Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Hạnh phúc chỉ dành riêng cho những kẻ nào làm cho nhiều người được sung sướng.
Abbé Delille
Trang 3 / 3 ĐầuĐầu 123
Results 21 to 22 of 22

Chủ Đề: Dấu Yêu Muôn Thuở

  1. #1
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết

    03 Rose Dấu Yêu Muôn Thuở

    Dấu Yêu Muôn Thuở


    Song Mai & Song Châu





    Tập 1

    Chị Hai ...

    - ...

    - Chị Hai à!

    Nghe tiếng cô em gái út gọi, Hoàng Hoa từ ngoài cổng nói vọng vào:

    - Có gì không em?

    - Chị Hai có thư nè. Hồi nãy bác đưa thư ghé, không có chị nên Út lấy giùm.

    Thư của anh Trung gửi cho chị Hai, phải không?

    Cốc!

    - Ui da! Sao chị Hai ký em. Về, em méc mẹ cho coi.

    - Bậy không hà! Thư của chị Nam Anh gửi cho chị. Nè, em vô viết bài cho xong để chiều còn đi học.

    - Dạ, em biết rồi. À, chị Hai nè! Sao lâu rồi em không thấy anh Trung ghé nhà mình chơi vậy. Anh Trung tốt lắm đó chị Hai, lần nào anh ghé nhà mình chơi cũng đều cho Út quà, rồi kẹo, như con gấu bông này vậy. Chị Hai có phải anh hết thương Út rồi không, nên không ghé chơi.

    - Không có đâu em. Em gái của chị dễ thương vậy, làm gì có ai ghét em được. Tại anh Trung ra Hà Nội học rồi nên không ghé nhà mình chơi được.

    Chừng nào anh về sẽ có quà cho Út, nhất là Út phải siêng học bài cho giỏi thì mới có nhiều quà.

    - Thiệt hả chị Hai? Thôi, Út vô học bài đây. Là la lá lá lá la là la ...

    Hoàng Hoa nhìn theo em, lắc đầu cho sự ngây thơ của em gái nhỏ. Cô thầm ước:

    Giá như mình bé như em để không phải suy nghĩ gì hết.

    Cũng hơn một tháng rồi, kể từ ngày Nam Anh và Chí Trung ra Hà Nội học.

    Hôm nay, bỗng nhiên nghe em gái nhắc đến tên anh, lòng cô bỗng rung lên nỗi nhớ da diết.

    Hoàng Hoa quen với Chí Trung cũng gần được hai năm rồi, nhưng mà cái ngày Chí Trung làm quen cô, cô có cảm giác như vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua. Đó là vào một ngày thứ hai tại thư viện tỉnh ...

    ...

    - Chào bạn. Mình có thể ngồi cùng bạn được không?

    Ngước cặp mắt đẹp, Hoàng Hoa nhìn về phía người vừa cất ra tiếng nói. Đó là một gã con trai dong dỏng cao, đeo cặp mắt kiếng dày cộm trên khuôn mặt trông cũng rất trí thức.

    Hoàng Hoa cất giọng lạnh lùng trả lời:

    - Không!

    Cô tự nghĩ vì sao tụi con trai cứ một kịch bản cũ mà cứ soạn đi soạn lại hoài không thấy chán hay sao. Từ ngày đi thư viện tới giờ, cứ hễ cô ngồi một mình thì y như rằng thế nào cũng có một gã con trai nào đó đến xin cùng ngồi với cô.

    Thật lạ lùng ghê!

    - Vậy mình ngồi đối diện với bạn được không?

    - Cũng không luôn. Thư viện còn quá trời chỗ trống, sao bạn không ngồi, cớ sao ngồi chung bàn với tui chi vậy. Xin lỗi nhé, tui đang chờ bạn trai tui tới.

    Bạn ra chỗ khác ngồi đi, kẻo mất công ảnh hiểu lầm.

    Mặc cho cô ra sức từ chối, gã con trai đó vẫn không thèm quan tâm để ý tới sự không đồng ý của cô, vẫn tự nhiên kéo ghế ngồi chung với cô.

    - Sao kỳ vậy, tui đã nói là không được rồi mà.

    Đột nhiên, Hoàng Hoa hét lớn làm nhiều người trong thư viện quay lại nhìn cô với vẻ tò mò làm cho cô rất xấu hổ không biết chui vào đâu. Tất cả cũng vì cái gã con trai đáng ghét này mà ra. Bực mình quá đi, người đâu mà lì quá.

    - Xin lỗi bạn, mình biết là hơi lỗ mãng nhưng mình muốn được làm quen với bạn. Với lại, mình biết bạn không phải đang chờ bạn trai mà đang chờ bạn gái.

    - Trai hay gái mặc tui. Bạn theo dõi tui hay sao. Thôi, nếu bạn thích cái bàn này tui nhường bạn vậy.

    - Bạn đừng đi. Thật sự, mình rất mong muốn được làm quen với bạn.

    - Để làm chi vậy? Tui không thích.

    Nói ra điều này cô biết mình có phần hơi chảnh. Biết làm sao bây giờ, cô thấy mình chẳng có chút cảm tình nào với gã con trai này hết. Người gì đâu mà lì lợm, nhìn mà thấy ghét. Tại đang ở trong thư viện, chứ nếu không, cô đã chửi vào mặt gã này một trận rồi. Rằng hàng ngày cô đều gặp không ít gã con trai muốn kết bạn với cô và cô phải gật đầu với họ hết hay sao.

    - Mình biết bạn lâu rồi, nhưng bữa nay mới có dịp làm quen. Bạn chắc không nhớ mình đâu. Mình xin tự giới thiệu, mình tên là Chí Trung. Năm ngoái, chúng ta cùng học chung lớp ôn thi toán của thầy Lộc.

    - Lớp thầy Lộc? ... Sao tui không biết bạn vậy?

    - Cũng đúng thôi, lớp của thầy có quá đông học sinh. Với lại, bạn có để ý đến mình đâu, nên bạn không có chút ấn tượng với mình. Mình là người luôn ngồi gần bàn phía sau bạn ...

    Chí Trung định nói thêm rằng, anh luôn cố tình ngồi sau cô để được ngửi mùi hương bồ kết xả trên mái tóc dài của cô.

    Hoàng Hoa bắt đầu nhớ mang máng, hình như là phía sau cô luôn có một gã con trai mà Nam Anh hay nói tới có lẽ là hắn chăng? Mà thôi, mặc kệ, cứ coi như không quen. Rớt đại học rồi, có thành tích gì đâu mà nhắc nhở ...

    - Hoàng Hoa, sao bạn im lặng vậy? Bạn đồng ý kết bạn với mình nha.

    Hình như hắn ta có vẻ thật lòng muốn kết bạn với mình. Nhưng mà quen với bạn trai lúc này không hay, thôi thì từ chối vậy. Nếu có duyên thì sau khi thi đại học năm tới cô sẽ ...

    - Hoàng Hoa ...

    - Hoàng Hoa ...

    Không cần quay lại cô cũng biết ai đang gọi mình từ xa.

    - Cô nương ơi! Bé bé cái miệng đi. Mà tao nói với mày bao nhiêu lần rồi, đây là thư viện, chứ có phải nhà tao đâu mà mày la dữ vậy. Bộ mày muốn bị đuổi ra hay sao?

    - Sorry mày nha. Hình như cái tật ăn to nói lớn của tao nó khó sửa quá.

    Nam Anh là vậy đó, nhỏ lúc nào cũng bi bô suốt ngày. Chưa thấy người là đã nghe tiếng rồi. Cô và Nam Anh chơi chung với nhau từ hồi cấp hai. Lên cấp ba hai đứa lại học chung lớp, lại ngồi chung bàn với nhau nữa nên rất thân nhau.

    Hai đứa tuy không đẹp lắm nhưng được mệnh danh là hoa khôi của lớp. Bạn bè đặt cho hai nàng là Thúy Kiều và Thúy Vân.

    Nhớ lại chuyện có lần một nhóm bạn đến nhà Hoàng Hoa chơi. Bữa đó, Hoàng Hoa vừa mới đi ra ngoài mua đồ, tụi bạn đến nhà gặp mẹ cô. Do quen miệng rồi nên có bạn đột nhiên hỏi:

    - Bác cho tụi con hỏi, đây có phải là nhà của Thúy Kiều không ạ?

    - Thúy Kiều? Chắc là tụi con nhầm nhà rồi. Ở đây không có ai tên đó hết.

    - Hả? Sao kỳ vậy! Rõ ràng là nhà này rồi mà.

    Cũng may cho tụi nó, lúc đó có Nam Anh xuất hiện.

    - Thúy Vân! Thúy Vân! May quá có bạn đây rồi.

    - Có chuyện gì không, sao mấy bạn không vào?

    - À! Tụi mình hỏi rồi, nhưng mà bác gái bảo đây không có ai là Thúy Kiều cả.

    - Ha ha ... Cho tụi mày chừa cái tật hay đặt biệt hiệu cho người khác. Bữa nay không có tao thì tụi mày đi về, mai nhận điểm không vì không làm thực hành.

    - Là sao tụi mày?

    - Không biết gì hay sao?

    Đột nhiên tụi bạn ôm bụng cười ngả nghiêng khi biết ra được điều gì.

    - Thôi chết tụi mày ơi! Bữa nay phải đổi lại cách gọi thôi tụi mày ơi. Nhà Hoàng Hoa mà hỏi là Thúy Kiều nên bác gái không biết cũng đáng đời.

    Dũng "còi" lên tiếng.

    Tất cả đám bạn cùng nhao nhao lên:

    - Ừ ha! Hèn chi. Mau xin lỗi mẹ Hoàng Hoa đi.

    Đó là một kỷ niệm hồi đi học mà hễ cứ mỗi lần lên lớp có dịp nhóm họp đều nhắc đến chuyện này.

    - Ê nhỏ! Làm gì giờ này mới vô vậy? Tao chờ mày muốn dài cổ thêm mấy phân rồi, chắc sắp giống con đà điểu rồi quá.

    - Thiệt hả! Đưa tao đo thử xem. Hì hì ...

    - Con quỷ!

    Vừa nói, Hoàng Hoa vừa hất tay của bạn:

    - Vô trễ là tao có lý do chứ!

    - Chuyện gì?

    - Thì cái này nè ...

    - Oa! Ở đâu mày có nó vậy?

    - Tao hái trộm của nhà thằng Mai Dũng đó. Ai biểu nó có cây ổi mà tao xin hoài nó không cho. Đàn ông con trai gì mà kẹo thấy mồ. Ghét quá, bữa nay không thèm xin nữa, tự hái luôn cho nó biết tay.

    - Mày là số một đó, Nam Anh.

    - Cảm ơn mày.

    - Ra ngoài thanh lý đi mày.

    - Khoan đã!

    - Còn chuyện gì nữa hả cô nương?

    Hất mặt về phía gã con trai ngồi đối diện, Nam Anh cất tiếng hỏi:

    - Kia là ai vậy?

    - À! Nghe cậu ta nói là cậu ta hồi năm ngoái cùng học ôn chung lớp với tụi mình.

    Thì thầm bên tai bạn, Hoàng Hoa nói:

    - Hắn nói là hắn chuyên ngồi bàn sau của tụi mình. Mày coi có phải cái gã mà mày hay nói không.

    - Ờ, để tao nhìn kỹ thử.

    - Chào bạn. Mình tên Chí Trung rất mong được làm quen với bạn Nam Anh.

    Vừa bắt tay, Nam Anh vừa thì thầm nhỏ vào tai Hoàng Hoa:

    - Đúng là hắn rồi đó mày ơi.

    Sau khi bắt tay bạn xong, Nam Anh cất tiếng nói:

    - Mình nhớ ra rồi, bạn là người luôn ngồi phía sau Hoàng Hoa.

    - Đúng vậy. Biết hai bạn lâu rồi mà bữa nay mới có dịp làm quen được. Hy vọng hai bạn không chê, cho phép mình được gia nhập cùng hai bạn vào chung một nhóm được không?

    - Không được. Tụi mình là nhóm nhị cô nương từ xưa đến nay rồi. Bữa nay thêm một người con trai vào thì gọi nhóm như thế nào?

    - Sao lại không.

    Nam Anh lên tiếng:

    - Được chứ lỵ, rất tốt nữa là đằng khác. Có thêm một người bạn khác giới, sau này có điều gì thắc mắc về thế giới đó mình có thể hỏi Chí Trung. Mày thấy có vẹn toàn không?

    - Nhưng mà tao ...

    - Rất vui được chào đón bạn tham gia vào nhóm "rớt đại học" của tụi mình.

    À! Để ra mắt, đề nghị thành viên mới phải thết đãi mọi người ăn một chầu chè ở tiệm chè trước cổng thư viện.

    - Rất vui được mời hai bạn.

    - Hoàng Hoa! Chúng ta đi!

    Dù ấm ức với cục tức tối trong lòng, Hoàng Hoa cũng miễn cưỡng bước đi theo bạn.

    - Trung, năm ngoái bạn học trường nào?

    - Nguyễn Trung Trực. Còn hai bạn?

    - Hà Huy Tập.

    - Hai bạn chắc thân nhau lắm. Lần nào Trung gặp cũng đều thấy hai bạn đi với nhau.

    - Ừ, tụi mình học chung với nhau từ cấp hai, lên cấp ba cũng học chung với nhau nên rất thân với nhau.

    - À, năm ngoái, Trung thi khối gì?

    - Khối A. Ngành công nghệ thông tin của Đại học Quốc gia Hà Nội mở liên kết với trường Đại học của tỉnh mình. Còn hai bạn?

    - Tụi mình thi khối D, ngành tiếng Anh của Đại học Huế và Đại học của tỉnh mình.

    - Bạn thi được bao nhiêu điểm?

    - Mình vừa đủ điểm đậu.

    - Trời! Quê quá, cứ ngỡ bạn cũng rớt đại học như tụi mình.

    - Sao từ nãy giờ Trung thấy Hoàng Hoa cứ ngồi im lặng, không nói gì hết vậy?

    - Nhỏ này là vậy đó. Xưa nay nó đều ít nói, nhất là trước những người lạ, người mới gặp.

    - Đồ quỷ! Bữa nay mày ăn phải cái gì mà nói nhiều vậy?

    - Thì từ xưa tới giờ tao đều như vậy. Mà cũng nhờ vậy mà tao với mày thân nhau đó, Hoàng Hoa ha.

    Câu chuyện cứ thế tiếp diễn mãi, dường như không có điểm dừng.

    - Thôi, tụi mình vô học đi.

    Hoàng Hoa lên tiếng nhắc nhở.

    - Ừ. Mà quên! Trung thi khối A có gì giúp cho hai đứa tụi mình với.

    - Trung rất vui khi được giúp đỡ hai bạn trong khả năng của mình.

    Vậy là hằng ngày, chỉ trừ những buổi Trung lên lớp ra thì bộ ba đó đều có mặt đầy đủ ở thư viện.

    Hoàng Hoa dần dần không còn ghét Trung như trước nữa, cô bắt đầu cởi mở tấm lòng của mình với bạn hơn. Không như trước đây, cả buổi cô chỉ nói với Trung được dăm ba câu, mà tất cả đều do Trung gợi mở trước.

    Hoàng Hoa mặc dù học rất giỏi các môn tự nhiên, nhưng cô lại quyết định đi thi khối D với bạn mình. Có lẽ là vì cô không có ai hướng dẫn cho mình, hoặc cũng có thể là vì tình bạn giữa cô với Nam Anh.

    Cùng với sự giúp đỡ của Chí Trung mà đôi bạn ngày một khá hơn. Dù không nói ra, Hoàng Hoa bắt đầu cảm phục người con trai này. Tuy xuất thân trong một gia đình rất giàu có, nhưng anh ta chẳng hề sa ngã như bao nhiêu gã con trai khác có cùng hoàn cảnh như anh.

    Gia đình Hoàng Hoa không giàu có gì, chỉ gọi là kha khá mà thôi, bởi bố mẹ cô là công nhân viên với đồng lương ít ỏi. Cũng may, bố mẹ cô giỏi xoay xở làm thêm rất nhiều nghề để cho ba chị em cô không thấy tủi hổ khi so sánh với bạn bè của mình.

    Hiểu được phần nào nỗi vất vả của bố mẹ nên Hoàng Hoa rất cố gắng nỗ lực hết mình. Mười hai năm trời học phổ thông, không năm nào là cô không nhận được bằng khen.

    Cô mong muốn sau này mình sẽ là cô giáo đứng trên bục giảng để dạy cho các em. Chính vì vậy mà cho tới lúc này cô vẫn chưa có một mối tình vắt vai.

    Không phải cô xấu xí gì, mà trái lại, cô rất đẹp nữa là đằng khác. Điều này cô biết được qua ánh nhìn của các bạn khác giới và cùng giới với cô. Cũng chẳng phải vì cô kén chọn gì mà bởi cô sợ khi dính vào tình cảm rồi thì khó lòng mà học được nữa. Cho nên mẹ cô hay răn đe cô:

    - Hoàng Hoa! Con ráng thi cho đậu một trường nào đó để sau này có một cái nghề, chứ đừng như bố mẹ suốt ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Con hãy nhớ là đừng bao giờ để chuyện tình cảm trai gái chi phối chuyện học hành của con. Con lo gì, khi nào có nghề rồi thì con cũng sẽ kiếm được cho mình một tấm chồng tử tế mà thôi.

    Hoàng Hoa hiểu được nỗi lo lắng của mẹ, bởi hằng ngày mẹ cô cứ thấy cô mất rất nhiều thời gian để ngồi tiếp các bạn nam ghé nhà cô với mong muốn tán tỉnh cô. Bởi vậy, cô luôn phải trốn họ.

    Đang miên man trong dòng suy nghĩ, cô bỗng giật mình vì tiếng gọi của Nam Anh:

    - Hoàng Hoa! Hoàng Hoa!

    - Hả? Gì vậy mày?

    - Trời ơi! Nhỏ này bữa nay lạ quá ta, tao gọi mày từ nãy giờ thiếu điều muốn rát cổ luôn mà mày vẫn êm ru vậy! Nè, đang nghĩ đến anh nào, phải không?

    Khai ra mau!

    - Quỷ! Làm gì có anh nào để mà nghĩ, hả cô nương.

    - Hoàng Hoa nè! Tao có cảm giác hình như thằng cha Trung đó thích mày hay sao ấy. Có đôi lần vô tình tao bắt gặp nó nhìn mày lạ lắm. Nó làm sao nhỉ? ... À, nó giống như ông Vũ hay nhìn tao.

    Vũ là người yêu của Nam Anh, đã đi du học hơn một năm nay rồi.

    - Thôi đi, Nam Anh ơi! Mày chỉ khéo tưởng tượng. Nhắc mới nhớ, từ ngày ổng đi đến giờ có hay gọi điện về cho mày không?

    - Cũng thường. Với lại, tụi tao chat với nhau thường xuyên mà. À! Hoàng Hoa, tối nay đi ăn tiệc với tao không?

    - Ở đâu và vì lý do gì?

    - Bí mật. Mà mày nhớ ăn mặc thật đẹp đó nghe.

    - Nhưng mà tối nay đâu phải thứ bảy đâu, làm sao tao xin đi được.

    - Yên tâm đi, để đó tao lo cho.

    - Thiệt không đó, cô nương?

    - Mày quên là tao rất có uy tín với bố mẹ mày hay sao. Tối, bảy giờ tao ghé đón mày đó.

    Nhanh thiệt, mới đó mà trời đã về chiều rồi, cũng sắp đến giờ hẹn với Nam Anh. Cô cũng không biết là Nam Anh có xin được bố mẹ cô cho cô đi hay không ...

    - Hoàng Hoa ơi, Hoàng Hoa!

    - Dạ, con chào bác. Có Hoàng Hoa ở nhà không bác?

    - À, chị Nam Anh. Chị Hai ở trong phòng chị ấy.

    - Bữa nay con đi đâu mà ăn mặc đẹp vậy?

    - Dạ, con đi dự tiệc sinh nhật đứa bạn trong lớp, nên con ghé qua xin phép bác cho Hoàng Hoa đi với con.

    - Đi với con thì được. Nhưng hai đứa nhớ đi về sớm sớm để còn học bài nữa.

    - Dạ thưa bác, xin phép cho con vào coi Hoàng Hoa chuẩn bị xong chưa.

    - Ừ, con vào đi.

    Bữa nay Hoàng Hoa diện cho mình chiếc áo đầm màu thiên thanh mà bố mẹ cô mua cho cô hôm sinh nhật lần thứ mười tám, trông cô thật xinh đẹp như búp bê.

    - Oa! Bữa nay có người sẽ chết ngất cho mà coi.

    - Quỷ này! Đang nói đến ai vậy?

    - À, không có gì! Công nhận mày mặc cái đầm này trông mày đẹp dễ sợ luôn.

    - Bộ hằng ngày tao xấu lắm hay sao?

    - Không. Ý tao là bữa nay trông mày quý phái quá, nhìn mà phát thèm!

    - Thôi đi cô nương. Đi thôi! Thưa mẹ, con đi.

    - Thưa bác, con đi.

    - Hoàng Hoa! Bữa nay mày chở tao đi. Tao làm biếng quá.

    - Mày thì lúc nào mà chả vậy. Quên nữa, bữa nay mày rủ tao đi ăn tiệc gì vậy?Ai mời mà mà rủ thêm tao đi nữa có kỳ không?

    - Mày yên tâm đi! Người ta còn mừng nữa là đằng khác.

    - Sao bữa nay mày cứ úp úp mở mở khó hiểu quá!

    - Vậy mới bất ngờ chứ.

    ...

    - Tới, tới rồi, Hoàng Hoa!

    - Chí Trung! Bạn đi đâu mà hôm nay ăn diện trông lạ quá vậy?

    - Hoàng Hoa! Tao xin lỗi mày nha. Bữa nay là sinh nhật của Chí Trung. Tao nói với Trung bí mật để cho mày bất ngờ.

    - Mày thiệt là ... làm tao không có món quà gì tặng Trung cả.

    - Yên tâm đi! Tao đã chuẩn bị cho mày rồi.

    - Trung cảm ơn hai bạn đã tới chung vui với Trung. Mời hai bạn vào!

    - Trung đi trước đi!

    - Hoàng Hoa! Bữa nay Trung có nói với tao là nhờ mày lên thổi nến cùng với hắn. Nên tao đã thay mặt mày nhận lời rồi.

    - Vậy thì mày lên cùng với hắn đi.

    - Thôi mà Hoàng Hoa, đừng để tao mất mặt chứ! Mày đồng ý đi, tao hứa là sẽ chở mày đi ăn sáng cả tuần luôn. Đồng ý nha, Hoàng Hoa?

    - Chỉ một lần này thôi, không có lần thứ hai đâu nhé!

    - Tao biết rồi. Cảm ơn mày.

    Bữa tiệc sinh nhật của Trung diễn ra trong một phòng karaoke rất rộng, dễ có đến ba bốn chục người cùng tham dự.

    - Các bạn! Trung xin giới thiệu với các bạn đây là hai người bạn của Trung:

    Nam Anh và Hoàng Hoa.

    - Trung ơi! Trong hai người này, ai ... là người sẽ thổi nến với Trung trong đêm sinh nhật hôm nay vậy?

    Mọi người cùng lao nhao hỏi, duy chỉ có một cô gái trong số họ là im lặng nhìn Trung với ánh mắt thiết tha và đượm buồn. Hoàng Hoa nghĩ có lẽ là cô gái đó đã yêu Trung trong âm thầm lặng lẽ mà chưa có dịp thổ lộ cùng với anh.

    Hoàng Hoa đang phân vân là mình có nên cùng thổi nên với Trung hay không, giữa lời hứa với Nam Anh và cô gái kia, mình nên nghiêng về phía nào đây?

    - Các bạn! Một chút xíu nữa mọi người sẽ biết thôi.

    Chí Trung lên tiếng.

    Bánh sinh nhật tới rồi. Tiếng của một người nào đó trong đám bạn của Trung.

    - Hoàng Hoa cùng giúp Trung thổi nến cho lần sinh nhật thứ 20 này của mình nhé.

    - Trung nè! Hoàng Hoa nghĩ Trung nên mời cô gái mặc chiếc áo đầm màu hồng ngồi ở kia lên thổi nến với Trung chắc sẽ thích hợp hơn.

    - Hoàng Hoa! Thôi mà, thổi nến cùng Trung đi, có sao đâu mà mày phải đùn đẩy vậy Hoàng Hoa, bộ mày quên đã hứa gì với tao rồi sao?

    - Ừ. Để tao làm.

    - Xin lỗi cô gái nhé, tôi không thể giúp được cho cô toại nguyện.

    Hoàng Hoa thì thầm trong lòng.

    - Tắt đèn đi các bạn ơi! Nào, chúng ta cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật lần thứ 20 cho Chí Trung đi.

    Happy birthday to you Happy birthday to you Mừng ngày sinh nhật của anh Mừng ngày sinh nhật của anh Mừng ngày đó anh sinh ra đời Happy birthday to you Happy birthday to Chí Trung ...

    Mọi người vừa vỗ tay vừa hát vang bài chúc mừng sinh nhật. Chỉ riêng Hoàng Hoa, cô cảm thấy như mình vừa cướp mất đi của cô gái đó cái cơ hội để thổ lộ tình cảm.

    Bên dưới có nhiều tiếng xì xào:

    - Thằng vậy mà giỏi, kiếm đâu ra con bồ xinh quá trời. Thế mà lâu nay nó giấu tụi mình.

    Có tiếng một gã con trai khác xen vào:

    - Nè, mày có con bồ xinh đẹp, vậy mày có đem đi giới thiệu không?

    Một gã con trai khác nói tiếp:

    - Ngu gì mà giới thiệu cho tụi mày, nhất là thằng Kiệt này, nó là chúa tán gái, nó cướp mất đi thì sao. Ha ha ...

    - Ước và thổi nến đi!

    Nắm lấy tay Hoàng Hoa, Trung nói vừa đủ cho cô nghe:

    - Cảm ơn Hoàng Hoa nha! Bữa nay Hoàng Hoa đẹp lắm.

    Hoàng Hoa cảm thấy mặt mình đỏ bừng trước lời khen của anh:

    - Trung đừng nói vậy. Là bạn bè thổi nến cùng nhau có sao đâu mà Trung phải cảm ơn mình. Chúng ta cùng thổi nến đi. Trung ước xong rồi phải không?

    - Xong rồi.

    Phù ... Phù ... Căn phòng bỗng trở nên tối thui. Mọi người cùng hét lớn:

    - Hôn bạn gái một cái của tuổi hai mươi đi, Trung ơi!

    - Thôi, các bạn đừng giỡn nữa. Bật đèn lên, chúng ta cùng nhập tiệc.

    Khi đèn được bật lên, Hoàng Hoa đi về phía cô gái mặc chiếc đầm hồng.

    Còn Nam Anh thì đang bị đám bạn trai của Trung vây chặt.

    - Chào bạn. Mình ngồi đây với bạn, được không?

    - Mời bạn!

    - Mình tên là Hoàng Hoa. Còn bạn?

    - Mình là Lan Anh, bạn học thời cấp ba với Trung. Trước đây, mỗi khi tụi mình gặp mặt đi chơi uống nước, thường hay nghe Trung nhắc đến bạn. Hôm nay gặp bạn thì mình đã hiểu, bạn đẹp lắm.

    - Cảm ơn bạn đã quá khen.

    Đang định nói chuyện thêm với Lan Anh, thì Nam Anh đang réo gọi cô ở đằng kia.

    - Hoàng Hoa! Hoàng Hoa mau cứu tao với!

    - Tụi mình cùng qua bên kia với các bạn đi, Lan Anh.

    - Thôi, Hoàng Hoa đi đi. Lan Anh ngồi đây với các bạn. Với lại, sắp đến bài hát của Lan Anh chọn rồi.

    - Các bạn! Hoàng Hoa cùng tham gia với các bạn được không?

    - Nào, nào! Qua đây!

    - Chí Trung! Mày tránh ra cho tụi tao mượn bạn gái của mày một lát. Ta bảo đảm là không để cho thằng Kiệt "sát thủ" tiếp cận cướp bạn gái của mày đâu.

    Nam Anh chợt lên tiếng:

    - Hoàng Hoa! Tới bài hát tao chọn cho mày rồi, mày hát đi!

    - Ừ. Hoàng Hoa hát đi. Hát cho tụi này thưởng thức giọng ca của bạn gái của Trung đi.

    - Hoàng Hoa! Hãy hát bài hát này tặng Trung nhân ngày sinh nhật đi.

    - Nhưng mà Hoàng Hoa ca dở lắm, các bạn đừng cười nhé!

    - Không sao đâu. Ca sĩ nghiệp dư nên mới karaoke chứ có phải trình diễn gì đâu, phải không tụi mày?

    - Ừ, ừ. Phải đó!

    - Hát đi! Hát đi!

    Trước sự khuyến khích của mọi người, Hoàng Hoa cất giọng hát bài "Hello".

    Giọng của cô truyền cảm đến nỗi căn phòng bỗng trở nên im ắng.

    - Hay quá! Hay quá! Hát nữa đi, Hoàng Hoa ơi!

    - Cảm ơn các bạn. Hoàng Hoa muốn nghe các bạn hát nữa.

    Bữa tiệc cứ thế kéo dài mãi, hết ăn uống rồi hát hò. Đã đến giờ phải về rồi, Hoàng Hoa và Nam Anh cùng đứng đậy chào và xin phép mọi người về trước.

    Thấy Hoàng Hoa và Nam Anh cùng chào về, Trung vội vàng:

    - Xin phép các bạn, Trung đi một lát rồi quay lại.

    - Cứ tự nhiên đi, không cần quay lại nữa đâu, để tụi này dọn tàn cuộc cho.

    Nè, cứ vui vẻ với bạn gái trong đêm sinh nhật lần thứ hai mươi này đi. Thêm nhiều kỷ niệm khó quên vào, anh bạn nhé.

    - Tụi mày thật là ... Tao đi, hẹn gặp lại tụi mày sau.

    - Thôi, Trung vào với các bạn đi. Hoàng Hoa và Nam Anh về được mà.

    - Sao được mày, tao hồi chiều quên nói với mày là chị Hương sáng nay không có đi xe, chị có nhờ tao tới chở về. Mày cảm phiền nha, Hoàng Hoa.

    Trung đưa Hoàng Hoa về giùm Nam Anh nha. Cảm ơn Trưng nhiều.

    Vừa nói, Nam Anh vừa đá lông nheo với Trung.

    - Nam Anh! Mày chơi kỳ vậy, sao lúc chiều mày không nói với tao?

    - Mày cho tao xin lỗi, tại tao quên.

    - Mày thật là ... Thôi, Trung vào với các bạn đi. Ai lại chủ tiệc lại bỏ đi như vậy không hay đâu. Để Hoàng Hoa kêu xe Honda ôm về được rồi.

    - Không sao đâu! Tụi bạn của Trung hiểu mà. Để Hoàng Hoa đi xe ôm về, Trung áy náy lắm.

    - Đúng đó, Hoàng Hoa! Mày vậy mà đi xe ôm về giờ này, lỡ có chuyện gì chắc tao ân hận lắm.

    Nghe Nam Anh nói vậy, Hoàng Hoa bắt đầu thấy hơi lo sợ. Dạo này cô nghe nói ban đêm ban hôm có nhiều gã đàn ông sàm sỡ lắm và cả bọn "yêu râu xanh".

    nữa chứ. Hoàng Hoa rùng mình khi tưởng tượng đến chuyện có thể xảy ra cho mình.

  2. #21
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Lần đầu tiên ôm người con gái mà anh yêu vào lòng, Tấn Minh cảm thấy tim mình đập nhanh đến nghẹn thở.

    Buông Tấn Minh ra, Hoàng Hoa đi vào phòng cách ly vì cũng sắp đến giờ bay rồi.

    Hoàng Hoa đưa tay vẫy vẫy tạm biệt anh một lần nữa.

    Tấn Minh đứng đó, nhìn theo bóng Hoàng Hoa khuất dần sau cánh cửa.

    Cách đó không xa cũng có một người con gái đứng nhìn anh như thế. Cô cảm thấy anh và cô thật giống nhau, cô nhớ có nhà thơ nào đó từng nói:

    "Tôi tìm anh, anh tìm ai, để đôi khi tiếng thở dài cùng chung ...".

    Thọc tay vào túi, anh ước gì, giờ có một điếu thuốc thì hay biết mấy.

    - Anh Minh!

    Nghe tiếng ai gọi tên mình, Tấn Minh quay lại:

    - Lan Chi! Em đi đâu vậy?

    - Dạ, em vừa tiễn một người bạn đi.

    Thực ra thì cô chẳng đưa ai đi cả, khi trông thấy anh, cô đã lặng lẽ đi theo anh mà thôi.

    - Cô gái hồi nãy là bạn gái của anh à?

    - Cũng không hẳn là vậy.

    - Nghĩa là sao, em không hiểu.

    - Em rảnh không, tụi mình đi uống nước rồi nói chuyện.

    - Em cũng không có bận gì.

    - Vậy anh em mình đi.

    Hôm nay máy bay hạ cánh trễ hơn mười lăm phút, do tiết trời âm u quá, nên khó đáp xuống. Vừa bước xuống sân bay, Hoàng Hoa cảm nhận ngay cái lạnh tê buốt đến thấu xương. Dù được nghe mẹ nói là hôm nay đài báo trời lạnh lắm, nhưng cô cũng không mặc nhiều đồ. Con gái mà, dù có lạnh mấy cũng muốn mình đẹp, nên đâu có mặc nhiều lớp quần áo đâu. Lấy xong hành lý, cô bước ra ngoài đã thấy Chí Trung đứng chờ đó từ bao giờ, trên tay anh cầm một chiếc áo khoác lông trông rất đẹp:

    Bước lại gần cô, anh khoác chiếc áo lên cho cô và nói:

    - Anh biết em thế nào cũng ăn mặc mong manh lắm. Mặc vô đi em, kẻo bị cảm lạnh.

    - Cảm ơn anh.

    - Đưa hành lý đây cho anh. Mình ra xe đi em.

    Trông thấy chiếc xe mới tinh, Hoàng Hoa cất tiếng hỏi:

    - Ủa! Nhà anh mới đổi xe à?

    - Không! Đây là xe của anh. Em có thích không?

    - Em đâu có dám mơ tới nó đâu mà anh hỏi em thích hay không thích?

    Cốc nhẹ vào đầu cô, anh nói:

    - Của anh cũng là của em mà.

    - Ui da! Có không đó? Thôi, không giỡn nữa, mình về nha anh. Chắc bố mẹ đang chờ em đó.

    ...

    Lâu lắm rồi, tối nay cô mới cùng Nam Anh đi dạo:

    - A, thích quá, Nam Anh. Mấy tháng rồi, hôm nay tao mới lại được cùng mày đạp xe tung tăng đi trên con đường này. Ờ, vào đây ăn ốc đi Nam Anh, tao thèm hương vị của nó quá.

    - Hoàng Hoa vào trong đó mày sống thế nào, đã quen chưa?

    - Nói thiệt mày, dạo này tao chạy sô nhiều lắm, nên cuộc sống của tao đã dễ thở hơn rất nhiều. Mày thì sao, Nam Anh?

    - Tao không làm thêm gì hết, anh Vũ không cho tao làm. Mà Hoàng Hoa nè!

    Chí Trung không phụ mày sao?

    - Từ ngày tao đi làm thêm, tao nói bố mẹ đừng gửi tiền cho tao nữa. Nhưng hàng tháng cứ đều đặn trong tài khoản của tao số tiền cứ tăng lên. Mày có tin không, tao đi học mà lại có sổ tiết kiệm đó. Tao nghĩ số tiền đó là của Chí Trung chuyển cho tao.

    - Thế còn anh chàng bác sĩ của mày sao rồi?

    - Nam Anh! Mày biết đó, con tim nó có những lý lẽ riêng, nên tao đành phụ lòng người ta thôi. Tao với anh ấy chỉ là anh em kết nghĩa mà thôi. Mà nè, mày đi học vậy chắc cũng có nhiều cây si trồng theo mày lắm.

    - Ờ, thì cũng có một vài tên, nhưng mà tụi nó còn trẻ con lắm. Ha ha ha ... Ê, Hoàng Hoa, chuyện mày với Chí Trung sao rồi?

    - Ba má của anh ấy cũng đã qua nói chuyện với bố mẹ tao rồi. Họ xin được làm đám hỏi trước chờ ngày tao ra trường làm đám cưới.

    - Ý của mày sao? Sao tao nhận thấy mày không hồ hởi lắm.

    - Ừ, tao cũng không hiểu nổi nữa. Đôi lúc tao nghĩ đám hỏi hay đám cưới cũng chỉ là hình thức thôi, cái quan trọng là sống với nhau thế nào?

    - Vậy tình cảm của mày dành cho Chí Trung có nhạt đi không? Sự xa cách có làm cho mày muốn được gần anh ấy không?

    - Khi xa Chí Trung, tao luôn mong thời gian trôi thật nhanh để được gần anh ấy. Nam Anh, hay là tụi tao kết hôn khỏi cần đám hỏi chi.

    - Mày còn táo bạo hơn tao nữa đó, Hoàng Hoa.

    Nói xong điều đó, hai nàng cùng dựa vào nhau cười khúc khích.

    Lễ đám hỏi của cô và Chí Trung được ấn định vào ngày hai mươi sáu tết. Bố mẹ của cô cũng không có mời nhiều, chỉ họ hàng thân thiết và bà con hàng xóm xung quanh thôi.

    Sau lễ đám hỏi, đi đâu bà Liên cũng được mọi người chúc tụng.

    - Chị Liên! Chúc mừng chị. Con gái chị đã gả được vào gia đình giàu có, từ nay nó được sung sướng rồi. Tôi cũng ước sau này con Lành nhà tôi nó được may mắn bằng một nửa con Hoàng Hoa nhà chị, tôi cũng vui rồi.

    - Dạ, cảm ơn bác. Nhưng mà tụi nó chỉ mới bỏ trầu thôi mà bác.

    - Ừ, thì trước sau gì tụi nó cũng cưới thôi.

    - Dạ .... dạ, bác nói phải.

    - Mẹ .... Dạ, con chào bác, bác đi chợ về ạ!

    - Con càng ngày càng xinh đẹp ra đó Hoàng Hoa.

    - Bác khen làm con mắc cỡ. À, em Lành nhà ta năm nay cũng thi đại học phải không bác?

    - Không biết nó có đậu không nữa:

    Thôi, không làm phiền hai mẹ con nữa, tôi về đây.

    - Mẹ sao tự nhiên bữa nay bác Tám lại tới nhà mình vậy? Con nhớ xưa tới giờ, hễ gặp nhà mình bác ấy thường khinh khỉnh lắm mà.

    - Thì trước đây họ giàu họ khinh mình. Còn giờ gia cảnh nhà bác ấy đâu khác gì gia đình ta đâu.

    - Trời phạt đó mẹ. Trước cậy ta đây giàu có nên xem thường và khinh người khác.

    - Hoàng Hoa! Con cũng đừng cay nghiệt người ta làm gì. "Sông có khúc, người có lúc".

    - À con định đi đâu vậy?

    - À, con có hẹn với Nam Anh đi chợ hoa. Thôi, con đi nghe mẹ.

    Hoàng Hoa đi một lát thì Chí Trung chạy xe tới:

    - Mẹ!

    - Chí Trung! Con mới tới à?

    - Dạ, con đưa qua cho bố mẹ một ít đồ tết.

    - Quý hóa quá! Cho mẹ gởi lời cảm ơn ba má con nha.

    - Ủa! Bố đi đâu rồi mẹ?

    - À! Ông ấy đi gói giùm bánh chưng cho nhà bác Tước rồi. Con ngồi chơi đi, mẹ lấy nước cho con.

    - Mẹ để đó, con làm cho.

    - Anh Trung! Anh mới qua chơi ạ. Dạ, Út chào anh Hai.

    Xoa đầu em gái nhỏ, Chí Trung nói:

    - Út ngoan quá! À, hai anh em có muốn đi chợ tết không, anh chở đi.

    - A, hay quá!

    Hoàng Mi vỗ tay thích thú.

    - Mình đi nha anh Ba.

    - Ủa! Chị Hai đâu rồi mẹ?

    - Chị con đi chợ hoa với chị Nam Anh rồi.

    - Vậy tụi con đi với anh Trung nha mẹ.

    - Ừ, các con đi. Chí Trung, trưa con về ăn cơm với ba má nha.

    - Dạ, tụi con đi.

    Mấy ngày tết, Hoàng Hoa mệt bơ phờ. Cô hết đi chúc tết họ hàng, hàng xóm bạn bè xong, cô còn phải tháp tùng ông bà má chồng tương lai về quê bên đó chúc tết mọi người. Hôm nay cô mới được nghỉ ngơi một ngày. Vì còn hai ngày nữa là cô đi rồi.

    - Hoàng Hoa! Hoàng Hoa ...

    - Thôi mà, mẹ cho con ngủ xíu đi, con mệt quá. Sao lấy chồng mà mệt quá.

    Biết vậy con không lấy cho khỏe.

    - Con chỉ nói bậy không hà. Có ba má chồng con qua chơi. Con dậy chào hỏi người ta cho phải phép.

    - Dạ, con biết rồi.

    Tối hôm đó, Hoàng Hoa cùng Nam Anh đi chơi. Bỏ mặc cho hai người đàn ông của họ ở nhà.

    - Hoàng Hoa! Trời lạnh này ăn kem là ngon nhất rồi.

    - Ừ, ăn xong rồi run cầm cập luôn.

    - Ờ, ngày kia mày đi rồi phải không?

    - Ừ!

    - Sao trường mày nhập học sớm vậy. Tao qua rằm mới đi. Hoàng Hoa vào trong đó nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Có gì khó khăn thì cứ tìm tao. Tao hiểu tính mày lắm, tuy hai người đã đính hôn rồi nhưng mà có khó khăn tế nhị về tiền bạc, tao biết là mày chẳng tìm Chí Trung đâu.

    Siết chặt tay bạn, Hoàng Hoa nói:

    - Nam Anh! Mày không hổ là bạn tri kỷ của tao. Mày cũng vậy, nhớ giữ gìn nha.

    - Hoàng Hoa! Hứ! Có gì không, mà giữa tao với mày mà mày còn ngần ngại.

    Hãy nhớ nha, Hoàng Hoa, đừng bao giờ để cho hắn ta thỏa mãn trước đêm động phòng nhé.

    - Cảm ơn mày, tao hiểu mà. Có thể đối với một số người cho rằng chuyện đó là cổ hủ, nhưng với tao thì mày yên tâm đi.

    Sáng, trước khi Hoàng Hoa đi, bố mẹ cô có làm một bữa tiệc tạm biệt. Chí Trung rất muốn được đi cùng cô, nhưng cô đã tìm đủ cách để thuyết phục anh, cuối cùng anh đã đồng ý.

    Ba giờ, Hoàng Hoa xuống sân bay. Cô cứ nghĩ là mình sẽ phải ra đón xe buýt về nhưng có người đã đứng chờ cô nơi đó.

    - Hoàng Hoa! Hoàng Hoa!

    - Anh Minh! Sao anh biết hôm nay em vào mà ra đón vậy?

    - Em quên là hôm bữa anh có gọi điện cho em, em có nói là bữa nay em vào mà.

    - Vậy mà anh vẫn nhớ ư?

    - Dĩ nhiên rồi, cô bé của anh ạ!

    - Anh Minh! Em cảm ơn anh nhiều lắm.

    - Nè, em không được khóc đâu, anh không biết dỗ dành đâu. Anh sợ nhìn thấy con gái khóc lắm.

    - Anh Minh nè! Sau này nếu ai làm vợ anh chắc là hạnh phúc lắm. Vì anh sẽ không để cho người ta phải khóc.

    - Hoàng Hoa ...

    Định nói một điều gì đó với cô, nhưng Minh lại thôi.

    - Thôi, mình về đi em.

    - Dạ!

    Đưa cô về phòng trọ, anh nói:

    - Em nghỉ cho khỏe đi. Lát nữa, anh ghé đưa em đi ăn.

    - Anh Minh! Cảm ơn anh.

    - Nè, anh không thích nghe em cảm ơn anh đâu.

    Thật ra, Hoàng Hoa không biết được rằng khi hay tin cô đính hôn, anh đã đau khổ biết dường nào. Dẫu anh biết rằng chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, nhưng anh không hiểu sao khi nó thực sự xảy ra anh có cảm giác như là anh không thể nào gượng dậy nổi.

    - Anh về đây. Em nghỉ đi.

    Tấn Minh đi rồi, các bạn cùng phòng cô đồng thanh hét lớn:

    - Hoàng Hoa, quà đám hỏi đâu?

    - Ái ái! Tụi mày từ từ, ai cũng có hết.

    - Hoàng Hoa! Hôm đám hỏi có chụp hình không, cậu có đem vào không?

    Thảo mập lên tiếng hỏi.

    - Có. Tớ có chép vào trong máy nữa.

    Cả nhóm cùng ùa nhau xem đĩa quay phim đám hỏi của cô.

    Trang Đài vừa đi đâu về, nghe tiếng của Hoàng Hoa, cô lật đật chạy vào:

    - Hoàng Hoa! Mày xoay một vòng tao xem người sắp sửa làm cô dâu có nở nang khúc nào không?

    Đấm vào bạn, Hoàng Hoa nói.

    - Con quỷ! Mày lúc nào cũng nghĩ bậy không hà.

    Tối, Tấn Minh ghé phòng trọ, Hoàng Hoa đi uống nước với anh. Cả hai cùng ngồi im lặng trong quán nước không nói gì. Đột nhiên cả hai cùng một lúc:

    - Thôi, anh nói trước đi.

    - Anh cứ tưởng rằng trước khi đi không gặp được em.

    - Anh sẽ đi đâu? Sao trước đó em không nghe anh nói gì đến chuyện này vậy?

    Hoàng Hoa ơi, làm sao anh có thể nói cho em biết rằng là anh đang chạy trốn. Anh hy vọng rằng khi cách xa nhau nửa vòng trái đất sẽ giúp anh quên em.

    Anh tự hỏi liệu khi anh xa em rồi anh có quên được em không?

    - Anh Minh ... anh Minh, sao anh im lặng vậy? Chừng nào anh đi?

    - Còn hai ngày nữa.

    - Anh tệ quá đi! Anh nói chúng mình là anh em, vậy mà ngày kia anh đi rồi, bữa nay anh mới nói cho em hay.

    Hoàng Hoa không hiểu sao khi nghe Tấn Minh nói là anh sẽ đi xa, cô cảm thấy như mất mát đi một cái gì đó. Đôi mắt của cô đột nhiên ngấn lệ.

    - Hoàng Hoa! Anh xin lỗi vì cho em hay khi đã muộn.

    Ngày Tấn Minh đi, Hoàng Hoa cũng ra tiễn anh. Ở đó, cô cũng gặp một người con gái nữa. Nắm tay anh, cô nói:

    - Anh đi mạnh giỏi nhé, qua bên đó nhớ mail về cho em. Lúc nào anh rảnh, anh em mình sẽ chat với nhau.

    - Cảm ơn em. Em ở lại ráng học cho tốt nha. Có gì khó khăn thì nói cho anh biết. Hoàng Hoa, hãy nhớ anh luôn ở bên em khi em cần. Hoàng Hoa, trước khi đi em cho anh được ôm em trong vòng tay của mình được không?

    Ôm anh vào lòng, cô cảm nhận được nhịp tim của anh đập mạnh như thế nào.

    - Tạm biệt anh, anh học tốt nhé.

    - Tạm biệt em.

    Hoàng Hoa quay ra bãi đậu xe lấy xe về thì có tiếng gọi cô:

    - Hoàng Hoa ...

    - Chị là bạn của anh Minh? Có gì không ạ? Mà sao chị biết tên tôi vậy?

    - Hoàng Hoa rảnh không, tụi mình tìm quán nước nào đó uống rồi nói chuyện.

    Hoàng Hoa gật đầu đồng ý thay cho câu trả lời. Hai người cùng vào một quán cà phê cách sân bay không xa.

    - Chào Hoàng Hoa. Mình là Lan Chi. Chắc là Hoàng Hoa ngạc nhiên lắm.

    - Ừ, thú thực đây là lần đầu mình gặp Lan Chi. À, bạn học chung với anh Minh à?

    - Không. Mình học sau anh ấy một khóa.

    - Hoàng Hoa có biết vì sao anh Minh quyết định đi du học không?

    - Không. Vậy Lan Chi có biết không?

    Đôi mắt của Lan Chi chợt đượm buồn khi nghe Hoàng Hoa hỏi điều đó:

    - Mình ước gì mình không biết điều đó.

    - Như vậy bạn biết.

    - Ừ. Anh ấy đang chạy trốn khỏi người con gái mà anh ấy yêu. Hoàng Hoa có biết là ai không?

    - À, ờ ...

    - Là bạn đó, Hoàng Hoa.

    Sau khi nghe Lan Chi nói điều đó, cả hai cùng im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.

    Thời gian cứ thế trôi đi, vậy là Hoàng Hoa đã bước vào ba năm của đại học rồi. Còn một tuần nữa là Chí Trung bảo vệ luận án tốt nghiệp của mình, Hoàng Hoa muốn dành cho anh một bất ngờ. Cô bay ra Hà Nội không báo cho Chí Trung, mà gọi điện cho Nam Anh.

    - Alô. Nam Anh à!

    - Hoàng Hoa! Dữ quá ta, cả tháng nay không gọi điện cho tao nha.

    - Bữa nay tao gọi điện rồi nè. Mai, tao ra Hà Nội thăm mày.

    - Xạo vừa thôi.

    - Thiệt mà. Chín giờ ra đón mình nha.

    - Vậy hả!

    - Ừ, mà đừng cho Chí Trung hay, tao muốn dành cho anh ấy bất ngờ.

  3. #22
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    - OK, tao biết rồi. Hẹn gặp mày sáng mai nha.

    Ra Hà Nội, Hoàng Hoa cũng có đi qua chỗ trọ của Chí Trung, nhưng không không vào, cô không muốn anh vì cô mà bị phân tâm.

    Sáng nay, Chí Trung bảo vệ luận án của mình. Hoàng Hoa cùng Nam Anh cũng có mặt nhưng cô ngồi sau không cho anh thấy.

    Buổi bảo vệ luận án kết thúc, mọi người đi lên tặng hoa cho Chí Trung.

    - Chí Trung, chúc mừng cậu.

    Một người bạn của anh bắt tay chúc mừng anh.

    - Hoàng Hoa! Cậu lên đi.

    Hoàng Hoa cùng hòa chung vào dòng người đi lên chúc mừng anh. Đưa bó hoa lên che mặt mình, cô nói:

    - Có một cô gái gửi bó hoa này chúc mừng anh.

    Kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, anh nói:

    - Cảm ơn em, Hoàng Hoa.

    - Buông em ra đi, mọi người đang nhìn kìa.

    Chí Trung đi xuống và ra ngoài. Nam Anh bắt tay anh và nói:

    - Chúc mừng anh nha, Chí Trung.

    - Cảm ơn Nam Anh!

    - Thôi, Nam Anh đi học đây. Thứ lỗi nha. Hai người đi chơi vui vẻ.

    - Nam Anh, sao vậy?

    Hoàng Hoa lên tiếng. Tiến lại gần bạn hơn, Nam Anh nói:

    - Trời ơi! Sao mày ngốc vậy hả Hoàng Hoa. Tao đang tạo cơ hội cho mày đó.

    Nam Anh về rồi, Chí Trung chở Hoàng Hoa ra Hồ Tây chơi.

    Ôm chặt lấy cô, anh nói:

    - Hoàng Hoa! Sao em ra mà không báo trước cho anh?

    - Em muốn cho anh một bất ngờ. Em chúc mừng anh, bài luận án của anh rất tuyệt.

    - Hoàng Hoa! Em có biết giây phút này anh hạnh phúc lắm không? Anh cứ ngỡ mình nằm mơ khi lúc nãy em bước lên tặng hoa cho anh. Hoàng Hoa, em ...

    - Anh ...

    Cả hai cùng ôm nhau hôn một cách say mê đắm đuối mặc cho mọi thứ xung quanh.

    - Trời cũng trưa rồi. Anh đưa em đi ăn nha. Ăn xong, anh đưa em đi chơi cho biết Hà Nội. Hoàng Hoa! Ngày mai tụi mình đi Hạ Long chơi nha em.

    Hoàng Hoa gật đầu đồng ý thay cho câu trả lời với anh.

    Một tuần cúp học, cô cùng anh và Nam Anh đi chơi khắp nơi.

    Ngày kia cô bay vào trong đó rồi, tối nay cô cùng anh đi chơi với nhau.

    - Hoàng Hoa! Mai, anh vào chung với em nha.

    Dí tay lên trán anh, cô nói:

    - Không được.

    - Sao lại không, anh học xong, rảnh rồi mà. Anh không chịu đâu.

    Gương mặt Chí Trung phụng phịu như một đứa trẻ.

    - Ghét quá đi à!

    Gần ba tháng nghỉ học để làm luận án tốt nghiệp. Hôm nay Hoàng Hoa và Thảo mập cùng bảo vệ luận án. Trong phòng năm người thì chỉ có cô và Thảo mập được làm luận án thôi, còn ba người kia phải thi.

    Chí Trung ra trường, anh cùng với một số người bạn của anh thành lập công ty riêng. Bữa nay anh cũng bay vào, dù rất bận nhưng anh luôn dành một khoảng thời gian riêng cho cô.

    Khi bảo vệ xong, điều làm Hoàng Hoa bất ngờ hơn tất cả là Tấn Minh cũng về.

    - Hoàng Hoa, chúc mừng em.

    - Anh Minh sao anh về từ khi nào mà không cho em biết vậy?

    - Anh mới về hôm qua.

    - À em xin giới thiệu với anh đây là ...

    Khoát tay, Tấn Minh nói:

    - Em không phải giới thiệu đâu. Tụi anh đã làm quen với nhau rồi.

    Chí Trung mỉm cười gật đầu xác nhận.

    - Hoàng Hoa! Em nói với mấy người bạn trong phòng em, tối nay anh mời tiệc cả phòng.

    Tấn.Minh nói.

    Sau khi liên hoan chia tay, mọi người cùng tạm biệt nhau trong bịn rịn.

    Tối nay, nhà Hoàng Hoa cũng tổ chức tiệc mừng cô trở về.

    Cùng với sự giúp sức của ba Chí Trung, Hoàng Hoa được nhận vào dạy ở một trường cấp ba ở thành phố.

    Hoàng Hoa đã nhận lời cầu hôn của Chí Trung, ngày chín tháng mười hai này hai người sẽ tổ chức lễ cưới. Nam Anh bây giờ cũng sắp làm mẹ rồi.

    Lễ cưới của cô được tổ chức thật linh đình, cô rất vui khi có Tấn Minh và bạn gái của anh cùng tham dự.

    Một năm sau ngày cưới, cô hạ sinh cho anh một đứa con trai đầu lòng. Chí Trung vui mừng khôn xiết khi đứa con giống anh như khuôn đúc.

    Nhìn đứa con trong vòng tay của anh, Hoàng Hoa hiểu cuộc sống sẽ có rất nhiều chông gai ở phía trước, nhưng với tình yêu và sự chia sẻ, cả hai sẽ vượt qua tất cả.

    Hết

Trang 3 / 3 ĐầuĐầu 123

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •