Chúng vẫn múa, hát trên những xác người




Thời gian: 50 năm. Sân khấu: những hố chôn người. Diễn viên: đảng cộng sản Việt-Hoa.

50 năm. Những tang thương không thể chìm vào quên lãng, những ung mũ không thể nào liền da, những nghẹn ngào không cách gì chôn vùi theo năm tháng. Những linh hồn bị treo cổ không thể thoát ra được vòng dây. Không thể! Vì tập đoàn sát nhân vẫn hát, vẫn múa, vẫn lên đồng và hò reo trên những xác người đã bị chôn sống, cắt cổ, treo cổ, thảm sát vào mùa Xuân tang thương 1968.


"Cách đây 50 năm, vào đêm 30, rạng sáng ngày 31 tháng 01 năm 1968, lời thơ Chúc Tết của Chủ tịch Hồ Chí Minh kính yêu vang vọng trên Đài Tiếng nói Việt Nam “Xuân này hơn hẳn mấy xuân qua/ Thắng trận tin vui khắp nước nhà / Nam, Bắc thi đua đánh giặc Mỹ / Tiến lên! Toàn thắng ắt về ta” như lời hiệu triệu, thúc giục quân và dân ta đồng loạt nổ súng trên toàn miền Nam, mở màn Cuộc Tổng tiến công và nổi dậy vang dội Xuân Mậu Thân 1968."

Đó là phát biểu mở đầu của Nguyễn Thiện Nhân, Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy TPHCM, trong diễn văn tại cái gọi là "50 năm cuộc Tổng tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân (1968 - 2018)".

50 năm sau, con cháu của tên đồ tể Hồ Chí Minh lại một lẫn nữa xác nhận thủ phạm của cuộc tàn sát dân lành khắp miền Nam và đặc biệt là tại Huế, nơi mà tội ác chưa từng có trong lịch sử của dân tộc đã xảy ra: người Việt chôn sống người Việt. Những kẻ có cùng huyết thống, mang nhãn hiệu giải phóng, cuồng điên theo lời hiệu triệu tiến lên của Hồ Chí Minh, đã lạnh lùng chôn sống hàng ngàn đồng bào của mình.

"Xuân này hơn hẳn mấy xuân qua". Chính xác. Đó là một mùa xuân "hơn hẳn" khi tên đồ tể Hồ Chí Minh cùng với đồng bọn sát nhân của hắn đã vượt mọi thành tích trước đó trong sứ mạng tàn sát tập thể đồng bào miền Nam.

50 mươi năm trôi qua. Những con đường trắng của xứ Huế đã bị nhuộm đỏ như mọi con đường khác của đất nước. Những thân xác đầu bị đập vở, cổ bị cắt đứt bởi búa liềm đã trở về với cát bụi. Nhưng những linh hồn bị treo cổ vào những ngày tết tang thương ấy vẫn bị tập đoàn sát nhân tiếp tục treo cổ cho đến ngày hôm nay. Những linh hồn đó phải bất tử để cho bài hát cuồng điên của đảng có thể bất tử. Tập đoàn cộng sản Ba Đình từ đời trước đến đời sau không chỉ là tội đồ đối với người sống mà còn đối với người chết. Hồ Chí Minh và đám con cháu của hắn không những chỉ sát hại những người dân xứ Huế và đồng bào miền Nam mà còn liên tục bắn vào linh hồn của họ bằng những viên đạn vô luân, bất lương, khốn nạn khi mỗi độ xuân về.

Và ngày hôm nay, từ lò sát nhân 2018 nhìn về lò sát nhân 1968: "Cuộc Tổng tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân 1968 mãi mãi là biểu tượng sáng ngời của lòng yêu nước, của ý chí quyết tâm sắt đá, tinh thần quyết chiến, quyết thắng của toàn Đảng, toàn dân và toàn quân ta để giành độc lập, tự do, được dẫn dắt, soi đường bởi sự lãnh đạo tài tình, đường lối đúng đắn của Đảng ta và Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại." (Nguyễn Thiện Nhân).

Chúng hát như thế. Chúng hả hê như thế. "Biểu tượng sáng ngời của lòng yêu nước" của chúng là những hố chôn người tập thể, là "ý chí quyết tâm sắt đá" dành cho những cụ già, em nhỏ, sinh viên, thanh niên, thiếu nữ bị chúng lạnh lùng đạp xuống mộ địa mới đào, là "tinh thần quyết chiến" khi hả hê xúc từng xẻng đất hất lên những đầu người vẫn còn đang khóc lóc van xin.

"Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ" chính là ngọn đuốc soi đường dẫn lối tài tình của Hồ Chí Minh - chủ lò sát nhân Bắc Bộ phủ. Và mùa xuân năm ấy, Mậu Thân 1968 là cuộc tổng ra quân, khai trương cửa lò "Người Việt Chôn Sống Người Việt" của chúng. Nó đánh dấu một "thành tích có một không hai" mà Hồ Chí Minh khi còn sống và con cháu của hắn ngày nay không thể không tổ chức kỷ niệm ăn mừng mỗi năm. Đó là thành tích biến những con người Việt Nam như Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân, Nguyễn Thị Đoan Trinh, Lê Văn Hảo... cũng như hàng triệu tên mang thẻ đỏ có đóng dấu búa liềm thành những con thú máu lạnh, vô hồn, khát máu mang tên loài sản.

Mậu Thân 1968-2018. 50 năm của tội ác không thể nào tha thứ. Hãy nhớ những xác người nằm trôi sông, trôi trên ruộng đồng, trôi trên những hố thảm, trôi trên những rừng sâu, trôi trên những biển đen, trôi dật dờ theo dòng năm tháng gần một thế kỷ và hãy nhớ mãi những bài hát, những điệu múa may trên hàng vạn xác người và linh hồn dân Việt của những tên sát nhân ngày hôm nay. Hãy nhớ. Đừng quên. Để một ngày nào đó khi dân tộc vùng lên giành lại quyền làm chủ đất nước và vận mạng của chính mình, chúng ta sẽ tính chuyện "tha thứ", "bỏ qua", "hòa giải" đối với chúng ra sao.

02.02.2018


Vũ Đông Hà
danlambaovn.blogspot.com