Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Tình yêu thường làm cho con người mù quáng. Khi hai kẻ yêu nhau bao giờ cũng cho người mình yêu và những chuyện của mình hoàn toàn hợp lý. Chỉ có những người ngoài mới nhận được đâu là phải đâu là sai.
Albert Camus
Trang 1 / 3 123 Cuối Cuối
Results 1 to 10 of 21

Chủ Đề: Vụ Bí Ẩn Con Ma Xanh

  1. #1
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,679
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết

    Vụ Bí Ẩn Con Ma Xanh



    Tác giả: Alfred Hitchcock

    Dịch giả: Đài Lan

    Nguyên tác: The Mystery Of The Green Ghost






    MỤC LỤC
    Chương 1: Con Ma Hét
    Chương 2: Triệu Họp Khẩn Cấp
    Chương 3: Phòng Bí Mật
    Chương 4: Bức Thông Điệp Bất Ngờ
    Chương 5: Ma Hiện Hình Lần Nữa
    Chương 6: Tình Hình Trở Nên Phức Tạp Hơn
    Chương 7: Những Suy Luận Của Hannibal
    Chương 8: Ăn Cắp!
    Chương 9: Cuộc Tháo Chạy
    Chương 10: Bị Nhốt
    Chương 11: Một Gia Tài Trong Cái Sọ
    Chương 12: Ông Won
    Chương 13: Sự Thần Riệu Của Cây Thần
    Chương 14: Một Quyết Định Nghiêm Trọng
    Chương 15: Hannibal Tiết Lộ Nhiều Điều
    Chương 16: Cái Sọ Con Lừa
    Chương 17: Ba Mươi Chín
    Chương 18: Hannibal Và Con Ma Xanh


    CHƯƠNG 1: CON MA HÉT
    Tiếng hét làm cho Bob và Peter giật mình.
    Hai cậu đang đứng trước một cánh cửa lớn. Ánh trăng khiến lâu đài cũ đổ nát với tường phủ đầy dây tường xuân đầy vẻ hư ảo.
    Bob, đeo máy ghi âm xách tay và đang mô tả cảnh bằng cách nói vào micrô, vừa mới ngưng báo cáo của mình để nhận xét:
    - Peter ơi, cậu biết không, nhiều người nghĩ rằng lâu đài này có ma. Rất tiếc bọn mình không nghĩ đến, lúc cần tìm một ngôi nhà có ma cho bác Alfed Hitchcock.
    Bob nói về thời kỳ Ba Thám Tử Trẻ làm quen với nhà đạo diễn lỗi lạc khi làm sáng tỏ "Vụ bí ẩn lâu đài kinh hoàng".
    - Phải - Peter thừa nhận - Có lẽ bác Hitchcock sẽ thích chỗ này để quay phim. Nhưng cậu biết không, mình và bác ấy không có cùng sở thích. Mình đề nghị chuồn khỏi đây thật nhanh vì...
    - Iiiiiiiiiiiiaaaaa...
    Tiếng the thé, giống thú hơn giống người. Bob và Peter ớn lạnh xương sống.
    - Cậu nghe không? - Petre hỏi nhỏ - Chuồn đi, mình đã nói rồi!
    - Khoan đã - Bob phản đối, mặc dù cũng rất muốn chạy - Nếu có Hannibal ở đây, cậu ấy sẽ cố gắng ghi âm tiếng hét này
    Hannibal là sếp của nhóm.
    - Không có Babal ở đây mà, ta hãy lợi dụng chạy! - Peter la lên.
    Nhưng Bob đã xoay micro về hướng ngôi nhà đổ nát.
    - Aaaaaaiiiiiiiiii! - Giọng nói khủng khiếp lặp lại.
    - Thâu đủ rồi. Đi! - Peter nài.
    Lần này, Bob không pảhn đối nữa. Hai thám tử chạy nhanh như tên bắn.
    Một tuần trước đây, bác sĩ đã cho phép Bob tháo máy chỉnh hình ở chân mà cậu phải đeo một thời gian dài sau một tai nạn làm gãy chân. Bây giờ Bob cảm thấy nhẹ nhàngđến nỗi có thể chạy nhanh hơn Peter. Mà chỉ cần chạy xuống hết lối đi để đến chỗ để xe đạp. Nhưng Bob và Peter không đi được xa lắm. Hai cậu lần lượt bị những bàn tay khỏe mạnh chụp lấy và bắt đứng yên lại.
    - Kìa! Cháu xém làm chú ngã! - Người đàn ông mập nét mặt vui vẻ nói. Ông thuộc tốp người đang đi lên lâu đài.
    - Tiếng ồn đó là gì?- Người đàn ông cầm tay Bob để tránh cho cậu không va vào mình trong bóng tối hỏi.
    - Tụi cháu vừa mới nghe ma la. - Peter giải thích.
    - Tầm bậy! Chắc là có ai bị tai nạn. - Người đàn ông nói.
    Nhóm người mới đến gồm năm sáu ông, xúm nhau nói chuyện cùng một lúc và không để ý gì đến Bob và Petre. Tất cả đều ăn mặc sang trọng và có vẻ như ở gần lâu đài Green cũ kỹ, nơi tất cả đang đứng.
    - Nên vào nhà. - Một người đàn ông có giọng trầm và bộ ria rậm rạp nói - Chúng ta muốn xem lâu đài trước khi nó bị đập phá: thì đã đến lúc vào. Phải xem bên trong có ai bị thương không?
    - Nên gọi công an - Người đàn ông mặc áo vet carô thể thao đề nghị - Nghề của công an là lo những chuyện như thế này.
    - Và để kẻ bị thương chết àh? - Người đàn ông giọng trầm phẫn nộ.
    - Phải - Một người đàn ông đeo cặp kính dày nói - Ta phải vào xem.
    - Vậy thì các anh vào đi, tôi đi kêu công an. - Người mặc áo vét carô nói.
    Ông đang bước đi, thì một người thấp, dắt một con chó nhỏ xen vào:
    - Lỡ là con chim hay con mèo bị nhốt trong đó, thì anh sẽ bị quê khi kêu công an.
    - Nhưng... mà...
    - Nghe đây! - Người đàn ông cao nhất trong nhóm nói - Chúng ta có tất cả nửa chục người, chúng ta đều có đèn pin. Ta hãy vào tham quan ngôi nhà trước, rồi chỉ gọi công an đến nếu thấy cần thiết. Hai cháu kia về nhà đi, không cần đến các cháu nữa đâu.
    Người đàn ông bước dài về lâu đài, dọc theo lối đi có lót đan. Sau khi phân vân, tất cả bắt chước. Người đàn ông có con chó nhỏ ẵm cục cưng trong tay. Người đàn ông mặc áo vet carô bước theo, không phấn khởi.
    - Đi về. - Peter nói với Bob - Ông ta nói đúng: họ không cần mình.
    - Có thể, - Bob trả lời - nhưng nếu bọn mình về nhà mà không biết ai đã la như thế, thì Hannibal sẽ la lên, còn khủng khiếp hơn nữa. Dù sao, bọn mình là thám tử, đúng không? Mà nếu dông người, thì không có gì phải sợ hết.
    Bob chạy theo nhóm người: Peter không còn cách nào khác đành miễn cưỡng bước theo.
    Trước cửa vào, nhóm người lớn đứng lại, vẫn còn phân vân. Cuối cùng người cao nhất thử mở. Cánh cửa nặng nề mở ra dễ dàng, để lộ một hành lang rộng thênh thang và tối om.
    - Đèn! - Người đàn ông ra lệnh.
    Ông bật đèn lên và bước vào cầu thang. Những người còn lại bắt chước. Bob và Peter lặng lẽ lén theo sau.
    Các chùm đèn sáng chéo nhau, làm hiện lên những bức tượng phủ vải lụa có hoa văn kiểu Phương Đông.
    Một thang lầu rộng dẫn lên lầu một, vẽ một đường cong uy nghi.
    - Cách đây năm mươi năm, ông Mathias Green đã bị té từ trên đó xuống - Một người đàn ông vừa nói vừa chiếu sáng phía trên cao thang lầu. Và từ đó, ngôi nhà đóng cửa luôn. Hôi mùi, mốc quá!
    - Theo một số người nói, nhà này có ma - Một người khác nói - Nếu có tôi cũng không thấy ngạc nhiên. Chỉ hy vọng chúng ta không gặp.
    - Thay vì tán dóc, ta hãy đi xem tầng trệt đi. - Người đàn ông cao quyết định, mặc nhiên trở thành trưởng nhóm.
    Một dãy những phòng rộng lớn đưa ra tiền sảnh. Không có chỗ nào có bàn ghế cả. Sàn nhà biến mất dưới một lớp bụi dày. Một bên lâu đài dẫn ra khoảng không: công nhân đập phá đã bắt đầu làm việc từ phía đó.
    Tất cả đi thử phần nhà bên kia. Sau khi bước qua một loạt phòng trống không, nơi mỗi tiếng động gây nên tiếng vọng, cuối cùng nhóm người vào một phòng khách rộng mênh mông, có một cái lò sưởi vĩ đại. Cả nhóm tụ lại đứng trước lò sưởi, với một cảm giác khó chịu và lo sợ.
    - Việc ta làm chẳng có ích gì - Một người nói - phải gọi công an.
    - Suỵt! - Một người khác kêu.
    Tất cả đứng sững tại chỗ.
    - Tôi vừa mới nghe tiếng động, - Người đàn ông nói tiếp - có thể là một con thú? Ta hãy tắt đèn và chờ xem có tiếng gì động đậy không?
    Tất cả đèn pin đều đã tắt. Phòng khách chìm vào bóng tối. Chút ánh trăng rơi xuống sàn nhà qua cửa sổ lớn kính mờ đục.
    - Nhìn kìa! - Một người hổn hển nói.
    Mọi người quay sang cánh cửa vừa mới bước vào lúc nãy: một bóng người lờ mờ màu xanh lá cây đang đứng ở đó, chập chờn như một khối sương mờ.
    - Con ma! - Một giọng nói khẽ - Đó là giọng ông Mathias Green...
    - Bật đèn lên! - Trưởng nhóm ra lệnh - Hãy chiếu đèn vào chỗ đó!
    Ông chưa nói xong, thì cái bóng xanh xanh lướt nhẹ dọc theo tường, rồi biến mất qua cánh cửa. Ba chùm đèn đột ngột bắn ra chỉ chiếu sáng khung cửa trống không.
    - Ước gì mình đang ở cách nơi này 10 km - Peter nói khẽ vào tai Bob.
    - Chắc là ánh sáng phản chiếu của đèn pha ô tô - Một người lớn nói - Ta hãy vào tiền sảnh xem có gì không.
    - Trong tiền sảnh không có gì hết. Một người đề nghị tắt đèn nữa. Sau đó tất cả im lặng chờ đợi. Chỉ nghe tiếng con chó thỉnh thoảng kêu rên.
    Lần này, chính Peter phát hiện con ma. Cũng xanh xanh và lờ mờ như lúc đầu, nó đứng trên bậc thềm, chỗ lưng chừng cầu thang.
    - Nó kìa! - Peter la lên.
    Mọi người quay lại ngay. Cái bóng lướt từng bậc thềm, rồi biến mất vào bóng tối lầu một.
    - Theo nó - Người đàn ông nhận trách nhiệm chỉ huy la lên - chắc là có ai đang chơi ta!
    Mọi người hỗn loạn rượt theo con ma. Khi đến phần trên cầu thang lầu, không còn gì nữa hết.
    - Cháu có sáng kiến - Bob nói, sau khi lý luận y như Hannibal nếu có cậu ở đó - trên sàn nhà có nhiều bụi đến nỗi chắc chắn kẻ đùa nghịch, nếu đúng là như thế chắc chắn phải có dấu vết.
    - Đúng! - Người đàn ông có con chó nhỏ nói - Ta hãy chiếu sáng sàn nhà, nơi ta chưa giẫm lên.
    Các chùm sáng được chĩa ngay xuống đất: có rất nhiều bụi nhưng vẫn còn y nguyên.
    - Vậy thì nó đi ngả nào? - Một người hỏi.
    Không có ai trả lời.
    - Ta hãy tắt đèn và chờ thử. - Một giọng khác đề nghị.
    Tuy nhiên, vì không ai chịu thừa nhận mình đầu thấy sợ, mọi người vẫn đứng lại tại chỗ. Có tám chin người kể cả Bob và Peter.
    Tụ tập trong bóng tối trên thang lầu, nhóm săn ma chờ đợi.
    Đột nhiên có người thì thầm:
    - Bên trái, trên tầng ta đang đứng...
    Có ánh sáng xanh khó thấy vừa mới xuất hiện ở một khoảng cách nào đó, bên cạnh một cánh cửa. Dần dần ánh sáng rõ lean. Bây giờ, mọi người có thể nhận ra bóng người mặc áo dài xanh, rộng, như áo một ông quan.
    - Đừng làm nó sợ. - Một giọng nói nhỏ khuyên - Để xem nó làm gì...
    Không ai động đậy
    Con ma dịch chuyển chậm chạp. Nó lướt dọc theo tường, đến hành lang dẫn lên cầu thang. Rồi dường như nó quẹo và biến mất.
    - Ta đi theo nó từ từ đi. - Một người đàn ông nói.
    - Ta hãy xem trước xem có dấu vết gì không - Bob đề nghị.
    Hai chùm sáng lục soát vào bóng tối
    - Không có dấu chân! - Người đàn ông giọng trầm nói - Tên thích đùa này nổi trên không.
    - Vậy thì hãy rượt theo nó! - Trưởng nhóm quyết định.
    Cả nhóm bước qua hành lang đến chỗ con ma biến mất. Tại đó có một hành lang nhỏ đâm ngang, và có hai cánh cửa rộng mở.
    Mọi người lại tắt đèn.
    Một thời gian trôi qua, rồi cái bóng xanh xuất hiện ở một cánh cửa. Nó đi hết hành lang nhỏ, cuối cùng nó từ từ mờ nhạt đi.
    - Hình như nó đi xuyên qua tường. - Bob nói khẽ.
    Vẫn không có dấu vết đi lại trên lớp bụi.
    Ngay khi nhận được điện thoại, thanh tra Reynolds và công an đến điều tra, nhưng không thấy ai trốn trong lâu đài, và cũng không thấy con thú bị thương nào.
    Thanh tra Reynolds là một con người nghiêm túc chưa bao giờ gặp ma trong suốt cuộc đời làm việc. Nên ông không muốn bị chê cười khi báo cáo lên cấp trên về các sự kiện tối hôm đó đúng như đã nghe tường thuật lại.
    Nhưng thanh tra Reynolds không có cách nào khác. Không những có tám nhân chứng đáng tin cậy sau khi đã nhìn tận mắt thấy con ma khi nghe tiếng hét không tả được, mà vào đêm hôm đó còn thu thập nhiều thông tin khác:
    - Một bảo vệ kho báo là có thấy một bóng mờ mờ xanh xanh gần cửa kho.
    - Một phụ nữ gọi đến công an để nói bà bị một tiếng la kỳ quặc đánh thức và nhìn thấy một nhân vật mặc đồ xanh hiện trên sân trước hiên nhà bà;nhân vật đó đã biến mất ngay khi bà bật đèn lên.
    - Hai tài xế xe tải khẳng định có một con ma đi quanh xe mình.
    Còn tệ hơn nữa!
    Lúc gần rạng sáng, hai công an tuần tra để ý thấy có hoạt động đi lại không rõ trong nghĩa địa Rocky. Hai anh gọi về sở công an, và chính thanh tra Reynolds chạy ra tận nơi xem. Ông bước vào nghĩa địa và chính mắt mình thấy một cái bóng xanh xanh đứng cạnh tấm bia mộ. Khi thanh tra Reynolds đến gần, dường như con ma chui xuống dưới đất mất.
    Thanh tra bật đèn pin lên và đọc dòng chữ ghi trên tấm bia:

  2. #2
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,679
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết



    CHƯƠNG 2: TRIỆU HỌP KHẨN CẤP
    A aaaaaaiiiiiiii!
    Một lần nữa "tiếng hét của con ma" lại vang lên. Nhưng lần này nó không làm ai sợ hết, nó phát ra từ máy ghi âm mà Bob đã dùng để thu lại.
    Ba thám tử trẻ đang ở bộ tham mưu bí mật, trong xe lán Thiên Đường Đồ Cổ, và đang nghe tiếng thu được tối hôm qua.
    - Không có tiếng la hét nào khác. Babal à. - Bob tuyên bố - Chỉ có tiếng nói chuyện của những người đàn ông đứng ở đó. Mình chỉ tắt máy lúc tất cả bước vào nhà.
    Nhưng Hannibal nói, dường như do cổ họng người phát ra. Hình như tiếng hét của một người đàn ông đang chạy xuống thang lầu, vì cuối cùng ngưng hét vì không còn hơi nữa.
    - Đúng! - Bob la lên - Mà đúng là chuyện đã xảy ra: ông già Mathias Green bị té thang lầu gãy cổ. Khi té xuống rất có thể ông có la.
    - Xì tốp! - Peter la lên - Chuyện đó xảy ra cách đây năm mươi năm. Đã lâu rồi ông già Mathias không còn la nữa.
    - Tiếng mà hai cậu đã nghe có thể là tiếng vọng lại trong thời gian của một tiếng la cách đây nửa thế kỷ. - Hannibal nói.
    - Ê! Ê! - Peter kêu - Tiếng la cách đây năm chục năm mà vẫn còn nghe được mình không thích đâu.
    - Bob cậu và lưu trữ viên và nhà chép sử biên niên của chúng ta: cậu có thể báo cáo chi tiết cho mình biết tất cả những gì xảy ra không?
    - Thì, - Bob hít thật sâu rồi nói - mình nghe nói là lâu đài của dòng họ Green sắp bị đập phá. Mình nghĩ có thể viết một bài cho báo trường, thế là mình quyết định đi tham quan cùng Peter. Bọn mình mang theo máy ghi âm để mình đọc những gì mình nghĩ, thay vì phải ngồi ghi lại.
    - Bọn mình đến đó được năm phút thì trăng lên. Không khí ở đó khá rùng rợn, rồi bọn mình nghe tiếng hét đầu tiên làm cho bọn mình cảm thấy sợ hơn. Tuy vậy bọn mình đã bật máy ghi âm lên hi vọng con ma sẽ hét lần thứ nhì: điều đó đã xảy ra. Tiếng bọn mình nghe trên băng là tiếng thứ nhì.
    - Rất tốt. - Hamnibal nói - Cậu bắt đầu biết phản ứng như một thám tử thật sự. Rồi sau đó?
    Bob kể lại một cuộc gặp với nhóm người đi ngược lại lối đi và tất cả những sự việc xảy ra trong ngôi nhà.
    - Cậu hãy lưu ý: không có dấu vết chân. - Peter nói rõ.
    - Bao nhiêu người đã nhìn thấy cùng các cậu. - Hannibal hỏi.
    - Sáu. - Peter nói.
    - Bảy. - Bob chỉnh lại.
    - Không, sáu mình chắc chắn, mình có đếm mà. - Peter nói lại - Ông cao, ông giọng trầm, ông có chó, ông đeo kính và hai ông kia.
    - Có thể cậu nói đúng. - Bob thừa nhận - Mình có đếm lại ba lần nhưng vào lúc mọi người di chuyển vào bên trong. Một lần mình đếm được sáu và hai lần mình đếm được bảy.
    - Có lẽ không quan trọng lắm. - Hannibal nhận xét, lần đầu tiên quên đi nguyên tắc vàng của mình: "Trong một vụ bí ẩn quan trọng nhất là chi tiết" - Bây giờ cậu hãy nói cho mình nghe cậu biết gì về ngôi nhà đó.
    - Mình cũng không biết được bao nhiêu! - Bob nói - Sau khi con ma biến mất, nhóm người chia ra làm hai: một số ra về, số còn lại đi gọi công an; chắc là công an đến ngay sau đó, vì sáng nay báo chí chỉ nói về con ma của ta thôi. Báo chí có kể về chuyện ngôi nhà, cũng may vì mình không tìm thấy gì về ngôi nhà trong thư viện.
    - Theo báo chí, lâu đài được xây cách đây sáu bảy chục năm, bởi ông Mathies Green, là thuyền trưởng tàu viễn dương và thương nhân chuyên buôn bán với người hoa. Nghe nói ông là một nhân vật đáng gờm và khá bí ẩn. Có lẽ ông đã gặp rắc rối ở Trung Quốc, vì ông đã phải vội vàng trở về Mỹ; và mang theo cô vợ trẻ, một công chúa người hoa rất xinh đẹp. Có người nói ông sợ sự trả thù của một gia đình quý tộc người Hoa, có lẽ gia đình bên vợ ông; người khác nói chẳng qua là ông gây lộn với bà chị dâu ở San Francisco.... Dù thế nào đi nữa, ông đã dọn đến đây ở một vùng gần như hoang dã vào thời ấy.
    - Ông sống xa hoa tại đây, cùng rất đông gia nhân người phương Đông. Ông thường mặc áo màu xanh lá cây, theo kiểu quý tộc Mãn Châu. Ông đặt cung cấp thức ăn một tuần một lần, chở từ Los Angeles đến. Một hôm người đánh xe thức ăn tìm thấy lâu đài hoang vắng, còn ông Mathies Green nằm ngay chân cầu thang bị gãy cổ. Công an đến và kết luận rằng ông Mathies uống rượu say, té cầu thang còn gia nhân sợ bị buộc tội đã bỏ chạy hết; vợ ông cũng biến mất. Dường như tất cả mọi người chốn ở khu phố Tàu, ở Francisco
    - Người thừa hưởng gia tài của ông Mathias chính là chị dâu ông. Bà đã dùng số tiền mua một vùng trồng nho ở San Francisco, trong thung lũng Greenland. Nhưng bà không chịu bán hoặc ở lâu đài, bà đã để lâu đài y nguyên như vậy. Cuối cùng, khi bà chết, cô Lydia Green con gái bà đã bán tòa lâu đài cho một nhà thầu, nhà thầu này bắt đầu đập phá để xây nhà hiện đại. Hết, thưa sếp.
    - Trình bày rất tốt, lưu trữ viên à! - Hannibal tán thành - Bây giờ ta hãy xem báo.
    Hannibal trải trên bàn một tờ báo địa phương, một nhật báo của Los Angeles và một của San Francisco. Chỉ có báo địa phương thông báo về các sự kiện tối qua với tít lớn trên trang nhất, nhưng hai báo kia cũng dành khá nhiều chỗ và đặt tít với những từ ngữ bi thảm như:
    CON MA LA HÉT LÀM CẢ THÀNH PHỐ ROCKY KHIẾP SỢ
    CON MA XANH TRỐN KHỎI LÂU ĐÀI ĐANG BỊ ĐẬP PHÁ
    MA BỊ KHỦNG HOẢNG NHÀ Ở
    Rồi tới văn phong hài hước, các nhà báo kể lại, nhưng không nêu một chi tiết khá đáng sợ, là chính thanh tra Reynolds và hai công an đã tận mắt nhìn thấy con ma. không có gì đáng ngạc nhiên về điều này: công an không muốn loan báo một tin buồn cười.
    - Tờ "Tin tức Rocky" khẳng định rằng có người đã thấy con ma gần một kho hàng, trên sân hiên, bên cạnh một trạm dừng xe. Dường như nhà nó bị đập phá, nên nó phải đi tìm chỗ trú khác. - Thám tử trưởng nhận xét.
    - Đúng rồi! - Peter nói mỉa - Chắc là nó tìm xe xin quá giang.
    - Tại sao lại không? - Hannibal hỏi - Rất có thể là, trong một số hoàn cảnh nào đó, ma buộc phải vận dụng đến những phương tiện vận chuyển dành cho người.
    - Nếu cậu chịu khó nói chuyện giống như mọi người, thì sẽ dễ hiểu hơn! - Peter đáp.
    - Cả vụ này có vẻ rất bí ẩn, - Hannibal nhận xét - và khi chưa có những sự kiện mới...
    Một giọng to vang như sấm cắt đứt lời Hannibal. Đó là giọng của thím Mathilda, người điều khiển nghiêm khắc toàn bộ Thiên Đường Đồ Cổ:
    - Bob Andy! - Thím gầm lên - Ba cháu muốn gặp cháu. Cả Peter nữa. Khẩn.

  3. #3
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,679
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết



    CHƯƠNG 3: PHÒNG BÍ MẬT
    Ba bạn lần lượt lao xuống cái ống rộng dẫn vào bộ tham mưu qua một cánh cửa sập. Đó là ngả đi thường dùng nhất, nên để bò cho dễ, ba cậu có lót thảm cũ.
    Mềm dẻo như ba con lươn, ba thám tử chui ra khỏi đường hầm vào xưởng sửa chữa, rồi một lát sau ra được ngoài trời, trước cửa Thiên Đường Đồ Cổ.
    Mathilda Jones đang chờ ở đó. Một người đàn ông cao có ria mép nâu và ánh mắt tinh nghịch, đứng cạnh thím Mathilda, đó là ba của Bob.
    - Nhanh lên con ơi. - Ông nói với con trai - Thanh tra Reynolds muốn gặp con. Cả cháu nữa, Peter à.
    Peter vừa cảm thấy hơi lo vừa cảm thấy mình quan trọng. Hannibal xen vào:
    - Thưa bác, cháu đi luôn được không ạ? Dù sao, cả ba đứa tụi cháu là một êkíp với nhau.
    - Nếu cháu thích. - Ông Andy mỉm cười nói - Nhưng các cháu phải đi nhanh lên. Thanh tra Reynolds đang chờ trong xe để dẫn chúng ta đi đến một nơi nào đó.
    Đúng vậy, một chiếc xe to đen trắng, đang đậu trước cổng thanh tra Reynolds, một người đàn ông mập hói đầu, đang ngồi ở tay lái. Trông ông có vẻ không vui lắm.
    - Anh Bill ơi, nhanh lên đi chứ - Thanh tra nói với ông Andy - Anh còn nhớ tôi dặn như thế nào rồi chứ, phải thật kín đáo! Anh là hàng xóm, là một người tử tế, tôi mới tin anh.
    - Anh nghĩ như vậy là đúng. - Ba của Bob nói - Này, trong khi anh chở chúng tôi đến lâu đài Green, có thể con trai tôi sẽ kể lại cho anh nghe những gì nó đã thấy tối hôm qua?
    - Sáng kiến hay đấy. - Thanh tra nói - Kể đi cháu. Một số người có mặt tại đó đã kể cho chú nghe rồi, cháu cũng nói đi.
    Khi nghe bản tường thuật của Bob, thanh tra Reynolds cắn môi liên tục.
    - Phải! - Ông nói - Đúng là những gì họ thấy. Vậy mà, bất chấp số lời chứng khớp nhau, tôi vẫn nghĩ không thể nào sự việc đã diễn ra như thế được. Tuy nhiên...
    Thanh tra ngưng nói, nhưng ông Andy, là một nhà báo tài ba, đoán ra điều mà thanh tra định nói.
    - Anh Sam à, - Ông Andy nói khẽ - nếu tôi không lầm thì chính anh cũng đã nhìn thấy con ma.
    - Phải, - Thanh tra Reynolds thở dài thừa nhận - ở nghĩa địa. Nó đứng gần mộ của Mathias Green. Và anh có tưởng tưởng là trong khi tôi nhìn nó, thì con ma mắc dịch ấy đã chui hẳn xuống dưới đất!
    Peterr, Bob và Hannibal gần như run lên vì kích động. Ông Andy bình tĩnh nhận xét:
    - Hay lắm, anh Sam à. Tôi sẽ viết một bài rất hay cho số báo tối nay.
    - A! Không được! - Thanh tra phẫn nộ - Anh hãy coi như tôi không có nói gì cho anh nghe hết. Còn các cháu chú quên là các cháu có ở đây, im lặng nhé?
    - Thưa chú thanh tra, tụi cháu sẽ im lặng như nấm mồ. - Hannibal hứa.
    - Tóm lại, - Thanh tra nói tiếp - thằng bù nhìn xanh xanh đã được nhìn thấy bởi hai tài xế xe tải, một bà già, một bảo vệ đêm, chính tôi và hai người của tôi, hai cháu.
    - Là chín người tất cả, anh Sam à. - Ông Andy nói.
    - Chín, cộng thêm sáu người tham quan lâu đài. Mười lăm người hoàn toàn bình thường khẳng định là đã nhìn thấy một con ma!
    - Thưa chú thanh tra - Hannibal hỏi - trong lâu đài có sáu hay bảy người ạ? Peter và Bob không thống nhất được với nhau.
    - Chú không biết - Ông Reynolds lầm bầm - Bốn trong số họ đã trình diện để kể lại các sự kiện. Ba người nói rằng nhóm gồm sáu người; người cuối cùng đếm được bảy. Chú không tìm ra được mấy người khác. Chắc là họ muốn tránh tai tiếng. Dù sao chúng ta đã có mười lăm hoặc mười sáu nhân chứng: chẳng lẽ tất cả đều bị hoa mắt! Chú rất muốn sao cho đây là một trò đùa; nhưng làm sao tin vào một trò đùa được, khi mà chính mắt chú đã nhìn thấy con ma chui xuống nấm mồ?
    Xe đang chạy vào một lối đi phủ đầy cỏ dại và có bóng cây che mát. Ở phía cuối nhìn thấy lâu đài vẫn còn giữ được vẻ uy nghi, mặc dù một phần bên hông đã bị đập phá. Hai công an đang đứng canh trước cửa; một người đàn ông mặc complet nâu đang chờ bên cạnh.
    - Chắc là nhà báo nữa - Thanh tra Reynolds vừa càu nhàu vừa bước xuống xe.
    Kẻ lạ bước về phía ông. Anh ăn nói lưu loát và có giọng dễ nghe.
    - Thưa thanh tra - Anh nói - tôi đang chờ anh tới đây. Tại sao người chủ của anh không cho phép tôi vào nhà của thân chủ tôi?
    - Thân chủ anh à? - Ông Reynolds ngạc nhiên hỏi - Trước hết anh là ai đã?
    - Tên tôi là Harold Carlson, tôi vừa là người bà con xa vừa là luật sư của bà Lydia Green, chủ nhân hợp pháp của tòa lâu đài, bà Lydia Green đã cử tôi làm đại dịên cho quyền lợi của bà. Ngay khi đọc báo xong tôi đã từ San Francisco đến đây bằng máy bay. Tôi đã thuê một chiếc xe tại sân bay để đến đây xem chuyện gì đã xảy ra. Câu chuyện này nghe hoàn toàn điên rồ.
    - Rất đúng! - Ông Reynolds lầm bầm - Anh Carlson à, tôi rất vui được gặp anh. Nếu anh không tự đến, có lẽ tôi đã cho mời anh đến. Người của tôi đứng đây đuổi những kẻ hiếu kỳ. Nhưng bây giờ, chúng ta sẽ vào nhà xem. Cùng đi với tôi, có hai cậu con trai đã chứng kiến các sự kiện và hai cháu sẽ chỉ cho ta biết những nơi mà... hiện tượng xảy ra.
    Sau khi giới thiệu những người đi cùng, thanh tra bước trước vào nhà, bỏ lại hai công an canh gác. Bên trong, tại những căn nhà rộng lớn tối tăm, cảm giác kỳ lạ của tối hôm qua vẫn còn. Bob và Peter chỉ cho thanh tra Reynolds chỗ cả nhóm đứng và chỗ cái bóng xanh xuất hiện.
    Chính Peter leo lên thang lầu trước
    - Bob có sáng kiến tìm dấu chân trước, - Peter nói rõ - nhưng không có.
    - Ba khen con có sáng kiến hay, con trai à. - Ông Andy vỗ vai Bob nói.
    - Con ma đi học theo hành lang này - Peter nói tiếp - rồi đi xuyên qua bức tường này. Sau đó, nó biến mất.
    - Xuyên qua tường, xuyên qua tường - Thanh tra Reynokds càu nhàu.
    Harold Carlson lắc đầu:
    - Tôi không hiểu gì hết - Ông thú nhận - Tất nhiên, người ta luôn nói ngôi nhà này có ma... Phần tôi, tôi chưa bao giờ tin. Nhưng bây giờ... thì tôi cũng không biết nữa.
    - Anh Carlson - Thanh tra hỏi - anh có biết sau bức tường này có gì không?
    - Tôi không hề biết - Carlson trả lời - Anh nghĩ có gì?
    - Chúng ta sẽ thấy - Thanh tra Reynolds nói - Tôi rất mừng là có thể tiến hành tìm kiếm khi anh đang có mặt tại đây. Sáng nay một công nhân đập phá đang lột mấy tấm thạch cao phủ bên ngoài, thì nhìn thấy một cái gì đó. Anh đã ngưng công việc ngay và gọi điện thoại cho tôi.
    - Thấy một cái gì đó? Ý anh nói sao? - Carlson nhíu mày hỏi.
    - Chính anh cũng không biết. Nhưng theo anh ta, có một căn phòng bí mật giữa tường ngoài và tường này. Bây giờ, chúng ta sẽ kiểm tra.
    - Phòng bí mật hả? - Carlson vừa ngạc nhiên hỏi vừa liếc nhìn ông Andy đang ghi chép lia lịa. Nhưng đâu có ai trong gia đình nói về phòng bí mật bao giờ...
    Đúng lúc đó, hai công an đến, một cầm rìu, một cầm cuốc. Ba thám tử không nén nổi cơn kích động.
    - Làm đi, hai anh hãy phá giúp cái này - Thanh tra Reynolds ra lệnh - Đúng như anh muốn, phải không anh Carlson?
    - Tất nhiên - Người từ San Francisco đến nói - Trước sau gì ngôi nhà này cũng sẽ bị đập.
    Hai công an mạnh mẽ tấn công bức tường. Hai anh nhanh chóng mở được cái lỗ. Rõ ràng, phía sau vách tường, có một khoảng trống khá lớn nhưng hoàn toàn tối tăm. Khi lỗ đủ lớn để cho một người chui qua, thanh tra Reynolds đến gần, dùng đèn pin chiếu vào.
    - Trời đất - Ông la lên
    Ông vội vàng chui vào đó, bước theo sau là ông Calson, rồi ông Andy và ba thám tử trẻ.
    Tất cả vào một căn phòng nhỏ. Có một luồng sáng yếu ớt rơi xuống từ một khe nứt do công nhân đập phá làm.
    Ngay giữa căn phòng, trên cái mễ bằng gỗ bóng, có một chiếc hòm bằng gỗ chạm khắc tuyệt đẹp.
    Hòm mở.
    Ba cậu, lẻn giữa đám người lớn, nhìn vào trong hòm và nín thở.
    Có một bộ xương nằm trong hòm, bộ xương mặc một chiếc áo dài đã mục nát, nhưng rõ ràng trước kia nó rất lộng lẫy.
    Im lặng ngự trị một hồi. Rồi Harold Carlson nói:
    - Nhìn kìa. Có tấm bảng gắn vàng vít trên hòm.
    Rồi anh đọc:
    VỢ YÊU QUÝ
    CỦA MATHIAS GREEN
    HÃY AN NGHỈ!
    - Cô gái người Hoa... - Ông Reynolds nói khẽ.
    - Người ta tưởng cô gái đã bỏ trốn sau cái chết của Mathies Green! - Ông Andy nói.
    - Chắc chắn là cô ấy - Ông Carlson nói - Nhưng nhìn này: đây là một vật mà tôi phải lấy, nhân danh gia đình.
    - Ông thọc tay vào hòm. Ba thám tử trẻ không nhìn thấy ông làm gì, vì bị người lớn chắn mất tầm nhìn, nhưng một lúc sau, một xâu chuỗi ngọc trai xám, màu đục, xuất hiện.
    - Đây có lẽ là những hạt ngọc trai thần, mà theo truyền thuyết, ông Mathias đã lấy cắp của một ông quan người Hoa - Harold Carlson giải thích - Chính vì xâu chuỗi này, mà ông ta đã phải rời Trung Hoa để đến đây trốn. Chuỗi ngọc này vô giá. Gia đình cứ tưởng là vợ ông Mathias đã mang xâu chuỗi đi theo, và coi như mất luôn.
    - Thật ra, mấy hạt ngọc trai này chưa hề rời khỏi nơi đây! - Ông Reynold nói.
    - Cô vợ người Hoa cũng vậy! - Ba của Bob nói.

  4. #4
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,679
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết



    CHƯƠNG 4: BỨC THÔNG ĐIỆP BẤT NGỜ
    Ngày hôm sau, ở bộ tham mưu, Peter đang bận cắt những tấm hình và những bài báo có liên quan đến con ma xanh, trong khi Bob dán vào sổ. Tuy hết sức cố gắng để cho ông Reynolds vui, ông Andy vẫn không ngăn cản được giới báo chí chụp lấy câu chuyện kỳ lạ này.
    Có thể từ từ người ta sẽ quên con ma, nhưng việc phát hiện căn phòng bí mật, bộ xương và xâu chuỗi đủ để gây một sự an toàn đủ để gây một sự ồn ào trong dân chúng một thời gian dài.
    Nhiều nhà báo kể lại tiểu sử trong Mathias Green, đã từng là một thuyền trưởng gan dạ, không sợ bão táp, một nhà buôn bán giỏi giang, luôn lao vào những cuộc vụ làm ăn phức tạp tại Trung Quốc.
    Ngoài ra, Mathias Green còn là bạn thân của nhiều ông quan Mãn Châu, ông được tặng những món quà cực kỳ sang trọng. Nhưng xâu chuỗi thần không phải của ông: ông đã ăn cắp chuỗi trước khi trốn khỏi Trung Quốc, mang theo cô vợ trẻ. Suốt phần đời còn lại ông cấm cung trong lâu đài.
    Và tất cả những chuyện này đã xảy ra tại thành phố Rocky quê mình! - Bob kêu lên - Cậu có biết ba mình và thanh tra Reynolds suy ra điều gì không?
    Có tiếng kim loại làm cho Bob ngưng nói. Có ai đang đẩy tấm lưới động đậy vào đường hầm ở đầu bên kia. Sau đó nghe nhiều tiếng sột soạt, rồi cuối cùng sau những tiếng gõ vào cửa sập đúng theo mật mã, cậu Hannibal mập xuất hiện. Hannibal đang toát mồ hôi.
    - Trời nóng nực quá! - Hannibal nhận xét.
    Rồi cậu nói thêm:
    - Mình vừa mới suy nghĩ.
    - Đừng suy nghĩ nhiều quá, Babal ơi - Peter khuyên - Cậu đã nóng rồi. Suy nghĩ riết, lỡ bộ óc tuyệt vời của cậu bốc cháy mất và cậu sẽ trở thành một người bình thường như bọn mình đấy!
    Bob thích thú cười khúc khích. Peter rất tự hào có được một người bạn thông minh như Hannibal, nhưng không bao giờ bỏ qua cơ hội trêu chọc bạn. Điều này không hề làm phiền Hannibal.
    - Phải - Thám tử trưởng nói tiếp - mình vừa mới suy nghĩ và suy ra điều có lẽ đã xảy ra ở lâu đài Green.
    - Không cần phí thời gian - Bob nói - Ba mình và thanh tra Reynolds đã suy ra tất cả rồi.
    Hannibal ngồi vào ghế bành của mình, phía sau bàn làm việc xưa kia bị hư hỏng nhiều trong một vụ hỏa hoạn, và tiếp tục nói, không thèm chú ý đến sự suy luận của người lớn.
    - Trước hết - Cậu nói - hiển nhiên là lâu đài Green...
    - Ba mình và thanh tra Reynolds - Bob nói tiếp, nhất định muốn báo cho hai bạn biết về thông tin mật mà cậu nghe được - nghĩ rằng có lẽ bà Green chết do bệnh. Khi ấy, chồng bà, vì không muốn xa vợ, đã cho bà vào cái hòm tuyệt đẹp kia. Ông đặt hòm vào phòng mật, rồi sau đó xây tường kín lại. Như vậy ông có cảm giác rằng vợ vẫn bên cạnh ông. Chúng ta không biết sự việc đó kéo dài bao lâu. Nhưng vào một ngày nào đó, ông Mathias bị té xuống thang lầu và gãy cổ. Khi thấy ông chết, gia nhân hoảng sợ. Họ bỏ trốn. Chắc là một số trốn vào khu phố Tàu ở San Francisco. Có thể một số khác quay về Trung Quốc. Có lẽ là một số đã nhập vào Hoa Kỳ bất hợp pháp. Dù sao, vào thời đó, người Hoa không bao giờ cung cấp thông tin cho công an, nên không tìm ra được đám gia nhân chạy trốn. Chị dâu của ông Green, là người được thừa hưởng gia tài của ông, đã dùng tiền để mua một trại chồng nho gần San Francisco, ở thung lũng Greenland. Bà chưa bao giờ đến đây, con gái bà, cô Lydia Green, giờ là chủ trại nho, cũng vậy. Người ta không biết tại sao gia đình lại bỏ hoang lâu đài. Nhưng năm nay, cô Green đã chịu bán cho một nhà thầu xây dựng.
    - Khi công nhân bắt đầu đập phá, - Peter xen vào - thì con ma của ông Mathias Green giận giữ lên. Lúc ấy, bọn mình đã nghe nó hét. Sau đó ma đi thăm vợ lần cuối cùng, rồi biến mất.
    Hannibal có vẻ hơi giận. Suy luận của ông Reynolds và ông Andy gần giống với suy luận của cậu.
    - Cậu khẳng định rằng đó là một con ma.- Hannibal nói hơi cục cằn với Peter - Hơn nữa, là ma của ông Mathias Green?
    - Bởi vì mình đã thấy nó - Peter đáp - Đó là con ma thật nhất mà nó từng nhìn thấy! Cũng có thể mình không rành lắm.
    - Tất nhiên là Peter không rành về ma và con ma của ông Green là con ma đầu tiên mà Peter nhìn thấy, nhưng cậu đâu thèm chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt đó!
    - Nếu không phải ma, thì là gì? - Bob hỏi - Babal à, nếu cậu nghĩ ra một giải pháp khác, thì mình dám cá thanh tra Reynolds sẽ tặng cậu một phần thưởng.
    - Tại sao vậy? - Hannibal hỏi.
    - Đúng! - Peter kêu - Cậu hãy nói cho bọn mình nghe xem cậu nghĩ gì nào.
    - Thanh tra Reynolds - Bob nói với vẻ quan trọng - đã tuyên bố với bọn mình rằng chính chú ấy đã nhìn thấy ma. Nhưng chú ấy không muốn bị quê khi nói ra một cách chính thức. Chú ấy không thể ra lệnh cho người mình đi bắt một con ma... nhưng, nếu có một ai đó chứng minh được rằng đây không phải là ma thật, thì mọi chuyện sẽ trở nên bình thường và công an sẽ có thể hành động.
    - Hừm! Hừm! - Hannibal bình tâm lại nói - Dường như chúng ta đang nắm một vụ hay đấy. Thật ra, chúng ta có thể lo điều tra, chỉ để giúp thanh tra thôi.
    - Ê! Ê! - Peter phản đối - Ma xanh hả? Mình không thích đâu.
    - Khẩu hiệy của bọn mình - Bob nhận xét - là "điều tra đủ loại". Tại sao ma xanh lại là ngoại lệ? Mà mình rất muốn kiểm tra những gì mình đã tận mắt nhìn thấy. Nhưng Babal à, làm thế nào cậu muốn bọn mình tóm được một sinh vật siêu tự nhiên.
    - Trước hết ta phải có phương pháp - Thám tử trưởng trả lời - Cậu hãy cho mình biết tối hôm qua có ai nhìn thấy con ma nữa không?
    - Không - Bob trả lời - thanh tra Reynolds nói cho ba mình là không có ai báo hết.
    - Ba cậu có phỏng vấn những người thấy ma tối hôm kia không?
    - Ba mình có đi gặp họ cùng với thanh tra, nhưng chỉ tìm được có bốn người: người cao, người có chó và hai người kia. Lời chứng của họ khớp với bọn mình.
    - Còn hai hay ba người còn lại?
    - Ba mình nghĩ rằng sợ họ bị quê. Nếu thừa nhận đã nhìn thấy ma, họ sẽ bị người ta cười. Dù sao, thì không ai nhận dạng được họ.
    - Tại sao tự nhiên cả đám người này lại đi tham quan lâu đài vào ban đêm?
    - Dường như có hai người đi đường gặp một số trong đám người này và đề nghị đi xem lâu đài dưới ánh trăng, trước khi nó đập phá hoàn toàn. Tối hôm đó đẹp trời, nên tất cả những người láng giềng ra hóng mát đều nhận lời. Khi quay ngược lại lối đi, họ đã nghe tiếng hét. Tiếp theo, thì cậu biết rồi.
    - Công việc đập phá có tiếp tục không?
    - Tạm thời thì được hoãn lại - Bob nói- Thanh tra đang cho lục soát ngôi nhà xem có phòng bí mật nào khác nữa không, nhưng không có kết quả gì. Nghe nói nhà thầu định chia khu đất thành lô, bây giờ lại phân vân: không ai muốn đến ở một chỗ có ma.
    Hannibal suy nghĩ một hồi.
    - Bây giờ - Hannibal nói - ta nên nghe cuộn băng của Bob lại một lần nữa.
    Lưu trữ viên bấm nút cho băng chạy. Một lần nữa, tiếng hét khủng khiếp lại vang lên. sau đó đến phần nói chuyện giữa đám người. Hannibal nhíu mày lắng nghe.
    - Có một suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu, mà mình chưa nắm được - Hannibal nói - Mình nghe tiếng chó sủa. Loại chó gì vậy?
    - Điều đó đâu quan trọng gì đâu. - Peter đáp.
    - Tất cả đều có tầm quan trọng. - Hannibal trịnh trọng tuyên bố.
    - Giống chó nhỏ lông cứng - Bob trả lời - Cậu có kết luận được gì không hả Babal?
    Babal đành phải thú nhận mình không kết luận được gì hết. Ba thám tử nghe lại cuộn băng nhiều lần liên tiếp. Thám tử nghe lại cuộn băng nhiều lần liên tiếp. Thám tử trưởng không nắm bắt được những suy luận đang luẩn quẩn trong đầu. Cuối cùng, ba cậu cất máy ghi âm và bắt đầu nghiên cứu từng bài báo một.
    - Rõ ràng là con ma này dọn nhà đi chỗ khác rồi - Peter hài lòng ra mặt nói - Vì người ta đòi đập nhà nó, thì nó đi tim chỗ khác ở. Hợp lô gíc thôi.
    Hannibal định trả lời thì điện thoại reng.
    Thám tử trưởng nhấc máy.
    - Alô! - Cậu nói
    Bộ khuếch âm gắn vào điện thoại cho phép bất cứ ai ngồi trong bộ tham mưu theo dõi cuộc nói chuyện.
    - Điện thoại liên tỉnh, - Giọng của nhân viên tổng đài - cho anh Bob Andy.
    Ba cậu ngạc nhiên nhìn nhau. Đây là lần đầu tiên có một thám tử nhận được cú điện thoại liên tỉnh.
    Bob cầm ống nghe.
    - Alô! - Cậu nói - Bob Andy nghe đây.
    - Chào Bob! - Giọng của một phụ nữ, rõ ràng là rất lớn tuổi nhưng còn minh mẫn, vang lên - Lydia Green, gọi từ Greenland đây. Lydia Green! Cháu của ông Mathias Green.
    - Dạ, thưa cô, cháu nghe đây ạ! - Lưu trữ viên nói nhỏ.
    - Cô muốn nhờ cháu giúp đỡ - Bà già nói - cháu và Peter Crentch, bạn cháu có thể đến Greenland gặp cô được không?
    - Đến Greenland à? - Bob ngạc nhiên hỏi.
    - Phải, đó là chỗ côở. Cô cần nói chuyện nhiều với cháu. cháu biết không, vấn đề là ông của cô. Ma của ông đã hiện về chỗ cô cách đây hai đêm, và cô muốn nghe các cháu kể lại. Cháu hiểu không... - Giọng nói bà Greenland đột ngột rung lên -... ông đã chuyển về Greenland. Tối hôm qua... tối hôm qua ông ở trong phòng cô!

  5. #5
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,679
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết





    CHƯƠNG 5: MA HIỆN HÌNH LẦN NỮA
    Bob nhìn Hannibal. Hannibal gật đầu.
    - Thưa cô, nếu cha mẹ cho phép, tụi cháu sẽ rất vui được đến thăm cô ạ! - Bob trả lời.
    - Ờ! Cô rất vui! - Bà già nói và thở phào nhẹ nhõm - Cách đây không lâu, cô đã gọi điện nói chuyện với ba mẹ các cháu và cô không nghĩ là có vấn đề gì về phía họ. Greenland là một nơi thích lắm. Cháu của cô là Charles Chang Green sẽ đi chơi với các cháu. Charles đã sống gần như suốt đời ở Trung Quốc.
    Mọi thủ tục được giải quyết nhanh chóng. Tối hôm nay, Bob và Peter sẽ lấy vé máy bay đi San Francisco lúc sáu giờ; sẽ có xe hơi đến rước hai cậu tại sân bay về Greenland.
    - Ôi! - Bob kêu lên sau khi gác máy xuống - Thấy ma, lời lắm! Này Babal, cô không mời cậu! Như vậy không công bằng!
    - Hoàn toàn bình thường - Hannibal đáp, cố giấu đi nỗi thất vọng - Các cậu mới thấy ma, mình có thấy đâu. Mà mình cũng không đi được: ngày mai chú thím mình đi San Diego mua quân nhu thừa của hải quân, vì vậy mình phải ở lại giữ nhà.
    - Nhưng dù sao bọn mình là một ê kíp với nhau - Peter phản đối - Tách ra như vậy là không công bằng, nhất là có ma đi dạo...
    Hannibal béo môi.
    - Theo một nghĩa nào đó - Hannibal nói khẽ - mình thấy sự việc biến chuyển thuận lợi. Vì con ma đã dời nhà đến Greenland ở, nên các cậu có thể điều tra giúp thanh tra Reynolds tại đó, trong khi tại đây mình sẽ tiến hành những điều tra khác! Đó là ưu điểm của tổ chức phân chia thành nhóm.
    Những gì Hannibal nói cũng có lý, nên tất cả thống nhất như vậy. Peter và Bob trở về nhà. Mẹ hai cậu đã xếp xong hành lý cho con, hai cậu chỉ bỏ thêm đèn pin và những viên phấn có riêng của mình: xanh lá cho Bob, xanh dương cho Peter.
    Bà Andy lái xe chở hai cậu ra phi trường Los Angeles, và Hannibal cũng đưa hai bạn ra máy bay.
    - Bob, cậu có trách nhiệm báo cáo về cho mình qua điện thoại về sự tiến triển của vụ này. Tiền của nhóm trong quỹ sẽ cho phép chúng ta thanh toán những cuộc gọi liên tỉnh này. Nếu con ma ló mặt thì mình sẽ sắp xếp đến ngay với các cậu.
    Bà Andy hôn con trai.
    - Con nhớ - Bà dặn dò con - là phải cư xử thật lễ phép. Mẹ rất vui là con có thể giúp được bà Lydia Green, bà ấy được coi là một người đàng hoàng. Mẹ cũng hy vọng là con đi chơi vui.
    Một lúc máy bay cất cánh về phía bắc. Sau khi bay một tiếng, và ăn một bữa nhẹ trên máy bay, Bob và Peter lại thấy mặt đất hiện ra.
    Tại phi trường San Francisco, một cậu thấp hơn Peter một chút, nhưng vai vuông hơn, đang chờ hai cậu. Cậu có khuôn mặt của người Mỹ rõ rệt, nhưng hai mắt hơi xếch lên một chút, như người châu Á.
    - Tên mình là Charles Green - Cậu tự giới thiệu - nhưng bạn bè gọi mình là Chang.
    Sau khi lấy hành lý, Bob và Peter bước vào một bãi đậu xe rất lớn. Chang dẫn hai cậu đến một chiếc tải nhỏ; có một thanh niên người Mê- hi- cô đang ngồi ở tay lái.
    - Anh Pedro ơi - Chang nói - đây là khách của chúng ta: Peter Crentch và Bob Andy. Hai bạn đã ăn tối trên máy rồi, nên ta có thể chạy thẳng về Greenland.
    - Vâng, thưa senor Chang - Pedro trả lời.
    Pedro bỏ hành lý ra phía sau và trở về chỗ ngồi ở tay lái. Các cậu ngồi ở ghế sau, có đủ chỗ cho cả ba. Pedro khởi động máy.
    Suốt dọc đường, Bob và Peter vừa nói chuyện với Chang, vừa ngắm quang cảnh. Hai cậu hơi tiếc nhận thấy rằng xe không chạy qua trung tâm San Francisco, xe đi vòng qua thành phố và chạy trong khu vực những ngọn đồi tạo thành vùng quê xung quanh thành phố.
    - Đây là đường tốt nhất để đi đến trại nho Greenland - Chang giải thích - Cô mình quản lý vườn nho. Cô coi như vườn nho là của mình. Nhưng tất nhiên là mình không có ý định lấy lại của cô, cả khi mình đủ tuổi trưởng thành.
    Hai cậu thám tử không biết cậu bạn mới này, hóa ra là chắc của ông Mathias Green. Chang kể lại câu chuyện của mình.
    Trước khi cưới cô công chúa người Hoa, ông Mathias từng có một người vợ Mỹ du hành theo chồng và sinh cho ông một đứa con trai. Ít lâu sau, bà chết do bị mắc bệnh ở châu Á.
    Mathia, không muốn vướng bận đứa nhỏ, đã đưa con vào học nội trú ở trường truyền giáo Mỹ, ở Hồng Công.
    Một thời gian sau, ông Mathias bị rắc rối nghiêm trọng lúc cướp xâu chuỗi thần và hấp tấp rời khỏi Trung Quốc, dẫn theo cô vợ mới, cô công chúa. Con trai ông ở lại Hồng Công.
    Khi lớn lên; Elie Green trở thành bác sĩ và mục sư; ông ở lại Trung Quốc và cưới một cô gái Hoa. Từ cuộc hôn nhân này, một đứa trẻ sinh ra, Thomas, cũng được giao cho trường truyền giáo, vì cha mẹ chết sớm do bệnh sốt vàng, ít lâu sau khi đứa bé ra đời. Thomas, cha của Chang, lớn lên tại Trung Quốc, cũng trở thành bác sĩ và lấy vợ người Anh.Nhưng hạnh phúc của họ không kéo dài được bao lâu: nước sông Hoàng Hà dâng lên cao cuốn đi chiếc tàu du hành,và hai người chết đuối.
    Khi kể đến đoạn, Chang dừng lại một lúc. Bob và Peter nhận thấy Chang đang cố giấu đi nỗi xúc động.
    - Mình chỉ biết tên của ba mẹ mình. Có một thầy giáo quan tâm đến mình và sau khi kiểm tra kỹ, thầy thông báo cho mình biết rằng mình tên là Green. Thầy liên lạc với cô Lydia. Sau đó cô yêu cầu mình đến đây. Từ đó, mình sống với cô. Cô rất tốt với mình và mình muốn giúp cô. Mà Chúa biết bây giờ cô cần giúp đỡ như thế nào! Chú Harold đã làm tất cả những gì có thể được.
    Bob định đưa ra một câu hỏi, nhưng ngày hôm nay có quá lắm sự kiện đến nỗi, trước khi kịp mở miệng ra, Bob đã ngủ mất.
    Bob giật mình thức dậy. Mặt trời đã lặn mất. Xe vừa mới dừng lại trước một ngôi nhà rộng lớn bằng đá và gỗ, xung quanh là những ngọn núi rất dốc.
    - Tới rồi - Peter thông báo - Dậy đi Bob ơi.
    Bob nén một cái ngáp dài và bước xuống xe.
    Chang dẫn đường leo lên một cầu thang gỗ dẫn vào cửa chính ngôi nhà.
    - Chúc mừng hai bạn đã đến Grennland! - Chang nói - Cô mình đã chọn cái tên này. Cô nghĩ đất dòng họ Green phải tên là Greenland mới hợp lý. Bây giờ cả thung lũng cũng mang tên này.
    Ba cậu bước vào một phòng rộng lớn, tường được phủ thạnh cao từ trên xuống dưới. Một bà già, người mảnh dẻ nhưng rất đáng kính, bước về phía khách.
    - Chào các cháu - Bà nói - Cô rất vui được gặp các cháu. Các cháu đi đường có mệt không?
    Hai thám tử khẳng định là không sao hết. Sau đó, bà dẫn tất cả sang phòng ăn ngay.
    - Cô chắc chắn các cháu đói bụng - Bà tuyên bố - Có thể các cháu đã ăn tối trên máy bay rồi, nhưng các cháu vẫn đói. Thanh niên luôn luôn đói bụng, ai cũng biết mà. Các cháu đi ăn tối với Chang đi, như vậy các cháu sẽ làm quen với nhau. Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện. Ngày hôm nay cực quá, cô rất mệt và cô muốn ngủ sớm.
    Bà gõ vào một cái chiêng bằng đồng, và một bà già người Hoa bước vào.
    - Bà Li à - Bà Green nói - bà có thể dọn ăn cho ba cậu này được rồi. Chắc chắn Chang sẽ thích thú được ăn lần hai.
    - Chắc. Con trai luôn đói. Tôi sẽ nuôi con trai tốt - Bà già người Hoa nói rồi đi lấy các đĩa thức ăn.
    Một người đàn ông bước vào, mà hai cậu nhận ra ngay là Harold Carlson. Ông có vẻ lo lắng.
    - Chào các cậu! - Ông nói với giọng trong trẻo và dễ chịu - Hôm qua chúng ta đã gặp nhau trong một tình huống khá kỳ lạ. Tôi thấy câu chuyện này thật là kỳ quặc. Và không chỉ tôi thấy thế.
    - Peter và Bob, cô chúc các cháu ngủ ngon - Bà Green nói - Harold, cậu giúp tôi lên phòng nhé?
    - Tất nhiên, thưa dì Lydia.
    Ông Carlson đưa tay dìu bà Green đi. Cả hai bà cùng bước ra khỏi phòng. Chang bật đèn lên.
    - Ở thung lũng này, trời tối đột ngột lắm - Chang nhận xét - Ở ngoài trời gần như tối hẳn rồi. Ta hãy ngồi vào bàn và nói chuyện. Các cậu hãy đặt những câu hỏi nào mà các cậu muốn đi.
    - Không có thời gian nói và đặt đâu - bà Li vừa mới bước vào can thiệp - Con trai phải ăn nhiều mới mau lớn.
    Bà đẩy trước mặt một cái bàn có bánh xe lăn trên đó chất đầy những dĩa thịt nguội, xúc xích, xà lách, khoai tây, dưa chuột muối v.v...
    Khi nhìn thấy thức ăn như vậy, Bob mới nhận ra mình đang đói đến mức nào. Bob bước nhanh về phía bàn ăn...
    Nhưng một sư kiện bất ngờ ngăn cản không cho Bob ăn ngay.
    Ba cậu định ngồi vào bàn ăn thì một tiếng thét vang lên.Tiếng la xuất phát từ lầu một. Tiếp theo là một sự im lặng đầy đe dọa.
    - Cô Lydia la! Mình lên xem - Chang nói và lao ra cầu thang. Bob, Peter, bà Li và một vài gia nhân khác vừa mới xuất hiện cũng bước theo.
    Cầu thang dẫn đến một hành lang. Cuối hành lang có một cánh cửa mở. Đèn sáng trong phòng bà Green. Bà già đang nằm trên giường. Harold Carlson đang cúi xuống bà, xoa bóp cổ tay ba, và lo lắng hỏi:
    - Dì Lydia, dì Lydia ơi, dì có nghe không?
    Khi nhìn người mới đến, ông ra lệnh:
    - Bà Li ơi, bà đi lấy muối amôni cho bà chủ đi.
    Bà già người Hoa chạy vào nhà tắm, khi trở ra mang một cái lọ nhỏ đặt dưới mũi bà Green.
    Một hồi sau, bà già run toàn thân và tỉnh lại.
    - Xin lỗi - Bà nói - Chắc là tôi la rồi ngất đi. Thật là ngốc. Đây là lần đầu tiên tôi bị thế.
    - Chuyện gì đã xảy ra? - Chang lo lắng hỏi - Thưa cô Lyia, tại sao cô la?
    - Cô đã nhìn thấy con ma lần nữa - Bà Green nói, cố làm cho giọng không run - Cô vừa mới chúc Harold ngủ ngon và bước vào phòng. Cô chưa bật đèn. Cô nhìn về hướng này. - Bà chỉ một chỗ thụt vào, bên cửa sổ.
    - Con ma đứng ở đó, thấy rất rõ. Nó nhìn cô bằng ánh mắt khủng khiếp lắm, y như lửa. Nó mặc áo dài xanh, như ông Mathias hay mặc. Tuy gương mặt bị phủ như một lớp sương mù, nhưng cô chắc chắn là ông.
    Bà hạ giọng xuống.
    - Ông giận cô. Cô biết. Cách đây nhiều năm mẹ cô đã hứa với ông rằng, sau khi ông chết, lâu đài Rocky sẽ đóng cửa mãi mãi. Cả lâu đài lẫn đất xay lâu không được bán đi hay sửa đổi. Và cô đã không giữ đúng lời hứa này. Cô đã chịu bán ngôi nhà. Sự an nghỉ của công chúa quá cố đã bị quấy phá. Ông Mathias yêu vợ lắm.Ông sẽ không bao giờ tha thứ cho cô!

  6. #6
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,679
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết



    CHƯƠNG 6: TÌNH HÌNH TRỞ NÊN PHỨC TẠP HƠN
    Bà Green đã lên giường; sau khi được bà Li cho uống thuốc an thần. Các gia nhân khác quay xuống nhà bếp với mệnh lệnh không được kể cho ai nghe về chuyện đã xảy ra, nhưng sự phục tùng của họ với đề nghị này không chắc chắn lắm.
    Ông Carlson dẫn ba cậu trở ra phòng ăn. Ông có vẻ rất xúc động.
    - Thế còn chú? - Peter hỏi - Chú có thấy con ma không?
    Ông Carison lắc đầu.
    - Tôi đưa dì Lydia về phòng. Lúc đó trời đã tối. Dì bước vào phòng một mình. Khi dì hét lên, thì tôi đã quay lưng lại rồi. Tôi quay lưng lại ngay. Cửa phòng dì còn hé mở. Tôi thấy đèn sáng lên. Chắc là lúc dì thấy con ma, tay gì đang đặt sẵn trên nút bấm đèn, và dì bấm theo bản năng. Tất nhiên là khi đèn sáng lên, không thể thấy ma nữa. Dì Lydia đưa tay lên miệng. Dì có vẻ khiếp sợ. Tôi chạy đến với dì. Đúng lúc đó, dì ngất xỉu và ngã vào tay tôi.
    Ông dùng tay lau trán.
    - Gia nhân sẽ bàn tán. - Ông nói nhỏ - Không có cách cản được họ. Ngay từ sáng mai, cả thành phố sẽ biết là Greenland có ma.
    - Chú có sợ báo chí đăng bài về vụ này không? - Bob hỏi.
    - Báo chí hả? Báo chí đã gây hại nhiều lắm rồi - Ông Carlson trả lời - Tôi lo sợ bọn nhân công. Dì Lydia đã nói cho các cháu qua điện thoại rằng tối hôm qua dì đã nhìn thấy ma trong phòng, đúng không?
    Peter và Bob gật đầu.
    - Thật ra không chỉ mình dì nhìn thấy ma, có hai hầu gái cũng nhìn thấy con ma đứng ngay giữa sân. Hai cô hoàn toàn khiếp hãi. Tôi đã thuyết phục hai cô là hai cô bị ảo giác, hay tôi nghĩ là đã thuyết phục được, nhưng hôm nay cả thung lũng chỉ nói về con ma từ Rocky đến Greenland.
    - Và chú sợ nhân công không chịu làm việc ở một vườn nho có ma, phải không chú Harold? - Chang hỏi.
    - Đúng! - Ông Carlson nhanh nhẹn nói - Con ma này sẽ làm cho chúng ta sạt nghiệp mất!
    Rồi ông bình tĩnh nói tiếp:
    - Nhưng ta không được làm phiền khách với vấn đề này. Các cậu có muốn xem kỹ hơn xâu chuỗi mà ta đã tìm thấy hôm qua không? - Ông hỏi hai cậu.
    Bob và Peter phấn khởi đồng ý. Hôm qua hai cậu đã không kịp nhìn rõ vật ông Carlson tìm thấy.
    Luật sư dẫn ba cậu đến phòng việc của ông, gồm một cái bàn viết, nhiều tập hồ sơ và một két sắt.
    Ông Carlson quỳ xuống trước két sắt, quay số rồi mở két sắt ra. Ông lấy một hộp carton ra đặt trên bàn. Ông lấy xâu chuỗi để trên tấm giấy thấm màu xanh lá cây sẫm, các hạt ngọc trai nổi bật lên thật lộng lẫy.
    Peter và Bob cúi xuống để nhìn cho rõ; Chang cũng bắt chước. Hạt ngọc trai to lớn, nhưng hình dáng không đều và có màu xám kỳ lạ hoàn toàn đục ngầu. Chúng hoàn toàn không giống các hạt chuỗi tròn, sáng bóng, có ánh hồng hồng, mà mẹ của Bob thường đeo.
    - Chuỗi hạt có màu kỳ quá. - Peter nhận xét.
    - Đúng. - Ông Carlson thừa nhận - Loại ngọc trai này xuất xứ từ một cái vịnh nhỏ ở Ấn Độ Dương; và thậm chí ở đó bây giờ cũng không còn nữa, nên giá trị chúng cao lắm. Người Phương Đông cho rằng ngọc trai màu này và hình dạng như vậy có một giá trị đặc biệt; họ cho là chúng có thần phép, tôi cũng chưa hiểu tại sao. Xâu chuỗi này trị giá ít nhất một trăm ngàn đô- la.
    - Chú Harol ơi - Chang la lên - Vậy thì cô Lydia sẽ có khả năng trở nợ được và cứu vườn nho!
    - Chưa chắc - Luật sư trả lời - Các cậu biết không hình như ông Mathias tặng vợ xâu chuỗi này. Nếu người thừa kế hợp pháp là người bà con gần nhất của bà chứ không phải người bà con gần nhất của ông Mathias.
    - Nhưng bà đã bị gia đình từ chối mà! - Chang phản đối - Mà theo người ta biết, tất cả mấy người quý tộc Trung Quốc đã bị chết hồi cách mạng hết rồi.
    - Có thể một số đã di cư ra nước ngoài - Ông Carlsonđáp - Dù sao, tôi vừa mới nhận được thư của một luật sư người Hoa ở San Francisco khẳng định thân chủ ông có bà con với công chúa. Nên ông đòi xâu chuỗi, nghe nói thân chủ ông rất muốn có. Nói cách khác, thì sẽ phải kiện cáo, và nhiều năm sẽ trôi qua trước khi biết được xâu chuỗi phải thuộc về ai.
    Chang sầm mặt lại. Cậu định nói một cái gì đó, thì có tiếng chân bước hấp tấp vang lên ngoài hành lang. Có người gõ cửa.
    - Mời vào! - Ông Carlson kêu.
    Cửa mở ra. Một người đàn ông trung niên vạm vỡ, da ngăm đen, mắt sắc sảo bước vào văn phòng. Hắn đang thở hổn hển và không thèm chú ý đến ba cậu.
    - Thưa ông Carlson - Hắn nói - ba người Mê- hi- cô của ta mới nhìn thấy con ma gần nhà ép số một. Tất cả đang hoảng hốt lên.
    - Trời ơi, khủng khiếp quá! Tôi đến ngay đây, anh Jensen à! - Ông Carlson la lên.
    Ông Carlson bỏ xâu chuỗi trở vào két sắt, đẩy cửa lại, rồi cùng ba cậu vội vàng bước ra. Chiếc xe Jeep đang đậu trước thềm cửa. Tất cả leo lên trên; Bob buộc phải ngồi trên chân Peter. Jensen cầm lái, quay đầu xe tại chỗ, rồi chạy thật nhanh trong bóng tối.
    Peter và Bob quá bận lo vịn cho chắc để không bị văng khỏi xe, đến nỗi, giả sử không có bóng tối, hai cậu cũng không thể ngắm phong cảnh được. Xe Jeep nẩy lên trên những rãnh ngang và sống trâu cắt ngang con đường đất nện. Xe dừng lại đột ngột trước một tòa nhà; đèn pha chiếu sáng những bức tường bằng gạch nén trông mới tinh.
    Tất cả nhảy xuống đất. Có mùi nho ép nồng bốc trong không khí.
    - Chú Jensen là quản lý của chúng tôi - Chang giải thích cho bạn - Chú ấy điều khiển vườn nho và việc khai thác nho.
    Viên quản lý tắt đèn pha. Đúng lúc đó, một thanh niên ăn mặc nghèo nàn bước tới.
    - Sao, hả Henry? - Jensen hỏi với một giọng đầy hăm dọa - Sau khi tôi đi có còn thấy ma nữa không?
    - Không thưa ông Jensen. Không thấy gì. - Anh thanh niên trả lời.
    - Ba thằng Mê- hi- cô đâu? - Viên quản lý hỏi.
    Henry dang hai tay ra hiệu không biết.
    - Làm sao mà biết được? Chúng bỏ chạy nhanh lắm. Có lẽ bây giờ, chúng đang ngồi uống cà phê trong quán ở Greenland và kể cho mọi người nghe những gì chúng thấy.
    - Đó chính là điều phải tránh - Jensen đáp - Đáng lẽ mày phải ngăn chúng lại.
    - Em có cố gắng nói chuyện với chúng - Henry nói - Nhưng chúng sợ phát điên hết rồi.
    - Nhưng chúng làm gì ở đây vào một giờ như thế này? Ông Carlson hỏi.
    - Tôi có dặn chúng đến gặp tôi ở bồn ép nho - Jesen giải thích - Chúng đã nói về ma hơi nhiều quá, và tôi muốn gặp riêng chúng để nói chúng phải câm miệng nếu không muốn bị đuổi việc. Nhưng rất tiếc là tôi đã bị trễ, và trong khi chờ tôi, chúng tưởng là chúng đã nhìn thấy một cái gì đó. Nói về ma riết rồi, chúng tưởng là nhìn thấy ma thật: chắt chắn là như vậy. Tưởng tượng quá mức.
    - Tưởng tượng hay không, thì sự việc cũng đã rồi - Ông Calson nói - Tốt hơn hết là anh vào thị trấn nói chuyện và cố gắng trấn tĩnh bọn chúng lại theo khả năng anh.
    - Được, thưa ông Carlson. Tôi đưa ông về nhà trước chứ?
    - Tất nhiên. À mà...
    Ông Carlson vỗ tay vào trán.
    - Chết rồi! - Ông la lên - Chang nhớ xem tôi có khóa két sắt lại sau khi bỏ chuỗi vào không?
    - Cháu không biết, chú Harold à. Lưng chú che két sắt mất, cháu không nhìn thấy gì hết.
    - Cháu có thấy - Peter cố gắng nhớ lại rồi thông báo - Chú có đóng cửa lại, rồi xoay tay cầm...
    - Đúng, đúng - Carlson ngắt lời - nhưng tôi có xóa số không?
    Peter cố gắn tập trung trí nhớ.
    - Hình như không. - Cuối cùng Peter nói.
    - Tôi cũng có cảm giác như thế - Carlson nói - Tôi đã đi, bỏ xâu chuỗi thần lại trong một két sắt không khóa. Jensen, anh chở tôi về nhà ngay. Anh sẽ quay lại rước ba cậu này sau.
    - Được. Chang, tôi để đèn lại cho cậu - Jensen nói, nhảy vào xe Jeep và nhét vào tay cậu bé một cái đèn pin công suất mạnh.
    Xe rồ máy rồi biến mất trong bóng đêm.
    - Trời ơi! - Bob kêu - Con ma này có mặt ở khắp nơi. Nhưng Chang à, cậu hãy giải thích cho bọn mình hiểu tại ai cũng sợ mọi người nói đến ma vậy.
    Ba cậu đứng tập trung với nhau. Bóng đêm và im lặng bao bọc xung quanh, chỉ có tiếng côn trùng kêu.
    - Bởi vì đã bắt đầu vào mùa hái nho rồi. - Chang trả lời - Phải hái và ép nho vào những ngày sắp tới. Nếu để chín quá thì rượu sẽ không ngon. Mà hái nho là công việc theo mùa, phần lớn nhân công của nhà mình không phải là người ở đây: có người Mỹ từ các bang khác, người Mê- hi- cô và người châu Á. Tất cả đều nghèo thất học và mê tín.
    Ngay từ ngày đầu tiên, họ đã lo lắng khi hay tin con ma của một thành viên gia đình Green đã xuất hiện ở Rocky. Và bây giờ họ sẽ sợ hãi đến nỗi có thể họ sẽ bỏ việc. Nhà mình sẽ không tìm được những người hái nho khác, nên sẽ mất mùa. Đó sẽ là một thảm họa vì cô mình đã nợ ngập đầu.
    - Úi chà, xui quá - Peter thông cảm nói - Bị sạt nghiệp do lỗi một con ma.
    - Không - Chang tuyên bố - mình không tin điều đó. Linh hồn ông mình không thể nào muốn hại gia đình được. Chắc chắn là một con quỷ muốn phá hoại nhà mình.
    Chang nói một cách tự tin đến nỗi Bob cũng muốn tin theo. Nhưng sau khi đã nhìn thấy cái bóng lờ mờ mặc áo liệm, phải chăng có thể còn nghi ngờ về việc ông già Mathias Green trở về để nhát người sống?
    Im lặng trỡ lại, đầy hồi hộp.
    Rồi Bob nói:
    - Nếu nhân công Mê- hi- cô đã thấy ma ở đây, thì bọn mình nên thử tìm lại nó.
    - Mình... mình không nghĩ đây là một việc có ích. - Peter phản đối - Dù sao, bọn mình đã nhìn thấy con ma đó rồi mà. Cậu còn muốn gì nó nữa? Bắt tay nó à?
    - Con ma không tấn công ai hết - Chang nhận xét - Bọn mình không có gì phải sợ nó hết. Bob nói đúng. Bọn mình phải vào xem chỗ ép nho. Có thể thần linh hay ác quỷ vẫn còn đó.
    Ba bạn vừa đi vừa cố gắng nhìn trong bóng tối, nhưng chỉ thấy tòa nhà đen và đêm tối.
    Lúc đó, có đèn pha đâm xuyên qua bóng tối, rồi xe jeep dừng lại cạnh ba cậu.
    - Lên nhanh đi - Jensen ra lệnh - tôi sẽ đưa các cậu về nhà. Sau đó, tôi còn phải vào làng để ngăn chặn những rắc rối do ba tên Mê- hi- cô gây ra.
    - Cám ơn chú Jensen. - Chang trả lời - Tụi cháu đi bộ được. Không đến hai kilômét mà. Đèn của chú đây. Có trăng, tụi cháu sẽ thấy đường về dễ dàng.
    - Tuỳ các cậu - Jensen càu nhàu - Hy vọng sự sợ hãi chưa lan truyền. Nếu không, sáng mai, ta sẽ có không đầy một chục người hái nho.
    Xe Jeep chạy ồn ào về một hướng khác, nơi có vài ánh đèn nhấp nháy.
    - Cậu đi bộ được không Bob? - Peter hỏi.
    - Không sao, mình thích đi bộ. - Bob trả lời - Từ lúc không đeo mấy chỉnh hình nữa, mình cần tập đi nhiều.
    - Bọn mình sẽ đi chậm thôi. - Chang nói.
    Ba cậu bước vào một con đường đất nện. Đường trắng xóa dưới ánh trăng. Mùi nho nồng nặc xung quanh. Chang im lặng.
    - Mình xin lỗi nhé - Cuối cùng Chang nói - Mình không phải là một người bạn vui lắm. Mình đang nghĩ đến cô Lydia. Cô hết lòng với vườn nho, với cơ nghiệp! Mẹ cô và cô đã dành trọn cuộc đời để lập nên sự nghiệp này. Rồi bây giờ, tất cả có nguy cơ bán đi, do mắc nợ. Chỉ có một hy vọng: chứng minh các hạt ngọc trai thần là của gia đình mình, rồi bán.
    - Mình tin chắc là gia đình cậu sẽ thành công - Peter an ủi - Nhưng này, Chang ơi, cậu có tin chắc rằng có một ác quỷ hóa trang giả làm ma của ông cậu không?
    - Chắc chắn - Chang trả lời - Ở Trung Quốc, chúng tôi đều tin vào ác quỷ. Có quỷ tốt và quỷ xấu. Quỷ này chắc là xấu lắm.
    Đến nhà, ba cậu bước vào. Đèn vẫn còn sáng trong phòng khách; mà tầng trệt thì vắng tanh.
    - Có lẽ gia nhân đi ngủ hết rồi - Chang bình luận - Mình thấy là sao chú Harold không chờ bọn mình. Chú muốn hỏi bọn mình mấy thứ này. Chắc là chú ở trong phong làm việc.
    Ba cậu bước qua hành lang và đến gõ cửa phòng làm việc.
    Có tiếng kêu nhỏ và đáp vọng ra.
    Chang vội vàng mở cửa ra và thấy Harold Carlson đang nằm dưới đất, tay chân bị trói chặt. Ông bị một bao giấy trùm lên đầu.
    - Chú Harold! - Chang la lên.
    Chang chạy đến lấy bao ra khỏi đầu chú, khuôn mặt bị co giật của ông luật sư xuất hiện, nhưng người đàn ông tội nghiệp vẫn chưa nói chuyện được, vì ông bị bịt giẻ trên miệng.
    Chang rút dao ra khỏi túi, rồi không thèm mở gút cắt đứt cái khăn bịt miệng ông.
    Trong khi luật sư thở lại, Chang cắt dây trói ông. Ông Carlson ngồi dậy, xoa hai cổ tay.
    - Chuyện gì xảy ra vậy? - Peter hỏi.
    - Khi tôi bước vào phòng làm việc, có ai đang núp sau cánh cửa - Ông Carlson kể - Hắn lao lên giữ chặt tôi, trong khi một tên khác trói chân và bịt miệng tôi lại. Sau đó chúng đặt tôi nằm xuống đất và trùm cái bao giấy này lên đầu tôi. Rồi tôi nghe cửa két sắt mở ra và...
    Như đoán đưôc điều gì đã xãy ra, ông Carlson chạy đến chiếc két sắt, lúc này cửa chỉ khép hờ, mở toan ra, thọc tay vào bên trong và lấy tay ra...
    Không có gì hết.
    Nét tuyệt vọng hiện lên mặt ông:
    - Chuỗi hạt thần. - Ông nói - Người ta đã lấy cắp mất.

  7. #7
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,679
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    CHƯƠNG 7: NHỮNG SUY LUẬN CỦA HANNIBAL
    Tại Rocky, trong phòng khách của ông bà Jones, Hannibal đang mím chặt môi suy gẫm.
    Nửa tiếng đồng hồ sau, Hannibal đứng dậy và hét lên một tiếng đau lòng xé ruột. Khi la hết nổi, Hannibal ngồi trở xuống, mặt đỏ gay như trái cà chua, rồi chờ đợi.
    Có tiếng bước chân vang lên ngoài sân. Cửa mở ra, và đầu của Khôngnrad, một trong hai nhân viên khổng lồ người tóc vàng của ông Jones, ló vào.
    - Này, Babal ơi, có ai vừa mới la y như bị chọc tiết. Không biết ai có thể la như vậy.
    - Em la đấy - Hannibal lạnh lùng trả lời - Vậy là anh nghe em la?
    - Làm sao mà không nghe được! Cửa sổ chỗ em mở, cửa sổ chỗ anh cũng vậy, và em la hét y như ngồi trúng cái đinh.
    Hannibal nhìn cửa sổ. Nét mặt cậu thất vọng.
    - Sao em la vậy? - Khôngnrad hỏi - Có gì không ổn hả?
    - Mọi thứ ổn cả, trừ việc em quên đóng cửa sổ lại.
    - Nếu ổn cả, thì tại sao em lại hét như vậy?
    - Để luyện tập.
    Khôngnrad có vẻ lo lắng.
    - Này Babal, em có bị sốt không đó?
    - Không, không. Anh trở về phòng anh đi. Tối nay em không la nữa.
    - Vậy thì tốt. Em làm anh sợ quá.
    Khôngnrad bước ra, trở về căn nhà nhỏ cách đó năm mươi mét, nơi anh ở cùng cậu em trai Hans.
    Hannibal vẫn còn đang suy gẫm. Có mọt ý nghĩ luẩn quẩn trong đầu cậu, mà cậu không nắm được. Cuối cùng, Hannibal đứng dậy, thở dài: đến giờ đi ngủ rồi.
    - Không biết Peter và Bob đang làm gì ở Greenland. - Hannibal nghĩ.
    Y như để đáp lại cho cậu, điện thoai reng lên. Cuộc gọi liên tỉnh, người nhận trả tiền, của Bob Andy. Hannibal vui vẻ sẽ nhận chi phí.
    - Chuyện gì vậy Bob? Cậu có thấy con ma xanh không?
    - Không, nhưng bà Green đã thấy, và cậu không bao giờ đoán được chuyện xảy ra. Cái...
    - Cậu bình tĩnh lại đi - Hannibal dặn dò - Cậu hãy kễ cho mình nghe chuyện đã xảy ra, theo thứ tự và đừng hấp tấp. Cậu đừng quen chi tiết nào hết.
    Bob thích nói ngay tin giật gân nhất: vụ ăn cắp xâu chuỗi thần. Nhưng thám tử trưởng đã tập cho thuộc hạ làm việc có phương pháp. Nên Bob bắt đầu kể lại từ cuộc gặp với Chang Green và tường thuật lại tất cả sự kiện theo thứ tự xảy ra.
    Cuối cùng, cậu kể đến xâu chuỗi.
    - Bất ngờ! - Hannibal bình luận - Có báo công an chưa?
    - Ông Carlson có gọi thanh tra Bixby tới, một ông già không tử tế lắm. Vì nhà nằm ở đồng quê, nên không có công an thật sự.
    - Thôi, - Cuối cùng Hannibal nói - cậu hãy tiếp tục báo tin cho mình. Mình rất muốn đến đó cùng các cậu, nhưng chú thím mình sẽ còn đi vắng ít nhất một ngày nữa, nên mình phải ở lại đây. Nếu có gì mới thì cậu hãy gọi điện thoại cho mình.
    Hannibal gác máy lại, hơi buồn vì không có mặt tại chỗ.
    Sau đó, cậu vào giường ngủ ngay. Trong giấc ngủ, Hannibal nằm mơ về một giọng nói quen thuộc, nhưng cậu lại không nhận ra được.
    Sáng hôm sau, cậu không còn nhớ mình nằm mơ thấy gì nữa.
    Dù sao, Hannibal cũng hy vọng rằng ngày hôm nay sẽ yên tĩnh và cậu có thời gian suy nghĩ về những gì Bob đã kể. Nhưng, ngược lại, ngày hôm đó rất bận rộn. Đến năm giờ chiều, Hannibal mới nói về Khôngnrad.
    - Em phải thực hiện một điều tra nhỏ, từ đây đến sáu giờ. Nếu có khách, anh làm ơn tiếp dùm em. Sau đó anh chứ đóng cửa hàng.
    - Đồng ý, Babal. - Khôngnrand, như mọi khi, nhận lời một cách vui vẻ
    Hannibal nhảy lên xe đạp chạy đến lâu đài Green, nằm trong một khu có cây cối của Rocky, gần một con sông.
    Vừa đến nơi, Hannibal nhìn thấy xe công an đậu trước cửa. Một công an mặc đồng phục ló đầu ra khỏi xe. Hannibal nhận ra chú công an đứng gác ngày hôm trước.
    - Không cần xuống xe, cậu bé ơi - Người đàn ông hơi bực tức nói - Suốt ngày hôm nay, tôi phải đuổi những kẻ hiếu kỳ, tôi bắt đầu chán lắm rồi.
    Hannibal vẫn đứng lại.
    - Tại sao có nhiều kẻ hiếu kỳ vậy? - cậu hỏi.
    - Vì con ma - Chú nói - Người ta cứ lấy một vật gì đó làm kỷ niệm: một miếng thạch cao, một cục đá, bất cứ cái gì. Nếu để họ làm, thì không cần công nhân đến đập nhà nữa. Cậu đi về đi.
    - Cháu, thì cháu không đến tìm vật kỷ niệm - Hannibal trả lời - Chú không nhận ra cháu à? Hôm qua cháu có đến đây với ông thanh tra Reynolds.
    - Phải - Người đàn ông nói sau khi nhìn kỹ hơn.
    Hannibal rút ra một tấm danh thiếp chìa cho công an, trên đó đề:
    BA THÁM TỬ TRẺ
    Điều tra các loại
    ???
    Thám tử trưởng: HANNIBAL JONES
    Thám tử phó: PETER CRENTCH
    Lưu trữ và nghiên cứu: BOB AND
    Chú công an định cười, nhưng kềm lại. Anh hiểu là nên giữ quan hệ tốt với cấp trên của mình, thanh tra Reybolds, mà cậu bé mập này đi theo hôm qua.
    - À, vậy ra cháu là thám tử hả... Anh tranh tra có nhờ cháu điều tra giúp cái gì đó phải không?
    - Cháu hiện đang tiến hành một vụ điều tra, nếu đạt kết quả tốt, thì chắc chắn chú Reynolds sẽ quan tâm - Hannibal trịnh trọng tuyên nói.
    Cậu giải thích điều cậu muốn thực hiện và chú công an cho phép ngay.
    - Được. Cậu cứ đi đi.
    Hannibal đi theo lối đi lót đan vào nhà. Hanibal nhìn bức tường bị đập mất một phần và nhận thấy tường rất dày.
    Khi vào trong nhà, Hanibal không phí thời gian tìm thêm những căn phòng bí mật nữa: thanh tra Reynolds đã thử tìm rồi, và nếu thanh tra không tìm ra, thì nghĩa là mọi nỗ lực sẽ hoài công về mặt này. Hannibal leo thẳng lên lầu một, đứng trên bậc thềm trên cùng, rồi quay sang mặt ngoài của ngôi nhà... và gào hét lên hết sức mình.
    Hannibal chờ một phút, rồi trở xuống tầng trệt, la thêm một tiếng có thể đánh thức người chết.
    Sau đo, Hannibal bình tĩnh bước ra đi tìm chú công an.
    - Sao chú? - Cậu hỏi - Chú có nghe cháu không?
    - Có, hơi hơi. - Người đàn ông trả lời - Lúc đầu có một tiếng rất yếu, sau đó một tiếng khác mạnh hơn một chút. Nhưng cửa bị đóng mà.
    - Đêm có ma xuất hiện, cửa cũng đóng. - Hannibal nhận xét.
    Cậu nhìn xung quanh và thấy có một bụi cây to ngay nóc nhà.
    - Nhờ chú lắng nghe một lần nữa. - Hannibal nói.
    Hanibal đi ra sau bụi cây ngồi và la thêm một tiếng thứ ba. Rồi cậu trở lại chỗ chú công an.
    - Lần này - Người đàn ông nói - nghe rõ lắm. Nhưng cậu muốn chứng minh điều gì?
    - Rằng con ma đứng bên ngoài lúc nó la. Trừ phi nó có phổi khác thường.
    - Tôi không nghĩ ma có phổi đâu. - Chú công an vừa nói vừa cười.
    Hannibal rất nghiêm túc trả lời.
    - Đúng. Vấn đề là ở đó.
    Bỏ lại chú công an gãi đầu thắc mắc, thám tử trưởng bước ra xe đạp. Chú công an gọi lại:
    - Này mấy dấu chấm hỏi trên danh thiếp cậu nghĩa là gì vậy?
    Hannibal khoái chí mỉm cười. Những dấu chấm hỏi này luôn luôn gây chú ý.
    - Dấu chấm hỏi - Hannibal giải thích - là biểu tượng của mọi vụ bí ẩn mà ba thám tử trẻ sẽ giải quyết.
    Hannibal leo lên xe đạp và chạy về một khu phố hiện đại nằm không xa lâu đài Green.
    Trong túi áo, Hannibal có bài báo cắt cho biết tên và địa chỉ của bốn người đàn ông chứng kiến vụ con ma hiện hình và đã liên lạc với công an để khai báo về vụ này.
    Trước tiên, Hannibal chọn địa chỉ xa lâu đài nhất. Cậu vừa mới dừng lại trước cửa nhà, thì có một chiếc xe dừng lại và một người đàn ông bước ra: đó là chủ nhân ngôi nhà, một người đàn ông có tên là Charles Davis.
    Ông kể ngay cho Hannibal nghe những gì ông biết. Ông đang đứng hóng mát và hút một điếu thuốc lá, thì có hai người qua đường bắt chuyện. Ông Davis không quen hai người qua đường này, nhưng nghĩ họ cũng là người ở trong khu phố này, vì họ đang đi dạo. Họ rủ đi xem lâu đài Green dưới ánh trăng, trước khi lâu đài bị đập phá. Một trong hai người có giọng nói rất trầm. Ông ta đã tỏ ra quá nhiệt tình đến nỗi ông Davis và người bạn hàng xóm đã nhận lời và đem theo đèn pin.
    Cả bốn người đi về hướng lâu đài. Dọc đường, người đàn ông giọng trầm đã thuyết phục được hai người đi dạo khác cùng đi.
    - Một ngôi nhà có ma, nên đi xem - Người đàn ông giọng trầm vừa nói vừa cười - Nếu may mắn, ta sẽ thấy ma.
    - Ông có thật sự nói những lời này không: "Ta sẽ thấy ma"? - Hannibal hỏi.
    - Những lời đó hoặc những lời khác có cùng nghĩa. Buồn cười nhất là chuyện đó xảy ra thật.
    - Chú hoàn toàn không quen biết gì hai người đi đường đầu tiên à? - Hanibal hỏi.
    - Chú có cảm giác là có gặp một người rồi. Người kia thì lạ hoắc. Chú nghĩ ông ta ở trong khu này, vì khu phố này mới thành lập và chúng tôi chưa quen biết với nhau.
    - Khi đến lâu đài các chú có bao nhiêu người tất cả?
    - Sáu người. Có người nói là bảy, nhưng sai. Chú chắc chắn con số đó, ít nhất là lúc đi trên lối vào nhà. Tất nhiên là có thể có ai đó đi theo, do tò mò và bước vào nhà theo đuôi. Trong nhà tối lắm và không ai nghĩ đến chuyện đếm nữa. Sau sự cố cuối cùng, chúng tôi đã tách nhau về nhà. Có tất cả bốn người liên lạc với công an. Chú không biết hai người còn lại thế nào. Chắc là không muốn bị tiếng tăm.
    - Đúng lúc đó, một chú chó sục lông cứng vừa sủa vừa chạy qua vườn và đến nhảy xung quanh ông Davis.
    - Yên nào, Domino, Yên! - Chủ con chó ra lệnh và vuốt ve con chó.
    Cuối cùng con chó mệt đành nằm im.
    Hannibal nhớ ra rằng một khách tham quan lâu đài có một con chó loại này và hỏi ông Davis xem Domino có đi theo ông tối hôm đó không.
    - Tất nhiên - Khi người đàn ông trả lời - chú luôn dẫn Domino đi cùng khi đi dạo buổi tối.
    Hannibal nhìn con chó. Con chó nhìn Hannibal với vẻ như đang muốn nói: "Tao biết một điều mà mày không biết, hê hê!". Hannibal nhíu mày. Một lần nữa, trong đầu cậu luẩn quẩn một ý nghĩ mà cậu không nắm bắt được.
    Hannibal hỏi ông Davis một vài câu nữa, nhưng không biết được gì thêm. Sau khi cám ơn, Hannibal leo lên xe đạp về nhà. Cậu vừa đạp vừa suy nghĩ.
    Khi đến Thiên Đường Đồ Cổ, cậu thấy cổng chính đóng. Mặt trời đang lặn, Hannibal đã mất nhiều thời gian hơn mình tưởng.
    Khôngnrad đang ngồi trong nhà ngậm ống điếu.
    - Sao Babal - Khôngnrad nói - cậu có vẽ suy nghĩ dữ quá, coi chừng đầu bị nổ tung đó.
    - Anh Khôngnrad à, - Hannibal đáp - tối hôm qua anh nghe em chứ.
    - Nghe chứ. Y như con heo bị chọc tiết. Anh nói vậy em đừng giận...
    - Em không giận, em thấy thích nữa. Nhưng nếu cả hai cửa sổ bị đóng, thì anh sẽ không nghe đúng không, cả khi em la bằng hai con heo cộng lại?
    - Chắc là không. Vậy thì sao?
    Đột nhiên, Hannibal hiểu ra. Tiếng la đó... con chó kia... Tất nhiên là con chó biết một cái gì đó. Trong Sherlock Hlomes, cũng có "sự cố con chó". "Sự cố con chó là gì? Ông bạn Watson trung thành hỏi thám tử người Anh lừng danh - Sự cố con chó, Sherlok Holmes đáp, là chỗ không có sự cố con chó". Khó hiểu, phải! Nhưng dù sao...
    Không trả lời Khôngnrad, Hannibal chạy ra khỏi nhà như tên bay.
    Chú công an gác ở lâu đài Green đã không nghe Hannibal la khi cậu đang ở trong nhà, nhưng chú lại nghe rất rõ khi Hannibal ra ngoài đứng. Rất có ý nghĩa.
    Vào trong phòng, Hannibal lấy máy ghi âm ra, nghe cuộn băng quý báu một lần nữa: tiếng la của con ma... tiếng nói chuyện của nhóm người... Rồi Hannibal nhớ lại tất cả những chi tiết mà Bob đã lần lượt báo cáo.
    - Khớp! - Hannibal kêu lên - Tất cả đều khớp hoàn toàn!
    Tiếng la. Việc không ai biết rõ có sáu hay bảy người. Sự cố con chó.
    Bây giờ Hannibal đã biết bí mật con chó. Còn rất nhiều chuyện cậu không biết, nhưng rõ ràng là những suy luận của cậu đang tiến triển theo hướng tốt đẹp.
    Không thèm bật đèn, mặc dù hoàng hôn đang xuống nhanh chóng, Hannibal nhấc máy điện thoại rồi xin gọi liên tỉnh. Hannibal muốn nói chuyện với Bob Andy, ở Greenland.
    Điện thoại reng thật lâu, mà không có ai trả lời. Cuối cùng bà Green nhất máy. Hannibal xin gặp Bob.
    - Cháu có phải là Hannibal, bạn của Bob không? - Bà hỏi bằng một giọng run rẩy.
    - Dạ phải, thưa bà. Cháu vừa mới nghĩ ra một điều thú vị và cháu xin được nói chuyện với Bob, bởi vì...
    Bà ngắt lời Hannibal.
    - Bob không có ở đây. - Bà Green ấp úng, Peter cũng vậy. Cả Chang, cháu bà nữa.Tất cả đã mất tích!

  8. #8
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,679
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết



    CHƯƠNG 8: ĂN CẮP!
    Sáng hôm đó, trong khi Hannibal đang loay hoay ở Thiên Đường Đồ Cổ, Peter, Bob và Chang đang cưỡi ngựa thám hiểm thung lũng Greenland. Không ai dự kiến trước được cuộc phiêu lưu nguy hiểm nguy hiểm và kỳ lạ đang chờ đợi ba cậu.
    Trái lại, ba cậu đang dự kiến tham quan các hầm ủ rượu nho Greenland. Thật ra đó là những mỏ hoang trên sườn phía tây của thung lũng.
    Cái chính đối với ba bạn là tránh ở lại trong nhà, nơi sự có mặt của các cậu chỉ vô ích và thậm chí có hại.
    Vô ích, bởi vì, nếu thanh tra Bixby nói đúng, thì việc tiến hành điều tra tại chỗ cũng không giúp được gì: bọn trộm San Francisco đã mang xâu chuỗi đi mất.
    Có hại, bởi vì vô số nhà báo đã tấn công ngôi nhà, và bà Lydia Green, mệt mỏi và già đi, lo sợ sự tó mò của nhà báo càng tăng lên khi thấy hai vị khách nhỏ có mặt tại Greenland rồi báo chí sẽ đăng tải những tin giật gân.
    Vì vậy mà ba cậu đã đi ăn sáng vội vàng, rồi chạy ra chuồng ngựa, gắng yên cho ba con ngựa. Hay đúng hơn là Chang cột yên, vì Bob và Peter không thạo việc này.
    Leo lên ngựa xong, ba cậu chạy về hướng hầm nho, có đèn bin gắn ở dây nịt. Ba cậu cưỡi ngựa dọc theo vườn nho và thấy những chùm nho tím đẹp đang chín dưới ánh nắng. Chang có vẻ buồn.
    - Đáng lẽ phải có ít nhất một trăm người hái nho trong vườn, - Cậu nhận xét - và nhiều xe tải phải chạy tới chạy lui để chở nho đến chỗ ép. Mà mình chỉ thấy một chục người và một chiếc xe tải. Những người công nhân khác sợ ma không đến. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô Lydia sẽ không bao giờ trả nợ nổi và sẽ bị sạt nghiệp.
    Bob và Peter tìm một cái gì đó để nói an ủi bạn.
    - Hannibal, sếp của bọn mình, khôn lắm - Peter cam đoan - Giờ này mình dám cá Hannibal đang đeo đuổi vụ này. Nếu Hannibal tìm ra cách nào đó để đuổi con ma đi, có thể người hái nho sẽ quay về.
    - Phải làm nhanh - Chang đáp - nếu không họ sẽ tìm được việc chỗ khác. Sáng nay bà Li nói rằng tất cả lỗi là do mình: chính mình đã mang xui xẻo đến cho gia đình từ khi mình từ Hồng Công đến, cách đây một năm rưỡi. Chắc là mình phải về Hồng Công.
    - Bậy bạ! - Bob la lên - Làm sao có thể mang lại xui xẻo cho một người mà mình muốn điều tốt?
    - Mình không biết - Chang lắc đầu nói - Chắc chắn là từ khi mình đến đây, rất nhiều bất hạnh đã xảy ra. Bể chứa bắt đầu chảy nước, máy móc bị bể, rượu lên móc.
    - Nhưng đâu phải lỗi tại cậu - Peter phản đối.
    - Tùy. Nếu mình trở lại Hồng Công, có thể con ma sẽ đi theo mình và Greenland lại được may mắn trở lại. Nếu mình biết được chắc chắn, thì ngày mai mình sẽ đi ngay. Mình không bao giờ muốn gây hại cho cô Lydia.
    Bob quyết định thay đổi chủ đề nói chuyện.
    - Cậu gọi bà Green bằng cô Lydia, còn ông Carlson bằng chú Harold. Cậu có quan hệ bà con chính xác như thế nào? Ông Mathicas Green là ông nội của cậu đúng không?
    - Ông kỵ của mình - Chang chữa lại - cô Lydia là bà mình, ông Carlson là anh em họ gì với cô, hình như khá xa. Mình gọi chú cho lịch sự vậy thôi. Chứ không có bà con gì hết.
    Peter nhìn thung lũng trải dài ra phía trước, ngoắn ngoèo, hẹp, phủ đầy nho.
    - Trời ơi.. - Peter khẽ nói - Tất cả những cái này là của cậu à...
    - Đâu có, - Chang đáp - của cô Lydia. Cô đòi cho mình, nhưng từ chối. Bây giờ thì cô đòi để lại cho mình toàn bộ cơ nghiệp này. Nhưng mình quyết định cho chú Harold một nửa. Dù sao, chính chú ấy đã giúp cô Lydia phát triển vườn nho được như ngày hôm nay. Tuy nhiên nếu phải bán cơ nghiệp đi để trả nợ, thì sẽ không ai được gì hết.
    Chiếc xe jeep đang chạy đến, ba cậu cưỡi ngựa phải nhường đường cho xe qua. Chang cưỡi một con ngựa đen, tên là Ebène, một chú ngựa rất nóng nảy, cần được giữ thật chắc. Peter có một con ngựa cái nhỏ. Tên Nelly, cũng khá nóng nảy. Còn Bob, thì dễ dàng điều khiển con ngựa của mình, tên là Lù Đù Mập, do nó vạm vỡ và tính tình điềm tĩnh.
    Xe jeep dừng lại. Ông Jensen nghiêng người ra ngoài xe.
    - Chào Chang - Ông nói - sáng nay ít người quá há
    Chang gật đầu.
    - Ba thằng tối qua thật là tai hại! - Jensen nói tiếp - chúng vừa kể vừa tô điểm thêm cho con ma mà chúng tưởng là đã thấy. Bây giờ, nó đã trở thành một loài rồng khạc lửa. Tất cả những người hái nho điều khiếp sợ. Tôi thử thuê người khác, nhưng chắc khó mà thành công. Tôi báo cáo cho bà Green đây.
    Xe jeep nhanh chóng biến mất. Ba cậu cho ngựa đi tiếp. Chang cố gắng để xua đi nỗi buồn.
    - Buồn rầu cũng chẳng giúp gì được cô Lydia - Chang nói - Ta hãy vui lên đi.
    Ba cậu chạy ngược lại thung lũng. Thỉnh thoảng ba cậu dừng ngựa lại; Chang chỉ mấy chỗ ép nho khác. Khoảng mười hai giờ trưa cả ba cảm thấy đói bụng. Ba cậu có mang theo bánh mì thịt và bình nước, rơm cho ngựa trong túi súng.
    - Mình biết một chỗ mát và dễ chịu. - Chang nói.
    Chang dẫn bạn đến một tòa nhà cũ, chỗ ép nho chỉ dùng vào lúc bận rộn nhất. Ba cậu vượt qua và lần theo môt con đường mòn dọc theo sườn tây của thung lũng. Các khối đá nhô lên phía trên cao che mát cho con đường. Ba cậu xuống ngựa, cột ngựa vào cây và cho ngựa ăn.
    Ba bạn đi vòng qua mũi đá đâm ra thung lũng và tới một lỗ hở rộng đục trong đá được đậy lại bằng một cánh của gỗ sồi.
    - Đây là một trong những lối vào hầm mà mình đã nói với các cậu. - Chang bình luận.
    Chang cực nhọc kéo cánh cửa ra và cuối cùng thành công. Xa hơn nữa, chỉ là bóng tối.
    - Bọn mình sẽ thám hiểm sau khi ăn trưa. - Chang nói.
    Chang bấm nút định bật đèn lên, nhưng điện không lên.
    - Không có gì lạ hết - cậu nói - Ở đây chúng tôi tự sản xuất lấy điện. Không sao, bọn mình có đèn pin mà.
    Chang bật đèn lên. Ba cậu thấy một hành lang dài đâm sâu vào vách đá. Có những xà gỗ nâng đỡ trần. Hai bên hông, hàng trăm thùng rượu xếp. Ở giữa, có đường ray và một toa nhỏ bằng phẳng đang đậu.
    - Thùng rượu được đặt trên toa nhỏ này - Chang giải thích - Chở ra ngoài và khuân thẳng lên xe tải. Bọn mình hãy ngồi xuống đây ăn đi.
    Vui mừng được nghỉ ngơi, ba cậu ngồi xuống dưới đất. Ở đây, nền đất mát mẻ, còn ở ngoài nóng nực không chịu được.
    Ba cậu để cửa mở, và vừa ăn vừa ngắm nhìn thung lũng. Chỗ ép nho cũ này có thể nhìn những gì xảy ra ở ngoài, mà không bị thấy.
    Khi ăn xong, ba bạn ngồi nói chuyện với nhau. Chang kể về cuộc sống ở Hồng Công, tại đó cậu có nhiều bạn bè, còn ở Greenland cậu sống hầu như một mình. Đúng lúc đó, ba cậu nhìn thấy nhiều xe cũ dừng lại phía sau chỗ ép nho, cách vài trăm mét.
    Khoảng nửa chục người lực lưỡng bước xuống, và đứng chung với nhau, như đang chờ một cái gì đó.
    - Đáng lẽ họ phải đang hái nho chứ - Chang nhíu mày nhận xét - Hôm nay đâu phải là không!
    Xe jeep của ông Jensen đến đậu cạnh mấy chiếc xe kia: chính ông Jensen bước vào chỗ ép nho, cùng với người của ông.
    - Chắc là họ định sửa chữa đống máy móc cũ cho chạy lại - Chang nói nhỏ - Ai lại làm việc này hôm nay. Mình phải thừa nhận rằng mình không thích ông Jensen lắm, mặc dù ông ấy nắm nghề mình rất vững. Ông có uy với công nhân; nhưng ông thô bạo quá...
    Rồi nhìn hai bạn, Chang nói tiếp:
    - Bây giờ nghỉ xong rồi, nếu hai cậu thích, bọn mình có thể tham quan hầm.
    Peter đứng phốc dậy và cầm lấy đèn pin. Đồng thời, Peter bị trượt trên nền đá. Cậu phải buộc thả đèn pin trong tay ra để lấy thăng bằng. Khi lượm đèn lên lại, Peter nhận thấy bóng đèn và lăng kính bị vỡ.
    - Xui quá! - Peter kêu - Bây giờ mình không có đèn nữa.
    - Hai đèn cũng đủ - Chang nói - Nhưng...
    Nhìn thấy xe jeep đậu trước tòa nhà ép nho, Chang đề nghị:
    - Hay cậu mượn tạm đèn của ông Jensen, cái mà ông ấy cho mình mượn tối hôm qua. Ông ấy luôn bỏ trong túi dụng cụ, bọn mình sẽ trả lại cho ông ấy trước khi trời tối. Để mình đi lấy.
    - Không, không- Peter trả lời - Chính mình đã làm vỡ đèn, mình phải đi.
    Chang viết vài chữ vào tờ giấy để báo cho ông Jensen biết.
    - Ông rất ghét bị quấy khi đang làm việc. Cậu chỉ việc để miếng giấy này lại trong hộp dụng cụ. Mà cái đèn của cô Lydia, nên không có lý do gì mà bọn mình không dùng được.
    Peter leo lên ngựa, chạy nước kiệu đến xe jeep. Con ngựa được nghỉ khỏe rồi, chỉ muốn phi nước đại, và Peter khó khăn lắm mới giữ cho nó chạy nước kiệu.
    Peter dùng một tay mở hộp dụng cụ của xe jeep ra và lục lạo bên trong. Đèn pin nằm trong một góc. Peter lấy ra, nhét vào dây nịch mình. Rồi cậu bỏ bức thư của Chang thay vào chỗ đèn. Để chắn ông Jensen sẽ thấy, Peter không đậy hộp dụng cụ lại. Xong Peter trở về hầm.
    Peter chạy được khoảng một trăm mét thì nghe tiếng la hét. Cậu quay lại. Ông Jensen đang đứng cạnh xe jeep vừa gào thét vừa nhìn theo Peter.
    Peter huơ đèn pin lên, rồi chỉ vào hộp dụng cụ, hy vọng ông Jensen hiểu ý và xem bức thư. Còn lâu! Người đàn lên xe jeep, rồ máy và chạy vào giữa cánh đồng, rượt theo Peter vẫn còn đang chạy nước kiệu. Đám công nhân bước ra khỏi nhà ép nho và xúm nhau xem cuộc rượt đuổi.
    Peter nhận thấy rõ rằng ông Jensen muốn bắt kịp cậu nên cậu cho ngựa dừng lại và chờ.
    - Yên nào, yên đi mày. - Peter nói với con ngựa.
    Con ngựa bị căng thẳng, bước vài bước sang một bên, hai tai cụp xuống. Nó không rời mắt khỏi xe jeep đang kêu vù vù chạy tới.
    Ông Jensen thắng lại, nhảy xuống xe như bị bắn ra khỏi ghế, rồi lao tới Peter.
    - Thằng ăn cắp! - Ông gầm lên - Đồ lưu manh! Tao sẽ cho mày một bài học...
    Peter không nghe được phần sau. Con ngựa, hoảng sợ trước một sự thô bạo như vậy, lồng lên và phi nước đại băng qua vườn nho, về hướng ngọn núi. Peter không thể làm gì để cho ngựa dừng lại.
    Kẹp chặt hai đùi lại, chàng kỵ sĩ bất hạnh chỉ còn một nỗi lo âu: giữ làm sao để không bị lăn xuống đất.

  9. #9
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,679
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết






    CHƯƠNG 9: CUỘC THÁO CHẠY
    Peter, không thể làm được gì, cứ để mặc cho con ngựa mang mình đi.
    Một con đường mòn không rõ nét leo lên sườn. Con ngựa rẽ về hướng đó. Đường bắt đầu dốc hơn nhiều, buộc con ngựa phải chạy chậm lại một chút: đủ để Peter sửa lại tư thế ngồi cho vững và ít có nguy cơ té hơn.
    Peter có thể quay đầu lại nhìn những gì xảy ra sau lưng mình.
    Ông Jensen đã trở lên xe rượt tiếp. Nhưng khi đến vách đá, ông phải buộc dừng lại và xuống xe. Ông tức giận huơ nắm đấm.
    Khi đó, Peter nhìn thấy Chang và Bob xuất hiện. Có lẽ hai cậu đã chứng kiến cảnh tượng trên và đang phi nước đại chạy đến. Vòng qua ông Jensen và xe jeep, hai cậu lao lên con dường mòn dốc. Chang liên tục thúc con ngựa đen Ebène dẫn đầu; Chang liên tục thúc con ngựa và sắp bắt kịp Peter. Bob, ngược lại, cưỡi Lù Đù Mập, đang bị chậm dần.
    Nelly, con ngựa cái của Peter quẹo đột ngột đến nỗi Peter xém té. Nhưng Peter vẫn lấy lại thăng bằng và tiếp tục chạy, bám vào quả táo trên yên.
    Đến một chỗ bằng phẳng hơn, Nelly lại tăng tốc.
    Đúng lúc đó, Peter nghe tiếng móng con ngựa Ebène tiến lại gần. Khi đến ngang Peter, Chang cúi xuống theo cổ con ngựa và nắm lấy dây cương Nelly, gần hàm thiếc. Rồi Chang buộc Ebène chạy chậm lại, khiến Nelly cũng phải chạy chậm theo. Con ngựa cái không chống cự nữa, và hai con đứng lại cạnh nhau, hai cạnh sườn đầy mồ hôi bọt.
    - Cám ơn Chang! Ôi, cám ơn nhé! - Peter kêu lên, không giấu cơn xúc động - Không có cậu, chắc là hiện giờ mình đang ở Fracisco... hoặc nằm dưới đất!
    Chang băng khoăn nhìn Peter.
    - Sao vậy Chang? Mình có điều gì bậy hả? - Peter lo lắng hỏi.
    - Mình không hiểu tại sao - Chang nói thật chậm - Jensen làm con ngựa cậu sợ.
    - Ông ấy không cố tình. Ông ấy giận mình. Ông ta chửi mình là thằng ăn cắp, là đồ lưu manh. Ông ta có vẻ giận lắm..!
    - Khi mình chạy ngang qua gần ông ấy, ông ấy có vẻ như tức điên lên - Chang nói - Ông ta luôn có khẩu súng lục trên người để giết rắn đuôi chuông. Ông ta đã rút súng ra... Mình lo ông ta có định giết cậu không nữa.
    - Chỉ vì mình mượn của ông ấy một cái đèn không phải của ông ấy! - Peter ngạc nhiên nói.
    Peter lấy cái đèn pin mà cậu đã nhét trong dây nịt và thắc mắc nhìn.
    - Đâu phải đèn pin của ông ấy! - Chang thốt lên - Ý mình nói: không phải cái đèn pin mà ông ấy thường dùng cũng không phải cái cái mà ông ấy cho mình mượn tối hôm qua.
    - Cái đèn này nằm trong hộp dụng cụ - Peter đáp - Vì không có đèn nào khác, nên mình nghĩ đúng là cái đèn mà cậu nói và mình có thể lấy lại được.
    - Cậu đưa đèn cho mình xem được không? - Chang hỏi.
    - Tất nhiên.
    Peter đưa đèn cho Chang.
    - Nhẹ quá! - Chang nói - Chắc là không có pin bên trong.
    - Càng hay! Ngài Jensen nổi giận vì bị lấy một cái đèn không dùng được.
    - Trừ phi... - Chang bắt đầu nói.
    Đúng lúc đó, Bob tới. Bob đang thở hổn hển vì xúc động. Lù Đù Mập đã quyết bước chậm lên dốc, nên Bob hoàn toàn không biết hai bạn đi đến đâu rồi.
    - À các cậu đây rồi! - Bob thở phào nhẹ nhõm nói.
    Rồi nhìn thấy nét mặt lo âu của hai bạn, Bob nói thêm:
    - Có chuyện gì vậy?
    - Mình biết tại sao ông Jensen lại nổi cơn tam bành như thế. - Chang bình thản nói.
    Chang vặn nắp đèn pin ra. Trong hộp có một vật gói giấy lụa. Chang cầm vào tay, rồi dưới ánh nhìn chăm chú của Bob và Peter, Chang cẩn thận mở gói giấy ra. Vật chứa bên trong chảy vào tay Chang và sáng lên một ánh đục dưới nắng chiều.
    - Chuỗi hạt thần! - Peter la lên.
    - Ông Jensen đã ăn cắp chuỗi hạt! - Bob hét lên.
    Chang mím môi thật chặt. Cuối cùng cậu nói:
    - Phải, hắn đã ăn cắp xâu chuỗi, hoặc ra lệnh cho hai người của hắn ăn cắp, và hắn giấu trong cái đèn pin cũ này. Một chỗ giấu tuyệt vời: không ai nghĩ đến việc tìm trong đó. Hắn có thể đi bất cứ đâu và đem xâu chuỗi theo trong xe jeep.
    - Tất nhiên là hắn không thể đoán rằng bọn mình sẽ mượn đèn của hắn. - Bob nhận xét.
    - Khi bước vào nhà ép nho, hắn không thấy mình, hắn tưởng hắn được yên. - Chẳng nói thêm - Mà không biết hắn làm gì trong đó với cả nhóm người của hắn. Có thể hắn đang âm mưu một cái gì đó. Mình bắt đầu nghĩ rằng Jensen biết nhiều về những bất hạnh xảy ra với gia đình mình hơn là những điều hắn nói.
    - Vậy ta phải về nhà báo cho chú Harold ngay - Peter nói - Chắc chắn chú Harold và cô Lydia sẽ gọi thanh tra bắt Jensen.
    - Mình không nghĩ là sẽ dễ dàng như vậy đâu. Jensen là một con người nguy hiểm, hung dữ và táo bạo. Hắn sẽ không dễ để bị tố cáo như vậy đâu.
    - Hắn có thể làm gì? - Bob lo lắng hỏi.
    - Đó là điều mà bọn mình sẽ biết. - Chang vừa nói vừa nhảy xuống ngựa - Bob ơi, cậu ở lại đây để coi ngựa. Peter và mình sẽ quay lại để xem chuyện gì đang xảy ra dưới thung lũng.
    Bỏ dây cương lại trong tay Bob, Chang và Peter quay lui.
    Hai bạn dễ dàng đến một nơi, tại đó hai cậu có thể nắm xuống trên đá quan sát toàn bộ thung lũng mà không bị thấy.
    - Jensen đi lấy ngựa - Chang tuyên bố - Người của hắn đang chắn đường mòn: bọn mình không thể cưỡi ngựa xuống đường mòn nữa, còn nếu đi bộ thì bọn mình sẽ bị bắt.
    - Ý cậu nói bọn mình phó mặc cho hắn hành động?
    - Hắn tưởng thế. Bọn mình không thể quay lui được.
    - Còn nếu đi tiếp về phía trước?
    - Bọn mình sẽ đến vực hẻm Hash. Đường mòn qua hết vực hẻm, địa hình rất khó đi. Cuối cùng ra được một con đường nhỏ gặp đường nhựa đi San Francisco. Nếu bọn mình đi ngã đó, Jensen sẽ đi theo, và hắn sẽ gửi xe và người đi chặn đầu bên kia con đường này. Nên bọn mình sẽ bị bao vây. Hắn muốn bắt bọn mình để lấy lại xâu chuỗi.
    - Mình không hiểu - Peter bắt bẻ - Cả nếu như hắn lấy lại được các hạt ngọc trai, bọn mình sẽ nói những gì bọn mình biết.
    - Sai lầm - Chang nói lạnh lùng đến nỗi Peter ớn lạnh xương sống - Bọn mình sẽ không bao giờ nói được gì nữa hết, không nói được cho ai nữa hết. Cậu hãy nhớ rằng những người kia là đồng lõa của Jensen. Sẽ không có ai biết được chuyện xảy ra với bọn mình.
    Peter hiểu ra. Cậu mím chặt răng.
    - Nhưng mình có sáng kiến - Chang nói tiếp, mắt sáng rỡ - Jensen sẽ phải mất đi một thời gian để mang ngựa về. Hắn tưởng hắn sẽ bắt được bọn mình. Nhưng bọn mình sẽ thoát được.
    - Mình rất vui được biết điều này! - Peter nói.
    Hai cậu quay lại chỗ Bob đang chờ. Cả ba leo lên ngựa trở lại.
    - Sao? - Bob nóng lòng hỏi.
    - Jensen sẽ chắn ngang đường rút lui của bọn mình - Peter thông báo - Hắn muốn xâu chuỗi. Hắn sẵn sàng làm tất cả để lấy lại. Bọn công nhân cũng thuộc cùng băng với hắn.
    - Vậy thì chúng sẽ bị một phen mừng hụt! - Chang mừng rỡ - Bọn mình sẽ theo con đường mòn này đến một cái đèo, sau đó bọn mình sẽ xuống vực hẻm Hash. Mình đi trước.
    Chang chạy nước kiệu. Chang muốn đi nhanh, nhưng không làm ngựa mệt. Bob đi theo, cưỡi con Lù Đù Mập, không thích hoạt động này chút nào, nhưng cũng buộc phải tiến lên, vì bị Peter cưỡi Nelly thúc phía sau.
    Nửa tiếng sau, ba kỹ sĩ đến đèo. Vực hẻm dốc, hoang vắng và cằn cỗi, trải dài trước mắt ba bạn.
    Nửa tiếng sau nữa, ba bạn đến dưới đáy vực hẻm đá. Tất cả dừng lại cho ngựa thở.
    - Đường mòn sẽ tiếp nối phía bên phải đến đường đi San Francisco - Chang nói rõ - Jensen sẽ đón mình ở đầu này. Nên bọn mình sẽ đi hướng trái.
    Ebène cẩn thận đi tiếp, chú ý đặt chân giữa các khối đá.
    - Hãy nhìn kỹ! - Chang ra lệnh - Lát nữa ta sẽ thấy hai khối đá vàng, cách khoảng một chục met phía trên đầu ta.
    Mười phút sau, Peter, với cặo mắt tinh tường, thông báo là đã thấy hai khối đá.
    - Kìa! - Peter la lên.
    Ba cậu nhảy xuống đất, rồi Chang vỗ mông mấy con ngựa, chúng ngạc nhiên giật mình bỏ chạy.
    - Bắt đầu từ bây giờ, bọn mình sẽ đi bộ, quỳ và bò - Chang giải thích - Ngựa sẽ đến một cái ao nhỏ, cuối vực hẻm, uống nước. Trước sau gì, Jensen cũng sẽ tìm thấy ngựa, nhưng cũng phải mất mấy tiếng, vì bây giờ, hắn đang tìm bọn mình ở con đường đi San Francisco. Leo!
    Giữa những cục đá to lăn dưới chân, ba cậu tiến hành leo lên vách đá. Chang chỉ đường; Peter đi cuối, giúp Bob.
    Khi lên đến phía trên khối đá vàng đầu tiên, ba cậu nhìn thấy, dưới khối đá vàng thứ hai, một khe nứt đâm sâu vào lòng đá.
    - Đây là một cái hang - Chang giải thích - Xưa kia, có mỏ vàng bên trong. Người tìm ra mỏ vàng đã đào một đường hầm dài... Các cậu sẽ thấy. Bọn mình vào nhanh đi, trước khi Jensen và đồng bọn tới vực hẻm được.
    Chang bước vào bóng tối, Bob và Peter theo sau, hai cậu không hề có khái niệm về đích đến cuối cùng, nhưng hoàn toàn tin tưởng vào bạn.

  10. #10
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,679
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết



    CHƯƠNG 10: BỊ NHỐT
    Bên trong, hang rộng hơn. Một đường hầm bắt đầu, có mấy xà gỗ nâng đỡ trần. Có vài khối đá chắn ngang lối đi.
    - Kế hoạch của mình thế này. - Chang nói - Dưới núi này, có cả một mạng ống dẫn và hành lang. Xưa kia, mấy khối đá này chứa vàng, và tất cả những người tìm vàng đều đào đường hầm riêng cho mình. Lúc mới tới đây, mình quen được với một ông già, tên là Dan Duncan, bỏ trọn cuộc đời để cạo những gì còn sót lại ở cuối các mỏ vàng. Bây giờ ông già lắm rồi, và đang sống ở dưỡng đường, nhưng ông đã kịp dẫn mình đi xem tất cả hầm mỏ này vì thấy mình say mê. Mà mấy con đường hầm ấy lại thông với mấy hầm rượu đào trong sườn phía bên kia.
    - Úi chà! - Peter kêu lên - Ý cậu nói là bọn mình sẽ đi dạo chơi trong mấy cái hầm này trong khi ông Jensen tìm bọn mình ở ngoài hả?
    - Đúng. Bọn mình sẽ ra một cái hầm nằm cách xa nhà không đầy hai kilomét, và trước khi Jensen kịp bắt, bọn mình sẽ kể toàn bộ câu chuyện. Có một hai chỗ khó qua, chỉ có một người đàn ông thật nhỏ, hoặc một cậu thiếu niên mới qua lọt, nhưng lần cuối cùng mình đi thử, thì mình không gặp chướng ngại vật nào không vượt được hết.
    Bob hơi khó khăn nuốt nước miếng. Bob không thấy vững lòng lắm trước bóng tối, chỉ có ánh đèn pin đâm thủng. Cậu thầm nghĩ rằng có những chỗ giải trí dành cho những buổi chiều nghỉ hè hấp dẫn hơn là mê cung dưới đất...
    - Có nên đặt cọc tiêu lộ trình của bọn mình không? - Bob vừa hỏi vừa thọc tay vào túi lấy viên phấn xanh lá mà cậu luôn mang theo - Lỡ bọn mình lạc đường.
    - Bọn mình sẽ không lạc - Chang đáp - Nếu đánh dấu đường đi Jensen sẽ dễ dàng tìm ra bọn mình.
    Chang có vẻ tự tin. Nhưng Bob biết rằng thường ta hay bị lạc đường vào những lúc không ngờ nhất. Peter cũng biết điều này.
    - Này - Peter nói - Ký hiệu bí mật của bọn mình là dấu chấm hỏi. Bọn mình có thể dùng ký hiệu này để đánh dấu lộ trình, nhưng bọn mình sẽ vẽ thêm mũi tên khắp nơi, để đánh lạc hướng cha Jensen nếu hắn theo bọn mình đến đây.
    - Đồng ý - Chang chấp nhận - Nhưng mình không nghĩ Jensen sẽ vào đây đâu, chắc hắn không biết về cái mỏ này. Vậy ta không nên đánh dấu lối vào, sợ hắn chú ý, còn bên trong ta hãy vẽ lẫn lộn dấu chấm hỏi và mũi tên.
    Quyết định xong ba cậu đi sâu vào mỏ. Hành lang chật hẹp, còn trần rất thấp. Thỉnh thoảng ba cậu gặp những hành lang đâm ngang, do những người tìm vàng đào cách đây vài thập kỷ. Bob phụ trách việc đánh dấu đường đúng bằng dấu chấm hỏi và vẽ thêm đường sai bằng mũi tên.
    Một hồi sau, ba bạn đụng chỗ đất đá sụp lở. Hành lang chỉ còn là một đường hầm phải bò qua.
    - Mình đi trước. - Chang nói.
    Chang đưa cho Peter đèn pin có chứa các viên ngọc.
    - Cậu cầm đi. - Chang nói - Nếu phải đào đất, đèn này sẽ vướng lắm.
    - Được. - Peter vừa đáp vừa nhét món vật quý giá vào dây nịt siết chặt. Rất tiếc là đèn này không sáng được.
    - Phải, bọn mình chỉ có hai đèn. Bob ơi, cậu đưa Peter mượn đèn cậu được không? Mình sẽ đi trước, với đèn của mình, cậu sẽ đi theo mình. Peter đi cuối cùng. Như vậy, cả ba sẽ được sáng.
    Bob hoàn toàn không muốn rời đèn pin, vì cái đèn chắc, nặng, sáng làm cho cậu vững lòng hơn. Nhưng Bob thừa nhận rằng Chang nói đúng và làm theo lời bạn. Mà như vậy, Bob bò dễ hơn. Nhất là khi chân bắt đều mệt.
    Suốt khoảng một trăm mét, phải bò lê khi thì quỳ hai tay hai chân, khi thì nằm sát dưới đất. Nhiều lần Chang phải đào cho lỗ rộng ra. Có lúc, một cục đá to lăn xuống trúng lưng Bob làm cho cậu bị kẹt lại. Bob phải cố gắng không hoảng hốt, trong khi Peter nằm trên chân Bob lấy đá ra.
    Khi được tự do trở lại, Bob hổn hển nói:
    - Cảm ơn Peter!
    Tiếp tục tiến lên.
    Bob gần như hết hơi, khi đến được khúc mà chiều cao hành lang bình thường trở lại. Ba cậu nằm dài trên đá, nghỉ ngơi vài phút. Phía trên đầu, sườn gỗ cong xuống dưới sức nặng của ngọn núi. Tưởng như tất cả sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào, tuy nhiên tất cả đã đứng vững được nhiều năm rồi.
    - Bọn mình đã qua được phần cực nhất - Chang nói - Còn một khúc khó nữa, nhưng cũng không đến nỗi nào. Và điều chắc chắn - Chang thích thú cười nói thêm - là Jensen sẽ không theo bọn mình đến đây được: hắn mập quá.
    Tất cả lên đường. Bob tiếp tục đánh đấu lộ trình bằng dấu chấm hỏi và mũi tên. Một lần duy nhất, Chang có vẻ phân vân, không biết nên đi theo lối nào: ba hành lang mở ra trước mặt. Chang chọn hành lang bên phải. Ba bạn đi dược một khoảng ba trăm mét thì đụng phải một bức tường.
    - Mình đi lầm. - Chang thừa nhận.
    Chang chĩa đèn pin vào một góc đường hầm. Ba cậu nhìn thấy một cái mà lúc đầu tưởng như một bộ xương người. Sau đó ba bạn đoán ra đó chỉ là một con thúkhông ra khỏi hang được do đất đá sụt lở.
    - Một con lừa - Chang bình luận - Chắc là người tìm vàng dùng lừa để mang vàng ra ngoài. Cũng may là người ra khỏi được. Trừ phi ông bị chôn vùi dưới lớp đất đá.
    Bob rùng mình khi thấy cái sọ của con lừa bất hạnh, và vội vàng bước theo Chang đang quay lui.
    Sau đó, hướng dẫn viên không lầm nữa. Mỗi khi đến một ngả giao, Chang chọn đúng hành lang dẫn đến đích. Bỗng nhiên, Chang đứng lại đột ngột dẫn đến Bob va vào bạn.
    - Bọn mình đang đứng ngay lối vào "Thực Quản" - Chang tuyên bố.
    - Thực quản hả? - Peter hỏi - Thực quản của ai?
    - Có một khe nứt tự nhiên của núi có tên là như vậy - Chang giải thích - Qua khe này, bọn mình sẽ lách ra sườn phía bên kia được. Lối đi chật hẹp và khó, các cậu sẽ thấy.
    Đèn pin của Chang chiếu sáng một khoảng trống trông như một khe hở giữa hai khối đá. Người lớn không thể nào qua được. Một cậu thiếu niên có thể đứng lọt và thậm chí di chuyển, với điều kiện là đi ngang như cua.
    - Phải đi ngang thôi! - Chang nói khi nhìn thấy nét mặt hai bạn.
    - Cậu... cậu có chắc... là bọn mình sẽ ra được một chỗ nào đó không? - Bob hỏi.
    Càng ở lâu dưới mặt đất, Bob càng nhận thức rõ được một việc: cậu không hề thích khoa nghiên cứu hang động.
    - Tất nhiên - Chang nói - Trước hết, mình đã đi qua rồi. Đó, cậu có thấy làn gió không? - Chang nói đúng. Có luồng gió thổi sát mặt Bob và Peter.
    - Đi, tiến lên! - Hướng dẫn viên kêu lên - Không còn ngã nào khác. Hy vọng mình không mập lên so với lần cuối cùng mình đến đây. Ta sẽ làm thế này. Mình đi trước. Đến đầu bên kia, mình sẽ tắt và vặn đèn ba lần. Bob đi theo mình. Khi Bob dến với mình, mình sẽ làm lại tín hiệu, rồi đến lượt Peter đi. Đồng ý chứ?
    Tất cả thống nhất tiến hành như vậy, và Chang cầm đèn bên tay phải bước vào khe Thực Quản. Chang bước rất chậm, dịch chuyển ngang chân, hết sức thận trọng, vì sợ một động tác đột ngột làm cậu bị kẹt giữa hai vách đá.
    Bob và Peter đứng lại, nhìn theo ánh đèn xa dần, thường bị thân thể Chang che mất. Chang đã nói rằng một khi vượt qua được khe thực quản, ba cậu sẽ tiến gần đến hầm ủ rượu vang, và một tiếng sau là sẽ về tới nhà.
    Tuy hết sức thận trọng, Chang tiến khá nhanh. Nhưng Bob và Peter có cảm giác Chang đi hoài mà không đến. Cuối cùng ánh đèn tắt sáng ba lần. Ổn cả.
    - Tốt quá! - Peter reo lên - Bob, đến lượt cậu. Đối với một người cà tong cà teo như cậu, thì sẽ dễ qua hơn.
    - Dĩ nhiên. - Bob đồng tình - Chắc là sẽ y như một cuộc dạo chơi.
    Không phấn khởi chút nào, Bob nghiêng mình chui vào khe Thực Quản, được đèn Peter chiếu sáng một bên, còn bên kia là đèn của Chang.
    Bob đi xa dần, chậm, rất chậm. Vì thân thể Bob chắn ngang khe, Peter không còn thấy đèn của Chang nữa.
    "Xong. Chắc Bob tới nơi rồi".
    Để cho chắc là sẽ thấy tín hiệu, Peter tắt đèn chờ. Peter chờ khá lâu.
    Đột nhiên, một tiếng la vang đến tai Peter:
    - Peter, đừng đi...
    Rồi im lặng, như thể một bàn tay khỏe mạnh đã áp vào miệng người la, mà Peter đã nhận ra giọng. Có lẽ Chang định nói "Đừng đến".
    Peter nhíu mày, chờ đợi điều gì xảy ra. Peter nhìn thấy rõ ràng tín hiệu, như đã thỏa thuận. Ba lần, rồi ba lần nữa...
    Nhưng nhịp điệu không giống như trước. Lúc đầu Chang tắt bật đèn không giật giật, đứt khúc như thế. Vậy, không phải Chang làm tín hiệu.
    Không cần phải tài giỏi gì để đoán chuyện đã xảy ra: Chang và Bob đã bị bắt.

Trang 1 / 3 123 Cuối Cuối

Chủ Đề Tương Tự

  1. Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 03-15-2017, 12:49 AM
  2. Sự tích con yêu râu xanh ở Việt nam
    By giavui in forum Truyện Dài Audio
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 09-21-2016, 07:39 PM
  3. Một tỷ con sứa xanh dạt vào bờ biển Mỹ
    By sophienguyen in forum Chuyện Lạ Đó Đây
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 05-11-2015, 03:22 AM
  4. Sự Tích Con Yêu Râu Xanh
    By giahamdzui in forum Truyện Dài Audio
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 12-25-2013, 07:32 PM
  5. Con Vẹt Xanh
    By giahamdzui in forum Audio Cổ Tích Thiếu Nhi
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 12-01-2013, 03:58 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •