Tiếng chuông Tòa réo vang báo hiệu tới giờ xử án, hai gã thanh niên dáng vẻ cao ráo, khoẻ mạnh nhưng đứng cúi gục trước vành móng ngựa.



Lê Ngọc Đạt, Trần Hoài Bảo tại tòa.
Nhìn các bị cáo mặt mày tử tế, vẻ hiền lành đầy ăn năn về tội lỗi, chẳng ai ngờ hành vi của họ thật dã man, máu lạnh, sẵn sàng cướp đi sinh mạng người khác vì chuyện chẳng đáng.
Khoảng 20h ngày 4/6/2012, Lê Ngọc Đạt, Trần Hoài Bảo và Trần Nguyễn Trung Hiếu rời quán nhậu, cùng đi về nhà tại quận 8, TPHCM. Đến Bưu điện Chợ Lớn (quận 5), xe của Hiếu suýt va chạm với xe của Dương Huy Tài đang chở Trần Hoàng Tuấn, dẫn đến cự cãi. Tài chở Tuấn bỏ đi.
Chuyện tưởng đã xong nhưng "máu giang hồ" nổi lên, Bảo và Đạt đuổi theo xe của Tài đến cùng để gây sự. Tuấn bị Bảo chích roi điện vào người nên ngã xuống đường. Hoảng sợ, Tài vứt xe bỏ chạy. Tuấn bị Đạt và Bảo đánh đập túi bụi gây chấn thương sọ não và tử vong sau đó.
Tòa cấp sơ thẩm tuyên phạt Đạt, Bảo mức án chung thân cùng về tội "Giết người". Xét thấy hành vi của các bị cáo hết sức côn đồ, mất tính người, Viện KSND TPHCM đã kháng nghị yêu cầu tăng hình phạt đối với Bảo và Đạt từ chung thân lên tử hình. Nhưng tại phiên phúc thẩm, Tòa Tối cao tại TPHCM quyết định hủy án sơ thẩm, yêu cầu xét xử lại từ đầu, lý do biên bản nghị án cấp sơ thẩm vi phạm tố tụng.
Nhìn hai gã trai thất thểu ra xe tù chờ lần xét xử tới, chợt nhớ hình ảnh đứa trẻ 2 tuổi (con bị hại) tại phiên xử sơ thẩm. Đứa trẻ ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cũng khóc òa khi thấy bà và mẹ khóc, rồi ngủ gục trên vai bà, thật tội! Vì một chuyện rất nhỏ, có khi đôi bên chỉ cất lời xin lỗi nhau khi lỡ va quệt nhẹ xe là chuyện xong rồi.
Vậy mà, thói hung hăng côn đồ hơn thua, khẳng định mình theo kiểu xã hội đen, các bị cáo đã đẩy gia đình anh Tuấn lâm cảnh khốn đốn, những đứa con thơ mất cha, người vợ trẻ góa chồng, gánh trên vai trách nhiệm vừa làm cha, vừa làm mẹ, còn bản thân các bị cáo cũng đang đứng chênh vênh giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Thật đáng lên án!


theo kienthuc