Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Cái trở ngại to nhất của hạnh phúc là trông chờ một hạnh phúc khác to hơn.
Fontenelle
Trang 3 / 3 ĐầuĐầu 123
Results 21 to 21 of 21

Chủ Đề: Rừng Thương Biển Nhớ

  1. #1
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,672
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết

    Rừng Thương Biển Nhớ

    Rừng Thương Biển Nhớ



    Hoàng Kim




    Chương 1

    Nhiều người nghĩ rằng - khi hai người yêu nhau - thời gian hạnh phúc nhất của họ là thời kỳ tiền hôn nhân.

    Quỳnh Phương và Nguyên đang ở trong thời kỳ hạnh phúc đó, bởi vì họ đang yêu nhau và đã được hai gia đình đồng ý. Ngày họ sống chung với nhau chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

    Quỳnh Phương và Nguyên cũng không khác với mọi người, vì thời gian này hai người vô cùng hạnh phúc khi mà tình yêu của họ đã được hai gia đình công nhận. Thế nhưng niềm vui khi hẹn hò thì vẫn không giảm sút một chút nào, bởi vì mỗi khi có thể thì Nguyên đều tìm cách hẹn Quỳnh Phương ra ngoài để tìm cho hai người một khung cảnh riêng tư. Và họ còn hơn những đôi uyên ương khác ở chỗ họ có thể đường đường chính chính đi chơi cùng nhau với sự đồng ý của người lớn. Thú vị nhất là thỉnh thoảng Nguyên còn hôn lén Quỳnh Phương, bất chấp ánh mắt của những "bậc phụ huynh" trong nhà. Mà những nụ hôn lén lút thì mới thú vị làm sao . . .

    Hôm nay cũng thế, trong khung cảnh thơ mộng của một quán café sân vườn, Quỳnh Phương đang ngồi cùng với Nguyên trong một chiếc ghế dài. Vòng tay Nguyên âu yếm ôm gọn bờ vai nhỏ bé của Quỳnh Phương và cô thì nép mình thật nhu mì trong vòng tay ấm nồng của anh.

    Cúi xuống thêm một tí nữa cho bờ môi của mình mơn man gò má mịn màng của Quỳnh Phương, Nguyên "rên" lên một tiếng :

    - Sao mà thời gian đi chậm quá Phương ơi !

    Quỳnh Phương ngạc nhiên ngước lên nhìn Nguyên :

    - Sao lại đi chậm hở anh, em thấy cũng bình thường thôi mà - Rồi cô cười khúc khích - Có khi em học bài không kịp còn thấy thời gian trôi quá nhanh nữa là khác.

    Nguyên lắc đầu, môi anh lại có dịp mơn man trên mặt Quỳnh Phương :

    - Em đúng là không biết gì hết, anh nói thời gian đi chậm là vì . . . anh mong sao cho mau đến ngày cưới của chúng mình đó, biết chưa ? - Rồi anh lại than dài thêm một câu nữa - Còn những ba tháng nữa em mới ra trường, rồi lại thêm thời gian chuẩn bị. Có sớm thì ít nhất phải bốn tháng nữa chúng mình mới được cưới nhau. Lâu ơi là lâu !

    Quỳnh Phương lại lắc đầu với câu nói quen thuộc trên môi :

    - Anh thật là . . . Quen nhau mấy năm trời, rồi đợi cha mẹ hai bên đồng ý cũng mất cả năm. Vậy mà chỉ còn mấy tháng nữa thôi thì có gì mà mà than thở như thế ?

    Nguyên giở giọng triết lý . . . gàn :

    - Thế là em không biết rồi, ngày xưa quen em thì thời gian không đáng kể, còn những ngày "tranh đấu" với gia đình để được công nhận tình yêu của hai đứa thì phải nghĩ cách để "o bế" các bậc phụ huynh, có rảnh đâu mà nghĩ đến thời gian. Khi đó thì làm sao mà thấy thời gian dài được, có khi còn quá ngắn ấy chứ. Vì chưa nghĩ ra cách nào để có thể làm cho các bậc phụ huynh xiêu lòng thì đã mất cả tuần, cả tháng rồi. Chứ còn bây giờ, được ôm em trong tay như thế này mà một lát nữa về nhà lại phải ngủ chèo queo một mình. Thử hỏi còn điều gì nản hơn thế nữa không ?

    Quỳnh Phương ré lên . . . nho nhỏ, vì cô không quên là mình đang ngồi nơi chốn đông người :

    - Anh . . . nham nhở quá đi, đang ngồi ở đây mà đã nghĩ đến chuyện về nhà ngủ rồi. Vậy thôi để em về cho anh về ngủ nhé ?

    Nguyên cười :

    - Chứ còn gì nữa, bây giờ cũng gần mười giờ rồi. Có ngồi bên em nhiều lắm cũng chỉ được khoảng một tiếng đồng hồ nữa thôi. Rồi sau đó lại phải đợi hai mươi tiếng đồng hồ nữa mới lại được gặp nhau. Lại cũng là thời gian, em thấy không ?

    Quỳnh Phương cãi lại :

    - Thế nhưng trong hai mươi tiếng đồng hồ đó thì anh đã ngủ mất một nửa thời gian rồi. Khoảng còn lại thì ăn uống rồi làm việc, giải trí. Thế thì ngày sẽ mau qua lắm đó !

    Nguyên búng nhẹ trên chóp mũi Quỳnh Phương :

    - Nhưng mà anh chỉ ước ao rằng bất cứ lúc nào, kể cả khi ngủ, anh cũng có em trong vòng tay của mình cơ. Anh thật không muốn xa em một chút nào.

    Quỳnh Phương cảm động vì câu nói của Nguyên, cô hiểu là anh yêu mình biết bao nên mới như thế. Nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại tràn ngập một cảm giác thật khó tả, có vẻ như một chút gì đó xôn xao, một chút gì đó bâng khuâng nhưng cũng có một chút gì đó lo lắng. Quỳnh Phương ngập ngừng nói với Nguyên :

    - Thật ra, em không như anh Nguyên à.

    Nguyên ngạc nhiên :

    - Không như anh nghĩa là sao ? Em không mong cho mau đến ngày cưới của chúng mình à ?

    Quỳnh Phương bối rối :

    - Không phải như thế mà là . . .

    Nguyên sốt ruột :

    - Mà là thế nào ? Em không yêu anh sao ?

    Biết là Nguyên đang giận, Quỳnh Phương tìm các giải thích cho anh hiểu những suy nghĩ của mình :

    - Nguyên à, tình yêu của em dành cho anh thế nào thì anh cũng biết rồi. Sao lại còn hỏi em như thế ?

    - Thế sao em . . .

    Nguyên nóng nảy cắt ngang lời Quỳnh Phương, cô vội ra hiệu cho anh :

    - Nguyên bình tĩnh nghe em nói đây, không phải là em không yêu anh hay là không muốn đám cưới. Chỉ là em thấy hơi lo lắng một chút thôi mà.

    - Em lo lắng chuyện gì ? Chẳng phải cả hai gia đình đều đã tán thành chuyện của chúng mình và đều mong chúng mình cưới nhau hay sao ?

    Quỳnh Phương vẫn nhẹ nhàng :

    - Không phải em lo gì về gia đình, mà vấn đề là ở em cơ ?

    Nguyên cau mày :

    - Em thì sao ?

    Quỳnh Phương không nhìn Nguyên mà đưa mắt dõi nhìn vào bóng tối xa xa :

    - Là em không đủ tự tin khi bước vào một cuộc sống mới như thế. Anh cũng biết đó, từ nhỏ tới giờ em chỉ biết có đi học và vui chơi mà thôi vì mọi việc trong gia đình đều đo mẹ và chị Trúc Quỳnh lo liệu hết. Thế mà bây giờ, khi về sống với anh rồi, em lại phải tự mình lo lắng hết mọi điều. Gia đình của mình tuy chỉ có anh và em, nhưng cũng vẫn cứ là một gia đình với nhiều vấn đề phải lo toan. Mà ngay cả một việc đơn giản nhất là lo những bữa cơm trong gia đình em cũng không biết là mình có làm tốt được hay không ? Rồi lại còn cách cư xử với hai gia đình nữa, em sợ là mình không thể chu toàn được bổn phận. Khi đó thì anh lại bực mình rồi chán em thì em biết làm sao ? Những ngày gần đây, hễ khi nào rảnh thì mẹ lại nhắc em những việc trong nhà, cái cách đối xử với mọi người bên nhà anh. Em thật sự thấy lo lắng và hoang mang quá Nguyên à.

    Hiểu được nỗi lo của người yêu, vòng tay Nguyên ôm Quỳnh Phương như chặt hơn :

    - Những chuyện đó thì em đừng lo, anh sẽ giúp em. Chỉ cần em yêu anh và thực lòng muốn sống chung với anh là được rồi. Mọi việc trong nhà, chúng ta sẽ cùng làm. Việc cư xử với các thành viên của hai gia đình, anh sẽ chú ý để nhắc nhở em. Và không chỉ như thế, mọi việc anh sẽ cùng lo với em, cùng em tạo cho chúng mình một mái nhà thật êm ấm và hạnh phúc. Em có tin anh không ?

    Vừa nói, mắt Nguyên vừa nhìn sâu vào mắt Quỳnh Phương như muốn trao cho cô một niềm tin. Và Quỳnh Phương đã bị thuyết phục bởi ánh mắt ấy, cô nhẹ gật đầu :

    - Em tin là anh sẽ làm tốt được mọi điều, chỉ có em cứ mãi vụng về như thế này thì không biết có nên thân không đây.

    Biết là Quỳnh Phương đã nhẹ lòng lo, Nguyên cười vui :

    - Đã nói là em không cần phải lo lắng như thế mà, vì anh tình nguyện giúp em hết mọi việc - Rồi anh nháy mắt với cô một cái, giọng thấp xuống như thì thầm - Nhưng việc gì thì anh cũng có thể giúp em được, chỉ có một việc là anh không thể làm thay cho em được thôi . . .

    Nghe Nguyên nói như thế, Quỳnh Phương lại giật mình :

    - Lại còn việc gì nữa ?

    Nguyên ỡm ờ :

    - Thế em có muốn biết đó là việc gì không ?

    Quỳnh Phương sốt sắng gật đầu :

    - Đương nhiên là em muốn biết rồi, anh nói mau lên !

    Ghé sát vào tai Quỳnh Phương, Nguyên thì thầm :

    - Đó là việc sinh con cho anh, việc này thì anh chịu thua . . .

    Câu nói của Nguyên chưa dứt thì Quỳnh Phương đã thấy mặt mình nóng ran lên. Cũng may là chỗ hai người ngồi hơi khuất chứ nếu như ánh đèn mà sáng thêm một chút thì chắc là Nguyên sẽ thấy gương mặt cô đả bừng lên vì thẹn. Cô cấu vào hông Nguyên một cái thật mạnh, miệng la lên nho nhỏ :

    - Anh thật là . . . nham nhở quá đi ! Chuyện đó mà cũng nói được . . .

    Nguyên cong người lại vì đau, anh nhăn mặt :

    - Hai bàn tay của em lợi hại thật, những chiếc móng tay của em đúng là một thứ vũ khí hiệu nghiệm nhất. Nát hết ba sườn của anh rồi nè . . .

    Quỳnh Phương phụng phịu :

    - Ai bảo anh cứ nói năng nham nhở như thế làm gì, em cũng đâu có muốn cấu anh đâu, nhưng mà phải vậy mới stop cái miệng anh lại được.

    Nguyên cãi :

    - Anh có nói gì bậy bạ đâu mà phải stop, chúng mình sắp cưới nhau thì nói chuyện con cái cũng là bình thường thôi chứ sao lại bảo là nham nhở ?

    Quỳnh Phương lại hét lên, bàn tay cô chờn vời bên hông anh :

    - Lại còn nói nữa . . .

    Nguyên chụp tay Quỳnh Phương và nắm cứng bàn tay nhỏ nhắn trong tay mình, anh doạ :

    - Em mà cứ cấu anh mãi như thế này thì khi nào cưới em xong, anh sẽ cắt trụi móng cả mười đầu ngón tay này cho mà xem.

    Quỳnh Phương cong môi lên :

    - Anh dám ?

    Nguyên gật đầu :

    - Sao anh lại không dám, em cứ thử dùng nó mà làm vũ khí mãi xem.

    Quỳnh Phương hứ lên một tiếng rồi ngồi im, Nguyên cũng im lặng nhưng tay anh cứ mãi vuốt nhẹ trên mái tóc mềm của cô. Một lúc sau, Nguyên khẽ khàng lên tiếng :

    - Phương này . . .

    Quỳnh Phương lười biếng trả lời :

    - Gì hở anh ?

    - Em đang nghĩ gì thế ?

    Quỳnh Phương lắc nhẹ mái tóc :

    - Không nghĩ gì cả !

    Nguyên thắc mắc :

    - Thế sao em lại trầm tư như thế ?

    Quỳnh Phương cười nhẹ :

    - Trầm tư đâu mà trầm tư.

    - Thì em đang ngồi im lặng như đang suy nghĩ về một vấn đề gì đấy thôi.

    Tiếng cười trong vắt của Quỳnh Phương lại vang lên :

    - Em im lặng là vì em không biết nói gì nữa chứ có phải là đang suy nghĩ cái gì đâu, anh đã chẳng thường nói là cái đầu em không thể nào suy nghĩ được những vấn đề trọng đại là gì ?

    Nguyên lắc đầu :

    - Anh nói như thế bao giờ, em chỉ giỏi đổ oan cho anh. Anh chỉ nói là em không phải suy nghĩ gì đến những vấn đề trọng đại mà làm gì cho mệt, em chỉ cần để hết tâm trí vào việc . . . yêu anh là đủ thôi mà.

    Quỳnh Phương lại ré lên :

    - Như thế thì cũng có khác nào chê em, anh chỉ giỏi nguỵ biện mà thôi.

    Nguyên cười :

    - Anh mà dám chê em à ?

    - Thì anh vừa chê đó thôi . . .

    Nguyên lại cười :

    - Có trời cao chứng giám cho anh, anh thật lòng chỉ muốn khen em chứ chưa hề dám chê em bao giờ - Rồi anh hạ giọng - Mà này, em có đói không ?

    Quỳnh Phương dài giọng :

    - Lại còn phải hỏi, em sắp chết vì đói rồi đây này. Suốt cả buổi chiều, anh chỉ cho em uống có mỗi một ly sinh tố mà lại còn hỏi có đói không !

    Nguyên chụp lấy tay Quỳnh Phương :

    - Vậy thì đứng lên mau !

    Quỳnh Phương ngơ ngác nhìn Nguyên :

    - Để làm gì ?

    - Thì đi ăn chứ làm gì ? Anh chở em đi ăn kẻo em mà đói đến chết ở đây thì anh mất vợ làm sao ?

    Lườm Nguyên một cái dài thượt, nhưng Quỳnh Phương cũng đứng lên theo đà kéo của anh. Thế đấy, làm sao mà cô có thể không nghe lời anh được. Bụng cô đang réo lên vì đói đây mà . . .

  2. #21
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,672
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương kết

    Mọi chuyện rồi cũng ổn và bình lặng trôi qua, Trúc Quỳnh đã khoẻ và đã vượt qua được nỗi đau của mình để trở lại với công việc như cũ. Ông bà Nam hoàn toàn không biết gì về chuyện đã xảy ra với Trúc Quỳnh, và các cô em gái thì hoàn toàn không nhắc gì đến nữa. Điều này cũng giúp cô bớt được mặc cảm và không ngại ngùng gì nữa đối với mấy cô em gái của mình.

    Thạch vẫn đến nhà ông bà Nam chơi, anh đã có công việc ổn định và người trong nhà thân thiết nhất với anh lại chính là Phương Uyên.

    Quỳnh Phương cũng đã ngày ngày theo Nguyên đến công ty. Như vậy là vợ chồng cô không hề xa nhau một giây phút nào trong ngày mà luôn hiện diện bên nhau suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Từ ngày có Quỳnh Phương phụ giúp, Nguyên yên tâm hơn và rảnh tay hơn trong việc giao dịch với khách hàng và anh đang đưa công ty ngày một đi lên.

    Sáng nay, Quỳnh Phương thấy người không được khoẻ. Nguyên đã dậy và tập thể dục xong rồi mà cô vẫn còn nằm dã dượi trên giường. Trở vào phòng, nhìn thấy tình trạng của cô như vậy, anh lo lắng hỏi :

    - Em không khoẻ à Phương ?

    Quỳnh Phương gật đầu :

    - Sáng nay không hiểu sao em thấy khó chịu quá, anh đi làm một mình nha !

    Nguyên cúi xuống nhìn thẳng vào mặt vợ :

    - Trông mặt em xanh lắm, Phương à. Có ráng dậy được không, anh đưa em đi khám bệnh . . .

    Quỳnh Phương lắc đầu :

    - Em không sao đâu, chỉ là mệt mỏi một chút thôi. Chăc là em bị cảm rồi đây, một lát nữa em uống mấy viên thuốc cảm là được rồi.

    Nguyên không đồng ý :

    - Không được, em đừng coi thường bệnh tật. Nhiều người cứ ỷ y, hễ bệnh là cứ lôi thuốc cảm ra uống mà cuối cùng rồi không chữa được bệnh đó.

    Thấy chồng lo lắng cho mình, dù vẫn biết là anh rất yêu mình, Quỳnh Phương cũng cảm động. Cô lồm cồm ngồi dậy, Nguyên vội đỡ cho cô ngồi lên và anh còn chu đáo lót mấy chiếc gối sau lưng cho cô. Anh nói :

    - Thấy chưa, em mệt như thế này mà còn nói là tự uống thuốc. Không được, nhất định anh phải đưa em đi khám bệnh mới có thể yên tâm được.

    Quỳnh Phương nhìn chồng :

    - Không phải là hôm nay anh có cuộc họp với đối tác sao ? Đừng để lỡ việc anh ạ, em sẽ tự đi khám bệnh.

    Nguyên băn khoăn nhìn vợ, đúùng là cuộc họp hôm nay quan trọng thật. Công ty mà hôm nay anh hẹn trao đổi để ký hợp đồng là một công ty lớn có nhiều chi nhánh ở các nước, nếu như thành công thì lợi nhuận anh thu về là một khoản đáng kể. Nhưng sức khoẻ của vợ anh cũng không phải là không quan trọng, không biết là cô ấy có thể tự đi một mình để khám bệnh hay không ? Anh vẫn không thể yên tâm được.

    Hiểu sự băn khoăn của chồng, Quỳnh Phương lại nói :

    - Như vầy nha, khi anh đi làm anh đưa em đến bệnh viện. Rồi khi nào em khám bệnh xong sẽ tự ra về. Có điều hôm nay anh phải tự lo hồ sơ một mình rồi . . .

    - Chuyện đó thì em không cần phải lo, chẳng phải là hôm qua em và anh đã cùng nhau chuẩn bị xong xuôi hết rồi đó sao. Anh chỉ lo việc em tự về kìa, có thật là em về một mình được không ?

    Quỳnh Phương kêu lên :

    - Coi anh kìa, đừng có nhìn em như một đứa bé vậy chứ. Hồi anh chưa cưới em thì có ai làm cho em những việc như thế này đâu, em cũng tự mình làm hết đó thôi.

    Nguyên vội gật đầu :

    - Thôi được rồi anh sẽ không lo như thế nữa, đừng có phản ứng mạnh như vậy - Anh lại dặn dò - Nhưng nếu như có gì thì phải gọi cho anh ngay đấy.

    Quỳnh Phương bước xuống giường :

    - Em biết rồi, em cũng sợ bệnh lắm chứ bộ.

    . . . Buổi chiều, Nguyên về sớm hơn mọi ngày. Công việc hôm nay thật thuận lợi, lại thêm việc Quỳnh Phương không khoẻ khi sáng khiến anh không thể đợi cho hết giờ làm việc mới ra về. Ngay từ buổi trưa, Nguyên đã rất nôn nóng nhưng bận đãi khách làm anh không thể rời khỏi công ty.

    Về đến nhà, thấy Quỳnh Phương đang lăng xăng dưới bếp với mẹ chồng, Nguyên hỏi ngay :

    - Em khoẻ chưa mà xuống đây ?

    Quỳnh Phương cười thật tươi :

    - Em đâu có bệnh gì đâu.

    Nguyên nghiêng đầu ngắm vợ :

    - Trông em còn phờ phạc lắm, lên phòng nghỉ ngơi đi.

    - Nhưng mà em thấy khoẻ chứ có mệt chút nào đâu - Quỳnh Phương cãi lại.

    Thấy con trai chưa thay quần áo, bà Minh xua tay :

    - Thôi, con Phương bỏ đó cho mẹ lên lo cho chồng con đi !

    Được lời của mẹ, Nguyên nắm tay Quỳnh Phương kéo đi ngay :

    - Lên phòng với anh.

    Kéo vợ ngồi lên đùi, Nguyen vòng tay ôm Quỳnh Phương thật chặt và hôn nhẹ lên môi cô :

    - Đã mấy tháng nay mới xa em một buổi, vậy mà anh nhớ quá phải về sớm nè thấy không ? Như thế mà không chịu lên phòng với anh, cứ cà rà bên mẹ làm gì hoài không biết ?

    Quỳnh Phương vòngtay qua cổ chồng, cười thật tươi :

    - Em đang học làm bánh với mẹ mà, nhưng mà công việc sao rồi hở anh ?

    Nguyên gật đầu :

    - Thành công tuyệt đối, em không phải lo gì cả. Nhưng giờ không nói chuyện công việc nữa, nói về em đi. Sáng nay bác sĩ nói em thế nào ?

    Quỳnh Phương nhỏ nhẹ :

    - Là em không có bệnh gì hết . . .

    - Thế sao trông em lại phờ phạc như thế ?

    Quỳnh Phương nũng nịu :

    - Bộ anh muốn em bệnh lắm sao mà cứ nói như vậy hoài, em không có bệnh mà có một lý do khác . . .

    Nguyên sốt ruột :

    - Là lý do gì, em nói mau đi !

    Quỳnh Phương đưa tay chỉ một vòng quanh căn phòng của mình :

    - Anh nhìn coi, phòng mình hôm nay có gì lạ không ?

    Nguyên cằn nhằn :

    - Nói cho anh nghe coi sức khoẻ thế nào chứ nhìn phòng mình làm gì, ngày nào chẳng thế - Tuy nói vậy, nhưng anh vẫn đưa mắt nhìn quanh rồi tỏ ra ngạc nhiên - Ủa, hôm nay có chuyện gì mà em sửa soạn phòng lại đẹp quá vậy ?

    Quỳnh Phương tỏ ra bí mật :

    - Là để đón một thành viên mới . . .

    Nguyên nhíu mày :

    - Cái gì ? Đón khách à ? Chuyện đó thì để mẹ lo chứ sao em lại . . .

    Nguyên dừng lại khi nhìn thấy nụ cười nở thật tươi trên môi Quỳnh Phương, hình như cô có chuyện gì vui lắm. Chẳng lẽ đón một người khách nào đó mà cô vui đến như vậy sao ?

    Một tia sáng loé lên trong đầu Nguyên, anh đặt tay trên bụng vợ và hồi hộp hỏi :

    - Mình có con, phải không em ?

    Câu nói này Quỳnh Phương đã mong chờ Nguyên hỏi từ sáng đến giờ sau khi biết được kết quả nơi người bác sĩ khám bệnh cho mình. Cô nhẹ gật đầu , Nguyên ôm chặt vợ và lăn cô xuống giường mà miệng thì hét to ;

    - Tuyệt vời quá, thật là tuyệt vời em ơi. Ba mẹ biết chưa ?

    Quỳnh Phương lắc đầu :

    - Chưa, em muốn anh là người đầu tiên được em báo tin này.

    Nguyên lại kéo vợ ngồi dậy :

    - Vậy thì mau xuống báo tin cho cha mẹ biết đi, hai người chắc là mừng phải biết. Đúng như Nguyên dự đoán, ông bà Minh mừng còn hơn bắt được tiền. Nguyên là con trai duy nhất của ông bà, nay có được cháu nội thì niềm vui đó còn gì sánh bằng ! Buổi tối, Nguyên đưa Quỳnh Phương về nhà cô để báo tin vui cho cha mẹ vợ. Vừa bước vào phòng khách, nhìn quang cảnh mọi người đang tụ tập đông đủ, Quỳnh Phương ngạc nhiên hỏi :

    - Nhà mình hôm nay có chuyện gì vậy ba mẹ ? Lại có cả anh Thạch nữa kìa.

    Bà Nam đang ngồi trên chiếc ghế dài, bà dịch người sang một bên nhường chỗ cho vợ chồng Nguyên :

    - Các con ngồi đi đã, hôm nay Uyên Vy có tin vui . . .

    Quỳnh Phương nhìn sang em gái đang cười tươi hết cỡ, hỏi ngay :

    - Cô út nhà mình lấy chồng à ?

    Uyên Vy ré lên :

    - Ối, làm gì mà lấy chồng sớm thế ? Phương làm như ai cũng như Phương ấy, mới tí tuổi đầu đã lo lấy chồng.

    Trong lòng đang vui, Quỳnh Phương không muốn cãi lại câu nói trêu chọc của em gái nên cũng cười :

    - Ai mà biết đâu, tại nghe mẹ nói là Vy có tin vui mà. Vậy thì chuyện gì vậy, Vy nói mau đi xem nào !

    Uyên Vy trịnh trọng tuyên bố :

    - Em vừa kiếm được một cái học bổng toàn phần, mười ngày nữa em sẽ đi Nhật !

    Quỳnh Phương vui mừng ra mặt :

    - Đúng là tuyệt vời thật, chúc mừng em.

    Uyên Vy chìa tay :

    - Chúc mừng không thì nói làm gì, mau thưởng cho em đi !

    Quỳnh Phương quay qua nhìn chồng :

    - Cái con nhỏ này không thay đổi gì hết, vừa mới báo tin vui đã lại đòi hỏi rồi.

    Nguyên gật đầu :

    - Nhưng cũng đáng thưởng cho cô út đấy chứ - Quay sang Uyên Vy, anh tiếp - Em đừng lo, nhất định anh chị sẽ thưởng cho em thật vừa ý. Hôm nay anh chị cũng có tin vui đấy.

    Bà Nam hỏi ngay :

    - Tin vui gì thế ?

    Nguyên choàng tay qua vai vợ, trịnh trọng tuyên bố :

    - Chúng con sắp có em bé . . .

    Lại cũng là Uyên Vy nói trước tiên :

    - Chuyện này thì vui nhất rồi, hai người mau ăn mừng đi thôi.

    Nguyên cười ;

    - Nhất định là phải ăn mừng rồi . . .

    - Nhưng mà phải tổ chức trước khi em đi đó !

    - Chuyện đó thì đương nhiên, cô út đừng có lo mất phần.

    Bà Nam thì mừng quá đỗi, mấy tin vui dồn dập đến như thế kia mà. Bà quay sang hỏi Quỳnh Phương :

    - Vậy rồi con có khoẻ không ? nếu mệt thì về đây mẹ lo thuốc cho !

    Quỳnh Phương lắc đầu :

    - Mẹ anh Nguyên mới nghe con có thai đã lo đặt thuốc dưỡng thai rồi mẹ ạ.

    Nguyên cũng nói :

    - Mẹ con biết phải làm gì mà mẹ, mẹ cứ yên tâm. Nhất định là Quỳnh Phương sẽ sinh cho ba mẹ một đứa cháu ngoại thật khoẻ mạnh, thật xinh đẹp.

    Uyên Vy trề môi :

    - Chưa gì đã khoe con mình xinh đẹp rồi, thật là . . .

    Nguyên bật cười :

    - Con của anh chị thì nhất định là phải xinh đẹp rồi, cô không thấy chị cô thì đẹp gái mà anh thì đẹp trai như thế này sao.

    Uyên Vy lại la lên :

    - Úi giời, thật đúng là anh Nguyên không biết xấu hổ là gì !

    Trong bầu không khí rộn ràng của cả nhà, Thạch từ nãy giờ vẫn ngồi im lìm bên Phương Uyên nơi hai cái đôn nhỏ kê sát tường, lên tiếng :

    - Con có chuyện muốn thưa với hai bác . . .

    Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Thạch và Phương Uyên chờ đợi, ông Nam điềm đạm lên tiếng :

    - Cháu nói đi !

    Thạch nắm tay Phương Uyên đứng lên, anh chậm rãi nói :

    - Cháu muốn xin hai bác cho cháu được cưới Phương Uyên. Lẽ ra chuyện này thì cha mẹ cháu phải sang để thưa chuyện với hai bác, nhưng sẵn hôm nay nhà mình có nhiều chuyện vui quá nên cháu xin mạn phép thưa chuyện. Rồi vài ngày nữa ba mẹ cháu sẽ sang đây.

    Điều Thạch nói không ngoài dự liệu của mọi người là mấy nên cũng không mấy ai ngạc nhiên, ông Nam gật đầu :

    - Được rồi, nếu hai đứa thật lòng thương nhau thì gia đình cũng không cấm cản. Đợi cha mẹ cháu sang đây rồi cùng bàn bạc nhé !

    Trúc Quỳnh từ ngoài cửa đi vào giũa lúc trong phòng đang rộn ràng. Không ai bảo ai, mọi người đều nhìn cô và không khí chùng xuống. Ngồi xuống ghế, Trúc Quỳnh nhìn quanh một vòng rồi thản nhiên nói :

    - Hôm nay nhà mình đông đủ quá nhỉ, cũng hay . . .

    Trái tim nhạy cảm của một người mẹ cho biết là đứa con gái lớn của mình có một chuyện gì đó đặc biệt. Bà dịu dàng hỏi :

    - Con có chuyện gì à Quỳnh ?

    Trúc Quỳnh gật đầu :

    - Vâng ạ, ngày mai con sang Úùc . . .

    - Sao thế, con đi du lịch à ?

    Trúc Quỳnh lắc đầu :

    - Không ạ, con đi sang công ty mẹ làm việc. Thời gian là hai năm, nhưng nếu sau đó thấy thích thì có thể gia hạn thêm . . .

    Bà Nam bật khóc :

    - Sao thế hở con ? Sao lại phải đi lâu như thế ?

    Trúc Quỳnh nhìn mẹ, cô ôn tồn :

    - Con thích công việc này, mẹ ạ. Con đi làm vài năm rồi sẽ về, mẹ đừng buồn như thế. Đây là cơ hội để con thăng tiến đó !

    Ông Nam thì lại nghĩ khác :

    - Được rồi, có điều kiện làm việc ở nước ngoài cũng hay. Nhưng ở xa nhà như thế thì con phải biết tự lo cho mình đó.

    - Con biết tự lo cho mình mà, thưa ba.

    Bà Nam lại sụt sùi :

    - Như vậy thì ờ nhà này chỉ còn trơ trọi mỗi hai cái thân già này thôi sao ? Con Vy đi học, rồi mai đây con Uyên cũng theo chồng . . .

    Ông Nam hừ nhẹ trong cổ :

    - Con cái lớn rồi thì phải có cuộc sống riêng của chúng chứ, bà cứ muốn giữ chúng trong nhà như những đứa trẻ con mãi sao ?

    Trúc Quỳnh cười nhẹ :

    - Chúng con đi hết thì anh Hoàng mới dám cưới vợ, mẹ ạ. Mẹ mau bảo anh Hoàng đem về cho ba mẹ một cô con dâu đi, rồi sang năm có cháu nội là ba mẹ lại bận rộn ngay đấy mà - Cô đứng lên - Con xin phép lên phòng để thu xếp, mai con bay chuyến sáng - Cô lại bật cười - Mọi người đừng nhìn con bằng ánh mắt ấy có được không ? Là con không muốn mọi người đưa tiễn phiền phức thôi . . .

    Con cái đã tự quyết định như thế, bà Nam còn biết nói gì hơn. Nhưng rồi nhìn Quỳnh Phương hạnh phúc bên chồng, lòng bà ấm lại. Phương Uyên rồi cũng được như thế, Thạch là một chàng trai tốt. Nhất định con gái bà sẽ hạnh phúc. Tuy Trúc Quỳnh có cao ngạo quá sẽ khó có hạnh phúc bình dị như các em, nhưng bà hy vọng thời gian xa nhà như thế sẽ giúp cô nhìn lại mình và rồi tương lai, nhất định Trúc Quỳnh cũng sẽ có được hạnh phúc của riêng mình.

    Trên đường về, Quỳnh Phương ngả đầu vào vai chồng thủ thỉ :

    - Em thương chị Quỳnh ghê, anh ạ !

    Nguyên bóp nhẹ tay vợ :

    - Nhất định là chị ấy sẽ có được hạnh phúc, em đừng lo. Bây giờ chị ấy đang tìm cách để quên đi những gì đã qua và xây dựng lại cho mình một cuộc sống khác tốt hơn.

    - Không biết chuyện của chị ấy và anh Đăng thế nào, anh nhỉ ?

    - Đăng là một người tốt chứ không gạt gẫm chị Quỳnh đâu, họ chỉ hiểu lầm nhau thôi mà. Nếu yêu chị Quỳnh thật lòng, nhất định anh ấy sẽ có cách.

    Lời nói của chồng làm cho Quỳnh Phương thấy yên tâm, chẳng phải anh luôn là chỗ dựa vững chắc cho cô đó sao.

    Trời đang tối, nhưng ngày mai nhất định sẽ nắng đẹp. Mọi người rồi sẽ có hạnh phúc cho riêng mình nếu như họ có chân tình. Quỳnh Phương tin là như thế . . .

    Tháng 8 năm 200

Trang 3 / 3 ĐầuĐầu 123

Chủ Đề Tương Tự

  1. Hơn 8.000 chim biển chết bất thường dọc bãi biển Alaska
    By sophienguyen in forum Chuyện Lạ Đó Đây
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 01-15-2016, 03:48 AM
  2. Tôm hấp bia thơm lừng
    By sophienguyen in forum Món Chính Chọn Lọc
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 08-18-2015, 02:38 AM
  3. Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 05-18-2015, 12:57 PM
  4. Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 07-13-2014, 12:34 PM
  5. Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 06-13-2014, 12:40 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •