Để Mai Chết





Đêm mùa thu lộng gió, sấm chớp giăng chằng chịt khắp trời, hung hãn xé toang bóng tối.

Diệp bước đe^'n giữa chiếc cầu cao nhất thành phố, cúi xuống tháo đôi giày gót nhọn, chậm rãi vén chiếc đầm dài màu đen lên ngang gối, bước qua lan can rồi lặng lẽ ngồi bệt xuống thành cầu, đôi chân trần trắng muốt đong đưa trog gió.
Lúc nay` đa~ là nửa đêm. Ngoại trừ như~ng cơn gió lạnh cắt da thỉnh thoảng lùa qua, thì nơi nay` chẳng con` người qua lại, kho^ng gian va` thời gian thật thích hợp để chiêm nghiệm ve^` cuộc đời. Diệp tự hỏi hai mươi ba năm qua cô đa~ tồn tai trên đời nay` vì lý do gì? Và rồi mãi ma` vẫn kho^ng tìm đc câu trả lời. Nhưng cô biết, chỉ ít phút nữa thôi, khi cô nhắm mắt hòa mi`nh vao` làn nước lạnh lẽo kia là cô sẽ kho^ng con` phải mệt mỏi u uất nữa. Cô sẽ đc giải thoát khỏi tất cả.

- Cô gì ơi, ở ngoài đó nguy hiểm lắm, bước vao` đây đi!

Diệp quay nhìn. Ngọn đèn đường soi rõ một người con trai lạ mặt, chiếc quần jean đậm màu va` áo sơ mi kẻ ca rô ôm sát khoe vóc dáng cao ráo chắc nịch, đang đứng bên kia thanh chắn củaa cây cầu va` dành ch o cô ánh nhìn quan tâm. Tóc anh cắt cao gọn gàng, gương mặt tuy góc cạnh nghiêm nghị nhưng vẫn ẩn hiện nét hiền hòa. Nhìn bên ngoài thì co' thể đoán ra anh kho^ng nhie^`u tuổi hơn cô là mấy.

- Đâu liên quan gì đe^'n anh.

Diệp quay trở lại nhìn xuống mặt nước đen thẳm, tiếp tục xoay vần voi' như~ng suy nghĩ trog đầu mình, ánh mắt xa xăm va` buồn vời vợi. Nếu mi`nh chết đi, bao nhiêu người sẽ khóc thương ch o mình? Hoặc là kho^ng ai cả. Nghĩ đe^'n đó lòng cô lại đau đớn ê chề. Một ánh chớp lóe lên kèm theo tiếng đì đùng nhức tai, va` lại một cơn gió lạnh nữa kéo đến.

- Sao lại kho^ng liên quan đe^'n tôi

Giọng nói cất lên ngay khi vừa dứt tiếng sấm khiến Diệp vừa giật mi`nh vừa co' chút khó chịu, quay sang đa~ thấy anh tư` lúc nào cũng leo ra ngoài thành cầu va` ngồi xuống hệt như cô. Chỉ co' điều nơi anh ngồi cách cô nhie^`u hơn khoảng cách củaa một cái voi' tay, như để trấn an cô rằng anh sẽ kho^ng tác động vao` cô neu' như cô kho^ng muốn.

- Tôi là Trí, cảnh sát chuyên ngành đàm phán, mã số ngành là SA00456. Nhiệm vụ củaa tôi là giúp đỡ như~ng thành phần đang co' ý định tự tử giống như cô.

Cô hừ mũi, hếch mặt lên nhìn trời, vẻ bất cần.
- Cuộc đời tôi là do tôi quyết định, kho^ng bị ảnh hưởng bởi như~ng người lạ, nhất là như~ng người tôi chỉ vừa gặp mặt chưa đe^'n mười phút, như anh.

Anh kho^ng tỏ vẻ gì là bối rối, chỉ lặng lẽ quan sát cô bằng ánh mắt TIN NHANH BONG DA nhie^`u thiện ý.

- Hay là nói tôi biết đi, lý do gì cô lại ở đây vao` cái thời khắc khuya lắc lơ này? Để neu' cô co' chuyện gì xảy ra, ít nhất tôi cũng biết trả lời voi' người khác khi họ hỏi đến.

- Anh cứ bảo do tôi thấy nóng bức trog người, nên nửa đêm chạy đe^'n đây nhảy xuống sông tắm ch o mát thôi.

Anh phì cười.

- Cũng con` biết tếu táo, vậy là chưa đe^'n nổi hết cứu.

Muôn đời kho^ng sai, nụ cười quả nhiên co' một tác dụng an lòng rat' diệu kỳ. Trong giờ phút chán chường mệt mỏi nhất, vậy ma` nhìn thấy nụ cười củaa anh cô bỗng dưng thấy mi`nh dịu lại. Cô im lặng kho^ng muốn đôi co nữa, nhưng đồng thời lại bớt chút khó chịu voi' người con trai vừa quen biết. Mặc kệ anh ta, TIN NHANH BONG DA bản thân cứ làm việc mi`nh đa~ tính toán vậy. Nhưng anh dường như vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
- Kể tôi nghe đi, tôi thật sự quan tâm.

Cô lại nhìn anh, chàng trai kho^ng tỏ vẻ gì nhụt chí trước sự lạnh lùng củaa cô. Cô đảo mắt nhìn hết một vòng cảnh sắc ve^` đêm củaa thành phố như một lời tạm biệt. Rồi cô mở miệng.

- Cô độc. Anh biết không, sự cô độc kho^ng thể hiên ngang giết chết một người nhưng lại co' khả năng tàn phá khốc liệt tâm hồn củaa họ, khiến họ chết dần chết mòn.

Anh đưa mắt nhìn cô tư` đầu xuống chân.
- Cô độc ư? Một cô gái xinh đẹp như cô

Một bên khóe môi củaa cô kéo nhẹ lên, chua chát

- Tôi tư` nhỏ đa~ kho^ng co' gia đình, chỉ sống cùng bà ngoại, nhưng cách đây một năm bà cũng đa~ qua đời. Và người con trai tôi yêu thương nhất trog suốt ba năm nay cũng quyết định rời bỏ tôi để đi theo đứa con gái khác


Cô dừng lại, nhìn sang thấy anh gật gù ra vẻ thấu hiểu. Hành động đó như khuyến khích cô trải lòng thêm.

- Mỗi tối tôi đều uống thật say, lấy lý do là vì tính chất củaa công việc đòi hỏi giao tiếp nhiều, thực chất chỉ để tôi kho^ng thể tỉnh táo ma` đối mặt voi' cảm giác cô đơn trống trải va` vô nghĩa củaa cuộc đời mình. Chỉ một mình. Không ai cần tôi. Ai cũng lần lượt bỏ tôi ma` đi. Không ai thấu hiểu va` sẻ chia mọi việc cùng tôi cả. Cuộc sống đó nặng nề lắm. Anh thử nói xem, giờ tôi con` tồn tai trên đời để làm gì nữa.

Diệp càng nói càng như kho^ng thể làm chủ đc cảm xúc, giọng càng trở nên gay gắt, bao nhiêu uất ức va` tâm tư nén lại giờ như đc bung xả ra. Sau khi trút hết nỗi niềm, cô chán chường thở dài. Một ánh chớp lại lóe lên, tiếng sét vang rền lại dội vao` tâm trí cô.

- Cô đa~ từng trượt tuyết chưa?

Cô lặng thinh, suy nghĩ, tai sao anh lại hỏi cô điều này. Cô lắc TIP BONG DA UY TIN đầu.

- Vậy thì cô phải đi thử một lần, cảm giác thật sự rat' tuyệt. Cô sẽ đc té nhào rồi lăn tròn trên nền tuyết gia' lạnh, quần áo, mặt mũi va` tóc tai bám đầy tuyết, sợ hãi đe^'n muốn khóc. Nhưng rồi khi đa~ quen dần, cô sẽ bị trò chơi tốc độ lao xuống tư` trên cao xuống ấy thu hút ma` hớn hở như trẻ con. À, ma` cô từng đe^'n nước Pháp chưa?

Diệp lại lắc đầu, nhìn anh đầy hiếu kỳ, bỏ mặc cơn gió lạnh tràn ve^` khiến cô run rẩy.

- Nếu co' dịp đặt chân đến, cô nhất định phải ghé thăm thành phố Saint Dizier nhé, đặc biệt là vao` mùa hè. Không thành phố nào ở Pháp lại đẹp như Saint Dizier vao` mùa hè cả. Kiến trúc lãng mạn, kho^ng khí thanh bình, hoa tràn ngập khắp ca'c đường phố. Cô co' thể vao` bất kỳ nhà hàng nào va` gọi món đặc trưng là ốc sên đúc lò, pho mát va` rượu vang đỏ. Đảm bảo đó sẽ là trải nghiệm tuyệt vời nhất củaa cô. Hoặc là đi ngắm hoa anh đào rơi ở Nhật Bản, hay gần nhất là ghé thăm chợ tình Sapa, cô đa~ đe^'n chưa?

- Dừng lại đi. Tôi kho^ng để anh xao nhãng mi`nh đâu. Trước sau gì tôi cũng sẽ chết, anh đừng phí lời nữa.


- Đúng rồi, trước sau gì cô cũng sẽ chết, va` ai rồi cũng vậy cả. Nhưng tôi chỉ hỏi xem liệu cô co' muốn dời ngày chết củaa mi`nh lại hay không? Sau khi đa~ thưởng thức hết như~ng thú vui ma` tôi vừa đề cập. Chỉ là dời lại thôi mà.

Anh vẫn rat' bình thản mỉm cười nhìn cô chờ đợi. Và đe^'n lúc nay` cô thật sự kho^ng thể kho^ng thừa nhận rằng mi`nh bị anh cám dỗ. Về TIP BONG DA UY TIN trò trượt tuyết hấp dẫn, ve^` bữa tối lãng mạng va` ngon lành tai một đất nước co' nghệ thuật ẩm thực tinh tế bậc nhất thế giới, ve^` cuộc picnic trog một khu vườn lất phất hoa anh đào, hoặc cảnh đêm náo nhiệt củaa chợ tình Sapa. Và cô cũng bị lôi cuốn bởi sự kỳ lạ củaa anh. Hiểu biết, thông minh, kiên nhẫn va` thú vị.

Cô bị lung lay, lần đầu tiên trog đêm nay. Cô quay mặt đi nơi khác để che giấu sự lúng túng củaa mình. Vài giây sau, cô lại trả lời anh, nhưng đúng ra như đang thì thầm voi' chính mình.

- Nhưng cũng chỉ vô nghĩa thôi, neu' tôi thưởng thức ta^'t cả mọi thứ chỉ voi' một mi`nh mình. Đúng không?


- Nếu cô muốn, thì chỉ cần đề nghị, tôi sẽ đi voi' cô.

Diệp quay phắt lại nhìn anh, phân tích va` đánh gia' ve^` câu nói củaa anh. Cô chỉ mới biết mo^i~ cái tên va` nghề nghiệp củaa anh thôi, sao bỗng dưng lại co' cảm giác tin cậy thế kia. Có lẽ vì sự quan tâm chân thành ma` anh dành ch o cô. Lát sau cô lại hỏi bâng qu��.

- Anh nói xem, sao nãy giờ sấm chớp ầm ĩ thế ma` lại kho^ng mưa?

- Chắc là ông trời cũng muốn cô khô ráo va` tỉnh táo để suy nghĩ ve^` mọi chuyện.

Khóe miệng cô khẽ run NHAN DINH BONG DA CHINH XAC NHAT run, như đang cố nén một nụ cười, hay một lời nói nào đó. Rồi lại thôi. Bọn họ ngồi thêm chút, năm phút, mười phút, hay bao lâu cô cũng kho^ng biết nữa. Cho đe^'n khi một chiếc xe cảnh sát hú còi va` chớp đèn xoay tít chạy đến. Rồi thêm một chiếc xe cứu thương. Bọn họ chuẩn bị ch o trường hợp rủi ro là cô lao mi`nh nước xuống đây mà

Một cảnh sát mặc sắc phục chạy đến, đưa tay ra phía cô voi' ánh nhìn kích động, kho^ng ngừng kêu cô quay trở vào.

- Cô quay vao` voi' họ đi.

Anh nhìn cô khích lệ, ánh nhìn đầy tin tưởng. Cô hít mạnh một hơi, chợt thấy như co' một bàn tay vô hình nào đó vừa giúp cô đẩy một tảng đá lớn nặng nề mang tên Tuyệt Vọng ra khỏi cơ thể mình. Nhẹ nhõm. Cô nhìn lại anh, chần chừ giây lát rồi khẽ gật đầu.

Diễn biến sau đó cứ náo loạn va` mơ hồ trôi qua đầu cô. Người ta kéo cô đe^'n cạnh chiếc xe cứu thương, nhân viên ý tế khám người cô xem co' vết thương nào không, rồi họ choàng ch o cô chiếc áo khoác chống lạnh, sau đó vừa lập biên bản vừa đưa ch o cô chút nước ấm.


Cô nhâm nhi ly nước, chất lỏng ấm nóng trôi xuống người khiến cô vững tâm lại. Cô hỏi một viên cảnh sát.
- Anh co' thấy anh cảnh sát tên Trí không

Anh ta lắc đầu bảo kho^ng hiểu cô đang nói gì. Diệp bèn kể ch o anh ta nghe ve^` Trí, theo trí nhớ củaa cô. Mặt anh ta co' vẻ biến sắc, lặng thinh hồi lâu. Cô gạn hỏi mãi.

- Tôi kho^ng biết người cô nói co' phải là anh ấy không, nhưng tổ chu'ng to^i từng co' một chuyên viên đàm phán cũng tên Trí, mã số ngành là SA00456. Tuy nhiên cách đây một năm, cũng tai chiếc cầu này, trog một vụ đàm phán voi' một chàng trai muốn nhảy sông tự tử, khi Trí thành công khuyên đc hắn ta đứng dậy đi vào, thì hắn ta lại trượt chân va` kéo luon cả Trí rơi xuống cầu. Cả hai đều đa~ bỏ mạng trog đêm đó.

Diệp cứng đờ người, nghe sống lưng mi`nh lạnh toát. Một làn gió lạnh lại ùa qua, một ánh chớp vang lên, va` lần này, vài giây sau mưa bắt đầu nhỏ hạt, rồi nặng dần. Cô đứng sững như vậy hồi lâu trog màn mưa, ngỡ ngàng va` kinh ngạc chưa kịp tan đi đa~ chợt thấy trên mi mắt mi`nh lăn dài một giọt nước. Là mưa hay là nước mắt? Là thương ch o cô hay khóc ch o anh?

Lát NHAN DINH BONG DA CHINH XAC NHAT sau cô nghe giọng mi`nh rít qua khẽ răng.

- Anh gạt tôi!

Đáp lại lời cô, chỉ co' tiếng đì đùng củaa sấm va` tiếng rả rích thê lương củaa cơn mưa dầm nửa đêm ve^` sáng.

Một năm sau.

Tối muộn, tai trung tâm củaa chiếc cầu cao nhất thành phố, bóng dáng một cô gái voi' chiếc đầm màu xanh thủy tinh liêu xiêu trog gió.


- Trí, anh biết không, tôi vừa đi Hàn Quốc trượt tuyết ve^` đấy. Cảm giác thích lắm, lạnh mê tơi va` tôi cứ té mãi nhưng vẫn kho^ng muốn ngừng lại. Tôi chơi suốt ba ngày liên tiếp, va` giờ thì cũng hơi tự hào vì mi`nh đa~ biết đc chút đỉnh công phu củaa môn này.


Cô gái mỉm cười, ánh mắt vẫn xa xăm nhưng đa~ vơi bớt nỗi buồn củaa ngày nào.

- Anh biết không, t��i luon nghĩ gia' ma` anh co' thể đi cùng. Anh chẳng phải nói rằng chỉ cần tôi đề nghị, thì anh sẽ đi voi' tôi đó sao? Nhưng anh chỉ gạt tôi thôi.

Cô lại im lặng như chờ đợi một câu trả lời tư` anh. Nhưng vẫn chỉ là sự bình yên đáp lại cô.

- Dù sao thì, tôi cũng vẫn muốn nói voi' anh, tôi đa~ kho^ng con` co' ý nghĩ muốn chết nữa rồi, ít ra là trog nhie^`u năm nữa. Cám ơn anh. Tôi biết anh sẽ nghe đc tôi mà, đúng không?

Lần nay` cô kho^ng chờ đợi nữa. Cô biết anh sẽ kho^ng trả lời cô. Vừa toan quay người bước đi thì bỗng giật mi`nh khi nghe giọng ai đó vang lên.

- Cô gì ơi, giờ nay` đứng đây một mi`nh nguy hiểm lắm đấy.

Cô quay lại, trố mắt nhìn người con trai trước mặt mình. Bộ sắc phục cảnh sát xa cách, nhưng gương mặt anh lại co' chút gì đó quen thuộc. Gương mặt đa~ từng đối diện cận kề voi' cô trog giờ phút sinh tử. Gương mặt co' tác động sâu sắc đe^'n quyết định gang tấc củaa cô. Gương mặt củaa một người ma` cô đa~ trao trọn sự tin cậy ch o anh ta. Một năm ve^` trước.

- Trí?
Cô bần thần gọi tên anh. Chàng trai cũng sững sờ, mặt co' chút biến sắc, rồi vài giây sau anh lên tiếng.

- Cô quen voi' anh trai tôi?

- Anh trai anh?

- Uhm. Tôi là Trung, con` Trí là anh trai sinh đôi củaa tôi. Cô là ba.n củaa anh ấy? Tôi chưa từng nhìn thấy cô trước đây. Cô co' cần giúp đỡ gì không?

Bỏ ngoài tai như~ng câu hỏi củaa chàng trai mới gặp, tâm trí Diệp đảo lộn mấy vòng, rối loạn vì bất ngờ, cảm xúc xáo động tuôn trào kho^ng dứt. Cô dường như muốn mỉm cười, rồi lại chợt muốn rơi lệ. Cô thấy mi`nh khẽ thì thầm.

- Có chuyện kỳ lạ vậy sao?

- Cô nói gì vậy, tôi nghe kho^ng rõ.

Trung nhíu mày dò hỏi. Cô bừng tỉnh, mắt đảo tròn một vòng rồi tiến lại gần anh.

- Không co' gì. Chào anh, tôi là Diệp, rat' vui đc gặp anh. Chắc anh chưa biết, anh trai củaa anh từng cứu tôi một mạng, nhưng chuyện đó tôi sẽ kể sau. À này, anh co' thích đi du lịch không? Anh co' biết gì ve^` thành phố Saint Dizier xinh đẹp củaa nước nước Pháp không? Tôi dự định đó sẽ là điểm đe^'n tiếp theo củaa mi`nh đấy…

Cô vừa nói vừa kéo nhẹ tay anh đi dọc xuống cầu, hài lòng khi thấy ánh mắt chàng trai mới gặp bị cô hút chặt kho^ng rời. Ánh nhìn anh dành ch o cô chứa đựng sự hiếu kỳ va` chân thành quen thuộc. Cô mỉm cười.


Bầu trời đêm nay thật đẹp. Không sấm chớp, không mưa./.


ST