Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Hạnh phúc giống như tiếng vang, chỉ nghe được tiếng trả lời mà không bao giờ thấy đến.
Carmen Sylva
Results 1 to 1 of 1

Chủ Đề: Tinh Hoa ĐẠO HỌC Đông Phương

  1. #1
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,672
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Tinh Hoa ĐẠO HỌC Đông Phương





    http://www.mediafire.com/file/9d978l...5A1ng.pdf/file
    Last edited by giavui; 10-16-2020 at 06:48 PM.

  2. #2
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,672
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Hồi 9

    HỒI HƯƠNG BÁN LỘ PHÙNG ANH KIỆT
    THẢO KÍNH LUÂN HỒI THỊ TÔNG THU
    cuối tháng năm, sau một lễ cưới đơn giản, Thiên Địa Song Tà đưa Tống
    Thu và Bích San trở lại Trung Nguyên. Hơn tháng bôn hành, họ đến Trường
    An. Song Tà đi Tứ Xuyên chuẩn bị cúng giỗ Càn Khôn Lão Nhân vào đầu
    tháng tám. Bọn Tống Thu ở lại cố đô, chờ sáng hôm sau cải táng hài cốt Dịch
    cố môn chủ.
    Chín ngày trước, đoàn người ghé Ngân Xuyên, định đến Dịch Gia trang
    điều tra Dịch Cửu gã lái ngựa cháu của Dịch Khúc Quân. Nhưng lão đả bán
    xới cơ ngơi, bỏ đi đâu không rõ.
    Sau khi Song Tà khởi hành, bọn Tống Thu vào Tây Kinh Đại Lữ Điếm
    nghỉ ngơi. Lãnh Diện Thái Tuế và Độc Thủ Linh Hồ chiếm một phòng. Tống
    Thu và Bích San ở phòng kế bên.
    Đang trong tuần trăng mật nên hương lửa mặn nồng. San Nhi trở thành
    đàn bà nên đằm thắm hơn trước.
    Trăng mười sáu tròn vành vạnh, tỏa sáng giữa trời đêm. Tiết hạ oi nồng
    nên đôi uyên ương ra lan can hóng mát. Đến tận đầu canh ba mới dìu nhau
    vào phòng.
    Sáng ra bốn người mang theo nhang đèn, rượn thịt, tìm đến cánh rừng ở
    ngoại thành. Tế mộ gia đình Đới Hạo Minh xong, Tống Thu dẫn mọi người
    đến nơi mai táng thi hài Dịch Môn chủ. Chẳng ai biết họ Dịch nên không một
    giọt lệ nào rơi cả. Họ chỉ bùi ngùi thương cho số kiếp của một bậc anh hùng.
    Nén nhang vừa tàn, Linh Hồ và Lãnh Diện bắt tay đào bới ngôi mộ. Gần
    ba chục năm trôi qua, lại không có quan tài nên bộ xương đã mục nát, chỉ còn
    sót lại mảnh xương đầu và mấy khúc xương tứ chi. Điêu Kim Cừu dùng rượn
    rửa sạch rồi bỏ vào túi lụa dầy.
    Trời đã gần ngọ, họ trở lại thành dùng cơm trưa. Đám tiểu nhị Vị Thủy
    tửu lâu gặp lại Tống Thu, vừa mừng vừa sợ.
    Chỉ trừ những lúc kề cập người thân, thường thì gương mặt Tống Thu
    lạnh lùng như tạc bằng đá núi. Mắt chàng tỏa hào quang ghê rợn.
    Trên tầng ba, thực khách khá đông, đa số là hảo hán giang hồ, Bích San
    không còn mặc y phục Mông Cổ. Trong bộ võ phục màu lam, trông nàng rất
    xinh đẹp So với Thượng Sương và Lăng Phượng thì kém phần quyến rũ
    nhưng tươi tắn, trẻ trung hơn.
    Bỗng từ giữa quán, một người áo trắng đứng lên, bước về phía bàn Tống
    Thu. Đó là một nam nhân tuổi độ hai mươi lăm, hai mươi sáu, dung mạo anh
    tuấn, thần thái ung dung, tinh sái. Gã cung kính vòng tay, hòa nhã nói :
    - Tại hạ là Triệu Bạch Ngọc, mới từ Thanh Hải trở lại Trung Nguyên.
    Dọc đường nghe danh Thiết phiến công tử, võ công, nhân phẩm đều đáng bậc
    anh hùng, không ngờ đến đây lại được diện kiếm quả là Tam sinh hữu hạnh.
    Lời nói khôn khéo, ngọt ngào và sắc diện chân thành kia khiến ai cũng
    phải động lòng. Nhưng Tống Thu biết lai lịch của gã nên sanh lòng cảnh giác.
    Gương mặt của Triệu Bạch Ngọc giống hệt Triệu Đông Song - Thánh Nữ
    Hoàng Hoa Cung. Tam Phong Hồ Ly Hồng Lăng Phượng đã từng kể rằng :
    Đại Di của nàng có nam tử tên gọi Triệu Bạch Ngọc học võ ở Thanh Hải, đã
    năm năm nay.
    Tống Thu đang nghi ngờ tư cách của Hoàng Hoa Cung chủ Triệu Sư ẩn
    nên đâm ra nghi ky cả con trai lão. Nhưng chợt nghĩ đến câu : Cây đắng sinh
    trái ngọt, chàng điềm đạm đáp:
    - Các hạ quá lời. Xin mời an tọa.
    Triệu Bạch Ngọc xa nhà đã năm năm nên không biết Tống Thu là biểu
    muội phu của mình. Gã vén áo ngồi xuống vòng tay chào Bích San và hai gã
    sát thủ Tâm lý nữ nhân thường so sánh trượng phu với các nam nhân mà họ
    gặp gỡ Bích San cũng vậy. Nàng âm thầm nhật xét rằng Bạch Ngọc anh tuấn
    không kém Tống Thu, nhưng dường như thiếu vẻ hiên ngang, khí phách.
    Tống Thu giới thiệu ái thê và hai gã thủ hạ rồi hỏi:
    - Sao các hạ lại nhận ra tại hạ dù không hề biết mặt ?
    Bạch Ngọc cười đáp:
    - Gia sư là Thanh Hải Đà ông, năm xưa là bằng hữu của Thiết Phiến Tu
    La. Người đã tả lại hình dáng, màu sắc cây quạt sắt. Hơn nữa, phong thái của
    công tử khiến tại hạ tin rằng chẳng có người thứ hai như vậy.
    Tống Thu muốn nhân dịp này kiểm chứng suy luận của mình, quyết phục
    rượn Bạch Ngọc. Hy vọng trong lúc say sưa, gã để lộ tính cách của mình.
    Chàng bảo tiểu nhị đem lên mấy vò rượn lớn. Lãnh Diện và Linh Hồ hiểu ý
    đại ca, luôn tay mời mọc Họ Triệu.
    Nhưng gã uống hết một vò rượn phần năm cân mà vẫn giữ được lễ, không
    một lần liếc nhìn Bích San, lời nói vẫn cẩn trọng, đúng mực. Mặt Bạch Ngọc
    đỏ hồng, gã vui vẻ nói :
    - Tửu lượng của Tam vị thật cao cường, Ngọc tôi xin bái phục. Sau này có
    dịp, mong tam vị giá lâm Hoàng Hoa Cung, chúng ta cùng say lúy túy một
    bữa. Giờ xin cáo biệt.
    Họ Triệu gọi tiểu nhị tính tiền cho mình. Tống Thu cười mát :
    - Các hạ hãy để dành cho lần tái ngộ.
    Bạch Ngọc hiểu ý, không dành trả nữa.
    Gã đi rồi, Tống Thu thở dài bảo :
    - Người này tâm địa quang minh, chính đại, phong thái quân tử, chẳng
    khác gì phụ thân gã ngày xưa. Nếu xét câu hổ phụ sinh hổ tử thì khó mà hoài
    nghi nhân phẩm của Hoàng Hoa Cung chủ.
    Bích San thỏ thẻ :
    - Tướng công ! Thánh hiền có câu quân tử cố cùng, lúc cùng khốn mới
    biết ai là người giữ được đạo nghĩa. Có thể lúc còn thanh thiếu, Triệu Sư ẩn
    cũng như Bạch Ngọc bây giờ, nhưng đến lúc nào đó lại đánh mất cái tâm của
    mình.
    Linh Hồ gật gù tán thành:
    - Tam phu nhân quả là cao kiến.
    Tống Thu không nói gì, ra lệnh khởi hành. Cuối giờ mùi, họ rời xa thành
    Trường An chừng bốn chục dặm. Trên bìa rừng mé tả quan đạo đang diễn ra
    một trận chiến khốc liệt giữa Triệu Bạch Ngọc và một toán người lạ mặt. Bọn
    này mặc thường phục đủ màu nhưng Tống Thu đã nhận ra kiếm pháp của Mai
    Hoa Bang. Chúng đông đến hơn bốn chục tên nên họ Triệu rất vất vả.
    Gã đã nhận ra bọn Tống Thu liền cao giọng:
    - Tứ vị khoan nhập cuộc, để tại hạ đánh cho sướng tay cái đã.
    Dứt lời, gã múa tít trường kiếm xông vào bọn sát thủ, kiếm quang loang
    loáng, tỏa thanh quang xanh biếc. Tay tả gã thỉnh thoảng lại đẩy ra những đạo
    chưởng kình hùng mạnh. Chỉ hơn nửa khắc đã có bốn tên bỏ mạng.
    Tống Thu thấy Bạch Ngọc tinh thông cả kiếm chưởng, lòng thầm khâm
    phục. Nhưng bất ngờ, phe đối phương nhất loạt nhẩy lùi và vung tay. Những
    mũi độc châm xanh lè như trận mưa phủ kín người Họ Triệu. Bạch Ngọc kinh
    hãi múa tít bảo kiếm hộ thân. Nhưng đã có hai mũi cắm vào tay tả. Tống Thu
    vội tung mình khỏi lưng ngựa, lướt đến đấu trường. Chàng điểm chân vài
    lượt rồi tung mình lên không trung, giáng Thiên Lôi Thần Chưởng xuống đầu
    bọn Mai Hoa.
    Bích San và hai gã thuộc hạ cũng rút kiếm xông vào. Linh Hồ thấy phe
    đối phương dám múa rìu qua mắt thợ, dụng độc châm trước mặt mình gã liền
    rải những mũi kim tẩm độc, giết liền năm độc thủ. Lãnh Diện cũng không
    chịu kém, lao vào hạ được hai tên. Trong suốt mấy tháng qua, Tống Thu đã
    chỉ điểm kiếm pháp cho thuộc hạ nên bản lãnh họ tăng tiến vượt bậc. Bích
    San được chân truyền tuyệt học của giòng họ âu Dương, tuy hơi kém phần
    khí lực nhưng kiếm pháp và khinh công cực kỳ lợi hại.
    Tống Thu vỗ liền tám chưởng, đả thương hai tên đứng chung quanh Triệu
    Bạch Ngọc, chàng hạ thân xuống cạnh họ Triệu, nói nhanh:
    - Mau theo tại hạ thoát ra, dùng kiếm bảo hộ phía sau.
    Bạch Ngọc đã phong tỏa kinh mạch nơi tay tả, võ công giảm đi một nửa
    nhưng vẫn còn múa kiếm được. Gã cười đáp:
    - Công tử yên tâm, tại hạ chưa đến nỗi nào.
    Tống Thu vận toàn lực phóng Thiết Phiến về phía đối phương. Quạt sắt
    như chiếc dĩa xoáy tít bay đi, chặt liền hai chiếc thủ cấp, chạm phải trường
    kiếm của tên thứ ba, bay ngược về tay chủ nhân.
    Tống Thu dùng tay tả chụp quạt, tay hữu vung thanh trường kiếm lấy của
    một xác chết. Kiếm thành lưỡi hái tử thần, đưa liền một lúc ba tên về uổng tử
    thành Lại thêm một loạt sát chiêu nữa tung ra, tiếng rên la thảm thiết khiến
    Bạch Ngọc phải rùng mình. Gã tự biết võ công mình không thể so với Tống
    Thu.
    Vòng vây bị phá vỡ, Tống Thu đưa họ Triệu ra ngoài, giao cho Lãnh Diện
    Thái Tuế bảo vệ rồi quay lại. Hình bóng cuộc thảm sát toàn gia Đới Hạo
    Minh hiện về, biến Tống Thu thành con hổ dữ. Trường kiếm và Thiết Phiến
    thay nhau vạch nát thân thể bọn sát thủ Mai Hoa Bang. Chỉ còn lại hơn mười
    tên sống sót, nhờ nhanh chân đào tẩu vào rừng.
    Triệu Bạch Ngọc lần đầu thấy cảnh máu chảy đầu rơi, gã nhăn mặt nhìn
    sang chỗ khác. Bích San cũng vậy, mùi máu tanh khiến nàng khó chịu.
    Độc Thủ Linh Hồ cho Bạch Ngọc uống giải độc đan bí truyền của Đường
    môn. Họ Triệu hành công một lát đã trục hết dư độc. Gã đứng dậy vòng tay
    nói :
    - ơn cứu tử, Triệu mỗ xin tạc dạ. Sau này, công tử có điều gì sai bảo, dẫu
    chết chẳng dám từ nan.
    Tống Thu hỏi lại :
    - Sao các hạ không về Tinh Châu mà lại đi đường này. Và vì lẽ gì lại bị
    Mai Hoa Bang vây đánh ?
    Triệu Bạch Ngọc ngượng ngùng đáp :
    - Tại hạ phải đi Nam Dương trao thư của Gia sư cho một vị lão hữu. Khi
    đến đây, bị bọn kia chặn lại, hỏi rằng tại hạ có phải Thiết Phiến công tử hay
    không. Tại hạ bảo rằng chỉ là bằng hữu của Bách Lý công tử mà thôi. Nào
    ngờ chúng lập tức ùa vào tấn công. Phải chăng Mai Hoa Bang có mối thâm
    thù với công tử.
    Tống Thu nói với giọng lạnh như băng :
    - Mai Hoa Bang là hậu thân của Mai Hoa Sát Thủ Hội, một tổ chức tàn ác
    nhất võ lâm. Chúng tàn nhẫn đến nỗi giết cả đàn bà và trẻ em vô tội. Tại hạ đã
    thề không tha cho chúng.
    Bạch Ngọc buột miệng :
    - Nếu thế thì bọn này quả là đáng chết.
    Tống Thu hiểu nãy giờ gã này đang ghê sợ thủ đoạn tàn nhẫn của chàng.
    Cảm giác thương mến dâng trào, chàng chỉnh sắc nói :
    - Các hạ là bậc anh tài kiệt xuất của võ lâm. Xin hãy giữ mãi cái tâm chính
    đạo, thiện lương ấy. Nếu không, tại hạ sẽ rất đau lòng.
    Bạch Ngọc ngơ ngác không hiểu, gã gượng cười :
    - Gia phụ có danh hiệu là Sơn Tây Quân tử. Tại hạ dù hèn kém cũng cố
    noi gương người. Không làm hổ thẹn Tông môn.
    Tống Thu thở dài, nói qua chuyện khác :
    - Bọn tại hạ cũng đang trên đường đến Nam Dương, chúng ta có thể đồng
    hành.
    Bạch Ngọc mừng rỡ nói :
    - Tám ngày nữa là sinh nhật của gia mẫu tại hạ đang sợ nếu đến Nam
    Dương sẽ về Sơn Tây không kịp ngày chúc thọ. Dám phiền công tử mang
    giùm thư này đến cho Bạch Vân Cư Sĩ Hàn Mạnh Phu, ở khu rừng trúc phía
    Đông thành. Tại hạ xa nhà đã năm năm, rất muốn mẫu thân vui mừng vì sự có
    mặt bất ngờ.
    Tống Thu thấy gã có lòng hiếu thảo, chàng liền nhận lời :
    - Các hạ hiếu thuận như vậy, lẽ nào tại hạ không giúp một tay.
    Bạch Ngọc mừng rỡ, lấy ra một phong thư dán kín, kính cẩn trao cho
    Tống Thu. Gã bùi ngùi nói :
    - Gia phụ ẩn cư tu luyện thần công trên đỉnh núi Quản Sầm, thỉnh thoảng
    mới về Hoàng Hà Cung. Nếu ngày hai mươi lăm tới đây, người không có mặt
    thì gia mẫu sẽ buồn lắm.
    Tống Thu chấn động, hỏi khéo :
    - Lệnh tôn ẩn cư đã lâu chưa ?
    - Tại hạ nghe gia mẫu kể rằng mười năm trước, gia phụ đau buồn vì sự
    mất tích của người bằng hữu chí thân - Huyết Kiếm Môn chủ Dịch Khúc
    Quân, nên đã rời cung tìm kiếm suốt mấy năm trời đó, người đem theo bốn
    môn đệ, lên Thiên Trì Thạch Động bế quan. Mỗi năm, chỉ về nhà một, hai lần
    và cấm không cho ai đến núi Quẩn Sầm quấy rầy.
    Tống Thu giờ đây đã có thể đoán chắc ai là Mai Hoa hội chủ , bất giác
    thương cho Triệu Bạch Ngọc. Gã sẽ đau khổ biết bao khi biết người cha thần
    thánh của mình là một ác ma tanh máu ?
    Triệu Bạch Ngọc nói lời cảm tạ rồi thúc ngựa phi mau về hướng Sơn Tây.
    Lãnh Diện Thái Tuế Điêu Kim Cừu rít lên :
    - Cuối cùng thì suy luận của đại đã chính xác. Triệu Sư ẩn sẽ phải trả
    món nợ này cho Huyết Kiếm Môn.
    ° °
    Bốn người tiếp tục lên đường đến Nam Dương. Sáu ngày sau, họ có mặt ở
    huyện thành, vào trọ trong lữ điếm. Tắm gội, ăn bữa trưa xong, Tống Thu
    định một mình đến chỗ cư ngụ của Bạch Vân Cư Sĩ Hàn Mạnh Phu. Độc Thủ
    Linh Hồ bỗng nói :
    - Đại ca ! Thanh Hải Đà ông phải là bằng hữu chí thân của Hoàng Hoa
    Cung chủ Triệu Sư ẩn nên mới chịu nhận Triệu Bạch Ngọc làm đồ đệ. Suy ra
    Bạch Vân Cư Sĩ cũng có thể quen biết với họ Triệu. Tiểu đệ đề nghị đại ca cải
    trang thành Bạch Ngọc để dò xét nội tình.
    Tống Thu thấy gã nói có lý liền chấp thuận. Dáng người của chàng và
    Bạch Ngọc tương tự như nhau nên Đường Thái Bạch chỉ sửa sang dung mạo
    cho già đi. Hơn nữa, chưa chắc Cư Sĩ đã biết mặt đệ tử của Đà ông.
    Tống Thu rời lữ điếm, đi thẳng đến khu rừng trúc hỏi thăm một lão già
    gánh củi, chàng đi sâu đến Bạch Vân tịnh xá.
    Khung cảnh nơi đây rất tịnh mịch và thanh nhã. Chung quanh là rừng trúc
    âm u, rậm rạp tiếng ve hòa với tiếng chim ríu rít.
    Tịnh xá cũng dựng bằng trúc, mái lợp cỏ tranh và có ba gian. Tống Thu
    đẩy cổng bước vào trong, vòng tay cao giọng :
    - Vãn bối là Triệu Bạch Ngọc, vâng lệnh gia sư là Thanh Hải Đà ông đến
    bái kiến.
    Từ gian giữa, một lão già tóc bạc chống gậy bước ra. Gương mặt lão nhăn
    nhó, nhãn quang buồn bã .
    Lão hiền hòa hỏi : .
    - Thiếu hiệp mang thư của Đà ông đến phải không ? Đã mười năm rồi
    bọn ta không gặp nhau.
    Tống Thu cung kính dâng thư. Lão nhân đọc xong vui vẻ nói :
    - Đà ông muốn ta tặng thiếu hiệp một hạt Tuyết Liên để tăng thêm mười
    năm công lực. Lão bảo rằng lệnh tôn đang cần đến sự giúp đỡ của công tử
    trong sự nghiệp tranh bá của mình. Lão phu chẳng quan tâm đến chuyện ấy,
    nhưng để báo đáp ơn cứu mạng của Thanh Hải Đà ông, lão phu sẵn sàng hiến
    tặng linh dược.
    Tống Thu hơi bất ngờ trước sự việc này. Nhưng chàng nghĩ, trước sau gì
    Triệu Bạch Ngọc cũng bị Mai Hoa Bang Chủ dùng quyền làm cha, lôi kéo
    vào nẻo tà ma trở thành công cụ của lão. Vì vậy chàng thản nhiên nhận lấy
    linh đơn
    Bạch Vân Cư Sĩ bảo chàng uống vào rồi ngồi xếp bằng vận công. Lão
    đứng bên đọc khẩu quyết dung hòa dược lực. Nửa canh giờ sau, Tuyết Liên
    hoàn toàn tan biến và luồng chân khí tăng thêm được mười năm tu vi.
    Tống Thu mở mắt đứng lên, vòng tay :
    - Vãn bối xin đội ơn đã ban linh dược.
    Lão nhân trầm ngâm một lúc hỏi lại :
    - Thiếu hiệp năm nay được bao nhiêu niên kỷ ?
    - Cung bẩm, Vãn bối tròn hai mươi sáu.
    Cư sĩ gật gù :
    - Đúng rồi. Trước đây ta có nhận được thư của Đà ông nghe kể về thiếu
    hiệp. Nhưng xem ra dung mạo lại trẻ hơn tuổi tác.
    Lão tư lự một lúc, nói giọng thành khẩn :
    - Lão phu có việc muốn nhờ cậy thiếu hiệp. Không phải là cậy công cho
    thuốc mà vì tình cờ nhận ra thiếu hiệp có thể giúp được.
    Tống Thu thấy lão đường chính, nhân hậu, lại như mang nỗi thống khổ
    trong lòng, nên khẳng khái gật đầu :
    - Xin tiền bối cứ nói. Nếu làm được vãn bối sẽ tận lực.
    Lão dắt chàng vào khách xá , rót trà rồi kể lể :
    - Sơn Đông có một địa danh tên gọi Hồ Động Đình, nằm cạnh Lương Sơn
    Bạc . Động Đình Hồ chủ Hiên Viên Đạo là một bậc kỳ nhân tuyệt thế, nhờ gặp
    kỳ duyên nên võ công của lão đúng gọi là vô địch. Nhưng do mặt mũi xấu xí,
    thân thể quái dị nên không hề ló mặt dương danh chốn võ lâm. Hai mươi tám
    năm trước, lão phu bị cừu nhân đánh trọng thương, rơi xuống hồ. Tình cờ ái
    nữ của Hồ chủ chèo thuyền đi hái sen cứu đem về. Năm ấy lão phu hơn bốn
    mươi còn nàng cũng đã gần tam thập. Vì giống cha nên mặt mũi xấu xí, thô
    kệch, không lấy được chồng . Lão phu cảm ơn cứu tử liền cùng nàng kết nghĩa
    phu thê.
    Hơn năm sau nàng sinh được một tiểu hài nhi xinh đẹp. Hồ chủ rất yêu
    thương cháu ngoại, đặt tên là Hiên Viên Thảo Kính để nối dõi tông môn của
    Hồ chủ. Lão phu có đến ba anh em trai nên không lo phần thừa tự, vui vẻ để
    con mình mang họ mẹ. Năm Kính nhi tròn tuổi, chuyết thê dắt con vào khu
    rừng liễu cạnh hồ dạo chơi. Nàng rất mê sưu tập bướm lạ nên đuổi theo một
    con xinh đẹp. Nào ngờ, lúc quay lại không thấy Kính nhi đâu. Tìm mãi chẳng
    thấy, Hồ chủ nổi lôi đình giam con gái vào ngọn tháp đá. ông ta bắt lão phu
    phải rời hồ Động Đình, tìm cho được Thảo Kính. Nếu không thì Hiên Viên
    Bạch Lan sẽ bị giam cầm cho đến chết. Nàng dù xấu xí nhưng lại là người vợ
    rất tốt, tình nghĩa phu thê sâu như Đông Hải. Lão phu phiêu bạt hai mươi năm
    nay mà chẳng thấy Kính nhi đâu. Phần thương con, phần nhớ vợ, lão phu lúc
    nào cũng sầu héo ruột gan, chẳng biết sinh thú là gì. Nay tình cờ thiếu hiệp lại
    có nốt ruồi son trên thùy châu bên trái, lão phu liền nghĩ đến kế thay mận đổi
    đào, hòng cứu lấy người vợ bạc mệnh ra khỏi kiếp lao tù. Sau đó, lão phu sẽ
    xin phép đưa vợ con về Cam Túc cúng tổ tiên lúc ấy thiếu hiệp coi như xong
    nhiệm vụ.
    Tống Thu cảm động trước nỗi bất hạnh của Bạch Vân cư sĩ, chàng
    nghiêm giọng hứa :
    - Vãn bối về thăm nhà xong sẽ quay lại cùng tiến bối đi Sơn Tây. Hôm
    nay là hai mươi ba, đúng rằm tháng bẩy, vãn bối sẽ có mặt.
    Hàn Mạnh Phu mừng đến sa lệ, lão nắm tay chàng dặn dò :
    - Mong thiếu hiệp đúng hẹn cho, đối với lão phu một ngày dài tựa ba năm.
    Tống Thu cáo biệt, quay về lữ điếm, thuật lại mọi chuyện. Mờ sáng hôm
    sau bọn chàng lên đường. Mười ngày sau về đến Hán Dương.
    Chỉ mình Thượng Sương ra đón vì Lăng Phượng đã theo Nam Xương
    Tiên CƠ đi Tinh Châu chúc thọ Đại Di Hách Phương Thảo - phu nhân cung
    chủ Hoàng Hoa Cung.

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •