Trăng Sầu

Tác giả: Đặng Minh Mai





Trăng thấy tủi âu sầu lẻ bóng
Đêm thu buồn tiếng sóng thở than
Trăng rơi xuống biển vỡ tan
Loang loang một vệt xé ngang giữa dòng!

Biển oà khóc chạnh lòng thương xót
Ánh trăng ngà vàng vọt trong đêm
Trăng buồn vương vãi bên thềm
Trăng nằm úp mặt khóc rên thấy rầu

Trăng thuở trước vui sầu nhân thế
Trăng bây giờ ngồi kể cô đơn
Nghẹn ngào trăng dỗi trăng hờn
Sáng trong vằng vặc vô hồn nhân gian!

Bởi vòng xoáy gian nan cuộc sống
Mải mưu sinh mơ mộng sao đành?
Biết rằng gió mát trăng thanh
Biển đêm lãng mạn vắng tanh không người!

Trăng méo mó nụ cười chua chát
Trăng xin về trôi dạt chốn quê
Dẫu cho khốn khó mọi bề
Ánh trăng hằng tháng tràn trề sơn khê

Trăng được thấy đam mê đôi lứa
Trăng được nghe lời hứa tình nồng
Bao người ngóng đợi chờ mong
Đêm về trăng sáng thoả lòng khát khao

Biển khẽ gọi thôi nào trăng hỡi!
Hãy vui lên cho vợi nỗi lòng
Gật đầu đôi mắt trăng trong
Mình luôn sáng đẹp người không hững hờ?