Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Tình yêu chỉ sống được nhờ đau khổ. Sống trong hạnh phúc, tình yêu sẽ chết dần chết mòn.
Bà De Giradin
Trang 1 / 3 123 Cuối Cuối
Results 1 to 10 of 22

Chủ Đề: Dấu Yêu Muôn Thuở

  1. #1
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết

    03 Rose Dấu Yêu Muôn Thuở

    Dấu Yêu Muôn Thuở


    Song Mai & Song Châu





    Tập 1

    Chị Hai ...

    - ...

    - Chị Hai à!

    Nghe tiếng cô em gái út gọi, Hoàng Hoa từ ngoài cổng nói vọng vào:

    - Có gì không em?

    - Chị Hai có thư nè. Hồi nãy bác đưa thư ghé, không có chị nên Út lấy giùm.

    Thư của anh Trung gửi cho chị Hai, phải không?

    Cốc!

    - Ui da! Sao chị Hai ký em. Về, em méc mẹ cho coi.

    - Bậy không hà! Thư của chị Nam Anh gửi cho chị. Nè, em vô viết bài cho xong để chiều còn đi học.

    - Dạ, em biết rồi. À, chị Hai nè! Sao lâu rồi em không thấy anh Trung ghé nhà mình chơi vậy. Anh Trung tốt lắm đó chị Hai, lần nào anh ghé nhà mình chơi cũng đều cho Út quà, rồi kẹo, như con gấu bông này vậy. Chị Hai có phải anh hết thương Út rồi không, nên không ghé chơi.

    - Không có đâu em. Em gái của chị dễ thương vậy, làm gì có ai ghét em được. Tại anh Trung ra Hà Nội học rồi nên không ghé nhà mình chơi được.

    Chừng nào anh về sẽ có quà cho Út, nhất là Út phải siêng học bài cho giỏi thì mới có nhiều quà.

    - Thiệt hả chị Hai? Thôi, Út vô học bài đây. Là la lá lá lá la là la ...

    Hoàng Hoa nhìn theo em, lắc đầu cho sự ngây thơ của em gái nhỏ. Cô thầm ước:

    Giá như mình bé như em để không phải suy nghĩ gì hết.

    Cũng hơn một tháng rồi, kể từ ngày Nam Anh và Chí Trung ra Hà Nội học.

    Hôm nay, bỗng nhiên nghe em gái nhắc đến tên anh, lòng cô bỗng rung lên nỗi nhớ da diết.

    Hoàng Hoa quen với Chí Trung cũng gần được hai năm rồi, nhưng mà cái ngày Chí Trung làm quen cô, cô có cảm giác như vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua. Đó là vào một ngày thứ hai tại thư viện tỉnh ...

    ...

    - Chào bạn. Mình có thể ngồi cùng bạn được không?

    Ngước cặp mắt đẹp, Hoàng Hoa nhìn về phía người vừa cất ra tiếng nói. Đó là một gã con trai dong dỏng cao, đeo cặp mắt kiếng dày cộm trên khuôn mặt trông cũng rất trí thức.

    Hoàng Hoa cất giọng lạnh lùng trả lời:

    - Không!

    Cô tự nghĩ vì sao tụi con trai cứ một kịch bản cũ mà cứ soạn đi soạn lại hoài không thấy chán hay sao. Từ ngày đi thư viện tới giờ, cứ hễ cô ngồi một mình thì y như rằng thế nào cũng có một gã con trai nào đó đến xin cùng ngồi với cô.

    Thật lạ lùng ghê!

    - Vậy mình ngồi đối diện với bạn được không?

    - Cũng không luôn. Thư viện còn quá trời chỗ trống, sao bạn không ngồi, cớ sao ngồi chung bàn với tui chi vậy. Xin lỗi nhé, tui đang chờ bạn trai tui tới.

    Bạn ra chỗ khác ngồi đi, kẻo mất công ảnh hiểu lầm.

    Mặc cho cô ra sức từ chối, gã con trai đó vẫn không thèm quan tâm để ý tới sự không đồng ý của cô, vẫn tự nhiên kéo ghế ngồi chung với cô.

    - Sao kỳ vậy, tui đã nói là không được rồi mà.

    Đột nhiên, Hoàng Hoa hét lớn làm nhiều người trong thư viện quay lại nhìn cô với vẻ tò mò làm cho cô rất xấu hổ không biết chui vào đâu. Tất cả cũng vì cái gã con trai đáng ghét này mà ra. Bực mình quá đi, người đâu mà lì quá.

    - Xin lỗi bạn, mình biết là hơi lỗ mãng nhưng mình muốn được làm quen với bạn. Với lại, mình biết bạn không phải đang chờ bạn trai mà đang chờ bạn gái.

    - Trai hay gái mặc tui. Bạn theo dõi tui hay sao. Thôi, nếu bạn thích cái bàn này tui nhường bạn vậy.

    - Bạn đừng đi. Thật sự, mình rất mong muốn được làm quen với bạn.

    - Để làm chi vậy? Tui không thích.

    Nói ra điều này cô biết mình có phần hơi chảnh. Biết làm sao bây giờ, cô thấy mình chẳng có chút cảm tình nào với gã con trai này hết. Người gì đâu mà lì lợm, nhìn mà thấy ghét. Tại đang ở trong thư viện, chứ nếu không, cô đã chửi vào mặt gã này một trận rồi. Rằng hàng ngày cô đều gặp không ít gã con trai muốn kết bạn với cô và cô phải gật đầu với họ hết hay sao.

    - Mình biết bạn lâu rồi, nhưng bữa nay mới có dịp làm quen. Bạn chắc không nhớ mình đâu. Mình xin tự giới thiệu, mình tên là Chí Trung. Năm ngoái, chúng ta cùng học chung lớp ôn thi toán của thầy Lộc.

    - Lớp thầy Lộc? ... Sao tui không biết bạn vậy?

    - Cũng đúng thôi, lớp của thầy có quá đông học sinh. Với lại, bạn có để ý đến mình đâu, nên bạn không có chút ấn tượng với mình. Mình là người luôn ngồi gần bàn phía sau bạn ...

    Chí Trung định nói thêm rằng, anh luôn cố tình ngồi sau cô để được ngửi mùi hương bồ kết xả trên mái tóc dài của cô.

    Hoàng Hoa bắt đầu nhớ mang máng, hình như là phía sau cô luôn có một gã con trai mà Nam Anh hay nói tới có lẽ là hắn chăng? Mà thôi, mặc kệ, cứ coi như không quen. Rớt đại học rồi, có thành tích gì đâu mà nhắc nhở ...

    - Hoàng Hoa, sao bạn im lặng vậy? Bạn đồng ý kết bạn với mình nha.

    Hình như hắn ta có vẻ thật lòng muốn kết bạn với mình. Nhưng mà quen với bạn trai lúc này không hay, thôi thì từ chối vậy. Nếu có duyên thì sau khi thi đại học năm tới cô sẽ ...

    - Hoàng Hoa ...

    - Hoàng Hoa ...

    Không cần quay lại cô cũng biết ai đang gọi mình từ xa.

    - Cô nương ơi! Bé bé cái miệng đi. Mà tao nói với mày bao nhiêu lần rồi, đây là thư viện, chứ có phải nhà tao đâu mà mày la dữ vậy. Bộ mày muốn bị đuổi ra hay sao?

    - Sorry mày nha. Hình như cái tật ăn to nói lớn của tao nó khó sửa quá.

    Nam Anh là vậy đó, nhỏ lúc nào cũng bi bô suốt ngày. Chưa thấy người là đã nghe tiếng rồi. Cô và Nam Anh chơi chung với nhau từ hồi cấp hai. Lên cấp ba hai đứa lại học chung lớp, lại ngồi chung bàn với nhau nữa nên rất thân nhau.

    Hai đứa tuy không đẹp lắm nhưng được mệnh danh là hoa khôi của lớp. Bạn bè đặt cho hai nàng là Thúy Kiều và Thúy Vân.

    Nhớ lại chuyện có lần một nhóm bạn đến nhà Hoàng Hoa chơi. Bữa đó, Hoàng Hoa vừa mới đi ra ngoài mua đồ, tụi bạn đến nhà gặp mẹ cô. Do quen miệng rồi nên có bạn đột nhiên hỏi:

    - Bác cho tụi con hỏi, đây có phải là nhà của Thúy Kiều không ạ?

    - Thúy Kiều? Chắc là tụi con nhầm nhà rồi. Ở đây không có ai tên đó hết.

    - Hả? Sao kỳ vậy! Rõ ràng là nhà này rồi mà.

    Cũng may cho tụi nó, lúc đó có Nam Anh xuất hiện.

    - Thúy Vân! Thúy Vân! May quá có bạn đây rồi.

    - Có chuyện gì không, sao mấy bạn không vào?

    - À! Tụi mình hỏi rồi, nhưng mà bác gái bảo đây không có ai là Thúy Kiều cả.

    - Ha ha ... Cho tụi mày chừa cái tật hay đặt biệt hiệu cho người khác. Bữa nay không có tao thì tụi mày đi về, mai nhận điểm không vì không làm thực hành.

    - Là sao tụi mày?

    - Không biết gì hay sao?

    Đột nhiên tụi bạn ôm bụng cười ngả nghiêng khi biết ra được điều gì.

    - Thôi chết tụi mày ơi! Bữa nay phải đổi lại cách gọi thôi tụi mày ơi. Nhà Hoàng Hoa mà hỏi là Thúy Kiều nên bác gái không biết cũng đáng đời.

    Dũng "còi" lên tiếng.

    Tất cả đám bạn cùng nhao nhao lên:

    - Ừ ha! Hèn chi. Mau xin lỗi mẹ Hoàng Hoa đi.

    Đó là một kỷ niệm hồi đi học mà hễ cứ mỗi lần lên lớp có dịp nhóm họp đều nhắc đến chuyện này.

    - Ê nhỏ! Làm gì giờ này mới vô vậy? Tao chờ mày muốn dài cổ thêm mấy phân rồi, chắc sắp giống con đà điểu rồi quá.

    - Thiệt hả! Đưa tao đo thử xem. Hì hì ...

    - Con quỷ!

    Vừa nói, Hoàng Hoa vừa hất tay của bạn:

    - Vô trễ là tao có lý do chứ!

    - Chuyện gì?

    - Thì cái này nè ...

    - Oa! Ở đâu mày có nó vậy?

    - Tao hái trộm của nhà thằng Mai Dũng đó. Ai biểu nó có cây ổi mà tao xin hoài nó không cho. Đàn ông con trai gì mà kẹo thấy mồ. Ghét quá, bữa nay không thèm xin nữa, tự hái luôn cho nó biết tay.

    - Mày là số một đó, Nam Anh.

    - Cảm ơn mày.

    - Ra ngoài thanh lý đi mày.

    - Khoan đã!

    - Còn chuyện gì nữa hả cô nương?

    Hất mặt về phía gã con trai ngồi đối diện, Nam Anh cất tiếng hỏi:

    - Kia là ai vậy?

    - À! Nghe cậu ta nói là cậu ta hồi năm ngoái cùng học ôn chung lớp với tụi mình.

    Thì thầm bên tai bạn, Hoàng Hoa nói:

    - Hắn nói là hắn chuyên ngồi bàn sau của tụi mình. Mày coi có phải cái gã mà mày hay nói không.

    - Ờ, để tao nhìn kỹ thử.

    - Chào bạn. Mình tên Chí Trung rất mong được làm quen với bạn Nam Anh.

    Vừa bắt tay, Nam Anh vừa thì thầm nhỏ vào tai Hoàng Hoa:

    - Đúng là hắn rồi đó mày ơi.

    Sau khi bắt tay bạn xong, Nam Anh cất tiếng nói:

    - Mình nhớ ra rồi, bạn là người luôn ngồi phía sau Hoàng Hoa.

    - Đúng vậy. Biết hai bạn lâu rồi mà bữa nay mới có dịp làm quen được. Hy vọng hai bạn không chê, cho phép mình được gia nhập cùng hai bạn vào chung một nhóm được không?

    - Không được. Tụi mình là nhóm nhị cô nương từ xưa đến nay rồi. Bữa nay thêm một người con trai vào thì gọi nhóm như thế nào?

    - Sao lại không.

    Nam Anh lên tiếng:

    - Được chứ lỵ, rất tốt nữa là đằng khác. Có thêm một người bạn khác giới, sau này có điều gì thắc mắc về thế giới đó mình có thể hỏi Chí Trung. Mày thấy có vẹn toàn không?

    - Nhưng mà tao ...

    - Rất vui được chào đón bạn tham gia vào nhóm "rớt đại học" của tụi mình.

    À! Để ra mắt, đề nghị thành viên mới phải thết đãi mọi người ăn một chầu chè ở tiệm chè trước cổng thư viện.

    - Rất vui được mời hai bạn.

    - Hoàng Hoa! Chúng ta đi!

    Dù ấm ức với cục tức tối trong lòng, Hoàng Hoa cũng miễn cưỡng bước đi theo bạn.

    - Trung, năm ngoái bạn học trường nào?

    - Nguyễn Trung Trực. Còn hai bạn?

    - Hà Huy Tập.

    - Hai bạn chắc thân nhau lắm. Lần nào Trung gặp cũng đều thấy hai bạn đi với nhau.

    - Ừ, tụi mình học chung với nhau từ cấp hai, lên cấp ba cũng học chung với nhau nên rất thân với nhau.

    - À, năm ngoái, Trung thi khối gì?

    - Khối A. Ngành công nghệ thông tin của Đại học Quốc gia Hà Nội mở liên kết với trường Đại học của tỉnh mình. Còn hai bạn?

    - Tụi mình thi khối D, ngành tiếng Anh của Đại học Huế và Đại học của tỉnh mình.

    - Bạn thi được bao nhiêu điểm?

    - Mình vừa đủ điểm đậu.

    - Trời! Quê quá, cứ ngỡ bạn cũng rớt đại học như tụi mình.

    - Sao từ nãy giờ Trung thấy Hoàng Hoa cứ ngồi im lặng, không nói gì hết vậy?

    - Nhỏ này là vậy đó. Xưa nay nó đều ít nói, nhất là trước những người lạ, người mới gặp.

    - Đồ quỷ! Bữa nay mày ăn phải cái gì mà nói nhiều vậy?

    - Thì từ xưa tới giờ tao đều như vậy. Mà cũng nhờ vậy mà tao với mày thân nhau đó, Hoàng Hoa ha.

    Câu chuyện cứ thế tiếp diễn mãi, dường như không có điểm dừng.

    - Thôi, tụi mình vô học đi.

    Hoàng Hoa lên tiếng nhắc nhở.

    - Ừ. Mà quên! Trung thi khối A có gì giúp cho hai đứa tụi mình với.

    - Trung rất vui khi được giúp đỡ hai bạn trong khả năng của mình.

    Vậy là hằng ngày, chỉ trừ những buổi Trung lên lớp ra thì bộ ba đó đều có mặt đầy đủ ở thư viện.

    Hoàng Hoa dần dần không còn ghét Trung như trước nữa, cô bắt đầu cởi mở tấm lòng của mình với bạn hơn. Không như trước đây, cả buổi cô chỉ nói với Trung được dăm ba câu, mà tất cả đều do Trung gợi mở trước.

    Hoàng Hoa mặc dù học rất giỏi các môn tự nhiên, nhưng cô lại quyết định đi thi khối D với bạn mình. Có lẽ là vì cô không có ai hướng dẫn cho mình, hoặc cũng có thể là vì tình bạn giữa cô với Nam Anh.

    Cùng với sự giúp đỡ của Chí Trung mà đôi bạn ngày một khá hơn. Dù không nói ra, Hoàng Hoa bắt đầu cảm phục người con trai này. Tuy xuất thân trong một gia đình rất giàu có, nhưng anh ta chẳng hề sa ngã như bao nhiêu gã con trai khác có cùng hoàn cảnh như anh.

    Gia đình Hoàng Hoa không giàu có gì, chỉ gọi là kha khá mà thôi, bởi bố mẹ cô là công nhân viên với đồng lương ít ỏi. Cũng may, bố mẹ cô giỏi xoay xở làm thêm rất nhiều nghề để cho ba chị em cô không thấy tủi hổ khi so sánh với bạn bè của mình.

    Hiểu được phần nào nỗi vất vả của bố mẹ nên Hoàng Hoa rất cố gắng nỗ lực hết mình. Mười hai năm trời học phổ thông, không năm nào là cô không nhận được bằng khen.

    Cô mong muốn sau này mình sẽ là cô giáo đứng trên bục giảng để dạy cho các em. Chính vì vậy mà cho tới lúc này cô vẫn chưa có một mối tình vắt vai.

    Không phải cô xấu xí gì, mà trái lại, cô rất đẹp nữa là đằng khác. Điều này cô biết được qua ánh nhìn của các bạn khác giới và cùng giới với cô. Cũng chẳng phải vì cô kén chọn gì mà bởi cô sợ khi dính vào tình cảm rồi thì khó lòng mà học được nữa. Cho nên mẹ cô hay răn đe cô:

    - Hoàng Hoa! Con ráng thi cho đậu một trường nào đó để sau này có một cái nghề, chứ đừng như bố mẹ suốt ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Con hãy nhớ là đừng bao giờ để chuyện tình cảm trai gái chi phối chuyện học hành của con. Con lo gì, khi nào có nghề rồi thì con cũng sẽ kiếm được cho mình một tấm chồng tử tế mà thôi.

    Hoàng Hoa hiểu được nỗi lo lắng của mẹ, bởi hằng ngày mẹ cô cứ thấy cô mất rất nhiều thời gian để ngồi tiếp các bạn nam ghé nhà cô với mong muốn tán tỉnh cô. Bởi vậy, cô luôn phải trốn họ.

    Đang miên man trong dòng suy nghĩ, cô bỗng giật mình vì tiếng gọi của Nam Anh:

    - Hoàng Hoa! Hoàng Hoa!

    - Hả? Gì vậy mày?

    - Trời ơi! Nhỏ này bữa nay lạ quá ta, tao gọi mày từ nãy giờ thiếu điều muốn rát cổ luôn mà mày vẫn êm ru vậy! Nè, đang nghĩ đến anh nào, phải không?

    Khai ra mau!

    - Quỷ! Làm gì có anh nào để mà nghĩ, hả cô nương.

    - Hoàng Hoa nè! Tao có cảm giác hình như thằng cha Trung đó thích mày hay sao ấy. Có đôi lần vô tình tao bắt gặp nó nhìn mày lạ lắm. Nó làm sao nhỉ? ... À, nó giống như ông Vũ hay nhìn tao.

    Vũ là người yêu của Nam Anh, đã đi du học hơn một năm nay rồi.

    - Thôi đi, Nam Anh ơi! Mày chỉ khéo tưởng tượng. Nhắc mới nhớ, từ ngày ổng đi đến giờ có hay gọi điện về cho mày không?

    - Cũng thường. Với lại, tụi tao chat với nhau thường xuyên mà. À! Hoàng Hoa, tối nay đi ăn tiệc với tao không?

    - Ở đâu và vì lý do gì?

    - Bí mật. Mà mày nhớ ăn mặc thật đẹp đó nghe.

    - Nhưng mà tối nay đâu phải thứ bảy đâu, làm sao tao xin đi được.

    - Yên tâm đi, để đó tao lo cho.

    - Thiệt không đó, cô nương?

    - Mày quên là tao rất có uy tín với bố mẹ mày hay sao. Tối, bảy giờ tao ghé đón mày đó.

    Nhanh thiệt, mới đó mà trời đã về chiều rồi, cũng sắp đến giờ hẹn với Nam Anh. Cô cũng không biết là Nam Anh có xin được bố mẹ cô cho cô đi hay không ...

    - Hoàng Hoa ơi, Hoàng Hoa!

    - Dạ, con chào bác. Có Hoàng Hoa ở nhà không bác?

    - À, chị Nam Anh. Chị Hai ở trong phòng chị ấy.

    - Bữa nay con đi đâu mà ăn mặc đẹp vậy?

    - Dạ, con đi dự tiệc sinh nhật đứa bạn trong lớp, nên con ghé qua xin phép bác cho Hoàng Hoa đi với con.

    - Đi với con thì được. Nhưng hai đứa nhớ đi về sớm sớm để còn học bài nữa.

    - Dạ thưa bác, xin phép cho con vào coi Hoàng Hoa chuẩn bị xong chưa.

    - Ừ, con vào đi.

    Bữa nay Hoàng Hoa diện cho mình chiếc áo đầm màu thiên thanh mà bố mẹ cô mua cho cô hôm sinh nhật lần thứ mười tám, trông cô thật xinh đẹp như búp bê.

    - Oa! Bữa nay có người sẽ chết ngất cho mà coi.

    - Quỷ này! Đang nói đến ai vậy?

    - À, không có gì! Công nhận mày mặc cái đầm này trông mày đẹp dễ sợ luôn.

    - Bộ hằng ngày tao xấu lắm hay sao?

    - Không. Ý tao là bữa nay trông mày quý phái quá, nhìn mà phát thèm!

    - Thôi đi cô nương. Đi thôi! Thưa mẹ, con đi.

    - Thưa bác, con đi.

    - Hoàng Hoa! Bữa nay mày chở tao đi. Tao làm biếng quá.

    - Mày thì lúc nào mà chả vậy. Quên nữa, bữa nay mày rủ tao đi ăn tiệc gì vậy?Ai mời mà mà rủ thêm tao đi nữa có kỳ không?

    - Mày yên tâm đi! Người ta còn mừng nữa là đằng khác.

    - Sao bữa nay mày cứ úp úp mở mở khó hiểu quá!

    - Vậy mới bất ngờ chứ.

    ...

    - Tới, tới rồi, Hoàng Hoa!

    - Chí Trung! Bạn đi đâu mà hôm nay ăn diện trông lạ quá vậy?

    - Hoàng Hoa! Tao xin lỗi mày nha. Bữa nay là sinh nhật của Chí Trung. Tao nói với Trung bí mật để cho mày bất ngờ.

    - Mày thiệt là ... làm tao không có món quà gì tặng Trung cả.

    - Yên tâm đi! Tao đã chuẩn bị cho mày rồi.

    - Trung cảm ơn hai bạn đã tới chung vui với Trung. Mời hai bạn vào!

    - Trung đi trước đi!

    - Hoàng Hoa! Bữa nay Trung có nói với tao là nhờ mày lên thổi nến cùng với hắn. Nên tao đã thay mặt mày nhận lời rồi.

    - Vậy thì mày lên cùng với hắn đi.

    - Thôi mà Hoàng Hoa, đừng để tao mất mặt chứ! Mày đồng ý đi, tao hứa là sẽ chở mày đi ăn sáng cả tuần luôn. Đồng ý nha, Hoàng Hoa?

    - Chỉ một lần này thôi, không có lần thứ hai đâu nhé!

    - Tao biết rồi. Cảm ơn mày.

    Bữa tiệc sinh nhật của Trung diễn ra trong một phòng karaoke rất rộng, dễ có đến ba bốn chục người cùng tham dự.

    - Các bạn! Trung xin giới thiệu với các bạn đây là hai người bạn của Trung:

    Nam Anh và Hoàng Hoa.

    - Trung ơi! Trong hai người này, ai ... là người sẽ thổi nến với Trung trong đêm sinh nhật hôm nay vậy?

    Mọi người cùng lao nhao hỏi, duy chỉ có một cô gái trong số họ là im lặng nhìn Trung với ánh mắt thiết tha và đượm buồn. Hoàng Hoa nghĩ có lẽ là cô gái đó đã yêu Trung trong âm thầm lặng lẽ mà chưa có dịp thổ lộ cùng với anh.

    Hoàng Hoa đang phân vân là mình có nên cùng thổi nên với Trung hay không, giữa lời hứa với Nam Anh và cô gái kia, mình nên nghiêng về phía nào đây?

    - Các bạn! Một chút xíu nữa mọi người sẽ biết thôi.

    Chí Trung lên tiếng.

    Bánh sinh nhật tới rồi. Tiếng của một người nào đó trong đám bạn của Trung.

    - Hoàng Hoa cùng giúp Trung thổi nến cho lần sinh nhật thứ 20 này của mình nhé.

    - Trung nè! Hoàng Hoa nghĩ Trung nên mời cô gái mặc chiếc áo đầm màu hồng ngồi ở kia lên thổi nến với Trung chắc sẽ thích hợp hơn.

    - Hoàng Hoa! Thôi mà, thổi nến cùng Trung đi, có sao đâu mà mày phải đùn đẩy vậy Hoàng Hoa, bộ mày quên đã hứa gì với tao rồi sao?

    - Ừ. Để tao làm.

    - Xin lỗi cô gái nhé, tôi không thể giúp được cho cô toại nguyện.

    Hoàng Hoa thì thầm trong lòng.

    - Tắt đèn đi các bạn ơi! Nào, chúng ta cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật lần thứ 20 cho Chí Trung đi.

    Happy birthday to you Happy birthday to you Mừng ngày sinh nhật của anh Mừng ngày sinh nhật của anh Mừng ngày đó anh sinh ra đời Happy birthday to you Happy birthday to Chí Trung ...

    Mọi người vừa vỗ tay vừa hát vang bài chúc mừng sinh nhật. Chỉ riêng Hoàng Hoa, cô cảm thấy như mình vừa cướp mất đi của cô gái đó cái cơ hội để thổ lộ tình cảm.

    Bên dưới có nhiều tiếng xì xào:

    - Thằng vậy mà giỏi, kiếm đâu ra con bồ xinh quá trời. Thế mà lâu nay nó giấu tụi mình.

    Có tiếng một gã con trai khác xen vào:

    - Nè, mày có con bồ xinh đẹp, vậy mày có đem đi giới thiệu không?

    Một gã con trai khác nói tiếp:

    - Ngu gì mà giới thiệu cho tụi mày, nhất là thằng Kiệt này, nó là chúa tán gái, nó cướp mất đi thì sao. Ha ha ...

    - Ước và thổi nến đi!

    Nắm lấy tay Hoàng Hoa, Trung nói vừa đủ cho cô nghe:

    - Cảm ơn Hoàng Hoa nha! Bữa nay Hoàng Hoa đẹp lắm.

    Hoàng Hoa cảm thấy mặt mình đỏ bừng trước lời khen của anh:

    - Trung đừng nói vậy. Là bạn bè thổi nến cùng nhau có sao đâu mà Trung phải cảm ơn mình. Chúng ta cùng thổi nến đi. Trung ước xong rồi phải không?

    - Xong rồi.

    Phù ... Phù ... Căn phòng bỗng trở nên tối thui. Mọi người cùng hét lớn:

    - Hôn bạn gái một cái của tuổi hai mươi đi, Trung ơi!

    - Thôi, các bạn đừng giỡn nữa. Bật đèn lên, chúng ta cùng nhập tiệc.

    Khi đèn được bật lên, Hoàng Hoa đi về phía cô gái mặc chiếc đầm hồng.

    Còn Nam Anh thì đang bị đám bạn trai của Trung vây chặt.

    - Chào bạn. Mình ngồi đây với bạn, được không?

    - Mời bạn!

    - Mình tên là Hoàng Hoa. Còn bạn?

    - Mình là Lan Anh, bạn học thời cấp ba với Trung. Trước đây, mỗi khi tụi mình gặp mặt đi chơi uống nước, thường hay nghe Trung nhắc đến bạn. Hôm nay gặp bạn thì mình đã hiểu, bạn đẹp lắm.

    - Cảm ơn bạn đã quá khen.

    Đang định nói chuyện thêm với Lan Anh, thì Nam Anh đang réo gọi cô ở đằng kia.

    - Hoàng Hoa! Hoàng Hoa mau cứu tao với!

    - Tụi mình cùng qua bên kia với các bạn đi, Lan Anh.

    - Thôi, Hoàng Hoa đi đi. Lan Anh ngồi đây với các bạn. Với lại, sắp đến bài hát của Lan Anh chọn rồi.

    - Các bạn! Hoàng Hoa cùng tham gia với các bạn được không?

    - Nào, nào! Qua đây!

    - Chí Trung! Mày tránh ra cho tụi tao mượn bạn gái của mày một lát. Ta bảo đảm là không để cho thằng Kiệt "sát thủ" tiếp cận cướp bạn gái của mày đâu.

    Nam Anh chợt lên tiếng:

    - Hoàng Hoa! Tới bài hát tao chọn cho mày rồi, mày hát đi!

    - Ừ. Hoàng Hoa hát đi. Hát cho tụi này thưởng thức giọng ca của bạn gái của Trung đi.

    - Hoàng Hoa! Hãy hát bài hát này tặng Trung nhân ngày sinh nhật đi.

    - Nhưng mà Hoàng Hoa ca dở lắm, các bạn đừng cười nhé!

    - Không sao đâu. Ca sĩ nghiệp dư nên mới karaoke chứ có phải trình diễn gì đâu, phải không tụi mày?

    - Ừ, ừ. Phải đó!

    - Hát đi! Hát đi!

    Trước sự khuyến khích của mọi người, Hoàng Hoa cất giọng hát bài "Hello".

    Giọng của cô truyền cảm đến nỗi căn phòng bỗng trở nên im ắng.

    - Hay quá! Hay quá! Hát nữa đi, Hoàng Hoa ơi!

    - Cảm ơn các bạn. Hoàng Hoa muốn nghe các bạn hát nữa.

    Bữa tiệc cứ thế kéo dài mãi, hết ăn uống rồi hát hò. Đã đến giờ phải về rồi, Hoàng Hoa và Nam Anh cùng đứng đậy chào và xin phép mọi người về trước.

    Thấy Hoàng Hoa và Nam Anh cùng chào về, Trung vội vàng:

    - Xin phép các bạn, Trung đi một lát rồi quay lại.

    - Cứ tự nhiên đi, không cần quay lại nữa đâu, để tụi này dọn tàn cuộc cho.

    Nè, cứ vui vẻ với bạn gái trong đêm sinh nhật lần thứ hai mươi này đi. Thêm nhiều kỷ niệm khó quên vào, anh bạn nhé.

    - Tụi mày thật là ... Tao đi, hẹn gặp lại tụi mày sau.

    - Thôi, Trung vào với các bạn đi. Hoàng Hoa và Nam Anh về được mà.

    - Sao được mày, tao hồi chiều quên nói với mày là chị Hương sáng nay không có đi xe, chị có nhờ tao tới chở về. Mày cảm phiền nha, Hoàng Hoa.

    Trung đưa Hoàng Hoa về giùm Nam Anh nha. Cảm ơn Trưng nhiều.

    Vừa nói, Nam Anh vừa đá lông nheo với Trung.

    - Nam Anh! Mày chơi kỳ vậy, sao lúc chiều mày không nói với tao?

    - Mày cho tao xin lỗi, tại tao quên.

    - Mày thật là ... Thôi, Trung vào với các bạn đi. Ai lại chủ tiệc lại bỏ đi như vậy không hay đâu. Để Hoàng Hoa kêu xe Honda ôm về được rồi.

    - Không sao đâu! Tụi bạn của Trung hiểu mà. Để Hoàng Hoa đi xe ôm về, Trung áy náy lắm.

    - Đúng đó, Hoàng Hoa! Mày vậy mà đi xe ôm về giờ này, lỡ có chuyện gì chắc tao ân hận lắm.

    Nghe Nam Anh nói vậy, Hoàng Hoa bắt đầu thấy hơi lo sợ. Dạo này cô nghe nói ban đêm ban hôm có nhiều gã đàn ông sàm sỡ lắm và cả bọn "yêu râu xanh".

    nữa chứ. Hoàng Hoa rùng mình khi tưởng tượng đến chuyện có thể xảy ra cho mình.

  2. #2
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    - Vậy thì đành phải làm phiền Trung rồi!

    - Trung nhớ đưa Hoàng Hoa về cẩn thận đó nghen.

    - Nam Anh yên tâm đi!

    - Ngồi sát vô đi Hoàng Hoa. Ngồi cách xa vậy té bây giờ.

    - Con quỷ! Mai, tao sẽ xử mày!

    - Hôm nay thật cảm ơn Hoàng Hoa nhiều lắm.

    - Sao Trung lại nói vậy?Mà nè, sao Trung với Nam Anh bàn với nhau mà không nói gì cho Hoàng Hoa biết. Lần sau còn như vậy là Hoàng Hoa giận đó.

    - Hoàng Hoa cho Trung xin lỗi nhé.

    - Tại Nam Anh nói là phải giữ bí mật với Hoàng Hoa cho Hoàng Hoa bất ngờ.

    Trời cuối thu về đêm có vẻ như hơi lành lạnh. Nếu như đi cùng với Nam Anh thì cô đã ôm bạn cho đỡ lạnh rồi. Đằng này, cô lại đi cùng Chí Trung nên đành chịu trận với cái lạnh vậy.

    Đột nhiên, Trung dừng xe lại. Hoàng Hoa không biết có chuyện gì xảy ra.

    Nếu hư xe vào giờ này thì chỉ có nước đi bộ mà thôi, chứ đâu có tiệm nào sửa xe đâu.

    Hoàng Hoa lo lắng hỏi Trung:

    - Có gì không, Trung? Xe bị làm sao à?

    - Không có! Trung dừng lại lấy cái áo khoác cho Hoàng Hoa khoác vào cho ấm. Để ngấm cái lạnh vào dễ bị cảm lắm đó.

    Hành động của Chí Trung làm cho cô rất xúc động. Trái tim của người thiếu nữ chợt rung lên trước hành động của người con trai dành cho mình.

    - Cảm ơn Trung nhiều. Trung đưa áo ấm cho Hoàng Hoa rồi còn Trung thì sao?

    - Không sao. Trung là con trai mà.

    Không biết có phải vì chiếc áo hay là vì hành động của Chí Trung mà cô thấy ấm áp lạ thường.

    - Tới nhà Hoàng Hoa rồi. Trung dừng ở đây đi, kẻo mẹ Hoàng Hoa nhìn thấy thì chết đó.

    - Tới rồi hả? Tiếc thật! Trung cứ ước nhà Hoàng Hoa ở xa xa mãi đi không tới, để Trung được chở Hoàng Hoa hoài hoài.

    - Trung cứ nói đùa không hà. Cảm ơn Trung nhiều lắm. Áo nè, Trung mặc vào kẻo lạnh.

    - Hoàng Hoa ...

    - Có gì không?

    - Chúc em ... à, bạn ngủ ngon ...

    - Hoàng Hoa cũng chúc Trung có nhiều giấc mơ đẹp trong đêm sinh nhật.

    - Cảm ơn Hoàng Hoa.

    - Trung về đi.

    - Không! Trung muốn nhìn thấy Hoàng Hoa vào nhà rồi mới đi.

    Lời Trung thì thầm trong gió. Hoàng Hoa đến bao giờ em mới hiểu được tình cảm mà anh dành cho em đây. Anh yêu em nhiều lắm, em có biết không, Hoàng Hoa.

    Biết bao đêm anh viết tên em, gọi tên em mà em nào có nghe thấy, và vì thế nên em cứ im lặng mãi để cho anh phải ôm mối tình câm.

    Mười hai giờ đêm, đang say sưa với giấc ngủ, Hoàng Hoa bỗng giật mình khi nghe tiếng chuông điện thoại reo. Cô tự hỏi:

    - Ai gọi giữa đêm khuya như vầy không biết có chuyện gì không?

    Hoàng Hoa tay run run cầm điện thoại nhấc nhanh ống nghe lên, sợ để reo lâu sẽ làm mẹ cô thức giấc.

    - Alô. Ai vậy?

    - Hoàng Hoa?

    - Chí Trung, là bạn hả? Có chuyện gì hay sao?

    - Không! Tại Trung muốn nghe giọng nói của Hoàng Hoa.

    - Trung có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Trung có biết bố của Hoàng Hoa đi làm xa, nửa đêm mà có tiếng chuông điện thoại, Trung có biết là Hoàng Hoa sợ lắm không?

    - Trung xin lỗi ...

    - Thôi, Hoàng Hoa cúp máy đây.

    - Đừng, đừng cúp máy! Cho Trung nói với Hoàng Hoa một điều này thôi.

    - ...

    - Hoàng Hoa một lần nữa cảm ơn em nha.

    - ...

    - Hoàng Hoa! Em còn nghe không?

    - ...

    - Hoàng Hoa! Em có biết là Trung rất thích Hoàng Hoa không?

    - ...

    - Anh yêu em, Hoàng Hoa!

    Hoàng Hoa biết cái điều mà cô lo sợ nhất thế nào cũng sẽ xảy đến, nhưng cô không ngờ nó lại đến nhanh như thế. Cô có cảm giác như trái tim mình cũng muốn nổ tung theo lời tỏ tình của Trung. Nhưng lý trí của cô đã thức tỉnh xúc cảm của cô:

    - Trung xỉn rồi phải không? Bữa nay Trung ăn nói gì kỳ vậy? Bữa nay Hoàng Hoa thấy Trung có uống tí nào đâu mà xỉn.

    - Trung nói thật lòng mình mà.

    - Thôi, Trung đi nghỉ đi. Bữa nào gặp, tụi mình nói chuyện. Chào Trung nhé!

    - Hoàng Hoa ... Hoàng Hoa ...

    Tút ... tút ... tút ...

    - Hoàng Hoa, sao em không chịu hiểu cho tình cảm của anh vậy, Hoàng Hoa ...

    Sáng hôm sau, tại lớp học thêm ...

    - Hoàng Hoa! Tối qua về có gì vui không?

    - ...

    - Trung có nói gì với mày không?

    - Không! Mà nói gì?

    - Sao kỳ vậy ta, đã nói rồi mà!

    - Ái! Ui da! Sao nhéo tao đau quá vậy mày?

    - Thì ra là hôm qua mày đóng kịch để lừa tao.

    - Đâu có. Tại anh Trung nó năn nỉ quá, tao không thể nào từ chối được. Nên tao ...

    - Bán đứng bạn luôn phải không?

    - Sao nói nặng vậy, cô nương? Hoàng Hoa này! Thật là Trung không nói gì với mày hết hay sao?

    - Ờ ... thì ...

    - Thì sao?

    - Làm gì mà mày khẩn trương dữ vậy?

    - Mày làm tao đứt mạch máu chết quá Hoàng Hoa. Nói mau lên, nếu không, sự tò mò nó giết chết tao mất.

    - Thì hắn nói là hắn ta thích tao và muốn tao làm bạn gái của hắn.

    - Phải vậy chứ! Rồi mày trả lời sao?

    - Tao không nói gì hết.

    - Sao vậy?

    - Sao với trăng gì hả cô nương! Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, là tao chưa muốn nghĩ đến chuyện đó.

    - Thì nghĩ đi là vừa rồi. Nó là người tốt, đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi, bố mẹ là người trí thức. Quá hoàn hảo rồi, còn gì mà mày phải bận tâm suy nghĩ nữa. Hoàng Hoa, đừng để cơ hội này vuột mất đó.

    - Mày thiệt là ...

    - Thôi, để chuyện này nói sau đi. Cô vào kìa!

    - Ừ. Chiều đi thư viện nói tiếp.

    Hoàng Hoa không biết chiều này nếu gặp Trung, cô nên cư xử như thế nào đây.

    Buổi chiều hôm đó ở thư viện ...

    - Hoàng Hoa! Trung đến kìa!

    Hoàng Hoa thấy tim mình đập nhanh theo bước chân của Trung, nó đập nhanh đến nỗi cô phải đưa tay chặn lên ngực.

    - Trung! Bên này nè!

    - Chào hai bạn! Xin lỗi, Trung tới trễ.

    - Hôm qua cảm ơn Trung đã đưa Hoàng Hoa về giùm Nam Anh.

    - Là bạn bè cả mà, có gì khách sáo như vậy chứ.

    Vừa nói, anh vừa đưa mắt nhìn về phía Hoàng Hoa. Đôi mắt anh tha thiết chờ đợi câu trả lời của cô.

    Hoàng Hoa vội tránh né ánh nhìn của Trung dành cho mình:

    - Trung xem giùm Nam Anh bài này coi. Nam Anh làm rồi mà thấy nó làm sao ấy, khó hiểu quá!

    - Nam Anh đưa Trung xem thử coi.

    - ...

    - À, Trung hiểu rồi. Nam Anh làm như vầy nè ... đó ...

    - Ờ.Có vậy mà Nam Anh không nghĩ ra. Cảm ơn Trung nhiều lắm.

    Có tiếng gọi của cô thủ thư kêu nhận sách.

    - Để Hoàng Hoa đi lấy cho. Hai bạn cứ làm bài đi.

    Từ nãy giờ cô muốn chạy trốn cái cảm giác e lệ, bối rối, nên giờ có cơ hội là cô nhanh chân bước đi. Vội vàng đến nỗi làm đổ luôn chiếc ghế bên cạnh, nó ngã đè ngay lên chân cô khiến cô đau điếng không thể nào kiềm chế nổi.

    - Á ... Nam Anh ơi, tao đau quá!

    Hoàng Hoa nói trong làn nước mắt.

    - Hoàng Hoa! Để Nam Anh coi! Trời! Bầm tím hết ngón chân rồi.

    - Đau quá! Tao đau quá ...

    - Đưa đây Trung xem!

    Vừa cầm lấy chân cô, anh vừa thổi vừa móc chai dầu trong túi quần của mình và xoa bóp cho cô. Anh nói với cô như dỗ dành đứa em nhỏ:

    - Không sao đâu! Để Trung thổi cho Hoàng Hoa bớt đau. Sao Hoàng Hoa bất cẩn vậy. Để Trung đỡ Hoàng Hoa về chỗ ngồi.

    - Hoàng Hoa! Mày ngồi đi! Chân mày đau vậy, để tao đi lại lấy sách cho.

    Trung chăm sóc Hoàng Hoa giùm Nam Anh nha.

    - Được rồi, Hoàng Hoa đỡ đau rồi. Cảm ơn Trung nhiều lắm.

    - Hoàng Hoa đừng cảm ơn Trung. Được giúp cho Hoàng Hoa bất kỳ điều gì là Trung cảm thấy vui lắm rồi.

    - Hoàng Hoa nè!

    - ...

    - Hoàng Hoa đã suy nghĩ đến chuyện đó chưa?

    - Chuyện gì?

    - Chuyện Trung nói với, Hoàng Hoa tối qua đó.

    - À ... Ờ ... Trung cho Hoàng Hoa thêm thời gian nữa sẽ trả lời, được không?

    - Bao lâu Trung cũng có thể chờ Hoàng Hoa được. Miễn là Hoàng Hoa không từ chối tình cảm của Trung là được.

    - Trung với Hoàng Hoa quen biết nhau chưa được bao lâu, có lẽ là chúng ta cũng chưa hiểu biết gì về nhau nhiều. Với lại, Hoàng Hoa muốn tập trung toàn bộ sức lực của mình cho kỳ thi sắp tới đây, nên chưa muốn suy nghĩ đến chuyện khác.

    - Trung hiểu. Trung sẽ chờ đến ngày đó.

    - Hoa cảm ơn Trung nhiều.

    Bỗng Nam Anh từ đâu chạy ào tới bên Hoàng Hoa:

    - Hoàng Hoa! Mày biết tao vừa mới gặp ai không?

    - Không. Ai vậy?

    - Tụi con Hương bên lớp C đó.

    - Hèn gì từ đây lại đầu kia lấy sách mà mày đi lâu dữ vậy. Nam Anh, sao tao nghe nói con Hương bên lớp đó lấy chồng rồi mà. Nó đi thư viện làm chi nữa?

    - Không phải. Đi lấy chồng là con Hương lùn đẹp đẹp đó. Còn đây là con Hương cao mà.

    - Tụi nó cũng đang ôn thi lại như tụi mình. Chúng nó rủ tao với mày cùng đi học ôn ở nhà cô Lam.

    - Ờ, tao nghe nói là cô luyện cho nhiều đứa đậu lắm, phải không?

    - Đúng đó. Nhanh lên Hoàng Hoa. Tụi nó đang chờ tao với mày ở căng tin thư viện. Trung đi với Nam Anh và Hoàng Hoa ra căng tin nha.

    - Thôi, hai bạn đi đi. Trung ở trong này được rồi. Ra ngoài đó, Trung không biết nói chuyện gì hết. Với lại, có Trung sợ các bạn đó mất tự nhiên.

    - Ừ. Cũng phải! Vậy Trung ở lại, tụi mình đi nha.

    Vừa trông thấy Hoàng Hoa bước vào thì các bạn đã kêu lên:

    - Hoàng Hoa lâu ngày gặp lại, trông bạn ngày một đẹp ra. Thật không hổ danh hoa khôi lớp E.

    - Cảm ơn các bạn quá khen, mình thấy các bạn mới xứng đáng với cái tên "Ngũ long Công chúa" lớp C. Chứ mình thì không dám nhận danh hiệu đó đâu.

    - Hoàng Hoa! Phải công nhận nếu bà mà cao thêm một nữa thì đi thi hoa hậu được rồi. Biết đâu tỉnh mình sẽ có mày làm hoa hậu đầu tiên rồi.

    - E hèm! Bộ tui không đẹp sao mà không thấy ai đả động gì hết vậy?

    - Í! Suýt quên! Xin lỗi á khôi lớp E - Nam Anh.

    Một tràng cười vui vẻ chào mừng của các bạn nổ ra.

    - Mời hai bà ngồi. Dùng gì kêu đi, tụi này mời.

    - Như các bạn luôn, hai ly kem cho thêm phần ấm áp.

    - Chị ơi! Cho tụi em thêm hai ly kem nữa.

    - Hoàng Hoa! Mày có nhớ ông anh họ đi cùng tao trong đám hỏi của con Phương Loan lớp mày không?

    Lan mập hỏi:

    - Ờ ... thứ lỗi, thật tình là tao không nhớ. Với lại, cũng hơn một tháng rồi.

    - Thiệt khổ cho ổng ghê mày ơi. Ổng bị tiếng sét ái tình của mày đó. Từ bữa đó tới giờ, bữa nào ổng cũng kiếm tao đòi tao dẫn qua nhà mày chơi.

    - Mày biết không? Khổ nỗi tao lại không biết nhà mày ở đâu. Tao nói tao không biết, ổng tưởng tao xạo, làm mặt giận với tao hoài.

    - Hoàng Hoa! Hôm nào cho phép tao dẫn ông anh họ của tao qua nhà mày chơi nha?

    - Ờ, Lan! Sao mày không gọi điện kêu ông anh mày ra bây giờ đi, để ổng bao tụi mình thêm một chầu nữa.

    Hương cao lên tiếng.

    - Ý kiến hay, vậy mà tao không nghĩ ra.

    - Thôi, để bữa khác đi.

    Hương lên tiếng:

    - Tụi mình chỉ ngồi chơi với các bạn một lát rồi vô làm bài tiếp để tối về còn đi học.

    - Ờ. Hai đứa mày đã suy nghĩ chuyện hồi nãy tụi tao rủ hai đứa mày đi học ôn lớp cô Lam chưa?

    Trang Nhung lên tiếng hỏi.

    - Lớp học của cô Lam có đông không?

    - Không. Chừng hai ba chục người à.

    - Tính sao, Nam Anh?

    Hoàng Hoa quay sang hỏi bạn.

    - Ờ, cô có cho học thử không? Học phí thế nào?

    Nam Anh lên tiếng hỏi.

    - Thì sáng mai tụi mày cứ đi vô học đi.

    Nga lùn nhanh nhảu trả lời.

    - Vậy thì ngày mai tụi mình đi thử, Hoàng Hoa nhé!

    Cuối cùng thì bữa tiệc hàn huyên cũng chấm dứt. Mọi người cùng bảo nhau đi vào thư viện.

    - Lâu ngày gặp lại bạn chắc vui lắm nhỉ?

    Trung lên tiếng hỏi khi nhìn thấy hai người cùng đi vào.

    - Trung biết rồi đó. Tụi con gái bọn mình được mệnh danh là chúa nhiều chuyện mà. Một khi đã xáp vô rồi thì khó có điểm dừng lắm, đủ thứ chuyện.

    - Quên nữa! Nam Anh nói cho Trung biết nha. Trung sắp có một đối thủ cạnh tranh đáng gườm lắm đó.

    - Cạnh tranh cái gì vậy Nam Anh?

    - Nam Anh, mày nói tầm bậy cái gì đó? Không làm xong bài đi, tối sao đi học.

    Trung không hiểu Nam Anh đang nói về vấn đề gì mà Hoàng Hoa ngăn lại không cho Nam Anh nói hết. Anh vội đưa cái nhìn đầy nghi hoặc về phía Hoàng Hoa.

    Hoàng Hoa vội tránh cái nhìn của Trung bằng cách tập trung vào bài làm của mình.

    Vào một ngày thứ năm, khi Hoàng Hoa đang dạy cho em gái học bài trong phòng của mình thì ...

    - Hoàng Hoa ơi! Hoàng Hoa!

    - Hoàng Hoa! Có ai kiếm con kìa.

    Mẹ cô lên tiếng gọi.

    - Ủa, Lan! Có chuyện gì mà lại tới đây vậy?

    - À, hôm đi học, Lan hỏi nhỏ Nam Anh địa chỉ nhà Hoàng Hoa. Nên bữa nay đường đột ghé nhà Hoàng Hoa chơi.

    - Mời bạn vào ... Ủa! Đây là ...

    - Giới thiệu với Hoàng Hoa, đây là anh họ của Lan, tên Hoàng. Người mà hôm bữa Lan nói với Hoàng Hoa đó.

    - Dạ, chào anh ... Quên nữa, mời anh với Lan vào nhà chơi. Nhà nhỏ bề bộn đừng có chê nha.

    - Sao em lại nói vậy, tụi anh mới là người phải xin lỗi vì đã làm phiền em chứ.

    - Anh nói vậy, em buồn lắm đó. Em ít khi có bạn tới nhà chơi lắm. Bữa nay có anh với Lan quá bộ tới nhà em, làm em vui lắm, chứ sao lại phiền.

    - Hoàng Hoa biết không, Lan cứ tưởng nhà bạn ở xa lắm. Hóa ra, chỉ cách nhà Lan có một con đường thôi hà. Tại tụi mình học khác lớp nên ít khi đi đụng nhau.

    - Vậy hả! Lan ở đường nào?

    - Phan Chu Trinh.

    - Thế mà lâu rồi tụi mình không biết nhà nhau nhỉ! Dạ, mời anh với Lan dùng nước. Thông cảm, nhà em không có ai uống trà nên chỉ dùng nước lọc thôi.

    - Anh cũng chỉ quen dùng nước lọc. Cảm ơn em.

    - Nghe nói anh Hoàng học ngành Quản trị kinh doanh hả?

    - Ờ. Nhà anh không có ai quản lý mấy cái nhà hàng của ba, nên anh đi học về phụ ba má.

    - Anh học sắp xong chưa?

    - Cũng gần xong rồi. Anh đang thực tập. Hoàng Hoa năm nay tính thi lại ngành gì?

    - Chắc là ngành Sư phạm của tỉnh mình.

    - Hoàng Hoa không tính ra Hà Nội thi à?

    - Em cũng chưa biết nữa.

    - Hoàng Hoa ra Hà Nội thi đi. Tụi Lan cũng ra ngoài đó thi. Tụi mình đến ở nhà của anh Hoàng, nên Hoàng Hoa không phải lo tìm chỗ trọ đâu.

  3. #3
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    - Lan nói đúng đó em. Em cứ đi đi, anh sẽ làm hướng dẫn viên cho.

    - Cảm ơn anh nhiều. Nếu ra Hà Nội thi, em sẽ làm phiền anh Hoàng giúp đỡ.

    - Hoàng Hoa! Nhà cậu trồng nhiều hoa thiệt đó. Thích thật! Chẳng bù cho nhà Lan không có cây gì hết.

    - Phải rồi, tại em làm biếng quá mà.

    - Anh này, kỳ ghê!

    - Anh Hoàng đừng nói vậy. Tại nhà của Lan không có chỗ trống nên không trồng được, phải không Lan?

    - Hì hì ... Chỉ có Hoàng Hoa là hiểu Lan mà thôi. Hoàng Hoa này! Bữa nào cậu chiết cho mình một chậu xương rồng nha. Mình thấy cậu có mấy chậu đẹp quá. Chăm sóc nó có khó không?

    - Không. Xương rồng là loại cây dễ sống mà không phải chăm sóc nhiều.

    Lan thích chậu nào, tí nữa Hoàng Hoa tặng cho Lan.

    - Cảm ơn Hoàng Hoa trước nha.

    Câu chuyện cứ vậy xoay quanh đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

    Cứ cách vài ba bữa thì anh họ của Lan lại ghé chơi một lần, có khi có Lan, có khi không. Nhưng dạo này anh hay đến một mình hơn.

    Sự tình cờ thì khó mà lường trước được. Hôm đó, Chí Trung vừa đến được một lát thì Hoàng ghé.

    Chí Trung rất được lòng hai đứa em và mẹ của cô, nên hầu như Trung toàn chơi ở phòng dưới với hai đứa em. Như bữa nay chẳng hạn, vừa thấy Chí Trung thì cô em gái út chín tuổi của cô đã hỏi:

    - A! Anh Trung tới chơi. Anh có mua gấu bông cho em không?

    - Có chứ! Anh đã hứa mà.

    - Đẹp quá! Cảm ơn anh.

    - Trung đừng chiều vậy làm nó hư.

    - Không có gì. Trung tự nguyện. Với lại, Trung không có em nên Trung rất thích có em để mà chiều.

    - Anh Trung ơi! Anh Ba nhờ anh xem giùm cho anh cái máy tính, sao nó bị cái gì đó trục trặc hoài.

    - Ừ. Để anh xuống liền.

    - Trung xuống đi.

    Trung vừa đi xuống thì ...

    - Hoàng Hoa ơi! Hoàng Hoa! Em có ở nhà không?

    - Anh Hoàng! Chào anh. Mời anh vào nhà chơi.

    - Hoàng Hoa nè! Không biết anh đến chơi như vầy có làm phiền em không?

    - Anh tới chơi là em vui rồi.

    - Thiệt hả! Em biết sao không? Tụi bạn của anh giờ này đi đâu hết trơn rồi, về thực tập ở gần nhà mà ít có bạn bè quá, thành thử anh hay ghé em chơi.

    - Anh Hoàng ra trường cũng gần bốn năm rồi nên giờ bạn bè cũng tứ tán cả rồi. Như bọn em đây, mới ra trường có hơn một năm mà đến kỳ họp mặt cũng rơi rụng lần lần, giờ chỉ còn chừng một phần ba lớp.

    - Hoàng Hoa này! Có điều này anh muốn hỏi em, anh không biết có mất lịch sự, có xâm phạm đời tư của em không?

    - Anh làm gì mà khách sáo vậy, có điều gì thắc mắc anh cứ hỏi, em không ngại đâu.

    - Anh hỏi có khi không phải:

    Em có bạn trai chưa? Ý anh là em có người yêu chưa? Em biết sao không, anh cứ sợ em có rồi mà anh thường đến chơi, sợ làm bạn trai của em hiểu lầm.

    - Anh yên tâm đi, em cũng mong có người hiểu lầm. Tiếc quá, không có ai chịu thiệt để làm bạn trai của em hết.

    - Em lại khiêm tốn rồi. Chắc tại em không chịu chứ có hàng khối người muốn chịu thiệt để được làm bạn trai em đó. Anh là một trong số họ.

    - Anh Hoàng vui tính quá!

    - Không có! Anh không nói đùa đâu, anh thật lòng mà.

    - Vậy thì em phải cảm ơn sự can đảm của anh nha.

    - Hoàng Hoa này! Tối thứ bảy này em có rảnh không?

    - Có gì không anh?

    - À, anh được người ta cho mấy cái vé mời đi xem phim. Anh tính rủ em đi cùng.

    - Vậy hả? Em nghe nói ở ngoài rạp đang chiếu bộ phim hay lắm. Vé lúc nào cũng bán hết trơn hà, khó mua lắm. Em với nhỏ bạn tính đi xem, nhưng mà khó mua được vé quá.

    - Vậy bữa đó em rủ bạn em cùng đi đi, anh cho em hai vé nè.

    - Cảm ơn anh.

    - Thôi, anh về. Hẹn gặp em tối thứ bảy nhé!

    - Chào anh.

    Khi Hoàng Hoa tiễn anh ta về, thì lúc đó Chí Trung cũng đi lên. Hoàng Hoa không hay Chí Trung đã đứng sau cô từ lúc nào. Vừa quay lại tính bước vô nhà, cô bỗng giật thót mình khi thấy Chí Trung đứng ngay trước mặt mình.

    - Trời! Trung làm Hoàng Hoa hết hồn luôn.

    Đột nhiên, Trung hỏi Hoàng Hoa với giọng đầy khó chịu:

    - Anh ta là ai vậy?

    - À, anh Hoàng, bạn của Hoàng Hoa.

    - Anh ta chắc hay tới đây chơi lắm, phải không?

    - Không. Thỉnh thoảng.

    - Hoàng Hoa chắc thích anh ta lắm nhỉ?

    Trung thấy hai người nói chuyện với nhau rất vui. Còn rủ thứ bảy bảy này đi xem phim nữa chứ.

    - Trung nói gì vậy? Hoàng Hoa không thích cái kiểu nói đó của Trung đâu.

    - Phải mà. Giờ thì Hoàng Hoa đâu còn thích nghe Trung nói nữa đâu, mà Hoàng Hoa thích nghe anh ta nói hơn. Vậy cũng đúng thôi. Trung nghe nói anh ta là con của đại gia ở thành phố này mà. Chứ đâu phải như Trung, đâu có gì, chỉ là một thằng sinh viên thôi, không có gì để Hoàng Hoa thích hết.

    Bốp! Hoàng Hoa nói trong hai hàng nước mắt tủi hờn:

    - Trung về đi. Trung nghĩ Hoàng Hoa tầm thường như vậy thì từ nay chúng ta coi như chưa từng quen biết.

    Nhìn thấy Hoàng Hoa khóc, cơn ghen tức của Trung cũng dần tan biến, thay vào đó là sự ân hận vì lỡ lời:

    - Hoàng Hoa! Trung xin lỗi vì đã lỡ lời. Trung không hiểu sao lúc đó mình tự thốt lên những lời như vậy. Hoàng Hoa hãy tha lỗi cho Trung nha.

    - Thôi, Trung về đi. Hoàng Hoa mệt rồi, cần nghỉ ngơi. Bữa sau mình sẽ nói chuyện.

    - Trung về nha! Hoàng Hoa đừng giận Trung nữa nha!

    Đang bực mình và uất ức vì những lời nói của Trung lúc nãy, cô đang nằm nghỉ trong phòng của mình.

    Reng ... Reng ... Reng ...

    Bình thường, cô đã bắt máy rồi, nhưng hôm nay cô để mặc kệ.

    Cốc ... Cốc ...

    - Chị Hai! Chị Hai, có điện thoại!

    - Ai vậy em?

    - Chị Nam Anh.

    - Được rồi, em cúp máy đi, chị nghe máy trên này đây. Alô ...

    - Hoàng Hoa hả? Tao nè!

    - Ờ, có gì không mày?

    - Hoàng Hoa! Sao tao nghe giọng mày buồn quá, có chuyện gì vậy?

    - Chuyện dài dòng lắm, khi nào rảnh tao nói cho mày nghe. Mà mày gọi cho tao có chuyện gì không?

    - Trời! Xíu nữa thì tao quên mục đích gọi điện cho mày rồi. Tụi con Hương cao rủ đi xem bói, mày đi không?

    - Hôm nào?

    - Mai.

    - Ở đâu?

    - Tao cũng không biết nữa.

    - Vậy mai mày ghé đón tao nha.

    - Ừ. Mai gặp lại mày.

    - Bye.

    - Bye.

    Một ngày sau bữa đi xem bói về. Khi hai nàng đang mải mê bàn tán về chuyện xem bói, đâu hay Chí Trung đã đến từ bao giờ ...

    - Hoàng Hoa! Kể ra thằng cha xem bói dê quá mày há. Hắn cứ cầm tay mày hoài.

    - Chừa mày ạ! Lần sau chắc tao không dám đi coi bói nữa quá.

    - Tao thấy ổng cầm tay lâu quá, phải rút. May là ổng không chơi cái kiểu mời từng người vô. Nếu vậy chắc tao về lâu rồi.

    - Mà mày có công nhận ông đó nói những chuyện đã qua đúng quá hả mày?

    Chỉ tội là hơi dê thôi.

    - Tao thấy ổng giống nói chuyện tầm phào không hà.

    - Hoàng Hoa này! Thằng chả nói mày sau này đường tình ái rắc rối. Nói cũng đúng thôi, ai biểu mày đẹp chi cho lắm vào, nên có nhiều anh mê mẩn.

    Như tao chỉ có một người mê thôi.

    - Phải rồi. Đâu có ai may mắn được như mày, có bồ đi đu học đâu.

    - Nói mới nhớ. Hôm bữa tao gọi điện, mày có chuyện gì mà có vẻ lo sợ vậy?

    - Chuyện là vầy, mày còn nhớ anh Hoàng anh họ nhỏ Lan mà có lần tao nói với mày không?

    - Ừ, rồi sao?

    - Bữa đó Chí Trung ghé nhà tao chơi, anh ta cũng tới chơi.

    - Nên hai người đụng hàng phải không?

    - Mày chưa gì đã nhảy vô họng người ta ngồi rồi. Không có đụng hàng gì hết!

    - Vậy chứ chuyện gì?

    - Khi anh ta về thì cũng là lúc Chí Trung đi lên nhà trên. Tao cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra nữa mà anh Trung bảo rằng tao thích ông Hoàng vì ông là con nhà đại gia. Mày nghĩ coi có tức không?

    - Ha ha ... Tao hiểu rồi, anh ấy đang ghen mày.

    - Bộ ghen là có thể nói những câu xúc phạm người khác được hay sao. Với lại, tao với hắn chỉ là bạn bè thôi mà.

    - Thì mày nghĩ hắn là bạn, nhưng hắn không nghĩ vậy. Hoàng Hoa, tao nghe nhỏ Lan nói ông Hoàng mết mày lắm phải không?

    - Làm sao tao biết được chứ!

    - Tao chưa gặp ổng lần nào, nhưng tao nghe nói nhìn cũng phong độ lắm. Có rất nhiều em theo lắm đó.

    - Thì thời buổi bây giờ đâu thiếu gì cô thấy người ta có tiền thì lao vào như con thiêu thân mà không biết là mình bị thiệt mạng đâu.

    - Cũng phải. Còn mày thì sao?

    - Mày nghĩ về tao như thế nào?

    - Nói thật, đối với tao giàu nghèo không thành vấn đề. Hơn nữa, tao đâu có giàu có gì đâu mà môn đăng hộ đối được. Cái tao cần đó là một người chân thành có chí tiến thủ, yêu tao và tao cũng yêu người đó.

    - Lãng mạn quá! Thực dụng một chút xíu đi cô nương.

    - Quên nữa! Anh ta cho tao hai vé mời xem phim. Thứ bảy này tao với mày đi coi nhé?

    - Hỏi thật mày nha, Hoàng Hoa! Như anh Hoàng kỳ công theo đuổi mày thì mày có xiêu lòng không?

    Hai nàng đâu có hay rằng có một người đang nín thở để chờ nghe câu trả lời của Hoàng Hoa. Câu trả lời của nàng có thể làm cho con tim anh chàng tan nát mà cũng có thể làm cho anh tràn trề hy vọng ...

    - Tao cũng không biết nữa, bởi chuyện còn mới mẻ quá!

    - Tóm lại, mày có cảm tình với anh ấy không?

    - Chắc là không. Tao chỉ thấy anh ta bình thường như bao nhiêu người mà tao đã gặp thôi.

    - Còn Chí Trung thì sao? Mày đừng nói là mày không biết tình cảm của anh ấy dành cho mày đấy!

    Chí Trung hình như hình ảnh của anh đang dần choán chỗ con tim cô.

    Nhưng khó quá, cô và anh có một khoảng cách khá xa. Anh là con nhà gia thế, còn cô thì ...

    - Hoàng Hoa! Mày nghĩ gì mà thần người ra vậy?

    - Không có gì!

    - Khó trả lời lắm, phải không?

    - Không phải! Nếu nói tao không có cảm tình với anh ấy thì không đúng và thích thì chưa phải. Nói tóm lại, chỉ mới cảm mến thôi.

    Câu trả lời của Hoàng Hoa làm cho người đứng núp phía sau tràn trề hy vọng.

    - Ờ, tao hiểu.

    - Nè, Nam Anh! Thứ bảy này mày tính sao với hai cái vé này đây?

    - Thì đi coi chứ sao. Hoàng Hoa, mày cứ cho con tim mày cơ hội lựa chọn.

    Biết đâu lại có tình yêu sét đánh xảy ra.

    - Như mày với ông Vũ, phải không?

    - Này, sao nhắc chuyện của tao?

    - Chào hai bạn.

    - Ủa! Chí Trung! Bạn tới rồi hả?

    - Hai bạn đang nói chuyện gì mà vui vẻ quá vậy?

    - À, Nam Anh đọc bài báo này, thấy người ta bảo kéo chân để cao lên. Nam Anh đang bảo Hoàng Hoa đi thử. Kéo cao thêm mười phân nữa để đi thi hoa hậu mà nhỏ không chịu.

    - Trung biết không, nếu nhỏ Hoàng Hoa mà thêm mười phân nữa có thể đi thi hoa hậu. Biết đâu nó là người đầu tiên của tỉnh mình được đội vương miện.

    Trung thấy có được không?

    - Trung thấy là không được. Hoàng Hoa như vậy đã là hoa hậu trong mắt Trung rồi.

    - Ha ha ... Hoàng Hoa, mày có nghe Chí Trung nói gì không?

    - Thôi, không nói chuyện với hai người nữa, mình đi lại nhận sách đây.

    - Hoàng Hoa, coi chừng!

    Bụp!

    - Rồi, mình đã cảnh báo cậu rồi mà không nghe.

    - Xin lỗi bạn, tôi vô ý quá. Để tôi lượm lên cho bạn.

    - Không sao đâu. Mình tự lượm lên được rồi.

    - Bạn ... bạn là Hoàng Hoa?

    - Bạn ... Cường lùn phải không? Í, lộn! Bây giờ phải là Cường cao mới đúng.

    Bạn cũng đi thư viện à? Bạn đi với ai vậy?

    - Cậu còn nhớ Tuấn lớp mình không? Người viết thư tỏ tình cho cậu năm lớp bảy đó.

    - Chết không? Lâu lắm rồi, dễ cũng mấy năm rồi chứ ít sao.

    - Để Cường gọi Tuấn, tụi mình ra căng tin uống nước.

    - Ừ. Để Hoàng Hoa lại nói bạn đi lấy sách giùm. Hai bạn ra trước đi, mình ra sau.

    - Nam Anh, cảm phiền mày lại lấy sách giùm tao. Tao có hẹn với bạn. Lát vào, tao giải thích sau.

    - Nè, Hoàng Hoa! Hoàng Hoa ...

    - Đi rồi.

    Tại quán nước ...

    - Hoàng Hoa! Bên này!

    - Mấy năm rồi không gặp, trông Hoàng Hoa ngày một đẹp ra.

    Tuấn "cọt" lên tiếng.

    - Cảm ơn. Tuấn bây giờ phải bỏ cái biệt hiệu đi rồi.

    - Không ngờ Hoàng Hoa còn nhớ tới biệt hiệu của mình.

    - Nhớ chứ! Mình còn giữ kỹ thư mà bạn viết cho mình nữa cơ.

    - Thật xấu hổ quá! Xin lỗi Hoàng Hoa nha.

    - Có gì đâu, đó là tình cảm bạn bè mà. À, lâu rồi các bạn có gặp mấy bạn trong lớp mình không? Hôm nào có dịp, rủ các bạn tới nhà Hoàng Hoa chơi.

    - Ừ. Nhất định rồi.

    - Hai bạn học trường nào?

    - Tụi mình đang ôn thi lại.

    - Vậy là cùng cảnh ngộ.

    Thấy Hoàng Hoa đi vào mà vẫn nói cười vui vẻ với hai người bạn trai, trong lòng Chí Trung cảm thấy không vui, cơn ghen tuông đang bắt đầu cuộn sóng trong lòng.

    - Tạm biệt hai bạn nha. Bữa nào ghé nhà mình chơi sẽ nói chuyện nhiều hơn.

    Thấy Hoàng Hoa vừa vào chỗ ngồi, Nam Anh cất tiếng hỏi, câu hỏi của Nam Anh cũng phần nào giải đáp những thắc mắc khó chịu đang âm ỉ trong lòng Chí Trung:

    - Ai vậy?

    - Mấy người bạn hồi học trường cũ với Hoàng Hoa đó. Nam Anh, mày còn nhớ cái lá thư hồi đó mà mày đọc rồi cười hoài không, của anh chàng mập mập đó.

    - Thật hả? Vui quá ta! Thư nào vậy?

    - À, thư tỏ tình của cậu học trò lớp bảy gửi cho Hoàng Hoa đó. Hôm nào Trung ghé nhà bảo nhỏ Hoàng Hoa lấy cho xem mà học hỏi kinh nghiệm.

    - Nam Anh!

    - Thôi thôi, không nói chuyện đó nữa. Học bài đi!

    Cuộc sống cứ tiếp nối trôi đi ngày lại ngày qua một cách bình lặng. Cho đến một ngày ...

    Reng ... Reng ... Reng ...

    - Alô.

    - Hoàng Hoa!

    - Ừ. Có chuyện gì mà sáng ra là gọi cho tao rồi vậy?

    - Hoàng Hoa ... hu hu ...

    - Nam Anh! Nam Anh! Mày có chuyện gì vậy?

    - Hoàng Hoa ơi! Tao buồn quá. Mày xin phép mẹ, đi với tao được không?

    - Mà đi đâu?

    - Tao muốn đi biển.

    - Ngay bây giờ à?

    - Đúng vậy. Tao muốn đi để giải tỏa nỗi buồn. Nếu không, tao chết mất.

    - Đừng ... đừng, mày đừng có nghĩ bậy nha. Nam Anh, tao sẽ xin phép mẹ, đi với mày. Chừng nào mày thấy hết buồn thì tao về.

    - Thiệt nha Hoàng Hoa. Cảm ơn mày.

    - OK. Bye mày, lát gặp lại.

    Chưa đầy mười lăm phút sau, Nam Anh đã có mặt tại nhà Hoàng Hoa. Trông cô hốc hác tiều tụy đến nỗi Hoàng Hoa không còn nhận ra đó là bạn mình nữa.

    - Nam Anh, phải mày không? Trời ơi! Ra đi mày có soi gương không, sao trông mày giống như một cái xác chết vậy.

    - Tao đang chết đây, chết cả linh hồn rồi.

    - Thôi, để tao chở mày cho.

    Hoàng Hoa không biết có chuyện gì xảy ra mà có thể quật ngã nổi người bạn này của cô.

    Khi hai nàng vừa chạy đi cũng là lúc Trung vừa trờ xe tới. Anh hơi ngạc nhiên vì mới sáu giờ sáng mà hai nàng đi đâu vậy? Anh vội chạy xe theo.

    Hai nàng chạy xe một mạch không nghỉ ngơi ra tới biển. Biển hôm nay vắng vẻ, chỉ lác đác một vài khách du lịch. Xa xa, có một vài cặp tình nhân đang chụp hình cưới.

    Còn về phần anh chàng Chí Trung, mấy lần tính vượt xe lên chào hỏi hai nàng, thì nhìn thấy Nam Anh đang gục trên vai bạn khóc nức nở. Anh không muốn phá tan bầu không khí của hai người bạn gái, nên chỉ âm thầm đi theo sau bảo vệ hai nàng mà cũng không để ý là mình đang đi đâu.

  4. #4
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Mãi cho tới khi thấy Hoàng Hoa dừng xe trước khách sạn vào thuê phòng nghỉ thì anh mới biết là họ đã đi tới biển.

    - Nam Anh, có chuyện gì xảy ra với mày vậy?

    - Hoàng Hoa! Tụi tao chia tay rồi.

    - Chuyện gì đã xảy ra giữa hai đứa mày vậy?

    - Ông Vũ phản bội tao, ổng có bồ rồi mày ơi.

    - Sao mày biết?

    - Mày biết rồi đó, có những đêm tao ngồi, chat với ổng, tao cũng tạo thêm cho mình một cái nick name khác để thử hắn ta. Ban đầu thì cái nick cũ của tao ổng không quan tâm, dần dần thì ổng vừa chat với tao, vừa chat với nick cũ của tao nữa.

    - Nghĩa là một mình mày xài hai nick, phải không?

    - Ừ. Đúng rồi đó.

    - Vậy thì đâu có chuyện gì mà mày kết tội ổng chứ?

    - Mày biết không, có nhiều bữa tao gửi tin cho hắn, hắn im lìm không có động tĩnh gì. Còn nick khác của tao thì hắn gửi tin liên tục bằng những lời yêu thương ngọt ngào tán tỉnh. Nào là mấy ngày nay anh bận không online được, nhớ em nhiều lắm. Ở phương xa này anh không có bạn, vân vân và vân vân ...

    Hắn còn nói:

    Anh mong đến ngày về để được gặp em.

    - Ờ, mà mày đã hỏi ổng chưa? Có chắc là ổng không hay là một người nào khác.

    - Là chính ổng, không phải ai khác. Webcam hình ổng bật lên hiện rõ trên mạng sờ sờ ra đó, làm sao mà tao lầm được.

    - Nè, có khi nào mày chat với ổng mày bật web cam mà không để ý, lại bật tiếp cho cái nick kia của mày không?

    - Không, làm gì có!

    - Vậy chứ không lẽ thằng cha khùng đi yêu một người mà chưa từng biết mặt hay sao?

    - Thì tao nói là để vậy cho bất ngờ, hôm nào ổng về gặp mặt thế mới thú vị.

    - Tao thật hết thuốc chữa với mày rồi đó, Nam Anh ơi! Chuyện có như vậy mà mày khóc bù lu bù loa làm tao hết hồn, tưởng có chuyện gì khủng khiếp lắm xảy ra với mày vậy.

    - Tháng sau ổng về, mày với ổng nói chuyện ba mặt một lời xem sao.

    - Không cần nữa, tao đã gọi điện mắng cho thằng chả một trận và chia tay luôn rồi.

    - Hả! Trời ơi! Sao mày vội thế, Nam Anh ơi? Mọi khi mày suy nghĩ chín chắn lắm, sao bây giờ đụng chuyện của mình thì ... Nam Anh! Tối này mày đưa nick của ổng đây để tao nói chuyện với ổng.

    - Thôi, không cần nữa đâu, Hoàng Hoa. Tao đã quyết rồi. Với lại, tuần sau ổng về rồi.

    - Thiệt hả? Hay quá! Tao sẽ gặp nói chuyện với ổng.

    - Bỏ đi, Hoàng Hoa! A ... a ... a ... Tôi ghét anh, tôi hận anh, Vũ ơi! Sao anh lại lừa dối tôi. Tôi yêu anh một lòng như vậy mà sao anh lại dối lừa tôi. Hu hu ...

    - Khóc đi Nam Anh! Khóc cho vơi đi nỗi buồn của bạn.

    Ôm cô bạn gái vào lòng, Hoàng Hoa tự hỏi:

    Tình yêu là như vậy hay sao?

    Hai cô bạn cứ ngồi bên nhau như thế, mặc cho thời gian cứ trôi qua trong lặng lẽ. Hai nàng cũng đâu hay, phía xa xa kia có một chàng trai đang dõi mắt canh chừng cho hai nàng.

    Mải mê tâm sự với nhau, hai nàng không biết bữa ăn trưa đã trôi qua từ bao giờ. Cho tới khi cái bụng của Hoàng Hoa réo rắt, sôi lên ùng ục thì cô không còn chịu đựng được nữa, cô đành lên tiếng thúc giục bạn.

    - Nam Anh à! Tao đói bụng quá. Tụi mình đi kiếm cái gì ăn đi.

    - Ừ. Tụi mình đi ăn cho quên hết cái sự đời đen bạc này đi.

    Khi đứng dậy định bước đi, Hoàng Hoa cảm thấy đất trời như chao đảo quay cuồng, đến nỗi cô không còn biết gì nữa.

    - Hoàng Hoa! Hoàng Hoa! Mày làm sao thế này? Hoàng Hoa, mày tỉnh dậy đi!

    Vừa mới bước đi mua chai nước uống, quay lại nghe tiếng gọi thất thanh của Nam Anh, Chí Trung vội lao ngay tới chỗ của hai cô bạn.

    - Hoàng Hoa! Hoàng Hoa! Em tỉnh dậy đi!

    Bế xốc nàng trên tay, anh chạy như bay đến bệnh viện tư nhân gần đó.

    Không hiểu lấy đâu ra sức mạnh mà anh chạy nhanh như thế, đến nỗi Nam Anh đi một mình mà theo cũng không kịp.

    Vừa bế nàng đi, anh vừa réo gọi tên nàng:

    - Hoàng Hoa! Em không được làm sao hết. Nếu em có mệnh hệ gì thì làm sao anh sống nổi đây.

    ...

    Bên ngoài phòng cấp cứu.

    - Chí Trung! Liệu Hoàng Hoa có sao không?

    - Hoàng Hoa ơi! Mày có làn sao chắc tao ân hận suốt đời quá. Hu hu ...

    Cửa phòng cấp cứu vụt mở.

    - Bác sĩ! Bác sĩ! Cô ấy có làm sao không?

    - Không sao. Cô ấy chỉ đói quá mà xỉu thôi. Chúng tôi đang truyền dịch cho cô ấy. Một chút xíu nữa là tỉnh thôi.

    - Ôi tạ ơn trời phật!

    - Dạ, xin cảm ơn bác sĩ.

    - Tôi không hiểu các cô, các cậu bây giờ nghĩ sao, tối ngày cứ sợ mập rồi nhịn ăn không đúng cách nên mới ra nông nỗi như vầy.

    - Tụi con có thể vào thăm bạn ấy được không?

    - Được, nhưng nhớ giữ trật tự đó nghen.

    - Dạ.

    - Tụi mình vào đi Trung.

    - Ui da! Xin lỗi bác sĩ, em vội quá nên không nhìn trước nhìn sau. Để em lượm cho, bác sĩ.

    - Không sao. Lần sau, cô nhớ cẩn thận hơn, đi nhớ nhìn kỹ nha.

    - Dạ vâng. Cảm ơn bác sĩ.

    - Tuấn có chuyện gì vậy?

    - À, mình vừa bị cô gái này va phải, làm rớt đồ đó mà.

    - Ủa, Nam Anh? Là em sao? Em làm gì ở đây vậy?

    - Em đi biển chơi. Không may nhỏ Hoàng Hoa nó bị ngất xỉu nên đưa vào đây.

    - Hoàng Hoa, có chuyện gì xảy ra với cô bé vậy? Để anh vào xem.

    - Thôi, tớ đi trước đây. Cậu ở lại nhé.

    - Ừ. Tớ vào thăm cô bé này một chút rồi đi Cậu đi trước nhé!

    - Chào cô bé nhé!

    - Dạ, em chào anh. Thôi tụi mình vào thăm Hoàng Hoa đi anh.

    - Ừ. Mình vào.

    - Hoàng Hoa! Mày đỡ chưa? Mày làm tao sợ muốn chết luôn. Quên nữa, mày nhớ ai đây không?

    - Anh Phong!

    - Chào em. Hồi nãy ở trên khoa có nghe nói có cô bé bị ngất xỉu do đói.

    Không ngờ người đó là em.

    - Thiệt là xấu hổ chết luôn. Nếu bố mẹ em mà biết thì ...

    - Không phải tại nhỏ Hoàng Hoa đâu, mà tại em mới làm cho nhỏ đói lả đi như vậy. Chờ mày khỏe lại, tao dẫn mày đi ăn.

    - Nam Anh nói đúng đó. Lâu lắm rồi anh em mình mới gặp nhau, bữa này anh mời hai em.

    - Hoàng Hoa thấy trong người sao rồi?

    - Khỏe hơn rồi. À, mà Trung đi đâu mà có mặt ở đây vậy?

    - Chuyện dài dòng lắm, lúc lào rảnh Trung kể cho hai bạn nghe.

    - Hoàng Hoa, mày biết không, lúc nãy đứng lên, đột nhiên mày té cái đùng xuống. Lúc đó, tao không biết phải làm gì hết. Đột nhiên Trung xuất hiện, bế mày chạy như bay vào bệnh viện.

    - May cho em là có anh chàng này xuất hiện đúng lúc đó, Hoàng Hoa.

    Phong lên tiếng.

    - Em phải cảm ơn cậu ta đó. Em nợ cậu ta một mạng sống.

    - Dạ, em biết.

    - Thôi, em nghỉ ngơi đi. Chút xíu nữa anh em mình sẽ đi dùng cơm.

    - Vâng, hẹn gặp lại anh sau. Hoàng Hoa, cảm ơn Trung nhiều.

    - Tại sao mà Hoàng Hoa lại để cho mình đói đến mức ngất xỉu luôn vậy?

    - Tại hôm qua Hoàng Hoa ăn ít, sáng nay tính ăn sáng thì không ngờ Nam Anh tới nên chưa kịp ăn gì, cả hai đi luôn ra biển. Tính ăn dọc đường, nhưng không ngờ ... Quên nữa! Nam Anh! Mày ăn gì chưa? Cả Chí Trung nữa, hai bạn đã ăn gì chưa?

    - Trung ăn rồi. Còn Nam Anh?

    - Chưa. Thôi, tao xuống căng tin ăn cái gì đã. Trung ở đây với Hoàng Hoa đi.

    Nam Anh đi một mình được rồi.

    Khi Nam Anh đi rồi, Trung kéo cái ghế lại ngồi sát bên giường của Hoàng Hoa. Anh ân cần chăm sóc cho cô:

    - Hoàng Hoa nằm xuống nghỉ đi, để Trung hạ giường thấp xuống cho Hoàng Hoa nha.

    - Cảm ơn Trung.

    - Hoàng Hoa à! Trung không thích nghe những lời khách sáo đó đâu.

    - Nhưng mà Hoàng Hoa ...

    - Thôi, không nói gì nữa! Hoàng Hoa nghỉ đi! Hoàng Hoa có muốn ăn uống gì không, Trung đi mua cho.

    - Khỏi đi Trung. Chờ truyền hết chai nước biển này rồi đi. Lúc này Hoàng Hoa thấy không muốn ăn gì hết.

    - Vậy thì Hoàng Hoa nghỉ đi.

    - Từ mai trở đi, Hoàng Hoa cho phép Trung chở Hoàng Hoa đi ăn sáng nghe.

    - Trung đừng làm vậy.

    - Hoàng Hoa đừng từ chối, coi như đây là Hoàng Hoa cảm ơn Trung đi.

    Hoàng Hoa không biết nói gì nữa. Mỗi ngày trôi qua, cô nhận ra tình cảm của Trung dành cho cô ngày một sâu đậm.

    Cô sợ rằng một ngày nào đó lý trí của cô không thể nào thắng nổi con tim của cô được ...

    Buổi chiều hôm đó, sau khi dùng bữa tối xong, mọi người cùng đi ra biển chơi:

    - Mọi người nhìn kìa! Trăng lên, nhìn biển đẹp chưa kìa.

    - Ừ, đúng đó Hoàng Hoa.

    - Nam Anh! Cua chạy quá trời kìa!

    - Đó không phải cua đâu em, mà là con còng đó.

    Phong lên tiếng đính chính.

    - Vậy hả? Tao với mày đi bắt đi, Nam Anh.

    - OK. Tụi mình đi.

    Còn lại hai người đàn ông ngồi trên bờ.

    - Trung nè! Anh thấy hình như em thích cô bé Hoàng Hoa, phải không?

    - Chỉ là tình đơn phương thôi anh ơi.

    - Tại sao em không nói cho cô ấy biết. Tính của cô bé Hoàng Hoa không giống Nam Anh. Cô bé đó sống rất nội tâm em muốn chiếm được tình cảm của cô bé đó thì em phải làm cho Hoàng Hoa tin em đã.

    - Dạ, cảm ơn anh. Anh Phong này! Hình như anh rất hiểu tính tình của hai cô ấy.

    - Hoàng Hoa và Nam Anh không nói gì cho em biết sao? Hai cô bé là bạn thân của bạn gái anh.

    - Bây giờ cô bạn gái anh đâu rồi?

    - Lấy chồng rồi.

    Nói xong điều đó, Phong vội cầm gói thuốc và châm điếu thuốc lên hút như để xua tan đi nỗi buồn.

    - Anh yêu cô ấy vậy mà sao lại để cho cô ấy đi lấy chồng?

    - Cũng tại lòng sĩ diện của anh mà anh mất cô ấy.

    - ...

    - Ngày đó anh mới ra trường, với bằng bác sĩ trong tay, anh chưa xin được chỗ làm việc. Bố mẹ cô ấy biết tin anh có tình cảm với nhau. Mẹ cô ấy đã đến nhà anh yêu cầu anh phải từ bỏ cô ấy. Bà nói rằng anh chỉ là một thằng nghèo kiết xác thì làm sao anh có thể mang lại cho cô ấy một cuộc sống sung sướng.

    Từ nhỏ tới lớn, cô ấy chỉ sống trong sung sướng chưa biết khổ cực là gì.

    - ...

    - Bà ấy nói rằng, nếu anh thực sự yêu cô ấy thì anh phải biết làm điều gì để có thể đem lại cho cô ấy sung sướng.

    - Chị ấy có phản ứng gì không?

    - Dĩ nhiên là có. Cô ấy muốn anh đưa đi đến một nơi nào đó thật xa. Nhưng anh đã từ chối yêu cầu của cô ấy.

    - Tại sao anh lại làm thế? Nếu là em thì em đã đưa cô ấy đi rồi.

    - Em biết không, lúc đó anh không đủ tự tin để tin rằng mình có thể mang lại cho cô ấy một cuộc sống sung sướng hay không.

    - ...

    - Anh là một thằng đàn ông nhu nhược quá phải không em. Sau sự việc đó, cô ấy hận anh và đã đồng ý lấy người đàn ông do cha mẹ cô ấy sắp đặt.

    - ...

    - Khi cô ấy đi lấy chồng rồi, anh như một người điên, không còn thiết tha gì đến cuộc sống này nữa.

    - Rồi làm sao anh có thể đứng lên và có những thành quả như ngày hôm nay?

    - Em nghĩ có nực cười không? Một cô bé mười sáu mười bảy tuổi mà có thể làm cho một kẻ mê muội như anh tỉnh mộng. Hẳn có lẽ em cũng tò mò muốn biết đó là ai lắm, phải không?

    - Dạ phải.

    - Là người mà em đang theo đuổi đó.

    - Hoàng Hoa?

    - Đúng vậy.

    - Vậy bây giờ anh có biết tin tức gì về cô ấy không?

    - Anh có nghe nói là cô ấy lấy chồng nhưng sống không hạnh phúc nên đã ly dị. Nghe đâu cô ấy còn có một đứa con nữa.

    - Anh có ý định đi tìm cô ấy không?

    - Đã mấy lần anh tới nhà cô ấy xin ba mẹ của cô ấy địa chỉ của cô ở trong Nam, nhưng ông bà đều không cho.

    - Sắp tới, anh sẽ vào Thành phố Hồ Chí Minh dự hội thảo. Nhân cơ hội đó, anh sẽ tìm cô ấy, biết đâu trong biển người mênh mông đó anh sẽ gặp được cô ấy.

    - Em chúc anh thành công.

    - Quên nữa! Em quen Hoàng Hoa lâu chưa?

    - Biết nói sao nhỉ? Em biết cô ấy cũng đã gần ba năm rồi. Còn chính thức quen thân thì cũng chỉ mới đây thôi.

    - Anh hiểu, hầu như người con trai nào đã gặp và tiếp xúc với cô ấy đều rất khó để quên được cô bé đó. Cố lên em. Trời sẽ không phụ người có lòng đâu em. Anh tin nhất định cô bé Hoàng Hoa sẽ hiểu và đón nhận tình yêu của em.

    - Em cảm ơn anh. Em sẽ cố gắng.

    - Ừ. Anh em mình sẽ cùng cố gắng để đạt được tình yêu của mình.

    Lấy tay đặt lên miệng làm loa, Nam Anh gọi lớn:

    - Anh Phong! Chí Trung! Hai người xuống đây chơi đi.

    Khi trông thấy hai người, Nam Anh liền cất tiếng hỏi:

    - Nè, hai người tâm sự chuyện gì mà không cho tụi này biết với vậy? Có phải nói xấu hai đứa này không đó?

    Phong lên tiếng:

    - Nói xấu hai em thì bọn anh không dám. Nhưng mà có người tâm sự đang thương thầm một ai đó thì có.

    Nam Anh lên tiếng:

    - A, em biết rồi! Có phải anh em mình cũng đang nghĩ đến một đối tượng, phải không anh?

    Đáp lại sự chọc ghẹo của hai người, Hoàng Hoa nói:

    - Hai người đang nói xấu ai đó? Có phải nói xấu Hoàng Hoa không đó?

    Phong nhanh nhảu đáp lời:

    - À không! Anh chỉ giúp một người chuyển lời cho em thôi. Chí Trung bảo là ...

    Hoàng Hoa đưa ngón tay lên môi ra dấu bảo Phong không được nói nữa:

    - Suỵt! Anh đừng nói, kẻo con còng của em nó giật mình bỏ chạy.

    Chí Trung nhìn Phong, biểu lộ sự bất lực.

    - A, bắt được nữa rồi. Vui quá! Chưa bao giờ Hoàng Hoa bắt được nhiều như vậy.

    Thấy bạn nói vậy, Nam Anh liền lên tiếng:

    - Nè! Không phải mình nhỏ đâu, mà có cả phần của tui nữa đó.

    - Dạ, em biết rồi.

    Nghe Hoàng Hoa nói, cả nhóm cùng cười vang.

    Trông thấy con còng giơ cái càng lên, Chí Trung hét lớn:

    - Hoàng Hoa! Coi chừng đó ...

    - Hết hồn! May quá! Cảm ơn Trung nha!

    Trung và Hoàng Hoa mải miết đuổi theo con còng nên bỏ Phong và Nam Anh một quãng khá xa.

    Thấy mệt, Nam Anh và Phong cùng ngồi nghĩ trên bãi cát.

    - Nam Anh! Em và Vũ vẫn liên lạc với nhau thường xuyên chứ? Nó chắc tu nghiệp sắp xong rồi. Cái thằng thiệt tệ, có bạn gái rồi là quên luôn tụi anh.

    Nghe Phong nhắc đến Vũ, nỗi buồn mà Nam Anh cố gắng chôn chặt trong lòng chợt trào dâng lên khóe mắt.

    - Nam Anh! Đã có chuyện gì xảy ra giữa em và Vũ, phải không?

    - Dạ không.

    - Vậy tại sao em lại khóc?

    - Anh Phong ...

    Nói được bao nhiêu đó, Nam Anh đã bật khóc ngon lành. Chờ cho cơn xúc động của Nam Anh qua đi, Phong liền cất tiếng hỏi:

    - Vũ đã làm điều gì mà khiến em buồn vậy?

    - Anh ấy đã phản bội em rồi. Tại sao đàn ông con trai các anh lại dễ thay lòng đổi dạ như thế chứ?

    - Cũng không phải là tất cả đâu em, mà chỉ một bộ phận nhỏ thôi. Anh không tin Vũ là người như vậy.

    - Anh đừng cố công bào chữa cho anh ấy.

    - Nam Anh! Em chờ hôm nào nó về em hỏi rõ xem sao.

    - Sao anh nói giống nhỏ Hoàng Hoa vậy?

    - Nhắc đến mới nhớ, nó đâu rồi?

  5. #5
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    - À kia! Để em kêu nó cùng về.

    - Mặc kệ hai người đó đi em. Anh em mình vào đại sảnh khách sạn uống trà chờ hai người đó.

    - Nam Anh! Em có biết Trung yêu Hoàng Hoa không?

    - Em biết chứ!

    - Thế còn Hoàng Hoa?

    - Thực tình thì em cũng không rõ lắm. Hình như là nó có mà vì ngại khoảng cách giữa hai gia đình nên nhỏ luôn tìm cách tránh né đó anh.

    - Chắc là Hoàng Hoa sợ sau này giống như anh, cho nên tốt nhất là không để vương vấn cho bớt đau khổ.

    - À! Anh có biết tin gì về chị Tuyết chưa?

    - Anh cũng có nghe phong phanh.

    - Anh biết không, chị Tuyết hay gọi điện tâm sự với Hoàng Hoa lắm. Hoàng Hoa có số điện thoại của chị Tuyết. Nhưng mà chị bắt tụi em hứa là không cho anh biết.

    - Anh biết cô ấy đang còn giận anh và hận anh nữa.

    - Em thật tình không hiểu nổi bọn đàn ông các anh lúc nào cũng trọng sĩ diện. Kết quả thì sao?

    Thấy hai người đi về mà không gọi, Chí Trung hiểu họ cố tình tạo cơ hội cho anh được gần Hoàng Hoa nhiều hơn.

    - Từ nãy giờ bắt còng nhiều quá rồi. Mình đi bắt thứ khác đi.

    Hoàng Hoa lên tiếng đề nghị:

    - Ừ. Tụi mình thi nhặt con sao biển xem ai nhặt được nhiều hơn.

    - Được đó Nhưng phần thưởng là cái gì?

    - Ai thắng có thể yêu cầu người thua làm một việc mà mình yêu cầu. Hoàng Hoa chịu không?

    - OK.

    Chí Trung bắt đầu đếm:

    - Một ... hai ... ba, bắt đầu!

    Hai người cùng rượt đuổi trên bãi biển để nhặt con sao biển.

    Sau một hồi đã thấm mệt, cả hai dừng lại:

    Hoàng Hoa lên tiếng:

    - Bây giờ tụi mình đổ ra đếm đi, xem ai nhiều hơn.

    Đếm xong thì số lượng của Hoàng Hoa ít hơn.

    - Vậy là Trung thắng rồi. Giờ Trung có quyền yêu cầu Hoàng Hoa làm cho Trung một việc.

    - Được, nhưng mà Trung nhớ không được quá khó đâu nha.

    - Hoàng Hoa phải hôn Trung một cái.

    Hơi bất ngờ trước lời đề nghị của anh, cô không biết xử sự sao đây.

    - Ừm, được. Trung nhắm mắt đi!

    Chí Trung vừa khép mắt lại, Hoàng Hoa liền quay đầu bỏ chạy. Nhưng Chí Trung đã tiên liệu trước, nên khi cô vừa quay đầu bỏ chạy thì anh đã chụp lấy tay cô.

    Bị kéo bất ngờ khiến Hoàng Hoa ngã đè lên người của anh, đôi môi của cô chạm vào môi của anh.

    Sau giây phút xúc động qua, Hoàng Hoa vùng dậy bỏ chạy.

    Biết khó đuổi kịp cô, Chí Trung liền hét lớn:

    - Hoàng Hoa! Em đừng chạy nữa. Anh yêu em ... Anh yêu em, Hoàng Hoa.

    Khi nghe Chí Trung thổ lộ tình cảm, cô chợt đứng sững lại. Cô không ngờ anh đủ can đảm để hét lớn như vậy.

    Anh vừa tiến về phía cô và vừa nói lặp đi lặp lại ba từ đó.

    Hoàng Hoa đưa tay bịt lấy tai mình và nói:

    - Trung đừng nói nữa, đừng nói nữa!

    Và cô lại bỏ chạy. Trung ơi, chúng ta không thể nào yêu nhau được đâu. Em van anh đừng nói nữa. Em cũng yêu anh, nhưng chúng ta không hợp nhau đâu.

    Thôi, cứ để như vậy rồi thời gian sẽ xóa mờ đi tất cả.

    Vừa chạy, cô vừa bật khóc. Cô không thể yêu anh được, cô không để cho con tim của mình xao động trước tình cảm của anh. Gia đình anh giàu có như thế, còn gia đình cô thì ...

    Hoàng Hoa khuỵu xuống, bưng mặt khóc khi cô đã bỏ Trung khá xa rồi.

    - Hoàng Hoa ...

    Cô định quay đầu bỏ chạy tiếp, nhưng Chí Trung không cho cô chạy nữa.

    - Hoàng Hoa! Em định chạy trốn khỏi tình cảm của anh đến bao giờ? Em nói đi!

    - Em ... Hoàng Hoa nghĩ là Trung hãy nên đi tìm cho mình một người xứng đáng với Trung hơn.

    - Hoàng Hoa! Tại sao không phải là em? Anh yêu em mà, chẳng lẽ em không biết hay sao?

    Mím môi kìm nén cảm xúc, Hoàng Hoa phải thốt ra lời trái ngược với con tim mình:

    - Nhưng Hoàng Hoa không yêu Trung.

    Chí Trung sững sờ trước câu nói của cô, toàn thân anh cơ hồ đứng không vững. Chụp lấy hai vai cô, anh nói:

    - Hoàng Hoa! Em nói dối. Em nói dối ... Em có thể nhìn thẳng vào mắt anh và lặp lại những lời đó không?

    Lấy hết can đảm, cô từ từ ngước đôi mắt đẹp của mình nhìn thẳng vào mắt anh:

    - Hoàng Hoa ... đã nói rồi.

    Gạt tay anh xuống, cô bước đi những bước chân vô hồn.

    Chí Trung cứ đứng đó nhìn theo bước chân cô. Anh tự hỏi:

    Tại sao Hoàng Hoa cũng yêu anh mà lại thẳng thừng từ chối anh như vậy?

    Chí Trung liền hét lên:

    - A ... a ... a ...

    Rồi chạy thẳng một mạch ra biển. Anh muốn dùng vị mặn chát và lạnh giá của nước biển để thức tỉnh anh.

    Nghe tiếng hét của Chí Trung, Hoàng Hoa quay lại và nhìn thấy anh chạy như bay ra biển. Hoàng Hoa liền hét lớn:

    - Chí Trung! Đừng mà anh! Em xin anh đó.

    Biết Hoàng Hoa hiểu lầm tưởng mình đi tự vẫn, nên anh tương kế tựu kế để cho cô nói ra sự thật. Anh liền quỳ xuống làm như mình đã ra xa bờ lắm rồi.

    Thấy thế, Hoàng Hoa càng hét lớn lên:

    - Chí Trung! Anh lên đi, em xin anh đó.

    - Hoàng Hoa! Em về đi, cứ mặc anh đi! Sống mà không có em thì cuộc sống này đâu còn gì là ý nghĩa với anh nữa.

    - Hoàng Hoa! Anh muốn nói cho em biết điều này, có kẻ đến lúc chết rồi vẫn còn yêu em, Hoàng Hoa ...

    Anh liền xoãi chân ra và nằm xuống. Không trông thấy Chí Trung đâu nữa, Hoàng Hoa chạy như bay xuống biển, vừa hấp tấp lội ra, cô vừa nói:

    - Chí Trung! Em nói dối đấy. Em cũng yêu anh. Em yêu anh, Chí Trung.

    Nghe tiếng cô nói, anh liền đứng dậy và ôm ghì chặt lấy cô.

    - Hoàng Hoa! Em nói thật chứ?

    Đấm mạnh vào ngực anh, cô nói:

    - Sao anh không đi chết đi!

    - Anh sợ để em một mình khóc trên bãi biển.

    - Ai mà thèm khóc anh chứ.

    Chí Trang từ từ nâng gương mặt Hoàng Hoa lên, đặt môi mình lên mặt, lên những dòng nước mắt và lên đôi môi của cô.

    Đó là nụ hôn đầu đời mà anh dành cho người con gái anh yêu. Nụ hôn đầu tiên cháy bỏng cảm xúc. Anh cứ vậy ôm ghì chặt lấy cô.

    Toàn thân Hoàng Hoa run rẩy trong nụ hôn nồng nàn tình yêu của anh.

    Họ cứ thế hôn nhau, mặc cho thế giới xung quanh thay đổi ra sao, chỉ cho đến khi ngọn sóng dâng cao đập vào hai người thì cả hai mới biết từ nãy giờ họ đang ở dưới nước.

    Toàn thân Hoàng Hoa ướt sũng, làm quần áo dính chặt vào cơ thể in rõ một thân hình tuyệt đẹp. Thấy Chí Trung nhìn mình không chớp mắt, Hoàng Hoa đẩy Chí Trung ra và chạy lên bờ.

    Cô chạy một mạch về khách sạn. Chí Trung nhìn theo lắc đầu mỉm cười.

    Mới năm giờ sáng, Nam Anh đã kéo Hoàng Hoa dậy.

    - Hoàng Hoa! Dậy, dậy mau!

    - Thôi, đang còn sớm lắm, cho tao ngủ chút xíu đi.

    - Không được. Dậy đi tắm biển mau. Nước biển buổi sáng rất mát.

    - Mày đi trước đi. Lát, tao xuống sau.

    - Nè, tối hôm qua, hai người đi chơi về khuya lắm, phải không?

    Vừa nói, Nam Anh vừa thọc léc bạn.

    - Á, nhột quá! Nhột quá ... Không có chuyện gì hết!

    - Thật không?

    - Thật mà! Tụi tao chỉ bắt còng cho tới lúc mệt quá, quay lại tính gọi mày về thì mày đã biến mất tiêu từ lúc nào. Nè, tao chưa hỏi tội mày đó.

    - À, thì tao muốn cho Trung cơ hội bày tỏ tình cảm với mày. Sao hắn ngốc thế, không biết lợi dụng cơ hội ngàn năm có một này cơ chứ!

    Hoàng Hoa định nói với bạn là hắn không ngốc đâu. Nhưng cô không nói vì không muốn bạn cô sẽ lại buồn thêm.

    - Ê, Hoàng Hoa! Bộ hai người có gì hay sao mà tao thấy mặt mày đỏ ửng vậy?

    - Mày chỉ khéo tưởng tượng. Chắc tại da bị cháy nắng đó.

    - Dậy thay đồ mau!

    - Phải đi ư?

    - Tất nhiên rồi.

    Vừa ra tới biển, Nam Anh chạy ù một mạch xuống.

    - A, nước mát quá, Hoàng Hoa ơi!

    Đang còn rất buồn ngủ mà bị bạn dựng dậy nên Hoàng Hoa chưa thể nào cảm nhận được cái mát mẻ của nước biển sớm mai.

    Cô cứ thế, đứng bần thần trên mép nước. Chẳng biết Chí Trung từ đâu chạy tới bế xốc cô lên, làm cho Hoàng Hoa hết hồn:

    - Anh làm cái gì vậy? Làm cho em muốn đứng tim luôn.

    - Anh xin lỗi. Tối qua em ngủ được không?

    - Được. Còn anh?

    - Anh thì không. Anh cứ mong chờ trời sáng để được gặp em.

    - Xạo.

    - Em không tin à. Thì nhìn mắt anh đây này.

    - Để em xuống, mọi người nhìn kìa.

    - Kệ họ. Anh muốn họ phải ghen ty với anh.

    - Ghét quá hà.

    Nói xong, cô đẩy Chí Trung ra xa và bơi về phía Nam Anh.

    Bơi được một lát, Hoàng Hoa liền nói với bạn:

    - Nam Anh ơi! Tao đói rồi, mình lên, ăn sáng xong rồi về.

    - Ừ. Lên ăn đi. Không, mày xỉu như hôm qua nữa chắc tao đứng tim xỉu theo mày quá.

    - ...

    - Ê, nhỏ phải công nhận thằng cha Chí Trung khỏe thật. Hôm qua nó ẵm mày đi mà tao theo muốn hụt hơi. Mà mày đâu có phải là ốm o gầy mòn gì, tròn quay chứ bộ. Phải công nhận tình yêu cho con người ta sức mạnh phi thường thật.

    - Con quỷ! Tại mày mà tao đói đến xỉu luôn, ở đó mà còn chọc quê tao nữa hả. Nam Anh! Lát nữa chạy xe về, ai chở đây?

    - Ờ ... thì ...

    - Không được làm biếng đâu nha. Bữa qua tao chở mày rồi, thì hôm nay phải đến lượt mày.

    - Hoàng Hoa! Lát nữa tới nhà tao rồi Chí Trung chở mày về.

    - Con quỷ! Bộ mày muốn mẹ tao muối mắm tao hay sao vậy?

    - Thì thôi vậy. Hoàng Hoa! Mày có thấy ông bà mình cổ hủ không?

    - Ờ ... thì ...

    - Cứ hễ nhìn thấy con gái đi chơi về mà có con trai là ông bà cứ suy diễn ra đủ điều. Sao đầu óc họ phong phú vậy không biết.

    - Mày cũng phải thông cảm chứ. Mày không nghe ông bà ta nói sao, có con gái lớn trong nhà thì giống như hũ mắm treo đầu giàn đó. Nó mà vỡ ra thì cả làng đều ngửi.

    - Hoàng Hoa! Mày có thấy khi buồn đi ra biển nó làm cho tâm hồn mình thư thái hẳn, mọi nỗi buồn như tan biến đi, không còn phải bận tâm suy nghĩ gì hết.

    Nam Anh là vậy đó, mới hôm qua nhỏ còn khóc lóc nỉ non thì hôm nay như đã có thể lấy lại được thăng bằng cho tâm hồn. Hoàng Hoa rất thích cá tính này của Nam Anh.

    - Ừ, mày nói cũng đúng đó, Nam Anh.

    HoàngHoa thì thầm nho nhỏ:

    - Không chỉ lấy lại thăng bằng cho tâm hồn mà còn là nơi một tình yêu nảy mầm nữa chứ.

    - Hoàng Hoa! Nếu sau này lấy chồng mà có ý định đi hưởng tuần trăng mật, mày có chọn đi biển không?

    - Chắc là không, vì tao thích được ngắm nhìn cảnh đẹp của Sapa vào mùa hoa mơ nở trắng rừng đó.

    - Vậy thì mày phải cưới chồng vào dịp tết thì may ra mới có thể đi ngắm cảnh đó được. Còn tao, có lẽ tao sẽ đi Nha Trang hoặc là Vịnh Hạ Long.

    Hai nàng vừa đi vừa nói huyên thuyên đủ thứ chuyện mà không hay đã về đến cửa phòng từ lúc nào.

    Thấy hai nàng về đến, Chí Trung lên tiếng:

    - Hoàng Hoa! Nam Anh! Hai người chuẩn bị xong, xuống dưới ăn sáng nha.Trung và anh Phong chờ ở dưới đại sảnh nghe.

    Ghé lại gần tai Hoàng Hoa, anh nói nhỏ:

    - Em tắm nhanh lên, kẻo để lâu dễ bị cảm lạnh lắm đó. Anh xuống trước nha.

    - Ừ. Hẹn gặp anh sau.

    Chụt! Hoàng Hoa nhìn theo bóng anh bỏ chạy sau khi hôn lên má cô một cái ...

    - Hoàng Hoa! Tao tắm xong rồi, đến lượt mày rồi đó.

    - Ừ. Tao vào đây.

    Chuẩn bị xong mọi thứ, hai nàng xuống quầy lễ tân để trả phòng. Bữa nay Hoàng Hoa chọn cho mình bộ trang phục quần Jean bó sát và chiếc áo pull ôm sát cơ thể trông thật khỏe khoắn.

    Còn Nam Anh thì diện cho mình chiếc áo đầm màu thiên thanh trông rất đẹp.

    Khi hai nàng bước xuống khiến cho bao con mắt của đàn ông có mặt trong đại sảnh cùng phải ngẩn ngơ theo bước chân của hai nàng.

    - Hai bạn vào ăn đi, để Trung thanh toán cho.

    - Thôi, Trung đi đi, để Hoàng Hoa làm được mà.

    - Hoàng Hoa! Em không để anh làm việc này thì anh sẽ nói chuyện hai đứa mình cho người lớn hai họ cùng nghe.

    - Thôi được rồi, sợ anh luôn.

    - Vậy có phải ngoan không nào.

    Ngồi bàn ăn, Hoàng Hoa cất tiếng hỏi:

    - Sáng nay anh Phong không trực à?

    - Không. Bữa nay anh được nghỉ hai ngày.

    - Vậy anh về cùng với tụi em luôn.

    - Anh cũng đang tính như vậy, cũng lâu rồi anh không về thăm ba má.

    Vừa vỗ tay, Nam Anh vừa nói:

    - Hay quá! Vậy là tối nay anh em mình có thể đi uống cà phê và ngắm thành phố về đêm.

    Nhìn thấy Nam Anh vui, Hoàng Hoa thấy lòng mình cũng nhẹ theo. Cô cứ sợ bạn mình giấu cảm xúc trong lòng để cho mọi người được vui.

    - Anh Phong! Anh đừng chạy xe về, chở em đi. Bữa sau anh đi xe đò xuống.

    Nghe bạn nói vậy, Hoàng Hoa liền lên tiếng:

    - Vậy còn tao thì sao, mày?

    - Thì Chí Trung chở mày. Anh Phong thấy em tính vậy có tiện không?

    - Ừ. Rất tuyệt nữa là đằng khác.

    - Nam Anh! Mày đúng là số một. Tao sợ mày quá đi.

    Ăn sáng xong, cả bọn cùng lên đường. Theo sự sắp xếp của Nam Anh, Chí Trung chở Hoàng Hoa, còn anh Phong thì chở Nam Anh.

    Mỗi người cùng trở về thành phố với những tâm trạng riêng.

    Với Phong sau bao tháng năm chạy trốn cái nơi đầy ắp kỷ niệm. Bữa nay anh đàng hoàng trở về chứ không phải chớp nhoáng như bao nhiêu lần trước.

    Hơn hai năm rồi, nhưng hình ảnh của Tuyết vẫn chưa xóa nhòa trong tâm trí của anh. Có lẽ đi qua cái nơi kỷ niệm của hai người, tim anh chợt nhói đau.

    Nhiều lúc anh tự hỏi tại sao ngày xưa mình lại hèn nhát như thế. Phải chi ngày đó anh làm theo yêu cầu của Tuyết thì hôm nay anh đâu đau khổ như vầy.

    - Tuyết ơi, dù phải tìm em khổ cực bao nhiêu, anh cũng quyết tâm tìm lại em. Tụi mình sẽ cùng nhau bước tiếp trên con đường cuộc sống mà trước đây sự vô tình nhút nhát của anh đã làm cho em phải rẽ nhánh.

    - Tuyết ơi! Em có nghe anh đang gọi thầm tên em không?

    Còn Chí Trung, anh cố tình cho xe mình chạy chậm hơn anh có thể nói chuyện với Hoàng Hoa.

    - Hoàng Hoa! Đây là lần thứ hai anh chở em. Cảm xúc của anh cả hai lần đều giống nhau.

    - Anh nói vậy là sao?

    - Thì anh đều phải chờ đợi cái vòng tay của em ôm anh tình tứ.

    - Hứ! Anh đúng là ...

    - Anh nói vậy mà em vẫn không thương?

    - Không!

  6. #6
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chí Trung bỗng nhiên dừng xe lại:

    - Em mà không ôm thì anh không đi nữa.

    - Em chịu thua anh rồi đó. Chí Trung! Có điều này em muốn hỏi anh.

    - Em cứ hỏi đi, anh sẵn sàng trả lời bất kỳ câu hỏi nào của em.

    - Tại sao tối hôm qua anh lại làm như vậy?

    - Thì tại em không yêu anh, nên anh buồn quá, chẳng còn thiết tha gì đến cuộc sống này nữa.

    - Anh làm như vậy là anh ích kỷ lắm đó. Anh có biết hôm qua em sợ hết hồn vía luôn suýt chút nữa vô tình em trở thành kẻ giết người rồi.

    Nắm lấy tay cô, anh nói:

    - Nhờ vậy mà anh biết được em rất yêu anh.

    - Ai mà thèm yêu anh chứ!

    Vào đến thành phố, mọi người để xe Chí Trung chở Phong về. Còn Nam Anh thì đưa Hoàng Hoa về.

    Sau khi đưa Phong về xong, Chí Trung chạy thẳng về nhà luôn.

    - Cậu Ba mới về.

    - Chị út! Ba má tôi có ở nhà không?

    - Dạ, ông vừa mới đi. Chỉ còn bà thôi. Hình như bà đang chờ cậu đó.

    - Thưa má, con mới về.

    - Chí Trung! Con đứng đó! Con đi đâu mà tối hôm qua con không về nhà ngủ mà cũng không gọi điện báo cho ba mẹ biết? Gọi điện cho con thì máy ở ngoài vùng phủ sóng. Con đi đâu vậy?

    - Dạ, hôm qua con đi dự tiệc sinh nhật thằng bạn, uống say quá nên ngủ lại nhà nó luôn.

    - Vậy tại sao má gọi điện thoại cho con không được?

    - Chắc là máy hết pin đó.

    - Con thật là tệ. Lâu lâu gia đình chị Hai mới về nhà ăn cơm, vậy mà con bỏ đi biệt tăm luôn.

    Vòng tay qua cổ mẹ, anh nói:

    - Con xin lỗi mẹ, lần sau con sẽ chú ý hơn. Thôi, con mệt rồi, con lên phòng tắm đây.

    - Ừ. Con lên tắm rửa đi. Lát, má kêu xuống ăn cơm.

    - Ủa? Hôm nay má không đến công ty à?

    - Không. Bữa nay má nghỉ ở nhà.

    Anh vào phòng, thả mình lên chiếc giường thân quen của mình. Với tay cầm tấm hình của cô, anh hôn lên tấm ảnh rồi lấy máy bấm số gọi cho cô.

    - Alô. Hoàng Hoa nghe.

    - Hoàng Hoa! Anh đây.

    - Có gì không anh?

    - Không. Anh nhớ em và muốn nghe giọng em nói mà thôi.

    - Thôi em đi tắm đây. Hẹn gặp lại anh sau nhé.

    - Bye em. Tối gặp lại nha.

    Anh đứng dậy tiến lại bên dàn máy bật nhạc và hát theo ca sĩ. Chưa bao giờ anh thấy cuộc đời lại đẹp như lúc này.

    Anh nhớ mãi giây phút ôm cô trong vòng tay, phải chi giây phút ấy kéo dài mãi. Tiến lại gần tấm hình lớn của cô, anh kêu lên nho nhỏ:

    - Hoàng Hoa! Cảm ơn em. Anh yêu em nhiều lắm.

    Đứng ở dưới phòng khách gọi mãi mà không thấy Chí Trung đáp lời, bà Lệ bước lên lầu tìm con. Thấy cửa phòng không khóa, bà đẩy cửa bước vào. Tiếng nhạc lớn làm bà thấy khó chịu. Bà đưa tay vặn nhỏ chiếc volume.

    Đã lâu lắm rồi bà không bước vào phòng của con, bà nghĩ con bà đã lớn nên nó cũng cần có một không gian riêng. Bà biết tính con trai mình, nó không muốn ai lục lọi vào các thứ của nó.

    Nhìn bao quát căn phòng của con, bà rất ngạc nhiên khi thấy treo rất nhiều hình con gái. Nhìn kỹ thì chỉ là một người. Điều khiến bà ngạc nhiên hơn cả đó là tấm hình được phóng lớn như tấm hình cưới treo đầu giường của thằng con trai bà.

    Bà tự hỏi đây là cô diễn viên nào mà bà không biết vậy?

    Cô gái trong tấm hình trông thật dễ thương, có thể nói là đẹp nữa. Nhất là đôi mắt của cô ta thật là cuốn hút.

    Cô gái này là ai, chắc bà phải hỏi con trai mới được.

    Từ phòng tắm bước ra, Trung vừa hát, anh không hay có mẹ ở trong phòng của mình.

    Khi nhìn thấy mẹ đang cầm tấm hình của Hoàng Hoa lên xem, anh choàng nhanh chiếc áo lên người, tiến về phía mẹ:

    - Má! Sao má không gọi con?

    - Má gọi mà con có nghe thấy đâu. Nhạc gì mà con mở lớn như thế? Bữa nay con có gì vui mà ca hát dữ vậy? Có phải con đang yêu phải không?

    Không muốn cho mẹ nhìn thấy sự lúng túng của thằng con trai mới lớn, Trung liền lái sang chuyện khác:

    - Ba về chưa má?

    - Về từ nãy giờ, đang chờ con ở dưới lầu đó. Mau mặc quần áo, xuống ăn cơm.

    - Tuân lệnh má!

    - Chí Trung ...

    Bà Lệ ngập ngừng nửa muốn hỏi, nửa lại không. Cuối cùng, sự tò mò đã thắng.

    - Có gì không má?

    - Má muốn hỏi cô gái trong các bức hình kia là ai vậy?

    - À ... là ... Mà má thấy có đẹp không?

    - Đẹp. Nhưng mà là ai vậy?

    - Má có thích không?

    - Má thích để làm gì. Má có biết cô ta là ai đâu?

    - Là bạn gái của con đó má.

    - Sao không khi nào nghe con nhắc tới. Làm má cứ tưởng là con bé Lan Anh.

    - Lan Anh với con chỉ là bạn bè thôi.

    - Hôm nào con dẫn con bé đó về nhà mình chơi.

    - Dạ, để con xem bữa nào cô ấy rảnh, con dẫn về ra mắt ba má.

    - Bộ nó làm gì bận lắm hả con?

    - Không. Cô ấy đang đi học.

    Một ngày nọ, khi Chí Trung không có ở nhà, Lan Anh ghé nhà chơi.

    - Con chào bác.

    - Lan Anh! Con mới tới à? Ngồi đi con.

    - Thưa bác, ba má con mới đi chơi về có mua hộp sâm Cao Ly, gửi biếu hai bác.

    - Quý hóa quá! Cho bác cảm ơn ba má con nha.

    - Ủa! Chí Trung không có ở nhà hả bác?

    - Không. Hồi nãy có mấy đứa bạn tới kéo nó đi rồi.

    - Bác có nghe Chí Trung nói gì về bạn gái của anh ấy không?

    - Trước đây, bác cứ nghĩ con với nó.

    - Con đâu có cái diễm phúc đó đâu bác.

    - À, con có biết con bé đó không?

    - Dạ, con cũng có biết sơ sơ, nhưng mấy đứa bạn con thì tụi nó biết rành.

    Bác biết không, nghe tụi nó nói con bé đó kiêu kỳ lắm. Nó cậy mình có tí chút nhan sắc nên gặp đứa con trai nào nó cũng lả lơi lắm. Con chỉ sợ con nhỏ đó biết anh Trung giàu có nên cố mồi chài, không khéo ảnh bị con nhỏ đó lừa đó.

    Bà Lệ không biết rằng một khi người con gái đã yêu mà không được đáp lại thì họ sẽ biến tình yêu đó thành sự ghen hờn và thù hận.

    Mỗi lần khi vô tình cô bắt gặp thấy Chí Trung chở Hoàng Hoa rất tình tứ, tim cô chợt nhói đau.

    Cô nghĩ nếu như con nhỏ Hoàng Hoa không xuất hiện thì rất có thể anh đã yêu cô rồi. Nên cô rất hận Hoàng Hoa, cô quyết phải làm sao có thể bôi nhọ nó càng nhiều càng tốt. Hôm nay là cơ hội có một không hai cho cô.

    Cô tự hỏi mình đâu có thua kém gì con nhỏ kia cơ chứ. Thậm chí có thể nói cô hơn con nhỏ đó rất nhiều. Này nhá, gia đình cô giàu có hơn gấp mấy lần nhà nó. Cô biết điều này qua cách ăn mặc của cô gái đó. Còn xấu đẹp ư, chưa biết ai đẹp hơn ai đâu!

    Tại sao Chí Trung không chọn cô mà lại chọn con nhỏ quê mùa nghèo nàn đó? Tất cả đều do nó mời chào Chí Trung mà thôi. Con trai mà, đâu mấy ai qua nổi ải mỹ nhân cơ chứ!

    - Lan Anh! Những điều con nói là sự thật chứ?

    - Con mà có nói sai cho thiên lôi đánh chết con đi.

    - Sao bác nhìn thấy nó trong hình hiền và thùy mị lắm mà.

    - Đúng vậy! Mọi người ai cũng đều bị cái vẻ bề ngoài của cô ta đánh lừa hết.

    Còn nữa bác ơi!

    - Còn chuyện gì nữa hả con?

    - Con nghe đâu gia đình của cô ta nghèo lắm. Bố mẹ cô ta phải đi móc bọc bán lấy tiền trang trải cuộc sống. Hình như con nghe đâu cô ta còn đi bán quán bia ôm nữa. Con nghe tụi bạn nó nói là con nhỏ đó từng bị đánh ghen đó.

    - Sao bác nghe thằng Trung nói là nó còn đi học mà!

    - Chắc là anh ấy sợ bác giận nên nói xạo bác đó. Bác nghĩ coi, nhà nó nghèo như vậy thì lấy tiền đâu mà ăn học cơ chứ!

    Bà Lệ gật gù ra chiều đồng ý với nhận định của Lan Anh. Biết là cá đã cắn câu, Lan Anh lại bồi thêm:

    - Bác biết không, chắc là anh Trung biết nó trong bữa sinh nhật của anh ở nhà hàng karaoke. Chắc là con nhỏ biết anh Trung là con nhà giàu nên tìm cách bám theo đó mà.

    Từ nãy giờ nghe Lan Anh nói như vậy bà Lệ rất bán tín bán nghi. Bà cảm thấy cũng hơi nghi ngờ. Nhưng sự nghi ngờ đó chợt thoáng qua, thay vào đó bằng sự tin tưởng khi bà nghe Lan Anh nói thêm:

    - Bác ạ! Tại con quý bác nên con mới nói cho bác biết. Chứ anh Trung dặn con là không được nói gì cho hai bác nghe hết. Ảnh nói con mà nói với hai bác là ảnh nghỉ chơi với con luôn.

    Nắm tay Lan Anh ra chiều cảm ơn, bà nói:

    - Lan Anh! Bác cảm ơn con nhiều lắm.

    Lan Anh nở nụ cười mãn nguyện khi đã làm cho bà Lệ tin vào những điều mà cô vừa nói.

    Lan Anh nghiến răng, nói thầm trong tâm trí:

    "Hoàng Hoa, mày không dễ dàng cướp đi những thứ thuộc về tao đâu. Mày coi chừng tao đó".

    - Dạ thưa bác, con đến chơi cũng lâu rồi, con xin phép bác con về.

    - Ở lại ăn cơm với bác tối về, con.

    - Dạ, con xin lỗi bác. Con hẹn bác bữa sau đi. Bữa nay con có hẹn đi ăn cùng với ba má con rồi.

    - Thiệt ba má con có phước ghê, đâu như bác, cuối tuần mà ăn cơm có một mình. Hai cha con nó đi biệt tăm luôn.

    - À! Bác đừng nói cho Chí Trung biết chuyện hồi nãy con kể với bác nha.

    - Ừ. Bác biết rồi. Cảm ơn con.

    Nhìn theo bóng Lan Anh ra về, bà Lệ tặc lưỡi:

    - Con bé thiệt là đẹp người đẹp nết. Phải chi mình có đứa con dâu như vậy thì hay biết mấy. Không được! Mình phải tìm cách ngăn chuyện này lại mới được.

    - Chị Út! Chị Út đâu!

    - Dạ, bà gọi con.

    - Chị lên phòng thằng Trung, gỡ hết tất cả các bức hình trong phòng nó xuống đây cho tôi.

    - ...

    - Sao chị đứng đó, không đi!

    - Dạ thưa bà, phòng của cậu Ba do cậu giữ chìa khóa, không cho ai vào hết.

    Chỉ khi nào quét dọn thì cậu mới đưa cho con thôi.

    Thực ra, chị Út nói dối bà chủ, vì sáng nay cậu mới đưa chìa khóa cho chị.

    Chị rất ghét Lan Anh kiêu kỳ đó, không xem người làm như chị ra gì. Cậu Chí Trung mà lấy nó chỉ khổ cả đời.

    Hơn nữa, chị biết cậu chủ rất yêu cô bé trong tấm hình đó. Cô gái đó thật là dễ thương. Chị không tin cô gái đó giống như là Lan Anh.

    - Thôi được rồi, chị đi dọn cơm cho tôi đi.

    - Dạ vâng, thưa bà.

    Bà Lệ cùng chồng ngồi xem tivi trong phòng khách và cùng ăn món tráng miệng. Thấy con trai về, bà Lệ lên tiếng gọi:

    - Chí Trung!

    - Có gì không má?

    - Con qua đây, má có chuyện muốn nói.

    - Con đang vội, má để bữa sau được không má. Hay tối về đi.

    - Không được! Má không thể chờ được.

    Chí Trung đành miễn cưỡng ngồi vào ghế.

    - Chí Trung! Con quen con bé đó lâu chưa?

    - Dạ, khoảng hơn hai năm rồi.

    - Hơn hai năm?

    - Vâng, đúng vậy.

    - Thế gia cảnh nhà con bé đó như thế nào?

    - Má hỏi vậy là ý gì?

    - Thì má muốn biết xem người mà con quen là như thế nào.

    - Gia đình cô ấy cũng khá giả.

    - Con nói dối.

    - Sao má nói là con nói dối? Bộ má cho người điều tra về gia đình cô ấy hay sao?

    - Không. Nhưng má nghe nói là gia đình nó rất nghèo, hình như là ba má nó còn đi lượm ve chai để kiếm sống nữa.

    - Nực cười quá! Má nghe ai nói vậy. Má muốn biết điều gì thì má cứ hỏi trực tiếp con đây nè.

    - Con công nhận gia đình cô ấy so với gia đình ta thì họ rất nghèo. Thế nhưng họ sống rất vui vẻ và hạnh phúc. Má yên tâm đi. Bạn gái con là con nhà gia giáo. Ba mẹ cô ấy là công nhân. Với lại, con nghĩ lượm ve chai đó cũng là một nghề, đâu có gì xấu đâu. Thôi, không còn chuyện gì nữa, con đi tắm nghe má.

    - Chưa được! Con ngồi đó đi, nghe má hỏi tiếp nữa nè. Có phải con quen con bé đó ở quán bia phải không?

    Bà Lệ không muốn nói là quán bia ôm.

    - Quán bia nào vậy má? Sao bữa nay má lại nói chuyện gì kỳ vậy?

    Bà Lệ tự hỏi:

    - Hay là con bé Lan Anh đặt điều? Mà nó nói dối bà để làm gì cơ chứ?

    - Không được! Mai, con gọi con bé đó đến nhà cho má nói chuyện.

    - Để làm gì vậy má?

    - Thì má muốn gặp mặt đứa con gái đã làm cho trái tim con trai má điên đảo.

    - Nhưng mà làm sao con có thể nói như thế nào để mời cô ấy đến cơ chứ?

    - Coi con kìa! Có bao nhiêu đó mà cũng phải má bày cho hay sao? Con cứ nôi là má muốn mời nó đến ăn cơm nói chuyện cho vui.

    - Mai ông cũng ở nhà với tui nha.

    - Con không hứa trước đâu nha.

    - Hay con đưa số điện thoại nhà nó, má gọi cho.

    Bà Lệ quên mất, con bé Lan Anh nói nhà nó nghèo lắm thì làm sao có điện thoại chứ?

    - Thôi được rồi, để con mời cô ấy đến cho. Giờ con đi được chưa? Má làm con trễ nửa tiếng, không biết cô ấy và bạn cô ấy có chờ con không. Thôi, con đi đây.

    - Con không thay quần áo nữa à?

    Từ nãy giờ ông Thành im lặng nghe bà Lệ chất vấn con. Khi con đi rồi, ông mới lên tiếng:

    - Bà nghe ai nói về con bé như vậy mà bà lên tiếng? Bà có biết con trai bà theo đuổi cô bé này lâu lắm rồi không?

    - Ra nó tâm sự với ông à? Sao nó không nói cho tui biết, mà nói cho mình ông hay?

    - Bà không hiểu gì hết. Đàn ông với nhau, người ta dễ tâm sự hơn.

    - Nhưng tôi cứ sợ con trai mình bị lừa.

    - Nó lớn rồi, cứ để cho nó có quyền lựa chọn và tự quyết định cho cuộc đời của nó. Chúng ta có sống đời ở kiếp với nó đâu mà để bảo bọc nó mãi.

    ...

    Trong khi đó ...

    - Nam Anh! Còn mấy phút nữa là tới giờ chiếu phim vậy?

    - Còn chừng mười lăm phút nữa.

    - Sao bữa nay Chí Trung đến trễ vậy? Có chuyện gì xảy ra cho anh ấy không?

    - Ủa! Phải bạn tui không? Biết quan tâm lo lắng cho người ta từ hồi nào vậy?

    - Mày cứ khéo đùa! Là bạn bè lo lắng cho nhau không được sao?

    - Kìa, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới rồi.

    - Xin lỗi hai bạn, Trung có việc đột xuất nên tới trễ.

    - Trung biết không, nãy giờ có người như đang ngồi trên đống lửa, lo lắng cho ai kia đó.

    - Nam Anh! Mày cứ đùa hoài!

    Trung đưa ánh mắt tình tứ nhìn về phía Hoàng Hoa:

    - Vậy sao? Là ai vậy Nam Anh?

    - Thì còn ai trồng khoai đất này nữa. Đó chính là người đẹp. Ái ... Ui da ...

    - Ai mà có tên kỳ vậy, Nam Anh?

    - Hoàng Hoa! Sao mày nhéo tao vậy?

    - Cho mày chừa cái chuyện tào lao đi. Tới giờ rồi mà không vô, bộ muốn đi về sao hả cô nương.

    - Chết! Suýt nữa tao quên. Thôi, tụi mình vô đi.

    Khi Nam Anh đi vào rạp trước, còn lại Hoàng Hoa, Trung nhanh nhẹn nắm lấy tay bạn gái của mình:

    - Cảm ơn em đã lo lắng cho anh.

    - Ai thèm lo lắng cho anh! Buông ra đi, người ta thấy bây giờ.

    - Mặc kệ người ta. Bạn gái của anh thì anh nắm tay chứ có gì đâu.

    - Trung không buông ra phải không?Vậy thì Hoàng Hoa đi về.

    - Thôi, đừng giận nữa, anh buông. Hoàng Hoa! Đến bao giờ em mới cho phép anh công khai tình cảm của mình đây?

    - Thì ... Mà thôi, không nói chuyện này nữa, mình vô đi, kẻo Nam Anh chờ lâu.

    Từ ngoài sáng đi vào trong rạp chiếu phim, vì thay đổi không gian đột ngột nên Hoàng Hoa không nhìn thấy gì hết. Suýt nữa, cô bị té rồi, rất may là có Trung nhanh tay ghì cô lại được.

    - Cảm ơn anh.

    Trên màn ảnh đang chiếu cảnh đôi nam nữ đang hôn nhau rất tình tứ. Khi nhìn thấy cảnh đó, bất giác Hoàng Hoa thấy mặt mình nóng bừng, cô cảm thấy mắc cỡ như chính mình là cô gái kia.

  7. #7
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Đang đứng nép mình bên Trung để cho quen dần với bóng tối, cô cảm thấy lòng mình thật tràn ngập hạnh phúc khi ở trong vòng tay của anh. Bất giác cô thì thầm nho nhỏ vào tai anh:

    - Em cảm ơn trời phật đã đưa anh đến bên em. Em cảm thấy mình thật hạnh phúc.

    - Anh cũng vậy. Anh ước gì giây phút này chỉ có anh và em.

    Nói là làm, anh nhanh nhẹn kéo Hoàng Hoa khuất sau tấm màn che và đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng nàn ấm áp của tình yêu.

    - Anh yêu em nhiều lắm, Hoàng Hoa.

    - Em cũng yêu anh nhiều lắm.

    - Anh ...

    - Em ...

    Sau câu nói đó, họ siết chặt vào nhau như không muốn rời xa.

    - Hoàng Hoa! Chí Trung! Hai người làm gì mà giờ này mới vô tới đây vậy?

    - Trời ơi! Tối quá, tao có thấy gì đâu.

    - Nè, không phải hai người định bỏ rơi tôi để tìm thế giới riêng chứ?

    - Con quỷ này!

    - Chỉ có nói đúng thôi, phải không?

    - Suỵt! Có tiếng của người ghế sau ra hiệu giữ trật tự.

    Hoàng Hoa nói khe khẽ:

    - Lát nữa, coi phim xong, tụi mình đi ăn rồi về. Trung mời.

    - OK liền.

    Khi bước chân ra khỏi rạp chiếu phim, Nam Anh liền nhận xét về bộ phim:

    - Phim hay quá, Hoàng Hoa nhỉ?

    - Ừ. Hay thiệt đó.

    - Phải chi trên đời này tất cả đàn ông đều tốt như nhân vật chính trong phim thì thế giới này tốt đẹp biết bao.

    Nam Anh mơ màng.

    - Có chứ, Nam Anh! Chí ít là Trung đây!

    - Haha ... Có mới nói nghe. Đừng làm cho bạn tui thất vọng đó.

    - Nam Anh! Mình ghé vô quán này nha!

    - Ba cô cậu dùng gì?

    - Chọn đi, Nam Anh!

    - Hột vịt lộn và ốc nha?

    - OK liền. Còn Trung?

    - Trung cũng ăn giống như hai bạn luôn.

    - Cô ơi! Nhanh lên nha cô.

    Chén nước chấm cay nồng, hai nàng vừa chấm vừa xuýt xoa.

    - Đã quá Hoàng Hoa! Tao cảm thấy ấm lên rồi, không còn lạnh nữa.

    Chỉ khổ cho anh chàng Chí Trung, từ hồi nào tới giờ anh chưa từng ăn cay nhưvậy, nên cứ uống nước liên tục.

    - Ấy chết! Trung không ăn cay được sao không nói. Thôi, để Hoàng Hoa bảo cô chủ mang ra chén khác cho.

    - Khỏi đi Hoàng Hoa! Để Trung tập ăn giống như hai bạn cho quen.

    - Phải vậy chứ!

    Nam Anh lên tiếng.

    - Nam Anh hỏi thiệt Trung nha. Từ trước tới giờ, chắc Trung chưa bao giờ ngồi quán cóc, phải không?

    - Đây là lần đầu.

    - Chả trách Nam Anh thấy Trung có vẻ không thoải mái.

    - Xin lỗi Trung nha, tại tụi này quên không hỏi ý kiến của Trung, cứ nghĩ là Trung cũng như tụi mình.

    Hoàng Hoa lên tiếng.

    - Không sao! Dần dần rồi Trung sẽ quen.

    - Được, có chí tiến thủ.

    Nam Anh cất tiếng khen ngợi:

    - Về phần Chí Trung, tuy bên ngoài nói vậy để làm vui lòng hai người đẹp, chứ trong lòng anh vẫn chưa thể nào quen được. Đúng thôi, bởi anh sinh ra trong gia đình giàu có, ăn uống thì đều có người phục vụ và vào những hàng quán sang trọng.

    Còn hai nàng thì thuộc lớp bình dân, nên đối với họ, quán cóc là lý tưởng nhất.

    Chí Trung phân vân không biết có nên mời hai nàng chủ nhật này ghé nhà mình ăn cơm không. Trung thầm hỏi:

    "Tại sao mẹ lại muốn mời Hoàng Hoa đến nhà để làm gì? Không biết là Hoàng Hoa có chịu đến không?".

    - Trung có chuyện gì mà bần thần vậy?

    Hoàng Hoa lo lắng cất tiếng hỏi.

    - Chủ nhật này, Trung muốn mời hai bạn tới nhà dùng cơm tối.

    - Nhân dịp gì vậy? - Nam Anh nhanh nhảu hỏi lại - Có nên nói thật là mẹ muốn coi mắt Hoàng Hoa không? Không được, nếu nói vậy thì cô ấy sẽ từ chối mất.

    - À, không có gì! Tại Trung muốn mời hai bạn đến dùng bữa cơm thân mật với gia đình và giới thiệu hai người bạn mới của Trung cho ba mẹ biết.

    - Đặc biệt là Hoàng Hoa, phải không?

    - Nam Anh! Mày cứ đùa hoài.

    - Thôi, không nói nữa. Mày quyết định sao, Hoàng Hoa?

    - Tùy mày.

    - Vậy thì OK nha.

    - Được, hai đứa mình sẽ tới. Tụi mình về thôi, cũng khuya rồi.

    - Trung đưa hai bạn về. Tới nhà, Nam Anh vào nhà, để Trung chở Hoàng Hoa về cho.

    - Vậy hả! Cảm ơn trước nha.

    - Mày lúc nào cũng chỉ được có vậy thôi.

    Trên đường từ chỗ nhà Nam Anh về, Trung thấy Hoàng Hoa chỉ im lặng không nói gì hết.

    Đưa tay ra phía sau, anh kéo cô ngồi sát vào mình hơn:

    - Hoàng Hoa! Sao em im lặng không nói gì hết vậy?

    - Trung này! Hình như nhà Trung to và đẹp lắm. Trung quen Hoàng Hoa như vầy, Trung có thấy thiệt thòi không? Hoàng Hoa nghĩ tụi mình đâu có môn đăng hộ đối gì đâu. Hay là tụi mình nên chấm dứt đi giấc mơ hão huyền này đi!

    Nghe Hoàng Hoa nói vậy, Trung đột nhiên thắng xe lại:

    - Hoàng Hoa! Sao em nói kỳ vậy, bộ em không tin anh à?

    - Nhưng mà em sợ ba má anh sẽ phản đối, cho nên em nghĩ chi bằng mình chấm dứt chuyện tình cảm từ bây giờ em sẽ bớt đau khổ hơn.

    - Anh nghĩ ba má anh sẽ không phải là người cổ hủ như vậy. Giả sử như có chuyện đó đi thì em hãy tin anh. Em quên rằng chị Hai của anh lấy một người chồng gia cảnh như thế nào rồi chứ?

    - Nhưng mà ...

    Anh ôm cô vào lòng vỗ về an ủi:

    - Đừng nhưng nhị gì nữa em nhé. Hãy tin ở anh.

    Hoàng Hoa khe khẽ gật đầu.

    - Được rồi, anh đưa em về, kẻo khuya quá ba mẹ cấm cửa không cho em đi đâu nữa thì anh sẽ chết vì nhớ em mất.

    Chủ nhật. Mới bốn giờ chiều, Nam Anh đã phóng xe đến nhà Hoàng Hoa.

    - Hoàng Hoa! Hoàng Hoa! Mày có ở nhà không?

    - Chị Nam Anh!

    - Huy à! Chị Hoàng Hoa có ở nhà không?

    Huy là đứa em thứ hai của Hoàng Hoa, nó nhỏ hơn cô ba tuổi. Năm nay nó vừa mới vào lớp 10.

    Không giống như Hoàng Hoa, đứa em trai của cô rất cao. Dù chỉ mới vào lớp 10 nhưng cậu đã cao trên mét bảy rồi. Trông cậu cũng đẹp trai giống chị gái của mình đẹp gái.

    - Dạ,chị ấy ở trong phòng.

    - Vậy hả? Chị vào đây, không phiền em nữa.

    Vừa vào đến phòng Hoàng Hoa, thì Nam Anh đã phải kêu lên:

    - Trời ơi! Giờ này mà mày chưa chuẩn bị gì hết à?

    - Người ta mời sáu giờ mà. Với lại, tao thấy ngại quá.

    - Có gì đâu, mình tới với tư cách bạn bè mà.

    - Mày chờ tao chút xíu. Tao nấu xong nồi canh nữa. Dọn bàn để đó rồi mình đi.

    - Thôi, mày đi tắm đi, để đó tao nấu cho.

    - Vậy phiền mày nha. Đeo tạp dề vô, kẻo dơ bộ đồ mới đấy.

    - Biết rồi. Đi tắm đi!

    Tắm rửa xong, cô chọn cho mình một bộ cánh thật giản dị, nhưng không kém phần sang trọng.

    - Oa ... Đẹp quá! Hèn gì Chí Trung nó mê mày như điếu đổ.

    - Đồ quỷ! Ghẹo hoài!

    - Ê, có điện thoại, để tao nghe cho. Alô.

    - Alô. Hoàng Hoa hả?

    - Không phải.

    - Dạ, làm ơn cho gặp Hoàng Hoa.

    Biết đó là giọng của Chí Trung rồi, Nam Anh quyết đùa cho anh chàng một phen:

    - Xin lỗi anh ở đây không có Hoàng Hoa mà chỉ có Nam Anh thôi. Anh có muốn gặp không?

    - Nam Anh hả? Chí Trung nè!

    Anh suy nghĩ trong đầu. Sao kỳ vậy ta? Rõ ràng mình bấm số của nhà Hoàng Hoa mà sao ra số nhà Nam Anh vậy?

    - Nè, cần gặp Hoàng Hoa có chuyện gì không để Nam Anh nhắn cho?

    - Ừ không, không có gì tính hỏi hai bạn đã đi chưa?

    - Tiếc quá, Hoàng Hoa nó bị bệnh đột xuất chắc là không đi được. Chắc là Nam Anh cũng đành xin lỗi luôn.

    - Hả! Hoàng Hoa bị bệnh sao vậy?

    - Nam Anh không rõ nữa. Hình như nó ốm tương tư anh chàng nào đó. Nam Anh nghe nói cái anh chàng đó tối hôm qua dẫn cả mẹ tới để xin hỏi cưới Hoàng Hoa. Họ nói sẽ cho Hoàng Hoa ăn học cho tới khi có nghề luôn. Nam Anh nghe nói hình như con nhỏ Hoàng Hoa nó cũng xiêu lòng.

    - Vậy hả! Cảm ơn Nam Anh.

    Nãy giờ nghe Nam Anh giỡn với Chí Trung Hoàng Hoa lại cầm lấy máy.

    - Trung hả, có gì không?

    - Hoàng Hoa! Em ở nhà Nam Anh à?

    - Không. Nhà của Hoàng Hoa.

    - Vậy mà từ nãy giờ anh cứ tưởng gọi lộn số qua nhà Nam Anh. Em và Nam Anh đã chuẩn bị đi chưa?

    - Chuẩn bị xong, cũng gần đi rồi.

    - Vậy anh chờ em với Nam Anh nha. Bye em. Cho anh hôn một cái nha.

    Bye, hẹn gặp lại.

    - Nam Anh! Hồi nãy mày giỡn vậy làm Trung tưởng thật đó.

    - Càng hay, như vậy anh ta mới nhanh nhanh tỏ tình với mày.

    - Quỷ nè! Đi thôi cô nương.

    Xe hai nàng dừng trước cổng nhà Chí Trung.

    - Nam Anh! Sao tao hồi hộp quá! Hay thôi, mình về đi, còn chừng nửa tiếng nữa mà.

    - Có gì đâu mà ngại. Vậy tụi mình qua quán nước kia ngồi một lát, chờ gần tới giờ thì vô.

    - Ừ, quyết định vậy đi.

    Về phần anh chàng Chí Trung từ khi gọi điện xong là chàng cứ đi ra đi vô.

    - Chí Trung! Con làm gì mà bồn chồn dữ vậy? Má thấy chưa tới giờ ...

    - Dạ.

    Khi nghe chuông cửa reng, anh cứ tưởng là Hoàng Hoa và Nam Anh nên vội chạy ra. Nhưng khi thấy là Lan Anh thì gương mặt Chí Trung lộ vẻ thất vọng:

    - Lan Anh! Bạn vào đi!

    - Con chào bác. Con có giỏ trái cây gởi bác dùng lấy thảo.

    - Cảm ơn cháu.

    - Bác trai chưa về hả bác?

    - Bác đang trên đường về chắc là sắp tới rồi. Kìa, vừa nhắc, ông ấy đã về rồi kìa.

    - Con chào bác! Bác mới đi làm về có mệt không?

    - Không! Cảm ơn. Chào cháu.

    - Xin lỗi, cháu ngồi chơi, bác vào thay quần áo cho thoải mái một chút.

    - Dạ, bác cứ tự nhiên ạ. Cháu ngồi đây với bạn Chí Trung được rồi.

    - Chí Trung! Anh làm gì mà thấp thỏm không yên vậy?

    - Lan Anh vừa gọi Trung bằng gì?

    - Thì bằng anh cho nó ngọt ngào, không được sao?

    Nói xon câu đó, Lan Anh liền chạy qua ghế Chí Trung đang ngồi, vòng tay ôm lấy cánh tay anh.

    - Lan Anh, đừng làm vậy!

    Gỡ tay Lan Anh ra khỏi tay mình, anh qua ghế khác ngồi. Cùng vừa lúc ba má anh đi ra. Ba của Chí Trung lên tiếng hỏi con:

    - Bạn gái của con chưa tới hả?

    Nghe chồng hỏi vậy, bà Lệ lên tiếng đỡ lời:

    - Cái ông này!

    - Dạ, chưa chắc cũng sắp tới rồi.

    Nghe tiếng chuông cửa , Chí Trung bật dậy nhanh:

    - Chắc là cô ấy. Chị Ba để đó, em mở cửa cho.

    Nhìn thấy Chí Trung hớn hở vui mừng ra mặt, Lan Anh tức lắm. Cô tự hỏi tại sao ba má của anh ta không ngăn cản con mình khi nó quen một người nghèo rớt mồng tơi như vậy chứ. Chỉ có cô mới xứng đáng với Chí Trung mà thôi.

    - Hai bạn tới rồi.

    - Nhà Trung có mời ai không?

    - Không. Chỉ có Lan Anh do má Trung mời mà thôi. Hai bạn vào đi, để Trung dắt xe cho.

    - Vậy cảm ơn Trung nha.

    - Dạ, tụi cháu chào hai bác. Lan Anh, bạn tới lâu chưa?

    - Cũng được một lúc rồi.

    - Mời hai cháu ngồi.

    - Cháu là Hoàng Hoa? Thiệt không ngờ bác cháu ta có duyên như vậy.

    - Là bác? Cháu không ngờ bác là ba của Chí Trung.

    - Ông quen với cô bé này?

  8. #8
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    - Mình còn nhớ trước đây tôi có kể là lúc tôi ngồi chờ đối tác, cô thư ký có việc đột xuất nên xin phép đến muộn. Tôi không ngờ đối tác của tôi lại tới sớm vậy, mà trình độ Anh ngữ của tôi không tốt lắm. Thành thử ông khách nói gì, tôi chỉ nghe loáng thoáng thôi. Lúc đó tôi như đang ngồi trên đống lửa. Cũng may lúc đó có cô bé ngồi ở bàn đối diện. Hình như cô bé đó cũng đang chờ bạn tới thì phải. Thấy tôi lúng túng, cô bé đó liền tới lại gần:

    - Bác có cần con giúp không?

    - Thiệt tôi lúc đó như chết đuối vớ được sào, nhờ có sự giúp đỡ của cô bé mà mọi việc của tôi được thuận tiện trôi chảy.

    - Vậy bác cảm ơn cháu nhiều nha, Hoàng Hoa.

    Bà Lệ lên tiếng.

    - Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chúng ta vào ngồi đi.

    - Suýt nữa tụi cháu quên! Tụi cháu có lẵng hoa này gửi biếu bác. Tụi cháu chúc bác luôn luôn tốt đẹp như nhưng đóa hoa này.

    - Bác cảm ơn hai cháu.

    Sau khi kéo ghế cho hai người bạn xong, Chí Trung kéo ghế ngồi sát bên Hoàng Hoa.

    Thấy Chí Trung làm như vậy, Lan Anh tức điên tiết luôn.

    - Bữa nay bác làm bữa ăn cơm mời các cháu đến chung vui với gia đình hai bác. Nào, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng sức khỏe.

    - Chí Trung! Con gắp thức ăn cho các bạn đi. Các cháu dùng tự nhiên cứ coi đây là nhà của mình.

    - Dạ, cảm ơn bác.

    - Hoàng Hoa, Nam Anh! Hai bạn ăn món này đi. Nghèo như hai bạn chắc là chưa bao giờ được ăn món yến sào này đâu.

    Lan Anh vừa nói vừa múc vào chén cho hai bạn gái.

    Nghe Lan Anh nói vậy, Nam Anh tức điên tiết:

    - Cô ...

    - Quên nữa! Hoàng Hoa, dạo này bạn có còn đi bán ở quán bia nữa không?

    Quá ngớ người trước câu hỏi của Lan Anh, Hoàng Hoa chưa biết nói sao thì Lan Anh tiếp tục:

    - Làm ở đó chắc bạn thu nhập được cao lắm, đẹp như bạn mà đàn ông nào chả khoái.

    Lần này chịu không nổi nữa. Hoàng Hoa đứng phắt dậy.

    - Xin lỗi hai bác. Lan Anh! Bạn vừa nói cái gì, bạn có thể lặp lại một lần nữa không?

    - À, mình chỉ muốn hỏi là Hoàng Hoa làm ở quán bia "Xuân Lan" chắc là thu nhập cao lắm.

    "Xuân Lan" là một quán bia trá hình mà mọi người gọi là quán bia ôm.

    - Lan Anh! Cô quá đáng lắm đó.

    - Hoàng Hoa để đó tao.

    - Lan Anh! Nể tình đây là nhà của Chí Trung, nếu không, tao cho mày mấy cái bạt tai rồi. Phải, nhà của tụi tao không giàu bằng gia đình mày, vì ba má của tụi tao không giỏi đi lừa người khác như ba má mày.

    - Cô ...

    Hoàng Hoa lên tiếng.

    - Xin lỗi hai bác, tụi cháu có việc, xin phép hai bác chúng cháu về trước.

    Nói xong, Hoàng Hoa kéo tay bạn mình đi ra. Nãy giờ im lặng ngồi không nói gì, bây giờ ông Thành mới lên tiếng:

    - Bác xin lỗi hai cháu. Hai cháu cứ ở lại chơi. Lan Anh chỗ này không hoan nghênh cháu.

    Cầm lấy tay bà Lệ, Lan Anh ngập ngừng:

    - Bác ...

    Vỗ vỗ nhè nhẹ lên tay Lan Anh:

    - Ừ, ừ ...

    - Dạ, tụi cháu có công chuyện rồi, xin phép hai bác.

    Thấy hai người bạn gái đi ra, Chí Trung vội chạy theo:

    - Nam Anh! Hoàng Hoa! Hai bạn chờ Trung một chút.

    - Trung ở nhà đi, tụi này muốn được yên tĩnh.

    Khi hai người bạn gái đi rồi, Chí Trung bước vào:

    - Lan Anh! Cô thật quá đáng. Từ nay, tôi với cô không còn là bạn bè nữa.

    Chỗ này không hoan nghênh cô.

    - Chí Trung. Anh vừa nói gì? Tôi với anh quen nhau mấy năm mà không bằng cô ta chỉ mới mấy tháng sao?

    - Cô sai rồi, thời gian không thành vấn đề. Trước đây, tôi cứ nghĩ cô là một cô gái điềm đạm nhã nhặn, có học. Không ngờ tôi đã lầm.

    - Hu ... hu ...

    - Chí Trung! Sao con nói bạn nặng lời vậy? Nín, nín đi con, Nó không chơi với con nữa thì con chơi với bác.

    - Bác ...

    - Chí Trung nói đúng đó. Lan Anh, con về đi, gia đình bác có chuyện riêng cần bàn.

    - Thưa hai bác con về.

    Khi Lan Anh đi ra tới cổng, ông Thành liền lên tiếng:

    - Tôi thiệt không ngờ, bà mượn con bé đó để hạ nhục hai cô gái kia. Ý bà là sao?

    - Ông nói vậy là sao? Tôi đâu ngờ con bé Lan Anh nó lại nói những lời như vậy.

    - Tại sao bà lại mời con bé đó tới, trong khi bà đã mời hai cô bé kia.

    - Thì con bé Lan Anh nó chơi với nhà mình lâu rồi, tôi chỉ muốn mời nó tới chơi với hai cô bé kia nữa cho nó thoải mái.

    - Bà có biết bà làm vậy là làm khó con trai bà không?

    - Thì tôi chỉ có ý tốt thôi, đâu ngờ nó ra cớ sự.

    - Má! Thì ra hôm bữa má hỏi con có phải bạn gái con làm ở quán bia ôm không? Là má nghe Lan Anh nói phải không?

    - Ờ thì ...

    - Con nói cho má biết, nhà cô ấy không có nghèo như trong mắt má và Lan Anh đâu. Con đi đây!

    - Chí Trung! Con đi đâu vậy? Má xin lỗi con.

    - Bà để cho nó đi.

    Ông Thành lên tiếng.

    Trong khi đó, hai cô bạn gái sau khi rời khỏi nhà Chí Trung, hai cô ghé chỗ công viên Quảng trường Hồ Chí Minh ngồi.

    - Quá đáng thiệt, hắn ta mời chúng ta đến nhà để mà hạ nhục chúng ta mà.

    Nam Anh lên tiếng.

    - Tức thiệt! Con nhỏ Lan Anh đáng ghét. Tao mà gặp nó ở đây, tao tát cho nó vài tát. Tức quá mà!

    - Thôi, Nam Anh tức giận làm gì cho nó mệt. Biết sớm như vậy càng hay.

    Về phần Chí Trung, sau khi dắt xe ra khỏi nhà, anh chạy tìm khắp nơi không thấy hai nàng. Anh vội lấy máy bấm số nhà Hoàng Hoa:

    - Alô.

    - Alô, bác cho con hỏi có Hoàng Hoa ở nhà không ạ?

    - Chị của em đi ra ngoài rồi. Ai vậy, có gì nhắn lại cho chị em không?

    - À, không có gì. Cảm ơn em.

    - Vậy cô ấy và Nam Anh đi đâu?

    Chí Trung tự hỏi.

    ...

    - Hoàng Hoa đi ăn gì cho đỡ đói đi. Chứ đi ăn tiệc về mà lục nồi thì người ta cười chết.

    - Đi, ăn cho nó đè cục tức lại.

    Vừa thấy bóng dáng hai người con gái chạy xe vụt qua mặt mình, trông rất giống Nam Anh và Hoàng Hoa, Chí Trung liền rồ máy rượt theo.

    - Hoàng Hoa! Hoàng Hoa ...

    - Có ai gọi mày hay sao đó, Hoàng Hoa.

    - Mày chỉ khéo tưởng tượng.

    - Không! Rõ ràng tao nghe mà.

    - May quá! Trung tìm được hai bạn rồi.

    - Chí Trung, bạn tìm tụi này chi vậy? Bạn về đi, tụi này không xứng có người bạn giàu có như bạn đâu.

    Chí Trung vọt xe chạy nhanh hơn và thắng xe trước mặt hai người bạn gái.

    - Chí Trung bạn muốn giết người hả?

    Hoàng Hoa lên tiếng.

    - Tại hai bạn không chịu cho Trung giải thích.

    - Có gì đâu mà nói nữa.

    - Bạn về đi.

    Nắm lấy tay Hoàng Hoa, Trung nói:

    - Hoàng Hoa! Chẳng lẽ ngay cả Hoàng Hoa cũng không tin Trung sao?

    Trung xin thề là Trung và cả ba nữa, không biết là mẹ có mời thêm cả Lan Anh.

    - Lan Anh là cô gái mà mẹ Trung chọn cho Trung đó.

    - Hoàng Hoa! Bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi mà, Hoàng Hoa còn nói vậy sao?

    - Hoàng Hoa! Tụi mình dắt xe lên lề rồi nói chuyện.

    Nam Anh lên tiếng nhắc nhở.

    - Nam Anh! Bạn nói gì đi!

    - Thật sự tụi này không biết nói gì nữa.

    - Bạn về đi, tụi này cần yên tĩnh.

    Nói xong, hai nàng lên xe chạy đi. Khi hai nàng đi rồi, Chí Trung vẫn đứng đó nhìn theo.

    - Alô Thắng hả? Tao, Chí Trung đây. Mày đang ở đâu?

    - Ở nhà. Có gì không, thằng quỷ?

    - Ra quán X, nhậu với tao.

    - OK, ra liền.

    Khi Thắng ra tới quán đã thấy Chí Trung uống rất nhiều.

    - Chí Trung mày làm sao vậy?

    - Uống đi mày, uống cho quên hết sự đời.

    - Có chuyện gì xảy ra giữa mày và Hoàng Hoa sao?

    - Nàng không tin tao, tình yêu của tao dành cho nàng chẳng có gì cả.

    - Uống đi, uống đi.

    - Mày uống nhiều quá, về đi.

    - Về đâu, tao không muốn về nhà. Nhìn thấy nàng là tao chịu không nổi.

    - Thiệt tao hết biết mày thôi.

    - Thôi được, ai thắt nút thì phải kêu người đó gỡ nút thôi.

    - Mày đưa số điện thoại nhà Hoàng Hoa đây, tao gọi cô ấy ra.

    - Khỏi gọi, nàng chưa về đâu.

    Tuy nói vậy, nhưng anh vẫn đưa điện thoại mình cho bạn.

    - Alô. Bác cho con hỏi, có Hoàng Hoa ở nhà không?

    - Có. Con chờ máy.

    - Alô. Hoàng Hoa à? Anh Thắng đây. Em ra đây mau, thằng Trung nó đang uống để chết đây. Em ra đi, anh khuyên nó mãi không được.

    - Nhưng mà bây giờ đã mười giờ đêm rồi. Em không biết có đi được không?

    - Em ra đi, anh không ngăn nó được.

    Rất may bữa nay Nam Anh xin với ba mẹ của mình đến nhà cô học và ngủ lại luôn.

    - Ừ, để Hoàng Hoa xin thử.

    Xin phép mẹ xong, thấy cũng khuya rồi bà Liên liền nói với con gái:

    - Hay hai con gọi taxi đi cho nó an toàn. Từ đây ra đó, mẹ nghĩ cũng không bao nhiêu tiền đâu. Để em Huy đi với hai con.

    - Không cần đâu mẹ. Vậy tụi con kêu taxi đi.

    Năm phút sau, taxi ghé nhà cô. Hai cô liền đến ngay chỗ Thắng nói. Quả đúng như vậy, Chí Trung đang ngồi uống bia liền tì tì, bên dưới bàn quá trời vỏ lon bia.

    - May quá, em tới rồi. Nó cứ luôn miệng gọi em không hà.

    - Chí Trung! Bạn uống đủ chưa?

    - Hoàng Hoa! Cuối cùng em cũng tới. Anh xin lỗi em.

    - Trung về nghỉ đi. Mai, tụi mình sẽ nói chuyện.

    - Anh Thắng, giờ làm sao đây?

    - Nam Anh! Em chạy xe của anh. Còn Hoàng Hoa, em ngồi sau đỡ nó.

    Tới nhà Chí Trung.

    - Để đó, Nam Anh bấm chuông cho.

    - Chào cô cậu! Ủa, cậu Ba! Cậu làm sao vậy?

    - Anh ấy uống quá nhiều. Ba má anh ấy ngủ chưa?

    - Ông bà nghỉ rồi, để tôi gọi ông bà dậy.

    Thắng khoát tay:

    - Thôi khỏi, chị Ba. Để tụi tui đưa nó lên phòng. Chị làm cho nó một ly chanh nóng uống cho dã rượu.

    - Dạ, vậy phiền cô cậu đưa cậu chủ lên giùm.

    Bước vào phòng Chí Trung, điều khiến cho Nam Anh và Hoàng Hoa đều há hốc miệng vì ngạc nhiên, trong căn phòng của Chí Trung tràn ngập hình ảnh của Hoàng Hoa.

    - Hoàng Hoa! Mấy tấm hình này mày chụp khi nào vậy mà tao không biết?

    Sao tao thấy mấy tấm ảnh này quen quá.

    Suy nghĩ một lát, Nam Anh chợt ồ lên:

    - Ở công viên vườn hoa. Hoàng Hoa, mày giấu kỹ quá!

    - Nam Anh, mày đừng đoán mò nữa. Tao cũng giống như mày, lần đầu tiên nhìn thấy nó.

    - Nước chanh đây cô.

    Đỡ Chí Trung ngồi dậy dựa hẳn vào người của mình, cô đút cho anh uống.

    Sau khi Thắng thay đồ cho Chí Trung, Hoàng Hoa sửa cho anh nằm ngủ ngay ngắn và cô cùng đi xuống với hai người.

    - Giờ cũng khuya rồi, anh chở hai em về.

    - Vậy làm phiền anh quá, nhưng mà tụi em tới hai người lận.

    Hoàng Hoa lo lắng hỏi.

    - Em không phải lo đâu, giờ này chắc không còn cảnh sát giao thông nữa đâu.

    Đưa hai cô gái về tới nhà, Thắng cũng chào về luôn. Vì đã quá khuya rồi, anh không muốn làm phiền gia đình Hoàng Hoa.

    Đã khuya mà con gái chưa về, bà Liên chưa đi ngủ được. Vừa nhìn thấy bóng dáng con bước vào là bà Liên cất tiếng hỏi:

    - Sao? Nó sao rồi?

    - Không sao mẹ ạ! Cậu ta chỉ uống quá say thôi. Tụi con đã đưa về nhà rồi.

    - Thôi, hai con vào nhà nghỉ đi.

    - Dạ, mẹ cũng ngủ đi.

    Dù rất mệt và buồn ngủ nhưng Nam Anh không thể bỏ qua được cái chuyện bất ngờ lúc nãy:

    - Hoàng Hoa! Tao thiệt không ngờ thằng cha Chí Trung nó thần tượng và si mê mày như vậy. Thảo nào hồi tối mày vừa nói có nhiêu đó đã làm cho nó điên đảo rồi.

    Hoàng Hoa cũng như Nam Anh, cô cũng bất ngờ khi thấy hình của cô có mặt khắp nơi trong phòng của Trung. Nhất là tấm hình của cô được rọi lớn treo đầu giường.

    - Thôi, đi ngủ đi Nam Anh, mai còn dậy sớm học bài.

    - Chuyện hồi tối cũng không thể trách Trung được. Tất cả là con mụ Lan Anh, nó ghen với mày nên tìm đủ lời độc địa để hạ bệ mày đó mà. Tao nói thiệt, đừng để tao gặp nó ở ngoài đường. Nếu gặp, tao sẽ cho nó vài cái tát tai.

    - Bỏ qua đi Nam Anh. Với hạng người đó chấp nhất làm gì.

    Sáng thức dậy, Chí Trung không biết mình đã về nhà bằng cách nào.

  9. #9
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Sau cơn say thức dậy, anh thấy đầu mình nặng trịch, miệng khô khốc đắng nghét, bụng thì đói cồn cào.

    - Chị Ba có gì ăn không?

    - Cậu tỉnh rồi à? Cậu chờ tôi một chút xíu.

    Sau khi ăn xong tô phở mà người giúp việc mang cho, anh cất tiếng hỏi:

    - Chị Ba! Hôm qua tôi về nhà bằng cách nào vậy?

    - À, hai cái cô hồi tối hôm qua tới ăn tối và cậu Thắng đưa cậu về.

    - Hoàng Hoa, cô ấy ư?

    Chí Trung lẩm bẩm:

    - Ba má tôi đi làm hết rồi hả chị?

    - Vâng, ông bà đi từ sớm.

    - Ba mẹ tôi có biết chuyện hôm qua không?

    - Không, cậu về khuya quá, ông bà đã ngủ rồi. Với lại, mấy cô cậu đó bảo tôi không cần đánh thức ông bà.

    - Hình như có ai tới kìa, chị ra mở cửa đi!

    Chị Ba ra mở cửa. Lát sau, Lan Anh bước vào.

    - Lan Anh! Bạn còn tới đây làm gì? Tôi đã nói với bạn rồi, giữa chúng ta không còn tình bạn gì nữa hết.

    - Chí Trung! Sao anh nặng lời với em thế?

    - Sáng nay đi ăn sáng, gặp anh Thắng nghe anh ấy nói là tối hôm qua anh bị xỉn nên em ghé thăm anh. Anh đỡ chưa?

    - Cảm ơn, tôi đỡ rồi.

    - Chí Trung! Sao anh lại lạnh nhạt với em như vậy. Em xin lỗi, tại hôm qua em quá ghen với Hoàng Hoa nên mới nói một số câu hơi quá lời.

    - Đủ rồi! Quen cô bao lâu nay, hôm qua tôi mới mở tầm mắt về cô. Tôi thiệt không ngờ con người cô tầm thường như vậy.

    - Chí Trung! Anh quá đáng lắm! Chẳng lẽ anh không hiểu tình cảm em dành cho anh hay sao? Chí Trung! Em yêu anh, em yêu anh từ lâu lắm rồi, anh có biết.

    - ...

    - Chí Trung! Anh nói đi, em có thua kém gì cô ta chứ. Không! Phải nói em hơn cô ta rất nhiều. Xinh đẹp ư? Cô ta làm sao mà đẹp hơn em được? Tại sao bất kỳ một người đàn ông nào gặp cô ta đều thích cô ta hết vậy?

    - Đó chính là điểm mà cô thua cô ấy đó.

    - Vậy nên em ghét cô ta. Em hận cô ta. Vì cô ta mà anh không yêu em.

    - Lan Anh! Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần nữa là tôi không hề thích cô, tôi không có một chút xíu nào tình cảm yêu thương dành cho cô.

    - Nhưng em yêu anh.

    Vừa nói, Lan Anh vừa chồm tới ôm cứng lấy Chí Trung, cô hôn anh.

    - Lan Anh! Cô ra khỏi nhà tôi ngay. Chị Ba tiễn khách.

    - Chí Trung! Chí Trung! Rồi anh sẽ phải trả giá cho việc làm hôm nay của anh.

    Bước lên phòng đóng cửa, anh đi vội vào toa- lét để rửa trôi nụ hôn mà Lan Anh vừa hôn anh. Anh nói một mình:

    - Tại sao cô ta lại hành động như vậy chứ?

    Bước lại giường, cầm tấm hình của Hoàng Hoa lên, anh đặt một nụ hôn lên tấm hình của cô. Anh tự hỏi không biết giờ này Hoàng Hoa đã đi học về chưa?

    Bữa nay hình như nàng đi học cả ngày thì phải. Đành phải chờ tới tối gặp nàng vậy.

    - Alô Nam Anh hả? Chiều ghé tao với, xe tao bị xì bánh mất rồi.

    - Ừ. OK!

    Tan học lớp buổi chiều xong, hai nàng đạp xe ra quảng trường ngồi nghỉ chờ tới tối đi học ngoại ngữ. Hai nàng đang học để lấy bằng TOEFL.

    - Hoàng Hoa ai tới kìa.

    - Trung biết chiều nào hai bạn cũng sẽ ra đây ngồi chờ tối đi học luôn. Nên Trung ra đây kiếm hai bạn.

    Khi Trung vừa nói hết câu, Nam Anh liền lên tiếng:

    - Chí Trung khai mau, tại sao trong phòng của bạn có nhiều hình ảnh của Hoàng Hoa vậy?

    - Ờ ... Ờ ...

    - Không trả lời được phải không? Bạn yêu Hoàng Hoa lắm phải không?

    - Đúng vậy. Trung yêu Hoàng Hoa từ lâu lắm rồi. Từ ngày mà Trung gặp Hoàng Hoa lần đầu tiên ở lớp học thêm thầy Lộc.

    - Hoàng Hoa! Mày nghe rõ chưa?

    Nam Anh để tay lên miệng làm loa để nói. Sở dĩ Nam Anh phải nói lớn như vậy vì khi thấy Chí Trung đi lại, Hoàng Hoa đã bỏ đi chỗ khác ngồi.

    Không phải cô giận Chí Trung mà cô nghĩ thà rằng mình đau khổ vào lúc này còn hơn chờ tới lúc tình cảm quá sâu đậm rồi lúc đó chia tay chắc cô không chịu nổi.

    Tới giờ đi học, Nam Anh ra dấu cho Chí Trung, cô sẽ đi trước. Lát nữa, Trung đưa Hoàng Hoa tới lớp học sau.

    - Trung! Nam Anh đi trước đây. Trung ráng năn nỉ nhỏ đi. Nam Anh chỉ có thể giúp Trung được như vậy thôi. Mọi việc sau này đều phụ thuộc vào Trung hết.

    - Cảm ơn Nam Anh nhiều.

    - Không cần phải cảm ơn mình đâu. Với lại, mình ...

    Định nói hết câu là cô hiểu thế nào là sự đau khổ khi bị chia ly tình cảm.

    Cô không muốn người bạn gái thân nhất của mình cũng gặp hoàn cảnh tương tự như mình. Hơn nữa chuyện của hai người đó chỉ là sự mặc cảm tự ti của Hoàng Hoa mà thôi.

    - Nam Anh định nói gì à?

    - À, không có gì. Trung ráng lên, Nam Anh ủng hộ Trung.

    Nam Anh vừa đi thì Trung cũng đứng dậy. Đi đến ngồi cạnh Hoàng Hoa.

    - Hoàng Hoa!

    Nghe tiếng gọi của Trung, Hoàng Hoa lau vội dòng nước mắt và quay lại:

    - Ủa, Trung! Còn Nam Anh đâu?

    - Nam Anh đi trước rồi.

    Hoàng Hoa hiểu Nam Anh muốn cô và Chí Trung được nói chuyện tự nhiên với nhau.

    - Nhỏ này thiệt, lúc nào cũng tự làm theo ý mình, không thèm nói với mình một tiếng.

    - Em đừng trách Nam Anh, là anh nói muốn nói chuyện riêng với em. Hoàng Hoa, em có thể cho anh nói chuyện với em một chút xíu được không?

    Giờ Hoàng Hoa mới nhìn kỹ anh, chỉ mới từ hôm qua tới giờ mà cô trông anh hốc hác tiều tụy quá. Tóc tai bờm xờm, râu cũng chẳng thèm cạo nữa.

    Cô rất xót xa khi nhìn thấy anh như vậy. Cô cũng buồn lắm nhưng cô đành phải cắn răng chịu đựng mà thôi.

    Thái độ của mẹ anh tuy không nói gì, nhưng thông qua sự có mặt của Lan Anh, cô ngầm hiểu bà muốn nói gì rồi.

    Âu đó cũng là số phận của cô, "đỉa mà đòi đeo chân hạc", trèo cao quá thì phải ngã đau thôi.

    - Anh nói đi, em nghe đây.

    - Hoàng Hoa! Trước hết, em cho anh xin lỗi về chuyện tối hôm qua. Anh không biết là mẹ có mời thêm cả Lan Anh cùng tham dự. Anh không ngờ cô ấy lại là một kẻ độc miệng như vậy.

    - Anh ạ! Thật ra, đó không phải là lỗi của anh, mà cũng không phải là lỗi của cô ấy. Đó là lỗi của em, tại em không chịu lượng sức mình. Em mơ chi cao quá vậy.

    - ...

    - Em biết Lan Anh chính là người mà má anh muốn chọn cho anh. Em hiểu người mẹ nào cũng muốn con mình tìm được chỗ tương xứng. Anh ạ! Em nghĩ anh nên thuận theo sự sắp đặt của mẹ anh đi.

    - ...

    - Em biết hai người đã chơi thân với nhau rất lâu rồi, nên có lẽ là cô ấy sẽ hiểu anh nhiều hơn em. Hơn nữa gia đình em và gia đình của anh khác xa nhau quá.

    Hai tay của Chí Trung nắm chặt hai vai của Hoàng Hoa. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt của anh và cả cô đều đỏ hoe như nhau:

    - Hoàng Hoa! Em nói vậy nghĩa là sao? Khi gặp em thì anh cũng đã biết hoàn cảnh của gia đình em rồi. Bây giờ là thời đại nào mà em còn nói đến sự môn đăng hộ đối. Tình cảm của anh dành cho em bao lâu nay không đủ để cho em tin tưởng anh hay sao?

    Hai tay anh nắm chặt cô và lắc mạnh.

    - Á! Anh làm em đau.

    - Anh xin lỗi. Hoàng Hoa! Chẳng lẽ vì gia đình em nghèo hơn gia đình anh, nên em muốn chấm dứt tình cảm với anh? Có phải em muốn như vậy không?

    - Em ... em cũng không biết nữa. Thật sự bây giờ em cũng không biết mình phải làm gì. Lý trí thì bảo em phải xa anh đi, nhưng con tim em thì lại làm ngược lại.

    Ôm chặt cô vào lòng, anh nói:

    - Hoàng Hoa! Em hãy làm theo con tim mình mách bảo đi.

    - Nhưng em ...

    Chỉ nói bao nhiêu đó, cô không thể nào nói tiếp bởi cơn xúc động đã ngăn không cho cô nói nữa. Bao nhiêu giọt nước mắt tủi hờn cứ thế cứ thi nhau tuôn ra.

    Cô khóc như chưa từng được khóc. Nâng gương mặt đẫm lệ của cô, anh nói:

    - Đừng khóc nữa em, để anh lau nước mắt cho em.

    Anh từ từ lấy bờ môi mình lau khô những giọt nước mắt cho cô. Anh thì thầm nho nhỏ:

    - Đừng rời xa anh, em nhé, anh không thể nào sống nổi khi mất em đâu.

    - ...

    - Hoàng Hoa! Em có biết anh yêu em nhiều lắm không. Anh yêu em như anh yêu chính bản thân của mình. Em chính là dòng máu nuôi sống cơ thể anh.

    - ...

    - Em đừng mặc cảm nữa. Cho dù sau này có bất kỳ chuyện gì xảy ra anh cũng không bao giờ rời xa em đâu. Hoàng Hoa, em ...

    - Anh ...

    Sau câu nói đó, hai đôi môi họ quấn quýt bên nhau. Họ hôn nhau như sợ rằng ngày mai họ không còn được hôn nhau như thế này nữa.

    - Anh ơi! Trễ giờ học của em rồi, anh đưa em đi đi.

    - Anh xin lỗi, ở bên em anh không còn khái niệm gì về thời gian nữa. Lên xe đi em, anh chở em đi.

    Khi hai người vui vẻ bên nhau, không biết rằng có một người con gái đứng từ xa đang bặm môi vì tức giận và căm hờn.

    - Hoàng Hoa! Mày giỏi lắm. Mày nhớ đó, tao sẽ đòi mày món nợ ngày hôm nay.

    ...

    - Alô, anh Bảy sẹo phải không?

    - Phải, tôi đây. Ai vậy?

    - Tôi có việc này muốn nhờ anh giúp đỡ. Anh có thể gặp tôi ở quán cà phê góc phố ở đường Lý Chính Thắng bây giờ được không?

    - OK, tôi tới liền.

    Ba mươi phút sau, Bảy sẹo đã có mặt tại quán cà phê Góc Phố.

    - Chào cô. Cô tìm tôi?

    - Đúng vậy. Anh ngồi đi. Tôi muốn anh làm giúp tôi một việc, tiền bạc không thành vấn đề.

    - Cô muốn tôi làm việc gì?

    - Tôi muốn anh làm cho con nhỏ này biến mất.

    - Nghĩa là giết cô ta?

    - Không phải! Tôi muốn anh làm sao cho tất cả mọi người đàn ông khi gặp cô ta đều thét lên sợ hãi.

    - Tôi hiểu.

    - Đây là một nửa số tiền đó. Xong việc, lấy phần tiếp theo. Sau đó nhớ là coi như chúng ta không hề quen biết. Tôi không hề biết anh.

    Bảy sẹo cầm xấp tiền trên tay vỗ vỗ:

    - Bà chị yên tâm đi, Bảy sẹo này mà ra tay thì không có việc gì là không thành.

    ...

    Hoàng Hoa vẫn vô tư vui đùa với bạn bè của mình mà không hay rằng mối nguy hiểm đang chực chờ cô.

    Chuyện gì đến rồi cũng phải đến. Đó là vào một ngày khi cô và Nam Anh vừa dạy cho các em nhỏ ở cô nhi viện xong.

    Hai cô bạn gái chuẩn bị lên xe đạp đi thì một toán phụ nữ xúm lấy cô.

    - Tụi bây đánh cho nó tuốt xác đi cho chừa cái thói cướp người yêu của người khác.

    - Á! Mấy người là ai vậy? Tại sao lại đánh tôi? Tôi có quen gì mấy người đâu.

    Thấy hai cô giáo bỗng nhiên bị người ta vây lại đánh, bác bảo vệ vội bấm số gọi 113 và ông chạy ra can ngăn.

    - Đánh, đánh nó đi!

    Một người phụ nữ bỗng từ đâu chạy tới trên tay có cầm một cái ca. Chị ta hét lớn:

    - Tránh ra tụi mày, để tao cho nó tàn đời đi, để từ nay nó không còn gương mặt đẹp để mà đi cướp bạn trai của người khác.

    Khi ca axít được hất lên, trông thấy cảnh đó Hoàng Hoa sợ hãi té bất tỉnh.

    Do đám đông lộn xộn, ca axít của chị ta hất trúng vào lưng của bác bảo vệ.

    Ngay lúc đó cảnh sát 113 cũng vừa ập tới, họ rượt đuổi và bắt hết được những người hành hung cô.

    Hoàng Hoa và bạn gái của mình nhanh chóng được đưa đến bệnh viện cùng với bác bảo vệ.

    Nam Anh dù không phải là đối tượng của bọn hành hung kia, nhưng cô cũng bị đánh tả tơi.

    Còn bác bảo vệ do bị ca axít hất một cách trực tiếp nên bị bỏng nặng.

    Khi được các bác sĩ chăm sóc xong một số chỗ bị trầy xước, Nam Anh đến bên giường của bạn, cũng là vừa lúc Hoàng Hoa tỉnh dậy. Toàn thân cô đau ê ẩm, không có chỗ nào không bị đau.

    Như sực nhớ đến chuyện ca axít, cô nắm lấy tay bác sĩ:

    - Bác sĩ! Bác sĩ mặt em có bị làm sao không?

    - Không. Chỉ bị sưng và bầm tím một số chỗ thôi.

    Như không tin vào lời bác sĩ nói, cô cầm lấy tay bạn:

    - Nam Anh! Mày nói thiệt cho tao biết đi, có phải tao ...

    - Không! Tạ ơn Chúa, mày không bị làm sao. Cuộc đời mày sau này phải mang ơn một người đó. Chính bác bảo vệ đã hứng trọn ca axít để bảo vệ cho mày.

    - Bây giờ bác ấy ở đâu?

    - Đang ở trong phòng cấp cứu.

    - Mày dẫn tao đến đó đi.

    Ở bên ngoài phòng chờ của phòng cấp cứu chỉ có một mình cô viện trưởng viện trẻ mồ côi.

    Bác bảo vệ là một người không có người thân. Viện mồ côi chính là nhà của bác. Bác đã làm việc ở đây gần hai mươi năm rồi, tụi trẻ nhỏ toàn gọi ông bằng ba.

    - Cô! Bác ấy sao rồi?

    - Cô cũng không biết nữa. Bác ấy đang được các bác sĩ chăm sóc. Hai con không sao chứ?

    - Dạ, tụi con chỉ bị xây xát nhẹ thôi.

    Hay tin con gái mình bị người ta đánh phải đưa vào bệnh viện cấp cứu, bà Liên lật đật bỏ hết tất cả công việc của mình đang làm để tới bệnh viện.

    Tìm hoài không thấy con gái của mình đâu, bà nghĩ hay là con mình bị làm sao rồi. Không dám nghĩ đến nữa, trông thấy bác sĩ vừa đi tới bà liền hỏi:

    - Bác sĩ! Bác sĩ cho tôi hỏi hồi nãy có cô gái bị người ta đánh bị thương đưa vào đây cấp cứu không?

    - Có. Cô ta nằm ở phòng đầu kia kìa.

    - Cảm ơn bác sĩ.

    Bà Liên lật đật chạy đến phòng. Chỉ thấy cái cặp sách của con ở đó mà không thấy con gái bà, bà hỏi mấy người nằm gần đó nghe người ta cho hay con bà đi đến phòng cấp cứu.

    Cứ ngỡ là con mình bị đưa vào phòng cấp cứu, bà Liên vừa đi vừa khóc:

    - Con ơi là con! Con mà bị làm sao, mẹ biết sống sao đây?

    Chạy gần đến phòng cấp cứu, bà thấy con gái mình và Nam Anh đang ngồi đợi trước phòng cấp cứu.

    - Hoàng Hoa! Con có sao không?

    - Con không sao, mẹ ạ. Cũng may nhờ có bác Chung bảo vệ, không hôm nay con gái mẹ tàn đời rồi. Bác ấy đang được cấp cứu.

    - Mẹ! Đây là cô Mai, viện trưởng trẻ mồ côi.

    - Chào chị!

    Và phần Chí Trung, bữa nay giờ học kết thúc hơi muộn hơn mọi ngày. Anh vừa ra khỏi lớp là anh lấy xe phóng thật nhanh đến chỗ Hoàng Hoa mà Nam Anh dạy từ thiện. Không phải ngẫu nhiên mà bữa nay anh tới, mà có nguyên do.

    Tối qua Lan Anh tới gặp anh, cô ấy nói một số điều.

    - Anh Trung! Nếu mà con bé Hoàng Hoa xấu như ma chê quỷ hờn thì anh có còn yêu cô ta nữa không?

    - Lan Anh! Cô nói vậy là sao?

    - Không, em chỉ hỏi là giả sử thôi mà.

    Khi Lan Anh đi về rồi, anh không suy nghĩ gì khác. Cho đến lúc anh mở mạng xem tin tức thì anh thấy bài viết nói về chuyện người ta ghen tuông nhau đã dùng axít để hủy hoại nhan sắc của người khác.

    Anh bỗng giật mình nhớ lại lời Lan Anh nói lúc nãy. Có lẽ nào Lan Anh cũng làm như vậy với Hoàng Hoa.

    Nhưng anh vội gạt ngay ý nghĩ đó đi.

    - Không, Lan Anh không thể là con người như thế. Đây là một chuyện phạm pháp.

    Tuy là vậy nhưng anh cũng thấy hơi lo lo. Khi anh đến cổng cô nhi viện không thấy bác bảo vệ như mọi ngày.

    Thấy có cô bảo mẫu, anh liền hỏi:

    - Cô cho em hỏi, hai cô giáo dạy tiếng Anh cho các em đã về chưa?

    - Anh muốn hỏi cô Hoàng Hoa với Nam Anh ư? Hai cô ấy được đưa vào bệnh viện rồi. Xe của hai cô ấy đang để ở đây này.

    - Có chuyện gì xảy ra với hai cô ấy vậy cô?

    - Hồi nãy có toán phụ nữ vây đánh cô Hoàng Hoa, nói là cô ấy cướp người yêu của ai đó. Còn có người tạt axít nữa.

    - Cô có biết là bệnh viện nào không?

    - Hình như là bệnh viện đa khoa thành phố gì đó.

    - Cảm ơn cô, em đi đây.

    Vừa chạy xe, anh vừa nói:

    - Hoàng Hoa! Em không được bị làm sao ... Lan Anh! Nếu Hoàng Hoa có chuyện gì tôi sẽ không tha cho cô đâu.

    Tìm kiếm khắp nơi trong bệnh viện, cuối cùng, anh cũng tìm được cô.

    - Hoàng Hoa! Em có bị làm sao không?

    - Giá như anh đến sớm hơn thì em và Nam Anh không gặp chuyện gì đâu.

    May nhờ có bác ấy mà em không bị làm sao.

    - Hoàng Hoa! Bác ấy tỉnh rồi.

    - Bác Chung! Con cảm ơn bác đã cứu mạng. Tại sao bác làm vậy?

    - Ta coi con như con gái của mình, nên ta không để ai làm hại con.

    Mọi người không ai biết được rằng bác trước đây cũng có một gia đình rất hạnh phúc với người vợ xinh đẹp và đứa con gái xinh.

    Trong một lần bác đi làm xa, bọn bất nhân đã vào nhà cưỡng hiếp vợ và con gái bác. Khiến cho vợ bác phát điên và bồng đứa con gái nhảy xuống sông tự tử.

    Qua điều tra, bác biết được kẻ gây điều đó, nhưng do cha mẹ nó quen biết nhiều nơi nó vẫn nhởn nhơ trước vòng pháp luật.

    Không chịu được, bác đã tìm cách giết kẻ đó nhưng may mắn, hắn thoát chết, còn bác thì bị đi tù.

    Sau này người ta điều tra chứng cứ và đã bắt tên đó phải đền tội. Do cải tạo tốt, bác được tha trước thời hạn. Thương cho hoàn cảnh của bác, cô viện trưởng đã nhận bác vào làm bảo vệ.

    - Bác! Bác đau lắm phải không?

    - Không sao, ta chịu đựng được. Ta cầu mong cảnh sát sớm tìm ra kẻ bất nhân đó.

    Trong khi đó Chí Trung đi tìm bác sĩ:

    - Bác sĩ, hãy bằng mọi cách chữa trị cho ông ấy. Mọi khoản chi phí của ông ấy, tôi sẽ lo liệu.

    Sau khi có sự can thiệp của Chí Trung, bác bảo vệ được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt được điều trị bằng loại thuốc tốt nhất.

    Phần da bị cháy do axít đang được cấy ghép bằng da khác trên cơ thể bác.

    Còn Chí Trung sau khi đưa Hoàng Hoa và Nam Anh về, anh chạy xe một mạch đến nhà Lan Anh:

    - Anh! Anh đến tìm em có việc gì không?

    - Lan Anh! Cô giỏi lắm.

    - Sao tự nhiên anh lại khen em vậy?

    - Cô buông ra! Tôi nói cho cô biết, cô mà để cho tôi điều tra ra cô có dính líu đến vụ này thì tôi không tha cho cô đâu.

    - Thì ra anh đến tìm em vì con nhỏ Hoàng Hoa đó hả? Phải, là do tôi làm đó, anh có bằng chứng gì không?

    - Được cô cứ chờ đó.

    Chí Trung vừa bước ra khỏi cửa thì Lan Anh nhận được điện thoại.

    - Alô!

    - Alô. Tôi, Bảy sẹo đây.

    - Tôi đã nói anh không được liên lạc với tôi.

    - Cô phải đưa cho tôi một ít tiền để tôi trốn đi thật xa, bọn công an đang truy tìm tôi.

    - Tôi chưa tính sổ với anh là may lắm rồi, giờ anh còn đòi tiền tôi nữa hả?

    Đừng có mơ nha!

    - Cô nhớ đó, nếu tôi mà bị bắt thì cô cũng tiêu đời. Bởi tôi chỉ là người do cô thuê thôi.

    - Anh dọa tôi đó hả? Ai mà tin anh, một kẻ đầu trộm đuôi cướp.

    - Được, cô nhớ đó!

    Ném cái điện thoại xuống ghế bành, Lan Anh lẩm bẩm:

    - Làm có từng đó việc không xong mà đòi tiền con này hả, đừng có mơ.

    Được lắm, Hoàng Hoa, coi như lần này mày may mắn, nhưng lần sau thì mày không có được may mắn như vậy nữa đâu.

    Chí Trung khi rời khỏi nhà Lan Anh, anh cho xe chạy đến võ đường của anh rể.

    - Anh Hai! Chị Hai đâu?

    - Chị Hai em và cháu qua nhà má anh chơi rồi. Còn một mình anh thôi, vì sáu giờ anh có suất dạy. Lâu rồi anh em mình không đọ sức với nhau, bữa nay sẵn dịp anh em mình làm vài hiệp.

    - Được, em đang bực mình đây.

    Sau một hồi đấu với nhau, hai anh em cùng nghỉ mệt.

  10. #10
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    - Thế nào, ba má bên nhà có khỏe không?

    - Dạ, đều khỏe cả.

    - Dạo này em vẫn tập luyện thường xuyên chứ? Có chuyện gì mà trông em không được vui vậy?

    - Bạn gái của em bị người ta chặn đánh mà công an vẫn chưa tìm ra được hung thủ thật sự bởi cái tên đầu sỏ chưa bị bắt. Nên mỗi lần khi cô ấy đi đâu em đều rất lo. Em không thể lúc nào cũng có thể ở bên cô ấy được vì chúng em chưa phải là vợ chồng.

    - Ừ, anh hiểu. Để anh tìm cho em một người ngầm bảo vệ cô ấy.

    - Được vậy thì tốt quá, em cảm ơn anh.

    - Điện thoại của em kìa, nghe đi.

    - Hoàng Hoa à! Có gì không em?

    - Chí Trung! Ngày mai, tụi em đi đón bác Chung về, anh có đi không?

    - Để anh mượn xe của ba đến đưa hai em đi đón bác ấy.

    - Được vậy còn gì bằng. Cảm ơn anh. Mà anh nhớ lái xe cẩn thận đó.

    - Anh biết rồi. Hoàng Hoa! Lát, anh ghé đưa em đi dạo nha.

    - Không được đâu, bữa nay bố em về. Mai gặp lại đi.

    - Vậy hẹn gặp em ngày mai.

    - Cô bé đó điện cho em à? Hôm nào dẫn cô ấy tới nhà anh chị chơi.

    - Dạ, để hôm nào thuận tiện, em sẽ gọi điện báo trước cho anh chị. Tới giờ dạy của anh rồi. Em đi đây.

    - Chào em! Đi đường nhớ cẩn thận nhé.

    Chí Trung vừa về tới nhà, thì ...

    - Chí Trung! Con đi đâu giờ này mới về vậy? Lan Anh nó chờ con từ tối tới giờ.

    - Con với cô ta có chuyện gì đâu mà cô ta chờ con.

    - Chí Trung! Sao con lại nói như vậy?

    - Cô ở chơi với má tôi. Tôi hơi mệt, tôi đi nghỉ đây.

    - Chí Trung! Anh ...

    - Thôi, mặc kệ nó con, tính khí nó thất thường như vậy đó, để rồi bác nói chuyện với nó sau.

    - Thôi, con đến chơi với bác cũng lâu rồi. Xin phép, con về.

    - Ừ, con về. Con thông cảm cho nó nhé.

    - Dạ!

    ...

    - Chí Trung! Chí Trung! Mở cửa cho má vô nói chuyện với con một chút coi.

    Sao con đối xử với con bé Lan Anh như vậy?

    - Con không thích cô ta. Nhìn thấy gương mặt giả tạo của cô ta là con muốn ói rồi.

    - Má thấy con bé đó thật ngoan hiền, với lại gia cảnh của nó rất phù hợp với gia đình chúng ta. Con nhìn lại con đi, đâu đâu trong phòng con cũng là hình của con bé đó. Con si mê đến nỗi mê muội mất rồi.

    - Má biết vậy là tốt rồi. Cô ấy là lẽ sống của con. Cũng như ba là lẽ sống của má đó.

    - Con thiệt là ...

    - Thôi, má qua với ba đi. Con phải chuẩn bị bài cho ngày mai.

    - Con thiệt là ...

    Bà Lệ lắc lắc cái đầu bất lực với cậu con trai này. Sao hai đứa con bà, đứa nào cũng có cá tính giống hệt bà ngày xưa.

    Trước đây, bà cũng là tiểu thư đài các và đem lòng yêu anh chàng học trò nghèo. Vượt qua bao nhiêu lễ giáo ông bà mới đến được với nhau.

    Khi thấy bà Lệ bước vào phòng, ông Thành lên tiếng:

    - Bà thiệt là cứ hay can thiệp chuyện tình cảm của nó làm gì? Bà cứ để cho nó tự quyết định.

    - Nhưng mà tôi ...

    - Thôi, đi ngủ đi.

    Kéo bà nằm xuống sát bên mình, ông nói:

    - Tụi nó bây giờ cũng giống như mình ngày xưa thôi.

    - Ông thiệt là ...

    Sự khinh miệt của Chí Trung càng làm tăng lên sự ghen tức và căn hận trong lòng của Lan Anh.

    Lần này không cần phải thuê mướn ai nữa, cô sẽ tự làm.

    Ra tiệm hóa chất, cô mua một lọ axít và cất vào trong giỏ. Cô đi tìm Hoàng Hoa.

    Như con hổ bị điên, vừa trông thấy Hoàng Hoa và Nam Anh phía trước, cô chạy xe dí theo bắt kịp hai người bạn.

    - Hoàng Hoa! Tao muốn nói chuyện với mày.

    Nam Anh lên tiếng:

    - Ủa! Lan Anh! Tụi tao với mày đâu có chuyện gì để nói.

    - Phải tao với mày thì không có chuyện gì, nhưng Hoàng Hoa thì có.

    Tuy xe dừng lại, nhưng hai nàng không bước xuống xe. Cách đó chừng một mét, có một người đàn ông cũng dừng xe xuống, vờ như bị hư xe nhưng kỳ thực thì người đó đang canh chừng ba người.

    - Hoàng Hoa! Tại sao mày lại cướp đi anh ấy của tao?

    - Anh nào?

    - Mày còn giả vờ nữa ư? Mày có biết tao yêu anh ấy từ lâu rồi. Trước đây tụi tao rất vui vẻ đi đâu anh ấy cũng thường hay rủ tao đi. Vậy mà từ khi mày xuất hiện thì anh ấy không còn quan tâm đến tao gì hết.

    Kéo Hoàng Hoa từ trên xe xuống, Lan Anh hét lớn:

    - Mày là cái thá gì mà đi tranh giành anh ấy với tao chứ?

    Hoàng Hoa đẩy Lan Anh ra xa khỏi mình:

    - Nè, cô có bị khùng không hả? Người yêu của cô là ai mà cô bảo tôi cướp chứ?

    - Là Chí Trung đó.

    Nam Anh "à" lên một tiếng:

    - Lan Anh! Thì ra mày chính là người hôm bữa thuê người đánh Hoàng Hoa.

    - Phải, chính tao làm đó. Nhưng tụi mày không có cơ hội để mà đi tố giác tao đâu.

    Buổi trưa con đường vắng vẻ chỉ một vài chiếc xe chạy ngang qua, không ai để ý đến ba người con gái.

    - Nam Anh! Mày tránh ra, ở đây không có chuyện của mày.

    Nắm tay bạn, Nam Anh nói:

    - Hoàng Hoa! Chúng ta đi, tránh xa con nhỏ điên đó đi.

    Khi hai người bạn quay đi, Lan Anh như con người điên khát máu:

    - Hoàng Hoa! Mày phải chết.

    Trên tay cầm một con dao và chai axít, cô lao nhanh về phía Hoàng Hoa.

    Nhanh như cắt, người đàn ông gần đó lao tới khóa chặt lấy Lan Anh.

    Khi nghe thấy tiếng hét của Lan Anh, hai nàng quay lại. Há hốc miệng khi thấy Lan Anh lao về phía mình trên tay cầm một con dao và một chai nước. Sau giây phút định thần, hai nàng quay đầu chạy.

    Khi bắt được Lan Anh, người đàn ông đó gọi điện cho cảnh sát.

    Bước ra khỏi đồn công an, Hoàng Hoa và Nam Anh gặp ngay Chí Trung.

    - Ủa! Trung, ai báo cho bạn vậy?

    - Thì cái anh hồi nãy cứu hai bạn đó.

    - Ừ, đúng rồi đó! Anh ấy đâu rồi để tụi mình cảm ơn anh đó.

    - Đi đi, tụi mình ra quán nước nói chuyện.

    - Đúng rồi, Trung sao anh ta có điện thoại của bạn mà gọi vậy?

    Nam Anh lên tiếng.

    - Phải rồi đó!

    Hoàng Hoa phụ họa thêm.

    - Đó là người mà Trung mướn nhằm bảo vệ Hoàng Hoa. Từ khi sau cái vụ đó mà hung thủ thật sự chưa bị bắt, Trung sợ người ta sẽ quay lại để thực hiện ý đồ của họ chưa thành. Hơn nữa, Trung không thể theo bảo vệ Hoàng Hoa suốt được. Nên để bảo đảm an toàn cho Hoàng Hoa, Trung đã nhờ anh rể tìm người.

    - Vậy hả!

    Nam Anh lên tiếng:

    - Cảm ơn Trung nha.

    Nắm lấy tay bạn, Nam Anh nói:

    - Hoàng Hoa! Tao ngưỡng mộ mày quá! Có một người yêu suy nghĩ chu đáo cho mày vậy còn gì bằng nữa.

    Hoàng Hoa bẽn lẽn mắc cỡ sau câu nói của Nam Anh:

    - Nam Anh ... À quên nữa! Chuyện hôm nay đừng để cho bố mẹ Hoàng Hoa biết nha.

    - Ừ, tao biết rồi.

    - Đúng rồi, hai người đi đâu giữa trưa vậy?

    - Thì nhỏ Nam Anh nổi hứng, giữa trời nắng vậy mà đòi đi ăn kem. Không chỉ có thế, nhỏ còn đòi đi đến đúng quán kem Ý trên đường Nguyễn Trãi.

    Nam Anh lên tiếng:

    - Chí Trung! Giờ mới hỏi tội bạn đây.

    - Chuyện gì, Nam Anh?

    - Tại sao bạn hai chân đứng trên hai xuồng vậy? Mọi chuyện rắc rối này đều do bạn là nguyên nhân.

    - Nam Anh! Oan cho Trung quá! Trong lòng của Trung chỉ có một người thôi.

    - Là ai? Lan Anh hay Hoàng Hoa?

    - Nam Anh còn phải hỏi nữa.

    - Không! Mình muốn nghe bạn nói.

    - Là Hoàng Hoa.

    - Được rồi! Tao xong việc rồi đó, Hoàng Hoa.

    - Không biết Lan Anh có bị gì không?

    - Trời. Bạn tôi ơi, giờ này mà còn lo lắng cho nó nữa ư? Đó là cái giá mà nó phải trả đó.

    - Chí Trung à! Tới giờ đi học rồi.

    - Anh đi đi! Phải nói vậy, đúng không Hoàng Hoa. Từ bữa nay tụi này tôn Trung lên làm anh.

    - Ừ, anh đi học đi.

    Nam Anh:

    - Ngọt dữ vậy ta.

    - Vậy Trung ... À không, anh đi đây, hẹn gặp hai em sau.

    - Áp dụng nhanh vậy ta!

    - Nam Anh! Có phải ngày kia anh Vũ về không?

    - Kệ ổng, mày quan tâm làm gì.

    ...

    Tối thứ bảy, khi Hoàng Hoa đang thay quần áo chờ Chí Trung tới đi chơi thì ...

    - Hoàng Hoa à! Con có khách này.

    - Cháu ngồi chơi uống nước, chờ chút em nó ra liền.

    - Anh Vũ! Anh về hồi nào vậy?

    - Ba bữa nay rồi.

    - Nam Anh đâu?

    - Anh có tới nhà mà cô ấy không thèm gặp mặt anh.

    - Nên anh tới đây cầu cứu em chứ gì?

    - Hình như em chuẩn bị đi đâu phải không? Không biết anh có làm phiền gì em không?

    Ngó chiếc đồng hồ, thấy còn khoảng nửa tiếng nữa mới tới giờ hẹn của cô với Chí Trung.

    - À, em có hẹn với bạn mà chưa tới giờ đâu. Được rồi, anh em mình đi. Em sẽ hẹn Nam Anh cho anh.

    - Vậy thì cám ơn em nhiều.

    - Không cần đâu, chỉ cần anh đừng quên quà ở nước ngoài cho em là được.

    - Suýt chút anh quên. Anh có quà gửi cho em này.

    - Em nói chơi vậy mà cũng có ư?

    - Có chứ! Em và Nam Anh là một mà, sao anh lại quên.

    - Thôi, anh em mình đi.

    Hoàng Hoa không hay rằng do nôn nóng nên Chí Trung đến nhà cô sớm hơn dự định.

    Cô vừa ngồi lên xe, là Chí Trung cũng vừa tới.

    Tưởng Hoàng Hoa bắt cá hai tay nên Chí Trung rất tức giận.

    Cho xe chạy theo hai người, thấy Hoàng Hoa và người đó cười nói vui vẻ, anh tức lắm.

    Nhưng anh vẫn kiên nhẫn đi theo hai người. Khi xe dừng lại trước quán cà phê sân vườn, hai người bước vô. Chí Trung cũng vào theo, anh chọn cái bàn ngồi gần sát hai người.

    - Anh đưa điện thoại của anh em gọi Nam Anh.

    Trông thấy người con trai đưa điện thoại cho Hoàng Hoa, Chí Trung rất tức giận. Anh nói:

    - Còn thế nữa cơ chứ?

    Trong khi đó:

    - Alô. Nam Anh hả?

    - Tao nè.

    - Bữa nay tao bị leo cây rồi, đang ngồi ở quán cà phê Sân Vườn. Mày tới đi.

    - OK. Mày chờ tao nhé.

    - Quên nữa! Mày đừng đi xe, đón taxi đi. Lát nữa, tao chở mày đi ngao du.

    - OK!

    Gọi điện cho Nam Anh xong, quay qua Vũ, Hoàng Hoa nói:

    - Nó sắp tới rồi đó anh.

    - Cảm ơn em nhiều.

    Mười lăm phút sau, Nam Anh tới:

    - Ê, đây nè!

    Tới chỗ Hoàng Hoa. Vừa trông thấy Vũ, Nam Anh dợm bước tính quay đi:

    - Đi đâu vậy cô nương, cho người ta một cơ hội giải thích đi.

    - Anh Vũ! Bây giờ em đã xong nhiệm vụ. Anh cho em mượn điện thoại một chút đi.

    Cũng may trong quán cà phê mở nhạc, nếu không Hoàng Hoa đã có thể nghe được tiếng nhạc chuông điện thoại của Chí Trung.

    - Alô. Anh hả ... Anh đi chưa? Anh tới quán cà phê Sân Vườn ở đường ... đón em nha.

    - Em đi đâu mà đến đó vậy?

    - Lát nữa em nói sau.

    - Anh tới rồi. Em ra cổng đi.

    - OK!

    Hoàng Hoa suy nghĩ trong đầu:

    - Sao nhanh dữ vậy ta?

    Quay lại chỗ hai người, Hoàng Hoa nói:

    - Trả lại anh nè, cảm ơn anh nha.

    Đặt tay lên vai bạn, Hoàng Hoa nói thầm vào tai Nam Anh:

    - Cho người ta một cơ hội giải thích đi. Tao đi đây kẻo Chí Trung chờ. Anh Vũ nhớ đưa Nam Anh về đó.

    Đi ra trước cổng quán cà phê, Hoàng Hoa đã thấy Chí Trung chờ ở đó.

    - Anh chờ có lâu không? Mà sao anh tới nhanh vậy?

    - Thì trên đường tới nhà em, đi qua đây dừng lại nghe điện thoại. Không ngờ đúng chỗ em hẹn. Mà em đi đâu ở đây vậy?

    Thực ra khi Chí Trung bước ra ngoài tính định đi về ngồi đợi cho tới khi Hoàng Hoa về để hỏi cho ra lẽ, nên anh không thấy Nam Anh tới.

    - Sao trông mặt anh bí xị vậy?

    Khi Hoàng Hoa vừa leo lên xe ngồi là Chí Trung vọt xe đi làm Hoàng Hoa suýt té ngửa:

    - Anh chạy cái gì kỳ vậy? Bộ muốn giết người à?

    Không đáp lại lời của Hoàng Hoa, Chí Trung chạy một mạch và dừng lại trước ghế đá chỗ công viên quãng trường. Anh bước xuống ngồi xuống ghế.

    Hoàng Hoa ngơ ngác không hiểu gì hết:

    - Ủa? Đây đâu phải rạp chiếu phim.

    - Phải! Em nói đi, hồi nãy anh chàng nào chở em vậy?

    Giờ thì Hoàng Hoa đã hiểu thái độ của Chí Trung từ lúc nãy giờ. Hoàng Hoa nghĩ cứ giỡn thử xem anh ta phản ứng sao?

    - Anh muốn nói đến anh chàng nào, em không hiểu?

    - Cái anh chàng chạy xe Nouvo chở em đó.

    - Anh ấy ư? À, anh ấy là ...

    - Là ai em nói đi!

    - Anh bóp tay em đau quá!

    - Anh xin lỗi.

    - Là người yêu củạ .... - Của em phải không? Tại sao em lại đùa giỡn với tình yêu của anh vậy?

    - Chí Trung! Anh nói gì vậy, ai là người yêu của ai? Ý em muốn nói anh ấy là người yêu của Nam Anh. Anh thiệt là ...

    - Vậy mà anh cứ tưởng ...

    - Mà nếu anh ta là người yêu của em thiệt thì anh làm gì?

    - Anh sẽ giết em.

    - Eo ơi! Sao anh độc ác dữ vậy?

    - Thì ai bảo em phản bội anh.

    - Giờ này rạp chiếu phim người ta đã chiếu được ba mươi phút rồi. Chắc người ta không cho mình vào đâu.

    - Hay em đến nhà anh chơi đi. Ba má anh đi du lịch Thái Lan rồi. Chỉ có anh với chị giúp việc thôi.

    Cũng tò mò muốn đến khám phá phòng của Chí Trung nên Hoàng Hoa gật đầu đồng ý.

    Đến nhà Chí Trung không bấm chuông mà dùng chìa khóa riêng của mình để mở.

    - Chị Ba đâu mà anh mở cửa vậy?

    - Chắc chị ấy đang xem tivi trong phòng. Anh không muốn làm phiền chị ấy.

    - Em vào đi.

    Vào nhà không thấy chị giúp việc đâu, Chí Trung liền nói:

    - Hoàng Hoa! Em ngồi đó đi. Em uống gì?

    - Thôi khỏi.

    - Vậy em ăn trái cây nha?

    - Ừ!

    - Vậy tụi mình lên phòng anh ngồi nói chuyện nha?

    Thấy Hoàng Hoa lưỡng lự, Chí Trung liền nói:

    - Em yên tâm đi, anh biết giữ mình mà, với lại anh sẽ mở cửa.

    Đây là lần thứ hai cô đặt chân vào phòng của anh, lần trước đưa anh về trong lúc say xỉn, còn lần này thì cô mới có dịp ngắm căn phòng của anh.

    Quả đúng khắp căn phòng của anh toàn là hình của cô.

    Vòng tay đứng ôm cô từ phía sau, anh hỏi:

Trang 1 / 3 123 Cuối Cuối

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •