Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Không có đau khổ nào hoàn toàn là đau khổ, cũng như không có niềm vui nào hoàn toàn là niềm vui.
Leon Tolstoi
Trang 3 / 8 ĐầuĐầu 12345 ... Cuối Cuối
Results 21 to 30 of 77

Chủ Đề: Đừng Đánh Mất Tình Yêu

  1. #1
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết

    03 Rose Đừng Đánh Mất Tình Yêu

    Tác giả :
    Uyển Nhi



    1. Tập 1

    Mười giờ đêm. Trên nền trời đen kịt lóc lên vài ánh chớp rồi cơn mưa đổ trút xuống mặt đường, khiến cho dòng xe cộ lẫn khách bộ hành khẩn trường xuôi ngược – các loại xe lớn, nhỏ đều tăng tốc độ, khách bộ hành tìm chỗ trú chân. Khi dòng nước mưa tràn ngập mặt lộ, sấm chớp vang rền thì đường phố đã trở nên thưa thớt, vắng người. Thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe Honda lướt qua làm nước mưa văng lên tung tóe. Những ngọn đèn đường về đêm vàng vọt phản chiếu xuống mặt đường nhựa… Lần đầu tiên, Chấn Phong mới có dịp quan sát tỉ mỉ khung cảnh mưa đêm trên đường phố, trông nó có vẻ buồn làm sao! Cảnh mưa đêm khiến tâm hồn đa cảm của Chấn Phong như có chút gì xao động, mặc dù tâm trạng anh đang vui.

    Đêm nay buổi chiều ra mắt bộ phi “Đừng đánh mất tình yêu” do anh đóng vai chính đã thành công rực rỡ, đạo diễn Huy Cường tỏ ra rất hài lòng. Sau bộ phim này, Huy Cường hứa sẽ mời anh đóng chung với Huyền Vy, con gái ông và cũng là một nữ minh tinh đang ăn khách. Tương lai Chấn Phong đầy hứa hẹn, chỉ trong vòng năm năm anh đã tạo đưọc ấn tượng khó quên trong lòng khánh giả, là một trong số ba diễn viên tài năng đang lên… Bất giác, Chấn Phong tự mỉm cười một mình. Nụ cười của anh làm người tài xế ngạc nhiên:

    − Chấn Phong! Cậu đang cười gì vậy?

    − Đố chú Lưu biết đưọc cháu cười cái gì?

    Tài xế Lưu so vai:

    − Tôi hỏi cậu, cậu hỏi lại tôi, kể như huề. Nhưng mà nhìn nét mặt của cậu, tôi có thể đoán được là cậu đang nghĩ đến tương lai.

    Chấn Phong vỗ tay:

    − Chú đoán hay lắm! Cháu nhất định sẽ đãi chú một chầu bia ra trò!

    Thôi đi, tôi chỉ đoán mò thôi, không cần đền sự hậu đãi như vậy. Cậu Phong này, thành danh rồi, cậu có nghĩ đến chuyện lập gia đình hay không?

    Chấn Phong cười:

    − Chú Lưu à, chú giống hệt bà cô của cháu, bộ chuyện đó là bắt buộc hay sao? Cháu thật sự chưa muốn nghĩ tới…

    − Cậu đừng quên cậu đã lớn tuổi rồi. lại là anh cả trong gia đinh, lẽ ra phải sớm thành gia thất mới đúng.

    − Nếu là vậy… chú làm mai cho cháu đi! Một cô gái vừa đẹp, vừa ngoan… đối với chồng luôn có sự thông cảm… chú Lưu tìm giúp cháu đi nha.

    Ông Lưu phì cười:

    − Thôi đi mà, cậu đừng có chọc ông già này nữa. Với địa vị của cậu hiện giờ có biết bao cô gái sẵn lòng làm bạn, chỉ sợ đông quá rồi cậu không biết chọn ai thôi.

    Chấn Phong nói đùa:

    − Vì không biết chọn ai, cháu mới nhờ chú giúp. Người ngoài cuộc lúc nào cũng sáng suốt hơn. Biết đâu chú có kinh nghiệm hơn người, sẽ giúp cháu tìm được bạn gái tốt?

    − Câu này là cậu nói đó nghe! Cậu hỏi tới thì tôi không ngại nói thẳng. Theo tôi thấy cô Huyền Vy rất có cảm tình với cậu, điều đó ai cũng có thể nhìn ra. Cậu nên tìm hiểu về cô ấy xem sao.

    Vầng trán thông minh của Chấn Phong nhíu lại:

    − Huyền Vy ư? Cô ấy đã có bạn trai rồi. Sánh về tài năng và sự nghiệp, cháu không thể nào tranh nổi với Hoàng Thông đâu. Cháu không muốn rước lấy thất bại.

    − Đó là cách nói của cậu thôi, tôi không tin là cậu thất bại. Quyền lựa chọn do nới Huyền Vy, tôi thấy rõ tình cảm cổ nghiêng về phía cậu!

    Chấn Phong lại cười:

    − Vậy thì để xem sao…

    Chấn Phong chưa dứt lời thì đã thấy chú Lưu đạp thắng rất nhanh làm cả chiếc xe như dội ngược về phía sau. Anh hoảng hốt kêu lên:

    − Chuyện gì vậy, chú Lưu?

    Ông Lưu gần như nói không ra hơi:

    − Xuống xe mau, có người bị nạn…

    Chấn Phong vội vã mở cửa xe, theo chân người tài xế bước xuống đường. Ngay đầu xe của họ, một cô gái đang nằm bất tỉnh. Chấn Phong biến sắc mặt:

    − Chú đụng phải người ta sao?

    Ông Lưu lắc đầu lia:

    − Không! Không có! Cháu nhìn kìa, xe mình chưa hề chạm tới cổ kia mà, tôi đã thắng kịp thơi, có lẽ tại cô ấy quá sợ nên mới ngất đi thôi. Hay có thể cô ta trúng gió vì trận mưa quá lớn này?
    Last edited by giavui; 10-25-2010 at 04:06 AM.

  2. #21
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Những lời phân trần thiệt hơn của Chấn Phong làm Kim Giao thừ người suy nghĩ. Quả thật cô không nghĩ tới những vấn đề Chấn Phong vừa nêu ra. Hai đứa bé con của Khiết Tài cô đã gặp một lần, đúng là chúng không thích cô cho lắm. Nhưng không sao, thời gian sẽ giúp cho chúng hiểu cô và chấp nhận cô. Kim Giao vốn rất yêu trẻ con, cô không tin là mình thất bại trong việc thu phục cảm tình của bọn trẻ. Về tâm trạng của người chồng cũ, Kim Giao thật chưa từng nghĩ qua. Cô cứ cho rằng Sơn Nam đã làm ra chuyện có lỗi thì chính ông phải gánh chịu hậu quả, ông không được quyền trách móc cô. Bây giờ Chấn Phong lại phân tích rõ ràng tình lý, xem ra vấn đề này cô phải tính lại thôi...

    Khẽ thở dài một tiếng, Kim Giao hạ thấp giọng:

    − Thôi được rồi, cô sẽ suy nghĩ lại chuyện này. Có gì cô cháu mình sẽ cùng bàn bạc. Thôi cô lên phòng trước nghe Phong.

    Kim Giao nói xong vội vàng bỏ đi, dường như cô sợ sẽ bị Chấn Phong hỏi thêm càng phiền phức. Chấn Phong ngồi yên lặng, tiếp tục đốt thuốc. Mỗi người trong nhà này đều có tình cảm và hạnh phúc riêng, chỉ còn lại có anh, sao Chấn Phong nghe trống vắng vô cùng.

    − Xin lỗi cô tìm ai?

    Chấn Phong đã hỏi đến lần thứ ba mà người con gái đứng trước mặt anh vẫn đứng im bất động, mắt nhìn anh đăm đăm nhưng tâm hồn thì bay bổng tận đâu đâu. "Đúng là một con người kỳ lạ. Chắc cô ta đi lộn nhà rồi". Nghĩ thế nên Chấn Phong kiên nhẫn lập lại câu hỏi một lần nữa. Lần này anh nói hơi lớn nên cô gái giật mình, lúng túng:

    − Ờ... ờ.... tôi... tôi ... đây có phải là nơi ở của cô Hạnh Kiều không? Cô ấy làm ở trường mẫu giáo...

    Chấn Phong gật đầu:

    − Phải rồi! Cô là bạn Hạnh Kiều đó hả? Mời cô vào nhà chơi.

    Diệu Lê đi theo phía sau lưng Chấn Phong cô nghe rõ tim mình đập nhanh, tay chân nàng luống cuống cả lên. Quả thật cô không có nhìn lầm, người này là nam tài tử điện ảnh Chấn Phong đây mà, thần tượng một thời trong trái tim Diệu Lê. Tại sao... tại sao Hạnh Kiều lại ở trong nhà anh ấy? Hừ, vậy mà nó dám nói dối mình, nói là ở nhà bác sĩ nào đó! Diệu Lê chợt thấy giận Hạnh Kiều. Bây giờ thì cô đã hiểu tại sao Hạnh Kiều không muốn cho cô tới chỗ này. Thì ra là bạn cô đang sống chung với một chàng trai đẹp và nổi tiếng nữa, mà lại là người cô từng si mê, chắc Hạnh Kiều sợ cô đến đây gặp mặt Chấn Phong rồi sẽ cản trở tình cảm của cô ấy, cho nên gạt cô để dành niềm hạnh phúc cho riêng mình. Một người bạn tồi tệ. Cũng may là Diệu Lê muốn đem lại cho bạn sự bất ngờ nên không có gọi điện hẹn trước, nhờ vậy mà phát hiện ra bí mật của Hạnh Kiều. Nếu không chắc cô chỉ là một nhỏ khờ để bạn bè qua mặt. Diệu Lê giận vô cùng cô chỉ mong gặp Hạnh Kiều để mắng bạn một trận cho hả hê cơn tức đang dâng ngập lòng mình...

    − Mời cô ngồi! Uống nước đi cô! Hạnh Kiều vừa đi chợ, một lát sẽ về. Cô ngồi chơi đợi chút xíu nhé.

    Chấn Phong đặt ly nước mặt xuống trước mặt Diệu Lê, ân cần mời mọc. Anh ngồi đối diện với cô, nét mặt rạng ngời. Diệu Lê ngắm nhìn anh không thôi. Chấn Phong hai lần hỏi tên cô mà không nghe cô trả lời, anh có vẻ ngạc nhiên:

    − Cô à, nãy giờ nghe tôi hỏi gì không? Bộ tôi lạ lắm sao mà cô nhìn dữ vậy? Nè, cô....

    Chấn Phong vừa hỏi, vừa dùng mấy ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn. Diệu Lê giật mình, nhận ra sự lộ liễu của mình, cô bối rối đến đỏ cả mặt:

    − Dạ xin lỗi... anh hỏi gì ạ?

    Chấn Phong mỉm cười:

    − Tôi muốn hỏi cô tên gì? Sao lại biết Hạnh Kiều ở đây?

    − Tên em là Diệu Lê, em với Kiều vốn là bạn thân. Hạnh Kiều đã cho em địa chỉ...

    − Vậy à? Cô Lê nè, tự nãy giờ cô cứ nhìn tôi như tôi là người từ hành tinh lạ đến đây, cô có thể cho tôi biết tại sao hay không?

    Diệu Lê đan hai tay vào nhau, những ngón tay cô rịn ướt mồ hôi.

    − Xin lỗi anh... anh có phải là... người đóng vai Trần Lâm trong bộ phim "Đừng đánh mất tình yêu"?

    Chấn Phong gật đầu:

    − Phải! Đó chính là bộ phim mới nhất của tôi vừa được chiếu gần đây. Cô cũng có xem phim này rồi à?

    − Dạ phải! Em xem đến hai lần. tên anh là Chấn Phong phải không? Thật hân hạnh, em không ngờ lại có dịp gặp anh. Thú thật nha, anh là người mà em và bạn bè rất ngưỡng mộ về tài năng, bất cứ bộ phim nào có anh, tụi em cũng đều tranh thủ xem cho được...

    Chấn Phong vui vẻ:

    − Thật vậy sao? cám ơn sự ngưỡng mộ của em và các bạn. Đó là điều hân hạnh đối với một diễn viên như anh.

    Diệu Lê tròn mắt nhìn Chấn Phong. Cô không ngờ anh lại khiêm tốn và nhã nhặn đến thế. Thật là không uổng công cô tôn anh làm thần tượng bấy lâu. Con người của Chấn Phong vô cùng dễ mến. Bất giác Diệu Lê lại nở một nụ cười. Chấn Phong đẩy ly nước tới gần trước mặt cô:

    − Uống nước đi Diệu Lê! Em cười gì vậy?

    Nâng ly nước trên tay hớp một ngụm nhỏ, Diệu Lê ngọt ngào:

    − Dạ.... em đang nghĩ đến thái độ của anh. Anh thật là giản dị và dễ làm thân... Hồi đó mỗi khi nghĩ về anh, em đều tưởng tượng ra là anh rất khó tánh, lạnh lùng, cao ngạo và sẽ không tiếp đãi người ngoài nồng nhiệt vậy đâu.

    − Do đâu mà em lại có ý nghĩ đó?

    − Vì em cho rằng... những con người nổi tiếng thường hay tự mãn với những gì mình có, từ đó họ sẽ đâm ra kiêu hãnh và quay lưng với những kẻ tầm thường, nhất là đối với những người không quen như em.


  3. #22
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chấn Phong bật cười:

    − Cô bé thật là giàu tưởng tượng quá! Diễn viên thì cũng là người, có gì đâu mà phải kiêu căng chứ. Theo anh thấy thì tự cao hay khiêm tốn là do nơi bản tính của mỗi người, dù là ai thì cũng vậy thôi, không thể đổ thừa cho nghề nghiệp được.

    − anh nói vậy chứ đôi khi danh tiếng cũng làm ảnh hưởng đến tính tình, hay ít ra cũng là nguyên nhân để phát sinh ra lòng tự phụ. Em biết có những người khi mới vừa tốt nghiệp về điện ảnh hay kịch trường thì họ cũng sống hòa đồng dễ mến, nhưng một khi đã có chút tiếng tăm họ lại nghĩ khác đi ngay, có người lại tự do cho mình là ngôi sao, sự đi lại cũng như quan hệ xã giao của họ rất là ... dè dặt đó!

    − Chuyện này... thì chắc cũng có, nhưng chỉ ở một số ít nào thôi. Em đừng có dựa vào đó mà đánh giá chung toàn giới, e là sẽ không được công bằng. Làm nghệ thuật, muốn vươn lên thì phải biết học hỏi, tự mãn là thói xấu, nó chỉ khiến cho người ta dậm chân tại chỗ hoặc tệ hơn nữa là... thụt lùi lại phía sau... Như vậy đâu có tốt.

    − Anh Phong à, anh ở đây có một mình thôi sao?

    − À, không. Anh sống với cô dượng và một em trai, nếu kể luôn Hạnh Kiều thì tất cả là năm người đó... Ồ! Diệu Lê, bạn em về tới rồi kìa.

    Nghe Chấn Phong nói, Diệu Lê vội quay người nhìn ra phía cổng. Đúng là Hạnh Kiều rồi! Cô đang xách giỏ đi vào... Diệu Lê vụt đứng lên bỏ ra ngoài... Chấn Phong ngạc nhiên gọi:

    − Diệu Lê! Em đi đâu vậy?

    Ra tới bậc thềm, Diệu Lê chạm mặt Hạnh Kiều. Nhận ra sự hiện diện bất ngờ của bạn, Hạnh Kiều kinh ngạc rồi chuyển sang mừng vui.

    − Ờ kìa! Diệu Lê! Bồ tới hồi nào, sao không cho tôi hay trước vậy?

    Đáp lại thái độ nồng nhiệt của Hạnh Kiều, Diệu Lê làm mặt giận xô cô ra:

    − Thôi đi, đừng làm bộ đóng kịch. Bấy lâu nay bồ đã gạt tôi! Bồ gạt tôi!

    Dứt lời Diệu Lê chạy biến ra ngoài, lên taxi đi luôn không một lời từ giã. Hành động của cô là một dấu hỏi lớn đối với Chấn Phong. Hạnh Kiều đứng chết sững một chỗ. Bước tới đỡ chiếc giỏ đi chợ trong tay cô, Chấn Phong khều nhẹ Hạnh Kiều:

    − Kiều à, Kiều! Xảy ra chuyện gì vậy? Cô bạn đó tới đây muốn tìm em, sao bây giờ vừa gặp lại bỏ về? Có phải cổ là bạn em không hả?

    Nhìn thấy Chấn Phong, Hạnh Kiều vụt hiểu ra mọi chuyện. Cô ngước nhìn anh, nét mặt vẫn chưa hết bàng hoàng:

    − Tự nãy giờ.. anh tiếp chuyện với Diệu Lê phải không? Cổ có nói gì với anh không hả?

    Chấn Phong lắc đầu:

    − Diệu Lê không nói gì cả, nhưng cổ nhìn ra anh là người diễn vai Trần Lâm trong phim "Đừng đánh mất tình yêu" cổ còn biết anh tên Chấn Phong nữa đó. Xem ra bạn em có vẻ ghiền ciné phải không? Khán giả thích phim Việt nam bây giờ ít lắm....

    Hạnh Kiều không nói gì, lặng lẽ lấy lại giỏ xách từ tay Chấn Phong bỏ đi vào nhà. Chấn Phong đi theo phía sau cô. Khi xuống đến nhà bếp, anh phụ với Hạnh Kiều lấy thức ăn chất ra rổ, vừa làm anh vừa hỏi:

    − Em biết tại sao cô ấy bỏ về chứ, Hạnh Kiều? Tại sao không giải thích với anh? Mới lúc nãy cổ còn vui vẻ lắm... em vừa về thì cổ lại bỏ đi...

    − Diệu Lê giận em lắm đó anh Phong!

    Chấn Phong ngạc nhiên, anh ngừng tay, nhìn Hạnh Kiều:

    − Giận em? Tại sao vậy? Đã giận em sao lại đến tìm em?

    − Chấn Phong! anh không hiểu được đâu. Thật ra là em có lỗi với Diệu Lê. Lẽ ra em không nên giấu cổ chuyện này...

    − Là chuyện gì vậy? Hạnh Kiều! Em với anh như người một nhà rồi, có chuyện gì thì em nói thẳng cho anh biết được không?

    − Chuyện là vầy... cô bạn của em... Diệu Lê đó... cổ... cổ rất là mê anh!

    − Anh biết rồi, lúc nãy Diệu Lê có nói...

    − Hả? Diệu Lê nói thật với anh sao? Cổ nói là ... là cổ yêu anh hả?

    Chấn Phong chưng hửng:

    − Em nói gì vậy? Cái gì mà yêu thương ở đây? Lỗ tai em để đi đâu rồi hả? Diệu Lê chỉ nói với anh là cổ rất yêu phim, đặc biệt là những phim có anh đóng, cổ không hề bỏ qua bộ phim nào cả.

    − Anh có biết tại sao không, anh Phong?

    − Về chuyện này đâu có gì lạ! Xem phim là sở thích của rất nhiều người, diễn viên được hâm mộ cũng là chuyện thường tình, em cần gì phải hỏi anh tại sao?

  4. #23
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    − Nhưng đối với Diệu Lê không phải vậy. Đã từ lâu cô ấy rất thích anh. Không phải thích vai diễn của anh đâu, mà là thích con người anh đó. Cổ thường nói với em, nếu như có cơ hội được gặp anh, cổ nhất định sẽ tìm cách làm quen và kết bạn. Anh chưa có gia đình thì càng tốt, cổ sẽ dành trọn tình yêu cho anh. Diệu Lê là con người mơ mộng gần như rất lãng mạn, dạo em còn ở chung với cổ, thấy cổ cứ suốt ngày dệt mộng, em đã cứ cổ là mơ ước viễn vông. Nhất là sau khi xem phim anh đóng, cổ lúc nào cũng xuýt xoa bên tai em nghe tới phát chán luôn. Nào là... Chấn Phong quá đẹp trai, lại diễn xuất hết ý, nào là... trông anh ấy có vẻ bụi bụi nhưng rất hấp dẫn... càng nhìn càng mê.... Nói thiệt nghe, em đã từng đỏ mặt vì cách bộc lộ tình cảm của Diệu Lê đối với người nó coi là thần tượng. Nhưng lúc đó... em cũng chỉ nghĩ là bạn mình nói đùa thôi. Rồi khi xảy ra chuyện và em may mắn được cô Giao đùm bọc, tình cờ em quen với anh, nhận ra anh là người mà Diệu Lê thường nhắc tới.. nhưng em cũng được biết anh đã có người yêu là chị Mỹ Trân, cho nên mấy lúc sau này gặp Diệu Lê, em không có nói cho cổ biết. Mấy lần cổ hỏi em ở đâu để đến thăm, em cứ hẹn lần hẹn lựa hoài... Em sợ Diệu Lê gây cho anh phiền phức rồi chị Trân chỉ lại oán trách em. Do đó khi đưa địa chỉ cho Diệu Lê, em cứ căn dặn cổ là chừng nào đến hãy cho em hay trước... Em sẽ tìm mọi cách sắp xếp cho cổ không gặp anh ở đây... Không dè cổ lài đến bất ngờ như vậy và lại gặp ngay anh.. cho nên cổ giận em cũng phải...

    Chấn Phong bàng hoàng:

    − Tất cả những gì em vừa nói là sự thật hả Kiều? Đâu có lý nào... lại có một tình yêu lạ lùng như vậy?

    − Có gì đâu mà lạ, anh Phong! Người như anh thiếu gì kẻ yêu thầm, chỉ tại anh vô tình nên không biết đấy thôi. Em không có nói gạt anh đâu. Diệu Lê cổ... cổ giận em ghê lắm! Em thật không biết phải nói làm sao đây? Em không muốn tình bạn đổ vỡ. Anh có cách gì giúp em đi, anh Phong.

    Chấn Phong ngồi thừ người suy nghĩ. Thật tình thì anh rất sợ gặp những trường hợp thế này, anh đâu phải chưa gặp qua. Nó chỉ đem lại cho anh sự phiền phức, anh không muốn vướng mắc chuyện tình cảm bên ngoài. Chỉ thêm một hv anh đã cảm thấy ngại, huống gì những tình cảm do từ lòng ái mộ nảy sinh. Nhưng... người này là bạn Hạnh Kiều, nhìn cô bé bối rối đau khổ, Chấn Phong thật không nỡ làm ngơ.

    − Anh nghĩ ra cách gì giúp em chưa, anh Phong? em chỉ có mình Diệu Lê là bạn, em không thể để mất đi người bạn này đâu.

    − Để từ từ anh tính, đừng hối quá làm anh cũng rối lên thì đâu có giải quyết được gì? Kiều à, bây giờ em nấu ăn thật ngon cho anh bồi dưỡng đi, rồi anh sẽ từ từ suy nghĩ.

    Hạnh Kiều nhăn mặt:

    − Giờ phút này mà còn nói đùa được, em phục anh sát đất luôn đó anh Phong. Em đang lo gần chết mà anh cứ tỉnh bơ như không. Nếu là anh Minh thì...

    Hạnh Kiều chợt bỏ dở dang câu nói. Chấn Phong lấy làm lạ trong cách so sánh của Hạnh Kiều. Anh bất chợt cầm lấy tay cô:

    − Em nói tiếp đi! Nếu là thằng Minh thì sao hả?

    Hạnh Kiều cúi gầm mặt:

    − Thôi, em không nói với anh nữa đâu!

    Chấn Phong buông tay Hạnh Kiều, giọng anh thật nhỏ nhẹ:

    − Em không nói thì anh vẫn đoán ra. Có phải em thấy anh không tốt bằng Trường Minh? Anh không lo cho em như chú ấy chứ gì? Hạnh Kiều nè, mỗi người đều có cách nhìn, cách nghĩ khác nhau. Em nói thật cho anh biết đi. Em nghĩ gì về Trường Minh hả? Quan hệ của hai người... không đơn giản phải không?

    Câu hỏi bất ngờ của Chấn Phong khiến Hạnh Kiều không giấu được vẻ lúng túng, gương mặt cô bỗng đỏ rần lên. Nhìn thái độ của cô, Chấn Phong đã đoán được sự việc. Anh nghiêm giọng:

    − Hạnh Kiều, sao không trả lời anh? Em yêu Trường Minh... tới đâu rồi hả?

    − Ờ... đâu có! Đâu có gì! Tụi em chỉ là anh em thôi mà, tại sao anh lại hỏi như vậy?

    − Anh mong em nói thật nghe Kiều! Từ lúc em đi làm, Trường Minh đều mỗi ngày đưa đón. Hai người lại thường đi chơi chung, em bảo là không có chuyện gì nhưng anh lại không nghĩ như vậy. Cả em và Trường Minh đều muốn giấu, phải không?

    − Không có đâu anh Phong!

    − Có hay không tự trong lòng em biết, nhưng nếu em nói dối anh thì sau này đừng có hối hận nha!

    − Em thật sự... không có gì mà!

    − Thôi bỏ đi, anh chỉ hỏi vậy chứ không phải cố ý điều tra, em đừng quá bối rối như thế. Về chuyện của Diệu Lê, anh hứa sẽ giúp em. Khi nào rảnh, anh sẽ đi gặp Diệu Lê để giải thích rõ ràng với cổ và làm cho hai người hòa nhau. Như vậy em yên tâm rồi chứ?

    Hạnh Kiều mừng rỡ gật đầu liên tục:

    − Vậy thì hay quá. em cảm ơn anh nhiều lắm, anh Phong! Để em cố gắng nấu cho anh một bữa ăn thật ngon, coi như là cảm ơn anh trước vậy, được không?

    − Thế thì còn gì bằng. Bây giờ anh cũng đang rảnh, cho anh phụ làm bếp với nghe?

    Hạnh Kiều chưa kịp trả lời thì đã nghe từ trên nhà chuông điện thoại reo vang. Chấn Phong bỏ dở công việc đang làm đi nhanh lên phòng khách nhấc máy.

    − Alô! Tôi nghe!

    − Chấn Phong đó hả? Anh mau đến nhà em đi nghe!


  5. #24
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    − Chuyện gì vậy Mỹ Trân?

    − Anh đừng hỏi! Cứ đến nhà em, anh sẽ biết mà. Đừng chậm trễ nghe anh Phong, em xin anh. Em sẽ đợi!

    − Mỹ Trân à, Mỹ Trân!

    Đáp lại tiếng gọi của Chấn Phong, đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tíc tíc... rồi è... è... Mỹ Trân đã gác máy. Chấn Phong nghe băn khoăn vô cùng, không biết mình có nên đi hay không? Chắc là phải có vấn đề gì quan trọng lắm thì Mỹ Trân mới điện cho anh, nghe giọng nói của cô cũng đã biết. Hai người đang giận nhau, Mỹ Trân không thể nào tự dưng gọi như thế này đâu.

    Nghĩ vậy, Chấn Phong nói vọng xuống nhà dưới:

    − Hạnh Kiều ơi! Em lên đóng cửa coi nhà giùm anh ! Anh đi công chuyện gấp! Không đợi nghe Hạnh Kiều trả lời, Chấn Phong vội vã bước ra ngoài. Gặp ông Lưu từ gara xe đi ra, Chấn Phong đưa tay vẫy:

    − Chú Lưu ơi! Làm ơn cho cháu nhờ một chút.

    Ông Lưu tiến lại gần, Chấn Phong nói nhanh:

    − Chú làm ơn đưa cháu đến nhà Mỹ Trân đi.

    − Ngay bây giờ hả cậu?

    Nhìn thấy cái gật đầu của Chấn Phong, ông Lưu vội vàng đi lấy xe ra.

    Trên đường đi, Chấn Phong luôn miệng hối ông chạy nhanh lên một chút. Ông như không giấu được thắc mắc nên lên tiếng hỏi anh.

    − Có chuyện gì mà coi bộ cậu gấp gáp dữ vậy cậu Phong?

    Chấn Phong chép miệng:

    − Cháu cũng chưa biết. Mỹ Trân vừa gọi điện tới giục cháu mau mau ghé lại nhà cổ. Chưa kịp hỏi chuyện gì thì đã cúp máy rồi. Vì vậy nên cháu lo...

    − Ủa! Lần trước cô cậu... hình như giận nhau mà? Bộ huề rồi sao?

    − Lẽ ra thì vẫn còn đấy chú ạ, không biết sao Mỹ Trân lại gọi cháu đột xuất thế này... Phải tới đó thì cháu mới biết được..

    Ông Lưu gật đầu rồi tăng ga.

    Cuối cùng thì chiếc xe cũng dừng lại trước ngôi nhà lớn của Mỹ Trân. Bước xuống xe, Chấn Phong dặn người tài xế:

    − Chú Lưu à, đợi cháu ngoài này nha...

    Nói đoạn Chấn Phong bước những bước chân vội vã lên bậc thềm. Vừa vào đến phòng khách anh đã nghe thấy tiếng kêu mừng rỡ của Mỹ Trân.

    − Anh đã tới rồi hả, Chấn Phong?

    Và cô nhào vào vòng tay anh, Chấn Phong ôm cô rồi ngơ ngác nhìn quanh:

    [thiếu 2 trang 129 - 130]

    ..... quay sau tết nguyên đán, đạo diễn dự định đến tháng tư là xong để còn kịp công chiếu trong dịp lễ...

    Mỹ Trân kêu lên:

    − Gì mà lâu dữ vậy? Anh bắt em đợi anh gần cả năm à?

    − Mỹ Trân! Em đã đợi anh được sáu năm, còn mấy tháng nữa có xá gì đâu chứ?

    − Biết vậy rồi! Nếu không có chuyện gì em chờ anh bao lâu cũng được. Đằng này... cậu của Quế Phương muốn coi mắt em để tiến tới hôn nhân... Trong hai người em chỉ có thể chọn một. Ba mẹ em không chịu để kéo dài nữa đâu.

    − Hôn nhân hạnh phúc là chuyện của em mà, Trân! Em không thể tự quyết định được hả?

    − Em chỉ muốn anh đưa cô Giao qua đây thưa chuyện với ba mẹ em để xin cưới. Em muốn anh phải lên tiếng trước khi cậu của Quế Phương đặt vấn đề. Em không bằng lòng chờ đợi nữa đâu. Anh hiểu ý của em rồi chứ?

    Chấn Phong nhìn sững Mỹ Trân:

    − Em đừng ép anh phải quyết định quá gấp có được không Trân? Anh không thể hấp tấp như vậy được. Công việc anh còn làm chưa xong mà...

    − Vậy thì anh về đi! Thì ra ba mẹ em đoán chẳng sai chút nào. Con người anh chỉ đam mê phim trường chứ không hề có cảm giác gì trong chuyện lứa đôi. KHông chịu làm đám cưới với em tức là anh đã chọn con đường sự nghiệp. Chấn Phong! Anh về đi, về đi!

    − Mỹ Trân! Đừng hờn giận trẻ con như vậy mà em. Hãy cho anh thêm một thời gian, chuyện của mình sẽ có kết quả tốt...

    Mỹ Trân bịt hai tai lại, lắc đầu nói với vẻ kiên quyết.

    − Không! Em không muốn nghe lời anh nói nữa đâu. Anh về đi, về đi !


  6. #25
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Nói đoạn Mỹ Trân đẩy Chấn Phong ra cửa. Anh nhìn cô, thở dài:

    − Được rồi, Mỹ Trân nếu em đã quyết định như vậy thì anh sẽ để cho em toại nguyện. Tạm biệt em!

    Chấn Phong quay lưng bước thật nhanh ra khỏi nhà Mỹ Trân.

    Ông Lưu đang đứng ở ngoài xe chờ đợi. Trông thấy Chấn Phong ông vội mở cửa ra:

    − Không có chuyện gì nghiêm trọng chứ, cậu Phong.

    Chấn Phong lắc đầu ngồi vào bên trong:

    − Không có gì! Cho xe chạy đi chú!

    Ông Lưu mở máy xe, Chấn Phong đưa tay quay cửa kính xuống thấp, gió hai bên đường lùa vào xe mát rượi. Chấn Phong khoanh tay để trước ngực, gương mặt biểu lộ sự bất mãn, Không sợ ông Lưu hỏi, anh bộc bạch nỗi lòng:

    − Chú biết Mỹ Trân gọi cháu đến vì chuyện gì không? Cổ nói muốn lấy chồng và buộc cháu phải làm đám cưới.

    Ông Lưu chưng hửng:

    − Đám cưới ư? Chuyện này có thể từ từ bàn tính, tại sao phải kêu gấp như vậy? Trời ơi, tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì...

    − Bởi vậy mới nói! Cháu thật tình không hiểu Trân nghĩ sao! Lúc nãy cháu có hứa với cổ để cháu đóng xong bộ phim này sẽ tính, ai ngờ Mỹ Trân nổi giận đuổi cháu về.

    − Sao lạ vậy? Thần kinh cổ không có vấn đề gì chứ?

    − Không có gì! Chỉ tại bây giờ có người muốn coi mắt Mỹ Trân, một thương gia Nam Triều Tiên giàu có phong lưu, gia đình cổ ai cũng tán thành, nếu mà được thì năm nay đám cưới. Mỹ Trân vì yêu cháu nên muốn cháu phải lên tiếng cầu hôn để cho cổ khỏi lọt vào vòng tay người khác. Nhưng mà ngay lúc này thì không thể được chú có hiểu không?

    Ông Lưu gật đầu:

    − Tôi hiểu chứ. Vậy rồi cậu tính sao?

    − Còn tính gì nữa? Cháu đã nói rõ ý của mình với Mỹ Trân, nhưng cổ không nghe, đành chịu thôi. Chuyện này do tự cổ quyết định, cháu hết cách rồi.

    − Cậu không thấy lo lắng sao, cậu Phong? Coi chừng cô Trân sẽ làm thật đó.

    − Cháu cũng nghĩ là vậy!

    Ông Lưu nhìn sững vào Chấn Phong:

    − Bộ cậu không cảm thấy buồn ư?

    Chấn Phong thở dài:

    − Có buồn cũng vô ích thôi. Chuyện gì đến thì sẽ đến, nói thật với chú nha, từ lúc bước chân ra khỏi nhà Mỹ Trân là cháu đã chuẩn bị tâm lý rồi. Sớm muộn gì Mỹ Trân cũng sẽ lấy người khác. Thôi được! Biết đâu như vậy cổ sẽ hạnh phúc hơn ở bên cháu thì sao? Sáu năm rồi, cháu không lo cho Mỹ Trân được chút gì hết, vậy mà cứ khư khư giữ lại người ta ở bên mình thì có lẽ là quá ích kỹ. Chú nghĩ có đúng không?

    Ông Lưu không trả lời, trên vẻ mặt người đàn ông lớn tuổi này dường như đang có chuyện gì nghĩ ngợi. Chấn Phong thân mật đặt tay lên vai ông:

    − Chú Lưu! Chú đang nghĩ gì đó? Tự nãy giờ có nghe cháu nói hay không?

    − Xin lỗi nghe, Chấn Phong! Có một chuyện tôi muốn hỏi cậu, thật ra cậu có yêu cô Mỹ Trân không hả?

    Chấn Phong ngạc nhiên nhìn người tài xế.

    − Sao chú lại hỏi cháu như vậy? Không tin cháu à? Bộ con người của cháu không đáng tin sao?

    − Cậu đừng có ngạc nhiên, hãy trả lời câu hỏi của tôi trước đã.

    − Từ lúc bước chân vào phim trường cho đến nay, ngoài Mỹ Trân ra, cháu chưa hề có cảm tình riêng biệt với ai. Chú nhớ đi! Có một dạo chú thường chọc cháu với hv là một người bạn diễn chung, cháu cũng đâu có nghĩ gì chứ. Bộ chú tưởng là cháu có lỗi với Mỹ Trân nên bị cổ bỏ rơi à?

    Ông Lưu hạ thấp giọng:

    − Chấn Phong! Tôi không hề có ý nghĩ như vậy, chẳng qua là tôi thấy.. tôi thấy cậu đối với Mỹ Trân giống tình bạn hơn tình yêu! Có nghĩa là... có nghĩa là... như một người bạn thân suốt mấy năm dài vậy! Nè, cậu đừng có nhìn tôi như thế, không phải tự nhiên mà tôi nói vậy đâu! Bởi vì... nhìn thái độ của cậu lúc nói đến chuyện chia tay với Mỹ Trân, thật không có giống người thất tình chút nào cả. Sáu năm rồi chứ đâu phải ít. Một người bạn gái ở bên mình suốt sáu năm, bây giờ mất đi, lẽ ra cậu phải cảm thấy hụt hẫng và đau khổ. Đằng này tôi thấy cậu dường như không có cảm giác đó thì phải. Nếu cậu yêu người ta, cậu đâu có thể nào nhắc đến vấn đề này một cách bình thản đến như vậy. Trông cậu có vẻ bực bội nhiều hơn là đau khổ đó, cậu Phong à.


  7. #26
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    − Tại chú tưởng vậy thôi! Cháu là đàn ông, không lẽ cháu phải biểu lộ nỗi đau bằng nước mắt hay sao? Chú nói cháu bực mình cũng phải! Cháu thật không muốn Mỹ Trân đem chuyện chia tay ra làm áp lực để buộc cháu quyết định điều cháu chưa muốn nghĩ, là tùy ý chú đi.

    − Bộ cậu giận tôi hả, cậu Phong? Tôi chỉ nói ra nhận xét của mình chứ đâu phải là có ý trách cậu. Thật ra thì cậu với Mỹ Trân cũng không hợp nhau lắm. Chia tay chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

    − Cháu đâu phải là giận chú đâu, chú Lưu. Chú cũng giống như cha, ý kiến chú, cháu phải ghi nhận chứ làm gì dám giận.

    − Thôi đi, cậu Phong! Đối với cậu tôi chỉ là tài xế làm công, được cậu đối xử tốt là tôi đủ vui rồi, tôi làm sao dám nghĩ được cậu coi trọng đến thế.

    − Chú vẫn giữ ý nghĩ đó hoài là cháu giận đó nha. Trong lòng của cháu, chú không phải là người làm công! Cháu quý chú thật tình mà chú Lưu à...

    − Chấn Phong, cám ơn cậu! Về chuyện của cô Trân...

    Chấn Phong khoát tay:

    − Thôi đi chú! Chuyện này miễn bàn. Chú chạy nhanh một chút, cháu thấy đói bụng rồi. Chắc giờ này Hạnh Kiều đã chuẩn bị xong bữa cơm...

    − A! Nhắc tới Hạnh Kiều, tôi mới sực nhớ... hình như cổ cặp bồ với cậu Minh thì phải! Lúc này tôi thấy họ khắng khít với nhau lắm, đi đâu cũng đi chung, mới hôm qua tôi còn thấy...

    Ông Lưu chợt bỏ dở câu nói, Chấn Phong nôn nóng hỏi tiếp:

    − Chú thấy gì, sao tự dưng lại ngập ngừng vậy hả?

    − Ơ... Chấn Phong à, xin lỗi cậu nha! Khi không rồi tôi lại xía vào chuyện riêng tư của anh em cậu. Có phải là ... tôi nhiều chuyện lắm không?

    − Cháu đã nói rồi, cháu luôn luôn coi chú là người nhà, chú thấy sao thì nói vậy đi.

    − Hôm qua cô Hạnh Kiều cầm một xấp ảnh ngắm nghía rất lâu, khi cổ đi vào nhà tôi thấy ngoài băng đá còn rớt lại một tấm ảnh nên đến nhặt lên, sau đó đã đưa lại cô ấy. Cậu thử đoán xem hình đó là của ai?

    − Khỏi phải nói, chắc là Trường Minh chụp với cổ chứ gì? Thằng em này... sao mà lôi thôi vậy không biết.

    − Chấn Phong! Tôi thấy Hạnh Kiều cũng được đó chứ. Vừa hiền hậu lại vừa xinh đẹp dễ thương. Trường Minh quen bạn gái như vậy được rồi. Cũng do cậu là ông mai đấy nhé.

    Chấn Phong không nói gì, chỉ thở dài lặng lẽ. Ông Lưu tưởng Trường Minh chưa có bạn gái nên mới nói vậy thôi. Có lẽ anh phải nói chuyện lần nữa với em mình mới được.


  8. #27
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    2. Tập 2

    Hết giờ làm việc, Diệu Lê thu dọn hồ sơ dẹp vào ngăn tủ thì tiếng chuông điện thoại reo vang. Diệu Lê nhấc máy, vừa nghe mấy tiếng "Alô! Làm ơn cho gặp Diệu Lê" là cô đã nhận ra giọng nói quen thuộc của Hạnh Kiều. Diệu Lê không trả lời, vội vàng gác máy xuống. Sau đó, cô ung dung quảy túi xách rời khỏi văn phòng, mặc cho tiếng chuông điện thoại lại đổ liên tục.

    Rời khỏi công ty dệt kim, Diệu Lê vừa đạp máy xe thì nghe như có tiếng ai đó gọi tên cô. Nhìn quanh không thấy có người, Diệu Lê cho xe chạy, cô nghĩ đến cú điện thoại của Hạnh Kiều lúc nãy, lòng cảm thấy hả hê. Muốn xin lỗi chứ gì? Còn lâu! Ta sẽ không cho mi cơ hội nữa đâu Kiều ạ! Ai biểu mi ở ác làm chi? Đã biết người ta thích Chấn Phong mà đành lòng giấu giếm. Được! Ta sẽ cho mi quen xem có kết quả gì không? Người ta là diễn viên, bộ mi tưởng được yêu lắm hả? Để rồi xem... ta thì cũng đã biết như vậy, nên chỉ mơ mộng thôi chứ bây giờ thì cũng đã có bạn trai rồi. Còn sắp sửa đám cưới nữa đấy. Không thèm cho mi làm phù dâu luôn. Bảo mi không giữ lời hứa hả? Ờ, con người của Diệu Lê là vậy đó! Ai biểu mi xấu bụng với ta....

    − Diệu Lê!

    Cùng lúc với tiếng gọi, chiếc Dream II màu nho bóng lộn trờ tới, chạy song song bên cô, Diệu Lê ngẩng lên, chàng trai mỉm cười, nụ cười tuyệt đẹp của anh gợi cho cô một cảm giác quen thuộc. Đôi mày vòng cung cau lại, Diệu Lê cố nhớ mãi khi anh gỡ cặp kính mắt ra, cô bật lên tiếng kêu thảng thốt:

    − Chấn Phong! Anh...

    Diệu Lê chợt nghe tim mình đập loạn... ngơ ngẩn đến bàng hoàng. Đúng là Chấn Phong rồi, tại sao anh lại biết cô làm nơi đây nhỉ?

    − Diệu Lê, lúc nãy anh gọi em hai lần, bộ em không nghe thấy sao hở?

    Diệu Lê lộ vẻ bối rối:

    − Dạ có. Em có nghe... nhưng em... không ngờ người gọi là anh. Sao anh biết em làm ở đây vậy?

    − Là Hạnh Kiều nói cho anh nghe.

    Nghe Chấn Phong nhắc đến Hạnh Kiều, Diệu Lê sa sầm nét mặt. Đoán được tâm trạng của cô, Chấn Phong cười tươi

    − Em làm gì tự dưng buồn vậy? Giận Hạnh Kiều chứ gì? Lỗi không phải là ở cổ đâu. Em đừng giận oan bạn tội nghiệp.

    − Anh đến để thanh minh cho Hạnh Kiều à?

    − Không phải! Anh có chuyện muốn nói với em, Diệu Lê à, đi uống nước với anh chút nhé.

    Uống nước với anh ư? Diệu Lê còn mong gì hơn thế nữa. Cô nhìn anh rồi khẽ gật đầu.

    Chấn Phong chọn cái quán thật sang trọng nằm ở góc đường Hai Bà Trưng. Khi anh vừa bước vào, có một số người đưa tay chỉ vào anh xì xầm to nhỏ. Nhiều cặp mắt nhìn về phía hai người. Chấn Phong biết họ đã nhận ra anh là ai, song anh không lấy đó làm quan trọng. Đưa tay kéo ghế mời Diệu Lê ngồi, anh hỏi bằng một giọng thân mật như thể hai người đã quen biết nhau từ lâu.

    − Diệu Lê, em dùng chi?

    Diệu Lê thầm sung sướng trong lòng. Có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến cuộc gặp gỡ này. Rõ ràng cô đang được ưu đãi. "Anh ấy chú ý đến mình rồi chăng? Chắc là có nhiều chuyện để nói lắm". Cô đáp thật ngọt ngào:

    − Tùy anh gọi đi ! Em uống gì cũng được.

    Chấn Phong nói với người phục vụ:

    − Cho hai ly sữa tươi và một ít bánh ngọt đi anh!

    Người phục vụ gật đầu quay đi. Một lát sau anh ta trở lại với hai ly sữa tươi và một đĩa bánh kem. Chấn Phong mời Diệu Lê:

    − Ăn bánh đi em.

    Vừa nói anh vừa đặt chiếc bánh vàng rực vào tay cô. Diệu Lê mỉm cười:

    − Cám ơn. anh chỉ mới gặp em mà đã đối xử tốt như vậy, chắc là... có chuyện gì đây phải không?

    − Dữ ác! Đến bây giờ anh mới thấy được nụ cười của em. Lúc nãy ở công ty ra, trông vẻ mặt của em như đang giận ai vậy? Có phải bực chuyện gì không Lê?

    Diệu Lê nhướng đôi mày vòng cung:

    − Còn phải hỏi nữa! Là Hạnh Kiều làm em bực chứ ai. Cô ta vừa gọi điện thoại đến công ty em đó.

    Chấn Phong lộ vẻ ngạc nhiên:

    − Vậy hả? Hạnh Kiều nói gì vậy?

    − Ai mà biết. Em mới nhấc máy, nghe giọng nói của cổ là em cúp ngay. Vậy mà cổ vẫn còn ngoan cố gọi lại nữa. Rốt cuộc... em bỏ ra ngoài luôn.

    − Trời đất! Sao em lại làm vậy hả Lê? Bắt Hạnh Kiều cầm điện thoại đợi hoài?

  9. #28
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    − Anh lo cái gì chứ? Đợi mãi không được thì cổ cũng phải bỏ xuống thôi mà. Nếu có ai nghe thấy, họ sẽ nhấc máy lên và cho cổ biết rằng em đã về rồi.

    − Tại sao em không nghe điện thoại? Biết đâu Hạnh Kiều có thiện ý muốn xin lỗi với em thì sao?

    Diệu Lê gật đầu:

    − Em biết chứ, em biết là cô ta sẽ nói lời xin lỗi, nhưng em không thèm nghe. Cho cổ bỏ cái tật không thật lòng với bạn! Em coi Hạnh Kiều như bạn thân, còn cổ thì sao? Cổ chỉ coi em như người lạ thôi hà. Chuyện gì cũng giấu giếm em hết. Như vậy còn qua lại với nhau làm gì! Uổng công bấy lâu nay em hy vọng cô ấy là bạn tốt, nào ngờ...

    Nói đến đây, Diệu Lê lại lắc đầu, buông một tiếng thở dài. Chấn Phong dịu dàng:

    − Làm gì mà lên án bạn mình dữ vậy Lê? Tại sao em không nghĩ rằng Hạnh Kiều làm vậy là vì cô ấy có nổi khổ...

    − Nỗi khổ gì chứ? Kiều biết rõ em đang nghĩ gì mà, trừ phi là... là cổ cũng yêu anh.

    − Nói tầm bậy! Em chỉ biết nghĩ xấu bạn mình. Thật ra.. Hạnh Kiều rất là thương em đó.

    − Anh còn muốn bênh vực cổ nữa sao? Ạ! Em biết rồi, hai người...

    Chấn Phong khoát tay:

    − Em đừng ngồi đó suy đoán bậy bạ nữa được không? Anh với Hạnh Kiều không có quan hệ gì đặc biệt, chỉ là tình anh em mà thôi. Em nghi ngờ Hạnh Kiều giấu em, vậy còn anh? Anh đâu cần phải giấu lòng mình như vậy. Anh thân với cô ấy hơn em mà, có phải không? Diệu Lê à, sở dĩ bạn em chưa dám mời em đến cũng không nói rõ với em cổ ở nhà của Chấn Phong là tại vì... anh không muốn như vậy. Hồi Hạnh Kiều mới đến, cổ đã biết anh là diễn viên, cho nên anh dặn cổ không được nói với bạn bè, người quen, cổ không được tùy tiện tiếp khách. Trong chuyện này bạn em không có lỗi, nếu em có muốn trách thì cứ trách Chấn Phong này làm cao. Hôm nay anh cố tình gặp em là để nói cho em biết rõ sự việc. Diệu Lê! Em đừng giận Hạnh Kiều nữa được không? Em hòa với cô ta đi, có được không hả?

    Diệu Lê cắn môi, cô yên lặng suy nghĩ. Có phải những lời nói của Chấn Phong là thật? Nếu vậy thì Hạnh Kiều không đáng giận chút nào. Chỉ có cô mới là đáng ghét thôi. Chưa chi đã hồ đồ trách bạn. Lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt Diệu Lê vẫn còn chưa biểu lộ sự cảm thông. Đưa mắt nhìn Chấn Phong, cô hạ thấp giọng:

    − Tại sao anh lại chịu tốn thời gian để nói giùm người ta vậy? Hạnh Kiều không đến nói với em được sao?

    − Em còn hỏi nữa à? Hạnh Kiều rất muốn gặp lại em, song cổ sợ em còn giận nên không chịu gặp. Bằng chứng còn sờ sờ ra đó! Người ta gọi điện cho em, em còn không tiếp máy kia mà. Hạnh Kiều còn lạ gì cái tính giận dai của em nữa chứ? Mà anh công nhận đó nghe, chuyện này đâu có nghiêm trọng gì lắm đâu, hôm nọ em đùng đùng bỏ đi, nhìn vẻ mặt em lúc đó anh còn phải hoảng nữa đừng nói chi đến Hạnh Kiều.

    − Bộ lúc đó... trông em dữ lắm hả?

    − Chứ gì nữa, y như là...

    Diệu Lê ngắt lời Chấn Phong:

    − Thôi đi, anh đừng so sánh em như bà.. chằn vậy nghe! Được rồi, được rồi! anh đã nói rõ ràng như vậy thì em hứa không giận Hạnh Kiều nữa. Nhưng mà em có một đề nghị, không biết anh có sẵn sàng đáp ứng hay không?

    − Em thử nói ra xem!

    − Anh vừa bảo là anh rất ngại chuyện tiếp người ngoài, và lại hơi kỹ lưỡng trong quan hệ, nhưng em là bạn của Hạnh Kiều, vậy hỏi anh em có được ngoại lệ không?

    − Ý em muốn nói là... Em có thể lui tới nhà anh để gặp bạn em không chứ gì?

    − Còn hơn vậy nữa đó! Em muốn được anh coi em là bạn, tức là.... tức là ngoài Hạnh Kiều ra, em có thể trò chuyện với anh. Nói tóm lại,, thì ... em, anh và cổ đều có thể quan hệ thân thiết Anh liệu đáp ứng được nguyện vọng này của em không hả?

    Chấn Phong bật cười:

    − Chỉ có vậy thôi à? Vậy mà anh còn tưởng chuyện gì ghê gớm lắm. Được! Anh sẵn sàng. Tuy nhiên có cô bạn xinh đẹp thế này, ai dại gì từ chối chứ? Nếu em muốn thì ngay bây giờ em có thể theo anh về nhà. anh bảo đảm với em, Hạnh Kiều sẽ bất ngờ và mừng ghê gớm.

    Nghe Chấn Phong nói vậy, Diệu Lê vui hẳn lên cô nói với vẻ hớn hở:

    − Thiệt hả anh? Nói vậy... Hạnh Kiều không biết chiều nay anh đi gặp em hả?

    − Làm sao mà biết được. Tuần trước cổ có nhờ anh đi làm "quân sư" hòa giải, nhưng anh bận việc liên tục nên quên luôn. Hồi trưa anh sực nhớ nên mới sắp xếp thời gian để làm cho xong nhiệm vụ. Anh không có nói trước với Hạnh Kiều.

    − Vậy bây giờ mình về được chưa?

    − Em uống hết ly nước đi đã. Để anh gọi chủ quán tính tiền...

    Rời khỏi quán nước, Chấn Phong đi cùng Diệu Lê về nhà mình. Cô gái mang trong lòng niềm vui kỳ lạ! Thật không thể tưởng tượng được là lúc cô được gặp thần tượng điện ảnh của mình, lại được anh ta tiếp đãi chu đáo và còn đưa mình về nhà chơi! Duyên kỳ ngộ chăng? Không phải! Người gặp gỡ anh trước là Hạnh Kiều, cô chỉ là tình cờ đến tìm bạn mới được gặp thôi.

    − Chấn Phong! Anh dừng lại!

    Tiếng kêu như thét của một người con gái cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệu Lê, đồng thời một chiếc Cub 86 vọt lên ép xe Chấn Phong khiến anh phải lách sát vào Diệu Lê và cả ba xe cùng đỗ lại. Diệu Lê nghe rõ giọng nói không vui của Chấn Phong.

    − Mỹ Trân! Là em hả? Đây là ngoài đường phố, em làm gì la to dữ vậy?


  10. #29
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Nét mặt Mỹ Trân xanh dờn, không biết là cô đang giận hay đang ghen, nhưng giọng nói của cô đã mất vẻ bình tĩnh:

    − Anh còn muốn bắt lỗi em nữa sao? Từ hôm đó đến nay ngày nào em cũng đợi anh quay trở lại! Em đợi anh nói câu xin lỗi, gia đình em đợi anh đưa cô Giao sang tính chuyện cưới xin. Nhưng em đã hoàn toàn thất vọng, dường như anh không quan tâm đến chuyện này thì phải.

    − Trân à, Trân! Em để lúc khác nói có được không? Bây giờ mình đang ở ngoài đường, vả lại có cô bạn này ở đây, em không nên...

    − Không nên cái gì chứ? Quả tình là em chịu hết nổi rồi. Cô này là ai đây anh Phong? Bạn gái mới của anh đó hả? Cũng đẹp ghê chứ? Thảo nào anh lại chẳng lơ là chuyện kết hôn với em.

    − Mỹ Trân, em bình tĩnh lại đi, cô gái này là...

    − Là bồ mới của anh! Đừng trợn mắt nhìn em như vậy, em không nói bậy đâu. Lúc nãy em chính mắt nhìn thấy anh với cổ từ quán nước đi ra, anh không cần giải thích lôi thôi gì nữa. Hừ, uổng công em coi trọng sự nghiệp nên chưa thể tính chuyện riêng tư được. Hóa ra anh đã vì đàn bà. Được! Sự kiên nhẫn của con người có hạn, em không phí thời gian với anh nữa đâu. Vĩnh biệt anh, Phong ạ....

    Dứt lời, Mỹ Trân rồ ga phóng xe đi rất nhanh để lại cho Chấn Phong một nỗi bàng hoàng khôn tả. Anh đứng chết lặng bên cạnh Diệu Lê, còn cô cũng bất ngờ không kém. Cô không nghĩ rằng Chấn Phong có bạn gái. Dường như... dường như cô gái này Diệu Lê đã từng gặp qua. Để cô nhớ xem là gặp ở đâu. À, phải rồi! lần đó cô gái này đi chung với Hạnh Kiều.. Diệu Lê buột miệng hỏi:

    − Cô Mỹ Trân đó là ... bạn gái anh hả, anh Phong? Hai người sắp kết hôn rồi hả?

    Chấn Phong trầm ngâm giây lâu, rồi đáp:

    − Lẽ ra là như vậy... nhưng bây giờ, anh nghĩ đã hết rồi. Thôi, chúng ta tiếp tục vừa đi vừa nói nghe Diệu Lê... Đứng đây hoài, thiên hạ nhìn kỳ lắm.

    Diệu Lê đưa mắt nhìn quanh. Quả là có số đông người đang nhìn về phía cô đứng. Nhưng Diệu Lê biết chắc mục tiêu của họ là Chấn Phong chứ không phải là cô. Không hẹn mà cả hai cùng nhìn nhau rồi nổ máy cho xe chạy cùng một lúc. Chấn Phong vẫn chưa hết hoang mang về thái độ của Mỹ Trân. Cô đã thay đổi rồi! Trước đây Mỹ Trân chưa bao giờ xử sự như thế với anh. Cô đã từng chứng kiến cảnh trong phim anh ôm hôn Huyền Vy, rồi sau đó là những bữa tiệc tùng thân mật, Mỹ Trân chưa từng tỏ cử chỉ ghen tuông. Còn bây giờ, anh chỉ đi chung với Diệu Lê, chuyện đó với người bạn bình thường cũng có thể làm được, tại sao cô hồ đồ như vậy chứ?

    − Anh Phong này, người yêu của anh đã vì sự có mặt của em mà nổi giận nói lời đoạn tuyệt, em thật thấy áy náy vô cùng. Bây giờ em biết làm sao để giúp anh? Hay là để em....

    − Đừng bàn đến chuyện này nữa, Lê! - Chấn Phong chận ngang câu nói của Diệu Lê - Mỹ Trân đang chuẩn bị kết hôn với người khác, tại cổ kiếm chuyện thôi, không mắc mớ gì tới em đâu.

    − Ủa! Hai người có tình cảm với nhau, sao anh lại để cổ kết hôn cùng người khác vậy. Anh chấp nhận mất người mình yêu mà không thấy đau lòng sao, anh Phong?

    Chấn Phong nhăn mặt:

    − Đã bảo em đừng nhắc chuyện này, tại sao em nói nhiều vậy chứ? Tuy anh nói sẽ coi em là bạn nhưng chúng ta chỉ mới quen nhau mà, đâu có thân đến mức em phải quan tâm đến đời tư của anh.

    Bị Chấn Phong khiển trách thẳng thừng, Diệu Lê ngượng đến đỏ mặt. Cảm giác xấu hổ làm cô cảm thấy cả người sượng trân, chỉ biết im lặng chạy xe không dám nói thêm một lời. Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên ngột ngạt khó tả. Mãi một lúc lâu sau. Chấn Phong mới bình tĩnh trở lại để nhận ra lời nói của mình hơi quá đáng, anh lên tiếng phá tan khoảng không gian u uất đang bao trùm cả hai.

    − Xin lỗi nghe Diệu Lê! Anh nóng giận thật vô lý. Đừng buồn anh nghe.

    Như chỉ chờ có thể, Diệu Lê liền nói lên suy nghĩ của mình.

    − Có gì đâu mà buồn! Em không trách anh đâu anh Phong, chỉ tại em nhiều chuyện, hỏi lung tung, anh bực mình cũng phải thôi. Người xin lỗi lẽ ra phải là em mới đúng.

    − em không giận là tốt rồi! Diệu Lê à, lát nữa tới nhà, em đừng kể chuyện này cho Hạnh Kiều nghe nha. CHuyện của anh, anh không muốn mọi người hỏi đến. Nói tóm lại, trong lòng anh không vui nên không muốn làm ảnh hưởng người nhà, em hiểu không?

    Diệu Lê gật nhẹ. Trong lòng cô thầm nhen nhúm niềm vui. Chấn Phong tuy đã có người yêu nhưng thực tế cho thấy tình cảm giữa hai người đã bắt đầu rạn nứt, vậy nghĩa là cô có cơ hội đến gần bên anh. Nếu mà được, cô sẽ từ chối chuyện hôn nhân với người bạn trai mà cô đang quen. Nói chung là cũng chưa có gì sâu đậm, do bạn của mẹ cô giới thiệu thôi, từ chối cũng dễ mà. Nghĩ vậy, Diệu Lê nghe reo vui trong lòng, nhưng cô giấu thật kín ý nghĩ của mình để Chấn Phong đừng biết:

    − Tới nhà rồi, Diệu Lê! Bộ định chạy luôn sao?

    Lời nhắc nhở của Chấn Phong làm Diệu Lê giật mình đạp thắng. Ừ nhỉ, cứ mải lo suy nghĩ toan tính, suýt chút nữa là cô chạy luôn qua ngôi nhà của Chấn Phong rồi.

    Phong đưa tay ấn chuông cửa, anh nhìn thấy dáng vẻ hấp tấp của Hạnh Kiều từ trong nhà chạy ra, nhưng khi nhận ra anh nụ cười của cô bỗng trở nên gượng gạo. Cánh cửa được mở rộng, Chấn Phong đưa tay chỉ vào Diệu Lê đang dắt xe phía sau anh:

    − Hạnh Kiều! Em xem anh đưa ai tới đây nè!

    Diệu Lê nở nụ cười với bạn:

    − Kiều à, chắc bồ bất ngờ lắm phải không? Anh Phong tới chỗ làm đón tôi và năn nỉ giùm cho bồ đó. Nể tình ảnh là... thần tượng điện ảnh mà tôi hâm mộ, cho nên tôi không giận bồ nữa đâu. Anh Phong còn mời tôi về nhà ăn cơm tối với bồ nè, chắc là bồ không phản đối chứ?

    Hỏi xong, Diệu Lê mới chợt nhận ra nét mặt ưu phiền của Hạnh Kiều. Cô ta không có vẻ gì mừng vui đối với cuộc gặp gỡ bất ngờ này, mặc dù đó là điều cô hằng mong đợi. Không nén được tò mò, Diệu Lê hỏi bạn:

    − Chuyện gì vậy, Hạnh Kiều? Tôi cảm thấy dường như bồ đang có tâm sự thì phải! Làm gì mà mặt mày ủ dột buồn hiu vậy hả? Tôi đến đây làm hòa với bồ, bồ cũng không cảm thấy vui sao?

    Đưa tay vén sợi tóc lòa xòa trước trán, Hạnh Kiều gượng cười:

    − Đâu có! Bồ chịu huề làm mình vui lắm chứ. Vào nhà ngồi nghỉ đi, mình đi làm nước nghe Lê!

  11. #30
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Dứt lời Hạnh Kiều đi như chạy vào trong. Diệu Lê đưa xe cho Chấn Phong đem dựng bên ghế đá, cô khẽ hỏi anh:

    − Hạnh Kiều làm sao vậy, anh Phong? Anh có cảm thấy cổ lạ lùng không hả? Chắc chắn là có chuyện gì rồi.

    Chấn Phong cười:

    − Anh nghĩ không có gì nghiêm trọng đâu Diệu Lê, em đừng quan trọng hóa vấn đề. Có thể Hạnh Kiều không được khỏe mà thôi. Vào trong nhà ngồi chơi đi em.

    Khi Hạnh Kiều trở lên, thái độ cô đã khác hẳn lúc đầu, nét mặt tươi tỉnh, trên môi lại điểm một nụ cười thân thiện:

    − Uống nước đi anh Phong, Diệu Lê! Xin lỗi nghe, lúc nãy tại... tôi hơi buồn ngủ nên mới làm cho các người có cảm giác tôi đang buồn bực. Thật ra là không có gì đâu?

    Chấn Phong nhướng mà nhìn Diệu Lê:

    − Nè, anh nói có đúng không? Hạnh Kiều chỉ buồn ngủ thôi mà, bây giờ gặp lại cô bạn thân này, chắc là mừng đến nỗi cơn buồn ngủ tan biến! Hạnh Kiều à, anh đã làm xong nhiệm vụ của mình rồi, bây giờ giao Diệu Lê lại cho em, hai cô tha hồ mà tâm sự đi há! Anh mệt rồi, muốn lên phòng ngả lưng một chút, Diệu Lê, em ở chơi tự nhiên nha. Hôm khác anh sẽ nói chuyện với hai em nhiều hơn.

    Diệu Lê "dạ" nhỏ, lòng luyến tiếc nhìn theo Chấn Phong. Cô không muốn anh đi chút nào. Không có anh, cô ở lại có vui gì đâu chứ. Nhưng dù sao cũng đã lỡ tới đây rồi, chẳng lẽ cô chỉ vì Chấn Phong mà không nghĩ đến người bạn thân của mình hay sao?

    Diệu Lê tự nhiên bưng ly nước đưa lên miệng hớp một ngụm, cô bất chợt rùng mình kêu to:

    − Úi trời! Chua quá vậy, Hạnh Kiều! Bộ bồ không có cho đường vào hay sao?

    Hạnh Kiều nghe vậy liền cầm ly nước còn lại của Chấn Phong hớp một chút rồi nhăn mặt:

    − Phải há! Chua thật đó. Chắc là tôi quên bỏ đường rồi... chờ chút nghe Diệu Lê, để tôi đi lấy...

    Khi Hạnh Kiều trở lên với hũ đường trong tay Diệu Lê lườm bạn:

    − Có phải là bồ quên thật không? Hay cố ý "chơi" người ta vậy hả?

    − Đâu có! Tôi quên thiệt mà. Nè, bồ nếm thử xem, đâu phải chỉ có ly của bồ, ly của anh Phong cũng vậy chứ bộ? Cũng may là ảnh không có uống, nếu không thì.. trời ơi! Tôi thật là đoảng tính.

    Diệu Lê nhìn đăm đăm gương mặt như thất thần của Hạnh Kiều:

    − Thật ra bồ không phải đoảng tính! Chắc hẳn là đang bị phân tâm. Là bạn với nhau, tôi còn lạ gì tính nết bồ nữa chứ. Nói cho tôi biết đi Kiều, có chuyện gì làm bồ khổ tâm? Tình yêu hay là công việc hở?

    Mặc cho bạn cố tình tra vấn, Hạnh Kiều vẫn một mực lặng thinh. Cô không muốn Diệu Lê biết được quan hệ thân mật giữa cô với Trường Minh, vì nỗi buồn của cô cũng bắt đầu từ đó. Thật Hạnh Kiều nín lặng, Diệu Lê chép miệng:

    − Nếu bồ không muốn nói thì thôi, cứ giữ nỗi buồn khổ trong lòng, Diệu Lê này không ép bồ phải nói. Nhưng mà tôi cảm thấy hơi buồn. Đã là bạn bè, tại sao lại không tin nhau nhỉ?

    − Không phải tôi cố ý giấu bồ, nhưng tôi thực sự không có chuyện gì, đôi khi buồn vu vơ vậy thôi.

    − Nỗi buồn hiện tại của bồ.. có liên quan đến Chấn Phong không hả?

    − Không! Không có thật mà, Diệu Lê đừng có quá đa nghi.

    Diệu Lê gật gù:

    − Hỏi cho vui vậy thôi chứ tôi biết bạn gái anh Phong rồi. Cô ta tên Mỹ Trân, xem tướng mạo cũng dễ thương lắm đó.

    Hạnh Kiều giật mình ngó bạn:

    − Sao bồ biết vậy? Không lẽ....

    − Nè, Chấn Phong ảnh không có nói với mình đâu nha. Tại vì... lúc nãy anh ấy đi uống nước với mình, cổ bắt gặp nổi cơn ghen đòi đoạn tuyệt cho nên mình mới biết.

    Diệu Lê nói xong mới chợt giật mình. Ồ! Không xong rồi, Chấn Phong đã dặn cô đừng tiết lộ chuyện này mà. Chết rồi! Sao cô lại sơ ý thế nhỉ? Anh ấy mà biết được cô nhiều chuyện, chắc chắn là sẽ giận cho coi.

    Cầm lấy tay bạn, Diệu Lê cẩn thận dặn dò:

    − Hạnh Kiều à, anh Phong dặn mình đừng nói với bạn chuyện này, nhưng mà mình đã lỡ nói ra rồi, bạn đừng để anh ấy biết nhé.

    Hạnh Kiều buồn bã đáp:

    − Mình không nhiều chuyện như bồ tưởng vậy đâu. Cũng chính vì biết Chấn Phong đã có người yêu, cho nên tôi mới không nói với bồ là tôi quen biết ảnh. Tôi chỉ sợ làm bồ thất vọng mà thôi.

    Diệu Lê chưng hửng:

    − Ủa! Nói vậy không phải là anh Phong không cho bồ tiếp bạn ở nhà ảnh hay sao? Anh ấy nói với tôi vậy mà...

    Hạnh Kiều ngơ ngác nhìn bạn:

    − Bồ nói gì, tôi không hiểu.

    Diệu Lê bèn thuật lại những lời Chấn Phong nói với cô. Nghe xong, Hạnh Kiều đã hiểu ra câu chuyện, cô càng thêm cảm kích cách xử sự của Chấn Phong. Thì ra anh đã tự nhận lỗi về mình để tình bạn giữa cô và Diệu Lê dễ dàng hàn gắn lại. Tuy nhiên, Hạnh Kiều không muốn Chấn Phong bị hiểu lầm, thật ra anh đâu có làm cao mà ngược lại anh rất là khiêm tốn.


Trang 3 / 8 ĐầuĐầu 12345 ... Cuối Cuối

Chủ Đề Tương Tự

  1. Album Những Tình Khúc Chọn Lọc – Bằng Kiều
    By giavui in forum Nhạc Việt Nam
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 03-13-2016, 06:55 PM
  2. Đánh đổi để được và mất...
    By duyanh in forum Sự Kiện Đời Sống
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 04-30-2011, 12:04 PM
  3. Đừng làm mất mặt người Việt thêm nữa!
    By duyanh in forum Tôi - Người Việt Nam
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 04-22-2011, 11:32 AM
  4. Đừng làm mất mặt người Việt thêm nữa!
    By duyanh in forum Sự Kiện Đời Sống
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 04-19-2011, 12:08 PM
  5. Lễ Tình yêu đang dần mất “thiêng”
    By Hansy in forum Xóm Nhỏ Thương Yêu
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 02-14-2011, 06:48 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •