5 nghịch lý không thể ngược đời hơn của người hiện đại
5 nghịch lý không thể ngược đời hơn của người hiện đại
Con người hiện đại ngày nay, dường như đều bị cuốn vào công việc, kiếm tiền… mà vô tình đánh mất nhiều điều ý nghĩa khác trong cuộc sống. Khi đọc 5 nghịch lý dưới đây, có khi bạn cũng sẽ phải giật mình nhận ra mình cũng nằm trong số đó.
1. Cần nhà hơn là tổ ấm
Nhiều người với tâm lý “an cư lạc nghiệp” nên luôn muốn sở hữu một căn nhà. Vì vậy, ai cũng phấn đấu kiếm tiền tậu được ngôi nhà mơ ước. Có người vay nợ để mua cho được căn nhà rồi ráng làm lụng kiếm tiền trả dần.
Có nhà rồi, chúng ta vẫn dành phần lớn thời gian ở ngoài đường chứ không phải ở nhà. Chúng ta vẫn tiếp tục ra đường, “cày bừa” vất vả ngoài đường để có thể đổi nhà khác to hơn, mua sắm cho nhà nhiều vật dụng tiện nghi hơn. Lẽ nào chúng ta cần một “căn nhà” hơn là một “tổ ấm”?
2. Sinh con cho người giúp việc
Vợ chồng ở với nhau chỉ mong có đứa con cho vui cửa vui nhà, sum vầy hạnh phúc. Những cặp vợ chồng nào chẳng may vô sinh hiếm muộn thì quáng quàng đi bác sĩ Đông Tây khắp mọi nơi, mong có được mụn con. Trông mong là vậy, nhưng đến khi có con, chúng ta lại mặc nhiên giao con của mình cho người giúp việc trông nom, chăm sóc.
Việc dạy dỗ con cái cũng khoán luôn cho người giúp việc. Còn chúng ta – những người đã sinh ra những đứa trẻ thiên thần ấy thì mải mê đi làm kiếm tiền. Mỗi ngày gặp con chưa được 1, 2 tiếng đồng hồ. Vậy, chúng ta sinh con ra để người giúp việc có được niềm vui nâng niu ẵm bồng, chớ đâu phải cho ta?
3. Người nghèo sang hơn người giàu
http://drive.tinhhoa.net/http/1200x1...i-hien-dai.jpg
Nhiều người ở thành phố, mức sống cao, thu nhập cao nhưng mấy khi sắm được cho cha mẹ ở quê những thứ tốt nhất. Hầu hết những gì họ gửi về nông thôn là những thứ đồ cũ không xài nữa, đã hư hỏng hoặc đã lỗi thời.
Ngược lại, những người “nghèo khó” ở nông thôn luôn chọn những thứ tốt nhất gửi lên cho người thành phố. Con gà béo nhất, buồng chuối to nhất, trái mít ngọt nhất… Chẳng phải dân nhà quê “chơi sang” hơn người thành phố sao?
4. Kiếm tiền mua sức khỏe
Chúng ta muốn kiếm thật nhiều tiền, chúng ta muốn thật giàu có, vì thế luôn cố gắng làm việc thật nhiều. Làm ngày không đủ còn tranh thủ làm đêm, tuần làm 40 giờ không đủ tranh thủ thêm cuối tuần. Nhiều người thậm chí còn dùng đủ các loại thủ đoạn, mánh khóe để đạt được danh lợi cho mình.
Hậu quả là thân tâm đều mệt mỏi rã rời, bệnh tật tìm đến. Cơ thể không một phút nghỉ ngơi khiến cho mắt mờ chân run, đầu óc mụ mị, lục phủ ngũ tạng rệu rã… và phải vào bệnh viện.
Lúc đó, bao nhiêu tiền do làm lụng vất vả mà có lại đưa hết cho thầy thuốc để mua sức khoẻ. Liệu có mua được không?
5. Thế giới ảo “thực” hơn thế giới thực
Công nghệ đang ngày càng phát triển, chúng ta càng kết nối được nhiều người, khoảng cách địa lý không còn là vấn đề nữa. Ngồi một chỗ, chúng ta có thể trò chuyện với bạn bè khắp thế giới, kết nối mọi thông tin thông qua cái điện thoại bé xíu cầm trên tay. Nhiều quan hệ quá, nhiều thông tin quá nên chúng ta không còn thời gian cho quan hệ thật, đời sống thật nữa. Bữa cơm gia đình, không còn ai ân cần hỏi han ai, mỗi người vừa ăn lại vừa cặm cụi với … chiếc điện thoại của mình.
Những cuộc gặp gỡ bạn bè cũng không ngoại lệ, mỗi người một góc mải mê với chiếc điện thoại, thỉnh thoảng ngước lên nhìn nhau gượng gạo cười lấy lệ rồi lại cắm cúi với điện thoại. Thế giới ảo đang hấp dẫn hơn thế giới thật mất rồi!
Con người hiện đại ngày nay, dường như đang không biết thế nào là đủ, vậy nên điều mà họ đánh mất cũng rất nhiều!
Theo langnhincuocsong
Làm 8 kiểu người này, khó thoát khỏi vận mệnh nghèo túng
Làm 8 kiểu người này, khó thoát khỏi vận mệnh nghèo túng
Đối với 8 kiểu người này, nếu không nhanh chóng thay đổi tính cách của mình, thì mọi chuyện cũng theo đó mà ì ạch, khó thoát khỏi cảnh nghèo túng.
1. Người lười nhác
Không chịu cần cù lao động, người lười biếng không chịu dốc sức ra, không chịu nỗ lực, tương lai nhất định sẽ mịt mờ. Có phó xuất mới có hồi báo, đừng bao giờ nghĩ có thể “ngồi mát ăn bát vàng”.
Con người là có khả năng tiềm tàng, nhưng chỉ thông qua lao động thì nó mới được bộc lộ ra. Có tích cực lao động mới có thể nhận ra mình ưu tú đến nhường nào!
2. Người nhát gan
Trong cuộc sống của người này luôn biểu hiện ra một bộ dạng sợ đầu sợ đuôi, không bao giờ dám nếm trải những điều mới lạ, chỉ có thể đứng yên tại chỗ. Những người như vậy chắc chắn sẽ không thể nắm bắt cơ hội, bởi vì đầu tư luôn đi cùng với mạo hiểm, không có đầu tư nào là 100% an toàn.
3. Người sợ khổ
Con đường dẫn tới thành công luôn là gập ghềnh gian nan, chỉ có người không ngừng kiên định, ngoan cường dốc sức ra làm mới có thể đi tới thành công.
Những người động một chút là phàn nàn rằng cuộc sống sao mà khổ cực, công việc sao mà mệt mỏi, chính là những người chưa nguyện ý xuất phát. Thành công đối với họ chỉ là khái niệm xa vời.
4. Người không thích học hỏi
Nhà triết học Francis Bacon từng nói rằng: “Trí tức chính là sức mạnh”.
Kỳ thực, tri thức xác thực là vũ khí hiệu quả nhất có thể làm thay đổi cuộc đời của một người.
Nỗ lực học tập, đọc nhiều sách vở thì kiến thức sẽ không ngừng tăng lên. Trong nguồn thời gian hữu hạn hãy gắng sức để hoàn thiện, nâng cao năng lực của mình, như vậy thì khi thời cơ đã chín muồi ta mới có thể nắm bắt.
Còn người lười học rất dễ bị tụt hậu về chuyên môn, sẽ bị môi trường cạnh tranh khốc liệt của xã hội đào thải.
5. Người bảo thủ
Kiểu người này có suy nghĩ rất cổ hủ cứng nhắc, thường theo xu hướng bảo tồn hiện trạng, không thích thay đổi, luôn bảo vệ quan điểm của mình, gần như không tiếp nhận những ý kiến cũng như người thân của người khác. Với họ thì đơn giản chỉ là họ luôn đúng, vậy nên những người này rất khó tiến bộ.
6. Người ba phải
Những người này thường chọn biện pháp im lặng, trong mọi vấn, không phản đối cũng không đưa ra ý kiến đóng góp, với họ là sao cũng được. Họ là những người không có khái niệm “sự nghiệp, thành công”, mà chỉ có khái niệm “yên ổn”.
Những người này thường sẽ mãi mãi đứng yên ở vị trí mình có, không thể tiến lên được.
7. Người ham chơi
Trong dân gian có câu: “Nghiệp được tinh luyện từ cần cù, phóng túng được tinh luyện từ vui chơi; hành sự thành tại suy nghĩ, bại là do tùy thích”.
Nếu cứ chìm đắm trong du ngoạn hưởng lạc, mà coi nhẹ công việc, thì có sở hữu đống gia sản khổng lồ cũng cạn kiệt trong một ngày.
Vì thế ai cũng phải học cách ước chế bản thân, tạo ra cho mình một điểm dừng, một giới hạn, để không bị những vui thú cuốn đi.
8. Người cao ngạo
Người cao ngạo thông thường luôn thờ ơ với hết thảy ý kiến, tình cảm, lợi ích của người khác. Người này thường tạo ra một khoảng cách với tập thể, đặt mình ở vị trí cao hơn người khác, vì thế rất khó để phối hợp hay hợp tác với họ.
Những người này tự họ nhận thức được họ đang cách ly chính mình, không biết rằng mình mới thực sự đáng thương.
Lê Hiếu biên dịch
Nhân sinh tựa cuốn sách, gặp người bạn tốt chính là đọc được sách hay
Nhân sinh tựa cuốn sách, gặp người bạn tốt chính là đọc được sách hay
Thế giới chính là một sân khấu lớn, và mỗi người đều là một quyển sách. Đọc người so với việc đọc sách còn khó hơn nhiều…
Nhân sinh như đường đi, con đường dài nhất chính là con đường tới tâm…
Giữa người với người, khoảng cách ngắn nhất chính là khi ôm nhau;
Giữa người với người, khoảng cánh dài nhất là khi chờ đợi;
Giữa người với người, khoảng cách nhìn không thấy nhất là bao dung;
Giữa người với người, khoảng cách đáng sợ nhất chính là sự thờ ơ với sự hiện hữu của bạn.
Không đo đo mới có thể sống chung lâu bền. Người không so đo, thoạt nhìn tưởng như mất đi, nhưng lâu dài lại chính là đạt được. Người thích chiếm tiện nghi của người khác, thoạt nhìn thì như đạt được, nhưng rốt cuộc là đang mất đi.
Thế giới chính là một sân khấu lớn, mỗi người đều là một quyển sách. Đọc người so với việc đọc sách còn khó hơn nhiều….
Có người, dưới ánh nắng mặt trời chói chang lại nguyện ý cho bạn mượn dù, nhưng lúc trời đổ mưa lại lặng lẽ bật dù đi trước.
Đọc họ lúc này, bạn ngàn vạn lần không nên oán trách họ, bởi vì họ chính là không muốn bị dầm mưa. Hơn nữa, chiếc dù đó chính là của họ, họ cũng không muốn gánh vác khó khăn của người khác. Vậy bạn có thể nói gì đây? Tốt nhất vẫn là tự mình nên mang theo một chiếc dù dự phòng.
Có người, tại thời điểm mà bạn có quyền thế, liền vây quanh bạn không rời; nhưng khi bạn rời khỏi chức vị hoặc không còn quyền thế, họ liền lặn mất tăm.
Đọc họ lúc này, bạn ngàn vạn lần không cần lý giải họ, bởi trước đó họ vì muốn đạt được mục đích gì đó mà ca ngợi bạn, nhưng hiện tại bạn không có khả năng đó nữa rồi, thì cũng không cần phải ở bên cạnh bạn để ca tụng nữa.
Có người, khi ở trước mặt bạn thì thổ lộ hết tâm tình, lời nói như nước chảy êm đềm, nhưng ở dưới đáy sông lại ẩn nấp một mạch nước ngầm bất tịnh.
Đọc họ lúc này, bạn ngàn vạn lần đừng căm hận họ, bởi vì phàm là người mà dùng mặt nạ dối trá đến lừa gạt người khác, thì cuộc sống đều rất gian nan, đôi khi sẽ bị kẻ cao tay hơn lừa gạt lại. Bạn nên thông cảm cho phương thức sống của loại người này, chờ đợi nhân tính của họ quay lại và tự biết xét mình.
Có người, tại thời điểm bạn vất vả cần cù gieo hạt, thì họ khoanh tay đứng nhìn, không chịu tưới xuống dù chỉ một giọt mồ hôi. Như khi bạn thu hoạch, họ lại không hề tỏ vẻ xấu hổ mà lấy các loại lý do để tới phân chia thành quả với bạn.
Đọc họ lúc này, bạn ngàn vạn lần đừng phản cảm, bởi vì có người chịu cùng bạn chia sẻ mùa thu hoạch ngọt ngào đã là vui rồi, mặc kệ họ mang theo cái tâm gì, chúng ta đều vui vẻ hoan nghênh. Bạn lặng lẽ cho họ biết thế nào là hy sinh, thế nào hưởng thành quả sau những nỗ lực, để cho họ biết được thế nào là tự tôn và tự ái.
Có người rất chú trọng chải chuốt bề ngoài, cách ăn mặc thể hiện là một người sang trọng quý phái, mà ở sâu trong nội tâm lại trống rống, tràn ngập vô tri cùng ngu muội.
Đọc người này, bạn ngàn vạn lần đừng khinh bỉ họ, bởi vì họ không hiểu trang phục vốn là của thợ may chế tác đấy. Mà người trí thức thì tiền bạc chỉ là công cụ, phẩm đức và khí chất mới là giá trị đích thực của đời người.
Đọc người khác, kỳ thực cũng là đọc chính mình, cũng đọc ra sự giả nhân giả nghĩa phía sau vẻ đạo mạo; đọc được sự xấu xa đằng sau vẻ mỹ lệ; đọc được sự xảo trá đằng sau những nụ cười.
Đọc người, quan trọng nhất chính là đọc hiểu họ là người như thế nào. Đọc người, cũng là vì chính mình muốn làm một người chân chính. Bởi vậy, khi đọc người, cần học được sự khoan dung, học được rộng lượng.
Người với người ở chung cần có sự thấu hiểu, sự tín nhiệm. Đối đãi người khác thêm một phần tha thứ, bạn sẽ phát hiện cuộc sống sẽ có thêm một phần vui vẻ đang chờ đợi mình.
Nhân sinh cả đời, viết chính mình để cho người khác đọc…
Đọc người khác chính là để đối chiếu chính mình: Dùng kính lúp xem “chân, thiện, mỹ” của người khác, hấp thu tinh hoa, hoàn thiện chính mình; Dùng kính hiển vi xem “giả, ác, xấu” của người khác, không lưu tồn, loại bỏ triệt để.
Viết chính mình cần thực sự nghiêm túc, bởi vì ở trong nhân sinh mà sáng tác là không có “sửa chữa” và “xóa bỏ”. Thế giới là một đại sân khấu, mỗi người đều là một quyển sách.
Một quyển sách hay chính là một người bạn, một người bạn càng là một quyển sách hay.
Sách có bao nhiêu loại, bằng hữu liền có bấy nhiêu loại.
Có sách thiết kế tinh mỹ, có sách chất phác tự nhiên;
Có sách chỉ ngắn ngủn mấy chương, có sách thì dạt dào vô tận;
Có sách dạy ta về cuộc sống, có sách dạy ta cách làm người;
Có sách cho chúng ta nhất thời vui thích, có sách khiến chúng ta hưởng lợi cả đời;
Có sách kích động cảm tình, có sách thúc giục người hăm hở tiến lên…
Bất kể đọc quyển sách nào, đến cuối cùng đều có thể đọc được những câu tâm đắc. Những câu này đủ để chúng ta trong lúc ý chí bạc nhược nhất có thể chèo chống được nhân sinh của chính mình.
Tuệ Tâm
Luôn vui vẻ là một dạng bản lĩnh, càng buông bỏ tự ngã càng có được niềm vui
Luôn vui vẻ là một dạng bản lĩnh, càng buông bỏ tự ngã càng có được niềm vui
Niềm vui chân chính là một loại cảnh giới quên đi bản thân, cùng thiên địa vạn vật hòa làm một, không gì trói buộc, tự do tự tại. Bởi vậy có thể sống ở hiện tại, buông bỏ bản ngã, là điều kiện tiên quyết để có thể được thấu tỏ kiếp nhân sinh.
Trong “Tiền Xích Bích phú” của Tô Đông Pha có câu: “Chỉ có ngọn gió mát ở trên sông cùng vầng trăng sáng trong núi, tai nghe thấy âm thanh, mắt trông thấy cảnh sắc, lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, đó là kho vô tận của tạo hoá, cũng là cái vui chung của người và ta”.
Người bình thường lúc đối mặt với biến cố lớn trong đời, thường sẽ u sầu phiền muộn. Nhưng Tô Đông Pha lại lựa chọn buông bỏ bản ngã, quên đi được mất, trở về với tự nhiên, ông dung hòa cuộc sống gian khổ thiếu thốn cùng với thiên nhiên, nhờ vậy đổi lấy được tinh thần thoải mái, tự do và vui sướng.
Một người dù ở nơi nào, cuộc đời cũng không thể luôn thuận buồm xuôi gió, kiểu gì cũng có lúc gặp khó khăn, phiền não cùng thất bại. Khi đối mặt với trở ngại mà vẫn có thể duy trì tinh thần lạc quan phóng khoáng, tràn ngập tự tin, nhất định phải có sự tu dưỡng cao.
Giữ một tâm thái vui vẻ giữa thế gian ồn ào náo nhiệt, có thể làm cho cuộc sống nặng nề, tầm thường trở nên nhẹ nhõm, vui tươi, thậm chí khiến cho thời gian cực khổ cũng trở nên ngọt ngào quý giá. Nghiên cứu khoa học cũng chứng minh, người có tấm lòng cởi mở, rộng rãi thì tinh thần thanh tĩnh, sống năng nổ hoạt bát, khỏe mạnh trường thọ.
Lạc quan xuất phát từ nội tâm mạnh mẽ
Tâm làm chủ thân thể và mọi thứ, khi tâm ổn định, không bị lay chuyển bởi yếu tố bên ngoài, thì trí tuệ sáng suốt sẽ xuất hiện. Mọi người đều khát vọng có một nội tâm mạnh mẽ, nhưng để có được nó, phải trải qua rèn luyện thậm chí đối mặt với khó khăn. Vương Dương Minh – nhà tư tưởng, nhà văn, nhà triết học nổi tiếng đời Minh là ví dụ tiêu biểu nhất.
Vương Dương Minh không chỉ thông hiểu đạo Khổng, đạo Phật, đạo Lão, mà còn có thể cầm quân chinh chiến, là nhà nho toàn năng hiếm thấy trong lịch sử Trung Hoa. Nhưng cả đời ông phải trải qua bao trắc trở, bị tra tấn, hạ ngục, bị giáng đi Long Trường, công cao bị đố kị, bị vu là mưu phản, có thể nói nhận đủ loại đày đọa trên đời.
Những chuyện này nếu gặp người thường, không chừng đã sớm đau buồn mà chết rồi, nhưng Vương Dương Minh lại luôn duy trì thái độ tích cực lạc quan. Lúc ở Long Trường, một nơi heo hút bóng người, tùy tùng đi theo ông đều lần lượt bị bệnh, chỉ có mình ông bình yên vô sự. Vương Dương Minh nói: “Ta ở Long Trường hai năm, cũng bị độc chướng xâm hại, nhưng vẫn có thể giữ vững thân thể và tinh thần, đó là bởi vì ta không bi quan, ấm ức giống những người khác”.
Khi ở Kiền Châu, Trần Cửu Xuyên đổ bệnh, Vương Dương Minh nói: “Phải lạc quan khi đối mặt với bệnh tật là một việc khó, ông cảm thấy thế nào?”. Trần Cửu Xuyên nói: “Đó chính là một loại bản lĩnh, thực sự rất khó”.
Vương Dương Minh nói: “Thường xuyên giữ tâm tình vui vẻ, lạc quan, chính là có bản lĩnh”. Đối với Vương Dương Minh, giữ gìn thân thể và tinh thần khỏe mạnh không phải là thiên phú, mà là một loại năng lực, loại năng lực thông qua trí tuệ cùng rèn luyện mà có. Vương Dương Minh bằng chính trí tuệ của mình, trong nghịch cảnh vẫn giữ tâm thái vui vẻ, sống sót ở vùng đất đầy độc chướng. Hơn nữa còn tu dưỡng bản thân, nghiên cứu học vấn, cuối cùng tại Long Trường ngộ đạo, sáng lập ‘Tâm học’.
Người đời phần lớn quá chấp nhất với vật chất hữu hình, lại xem nhẹ sức mạnh vô hình, cho nên khó thoát ra khỏi vũng bùn của khó khăn và thất bại. Bảo trì được sự lạc quan, tự tin, nội tâm vững vàng mới có thể khiến ta hướng tới tương lai tươi sáng.
Sống ở thực tại, buông bỏ tự ngã
Vương Dương Minh từng nói: “Chỉ tồn đắc thử tâm thường hiện tại tiện thị học. Quá khứ vị lai sự, tư chi hà ích? Đồ phóng tâm nhĩ”, ý rằng, chỉ cần thường xuyên cảm thấy được sự tồn tại của cái tâm này, thì chính là đang học rồi. Những chuyện đã qua, chuyện còn chưa đến mà cứ suy nghĩ thì có ích gì? Suy nghĩ kiểu như thế, chỉ có thể làm mất đi sự thanh thản một cách vô ích.
Một người muốn sống vui vẻ, cần có loại trí tuệ “sống cho hiện tại”. Nói đơn giản chính là sống ở giây phút này, chuyên chú chuyện trước mắt, không suy nghĩ lung tung. Tập trung ở hiện tại, không so đo được mất trong quá khứ, cũng không sầu lo biến cố ở tương lai. Kiểu người này, nội tâm yên tĩnh mà trong sáng, vậy nên có thể sống vui vẻ. Tâm lý học đã chứng minh, nếu như một người tập trung vào chuyện nào đó, thể xác và tinh thần của họ sẽ ở trong trạng thái hòa hợp, tạo ra cảm giác thư giãn vui sướng.
Lúc Vương Dương Minh tại Long Trường, đã từng chế tạo một chiếc quan tài đá. Bởi vì trong quá trình ngộ đạo, ông mãi không thể buông bỏ bản ngã, buông bỏ sinh tử. Bởi vậy, Vương Dương Minh nảy sinh ý nghĩ: “Ta coi như mình đã chết, vậy còn cái gì để sợ nữa?”. Ông ở trong quan tài đá tu thân tĩnh tọa, dốc lòng ngộ đạo, cuối cùng hiểu thấu đạo lý “cách vật trí tri”, tức là xét đến cái lý của sự vật, muốn cho những chữ nhỏ nhặt tới đâu cũng hiểu thấu đáo.
Chướng ngại lớn nhất của nhân sinh là bản thân, nếu như không thể buông xuống cái tôi, xóa bỏ sự cố chấp của mình, sẽ rất khó có được niềm vui thực sự. Vương Dương Minh cuối cùng đã ngộ đạo: Tìm kiếm niềm vui, kỳ thực chính là quá trình không ngừng buông bỏ tự ngã. Bởi vậy có thể thấy được, sống ở hiện tại, buông bỏ bản ngã, là điều kiện tiên quyết để có thể được “tâm soi sáng” mà thấu tỏ nhân sinh.
Tuệ Tâm, theo SOH
Sự kỳ diệu của tĩnh tâm: Thanh lọc tâm hồn, tìm về bản chất của sinh mệnh
Sự kỳ diệu của tĩnh tâm: Thanh lọc tâm hồn, tìm về bản chất của sinh mệnh
[h=2]Chúng ta thường mãi mê dùi đầu vào công việc chỉ để đạt được một cái gì đó trong cuộc sống, điều đó chiếm dụng toàn bộ thời gian, nó là một cái lồng giam vô hình nhốt tâm hồn chúng ta lại, rồi một ngày chúng ta sẽ cảm thấy mệt mõi và mất phương hướng với những gì mình làm. Cuối cùng chỉ có tĩnh tâm lại, gạt bỏ mọi thứ phiền phức đó mới đạt được trạng thái an nhiên, vui vẻ.
Từng sống hơn một năm ở thành phố bận rộn nhất trên thế giới, bởi vì tôi thường xuyên không được ngủ đủ giấc, cho nên cơ thể luôn cảm thấy rất mệt mỏi. Rồi vì một lý do ngoài ý muốn mà phải rời khỏi vị trí công tác.
Lúc mới đầu tôi có chút lưu luyến không muốn đi, tỉnh táo lại mới thấy biến cố này rốt cuộc lại là trong họa có phúc. Nó cho tôi một cơ hội được giải thoát tâm hồn. Bởi vì với nhịp điệu cuộc sống trước kia, mỗi tuần làm việc 7 ngày, mỗi ngày làm việc 16 tiếng, tôi hoàn hoàn bị mất phương hướng. Giờ có được cơ hội tĩnh tâm suy nghĩ, mới có thể một lần nữa tìm lại chính mình.
]Ngày trước chỉ cần người ta gọi một cú điện thoại hay gửi một tin nhắn là có thể đảo lộn tất cả kế hoạch công việc cũng như cuộc sống mà tôi đã tính toàn từ rất lâu, thủ trưởng chỉ tay một cái cũng có thể khiến tôi làm việc liên tục ba ngày ba đêm.
Trong sự bận rộn quá mức đó, tôi đã quên mất mình là ai, vậy mà thậm chí còn cảm thấy bản thân rất giỏi giang. Sau này tĩnh tâm nghĩ lại, tôi mới cảm nhận sâu sắc rằng được sống và làm việc theo suy nghĩ và kế hoạch của mình thì tiêu dao tự tại biết nhường nào!
Sau khi nghỉ việc, tôi có thể tự do ngắm nhìn núi cao, thoải mái nằm nghe tiếng sóng biển xô bờ, nhìn sao ngắm trăng, quan trọng hơn là tôi có đủ thời gian để tĩnh tâm suy nghĩ. Rất lâu trước kia, tôi từng đọc được một triết lý sống “Tĩnh tâm thắng làm việc cật lực”, trong đó nói đến mục đích của làm việc là để hỗ trợ cho suy ngẫm, có suy ngẫm mới có sự tiến bộ, nếu làm việc cật lực mà không thêm được suy ngẫm gì thì khó có thể đạt được thành tựu.
Trong cuốn sách đó có câu chuyện thế này: Một vị giáo sư vật lý nổi tiếng ngủ nửa đêm tỉnh giấc, đột nhiên phát hiện trong phòng thí nghiệm vẫn còn sáng đèn. Ban đầu ông nghi ngờ có ăn trộm lẻn vào, vội chạy đến phòng thí nghiệm xem, thì ra là một học sinh của mình đang thức trắng đêm không ngủ bận rộn làm thí nghiệm.
Vị giáo sư quan tâm hỏi học sinh mình: “Sao muộn thế này rồi mà con vẫn còn chưa nghỉ?”. Học sinh này vừa tiếp tục công việc vừa trả lời: “Con đang làm thí nghiệm”. “Con bây giờ đi làm thí nghiệm, vậy ban ngày thì làm gì?”. Học sinh lập tức trả lời: “Ban ngày con cũng làm thí nghiệm”.
Giáo sư tiến tục hỏi: “Ý con là, con tốn cả ngày không ngủ không nghỉ chỉ để làm thí nghiệm?”. Học sinh trong lòng vui mừng, cho là mình biểu hiện giỏi giang như vậy nhất định sẽ được thầy khen ngợi, vì vậy ra vẻ khiêm tốn nói: “Thưa thầy, đúng vậy, con hi vọng có thể làm hết sức mình để học được nhiều thứ hơn”.
Giáo sư hơi trầm tư một chút, sau đó hỏi lại cậu ta: “Chăm học dĩ nhiên là tốt, nhưng mà thầy rất tò mò, con tiêu tốn toàn bộ thời gian vào việc thí nghiệm, vậy con còn đâu thời gian để suy ngẫm nữa?”.
Mỗi người đều muốn bản thân tĩnh tại, tâm linh thuần khiết, nhưng rất ít người biết được mối quan hệ giữa “tịnh” và “tĩnh”. Vào thời điểm tâm linh của một người tĩnh lặng nhất, chính là lúc người đó đạt được trí tuệ sáng suốt nhất.
Một năm trước, tôi từng hay thức trắng đêm để làm việc, nhưng rất nhiều lần làm việc cật lực lại chẳng khác gì làm ẩu, kết quả và tác phẩm viết ra đều rất tệ. Tôi tin là bởi vì nó thiếu sự tĩnh lặng và thuần khiết trong tâm hồn, cho nên không thể viết ra được tác phẩm thực sự ưu tú.
Ngay lập tức tôi tỉnh ngộ ra rằng tĩnh tâm cũng là một vẻ đẹp, là một vẻ đẹp tĩnh tại vui sướng, cũng là một sự thăng hoa của tâm hồn. Những người chỉ biết vùi đầu vào làm việc miệt mài sẽ không bao giờ cảm nhận được sự đẹp đẽ của tĩnh tâm. Nó giống như một ca khúc du dương uyển chuyển, trong giai điệu hài hòa có thể vuốt ve suy nghĩ hỗn loạn trong tâm hồn con người.
Tĩnh tâm giống như vầng trăng sáng trong đêm tối, khi con người cô đơn tịch mịch, nó dùng ánh trăng sáng tỏ đem đến cho người sự dịu dàng và tin tưởng; khi con người mơ hồ lưỡng lự, nó có thể đem đến cho con người sức mạnh và sự sáng suốt; tĩnh tâm cũng giống như một chiếc lược, có thể chải gọn những suy nghĩ lung tung rối ren trong đầu; tĩnh tâm giống như một bến tàu, nó xua tan những mệt mỏi của chuyện cũ, đánh thức ước mơ về tương lai của con người.
Tĩnh tâm còn là một trong những nguồn vui của con người, người giỏi tĩnh tâm suy nghĩ, mỗi thời khắc nhất định là đều vui vẻ. Cuộc đời con người nhất định phải đi qua những con đường quanh co uốn lượn, không thiếu những trắc trở đan xen, nếu gặp phải những trở ngại lớn, có thể tĩnh tâm lại, nâng lên tách trà, đối diện bình minh hay hoàng hôn, để dòng suối tĩnh tâm nhẹ nhàng chảy qua nội tâm, một tâm hồn tĩnh tại cũng giống như mặt trời mọc và lặn, nhẹ nhõm mà tự nhiên.
Vẻ đẹp của tĩnh tâm, còn nằm ở đó không phải là cô đơn, không phải là vô cảm, mà là trong yên lặng tích lũy càng nhiều sức mạnh. Trong tĩnh lặng mà tu tâm dưỡng tính, trở về với bản chất. Lúc thành công, không khoe khoang, phô trương; lúc thất ý, không sa ngã, nản chí. Trong yên lặng, thanh lọc tâm hồn, trong sơn cùng thủy tận tìm kiếm hy vọng.
Tĩnh tâm làm cho con người sự sáng suốt, càng làm cho cuộc đời thêm nhiều niềm vui và sức sống, vì vậy nó rất đáng để thấu hiểu và áp dụng trong thực tiễn cuộc sống.
Tuệ Tâm, theo Secret China