Ci xuống l đất
Nguyễn Ngọc Tư

(LN MẠNG Thứ ba 30, Thng Mười Hai 2008)

Cậu ti chm một nht dao phay v cột nh, tuyn bố từ bỏ con gi khi chị bỏ nh theo tiếng gọi của tnh yu. Chị thương một anh chng đo đất mướn lu tu khng nh khng đất, khng biết từ đu tới, v sẽ đi đu. Chuyện cũng đ lu, một năm vi ba lần, gh qua nh cậu, ti lại nhớ người con gi lanh lẹ, giỏi giắn, hay cười, đồng tiền ln su một bn m. Nhớ m khng dm nhắc, v vết dao khắc su vo gốc cột, cảm gic bn lẹm ớn xương...

Cảm gic c cht đau ở đu đ. Mười năm, k ức về chị vẫn đứng yn, trong khi chị đ cng thời gian đi xa lắm. Nhưng gặp lại ở một nơi bất ngờ, thị trấn cửa biển, trong xm lao động ngho, chị ngồi bn ci cối đ xay bột trước hng ba, ti khng cht ngại ngần no, lập tức gọi tn một nhan sắc cũ.

Cuộc gặp nhau mừng tủi, chị khen ti nhớ giỏi, chứ chị giờ đen đa, m nm, tc xc xơ... Chỉ vo cy chm ruột trước nh, ti cười, em nhận ra chị từ n. Ci cy ny trước nh cậu ti cũng c, v khoảng sn nhỏ nhoi ở nơi ny cũng gợi nhớ nh cậu. Chm ruột đ cao khỏi đầu, cy mai tứ qu đo đẹt, dy mồng tơi leo kn ci ro thấp lủn tủn ngăn hờ hững với nh bn cạnh. Một mớ cải xanh gieo ở gc đất st hng ba, vi cy cuối giồng đ ln ngồng, mu hoa vng như sắp chy. Chị cười buồn, bảo, nhớ nh qu, nn trồng chơi...

Mười năm lập thn, chị vẫn chưa c mảnh đất cho mnh. Chồng đi biển, chị ở nh xay bột lm bnh cam, bnh cng bưng bn dạo, chăm cht hai đứa con nhỏ. Ti nhn thấy cuộc đời ry đy mai đ ở hnh ảnh những vin gạch tu k tạm bợ rời rạc trn nền nh. Ờ, sống trn đất mướn m, khi cần th xếp lại, cặm đời chỗ khc. Chỉ cy ở trước nh l khng sống đời tạm bợ, chng vẫn lớn ln d hơi cằn cỗi, bởi gi biển bng bạc vị muối.

Khng cần chị ni, ti cũng biết chị nhớ đất lắm, nhớ mảnh vườn mảnh sn qu nh, nn thiết tha n cần với cy cỏ d đất dưới chn giờ chưa phải l của chị. M c hề g đu, đất khng quan tm mnh thuộc về ai, hễ c một bn tay biết vun xới gieo trồng, đất sẽ run rẩy nui cy lớn. Cy mai ny đỏng đảnh lắm rồi cũng trổ mươi ci bng, cải với mồng tơi nh ăn khng hết san sẻ cho cả lng giềng, chm ruột ra tri đ ba ma, trẻ con cả xm tro hi chấm muối chn ch, số cn lại chị ngo đường để dnh trong tủ. Chị cười nhẹ, "hồi đ, ba chị thch ăn chm ruột ngo lắm...". Chợt nhớ ra, chị hỏi, "em thấy cy chm ruột bn nh cn khng ? "

Khng, n bị đốn mất rồi. K ức của chị ở lại với ngy xưa, trong khi mảnh sn, khu vườn v cnh đồng đ th đi với mười năm. Nhiều đổi thay, mất mt. Giờ từ ngoi đường ng v thng thốc, trống hoang, trụi lủi căn nh đ gi tường vi mi ngi. Đứng dựa cửa sau, trong mắt cũng chỉ cn hnh ảnh ci chm mả trơ trọi giữa vườn. Ở đ c một ng gi cứ gặp ti l ca cẩm, cm rm mấy đứa con. ng ca cẩm, hờn giận lun ci xm Rạch Ruộng đ bỏ đất khi vẫn đang đứng trn đất.

Họ mất cảm gic đất, như cầu thủ đ bng m mất cảm gic với tri bng, cứ xui ngược vật vờ. Sng sớm, đi đổ l xong, lượm được mấy con tm bn cho vựa, bỏ ti t chục ngn, l xong một ngy. Vung tm bỏ mặc cho nắng trời, gi trời. Mọi người nằm tong teng trn vng nghe cải lương, coi phim tnh cảm Đi Loan, rồi cp độ nhậu nhẹt, ca ht, đnh bi... Cuộc chơi bất tận. Cần một cọng hnh, tri ớt, nải chuối... th ra sng ngoắc ghe hng bng. Ở đ ci g cũng sẵn, v bất cứ g con tm cũng đổi được, nn chẳng ai cn tha thiết chuyện cuốc đất ln giồng, chuyện gieo trồng kiếm cht tiền con con. Sng sng ra vung lượm tiền c phải khỏe hơn khng, anh con lớn của cậu vừa ni vừa cười hệch răng vng.

Dưới chn anh l đất, chỉ cần ci nhn sẽ thấy, nhưng anh khng nhn. Nn cha v con cứ hục hặc nhau hoi, bởi kẻ nhớ người qun, kẻ đi người ngoi lại . Cậu ti nhớ, nhưng những cơn đau cột sống, đau khớp, những chứng bệnh tuổi gi cứ giữ chặt cậu trong nh. Ngoi kia l đất thnh thang, đang từng ngy bạc đi từ khi nước mặn trn về trắng xa. Nhớ qu, cậu lụm cụm đi trồng cy ớt, đặt mấy hom ma, tỉa mấy dy dưa gang, đi vắng t ngy về thấy cy ho queo, người ở nh qun tưới.

Buổi trưa, ra ngồi bộ bn giữa uống tr, nhn khoảng sn chang chang nắng, cậu ngậm ngi, mầy coi, c cy chm ruột m thằng Hai n cũng đốn rồi, n ch cy ny rụng l qu, dơ nh. Tao đi một ci đm giỗ về l thấy mất thm mấy ci cy. N ni trống trải con tm mới thở được, mới mau lớn. Tm tp lm ra tiền nn x g mấy cy chm ruột, cy v sữa... Trời, giữ mấy ci cy đu phải chuyện tiền bạc mậy, cứ để đ, người đi đu xa mới nhớ đường về nh...

Nghe mấy chữ, "người đi đu xa..." ti biết cậu đang nhắc tới đứa con gi lưu lạc ba trời. Một thm tnh m trong cơn giận hờn ng đ từng vung tay phung ph. ng gi nhớ chị, nhưng v tự i, v gốc cột khng chịu lnh lặn lại, để xa đi một lời thề. Bỗng dưng ti thấy cậu gi hơn ci tuổi bảy lăm. Gi nua bởi bất lực v nuối tiếc.

V trong buổi chiều ngồi kể chuyện nh cho chị nghe, ti tự hỏi, ci vung sn nhỏ nhoi ny, một lần no đ nhn thấy, c lm cậu ti ứa nước mắt ? Mỗi lần nhn cy nhn đất l họ nhớ nhau, mối quan hệ cha con c đứt đoạn bao giờ đu. Ti hỏi chị chừng no về nh, về thật, bước qua ngạch cửa, chứ khng phải đi ngang qua, hay đứng xa xa nhn như những lần khng cầm được nhớ chị từng quay về xm cũ. Chị ci nhn ci cối xay bột, tần ngần, một cuộc ra đi gy tổn thương bằng đ, khng biết lng cha gi đ lnh lặn chưa, nn cứ chần chừ...

Thi th, ti mang mn qu nhỏ về trước. Ng ci hủ chm ruột ngo đường đỏ au m ti ni l của một người quen cũ gởi biếu cậu, ng gi thong nghẹn ngo. Hồi lu, cậu ngập ngừng hỏi, con nhỏ... lc ry sống sao, lm g. Ti cười, chị ấy trồng cy, tri ny hi từ cy mọc trn đất qu người. N chua, nhưng chị khng qun cch lm cho n ngọt.

Hnh trnh ngược về qu, khng biết tri c mọc thnh cy, khi ma mưa tới.

Nguyễn Ngọc Tư



Nguồn: VNN