.

Chiếc Ví Bị Đánh Rơi – Chuyện Tình Trên Cả Tuyệt Vời
Huỳnh Huệ dịch



Tình yêu như của cặp đôi dưới đây có đẹp không? , thưa các Bạn. Có lẽ nhiều bạn sẽ đồng ý với người dịch là tình yêu chân thật không có tuổi – trên cả tuyệt vời- và tự hỏi bao nhiêu người sẽ bỏ công như chàng trai nhặt được chiếc ví tình yêu trong câu chuyện.




Một ngày đông lạnh giá, trên đường đi bộ về nhà tôi nhìn thấy một chiếc ví bị đánh rơi. Tôi nhặt lên và nhìn vào trong ví xem thử có thông tin gì để gọi cho chủ nhân của nó. Trong ví chỉ có 3 đô la và một phong thư nhàu nát như thể đã nằm trong ví nhiều năm rồi.

Chiếc phong bì cũ nát và hoen ố đến độ chỉ có thể đọc được địa chỉ người gửi. Tôi bắt đầu mở lá thư với hy vọng tìm được chút manh mối. Lá thư đề năm 1924, được viết gần 60 năm về trước.




Lá thư được viết bằng nét chữ đẹp mềm mại của phụ nữ trên phong bì màu xanh da trời nhạt có in bông hoa nhỏ ở đầu góc trái. Đó là một lá thư chia tay gửi Michael với nội dung cô gái sẽ không thể gặp gỡ chàng trai được nữa vì bị mẹ cấm đoán. Nhưng cho dù như vậy, cô nói rằng sẽ yêu chàng trọn đời.

Lá thư ký tên Hannah.

Đó là một lá thư đầy cảm xúc, nhưng chẳng có cách nào tìm ra chủ nhân – người nhận lá thư ngoài cái tên Michael. Có lẽ nếu tôi gọi cho bộ phận giải đáp thông tin, biết đâu chừng nhân viên trực tổng đài điện thoại có thể tìm ra số điện thoại có đăng ký địa chỉ trên phong thư nằm trong chiếc ví này.

“ Chào cô, “ , tôi bắt đầu, “ tôi có việc đặc biệt này muốn nhờ cô. Tôi đang cố gắng tìm chủ nhân của cái ví tôi lượm được. Có cách nào cô giúp tìm số điện thoại cho địa chỉ viết trên cái bì thư ở trong ví không?

Cô nhân viên bảo tôi trao đổi với người phụ trách, người này ngần ngừ một lát rồi nói:

“ Vâng, có một số điện thoại đăng ký với địa chỉ đó, nhưng tôi không thể cung cấp số điện thoại cho anh." Với vẻ lịch sự, bà ấy nói thêm rằng bà sẽ gọi đến số đó, giải thích về chiếc ví lượm được và hỏi xem họ có muốn liên lạc với tôi không.

Tôi đợi vài phút thì nghe tiếng cô ấy :

“ Có người sẽ nói chuyện với anh đây.”

Tôi hỏi người phụ nữ bên kia đường dây xem bà có biết ai tên Hannah . Bà có vẻ kinh ngạc:

“ Ồ! Chúng tôi mua ngôi nhà này từ một gia đình có người con gái tên Hannah. Nhưng đó là chuyện 30 năm về trước!”

“Vậy bà có biết bây giờ gia đình đó sống ở đâu không?” Tôi hỏi

“ Tôi nhớ là Hannah phải đưa mẹ vào một nhà dưỡng lão cách đây vài năm, “ Bà nói tiếp: “ Có lẽ nếu cậu liên hệ với họ, họ sẽ giúp tìm được con gái của họ”

Tôi cảm ơn họ và gọi tiếp. Người phụ nữ trả lời điện thoại cho biết rằng chính Hannah cũng đang sống trong một nhà dưỡng lão.

Toàn bộ chuyện này thật ngớ ngẩn, tôi thầm nghĩ. Vì cớ gì tôi lại dính vào một chuyện phiền toái đi tim chủ nhân của chiêc ví bên trong chỉ có 3 đô la và một lá thư viết gần 60 năm trước?

Tuy nhiên, tôi vẫn gọi đến nhà dưỡng lão nơi mà họ nói là Hannah đang sống. Người đàn ông nhận điện thoại cho tôi biết Hannah đang sống tại đó.

Mặc dù lúc đó đã 10 giờ đêm. Tôi hỏi xem có thể đến đó thăm bà ấy không.

“ Vâng, “ ông ta nói với vẻ hơi ngần ngại, “ nếu anh muốn, giờ này có thể bà ấy đang ở trong phòng ban ngày xem TV .

Tôi cảm ơn và lái xe đến nhà dưỡng lão. Người bảo vệ và cô y tá chào tôi ở cửa. Chúng tôi lên tầng 3 của tòa nhà lớn này. Trong căn phòng sinh hoạt ban ngày, cô y tá giới thiệu tôi với Hannah.

Đó là một bà lão tóc bạc trắng, đáng yêu với nụ cười ấm áp và đôi mắt còn tinh anh. Tôi kể cho bà về chiếc ví nhặt được và đưa cho bà lá thư. Giây phút vừa nhìn thấy phong thư màu xanh da trời nhạt có bông hoa trên góc trái, bà thở một hơi dài và nói:

“ Này cậu, lá thư này là liên lạc cuối cùng của ta với Michael.”

Bà nhìn ra ngoài xa vắng, chìm trong suy nghĩ một lát rồi nói nhỏ:

“ Ta đã yêu ông ấy biết bao. Nhưng lúc đó ta mới 16 tuổi và mẹ bảo ta còn nhỏ quá. Ồ, chàng thật đẹp trai, giống tài tử Sean Connery.

“ Phải rồi, “ , bà tiếp tục, “Michael Goldstein là người tuyệt vời. Nếu cậu tim được ông ấy, xin nói rằng ta thường nhớ đến ông. Và , “ bà ngập ngừng cắn môi, “ nói với ông ấy rằng ta vẫn yêu ông. Cậu biết không, “ bà nở nụ cười qua hàng lệ tuôn tràn trên đôi mắt, “ Ta không lập gia đình. Ta nghĩ chẳng ai có thể xứng đáng như Michael…”

Tôi cảm ơn và từ biệt Hannah. Tôi đi thang máy xuống tầng dưới cùng và khi ra cửa, người bảo vệ hỏi, “ Bà lão có giúp gì được cho cậu không?”

Tôi nói rằng bà cụ đã cho tôi một chút thông tin.

“ Ít nhất tôi đã có cả họ tên. Nhưng tôi sẽ phải tạm buông chuyện này. Tôi đã dành gần trọn ngày tìm chủ nhân của chiếc ví này rồi.”

Tôi lấy chiếc ví ra, chiếc ví da giản dị màu nâu viền đỏ. Khi người bảo vệ nhìn thấy, ông ta nói:

“Khoan đã! Đó là ví của ông Goldstein. Tôi biết chắc nó với viền màu đỏ tươi. Ông ta cứ làm mất chiếc ví này hoài. Tôi chắc là đã tìm thấy chiếc ví của ông ta ở hành lang 3, 4 lần rồi. “

“ Ông Goldstein là ai? “, tôi hỏi mà bàn tay cầm chiếc ví bắt đầu run rẫy.

“Đó là ông lão ở tầng 8. Chắc chắn là ví của Mike Goldstein. Hẳn là ông lão bị rơi ví trong một lần đi dạo. “

Tôi cảm ơn người bảo vệ và vội vã trở lại phòng y tá. Tôi thuật lại lời của người bảo vệ. Sau đó chúng tôi trở lại thang máy và lên tầng 8. Tôi cầu nguyện sao cho ông Goldstein vẫn còn thức.

Trên tầng 8, cô y tá trực ở đó nói:

“ Tôi chắc ông lão vẫn còn ở phòng sinh hoạt ban ngày. Ông thích đọc sách ban đêm. Ông lão thật đáng yêu. “

Chúng tôi đến căn phòng duy nhất còn sáng đèn nơi có một ông lão đang ngồi đọc sách. Cô y tá đến chỗ ông và hỏi có phải ông làm mất vi không. Ông Goldstein nhìn lên ngạc nhiên và đưa tay ra túi quần sau và nói, “ Ò, ví mất rồi!”

“ Cậu thanh niên này đã tìm được chiếc ví này và chúng tôi không biết nó có phải là ví của ông?”

Tôi đưa chiếc ví cho ông lão và ngay khi nhìn thấy nó, ông mỉm cười nhẹ nhõm:

“ Phải chính là ví của tôi! Chắc là tôi làm rớt nó từ túi quần trưa nay. Tôi muốn tặng câu một chút làm quà. “

"Dạ khỏi, cám ơn ông, “ tôi đáp. “ Nhưng tôi phải thú thực với ông là tôi đã đọc lá thư với hy vọng tìm ra chủ nhân của chiếc ví. “

Nụ cười bỗng tắt ngay trên khuôn mặt ông lão. “ Cậu đã đọc lá thư à?”

Không chỉ đọc thư, tôi còn biết Hannah đang ở đâu.”

Mặt ông chợt biến sắc:

“Hannah à? Cậu biết bà ấy ở đâu sao? Bà ấy có khỏe không? Bà ấy vẫn xinh đẹp như trước? Xin cậu, làm ơn nói cho tôi biết, “ ông nói với vẻ thiết tha.

Tôi nhẹ nhàng đáp lại ông, “ Bà ấy khỏe, vẫn xinh đẹp như hồi ông mới quen bà.”

Ông lão mỉm cười với vẻ mong đợi và hỏi, “ Cậu cho tôi biết bà ấy đang ở đâu. Tôi muốn gọi cho bà ấy ngày mai.” Ông chụp lấy tay tôi, “ Cậu có biết, tôi đã yêu cô gái ấy nhiều đến độ khi lá thư đến, cuộc đời tôi xem như đã hết. Tôi đã không lấy vợ. Tôi nghĩ tôi vẫn mãi mãi yêu cô ấy.”

“Ông Goldstein, đi với cháu”, tôi nói

Chúng tôi đi thang máy xuống tầng 3. Hành lang tối chỉ có một hai ngọn đèn đêm rọi ánh sáng lờ mờ cho chúng tôi đến phòng sinh hoạt ban ngày, trong đó chỉ có một mình bà Hannah đang xem TV. Cô y tá đi về phía bà.

Cô nói, “Hannah, “vừa chỉ vào Michael, đang đứng với tôi ở ngưỡng cửa. “ Bà có biết ông này không?”

Bà kéo chiếc kính trên mắt lên nhìn một lúc mà không nói một lời nào. Michael nói khẽ, như thì thầm, “ Hannah, là Michael đây. Bà có nhớ ra tôi không?”




Bà thở mạnh, “ Michael, Ôi trời, không thể tin được, Michael. Chính là anh, Michael của Em! Ông lão chậm bước về phía bà; họ ôm nhau. Cô y tá và tôi bước ra nước mắt lăn dài trên má chúng tôi.

“ Thấy chưa, Ông Trời có mắt! Trời đã định thì duyên vẫn còn.”

Khoảng 3 tuần sau tôi nhận được cuộc gọi của nhà dưỡng lão đến văn phòng của tôi.

“ Anh có thể đến vào Chủ Nhật dự đám cưới không? Michael và Hannah sẽ kết hôn.

Đó là một đám cưới đẹp với tất cả những người ở nhà dưỡng lão diện thật bảnh để dự lễ. Hannah mặc một chiếc áo cưới màu be sáng trông rất xinh đẹp. Michael khoác một bộ com lê xanh đen rất phong độ tự tin. Họ nhờ tôi làm phù rể.

Nhà dưỡng lão cho họ căn phòng riêng. Nếu bạn muốn chứng kiến cô dâu 76 và chú rể 79 cái xuân xanh giống như đôi trẻ, bạn phải đến gặp đôi vợ chồng này.

Một cái kết hoàn hảo cho một chuyện tình dài gần 60 năm.

Có đẹp không? Tình yêu như thế có đẹp không? , thưa các Bạn.
Huỳnh Huệ dịch
11/7/2016

_https://banmaihong.wordpress.com






The Lost Wallet, A Great Love Story!


As I walked home one freezing day, I stumbled on a wallet someone had lost in the street. I picked it up and looked inside to find some identification so I could call the owner. But the wallet contained only three dollars and a crumpled letter that looked as if it had been in there for years.

The envelope was worn and the only thing that was legible on it was the return address. I started to open the letter, hoping to find some clue. Then I saw the dateline–1924. The letter had been written almost 60 years ago.

It was written in a beautiful feminine handwriting on powder blue stationery with a little flower in the left-hand corner. It was a “Dear John” letter that told the recipient, whose name appeared to be Michael, that the writer could not see him anymore because her mother forbade it. Even so, she wrote that she would always love him.

It was signed, Hannah.

It was a beautiful letter, but there was no way except for the name Michael, that the owner could be identified. Maybe if I called information, the operator could find a phone listing for the address on the envelope.

“Operator,” I began, “this is an unusual request. I’m trying to find the owner of a wallet that I found. Is there anyway you can tell me if there is a phone number for an address that was on an envelope in the wallet?”

She suggested I speak with her supervisor, who hesitated for a moment then said, “Well, there is a phone listing at that address, but I can’t give you the number.” She said, as a courtesy, she would call that number, explain my story and would ask them if they wanted her to connect me.

I waited a few minutes and then she was back on the line. “I have a party who will speak with you.”

I asked the woman on the other end of the line if she knew anyone by the name of Hannah. She gasped, “Oh! We bought this house from a family who had a daughter named Hannah. But that was 30 years ago!”

“Would you know where that family could be located now?” I asked.

“I remember that Hannah had to place her mother in a nursing home some years ago,” the woman said. “Maybe if you got in touch with them they might be able to track down the daughter.”

She gave me the name of the nursing home and I called the number. They told me the old lady had passed away some years ago but they did have a phone number for where they thought the daughter might be living.

I thanked them and phoned. The woman who answered explained that Hannah herself was now living in a nursing home.

This whole thing was stupid, I thought to myself. Why was I making such a big deal over finding the owner of a wallet that had only three dollars and a letter that was almost 60 years old?

Nevertheless, I called the nursing home in which Hannah was supposed to be living and the man who answered the phone told me, “Yes, Hannah is staying with us.”

Even though it was already 10 p.m., I asked if I could come by to see her. “Well,” he said hesitatingly, “if you want to take a chance, she might be in the day room watching television.”

I thanked him and drove over to the nursing home. The night nurse and a guard greeted me at the door. We went up to the third floor of the large building. In the day room, the nurse introduced me to Hannah.

She was a sweet, silver-haired oldtimer with a warm smile and a twinkle in her eye. I told her about finding the wallet and showed her the letter. The second she saw the powder blue envelope with that little flower on the left, she took a deep breath and said, “Young man, this letter was the last contact I ever had with Michael.”

She looked away for a moment deep in thought and then said softly, “I loved him very much. But I was only 16 at the time and my mother felt I was too young. Oh, he was so handsome. He looked like Sean Connery, the actor.”

“Yes,” she continued. “Michael Goldstein was a wonderful person. If you should find him, tell him I think of him often. And,” she hesitated for a moment, almost biting her lip, “tell him I still love him. You know,” she said smiling as tears began to well up in her eyes, “I never did marry. I guess no one ever matched up to Michael…”

I thanked Hannah and said goodbye. I took the elevator to the first floor and as I stood by the door, the guard there asked, “Was the old lady able to help you?”

I told him she had given me a lead. “At least I have a last name. But I think I’ll let it go for a while. I spent almost the whole day trying to find the owner of this wallet.”

I had taken out the wallet, which was a simple brown leather case with red lacing on the side. When the guard saw it, he said, “Hey, wait a minute! That’s Mr. Goldstein’s wallet. I’d know it anywhere with that bright red lacing. He’s always losing that wallet. I must have found it in the halls at least three times.”

“Who’s Mr. Goldstein?” I asked as my hand began to shake.

“He’s one of the oldtimers on the 8th floor. That’s Mike Goldstein’s wallet for sure. He must have lost it on one of his walks.” I thanked the guard and quickly ran back to the nurse’s office. I told her what the guard had said. We went back to the elevator and got on. I prayed that Mr. Goldstein would be up.

On the eighth floor, the floor nurse said, “I think he’s still in the day room. He likes to read at night. He’s a darling old man.”

We went to the only room that had any lights on and there was a man reading a book. The nurse went over to him and asked if he had lost his wallet. Mr. Goldstein looked up with surprise, put his hand in his back pocket and said, “Oh, it is missing!”

“This kind gentleman found a wallet and we wondered if it could be yours?”

I handed Mr. Goldstein the wallet and the second he saw it, he smiled with relief and said, “Yes, that’s it! It must have dropped out of my pocket this afternoon. I want to give you a reward.”

“No, thank you,” I said. “But I have to tell you something. I read the letter in the hope of finding out who owned the wallet.”

The smile on his face suddenly disappeared. “You read that letter?”

“Not only did I read it, I think I know where Hannah is.”

He suddenly grew pale. “Hannah? You know where she is? How is she? Is she still as pretty as she was? Please, please tell me,” he begged.

“She’s fine…just as pretty as when you knew her.” I said softly.

The old man smiled with anticipation and asked, “Could you tell me where she is? I want to call her tomorrow.” He grabbed my hand and said, “You know something, Mister? I was so in love with that girl that when that letter came, my life literally ended. I never married. I guess I’ve always loved her.”

“Mr. Goldstein,” I said, “Come with me.”

We took the elevator down to the third floor. The hallways were darkened and only one or two little night-lights lit our way to the day room where Hannah was sitting alone watching the television. The nurse walked over to her.

“Hannah,” she said softly, pointing to Michael, who was waiting with me in the doorway. “Do you know this man?”

She adjusted her glasses, looked for a moment, but didn’t say a word. Michael said softly, almost in a whisper, “Hannah, it’s Michael. Do you remember me?”

She gasped, “Michael! I don’t believe it! Michael! It’s you! My Michael!” He walked slowly towards her and they embraced. The nurse and I left with tears streaming down our faces.

“See,” I said. “See how the Good Lord works! If it’s meant to be, it will be.”

About three weeks later I got a call at my office from the nursing home. “Can you break away on Sunday to attend a wedding? Michael and Hannah are going to tie the knot!”

It was a beautiful wedding with all the people at the nursing home dressed up to join in the celebration. Hannah wore a light beige dress and looked beautiful. Michael wore a dark blue suit and stood tall. They made me their best man.

The hospital gave them their own room and if you ever wanted to see a 76-year-old bride and a 79-year-old groom acting like two teenagers, you had to see this couple.

A perfect ending for a love affair that had lasted nearly 60 years.

Unknown author