MỘT CHÉN CANH CỦA BÀ MẠNH,ÂN OÁN ĐỀU QUÊN HẾT ! THỰC TẾ THAM QUAN ĐÀI LÃNG QUÊN.

Cảm ân phật lực gia bị ! ngồi hoa sen trắng xuất phát !
A di đà phật ! A Ngọc hợp chưởng hướng phán quan hành lễ !
Xin hỏi phán quan : “có phải tất cả chúng sanh tại địa ngục trước khi đầu thai phải uống canh bà Mạnh không vậy ?”
Phán Quan nói : “canh bà Mạnh chỉ có tại địa phủ,cõi trời và thế giới tây phương cực lạc,hay bất kỳ tịnh thổ phật quốc nào,đều không có chuyện canh bà Mạnh;tất cả hồn quy địa phủ trước khi đầu sanh đều phải uống canh bà Mạnh,có tác dụng quên mất kiếp trước,thuận theo nghiệp lực tiếp tục sống với thân quyến.Nếu người không uống canh bà Mạnh để triệt triệt để để quên hết quá khứ,với tánh thiên bẩm thông minh,bao gồm đủ năng lực phân tích thấu suốt;cho dù luân hồi tái sanh,tuy thọ nghiệp lực che cách tạo nên sự mê đi khi nhập thai,nhưng trong một số trường hợp hay nhân duyên tác động cũng sẽ nhớ lại vài đoạn đời sống kiếp trước;trước khi bà Mạnh đến địa phủ công tác,thì địa phủ không có canh bà Mạnh.
Thời xưa tánh người lương thiện,tổ tiên sớm nhất của loài người trước khi đến nhân gian,là thiên nhân của cõi sắc giới Quang Âm Thiên,bọn họ dùng thần thông bay đến trái đất để vui chơi.Trái đất lúc đó sơn thanh thủy tú,không khí trong lành,không giống như hiện tại nơi nào cũng bị ô nhiễm,công nghiệp hóa học ô nhiễm,mà cái làm ô nhiễm phá hoại lòng người nhất là các loại tin tức sai lầm của giới tin tức báo chí.
Lúc đó trên mặt đất có một số giống quả,hình như rất tươi mới,trái cây trổ đầy khắp nơi.Trái cây này lại rất giống loại tại cõi trời,những thiên nhân bị hoa quả này thu hút hấp dẫn,lúc đó địa cầu chưa có giống người nào.Thiên nhân là do giữ năm giới cấm,bọn họ sẽ không phạm giới trộm cắp,nhưng vì hoa quả không thuộc giống người nào nên thuộc về đại địa rồi,do đó thiên nhân mới bắt đầu thưởng thức trái quả.Bọn họ ăn rồi,cảm giác vô cùng ngon lành,mọi người tiếp tục ăn rất nhiều.
Khi chúng thiên nhân ăn no rồi,mới phát giác ánh sáng linh tánh tiên thiên của mình vì ăn thức ăn thô tháo của địa cầu mà ảm đạm đi,thân thể trở thành nặng nề hơn,hoàn toàn mất đi khả năng thần thông tự tại phi hành,rốt cuộc không bay về Quang Âm Thiên được,sau cùng chúng thiên nhân chỉ đành ở lại trồng trọt sinh sản,an cư lạc nghiệp,thành tổ tiên của nhân loại.
Trái cây thuộc về đại địa,thiên nhân ăn vật chất của đại địa thì sẽ kết cái duyên phận khó giải với đại địa,vì thế mà chân phải dán trên đất mà đi,dẫn đến không thể bay được.Thiên nhân tuy mất đi thần thông tự tại phi hành bay về thiên giới,nhưng thần thông vẫn còn,chỉ có điều là mất đi khả năng bay thôi.
Thiên nhân đều do giữ gìn năm giới thập thiện nên mới lên được cõi trời,những thiên nhân đến địa cầu vào lúc đó vẫn một lòng giữ gìn giới luật,tin tưởng nhân quả,thiện lương thuần chân;mọi người hòa thuận chung sống,hòa bình yên vui,không có hành vi phạm giới tạo ác chút nào.Nhưng cảnh tượng này duy trì không được bao lâu,đời sau của các thiên nhân thuận theo thời gian lâu dài sinh sống tại địa cầu,ánh sáng linh tánh ngày càng hạ thấp nhiều đi,địa cầu bị ô nhiễm đến mất đi vẻ sơn thanh thủy tú không khí trong sạch lúc đầu.Cho dù có như thế,địa cầu lúc đó vẫn tốt hơn hiện tại rất nhiều.Thuận theo sự sinh sôi nảy nở của con người,ánh sáng linh tánh tiên thiên bị mai một,phúc báo của nhân loại xuống thấp,mọi người bắt đầu không giữ giới luật từ từ trở thành ích kỷ,tai nạn nhỏ và bệnh tật nhỏ bắt đầu nối nhau mà đến,địa ngục cũng bắt đầu tùy theo ác nghiệp hiển hiện.
Địa ngục thời xưa rất nhỏ,cũng có rất ít người đọa địa ngục,cho dù có bị phán hình phạt cũng chỉ có vài năm.Có những kẻ bị phán thọ phạt mấy năm sau đó đầu sanh nhân gian,bọn họ lại tự sửa đổi mới;sau đó người dương đọa vào địa ngục ngày càng nhiều,phát triển đến hôm nay địa ngục đã quá tải.Hiện tại đọa địa ngục bị phán hình phạt,thông thường là trên trăm năm,đã không còn bị phán mấy năm nữa rồi;đây là do hành vi tư tưởng của con người bất chánh,nghiêm trọng khuyết hãm quan điểm nhân quả mà dẫn đến.”
Phán Quan tiếp tục nói : “lúc nãy có nói thiên chúng Quang Âm Thiên ăn phải trái cây mất đi thần thông không thể bay về cõi trời.Phật tại Thủ Lăng Nghiêm kinh khai thị : “như người ăn phải bách cốc,chân không rời đất”,điều đó cho ta thấy rằng cần phải cẩn thận chú trọng hành vi ý niệm của mình trong thời thời khắc khắc,một niệm bất giác là bị cảnh giới hư vọng bên ngoài chuyển biến.Thiên nhân cõi Quang Âm Thiên có thần thông tự tại như vậy,nhưng khi nhìn thấy cõi ban sơ đẹp đẽ của địa cầu(sắc),lúc bay đến du ngoạn,thì thấy trái cây thật tươi nhuận mới lạ,lại tỏa ra những mùi thơm tự nhiên nên lập tức bị hương vị đó hấp dẫn(hương),ăn vào (vị) hấp thu (xúc).Thiên nhân lúc đó vì trong lòng động niệm muốn ăn,khi động tâm niệm này,thì đó là một chướng ngại đến sự tốt đẹp của tâm tánh,vọng niệm này sẽ triển khai các hành vi ngoại tại phụ giúp hành động.
Thiên nhân tuy không phạm giới trộm cắp,nhưng duyên phận bất giải đối với đại địa sẽ cần một đoạn thời gian để hoàn trả;nhưng trong thời gian hoàn trả này lại có hàng loạt truyện không ngừng phát sinh,nếu không giữ gìn được niệm niệm chánh niệm,thì tố chất sinh mệnh sẽ tiếp tục giảm sút,lại vun trồng xuống không biết bao nhiêu địa ngục ác nghiệp.
Thiên nhân Quang Âm Thiên vốn là một vầng sáng,thần thông phi hành,biến hóa tự tại,không nặng nề như thân máu thịt của người dương,đây là do một quá trình tu hành tinh tấn giữ gìn thanh tịnh giới luật mà chiêu cảm phúc báo cõi trời;chỉ vì động niệm ăn thử trái cây,dẫn đến ánh sáng linh tánh của sinh mệnh hạ xuống,thông lực tùy theo vọng tưởng chấp trước tăng trưởng mà dần dần mất đi.
Đời sau của thiên nhân lúc đó chính là nhân loại sơ khai,vì sẽ nhớ lại tất cả những ân oán tình ái v.v… trong quá khứ,dẫn đến phá vỡ sinh hoạt bình thường tại nhân gian;còn khi uống canh bà Mạnh sẽ tùy nghiệp lưu chuyển,những việc hay người của kiếp trước sẽ quên hết,lại tiếp tục mài luyện tâm tánh.
Canh bà Mạnh gồm có năm mùi vị như ở nhân gian,ngọt chua đắng cay mặn,cũng đại diện cho vận mệnh sau khi đầu thai tại nhân gian,đắng cay ngọt bùi đều có cả.Canh bà Mạnh nhìn vào đều như nhau,nhưng chất liệu phân lượng mỗi ly đều nặng nhẹ bất đồng,còn chất liệu chính thì như nhau.Ví như có một số chúng sinh số mệnh khá tốt,phước báo lớn,nơi sinh tôn quý,có đủ tài phú,được người tôn trọng,thân thể khỏe mạnh v.v...loại người này khi uống canh bà Mạnh đặc biệt có vị ngọt nhiều;nếu phước báo ít hơn thì sẽ cảm thấy đặc biệt rất đắng rất chua,phước báo bình thường thì cảm giác cả năm vị giao nhau,khi uống còn có cảm giác được giải khát vậy;vì nghiệp lực bất đồng,nên mỗi một chúng sanh uống canh bà Mạnh cảm thọ không giống nhau.Thần bà Mạnh cũng từ nhân gian đến,nhưng không phải đọa lạc địa ngục,mà do Thiên Đế phái đến địa phủ nhậm chức vậy.
Thần bà Mạnh là người học phật tu hành tại nhân gian,suốt đời giữ gìn trinh tiết tu thanh tịnh phạm hạnh.Lúc tại thế tục danh của bà là Mạnh Bà,bổn tánh tâm địa lương thiện,nhiệt tình giúp đỡ đại chúng cùng khổ xung quanh.Mạnh Bà vì nhìn thấy chúng sanh sinh hoạt tại nhân gian quá khổ sở,vì tình vì ái,mâu thuẫn giữa thành viên trong gia đình v.v...vào lúc đó cũng có rất nhiều người nữ phải sống rất đau khổ.Vào thời xưa người nữ không có tài phải có đức,địa vị của người nữ chỉ cục hạn trong việc truyền dòng nối dõi,sinh con đẻ cái,giúp chồng dạy con;và cũng vì thế,rất nhiều phụ nữ luôn sống trong nước mắt chấp nhận đau xót,những hoàn cảnh này bà Mạnh đều nhìn thấy rõ,tận lực giúp đỡ một số người nữ có duyên với mình vơi bớt đi khổ đau,chính điều này đã kích phát bà Mạnh phát nguyện giúp tất cả chúng sanh quên đi đau khổ,làm mọi người có thể quên đi quá khứ mà tiếp tục sống cuộc đời mới,rất nhiều chúng sanh lúc đó được bà Mạnh khuyến hóa;bà đi khắp nơi khuyên mọi người giới sát,ăn chay và tụng kinh niệm phật.
Bà Mạnh lúc đó luôn hy vọng tương lai có một loại canh,đối với thân người không có tổn hại nhiều,nhưng khi uống vào có thể quên hết mọi khổ đau thì tốt quá ! khi bà thọ chung,dựa vào phúc đức lực do giúp đỡ chúng hữu tình mà siêu thăng cõi trời,thiên đế phong Mạnh bà làm thần,ở thiên giới có cung điện riêng của mình hưởng dụng các loại thiên phúc.
Sau đó thiên đế thấy chúng sanh nhân gian tâm tánh bắt đầu ác dần,một số người sau khi đầu thai còn nhớ được người và việc kiếp trước,phát sinh việc nhiễu loạn trật tự luân lý nhân gian v.v...cũng hay là Mạnh bà có thiện nguyện giúp chúng sanh quên đi đau khổ,vì nhân duyên này để thỏa mãn thiện nguyện của Mạnh bà,nên thiết lập “Đài Lãng Quên” tại địa phủ,ủy thác thần bà Mạnh quản lí,Đài Lãng Quên là nơi chuyên môn nghiên chế canh bà Mạnh cung cấp cho các chúng sinh trước khi đi đầu thai uống,nơi đó có đủ quỷ sai và Dạ Xoa cho bà Mạnh sai sử,A Ngọc ta dẫn con đi con đường hầm đặc biệt sẽ gần hơn,vị trí Đài Lãng Quên nằm ở phía sau điện thứ 10”.
Tôi cảm ân nói : “phiền Phán Quan rồi !”
Cái đường hầm đặc biệt này thật khác thường,không nghe thấy bất kì âm thanh kêu la khổ đau nào,có lẽ thiết bị cách âm rất có hiệu quả.Hiện tại nhìn thấy một căn phòng rồi,trong đó có bàn có ghế nhưng sao không có người vậy ?
Phán Quan nói : “đây là phòng hội nghị,hiện tại mọi người ở bên ngoài đang bận rộn,mấy ngày không có hội họp;nếu có buổi họp thì không thể dẫn con đi con đường gần này được rồi,những thứ này dùng khi có buổi họp,trước khi ủy thác con viết sách “âm luật vô tình” chúng ta đã mở họp ở đây,ta cũng tại nơi đây nhận được công văn minh điệp của địa phủ,phải dẫn dắt con A Ngọc tham quan du lãm địa phủ,cùng tiết lộ thiên cơ cho con,đợi khi con về dương thế viết ra những gì đã thấy đã nghe tại địa phủ,khuyến hóa thế nhân hành thiện tích đức”.
A ! thì ra là vậy ! phía trước vẫn có con đường,chúng tôi rất mau đâm xuyên qua rồi.
Đã thấy ba chữ lớn “Đài Lãng Quên”,Đài Lãng Quên là một nơi thật rộng lớn ! cảm giác như một tiệm nước mát siêu cấp tại nhân gian.Ở đây có ba loại thùng không cùng màu,Phán Quan nói loại thùng trong suốt đựng canh có vị ngọt nhiều,tức phước báo lớn nhất,thùng trắng đựng loại canh cho chúng sanh có phước báo bình thường,thùng đen dành cho loại chúng sanh có phước báo kém nhất.Cho đến ba loại quỷ sai phân chia canh bà Mạnh mặc trang phục cũng chia ra bộ trong suốt,trắng và đen cho ba loại thùng.
Rất nhiều quỷ sai đều đang bận đổ canh bà Mạnh vào trong ly,ly có hình tròn,bên dưới có cái chân chống đỡ thân ly,xem kỹ thì thấy màu sắc lớn nhỏ như nhau,hình dáng cũng như nhau,nhìn cho kỹ thì tuy như nhau nhưng có một chút khác;tất cả ly có vẻ đều trong suốt,tất cả thống nhất,nhưng có sự khác biệt nơi phần hoa văn nhô lên tại chân ly,loại ly trong suốt có chân trơn sáng không có hoa văn,khi linh hồn cầm lên uống canh bà Mạnh,tay cảm giác dễ chịu.Loại ly khác có hoa văn nổi lên tại chân ly,khi cầm lên tay cảm thấy có hoa văn tồn tại.Loại cuối cùng là loại có hoa văn tam giác nổi lên,khi linh hồn cầm lên uống canh bà Mạnh,sẽ có cảm giác như bị đâm rất khó chịu.
Trong Đài lãng Quên có rất nhiều gian phòng nhỏ,chia ra hai bên trái phải;bên trái giành cho người có phước báo lớn,nơi có canh bà Mạnh vị ngọt nhiều.Trước tiên xem thử những căn phòng nhỏ bên trái,trong đó có một chiếc bàn và ghế ngồi;trên bàn có để sẵn một ly canh bà Mạnh vị ngọt nhiều,còn có hai nữ tỳ dâng cho hồn uống;tức là có phước báo lớn thì có thể ngồi trong phòng uống,hơi giống phòng khách sang trọng tại nhân gian,có thể hưởng sự đãi ngộ đặc biệt.Lại xem mỗi một căn phòng bên phải,trong đó cũng có một cái bàn và ghế ngồi;trên bàn có một ly canh bà Mạnh gồm đủ năm loại mùi vị,nhưng chỉ có một người nữ tỳ dâng cho hồn uống,tức là phước báo bình thường cũng có thể ngồi trong phòng uống.
Tiếp tục đi đến trước là Đình Bà Mạnh,Thần Bà Mạnh thực ra là ở Đình Bà Mạnh.
“A Ngọc hợp chưởng chào Thần Bà Mạnh ạ !”
Thần Bà Mạnh hướng về tôi mỉm cười,Phán Quan nói Thần Bà Mạnh đa số luôn ở Đình Bà Mạnh.Tại Đình Bà Mạnh thường có nhiều chuyện xảy ra,ở đây thường xảy ra tình huống nhiều hồn không chịu uống canh,những chúng sanh đến Đình Bà Mạnh mới uống canh thường là loại kém phước báo,nghiệp chướng tương đối nặng,cho nên quỷ sai ở đây đương nhiên là rất nhiều rất đông,bọn họ đa số tay cầm thiết xoa rất bén nhọn.
Tôi xem thấy rất nhiều hồn xếp hàng đến Đình Bà Mạnh,bọn họ hình như trông rất mệt nhọc,bộ dạng trông rất khát nước;có kẻ gần như không còn hơi sức nữa,những hồn có thể đi được thì tự mình đi,đến lượt mình thì cầm ly uống.Còn người không có sức thì quỷ sứ sẽ đỡ đến Đình Bà Mạnh,mà đút cho hồn uống.
Lúc này bỗng nghe được tiếng kêu thất thanh,thì ra là nữ hồn không chịu uống,cô ta bị hai quỷ sai đánh rồi.Ai Da ! nữ hồn thật thảm vậy ! một quỷ sai dùng thiết xoa đánh vào chân cô ta,cô ta liền ngã xuống đất máu nơi chân chảy ra rồi;một quỷ sai khác thấy thế liền dùng thiết xoa đâm vào người kéo cô ta lên cưỡng bách uống ba ly canh.Phán Quan nói,nữ hồn này sau khi sanh nhân gian sẽ bị chứng đau chân và cổ họng sẽ có vấn đề.Thì ra những hồn không chịu uống canh bà Mạnh không những bị quỷ sai đánh mà còn bị phạt uống thêm hai ly canh bà Mạnh đắng,hậu di chứng lại phải chịu thêm khổ đau thể xác,những hồn sau khi uống canh bà Mạnh sẽ hôn hôn trầm trầm được quỷ sai đỡ đi đầu thai.
Tôi thấy trước mặt Đình Bà Mạnh có một cái sông lớn,các hồn rơi vào trong thì tức khắc đầu sanh nhân gian rồi.
Phán Quan nói : “hôm nay thời gian đã đến,A Ngọc lần sau lại đến vậy !”
A Ngọc hợp chưởng đảnh lễ Phán Quan ! ngồi hoa sen trắng về !

BÁO ỨNG THẢM KHỐC CỦA VIỆC LÃNG PHÍ THỨC ĂN - ĐỊA NGỤC NGŨ CỐC PHONG THU.

Cảm ân phật lực gia bị ! ngồi hoa sen trắng xuất phát !
A Di Đà Phật ! A Ngọc hướng Phán Quan hợp chưởng !
“Phán Quan ! hôm nay xin hỏi về quả báo của việc lãng phí thức ăn ?”
Phán Quan nói : “lãng phí thức ăn sẽ bị đọa địa ngục thọ báo vậy.Mỗi người khi ăn một miếng thức ăn nào đều phải mang lòng biết ơn và xấu hổ mà thọ dụng,phải biết ơn trời đất sinh trưởng thức ăn,cảm ân sự cực khổ của nông phu,cảm ân sự dưỡng dục của cha mẹ,cảm ân sự tích lũy phước báo thức ăn qua nhiều kiếp của mình.Con người sinh tồn cần phải có thức ăn,không khí,nước và ánh sáng,những thứ này là nhân duyên bên ngoài;nếu không có những nhân duyên bên ngoài này thì nhân gian không có thức ăn tốt được.Do đó đầu tiên chúng ta phải cảm ân trời đất,nếu không có ánh sáng không khí đất đai của đại tự nhiên nuôi dưỡng,thức ăn ngũ cốc làm sao có được ? điều kiện tiên thiên có đủ rồi,ngũ cốc còn cần phải trải qua quá trình khổ cực cày xới,gieo trồng,tưới tiêu,thu hoạch,gói lại v.v...của nông phu.Mùa xuân gieo trồng,mùa thu thu hoạch,trải qua ba mùa xuân hạ thu,nên mới nói : nắng trưa cày lúa ruộng,mồ hôi thấm từng hạt;ai biết trong bữa ăn,mỗi hạt đều khổ nhọc ! nông phu phải dải nắng dầm mưa rất khổ cực mà từ từ tỉ mỉ trồng trọt ra,chúng ta cần phải biết ơn sự khổ cực của người nông phu ! mỗi một người chúng ta đều do tinh cha huyết mẹ mà đầu sanh làm người tại thế gian này.Tất cả người khi còn nhỏ đều áo đến đưa tay cơm đến mở miệng,do đó chúng ta cần cảm ân ơn dưỡng dục của cha mẹ,lại nữa chúng ta cần phải quý trọng sự bố thí,trì giới,hành thiện,từ từ tích lũy phước báo qua nhiều kiếp của mình.Nếu như là người không có đủ phước báo,cũng như Phi Châu,Estopia,Gango,một số nơi xa xôi hẻo lánh lạc hậu tại Trung Quốc cùng các quốc gia nghèo v.v...nghiêm trọng thiếu thốn thức ăn,rất nhiều người lớn trẻ nhỏ đều chết đói,hoặc là đói đến nổi mặt vàng trơ xương,cũng nghiêm trọng khuyết hãm dinh dưỡng,phải đợi người khác cứu trợ;có khi chưa đợi đến lúc người khác cứu trợ đã chết đói rồi !
Mỗi một người lúc đầu sanh nhân gian thì ăn bao nhiêu mặc bao nhiêu,dáng người cao thấp mập ốm,quý tiện,tai nạn,tài sản,lúc nào thọ chung v.v...đã được quy định sẵn hết rồi;vì thế mà mỗi một miếng ăn của chúng ta,là đại diện cho phước báo đã định trong kiếp này mà ta hưởng dụng;có nghĩa là trong phần còn lại của cuộc đời,chúng ta lại hưởng thụ phước báo ít đi một lần.Người dương bình thường,đều không thể vượt qua cái định nghiệp này;chỉ có hai loại người,có thể ảnh hưởng định nghiệp này,đó là người đại thiện và người đại ác.
Người đại thiện có hai loại : loại một là Phật Bồ Tát thừa nguyện trở lại độ hóa hữu tình tại nhân gian.Phật Bồ Tát có thể đi lại tự do,không bị định nghiệp trói buộc.Có khi các vị vì muốn độ hóa nhiều chúng sinh hữu duyên tại nhân gian hơn,mà thị hiện các loại khổ nạn để hiện thân thuyết pháp độ hóa đại chúng;thật ra những khổ nạn đó căn bổn không thể trói buộc tâm linh của các vị,chỉ có phàm phu mới bị cảnh giới ngũ dục phiền não tại nhân gian mê hoặc.Loại người đại thiện còn lại là phàm phu bình thường,nhưng có một tấm lòng đại từ đại bi,cứ không ngừng tích lũy đại phước báo âm đức,loại người thiện này cũng có thể đột phá sự trói buộc của vận mệnh mà trực tuyến đi lên.Còn loại người đại ác,do ác nghiệp quá lớn mà trực tuyến bị đọa xuống địa ngục.Do đó mà phải mang tâm xấu hổ để thọ hưởng các loại thực phẩm.Thực phẩm chỉ để nuôi dưỡng sắc thân của chúng ta,sắc thân là một loại công cụ giúp ta tu đạo,chúng ta không nên quá xem trọng thức ăn,tức là trở thành nô lệ cho đồ ăn ngon,bị thức ăn trói buộc;cũng không được lãng phí thức ăn,tức là chà đạp ngũ cốc.
Địa phủ lúc trước có một địa ngục đói khát mô hình nhỏ,những kẻ đọa lạc đến địa ngục đói khát thọ hình phạt,đều là lúc sống có phước báo lớn thuộc gia đình giàu có,hoặc vợ của những người giàu có,hoặc là người làm ăn lớn.Bọn họ vì có phước báo lớn,nên tùy tiện chà đạp lãng phí ngũ cốc lương thực,sau khi thọ chung đọa vào địa ngục đói khát.Hoặc là có tiền nhưng không chịu bố thí cho ăn xin hay người nghèo,thọ chung cũng sẽ đọa vào địa ngục đói khát thọ hình phạt,để tội hồn chịu đủ cái khổ của đói khát mà biết quý trọng ngũ cốc lương thực,cũng nhờ thế mà trừ bỏ được tánh bỏn xẻn.Lúc trước bị phán vào địa ngục đói khát thọ hình có thời hạn tương đối ngắn,ít nhất 3 năm,nhiều nhất 50 năm,người đọa vào cũng không nhiều,kẻ đọa thường là người giàu có lớn tuổi.
Trước mắt ở phía Nam địa phủ có khu vực linh hồn địa ngục,trong khu vực linh hồn địa ngục có đại địa ngục tên “Ngũ Cốc Phong Thu”.Trong Địa Ngục Ngũ Cốc Phong Thu chiếm đa số là người trẻ tuổi,lãng phí thức ăn việc gì cũng có,nhiều mà tích lũy liên miên như núi lớn vậy.Lúc trước lãng phí thức ăn,thọ chung bị âm luật địa phủ phán thọ phạt đói khát;những chúng sinh hiện tại nếu như lãng phí thức ăn,thọ chung phải chịu Địa Ngục Ngũ Cốc Phong Thu báo.Bất cứ thức ăn nào bị lãng phí tại dương gian,đều bị Thần Câu Sinh ghi lại hết,khi thọ chung đến Địa Ngục Ngũ Cốc Phong Thu,tiếp tục ăn lại tất cả những thức ăn đã lãng phí khi còn sống cho đến hết.Dương gian có rất nhiều người trẻ tuổi thích không ngừng mua rất nhiều thức ăn,ăn không hết thì bỏ đi.Âm luật địa phủ muốn bọn họ trải nghiệm hình phạt ăn không hết thì không nên mua mà lãng phí,nếu như mua rồi thì là phước báo của ngươi,cần phải ăn hết.A Ngọc đi theo ta,bây giờ đưa con đi tham quan.”
Đã ngửi thấy mùi chua,mùi thối của thức ăn,lại mùi ói mửa,tiếng ói mửa,tiếng ho,đã thấy mấy chữ lớn “Địa Ngục Ngũ cốc Phong Thu” rồi.Địa ngục này thật là siêu lớn ! trong đó đúng là ngũ cốc phong thu (phong thu:thu hoạch lớn),thức ăn thật sự nhiều đến nỗi nhìn không hết,như núi như đồi,thật chết khiếp được ! có số lượng cơm rau,bánh tây v.v...bao lớn bao nhỏ,đủ loại đủ thứ thức ăn rất nhiều rất nhiều đếm không hết được,không thể mỗi một thứ đếm xuể.Còn có nước,các loại nước uống giải khát,đều đựng từng thùng từng thùng một.
Phán Quan nói mỗi một tội hồn đều có một khu vực thức ăn riêng tư,trong mỗi một khu vực thức ăn riêng tư đó đều chứa đủ thức ăn mà tội hồn lãng phí khi còn sống,không thể nhầm lẫn được.Tôi trông thấy trong Địa Ngục Ngũ Cốc Phong Thu đầy những người trẻ tuổi,Phán Quan nói bọn họ không chỉ bị phán tại ngục này mà còn phạm tà dâm và những tội khác.
Bây giờ qua bên kia phỏng vấn hồn nữ trẻ tuổi vậy ! một mảng lớn khu vực thức ăn của nữ hồn này trông thật kinh hãi,không biết đến bao giờ mới ăn hết được.Nữ hồn trông kỹ cũng có nét thanh tú,cô ta đang đau khổ ói mửa !
“A Di Đà Phật ! cô cảm thấy thế nào rồi ? có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại đến đây không ?”
Nữ hồn nói : “cực độ cực độ đau khổ ! cảm giác mỗi một giây phút trôi qua rất đau khổ ! tôi ói mửa đến mức chịu không nổi nữa rồi ! Cô là ai ? mau cứu tôi ra khỏi đây được không ?”
“có thể nói cho tôi biết tại sao cô đến đây không ?”
“tôi nói ! tôi nói ! lúc sống tôi rất thích mua nhiều thức ăn,đặc biệt là mua về đủ loại thức ăn ngon,nhưng bản thân không ăn nhiều,sợ béo phì ảnh hưởng dung mạo,nhưng mỗi ngày lại mua những thức ăn mình thích về.Tôi lại có thói quen không bao giờ ăn thức ăn cũ,chỉ ăn thức ăn tươi mới thôi;chỉ cần có sản phẩm mới là mua liền,ăn không hết thì bỏ đi.Tích lũy mỗi ngày,hiện tại đến địa ngục bị phạt phải ăn lại,thật là thảm quá ! còn rất nhiều nước khi tôi rửa mặt súc miệng cứ mở chảy lãng phí đi !”nữ hồn kêu khóc lớn ! đúng là khi nhìn thấy đống thức ăn vừa chua vừa thối vừa thiu bám đầy vòi trùng này thì còn gì hứng thú ăn nữa.
Lại xem hồn nữ có vẻ lớn tuổi bên cạnh,khu vực thức ăn riêng tư của bà ta còn lớn hơn gấp mấy lần hồn nữ lúc nãy,thật đáng sợ quá ! khu vực thức ăn của bà ta không những lớn,mà thức ăn nhiều đến nỗi cực độ chua thối ghê quá,đều là những thức ăn hư rồi bị thiu,thay đổi màu sắc bám đầy trùng khuẩn,như thế thì làm sao mà ăn ! nhìn thấy trong lòng cũng chết lạnh !
“A Di Đà Phật ! cô có thể cho tôi biết tại sao lại đến đây không ?”
“Tôi lúc sống là người nội trợ gia đình,không thích làm việc nhà,vì muốn tiết kiệm thời gian đi chợ,nên thường xuyên mua rất nhiều đồ ăn về nhà tích trữ.Đồ ăn vì không thể để thời gian lâu,thời gian dài sẽ bị hư;mà tôi không thể làm nhiều ăn không hết nên đổ đi,rất nhiều đồ ăn bị tôi để hư mà đổ bỏ.Chồng tôi thường nhắc tôi,kêu tôi đừng lãng phí nước,lúc rửa chén đừng mở nước thật lớn không chịu tắt.Khi chồng tôi nhắc nhở,tôi một mực ác khẩu nói lại,la lối om sòm,cho đến lúc ông ta không nói nữa mới thôi.Ông ta kêu tôi đừng lãng phí thức ăn,tôi không những không nghe mà còn mua một chút về để hư rồi bỏ đi,kết quả thọ chung bị Diêm Vương phán đến Địa Ngục Ngũ Cốc Phong Thu,ăn hết những thức ăn mà tôi đã bỏ,bây giờ tôi thật hối hận vì đã không nghe lời chồng tôi.”lúc này quỷ sai đến bắt bà ta qua bên kia tiếp tục ăn.
A Ngọc xin hỏi Phán Quan : “vậy nếu như thức ăn vô ý để hư cũng phải ăn hết sao ?”Phán Quan nói : “nếu như thức ăn vô ý hoặc trong tình huống không biết để hư,thì không cần ăn,nếu ăn vào dẫn đến cơ thể bị bệnh hay có vấn đề khác thì không tốt.Chúng ta nên vì sự vô tâm này sám hối và sau này không nên tái phạm,đừng lại để Hắc Vô Thường ghi lại tội lỗi mà chiếu theo âm luật trừng phạt;sau đó có thể niệm phật hay trì chú cho thức ăn hư mà bố thí cho các loại động vật ăn,gieo thêm thiện duyên với chúng,hoặc là bỏ xuống sông biển bố thí cho chúng sanh thủy tộc.”
“Hôm nay đến đây là đủ,A Ngọc con nên về đi,có vấn đề gì hẹn lần sau lại đến.”
A Di Đà Phật ! Cảm ân Phán Quan ! A Ngọc hướng Phán Quan hợp chưởng hành lễ !
Ngồi hoa sen trắng về thôi !

PHƯỚC THỌ MÀ CON NGƯỜI KHỔ CỰC TÍCH LŨY ĐƯỢC,LẠI DO HÚT THUỐC MÀ MẤT TRẮNG !

Cảm ân phật lực gia bị ! ngồi hoa sen trắng xuất phát !
A Di Đà Phật ! A Ngọc hợp chưởng hướng Phán Quan hành lễ !
Hôm nay muốn hỏi Phán Quan : “liên quan đến vấn đề hút thuốc.Thuốc lá trong nhiều thành phố đều có quảng cáo,tại một số thành phố hơi tiên tiến còn tốt,trên quảng cáo sẽ ghi rõ thuốc lá có chứa ni cô tin,hút thuốc nguy hại đến sức khỏe,hoặc tại một số nơi công cộng nghiêm cấm hút thuốc.Tương phản tại một số thành thị lạc hậu,quán ăn,tiệm rượu,trên bàn đều có cái gạt tàn thuốc,chỗ nào cũng thấy có người hút thuốc.Theo âm luật thì hút thuốc có thể cấu thành tội lỗi bị trừng phạt hay không vậy ?”
Phán Quan nói : “hút thuốc có quá nhiều điều hại,trăm hại mà không một lợi,đại khái mà nói ngoài trực tiếp ảnh hưởng đến sức khỏe,giảm phước giảm thọ,tiền tài tiêu tán,người không yêu thích,miệng có mùi lạ,ánh sáng thân ảm đạm,thường sinh bệnh tật,chánh khí không đủ,còn trực tiếp cấu thành sự ô nhiễm môi trường,tổn hại sức khỏe người khác,nếu là người học Phật thì hộ pháp rời xa,không cách nào vãng sanh tịnh độ.
Theo âm luật hút thuốc sẽ dẫn đến một số trừng phạt,người dương hút thuốc sẽ bị tổn phước báo của bản thân,sự tổn phước báo này chia làm hai loại : thứ nhất là tổn hại đến các loại công năng của nội tạng thân thể máu thịt này.Ví dụ như những nội tạng quan trọng của cơ thể,phổi,gan,đại não,mắt,mũi,khí quản,các động mạch lớn nhỏ v.v...sẽ mau chóng thoái hóa,càng có thêm đủ loại bệnh tật trường kỳ của nội tạng.Loại bệnh này do hút thuốc mà sinh ra,chỉ cần bỏ thuốc là bệnh tình sẽ thuyên giảm thôi;còn việc bị giảm phước giảm thọ do hút thuốc lúc trước,có thể thông qua việc sám hối tích phước,khuyên người ta bỏ thuốc v.v…để bù đắp lại.Thứ hai là tổn giảm đến ánh sáng linh tánh tiên thiên,mức độ ảnh hưởng tổn giảm này sẽ lớn hơn,con người chung cuộc cần phải luôn nâng cao ánh sáng tiên thiên của tự thân;nếu ánh sáng tiên thiên tổn giảm rồi,sinh mệnh của bất cứ ai cũng sẽ nhất định đi về hướng bóng tối,đều là đau khổ vậy,bất cứ ai cũng không hy vọng mình đau khổ,tất cả hữu tình đều mong muốn mình được hạnh phúc.Tự thân người hút thuốc sẽ không khỏe mạnh,người hút thuốc luôn có thọ mạng ngắn hơn người không hút thuốc,thiếu nam thiếu nữ hút thuốc sẽ dẫn đến vô sinh,đặc biệt là thiếu nữ hút thuốc sẽ dẫn đến rối loạn sinh lý kinh nguyệt,khi chu kỳ kinh nguyệt đến sẽ sản sinh ra các loại trạng thái đau bụng,đau lưng,nhức vai,đau đầu,trong lòng lo âu,cơ thể lúc nóng lúc lạnh hay phát sốt v.v...Rất nhiều người dương nghĩ rằng như vậy đều là bình thường,thật ra là do hút thuốc gây ra đó;nếu cai thuốc được,kỳ sinh lý sẽ tốt trở lại.
Đương nhiên là có một số trường hợp không liên quan gì đến hút thuốc,kỳ sinh lý của người nữ cũng có quan hệ đến nghiệp lực kiếp trước của họ,sẽ có một số người nữ có kỳ sinh lý đặc biệt,bọn họ không hề hút thuốc nhưng kỳ sinh lý của bọn họ cực kỳ thống khổ,đau kinh một cách nghiêm trọng,cho dù có uống thuốc khám bệnh như thế nào cũng không có hiệu quả,chỉ có thể đợi kỳ kinh nguyệt của mỗi tháng tự nhiên trôi qua,tức là mượn đau khổ tiêu nghiệp chướng.Trường hợp khác là cứ phải đối mặt với kinh nguyệt hết tháng này đến năm khác,cứ phải sống trong sự khốn khổ đủ loại bất tiện mà kinh kỳ gây ra,máu cứ từ từ mà chảy ra,mãi mãi không thể chuyển tốt được,khám bác sĩ cũng vô ích.
Hai loại phụ nữ này đều do dư báo của nghiệp sát và nghiệp dâm kiếp trước dẫn đến bệnh chứng kinh kỳ trong kiếp này.Hai loại người nữ này phải phát tâm sám hối nghiệp lực của kiếp xưa,phải điều chỉnh tâm lý để tiêu nghiệp trước,một là ăn chay niệm phật,hành thiện tích đức,lại phải dùng một số loại thức ăn phù hợp tẩm bổ,sau đó theo thời gian sẽ từ từ khỏe lại.Loại người nữ có bệnh chứng này phải nhất định phát tâm tiêu trừ nghiệp ác quá khứ,sức mạnh sám hối ác nghiệp quá khứ mỗi ngày,cộng với sức gia trì lớn của việc niệm phật,thiện hạnh công đức lực của việc hành thiện tích đức,ba loại sức mạnh này gồm sám hối lực,phật lực,công đức lực hợp lại.Nếu theo chỉ dẫn trên thực hành mỗi ngày,dùng ba loại sức mạnh này sẽ làm tiêu nghiệp từ từ mà trở lại bình thường.
Còn thời gian hồi phục của mỗi người sẽ không giống nhau;vì nghiệp lực quá khứ của mỗi người khác nhau,cho nên thời gian quả báo hiển hiện chịu đựng có sai biệt,nghiệp lực trước sau cần một khoảng thời gian để chúng sinh cảm nhận đủ loại đau khổ,rồi từ từ mới tiêu dần.
Có rất nhiều người dương không cách nào nhìn thấy những hành vi phạm giới của mình trong quá khứ,chỉ thấy trước mắt đủ loại nghịch duyên quả báo,mà sanh ra đủ thứ oán trách bất mãn đối với cuộc đời người việc xung quanh,phần lớn là do đương sự không nhìn thấu nhân quả ba đời là nguyên nhân chính dẫn đến như vậy,nên bản thân khởi lên nhiều hiểu lầm cùng kiến giải không đúng,do đó mà hiểu lầm của con người với nhau từ đó được sinh ra.
Khi mọi người gặp phải đủ loại hoàn cảnh không như ý trong cuộc sống,thì nên tự hỏi lòng mình xem tại sao người khác đều bình thường,chỉ có bản thân gặp phải những việc như vậy.Đây là do nghiệp chướng của bản thân hiện tiền,trước phải sám hối nghiệp lực tự thân,phải tu chỉnh các hành vi ngày thường của bản thân,tất cả các việc phải như lý như pháp mà làm;dù là khả năng không đủ,chỉ cần tận lực mà làm,về mặt nhân quả cũng có thể được xem là viên mãn không khiếm khuyết,nhân quả pháp tắc của âm luật vĩnh viễn công chính nghiêm minh vậy.
Nếu phụ nữ mang thai hút thuốc,sẽ làm giảm sức miễn dịch tiên thiên của đứa bé,ảnh hưởng đến sự phát triển não bộ của đứa bé,và cũng ảnh hưởng đến các loại công năng của nội tạng.Thai phụ hút thuốc sinh ra những đứa trẻ thường có sức miễn dịch kém,dễ sinh bệnh cảm mạo phát sốt,khí quản không tốt dễ ho,tánh khí cũng không tốt,sức tập trung tư duy khi đi học cũng không đủ,dễ tán tâm.
Tất cả sinh mạng trong bụng mẹ thời kỳ mang thai,là thời kỳ kiến tạo tiên thiên của sinh mệnh,tức là thời kỳ kiến tạo nhục thân của kiếp sau của con người đó.Mỗi một người trước khi nhập thai đã quy định phước báo của kiếp sau mỏng dày rồi,tuy là định nghiệp đã định,nhưng tập khí hành vi thiện ác hậu thiên có thể sửa đổi được,tức là có thể tiếp tục lên cao hay xuống thấp.
Thời kỳ mang thai 10 tháng của người mẹ rất quan trọng.Nếu trong lúc mang thai người mẹ hút thuốc,thì thai nhi này thuộc về tánh chất khiếm thuyết tiên thiên,còn việc khiếm khuyết bao nhiêu phải xem mật độ người mẹ hút thuốc mà định.Nếu thai phụ có ý niệm hành vi thai giáo tốt,sẽ kiến tạo nền tảng tiên thiên tốt đẹp cuộc sống mấy mươi năm sau của đứa trẻ.Có duyên xem được bản văn chương này đều là những chúng sanh có phước báo,hy vọng mọi người truyền bá cho nhau xem.Nếu như thai phụ giữ phạm hạnh thanh tịnh trong 10 tháng mang thai,ngay cả chánh dâm cũng ngừng,không hút thuốc không uống rượu,thanh tịnh ăn chay niệm phật,tâm hồn luôn giữ gìn trạng thái bình hòa,như thế đối với sự phát dục của não bộ,việc điều chỉnh sự phát triển nội tạng cùng tính cách hậu thiên của thai nhi,cực kỳ có ích lợi tốt đẹp.Thức ăn chay trước mắt tại dương gian tuy có thuốc hóa học,nhưng còn đỡ hơn tác hại của thức ăn thịt cùng tránh kết ác duyên với chúng sanh,còn về lợi ích của việc ăn chay thì không nói thêm ở đây,tại dương gian có nhiều sách liên quan đến việc ăn chay có thể tham khảo.
Thai nhi ăn chay còn gọi là chay trong thai,đứa trẻ ăn chay trong thai nhất định sẽ có trí tuệ hơn đứa trẻ ăn thịt trong thai,cơ thể sẽ khỏe mạnh hơn,còn có thể bảo vệ sự tốt đẹp của ánh sáng linh tánh tiên thiên,điểm này rất quan trọng vậy.
Ánh sáng tiên thiên của mỗi người sẽ tùy theo hoàn cảnh sau khi đầu sanh nhân gian mà từ từ bị ô nhiễm,nếu như vì thai phụ hút thuốc mà dẫn đến thai nhi tiên thiên bất túc,đợi sau khi thai nhi sanh ra rồi thì phải cần tốn rất nhiều thời gian và đủ loại nhân duyên để bù đắp sự bất túc tiên thiên này.
Người hút thuốc ngoài việc bị tổn phước tổn thọ ra,nếu người hút thuốc trường kỳ làm cho người bên cạnh hút khói thuốc mình thở ra,thì kẻ hút thuốc sẽ bị giảm tổn nhiều phước báo hơn.Vì người đó trực tiếp làm tổn hại sức khỏe người khác,là đang làm một hành vi hại người mà không ích gì cho mình.
Người hút thuốc mỗi lần hút một điếu thuốc,bên cạnh đều có hắc bạch thiện ác nghiệp câu sinh thần,hắc nghiệp câu sinh thần tức khắc ghi lại tự mình hút một điếu thuốc,đợi đến lúc đủ một bao thì sẽ ghi lại tổn giảm phước báo một lần,sự tổn phước này ví dụ như bị gặp phải đủ loại chướng ngại,như thế mà suy ra hút trên hai bao thì chướng ngại nặng hơn;nếu có người bên cạnh người hút thuốc,thì tổn phước nhiều hơn,ví như quan hệ nhân sự sẽ không tốt,đột nhiên bị mắng chửi v.v...Người trường kỳ hút thuốc ngoài việc bị tổn phước còn bị tổn giảm thọ mạng.
Nếu như người hút thuốc trong số mạng quy định năm nay tăng lương,cái phước báo này sẽ bị tiêu trừ mất.Còn như làm kinh doanh,anh ta vốn rất thuận lợi như ý kiếm được một số tiền,nhưng trong thời khắc quan trọng nhất lại xảy ra sự cố không thể hoàn thành giao dịch được v.v... Người trường kỳ hút thuốc sẽ làm ánh sáng linh tánh tiên thiên lu mờ dần,đến lúc thọ chung không cách nào vãng sanh thiện đạo,chỉ có đọa lạc,tại vì tất cả ánh sáng của thân thể đã bị khói thuốc che mất rồi.
Tôi nói : “Phán Quan à ! ông nội con cũng hút thuốc nhiều năm,vậy mà ông cũng sống được đến 92 tuổi ! việc này làm con khó khuyên cha bỏ hút thuốc rồi !”
Phán Quan nói : “ông của con kiếp trước là một người thiện,có tích lũy một ít phước báo trường thọ,người nhà hưng thịnh,con cháu đầy nhà,ông ta kiếp này có tuổi thọ đến 102 tuổi,rất tiếc là vì hút thuốc,đã bị tổn đi 10 năm rồi.
Ông nội con vốn là một người trường thọ,92 tuổi là số tuổi đã bị tổn giảm,ông ta trước khi lâm chung thì công năng phổi thoái hóa,do ho và đói chết mà đứt hơi vãng sanh.Ông ta chết sớm hơn dự định,cũng không hoàn toàn do nguyên nhân hút thuốc gây ra,còn có một yếu tố khác là thím của con vào khi ông ta 90 tuổi,sau khi bà của con chết,không ai bên cạnh chăm sóc ông.Thím của con ngược đãi ông,lúc bình thường không cho ông ta ăn gì cả,còn thường chửi rủa ông.Thím của con lúc đầu cực lực yêu cầu đến chăm sóc ông,mục đích là muốn chiếm đoạt toàn bộ tài sản của ông con,bà ta không hiểu rõ nhân quả cứ nghĩ rằng mình đã thành công rồi;ngược lại ông của con lại muốn bảo vệ sự bình yên trong gia đình,chọn lựa tự mình chịu đựng tất cả,không nói cho ai biết đến khi cô độc ra đi,một nguyên nhân khác dẫn đến cái chết của ông là chết đói.Nhờ việc này ông ta không những tiêu đi nghiệp lực mà còn tích được một ít phước,vì thế sau này khi A Ngọc con bắt đầu học phật ông ta có niệm phật chút ít mà được siêu độ lên cõi trời rồi.Đó là do ông của con trước khi chết cam tâm chấp nhận tất cả mà được thiện báo như vậy,còn thím của con đã gieo trồng một ác nghiệp rất lớn.Bất hiếu đến như vậy,6 năm sau con trai kháu khỉnh duy nhất của bà ta sẽ rời bà ta mà đi,quả báo của bà ta vẫn chưa hết,rồi con gái của bà ta sẽ đoạt hết gia sản mà bỏ đi,cũng bất hiếu như vậy đối với bà,thím của con cũng sẽ đau khổ mà bệnh chết.
Có thể nói : thiện ác chung cuộc đều có báo ứng,nhân quả công bằng đã từng tha cho ai ? ! bổn quan phụng khuyên thế nhân,đừng có che mờ lương tâm mà làm chuyện xấu,tất cả những gì con người làm đều bị âm ty ghi lại hết.Làm nhiều điều bất nghĩa,sẽ bị trời phạt;thành tâm hành thiện,trời tất ban phước,mọi người nên nhớ kỹ lời nói của bổn quan.
Tôi nói : “lời nói của Phán Quan thật làm con ngỡ ngàng,trong lòng cảm thấy thật chua xót.Ông nội lúc trước có bị bệnh công năng phổi thoái hóa,bị ho đứt hơi mà chết.Còn tài sản của ông con có nghe cha mẹ kể chút ít,nói là bị thím lấy hết bỏ đi,cha mẹ đối với chuyện này cũng thấy ngại.Còn việc chết đói,con nhớ ra rồi,khó trách là mỗi lần con đến thăm ông nội,mua thức ăn cho ông nội ăn,ông cứ bán mạng ăn hết.Lúc đó thím có nói,trong nhà từ lớn đến nhỏ chỉ có con biết mua đồ ăn,nói thức ăn con mua ông nội rất thích ăn,không xấu hổ là được ông nội nuôi lớn,lúc đó khi nghe được còn rất vui mừng,thật là không có chút trí tuệ nào ! con còn nhớ là mỗi lần đến thăm ông thím cứ đi theo sau,lúc đó nghĩ rằng lần sau đến thăm sẽ mua nhiều thức ăn ông thích hơn,tại vì con làm việc bên ngoài mỗi nữa năm mới về quê một lần,đến lần về sau thì ông đã...trong lòng thật đau xót !!!
Phán Quan nói : “nghiệp lực vậy ! tất cả đều không ngoài nhân quả ! pháp tắc âm luật không bao giờ bỏ sót một nhân quả cực kỳ phức tạp đan xen trong đường tơ kẽ tóc nào,nhân nào quả nấy.Ông nội con hút thuốc có quả báo của hút thuốc,ông ta trường kỳ hút thuốc làm cho phổi của bà con bị ảnh hưởng,bà của con chính vì phổi bị thoái hóa ho,đờm bị kẹt nơi cổ họng không ra được cản trở hô hấp,hít không được hơi tiếp theo mà chết,trong việc này ông của con phải gánh chịu một phần nhân quả,mà ông của con tu nhẫn nhục cũng có phần công đức.
Bất cứ ai cũng không nên hút thuốc,hút thuốc sẽ phá hoại tư duy bình thường của mình,nếu là đệ tử Phật phải cai thuốc.Hút thuốc thuộc vào giới thứ năm không uống rượu trong ngũ giới,năm xưa phật chế định ra ngũ giới cho cư sĩ tại gia,căn cứ vào kinh văn chủ yếu trong hiện tại,tuy không trực tiếp nói rằng không được hút thuốc,chỉ khai thị không được uống rượu.Mà rượu lại càng làm tê liệt hệ thống thần kinh của chúng ta,phá hoại sự tư duy bình thường của con người,phá hoại sự tu hành,làm chúng sanh tạo ác,cuối cùng đọa địa ngục.Trừ khi dùng vào việc trị bệnh cùng cứu nguy tánh mạng cần dùng để pha chế dược phẩm mà không cách khác thay thế,thì một giọt rượu cũng đừng chạm đến;đừng có tự lừa rồi lừa người,cho rằng uống rượu không say là không có tội.
Vì thế mà mục đích chân chính của việc giữ giới thứ năm không uống rượu là : phàm là tất cả những vật thực phẩm làm tê liệt phá hoại sự tư duy bình thường của chúng ta phải giới cấm.Không chỉ có rượu,khoa học xã hội hiện tại cứ một mực thay đổi,sau này nhân gian sẽ xuất hiện những sản phẩm mới như rượu và thuốc,chỉ cần là loại thực phẩm có tánh tê liệt phá hoại sự tư duy bình thường đều phải toàn bộ giới bỏ,điểm này mong mọi người tuân thủ tốt,nếu không phạm phải âm luật sẽ bị giảm phước giảm thọ,cuối cùng chịu khổ chỉ tại bản thân thôi !
Được rồi ! A Ngọc hôm nay nói chuyện về vấn đề hút thuốc đến đây là được rồi,con có thể về rồi ! hoan nghênh lần sau lại đến !.”
Tôi nói : “A Ngọc hợp chưởng cảm ân Phán Quan,hôm nay nói cho con nghe sự kiện nhân quả trong gia đình mà không ai biết được,đúng là thọ ích nhiều !”
Ngồi hoa sen trắng bay về thôi !