-13-
-14-
Cháy nhà mới ra mặt chuột

Căn phòng xử chật ních người ngồi. Những người tới trễ phải đứng chen chúc nơi chỗ trống cuối phòng. Tin rò rỉ ra từ âm phủ ra cho người ta biết hôm nay công tố viện sẽ lôi ra nhiều nhân chứng quan trọng trong phiên xử của Phạm Văng Vàng. Kể từ khi phiên tòa bắt đầu đây là lần đầu tiên công tố viện mời các nhân chứng đang còn sống ở dương thế xuống âm phủ làm chứng.

- Anh biết ai làm chứng hôm nay không anh Bảy?

Người được gọi anh Bảy là một ông già tuổi gần tám mươi, mặc quần dài và chiếc áo sơ mi cũ mèm.

- Tao nghe nói âm phủ sẽ mời tất cả 8 tên tổng bí thư đảng như Trườn Chui, Hình Chí Mô, Ba Duân, Nguyễn Văn Hiển Linh, Đỗ Thập, Liêu Khả Phê, Nông Đứt Yếu và Nguyễn Phú Nặng.

- Cha. Vậy là âm phủ đã lôi cổ nhiều tên nặng kí lắm hả anh Bảy?

- Ừa. Mấy thằng đã đi theo tổ Các Mác của chúng thời không có sợ sệt gì hết. Riêng mấy thằng đang sống sờ sờ ở trên dương gian như thằng Thập, Phê, Yếu và Nặng thì sợ teo bu gi luôn. Có người diễu chúng là tổng bí đái.

Nói tới đó anh Bảy vội im lặng khi thấy Diêm Vương từ trong cửa nhỏ bước ra. Khi mọi người đứng lên chào ông vua của âm phủ, Bình liếc thấy nơi dãy bàn dành riêng cho nhân chứng đông hơn ngày hôm qua gấp mấy lần. Tất cả đều ăn mặc chỉnh tề và sang trọng. Anh nhận thấy toàn thể các nhân vật từng cầm quyền của đảng cộng sản Việt Nam đều đủ mặt, từ vị tổng bí thư thứ nhất Trần Phú, thứ nhì Lê Hồng Phong rồi theo thứ tự xuống Hà Huy Tập, Nguyễn Văn Cừ, Trườn Chui, Hình Chí Mô, Ba Duân, Nguyễn Văn Hiển Linh, Đỗ Thập, Liêu Khả Phê, Nông Đứt Yếu và Nguyễn Phú Nặng. Hàng ghế dành cho thủ tướng có Phạm Hung, Võ Văn Kiệt, Phan Văn Gải và Nguyễn Tấn Hèn. Còn chủ tịch nước có Tôn Đức Phanh, Nguyễn Hữu Chết Yểu, Võ Chí Cong Queo, Lê Đức Em, Trần Đức Lương Lẹo, Nguyễn Minh Điếc và Trương Hứng Sản. Bộ trưởng ngoại giao có Ung Văn Khiêm, Xuân Hỉ, Nguyễn Di Trinh, Nguyễn Cơ Đá, Nguyễn Mạnh Cầm Nhầm, Nguyễn Dy Năm, Phạm Văn Kiêm và Phạm Rạng Đông. Bình cũng nhận ra trong số nhân chứng này có vài quân nhân mà anh nhớ mặt vì hình ảnh của họ được đưa lên báo như Trần Độ, Trần Văn Trà, Hoàng Minh Thảo.

- Kính thưa Diêm Vương và chín vị bồi thẫm. Để tiếp tục phiên tòa xử tên Phạm Văng Vàng, tôi xin mời thêm vài nhân chứng mới. Theo các tài liệu mà công tố viện của âm phủ đã sưu tầm được thời các nhân chứng sau đây đóng một vai trò quan trọng trong các hoạt động bán nước của Bộ Chín Chị hay đúng hơn của băng đảng cộng sản Việt Nam. Trước hết tôi kính mời ông Liêu Khả Phê lên làm nhân chứng.

Thôi Phán Quan mở đầu phiên xử Phạm Văng Vàng bằng câu nói trên. Thiên hạ xì xầm nho nhỏ khi thấy một ông già ăn mặc sang trọng thong thả đi lên. Ngay khi Liêu Khả Phê vừa ngồi xuống ghế nhân chứng, Thôi Phán Quan đặt câu hỏi liền.

- Trước hết tôi xin lỗi ngài tổng bí thư bởi vì câu hỏi tôi nêu ra có đôi chút phạm vào đời tư của ngài.

Liêu Khả Phê lên tiếng trong lúc quay nhìn Diêm Vương.

- Nếu câu hỏi của ngài biện lý phạm vào đời tư thời tôi có bị bắt buộc trả lời không thưa Diêm Vương?

Ông vua của âm phủ nhìn Thôi Phán Quan. Hiểu ý vị đại diện cho công tố viện mau mắn giải thích.

- Trình Diêm Vương. Tuy câu hỏi của tôi có xía vào đời tư của nhân chứng song nó liên quan tới chuyện bán nước của ông ta.

Diêm Vương gật đầu nói lớn.

- Nếu vậy thời nhân chứng bắt buộc phải trả lời.

Mỉm cười thích thú Thôi Phán Quan đặt câu hỏi.

- Ngài tổng bí thư chắc có gia đình đầy đủ hay vợ con đàng hoàng?

Ai ai cũng thắc mắc vì câu hỏi đi ngoài đề của vị đại diện pháp luật của âm phủ. Tuy nhiên một số người chú tâm vào phiên xử đều biết là câu hỏi tuy hơi lạc đề này sẽ dẫn tới nhiều câu hỏi khó trả lời khác.

- Thì cũng như bao nhiêu người, tôi cũng có vợ con đàng hoàng.

Gật gật đầu Thôi Phán Quan hỏi tiếp.

- Ngoài vị chính thất và con cái ở tại Hà Nội, ngài tổng bí thư còn có thêm vợ lẽ, vợ mọn, bồ nhí, đào tơ hoặc con ngoại hôn nào nữa không?

Nhờ ngồi ở gần nên Bình thấy Liêu Khả Phê “có vấn đề lớn” khi nghe câu hỏi quá nhiều chi tiết của Thôi Phán Quan.

- Có hay không?

Thôi Phán Quan lập lại câu hỏi của mình. Ấp úng giây lát Liêu Khả Phê mới thong thả lắc đầu thốt.

- Thưa ngài. Không có đâu. Tôi là lãnh tụ mà đâu dám làm chuyện mất thể diện quốc gia hoặc lăng nhăng gái gung này nọ. Tôi phải noi theo cái gương đạo đức của bác…

Hơi nhếch môi cười vị biện lý của âm phủ vui vẻ thốt.

- Tôi tin vào lời nói của ngài tổng bí thư. Ngài nhận chức tổng bí thư đảng cộng sản Việt Nam năm nào ngài nhớ không?

- Thưa ngài, tôi làm tổng bí thư từ tháng 12 năm 1997 cho tới tháng 4 năm 2001.

Khẽ liếc nhanh vào tập hồ sơ đang cầm trong tay, vị đại diện cho công tố viện của âm phủ tiếp.

- Trong nhiệm kỳ gần 4 năm làm tổng bí thư đảng chắc ngài có dịp viếng thăm nhiều nước bạn trong đó có nước cộng sản Trung Hoa?

- Thưa ngài đúng như vậy. Với chức vụ tổng bí thư đảng tôi có dịp thăm viếng giới lãnh đạo của Trung Quốc để thắt chặt thêm tình hữu nghị giữa hai nước.

Gật gù cái đầu bạc phơ của mình, Thôi Phán Quan nhìn thẳng vào mặt vị tổng bí thư thứ 11 của đảng cộng sản Việt Nam đoạn đột ngột buông một câu hỏi.

- Trong chuyến viếng thăm Trung Quốc ngày 3 và 4 tháng 9 năm 1998, ngài có gặp ai khác hơn là các nhân vật đang cầm quyền tại Bắc Kinh?

Đán với Bình đều nhận thấy Liêu Khả Phê thay đổi sắc diện đồng thời có thái độ không được bình thường sau khi nghe câu hỏi của Thôi Phán Quan.

- Tôi chỉ gặp các vị lãnh tụ của Trung Quốc mà thôi. Còn về phần tiệc tùng thời tôi cũng có gặp gỡ hoặc nói chuyện với vài người thuộc ngoại giao đoàn. Thế thôi.

- Ngài có gặp bất cứ phụ nữ nào không?

Thôi Phán Quan hỏi gọn. Vị tổng bí thư đảng trả lời một cách gượng gạo.

- Chắc không. Đông người quá nên tôi không nhớ.

Nhếch môi cười Thôi Phán Quan cao giọng.

- Ngài tổng bí thư không nhớ vậy để tôi nhắc cho ngài nhớ.

Ngồi gần Bình thấy nét mặt của vị tổng bí thư thứ 11 của đảng cộng sản Việt Nam tỏ ra có vấn đề.

- Chắc ngài còn nhớ một cô gái Tàu trẻ đẹp và tình tứ ở tại Bắc Kinh tên Trương Mỹ Vân?

Đán với Bình thấy Liêu Khả Phê đổi sắc diện liền khi nghe câu hỏi của Thôi Phán Quan.

- Trương Mỹ Vân. Ngài tổng bí thư nhớ tên cô ta không?

Liêu Khả Phê làm thinh. Đầu cúi gầm nhìn xuống đất ông ta im lặng không trả lời câu hỏi. Toàn thể mọi người trong căn phòng xử đều nghe rõ mồn một giọng nói hàm chứa mấy ngàn năm tu luyện của vị đại diện cho công tố viện của âm phủ.

- Ông đã ” ngủ ” với cô Trương Mỹ Vân mấy lần?

Thôi Phán Quan nhấn mạnh tiếng ngủ. Không đợi cho Liêu Khả Phê trả lời, ông ta hướng về bồi thẫm đoàn cùng với giọng nói cao lên.

- Căn cứ vào các tài liệu cũng như các nhân chứng mà tôi đã hỏi cung thời ngài tổng bí thư đã lưu lại nước Tàu một tuần lễ để hú hí với người đẹp Bắc Kinh. Điều mà tôi muốn nhấn mạnh là ngài tổng bí thư đã hứa hẹn hoặc thỏa thuận điều gì với nhà cầm quyền Trung Cộng. Kính thưa Diêm Vương, 9 vị bồi thẫm và 80 triệu dân Việt Nam, các sự kiện sau đây sẽ giải thích cho chúng ta hiểu thêm về những cuộc đi đêm của ngài Lê tổng bí thư và Bộ Chín Chị của đảng cộng sản Việt Nam trong kế hoạch bán dần đất đai, núi non, rừng rú, quặng mỏ và biển cả cho Tàu để lấy tiền bạc hoặc sự ủng hộ của Tàu trong việc chia nhau quyền lực để cai trị Việt Nam.

Đưa cao xấp hồ sơ đang cầm trong tay, vị biện lý của âm phủ cao giọng.

- Đây là tập hồ sơ mà công tố viện của âm phủ sưu tầm được mà bao năm qua đảng cộng sản Việt Nam đã không tiết lộ cho dân chúng biết về những hoạt động bán nước của chúng. Hôm nay trước sự có mặt của 9 vị bồi thẫm và đông đảo người tham dự, tôi xin đọc lớn cho mọi người nghe biết:

1- Sau khi trở về nước, ngày 30 tháng 12 năm 1999, với cương vị tổng bí thư đảng, Liêu Khả Phê đã ký ‘‘ Hiệp Ước Biên Giới Trên Đất Liền “ để ( hiến dâng hoặc triều cống theo ý của ngài thủ tượng Phạm Văng Vàng ), phân nửa thác Bản Giốc và ít nhất là 100 thước bề ngang của Ải Nam Quan cho Trung Quốc. Theo thiển ý của tôi đó là sự buôn bán hoặc trao đổi của ngài Lê tổng bí thư với bảy đêm thần tiên ở Bắc Kinh cộng thêm tiền thù lao vài chục triệu đô la.

2- Ngày 31 tháng 12 năm 1999, phái đoàn ngoại giao của Tàu do ngoại trưởng Đường Gia Triền cầm đầu, với sự tháp tùng của các nhân viên tình báo thuộc Tổng Cục Tình Báo Quân Sự Trung Cộng tới Hà Nội. Phái đoàn này họp kín với Liêu Khả Phê nhiều ngày để bàn bạc thêm về tiếp thu và việc hiến dâng thêm đất liền.

3- Ngày 25 tháng 5 năm 2000, Liêu Khả Phê phái Bộ Trưởng Ngoại Giao Nguyễn Duy Niên sang Bắc Kinh gặp Đường Gia Triền để báo tin ông ta bằng lòng dâng thêm đất.

4- Đường Gia Triền gởi mật thư nhắn muốn gặp Nguyễn Duy Niên ở tại Vọng Các khi ông ta thăm viếng Thái Lan. Ngày 26 tháng 5 năm 2000, Nguyễn Duy Niên đáp máy bay ở phi trường Nội Bài vào lúc 6 giờ 47 phút sáng để sang Vọng Các gặp họ Đường tại khách sạn Shangri- La. Cuộc gặp gỡ rất ngắn ngủi. Đường Gia Triền đưa cho Niên chồng hồ sơ đòi Liêu Khả Phê phải dâng thêm đất, thêm biển. Trong hồ sơ còn ghi rõ là Trung Cộng đòi làm chủ phân nửa lãnh hải vùng Vịnh Bắc Việt, đòi Việt Nam phải cắt 24 ngàn cây số vuông vùng biển đưa cho họ.

5- Nguyễn Duy Niên trở về Hà Nội trình lại những đòi hỏi của Trung Cộng cho Liêu Khả Phê và Bộ Chính Trị. Ngày 28 tháng 7 năm 2000, 19 đảng viên cao cấp trong bộ chín chị họp kín để bàn cãi về yêu cầu của Trung Cộng.

Ngừng lại để uống ngụm nước cho thông cổ xong Thôi Phán Quan nói với Liêu Khả Phê, Đỗ Thập và Phạm Văng Vàng.

- Những điều mà tôi nêu ra đây nếu ngài Phạm Thủ Tượng, ngài Lê tổng bí thư và ngài Đỗ chủ tịch hội đồng bộ trưởng nghe có điều gì không đúng với sự thực, ba vị có quyền khiếu nại để chúng ta cùng đối chất hầu làm sáng tỏ thêm vấn đề dâng hiến đất đai của nhà nước Việt Nam.

Phạm Văng Vàng và Đỗ Thập nín thinh. Chỉ có Liêu Khả Phê lên tiếng ngắn gọn.

- Ngài biện lý cứ tiếp tục.

Quay nhìn về chỗ chín vị bồi thẫm, Thôi Phán Quan cao giọng đọc tiếp.

6- Sau hai tháng họp kín và bàn bạc. Bộ Chín Chị của băng đảng cộng sản Việt Nam cử Phan Văn Khải qua gặp mặt Lý Bằng. Phan Văn Khải bay chuyến máy bay sớm nhất rời Việt Nam ngày 26 tháng 9 năm 2000 qua Bắc Kinh và được xe chở từ phi trường Bắc Kinh về Quảng Trường Nhân Dân vào trưa hôm đó. Nhìn thấy mặt Khải tỏ vẻ không hài lòng và hoang mang về vụ hiến đất, Lý Bằng cho Khải biết là Liêu Khả Phê và Giang Trạch Dân đã gặp nhau 2 lần và đã thỏa thuận về vụ hiến đất rồi. Lý Bằng ôm chặt Khải và khen đảng cộng sản Việt Nam làm việc rất tốt. Họ Lý còn cho biết là Nong Đứt Yếu ( lúc đó là chủ tịch Quốc Hội ) đã đi đêm sang Trung Quốc vào tháng 4 năm 2000 cũng như Lý Bằng đã gặp lại Nong Đứt Yếu vào tháng 8 năm 2000 ở New York Hoa Kỳ. Lý Bằng cho biết Nong Đứt Yếu phải được cử làm Tổng Bí Thư đảng sau khi Liêu Khả Phê xuống, nếu không sẽ bị Trung Quốc ” đòi nợ cũ ”. Khải trước khi về vẫn khước từ vụ hiến vùng biển VN và nói với Lý Bằng là sẽ xem lại sự việc. Lý Bằng nhăn mặt bắt Khải ngồi chờ, vào gọi điện thoại, nói gì trong đó và trở lại nói là chủ tịch Giang Trạch Dân muốn gặp Khải tại Zhong-nai-hai. Sau đó Khải được đưa đi gặp Giang Trạch Dân. Họ Giang nói với Khải là Trung Cộng đã nắm trong tay Liêu Khả Phê, Nong Đứt Yếu; nếu không nghe lời Khải sẽ bị tẩy chay và coi chừng bị ” chích thuốc “. Khải sợ hãi xin được ra về. Trước khi Khải về, một lần nữa Giang Trạch Dân nhắn Khải gửi lời thăm Liêu Khả Phê và Nong Đứt Yếu chứ không nhắc tới tên ai trong bộ chín chị đảng cộng sản Việt Nam. Khải không được khoản đải như một vị quốc khách vì tính tình bướng bỉnh không nghe lời đàn anh

7- Vào ngày 24 tháng 12 năm 2000, Thứ Trưởng Bộ Ngoại Giao VN Lê Công Phụng được Trần Đức Lương phái qua Bắc Kinh gặp nhân viên ngoại giao của Tàu là Hoàng Di. Người này nói tiếng Việt rất rành. Hai bên đã gặp nhau ở một địa điểm bí mật gần biên giới Việt Trung nằm trong tỉnh Móng Cái của Việt Nam. Theo lời của Lê Công Phụng báo cáo với bộ chín chị, thì lúc đầu Hoàng Di vẫn khăn khăn đòi chia 50/50 với Việt Nam về vùng biển Vịnh Bắc Việt và đòi lấy luôn đảo Bạch Long Vĩ. Sau đó Phụng, được bộ chín chị dặn trước là xin lại 6% của vùng biển gần khu vực Bạch Long Vĩ vì từ ngàn năm qua nó được coi là của Việt Nam. Kết quả cuộc đi đêm Việt Nam còn lại 56% Vịnh Bắc Việt và mất đi 16,000 sq Km vùng vịnh cho Trung Cộng.

8- Ngày 25 tháng 12 năm 2000, Trần Đức Lương rời Hà Nội qua Bắc Kinh gặp Giang Trạch Dân và được đưa về Thành Bắc của Quảng Trường Nhân Dân. Theo tin tức mà âm phủ thu lượm được thì Trần Đức Lương và Liêu Khả Phê chính thức quyết định thông qua bản hiệp ước hiến đất bất chấp lời phản đối của nhiều người trong quốc hội. Phe thân Nga và phe Miền Nam không đủ sức đấu với Liêu Khả Phê và Trần Đức Lương. Với bản hiến chương bán nước này, các kẻ cầm quyền của Việt Nam đã được Trung Cộng thưởng cho số tiền $ 2 tỉ US. Chia chác xong mỗi người cũng bỏ băng Thụy Sĩ hai ba trăm triệu đô la.

9- Ngày 26 tháng 12 năm 2000 vào lúc 2 giờ trưa, Lý Bằng được cận vệ đưa tới gặp Trần Đức Lương ở Quảng Trường Nhân Dân. Lý Bằng cho Lương biết là số tiền 2 tỉ đô la để mua 16,000 sq km vùng vịnh Bắc Việt của Việt Nam là hợp lý. Trần Đức Lương cám ơn Trung Quốc về số tiền. Số tiền 2 tỉ đô la được Lương đem về chia chác để làm bớt sự phẩn nộ của Khải, Kiệt và những nhân vật khác trong quốc hội. Ông Lý Bằng nhắc lại chuyện Trung Quốc đã bán vũ khí và hổ trợ cho đảng cộng sản Việt Nam trong thời gian chiến tranh và số nợ trên Trung Quốc dùng để trao đổi mua lại vùng đất Bắc Sapa của Việt Nam, Ải Nam Quan, Bản Giốc, Cao Bằng… Lần nữa Lý Bằng chỉ gửi lời thăm Liêu Khả Phê và Nong Đứt Yếu. Sau đó Lương được mời đi gặp Giang Trạch Dân. Họ Giang không nói gì khác hơn là nhắc lại số tiền 2 tỉ đồng sẽ được giao cho Việt Nam khi Lương trở về nước.

10- Ngày 26 tháng 2 năm 2001, Nguyễn Dy Niên bay sang Bắc Kinh để gặp bộ trưởng ngoại giao Trung Cộng là Đường Gia Triền tại đảo Hải Nam. Niên cám ơn họ Đường đã mua vùng Vịnh Bắc Việt của Việt Nam với giá 2 tỉ đô la.

Căn phòng xử rộng lớn và đông người lặng trang. Dường như thiên hạ còn đang bàng hoàng và bận tâm suy nghĩ về những tiết lộ của Thôi Phán Quan. Không ai có thể tưởng tượng và tin rằng chuyện giới cầm quyền Hà Nội lại là những kẻ đã và đang bí mật bán đứng tổ quốc của chúng cho ngoại bang để đổi lấy tiền bạc và cam tâm làm tôi tớ cho kẻ thù phương bắc.

- Chuyện có thật hả anh Bình?

Huyền hỏi nhỏ người bạn ngồi bên cạnh. Bình mỉm cười trả lời trong lúc nhìn lên chỗ bị can Phạm Văng Vàng và nhân chứng Liêu Khả Phê với Đỗ Thập đang ngồi.

- Tôi nghĩ chuyện đó có thật. Nếu Thôi Phán Quan nói không đúng sự thật thì bị can và nhân chứng đã lên tiếng phủ nhận rồi.

- Làm sao mà ông Thôi Phán Quan biết được những bí mật này. Anh Bình cũng biết là tụi cộng sản nó giấu kỹ chuyện bán nước lắm.

Bình mỉm cười quay qua nói với Huyền.

- Sự thực sẽ từ từ lộ ra theo thời gian. Như khi lão Hình Chí Mô còn sống, lão ta đã vẽ vời, thêu dệt những huyền thoại để thần thánh hóa cá nhân lão cũng như cuộc đời của lão. Bây giờ theo thời gian sự thực về cuộc đời cách mạng của lão đã lộ ra chứng tỏ lão chỉ tranh đấu cho chủ nghĩa cộng sản. Lão lợi dụng dân tộc ta để thi hành nghĩa vụ cho cộng sản quốc tế.

Đang nói Bình ngưng lại khi thấy Thôi Phán Quan bước tới đứng trước mặt Liêu Khả Phê cùng với câu hỏi bật ra.

- Ngài tổng bí thư có nhìn nhận là mình đã ngủ với cô Trương Mỹ Vân?

Lê Khả Phê lắc đầu mấy lượt.

- Thưa ngài hổng có đâu. Tôi già đầu hai thứ tóc rồi nên đâu có ham muốn chuyện gái gung làm chi cho rắc rối cuộc đời.

- Nếu ngài không chịu thừa nhận thì bắt buộc tôi phải gọi một người ra đối chất để làm sáng tỏ vụ này.

Liêu Khả Phê làm thinh. Tuy nhiên chút gượng gạo, lo âu và bối rối thoáng hiện trên nét mặt của lão. Trong trí lão nghĩ thầm: ” Mình có sức chơi là phải có sức chịu… Thử xem ông ta gọi thằng nào ra đối chất.”

- Ngài biện lý muốn gọi ai cũng được.

Liêu Khả Phê gượng gạo lên tiếng. Khẽ gật đầu Thôi Phán Quan quay nhìn xuống chỗ dãy bàn dành riêng cho các nhân chứng đoạn cao giọng thốt.

- Tôi kính mời ông Nguyễn Rận Vị.

Một quân nhân thong thả đi lên. Có tiếng xì xầm nho nhỏ rồi càng lúc càng lớn hơn. Đợi cho nhân chứng ngồi vào ghế xong xuôi, Thôi Phán Quan mới cười hỏi.

- Xin ông vui lòng giới thiệu cho tòa biết sơ qua về ông.

- Thưa Diêm Vương. Thưa chín vị bồi thẫm. Tôi tên là Nguyễn Rận Vị, sinh năm 1957 tại Hà Nội, chánh quán tại huyện Quảng Điền, tỉnh Thừa Thiên. Năm 1964 đến 1974, tôi tòng học tại trường Thiếu sinh quân Nguyễn Văn Trỗi rồi lên trường Văn hóa Quân đội. Năm 1974 đến 1976, tôi là học sinh trường Cấp 3 Lý Thường Kiệt nay là trường Trung học phổ thông Việt Đức- Hà Nội. Năm 1976-1981 tôi là sinh viên trường Đại học Kỹ thuật Quân sự và trường Sĩ quan Thông tin. Năm 1983 tôi tốt nghiệp Sĩ quan Thông tin với cấp bậc thiếu úy và làm việc tại Cục Nghiên cứu Bộ Quốc phòng. Tháng 2 năm 1995, tôi được giao nhiệm vụ Phụ trách Cục 12 Tổng Cục 2 Bộ Quốc phòng. Tháng 5 năm 1995, tôi được bổ nhiệm Phó Cục Trưởng Cục 12, rồi Cục Trưởng Cục 12 và sau đó là Phó Tổng Cục Trưởng Tổng Cục 2. Năm 1999, tôi được Thủ tướng chính phủ phong quân hàm thiếu tướng Quân Đội Nhân Dân Việt Nam. Năm 2002, tôi giữ chức Tổng Cục Trưởng Tổng Cục 2, Bộ Quốc phòng. Năm 2003, tôi bảo vệ thành công luận án tiến sỹ chuyên ngành ” Quan Hệ Quốc Té “. Tháng 12 năm 2004, được thủ tướng chính phủ phong quân hàm trung tướng Quân Đội Nhân Dân Việt Nam. Tháng 2 năm 2009, tôi giữ chức Thứ Trưởng Bộ Quốc Phòng. Tháng 8 năm 2009, tôi thôi kiêm nhiệm Tổng Cục Trưởng Tổng Cục 2. Ngày 27 tháng 4 năm 2010, tôi được Hội đồng Chức danh Giáo sư Nhà nước trao chức hàm Phó Giáo sư chuyên ngành Quan Hệ Quốc Té. Tại Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ XI, tôi được bầu vào Ban Chấp hành Trung Ương đảng cộng sản Việt Nam.

Đợi cho nhân chứng giới thiệu xong, Thôi Phán Quan hỏi một câu.

- Tôi có một thắc mắc nhỏ xin ngài trung tướng thứ trưởng quốc phòng giải thích hộ. Ngài nói trước tòa là ngài đỗ bằng Tiến Sĩ Quan Hệ Quốc Té là nghĩa làm sao?

Nguyễn Rận Vị cười cười như thích thú trước khi trả lời cho Thôi Phán Quan. Vị thứ trưởng quốc phòng của nước Việt Nam Dân Chửi Nhăn Răng Cười Trừ thong thả giải thích cho Diêm Vương nghe.

- Bẩm Diêm Vương. Mấy thằng phản động trong nước và hải ngoại, chúng nó cố ý bêu xấu tình trạng giáo dục của nước con bê bối, đầy dẫy nạn mua bằng và thi cử gian lận. Thật ra chúng con rất quan tâm về chương trình giáo dục ở trong nước từ cấp tiểu học cho tới cấp đại học bằng chứng là ở cấp đại học đảng đã ra chỉ thị cho bộ giáo dục mở thêm một môn học mà ngành Quan Hệ Quốc Té là một thí dụ điển hình. Đây là một môn học đặc biệt chuyên khảo cứu về tình trạng hiện tại của đất nước.

Dường như bực mình vì nghe Nguyễn Rận Vị nói dông dài mất thời giờ, Diêm Vương vội ngắt lời.

- Thôi đủ rồi. Khổ lắm nói mãi. Ngươi giải thích cho ta nghe Quan Hệ Quốc Té là cái giống gì đi.

- Bẩm Diêm Vương. Quan hệ thì ngài và mọi người đều biết rồi. Riêng Quốc Té là tiếng mới. Quốc nghĩa là nước, còn té là té. Như vậy Quốc Té là nước té ngã, té nghiêng, té ngửa. Nước con hiện nay đang lâm vào cái thế té cực kỳ nghiêm trọng bởi vậy chúng con mới có môn học Quan Hệ Quốc Té để đưa nước nhà ra khỏi cái thế té ngã vào nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc, đàn anh Nga Sô hùng mạnh hay đồng minh Hoa Kỳ vỉ đại.

- Ngươi đổ bằng Tiến Sĩ Quan Hệ Quốc Té vậy ngươi đã có cách gì đưa nước của ngươi ra khỏi cái thế té ngã vào vòng tay của tụi Tàu chưa?

- Bẩm Diêm Vương. Thưa chuyện này khó lắm. Cũng do mấy vị lãnh đạo đảng và nhà nước trước làm nhiều chuyện sai lầm và bậy bạ thành ra cái thế té của nước con bây giờ khó gỡ ra lắm. Các đồng chí trong bộ chín chị đều bị Cục Tình Báo Quân Sự Trung Quốc ‘‘ cấy ” hết rồi.

- Tụi bây hay dùng chữ này tiếng nọ ta chẳng hiểu tụi bây nói cái gì.

Diêm Vương mở miệng phàn nàn. Sợ ông vua âm phủ nổi giận, ông Tiến Sĩ Quan Hệ Quốc Té từ từ giải thích.

- Bẫm Diêm Vương. Cấy hay là chích thuốc đó mà. 19 vị trong bộ chín chị của nước con, vị nào cũng bị cấy. Không những tụi con bị cộng sản Tàu cấy mà cũng bị tư bản Mỹ cấy luôn.

- Tụi nó cấy cái gì?

- Bẩm Diêm Vương. Họ cấy thuốc. Trung Quốc gọi là thuốc còn Mỹ gọi là virus… Biết người nào thích cái gì thì họ cấy cái đó. Như ngài Liêu tổng bí thư thích gái đẹp thì họ ” cấy cái đó ” vào người của ổng. Ổng thích đô la thì họ cấy đô la vào băng Thụy Sĩ của ổng.

- Còn ngài thứ trưởng bị ai cấy và cấy cái gì?

Thôi Phán Quan xen vào bằng câu hỏi.

- Thưa ngài biện lý. Nước anh em Trung Quốc có cái nhìn xa và rộng lắm. Họ thấy tương lai của tôi sẽ sáng lạn cũng như đường hoan lộ của tôi sẽ mở rộng ra thênh thang như xa lộ Trường Sơn. Bây giờ tôi đang ở chức vụ thứ trưởng quốc phòng nhưng vài năm nữa thôi tôi sẽ lên chức bộ trưởng quốc phòng rồi có thể là chủ tịch nước hoặc tổng bí thư. Vì vậy thuốc mà Trung Quốc cấy vào người của tôi đặc biệt, mới lạ hơn các đồng chí khác trong bộ mười chín chị. Ở nước tôi bây giờ phải có tiền mới có chức, có chức mới có quyền, có quyền thì mới thi hành môn Quan Hệ Quốc Té được. Biết tôi không thích đàn bà con gái mà cũng không thích tiền giấy cho nên các đồng chí Trung Quốc mới cấy vào chương mục ngân hàng của tôi những con số bắt đầu từ số 0 cho tới số 9…

- Tôi nghe thiên hạ đồn ngài trung tướng, kiêm thứ trưởng bộ quốc phòng, kiêm Tiến sĩ- Phó giáo sư Quan Hệ Quốc Té là một ” sao ” đang lên trong ” bộ mười chín chị ” của Việt Nam. Có đúng như vậy không?

Ai ai cũng đều nhận ra cái chất châm biếm trong giọng nói nghiêm nghị của vị đại diện công tố của âm phủ. Liếc nhanh xuống dãy bàn dành cho nhân chứng, vị Thứ Trưởng-Tiến Sĩ-Phó Giáo Sư Quan Hệ Quốc Té thản nhiên cười đáp.

- Thưa ngài đúng như vậy. Cũng nhờ ơn bác và đảng với lại có các đồng chí đàn anh đỡ đầu nên đường thăng quan tiến chức và học hành của tui hổng có bị trục trặc gì hết.

Thôi Phán Quan gật gù.

- Ạ. Hóa ra là như vậy. Ngài Thứ Trưởng-Tiến Sĩ-Phó Giáo Sư Quan Hệ Quốc Té quả là kẻ thông đạt tình đời.

Có lẽ hứng thú vì được Thôi Phán Quan khen, Nguyễn Rận Vị nói liền.

- Ngài biện lý khen quá lời. Cái sự thông đạt tình đời này là do bố nuôi tôi dạy từ hồi nhỏ.

- Ủa ông có bố nuôi à?

- Thưa ngài biện lý. Số là bố ruột của tôi được bác phải vào Nam đánh Mỹ Ngụy cứu nước nên thường xuyên vắng nhà. Vì vậy mà bác và đảng mới giao cho Bác Sáu lãnh nhiệm vụ săn sóc mẹ tôi và các con còn nhỏ dại.

Liếc nhanh Diêm Vương đang ngồi lim dim nhổ râu cằm, Thôi Phán Quan ngắt lời.

- Xin ngài thứ trưởng vui lòng cho tòa biết Bác Sáu của ngài là ai?

- Bác Sáu của tôi là Lê Đứt Thụi. Hồi còn thời kỳ cách mạng chống Tây, dân Nam bộ gọi bác là Sáu Lừa. Thời gian sau khi bác cùng với bác Ba cầm quyền, các đồng chí gọi bác là Sáu Búa. Ngoài ra tôi cũng được các bác khác trong đại gia đình như Bác Ba, Bác Anh, Bác Mười. Các bác này và bố nuôi đã dạy cho tôi thông đạt tình đời. Các bác thường nói, mình sống trong chế độ tham nhũng mà mình không tham nhũng là mình dại. Thấy các đồng chí đàn anh bán nước mà mình hổng chịu bán đất, bán biển là mình ngu, mình sẽ không bao giờ lên lon, lên chức đồng thời còn bị đạp văng ra khỏi các chức vụ béo bở. Biết các đồng chí của mình chôm của công, chĩa của dân thì mình phải thi đua chôm chĩa nhiều hơn họ để chứng tỏ tài năng của mình. ” Gặp thời thế thế thời phải thế “. Ngài biện lý ắt biết câu nói lừng danh kim cổ này.

Thôi Phán Quan gật đầu cười.

- Thưa ngài thứ trưởng tôi biết. Trở lại chuyện viếng thăm các nước bạn. Hình như khi còn làm Phó Tổng Cục Trưởng Tổng Cục Quốc Phòng, ngài có thăm Trung Quốc đôi lần.

- Thưa có. Do lời gọi bảo của Tổng Cục Tình Báo Quân Sự Trung Quốc tôi có tới Bắc Kinh hội thảo với các đối tác tình báo.

- Năm 1998?

Thôi Phán Quan hỏi gọn. Nguyễn Rận Vị cười cười im lặng, không phủ nhận mà cũng không nhìn nhận.

- Xin lỗi tôi chưa nắm bắt được ý nghĩa của hai tiếng ” gọi bảo “ của ngài thứ trưởng.

Bật cười ha hả Nguyễn Rận Vị từ từ giải thích.

- Sở dĩ tôi xài tiếng gọi bảo vì dù sao Trung Quốc cũng là cha chú hoặc đàn anh vỉ đại của Việt Nam. Mà hể bậc trưởng thượng thì họ có quyền sai bảo. Cái này cũng chẳng có gì quá đáng vì cha mẹ thì có quyền sai bảo con cái trong nhà của mình. Ngài biện lý chắc biết nước tôi có câu ngạn ngữ ” Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó “ mà. Hổng phải mình tôi họ mới gọi bảo đâu. Họ sai bảo bất cứ ai trong đảng từ đồng chí tổng bí thư đảng, chủ tịch nước, chủ tịch quốc hội, thủ tướng. Ngày xưa bác còn bị sai bảo mà huống chi chúng tôi là con cháu của bác. Bản thân bác còn bị Mao chủ tịch quay như quay dế. Bác cũng bị đồng chí thủ tướng Chu Ân Lai sai bảo phải ký cái công hàm 1958 bởi vậy bác mới chỉ đạo cho ngài Phạm thủ tượng ký…

- Làm sao ngài biết bác bị Mao chủ tịch sai bảo? Tin ở đâu cho ngài biết bác bị Chu Ân Lai bắt ký công hàm năm 1958?

Thôi Phán Quan hỏi dồn. Nguyễn Rận Vị cười cười.

- Tôi là Tổng Cục Trưởng Tổng Cục Quân Báo mà ông. Tất cả hồ sơ tối mật tôi đều đọc qua. Nắm được những tài liệu mật tôi muốn làm gì cũng được.

Tuy hiểu cái ý của Nguyễn Rận Vị song Thôi Phán Quan làm lơ bằng cách đặt câu hỏi.

- Hình như ngài có tháp tùng phái đoàn ngoại giao của ngài tổng bí thư Liêu Khả Phê qua thăm Trung Cộng năm 1998?

Thấy Nguyễn Rận Vị ngần ngừ chưa chịu trả lời, Thôi Phán Quan cười nhạt.

- Dù không phải là nhân viên trong ngành điệp báo như ngài song nhờ quyền phép của âm phủ, tôi cũng sưu tầm được một số tài liệu về những cuộc đi đêm để bán nước của các đồng chí của ngài.

Ngừng lại giây lát như để cho Nguyễn Rận Vị có thời giờ suy nghĩ về lời nói của mình, vị đại diện công tố gằn giọng tiếp.

- Ngài làm gì, gặp nhân viên nào trong Tổng Cục Tình Báo Quân Sự của Tàu?

Vừa nói Thôi Phán Quan vừa nháy mắt với Diêm Vương. Hiểu ý ông vua âm phủ lên tiếng.

- Ngươi biết điều khai thật ta còn thương tình cho ngươi về lại dương thế. Nhược bằng ngươi ngoan cố, khai man, ăn gian nói dối thì ta sẽ giữ ngươi ở lại âm phủ. Lúc đó nhà lầu của ngươi sẽ có người khác ở, còn vợ đẹp và bồ nhí của ngươi sẽ có người săn sóc hộ. Tiền bạc mà bấy lâu nay ngươi cắc ca cắc củm dành dụm sẽ được các đồng chí của ngươi tiêu hộ, xài dùm.

Bị Diêm Vương hù dọa trúng ngay chỗ nghiệt, Nguyễn Rận Vị giật mình thất sắc. Liếc nhanh qua chỗ 9 vị bồi thẫm đang ngồi rồi quay sang Diêm Vương, hắn mếu máo.