Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Xứ nào đẹp nhất ư ?
Xin thưa, xứ mà người yêu của mình đang ở.
I.A.Krylov„
Trang 2 / 2 ĐầuĐầu 12
Results 11 to 16 of 16

Chủ Đề: Sầu Lắng Lời Nguyền

  1. #10
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 7

    - Chương à, ngồi xuống đây mẹ biểu!

    Chương ngần ngừ một lát rồi miễn cưỡng ngồi xuống. Đã hơn tuần nay, bà Mỹ Hương luôn bận rộn, chàng ít khi gặp.

    - Mẹ cần gì con ạ?

    - Tú Lệ vừa mới ở đây ra về.

    Chương hờ hững:

    - Vậy à.

    - Bà ấy rất quan tâm đến con.

    Chương phóng mắt ra ngoài cửa sổ, uể oải hỏi cho có lệ:

    - Cho con gởi lời cám ơn.

    Bà Hương cau mày:

    - Con làm như con ở nước ngoài vậy. Mấy lần bà Lệ đến nhà nhưng con đi đâu mất tiêu.

    Chương cười cầu hoà:

    - Làm sao có thể trách con được vì bà ấy đến đâu có báo trước.

    - Con cứ kiểu nói như vậy, năm nay đã ngoài ba mươi rồi.

    Câu nói lấp lửng của bà Mỹ Hương làm Chương không khỏi ngạc nhiên:

    - Mẹ định nói gì?

    - Thì còn gì ngoài chuyện mẹ muốn có mo6.t đứa cháu nội.

    Thông cảm cho ước muốn của mẹ, Chương cười khỉ:

    - Vội gì mẹ Ơi!

    Lần này thấy Chương có vẻ nhún nhườ`ng, bà Mỹ Hương tiếp luôn:

    - Cô Tú Lệ đến để bàn chuyện đám cưới giữa con và Tú An theo lời mời của me.

    Chương trợn mắt:

    - Kià mẹ nhưng chúng con có hiểu nhau mấy đâu?

    - Từ từ chúng con sẽ hiểu , mẹ rất tin tưởng ở tư cách của Tú An.

    - mẹ, hôn nhân phải có tình yêu.

    Bà Hương nóng nảy ngắt lời:

    - Mẹ không hiểu sao lúc nào con cũng chống lại mẹ. Trước đây vì Minh Kha con đã làm mẹ lo lắng khốn khổ đủ điều, giờ nó đã mất rồi con lại viện lý do này khác. Có phải con muốn mẹ chết vì rầu rĩ phải không?

    Câu nói của bà Mỹ Hương không khỏi làm Chương xốn xang. Chàng thở dài:

    - Mẹ, sau cái chết của Minh Kha con rất tuyệt vọng. Con đã hứa với lòng là sẽ không làm mẹ buồn lo nữa, nhưng mẹ hãy cho con thêm một thời gian nữa.

    Bà Mỹ Hương dịu giọng:

    - Chương à, đời người chỉ có một lần. Mẹ không muốn con cứ mãi thất vọng, buồn chán. Còn thời gian, hơn hai năm qua con không đủ nguôi ngoai sao?

    - Me...

    - Lần này con hãy để cho mẹ định đoạt. Mồng tám tháng sau con và Tú An sẽ chính thức kết hôn. Mẹ và Tú lệ đã xem tử vi hai đứa gồi. Số rất tốt.

    Trước vẻ cương quyết của mẹ. Chương không bie6't phải tính sao. Trước đây chàng luôn bất công với mẹ về chuyện hôn nhân. Nhưng lúc ấy vì chàng có Minh Khạ Bây giờ Minh Kha vĩnh viễn ra đi, Chương còn vịn vào đâu...

    Bà Hương đã ra khỏi nhà từ lâu mà Chương vẫn không sao dứt được ý nghĩ mai chàng sẽ hướng vào một cuộc hôn nhân không chờ đợi.

    Một mình Chương thả bộ xuống đồi. Buổi sáng gió heo heo những đám mây trắng mùa thu trôi nhè nhẹ.

    - Ê! Anh Chương!

    Chương giật khẽ vì cái phát hơi đau trên vai. Trước mặt chàng, Tú An trông linh lợi với với bộ đồ thể thao. Đầu đội mũ lưỡi trai trắng tay cầm vợt. Chương chợt nhận ra Tú An trẻ như cô học sinh:

    - Đi dánh tennis về hả?

    Tay giơ cao cặp vợt, Tú An lúc lắc vai tỏ ý không hài lòng nhưng miệng lại cười:

    - Thấy biết rồi hỏi gì nữa. Còn anh?

    - Tôi đi dạo.

    Tú An thẳng thừng:

    - Tôi tôi cái gì, một tiếng " anh" xưng hô với nhau chẳng được sao?

    Những ngày đầu mới đến. Tú An không khỏi làm Chương khó chịu về những đòi hỏi tương tự vừa rồi. Có lẽ là cô con gái cưng của một gia đình giàu có, cô đã quen được nuông chiều. Giờ thì Chương cũng đã quen cách nói này, đầu sao Tú An cũng rất thành thật.

    - Chuyện cũng chẳng gì khó.

    - Nói thì phải nhớ đó nghen.

    Rồi Tú An hồn nhiên kéo tay Chương:

    - Lại đây uống nước, em khát khô cả cổ.

    Cả hai bước vào mo6.t cái quán giải hát nằm bên đường. Tú An chống hai tay lên cằm đưa mắt quan sát chung quanh. Quán không đông lắm, chỉ một vài cô cậu học trò. Góc bên kia là người đàn ông trung niên mặc veston, trông rất lịch sự, ông đang hướng mắt vào trong quán như có vẻ chờ ai.

    Nhìn bên cạnh thấy Chương đang lơ đãng nhìn ra ngoài trời. Tú An nhanh nhẩu nói:

    - Anh Chương nè, khí hậu ở đây tuyệt quá !

    - An thích hả?

    - Thích chứ? - Tú An xuýt xoa- Ở SG nắng và bụi làm cho người ta dễ mệt mõi.

    - Có lẽ Tú An đâu bận bịu gì việc nhà - Chương nói ngay ý nghĩ của mình.

    Tú An dẩu môi:

    - Có muốn bận cũng chẳng được, ai cũng xem em như trẻ em.

    - Tú An muốn nói đến ba mẹ mình đó à?

    - Chỉ có mẹ thôi, ba thì tâm lý hơn. Nhưng ba lại không thường xuyên ở nhà. Mọi quyết định quan trọng vẫn chỉ là me.

    Ít khi nào nghe bà Hương nhắc đến ba của Tú An, Chương tiện dịp hỏi:

    - Ba của An đi làm ăn xa hả?

    - Nghe mẹ bảo vậy. Ông ấy vài tháng mới về một lần. Mỗi lần ba về, em mừng hết sức.

    Chương tỏ vẻ thông cảm:

    - Đúng rồi, lâu lâu mới gặp một lần không mừng sao được. Anh không còn cha nên thấy mất mát ghê lắm.

    Tú An gật gù:

    - Thế mới biết những người sống không có cha lẫn mẹ thì sẽ khổ biết đường nào.

    Câu nói của Tú An vô tình làm Chương nhớ đến Kha, cô gái bất hạnh Chương đã từng yêu. Những lúc có hai người đưa nhau đi chơi, khi bắt gặp những hình ảnh gia đình đầm ấm. Minh KHa thường lặng lẽ quay mặt đi nơi khác. Chương yêu Minh KHa và yêu luôn cả nỗi bất hạnh của nàng.

    - Anh Chương !

    Chương như bị đánh thức bởi tiếng gọi của Tú An:

    - Anh làm gì thừ người ra vậy?

    - Ơ... đâu có gì.

    - Chủ nhật này anh rảnh không?

    - Chi vậy An?

    Đẫn em đi những choi^~ mà anh thích đó. À nghe nói ngày xưa anh thường cùng bạn bè đi Suối Mơ lắm phải không?

    Suối Mơ là nơi có nhiều kỷ niệm của Kha và Chương. Chàng không thể trở lại nơi ấy với một cô gái khác.

    - Anh còn nhiều chỗ khác nữa...

    - Thì hôm nay đi Suối Mơ, ngày mai đi Thác Ana, ngày mốt đi nơi khác nữa...

    Nhận ra câu nói thật thà của mình vô tình như lời rủ rê, Chương chữa lại:

    - Mà thôi, có nói trước sợ không đưa An đi chơi được thì nhiều phiền. Để anh tính lại.

    Tú An sốt ruột:

    - Anh nhớ tính nhanh nhanh nha.

    Chương nhìn vẻ hớn hở của Tú An mà lòng chợt buồn. Mẹ chàng chỉ ưng ý có mỗi Tú An , mà chàng thì lại thấy Tú An quá khác biệt với chàng . Với Minh Kha, Chương có thể trò chuyện suốt buổi, thích thú dẫn nhau đến những nơi vui chơi bình thường. Hai người có nhau, đó là niềm vui lớn nhất.

    Còn Tú An... Chương cố nén tiếng thở dài. Cô bé vẫn hồn nhiên như trẻ con. Có mấy lúc Chương muốn thăm dò xem Tú An có hay biết chuyện hôn nhân này chưa, nhưng Chương không biết phải mở đầu như thế nào.

    Bỗng dưng Tú An kêu lên khe khẽ:

    - Ôi! Người đâu mà đẹp quá vậy? Anh Chương nhìn kià.

    Chương quay đầu theo hướng tay của Tú An một cô gái đang sánh vai cùng người đàn ông bước lên chiếc xe du lịch. Cửa mở, khuôn mặt cô gái quay nghiêng. Ôi! Chương đứng bật dậy, xô ghế chạy ra. Chiếc xe từ từ lăn bánh, không để lại vệt khói nào.

    - Minh Kha! Có phải...

    Tú An cũng chạy đến đứng bên cạnh chàng:

    - Ai vậy, anh quen à?

    - Sao An không gọi anh sớm hơn?

    - Gọi gì, nãy giờ cô ta ngồi ở đây anh không thấy sao?

    Tưởng Tú An cố tình chọc ghẹo mình, Chương nghiêm mặt:

    - ANh kho6ng đùa với An.

    - Thì em cũng kho6ng đùa với anh. Từ nãy giờ cô ấy ngồi với ông già mặc bộ đồ veston ở góc đằng kia, hình như anh có trông thấy mà.

    - Nhưng lúc ấy chỉ có mỗi mình ông ta.

    - Đúng vậy, lát sau cô ấy từ trong quán đi ra. Thật tình thì lúc hai người bước ra khỏi đây, em mới tha6't. Cô ấy đẹp quá đi. Nhưng rất tiếc là mang kính đen, không biết đôi mắt có hoàn hảo hay không?

    Không chờ An dứt câu, Chương quay trở vào quán và tìm gặp bà chủ.

    - Chào chi.

    Đạ, có chuyện chi không anh?- Bà Chủ trẻ nhỏ nhẹ hỏi.

    - Cho tôi hỏi thăm, cô gái mặc đồ đen ngồi với ông cũng mặc veston đen ngồi đây lâu chưa?

    Bà Chủ quán ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

    - Cũng mới thôi, khoảng mười phút trước khi anh vào bạn anh tới.

    - Xin lỗi, không phải tôi tò mò nhưng cô ấy giống một người bạn của tôi. Rất tiếc là tôi phát hiện chậm, cô ấy đi mất rồi.

    - Vậy bây giờ tôi có thể giúp gì được cho anh? Bà chủ trẻ hỏi một cách lịch sư.

    - vâng, tôi chỉ muốn chị giúp cho tôi biết tên cô a6'y, đến gặp chi... có hỏi gì không?

    Bà chủ quán cười thông cảm:

    - Rất tiếc là việc ấy tôi không giúp được . Vì cô ấy chỉ ra phiá sau về nhà vệ sinh. Nhưng qua vài câu ngắn ngủi nói chuyện tôi nghĩ cô ấy là người SG đến đây du lịch.

    - Thế người đàn ông khi nãy?

    Bà chủ quán lắc đầu:

    - Tôi không rõ, hình như họ là chú cháu hay anh em gì đó. Cô gái tỏ vẻ giữ kẻ, mực thước lắm.

    - Vậy à, cám ơn bà nhiều lắm.

    Khi thấy Chương trở lại bàn, Tú An hỏi ngay:

    - Có chuyện gì mà trông anh căng thẳng quá vậy?

    Chương khỏa lấp:

    - Ồ không có chuyện gì lớn lắm. Cô gái khi nãy giống một người bạn của anh à`? Chị Minh Kha à?

    Dự định chính xác của Tú An làm Chương ngạc nhiên:

    - Sao em nghĩ vậy?

    - Sự quan tâm của anh đã khiến em nghĩ vậy.

    - Em đã nghe mẹ anh nói về Minh KHa ư?

    - Bác nói rất ít, phần còn lại em tự tì`m hiểu lấy.

    Chương hớp một ngụm trà thơm. Chàng muốn mình bình tĩnh lại đôi chút.

    - Đó là cô gái tuyệt vời của anh.

    Tú An nhìn xuống, lặng lẽ một vài giây. Sau đó cô bé đổi giọng vui vẻ:

    - Thôi mình về đi, hôm nay em có việc làm ở chỗ của bác gái.

    Chương thở dài, chàng muốn nhân cơ hội này nói cho An biết tình cảm của mình, thái độ của mình trong cuộc hôn nhân sắp tới. Nhưng Tú An đã hồn nhiên chặn đứng. Thế cũng hay! Chương không phải khó xử. Với lại, Tú An cũng là người mới đến. Chương chưa hiểu nhiều. Nếu lỡ nói điều gì quá đáng làm tốn thương cô bé thì cũng tội

    Suốt ngày hôm ấy đến cơ quan làm việc, Chương cứ ám ảnh mãi hình ảnh của cô gái trong y phục đen tuyền huyền bí. Từdáng dấp, một nửa khuôn mặt với chóp mũi nhọn thanh thanh... không khác Minh Kha là bao. Chẳng lẽ người lại giống người đến thế sao?

    Nhưng nếu đúng là Minh Kha thì thật là vô lý. Không thể có chuyện Minh Kha gặp chàng màlại làm ngợ Hơn nữa, nếu người đàn ông theo lời bà chủ quán bảo là chú hay anh thì điều đó chứng minh chắn chắn rằng cô gái ấy không phải là Minh Kha.

    Chương thở dài lẩm bẩm:

    - Ta điên mất rồi. Minh Kha có còn ai thân thích trên đời này nữa đâu.

    Bỗng dưng Chương cảm thấy lòng buồn nhớ mênh mang. Hình bóng Minh Kha lại trở về đầy ấp trong hồn...

    Chuông điện thoại trên bàn reo vang. Chương uể oải nhấc ống nghe.

    - Alô! Tôi nghe.

    - Ê! Chương " Sầu đời" đó phải không?

    Đang buồn, nhận ra Măng, Chương cảm tha6'y nhẹ vơi đi.

    - Thằng quỷ! Chuyện gì nữa đây?

    - Rất quan trọng. Mầy có muốn gặp tao không?

    Chương liếc nhìn tập hồ sơ dầy cộm trên bàn.

    - Tao còn làm việc, đến trưa được không?

    - Cũng được- Đầu dây bên kia Măng dài giọng - Mầy bận mà biết làm sao, chỉ tiếc là tao đành tạm ngưng điều bí mật nóng hổi này.

    - Cái gì mà bí mật, lại còn nóng hổi nữa?Mầy muốn gì vậy Măng?

    - Muốn, muốn con khỉ khô, tao chỉ cho mày hay một tin có liên quan tới Minh Kha mà thôi. Nhưng vìmày bận, thôi hẹn gặp lại sau.

    Nghe tới đây, Chương kêu lên:

    - Ê! Đừng cúp máy. Mày nói gì nói lại cho tao nghe, chuyện có liên quan tới Minh Kha ư?

    - Ừm! Giờ mầy có muốn gặp tao ngay bây giờ không?

    - Được rồi, tao cũng có chuyện muốn nói với mầy. Gặp nhau ở đâu vậy?

    - Quán SAn Hà, gần chỗ cơ quan mầy.

    - Được tao đến liền.

    Chương sắp xếp công việc thật nhanh rồi đến điểm hẹn. Chàng ngồi đợi đến gần mười phút mới thấy Măng tới. Nhìn cái đầu bù rối của bạn. Chương cau mày:

    - Coi mầy đó, sáng ngủ dậy không chải đầu sao?

    Măng vừa kéo ghế, tay còn lại vò vò mớ tóc phái trước trán, miệng cười hề hề:

    - Sao lại kho6ng, mầy cứ hỏi đố tao hoài.

    - Vậy sao rối tinh như cả mấy ngày không chải vậy?

    - Bạn bè chơi với nhau cả mười mấy năm rồi mà mầy vẫn không thông cảm cho một... nghệ sĩ như tao à?

    - Thôi điên, thằng mạ Cứ đà thế này thì chẳng em nào dám Ưng mày đâu.

    - Duyên nợ tự khắc nó đến, lo gì cho mệt

    - Không ngờ hôm nay mầy mê tín như vậy?

    - Không phải ư? Mầy cũng thế chứ có khác gì.

    Chương gọi nước cho bạn, vừa hỏi:

    - Sao lại liên quan tới tao?

    - Người yêu vừa mất, nay đã tưng bựng chuẩn bị làm lễ cưới.

    Chương tròn mắt:

    - Mày nói điên gì vậy? Ai cưới ai?

    - Thấy chưa - Măng rút trong túi quần ra tờ báo - Xem đi, rồi nghĩ kỹ coi tao điên hay mầy điên.

    Chương đưa mắt nhìn vào cột báo chỗ Măng đã đánh dấu chéo. Chàng đọc và ngẩn người ra trước hàng tít đậm: " Lễ thành hôn - Trân trọng báo tin lễ thành hôn của con trai tôi là Nguyên Hoàng Chương sánh duyên cùng ái nữ của bà Phạm Tú Lệ tức cô Nguyễn Phạm Tú An. Hôn lễ sẽ cử hành vào ngày... "

    Chương buông rơi tờ báo: Măng nhìn bạn gặng hỏi:

    - Sao? Mầy trả lời đi chứ?

    Tự dưng Chương cảm thấy bực tức, và chàng trút giận lên Măng.

    - Tờ báo đã nói rồi, tao không còn gì để trả lời. Mày đừng lôi thôi nữa.

    Nhưng Măng không giận, anh chàng nhìn bạn mình một lúc rồi nói tỉnh bơ:

    - Đúng! Dẫu sao thì tao cũng đâu có quyền gì xen vào đời tư của mầy. Nhưng biết bạn mình sắp sửa cưới vợ, tao quan tâm nên hỏi vậy thôi.

    Câu nói của Măng đã đủ để Chương nhận ra sự giận hờn vô lý của mình, chàng dịu giọng:

    - Thật ra chuyện này mẹ tao quyết định, tao chỉ mới nghe thông báo về việc kết hôn thôi.

    - Nhưng mầy không phản đối nữa chứ?

    Chương ngả đầu vào ghế dựa, giọng chán chường:

    - Với Tú An tao không có tình yêu. Nhưng trước mắt, tao đã mệt mỏi trong những lần tranh luận với mẹ tao.

    Măng gật gù:

    - Kể cũng phải, dù sao Minh Kha mất cũng lâu ro6`i. Mầy cưới vợ cũng phải thôi.

    - Tao không một chút hứng thú. Tao đang nghĩ cách để nói chuyện với mẹ, không ngờ hôm nay lại phát hiện vụ đăng báo này. Mẹ tao muốn xem đây là chuyện đã rồi.

    Măng chặc lưỡi:

    - Mà thôi, bàn cái gì nữa. Tú An vừa đẹp lại vừa con nhà giàu. Kết hôn với mày thì xứng đôi vừa lứa quá rồi.

    Nghe bạn nói, Chương quắc mắt:

    - Mầy bị mua chuộc từ lúc nào vậy , sao kho6ng nghe bàn ra gì hết?

    - Chuyện trong nhà trong cửa, đốc vô chứđừng bàn ra - Măng nói một câu trong cải lương đã nhiều lần nghe.

    Đang quạu, Chương cũng phải phì cưỜi:

    - Thôi đi thằng ma có cách gì giúp tao không thì báo.

    - Nhưng mầy phải có lập trường đàng hoàng

    - Chứ chẳng lẽ tao dở dở ương ương lắm sao

    - Còn gì nữa mà hỏi.

    Trầm ngâm một chút, Chương nói:

    - Tao vẫn không quên Minh Kha, đến nỗi trông thấy ai cũng tưởng là nàng.

    Đang hớp ngụm cà phê, Măng đặt xuống bàn chăm chú hỏi:

    - Mầy đã trông thấy ai?

    - Một cô gái, giống Minh Kha đến chín mươi phần trăm.

    Măng nhíu mày lẩm bẩm:

    - Sao trùng hợp vậy?

    Măng đổi giọng khẩn trương:

    - Mày kể chuyện về cô gái giống Minh Kha cho tao nghe.

    - Ờ...

    Thế là Chương kể hết cho bạn nghe chuyện phát hiện cô gái áo đen giống Minh Khạ Nghe xong, Măng hỏi dồn:

    - Có phải cô ta mang kín đen, tóc búi cao, bên cạnh còn có người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi?

    - Đúng rồi - Chương không khỏi ngạc nhiên - Sao mày biết?

    - Bởi vì tao cũng mới gặp khi nãy.

    Chương mừng ra mặt:

    - Vậy sao? Mầy có thấy giống Minh Kha không?

    - Nếu cô ta không cùng đi với người đàn ông, không lên xe du lịch và từ` ngôi bie6.t thự sang trọng đi ra có lẽ tao đã chạy đến và gọi tên rồi.

    - Vậy là... theo mày... cô ấy không phải là Minh Kha ư?

    - Phải đâu mà phải. Tao đã nghe chính miệng cô y tá báo tử về Minh Kha mà. Nhưng tao vẫn không khỏi bất ngờ khi thấy có người giống Minh Kha đến vậy?

    Chương chống tay lên cằm. Thật là lạ hay là cái mắt kính đen đã khiến cả Chương và Măng đều lầm lẫn thì sao? Có khi cô ta mắt một mí, hoặc mắt có nốt ruồi, vết sẹo... hay những đặc điểm nào đó trên dôi mắt chứng minh cô ta không phải là Minh Khả Điều đó rất dễ xảy ra.

    Nghĩ vậy , Chương thở dài:

    - Cũng phải, nhưng tao vẫn không thể quên cô gái kỳ lạ này.

    - Bộ mày tưởng tao cũng dễ bỏ qua sao? Mày có biết không, tao còn hỏi thăm những người xung quanh ngôi biệt thự ấy nữa.

    Chương hồi hộp:

    - Họ nói sao?

    - Họ bảo rằng hai người này ở SG ra đây, dường như đang cần tìm người thân.

    - Quan hệ của cô gái và người đàn ông thế nào?

    - Chuyện này thì không ai bie6't rõ - Măng nhìn bạn, chọc - Chưa gì biết mà lo xa rồi hả?

    Chương cũng cảm thấy ngượng nhưng khoa? lấp:

    - Thì chuyện gì cũng phải hỏi đến nơi đến chốn chứ, khi ấy mới biết rõ có phải là Minh Kha hay không?

    Măng gật gù:

    - Tạm chấp nhận lý do này, nhưng bây giờ mi tính sao đây?

    - Còn tính sao nữa, dẫn tao đến ngôi biệt thự ấy đi!

    - Ngay bây giờ ?

    - Ừm! Ngay bây giờ.

    Măng không bỏ cơ hội trêu chọc bạn:

    - Sao mi bảo việc cơ quan bề bộn lắm

    - Thôi đi quỉ, mầy là người hiểu tao hơn ai hết mà.

    Nghe lời thú nhận thật thà của bạn, Măng thích chí cười hà hà:

    - Nói vậy nghe được!

    Một cô gái trong bộ đồ màu kem đang thả bước vào nhà thợ Cô gái bước từng bước nhỏ, vừa đưa mắt nhìn xung quanh, vẻ xúc động hiện lên trên nét mặt.

    Một sour trong bộ đồng phục màu đen từ sảnh điện bước ra, bà nhìn cô gái một thoáng rồi kêu lên:

    - Kià! Minh Kha!

    Cô gái cũng nhận ra Sour, giọng như khóc:

    - Sour Phương Lan.

    Minh Kha chạy ào đến gục trên vai Sour Lan khóc như đứa trẻ. Bà Lan vuốt nhẹ bờ lưng thon thản của cô gái, hỏi:

    - Con về từ bao giờ?

    Đạ gần cả tuần rồi Sour, nhưng con có một vài việc cần làm ở SG. Con có điện báo cho Sour.Sour có nhận không?

    - Sour mới nhận hồi sáng này, vì vậy mà không đến đón con được.

    - Con cũng nghĩ thế Sour ạ, thật ra con gởi điện hơi trễ

    - Thôi ta vào trong. Sour rất mong gặp lại con

    Minh Kha theo Sour vào phòng, bà Lan bảo:

    - Con ngồi đợi ít phút, Sour sẽ trở lại ngay.

    Không đầy năm phút sau, bà Lan trở về phòng với trái cây trong tay.

    - Con ăn đi, trái cây mới hái lúc sáng đó.

    Đã lâu rồi Minh Kha không có dịp thưởng thức những loại trái cây của quê nhà, nàng tự nhiên nhặt lấy chùm nhãn chín. Những quả nhãn này được hái trong khuôn viên nhà thờ, bao giờ cũng được bảo quản đến lúc chín ngọt. Trước đây, mỗi lần ra về, bao giờ cô Tâm cũng hái cho Minh Kha một loại trái cây nào đó trong vườn.

    - Sour hãy nói cho con biết về cái chết của cô con đi - Giọng Minh Kha trầm buồn nhưng trấn tĩnh. Nàng không muốn để Sour Phương Lan phải xót xa giùm thân phận côi cút của mình.

    - Được rồi, ta đang chờ một người, độ nửa giờ sau bà ấy sẽ đến. Con sẽ được biết hết.

    Lời nói của bà Lan không khỏi làm cho Kha tò mò, nhưng nàng biết tánh của bà Lan: Đã nói nửa giờ, thì đúng nửa giờ nữa, nàng không được hỏi han lôi thôi.

    - Hai năm qua nơi đây có gì thay đổi không hở sour?

    Thế là chuyện xảy ra suốt thời gian Sour Lan và Minh Kha không gặp nhau được kể lại niềm vui, nỗi buồn không phải lúc nào cũng giống lúc nào.

    Bà Lan trầm ngâm:

    - Cuộc đời kể cũng lạ, con đột ngột biến mất khỏi nơi đây và bây giờ lại đột ngột trở về. Bạn bè con không biết sẽ ngỡ ngàng đến thế nào.

    Nghe Sour nói, Minh Kha buồn hẳn đi. Nàng đã đọc được tờ báo đia. phương , có đăng tin mừng lễ thành hôn giữa Chương và một cô gái tên Tú An nào đó. Kha đã nghi ngờ, đã tìm hiểu... Và nàng đã chứng kiến được phần nào sự thật: Chương đã sánh vai cùng với một cô gái khác, cũng xinh đẹp trẻ trung không kém gì nàng. Qúa bất ngờ đến nỗi Minh Kha lúng túng không biết có nên gọi chàng hay không?

    Và nàng nói như nói với chính mình:

    - Bạn bè con không còn ai quan tâm đến con nữa.

    - Không phải vậy đâu, trưỚc đây bạn trai của con, cậu Chương có đến tìm cô Tâm. Có lẽ định hỏi thăm tin tức của con. Khi đó Sour cũng không biết là con đã được đưa qua bên Pháp. Sau đó khi nghe tin Sour Tâm qua đời, Chương không còn trở lại đây nữa.

    Thông tin ngắn của Sour Phương Lan về Chương cũng không an Ủi được Minh Khạ Nhưng trước mặt Sour Lan. Kha hiểu là mình cũng không được tỏ ra mềm yếu

    - À quên ! Ta quên cho con hay, còn có một người đàn bà mù đến đây hỏi thăm con và cô Tâm.

    - người đàn bà mù, có phải bà ấy tên là Hạnh?

    - Ta không hỏi rõ,chỉ thấy bà ta rất la.

    - Lạ là như thế nào hở Sour?

    Sour Lan đi tới đi lui trong phòng rồi dừng lại trước cánh cửa sổ đang mở, và ngoài kia, mưa đang lất phất rơi.

    - Trông bà ta rất hay, ăn nói mực thước, tác phong khoan thai, tự tại. Dường như trước đây bà đã từng sống một cuộc sống quí phái.

    - Có ai đi cùng với bà ta không?

    - Có, một cô bé, trạc mười hai mười ba tuổi trong khá linh lợi

    Mẹ con bé Thu, Minh Kha khẳng định. Trong tâm hồn nàng, họ từ lâu đã trở thành người thân. Họ đã phải đi một đoạn đường xa để đến đây hỏi thăm tin tức của nàng. Thật là cảm động.

    - Con sẽ trở về đây luôn chứ?

    - Con cũng chưa quyết định Sour ạ. Nhưng trước mắt con sẽ ở lại nơi này ít lâu. À Sour, con có một ít quà gởi Sour và các Sour khác.

    - Kha à, con sang nước ngoài để chữa bệnh kia mà, làm gì có tiền để mua sắm.

    - Sour đừng lo ngại gì cả, con có bạn giúp mà , Sour nhận cho con vui.

    Tần ngần một chút Sour Phương Lan mới nhận quà, Minh Kha hiểu tánh của các Sour ở đây, vật chất, tiền bạc đều không có ý nghiã bằng tấm lòng thành. Họ đã xem Minh Kha như một đứa cháu, và Minh Kha vẫn luôn mong có dịp để tỏ lòng biết ơn của mình.

    - Sour à, khi nãy Sour bảo con đợi ai để biết tin tức về cô Tâm?

    Vừa lúc đó, chuông điện thoại phòng reo vang, bà Lan nhấc ống nghe, nói gì đó vài câu rồi quay nhìn Minh Kha:

    - Đã đến rồi, con ở đây chờ Sour một lát.

    Rồi Sour quay lưng ra khỏi phòng không nhìn thấy cái nhìn ngơ ngác của Minh Khạ Sau hôm nay trong Sour Lan lạ quá, dường như có điều gì đó bí mật, rất bí mật. Cử chỉ, những câu trao đổi lấp lửng qua điện thoại của bà Lan, Minh Kha không tài nào hiểu được.

    Bà Lan đi rồi, Minh Kha đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Lại mưa, mưa nơi vùng cao nguyên nãy sao mà buồn đến vậy? Buồn như tâm sự của Minh Kha lúc này. Nàng đã từ chối lời tỏ tình của bác sĩ Luân, từ chối lòng thương hại của nội và cô, vượt bao nhiêu nghìn cây số trở về đây tìm Chương. Để rồi cuối cùng, nàng đọc được mấy tin mừng nghe thật xót xa, cay đắng. Mấy đêm rồi Minh Kha gần như thức trắng, nàng tự thương cho thân phận của mì`nh. Lời của bác sĩ Luân còn vọng bên tai:

    - Em trở về, tôi không có quyền gì để ngăn cản. Nhưng mong em nhớ cho một điều là ở đây, lúc nào tôi cũng chờ đợi tin em. Chỉ cần em một lời đồng ý, tôi sẽ tức tốc qua đón.

    Đối với bác sĩ Luân, Minh Kha mang ơn ra6't nhiều. Nhưng nàng không thể tạ Ơn bằng tình yêu của mình, điều đó là một sự xúc phạm đối với Luân.

    Chợt tiếng nói của Sour Phương Lan làm gián đoạn dòng suy nghĩ của nàng:

    - Minh Kha, con hãy nhìn xem đây là ai?

    Kha xoay người lại, sau cái dáng nhỏ nhắn của bà Phương Lan, một bồ đồng phục nữ tu đang lặng lẽ bên cạnh. Bà ta nhìn Minh Kha, hai hàng nước mắt chảy dài xuống má.

    Và Minh Kha chợt oà khóc:

    - Cô... Cô Tâm!

    Hai cô cháu ôm chầm lấy nhau khóc nức nở, bà Lan lặng lẽ rời khỏi phòng.

    - Sao cô lại gạt con?

    Khi đã trấn tĩnh trở lại, Minh Kha lau nước mắt vừa hỏi.

    - Hoàn cảnh buộc cô phải làm thế con ạ?

    - Hoàn cảnh gì hở cô ?

    - Ngồi xuống đây đi, ta muốn con phải thật bình tĩnh nghe hết câu chuyện này.

    Minh Kha ngồi xuống chiếc giường cá nhân đối diện với bà Tâm, bà nhìn nàng hồi lâu rồi nhận xét.

    - Nếu không nghe bà Lan nói trước, chắc cô cũng sẽ ngờ ngợ trước con.

    - Bộ con khác lắm sao cô?

    - Mũi con dường như cao hơn một chút, và môi có đường nét hơn. Cả làn da cũng có thay đổi. Có lẽ con hơi mập ra nên làn da mịn màng, hồng hào hơn.

    Bà Tâm lúc nào cũng vậy, vì quan tâm đến cháu gái nên một chút gì thay đổi ở Minh Kha, bà đều nhận ra.

    - Đúng vậy đó cô, lần đó nếu không tình cờ có đoàn bác sĩ từ thiện từ Pháp đến, chắc cuộc đời con chẳng còn gì.

    Bà Tâm gật gù:

    - Vì vậy nên ngày đêm cô luôn tạ Ơn trên ban phước. Số con thật may mắn.

    - Sao cô lại bắn tin cho con là cô đã chết trong lúc con đang rất tuyệt vọng.

    - Cô đã chết hụt một lần và điều đó làm cho cô hoảng sợ. Vì vậy cô đã bàn với Sour Lan tuyên bố cái chết đột ngột của cô.

    Kha hỏi, giọng lo lắng:

    - Vậy đã có ai định hại cô ư?

    - Đúng! Trong lúc cô vào SG giải quyết việc gia đình.

    Minh Kha sốt ruột ngắt lời:

    - Gia đình, có phải gia đình bên nội?

    Bà Tâm gật gù:

    - Đúng vậy, từ lâu họ đã không chấp nhận cô vì cho cô cùng mo6.t phe với ba của con. Nhưng nay họ đã tìm cô, với ý định bảo cô làm thủ tục đưa con qua sống với họ. Và họ đã đến bệnh viện tìm con trong thời gian con đang điều trị phải không?

    Đạ, nhưng sao cô biết?

    Bà Tâm cười mĩm, vẻ hài lòng:

    - Bởi vì cô đã nhờ người báo tin cho nội biết con đang diều trị Ở đâu.

    - Con hiểu rồi, chính Sour Lan đã giúp cô, khi con đã gởi thư cho cô trong đó có ghi rõ đia. chị bệnh viện nơi con đang nằm.

    - Đúng rồi! Con hiểu nhanh lắm

    Minh Kha nhíu mày:

    - Nhưng con vẫn không đoán ra được ai đã hại cô?

    - À để cô nói rõ đoạn đó. Khi cô vào SG tìm cách liên lạc bằng điện thoại với nội thì phát hiện ra ai đã làm hại mẹ con trước đây. Và có lẽ vì sợ trách nhiệm họ đã tìm cách diệt khẩu.

    Chuyện y như trong phim. Minh Kha không thể tưởng tượng đến điều này, nàng hỏi dồn:

    - Vậy là cô biết thủ phạm?

    - Phải, Minh Kha a.

    - Cô nói cho con biết đi!

    - Để làm gì hở con?

    Câu hỏi của bà Tâm làm Minh Kha bối rối. Xưa nay, nghe kể về cái chết bị thảm của mẹ, Minh Kha không khỏi đau lòng. Nàng có oán hận tình địch của mẹ thì vẫn chỉ là oán hận. Nàng không có đủ khả năng điều tra và phán xét lại vụ án cách đây gần hai mươi năm.

    - Ít ra con cũng biết để tránh xa ho.

    - Chuyện đó cũng không đơn giản đâu con a.

    - Còn chỉ tránh xa thôi, chẳng lẽ với người đã tàn nhẫn hại me, con lại làm không được. Cô hãy cho con biết đi!

    Suy nghĩ một lát, bà Tâm cất tiếng:

    - Thôi được, con lớn rồi giờ thì tùy con quyết định lấy. Người hại mẹ con không xa lạ đâu.

    Trước ánh mắt chờ đợi của cháu gái, bà Tâm buồn rầu nói:

    - Bà ta chính là bà Mỹ Hương mẹ của Chương đó, con a.

    Minh Kha sững sờ:

    - Sau xưa giờ cô không nói cho con biết?

    - ngày xưa thì cô không lạ với bà ấy. Nhưng sau đó mỗi người mỗi ngã, cô tha hương và đâu ngờ bà ấy cũng tha hương. Phần cô suốt ngày ở quanh quẩn trong đây, đâu có lần nào chạm mặt bà ấy. Đến khi gặp bà ta ở SG , được biết bà ta là chủ khách sạn lớn nơi này, lại có cậu con trai tên Chương, cô mới trở về. Và cô đã giáp mặt với bà ấy. Lần đó bà ta hốt hoảng lắm.

    - Rồi bà ta đã hại cô thế nào?

    - ngay hôm sau, vào buổi tối cô ra phố mua vài thứ thì mo6.t người mang nón bảo hộ chạy xe phân khối lớn chạy rà rà bên cô, đến chỗ vắng hắn rút dao ra và lao tới chỗ cộ Lúc ấy, cô gặp may, một chiếc xe Jeep của cảnh sát bắt cướp gần đoạn đường đó hú còi inh hỏi làm hắn giật mình. Nhân lúc đó cô hét lên và lao đại vào mo6.t căn nhà bên đường còn mở cổng . Và Hắn bỏ chạy.

    Minh Kha nhíu mày:

    - Cô ạ, nhưng sao cô lại nghĩ là bà Mỹ Hương cho người giết cô?

    - bởi vì cô xét đi xét lại, xưa nay cô kho6ng hề gây thù kết oán với ai cả. Từ trước giờ đến SG nhiều lần nhưng có ai làm hại cô đâu. Nhưng khi gặp bà ta lại xảy ra chuyện. Con bảo cô kho6ng nghĩ bà ấy gây chuyện thì là ai?

    Minh Kha nhìn cô ruột, giọng chợt buồn:

    - Lòng người thật khó lường.

    - Nhưng con thấy bà ấy thế nào? - Bà Tâm băn khoăn hỏi - Có lúc cô nghĩ rằng buộc tội oan ức cho người ta là điều tội lỗi.

    - Con cũng không rõ, nhưng đâu còn ai có lý do nào để hại cô.

    Bà Tâm gật gù:

    - Cô cũng nghĩ thế. Giờ thì thái độ của con đối với bà Mỹ Hương thế nào tùy con.

    Nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng Minh Kha xa xăm:

    - Bây giờ thì con chẳng cần có thái độ nào nữa đâu cộ Con với họ bây giờ đây chẳng quan hệ gì với nhau.

    - Ủa ! con nói vậy nghĩa là...

    - Con sẽ là một người khác , từ xa trở về đây. Con kho6ng muốn mình là người thứ ba.

    Bà Tâm nhíu mày:

    - Con càng nói ta càng không hiểu.

    Minh Kha cười buồn:

    - Rất đơn giản thôi cô ạ. Bởi vì không bao lâu n nữa Chương sẽ cưới vợ, anh ấy sẽ không còn nhớ con là ai.

    Bà Tâm sững sốt nhìn cháu gái, trong ánh mắt bà có vẻ xót xạ Bà hiểu Chương có ý nghiã to lớn như thế nào với Minh Khạ Chương vừa là người yêu của nàng, vừa là con trai của người đàn bà sâu hiểm, và lại sắp lấy một cô gái khác. Vậy là khoảng cách giữa Kha và Chương ngày càng xa.

    Và bà nhận ra hai hàng nước mắt đang chảy dài trên đôi má đứa cháu gái mà bà cưng yêu nhất.

  2. #11
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 8

    Xuất hiện trước Măng và Chương là một người đàn ông tuổi trạc bốn mươi. Đúng là người đàn ông, Chương đã một lần trông thấy ở quán.

    Ông ta ngạc nhiên nhìn Chương và Măng:

    - Có chuyện gì không?

    Măng nhanh nhẩu nói:

    - Xin lỗi, cho chúng tôi hỏi thăm, có phải torng nhà này hiện đang có một cô gái tên là Minh Kha?

    Người đàn ông lắc đầu:

    - Minh Kha à? không, nhà này không có ai cả.

    - Ủa! Chính tôi tận mắt trông thấy một cô gái mặc bộ áo quần màu đen, mang kính đen, tóc búi cao vào nhà này - Vì quá sốt ruột, Chương nói liều.

    Ngẫm nghĩ một vài giây, người đàn ông vẫn lắc đầu:

    - Không, cô gái ấy không phải tên là Minh Kha.

    Măng hỏi:

    - Vậy cô ấy tên gì hở ông?

    Đến lượt người đàn ông chăm chú nhìn Chương và Măng:

    - Nhưng sao hai cậu lại hỏi thăm cô gái ấy, hai cậu là người quen à?

    Chương thành thật nói:

    - Cô ấy rất giống một người bạn của chúng tôi. Vì sợ lầm lẫn nên hôm nay chúng tôi định tìm gặp hỏi cho rõ.

    Một cái nhếch mép trên môi người đàn ông:

    - Thì ra là vậy. Giờ tôi đã nói rồi đó các cậu còn hỏi gì nữa không?

    Chương và Măng nhìn nhau, Chương nói:

    - Cám ơn ông, xin lỗi đã làm phiền.

    - Không sao.

    Rời cổng ngôi biệt thự Chương không nói một tiếng nào. Nghĩ bạn buồn, Măng an ủi:

    - Sự thật vẫn là sự thật, thôi quên đi thằng nhỏ.

    Sọt tay vào túi quần, Chương lầm lũi bước. Bao nhiêu náo nức, chờ đợi, hy vọng phút chốc tiêu tan. Có lẽ Măng nói đúng, Chương nên thực tế hơn, tỉnh táo hơn.

    Buổi sáng nắng vẫn chưa đủ ấm. Hai chàng thanh niên thả dọc trên phố trở về cơ quan. Lúc đó một cô gái mặc bộ đồ màu kem vừa bước xuống xe ngay ngã tư, cô ta phát hiện ra hai chàng trai vừa lúc hai chàng vừa dừng lại trông xe để băng qua đường. Như sợ bị phát hiện cô gái vội lùi lại. Đợi cho hai thanh niên băng qua đường và bước khuất vào cổng cơ quan, cô gái vội ráo bước đi về hướng chàng trai khi nãy đã đi.

    Cô gái ấy chính là Minh Kha.

    - Măng và Chương đi đâu vậy?

    Minh Kha tự hỏi và hơi lọ Chẳng lẽ hai người lại tìm mình? Nhưng làm sao họ lại bie6't? Ừ, không đâu - Minh Kha trấn an - Chỉ tình cờ thôi mà, họ đâu thiếu gì người quen nơi thành phố xinh xắn này.

    Bước vào nhà, Minh Kha đã thấy ông bà Luận, anh chị của bác sĩ Luân đang ngồi trên salon. Thấy nàng bà Luận tươi cười:

    - Em mới về đó à?

    Đạ, thưa anh chị em mới về.

    Ông Luận hỏi:

    - Có ra thăm mộ cô Tâm không?

    Nghĩ chuyện này cũng khá dài dòng không tiện nói ra, Minh Kha đáp cho qua:

    Đạ xong tất cả rồi à, à khi nãy có ai tìm em không anh chị?

    - Có, có hai chàng thanh niên. Họ bảo là bạn cũ của em - O6ng Luận đáp.

    Minh Kha không khỏi hồi hộp:

    - Và... anh chị trả lời sao ạ?

    Bà Luận cười:

    - Em yên tâm đi, em đã dặn dò trước, tất nhiên là anh chị phải dữ kín rồi. Anh Luận bảo là không có cô Minh Kha nào ở đây cả?

    - Thành thật cám o8n anh chị Thật ra chuyện này em sẽ không giấu lâu. Nhưng vì em có một chuyện cần làm rõ. Hơn nữa, lần xảy ra tai nạn, ai cũng nghĩ em đã mất rồi.

    Bà Luận gật gù vẻ thông cảm:

    - Chú Luân đã dặn dò rất kỹ rồi, em cứ làm theo ý định của em. Nếu có gì khó khăn hãy nói cho anh chị biết.

    Minh Kha nhìn hai ông bà Luận với ánh mắt biết ơn.

    - Em cám ơn anh chị rất nhiều. Tiện đây em có mo6.t chuyện muốn thưa với anh chi.

    - Ừm, Em cứ nói đi - Ông Luân lên tiếng.

    Sắp xếp thật nhanh những ý định sắp trình bày, Minh Kha nói:

    - Em đã mang ơn anh chị và anh Luân rất nhiều. Giờ thì em đã trở về quê hương của mình rồi. Em xin phép từ giã anh chi.

    Bà Luận tròn mắt:

    - Em nói vậy là sao? Chú Luân bảo là em sẽ dùng nơi đây để buôn bán quần áo thời trang kia mà.

    Minh Kha ái ngại nói:

    - Buôn bán hiện giờ rất khó, em lại chưa quen. Em rất sợ làm anh Luân thất vọng.

    Câu nói khiêm tốn của Minh Kha làm ông bà Luận cảm thấy vừa lòng. Không tham lam, vụ lợi đó là bản chất tốt đẹp mà ông bà tìm thấy được ở Minh Kha.

    - Tưởng gì chứ chuyện buôn bán thì em không nên ngại ngùng, chị sẽ cố vấn cho em. Luân bảo em có năng khiếu thiết kế. Em cứ tạo mẫu, còn mọi việc khác để chị lo.

    Thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Minh Kha, ông Luận giải thích thêm:

    - Anh chị đã mua lại một gian hàng lớn ngay trung tâm chợ. Vài ngày nữa các trang thiết bị dành cho việc trưng bày hàng mẫu sẽ được đứa cháu anh chị từ Sài Gòn mang ra. Trước mắt, cửa hàng sẽ sử dụng mẫU của trung tâm thời trang SG. Phần em, em hãY bắt tay ngay vào việc thiết kế.

    Không ngờ ông bà Luân tiến hành công việc một cách nhanh chóng như thế. Minh Kha không khỏi xúc động:

    - Anh chị tốt với em quá.

    Bà Luận phẩy tay:

    - Đừng nghĩ nhiều vào chuyện ấy. Em nên cho chị biết chừng nào mẫu mới của em hoàn thành ?

    - Thưa chị, em hiện đã có trong tay một số mẫu em tự nghĩ ra trong thời gian nằm điều trị tại Pháp. Em sẽ mang cho anh chị xem, nếu đồng ý ta có thể may ngay.

    Ông Luận bật tay cái "chóc" vẻ phấn khởi:

    - Được , vậy là ổn rồi.

    Thế là sau gần tuần lễ mày mò với công việc đúng một tuần lễ sau cửa hàng thời trang khai trương. Khác đến xem cũng khá động, nhưng phần đông là khách du lịch. Minh Kha đã trông thấy những khách hàng nữ sinh của mình đến ngắm nghiá những bộ quần áo đẹp mo6.t cách thèm thuồng. Minh Kha đã lân la đến hỏi:

    - Em có thích kiểu này không?

    Hai cô bé nhìn Minh Kha bẽn lẽn nói:

    Đạ thích.

    - Vậy thì các em mua đi, loại này có nhiều size lắm.

    Một cô giấu mặt vào vai bạn, ngượng ngùng:

    Đa... Thôi. Tụi em không có nhiều tiền.

    Chiều hôm đó, sau khi suy nghĩ Minh Kha có một quyết định mới : Nàng sẽ thiết kế và chọn vải may cho lứa tuổi học trò sao cho giá thành vừa phải. Bỗng dưng Minh Kha nghĩ tới bé Thụ Cô bé bây giờ không hiểu ra sao, nhất định Minh Kha sẽ chọn cho cô bé một bộ đồ đơn giản, dễ thương làm quà ngày tái ngô.

    Và khi công việc đã ổn định, Minh Kha đã nhanh chóng tìm đến nhà bé Thu.

    Sáng hôm đó, cũng giống như buổi sáng cách đây hơn hai năm. Bầu trời mây bàng bạc và sương mờ vẫn còn giăng trên đỉnh núi.

    Ngôi nhà bé Thu dần dần hiện ra sau hàng thông dày. Minh Kha nhận ra đây là những cây thông non ngày trước.

    - Bé Thu chắc cũng khắc lắm, lớn lắm. Cô bé như cây thông mau lớn vậy.

    Vẫn là không gian tĩnh lặng như ngày nào , Minh Kha đẩy cánh cửa khép hờ, gọi hỏi:

    - Bé Thu à, Thu ơi!

    Mùi thuốc bắc ai đó đang nấu phà vào mũi Minh Kha thơm phức. Nàng đi về hướng bếp, vừa gọi:

    - Bé Thu ơi, bác ơi! Bé Thu ơi!

    Khi Minh Kha nhận ra bà Hạnh đang bưng nồi thuốc băc' còn đang bốc khói thì cũng là lúc bà ngoảnh mặt ra lắng tai nghe:

    - Chào bác ạ!

    - Ụp!

    Tiếng những mảnh đất của chiếc nồi đất vỡ ra. Minh Kha vội chạy đến hốt hoảng:

    - Chết ! coi chừng phỏng đó bác ơi!

    Những giọt thuốc bắn vào chân có lẽ vẫn không làm bà Hạnh nao núng. Bà ngẩng mặt về phía Minh Kha, bần thần hỏi:

    - Có phải con là Minh Kha không?

    Minh Kha ứa nước mắt ôm vai bà Hạnh. Người đàn bà sờ tay lên má, lên mũi Kha rồi hỏi dồn:

    - Con đã được chữa lành rồi ư? Con từ Pháp trở về ho6`i nào.

    Đến lượt Minh Kha ngạc nhiên. Những người quen cũ, ai cũng tưởng là Minh Kha đã chết. Nhưng bà Hạnh thì không, lại còn biết nàng sang Pháp nữa.

    Thế là Minh Kha hỏi:

    - Sao bác biết con ra nước ngoài chữa bệnh.

    - Bác sẽ nói cho con nghe, nào chúng ta lên nhà.

    - Để cháu dọn những mảnh vỡ này đã.

    Bà Hạnh khoát tay:

    - Không cần. Con hãy theo bác.

    Vừa di sau bà Hạnh, Minh Kha vừa hỏi:

    - Bác dang bệnh gì ạ?

    - Chỉ cảm sơ thôi mà.

    - Mấy hôm rồi bác?

    - Hai bữa rồi. HÔm nay thì bác cảm thấy rất khỏe.

    - Còn Thu đâu hở bác?

    - Nó đi ra chơ.

    Cả hai ngồi xuống bộ ván quen thuộc bà Hạnh nói thêm:

    - Bé Thu trông thấy con chắc nó xỉu mất.

    - Tại sao vậy bác?

    - vì nó cũng như mọi người ở xung quanh đây, luo6n nghĩ rằng con đã mất sau vụ tai nạn đó rồi.

    - Chỉ có bác là biết rằng con còn sống. Con rất lấy làm la.

    Bà Hạnh thù người một chút rồi nói:

    - Có những chuyện chính bác cũng không hiểu vì sao nó như vậy. Hôm nghe tin con bị tai nạn, bác dã lần tới bệnh viện để hỏi thăm. Chính nhờ vậy mà bác biết con sang Pháp chữa tri.

    - Có một người tên là Lê Kim Hạnh ký tên thay thân nhân con nhằm hoàn thành thủ tục sang nước ngoài. Có phải người đó là bác?

    Bà Hạnh gật nhẹ:

    - Đúng là bác.

    - Bác à, có nhiều người khi trông thấy chữ ký của bác đã quả quyết là bác không bị mù

    - À! Bác đã quen viết chữ vào giấy rồi. Hơn nữa người ta chỉ dẫn bác rất cẩn thận.

    Minh Kha bùi ngùi nói:

    - Có lẽ bác là người duy nhất đến bệnh viện thăm con.

    Bà Hạnh an ủi:

    - Tai nạn của con xảy ra quá bất ngờ. Hơn nữa cả cậu Chương cũng nằm ở đó. Vì vậy đâu có ai được thông báo. May là bà Ba đã cho bác hay?

    - Bà Ba nào vậy bác?

    - Người giúp việc ở nhà cậu Chương đó mà

    Minh Kha không quan tâm mấy đến việc tại sao bà Ba và bà Hạnh biết nhau. Nàng đang theo đuổi một ý nghĩ khác.

    - Hình như bác dã giấu kín chuyện con sang Pháp

    Trầm ngâm một lúc, bà Hạnh hỏi:

    - Minh Kha à. Lần ấy bác đã một mình đến bệnh viện thăm cháu, và hỏi thăm biết cháu đang bị thương rất nặng. Mặt mày thì băng bó kín mít. Bác đã nghĩ chắc chắn nếu còn sống, thì những vết thẹo trên mặt cháu sẽ rất khó coi. Vậy mà khi có đoàn bác sĩ từ thiện đề nghị người ta ký tên vào giấy tờ để chuyển con sang Pháp điều trị, họ đã từ chối.

    Lần đầu tiên được biết về điều này, Minh Kha không khỏi bàng hoàng:

    - Ai nỡ đối xử với cháu như vậy hở bác?

    - Con thử đoán xem

    - Chẳng lẽ là mẹ của anh ấy?

    - Cháu đoán không sai. Bác không hiểu

    Vì sao bà Mỹ Hương lại làm như thế. Cũng có thể bà ta muốn vĩnh viễn ngăn cách con và cậu Chương.

    Minh Kha lặng người. Nàng nghe đau nhói tận tâm hồn. người đàn bà sang trọng mà nàng luôn luôn dặn lòng phải kính trọng vì đó là mẹ ruột của người nàng yêu lại đối xử với nàng như vậy. Bà ta đã mắc quá nhiều nợ đối với mẹ con nàng. Phải, mắc quá nhiều nợ.

    Thấy Minh Kha im lặng mãi, bà Hạnh lo lắng hỏi:

    - Con có sao không, Minh Kha?

    Gạt nhanh giọt nước mắt, Minh Kha cổ làm cho giọng thật bình thường:

    Đạ con không sao.

    Bà Hạnh vỗ về trên vai Minh Kha:

    =Con đứng nghĩ nhiều về chuyện ấy. Bác chỉ muốn cho con biết để đề phòng bà ta.

    - con hiểu rồi, ngày xưa mẹ con cũng bị bà ấy hại.

    Bà Hạnh giật mình:

    - Con nói sao, mẹ con à? Ai bảo cho con biết vậy?

    - Cô ruột của con

    - Cô Đoàn Thanh Tâm ư? Chính cô ấy là cô ruột của con sao?

    Đạ đúng vậy. Nhưng dường như bác biết rõ về cô con quá.

    - Ôi! Giọng bà Hạnh run rẩy. Cha con là Đoàn Minh Chiến và mẹ con là Lê Thị Hiền.

    Minh Kha kêu lên:

    - Sao bác biết về con rành quá vậy ?

    Những giọt nước mắt tuôn như mưa phía trong cặp kính đen bà Hạnh đang mang. Bà kho6ng đáp mà ôm lấy Minh Kha khóc nức nở:

    - con là con gái của mẹ, Hoài Phúc ! Con tên là Hoài Phúc.

    Minh Kha như người trong mộng:

    - Hoài Phúc, có phải thật sự như vậy không?

    - Mẹ xin lỗi con, Minh Kha và cũng là Hoài Phúc của mẹ. Hai mươi năm qua mẹ đã đi tìm tung tích của con mà không được.

    - Nhưng sao mẹ lại là là bà Hạnh chứ không phải là bà Hiền?

    - Mẹ sẽ kể hết cho con nghe. Không chỉ có mẹ, có con đổi tên mà kể cả ba con con nữa. Đoàn Minh Chí hay Đoàn Minh Chiến cũng chỉ là một.

    Và bà Hạnh quay về những ngày cách đây hơn hai mươi năm.



    Bế bé Hoài Phúc vào nhà, Hiền vừa định khép cửa lại thì nhận ra bà Trần đang ráo bước về phiá mình.

    Bà ta cười giọng mũi:

    - Tôi có chuyện muốn nói với cô.

    Tim Hiền đập rộn lên vì run. Mấy hôm nay Chí đi làm xạ Chỉ có nàng và bé Phúc vừa gần tròn hai tuổi ở nhà. Hết bà Trần rồi đến Mai, chị ruột của Chí đến để lung lạc và cả việc đe dọa đòi Hiền phải giao bé Phúc cho họ. Một mình đối phó, Hiền thấy gánh nặng mỗi lúc cứ đè trên vai mình.

    - Cháu chào bác.

    Không quan tâm lắm đến Hiền bà Trần quay qua nựng nịu bé Phúc:

    - Ôi! Cháu của nội, đến đây nào!

    Nhưng Hoài Phúc là con bé khó tính, nó quen sống với mẹ nên cứ ôm cổ Hiền cứng ngắt, không chịu sang với bà Trần.

    Thấy vậy, bà Trần đối phương pháp:

    - Bà cho cháu bánh đây nè.

    Con bé tròn mắt nhìn chiếc hộp tròn tròn trên tay bà Trần, nhưng vẫn không biểu lộ sự sẵn sàng ngả vào tay bà.

    - Thôi được, cho cháu nè, cầm lấy đi. Tao không thèm mầy đâu.

    Khi hộp bánh được trao tận tay mình. Bé Hoàn Phúc nhận lấy nhưng ánh mắt vẫn nhìn bà Trần một cánh cảnh giác.

    Khi hộp bánh được trao tận tay mình. Bé Hoàn Phúc nhận lấy nhưng ánh mắt vẫn nhìn bà Trần một cách cảnh giác.

    Rồi bà Trần cũng nói ra ý định của mình:

    - Cô Hiền nè ! Tôi không muốn nặng nhẹ nhiều với cộ Lần này là lần cuối tôi muốn thảo luận với cộ Bé Phúc là cháu nội của tôi, tôi không thể để cho nó thiếu thốn. Tương lai của nó lại còn rất dài, nó còn có nhiều cơ hội đi sang Anh, sang Pháp để học hành. Cô có công mang nặng đẻ đau, tôi hiểu lắm. Bây giờ cô hãy trao bé Phúc cho tôi, tôi sẽ cho cô hai triệu.

    Lúc ấy Hiền ôm lấy con như sợ ai có thể cướp mất:

    - Không tôi không cần tiền bạc gì hết, tôi chỉ muốn yên thân nuôi con mà thôi.

    - Cô không thương con gái của mình sao?

    Ánh mắt Hiền có sự sợ hãi lẫn van ơn :

    - Nó là tất cả đối với tôi. Chính vì vậy mà mong các người hãy để cho tôi yên.

    Bà Trần nhếch mép cười:

    - Có ai đã làm gì cô đâu, trừ khi cô quá ngang bướng không nghe lời tôi.

    Bà Trần nói tiếp, giọng nhỏ nhẹ hơn:

    - Thời buổi này hai triệu đồng không dễ gì kiếm được đâu. Có số tiền ấy trong tay, cô sẽ đi tìm cho mình một tương lai khác, huy hoàng hơn bây giờ.

    - Bà Lầm rồi - Hiền lạnh lùng - Cái tôi cần kho6ng phải là loại của cải vật chất mà bà nói.

    - Chứ cô cần gì?

    - Chồng tôi, con gái tôi!

    Bà Trần chợt buông tiếng cười khan:

    - Ôi! Thật là lý tưởng. Cô đã mất không một trong hai thứ ấy rồi. Vậy mà cô vẫn tưởng mình như còn ở thiên đường.

    Hiền nhíu mày:

    - Bà nói vậy nghĩa là sao?

    Bà Trần rút từ trong xắc tay ra mấy tấm hình thảy lên bàn:

    - Đó, cô xem đi!

    Đưa mắt nhìn lướt qua, Hiền không khỏi sững sờ. Trong ảnh, Minh Chí chồng Hiền đang khoác vai một người đàn bà. Hai người trong bồ quần tắm, cười thật tươi. Xung quanh họ là biển xanh những khuôn mặt lạ hoắc đang vui đuà.

    Toàn là ảnh tắm biển. Hiền cảm thấy đầu óc choáng váng. Chí bảo mấy hôm nay chàng nhận công trình ở Vũng Tàu. Đúng rồi, người trong ảnh có lẽ là một cô gái bao. Minh Chí của nàng không thể là người bội bạc.

    Nghĩ vậy, Hiền nói cứng:

    - Chuyện này đối với đàn ông đâu có mất mát gì thưa bà.

    Bà Trần vờ ngạc nhiên:

    - Thật vậy ư ? Nếu thế thì thật may mắn. Người trong ảnh là Mỹ Hương , cô gái mà từ lâu tôi chọn làm dâu. Tiếc là trong một phút mềm lòng, con trai tôi lại chọn cộ Bây giờ thì sự bồng bột của nó đã qua rồi. Nó đang sửa chữa sai lầm.

    Nếu bà Trần không nhắc đến cái tên Mỹ Hương , có lẽ Hiền sẽ không nao núng. Đã nhiều lần Hiền nghe chồng nhắc đến người đàn bà kiêu hãnh này, hai người... chẳng lẽ...

    Bà Trần mang đòn cuối cùng của mình ra:

    - Hiền này, thấy tình trạng của cô, tôi tội nghiệp quá đi! Thằng Chí với Mỹ Hương có với nhau một đứa con trai rồi. Con Hương nó cao thượng không muốn cho cô biết sẽ đau khổ. Giờ thì cô hông nên dính líu đến chàng Chí nữa . Nó kho6ng thể đi làm thuê hoài để nuôi cô được. Dầu sao nó xuất thân từ hoàn cảnh giàu sang, phú quý. Nó không giống như cô đâu.

    Bà Trần còn nói nhiều nhiều nữa , mỗi lời nói như mỗi vết dao đâm vào tim Hiền. Ban đầu nàng cắn môi thật chặt cố dằn lấy tiếng khóc. Nhưng sao đó nàng không thể chịu nỗi nữa...

    Ngay ngày hôm sau, Hiền gởi bé Hoài PHúc cho Tâm. Lúc ấy Tâm là giáo viên dạy tiểu học. Vì không hợp với cách sống của mẹ và chị. Tâm đã bỏ gia đình mua một căn hộ sống riêng. Tâm và Hiền vẫn giữ mối liên lạc với nhau.

    - Chị đi đâu mà gởi cháu cho em? Tâm hỏi.

    Hiền gượng cười nói cho Tâm yên lòng:

    - Chị muốn về quê ngoại thăm ông cậu. Nghe nói ông ấy bệnh mấy hôm rồi, đành nhờ em chăm sóc cháu.

    Tâm bẹo má cháu gái, gượng vui vẻ:

    - Chị có đi cả tuân, bé Phúc cũng không mè nheo đâu. Em với nó là bồ tèo mà.

    - Ừ, bé Phúc nó mến cô Tâm lắm.

    Thế là Hiền chào Tâm ra về. Nàng không đến Miền Tây thăm cậu như đã nói với Tâm mà đón xe lên Vũng Tàu. Hiền biết địa chỉ nơi Chi là...

    Giữa công trình bề bộn, tìm không thấy Chí, Hiền đành hỏi thăm một người công nhân đang cần nên.

    - Xin lỗi, anh Chí có làm đây không ạ?

    Anh công nhân quay nhìn Hiền rồi hỏi:

    - Cô là gì của anh Chí ?

    Đã suy nghĩ trước, Hiền đáp không do dự:

    - Tôi là em gái ảnh.

    Mấy anh chàng xung quanh đang làm cũng lỏng tay nghe. Hiền nghe những lời xuýt xoa của họ nhưng không để tâm.

    Anh công nhân cười lấy lòng:

    - Bây giờ anh của cô thành o6ng chủ rồi, đâu có cực khổ như chúng tôi nữa.

    Hiền giả vờ nói theo họ:

    - Làm việc hoài lâu giải trí vậy mà. Nhưng anh tôi thích công việc này, ảnh không bỏ các anh đâu.

    Một anh chàng lùn tịt đứng cạnh đó xen vào:

    - Bỏ rồi chị Ơi! Cả tuần nay ảnh đâu có đến đây. Giờ ảnh đi đâu cũng có xe hơi đưa đón.

    - Các anh nói giỡn hoài, xe hơi nào đưa ?

    - Vậy chứ cô không biết tiếng cô Mỹ Hương chủ khách sạn Thùy Dương sao? Phen này anh Chí nhà ta cưới vợ giàu, chắc chắn sẽ bỏ nghề này.

    Chân tay bủn rủn, Hiền vẫn cố nói giọng phớt tỉnh:

    - chị Mỹ Hương thì tôi đã biết lâu rồi.

    Chị Mỹ Hương thì tôi đã biết lâu rồi. Nhưng không biết nhà.

    Đễ thôi, để tôi vẽ đường cho cô.

    Và những anh chàng công nhân đã sốt sắng giúp Hiền. Nhưng có đến ca giờ sau, khi trấn tỉnh Hiền mới tìm đến nhà bà Hương . Nàng cũng chưa biết mình sẽ nói gì với bà ta, nhưng Hiền muốn tìm hiểu một sự thật về chồng mình. Hiền không tin là Chí dễ dàng phản bội như thế.

    - Cô tìm ai?

    Một cô gái có vẻ là người giúp việc hỏi.

    - Xin lỗi có phải đây là nhà bà Mỹ Hương

    - Đúng rồi, cô tìm bà ấy?

    - Vâng bà ấy có nhà không chị?

    - Có nhưng... mà thôi, cô muốn gặp bây giờ à?

    Hiền tỏ vẻ ái ngại:

    - Tôi muốn gặp chị ấy có chut' chuyện, chẳng hay bà ấy đang bận làm gì hay là...

    - Cũng chẳng có gì khẩn trương lắm. Bà chủ tôi vừa đi chơi với bạn trai về. Hai người còn đang ngồi nghĩ. Thôi để tôi vào bái lại.

    Tim Hiền run lên. Quái quí, đã có can đảm vượt cả trăm cây số đến đây sao giờ nàng lại thấy vô cùng bối rối. Nếu nàng gặp Chí ở trong nhà có nghĩa là mọi việc bà Trần đều nói đúng. Chỉ đã chán cảnh cực khổ nơi công trường. Chàng muốn lên làm ông chủ mà không nhờ cậy đến mẹ ruột. Và cô Mỹ Hương là nơi mà Chí bám víu.

    Chị giúp việc hiện ra bảo:

    - Mời cô vào.

    Khi Hiền bước chân vào phòng khách. Nàng còn trông thấy một người đàn bà hơn tuổi nàng đang cười khanh khách với một người đàn ông quay lưng ra. Rồi không biết họ nói gì, người đàn ông đưa tay bẹo má Mỹ Hương . Khi anh ta hơi nhổm người lên để lộ một phần mái tóc và cổ khỏi lưng ghế dựa, Hiền trông mà lặng cả người ! Thật ra quen thuộc.

    - Chào chị Mỹ Hương!

    Người đàn ông xoay mặt ra, vẻ ngạc nhiên. Và lúc đó, đất trời dưới chân Hiền như đổ sụp xuống...

    Nghe đến đây, Minh Kha sốt ruột ngắt lời mẹ:

    - Chẳng lẽ ba con lại là người như thế sao mẹ?

    Bà Hạnh thở dài:

    - Lòng người thật khó lường. Mẹ đã tìm rất nhiều lý do để lý giải hành động của ba con. Nhưng lúc đó, có lẽ ba con bị mê hoặc bởi người đàn bà ấy.

    Minh Kha cảm thấy lạnh cả tay chân:

    - Mẹ, còn việc ba có con với bà ta, chẳng lẽ con và anh Chương là...

    Bà Hạnh khoát tay:

    - Việc này không phải đâu! Đó chỉ là một cách để nội con ly gián mẹ và bạ Chương là con trai người chồng trước của Mỹ Hương. Bà tra rất coi thường người đàn ông này.

    - Vậy giờ ba của anh Chương ở đâu hở mẹ?

    - Đã chết rồi. Vừa mất không lâu thì bà ta cặp với ba của con.

    - Rồi vì sao mà mẹ mất tích?

    Tran' bà Hạnh nhăn lại, dù sao bà cũng phải kể hết cho con gái nghe những nỗi đau bà phải giấu kín suốt bao nhiêu năm qua.

    - Ngày hôm sau bà Hương hẹn gặp ở tại kho hàng ở ngoại ô thành phố. Bà bảo là có chuyện cần thương lượng. Lúc đó mẹ như người tuyệt vọng và không có điều gì làm mẹ sợ hãi cả. Thế là mẹ chấp thuận.

    - Nhưng lúc ấy ba con đâu?

    - Đến bây giờ mẹ cũng không giải thích được thái độ của ba lúc ấy. Theo mẹ, ông ấu rất sửng sốt khi thấy mẹ tìm đến nhà Mỹ Hương , ông ta còn co vẻ ngượng ngập nữa. Nhưng nhất nhất mọi lời nói của Hương về kế hoạch làm ăn gắn bó sắp tới của hai người, ông không hề tỏ vẻ phản ứng. Ông còn từ chối việc gặp gỡ riêng với me.

    Càng nghe bà Hạnh, Minh Kha càng bực mình. Từ trước tới giờ qua lời kể của cô Tâm, nàng rất tôn sùng cha của mình.

    Giọng buồn rầu bà Hạnh nói tiếp:

    - Mẹ đã chan' ngán cuộc đời quá. Định gặp bà Mỹ Hương lần này, mẹ nói hết những ý nghĩ của mình và vĩnh biệt ba con luôn. Nhưng rồi mẹ nghĩ lại, biết đâu ba con có uẩn khúc gì đó không nói ra. Xưa nay mẹ hiểu ba con là người rất biết đạo lý. Thí dụ như việc bà nội con từ bỏ ba và cô Tâm, nhưng ba vẫn luôn quan tâm tới nội, lo lắng cho nội. Vì vậy không có lý gì ba lại tự dưng bỏ mặc mẹ con mình. Và mục đích mẹ tìm gặp lại bà Hương là cũng muốn làm rõ chuyện này.

    - Mẹ kể con nghe việc gặp gỡ giữa hai người đi !

    " Ừm! Đó là một buổi trưa nắng chói chang, khi bước vào văn phòng của một kho hàng lớn, mẹ đã trông thấy vẻ mặt cau có của bà Mỹ Hương . Dường như bà ta vừa gây gỗ với ai đó.

    Trông thấy Hiền, bà Hương lạnh lùng mời ngồi ghế, rút điếu thuốc châm lửa:

    - Chồng chị vừa nói chuyện với tôi.

    Giọng không một chút khuất phục, bà Hiền hỏi lại:

    - Hai người đã cãi nhau ư?

    Sắc mặt bà Hương thay đổi rất nhanh, bà chỉ chiếc điện thoại gân` đó nói:

    - Tôi cãi với khách hàng thì có. Tôi và anh Chí rất tâm đầu ý hợp làm gì có chuyện cãi nhau.

    Hiền phớt lờ trước cách nói chọc tức của MỸ Hương lạnh nhạt nói:

    - Chị bảo sẽ nói gì với tôi, chẳng lẽ lại chỉ có mấy câu vừa rồi?

    - Đâu có ít vậy- Bà Hương cười như chế nhạo - Tôi muốn cùng cô thỏa thuận một vài điều.

    Hiền cũng ngạo nghễ không kém:

    - Thì ra tôi thấy mình cũng cao giá lắm. Sao có nhiều người cần thỏa thuận với tôi quá vậy?

    - Không phải cô mà là Chí. Đúng, tôi cần anh Chí. Còn cô thì lại cần tiền.

    - Sao chị nghĩ là tôi cần tiền?

    Bà Hương ném mắt khắp người Hiền rồi cười khẩy:

    - Thấy thì biết, cần gì có ai nói.

    - Vậy chị muốn thỏa thuận ra sao?

    Mắt Mỹ Hương sáng lên:

    - Tôi cần anh Chí, cô cần bao nhiêu tiền?

    - Mười triệu - Hiền nói chẳng cần suy nghĩ.

    Mỹ Hương chưng hửng:

    - Mười triệu à? Sao đắt quá vậy?

    Nghĩ trò chơi như vậy tạm đủ, Hiền lạnh lùng:

    - Vậy thì chị cứ giữ lấy mười triệu, anh Chí là của tôi.

    Chợt chuông điện thoại reo. Bà Mỹ Hương đến nghe một lúc rồi nói nhanh với Hiền:

    - Cô chờ tôi một lát, tôi sẽ về ngay.

    Hiền cũng đứng lên:

    - Không cần đâu, cuộc mặc cả thế này là đủ lắm rồi.

    Mỹ Hương quăng điếu thuốc hút dở ra ngoài vừa đi vừa nói vọng lại:

    - Khoan đi, tôi còn chuyện cần bàn với cô.

    Còn lại một mình trong phòng, Hiền nghĩ ngợi mông lung. Nãy giờ trao đổi với Mỹ Hương nàng hiểu rằng chị ta vẫn chưa chiếm hữu được Chí của mình. Nếu không bà ấy không dại gì dàn xếp cuộc mặc cả này.

    Nhưng chỉ hai mươi phút sau, Hiền mới vỡ lẽ ra. Cuộc mặc cả chỉ là cái cớ, và họ cố tình hại nàng. Không biết bằng cách nào lửa xung quanh văn phòng hừng hực. Hiền không có cách chi thoát khỏi vòng lửa. Nàng la khản cả cổ, tưởng không thế nào sống được. Nào ngờ người giúp việc ở nhà Mỹ Hương đã quơ đâu được tấm bao bố đầy thắm nước thảy cho nàng. Nhờ quẩn xung quanh người. Hiền băng qua cửa nóng chạy ra ngoài. Tuy thoát chết nhưng người nàng bị bỏng nặng. Sợ Mỹ Hương truy đuổi, Hiền đã năn nĩ chị giúp việc giữ kín mội việc.

    Lúc đó chị ta nói:

    - Cô yên tâm đi. Xưa nay tôi chỉ biết giúp người chứ không hại người, cô cần báo tin cho ai, tôi sẽ báo.

    - Khoan đã, tôi không muốn mọi người lo lắng nhiều về tôi. Để vài hôm, tôi sẽ tự báo tin.

    Nhưng rồi Hiền vẫn không làm được cái việc tự báo tin bởi khi tháo băng, nàng biết mình bị mù. Đau đớn thất vọng, có lúc Hiền định tìm đến cái chết nhưng nghĩ đến con gái, Hiền quyết lòng điều tri.

    Mấy ngày sau đó, nàng nhờ chị Ba báo tin cho Tâm. Nhưng thật lạ, Tâm đã bồng con gái nàng đi đâu không ai biết. Và khi vết thương trên người đã lành. Hiền một mình lần dò về chốn cũ. Đúng là Tâm đã bỏ đi.

    Riêng Hiền được sự giúp đỡ của chị Bạ Hiền đã vào trại xã hội, nơi chăm sóc những người có hoàn cảnh bất hạnh. Thời gian này, Hiền cũng đã tìm cách nhắn tin Tâm nhưng vẫn không biết được tung tích.

    - Vậy lúc này ba con ra sao, ông có hay mẹ bị người ta hại không?

    - Mẹ nằm bệnh viện hết một tháng. Khi ra khỏi hỏi thăm mới hay tin ba con bị tù vì vô ý làm cháy kho hàng, trong đó nhà nước đã dùng phân nửa diện tích làm kho quản vụ.

    - Vậy có nghĩ là ba đã gánh tội cho bà Mỹ Hương?

    - Chắc là như vậy - Bà Hiền thở dài, đầy phiền muộn - Sau đó thì mẹ không muốn nghĩ đến hai người ấy nữa. Mục đích đời mẹ là làm cách nào để gặp được con và cô Tâm. Nhưng bị tật nguyền, đi đứng khó khăn, việc tìm kiếm của mẹ tưởng đã vô vọng.

    Minh Kha băn khoăn:

    - Mẹ à, người ta đã cố tình hại mẹ đến nỗi thân thể phải ra như thế này, sao mẹ không tố cáo ho.

    - Mẹ đã suy nghĩ rất kỹ rồi con ạ. Bà Mỹ Hương đã tìm cách bưng bít tất cả mọi sự kiện, không để lộ một sơ suất nào. Hơn nữa lúc mẹ đến nhà kho, đâu có ai trông thấy. Vì vậy nếu mẹ có nói là người bị hại cũng sẽ chẳng ai tin.

    - Nhưng còn người giúp việc ?

    - Bà ấy đã giúp mẹ với lòng nhân đạo. Nhưng bà ấy không thể phản bội lại chủ của mình. Nghe đâu bà ấy chịu ơn của bà Mỹ Hương.

    Minh Kha thở dài:

    - Cũng đúng, nếu là con , con cũng sẽ làm như vậy.

    Rồi nàng lẩm bẩm với chính mình:

    - Không ngờ anh ấy lại có người mẹ độc ác như vậy.

    - Con đã nhiều lần nói với mẹ rằng thám tử của mẹ cung cấp tin lúc đúng lúc sai. Biết đâu có một lúc cả hai ông Đoàn Minh Chiến.

    - Họ làm thám tử ăn tiền, còn con thì nói chuyện như trò trẻ con vậy

    Chương bắt bẻ:

    - Vậy chứ vụ đoàn du khách hai trăm người sẽ đến thành phố này, chẳng phải là tin của thám tử mẹ hay sao? Cuối cùng thì mẹ đã thấy rồi đó, chuẩn bị phòng ốc, tu sửa tốn hàng chục triệu đồng, nhưng rồi có ma nào tới đây đâu ?

    Đến giờ nhớ lại sự việc này, bà Mỹ Hương vẫn còn tức anh ách. Nhưng bà tìm cách chống chế:

    - Thì lâu lâu cũng có sơ xót vậy mà.

    - Vậy thì chuyện con nói cũng có thể xảy ra

    Bà Mỹ Hương cau mày:

    - Con cứ thích cãi lý với me.

    - Trở lại chuyện hồi nãy, nếu cô gái con gặp là Minh Kha thì mẹ nghĩ sao?

    - Mẹ và con cá với nhau . Làm gì có Minh Kha nào nữa - Bà Mỹ Hương cứng cỏi nói.

    Thật ra Chương chỉ nói để mà nói. Sau khi gặp chủ nhân ngôi biệt thự.Chương và Măng không còn chút niềm tin cô gái đã gặp là Minh Khạ Mà đúng là cô gái có vài nét không hoàn toàn giống, ví dụ, nước da trắng như tuyết khác với nước da hồng hào của Minh Kha trước đây. Và con` cái mắt kính đen to che khuất gần một phần ba khuôn mặt, nó khiến cho người ta dễ lầm lẫn.

    Giờ đây có cá với mẹ, Chương nắm chắc phần thuạ Nhưng chàng vẫn không muốn bỏ cuộc. Có một điều gì đó cứ lôi kéo, thôi thúc chàng.

    Chợt nhớ là bà Mỹ Hương đang chuẩn bị đi đâu đó, Chương nhắc:

    - Hình như khi nãy mẹ có nói sẽ đi dự gì đó mà.

    - Ừm! Mẹ dự khai trương cửa hàng thời trang

    Chương ngạc nhiên:

    - Ủa! Hồi trước giờ đâu có nghe mẹ đi dự một buổi khai trương tương tự thế này.

    - Chuyện ấy đâu có gì khó hiểu. Mẹ kinh doanh khách sạn, ông bà Luận thì mở cửa hàng thời trang cho cả khách du lịch. Mẹ định sẽ làm đại lý cho họ.

    Chương nhíu mày:

    - Ông bà Luận nào, sao con không nghe mẹ nhắc?

    - Mẹ quen với bà Luận. Gia đình chồng bà ấy định cư ở Pháp. Thời gian vừa qua bà ấy làm ăn ở SG phát đạt lắm. Nay tính đầu tư tại đây đó mà. Nghe nói có cô em gái từ bên Pháp về, cô ta là người thiết kế thời trang.

    - Mẹ có vẻ hiểu rõ vễ họ quá.

    - Tất nhiên rồi. Sau này có ra làm ăn lớn thì con sẽ hiểu. Quen biết nhiều người có tiếng có lợi lắm. À hày là con đi với me.

    Hôm nay cũng chẳng có việc gì làm, nhưng nghĩ đến mục đích việc dự khai trương của mẹ Chương đâm ra ngán ngẩm.

    - Thôi mẹ đi đi, con còn chút việc phải làm.

    Bà Mỹ Hương chìu chuộng:

    - Thôi cũng được. Hay là con tranh thủ làm xong mọi việc để đưa Tú An đi chơi. Mấy hôm nay nó giúp mẹ được nhiều việc lắm. Nên động viên nó.

    Chương quay mặt đi không muốn cho bà Mỹ Hương trông thấy vẻ nhăn nhó của mình.

    Bà Mỹ Hương vừa ra khỏi nhà, chuông điện thoại đã reo vang.

    - ALô!

    - Chương phải không?

    Nhận ra tiếng Măng, Chương lấy hơi cổ, giả giọng ông già:

    - Là bác đây ? Có gì không cháu?

    Bên kia đầu dây, tiếng cười " khặc khặc" của Măng vang lên:

    - Bác, bác con khỉ khô ! TAo rất có ít thời gian đây.

    - Muốn gì đây, nói lẹ lên, tao cũng đâu có làm mất thời gian của mày.

    - Sửa soạn nhanh lên, mười phút sau tao đến đón mày.

    - Đi đâu?

    Măng chậc lưỡi phiá đầu dây bên kia:

    - Cứ tuân lệnh đi. Lát gặp lại. Chào.

    Chương đặt ống nghe xuống, lầm bầm:

    - Cái thằng. Lúc nào cũng bí mật

  3. #12
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 9

    Khi Măng và Chương đến nơi thì đã xong phần thủ tục của buổi khai trương. Những gương mặt có tiếng tăm trong giới kinh doanh gần như đã có mặt đầy đủ. Họ đang ngồi xung quanh chiếc bà hình hạt xoài ở góc tay phải của cửa hàng.

    Thấy Măng xăm xăm tiến về phía ấy. Chương kéo giật tay bạn:

    - Mày đi đâu vậy?

    Măng trợn mặt:

    - Thì lấy tư liệu viết tin chứ đi đâu. Tại mày quá lề mề nên tao không chụp được ảnh lúc cắt băng đó thấy chưa.

    Bị bạn trách, Chương không tỏ ra hối hận mà còn càu nhàu:

    - Ai bảo mày lôi tao đi. Đã tao không muốn mà.

    - Thôi đi ông thần. Lát nữa sẽ cám ơn tao.

    Chương không hiểu đầu đuôi tai nheo thế nào, tự dưng Măng lại lôi Chương đến cửa hàng thời trang này bằng được mới thôi. Khi ấy Chương đã lên tiếng:

    - Khi nãy mẹ tao rủ tao đã từ chối.

    - Bác khác, còn tao thì khác, bảo đảm mày sẽ không hối hận đâu.

    Giờ thấy Măng định đến chỗ chủ nhân cửa hàng đang tiếp khách. Chương bảo:

    - Mày cần gặp họ thì cứ đến đó. Còn tao tự lo được.

    - Thôi được. Lát nữa gặp lại.

    Chương một mình theo chân khách đến tham quan ngắm nghiá những mẫu áo quần đang được trưng bày trên giá. Có rất nhiều loại, từ com- lê đến các loại quần áo kiển nam và nữ với đủ màu sắc. Riêng ở một góc trái. Chương chú ý đến chiếc áo màu môn cổ vuông tay dài rộng, một cánh nơ cùng màu được đính trên ngực trái. Chương chạm mấy ngón tay vào làn vải mềm, mát và chợt thở dài:

    - Ôi! Sao trùng hợp thế này

    - Ông có thích kiểu áo này không?

    Chương khẽ quay đầu và chợt sửng sốt kêu lên:

    - Minh Kha!

    Cô gái không tỏ chút phản ứng nào trước sự kinh ngạc của Chương. Cặp kính trắng to che một phần ba khuôn mặt cộng với bộ com- lê màu khói nhang đã góp phần cho Chương biết cô ta lớn tuổi hơn Minh Kha . Sóng mũi cô ta dường như cũng cao hơn một chút, và tiếng nói thì khác hẳn. Giọng Minh Kha nhỏ và trong. Còn giọng nói cô gái này có chút nghèn nghẹn giọng mũi:

    - Tôi xin lỗi - Chương nói và vẫn dán măt' vào cô gái

    Cô gái cười bao dung:

    - Ông sao vậy?

    Chương vẫn không thôi quan sát từng chuyển động nhỏ trên khuôn mặt cô gái.

    - Cô rất giống một người bạn thân của tôi.

    - Chẳng lẽ vì vậy mà ông sửng sốt đến như thế?

    - Tâm trạng của tôi còn hơn trạng thái tôi đã biểu lô.

    Cô gái chỉ vào chiếc áo:

    - Khi nãy ông ngắm chiếc áo này, ông có thích nó không?

    - Chiếc áo gợi cho tôi nhớ về cô bạn gái. Ngày xưa cô ấy cũng có chiếc áo từa tựa cái này.

    - Vậy mà đến bây giờ ông còn nhớ.

    - Vâng, chỉ làm một trong số chuyện đáng nhớ giữa tôi và nàng.

    Cô gái khoanh tay trước ngực, cười giọng mũi:

    - Chắc ông phải là người chung tình?

    Chương vẫn nhìn cô gái:

    - Suốt hai năm qua, tôi vẫn không quên được nàng.

    - Thế còn từ này về sau?

    - Tôi không biết nữa, gia đình đang thúc tôi cưới vơ.

    - Chắc là ông đã chấp nhận sự an bài đó?

    Chương lắc đầu:

    - Không! Tôi đang tìm cách thay đổi quyết định của mẹ tôi.

    Như chợt nhớ ra, bỗng dưng mình lại tâm sự với một cô gái không quen. Chương ngượng ngùng nói:

    - Xin lỗi, tự dưng lại bắt cô nghe chuyện của tôi.

    - Không sao đâu.

    Cô gái nói và cười. Và Chương nhận ra nụ cười ấy quá quen thuộc với mình.

    Khi thấy cô gái định quay đi, Chương bỗng gọi giật lại:

    - Này cô!

    Cô gái dừng chân. Không để ý đến những khách hàng đang quay lại xung quanh, Chương bước đến đối diện với cô gái khẩn khoản nói:

    - Xin cô làm ơn...

    - Tôi giúp được gì cho ông?

    - Xin cô vui lòng gỡ mắt kính ra, cho phép tôi nhìn một chút.

    - Để làm gì vậy?

    Lúng túng chẳng biết trả lời thế nào. Chương nói bừa:

    - Tôi... tôi chỉ khao khát nhìn đôi mắt cô.

    Cô gái lại mỉm cười, nụ cười quen thuộc:

    - Có cần xoã tóc ra hay không?

    Đây đúng là điều mà Chương chờ đợi nhưng chàng không dám đòi hỏi nhiều.

    Chàng ấp úng:

    - Tất nhiên là muốn. Chỉ sợ phiền cô.

    - Thôi được

    Nói rồi cô ta gỡ cặp kính trắng, lắc nhẹ đầu. Mái tóc dài xổ tung ra. Và Chương tròn mắt, đứng sững không nói được tiếng nào.

    Chương còn chưa hết bàng hoàng cô gái đã bỏ đi, vừa nói vọnglại:

    - Xin lỗi, tôi có chút việc.

    - Minh Kha! Minh Kha!

    Chương định chạy đuổi theo cô gái nhưng đúng lúc đó Măng gọi giật:

    - Chương! Chương!

    - Làm gì mày hớt hải vậy?

    - Minh Kha! Cô ấy mới ở đây.

    Măng gật gù, vẻ đăm chiêu. Thấy vậy, Chương lắc vai bạn:

    - Vậy là mày cũng đã gặp nàng rồi ư?

    - Mục đích tao rủ mày đến đây cũng vì chuyện ấy. Tao nghĩ cô gái mà bọn mình đã trông thấy chính là Minh Kha.

    Chương kéo bạn đến một góc vắng bên phiá ngoài cửa hàng:

    - Vậy tại sao nàng không tỏ vẻ gì vui mừng khi gặp lại bọn mình?

    - Tao cũng không hiểu.

    - Măng nè, lần trước mày nói là khi bị tai nạn, mày thấy khuôn mặt của Minh Kha khủng khiếp lắm phải không?

    - Thật ra khi ấy tao chỉ thấy máu là máu nên đoán vậy thôi.

    Chương nhíu mày:

    - Chắc là có uẩn khúc gì bên trong. Không có lý nào nàng gặp lại tao mà không mừng. Chẳng lẽ nàng không còn nghĩ đến tao nữa sao?

    - Thế còn mày thì sao? - Măng cắc cỡ - Tự dưng đăng bảo lễ thành hôn. Nếu mày nghe tin Minh Kha lấy chồng, mày có buồn không?

    Ừ cũng phải, Chương nghe bạn nói rồi tự ngẫm lại mình. Có thể Minh kha đọc báo biết chuyện ấy nên giận làm mặt lạ với chàng? Nhưng... rồi Chương lai nghĩ tiếp: Sự gắn bó giữa Chương và Minh Kha cuối cùng chẳng lẽ kết thúc bằng sự hiểu lầm này hay sao? Không, đời nào Minh Kha nông nổi như vậy.

    - Ê! mày đi đâu vậy?

    Măng hỏi bạn khi thấy Chương quay vào trong.

    - Nhất định tao phải làm trò chuyện này mới được.

    - Không có ở phía sau đâu, bên tay phải đây nè.

    Nhưng một lần nữa Chương rơi vào tâm trạng nửa tin nửa ngờ. Chính mắt chàng và Măng tận mắt trông thấy cô gái khi nãy đĩnh đạc giới thiệu với mọi người về các mẫu thiết kế của mình. Trông cô ta lịch lãm, thông minh khác hẳn với Minh Kha e ấp của ngày xưa. Thế là Măng nói nhỏ vào tai Chương:

    - Khác quá, chắc là không phải đâu Chương ơi!

    Chương không nói gì, lẳng lặng theo bạn ra về. Nhưng trong đầu vẫn không dứt được ý nghĩ: Cô gái ấy - Minh KHa!

    - Mẹ nhận xét thế nào về cô gái, em của ông bà Luận

    - Một con bé có nhiều triển vọng.

    Sau một lúc suy nghĩ bà Mỹ Hương đáp lời con trai. Chương lắc đầu:

    - Con muốn hỏi theo một khiá cạnh khác cơ

    - Nghĩa là thế nào?

    - Mẹ có thấy cô gái ấy giống Minh Kha không?

    Bà Mỹ Hương trợn mắt nhìn côn trai rồi chợt phá lên cười:

    - Ôi! Con có còn là con nữa hay không? Dạo này mẹ thấy con như thế nào. Rõ ràng mọi người ai cũng biết tên em gái của ông bà Luận tên là Hoài Phúc kia mà.

    Thấy mẹ xem mình như người tâm thần bất ổn. Chương nghiêm giọng:

    - Mẹ à, con nói chuyện nghiêm túc mà. Cô gái ấy chính là Minh KHa, rồi mẹ sẽ thấy.

    Bà Mỹ Hương lắc đầu:

    - Mẹ cũng đã từng gặp Minh Kha, một cô gái yếu đuối, nhút nhát. Còn Hoài Phúc , con cũng đã trông thấy đó, ngược hẳn với tính cách Minh Kha.

    - Hơn hai năm qua, con người có thế thay đổi chút ít chứ me.

    - Nhưng làm sao tự Dưng một đứa côi cút bơ vơ như Minh Kha lại trở Thành em gáI một người giàu có như ông bà Luận? Nằm mơ cũng không có chuyện ấy nữa con à. Tính mộng lại đi.

    Thật ra Chương cũng cảm thấy đuối lý, nhưng chàng một lần nữa vẫn không bỏ ý nghĩ cô gái tên Hoài Phúc kia chính là Minh Kha.

    Chương trở Vào phòng mình, đầu vẫn lộn xộn những ý nghĩ vễ cô gái.

    Trong khi đó, tại phòng khách bà Mỹ Hương liên lạc vớI bà Tú Lê.

    - Alô! Tôi nghe đây!

    - Tú Lệ đó hả?

    - Mỹ Hương! Có chuyện gì vậy ?

    - Chuyện của hai đứa nhỏ đó Tú Lệ. TôI định thay đổi ngày cưới.

    - Ủa, sao vậy?

    Đã sắp xếp sẵn trong đầu, bà Mỹ Hương bình tĩnh đáp:

    - Có một ngày tốt hơn ngày mà tôi đã nói với chi.

    Bà Tú Lệ là ngườI mê tín, nên bà chú ý ngay điều bạn vừa nói:

    - Vậy à? Sao bây giờ mới nhận ra vậy ?

    - Thì bà cũng biết đó, bọn mình công việc ngập cả đầu. Nghe nói có một ngày tốt là cứ vơ lấy, đâu có kịp lựa chọn gì.

    - À vậy hả, bà tính chừng nào?

    - Đầu tháng ngày.

    Bên kia đầu dây bà Tú Lệ kêu lên:

    - Vậy khoảng mười ngày nữa là tới rồi

    - Đúng. Mọi việc tôi sẽ chuẩn bị chu đáo

    - Nhưng con gái tôi, nó đã biết sự thay đổi ngày cưới chưa?

    - Chưa, tôi định bàn vớI bà trước mới thông báo cho tụi nó hay.

    - Chà! Không biết như vậy có gấp lắm hay không?

    - Tôi nghĩ cũng không gấp lă[m đâu. Mình giao việc cho người nhà chuẩn bị. Còn mình thì vẫn giữ việc làm ăn. Có ảnh hưởng gì đâu.

    Tú lệ là một phụ nữ dễ bị thuyết phục. Bà nói:

    - Thôi được rồi. Tùy chị vậy!

    Không ngờ bà Tú Lệ dễ dàng đồng ý với mình như vậy, bà Mỹ Hương thở phào:

    - Tôi sẽ báo ngày giờ đón đâu cho bà sau.

    - Được - Rồi bà Tú Lệ chuyển đề tài - Sao, con gái tôi thế nào rồi?

    - Rất hợp ý tôi. Cháu nó làm việc được lắm

    - Nhưng còn với cậu Chương thì thế nào?

    - Ơ... thì cũng được. Chị biết đó, thằng Chương nhà tôi vốn khó tính.

    - Nhưng làm sao khó tính bằng con Tú An? Ở SG đã có hàng tá anh chàng theo đuổi.

    Bà Hương cười trong điện thoại, vẻ lấy lòng:

    - Tôi biết chư". NÓ xư"ng đôi với thằng Chương lắm. Nhưng hai đư"a vẫn chưa có dịp đi chơi nhiều với nhau.

    - Tại sao vậy?

    Bà Mỹ Hương tiếp tục, giọng nịnh nọt:

    - Con Tú An chăm việc quá, không chịu rứt ra đi chơi

    - Ôi, chưa gì hết mà nó muốn trở thành người già trong công ty của chị rồi sao?

    - Yên trí đi! chiều nay tôi sẽ chính thư"c giao việc Tú AN đang làm cho người khác

    - Bà bảo nó sắp xếp trở về SG ngay nhé. Tôi sẽ mua sắm cho nó một ít đồ đạc.

    - Nếu là quần áo thì chị hãy chừa cho tôi. Ở đây có một cửa hàng thời trang tuyệt lắm

    - Tôi nghĩ rằng nó không đủ để con Tú AN nhà tôi lựa chọn - Bà Tú Lệ nói bằng một giọng tự đắc.

    - Thế thì chị lầm rồi. Tuy mang tiếng là cửa hàng nhưng qui mô rất lớn. Công ty tôi vừa ký kết hợp đồng làm đại lý cho nó. Hàng bán chạy lắm.

    - Vậy à?

    - Săp' tới cửa hàng đó được khuếch trương rộng lơ"n. Ông bà chủ là những người bạn của tôi. Ông ta có cô em gái làm nghề thiết kế mẫu thời trang. Cô ta thật là...

    - Chị sao vậy?

    Đầu dây bên kia bà Tú Lệ hỏi sau một lúc im lặng. Bà nhận ra giọng nói của người bạn già có điều gì đó lo lắng.

    _Ồ... tôi... đâu cógì !

    - Mong là vậy. Tôi sợ cái cửa hàng thời trang nào đóđã ảnh hưởng không tốt đến tinh thần của bà.

    Bà Mỹ Hương chống chế:

    - Nào có chuyện đó. Thôi, chia tay nhạ Có gì sẽ báo điện sau.

    - Được rồi, nhưng nhơ" bảo Tú An gọi cho tôi.

    Không kịp "ừ" bà Mỹ Hương vội cúp máy. Bà sợ bạn đoán ra đưỢc tâm trạng của bà hiện giờ. Cô ấy, Hoài Phúc hay Minh KHa, ánh mắt cô ta ánh lên một vẻ gì đó ấm ức hoặc là tức giận đối với bà. Lần đó tại bệnh viện, chính mắt bà Hương trông thấy bà Hiền đến thăm con bé.. Và bà Hương đã mường mƯợng lại vẻ mặt của bà Hiền và MInh KHạ Đúng là họ có nét hao hao giống nhau. hèn gì mà lúc ChưƠng vừa đưa MInh KHa về nhà, bà cảm thấy ngờ ngợ như gặp nàng ở đâu đó rồi. Nhưng khi ấy bà không mấy bận tâm, một người cao sang quyền quí như bà hàng ngày đã tiếp xúc rất nhiều người. Cũng có thể bà đã từng gặp Minh KHa.

    Nhưng lần này gặp Hoài Phúc, đúng là bà đã rất sửng sốt. Nhưng bà luôn nói với lòng:

    - Làm gì có chuyện đó. Nó sắp đặt việc gặp lại con trai mình trong lớp vỏ cao sang này ư ? Không, người giống người đó thôi.

    Lòng thì nghĩ vậy, nhưng trong thâm tâm, bà Hương lại gất rút xếp đặt mọi việc cho lễ thành hôn của con trai và Tú An. Tự dưng hình ảNh Minh Kha và người đàn bà mù lại ám ảnh bà. Họ có quan hệ gì với nhau nhỉ... chẳng lẽ...

    Và bà cảm thấy tim đập nhanh, mắt hoa lên Tú An và Chương cưới nhau sớm chừng nào tôt' chừng ấy. Bà mệt mỏi nghĩ.

    Bà Tâm bước vào ngôi biệt thự sang trọng và không tỏ vẻ gì ngạc nhiên lắm. Minh Kha đã giới thiệu trước với bà nơi tạm trú của mình.

    Trái phòng khách, ông bà Luận và Minh Kha đang ngồi uống trà. Thấy cô ruột đến, Minh Kha mừng rõ chạy ra:

    - Cô mới đến a.

    - Um - Bà Tâm trao cho cháu gái cây dù của mình rồi hỏi:

    - Có chuyện gì mà nhắn cô gấp vậy?

    - Vào nhà, lát nữa cô sẽ rõ thôi.

    Sau lời giới thiếu của Minh Kha, bà Tâm nói:

    - Tôi nghe cháu nó nhắc đến ông bà nhiều lần, nay mới có dịp đến thăm.

    Bà Luận vui vẻ:

    - Hôm trước chúng tôi cũng định đến thăm nó, nhưng rồi việc khai trương của hãng bận rộn quá

    Tâm đón tách trà ông Luận vừa trao, cám ơn và nói:

    - Trong suốt thời gian Minh Kha nằm bệnh viện ở Pháp, trăm sự điều nhờ cậu Luân, em trai của ông bà. Ơn nghĩa này thật khó mà quên.

    Ông Luận cười khà:

    - Cô đừng bận tâm. Ở đời có cơ hội thì cứ giúp nhau. Anh em nhà tôi không ngại tốn công sức đâu.

    - Minh Kha gặp người tốt như gia đình ông thì đấy thật là có phúc

    Bà Luận nhìn Minh Kha, cười nói:

    - Vậy mà nó không chịu làm em dâu của chúng tôi đó chứ.

    Minh Kha đỏ bừng mặt, lãng chuyện:

    - Chị à, chị đã có cho người đi nhận vải chưa ạ?

    - Có rồi, chị đã dặn họ rất cẩn thận. Em cứ yên tâm giải quyết việc. Chìa khóa xe của anh chị đây!

    - Dạ, em cám ơn.

    Lát sau, Minh Kha đưa cô Tâm đến nhà bà Hạnh mẹ ruột mình. Từ xa, nàng đã thấy bé Thu đang lom khom tưới rau. Kha tắt máy xe , gọi:

    - Ê, nhỏ!

    - A! Chị Minh Kha!

    Gần như quăng phịch thùng tưới xuống đất, bé Thu chạy đến bên Minh Kha rối rít:

    - Nghe mẹ nói chị trở về, em mừng muốn nín thở luôn. Chuyện này y như trong cổ tích vậy đó.

    Minh Kha vuốt má cô bé:

    - Từ nay chị em mình sẽ gặp nhau hoài hoài.

    Bé Thu liến thoáng cùng Minh Kha bước vào nhà, con bé khi nãy chỉ kịp gật đầu chào cô Tâm một lần.

    - Em xin mẹ đến nhà tìm chị, nhưng mẹ không cho.

    - Thì chị mới tranh thủ sắp xếp công việc để gặp em nè. À, mẹ đâu Thu?

    - Mẹ Ở trong nhà chờ chị từ sáng đến giờ

    Minh Kha ra hiệu cho bà Tâm rón rén đi vào. Nhưng lúc đó bà Hạnh đã đi ra đến cửa.

    - Minh Kha phải không con?

    - Da.

    Bà Hạnh quơ quơ chiếc gậy về phía trước:

    - Cô Tâm đâu, cô ấy có đến không?

    Minh Kha lặng lẽ nhìn khuôn mặt thẩn thờ của cô Tâm. Mặc dù Minh Kha đã thông báo trước về tình trạng của mẹ mình hiện giờ nhưng vẫn làm bà Tâm xúc động. Bà bước đến đón lấy tay bà Hạnh, nói khẽ khàng:

    - Chị Hiền à, em đây nè.

    Bà Hạnh sờ soạng một lúc trên mặt trên vai bà Tâm rồi hai người đàn bà ôm nhau, nước mắt ứa ra.

    Chỉ có bé Thu là vui nhất, nó lăng xăng cùng với Minh Kha nhóm bếp nấu thức ăn. Thế nhưng hai chị em vẫn lắng nghe câu chuyện của hai người lớn trong nhà.

    - Chị Hiền nè, sao chị đổi tên vậy ?

    - Sau khi bị hại, thứ thất là chị rất lo sợ. Vì vậy khi vào trại xã hội, chị khai tên mình là Hạnh và sử dụng cho đến bây giờ. Còn em, sao em lại thay đổi địa chỉ? Chính vì vậy mà chị không thể tìm gặp được?

    Bà Tâm thở dài:

    - Em luôn nghĩ là chị đã chết. Lúc phanh phui vụ cháy kho hàng, anh Chi đã tìm gặp em và gấp rút báo tin là chị đã bị chết cháy trong ấy. Anh ấy xin em đừng điều tra thưa gởi về chuyện này và bảo đổi tên đứa bé tức là Minh Kha.

    - Tại sao lại đổi tên? - Bà Hạnh thắc mắc:

    - Vì mẹ em, từ nơi Minh Kha vẫn có ý định mang nó sang Pháp. Mẹ cũng đã đến gặp em nhiều lần nhưng em bảo là không có quyền quyết định. Và có một lần suýt chút nữa Hoài Phúc bị người ta đến trường đón mất. Chính vì vậy mà em đã bồng cháu trốn tận lên đây và lặp khai sanh mới.

    Bà Hạnh thở dài:

    - Hèn gì...

    Bà Tâm nhìn chị dâu, băn khoăn hỏi:

    - Chị à, em cứ thắc mắc không hiểu tại sao chị thoát chết được? Và trong mớ tro than hỗn độn người ta lại phát hiện cái chết của một người đàn bà khác. Vậy người đó là ai?

    Mấy ngón tay run rẩy, bà Hạnh sờ soạng trên mép ván. Đây là cử chỉ quen thuộc những lúc bà xúc động.

    - Đó là xác người đàn bà điên. Người giúp việc nhà bà Mỹ Hương đã cho chị biết như vậy.

    - Vậy bà Mỹ Hương có biết chị còn sống không?

    - Lúc mới xãy ra chuyện hỏa hoạn có lẽ bà ta nghĩ rằng cái xác người đàn bà kia chính là chị. Nhưng về sau, chị tin chắc là ba ấy biết chị còn sống.

    - Và bà ta giấu nhẹm việc chị thoát chết?

    Bà Hạnh gật nhẹ:

    - Um

    - Vì không muốn cho anh Chi biết để tìm chi.

    - Đó cũng chỉ là giả thiết thôi. Có thể bà ấy muốn anh Chi quên chị.

    Cứ nghe hai người đàn bà gọi ba mình là Chi, Minh Kha không khỏi thắc mắc. Cô Tâm nhìn cháu gái, giải thích:

    - Khi vào tù, ba con vẫn khai đúng tên mình là Minh Chi, nhưng ông ấy không muốn mang lại dấu ấn nào đó không tốt cho con. Nên đã bảo cô khai tên ba của con là Minh Chiến.

    - Đúng rồi - Minh Kha vỡ lẽ ra - Chính vì vậy nên bà Mỹ Hương không phát hiện ông Minh Chi lại cũng là Minh Chiến ba của con.

    Bà Hạnh nhíu mày:

    - Bà ta cũng quan tâm đến cha mẹ con nữa à?

    - Không biết đó có phải là sự quan tâm hay không? Nhưng bà ta cho người tìm hiểu và biết ba con bị tù. Có lần Chương đã hỏi con về việc này.

    Bà Tâm xen vào:

    - Vậy thái độ của Chương ra sao ?

    - Anh ấy bảo rằng có không phải là lỗi của con.

    Nghe con gái nói, nét mặt bà Hạnh giãn ra:

    - Đúng là cây đắng mà sanh trái ngọt, mẹ không nhìn lầm người đâu.

    Tự dưng Minh Kha lại cảm thấy buồn khi nghe mẹ mình đánh giá cao về Chương. Bởi vì nàng rất hiểu kể từ đây về sau, nàng không chỉ là đối tượng duy nhất mà chàng quan tâm. Và nếu thật sự Chương thành hôn với cô gái tên Tú An, sự thể sẽ còn tồi tệ hơn.

    Trong lúc Minh Kha đang dùng bữa cơm đoàn tụ với mẹ, cô, và em kết nghĩa của mình thì tại nhà Chương, chàng đang thắp thỏm như đang ngồi trên đống lửa.

    Và khi nghe tiếng xe honda của Măng, Chương chạy ào ra:

    - Mày làm gì chậm như rùa vậy ?

    Măng nhe răng cười:

  4. #13
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    - Tại còn tiếp mấy ông bạn cộng tác viên. Còn mày, có chuyện gì mà nôn nóng quá vậy ?

    - Chở tao đi! Chương vừa nói vừa leo lên sau yên xe của bạn.

    - Hướng nào?

    Chương buông gọn:

    - Nhà của Minh Kha.

    Măng ngỡ ngạc:

    - Nhưng nhà nào mới được?

    - Ngôi nhà hoa hồng đó, còn nhà nào nữa?

    - Ôi! Tao chẳng hiểu

    Măng càu nhàu nhưng rồi cũng chiều theo ý của bạn. Cả hai xuống xe, Chương rảo bước thật nhanh vào trong.

    Cửa mở, nhện giăng đầy. Bàn ghế trong nhà vẫn còn y nguyên chổ cũ những bụi đống cả lớp. Hơn tháng nay, Chương không đến đây quét dọn.

    - Cũng không có ai trở về nhà.

    Chương đứng phỏng ra nói như nói với chính mình. Còn Măng, chỉ cần nhìn bạn một lúc anh đã hiểu ra tất cả. Anh bạn mình muốn tìm dấu vết Minh Kha đó mà. Nếu Hoài Phúc chính là Minh Kha thì dứt khoát phải trở lại ngôi nhà này.

    - Thôi đi nhỏ ơi! Minh Kha chết thật rồi; Mày đừng ảo tưởng nữa.

    Lời nói của Măng không đủ sức can ngăn Chương mà còn như lời đánh thức chàng. Chương đi vào phòng của người yêu, nơi giang sơn riêng nhưng chưa lần nào chàng dám xâm phạm. Ở đây, những bức họa phong cảnh của Minh Kha vẫn còn nguyên. Bàn ghế cũng như ở phòng khách, bám bụi đầy. Chương bước đến bàn phấn, nơi đặt tấm hình bán thân của Kha và Chương. Chàng đang khoác vai Kha, cười âu yếm. Cũng cùng lúc đó, khi đưa mấy ngón tay lên định lau bụi, Chương chợt nhận ra bức hình không dính hạt bụi nào. Ngay cả trên khung gỗ cũng thế, nó bóng mướt.

    _Măng, Măng ơi!

    - Gì đây? - Măng thủng thỉnh hỏi. Có lẽ anh chàng muốn cân bằng trạng thái khẩn trương của bạn.

    Chương chìa khung hình cho bạn xem:

    - Mày xem nè, tất cả đều có bụi bậm, trừ khung hình này.

    Xem xét một lúc, Măng gật gù:

    - Ừ nhỉ!

    - Mày nghĩ sao?

    Măng đặt khung hình lại chổ cũ, tinh quái nhìn bạn:

    - Thì... Minh Kha hiện hồn về chứ sao?

    Chương nổi quạu, phác tay lên vai bạn:

    - Nói điên không hà.

    Măng cười, vừa ra khỏi phòng vừa nói:

    - Đi quan sát thêm một lúc nữa xem sao?

    Nói là làm, Măng mở cửa ra phía cuối vườn. Những khóm hoa hoàng anh vuốt lên cao, cỏ chi chen chúc góp phần tạo nên màu xanh hoang dã.

    Chợt Măng châm chú nhìn xuống phía trước bàn chân mình, anh ngồi xuống quan sát thật kỹ. Có dấu giày phụ nữ phía trước vườn hoa sau nhà, đây là loại giày cao gót, dấu tròn của nó ăn sâu xuống nên đất đó cả phân. Măng bước thêm vài bước và thấy dấu quay trở vào nhà. Lần này đến lượt Măng rối rít gọi bạn:

    - Chương à, Chương ơi!

    - Ha?

    Chương sốt sắng chạy ra:

    - Đây nè, mày xem đi!

    Chương ngồi xuống, châm chú nhìn một lúc rồi kêu lên:

    - Đúng rồi Măng ơi! Minh Kha đã trở về.

    Măng rùng mình, mắt dáo dác:

    - Ê! Mày đừng làm tao sợ chứ!

    Chương lườm bạn:

    - Tự dưng lại sợ ma, lãng xẹt

    - Hoài Phúc chính là Minh Kha, tao tin chắc như vậy!

    - Mày rủ tao đến đây cuối cùng là để chứng minh điều đó phải không?

    Cùng bạn trở vào nhà, Chương vừa nói;

    - Đó là chuyện thứ nhất, còn chuyện thứ hai tao muốn mày giúp tao.

    - Giúp gì?

    - Tự dưng mẹ tao thay đổi ngày cưới. Tức còn khoảng hơn tuần nữa, vào mồng hai tháng sau.

    - Lý do?

    - Mẹ tao nói đó chỉ là ngày đại hội. Từ đây đến cuối năm chỉ còn một ngày tốt như thế này thôi.

    Măng nhướng mày:

    - Mày nhờ tao làm phụ rễ hả?

    Đang lo lắng đủ chuyện, nhưng Chương không khỏi tức cười trước sự hóm hỉnh của Măng:

    - Thằng quỉ, tao đang như người ngồi trên đống lửa đây.

    - Vậy hả?

    - Tao chỉ xem Tú An như em gái, không có một chút tinh cảm nào.

    - Xạo à, hay tại vì trông thấy Hoài Phúc giống y như inh Kha mày mới thay đổi thái độ với Tú An.

    - Không dám đâu. Dù có hay không có Minh Kha tao vẫn nhận ra là tao với Tú An không thể chung sống với nhau được.

    Bóp trán ra vẻ suy nghĩ một lúc, Măng kêu lên:

    - Có cách rồi.

    Chương mừng rỡ:

    - Sao, thế nào?

    - Rất đơn giãn, mày hãy nói rõ mọi chuyện với Tú An.

    Chương lương lự:

    - Tú An... là một cô bé không đến nỗi nào, tao sợ nói ra như vậy sẽ làm tổn thương cô ta.

    Măng chớp mắt:

    - Sự thật vẫn là sự thật. Nói trễ càng tồi tệ hơn.

    _Hay là mày nói giùm tao.

    Măng dài giọng:

    - Mày sao vậy, tự dưng khi biến đâu mất tiêu. Hơn nữa tao nói cũng được nhưng Tú An sẽ bị tổn thương nhiều hơn.

    Nghĩ bạn nói cũng có lý, Chương gật gù:

    - Tao cũng nghĩ vậy nhưng mà thôi, tao sẽ sắp xếp lại chuyện này.

    Tưởng sẽ xong chuyện, Măng nói:

    - Vậy thôi mình về.

    - Chưa mà

    - Gì nữa đây?

    - Tao còn đến nhà một người. Nhưng nếu mày bận thì tao đi một mình.

    Nhớ những lúc Măng gặp khó khăn, Chương bên cạnh suốt để giúp đỡ. Chẳng lẽ những lúc ChưƠng như thế này, Măng lại bỏ bạn hay sao? Nghĩ vậy Măng thở dài, vờ lấy giọng rầu rĩ:

    - Tao đi nữa ông tươ"ng, nếu không mày xỉu giữa đường thì không ai hay.

    Chương cười tủm tỉm:

    - Và không ai hiểu tao bằng mày.

    Hai bàn tay giơ cao chạm mạnh vào nhau như một lời thỏa thuận.

    Không bao lâu, Măng và Chương dừng xe trước nhà bé Thụ Chương ngạc nhiên khi thấy chiếc Honda của ai đó ở trước nhà.

    - Ủa, bé Thu cũng có người quen sang trọng thế hay sao?

    - Gì nôn nóng vậy? - Măng tắt máy từ đầu ngõ nói - Vào trong sẽ biết mà.

    Và khi Măng khóa cổ xe cẩn thận đi vào trong thì thấy Chương đang đứng như trời tròng giữa nhà. Chỉ trừ một người đàn bà mù đang ngồi trên ghế, còn lại là một bé gái, một người đàn bà trạc người bốn mươi và Hoài Phuc', tất cả cũng đang tròn mắt nhìn Chương.

    - Cô... Tâm - Giọng Chương gần như lạc đi. Chàng hiện như người rơi xuống từ cung trăng, buồn và cảm thấy quá thất vọng.

    Gương mặt ChƯơng như có mây mù, chàng nhìn Minh Kha, giọng buồn lạ:

    - Em đúng là mInh Kha, và em không muốn nhìn nhận tôi. Thôi được rồi, tôi sẽ không làm phiền em nữa đâu. Tất cả mọi người đều lừa dối tôi.

    Chương nói và lững thững bước ra ngoài. Măng thì không hiểu đầu đuôi mô tê gì cả, chàng nhìn Hoài Phúc, lắp bắp hỏi:

    - Cô... cũng chính là Minh Kha đó phải không?

    Minh Kha bước đến vài bước:

    - Anh Măng, Kha không có ý định lừa dối ai cả. Chẳng qua có nhiều chuyện xảy ra quá.

    - Được được, không sao. Anh sẽ dàn xếp cho hai người gặp sau nhé. Chương nó không quên được em đó Kha à. Giờ thì anh chạy theo nó, Cháu xin phép...

    Rồi chào thật nhanh hai người lớn tuổi. Măng bước nhanh ra ngoài.



    Chiều hôm đó cứ thấy Chương ở miết trong phòng bà Mỹ Hương sốt ruột lên gọi:

    - ChưƠng à, xuống ăn cơm đi con

    Chương nằm trên giường , mặt úp vào gối nói vọng ra:

    - Con không đói, mẹ cứ ăn đi.

    - Tú An và mẹ đã chờ con từ nãy giờ. Con có chuyện gì bực bội cứ nói ra

    - Nhưng mẹ hứa là sẽ giải quyết cho con chứ

    Bà Mỹ Hương cau mày:

    - Lại chuyện gì nữa đây?

    Lần này không muốn dài dòng với mẹ nữa Chương ngồi dậy nói thẳng thừng:

    - Con không muốn đám cưới xin mẹ đừng ép con.

    Bà Mỹ Hương trợn mắt, xưa nay bà luôn là người quyết đoán trong chuyện làm ăn. Một hai ý kiến phản bác lại bà đều rất khó tồn tại

    - Trời đât', con giỡn mặt hay sao, đây là chuyện người lớn...

    Chương bực dọc ngắt lời:

    - Nhưng đây là chuyện liên quan đến cả cuộc đời của con. Con không muốn mình phạm sai lầm.

    Máu nóng gần như chảy ngược lên đầu, bà Mỹ Hương quắc mắt:

    - Chẳng lẽ gặp Hoài Phúc, con lại thay đổi ý định?

    - Không phải là thay đổi mà từ trước đến giờ con đã nói rõ với mẹ là con chưa muốn cưới vơ.

    Chương lớn tiếng cãi lại mẹ và chàng cùng bà Hương đều không hay Tú An đã bước đến gần. Khi nãy vì đợi lâu, có lẽ bé định lên giục cả hai người xuống ăn cơm.

    Bà Hương vỗ bàn:

    - Con ăn nói với mẹ như vậy hay sao? Mẹ đã nhiều lần nói Hoài Phúc là con nhà danh giá. Không phải là con Minh Kha côi cút nghèo khổ của con ngày xưa đâu.

    Nhận ra mình cũng có phần quá đáng với mẹ, Chương hạ giọng nhưng vẫn kiên quyết:

    - Mẹ lầm rồi, Minh Kha chính là Hoài Phúc . Cả hai chỉ là một

    - Ai nói với con - Bà Mỹ Hương cười nhếch môi - Minh KHa à?

    - Vừa rồi con không những chỉ gặp Minh KHa mà còn gặp lại cô Tâm, cô ruột Minh Khạ Người mà cách đây gần hai năm bỗng dưng mất tích.

    - Thôi kệ họ, mẹ không cần biết cô Tâm nào cả. Con có bằng lòng cưới Tú An hay không thì bảo ?

    - Con đã nói rồi, con không hề yêu Tú An . Con không muốn làm cô ta đau khổ vì cuộc hôn nhân vô nghĩa này. Mẹ bảo là thương tụi con, mẹ hãy lập tức hủy bỏ nó đi.

    Ngoài cửa. Tú An biến sắc. Hèn gì mà lúc nào Chương cũng tìm cách tránh né nàng. Tú An đã dốc công sức làm mọi thứ cho bà Mỹ Hương. Nhưng cuối cùng vẫN không chiếm được trái tim của con trai bà tạ Sao cô không sớm nhận ra điều này nhỉ, thật là xấu hổ!

    Và Tú An lững thững bước xuống cầu thang, bỏ lại phiá sau cuộc tranh luận của hai mẹ con vẫn còn gay gắt.

    Bà Mỹ Hương đỏ mặt:

    - Mẹ nói một là một, nếu con không cưới Tú An thì từ đây về sau con đừng gọi ta là me.

    Khi bà Hương giở đến đòn cuối cùng này, Chương không khỏi đau lòng. Chàng đau khổ nhìn mẹ:

    - Mẹ Ơi! Sao mẹ không chịu tỉnh ngộ, trước giờ mẹ đã hại bao nhiêu người rồi. Bây giờ ngay cả hạnh phúc của con mẹ cũng không muốn hay sao?

    Bà HưƠng nhìn con trai cảnh giác:

    - Cái gì, mẹ đã hại ai?

    - Con đã biết tất cả những việc làm trước đây của mẹ và bây gio8` con không muốn nói ra.

    Làm gì có thể biết chứ, ai có thể cho nó biết những chuyện này. Người đàn bà giúp việc ư? Không đâu, bà ta đã xin nghỉ việc hơn năm nay rồi, hơn nữa bà Mỹ Hương tin tưởng ở lời hứa của bà tạ Xưa nay, bà ta chưa bao giờ mất chữ tín dẫu chỉ là người giúp việc.

    Nghĩ vậy, bà Mỹ Hương nhìn con trai với ánh mắt xem thường.

    - Con định vụ Oan cho mẹ chuyện gì vậy? Và ai đã giật dây để mẹ và con xích mích nhau?

    - Không có ai đâu mẹ, con chỉ mong mẹ hồi tâm lại thôi.

    Bà Mỹ HưƠng bĩu môi:

    - Hồi tâm, hồi tâm ! Khi nãy con biết gì về quá khứ của mẹ hãy nói ra đi!

    - Con không muốn nói.

    - Chẳng qua là con bịa đặt - Bà Hương phá lên cười.

    Chương nhìn mẹ, ánh mắt buồn rầu:

    - Mẹ à, mẹ đã ép con tới bước đường cùng. Cách đây hai mươi năm, mẹ đã làm cho một người bạn trai bị tù, vợ của ông ta bị thiêu sống. Và cách đây hai năm, sự cố chấp của mẹ đã gián tiếp làm hại Minh Kha, cả cô ruột của nàng tức cô Tâm cũng bị mẹ cho người thuê ám sát.

    Bà Mỹ Hương trố mắt nhìn con trai hồi lâu, mặt dần dần ửng đỏ vì tức giận. Bà đứng phắt dậy, chỉ vào mặt con trai:

    - Không ngờ chính con lại là người tố cáo me.

    Rồi bà Mỹ Hương bật khóc nức nở:

    - Mẹ suốt đời vì con, cuối cùng con đã hiểu về mẹ như vậy.

    Chưa bao giờ thấy bà Mỹ Hương tỏ ra đau buồn như vậy, Chương không khỏi bối rối. Chẳng lẽ người đàn ông chạy chiếc super 100, đội mũ dạ, người giúp việc cho mẹ, lại nói oan cho mẹ mình.

    - Mẹ, xin lỗi mẹ - Chương đến gần mẹ nhỏ nhẹ nói - Khi nãy con đã không muốn thốt ra những lời như thế này.

    - Mẹ, xin lỗi mẹ - Chương đến gần mẹ nhỏ nhẹ nói - Khi nãy con đã không muốn thốt ra những lời như thế này.

    Bà Mỹ Hương lắc đầu, đứng dậy rời khỏi phòng Chương. Và chàng vẫn nghe những tiếng nấc cố nén của me.

    Chương ngồi phịch xuống giường, thấy buồn vô kể.

    Sáng hôm sau, Chương thức dậy sớm và xuống nhà dùng điểm tâm. Chàng muốn xem bà Mỹ Hương có sao không và muốn tỏ ra chút gì đó để bà nguôi giận.

    Tú An vẫn vui vẻ như mọi ngày:

    - Ngồi đây nè anh Chương

    Và cô bé nhanh nhẩu nhận xét:

    - Hôm nay mới thấy anh nghiêm chỉnh giờ giấc

    Chương cười, đáp lại lời Tú An:

    - Hôm qua ngủ sớm nên hôm nay khỏe khoắn trong người vậy mà

    Chàng nói và liếc nhìn mẹ. Bà Mỹ Hương không thèm nhìn lại chàng, chỉ giục mỗi mình Tú An:

    - Ăn đi con! Bác cháu mình còn đến công ty nữa.

    Đạ - Tú An vui vẻ nhìn vào tô miến gà nóng hổi - Miến gà trông ngon làm sao

    rồi ba người cùng sì sụp ăn. Tú An giống như chiếc cầu nối giữa hai mẹ con Chương, cô bé hết nói với người này rồi quay sang người kia bằng vẻ hồn nhiên dí dỏm của mình. Chợt Chương có một phát hiện: Tú An sao mà giống Măng đến thế?

    Bữa ăn đã xong, Tú An nhìn bà Mỹ Hương ngập ngừng:

    - Bác à, con muốn nói với bác một chuyện.

    Bà Mỹ Hương có vẻ ngạc nhiên:

    - Sao hả Tú An?

    - Con muo6'n xin bác hôm nay con trở về SG.

    Tưởng chuyện gì, bà Mỹ Hương gật nhanh:

    - Bác cũng đã khuyên con nên về sớm, con gái sắp lấy chồng cũng nên ở nhà với mẹ ít lâu.

    Tú An cười, mấy ngón tay cuốn cuốn mép vải trải bàn.

    - Con còn chuyện thư" hai.

    - Con cứ nói, đừng ngại - Bà Hương động viên cô gái.

    Tú An nhìn sang Chương rồi nhìn bà Hương:

    - Con xin phép bác... được từ chối cuộc hôn nhân này ạ!

    Cả Chương và bà Mỹ Hương đều sửng sốt, bà Hương tròn mắt hỏi:

    - con không đùa chứ?

    Tú An lắc đầu, môi vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng:

    Đạ, con nói chuyện nghiêm túc

    - Tại sao vậy, trước kia con ưng thuận kia mà

    Tú An ngẫm nghĩ một chút rồi lại cười khúc khích:

    - Thật ra... con muốn hù anh Chương thôi. con và ảnh khác xa một trời một vực, đâu có hợp nhau.

    Đến lượt Chương:

    - Nhưng tại sao đến giờ An mới nói?

    - thì... muốn để cho anh hồi hộp chơi vậy mà. Ở SG, em đâu có thiếu bạn trai , họ còn ngon hơn anh nữa. Nhưng em còn ham vui chưa muốn có chồng đâu.

    Chương vẫn chưa hết thắc mắc:

    - Nhưng vì lý do gì mà Tú An bỏ SG nhộn nhịp để đến đây làm việc cho gia đình anh?

    Tú An nhướng mắt làm ra vẻ suy nghĩ:

    - Chuyện đó cũng phải giải thích nữa hả? Vậy nè , em muốn thay đổi không khí, vậy đó.

    Và quay sang bà Mỹ Hương vẫn còn ngồi sượng trân trên ghế, Tú An cười nói tỉnh bơ:

    - Bác coi đó, có cô gái nào còn một tuần nữa làm đám cưới mà cứ ở miết bên gia đình chồng không? Chẳng lẽ bác không thấy lạ à?

    - Bác chỉ nghĩ là con làm việc có trách nhiệm.

    Tú An xoa xoa tay đứng dậy:

    - Ôi! Bác nghĩ tốt về cháu quá. Cháu thật có phúc. anh Chương nè, hay là mình cưới nhau thật đi!

    Câu phát biểu xanh dờn của Tú An làm Chương không khỏi lúng túng:

    - Ôi! Chuyện ấy đâu có đùa được Tú An.

    - Nói chứ thôi. Anh hiền như cục bột, chán thấy mồ.

    Ngày hôm đó, Chương không còn nhận ra mình nữa. Thoát được gánh nặng không thành hôn với Tú An , Chương nhẹ bổng như người cõi trên.

    Và trong cử cà phê sáng hôm sau, Chương lại làm gặp người bạn tri kỷ của mình.

    Sau khi kể lại mọi chuyện thấy bạn vẫn không nói gì, Chương sốt ruột:

    - Sao? Ý kiến mày thế nào?

    Măng gạt tàn thuốc, nói tỉnh:

    - Tiếc quá

    Chương ngạc nhiên nhìn bạn:

    - Tiếc gì?

    - Không chịu làm quen sớm với Tú An

    - Mày?

    - Chứ sao nữa, thằng ngốc

    Chương phá lên cười:

    - Nếu thật sự mày muốn vậy, tao sẽ làm mai cho

    Măng làm ra vẻ rầu rĩ:

    - Nhưng thời điểm này đâu còn thích hợp nữa, nàng sẽ cho là bọn mình thương hại

    - Miệng lưỡi mày đâu?

    Măng gãi giãi đầu:

    - Bộ mày tưởng gặp ai tao cũng có thể thao thao bất tuyệt như nói chuyện với mày hay sao?

    - Sao tưởng mày ngon hơn tao?

    Măng cười hì hì:

    - Nói vậy chứ bây giờ mày tính sao đây?

    - Chuyện gì?

    - Hoài Phúc, Minh Kha, làm bộ hỏi.

    Nghe nhắc đến chuyện mình. Chương thở dài:

    - Khó lắm

    - Trước đây thì khó, nhưng giờ thì khác rồi

    Chương lắc đầu:

    - Bây giờ vấn đề chủ yếu không phải ở chỗ tao mà ở chỗ gia đình Minh Kha

    - gia đình Minh Kha- Măng ngạc nhiên hỏi lại - Mày muốn nói cô ruột của Kha hả?

    - Ừm, và cả Minh Kha nữa.

    Măng cau mày:

    - Mà đã xảy ra chuyện gĩ?

    - Có một sự xích mích giữa cô Tâm và mẹ tao.

    - Bây giờ họ phải vì mày và Minh Kha mà hoà giải. Tụi bây đã trải qua rất nhiều khó khăn rồi.

    Chương cười buồn:

    - Nói thì dễ, thực sự tao cảm thấy sự việc phức tạp lắm.

    Măng xoa xoa đầu bạn làm mái tóc Chương bù rối:

    - Ôi! Mày lẩm cẩm từ lúc nào vậy? Tự tin hơn một chút có được không?

    - Tao không gục ngã đâu mày đừng lo.

    - Vậy chừng nào cho tao ăn đám cưới đây?

    - Chuyện đám cưới và chuyện tao đứng vững hay không hoàn toàn khác nhau

    Măng trợn mắt:

    - ngộ chưa. Cuối cùng tao chẳng hiểu gì ca?

    Chương chống tya lên cằm:

    - Vậy thì mày hãy chờ vài hôm nữa đi

    Măng trân trối nhìn bạn.

  5. #14
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương kết

    Sáng Chủ Nhật

    Một mình Chương đi về Suối Mợ Đây là một trong nhữ~ng nơi đầy ấp những kỷ niệm của chàng và Kha.

    Trời hôm nay đầy nắng, nhưng thỉnh thoảng cũng có những làn gió mang hơi lạnh của những ngày lập đông. Không bao lâu nữa xuân sẽ về. Lòng Chương bừng lên một cảm giác kỳ lạ. Những kỷ niệm tình yêu lần lượt trở về... Minh Kha ơi!

    Chương tách khỏi dòng người thưởng ngoạn đến bên triền đá cao. Phía dưới là dòng suối đang chảy róc rách. Chàng chọn cho mình một nơi mà từ phái du khách đối diện nhìn sang sẽ không ai trông thấy.

    Chương ngồi đó như kẻ đang tham thiền hoàn toàn cách biệt với mọi thứ trên trần đời này.

    Đến khi nghe một tiếng thở dài, Chương giật mình quay lại. Và chàng kêu lên trong một cảm giác vui mừng lẫn ngạc nhiên:

    - Minh Kha!

    Không cần biết họ đã từng trải qua những gì và đang đối diện với trở ngại như thế nào, trước mặt họ chỉ biết là đang có nhau. Thế là đủ.

    Trong tâm trạng như vậy, Chương nhoài đến ôm chầm lấy Minh Khạ Và Minh Kha cũng thế, nàng vùi đầu vào ngực Chương. Họ đang tìm kiếm những gì thân quen nhất của nhau sau những ngày xa vắng.

    Một phút, hai phút và gần năm phút trôi qua họ vẫn đứng lặng.

    Minh Kha có lẽ là người sớm nhận ra thực tại. Nàng rời Chương, tiến về phiá trước một bước, mắt đăm đăm nhìn xuống dòng suối và lưng quay lại phiá chàng.

    Chương tiến đến phía sau người yêu, khẽ khàng gọi:

    - Minh Kha ! Em có sao không?

    Minh Kha quay lại, cười nhẹ:

    - Em không sao!

    ĐÃ nhiều lần , sau khi biết Minh Kha cố tình tránh né minh`, Chương đã giận không thể tả. Nhưng giờ thì Chương hiểu rằng: Vẫn chỉ là những hờn giận xuất phát từ tình yêu. Chàng vẫn còn yêu nàng vô cùng.

    - Em có thể cho anh biết hai năm qua em sống như thế nào hay không?

    Cả hai cùng ngồi xuống cạnh nhau. Minh Kha nói, bắt đầu bằng giọng không buồn cũng không vui.

    - Em đã một mình trị bệnh ở nước ngoài.

    Chương tròn mắt:

    - Ở nước ngoài? Sao anh không được biết gì ca?

    Minh Kha cười buồn:

    - Còn em thì tự hỏi, tại sao anh không liên lạc với em?

    - Kha à, anh muốn em hiểu rằng trong suo6't tho8`i gian nằm tại bệnh viện, anh luôn nghĩ tới em, nhưng chân bị thương, anh không tài nào tự hỏi thăm được. Trong khi đó, cả mẹ anh và măng đều bảo rằng em đã chết.

    Minh Kha cười chua chát:

    - Đúng rồi, họ không muốn anh tiêu tan tương lai sự nghiệp vì một con bé như em.

    Không muốn làm Minh Kha đau lòng, Chương an ủi:

    - Có lẽ có sự lầm lẫn nào đó, bởi vì mẹ anh thực sự tin em không còn trên đời này.

    Minh Kha lạnh lùng nói:

    - Anh là người con hiếu thảo hiếm thấy, bênh vực cả khi mẹ mình làm sai

    - Minh Kha, trước đây em đâu có cay nghiệt với mẹ anh như vậy?

    Chẳng lẽ Kha biết chuyện của mẹ mình hay sao? Bán tính bán nghi, Chương hỏi thẳng:

    - Em hãy nói rõ cho anh nghe đi.

    Vẫn bằng giọng trầm và hơi khàn, Minh Kha nói:

    - Cách đây hai mươi năm, vì yêu một người đàn ông mẹ anh đã bất chấp thủ đoạn thiêu sống tình địch. Và khi người em chồng của bà ta biết rõ được việc làm đó liền suýt bị hại.

    Sắc mặt Chương biến đổi, những chuyện chàng biết thì Minh Kha cũng biết. Tại sao lại có sự trùng hợp này?

    - Minh Kha, ai nói cho em nghe những chuyện ấy.

    - bởi vì em cũng là nạn nhân.

    Chương cau mày, vẻ khó hiểu:

    - Em nói vậy là sao?

    - Có nghĩa những người bị hại là người thân cu/a em

    Chương kêu lên:

    - Thật vậy sao, là ai? Chẳng lẽ người đàn bà bị thiêu sống kia...

    - Bà ấy chính là mẹ em

    Chương buông xuôi hai tay, ngồi thừ người ra. Nếu không phải là Minh Kha mà là một người khác nói ra điều này, có lẽ Chương sẽ không bao giờ tin.

    Và thế là Minh Kha kể cho Chương nghe hết những ẩn tình hai mươi năm và lý do nàng phải sống với cô Tâm.

    Xong câu chuyện, Chương vẫn im lặng không nói lời nào.

    Còn Minh Kha, trên nét mặt nàng vẫn còn biểu lộ sự đau buồn. Một lần kể lại, nàng xót xa hơn một chút.

    Giờ thì Chương đã hiểu nguyên nhân vì sao Minh Kha không muốn gặp lại chàng . Ân oán của những bậc cha mẹ đã đào hố sau ngăn cách giữa chàng và nàng.

    Và cuối cùng Chương cũng cất tiếng:

    - Minh Kha, anh biết gia đình anh khó lòng được mẹ con em tha thứ. Anh cũng không dám đòi hỏi ở em điều gì nữa, ngay cả chuyện của hai đứa mình.

    Ngắt một cành hoa dại mọc bơ vơ giữa khe đá, Minh Kha giọng buồn nói:

    Đầu sao thì ván cũng lỡ đóng thuyền rồi. Anh đang chuẩn bị một cuộc sống mo8'i

    Chương lắc đầu:

    - Không có một cuộc sống mới nào đến với anh cả.

    - Nhưng Tú An?

    - Cô ấy đã trở về SG. Chuyện đăng báo về lễ thành hôn chẳng qua chỉ là trò đùa của cô ta mà thôi.

    Minh Kha vò nát cánh hoa trong tay:

    - Anh có hối tiếc không?

    Chương nhìn người yêu:

    - Chẳng lẽ em không hiểu những ngày tháng vừa qua anh đã khổ sở như thế nào sao?

    - Vậy tại sao anh lại chấp nhận Tú An?

    - Mẹ anh đã làm tất ca?

    Minh Kha nhếch môi, từ trong ánh mắt biểu lộ một vẻ khinh bạc.

    - Em hiểu rồi, anh là người con hiếu thảo nhất trên đời.

    - Nhưng anh không đồng ý những hành vi tội lội của me.

    - Thế nhưng anh vẫn không đủ sức chống lại, ví dụ như lễ thành hôn. May mà cô gái kia đã chủ động từ chối anh trước.

    - Đúng là như vậy, lúc ấy anh cảm thấy mình thật đơn độc, không có ai ngoài bản thân anh đã ủng hộ anh. Nhưng còn bây giờ anh cảm tha6'y mình đã tự tin hơn rồi, vì có em.

    Minh Kha đưa mắt nhìn xạ Trước đây khi nghe những lời như thế này, nàng đã chớp mắt cảm động. Còn giờ đây, sao nàng không thể có được cái cảm giác hạnh phúc ngày ấy?

    Có lẽ Chương cũng phần nào thấu hiểu được những thay đổi trong lòng Minh Khạ Chàng lẳng lặng nhìn xuống dòng suối.

    Và họ lại nghe những tiếng gió rít vào lá... Chương lại nói giọng tha thiết:

    - Anh đã nhiều lần đến ngôi nhà gỗ nhỏ của em bên sườn đồi. Dẫu biết làm gì có chuyện huyền hoặc là em sẽ bất ngờ xuất hiện , thế nhưng anh không thể bắt mình quên nó đi.

    - Em biết!

    - Hôm đầu tiên trông thấy em, anh đã tự hỏi: Có phải ông trời đã hiểu được nỗi bất hạnh của anh mà ban cho anh trông thấy được một cô gái giống hệt như em. Sau đó, anh và Măng tìm đến ngôi biệt thự nơi em ở để thăm dò. Nhưng người ta bảo nơi đây không có ai là Minh Khạ Và khi trực tiếp gặp em hôm khai trương cửa hàng, thì anh tin chắc rằng Minh Kha đã thật sự còn sống.

    - Cám ơn anh đã không quên em.

    Vẫn là những câu nói ý nhị của thuở nào. Nhưng Chương nhận ra một chút gì đó phiền muộn, u hoài.

    - Minh Kha à, anh sẽ đưa mẹ đến nói chuyện với me em.. Anh hy vọng ân oán ngày trước sẽ được giải tỏa

    Minh Kha lắc đầu:

    - Mẹ em suốt đời phải chịu những hậu quả mà mẹ anh đã làm. Nếu mẹ em có tha thứ đi chăng nữa, còn em phận làm con, em không thể quên nỗi đau mẹ đã rải trải qua.

    Chương buồn bã nhìn Minh Kha:

    - Vậy là anh không còn chút hy vọng nào hay sao?

    - Điều mà em có thể làm được cho anh lúc này là không truy cứu trách nhiệm của mẹ anh. Lần này em sẽ vì mẹ, sống và làm việc vì mẹ. Còn anh, kể từ nay em muốn anh hiểu rằng chúng ta không còn gì với nhau nữa.

    Không ngờ Minh Kha rắn rỏi đến thế, Chương kêu lên:

    - Minh Kha!

    Xoay mạ(t nhìn nơi khác, Kha nói tiếp:

    - Anh hãy quên em đi.

    Rồi nàng đứng dậy, bước ra chỗ mà dòng người đang tấp nập qua lại.

    Chương nhìn theo cho đến lúc không còn trông tha6'y Minh Kha đâu.

    Chàng gần như buông người xuống chỗ ngồi cũ, hai tay ôm lấy đầu.

    Gần một tháng nay, Chương làm việc như người điên. Ngoài công việc ở cơ quan, hễ rãnh giờ nào, chàng lại về công ty giúp mẹ. Chương không muốn để đầu óc thảnh thơi một chút nào. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, râu tóc Chương tua tủa, mặt mày hốc hác. Vậy mà bà Mỹ Hương khuyên bảo Chương nghỉ ngơi chàng cũng không nghe.

    So với lần khủng hoảng vì nghe tin cái chết của Minh Kha, lần này Chương còn xuống dốc hơn nữa. Và bà Mỹ Hương đã hoảng sợ thật sự.

    Sáng nay, sau khi Chương vừa ra khỏi nhà, bà Mỹ Hương gọi điện thoại đến toà soạn nơi Măng đang làm việc.

    - Alô! Làm ơn cho tôi gặp cậu Măng.

    Một giọng nữ bên kia đầu dây nhỏ nhẹ hỏi:

    - Xin lỗi, bà ở cơ quan nào ạ?

    Thật rườm rà, tuy bực nhưng bà Mỹ Hương cũng phải trả lời:

    - Tôi là người nhà cậu ấy.

    - Vâng. Bà đợi một chút.

    Vài phút sau, bà Mỹ Hương nghe giọng một chàng thanh niên mà bà đoán chắc là Măng.

    - Tôi nghe đây!

    - Măng đó hả. Tôi là mẹ của Chương đây.

    - Chào bác. - Giọng Măng tỏ vẻ ngạc nhiên - Có chuyện gì ạ?

    - Mấy hôm nay cậu có gặp thằng Chương không?

    Đạ có, nhưng sao hở bác?

    - Cậu có nhận xét thái độ của nó ra sao không?

    Ngập ngừng vài giây, Măng đáp:

    - Nó đang thất tình đấy mà

    Bà Mỹ Hương cũng đã được biết Hoài Phúc chính là Minh Khạ Nay cô nàng đã được ông bà Luận đỡ đầu cho công việc làm ăn. Nghe đâu lúc này, sản phẩm của cửa hàng Minh Kha rất được ưa chuộng:

    - Cậu có thể khuyên bảo nó giúp tôi được không?

    Măng cười trong điện thoại:

    - Bác khuyên nó không nghe thì cháu đâu thể làm gì được.

    - Ây! Nhưng bạn bè nói với nhau cũng dễ thông cảm hơn mà.

    Nge bà Hương xuống nước nhỏ Măng cảm thấy dễ chịu hơn:

    - Thôi để cháu cố gắng

    - Còn việc này nữa, cậu Măng !

    - Sao hả bác?

    - Tôi muốn cậu chỉ giúp nhà của Minh Kha

    - Bác muốn hỏi nơi nào?

    - Căn nhà nào đó ở sườn đồi. Vì Minh Kha đã không còn ở chung với ông bà Luận nữa.

    - Đúng rồi, độc lập sống cũng thú vị hơn là nhờ vả vào ai. Này nha, bác nghe thật kỹ, nhà Minh Kha...

    Và Măng chỉ đường cho bà Mỹ Hương bằng điện thoại. Măng không khỏi tò mò trước việc làm này của bà Mỹ Hương. Cuối cùng thì chàng cũng rõ.

    - Tôi muốn biết tại sao bây giờ Minh Kha lại xa lánh thằng Chương. Trong khi nếu tụi nó muốn cưới nhau, tôi sẽ không cản trở đâu.

    Thì ra là vậy, Măng gật gù nghĩ

    Sau khi ghé qua công ty dặn dò ít việc, bà Mỹ Hương quyết định đến nhà Minh Khạ Hôm nay bà có điện thoại sẽ gặp nàng ở cửa hàng nhưng mọi người ở đây cho biết Kha đã báo nghĩ 3 ngày để vẽ cho xong mẫu thiết kế. Và bà nghĩ dẫu sao đến nhà Minh Kha bàn chuyện vẫn hay hơn ở chỗ đông người.

    Và trong khi bà Mỹ Hương đến nhà Minh Kha thì nữa giờ sau, khi đang mang lũng cũng máy ảnh định chụp một số cảnh đẹp, Măng đã gặp Chương.

    - Ê! Mày lùi lủi đi đâu vậy?

    Chương giật mình dáo dác nhìn quanh. Nhìn bạn, Măng chợt thấy thương cảm. Vẻ tinh anh lanh lợi ngày nào ở anh chàng điển trai như Chương không còn nữa. Nhận ra bạn. Chương thủng thỉnh đáp:

    - Tao đến công trường, còn mày?

    Măng vỗ vỗ vào chiếc máy ảnh:

    - Định làm nhiệm vụ. Giờ mày có gấp không?

    - Có chuyện gì?

    - Đi uống cà phê với tao

    Chương gật:

    - Cũng được, nhưng không nên ngồi lâu lắm

    - Khỏe re, khi nào mày chán thì nói, tao sẽ không ngồi lâu đâu.

    Hai người bạn tri âm dắt nhau vào quán cà phê gần đó.

    Khi cả hai đã ngồi xuống và gọi cà phệ Măng nghiêng đầu nhìn bạn:

    - Trưa này mày có rảnh không

    Chương nhìn bạn:

    - Để làm gì nữa đây?

    - Đưa mày đến tiệm cắt tóc thanh nữ để cách cô làm vệ sinh cho

    Chương nhếch mép cười:

    - Quan tâm tới tao dữ ha

    - Chứ sao nữa, không bie6't mày có xem kiếng không. Xưa nay mầy đâu có bèo nhèo dữ vậy.

    Chương cười cười:

    - Con người cũng có lúc thay đổi chứ

    - Nhưng theo chiều hướng xấu thì không nên. À hay là mầy cứ để tao nói chuyện với Minh Kha.

    Chương giơ tay ngăn:

    - Tao cấm mày. Tao tự lo được.

    - Nhưng...

    Chương ngắt lời:

    - Tao không cần có người đi xin giùm mình

    - Không phải là van xin cầu khẩn, nhưng trong chuyện này thì kẻ hậu bối như mày và Minh Kha chỉ là nạn nhân mà thôi.

    - Chính Minh Kha rất hiểu điều đó. Cô ấy không tìm cách trả thù, cũng không một lời oán trách mẹ tao, như vậy cũng là tốt lắm rồi.

    Măng ngẫm nghĩ một chút rồi than:

    - Nếu tốt bụng như vậy thì còn nhớ làm chi chuyện xưa để cả hai đều khô?

    Chương quậy ly cà phê mà người phục vụ vừa mang đến, chậm rãi nói:

    - Biêt' đâu Minh Kha đã chọn cho mình một người khác rồi.

    Măng chưng hửng nhìn bạn. Đây là lần đầu tiên anh thấy bạn mình ghen. Ừ nhỉ, cũng có lý, biết đâu...

    Nghĩ vậy, nhưng Măng cũng lên tiếng an ủi:

    - Hai năm qua đã không có, giờ này cũng chưa chắc cô nàng đã tìm được người yêu mới. Mày đừng nghĩ quẩn nữa.

    Chương chỉ cười, không nói gì khiến cho Măng không tài nào đoán được bạn có còn ý nghĩ vừa rồi hay không.

    Hai người lại tiếp tục trao đổi với nhau quanh những sự kiện hàng ngày xảy ra được đăng trên báo, đài. Đến khi thấy Chương nhìn đồng hồ, Măng nói:

    - Khi nãy bác điện thoại cho tao

    Chương ngạc nhiên hỏi lại:

    - mẹ tao?

    - Chứ ai nữa

    - Để làm gì vậy?

    - Hỏi nhà Minh Kha đâu

    Chương nhổm người lên:

    - Ủa ! Chi vậy?

    Măng lắc đầu, cười hì hì

    - Tao đâu có biết. Chắc là đến gây một trận

    Chương gạt:

    - Mày điên. Mẹ tao giờ an phận lắm rồi. Thời gian gần đây bà hay đi chùa và làm chuyện từ thiện lắm.

    Măng dài giọng:

    - Vậy thì tốt, nhưng nếu bác làm những việc ấy cách đây hai năm thì tốt hơn.

    Không quan tâm đến lời nói của bạn, Chương đứng lên vừa nói:

    - Tao phải đến đó

    - Chuyện đàn bà với nhau, mầy đến chi cho thừa thãi.

    Trong thâm tâm Măng hy vọng chuyến đi của bà Hương thành công. Anh nghĩ biết đâu, khi thấy lòng thành của bà, Minh Kha sẽ thay đổi ý kiến.

    Còn Chương , trong lòng chàng thật sự lo lắng. Gần tháng nay, Minh Kha đã đón bà Hạnh và bé Thu về sống chung. Còn bà Mỹ Hương thì vẫn chưa biết Kha đã tìm được mẹ, cũng chính là tình địch ngày xưa của mình. Không khéo sẽ có chuyện không may xảy ra.

    Nhưng một lúc không thể nói hết cho Măng nghe được, Chương nói nhanh.

    - Tao phải đến đó.

    Chưa dứt câu, Chương quay ra khỏi quán. Măng vội tính tiền và đuổi theo, miệng í ới:

    - Ê! Đợi tao với...

    Bà Mỹ Hương đứng trước cánh cửa gỗ đang mở toang nhìn vào, bà đoán có lẽ Minh Kha đang làm gì đó ở phiá sau.

    - Minh Kha ơi!

    Bà vừa gọi vừa đưa mắt quan sát căn nhà. Phòng khách trông rất đầy đủ tiện nghị Nào là bộ salon bằng gỗ đỏ chạm trổ tinh vi, nào là tủ bupphê, tivi và có cả cái tủ lạnh đặt sát vách. Có lẽ minh Kha kha khá lên từ lúc làm việc ở cửa hàng thời trang. Nghe đâu con bé đã từ chối sự ưu ái của ông bà Luận, chỉ nhận đủ phần lương được hưởng. Và cũng kể từ lúc biết điều này, bà Hương nhận ra trước đây mình đã đánh giá không đúng về con bé, Minh Kha không phải là kẻ tham tiền.

    Và bà thở dài, bà cũng không ngờ có những lúc bà khắc nghiệt như vậy.

    Đợi một lúc vẫn không nghe tiếng Minh Kha trả lời, bà gọi to lần nữa:

    - Minh Kha à, Minh Kha

    - Ơi...

    Tiếng trả lời từ phiá xa vọng lại, có đến vài phút sau bà Hương mới nghe tiếng bước chân. Một người đàn bà có vẻ là người giúp việc, đầu đội nón lá, tay cầm con dao phai dính đầy đất, từ sau vườn bước vào nhà. Cửa thông từ phòng khách ra tận phí sau nên bà Mỹ Hương có thể trông thấy được, duy chỉ có gương mặt là bị chiếc nón che khuất.

    - Minh Kha có ở nhà không vậy? Bà Mỹ Hương hỏi.

    Giọng người đàn bà cởi mở:

    - Bà ngồi chơi, nó đi công chuyện một lát sẽ về ngày.`

    Bà Mỹ Hương tự nhiên ngồi xuống salon, miệng hỏi:

    - Chị là người giúp việc cho Minh Kha phải không?

    Người đàn bà đang đứng quay lưng về bà Mỹ Hương đưa hai tay lấy nón xuống. Đột nhiên bà ta đứng sững một lúc và trở nên chăm chú:

    - Xin lỗi, bà là...

    - Tôi là mẹ của bạn trai Minh Kha

    Người đàn bà đột nhiên quay phắt lại, và bà Mỹ Hương chợt kêu rú lên và đứng dậy

    - Ôi ! bà...

    Đối diện với bà Mỹ Hương, bà Hạnh cười nhạt:

    - Tôi là kẻ mù loà, có làm hại gì được đâu, bà không có ý vu oan cho tôi chứ.

    Bà Mỹ Hương nhìn trân trối vào đôi mắt của bà Hạnh. Vẫn là hai hạt nhãn tròn đen một thời làm xao động trái tim Minh Chí. Thế mà bây giờ, đôi mắt ấy không biểu lộ được bất cứ điều gì.

    - Sao vậy? Hôm gặp ở bệnh viện, bà đầu có bị mù.

    Bà Hạnh cười khẩy:

    - Vậy là mắt bà không tinh tưởng rồi. Tôi mù tự lúc thoát được trận lửa ở kho hàng cách đây hai mươi năm.

    Nét mặt bà Mỹ Hương biến đổi, quá là bà không lường trước được sự gặp gỡ kỳ lạ này.

    - Tôi... tôi không biết vì sao lửa cháy

    - Có thật vậy không? - Giọng bà Hạnh chậm và rõ

    - Thật mà. Lần đó có mấy khách hàng cần gặp tôi có chuyện gấp. Đến khi trở lại thì lửa đã bốc cao.

    Bà Hạnh hừ nhẹ:

    - Kho hàng là của bà, bà lại là người mời tôi đến đó để giải quyết chuyện ba người. Sau đó kho hàng bốc cháy, nếu trong trường hợp của tôi, bà sẽ nghĩ ai là thủ phạm.

    - nhưng tôi thề là tôi không có đốt thật mà

    Bà Hạnh nhếch môi cười khinh bạc:

    - Bà yên tâm đị` Hôm nay tôi không có ý định lên án hay kết tội gì bà. Chuyện cũ, chỉ nhắc để nghe mà thôi.

    Vốn dĩ là người đàn bà kiêu hãnh, nhưng nay bất ngờ gặp lại bà Hạnh tại đây, bà Mỹ Hương không sao giữ bình tĩnh được như trước, bà tự hỏi:

    - Tại sao bà Hiền lại có mặt tại đây?

    Nhưng vẫn cảm thấy mình có lỗi, bà Hương nói:

    - Chuyện cũ cách đây đã quá xa rồi. Tôi mong bà hãy bỏ qua cho tôi.

    Bà Hạnh lần đến ghế salon, ngồi đối diện với bà Hương.

    - Trước đây đã có lúc tôi căm hận bà vô kể. Nhưng giờ thì không, tìm lại được đứa con gái, coi như ông trời đã bù đắp cho những ngày đau khổ của tôi.

    - Ủa! Vậy con gái của bà là ai?

    Vừa lúc đó, một tiếng gọi trìu mến từ hàng ba bên ngoài:

    - Mẹ Ơi mẹ, con về rồi nè. Có cả cô Tâm nữa.

    Khi gương mặt thiên thần của cô gái xuất hiện, bà Mỹ Hương ngồi chết lặng. Thì ra Minh Kha chính là con gái bà Hiền và cũng là bà Hạnh.

    Lúc ấy nhận ra bà Hương có mặt tại nhà mình nụ cười trên môi Minh Kha vụt tắt. Bà Tâm cũng thế, bà nhìn trân trân bà Hương.

    Không khí thật nặng nề. Bà Mỹ Hương bối rối phân trần:

    - Xin lỗi đã làm mọi người không vui. Hôm nay tôi đến để...

    Bà Mỹ Hương không biết phải nói tiếp như thế nào nữa. Bởi ý định ấy giờ khó được mọi người thông cảm, vì Minh Kha là con gái của bà Hiền. Những nỗi niềm uẩn khúc trước đây thật kkhó có thể kể ra hết để mọi người thông cảm.

    Giọng bà Hiền:

    - Bà cứ nói ra đi!

    Bà Tâm sau phút ngạc nhiên cũng đã đến ngồi cạnh chị dâu tiếp lời:

    - Chị tôi không phải là người cố chấp đâu. Bà tự nhiên nói.

    Nhìn mọi người một lúc lâu bà Mỹ Hương hướng mặt vào Minh Kha:

    - Kha nè, trước đây bác có lỗi với cháu trong việc ngăn cản tình cảm giữa cháu và con trai bác. Ngày xưa bản thân bác nằm trong hoàn cảnh gia đình chồng vợ hục hặc nhau vì nghèo. Bác sợ con trai của bác lâm vào hoàn cảnh đó.

    Bà Tâm xen vào, giọng chế giễu:

    - Ủa! Vậy là chị không có ý định cho con trai cưng của mình một ít trong số tài sản của chị hay sao?

    - Có chứ sao không. Nhưng tôi nghĩ là nó còn trẻ bồng bột nên sẽ không giữ được.

    Bà Hạnh cười:

    - Và sợ con gái tôi phá của nữa chứ gì?

    Ngập ngừng một luc' bà Mỹ Hương thú nhận:

    - Đúng là tôi cũng có ý nghĩ ấy. Lần đầu tiên gặp Minh Kha, không hiểu sao ý nghĩ con bé này sẽ chiếm hữu mất con trai mình, đã làm tôi mất ăn mất ngủ.

    Một lần nữa bà Hạnh cười. Nụ cười có vẻ cởi mở hơn:

    - Bây giờ thì tôi đã thấy bà thật tình hơn rồi đó. Và tôi hoàn toàn thông cảm sự ích kỷ của người me.

    Bà Mỹ Hương nhìn bà Hạnh với vẻ cảm phục:

    - Cám Ơn bà đã hiểu và thông cảm cho tôi. Sự ích kỹ này luôn hành hạ làm tôi khổ sở. Nó khiến tôi làm những việc có lỗi với Minh Khạ Ví dụ như từ chối việc ký tên trong hồ sơ chuyển viện, hoặc giấu biệt không cho thằng Chương biết là Minh Kha còn sống.

  6. #15
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Nãy giờ lắng nghe, Minh Kha không tán thành lòng vị tha của mẹ. Bà Hương đã làm nhiều điều không tốt với nàng, nàng có thể bỏ qua nhưng bà ta nhẫn tâm định giết chết bà Hạnh, nàng không dễ dàng quên. Chẳng lẽ một lần đến gặp nhau phân trần lại có thể bỏ qua hết chuyện cũ hay sao.

    Nghĩ vậy nàng cắt ngang câu chuyện.

    - Ý định của bác đến đây chỉ có vậy thôi phải không?

    Bà Mỹ Hương nhìn Minh Kha dè dặt:

    - Bác không ngờ bà Hiền đây là mẹ của cháu, bác biết mình có lỗi. Nhưng Chương là người vô tội, bác mong cháu suy nghĩ lại.

    Minh Kha cười chua chát:

    - Bây giờ bác có đồng ý cho tụi cháu cười nhau không?

    Mắt bà Mỹ Hương sáng lên, giọng phấn khởi:

    - Minh Kha nếu... chị Hiền đây bỏ qua mọi chuyện và nếu cháu cũng thế, bác hy vọng cháu và thằng Chương nhà bác sẽ cưới nhau trong một ngày gần đây. Ý cháu thế nào?

    Minh Kha cười, nụ cười chất chứa cả nỗi buồn và sự chua xót.

    - Cám ơn bác. Cách đây không lâu con đã từng ngày từng ngày chờ đợi câu nói này của bác . Nhưng giờ đã muộn rồi.

    Bà Mỹ Hương không khỏi bối rối lắp bắp nói:

    - Tại... tại sao vậy?

    Minh Kha nhìn thẳng vào mắt người đàn bà, mẹ của chàng trai nàng yêu:

    - Vì cháu đã chọn được c ho mình một người khác.

    Không phải chỉ riêng bà Hương mà bà Hạnh, bà Tâm... mọi người đều không khỏi sửng sốt trước lời tuyên bố của Minh Kha.

    Chợt có tiếng gọi giật của một người đàn ông:

    - Chương! Chương!

    Chương vùng ra khỏi Măng, bước vào nhà. Chàng và Măng đến từ lúc mè chàng nhận lỗi trước mọi người.

    Giữa sự ngơ ngác chưa hết của cả nhà. Chương nhìn Minh Kha, vẻ mặt đau đớn:

    - Sao em nỡ nói với mẹ anh bằng một giọng điệu như vậy.

    Minh Kha chưa biết nói sao thì Chương đến kéo tay mẹ:

    - Chúng ta về thôi, mẹ.

    Và chàng cúi đầu chào bà Hạnh, bà Tâm, giọng trầm buồn:

    - Cháu xin lỗi.

    Chương và bà Hương đã bỏ đi, Minh Kha vẫn còn đứng như chôn chân tại chỗ. Và rồi nàng ôm mặt khóc rấm rứt.

    Bên ngoài cửa, Măng vẫn đứng đó nhìn vào. Lòng anh cũng rối bời bời. Thôi thì hãy để cho Minh Kha được yên. Măng nghĩ vậy và lững thững ra về.

    Nói về Chương, khi hai mẹ con về đến nhà, Chương vẫn lẳng lặng không nói được tiếng nào.

    Thấy con trai định trở về phòng, bà Mỹ Hương gọi lại:

    - Chương à, con có sao không?

    - Đâu có sao me.

    Nhận ra đây chỉ là một cách nói để cho mình yên lòng, bà Mỹ Hương bảo:

    - Mẹ có chuyện muốn nói với con.

    Chương uể oải quay trở lại phòng khách vẻ chờ đợi.

    Bà Mỹ Hương nhẹ nhàng nói:

    - Chương à, mẹ muốn đến đó để nói chuyện với Minh Khạ Không ngờ gặp lại mẹ nó. Sao con không nói cho mẹ biết trước?

    - Con không muốn mẹ bận lòng vì những chuyện cũ. Hơn nữa bây giờ Minh Kha và cả mẹ cô ấy không muốn làm khó dễ gì chúng ta nữa.

    Ngẩm nghĩ một chút, bà Mỹ Hương thở dài:

    - Thật ra mẹ cũng có lỗi với mẹ con Minh Kha

    - nghĩa là mẹ đã cố tình đốt kho hàng, trong đó có bác gái.

    Bà Mỹ Hương sắc mắt nhìn con trai, mà nhấn giọng:

    - Mẹ đã nói với con nhiều lần rồi, mẹ không hề đốt kho hàng

    - mẹ à, mẹ không muốn nói rõ sự thật cho con biết, con làm sao mình oan cho me.

    Đôi măt' chợt trở nên xa xăm, bà Mỹ Hương nói:

    - Lúc còn trẻ, mẹ là một người rất háo thắng. Có thể nói là mẹ đã bất chấp thủ đoạn để đạt đu8ợc mục đích. Và mẹ đã cố giành lấy Minh Chí, dù ông ta đã có vợ, con. Đó là lỗi lớn nhất mẹ đã gây ra cho mẹ con Minh Kha, bây giờ vẫn còn ray rứt.

    - Vậy nếu như biết trước Minh Kha là con bác Hạnh, mẹ có ngăn cản tụi con không? - Nhìn mẹ , Chương hỏi.

    Bà Mỹ Hương thở dài:

    - Mẹ cũng chưa tin chắc mình bỗng dưng trở nên cao thượng. Trái tim của người đàn bà ích kỷ lắm con ạ. Hơn nữa, trước đây sống với cha con, mẹ không có lấy một ngày hạnh phúc. Có lẽ cuộc đời mẹ sớm bất hạnh nên mẹ trở nên khắc nghiệt với mọi người.

    - Vậy tại sao bỗng dưng mẹ lại có ý định đến nhà Minh Kha thuyết phục nàng? Mẹ dễ dàng thay đổi tính cách của mình như vậy sao?

    Bà Mỹ Hương lắc đầu, vẻ phiền muộn:

    - Mẹ vốn là người đàn bà kiêu hãnh , không đầu lụy van nài bất cứ người nào. ngay cả ý nghĩ cu/a mẹ, cũng chẳng dễ dàng thố lộ với ai. Nhưng mẹ đã tận mắt trong thấy cái chết của một người bạn già bị ung thự Sự đau đớn vật vã rồi giây phút cuối buông xuôi của bà ấy đã thức tỉnh mẹ. Sống trên đời chen đua, giành giựt để rồi cuối cùng , khi chết đi, có mang theo được bên mình. Tất cả, tiền tài, danh vọng và yêu thương, căm hận... tất cả đều Hư không.

    Nhìn vẻ mặt thẫn tho8` của mẹ, Chương không khỏi thu8ơng cảm. Từ nhỏ đến giờ, Chương rất thương mẹ, thương cả trong lúc bà tìm cách chià lìa Chương và người yêu. Nhưng thật ra có bao giờ chàng quan tâm đến những gì mẹ đã trải qua đâu. Chàng chỉ biết là trước đây ba mẹ chàng cũng rất nghèo, bị người ta xem thường` . Và mẹ chàng đã tìm mọi cách để gầy dựng cơ nghiệp như ngày nay.

    Cảm thấy thương mẹ quá, Chương nói:

    - Con cũng tin rằng mẹ không có ý giết chết bác Hạnh, nhưng tại sao kho hàng lại bốc cháy, phải có bàn tay kẻ thứ ba chứ.

    - Có mo6.t người thứ ba đã nhận to6.i và đi tù.

    - Ai hở mẹ?

    Bà Mỹ Hương rầu rầu nói:

    - Đó là Minh Chí, ba của Minh Kha

    Chương há hốc mồm:

    - Chẳng lẽ ông ta giết vợ?

    - Ông ấy khai là đã lỡ làm đổ thùng xăng hai mươi lít ở văn phòng, rồi bắt lửa, cả kho cháy rụi. Nhưng mẹ không tin. Đến bây giờ mẹ vẫn không hiểu vì sao lại xảy ra chuyện ấy.

    Chương cũng cảm thấy câu chuyện thật khó hiểu, chàng nhíu mày:

    - Nhưng tại sao ông ấy nhận tội trong khi người ta có thể cho mẹ là người làm việc này?

    - Toà không kết tội ông a6'y là người gây hoa? hoạn mà chỉ kết tội làm thiệt hại kho quân vụ của nhà nước. Khi ông ấy giúp việc thủ kho cho me.

    - mẹ, nghe nói ông ấy là người chung tình, tại sao còn muốn quan hện với mẹ?

    Ngồi thừ một lúc, bà Hương nói:

    - Chuyện này mẹ đã hứa với ông ấy là không nói ra

    - Cả với con à?

    - Với ai cũng vậy, mẹ không thể nói.

    - Vậy làm sao con có thể minh oan cho me.

    Bà Hương thở dài:

    - Bà Hạnh đã không còn thù oán mẹ, mẹ đâu cần phải giải thích gì. Chỉ tội cho con với Minh Kha thôi.

    - Không. Những gì mẹ làm con sẽ không bàn cãi gì nữa. Với lại, mẹ cũng nghe Minh Kha nói rồi, nàng đã chọn được một người khác hơn con.

    Nhìn con trai, thấy Chương vẫn cười, nhưng lòng bà Hương vẫn hết sức ray rứt:

    - Chương à, mẹ sẽ thuyết phục được Minh Kha mà, con yên tâm đi.

    Chương cười gượng gạo:

    - Tình yêu không thể xin mà có, mẹ ạ. Mẹ cũng đã từng trãi qua điều đó kia mà.

    Bà Mỹ Hương chỉ biết lắc đầu thở dài.

    Bà Tâm chià cho Minh Kha phong thư, nói:

    - Con đọc đi

    Đưa mắt nhìn địa chỉ ghi trong bì thư, Minh Kha vừa rút lá thư phía trong vừa nói:

    - Thám tử của cô gởi à? - Rồi nàng cười - Cô làm y như trong phim.

    Bà Tâm cười:

    - Cô chỉ nhờ họ làm sáng tỏ vài việc thôi mà.

    Minh Kha lướt qua những dòng chữ trên giấy.

    Bà Tâm kính!

    Sau một thời gian theo dõi, điều trạ Chúng tôi kết luận người đã xếp đặt cho người định lam hại bà là ông Lê Văn Hùng, chủ sở hữu căn nhà số... tại đại lô... Nguyên nhân có lẽ bà hiểu. Chúng tôi sẽ gởi các giấy tờ có liên quan về cho bà sau.

    Tư Thắng.

    Xem xong, Minh Kha ngơ ngác:

    - Ủa! Vậy là mẹ của anh Chương không liên quan sao?

    Bà Tâm lắc đầu:

    - May mà cô chưa nói gì xúc phạm đến bà ấy.

    Minh Kha vẫn thắc mắc:

    - Nhưng ông Hùng nào đó tại sao lại hại cô?

    - Lúc đầu cô cũng không rõ. Suy nghĩ mãi mới sực nhớ ra ông ta đang sỡ hữu căn nhà của nội con. Căn nhà ấy giờ trị giá hơn hai trăm cây vàng, cô lại có một số giấy tờ có thể khiếu, nại đòi lại.

    - A! Vì vậy ông ta muốn giết cô để không còn ai tranh chấp nữa chứ gì?

    Bà Tâm gật:

    - Đúng vậy.

    - Thế cô có tính đòi lại không?

    - Cô không cần đòi hỏi gì nữa. Việc thám tử làm đã sáng tỏ mọi việc. Và nội con đã điện báo về cho ông Hùng. Ông ta sợ mình làm tới chuyện sẽ mất cả chì lẫn chài nên đồng ý giao cho con phân nửa số vàng sau khi bán nhà.

    Minh Kha tròn mắt:

    - Giao cho con à?

    - Đúng rồi, vì con là cháu nội đích tôn mà.

    - Sao cô không lấy?

    bà Tâm nhìn cháu gái cười:

    - nơi cô ở là tu viện, cần gì số tài sản lớn như vậy. Giá như ba con trở về, ba con sẽ cùng vui sống với hai mẹ con con.

    - Cô ạ, giờ không còn chút hy vọng nào về sự trở về của ba con sao?

    - như chuyện mò kim đáy biển vậy. Những năm chiến tranh ác liệt, ba con ra tù rồi đi quân dịch, có người bảo mất tích, có người bảo là chết. Cô nghĩ nếu còn sống chắc ông ấy đã tìm mọi cách trở về tìm con rồi.

    Hai cô cháu cùng im lặng. Mỗi người đuổi theo một ý nghĩ riêng. Một lúc sau bà Tâm lại nói:

    - Minh Kha à, con có oán trách nội không?

    Đúng là khi còn nằm chờ phẫu thuật tại Pháp, cách nói của bà Trần làm Kha không thích. Nhưng nàng cũng đã nghĩ lại: dầu gì thì bà ấy cũng là bà nội của mình, máu thịt ruột rà không thể vì một lúc giận hờn mà quên được. Nghĩ vậy, Minh Kha nói:

    - Nói thích thì cũng không đúng, nhưng nói oán trách thì con không dám. Ai cũng có những lúc sai lầm.

    - Ừ - Bà Tâm gật gù- Hôm rồi nội và cô Mai đã gởi thư cho cộ Có lẽ họ đã hối tiếc vì thái độ của họ trước đây đối với con. Và nội bảo là một ngày gần đây sẽ gởi thư cho con.

    Nghe nói có thư cho mình. Minh Kha không khỏi vui mừng, nàng reo lên:

    - Thật hả cô, nội bảo thế ạ?

    Nó vui sướng còn hơn khi nãy nghe tin được chia gia tài. Con nhỏ đúng là Minh Kha của mình, bà Tâm nghĩ và cảm thấy lòng cũng vui vui.

    Chương lững thững đến rừng một mình. Gọi là rừng cho nên thơ chứ nơi ấy là một khoảng đất rộng, có đồi, có suối và đầy hoa lẫn cỏ dại. Trước đây, Chương và Minh đã khám phá ra nơi nầy. Rừng nguyên sơ chưa có bàn tay cải tạo của con người lại là nơi rất hấp dẫn. Nghe nói không bao lâu, người ta lại khai thách n::7ô6:: đây và xây dựng nhà nghỉ cho khách du lịch.



    Sọt tay vào túi lẫm lũi bước, Chương lại đầy ắp những ý nghĩ. Thuở ấy, chàng thường theo Minh Kha đến đây và nằm dài trên cỏ hít thở không khí trong lành. Minh Kha thì bày giá vẻ ra rồi mãi miết làm việc. Khi tranh đã phác họa và Chương đã choàng tỉnh sau giấc mơ đẹp thì cả hai lại giở cơm, mắm, khô mực ra nhâm nhi ngon lành.

    Nhớ đến những chuyện ấy Chương cảm thấy buồn làm sao. Minh Kha giờ giống như chiếc bóng, thấy đó nhưng không thể nào bắt được.

    Chương vẫn bước, vẫn bước băng qua những thảm cỏ xanh rờn dưới chân. Cho đến khi một cái dáng nho nhỏ cách đó không xa đập vào mắt khiến chàng giật mình đứng sũng lại.

    Không biết nghĩ sao, Chương nhẹ bước đến đứng sau lưng cô gái.

    Chẳng tỏ vì gì ngạc nhiên, cô gái hỏi:

    - Anh mới đến đó à?

    Và cái đầu tròn đen mượt khẽ xoay lại. Trước mặt Chương là vẻ đẹp của một thiên thần. Một chút chì đen, một chút phấn, một chút son... Minh Kha lại rực rỡ như bông hoa buổi sớm.

    Chương nói như người trong mộng:

    - Vâng, anh mới đến.

    Minh Kha đặt bút xuống, đứng lên đối diện với chàng:

    - Anh xem, em vẽ có còn đẹp như ngày xưa không?

    Trước mặt Chương là bức tranh phong cảnh thật nên thợ Xa xa, ánh mặt trời vừa nhô lên khỏi đỉnh núi. Gần hơn nữa là dòng suối đang chảy qua khe đá. Những cành cỏ non và hoa dại mọc hoang sơ xung quanh.

    Chương quay lại nhìn Kha:

    - Vẫn là nét vẽ của ngày xưa, em không thay đổi.

    Minh Kha gật:

    - Vâng, em không thay đổi, mãi mãi vẫn là em.

    Chàng cười, phảng phất buồn:

    - Đó có phải chỉ là một cách nói không?

    - Không - Minh Kha vẫn nhỏ nhẹ - Nói và nghĩ, em hoàn toàng thống nhất nhau.

    Chương vẫn không tin tưởng lắm vào những điều mình nghe. Những ngày tháng đã trôi qua, chàng đã chẳng từng hy vọng để rồi thất vọng đó hay sao.

    - Chừng nào em cho anh ăn mừng vậy?

    Gió thổi dạt những sợi t óc của Minh Kha về phiá sau.

    - Em hy vọng là sẽ không xa nữa. Tụi em đã chờ đợi ngày nầy rất lâu rồi.

    Chương lẩm bẩm;

    - Chờ đợi rất lâu rồi à?

    Minh Kha lại hỏi:

    Đạo này anh sống thế nào?

    Chương mỉm cười:

    - Không buồn cũng không vui

    - Em có thể giúp gì được cho anh?

    - Anh không dám làm phiền. Hơn nữa em đang có nhiều trách nhiệm.

    - Thế anh có muốn chia sẽ trách nhiệm đó với em không?

    Chương chỉ ngón tay vào ngực mình:

    - Anh?

    Đạ đúng

    Chương ngơ ngác:

    - Nhưng thực sự em đâu có cần anh!

    - Tại sao anh lại nói thế?

    Chương nhăn mặt:

    - Em đừng có đùa giỡn với anh nữa có được không?

    Minh Kha nhướng đôi mắt tròn xoe, vẻ ngạc nhiên:

    - Đâu có, em đâu có đùa chuyện gì đâu.

    - Em bảo là em sắp lấy chồng?

    Minh Kha gật nhẹ:

    - Có lẽ vậy

    Chương bắt bẻ:

    - Sao lại là có lẽ? Em phải biết chính xác là có hay là không chư"?

    Minh Kha dẫu môi một cách duyên dáng:

    - Tại vì xã hội đang theo chế độ phụ hệ. Em đâu quyết định được ngày cưới hỏi.

    - Thế chẳng lẽ anh ta không bàn với em sao?

    Minh Kha lắc đầu:

    - Anh ta tệ lắm, không nói rõ với em chuyện ấy.

    Chương hậm hực:

    - Anh ta là ai, ở đâu? Hãy nói rõ cho anh biết. Có lẽ anh sẽ làm cho anh ta sáng mắt ra.

    Tủm tỉm từ nãy giờ, hiện tại thì Minh Kha không thể nén được nữa. Nàng phá lên cười, ngón tay chỉ vào mũi Chương.

    - Anh ta đây nè, tên là Nguyễn Hoàng Chương. Anh có giỏi thì trị tội hắn giùm em.

    Chương giữ lấy bàn tay Minh Kha, nghiêm mặt nói:

    - Anh không đùa với em đâu

    - Thì em cũng đâu có đuà. Bây giờ anh có đồng ý... cho em biết... cái ngày trọng đại của hai đứa mình không?

    Chương vẫn ngẩn ngơ nhìn Minh Khạ Cho đến khi tiếng cười giòn tan của bé Thu và Măng.

    - À! Em bắt gặp tại trận hai người rồi đó nghe.

    Minh Kha lắc lắc đầu, rút tay về

    - Ơ... anh chị không làm gì đâu à nha

    Còn Chương lại nhìn Măng ngạc nhiên:

    - Ủa sao mày biết tao ở đây?

    Măng cười to:

    - Ê! Không phải chỉ mình tao đâu. Còn nhóc người đây nè.

    Theo tay chỉ của Măng, Chương nhận ra bà Tâm, bà Hạnh và có cả bà Mỹ Hương mẹ chàng. Họ đang ngồi cách đó không xa, trước mặt linh đình thức ăn và nước uống.

    Chương quay mặt sang Măng.

    - Mày đạo diễn tất cả đó ư?

    Măng gật đầu đắc ý.

    - Chứ còn ai. Sao cuộc hội ngộ này thú vị chứ

    Chương nhỏm người cú đầu Măng kêu mo6.t cái " cốc" rồi giận dỗi quay đi.

    - Ừ, thú vị nè!

    Măng xoa xoa chỗ đau, nhăn nhó:

    - Ôi! Cái thằng này, sao nỡ ra tay thô bạo quá vậy?

    Còn bé Thu khi thấy Chương bỏ đi liền lo lắng nói với Minh Kha.

    Kha cũng lo lắng không kém. Nàng nói nhanh:

    - Để chị chạy theo ảnh.

    Chương bỏ đi một mạch khỏi chốn thần tiên của chàng và nàng khi xưa. Còn Minh Kha, phải chú ý lắm mới nhận ra Chương đang ngồi lầm lì dưới gốc cây sồi to.

    Minh kha ngồi xuống bên cạnh, nhỏ nhẹ nói:

    - Chương à, anh giận em hả?

    Chẳng buồn nói gì, Chương cứ nhặt từng viên sỏi và ném mạnh ra xa.

    Minh Kha lần tìm bàn tay Chương , lựa lời giải thích:

    - Chương à, nội em đã gởi thư về và nói rõ lý do việc làm của ba em trước đây. Để báo hiếu ba em đã nhờ mẹ anh giúp đỡ một số vốn lớn cứu nguy cho nội lúc ấy đang làm ăn thua lỗ. Bên hiếu bên ơn nghiã, ba em không muốn phụ bên nào. Vì vậy nên đã có chuyện lằng nhằng với mẹ anh. Chuyện đốt kho hàng khi xưa chỉ là chuyện tình cờ, không có ai cố ý cả. Lúc ấy, ba em nghĩ mẹ em chết nên đau đớn nhận tất cả mọi tội lỗi về mình và bỏ đi biệt xứ. Giờ ba sống chết ra sao cũng không ai biết. Xét cho cùng thì mọi người còn sống hiện giỡ chỉ là nạn nhân mà thôi.

    Nói một hơi vẫn không nghe Chương trả lời trả vốn gì. Minh Kha không khỏi lo âu.

    - Chương à, em xin lỗ vì đã không nói trước mọi việc với anh. Tất cả là do anh Măng. Anh ấy bảo em sáng nay đến đây và làm những việc như nãy giờ anh trông thấy. Em... em yêu anh lắm đó Chương à.

    - ...

    - Chương! Sao anh không nói gì với em biết vậy?

    Vẫn là khuôn mặt lầm lầm lì lì. Tự dưng Minh Kha cảm thấy ức lòng. Nàng bật khóc tấm tức. Dường như chỉ có những tiếng nấc của nàng mới làm xao động Chương sau những giây phút bực tức. Chàng quay lại, bế Minh Kha nằm gọn trong lòng mình rồi cười phá lên trong sự ngạc nhiên của Minh Kha.

    Nhận ra từ nãy giờ Chương chỉ hù dọa mình. Minh Kha giận dỗi đấm tay vào ngực chàng:

    - A! Thì ra anh gạt em

    Chương cười, siết chặt vòng taỵ Chàng hôn lên tóc người yêu thầm thì:

    - Không thể làm thế thì anh đâu có hiểu được tình cảm của em thế nào.

    - Anh đã hiểu từ lâu rồi mà.

    - khi yêu người ta hay nghi ngờ lắm. Mỗi buổi sáng chừng nào nghe em nói câu ấy bên cạnh tai anh mới chắc ăn.

    Nhận ra ngụ ý trong câu nói của Chương. Minh Kha thẹn thùng dúi mặt vào ngực chàng. Còn Chương thì trái lại. Chàng thích nhìn khuôn mặt người yêu khi màu hồng e ấp làm Minh Kha trở nên xinh tươi hơn bao giờ hết.

    Cả hai hiểu rất rõ kể từ giây phút này họ luôn luôn có nhau.


    Hết

Trang 2 / 2 ĐầuĐầu 12

Chủ Đề Tương Tự

  1. Nguyễn Tấn Dũng lại hô hào chống 'phản động'
    By duyanh in forum Thời Sự Chính Trị
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 08-19-2014, 11:50 AM
  2. Sâu Lắng Lời Nguyền
    By giavui in forum Truyện Dài
    Trả Lời: 19
    Bài Viết Cuối: 06-30-2014, 11:26 PM
  3. Thế giới chia sẻ và cầu nguyện
    By duyanh in forum Sự Kiện Đời Sống
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 04-21-2014, 01:01 PM
  4. Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 12-24-2013, 01:08 PM
  5. Trả Lời: 58
    Bài Viết Cuối: 10-06-2010, 07:26 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •