Không biết trong xe có gì và hư thực ra sao, một gã môn nhân bèn gõ chuông báo động. Cả nhà xách vũ khí ùa ra sân trước!
Lộ Vi Nhân và Mễ Bất Thông đã hoàn toàn kiệt lực, đặt hòm xuống trước sân gạch xong là ngã lăn ra ngay. Một gã môn nhân đã nhanh chân chạy vào cửa sảnh báo tin nên mặt lão Hầu Gia và mọi người tái mét. Hà Hồng Hương và Lạc Bình thét lên, ngất xỉu ngay. Họ đã mỏi mòn chờ đợi, lo lắng nên giờ đây không còn đủ sức để chịu đựng hung tin nữa!
Tiểu Thuần lặng lẽ quỳ xuống cạnh hòm gỗ. Khi Mộ Dung Cẩn, Bạch Nguyên Giáp, Chu Minh bước đến, nàng sụp lạy:
- Tiện nữ Tiểu Thuần bái kiến Lão Hầu Gia và các trưởng bối!
Mộ Dung Cẩn thẩn thờ nhìn chiếc hòm gỗ mộc mạc, đau xót vô vàn. Ông ngửa cổ than trời:
- Lão phu suốt đời hành thiện sao hoàng thiên nỡ đối xử thế này? Thanh nhi tuổi chưa đến hai mươi mà đã chết thảm, không có được một chiếc quan tài cho đúng lẽ!
Tiểu Thuần vội nói:
- Bẩm Lão Hầu Gia, Hãn Thanh vẫn còn sống!
Câu nói của nàng khiến mọi người vui mừng khôn xiết, nhưng lại giật mình khi thấy Tiểu Thuần gục ngã.
Mộ Dung Cẩn kinh hãi hỏi:
- Nàng ta sao vậy?
Tứ Vệ Mễ Bất Thông vẫn nằm sóng soài, cố gượng trả lời:
- Suốt tháng nay, Trịnh phu nhân không hề ngủ!
Thiết Địch Thần Y ngồi xuống thăm mạch, gật gù:
- Đúng vậy! Nàng chỉ thiếu ngủ mà thôi! Mau cho tỳ nữ khiêng vào phòng!
Hai ả tỳ nữ vội đỡ Tiểu Thuần, dìu vào phòng Hãn Thanh. Viên Nguyệt Hằng Nga và Ngũ Đài Ma Cơ cũng đã hồi tỉnh, nghe nói trượng phu còn sống, vội chạy đến, ôm hòm khóc nức nở.
Tam Vệ bực dọc nói:
- Khóc lóc chỉ tổ phí thời gian. Sao không gọi lão Bạch Thần Y đến đây?
Bạch Nguyên Giáp biết ngay bệnh tình của Hãn Thanh rất nguy kịch, nếu không đã có thể chở bằng xe thay vì phải vác.
Ôn gạt hai nữ nhân ra mở nắp hòm thăm mạch. Sắc mặt Bạch Thần Y tái mét như tàu lá, gọi Nhất Bất Thông phụ một tay, đưa ngay hòm gỗ vào trong!
Một gã môn nhân nói nhỏ với Mộ Dung Cẩn:
- Bẩm lão Hầu Gia! Trong xe còn có hai hán tử nữa đang ngủ li bì!
Mộ Dung Cẩn biết ngay là bốn gã này đã thay phiên vác cháu mình vượt quãng đường gần hai ngàn dặm từ Phong Độ về Lạc Dương ! Ông cảm kích nói:
- Bọn ngươi mau dìu họ vào hậu viện nghỉ ngơi và đối xử như thượng khách!
Năm ngày sau, nhờ tài y thuật tuyệt thế, Bạch Nguyên Giáp đã vãn hồi được mạng sống của Hãn Thanh. Vừa mở mắt ra, chàng đã hỏi ngay:
- Tiểu Thuần ở đâu?
Mộ Dung Cẩn cười mà mắt nhòa lệ:
- Thanh nhi yên tâm! Cháu dâu trưởng của nhà Mộ Dung đang có mặt trong Hầu Phủ!
Ông lui ra cho ba nữ nhân đến bên giường. Hai nàng kia nhường Tiểu Thuần đi trước. Hãn Thanh gượng nói:
- Các nàng cùng đến đây, ta có lời muốn nói!
Ba giai nhân sa lệ quì xuống cạnh giường. Hãn Thanh vuốt tóc họ rồi mỉm cười:
- Ta may mắn có được đến bốn vị phu nhân xinh đẹp, chẳng dại gì mà chết sớm. Nhưng nếu chẳng may không qua khỏi các nàng hãy vì ta mà đi Bắc Kinh giết cho bằng được lão gian thần Hải Trường Công Chu Kích để trừ họa cho xã tắc. Năm xưa, ta đã từng ghé qua Quả Phụ Thôn, nên rất hiểu tình cảnh thê lương của những người đàn bà góa bụa. Vì vậy, nếu muốn ta yên tâm nhắm mắt, các nàng hãy lấy chồng cho khỏi uổng phí kiếp hồng nhan!
Ba nàng bật khóc, không nói nên lời. Thiết Địch Thần Y gượng cười:
- Thanh nhi chớ nên bi quan, lão phu không cứu được ngươi thì cũng chẳng sống làm gì? Không lẽ cái danh Thần Y này chỉ là giả sao?
Hãn Thanh ngượng ngùng đáp:
- Tiểu điệt không có ý xem thường y thuật của lão bá, chỉ vì phòng xa nên mới dặn dò trước thế thôi!
Lão Hầu Gia rất tin tưởng tài nghệ của họ Bạch nên chỉ quan tâm đến Hải Trường Công. Ông cau mày hỏi:
- Tại sao Thanh nhi lại muốn giết Tổng Đốc Sơn Đông Chu Kích?
Tiểu Thuần đỡ lời:
- Bẩm Gia Gia! Tôn tức có nghe U Linh Tứ Vệ kể qua việc này! Nghe nói hoàng thân Chu Kích đã lấy đưọc bản địa đồ Kim Ngọc Bồng Lai Đảo. Tháng mười một này lão ta sẽ dương bườm ra Đông Hải, nếu thành công tất sẽ có điều kiện tạo phản!
Họ Mộ Dung tuy không làm quan nhưng một lòng trung nghĩa với triều đình, xã tắc. Lão Hầu Gia nghe xong biến sắc, trợn mắt nói:
- Giỏi cho Chu Kích! Lão phu sẽ thượng kinh ngay để tấu lên thánh thượng trị tội kẻ phản thần!
Nhất Bất Thông cười mát:
- Chu Kích là hoàng thân quốc thích, được hoàng thượng sủng ái, giao cho nắm binh quyền đất Sơn Đông. Nếu không có chứng cứ cụ thể, lão Hầu Gia có đi cũng chỉ hoài công và mang họa vào thân thôi!
Mộ Dung Cẩn buồn rầu vì biết Chu Minh nói rất chí lý.
Hãn Thanh bỗng nói:
- Bạch lão bá! Phải mất bao nhiêu ngày tiểu điệt mới hồi phục hoàn toàn?
Thiết Địch Thần Y nghiêm giọng:
- Chỉ bảy ngày là ngươi có thể sinh hoạt bình thường, nhưng việc khôi phục võ công thì cần có kỳ trân hãn thế như Thiên Niên Hà Thủ Ô, Thiên Niên Tuyết Sâm.... mới được!
Hãn Thanh mỉm cười:
- Sao lão bá không cho người đi U Linh Cốc xin một miếng Bạch Hỏa Quả? Chẳng lẽ Tề nhạc phụ lại tiếc với con rể?
Thần Y thở dài:
- Nửa tháng trước, Lục Phán Quan có ghé Hầu Phủ, báo rằng Tề Tổng Giám đã đến ém Dương Linh Cảnh nhưng không sao qua được cửa ải cuối cùng. Họ vẫn bám trụ nơi ấy, cố tìm cách vào chẳng được. Dẫu họ lấy được Linh Quả thì cũng không thể cho ngươi vì ngươi cẩn cả trái chứ không phải một phần!
Tiểu Thuần hiếu kỳ hỏi:
- Bạch lão bá! Chẳng hay cửa ải ấy có gì lạ?
Năm năm trước, lão phu đã tìm ra ém Dương Linh Cảnh, nhờ có họa đồ nên qua được Thạch trận phía trước. Nhưng khi vào đến đoạn đường hẹp ở cửa thạch động thì bị những luồng gió mạnh như vũ bão đẩy bật ra. Thấp thoáng bên trong là những bóng ma trắng toát qua lại, thay phiên giáng chưởng. Thân pháp họ nhanh đến mức không tưởng nên chẳng thể là người được!
Đêm ấy, Tiểu Thuần nói với Hãn Thanh:
- Thiếp sẽ đi Hồ Sơn hái Bạch Hỏa Quả cho tướng công dùng!
Chàng cười đáp:
- Ta đã tặng Linh Quả cho U Linh Cốc. Nay nàng đi đến đấy tất sẽ xảy ra tương tranh. Bằng như nàng hái được cũng sẽ khiến ta trở thành bất nghĩa. Dù ta mất hết võ công cũng vui vẻ sống với các nàng. Đâu cần phải gây khó xử cho Tề Đạm Vân như vậy? Hay là nàng không thích có một trượng phu bạc nhược như ta?
Ba nàng hết lời phân minh, không nhắc gì đến Bạch Hỏa Quả nữa.
Nhưng bốn ngày sau, bệnh tình Hãn Thanh trở nặng, mê man bất tỉnh như lúc đầu. Bạch Thần Y rầu rĩ nói:
- Giờ đây chỉ có Bạch Hỏa Quả mới cứu được Hãn Thanh mà thôi!
Lão Hầu Gia buồn bã bảo:
- Sinh tử hữu bệnh, hà tất phải cố làm điều bất tín để níu kéo cuộc sống.
Chẳng lẽ lại đánh nhau với thông gia mà dành lấy Linh Quả?
Dù nói vậy nhưng lòng già như đứt từng đoạn một, ông bỏ vào trai đường tọa thiền, không dám ở lại nhìn cháu yêu chết dần.
Tuy nhiên, đám nữ nhân không dễ dàng chịu thua số phận. Họ chẳng cần để ý đến điều tín nghĩa, chỉ cần cứu cho được trượng phu.
Ba nàng bàn bạc đến tận nửa đêm, và sáng hôm sau, Hầu Phủ náo loạn vì sự biến mất của Tiểu Hầu Gia và các phu nhân. Cả Thiết Địch Thần Y và U Linh Tứ Vệ cũng vậy!
Chu Minh cười khà khà, nói với Lão Hầu Gia:
- Khổng Tử từng nói rằng:
Đàn bà và kẻ tiểu nhân là khó lường nhất!
Không chừng ba con nha đầu kia sẽ cứu được Thanh nhi đấy!
Mộ Dung Cẩn mỉm cười:
- Thực ra lão phu cũng đã tiên đoán việc này! Hơn nữa, phương trượng Thiếu Lâm Tự, Thiện Hội Thiền Sư đã từng xem tướng Hãn Thanh ngay lần đầu gặp gỡ. Ông ta bảo rằng số Thanh nhi rất thọ. Chính vì vậy lão phu mới dám để y một mình đi Tứ Xuyên.
Chu Minh dơ ngón tay cái lên tán dương:
- Đúng là gừng càng già càng cay! Tiểu điệt xin bái phục!
Mộ Dung Cẩn ngượng ngùng:
- Lão phu chỉ có một mình Thanh nhi là ruột thịt, nên đành phải quyền biến, dùng kế khích tướng để tránh tiếng xấu thế thôi!
Lần này sinh cơ của Hãn Thanh không đến nỗi mong manh như lần trước, lại có Thiết Địch Thần Y chăm sóc, nên chàng được chuyển đi bằng xe ngựa.
Đây là cỗ xe đặc biệt, dành riêng cho Lão Hầu Gia nên rất rộng và êm ái.
Ba nữ nhân ở cả trong thùng xe với Hãn Thanh, còn Bạch Thần Y và U Linh Tứ Vệ thay nhau làm xà ích!
Bạch Nguyên Giáp không có con nên vẩn âm thầm xem Hãn Thanh là nam tử của mình. Vả lại, chàng cũng là ân nhân của ông. Do vậy, khi nghe ba nàng trình bày kế hoạch, ông nhận lời ngay!
Tuy Hãn Thanh đang lâm trọng bệnh, nhưng cuộc hành trình khiến ba nữ nhân thư thái hơn ở lại nhìn trượng phu đi vào cõi chết.
Ghế trong thùng xe đã được gỡ bỏ, để họ có thể nằm song song với nhau.
Tình cảm giữa ba nữ nhân chung thuyền ngày càng thắm thiết.
Tiểu Thuần tuy ít nói, ánh mắt khoan dung nhưng lại được hai nàng kia tôn kính và yêu mến. Dẫu sao, Tiểu Thuần cũng là chính thất của Hãn Thanh.
Mối tình giữa nàng và Hãn Thanh sâu nặng và đẹp lạ lùng!
Theo sau họ là cỗ xe mui kín thứ hai, dành làm chỗ nghỉ ngơi, tá túc cho đám nam nhân. Sau lần đưa Hãn Thanh vượt hơn ngàn dặm bằng đôi chân, Tứ Vệ được cả Hầu Phủ quí mến và coi trọng!
Lão Hầu Gia đã thưởng riêng cho mỗi gã hai ngàn lượng bạc, khiến họ vô cùng khoan khoái. Giờ lại được tháp tùng trong chuyến này. Tứ Vệ tự nhủ sẽ phát tài to nếu Hãn Thanh bình phục trở về!
Nhân lúc phiên Bạch Thần Y làm xà ích xe trước, bốn gã Quỷ Tốt bàn bạc sôi nổi. Tam Vệ hớn hở nói:
- Nếu Thiếu Tổng Giám tai qua nạn khỏi, tiểu đệ sẽ xin Lão Hầu Gia gã bọn nữ tỳ trong phủ cho anh em ta!
Tứ Vệ cười hì hì hỏi lại:
- Đấy quả là ý hay. Nhưng Tam ca định lấy một hay hai vợ?
Tam Vệ Lộ Vi Nhân là gã ngốc nhất bọn, không hiểu ý mai mỉa nên đắc ý đáp:
- Tứ Vệ nói phải! Trai anh hùng năm thê bảy thiếp, công tử cũng có đến bốn vợ, vậy chúng ta cũng nên cưới hai ba nàng một lúc cho đáng mặt trượng phu!
Ba gã kia phá lên cười:
- Một ả còn đối phó không xong, ba vợ chắc ngươi bị họ xé ra thành từng mảnh mất!
Nhất Vệ là người cẩn trọng suy nghĩ sâu xa, gã nghiêm sắc mặt bảo:
- Các ngươi không nghĩ đến lúc đối mặt với Tổng Giám và Nhị Phán Quan sao?
Quách Phủ cười nhạt:
- Theo ý đệ, chúng ta cứ nhờ tam vị phu nhân cáo giác việc này với Tề tiểu thư, để nàng âm thầm cảnh báo Tổng Giám. Khi cần đối chất thì chúng ta mới xuất hiện.
Nhị Vệ thông minh hơn cả nên ý gã được tán thành!
Đúng ngày hai mươi hai tháng chín, bọn Tiểu Thuần vượt Hoàng Hà, rời đất Sơn Tây đi sang Thiểm Tây. Nhánh phải sông Hoàng Chính là ranh giới giữa hai địa phương này.
Nhưng cả hai bên bờ sông cùng là đất Hoàng Thổ nên chẳng khác gì nhau. Cảnh vật mùa thu đã tiêu điều, lại bị phủ lớp bụi đất vàng dơ bẩn, càng thêm xơ xác.
Mặt đất bị nước mưa chia cắt, sông ngòi đào xới, tạo thành những bậc thềm có độ cao khác nhau Từ vài trượng đến vài chục trượng, làng mạc, đường sá, ruộng đồng hầu hết đều được phân bố trên các thềm ấy.
Và kỳ lạ hơn nữa, ở vùng cao nguyên Hoàng Thổ này, muốn tìm mái nhà cũng khó, vì bách tính thường khoét sâu các sườn thung lũng mà làm nơi cư trú.
Nhờ những cơn mưa cuối thu nên đất không đến nỗi quá khô mà tan thành bụi, theo gió vỗ vào khách lữ hành. Nếu là mùa hạ thì ba nữ nhân sẽ được nếm mùi những cơn bão đầy cát bụi.
Trưa hôm sau, trước mặt đoàn lữ hành hiện ra một đoạn trường thành sụp lở. Đây là Trường Thành của nước Tần thời xưa, kéo dài gần hai ngàn dặm từ Lâm Thao Phía Nam sông Vị Đến phía Bắc tỉnh Sơn Tây. Đến thời nhà Minh thì lãnh thỗ Trung Quốc đã bao gồm cả đất Hà Tây nên đoạn Trường Thành này không cón tác dụng nữa, dần dần bị hủy hoại.
Đêm ấy, bôn Tiểu Thuần nghỉ lại trong một hẻm vực chờ sáng lên đường.
Và chiều hai mươi bốn, họ đến Du Lâm, vào khách điếm nghỉ ngơi.
Từ trên lan can lầu, Bạch Thần Y chỉ cho mọi người thấy rặng núi Hồ Sơn ở phía Tây Nam. Còn hướng Tây chính là Vạn Lý Trường Thành sửng sững. Cách Du Lâm chừng ba chục dặm. Bên kia Trường Thành là đất Nội Mông!
Gió thu se sắt, trăm hoa tàn úa, nhưng dưới khu vườn quanh lữ điếm, người bụi cúc vàng, trắng vẫn còn khoe sắc, cho đến tận đầu Đông!
Giờ đã sắp cuối thu, bảo sao Tiểu Thuần không buồn khi ngắm nhìn kiếp sống sắp tàn của loài hoa? Nàng là người kín đáo, trầm lặng, tâm hồnnhạy cảm nên vì hoa mà nhớ đến người! Hãn Thanh nào khác gì những bông cúc buổi tàn thu?
Bỗng Ngũ Đài Ma Cơ Lạc Bình thở dài não nuột:
- Trịng đại thư! Mùa thu ở vùng Tây Bắc quả là lạnh lẽo và thê lương, tiểu muội nhìn hoa mà chẳng thấy vui.
Tiểu Thuần mỉm cười, buồn bã quàng tay siết chặt vai nàng.
Ba người trở vào trong chăm sóc Hãn Thanh. Nhìn gương mặt xanh xao và lồng ngực nhấp nhô vì hơi thở đứt đoạn, Hà Hồng Hương sa lệ lẩm bẩm:
- Tướng công tưởng rằng thiếp có thể tái giá được sao? Thiếp cũng như hoa cúc, chỉ nở với mùa thu mà thôi!
Theo đúng kế hoạch đã định, cuối canh tư đoàn người đã lên đường. Họ gởi hai cỗ xe lại khách điếm và Hãn Thanh được Tiểu Thuần bồng trên tay.
Bạch Thần Y đã từng ở Hồ Sơn một tháng nên rất thông thạo địa hình, địa vật, ông đưa đoàn người vượt qua thạch trận, vào một động đá tren sườn núi, cách cửa ém Dương Linh Cảnh chừng vài chục trượng. Từ vị trí này, họ có thể nhìn thấy năm chiếc lều vải lớn của phe U Linh Cốc.
Đối diện với các lều vải là vách đá dựng đứng, có động khẩu đưa vào Băng Hỏa Đàm, nơi Linh Quảtỏa hương. Tuy Đông chưa đến mà đỉnh của rặng Hồ Sơn phủ đầy tuyết thắng. Nhưng lạ thay, thung lũng chân núi lại ấm áp, cỏ cây tươi tốt như đang mùa xuân!
Khắp nơi, những cây Mễ Lan già nua, cao đến hai trượng, đang trổ hoa vàng rực, và thơm ngát.
Mễ Lan là loài hoa nở hai kỳ, mùa hạ và mùa thu, thích hợp với khí hậu ấm áp ở miền Nam Trường Giang. Thế mà chúng lại xanh tốt ở chốn này, chứng tỏ ém Dương Linh Cảnh là vùng đất có một không hai.
Bọn Tiểu Thuần ăn điểm tâm bằng lương khô, giao Hãn Thanh cho Hà Hồng Hương giữ và ba gã U Linh Tứ Vệ chăm nom rồi tiến về các liều trại.
Dưới gốc Mễ Lan là những bụi rậm rất dầy, che dấu hành tung của bốn người, Tiểu Thuần, Lạc Bình, Bạch Thần Y và Nhất Vệ lặng lẽ quan sát tình hình, từ khoảng cách tám trượng.
Tiếng gà rừng gáy vang, đánh thức mọi người trong lều vải. Họ thức giấc, bước ra ngoài, múa vài đường quyền cho dãn gân cốt. Bọn quỉ tốt gần mười tên mau mán gầy lửa nấu bữa sáng. Còn Bắc Thiên Quỷ Hồ Tổng Giám Tề Phi Tuyết và ba vị Phán Quan rửa mặt xong, ngồi xuống những tảng đá mà bàn bạc!
Nhất Vệ Đặng Thám giới thiệu:
- Tề Tổng Giám là lão nhân mặt đỏ, cao lớn, tóc hoa râm. Người cao gầy ngồi cạnh Tổng Giám là Nhị Phán Quan Hồ Vượng. Còn lão bà mập mạp kia là Tam Phán Quan Lâm Trúc Bạch và Tứ Phán Quan Lâm Hiểu Ngộ.
Lạc Bình thấy dung mạo hai lão bà khá giống nhau nên hỏi lại:
- Họ là chị em hay sao?
Nhất Vệ xác nhận:
- Bẩm phu nhân, đúng vậy!
Tiểu Thuần cau mày:
- Sao không thấy Tề tiểu thư đâu nhỉ?
Hà Hồng Hương hậm hực ứng tiếng:
- Tiểu muội thấy chiếc liều mé tả chưa ai chui ra, có lẽ Tề Đạm Vân vẫn còn yên giấc! Nàng ta thật là sung sướng. Chỉ có chị em ta là khổ mà thôi:
Viên Nguyệt Hằng Nga không dám ghen với Tiểu Thuần và Lạc Bình nhưng lại có ác cảm với người vợ thứ tư của Hãn Thanh dù chưa hề biết mặt.
Đạm Vân lấy được chồng quá dễ dàng, trong khi nàng phải chật vật lắm mới trở thành vợ Hãn Thanh. Tề tiểu thư lại không phải khổ cực và lo lắng cho phu tướng như ba nàng!
Tiểu Thuần dịu giọng:
- Đạm Vân không biết nên mới thảnh thơi như vậy! Nhưng lỡ tướng công có mệnh hệ gì thì nàng cũng lâm vào cảnh góa bụa thương tâm như chị em ta mà thôi! Hương muội hà tất phải đố kỵ làm gì!
Hồng Hương rất kính sợ Tiểu Thuần nên ngượng ngùng nói:
- Tiểu muội hẹp hòi thật đáng xấu hổ! Mong đại thư tha lỗi!
Bỗng từ phía ngoài có một nữ lang chạy vào, trên vai là một con nai tơ béo tròn. Mồ hôi lấm tám trên gương mặt đỏ hồng, chứng tỏ nàng đã phải phí sức rất nhiều.
Lạc Bình cười bảo:
- Té ra Đạm Vân rất kiều diễm, siêng năng. Nàng đã dậy sớm để đi săn!
Hồng Hương cũng phải công nhận Đạm Vân xinh đẹp phi thường. Nỗi ghen hờn lại dâng lên, nàng cười nhạt:
- Đạm Vân tuy đẹp hơn tiểu muội nhưng đâu thể sánh với đại thư và nhị thư?
Lạc Bình phì cười, tát yêu vào má Hồng Hương:
- Hương muội quả là trẻ con nên mới ghen hờn vô cớ như vậy. Tướng công biết được sẽ không vui đâu!
Viên Nguyệt Hằng Nga sợ hãi không dám bình phẩm nữa.
Lúc này, Tề Đạm Vân đã giao trọn con vật cho bọn quỉ tốt. Nàng đến bên Tề Tổng Giám, phụng phịu nói:
- Phụ thân! Hài nhi nghe lòng nóng như lửa đốt, linh cảm Hãn Thanh đã gặp chuyện chẳng lành! Xin người cho hài nhi được đi Lạc Dương xem sao!
Nhị Phán Quan vui vẻ ủng hộ:
- Vân nhi đã được gả về làm dâu họ Mộ Dung cũng nên đến Hầu Phủ bái kiến Lão Hầu Gia! Việc săn bắn, nấu nướng đã có các đệ tử lo toan!
Tề Tuyết Phi mỉm cười:
- Thôi được! Con cứ đi đi! Nếu không Hãn Thanh sẽ oán lão phu mất!
Tề Đạm Vân mừng rỡ trở vào lều thu xếp hành lý, lát sau nàng cáo biệt trưởng bối, lướt nhanh về hướng Nam.
Tiểu Thuần dặn dò ba người kia rồi đuổi theo. Khinh công của nàng cao cường hơn ®o ®nh Thân Pháp nên bắt kịp Đạm Vân ở ngoài thạch trận.
Tề tiểu thư đang chạy ngon trớn bỗng thấy trước mặt hiện ra một bóng trắng. Đạm Vân cảnh giác dừng lại. Nhận ra bóng ấy là một nữ lang tóc xõa, da mặt hơi xanh nhưng dung nhan cực kỳ diễm lệ.
Bạch y nữ nhân kia có ánh mắt hòa ái, thân thiết khiến Đạm Vân ngỡ ngàng vì song phương chưa hề quen biết. Bỗng nàng có một linh cảm lạ lùng rằng đối phương phải là một trong hai người vợ của Hãn Thanh. Chỉ có chàng mới xứng đáng làm trượng phu của một bậc đại hồng nhan như thế!
Trong bảy ngày dưỡng thương ở U Linh Cốc, Hãn Thanh luôn miệng gọi tên Tiểu Thuần, Lạc Bình khiến Đạm Vân biết tên họ. Nàng ngượng ngùng hỏi:
- Đại thư là ai mà lại chặn đường tiểu muội?
Nữ lang kia mỉm cười:
- Ngu tỷ là Tiểu Thuần, chẳng hay hiền muội đã từng nghe qua chưa?
Đạm Vân vui mừng khôn xiết nghiêng mình bái kiến:
- Tiểu muội Tề Đạm Vân xin ra mắt đại thư!
Tiểu Thuần lướt đến ôm chặt Đạm Vân thì thầm:
- Ta rất hài lòng khi được chung thuyền với hiền muội!
Đạm Vân nghe niềm cảm kích dâng tràn. Tiểu Thuần là người đến trước mà không hề ghen hờn, chấp nhận nàng một cách ân cần!
Tiểu Thuần nói tiếp:
- Phải chăng hiền muội đang định đến Lạc Dương tìm tướng công?
Đạm Vân vui vẻ đáp:
- Đại thư đã ở đây thì chắc tướng công cũng không xa!
Tiểu Thuần thản nhiên gật đầu:
- Đúng vậy! Vân muội hãy đi theo ngu tỷ, tướng công đang có mặt ở Hồ Sơn này!
Hai nữ nhân lướt đi như gió thoảng, nửa khắc sau đã về đến thạch động, trên sườn núi! Tề Đạm Vân thấy Hãn Thanh nằm im lìm trên sàn, hai mắt nhắm nghiền, sắc diện tái nhợt như người đã chết, gượng chào Hà Hồng Hương rồi phục xuống khóc ròng! Dọc đường Tiểu Thuần đã kể sơ về việc Hãn Thanh bị Quanh Minh Tôn Giả độc kế, đánh rơi xuống vực thẳm Dương Sơn, và chàng sẽ chết nếu không có Bạch Hỏa Quả!
Đạm Vân rú lên thảm thiết đến nổi Viên Nguyệt Hằng Nga mũi lòng, thương đối phương cũng cùng cảnh ngộ sắp mất chồng như mình. Hồng Hương buồn rầu nói:
- Tề thư thư khóc cũng vô ích thôi! Phải tỉnh táo mà tính toán việc đoạt lấy Bạch Hỏa Quả để cứu lấy tướng công!
Đạm Vân gạt lệ nngẩng lên: