Hai anh lính VNCH đứng hiên ngang trước Chợ Đà Lạt, thuở chưa bị “phỏng hai hòn”.
Hai chú Bộ đội Cụ Hồ ngồi chò hỏ giữa chợ Sài Gòn mà họ vừa “phỏng” được, hồ hởi phấn khởi mua đồ “Địt” mang về Bắc làm quà “đại thắng”.
Mừng Đại thắng Mùa Xuân Quân ta trở về Bắc-Lưng oằn chiến lợi phẩm “Bác cùng (chúng) cháu hành quân”
Bàn đến quân phục của các “cháu” mà không nhắc đến y phục của “bác” và các “chú” lãnh đạo là phản động, là thù địt, là âm mưu chống phá tổ quốc xhcn. Nên (tác giả) phải động chuột mổ cò, gõ cửa Giáo sư Gu Gồ để hỏi thăm tình hình ăn mặc của cha già DT và các đồng chí lãnh đạo tối cao thời kỳ Kách Mạng chưa mở cửa để hít ha mùi Tư bản Đế quốc, bỏ Đồng Rúp ông Liên Xô để núp Đồng Đô thằng Mỹ.
Dưới đây là hình “bác” Hồ và “chú” Đồng trong y phục theo “xì tai” ông nội Mao Xếnh Xáng:
Và dưới đây là hình Cha già DT trong quân phục Giải phóng quân Trung Quốc khi “Người”-Thiếu tá Hồ Quang- thi hành nghĩa vụ quân sự tại mẫu quốc:
Còn dưới đây là cha già DT trong y phục “xì tai” lai ông nội Xít Ta Lìn khi “Người” đang ở bên trời Tây:
Chủ tịch Hồ Chí Minh đọc thư ở Paris (7-1946)
Ông nội Xít-ta-lin của Tố Hữu
Trong khi Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa, ông Ngô Đình Diệm thường mặc quốc phục Việt Nam trong những dịp lễ lớn hay đón quốc khách, công du nước ngoài... chứng tỏ tinh thần độc lập:
Tổng thống VNCH Ngô Đình Diệm trong chuyên công du Úc năm 1957
Tổng thống VNCH Ngô Đình Diệm tiếp Quốc vương Thái Lan, năm 1960
Thì trái lại bác Hồ và các chú lãnh đạo Miền Bắc XHCN luôn luôn trong bộ “đại cán” y chang bác Mao, bác Xít thể hiện “bản lãnh” nô lệ Nga Tàu.
Nói theo lời bác Hồ dạy thì, Sông có thể cạn núi có thể mòn, nhưng sự thực trên đây không thể cãi chầy cãi cối, ăn gian nói dối được. Rõ ràng là như thế rồi còn gì nữa. Chỉ cần vắn tắt:
Nếu không nô lệ Nga, “bác ta” đã không theo chỉ thị của Xít Ta Lin lập nên Đảng Cộng Sản Đông Dương, để Xích hóa các nước thuộc khu vực này trong đó có VN.
Nô lệ Nga đến nỗi, khi hay tin Xít Ta Lin chết, nhà thơ đại thiên tai Tố Hữu, giữ chức Giám đốc Nha Tuyên truyền và Văn nghệ thuộc Phủ Thủ tướng của Phạm Văn Đồng lăn đùng ra khóc vật vã hơn cha chết mẹ chết qua bài thơ “Khóc Xít-ta-lin” trứ danh “nâng bi”
Nếu không nô lệ Tàu, cha già DT đã không thi hành triệt để chỉ thị của “Mao Chủ tịch không bao giờ sai” tàn sát hàng trăm ngàn đồng bào vô tội qua Phong trào Cải Cách Ruộng Đất, chiến dịch Đấu Tố, để rồi phải ăn năn khóc hu hu, mặc dù với nước mắt cá sấu.
Nô lệ đến nỗi dâng biển đảo cho kẻ thù xâm lăng truyền kiếp, dâng một cách chính thức bằng Công hàm Ngày 14 Tháng 9 Năm 1958 Thủ tướng Phạm Văn Đồng ký theo lệnh Chủ tịch nước Hồ Chí Minh.
Truyền thống nô lệ do “bác” và các chú “tiền bối Cách mạng” đã có công gieo mầm tám mươi năm trước nay đã bám rễ, phát huy tưng bừng hoành tráng, đã thăng hoa thành sao, “bà nhập” vào cờ Tàu phất phơ trên tay các cháu nhi đồng vốn mang dòng máu Bà Triệu Bà Trưng, nhưng đứng trên đất Thăng Long mà hồn các cháu thì biết “ở đâu bây giờ”, trong khi bác Cả Lú ôm chặt vai bá sáp cổ người thừa kế vĩ đại Mao Chủ tịch, ông thầy sẵn đầy tư tưởng mà bác Hồ chỉ cần há mồm ra chờ mớm cho (chẳng hạn như phải “Bác” phải về kiếm cho ra 5% dân làng là “địa chủ ác ghê” đem ra mà đấu tố, tịch thu tài sản, giết hoặc tù đày).