Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Nếu những nỗi đau khổ hủy diệtt hạnh phúc thì những thú vui đều làm xáo trộn hạnh phúc.
Levis
Trang 2 / 3 ĐầuĐầu 123 Cuối Cuối
Results 11 to 20 of 22

Chủ Đề: Dấu Yêu Muôn Thuở

  1. #1
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết

    03 Rose Dấu Yêu Muôn Thuở

    Dấu Yêu Muôn Thuở


    Song Mai & Song Châu





    Tập 1

    Chị Hai ...

    - ...

    - Chị Hai à!

    Nghe tiếng cô em gái út gọi, Hoàng Hoa từ ngoài cổng nói vọng vào:

    - Có gì không em?

    - Chị Hai có thư nè. Hồi nãy bác đưa thư ghé, không có chị nên Út lấy giùm.

    Thư của anh Trung gửi cho chị Hai, phải không?

    Cốc!

    - Ui da! Sao chị Hai ký em. Về, em méc mẹ cho coi.

    - Bậy không hà! Thư của chị Nam Anh gửi cho chị. Nè, em vô viết bài cho xong để chiều còn đi học.

    - Dạ, em biết rồi. À, chị Hai nè! Sao lâu rồi em không thấy anh Trung ghé nhà mình chơi vậy. Anh Trung tốt lắm đó chị Hai, lần nào anh ghé nhà mình chơi cũng đều cho Út quà, rồi kẹo, như con gấu bông này vậy. Chị Hai có phải anh hết thương Út rồi không, nên không ghé chơi.

    - Không có đâu em. Em gái của chị dễ thương vậy, làm gì có ai ghét em được. Tại anh Trung ra Hà Nội học rồi nên không ghé nhà mình chơi được.

    Chừng nào anh về sẽ có quà cho Út, nhất là Út phải siêng học bài cho giỏi thì mới có nhiều quà.

    - Thiệt hả chị Hai? Thôi, Út vô học bài đây. Là la lá lá lá la là la ...

    Hoàng Hoa nhìn theo em, lắc đầu cho sự ngây thơ của em gái nhỏ. Cô thầm ước:

    Giá như mình bé như em để không phải suy nghĩ gì hết.

    Cũng hơn một tháng rồi, kể từ ngày Nam Anh và Chí Trung ra Hà Nội học.

    Hôm nay, bỗng nhiên nghe em gái nhắc đến tên anh, lòng cô bỗng rung lên nỗi nhớ da diết.

    Hoàng Hoa quen với Chí Trung cũng gần được hai năm rồi, nhưng mà cái ngày Chí Trung làm quen cô, cô có cảm giác như vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua. Đó là vào một ngày thứ hai tại thư viện tỉnh ...

    ...

    - Chào bạn. Mình có thể ngồi cùng bạn được không?

    Ngước cặp mắt đẹp, Hoàng Hoa nhìn về phía người vừa cất ra tiếng nói. Đó là một gã con trai dong dỏng cao, đeo cặp mắt kiếng dày cộm trên khuôn mặt trông cũng rất trí thức.

    Hoàng Hoa cất giọng lạnh lùng trả lời:

    - Không!

    Cô tự nghĩ vì sao tụi con trai cứ một kịch bản cũ mà cứ soạn đi soạn lại hoài không thấy chán hay sao. Từ ngày đi thư viện tới giờ, cứ hễ cô ngồi một mình thì y như rằng thế nào cũng có một gã con trai nào đó đến xin cùng ngồi với cô.

    Thật lạ lùng ghê!

    - Vậy mình ngồi đối diện với bạn được không?

    - Cũng không luôn. Thư viện còn quá trời chỗ trống, sao bạn không ngồi, cớ sao ngồi chung bàn với tui chi vậy. Xin lỗi nhé, tui đang chờ bạn trai tui tới.

    Bạn ra chỗ khác ngồi đi, kẻo mất công ảnh hiểu lầm.

    Mặc cho cô ra sức từ chối, gã con trai đó vẫn không thèm quan tâm để ý tới sự không đồng ý của cô, vẫn tự nhiên kéo ghế ngồi chung với cô.

    - Sao kỳ vậy, tui đã nói là không được rồi mà.

    Đột nhiên, Hoàng Hoa hét lớn làm nhiều người trong thư viện quay lại nhìn cô với vẻ tò mò làm cho cô rất xấu hổ không biết chui vào đâu. Tất cả cũng vì cái gã con trai đáng ghét này mà ra. Bực mình quá đi, người đâu mà lì quá.

    - Xin lỗi bạn, mình biết là hơi lỗ mãng nhưng mình muốn được làm quen với bạn. Với lại, mình biết bạn không phải đang chờ bạn trai mà đang chờ bạn gái.

    - Trai hay gái mặc tui. Bạn theo dõi tui hay sao. Thôi, nếu bạn thích cái bàn này tui nhường bạn vậy.

    - Bạn đừng đi. Thật sự, mình rất mong muốn được làm quen với bạn.

    - Để làm chi vậy? Tui không thích.

    Nói ra điều này cô biết mình có phần hơi chảnh. Biết làm sao bây giờ, cô thấy mình chẳng có chút cảm tình nào với gã con trai này hết. Người gì đâu mà lì lợm, nhìn mà thấy ghét. Tại đang ở trong thư viện, chứ nếu không, cô đã chửi vào mặt gã này một trận rồi. Rằng hàng ngày cô đều gặp không ít gã con trai muốn kết bạn với cô và cô phải gật đầu với họ hết hay sao.

    - Mình biết bạn lâu rồi, nhưng bữa nay mới có dịp làm quen. Bạn chắc không nhớ mình đâu. Mình xin tự giới thiệu, mình tên là Chí Trung. Năm ngoái, chúng ta cùng học chung lớp ôn thi toán của thầy Lộc.

    - Lớp thầy Lộc? ... Sao tui không biết bạn vậy?

    - Cũng đúng thôi, lớp của thầy có quá đông học sinh. Với lại, bạn có để ý đến mình đâu, nên bạn không có chút ấn tượng với mình. Mình là người luôn ngồi gần bàn phía sau bạn ...

    Chí Trung định nói thêm rằng, anh luôn cố tình ngồi sau cô để được ngửi mùi hương bồ kết xả trên mái tóc dài của cô.

    Hoàng Hoa bắt đầu nhớ mang máng, hình như là phía sau cô luôn có một gã con trai mà Nam Anh hay nói tới có lẽ là hắn chăng? Mà thôi, mặc kệ, cứ coi như không quen. Rớt đại học rồi, có thành tích gì đâu mà nhắc nhở ...

    - Hoàng Hoa, sao bạn im lặng vậy? Bạn đồng ý kết bạn với mình nha.

    Hình như hắn ta có vẻ thật lòng muốn kết bạn với mình. Nhưng mà quen với bạn trai lúc này không hay, thôi thì từ chối vậy. Nếu có duyên thì sau khi thi đại học năm tới cô sẽ ...

    - Hoàng Hoa ...

    - Hoàng Hoa ...

    Không cần quay lại cô cũng biết ai đang gọi mình từ xa.

    - Cô nương ơi! Bé bé cái miệng đi. Mà tao nói với mày bao nhiêu lần rồi, đây là thư viện, chứ có phải nhà tao đâu mà mày la dữ vậy. Bộ mày muốn bị đuổi ra hay sao?

    - Sorry mày nha. Hình như cái tật ăn to nói lớn của tao nó khó sửa quá.

    Nam Anh là vậy đó, nhỏ lúc nào cũng bi bô suốt ngày. Chưa thấy người là đã nghe tiếng rồi. Cô và Nam Anh chơi chung với nhau từ hồi cấp hai. Lên cấp ba hai đứa lại học chung lớp, lại ngồi chung bàn với nhau nữa nên rất thân nhau.

    Hai đứa tuy không đẹp lắm nhưng được mệnh danh là hoa khôi của lớp. Bạn bè đặt cho hai nàng là Thúy Kiều và Thúy Vân.

    Nhớ lại chuyện có lần một nhóm bạn đến nhà Hoàng Hoa chơi. Bữa đó, Hoàng Hoa vừa mới đi ra ngoài mua đồ, tụi bạn đến nhà gặp mẹ cô. Do quen miệng rồi nên có bạn đột nhiên hỏi:

    - Bác cho tụi con hỏi, đây có phải là nhà của Thúy Kiều không ạ?

    - Thúy Kiều? Chắc là tụi con nhầm nhà rồi. Ở đây không có ai tên đó hết.

    - Hả? Sao kỳ vậy! Rõ ràng là nhà này rồi mà.

    Cũng may cho tụi nó, lúc đó có Nam Anh xuất hiện.

    - Thúy Vân! Thúy Vân! May quá có bạn đây rồi.

    - Có chuyện gì không, sao mấy bạn không vào?

    - À! Tụi mình hỏi rồi, nhưng mà bác gái bảo đây không có ai là Thúy Kiều cả.

    - Ha ha ... Cho tụi mày chừa cái tật hay đặt biệt hiệu cho người khác. Bữa nay không có tao thì tụi mày đi về, mai nhận điểm không vì không làm thực hành.

    - Là sao tụi mày?

    - Không biết gì hay sao?

    Đột nhiên tụi bạn ôm bụng cười ngả nghiêng khi biết ra được điều gì.

    - Thôi chết tụi mày ơi! Bữa nay phải đổi lại cách gọi thôi tụi mày ơi. Nhà Hoàng Hoa mà hỏi là Thúy Kiều nên bác gái không biết cũng đáng đời.

    Dũng "còi" lên tiếng.

    Tất cả đám bạn cùng nhao nhao lên:

    - Ừ ha! Hèn chi. Mau xin lỗi mẹ Hoàng Hoa đi.

    Đó là một kỷ niệm hồi đi học mà hễ cứ mỗi lần lên lớp có dịp nhóm họp đều nhắc đến chuyện này.

    - Ê nhỏ! Làm gì giờ này mới vô vậy? Tao chờ mày muốn dài cổ thêm mấy phân rồi, chắc sắp giống con đà điểu rồi quá.

    - Thiệt hả! Đưa tao đo thử xem. Hì hì ...

    - Con quỷ!

    Vừa nói, Hoàng Hoa vừa hất tay của bạn:

    - Vô trễ là tao có lý do chứ!

    - Chuyện gì?

    - Thì cái này nè ...

    - Oa! Ở đâu mày có nó vậy?

    - Tao hái trộm của nhà thằng Mai Dũng đó. Ai biểu nó có cây ổi mà tao xin hoài nó không cho. Đàn ông con trai gì mà kẹo thấy mồ. Ghét quá, bữa nay không thèm xin nữa, tự hái luôn cho nó biết tay.

    - Mày là số một đó, Nam Anh.

    - Cảm ơn mày.

    - Ra ngoài thanh lý đi mày.

    - Khoan đã!

    - Còn chuyện gì nữa hả cô nương?

    Hất mặt về phía gã con trai ngồi đối diện, Nam Anh cất tiếng hỏi:

    - Kia là ai vậy?

    - À! Nghe cậu ta nói là cậu ta hồi năm ngoái cùng học ôn chung lớp với tụi mình.

    Thì thầm bên tai bạn, Hoàng Hoa nói:

    - Hắn nói là hắn chuyên ngồi bàn sau của tụi mình. Mày coi có phải cái gã mà mày hay nói không.

    - Ờ, để tao nhìn kỹ thử.

    - Chào bạn. Mình tên Chí Trung rất mong được làm quen với bạn Nam Anh.

    Vừa bắt tay, Nam Anh vừa thì thầm nhỏ vào tai Hoàng Hoa:

    - Đúng là hắn rồi đó mày ơi.

    Sau khi bắt tay bạn xong, Nam Anh cất tiếng nói:

    - Mình nhớ ra rồi, bạn là người luôn ngồi phía sau Hoàng Hoa.

    - Đúng vậy. Biết hai bạn lâu rồi mà bữa nay mới có dịp làm quen được. Hy vọng hai bạn không chê, cho phép mình được gia nhập cùng hai bạn vào chung một nhóm được không?

    - Không được. Tụi mình là nhóm nhị cô nương từ xưa đến nay rồi. Bữa nay thêm một người con trai vào thì gọi nhóm như thế nào?

    - Sao lại không.

    Nam Anh lên tiếng:

    - Được chứ lỵ, rất tốt nữa là đằng khác. Có thêm một người bạn khác giới, sau này có điều gì thắc mắc về thế giới đó mình có thể hỏi Chí Trung. Mày thấy có vẹn toàn không?

    - Nhưng mà tao ...

    - Rất vui được chào đón bạn tham gia vào nhóm "rớt đại học" của tụi mình.

    À! Để ra mắt, đề nghị thành viên mới phải thết đãi mọi người ăn một chầu chè ở tiệm chè trước cổng thư viện.

    - Rất vui được mời hai bạn.

    - Hoàng Hoa! Chúng ta đi!

    Dù ấm ức với cục tức tối trong lòng, Hoàng Hoa cũng miễn cưỡng bước đi theo bạn.

    - Trung, năm ngoái bạn học trường nào?

    - Nguyễn Trung Trực. Còn hai bạn?

    - Hà Huy Tập.

    - Hai bạn chắc thân nhau lắm. Lần nào Trung gặp cũng đều thấy hai bạn đi với nhau.

    - Ừ, tụi mình học chung với nhau từ cấp hai, lên cấp ba cũng học chung với nhau nên rất thân với nhau.

    - À, năm ngoái, Trung thi khối gì?

    - Khối A. Ngành công nghệ thông tin của Đại học Quốc gia Hà Nội mở liên kết với trường Đại học của tỉnh mình. Còn hai bạn?

    - Tụi mình thi khối D, ngành tiếng Anh của Đại học Huế và Đại học của tỉnh mình.

    - Bạn thi được bao nhiêu điểm?

    - Mình vừa đủ điểm đậu.

    - Trời! Quê quá, cứ ngỡ bạn cũng rớt đại học như tụi mình.

    - Sao từ nãy giờ Trung thấy Hoàng Hoa cứ ngồi im lặng, không nói gì hết vậy?

    - Nhỏ này là vậy đó. Xưa nay nó đều ít nói, nhất là trước những người lạ, người mới gặp.

    - Đồ quỷ! Bữa nay mày ăn phải cái gì mà nói nhiều vậy?

    - Thì từ xưa tới giờ tao đều như vậy. Mà cũng nhờ vậy mà tao với mày thân nhau đó, Hoàng Hoa ha.

    Câu chuyện cứ thế tiếp diễn mãi, dường như không có điểm dừng.

    - Thôi, tụi mình vô học đi.

    Hoàng Hoa lên tiếng nhắc nhở.

    - Ừ. Mà quên! Trung thi khối A có gì giúp cho hai đứa tụi mình với.

    - Trung rất vui khi được giúp đỡ hai bạn trong khả năng của mình.

    Vậy là hằng ngày, chỉ trừ những buổi Trung lên lớp ra thì bộ ba đó đều có mặt đầy đủ ở thư viện.

    Hoàng Hoa dần dần không còn ghét Trung như trước nữa, cô bắt đầu cởi mở tấm lòng của mình với bạn hơn. Không như trước đây, cả buổi cô chỉ nói với Trung được dăm ba câu, mà tất cả đều do Trung gợi mở trước.

    Hoàng Hoa mặc dù học rất giỏi các môn tự nhiên, nhưng cô lại quyết định đi thi khối D với bạn mình. Có lẽ là vì cô không có ai hướng dẫn cho mình, hoặc cũng có thể là vì tình bạn giữa cô với Nam Anh.

    Cùng với sự giúp đỡ của Chí Trung mà đôi bạn ngày một khá hơn. Dù không nói ra, Hoàng Hoa bắt đầu cảm phục người con trai này. Tuy xuất thân trong một gia đình rất giàu có, nhưng anh ta chẳng hề sa ngã như bao nhiêu gã con trai khác có cùng hoàn cảnh như anh.

    Gia đình Hoàng Hoa không giàu có gì, chỉ gọi là kha khá mà thôi, bởi bố mẹ cô là công nhân viên với đồng lương ít ỏi. Cũng may, bố mẹ cô giỏi xoay xở làm thêm rất nhiều nghề để cho ba chị em cô không thấy tủi hổ khi so sánh với bạn bè của mình.

    Hiểu được phần nào nỗi vất vả của bố mẹ nên Hoàng Hoa rất cố gắng nỗ lực hết mình. Mười hai năm trời học phổ thông, không năm nào là cô không nhận được bằng khen.

    Cô mong muốn sau này mình sẽ là cô giáo đứng trên bục giảng để dạy cho các em. Chính vì vậy mà cho tới lúc này cô vẫn chưa có một mối tình vắt vai.

    Không phải cô xấu xí gì, mà trái lại, cô rất đẹp nữa là đằng khác. Điều này cô biết được qua ánh nhìn của các bạn khác giới và cùng giới với cô. Cũng chẳng phải vì cô kén chọn gì mà bởi cô sợ khi dính vào tình cảm rồi thì khó lòng mà học được nữa. Cho nên mẹ cô hay răn đe cô:

    - Hoàng Hoa! Con ráng thi cho đậu một trường nào đó để sau này có một cái nghề, chứ đừng như bố mẹ suốt ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Con hãy nhớ là đừng bao giờ để chuyện tình cảm trai gái chi phối chuyện học hành của con. Con lo gì, khi nào có nghề rồi thì con cũng sẽ kiếm được cho mình một tấm chồng tử tế mà thôi.

    Hoàng Hoa hiểu được nỗi lo lắng của mẹ, bởi hằng ngày mẹ cô cứ thấy cô mất rất nhiều thời gian để ngồi tiếp các bạn nam ghé nhà cô với mong muốn tán tỉnh cô. Bởi vậy, cô luôn phải trốn họ.

    Đang miên man trong dòng suy nghĩ, cô bỗng giật mình vì tiếng gọi của Nam Anh:

    - Hoàng Hoa! Hoàng Hoa!

    - Hả? Gì vậy mày?

    - Trời ơi! Nhỏ này bữa nay lạ quá ta, tao gọi mày từ nãy giờ thiếu điều muốn rát cổ luôn mà mày vẫn êm ru vậy! Nè, đang nghĩ đến anh nào, phải không?

    Khai ra mau!

    - Quỷ! Làm gì có anh nào để mà nghĩ, hả cô nương.

    - Hoàng Hoa nè! Tao có cảm giác hình như thằng cha Trung đó thích mày hay sao ấy. Có đôi lần vô tình tao bắt gặp nó nhìn mày lạ lắm. Nó làm sao nhỉ? ... À, nó giống như ông Vũ hay nhìn tao.

    Vũ là người yêu của Nam Anh, đã đi du học hơn một năm nay rồi.

    - Thôi đi, Nam Anh ơi! Mày chỉ khéo tưởng tượng. Nhắc mới nhớ, từ ngày ổng đi đến giờ có hay gọi điện về cho mày không?

    - Cũng thường. Với lại, tụi tao chat với nhau thường xuyên mà. À! Hoàng Hoa, tối nay đi ăn tiệc với tao không?

    - Ở đâu và vì lý do gì?

    - Bí mật. Mà mày nhớ ăn mặc thật đẹp đó nghe.

    - Nhưng mà tối nay đâu phải thứ bảy đâu, làm sao tao xin đi được.

    - Yên tâm đi, để đó tao lo cho.

    - Thiệt không đó, cô nương?

    - Mày quên là tao rất có uy tín với bố mẹ mày hay sao. Tối, bảy giờ tao ghé đón mày đó.

    Nhanh thiệt, mới đó mà trời đã về chiều rồi, cũng sắp đến giờ hẹn với Nam Anh. Cô cũng không biết là Nam Anh có xin được bố mẹ cô cho cô đi hay không ...

    - Hoàng Hoa ơi, Hoàng Hoa!

    - Dạ, con chào bác. Có Hoàng Hoa ở nhà không bác?

    - À, chị Nam Anh. Chị Hai ở trong phòng chị ấy.

    - Bữa nay con đi đâu mà ăn mặc đẹp vậy?

    - Dạ, con đi dự tiệc sinh nhật đứa bạn trong lớp, nên con ghé qua xin phép bác cho Hoàng Hoa đi với con.

    - Đi với con thì được. Nhưng hai đứa nhớ đi về sớm sớm để còn học bài nữa.

    - Dạ thưa bác, xin phép cho con vào coi Hoàng Hoa chuẩn bị xong chưa.

    - Ừ, con vào đi.

    Bữa nay Hoàng Hoa diện cho mình chiếc áo đầm màu thiên thanh mà bố mẹ cô mua cho cô hôm sinh nhật lần thứ mười tám, trông cô thật xinh đẹp như búp bê.

    - Oa! Bữa nay có người sẽ chết ngất cho mà coi.

    - Quỷ này! Đang nói đến ai vậy?

    - À, không có gì! Công nhận mày mặc cái đầm này trông mày đẹp dễ sợ luôn.

    - Bộ hằng ngày tao xấu lắm hay sao?

    - Không. Ý tao là bữa nay trông mày quý phái quá, nhìn mà phát thèm!

    - Thôi đi cô nương. Đi thôi! Thưa mẹ, con đi.

    - Thưa bác, con đi.

    - Hoàng Hoa! Bữa nay mày chở tao đi. Tao làm biếng quá.

    - Mày thì lúc nào mà chả vậy. Quên nữa, bữa nay mày rủ tao đi ăn tiệc gì vậy?Ai mời mà mà rủ thêm tao đi nữa có kỳ không?

    - Mày yên tâm đi! Người ta còn mừng nữa là đằng khác.

    - Sao bữa nay mày cứ úp úp mở mở khó hiểu quá!

    - Vậy mới bất ngờ chứ.

    ...

    - Tới, tới rồi, Hoàng Hoa!

    - Chí Trung! Bạn đi đâu mà hôm nay ăn diện trông lạ quá vậy?

    - Hoàng Hoa! Tao xin lỗi mày nha. Bữa nay là sinh nhật của Chí Trung. Tao nói với Trung bí mật để cho mày bất ngờ.

    - Mày thiệt là ... làm tao không có món quà gì tặng Trung cả.

    - Yên tâm đi! Tao đã chuẩn bị cho mày rồi.

    - Trung cảm ơn hai bạn đã tới chung vui với Trung. Mời hai bạn vào!

    - Trung đi trước đi!

    - Hoàng Hoa! Bữa nay Trung có nói với tao là nhờ mày lên thổi nến cùng với hắn. Nên tao đã thay mặt mày nhận lời rồi.

    - Vậy thì mày lên cùng với hắn đi.

    - Thôi mà Hoàng Hoa, đừng để tao mất mặt chứ! Mày đồng ý đi, tao hứa là sẽ chở mày đi ăn sáng cả tuần luôn. Đồng ý nha, Hoàng Hoa?

    - Chỉ một lần này thôi, không có lần thứ hai đâu nhé!

    - Tao biết rồi. Cảm ơn mày.

    Bữa tiệc sinh nhật của Trung diễn ra trong một phòng karaoke rất rộng, dễ có đến ba bốn chục người cùng tham dự.

    - Các bạn! Trung xin giới thiệu với các bạn đây là hai người bạn của Trung:

    Nam Anh và Hoàng Hoa.

    - Trung ơi! Trong hai người này, ai ... là người sẽ thổi nến với Trung trong đêm sinh nhật hôm nay vậy?

    Mọi người cùng lao nhao hỏi, duy chỉ có một cô gái trong số họ là im lặng nhìn Trung với ánh mắt thiết tha và đượm buồn. Hoàng Hoa nghĩ có lẽ là cô gái đó đã yêu Trung trong âm thầm lặng lẽ mà chưa có dịp thổ lộ cùng với anh.

    Hoàng Hoa đang phân vân là mình có nên cùng thổi nên với Trung hay không, giữa lời hứa với Nam Anh và cô gái kia, mình nên nghiêng về phía nào đây?

    - Các bạn! Một chút xíu nữa mọi người sẽ biết thôi.

    Chí Trung lên tiếng.

    Bánh sinh nhật tới rồi. Tiếng của một người nào đó trong đám bạn của Trung.

    - Hoàng Hoa cùng giúp Trung thổi nến cho lần sinh nhật thứ 20 này của mình nhé.

    - Trung nè! Hoàng Hoa nghĩ Trung nên mời cô gái mặc chiếc áo đầm màu hồng ngồi ở kia lên thổi nến với Trung chắc sẽ thích hợp hơn.

    - Hoàng Hoa! Thôi mà, thổi nến cùng Trung đi, có sao đâu mà mày phải đùn đẩy vậy Hoàng Hoa, bộ mày quên đã hứa gì với tao rồi sao?

    - Ừ. Để tao làm.

    - Xin lỗi cô gái nhé, tôi không thể giúp được cho cô toại nguyện.

    Hoàng Hoa thì thầm trong lòng.

    - Tắt đèn đi các bạn ơi! Nào, chúng ta cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật lần thứ 20 cho Chí Trung đi.

    Happy birthday to you Happy birthday to you Mừng ngày sinh nhật của anh Mừng ngày sinh nhật của anh Mừng ngày đó anh sinh ra đời Happy birthday to you Happy birthday to Chí Trung ...

    Mọi người vừa vỗ tay vừa hát vang bài chúc mừng sinh nhật. Chỉ riêng Hoàng Hoa, cô cảm thấy như mình vừa cướp mất đi của cô gái đó cái cơ hội để thổ lộ tình cảm.

    Bên dưới có nhiều tiếng xì xào:

    - Thằng vậy mà giỏi, kiếm đâu ra con bồ xinh quá trời. Thế mà lâu nay nó giấu tụi mình.

    Có tiếng một gã con trai khác xen vào:

    - Nè, mày có con bồ xinh đẹp, vậy mày có đem đi giới thiệu không?

    Một gã con trai khác nói tiếp:

    - Ngu gì mà giới thiệu cho tụi mày, nhất là thằng Kiệt này, nó là chúa tán gái, nó cướp mất đi thì sao. Ha ha ...

    - Ước và thổi nến đi!

    Nắm lấy tay Hoàng Hoa, Trung nói vừa đủ cho cô nghe:

    - Cảm ơn Hoàng Hoa nha! Bữa nay Hoàng Hoa đẹp lắm.

    Hoàng Hoa cảm thấy mặt mình đỏ bừng trước lời khen của anh:

    - Trung đừng nói vậy. Là bạn bè thổi nến cùng nhau có sao đâu mà Trung phải cảm ơn mình. Chúng ta cùng thổi nến đi. Trung ước xong rồi phải không?

    - Xong rồi.

    Phù ... Phù ... Căn phòng bỗng trở nên tối thui. Mọi người cùng hét lớn:

    - Hôn bạn gái một cái của tuổi hai mươi đi, Trung ơi!

    - Thôi, các bạn đừng giỡn nữa. Bật đèn lên, chúng ta cùng nhập tiệc.

    Khi đèn được bật lên, Hoàng Hoa đi về phía cô gái mặc chiếc đầm hồng.

    Còn Nam Anh thì đang bị đám bạn trai của Trung vây chặt.

    - Chào bạn. Mình ngồi đây với bạn, được không?

    - Mời bạn!

    - Mình tên là Hoàng Hoa. Còn bạn?

    - Mình là Lan Anh, bạn học thời cấp ba với Trung. Trước đây, mỗi khi tụi mình gặp mặt đi chơi uống nước, thường hay nghe Trung nhắc đến bạn. Hôm nay gặp bạn thì mình đã hiểu, bạn đẹp lắm.

    - Cảm ơn bạn đã quá khen.

    Đang định nói chuyện thêm với Lan Anh, thì Nam Anh đang réo gọi cô ở đằng kia.

    - Hoàng Hoa! Hoàng Hoa mau cứu tao với!

    - Tụi mình cùng qua bên kia với các bạn đi, Lan Anh.

    - Thôi, Hoàng Hoa đi đi. Lan Anh ngồi đây với các bạn. Với lại, sắp đến bài hát của Lan Anh chọn rồi.

    - Các bạn! Hoàng Hoa cùng tham gia với các bạn được không?

    - Nào, nào! Qua đây!

    - Chí Trung! Mày tránh ra cho tụi tao mượn bạn gái của mày một lát. Ta bảo đảm là không để cho thằng Kiệt "sát thủ" tiếp cận cướp bạn gái của mày đâu.

    Nam Anh chợt lên tiếng:

    - Hoàng Hoa! Tới bài hát tao chọn cho mày rồi, mày hát đi!

    - Ừ. Hoàng Hoa hát đi. Hát cho tụi này thưởng thức giọng ca của bạn gái của Trung đi.

    - Hoàng Hoa! Hãy hát bài hát này tặng Trung nhân ngày sinh nhật đi.

    - Nhưng mà Hoàng Hoa ca dở lắm, các bạn đừng cười nhé!

    - Không sao đâu. Ca sĩ nghiệp dư nên mới karaoke chứ có phải trình diễn gì đâu, phải không tụi mày?

    - Ừ, ừ. Phải đó!

    - Hát đi! Hát đi!

    Trước sự khuyến khích của mọi người, Hoàng Hoa cất giọng hát bài "Hello".

    Giọng của cô truyền cảm đến nỗi căn phòng bỗng trở nên im ắng.

    - Hay quá! Hay quá! Hát nữa đi, Hoàng Hoa ơi!

    - Cảm ơn các bạn. Hoàng Hoa muốn nghe các bạn hát nữa.

    Bữa tiệc cứ thế kéo dài mãi, hết ăn uống rồi hát hò. Đã đến giờ phải về rồi, Hoàng Hoa và Nam Anh cùng đứng đậy chào và xin phép mọi người về trước.

    Thấy Hoàng Hoa và Nam Anh cùng chào về, Trung vội vàng:

    - Xin phép các bạn, Trung đi một lát rồi quay lại.

    - Cứ tự nhiên đi, không cần quay lại nữa đâu, để tụi này dọn tàn cuộc cho.

    Nè, cứ vui vẻ với bạn gái trong đêm sinh nhật lần thứ hai mươi này đi. Thêm nhiều kỷ niệm khó quên vào, anh bạn nhé.

    - Tụi mày thật là ... Tao đi, hẹn gặp lại tụi mày sau.

    - Thôi, Trung vào với các bạn đi. Hoàng Hoa và Nam Anh về được mà.

    - Sao được mày, tao hồi chiều quên nói với mày là chị Hương sáng nay không có đi xe, chị có nhờ tao tới chở về. Mày cảm phiền nha, Hoàng Hoa.

    Trung đưa Hoàng Hoa về giùm Nam Anh nha. Cảm ơn Trưng nhiều.

    Vừa nói, Nam Anh vừa đá lông nheo với Trung.

    - Nam Anh! Mày chơi kỳ vậy, sao lúc chiều mày không nói với tao?

    - Mày cho tao xin lỗi, tại tao quên.

    - Mày thật là ... Thôi, Trung vào với các bạn đi. Ai lại chủ tiệc lại bỏ đi như vậy không hay đâu. Để Hoàng Hoa kêu xe Honda ôm về được rồi.

    - Không sao đâu! Tụi bạn của Trung hiểu mà. Để Hoàng Hoa đi xe ôm về, Trung áy náy lắm.

    - Đúng đó, Hoàng Hoa! Mày vậy mà đi xe ôm về giờ này, lỡ có chuyện gì chắc tao ân hận lắm.

    Nghe Nam Anh nói vậy, Hoàng Hoa bắt đầu thấy hơi lo sợ. Dạo này cô nghe nói ban đêm ban hôm có nhiều gã đàn ông sàm sỡ lắm và cả bọn "yêu râu xanh".

    nữa chứ. Hoàng Hoa rùng mình khi tưởng tượng đến chuyện có thể xảy ra cho mình.

  2. #11
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    - Em thấy phòng của anh thế nào?

    - Đẹp. Mà tại sao anh treo hình của em nhiều như vậy?

    - Để anh luôn cảm thấy em lúc nào cũng ở bên anh, kể cả khi anh ngủ.

    Trung xoay ngược cô đối diện với mình:

    - Hoàng Hoa! Anh yêu em!

    Nâng cằm cô lên, anh đặt lên đó một nụ hôn thật sâu và thật dài. Toàn thân cô như mềm nhũn trong vòng tay của anh.

    - Hoàng Hoa! Đến đây, anh cho em xem.

    - Hình hôm bữa mà tụi mình đi chơi đây sao? Sao anh không rửa đi?

    - Anh tính để vậy khi nào tụi mình cưới nhau rồi anh sẽ làm một clip về chuyện tình chúng ta.

    - Anh ...

    - Em ...

    Họ lại hôn nhau thắm thiết, đôi bàn tay tham lam của anh từ từ lần đến các nút áo của cô.

    Từng chiếc từng chiếc nút được mở ra để lộ bày gò ngực trắng ngần thơm mùi da thịt thiếu nữ.

    Bỗng từ trong sâu thẳm của ý thức lời của mẹ cứ vang vọng mãi trong tâm trí của cô:

    - Hoàng Hoa! Con hãy nhớ là con gái con đừng bao giờ tự đánh mất mình.

    Con biết không đàn ông giống như con bướm vậy thấy hoa đẹp thì nó dập dìu.

    Nhưng khi nó đã hút hết mật hoa rồi thì nó sẽ bay đi và không bao giờ quay lại hoa đó nữa. Con hãy nhớ cho kỹ lời của mẹ nhé Hoàng Hoa. Con đừng để sau này con phải cảm thấy có lỗi với chồng của con khi con không tự giữ nổi bản thân mình ...

    - Hoàng Hoa ... Hoàng Hoa ...

    Như chợt bừng tỉnh cơn mê, Hoàng Hoa vùng dậy đẩy anh ra xa:

    - Đừng anh! Chúng ta không thể nào làm như thế này được. Em muốn mình có một đêm tân hôn trọn vẹn.

    Nói xong điều đó, cô bưng mặt khóc nức nở. Tiếng khóc của cô đã từ từ dập tắt cơn dục vọng giới tính trong anh.

    - Hoàng Hoa! Anh xin lỗi em. Anh cũng không hiểu nổi vì sao mình lại hành động như vậy. Em tha lỗi cho anh nhé.

    Trong khi đó tại quán cà phê.

    - Nam Anh! Em coi, anh vẫn nhớ như in loại nước em thích đó.

    Nở nụ cười chua chát, Nam Anh đáp lại sự ân cần của anh:

    - Cảm ơn anh, nhưng mà bây giờ tôi đã thay đổi sở thích rồi. Bây giờ tôi chỉ thích uống cà phê không đường mà thôi.

    - Nam Anh! Em nói đi, anh đã làm gì mà khiến em đối xử anh như vậy?

    - Anh đã làm gì thì tự anh phải biết chứ, anh cần gì phải hỏi tôi.

    - Thật sự anh không biết anh đã làm gì sai để cho em giận anh như vậy. Em có biết không, sau khi nhận được cú điện thoại đó, anh muốn bay về Việt Nam ngay để hỏi em cho rõ. Tại sao vậy Nam Anh, em nói đi!

    Giọng nói mất bình tĩnh của anh đã khiến một số người quay lại nhìn.

    - Anh nói nhỏ thôi, tôi không muốn bị người ta chú ý. Còn bây giờ anh muốn hỏi tôi điều gì. Tôi nhớ tất cả mọi điều tôi đã nói hết với anh hôm bữa đó rồi.

    Giờ chúng ta không còn gì để nói nữa. Xin lỗi anh, tôi phải đi. À, quên nữa!

    Cảm phiền anh trả giùm tôi ly nước đó.

    Nam Anh toan đứng dậy bước đi, nhưng Chí Vũ đã giữ cô lại:

    - Em không nói rõ hết mọi việc trong bữa nay, anh không để em đi đâu hết.

    - Thôi được, anh muốn tôi nói phải không? Tôi ghét anh. Tôi hận anh một kẻ bạc tình, một kẻ mà có trăng đã vội quên đèn. Tôi tự hỏi tại sao ngày xưa tôi lại tin anh được chứ. Thật uổng công cho tôi, hai năm nay tôi vò võ đợi chờ anh, một dạ một lòng. Đổi lại cho điều đó tôi được gì, được gì? Chỉ là sự phản bội của anh. Trước đây người ta thường nói với tôi:

    "xa mặt cách lòng". Nhưng tôi không tin vào điều đó vì tôi tin tưởng anh. Tôi yêu anh và tôi nghĩ anh cũng như thế.

    - Phải, hai năm đi tu nghiệp ở nước ngoài chưa có giây phút nào anh thôi không nhớ về em, không nghĩ về em. Chưa một giây phút nào để cho con tim mình đập lạc nhịp. Ngoài giờ lên lớp ra, thì thời gian còn lại của anh đều ở trong bệnh viện. Anh muốn mình hoàn tất chương trình thật mau để được về ôm em trong vòng tay, để kể cho em nghe nỗi nhớ nhung bao nhiêu ngày tháng qua của anh. Vậy mà gần một tuần nay anh về, em đều tránh mặt không chịu gặp anh nghĩa là sao? Nam Anh, em nói anh phản bội em, vậy em có bằng chứng không?

    - Tôi biết mà, thế nào anh cũng đòi bằng chứng mà.

    - Anh còn nhớ cô bé có nick name là "Sầu Đông" chứ?

    Khi Nam Anh vừa nói dứt câu thì Chí Vũ đã ôm bụng cười:

    - Nam Anh thì ra em ghen với chính bản thân em à? Cô người yêu bé nhỏ ngốc nghếch của tôi ơi!

    - Anh nói vậy nghĩa là sao?

    - Cái này thì em phải hỏi lại em thử xem, ai đời muốn thử người yêu mà lại giấu đầu lòi đuôi. Lấy nick khác mà lạ bật web cam của mình lên. Nên anh cứ giả vờ với em vậy. Nếu mà anh biết em giận anh vì chuyện này thì anh đã không đùa dai với em rồi. Nhưng mà cũng nhờ vậy anh biết được là em cũng rất yêu anh như là anh yêu em vậy.

    - Ai mà thèm yêu anh chứ, anh đừng có mơ.

    - Thiệt không?

    Nói xong điều này, Chí Vũ kéo Nam Anh lại, ôm chặt lấy cô.

    - Buông em ra, ở đây đông người, người ta nhìn kìa.

    - Kệ, anh ôm người yêu của anh chứ anh có ôm ai đâu mà sợ. Ghét quá! Bốn ngày nay không thèm gặp anh gì hết. Cũng may là nhờ có Hoàng Hoa.

    - Ai biểu anh một dạ hai lòng chi.

    - Không được nói sai nha, cái này phải bắt phạt.

    Nói xong, Chí Vũ hôn nhanh một cái lên má của Nam Anh:

    - Anh ...

    Xoay gương mặt Nam Anh đối diện với mình, anh từ từ nâng mặt cô lên. Đôi mắt của cô từ từ khép lại, đôi môi như hé mở gọi mời. Anh cúi xuống đặt lên đôi môi cô một nụ hôn cháy bỏng. Nụ hôn chất chứa bao nhiêu niềm nhớ nhung của anh dành cho cô.

    Sau giây phút ngất ngây trong vòng tay của anh, Nam Anh bẽn lẽn tựa đầu vào vai anh, tận hưởng cảm giác ngọt ngào của tình yêu.

    Mười hai giờ, chuông điện thoại của nhà Hoàng Hoa reo lên inh ỏi:

    - Alô, Hoàng Hoa nghe.

    - Ngủ chưa mày?

    - Rồi.

    - Tao không ngủ được.

    - Phải rồi, ai kia đã nối nhịp yêu rồi nên giờ không ngủ được, tính phá giấc ngủ của tui phải không?

    - Xin lỗi mày, nhưng mà tao không thể chờ đến ngày mai được.

    - Chuyện gì?

    - Anh Vũ nói cuối tuần này sẽ đưa ba má anh qua nhà nói chuyện với ba mẹ tao.

    - Thiệt hả? Chúc mừng mày. Nhưng mà tao buồn quá!

    - Chuyện gì?

    - Tao sợ mày vui duyên mới sẽ quên tao.

    - Con quỷ, chỉ đính hôn thôi. Chờ tao học xong thì mới cưới.

    Nhanh thiệt chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày đính hôn của Nam Anh. Hai ngày nay hầu như Hoàng Hoa ở nhà Nam Anh nhiều hơn ở nhà của mình. Sáng mai là ngày nhà trai sang làm lễ dạm hỏi.

    Đêm đó, hai cô bạn gái nằm bên nhau:

    - Hoàng Hoa! Tao làm vậy có nhanh quá không mày?

    - Lại lo lắng chuyện gì đây hả cô nương? Ngủ đi, sáng mai còn đi trang điểm để đón nhà trai nữa.

    - Nhưng mà ...

    - Thôi không nói gì hết, ngủ đi.

    Vừa nói, Hoàng Hoa vừa đè tay lên mắt bạn. Vậy là Nam Anh từ nay đã có nơi chốn rồi, chỉ còn lại mình cô. Cô cũng không biết rồi mình sẽ ra sao?

    Khi phụ dọn dẹp cho nhà Nam Anh xong, Hoàng Hoa trở về nhà.

    Quá mệt mỏi, cô để nguyên quần áo vậy leo lên giường ngủ.

    ...

    Chiều nay buổi học kết thúc sớm, Trung muốn ghé nhà xem Hoàng Hoa đã về chưa.

    Mấy ngày nay Hoàng Hoa bận rộn chuyện của Nam Anh, nên hai người không có gặp nhau. Sáng nay dự tiệc đính hôn của Nam Anh xong, anh cũng muốn được giống như vậy.

    - A, anh Trung.

    - Út! Chị Hai có nhà không? Bố mẹ đâu?

    - Mẹ đi chùa. Còn bố thì đi làm cuối tuần mới về. Chị Hai đang ngủ trong phòng, để em vô kêu chị dậy.

    - Đừng em, dẫn anh vào phòng chị đi.

    - Dạ. Cửa không khóa, anh vô đi. Em ra viết bài cho xong. Không, lát nữa chị Hai thức dậy thấy em viết chưa xong chị đánh đòn.

    Mở nhè nhẹ cánh cửa, Trung bước vào phòng. Từ ngày yêu nhau tới giờ, đây là lần đầu tiên anh bước vào phòng của cô.

    Căn phòng của cô tuy nhỏ, nhưng được bài trí rất gọn gàng và thoáng mát với khung cửa sổ mở ra đón hương hoa từ vườn hoa nhỏ của cô. Hoàng Hoa vẫn say sưa ngủ không hay có người đang ngắm nhìn mình trong giấc ngủ.

    Không thể cưỡng lại nổi vẻ đẹp quyến rũ của cô, anh từ từ cúi xuống hôn lên bờ môi của cô.

    Nụ hôn nóng bỏng và tham lam của anh đã đánh thức cô dậy.

    Trong sự mơ màng, cô chưa nhận ra anh, cô tưởng là gã đàn ông nào, cô bật dậy hét - H ...oà ...ng ...

    Tiếng kêu của cô đã bị bàn tay của anh bịt - Anh đây, Chí Trung đây!

    Đôi mắt cô chớp chớp, đầu cô gật:

    - Ủa? Hoàng Mi đâu, sao mà anh vô được phòng em vậy?

    - Hoàng Mi đang học bài ở ngoài kia.

    - Nhỏ này cứ tin người ngoài như vậy có ngày chết chị nó.

    Khi cô vừa nói dứt câu, Chí Trung liền thọc léc cô:

    - Dám nói anh là người ngoài nè.

    - Á, nhột! Nhột! Em không chịu nhột được. Sao bữa nay anh về sớm vậy?

    - Mấy bữa nay không gặp em, nhớ em quá. Sẵn đi học về sớm, anh ghé nhà em luôn.

    - Xạo! Mới gặp hồi sáng đó.

    - Thì hồi sáng anh đâu có được ôm em như vầy. Hoàng Hoa nè!

    - Có gì không anh?

    - Hay anh nói ba má qua nói chuyện với bố mẹ em cho tụi mình cưới nhau đi.

    Cô xoay người lại nhìn thẳng vào anh.

    - Cưới em?

    - Ừ!

    - Rồi lấy gì anh nuôi em khi anh đang còn đi học và em nữa.

    - Thì trước tiên anh nhờ ba má.

    - Thôi đi! Chừng nào anh ra trường có việc làm rồi, lúc đó em sẽ đồng ý lấy anh.

    - Như vậy thì lâu lắm, anh sợ mình không chịu nổi.

    - Không chịu nổi cũng phải chịu.

    - Thôi, ra ngoài đi, kẻo mẹ em về mà thấy hai đứa mình ở trong phòng là chết em.

    Ba ngày sau lễ đính hôn, Nam Anh ghé nhà Hoàng Hoa, trên tay khệ nệ xách một bịch đầy bánh kẹo và trái cây.

    Vừa trông thấy Nam Anh, cô em gái út của cô reo lên:

    - A, chị Nam Anh! Chị cho em hả?

    - Ừ, chị Hoàng Hoa có ở nhà không?

    - Có chị Hai đang tắm.

    Xách đồ vào nhà, cô đi thẳng vào bếp, cô để bịch bánh trái lên bàn. Không quên lấy cho cô em gái út của Hoàng Hoa một chùm nho và hai cái bánh.

    - Cảm ơn chị. Chị Nam Anh trông nhà cho út nha. Út qua nhà bạn chơi một lát.

    - Ừ, em đi đi. Nhớ bấm cổng nha.

    - Dạ.

    Hoàng Mi đi rồi, Nam Anh đi vào phòng Hoàng Hoa. Cô leo lên giường, với tay bấm máy chiếc đĩa nhạc. Cô nằm chờ Hoàng Hoa.

    Tắm gội xong, Hoàng Hoa vừa đi ra vừa gọi em:

    - Hoàng Mi à! Hoàng Mi ... Con nhỏ này đâu rồi ta, mình vừa bảo nó trông nhà nó đã lẻn đi chơi rồi. Kiểu này về phải đánh đòn nó mới được.

    Nhìn thấy bịch trái cây trên bàn và bánh trái bên trong, cô cứ ngỡ mẹ vừa về quê lên.

    - Mẹ ơi, mẹ!

    Gọi hoài mà không thấy mẹ lên tiếng, cô đi vào phòng của mình:

    - Con quỷ! Dữ không! Bữa nay mới ghé tới tao. Tao tưởng mày quên tao rồi chứ. Là mày đưa đồ qua để trên bàn đó hả?

    - Ừ!

    - Làm tao tưởng mẹ tao về quê lên sớm chứ. Nào, đứng lên, xoay một vòng cho tao xem người đeo một nửa cái gông coi.

    Gạt tay bạn, Nam Anh nói:

    - Còn giỡn nữa, mệt thấy mồ luôn. Bữa nay tao qua nhà mày chơi, tối đi học luôn.

    - Ông Vũ đâu sao không chở mày đi?

    - Ông có ca trực rồi.

    - Quên nữa! Bữa nay tao phải tập làm quen dần gọi mày là bà Ngô, phu nhân bác sĩ.

    - Quỷ nè! Không giỡn nữa! Mày chọn trái cây với bánh cho vào tủ đi kẻo nó hư đó.

    - Nam Anh! Sao mày mang sang cho nhà tao nhiều vậy?

    - Thì bên nhà mày đông người hơn. Bên tao có ai đâu, ngoài tao với ba má ra.

    - Chị Hai mày không lấy đi à?

    - Trời! Bà ấy đâu có siêng. Nhân cơ hội vì dự lễ của em, hai ông bà đó làm chuyến du lịch rồi.

    - Ê nhỏ! Cảm giác của người đã có nơi chắc chắn rồi như thế nào?

    - Tao chẳng thấy gì, bình thường. Hoàng Hoa! Tuần sau sinh nhật mày, mày có định tổ chức gì không?

    - Chắc là không. Thi rớt đại học, đang ôn thi lại, có gì vui đâu mà tổ chức.

    - Nam Anh! Ăn cơm xong rồi đi học chứ?

    - Ờ, mày nấu nha! Tao đi ngủ một lát, chừng nào xong gọi tao dậy.

    - OK thưa, bà chủ!


  3. #12
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Tập 2

    Tối nay, bố mẹ cô bỗng nhiên gọi cô vào phòng nói chuyện:

    - Hoàng Hoa nè! Ngày kia là sinh nhật của con. Bố mẹ không có nhiều tiền để mà tổ chức cho con. Đây, bố mẹ cho con năm trăm ngàn này, con thích gì cứ mua.

    - Thôi mẹ ạ! Mẹ cứ giữ lấy đi.

    - Hoàng Hoa! Con cầm đi, đó là quà sinh nhật của bố mẹ cho con.

    Bố của Hoàng Hoa lên tiếng.

    - Vậy con cảm ơn bố mẹ.

    - Con sẽ dùng nó mua một cái bánh sinh nhật về cho hai đứa nó ăn.

    - Tùy con.

    - Thôi, con về phòng đây.

    - Ừ ...

    Khi con đi rồi, bà Liên thở dài buồn bã nói với chồng:

    - Cũng tội ba đứa con của mình. Vì ba mẹ nghèo quá không đủ sức tổ chức cho con một bữa tiệc sinh nhật cho nó bằng bạn bằng bè.

    - Bà cũng đừng buồn nữa. Bà phải vui lên vì chúng ta tuy nghèo nhưng mà có ba đứa con ngoan ngoãn.

    ...

    Bữa nay là sinh nhật của mình, Hoàng Hoa ra vườn cắt một ít hoa vào cắm trong nhà. Sáng nay, Hoàng Hoa đã đi chợ từ sớm, cô mua đồ về nấu một bữa cơm gia đình để ăn mừng sinh nhật của cô.

    - Chị Hai! Sinh nhật chị, Út tặng chị bức tranh do Út vẽ.

    - Cảm ơn em!

    - Anh Ba! Anh tặng chị cái gì?

    - Em tặng cho chị cái kẹp. Chúc chị sinh nhật vui vẻ.

    - Cảm ơn hai em của chị nhiều lắm.

    - Nào, các con! Chúng ta cùng nâng ly chúc mừng sinh nhật của chị nè.

    Cả nhà cùng vui vẻ ăn uống, chúc mừng ngày sinh nhật của cô.

    Chiều, mới sáu giờ, Chí Trung đã ghé nhà cô, trên tay anh cầm một bó hoa thiệt lớn.

    - Chúc mừng sinh nhật mười chín của em.

    - Cảm ơn anh.

    - Dạ thưa hai bác, bữa nay là sinh nhật của Hoàng Hoa, xin phép hai bác cho con đưa Hoàng Hoa đi uống nước. Có Nam Anh đang chờ nữa.

    - Ừ, bố mẹ cho con đi chơi đó.

    Bữa nay Hoàng Hoa diện cho mình một chiếc đầm hở vai trông cô rất gợi cảm và xinh đẹp.

    - Thưa bố mẹ, con đi.

    - Dạ, thưa hai bác, chúng con đi.

    - Hoàng Hoa bữa nay em đẹp quá!

    - Vậy chứ mọi ngày em xấu lắm phải không?

    - Không phải. Đối với anh thì em lúc nào cũng đẹp. Nhưng bữa nay trông em thật là quyến rũ.

    - Tụi mình đi đâu vậy anh?

    - Anh đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi. Chắc Nam Anh và anh Vũ đã đến trước rồi.

    Kìa, họ ngồi kia kìa!

    - Hoàng Hoa! Chúc mừng sinh nhật của bồ.

    - Mở ra xem được không?

    - Được chứ!

    - Oa! Đẹp quá Nam Anh. Cảm ơn bạn.

    - Mà tiền đâu mà mua cho mình món quà đắt tiền vậy?

    - Cậu không phải lo.

    Cùng nhau ăn uống xong, mọi người đi mỗi hướng.

    Hoàng Hoa và Chí Trung đi ra công viên quảng trường ngồi chơi hóng mát.

    - Hoàng Hoa! Sinh nhật mười chín này em ước gì?

    - Không nói cho anh biết đâu. Nếu nói ra rồi thì có điều ước đâu còn trở thành sự thật được.

    - Vậy trong điều ước có anh trong đó không?

    - À để em suy nghĩ coi.

    - Có không?

    Chí Trung đưa tay lên để thọc léc cô:

    - Có, có!

    - Hoàng Hoa!

    - Hử?

    - Em vén tóc lên đi.

    - Để làm gì vậy anh?

    - Bí mật. Em nhắm mắt lại đi ... Được rồi, em mở mắt ra đi.

    Mở chiếc túi xách nhỏ, lấy chiếc gương nhỏ ra.

    - Em có thích không?

    - Đẹp lắm, nhưng nó quá mắc tiền, em không nhận đâu.

    - Đây là số tiền mà anh dành dụm do anh đi làm, không phải tiền của ba má đâu.

    - Cảm ơn anh.

    Cô dựa sát vào người anh. Họ cứ thế ngồi bên nhau để mặc thời gian qua đi.

    Cho đến khi Hoàng Hoa cảm thấy lạnh:

    - Khuya rồi anh, mình về đi.

    - Hoàng Hoa! Sao anh cứ muốn được ôm em mãi như vầy.

    - Em cũng vậy.

    Sau câu nói đó, họ ôm hôn nhau nồng nàn thắm thiết.

    Sáng, Nam Anh đến nhà cô từ rất sớm:

    - Bác! Hoàng Hoa dậy chưa?

    - Chưa con, nó đang ngủ.

    - Vậy con vào nha bác.

    ...

    - Bé cưng ơi! Dậy đi, anh là Chí Trung nè.

    - Quỷ! Đi đâu sớm vậy?

    - Khai mau, tối qua về khuya lắm phải không?

    - Làm gì có.

    - Nè, hắn ta tặng mày cái gì?

    - Thì ở trên bàn đó.

    - Chỉ có nhiêu vậy thôi à?

    - Ừ. Chứ mày còn đòi gì nữa?

    - Vậy thì không được rồi. Ai đời sinh nhật người yêu mà chỉ tặng có một bó hoa như vậy?

    Vừa lắc đầu, Nam Anh vừa nói:

    - Không duyệt được. Bái bai nó đi, tao giới thiệu cho người khác.

    - Mày thiệt là ... lúc nào cũng ào ào à. Đối với tao trong ngày sinh nhật của mình, anh ấy tặng cho tao một cành hoa dù là hoa gì tao cũng mãn nguyện rồi.

    - Thực tế đi bạn tôi ơi.

    - Không ai có thể lấy cái lãng mạn ra mà ăn được đâu.

    - Mày đã nhìn kỹ chưa, còn một món quà nữa.

    - Tuyệt! Phải vậy chứ!

    - Nam Anh à! Món quà này giá trị quá, tao tính trả lại.

    - Mày đúng là ham quá rồi mà.

    - Hắn nói đây là số tiền mà hắn đi làm dành dụm được.

    - Nhưng mà làm gì mà có được số tiền lớn như vậy.

    - Mày còn nhớ không Hoàng Hoa, có lần tụi mình đi chơi, mấy đứa bạn của hắn có nói dạo này máy bán được rất nhiều. Hình như là mấy người đó có mở cửa hàng bán máy tính kiêm luôn sửa chữa và cài đặt luôn thì phải.

    - Ừ, tao nhớ ra rồi. Có lần hắn bảo với tao là dạo này công việc nhiều quá hơi bận, ít có thời gian dành cho tao.

    - Hoàng Hoa, dậy thay quần áo đi chợ.

    - Mới sáng ra đi chợ sớm vậy, ngộ nhỡ trả giá không vừa ý người ta chửi cho.

    - Thì đi ăn sáng xong rồi mới đi mà.

    - OK!

    - Hoàng Hoa! Trung tâm Anh ngữ mời mày dạy, mày có đi không?

    - Tao cũng chưa quyết định nữa. Còn mày?

    - Ông Vũ nhà tao không cho tao đi.

    - Khổ, ai biểu mày đeo gông vào chi cho sớm.

    - Thì tại tao bị người ta lừa.

    Hai nàng cùng cười thích thú:

    - Chị Hai có điện thoại kìa.

    - Ừ, em cúp máy ngoài kia cho chị. Alô, Hoàng Hoa nghe!

    - Em hả! Em ngủ dậy chưa?

    - Em dậy rồi. Có gì không?

    - Không có! Tại anh nhớ em nên muốn nghe giọng nói của em.

    - Anh đang đi học à?

    - Ừ.

    - Vậy sao không vô học đi? Có gì mình gặp nói chuyện sau.

    - Cho anh hôn em một cái nha.

    - Quỷ! Em cúp máy đây.

    Biết là điện thoại của Chí Trung gọi cho Hoàng Hoa, nên Nam Anh với tay nhấn nút phát ra loa ngoài.

    Khi Hoàng Hoa vừa cúp máy:

    - Trời ơi! Nghe mà nổi da gà, muồi mẫn ghê.

    - Chứ ông Vũ của mày không như vậy sao?

    - Ờ, thì cũng có, nhưng mà không muồi như vậy.

    Reng ... Reng ... Reng ...

    - Trời! Nhắc Tào Tháo là có Tào Tháo liền ... Em nghe nè.

    - Em đang ở đâu vậy?

    - Em đang ở nhà Hoàng Hoa.

    - Anh tưởng em chưa dậy nên gọi đánh thức em dậy. Tối nay anh không có ca trực. Chiều, anh ghé nhà.

    - Dạ. Hẹn gặp anh sau.

    - Nam Anh! Sao dạo này tao thấy mày ngoan hiền vậy?

    - Thì cũng tập làm người vợ ngoan hiền cho quen.

    - Vậy nữa!

    - Thôi đi, tao đói quá rồi.

    Nhanh thiệt mới đó mà chỉ còn một tuần nữa là đến tết rồi. Bữa nay Hoàng Hoa nghỉ ở nhà dọn dẹp nhà cửa, không đi phụ bán đồ cho chú thím nữa.

    Chiều, cô sẽ cùng mẹ đi chợ mua sắm một số vật dụng dùng cho ngày tết.

    Tối hai mươi tám tết, cả nhà cùng quây quần nấu bánh chưng.

    Dù ở thành phố, nhưng cứ đến tết là nhà cô đều gói bánh chưng. Mẹ đang làm một ít mứt gừng. Mẹ nói mứt gừng ngoài chợ không ngon bằng mẹ làm.

    Hoàng Hoa biết mẹ cô nấu ăn rất ngon, nhờ vậy mà cô cũng học được từ mẹ rất nhiều.

    Tối nay, Hoàng Hoa đi ngủ sớm vì cô phải dậy thay cho cậu em trai canh nồi bánh.

    Hình như có tiếng em trai gọi cô:

    - Chị Hai! Chị Hai ...

    - Có gì không em?

    - Có anh Trung tới kìa.

    - Gì? Bây giờ là mấy giờ?

    - Dạ, mười hai giờ kém.

    - Thôi, nói anh ấy về đi. Chị buồn ngủ quá.

    - Nhưng mà tới giờ chị phải dậy canh cho em ngủ rồi.

    - Ừ!

    Trời mùa đông lạnh, nằm trong chăn ấm rồi, Hoàng Hoa không muốn dậy một tí nào.

    Đột nhiên có bàn tay lạnh buốt nắm lấy tay cô:

    - Á, ma ma ...

    - Suỵt! Anh đây!

    - Ủa! Thằng Huy đâu mà là anh vậy?

    - Thì em nó bảo gọi em không được nên anh bảo để anh gọi cho.

    - Thôi, anh ra ngoài đi, để em thay đồ.

    - Sao khuya rồi anh còn tới đây chi vậy?

    - Hồi chiều anh có gặp Huy, em nó bảo tối nay nhà mình nấu bánh nên anh tới đây thức nấu với em.

    - Chị Hai! Em buồn ngủ rồi. Chị canh nha, em đi ngủ đây. Anh Trung ở chơi nấu bánh với chị, em đi ngủ trước.

    - Ừ, em đi ngủ đi để anh coi cho.

    - Thiệt không?

    - Thiệt mà.

    - Vậy cảm ơn anh nha, em đi ngủ đây.

    Hoàng Hoa định dợm bước đứng dậy:

    - Không được! Em phải ở lại đây với anh.

    - Thì chẳng phải hồi nãy anh bảo là anh coi mà.

    Bên ánh lửa bập bùng của nồi bánh chưng, sức nóng của nó làm cho gương mặt của Hoàng Hoa ửng hồng.

    Thấy Chí Trung cứ nhìn mình không chớp mắt, nên Hoàng Hoa cứ nghĩ là mặt mình dính lọ. Tính chạy vào phòng soi gương, nhưng Chí Trung đã ngăn lại, anh ôm cô vào lòng, đặt lên đôi môi cô một nụ hôn thật sâu và thật dài khiến cho Hoàng Hoa muốn ngộp thở:

    - Anh gan thiệt, không sợ bố mẹ em hay sao?

    - Giờ này bố mẹ ngủ rồi.

    Mấy ngày tết hầu như cô không có ở nhà. Chỉ khi có đám bạn trong lớp tới thì cô mới có mặt, xong thì tất cả bọn cùng kéo nhau đi.

    Tết năm nay tụi bạn học cũ của cô tổ chức họp mặt ở nhà lớp trưởng.

    Hai ngày nay, Chí Trung kiếm cô mà không gặp.

    Đã mấy lần Chí Trung bảo mua điện thoại cho Hoàng Hoa nhưng mà cô không chịu. Nên giờ này muốn kiếm cô, anh không biết kiếm ở đâu.

    - Chí Trung à! Bữa nay con ở lại ăn bữa cơm với hai bác.

    - Dạ, con cảm ơn hai bác.

    Ăn xong bữa thì cũng đã hơn mười hai rồi, thấy rất buồn ngủ, Chí Trung muốn nằm ở đâu đó để ngủ một lát.

    - Con mệt rồi thì cứ vào phòng của Hoàng Hoa mà nghỉ. Hai bác đi chúc tết hàng xóm một lát.

    Được lời như mở cờ trong bụng, chỉ chờ có thế là Chí Trung đi vào phòng của Hoàng Hoa. Đã từ lâu rồi anh rất muốn được nằm lên chiếc giường của cô để được ngửi mùi hương của cô.

    Từ sáng tới giờ đi chơi, thấy mệt, Hoàng Hoa đi về trước. Với lại, cô biết mấy ngày nay cô không gặp anh chắc anh cũng kiếm cô dữ lắm.

    Về nhà, cô không để ý trong nhà cô có chiếc xe lạ. Cứ mặc nhiên Hoàng Hoa đi về phòng mình. Giờ này cả nhà đi vắng hết. Một thói quen mà cô ít khi bỏ, đó là trước khi lên giường cô thường trút bỏ hết quần áo chỉ mặc chiếc áo ngủ mà thôi.

    Cứ thế Hoàng Hoa chui vào chăn mà không để ý trên giường của mình có một người cũng đang ngủ.

    Hoàng Hoa tự hỏi, sao mình đi sáng mà giường mình ấm vậy.

    Cứ nghĩ Chí Trung là chiếc gối ôm, nên Hoàng Hoa mò mò tìm gối trong chăn.

    Khi mò và ôm lấy Chí Trung thì lúc đó cô mới biết trên giường mình có người. Giật mình, cô lấy chăn kéo quấn lấy người mình, với tay lật dưới cái nệm cầm lấy con dao.

  4. #13
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Hoàng Hoa thét lên:

    - Dậy! Mi là ai mà leo lên giường tao ngủ vậy?

    Tiếng gọi của Hoàng Hoa đã đánh thức Chí Trung giật mình thức.

    Quay người lại, anh thấy trên tay Hoàng Hoa cầm con dao chặt dài.

    Anh giật mình ngồi dậy:

    - Hoàng Hoa! Em cầm cái gì vậy?

    Sau giây phút định thần, nhận ra là Chí Trung, Hoàng Hoa buông dao xuống:

    - Sao anh ngủ trên giường em vậy?

    - Thì anh đến đây từ sáng, đợi em nên mệt quá. Bố mẹ đi chúc tết, nói anh cứ vào phòng em mà ngủ.

    Tiến lại gần về phía Hoàng Hoa, véo lấy mũi của cô, anh nói:

    - Ai đời con gái gì mà ẩu, có người ngủ trên giường mà mình không biết.

    May mà mệt quá, anh ngủ say, nếu không là em chết với anh. Cũng may mà hôm nay là anh, nếu là người khác thì không biết có chuyện gì xảy ra với em.

    Khi nghe Chí Trung nói xong, Hoàng Hoa bắt đầu có cảm giác sờ sợ. Anh nói đúng, nếu là người khác thì chắc là cô tiêu rồi.

    Sao cô bất cẩn như vậy chứ, bố mẹ đã dặn cô bao nhiêu lần là phải kiểm tra kỹ càng trước khi đi ngủ.

    - Sao im lặng vậy, cô người yêu bé nhỏ của anh?

    - Ờ ờ ...

    - Nói cho anh biết, hai hôm nay em đi đâu mà anh kiếm hoài không gặp.

    - Em đi chơi với tụi bạn trong lớp.

    - Hôm nay anh sẽ phạt em tội dám bỏ anh mà đi chơi một mình.

    - Ái, ái nhột!

    Kéo tấm chăn mà Hoàng Hoa đang quấn trên người ra, anh ghì cô xuống giường và trùm chăn kín mít cả hai lại.

    Trong bóng tối, anh ôm hôn cô, cả hai cùng quấn chặt lấy nhau như không muốn rời.

    Giữa lý trí và xúc cảm của anh cứ giằng xé lấy anh. Cuối cùng,lý trí của anh đã chiến thắng. Anh ôm Hoàng Hoa vào lòng.

    Hoàng Hoa thầm cảm ơn anh vì anh đã dừng đúng lúc, nếu không thì đã có chuyện đáng tiếc xảy ra.

    - Em cảm ơn anh.

    - Em thay quần áo đi, đi họp lớp với anh.

    - Nhưng mà ...

    Quấn chặt lấy tấm chăn lên người, Hoàng Hoa đẩy Chí Trung xuống giường:

    - Anh phải ra ngoài thì em mới thay đồ được.

    - Vậy thì em phải hôn anh một cái đã.

    Ve đã bắt đầu kêu lên, phượng đã điểm bông, bằng lăng đã nở tím cả con đường, lại một mùa tuyển sinh nữa lại về.

    Năm nay cả Hoàng Hoa và Nam Anh không đi đâu thi cả, mà thi tại trường đại học của tỉnh nhà. Cả hai đã bật khóc khi đi xem điểm thi, lại một lần nữa cả hai đều không đậu.

    Nam Anh quyết định xét tuyển nguyện vọng hai ở một trường đại học ở Hà Nội. Còn Hoàng Hoa thì còn đang lưỡng lự, bởi vì dì gọi điện ra cho bố mẹ cô là cho cô vào trong đó học, dì dượng sẽ giúp cho cô ...

    - Hoàng Hoa! Em quyết định sao?

    - Nếu em đi xa, anh có buồn và có chờ đợi em không?

    - Chẳng phải ngày trước anh đã nói với em rồi, dù phải đợi em bao lâu, anh cũng chờ được Hoàng Hoa! Em nộp hồ sơ xét tuyển ở một số trường Hà Nội đi.

    Năm nay anh phải ra Hà Nội học rồi. Em đừng lo, anh sẽ nuôi em.

    - Em rất cảm ơn anh, nhưng em không muốn mình lại lợi dụng lòng tốt của anh.

    Quen và yêu cô, anh hiểu mỗi khi cô đã quyết một điều gì rồi thì khó có thể nào lay chuyển.

    Anh biết lòng tự trọng của cô rất cao, cô không bao giờ chịu nhận sự giúp đỡ của anh.

    Cuối cùng Hoàng Hoa đã quyết định nộp hồ sơ xét tuyển vào trường đại học ở Sài Gòn. Cô đang chờ kết quả.

    Sáng nay, cô nhận được thư của Nam Anh:

    - Hoàng Hoa! Hoàng Hoa!

    Tiếng gọi của mẹ đã đưa cô trở về thực tại.

    - Hoàng Hoa! Con làm gì mà đứng đó từ nãy giờ mẹ gọi hoài con không lên tiếng vậy?

    - Thư của ai gửi cho con vậy?

    - Dạ, của Nam Anh gửi mẹ ạ!

    Bà Liên tặc lưỡi:

    - Con nhỏ vậy mà giỏi, thi đậu đại học rồi. Còn con mình thì ... Thôi, vô dọn cơm đi con.

    - Dạ!

    Vậy là xong hết mọi việc, giờ này Hoàng Hoa mới có thời gian rảnh đọc thư của bạn.

    "Hoàng Hoa thương nhớ Tao ra Hà Nội cũng hơn một tuần rồi mà hôm nay tao mời có dịp ngồi viết thư cho mày. Mày có khỏe không? Đã có kết quả xét tuyển chưa? Tao ra đây cũng mới làm thủ tục thôi chứ chưa có học gì. Hay mày nộp hồ sơ vào trường tao đi, họ đang nhận hồ sơ xét tiếp đợt nữa đó. Điểm của mày cao hơn điểm tao chắc đậu liền thôi mà.

    À, quên nữa, hôm bữa tao có gặp Chí Trung, nó buồn khi mày không chịu nộp hồ sơ ra Hà Nội. Nó năn nỉ tao là hãy năn nỉ mày giúp nó. Hoàng Hoa ạ!

    Tao hiểu mày có quyết định riêng của mày nên tao ủng hộ mày. Trời Hà Nội vào thu rồi, đi trên con đường sực mùi hoa sữa, tao thấy nhớ mày quá, Hoàng Hoa ơi!

    Nhớ nhất là những đêm tao với mày đi học về đạp xe dưới con đường hoa sữa mà mơ mộng xa xôi. Có tiếng gọi cửa, tao dừng bút đây. Hình như ông Vũ nhà tao ra kiểm tra tao đó.

    Hẹn bữa sau tao viết tiếp.

    Bạn thân của mày.

    Nam Anh!".

    Gấp lá thư lại Hoàng Hoa thấy lòng buồn rười rượi không hiểu sao những giọt nước mắt tủi thân cứ tuôn rơi. Hoàng Hoa hiểu bố mẹ của cô cũng buồn lắm, nhưng không nói ra vì sợ cô buồn.

    - Hoàng Mi! Con vào gọi chị ra đây cho mẹ nói chuyện.

    Bà Liên tay mân mê chuỗi tràng hạt trên tay và đọc một bài kinh cầu gì đó.

    Nhưng hình như bà cũng không có tâm trạng để đọc hết, bởi trong đầu óc bà giờ đang suy nghĩ về chuyện đứa con gái lớn của bà.

    Hồi bà bằng tuổi nó, bà đã đi làm rồi. Còn nó thì bây giờ cứ đi ra đi vô nhìn thấy mà rầu thúi ruột.

    Chồng bà là một công nhân lái máy lu, thường xuyên phải đi làm xa nhà.

    Dăm ba bữa, nửa tháng ông mới về. Thậm chí là có khi ba bốn tháng mới về.

    Một mình bà vừa phải quán xuyến gia đình, vừa phải thay chồng nuôi ba đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn.

    Sinh ra trong gia cảnh không giàu có, bà không được ăn học tới nơi tới chốn cũng bởi tư tưởng cổ hủ của ba mẹ bà. Đối với ông bà, con gái thì cần gì phải học cho cao, mai mốt rồi cũng về làm vợ người ta mà thôi. Do vậy, dù học rất giỏi, nhưng bà cũng phải nghỉ học giữa chừng.

    Thấu hiểu cái cảnh khổ cực, mệt nhọc của người công nhân. Nên ông bà không muốn con của mình phải cực khổ, suốt ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời suốt ngày, không biết đến một bộ quần áo đẹp mà chỉ bộ đồ bảo hộ lấm lem bụi bẩn.

    Đứa con gái lớn của ông bà dù học rất giỏi nhưng hai lần thi đều hỏng hết.

    Âu có lẽ cái số của nó trời đã định vậy rồi cũng nên.

    - Mẹ gọi con có chuyện gì vậy?

    - À, mẹ hỏi con là con có muốn ra Hà Nội học thì con cứ làm hồ sơ xét tuyển đi. Mẹ nghe mấy cô bạn mẹ nói là con của họ cũng đang làm hồ sơ gửi ra Hà Nội đó. Con cứ làm đi, có phải nhịn ăn nhịn mặc thì bố mẹ cũng cố nuôi các con ăn học.

    - Dạ, con cảm ơn mẹ.

    Nếu mà Chí Trung nghe được tin này chắc anh sẽ vui lắm đây.

    - Hoàng Hoa, có ai gọi cửa kìa!

    - Hoàng Hoa có thư bảo đảm nè, ra ký nhận đi.

    - Dạ, bác chờ con xíu.

    Thấy Hoàng Hoa đi vào cầm lá thư, bà Liên hỏi:

    - Ai gửi cho con vậy?

    - Con cũng không biết nữa. Để con xem thử ... Mẹ, người ta báo con đã trúng tuyển đại học.

    - Vậy hả? Đâu, đưa mẹ coi.

    Cầm giấy báo trúng tuyển, Hoàng Hoa nửa vui nửa buồn. Cô vui vì mình đậu đại học thì ít, mà cô buồn vì phải xa nhà nhiều hơn. Dù cô biết là bố mẹ phải lo tiền đóng học phí cho cô thôi, còn tiền ăn ở dì dượng sẽ giúp cho.

    Hay tin con gái đậu đại học, bà Liên vào gọi điện báo tin mừng cho chồng.

    - Alô, ông hả? Tui đây.

    - Có gì không bà?

    - Con Hoàng Hoa đã đậu đại học rồi ông ơi!

    - Vậy hả bà? Tôi vui quá! Công trình này xong rồi, bữa nay người ta sẽ đem máy về.

    Cuối cùng thì bà cũng nở mặt nở mày với hàng xóm là con bà đã đậu đại học.

    Chủ nhật này ông bà sẽ làm mấy mâm cơm mời họ hàng và hàng xóm mừng con bà thi đậu.

    Nhanh thiệt mới đó cũng đến ngày nhỏ rời bỏ quê hương để đi đến một vùng đất mới. Không biết ở nơi xa xôi đó như thế nào?

    Khi hay tin Hoàng Hoa đậu đại học ở thành phố Hồ Chí Minh, Trung đã về cả tuần nay. Hầu như ngày nào anh cũng có mặt ở nhà cô. Anh đưa cô đi chơi rất nhiều nơi.

    Sáng nay, Trung đến nhà xin phép bố mẹ cô, anh nói là các bạn của anh làm tiệc mừng. Thật ra thì không phải vậy, anh đã nói dối ba mẹ cô. Anh dẫn cô đi biển cái nơi mà cô đã nhận lời yêu anh.

    - Hoàng Hoa! Em còn nhớ nơi này không?

    - Có chứ. Đó là nơi anh nói lời yêu em và ...

    Hoàng Hoa không nói nữa, ý của cô là nơi lần đầu tiên cô hôn một người con trai. Họ cùng ngồi bên nhau ngắm biển.

    - Hoàng Hoa! Chỉ còn hai ngày nữa là em đi rồi. Hình như anh rất buồn khi phải xa em.

    - Hoàng Hoa! Mai này khi cách biệt nhau cả ngàn cây số làm sao anh có thể ôm em như lúc này đây.

    - Hoàng Hoa! Cứ nghĩ tới lúc phải xa em, anh buồn quá.

    Ôm chặt cô vào lòng, anh không muốn cô nhìn thấy anh khóc. Cô cũng giống như anh, cô cũng rất buồn khi phải xa anh.

    Giây phút này cô thầm ước phải chi hai người đã là vợ chồng rồi, cô sẽ dâng hiến cho anh tất cả.

    - Hoàng Hoa! Vào trong đó, em nhớ giữ gìn sức khỏe và nhớ thường xuyên viết thư gọi điện cho anh. Còn một điều này nữa ...

    - Điều gì anh?

    - Em không được quen anh chàng nào hết. Nếu anh mà biết em phản bội anh, anh sẽ giết em, sau đó anh sẽ tự tử theo em.

    Hoàng Hoa bất giác rùng mình trước câu nói của anh. Hằng ngày đôi khi cô đọc báo cũng có rất nhiều vụ ghen tuôn giết chết người yêu.

    Cô xoay mặt của anh và nhìn chằm chằm vào anh xem lời nói của anh là thiệt hay là anh hù dọa cô.

    - Anh dám làm ư?

    - Từ trước tới giờ em có thấy có điều gì anh nói mà anh không thực hiện đâu.

    - Như vậy là ích kỷ rồi.

    - Anh mặc kệ, em là của anh và mãi mãi là của anh.

    Vừa nói, anh vừa cầm lấy cằm cô nũng nịu:

    - Thôi, anh đưa em về. Bữa nay Nam Anh về phải không em?

    - Phải!

    Buổi tối, bốn người cùng đi ra quán chè.

    - Hoàng Hoa, ăn đi, ăn nhiều vào. Thưởng thức hương vị chè bưởi này đi.

    Chắc chuyến này đi là lâu lắm tao với mày mới gặp lại nhau.

    - Hoàng Hoa ... hu ... hu ...

    Hai đứa con gái cùng ôm nhau khóc hu hu, mặc cho mọi người xung quanh nhìn họ với ánh mắt tò mò lẫn nghi hoặc.

    Trước tình cảnh của hai người con gái, hai người đàn ông còn lại cũng thấy sống mũi mình cay cay.

    - Hoàng Hoa! Tết nhớ về nha.

    - Tao sẽ cố gắng, nhưng mà ...

    - Mà thôi, mai mình đi rồi, cậu ở lại mạnh giỏi nhé. Anh Vũ nhớ chăm sóc Nam Anh cho tốt nha. Chí Trung! Anh cũng nhớ bảo trọng nghe. Nam Anh!

    Cậu học ở ngoài đó nhớ canh Chí Trung giùm mình nhé.

    - Tớ biết rồi, cậu yên tâm. Hắn mà phản bội cậu, tớ mướn người đánh cho què giò luôn.

    - Trời ơi! Ghê quá!

    Chí Trung lên tiếng. Mới khóc đó mà lúc này hai nàng đã cười nói vui vẻ.

    Chí Trung đưa Hoàng Hoa về, bố mẹ của cô đã đi ngủ rồi.

    - Hoàng Hoa! Cho anh vào chơi với em một lát đi.

    - Khuya rồi mà anh! Bố mẹ em la đó.

    - Một lát thôi, nếu bố mẹ la anh chịu. Bây giờ về anh không thể nào ngủ được.

    Thực ra trong lòng cô cũng không muốn xa anh tí nào. Cô nhè nhẹ gật đầu đồng ý.

    Chí Trung theo cô vào phòng. Vừa vào tới phòng, anh đã ôm ghì lấy cô hôn, như thể mai này anh không còn được ôm hôn cô nữa.

    - Hành lý của em đây phải không?

    - Ừ, hành trang của em chỉ một chiếc vali nhỏ này thôi.

    - Hoàng Hoa! Có điều này anh muốn em hứa với anh?

    - Điều gì anh?

    - Không được từ chối anh bất kỳ điều gì nhé?

    Hoàng Hoa nghi hoặc nhìn anh.

    - Em yên tâm, anh không làm gì tổn hại em đâu.

    - Vâng, em hứa.

    Chí Trung rút trong ba lô mình ra một cái hộp nhỏ và chiếc máy tính xách tay.

    - Hoàng Hoa đây là chiếc điện thoại anh mua cho em để anh tiện liên lạc với em. Anh đã cài số của anh đầu tiên trong máy của em. Còn đây là chiếc máy tính, anh đã cài đầy đủ chương trình cho em. Anh có gắn thiết bị wifi cho em để truy cập internet không dây. Vào trong đó học, em cũng cần phải có máy để sử dụng chứ. Nhất là ngành Anh ngữ của em. Em đã hứa là không từ chối rồi đó.

    Cô xúc động dâng trào trước sự quan tâm chu đáo của anh.

    - Anh ...

    Cô ôm anh vào lòng khóc nức nở.

    - Nín đi em, không được khóc.

    Họ lại ôm nhau hôn, như chẳng muốn rời xa nhau một tí nào.

    - Thôi, anh về. Sáng mai anh tới. Chúc em ngủ ngon.

    Đã hơn hai giờ sáng rồi mà Hoàng Hoa không tài nào ngủ nổi. Cảm xúc vui buồn lẫn lộn cứ đan xen bủa vây lấy cô.

    Gần sáng, gà gáy, cô mới ngủ được.

    Chí Trung đến nhà cô từ rất sớm, hình như anh không ngủ được. Anh chỉ mong trời sáng là lao đến nhà cô.

    Đến nỗi má anh muốn gặp anh cũng khó. Như sáng nay, bà phải dậy thật sớm để nói chuyện với anh.

    - Má! Sao bữa nay má dậy sớm vậy?

    - Chí Trung! Bữa nay con lại đi đâu mà sớm dữ vậy? Má trông con dạo này hốc hác quá! Một tuần nay con về nhà, mà sáng thì con đi từ rất sớm, còn tối thì khuya lơ khuya lắc con mới về. Con có chuyện gì vậy, con nói cho mẹ nghe coi.

    Hay là con bé Hoàng Hoa nó bỏ con rồi, nên con ...

    - Má cứ đoán mò không à. Con trai má đẹp trai vậy, ai mà bỏ cơ chứ.

    Ôm lấy cổ má, anh nũng nịu như hồi còn nhỏ.

    - Cha tổ anh, lớn rồi mà còn làm nũng má. Chí Trung, con yêu con bé đó thật lòng chứ?

    - Vâng, sao má hỏi vậy?

    - Hay để ba má lựa ngày qua nói chuyện với bố mẹ con bé cho phép má cưới nó về cho con.

    - Cô ấy không chịu đâu, má ơi!

    - Sao vậy? Bộ nó không yêu con à?

    - Có. Nhưng mà cô ấy muốn con ra trường có nghề nghiệp có thể nuôi được cô ấy rồi thì cô ấy mới đồng ý.

    - Con bé vậy mà có chí khí, ba thích điểm này của con bé.

    - Ba!

    - Chí Trung! Hay mai con mời cô bé đó cùng cả nhà mình đi ăn cơm.

    - Không được đâu, ba ơi, chắc đành hẹn dịp khác thôi.

    - Sao vậy?

    - Tối nay cô ấy lên tàu đi vào Nam nhập học rồi.

    - Hèn chi cả tuần nay con về mà ba má muốn gặp con cũng khó như vậy.

    - Bà lên lấy phong bì gửi cho con bé một ít quà lộ phí đi đường.

    - Ba má đừng làm vậy, cô ấy không nhận đâu.

    - Con cứ nói là của ba má cho con dâu tương lai của ba má ăn học.

    - Ông có chắc là người ta chịu về làm dâu nhà mình đâu mà ông lại ...

  5. #14
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    - Bà không hiểu gì hết.

    Bà Lệ biết chồng bà khi quyết định bỏ ra một cái gì thì ông biết điều đó phải mang lại lợi ích cho mình.

    Trước đây chỉ vì con bé Lan Anh mà bà đã hiểu lầm cô bé đó. Suýt chút nữa bà trở thành người mẹ ác độc trong mắt con trai bà.

    Chí Trung cầm chiếc phong bì đi đến nhà Hoàng Hoa, anh không biết làm cách nào để cô nhận đây.

    - A, anh Trung!

    - Út! Chị Hai đâu?

    - Chị Hai đang ngủ. Bố mẹ đi chợ rồi. Anh Trung coi nhà giùm Út nha. Út chạy ra ngoài này mua đồ ăn sáng là về liền.

    - Ừ, em đi đi. Em có tiền chưa? Anh cho em tiền nè.

    - Cảm ơn anh.

    Anh đi thẳng một mạch vào phòng của cô. Hoàng Hoa vẫn ôm gối ngủ say.

    Chí Trung thầm ước, giá mình là chiếc gối ôm trong vòng tay của cô ấy thì hạnh phúc biết bao.

    Đột nhiên, điện thoại của anh đổ chuông. Tiếng chuông điện thoại của anh làm cô thức giấc.

    Chí Trung đi ra ngoài nghe điện thoại.

    - Chí Trung hả? Ba đây!

    - Có gì không ba?

    - Con đã đưa cho con bé chưa?

    - Dạ chưa. Con sợ cô ấy từ chối.

    - Con đưa điện thoại cho cô bé đi, ba muốn nói chuyện với Hoàng Hoa.

    - Dạ, ba chờ con một xíu.

    Anh đi vào phòng, thấy Hoàng Hoa đã dậy đang chải tóc.

    - Hoàng Hoa! Ba muốn nói chuyện với em.

    - Alô. Dạ thưa bác, con nghe ạ!

    - Hoàng Hoa biết tối nay con đi, hai bác, không biết mua quà gì gửi cho con hết. Nên bác có nhờ Chí Trung gởi cho con một cái phong bì, mong con đừng từ chối. Con cứ coi như đây là tiền công ty đầu tư cho con ăn học.

    - Dạ thưa bác, lòng tốt của hai bác thì con xin nhận. Còn tiền, bác cho phép con từ chối được không bác?

    - Hoàng Hoa ạ! Tuy hai bác chưa chính thức qua nói chuyện với ba má con, nhưng trong lòng hai bác đã coi con là con dâu của gia đình này rồi. Chẳng lẽ, con không chịu nhận sự giúp đỡ nho nhỏ của ba má chồng được hay sao con?

    Đứng bên cạnh, thấy Hoàng Hoa khóc, anh không biết ba anh có nói gì gây tổn hại cho cô không.

    - Dạ vâng, con cảm ơn hai bác.

    - Ta mong đến ngày con gọi ta bằng ba. Thôi bác chúc con thượng lộ bình an. Con đưa máy cho Chí Trung giùm bác.

    Chí Trung không đứng đó mà anh đi ra ngoài nói chuyện:

    - Ba! Ba nói gì mà làm cô ấy khóc vậy?

    - Ba đâu có nói gì đâu. Ba chỉ nói số tiền đó ba giúp con dâu của ba ăn học thôi.

    - Ba! Con cảm ơn ba.

    - Con cứ yên tâm đi! Tết này, ba má sẽ qua nói chuyện với ông bà bên đó xin cho hai con được đính hôn và đăng ký kết hôn trước, chờ con bé tốt nghiệp là tổ chức đám cưới.

    - Thiệt vậy hả ba? Con cảm ơn ba má nhiều.

    - Cha tổ anh! Thôi, ba cúp máy đây.

    - Con chào ba!

    Hoàng Hoa đã đi làm vệ sinh cá nhân xong, cô vào phòng sắp xếp lại mọi thứ. Bỗng Chí Trung từ ngoài chạy vào ôm lấy cô xoay vòng vòng.

    - Á! Buông em xuống. Em chóng mặt lắm. Anh có chuyện gì vui vậy?

    - Không! Cứ nghĩ đến ngày được cùng một nhà với em, anh vui lắm.

    - Ai thèm lấy anh đâu mà anh vui vậy.

    - Em nói thiệt chứ?

    - Thiệt.

    - Thiệt nè! Thiệt nè!

    - Ái! Nhột em.

    - Vậy có đồng ý lấy anh làm chồng không?

    - Rồi, em đồng ý.

    Bỗng nhiên mặt Chí Trung nghiêm lại, anh móc trong túi áo mình ra một cái hộp nhỏ:

    - Hoàng Hoa! Đây là món quà mà bà nội cho anh lúc bà lâm chung. Bà nói sau này nếu con yêu một người nào đó và muốn cưới cô ấy làm vợ. Con hãy thay nội trao món quà này cho cô ấy. Hoàng Hoa! Em hãy nhận món quà này của nội nhé.

    Cô mở chiếc hộp nhỏ ra, đó là một đôi bông tai nạm ngọc và một chiếc nhẫn hột xoàn.

    - Anh! Sao anh lại đưa nó cho em? Anh không sợ ....

    Để tay lên miệng của Hoàng Hoa, Chí Trung nói:

    - Anh không cho em được nói điều không hay đó đâu. Thôi, anh về chuẩn bị đồ, tối anh ra Hà Nội luôn.

    Chí Trung đi rồi, Hoàng Hoa cầm số tiền lớn và món quà giá trị trên tay. Cô không biết phải nói với bố mẹ sao đây?

    - Hoàng Hoa! Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết chưa con?

    - Dạ, xong hết rồi mẹ ạ!

    - Hoàng Hoa ở đâu con có nhiều tiền dữ vậy? Cả cái này nữa ... Có phải con đã ...

    - Không phải đâu mẹ ơi! Đây là số tiền mà ba của Chí Trung đưa cho con.

    Ông ấy nói đây là tiền của công ty ông ấy đầu tư cho con ăn học. Khi nào ra trường nếu con đồng ý thì về làm việc trong công ty của ông ấy. Còn không cũng không sao.

    Là một người phụ nữ dạn dày kinh nghiệm, bà hiểu đây là cách mà họ muốn trói buộc con gái bà cho con trai của họ.

    - Thế còn cái này ...

    Gương mặt Hoàng Hoa đỏ bừng lên, cô không biết nói sao với mẹ đây.

    Chẳng lẽ nói sự thật với mẹ thì mắc cỡ chết.

    - À, ờ ... của Chí Trung đưa cho con giữ giùm.

    Bà Liên nhìn con gái, mỉm cười:

    - Có phải cậu ta cầu hôn con không?

    Hoàng Hoa nhẹ nhẹ gật đầu:

    - Mẹ không giận con đã tự tiện đồng ý khi chưa có sự cho phép của ba mẹ chứ?

    - Con gái ngốc của mẹ. Bố mẹ không cấm con, miễn đó là người yêu con chân thành.

    - Hơn một năm nay, bố mẹ biết thằng Trung nó là một đứa thật thà và tốt bụng. Thêm nữa, nó rất yêu con gái của mẹ.

    - Mẹ giữ cho con những cái này nhé, cả sợi dây chuyền này nữa.

    - Đẹp quá, chí ít gần hai chục triệu đồng.

    Thấy ánh mắt mẹ nhìn mình nghi ngờ:

    - Đây là quà sinh nhật Chí Trung tặng cho con. Con không lấy nhưng anh ấy nói đây là số tiền mà anh ấy đi làm dành dụm được để mua cho con. Nên con ...

    - Thôi, mẹ hiểu rồi. Mẹ sẽ cất cho con.

    Ba giờ chiều, Chí Trung đến nhà cô, anh không đi xe đến mà kêu tài xế chở.

    Chí Trung đến được một lúc thì Nam Anh cũng tới. Chiều nay, cô đến nhà có một mình.

    - Nam Anh! Anh Vũ đâu mà mày chạy xe một mình vậy?

    - Chiều nay ông ấy trực, nên không đi tiễn mày được. Ổng nhờ tao chuyển lời tới mày.

    - Mày nhớ cho tao gửi lời hỏi thăm anh ấy nha.

    - Nào các cháu, ăn với nhà bác bữa cơm chiều tiễn Hoàng Hoa đi.

    Bà Liên lên tiếng mời mọi người.

    Nghĩ đến chỉ còn mấy tiếng đồng hồ nữa là cô phải rời xa mái nhà thân yêu và những người thân của cô, Hoàng Hoa cảm thấy sống mũi mình cay cay, không thể nào nuốt nổi chén cơm. Dù ở trên bàn toàn là những món ăn mà cô thích.

    Cố kìm nén lắm, cô không để cho nước mắt mình rơi.

    Cả nhà của cô cũng đi xe do tài xế nhà Chí Trung chở ra ga. Riêng Hoàng Hoa, Chí Trung chở cô bằng xe của Nam Anh.

    - Hoàng Hoa! Vào trong đó lạ nước lạ cái em nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Có gì khó khăn thì hãy gọi điện cho anh. Em tuyệt đối không được chịu đựng một mình đâu nha. Em mà giấu anh chuyện gì, anh biết là anh giận em đó.

    - Em biết rồi. Chỉ sợ đến lúc đó thì lại nói "sao em cứ làm phiền anh vậy".

    Nắm lấy tay của Hoàng Hoa kéo cô ngồi sát anh:

    - Em ôm anh đi, vì sẽ rất lâu nữa anh mới có dịp được chở em như thế này.

    Đến sân ga, khi mọi người đang đứng chờ cô ở đó. Cô em gái út bước lại gần bên Hoàng Hoa:

    - Chị Hai! Cho Út đi với chị nha! Em chưa khi nào được đi tàu hết.

    - Em ráng học thiệt giỏi rồi chị sẽ cho em đi.

    - Thiệt hả chị?

    - Ừ!

    - Chị Hai, đi mấy bữa rồi về nha chị Hai. Không có chị ở nhà, em buồn lắm.

    Ôm cô em gái nhỏ vào lòng, nước mắt của cô cứ tuôn rơi không thể nào cầm lại được.

    Mọi người có mặt đưa tiễn cô cũng bắt đầu sụt sùi:

    - Huy nè! Em ở nhà nhớ chỉ dạy cho em học bài nha. Năm cuối rồi, em ráng học cho tốt nghe không? Hai đứa ở nhà nhớ vâng lời ba mẹ nha.

    - Dạ.

    - Thôi, chị đi đây.

    - Con đi nha bố mẹ.

    - Ừ, con đi mạnh giỏi. Đừng quên viết thư về cho bố mẹ nha con. Vào tới nơi nhớ gọi điện báo cho bố mẹ nha.

    Nắm lấy tay bạn, Nam Anh nói:

    - Hoàng Hoa! Mày đi nha. Nhớ siêng viết thư cho tao, đừng quên nha mày.

    - Hoàng Hoa! Chí Trung đâu?

    - Vừa mới đây mà, hay là ông ta đi toa- lét rồi.

    Bỗng có tiếng loa lớn của nhà ga:

    - "Xin mời quý khách lên tàu, đoàn tàu của chúng tôi đã đến giờ xuất phát.

    Quý khách nào còn ở trên tàu tiễn người thân, xin mời xuống, để đoàn tàu chúng tôi khởi hành".

    - Lên tàu đi con. Thượng lộ bình an con nhé. Nhớ vào tới nơi gọi điện cho bố mẹ nha.

    - Tạm biệt mọi người con đi nhé và cả tạm biệt quê nhà nữa.

    Hoàng Hoa nán một chút nữa để chờ Chí Trung, nhưng không thấy anh đâu.

    Cô đành vào chỗ ngồi của mình. Cô nghĩ có lẽ đoàn tàu của anh đã tới nên anh không kịp tạm biệt mọi người. Khi đoàn tàu vừa xuất bánh, bà Liên bắt đầu khóc. Từ nãy giờ bà cố kìm nén để cho con gái bà không bịn rịn khi chia tay.

    Nắm lấy tay ông, bà nói:

    - Ông ơi! Con gái mình chưa đi xa lần nào, giờ để nó đi một mình như vậy, tôi lo quá.

    - Nó lớn rồi, bà yên tâm đi. Tôi tin con Hoàng Hoa của mình nó đủ khôn ngoan để đối phó mọi tình huống.

    Cố nói cứng vậy cho vợ yên tâm, nhưng thật ra trong lòng ông cũng lo lắng không kém gì bà. Đang cố gắng nhìn lại mọi người ở trên sân ga, bỗng Hoàng Hoa nghe thấy:

    - Cô gái! Chỗ này có ai ngồi chưa? Cho phép tôi ngồi bên em, được không?

    Giọng nói này rất quen, như không tin vào tai mình nữa.

    Khi quay lại, biết đó là Trung, cô vui mừng đến bật khóc:

    - Chí Trung! Vậy mà em cứ tưởng anh vội quá nên không kịp chào mọi người.

    Lấy tay lau nước mắt của cô, anh nói:

    - Nín đi em, làm sao anh có thể để em đi một mình cả một chặng đường dài như vậy.

    - Vậy còn việc học của anh?

    - Em yên tâm, anh đã nhờ tụi nó điểm danh giùm anh rồi.

    - À, đúng rồi. Làm sao anh mua được vé vậy?

    - Thì anh nhờ mấy người bạn mua đó.

    - Chắc là mắc lắm phải không?

    - Mắc mấy anh cũng mua, miễn là anh được đi cùng em.

    - Cảm ơn anh.

    Anh ghé sát nói thầm vào tai cô:

    - Anh không thích nghe em nói cảm ơn. Anh thích em thể hiện bằng hành động. Hãy hôn anh đi.

    Đẩy Chí Trung ra cô nói:

    - Để khi khác đi, ở đây đông người quá.

    - Em nói đó nha.

    Bỗng nhiên có tiếng thông báo của nhân viên đoàn tàu:

    - Thưa quý khách, đoàn tàu của chúng ta đang từ từ tiến vào con đường hầm dài nhất của con đèo. Xin quý khách không được thò đầu, thò tay ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.

    Khi đoàn tàu đi vào con đường hầm, Hoàng Hoa thấy đôi tay của anh choàng ôm lấy eo của mình. Đôi môi của anh lần đi tìm đôi môi của cô. Lời anh thì thầm:

    - Hoàng Hoa! Anh yêu em. Anh ước sao con đường hầm này dài mãi dài mãi để anh cứ được ôm em như thế này.

    - Anh! Em cũng yêu anh nhiều lắm.

    Sau gần hai ngày lênh đênh trên con tàu, ngắm nhìn đất nước theo chiều dài đường đi.

    Suốt chặn đường đi, cô không còn cảm thấy mệt mỏi và cô đơn vì có anh bên cạnh.

    Cuối cùng, đoàn tàu cũng dừng ở ga cuối cùng. Cô đã đến thành phố Hồ Chí Minh.

    Thành phố mà trước đây cô chỉ được thấy nó qua màn ảnh nhỏ. Mỗi lần xem tivi có nói về thành phố này, cô ước mình sẽ được một lần đặt chân lên đó.

    Hôm nay đã thành sự thật rồi. Hít một hơi thở thật sâu để cô có thêm dũng khí cho những tháng ngày sắp tới.

    Hoàng Hoa tính cầm máy lên gọi cho dì dượng để có người ra đón cô.

    Nhưng Chí Trung đã giữ lại không cho cô gọi.

    - Đừng gọi em. Mình có địa chỉ rồi gọi taxi đưa tới. Em đừng làm phiền mọi người vào giờ này. Mới hơn ba giờ sáng mà em.

    Suýt nữa thì cô quên mất. Chí Trung đón taxi đưa hai người đi, thay vì anh kêu tài xế chở cô về nhà dì dượng thì anh kêu đưa anh đến khách sạn.

    Thấy xe dừng trước một khách sạn, Hoàng Hoa hơi bất ngờ. Cô quay lại hỏi anh:

    - Sao lại đưa em tới đây?

    - Em vào đây nghỉ ngơi tắm rửa đi. Trời sáng, anh đưa em về nhà dì dượng.

    - Anh sẽ ở đây cho đến khi làm thủ tục nhập học xong cho em thì anh bay ra Hà Nội.

    Sau khi tắm rửa xong, cô trở ra ngồi chờ Chí Trung. Do cuộc hành trình dài khiến cho cô bây giờ mới thấm mệt. Cô leo lên giường nằm và ngủ đi lúc nào không hay nữa.

    Khi tắm rửa xong ra, anh đã thấy Hoàng Hoa ngủ say rồi. Không muốn đánh thức cô dậy. Anh nhẹ nhàng kéo tấm mền lên nằm cạnh cô.

    Khác với cô, anh không thể nào chợp mắt nổi. Toàn thân anh nóng ran, đôi môi anh khô khốc, tim anh đập thình thịch. Cảm giác thèm muốn của người đàn ông làm cho anh muốn nghẹn thở.

    Anh không dám chạm vào cô vì anh sợ rằng mình khó mà kiềm chế được cảm giác nhục dục trong anh.

    Hoàng Hoa vẫn cứ say sưa ngủ mà không hề cảnh giác một điều gì. Có lẽ bởi cô tin tưởng anh sẽ không làm hại cô, sẽ không bao giờ dùng sức mạnh để chiếm đoạt cô.

    Kìa, Hoàng Hoa đang lăn về phía anh. Tim anh đập thình thịch như ai đánh trống trong lồng ngực. Toàn thân anh ướt đẫm mồ hôi khi cô ôm lấy anh.

    Là một thằng đàn ông, anh chưa bao giờ biết đến mùi vị của đàn bà. Đôi bàn tay vô thức của anh choàng ôm lấy cơ thể của người con gái.

    Anh để cô nằm gối lên cánh tay của mình, gương mặt anh cúi thấp xuống hai bầu ngực của cô. Đưa cánh tay còn lại của mình anh toan mở chiếc khuya cài áo của cô.

    Đột nhiên, cô vùng dậy:

    - Chí Trung! Anh làm gì vậy?

    Tiếng hỏi thất thần của cô đã kéo anh khỏi cơn mê muội. Anh không thể nào giải thích nổi cho hành động của mình mà chỉ ấp úng như gà mắc phải tóc, cảm giác của kẻ phạm tội bị bắt quả tang.

    - Anh ... anh ...

    Cô nhanh nhẹn đi xuống khỏi giường, xa cái nơi làm cho người ta có thể phạm tội. Để phá tan đi cái bầu không khí ngột ngạt đang bao trùm lấy căn phòng, Hoàng Hoa lên tiếng:

    - Chí Trung! Em đói rồi. Mình đi kiếm cái gì ăn. Rồi anh đưa em đến nhà dì dượng. Để em gọi điện báo cho bố mẹ biết là em đã tới.

    Sau khi ăn sáng xong, hai người kêu taxi đi đến địa chỉ của nhà dì của cô.

    Chí Trung cũng trả phòng luôn vì anh muốn nghỉ trọ ở nơi gần chỗ của cô.

  6. #15
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Hôm nay là chủ nhật, nên nhà dì của cô đều ở nhà hết. Căn nhà hai tầng nằm trong căn hẻm nhỏ yên tĩnh.

    Ra đón cô và Chí Trung là một bà già tuổi ngoài sáu mươi. Hoàng Hoa nghĩ có lẽ đây là mẹ chồng của dì cô. Cô nhanh nhảu chào bà:

    - Cháu chào bà, bà cho cháu hỏi dì Mai có ở nhà không ạ?

    Nghe tiếng trọ trẹ miền Trung, từ trong nhà dì bước ra:

    - Hoàng Hoa! Con vào rồi hả? Sao con không gọi điện để dì dượng ra đón con?

    Quay qua bà cụ, dì nói:

    - Mẹ! Đây là con của cái Liên, em gái của con.

    - À, vậy hả?

    - Con đi đường có mệt không?

    - Dạ, cũng không mệt lắm bà.

    Nhìn qua cậu con trai, dì hỏi:

    - Còn đây là ...

    - Dạ, đây là bạn của con, ảnh tên Chí Trung.

    - Thôi, hai con vào nhà đi.

    Căn nhà dì không rộng lắm nhưng mà có rất đông người. Ba mẹ chồng của dì, ba người em của dượng và hai đứa con của dì nữa.

    - Hoàng Hoa! Con đưa đồ lên lầu đi, tắm rửa nghỉ ngơi một lát rồi ăn cơm.

    Không ngờ con càng lớn càng xinh đẹp. Còn đẹp hơn mẹ con ngày xưa nữa.

    Sau khi nghỉ ngơi cơm nước xong, mọi người quây quần nói chuyện ở ngoài quê.

    Ăn cơm trưa xong, Chí Trung xin phép về nghỉ. Chỗ khách sạn anh ở cách chỗ cô chỉ có hai trăm mét.

    Hoàng Hoa không dọn đồ ra, cô chỉ lấy một số quà mà bố mẹ cô chuẩn bị gửi cho dì dượng mà thôi.

    Tối, Chí Trung không đến chỗ cô. Anh chỉ nhắn tin cho cô vì anh ngại sợ làm phiền mọi người.

    Đứa con gái lớn của dì cảm thấy không được thoải mái khi cô phải chung phòng với người khác.

    Trước khi đi, cô cũng nói với bố mẹ là cô chỉ sống nhờ nhà dì dượng một thời gian mà thôi. Khi cô quen bạn rồi, cô sẽ ra ngoài sống cùng với tụi bạn.

    Cô nói:

    - Bố mẹ đừng có lo. Với vốn ngoại ngữ của con như vậy con tin là mình đủ sức kiếm được việc làm thêm để trang trải cuộc sống của mình.

    Mẹ cô thì không muốn cô ra ở ngoài vì bà sợ cô sẽ bị sa ngã bởi có rất nhiều sự cám dỗ.

    Còn bố cô thì ông đồng ý cho cô ra, bởi ông hiểu cuộc sống chung như vậy rất khó khăn.

    Ông nói:

    - Tùy con quyết định. Con cứ yên tâm học hành. Còn có bố đây, bố sẽ ráng làm nuôi con ăn học. Con không phải lo kiếm tiền đâu.

    Sáng thứ hai, dì dượng đưa cho cô tấm bản đồ và vẽ đường cho cô đi đến trường.

    - Hoàng Hoa nè! Tạm thời con cứ đón xe buýt để đi. Khi nào con quen đường rồi thì dì dượng mua xe đạp cho con.

    - Dạ, con cảm ơn dì dượng.

    Sáng nhà dì dượng không ăn sáng cùng nhau mà chỉ mua đồ về cho hai ông bà mà thôi.

    Dì dượng đưa tiền cho cô ăn sáng và đi xe buýt nhưng cô từ chối không nhận. Chí Trung không vào nhà dì dượng mà anh đứng chờ cô ở đầu hẻm. Anh đã gọi sẵn taxi.

    - Hoàng Hoa! Mình đi đến trường rồi ăn sáng luôn, em nhé?

    Hoàng Hoa gật đầu thay cho câu trả lời. Sau khi ăn sáng xong, hai người vào làm thủ tục nhập học.

    Chí Trung đã giành đóng học phí cho cô trọn cả năm học luôn. Anh nói:

    - Em để cho anh được quan tâm em đi. Số tiền đó em giữ lấy để trang trải cuộc sống. Con gái sống xa nhà cần nhiều thứ lắm.

    Cô mỉm cười nhìn anh và nói:

    - Anh làm như là anh có kinh nghiệm lắm đó.

    - Tất nhiên rồi.

    Tuần sau cô mới học chính thức. Cô không biết những ngày còn lại mình sẽ làm gì?

    Chí Trung định gọi taxi đưa hai người đi, nhưng cô đã ngăn lại:

    - Đừng anh, mình đi xe buýt cho đỡ tốn kém.

    Dù không thích, anh cũng đồng ý theo cô. Anh dẫn cô đi siêu thị và nhà sách để mua sắm một số thứ cần thiết. Hầu như anh chẳng cho cô trả tiền bất cứ một khoản gì hết.

    Với năm triệu đồng tiền mặt trong tay, cô không biết làm sao.

    - Anh ạ! Tìm ngân hàng Incombank đi, để em cho tiền vào tài khoản bớt.

    - Ừ! Hình như nó nằm trước mắt kìa em.

    Thấy hai người xách theo đồ lỉnh kỉnh đi vào ngân hàng, ai cũng nhìn họ hết.

    Hoàng Hoa làm thủ tục bỏ tiền vào tài khoản của mình. Chí Trung cũng nhanh chóng ghi số tài khoản của cô vào máy điện thoại của mình.

    Khi rời khỏi ngân hàng, Chí Trung dẫn cô đến cửa hàng bán xe.

    - Anh dẫn em tới đây chi vậy?

    - Anh biết em đi xe bị say, mà ngày nào em cũng đi xe buýt như vậy không được.

    - Nhưng mà mua xe rồi làm sao mà đăng ký?

    - Ừ, suýt nữa anh quên. Vậy tối em về nói với dì dượng nhờ họ đứng tên xe cho em.

    - Thôi khỏi đi anh, mua xe máy tốn tiền lắm. Với lại, em không muốn mang tiếng lợi dụng anh nhiều quá. Em sợ mắc nợ lắm.

    - Em mà cứ nói vậy, anh giận em cho coi.

    - À, đúng rồi mình mua xe đạp đi anh, vừa rẻ vừa đỡ tốn kém.

    - Không được. Em mà đạp xe từ nhà dì tới trường chắc là em không muốn học nữa. Gần mười cây số chứ bộ em nghĩ ít sao?

    - Vậy thôi, mình mua xe đạp điện đi, nó cũng đỡ chiếm diện tích, mà nó cũng nhanh đâu kém gì xe máy đâu anh. Với lại, em mới vào đây còn lạ đường, em chưa muốn đi xe máy đâu. Đồng ý nha anh.

    Trước sự năn nỉ của cô, cuối cùng anh cũng đồng ý.

    Chí Trung đã mua vé máy bay tối nay anh sẽ bay ra Hà Nội vì ngày kia anh có bài kiểm tra thi hết môn.

    - Anh đã ôn bài kỹ chưa?

    - Rồi.

    - Tối, anh đi rồi, em không đi tiễn anh được. Anh đi mạnh giỏi. Đừng buồn em nhé.

    - Anh hiểu mà.

    - Hoàng Hoa ...

    - Anh ...

    Họ ôm hôn nhau đắm đuối, bao nhiêu lời yêu thương bao nhiêu lời hứa hẹn họ đều gửi gắm qua nụ hôn.

    Bốn giờ chiều, họ rời khỏi khách sạn. Chí Trung đưa cô về đến nhà và anh đón taxi ra sân bay vì sáu giờ anh sẽ bay ra Hà Nội.

    Thấy Hoàng Hoa về nhà với chiếc xe đạp điện mới tinh, dì dượng cô ngạc nhiên:

    - Hoàng Hoa! Sao con không chờ dì dượng dẫn đi mua mà con lại tự mua lấy vậy. Tiền đâu có mà con mua?

    - Ôi! Bố mẹ ơi! Bố mẹ cứ lo xa. Chắc là cái anh người yêu giàu có của nó hôm bữa tới đây mua cho nó rồi chứ còn ai nữa.

    - Ngọc Trâm! Con im đi.

    Ngọc Trâm là con gái của dì dượng, nó trạc tuổi em trai của Hoàng Hoa.

    Ngọc Trâm cũng rất xinh đẹp, chỉ mỗi tội cô hơi lùn mà thôi.

    Sau tiếng la của dượng, Ngọc Trâm bực dọc bỏ lên lầu. Hoàng Hoa biết từ nay trở đi, cô sẽ phải đối mặt rất nhiều khó khăn.

    Một tuần nghỉ ở nhà để chờ đến ngày nhập học, Hoàng Hoa chỉ quanh quẩn trong bốn bức tường của căn nhà đì dượng, cô chẳng đi đâu hết mà cô có biết nơi nào đâu mà đi.

    Tối, sau khi làm hết mọi việc, cô mới cắm máy nhắn tin trả lời cho anh và cho Nam Anh.

    Nhanh thiệt, mới đó mà cũng gần một tháng trôi qua kể từ ngày cô rời khỏi nhà vào Sài Gòn.

    Sau giờ học là cô tất tả trở về nhà dì để làm bữa cơm chiều cho mọi người.

    Tối nào cô cũng phải giặt một chậu đồ cao như núi.

    Hồi ở nhà, cô đâu có phải làm những việc này. Hầu như mẹ cô làm hết, cô chỉ việc học mà thôi.

    Sau khi làm xong việc nhà, cô đã mệt nhoài, không còn thiết tha gì nữa cả.

    Cô lăn ra ngủ, chẳng thèm nhận điện thoại hay nhắn tin cho ai hết.

    Cô con gái lớn của dì cũng đã bớt căng thẳng với cô hơn. Bởi cô rất hiểu được tâm lý của những cô gái mới lớn, vì cô đã trải qua rồi.

    Nên khi cô có cái gì mới thì cô đều mua cho cô bé kia một cái.

    Ngọc Trâm cũng đã dần dần hay tâm sự với cô về những chuyện tình cảm bạn bè, trai gái và nhờ cô quân sư giùm.

    Hoàng Hoa vẫn không hiểu được vì sao Chí Trung bảo cô hãy cẩn thận với cô Năm em gái của dượng.

    Hoàng Hoa thấy cô ta cũng bình thường thôi, có gì đâu. Cô ta vẫn hay nói chuyện tâm sự với chị em với cô mà.

    Có khác là cô ta không thích những quần áo của phụ nữ mà cô ấy thích mặc quần áo của đàn ông hơn. Cô cũng hay phụ giúp Hoàng Hoa trong việc dọn dẹp nhà cửa. Hoàng Hoa cũng hay vui đùa cùng cô, đôi khi cả ba cô cháu cùng hay đi mua sắm. Cô cũng hay mua đồ cho Hoàng Hoa và Ngọc Trâm.

    Mỗi khi nhắn tin cho Chí Trung, anh cứ nói là Hoàng Hoa phải cẩn thận với cô ấy. Những lúc ấy Hoàng Hoa hay đùa lại là anh lo xa quá.

    Cho đến một ngày, khi Hoàng Hoa đang thay quần áo để chuẩn bị đi học.

    Bỗng nhiên có bàn tay của ai đó rờ sau lưng của cô.

    Hoàng Hoa giật bắn cả người, quay đầu lại và nhận ra đó là cô em gái của dượng. Hoàng Hoa giận dữ quát lớn:

    - Cô làm cái quái gì vậy? Sao tự nhiên cô lại bước vào phòng này.

    Không giải thích cho hành động của mình, cô ta lao vào ôm ghì lấy Hoàng Hoa và nói:

    - Hoàng Hoa! Em đẹp lắm. Ta yêu em nhiều lắm, em có biết không?

    Hoàng Hoa điếng hồn trước những điều mà cô ta vừa nói. Hoàng Hoa cố vùng vẫy hết sức đẩy cô ra xa và xách lấy giỏ chạy đi, không kịp chào hai cụ đang ngồi xem tivi trong phòng khách.

    Cô chạy xe như bay chỉ mong làm sao cho cách càng xa càng tốt. Đến trường mà Hoàng Hoa vẫn chưa hết cái cảm giác sợ hãi.

    Trông thấy Hoàng Hoa mặt mày nhợt nhạt, ngồi thở dốc. Thảo mập tiến lại gần hỏi Hoàng Hoa.

    - Hoàng Hoa! Mày làm sao vậy? Mày bị mệt phải không? Sao tao thấy sắc mặt của mày không được tốt lắm.

    - Không! Tao bình thường. Chắc là do hồi nãy tao đạp xe nhanh quá vì sợ trễ học nên mới như vậy.

    Hoàng Hoa không dám nói sự thật cho bạn của mình nghe. Bỗng điện thoại của cô rung lên, trông thấy số lạ nhưng Hoàng Hoa vẫn bắt máy. Cúi thấp xuống bàn, cô trả lời điện thoại.

    - Alô, Hoàng Hoa nghe. Ai vậy?

    - Ai vậy sao không lên tiếng là tui cúp máy đó.

    - Hoàng Hoa! Là ta nè em.

    Chỉ nghe có bao nhiêu đó là Hoàng Hoa cúp máy cái rụp. Thấy bạn vừa nghe điện thoại xong, sắc mặt thay đổi từ từ nhợt đi, trán lấm tấm mồ hôi.

    - Có chuyện gì với mày vậy, Hoàng Hoa? Tao thấy mày vừa nghe điện thoại xong là mặt mày tái xanh.

    Thảo mập ngồi bên lo lắng hỏi bạn. Hoàng Hoa không trả lời câu hỏi của bạn mà cô nói:

    - Tao ra ngoài ngồi nghỉ một lát đây.

    - Có cần tao ra ngoài với mày không?

    - Cảm ơn mày, tao đi một mình được.

    Khi thấy Hoàng Hoa đi ra, Thảo mập thấy rất nghi ngại. Cô không biết Hoàng Hoa có chuyện gì, nhưng nhìn sắc diện của Hoàng Hoa, cô đoán chắc là chuyện gì đó phải gây chấn động cho Hoàng Hoa lắm. Từ ngày vào Sài Gòn nhập học, cô cũng chỉ chơi thân có mỗi Hoàng Hoa thôi. Giờ trông thấy bạn của mình như vậy, cô thấy rất lo lắng. Dù biết nhau chưa lâu nhưng cô hiểu tính của Hoàng Hoa, một khi mà nhỏ không muốn nói thì có kề súng bên đầu nhỏ cũng không nói.

    Thả mình xuống băng ghế đá, cố trấn tĩnh bản thân, Hoàng Hoa cầm máy bấm gọi cho Nam Anh:

    - Nam Anh!

    - Hoàng Hoa! Sao mày gọi cho tao giờ này, mày không học à?

    - Không!

    - Có chuyện gì xảy ra với mày phải không? Sao tao nghe giọng nói của mày run vậy?

    - Nam Anh ơi ...

    Chỉ nói được bao nhiêu đó là Hoàng Hoa bật khóc nức nở.

    Bên kia đầu dây, Nam Anh không hiểu đã xảy ra chuyện gì với Hoàng Hoa mà nhỏ khóc dữ vậy?

    - Hoàng Hoa! Hoàng Hoa! Đã xảy ra chuyện gì với mày vậy? Mày đừng làm cho tao lo!

    Sau một hồi trấn tĩnh lại, Hoàng Hoa từ từ kể cho bạn nghe tất cả mọi chuyện vừa xảy ra.

    Nghe xong chuyện của bạn, Nam Anh lo lắng nói:

    - Hoàng Hoa! Tao nghĩ mày chiều nay về hãy xin ra ở trọ ngay. Con nhỏ đó nó bị ô môi rồi, phải tránh xa nơi đó càng nhanh càng tốt. Hoàng Hoa! Mày đừng lo ngại, tao sẽ gửi cho mày tiền trọ. Ông Vũ gửi cho tao nhiều lắm, một mình tao tiêu cũng không hết đâu. Mày yên tâm đi nhé.

    - Cảm ơn mày, Nam Anh.

    Giờ thì Hoàng Hoa đã hiểu vì sao cứ mỗi lần gọi điện thoại hay nhắn tin cho cô, anh đều nói là phải cẩn thận với cô ta, tránh gần gũi chị em.

    Không biết Nam Anh có nói gì với Chí Trung không mà anh gọi điện cho cô vào giờ này:

    - Hoàng Hoa! Em có sao không?

    - Em bình thường. Có gì không anh?

    - Hoàng Hoa! Tại sao có chuyện mà em không gọi cho anh? Em không tin tưởng anh hay sao?

    - Anh nói vậy là ý gì, em không hiểu.

    - Anh đã nghe Nam Anh nói hết mọi chuyện rồi. Anh tự hỏi tại sao anh không phải là người em chia sẻ đầu tiên mỗi khi em gặp chuyện.

    - Em xin lỗi. Tại em nghĩ giờ này chắc anh đang bận, nên em ... Với lại, anh thông cảm có những chuyện tâm sự với bạn gái nó dễ hơn tâm sự với người yêu, Anh đừng giận nha, em hứa lần sau nếu có chuyện gì em sẽ gọi cho anh trước, được chưa?

    - Lần này anh tha cho em đó, lần sau là anh giận thiệt cho coi. Hoàng Hoa!

    Giờ anh đặt vé, tối anh bay vào nha?

    - Đừng anh. Em tự giải quyết chuyện này được.

    - Vậy tối nay em phải xin dì dượng ra ở ngoài nha. Chuyện tiền bạc, em không phải lo, đã có anh rồi. Em biết không?

    - Dạ, em biết. Thôi, em cúp máy đây, anh vào học tiếp đi.

    - Tạm biệt em. Anh yêu và nhớ em nhiều lắm đó.

    - Em cũng vậy. Hẹn gặp anh sau.

    Cúp máy, Hoàng Hoa không vào lớp. Chỉ còn năm phút nữa là chuông reo nghỉ giữa giờ, nên cô ngồi thư giãn và chờ đám bạn của cô luôn.

    Chuông vừa reo, Thảo mập liền lấy xe đến chỗ Hoàng Hoa, hỏi:

    - Khỏe chưa?

    - Đỡ rồi. Cảm ơn mày.

    Lát sau, Hà ròm, Trang Đài, Lê Na cùng đến chỗ cô.

    Trang Đài lên tiếng:

    - Tụi bây! Bữa nay tao mới lãnh lương, tao mời tụi mày đi uống trà đá.

    Hà ròm lên tiếng:

    - Nó bảo lãnh lương mà mời tụi mình đi uống trà đá. Thôi, mày đi đi, tao uống nước lọc được rồi.

    Trang Đài lên tiếng đáp lại:

    - Mày nghĩ coi, phải mời đi uống trà đá để cho ít dân số đi theo cho đỡ tốn kém.

    - Con nhỏ này tính toán ghê!

    Lê Na lên tiếng:

    - Ủa, Trang! Bạn mới đi làm đó mà được phát lương rồi hả?

    Thảo mập cất tiếng nói:

    - Ừ, làm cái nghề tiếp thị bia trong quán nhậu thì chỉ cần khéo léo là có tiền bo hà.

    Trang Đài đáp lời bạn:

    - Tụi mày có muốn gia nhập không?

    Thấy các bạn im lặng ra chiều do dự, Trang Đài nói tiếp:

    - Tụi mày yên tâm đi, đây là quán lịch sự, không phải như những gì tụi mày đang nghĩ trong đầu đâu.

    - Để xem sau đi, giờ tụi mình ra căng tin đi. Không, con nhỏ Trang Đài đổi ý là tiếc lắm.

    Lê Na lên tiếng thúc giục các bạn cùng ra căng tin. Tại căng tin, cả nhóm cùng vui vẻ uống nước, nói những câu chuyện không đầu, không đuôi. Hoàng Hoa lên tiếng hỏi các bạn:

    - Chỗ tụi mày có cho thêm người ở nữa được không?

    - Hoàng Hoa mày hỏi để làm chi vậy?

    Hà ròm lên tiếng:

    - À, tao đang muốn dọn ra ngoài.

    Trang Đài lên tiếng đáp lời:

    - Ai chứ mày, dù có chật, tụi tao cũng cho mày đến ở.

    - Vậy tao cảm ơn tụi mày trước nha. Tao đang lo không biết tìm chỗ trọ ở đâu.

    - Hoàng Hoa! Mày biết không, làm sinh viên mà đi học mà không ở trọ coi như là chỉ mới làm sinh viên có một nửa. Như tao đây nè, chú thím tao nhà cửa rộng thênh thang kêu tao về ở mà tao không thích. Ở ngoài tự do hơn, mười chín năm nay bị ông bà quản rồi, giờ đến lúc phải bay nhảy rồi. Tao nói vậy có đúng không tụi bây?

    Lê Na lớn tiếng nhận định:

    - Đúng, mày nói chí lý! Dzô cái coi! Đây là câu nói hay nhất trong ngày.

    Cả nhóm cùng nhao nhao đáp lời.

    Đã tìm được chỗ trọ rồi, giờ Hoàng Hoa không biết nói làm,sao để xin dì dượng ra ngoài.

    Hoàng Hoa nghĩ có lẽ cô cần phải nói chuyện với dì trước. Hoàng Hoa cầm điện thoại gọi cho dì:

    - Alô, dì hả? Con, Hoàng Hoa đây!

    - Có gì không con?

    - Dạ, chiều nay con muốn gặp riêng dì một lát, được không?

    - Ừ, được.

    Bốn giờ, Hoàng Hoa đứng đợi dì trước cổng cơ quan. Bữa nay giờ tan sở sớm. Hai dì cháu cùng dắt nhau ra quán cà phê gần đó.

    - Hoàng Hoa! Con có chuyện gì mà cần nói chuyện riêng với dì vậy?

    - Dì, con muốn xin phép dì dượng con ra ở trọ?

    - Sao tự dưng con lại muốn ra ngoài ở trọ? Có phải Ngọc Trâm nó làm gì khó dễ với con không? Con cứ nói đi, về dì dượng sẽ nói chuyện với nó.

  7. #16
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    - Dạ, không phải. Tụi con vẫn vui vẻ.

    - Thế sao con lại muốn ra ở ngoài?

    - Con ...

    - Dì đã hứa với bố mẹ của con là sẽ chăm sóc cho con đến khi con học xong.

    Con thử nghĩ xem chưa đầy một tháng, con đã đòi ra ngoài. Con biểu dì ăn nói sao với bố mẹ của con đây?

    - Dì hiểu cho con, con phải ra ngoài thôi, con sợ lắm.

    - Hoàng Hoa! Có chuyện gì mà con giấu dì, con nói cho dì biết đi!

    Lấy can đảm, Hoàng Hoa nhấp một ngụm nước cam. Vị ngọt và mát của cam khiến cho cô có thêm dũng khí để nói chuyện tiếp với dì:

    - Dì con hỏi điều này, có gì dì dượng đừng giận con nha ...

    - Không, con nói đi.

    - Có phải cô Năm không bình thường phải không dì?

    Nghe Hoàng Hoa hỏi như vậy, bà Mai hơi chột dạ. Trước đây, bà thấy rất nghi ngờ vì giới tính của em chồng. Bà nghe nói mấy người mà mắc bệnh này họ rất thích con gái đẹp, mà cháu gái của bà rất xinh đẹp. Có lẽ nào đó là sự thật. Bà run run hỏi cháu:

    - Hoàng Hoa! Cô ta đã làm gì con?

    - Dạ, cô ta tính sàm sỡ con. Ghê hơn nữa là cô ta nói cô ta yêu con đó dì.

    Còn nữa, cô ta còn gọi điện nhắn tin cho con nữa, con sợ lắm dì ơi!

    Vậy là đúng rồi, trước đây bà chỉ hơi nghi ngờ. Bà không muốn nói với chồng vì gia đình chồng chỉ có mình cô ta là con gái. Bà cố trấn tĩnh đứa cháu gái trong khi cả lòng mình tan nát:

    - Hoàng Hoa! Con cứ bình tĩnh đi, để đó dì tính.

    Bà Mai nghĩ, nếu mình đem chuyện này nói ra với chồng thì liệu ông ấy có tin những gì bà nói hay không, hay là ông nghĩ bà cố tình bịa đặt.

    Trước đây, bà nghe nói là cô ấy cũng có người yêu mà. Hay tại do sự cấm cản của cha, mẹ chồng cô khiến cho mối tình của cô tan vỡ nên giờ cô ta thay đổi giới tính.

    Bà Mai nghĩ:

    Thôi kệ, cứ mặc ông ấy muốn nghĩ gì thì nghĩ, mình cần phải nói cho chồng bà biết để còn tìm cách mà giải quyết hậu quả.

    - Hoàng Hoa! Vậy con đã tìm được chỗ nào chưa?

    - Dạ, chỗ mấy người bạn học chung lớp với con. Tụi nó đã đồng ý cho con đến ở chung rồi.

    Bà Mai thở dài thườn thượt, đôi mắt buồn bã:

    - Để tối nay dì sẽ nói chuyện với dượng của con.

    - Con cảm ơn dì.

    - Ra ngoài nếu có khó khăn gì thì con cứ gọi điện cho dì.

    - Dạ, con biết rồi.

    - Hoàng Hoa nè! Con tuyệt đối đừng cho Ngọc Trâm biết chuyện này nha.

    Con cũng đừng cho Ngọc Trâm biết chỗ ở của con. Dì sợ cô ấy sẽ lợi dụng Ngọc Trâm để tìm đến chỗ của con.

    - Dạ, con hiểu.

    - Thôi, dì cháu ta về thôi con.

    Cuối cùng, trước sự thuyết phục của dì, dượng đã đồng ý cho phép cô dọn ra ngoài với điều kiện cuối tuần hay ngày nghỉ, cô phải về thăm dì dượng.

    Chiều nay học xong Hoàng Hoa rủ Thảo mập cùng phụ cô thu dọn đồ để chuyển ra ngoài.

    Ngày Hoàng Hoa dọn ra ngoài, Cu Thắng rất buồn vì từ nay không có ai giúp nó làm thủ công và chỉ bài Anh văn.

    - Hoàng Hoa đi rồi nhớ về giúp anh học với nha.

    Dù chỉ mới chín tuổi nhưng Cu Thắng vẫn là vai anh của Hoàng Hoa. Cảm thấy gọi anh không hay nên Hoàng Hoa bắt chước phim tàu gọi Cu Thắng là đại ca.

    - Bữa nào rảnh Hoàng Hoa về thăm đại ca. Đại ca ráng học giỏi nghen.

    Sau khi dùng bữa cơm chiều xong, Hoàng Hoa chào mọi người để đi. Cũng may cho Hoàng Hoa là bữa nay cô Năm tăng ca nên không về nhà sớm.

    Cứ ngỡ là ra khỏi nhà thì cô sẽ được yên, ai ngờ cô Năm vẫn tìm Hoàng Hoa. Hôm nay tan học, cô đang tính cùng Thảo mập đi siêu thị chơi. Hoàng Hoa chợt tái mặt khi phát hiện ra cô Năm đứng trước cổng trường.

    Thấy bạn lắp bắp, Thảo mập tưởng cô bị làm sao.

    - Hoàng Hoa! Mày trúng gió hả?

    - Không phải. Mà cũng gần giống như vậy.

    - Mày nói gì tao không hiểu.

    - Cái bóng ma đó vẫn ám ảnh tao kìa.

    - Đâu nó đâu?

    - Mày có thấy cái người ngồi trên chiếc Attila màu trắng kia không?

    - Thấy.

    - Cô ta đó.

    - Mày để tao ra nói chuyện với cô ta.

    - Thôi bỏ đi mày ơi, dây với họ không yên đâu vì chúng ta không thuộc thế giới của họ.

    - Hoàng Hoa nè! Tại sao người ta lại bị như vậy nhỉ?

    - Tao nghe nói là trước đây cô ta cũng bình thường như tụi mình thôi. Nhưng mà từ sau vụ cô ta thất tình thì cô ta thay đổi như thế.

    - Thế thì cũng tội nghiệp cho cô ta.

    - Ừ. Tao nghĩ là cô ấy nên đi đến trung tâm tư vấn để được trị liệu.

    - Vậy thôi, tụi mình đi cổng sau đi.

    - Hoàng Hoa! Vui quá! Tụi mình đi qua trước mặt cô ta mà cô ta không biết.

    - Ừ, cũng may là trường mình có cửa hậu. Nếu không, tối nay tao với mày phải ngủ lại trường rồi.

    - Hoàng Hoa! Giờ đi siêu thị hay đi nhà sách đây?

    - Ý mày sao?

    - Cả hai đi.

    - OK. Nhưng mà lỡ tụi nó chờ cơm tụi mình thì sao?

    - Hồi nãy mày không nghe tụi nó nói tối nay phòng mình tự túc hay sao?

    Này nhá, con Lê Na về nhà chú thím vì ba má nó lên. Con Hà ròm thì khỏi nói rồi, nó ít khi mà về nhà sớm lắm. Còn con Trang Đài, nó đâu có ăn bữa chiều đâu. Chỉ còn tao với mày, lát nữa ăn cơm vỉa hè thôi.

    Đi vào siêu thị, hai cô nàng đi thẳng lên lầu bán quần áo.

    - Hoàng Hoa! Mấy cái áo này đẹp quá, tiếc là tao hơi mập nên không mặc nó được. Hoàng Hoa! Mày mua đi, tao nghĩ mày mà mặc cái này ra đường, mấy anh nhìn mày lác mắt luôn đó.

    - Thôi, quần áo của Hoàng Hoa đang nhiều lắm, mua về mặc không hết.

    Hai cô nàng đi dạo khắp nơi. Thấy con gấu bông, Hoàng Hoa nhớ nhà quá.

    Không biết giờ này mọi người đang làm gì, chắc là đang chuẩn bị ăn cơm. Tội nghiệp mẹ hay tin cô ra ở trọ ngoài là hơi buồn. Còn bố cô thì nói cô cứ yên tâm mà học hành không phải lo nghĩ gì hết, đã có ông lo.

    Đi siêu thị mà hai nàng chẳng mua gì hết, chỉ mua một ít bánh kẹo và sữa mà thôi.

    - Thảo! Tụi mình ăn tối rồi đi nhà sách.

    - OK. Ăn ở đâu?

    - Hình như siêu thị có bán thì phải, tụi mình vào ăn đi.

    - Vậy nhanh lên, Thảo cũng thấy đói rồi.

    Ăn xong, hai nàng chạy xe đi nhà sách. Hoàng Hoa tiến đến quầy sách tiếng Anh, cô chọn cho mình một ít quyển. Thấy Hoàng Hoa mua toàn sách ngoại ngữ không hề có song ngữ, Thảo mập hỏi:

    - Hoàng Hoa! Sao mày mua toàn sách gốc không vậy, sao mày không chọn sách song ngữ?

    - À! Hoàng Hoa muốn vừa đọc vừa dịch cho nhớ từ mới.

    Hoàng Hoa ngại khi nói cho Thảo biết là cô có thể đọc thông viết thạo được tiếng Anh.

    Thấy Hoàng Hoa nói thế, Thảo mập le lưỡi:

    - Tao bái phục mày đó Hoàng Hoa.

    Đầu tháng mười một, trường phát động thi đua, mỗi lớp tổ chức biểu diễn hai tiết mục để chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam. Phòng Hoàng Hoa không có ai tham gia hết, mà chỉ tham gia cổ vũ thôi.

    Nhanh thiệt mới đó mà đã tới ngày rồi. Tối nay, ngày mười chín, trường tổ chức lễ. Nghe đâu còn có đài truyền hình đến quay nữa.

    Cả phòng cô đi học về là đứa nào đều nhanh đi tắm trước, để chuẩn bị tối đi chơi.

    Bữa nay Trang Đài cũng nghỉ không làm. Bạn trai của Trang Đài đã đến đứng chờ nhỏ ngoài cổng nên nhỏ được ưu tiên tắm trước.

    Hà ròm cũng không đi cùng vì có "ghệ" chở rồi. Chỉ còn lại ba đứa tụi cô mà thôi.

    - Hoàng Hoa mày cầm máy tính đi theo nha. Tối nay cả dãy này đi hết, không an toàn đâu.

    Lê Na lên tiếng nhắc bạn.

    - Mày bỏ vào giỏ rồi xách xuống cho tao luôn.

    Từ dưới Hoàng Hoa nói vọng lên trên gác.

    - Mập! Mày đi cùng xe với Hoàng Hoa nha. Còn ta đi một mình.

    - OK!

    Đi ngang qua phòng của mấy anh trường Y, Liên lên tiếng:

    - Ủa? Mấy anh không đi dự lễ hả?

    - Trường bọn anh ngày mai. Bữa nay trường các em tổ chức hả?

    - Vâng, bọn em chuẩn bị đi đây.

    - Thế cho bọn anh đi cùng với.

    - Vậy các anh nhanh lên, buổi lễ sắp bắt đầu rồi.

    - Nè, mấy em cất xe đi, bọn anh chở đi cho nhanh.

    - Nhưng mà bốn người các anh mà chỉ có ba chiếc thôi thì làm sao chở đủ tụi em.

    Hoàng Hoa lên tiếng.

    Bỗng từ ngoài có chiếc xe chạy vào:

    - A, Tấn Minh! May quá có thêm mày nữa là đủ xe rồi.

    - Mọi người đang tính đi đâu vậy?

    Tấn Minh lên tiếng hỏi.

    - À! Tụi tao đang cùng ba em ở phòng bên đến trường các em dự lễ. Nhưng mà còn thiếu một chiếc xe, mày có đi cùng không?

    Thăng Bình lên tiếng giải thích:

    - Đi chứ sao lại không?

    Lê Na đi cùng xe với Đoàn, Thảo mập đi cùng xe với Tuấn Anh, Thăng Bình và Trọng đi một xe. Còn lại Hoàng Hoa đành đi cùng xe với anh chàng Tấn Minh.

    Tấn Minh cho xe chạy chậm chậm phía sau, anh cố ý như vậy để làm quen với Hoàng Hoa.

    - Chào em. Anh tên là Tấn Minh. Còn em?

    - Dạ, em tên là Hoàng Hoa.

    - Hình như em mới chuyển đến đây ở phải không?

    - Dạ phải.

    - Hèn gì mấy lần trước anh tới mà đâu có gặp em.

    Mọi người tới trường cũng là lúc buổi lễ bắt đầu. Hôm nay trường đông quá, phải chen chúc lắm nhóm của Hoàng Hoa mới tìm được chỗ nhưng mà phải đứng mới xem nổi.

    Buổi lễ kết thúc, mọi người cùng rủ nhau đi uống nước.

    Trong ánh điện của quán cà phê, Tấn Minh mới có thể nhìn rõ Hoàng Hoa hơn.

    Không hiểu sao Tấn Minh thấy tim mình đập nhanh lạ thường, có phải là anh bị "tiếng sét ái tình" đánh rồi không?

    Trông thấy bạn nhìn cô bé Hoàng Hoa đến mê mẩn. Thăng Bình liền đá chân bạn và nói nhỏ vừa đủ hai người nghe.

    - Mày tinh mắt đó Tấn Minh, chọn ngay hoa khôi của xóm trọ này. Mày biết không, từ ngày nàng chuyển về đây, phòng trọ của tụi tao trở nên đông khách hẳn. Tụi nó còn đòi đến ở chung với tụi tao nữa. Không chỉ có thế, tụi nó còn đăng ký trước với bà chủ nữa đó.

    - Đâu riêng gì tụi nó, tao cũng đang muốn xách giỏ đến phòng tụi mày ở đây.

    Ôm ngực làm điệu bộ đau tim, Thăng Bình nói:

    - Tấn Minh ơi! Chắc tao với mày trở thành tình địch quá. Nếu ở mấy thế kỷ trước chắc tao với mày phải phân thắng bại bằng đấu súng rồi đó.

    Thấy hai người con trai, nói nhỏ với nhau, Lê Na lên tiếng:

    - Hai anh xấu lắm đó nha, ngồi chung bàn mà xì xầm to nhỏ như vậy không hay đâu.

    Tấn Minh cười xí xóa. Uống cà phê xong, cả nhóm cùng đi ăn bánh xèo rồi mới về phòng trọ. Về đến nhà đã gần mười hai giờ khuya. Từ ngày ra ở trọ, đây là lần đầu tiên Hoàng Hoa đi chơi về khuya.

    Cuối tuần ai cũng có kế hoạch riêng của mình, Thảo mập thì về quê, Lê Na thì đi chơi cùng với Đoàn. Từ sau buổi lễ hai mươi tháng mười một, hai người đó bỗng trở nên khắng khít hơn.

    Trang Đài với Hà ròm thì khỏi nói, cả hai đi chơi hay về quê mà cả tối hôm qua không có về.

    Còn lại một mình Hoàng Hoa nữa, bữa nay cô không có về nhà dì dượng.

    Nằm nghêu ngao hết nhắn tin rồi gọi điện cho Nam Anh xong, lướt web mãi, cô cũng chán. Hoàng Hoa quyết định thay quần áo đi nhà sách. Cô nghe nói ở nhà sách này có rất nhiều sách truyện bằng tiếng Anh.

    Đang lui cui lựa sách không để ý đến ai hết, bỗng cô đụng phải ai đó:

    - Xin lỗi anh, tôi sơ ý.

    - Ủa, Hoàng Hoa!

    - Anh Minh! Anh cũng đi nhà sách à?

    - Ừ, anh vào đây tìm cuốn từ điển chuyên ngành. Còn em, sao đi có một mình vậy?

    - Tụi nó ai cũng có việc riêng hết rồi. Buồn quá, không biết làm gì, em ra nhà sách này lựa mấy cuốn truyện về đọc.

    - Hoàng Hoa chắc giỏi Anh văn lắm?

    - Không! Em chỉ tạm tạm thôi.

    - Em lựa xong chưa?

    - Dạ, xong rồi. Anh em mình ra tính tiền.

    Qua quán cà phê đối diện nhà sách ngồi uống nước. Không để cho Hoàng Hoa trả tiền, anh giành trả hết. Vậy nên Hoàng Hoa nói:

    - Anh trả tiền sách rồi. Lát nữa, em trả tiền nước nha.

    - OK. Thích thì chiều.

    Tại quán cà phê.

    - Hoàng Hoa thích đọc sách nguyên bản, vậy hôm nào anh sẽ đưa cho em một chồng tạp chí.

    - Được, vậy còn gì bằng. Em cảm ơn anh trước nha.

    - Hoàng Hoa! Vốn tiếng Anh của em thế nào.

    - Dạ, cũng bình thường thôi anh.

    - Em có thể nói chuyện với người nước ngoài được không?

    - Dạ, trước đây ở nhà, em cũng có đi phiên dịch cho người ta.

    - Em có bằng gì rồi?

    - Em chỉ mới lấy được chứng chỉ Anh ngữ quốc tế TOEFL năm chấm thôi.

    - Quá tốt rồi! Em có muốn đi làm thêm không?

    - Làm gì anh?

    - Thì đi dạy đó. Bác anh có mở trường Anh ngữ, đang cần người trợ giảng với giáo viên nước ngoài. Anh sẽ giới thiệu cho em.

    - Nhưng em đang còn đi học.

    - Em khỏi lo, chỉ làm vào lúc từ sáu giờ đến tám giờ thôi.

    - Vậy hả?

    - Chiều mai anh ghé trường dẫn em tới nha.

    - Em cảm ơn anh nhiều. Nếu được nhận, tháng lương đầu tiên em sẽ khao anh một chầu.

    - Em hứa rồi nghe.

    Uống nước nói chuyện phiếm với Tấn Minh xong, Hoàng Hoa không muốn về phòng trọ một mình, cô chạy xe về nhà dì dượng.

    - Hoàng Hoa! Sao bữa nay con qua trễ vậy?

    Bà Mai cất tiếng hỏi khi ra mở cổng cho cháu.

    - Dạ, con ghé qua nhà sách mua mấy cuốn sách.

    - Thôi, vào nhà đi con. Cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm.

    Trông thấy Hoàng Hoa, Cu Thắng liền lên tiếng:

    - A, Hoàng Hoa! Anh cứ tưởng là em không tới.

    - Có gì không, đại ca?

    - Dĩ nhiên là anh có việc cần nhờ em rồi.

    - Thôi, để cho Hoàng Hoa ăn cơm đi. Tí nữa hai anh em tha hồ mà nói chuyện.

    Bà má chồng của dì lên tiếng.

    Hoàng Hoa ở lại chơi cho tới lúc ăn cơm tối xong cô ra về. Đang chạy xe chầm chậm ngắm nhìn thành phố về đêm, từng cặp tay trong tay và có cả những gia đình chở nhau đi dạo, Hoàng Hoa thấy trong lòng dâng lên cảm giác nhớ Chí Trung. Hoàng Hoa tự hỏi, không biết giờ này anh đang làm gì nhỉ? Anh có nhớ cô như cô đang nhớ anh trong lúc này không? Không được, mình đạp xe nhanh nhanh về phòng trọ gọi điện cho anh.

    Bỗng đâu có một đám thanh niên choai choai chạy xe áp sát lấy cô. Một tên trong số đó lên tiếng trêu ghẹo Hoàng Hoa:

    - Cô em xinh đẹp, tối mà đi đâu có một mình vậy? Đi chơi với tụi anh đi, vui lắm đó.

    Hoàng Hoa không nói gì, cô cố gắng đạp xe cho nó chạy thật nhanh. Nhưng mà cho dù cô có cố gắng bao nhiêu cũng không thể nào nhanh hơn tụi nó được.

    Cô bắt đầu hoang mang sợ hãi khi một tên trong số đó nắm lấy xe của cô.

    Hoàng Hoa hét lớn:

    - Mấy người làm cái gì vậy? Buông xe tôi ra!

    - Làm gì nóng vậy cô em xinh đẹp, tụi anh chỉ muốn mời em đi chơi với bọn anh thôi.

    - Buông ra, tui không có quen mấy người.

    - Trước lạ sau quen mà em.

    - Bớ người ta, có ai không cứu tôi với! Cướp, cướp ...

    Nghe tiếng cô kêu cứu lập tức có chiếc xe chạy tới và một giọng nam cất lên:

    - Buông cô ấy ra!

    Một tên già nhất trong số đó tiến lại gần:

    - Anh trai! Đây không phải là chuyện của anh. Cút xéo đi chỗ khác!

    Vừa nói, tên đó vừa đẩy gã con trai đó ra. Nhưng chỉ bằng vài động tác thế võ, anh đã hạ tên kia đo ván ngay. Thấy thế, mấy tên khác bỏ cô ra và chạy lại vây lấy anh.

    Hoàng Hoa thấy thế liền cầm máy bấm số gọi 113, cô lo lắng và cầu mong cho cảnh sát tới thật nhanh. Trái với sự lo lắng của cô, chàng trai kia vẫn bình tĩnh chiến đấu với bọn chúng.

    Khi nghe có tiếng còi hú của cảnh sát, bọn côn đồ lồm cồm bò dậy toan chạy thoát thân, nhưng không thể thoát nổi.

    Hoàng Hoa tiến lại gần để cảm ơn ân nhân, người vừa cứu cho cô:

    - Cảm ơn anh nhiều lắm. Nếu như hôm nay không có anh ra tay cứu giúp, tôi không biết mình sẽ ra sao nữa.

    - Không có gì! Thấy chuyện bất bình, tôi ra tay giúp mà thôi. Cô gái, tại sao một mình cô mà lại đi con đường này lúc ban đêm.

    - Tại tôi mới vào đây chưa bao lâu, nên tôi muốn đi thử nó. Thực tình tôi không biết nó bị nguy hiểm như vậy.

    - Lần sau, cô nhớ đừng đi con đường này nữa nhé. Đây là con đường đang làm lại nên chưa có đèn.

    - Vâng, tôi biết rồi. Cảm ơn anh một lần nữa.

    - Thôi, cô về đi.

    - Đa tạ anh. À, anh ơi! Anh có thể cho tôi biết tên được không?

    - Cô đừng bận tâm! Giờ cô về đường nào, tôi dẫn cô đi.

    - Dạ đường ...

    Về tới phòng trọ, Hoàng Hoa mới bớt đi cái cảm giác sợ hãi. Thấy Hoàng Hoa bước vào, Lê Na liền lên tiếng:

    - Hoàng Hoa! Mày đi đâu mà giờ này mới về vậy?

    - Tao ghé nhà dì tao. Mà có gì không?

    - Anh Minh ghé đây chờ mày cả buổi trời luôn. À, mà anh ấy mới về đó, mày có gặp không?

    - Không. Mà anh tới có gì không?

    - Anh đưa cho mày một xấp tạp chí nước ngoài đó. Hoàng Hoa! Sao mày siêng vậy? Tao đi học về là tao chẳng còn thiết gì nữa, thỉnh thoảng lướt web cho đỡ nhàm chán thôi.

    - Thì tao đâu có giống mày, có ghệ ở ngay sát bên, gọi một tiếng là tới liền.

    Ê, hôm nay anh chị đi chơi đâu về vậy?

    - Con quỷ! Ghệ đâu mà ghệ, tao với ảnh chỉ là bạn thôi.

    - Thì mọi việc cũng bắt đầu từ tình bạn mà. Ủa, Lê Na! Tụi con Hà với con Trang về chưa?

    - Nhỏ Trang về quê mới lên, nó đem một đống trái cây đó, nó đi làm rồi. Còn nhỏ ròm thì không thấy đâu.

    - Hay thử gọi điện cho nó coi.

    - Ôi! Chắc nó đi với ông Khánh rồi. Mày ăn cơm chưa Hoàng Hoa?

    - Tao ăn rồi. Còn mày?

    - Tao cũng ăn rồi. À, mày về bên nhà có gặp chị ta không?

    - Không! Nhắc tao mới nhớ, suýt nữa tao tiêu tùng rồi mày ơi!

    - Hả! Có chuyện gì vậy? Kể nghe coi. Mày làm tao tò mò quá!

    Hoàng Hoa thuật lại cho bạn nghe tất cả mọi việc. Nghe xong, Lê Na liền nói:

    - Ôi! Không khác gì anh hùng cứu mỹ nhân. Mà sao mày không xin số điện thoại?

    - Đúng là không khác gì mấy anh hùng trong truyện kiếm hiệp của Kim Dung hết.

    - Thôi, tao đi tắm đây.

  8. #17
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Lê Na đang nằm xem mấy cuốn tạp chí hồi nãy anh Minh đưa và nhâm nhi trái cây thì Hà ròm về tới. Trông nhỏ thật mệt mỏi.

    - Ê, Hà! Mày đi đâu mà trông mệt mỏi vậy? Mày ăn gì chưa?

    - Chưa. Mà còn có gì ăn không mày?

    - Bữa nay có mình tao với Hoàng Hoa. Hoàng Hoa nó về nhà dì, tao cũng đi chơi nên không nấu gì hết. Hay mày ra đầu hẻm ăn hủ tiếu gõ đi.

    Cùng lúc đó Hoàng Hoa cũng vừa tắm xong đi ra.

    - Ủa, Hà! Hai bữa nay bạn đi đâu mà giờ này mới về vậy?

    - Tao đi chơi với anh Khánh. Thôi, tao mệt quá, tao nằm nghỉ đây.

    Lê Na nhìn theo bạn lắc đầu.

    Hoàng Hoa và Lê Na cùng ngồi ăn trái cây và xem báo. Tuy là những tờ báo đã cũ nhưng đối với sinh viên như bọn cô thì có còn hơn không.

    - Hoàng Hoa! Từ này nghĩa là gì vậy?

    Lê Na cầm tờ báo lên đưa lại hỏi Hoàng Hoa.

    - À, từ này nó diễn tả cái niềm đau của người phụ nữ khi bị phản bội.

    - Ê, Hoàng Hoa! Tao phải công nhận mày khá Anh văn thiệt.

    - Thì tao hơn mày một năm lận mà.

    Hai nàng đang trò chuyện thì Hà ròm tiến lại và lên tiếng hỏi:

    - Ê, hai đứa tụi bây, đứa nào còn tiền không cho tao mượn một ít.

    Thấy Hà ròm lên tiếng mượn tiền, Lê Na liền hỏi lại bạn:

    - Hà! Tao nhớ má mày mới gửi tiền lên cho mày bữa kia mà. Sao mày tiêu gì mà lẹ dữ vậy? Hay là mày lại đưa cho ông Khánh nữa?

    - Ờ thì tại anh ấy kẹt tiền đóng tiền nhà, mà ba má anh ấy chưa có gửi nên tao cho anh mượn.

    Lê Na lắc đầu ngao ngán:

    - Tao nhớ là từ đầu năm tới giờ, ông ấy mượn mày quá trời mà tao chưa thấy ông ta trả cho mày. Là bạn bè, tao khuyên mày chân thành, mày nên xem lại tư cách của thằng cha đó đi. Mày nghĩ coi, sinh nhật mày một cành hoa ổng cũng không tặng cho mày. Chưa hết, má mày cho mày tiền đóng học phí cả năm, mày cũng chỉ đóng có nửa học kỳ. Mày dùng số tiền đó để đóng cho nó. Mày xin tiền má mày để đi học thêm tiếng Nhật, mày cũng không đi, tiền mua máy tính, mày cũng không mua. Mày nhìn lại mày đi, ngày mày lên đây học, dây chuyền, bông tai, nhẫn lắc tay đều có hết. Còn bây giờ, mày xem mày có cái gì không?

    Má mày ở dưới quê đâu có khá gì đâu.

    - Lê Na! Mày đừng nói nữa.

    Hà ròm bưng mặt khóc. Thấy vậy, Hoàng Hoa đi lại vỗ về an ủi bạn:

    - Thôi nín đi Hà, tao nghĩ là cái Na nó nói đúng đó. Mày là người trong cuộc nên mày không nhìn thấy, chứ tụi tao là người ngoài cuộc tụi tao đều nhìn thấy hết.

    - Tao biết là anh ta lợi dụng tao. Nhưng tại tao yêu anh quá nên tao rất sợ mất ảnh.

    Lê Na bực mình nạt lớn:

    - Mày đâu có xấu xí gì đâu mà mày sợ không có người nào thương mày.

    Thằng Linh trong lớp mình đó, nó yêu mày quá trời đó. Quên cái thằng cha đó đi!

    Tự nhiên Lê Na xuống giọng:

    - Mà này! Mày đừng nói với tao là mày cho nó hết tất cả rồi nhé?

    Hà ròm nhè nhẹ gật đầu:

    - Trời ơi là trời! Nếu tao là má mày, chắc tao đau tim mà chết quá. Sao mày ngu quá vậy hả Hà?

    - Thôi, Lê Na! Chuyện đã lỡ rồi, mày cũng đừng chửi nó. Ông cha ta nói rồi, "khôn ba năm dại một giờ" mà. Chắc tại là nó để cho thằng cha đó dẫn đến những cái nơi dễ nảy sinh ham muốn đó mà.

    Hoàng Hoa lên tiếng.

    - Hà! Mà mày chưa ăn gì phải không? Lê Na! Tụi mình đưa nó đi ăn gì đi.

    Nín đi đừng khóc nữa, cái chính là làm sao mày đủ dũng khí để từ chối những đòi hỏi sau này của nó.

    - Tao biết rồi.

    Cả ba cùng dẫn nhau ra đầu hẻm ăn.

    Sáng, cả phòng đang say ngủ thì Thảo mập gọi cửa. Không muốn dậy nhưng Hoàng Hoa cũng đành miễn cưỡng mở cửa cho nhỏ mập.

    Xách khệ nệ một cái giỏ đầy, Thảo mập lên tiếng gọi:

    - Ê tụi mày ơi! Dậy đi, xem tao đem xuống cái gì cho phòng mình nè. Gà luộc và cả xôi nữa. Đang còn nóng đó. Lâu rồi tao không được ăn nó.

    Hà ròm lên tiếng:

    - Chưa hết đâu, còn nữa nè!

    - Sầu riêng.

    Lê Na thốt lên:

    - Hoàng Hoa! Chắc bạn chưa ăn nó khi nào phải không? Thảo cố tình mang xuống cho Hoàng Hoa ăn cho biết đó.

    - Cảm ơn nha bạn hiền.

    Trang Đài là đứa thức dậy sau cùng, bởi nhỏ luôn về khuya, có khi một hai giờ mới về.

    - Thôi, ăn đi các bạn.

    Nhờ có Thảo mập mà cả phòng được một bữa liên hoan. Ăn xong, cả nhóm cùng chuẩn bị đi học.

    Chiều nay, Hoàng Hoa có hẹn với Tấn Minh đến trường dạy Anh ngữ. Tan học, cô đã thấy anh chờ cô trước cổng.

    Thấy Hoàng Hoa đi ra, anh đưa tay vẫy:

    - Hoàng Hoa!

    - Anh Minh! Anh tới lâu chưa?

    - Anh cũng vừa tới thôi.

    Một lúc sau, Thảo mập dẫn xe tới:

    - Em chào anh, anh mới tới hả?

    - Hồi sáng, tớ mới nói với cậu là chiều nay anh Minh dẫn tới trường để thử xem mình có đủ khả năng không? Cậu đi với tớ nhé!

    - Thôi, Thảo về chờ tin của Hoàng Hoa. Anh Minh chở Hoàng Hoa đi nhé?

    - Bái bai. Tối về gặp lại.

    Tấn Minh không chở Hoàng Hoa đến trường liền, mà anh dẫn cô vào một quán ăn.

    - Tụi mình ăn gì đã rồi đi em nhé, anh đói quá.

    - Dạ!

    Ăn uống xong, Tấn Minh dẫn cô đến trường. Trường học không cách xa chỗ ở của Hoàng Hoa bao nhiêu. Nhờ sự giới thiệu của anh và khả năng ngoại ngữ của cô, Hoàng Hoa được nhận vào làm với mức lương cũng không tồi.

    Hoàng Hoa vui đến mức khi nghe thông báo là mình đã trúng tuyển, cô ôm chầm lấy anh. Nhận ra sự vô duyên của mình, cô đã nhanh chóng buông anh ra:

    - Xin lỗi anh, tại em vui quá! Cảm ơn anh nhiều.

    - Không có gì! Anh cám ơn em mới phải chứ, vì em đã giúp cho chú anh có thêm một cô giáo giỏi.

    Hoàng Hoa mắc cỡ đỏ bừng mặt trước lời khen của anh:

    - Anh nói làm em xấu hổ quá!

    Sau khi chào Tấn Minh xong, Hoàng Hoa liền cầm máy bấm gọi cho Chí Trung:

    - Alô, anh hả? Em đây!

    - Hoàng Hoa! Bữa nay em có gì vui phải không?

    - Đúng vậy. Em đã xin làm trợ giảng cho giáo viên nước ngoài. Em vui quá.

    - Anh chúc mừng em. Hoàng Hoa! Có phải tiền hàng tháng của em không đủ nên em phải đi làm thêm hay không?

    - Không phải! Tiền bố mẹ em gửi cho hàng tháng, em tiêu đâu có hết đâu.

    - Vậy tại sao em lại đi làm thêm?

    - Em chỉ muốn được tiếp xúc với giáo viên nước ngoài để trao dồi thêm vốn ngoại ngữ của mình thôi.

    - Một tuần em làm mấy bữa?

    - Ba buổi tối.

    - Em nhớ cẩn thận đó. Mà đi về có khuya không em?

    - Không! Tám giờ là tan rồi.

    - Em nhớ là chỉ làm ba buổi thôi nhé, không được làm nhiều đâu nha.

    - Dạ, em biết rồi. Thôi, em cúp máy đây.

    - Khoan đã! Hôn anh một cái rồi mới cúp được.

    Nhìn quanh không có ai, Hoàng Hoa cầm điện thoại và hôn một cái thật lâu.

    Thấy Hoàng Hoa hớn hở đi vào, Thảo mập lên tiếng hỏi:

    - Sao rồi, Hoàng Hoa, kết quả thế nào?

    - Đậu rồi, tớ được nhận rồi.

    Cả hai cùng ôm nhau nhảy lên vui sướng:

    - Chúc mừng bạn nha Hoàng Hoa.

    Thứ năm tuần này là sinh nhật của Hoàng Hoa, Hoàng Hoa đang phân vân có nên làm gì hay không. Chợt Lê Na lên tiếng hỏi:

    - Hoàng Hoa! Thứ năm này sinh nhật, mày có tính làm gì không? Theo thông lệ của phòng mình là cứ đến sinh nhật của ai đó thì cả phòng sẽ tổ chức.

    - Ờ, tùy các bạn.

    Ngồi trước máy tính, Hoàng Hoa bần thần suy nghĩ. Không biết Chí Trung có nhớ thứ năm tuần này là sinh nhật mình hay không mà sao không thấy anh nói gì.

    - Hù! Đang suy nghĩ gì mà bần thần vậy cô nương?

    - Trang cậu chưa đi làm à?

    - Bữa nay mình xin nghỉ một bữa, đi làm hoài mệt quá!

    - Trang nghe nói Hoàng Hoa vừa xin được việc đi dạy hả, chúc mừng nha.

    - Cảm ơn bạn!

    Nhanh thiệt, mới đó bữa nay là thứ tư rồi, Hoàng Hoa vừa mới đi dạy bữa đầu tiên về. Lúc mới đầu, Hoàng Hoa hơi hồi hộp, sau một lát tiếp xúc, cô đã hết đi cái cảm giác hồi hộp lo lắng mà thay vào đó là cảm giác thích thú. Giáo viên mà cô trợ giảng là một người Mỹ, ông rất vui vẻ. Tan giờ, cô thấy Tấn Minh đứng chờ cô rồi.

    - Ủa, anh Minh! Anh đi đâu vậy? Bữa nay anh không phải vào bệnh viện thực tập à?

    - Không. Ngày mai anh mới trực. Thế nào, ổn không em?

    - Dạ ổn, anh.

    - Em chắc chưa ăn gì phải không?

    - Hồi nãy khi đi, em có ăn nhẹ rồi. Lát nữa về, em ăn thêm. Chắc các bạn để phần cơm cho em ở nhà.

    - Anh thì chưa ăn gì hết. Em đi ăn với anh nha.

    Nếu từ chối người đã giúp mình tìm được chỗ làm, Hoàng Hoa thấy cũng kỳ, nên cô gật đầu đồng ý.

    - Dạ, em cũng chưa đi đâu hết.

    - Vậy bữa nào em rảnh, anh dẫn em đi chơi cho biết nha.

    - Dạ, em cảm ơn anh.

    - Người ta nói giọng của miền Trung rất khó nghe, sao anh thấy giọng em rất dễ nghe, mà không nói, anh dễ lầm em là gái miền Tây đó.

    - Chắc tại em ở chung phòng với các bạn nên giọng nói đã bắt đầu ảnh hưởng.

    Hèn gì Chí Trung, Nam Anh và cả nhà cô nữa đều nói cô đổi giọng nhanh vậy.

    - Hoàng Hoa! Em đang nghĩ gì vậy?

    - Dạ không có. Em thấy quán ăn này đẹp thật. Và món ăn ở đây cũng rất ngon nữa.

    - Vậy hàng tuần anh sẽ dẫn em đến đây ăn nha.

    - Dạ thôi, tốn kém lắm!

    Tấn Minh bật cười:

    - Đâu có gì, anh cho em nợ, rồi em trả dần cho anh.

    - Ngộ nhỡ em không trả nổi cho anh thì sao?

    - Thì cũng không sao.

    Ăn uống xong đã chín giờ, Tấn Minh đưa Hoàng Hoa và anh ghé phòng mấy người bạn.

    Thấy Tấn Minh đi sau Hoàng Hoa, Thăng Bình hỏi:

    - Tấn Minh? Mày có cách gì mà đưa được người đẹp về hoài vậy?

    - Mày lúc nào cũng vậy. Tao chỉ vừa mới gặp Hoàng Hoa ở ngoài đường thôi.

    - Phải không đó, sao tao thấy mặt mày gian quá!

    Hoàng Hoa không hiểu vì sao Tấn Minh lại nói dối bạn của mình. Thôi kệ, chắc là anh ấy có lý do riêng.

    Đón bạn tại cửa phòng, Thảo mập hỏi:

    - Sao bạn bữa đầu đi dạy sao?

    - Tốt! Để Hoàng Hoa hỏi xem họ có cần thêm nữa không, Hoàng Hoa giới thiệu cho Thảo.

    - Thôi, trình độ của Thảo còn yếu lắm, chưa làm được đâu. Sang năm hai, may ra có thể. Anh Minh đưa Hoàng Hoa về à?

    - Ừ!

    - Hoàng Hoa! Bạn có thấy anh ấy quan tâm đặc biệt đến bạn không?

    Trước câu hỏi của Thảo mập làm Hoàng Hoa hơi chột dạ. Có lẽ nào, nhưng ý nghĩ đó vừa chợt lóe lên đã bị dập tắt ngay. Không đâu anh ấy đối xử với mình cũng bình thường thôi mà. Chắc là Thảo mập nghi ngờ đó mà.

    - Đâu có. Hoàng Hoa thấy anh ấy đối xử với mình cũng giống như với mấy bạn mà.

    - Có lẽ là tại Hoàng Hoa không nhận ra đó thôi. Cứ nhìn cái cách mà anh ấy quan tâm và chăm sóc cậu thì khó mà trách không ai không nghĩ đến điều đó.

    Khi nghe Thảo mập nói xong, Hoàng Hoa trầm ngâm suy nghĩ. Phải chăng là mình không để ý nên không nhận ra chăng? Cũng chẳng hiểu sao dạo gần đây gặp Tấn Minh, cô thấy rất vui. Hay là mình bắt đầu có cảm tình với anh ta rồi.

    Không được! Như thế có nghĩa là mình đã có mầm móng của sự phản bội rồi.

    - Cậu nghĩ như vậy thiệt ư Thảo?

    - Không chỉ mình Thảo đâu mà cả tụi con Na, Trang, cái Hà cũng nghĩ như vậy đó.

    - Thảo bảo, bây giờ Hoàng Hoa phải làm sao đây?

    - Hoàng Hoa cứ bình tĩnh đi, đó chỉ là phỏng đoán của tụi mình mà thôi.

    Tính nói tiếp thì điện thoại của Hoàng Hoa đổ chuông.

    - Chờ chút, Hoàng Hoa nghe điện thoại.

    - Cậu nghe đi. Mình đi qua phòng chị Lan chơi một lát.

    - Alô, em nghe nè.

    - Hoàng Hoa! Ngày đầu đi dạy thế nào em?

    - Dạ ổn, anh. Tiếp xúc với các em vui lắm.

    - Anh cứ lo, nghe em nói vậy anh yên tâm rồi. Mà em đã ăn gì chưa?

    - Dạ, em ăn rồi.

    - Em nhớ mua sữa uống thêm nha. Em phải nhớ trước khi đi dạy, em phải ăn no rồi mới đi nha, không được để cho mình đói đâu. Anh không muốn thấy có gã con trai nào ẵm em khi em bị xỉu đâu.

    - Anh này ... kỳ quá! Thôi, em cúp máy đây.

    - Hoàng Hoa, khoan đã!

    - Có gì nữa không anh?

    - Sáng mai, thi xong, anh sẽ bay vào trong đó chuyến bữa trưa.

    - Anh vào có gì không?

    - Em còn hỏi anh ư? Mai là sinh nhật của em mà. Anh đã nói với em rồi, từ giờ cho đến lúc cuối đời cứ mỗi lần sinh nhật em là phải có anh chúc mừng em.

    Sự xúc động đã ngăn không cho cô nói gì hết.

    - Hoàng Hoa! Em còn nghe anh không?

    - Có. Em đang nghe đây.

    - Mai gặp lại em nhé. Tạm biệt em, anh đi học bài đây.

    - Em chúc anh ngày mai làm bài tốt, hẹn gặp lại anh sau.

    - À! Em nhớ mời các bạn cùng phòng của em nữa nhé.

    - Vâng, em biết rồi. Tạm biệt anh.

    - Tạm biệt em.

    - Các bạn! Ngày mai buổi chiều phòng mình đừng nấu cơm nhé. Mình mời các bạn đi ăn.

    - Ở đâu?

    Hà ròm lên tiếng hỏi.

    - Chỗ thì Hoàng Hoa cũng chưa biết nữa. Thôi, để tối về hỏi nhỏ Trang xem.

    Sáng nay vừa vào lớp học, thì Hoàng Hoa nhận được mẫu giấy từ phía dưới chuyển lên:

    "Hoàng Hoa ra ngoài có người gặp". Vừa bước ra khỏi lớp, cô vừa suy nghĩ:

    "Ai mà cần gặp mình vậy".

    - Chào chị. Chị có phải là Hoàng Hoa?

    - Ừ, có gì không em?

    - Có người đến đặt ở cửa hàng hoa của em nhờ chuyển cho chị giỏ hoa này.

    Chị ký nhận giùm em.

    - Em có biết ai gửi không em?

    - Dạ, em không biết. Vì em chỉ chịu trách nhiệm giao thôi.

    Cầm lẵng hoa chúc mừng sinh nhật, Hoàng Hoa bước vào lớp trước ánh mắt nhìn và sự xì xào của các bạn trong lớp. Hình như có giọng của ai nói:

    - Chắc là tự mình ra cửa hàng hoa đặt rồi kêu người ta chuyển vào làm như mình có nhiều người ngưỡng mộ.

    Hoàng Hoa biết người nói câu đó, nhưng mà cô không quan tâm. Tới chỗ ngồi, Thảo mập cứ xuýt xoa mãi.

    - Đẹp quá, Hoàng Hoa ơi. Hai mươi bông hồng đỏ thắm, bông nào cũng vừa mới hé. Ai tặng vậy?

    - Mình không biết, chỉ có tấm thiệp chúc mừng không đề tên.

    - Hoàng Hoa! Có khi nào là của anh Minh gửi cho cậu không?

    - Là anh ấy thì đâu cần phải gửi như vậy. Với lại, anh ấy đâu biết hôm nay là sinh nhật của mình.

    - Ừ, cậu nói cũng đúng. Vậy là ai ta? Thôi, mặc kệ cứ nhận đi cậu.

    Hoàng Hoa mỉm cười sau câu nói của bạn.

    Buổi trưa tan học, Hoàng Hoa đi ăn cùng với các bạn trong phòng. Ăn xong, cô đón xe buýt ra sân bay. Còn lẵng hoa, Hoàng Hoa để lại cho Thảo mập giữ giùm.

    Một giờ, máy bay hạ cánh, Chí Trung không quên cầm theo bó hoa hồng một màu cánh phấn, màu hoa mà Hoàng Hoa yêu thích.

    Thấy Chí Trung, Hoàng Hoa đưa tay vẫy vẫy và gọi lớn:

    - Chí Trung! Chí Trung!

    - Hoàng Hoa! Em chờ anh có lâu không?

    - Không lâu lắm, đủ để cho cổ của em dài thêm một khúc.

    - Vậy ư! Anh đền cho em nè.

    Trao cho Hoàng Hoa bó hoa và anh nói:

    - Chúc mừng sinh nhật em.

    - Em cảm ơn anh. Anh luôn luôn chọn cho em màu hoa mà em thích.

    Nắm lấy chiếc mũi bé xinh của cô, anh nói:

    - Vì em là người yêu của anh mà.

    Hoàng Hoa mỉm cười hạnh phúc trước câu nói của anh:

    - Thôi, tụi mình về phòng trọ của em, anh tắm rửa nghỉ ngơi, đợi các bạn em đi học về, mình đi.

    - OK. Tuân lệnh bà xã của anh.

    - Hứ! Ai là vợ của anh mà kêu là bà xã vậy?

    Tuy nói vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy vui khi nghe anh gọi cô bằng hai từ "bà xã".

    Về đến phòng, anh nhấc bổng cô lên, xoay một vòng.

    - Ái! Buông em xuống, em chóng mặt lắm.

    - Hoàng Hoa! Em gầy đi đó.

    - Đâu có! Em thấy mình vẫn bình thường mà.

    Ôm cô vào lòng, anh nói:

    - Hoàng Hoa! Anh nhớ em quá. Anh yêu em nhiều lắm. Em có nhớ anh không?

  9. #18
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Cô dụi đầu vào ngực anh thay cho câu trả lời. Anh cúi xuống từ từ nâng gương mặt cô lên, đặt lên đôi môi cô một nụ hôn nồng cháy, một nụ hôn nóng bỏng ... một nụ hôn say đắm đê mê khiến cho Hoàng Hoa muốn ngộp thở, và cứ thế họ tận hưởng cái dư vị ngọt ngào của tình yêu.

    Buông cô ra, anh mở ba lô của mình lấy ra hai hộp quà.

    - Đây là quà của Nam Anh gửi cho em. Còn đây là của anh tặng nhân dịp sinh nhật lần thứ hai mươi hai của em. Em mở ra xem đi.

    - Oa! Đẹp quá!

    Đó là bộ nữ trang bằng bạch kim, trên đó có đính một ít hạt kim cương nho nhỏ.

    - Chí Trung! Tại sao anh lại tặng cho em toàn quà đắt tiền vậy?

    - Là tiền của anh làm ra đó, không phải tiền của ba má đâu. Với lại, mấy cái kia em không dám đeo. Lần này nhỏ hơn, em đeo sẽ không bị ai chú ý. Để anh đeo cho em.

    - Cảm ơn anh.

    - Anh không thích nghe em cảm ơn đâu. Em phải thể hiện bằng hành động cơ. Hôn anh đi!

    Hoàng Hoa xoay người hôn lên má anh một cái. Cô xoay chân định bước đi thì vòng tay anh đã siết chặt lấy cô và họ lại hôn nhau, quấn quýt bên nhau như không muốn rời xa nhau. Nếu không có tiếng chuông báo thức mà Hoàng Hoa cài sẵn hàng ngày trong điện thoại thì không biết là họ sẽ đi đến đâu.

    - Anh ở nhà nằm nghỉ đi. Em đi học.

    Nắm lấy tay cô, anh nói:

    - Hoàng Hoa! Sao em nỡ để anh ở nhà một mình vậy ư?

    Sự thực thì buổi học buổi chiều nay không có gì quan trọng, cô có thể cúp cua được. Nhưng mà cô sợ khi chỉ có hai người ở trong một phòng khó mà lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra.

    Như hồi nãy đây nếu không có tiếng chuông điện thoại thì cô và Chí Trung đã ... Hoàng Hoa bất giác rùng mình cho cái cảm giác tội lỗi của mình.

    - Anh! Em không muốn người ta dị nghị.

    - Vậy anh đi cùng em nha.

    - Nghe em đi, anh ngủ một giấc đi, đôi mắt anh đã thâm vì mất ngủ rồi.

    Ngoan, em thương.

    Trước những thuyết phục của Hoàng Hoa, Chí Trung đành ngoan ngoãn ở nhà. Hoàng Hoa đón xe buýt đến trường cũng vừa kịp giờ vào lớp.

    - Hoàng Hoa! Sao bạn không ở nhà với anh ấy?

    Thảo mập hỏi nho nhỏ:

    - Thật sự mình cũng muốn ở nhà với anh y, nhưng mà trai đơn gái chiếc ở chung phòng vậy không hay lắm.

    - Thảo hiểu. Đẹp quá, Hoàng Hoa. Anh ấy tặng bạn à?

    - Ừ, bạn thấy sao?

    - Đúng là bạn trai của bạn chiều bạn thiệt đó, tớ thấy ghen tị với bạn.

    Tan học, cả nhóm cùng kéo nhau về thật nhanh vì ai cũng muốn xem mặt bạn trai của Hoàng Hoa.

    - Dạ, tụi em chào anh ạ!

    - Chào các em. các em đi học về rồi à?

    - Anh mới vào, có mệt không?

    Thảo mập hỏi han sức khỏe của Chí Trung.

    - Cảm ơn em, anh khỏe vì anh ngủ cả buổi chiều nay luôn.

    Trang Đài lên tiếng trách móc Hoàng Hoa:

    - Nhỏ Hoàng Hoa này tệ thiệt, lâu lâu anh mới vào thăm nó được, vậy mà nó bỏ anh ở nhà có một mình vậy đó. Anh phải giận nó đi.

    Chí Trung cười xí xóa:

    - Thôi đi, mấy cô nương đi tắm đi, còn đi ăn tiệc chúc mừng sinh nhật Hoàng Hoa nữa chứ.

    Lê Na lên tiếng hối thúc các bạn trong phòng.

    Trao hộp quà cho Hoàng Hoa, thay mặt các bạn trong phòng, Hà ròm chúc mừng sinh nhật cô.

    Hoàng Hoa diện cho mình chiếc đầm màu hồng phấn, đó là chiếc đầm mà Chí Trung đã mua cho cô hôm anh đưa cô đi nhập học. Trông cô giống như một nàng công chúa.

    - Nào,chúng ta đi. Anh đã đặt chỗ ở nhà hàng X ... rồi.

    Chí Trung lên tiếng hối thúc:

    - Sao anh biết chỗ mà đặt vậy?

    Hoàng Hoa ngạc nhiên cất tiếng hỏi:

    - Thì anh lên mạng và tham vấn mấy người bạn ở trong này.

    Khi mọi người đến, bàn tiệc đã chuẩn bị sẵn sàng. Trên bàn có rất nhiều món mà Hoàng Hoa ưa thích.

    Cô đưa ánh mắt biết ơn nhìn anh. Khi người bồi bàn đẩy ra chiếc bánh chúc mừng sinh nhật, Hoàng Hoa và anh cùng thổi nến chúc mừng. Chí Trung không bao giờ quên ghi lại những khoảnh khắc đó. Thổi nến xong, anh hôn lên má, chúc mừng sinh nhật cô. Xong thủ tục, mọi người cùng nhập tiệc. Đang ăn thì điện thoại của Chí Trung đổ chuông, anh xin phép ra ngoài nghe điện thoại.

    Khi Chí Trung bước ra, Hà ròm lên tiếng:

    - Hoàng Hoa! Tao ghen tị với mày quá. Trời ơi! Anh ấy mới đẹp trai làm sao. Bởi vậy, hèn gì nhỏ đâu thèm để ý đến anh chàng nào đâu, mặc cho có nhiều chàng chạy theo nhỏ.

    Lê Na thêm lời phụ họa với Hà ròm:

    - Các bạn làm mình xúc động quá. Ăn nhanh đi, chúng ta còn đi "tăng" hai nữa.

    - OK. Dzô nào các bạn! Trang biết trước nên xin anh quản lý nghỉ bữa nay đó.

    - Cảm ơn Trang nha.

    Hoàng Hoa lên tiếng. Đột nhiên điện thoại của Hà ròm đỗ chuông.

    - Alô, Hà nghe ạ!

    - Anh đây. Em đang ở đâu vậy?

    - Em đang đi ăn mừng sinh nhật bạn. Hôm nay em không đi được.

    - Nhưng mà em đi ăn sinh nhật với ai, ở đâu?

    - Ở nhà hàng X ... với các bạn trong phòng của em.

    - Sao mà tụi em có nhiều tiền vậy mà đến chỗ đắt tiền thế? Vậy mà anh bảo em cho anh mượn năm trăm ngàn, em la không có.

    - Thôi không đôi co với anh nữa em cúp máy đây.

    Hà ròm vừa cúp máy xong, Trang Đài liền hỏi:

    - Ông Khánh gọi cho mày à?

    - Ừ!

    - Sao hôm bữa nghe mày nói là chia tay rồi mà.

    - Ừ, đúng vậy. Nhưng mà hắn cứ theo lải nhải hoài đó.

    - Khổ, mày rồi chỉ khổ thôi, Hà ơi!

    - Tao sợ ông tìm đến đây quá.

    - Sao khi không, mày nói chỗ này cho ông biết vậy?

    Lê Na lên tiếng trách móc bạn.

    - Thì tại ông hỏi.

    - Mày thiệt là ...

    Đang định nói thêm nữa, nhưng thấy Chí Trung đi vào nên Lê Na thôi.

    - Xin lỗi các bạn, mình nghe điện thoại hơi lâu.

    - Ai gọi điện thoại cho anh vậy?

    Hoàng Hoa tò mò hỏi:

    - Ba gọi. Ba nói mai ba má ra Hà Nội.

    - Vậy ư? Thế thì anh phải đặt vé về rồi.

    - Nhưng mà anh ...

    - Không được, anh hãy gọi đặt vé đi. Em không muốn ba má nghĩ sai về em.

    - Anh hiểu rồi. Anh sẽ gọi đặt vé vào chuyến bay sớm nhất, được không em?

    Cho anh ở đây với em đêm nay nhé.

    Chí Trung nói vừa đủ để Hoàng Hoa nghe. Cô gật đầu thay cho câu trả lời.

    Cả bọn đang vui vẻ ăn uống thì Khánh tới Thấy Hà ròm ngồi sát bên Chí Trung, hắn ta nghĩ chắc tại tên này mà Hà ròm đòi chia tay với hắn.

    Toàn thân của anh ta phả ra một mùi rượu, tiến tới Chí Trung, hắn nắm cổ áo của anh và nói:

    - Hà! Em vì tên này mà chia tay với anh ư?

    - Buông anh ấy ra! Anh có bị khùng không đó? Anh về đi, giữa tôi và anh đã chấm dứt rồi.

    Câu nói của Hà ròm làm cho tên Khánh thêm lồng lộn.

    - Được! Đã thế thì anh cho tên này một trận vì cái tội dám cướp bạn gái của anh.

    Hắn ta toan đưa tay lên định đấm Chí Trung, nhưng anh đã gạt và xô hắn ta ra xa:

    - Nè, anh bình tĩnh chưa, mời anh đi cho. Tôi không muốn anh phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của bạn gái tôi.

    - Sinh nhật?

    Hắn cười gằn và nói:

    - Hà! Một năm em được sinh ra hai lần hay sao? Nè, tôi nói cho anh biết, anh đã bị cô ta lừa rồi đó. Cô ta chẳng còn gì nữa đâu.

    Bốp! Hà ròm dang tay tát cho hắn ta một cái và nói:

    - Anh nói đủ chưa, anh biến đi, tôi không muốn nhìn thấy cái bản mặt của anh nữa. Còn nữa, tôi chia tay anh không phải vì ai hết, mà vì anh, anh không xứng đáng để tôi trao gửi trái tim nữa. Tôi cũng nói cho anh được biết, đây là bạn trai của Hoàng Hoa, bữa nay là sinh nhật của nó. Anh đi đi!

    Nghe thấy ồn ào, bảo vệ nhà hàng đến và đưa hắn ta ra ngoài. Trước khi đi ra, hắn cũng không quên nói với lại:

    - Hà! Anh không để em chia tay anh được đâu.

    Hắn đi rồi, Hà ròm bật khóc nức nở và nói trong tiếng nấc:

    - Xin lỗi anh và Hoàng Hoa vì đã làm cho bữa tiệc của bạn mất vui.

    - Nín đi Hà. Bạn không có lỗi gì hết đâu. Bọn mình hiểu mà.

    Hoàng Hoa vỗ vỗ an ủi bạn:

    - Nào, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng sinh nhật của Hoàng Hoa và xua đi sự khó chịu nào!

    Trang Đài đứng dậy cầm ly và lên tiếng.

    Ăn uống xong, cả bọn cùng đi hát karaoke đến tận khuya mới về. Hoàng Hoa không muốn anh ra ngoài thuê phòng trọ, cô đề nghị anh ghé phòng của bạn cô và nghỉ lại đó để sáng mai đi.

    Tới khi các bạn lên gác ngủ, cô và anh cùng ngồi tâm sự và cùng nghe tiếng thạch sùng rả rích trong đêm.

    Sáng, cô tiễn anh ra sân bay. Ôm ghì sát cô vào lòng, anh nói:

    - Hoàng Hoa, anh không muốn xa em một tí nào hết. Phải đến tết anh mới được ôm em như vầy. Hoàng Hoa ...

    Cái siết chặt tay của anh như muốn nói hết bao nhiêu điều.

    Cố để cho mình không rơi lệ, nhưng không được, hai mắt Hoàng Hoa đã nhòe lệ, cô nói trong dòng nước mắt:

    - Em chúc anh thượng lộ bình an. Ra tới ngoài đó, anh nhớ gọi điện báo cho em biết và cho em gởi lời hỏi thăm ba má luôn.

    Lấy tay mình lau những giọt lệ trên mắt cô và hôn nhanh lên đôi môi của cô và anh bước đến phòng cách ly.

    Nhìn theo bóng anh khuất dần sau làn cửa, nhưng cô không bước đi liền, mà còn đứng đó một hồi rất lâu rồi mới bước ra ngoài.

    Hoàng Hoa về lại phòng trọ, nhưng các bạn của cô vẫn chưa ai ngủ dậy hết.

    Hoàng Hoa bước lại cầm hộp quà của Nam Anh gửi cho cô. Đó là một bộ đồ lót hàng hiệu rất đẹp và một lá thư:

    Nhỏ xa nhớ!

    Bữa nay là sinh.nhật đầu tiên của nhỏ xa nhà, nhưng rất tiếc là tao không thể tham gia được. Tao nhờ Chí Trung gửi món quà này cho mày. Tao hy vọng là mày sẽ thích nó. Tao chúc mày bước qua tuổi mới với nhiều niềm vui và nhiều, nhiều thật nhiều những điều mong ước của mày thành sự thật.

    Best wish for you.

    Bạn thân của mày!

    Nam Anh!

    TB:

    À, quên nữa! Còn đây là một triệu đồng mày cầm lấy mà chi phí thêm nha. Mày đừng ngại, ông Vũ gửi cho tao nhiều lắm, tao tiêu không hết đâu.

    Tạm biệt hẹn gặp lại mày vào mùa xuân.

    Đọc thư của Nam Anh gửi cho cô xong, Hoàng Hoa xúc động đến rơi lệ.

    Nam Anh không biết rằng hàng tháng Chí Trung cũng chuyển vào tài khoản của cô cũng rất nhiều, mà cô lại có thêm lương đi dạy, cô tiêu thoải mái cũng không hết. Hoàng Hoa cất số tiền đó để khi về tt, cô sẽ dùng nó mua quà cho Nam Anh.

    Thấy Hoàng Hoa khóc, Thảo mập bước tới ngồi xuống bên bạn và nói:

    - Hoàng Hoa! Bạn đừng buồn nữa. Tết, hai người sẽ gặp nhau thôi.

    - Cảm ơn cậu. Ủa! Mà sao Thảo không ngủ nữa à?

    - Hoàng Hoa quên hôm nay tới phiên tụi mình phải đi chợ vì nấu cơm hay sao?

    - Ờ, suýt nữa. Hoàng Hoa quên. Thôi, chúng ta đi.

    Sau hai tháng làm trợ giảng, bữa nay người quản lý trung tâm gọi cô lên để trao đổi.

    - Hoàng Hoa! Em ngồi đi.

    - Dạ, cảm ơn anh.

    - Hoàng Hoa! Trước đây, em đã từng đi dạy ở đâu chưa?

    - Dạ, hồi ở quê, sau khi lấy xong bằng Anh ngữ, em có dạy cho một vài trung tâm Anh ngữ ban đêm và dạy cho Anh văn cho các em ở trại trẻ mồ côi.

    - Vậy em có muốn đứng lớp không? Hiện tại ở trung tâm đang có mở thêm năm lớp học dành cho người lớn. Nên trung tâm đang cần tuyển thêm một số giáo viên nữa. Qua hai tháng em làm việc ở đây. Anh thấy em rất khá, ngài John rất khen ngợi em.

    - Anh nói như vậy có nghĩa là em được đứng lớp ư?

    - Dĩ nhiên nếu em muốn.

    - Được vậy còn gì bằng, em cảm ơn anh nhiều.

    - Thôi, em ra ngoài gặp mấy chị ngoài kia lấy tài liệu về nghiên cứu trước.

    Lớp học đó sẽ khai giảng vào thứ hai tuần tới.

    - Dạ, chào anh, em về.

    Dắt xe ra về, Hoàng Hoa đã thấy Tấn Minh đứng chờ cô từ khi nào rồi.

    - Anh Minh! Anh đi đâu đây?

    - Thì anh chờ em về. Sao bữa nay em về trễ vậy?

    - À, tại người quản lý gặp em có chút việc. Anh ấy muốn hỏi em có thích đứng lớp không và em đã đồng ý. Tuần sau em bắt đầu dạy.

    - Hay quá! Anh chúc mừng em. Để mừng chuyện này, anh mời em đi ăn bít tết, có tiệm mới khai trương ngon lắm.

    - Dạ được! Bữa nay em mới lãnh lương, em đãi anh.

    - Nhưng mà anh ăn nhiều lắm đó, em có trả nổi không?

    - Thì em trả không đủ, có anh trả thêm.

    Véo nhẹ vào chiếc mũi xinh của cô, anh nói:

    - Em thông minh lắm đó. Phải chi em là ...

    - Là gì anh?

    - À, không có gì? Tụi mình đi em.

    Buổi chiều thứ hai, Hoàng Hoa được nghỉ học, nên cô đến trung tâm Anh Ngữ từ rất sớm.

    - Chào Hoàng Hoa!

    Giọng nói tiếng Việt chưa rành của ngài John chào cô.

    - Chào ông. Ông cũng đến sớm vậy ư?

    Ông John rất thích học tiếng Việt, nên cứ hễ có dịp là ông lại tìm người nói chuyện với ông. Bữa nay cũng vậy, nhưng tiếc rằng vốn từ tiếng Việt của ông quá ít nên Hoàng Hoa phải nói chuyện với ông bằng tiếng Anh.

    - Hoàng Hoa! Tiếc quá, bữa nay em không dạy cùng tôi nữa. Xin chúc mừng em nhé.

    - Cảm ơn ông. Ông sẽ có cô giáo mới cùng dạy với ông.

    - Nhưng mà tôi vẫn thích làm việc với cô Hoàng Hoa hơn.

    - Rất cảm ơn thiện tình ông dành cho tôi.

    - À, Hoàng Hoa nè! Em có muốn kiếm học bổng du học toàn phần của một trườn đại học danh tiếng nào đó ở Mỹ không? Tôi sẽ giúp em.

    - Rất cảm ơn lời đề nghị của ông, để tôi sẽ suy nghĩ đã.

    - Ừ, em cứ nghĩ đi, khi nào quyết định thì nói với tôi.

    Cứ thế, hai người vừa uống nước vừa trao đổi với nhau rất nhiều chuyện cho tới khi chuông reo vào lớp thì họ mới chia tay nhau.

    Buổi đứng lớp đầu tiên của cô có cả ngài quản lý và một số giáo viên khác cùng tham dự. Lúc mới bắt đầu, cô cảm thấy hơi run. Nhưng một lát sau, cô đã lấy lại được bình tĩnh. Buổi dạy của cô được mọi người đánh giá rất cao.

    - Hoàng Hoa!

    - Anh Minh! Sao hôm nào anh cũng tới chờ em như vậy, em ngại lắm. Em có thể về một mình được mà.

    - Nhưng mà anh lại thích được đi cùng Hoàng Hoa trên quãng đường về phòng trọ của em. Hoàng Hoa! Em biết không bữa nào mà không gặp được em, anh như thấy mình thiếu một cái gì đó. Chắc là anh đã yêu em rồi đó Hoàng Hoa.

    - Hả! Anh vừa nói gì mà em không nghe rõ.

    - À, không có gì. Ý anh nói là đằng nào anh cũng tới chỗ mấy thằng bạn để trao đổi một số việc, tiện đường chờ em đi cho vui luôn.

    Năm mới sắp về, mùa Giáng sinh đã tới. Hình như mọi người ai cũng mang tâm trạng vui tươi chào đón mùa xuân về, đường phố cũng được điểm tô thêm những chiếc đèn nhấp nháy rất đẹp, mặc dù phải còn hơn một tháng nữa mới đến tết cổ truyền.

    Tuần này, Hoàng Hoa và các bạn không phải đi học, mà ở nhà để ôn thi. Cô đang phơi quần áo thì Hà ròm gọi.

  10. #19
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    - Hoàng Hoa! Mày có điện thoại kìa.

    - Ờ, tao vô liền. Cảm ơn mày.

    - Alô, Nam Anh hả?

    - Hoàng Hoa! Mày khỏe không?

    - Khỏe. Còn mày?

    - Cũng vậy.

    - Mày đang ở đâu vậy?

    - Tao đang nằm trong chăn xem tivi đọc sách đây!

    - Ủa! Mày được nghỉ à?

    - Không. Tại lạnh quá, tao làm biếng nên cúp ở nhà. Nhớ mày nên gọi điện cho mày. Ê nhỏ! Chuyện săn học bổng ấy sao rồi, mày có quyết định không?

    - Ừ, tao đang lưỡng lự, nửa muốn nửa không?

    - Thật ra, đứng trên góc độ bạn của mày thì tao khuyên mày nên. Nhưng mà còn Chí Trung, hắn ta nói sao?

    - Trung không nói gì. Anh bảo tùy tao, nhưng mà tao có cảm giác hình như anh không vui.

    - Ừ, tao hiểu. Nói thiệt, mày mà đi xa như vậy mấy năm trời hỏi tại sao nó không buồn cho được.

    - Nhưng mà đã chắc gì tao săn được đâu.

    - Ừ. Thôi không nói chuyện này nữa. Chúc Giáng sinh vui vẻ nha.

    - Anh Vũ có ra không?

    - Không. Anh phải trực.

    - Vậy thì chúc mày được tự do vui vẻ nhé.

    - Ha ha ... Merry christmas.

    - Merry christmas. Bye bye ...

    Chiều, ba giờ, có ông già Noel ghé phòng trọ gửi quà Giáng sinh cho cô.

    Cầm hộp quà trên tay, Hoàng Hoa phân vân không biết ai gửi cho mình.

    - Hoàng Hoa! Bạn là nhất rồi đó, trong phòng mình chỉ có một mình bạn là được ông già Noel gửi quà thôi. Bóc ra đi xem bên trong là cái gì, mà sao hộp quà to vậy.

    Lê Na đề nghị:

    - Khoan khoan, để Thảo đoán xem! A chắc là con gấu bông đó.

    - Mày chắc chứ Thảo?

    - Tất nhiên.

    - Thôi, để Hoàng Hoa khui cho.

    - Oa! Đẹp quá, một chiếc áo đầm màu cánh phấn và một con gấu bông. Xem xem, ai gửi đây.

    "Hoàng Hoa. Chúc em Giáng sinh vui vẻ. Anh muốn, em tối nay hãy mặc chiếc áo đầm này đi đón Gián,g sinh. Người yêu em trong im lặng".

    - Trời, trời ơi! Lãng mạn quá!

    Hà ròm vừa cầm tờ giấy vừa xuýt xoa:

    - Hoàng Hoa! Ai mà cũng biết bạn thích chiếc áo đầm này vậy. Bữa đó cả phòng mình cùng đi mua sắm, bạn đã thử nó, mặc vào rất đẹp, nhưng quá mắc nên bạn không dám mua.

    - Không lẽ hắn ta luôn theo sát bạn hả?

    Thảo mập lên tiếng phân tích:

    - Hèn chi bữa sau, Hoàng Hoa quyết định đến mua thì nó không còn nữa.

    Hà ròm cũng tham gia vào:

    - Hoàng Hoa! Bạn quyết định sao, tối có mặc nó không?

    Lê Na lên tiếng hỏi bạn:

    - Có gì đâu Hoàng Hoa, bạn cứ mặc đi. Người ta có lòng thì mình cứ nhận, mặc không ngại gì hết.

    Trang Đài khuyến khích:

    - Nhưng mà cái chính là Hoàng Hoa có tới hai cái giống như vậy?

    - Hả! Bạn nói gì? Bạn có tới hai cái lận?

    Cả bọn cùng lên tiếng kinh ngạc:

    - Ừ. Chí Trung lên mạng thấy có chiếc áo đầm mà màu tớ thích nên anh ấy mua và gửi vào cho tớ. Tối hôm qua tớ mới ghé nhà dì lấy về. Nếu tối nay tớ mặc thì tớ sợ người ta sẽ hiểu lầm.

    - Ừ, khó quá ha. Trang thì cao hơn Hoàng Hoa một chút, nhưng mà hai người mặc giống nhau thì không hay, Trang đã mua rồi.

    Bước lại sát đặt tay lên vai bạn, Thảo mập nói:

    - Kệ đi Hoàng Hoa! Bạn cứ mặc chiếc áo mà anh Trung mua cho bạn đi, mặc cho hắn ta hiểu lầm. Quyết định vậy đi các bạn nha.

    - OK!

    Cả bọn cùng đồng thanh.

    Tối Noel, Hoàng Hoa diện vào chiếc áo đầm mà cô thích, trông cô giống như một nàng công chúa xinh đẹp. Bữa nay mấy phòng trọ cùng hẹn nhau đi chơi. Tấn Minh không bỏ qua cơ hội này, anh cũng đến từ rất sớm.

    Thấy Hoàng Hoa bước xuống, Lê Na xuýt xoa:

    - Trời đất! Đẹp quá Hoàng Hoa ơi. Chắc tối nay nhiều anh phải lác mắt vì bạn đó.

    Nghe Lê Na khen, Hoàng Hoa mắc cỡ đỏ bừng mặt:

    - Cậu làm tớ mắc cỡ quá. Nhìn lại bạn đi, bạn đâu khác gì mình đâu. Bạn mới trông giống một thiên thần xinh đẹp lạc xuống trần gian vui chơi.

    Tiến lại gần, để tay lên vai bạn, Hoàng Hoa tiếp:

    - Đi với anh Đoàn trông hai người thật xứng đôi. Ông già Noel và thiên thần.

    Tuyệt!

    - Thôi đi hai nàng ơi, nhanh lên người ta đang đợi kìa!

    Thảo mập hối thúc các bạn.

    Khi các nàng bước ra, mấy anh đều tròn mắt nhìn. Cũng phải thôi, phòng của cô toàn qui tụ những nàng xinh đẹp. Chả thế mà cả khu trọ này phong cho phòng cô danh hiệu phòng của các hoa hậu xóm trọ.

    Thấy các chàng trai nhìn không chớp mắt, Lê Na lên tiếng nhắc nhở:

    - Nè, không được nhìn mấy người đẹp bằng ánh mắt đó đâu nha.

    Có lẽ các nàng không bết được trong số đứng chờ các cô, có một anh chàng trong lòng vui đến mức tim của anh muốn nhảy khỏi lồng ngực khi trông thấy Hoàng Hoa mặc chiếc áo đầm do anh mua. Tấn Minh cũng không ngờ hôm đưa mẹ đi siêu thị mua sắm, anh may mắn gặp các nàng cùng đi mua đồ. Thấy Hoàng Hoa vào thử chiếc áo đầm đó, mặc vào trông nàng giống như một nàng tiên giáng trần. Nhưng rồi Hoàng Hoa cũng không mua nó, có lẽ là vì nó quá đắt. Cơ hội có một không hai, chờ cho các nàng đi khuất, anh đã nhanh tay lấy chiếc áo đầm đó như sợ ai sẽ giành mất đi, khiến cho má của anh rất đỗi ngạc nhiên.

    - Tấn Minh! Con mua chiếc áo đầm này làm gì vậy? À, có phải con có bạn gái rồi không?

    Dù đã lớn rồi nhưng anh vẫn cảm thấy gượng:

    - Má lựa đồ đi, con đi chút xíu nha.

    - Ừ, con đi đi.

    Nhưng đó là câu chuyện của hồi tuần trước. Còn tối nay thì Tuấn Minh không muốn mình bị mất đi cơ hội, anh bước lại gần Hoàng Hoa và nói:

    - Hoàng Hoa! Tối nay em đi cùng xe với anh nha.

    - Ủa! Sao lúc chiều mọi người cùng bàn với nhau là sẽ đi bộ mà.

    Hoàng Hoa lên tiếng.

    - À, kế hoạch có thay đổi vào phút chót nên chưa kịp thông báo lại với mấy bạn.

    Lê Na giải thích:

    - Hoàng Hoa! Bạn cứ đi cùng anh ấy đi.

    Thảo mập đứng cạnh nói nhỏ vào tai Hoàng Hoa:

    - Vậy còn Thảo?

    - Anh Thăng Bình chở Thảo.

    Đã dàn xếp xong, mọi người cùng lên đường. Tấn Minh luôn chạy sau mọi người, vì anh muốn có không gian riêng tư nói chuyện với Hoàng Hoa.

    - Hoàng Hoa! Bữa nay em đẹp lắm.

    - Anh nói như vậy có nghĩa là hằng ngày em xấu lắm, chỉ có bữa nay là đẹp thôi phải không?

    - Không! Ý anh không phải vậy!

    Thấy Tấn Minh lúng túng, Hoàng Hoa cười khúc khích:

    - Em giỡn anh đó. Cảm em anh đã quá khen. Anh Minh sao Giáng sinh mà anh không đưa bạn gái theo vậy?

    - Thì anh đang đi cùng đó thôi.

    - Ý em không phải là ý này. Em muốn hỏi về bạn gái đặc biệt đó.

    - Anh cũng muốn vậy lắm nhưng không biết người ta có chịu anh không?

    - Ai mà may mắn được anh Minh thương vậy, chắc có diễm phúc lắm đó.

    Hoàng Hoa ơi! Chẳng lẽ em không nhận ra là anh đã yêu em từ lâu lắm rồi hay sao?

    - Anh Minh! Sao anh không nói gì hết vậy?

    - À, anh đang muốn hỏi có phải em thích cái màu mà em đang mặc hay không?

    - Đúng vậy! Em rất thích màu cánh phấn này. Nếu sau này em có nhà, em sẽ sơn phòng ngủ của em màu này.

    - Hoàng Hoa! Hồi ở nhà, em có đi chơi Giáng sinh không?

    - Có chứ anh. Nhưng Giáng sinh ở ngoài em rất lạnh và đường phố không có đông như ở đây.

    - Ừ, em biết không, Giáng sinh năm nay rơi vào ngày cuối tuần, nên rất đông người.

    - Hoàng Hoa nè! Khi nào em cho anh ra ngoài quê em chơi, để cho anh được thưởng thức cái lạnh.

    - Ồ! Vậy khi nào anh rảnh, anh ra ngoài quê em chơi, như dịp tết chẳng hạn.

    - Em hứa rồi đó nha, Hoàng Hoa.

    Thăng Bình chạy chậm chờ xe Tấn Minh đi lên và nói:

    - Đường đông quá, chúng ta kiếm chỗ nào vào nghỉ đi.

    - OK!

    Hoàng Hoa vẫn vô tư vui vẻ với bạn bè mà không hay ...

    - Ê! Sao cô gái ngồi sau anh chàng đó thấy quen quá. Đúng rồi! Hải Đăng, mày nhìn xem có phải con bé đó là bồ của Chí Trung không?

    Đạt lên tiếng hỏi:

    - Đâu người nào?

    - Mày có thấy cái con bé mặc chiếc đầm màu cánh phấn ngồi trên chiếc xe SH không?

    - Ừ, nhưng mà phía sau làm sao nhận ra.

    - Mày chạy nhanh lên nhìn thử.

    - OK, để tao.

    - Đúng rồi đó Đạt. Con bé Hoàng Hoa đó không sai một tí nào. Con bé đẹp quá mày, hèn gì anh Trung nhà ta say như điếu đổ.

    - À! Em biết cái anh chàng chở cô gái đó. Anh ta là Tấn Minh, học trên em một khóa. Nhà anh ta giàu có lắm đó, anh ta là tâm điểm của rất nhiều cô gái.

    Bạn gái của Đạt lên tiếng:

    - Nè, trong số đó có em không?

    - Cái anh này ghét ghê!

    - Hải Đăng! Tụi mình vào Window uống cà phê đi. Đường đông quá!

    - OK!

    Một sự tình cờ, như có bàn tay sắp xếp của số mệnh, nhóm của Hoàng Hoa cũng vào ngay quán đó.

    - Anh Đạt, anh Đăng! Hoàng Hoa kìa, hai người có chào người ta một tiếng không?

    - Thôi, để cho họ được tự nhiên đi em. Uống gì thì kêu đi, Hải Đăng.

    Từ khi Hoàng Hoa bước vào, ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi cô, Hải Đăng thầm nghĩ thằng Chí Trung may mắn thiệt có con bồ dễ thương và đẹp quá. Ước gì mình ...

    - Hải Đăng! Hải ... Đăng ...

    - Hả! Mày gọi tao hả?

    - Nè, mày đừng nói với tao là mày cũng bị con bé đó hớp hồn đó nha. Nói thiệt, tao rất ghét cái đồ con gái mà chưa gì vắng trăng đã tìm tới đèn rồi.

    - Mày sao, chưa gì đã chụp mũ cho người ta vậy? Cô ấy đâu chỉ đi có một mình đâu, rất đông mà.

    - Anh Đăng nói đúng đó, họ đi cả một nhóm luôn. Anh Đạt của em là xấu bụng lắm đó.

    - Hải Đăng! Gọi điện cho tụi nó thử xem, nó giờ đang làm gì. Mà thôi khỏi mày ơi, thằng Chí Trung gọi nè.

    - Alô, Chí Trung hả? Tao, Đạt đây. Mày gọi cho tao có chuyện gì không?

    - À, không! Tụi tao đang lai rai ở bờ hồ nè. Tụi nó đang nhắc hai thằng mày.

    Ê, có Hải Đăng ở đó không mày?

    - Có Tụi tao đang uống cà phê nè. À, tao có gặp bạn gái của mày.

    - Vậy hả?

    - Nhưng báo cho mày một tin không vui, là nàng của mày đi cùng với một anh chàng đẹp trai và giàu có lắm đó. Mày coi chừng kẻo bị người ta phỗng tay trên mất đó. Là bạn bè, tao phải báo cho mày một tiếng, kẻo mai này có chuyện gì rồi mày lại trách.

    - Ừ, tao biết rồi. Cảm ơn mày nha.

    - Đạt đưa máy, tao nói chuyện với tụi nó coi.

    - Chí Trung! Tao Hải Đăng nè. Tụi mày khỏe không?

    - Khỏe. Bọn tao đang lai rai đây.

    - Chí Trung! Mày đừng để ý thằng Đạt nói gì nha. Nàng của mày không phải chỉ đi có một mình đâu, mà cả một nhóm rất đông đó.

    - Nè, chuyển máy cho tao nói chuyện với tụi nó chút coi.

    - OK!

    Đưa máy cho các bạn rồi, Chí Trung ngồi trầm tư, trong lòng của anh đang dậy sóng. Anh ước gì mình có thể bay đến bên Hoàng Hoa để xem mọi chuyện thực hư thế nào?

    - Hoàng Hoa! Em không được phản bội anh đâu nhé! Nếu em mà làm vậy chắc anh sống không nổi quá.

    - Chí Trung ... Chí ... Trung ...

    - Hả! Mày kêu tao?

    - Mày đang suy nghĩ chuyện gì mà tao gọi muốn rát họng luôn cũng không hay vậy?

    Thắng lên tiếng chất vấn Chí Trung.

    - Mày gọi tao có chuyện gì không?

    - Điện thoại của mày nè.

    - Tụi mày ngồi đây, tao ra ngoài một lát.

    Thắng nhìn theo lắc đầu, đoạn quay lại nói với các bạn:

    - Ôi! Đúng là tình yêu! Dzô cái coi tụi mày!

    Chí Trung bước ra ngoài cầm máy bấm gọi cho Hoàng Hoa.

    Liếc nhìn điện thoại, biết Chí Trung gọi cho mình, cô xin phép bước ra ngoài nghe điện thoại vì trong này quá ồn.

    Tấn Minh nhìn theo tò mò, anh rất muốn biết ai gọi điện cho Hoàng Hoa vào lúc này.

    - Alô, anh hả?

    - Hoàng Hoa ...

    - Anh sao vậy? Sao em nghe thấy giọng của anh buồn vậy, anh khỏe không?

    - Không có gì. Anh vẫn khỏe. Em đang ở đâu mà anh nghe ồn ào vậy?

    - À, em đi chơi với mấy người bạn trong khu nhà trọ. Tụi em đang uống cà phê. Còn anh?

    - À, tụi anh đang ngồi ở bờ hồ.

    - Ngoài đó trời có lạnh không, anh nhớ giữ ấm cho mình nha.

    - Hoàng Hoa ...

    Định hỏi chuyện gì nhưng Chí Trung thôi.

    - Có gì không anh?

    - Anh chỉ muốn nói, anh ước như bây giờ em đang ở bên anh như mùa Giáng sinh năm ngoái. Nhìn mọi người tay trong tay, anh nhớ em nhiều quá. Em có nhớ anh như giây phút này anh đang nhớ em không?

    Im lặng một chút để kìm nén cảm xúc, Hoàng Hoa đáp lời anh:

    - Chí Trung ạ! Em cũng nhớ anh nhiều lắm đó. Em ước sao cho tết đến thật mau, để em lại được gặp anh, cùng anh vui đùa. Thôi, anh vào với mấy bạn của anh đi, đừng để họ chờ lâu quá. Chúc anh đón Giáng sinh vui vẻ bên bạn bè.

    Tạm biệt anh.

    - Anh yêu em. Tạm biệt người yêu bé nhỏ của anh.

    Trước khi cúp máy, Chí Trung không quên hôn cô một cái qua điện thoại.

    Nghe điện thoại của Chí Trung xong, Hoàng Hoa còn đứng đó một lát rồi cô mới bước vào. Không biết do vội vàng, hay do mấy người uống xong ra về đã đẩy ghế choáng hết lối đi làm cho Hoàng Hoa bước qua vướng phải nó suýt té, cũng may người con trai gần đó đã nhanh nhẹn đỡ lấy cô.

    - Cảm ơn anh!

    Ngước mắt nhìn lên người con trai vừa đỡ mình, Hoàng Hoa "ồ" lên một tiếng - Anh Hải Đăng! Phải anh không?

    - Hoàng Hoa! Là em à? Lâu lắm rồi anh mới gặp lại em.

    Hải Đăng cũng vờ như tình cờ gặp cô vậy.

    - Em có sao không?

    - Không! Em không sao. Cũng may là nhờ có anh. À, anh đi uống cà phê với ai vậy?

    - Em lại đây đi, xem em còn nhớ ai nữa không?

    - Anh Đạt! Trời, thiệt không ngờ hôm nay là một ngày may mắn em được gặp hai anh ở đây. Nghe anh Trung nói là hai anh học trong này, nhưng em vẫn chưa có dịp gặp được hai anh.

    - Hoàng Hoa! Trông em không khác hồi ở nhà là mấy.

    Đạt lên tiếng:

    - À, giới thiệu với em đây là Thảo Mi, bạn gái của anh. Em có uống gì không, Hoàng Hoa?

    - Dạ, thôi khỏi anh. Em uống với các bạn ở đằng kia rồi. Ngồi chơi với hai anh một lát rồi em đi, kẻo mọi người chờ lâu. Hai anh ở trọ quận nào vậy?

    - Bọn anh ở quận Bình Thạnh.

    - Ủa? Vậy cũng gần chỗ của em rồi.Bữa nào hai anh rảnh, mời hai anh ghé chỗ em chơi. Cả Thảo Mi nữa nha. Vào đây, Hoàng Hoa có ít bạn lắm. Khi nào Thảo Mi có đi ngang qua chỗ này, nhớ ghé vào chơi với Hoàng Hoa nha. Thôi, em xin phép, hẹn gặp lại mọi người sau nhé.

    - Ừ, em về chỗ đi, kẻo mọi người chờ. Khi nào có dịp, bọn anh sẽ ghé chỗ em chơi. Tạm biệt em!

    Hải Đăng đáp lời. Hoàng Hoa đi rồi, bạn gái của Đạt lên tiếng:

    - Phải công nhận là Hoàng Hoa đẹp và hấp dẫn thiệt, hèn gì bạn của anh yêu cô ấy như vậy. Nếu em là con trai, em cũng không bỏ qua đâu, phải không anh Hải ĐĂng.

    Thảo Mi nói vậy khi cô thấy Hải Đăng nhìn theo Hoàng Hoa trong luyến tiếc.

    - Thảo Mi! Em dừng đùa anh như thế.

    Khi Hoàng Hoa về chỗ ngồi, Tấn Minh lên tiếng hỏi:

    - Hoàng Hoa! Bạn em có chuyện gì à, sao em nói chuyện lâu vậy?

    - Không! Là do em gặp mấy người bạn ở cùng quê, nên em có ghé ngồi nói chuyện với họ một lát.

    - Vậy mà anh cứ tưởng.

    Ngồi chơi một lát, cả nhóm cùng đứng dậy ra về. Khi đi ngang qua họ, Hoàng Hoa cũng không quên chào tạm biệt mấy người bạn.

    Nhanh thật, bữa nay là buổi học cuối cùng là mọi người được nghỉ tết.

    Nhìn trên gương mặt mọi người, không ai giấu nỗi niềm vui.

    Tan học cả phòng cô cùng rủ nhau ăn liên hoan và đi chợ tết. Chợ ở đây họp về đêm với rất nhiều mặt hàng phong phú, nhất là quần áo, ôi, nhiều vô số kể mà giá lại rẻ nữa chứ. Hoàng Hoa cũng không quên tìm mua cho mình một vài cái áo lạnh.

    Sáng, Hoàng Hoa ghé qua nhà dì dượng tạm biệt mọi người trước khi cô về quê ăn tết và luôn tiện gửi một ít đồ, vì để ở phòng trọ không an toàn. Ăn tối xong, cô và Thảo mập cùng đi về.

  11. #20
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    - Hoàng Hoa! Mai về quê rồi, phải hơn ba tuần nữa tụi mình mới gặp nhau, tớ chúc cậu về quê ăn tết vui vẻ nha. Mà này, đừng có vui quá mà quên gọi điện nhắn tin cho tụi này đó nha.

    - Làm sao mà tớ quên được, chỉ sợ các cậu thôi. À, Thảo nè! Chuyện cậu với anh Thăng Bình sao rồi?

    - Cũng bình thường thôi. Có lẽ là cần có thời gian nữa.

    - Ừ!

    - Hoàng Hoa nè! Thảo thấy anh Tấn Minh yêu Hoàng Hoa đó. Giữa anh Tấn Minh và anh Chí Trung, nếu gặp hai người đó cùng một lúc thì Hoàng Hoa chọn ai.

    - Thú thực mình cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Nhưng quả thực giả sử có như vậy, có lẽ là đành phải nhờ đến con tim mình trả lời thôi.

    Hai nàng vừa đi vừa thao thao đủ chuyện về đến nhà hồi nào không hay.

    - Ủa! Anh Minh! Anh tới chơi à?

    Hoàng Hoa cất tiếng hỏi khi cô thấy anh ở trong phòng.

    - Anh ấy tới cũng gần một tiếng rồi. Mà sao hai đứa mày về trễ vậy?

    Lê Na lên tiếng.

    - À, tụi tao ăn cơm xong mới về.

    Thảo mập đáp lời.

    - Anh Minh bữa nay tới chia tay với tụi em phải không?

    - Ừ, biết ngày mai các em về rồi, nên bữa nay anh tính đến mời các em đi uống nước.

    - Tiếc quá! Bữa nay, em và Thảo có hẹn rồi.

    Vừa nói, Lê Na vừa đá lông nheo với Thảo.

    - Thôi, để Hoàng Hoa đại diện vậy.

    Thảo mập nói.

    - Hoàng Hoa ngồi đây chơi với anh Minh nha. Thảo với Lê Na lên gác chuẩn bị chút. Anh Minh ngồi chơi nhé.

    Khi bước lên gác, hai nàng không quên đá lông nheo với Hoàng Hoa.

    - Hoàng Hoa! Mai mấy giờ em bay?

    - Em đi chuyến mười hai giờ hơn.

    - Vậy ai đưa em đi?

    - Em đi một mình thôi, vì sáng mai mọi người về hết rồi, chỉ mình em là đi sau cùng.

    - Mai anh rảnh, anh đưa em ra sân bay nha.

    Nghe Tấn Minh nói vậy, hai nàng ở trên gác nói vọng xuống:

    - Cảm ơn anh Minh trước nha. Tụi em đang lo ngày mai không biết Hoàng Hoa sẽ đi bằng cách nào. May quá nhờ có anh. Một lần nữa tụi em cảm ơn anh.

    - Hai em quá lời. Hoàng Hoa! Em đã chuẩn bị xong hết chưa?

    - Em cũng chẳng có gì nhiều, chỉ một vali đồ và quà mà thôi.

    - Vậy anh em mình đi chơi một lát nhé.

    - Anh ra ngoài chờ em một lát.

    Hoàng Hoa đi lên gác nói chuyện với hai người bạn.

    - Nè, tụi mày định chơi tao phải không?

    - Đâu có! Nói thiệt, anh ấy chỉ có một cái xe mà tới ba đứa tụi mình thì làm sao mà đi hết được. Với lại, bọn tớ biết người mà anh ấy muốn đi cùng là cậu chứ không phải là bọn mình. Thôi đi đi, anh ấy đang chờ. Tám giờ kém rồi kìa, nhanh còn về ngủ mai còn đi sớm.

    Lê Na lên tiếng khi thấy Hoàng Hoa nói như vậy.

    - Nè, Thảo chọn đồ cho Hoàng Hoa rồi đây, thay đi rồi đi. Thông cảm cho tụi mình đi.

    Biết chẳng thể nào thuyết phục được hai người bạn nên Hoàng Hoa đành miễn cưỡng thay đồ và bước xuống.

    - Xin lỗi để anh chờ hơi lâu.

    - Không sao đâu em, chờ đợi là một niềm hạnh phúc mà. Với lại, được chờ em cho dù cả cuộc đời này anh vẫn chờ đợi mà.

    - Kìa, anh Minh! Sao anh lại nói vậy?

    - Thôi, không nói nữa! Em lên xe, anh em mình đi, còn về sớm nữa.

    Không như nói ban đầu, Tấn Minh đưa Hoàng Hoa vào khu mua sắm Diamond Plaza.

    - Anh Minh! Sao anh đưa em tới đây?

    - À, anh có việc muốn làm phiền Hoàng Hoa một chút xíu.

    - Anh muốn em giúp gì. A, em biết rồi có phải anh muốn mua quà cho bạn gái không?

    Tấn Minh gật đầu xác nhận thay cho câu trả lời. Đầu tiên, anh dẫn cô đến quầy nữ trang.

    - Hoàng Hoa! Em thấy cái này có đẹp không?

    - Rất đẹp đó anh.

    - Em có thích không?

    - Em thích thì đâu có quan trọng. Quan trọng là bạn gái của anh kìa.

    - Anh tin nếu em thích thì nhất định người bạn của anh cũng thích.

    Thấy Tấn Minh kêu chị bán hàng lấy chiếc lắc tay đó. Chị lên tiếng khen ngợi:

    - Anh thiệt là có con mắt nhìn đồ đó nha. Đây là kiểu độc nhất đó anh. Nó rất hợp với tay bạn gái của anh.

    - Chị nhầm rồi, món quà này không phải mua cho em đâu.

    Hoàng Hoa lên tiếng giải thích. Chị bán hàng nhìn Hoàng Hoa, cười tủm tỉm:

    - Nó giá bao nhiêu vậy chị?

    Tấn Minh lên tiếng hỏi.

    - Dạ, nó giá mười ngàn USD, anh.

    - Mười ngàn USD? Trời ơi! Sao mà nó mắc dữ vậy Hoàng Hoa lẩm bẩm.

    - Anh biết không, trên sợi dây này có đính kim cương. Đây là giấy xác nhận và bảo hành sản phẩm đó anh.

    Chị bán hàng giải thích.

    Trả tiền xong cho chị bán hàng, Tấn Minh nói:

    - Hoàng Hoa, em đưa tay của em đây.

    - Để làm gì vậy anh?

    - Thì em cứ đưa tay đây cho anh.

    Cầm lấy tay Hoàng Hoa, anh đeo chiếc lắc nhỏ lên tay cô:

    - Đẹp thiệt, nó rất hợp với tay em.

    - Anh Minh! Sao anh làm vậy? Anh tháo nó ra đi. Anh không nên đeo lên tay người khác lung tung vậy nó không hay đâu.

    - Em ạ! Chiếc lắc này nó có rất nhiều ý nghĩa lắm đó. Chị nghe nói đây là món quà tình yêu của anh chàng làm kim hoàn đã làm một tháng trời để tặng cho cô gái mà anh ta yêu đó. Cho nên, chiếc lắc này có tên gọi là "Giọt lệ tình yêu".

    - Chị nói vậy là sao em không hiểu, tại sao anh ta làm để tặng cho bạn gái mà lại bị đem bày bán như thế này.

    - À hồi đó một kẻ nô lệ thì làm sao mà có được tình yêu. Tình yêu của tiểu thư mà em. Cho nên nó đã bị ông chủ tịch thu và rồi nó lưu truyền. Giờ nó được đeo vào tay của em, chị hy vọng rằng nó sẽ đem lại hạnh phúc cho em. Em hãy nhận món quà tình yêu của anh ấy đi.

    - Chị .... chị hiểu lầm nữa rồi.

    - Không đâu, chị ấy nói đúng đó. Đây là món quà mà anh mua tặng em. Nó thể hiện cho tất cả tình cảm yêu thương của anh dành cho em.

    - Anh Minh! Anh cũng biết là em ...

    Để tay lên miệng, ngăn không cho Hoàng Hoa nói nữa:

    - Anh hiểu, anh biết em hãy xem nó như là món quà mà một người anh tặng cho em gái của mình. Em chẳng nói chúng mình là anh em đó hay sao?

    - Nhưng mà ...

    - Thôi không nói nữa em nhé! Tụi mình lên lầu đi, anh còn cần mua một số thứ nữa.

    - Anh Minh, em xin lỗi anh. Em hiểu hết tình cảm mà anh dành cho em.

    Nhưng em đành trở thành kẻ nhẫn tâm thôi. Chí Trung đối với em rất quan trọng, anh ạ. Em cũng yêu anh ấy nhiều lắm. Nếu có kiếp sau thì em sẽ là bạn gái của anh, còn kiếp này em đành phụ anh vậy.

    Tấn Minh quay đi rồi mà Hoàng Hoa còn đứng đó. Anh quay lại cầm lấy tay cô kéo đi:

    - Đi nào, Hoàng Hoa! Sao em đứng như trời trồng vậy?

    - Em ...

    - Đừng ... em đừng khóc thế, anh sợ nhìn thấy con gái khóc lắm.

    Mặc cho Hoàng Hoa từ chối, nhưng Tấn Minh vẫn cứ mua một số thứ. Anh nói đây là quà mà anh mua tặng cho bố mẹ và em của cô chứ không phải cho cô nên cô không được quyền từ chối. Khi mua xong đồ, anh đưa cô ghé vào quán uống nước. Mười một giờ hơn, Tấn Minh đưa cô về phòng trọ. Anh nói:

    - Em chuẩn bị đi. Mai, anh qua đón em sớm. Mình đi ăn trưa, rồi anh đưa em ra sân bay. Tạm biệt, chúc em ngủ ngon.

    Véo yêu vào chiếc mũi xinh xinh của cô, anh nói:

    - Vui lên em gái nhỏ của anh. Anh đi đây. Em vào đi.

    - Em muốn nhìn thấy anh đi, rồi mới vào.

    Hoàng Hoa về trên tay xách lỉnh kỉnh rất nhiều đồ đi vào mà hình như trên gương mặt thoáng nét buồn. Thấy bạn như thế, Lê Na lên tiếng hỏi:

    - Hoàng Hoa! Sao bạn buồn vậy?

    - Không! Tao chỉ cảm thấy có chút tội lỗi. Phải chi mà anh ấy không gặp tao thì có lẽ anh ấy sẽ vui vẻ và hạnh phúc lắm.

    Ôm Hoàng Hoa vào lòng, Thảo mập nói:

    - Bạn đừng tự trách mình nữa. Thảo tin là anh ấy hiểu nên anh ấy đã đồng ý làm người anh trai của cậu rồi đó sao.

    - Sống trên đời này đâu phải chỉ có tình cảm trai gái không đâu mà nó còn nhiều thứ tình cảm khác nữa. Tình anh em là một trong những tình cảm đó.

    Lê Na cũng an ủi Hoàng Hoa.

    Sau khi nghe các bạn nói vậy, Hoàng Hoa cũng bớt phần nào áy náy. Soạn đồ ra, cô nói:

    - Đây là quà anh Minh mua cho hai bạn.

    - Trời! Tụi mình cũng có quà ư?

    Cả hai cùng lên tiếng.

    - Hôm nào về quê vào, phải mời anh ấy ăn để cảm ơn.

    Cầm tay bạn lên, Lê Na nói:

    - Oa! Hoàng Hoa bạn có chiếc vòng "Giọt lệ tình yêu" này à?

    - Sao cậu cũng biết sự tích về nó ư?

    - Hoàng Hoa! Bạn quên lằng Lê Na là ông trùm ưa tìm hiểu về nữ trang đó ư?

    Thảo mập lên tiếng.

    - Hoàng Hoa! Đưa tớ xem có phải là chiếc vòng thật không hay chỉ là hàng nhái.

    - Sao, Lê Na?

    Cả ba cái đầu cùng chụm lại.

    - Không phải là nó rồi. Đây cậu xem trên mạng đi, nó có giá đắt hơn cái này rất nhiều.

    - Vậy tại sao nó có giấy chứng nhận đây nè.

    - Hoàng Hoa! Cậu đọc lại đi. Nó đúng là chứng nhận đây là sợi dây chuyền duy nhất mang tên "Giọt lệ" do Anh sản xuất.

    - Ừ, Lê Na! Cậu nói giờ mình mới xem kỹ.

    - Thôi, dù sao đây cũng là tấm lòng của anh ấy. Thảo biết anh ấy muốn mượn món quà này để nói hộ nỗi lòng mình mà.

    Ba nàng vừa nói chuyện vừa phụ Hoàng Hoa sắp xếp đồ, xong cả ba cùng đi ngủ.

    Sáng sau khi tiễn hai người bạn về, Hoàng Hoa ăn sáng qua loa rồi leo lên gác ngủ tiếp, vì hôm qua gần sáng cô mới ngủ được. Trước khi đi ngủ, Hoàng Hoa không quên để chuông báo thức giờ dậy.

    Mười giờ, Tấn Minh đến. Gọi cửa mãi mà vẫn không thấy Hoàng Hoa mở cửa, anh nghĩ:

    - Hay là Hoàng Hoa sợ phiền anh nên đã đi rồi? Nhưng tại sao cửa lại không khóa ngoài.

    Nghe tiếng gọi của Tấn Minh, chị Phong bèn bước ra và nói:

    - Nó đang ở trong phòng đó em, chắc là nó ngủ say quá nên không nghe. Em gọi điện cho nó thử xem.

    - Vâng, em cảm ơn chị.

    - Alô, ai vậy?

    Chất giọng nhừa nhựa còn ngái ngủ của Hoàng Hoa.

    - Dậy đi con mèo lười! Em có biết là gần mười hai giờ rồi không?

    - Hả! Trễ dữ vậy rồi hay sao?

    Hoàng Hoa lật đật chạy từ trên gác xuống, mặc cho đầu tóc bù xù, cô mở cửa cho anh.

    - Xin lỗi, anh chờ em xíu nha.

    Cô lật đật chạy lên gác thay quần áo và làm vệ sinh cá nhân. Xong, cô nói:

    - May mà có anh, nếu không thì ... Thôi, mình đi anh, chắc em đành nhịn đói vậy.

    Tấn Minh bật cười, khi anh thấy Hoàng Hoa cứ cuống cuồng:

    - Không phải gấp đâu em. Còn rất nhiều thời gian.

    Hoàng Hoa thở hắt ra khi nghe Tấn Minh nói:

    - Anh ác ghê! Vậy mà không nói sớm cho em biết, làm em cứ muốn hụt hơi luôn.

    - Anh thiệt không ngờ em có tật ngủ say như chết vậy. Con gái gì mà ngủ say đến nỗi người ta khiêng đi quăng chắc cũng không biết quá.

    - Hứ! Tại tối hôm qua tụi em lo tâm sự với nhau nên ngủ khuya chớ bộ.

    - Thôi, mình đi nha em. Trước tiên, anh chở em đi ăn, sau đó anh đưa em ra sân bay.

    - Dạ!

    Đưa Hoàng Hoa ra sân bay, giúp nàng gửi hành lý xong, cả hai cùng ngồi ở băng ghế chờ. Thời gian cứ thế trôi qua mà không ai nói với ai lời nào. Để phá vỡ bầu không khí quá yên lặng giữa hai người, Hoàng Hoa lên tiếng:

    - Anh Minh! Em cảm ơn anh nhiều lắm. Anh về đi, em ở đây một mình được rồi.

    - Hoàng Hoa!

    - ...?

    Cô nhìn anh đầy thắc mắc.

    Tấn Minh nói một điều đó với Hoàng Hoa, nhưng cổ họng anh hơi nghẹn lại. Anh ước giá như giờ đây anh được cùng cô về trên chuyến bay này thì hay biết mấy. Là một người con trai đã trải qua không ít mối tình thế mà giờ đây anh lại là một kẻ đến sau. Là một kẻ từng vỗ ngực tự xưng rằng mình chưa bao giờ biết đau khổ trong tình yêu là gì. Nhưng kể từ ngày anh gặp cô thì anh đã yêu, hiểu thế nào là nỗi đau của tình yêu câm lặng. Yêu mà không dám nói, chỉ âm thầm chăm chút cho nàng như một người anh mà thôi.

    - Anh Minh! Anh Minh! Sao anh nhìn em im lặng vậy?

    - À, anh đang nghĩ không biết tết ngoài Bắc có khác gì trong Nam không?

    - Em cũng chưa ăn một cái tết nào của miền Nam hết, nên em cũng không biết được. Tết ở ngoài em, nhà nào cũng khá giả thì mới có một cành đào để chưng. Bởi hoa đào ngoài em mắc lắm. Gia đình của em thì bình thường thôi cho nên thỉnh thoảng tết mới có một cành đào. Đôi mắt Hoàng Hoa rươm rướm lệ khi nói về hoàn cảnh gia đình cô.

    - Ở trong này hình như chỉ có hoa mai phải không anh?

    - Ừ, đúng vậy em. Hoàng Hoa, còn bao lâu nữa em mới tới giờ bay?

    - Dạ, còn khoảng gần ba mươi phút nữa anh.

    - Vậy em ngồi đây chờ anh một lát nha.

    - Em nhớ nha, không được đi đâu đó.

    - Tấn Minh! Anh đi đâu vậy?

    - Bí mật.

    Gần nửa tiếng sau, anh trở về với chậu mai nhỏ nhỏ xinh xinh.

    - Hoàng Hoa! Anh muốn gửi chút hương vị của miền Nam ra miền Bắc.

    - Anh Minh! Anh làm em xúc động quá. Tại sao anh lại tốt với em như vậy?

    - Cô bé ngốc nghếch của anh! Em chẳng phải nhận anh làm anh của em rồi hay sao? Đây là món quà của anh trai gởi cho em gái của mình mà.

    Lấy tay lau giọt lệ trên mắt cô anh nói.

    - Không được khóc đâu nha em gái của anh.

    - Em đi đây, cũng gần đến giờ bay rồi anh. Em chúc anh đón một cái tết nhiều niềm vui và nhiều hạnh phúc.

    - Hoàng Hoa!

    - Dạ!

    - Em có thể cho anh ôm em một cái trước giờ anh tiễn em về không?

    - Dạ được, anh.

Trang 2 / 3 ĐầuĐầu 123 Cuối Cuối

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •