QUÊ HƯƠNG LÀ CHÙM KHẾ ĐỘC
------ Trương Minh Hòa -------






Xuân nầy ăn tết ở nước ta.
Dịch tả, cúm heo, cả cúm gà.
Nước uống, thức ăn…đều độc cả.
Người về mang bịnh, kẻ ra ma.


Hằng năm, cứ vào tết ta, ở nước ngoài, có một số Việt kiều trở về một cách ồ ạt, với đủ mọi thành phần, trong số nầy dù có kẻ thuộc loại mạt rệp, thất nghiệp, làm cu li, lãnh trợ cấp, mướn nhà…cũng đều trở thành "tư bản nước ngoài" khi trở về, được đảng và nhà nước tận tình chiếu cố từ phi trường đến về địa phương, được chăm sóc thường trực trong thủ tục "đầu tiên" để chiếu cố "túi tiền" trong suốt thời gian tạm trú, về thăm quê hương.

Đối với đảng cướp Việt Cộng, ngay cả ĐỒNG CHÍ cật ruột với nhau, từng đứng "nghiên túc" chào cờ máu và ca vang câu: "thề phân thây uống máu quân thù" như uống nước ngọt coca cola, thế mà vì quyền lợi mà ĐÌ CHỐNG nhau, giết hại, đầu độc, hạ bệ, đấu tố lẫn nhau…nên những ai từng bị đảng cướp Việt Cộng thân thương tặng danh hiệu: "bọn phản động nước ngoài" và được tên "tưởng thú" Phạm Văn Đồng cho là: "bọn đĩ điếm du côn", thì dù có mang tiền về đút đầy túi, Việt Cộng cũng vẫn coi là kẻ thù nguy hiểm, đừng ngây thơ mà cho là: "xóa bỏ hận thù, cùng nhau xây dựng đất nước, chống bành trướng Bắc Kinh.." qua lời đường mật kêu gọi là lầm to. Như câu tục ngữ: "chơi với gà, gà mổ mắt-Chơi với chó, chó liếm mặt", nên: "chơi với Việt Cộng có ngày tán gia bại sản, thân bại danh liệt".

Đối với người Việt, vốn nặng tình cảm gia đình, khi cha mẹ già yếu, tang chế, thỉnh thoảng "xé rào tư tưởng chính trị và lập trường tỵ nạn "về Việt Nam vài lần, sau đó quay về nơi tạm dung, mà lòng cảm thấy ái náy, còn thông cảm vì hoàn cảnh, như chuyện"Từ Thứ qui Tào". Nhưng, trong thành phần lợi dụng tình cảm gia đình, trong kế: "thuận thủ thu dương", đã nhiều lần quay về để hưởng thụ, đó là thứ Việt kiều Tam Du: "du lịch, du hý du dâm" về hàng năm, mang về nộp nhiều tiền đều đặn, trở thành thứ "ngân sách định kỳ", là món tiền từ bên ngoài nhập vào, cứu nguy cho chế độ nhiều phen trong cơn khủng hoảng kinh tế, thâm thủng ngân sách, thiếu hụt ngoại tệ.

Đáng lưu ý là trong thành phần Việt kiều, tức là những người có quan hệ đến Việt Cộng bằng những điều kiện và thể lệ áp dụng như câu quảng cáo thương nghiệp các công ty điện thoại… dù họ là thuyền nhân, bè nhân, thúng nhân…từng "một lần ra đi" và may mắn đến bến bờ tự do, họ trở về, cũng với bình phong "về thăm quê hương" thăm thân nhân, lo xây mồ mả, báo hiếu…lung tung lý do nghe qua có vẻ "chánh đáng" khi thành phần nầy đúng là đang trong thời kỳ "chán đánh" Việt Cộng sau khi định cư, lập trường tỵ nạn đã đội nón ra đi từ lúc đảng mở cửa… đã thế mà còn làm ăn, mở thương nghiệp như bà Nâng Sờ Buồi, có đồn điền cà phê lớn tại Việt Nam và hãng xuất khẩu cà phê ĐA CỨT ở Gò Vấp. Bà Nâng Sờ Buồi nầy muốn bịt miệng bất cứ ai "phát hiện" ra mụ ta là loại: "mượn danh tỵ nạn quốc gia, cấu kết làm ăn với ma Cộng Sản", nên mụ đã dùng tiền để mướn luật sư để khủng bố những người nào nói đến thương nghiệp làm ăn tại VN cho mọi người biết. Tuy nhiên trên đài phét thanh Tiếng Nước Mắm Tôm Thúi, thì bà lại được vinh danh, đánh bóng là: "nữ doanh gia thành công nhất trong cộng đồng tỵ nạn" mà đài không nói rõ hay cố tình dấu nhẹm về việc bà làm thương nghiệp ở Việt Nam, nên những người nào không biết, cứ lầm tưởng bà Năng Sờ Buồi "làm vẻ vang dân Việt", chớ nào nhờ là "vẻ vang dân Vẹm". Ngoài ra mụ còn tung hỏa mù, thành lập tổ chức bình phong: "Hội bảo tồn văn hóa Việt-Mẽo", mụ làm chủ tặc, phó chủ tặc là luật sư Trần Mạng Vong ( yêu mến lâu la bộ đội súc vật Hồ Chí Minh), bác sĩ Nguyễn Ức Đí ( từng về VN in sách)…nằm trong ban điều hành đầu não.

Một số "đỉnh cao trí tệ văng học, văng miểng" trong liên hệ văn hóa với "nhà nhà văn công, thi công" trong nước, rồi xin in sách như nhà dzăng Nguyễn Mộng Giặc, nhà thơ Du Tử Lê, Trần Đại Sỷ, nhà phét sử Đặng Nham Nhở, tức là nhà văn, giáo sư chôm chỉ văn học Đặng Văn Chôm ( với quyển sách mang về in là "Mỹ Ngư Nhân"), nhà phê bình văn học "không người lái" giáo sư dạy tiếng Việt là tiến sĩ Nguyễn Hưng Quắc ( sinh năm 1957 tại Quang Nam, tốt nghiệp đại học sư phạm tại Việt Nam; tức là năm 1975 mới 18 tuổi, mà lại khai tốt nghiệp đại học sư phạm, chắc chắn là phải sau năm 1975, trong khi nhiều thanh niên cùng lứa tuổi đang học cũng bị đảng và nhà nước cho ra khỏi trường vì có gia đình quan hệ đến chính phủ miền nam, nên nhà phê bình phải có "sơ yếu lý lịch tốt"), cùng đồng sáng lập trang mạng Tề-Viện, cũng là một nhạc từng về Việt Nam nhiều lần an toàn và cũng xin in sách ( Hai Ranh nhân Úc châu nầy có khoe thành tích về VN trên đài phét thanh Éc Bi Éc).

Đặc biệt, giáo sư Nguyễn Hưng Quắc từng về Việt Nam nhiều lần, có lần đưa sinh viên Úc về Việt Nam để du khảo, học tiếng Việt, và bị trục xuất, như "khổ nhục kế" ( hình như thời điểm ở Úc đang có phong trào tố cáo một số thầy cô giáo dạy Việt ngữ, dùng tiền chính phủ Úc, về Việt Nam tu nghiệp tiếng Việt) nên giáo sư Nguyễn Hưng Quắc cảm thấy về nước mà còn dẫn theo sinh viên, cũng có ngày bị đưa lên diễn đàn chăng?. Thế là có màn "trục xuất" thầy và được đưa tin ồn ào, có phỏng vấn trên đài phét thanh Éc Bi Éc sau khi trở về, nhưng sinh viên Úc vẫn được ở lại để cho đảng và nhà nước hướng dẫn "giáo dục" thêm về kiến thức tiếng Việt; việc trục xuất nầy được nhiều nơi ở xa, hay không rành nên có một số tờ báo ca tụng như là "nhà đấu tranh, nhà dân chủ" vậy.

Những nhà dzăng, nhà thô, nhà thổ, nhà phê bình dzăng học…từng về VN in sách, đã có nhiều người biết, chắc là danh sách phải dài ra thêm, vì:

" Nước cường nhược có lúc có khi.
Thành phần đón gió, thời nào cũng có".

Tình trạng hàng năm quay về ồ ạt, nhất là vào dịp tết ta, càng làm cho không khí sinh hoạt người Việt tỵ nạn được: "chùa bà đanh hóa", khi hội chợ tết vắng bóng nhiều kẻ ra đi tìm tự do, nay quay về quê ăn tết mà không bị giết hại, bắt bớ như đã khai với cao ủy tỵ nạn khi mới đến trại tỵ nạn. Nhiều gia đình cũng thiếu vắng bóng cha, mẹ, chồng vợ, anh em, thân bằng quyến thuộc và nhất là những ông chồng ham đào nhí, bà vợ thích trai tơ…đã mở cửa ly thân, ly dị và "neo đơn" bảo lãnh những phụ nữ trẻ đẹp, chàng thanh niên đẹp trai hầu cùng nhau dắt đi vào "cõi mơ hồ nào đây", dù tạm bợ, ăn ở với nhau chờ hết hạn luật định và chia tay. Đó là những trường hợp: "anh biết em đi, chẳng trở về" như câu ca trong bài hát của nhạc sĩ Anh Bằng. Việt Cộng chiếm miền nam, dân bỏ đi, Việt Cộng mở cửa, dân trở về và gia đình ly tán, hao tài tốn của…tất cả đều do Việt Cộng gây ra, nhưng cớ sao đảng Việt Tân lại ôm đảng cướp nầy vào lòng qua chủ trương: "đảng Cộng Sản Việt Nam là thành phần dân tộc" và: "Hồ Chí Minh có công với đất nước".

Lẳng lặng mà nghe chúng rủ nhau.
Kẻ người Hà Nội, gốc Cà Mau.
Trở về ăn tết, mừng năm mới.
Cán bộ canh me, hốt bạc vào

Lẳng lặng mà nghe họ thì thào.
Việt Nam tràn ngập bọn Tàu Mao.
Nhiều người đi học hành Quan Thoại.
Đất nước từ đây, thuộc nước Tàu.

Từ lâu, những câu nói thân thương "quê hương là chùm khế ngọt", cây đa bến cũ, giếng nước, bến đò, con sò con ốc, gốc mít, xoài riêng…khiến nhiều người cảm thấy ghiền thưởng thức những hương vị quê hương, nên thời gian đầu, khi đảng mở cửa, có nhiều người yêu món ăn, thịt trái rau…cùng nhau quay về hưởng thụ. Tuy nhiên, sau thời gian quay về, nhiều người bỗng mắc những chứng bịnh lạ, ung thư và cũng có nhiều kẻ đã "giả từ gác trọ" sau vài chuyến về thưởng thức "quê hương là chùm khế ngọt".

Nước Việt Nam sau khi bị ép để tiến nhanh, tiến manh và tiến vững chắc đến cửa thiên đàng Cộng Sản, là cái xã hội chủ nghĩa, với lực lượng công an, bộ đội thay thế cho "ngưu đầu mả diện" ở nước "Cộng Hòa Xã Hội Âm Ty" luôn luôn "hướng dẫn dân chúng đi theo tấm bản chỉ đường, để hóa kiếp thành nô lệ từ đời ông bà, cha mẹ, con cháu…thành nô lệ. Với những đỉnh cao trí tệ súc vật, đảng cướp Việt Cộng đưa đất nước từ "quê hương là chùm khế ngọt" sang "quê hương là chùm khế độc", từ tất cả các mặt khách quan, chủ quan, khắp nơi nơi đều là độc hại cả.

Bầu không khí luôn bị ô nhiễm do hệ thống giao thông hỗn độn, đường xá ít bảo trì, dự án ăn chận, mặt đường bị bào mòn nhanh nhờ "tiến trình rút ruột" nên bụi bậm cứ tha hồ mà "giải phóng" từ mặt bằng trên đường, đoạn "bám trụ" vào phổi của con người, gây ra những chứng bịnh về đường hô hấp. Ngoài ra các nhà máy “thi công, thi đua" thải hóa chất ra ngoài, bốc hơi, tăng thêm ô nhiễm không khí, nên thời gian sau nầy, trên đường phố, thấy nhiều người dân, cán ngố, đi bộ, xe đạp dùng "khẩu trang" để: "chống bụi cứu phổi", cũng không khác gì "chống Mỹ cứu nước". Hình ảnh nầy khiến dân chúng miền nam nhớ lại thời kỳ "cao trào cách mạng: sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, thời trang vệ sinh phòng bịnh, dịch tả, dịch vật của cán ngố miền bắc, du kích dốt miền nam, dùng "tã hồng cài miệng" theo phái Tiếp Hiện do thiền sư Thích Nhất Vẹm chủ trương, thay v ì "cài háng" lúc hang Pác Pó trong "tình huống": Thề phanh thây uống máu quân thù, như bài ca chào cờ máu của đảng cướp Việt Cộng.

Nguồn nước thì khỏi phải bàn luận, hầu hết các con sông lớn, nhỏ, kinh thiên nhiên hay "con kinh ta đào chưa có nước chảy qua", phần bị các đập nước thượng nguồn lấy bớt lượng nước, bị các nhà máy quốc doanh hay nước ngoài, cứ thi công thải chất độc xuống dòng, nông dân Việt Nam, vốn là thành phần ít học lại được đảng nhồi nhét tư tưởng "làm ít, rải phân nhiều" để thu hoạch gấp hai, ba lần….mà các chất độc, hóa chất bị thế giới cấm, ngấm vào đất, chảy vào các con sông, cứ thế mà "phát huy" nên dân chúng xài, uống…nước có nhiều chất độc, càng lâu càng nguy hiểm. Ngoài ra nguồn nước giếng cũng không tránh khỏi bị nhiễm độc, có nhiều vùng còn có sáng kiến đào giếng trong nghĩa địa ( vì đất ở ngoài, bị cán bộ các cấp tự động chiếm hữu xây nhà, bán cho ngoại quốc làm thương nghiệp, hãng xưởng), nên dân chúng uống nước bằng nguồn nước độc hại, ghê rợn, nhưng nếu không uống, thì lấy đâu ra nước?. Trong tương lai, khi mà quặng Bô Xít được Trung Cộng "đưa vào qui hoạch sản xuất" thì nguy cơ bùn đỏ chập chờn trước mắt, nạn nhân đầu tiên phải là vùng dân cư, nguồn nước.

Thức ăn hầu hết đều bị độc: trái cây, rau cải…do xài quá nhiều hóa chất cấm, nhất là các chất bảo quản nguy hại, nên an vào là bị độc; vì thế mà thỉnh thoảng có nhiều tin tức cho biết về những vụ trúng độc "tập thể" do rau muống gây ra; ăn rau mà bị trúng độc, là điều hiếm khi xảy ra, nhưng tại Việt Nam, dưới chế độ xã hội chủ nghĩa, là chuyện bình thường. Trái cây nước ngoài như bom, lê…thường có nguồn gốc từ tỉnh Vân Nam, của Trung Cộng, được hái, chuyên chở từ Tàu đến các tỉnh Việt Nam, trải qua con đường dài mà vẫn tươi rói, thì người tiêu thụ phải biết là bọn gian thương đã dùng hóa chất bạo để giữ cho trái được tươi như lúc mới hái. Cá tôm từ sông ngòi, biển…đều có độc chất do nguồn nước nhiễm nhiều loại độc chất do nhà nước nhập cảng và nhân nhân tiêu dùng, nên hầu hết cá tôm, kể cả sò, nghêu…tại Việt Nam đều bị độc, ăn vào lâu sẽ có vấn đề sức khỏe. Chưa kể đến các ngư trại nuôi tôm, cá, dùng nhiều hóa chất, khiến các nước Tây Phương quan ngại, ban hành luật lệ kiểm dịch gắt gao ( một số Việt kiều tưởng bở, về Việt Nam xuất cảng cá tôm và sau đó bị lổ nặng), hải sản còn được ướp cả chất formal ( dùng để ướp xác chết) lại được dùng để ướp cá tôm xuất khẩu để mãi mãi tươi, nhưng gây ung thư, giết người. Thịt cũng không an toàn, khi gia súc ăn những thức ăn có nhiễm độc từ thức ăn thừa ( nuôi heo, gà, vịt) đến bò, dê ( cỏ cũng độc). Ngoài ra còn thêm dịch cúm heo, gà, bịnh long mồm lở móng…

Nói tóm lại, tất cả cái gì ở Việt Nam cũng đều bị độc, nên các hàng xuất cảng từ Việt Nam cũng không tránh khỏi độc tố, do tình trạng sử dụng hóa chất cấm nhưng lại "định hướng theo xã hội chủ nghĩa". Cho nên, tất cả cái gì mang hai nhản hiệu: "made in Vietnam" hay "made in China" đều bị độc hại, kể cả trà, cà phê…vì người trồng trọt dùng độc chất, phân bón không đúng hướng dẫn hay hóa chất mà thế giới cấm. Điều nầy có khả năng khiến nhiều người Việt, vốn thích uống cà phê, trà…từ Việt Nam e ngại, nên không dám uống những thứ nầy, có thể đây là lúc mà cơ sở bán cà phê Đa Cứt của bà "Dám Đốc" Nâng Sờ Buồi đang gặp khó khăn về thị trường tiêu thụ, khi nhiều người tẩy chay không uống cà phê của tất cả các công ty nào mua của Việt Nam. Mặt khác, cơ sở làm ăn của bà càng được nhiều người biết, sau những lần ra tòa, nên có khả năng nguy hại đến những cơ sở, cá nhân quan hệ buôn bán, nằm ụ từ lâu trong cộng đồng tỵ nạn; nên nhớ là VC có chủ trương trước sau như một: "vắt chanh bỏ vỏ" nên những con cờ, hay cả người của chúng bị lộ hay không còn xài được nữa, là những ai liên hệ phải biết câu tục ngữ: "khi người thợ săn biết con chó của mình không còn săn mồi được nữa, thì người thợ săn phải biết ăn thịt chó".

Quê hương là chùm khế ngọt, là đúng với thời trước 1975 ở miền nam: "còn tự do, là còn cơm no". Nhưng sau năm 1975, Việt Cộng phá hoại, tiêu hủy dần môi trường sinh thái, nên "khế ngọt" đã bị con vi trùng Việt Cộng đụt khoét cả rồi và ngày nay khế ngọt cũng bị độc, đó là "quê hương là chùm khế độc". Chính vì thế mà trong hàng ngũ tỵ nạn, có một số người Việt quay về nhiều lần, rồi bỗng nhiên nghe tin "tiêu diêu nơi miền cực lạc "hay" về với nước chúa" do những chứng bị lạ, ung thư…dù chưa thống kê con số, nhưng cũng không nhỏ.

Lẵng lặng mà nghe chúng bảo nhau.
Việt Nam độc chất thật là cao.
Phen nầy lo học làm bác sĩ.
Trị bịnh ung thư sớm làm giàu../.


Trương Minh Hòa
07.01.2011