Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Hạnh phúc sẽ tự mất đi khi nào người ta tự thỏa mãn về nó. Hạnh phúc sẽ chỉ bền vững khi người ta luôn luôn vươn tới và hoàn toàn khát vọng.
K.G. Paustopski
Trang 3 / 3 ĐầuĐầu 123
Results 21 to 21 of 21

Chủ Đề: Vụ Bí Ẩn Con Ma Xanh

  1. #1
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,672
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết

    Vụ Bí Ẩn Con Ma Xanh



    Tác giả: Alfred Hitchcock

    Dịch giả: Đài Lan

    Nguyên tác: The Mystery Of The Green Ghost






    MỤC LỤC
    Chương 1: Con Ma Hét
    Chương 2: Triệu Họp Khẩn Cấp
    Chương 3: Phòng Bí Mật
    Chương 4: Bức Thông Điệp Bất Ngờ
    Chương 5: Ma Hiện Hình Lần Nữa
    Chương 6: Tình Hình Trở Nên Phức Tạp Hơn
    Chương 7: Những Suy Luận Của Hannibal
    Chương 8: Ăn Cắp!
    Chương 9: Cuộc Tháo Chạy
    Chương 10: Bị Nhốt
    Chương 11: Một Gia Tài Trong Cái Sọ
    Chương 12: Ông Won
    Chương 13: Sự Thần Riệu Của Cây Thần
    Chương 14: Một Quyết Định Nghiêm Trọng
    Chương 15: Hannibal Tiết Lộ Nhiều Điều
    Chương 16: Cái Sọ Con Lừa
    Chương 17: Ba Mươi Chín
    Chương 18: Hannibal Và Con Ma Xanh


    CHƯƠNG 1: CON MA HÉT
    Tiếng hét làm cho Bob và Peter giật mình.
    Hai cậu đang đứng trước một cánh cửa lớn. Ánh trăng khiến lâu đài cũ đổ nát với tường phủ đầy dây tường xuân đầy vẻ hư ảo.
    Bob, đeo máy ghi âm xách tay và đang mô tả cảnh bằng cách nói vào micrô, vừa mới ngưng báo cáo của mình để nhận xét:
    - Peter ơi, cậu biết không, nhiều người nghĩ rằng lâu đài này có ma. Rất tiếc bọn mình không nghĩ đến, lúc cần tìm một ngôi nhà có ma cho bác Alfed Hitchcock.
    Bob nói về thời kỳ Ba Thám Tử Trẻ làm quen với nhà đạo diễn lỗi lạc khi làm sáng tỏ "Vụ bí ẩn lâu đài kinh hoàng".
    - Phải - Peter thừa nhận - Có lẽ bác Hitchcock sẽ thích chỗ này để quay phim. Nhưng cậu biết không, mình và bác ấy không có cùng sở thích. Mình đề nghị chuồn khỏi đây thật nhanh vì...
    - Iiiiiiiiiiiiaaaaa...
    Tiếng the thé, giống thú hơn giống người. Bob và Peter ớn lạnh xương sống.
    - Cậu nghe không? - Petre hỏi nhỏ - Chuồn đi, mình đã nói rồi!
    - Khoan đã - Bob phản đối, mặc dù cũng rất muốn chạy - Nếu có Hannibal ở đây, cậu ấy sẽ cố gắng ghi âm tiếng hét này
    Hannibal là sếp của nhóm.
    - Không có Babal ở đây mà, ta hãy lợi dụng chạy! - Peter la lên.
    Nhưng Bob đã xoay micro về hướng ngôi nhà đổ nát.
    - Aaaaaaiiiiiiiiii! - Giọng nói khủng khiếp lặp lại.
    - Thâu đủ rồi. Đi! - Peter nài.
    Lần này, Bob không pảhn đối nữa. Hai thám tử chạy nhanh như tên bắn.
    Một tuần trước đây, bác sĩ đã cho phép Bob tháo máy chỉnh hình ở chân mà cậu phải đeo một thời gian dài sau một tai nạn làm gãy chân. Bây giờ Bob cảm thấy nhẹ nhàngđến nỗi có thể chạy nhanh hơn Peter. Mà chỉ cần chạy xuống hết lối đi để đến chỗ để xe đạp. Nhưng Bob và Peter không đi được xa lắm. Hai cậu lần lượt bị những bàn tay khỏe mạnh chụp lấy và bắt đứng yên lại.
    - Kìa! Cháu xém làm chú ngã! - Người đàn ông mập nét mặt vui vẻ nói. Ông thuộc tốp người đang đi lên lâu đài.
    - Tiếng ồn đó là gì?- Người đàn ông cầm tay Bob để tránh cho cậu không va vào mình trong bóng tối hỏi.
    - Tụi cháu vừa mới nghe ma la. - Peter giải thích.
    - Tầm bậy! Chắc là có ai bị tai nạn. - Người đàn ông nói.
    Nhóm người mới đến gồm năm sáu ông, xúm nhau nói chuyện cùng một lúc và không để ý gì đến Bob và Petre. Tất cả đều ăn mặc sang trọng và có vẻ như ở gần lâu đài Green cũ kỹ, nơi tất cả đang đứng.
    - Nên vào nhà. - Một người đàn ông có giọng trầm và bộ ria rậm rạp nói - Chúng ta muốn xem lâu đài trước khi nó bị đập phá: thì đã đến lúc vào. Phải xem bên trong có ai bị thương không?
    - Nên gọi công an - Người đàn ông mặc áo vet carô thể thao đề nghị - Nghề của công an là lo những chuyện như thế này.
    - Và để kẻ bị thương chết àh? - Người đàn ông giọng trầm phẫn nộ.
    - Phải - Một người đàn ông đeo cặp kính dày nói - Ta phải vào xem.
    - Vậy thì các anh vào đi, tôi đi kêu công an. - Người mặc áo vét carô nói.
    Ông đang bước đi, thì một người thấp, dắt một con chó nhỏ xen vào:
    - Lỡ là con chim hay con mèo bị nhốt trong đó, thì anh sẽ bị quê khi kêu công an.
    - Nhưng... mà...
    - Nghe đây! - Người đàn ông cao nhất trong nhóm nói - Chúng ta có tất cả nửa chục người, chúng ta đều có đèn pin. Ta hãy vào tham quan ngôi nhà trước, rồi chỉ gọi công an đến nếu thấy cần thiết. Hai cháu kia về nhà đi, không cần đến các cháu nữa đâu.
    Người đàn ông bước dài về lâu đài, dọc theo lối đi có lót đan. Sau khi phân vân, tất cả bắt chước. Người đàn ông có con chó nhỏ ẵm cục cưng trong tay. Người đàn ông mặc áo vet carô bước theo, không phấn khởi.
    - Đi về. - Peter nói với Bob - Ông ta nói đúng: họ không cần mình.
    - Có thể, - Bob trả lời - nhưng nếu bọn mình về nhà mà không biết ai đã la như thế, thì Hannibal sẽ la lên, còn khủng khiếp hơn nữa. Dù sao, bọn mình là thám tử, đúng không? Mà nếu dông người, thì không có gì phải sợ hết.
    Bob chạy theo nhóm người: Peter không còn cách nào khác đành miễn cưỡng bước theo.
    Trước cửa vào, nhóm người lớn đứng lại, vẫn còn phân vân. Cuối cùng người cao nhất thử mở. Cánh cửa nặng nề mở ra dễ dàng, để lộ một hành lang rộng thênh thang và tối om.
    - Đèn! - Người đàn ông ra lệnh.
    Ông bật đèn lên và bước vào cầu thang. Những người còn lại bắt chước. Bob và Peter lặng lẽ lén theo sau.
    Các chùm đèn sáng chéo nhau, làm hiện lên những bức tượng phủ vải lụa có hoa văn kiểu Phương Đông.
    Một thang lầu rộng dẫn lên lầu một, vẽ một đường cong uy nghi.
    - Cách đây năm mươi năm, ông Mathias Green đã bị té từ trên đó xuống - Một người đàn ông vừa nói vừa chiếu sáng phía trên cao thang lầu. Và từ đó, ngôi nhà đóng cửa luôn. Hôi mùi, mốc quá!
    - Theo một số người nói, nhà này có ma - Một người khác nói - Nếu có tôi cũng không thấy ngạc nhiên. Chỉ hy vọng chúng ta không gặp.
    - Thay vì tán dóc, ta hãy đi xem tầng trệt đi. - Người đàn ông cao quyết định, mặc nhiên trở thành trưởng nhóm.
    Một dãy những phòng rộng lớn đưa ra tiền sảnh. Không có chỗ nào có bàn ghế cả. Sàn nhà biến mất dưới một lớp bụi dày. Một bên lâu đài dẫn ra khoảng không: công nhân đập phá đã bắt đầu làm việc từ phía đó.
    Tất cả đi thử phần nhà bên kia. Sau khi bước qua một loạt phòng trống không, nơi mỗi tiếng động gây nên tiếng vọng, cuối cùng nhóm người vào một phòng khách rộng mênh mông, có một cái lò sưởi vĩ đại. Cả nhóm tụ lại đứng trước lò sưởi, với một cảm giác khó chịu và lo sợ.
    - Việc ta làm chẳng có ích gì - Một người nói - phải gọi công an.
    - Suỵt! - Một người khác kêu.
    Tất cả đứng sững tại chỗ.
    - Tôi vừa mới nghe tiếng động, - Người đàn ông nói tiếp - có thể là một con thú? Ta hãy tắt đèn và chờ xem có tiếng gì động đậy không?
    Tất cả đèn pin đều đã tắt. Phòng khách chìm vào bóng tối. Chút ánh trăng rơi xuống sàn nhà qua cửa sổ lớn kính mờ đục.
    - Nhìn kìa! - Một người hổn hển nói.
    Mọi người quay sang cánh cửa vừa mới bước vào lúc nãy: một bóng người lờ mờ màu xanh lá cây đang đứng ở đó, chập chờn như một khối sương mờ.
    - Con ma! - Một giọng nói khẽ - Đó là giọng ông Mathias Green...
    - Bật đèn lên! - Trưởng nhóm ra lệnh - Hãy chiếu đèn vào chỗ đó!
    Ông chưa nói xong, thì cái bóng xanh xanh lướt nhẹ dọc theo tường, rồi biến mất qua cánh cửa. Ba chùm đèn đột ngột bắn ra chỉ chiếu sáng khung cửa trống không.
    - Ước gì mình đang ở cách nơi này 10 km - Peter nói khẽ vào tai Bob.
    - Chắc là ánh sáng phản chiếu của đèn pha ô tô - Một người lớn nói - Ta hãy vào tiền sảnh xem có gì không.
    - Trong tiền sảnh không có gì hết. Một người đề nghị tắt đèn nữa. Sau đó tất cả im lặng chờ đợi. Chỉ nghe tiếng con chó thỉnh thoảng kêu rên.
    Lần này, chính Peter phát hiện con ma. Cũng xanh xanh và lờ mờ như lúc đầu, nó đứng trên bậc thềm, chỗ lưng chừng cầu thang.
    - Nó kìa! - Peter la lên.
    Mọi người quay lại ngay. Cái bóng lướt từng bậc thềm, rồi biến mất vào bóng tối lầu một.
    - Theo nó - Người đàn ông nhận trách nhiệm chỉ huy la lên - chắc là có ai đang chơi ta!
    Mọi người hỗn loạn rượt theo con ma. Khi đến phần trên cầu thang lầu, không còn gì nữa hết.
    - Cháu có sáng kiến - Bob nói, sau khi lý luận y như Hannibal nếu có cậu ở đó - trên sàn nhà có nhiều bụi đến nỗi chắc chắn kẻ đùa nghịch, nếu đúng là như thế chắc chắn phải có dấu vết.
    - Đúng! - Người đàn ông có con chó nhỏ nói - Ta hãy chiếu sáng sàn nhà, nơi ta chưa giẫm lên.
    Các chùm sáng được chĩa ngay xuống đất: có rất nhiều bụi nhưng vẫn còn y nguyên.
    - Vậy thì nó đi ngả nào? - Một người hỏi.
    Không có ai trả lời.
    - Ta hãy tắt đèn và chờ thử. - Một giọng khác đề nghị.
    Tuy nhiên, vì không ai chịu thừa nhận mình đầu thấy sợ, mọi người vẫn đứng lại tại chỗ. Có tám chin người kể cả Bob và Peter.
    Tụ tập trong bóng tối trên thang lầu, nhóm săn ma chờ đợi.
    Đột nhiên có người thì thầm:
    - Bên trái, trên tầng ta đang đứng...
    Có ánh sáng xanh khó thấy vừa mới xuất hiện ở một khoảng cách nào đó, bên cạnh một cánh cửa. Dần dần ánh sáng rõ lean. Bây giờ, mọi người có thể nhận ra bóng người mặc áo dài xanh, rộng, như áo một ông quan.
    - Đừng làm nó sợ. - Một giọng nói nhỏ khuyên - Để xem nó làm gì...
    Không ai động đậy
    Con ma dịch chuyển chậm chạp. Nó lướt dọc theo tường, đến hành lang dẫn lên cầu thang. Rồi dường như nó quẹo và biến mất.
    - Ta đi theo nó từ từ đi. - Một người đàn ông nói.
    - Ta hãy xem trước xem có dấu vết gì không - Bob đề nghị.
    Hai chùm sáng lục soát vào bóng tối
    - Không có dấu chân! - Người đàn ông giọng trầm nói - Tên thích đùa này nổi trên không.
    - Vậy thì hãy rượt theo nó! - Trưởng nhóm quyết định.
    Cả nhóm bước qua hành lang đến chỗ con ma biến mất. Tại đó có một hành lang nhỏ đâm ngang, và có hai cánh cửa rộng mở.
    Mọi người lại tắt đèn.
    Một thời gian trôi qua, rồi cái bóng xanh xuất hiện ở một cánh cửa. Nó đi hết hành lang nhỏ, cuối cùng nó từ từ mờ nhạt đi.
    - Hình như nó đi xuyên qua tường. - Bob nói khẽ.
    Vẫn không có dấu vết đi lại trên lớp bụi.
    Ngay khi nhận được điện thoại, thanh tra Reynolds và công an đến điều tra, nhưng không thấy ai trốn trong lâu đài, và cũng không thấy con thú bị thương nào.
    Thanh tra Reynolds là một con người nghiêm túc chưa bao giờ gặp ma trong suốt cuộc đời làm việc. Nên ông không muốn bị chê cười khi báo cáo lên cấp trên về các sự kiện tối hôm đó đúng như đã nghe tường thuật lại.
    Nhưng thanh tra Reynolds không có cách nào khác. Không những có tám nhân chứng đáng tin cậy sau khi đã nhìn tận mắt thấy con ma khi nghe tiếng hét không tả được, mà vào đêm hôm đó còn thu thập nhiều thông tin khác:
    - Một bảo vệ kho báo là có thấy một bóng mờ mờ xanh xanh gần cửa kho.
    - Một phụ nữ gọi đến công an để nói bà bị một tiếng la kỳ quặc đánh thức và nhìn thấy một nhân vật mặc đồ xanh hiện trên sân trước hiên nhà bà;nhân vật đó đã biến mất ngay khi bà bật đèn lên.
    - Hai tài xế xe tải khẳng định có một con ma đi quanh xe mình.
    Còn tệ hơn nữa!
    Lúc gần rạng sáng, hai công an tuần tra để ý thấy có hoạt động đi lại không rõ trong nghĩa địa Rocky. Hai anh gọi về sở công an, và chính thanh tra Reynolds chạy ra tận nơi xem. Ông bước vào nghĩa địa và chính mắt mình thấy một cái bóng xanh xanh đứng cạnh tấm bia mộ. Khi thanh tra Reynolds đến gần, dường như con ma chui xuống dưới đất mất.
    Thanh tra bật đèn pin lên và đọc dòng chữ ghi trên tấm bia:

  2. #21
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,672
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết



    CHƯƠNG 18: HANNIBAL VÀ CON MA XANH
    Không bắt lại được Jensen. Hắn nắm địa hình quá rõ, hắn đã thoát khỏi sự lùng bắt, hoặc cũng có thể hắn đã té gãy cổ xuống một vực hẻm mà không ai biết.
    Harold Carlson bị đuổi khỏi Greenland, nhưng bà Green không đệ đơn khiếu nại cậu cháu.
    Ông Andy trở về Rocky cùng con trai. Ông viết một bài báo thật hay cho tờ báo nơi ông làm việc, kể lại toàn bộ câu chuyện, tuy nhiên cố tình quên đi vài điểm.
    Đặc biệt là ông không nhấn mạnh vai trò của ba cậu con trai, vì không muốn ba cậu bị tai tiếng, ông cũng không nêu tên ông Won, vì ông không tìm được thông tin gì về cụ già người Hoa, cụ đã không nói khoác khi bảo sẽ không ai tìm ra được nơi ẩn cư của cụ.
    Titus Jones cho phép cháu mình ở lại Greenland vài ngày, nên bốn bạn có dịp đi thám hiểm thung lũng thoải mái, sau khi Bob nghỉ ngơi cho khỏe. Cái chân mệt mỏi làm cậu hơi đau.
    Kỳ nghỉ bắt buộc này cho Bob một cơ hội để sắp xếp, cập nhật lại hồ sơ lưu trữ và những gì đã ghi chép.
    Hannibal cũng thử mạo hiểm vào hầm mỏ xem, nhưng khi đến chỗ đất đá sụt lở, và đến khe Thực Quản từ đầu kia, Hannibal phảin dừng lại: sự mập mạp của cậu không cho phép cậu đi tiếp.
    Ít lau sau khi về tới Rocky, Ba thám Tử Trẻ được mời đến công an, nơi ba bạn được thanh tra Reynolds đích thân tiếp để khen ngợi sự giúp đỡ trong vụ án con ma xanh của Ba Thám Tử Trẻ.
    - Các bạn trẻ à - Thanh tra nói - Các bạn nhổ giúp tôi một cái gai khá to đấy. Tôi sẽ luôn mang ơn các bạn, cứ gọi tôi! Và để chứng minh rằng đây là một đề nghị nghiêm túc, các bạn hãy cầm lấy cái này, có thể sẽ có ngày dùng đến.
    Thanh tra đưa cho mỗi cậu một tấm thẻ màu xanh có nội dung như sau:
    GIẤY CHỨNG NHẬN
    Tôi ký tên dưới đây là Samuel Reynolds, thanh tra công an, xin xác nhận qua giấy này rằng người cầm thẻ là Trợ lý tự nguyện của Công an thành phố Rocky. Yêu cầu tất cả các cơ quan chức năng giúp đỡ người cầm thẻ này.
    Ký tên: SAMUEL REYNOLDS
    - Thanh tra công an. Úi chà! - Bob và Peter kêu lên.
    Hannibal vui mừng đỏ mặt.
    - Như thế - Ông Reynolds nói tiếp - nếu người của tôi bắt gặp các cậu đang rình mò đâu đó, thì sẽ biết là có lý do chính đáng, đúng không?
    Ngày hôm sau, Ba Thám Tử Trẻ đến Hollywood, để gặp nhà đạo diễn lừng danh Alfred Hitchcock, người quan tâm đến những việc làm của Ba Thám Tử Trẻ.
    Trong văn phòng rộng mênh mông, người đàn ông nổi tiếng đang ngồi chễm chệ phía sau bàn làm việc. Từng tờ một, ông lật những trang trong tập báo cáo mà Bob vừa mới trình. Đối diện ông, ngồi lặng yên trên ghế, ba cậu đang chờ lời phán xét của ông.
    Cuối cùng, ông khép quyển báo cáo lại.
    - Đây là cái mà tôi gọi là cuộc phiêu lưu nhỏ hay hay - Ông bình luận với một giọng đồng tình.
    "Mình, thì mình gọi là một cuộc phiêu lưu lớn" - Peter nghĩ bụng.
    - Các cậu đã làm nổi bật rõ rệt chủ đề chính - Ông Hitchcock nói tiếp - Harold Carlson muốn làm chủ Greenland, hắn mượn tiền bạn bè, thỏa thuận với họ để họ đòi nợ đúng hẹn, sao cho cơ nghiệp bị bán đi với giá rẻ mạt vì mắc nợ.
    Jensen giúp cho ý đồ của Carlson. Ông Won biết được rằng xâu chuỗi thần vẫn còn trong lâu đài; ông mua lại các giấy nợ, để có thể gây sức ép đối với Carlson và bắt hắn phải đưa những viên ngọc trai mà những người châu Á khác cũng đang thèm muốn.
    - Tôi thấy ông Won là một nhân vật rất lạ. Một trăm lẻ bảy tuổi! Một lối sống như thời xưa, nhưng xa ánh mắt mọi người! Phương thuốc bằng ngọc trai để kéo dài tuổi thọ! Thật là không bình thường chút nào. Các cậu không còn nghe nói gì đến ông nữa, phải không?
    Bob phát biểu và cho biết rằng, ít lâu sau khi báo chí đăng bài tường thuật của ông Andy, có hai người Hoa đến Greenlan. Họ được ông Won phái đến và xin được lấy bụi ngọc trai còn nằm dưới khối đá, trộn lẫn với bụi xương. Bù lại, ông Won cam kết để cho bà Green đủ thời gian cần thiết để thanh toán nợ.
    Bà Green chấp nhận giao kèo này. Cùng với xuổng và đòn bẩy, hai người đàn ông nhỏ bé tấn công khối đá. Họ ra đi, mang trong một bọc da một thứ bụi mà không ai có thể nói làm từ cái gì, nhưng hình như làm cho ông Won hài lòng.
    Ông Hitchcook mím môi.
    - Dù sao - Ông nói - nếu có một thành phần hóa học nào đó chứa trong các viên ngọc trai xám, được cho là thần, kéo dài tuổi thọ, thì không có cớ gì nó lại không hiệu quả ở dạng bột!
    Rồi vĩ nhân quay sang nhìn Hannibal.
    - Anh bạn trẻ à - Ông nói - lần này cậu không có mặt tại chỗ vào những được nhiều vụ bí ẩn khác nhau. Nhưng vẫn còn hai điểm không rõ đối với tôi.
    - Thưa bác, điểm nào ạ? - Hannibal lễ phép hỏi.
    - Trong những trang giấy này - Ông Hitchcock vừa nhận xét vừa vỗ vỗ vào tập hồ sơ mà Bob đã mang tới - có nói đến một con chó nhỏ, dường như đã giúp cậu giải được vụ bí ẩn. Cậu đã sử dụng con chó nhỏ này như thế nào? Nó đã cung cấp chỉ dẫn gì cho cậu? Tôi rất muốn biết điều này.
    - Thưa bác - Hannibal trả lời - con chó này đã đóng vai trò y hệt như con chó trong một câu chuyện của Conan Doyle viết về Sherlock Holmes. Chắc chắn bác nhớ, Sherlock Holmes khuyên Watson suy nghĩ về sự cố con chó vào ban đêm.
    - Nhớ rồi, - Đạo diễn la lên - Watson trả lời rằng không có sự cố con chó, rồi Sherlock Holmes đáp lại rằng chính đó mới là sự cố kỳ lạ về con chó.
    - Dạ đúng, thưa bác.
    Ông Hitchcock lật tập hồ sơ, tìm ra đoạn ông quan tâm và đọc lại.
    - Đây rồi - Ông nói - Con chó mà người đàn ông ẵm trong tay không phản ứng. Nó chỉ kêu rên, có lẽ vì nó thích đi hơn. Anh bạn trẻ à, tôi phục cậu đấy! Suy luận xuất sắc.
    Peter và Bob mở to mắt ra. Chuyện gì nữa đây? Làm sao có thể suy luận xuất sắc từ một con chó không làm gì hết?
    - Mình không hiểu - Peter thú nhận - Con chó không phản ứng. Rồi sao nữa?
    - Anh bạn trẻ à - Alfred Hitchcock trả lời Peter - người ta thường cho rằng những con vật nuôi trong nhà, như chó mèo, có phản ứng với những hiện tượng siêu tự nhiên: chúng không yên, chúng sợ sệt. Chó thì tru. Mà con chó này không làm gì hết. Vậy là tiềm thức của nó đã không nhận thấy hiện tượng siêu tự nhiên nào hết. Suy ra: đó là con ma giả.
    - Úi chà! - Peter kêu - Đúng là phải nghĩ ra.
    - Ôi! Thì chính cậu cũng đã nghĩ đến nhiều chuyện khác! - Alfred Hitchcock trả lời- Tất cả các cậu đã tỏ ra rất tài tình. À, mà này...
    Nhà đạo diễn vĩ đại nhướng mày lên.
    - Này Bob, cậu hãy giải thích cho tôi điểm này: ông Won đã thôi miên cả ba, và các cậu và các cậu chỉ được thức dậy khi nào tới nơi. Vậy mà trên đường đi từ San Francisco về Greenland, núp dưới tấm chăn, cậu lại có thể nguệch ngoạc những tờ giấy nhỏ, rải đi tứ phương. Thế là sao?
    - Cháu đã lừa ông Won - Bob thú nhận - Khi thấy Chang và Peter thiếp ngủ ngã xuống, cháu đã hiểu chuyện xảy ra. Ngay khi ông Won bắt đầu thôi miên cháu, cháu cũng giả bộ ngủ. Kết quả là cháu đã có thể viết thư nhắn bao nhiêu tùy thích. Nhưng gió sa mạc đã thổi bay đi hầu như tất cả, chỉ có một bị mắc vào bụi cây. Bọn cháu thật may, vì chính bụi cây đó mà Hannibal đã tìm ra được bọn cháu.
    - May mắn à? - Ông Hitchcock ngạc nhiên nói - Thì các cậu cũng có gặp may, nhưng chính bằng trí thông minh và lòng dũng cảm. Các cậu muốn tôi viết lời mở đầu cho bản tường thuật cuộc phiêu lưu mới này à? Tôi sẵn lòng!
    - Cám ơn bác ạ. - Hannibal vừa nói vừa lịch sự đứng dậy.
    Ba bạn đang bước ra cửa, thì Alfred Hitchcock gọi lại.
    - Khoan đã. Tôi quên câu hỏi quan trọng nhất. Nếu không có ma, thì các cậu đã nhìn thấy cái gì? Cái gì đã leo lên thang lầu, mà không đụng bậc thềm, cái gì đã xuyên qua tường hả?
    - Ồ, dễ thôi thưa bác - Hannibal trả lời - Bác cho phép chúng cháu làm phòng tối nhé.
    Đạo diễn gật đầu. Hannibal kéo màn cửa sổ xuống. Văn phòng chìm vào bóng tối.
    - Nhìn lên tường! - Thám tử trưởng ra lệnh.
    Ông Hitchcock lừng danh nhíu mày làm theo. Trên bức tường trắng xuất hiện một vệt sáng xanh, ngay giữa là con ma của chính Hannibal Jones, choàng tấm chăn trải giường. Con ma lướt dọc theo vách, rồi tan vào trong vách y như đã đi xuyên qua.
    - Thật là kinh ngạc! - Ông Hitchcock thừa nhận, trong khi Bob và Peter kéo màn ra cho sáng lại - Trong hoàn cảnh thích hợp, chắc chắn cậu có thể làm một con ma rất thực, anh bạn trẻ à.
    - Thích hợp hay không, trong một ngôi nhà cũ có tiếng la hét, và có ánh trăng, cũng dễ cảm thấy bối rối thôi - Peter nói - Phải không Bob?
    Trong khi đó, Alfred Hitchcock xem xét vật mà Hannibal vừa mới đưa cho ông, vật giống như cái neon pin cỡ lớn.
    - Đây là cái máy hình chiếu chạy bằng pin - Hannibal giải thích - được thiết kế để rọi phim dương bản. Nhưng nếu bác đặt điểm hội tụ ánh sáng không đúng, và nếu bác dùng bức tường của một ngôi nhà cũ làm bằng ảnh, thì bác dễ dàng làm được một con ma thôi.
    - Tôi hiểu! - Ông Hitchcock nói - Không có gì dễ hơn việc làm cho hình ảnh trượt dọc theo cầu thang, hoặc theo hành lang... Có lẽ chính ông Won đã tặng cái máy này cho Harold Carlson.
    - Dạ phải, thưa bác. Khi Carlson, đeo râu giả và làm thay đổi giọng nói cho trầm đi, dẫn tất cả những người đi dạo vào trong nhà, hắn cầm cái máy này trong tay. Ai cũng tưởng đó là một cây đèn pin đơn giản giống như đèn của mọi người khác. Harold Carlson chiếu hình ma tùy thích, rồi xoay nút, hắn làm cho ma biến mất.


    Hết

Trang 3 / 3 ĐầuĐầu 123

Chủ Đề Tương Tự

  1. Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 03-15-2017, 12:49 AM
  2. Sự tích con yêu râu xanh ở Việt nam
    By giavui in forum Truyện Dài Audio
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 09-21-2016, 07:39 PM
  3. Một tỷ con sứa xanh dạt vào bờ biển Mỹ
    By sophienguyen in forum Chuyện Lạ Đó Đây
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 05-11-2015, 03:22 AM
  4. Sự Tích Con Yêu Râu Xanh
    By giahamdzui in forum Truyện Dài Audio
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 12-25-2013, 07:32 PM
  5. Con Vẹt Xanh
    By giahamdzui in forum Audio Cổ Tích Thiếu Nhi
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 12-01-2013, 03:58 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •