Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Tình yêu chân thật không phân biệt giai cấp tuổi tác, địa vị danh vọng... Nó sang bằng tất cả. Nó là vị thần của tình cảm.
Lope De Vegas
Trang 2 / 21 ĐầuĐầu 123412 ... Cuối Cuối
Results 11 to 20 of 205

Chủ Đề: Cát bụi giang hồ

  1. #1
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết

    Các bụi giang hồ

    CÁT BỤI GIANG HỒ

    Tác Giả : Cổ Long

    Dịch Thuật : Tần Hoài

    Nguyên Tác : Đại Nhân Vật




    Mở Đầu
    Vuông Khăn Màu Máu


    Gã thiếu niên nắm chặt thanh đao, cán đao có cột một vuông khăn.

    Vuông khăn đỏ, màu đỏ của máu, mấy chéo khăn phất phất trong gió, phản chiếu ánh mặt trời chói mắt.

    oo Trời nắng chang chang, ánh mặt trời rọi vào lưỡi thép, dội vào mắt mọi người những tia sáng xanh chớp chớp, mồ hôi đã đẫm hết bộ quần áo đen của hắn, mặt hắn nhễ nhại.

    Hắn bị bao vây, những kẻ bao vây hắn gồm có bốn người.

    Nhưng hắn biết rất rõ đó là bốn kẻ dễ sợ, đã bao lần hắn định buông đao, buông bỏ sức chống đối, buông bỏ tất cả...

    Nhưng hắn vẫn không làm.

    Hắn có thể chết, nhưng tuyệt đối, hắn không thể làm nhục vuông khăn đỏ buộc nơi cán đao của hắn, bởi vì vuông khăn đỏ tượng trưng cho một con người.

    Buộc chiếc khăn ấy vào thanh đao là đã nói lên sự quyết tâm chiến đấu đến cùng, nếu cần, chiến đấu cho đến chết, cho vuông khăn được thêm một lần nữa đậm máu, quyết không chịu tỏ ra hèn yếu trước mặt địch nhân.

    Vuông khăn đỏ, bản thân của nó, hình như phảng phất có mang theo một chí khí quật cường, bất khuất...

    Bằng vào chí khí bất khuất đó, bằng vào khí thế của vuông khăn đó, hắn vung mạnh thanh đao.

    Tiếng rống của hắn, tiếng gió xé bởi một đường đao, kéo theo nhiều tiếng rú rợn người.

    Vuông khăn đó phất lên dưới ánh sáng chói lọi kéo theo những tia máu bắn lên như hoa cải ...

    Máu bắn ướt mặt đất, máu bắn ướt thân hắn, máu nhuộm thêm vuông khăn màu đỏ rực lên.

    Hắn lập tức nghe thấy lưỡi thép của hắn chạm vào thịt người bùm bụp, chạm vào xương người côm cốp.

    Những thây người ngã xuống, mắt họ trừng trừng, máu ướt thây người của họ, máu trào ra khóe miệng họ, máu nhỏ xuống từ tròng mắt họ, mắt họ vẫn trừng trừng nhìn vào vuông khăn màu máu buộc ở cán đao của đối phương.

    Họ không phải chết vì thanh đao đó, cũng không phải chết vì cái tay của gã thiếu niên đó. Vật thu lấy sinh mạng của họ chính là vuông khăn, vuông khăn màu máu buộc ở cán đao. Khí thế của vuông khăn đó đẩy mạnh tàn lực của gã thiếu niên, khí thế của vuông khăn đó làm cho bọn bao vây run sợ, và cuối cùng, họ ngã vì khí thế khủng khiếp của vuông khăn màu máu.

    Khí thế đó đã đoạt mất hồn phách của họ trước khi họ ngã xuống, trước khi họ bị lưỡi thép phập vào mình.

    oo Người thiếu nữ đứng dựa bên song cửa, tay nàng nắm chặt cánh tay của hắn, ánh mắt của nàng long lanh hơn những vì sao đang nhấp nháy trên không và dịu dàng hơn đáy nước trong veo của mặt hồ sen trước ngõ.

    Tay nàng nắm cứng cổ tay của hắn, nàng không thể rời hắn được.

    Hắn là một gã thiếu niên, tay hắn có buộc vuông khăn màu đỏ.

    Dưới ánh sáng của vừng trăng giữa tháng, màu đỏ của vuông khăn rực lên rạng rỡ, rạng rỡ như trái tim của tình nhân.

    Trời đã tối lâu rồi, quả hắn cần phải đi, đáng lý nên đi.

    Thế nhưng hắn vẫn đứng yên, đứng yên trong bàn tay cô gái.

    Bởi vì hắn không thể làm nhục vuông khăn mà hắn đang buộc trong tay, hắn không có quyền để cho vuông khăn đó chứng kiến một sự thiếu hụt cảm tình con người.

    Khi đã buộc vuông khăn đó vào tay rồi thì không có quyền để cho bất cứ người đẹp nào thất vọng.

    Vuông khăn đỏ không những tượng trưng cho dõng khí mà còn tượng trưng cho sự nhiệt tình.

    Cuối cùng, hắn xích lại gần hơn, môi hắn sát vào tai nàng, thì thầm trong bóng tối.

    Những lời êm như ru, ngọt như mật, hình như luôn giành sẵn cho những cặp tình nhân.

    Nhưng ánh mắt như đáy nước hồ thu của nàng, như si như dại, đang trân trối, không phải vào mặt hắn, không phải vào mắt hắn, mà lại nhìn đờ đẫn vào cổ tay của hắn, vào chỗ đang buộc vuông khăn ...

    Y như một quả bóng đang căng bỗng vụt xì hơi, bao nhiêu nhiệt tình của hắn bỗng tiêu tan mất hết, vì hắn chợt phát hiện ra rằng có thể không phải nàng yêu hắn, yêu cái con người của hắn, mà cái khiến cho nàng say mê đến ngây dại là vuông khăn trong tay hắn, vuông khăn màu đỏ.

    Từ sau cuộc chiến tại gò Bạch Hổ, Lữ Ngọc Hồ đã trở thành một bậc anh hùng trong con mắt của tất cả thanh thiếu niên và là thần tượng "ước mong" trong lòng của tất cả những người thiếu nữ.

    Không một thanh thiếu niên nào mà không mong ước mình sẽ là một Lữ Ngọc Hồ, không một thiếu nữ nào không mơ tưởng Lữ Ngọc Hồ sẽ là của riêng của mình.

    Một thần tượng được nổi lên trong lòng của tất cả thanh thiếu niên nam nữ sau trận chiến tại gò Bạch Hổ ...
    Last edited by giavui; 05-24-2020 at 02:31 PM.

  2. #11
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Gật đầu không vẫn thấy còn chưa đủ "lão luyện", nàng lại nói thêm:

    - Kể ra thì cũng không quen nhiều lắm, chỉ có vài lần nhậu nhẹt với nhau thôi.

    Người ấy mừng ra mặt:

    - À như vậy thì là quen rồi. Tôi đây, Thiết Thủ đây, em của Triệu đại ca.

    Và hắn vụt khom mình xuống, nói nhỏ:

    - Đã là chỗ quen biết, tôi có chuyện này không thể không nói cho nhị vị biết ...

    Thư Hương điềm đạm:

    - Vâng, xin cứ nói.

    Thiết Thủ nhìn quan bằng con mắt chuột lắc của hắn và thấp giọng hơn:

    - Địa phương này phức tạp lắm, đủ hạng người hết, cái thứ cướp giật thì đầy đường.

    Nhị vị có tiền hoặc có đồ vật đáng giá thì phải cẩn thận mới được nhé.

    Đào Liễu vừa dợm tay định giữ lấy cái gói, nhưng Thư Hương lừ mắt và quay lại cười nới với Thiết Thủ:

    - Không có gì, cái này chỉ có mấy quần áo lót và khăn tắm mà, không có gì đáng giá cả.

    Thiết Thủ cười, hắn chầm chậm đứng lên cười cười:

    - Tại hạ vì chỗ quen biết nên nói với nhị vị ...

    Hắn đứng lên thật chậm và nói cũng thật chậm, nhưng tay hắn thật nhanh, hắn chộp lấy cái gói và co giò chạy thẳng ...

    Thư Hương cười khẩy.

    Nàng đã nhìn thấy cách chạy của gã lưu manh, bằng vào dáng điệu ăn cắp vặt đó, nàng có thể chấp hắn chạy trước năm dặm.

    Đào lão gia đã đặt tên con gái là Thư Hương, giống y như người bán cháo lòng đi ăn hủ tiếu của hàng kế cận, vì ông ta vốn là bậc thế gia trong võ lâm, ông ta đã thành danh mấy đời và bây giờ, kể cả sản nghiệp, ông ta thuộc hàng vọng tộc, ông ta thừa biết cái hay cái dở của võ lâm và đã chán ngấy rồi.

    Mặc dầu thường nhật cũng vẫn còn giao thiệp, nhưng chẳng qua vì là chỗ bạn bè cũ chứ thật tình thì ông không muốn con mình đi theo hướng đó, nhất là đứa con một lại là gái. Ông ta không muốn con mình lăn vào vòng nguy hiểm, ông ta muốn con gái mình theo nẻo "Thư Hương". Đó là nguyên nhân ông chọn tên cho con gái, và cũng là lý do ông không cho con đi ra ngoài giao thiệp.

    Tuy nhiên, vốn là con nhà võ, không nhiều cũng ít, Thư Hương cũng có học lem nhem, đối võ lâm cao thủ thì nàng không thể đánh lại, nhưng đối bọn con gái bình thường, nàng thuộc vào tay có hạng.

    Nhất là đối với thân pháp của tên Thiết Thủ này, nàng coi như đứa con nít.

    Chính vì thế mà nàng không vội.

    Nàng lại mừng thầm là mới ra đường lại gặp ngay một tên quá tầm thường, nàng sẽ có cơ hội để thiên hạ "lé" chơi.

    Nhưng tiếc một điều là cơ hội đó bị người khác hớt ngang.

    Thiết Thủ chạy ra chưa khỏi cửa quán, thì gã bị người thộp lại.

    Người đó là một gã đại hán cao lớn dềnh dàng, bắp tay chắc nịch, nhất là vết thẹo ngang mặt của gã đã làm cho Thiết Thủ bủn rủn tay chân ...

    Người mặt thẹo vung tay xáng cho hắn một tát xiểng niểng, thế nhưng hắn không dám kêu một tiếng, hai chân hắn rụng rời.

    Người mặt thẹo trầm giọng:

    - Mang trả lại cho người ta, con chó !

    Thiết Thủ một tay cầm gói vàng, một tay vò vò bên má, đi về phía bàn của Thư Hương.

    Gã mặt thẹo cũng bước theo, hắn vòng tay nói:

    - Tại hạ họ Triệu, tên này là anh em của tại hạ, đã được dạy dổ rất nhiều nhưng chứng nào tật nấy, xin nhị vị niệm tình bằng hữu tha thứ cho.

    Thư Hương nhật ra người này đúng mẫu mực của "giang hồ hiệp nghĩa" mà lại nhiều khí phách, nàng vội mỉm cười:

    - Đa tạ bằng hữu, của đã không bị mất thì cũng không nên lo lắng, xin bằng hữu bỏ qua.

    Gã mặt thẹo lừ mắt nhìn Thiết Thủ:

    - Còn chưa chịu bái tạ sự rộng lượng của nhị vị công tử hay sao ?

    Thiết Thủ lật đật vòng tay mọp mình lí nhí không ra tiếng.

    Rõ ràng là hắn chưa hết điếng hồn.

    Thư Hương hỏi:

    - Huynh đài họ Triệu, vậy chắc là Triệu đại ca trong thành này ?

    Gã mặt thẹo vòng tay:

    - Không dám, không dám nhận hai tiếng "Đại Ca".

    Thư Hương vòng tay:

    - Nghe danh đã lâu, nay gặp mặt thật là hạnh ngộ, xinh thỉnh đại ca ngồi.

  3. #12
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Nàng cố sửa giọng điệu cho cao và cách vòng tay nghiêng mặt cho đúng "phong cách giang hồ".

    Gã mặt thẹo khoát tay:

    - Không không, bàn tiệc này xin cho tại hạ được phép thanh toán với chủ quán.

    Xin nhị vị niệm tình cho tại hạ có hận hạnh làm tròn bổn phận "thổ địa" một phen, gọi là để làm quen ...

    Thư Hương nói nhanh:

    - Đâu được, đâu được ... xin chờ khi khác ...

    Nàng cho tay vào gói định lấy bạc, không ngờ lại chụp kéo ra một chuỗi ngọc làm cho đôi mắt của gã mặt thẹo chớp chớp. Hắn nói nhanh:

    - Đừng, thứ này không thể xài như thế được. Nếu nhị vị cần thì tại hạ xin đưa đi đổi.

    Và hắn lại vỗ ngực đồm độp:

    - Nói thật không phải khoe, chớ toàn thành này không có một ai dám tính chuyện lôi thôi với bằng hữu của họ Triệu đây đâu.

    Thật ra trong gói đâu có bạc. Đào Liễu vì để phòng hờ đường xa, nàng chỉ mang toàn thứ ngọc thạch đắt tiền.

    Thư Hương vừa định nói lời cảm tạ để theo đi đổi bạc, nhưng ngay lúc ấy nàng lại thấy một người áo xanh đeo kiếm bước vô trừng trừng nhìn gã mặt thẹo và lớn tiếng:

    - Lão Lục, bây giờ lại làm tới cái chuyện mạo danh ta để làm bậy đó phải không ?

    Gã mặt thẹo tự xưng "Triệu đại ca" bây giờ bỗng như trái banh xì hơi, hắn vòng tay đến mọp mình:

    - Tiểu nhân không dám, mong Triệu đại gia ...

    Hắn mọp mình càng lúc càng thấp, và cuối cùng, hắn luồn qua mấy bàn đông khách dông luôn.

    Bây giờ thì đôi mắt to tròn của Thư Hương càng tròn hơn. Nàng không còn biết chuyện ra sao.

    Nhưng người trung niên đeo kiếm đã vòng tay:

    - Tại hạ họ Triệu, tên tục là Hùng. Nhờ ơn bằng hữu trong thành này thương tình gọi cho vui là "Đại Ca", nhưng thật thì tại hạ không dám đảm nhận như thế.

    Bây giờ thì Thư Hương đã rõ rồi. Chính con người bây giờ mới là "Triệu đại ca", còn cái tên mặt thẹo ra tuồng "hiệp nghĩa" hồi nãy chỉ là ... thứ giả.

    Triệu Hùng lại nói:

    - Tên mặt thẹo khi nãy là một tên bịp bợm nổi tiếng trong thành này, trước đây cũng đã thường mạo danh tại hạ để lừa gạt. Nhiều người không biết, may không chút nữa là nhị vị đã mắc bẫy rồi.

    Thư Hương đỏ mặt lắp bắp:

    - A ... không, vừa rồi cái gói đồ của chúng tôi bị người giật. Chính vị ấy đã lấy lại giùm cho ...

    Nàng vốn là con người không có tánh vong ơn, mặc dầu biết tên đó mạo danh, nhưng dầu gì thì hắn cũng có làm nghĩa với nàng. Nàng phải nói ra sự thật đó.

    Triệu Hùng cười:

    - Đâu có phải. Tên Thiết Thủ là đồng bọn với hắn, chúng toa rập nhau để lừa nhị vị đó. Hắn làm thế là để cho nhị vị tín nhiệm hắn. Lúc đó là hắn sẽ ra tay.

    Thấy Thư Hương ngơ ngơ, Triệu Hùng lại cười cười:

    - Thật ra thì cái ngữ đó ai mà không thấy biết, bằng vào đôi mắt sắc bén của nhị vị, tự nhiên đâu phải hạng như Thiết Thủ mà chạy thoát ?

    Thư Hương thở dài:

    - Đúng là chuyện chưa gặp là chưa biết. "Đi một tất đàng, học một sàng khôn" !

    Và nàng vụt cao hứng ngang:

    - Chỉ nhìn qua mà Triệu đại ca biết được võ công của chúng tôi sao ?

    Triệu Hùng cười:

    - Chẳng những biết nhị vị có võ công, mà còn biết đúng là cao thủ. Chính vì thế nên tại hạ mới quyết ý kết giao, chứ nếu không thì đâu có can thiệp làm chi.

    Thư Hương chợt cảm nghe vô cùng khoan khoái, vừa mới xuất hành là đã có thể kết giao với giang hồ hảo hán, nàng lập tức vòng tay:

    - Đa tạ Triệu đại ca có lòng tưởng đến. Xin mời, mời Triệu đại ca ngồi.

    Triệu Hùng nhìn quanh:

    - Thật không phải dám chê, nhưng chỗ này phức tạp lắm, ồn ào, đâu phải là chỗ bằng hữu tương giao. Nếu nhị vị không phân cao thấp thì tại hạ xin thỉnh đến tệ xá đàm đạo cho vui.

    Đã thuộc nằm lòng câu "Tứ Hải Giai Huynh Đệ", Thư Hương đâu lại từ chối dịp may như thế ? ...

    Giang hồ hiệp nghĩa, trừ những bậc "vọng tộc" như Đào gia, hầu hết đều đạm bạc.

    Nhà của Triệu Hùng cũng không lớn lắm, tiền viện vừa phải, trong phòng bày biện cũng đơn sơ. So với y phục đắt tiền của hắn không được xứng.

    Thư Hương không thấy gì kỳ cả. Nàng còn cho đó là chuyện đương nhiên.

    Con người hào phóng qua dáng cách của "Triệu đại ca", nếu có tiền thì cũng kết giao trang trải cho bằng hữu, chớ đâu phải hạng chỉ biết lo cho chính mình sang cả ?

    Nàng tuy không thấy, nhưng đã thường nghe, người như Triệu đại ca này thuộc loại người "bốn biển là nhà", không phải bận bịu về gia quyến.

    Triệu Hùng nói:

    - Nhị vị nếu không có chuyện gì cần kíp lắm thì xn ở lại đây vài hôm. Tại hạ sẽ thỉnh tất cả bằng hữu trong thành này lại giới thiệu cho nhị vị biết. Khi nào có dịp ghé ngang qua đây hay những vùng phụ cận, nhị vị chỉ cần nói một tiếng với bất cứ ai thì sẽ có người chu đáo vẹn toàn.

    Thật còn gì hơn nữa ? Đã quyết tâm biết đó biết đây, đã quyết tâm gặp những "nhân vật lớn" mà có dịp được quen biết bằng hữu đông như thế này thì quả là đạt được ước nguyện một cách quá dễ dàng.

    Thư Hương mừng rơn:

    - Như thế thì hay biết là bao nhiêu. Tiểu đệ xuất môn lần này mục đích là để được kết bạn đông đảo đấy mà.

    Đào Liễu ngứa miệng chen vô:

    - Nhưng chỉ ngại phiền cho Triệu đại gia quá đi chớ ?

    Sợ lỡ cơ hội, Thư Hương lừ mắt:

    - Đối với Triệu đại ca mà nếu chúng ta làm ra khách sáo chẳng hóa ra phụ lòng tốt của đại ca sao ?

    Triệu Hùng bật ngón tay cái ra trước mặt và cười sang sảng:

    - Đúng rồi, nói như vậy là hạng nhất rồi. Là bậc nam nhi hào phóng, bậc khảng khái anh hùng, phải như thế mới phải mặt tu mi chớ !

    Hay, "nam nhi hào phóng", "khảng khái anh hùng", "phải mặt tu mi" ... hay !

    Từng câu nói y như những đóa hoa nở rộ trong lòng của Thư Hương. Nàng cười rạng rỡ.

    Con người lịch duyệt như Triệu đại ca mà vẫn tôn kính nàng, vẫn coi trọng nàng, vẫn không nhận ra nàng là gái giả trai thì chắc chắn trên đời này ai cũng phải thấy nàng là bậc "tu mi nam tử".

    Làm sao nàng lại không thích thú ?

  4. #13
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Thư Hương bỗng đâm ra phục mình ngang, nàng cảm thấy có lẽ bẩm sinh nàng quả là bậc kỳ tài. Chỉ mới lần đầu xâm nhập giang hồ mà đã lập nên kỳ tích, giá như đừng có ai, chắc nàng đã "cốc" lên đầu Đào Liễu một cái vì sự do dự của cô ta lúc ban đầu. Nếu nàng không cương quyết thì có phải cái "kỳ tài" của nàng sẽ bị mai một đi chăng ?

    Triệu Hùng lại nói:

    - Lão đệ bình thủy tương phùng, đồng thanh tương ứng, không cần phải biết nhau lâu, lão đệ cần gì cứ nói với đại ca một tiếng ... À, phải rồi, may không quên, để đại ca bảo bầy trẻ mang đến ít bạc. Lão đệ đi đây đi đó phải mang bạc nén trong người mới tiện ...

    Thư Hương khoát khoát tay:

    - Không không, Triệu đại ca, tôi có vòng ngọc kim cương nhiều mà ...

    Nàng bỗng dỏ mặt và nói liền theo:

    - Đây là của em gái tôi, nó dư không xài, tôi định sẽ đổi ra bạc mà mấy bữa rày chưa đổi đó chứ.

    Triệu Hùng nghiêm nghị:

    - Lão đệ nói như thế là không phải rồi. Mới vừa nói không nên khách sáo đây, thật tình không phải đại ca đối riêng với lão đệ đâu, thiếu gì, bất cứ anh em nào ở đâu xa đi ngang qua đây, cho đại ca biết là đại ca lo cho chu đáo ngay, "Tứ hải giai huynh đệ" mà.

    Chính đại ca đây cũng vậy chớ, hồi trước, khi đại ca còn trẻ tuổi, cũng lang bạt giang hồ như lão đệ bây giờ, đại ca cũng phải cho bậc đàn anh chu cấp.

    Hắn đứng lên và nói:

    - Nhị vị lão đệ ngồi đây nghe, đại ca đi lại ngân hàng lấy và mua rượu luôn. Mình phải nhậu một bữa túy lúy để đánh dấu ngày gặp tri kỷ ý hợp tâm đầu ...

    Hắn đi ra cửa rồi lại quay trở vào. Hắn lấy chìa khóa mở cửa tủ đựng sát vách trong và nói:

    - Những gì của lịnh muội lão đệ mang cất vào đây. Tại nhà đại ca thì không sợ một ai cả, nhưng cẩn thận là đức tính cần yếu cho hững kẻ "hành hiệp giang hồ", nhất là của riêng của lịnh muội, chúng ta càng phải giữ gìn.

    Đúng là mẫu người thuộc loại "đại ca", cái gì đối với bạn bè đều chu đáo. Hắn bỏ gói đồ vào tủ khóa lại cẩn thận, trao chìa cho Đào Liễu và cười cười:

    - Xem mặt là biết liền, lão đệ này tính cẩn thận lắm, sau này có thể làm Đại Quản Gia cho một gia trang đồ sộ được đấy. Cất chìa khóa nghen.

    Thư Hương định khoát tay, nhưng Đào Liễu đã đón lấy chìa khóa nhét kỹ vào mình.

    Sau khi Triệu Hùng đi khuất khỏi cửa rồi, Đào Liễu nói nhỏ:

    - Tiểu thơ, tôi thấy cái gã "Triệu đại ca" này chắc không phải "giang hồ hành hiệp" gì đâu, không hiểu lão định làm gì ...

    Thư Hương cười:

    - Đúng là con nít, người hào phóng như vậy mà ngươi còn không tin thì không biết tin ai đây.

    Đào Liễu nói:

    - Nhưng cái gói của mình ...

    Thư Hương nói:

    - Gói đồ cát trong tủ đó. Chìa khóa mình giữ đây. Vậy mà chưa yên lòng à ?

    Đào Liễu nhếch nhếch môi nhưng rồi lại làm thinh.

    Thư Hương không chú ý đến Đào Liễu, nàng chắp tay đi lại trước hiên nhà và thả lần ra sân. Nàng thấytrong trong khu nhà này có đến mười mấy gia đình ở liền nhau như những phố hẹp, giăng phơi quần áo ngang dọc, những y phục, giặt phơi cũ sì cũ mốc.

    Hình như họ toàn là dân làm mướn, làm thuê. Liếc vào từng gian nhà, cung cách ở của họ hình như có phần cùng cực.

    Bây giờ đã gần chính ngọ rồi, mà có người còn cởi trần tập võ, đánh đu, nhảy sào, vung xích. Có mấy cô gái còn đang chảy tóc dưới thềm ... Thư Hương nghĩ ngay họ là đám "Sơn Đông Mãi Võ" ...

    Xế bên góc, có một lão già mù đang luyện ngón Độc Huyền, bên cạnh có cô gái đứng tựa bên rào mân mê cành "tương tư thảo".

    Thư Hương biết lão già đó chuyên nghề hát dạo, còn cô gái chắc con cháu gì của lão và hình như cô ta đang ... mơ mộng, cành "tương tư thảo" nàng đang cầm trên tay dám là của cậu nào mới quăng vào cho cô ta để ... gợi tình.

    Nghĩ đến chuyện gợi tình, Thư Hương bất giác nhìn cô gái mấy lần, cô ta vội cúi mặt và giấy cành "tương tư thảo" ra phía sau lưng.

    Thư Hương bỗng đâm sợ quay sang hướng khác.

    Rất có thể cô ta đã để ý mình rồi, vì thế nên cô ta mới giấu cành "tương tư thảo", không dám để mình thấy cô ta có tình nhân.

    Nàng sợ ngang, vì không khéo cô ta "mê" thật thì ... nguy hiểm.

    Ngoài những nhân vật ấy ra, trong tường của khu nhà chung đó có nhiều đứa trẻ chơi ngoài sân cát, mũi chảy lòng thòng.

    Khu nhà thật lao xao có nhiều gian đặt bếp nấu ngay hiên trước, có một bà bụng bầu đang nổi lửa, mặt mũi kèm nhèm, bụng của bà ta chắc cũng phải chín tháng gì rồi, bụng càng nặng chừng giờ sau sẽ đẻ đến nơi.

    Bà mẹ của mụ ta ngồi kế bên càu nhàu, bảo mụ ta lười biếng, lầm bầm vừa lấy cái khăn dơ lốm đốm lau mồ hôi trên mặt cho mụ ta.

    Thư Hương bỗng nghe lòng cảm khái trước cái sinh hoạt chật vật mà đầm ấm này.

    Nàng nghĩ như thế mới đúng là gia đình thân thiết. Nàng chưa hưởng được cảnh đó bao giờ vì nàng giàu quá, chưa muốn thì vật đã có rồi, không còn biết đến cảm giác thèm thuồng gì nữa.

    Nàng chợt thấy người thiếu phụ mang thai sao mà đẹp quá. Mồ hôi mụ ta đượm dài chân tóc, hai má ửng hồng rạng rỡ. Tuy không có đồ trang sức, tuy không có y phục lòe loẹt, nhưng chắc chắn mụ đang yêu đời lắm.

    Thư Hương nhìn cuộc sống của họ mà nôn nao, nàng nhớ tới cuộc sống trong "lồng son" của nàng mà phát ngán, tức vì không thoát ra cho sớm để tìm lấy cơ hội sống y như họ ...

    oo Bếp lửa hừng hừng và nồi cơm đã cạn rồi.

    Lão già ngưng đàn, ngồi hút thuốc. Cô gái khi nãy ngồi xuống đấm nhè nhẹ trên lưng lão.

    Chắc cô ta là con gái của lão già mù, dáng cách của cô ta biểu lộ sự thương yêu trìu mến đối với người cha tàn tật.

    Đào Liễu đi lần ra nói nhỏ:

    - Sao lâu quá mà Triệu đại ca vẫn không về ?

    Thư Hương lơ đãng nói:

    - Có lẽ còn lo đi lãnh bạc, đông người phải chờ đợi lâu chứ.

    Đào Liễu nói:

    - Tôi nghi lão chuồn quá !

    Thư Hương lừ mắt:

    - Người ta chưa lấy của mình một xu nào thì chuyện chi lại chuồn, nói tầm bậy.

    Đào Liễu nhếch nhếch môi nhưng lại bỏ đi vô không nói.

    Mái hiên bên kia cơm đã nhắc xuống rồi, một người đàn ông vạm vỡ mình trần từ ngoài ngõ đi vào. Có lẽ ông ta đã phải trọn một ngày lao lực.

  5. #14
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Đám trẻ mình đầy cát đất cũng chạy vô, có lẽ mùi cơm chín đã kêu gọi chúng.

    Một gia đình quây quần trên manh đệm rách, hai con chó ốm ngồi châu mõ chực xương.

    Người đàn ông sề xuống bên người thiếu phụ có thai, kín dáo rờ vào bụng vợ thì thầm ...

    Người thiếu phụ lườm hắn, nhưng cả hai cùng cười âu yếm.

    Gia đình nghèo mà có quá nhiều vui vẻ, Thư Hương càng trông càng thích thú.

    Triệu đại ca vẫn chưa về.

    Bây giờ thì Thư Hương đã nghe thấy băn khoăn, nàng quay lại thấy Đào Liễu từ trong nhà xăn xái đi ra, dáng điệu của cô ta hình như xớn xát ...

    Vừa đến chỗ Thư Hương đứng là cô ta dậm chân:

    - Chết rồi ...

    Thư Hương cau mày:

    - Cái gì ? Mắc tiểu rồi phải không ?

    Đào Liễu lắc đầu:

    - Không phải, cái gói ...

    Thư Hương nói:

    - Trong tủ chớ đâu.

    Đào Liễu nói:

    - Không có, cái tủ trống trơn.

    Thư Hương nhướng mắt:

    - Chính tay ta bỏ vô khóa mà ?

    Đào Liễu nói:

    - Vậy mà bây giờ không có. Tôi mới mở coi đây nè.

    Thư Hương lật đật đi vào.

    Quả nhiên, cái tủ trống không.

    Vậy thì cái gói ở đâu ? Không lẽ mọc cánh bay đi ? Không ...

    Đào Liễu vừa thở vừa chỉ chỉ:

    - Cái tủ sát tường có ba mặt và trên nóc trống trơn ...

    Cô ta dậm chân nói luôn một hơi:

    - Nhất định lão họ Triệu đã lên lấy dông rồi, tôi đã nói mà không chịu nghe ...

    Thư Hương mím miệng chạy nhanh ra sân.

    Nhà nào cũng đã ngồi vào mâm cơm, chỉ còn mấy gã đại hán còn đang tập luyện, có người đang xách nước ngoài giếng trước sân.

    Thư Hương bước ra hỏi:

    - Triệu đại ca đâu ? Các vị có biết đâu không ?

    Gã đại hán ngẩng mặt lên:

    - Triệu đại ca là ai ? Chúng tôi ở đây không biết người đó.

    Thư Hương chỉ tay vào nhà:

    - Cái vị Ở trong nhà đó mà, chòm xóm với chư vị mà ? Các vị không biết sao ?

    Gã đại hắn lắc đầu:

    - Gian nhà đó bỏ trống đã mấy tháng rồi đâu có ai ở. Hồi sáng sớm này mới có người đến thuê và trả có nửa tháng tiền phòng. Chúng tôi chưa biết tên lão là gì.

    Thư Hương sửng sốt. Đào Liễu ngẩn ngơ.

    Chợt phía trong có người hỏi:

    - Ai hỏi Triệu đại ca đó ?

    Người đó đi ra và tay hãy còn cầm cây roi, hình như đang luyện võ.

    Thư Hương bước lại hỏi:

    - Tôi hỏi thăm đây, chẳng hay lão huynh có biết chăng ?

    Người ấy gật đầu:

    - Biết chớ, người trong thành này, bất cứ ai có làm ăn bên ngoài đều biết cả.

    Thư Hương mừng quá nói:

    - Nhờ lão huynh giúp giùm nghe, làm ơn đưa tôi đi gặp Triệu đại ca một chút.

    Người ấy nhìn Thư Hương và Đào Liễu từ đầu đến chân:

    - Các ngươi là ...

    Thư Hương rước nói:

    - Chúng tôi đều là bằng hữu của Triệu đại ca.

    Người ấy cười cười:

    - Đã là bằng hữu của Triệu đại ca, thì cần gì phải nói chuyện ân nghĩa, tôi sẵn xe kìa, lên tôi đưa đi.

    Chếch qua một khuôn sân, có cỗ xe đang đậu, người đánh xe nói:

    - Triệu đại ca đang uống rượu với một bằng hữu, tôi vì bận việc nên bỏ về đây.

    Cỗ xe chạy khá nhanh, người đánh xe quả là tay lão luyện, chỉ quanh quanh một lúc là dừng lại trước một gian nhà cũ kỷ ...



  6. #15
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    CÁT BỤI GIANG HỒ
    Tác Giả : Cổ Long
    Dịch Thuật : Tần Hoài
    Nguyên Tác : Đại Nhân Vật




    Hôi 3
    Triệu Đại Ca Râu Quắn

    Cỗ xe vừa dừng lại thì Thư Hương đã nhảy xuống và tên phu xe chỉ vào nhà:

    - Trong đó. Triệu đại ca đang tiếp người bạn trong đó, phải không bận thì dễ đi được không ...

    Không đợi người đánh xe nói dứt, Thư Hương chỉ gật đầu rồi lao thẳng vào cửa, nàng sợ không kịp túm tên đại bịp ...

    Gian nhà cũ kỷ, trong nhà bày biện sơ sài nhưng quả có người đang uống rượu.

    Thư Hương giận lắm, nàng quyết xáng trước hắn năm ba tát chơ đích đáng rồi có gì sẽ nói chuyện sau.

    Ai người uống rượu trong nhà, một người da mặt vàng bệt như sốt rét kinh niên, một người cao lớn râu quắn.

    Thư Hương hỏi lớn:

    - Triệu đại ca ở đâu ?

    Người mặt vàng hỏi:

    - Các hạ tìm Triệu đại ca có chuyện chi ?

    Thư Hương nói:

    - Tự nhiên là có chuyện, chuyện rất cần.

    Người mặt vàng nâng chén lên uống một hớp rồi đặt nhẹ chén xuống bàn, không nói.

    Gã đại hán râu quắn nhìn trân trân vào mặt Thư Hương:

    - Nói đi, có chuyện gì nói đi. Ta là Triệu Hùng, Triệu đại ca đây.

    Thư Hương sửng sốt:

    - Cái gì ? Ông là Triệu đại ca ? Tôi đâu có tìm ông ?

    Gã đại hán râu quắn cười:

    - Đùa chi mà lạ vậy ? Toàn thành này chỉ có một Triệu Hùng, chỉ có một người bạn bè gọi là Triệu đại ca, chớ làm gì có đến hai người ?

    Thư Hương xanh mặt.

    Không lẽ cái tên áo xanh đeo kiếm gạt nàng cũng là Triệu đại ca giả mạo ?

    Tên đại hán râu quắn uống một hớp rượu rồi lại nhìn Thư Hương, nhìn Đào Liễu ...

    Thình lình, hắn đập tay xuống bàn cười ha hả:

    - Thôi, bị rồi, bị gạt rồi phải không ? Bị người tự xưng là "Triệu đại ca" phải không ?

    Có phải cái tên mặc áo xanh đeo kiếm không ?

    Thư Hương gật đầu:

    - Đúng rồi, hắn đó.

    Gã râu quắn lại cười, hắn ôm bụng cười, cười sặc cả rượu ra:

    - Hắn mà là Triệu đại ca ? Trời đất, hắn là Trần đại ... bịp. Hắn chỉ có một bộ quần áo đó thôi, nhưng cái nghề bịp của hắn thì nhiều lắm. Hắn có cái tên khá đẹp, tên Trần Đại Nhã, nhưng vì hắn chỉ chuyên sống bằng nghề bịp thiên hạ, nên người ta đã đồng lòng sửa khai sanh hắn ra Trần đại ... bịp, chắc nhị vị bị hắn bịp rồi phải không ?

    Thư Hương nghiến răng:

    - Chẳng hay nhị vị có thể giúp cho tôi tìm được hắn chăng ?

    Triệu Hùng râu quắn đáp:

    - Cái con người đó gian ngoan lắm, nhất là bây giờ thì hắn trốn kỹ rồi, muốn tìm được hắn chắc cũng phải mất mấy ngày.

    Hắn vụt cười và hỏi:

    - Hành lý của nhị vị đã bị lấy cả rồi phải không ?

    Thư Hương gật gật đầu.

    Thư Hương lại hỏi:

    - Nhị vị lần thứ nhất đến đây phải không ?

    Thư Hương lại gật đầu, chuyến này thì nàng không thể còn nói dóc nổi nữa.

    Triệu Hùng nói:

    - Cũng không sao, đối với kẻ lỡ đường, không phải nghĩa hiệp nghĩa hiếc gì cả, nhưng lòng trắc ẩn của con người, tôi có thể chỉ cho nhị vị một chỗ an toàn tạm ở đở trong vòng năm sáu ngày, sẽ cố giúp cho tìm tên Trần đại bịp.

    Thư Hương đỏ mặt, có lẽ nàng thẹn vì mình bị bịp:

    - Như thế ... thế sao cho phải ... Phiền Triệu ... đại ca quá.

    Triệu Hùng lắc đầu:

    - Không, bạn hay không bạn cũng thế, người tốt không thể làm ngơ đối với người hoạn nạn, tôi không định làm ơn để kết bằng hữu gì cả. Tôi chỉ làm cái chuyện mà bất cứ ai không xấu cũng đều làm thế thôi.

    À, cái con người này tướng mạo xe có vẻ thô lổ, ăn nói có vẻ không tỏ ra khí phách hào hiệp gì cả, nhưng đối với Thư Hương bây giờ, nàng nghe thấy cả một sự thật tình.

    Giá như lúc nàng chưa bị lừa, thì có lẽ nàng sẽ không coi vào đâu cả, nhưng bây giờ thì nàng đã ngán cái lối nói chữ nghĩa của tên Trần đại bịp quá rồi, nàng thấy con người gã Triệu "râu quắn" này mà còn dễ tin hơn.

    Thư Hương hết sức cảm kích, tuy đã "ê" quá rồi, nhưng vẫn nhớ phận "tu mi" của mình, nên nàng lại cũng khệnh khạng vung tay:

    - Đã thế, tiểu đệ cung kính bất như tòng mạng.

    Triệu Hùng nhìn hai người chăm chăm và vụt bật cười quay qua nói với gã mặt vàng:

    - Tôi thấy tốt hơn hết là nên đưa nhị vị đây đến ở tạm với Vương đại nương, vì họ cùng là đàn bà với nhau cho tiện.

    Thư Hương sửng sốt:

    - Cùng là đàn bà ? Sao vậy ? Chúng tôi ... chúng tôi ...

    Triệu Hùng cười:

    - Chẳng lẽ nhị vị không phải là đàn bà ?

    Thư Hương đỏ mặt, nàng liếc vào mặt Đào Liễu ...

  7. #16
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Đào Liễu thở ra quay sang chỗ khác.

    Thư Hương đành phải gượng cười:

    - Thật không ngờ chư vị tinh mắt quá ...

    Triệu Hùng đáp:

    - Không phải chúng tôi tinh mắt ...

    Hắn cười cười và nín luôn.

    Thư Hương hỏi dồn:

    - Không phải tinh mắt ? Chớ chẳng lẽ chúng tôi cải trang không giống ?

    Triệu Hùng cười sặc sụa:

    - Nói thật tình nghe, cải nam trang như nhị vị, nếu có người nào nhìn không ra là con gái thì nhất định người đó đã ... mù.

    Thư Hương cau mặt khá lâu rồi nói lầm bầm:

    - Như vậy không lẽ cái gã họ Trần cũng đã biết chúng tôi là gái ?

    Triệu Hùng đáp:

    - Bởi hắn chưa mù.

    Thư Hương lại đứng sững một hồi rồi nàng lột chiếc khăn thư sinh quăng xuống đất hầm hừ:

    - Gái là gái, nhưng sớm muộn gì rồi tôi cũng sẽ cho gã họ Trần biết con gái không phải hạng để cho hắn dễ dàng lừa.

    oo Như vậy là vị Đào tiểu thơ lại trở về y lốt gái.

    Nhưng khi trở lại nguyên hình, cô con gái cưng yêu của Đào gia trang lại gặp thêm nhiều bài học mới, trước hết là nàng gặp Vương đại nương ...

    oo Vương đại nương cũng đàn bà.

    Đàn bà cũng có nhiều thứ, Vương đại nương có lẽ thuộc loại rất là đặc biệt.

    Nói "rất" có nghĩa là cái đặc biệt của bà ta không ai có thể tưởng tượng ra.

    Nhà của Vương đại nương ở trong một ngõ hẻm rất yên tĩnh.

    Ngõ hẻm tạo thành bởi hai giải tường rào hai bên cao khuất bóng mặt trời, bên trong cửa có một cây vú sữa tàng che mát tới bên ngoài.

    Bây giờ thì đang đúng ngọ, hai cánh cửa ngoài sơn màu đỏ vẫn còn đóng kín, bên trong không nghe một tiếng động.

    Chỉ cần nhìn hai cánh cửa bên ngoài, cửa cao, màu sáng, không chút bụi, ai cũng có thể biết ngay nhà này thuộc hạng sang.

    Thư Hương có vẻ mừng, nàng hỏi Triệu Hùng:

    - Triệu đại ca có chắc Vương đại nương chấp nhận cho chúng tôi tạm ngụ hay chăng ?

    Triệu Hùng gật gật đầu:

    - Cô nương yên lòng. Vương đại nương là một người bạn tốt của tôi.

    Thư Hương hỏi:

    - Bà ... bà ta như thế nào ?

    Triệu Hùng đáp:

    - Bà ta là một con người rất tốt, chỉ có điều tính tình có chỗ khác người một chút.

    Thư Hương hỏi:

    - Sao gọi là khác ?

    Triệu Hùng đáp:

    - Bà ta rất thích người khác nghe lời mình, chỉ cần nghe lời chỉ dạy của bà ta thì muốn gì được nấy, còn hơn là ở tại nhà mình nữa. Nhưng nếu ai làm trái ý bà ta thì ...

    thì sẽ có nhiều hậu quả không được đẹp.

    Hắn nói câu đó với bộ mặt có phần nghiêm trọng, hình như có ẩn ý dọa chừng.

    Nhưng Thư Hương thì vẫn cười như không:

    - Kể ra thì cũng không đáng gọi là khác người, chính tôi, tôi cũng không thích ai trái ý tôi cả.

    Triệu Hùng cũng cười:

    - Như thế thì tốt biết bao nhiêu, như vậy thì hai người sẽ ... ý hợp tâm đầu lắm lắm.

    Hắn bước lại gõ cửa và nói với Thư Hương:

    - Để tôi vào trước nói một tiếng, nhị vị hãy đợi ngoài này.

    Đứng ngoài đợi có tánh cách chầu hầu như thế, đối với khách thật là khó chịu, bằng vào tánh tình của vị Đào tiểu thơ, cung cách đó chính là sự hối nhục hơn nữa, thế nhưng Thư Hương vẫn ẩn nhẫn cười cười.

    Chính thái độ đó đã làm cho Đào Liễu ngạc nhiên.

    Mới ra khỏi cửa nhà có một ngày mà vị tiểu thơ khó tánh thay đổi nhu hòa như thế hay sao ?

    Đúng là một phép mầu.

    Phải qua một lúc thật lâu, bên trong bỗng có người lên tiếng:

    - Bét mắt lã đã đến, cũng không chịu chờ đến tối nữa sao ?

    Trời đất, gần quá ngọ rồi mà "bét mắt" ?

    Mà cái gì lại phải chờ đến tối ?

    Thật cung cách nhà giàu có khác.

    Triệu Hùng cười cười:

    - Ta đây mà, Triệu đại ca đây mà.

    Bây giờ thì hai cánh cửa mới chịu rung rinh, nhưng cũng mở một chút thôi, từ trong đó ló ra một cái đầu tóc rối như bùi nhùi, một người ngủ mới thức dậy.

    Đó là một cô gái còn nhỏ tuổi.

    Triệu Hùng bước nhanh tới kề tai cô ta nói mấy câu, cặp mắt cô gái chiếu về phía Thư Hương và Đào Liễu, cặp mắt ném từ trên xuống dưới thật nhanh và sau cùng thì cô ta mới gật gật:

    - Được rồi, vào đi, nhè nhẹ một chút nghe, các cô còn ngủ đó, làm cho các cô phiền hà là Vương đại nương lột da anh.

    Bọn Triệu Hùng, Thư Hương bước vô cửa, nhưng cả ba lại phải đợi dưới dàn hoa dạ lý, chờ cô gái vào thông báo.

    Thư Hương nói nhỏ với Đào Liễu:

    - Xem chừng các cô con nhà này lười biếng dữ, đã vậy mà không chịu ai làm động, đúng là con gái nhà giàu.

    Triệu Hùng chẳng những mắt lanh mà tai cũng thính, Thư Hương nói nhỏ, nhưng hắn vẫn nghe, hắn cười:

    - Như vậy đủ thấy Vương đại nương rộng rãi lắm, ai vào đây là có phước lắm đó nghe.

  8. #17
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Đào Liễu vụt hỏi:

    - Nhưng các cô đó là gì của Vương đại nương ?

    Triệu Hùng đáp:

    - Hầu hết là con nuôi. Con nuôi của Vương đại nương mà đi đâu là được đối đãi tốt đến đó, không một ai dám khinh lờn.

    Thư Hương cười:

    - Tôi không muốn làm con nuôi, nhưng bằng hữu mà tốt như bà ta thì lại thích kết giao lắm.

    Triệu Hùng gật lia:

    - Đúng đúng, Vương đại nương cũng rất thích kết giao bằng hữu. Bà ta là một Nữ Mạnh Thường mà, sự rộng rãi của bà ta y như Đào nhị gia Đào Ngọc Thạch ở Cẩm Tú Sơn Trang vậy hè.

    Thư Hương đưa mắt nhìn Đào Liễu, cả hai cùng mím miệng cười.

    Có ai lại không thích có người không biết nhè khen cha trước mặt con !

    Triệu Hùng bước vào trong một lát quay ra lộ vẻ vui mừng:

    - Được rồi, Vương đại nương đã bằng lòng, xin thỉnh nhị vị bước vào.

    Theo tay hắn chỉ, Thư Hương và Đào Liễu bước ngang bồn hoa đi thẳng vào thềm.

    oo Ngay giữa bậc thềm, bên cạnh những chậu hoa lan, một người đàn bàn trung niên đang đứng dang tay đón khách.

    Miệng bà ta điểm nụ cười tươi, nhưng bộ mặt vẫn mang vẻ uy nghi của một con người nhiều khí phách.

    Đôi mắt lá râm có đuôi dài của bà ta nhìn Thư Hương và Đào Liễu từ trên xuống dưới và hỏi thật nhẹ:

    - Nhị vị tiểu muội muội đây phải không ?

    Triệu Hùng rước nói:

    - Vâng, nhị vị đó.

    Trung niên thiếu phụ gật đầu:

    - Đẹp quá chớ, chắc cũng là con nhà khá giả, chắc chắn Vương đại nương sẽ vui lòng.

    Triệu Hùng cười:

    - Nếu là hạng tầm thường thì tôi đâu dám mang đến nơi này.

    Trung niên thiếu phụ lại gật đầu:

    - Được rồi, để tôi đưa hai cô vào, ngươi cứ yên tâm đi ra đi.

    Triệu Hùng cười cười:

    - Vâng, tất nhiên là tôi rất yên tâm, rất yên tâm.

    Thư Hương ngạc nhiên:

    - Ua, Triệu đại ca không cùng vào với chúng tôi sao ?

    Triệu Hùng cười:

    - Tôi đã nói chuyện gởi gấm với Vương đại nương rồi, xin nhị vị cứ yên lòng, có tôi là tôi sẽ đến ngay.

    Hắn chào trung niên thiếu phụ lần nữa rồi hấp tấp đi ra.

    Thư Hương muốn nói thêm, nhưng hai cánh cửa đó đã khép lại.

    Trung niên thiếu phụ vẫy vẫy tay, Thư Hương đắn đo một chút rồi dắt tay Đào Liễu đi theo.

    Trung niên thiếu phụ dịu dàng:

    - Nhị vị mới đến, có lẽ sẽ thấy có một vài chuyện không thích, nhưng lâu rồi nhất định sẽ thích ghê lắm.

    Đào Liễu hớt nói:

    - Chắc chúng tôi không ở lâu đâu, nhiều lắm là năm, sáu ngày thôi.

    Làm như làm không nghe, trung niên thiếu phụ nói:

    - Ở đây hiện có hơn hai mươi cô, tất cả đều như chị em ruột với nhau, tất cả đều gọi tôi là Mai thư vì tôi có lớn hơn đôi chút. Chuyện gì cần, nhị vị cứ hỏi tôi nghe.

    Đào Liễu định nói trước nữa, nhưng Thư Hương lừ mắt và quay lại nói với Mai thư:

    - Nơi này vừa vào là thấy thích ngay, yên tịnh quá, chắc chắn chúng tôi sẽ vui lắm, xin Mai thư đừng lo.

    Đúng là chỗ này rất đẹp, đi qua khỏi sân, lên thềm, vô giải hành lang, nơi nào cũng có hoa, muôn tía ngàn hồng, hương thơm sực nức. So với vườn hoa của Cẩm Tú Sơn Trang cũng không hề kém sút.

    Trong hoa viên đầy đủ giả sơn, thủy tạ, hoa sen, điểm xuyết bởi những chiếc cầu nho nhỏ xinh xinh với những hàng lan can màu son đỏ thắm, rải rác mấy cô gái "đào tơ mơn mởn" đứng ngắm cảnh đó đây, có người đang hong tóc bên cửa sổ, có người ngắt hoa liệng dưới hồ sen, hương hoa quyện vào người đẹp, mặt hoa dờn dờn đây đó, thật đúng là cảnh bồng lai.

    Những con bướm cánh màu sặc sỡ lượn hút nụ hoa, mấy lồng chim tiếng oanh thỏ thẻ, người nhìn hoa, hoa đón bước và chim hót tưng bừng, cho dầu có tâm sự não nề, vào đến đây rồi, bao nhiêu phiền muộn cũng tan thành mây khói.

    Như nhớ lại cảnh rộn rịp của nhà mình, Thư Hương chép miệng:

    - Ở đây cái gì cũng đẹp, chỉ có điều quá yên tịnh.

    Mai thư hỏi:

    - Muội muội thích ồn ào chớ không thích yên tịnh à ?

    Thư Hương đáp:

    - Qúa yên tĩnh thì thường hay suy nghĩ bây, tôi không thích nghĩ bậy bạ.

    Mai thư cười:

    - Như vậy lại càng tốt, ở đây ban ngày yên tĩnh như vầy, nhưng cứ tối đến là rất ồn ào náo nhiệt, như vậy thích yên tĩnh cũng có, thích náo nhiệt cũng có, ở đây nhất định sẽ không khi nào chán.

    Thư Hương ngẩng lên nhìn lên lầu, nhìn mấy cô gái đang đứng tựa lan can có vẻ trầm tư, nàng hỏi:

    - Nhưng những vị cô nương ở đây thì hình như không thích lắm.

    Mai thư mỉm cười:

    - Họ là những con mèo, ban ngày thì hiền khô như cục bột đó, nhưng cứ mặt trời sụp xuống là mắt họ sáng ngời, họ như con lật đật, nhiều lúc ồn ào đến không chịu nổi.

    Thư Hương nói:

    - Tôi không sợ Ồn ào, ở nhà có nhiều lúc tôi cũng đã làm thiên hạ chịu không nổi nữa, không tin Mai thư hỏi a đầu này xem.

    Đào Liễu nhếch nhếch môi:

    - Hỏi tôi làm gì, tôi thì có lẽ cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng đều không biết ...

    Mai thư mỉm cười:

    - Vị tiểu muội này hình như là không thích ồn, nhưng tôi dám chắc về sau lần lần rồi tiểu muội muội cũng thích cho mà xem.

    Mai thư là con người hơi lạ, nàng tươi cười luôn miệng, nàng dịu dàng từ cử chỉ đến lời nói, nhưng đôi mắt thì lạnh lùng trống vắng.

  9. #18
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Đào Liễu vốn cũng muốn nói, nhưng tình cờ nàng bắt gặp ánh mắt gần như sâu độc của Mai thư là nàng ngậm miệng lại luôn.

    Không hiểu tại sao, vừa bước vào đây là cô ta chợt nghe làm như có nhiều đe dọa đang rình rập chung quanh.

    Ba người đi qua một hòn giả sơn là gặp ngay hồ sen.

    Hồ sen ở đây không tròn, không vuông, mà chỗ rộng chỗ hẹp luồn trong sân, ra đến sân sau, mới nhìn qua tưởng chừng như là một con sông nhỏ chảy xuyên, nhìn vòi nhiều vịnh.

    Họ đi lên một cây cầu nhỏ, bên dưới đáy nước trong veo, hương thơm sực nức, và những con cá nhiều màu phóng qua phóng lại dưới nước.

    Bên câu cầu, sau hòn non bộ, có một ngôi lầu nhỏ, chợt nghe có tiếng kêu:

    - Không, tôi không chịu nổi ... tôi chịu không nổi ... các người cho tôi đi ...

    Một cô gái nhỏ đầu tóc rối bời, từ trong chạy ra lan can, nước mắt đầm đìa tức tưởi.

    Cô ta mặc một cái áo hồng thật đẹp, nhưng đã có nhiều nơi sướt rách.

    Không ai để ý đến cô ta, mấy cô gái đứng dựa lan can lầu bên trên không hề dòm lại, làm như họ không thấy, không nghe gì cả.

    Chỉ có Mai thư đi lại, nàng choàng tay qua ngang lưng cô bé, không hiểu nàng nói gì nho nhỏ, nhưng cô bé bỗng dịu ngay, đang gào đang kêu, bỗng lặng im như một con mèo nhỏ, cô ta cúi đầu quay trở vào phòng.

    Mai thư vẫn cười thật tươi, làm như không có chuyện gì đáng cả.

    Không ngăn được tánh tò mò, Thư Hương hỏi:

    - Vị cô nương đó làm sao thế ?

    Mai thư thở ra:

    - Khi cô ta chưa đến đây thì đã từng bị những chuyện làm cho xúc động thần kinh, cho nên cô ta thường hay có những thái độ gần như điên cuồng, chúng tôi ở đây đã quen cái chuyện ấy rồi.

    Đúng chớ sao, nếu không quen rồi thì làm gì người ta lại có thể làm như không nghe không thấy, trong khi chuyện "lạ lùng" xảy ra trước mắt ?

    Thư Hương lại hỏi:

    - Cô ta bị cái gì làm cho xúc động thần kinh như thế ?

    Mai thư nói:

    - Chúng tôi cũng không rõ lắm, mà cũng không đành hỏi. Hỏi chỉ gợi cho cô ta chuyện thương tâm, nghe nói hình như trước đây, cô ta đã bị một tình nhân gạt gẫm sao đó, có lẽ cũng thê thảm lắm.

    Thư Hương hừ hừ:

    - Bọn đàn ông thật là thứ chẳng ra gì.

    Mai thư gật gật và dịu giọng:

    - Đàn ông tốt ít lắm, tiểu muội muội nhớ kỹ câu nói của tôi, sau này tránh được chuyện buồn lòng.

    Họ đi qua khỏi hòn giả sơn, băng vào vườn hoa phía hông.

    Hoa ở đây thật đẹp và đang nở rộ. Những bồn hoa đủ hình đủ cỡ chen khít vào nhau, chỉ còn lối đi nho nhỏ và cành hoa tràn ra ngoài.

    Xế bên vườn hoa có một ngôi lầu, ngôi lầu không lớn nhưng rất xinh, mái ngói đỏ tươi, những rèm của ngôi lầu cũng đỏ tươi.

    Mai thư nói:

    - Vương đại nương ở trong ngôi lầu đó, bây giờ thì đã thức dậy rồi, để tôi vào báo là có nhị vị muội muội đến.

    Nàng rẽ hoa thoăn thoắt vào trong.

    Người thiếu phụ này tuổi cũng đã quá ba mươi, nhưng nhan sắc trong chừng hăm mấy.

    Từ lời nói, giọng cười đến tướng đi, không một chỗ nào chê được.

    Thư Hương nhìn theo chép miệng:

    - Mình đến cái tuổi của chị ấy mà được như thế thì đủ để vừa lòng.

    Đào Liễu cắn một thật chặt, và vụt nói:

    - Tiểu thơ, chúng ta đi có được không ?

    Thư Hương cau mặt:

    - Đi đâu ?

    Đào Liễu đáp:

    - Đi đâu cũng được, chỉ cần tránh khỏi chỗ này.

    Đôi mày Thư Hương nhíu lại:

    - Sao vậy ?

    Đào Liễu ngập ngừng:

    - Tôi cũng không biết tại sao ... nhưng tôi cảm thấy chỗ này không ổn.

    Thư Hương hỏi:

    - Có chỗ nào không ổn đâu ?

    Đào Liễu nói:

    - Cái gì tôi thấy cũng không ổn. Con người ở đây hình như không giống bình thường, họ có cái gì khác lạ lắm, nhưng tôi chưa biết lạ Ở chỗ nào.

    Thư Hương cười và nhẹ lắc đầu:

    - Đúng là cái thứ nhát chết, nghi cái gì mà nghi dữ vậy. Một nhà quyền quý như thế này mà cô cũng nghi xấu được à ?

    Nàng nhìn lên ngôi lầu và nói tiếp:

    - Nhất là ta vẫn muốn gặp Vương đại nương, nhất định bà ta là một con người không phải tầm thường.

  10. #19
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    CÁT BỤI GIANG HỒ
    Tác Giả : Cổ Long
    Dịch Thuật : Tần Hoài
    Nguyên Tác : Đại Nhân Vật




    Hôi 4
    Người Đàn Bà Phi Thường

    Nếu ai đã gặp Vương đại nương cũng đều nhận thấy được bà ta là người đàn bà phi thường.

    Nếu ai đã nói Mai thư là con người thanh nhã, xuất sắc, thì khi gặp Vương đại nương rồi chắc chắn sẽ rút lời khen không dám nói ra.

    Bởi vì chắc chắn trên đời này không có đủ lời lẽ để hình dung cái phong độ và khí chất của vị nữ chủ nhân này.

    Không, không có từng chữ nào để hình dung, "mỹ từ pháp" của những nhà thơ là phong phú nhất, nhưng cũng chịu thua luôn.

    Họ sẽ không làm thơ nữa, khi họ gặp Vương đại nương, đành phải trở lại lời lẽ bình thường, hết sức bình thường, họ chỉ biết chép miệng:

    "Đẹp, đẹp quá !" Không có cách nào nói hơn được nữa.

    Đi trên sông gặp cơn sóng nhỏ, trời mây quang đảng, người ta còn có thể nghiền ngẫm để đẻ ra những tiếng "gợn sóng lăn tăn", "mặt nước nhấp nhô", "như đám mạ non dưới con gió nhẹ", "những cuộn bông trắng xóa" ... nhưng nếu gặp cơn bão tố đen kịt thì thi bá cũng chịu thua.

    Người gặp Vương đại nương cũng giống như chiếc thuyền gặp phong ba.

    Bất cứ ai, khi ăn, đều không muốn có người nhìn.

    Vì dáng cách, dáng cách khi ăn, chẳng những kém đẹp, mà lại rất khó coi.

    Nhất là đàn bà con gái, khi họ ăn, nếu có người đứng gần, họ không còn giữ được vẻ tự nhiên.

    Nhưng Vương đại nương thì không thế.

    Bất luận lúc bà ta đang làm một cái gì, một cử động của bà ta đẹp không thể tả.

    Cái khó coi của con người, sau cái ăn là ... đại tiện. Chỉ tiếc một điều là không có ai nhìn thấy lúc bà ta làm công việc đó, nhưng người ta nghĩ cũng vẫn đẹp như thường.

    Bà ta ăn không ít, có lẽ bà ta đã nhận được cái chân lý là muốn đẹp phải khỏe, muốn khỏe phải ăn, ăn nhiều và tự nhiên phải nhiều đồ bổ. Cũng như một cây hoa muốn lâu tàn, muốn bảo trì tươi thắm, phải có ánh dương quang, có nước, có phân, có đầy đủ.

    Bà ta ăn nhiều, nhưng không hề mất đẹp, mỗi một bộ phận trên dưới của bà ta đều hoàn mỹ.

    Vẻ mặt, ánh mắt, cái miệng, nhất là cái miệng đang nhai, nhưng vẫn như luôn cười.

    Nói đến Vương đại nương như nói câu chuyện thần thoại. Người ta còn có thể hiểu một cách khác là chỉ có thần thoại mới có một người đàn bà như Vương đại nương.

    Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, nói gì thì nói, Vương đại nương vẫn là Vương đại nương, người đàn bà tuyệt diệu trước mặt Thư Hương.

    Chỉ một cái ngẩng lên, ánh mắt của Thư Hương hoàn toàn bị bà thu hút.

    Hiển nhiên là bà ta cũng rất bằng lòng Thư Hương, vì khi bà ta nhìn nàng, nụ cười của bà ta càng nồng đượm.

    Bà ta nhìn không chớp vào mặt Thư Hương, giọng nói của bà ta thư thái:

    - Lại đây, lại ngồi gần bên ta đây, để cho ta xem kỹ coi. Lại đây, cô em nhỏ.

    Ánh mắt, nụ cười, giọng nói của bà ta như có một mỵ lực vô thường, bất luận đàn ông, đàn bà, con gái, bất cứ ai cũng không thể cự tuyệt.

    Thư Hương đi ngay lại ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh bà ta, thái độ cô thật ngoan ngoãn.

    Ánh mắt của Vương đại nương không rời Thư Hương, trong khi bà ta ăn nốt chén yến còn lại gần phân nửa, bà ta ăn chầm chậm, ánh mắt bà ta cũng chầm chậm lướt từ đầu đến chân của Thư Hương, dáng cách nhìn người hình như đang xen trộn với sự thưởng thức hương vị chén yến trên tay. Bà ta chép miệng:

    - Chén yến này còn đang nóng, cô em ăn một chút đi.

    Vừa nói, bà ta vừa trao cái chén yến đang ăn cho nàng.

    Thư Hương là một cô gái khó tánh, chưa bao giờ nàng ăn chung chén đũa của người khác, chớ đừng nói đến chuyện ăn đồ ăn còn lại. Trao cho nàng chén ăn thừa, dầu đó là chén ngọc, cũng là một chuyện không thể nào dung thứ được.

    Đào Liễu đang chuẩn bị.

    Nàng biết chắc có một chuyện không hay, vì nàng biết sự giận dữ theo bản tánh của cô chủ mình.

    Nhưng Đào Liễu chẳng những khỏi phải lo, chẳng những không lo mà còn kinh ngạc, vì, bằng một thái độ "thật nghe lời", Thư Hương đưa tay bưng chén yến và cúi đầu ăn một cách ngon lành.

    Thiếu chút nữa Đào Liễu đã đưa tay lên dụi mắt, nàng không tin chuyện trước mắt mình là thật.

    Vương đại nương mỉm cười, cười thân thiết:

    - Không gớm sao ?

    Thư Hương "ngoan ngoãn" lắc đầu.

    Vương đại nương nói đã dịu mà nhìn càng thêm dịu:

    - Miễn cô không gớm thì tất cả những gì của ta, cô cứ việc lấy, thức ăn, quần áo, bất cứ thứ gì của ta, cũng có thể chi cho cô.

  11. #20
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Thư Hương cúi đầu nhỏ nhẹ:

    - Đa tạ.

    Đúng là một biến cố cực kỳ quan trọng đối với Đào Liễu, bất cứ ai trước mặt vị nữ chủ của cô dám nói như thế là nhất định sẽ hưởng một trận lôi đình, cơn giận dữ sẽ "rung rinh nhà cửa". Nhưng bây giờ thì không, chẳng những không thấy một chút chi khó chịu, trái lại, Thư Hương còn tỏ ra hết sức cảm kích, cảm kích đến nổi má ửng hồng, tưởng chừng như cô ta khóc được ngay.

    Vương đại nương lại cười cười:

    - Cô em xem, luôn cả cái tên cô em, ta cũng còn chưa biết, thế mà ta đã xem cô em là bằng hữu, một bằng hữu thật thân. Thấy không.

    Thư Hương hơi ngước lên một chút:

    - Tôi tên Đào Thư Hương.

    Lần "viễn du" này, khi ra đi, cô cháu đã bảo nhau, cho dù trường hợp nào, nhất định không nói tên thật cho ai biết để tránh chuyện cha nàng có thể theo dõi bắt về.

    Nhưng không hiểu vì sao, trước mặt Vương đại nương, làm như nàng không đành lòng nói dối.

    Đào Liễu ngẫm nghĩ:

    - Không hiểu "ma lực" của Vương đại nương như thế nào mà lại cảm hóa vị nữ chủ của ta quá nhanh như thế ?

    Hay là ... hay là hai người họ "hợp nhau" ?

    Vương đại nương gật gù:

    - Đào Thư Hương ... người đã đẹp mà cái tên lại còn thơm. Cô em gái của ta vừa thơm vừa ngọt ?

    Thư Hương bẽn lẽn cúi đầu.

    Nữa, chưa bao giờ có chuyện như thế. Thư Hương chưa bao giờ bẽn lẽn. Đào Liễu cả quyết như thế.

    Thái độ đó chỉ giành cho những cô nữ tỳ được người khác chiếu cố, những cô con gái tầm thường được người mơn trớn, chớ với con gái cưng của Đào nhị gia, và nữ thiếu chủ tâm tánh ngạo mạn ấy, không có bao giờ.

    Thế nhưng bây giờ lại có.

    Đào Liễu bỗng có cảm giác Vương đại nương như một con mèo, còn vị nữ chủ của cô ta như một con chuột tí hon đang bị quay nhừ.

    Dưới con mắt của Đào Liễu, vị nữ chủ của cô ta bây giờ thật là thảm não.

    Vương đại nương hỏi:

    - Tiểu muội, năm nay được bao nhiêu tuổi ?

    Thư Hương đáp:

    - Thưa, mười tám.

    Vương đại nương cười:

    - Gái mười tám như một đóa hoa, nhưng bao nhiều hoa trên đời này cũng vẫn không bì kịp em đâu.

    Đào Liễu nóng mặt.

    Thư Hương cũng nóng mặt.

    Đào Liễu nóng mặt vì tức tối thái độ "kẻ cả" của một người xa lạ đối với chủ nhân mình, nóng mặt về sự lép vế của Thư Hương.

    Còn Thư Hương nóng mặt vì tâm trạng thẹn thùa vui thích được "người trên" khen ngợi.

    Vương đại nương vụt hỏi:

    - Tiểu muội xem ta chừng bao nhiêu tuổi ?

    Thư Hương ấp úng:

    - Tôi ... tôi nhận không ra.

    Vương đại nương nói:

    - Cứ thử đoán xem.

    Thư Hương ngẩng mặt len lén nhìn lên.

    Nếu nói hoa xuân là tươi là đẹp, thì phải nói vẻ mặt của Vương đại nương rạng rỡ hơn nhiều.

    Thư Hương nói:

    - Hai mươi ? Hăm hai ? ... Hăm ba ?

    Nàng nói mà phập phồng nhìn chừng dò thái độ, hình như sợ mình nói không trúng, đoán quá cao.

    Vương đại nương cười hăng hắc:

    - Người đã đẹp, đã thơm, mà lời nói lại càng quá ngọt ngào. Ta đã có cái tuổi hăm ba, nhưng đó là hồi hai mươi năm về trước.

    Thư Hương mở tròn đôi mắt như chưa bao giờ nghe một chuyện lạ lùng như thế:

    - Thật thế sao ? Không, khó tin quá !

    Vương đại nương cười:

    - Tại làm sao ta lại dối muội muội ? Ta dối muội muội làm chi ?

    Bà ta nhè nhẹ thở dài:

    - Năm nay ta đúng bốn mươi ba tuổi, không phải chỉ làm chị mà ta còn đáng làm mẹ của muội nữa đó. Tiểu muội có bằng lòng không ?

    Thư Hương gật đầu nhè nhẹ, nàng tỏ thái độ bằng lòng.

    Chẳng những nàng đã bằng lòng làm "tiểu muội muội" mà lại còn bằng lòng làm con nữa, tự nhiên con mà không đẻ thì là ... con nuôi.

    Đào Liễu cau mày.

    Mới hồi nãy đây, mới hồi ngoài cổng đây, chính nàng đã không bao giờ chịu làm con nuôi, cô ta đã nói thẳng vào mặt gã râu quắn như thế, vậy mà bây giờ trước mặt Vương đại nương, cô ta lại bằng lòng - bằng lòng một cách đã không có gì miễn cưỡng mà lại còn thích thú.

    Thế nhưng rồi Thư Hương lại lắc đầu !

    - Nhưng cho dầu thế nào tôi cũng không tin ... Đại nương quá bốn mươi, nhất định không ai tin như thế.

    Giọng nói của Vương đại nương như bùi ngùi:

    - Cũng có thể người khác không tin, nhưng bản thân ta thì không thể không tin. Ta có thể lừa tiểu muội muội, có thể lừa bất cứ ai, nhưng ta không thể lừa ta được.

    Thư Hương cúi đầu, hình như giọng nói ngậm ngùi của Vương đại nương làm cho nàng chợt thấy ngậm ngùi.

    Có lẽ đây là lần thứ nhất nàng cảm thấy cái bi thảm của tuổi trẻ đã đi qua và cũng có lẽ đây là lần thứ nhất nàng cảm thấy ngày tháng là quý báu, là đáng tiếc.

Trang 2 / 21 ĐầuĐầu 123412 ... Cuối Cuối

Chủ Đề Tương Tự

  1. Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 12-01-2016, 02:03 AM
  2. Đề Ấn Giang Hồ
    By giavui in forum Truyện Kiếm Hiệp
    Trả Lời: 96
    Bài Viết Cuối: 04-16-2014, 07:37 PM
  3. Tro bụi núi lửa Chile xâm lấn mặt hồ Argentina
    By duyanh in forum Tin Tức Quốc Tế
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 06-19-2011, 11:50 AM
  4. Nghiệp chướng của 1 giang hồ khét tiếng
    By duyanh in forum Sự Kiện Đời Sống
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 02-21-2011, 01:00 PM
  5. Bước Chân Giang Hồ - 30/30
    By FilmFan in forum Phim HK-TVB
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 01-12-2011, 02:58 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •