mệnh cuối cùng . Theo truyền thuyết thì những ngọn đồi ở chung quanh phi trường Kikajima có những luống hoa (giống như hoa bắp, cornflower) thường trổ hoa vào đầu tháng Năm
Tuy nhiên cũng có nhiều người tỏ ý nghi ngờ hiệu quả của chiến thuật kamikaze, trong đó có cả các phi công nổi tiếng. Trung úy Yukio Seki, phi công kamikaze thứ 24 trong đội đặc nhiệm tham gia đánh chìm hàng không mẫu hạm St. Lo viết:
"Tương lai Nhật Bản thật ảm đạm nếu như chúng ta buộc phải hy sinh những phi công giỏi nhất của mình. Tôi tham gia chiến dịch này không vì Đế quốc Nhật hay vì Hoàng Đế... Tôi tham gia vì tôi được lệnh phải tham gia!"
Trong chuyến bay, chỉ huy của anh nghe thấy anh nói "Thà chết còn hơn sống như một kẻ hèn hạ."
Tuy nhiên, nhìn chung người ta không có khó khăn tuyển mộ phi công. Yêu cầu rất đơn giản:
"Trẻ tuổi, nhanh nhẹn và hăng hái. Chỉ cần kinh nghiệm bay ở mức tối thiểu, kỹ năng hạ cánh không cần thiết".
Đại tá Motoharu Okamura nhận xét "có nhiều người tình nguyện cho các phi vụ cảm tử đến mức đông như đàn ong, vì ‘ong chết sau khi đốt’". Các phi công Kamikaze tin tưởng bằng sự hy sinh của mình, họ đã đền đáp lại công ơn gia đình, bạn bè và Thiên hoàng. "Họ hăng hái đến mức khi chuyến bay bị trì hoãn hay hủy bỏ, thì các phi công trẻ được huấn luyện sơ sài này tỏ ra hết sức bực dọc. Nhiều người sau khi được chọn thực hiện các phi vụ cảm tử được kể lại là rất hân hoan vui sướng trước phi vụ cuối cùng của mình".
Chiến công của các thần phong :
7 giờ 30 sáng ngày 13/04/1945, khi các loa phóng thanh của quân đội Mỹ đồng loạt báo tin tổng thống Roosevelt từ trần thì cũng là lúc 185 máy bay Thần phong, được sự hỗ trợ của 150 chiến đấu cơ Zero, 45 phi cơ phóng lôi của Nhật tấn công vào hải quân Mỹ ngoài khơi Okinawa. Lần đầu tiên quân Nhật sử dụng một vũ khí mới, đó là bom bay OKA (hoa Anh Đào nở). Bom bay này do máy bay mang theo và phóng đi. Mỗi qủa bom bay có một cảm tử quân ngồi bên trong, điều khiển trái bom đánh trúng mục tiêu và hy sinh khi bom nổ.
Tám chiếc oanh tạc cơ Mitsubishi G4M đem theo loại bom bay mới OKA cùng tham gia tấn công gây nỗi kinh hoàng trên các tầu Mỹ. Một trái bom bay đánh trúng khu trụ hạm Abele đã bị thương vì một Thần phong đâm trúng, chiến hạm nổ tung và bị cắt làm 2. Mốt trái khác đánh nổ tung khu trụ hạm Stanly. Trong lúc đó, các Thần phong đánh chìm tầu LST33, đánh hư hại nặng một thiết giáp hạm, 3 khu trục hạm và 8 hạm tầu khác.
Tối hôm đó, loa phóng thanh của Nhật kêu gọi: "Quân đội Thiên hoàng chia buồn cùng quân Mỹ về cái chết của tổng thống Roosevelt. Cái chết của ông mở màn tấn thảm kịch của Hoa Kỳ và tấn thảm kịch ấy xẩy ra ở đây, ngay đối với bản thân các người. Lực lượng đặc biệt của Nhật Bản (tức Thần phong) sẽ liên tục đánh chìm tầu bè của các người. Các người sẽ làm bạn với cây cỏ của đảo này".
Ngày 25/05/1945, hợp đồng tác chiến với cuộc rút quân ở Shuri (phòng tuyến chính của Nhật trên đảo Okinawa) là đợt tiến công của Thần phong lần thứ 7 ở Okinawa.
Suốt 12 giờ liền, 176 Thần phong chia làm nhiều đợt từ Nhật Bản đến biển Okinawa để lao mình vào hạm đội Mỹ. Một số bị bắn nổ tung trên trời, một số rơi xuống biển nhưng có những chiếc lao trúng mục tiêu. Khu trục hạm Bates bị hai chiếc đâm trúng, nổ tung và chìm ngay, tầu đổ bộ LSM 135 chìm, 4 biến hạm khác bị đánh cháy và hư hại nặng. Phó đô đốc C.R.Brown có mặt tại hạm đội Mỹ ở Okinawa viết như sau :
"Thật là một cảnh tượng lạ kỳ, khi đứng trên tầu ta nhìn thấy một chiếc máy bay lao thẳng vào ta. Có những pháo thủ gan dạ, đầy kinh nghiệm nhưng khi thấy một Thần Phong lao vào tầu, tự nhiên miệng há hốc ra, tay quên xiết cò súng. Tựa như anh ta bị lôi cuốn bởi trò chơi quái ác kia. Thực tình mà nói, người đứng trên tầu, lúc ấy không nghĩ đến mình nữa mà lại nghĩ lo cho anh chàng lái máy bay kia."
Cùng ngày hôm ấy, 5 chiếc máy bay hai động cơ từ Nhật bay đến, xuyên qua hệ thống phòng không, len lỏi vào không phận sân bay Yontan giữa đảo Okinawa (lúc này đã nằm trong tay quân Mỹ). Bốn chiếc bị bắn rơi, một chiếc từ từ hạ cánh xuống đường bằng. Máy bay vừa dừng lại, cảm tử quân Nhật ùa ra chạy đến các bãi đậu máy bay và các bồn chứa của Mỹ. Họ dùng bộc phá, lựu đạn, tiểu liên, phá hủy 7 máy bay Mỹ, làm hư hại 26 chiếc khác và đốt cháy 2 bồn chứa 70.000 gallon xăng máy bay.
Chế độ huấn luyện :
Những người tình nguyện hi sinh, bao gồm nhiều thành phần từ phi công chính quy, binh lính cho đến cả sinh viên được huấn luyện theo một chế độ đặc biệt trong vòng 7 ngày: 2 ngày cho việc cất cánh với 1 quả bom 250 kg; 2 ngày cho việc bay theo đội hình và 3 ngày tập cách tiếp cận mục tiêu và tấn công.
Các phi công được cấp một bản hướng dẫn chi tiết về cách tiến hành tiến công cảm tử. Theo đó phi công phải bổ nhào nhắm vào giữa tháp chỉ huy và ống khói, vì đó là cách hiệu quả nhất để đánh chìm tàu. Phi công cũng được dặn không nên nhắm vào đài chỉ huy hay tháp pháo, mà nên nhắm vào cầu thang máy hoặc boong tàu. Nếu tiếp cận từ đường chân trời thì phi công nên "nhắm vào thân tàu, cao hơn mặt nước biển một chút", hoặc "nhắm vào cửa khoang chứa máy bay hoặc chân ống khói".
Thời khắc ra đi mãi mãi
Vào buổi chiều trước ngày xuất phát, người chỉ huy trưởng căn cứ thông báo cho họ biết lệnh xuất phát vào ngày hôm sau và họ còn một đêm cuối cùng để viết một bức thư cuối cùng cho người thân trước khi ra đi mãi mãi vào hôm sau. Sáng sớm, sau buổi thuyết trình ca ngợi sự hi sinh, họ có mặt trong bộ đồ phi công, đeo bên mình thanh gươm của người võ sĩ đạo, đầu quấn chiếc băng chéo thiêu nổi hình mặt trời mọc, quốc kỳ của Đế quốc Nhật Bản. Chỉ huy trưởng căn cứ trao cho mỗi người một ly rượu sake, tất cả nghiêng mình về hướng cung điện để tỏ lòng tôn kính Nhật hoàng trước khi leo lên máy bay trong sự hoan nghênh của những người còn lại.
Ngày 15 tháng 8 năm 1945, Thiên hoàng Hiro Hito đọc tuyện bố đầu hàng vô điều kiện, một số người không chịu đựng được nỗi nhục thất trận đã mổ bụng tự sát theo tinh thần người Nhật. Hàng ngàn phi công trở về nhà bị lãng quên trong thời kì sau chiến tranh. Một số người cùng với những người khác xây dựng lại đất nước và khắc phục hậu quả chiến tranh, một số gia nhập Đảng Cộng sản Nhật Bản trong những năm 1946-1948, số khác bị khủng hoảng tinh thần và chỉ sau thập niên 1950, khi nền kinh tế Nhật Bản dần dần phục hồi đa phần trong số họ trở thành công nhân trong các hãng sản xuất lớn như: Sony, Honda, Denzu,… để quên đi quá khứ tuy đau thương nhưng không kém phần hào hùng.
Ga xe lửa cổ nhất Đông Dương ở Đà Lạt
.
Ga xe lửa cổ nhất Đông Dương
ở Đà Lạt
Không mấy ai chú ý đến một điều, đường xe lửa lên Đà Lạt là một đường xe lửa răng cưa (cog railroad), độc đáo và hiếm có trên thế giới.
http://img.v3.news.zdn.vn/w660/Uploa...14_01_06/6.JPG
Đà Lạt là một thành phố cao nguyên được ví như một ốc đảo trên núi.
Là một thành phố Việt Nam nhưng Đà Lạt mang hơi thở của Pháp,
khí hậu của Pháp và ảnh hưởng nhiều theo kiến trúc Pháp.
Tiêu biểu cho kiến trúc cổ điển Pháp tại Đà thì không thể không nhắc đến ga Đà Lạt.
http://img.v3.news.zdn.vn/w660/Uploa...4_01_06/16.JPG
Nhà ga được người Pháp xây dựng từ năm 1932 đến 1938 thì hoàn thành,
là nhà ga cổ nhất còn lại ở VN. Năm 2001, ga được Bộ Văn hóa Thông tin
công nhận là di tích kiến trúc cấp quốc gia. Nhà ga có kiến trúc vừa duyên dáng
vừa độc đáo, là sự kết hợp hài hòa giữa kiến trúc phương Tây
với kiến trúc nhà rông Tây Nguyên.
http://img.v3.news.zdn.vn/w660/Uploa...4_01_06/17.JPG
Nhà ga Đà Lạt có hình dáng như núi Lang Biang hùng vĩ, với chiều dài 66,5m;
chiều ngang 11,4m và chiều cao 11m, kiến trúc giống các nhà ga ở các tỉnh
miền Nam nước Pháp, tức là có mái và hai đầu mái uốn vòm. Nếu nhìn từ
phía bên hông, ta sẽ thấy 3 mái nhọn nhô ra ở phía trên đầu
rồi thụt vào ở phía chân, nhưng luôn theo kiểu thẳng đứng.
http://img.v3.news.zdn.vn/w660/Uploa...4_01_06/10.JPG
Nhìn từ mặt trước, nhà ga có ba chóp nhọn tam giác tượng trưng cho ba đỉnh núi
Lang Biang, còn các mái ngói ở chân tam giác ngoài xiên ra như chân sườn núi.
http://img.v3.news.zdn.vn/w660/Uploa...4_01_06/15.JPG
Nhà ga Đà Lạt hiện nay đã không còn sử dụng để vận chuyển mà phục vụ
du lịch. Với tuyến đường 7 km, tàu sẽ đưa du khách khám phá phố núi.
http://img.v3.news.zdn.vn/w660/Uploa...4_01_06/12.JPG
Tuy chạy tốc độ rất chậm và đầu tàu kêu to, thế nhưng, đây chính là điểm
hấp dẫn của nhà ga phục vụ du khách tham quan ngắm cảnh trên đường đi.
http://img.v3.news.zdn.vn/w660/Uploa...4_01_06/13.JPG
Đa số mọi người biết Đà Lạt có một nhà ga xe lửa đẹp vào bậc nhất
Đông Nam Á, đặc sắc với kiến trúc và xây cất theo kiểu art-deco,
một kiểu kiến trúc được ưa chuộng và thịnh hành ở châu Âu
và cả thế giới vào đầu thế kỷ thứ 20 từ 1925 đến 1939.
http://img.v3.news.zdn.vn/w660/Uploa...4_01_06/14.JPG
Nhưng không mấy ai chú ý đến một điều, đường xe lửa lên Đà Lạt
là một đường xe lửa răng cưa (cog railroad), độc đáo và hiếm có trên thế giới.
http://img.v3.news.zdn.vn/w660/Uploa...14_01_06/8.JPG
Phần lớn khách du lịch là người nước ngoài, muốn tham quan
và trải nghiệm ga tàu cổ kính và đẹp nhất Việt Nam này.
http://img.v3.news.zdn.vn/w660/Uploa...14_01_06/7.JPG
http://img.v3.news.zdn.vn/w660/Uploa...14_01_06/9.JPG
Không chỉ khách du lịch mà các cặp đôi cũng đến chụp ảnh cưới tại đây.
http://img.v3.news.zdn.vn/w660/Uploa...4_01_06/11.JPG
Đầu tàu cổ được trưng bày để khách du lịch thăm quan và chụp ảnh.
http://img.v3.news.zdn.vn/w660/Uploa...14_01_06/4.JPG
Có thể nói rằng, việc sở hữu nhiều kỷ lục như “nhà ga cao nhất”, “nhà ga cổ nhất”,
“đầu tàu chạy bằng hơi nước duy nhất”, “nhà ga độc đáo nhất và “nhà ga đẹp nhất”
Việt Nam đã khiến ga Đà Lạt trở thành một trong những địa điểm du lịch hấp dẫn
nhất thành phố.
http://img.v3.news.zdn.vn/w660/Uploa...4_01_06/18.JPG
http://img.v3.news.zdn.vn/w660/Uploa...4_01_06/19.JPG
http://img.v3.news.zdn.vn/w660/Uploa...4_01_06/20.JPG
Điểm cuối cùng khách tham quan là Chùa Linh Phước – hay chùa Ve Chai
một kiến trúc Phật Giáo đặc sắc và cùng khám phá thị trấn Trại Mát.
Tuan Dao
07/01/2014
-https://news.zing.vn
Allbum Chuyến Đò Vĩ Tuyến
Cảm Ơn Tình Bạn Tuyệt Vời
.
Cảm Ơn Tình Bạn Tuyệt Vời
Trân trọng gởi đến tất cả những NGƯỜI BẠN QUÍ,
đã nâng mình khi sóng đời xô xuống.
BẠN - BÈ thường thấy đi chung
Nhưng BÈ và BẠN chẳng cùng bên nhau
BẠN thì trước cũng như sau
Sang hèn không đổi, nghèo giàu chẳng thay
BẠN, khi ta gặp không may
Góp lòng xoay trở, chung tay đỡ đần
BẠN, khi ta xuống tinh thần
Tận tâm an ủi, ân cần xẻ chia
BẠN, không mốt nọ mai kia
Nghe lời xiểm nịnh mà lìa tình thân
BẠN, trong suốt quãng đường trần
Không lừa phản, chẳng tính phần thiệt hơn
BẠN thì trong mọi nguồn cơn
Buồn vui chung với vui buồn của ta
BÈ, thường cùng nhịp hoan ca
Hân hoan vui vẻ với ta tiệc tùng
Khi ta gặp chuyện khốn cùng
BÈ, nhìn ta lạ như từng chưa quen
BÈ, luôn biến trắng thành đen
BÈ, hay đố kỵ, ghét ghen, nghi ngờ
Khi ta lỡ vận sa cơ
BÈ, không nâng lại phất cờ, đá thêm
BÈ, nào ngần ngại đi đêm
Bán ta bằng cái lưỡi mềm không xương
BÈ, luôn miệng chữ mến thương
Nhưng dao găm lại lụi sườn, đâm lưng
BÈ, tay ảo thuật vô chừng
Và vì chút lợi chẳng ngừng hại ta
BÈ, tâm đầy những quỉ ma
Làm chi còn chỗ Quốc gia, Đồng bào
BẠN, ôi nghĩa ấy ngọt ngào
Là DUYÊN là HẠNH chớ nào bỗng nhiên
BẠN ơi, hỡi các BẠN HIỀN !
BẠN là hoa HẠNH hoa DUYÊN, hoa ĐỜI
CẢM ƠN TÌNH BẠN TUYỆT VỜI
SÓNG XÔ TÔI XUỐNG, BẠN, NGƯỜI NÂNG LÊN
Katana - Lưỡi Kiếm Bén nhất thế giới
.
Katana-Lưỡi Kiếm Bén nhất thế giới
Hôm nay giới thiệu với mọi người một chút về kiếm Nhật Bản ( Katana ) , nhưng chủ đề này lớn và dài quá, không thể nói hết trong một entry được nên chỉ có thể giới thiệu sơ lược thui .
Kiếm nhật ( Katana )Thứ vũ khí mà chúng ta quen gọi là kiếm Nhật được chính người Nhật gọi dưới cái tên katana tức là đao theo chữ Hán (刀.
Chúng là những gì cao quý nhất mà nghệ thuật rèn của con người mang lại: Kiếm Nhật katana, thanh kiếm dài của những hiệp sĩ samurai. Cho đến ngày nay, những nghệ nhân vẫn còn rèn vũ khí này theo đúng truyền thống cổ.
Nếu chia theo độ dài, cấu tạo thì kiếm Nhật có 3 loại :
- Trường kiếm (kiếm dài - Tachi hoặc Katana)
- Đoản kiếm (Kodachi hay Wakizashi) ngắn hơn một chút, cùng với kiếm dài tạo thành bộ song kiếm và kiếm ngắn
- Dao găm (Tanto hoặc Akuchi). Kiếm ngắn dùng khi cận chiến hoặc trong nghi thức Seppuku (mổ bụng tự sát)
Nếu chia về chức năng thì kiếm Nhật gồm 2 nhóm:
- Cặp kiếm chiến đấu: Tachi và Tanto
Cặp kiếm chiến đấu thường sử dụng khi samurai mặc giáp phục. Còn khi đã cởi bỏ áo giáp thì họ chuyển sang sử dụng cặp Katana vàWakazashi. Katana có cấu tạo giống Tachi, chỉ khác một chút là Tachicó thêm bộ phận phụ ở vỏ bao để đeo bên hông.
+ Tachi: lưỡi gươm có cấu tạo cong, chuôi dài có thể nắm bằng cả hai tay. Vỏ bao có bộ phận phụ để đeo bên hông. Dùng khi mặc giáp phục.
Katana là loại đao dài, hình hơi cong, một lưỡi, rất bén, được các võ sĩ Nhật trọng dụng và luôn đeo trên thắt lưng - thường đi đôi với một thanh kiếm ngắn hơn, hoặc cực ngắn, gọi là đoản đao (短刀). Bộ đôi đó gọi là Đại-Tiểu (大小) - biểu tượng cho tác phong và danh dự của người võ sĩ. Thanh đao dài katana dùng để chém trong tác chiến.
Kiếm ngắn để đâm khi đến gần đối phương - hoặc để mổ bụng tự sát (một kỹ thuật tự sát của samurai, mang tên seppuku).
Đao katana có chuôi dài đủ để người sử dụng dùng hai bàn tay nắm chặt. Theo truyền thống, đao được đeo với lưỡi quay lên phía trên, (chiều cong hướng lên trên, ngược với cách đeo kiếm Tây Âu). Ngày nay tuy không còn được sử dụng trong chiến tranh, kiếm Nhật vẫn được giới sưu tầm yêu chuộng - loại kiếm cổ rất đắt tiền; và nghệ thuật tác chiến bằng kiếm Nhật vẫn còn được lưu truyền trong một số môn thể thao võ thuật Nhật Bản, như Kendo (Kiếm đạo), Kenjitsu (Kiếm thuật), Battojitsu (Bạt đao thuật).
+ Wakazashi: kiếm ngắn có cấu tạo dài hơn Tanto và hợp với Katana thành một cặp song kiếm.
Có thể nói sau một khoảng thời gian dài phát triển, môn kiếm thuật Nhật BảnKenjitsu, với những đặc trưng riêng mới được hình thành. Những kiếm sĩ thành danh thường xây dựng một hệ thống kỹ thuật riêng, để lập nên những trường phái rồi cứ thế truyền từ đời này sang đời khác.
Tinh hoa nghệ thuật cũng theo đó dần dần phát triển thêm lên. Tuy nhiên phải đến cuối thế kỷ 14 đầu thế kỷ 15 bài tập đối luyện kiếm thuật (Kata) với tổ hợp động tác công - thủ - phản công có quy ước mới được nghiên cứu và đưa vào hệ thống huấn luyện. Mãi cho tới cuối thế kỷ 15, kiếm gỗ (Bokken) mới bắt đầu được sử dụng trong những buổi tập luyện.
Thời kỳ này lư thuyết chung về kiếm thuật đă được hoàn thiện nhằm mục đích huấn luyện trong giới Samurai. Không chỉ vậy lư thuyết này còn được kết hợp với tư tưởng Nho Giáo để xây dựng một triết lí về phong cách sống và hành động của giới võ sĩ đạo (Bushido).
Theo một số thư tịch cổ để lại từ thế kỷ 15 - 17 trên toàn nước Nhật có khoảng 600 trường phái kiếm thuật, chưa kể đến các môn võ thuật khác. Có thể nói thời kỳ này đánh dấu một bước phát triển của nghệ thuật sử dụng kiếm, bởi trước đó thanh kiếm chỉ được coi là thứ vũ khí giết người .
Khởi đầu của bộ môn nghệ thuật kiếm phải kể tới kiếm sư Sekishu - người sáng lập trường phái Yagyu Shinkage dưới sự bảo trợ của tướng quân Tokugawa Ieyasu. Ông đã truyền giảng cho môn sinh của mình khái niệm về sự cảm nhận tâm linh đạt được qua việc tập luyện kiếm thuật .
Con trai của ông là Munenori (1571 - 1646), một kiếm sĩ tài ba sau này đã biên soạn cuốn Fudochi - shinmyoroku mà nội dung chủ yếu kể về kinh nghiệm trực ngộ "Thiện đạo" trong kiếm thuật.
Yagyu Shinkage cũng như Maniwa Nen, Shinkatato, Ono hay Intto là những trường phái tiên phong trong khuynh hướng chuyển từ Kiếm thuật sang Kiếm đạo (Kendo). Đồng thời đưa kiếm tre (Shinai) vào luyện tập và thi đấu. Kiếm tre ban đầu được chế tạo bằng cách dùng 4 mảnh tre dài ghép lại đút vào một cái bao dài bằng da cóc hoặc da thuộc chưa có miếng lá chắn che tay (Tsuba).
Đến thế kỷ 18, kiếm tre và sàn tập bằng gỗ trở nên phổ biến tại các trường phái dạy kiếm, hơn thế có các dụng cụ hỗ trợ tập luyện như: giáp che ngực, mũ che đầu, găng tay bảo vệ... cũng được cách tân từ binh giáp truyền thống để trang bị cho môn sinh theo học kiếm đạo.
Sang thế kỷ 19, kiếm đạo phát triển rộng trong quần chúng cũng như nhiều môn võ khác, và nó không chỉ thu hẹp trong giới Samurai. Bằng chứng là đă có rất nhiều cuộc biểu diễn kiếm đạo được tổ chức cho công chúng xem tại những nơi sinh hoạt công cộng.
Cuối cùng, giờ đây kiếm đạo đã trở thành một trong những nét văn hoá đặc trưng truyền thống mà mỗi khi nhắc tới văn hoá Nhật Bản chúng ta không thể không kể tới sự góp mặt của nó.
Biểu tượng của đẳng cấp:
Thanh kiếm katana đã là biểu tượng đẳng cấp của hiệp sĩ Nhật. Với một samurai thì thanh kiếm là một thứ không thể thiếu , nó không những chỉ là một công cụ chiến đấu lợi hại mà còn đại diện cho tinh thần chiến đấu, phẩm giá và danh dự của họ. Nó như tâm hồn của mỗi võ sĩ samurai vậy, kiếm và người như hòa làm một.
"Kiếm còn người còn, kiếm mất người cũng mất" .
Chính vì vậy mỗi samurai coi thanh kiếm như mạng sống của mình, không ai được quyền sở hữu, những thanh kiếm quý sẽ được lưu truyền trong dòng tộc, thế hệ trước để lại cho thế hệ sau.
Chỉ những samurai mới được phép mang chúng - gần 1000 năm liền chỉ với một thời gian gián đoạn ngắn, cho đến khi Nhật hoàng thu lại đặc quyền này năm 1867và qua đó tước quyền lực của họ.
1. Lịch sử :
Người Nhật đã có một truyền thống rèn kiếm lâu đời. Kiếm, ngọc và gương là ba bảo vật truyền quốc, được coi như biểu chương của hoàng gia (imperial regalia), để tại đền Ise gần hoàng cung cũ ở cựu đô Nara , đó cũng là những linh vật trong thần đạo (shinto).
Ngay từ thời đại Kofun và Nara (300-794), nước Nhật đã sử dụng kiếm nhiều nhất trong các cuộc chiến tranh . Hồi đó lưỡi kiếm thẳng , cấu trúc đơn giản và dài chừng 80 cm theo mẫu mực của Trung Hoa và Triều Tiên. Đến thế kỷ thứ 8, đầu thế kỷ thứ 9 nó đã được người Nhật cải tiến và đúc thành kiếm cán dài và uốn cong lưỡi kiếm , hoàn toàn mang đậm tính chất đặc thù của Nhật .
Thời đại Heian sau đó (794-1185), nước Nhật bước vào một thời kỳ văn hoá khá rực rỡ. Xã hội nhiều giai cấp trong đó giới võ sĩ (samurai), giới chiến tăng (warrior monks) trở thành những lực lượng quan trọng được triều đình thuê mướn để bảo vệ lãnh thổ. Thanh kiếm không còn là một võ khí mà đã trở thành một tác phẩm, vừa thanh tú vừa mỹ thuật.
2. Rèn kiếm (kitaeru) :
Kitaeru (forge; temper) được coi như một trong những truyền thống cần phải bảo tồn cùng với nhiều bộ môn nghệ thuật khác để duy trì tinh thần đặc thù của người Nhật. Lẽ dĩ nhiên rèn không phải nói về nghề thợ rèn một cách tổng quát mà là kỹ thuật rèn kiếm, một truyền thống lâu đời được coi trọng, vì thanh kiếm không phải chỉ là một món khí giới mà còn tượng trưng cho tinh thần cao thượng của võ sĩ đạo.
Thanh kiếm của người Nhật không phải chỉ là một lưỡi dao dài dùng làm vũ khí mà mang theo rất nhiều ý nghĩa. Trong quá trình chế tạo, người ta không những phải thử để xem nó có đủ sắc để xuyên qua nhiều lớp áo giáp bằng sắt mà có khi còn thí nghiệm ngay trên thân xác con người để coi có “ngọt” hay không
Người Trung Hoa cũng như người Việt Nam cũng chú trọng đến kiếm nhưng quá lắm chúng ta chỉ coi như một kỹ năng cần điêu luyện, trái lại người Nhật lại nâng thanh kiếm và cách sử dụng lên hàng “đạo” – kiếm đạo, kendo – và thanh kiếm gắn liền với sinh mạng và nhân cách của người võ sĩ (samurai).
Trong khi kiếm Âu Châu chỉ là một lưỡi thép duy nhất, kiếm Nhật bao gồm lá thép, sắt non, và thép già, mỗi loại có hàm lượng carbon khác nhau. Lõi của thanh kiếm (shingane) được rèn bằng cách pha trộn giữa sắt thô với thép lá. Sau đó mới là lớp vỏ bao bên ngoài (hadagane) cái lõi đó cũng làm bằng kỹ thuật trên nhưng dùng sắt non và thép lá. Vỏ bao có thể cần dát ra rồi gập lại 15 lần nhưng nếu nhiều hơn nữa có thể làm thép trở nên dòn và không đều. Cuối cùng lưỡi kiếm được chêm vào giữa những lớp vỏ bao, rèn cho thật liền lạc khít khao. Lớp vỏ mềm giúp cho cái lõi cứng ở bên trong, khiến cho lưỡi kiếm chịu được va chạm mạnh, dẻo dai hơn kiếm đúc theo kiểu Âu tây.
Người Nhật cũng dùng phương pháp bao một lớp vỏ mềm bên ngoài để tạo nên những làn sóng trang điểm cho lưỡi kiếm. Khi ruột kiếm đã chèn vào giữa và hình dạng đã hoàn thành, một loại hợp chất đặc biệt gồm tro rơm và bùn đỏ được trét lên trên mặt lưỡi kiếm rồi để cho khô. Sau đó người ta dùng một thanh tre để khắc lên lớp bùn những hoa văn rồi lại để vào trong lò nung tiếp, lấy ra khắc theo mẫu lên lưỡi kiếm để đến khi chà láng những hình vẽ đó sẽ hiện ra. Trong giai đoạn này lưỡi kiếm được bao bằng đất và tro kia phải nóng đến mức có “màu của trăng tháng 2 hay tháng 8” (the colour of the moon in february or august). Lớp bùn đó chỗ dày chỗ mỏng, thường ở lưỡi kiếm thì mỏng nhất, ở các nơi khác thì dày hơn để khi nung lưỡi kiếm sẽ cứng mềm khác nhau tuỳ theo từng khu vực. Lưỡi thép, phần cứng nhất của thanh kiếm mà người ta gọi là hamon có những hạt (grain) khác nhau gọi là nie và nioi. Nie (boiling) tượng trưng cho tinh thần hùng dũng, cứng cỏi, nioi (visible fragrance) tượng trưng cho sự cao thượng, quí phái. Những hạt này có được do sự gập đi gập lại và cũng là một thứ dấu hiệu của mỗi trường vì mỗi phương pháp có những vân riêng. Nioi mắt thường không trông thấy, chỉ gợn lên một làn sương mỏng như giải ngân hà một đêm sao. Hạt nie thì to hơn, trông lấm tấm như móc buổi sáng hay một chùm tinh tú .
Nét cong của thanh kiếm Nhật không phải chỉ do kỹ thuật rèn hay đập mà còn là một biểu trưng văn hoá xuất hiện trên nhiều công trình truyền thống khác, từ mái cong trên đền đài, chùa chiền, cung điện, kể cả thư pháp. Người Nhật vẫn cho rằng nếu đúc một thanh kiếm thẳng băng thì không những thô kệch mà còn quá thực dụng, không nói lên tính nghệ thuật của người võ sĩ. Chính vì thế, họ luôn luôn tạo những đường cong, uốn lên lượn xuống để biến một vũ khí chiến đấu thành một tác phẩm. Tiến trình rèn thép, các loại chất liệu trong mỗi giai đoạn đến nay vẫn còn là những bí mật nghề nghiệp không truyền ra ngoài và cũng là thước đo sự tài hoa, khéo léo cũng như “tay nghề” của các bậc sư phụ.
Người ta cũng bắt đầu khắc tên và nơi chế tạo trên chuôi kiếm, võ sĩ cũng mang theo những thanh kiếm ngắn hơn để thay đổi. Ngoài kiếm nhiều loại chiến cụ khác cũng phát triển điển hình là cung tên, giáp trụ và nghệ thuật binh bị cũng đạt một tầm vóc mới.
Người Nhật tìm ra cách đúc kiếm nhiều lớp, tạo được những vân thớ (jihada) khác lạ được gọi dưới những tên như itame, masame, mokume, ayasugi. Những vân đó có khi giống như mắt gỗ nhưng cũng có khi uốn lượn như làn sóng. Thanh kiếm không còn là một vũ khí mà đã thành một tác phẩm mỹ thuật.
Các thợ rèn thuộc tỉnh Soshu và tìm ra được cách pha trộn thép mềm với thép cứng để làm lưỡi kiếm, vẫn sắc bén mà lại ít bị mẻ. Họ cũng tiêu chuẩn hoá chiều dài và cải thiện mũi kiếm để khi kiếm bị gãy vẫn có thể mài và dùng tiếp. Trước kia kiếm Nhật chỉ uốn cong nơi gần cán, sau từ từ cong đều và cũng thuôn dần ra tới tận mũi. Người Nhật cũng chế tạo loại giáp trụ nhẹ hơn để bộ binh dễ di động và phân tán, đồng thời nghiên cứu cách dùng kiếm đánh xáp lá cà thay vì dùng cung bắn từ xa.
Trước khi rèn một thanh kiếm, bao giờ kiếm sư cũng trai giới, cầu xin thần linh phù hộ và sau đó mặc lễ phục để làm việc. Người ta nói rằng kiếm sư rèn kiếm không còn là một công việc mà là một nghi lễ, thân tâm hợp nhất và tập trung toàn bộ tinh thần từ khi bắt đầu cho tới khi hoàn tất.
Thời kỳ nước Nhật chia thành hai gọi là Nam Bắc triều (1333-1393). Thời kỳ này đánh dấu cao điểm của thuật đúc kiếm. Lưỡi kiếm bây giờ dài đến 1 mét gọi là tachi và kiếm đúc cho đền đài có khi còn dài hơn. Kiếm dài có lợi thế cho người đi bộ và chiến đấu trong đêm tối nên thường đeo sau lưng và rút ngược lên qua vai.
Khi ra ngoài người ta đeo trường kiếm (katana) và đoản kiếm (wakizashi) nhưng khi ở trong nhà thì chỉ đeo đoản kiếm và được tháo ra đặt ngay cạnh giường khi đi ngủ. Đối với người võ sĩ, thanh kiếm là vật bất ly thân, không rời xa trong bất cứ trường hợp nào.
Người Âu châu đã vô cùng kinh ngạc khi thấy kiếm Nhật hơn hẳn các lưỡi kiếm của người Tây Ban Nha nổi tiếng ở Âu Châu. Bộ đại từ điển Britannica của Anh (in lần thứ 6), quyển 9 trang 37 viết là “ kiếm Nhật có thể chặt đứt một chiếc đinh lớn mà lưỡi kiếm không hề hấn gì”.
Kunimasa Matsuba là một trong những nghệ nhân rèn kiếm Nhật giỏi nhất. Ông đã đoạt được nhiều giải thưởng cho kiếm katana. Một lưỡi kiếm cong, dài hơn 60 cmlàm từ hằng nghìn lớp thép được gấp lại.
Ông Matsuba chỉ tự rèn lưỡi kiếm. Làm cán kiếm, vành chắn và vỏ kiếm lại là các nghệ thuật riêng biệt. Và ngay lưỡi kiếm sau khi rèn vẫn còn chưa hoàn thành, vẫn còn phải được mài bóng bằng tay 2 tuần liền với đá mài có độ mịn khác nhau.
Đặt một thanh kiếm cũ cạnh thanh kiếm vừa được ông Matsuba rèn, một người không chuyên không thể nhận ra được khoảng thời gian nhiều thế kỷ trên lưỡi kiếm. Dường như thời gian không hề đóng một vai trò nào ở những thanh kiếm này. Chúng đã được rèn để trở thành những vật hoàn hảo.
Một thanh kiếm katana mới do ông Matsuba rèn có giá tròn 18.000euro. Giá kiếm tuân theo những quy luật khác với các vật thể nghệ thuật khác. Một thanh kiếm cổ có thể rẻ hơn một thanh kiếm mới. Ở đây thời gian cũng không còn quan trọng. Quyết định giá cả của một thanh kiếm là nghệ thuật rèn tốt hay kém chứ không phải độ tuổi. Nếu người thợ rèn một thanh kiếm không tốt cách đây 500 năm thì thời đó nó không có giá trị gì cả - và ngày nay cũng không. Một đường rạn nứt duy nhất có thể làm cho thanh kiếm trở thành vô giá trị. Katana hiện giờ là những vật sưu tập được ưa chuộng. Thêm vào đó là đắt tiền. "Tôi còn nhớ có một thanh kiếm katana năm 1845, có giá khoảng500.000 euro", ông Karl-Heinz Peuker nói, một người sưu tầm và mua bán kiếm samurai, cũ cũng như mới.
Lúc rèn phải hoàn toàn tối
Có ba điều quyết định cho chất lượng của một lưỡi kiếm: hình dáng, cấu trúc bề mặt của lưỡi kiếm và hamon, đường chia cắt giữa lưỡi kiếm và sống kiếm. Cấu trúc biểu hiện người thợ rèn đã làm việc ra sao, đã gấp thép lại như thế nào. Bậc thầy Matsuba chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể cho biết một lưỡi kiếm thuộc về nghệ nhân rèn nào và thời kỳ nào.
Những hoa văn (hamon) đó được đặt tên, hoặc mây, sóng biển, dãy núi, hoa ... cũng giống như người Trung hoa đặt tên cho vân trên bảo kiếm của họ. Người thợ không phải chỉ đúc một thanh kiếm tốt mà còn làm sao cho mỹ thuật, đó mới thực là vấn đề
Đường hamon hình thành trong quá trình rèn. Người thợ rèn bọc lưỡi kiếm bằng một hỗn hợp đất sét được pha trộn theo công thức bí mật. Ông ép hình dáng của hamon ở phần lưỡi kiếm vào lớp đất sét còn ướt. Khi lớp đất sét khô, lưỡi kiếm được đốt nóng trong phòng rèn không có ánh sáng. Chỉ có màu sắc của lửa tiết lộ cho nghệ nhân rèn biết được nhiệt độ cần thiết – một trong những khoảnh khắc khó khăn nhất và quyết định then chốt trong toàn bộ quá trình rèn. Khi đạt đến nhiệt độ cần thiết, nghệ nhân nhúng lưỡi kiếm vào bể nước, phần vỏ đất sét mỏng ở lưỡi kiếm nguội đi nhanh hơn, tôi lưỡi kiếm tối ưu. Đất sét ở phần còn lại dầy hơn, vì thế mà thép ở đó nguội đi chậm hơn, vẫn còn mềm dẻo hơn.
Một phần của văn hóa Nhật
Một thời gian dài, nghệ thuật rèn kiếm katana đã suýt bị lãng quên. Khi các samurai bị tước đoạt quyền lực và đặc quyền mang kiếm của họ bị phá vỡ, việc này cũng ảnh hưởng trầm trọng đến các lò rèn. "Thời đó chúng tôi đã đánh mất một phần của văn hóa", ông Matsuba nói. "Vì văn hóa samurai là văn hóa Nhật."
Và chính ngay các thanh kiếm suýt tí nữa cũng bị đánh mất: Sau Thế chiến 2, quân đội Mỹ ra lệnh hủy tất cả vũ khí – trong đó có cả các thanh kiếm katana cổ xưa quý giá. May mắn là người ta đã có thể làm cho tổng chỉ huy Tướng MacArthur thay đổi ý kiến. Các thanh kiếm samurai được giữ lại nhưng phải khai báo. Từ đó, mỗi một thanh kiếm vừa rèn xong phải được đăng ký.
National Graphics, trong chương trình Fight Science, đã đánh giá kiếm Nhật là vũ khí tuyệt vời nhất khi so sánh với kiếm thường, hay đao, côn, gậy,...
3. Mài kiếm :
Việc mài kiếm của một nghĩa sĩ khác hẳn công việc mài lưỡi kiếm sau khi một sư phụ đã rèn xong. Rèn kiếm mới chỉ là một chặng đường, tuy quan trọng nhưng không phải là hoàn bị mà còn nhiều công việc khác cũng cam go không kém.
Công việc hoàn chỉnh thanh kiếm không chỉ là mài cho sắc (sharpening) mà phải gọi là “chà láng” hay đánh bóng (polishing). Đánh bóng một thanh kiếm phải qua 13giai đoạn, dùng 13 loại đá mài khác nhau và 13 động tác khác nhau và mất trung bình 120 giờ. Để mài một lưỡi kiếm, kiếm sư dùng sáu cục đá mài (whetstones) khác nhau, từ loại nhám xuống dần loại mịn hơn và sau cùng để đánh bóng. Trước khi mài, phải nghiên cứu kỹ càng “thớ” (texture) và “mẫu” (pattern) của thanh kiếm, không phải cùng một lúc mà chỉ từng khoảng3 cm một. Việc giữ sao cho tay phải và tay trái gần như cân bằng tuyệt đối (near-perfect balance) là một công tác sinh tử vì nếu hai tay chỉ lệch đi một khoảnh khắc thì có thể hỏng luôn cả lưỡi kiếm.
Sau khi mài xong, kiếm sư kẹp hai hòn đá mài mỏng dính trên đầu ngón tay và vuốt theo lưỡi kiếm để đánh bóng. Ông cầm ngang lưỡi kiếm để cho ánh nắng soi lên từng milimét để kiểm soát công trình của mình lần cuối cùng. Không có hai thanh kiếm nào giống hệt nhau, mỗi thanh kiếm có hình dáng khác nhau và có những đặc tính khác nhau. Mài kiếm chính là làm sao cho thanh kiếm thể hiện được tối ưu cái “tinh thần” của nó, để hiển lộ cái “tận mỹ” của nó, để thoát ra cái “huy hoàng” của lưỡi thép đã hoàn thành. Kiếm mài đúng cách mới có thể hiển hiện được hết tài năng của người rèn kiếm.
4. Bao kiếm
Một lưỡi kiếm dù quí đến đâu nếu không được lắp vào một cán kiếm thích hợp và để trong một bao kiếm đúng cách thì vẫn không thể nào gọi là hoàn toàn. Muốn làm một bao kiếm, người kiếm sư phải làm hai mảnh vừa khít theo đường cong của lưỡi kiếm rồi dán lại với nhau. Chất keo dán là một loại hồ nấu bằng gạo rồi nghiền cho nhuyễn bằng đũa tre. Người ta không dùng các loại keo dán cực chắc (super-glue) vì e ngại sau này phải tách hai thanh gỗ ra trong trường hợp lưỡi kiếm bị sét rỉ và chỉ có hồ làm bằng gạo mới khỏi làm hư thanh gỗ. Bí mật của cách làm bao kiếm là sao cho có cảm tưởng là bao và lưỡi khít khao từ đầu đến cuối nhưng thực ra chỉ tiếp xúc với nhau ở gần cán kiếm mà thôi và lưỡi kiếm không nơi nào quá chặt vì nếu không, độ ẩm của gỗ sẽ làm cho kiếm bị rỉ.
Tuy chỉ là một công nghệ giản dị như thế, việc làm bao kiếm đòi hỏi nghệ nhân dùng 15 loại bào (plane) khác nhau, to có, nhỏ có mỗi thứ một việc.
Tsuba (sword guard) là miếng chặn tay cầm, phân chuôi kiếm và lưỡi kiếm ra làm 2 phần khác nhau, người Trung Hoa gọi là kiếm cách. Tsuba cũng được coi là một nghệ phẩm và hiện nay cũng có nhiều người sưu tầm, nhiều miếng có giá cả rất cao. Tsuba được khoét ở giữa để tra lưỡi kiếm và để chặn cho kiếm của địch khỏi lướt vào tay mình.
Tuy nhiên, người ta cũng trang trí bằng nhiều hình thức khác, cây cỏ, hoa lá, thú vật ... có ý nghĩa hay mang một nguyện vọng để được may mắn. Nguyên thuỷ, tsuba do thợ rèn kiếm hay thợ làm áo giáp sản xuất nhưng từ thế kỷ 16 trở về sau thì do những nghệ nhân thực hiện như một tác phẩm riêng biệt. Tsuba có thể làm bằng sắt thuần tuý hay nạm vàng, bạc, đồng ...
5. Thử kiếm (tameshi-giri) :
Để đối phó với sự sắc bén của các thanh kiếm do họ chế tạo được, người Nhật cũng đưa vấn đề che chở thân thể cho khỏi bị kiếm chém đứt thành một nghệ thuật khác. Đó là việc chế tạo một bộ áo giáp chắc chắn – bao gồm 12 món khác nhau, mặc vào rất công phu để bảo vệ tính mạng của võ sĩ. Tuy nhiên, đối với một thanh bảo kiếm trong tay một cao thủ về kiếm đạo thì bộ áo giáp kia không đủ hiệu quả. Chỉ một nhát kiếm, cả người lẫn giáp có thể xẻ làm hai. Những thanh bảo kiếm thực sự đều là của gia bảo truyền từ đời nọ sang đời kia, tham dự trong hết trận đánh này đến trận đánh khác. Những thanh kiếm đó đã được thử bằng chính sinh mạng con người.
Tuy nhiên, trước khi được dùng để chiến đấu, kiếm Nhật sau khi hoàn tất phải được thử, thường là với một người bù nhìn làm bằng rơm. Nếu thanh kiếm có thể chặt đứt được một bó rơm, người ta sẽ thử tiếp trên thân người, thường là dùng một xác chết. Xác người được treo lên theo nhiều kiểu khác nhau để thử kiếm theo đủ mọi hướng, đủ mọi kiểu, mọi đòn. Cũng có khi thanh kiếm được thử ngay trên những tử tội. Có 16 chỗ trên thân người dùng để thí nghiệm, khó cắt nhất là chém ngang hông sao cho đứt cả hai xương đùi, dễ nhất là chém đứt cổ tay.
Ngày nay, những võ sư vẫn huấn luyện môn đồ phương pháp dùng kiếm để chặt đứt những bó rơm ướt, lõi bằng cọc tre. Mỗi ngày người võ sĩ phải tập hàng trăm lần cho thật nhuần nhuyễn. Kiếm thử xong sẽ được các chuyên giá đánh giá và xếp hạng.
6. Kết luận :
Việc rèn một thanh kiếm đã được nâng lên thành một nghi lễ mang tính chất huyền bí. Người thợ rèn phải trai giới trong nhiều ngày, qua những nghi thức thanh tẩy (ritual purification) và khi làm việc họ mặc một bộ đồ trắng như thiền sư, đạo sĩ. Ngay từ thế kỷ 13, kiếm Nhật đã nổi tiếng trên thế giới mà không nơi nào sánh kịp. Người Trung Hoa cũng nói đến bảo kiếm nhưng phần lớn chỉ là truyền thuyết và huyền thoại, chỉ nghe mà không thấy. Trái lại kiếm Nhật có thật và nhiều người đã bỏ một khoản tiền lớn để đặt làm hay mua. Theo những chuyên gia về luyện kim, mãi đến thế kỷ 19, người Âu châu mới đủ trình độ để tạo được những hợp kim tốt như thép của Nhật trước đó 600 năm và cũng phần lớn là vì học hỏi được phương pháp của xứ Phù tang. Kiếm Nhật cũng nói lên một đặc tính riêng của dân tộc này, làm việc gì cũng muốn đến chỗ tận thiện, tận mỹ.
Đây là thanh kiếm được cho là đẹp nhất mọi thời đại
Kinh nghiệm người làng võ: Học võ như thế nào, nên học võ ở đâu ?
.
Kinh nghiệm người làng võ:
Học võ như thế nào, nên học võ ở đâu?
Võ sư Lý Băng Sơn
Kỳ 1: HỌC VÕ NHƯ THẾ NÀO, NÊN HỌC VÕ Ở ĐÂU ?
A - HỌC VÕ NHƯ THẾ NÀO ?
Hiện nay, có một số môn võ, võ đường, do các bậc thầy võ mở ra, dạy kỹ thuật đánh nhau, các võ sinh tới các võ đường này, chủ yếu để học các kỹ thuật đánh nhau. Nếu học võ và dạy võ như vậy, thì quả đơn thuần, chẳng thể gọi là biết dạy võ và biết học võ.
Dạy võ, học võ đúng tư cách, đúng nghĩa thì phải hội đủ các điều kiện sau:
1.VÕ LÝ:
Tức là học lịch sử các môn võ, để truy nguyên gốc rễ môn võ mà mình dạy hoặc học. Biết nguyên tắc cấu hợp phát sinh, biết sinh động kết quả các kỹ thuật.
2. VÕ KỸ:
Tức là học trọn vẹn bộ máy nghề võ, kỹ thuật từ căn bản đến bài quyền và chiến đấu, cùng các loại binh khí. Phương thức phải tiệm tiến, từ dễ đến khó, từ thấp đến cao. Giảng giải các ý nghĩa từng thế, từng đòn, từng chiêu thức. Danh từ kỹ thuật gọi là “PHÂN THẾ” – “CHỈ THẾ” – “DẠY THẾ”.
3.VÕ CÔNG:
Tức là các công phu. Nội và ngoại công, để giúp tạo sức mạnh bên bên trong, và sức mạnh bên ngoài cơ thể. Phải hiểu rõ, nguyên nguồn gốc nội công bổ ích cho đời sống hạnh phúc trường thọ, cho nghệ thuật, cho y đạo như thế nào. Các loại công phu, nội công, ngoại công, ngạnh công, khinh công có lợi hại ra sao? Sự luyện tập phải có những điều kiện cần thiết gì? Phương pháp tập luyện ra sao? Có phù hợp với cơ thể, tâm sinh lý, điều kiện, hoàn cảnh thực tế của mình không? Cần thiết phải ra sao. Cách chọn môn công cho thích hợp với từng người.
4.VÕ Y:
Tức là y học thường thức của nghề võ, tức là cách xem xét các thương tích do tập luyện nghề võ gây ra, biết định bệnh, biết dùng thuốc trị ngoài, hoặc thuốc uống trong hiệu quả. Biết thủ thuật định cốt, dịch cân, tức là đem các xương bị lệch, gân bong sai, về đúng vị trí cũ. Tóm lại phải biết rõ về cơ thể học.
5.VÕ ĐẠO:
Tức là cách sống của người luyện võ, sống hợp lòng người , sống hợp đạo, khắc phục ngoại giới và giả ngã để đạt đến tâm bình thản, tâm an nhiên. “SỐNG VÕ ĐẠO” trong nghề võ tức là không tham, không gian, không mê muội, không vui mừng thái quá, không buồn lo. “SỐNG VÕ ĐẠO”: là sống đời thanh bạch, kiện toàn kiến thức cho mình để làm lợi cho nhân loại. “SỐNG VÕ ĐẠO”: là sống biết ơn tổ phụ, biết ơn tổ quốc, biết ơn người, biết ơn trời. Do đó, trong mọi thời “VÕ GIA” hiểu đạo đều có đời sống thanh bạch cao, giữ được chính khí trong mọi hoàn cảnh suốt đời mình,
VÕ ĐẠO là phần cuối trong nghề võ, nhưng nó là phần nặng nhất trong chương trình học võ. Nếu thiếu nó người học võ, người luyện võ giống như người điên, những kỹ thuật học được sẽ tự hại mình, hại người và làm hại cho xã hội. Vì nhiều lý do khó nói cho phàm nhân nghe, nên các vị thầy hiền đức ngày xưa rất kén chọn môn đồ để dạy võ, đâm ra võ đạo cũng bị thất truyền một khoảng lâu là vậy. Nếu môn sinh, người học ngày nay hiểu được điều này, thì cái tâm nghi kỵ của cổ nhân chắc chắn cũng sẽ vơi đi. Vì đã có người hiểu ra tấm lòng mình.
Dạy võ, học võ mà hội đủ năm kiến thức trên mới thực sự là người biết dạy và biết học.
B - HỌC VÕ Ở ĐÂU?
Một người biết chọn nghề võ để làm môn thể thao cho mình, hoặc con em mình rèn luyện, thì đích thực là một người sáng suốt. Vì võ thuật là môn thể thao hoàn hảo nhất, vừa kiến tạo được thân thể khỏe mạnh, vừa kiến tạo được tinh thần lành mạnh sáng suốt, đồng thời cũng dùng để tự vệ, phòng thân…Trong lúc mọi môn thể thao khác đều ít nhiều có tính cách phiến diện, nhiều khi vô ích, vài môn thể thao còn nặng phần trình diễn, con buôn thổi phồng, để làm lợi cho kỹ nghệ bán đồ phụ tùng, làm tổn hao nhiều tiền bạc.
Nhưng dù võ thuật là môn lợi ích, thiết thực, tiện lợi cũng có chỗ phải cân nhắc, chọn lựa môn võ, chọn trường, chọn thầy dạy hoặc cách luyện tập, để tránh bị rơi vào tình trạng lợi bất cập hại.
Nếu học chữ ở trường tồi thì con em kém, học với ông thầy dở con chậm tiến, đổi trường, đổi thầy con em khá ngay, Nhưng học võ khác với học chữ vì sẽ nguy hiểm hơn. Nếu học ở trường tồi, ông thầy tác phong không có, thiếu đạo đức, thì con em bị ảnh hưởng xấu trầm trọng, khó phôi phai ý thức. Học võ dưới một trường, một võ đường chỉ có “VÕ” mà thiếu “VÕ ĐẠO” thì kết quả thật là đáng tiếc.
Do đó chọn trường, chọn thầy, chọn cách học, là một vấn đề các phụ huynh, môn sinh cần phải đặc biệt lưu tâm, ở đây chỉ xin đưa một vài ý kiến, với kinh nghiệm chuyên môn, hy vọng nếu quý vị theo đúng thì con em của quý vị, hoặc chính quý vị mới thật sự hạnh phúc.
Tác giả :Võ sư Lý Băng Sơn.
Võ Lâm Phật Gia Việt Nam.
Tránh xa lò ga nấu ăn trên bàn...
.
From: Miss... <aaa@gmail.com>
Date: January 19, 2014 at 5:44:19 AM PST
Subject: Warning: Tránh xa lò ga nấu ăn trên bàn...
Tin mới nhất : Lò gas nổ chết người.
Hôm nay 18/8/13, tôi và anh Lý văn Tuyền đi đám tang một cậu trẻ 21 tuổi, cháu của người bạn chết tại San Jose do tai nạn lò gas để bàn nổ.
Từ nay không nên xử dụng lò gas để bàn, nên xử dụng bếp điện an toàn hơn. Đính kèm hình ảnh tai nạn lò gas nổ của 1 phụ nữ. Hy vọng mọi người cảnh giác.
***
CẢNH BÁO
Tránh xa lò ga nấu ăn trên bàn
Bây giờ, tôi xin lưu ý với các bạn bằng những tấm hình chụp sau đây, với hy vọng giúp cho các bạn hoặc những ai bạn biết để phòng hờ, tránh gặp phải những điều bất trắc gây thương tích như đã xảy ra cho vợ của tôi, Kaori, và gia đình cô ta.
Đó là một ngày cuối của Kaori với gia đình của cô ta ở Vancouver, Canada trước khi trở về Nhật. Cũng giống như những buổi tiệc mà người Nhật chúng tôi tổ chức thường gồm có rất nhiều thức ăn, có Yankiniku, có thịt, có rau cải. Chúng tôi đốt lò gas trên bàn, loại lò mà mình thường thấy trong những nhà hàng cũng như tại tư gia ở Đại Hàn và Nhật Bản tầm ảnh hưởng của nó khá rộng rãi trên thế giới
Chúng tôi đã từng sử dụng nó cả hàng trăm lần trước kia để nấu Yakiniku, sukiyaki, shyabu shyabu hay là trong những bửa tiệc nabe. Chúng tôi hợp lại quây quấn với nhau và nấu thực phẩm bằng cái lò gas nầy đưọc đặt ở ngay giữa bàn. Thịt ướp sẳn , và rất nhiều dĩa thức ăn khác, Kimchi, Chapchea (mì xào) Namul (dền ướp gia vị), chúng tôi mua ở chợ Đại Hàn gần nhà, những loại thực phẩm nầy rất là ngon. Sau khi nấu một lúc, trong nhà bị khói, chúng tôi mở cửa sổ cho thoáng. Không khí bên ngoài thật là mát, trong lành và khói cũng mau thoát hết ra ngoài.
Chúng tôi cũng vừa dọn dẹp sơ sơ. Bọn trẻ đã ăn xong và đùa giởn ở góc phòng đằng kia . Còn nhóm người lớn chúng tôi thì nướng những miếng thịt còn lại, uống bia và trò chuyện với nhau ...vừa lúc đó chuyện không may xảy ra.
Một đám sáng phát lóe lên theo sau là một tiếng nổ điếc tai. Bình gas của cái lò trên bàn bị nổ. Phía bên kia bàn, Kaori, mẹ và chị (hay em gái) cô ta đang ngồi, bị lửa táp dử dội. Họ vùng vẫy trong đám lửa gas đang cháy bao phủ quanh họ như một trái cầu lửa thật ghê sợ, sau đó lửa bốc cao lên tận trần nhà và lan qua cửa sổ. Vì khi nổ, gas trong bình văng vào người họ nên gặp lửa họ bị bốc cháy.
Cả ba người họ đều ở trong lửa. Tất cả chúng tôi thật kinh hoàng, khiếp sợ, vừa gào thét, vừa la khóc. Mùi khét của da cháy và tóc cháy bốc lên nồng nặc.
Sako, thân phụ của Karori phải lo cho đám trẻ an toàn. Sau đó chúng tôi dùng khăn ướt để làm nguội vết phỏng. Chúng tôi gọi 911, sau một hồi khá lâu gần như bặc vô âm tính, xe cứu thương và xe chữa lửa đến. Cả ba người họ được khẩn cấp chở vào nhà thương và được chữa trị với vết phỏng khá nặng.
Những tấm hình nầy được chụp trước khi cô ta bị lột da. Cô ta sẽ bị thẹo nghiêm trọng trên tay và sau lưng. Cô ta không thể tắm biển hay tắm nắng được nữa. Nếu cô ta ra nắng cho dù một chút thôi cô ta phải thoa thuốc chống nắng loại mạnh nhất, SPF-85 sunblock. Da cô ta bị thẹo trầm trọng như vậy, khi cô ta gặp phải ánh nắng sẽ làm cho vết thẹo trầm trọng hơn.
Ngọn lửa bao phủ người của cô ta và đốt lưng và vai cô ta . Cô ta mặc áo sát nách cho nên lúc xảy ra tai nạn nó không có giúp bảo vệ cô ta. Bạn có thể tưởng tượng thể nào nếu mình tắm vòi sen sau khi bị phỏng như vậy không? Nhìn những tấm hình nầy mà tưởng tượng thật khiếp sợ.
Đây là hình của cái lò gas nấu trên bàn bị nổ. Hãng bảo hiểm xác nhận rằng lỗi tại cái lò. Cái bình gas quá gần ngọn lửa của lò, nên làm cho gas nóng lên và phát nổ. Hãng sản xuất và người Canada bán lò gas nầy cả (hai từ) bên Đại Hàn, đã trốn thoát không tìm được.
Không cần phải nói, chúng tôi sẽ không đến những nhà hàng mà có sử dụng những loại lò gas nấu tại bàn như thế nầy. Gia đình chúng tôi và tất cả những bạn bè đã quăng bỏ những lò gas nầy và sử dụng lò nướng bằng điện an toàn hơn nhiều
HCD: Thưa quí bạn sau khi tìm thử coi đúng sai thì tôi gặp trang web nầy:
http://www.tune-in-tokyo.com/2009/04...e-gas-cookers/
Thấy đây là câu chuyện thật, các bạn đọc lời trao đổi giữa những độc giả và người nhà của nạn nhân sẽ thấy ngay. May mà cái bình gần hết gas nên mới còn sống.
Hiện trên thế giới số lò nầy được dùng hàng nhiều trăm triệu cái và ít nghe, gần như không nghe, tin tức về tai nạn do nó sinh ra. Tuy nhiên theo ý tôi, bình gas nằm sát bên ngọn lữa là điều cấm kị. Tai nạn dễ xảy ra do lỗi lầm của con người hay lỗi lầm do chế tạo trục trặc chi đó. Vả lại bình gas mỏng, không có bộ phận an toàn như loại bình gas lớn standard. Do đó chúng ta nên tránh không xài. Vào quán ăn thấy loại lò nầy tôi cũng e ngại và né. Nếu một trăm ngàn người xài mà một người bị thì chắc là các bạn không đủ hên để trúng cái hư, nhưng nếu không cần thiết thì đừng xài, nhất là vào quán ăn thì nên đòi lò xài "xăng đặc" (alcool).
Nhận được từ email của GS HCĐ - Xin cảm ơn GS
7 khu vườn đẹp nhất thế giới
.
7 khu vườn đẹp nhất thế giới
Mùa xuân đang đến, tất cả cây cối, hoa lá chim muông đang tràn đầy sức sống. còn gì tuyệt vời hơn cảm giác được thoải mái khi tản bộ trong những khu vườn tuyệt đẹp, hoa thơm cỏ lạ trải thảm dưới chân, đắm mình trong không gian thấm đẫm hương hoa thơm ngào ngạt, dìu bước bước chân khách bộ hành như đang lạc bước trong vườn địa đàng dưới hạ giới. Và dưới đây, mời bạn cùng chiêm ngưởng vẻ 7 khu vườn tuyệt đẹp, nổi tiếng nhất thế giới!
1. Vườn bách thảo hoàng gia Kew, Anh
Vườn bách thảo hoàng gia Kew, còn gọi là vườn Kew, rộng 132ha. Nó nằm giữa Richmond và Kew ở tây nam London, được mệnh danh là khu vườn đẹp nhất nước Anh và được UNESCO công nhận là di sản thế giới.
Vườn Kew gồm các khu vực như cung điện Kew Palace - cung điện nhỏ nhất của hoàng gia Anh được bảo tồn ngay tại vườn Kew, tòa nhà Temperature House, tòa nhà Bonsai House, tòa nhà Cây Cọ Palm House…
Với kiến trúc nhà kính đặc biệt được thiết kế từ thời nữ hoàng Victoria, cùng hệ thống mái vòm kính khổng lồ, vườn Kew có quần thể thực vật trong 10 vùng khí hậu khác nhau cùng phát triển, từ những cây bao báp khổng lồ cho tới loài lan vani quý hiếm - đang đối mặt với nguy cơ tuyệt chủng.
Điểm đặc trưng nhất tại vườn Kew là loài hoa súng vua khổng lồ, xuất xứ từ rừng Amazon với tàu lá rộng gần 2m có thể đỡ được sức nặng một người, cùng khoảng 1.500 loài lan và các loài thực vật nhiệt đới quý hiếm khác. Bên dưới những tán cây cổ thụ hơn 150 năm tuổi, vườn Kew đưa bạn hòa mình vào không gian của những khu rừng nguyên sinh ẩm ướt và thiên nhiên hoang dã.
Có 4 lối vào tham quan khu vườn, gồm cổng Victoria Gate, Elizabeth Gate, Brentford Gate và cổng sư tử Lion Gate. Hãy lưu ý thời gian cho phép tham quan tùy theo từng cổng nhé!
2. Vườn Butchart, Canada
Nằm trên đảo Vancouver, Canada, vườn Butchart được đặt theo tên của gia đình Burchart, là chủ sở hữu tạo dựng khu vườn rộng 55ha để thỏa mãn niềm đam mê trồng trọt.
Với hơn 700 loài cây khác nhau, những loại hoa hồng quý hiếm, và vô vàn loài hoa thơm cỏ lạ ra hoa liên tục từ tháng 3 cho tới tháng 10 hàng năm. Vườn Butchart được mệnh danh là “vườn hoa đẹp nhất” trong những vườn hoa đẹp nhất thế giới.
Nổi bật nhất là vườn hoa hồng mà quy tụ tất cả các loài hoa hồng trên thế giới. Khu vườn đẹp đến nỗi, chỉ cần giơ máy lên là bạn sẽ có ngay những bức ảnh đẹp.
Bước vào vườn Butchart, bạn sẽ thấy như đang dạo bước trong vườn địa đàng dưới hạ giới, trong không gian tràn ngập hương thơm quyến rũ của hoa hồng mà còn những loài hoa đủ sắc màu trải thảm dọc lối đi dưới chân, hay lơ lửng những những cụm hoa treo lơ lửng trên đầu, tất cả đều toát lên vẻ dẹp hấp dẫn diệu kỳ, khiến bạn ước ao ở mãi không rời.
Bạn có thể đến thăm khu vườn này vào bất cứ mùa nào trong năm. Còn chờ gì nữa, hãy chuẩn bị hành trang và lên đường ghé Vườn Butchart nào!
3. Vườn Keukenhof, Hà Lan
Tọa lạc ở Lisse, một thị trấn nhỏ ở phía nam Amsterdam, Hà Lan, vườn Keukenhof có diện tích 32 ha và nó cũng là vườn hoa lớn nhất thế giới. “Keukenhof”, theo tiếng hà Lan có nghĩa là “vườn rau gia vị”. Nó cũng là thiên đường hoa tulip với khoảng 7 triệu cây thuộc hơn 100 loài, màu sắc màu độc đáo. Nếu bạn từng nghe tới “Hoa Tulip đen” của Alexandre Dumas, hãy đến đây để được tận mắt thấy vẻ đẹp quyến rũ mê hoặc của hoa tulip đen cực hiếm - Baba Yaga.
Tham quan khu vườn, ngoài những chiếc cối xay gió đặc trưng của xứ sở Hà Lan, bạn sẽ bị thu hút bởi những vòi phun nước tuyệt đẹp lớn nhất châu Âu, những hồ nước tĩnh lặng với thảm hoa trải dài hút mắt hay những khu vực trưng bày hoa được thiết kế cực kỳ ấn tượng, với vô vàn những loài hoa quý hiếm tuyệt đẹp khác, cùng nhau tỏa hương thơm ngát.
Bạn có thể đạp xe dạo quanh những cánh đồng hoa tulip rực rỡ sắc màu, như một tấm thảm tuyệt đẹp trải dài bất tận, chạm tay vào để cảm nhận sự kiêu sa của nó.
Đặc biệt, mỗi năm vườn Keukenhof đều tổ chức chương trình lễ hội Festival hoa đặc sắc kéo dài trong thời gian mở cửa, dành cho khách tham quan từ cuối tháng 3 đến tháng 5 hàng năm. Nhưng trong năm nay, Vườn Keukenhof sẽ mở cửa liên tục từ 20.3.213 đến 18.5.2013, từ 08h00 đến 19h30 hằng ngày. Bạn hãy lên kế hoạch từ bây giờ, để có thể tham gia lễ hội hoa tại đây nhé!
4. Vườn Versailles - Château de Versailles, Pháp
Vườn Versailles, rộng 110ha, nằm phía đông nam Paris, do vua Louis 14 xây dựng năm 1661, do kiến trúc sư André Le Nôtre thiết kế. Vì muốn cung điện Versailles lộng lậy hoành tráng như đế chế của mình, Đức Vua Mặt Trời đã xây dựng khu vườn rộng lớn này.
Vườn Versailles nằm trong khuôn viên của lâu đài Versailles rộng tới 800ha, trong đó bao gồm 300ha rừng và 2 khu vườn cảnh kiểu Pháp, mà một trong đó dành riêng cho Hoàng hậu, được tạo hình như một làng quê nhỏ.
Để có thể đi thăm hết các điểm chính của khu vườn trong một ngày, người ta buộc phải sử dụng xe thay vì đi bộ. Khu vườn được thiết kế rất đặc sắc với những thảm hoa trải suốt bốn mùa, những những bức tượng cổ điển bố trí hợp lý, những con đường uốn lượn quanh những hồ nước tĩnh lặng, dọc một con kênh đào – vốn là nơi để Vua Luois đua thuyền khi xưa. Nếu bạn đặt chân đến kinh đô Paris hoa lệ, hãy dành thời gian tham quan vườn Versailles, để cảm nhận hơi thở và vẻ đẹp tinh tế mang đậm phong cách Pháp.
5. Vườn Suan Nong Nooch, Thái Lan
Vườn Suan Nong Nooch, có nghĩa là vườn cây Nong Nooch - tên của người người phụ nữ sáng lập khu vườn, được xây dựng từ năm 1954, rộng 630 ha mà ban đầu nó là vườn cây ăn quả.
Từ năm 1990, vườn Suan Nong Nooch quy tụ và trồng các loại hoa nhiệt đới, trở thành một vườn thực vật nhiệt đới và bảo tồn động thực vật hoang dã.
Ngày nay, vườn nhiệt đới Nong Nooch đã trở thành khu vườn nhiệt đới tuyệt đẹp nổi tiếng trên thế giới, sưu tầm khoảng 20.000 loài cây nhiệt đới từ 50 quốc gia khác nhau. Mỗi năm, nơi đây thu hút khoảng 20 triệu lượt du khách tham quan đến từ khắp nơi trên thế giới và hàng ngàn lượt sinh viên nông nghiệp đến đây thực tập, nghiên cứu.
Với phong cảnh thiên nhiên thơ mộng, cỏ hoa trải dài khắp lối đi, các khu vực cây cảnh được sắp xếp tỉ mỉ và cắt tỉa đẹp mắt, công phu, ẩn hiện những ngôi nhà kiểu Thái đặc trưng cùng hệ thống nhà hàng, hồ bơi và khu nghỉ dưỡng, tọa lạc ngay bên dưới những tán cây mát rượi, vườn Suan Nong Nooch đẹp như vườn thượng uyển của các bậc vương quyền. Nơi đây chắc chắn là địa điểm tuyệt vời để bạn dừng chân trong kỳ nghỉ của mình.
6. Vườn bách thảo Curitiba - Jardim Botânico de Curitiba, Brazil
Nằm trong khuôn viên trường Đại học Liên bang Parana (Universidade Federal do Paraná), Brazil vườn bách thảo Curitiba, còn được biết đến với tên “Vườn bách thảo Fanchette Rischbieter ”.
Với diện tích rộng 24ha, được thiết kế theo lối kiến trúc độc đáo, đậm phong cách Pháp, vườn Curitiba được bình chọn là một trong "Bảy kỳ quan của Brazil” vào năm 2007.
Ngay chính giữa lối vào khu vườn, bạn sẽ thấy một vòi phun nước cùng các thác nước và hồ bao bọc xung quanh, cùng 458m2 nhà kính ươm cây, bảo tàng thực vật, trung tâm văn hóa, thư viện, khu vực triển lãm và cả một nhà hát, tất cả được thiết kế hài hòa, độc đáo.
Nơi đây quy tụ nhiều loài thực vật bản địa cực kỳ quý hiếm, từ những khu rừng mưa ven Đại Tây Dương, thu hút nhiều nhà nghiên cứu từ khắp nơi trên thế giới.
Ngoài ra, bạn còn có thể thưởng thức những kiến trúc đặc biệt, khu trưng bày nghệ thuật độc đáo được thiết kế bởi những nghệ sĩ bậc thầy.
7. Vườn bách thảo Atlanta, Mỹ
Nằm ở trung tâm Midtown, bang Atlanta (Mỹ), vườn bách thảo Atlanta được mệnh danh là khu vườn của sự kỳ diệu.
Ra đời năm 1976, với diện tích gần 30ha, vườn bách thảo Atlanta, nổi tiếng là “ngôi nhà hoa phong lan” lớn nhất nước Mỹ, là nơi bảo tồn nhiều loại thực vật quý hiếm, có nguy cơ tuyệt chủng.
Khu vườn được xây dựng với mục đích “duy trì và phát triển bộ sưu tập các loài thực vật, nhằm mục đích giáo dục, bảo tồn, nghiên cứu và thưởng thức” được quy hoạch theo từng khu vực riêng biệt từ hoa trà – loài hoa tuyệt sắc như trong tác phẩm “Trà hoa nữ”, đến những cây thảo dược nhỏ bé, hoa phong lan xinh đẹp… tất cả đều tìm thấy mái nhà an toàn nơi đây.
Với thiết kế ban đầu vốn dành cho trẻ em, khu vườn mới được cải tạo nâng cấp gần đây, trở thành địa điểm thu hút vô số du khách tham quan trên thế giới. Đến đây, ngoài tham quan kỳ hoa dị thảo, bạn sẽ được thưởng thức vô số món ngon từ những cây rau mới hái, hoặc cùng tham gia làm vườn, nếu thích. Nếu bạn đến xứ Cờ Hoa, hãy dành chút thời gian ghé qua đây để thấy sự kì diệu của cỏ cây!
Thùy Anh (tổng hợp)
Nguồn:baomoi.com
Những phát minh làm thay đổi thế giới năm 2013
.
Những phát minh
làm thay đổi thế giới năm 2013
Năm 2013, thế giới chứng kiến nhiều sự kiện nổi bật. Riêng lĩnh vực công nghệ, con người đã cho ra đời những loại sản phẩm, thiết bị có hàm lượng chất xám cao, được xem là "điểm nhấn" có thể làm thay đổi cuộc sống của con người trong tương lai.
Trang tin HNT đã bình chọn 14 sáng chế trong năm 2013 giúp con người và thế giới thay đổi đáng kể trong thời gian tới.
Chi phí cho nghiên cứu lên tới 330.000 USD, nhưng nhờ có khoản đầu tư từ nhà đồng sáng lập Google, ông Sergey Brin nên phòng thí nghiệm đầu tiên trên thế giới về bánh kẹp nhân tạo đã có sản phẩm đầu tay vào tháng 8 vừa qua.
Các nhà nghiên cứu tại đại học Maastricht, Hà Lan đã phải mất tới 5 năm để tạo ra một loại thịt bò nhân tạo, nhờ phát triển từ 2.000 loại protein tăng trưởng khác nhau, lấy từ vai của một con bò thật. Chắc còn phải chờ rất lâu để các món thịt từ phòng thí nghiệm nói trên có thể xuất hiện trong menu của các cửa hàng McDonald’s, nhưng loại thịt bò nhân tạo đầu tiên trên thế giới này đã chứng tỏ một tiềm năng vô cùng lớn, đứng về mặt giải pháp khoa học, cho nhu cầu ngày càng tăng trên thế giới đối với các sản phẩm thịt.
Tammie Van Sant bị một tai nạn xe hơi cách đây 20 năm khiến bà bị liệt. Mặc dù biết mình không thể đi được trở lại, bà vẫn tự nguyện thử nghiệm các thiết bị giúp mình gõ máy tính, gọi điện thoại và cả chụp ảnh nữa.
Cho đến đầu năm nay, các cuộc thử nghiệm vẫn thất bại. Nhưng với Kính Google, dường như mọi chuyện đã khác đi. Bắt đầu tự nguyện tham gia vào chương trình thử nghiệm Google Glass Explorer vào tháng 5 vừa rồi, bà cảm thấy mình như được tái sinh. Khi được trang bị kính Google, bà có thể điều khiển được chính mình, nói chuyện điện thoại và chụp ảnh xung quanh mình.
Mặc dầu loại kính này của Google không hoàn toàn giúp người tàn tật trở lại như bình thường, nhưng các tính năng của nó giúp người đeo có được sự tự chủ đáng kể trong cuộc sống, mà các thiết bị hỗ trợ cho con người từ trước tới nay chưa thể có.
Bao cao su là phương tiện hữu hiệu và tin cậy giúp tránh mang thai ngoài ý muốn và mắc các bệnh truyền nhiễm qua đường tình dục. Tuy nhiên, vấn đề là đàn ông lại không thích sử dụng bao cao su bởi nó làm mất khoái cảm cho người sử dụng so với "chân trần". Chính vì vậy, Quĩ Bill&Melinda Gates đã tài trợ 1 triệu USD cho các nhà khoa học để nghiên cứu chế tạo ra một thế hệ bao cao su mới, vừa đảm bảo tính an toàn, vừa không khiến các quí ông bớt "sướng".
Trong khi một số dự án nhận tiền tài trợ từ quĩ đang nghiên cứu các loại bao cao su siêu mỏng làm từ nhựa và polymer thì một nghiên cứu khác lại đi theo hướng sử dụng gân bò. Theo các nhà khoa học của dự án này, loại bao cao su hoàn hảo nhất phải tạo được cảm giác "như thật" của da người, vì vậy gân động vật được cho là sự lựa chọn hợp lý.
Bill Gates thì hy vọng rằng, một trong số các nhóm nghiên cứu được ông tài trợ sẽ sáng chế ra các sản phẩm có thể được đưa ra thị trường và được toàn bộ đàn ông sử dụng.
Thay vì phát các phiếu thực phẩm, Chương trình lương thực của Liên Hợp Quốc lại quyết định phân phát các thẻ ngân hàng cho người tị nạn Syria sống tại Lebanon. Loại thẻ này được chấp nhận tại 300 cửa hàng tại Lybanon đăng ký tham gia chương trình của Liên Hợp Quốc. Như vậy, thay vì phải tổ chức cung cấp lương thực cho người tị nạn, các thẻ ngân hàng này giúp họ có thể tự chi tiêu trong thời gian tị nạn tránh chiến tranh của mình.
Ngoài việc chấp nhận chi trả tiền thức ăn những người tị nạn, thẻ ghi nợ này sẽ giúp thúc đẩy phát triển kinh tế ở Lebanon, nơi đang rất căng thẳng bởi dòng người tị nạn của cuộc nội chiến Syria đổ về ngày càng nhiều.
Một loại bếp mới, sử dụng dầu sạch đang được đưa ra nhằm giảm thiểu việc phá rừng ở Zambia. Sử dụng dầu sinh học làm từ chất thải, loại bếp này giúp thay thế các loại bếp than vốn rất nguy hiểm cho sức khỏe, cũng là nguyên nhân khiến đất nước này bị tàn phá mỗi năm cỡ 600.000 ha rừng.
Loại bếp sử dụng nhiên liệu sạch này (có thể sử dụng cả mùn cưa) cũng sẽ giúp hạn chế sử dụng gas và kerosene trong nhà bếp, giúp giảm thời gian đun nấu cho phụ nữ và giảm khí phát thải, giúp không khí trong nhà trong lành hơn.
Cuộc sống của hơn 60% người dân châu Phi là sống trong những căn nhà ổ chuột, thiếu nguồn lực và mất vệ sinh. Sáng chế “lều năng lượng mặt trời” iShack của Nam Phi giúp người dân châu Phi có thêm phương tiện sống bên cạnh những chiếc lều truyền thống. Nhờ được trang bị các tấm pin mặt trời, iShack cải thiện điều kiện sống cho người dân châu Phi, nhờ cung cấp năng lượng sạch cho họ.
Năng lượng mặt trời giúp chiếu sáng trong và ngoài các lều, giúp sạc pin điện thoại. Ngoài ra, mái lều cũng được thiết kế đặc biệt để có thể hứng nước mưa cho người dân sử dụng. Chưa kể đến các ô cửa giúp cho không khí lưu thông tốt hơn trong lều và bức tường sau lều được “gia cố” thêm bằng đất sét giúp điều hòa nhiệt độ. Mỗi chiếc iShack được bán với giá rất rẻ, chỉ cỡ 660 USD (khoảng 15 triệu đồng Việt Nam).
Một chương trình ứng dụng công nghệ mới của Israel có tên là Kaiima đã sử dụng việc chọn lọc bản đồ gene để tăng năng suất của các cây giống, cải thiện việc tưới nước và tăng khả năng chống chịu của giống cây với các điều kiện khắc nghiệt của thiên nhiên. Tất cả chỉ nhằm một mục đích: tạo ra nhiều lương thực hơn cho cái thế giới vẫn đầy rẫy người bị đói này.
Nhu cầu về giống đã tăng tới 90% trong vòng 30 năm qua. Chính vì vậy mà các công nghệ nông nghiệp đã ngày một nở rộ. Với cách tiếp cận tuyệt vời như Kaiima, công nghệ nông nghiệp (Agritech) chắc chắn sẽ tạo ra các khoản lợi nhuận đáng kể.
Chắc chắn bạn sẽ chưa nhìn thấy một loại mũ bảo hiểm dành cho người đi xe đạp kiểu này bao giờ, đơn giản bởi vì nó… vô hình. Nhưng tác dụng chống sốc của nó còn gấp đôi cả túi khí của ô tô nhé. Đó chính là tác dụng của Hövding, một loại mũ bảo hiểm vô hình dành cho người đi xe đạp đeo ở cổ và có cơ chế hoạt động như một túi khí khi gặp tai nạn.
Không chỉ xứng đáng với đồng tiền bát gạo, Hövding còn có tác dụng chống sốc tuyệt vời nhất mà không một loại mũ bảo hiểm hiện nay trên thế giới có được.
Phòng thí nghiệm Lift Labs vừa sáng chế ra một loại thìa chống rung giúp những người bệnh Parkinson ăn uống được thuận tiện hơn. Chiếc thìa, sắp tới sẽ đi kèm với dao và dĩa, có tác dụng giảm bớt 70% độ rung của người bị bệnh Parkinson, giúp họ cải thiện bữa ăn tốt hơn. Tuy không thể có chức năng tự đút cho người bệnh Parkinson, nhưng loại thìa này chí ít giúp họ tự chủ hơn nhiều trong việc ăn uống của mình.
Săn bắn trộm không phải là điều gì quá mới mẻ, nhưng tổ chức bảo tồn Ol Pejeta ở Kenya đã có một công cụ đắc lực giúp chặn đứng tình trạng săn bắn trộm thú rừng, đặc biệt là tê giác và voi. Trong khi các toán tuần tra kiểm lâm không thể tuần tiễu mọi khu vực trong rừng cùng lúc, những chú “ong máy” có thể giúp họ theo dõi toàn bộ khu rừng trên màn hình video của ô tô tuần tra, đặc biệt tại các khu vực bảo tồn quốc gia.
Ol Pejeta đã cho ra mắt con “ong máy” đầu tiên vào tháng 6 vừa qua, mà nó có thể “bắt sống” được những kẻ săn bắn trộm khi chúng đang hành động.
Ô tô tự lái hoặc ôtô không người lái là phát minh độc đáo do nhóm kỹ sư tập đoàn xe hơi General Motors (GM) phát minh. Ôtô tự lái kết hợp 2 loại công nghệ hiện có là công nghệ giám sát hành trình, hay còn gọi là công nghệ ACC (Adaptive Cruise) và công nghệ đi đúng tâm đường (Lane centering).
Cả hai công nghệ này được hợp nhất làm tăng tính chủ động và điều chỉnh tốc độ. Nguyên lý làm việc của xe tự lái là khả năng tránh va chạm, xe được trang bị hệ thống rađa đường dài có thể phát hiện chướng ngại vật cách xa 300 feet (gần 100 mét). Từ đó xe tự tăng, giảm tốc để giữ khoảng cách an toàn với xe phía trước.
Có tên là thiết bị lọc nước MWF (Moringa-Seed Water Filter) của nữ sinh đại học 18 tuổi người Mỹ Meghan Shea ở West Chester, Pennylrania (Mỹ) phát minh. MWF có khả năng loại bỏ tới 99% khuẩn E.coli, vi khuẩn. Việc ra đời thiết bị lọc MWF của Meghan Shea rất tình cờ sau khi dự một hội nghị tại ĐH Bách khoa Texas năm 2012.
Tại đây Meghan Shea được nghe nói đến một loại cây nhiệt đới có tên cây chùm ngây. Loại cây nhiệt đới có hạt này có thể dùng để lọc, làm sạch vi khuẩn và tạp chất, biến nước hôi, nước bẩn thành nước uống. Hạt cây chùm ngây (tên khoa học Moringa Oleifera) sau khi nghiền nát trộn với nước, 1 giờ sau bột lắng, gạn bỏ. Kết quả, protein kháng khuẩn từ hạt cây chùm ngây tiết ra có khả năng diệt vi khuẩn và các tạp chất gây bệnh.
Có tên Indego Exoskeleton do nhóm kỹ sư ĐH Vanderbilt và công ty Parker Hannifin Corp. là Michael Goldfarb và Ryan Farrisđược thiết kế và được xem là một trong những phát minh sáng chói. Thực chất đây là bộ rô-bốt dạng áo hỗ trợ những người tàn tật phục hồi sau chấn thương, tự đi đứng, di chuyển.
Indego Exoskeleton có thể lắp khít xung quanh thân và kéo dài xuống tận mắt cá chân, bao gồm các động cơ điện vận hành bằng ắc quy giúp các khớp gối và hông chuyển động. Người dùng có thể vận hành áo bằng cách tập đứng lên đi tiến, lùi và có thể đứng lên và đi lại sau hàng giờ mỗi lần, rất phù hợp cho những người bại liệt, những người bị tàn phế và phục hồi chấn thương, kể cả những nhóm người mắc bệnh về xương, tuần hoàn máu kém.
Hẹp đường thở là căn bệnh hiếm gặp làm cho khí quản bị tổn thương và là căn bệnh gây tử vong rất cao ở nhóm trẻ sơ sinh do đường khí quản mềm yếu và nhỏ hẹp. Tháng 2-2013 bác sĩ phẫu thuật nhi Glenn Green và kỹ sư y sinh Scott Holister ở ĐH Michigan (Mỹ) đã nghiên cứu và dùng máy in 3D tạo thành công nẹp khí quản (ảnh 4), sau đó cấy ghép vào cho bệnh nhân ở Ohio, Mỹ. Ca phẫu thuật bệnh hẹp đường thở mở ra triển vọng mới trong cuộc chiến điều trị bệnh hẹp đường thở (Tracheobronchomalacia) cho con người.
Bộ đồ ăn trầu của tầng lớp quý tộc Việt
.
Tục ăn trầu ở Việt Nam có từ lâu đời và để tận hưởng cái thú này, người ăn trầu cũng phải thực hiện một loạt công đoạn khá cầu kỳ, bằng bộ dụng cụ gồm bình vôi, ống vôi, xà tích, chìa vôi; dao bổ cau têm trầu; khay, cơi, hộp, âu, giỏ, tráp, túi, khăn, đẫy; ống nhổ; cối, chìa ngoáy. Với tầng lớp quý tộc cung đình triều Nguyễn, bộ đồ ăn trầu thường được làm bằng vàng, bạc, đồng....
... hoặc pha lê, kim sa hay ngọc.
Bình vôi quai hình buồng cau làm từ gốm Hoa Lam đầu thế kỷ 20 dùng để đựng vôi, lấy vôi têm trầu. Đây là vật dụng không thể thiếu và giữ vai trò quan trọng. Cũng như các loại vật dụng khác, bộ dụng cụ ăn trầu thể hiện rõ đẳng cấp người sử dụng.
Cách têm trầu cũng thể hiện sự cầu kỳ, tinh tế. Tùy từng hoàn cảnh mà trầu được têm theo mỗi cách khác nhau với ý nghĩa biểu trưng khác nhau: Trầu cánh phượng, cánh kiến, cánh quế, mũi mác. Trong ảnh, nghệ nhân Vũ Thị Tuyết Lan (61 tuổi, ở Bắc Ninh) đang têm trầu cánh phượng mời các vị khách tới thăm triển lãm.
Trầu têm cánh phượng là biểu tượng cho sự duyên dáng, quyến rũ và khéo léo của phụ nữ Việt Nam. Trầu cánh phượng hay còn gọi là trầu quan họ có 11 cánh. Để têm được miếng trầu này, phải chọn quả cau cân hạt, lá trầu bánh tẻ và mỗi miếng trầu được cài thêm cánh hoa hồng. Cách nhai trầu cũng rất cầu kỳ, dùng từ lá trầu, quét một ít vôi đã tôi vào đầu lá trầu kèm theo một miếng cau cho vào miệng nhai nát. Ngoài ra có thể thêm vỏ chay, vỏ quạch, vỏ quế và thuốc lào. Khi nhai, hương vị của hỗn hợp trầu - cau - vôi sẽ làm cho người nhai trầu có cảm giác cay cay và hơi say. Trong lúc nhai trầu, để tẩy cổ trầu và xác trầu bám vào răng, người ta có thể dùng một nhúm nhỏ thuốc lào để chà răng.Ăn trầu là tập tục truyền thống có từ lâu đời và phổ biến ở nhiều quốc gia châu Á và châu Đại Dương.
Tại Việt Nam, tương truyền tục ăn trầu có từ thời Hùng Vương và gắn liền với câu chuyện cổ tích nổi tiếng: Trầu cau. Với người Việt, ăn trầu không đơn thuần chỉ là thói quen, tập tục mà còn là yếu tố cấu thành nên những giá trị văn hóa truyền thống. Trầu cau không chỉ là lễ vật khởi đầu trong các nghi lễ truyền thống như tang ma, cưới hỏi mà còn là biểu tượng của tình yêu đôi lứa, vợ chồng.
Bình Minh
http://vnexpress.net