Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Muốn nhận hạnh phúc thì trước hết phải chia hạnh phúc.
The Flight Of Freedom
Trang 3 / 16 ĐầuĐầu 1234513 ... Cuối Cuối
Results 21 to 30 of 152

Chủ Đề: Hạnh Phúc Đã Bay Xa

  1. #1
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết

    Hạnh Phúc Đã Bay Xa

    Tác giả: Nhật Thụy





    Tập 1

    Liễu Châu cho trái sơ ri vào miệng nhai một cách thật giòn rồi bá cổ Thiên Mỹ nói nhỏ vào tai cô:

    – Ê, anh chàng kia cứ mãi nhìn mi đó.

    Thiên Mỹ đỏ mặt thoái thác:

    – Làm gì có chứ?

    – Nhưng ta thấy có.

    Thiên Mỹ lén nhìn anh chàng đó, cao lớn, mày rậm mắt sáng, rất ra vẻ đàn ông:

    – Đừng chọc quê ta có được không? Người ta lớn tuổi rồi đấy.

    Liêu Châu vẫn đùa:

    – Lớn thì đã sao chứ?

    Thiên Mỹ động đậy đôi môi:

    – Nhỏ này nhiều chuyện ghê:

    Liễu Châu bật cười:

    Nhờ nhiều chuyện nên ta mới phát hiện ra nhiều chuyện bí mật của mi đó.

    – Hử?

    Liễu Châu chu môi:

    – Mi đừng có giả đò đánh trống lảng đó nha!

    Thiên Mỹ cựa quậy:

    – Tụi mình về đi.

    – Sớm vậy?

    – Giờ này mà sớm nổi gì?

    Liễu Châu năn nỉ:

    – Đừng vội vậy mà Thiên Mỹ.

    – Nhưng mà ...

    Triệu Minh xuất hiện, làm cẳt ngang câu chuyện giữa hai người:

    – Xin lỗi, cho mình ngồi có được không?

    Thiên Mỹ quay mặt đi chỗ khác, cô nói một cách lạnh lùng.

    Bàn của chủ quán, ai ngồi mà chả được.

    Nhưng Liễu Châu cao giọng:

    – Bàn này chúng tôi bao cả rồi.

    Last edited by giavui; 10-25-2010 at 04:10 AM.

  2. #21
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    – Vẫn thế mà làm.

    – Mi khôn ghê!

    – Đành chịu thôi.

    Thiên Mỹ nói đùa:

    – Cố gắng tìm “xể” đi chứ!

    Liễu Châu cười khiêu khích:

    – Rồi, ta sẽ phấn đấu.

    – Bye!

    – Bye! Chúc ngủ ngon!

    – Ngủ ngon!

    Thiên Mỹ cứ trăn trờ mãi, chẳng hiểu sao mấy lúc sau này cô thật khó ngủ.

    Cô suy nghĩ miên man, nghĩ nhiều đến Nguyên Vũ. Thật ra anh ta là người như thế nào? Đẹp trai, lịch sự, ga lăng, còn suy nghĩ của anh thì như thế nào nhỉ?

    Mải suy nghĩ cô vùi vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay.

    Choàng tỉnh nhìn lên đồng hồ cô hốt hoảng. Chết rồi trễ mất.

    Cô vệ sình xong đi như chạy xuống cầu thang. Thấy cha và dì còn ngồi ở đó.

    ánh mắt dì nhìn mình không mấy vui. Cô từ chối ăn sáng.

    Xin phép cha và dì con đi làm đây.

    Thiên Tài nhìn con gái như không bằng lòng:

    – Ăn sáng rồi mới đi.

    Câu nói nhẹ nhàng mà như ra lệnh của của cha làm cho Thiên Mỹ khó xử.

    – Trễ lắm rồi cha ơi! Con không ăn đâu.

    Bà Quỳnh nói như hờn mát:

    – Có lẽ thức ăn em làm không ngon nên con nó từ chối.

    Ông Thiên Tài xua tay:

    – Ăn rồi hẳn đi. Quyết định như vậy đi!

    Ấm ức ngồi vào bàn ăn. Thiên Mỹ cố ăn cho:

    – Con xin phép ba và dì.

    Bà Quỳnh lên tiếng:

    – Chiều con nhớ về sớm một chút nhé!

    Thiên Mỹ nhìn bà:

    – Có chuyện gì sao dì?

    – Tối nay có người đến xem mắt con đó.


  3. #22
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Thiên Mỹ ngạc nhiên:

    – Xem mắt con ư?

    Bà Quỳnh cười nham hiểm:

    – Được người ta để ý đến là may mắn lắm rồi.

    Thiên Mỹ lắc đầu từ chối:

    – Con chưa muốn như vậy đâu. Con muốn mình được tự do một thời gian nữa.

    Sợ làm phật ý vợ nên ông Thiên Tài khuyên con:

    – Dù gì thì tối nay con cũng nên có mặt ở nhà sớm một chút.

    – Tại sao lúc nào cũng nghe theo dì cả. Cô nghe như nghẹn trong cổ:

    – Vâng ạ?

    Phẩy tay, ông nói:

    – Vậy thì đi đi.

    Trên suốt. đoạn đường đến nơi làm việc. Thiên Mỹ suy nghĩ miên man. Anh ta là ai nữa đây sao chẳng để cho mình được yên ổn như vậy?

    Thiên Mỹ bước vào nhà, cô biết mình là nhân vật chính để mọi người ngắm nhìn. Cô giữ bình tĩnh cúi đầu chào mọi người. Tiếng bà Quỳnh vang lên:

    – Nó chín là Thiên Mỹ con gái của chúng tôi.

    Bà Nguyệt nhìn cô không chớp mắt, bà khen:

    – Ôi, con gái của chị thật dễ thương. Lại đây cháu!

    Miễn cưỡng Thiên Mỹ đến gần bà hơn. Cô vẫn im lặng. Bà Nguyệt lại lên tiếng:

    Thật là tiếc, con trai tôi hôm nay có việc đột xuất. Nếu không thì ...

    Bà Quỳnh xua tay:

    – Có gì đâu mà chị ái ngại chứ. Chúng nó vẫn còn cơ hội gặp nhau mà phải không?

    Ông Triệu Cơ nói với vợ:

    – Xem ra em còn nóng lòng hơn con trai mình đó.

    Bà Nguyệt nguýt chồng:

    – Anh còn nói nữa sao? Chuyện này em chờ lâu lắm rồi.

    Bà Quỳnh làm ra vẻ buồn:

    – Anh chị còn có cơ hội có cháu nội để ẵm bồng còn vợ chồng tôi có nằm mơ cũng không có.

    Ông Triệu Cơ khề khà:

    – Sao không được chứ cháu ngoại cũng là cháu cơ mà.

    Bà Quỳnh vá lả:

    Anh nói cũng phải.


  4. #23
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Bà Nguyệt nắm bàn tay của Thiên Mỹ, bà gợi chuyện:

    – Làm ở đó cá vất vả lắm không con?

    Thiên Mỹ nhẹ gật đầu:

    Dạ công việc cũng tương đối vất vả. Nhưng bù lại lương rất cao ạ.

    Bà Nguyệt hơi khó hiểu nên hỏi lại:

    – Con đi làm là vì tiền sao?

    Biết câu nói của mình làm phật lòng cha với dì. Nhưng cô không biết nói dối cơ mà:

    – Cháu chỉ muốn mình sống tự lập thôi ạ.

    Bà Nguyệt lo lắng:

    – Liệu con có đủ sống không?

    Thiên Mỹ gật đầu:

    – Tốt lắm ạ.

    – Chỗ của bác đang thiếu người hay con sang phụ bác một tay nhé!

    Thiên Mỹ từ chối thẳng:

    – Dạ không đâu ạ! Cháu làm nơi ấy quen rồi. Đúng ra là ông Thiên Tài phật lòng thật. Ông lừ mắt nhìn con gái:

    – Có lẽ tôi cũng phải kéo nó về thôi anh ạ!

    Ông Triệu Cơ gật gù:

    – Con cái lớn rồi. Nó quyền tự do của nó anh ạ. Kẻ làm cha như tụi mình cũng không nên ép chúng làm gì.

    Ông Thiên Tài lắc đầu:

    – Nói như anh vậy làm sao được. Con cái thì phải phục tùng cha mẹ chứ?

    Ông Triệu Cơ vẫn giữ ý mình:

    – Anh ép buộc như vậy tôi e không tiện đâu. Bà Quỳnh nhìn ông Triệu Cơ lên tiếng:

    Xem ra anh quá dễ dãi với con cái rồi.

    Bà Nguyệt cố ý bênh vực chồng:

    – Không đâu, đó chỉ là do anh ấy muốn cho con được tự do chọn hướng đi cho mình thôi.

    Thiên Mỹ ngồi nghe người lớn nói chuyện mà phảt ngán luôn. Định đứng lên đi về phòng thì bà Nguyệt lại nói:

    Cũng như mai mối cưới Thiên Mỹ về rồi dù nó là dâu nhưng vợ chồng tôi vẫn cho nó làm ở nơi mà nó thích.


  5. #24
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Bà Quỳnh phản ứng ngay:

    – Ý vậy đâu có được. Nó phải về phụ gia đình chồng một tay chứ.

    Bà Nguyệt cười dễ dãi:

    – Chúng ta nên tôn trọng sự quyết định của con cái.

    Ông Thiên Tài xua tay:

    Chuyện sau này hãy để sau này rồi tính. Bây giờ mời anh chị dùng cơm với gia đình.

    Bà Quỳnh bảo Thiên Mỹ:

    – Con vào bảo người làm dọn cỏm đi nhé!

    Chỉ mong có thế, Thiên Mỹ đứng lên đi nhanh xuống bếp. Ngồi ở đó một chút nữa có lẽ cô sẽ ngạt thở mà chết:

    – Cô hai!

    Thiên Mỹ tròn mắt nhìn chị Hồng người giúp việc cho gia đình, cô tỏ ý không bằng lòng:

    – Em nói rói, chị đừng có gọi em như vậy.

    Hồng đắn đo:

    – Tôi chỉ sợ bà chủ rầy thôi.

    Nhìn Hồng, Thiên Mỹ rất cảm thông nên nói:

    Nếu vậy chị chỉ gọi như thế khi có cha và dì nhé.

    Hồng nhẹ gật đầu:

    Tôi rất cám ơn Thiên Mỹ nhân từ như vậy.

    Đã cho quà cáp rất nhiều mà lại còn:

    – Dọn cơm xong chưa Hồng?

    Tiếng bà Quỳnh vang lên, Hồng vội vã lên.

    – Dạ xong rồi bà chủ.

    Thiên Mỹ bảo:

    Để tôi phụ chị một chút nhé.

    Ngước nhìn Thiên Mỹ, Hồng ái ngại:

    Để tôi làm được rồi. Bà chủ thấy lại la tôi.

    – Không đâu, nhà có khách chắc mọi người Hồng rất thương và mến phục Thiên Mỹ.


  6. #25
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Một cô gái xinh đẹp, con nhà giàu có mà không có một cử chỉ xem thường khinh rẻ người ăn kẻ ở. Bữa cơm gia đình cũng trôi qua điều mà hôm ấy may là anh ta không có mặt.

    Thiên Mỹ giật mình khi nhận ra Triệu Minh theo sau mình:

    – Đi làm về hả Thiên Mỹ?

    Cô im lặng vờ như không nghe, vẫn cho xe chạy đều đều trên đường. Triệu Minh tưởng cô không nghe thật nên cố tình chạy đón đầu cô:

    – Chào em!

    Thiên Mỹ nhếch môi:

    – Là anh à?

    – Đúng vậy!

    Thiên Mỹ vẫn không nhìn anh ta mắt nhìn về phía trước. Cô nghĩ phai làm sao cắt cái đuôi đáng ghét này đi.

    – Anh muốn mời em ly nước. Cám ơn tôi không khát.

    Triệu Minh dai dẳng:

    – Sao vậy Thiên Mỹ?

    – Có sao đâu, tại tôi không khát thôi mà.

    – Dường như em muốn tránh mặt tôi?

    Thiên Mỹ nói một cách thẳng thừng:

    – Anh nhận ra điều đó sao còn hỏi làm gì?

    Thật ra anh đâu có làm gì để em phải giận. Bậm môi, Thiên Mỹ lắc đầu:

    – Làm cái đuôi thế này mà báo người khác đừng giận.

    Triệu Minh cười hì hì:

    – Đó là do anh thích em mà.

    – Nhưng tại sao anh chẳng chịu nhìn xem người ta có thích mình hay không nữa chứ.

    Triệu Minh nói xa, nói gần:

    – Từ từ rồi em sẽ thích thôi mà.

    Bĩu môi, Thiên Mỹ bảo:

    – Chuyện ấy thì không có đâu!

    – Tại sao?

    – Tôi vốn không ưa anh từ đầu rồi mà.

    – Anh ta cười:

    – Và anh cũng đã nói với em rồi:

    Ghét của nào trời trao của ấy rồi mà.

    Trợn mắt. Thiên Mỹ nói to:

    – Anh đừng có hòng:

    Triệu Minh giễu cợt:

    – Xem ra anh và em phải đánh cuộc rồi.

    Ngoảnh mặt đi nơi khác, Thiên Mỹ lầm bầm:

    – Cuộc gì chứ?

    – Xem ai thắng ai vậy mà.

  7. #26
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Thiên Mỹ giận lắm nên nói:

    – Anh thật là vô lý hết sức. Tôi ... tôi sắp lấy chồng rồi đó.

    Triệu Minh vờ nhăn nhó:

    – Em chịu lấy anh ta?

    Thiên Mỹ đốp chát:

    Dĩ nhiên rồi, ít ra anh ta cũng đàng hoàng, đứng đắn hơn anh đấy.

    Triệu Minh cười hề hề:

    – Vậy hả?

    Thiên Mỹ dọa:

    – Thôi nhé, từ nay anh đừng có làm cái đuôi theo nữa tôi nữa.

    – Sao kỳ vậy?

    Tôi không muốn chồng tôi hiểu lầm. Triệu Minh lại cười:

    – Có lẽ chồng của em cũng không đến nỗi khó vậy đâu.

    Thiên Mỹ gắt lên:

    – Nhưng tôi cấm anh!

    Triệu Minh đùa cợt:

    – Ai nỡ cấm con tim yêu chứ em.

    – Hừ, người gì đâu mà dai hơn đỉa.

    Đẹp trai không bằng nói dai.

    Thiên Mỹ cằn nhằn trong lòng. Hôm nay thật là một ngày xui xẻo, ra đường gặp gì đâu không.

    – Anh có thể đưa em về.

    Phùng má, Thiên Mỹ bảo:

    – Không cần đâu!

    – Sao lại thế?

    Thiên Mỹ dọa:

    – Giờ này chồng tương lai của tôi chắc chắn đang có mặt ở nhà chờ tôi đó.

    Làm ra vẻ sợ sệt, Triệu Minh rướn cổ:

    – Vậy hả? Sao em không nói sớm. Làm anh phải giật cả mình.

  8. #27
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Tưởng anh ta nói thật, Thiên Mỹ cảm thấy mừng:

    – Vậy thì anh nên giấu cái đuội ấy giùm đi!

    Triệu Minh,lắc đầu:

    – Không đâu, anh càng muốn lộ tay cái đuôi.

    – Hả?

    – Anh muốn tranh giành quyền lợi một cách công bằng thôi.

    Thiên Mỹ cảm thấy bực bội:

    – Điên khùng gì đâu.

    – Ê, điên khùng mới làm cái đuôi em đó.

    – Trời ơi, làm sao mà cắt cái đuôi được đây?

    – Triệu Minh.

    Tiếng ai đó gọi anh ta. Triệu Minh giảm ga.

    Lựa thời cơ ấy Thiên Mỹ cho xe chạy thật nhanh. Cô cảm thấy mừng khi cắt cái đuôi ngoài ý muốn ấy.

    Nhưng Thiên Mỹ cứ suy nghĩ mãi về những câu nói bóng gió của anh ta.

    Cả hai người đều sững sờ nhìn chiếc xe bẹp dí. Lại xì vỏ xe, Liễu Châu lên tiếng cằn nhằn:

    – Hết chỗ xì rồi sao nhè chỗ này lại xì thế này chứ?

    Thiên Mỹ thở dài:

    – Mi trách làm gì nhỏ đúng lúc vậy thôi.

    Liễu Châu nhìn Thiên Mỹ:

    – Tính sao đây?

    – Còn tính gì nữa, đẩy tìm chỗ sửa.

    Ngó quanh chẳng tìm được nơi sửa, Liễu Châu lại nói:

    Biết đâu mà sửa đây.

    Thiên Mỹ động viên:

    – Sẽ có thôi mà, tụi mình ở đẩy thêm một chút nữa xem nào.


  9. #28
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Liễu Châu vẫn cằn nhằn:

    – Sao xúi quẩy thế này chứ?

    Thiên Mỹ phì cười:

    – Mi cằn nhằn thì có ích gì chứ.

    – Này cô em, có cần anh giúp gì không?

    Liễu Châu trề môi:

    – Ai cần chứ?

    Tiếng cười của anh ta vang lên. Liễu Châu hậm hực nhìn theo Thiên Mỹ mỉm cười khuyên:

    – Giận làm gì những kẻ người dưng ấy.

    Liễu Châu phụ giúp bạn một lúc rồi nói:

    – Lúc nó cười mình sao mà nhẹ đến thế nhỉ?

    – Thôi, cố lên một chút nữa xem sao?

    Tiếng xe thắng phía sau, tưởng là những gã thanh niên bỡn cợt khi nãy, nên Liễu Châu gắt lên:

    – Đồ mắc dịch.

    Nguyên Vũ bước xuống xe:

    – Chửi ai thế Llễu Châu?

    Thiên Mỹ giật mình:

    Nguyên Vũ!

    Liễu Châu quay lại cười trừ:

    – Là anh đó sao?

    Hơi nghiêng đầu nhìn cô, Nguyên Vũ hỏi:

    – Vậy em tưởng là ai hả?

    Liễu Châu như còn giận:

    – Mấy thằng cha cà chớn ấy mà.

    Nguyên Vũ bảo đùa:

    – Ai mà dám chọc giận tiểu thư kia chứ?

    Liêu Châu nhớ lại chiếc xe đang bị xẹp lép, liền nói với anh:

    – Tại nó đó, nó làm hai đứa quê muốn chết.

    Hiểu ra Nguyên Vũ cười cười:

    Nó làm cho hai cô phải vất vả.

    – Đúng thế ...


  10. #29
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Vẫn tiếng của Liễu Châu:

    – Giờ tính sao đây anh?

    Nguyên Vũ nhìn xe, rồi nhìn lại hai cô:

    – Thì đem đến tiệm để sửa.

    Chu môi, Liễu Châu lắc đầu:

    – Đoạn đường này dường như không có tiệm Nguyên Vũ nghĩ thoáng qua:

    – Vậy thì em lên xe anh còn Thiên Mỹ thì lên xe này. Anh sẽ đẩy xe tìm tiệm để sửa.

    Liễu Châu sáng mắt:

    – Chà khỏi phải đi bộ. Anh thương mình ghê nhỉ? Cứ tính vậy đi.

    Thiên Mỹ vẫn còn chần chừ, cô do dự:

    – Cách ấy liệu có ổn thỏa không? Mình chỉ sợ không an toàn.

    Nguyên Vũ động viên:

    – Anh chỉ chạy chậm thôi, em đừng sợ.

    Liễu Châu giục:

    – Không thứ làm sao mà biết không được.

    – Mi có biết làm như vậy là phạm luật giao thông hay không hả?

    Nhăn mặt Liễu Châu lý sự:

    – Mi dùng từ ghê thấy mồ.

    Liễu Châu lại giục:

    – Mi tính sao?

    – Đâu còn cách gì Thiên Mỹ đành phải làm theo lời Nguyên Vũ, cô dặn:

    – Anh nhớ chạy từ từ thôi nhé. Vì em chưa lần nào làm qua kiểu này.

    Nguyển Vũ nhìn cô thông cảm:

    – Được rồi, nhưng em hãy bình tĩnh nhé.

    Một lát sau, xe cũng được đưa đến tiệm để sửa. Thiên Mỹ nói nhỏ vào tai bạn:

    Kỳ ghê, lần nào xe hư cũng làm phiền tới anh ấy.

    Liễu Châu hóm hỉnh nói:

    – Tại anh ấy mắc nợ chiếc xe của mi từ kiếp trước.

    – Hứ ... nhỏ này.

    – Hổng phải sao?

    – Sai rồi.

    Cả hai cùng cười, Nguyên Vũ đi một lát rồi quay lại trên tay hai bịt nước:

    – Hai cô uống nước đi!


  11. #30
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Thiên Mỹ ngại ngùng:

    – Làm phiền anh, em ngại ghê?

    Anh cười thật đẹp:

    – Có gì làm em phải ngại. Chuyện thường tình thôi mà.

    Liễu Châu cằn nhằn:

    – Anh còn nói nữa. Có những người nhìn hai em bỡn cợt cười đùa đó mà.

    Nguyên Vũ bảo đùa:

    – Có lẽ họ nhìn thấy em nên sợ đó thôi.

    – Bộ em dữ lắm sao?

    Nguyên Vũ cười cười:

    Đủ làm người ta sợ.

    Liễu Châu chu môi:

    – Anh chọc quê em đó hả?

    Thiên Mỹ hùa vào:

    – Có thể anh nói đúng.

    Trợn mắt nhìn bạn Liễu Châu trêu lên:

    – Mi mà cũng nói thế nữa sao? Ta giận mi. Nguyên Vũ tiếp lời:

    – Đùa cho vui thôi chứ em hiền lắm.

    Thiên Mỹ đệm thêm:

    – Hiền như ni cô vậy.

    – Hử, bộ ta giống sư cô lắm sao?

    Thiên Mỹ nói đùa:

    Hiền là phải giống thôi.

    Liễu Châu xua tay:

    – Hai người hùa nhau để ăn hiếp tôi à? Nghỉ chơi hai người ra luôn.

    Nguyên Vũ xuống nước năn nỉ:

    – Thôi cho anh xin lỗi đi. Đừng giận xấu lắm đó.

    Liễu Châu chu môi:

    – Em không chịu vậy đâu. Dường như anh có gì đó thiên vị cơ.

    Biết bạn chuẩn bị nói bậy nên Thiên Mỹ lên:

    – Đừng nên lôi ta vào cuộc đó nhé.

Trang 3 / 16 ĐầuĐầu 1234513 ... Cuối Cuối

Chủ Đề Tương Tự

  1. Mùa Xuân Yêu Thương
    By giavui in forum Truyện Dài
    Trả Lời: 9
    Bài Viết Cuối: 05-04-2015, 08:10 PM
  2. Màu Hoa Hạnh Phúc
    By giavui in forum Truyện Dài
    Trả Lời: 20
    Bài Viết Cuối: 08-04-2014, 09:08 PM
  3. Hạnh phúc lối nào
    By giavui in forum Truyện Audio Giải Trí
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 03-10-2011, 04:19 AM
  4. Hạnh phúc(XHCN)
    By giavui in forum Truyện Cười Dí Dỏm
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 10-22-2010, 02:20 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •