CHUYỆN NGƯỜI ĐÀN BÀ

tác giả :Tôn Nữ Đông Hương









Người đàn bà...
Có những nỗi buồn và nỗi cô đơn...
Ngồi nhìn cuộc đời mình trôi qua lặng lẽ
Có người đàn bà...đã già hơn tuổi trẻ
Khóc thương chồng vừa mới cưới tuần qua!
Tấm poncho gói xác giữa trưa hè
Ở nơi vùng tam biên rực lửa...
Ngày sinh con...chỉ một mình quạnh quẽ
Với chiếc thẻ bài còn sót lại của người cha. ..
Có người đàn bà...ngồi nhớ lại ngày qua
Cặm cụi nuôi chồng chui hầm trốn địch
Ngày hoà bình khóc òa đau khổ...
Cầm tấm bằng liệt sĩ mắt mờ đi...
Nỗi đau thương nhuộm trắng tóc trên đầu
Ôm con trẻ...một mình trong bóng tối...
Cũng có người đàn bà...
Một mình trên bờ biển...
Nhớ thương con mờ mịt tít mù khơi...
Đã từ lâu không thấy quay về
Nỗi đau thương cả cuộc đời luôn vây kín...
Giữa mênh mông có ốc đảo muộn phiền
Người đàn bà...chờ ngày qua vô vọng
Còn không khí...còn tim...còn phổi...
Nên phải chờ...đến lúc ngừng thôi...

Những lời hay ca tụng của người đời
Trong góc khuất...người đàn bà thấy mình quá khổ!