Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Tình yêu và hạnh phúc là hình với bóng, nếu biết bảo vê. thì hạnh phúc sẽ thành sự thậtt, ngược lại nêu không biết bảo vê. thì hạnh phúc chỉ là một hình ảnh ảo tưởng không bao giờ có thật
Pascal
Trang 1 / 3 123 Cuối Cuối
Results 1 to 10 of 24

Chủ Đề: Chuyện Bé Phượng

  1. #1
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,706
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết

    Chuyện Bé Phượng

    Chuyện Bé Phượng

    Tác giả :Nhật Tiến





    1

    Lũ trẻ truyền bóng ở đằng xa .Tiếng hò hét và cười đùa của chúng nghe vẳng lại chỗ Phượng và Hà đang thủ thỉ nói chuyện với nhau. Tay Phượng cầm một cái que kem ngắn. Nó vạch lên mặt cát mịn và ẩm những nét nguệch ngoạc và nói:

    - Về sau lớn tao thích làm thợ vẽ . Tao sẽ vẽ hai cây sấu ở ngoài cổng vào mùa này không có hoa, không có lá, nom như những cái cuống chổi trên nền trời.

    Hà nói:

    - Mày vẽ cả tao nữa chứ?

    Phượng gật đầu:

    - Đứt đuôi đi rồi ! Tao sẽ vẽ mày ngồi trên ghế đá, mặc quần trắng, áo cánh trắng.

    Hà ngắt lời:

    - Tao thích mặc váy đầm đỏ, chân đi giầy, còn đầu thì thắt nơ.

    - Ừ ! Tao sẽ vẽ mày mặc áo đầm đỏ, đi giầy đỏ, đầu thắt nơ màu trắng có điểm kim tuyến vàng.

    - Tay tao ôm một con búp bê nhắm mắt, mở mắt được.

    - Được lắm chứ. Búp bê của mày to bằng người thật. Nó cũng mặc váy đầm như mày, nhưng màu bleu nhạt mày có chịu không?

    Hà gật lấy gật để. Mặt nó hớn hở như đã được cầm con búp bê đẹp đẽ ấy ở trong tay.

    Một lát nó nói:

    - Thế còn mày ngồi ở đâu?

    Phượng nhìn ra phía cổng cao vòi vọi có những dóng sắt xám xịt loang lổ lớp sơn màu lá cây sậm. Nó đáp một cách lơ đãng:

    - Tao đấy à…. ừ nhỉ, tao đứng ở đâu?

    Hà bàn:

    - Hay là mày đứng ở bên cạnh tao. Hai đứa cầm chung nhau con búp bê của chúng mình.

    - Phải đấy. Tao sẽ đứng ở bên cạnh mày. Tay tao cầm một bó hoa màu tím. Hoa gì màu tím nhỉ.

    Hà suy nghĩ rồi đáp:

    - Chắc là hoa nhài!

    Phượng chun ngay mũi lại:

    - Mốc xì ! Hoa nhài hôm nọ chị Giang nói rằng cho vào nước đường có thể uống được mà không chết người. Nó màu trắng cô ạ.

    - Vậy thì hoa gì màu tím mới được chứ ?

    - Hoa pensée, hoa mõm chó, tao sẽ cầm một bó hoa pensée có buộc một giải lụa màu vàng, nom phải biết !

    - Vậy bao giờ thì mày có thể vẽ được ?

    - Chắc là còn lâu. Bây giờ ma soeur mới bắt đầu dạy tao vẽ cái ấm giỏ.

    Một con chim màu xanh biếc, có mỏ vàng liệng ngang xuống cụm hoa bên bể nước rồi bay lên một cành bàng gần đấy. Hà bỏ chỗ đứng chạy vụt theo nhìn. Hai bàn chân nhỏ xíu của nó in những nốt xinh xắn trên mặt cát. Phượng không chạy theo nhưng xoa bàn tay trên những nét nguệch ngoạc mà nó vừa vẽ . Đầu nó còn vấn vương cái hình ảnh lộng lẫy mà nó tưởng tượng khi nãy. Đứng ở đó, Phượng có thể nhìn bao quát được tất cả Viện Cô Nhi với những nếp nhà quét vôi trắng có mái ngói ngả màu rêu xám.

    Những khung cửa sổ sơn nâu mở ra trước lối đi trải đá vụn trắng . Ở hai bên lề, có những cụm hoa cúc nở vàng, những bụi hồng dại có hoa màu hồng nhạt hoặc thảm cỏ tóc tiên xanh điểm từng bông hồng màu đỏ tía. Bên kia dẫy nhà thấp là một vườn cây rậm rạp. Những ngọn sấu mọc vươn lên cao, vào mùa hạ, hoa nở trắng xóa rơi rắc trên mặt cỏ, vào mùa thu để lại những cành trơ trọi in trên nền mây xám vẩn đục. Trèo lên ghế đá bằng xi măng ở sân sỏi, Phượng còn có thể nhìn thấy hết cả bốn nếp tường vuông vắn, cao quá đầu người, bao bọc Viện Cô Nhi.

    Vào buổi sáng, lúc mặt trời mới mọc, các tia nắng đầu tiên chiếu lên những mảnh chai cắm tua tủa trên mặt tường, nom lấp loáng rực rỡ như những hòn ngọc sáng chói đủ mầu. Ở rải rác chung quanh sân, có những cây bàng với thân to lớn sần sùi chìa ra từng cành thẳng tắp. Đến mùa lá úa, những chiếc lá ngả mầu đỏ tía đan vào nhau chi chít tạo thành một cái tán sặc sỡ xòe ra trên nền trời trong xanh. Thỉnh thoảng một ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua lại bứt đi một vài chiếc khô queo, bay chấp chới trong khoảng không rồi nằm phơi trên nệm cỏ.

    Đối với Phượng, khung cảnh ấy thật là quen thuộc, cũng như nó đã quen thuộc với hầu hết các bộ mặt của các bà phước mà đứng đầu cai quản tất cả là bà phước Nhân già lọm khọm với dáng đi nặng nề và chậm chạp. Khuôn mặt của bà lúc nào cũng đỏ như gấc chín với vầng trán thật cao có nhiều nếp nhăn, hai bên gò má hơi hóp lại, chiếc mũi gồ lên đỡ hững hờ cặp kính lão cũ kỹ đặt trước hai con mắt sâu lờ đờ. Với hình dáng xấu xì và già nua như vậy, bà phước Nhân có vẻ như một người dữ tướng. Tuy vậy, bà lại là người rất ít khi nói to hoặc la hét. Thường thường để biểu lộ sự giận dữ, khuôn mặt của bà đã đỏ càng đỏ thêm, hai con mắt như sâu thêm, cặp môi mỏng và rộng run lên bần bật. Sau đó bà phải làm ra một cử chỉ cố gắng là khẽ đặt bàn tay xương xẩu lên vai bà phước Hạnh như để bầy tỏ cho bà Hạnh thấy rõ sự giận dữ của mình. Lập tức bà Hạnh cũng nổi cơn giận dữ bằng, hoặc lớn hơn (càng hơn bao nhiêu bà Nhân càng nguôi đi bấy nhiêu). Sau đó bà Hạnh sẽ quát lên một cách hằn học bằng một câu nói cửa miệng bà :

    - Đồ dơ dáy! Mày chơi cái trò gì dơ dáy đến vậy chứ

    Lập tức đứa trẻ dù có nhận lỗi của mình hay không cũng phải vội khoanh tay lễ phép:

    - Thưa mẹ, con xin mẹ tha lỗi . Con hứa con chừa.

    Bà phước Nhân rất lấy làm bằng lòng về câu nói đó, khuôn mặt của bà bớt đỏ lại, làn môi bớt run đi hơn. Bà tuyên bố bằng một giọng êm ái và bình tĩnh:

    - Đã biết lỗi thì tha, nhưng cũng phải phạt để làm gương.

    Rồi bà hỏi một soeur đứng bên cạnh:

    - Soeur có việc gì cho nó làm không?

    Nếu là bà Hạnh thì bà thường nói đại khái:

    - Thưa mẹ, có thể cho nó nhịn món tráng miệng hôm nay. Bên nhà chung mới cho một sọt dứa.

    Đứa phạm lỗi thất vọng về cái hình phạt truất phần ăn ấy. Nhưng dầu sau nó cũng lí nhí cảm ơn các bà trước khi đứng tủi thân một chỗ vắng. Đối với chúng nó, sự phạt ăn là một hình phạt đáng ghét nhất, bởi vì sự không được ăn sẽ không khổ sở bằng những cử chỉ chế giễu của bọn đang nhồm nhoàm miếng dứa.

    Bọn trẻ sau khi được chia phần bao giờ cũng lảng tuốt ra xa vừa ăn vừa nhìn lại. Một vài đứa cắn xong một miếng, lại múa cái tay ra đằng trước mặt, bằng vành môi, bằng những cái tóp tép trong miệng như để cho đứa bị phạt thấy rằng miếng dứa là miếng ngon nhất trên đời.

    Nhưng thường thường thì bao giờ cũng có sự đổi chác xảy ra:

    - Tao đổi cho mày lấy cái ngòi bút, chịu không?

    Hoặc:

    - Cho tao cóp bài tính đố thì tao cho cắn một miếng.

    Tất nhiên, chả đứa nào trong bọn lại không hy sinh một cái ngòi bút, một cái ảnh tô màu, hoặc cho cóp một bài tính để được cắn một miếng cho biết nùi, và nhất là để chứng tỏ rằng mình cũng được ăn dứa như mọi người khác.

    Ở trong viện này, mỗi một bà phước ưa thích một hình phạt riêng. Bà phước Hạnh thích trừng phạt bằng truất đi phần tráng miệng hay một món đặc biệt trong những thức ăn hằng ngày. Bà Hòa lại thích xách tai của bọn chúng nó lên, xoắn đi một vòng và chấm dứt bằng một cái giựt mạnh sang phía bề ngang. Hình phạt này cũng công hiệu lắm, bởi vì bọn trẻ không đứa nào có thể chịu nổi quá hai cái xoắn ấy mà không trào nước mắt. Có lẽ chỉ có bà Cécile là chúng nó thích nhất, bởi vì bao giờ bà cũng tỏ thái độ của mình bằng một cái nhún vai với hai bàn tay xòe ra phía trước mặt, như biểu lộ sự ngạc nhiên một cách rõ rệt:

    - Tại sao lại có thể đến thế được nhỉ !

    Sự ngạc nhiên của bà càng lớn lao bao nhiêu thì cái nhún vai của bà càng có vẻ sững sốt bấy nhiêu.

    Riêng bà Félicité thì thân mật với bọn chúng nó hơn. Bà thường kéo chúng nó vào lòng và dịu dàng hỏi:

    - Con có thấy con làm như vậy là trái không? Một người xứng đáng không ai xử sự như vậy cả.

    Bà có vẻ muốn coi chúng nó là lũ lớn tuổi biết suy nghĩ và lý luận như bà. Nhưng thường thường thì bao giờ bà cũng bị thất vọng. Bởi vì vừa thoát khỏi vòng tay êm ái của bà, bọn chúng nó lại có thể chơi những trò chơi tai quái hơn, hỗn hào hơn là cái hỗn chúng nó vừa phạm cách đó mấy phút.

    2

    Tiếng còi tập họp ré lên làm Phượng vùng chạy, bỗng nó nghe thấy có đứa gọi tên nó ở phía nhà ngang. Nó vội ngừng lại. Nó nom thấy con Dung đang giơ tay lên vẫy. Phượng ngần ngại nửa muốn chạy, nửa muốn ở lại. Đối với nó, con Dung là đứa đáng nghi ngờ nhất. Đầu óc Dung lúc nào cũng sẵn sàng nẩy ra một ý kiến tinh nghịch tai tác. Hình như nó sinh ra để làm khổ người khác, và nó lấy làm sung sướng được thấy người ta bị hại như thế. Dung lớn hơn Phượng một tuổi, tức là mười một. Tóc nó mượt óng ả, da trắng ngần, cặp môi đỏ và mỏng quẹt. Bọn chị Quỳnh, chị Giang thường bảo tính nó gian giảo vì nó hay nhìn trộm rồi ngó xuống đất. So với lũ trẻ, Dung là đứa khôn ngoan nhất. Nó biết nịnh các soeur khi cần nịnh, biết nhường nhịn lũ trẻ khi cần thiết phải nhường, nếu làm lợi và vui cho nó thì dù có phải tàn nhẫn để đánh đổi lấy, nó cũng không từ. Cũng vì thế, nó là đứa đầu tiên của cả bọn trong các cuộc cãi vã, những vụ tranh giành, hoặc trong cả những tai nạn sứt gối, trầy da vẫn thường xảy ra cơm bữa giữa bầy trẻ mồ côi sàn sàn tuổi.

    Trong tất cả mọi ngõ ngách của viện cô nhi, không chỗ nào là con Dung không biết đến. Theo ý nó, chỉ có phần cái trán của các bà soeur là bí hiểm nhất. Một lần nó nói :

    - Không biết các bà soeur có tóc hay không có tóc?

    Con Hằng nói:

    - Tao chắc là trọc lông lốc bình vôi.

    - Sao mày biết?

    - Bởi vì trọc tếu cho nên các bà mới phải đội mũ.

    Con Nguyệt đáp:

    - Tao thì tao cho rằng các bà ấy cũng có tóc như mình. Nhưng các bà ấy bôi thuốc cho nó tịt lại.

    - Eo ơi! Nếu thế thì đầu của các ma soeur chắc là đầy những sẹo là sẹo.

    Con Dung nói:

    - Chúng mày việc gì phải cãi nhau lôi thôi. Tao sẽ có cách tìm ra điều ấy.

    Rồi không biết nó "tìm" bằng cách nào mà một hôm nó tuyên bố:

    - Tao nom thấy rồi ! Tóc của các bà ấy ngắn như bờm ngựa và đỏ lòm như tóc dạ xoa. Có như thế mới phải đội mũ suốt ngày chứ ?

    Cả bọn nhao nhao lên bàn tán. Chúng nó bắt con Dung kể lại những điều mà Dung đã chứng kiến. Lập tức con Dung bịa ngay một câu chuyện tràng giang đại hải, kể từ lúc các bà Phước đi tu thì tóc đen thế nào, đến lúc « cấm phòng » uống thuốc tiên để được lên thiên đàng thế nào, rồi nó kết luận:

    - Thuốc tiên của các bà ấy đã làm cho mái tóc ngắn đi và đỏ ra như tóc quỷ. Đó là tóc của những người nhà giời. Những kẻ sống ở trên thiên đàng.

    Con Bích lè lưỡi:

    - Thế thì tao thèm vào. Tao không thích lên thiên đàng.

    Con Rô - giét cãi:

    - Người ta có thể lên thiên đàng được mà không cần uống thuốc. Ma soeur đã nói thế.

    Con Dung gân cổ lên nói:

    - Kẻ đó là mày chăng ?

    Bích rích lên cười rồi nói thật nhanh:

    - Không phải là tao mà chắc cũng không phải những đứa nói khoác như mày.

    Nói xong Bích vùng lên chạy làm mặt con Dung đỏ rần lên vì tức. Nó cảm như mình vừa bị cắn trộm. Hai bàn tay nó nắm lại, hàm răng rít lên, chân nó dậm thình thịch lên mặt cát, rồi nó hét về phía con Bích đang chạy:

    - Đồ chết tiệt, quỷ sứ rút lưỡi mày ra !

    Tuy vậy những lời nói của Dung cũng khiến cho nhiều đứa khác tin tưởng. Ngày hôm sau chúng nó nhìn lên đầu các bà Soeur bằng những con mắt lấm lét. Chúng nó tưởng tượng ở đằng sau lớp mấn trắng đội trên vầng trán trắng ngời ấy là cả một mớ râu ngô đỏ lòm, xoắn tít lại. Câu chuyện đó một hôm có đứa tâng công đi mách lại với bà Hạnh. Lập tức sau giờ học, con Dung bị lôi lên phòng giấy trước những bộ mặt giận dữ của các bà.

    Bà Hạnh nói:

    - Đồ dơ dáy! Bay nói chuyện gì mà dơ dáy vậy ?

    Con Dung liến thoắng :

    - Thưa ma soeur, con có nói chuyện gì đâu, ma soeur đừng nghe chúng nó. Chúng nó là những đứa đặt điều.

    Bà Nhân nói:

    - Đừng chối nữa . Mẹ biết hết cả rồi.

    Con Dung hỏi lại:

    - Thưa mẹ, mẹ biết cái gì cơ ?

    Bà Nhân quát bằng giọng giận dữ:

    - Còn chuyện gì. Câu chuyện…. chuyện cái tóc ấy.

    Dung sờ lên tóc ngơ ngác:

    - Thưa mẹ tóc con làm sao?

    Bà Hạnh không thể chịu hơn được nữa. Bà xô lại phía nó và tát nó một cái thật mạnh. Con Dung òa lên khóc. Tiếng khóc của nó nghe còn đau đớn hơn là sự đau đớn mà nó phải chịu. Bà Cécile nhăn mặt nhìn vào cái miệng gang ra của nó, bà nom thấy cả cái đầu thực quản và chiếc lưỡi gà ở trong đó rung rung. Rồi bà quay đi sau khi nhún vai một cái để biểu lộ một sự ngạc nhiên rõ rệt:

    - Sao lại có thể có đứa như thế được!

    Nhưng bà phước Hạnh thì nổi giận thực sự. Bà hét lên một tiếng còn to hơn tiếng hét của con Dung:

    - Im ! Im mồm!

    Con Dung hốt hoảng nín bặt ngay tức khắc. Nó có cảm tưởng như mình đã đụng phải một đối thủ đáng gờm. Quả nhiên bà Hạnh mặt xám ngắt lại, bà nhìn vào mặt nó bằng đôi mắt đỏ ngầu khiến nó sợ hãi. Nó vội khoanh tay liến láu:

    - Thưa mẹ, con xin mẹ tha lỗi. Con hứa! Con chừa !

    Nghe nó nói, bà Hòa khinh bỉ bỏ ngoắt đi. Bà Cécile nhún vai thêm một cái nữa. Còn bà Phước Nhân thì lọm khọm như vẫn còn chưa hết cái vẻ ngẩn ngơ sau tiếng hét bất thình lình của bà Hạnh. Riêng bà Phước Hạnh thì xách vai áo của nó lên, lôi ra khỏi phòng:

    - Đồ dơ dáy ! Còn như thế nữa thì ta sẽ cho biết thế nào là kỷ luật.

    Nói rồi bà đẩy nó xuống sân sỏi và quay quắt trở về. Mặt con Dung tươi ngay lên. Nó không ngờ hình phạt giáng xuống nó lại nhẹ nhàng hơn là nó tưởng .

    Nó sung sướng co chân chực chạy thì bà Félicité đã hiện ra ở cánh cửa bên kia và vẫy nó lên thềm. Mặt nó vụt cau lại. Đối với sự dịu dàng của bà ta, Dung rất coi thường. Nó biểu lộ sự coi thường bằng cái nhìn hỗn xược. Và nó đứng nguyên một chỗ khiến bà Félicité phải nhẹ nhàng đi xuống. Bà nhìn nó bằng cặp mắt bồ câu dịu dàng như tỏ ra hòa hoãn với nó. Bà nói:

    - Nào, Dung kể cho ma soeur nghe những gì đã xảy ra nào?

    Con Dung đáp:

    - Không có gì xảy ra hết cả.

    - Ồ ! Như vậy không đúng. Bởi vì các soeur không làm điều gì mà không suy nghĩ cả, có phải thế không?

    - Thưa ma soeur phải!

    - Vậy trước khi làm điều gì con có suy nghĩ như các ma soeur không?

    - Thưa ma soeur nghĩ cái gì cơ?

    - Nghĩ rằng mình làm trái hay phải, có hại đến quyền lợi của người khác không?

    - Thưa ma soeur, thế thì con có nghĩ.

    - Nghĩ rồi sao con còn làm những điều khiến phiền lòng các soeur. Con phải….

    Dung tru tréo lên:

    - Con không làm gì hết, chúng nó là đồ quỷ sứ. Chúa sẽ trừng phạt tội ăn gian nói dối của chúng nó. Ai mà tin chúng nó thì cũng có tội như chúng nó vậy.

    Bà Félicité đứng sững người lại. Bà ngơ ngác nhìn con bé ranh con đã dám thốt ra những lời quá ư hỗn sược như vậy. Khuôn mặt dịu dàng của bà thoáng lộ một sự thất vọng sâu xa. Bà khẽ lắc đầu và giơ tay ra hiệu cho nó trở về phòng. Con Dung không cảm ơn và cũng không chào một tiếng. Nó vùng lên chạy. Nó muốn dùng mấy ngón tay của nó cấu thịt đứa nào đi hớt lẻo về chuyện những bộ tóc râu ngô của các bà Phước.


  2. #2
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,706
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    3

    Bởi vì cái tính của con Dung như thế, nên khi thấy nó gọi đến tên mình, Phượng ngần ngại không muốn lại gần. Nhưng Phượng chưa kịp có ý định gì thì Dung đã xồ đến liến thoắng:

    - Phượng, mày có thích đọc chuyện a-la-đanh và cây đèn thần không?

    Phượng nói:

    - Tao thích nhưng không đọc đâu. Mày lại ăn trộm ở đâu ra phải không?

    - Mốc sì, tao chẳng thèm ăn trộm đâu hết, tao bắt được ở trong nhà để đồ.

    Vừa nói nó vừa dúi cho Phượng một cuốn sách nhầu nát làm Phượng dẫy nẩy lên, lùi lại. Dung hét:

    - Cho ngay vào bụng không lại chết đòn với các bà ấy bây giờ.

    Phượng nói:

    - Tao không xem. Tao không cần đâu. Mặc kệ mày.

    Nhưng con Dung đã tốc ngay áo của Phượng lên, ấn ngay cuốn sách vào cạp quần rồi bỏ chạy. Phượng thất thanh gọi :

    - Dung! Dung!....

    Nhưng con bé đã biến mất sau những bồn hoa bên cạnh bể nước rồi.

    Vào đến lớp học, Phượng phải tuột xuống gậm bàn để cho cuốn sách vào cặp. Con Bích ngồi bên cạnh tò mò hỏi:

    - Quyển gì thế ?

    - Aladin và cây đèn thần.

    Con Bích thích quá, nhón người lên:

    - Ở đâu ra thế? Chuyện ấy nghe chị Giang kể, hay phải biết !

    Phượng cấu vào đùi nó làm nó sợ hãi ngồi ngay người lên. Cả hai bắt gặp cái nhìn sắc như dao của bà Juliette. Bà ta chỉ ngay cái thước về phía Phượng rồi nói:

    - Phượng ! Ta đang giảng đến cái gì đấy ?

    Phượng đứng dậy:

    - Thưa ma soeur, ma soeur đang nói về cách dùng ba ngôi …..

    Bà Juliette hơi tức mình về sự thông minh của nó. Theo ý bà, đáng lẽ nó phải nhận hai thước kẻ về tội lơ đãng. Bây giờ bà quay cái thước về con Bích làm nó rúm lại. Miệng bà nhếch một nụ cười khoái chí. Bà có cảm giác như đã chộp đúng kẻ phạm tội, mà nó không chối cãi được. Bà nói:

    - Bích hãy nhắc lại….

    Con Bích rụt rè đứng dậy. Mặt nó xám như chàm đổ. Phượng nom thấy rõ thân hình nhỏ bé của nó run lên bần bật. Có tiếng bà Juliette quát:

    - Nhắc đi.

    Con Bích run lên:

    - Thưa ma soeur, ba ngôi là Đức Chúa Cha, Đức Chúa Con, và Đức Chúa Thánh Thần….

    Cả lớp phá lên cười, còn mặt bà Juliette thì đỏ lên rần rần. Bà ta vội đập cái thước lên mặt bàn rồi săm săm đi xuống. Cả lớp đổ dồn mắt về phía Bích. Nó bị xách tai kéo lên bảng như người ta xách cổ một con gà. Rồi bà Juliette lấy cái thước kẻ khều tay xinh xắn của nó bắt xòe ra đằng trước. Nó nghiến răng chờ. Nhưng lần này bà Juliette lại phát minh ra kiểu phạt mới. Bà ta nghiêm nghị nhìn những khuôn mặt chờ đợi của lũ trẻ trong lớp, một lát bà mới chỉ đứa thứ nhất ngồi ở đầu bàn:

    - Nhắc lại cho nó nghe. Hồng!

    Hồng đứng dậy:

    - Thưa ma soeur, ba ngôi số ít là je, tu, il như trong verbe Être thì là je suis, tu es, il est. Còn số nhiều thì là nous sommes, vous êtes, ils sont.

    - Lên đánh cho nó một thước để làm gương.

    Con Hồng rụt rè đón lấy cái thước ở tay bà rồi tiến lại phía con Bích. Bà Juliette nói:

    - Đứa nào đánh không đau thì đứa đó phải chịu gấp đôi.

    Con Hồng nghiến răng, quất xuống lòng bàn tay của con Bích một cách thực mạnh. Người con Bích lạng đi. Mặt nó đỏ rừ, nước mắt của nó ràn rụa. Bà Juliette nhìn Hồng một cách bằng lòng. Bà ta chỉ một đứa tiếp theo:

    - Nhắc lại cho nó nghe Tám !

    Con Tám rụt rè đứng lên:

    - Thưa ma soeur, je suis, tu es, il est, nous sommes, vous êtes, ils sont.

    - Lên đánh cho nó một thước để làm gương .

    Con Tám đánh rồi im lặng đi xuống. Trong lớp học bao phủ một bầu không khí nặng nề, ghê gớm. Nhưng giọng bà Juliette vẫn lạnh lùng.

    - Nhắc lại cho nó nghe, Hảo !

    Hảo đứng dậy:

    - Thưa ma soeur, je suis, tu es, il est, nous sommes, vous êtes, ils sont.

    - Lên đánh cho nó một thước để làm gương.

    Con Bích chịu đựng đến lần thứ sáu thì òa lên khóc. Nó xòe hai bàn tay đỏ rừ ra trước mặt bà Juliette vừa mếu máo vừa xin. Lớp học đang im lặng bỗng trở nên nhốn nháo khiến bà Juliette phải đập cái thước lên bảng hét lớn:

    - Silence!....

    Trật tự trở lại ngay khi ấy và bà ta nhìn con Bích bằng cặp mắt ghét bỏ. Một lát bà nói:

    - Ra quỳ ở trước cửa và cho chịu nốt đến ngày mai !

    Giờ tan học bọn trẻ khoái chí hét lên ở ngoài sân sỏi:

    - Ba ngôi ! Ba ngôi trong verbe Être là Đức Chúa Cha, đức Chúa Con và đức Chúa Thánh Thần ! Ôi giê-su-ma lạy chúa tôi.

    Trong khi ấy Phượng thương xót nắm lấy hai tay của con Bích thủ thỉ:

    - Đáng lẽ tao không nên trả lời bà ấy như thế. Tao phải nói đang chia verbe être thì mới phải.

  3. #3
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,706
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    4

    Thanh bước vội lên những bậc xi măng ở cửa salle số 4. Tiếng trẻ con oa oa khóc đập vào những tấm kính trong suốt khiến căn phòng trở nên ồn ào, đinh tai nhức óc. Nàng tiến qua những cái nôi bằng gỗ sơn cùng một màu xanh nhạt. Ở trong mỗi chiếc lại có những đứa bé nằm khoa chân múa tay trên những cái tã trắng. Có đứa đã biết lật xấp và đang bò lồm cồm. Có đứa đang níu lấy thành gỗ để thò tay sang với món đồ chơi ở chiếc nôi bên kia; có đứa nằm phơi cái bụng thật lớn che lấp cả cái ngực lép kẹp đang mệt nhọc thở từng nhịp mạnh và ngắn. Trước mặt tất cả chúng nó là những cái dây thòng xuống từ một chiếc xà ngang. Ở đầu mỗi chiếc dây có buộc bình sữa hoặc đã bú cạn, hoặc bỏ giở đang đu đưa trên đầu chúng nó. Một thằng bé thò tay lên với nhưng trượt đi trượt lại mấy lần khiến nó òa lên khóc. Một đứa nằm sát ở nôi bên cạnh đang chập chờn ngủ chợt choàng dậy cũng òa lên khóc theo.

    Tất cả căn phòng rộng có chừng năm sáu chục chiếc nôi như thế, tạo thành một bầu không khi ồn ào nhộn nhịp suốt ngày.

    Lúc đó, Hương đang thay lót cho một con bé ở cuối phỏng. Dáng điệu của nàng nhanh nhẹn và gọn gàng như một bà mẹ đã nhiều năm kinh nghiệm. Thanh tiến lại gần và nói nhỏ vào tai bạn :

    - Quyển truyện chị cho em mượn đã mất rồi!

    Hương giật bắn người lên, hốt hoảng:

    - Thôi chết …

    Thanh tiếp :

    - Em để ở dưới gậm tủ trong căn phòng xép chứa đồ cũ. Vừa xuống tìm lại thì không thấy nữa.

    Hương khổ sở nói:

    - Phải tìm cho ra mới được không thì chết cả lũ. Chị đã hỏi hết mọi người chưa?

    Thanh đáp:

    - Tất cả bọn mình đều không ai biết hết.

    - Cả lũ trẻ nữa chứ ?

    Mặt Thanh vụt tươi lên. Nàng hấp tấp :

    - Ừ nhỉ, còn lũ trẻ nữa mà em không nghĩ ra. Để em chạy đi hỏi.

    Nàng không kịp từ giã bạn và tất tả đi ra. Một thằng bé nhìn theo nàng khóc thét lên, đòi bế. Thanh quay lại nhét vào mồm nó một cái núm vú bằng cao su. Nhưng tay nó đã túm được vạt áo của nàng rồi giữ chặt lấy. Thanh mỉm cười hiền hậu giơ hai tay bồng đứa bé lên. Nó nín bặt và nép đầu vào ngực nàng. Thanh với lấy một cái lúc lắc bằng nhựa đem lắc trước mặt nó. Đứa bé toét miệng ra cười.

    Hưong nói:

    - Thôi liệu mà đi đi, chị mà ẵm nó thì hết ngày.

    Thanh nựng nịu :

    - Em chịu khó ngồi xuống đây nhé. Chị đi một lát thôi.

    Đứa bé không chịu, bấu cứng lấy người Thanh. Cử chỉ ấy làm Thanh bối rối. Nàng nhìn Hương cầu cứu. Hương thu gọn cái nôi trước mặt mình rồi bước lại. Đứa bé được chuyền qua tay Hương. Nó lại ôm lấy Hương như không muốn rời ra. Đối với tất cả bọn chúng nó thì ai bế cũng được, miễn là khỏi phải nằm hàng nửa ngày trong một cái nôi chật chội.

    5

    Bốn năm đứa xúm xít lại quanh ba cái giường sắt kê sát vào nhau. Con Dung bò nhoài ra chính giữa. Cằm nó tì lên trang giấy màu vàng úa của quyển sách cũ kỹ. Miệng nó leo lẻo đọc:

    « Lúc Khang nhỏm dậy thì Trang tấm tức khóc »...

    Con Huyền chen vào :

    - Mày đọc nhẩy cóc rồi, tại sao tự nhiên Trang lại khóc?

    Dung tức giận :

    - Mày mở mắt lành, banh mắt méo ra mà coi xem tao có đọc nhẩy cóc không?

    - Thế thì tại sao tự nhiên Trang lại khóc cơ chứ ?

    Hồng nóng nghe nên giảng hòa:

    - Chắc là tại chúng nó đánh nhau. Để yên nó đọc tiếp cho mà nghe thi mới hiểu được.

    Dung tiếp:

    - Lúc Khang nhỏm dậy thì Trang tấm ức khóc. Khang bẽn lẽn kéo chiếc mền mỏng lên tới ngực nàng rồi cất giọng nài nỉ :" Đừng khóc đi em. Anh yêu em. Anh yêu em trọn đời. Chúng mình sẽ làm lễ cưới ".

    Con Huyền đắc chí :

    - Tao nói có sai đâu. Chúng nó vẫn yêu nhau mà. Nhưng tại làm sao cô Trang lại khóc cơ chứ ?

    Con Dung tức mình :

    - Thôi mày im mồm đi. Không muốn nghe thì đi chỗ khác.

    Rồi nó đọc tiếp:

    "Nghe Khang nói, Trang lại càng khóc to hơn. Nàng có cảm giác như mình vừa mất đi một cái gì quý giá nhất trên đời. Mặc dầu nàng biết Khang không phải như trăm ngàn kẻ khác quất ngựa truy phong sau khi phá hoại cuộc đời của người con gái..."

    Có tiếng kẹt cửa ở bên ngoài làm cả bọn bật dậy. Con Dung dúi ngay quyển sách xuống nệm giường giả vờ nhắm mắt ngủ. Nhưng đó là tiếng guốc của chị Thanh đang lách vào. Chị ấy đứng ở đầu phòng nói to:

    - Có em nào nom thấy quyền sách của chị bọc giấy báo ở trong phòng xép để đồ không?

    Con Dung thò chân sang chí Phượng một cái rồi nói to :

    - Quyển sách gì cơ hở chị ?

    - À... quyển…. một quyển sách học…

    - Thế thì chúng em không biết. Bọn chúng em không bao giờ vô phòng xép làm gì cả.

    - Em nói dối, chị gặp em nhiều lần lảng vảng ở đấy.

    Dung cãi :

    - Em lảng vảng nhưng em không vào. Không bao giờ em vào cả vì các Ma Soeur dặn rằng trong ấy có ma.

    - Ma Soeur nào dặn em như thế ?

    - Em quên mất rồi!

    - Vậy để chị đi hỏi xem Ma Soeur nào lại tin có ma như vậy. Những người tu hành không bao giờ sợ ma cả.

    Dung lấp liếm:

    - Có lẽ em nhầm. Có lẽ em trông thấy chứ không ai nói gì cả.

    - Em trông thấy ma hồi nào?

    Con Dung độc ác :

    - Rất nhiều lần. Em thấy nó lúi húi ở gầm tủ. Em sẽ đi mách Ma Soeur điều ấy.

    Thanh tiến sát lại gần nó làm nó ngồi phắt dậy, nép vào một góc giường. Mặt nó vênh váo, khiêu khích. Nhưng chị Thanh không làm gì nó cả. Chị ngồi xuống một bên mép giường dịu dàng nói :

    - Chị van Dung, Dung trả cho chị cuốn sách ấy đi.

    - Sách nào của chị mới được chứ?

    - Cuốn sách mà chị bỏ quên dưới phòng xép ấy.

    - Thế thì em không biết.

    - Dung trả chị rồi muốn gì chị cũng cho.

    - Em không muốn gì cả và cũng không hề lấy sách của chị. Em lấy làm gì mới được cơ chứ ?

    - Cho chị đổi vậy. Chị đổi cho Dung lấy một xấp ảnh tô màu thật đẹp.

    - Em không cần ảnh, mà em cũng không có có gì để đổi cho chị cả,

    - Có, em có cuốn sách, chị chỉ cần cuốn sách ấy thôi.

    Con Dung vặc lên :

    - Thôi chị đừng nói nữa. Chị đừng vu oan giá họa. Em không phải là đồ ăn cắp.

    Cổ họng Thanh ứ lên. Nàng biết nước mắt của nàng sắp trào ra. Nhưng nàng cố gượng cười, dịu dàng nói:

    - Thì ai bảo em là ăn cắp. Chị nói rằng em có bắt được thì cho chị xin.

    - Em chẳng bắt được gì hết.

    Bây giờ Phượng mói vụt cất tiếng :

    - Có, Dung có bắt được. Hãy trả lại cho chị Thanh đi Dung.

    Con Dung la lên :

    - Đồ nói dối ! Quỷ sứ sẽ vặn lưỡi mày ra. Tao không biết cuốn sách học nào cả. Tao chỉ thấy có cuốn tiểu thuyết thôi.

    Mặt chị Thanh tươi lên, chị nói hớn hở:

    - Phải rồi! Đúng rồi đấy. Đó là cuốn tiểu thuyết của chị. Hãy cho chị xin.

    Dung nằm quay ngoắt vào phía trong tường :

    - Em không biết ! Em sẽ mang trả lại cho ma soeur !

    Thanh nghẹn ngào :

    - Tại sao lại trả cho ma soeur. Chị đã nói là của chị rồi mà.

    - Chị lên trên ấy mà hỏi. Em đã đem trả từ lâu rồi.

    Thanh nén không được nữa. Nàng xô thẳng lại phía con Dung và tát xéo ngay vào mặt nó. Bị tát bất ngờ, con bé gào lên khóc. Hai chân nó đạp lên nệm giường, hai tay nó cào cấu lên mặt và lên người chị Thanh rồi nó tụt ngay xuống đất chạy ra phía cửa la hét om sòm:

    - Đồ bắt nạt ! Đồ ăn hiếp ! Phá giấc ngủ trưa của người ta.

    Bọn trẻ trong phòng nhỏm dậy nhốn nháo. Có đứa khôn hồn trèo tuốt lên giường giả vờ ngủ nhưng hé mắt nhìn ra. Trong khi ấy chị Thanh gục xuống nệm giường khóc lên rưng rức.


  4. #4
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,706
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    6

    Bà Cécile chạy đi đầu theo sau là bà phước Hạnh, rồi đến bà Juliette. Con Dung vẫn lăn ra ở mặt hè, gang mồm lên khóc. Bà Phước Hạnh quát lên:

    - Nào, nào ! Có muốn phá rối ở đây thì cứ khóc như thế nữa di.

    Con Dung nín bặt và nhỏm ngay dậy. Cặp mắt của nó ráo hoảnh nhưng nó vẫn làm ra bộ mình vừa phải chịu đựng một sự gì ghê gớm lắm. Bà Juliette nói:

    - Làm sao ? Có chuyện gì xảy ra ở đây ?

    Dung đáp :

    - Tự nhiên chị Thanh xuống đổ cho con là đồ ăn cắp, rồi chị ấy đánh con.

    Bà Juliette lôi tay con bé đi về phía cuối phòng. Bọn trẻ con ngồi hết cả dậy nhốn nháo. Bà Hạnh nói:

    - Thanh! Con mất cái gì ?

    Thanh vẫn khóc và không ngẩng lên. Con Dung trả lời :

    - Thưa ma soeur chị ấy mất một quyển truyện. Quyển truyện giấu ở trong phòng xép để đồ.

    Bà Hạnh nhăn mặt:

    - Hừ, chuyện lạ thực đấy ! Tôi chưa hề thấy một kẻ nào lại hoang phí đến độ thích vứt sách vào nhà để đồ hơn là cho vào tủ kính. Ai đã lấy ra như vậy ?

    - Con không lấy ! Con bắt được. Con định mang lên trình ma soeur thì chị ấy xuống đổ cho con là đồ ăn cắp.

    Vừa nói nó vừa tót lên giường, lật cái nệm và moi ra quyển sách. Cả ba bà phước cùng xúm lại. Bà Juliette lật ra đọc trước rồi bà chợt bắn người lên như chạm phải một con rắn độc. Bà vội vàng buông cho quyển sách cho rơi trên bàn tay của bà Phước Hạnh. Bà Hạnh liếc qua rồi cũng kêu lên :

    - Á... à…. bây giờ tôi mới hiểu bọn các chị ngoan ngoãn đến mực nào đấy !

    Còn bà Cécile thì lại nhún vai theo thói quen cố hữu:

    - Tại sao thế ? Tại sao lại đến thế được nhỉ ?

    Sau đó cả ba bà cùng quay lại nhìn Thanh như nhìn một con quái vật. Một lát, bà Juliette sau khi nuốt nước miếng ba bốn lần, mới cố gắng nói:

    - Chị Thanh ! Đi rửa mặt rồi lên phòng giấy ngay lập tức.

    Nói xong bà quay gót đi ra giữa phòng. Bọn nhỏ lố nhố nhỏm hết cả lên làm cơn giận của bà như tăng lên. Bà quát lớn :

    - Nằm hết cả xuống hay là muốn treo cổ lên xà nhà!...

    Bọn trẻ như một đàn chuột túa hết về chỗ của mình. Căn phòng đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh một cách lạ lùng. Chỉ có tiếng nấc của chị Thanh và tiếng gót giày lao xao của các bà phước đi về phía cửa phòng.,.

    Một lát sau Thanh bước vào phòng làm việc của bà phước Nhân, vẻ mặt của nàng cố làm ra vẻ bình tĩnh. Nàng giơ tay lên vuốt những sợi tóc dính nước mắt ở trên trán và má. Nàng nhìn các bà phước bằng cặp mắt thản nhiên, và chờ đợi.

    Nhưng lúc bà Nhân lấy ở ngăn kéo ra cuốn truyện tình nhảm nhí thì mặt Thanh đỏ bừng lên. Nàng vụt thấy rối loạn và không chịu dựng nổi những cái nhìn soi mói của các bà phước. Bà Nhân nói:

    - Cuốn này có phải của con không?

    Thanh im lặng, gật đầu. Bà Nhân tiếp :

    - Con lấy ở đâu ra?

    - Thưa mẹ, con mượn được.

    - Mượn của ai ?

    - Thưa mẹ... một người quen ở trên phố.

    - Con ra phố vào lúc nào ?

    - Thưa mẹ... một vài lần, con không nhớ.

    Bà Nhân quay về phía bà Hạnh :

    - Không biết nhiệm vụ của chị Thanh là làm những gì nhỉ ?

    Bà Hạnh nhanh nhẩu :

    - Thưa mẹ bề trên, buổi sáng đi học lớp của bà Madeleine, buổi chiều pha sữa và thay lót cho trẻ ở salle số 9, sau đó tưới vườn và dạy hát cho lũ trẻ.

    Bà Nhân dịu dàng:

    - Mẹ không thấy một giờ nào rảnh rỗi để con bỏ đi ra ngoài phố cả. Mà có soeur nào được chị Thanh tới xin phép ra ngoài không đấy ?

    Cảc bà phước đều đồng thanh :

    - Thưa mẹ, không !

    Bà Nhân nhìn Thanh khẽ nhếch một nụ cười. Bà Cécile hơi nhún vai quay đi. Còn bà Hạnh thì tiếp theo :

    - Thế nào, chị Thanh ? Hình như tôi không nhớ nhầm về giờ giấc làm việc của chị đấy chứ?

    - Thưa ma soeur vâng.

    - Vậy chị hãy cho mẹ bề trên biết, bằng cách nào quyển sách đã lọt được vào đây ?

    - Thưa mẹ soeur con không nhớ, con không thể trả lời được.

    - Phải rồi, chúng tôi cũng thông cảm được những cái «không thể» của chị. Vậy chắc chị cũng không thể kể lại cho mọi người nghe nội dung cuốn sách này thế nào phải không ?

    Thanh mím môi.

    - Thưa ma soeur vâng.

    - Cũng được, không sao ! Muốn kể lại hay không là quyền tự do của chị. Sự gò ép, bắt vào khuôn khổ đối với các chị chắc là bất công và vô lý….

    Thanh nức nở:

    - Thưa ma soeur... đừng… xin đừng buộc con vào những ý nghĩ như thế...

    Bà Hạnh đứng dậy, đổi giọng :

    - Tôi thật không hiểu các chị. Ở đằng sau lưng, các chị muốn tự do và đã tự do lộng quyền. Thế mà lúc nói ra cho các chị hiểu thì các chị dẫy nẩy lên như chúng tôi đã buộc tội oan cho các chị. Tôi tưởng ít nhất các chị cũng phải có can đảm thú nhận việc mình đã làm chứ.

    Bà Félicité vội đứng lên nói:

    - Thưa mẹ bề trên, chị Thanh đã tỏ vẻ nhận lỗi. Như thế con tưởng là đã đủ để cho chị ấy suy nghĩ về hành động của mình...

    Rồi bà quay lại phía Thanh dịu dàng:

    - Con hãy xác định với mẹ bề trên và các soeur như thế đi.

    Thanh nhìn bà ta bằng cặp mắt biết ơn rồi nói:

    - Thưa mẹ con nhận hết tội lỗi của con đã làm. Mẹ bề trên và các soeur hãy trừng phạt thẳng tay, nhưng xin đừng hỏi con bằng những lời như thế nữa.

    Bà Hạnh liếc nhìn bà Félicité rồi nhún vai đi ra cửa phòng. Tới ngưỡng cửa, bà quay về phía bà Nhân nói:

    - Thưa mẹ bề trên xin mẹ cho chúng con biết sẽ phải tuyên bố với lũ trẻ về việc này ra sao đây ?

    Bà Nhân nói:

    - Hãy đừng tuyên bố gì cả ! Ta muốn chị Thanh hãy tự xét xử lấy mình.

    Bà Félicité la lên:

    - Thưa mẹ... như thế không giải quyết được vấn đề gì cả. Chúng ta không nên bỏ rơi những kẻ đã đi lầm đường.

    Nhưng bà Nhân đã nhìn bà Félicité bằng cặp mắt nghiêm khắc, đoạn bà quay về phía Thanh nói:

    - Ta không trừng phạt chị nào cả vì các chị đã lớn và biết suy nghĩ. Nhưng ta cũng nhắc nhở cho con thấy rằng trách nhiệm giáo dục hàng mấy trăm con người của các soeur thật khó khăn và nặng nề. Chỉ một gương xấu của một cá nhân gây ra cũng đủ ảnh hưởng vô cùng tai hại đến những người khác. Bởi thế con nên hiểu rằng ta cũng không thể thiên vị một người để bỏ rơi tất cả những người khác đấy chứ ?

    Thanh òa lên khóc. Nàng gật đầu nhiều lần mà không thốt nên được một lời nào. Bà Nhân đứng dậy, ấn cuốn sách vào tay nàng và tiếp :

    - Vậy thật là dễ dàng và ổn thỏa. Bây giờ con có thể giữ lại quyển truyện này mà không làm phiền một ai cả.

    Thanh cầm lấy và khóc to hơn. Bà Félicité thất sắc, đứng dậy tiến ra cửa phòng. Những bà khác cũng lặng lẽ đứng lên theo. Còn bà Phước Nhân thì thong thả lấy vạt áo lên lau cặp kính. Trong khi ấy Thanh vứt quyển sách xuống nền đá hoa và ngồi xuống ghế lấy hai tay ôm mặt. Quyển sách nằm văng ra ở ngay chân bàn. Những trang giấy cũ kỹ bị lật hẳn ra, phơi mình dưới vệt nắng chói chang đang xuyên qua từ khung cửa.


  5. #5
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,706
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    7

    Chiều hôm ấy Thanh ôm bọc quần áo trở lại văn phòng. Nhưng nàng chỉ gặp bà Cécile. Bà ta đọc lướt cái đơn xin ra của nàng rồi hỏi:

    - Chị nghĩ kỹ rồi đấy chứ?

    Thanh thở dài:

    - Thưa ma soeur vâng.

    - Chị đã tính đi làm gì chưa ?

    - Thưa ma soeur con chưa tính được gì cả.

    - Không hề gì. Đây là thư giới thiệu của mẹ bề trên với các cha bên nhà thờ. Và trong khi chờ đợi một việc làm thích hợp, mẹ bề trên giúp chị một món tiền.

    Thanh hờ hững cầm chiếc phong bì nhét vào bọc áo. Hai người im lặng nhìn nhau. Một lát Thanh chào từ giã rồi quay ra. Bà Cécile nhìn theo nàng cho đến khi cái bóng áo trắng khuất sau nhung rặng cây Sấu um tùm. Một lát bà xếp lá đơn của Thanh vào ngăn kéo và lấy ra một quyển sổ cái. Bà lật tìm nhiều trang đề dò từng tên một.

    Những dòng chữ lướt qua dưới ngón tay búp măng thon dài. Chợt bà dừng lại ở một hàng gần cuối. Nguyễn thị Đan Thanh. Tên ấy sẽ bị gạch bỏ dưới hàng ghi chú: tự ý xin ra.

    8

    Nếu phải chọn một đứa xấu nhất trong tất cả bọn mồ côi của Cô Nhi viện này thì ai cũng phải nhắc đến con Alice. Nó lai tây đen. Mái tóc của nó xoắn tít. Mầu hung đỏ. Khuôn mặt của nó to bè, cặp mắt lồi ra, tròn và to như hai con ốc mít. Đôi môi của nó dầy tụp, không đỏ mà cũng không thâm hẳn, nhưng ngả màu tái tái. Tái hơn cả nước da mỡ màng bóng nhẫy mồ hôi ở trên mặt. Lúc Alice cười, nó để lộ ra hai hàm răng trắng nhởn, chiếc to chiếc bé khấp khểnh giữa hai mảng lợi huếch ra, trắng đục và xen mầu hồng hơi nhạt nhạt.

    Ấy vậy mà con Thu Thu lại xoắn lấy Alice nhiều không thể tả được, và cũng chỉ có Thu Thu là nhân vật độc nhất trong đám trẻ hỗn độn này chịu được cái vẻ xấu xí của Alice mà thôi. Trong những giờ ra chơi, mặc dầu quả bóng ném ra từ tay bà Rosalie là của chung tất cả, nhưng bọn con Dung, con Hằng mặc nhiên coi Alice như không có quyền đụng tay vào đấy. Chúng nó rất tức giận mỗi khi thấy Alice toét miệng ra cười và mon men chạy lại quả bóng. Lúc đó con Dung sẽ nháy con Hằng và hai đứa sẽ vừa reo hò vừa giả vờ xô lại. Tất nhiên con Alice không thể nào tránh khỏi một cái ngáng cẳng hay một cái huých ngầm vào mạng sườn. Vì thế mặt Alice đang vui bỗng nhiên sịu lại. Nó đứng ngẩn người trước cặp mắt thù ghét của con Dung đang chòng chọc nhìn vào mặt nó. Còn con Hằng thì dẩu mồm ra nói:

    - Đồ mọi đen ! Cút đi !

    Alice buồn bã và xấu hổ giật lùi bước lại. Một lát nó ra ngồi một mình dưới gốc cây. Nhưng tính nó rất hay quên. Chỉ một lát sau, nếu nó nom thấy bọn kia xô nhau la hét om sòm vui vẻ thì nó lại lây ngay cái vui ấy mà toét miệng ra cười.

    Vì nó ngu và chất phác như thế, nên Alice bị bắt nạt rất nhiều lần. Chính một trong những lần ấy mà Thu Thu đã trở nên thân thiết với Alice.

    Hôm đó người ta phát quà cho lũ trẻ trong dịp lễ Trung Thu. Con Dung được một cái đèn xếp và nửa chiếc bánh dẻo. Còn Alice lại được một gói kẹo tây và một cái đèn con cá. Cái đèn đã thích, mà gói kẹo tây đủ mầu sắc bọc bằng giấy bóng đỏ lại càng hấp dẫn hơn. Bởi thế, lần đầu tiên con Dung phải hạ mình nói với Alice:

    - Đổi phần của mày cho tao thì tao sẽ bảo tụi nó chơi với mày…Alice !

    Con Alice trao ngay phần của nó cho Dung. Sự được con Dung chiếu cố đến mình còn sung sướng hơn là được chơi đèn và ăn kẹo. Nhưng Thu Thu đứng bên cạnh đã giằng tay Alice lại và hét lên :

    - Đừng đổi cho nó, Alice ! Đồ ăn dỗ !

    Con Dung đỏ mặt ấp úng :

    - Nó bằng lòng đổi cho tao ! Mặc kệ nó !

    Thu Thu đáp :

    - Tao không nói với mày. Tao nói với con Alice. Đứa nào đổi tao sẽ mách ma sœur.

    Con Dung tịt mít vùng vằng bỏ đi. Alice nhìn Thu Thu lo lắng :

    - Nó sẽ trả thù cho mà xem.

    - Đừng có sợ. Đã có tao bênh mày.

    Alice liền đưa gói kẹo ra :

    - Cho Thu Thu đấy !

    Thu gạt đi :

    - Tao không lấy đâu. Mày giữ lấy ăn dần.

    Alice nhìn Thu Thu lạ lùng. Rồi hai đứa nắm tay nhau đi dưới ánh trăng chẩy trong vắt như sữa trong vườn cây. Lần đầu tiên Alice cảm thấy mình không trơ trọi. Nó bóc gói kẹo ra mời Thu Thu. Hai đứa vừa ăn kẹo vừa thủ thỉ nói chuyện. Alice nói :

    - Kẹo ngon quá. Chưa bao giờ Alice được ăn thứ kẹo ngon như thế.

    Nhưng thật ra lòng nó muốn nói : « Chưa bao giờ Alice được sung sướng và đầy đủ như thế ». Nó nắm lấy tay Thu Thu và nhìn vào gương mặt xinh xắn của bạn. Thu Thu quay sang nhìn nó mỉm cười. Hôm đó chúng nói chuyện với nhau tới thật khuya .

    Đó là đôi bạn mà Phượng cho là lạ lùng nhất trong Cô Nhi Viện. Hai đứa cặp kè với nhau trong tất cả mọi công việc. Lúc ăn cơm, Thu Thu ngồi bên cạnh Alice. Thu Thu gắp món gì Alice gắp món đó.Thu Thu ghét món giá xào với đậu phụ, Alice cũng ghét theo. Bữa nào có cơm với giá sào thì hai đứa rưới nước mắm ăn với nhau rất vui vẻ. Nhiều khi Alice cảm thấy mình đầy đủ và sung sướng quá nên lo lắng hỏi :

    - Chị Thu Thu ơi, lúc nào chị sắp ghét em thì chị nói nhé.

    Thu Thu mỉm cười :

    - Alice làm gì mà Thu Thu ghét cơ chứ ?

    Alice bẽn lẽn nói :

    - Nhưng mà em sợ !

    - Sợ cái gì ?

    - Em sợ rồi không còn ai yêu mến em nữa.

    Thu Thu cảm động quàng tay lên cổ Alice. Nó vuốt từng sợ tóc xoăn của bạn và nói :

    - Alice ngoan và không độc ác, Alice hay nhường nhịn mọi người. Alice lại thuộc giáo lý và đọc kinh hằng ngày. Như vậy còn ai ghét Alice được.

    Alice ngập ngừng :

    - Nhưng em xấu xí. Tất cả đều gọi em là mọi đen xấu xí. Xấu xí đáng ghét lắm phải không chị Thu Thu ?

    Thu Thu nắm chặt lấy bàn tay cục mịch của bạn rồi nói :

    - Đừng có nghe lời bọn con Dung nói nhảm. Hôm qua ma sœur chẳng giảng rằng con người không phải xấu tốt ở phần hình dáng bên ngoài, mà chính là do ở lòng tin và mến Chúa, và chỉ những kẻ xa rời đức tin và không chịu làm điều thiện để toàn mình mới là xấu xa đáng bị trừng phạt mà thôi.

    Alice sung sướng :

    - Em không cầu mong chúng nó phải phạt. Em chỉ mong chị Thu Thu đừng bao giờ ghét em thôi.

    Thu Thu gật lấy gật để :

    - Không bao giờ. Không bao giờ cả.

    Alice muốn ôm lấy Thu Thu vào lòng mình. Nhưng nó chỉ nhìn cô bé mà cười ứa nước mắt.

    Bản tính của Alice rất kỳ lạ. Nó không hay chóng chán như những đứa trẻ khác. Khi thích thú một câu chuyện hay một đồ chơi gì thì Alice có thể thích thú mãi mãi. Hình như nó cho rằng sự sung sướng đến với nó là rất ít ỏi. Bởi vậy nó mãn nguyện và thấy đầy đủ với những sự sung sướng ấy mà không đòi hỏi gì hơn.

    Trong các câu chuyện kể giữa Thu Thu và Alice, Alice thích nhất câu chuyện " Hằng Nga ngủ trong rừng". Alice đã nghe Thu Thu kể đến mấy chục lần mà lần nào nó cũng thấy như là mới được nghe lần thứ nhất. Nó đặt cho Thu Thu nhiều câu hỏi mà nó đã hỏi nhiều lần. Nếu lần nào Thu Thu quên không trả lời được thì nó lại thay Thu Thu để trả lời. Rồi nó cười rúc rích, hai gò má căng lên, hàm lợi hở ra, những chiếc răng trắng nhởn nom huếch hoác .

    Mỗi lần rỗi rãi, Alice lại nài nỉ bạn :

    - Chị Thu Thu ơi, chị kể chuyện đi !

    Thu Thu ngẫm nghĩ :

    - Kể chuyện gì bây giờ ?

    - Chuyện Hằng Nga ngủ trong rừng.

    Thế là trong khi chờ Thu Thu cất giọng, Alice sung sướng sửa lại chỗ ngồi cho ngay ngắn, hai tay của nó ôm lấy đầu gối, mắt nó chăm chú nhìn vào cái miệng xinh và có duyên của bạn trong khi miệng nó đã chúm chím để sửa soạn rích lên cười. Bao giờ Thu Thu cũng bắt đầu câu chuyện bằng những câu giống hệt nhau, không thêm, không bớt mà Alice đã nhớ đến thuộc lòng:

    - Ngày xưa có một ông vua mở tiệc ăn mừng cho nàng công chúa mới được sinh ra. Đó là công chúa Hằng Nga mà nhà vua rất quý mến. Vua sai người đi tìm hết thẩy các bà tiên trong xứ đến làm phép lành cho công chúa.

    Alice ngắt lời :

    - Hết thẩy có mấy bà tiên hả chị ?

    - Hết thẩy có bẩy bà tiên lành và một bà tiên dữ cùng đến dự tiệc.

    Alice cãi :

    - Bà tiên dữ đến sau chứ ?

    - Ừ, phải rồi. Bẩy bà tiên lành đến trước được vua ban cho chén vàng đĩa bạc và dùng yến tiệc trong căn phòng đẹp nhất của lâu đài. Còn bà tiên dữ thì chỉ được những đồ xấu xí…

    Alice không hỏi nữa vì nó bị sức hấp dẫn của câu chuyện thu hút hoàn toàn. Mặt con bé ngẩn ra, môi nó trễ xuống, thỉnh thoảng nó lại mấp máy theo lời kể của Thu Thu. Lúc đến đoạn Hoàng Tử đi săn lạc vào rừng gặp Công Chúa thì nó muốn nhẩy cỡn lên để chia xẻ nỗi sung sướng của người trong cuộc và nó làm như thể chính nó là nàng Công Chúa được phép tiên làm cho hồi sinh vậy.

    Khi câu chuyện chấm dứt, Alice tấm tắc lấy làm tiếc rẻ. Nếu có thể bắt Thu Thu kể lại một lần nữa thì nó vẫn sung sướng và kiên nhẫn ngồi nghe lại một lượt khác từ đầu.

    Vì đó là câu chuyện đã gây cho Alice nhiều kỷ niệm với Thu Thu nhất.

    Vì đó là câu chuyện đã khiến cho Alice tìm thấy ở Thu Thu niềm an ủi sâu sa và tình bạn mà Alice cho là bất diệt.


  6. #6
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,706
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    9

    Mỗi buổi sáng chủ nhật, bọn trẻ mồ côi được dẫn ra vườn hoa ngoài phố một lượt. Bọn chúng nó phải xếp thành một hàng dài. Ba Juliette đi trước dẫn đầu, đám trẻ lũ lượt theo sau. Hai bên hàng ngũ, các chị lớn như chị Quỳnh, chị Giang, chị Thúy luôn luôn đi lên hoặc đi xuống giữ gìn trật tự. Bọn con Dung bao giờ cũng om sòm nhất. Mặc dầu cả bọn được xếp hàng hai cho bớt nói chuyện, nhưng Dung bao giờ cũng thu hút được sự chú ý của mấy dẫy hàng trên cũng như mấy dẫy hàng dưới. Nó làm như chuyện gì nó cũng tỏ, sự gì nó cũng hay. Nó có thể giảng giải cho tất cả nghe những điều gì mà bọn chúng nó thắc mắc khi gặp ngoài phố. Nhưng tất nhiên, phần lớn những điều nó nói đều do nó bịa một cách láo khoét cả.

    Thường thường bọn trẻ được dẫn đến một vườn hoa rộng trong thành phố, có khi tới một xưởng thủ công nghề làm đồ gỗ, thổi chai, làm khuy, gò xoong chảo, cũng có khi chúng nó được nô đùa trong sở bách thú giữa những thảm cỏ rộng và bóng mát của vườn cây.

    Bọn trẻ được chia thành nhiều lớp nhỏ. Có lớp chạy nhảy dưới sự trông nom của các chị lớn, có lớp đi theo bà phước nghe giảng giải cách sống tập đoàn của loài voi, hay cách săn mồi của một con báo. Trong lúc ấy Thu Thu và Alice tha thẩn trên con đường đất nhỏ, đuổi theo những con bướm sặc sỡ chập chờn trên các cụm hoa, hoặc chúng nó lại bó gối ngồi với nhau trên rễ một cây lớn để thủ thỉ chuyện ngày xưa.

    Nhưng rồi có một ngày chủ nhật Thu Thu được các bà phước gọi lên văn phòng trong khi bọn trẻ tiến ra ngoài cổng. Alice ngẩn ngơ nhìn gót chân xinh xắn của bạn lúc rời hàng ngũ đi theo lối lát xi măng tiến lên thềm đá.Thỉnh thoảng Thu Thu lại quay lại vẫy Alice và mỉm cười. Nó không biết cuộc đời của nó đang tới một khúc quanh lớn. Một bà sang trọng tới xin Thu Thu về làm con nuôi. Bà ấy đón Thu Thu bằng một chiếc xe lộng lẫy.Và bà ấy cúng vào quỹ cô nhi một món tiền xứng đáng. Như thế, Thu Thu không có lý do gì từ chối lệnh truyền của các bà phước.

    Nhưng kẻ ở lại mới chính là nạn nhân của những vụ như vậy. Tội nghiệp cho Alice. Nó không biết rằng cái giây phút Thu Thu tuột khỏi tay nó để ra khỏi hàng ngũ là giây phút cuối cùng nó được gần gũi Thu Thu. Nó tin tưởng sau chuyến đi chơi miễn cưỡng ấy trở về nó lại được Thu Thu bênh vực trong những chuyện hà hiếp nhỏ mọn của lũ trẻ, và nhất là lại được Thu Thu kể cho nghe những câu chuyện cổ tích.

    Trong suốt buổi sáng hôm ấy, mặt Alice buồn thỉu buồn thiu. Nụ cười hồn nhiên hàng ngày biến mất trên vành môi dầy tụp của nó. Giữa những tiếng cười vui vẻ, Alice thấy mình trở nên hoàn toàn cô độc. Nó không thích cho ai lại gần ngay cả các chị lớn tỏ lòng thương hại nó bằng cách đề nghị dẫn nó đi quanh vườn hoa và kể chuyện, nó cũng từ chối. Bà Felicité nói với nó :

    - Hãy đứng lên đi nào , Alice !

    Con bé không nghe lời làm mặt bà ấy nhăn lại :

    - Alice, ta bảo đứng dậy !

    Alice miễn cưỡng đứng lên, khuôn mặt của nó vẫn nhìn cắm xuống đất. Bà Felicité đẩy nó ra giữa bãi cỏ rồi nói to :

    - Tất cả cùng chơi trò cò bay, chim bay !

    Bọn trẻ đang reo hò truyền nhau quả bóng vội vàng dừng lại. Chúng nó nhìn hết cả về phía Alice. Con Dung hét :

    - Ê ! Mọi đen ! Hôm nay không bám đít ai được nữa phải không ?

    Bà Hạnh trừng mắt lên nhìn khiến nó vội che tay lên mồm. Nhưng bà Felicité đã tiến lại gần, cốc lên đầu con bé một cái nên thân khiến cả người nó rúm lại. Nó nói liến thoắng :

    - Giê-su ma, thưa ma sœur. Con hứa. Con chừa.

    Nói xong Dung vừa hậm hực nhìn Alice vừa đưa tay lên xoa đầu. Bà Felicité dịu dàng nói :

    - Cho Alice vào giữa, Alice được nói trước. Còn tất cả quây thành vòng tròn.

    Nhưng chỉ có bọn trẻ làm theo lời bà. Còn Alice bắt đầu rươm rướm nước mắt. Bà Filicité phải tiến lại gần nắm lấy tay nó :

    - Nào, vui lên chứ Alice. Không có Thu Thu thì đã làm sao nào ?

    Bà Hạnh nói :

    - Hãy quên nó đi! Nó không trở lại nữa đâu. Hôm nay có người xin nó ra rồi.

    Con Alice òa lên khóc rồi vùng chạy. Bà Hạnh hét lên :

    - Đứng lại ! Alice ! Alice ! Đồ dơ dáy cứng đầu.

    Nhưng con bé đã băng người qua những thảm cỏ và tiến ra phía những con đường nhựa lớn. Tất cả mọi người cùng nghe thấy tiếng đụng dữ dội và tiếng phanh xe chát chúa. Mặt bà Felicité xám ngắt như chàm đổ. Còn bà phước Hạnh thì ôm hai tay lên mặt của mình rên rỉ :

    - Giê su…Giê su ma.... lậy chúa tôi..

    10

    Đến chiều, bà Felicité với hai con mắt sưng mọng tiến vào phòng nói với một vẻ mệt nhọc:

    - Các con có ai tình nguyện muốn đi vào thăm Alice không ?

    Cả bọn nhìn về phía Dung như chờ con bé, chưa trả lời. Nhưng Phượng nói ngay :

    - Thưa ma sœur con xin đi.

    Bé Hà nói tiếp :

    - Thưa ma sœur, con nữa.

    Con Hằng định giơ tay thì bị Dung cấu nó một cái thì thào :

    - Đồ mọi đen ấy thì mày bám đít nó để làm gì ?

    Con Hằng vội rụt lại. Bà Felicité nhìn quanh một lượt rồi nói với Hà, Phượng :

    - Hai con hãy sửa soạn áo ấm rồi lên bàn giấy. Đêm nay các con ngủ lại với Alice.

    Phượng nhẩy ngay lại phía tủ của mình. Nó moi ra được một cái áo dạ cũ, trong khi Hà tìm được một cái áo len mầu xanh. Chúng nó yên lặng đi qua những cái giường sắt trước các cặp mắt hối tiếc của lũ trẻ. Hằng giận dỗi :

    - Tại mày…Dung ạ. Đáng lẽ tao cũng được đi.

    Nhưng con Dung đã nằm úp nghiêng mặt xuống gối. Sự thực nó cũng tiếc rẻ như thế. Được ra khỏi viện cả ngày lẫn đêm, đứa nào mà không thích ?

    ° ° °

    Alice nằm thiêm thiếp ở trên giường. Đầu và chân tay nó bị băng che gần kín mít. Phượng chỉ nom thấy có hai lỗ mũi phập phồng và hai vành môi sưng húp lên. Dưới ánh đèn vàng úa, nom nó như một con quỷ mới chui ở mồ lên. Chị Quỳnh ngồi đọc kinh ở phía chân giường. Hai bên má của chị thỉnh thoảng lại có một giọt nước mắt lăn tăn chảy xuống. Bàn tay búp măng của chị thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ lên người Alice mỗi khi nó rên rỉ, cựa mình. Bà Felicité ngồi thu mình trong một góc tối. Cặp mắt của bà nhìn không chớp vào bức tường hẹp chắn ngay trước mặt. Miệng bà lầm rầm cầu kinh. Có lúc bà ngẩn người ra rất lâu, cỗ tràng hạt hờ hững chực rơi khỏi bàn tay, và bà nói một mình :

    - Đáng lẽ tôi không được nhắc tới Thu Thu trước mặt nó. Lạy Chúa xin Ngài tha thứ cho kẻ có tội…

    Bỗng nhiên Alice cựa mình. Hai cánh tay trắng toát của nó quờ quạng về đằng trước. Cặp môi của nó mấp máy một cách cố gắng. Nó gọi phều phào :

    - Chị Thu Thu…chị Thu Thu đâu rồi ?

    Chị Quỳnh bấm Phượng. Phượng vội để tay lên má Alice và nói :

    - Thu Thu đây.Thu Thu vẫn đang ngồi ở cạnh Alice.

    Alice mỉm cười. Nhưng vành môi của nó bị méo đi nom như mếu. Nó lần tay một lát và nắm được bàn tay Phượng. Nó nói :

    - Thế mà bà Hạnh bảo Thu Thu đi rồi. Em định chạy về tìm chị. Thế rồi em bị…

    Nghỉ một lát nó tiếp tục nói :

    - Nhưng cần gì. Miễn là chị không đi. Chị ngồi ở đâu đây ?

    Phượng mếu máo :

    - Ở đây…ngay trước mặt Alice

    Bàn tay Alice lại cố gượng nhác lên. Nó xoa nhè nhẹ lên cánh tay của Phượng rồi nói :

    - Em hết buồn rồi. Em hứa với chị em không chạy như thế nữa đâu. Hôm nào gặp các ma sœur, chị xin tha lỗi cho em. Em hứa…Em chừa…

    - Được rồi, đừng lo Alice ạ. Các sœur sẽ tha thứ cho Alice. Các sœur yêu Alice vô cùng.

    - Chị nói thật không ?

    - Thật chứ, ai mà ghét Alic cho được.

    Alice khẽ nhếch một nụ cười :

    - Không phải thế đâu. Em biết. Em không được giống như các chị. Em xấu !

    Phượng bịt tay lên môi Alice :

    - Đừng có nói nhảm. Rồi Alice sẽ thấy rằng không ai ghét Alice cả. Bây giờ chúng ta kể chuyện cho nhau nghe nhé.

    Alice khẽ nhích đầu ra hiệu bằng lòng. Nó tiếp :

    - Chị kể chuyện Hằng Nga đi, chị Thu Thu.

    Phượng vừa lau nước mắt, vừa kể :

    - Ngày xưa có một ông vua hiếm con chỉ sinh được một nàng công chúa xinh thật là xinh…

    Alice vụt bật lên khóc. Lời kể không giống như nó đã từng nghe. Nó nhớ đến những lời bắt đầu câu chuyện mà Thu Thu vẫn kể và nó đã thuộc lòng.

    Tiếng khóc của nó làm Phượng im bặt. Phượng không kể thêm được tiếng nào nữa. Rồi nó cũng bật lên khóc. Nước mắt của nó thấm ướt cả lần băng trắng trên mình Alice. Chợt Alice nín thinh và sờ tay lên má Phượng. Một lát nó nói :

    - Em không khóc nữa rồi. Chị kể nốt cho em nghe đi. Chị là chị gì nhỉ ?

    Phượng lau nước mắt rồi nói :

    - Phượng !

    Alice mỉm cười và Phượng bắt đầu kể lại. Giọng của Phượng cũng êm ái và dí dỏm. Nhưng nó cũng không làm cho mặt Alice được tươi hơn. Ngay cả đến đoạn Hoàng tử lạc vào rừng đánh thức công chúa, Alice cũng không còn thấy sung sướng nữa. Nó đã bắt đầu giấc ngủ. Giấc ngủ mà Hằng Nga không bao giờ tỉnh dậy. Bởi vì không có một hoàng tử nào trở lại đánh thức Alice trong ngôi mộ trắng xóa của nó ngoài nghĩa địa.



  7. #7
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,706
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    1

    Ba hôm sau , Thu Thu trở lại viện mồ côi bằng một cái xe hơi sơn mầu cánh trả .Nó bận váy đầm mầu đỏ, có voile trắng phủ ngoài . Nom nó chững chạc và xinh xắn như đã lớn lên trong sung sướng và đầy đủ.Nó tuột tay ra khỏi mẹ nuôi rồi chạy băng lên phòng giấy. Nó nói với mấy bà phước ngồi ở trong phòng :

    - Thưa các soeur , con đã xin với má nuôi con rồi. Má con muốn xin cho cả Alice ra nữa.

    Các bà phước nhìn nhau rồi cùng nhìn vào Thu Thu. Bà phước Nhân gượng gạo :

    - Alice bị nạn xe. Các soeur mới đưa đám cho nó ngày hôm qua. Lạy Chúa , xin Chúa xin ban phước lành cho Alice.

    Nói rồi bà giơ tay lên làm dấu thánh giá , trong khi ấy Thu Thu lặng đi ở ngưỡng cửa. Vừa lúc ấy bà mẹ nuôi Thu Thu tiến vào vui vẻ :

    - Đâu ? Đi tìm Alice đi con. Hai đứa chờ má để má vào cúng tiền cho các bà phước.

    12

    Một buoir chiều người ta dẫn nó vào trong viện. Nó đi giữa hai người cảnh binh. Mặt nó đen nhẻm, tóc nó sù lên như một mớ râu ngô rối.Nó bán một cái quần dài đen, một cái áo cánh nâu sánh ghét.Mắt nó to và sáng. Nó hau háu nhìn tất cả mọi người ngay từ lúc mới bước vào sân sỏi. Một người cảnh binh nói với bà Cescile :

    Chúng tôi xin gửi bà con bé này . Nó là một đứa ăn cắp.

    Con bé vùng lên, tuột khỏi tay người cảnh binh rồi nó nhìn bà Cécile liến thoắng :

    - Cháu không ăn cắp. Người ta đánh rơi cháu nhặt.

    Người cảnh binh kia nói :

    - Đồ ranh con ! Mày tưởng nói thế là ai cũng tin được à ? Chihs tao thấy mày thò tay vào túi người ta lấy cái bóp.Nhưng cái bóp bị gài kim băng nên magfy không rút ra được.

    Con bé cãi :

    - Cái kim băng tuột ra rồi. Có tuột ra thì mới rơi xuống đất.

    Người cảnh binh nói tiếp :

    - Nếu tao khong thương hại, thì mày đã ngồi tù rồi, ranh con ạ…

    Bà Cécile bây giờ mới nói :

    - Nó tên là gì ? Nó có cha mẹ gì không ?

    Con bé đáp ngay :

    - Cháu tên là Cúc. Cháu mồ côi bố mẹ.

    Một người cảnh binh hỏi :

    - Mày mồ côi thì ai nuôi mày ?

    Cúc sừng sộ :

    - Không ai nuôi thì tôi đi xin . Tôi đi xin chớ không ăn cắp..

    - Thôi…thôi..không ai tin cái mặt mày. Phúc lắm mày mới được cho vào đây đấy…oắt con ạ..

    Rồi ông ta quay lại nói với bà Cécile :

    - Chúng tôi xin gửi Bà cho nó ở trong viện này.

    Bà Cécike kéo nó về phía mình :

    - Được rồi ! Ở đây toàn những đứa mồ côi như nó cả.

    Lúc hai người cảnh binh ra rồi, con bé mới ngồi xuongs một cái ghế xi măng gần đấy.Mắt nó thao láo nhìn hơn hai chục đứa trẻ từ nãy vẫn ngắm nó như một vật lạ. Bà Cécile nói :

    - Ở đây thì con phải tập cho ngoan ngoãn. Nhất là không được quen thói ăn cắp. Ăn cắp xấu lắm.

    Nó liến thoắng :

    - Chasukhoong ăn cắp …người ta đánh rơi.

    Bà ta sua tay, đôi lông mày cau lại :

    - Biết rồi, biết rồi…

    Môi con bé bĩu ra, rồi nó chợt trừng mắt gây sự với mấy đứa đang xì xào chỉ về phía nó. Ngay lúc ấy thì bà Hạnh đi ra, nói to :

    - Tất cả xếp hàng vào . Đi tắm, ăn cơm rồi dự buổi lễ . Hôm nay bỏ giờ thủ công.

    Bọn trẻ ùa về phía cuối sân. Chỉ còn một mình Cúc đứng tần ngần ở bờ cỏ. Nó nhìn vẩn vơ lên những mái nhà ngói xám.

    Thỉnh thoảng nó liếc trộm về phái bà Hạnh và bà Cécile . Mọt lát nó được lôi đi tắm. Các chị dưới nhà phát cho nó một bộ quần áo trắng và một cái áo dạ lính dài lụng thụng. Bây giờ nom nó lại càng thấp và nhỏ hơn nữa.Mặt mũi nó trông sáng sủa ra, đôi mắt nó to hơn cặp môi đỏ và mọng. Lúc nó cười , hai hàm răng của nó trắng và nhỏ như răng chuột.

    Trong khi chờ đợi giờ ăn cơm, nó được thả vào đám trẻ con lúc ấy đang chơi đùa trên sân gạch.

    Cúc chỉ lên cây bàng nói với con Hảo :

    - Bàng chín chưa ?

    Hảo ngây thơ ngước mắt lên nhìn nhưng không đáp.Cúc lại nói :

    - Bàng chín mà đập ra lấy hột , ăn ngon không chế được. Tên mày là gì ?

    Hảo đáp :

    - Hảo !

    - Vậy Hảo, mày kiếm đá đi, tao ném cho mà ăn

    Hảo sợ hãi :

    - Các "sơ" đánh chết.!

    - Tao ném giấu , các bà ấy không biết đâu .

    Hảo vùng lên chạy, miệng nó kêu lớn :

    - Chịu thôi, không chơi!

    Mặt Cúc nhăn lại, nó cằn nhằn :

    - Đò hèn ! Đồ hèn !

    Một lát nó sấn lại chỗ Phượng. Bọn này đang truyền với nhau quả bóng cao su trắng vân xanh. Cúc len vào một chỗ cạnh con Hồng. Nó chực reo lên theo lũ trẻ thì đọt nhiên cả bọn cùng im bặt.Con Hải dấu quả bóng ra đằng sau, Cúc nhoẻn một nụ cười :

    - Cho tao chơi với.

    Con Hải toan tung quả bóng ra nhưng nom thấy con Dung nháy nó bằng mắt nên rụt lại. Rồi Dung vùng lên chạy, nó hét to :

    - Mình chơi chạy đuổi đi.

    Cả bọn như một lũ khỉ bắt chước , chạy ùa theo. Cúc bẽn lẽn đứng lại một mình. Nhưng đằng sau có một đứa ở nguyên chỗ cũ. Con Phượng. Hai đứa nhìn nhau. Chợt Cúc toét ra cười. Phượng cũng cười theo.Thế là hai đứa quen nhau .Cúc nói :

    - Sao chúng nó khinh người thế ?

    Phượng đáp:

    - Tại vì đằng ấy ăn cắp.

    - Tao ăn cắp thì chúng nó mất gì ?

    - Nhưng ăn cắp xấu lắm. Mà có thật đằng ấy ăn cắp khoog ?

    Cúc gật đầu. Phượng tròn mắt :

    - Đằng ấy không sợ à ?

    Cúc hỏi :

    - Sợ gì ?

    - Người ta đánh cho .

    - Tao bé, người ta chỉ bợp mấy cái thôi.

    - Ở đây mà ăn cắp thì chết đòn. Hôm nó con Nguyệt Nga hái trộm trái caaybij các bà ấy làm cho xấu hổ.

    Cúc bĩu môi :

    - Xấu đếch ! Tao thì tao quen rồi. Nhưng mày đừng sợ, tao khong lấy gì của mày đâu .

    Phượng cười:

    - Tao cũng chẳng có gì cho mày lấy cả.

    Cúc định nói nữa thì bà Cécile đã huýt còi tập hợp. Phuwowjngj đứng cạnh Cúc . Hai đứa nắm tay nhau. Dung nói :

    - Ê Phượng ! Mày bám đít nó làm gì thế ?

    Phượng đỏ bừng mặt. Nó ấp úng :

    - Việc gì tao phải bám đít ai ?

    - Thế tại sao mày không tẩy chay đồ ăn cắp ?

    Phượng định rút tay ra khỏi bàn tay đen đủi của bạn. Nhưng nghĩ thế nào , nó lại để yên. Ó ghét cái tính a dua của bọn con Hằng. Tất cả lặng lẽ đi vào phòng ăn. Hom nay đặc biệt, bữa cơm có nhiều món. Trên mỗi bàn dài có mọt xoong củ cải luộc, hai tô lớn củ cải băm xào trứng., hai đĩa sườn rang mặn và một tô đựng chả rán gọi lá xương sông. Bọn trẻ ngồi mười hai đứa một bàn.Đứa nào cũng dính mắt vào món chả. Tuy vậy chưa đứa nào dám cầm đũa vì còn phả chờ bà Phước Nhân đi kiểm soát Bà cụ lụ khụ bước vào phòng ăn. Theo sau bà là mấy chị bên "san" số chín. Bà đứng ở cửa phòng. Cặp mắt sâu trũng của bà tấp thoáng sau cái kínhđặt hững hờ trên sống mũi. Cả bọn đứng dậy. Bà làm dấu và chúng nó làm dấu theo. Lát sau , bà liếc mắt xuống mâm cơm, đầu gật gù :

    - Chúng nó ngoan chứ ?

    Bà Cécile đấp :

    - Thưa vâng !

    Bà Nhân giơ tay lên :

    - Các con ăn đi !

    Như một bầy ong vỡ tổ , cúng nó ùa lên khua bát, khua đĩa loạn xạ.

    Bà Phước Hòa nói to :

    - Chả rán mỗi con được ăn ba miếng.Để các chị chia xong mới được gắp.

    Các chị lớn mặc áo xanh bắt đầu đi từng bafnchia chả. Ở phía sát tường , con Thu là đứa cuối cùng chỉ được có hai miếng..

    Chị Sửu nói :

    - Thưa ma Soeur ở đây thiếu một miếng.

    Bà Hòa bước lại gần:

    - Không thể lạ lùng như thế.Tôi đã kiểm lại rồ.

    Bà Cécile cũng bước lại gần.. Bà nhìn khắp từng đứa một. Mắt bà dừng trên cái mồm lúng búng của con Cúc. Bà vội giơ bàn tay ra bóp mạnh vào mồm nó.. Miệng Cúc mím chặt thêm. Lập tức bà tát thật mạnh . Có một miếng văng ra tậ đầu bàn. Một miếng củ cải. Bà Cécile giận dữ :

    - Chính mày ! đồ ăn cắp !

    Cúc nói to :

    - Cháu không ăn chả. Cháu chỉ ăn một miếng củ cải.

    Bà Hòa nói :

    - Không ai ăn như thế cả, khi chưa có lệnh ăn.

    - Nhưng cháu không ăn chả, còn củ cải thiếu gì ?

    Bà Cécile nắm vai áo của nó xách lên :

    - Đừng có cãi, hãy đứng dậy và di ra ngoài !

    Cúc bỏ bàn ăn đứng dậy. Phượng lưu luyến cầm lấy vai áo của nosvaf nhìn theo cho tới lúc nói đi ra tới của phòng. Bà Hòa ở lại nói to :

    - Thôi, bắt đầu ăn đi , và tất cả đừng quên rằng ăn vụng cũng xấu như ăn cắp.

    Bọn trẻ vục bát cơm vào những cái tô lớn. Chúng ăn ngấu nghiến . Cái đói làm chúng quên ngay câu chuyện vừa ảy ra. Nhưng Phượng lại cứ băn khoăn mãi. Nó nói nhỏ với mấy đứa ngồi bên cạnh :

    - Tao đổi pần chuối tráng miệng lấy một miếng chả, có đứa nào đổi không ?

    Hai, ba đứa thì thào :

    - Tao.

    - Tao,

    Phượng gắp phần chả của mình vào bát con Hồng, con Thu và con Bõ-Ghét. Nó nói :

    - Chốc nữa dấu phần chuối vào cạp quần rồi trả tao nghe không?

    Sau bữa cơm, khi trở lên phòng học , Phương thấy Cúc bị quỳ ở đầu hành lang. Bọn trẻ đi qua nó một cách yên lặng, Phượng tụt lại sau cùng. Nó khẽ gọi :

    - Cúc.

    Cúc quay lại nhoẻn miệng ra cười.Phượng hỏi :

    - Thế nào ?

    - Bà ấy bắt tao nhận thì cho ăn cơm nhưng tao không chịu. Tao không ăn vụng miếng chả ấy.

    Phượng nói :

    - Tao biết. Nếu mày ăn thì mày đã nhận rồi.

    Giây lâu nó tiếp :

    - Chắc bọn con Hằng . Chúng nó hèn lắm . Nhưng thôi cần gì. Tao đã để giành chuối cho mày.Tí nữa đi ngủ tao lấy cho mà ăn.Ba miếng chả tao đổi được ba quả chuối.

    Cúc nắm chặt lấy tay Phượng. Hai đứa im lặng nhìn nhau. Ngọn đèn ngoài sân chiếu chếch qua mái hiên soi vào hai con mắt long lanh của Phượng. Dãy hành lang lờ mờ ánh sáng vàng úa. Bóng hai đứa in lên nếp tường vôi . Cúc hỏi :

    - Tên mày là gì ?

    - Phượng.

    Cúc lẩm bẩm :

    - Ở đây tao chỉ thích chơi với một mình mày.

    Có tiếng giày của các bà phước gõ lách cách trên sàn đá hoa trắng. Phượng đứng vụt dậy nói nhanh :

    - Tí nữa ngủ với tao nghe không !

    Cúc im lặng gật đầu.Một lát bà Cécle tiến lại với bóng dáng to lớn át cả bóng nó dưới ánh đèn . Bà ấy cất tiếng :

    - Thôi cho đứng dậy. Lần này hãy tạm phạt như thế.

    Cúc bật dậy như cái lò so và nó co chân chực chạy về phía phòng. Nhưng bà Cécile đã hét lên :

    - Cúc.!...

    Cúc dừng lại. Nó ngơ ngác nhìn . Bà ta nói :

    - Lậy Chúa tôi, không có đứa trẻ nào tai ác như mày.Ai cho mày đi mà mày đã chực chạy. Phải nhớ rằng mỗi lần được tha lỗi thì phải khoanh tay cảm ơn đã.

    Cúc định khoanh tay lên ngực thì bà vùng vằng bỏ đi , khiến nó ngơ ngác.

    Đến giờ đi ngủ, bà Cécile đứng ở đầu phòng dõng dạc :

    - Tất cả vào chỗ.

    Bọn trẻ đang nói chuyện rào rào vội vàng im lặng và lẳng lặng quỳ xuống thành một dẫy dài. Bà ta bắt đầu đọc :

    - Nhân danh cha và con và Thánh Thần A-men !

    Bọn trẻ ê a đọc theo. Cúc trố mắt ra nhìn. Bây giừ thì nó được tự do ngắm bà Cécile từ đầu đến chân.Đầu bà cúi xuống cặp mắt hơi khép lại.Mũi bà cao và thẳng. Miệng bà rộng huếch, thỉnh thoảng há ra. Cúc nom thấy hàm răng của bà lổn nhổn cái to cái nhỏ mọc rời rạc như một cái hàng rào xiêu vẹo. Đột nhên Cúc che tay lên miệng cười . Con Phượng sợ hãi thò chân ra đẩy vào đùi nó. Mắt bà Cécile vụt quắc lên. Hai đứa vội ngây người như pho tượng đất.

    Một lát sau bà Cécile đứng dậy . Bà nhìn bọn trẻ một cách nghiêm khắc trog khi chúng nó lảng lặng về đứng ở mỗi chân giường . Phượng rụt rè nói :

    - Thưa ma soeur xin phép ma soeur cho Cúc nằm với con..

    Bà ta nhìn suốt lượt căn phòng rồi nói :

    - Tạm thời như thế. Nhưng cấm nói chuyện trong chăn.

    Đèn trong phòng phụt tắt . Có tiếng giày của bà gõ nhẹ trên trên nền gạch. Bọn trẻ lục tục chui vào mùng. Căn pòng mờ soi dẫy giường sắt xếp song song chạy dài xuống mãi cuois dẫy.Gió ở ngoài sân lùa vào, gõ lịch kịch trên kính cửa sen vói tiếng thì thào nói chuyện của lũ trẻ. Thỉnh thaongr có đứa cười khúc khích. Nằm được một lát, Cúc vùng dậy, Phượng hỏi :

    - Mày đi đâu ?

    Nó đáp

    - Không, tao ở đây

    Vừa đáp nó vừa chui ra khỏi màn nói to :

    - Hòi chiều đứa nào ăn vụng miếng chả ?

    Bọn trẻ choàng dậy thò đầu ra lố nhó. Cúc nói tiếp :

    - Ăn vụng mà khong nói ra là đồ hèn.

    Một đứa kêu :

    - Tao mách "sơ" là mày phá rồi trật tự.

    Cúc dẩu mồm lên :

    - Tao có sợ đếch tao đây này !

    - A con Cúc nói bậy ! Ngày mai tao sẽ nhắc lại với bà Hạnh.

    - Im đi ! Đồ ranh con !...Tao biết đứa nào xấu thói rồi.

    Một đứa khác :

    - Biết thì nói thử coi.

    - Tao không nói được. Vì tao không bắt được quả tang. Nó sẽ chối! Nhưng nó chối thì xuống âm ty quỉ sứ bắt nó leo cầu vồng.

    - Đồ quỉ ! Chỗ này có Chúa , đừng ăn nói láo !

    - Chẳng có Chúa nào ở đây hết. Chỉ có một lũ khỉ a dau !

    Cả bọn ồ lên. Chúng nó tức giận bật tất cả dậy. Một đứa nói :

    - Tao đi mách bà Phước Hạnh.

    Đứa khác thò tay lên cái núm đèn vặn mạnh. Ánh sáng bừng lên khiến chúng nó nheo mắt lại. Nhiều đứa sợ hãi chui tọt vào màn, nằm đắp chăn kín mít. Phượng nói :

    - Tắt đèn đi không thì phải đòn cả lũ bây giờ!

    Nhưng không ai làm việc ấy cả. Ánh sang chói lọi vẫn hắt qua khung cửa sổ soi rõ một dẫy hành lang. Ngay lúc ấy có tiếng chân rồn rập chạy từ xa lại. Rồi có giọng bà Hạnh run lên vì giận dữ :

    - Đứa nào ? Đứa nào thế ?

    Chỉ trong một chớp bà đã hiện ra ở cửa phòng. Bà nhìn ngay về phía giường Cúc và Phượng trước tiên :

    - À ! Con quỷ dữ này. Bay định phá phách cái gì ở đây ?

    Vừa nói bà vừa xăm xăm tiến lại. Cúc nói ngay :

    Cháu không bật Cháu chỉ đứng ở đây thôi.

    - Ai cho mày đứng đây ? Ai cho mày đứng đây ?

    Bàn tay của bà túm lấy áo nó. Nó rẫy rụa :

    - Buông tôi ra ! Buông tôi ra !

    Bà Hạnh tát xéo vào má con bé. Nó ôm lấy đầu chu tréo :

    - Ăn hiếp ! Ăn hiếp người ta.

    Ở phía ngoài ba bốn bà nữa chạy vào . Cúc vùng ra đứng trân trân ở cuối phòng. Bà Hạnh giơ hai tay lên che kín bộ mặt xám ngoẹt. Bà Cscile hỏi với giọng hốt hoảng :

    - Cái gì ? Cái gì thế ?

    Tất cả khg có ai lên tiếng trả lời. Bà ta tiến lại gần Cúc, nâng cằm nó lên dịu dàng :

    - Con đã làm gì ở đây ?

    Cúc đáp :

    - Con không làm gì hết !..

    Bà ta quắc mắt :

    - Không dược chối!...Ở đây không có ai được nói dối cả !

    Cúc nói vội :

    - Có.

    Giọng bà Cécile nói như quát :

    - Ai ?

    - Đứa ăn vụng chả !

    - Đứa nào ?

    - Con không biết !

    Hai tay bà Cécile giơ lên trời. Đầu bà lắc lia lịa. Coi bộ bà đã hết chịu nổ cái ngang bướng của con ranh con. Bà quay phắt lại trút cái giận dữ lên dám trẻ :

    - Chui vào màn ! Đi ngủ hết !

    Cả bọn thụt vào như một lũ chuột. Có tiếng chân ba Hạnh bước nặng nề ra ngoài. Cúc cũng rón rén đi lại phía giường. Nó sợ cặp mắt sắc như dao của bà Cécile . Chờ một lát cho chúng nằm yên, bà Cécile lẳng lặng tắt đèn rồi đi ra sau khi đe dọa mọt câu :

    - Hãy ngủ yên và chờ đến sáng ngày mai.

    Trong cả bọn không ai nghe thấy một đứa nào cựa mình. Câu chuyện xảy ra thật là ghê gớm như chưa có bao giờ có như vậy.

    Nằm một lát nghe chừng đã yên tĩnh, Phượng ghé vào tai Cúc thì thào :

    - Mày liều lĩnh quá. Ngày mai phải xin lỗi bà ấy đi.

    Cúc nằm im. Phượng lại tiếp :

    - Phải xin lỗi mới được . Nếu không sẽ không có ai rửa tội cho mày.

    Cúc hỏi :

    - Chuối đâu ?

    Phượng lùa tay xuongs gối, lần ra bốn quả đặt lên ngực Cúc. Cúc bóc ăn ngấu nghiến. Một lát nó nói lúng túng :

    - Chuối của mày nẫu rồi !. Tao vứt vỏ ở đâu ?

    Phượng sợ hãi :

    - Tao cũng không biết.

    Cúc nhỏm dậy.Nó quẳng mấy cái vỏ chuối lên đình màn.
    Last edited by Hansy; 07-25-2011 at 04:03 AM.

  8. #8
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,706
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    13

    Sáng hôm sau, Cúc nghe Phượng, khoanh tay tiến lại trước mặt bà Nhân. Lúc ấy có đông đủ các bà ở trong phòng giấy. Nó nói dõng dạc :

    - Thưa mẹ, con xin lỗi mẹ.

    Bà Nhân nhìn nó chăm chú giây lâu và nói :

    - Lần này tuy tha cho, nhưng cũng phải phạt nhẹ để làm gương. Có soeur nào cho nó việc làm không ?

    Bà Félicité nói :

    - Vậy con xin để cho nó ra đằng sau chuyển nước tưới vườn. Hôm nay cô Giang ốm.

    Mấy bà cùng tán thành. Bà Félicité nói với nó :

    - Bây giờ con đi theo ta. Sẽ có cái sô nhỏ đủ sức con mang được.

    Cúc lầm lũi đi ra. Nó theo bà ta đi qua những dẫy nhà quét vôi xám. Hai người dừng lại ở cạnh một bể nước lớn trông ra một cái vườn hoa đủ mầu. Phía bên kia là một cánh cửa sắt mở ra đường phố. Nắng sớm trải nhẹ trên những lùm cây. Thấp thoáng trên dãy hàng hiên có những bóng áo trắng của các bà phước đi lại. Bà Félicité trao cho Cúc một tấm vải choàng và một cái thùng nhỏ. Nó vặn nước ở bể vào đầy rồi xách qua những luống hoa. Cúc có vẻ thú vị với công việc ấy. Vừa làm nó vừa nhởn nhơ giữa những bông hồng tía, bông cúc vàng và những cánh huệ trắng muốt.

    Lúc nắng lên cao thì hai người đã tưới xong già nửa khu vườn. Bà Félicité ra hiệu cho nó nghỉ tay rồi bà khoan thai bước về phía nhà bếp. Cúc ngồi một mình ở thành bể nước. Nó lơ láo nhìn ra chung quanh. Khung cảnh rộng rãi và tĩnh mịch làm nó nhớ đến con Phượng. Nó đứng dậy và tiến lại một căn nhà gần đấy. Đó là một cái kho chứa những đồ đạc làm vườn. Cúc thấy mặt đất ngổn ngang nhưng chậu sành, bình sứ và những sọt tre đựng đất trồng hoa. Hồi này vào dịp tết, chắc các bà soeur chuẩn bị mang hoa ra cho các chị lớn đem bán ngoài chợ tết. Cúc thấy tiếc những bông hoa đẹp. Nó chợt có ý nghĩ đi xới một khóm hồng đem trồng giấu ở cuối sân đằng trước. Nó và Phượng sẽ chơi chung với nhau. Nghĩ thế Cúc hăm hở đi men vào sát tường. Nó xoải tay vào tận trong với lấy cái cuốc. Nhưng cái cuốc nặng quá, xớ rớ thế nào mà bị văng ra khỏi bàn tay bé nhỏ của nó. Một tiếng động chát chúa vang lên và hai cái chậu sành gần đó bị vỡ tan ra thành từng mảnh. Có tiếng bà Hòa quát lên ở phía hàng hiên nhìn xuống :

    - Cái gì thế ? Con Cúc đâu rồi ?

    Cúc sợ hãi vùng lên chạy. Nó băng qua những luống hoa. Cúc nghĩ đến Phượng nhưng nó không ngoái cổ lại. Trước mặt nó là thành phố quen thuộc ồn ào. Nó nghe tiếng các chị lớn xôn xao và một bà hét lên lanh lảnh :

    - Con ăn cắp ! Con ăn cắp !

    Tai cúc như ù lên. Nó vội lách mình qua cánh cửa sắt.

    Ở đằng sau mọi người đổ xô lại đứng lố nhố. Một lát bà Hạnh len vào. Giọng bà gay gắt :

    - Đồ khốn ! Biết ngay mà ! Hãy kiểm điểm lại xem có mất gì không ?

    Một chị đáp :

    - Thưa ma soeur mất một cái tạp-dề dùng để mặc khi tưới hoa. (tablier=tấm vải choàng ở phía trước ngực mỗi khi làm việc)

    14

    Trong buổi học, hễ bao giờ cứ có ba đứa không thuộc bài là bà Juliette lại có dịp nhắc tới kỳ công của con Quý. Bà nói :

    - Không một đứa nào học được lấy đức tính của Quý cả. Nó bằng tuổi tất cả mà chịu khó hơn tất cả.

    Ròi bà quay lại phía con bé được khen ngợi :

    - Hãy kể cho tất cả nghe cuộc hành trình của dân Do Thái.

    Quý hớn hở đứng dậy. Nó nhìn mọi người bằng cặp mắt kiêu hãnh. Rồi nó dõng dạc :

    - Thưa ma soeur, dân I-sơ-ra-ên đi từ Rê-phi-Dim tới dừng trại ở đồng bằng Si-na-i. Kế đó đi từ đồng vắng Si-na-i tới đóng trại tại Kip-rốt-ha-tha-va. Lại đi từ Kip-rốt- ha-tha-va tới đóng trại tại Hát-sê-rốt. Đọan đi từ Hát-sê-rốt tới đóng trại tại Rit-ma. Đi từ Rit-ma….

    Bà Juliette giơ tay ra hiệu cho nó ngừng lại và sung sướng nói :

    - Đó! Các con hãy nhớ rằng không có việc gì khó mà người ta không làm nổi được cả. Chỉ có chỉ có sự lười biếng mới làm cho ta trở nên dốt nát và sợ hãi sự học mà thôi.

    Nói rồi bà gõ lên bàn ba tiếng cho phép tất cả đứng dậy. Con Dung làm dấu thật nhanh rồi toan chạy ra ngoài. Nhưng cặp mắt sắc như dao của bà chiếu vào mắt nó làm nó rúm người lại. Bà Juliette lại đảo mắt một lượt xem cả bọn có táy máy nghiêng ngửa gì không ? Một lát bà mới giơ tay làm dấu cho cả bọn làm theo. Sau đó bà bước lại gần bàn thu dọn sách vở. Bọn trẻ mới ùa ra khỏi lớp như bầy ong vỡ tổ.

    Con Hằng nói :

    - Tao cuộc với chúng mày rằng là con Quý đọc sai. Kỳ trước nó nói đi từ Hát- sê-rốt đến đóng trại tại Rít-ma.

    Con Dung nhảy cỡn lên :

    - Phải rồi, nó là một con vẹt. Chúng mình ra hỏi nó xem đồng bằng Si-nai ở về chỗ nào chắc nó tịt mít như pháo tịt ngòi.

    Nói rồi nó co tay con Hằng lại phía con Quý. Nhưng con Hằng rụt lại :

    - Tao chả dám đụng vào nó đâu. Nó là cục cưng của bà Juliette. Nếu mày không thuộc kinh và bổn hơn nó thì đừng có trêu vào mà chết.

    Con Dung hét lên :

    - Nhưng nó không thuộc bản cửu chương số 9. Nói đến toán thì nó dốt như một con bò tót.

    Con Hằng nói :

    - Bà Juliette không cần toán. Bà Cécile và các bà khác cũng đều hết thẩy không cần toán. Rồi mày sẽ biết, tới kỳ phát bằng danh dự lần này nó lại đứng thứ nhất cho mà coi.

    Quả nhiên đến ngày thứ Bẩy cuối tháng, như lời Hằng nói, con Quý lại được tuyên dương trong buổi hội họp trên giảng đường.

    Bà Juliette hân hoan nói với các bà phước :

    - Thưa mẹ bề trên, lớp con phụ trách kỳ này Quý lại đứng đầu. Nó là đứa trẻ ngoan đạo và chăm chỉ. Xin mẹ bề trên khuyến khích nó để làm gương.

    Con Quý đứng dậy. Bà Nhân vui vẻ :

    - Thật là đáng khen lắm. Mẹ rất hoan hỉ trao bằng khen này cho con.

    Bà Juliette nói xen vào :

    - Thưa mẹ, Quý rất chịu khó. Nó có thể học thuộc lòng tất cả những gì nó muốn học. Chắc mẹ muốn nó kể cuộc hành trình của dân Do Thái ?

    Bà Nhân gật đầu :

    - Ta rất muốn nghe con ạ.

    Bà Juliette ra lệnh cho Quý bằng một cái nhìn, Quý liền đọc :

    - Ngày rằm tháng Giêng tức là ngày sau lễ Vượt qua, dân Y-sơ-ra-ên ra đi từ Ram-se đến đóng trại tại Su-cốt. Rồi đi từ Su-cốt đến E-tam ở cuối đồng vắng. Kế đó đi từ E-tam vòng về Phi-ha-ri-rốt và đóng trại tại Mara. Đoạn đi từ Mara đến Ê-lim, nơi có mười hai con suối và bảy chục cây chà là…

    Bà Nhân buột miệng :

    - Tốt lắm ! Giỏi lắm !

    Bà Félicité quay sang nói với bà Juliette

    - Thật là đáng khen. Nhưng các bài vở trong lớp nó đều đáng khen cả như thế chứ?

    Bà Félicité sa sầm ngay nét mặt xuống, và đáp :

    - Thưa soeur, nó là học trò của tôi, tôi biết nó hơn cả.

    - Như vậy hãy tuyên dương nó bằng thành tích khác để có sự ganh đua của tất cả hơn là chỉ nói đến tài năng của từng người .

    Bà Juliette sửng sốt :

    - Thưa ma soeur nói sao ? Soeur cho rằng học thuộc lòng kinh bổn là điều xấu lắm hay sao mà hội đồng không thể khen nó được ?

    Bà Félicité dịu dàng :

    - Tôi không nói thế. Nhưng tôi xin đặt lại vấn đề trọng tâm của giáo dục. Chúng ta đặt ra giải thưởng hàng tháng là để cho tất cả mọi người cùng ganh đua. Và ta chỉ nên chấm những sự ganh đua ấy về các môn học cần thiết cho sự mở mang trí tuệ của chúng nó mà thôi.

    Bà Juliette càng tỏ vẻ ngạc nhiên hơn nữa :

    - Lậy chúa, tôi không hiểu soeur nói gì cả. Sự đọc và sự học hỏi các sách về đạo không phải là cần thiết sao chứ ?

    Bà Félicité định cãi lại thì bà Nhân đã đưa mắt lên nhìn. Lúc ấy con Quý cũng vừa đọc xong và ngồi xuống với vẻ mặt kiêu hãnh. Bà Juliette vội vàng đứng dậy nhìn nó nói:

    - Quý ! Soeur muốn con hãy tỏ cho mọi người thấy rằng mình xứng đáng được đứng đầu trong bảng danh dự. Con có thể đọc cho mọi người nghe bảng cửu chương số 9 chứ .

    Con Quý vụt tái mét mặt, rụt rè đứng lên. Nó ấp úng :

    - Thưa ma soeur. …

    Bà Juliette lạnh lùng :

    - Hãy đọc to lên cho tất cả mọi người cùng nghe.

    Quý ngấp ngứ :

    - Thưa ma soeur 9 lần 1 là 9 , 9 làn 2 là 18…9 lần 3 là…

    Con Dung nhắc :

    - Hai mươi sáu !

    Quý vội nói :

    - 9 lần 3 là 26..

    Tất cả mọi người cùng ồ lên một lượt. Mặt bà Juliette xám như chàm đổ. Nhiều bà phước khác xôn xao. Ở phía các chị lớn, chị Thu khúc khích cười. Bà Félicité vội vàng đứng lên nói :

    - Không hề gì cả, không hề gì cả ! Ai cũng công nhận là bé Quý chăm chỉ và giỏi nhất. Giữa đám đông sự luống cuống là không thể nào tránh khỏi, nhất là ở cái tuổi như Quý. Xin mẹ bề trên cho gọi những lớp tiếp theo.

    Buổi phát phiếu danh dự tiếp tục trong bầu không khí nặng nề và buồn tẻ. Lúc bế mạc bà Juliette đứng dậy với tất cả vẻ bạc nhược. Bà bước qua mặt bà Félicité mà không nhìn. Nhưng bà Félicité đã giữ lại :

    - Thưa ma soeur tôi rất lấy làm tiếc…

    Bà Juliette không đáp, giật áo đi thẳng ra ngoài.

    Ngay chiều hôm ấy, bà làm đơn xin đổi sang phòng hài nhi ở salle số 4.



  9. #9
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,706
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    15

    Khi bà phước Nhân bước vào phòng họp thì tất cả mọi người cùng đứng dậy. Bà chậm chạp tiến về phía ghế ngồi kê ở chính giữa. Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh. Những tia nắng đầu tiên lọt qua khung kính chiếu lên những viên đá hoa một vệt sáng rực rỡ. Bà Nhân làm dấu ra hiệu cho mọi người ngồi xuống. Một lát bà nói :

    - Vào dịp này năm ngoái Viện ta tổ chức diễn kịch và quyên tiền. Vậy các sœur nghĩ rằng năm nay ta cũng làm thế hay ai có ý kiến gì khác ?

    Bà Madeleine nói :

    - Thưa mẹ bề trên, con nghĩ rằng ta tổ chức hội chợ và bán đồ đấu giá có lẽ thu được nhiều kết quả hơn.

    Bà Phước Nhân gật gù :

    - Đó là một sáng kiến hay. Viện ta chưa bán đấu giá lần nào cả.

    Bà Hạnh nói :

    - Thưa mẹ bề trên, con nghĩ rằng tổ chức tổ chức hội chợ tuy vui và đặc biệt nhưng rất phiêu lưu và nguy hiểm. Bởi vì ta phải ứng trước một món tiền lớn để xây cất nhưng gian hàng và trang hoàng cổng chính. Trong khi đó thì kết quả thử hỏi có ai lường trước được.

    Bà Nhân gật đầu :

    - Đó là một ý kiến hay, đáng lưu ý. Vậy theo sœur ta phải làm sao ?

    - Thưa mẹ bề trên, theo con ta có thể tổ chức một buổi chiếu bóng có ca nhạc giúp vui. Như thế giá vé có thể bán ra từ hai đến ba trăm đồng.

    Bà Nhân thú vị :

    - Hay! Hay lắm! Nhưng sœur có chắc rằng ta bán được hết vé không ?

    Bà Hạnh mỉm cười :

    - Thưa mẹ, với những trẻ mồ côi nhỏ bé đi từng tốp vào các hãng buôn, các công sở hay quán hàng để mời mua thì con nghĩ rằng một hai ngàn vé không phải là nhiều.

    Bà Nhân gõ tay xuống bàn :

    - Năm nay ta sẽ tổ chức chiếu bóng.

    Bà Félicité vội vàng giơ tay :

    - Thưa mẹ bề trên, con xin phép mẹ cho con trình bày ý kiến.

    Bà Nhân nói :

    - Sœur cứ nói cho mọi người nghe.

    - Thưa mẹ bề trên, thưa các sœur, con không biết trình bày thế nào cho rõ ràng khúc triết để mẹ bề trên và các sœur hiểu rõ ý nghĩ của con. Nhưng con quả quyết rằng chúng ta đang đi sâu mãi vào con đường lầm lẫn.

    Tất cả mọi người đều ồ lên kinh ngạc. Nhiều tiếng lao xao làm căn phòng trở nên nhộn nhịp. Bà phước Nhân sa sầm mặt xuống. Bà vừa gõ cái chặn giấy xuống bàn vừa nói bằng một giọng nghiêm trang :

    - Sœur Félicité ! Lúc này sœur không mệt mỏi lắm đấy chứ ?

    Bà Félicité mỉm cười :

    - Thưa mẹ bề trên, lúc này là lúc con cảm thấy sáng suốt nhất.

    - Vậy sœur hãy cắt nghĩa cho mọi người hiểu ý nghĩ của sœur đi.

    Bà Félicité để hai tay lên trán. Bà im lặng rất lâu như để tìm lời trước khi nói. Khuôn mặt khả ái, dịu dàng của bà cúi xuống nhìn xấp giấy trước mặt. Vầng trán cao và phẳng của bà hơi cau lại, phảng phất vẻ lo lắng và suy nghĩ. Căn phòng vụt trở nên nặng nề đè trĩu lên ý nghĩ của tất cả mọi người. Một lát sau bà Félicité mới cất giọng nhỏ nhẹ :

    - Thưa mẹ bề trên, trước khi nói, con xin mẹ bề trên nhắc lại cho con hiểu mục đích của chúng ta ở cái Cô Nhi Viện này.

    Mọi người như cùng nín cười. Một vài bà đưa tay lên che miệng. Riêng bà phước Nhân thì tức giận thực sự. Khuôn mặt bà đỏ lên rần rần. Hai cánh mũi cũng đỏ theo và cặp môi bắt đầu run rẩy. Bà nói như quát :

    - Sœur Félicité, ta nghĩ rằng chúng ta hội họp ở đây không phải là để nói những chuyện cho qua thì giờ. Sœur có vẻ rất mệt mỏi sau cái chết của Alice, sự trốn đi của con Cúc, và hình phạt đối với Đan Thanh. Ta cho con nghỉ ngơi một tuần lễ.

    Bà Félicité đứng ngay dậy nghiêm nét mặt nhìn mọi người làm ai nấy vội sửa lại cách ngồi cho ngay ngắn và nghiêm trang. Bà nói :

    - Thưa mẹ bề trên, con đã trình bầy với mẹ bề trên rằng con rất khỏe mạnh và sáng suốt. Không lúc nào con cảm thấy ham làm việc như lúc này.

    Bà phước Nhân nhìn bà ta bằng cặp mắt chăm chú và dò xét, một lát bà cất tiếng :

    - Vậy sœur Cécile, con hãy nói cho sœur Félicité nghe về mục đích của chúng ta ở trong Cô Nhi Viện này.

    Bà Cécile cất tiếng :

    - Thưa mẹ bề trên, con nghĩ rằng chúng con là những người hiểu rõ sáng danh cao cả của Chúa, nhân danh Chúa mà gieo rắc tư tưởng sáng láng của Chúa cho tới được mọi người. Nếu Chúa đã vì mọi người mà thọ hình khổ nhục trên thánh giá thì chúng con há tiếc cuộc sống tầm thường nhỏ mọn này để mà không được toàn mình trước chân Chúa hay sao ?

    Bà Félicité hỏi :

    - Chúng ta đã làm gì để tiến tới mục đích cao cả ấy ?

    - Thưa sœur công việc của chúng ta làm là ở đây, là Cô Nhi Viện này, là giúp đỡ những kẻ thiếu thốn những gì mà họ đang thiếu thốn, dạy dỗ cho họ những gì mà vì hoàn cảnh của họ khiến họ không được biết tới. Đó là ý muốn của Chúa, là tất cả những điều mà Chúa muốn mọi người phải làm cho nhau, là điều mong ước được thực hiện của những kẻ tu hành…

    - Thưa sœur rồi sẽ ra sao nữa ?

    Bà Cécile mở to mắt nhìn người đối diện. Bà ta có cảm giác như vừa đụng phải một kẻ lẫn trí. Nhưng bà Félicité đã tiếp :

    - Thưa mẹ bề trên, con xin hỏi rằng ta nuôi trẻ, dạy dỗ và săn sóc chúng nó, nhưng chúng ta có cần bắt chúng nó phải hy sinh tất cả lòng tự ái và nhân phẩm hay không ? Con có nghĩ rằng chính là do sự dìu dắt lầm lẫn của chúng ta, mà sau này, ở nơi đây sẽ sản xuất ra những loại người đầy tự ti mặc cảm không dám ngẩng lên nhìn mọi người, không dám có ý nghĩ rằng mình được ngang hàng với tất cả mọi người trong mọi lãnh vực, và không dám ngay cả sự thổ lộ cái dĩ vãng của mình ở ngay tại đây, nơi đã vun trồng họ nhân danh tình thân yêu và lòng nhân ái. Thưa mẹ bề trên, đó là cái kết quả của công việc chúng ta đang làm.

    Bà phước Hạnh ngắt lời :

    - Sœur Félicité, soeur nói những gì tôi không hiểu. Thử hỏi chúng ta đã làm những gì để đến nỗi làm chúng nó mất tự ái, mất nhân phẩm như sœur vừa nói ra…

    Bà Félicité dằn giọng :

    - Thưa sœur, ta bắt chúng nó năm bảy đứa nhỏ nhoi tội nghiệp đi hàng lũ đến van xin người ta, nài nỉ và cầu mong ở lòng thương của người ta, như thế chúng ta đã vô tình hạ phẩm giá của chúng rồi đấy…

    Bà Hạnh đáp :

    - Nhưng thưa sœur, chúng nó là những đứa mồ côi. Ta không thể bì đứa mồ côi với đứa khác được.

    - Nó mồ côi nhưng không phải mồ côi luôn cả đầu óc và ý nghĩ. Nó cũng thấy, cũng biết, cũng suy xét như tôi, như sœur, như tất cả mọi người khác.

    - Thưa sœur nếu nó biết nghĩ thì nó phải hiểu rằng đem suy bì mình với con nhà có cha có mẹ thì là một điều phi lý, là chỉ mơ ước sự sung sướng an nhàn trong ảo tưởng. Nó phải thấy rằng nếu nó không làm như thế, không nhờ vào lòng thương của kẻ khác thì cơm ở đâu, giầy dép và thuốc men ở đâu mà nó có được. Thưa sœur, không có một ai ngu dại gì mà lại tự ý mang tiền bạc, vật dụng để cung phụng cho những kẻ kiêu kỳ, không biết ơn nghĩa gì cả.

    - Thưa sœur, vì thế vừa nãy tôi đã thưa rằng chúng ta đang đi vào con đường lầm lẫn, bởi vì tại sao ta lại cứ phải quan niệm rằng trẻ mồ côi cứ phải sống mãi trên lòng trắc ẩn của người khác.Tại sao ta không thể quan niệm được rằng chúng nó vẫn có đủ khả năng và nhân cách để làm được như tất cả mọi người.Tôi xin trả lời rằng lỗi đó do chính chúng ta là những người lầm lẫn và ỷ lại trước tiên. Chính chúng ta đã dìu dắt chúng chỉ đi trên một con đường tối tăm là bắt chúng luôn luôn phải ngửa tay cầu xin lòng thương xót của kẻ khác. Chính chúng ta đã đem bán phẩm giá của chúng để lấy cơm ăn và áo mặc cho chúng nó. Một đằng là vật chất nhất thời. Một đằng là tinh thần vĩnh cửu. Thưa sœur chúng ta đâu có quyền làm như thế ?

    Mặt bà Hạnh tím lại. Bà đứng hẳn dậy và nói bằng một giọng cố nén lòng giận dữ :

    - Thưa sœur, tôi thì không nhìn xa đến như thế. Khi nghĩ đến chúng nó, tôi chỉ cho rằng ngay bây giờ đây, khi chúng nó đang thực sự thiếu thốn thì ta phải lấy cơm ở đâu cho chúng nó ăn, áo ở đâu cho chúng nó mặc. Đó là điều cần thiết trước mắt, gần gũi nhất và thực tế nhất đối với chúng nó vậy.

    - Nhưng đó không phải là lý do để khiến cho ta có quyền bắt chúng mang cái khổ của mình đi cầu xin kẻ khác.

    - Thưa sœur, không cầu xin thì không có gì hết thẩy, ngay đến chính cả cái văn phòng mà ta đang ngồi bàn cãi đây cũng vậy.

    - Nhưng thưa sœur đi xin một lần không phải là đi xin mãi mãi. Người ta giúp cho mình cơ sở vững vàng rồi thì chính mình phải tự túc, phải vất vả làm lụng như chính người ta đã phải làm. Chúng ta phải quan niệm rằng chúng ta tụ tập chúng nó ở đây không phải là chỉ giúp đỡ chúng nó qua một chặng đường đói khổ, thiếu thốn. Điều chính yếu là chúng ta còn phải sửa soạn cho chúng nó một tương lai như mọi người. Bởi thế, tôi đã nói rằng chúng ta đang lầm lẫn khi ta gò bó chúng nó theo ý nghĩ của những người tu khổ hạnh như chúng ta, bắt chúng học thuộc lòng ngày này qua ngày khác những bài kinh kệ mà chỉ chúng ta mới tìm thấy trong đó ánh sáng của hạnh phúc do chúng ta đã nguyện từ bỏ cuộc sống tầm thường để thành những kẻ tu hành, nguyện suốt đời làm tôi tớ cho Chúa. Nhưng với chúng nó, cuộc đời còn lâu dài, tương lai còn xán lạn, chúng nó có quyền đòi hỏi một phương pháp làm việc khác, có quyền được an ủi bằng tình thương yêu hợp lý, được dạy dỗ để hiểu biết thế nào là giá trị của lòng tự trọng, của nhân phẩm làm người. Chúng nó phải được hiểu biết rằng cuộc sống của chúng nó là do ý nghĩ của chính chúng nó quyết định chứ chẳng phải của tôi hay sœur Cécile, soeur Madeleine hay bất cứ sœur nào khác. Trong những ngày quan sát cách sinh hoạt của chúng nó, tôi nhận ra một điều trầm trọng này, đó là lòng chúng nó mang đầy mặc cảm về sự mồ côi. Chính cái mặc cảm ấy đã làm chúng yếu hèn đi, nhu nhược đi, sẽ giết hết năng lực và sáng kiến của chúng nó sau này.Thưa sœur, trước những sự kiện hiển nhiên như thế, sœur không thấy những quyết định đi quyên tiền, đi bán vé, hay bất cứ sự cầu xin nào khác đều là nguy hiểm cho chúng nó hay sao ?

    Nói một hơi xong, bà Félicité ngồi gục hẳn xuống. Đó là lần đầu tiên bà làm một việc quá sức chịu đựng của bà. Mọi người chung quanh đều im phăng phắc. Bà phước Hạnh cũng bị chia sẻ bởi nỗi hoang mang của mọi người nên ngồi mân mê mép giấy một cách yên lặng. Một lát, bà phước Nhân mới cất tiếng :

    - Soeur Félicité ! Những lời con nói rất hay và hợp lý. Con hãy suy nghĩ kỹ hơn về những dự kiến muốn thay đổi của con để bề trên cứu xét. Con nghĩ rằng mình phải cần thời gian bao lâu cho chuyện đó ?

    Bà Félicité đáp :

    - Thưa mẹ, con cần cân nhắc về nhiều điểm mà con thấy vẫn còn thắc mắc.

    - Vậy soeur sẽ được trở về tu viện, nơi yên tĩnh nhất để làm công việc đó cho đến khi hoàn tất. Trước thời gian đó sẽ không có gì thay đổi ở đây hết cả. Soeur Hạnh được cử làm Trưởng ban Tổ chức buổi chiếu bóng nhân dịp ngày kỷ niệm thành lập Cô Nhi Viện của chúng ta.


  10. #10
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,706
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    16

    Th­ư gửi cho Soeur Félicité

    Thư­a ma soeur,

    Chúng con vừa học xong hai giờ giáo lý. Như thế là bắt đầu từ tuần này, môn học ấy đã được tăng lên gấp đôi. Theo ý mẹ bề trên thì tinh thần của bọn chúng con càng ngày càng suy sụp, cần phải có sự sửa chữa cấp thời. Có thể là mẹ bề trên đã sáng suốt. Chúng con tuy lớn tuổi nhưng sự suy nghĩ hãy còn thật là nhỏ dại. Chúng con không biết mình phải hành động thế nào cho đúng với ý muốn của Chúa cả. Trong giờ học hôm qua, ma soeur Madeleine có nhắc nhở đến sự lầm lầm lẫn của soeur là soeur có ý định cải tổ nếp sống cũng như sự học hành ở đây. Hình như soeur chủ trương giảm bớt những cái nặng nề và khô khan của môn Giáo Lý và kinh kệ. Trong khi ấy Mẹ Bề trên lại nghĩ rằng tâm hồn của chúng con yếu ớt như ngọn đèn trước gió bão. Nếu chúng con không trau giồi tâm trí bằng những lời phán cao cả của Chúa, không tin theo Chúa, không lấy sự suy nghĩ của các bề trên làm sự suy nghĩ của mình thì sẽ hư hỏng, kiểu như Liễu, như Thanh, như tất cả những kẻ đã rời bỏ chốn này mà đi theo tiếng gọi của quỷ dữ.

    Thưa ma sœur, tuy chúng con không dám cãi lại những lời khuyên bảo ấy, nhưng chúng con linh cảm thấy rằng những người như Thanh, như Liễu không thể hư hỏng đến độ như người ta đã tưởng. Hình như tâm hồn chúng con chưa được cởi mở hết. Từ trước đến nay chúng con chỉ sống và suy nghĩ theo một chiều hướng. Đó là sự hoàn toàn khuất phục theo những lời chỉ bảo dậy dỗ của các sœur. Đó là sự đi tìm nguồn vui trong bổn phận, trong những buổi cầu kinh và nghe giáo lý.

    Nhưng càng lớn lên, lòng chúng con càng mất dần đức tính ngoan ngoãn ấy. Chúng con càng thấy như quỷ dữ đang ngấp nghé rình rập ở quanh mình. Nó đã khiến chúng con nghi ngờ sự suy nghĩ của các sœur, sợ hãi khi nhìn lại cuộc sống đã trôi qua và thất vọng về những ngày mai sắp tới.

    Thưa ma sœur, chúng con có lúc còn dại dột nghi ngờ cả con đường mà các sœur gọi là con đường dẫn tới chân Chúa nữa. Chao ôi, thưa ma sœur đó là những điều nhục nhã của một lũ vô ơn chúng con, và cũng là một thảm họa đè chĩu lên tâm hồn chúng con mãi mãi không nguôi. Phải chi chúng con còn nhỏ dại như Phượng, như Hà, như Thu Thu hoặc Alice. Nếu được thế mãi mãi thì chúng con thấy lòng được yên tĩnh biết bao nhiêu. Nhiều đêm chúng con đã để sự đen tối ấy dìu dắt ý nghĩ của mình. Chúng con đã phó mặc linh hồn của mình cho những điều cám dỗ, xấu xa. Đến sáng ra tỉnh dậy, nhìn lên ảnh Chúa, trông vào ánh sáng đôi mắt của Chúa bỗng chúng con thấy khổ sở và day dứt vô cùng. Đó là sự trừng phạt của Chúa đã giáng xuống chúng con.Thật là hãi hùng và ghê gớm.

    Như thế, trong tâm hồn chúng con đã có sự tranh giành của hai ảnh hưởng : Sự trong sạch của Chúa và sự tối tăm của quỷ dữ. Chúng con rất xấu hổ mà phải thú nhận rằng trong lòng chúng con, đức tin Chúa không mạnh mẽ đến độ có thể xua đuổi được mọi điều cám dỗ.

    Thưa ma sœur, trong cái nếp sống ấy, phải chăng là tại chúng con yếu đuối, phải chăng là chúng con cần phải đọc thêm thật nhiều kinh sách, phải học thêm thật nhiều giờ giáo lý nữa theo như ý Mẹ bề trên. Hay là chính những điều sửa đổi của sœur mới có thể cứu vớt được linh hồn chúng con ? Chúng con không biết phải làm thế nào cho đúng cả. Tuy thế chúng con tin chắc được một điều rằng : Chính vì chúng con mà ma sœur đã phải rời bỏ chốn này để quay về tu viện. Sự ra đi của soeur đã khiến chúng con thấy rõ rằng chỉ vì ánh sáng của lòng vị tha mà Soeur đã bị mất mát. Điều này thực sự đã làm rung động tâm hồn chúng con một cách hết sức sâu xa.

    Chúng con xin cầu nguyện cho ma sœur được luôn luôn sáng suốt để hành động theo đúng con đường mà lương tri của ma soeur đã vạch ra.

    QUỲNH

    17

    Thưa ma soeur

    Chúng con mới khám phá ra một điều rất tầm thường mà chúng con không bao giờ chú ý đến cả. Đó là chúng con tự dối lòng mình. Và chính chúng con đã thường trực sống trong sự giả dối ấy, với những giáo điều cứng cáp làm vỏ che đậy bên ngoài.

    Sáng hôm ấy, chúng con tìm thấy một bức ảnh đẹp in trên một tờ giấy báo mà người ta đem gói hàng bỏ vào trong Viện. Bức ảnh tô mầu lộng lẫy nhưng có một nội dung xấu xa: hai kẻ nam nữ nằm châu đầu phơi nắng ở ngoài bãi biển. Con đã cầm nó lên bằng hai ngón tay như một vật ghê tởm. Rồi con đã vứt nó ra một chỗ đổ rác ở vườn sau. Nhưng con xin thú thật rằng con rất lấy làm tiếc rẻ. Con nhìn thấy sự thú vị của mình nếu giả sử đem cắt tấm ảnh này dán vào một quyển sách. Con nghĩ rằng nếu quanh con lúc ấy không có Giang, có Hòa, có Huệ thì có lẽ con đã thi hành sự đó rồi. Lúc đó, cả bọn chúng con đối với tấm ảnh đều như kinh tởm và ghét bỏ. Huệ đã hét lên khi nhìn nó:

    - Ối ! Quỷ dữ ! Giê-su-ma Lậy Chúa tôi…

    Nhưng chính chị ấy sau này đã lượm tấm ảnh lên, cất đi một chỗ. Việc làm này bị con bắt gặp, khiến người chị ấy mềm nhũn ra, khuôn mặt của chị đỏ rừ, chị chết sững mà không biết nói với con ra làm sao. Lúc đó con mới cảm thấy sâu xa tội nghiệp cho chính chúng con mà bao lâu nay chúng con phải chịu. Tại làm sao chúng con không thể thành thật với nhau hơn thế nữa chứ, bởi chúng con là những kẻ đồng cảnh ngộ. Thưa ma soeur, con nghĩ rằng, chính là do những điều khổ hạnh cao quý của các soeur đã đem áp dụng vào đời sống tầm thường của chúng con mà tạo nên cho chúng con những nông nỗi ấy. Chúng con tự hỏi rằng như vậy lại có phải là một điều lầm lẫn của mẹ bề trên hay không? Bởi vì, đem những luật lệ của các soeur, những người đã thấm nhuần một lý tưởng cao cả, đi áp dụng cho chúng con, những kẻ còn vướng víu nhiều tình cảm vụn vặt, làm sao chúng con thích ứng cho được. Bởi vì chính cái lý tưởng mà các soeur quyết tâm theo đuổi đã là một sức mạnh vô song đánh đuổi dễ dàng mọi cám dỗ. Còn về phần chúng con, chúng con cảm thấy chưa đủ sáng suốt để thấy sự cần thiết của lý tưởng cao quý đó, lòng chúng con còn đầy ước vọng và sự khao khát như những ngọn lửa nhiệt tình đang nung nấu trong thân thể nẩy nở của chúng con. Thưa ma soeur chúng con nghĩ rằng như vậy, ý nghĩa và mục đích của viện mồ côi đã bắt đầu bị làm cho sai lạc.

    Vì thế, thưa ma soeur đến bây giờ thì con dám quả quyết rằng những dự tính thay đổi của ma soeur là hợp lý và cần thiết. Chỉ có những tâm hồn như soeur mới dìu dắt được chúng con tiến tới nơi chốn mà Đức Chúa hằng mong muốn. Chúng con xin hết sức cầu xin cho ma soeur có đủ can đảm và vững lòng trong những ý định mà ma soeur hằng theo đuổi.

Trang 1 / 3 123 Cuối Cuối

Chủ Đề Tương Tự

  1. Chuyện lạ 4 phương - Vietfreefun
    By khieman in forum Phố Biệt Thự
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 05-31-2017, 10:34 PM
  2. Chuyện Hậu Sự - Bài của Huy Phương
    By khieman in forum Trang Hiếu Đạo
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 04-20-2016, 07:52 PM
  3. Câu Chuyện... - Hoài Phương
    By ADMIN in forum Nhạc Việt Nam
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 10-30-2014, 10:26 PM
  4. Lan Phương chuyển giới tung ảnh bán nude
    By tini in forum Diễn Viên Nữ Á
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 02-07-2014, 12:32 AM
  5. Tranh cãi chuyện cát-xê cao ngất của Phương Mỹ Chi
    By sophienguyen in forum Thông Tin Giới Showbiz
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 09-28-2013, 02:15 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •