Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Không có đau khổ nào hoàn toàn là đau khổ, cũng như không có niềm vui nào hoàn toàn là niềm vui.
Leon Tolstoi
Results 1 to 1 of 1

Chủ Đề: Chung Vần Trăng Đôi.

  1. #1
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    - Nghe nói món Thất Táng Kích của ngươi là một trong mười ba loại vũ khí mới sáng chế gần đây trên giang hồ. Nó đứng hàng thứ tám phải không? Chắc nó có chỗ diệu dụng, nên mới được người trân trọng như vậy!
    Bốn đại cao thủ kia cũng thoáng lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ gã kiếm khách hải ngoại lại biết quá rõ tình hình võ lâm Trung Nguyên.
    Thiết Ôn Hầu trầm giọng:
    - Thất Táng Kích có bốn chiêu thức, ba chỗ diệu dụng! Những chiêu thức đó, ta không thể bày tỏ cho người biết được!
    Hắn vung hai tay, hai thanh vũ khí gác lên nhau thành hình chữ thập.
    Người áo trắng điềm nhiên:
    - Chẳng cần phải tỏ bày?
    Hai ngọn kích tỏa sáng xanh dờn, xem ra có vẻ nặng lắm. Ngọn kích nơi tay hữu dài độ ba thước, ngọn kia dài độ hai thước bảy tấc thân kích sắc như lưỡi kiếm, mũi kích nhọn như mũi châm, một loại vũ khí gồm đủ hình thức “Vạn Tử Đoạt”, “Song Thiết Kích”, “Uyên Ương Kiếm”, “Hộ Thủ Câu”.
    Có lẽ bốn chiêu thức Thiết Ôn Hầu vừa nói, là do bốn hình dáng đó mà ra, mỗi hình dáng có một điển pháp riêng.
    Nhìn đôi vũ khí kỳ lạ, người áo trắng lộ niềm thích thú qua ánh mắt, như một kẻ thích rượu nhưng đã nhịn uống quá nhiều ngày, giờ đánh hơi men, bụng rạo rực lên.
    Đúng vậy, y khát võ công, như ma men khát rượu. Gặp đối thủ cao tài, như gặp loại rượu quý niềm thích thú bừng lên, vẻ uể oải biến mất.
    Thấy ánh mắt của đối phương, Thiết Ôn Hầu hơi chột dạ, nhưng hắn cố trấn định tinh thần, hét lên một tiếng:
    - Vào!
    Người áo trắng sáng ngời ánh mắt:
    - Vào!
    Rồi y trầm lặng gương mặt ngay, không muốn tỏ lộ ý niệm rõ rệt.
    Hiện tại, y là một pho tượng đá bất động chờ.
    Thiết Ôn Hầu từ từ nhích bước, đôi kích từ từ cử cao, từ từ đưa ra.
    Hắn trịnh trọng bước gót giày ép nền sảnh nghe soàn soạt. Lưng bàn tay của hắn kéo gân xanh chằng chịt.
    Đột nhiên từ bên ngoài, có tiếng gọi lên vang dội đến sảnh đường:
    - Các vị khoan động thủ!
    Tiếng cuối câu gọi vừa dứt, một bóng người chạy nhào vào trong.
    Thiết Ôn Hầu hạ thấp kích xuống lui lại bảy bước. Hắn chưa động thủ, nhưng hắn giới bị đến độ căng thẳng thần kinh mãnh liệt, lúc lùi lại tản mát công lực. Miệng thở phào mồ hôi toát ra như tắm. Tình trạng của hắn như vừa trải qua mười cuộc đấu liên tục với mười tay thượng đẳng.
    Dĩ nhiên hắn phờ phạc mệt lả thấy rõ.
    Trích Tinh Thủ Bành Thanh và ba người kia qua phút hãi hùng chợt nhận ra người vừa đến, bất giác thở phào.
    Bành Thanh kêu lên:
    - Bán hiệp huynh! Thì ra Bán hiệp huynh cũng đến được kịp lúc!
    Người đó đúng là Vương Bán Hiệp, y phục của lão ướt sũng mồ hôi.
    Vào đến nơi, việc đầu tiên là tựa mình vào tường, đứng thở dốc lâu lắm hơi thở mới điều hòa, và đến lúc đó mới nói chuyện được.
    Từ chỗ bỏ xe đến Lạc Dương con đường hai trăm dặm chỉ trong hai khắc thời gian lão có mặt tại Liên Vân Trang! Thiết tưởng trên thế gian này, luyện khinh công đến mức độ đó chỉ có lão mà thôi! Cho nên Mã Lương, gã phu xe đệ tử Cái Bang mới cho rằng lão chạy nhanh hơn ngựa quý!
    Dĩ nhiên, vượt qua đoạn đường đó, lão phải hao phí bao nhiêu dưỡng khí, lão phải đứng thở dốc, nếu là tay nào khác, hắn phải mệt nhoài rồi!
    Người áo trắng nhìn thoáng qua Vương Bán Hiệp, lạnh lùng buông:
    - Thuật khinh công khá đấy!
    Vương Bán Hiệp vừa thở vừa thốt:
    - Cũng maỵ..
    Chợt nhớ là người áo trắng khen tặng, lão tiếp:
    - Không đáng chi! Không đáng!
    Lão đưa mắt nhìn qua nền sảnh chừng như thấy dấu máu, chừng như thấy mất người, lão kêu lên:
    - Kiều Phi? Từ Văn Trí? Mấy người đó...
    Bành Thanh thở dài:
    - Xong rồi! Họ đã được đưa sang thế giới mới!
    Vương Bán Hiệp ngồi ngay xuống nền, bọn Bành Thanh cũng ngồi xuống theo, lão trầm ngâm lâu lắm, chẳng còn biết nói năng gì nữa.
    Lão chậm trễ một chút, bốn mạng người đã xong!
    Người áo trắng lạnh lùng buông:
    - Nào xuất thủ!
    Thiết Ôn Hầu cao giọng hét:
    - Vương đại ca đến đây chẳng phải để so tài với ngươi!
    Người áo trắng bĩu môi:
    - Không so tài thì đến chốn này làm gì?
    Vương Bán Hiệp đột nhiên đứng lên, dõng dạc nói:
    - Tại hạ đến đây là làm cái việc thay mặt vị đệ Nhất Kiếm Khách, tại hạ mang chiến thơ, ước hẹn với các ha.....
    Người áo trắng cười mỉa:
    - Đệ Nhất Kiếm Khách? Dù có là chiến thơ, hãy đợi ta xong việc nơi đây rồi hãy nói chuyện sau! Nhưng đã chắc gì Đệ Nhất Kiếm Khách?
    Vương Bán Hiệp thốt nhanh:
    - Nếu các hạ thấy chiến thơ rồi, chắc chắn các hạ sẽ không còn thích giao thủ với ai khác. Các hạ sẽ nhận thấy người gửi chiến thơ là tay vô song!
    Người áo trắng chớp mắt:
    - Chiến thơ đâu?
    Vương Bán Hiệp đáp:
    - Đợi một chút sẽ có chiến thơ!
    Người áo trắng nhún vai:
    - Đợi bao lâu?
    Vương Bán Hiệp nhìn ra ngoài cửa sảnh:
    - Không lâu hơn hai khắc!
    Người áo trắng suy nghĩ một chút:
    - Cũng được! Ta đợi!
    Rồi y ngồi xuống nền sảnh, ngồi tự nhiên, như có thể ngồi bất cứ nơi nào, dơ sạch, sang hèn...
    oo Cỗ xe lao tới vun vút. Hồ Bất Sầu và Mã Lương nhìn cỗ xe, bụng mừng. Hồ Bất Sầu đưa tay áo lau mồ hôi trán thốt:
    - Xe chạy nhanh đấy chứ!
    Mã Lương thở dài:
    - Tại hạ từ ba tuổi đã biết cưỡi ngựa, bảy tuổi bắt đầu nuôi ngựa, ngày ngày sống với ngựa, suốt hai ba mươi năm rồi! Bình sinh chưa thấy ngựa nào chạy nhanh bằng ngựa của cỗ xe đó!
    Cỗ xe sắp đến nơi.
    Hồ Bất Sầu nhảy ra giữa đường. Đứng chặn lối quát to:
    - Hãy dừng xe lại!
    Xe chạy nhanh như vậy, muốn dừng lại, ít nhất cũng phải gò ngựa chậm, xe lăn bánh vài mươi trượng mới dừng được.
    Nhưng không, tiếng quát của y vừa buông dứt, xe dừng liền, không dao động. Phu xe đội nón phủ xuống tận mang tai, còn hai con ngựa không lộ vẻ mệt nhọc chút nào.
    Mã Lương thích ngựa, nên đến xem cho biết ngựa gì quý thế, hắn đưa tay vuốt vuốt trên mình ngựa, trong khi đó, Hồ Bất Sầu vòng tay hướng về gã phu xe.
    - Tại hạ có việc khẩn cấp, định mượn tạm xe này...
    Phu xe bật cười khanh khách, hỏi:
    - Ngươi có điên không?
    Giọng nói của hắn khó nghe quá, chừng như Hồ Bất Sầu nhận ra giọng nói đó, y trợn mắt nhìn, chưa kịp nói gì, Mã Lương kêu lên:
    - Hãn Huyết Mã!
    Bàn tay của hắn ướt mồ hôi máu, đỏ ngời.
    Hồ Bất Sầu không còn nghi ngờ gì nữa.
    - Bằng hữu là...
    Người trên bật cười khanh khách:
    - Người ta bảo, cất công tìm khắp sông hồ, trở về ngõ hẻm bất ngờ gặp nhau. Hay quá! Hay quá! Có phải thế không?
    Hồ Bất Sầu kêu lên:
    - Thiên Kim Cầu!
    Đúng vậy, người đó chính là Thiên Kim Cầu Cam Tôn, đã len lén bỏ đi trong khi Kiềm Lậu bị Tử Y Hầu dùng kiếm điểm huyệt.
    Y bật cười ha ha:
    - Các hạ Ở đây, chắc Kiềm huynh cũng chẳng ở xa lắm?
    Hồ Bất Sầu cùng Mã Lương nhìn ra, thầm ra hiệu với nhau, đoạn gằn giọng:
    - Các hạ theo dõi người mặt ngựa? Nếu vậy càng hay!
    Đột nhiên, y tung ra một chưởng.
    Cam Tôn dù là ngu xuẩn, dù mập mạp nặng nề, song cũng linh hoạt vô cùng. Hắn né mình, nhường cho chưởng của Hồ Bất Sầu lướt qua, dễ dàng như bỡn.
    Mã Lương lãnh việc hạ tên tùy hành của Cam Tôn, việc đó chẳng khó khăn gì.
    Rồi Hồ Bất Sầu và Cam Tôn khai diễn trường ác chiến.
    Võ công của Cam Tôn thực ra chẳng cao cường gì cho lắm, nhưng Hồ Bất Sầu đánh mãi mà chẳng hạ được hắn. Bởi hắn có lối né tránh kỳ dị. Hắn chỉ né tránh thôi, không thủ mà cũng không công, vậy mà Hồ Bất Sầu vẫn chẳng làm gì hắn nổi.
    Mã Lương chưa vào tiếp trợ, thầm nghĩ:
    - Thanh Bình Kiếm Khách oai danh hiển hách như vậy, sao môn đệ tầm thường quá, mà y gặp tên bất tài này, nếu đối phương là ai khác thì y đã đo đất lâu rồi.
    Bỗng Hồ Bất Sầu kêu lên:
    - A! Vương đại hiệp trở lại!
    Cam Tôn giật mình hỏi gấp:
    - Ở đâu? ở đâu?
    Hắn vừa buông dứt tiếng cuối, Hớ Bất Sầu tống một chưởng vào ngực hắn, đồng thời y cũng tung luôn một ngọn cước, dĩ nhiên hắn lộn nhào mấy vòng.
    Nhưng, Hồ Bất Sầu cảm thấy chỗ tay chạm và chân chạm mềm nhũn, như chạm vào bông, cái cảm giác đó chứng tỏ hai đòn đánh ra chẳng gây thương tích gì cho đối phương cả.
    Y kinh hoảng kinh, chưa biết làm gì kế tiếp, Cam Tôn đã vụt đứng lên không quay nhìn lại chạy đi như baỵ..
    Mã Lương giận vì Hồ Bất Sầu đánh trúng mà Cam Tôn lại chẳng sao cả, lại nực cười cho thái độ kỳ quái của hắn.
    Hồ Bất Sầu cũng cười, thốt:
    - Luận về võ công, hắn hơn ta thật đấy nhưng hắn nhát gan quá, hắn sợ chết nên không dám thi thố gì. Do đó, ta vờ chống đỡ không nổi, để cho hắn đắc ý, lộ sơ hở, rồi bất thình lình ta tấn công mạnh, đánh trúng hắn là hắn chạy liền!
    Mã Lương có phần nào thẹn thầm đã ước độ sai công lực của Hồ Bất Sầu, tưởng đâu y chẳng có thực tài gì cả.
    Hắn nghĩ:
    - Xem ra, họ Hồ tuy có phần nào hồ đồ lỗ mãng, song tâm cơ cũng linh mẫn lắm. Đúng lúc khẩn cấp như vậy vẫn giữ được bình tĩnh, ta còn kém xa.
    Hắn sanh lòng kính phục Hồ Bất Sầu hơn trước nhiều.
    Hồ Bất Sầu cười liếp nói:
    - Vô luận làm sao, chúng ta cũng cảm kích hắn. Hắn bỗng dưng mang ngựa đến hiến chúng ta mà lại ngựa quý. Chúng ta mau mau mang tên mặt ngựa sang xe rồi đến Lạc Dương gấp, e Vương Bán Hiệp nóng lòng chờ đó!
    Nhưng cả hai hết sức kinh hoàng, lúc vào xe xem lại thì tên mặt ngựa đã mất dạng.
    Vầng thái dương từ từ lên cao, tại Liên Vân Trang như chìm trong tư tịch, im vắng như cảnh tha ma.
    Thu đã vào sâu trong mùa, dương quang không thiêu nóng như trời hạ, không khí mát dịu nhưng bọn đại hán dàn thành những toán trực bên ngoài xuất hạn dầm dề!
    Vương Bán Hiệp, Thiết Ôn Hầu cùng bọn Bình Thanh tất cả sáu người cùng mở tròn mười hai con mắt nhìn lom lom ra phía cửa. Gương mặt người nào cũng đượm vẻ lo âu:
    Người áo trắng ngồi riêng một chỗ, yên lặng như pho tượng. Ánh nắng ban mai chiếu trên lượt áo trắng của y, phản ánh một màu vàng vàng, vì màu áo đã bạc, ngã sang màu đất.
    Ánh nắng lung linh, tạo cho y cái vẻ thần bí với gương mặt không cảm tình, trông y như một người chẳng còn thuộc thế gian trần tục này nữa.
    Vương Bán Hiệp chốc chốc lại lẩm bẩm:
    - Cái bọn đáng chết đó, mãi đến bây giờ chưa thấy tới đây!....
    Đột nhiên, người áo trắng đứng thẳng lên, từ từ thốt:
    - Hai khắc thời gian đã qua rồi!
    Vương Bán Hiệp cười khổ:
    - Đã qua rồi sao?
    Người áo trắng hôi cộc lốc - Chiến thơ của Đệ Nhất Kiếm Khách đâu?
    Vương Bán Hiệp miễn cưỡng:
    - Các hạ đợi một khắc nữa...
    Người áo trắng cười lạnh:
    - Ta đã nói, đợi hai khắc đã qua rồi, hai khắc uổng phí. Phàm là con nhà võ, có thể uổng phí thời gian quý báu được chăng?
    Vương Bán Hiệp bất bình:
    - Các hạ chỉ biết tỷ võ, luyện võ, nuôi dưỡng tinh thần thượng võ, ngoài ra chẳng nghĩ đến việc gì khác à?
    Bành Thanh tiếp nối:
    - Ngươi phải biết ngoài học võ ra, trên thế gian này còn biết bao nhiêu điều tốt đẹp? Như hoa thơm, như cây quý, như rượu ngon, như nữ sắc, chẳng lẽ người khinh thường tất cả?
    Người áo trắng điềm nhiên:
    - Cái sanh mạng của ta đã hiến cho võ học rồi, ta chẳng màng đến những gì khác ngoài võ học!
    Lời nói rõ ràng như chém đinh, chặt sắt, cương quyết lạ.
    Vương Bán Hiệp thở dài:
    - Như vậy là võ sĩ, cũng như những thư sinh văn sĩ. Si như thế cũng đáng kính!
    Người áo trắng không buồn kéo dài câu chuyện ngoài đề, xoay xoay thanh kiếm, buông gọn:
    - Vào đi thôi?
    Thiết ôn Hầu vụt đứng lên, trầm giọng:
    - Đã vậy ta xin...
    Bỗng bên ngoài trang có tiếng huyên náo, mọi người kêu lên:
    - Đến! Đến rồi! Có người đến!....
    Trong tiếng huyên náo có tiếng chân ngựa.
    Hai con ngựa chạy như bay, trên lưng mỗi con có một người thoáng mắt đã đến tận sảnh đường.
    Vương Bán Hiệp mừng rỡ, kêu to:
    - Bất Sầu! Bất Sầu! Ngươi đến rất đúng...
    Nhưng lão vụt biến sắc, hấp tấp hỏi:
    - Còn Kiềm...Kiềm Lậu?...
    Hồ Bất Sầu vừa thở dốc, vừa cúi đầu đáp:
    - Mất..mất tích...
    Vương Bán Hiệp vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, hét to:
    - Hắn đã bị điểm huyệt, làm sao trốn đi được?
    Hồ Bất Sầu cúi mặt thấp hơn, tóm lược sự tình.
    Vương Bán Hiệp dậm chân thình thịch, khí giận bốc bừng bừng, gào to lên:
    - Thế này thì làm sao? Làm sao? Bao nhiêu cao thủ võ lâm mất mạng rồi, bao nhiêu sẽ mất mạng trong tương lai? Và hiện tại những người tại đây...Làm sao? Làm sao?...
    Hồ Bất Sầu còn dám nói gì?
    Vương Bán Hiệp khóc ngay, lệ đổ ròng ròng, giọt lệ giàn giụa trông thảm đạm hết sức.
    Rồi lão than:
    - Ai mang hắn đi? Ai chứ? Ai nỡ gieo cái thảm cho ta thế? Tàn độc quá!
    Bọn Thiết Ôn Hầu quyết tâm hy sinh vì tinh thần. thượng võ, song vẫn hy vọng bằng vào chiến thơ như Vương Bán Hiệp đã nói đình hoãn cuộc đấu lại, được thời gian nào, hay thời gian ấy. Họ biết chắc, qua cuộc đấu với người áo trắng, họ khó sống còn, thì tạm hoãn đấu lại còn sống tạm, cho nên nghe sự tình Hồ Bất Sầu vừa kể, tất cả đều thất vọng.
    Hồ Bất Sầu lẩm nhẩm:
    - Theo vãn bối nghĩ, thì cái người cướp mất Kiềm Lậu, không bao lâu nữa, sẽ có mặt đây?
    Vương Bán Hiệp “Hừ” lên một tiếng:
    - Làm gì có việc đó? Kẻ ấy đến đây để nạp mạng à? Chẳng lẽ chán đời mức độ đó?
    Hồ Bất Sầu trầm giọng:
    - Người đó không có ý cứu Kiềm Lậu đâu, mà cướp hắn cũng chẳng dùng vào việc gì, trừ ra mượn hắn làm con tin mượn hắn để uy hiếp chúng ta. Mà muốn uy hiếp chúng ta, thì phải đúng lúc, nếu không đúng lúc thì cái mạng của Kiềm Lậu không còn giá trị gì. Đúng lúc, chính là lúc này, chậm trễ là vô ích!
    Không ai ngờ một người có tướng mạo thô lậu như vậy lại có tư tưởng khá cao, niềm hy vọng chớm sống dậy nơi lòng họ.
    Vương Bán Hiệp gật đầu:
    - Cũng có lý! Cũng...
    Bỗng mọi người hoa mắt cả lên. Từ trên không một bóng người lao vút xuống bên thềm sảnh, vọt luôn vào trong, người đó mặc áo gai, mặt lạnh như gỗ.
    Gương mặt gỗ là gương mặt của Mộc Lang Quân. Người đó chính là lão.
    Không cần suy nghĩ, Hồ Bất Sầu biết ngay chính lão đã cướp Kiềm Lậu, y quay qua Vương Bán Hiệp, thấp giọng thốt:
    - Rất có thể vãn bối đoán trúng!
    Tại sảnh đường, những người chưa từng gặp lão, cũng đoán ra lão là người trong Thanh Mộc Cung.
    Vương Bán Hiệp bước tới, cao giọng hỏi:
    - Kiềm Lậu đâu?
    Mộc Lang Quân cười âm thầm:
    - Các hạ khá thông minh dấy! Tên mặt ngựa hiện tại ở trong tay tại hạ. Nhưng các vị muốn gặp hắn, thiết tưởng đâu phải dễ dàng thế được!
    Vương Bán Hiệp trầm giọng:
    - Ngươi cứ nói điều kiện!
    Last edited by Lạc Việt; 03-19-2011 at 03:25 AM.

Chủ Đề Tương Tự

  1. Chỉ còn vần thơ - Phi Nhung
    By giavui in forum Nhạc Việt Nam
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 01-05-2016, 04:50 PM
  2. Hãi hùng cảnh mây đen vần vũ trên bầu trời Hà Nội
    By giavui in forum Chuyện Lạ Đó Đây
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 06-07-2011, 03:56 AM
  3. 1 HS Việt Về Thủ Đô Thi Giải Đánh Vần
    By giavui in forum Sinh Hoạt Hải Ngoại
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 05-31-2011, 06:32 PM
  4. 'Trục tam giác' Trung-Nhật-Hàn xoay vần thế giới?
    By duyanh in forum Tin Tức Quốc Tế
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 05-25-2011, 11:54 AM
  5. Chung Vầng Trăng Đợi
    By Lạc Việt in forum Tân Cổ Giao Duyên
    Trả Lời: 1
    Bài Viết Cuối: 02-25-2011, 06:54 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •