Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Đời người như một cành hoa mà Ái-Tình là một giọt mật.
Victor Hugo
Trang 2 / 3 ĐầuĐầu 123 Cuối Cuối
Results 11 to 20 of 24

Chủ Đề: 1q84

  1. #1
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,747
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết

    03 Rose 1q84

    1Q84 Tập 1

    Tác giả :Haruki Murakami

    Dịch giả: Lục Hương









    MỤC LỤC [−]

    1. Đừng Bị Vẻ Bề Ngoài Đánh Lừa
    2. Một Ý Tưởng Nho Nhỏ Khác
    3. Vài Sự Thực Bị Thay Đổi
    4. Nếu Anh Mong Như Thế - P1
    5. Một Nghề Cần Đến Kỹ Năng Chuyên Môn Và Sự Huấn Luyện
    6. Nói Vậy Tức Là Chúng Ta Phải Đi Xa Lắm Phải Không?
    7. Khẽ Khàng Thôi, Chớ Làm Bươm Bướm Giật Mình
    8. Đến Nơi Xa Lạ Gặp Người Xa Lạ
    9. Cảnh Sắc Thay Đổi, Quy Tắc Thay Đổi
    10. Tengo - Cuộc Cách Mạng Đổ Máu Thực Sự
    11. Nhục Thể Mới Chính Là Thần Điện Của Con Người
    12. Xin Cho Nước Người Trị Đến
    13. Nạn Nhân Bẩm Sinh
    14. Thứ Gần Như Tất Cả Độc Giả Đều Chưa Từng Thấy
    15. Chắc Như Mắc Neo Cho Kinh Khí Cầu
    16. Anh Rất Vui Vì Em Thích Nó
    17. Dù Chúng Ta Hạnh Phúc Hay Bất Hạnh
    18. Anh Cả Đã Hết Trò Rồi
    19. Những Người Đàn Bà Chia Sẻ Bí Mật
    20. Người Gilyak Đáng Thương
    21. Dẫu Cho Trốn Chạy Đến Nơi Xa Xôi Thế Nào
    22. Thời Gian Có Thể Tiến Lên Với Hình Dạng Méo Mó
    23. Đây Chẳng Qua Chỉ Là Khởi Đầu
    24. Ý Nghĩa Của Thế Giới Không Phải Thế Giới Này Là Gì?



    Chương 1

    Đừng bị vẻ bề ngoài đánh lừa


    Radio trong xe taxi đang phát chương trình âm nhạc cổ điển trên sóng FM. Đó là bản Sinfonietta của Leoš Janáček. Ngồi nghe bản nhạc ấy trong taxi đang bị dòng xe cộ chật ních bao vây thì có vẻ không được thích hợp lắm. Bác tài hình như cũng không nhiệt tình thưởng thức âm nhạc. Bác tài tuổi trung niên lặng lẽ quan sát hàng xe dài dằng dặc phía trước, tựa hồ một ngư phủ lão luyện đứng nơi mũi thuyền đang cố tìm kiếm điểm hợp lưu của con nước triều mang theo điểm dữ. Aomame ngả hẳn người ra lưng ghế, khép hờ hai mắt nghe nhạc.

    Trên đời này liệu có bao nhiêu người chỉ cần nghe một đoạn đầu đã có thể nói ngay đó là bản Sinfonietta của Leoš Janáček? E rằng con số ấy hẳn phải nằm giữa "ít vô cùng" và "gần như không có". Nhưng chẳng hiểu vì sao Aomame lại làm được.

    Janáčeksáng tác bản giao hưởng dành cho dàn nhạc nhỏ này vào năm 1926, khúc dạo đầu vốn là đoạn kèn đồng cổ động cho một kỳ đại hội thể thao nào đó. Aomame mường tượng ra hình ảnh nước Cộng hòa Tiệp Khắc vào năm 1926

    Thế chiến thứ nhất kết thúc,người dân cuối cùng cũng được giải phóng khỏi ách thống trị dài lâu của vương triều Habsburg. Mọi người tận tình hưởng thụ khoảng thời gian hòa bình ngắn ngủi ở Trung u khi ấy, tụ tập ngoài quán thỏa sức uống bia Pilsner và sản xuất ra những khẩu súng máy nhẹ bỗng và đẹp đẽ. Hai năm trước, Franz Kafka đã qua đời mà chẳng ai biết. Không bao lâu sau, Hitler từ xó xỉnh nào đó đột ngột xuất hiện, thôn tính cả đất nước nhỏ bé xinh đẹp này, nhưng vào thời điểm ấy không một ai biết được điều tồi tệ sắp xảy ra. Có lẽ, mệnh đề quan trọng nhất mà lịch sử cho nhân loại thấy chính là: "Vào thời điểm ấy, không ai có thể biết được tương lai sẽ xảyra chuyện gì." Trong khi nghe nhạc, Aomame mường tượng đến ngọn gió nhẹ nhàng ấm áp thổi qua bình nguyên Bohemia và không ngừng nghĩ đến những trắc trở của lịch sử.

    Năm1926, Thiên hoàng Taisho băng hà, niên hiệu được đổi thành Showa. Ở Nhật Bản, một thời đại tối tăm, tồi tệ cũng sắp sửa mở màn. Khúc nhạc xen kẽ ngắn ngủi của chủ nghĩa hiện đại và nền dân chủ cuối cùng cũng kết thúc, nhường chỗ cho chủ nghĩa phát xít.

    Cũng như thể thao, lịch sử là một trong những sở thích của Aomame. Nàng hầu như không đọc tiểu thuyết, nhưng sách về lịch sử thì nàng đã đọc nhiều vô kể. Điều khiến nàng cảm thấy hứng thú với lịch sử là, tất cả sự việc về cơ bản đều kết nối với những ngày tháng và địa điểm xác định. Đối với nàng, việc ghi nhớ ngày tháng lịch sử không phải chuyện khó khăn gì. Dù không thuộc lòng những con số đó, song chỉ cần nắm được mối quan hệ trước sau của các sự kiện lịch sử, ngày tháng sẽ tự động hiện lên trong trí óc. Thời học cấp hai và cấp ba, điểm thimôn lịch sử của Aomame lúc nào cũng cao nhất lớp. Mỗi lần thấy người khác gặp khó khăn khi ghi nhớ các mốc lịch sử, Aomame đều lấy làm khó hiểu. Sao chuyện đơn giản như vậy mà cũng không làm được nhỉ?

    Aomame là họ thật của nàng. Ông nội nàng là người tỉnh Fukushima, ở cái nơi chẳng biết nên gọi là thị trấn nhỏ hay ngôi làng nhỏ vùng núi ấy, nghe nói đúng là có mấy nhà mang họ Aomame thật. Nhưng nàng chưa đến đó bao giờ. Từ trước khi nàng sinh ra, cha nàng đã cắt đứt quan hệ với ông bà. Bên ngoại nhà nàng cũng vậy. Vì thế,Aomame chưa một lần gặp ông bà nội cũng như ông bà ngoại. Nàng hầu như không đi du lịch, nhưng thi thoảng cũng có cơ hội đi đây đi đó, vì đã thành thói quen, lần nào nàng cũng lật tìm trong cuốn danh bạ điện thoại để ở khách sạn, xem có nhà nào họ Aomame hay không. Nhưng cho đến giờ nàng vẫn chưa phát hiện ra người nào họ Aomame ở bất cứ thành phố hay thị trấn nào nàng từng ghé chân. Mỗi lần như vậy,nàng đều có cảm giác như mình là một kẻ phiêu du cô độc, trôi dạt giữa đại dương mênh mông.

    Lúc nào nàng cũng cảm thấy việc xưng tên thật phiền phức. Mỗi lần nàng nói tên mình, người đối diện đều nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt kỳ quái hoặc hết sức ngờ vực. Cô Aomame[1]. Đúng vậy. Đậu xanh. Thời còn làm ở công ty, lúc nào cũng phải kè kè mang theo danh thiếp thì lại càng phiền phức hơn. Lúc nàng đưa danh thiếp, người ta nhận lấy rồi chăm chú nhìn trong giây lát, cứ như bất ngờ nhận được một mẩu cáo phó. Khi nàng xưng tên qua điện thoại, có người ở bên kia đầu dây còn bật cười hinh hích. Nhưng khi đi làm thủ tục ở cơ quan nhà nước hoặc đợi khám ở phòng chờ bệnh viện, lúc tên nàng được gọi đến, mọi người đều sẽ ngẩng đầu lên, muốn nhìn thử xem cái người mang họ Aomame này rốt cuộc mặt mũi ra sao.

    [1]Aomame trong tiếng Nhật viết là Thanh Đậu, nghĩa là Đậu Xanh (Mọi chú thích là của người dịch).

    Thit hoảng lại có người gọi lầm tên nàng thành "Cô Edamame" (Đậu nành). Cũng có khi nàng bị gọi là "Cô Soramame" (Đậu tằm). Mỗi lần như thế, Aomame đều mất công đính chính: "Không, không phải là Edamame (hoặc Soramame), mà là Aomame. Tuy là rất giống nhau, nhưng không phải vậy đâu." Đối phương nghe vậy lại cười gượng gạo rồi xin lỗi, nói: "Ôi chà chà, cái họ này hiếm gặp thật đấy." Trong ba mươi năm cuộc đời mình, không hiểu nàng đã nghe bao nhiêu lần những câu nói kiểu như vậy.Không biết đã bao nhiêu lần nàng bị người ta trêu đùa vì cái họ này của mình. Nếu sinh ra không mang họ này, đời mình có lẽ đã khác nhiều. Nếu mang những cái họ phổ biến đâu đâu cũng thấy, như là Sato, Tanaka hay Suzuki gì gì đó… có lẽ cuộc đời mình sẽ dễ thở hơn, có thể nhìn ngắm thế giới này bằng ánh mắt bao dung hơn. Có lẽ.

    Aomame nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng nhạc, để âm thanh tuyệt hảo của dàn hợp tấu khí nhạc thấm vào tâm tưởng. Đột nhiên nàng ý thức được một chuyện: Nếu xét về radio trên xe taxi thì chất lượng âm thanh này dường như quá tốt. m lượng bật nhỏ, nhỏ lắm, nhưng âm thanh sâu, nghe rõ được cả các âm bồi. Nàng mở mắt, nhồm người về phía trước, nhìn dàn âm thanh lập thể gắn trên bảng điều khiển. Cả dàn máy đều một màu đen tuyền, đang tự hào ánh lên những tia sáng diễm lệ. Tuy không thấy rõ tên hãng sản xuất, nhưng chỉ nhìn vẻ bề ngoài cũng biết là hàng chất lượng cao. Cùng với rất nhiều nút vặn, những con số màu xanh tao nhã hiện lên trên màn hình điều khiển. Đây đại khái là hàng thuộc dòng hi- end, taxi thông thường không thể nào lắp đặt loại thiết bị âm thanh cao cấp như vậy.

    Aomame nhìn lại một lượt bên trong xe. Từ lúc bước lên xe nàng chỉ mải tính chuyện trong đầu nên không để ý lắm, chiếc xe này nhìn thế nào cũng không giống xe taxi thông thường. Nội thất trang trí rất cầu kỳ, chỗ ngồi cũng hết sức dễ chịu thoải mái. Hơn nữa, trong xe rất yên tĩnh. Tính năng cách âm hoàn hảo, tạp âm bên ngoài gần như không lọt vào được, tưởng chừng như ngồi trong phòng thu cá châm vậy. Có lẽ đây là xe taxi tư. Trong đám tài xế xe tư ấy, cũng có người không tiếc tiền trang bị cho xe. Nàng khẽ đảo mắt, tìm kiếm giấy phép hành nghề taxi,nhưng không thấy. Nhưng đây cũng không giống loại xe dù hoạt động phi pháp.Trên xe có lắp đặt đồng hồ tính tiền nghiêm chỉnh, hiển thị rõ ràng chuẩn xác sốtiền xe, giờ đang là hai nghìn một trăm năm mươi yên. Nhưng cái giấy phép hànhnghề taxi có ghi tên tài xế thì lại chẳng thấy đâu.

    "Xe tốtquá. Yên tĩnh lắm," Aomame cất tiếng bắt chuyện từ chỗ ngồi sau lưng tài xế."Xe gì vậy nhỉ?"

    "XeCrown, dòng Royal Saloon của Toyota," bác tài trả lời ngắn gọn.

    "Tiếngnhạc nghe rõ lắm."

    "Loạixe này rất yên tĩnh. Cũng vì vậy mà tôi chọn đấy. Nói về cách âm thì kỹ thuật củahãng Toyota có lẽ đứng hàng nhất nhì thế giới."

    Aomamegật gật đầu, lại dựa hẳn người ra phía sau. Kiểu nói chuyện của bác tài khiếnngười ta cảm thấy hơi nghi hoặc. Bác ta thường để lại một vài điểm quan trọng,không nói ra hết. Ví dụ (chỉ là ví dụ thôi), nói về cách âm thì đúng là không thể chê xe Toyota được, nhưng những chỗ khác thì không hẳn là không có vấn đề.Mỗi lần bác ta nói dứt câu, vẫn còn lại ở sau đó một khối im lặng đầy hàm ý.Trong không gian chật chội của xe, khối im lặng ấy tựa như một đám mây tưởng tượng nhỏ bé, làm Aomame cảm thấy bứt rứt không yên.

    "Đúng là yên tĩnh thật," nàng cất tiếng, như thể muốn xua đám mây nhỏ ấy đi. "Dàn hifi hình như cũng thuộc loại cao cấp?"

    "Lúc mua tôi đã phải rất quyết đoán đấy," bác tài nói, giọng điệu nghe như một sĩ quan tham mưu đã giải ngũ đang kể lại những chiến dịch trong quá khứ, "nhưng cô thấy đấy, làm nghề như chúng tôi, cả ngày ngồi trong xe, tôi cũng muốn nghe loại nào có chất lượng âm thanh càng cao càng tốt, hơn nữa…"

    Aomame đợi bác tài nói nốt. Nhưng bác ta không nói. Nàng lại nhắm mắt nghe tiếng nhạc.Leoš Janáček là người như thế nào? Aomame không hề biết. Nhưng bất kể ra sao,Janáček chắc chắn không thể ngờ được rằng khúc nhạc ông sáng tác lại được người nào đó lắng nghe bên trong một chiếc Toyota Crown Royal Saloon yên tĩnh trên đường cao tốc Thủ đô đang tắc nghẽn nghiêm trọng ở Tokyo vào năm 1984.

    Nhưng,sao mình có thể vừa nghe đã nhận ra đây là bản Sinfonietta của Leoš Janáček?Aomame lấy làm lạ. Vả lại, sao mình biết bản nhạc này được viết vào năm 1926?Nàng không phải người yêu thích nhạc cổ điển, mà cũng không hề có ký ức đặc biết nào về Janáček. Vậy mà, vừa nghe thấy đoạn mở đầu của bản nhạc, chỉ trong chớpmắt các thông tin liên quan đến nó liền hiện lên trong trí óc nàng như thể mộtphản xạ có điều kiện, như một bầy chim bay ùa vào phòng qua ô cửa sổ đang rộngmở. Thứ âm nhạc ấy còn gây ra cho Aomame một cảm giác kỳ diệu, như thể bị "Vặnxoắn" vậy. Không đau đớn, cũng không hề khó chịu, chỉ cảm thấy tất cả các môtrong cơ thể mình dường như đang bị vắt khô đi về mặt cơ học. Aomame không saohiểu nổi. Lẽ nào bản Sinfonietta lại mang cho mình thứ cảm giác không thể lý giảinày sao?

    "Janáček,"Aomame buột miệng thốt ra trong vô thức. Lời vừa ra khỏi miệng, nàng đã hối hận:Mình không nên nói thì hơn.

    "Cônói gì thế?"

    "Janáček.Người viết bản nhạc này."

    "Tôi không biết cái tên này."

    "Là một nhà soạn nhạc người Tiệp," Aomame đáp.

    "Vậy hả?" bác tài nói, vẻ khâm phục.

    "Xe này là taxi cá nhân phải không ạ?"Aomame hỏi nhằm chuyển sang chủ đề khác.

    "Đúng vậy," bác tài nói, sau đó ngừng một chút. "Một mình tôi làm thôi. Đây đã là đời xe thứ hai rồi."

    "Chỗ ngồi dễ chịu lắm."

    "Cám ơn cô. Nhưng mà, cô này," bác tài hơi nghiêng đầu qua nói. "Cô có vội không?"

    "Tôi hẹn với người ta ở Shibuya, vậy nên mới phiền bác chạy theo đường cao tốc Thủ đô."

    "Cô hẹn người ta mấy giờ?"

    "Bốn giờ rưỡi," Aomame đáp.

    "Giờ là bốn giờ kém mười lăm rồi. Thế này thì có lẽ không đến kịp đâu."

    "Tắc đường nghiêm trọng thế sao?"

    "Trông tình hình này thì đằng trước chắc là có tai nạn nghiêm trọng rồi. Không phải tắc đường bình thường đâu. Từ đầu tới giờ hầu như chẳng nhúc nhích được tẹo nào."

    Sao bác tài này không thử nghe tin tức giao thông trên radio nhỉ? Aomame cảm thấy thật kỳ lạ. Đường cao tốc Thủ đô rơi vào trạng thái tê liệt, hoàn toàn không thểnhúc nhích. Theo lẽ thường, vào những lúc thế này, tài xế taxi nên chuyển đài đển ghe tin tức giao thông mới phải chứ.

    "Bác không nghe tin tức giao thông cũng biết được à?" nàng hỏi.

    "Không tin được cái đài giao thông ấy đâu," bác tài nói, giọng phảng phất vẻ xa xăm,"Cái thứ ấy quá nửa là dối trá, Công ty Quản lý Đường bộ chỉ phát những tin tức có lợi cho bọn họ thôi. Ở đây, lúc này, có chuyện gì đang thực sự diễn ra,chúng ta chỉ có thể dựa vào cặp mắt của mình để quan sát, dựa vào bộ óc của mình để phán đoán."

    "Theo phán đoán của bác thì tình trạng tắc đường này sẽ không thể sớm kết thúc được ư?"

    "Không nhanh được đâu," bác tài lặng lẽ gật đầu. "Tôi dám đảm bảo. Mỗi lần tắc nghẹ tthế này, đường cao tốc Thủ đô chính là địa ngục. Cuộc hẹn của cô quan trọng lắm không?"

    Aomame nghĩ ngợi giây lát. "Vâng. Quan trọng lắm. Tôi phải đi gặp mặt khách hàng."

    "Vậy thì gay đấy. Xin lỗi… chắc là cô không đến kịp được rồi." Bác tài nói xong, khẽ xoay cổ mấy cái như muốn làm mềm các cơ thịt đang căng cứng. Các nếp nhăn sau gáy nhúc nhích tựa như một loài sinh vật thời thượng cổ. Aomame nhìn động tác ấy trong vô thức, chợt nhớ đến vật thể sắc bén nhọn hoắt ở đáy chiếc túi đeo chéo qua vai, lòng bàn tay rịn ra những giọt mồ hôi lấm tấm.

    "Vậy tôi phải làm sao bây giờ?"

    "Hết cách rồi. Đây là đường cao tốc Thủ đô, trước khi đến lối ra tiếp theo thì chúng ta chẳng thể làm được gì. Cô không thể xuống xe giữa đường, chạy đến ga tàu điện gần nhất mà đi tàu điện như ở trên phố được."

    "Lốira tiếp theo ở đâu thế?"

    "Ikejiri.Không khéo phải đến chiều tối mới tới được đó ấy chứ."

    Đến tận chiều tối? Aomame tưởng tượng tình cảnh mình bị nhốt trong chiếc taxi này đến tận chiều tối. Bản nhạc của Janáček vẫn tiếp tục. Những âm bịt dây vang lên như thể muốn vỗ về tâm trạng đang căng thẳng. Cảm giác bị vặn xoắn nãy giờ đã dịu đi rất nhiều. Cảm giác đó là gì?

    Aomamel ên taxi ở gần Kinuta, từ Yoh ga đi lên tuyến số ba của đường cao tốc Thủ đô.Ban đầu dòng xe cộ còn rất thông thoáng, nhưng lúc sắp đến Sangenjaya thì đột nhiên tắc đường, chẳng bao lâu sau đã không thể nhúc nhích nữa. Xe ở làn đường đi ra ngoại ô vẫn thông suốt không chút trở ngại, chỉ có làn đường đi vào trung tâm này ứ trệ một cách bi kịch. Thông thường, sau ba giờ chiều làn giao thông hướng vào trung tâm của tuyến đường số ba này không hay bị tắc nghẽn, thế nên Aomame mới bảo tài xế chạy theo lối cao tốc Thủ đô.

    "Thờigian chờ trên đường cao tốc Thủ đô thì không bị tính thêm phí đâu," bác tài nóivào gương chiếu hậu, "Vậy nên không cần lo chuyện tiền xe. Nhưng nếu lỡ mất cuộchẹn thì có vẻ không được ổn lắm đúng không?"

    "Đươngnhiên là không ổn rồi. Nhưng bác vừa nói là không có cách gì đấy thôi?"

    Báctài liếc nhìn mặt Aomame trong gương chiếu hậu. Bác ta đeo kính râm sáng màu.Vì ánh sáng không đủ, nên Aomame không thể nhìn rõ được vẻ mặt bác ta.

    "Chuyệnnày không phải là không có cách. Chỉ ngại hơi trái luật một chút, có thể nói làmột biện pháp khẩn cấp… từ đây cũng có thể ngồi xe điện ở Shibuya được."

    "Biện pháp khẩn cấp?"

    "Cách này không tiện nói ra trước mặt người khác cho lắm."

    Aomame không nói lời nào, nheo nheo mắt đợi bác tài nói tiếp.

    "Cô nhìn kìa, phía trước chẳng phải có một khoảng trống để dừng xe khẩn cấp đấy sao?" Bác tài chỉ về phía trước nói, "Ở chỗ đó đó, đoạn có dựng tấm biển quảng cáo lớn của Esso ấy."

    Aomame tập trung nhìn về phía đó thì thấy bên trái con đường hai làn xe chạy, có một khoảng không gian trống dành cho các xe gặp sự cố tạm thời đứng đỗ. Đường cao tốc Thủ đô không có vai đường, vậy nên có khá nhiều chỗ để dừng xe khẩn cấp màu vàng dùng để liên lạc với văn phòng quản lý đường cao tốc. Lúc này, không có xe nào dừng ở khoảng trống đó cả. Sát bên cạnh làn xe chạy theo chiều ngược lại,trên nóc tòa nhà ven lề đường, là tấm biển quảng cáo lớn của hãng dầu Esso, một chú hổ đang toét miệng cười, tay cầm vòi bơm xăng.

    "Thự cra, chỗ ấy có cầu thang dẫn xuống bên dưới. Lúc gặp phải hỏa hoạn hay động đất mạnh, tài xế có thể bỏ xe theo đường đó mà leo xuống chạy tháo mạng. Bình thườngthì chỉ thấy các công nhân duy tu đường xá mới leo lên leo xuống qua lối ấy.Lên tàu điện thì chẳng mấy mà lên được Shibuya."

    "Tôiquả thực không biết trên đường cao tốc Thủ đô lại có cầu thang thoát hiểm đấy,"Aomame nói.

    "Ngườibình thường hầu như không ai biết."

    "Nhưnggiờ không phải là tình huống khẩn cấp, nếu tự tiện leo xuống cầu thang ấy liệucó vấn đề gì không?"

    Báctài im lặng giây lát rồi nói: "Ừm, tôi cũng không rõ quy định chi tiết của Côngty Quản lý Đường bộ như thế nào nữa. Nhưng làm vậy cũng không gây bất tiện gìcho người khác, đại khái chắc là vẫn có thể chấp nhận được. Huống chi, ở chỗ đólại không có ai canh chừng. Mặc dù Công ty Quản lý Đường bộ rất đông nhân viên,nhưng người thực sự làm việc thì lại ít đến tội nghiệp. Đó chính là đặc điểm nổitiếng nhất của bọn họ mà."

    "Cái cầu thang ấy ra sao?"

    "Nó rất giống với thang thoát hiểm hỏa hoạn. À, chính là loại thang vẫn hay thấy ở đằng sau các tòa nhà cao tầng kiểu cũ ấy. Không nguy hiểm lắm đâu. Đại khái cao khoảng ba tầng nhà, nhưng không cao, chỉ cần cô muốn thì trèo qua cũng không khó khăn gì."

    "Bác đã đi lối ấy bao giờ chưa?"

    Không có câu trả lời. Bác tài chỉ nở nụ cười điềm đạm trong gương chiếu hậu. Một nụ cười mỉm cười ẩn chứa vô vàn ngụ ý.

    "Tóm lại là cô tự quyết định thôi." Bác tài lấy đầu ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng theo điệu nhạc, nói: "Cô cứ ngồi rỗi ở đây mà thưởng thức thứ âm nhạc tuyệt vời này,đối với tôi cũng chẳng can hệ gì. Đằng nào thì dù cố gắng mấy chúng ta cũng không thể thoát thân khỏi đây được rồi. Đã đến nước này thì chỉ còn cách nghetheo ông trời vậy. Tôi chỉ muốn nói là, nếu có chuyện gấp, thì cũng không phải là không có biện pháp khẩn cấp."

    Aomame hơi nhíu mày, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, rồi ngẩng đầu lên nhìn đám xe hơi xung quanh. Bên phải là một chiếc Mitsubishi Pajero màu đen phủ một lớp bụi mỏng màu trắng nhờ nhờ. Gã thanh niên ngồi bên ghế lái phụ mở cửa sổ xe, hút thuốc vẻ buồn chán. Gã để tóc dài, da ngăm ngăm, trên người khoác chiếc áo gió màu đỏ sẫm.Trong khoang chứa đồ chất mấy tấm ván lướt sóng mòn vẹt. Phía trước nữa là một chiếc Saab 900 màu xám. Cửa sổ kính màu đóng im ỉm, không thể nhìn rõ người ngồi bên trong. Thân xe bóng loáng, thậm chí còn soi gương được nếu lại gần.

    Phía trước chiếc taxi Aomame đang ngồi là một chiếc Suzuki Alto màu đỏ đeo biển số quận Nerima có một vết lõm trên thanh ba đờ sốc phía sau. Một người mẹ trẻ tì sát người vào vô lăng, đứa bé buồn chán đứng trên ghế, vặn vẹo hết bên này đến bên kia. Bà mẹ dường như đang bực bội nhắc nhở đứa bé, nhìn qua cửa xe Aomame vẫn có thể thấy môi cô ta mấp máy. Quang cảnh này cứ y nguyên vậy đã được mười phút. Trong mười phút này, chiếc xe e rằng không nhúc nhích được quá mười mét.

    Aomame suy đi tính lại, trong đầu sắp xếp lại các yếu tố theo thứ tự ưu tiên. Nàng không mất nhiều thời gian để có được kết luận. Ban nhạc của Janáček cũng vừa khéo đến khúc cuối cùng.

    Nàng lấy cặp kính râm nhỏ hiệu Ray- Ban trong túi ra, đeo lên mắt, đoạn trong ví raba tờ một nghìn yên, đưa cho bác tài.

    "Tôi xuống xe ở đây thôi. Không thể đến muộn được," nàng nói.

    Bác tài gật đầu, nhận tiền. "Cô có cần hóa đơn không?"

    "Không cần. Bác cũng không cần trả lại tiền thừa đâu."

    "Cám ơn cô quá," bác tài nói, "Hình như gió lớn lắm đấy, cô đi cẩn thận kẻo trượt chân."

    "Tôi sẽ cẩn thận," Aomame đáp.

    "Còn nữa," bác tài nhìn vào gương chiếu hậu nói, "Có một chuyện mong cô nhớ kỹ: Sự vật chẳng bao giờ giống vẻ bề ngoài của nó đâu."

    Sự vật chẳng bao giờ giống vẻ bề ngoài của nó. Aomame lặp lại một lần trong óc, hơi nhướn mày lên. "Thế là ý gì?"

    Bá ctài đắn đo câu chữ, đoạn nói: "Ý là, giờ cô sắp đi làm một việc không tầm thường,chẳng phải vậy sao? Giữa ban ngày ban mặt, trèo xuống theo lối thang thoát hiểm trên đường cao tốc Thủ đô, người bình thường không làm những chuyện như vậy.Riêng phụ nữ lại càng không."

    "Có lẽvậy," Aomame nói.

    "Thế thì, sau khi làm chuyện đó, nói thế nào nhỉ, có lẽ những quang cảnh thường ngày cô nhìn thấy sẽ hơi khác lúc bình thường một chút. Tôi cũng từng có kinh nghiệm như vậy rồi. Nhưng mà, đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa. Hiện thực lúc nào cũng chỉ có một mà thôi."

    Aomamen ghĩ ngợi giây lát về những điều bác tài vừa nói. Trong lúc nàng mải suy nghĩ,bản nhạc của Janáček cũng vừa kết thúc. Khán giả lập tức vỗ tay không ngớt. Có lẽ đài phát lại một buổi thu âm chương trình hòa nhạc ở đâu đó. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt kéo dài, thoảng còn nghe thấy cả tiếng reo hò nữa. Trước mắt Aomame hiện ra hình ảnh người nhạc trưởng đang mỉm cười cúi mình mấy lượt trước các khán giả đang đứng vỗ tay. Ông hếch mặt lên, giơ cao tay, bắt tay nghệ sĩ violon một, rồi xoay lưng về phía khán giả, lại giơ hai cánh tay lên cao khen ngợi toàn thể dàn nhạc, tiếp đó ông lại quay về phía khán giả, lại cúi mình thật sâu thêm một lần nữa. Nghe một lúc lâu, dần dần cô cảm giác đó không phải là tiếng vỗ tay nữa, mà giống như cô đang lắng nghe âm thanh dai dẳng không dứt của một trận bão cát trên sao Hỏa.

    "Hiện thực lúc nào cũng chỉ có một mà thôi," bác tài chầm chậm lặp lại, như thể đang gạch chân một đoạn quan trọng trong cuốn sách.

    "Đương nhiên rồi," Aomame đáp. Đúng như lời bác tài nói. Một vật thể, trong một thời gian, chỉ có thể tồn tại ở một địa điểm. Điều này đã được Einstein chứng minh.Hiện thực bao giờ cũng vô cùng vắng lặng, vô cùng cô độc.

    Aomame chỉ vào dàn hifi trên xe. "Chất lượng âm thanh tốt lắm."

    Bác tài gật đầu. "Cái ông viết bản nhạc này tên là gì ấy nhỉ?"

    "Janáček."

    "Janáček,"bác tài nhắc lại, tựa hồ như đang học thuộc một đoạn ám hiệu quan trọng, sau đó gạt cái lẫy mở cửa sau: "Chúc thuận buồm xuôi gió. Hy vọng cô đến kịp giờ hẹn."

    Aomamexách chiếc túi đeo vai bằng da to tướng, bước xuống xe. Tiếng vỗ tay trong radio vẫn vang lên không ngớt. Nàng cẩn thận đi men theo rìa đường cao tốc vềphía khoảng trống dừng xe khẩn cấp cách đấy chừng mười mét. Mỗi khi làn đường ngược chiều có xe tải trọng lớn chạy qua, mặt đường lại khe khẽ rung lên dướiđôi giày cao gót của nàng. Nói đúng ra thì giống những con sóng, tựa như trên mặtboong một chiếc hàng không mẫu hạm đang lênh đênh giữa biển khơi cuộn trào sóngdữ.

    Cô bé con ngồi bên trên chiếc Suzuki Alto thò gương mặt nhỏ nhắn ra khỏi cửa sổ bên ghế phụ, miệng há hốc. Nó nhìn Aomame, sau đó ngoảnh đầu lại hỏi mẹ: "Mẹ, mẹ ơi, cô kia đang làm gì thế? Cô ấy đi đâu thế? Con cũng muốn ra ngoài. Mẹ ơi, mẹ,con muốn ra ngoài kia cơ. Mẹ ơi, mẹ ơi!" Cô bé nằng nặc đòi. Nhưng bà mẹ chỉ lẳng lặng lắc đầu, liếc nhìn Aomame với ánh mắt trách móc. Đó là âm thanh duy nhất phát ra ở xung quanh, cũng là phản ứng duy nhất đập vào mắt. Những người lái xe khác đều chỉ hút thuốc, nhíu mày cau chặt, dõi theo mắt nhìn theo nàng đang không hề do dự bước đi giữa hàng xe dài dằng dặc và vách chắn, như thể đang nhìn một vật thể gì đó chói mắt. Dường như họ không nôn nóng phán đoán. Dẫu xe không thể nhúc nhích, nhưng người ta cũng không thường thấy có người đi bộ trên đường cao tốc Thủ đô. Muốn tri giác và chấp nhận nó như một hiện thực, ít nhiều cũng cần có thời gian. Và hơn nữa, người đi bộ ấy còn là một cô gái trẻ mặc mini jupe, chân đi giày cao gót.

    Aomame thu cằm nhìn thẳng về phía trước, lưng ưỡn thẳng, dựa vào làn da để cảm nhận những ánh mắt xung quanh đang nhìn mình, bước chân đi kiên định, mạnh mẽ. Đôi giày cao gót hiệu Charles Jourdan màu hạt dẻ gõ xuống mặt đường tạo nên những âm thanh khô khốc, gió thổi hất vạt áo khoác ngoài của nàng lên. Đã vào tháng Tư,nhưng gió vẫn lạnh buốt như thế, ẩn chứa bên trong một dự cảm hung bạo. Nàng khoác chiếc áo gió màu be bên ngoài bộ vest dạ mỏng màu xanh hiệu JunkoShimada, vai đeo túi da đen. Mái tóc xõa ngang vai được cắt tỉa rất gọn gàng,chăm sóc kỹ lưỡng. Aomame không đeo món đồ trang sức nào. Nàng cao một mét sáu tám, không một chút thịt thừa, mọi cơ bắp đều trải qua những rèn luyện công phu, thế nhưng, cách một lần áo gió thì người khác không thể nào hay biết được điều này.

    Nếu tỉ mỉ quan sát gương mặt nàng từ chính diện, người ta sẽ phát hiện ra kích cỡ haitai nàng có sự khác biệt rất lớn. Tai trái to hơn hẳn tai phải, và hình dạng cũng hơi méo mó. Nhưng không ai để ý đến điều này, vì đôi tai luôn ẩn trong mái tóc. Cái miệng lúc nào cũng mím chặt thành một đường thẳng, ám chỉ một tính cách không dễ gần. Chiếc mũi nhỏ nhắn, xương gò má hơi nhô lên, vầng trán rộng,đôi lông mày dài và thẳng, mỗi nét lại góp thêm một phiếu cho khuynh hướng ấy.Nhưng gương mặt trái xoan cũng khá cân đối. Tuy rằng sở thích mỗi người mỗi khác, nhưng về cơ bản có thể nói nàng là một phụ nữ đẹp. Vấn đề là nét mặt Aomame hầu như không có biểu cảm gì. Cặp môi mím chặt ấy, trừ trường hợp bất đắc dĩ, còn thì tuyệt đối không hé một nụ cười. Đôi mắt lạnh lùng và chăm chú như một giám sát viên xuất xắc trên boong tàu. Vì vậy, gương mặt nàng hoàn toàn không để lại cho người khác một ấn tượng gì rõ rệt. Trong rất nhiều trường hợp, vẻ tự nhiên và sự lịch lãm trong những cử động của nét mặt còn thu hút sự chú ý và quan tâm của người khác nhiều hơn sự xấu đẹp của gương mặt trong trạng thái bất động.

    Hầu hết mọi người đều không nắm bắt được tướng mạo của Aomame. Chỉ cần rời ánh mắt đi chỗ khác là không thể miêu tả được gương mặt nàng trông như thế nào nữa. Nói cho đúng, gương mặt của Aomame chắc chắn là gương mặt có cá tính, nhưng không hiểu sao những đặc trưng của từng chi tiết lại không hề để lại ấn tượng gì trong óc người khác. Theo nghĩa đó, nàng giống như một loài côn trùng ngụy trang. Thay đổi màu sắc và hình dạng để hòa lẫn vào môi trường xung quanh, cố gắng không làm người khác chú ý, không để người khác có thể dễ dàng nhớ đến mình,đây chính là điều mà Aomame mong muốn. Từ bé, nàng đã tự bảo vệ mình theo cách ấy.

    Nhưng nếu vì lý do nào đó mà phải nhăn mặt, thì gương mặt lạnh lùng của Aomame sẽ thay đổi hoàn toàn. Cơ mặt sẽ co rúm lại theo các hướng khác nhau, khiến cho sự méo mó của hai bên má bị cường điệu đến cùng cực, những nếp nhăn hằn sâu ở nhiều chỗ, đồng tử vội vã thu lại, mũi và miệng biến dạng một cách thô bạo, cái cằm vẹo đi, môi vểnh lên, để lộ những chiếc răng to trắng. Như thể tấm mặt nạ bị đứt dây buộc đột nhiên tuột ra khỏi gương mặt, trong chớp mắt nàng biến thành một con người hoàn toàn khác. Bất cứ ai nhìn thấy cũng đều không khỏi hồn xiêu phách lạc trước sự biến đổi đến ớn lạnh ấy. Đó là một cú nhảy bất ngờ từ sự hoàn toàn không thể nắm bắt xuống vực sâu của sợ hãi. Vì vậy, nàng luôn thận trọng,tuyệt đối không chau mày trước người lạ. Nàng chỉ thay đổi gương mặt khi ở một mình, hoặc lúc đe dọa gã đàn ông mà nàng không ưa.

    Đếnđược khoảng trống dùng để đỗ xe khẩn cấp, nàng dừng bước nhìn bốn phía tìm cầuthang thoát hiểm. Nàng tìm thấy tức thì. Đúng như bác tài đã nói, lối vào cầuthang có hàng rào sắt cao quá hông một chút, cửa khóa chặt. Mặc mini jupe bósát người mà leo qua hàng rào sắt này thì hơi phiền phức, nhưng chỉ cần không đểý đến ánh mắt của người khác thì không có gì là khó. Nàng không hề do dự tuộtđôi giày cao gót ra, nhét vào túi đeo vai. Đi chân trần thì cái quần tất nàycoi như vứt đi, nhưng những thứ như thế này mua ở cửa hàng nào chẳng được.

    Mọingười lặng lẽ dõi theo nàng cởi giày cao gót, rồi cởi áo khoác ngoài. Từ trongcửa sổ để mở cửa chiếc Toyota Celica màu đen dừng ngay phía trước vẳng ra tiếnghát cao vút của Michael Jachson, bài Billie Jean, như để làm nhạc nền cho cảnhtượng đó. Nàng thấy mình như đang đứng trên sân khấu múa thoát y. Cũng được. Cứngắm cho thỏa thích đi. Chắc các vị đang phát ngán với cảnh tắc đường này phảikhông? Nhưng, xin thưa, tôi chỉ tới đến đây thôi. Hôm nay chỉ có giày cao gótvà áo khoác. Xin lỗi nhé.

    Aomamexốc lại túi lên vai cho khỏi rơi. Chiếc Toyota Crown Royal Saloon nàng vừa ngồivẫn ở đằng xa, dưới ánh nắng chiếu rực rỡ, tấm kính chắn gió phản chiếu những tia sáng chói mắt như một tấm gương. Không thấy rõ mặt bác tài, nhưng chắc chắn bác ta đang nhìn về phía này.

    Đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa. Hiện thực lúc nào cũng chỉ có một mà thôi.

    Aomame hít sâu một hơi, rồi lại thở hắt ra thật dài. Sau đó, nàng dỏng tai theo tiết tấu của Billie Jean, và leo qua hàng rào sắt. Chiếc mini jupe bị vén lên tận hông.Mặc xác, nàng thầm nhủ. Muốn nhìn thì nhìn đi. Dù nhìn thấy cái bên trong váy,cũng đừng mơ nhìn thấu được con người tôi. Huống hồ, đôi chân thon dài đẹp đẽ ấy chính là chỗ khiến Aomame cảm thấy tự hào nhất trên thân thể mình.

    Sang đến bên kia hàng rào sắt, Aomame sửa lại vạt váy, phủi bụi trên tay, mặc lại áo khoác, đeo lại túi xách, đẩy gọng kính râm lên một chút. Cầu thang thoát hiểm đã ở ngay phía trước, một cầu thang sắt sơn màu ghi. Loại cầu thang đơn giản,thiết thực, chỉ quan tâm đến khía cạnh công năng. Nó không được làm ra để dành cho các cô gái đi chân trần với độc chiếc quần tất và mặc mini jupe bó sát người lên xuống. Junko Shimada cũng chẳng thiết kế bộ u phục này để leo lên leo xuống cầu thang thoát hiểm trên tuyến số ba đường cao tốc Thủ đô. Những chiếc xe tải cỡ lớn đi bên làn xe ngược chiều khiến cầu thang rung lên bần bật. Gió thổi vù vù qua khe giữa những thanh sắt. Có điều, đằng nào thì cầu thang cũng ở đó rồi,việc còn lại chỉ là leo xuống mặt đất mà thôi.

    Aomamen goảnh đầu lại phía sau một lần cuối, điệu bộ như một người vừa kết thúc phần diễn thuyết của mình nhưng vẫn lưu lại trên bục phát biểu chờ nghe khán giả đặt câu hỏi, đưa ánh mắt từ bên trái sang bên phải, rồi lại từ bên phải sang bên trái nhìn những hàng xe chật cứng trên đường. Từ nãy đến giờ, hàng xe dài ấy vẫnchưa nhích được thêm chút nào. Người ta bị vây khốn ở đó, không biết làm gì, chỉ biết giương mắt lên quan sát từng động tác nhỏ nhặt nhất của nàng. Bọn họ đều băn khoăn tự hỏi, rốt cuộc người phụ nữ này đang định làm gì vậy? Những ánh mắt hàm chứa cả sự tò mò lẫn vẻ không hứng thú, cả sự ngưỡng mộ lẫn vẻ coi khinh cùng đuổi dồn lên Aomame đang leo sang phía bên kia hàng rào sắt. Tình cảm của họ giống như một cán cân không ổn định, không nghiêng hẳn về bên nào, mà cứ đung đưa qua lại. Một sự im lặng nặng nề buông xuống, bao trùm xung quanh.Không ai giơ tay đặt câu hỏi (đương nhiên, dù có ai hỏi, Aomame cũng chẳng định trả lời). Mọi người chỉ lặng lẽ chờ đợi một cơ duyên mãi mãi không bao giờ ghé tới. Aomame hơi cúi đầu, cắn môi dưới, đánh giá bọn họ một lượt từ phía sau cặp kính râm màu xanh sẫm.

    Tôi là ai, đang định đi đâu, làm gì, chắc chắn các người không thể nào tưởng tượng nổi. Aomame thầm nói với họ, đôi môi không hề mấp máy. Các người bị giam cầm ở đây, chẳng đi đâu nổi. Không thể tiến lên, cũng không thể rút lui. Nhưng tôi thì khác. Tôi có việc cần làm cho xong. Có sứ mệnh cần phải hoàn thành. Thếnên, tôi xin đi trước.

    Cuối cùng, Aomame rất muốn hướng về tất cả đám người ở đây mà nhăn mặt một cái,nhưng khó khăn lắm nàng cũng tự kiềm chế được. Nàng không còn thời gian để làm những chuyện vô vị ấy nữa. Gương mặt một khi đã biến đổi, sẽ mất nhiều thời gian mới khôi phục lại được vẻ ban đầu.

    Aomame quay lưng lại với đám khán giả câm lặng, sau đó bắt đầu thận trọng leo xuống cầu thang thoát hiểm, lòng bàn chân cảm nhận được hơi lạnh thấu xương của sắt thép.Cơn gió lạnh đầu tháng Tư làm mái tóc nàng đung đưa, thi thoảng lại để lộ ra vành tai trái dị dạng.

    Last edited by giavui; 09-06-2020 at 05:36 PM.

  2. #11
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,747
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 11

    Nhục thể mới chính là thần điện của con người



    [1]Đây là một ý trong giáo lý Cơ Đốc, coi cơ thể con người là một ngôi đền.

    Rấtít người điêu luyện kỹ năng đá trúng tinh hoàn như Aomame. Ngày nào nàng cũng dồntâm trí nghiên cứu các chiêu thức đá và tập luyện. Muốn đá trúng tinh hoàn, quantrọng nhất là phải loại trừ được tâm lý do dự. Nhằm đúng chỗ yếu nhất của đốiphương, tấn công nhanh như chớp, mạnh mẽ và không khoan nhượng. Giống nhưHitler hoàn toàn coi khinh tuyên ngôn trung lập của Hà Lan và Bỉ mà điên cuồnggiày xéo hai đất nước này, nhờ đó đánh trúng điểm yếu nhất của phòng tuyếnMaginot, dễ dàng khiến nước Pháp thất thủ. Không thể do dự. Chỉ do dự trong chớpmắt thôi cũng đủ mất mạng.

    Thôngthường, trong tình huống một chọi một, phụ nữ chỉ có cách này để đánh đổ gã đànông cao to cường tráng. Đây là niềm tin chưa từng dao động của Aomame. Bộ phậncơ thể này là nhược điểm lớn nhất mà loài sinh vật được gọi là đàn ông sở hữu…hay đúng hơn là treo lủng lẳng. Và trong nhiều trường hợp, nơi này không đượcphòng thủ một cách hiệu quả. Chẳng có lý do gì mà không tận dụng lợi thế đó.

    Là phụnữ, Aomame không thể biết cụ thể cảm giác đau đớn khi tinh hoàn bị đá mạnh vàothì như thế nào. Cũng không thể suy đoán. Nhưng nhìn phản ứng và nét mặt của kẻbị đá, có thể mường tượng được nó khá đau. Dẫu gã đàn ông cao to và khỏe mạnh đếnthế nào thì dường như cũng không thể chịu nổi cảm giác đau đớn ấy. Hơn thế nữa,hình như sau đó, lòng tự tôn cũng mất đi đáng kể.

    "Đólà cảm giác đau đớn khiến cô thấy như thể thế giới này sắp bị hủy diệt đến nơi.Không có lối ví von nào thích hợp hơn nữa đâu. Hoàn toàn khác với những cảmgiác đau bình thường." Một người đàn ông được Aomame đặt câu hỏi, sau khi suynghĩ thật kỹ một hồi lâu, cuối cùng đã trả lời như thế.

    Aomamesuy nghĩ về cách ví von đó. Thế giới bị hủy diệt?

    "Nóingược lại, vậy thì cảm giác thế giới sắp bị hủy diệt đến nơi cũng giống nhưtinh hoàn bị người ta đá mạnh một cú?" Aomame hỏi.

    "Tôichưa trải nghiệm cảm giác thế giới bị hủy diệt bao giờ nên không thể trả lời côchuẩn xác được. Nhưng có lẽ đúng là cảm giác ấy đấy," người đàn ông kia nói,ánh mắt đờ đẫn nhìn trừng trừng vào khoảng không, "Chỉ có nỗi bất lực sâu sắc.U ám, xót xa, không thể cứu rỗi."

    Vềsau, Aomame tình cờ xem bộ phim Bên bờ biển trong chương trình truyền hình đêmkhuya. Đây là một bộ phim Mỹ quay vào khoảng năm 1960 gì đó. Mỹ và Liên Xô bùngnổ chiến tranh tổng lực, vô số tên lửa hạt nhân bay qua bay lại thành đàn giữacác đại lục, trái đất bị tàn phá chỉ trong chớp mắt, ở khắp nơi trên thế giới,mọi người đều chết sạch. Nhưng hình như vì hướng gió, hay nguyên nhân nào khác,chỉ có nước Úc ở phía Nam bán cầu chưa bị nhiễm bụi phóng xạ. Nhưng việc thứ bụichết chóc ấy lan tới chỉ còn là vấn đề thời gian. Nhân loại không tránh khỏi bịtuyệt diệt. Những người đang thoi thóp chút hơi tàn trên mảnh đất ấy đều bó taychờ đợi ngày tận thế đã được định trước. Mọi người sống nốt những ngày cuốicùng của cuộc đời theo phương thức của riêng mình. Câu chuyện chỉ có thế. Một bộphim đen tối đến độ không thể cứu rỗi. (Mặc dù vậy, nhưng thực ra tự trong đáylòng mỗi người đều đang chờ mong ngày tận thế sẽ đến. Aomame xem xong phim, lạicàng tin chắc vào điều đó).

    Dù thếnào, suy đoán của Aomame khi một mình xem phim lúc nửa đêm là: "Thì ra cảm giáckhi tinh hoàn bị đá mạnh là như thế này đây." Nàng vừa lòng với kết luận đó.

    Saukhi tốt nghiệp Đại học Thể thao, Aomame có bốn năm làm việc trong một công ty sảnxuất đồ uống tăng lực và thực phẩm chức năng, đồng thời là tuyển thủ nòng cốt củađội tuyển bóng mềm nữ công ty (tay ném chủ lục và tay đánh bóng số bốn[2]). Độibóng từng giành được nhiều thành tích kha khá, mấy lần vào đến vòng tứ kết củagiải toàn quốc. Nhưng vào tháng kế tiếp sau khi Otsuka Tamaki chết, Aomame đã nộpđơn xin thôi việc, tự đặt dấu chấm hết cho cuộc đời tuyển thủ bóng mềm củanàng. Vì chẳng còn tâm trạng tiếp tục thi đấu bóng mềm nữa, cuộc sống của nàngcũng hoàn toàn thay đổi. Được đàn anh trong trường đại học giới thiệu, Aomamevào làm huấn luyện viên tại một câu lạc bộ thể thao ở Hiro.

    [2]Trong môn này, tay đánh bóng số bốn thường là tay đánh chủ lực của một độibóng.

    Ở câulạc bộ thể thao, Aomame chủ yếu phụ trách lớp huấn luyện cơ bắp và lớp võ thuật.Đây là câu lạc bộ nổi tiếng cao cấp, phí gia nhập và phí hội viên đều rất cao,trong số hội viên có nhiều người nổi tiếng. Nàng mở vài lớp huấn luyện kỹ thuậttự vệ cho phái nữ. Đây là lĩnh vực Aomame nắm vững nhất. Nàng làm mấy con ngườinộm bằng vải mô phỏng những gã cao to vạm vỡ, dưới háng khâu một chiếc găng taybảo hộ lao động màu đen giả làm tinh hoàn, hướng dẫn để các hội viên nữ luyện tậpđá vào đó. Nhằm tăng tính chân thực, nàng còn nhồi vào trong găng tay hai quảbóng quấn. Lặp đi lặp lại những cú đá móc thật nhanh, mạnh và không thương tiếc.Nhiều hội viên nữ rất thích bài tập này, kỹ thuật cũng được nâng cao rõ rệt.Nhưng cũng có một số người thấy cảnh này thì chau mày (dĩ nhiên đa số đều là hộiviên nam). Họ phàn nàn với ban quản lý câu lạc bộ: "Làm thế có quá đáng không?"Kết quả là Aomame bị giám đốc gọi vào, trực tiếp yêu cầu nàng phải dừng lớp huấnluyện đá tinh hoàn ấy lại.

    "Nhưngnếu không đá vào tinh hoàn thì phụ nữ làm sao có thể bảo vệ mình trước sự tấncông của đàn ông," Aomame cố sức giải thích quan điểm của mình với giám đốc câulạc bộ, "Đa số đàn ông đều cao lớn hơn phụ nữ, sức lực cũng hơn nhiều. Đối vớiphụ nữ, chớp nhoáng đá trúng tinh hoàn đối phương là cơ hội duy nhất để giànhphần thắng. Mao Trạch Đông từng nói: tìm ra điểm yếu nhất của kẻ địch, tậptrung binh lực giáng đòn phủ đầu. Đây là phương cách duy nhất để quân du kíchchiến thắng quân đội chính quy."

    "Côcũng biết đấy, chỗ chúng ta là câu lạc bộ thể thao cao cấp thuộc hàng chỉ có thểđếm trên đầu ngón tay ở Tokyo," giám đốc làm ra vẻ khó xử, nói. "Các hội viênđa phần đều là nhân vật nổi tiếng trong xã hội. Trong bất cứ trường hợp nào,cũng cần giữ gìn sự quý phái của chúng ta. Hình ảnh là cực kỳ quan trọng. Mộtđám đàn bà con gái trẻ tuổi tụ tập với nhau, vừa kêu toáng lên vừa đá mạnh vàoháng người nộm, bất kể là lý do gì, tập luyện kiểu ấy cũng hơi có phần mất phẩmgiá. Đã từng có trường hợp những người muốn tham gia đến tham quan, tình cờtrông thấy lớp các cô tập luyện liền hủy bỏ ý định. Mặc xác Mao Trạch Đông hayThành Cát Tư Hãn nhà cô muốn nói gì thì nói, cảnh tượng ấy khiến rất nhiều đànông cảm thấy bất an, lo lắng và bực bội."

    Về việckhiến các hội viên nam cảm thấy bất an, lo lắng và bực bội, Aomame không cảm thấyáy náy chút nào. So với nỗi đau bị cưỡng dâm, cảm giác bực bội có thấm vào đâu.Nhưng lệnh trên thì không thể làm trái. Lớp huấn luyện kỹ thuật tự vệ củaAomame buộc phải giảm nhẹ mức độ tấn công. Việc sử dụng người giả cũng bị cấm.Vậy là nội dung tập luyện biến thành những thứ chỉ còn là hình thức. Dĩ nhiênAomame cảm thấy thật vô vị, trong các hội viên cũng có người tỏ ra không hàilòng, nhưng nàng chỉ là người đi làm thuê nên đâu làm được gì.

    Nóitheo cách của Aomame, khi bị đàn ông cậy sức lấn tới, nếu không đá trúng hạ bộcủa đối phương một cách hiệu quả thì gần như chỉ còn nước bó tay mà thôi. Nhữngchiêu thức đòi hỏi trình độ cao như bẻ quặt tay đối phương đang bổ nhào tới rasau lưng chắc chắn không thể áp dụng trong chiến đấu thực tế. Hiện thực và phimảnh rất khác nhau. Nếu định thử mấy chiêu đó, chi bằng chẳng làm gì, cứ thế cocẳng bỏ chạy cho lành.

    Tóm lại,Aomame tinh thông hơn mười cách tấn công tinh hoàn. Nàng bắt bọn nam thanh niênđàn em đeo đồ bảo hộ để thử nghiệm. Bọn chúng kêu ca: "Đá như chị Aomame, cóđeo đồ bảo vệ rồi vẫn đau chết cha. Chị tha cho chúng em đi." Nếu cần thiết,nàng sẽ không chút do dự dùng ngay những kỹ thuật đã được rèn giũa tới mức điêuluyện này. Nếu có tên ngu xuẩn nào dám giở trò với mình thì để hắn thử nếm mùingày tận thế. Nàng thầm hạ quyết tâm. Phải để hắn biết thế nào là ngày tàn củathế giới, đưa hắn thẳng đến Nam bán cầu, bắt hắn cùng đám chuột túi to chuộttúi nhỏ, ôm đầu ôm mặt, khắp người vãi đầy chất bụi chết chóc ấy.

    Vừaim lặng nghĩ đến ngày tận thế, Aomame vừa ngồi trước quầy bar nhấp từng ngụm nhỏly cocktail Tom Collins. Nàng làm bộ như thể đang đợi ai đó, thỉnh thoảng lạicúi xem đồng hồ đeo tay, nhưng thực ra chẳng có ai đến cả. Chẳng qua nàng chỉmuốn tìm người đàn ông thích hợp trong đám khách khứa của quán này. Đồng hồ đeotay đã chỉ qua tám rưỡi. Bên dưới chiếc áo vest hiệu CK màu nâu xám, nàng mặcáo sơ mi màu xanh nhạt, phía dưới mặc mini jupe màu xanh đậm. Hôm nay nàngkhông mang theo chiếc dùi đục đá đặc chế, nó đang nằm trong ngăn kéo tủ quầnáo, lặng lẽ nghỉ ngơi bên trong chiếc khăn mặt.

    Quánnày nằm ở Roppongi, là quán rượu rất nổi dành cho người độc thân. Được biết đếnvì có nhiều đàn ông độc thân đến đây tìm đàn bà độc thân, và ngược lại. Ngườinước ngoài cũng rất nhiều. Nội thất bên trong bắt chước kiểu quán rượu nhỏ ởBahamas mà năm xưa Hemingway hay ghé, trên tường treo cá cờ, trần nhà mắc lướiđánh cá. Ngoài ra còn treo rất nhiều ảnh lưu niệm lúc câu được cá lớn của mọingười. Cũng có cả ảnh chân dung Hemingway. Ông già Hemingway bộ dạng vui tươi.Dường như ở đây không ai quan tâm đến chuyện nhà văn này đã nổ súng tự sát vì bịchứng nghiện rượu hành hạ vào cuối đời.

    Tốinay, có mấy người đàn ông đến bắt chuyện với nàng, nhưng Aomame đều không thấyvừa mắt. Có hai gã sinh viên nhìn đã biết là bọn chơi bời tới mời mọc. nhưngnàng không thích rắc rối nên chẳng thèm trả lời. Có một tay nhân viên chừngngoài ba mươi ánh mắt không được tử tế gì, nàng cũng bảo "Đang đợi bạn" và lạnhlùng khước từ. Đàn ông trẻ hầu hết đều không hợp khẩu vị của Aomame. Bọn họ lúcnào cũng thở hồng hộc, quá đỗi tự tin, nhưng đề tài nói chuyện lại nghèo nànkhiến cho câu chuyện luôn tắc tị. Hơn nữa, lúc trên giường bọn họ lại hùng hụcnhư hổ đói, thực chẳng hiểu thế nào là lạc thú dục tình. Đàn ông trung niên,hơi có chút mệt mỏi, đầu tóc tốt nhất hơi thưa một chút, mới là dạng Aomame ưathích. Còn phải không được dung tục, cảm giác sạch sẽ. Mà hình dáng cái đầucũng phải đẹp mới được. Nhưng đàn ông như vậy không dễ tìm, nàng cũng cần chừalại một chút không gian cho sự thỏa hiệp.

    Aomameđảo mắt nhìn quanh quán, rồi lặng lẽ thở dài. Tại sao trên đời này lại không thểnào tìm được "người đàn ông thích hợp" nhỉ? Nàng nghĩ đến Sean Connery. Hìnhdáng cái đầu của ông mới chỉ hiện lên trong óc thôi, nàng đã thấy sự co thắtđâu đó bên sâu trong cơ thể. Nếu Sean Connery mà đột nhiên xuất hiện ở đây,mình sẽ làm mọi thứ để giành lấy ông ta. Nhưng khỏi cần nói, Sean Connery khôngthể nào xuất hiện trong quán rượu độc thân nhái theo kiểu Bahamas ở khuRoppongi này được.

    Trênmàn hình ti vi lớn gắn trên tường quán rượu đang chiếu hình ảnh ban nhạc Queen.Aomame không thích âm nhạc của Queen, gắng không để ánh mắt của mình nhìn về hướngấy, cô không nghe tiếng nhạc trong loa vẳng ra. Nhạc của Queen cuối cùng cũng hết,lần này đến hình ảnh của ABBA. Trời đất, kiểu gì thế này. Aomame thầm thở dài.Nàng có dự cảm rằng đêm nay sẽ rất tệ.

    Aomamequen bà chủ của "Biệt thự Cây Liễu" ở câu lạc bộ thể thao nơi nàng làm việc. Bàtham gia lớp huấn luyện kỹ thuật tự vệ do Aomame tổ chức. Chính là cái lớp quákhích chủ yếu luyện tập tấn công hình nộm, bị đình chỉ giữa chừng kia. Dáng ngườibà nhỏ nhắn, là người cao tuổi nhất lớp, nhưng động tác nhanh nhẹn, cú đá cũngrất sắc sảo. Đến lúc quan trọng, chắc người đàn bà ngày có thể đá thẳng vàotinh hoàn đối phương mà chẳng hề do dự. Aomame thầm nghĩ. Bà không bao giờ nóinhững lời thừa thãi, cũng không bao giờ nói vòng vo. Aomame thích những điểm đóở người đàn bà này.

    "Đếntuổi tôi rồi, cũng không cần phải phòng thân làm gì nữa," sau khi lớp học bịđình chỉ giữa chừng, bà nói với Aomame như thế, trên gương mặt nở một nụ cườiquý phái.

    "Đâykhông phải vấn đề tuổi tác," Aomame thẳng thắn đáp. "Đây là vấn đề cách sống.Quan trọng là cần luôn duy trì thái độ nghiêm túc tự bảo vệ mình. Nếu bị tấncông mà chỉ biết chịu đựng, chúng ta mãi mãi không tiến lên được. Cảm giác bấtlực mãn tính sẽ làm mục ruỗng con người."

    Bà imlặng trong giây lát, nhìn thẳng vào đôi mắt Aomame. Những lời Aomame nói ra, hoặcngữ điệu của nàng, dường như khiến bà có ấn tượng mạnh. Sau đó bà lặng lẽ gật đầu."Cô nói đúng lắm. Hoàn toàn chính xác. Cô có suy nghĩ rất chín chắn."

    Mấyngày sau, Aomame nhận được một lá thư chuyển qua quầy lễ tân của câu lạc bộ thểthao. Bên trong là một mẩu tin nhắn, viết rõ tên và số điện thoại của bà chủ,nét chữ rất đẹp, ngoài ra còn ghi thêm: biết cô rất bận, nếu có thể bớt chút thờigian liên lạc, xin vô cùng cảm tạ.

    Ngheđiện thoại là một người đàn ông có vẻ là thư ký. Sau khi Aomame xưng tên, anhta không nói gì, chuyển sang đường dây nội bộ. Bà chủ bắt máy, nói: cảm ơn côđã gọi điện tới. Nếu cô không chê, tôi muốn cùng cô ăn bữa tối. Có vài việc tôimuốn bàn riêng với cô. Aomame đáp: thật vinh hạnh quá. Bà chủ hỏi: vậy tối maicó được không? Aomame không có ý kiến gì khác, chỉ tự hỏi trong bụng: nói chuyệngì với mình được nhỉ? Nàng không khỏi thấy kỳ lạ.

    Haingười ăn tối tại một quán ăn Pháp nằm trong một khu yên tĩnh ở quận Azabu. Bàchủ hình như là khách quen ở đây, họ được dẫn vào ngồi phía trong, một người phụcvụ đứng tuổi có vẻ cũng quen biết lễ phép mang rượu và đồ ăn lên cho họ. Bà mặcchiếc váy liền thân màu xanh nhạt được cắt may rất vừa người (nhìn giống mẫu củaGivenchy những năm sáu mươi), đeo vòng cổ phỉ thúy. Giữa bữa ăn, người quản lýcòn đích thân cung kính ra chào hỏi. Các món trên thực đơn đa phần đều là rauxanh, mùi vị cũng tao nhã, thanh đạm. Món xúp đặt biệt hôm ấy, thật ngẫu nhiên,lại là xúp đậu xanh. Bà chỉ uống một ly Chablis, Aomame cũng uống cùng bà mộtly. Giống với các món ăn, mùi vị thứ rượu nho này cũng thanh tao. Món chính củaAomame là cá hồi nướng, còn bà chủ chỉ gọi toàn rau xanh. Dáng điệu lúc ăn raucủa bà đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Đến tuổi tôi rồi, chỉ cần ăn một chút đểduy trì sự sống thôi, bà nói. Sau đó lại thêm một câu bông đùa: "Nếu có thể, tốtnhấp là nên ăn những thứ thượng đẳng."

    Bà mờiAomame làm huấn luyện viên riêng cho mình. Có thể mỗi tuần từ hai đến ba ngày đếnnhà riêng dạy võ. Nếu được, bà cũng hy vọng nàng giúp bà thực hiện các bài tậpgiãn cơ.

    "Tấtnhiên là không có vấn đề gì," Aomame nói, "Nhưng nếu muốn huấn luyện viên riêngđến nhà dạy, thông thường sẽ phải đăng ký qua quày lễ tân ở phòng tập."

    "Khôngsao," bà nói, "Có điều về việc sắp xếp thời gian, tôi muốn trực tiếp thương lượngvới cô. Có người ở giữa làm trung gian sẽ không tránh khỏi phiền phức. Như vậykhông sao chứ?"

    "Khôngsao ạ."

    "Vậy,bắt đầu từ tuần sau nhé," bà nói.

    Chủ đềchính đã kết thúc ở đó.

    Bà chủnói: "Lần trước ở phòng tập, những lời cô nói làm tôi thấy rất khâm phục. Đoạnvề cảm giác bất lực ấy. Cảm giác bất lực làm con người mục ruỗng thế nào. Côcòn nhớ không?"

    Aomamegật đầu. "Tôi vẫn nhớ."

    "Tôihỏi cô một câu được không?" bà chủ nói. "Để tiết kiệm thời gian, câu hỏi này củatôi có lẽ sẽ rất thẳng thắn."

    "Vấnđề gì cũng được, xin bà cứ hỏi," Aomame trả lời.

    "Côcó phải người theo chủ nghĩa nữ quyền hay người đồng tính nữ không?"

    Gươngmặt Aomame thoáng ửng hồng, nhưng ngay lập tức lắc đầu, nói: "Tôi nghĩ làkhông. Suy nghĩ của tôi hoàn toàn mang tính cá nhân thôi, không phải chủ nghĩanữ quyền mà cũng không phải của người đồng tính nữ."

    "Tốtlắm," bà nói, có vẻ như đã yên tâm, nhẹ nhàng đưa miếng súp lơ vào miệng nhai,dáng điệu hết sức quý phái, bà nhấp một ngụm rượu vang, đoạn nói:

    "Dùcô có là người theo chủ nghĩa nữ quyền hay đồng tính nữ thì cũng chẳng liênquan gì đến tôi cả. Chuyện này không ảnh hưởng gì hết. Nhưng nói thật lòng, nếucô không phải như thế, mọi việc sẽ thoải mái hơn một chút. Cô hiểu ý tôikhông?"

    "Tôinghĩ là có," Aomame đáp.

    Mộttuần hai lần, Aomame đến biệt thự của bà chủ, hướng dẫn bà tập võ. Hồi con gáibà còn nhỏ, bà đã cho xây một căn phòng tập rộng rãi có gắn gương để cô tập múaba lê, hai người ở đó khởi động rất kỹ để làm nóng người. So với tuổi tác, thânthể bà tương đối mềm mại, tiến bộ cũng rất nhanh. Thân hình bà tuy nhỏ nhắn,nhưng được chăm sóc và giữ gìn suốt nhiều năm ròng. Ngoài ra, Aomame còn dạycho bà phương pháp cơ bản để giãn cơ, giúp bà mát xa cho các bắp thịt mềm ra.

    Aomamemát xa cơ bắp rất giỏi. Thời ở trường đại học Thể thao, thành tích môn này củanàng giỏi hơn tất cả những người khác. Nàng nhớ kỹ tên tất cả các đốt xương vàcơ thịt trên người, thuộc làu làu tính chất và chức năng, phương pháp rèn luyệnvà duy trì của từng nhóm cơ một. Nhục thể mới chính là thần điện của con người,và dù có thờ phụng bất cứ thứ gì ở đó, thì nó cũng cần dẻo dai hơn, đẹp đẽ vàthanh khiết hơn. Đây là niềm tin không thể lay chuyển của nàng.

    Chưathỏa mãn với môn y học thể thao thông thường, Aomame còn theo học thêm môn châmcứu do sở thích cá nhân. Nàng chính thức theo học một thầy người Trung Quốctrong mấy năm. Thầy giáo hết sức cảm phục trước sự tiến bộ nhanh chóng củanàng. Ông từng nói: người như cô, hoàn toàn có thể làm bác sĩ châm cứu chuyên nghiệpđược rồi. Aomame có trí nhớ rất tốt, lại ham tìm tòi không biết chán những bộphận nhỏ bé của chức năng trên cơ thể người. Quan trọng nhất là nàng sở hữu mườiđầu ngòn tay có trực giác nhạy bén đến kinh người. Giống như người có khả năngcảm âm tuyệt đối[3] hay người có năng lực tìm kiếm mạch nước ngầm dưới đất, nhữngđầu ngón tay của Aomame có thể tìm được những điểm kỳ diệu chi phối chức năng củathân thể con người trong nháy mắt. Thứ này thì nàng không học của ai. Tự nhiênbiết mà thôi.

    [3]Năng lực chỉ cần nghe thấy âm thanh là có thể đoán biết đó là âm thanh gì trongnháy mắt.

    Saukhi luyện tập và mát xa xong, Aomame và bà chủ thường uống trà tiêu khiển, và bắtđầu bàn luận đủ mọi chủ đề. Lần nào cũng là Tamaru đặt bộ trà lên khay bạc manglên. Khoảng một tháng đầu tiên, Tamaru tuyệt nhiên không mở miệng nói một lờinào trước mặt Aomame, Aomame đành phải hỏi dò bà chủ xem có phải anh ta bị câmhay không.

    Có lần,bà chủ hỏi Aomame đã lần nào sử dụng chiêu thức đá hạ bộ ấy để tự vệ trong thựcthế chưa.

    Chỉthử một lần, Aomame trả lời.

    "Cóhiệu quả không?" bà chủ hỏi.

    "Rấthiệu quả," Aomame trả lời ngắn gọn mà cẩn trọng.

    "Cônghĩ một cú đá tinh hoàn như thế liệu có tác dụng với Tamaru nhà chúng tôikhông?"

    Aomamelắc đầu. "Sợ không có tác dụng. Anh Tamaru hiểu rất rõ chuyện này. Nếu bị ngườitrong nghề nhìn ra ý đồ thì chỉ còn cách bó tay thôi. Chiêu đá vào hạ bộ này chỉcó tác dụng với những người ngoại đạo, ít kinh nghiệm chiến đấu."

    "Nóivậy, cô nhìn ra Tamaru không phải là người ‘ngoại đạo’?"

    Aomamecân nhắc lựa chọn từ ngữ, đoạn nói: "Đúng vậy, tôi có cảm giác anh ta không giốngvới người thường."

    Bà chủbỏ thêm chút kem vào tách hồng trà, lấy thìa chậm rãi khuấy.

    "Đốithủ hồi đó của cô là người ngoại đạo à? Có cao lớn lắm không?"

    Aomamegật đầu, nhưng không nói gì. Đối phương hình thể cao lớn, khỏe mạnh. Nhưng quákiêu căng, nên lơ là khi thấy đối thủ là phụ nữ. Y chưa bao giờ bị đàn bà đátrúng bọng dái, cũng không thể ngờ được sự việc ấy lại xảy đến với mình.

    "Ngườiđó có bị thương không?" bà chủ hỏi.

    "Không,không bị thương. Chỉ đau đớn một lúc thôi."

    Bà chủtrầm ngâm giây lát, sau đó nói: "Trước đây cô có bao giờ tấn công người đàn ôngnào không? Không chỉ làm y cảm thấy đau đớn, mà là cố ý khiến y bị thương ấy?"

    "Có,"Aomame đáp. Nói dối không phải sở trường của nàng.

    "Chuyệnnày cô có thể kể với tôi được không?"

    Aomamekhẽ lắc đầu. "Thực tình thì tôi phải xin lỗi, chuyện này không thể nói hếttrong vài câu được."

    "Vậythì thôi. Đó chắc chắc là câu chuyện không thể chỉ nói hết trong mấy câu. Cô cũngkhông nhất thiết phải nói," bà chủ nói.

    Haingười lẳng lặng uống trà, mỗi người theo đuổi những ý nghĩa riêng.

    Mộtlúc sau, bà chủ hỏi: "Có điều, khi nào cảm thấy có thể kể, liệu cô có thể kể lạichuyện xảy ra lúc ấy?"

    Aomamenói: "Có lẽ đến một ngày nào đó tôi có thể kể với bà. Hoặc có thể là không baogiờ. Nói thực, đến chính bản thân tôi cũng không hiểu được chuyện đó."

    Bà chủchăm chú nhìn vào gương mặt Aomame một lúc lâu, rồi nói: "Tôi hỏi cô không phảivì tò mò."

    Aomameim lặng, không đáp.

    "Tôithấy cô dường như đang chôn giấu thứ gì đó trong lòng. Thứ gì đó vô cùng nặng nề.Lần đầu tiên gặp mặt tôi đã cảm nhận được rồi. Cô có đôi mắt mạnh mẽ, đầy quyếttâm. Thực ra, tôi cũng có thứ ấy, một thứ vô cùng nặng nề giấu chặt trong lòng.Vì vậy mà tôi hiểu. Chúng ta không cần vội. Có điều, những thứ như vậy nên sớmđẩy ra ngoài cơ thể. Tôi là người rất kín miệng và có một số phương pháp rất thựctế. Nếu may mắn, biết đâu tôi có thể giúp cô được gì đó."

    Sauđó, Aomame cuối cùng quyết định nói chuyện ấy với bà chủ, nàng đã mở ra mộtcánh cửa khác của đời mình.

    "Này,cô uống gì đấy?" Bên tai Aomame vang lên tiếng người hỏi. Một giọng nữ.

    Aomameđịnh thần lại, ngẩng mặt lên nhìn đối phương. Một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựaphong cách thập niên năm mươi, đang ngồi trên chiếc ghế chân cao bên cạnh. Côta mặc váy liền thân in hình hoa nhỏ, trên vai đeo chiếc túi Gucci nhỏ nhắn.Móng tay sơn màu hồng phấn nhạt rất đẹp. Không thể nói là béo, nhưng gương mặttròn đầy đặn rất đáng yêu. Một gương mặt dễ mến. Ngực lớn.

    Aomamehơi bối rối. Nàng không nghĩ sẽ có phụ nữ đến bắt chuyện. Đây là nơi đàn ôngtìm đàn bà bắt chuyện.

    "TomCollins," nàng đáp.

    "Ngonkhông?"

    "Chẳngra sao cả. Nhưng rượu này không nặng lắm, có thể nhấm nháp."

    "Tạisao lại gọi là Tom Collins?"

    "Chuyệnnày thì, tôi không biết," Aomame nói, "Có khi là tên của người đầu tiên đã điềuchế ra loại cocktail này chăng? Nhưng cũng đâu phải phát minh gì ghê gớm."

    Côgái ấy vẫy tay gọi người phục vụ. Cho một ly Tom Collins, cô ta nói. Giây látsau, Tom Collins đã được mang ra.

    "Cóthể ngồi cạnh cô được không?" cô gái hỏi.

    "Đượcchứ. Đằng nào ghế cũng trống." Cô chẳng ngồi đây rồi còn gì? Aomame thầm nhủ,nhưng không nói ra miệng.

    "Côchắc đang không đợi ai?" cô gái hỏi.

    Aomamekhông trả lời, chỉ im lặng quan sát gương mặt cô gái kia. Có lẽ trẻ hơn nàng babốn tuổi.

    "Này,tôi không hứng thú với chuyện đó đâu, cô khỏi phải lo," cô gái nhỏ giọng nóinhư đang thổ lộ, "Nếu cô đề phòng chuyện ấy. Tôi cũng giống cô thôi. Thích đánhbạn với đàn ông hơn."

    "Giốngtôi?"

    "Một mìnhđến chỗ này, chắc chắn là để tìm một gã không tồi chứ gì nữa?"

    "Trôngtôi như vậy à?"

    Côgái hơi nheo mắt. "Làm gì mà chẳng hiểu. Quán rượu này mở ra chính là vì lý dođó mà. Hơn nữa, có vẻ như chúng ta đều không phải loại chuyên nghiệp."

    "Dĩnhiên," Aomame nói.

    "Này,hay là chúng ta làm thành một đội? Đàn ông họ dễ bắt chuyện khi có hai ngườiđàn bà hơn là so với chỉ có một hay sao ấy. Còn chúng ta, nếu đi cùng nhau thìcũng dễ dàng hơn là một, hơn nữa cũng có cái gì đó yên tâm hơn, phải không? Tôithì nhìn nữ tính quá, còn cô trông oai phong như đàn ông. Chúng ta hợp tác chắcchắn sẽ thành một cặp không tệ."

    Giốngđàn ông? Aomame thầm nhủ. Đây là lần đầu có người nói với mình điều này.

    "Ừm,cô bảo làm thành một đội, nhưng khẩu vị của chúng ta có lẽ khác nhau. Liệu cósuôn sẻ không?"

    Côgái hơi nhếch miệng. "Cô nói vậy cũng phải. Khẩu vị ấy à…, thế. Cô thích đànông kiểu gì?"

    "Tốtnhất là trung niên," Aomame đáp, "Tôi không thích người trẻ lắm, thích loại đầuhơi hói một chút."

    "Ồ,"cô gái kia dường như rất khâm phục, nói: "Vậy à, trung niên à. Tôi thì thích mấyanh đẹp trai, trẻ tuổi, hoạt bát, không hứng thú với đàn ông trung niên. Nhưngcô đã nói thế thì tôi cũng theo cô thử một phen. Phải rồi, chuyện gì cũng phảithử thì mới biết được. Đàn ông trung niên thế nào? Về mặt làm tình ấy."

    "Tùytừng người," Aomame đáp.

    "Đươngnhiên rồi," cô gái nói, sau đó như thể đang kiếm chừng một lý thuyết, nheo mắtlại, "Chuyện làm tình đương nhiên không thể quơ đũa cả nắm. Nhưng mà, nếu có thểđưa ra một kết luận thì như thế nào?"

    "Khôngtệ. Đòi hỏi số lần thì hơi khó, nhưng thời gian thì họ có thể đáp ứng được.Không nôn nóng quá. Nếu làm tốt, có thể cho cô lên đỉnh vài lần."

    Côgái thoáng nghĩ ngợi giây lát. "Cô nói vậy làm tôi thấy hứng thú rồi đấy. Haylà tôi thử một lần nhỉ?"

    "Tùycô thôi." Aomame đáp.

    "Côthử làm tình tay tư bao giờ chưa? Tức là kiểu giữa đường đổi ngựa ấy."

    "Chưa."

    "Tôicũng chưa. Cô có hứng thú không?"

    "Tôinghĩ có lẽ là không." Aomame trả lời. "Ừm, chúng ta làm thành một đội có thể chỉlà tạm thời, còn khi đã hành động cùng nhau, tôi nghĩ cần thiết phải biết thêmmột chút về cô. Bằng không, đến giữa chừng chuyện không ăn khớp thì làm thếnào?"

    "Đượcthôi. Cô nói rất có lý. Vậy, cô muốn biết gì về tôi nào?"

    "Ví dụnhư, à… cô làm gì nhỉ?"

    Côgái nhấp một ngụm Tom Collins, rồi đặt ly xuống miếng lót. Đoạn dùng khăn giấylau miệng như gà mổ thóc. Sau đó kiểm tra lại xem khăn giấy có bị dính sonkhông.

    "Thứnày cũng ngon đấy chứ. Hình như rượu nền là Gin thì phải?"

    "RượuGin pha thêm nước chanh và soda."

    "Đúnglà chẳng phải phát minh gì ghê gớm, nhưng mà mùi vị cũng không tệ."

    "Tôithấy ngon đấy."

    "Chà,cô hỏi tôi làm gì đúng không? Câu này khó đấy. Dù tôi có nói thật, cũng chưa chắccô đã chịu tin."

    "Vậytôi nói trước," Aomame bảo, "Tôi làm huấn luyện viên ở câu lạc bộ thể thao, chủyếu dạy võ thuật, ngoài ra còn hướng dẫn các bài tập giãn cơ."

    "Võthuật," cô gái nói, hình như rất thán phục, "Như Lý Tiểu Long ấy hả?"

    "Kiểuvậy đó."

    "Siêuhạng?"

    "Tàmtạm thôi."

    Côgái nhoẻn miệng cười tươi, giơ rượu lên như thể muốn cạn ly. "Thế thì, lỡ gặpphải nguy hiểm, đội hai người chúng ta có lẽ là vô địch thiên hạ. Nom tôi thếnày thôi, nhưng cũng tập Aikido nhiều năm rồi. Nói thực cho cô biết, tôi là cảnhsát đấy."

    "Cảnhsát?" Aomame thốt lên. Rồi không nói tiếp được lời nào nữa trong khi miệng cònchưa khép lại được.

    "Tôilàm ở sở cảnh sát Tokyo. Không có vẻ gì là vậy, đúng không?" cô gái hỏi.

    "Quảcó vậy."

    "Nhưngmà chính xác trăm phần trăm. Thật đấy. Tôi tên là Ayumi."

    "Tôilà Aomame."

    "Aomame.Tên thật đấy chứ?"

    Aomametrịnh trọng gật đầu. "Cảnh sát, mặc cảnh phục, đeo súng ngắn, lái xe tuần trađi tuần trên phố à?"

    "Chínhvì muốn làm công việc như thế nên tôi mới vào cảnh sát, nhưng người ta có chotôi làm đâu," Ayumi nói, sau đó cầm một cái bánh vòng tẩm muối trong bát lênnhai rôm rốp. "Công việc chủ yếu hiện giờ của tôi là mặc một bộ cảnh phục trôngđến tức cười, lái xe tuần mini đi loanh quanh bắt phạt lỗi đỗ xe trái quy định.Tất nhiên là không được phát súng. Vì xử lý mấy tay thị dân đậu xe ToyotaCorolla ở trước vòi nước chữa cháy thì không cần nổ súng cảnh cáo làm gì. Thànhtích của tôi hồi tập bắn cũng khá lắm chứ, nhưng chẳng ai thèm để tâm. Vì làđàn bà nên hết ngày này qua ngày khác tôi phải cầm một cái que nhỏ có gắn viênphấn ở đầu, đi khắp nơi viết thời gian và biển số xe lên mặt đường nhựa."

    "Nhânnói đến súng, cô bắn khẩu Berreta tự động à?

    "Vâng.Giờ đều dùng khẩu ấy cả. Với tôi thì Berreta hơi nặng, lắp đầy đạn hẳn phải nặngđến cả cân."

    "Trọnglượng súng là tám trăm năm mươi gam," Aomame nói.

    Ayuminhìn Aomame với ánh mắt như của tay chủ tiệm cầm đồ đang đánh giá chất lượngchiếc đồng hồ đeo tay. "Aomame này, sao cô biết rõ thế?"

    "Từxưa tôi đã quan tâm tới các loại súng ống," Aomame nói, "Chỉ là chưa bao giờ đượcbắn thật."

    "Ồ,"Ayumi hình như rất phục, "Thực ra tôi cũng rất thích bắn súng. Berreta quả có nặng,nhưng sức giật không lớn như súng lục ổ quay kiểu cũ, chỉ cần luyện tập nhiềuthì phụ nữ nhỏ con cũng có thể sử dụng thoải mái. Nhưng mấy lão cấp trên lạikhông nghĩ thế, bọn họ cho rằng đàn bà không dùng được súng. Tầng lớp trên củagiới cảnh sát đều là một đám phát xít theo chủ nghĩa nam quyền. Thành tích sử dụngdùi cui của tôi cũng được lắm đấy. Không kém mấy gã đàn ông thường thường đâu.Nhưng chẳng bao giờ được khen gì ngoài những lời trêu ghẹo của mấy thằng háugái. Cái gì mà cầm dùi cui thế là đúng rồi đấy cô em, rồi là nếu muốn luyện tậpthêm thì cứ nói với anh một tiếng, đừng ngại. Đấy. Đầu óc cái bọn người đó, lạchậu cả nửa thế kỷ rồi ấy chứ."

    Ayuminói xóng liền lấy trong túi ra bao thuốc Virginia Slims, thành thạo rút một điếukẹp lên miệng, rồi lấy chiếc bật lửa nhỏ bằng vàng châm thuốc, sau đó ngửa mặtlên trần nhà chầm chậm phả một hơi khói.

    "Saocô lại muốn làm cảnh sát?" Aomame hỏi.

    "Kỳthực, tôi cũng không định làm cảnh sát. Nhưng lại không muốn làm mấy công việcvăn phòng thông thường. Mà tôi cũng chẳng có kỹ năng chuyên môn gì. Thành thửnghề nghiệp để lựa chọn rất hạn chế. Vậy là hồi năm thứ tư đại học, tôi thamgia kỳ thi tuyển của sở cảnh sát thành phố. Hơn nữa, chẳng hiểu sao người nhàtôi có rất nhiều cảnh sát. Nói thực với cô nhé, bố tôi anh tôi đều là cảnh sát,cả chú tôi cũng là cảnh sát nốt. Giới cảnh sát về cơ bản là một xã hội dựa trênquan hệ, nếu có người làm cảnh sát thì sẽ được ưu tiên nhận vào."

    "Giađình cảnh sát."

    "Đúngthế. Nhưng mà trước khi gia nhập, tôi không nghĩ cảnh sát lại là ngành kỳ thịgiới tính kinh khủng thế. Nữ cảnh sát ấy à, trong thế giới cảnh sát có thể coinhư công dân loại hai. Không đi phạt vi phạm giao thông thì ngồi ở văn phòng quảnlý hồ sơ, không nữa thì đến trường tiểu học dạy về an toàn cho trẻ con, hoặc làsoát người các nghi phạm nữ, toàn phái bọn tôi đi làm mấy công việc vô vị tẻ ngắt.Còn đám đàn ông năng lực rõ ràng chẳng bằng tôi thì hết tên này đến tên khác đượcphái đi các hiện trường đầy thú vị. Mấy lão già cấp trên ngoài miệng thì nóitoàn lời hay, nào là cơ hội bình đẳng cho cả nam và nữ, thực tế còn lâu mới đơngiản thế nhé. Động cơ làm việc đều tiêu tan cả. Cô hiểu không?"

    Aomametỏ vẻ mình có hiểu.

    "Mấychuyện ấy thực khiến người ta tức điên lên được, thật đúng là."

    "Côkhông có bạn trai à?"

    Ayuminhíu mày. Sau đó nhìn chằm chằm vào điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay hồi lâu."Đàn bà làm cảnh sát, muốn tìm một người để yêu thật vô cùng khó khăn. Thờigian làm việc không có quy luật, nên không khớp được với thời gian của nhữngngười đi làm bình thường. Hơn nữa, kể cả hai người có ý gì với nhau, chỉ cần biếttôi là cảnh sát, bọn đàn ông thường đều dần dần lủi mất. Như con cua ở ven mặtnước ấy. Cô nghĩ thử xem, thế có quá đáng không?"

    Aomamephụ họa theo, đúng là quá đáng thật.

    "Vậylà thành ra chỉ còn lại con đường yêu người trong ngành thôi. Nói ra cũng lạ,chẳng có lấy một người đàn ông nào ra hồn, toàn là bọn đần độn chỉ biết kể mấychuyện tiếu lâm dâm đãng. Nếu không phải đần độn bẩm sinh thì lại là bọn suốtngày đi tìm cửa để lên chức. Người ta phó mặc cho một lũ như vậy đảm bảo sự antoàn của xã hội. Tương lai của Nhật Bản thật chẳng tươi sáng chút nào hết."

    "Côtrông đáng yêu, có vẻ rất thu hút đàn ông mà," Aomame nói.

    "Ờ, rấtthu hút đàn ông phải không, chỉ khi nào không để lộ nghề nghiệp ra thôi. Vì vậyở những nơi thế này, tôi đều nói mình làm việc ở công ty bảo hiểm."

    "Côthường xuyên đến đây hả?"

    "Cũngkhông thể tính là thường xuyên. Thi thoảng thôi," Ayumi nói. Sau đó nghĩ ngợigiây lát, rồi thẳng thắn thú nhận, "Lắm lúc cũng muốn làm tình. Nói toạc ra làthèm đàn ông. Mà có vẻ là theo chu kỳ. Hôm nào như thế thì trang điểm thật đẹp,mặc một bộ đồ lót diêm dúa, rồi đến đây. Sau đó tìm lấy một gã phù hợp, chơi tuốtmột đêm. Như thế, tâm trạng sẽ ổn định lại được ít lâu. Nhu cầu tình dục củatôi rất lành mạnh, không phải là loại nghiện sex hay cuồng dâm, nên chỉ cần đượcgiải tỏa một chút là xong. Không lôi thôi về sau. Ngày mai lại cần mẫn đi phạtmấy cái xe đậu sai quy định. Còn cô?"

    Aomamenâng ly Tom Collins lên, lặng lẽ nhấp một ngụm. "Ừm, đại để cũng như cô thôi."

    "Khôngcó người yêu à?"

    "Tôikhông cần người yêu. Tôi ghét mấy chuyện phiền phức."

    "Ừ."

    "Nhưngcó những lúc thèm làm đến mức không thể chịu đựng được," Ayumi nói.

    "Cáchnói muốn giải tỏa hợp với kiểu của tôi hơn."

    "Muốncó một đêm thịnh soạn thì sao?"

    "Cũngkhông tệ."

    "Nhưngtóm lại, chỉ gói gọn trong một đêm, không lằng nhằng về sau."

    Aomamegật đầu.

    Ayumiđặt khuỷu tay lên bàn, lấy tay chống cằm, trầm tư một lúc. "Có lẽ chúng ta cókhá nhiều điểm chung đấy."

    "Có lẽ,"Aomame thừa nhận. Nhưng cô là nữ cảnh sát, còn tôi thì giết người. Hai chúngta, một người ở trong vòng pháp luật, một người ở bên ngoài. Đây có lẽ là điểmkhác biệt rất lớn.

    "Chúngta quyết định vậy đi," Ayumi nói. "Hai chúng ta làm cùng công ty bảo hiểm tài sản,tên công ty phải giữ bí mật. Cô là đàn chị, tôi là đàn em. Hôm nay ở công ty cóchuyện không vui nên tới đây uống rượu giải sầu. Tình huống giả định là như vậy,cô thấy được không?"

    "Dĩnhiên là được. Nhưng tôi chẳng biết gì về bảo hiểm tài sản đâu đấy."

    "Mấychuyện này cứ để tôi lo. Món tủ của tôi là bịa chuyện, đảm bảo chặt chẽ trôi chảy."

    "Vậynhờ cả vào cô."

    "Chúý, ở bàn ngay sau lưng chúng ta có hai người trung niên, từ nãy đến giờ cứ thèmthuồng nhìn ngó khắp lượt," Ayumi nói, "Cô thử làm bộ ngẫu nhiên ngoảnh lại, kiểmtra xem thế nào?"

    Aomameliền ngoảnh lại nhìn phía sau. Nàng thấy cách đó một bàn có hai người đàn ôngtrung niên, cả hai đều giống như dân công sở đến giải khuây sau giờ làm việc, mặcáo vest đeo cà vạt. Bộ vest không quá cũ, cách chọn cà vạt cũng không tệ, ít nhấtlà không gây ra cảm giác không sạch sẽ. Một người áng chừng trên bốn lăm, ngườikia khoảng chưa đến bốn mươi. Người lớn tuổi hơi gầy, mặt dài, mép tóc đã lùi vềphía sau. Người trẻ hơn dường như thời đại học có tham gia hoạt động trong câulạc bộ bóng bầu dục, gần đây vì thiếu vận động nên bắt đầu phệ ra. Vẫn còn sótlại gương mặt thời trai trẻ, song cằm dưới đã sắp chảy sệ xuống. Hai người vừauống whiskey pha nước vừa cười nói gì đó, ánh mắt đúng là đang làm bộ hờ hữngquét một lượt khắp quán.

    Ayumiphân tích hai người đàn ông: "Nhìn có vẻ bọn họ vẫn chưa quen với những nơi thếnày. Tuy là đến để chơi bời, nhưng vẫn chưa nắm bắt được cơ hội bắt chuyện vớiđàn bà. Ngoài ra, cả hai có lẽ đều là người có vợ rồi, ít nhiều cũng có cảmgiác hơi áy náy trong lòng."

    Aomamethật khâm phục khả năng quan sát chuẩn xác của cô gái. Đang nói chuyện với nàngmà đã để ý được nhiều như vậy. Gia đình cảnh sát quả nhiên có chỗ khác thường.

    "Aomame,cô thích đầu ít tóc đúng không? Vậy thì tôi chọn anh chàng khỏe mạnh kia nhé.Cô thấy thế được chứ?"

    Aomamelại ngoảnh đầu nhìn. Hình dạng cái đầu của người ít tóc đó cũng tàm tạm. Đươngnhiên là kém xa Sean Connery vài năm ánh sáng, nhưng cũng có thể coi là đạttiêu chuẩn. Đằng nào thì đêm nay cũng đã bị ép phải nghe Queen với ABBA suốt rồi.Không thể mong điều gì xa xỉ hơn.

    "Vậyđược rồi. Nhưng làm sao mới khiến được bọn họ đến mời chúng ta?"

    "Chúngta không thể cứ đợi đến sáng được. Phải chủ động tấn công. Cười tươi, thân thiệnvà tích cực," Ayumi nói.

    "Cônói thật đấy à?"

    "Dĩnhiên. Xem đây này, tôi qua đấy, nói đôi ba câu chuyện. Cô cứ ở đây đợi đi,"Ayumi nói xong, cầm ly Tom Collins lên uống ực một ngụm, xoa mạnh hai tay vàonhau. Sau đó khoác túi xách Gucci lên vai, nhoẻn miệng cười tươi tắn: "Nào, giờhọc sử dụng dùi cui bắt đầu!"


  3. #12
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,747
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 12

    Xin cho nước Người trị đến



    Thầygiáo quay sang Fukaeri, nói: "Eri, phiền con đi pha cho chúng ta ấm trà đượckhông?"

    Côgái trẻ đứng lên, bước ra khỏi phòng khách. Cánh cửa lặng lẽ khép lại. Thầygiáo im lặng đợi Tengo điều hòa nhịp thở và khôi phục ý thức. Ông gỡ cặp kính gọngđen xuống, lau mắt kính bằng một chiếc khăn tay nhìn không được sạch sẽ lắm, rồiđeo lại. Ngoài cửa sổ, một vật thể màu đen bay vụt qua. Có lẽ là một con chim.Cũng có lẽ là linh hồn người nào đó bị thổi bay đến nơi tận cùng thế thới.

    "Xinlỗi," Tengo nói, "Tôi đỡ rồi. Không sao cả. Xin ông nói tiếp."

    Thầygiáo gật đầu, kể tiếp: "Sau trận đấu súng nảy lửa đó, công xã ly khai Akebono bịtiêu diệt, đó là chuyện xảy ra năm 1981, tức là cách đây ba năm. Bốn năm saukhi Eri đến đây. Nhưng vấn đề của Akebono tạm thời chưa liên quan đến sự việc lầnnày."

    "Khibắt đầu sống với chúng tôi, Eri mới mười tuổi. Xuất hiện trước hiên nhà tôi màkhông báo trước, Eri khi đó hoàn toàn khác với Eri mà tôi từng biết. Nó vốn làđứa trẻ ít lời, không bao giờ làm thân với người lạ. Nhưng từ khi nó còn nhỏ,chúng tôi đã rất thân thiết, thường hay nói chuyện. Vậy mà lúc đó, Eri lại rơivào tình trạng không thể nói chuyện với bất cứ ai. Dường như nó đã mất đi khảnăng ngôn ngữ. Hỏi nó, nó chỉ biết có gật đầu và lắc đầu."

    Thầygiáo nói hơi nhanh hơn trước, giọng cũng rõ ràng hơn. Hiển nhiên, ông muốn nhânlúc Fukaeri đi khỏi, đẩy nhịp độ câu chuyện nhanh hơn.

    "Trênđường đến đây, hình như nó đã gặp phải rất nhiều khó khăn. Trên người tuy cómang theo ít tiền mặt và mảnh giấy ghi địa chỉ nhà tôi, nhưng phải biết là conbé lớn lên trong môi trường khép kín hoàn toàn, nói gì cũng chẳng ai hiểu. Vậymà, với mỗi mảnh giấy ấy, nó đã đổi mấy lần tàu xe để cuối cùng cũng đến đượctrước cửa nhà tôi."

    "Vừanhìn là biết nó đã gặp phải chuyện gì đó rất không ổn. Được chị giúp việc ở nhàtôi và Azami tận tình chăm sóc, mấy ngày sau Eri cơ bản đã bình tĩnh trở lại, vậylà tôi gọi điện đến Sakigake, yêu cầu được nối máy với Fukada, nhưng họ nói ôngta giờ không thể nghe điện thoại được. Tôi hỏi ông ta đang làm gì mà không ngheđược thì họ không chịu nói. Tôi đòi nói chuyện với vợ ông ta, nhưng những ngườiđó bảo vợ ông ta cũng không nghe điện thoại được. Kết quả là tôi chẳng gặp đượcai hết."

    "Lúcđó ông có nói với họ rằng mình đang giữ Eri ở nhà không?"

    Thầygiáo lắc đầu. "Không. Lúc đó tôi nghĩ rằng, trừ phi trực tiếp nói với Fukada,còn không thì chuyện Eri ở đây với tôi tốt nhất không nên nhắc đến. Đươngnhiên, sau đó tôi từng thử liên lạc với Fukada mấy lần, dùng đủ mọi cách, nhưngkhông cách nào hiệu quả."

    Tengonhíu mày. "Có nghĩa là, đã bảy năm nay không thể liên lạc được với cha mẹ cô ấy?"

    Thầy giáogật đầu. "Chẵn bảy năm bặt vô âm tín."

    "Trongbảy năm đó, cha mẹ Fukaeri cũng không có ý tìm kiếm con gái mình sao?"

    "Ừm,tôi nghĩ mãi mà không thể lý giải được chuyện này. Vì vợ chồng Fukada hồi trướcrất yêu thương Eri. Nếu Eri phải đi nhờ cậy ai, thì cũng chỉ có chỗ tôi đâythôi. Vợ chồng họ đều đã cắt đứt quan hệ với cha mẹ, Eri lớn chừng này rồi màchưa từng gặp ông bà nội ngoại lần nào cả. Con bé chỉ có thể đến nhà tôi. Mà bọnhọ cũng luôn dặn dò Eri rằng ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải đến tìm tôi.Nhưng bọn họ không hề liên lạc với tôi dù chỉ một lần. Chuyện này thật sự khôngsao hiểu nổi."

    Tengohỏi: "Vừa này ông bảo, Sakigake là một công xã mở."

    "Đúngvậy. Từ khi được thành lập, Sakigake luôn vận hành theo mô hình công xã mở.Nhưng trước khi Eri chạy khỏi đó không lâu, Sakigake bắt đầu dần dần cắt đứtquan hệ với thế giới bên ngoài. Lần đầu tiên tôi nhận ra dấu hiệu này là khi việcliên lạc với Fukada bắt đầu xuất hiện những trở ngại. Fukada xưa nay vẫn là ngườichăm viết lách, thường hay viết cho tôi những lá thư dài, kể những chuyện xảyra trong nội bộ công xã và tâm trạng của mình khi đó. Nhưng một dạo, không cóthư gửi đến nữa, tôi viết thư cho ông ta cũng không nhận được hồi âm. Gọi điệntới cũng không được nối máy. Mà có được nối mày thì thời gian nói chuyện cũng bịhạn chế. Hơn nữa, kiểu nói chuyện của Fukada lúc nào cũng cụt lủn, như biết cóai nghe trộm vậy."

    Thầygiáo khép hai bàn tay trên đầu gối lại.

    "Tôiđã đến Sakigake một vài lần. Tôi cần bàn chuyện của Eri với Fukada, mà viết thưgọi điện đều không được, chỉ còn cách đến gặp trực tiếp. Nhưng họ không cho tôiđặt chân vào địa bàn công xã. Ngay từ ngoài cửa tôi đã bị chặn lại, đuổi đikhông thương tiếc. Bất kể điều đình thế nào, họ cũng lờ đi. Khu đất củaSakigake không biết từ lúc nào đã bị xây tường bao kín lại, người ngoài khôngai được vào trong."

    "Bêntrong công xã rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bên ngoài không thể nào biết được.Nhóm ly khai Akebono cần bí mật thì còn lý giải được. Đó là vì bọn họ theo đuổicách mạng vũ trang, có những thứ buộc phải che giấu. Nhưng Sakigake chỉ đơn thuầnlàm nông nghiệp hữu cơ một cách hòa bình, ngay từ đầu đã giữ thái độ thân thiệtvới thế giới bên ngoài. Vì vậy mà người trong vùng cũng rất có thiện cảm với họ.Nhưng giờ đây, nơi đó giống như một cái lô cốt vậy. Thái độ và vẻ mặt của nhữngngười bên trong đó đã hoàn toàn thay đổi. Những người dân sống xung quanh cũnggiống tôi, ai nấy đều hết sức khó hiểu trước sự thay đổi của Sakigake. Cứ nghĩvợ chồng Fukada có thể đã gặp chuyện gì chẳng lành, tôi lại lo lắng không yên.Nhưng lúc ấy, ngoài việc nuôi dưỡng Eri nên người, tôi chẳng làm được gì khác.Cứ như vậy, bảy năm trôi qua, mọi thứ vẫn chìm trong sự mù mờ như thế."

    "Thậmchí Fukada còn sống hay đã chết cũng không rõ?"

    Thầygiáo gật đầu: "Đúng thế. Chẳng có đầu mối nào. Tôi luôn cố gắng không nghĩ theochiều hướng xấu, nhưng đã bảy năm ròng mà không có lấy một liên lạc nào từFukada thì không thể hiểu nổi theo lẽ thường. Chỉ có thể cho rằng đã có gì đó xảyra với họ." Nói tới đây, ông hạ thấp giọng xuống: "Có lẽ là bị giam cầm ở bêntrong. Hoặc thậm chí còn nghiêm trọng hơn."

    "Nghiêmtrọng hơn?"

    "Ýtôi là, hoàn toàn không loại trừ khả năng xấu nhất. Sakigake đã không còn là cộngđồng nông nghiệp ôn hòa như trước kia nữa."

    "Ôngmuốn nói cộng đồng Sakigake này bắt đầu phát triển theo chiều hướng nguy hiểm?"

    "Tôicảm thấy vậy. Nghe người địa phương kể, số người ra vào Sakigake đã tăng lênđáng kể so với trước đây. Xe cộ tấp nập vào ra. Có nhiều xe mang biển Tokyo.Cũng thường xuyên bắt gặp những chiếc xe cao cấp cỡ lớn hiếm thấy ở vùng quê.Nghe đâu số lượng thành viên công xã cũng tăng lên đột ngột. Các công trình kiếntrúc và cơ sở vật chất khác cũng tăng cả về số lượng lẫn nội dung. Bọn họ tíchcực thu mua thêm đất đai xung quanh với giá rẻ, đầu tư máy kéo, máy đào đất vàmáy trộn bê tông. Các hoạt động kinh doanh nông nghiệp vẫn tiếp tục như trước,đây có lẽ là một nguồn thu nhập đáng kể của họ. Rau xanh hiệu Sakigake càng lúccàng được nhiều người biết, được trực tiếp bán cho các quán ăn sử dụng thực phẩmtự nhiên. Họ còn ký hợp đồng với các siêu thị cao cấp. Lợi nhuận chắc chắn cũngtăng lên. Nhưng cùng với đó, có vẻ như có thứ gì khác ngoài nông nghiệp cũngđang tiến triển. Chỉ dựa vào bán nông sản thì không thể nào đủ vốn cho công việcmở rộng quy mô như thế được. Cho dù thứ đang diễn ra bên trong Sakigake là gì,thì đó chắc hẳn là những thứ không thể công khai với bên ngoài nếu xét từ chủnghĩa bí mật tuyệt đối của họ. Đây chính là ấn tượng của người trong vùng vềSakigake hiện tại."

    "Bọnhọ lại bắt đầu tham gia hoạt động chính trị?" Tengo hỏi.

    "Chắcchắn không phải hoạt động chính trị," Thầy giáo đáp ngay, "Sakigake không thayđổi về mặt quan điểm chính trị. Chính vì vậy, đến một thời điểm, họ mới khôngthể không để Akebono tách ra."

    "Nhưngrồi trong nội bộ Sakigake đã xảy ra chuyện gì đó để đến nỗi Eri phải bỏ trốn."

    "Chắcchắn là đã xảy ra chuyện gì đó," Thầy giáo nói, "Một biến cố có ý nghĩa trọng đại.Một chuyện khiến con bé buộc phải từ bỏ cha mẹ, chạy trốn một mình. Nhưng Erituyệt nhiên không bao giờ nhắc đến chuyện này."

    "Liệucó khi nào cô bé bị sốc, hoặc bị tổn thương tâm lý khiến cho mất khả năng diễnđạt bằng lời nói không?"

    "Không.Không dấu hiệu gì cho thấy con bé bị sốc, hay sợ hãi thứ gì đó, hay bất an vìphải sống xa cha mẹ. Chỉ là không có cảm giác mà thôi. Nhưng Eri vẫn thích ứngđược với cuộc sống ở nhà chúng tôi một cách thuận lợi, thuận lợi đến mức khiếnngười ta thấy chưng hửng."

    Thầygiáo liếc nhìn ra phía cửa phòng khách, sau đó lại đưa mắt hướng về gương mặtTengo.

    "Dù Eriđã gặp phải chuyện gì, tôi cũng không muốn bóc trần tâm hồn nó ra mà nhìn vào.Tôi nghĩ có lẽ con bé cần thời gian, nên không hỏi gì. Khi nó im lặng, tôi giảbộ như không hề để ý đến. Eri lúc nào cũng bám chặt lấy Azami, Azami vừa tan họcvề nhà là hai đứa chẳng buồn ăn cơm đã chui tọt vào phòng. Tôi không hề biếthai đứa chúng nó làm gì bên trong ấy. Có lẽ giữa hai đứa đã hình thành thứ gìđó gần giống như trò chuyện. Nhưng tôi không hỏi nhiều, mà để mặc chúng làm gìtùy thích. Hơn nữa, ngoại trừ việc không nói chuyện ra, Eri không hề có vấn đềgì trong cuộc sống chung. Nó là đứa bé thông minh, biết nghe lời. Nó và Azamilà bạn thân duy nhất của nhau. Nhưng trong khoảng thời gian này, Eri không đi học.Vì cậu không thể nào đưa một đứa trẻ không biết nói tới trường học."

    "Trướcđây chỉ có ông và Azami sống với nhau thôi ạ?"

    "Vợtôi mất mười năm rồi," Thầy giáo nói, sau đó thoáng ngừng lại, "Tai nạn xe hơi,tử vong tại chỗ. Để lại hai bố con chúng tôi. Tôi có một người họ hàng xa ở gầnđây, chuyện trong nhà đều do chị ấy lo liệu giúp. Chị ấy còn giúp trông nom chomấy đứa con gái. Cái chết của vợ tôi đối với cả tôi và Azami đều là nỗi đau rấtlớn. Bà ấy chết bất ngờ quá, hai bố con chúng tôi đều không kịp chuẩn bị tâmlý. Vì vậy, bất kể nguyên nhân là gì thì chúng tôi cũng cảm thấy vui mừng khiEri đến đây. Chỉ cần con bé ở bên cạnh dù không nói với nhau lời nào, là chúngtôi đã cảm thấy lòng mình bình lặng lạ thường. Hơn nữa trong bảy năm nay, dùsao Eri cũng đã từng bước hồi phục khả năng ngôn ngữ. So với hồi mới đến, khảnăng trò chuyện của con bé đã tiến triển rõ rệt. Trong mắt người khác thì conbé nói năng khác người, kỳ quặc, còn với chúng tôi thì đó đã là tiến bộ khôngnhỏ."

    "Erigiờ vẫn đi học chứ ạ?"

    "Không,nó không đi học. Chỉ đăng ký trên hình thức thôi. Việc tiếp tục đi học về mặtthực tế là không thể. Vì vậy, tôi và các sinh viên thường hay đến nhà tôi cố gắngtranh thủ thời gian rảnh dạy cho con bé. Nhưng chỉ là những kiến thức vụn vặt,không thể coi là giáo dục có hệ thống được. Con bé gặp khó khăn khi đọc, thếnên khi rảnh tôi đều đọc sách cho nó nghe, mua cả cho nó các băng cát xét đọctruyện bán trên thị trường. Đây gần như toàn bộ sự giáo dục mà con bé nhận được.Nhưng Eri là đứa trẻ cực kỳ thông minh. Bất cứ thứ gì nó quyết định sẽ tiếp thu,thì đều có thể tiếp thu nhanh chóng và hiệu quả. Nhưng nếu không hứng thú thìnó chẳng thèm để mắt một lần. Khoảng cách rất lớn."

    Cửaphòng khách vẫn chưa mở ra. Có lẽ phải cần nhiều thời gian để đun sôi nước vàpha trà.

    "Vậylà Eri đã kể Nhộng không khí với Azami, phải vậy không ạ?" Tengo hỏi.

    "Vừanãy tôi có nói, cứ đến tối là Eri và Azami lại đóng cửa trong phòng với nhau.Không biết bọn chúng làm gì trong ấy. Đó là bí mật của hai đứa. Nhưng không rõtừ khi nào, việc Eri kể chuyện trở thành một chủ đề quan trọng trong sự giao tiếpcủa hai đứa. Azami ghi lại hoặc ghi âm những gì Eri kể, rồi dùng máy xử lý vănbản trong phòng làm việc của tôi gõ lại. Từ dạo đó, Eri dường như cũng dần dầnhồi phục lại cảm xúc. Sự thờ ơ như một lớp màng bao phủ mọi thứ đã biến mất,trên gương mặt đã xuất hiện lại chút nét biểu cảm, bắt đầu gần giống với Eritrước kia."

    "Sự hồiphục bắt đầu từ sau đó ạ?"

    "Khônghoàn toàn. Chỉ một phần thôi. Nhưng đúng như cậu nói. Có lẽ chính nhờ việc kểchuyện mà Eri mới bắt đầu hồi phục."

    Tengonghĩ ngợi giây lát, sau đó chuyển chủ đề.

    "Chuyệnvợ chồng ông Fukada biến mất, ông có báo với cảnh sát không?"

    "À.Tôi đã đi tìm cảnh sát địa phương. Không nhắc đến chuyện về Eri, chỉ nói là cóngười bạn ở trong đó, đã lâu rồi mà không liên lạc được, không biết có phải bịgiam cầm hay không. Nhưng ở thời điểm đó, bọn họ cũng không giúp gì được. Đất củaSakigake là tài sản tư hữu, nếu không nắm được chứng cứ xác thực rằng trong đóđã xảy ra hành vi phạm tội, cảnh sát cũng không thể tự tiện xông vào. Tôi nằnnì thế nào họ cũng làm lơ. Hơn nữa, kể từ năm 1979, về mặt thực tế là đã khôngthể vào bên trong khám xét được nữa."

    Thầygiáo như đang nhớ lại sự việc lúc ấy, lắc đầu mấy cái.

    "Năm1979 đã xảy ra chuyện gì?" Tengo hỏi.

    "Nămđó, Sakigake được công nhận pháp nhân tôn giáo."

    Tengoớ người hồi lâu. "Pháp nhân tôn giáo?"

    "Thựcđáng kinh ngạc," Thầy giáo nói, "Không biết từ lúc nào, công xã Sakigake đã biếnthành pháp nhân tôn giáo Sakigake, được tỉnh trưởng tỉnh Yamanashi chính thứccông nhận. Một khi trở thành pháp nhân tôn giáo, cảnh sát rất khó vào đất của họđể khám xét. Vì hành vi này bị coi là đe dọa quyền tự do tín ngưỡng được hiếnpháp bảo vệ. Chẳng những vậy, hình như Sakigake còn có người chuyên trách vềpháp luật, đã tạo được thế trận phòng thủ rất vững chắc. Cảnh sát địa phươngkhông phải là đối thủ của bọn họ."

    "Khinghe chuyện pháp nhân tôn giáo ở chỗ cảnh sát, tôi hết sức kinh ngạc. Giống nhưsấm nổ bên tai. Mới đầu tôi còn không thể tin được, khi xem tận mắt các văn bảnliên quan, đích thân kiểm tra rồi mà vẫn không sao hiểu nổi. Tôi và Fukada là bạnbè lâu năm, biết rất rõ tính cách và con người ông ta. Cậu biết đấy, tôi nghiêncứu nhân học văn hóa, đã tiếp xúc khá nhiều với tôn giáo. Nhưng Fukada thìkhác, ông ta là một nhân vật chính trị từ đầu đến cuối, là một người chuyện gìcũng chỉ chăm chăm thuyết phục người khác bằng lý luận, theo lẽ thường phải cócảm giác căm ghét với tất cả các tôn giáo mới đúng. Cho dù là lý do chiến lược,thì cũng không thể có chuyện đăng ký pháp nhân tôn giáo được."

    "Hơnnữa, chắc chắn là không dễ để được công nhận pháp nhân tôn giáo."

    "Cáiđó chưa chắc," Thầy giáo nói, "Đúng là có rất nhiều vòng xét duyệt điều kiện,và phải vượt qua các thủ tục phức tạp của chính quyền. Có điều, nếu đi cửa sau,tác động bằng biện pháp chính trị, qua được cửa ải ấy thì mọi việc sẽ trở nênđơn giản. Còn thế nào là tôn giáo nghiêm túc, thế nào là tà giáo thì ranh giới ấyvốn hết sức mong manh. Mà hễ chỗ nào có khoảng trống để giải thích thì sẽ có chỗtrống cho chính trị và đặc quyền len vào. Khi đã có được chứng nhận pháp nhântôn giáo, thì vừa được hưởng ưu đãi thuế, lại được pháp luật bảo vệ."

    "Tómlại, Sakigake không còn là một công xã nông nghiệp đơn thuần, mà trở thành mộttổ chức tôn giáo. Hơn nữa còn là một tổ chức tôn giáo cực kỳ khép kín."

    "Tôngiáo mới. Nói trắng ra thì là một tổ chức tà giáo."

    "Khôngthể hiểu nổi. Phải có nguyên nhân gì ghê gớm lắm mới xảy ra chuyển biến lớn nhưthế."

    Thầygiáo cúi nhìn mu bàn tay mình. Trên đó mọc rất nhiều sợi lông măng màu xám loănxoăn. "Cậu nói đúng. Rõ ràng là có bước ngoặt gì đấy dẫn đến biến chuyển to lớnnày. Tôi vẫn luôn suy nghĩ, tính đến tất cả các khả năng có thể xảy ra. Nhưng vẫnhoàn toàn không sao hiểu được. Bước ngoặt này rốt cuộc là gì? Bọn họ lại áp dụngchủ nghĩa bí mật tuyệt đối, không để người ngoài biết được nội tình của mình. Kểtừ đó, tên của lãnh tụ Sakigake, Fukada, cũng không còn xuất hiện công khai nữa."

    "Và rồi,cách đây ba năm đã xảy ra sự kiện đấu súng, Akebono bị tiêu diệt," Tengo nói.

    Thầygiáo gật đầu. "Trên thực tế, Sakigake sau khi tách Akebono ra, lại may mắn tiếptục tồn tại, đồng thời ổn định phát triển dưới danh nghĩa một tổ chức tôngiáo."

    "Vậycó nghĩa là, trận đấu súng đó không gây tổn thất gì lớn cho Sakigake?"

    "Đúngthế," Thầy giáo nói, "Không chỉ vậy, thậm chí chuyện ấy còn tuyên truyền thêmcho bọn họ. Đây là một đám những kẻ rất chịu động não, chuyện gì cũng xoay chuyểntheo chiều hướng có lợi cho mình. Nhưng tóm lại, đây là những chuyện xảy ra saukhi Eri chạy trốn khỏi Sakigake. Như tôi vừa nói, có lẽ những sự kiện này khôngliện quan trực tiếp đến con bé."

    Dườngnhư ông đang yêu cầu đổi chủ đề câu chuyện.

    "Ôngđọc qua Nhộng không khí chưa?" Tengo hỏi.

    "Đươngnhiên là rồi."

    "Ôngthấy sao?"

    "Mộtcâu chuyện thú vị," Thầy giáo nói, "Đặc sắc, và đầy ẩn dụ. Nhưng rốt cuộc ám chỉđiều gì, nói thực lòng, tôi cũng không hiểu lắm. Con dê núi mù mắt nghĩa là gì?Người Tí Hon và Nhộng không khí có ý nghĩa gì?"

    "Ôngcó cho rằng câu chuyện này ám chỉ thực tế mà Eri từng trải qua hoặc tận mắt chứngkiến khi ở Sakigake không?"

    "Có lẽvậy. Nhưng rất khó phán đoán, rốt cuộc đâu là hiện thực, đâu là ảo tưởng. Vừagiống chuyện thần thoại, lại vừa có thể hiểu như một phỏng dụ khéo léo."

    "Erinói với tôi, Người Tí Hon thực sự tồn tại."

    Thầygiáo nghe xong, nét mặt liền trở nên nghiêm túc, giây lát sau ông mới nói: "Cónghĩa là, cậu cho rằng câu chuyện được miêu tả trong Nhộng không khí là sự thật?"

    Tengolắc đầu: "Điều tôi muốn nói là, mỗi một chi tiết trong câu chuyện đều được miêutả hết sức chân thật, rõ ràng, tỉ mỉ, đây là một điểm rất mạnh của cuốn tiểuthuyết này."

    "Và cậuđịnh viết lại câu chuyện này theo văn phong của mình, chuyển những thứ có tínhám chỉ sang một hình thái rõ nét hơn, phải vậy không?"

    "Nếunhư thuận lợi."

    "Chuyênngành của tôi là nhân học văn hóa," Thầy giáo nói, "Tuy từ lâu tôi đã không cònlàm nghiên cứu nữa, nhưng tinh thần ấy đến giờ vẫn thấm sâu vào cốt tủy. Mộttrong những mục đích của ngành học này là so sánh hình ảnh cá biệt của mọi người,từ đó phát hiện ra điểm chung mang tính phổ biến của nhân loại, sau đó lại xétngược trở lại trên mỗi cá nhân. Làm như vậy, con người có thể tìm được một vịtrí vừa độc lập vừa lệ thuộc vào một thứ gì đó. Cậu hiểu ý tôi không?"

    "Tôinghĩ là hiểu."

    "Có lẽphải yêu cầu cậu cũng làm như vậy."

    Tengoxòe hai tay trên đầu gối. "Có vẻ sẽ rất khó."

    "Nhưngcũng đáng thử một phen."

    "Thậmchí tôi còn không biết mình có tư cách ấy không nữa."

    Thầygiáo chăm chú nhìn Tengo. Trong mắt ông chợt lóe lên một thứ ánh sáng kỳ lạ.

    "Tôimuốn biết rằng ở Sakigake, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Eri. Vợ chồngFukada đã trải qua số phận như thế nào. Trong bảy năm nay, tôi đã gắng sức tìmcách giải mã sự thật ấy, nhưng không hề có lấy một manh mối. Có một bức tườngkhổng lồ mà tôi không cách nào lay động được luôn án ngữ trước mặt. Biết đâutrong Nhộng không khí có ẩn chứa điều mấu chốt để giải câu đố này. Cho dù khảnăng chỉ là rất nhỏ, nhưng chỉ cần có khả năng thôi, tôi tình nguyện đánh cượcmột phen. Còn chuyện cậu có tư cách làm việc đó hay không, tôi không biết.Nhưng cậu đã đánh giá cao Nhộng không khí, lại bị hút hồn vào trong tác phẩm.Có lẽ đây đã là một thứ tư cách rồi."

    "Có mộtchuyện tôi muốn xác nhận lại, câu trả lời là YES hay NO," Tengo nói, "Hôm naytôi đến làm phiền cũng chính vì chuyện này. Thầy giáo Ebisuno, ông có cho phéptôi viết lại tác phẩm Nhộng không khí không?"

    Thầygiáo gật đầu, rồi nói: "Tôi cũng muốn đọc thử Nhộng không khí do cậu viết lại.Eri hình như cũng rất tín nhiệm cậu. Không ai được nó đối xử như vậy đâu. Đươngnhiên, phải trừ tôi và Azami ra. Vì vậy, cậu cứ làm đi. Chúng tôi hoàn toàngiao phó tác phẩm ấy cho câu. Câu trả lời của tôi là: YES."

    Cuộctrò chuyện vừa ngừng lại, sự im lặng liền bao trùm lên cả căn phòng như thể vậnmệnh đã được định đoạt. Đúng lúc đó, Fukaeri bưng trà bước vào, tựa như đã tínhtoán chuẩn xác thời gian hai người nói chuyện xong.

    Trênđường về chỉ có một mình Tengo, Fukaeri đã ra ngoài dắt chó đi dạo. Thầy giáo gọitaxi đưa Tengo đến ga tàu điện Futamatao. Sau đó ở ga Tachikawa anh đổi sangchuyến về Tokyo.

    Ở gaMitaka, Tengo ngồi đối diện với hai mẹ con. Bà mẹ và cô con gái ăn mặc gọngàng, sạch sẽ. Quần áo hai người chắc chắn không phải loại đắt tiền, cũng khôngmới. Nhưng sạch sẽ, và được chăm chút chu đáo. Chỗ nào cần trắng thì trắng nhưtuyết, là ủi phẳng phiu. Đứa con gái áng chừng học lớp hai hoặc ba, đôi mắt mởto, gương mặt xinh xắn. Người mẹ gầy, tóc búi ra sau đầu, đeo kính gọng đen, cầmtheo chiếc túi xách bằng vải dày đã bợt màu. Hình như bên trong đầy các thứ lỉnhkỉnh. Gương mặt cô rất cân đối, có điều ở đuôi khóe mắt thấp thoáng vẻ mệt mỏivề tinh thần, khiến vẻ bề ngoài của cô nhìn già hơn tuổi thực. Đang là giữatháng Tư, nhưng cô lại mang theo ô che nắng. Ô che nắng cuộn chặt lại, trông giốngmột cây gậy khô quắt queo.

    Haingười ngồi lặng yên trên ghế, không nói gì. Người mẹ dường như đang nghĩ ngợichuyện gì đó. Đứa con gái ngồi bên cạnh không có việc gì làm, chốc chốc cúinhìn xuống mũi giày, rồi nhìn sàn tàu, hay ngẩng đầu lên nhìn những mảnh giấyquảng cáo trên trần toa xe rủ xuống, hoặc liếc sang chỗ Tengo ngồi đối diện,như thể xem một loại động vật quý hiếm vô hại. Thân hình và đầu cô bé gần nhưkhông nhúc nhích, chỉ có cặp mắt là hoạt bát đảo qua đảo lại, quan sát sự vật ởxung quanh.

    Hai mẹcon xuống tàu ở ga Ogikubo. Tàu điện vừa bắt đầu giảm tốc, người mẹ đã cầm ô đứngdậy. Tay trái cầm ô che nắng, tay phải xách túi vải. Đứa con gái cũng lập tức đứnglên theo mẹ. Lúc đứng dậy, cô bé lại liếc mắt nhìn Tengo. Đôi mắt ánh lên mộttia nhìn kỳ lạ, như đang yêu cầu, lại như thể muốn thổ lộ. Tuy chỉ là một ánhnhìn yếu ớt, nhưng Tengo cảm nhận được rất rõ ràng. Cô bé ấy đang phát đi tínhiệu… anh cảm thấy thế. Nhưng chẳng cần nói, dù tín hiệu ấy có phát đến. Tengocũng không làm gì được. Anh không hiểu nội tình, cũng chẳng có tư cách gì đểcan dự. Cô bé và mẹ cùng xuống tàu ở ga Ogikubo, cửa toa đóng lại, Tengo ngồi bấtđộng, tiếp tục tiến về ga sau. Chỗ cô bé vừa ngồi lúc nãy có ba học sinh cấphai, có vẻ như đang trên đường về nhà sau kỳ thi thử, bắt đầu nói chuyện ầm ĩ.Nhưng trong một khoảnh khắc, dư ảnh lặng lẽ của cô bé vẫn còn lưu lại nơi ấy.

    Đôi mắtcô bé ấy khiến Tengo nhớ đến một cô bé khác. Đó là cô bé cùng lớp với anh tronghai năm lớp ba, lớp bốn. Cô có đôi mắt to giống như cô bé ban nãy. Cô đã từngdùng cặp mắt ấy nhìn chăm chú vào Tengo. Rồi sau đó…

    Cô békia và cha mẹ là tín đồ của một tổ chức tôn giáo tên là "Chứng nhân Jehovah".Đó là một nhánh của đạo Cơ Đốc, tin theo thuyết ngày tận thế, rất nhiệt tình vớicác hoạt động truyền giáo, và nhất nhất tuân theo mọi điều được viết trong KinhThánh. Chẳng hạn như hoàn toàn không chấp nhận truyền máu. Vì vậy, nếu gặp tainạn giao thông mà bị thương nặng thì tỷ lệ sống sót sẽ giảm xuống còn rất thấp.Cũng không được chấp nhận cho làm đại phẫu. Bù lại, khi đến ngày tận thế, họ sẽđược Thượng đế chọn làm những kẻ sống sốt. Có thể sống mãi ở thế giới cực lạc.

    Cô béấy cũng như cô bé vừa rồi, có đôi mắt to tròn rất đẹp. Một đôi mắt khiến ngườita khó mà quên nổi. Gương mặt cũng rất xinh xắn. Trên gương mặt cô dường nhưlúc nào cũng phủ một lớp màng mỏng trong suốt. Để loại trừ cảm giác bản thânmình tồn tại. Nếu không cần thiết, cô không bao giờ mở miệng trước mặt ngườikhác, cũng không hề bộc lộ xúc cảm qua nét mặt. Cặp môi mỏng lúc nào cũng mímchặt thành một đường tơ.

    Khiđó Tengo chú ý đến cô, vì cuối tuần nào cô cũng cùng mẹ đi truyền giáo. Tronggia đình tín đồ Chứng nhân Jehovah, trẻ con từ khi biết đi đã được yêu cầu thamgia hoạt động truyền giáo cùng cha mẹ. Bắt đầu từ khoảng ba tuổi, chủ yếu là đibộ với mẹ, gõ cửa từng nhà, phát cho họ một tập sách nhỏ tên là Trước đại hồngthủy, truyền bá giáo lý của giáo phái Chứng nhân Jehovah. Họ giải thích với mọingười một cách dễ hiểu rằng trên thế giới đã xuất hiện bao nhiêu điềm báo của sựdiệt vong. Họ gọi Chúa là "Đức Ngài". Dĩ nhiên, gần như lần nào họ cũng bị từchối, đóng cửa đánh "sầm" một tiếng ngay trước mũi. Vì giáo lý của họ quá hẹphòi, chỉ nghĩ đến mình mà xa rời hiện thực… ít nhất là cũng khác xa với hiện thựcmà hầu hết mọi người trên thế giới này nhận biết. Nhưng rất hiếm thấy, thi thoảngcũng có người nghiêm túc lắng nghe bọn họ truyền đạo. Trên đời lúc nào cũng cónhững người muốn tìm đối tượng chuyện trò, cho dù đối phương nói chuyện gì đichăng nữa. Hơn nữa, cũng hết sức hiếm, trong đó ngẫu nhiên cũng có người đếntham gia các buổi tụ họp với họ. Vì một phần nghìn khả năng này, họ đi khắp cácngõ phố, ấn chuông cửa từng nhà một. Bọn họ cứ nỗ lực không ngừng nghỉ như thế,dù hiệu quả rất thấp, để giúp thế giới này giác ngộ, đó chính là sứ mệnh thầnthánh họ được ơn trên ban cho. Sứ mệnh này càng khó khăn, ngưỡng cửa càng cao,thì phúc lành ban cho họ sẽ càng lớn.

    Cô béấy theo mẹ đi khắp nơi truyền giáo. Người mẹ một tay xách chiếc túi vải nhét đầycác tập Trước đại hồng thủy, tay kia thường cầm ô che nắng. Cô bé đi cách mấybước phía sau, lúc nào cũng mím chặt môi thành một đường thẳng, nét mặt vô cảm.Khi theo cha đi khắp các nhà thu phí đài NHK, Tengo từng mấy lần đi ngang quacô bé. Tengo nhận ra cô, cô cũng nhận ra Tengo. Mỗi lần như thế, trong mắt cô đềucó thứ gì đó ánh lên thầm lặng. Dĩ nhiên bọn họ chưa bao giờ nói chuyện, thậmchí cả một câu chào hỏi cũng không. Cha Tengo bận rộn với việc nâng cao hiệu suấtthu phí, còn mẹ cô bé thì bận việc tuyên truyền ngày tận thế định mệnh sắpgiáng xuống. Cậu bé và cô bé chỉ trao đổi ánh mắt trong một khoảnh khắc, khi lướtqua nhau ở góc phố ngày Chủ nhật.

    Cả lớpđều biết cô bé là tìn đồ của giáo phái Chứng nhân Jehovah. Vì "lý do giáo lý"nên cô không dự các hoạt động mừng Giáng sinh, cũng không tham gia các cuộc dãngoại hoặc tham quan ở đền thờ Thần đạo, chùa chiền. Cô không bao giờ tham dự đạihội thể thao, cũng không hát bài ca của trường và cả quốc ca. Cách làm chỉ cóthể gọi là "cực đoan" ấy khiến cô càng lúc càng bị cô lập trong lớp. Hơn nữa, mỗilần trước khi ăn cơm trưa, cô đều phải đọc một lời cầu nguyện đặc biệt, và phảiđọc to và dõng dạc, để mọi người đều có thể nghe thấy. Tất nhiên, lũ trẻ xungquanh đó đều cảm thấy lời cầu nguyện này nghe rợn tóc gáy. Chắc chắn cô bé cũngkhông muốn làm vậy trước bao nhiêu con mắt nhìn mình chằm chằm, nhưng cô đượchuấn luyện để tin rằng cần phải đọc lời cầu nguyện trước khi ăn, dù không có nhữngtín đồ khác ở bên cạnh, cũng không thể làm qua quýt được. "Đức Ngài" ở trêncao, mọi chuyện dù nhỏ nhặt nhất cũng không thể qua nổi mắt Người.

    LạyChúa của chúng con ở trên Trời, xin cho danh Người cả sáng, xin cho nước Ngườitrị đến. Xin Người thứ tội chúng con. Xin Người ban phúc cho những tiến bộ nhỏnhoi của chúng con. Amen.

    Ký ứclà thứ thật kỳ lạ, chuyện từ hai mươi năm trước, vậy mà Tengo vẫn còn nhớ đượcy nguyên lời cầu nguyện ấy. Xin cho nước Người trị đến. Mỗi lần nghe câu đó, cậuhọc sinh tiểu học Tengo lại bất giác thầm nghĩ: "Đó là đất nước như thế nào nhỉ?"Ở đó có đài NHK không? Chắc là không có rồi. Nếu không có đài NHK thì cũngkhông có người đi thu phí. Nếu như vậy, đất nước ấy đến sớm một chút thì hay.

    Tengochưa lần nào nói chuyện với cô. Tuy học cùng lớp nhưng cậu chưa bao giờ có cơ hộibắt chuyện. Cô lúc nào cũng rời xa tập thể, cô độc một mình, nếu không bắt buộc,cô chẳng mở miệng với ai. Tất nhiên không thể tự dưng đi tới trước mặt mà chàocô được. Nhưng trong lòng, Tengo cảm thấy thông cảm với cô. Giữa họ còn có mộtđiểm chung đặc biệt, đó là ngày nghỉ đều phải theo cha mẹ đi khắp nơi ấn chuôngcửa nhà người ta. Mặc dù việc truyền giáo và chuyện thu phí không giống nhau,nhưng Tengo hiểu việc ép buộc trẻ con đóng những vai như thế sẽ gây tổn hại tớitâm hồn chúng nghiêm trọng đến mức nào. Ngày Chủ nhật, trẻ con lẽ ra phải đượcthỏa thích vui chơi cùng chúng bạn, chứ không phải đi dọa dẫm người ta đòi tiềntruyền hình, cũng không phải đi khắp nơi tuyên truyền về ngày tận thế đáng sợ.Những chuyện ấy… nếu thực cần phải làm… thì để người lớn đi làm là được rồi.

    Chỉ mộtlần, vì chút tình cờ, Tengo đã chìa tay ra giúp cô bé. Đó là mùa thu năm lớp bốn,trong giờ thực hành khoa học tự nhiên, người bạn chung bàn thí nghiệm đã buôngnhững lời nặng nề với cô. Vì cô nhầm các bước thí nghiệm. Tengo không nhớ cô mắcsai lầm gì. Khi ấy có một bạn nam đã nhắc chuyện cô tham gia hoạt động truyềngiáo Chứng nhân Jahovah để chế giễu cô. Rằng cô đi từ nhà nọ đến nhà kia, phátnhững cuốn sách nhỏ ngu ngốc. Và gọi cô là "Đức Ngài". Đây là chuyện rất hi hữu.Vì bình thường mọi người không bắt nạt cũng không chòng ghẹo cô, chỉ coi cô nhưmột thứ gì đấy không hề tồn tại, hoàn toàn không cần để mắt tới. Nhưng trongcác bài tập đòi hỏi hợp tác như thí nghiệm khoa học, không thể gạt một mình côbé ấy ra ngoài được. Những lời nhiếc móc khi ấy cũng khá ác độc. Tengo vốn ở mộttổ khác, dùng bàn thí nghiệm bên cạnh, nhưng anh không thể nhắm mắt làm ngơ.Không hiểu vì sao, nhưng anh chỉ cảm thấy mình không nên bỏ mặc như thế.

    Tengobước đến chỗ cô bé, bảo cô đổi sang tổ mình. Không nghĩ ngợi gì nhiều, cũngkhông do dự, anh làm gần như theo phản xạ. Rồi anh tỉ mỉ chỉ cho cô các điểmquan trọng khi làm thí nghiệm. Cô bé chăm chú nghe Tengo giải thích, cố gắng lýgiải, rồi không phạm phải sai lầm tương tự lúc nãy nữa. Học cùng lớp hai năm,đó là lần đầu tiên (cũng là lần cuối cùng) Tengo nói chuyện với cô. Tengo họcgiỏi, lại cao lớn khỏe mạnh, mọi người đều nhìn anh với ánh mắt khác. Vì vậykhông ai trêu chọc anh vì đã đứng ra bảo vệ cô bé, ít nhất là trong trường hợp ấy.Nhưng vì đã che chở cho "Đức Ngài", uy tín của anh trong lớp vô hình trung bịgiảm xuống một cấp. Có lẽ anh bị cho là đã dính bùn nhơ vì liên quan đến cô bé ấykhông chừng.

    NhưngTengo hoàn toàn không để ý, vì anh biết rõ cô là một cô bé hết sức bình thường.Nếu cha mẹ cô không phải là tín đồ của Chứng nhân Jehovah thì cô sẽ trưởngthành như mọi cô bé bình thường khác, được mọi người chấp nhận, chắc chắn sẽ cónhững người bạn tốt. Nhưng vì cha mẹ là tín đồ Chứng nhân Jehovah, nên ở trườngcô bị đối xử như người vô hình, không ai nói chuyện, thậm chí là không ai buồnđể mắt nhìn tới. Tengo cảm thấy như vậy thật không công bằng.

    Sauchuyện đó, Tengo và cô bé không nói chuyện gì với nhau nữa. Không cần thiết phảinói chuyện, và cũng không có cơ hội để nói. Nhưng mỗi lần ánh mắt tình cờ gặpnhau, nét mặt cô liền thoáng hiện lên một vẻ căng thẳng khó nhận ra. Anh lại thấyrất rõ. Có lẽ hành động của Tengo trong giờ thí nghiệm khoa học khiến cô cảm thấyphiền toài. Cũng có thể cô phẫn nộ, thấy anh thật lắm chuyện. Tengo không biết.Khi ấy anh vẫn còn là một đứa trẻ, không thể nhận ra những biến đổi tâm lý tinhtế từ nét mặt của người khác.

    Sauđó, có một hôm, cô bé đã nắm tay Tengo. Đó là một buổi chiều nắng ráo đầu thángMười hai, ngoài cửa sổ có thể trông thấy bầu trời cao và những áng mây thẳng tắpmàu trắng. Trong lớp học đã được quét dọn sạch sẽ sau giờ tan lớp, tình cờ chỉcòn lại Tengo và cô bé ấy, không còn ai khác. Cô bé quả quyết rảo bước đi nganglớp học đến trước mặt Tengo, đứng bên cạnh anh. Sau đó cô không do dự nắm lấytay Tengo, ngẩng mặt nhìn anh chăm chú (Tengo cao hơn cô chừng mười xăng timét). Tengo giật mình kinh ngạc, cùng chăm chú nhìn lại cô, ánh mắt hai người gặpnhau. Tengo thấy đôi mắt cô sâu thẳm lạ thường. Cô bé ấy cứ lặng lẽ nắm tay anhthật lâu, nắm chặt, không buông lơi ra dù chỉ trong chớp mắt. Sau đó, cô buôngtay, vạt váy tung lên phấp phới, chạy thẳng ra khỏi lớp học.

    Tengokhông hiểu gì cả, trợn tròn mắt đứng yên bất động. Ý nghĩ đầu tiên của anh là,may mà không ai nhìn thấy. Ngộ nhỡ có ai trông thấy, có trời mới biết chuyện sẽầm ĩ lên thế nào. Anh đảo mắt nhìn quanh, trước tiên là thở phào nhẹ nhõm. Sauđó lại chìm vào cảm giác bối rối sâu sắc.

    Hai mẹcon ngồi đối diện với anh từ ga Mitaka đến ga Ogikubo biết đâu cũng là tín đồ củaChứng nhân Jehovah đang đi truyền giáo ngày Chủ nhật. Cái túi vải phồng lên đócó vẻ như cũng đang nhét đầy những tập Trước đại hồng thủy nhỏ bé. Cái ô che nắngtrong tay người mẹ và ánh sáng lóe lên trong mắt cô bé gợi Tengo nhớ tới cô bạncùng lớp ít nói năm xưa.

    Không,hai người trên tàu điện có lẽ không phải tín đồ của Chứng nhân Jehovah, có thểchỉ là một cặp mẹ con bình thường đang tới một lớp học ngoại khóa nào đó. Trongtúi vải ấy chỉ là nhạc phổ cho đàn dương cầm, hoặc bộ đồ để luyện thư pháp. Chắclà mình quá mẫn cảm với mọi sự vật hiện tượng rồi, Tengo thầm nhủ. Anh nhắm mắt,chầm chậm thở nhẹ ra. Ngày Chủ nhật dòng chảy thời gian cũng kỳ lạ, vô số cảnhtượng đều bị bóp méo một cách quái dị.

    Về đếnnhà, Tengo nấu mấy món đơn giản ăn cho qua bữa. Nghĩ kỹ lại, thực ra anh cònchưa ăn trưa. Sau bữa tối, anh sực nhớ ra phải gọi điện cho Komatsu, chắc chắnanh ta muốn biết kết quả cuộc gặp gỡ hôm nay. Nhưng hôm nay Chủ nhật, anh takhông đi làm. Tengo không biết số điện thoại nhà Komatsu. Thôi vậy. Nếu muốn biếttình hình, chắc anh ta sẽ gọi điện.

    Kimgiờ đồng hồ vừa chạy qua số mười, Tengo đang định lên giường ngủ thì chuông điệnthoại reo. Anh đoán là Komatsu, cầm ống nghe, không ngờ lại là tiếng của ngườitình lớn tuổi.

    "Alô, chiều ngày kia em qua chỗ mình một lúc được không? Nhưng không ở lâu đượcđâu," cô ta nói.

    Saulưng có thể nghe thấy tiếng dương cầm khe khẽ. Hình như chồng cô chưa về nhà.Được thôi, Tengo trả lời. Nếu cô đến, việc viết lại Nhộng không khí sẽ phải tạmngừng lại. Nhưng nghe giọng cô, Tengo cảm thấy mình đang khát khao thân thể đómột cách mãnh liệt. Sau khi gác máy, anh vào bếp, rót rượu whiskey BourbonKentucky vào ly thủy tinh, đứng trước bồn rửa bát nốc một hơi cạn sạch. Sau đóleo lên giường, đọc mấy trang sách rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi.

    NgàyChủ nhật kỳ lạ dài dằng dặc của Tengo đã kết thúc như vậy.


  4. #13
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,747
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 13

    Nạn nhân bẩm sinh



    Lúc tỉnh dậy, Aomame hiểu mình đang ở trong trạng thái say rượu đến ngày thứ hai. Nàng hầu như chưa bao giờ say qua đêm. Dù uống bao nhiêu rượu, đến sáng hôm sạu đầu ócnàng vẫn luôn tỉnh táo, lập tức có thể bắt tay vào việc. Đây là điểm nàng luônlấy làm tự hào. Nhưng hôm nay thì hai bên huyệt Thái dương lại đang đau nhói, ýthức dường như bị che phủ một lớp sương mỏng. Đầu nàng như bị ai đó lấy xích sắtsiết từng vòng một. Kim giờ đồng hồ đang chạy qua số mười. Ánh nắng lúc gầntrưa khiến đáy mắt nàng đau nhói lên như bị kim chích. Tiếng động cơ xe máy chạyvụt qua con đường trước cửa, để lại tiếng gào rú như tiếng máy tra tấn vang độngkhắp căn phòng.

    Lúcnày nàng đang lõa lồ nằm trên giường, nhưng không sao nhớ nổi đã về nhà bằngcách nào. Trên sàn nhà, bộ quần áo mặc tối qua vứt lăn lóc. Có vẻ như nàng đã tựmình lột ra. Túi xách để trên mặt bàn. Nàng bước qua đống quần áo nằm rải rácdưới sàn nhà, đi vào trong bếp, uống một hơi hết mấy cốc nước lọc. Sau đó vàophòng tắm, rửa mặt bằng nước lạnh, xem xét thân thể trần truồng của mình trongtấm gương lớn. Kiểm tra cẩn thận một lượt từ trên xuống dưới, không phát hiệnra dấu vết nào. Nàng thở phào nhẹ nhõm. May quá. Mặc dù vậy, thân dưới vẫn cònvương vất cảm giác của trận làm tình kịch liệt đêm qua. Cơn bải hoải như thểsâu bên trong cơ thể vừa bị khuấy trộn lên vậy. Sau đó nàng cảm thấy hậu môncũng hơi nhức nhối. Chó chết! Aomame thầm rủa, đoạn lấy đầu ngón tay day daylên Thái dương. Khốn khiếp thật, cả chỗ ấy cũng chơi hay sao? Nhưng tức nhấtlà, nàng chẳng nhớ gì hết.

    Vẫnngập ngụa trong ý thức đục ngầu, nàng chống tay vào tường, xả nước nóng lên người.Cầm bánh xà phòng chà xát thật mạnh toàn thân, rửa sạch ký ức của đêm qua, haythứ vô danh gì đó gấn giống với ký ức, khỏi thân thể mình. Nàng rửa cơ quansinh dục và hậu môn đặc biệt kỹ lưỡng. Còn gội cả đầu nữa. Vừa cố chịu đựng mùibạc hà của kem đánh răng, nàng vừa chải cho sạch mùi khó chịu trong miệng. Sauđó nàng nhặt quần áo lót và quần tất trên sàn phòng ngủ lên, ngoảnh mặt đi, vứtcả vào chiếc giỏ đựng quần áo chờ đi giặt.

    Nàngkiểm tra túi xách để trên bàn. Ví tiền vẫn còn. Thẻ tín dụng và thẻ ngân hàngcũng không mất. Tiền mặt trong ví hầu như không thiếu đồng nào. Hình như đêmqua nàng chỉ trả tiền taxi về nhà. Trong ví chỉ thiếu đi mấy bao cao su nàngchuẩn bị từ trước. Aomame đếm lại, thiếu mất bốn chiếc. Bốn chiếc? Trong ví cònmột tờ giấy được gấp gọn ghẽ, bên trên viết một số điện thoại nội thành Tokyo.Nhưng là số điện thoại của ai thì nàng hoàn toàn không nhớ nữa.

    Nànggần như đổ vật xuống giường, cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm trước:Ayumi bước đến bên bàn của hai người đàn ông, mỉm cười rồi nói chuyện gì đó, bốnngười uống rượu, tất cả đều rất vui. Kế đó thì theo trình tự đã định. Đặt haiphòng ở khách sạn gần đó. Theo thỏa thuận từ trước, Aomame làm tình với người lớntuổi tóc thưa. Ayumi thì bắt lấy anh chàng trẻ tuổi to cao. Cuộc làm tình khôngđến nỗi tồi. Hai người tắm chung, sau đó là một màn khẩu dâm kéo dài và tỉ mẩn.Trước khi cho vào cũng không sao nhãng việc đeo bao cao su.

    Chừngmột tiếng đồng hồ sau, trong phòng có điện thoại, là Ayumi, cô ta hỏi: giờ cóthể qua chỗ cô, cả bọn uống tiếp được không? Được thôi, Aomame đáp. Một lúcsau, Ayumi và người đàn ông kia vào. Sau đó, bọn họ gọi phục vụ khách sạn mangwhiskey và nước đá lên phòng, bốn người cùng uống.

    Sauđó xảy ra chuyện gì thì nàng hoàn toàn không nhớ. Sau khi bốn người quây tụ,hình như chỉ một lúc đã say túy lúy. Có thể tại rượu whiskey (bình thườngAomame không uống whiskey), cũng có thể do lần này khác với mọi lần. Mọi lầnbao giờ cũng là một mình nàng đối mặt với đàn ông, còn lần này bên cạnh lại cóthêm một đồng bọn, nên đã lơ là, mất cảnh giác. Nàng lờ mờ nhớ được hình như bọnhọ đã đổi đối tác và làm tình thêm lần nữa. Mình và người trẻ hơn làm tình trêngiường, Ayumi và người tóc thưa làm tình trên ghế sofa. Hình như là thế. Sauđó… sau đó thì mọi sự đều mơ hồ, không thể nhớ nổi nữa. Thôi, vậy cũng tốt,không nhớ nổi thì quên béng nó đi. Mình đã thỏa sức làm tình, chỉ vậy mà thôi.Đằng nào thì sau này chắc cũng không gặp lại mấy gã đó nữa.

    Lầnlàm tình thứ hai có đeo bao cao su không nhỉ? Đây mới là điều Aomame lo lắng.Không thể để bị có thai hoặc mắc bệnh truyền nhiễm vì mấy chuyện vớ vẩn này được.Nhưng mà chắc cũng không sao. Vì cho dù có say đến thế nào và ý thức có mờ mịtđến đâu, mình cũng không bao giờ sơ suất trong chuyện này.

    Hômnay có việc gì phải làm không? Không có. Hôm nay là thứ Bảy, mình không có việcgì. À không, không phải. Không phải vậy. Ba giờ chiều phải đến Biệt thự Cây Liễuở Azabu, làm mát xa cơ bắp cho bà chủ. Mấy ngày trước, Tamaru có gọi điện thoạitới hỏi: bà chủ phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, không biết có thể đổi cuộchẹn từ thứ Sáu sang thứ Bảy được không? Cả chuyện này không ngờ mình cũng quênsạch! Nhưng từ giờ đến ba giờ chiều vẫn còn bốn tiếng rưỡi nữa. Đến lúc đấy, chắccơn đau đầu đã qua rồi, ý thức nhất định sẽ tỉnh táo hơn.

    Phaxong cà phê nóng, nàng đổ vào dạ dày liền mấy cốc. Sau đó nàng cứ để mình trầnkhoác ra ngoài chiếc áo bông tắm, nằm ngửa mặt trên giường, chăm chú nhìn lêntrần nhà một lúc lâu. Chẳng có tâm trạng làm việc gì cả, chỉ ngửa mặt lên nhìntrần nhà. Trên trần nhà chẳng có chỗ nào thú vị, những cũng không thể chê được.Bởi trần nhà không phải chỗ để cho người ta cảm thấy thú vị. Kim đồng hồ chỉđúng mười hai giờ trưa, nhưng nàng hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn. Tiếng độngcơ xe máy và ô tô vẫn nổ ầm ầm trong óc. Đây mới là lần đầu tiên nàng trải nghiệmcảm giác cơn say kéo dài sang ngày hôm sau.

    Mặcdù vậy, dường như việc làm tình vẫn khiến cơ thể nàng hết sức khoan khoái. Đượcđàn ông ôm ấp, để cho anh ta ngắm nhìn, vuốt ve, liếm láp, ngấu nghiến lên thânthể trần truồng, để dương vật đâm vào, liên tiếp nhiều lần lên đỉnh, vậy là baonhiêu những thứ ách tắc chiếm cứ cơ thể nàng đều tan biến. Say sang cả ngày hômsau dĩ nhiên là rất khó chịu, nhưng trong đó lại có gì đó được giải thoát, thừađủ để bù đắp cảm giác khó chịu kia.

    Thếnhưng, mình còn phải kéo dài cái kiểu này đến bao giờ nữa? Aomame thầm nghĩ. Rốtcuộc mình còn có thể kéo dài kiểu này đến bao giờ nữa? Mình sắp ba mươi đến nơirồi, rồi tuổi bốn mươi cũng từ từ xuất hiện trong tầm mắt.

    Nhưngthôi, tạm không nghĩ đến chuyện này nữa. Rồi từ từ hãy tính. Đằng nào thì vẫnchưa đến hạn chót. Để thực sự nghiêm túc nghĩ về chuyện này, mình…

    Đúnglúc đó, chuông điện thoại chợt vang lên. Tiếng chuông trong tai Aomame nghe nhưthể tiếng sấm. Chẳng khác nào đang ngồi trên con tàu tốc hành lao đi trong đườnghầm vậy. Nàng lảo đảo bò dậy trên giường, cầm lấy ống nghe. Chiếc đồng hồ lớntreo trên tường đang chỉ mười hai rưỡi.

    "Aomamephải không?" đầu dây bên kia hỏi. Giọng nữ hơi khan khan. Là Ayumi.

    "Phải,"Aomame đáp.

    "Cósao không? Nghe giọng như vừa bị xe buýt cán ấy."

    "Cókhi cũng gần như thế."

    "Vẫnsay hả?"

    "Ừ,khá mệt," Aomame nói, "Sao cô biết số điện thoại của tôi vậy?"

    "Côkhông nhớ à? Chính cô viết cho tôi đấy thôi. Còn nói mấy hôm nữa gặp lại mà. Sốđiện thoại của tôi chắc cũng còn trong ví tiền của cô đấy."

    "Thếhả? Tôi chẳng nhớ gì hết."

    "Ừ.Tôi nghĩ có lẽ là vậy, hơi lo, nên mới gọi điện thử xem," Ayumi nói, "Tôi lokhông biết cô có về nhà an toàn không. Mặc dù đã thấy cô lên taxi ở ngã tưRoppongi, còn nói cả địa chỉ với tài xế nữa."

    Aomamethở dài một tiếng. "Tôi chẳng nhớ gì hết. Nhưng hình như đã an toàn về đến nhà.Vì lúc mở mắt ra, tôi đang ở trên giường mình."

    "Vậythì tốt."

    "Côđang làm gì thế?"

    "Đanglàm việc đây, rất nghiêm chỉnh đấy," Ayumi nói, "Từ mười giờ bắt đầu lái xe tuầntra mini đi phạt xe dừng đỗ trái quy định. Giờ đang nghỉ trưa."

    "Côgiỏi thật đấy," Aomame tỏ ra khâm phục.

    "Hiềmnỗi cũng hơi thiếu ngủ thật. Nhưng tối qua vui lắm, lần đầu tiên tôi chơi vui vẻthế đấy. Đều nhờ cô cả đó."

    Aomamelấy đầu ngón tay trỏ day day lên Thái dương. "Nói thực là nửa sau tôi không nhớlắm. Từ lúc hai người bọn cô sang phòng chúng tôi ấy."

    "Ốichà chà, thế thì phí quá," Ayumi nói với giọng hết sức nghiêm túc, "Về sau mớikinh chứ, bốn người chúng ta làm đủ mọi trò. Thật khó mà tin nổi, cứ như làphim khiêu dâm ấy. Tôi với cô trần truồng học theo kiểu đồng tính nữ. Còn cả…"

    Aomamevội vàng ngắt lời cô ta lại: "Chuyện này bỏ qua đi, nhưng hôm qua có đeo baocao su không nhỉ? Tôi không nhớ lắm, thấy hơi lo."

    "Tấtnhiên là có rồi. Tôi đã kiểm tra kỹ lắm, không sao đâu. Cô phải biết là ngoàichuyện đi phạt đỗ xe trái phép ra, tôi còn tới các trường trung học trong quận,tập trung đám nữ sinh về giảng đường, hướng dẫn bọn chúng tỉ mỉ cách đeo baocao su thế nào cho đúng nữa cơ đấy."

    "Cáchđeo bao cao su?" Aomame ngạc nhiên hỏi, "Cảnh sát sao lại dạy học sinh trung họcnhững chuyện này?"

    "Mụcđích ban đầu là đến các trường trung học tuyên truyền cho các nữ sinh nhận thứcđược nguy cơ bị cưỡng bức khi hẹn hò, cách đối phó với những tên cuồng dâm,phòng ngừa tội phạm tình dục… vân vân. Thế rồi nhân thể, tôi bổ sung thêm nộidung đó vào theo kiểu thông điệp cá nhân. Nói cho chúng biết, ở mức độ nào đấy,làm tình là điều khó tránh khỏi, vì vậy phải hết sức chú ý không để mang thaihoặc nhiễm các bệnh tình dục. Đại loại là thế. Đương nhiên vẫn phải để ý nét mặtcác thầy cô giáo, không thể nói trắng ra như thế được. Vì thế, chuyện này gầnnhư trở thành bản năng nghề nghiệp của tôi rồi. Cho dù uống bao nhiêu rượu cũngkhông đời nào bỏ qua. Không cần phải lo lắng đâu. Aomame, cô vẫn sạch sẽ lắm.Không đeo bao cao su, đừng hòng có mà lớ xớ. Đây chính là tín điều của tôi đấy."

    "Cámơn. Nghe cô nói thế, tôi yên tâm rồi."

    "Ànày, cô có muốn nghe kể lại xem tối qua chúng ta đã làm gì không?"

    "Đểlúc khác đi," Aomame nói, sau đó thở hắt ra chất khí nặng nề tích tụ bên trongphổi, "Lần sau có dịp tôi sẽ nghe cô kể chi tiết. Nhưng giờ thì không được. Chỉsợ mới nghe một câu, đầu tôi đã vỡ ra làm đôi mất."

    "Biếtrồi. Lần sau nhé," Ayumi cởi mở đáp, "Nhưng mà Aomame này, sáng nay ngủ dậy tôicứ nghĩ mãi, có khi hai chúng ta là một cặp hợp nhất rồi đấy. Tôi có thể gọi điệncho cô nữa không? Ý tôi là, nếu lại muốn chơi giống tối hôm qua nữa ấy."

    "Đượcchứ," Aomame nói.

    "Hayquá."

    "Cámơn cô đã gọi điện."

    "Giữgìn sức khỏe nhé," Ayumi nói, đoạn dập máy.

    Haigiờ chiều, nhờ tác dụng của cà phê và một giấc ngủ ngắn, ý thức Aomame đã trở lạibình thường. May là cơn đau đầu cũng đã dứt, chỉ còn chút cảm giác mệt mỏi lưulại trong cơ thể. Aomame đeo ba lô thể thao đi ra khỏi nhà. Trong ba lô tấtnhiên không có chiếc đục nước đá đặc biệt kia, chỉ có quần áo để thay đổi vàkhăn bông. Vẫn như mọi khi, Tamaru đón nàng ở cửa.

    Aomameđược dẫn đến căn phòng tắm nắng hẹp và dài, cửa sổ lớn bằng kính hướng ra vườnmở rộng, nhưng có buông rèm ren, từ bên ngoài không nhìn được vào trong. Bên cửasổ bày một hàng cây cảnh, từ chiếc loa nhỏ trên trần phát ra tiếng nhạc Baroquedịu êm, một bản xô nát cho sáo hợp tấu với đàn clavico. Chính giữa phòng đặt mộtcái giường mát xa, bà chủ đã nằm sấp ở đó, trên người mặc áo choàng tắm màu trắng.

    Tamarura khỏi phòng. Aomame thay sang bộ quần áo mặc lúc tập thể thao. Bà chủ nằmtrên giường mát xa ngoảnh đầu lại nhìn nàng cởi quần áo. Aomame không hề để tâmđến việc bản thân trần truồng bị người đồng giới nhìn thấy. Với người từng làmvận động viên thể thao, đây chỉ là chuyện cơm bữa, vả lại ngay bản thân bà chủcũng gần như không mặc gì những lúc mát xa. Vì như vậy mới tiện quan sát đượctrạng thái cơ bắp. Aomame tụt quần dài vải bông và cởi áo trong, mặc lên mình bộquần áo thể thao dệt kim, gấp những thứ vừa cởi ra lại, xếp chồng lên nhau đặt ởmột góc phòng.

    "Cơ bắpcủa cô săn chắc thật," bà chủ nói, sau đó ngồi dậy cởi áo choàng tắm ra, trênngười chỉ còn đồ lót bằng lụa mỏng tang.

    "Cámơn bà," Aomame trả lời.

    "Hồitrước cơ thể tôi cũng vậy."

    "Tôibiết," Aomame nói. Lời này chắc là thật, Aomame thầm nhủ. Mặc dù hơn bảy mươi,cơ thể bà vẫn giữ được khá rõ nét bóng dáng thời trẻ tuổi, Thể hình không biếnđổi, bầu vú vẫn còn độ căng nhất định. Cách ăn uống có điều độ và luyện tập thểthao một thời gian dài đã khiến thân thể bà giữ được vẻ đẹp tự nhiên. Aomameđoán chắc bà cũng có làm thêm một số phẫu thuật thẩm mỹ vừa phải nữa. Chẳng hạnnhư định kỳ xóa nếp nhăn, phẫu thuật nâng khóe miệng và khóe mắt.

    "Thểhình hiện nay của bà cũng vẫn rất đẹp," Aomame nói.

    Bà chủkhẽ nhếch mép. "Cám ơn cô. Tiếc là không thể nào so sánh được với trước kia."

    Aomamekhông trả lời.

    "Tôitừng hưởng thụ một cách đủ đầy thân thể này, cũng từng để người khác được thỏasức hưởng thụ nó. Cô hiểu ý tôi không?"

    "Tôihiểu."

    "Saonào? Cô cũng đang hưởng thụ chứ?"

    "Thithoảng," Aomame trả lời.

    "Chỉlà ‘thi thoảng’ thôi thì có lẽ chưa đủ đâu," bà chủ đang nằm sấp nói. "Niềm lạcthú này phải hưởng thụ cho đã đời nhân lúc còn trẻ. Thỏa thuê thoải mái. Đếnkhi có tuổi, không thể làm như vậy được nữa, ký ức xưa cũ có thể sưởi ấm chothân thể cô."

    Aomamenhớ lại chuyện đêm qua. Hậu môn cô vẫn còn cảm thấy như có gì đó chọc vào. Nhữngký ức như vậy thực sự có thể sưởi ấm thân thể đã già nua được ư?

    Aomameđặt bàn tay lên người bà chủ, bắt đầu chú tâm vào việc làm giãn cơ cho bà. Chútcảm giác mệt mỏi còn lại trong cơ thể ban đầu giờ đã tan biến. Từ lúc thay sangbộ đồ thể thao dệt kim, ngón tay tiếp xúc với cơ thể bà chủ, hệ thần kinh củanàng đã trở nên nhạy bén hơn một cách rõ rệt.

    Aomamelấy ngón tay lần lượt xác định các cơ bắp của bà chủ, như thể đang lần dò theotuyến đường trên bản đồ. Lực đàn hồi, độ cứng, khả năng phản xạ của từng cơ thịtđều được Aomame nhớ rõ đến từng chi tiết. Như nghệ sĩ chơi dương cầm thuộc lòngbản nhạc. Aomame được trời phú cho cái trí nhớ tỉ mỉ ấy, đặt biệt đối với nhữnggì liên quan đến cơ thể người. Giả sử nàng có quên, thì những đầu ngón tay nàngvẫn nhớ rõ. Nếu khối cơ nào có cảm giác tiếp xúc khác lạ so với bình thường,nàng sẽ thử kích thích nó từ nhiều góc độ với các lực khác nhau, kiểm tra xemcó phản ứng gì trở lại không. Phản ứng này rốt cuộc là đau đớn, khoái cảm, haykhông chút cảm giác? Với những phần cơ bị co cứng, nàng không chỉ giúp bà chủthả lỏng, mà còn hướng dẫn bà cách dùng sức mình để điều khiển khối cơ ấy.Đương nhiên cũng có những khối cơ nếu chỉ dựa vào sức mình thì không thể thả lỏngđược. Những chỗ này cần phải được mát xa cẩn thận. Nhưng tự mình cố gắng hằngngày vẫn tốt nhất và có lợi nhất cho cơ bắp.

    "Chỗnày đau không ạ?" Aomame hỏi. Cơ thịt chỗ phía trên đùi non cứng hơn bình thườngkhá nhiều. Cứng đến độ như muốn trêu ngươi nàng. Ngón tay nàng đặt lên khe giữaxương chậu, khẽ bẻ gập đùi theo một góc đặc biệt.

    "Đaulắm," bà chủ nhăn mặt trả lời.

    "Tốtlắm. Thấy đau là không sao. Nếu không thấy đau mới đáng sợ. Sẽ đau hơn một chútnữa, bà có chịu được không ạ?"

    "Dĩnhiên," bà chủ trả lời. Không nhất thiết lúc nào cũng phải hỏi. Bà chủ có tínhgiỏi chịu đựng. Hầu hết mọi chuyện bà đều có thể lẳng lặng chịu đựng. Cho dù cónhăn mặt một chút, cũng không rên thành tiếng. Aomame đã gặp nhiều người đànông cao to, cường tráng đã kêu lên thành tiếng khi được nàng mát xa. Nàng khôngthể không khâm phục ý chí kiên cường của bà già đã hơn bảy mươi này.

    Aomamecố định khuỷu tay phải như thể đang cố định điểm tự cho đòn bẩy, bẻ gập đùi bàchủ xuống. Chỉ nghe "Cục" một tiếng nặng nề, các khớp xương đã dịch chuyển. Bàchủ hít sâu vào một hơi, nhưng vẫn không kêu.

    "Ổn rồi,từ giờ không còn vấn đề gì nữa." Aomame nói, "Sẽ nhẹ nhàng thôi."

    Bà chủthở phào một hơi, trên trán lấm tấm mấy hạt mồ hôi. "Cám ơn cô," bà khẽ nói.

    Aomamemất nguyên một tiếng đồng hồ để thân thể bả chủ được hoàn toàn thả lỏng, kíchthích và kéo giãn các bắp cơ, làm mềm gân cốt. Làm vậy khá đau, có điều, khôngđau đớn thì không giải quyết được chuyện gì. Aomame hiểu điều này, bà chủ cũnghiểu. Vì vậy hai người gần như không nói một lời trong suốt một tiếng đồng hồđó. Bản xô nát cho sáo đã kết thúc từ lâu, máy quay đĩa im lặng. Ngoài tiếngríu rít của lũ chim bay đến ngoài vườn, hầu như không nghe thấy âm thanh gìkhác.

    "Tôithấy người nhẹ nhàng hơn nhiều rồi," một lúc sau bà chủ nói. Bà vẫn đang nằm sấpở đó, tấm khăn bông lớn trải trên giường mát xa đã bị mồ hôi thấm vào làm cho sẫmmàu.

    "Thếlà tốt rồi," Aomame nói.

    "Cócô ở bên, thật đúng là được một việc lớn. Nếu không có cô ở đây, chắc tôi sẽđau đớn chết mất."

    "Bàyên tâm. Tạm thời tôi vẫn chưa có kế hoạch ‘không ở đây’."

    Bà chủcó vẻ hơi do dự, trầm ngâm giây lát rồi cất tiếng hỏi: "Tôi muốn mạo muội hỏicô một câu, cô có người mình yêu không?"

    "Tôicó người mình yêu," Aomame khẳng định.

    "Thếthì tốt quá."

    "Chỉtiếc là, người đó không yêu tôi."

    "Cóthể câu hỏi của tôi không được thích hợp lắm…" bà chủ nói, "Tại sao người ta lạikhông yêu cô vậy? Khách quan mà nói, tôi cảm thấy cô là một cô gái rất quyếnrũ."

    "Bởivì người ấy thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của tôi nữa."

    Bà chủnghĩ ngợi về câu trả lời của Aomame trong giây lát.

    "Chẳnglẽ cô không có ý định cho anh ta biết sự thực rằng mình có tồn tại à?"

    "Trướcmắt thì chưa," Aomame trả lời.

    "Cónguyên nhân gì đặc biệt không? Chẳng hạn như cô không thể chủ động tiếp cận anhta ấy."

    "Cũngcó mấy lý do. Nhưng gần như đều là vấn đề tâm lý của riêng tôi."

    Có vẻbà chủ cảm thấy tiếc nuối, bà chăm chú nhìn gương mặt Aomame. "Cho đến giờ tôiđã gặp được nhiều người không tầm thường. Có lẽ cô cũng là một trong số họ."

    Aomamekhẽ nhếch khóe miệng lên. "Thực ra tôi không có điểm gì không tầm thường cả. Chỉlà tương đối thẳng thắn khi đối mặt với tâm trạng của bản thân mà thôi."

    "Mộtkhi đã tự định ra quy tắc thì sẽ tuân thủ đến cùng."

    "Đúngthế."

    "Vàít nhiều cố chấp, dễ nổi giận."

    "Có lẽđúng vậy thật."

    "Nhưngđêm qua hình như hơi phóng túng phải không?"

    Aomameđỏ mặt. "Sao bà biết được cả chuyện đó ạ?"

    "Nhìnsắc da cô là tôi biết. Và biết được bằng mùi. Mùi đàn ông vẫn còn lưu lại trênngười cô. Khi người ta có tuổi, có nhiều chuyện chỉ cần thoáng nhìn qua là nhậnra được ngay."

    Aomamehơi nhăn mặt. "Những chuyện như thế đôi lúc cũng cần thiết. Mặc dù tôi cũng hiểuđây không phải là chuyện đáng được tán đồng cho lắm."

    Bà chủvươn tay ra, nhẹ nhành đặt tay lên bàn tay Aomame. "Dĩ nhiên, thỉnh thoảng cũngcần như thế. Cô không phải ngại, tôi không hề có ý trách móc gì cô đâu. Chẳngqua tôi chỉ thấy, cô hoàn toàn có thể sống hạnh phúc như mọi người bình thườngkhác. Như là ở bên người cô yêu thương, chờ đón một kết thúc có hậu chẳng hạn."

    "Nếuđược như thế thì tốt. Nhưng chắc là khó."

    "Tạisao?"

    Aomamekhông trả lời. Muốn giải thích cho rõ chuyện này không dễ.

    "Nếucó chuyện riêng tư cần chia sẻ với ai đó, hãy đến gặp tôi," bà chủ nói, rồi rútbàn tay về, cầm khăn bông lên lau mồ hôi trên mặt, "Bất kể là chuyện gì. Có lẽtôi sẽ giúp được cô chút gì đó."

    "Vôcùng cảm ơn bà!" Aomame nói.

    "Cũngcó một số chuyện, nếu chỉ thỉnh thoảng buông thả mình thì không giải quyết được."

    "Bànói đúng."

    "Côchưa bao giờ làm chuyện gì có hại cho bản thân," bà chủ nói, "Chưa từng một lần.Cô có biết không?"

    "Tôibiết," Aomame nói. Đúng như vậy, nàng thầm nghĩ. Mình chưa bao giờ làm chuyệngì có hại cho bản thân. Nhưng vẫn có thứ gì đó lặng lẽ tích tụ lại. Giống như lớpcặn ở dưới đáy chai rượu vang.

    Đếngiờ Aomame vẫn thường hồi tưởng lại thời điểm trước và sau cái chết của OtsukaTamaki. Mỗi lần nghĩ đến chuyện sẽ không còn được cùng cô gặp mặt, chuyện trò,nàng lại cảm thấy thân thể mình như bị xé toang. Tamaki là người bạn đầu tiêntrong đời Aomame, bất kể chuyện gì hai người cũng có thể dốc bầu tâm sự vớinhau. Trước khi biết Tamaki, Aomame chưa từng có người bạn nào như thế, và saucô cũng không còn ai khác. Không ai có thể thay thế được. Nếu không gặp đượccô, cuộc đời Aomame chắc chắn sẽ còn bi thảm và đen tối hơn hiện giờ nhiều lần.

    Haingười tuổi tác tương đương, cùng trong đội bóng mềm của trường trung học thànhphố. Từ trung học cơ sở lên đến trung học phổ thông, bao nhiêu nhiệt tình củaAomame đều dồn hết cả vào môn bóng mềm. Mới đầu nàng cũng không quan tâm lắm,chỉ vì đội thiếu người nên kéo nàng vào cho đủ quân số, ai ngờ không lâu saumôn thể thao này lại trở thành lẽ sống của đời nàng. Nàng bám lấy nó như ngườisắp bị cơn cuồng phong cuốn bay đi bấu chặt vào cây cột. Nàng thực sự cần mộtthứ như thế. Hơn nữa, bản thân Aomame cũng không nhận ra rằng bẩm sinh nàng đãcó tư chất của một vận động viên xuất chúng. Ở cả cấp hai lẫn cấp ba, nàng đềulà tuyển thủ nòng cốt của đội, nhờ nàng, đội tuyển bóng mềm của trường luôn vượtqua được vòng loại trong các giải đấu. Điều này khiến Aomame thêm tự tin (nóichính xác thì không phải tự tin, mà là một thứ gần như thế). Trong đội bóng, sựtồn tại của nàng mang một ý nghĩa không nhỏ, mặc dù đây là một thế giới chật hẹp,nhưng nàng vẫn xác lập được một vị trí cho mình trong đó, đối với Aomame, niềmvui này vượt lên trên tất cả. Trên đời này có người cần đến mình.

    Aomamelà tay ném kiêm đánh bóng số bốn, không nghi ngờ gì, nàng là trung tâm tấn côngvà phòng thủ của cả đội. Otsuka Tamaki là người bắt bóng chốt hai, là linh hồncủa đội, đồng thời đảm nhiệm vai trò đội trưởng. Tamaki tuy thấp nhỏ, nhưng cótốc độ phản ứng rất tốt, biết cách động não. Cô có thể nhanh chóng nắm bắt mộtcách tổng hợp tình huống trên sân. Mỗi lần ném bóng, cô đều biết chắc nên dồntrọng tâm cơ thể về hướng nào, tay gậy đối phương vừa quật trúng bóng, cô liềnlập tức phán đoán được trái bóng sẽ bay theo hướng nào, chạy đến vị trí chuẩnxác để yểm trợ. Rất hiếm người chặn bóng nào có được năng lực ấy. Nhờ khả năngphán đoán của cô, cả đội đã bao lần thoát khỏi nguy cơ thua trận. Cô không phảitay đánh bóng cự ly dài như Aomame, nhưng cú đánh rất sắc bén và chuẩn xác, chạycũng rất nhanh. Hơn nữa, Tamaki còn là một thủ lĩnh xuất sắc. Cô thống nhất cảđội bóng, xây dựng các chiến thuật, đưa ra những lời khuyên hữu ích với mọi ngườivà cổ vũ đồng đội cố gắng. Tuy nghiêm khắc, nhưng cô được các đồng đội hết sứctín nhiệm. Nhờ vậy đội bóng ngày một lớn mạnh, vào đến tận trận chung kết củagiải đấu Tokyo, thậm chí còn tham gia đại hội thể thao các trường trung họctoàn quốc. Aomame và Tamaki còn được tuyển vào đội hình tiêu biểu của khu vựcKanto.

    Aomamevà Tamaki đều thừa nhận ưu điểm của nhau, tự nhiên trở nên thân thiết, rồi chẳngmấy chốc đã trở thành bạn thân duy nhất của nhau. Khi đội bóng đi thi đấu xanhau, hai người cùng trải qua những khoảng thời gian đằng đẵng bên nhau. Họkhông giấu giếm nhau điều gì, thành thật kể hết cho nhau nghe quá trình trưởngthành của mình. Hồi lớp năm, Aomame đã quyết tâm cắt đứt quan hệ với cha mẹ, đếnở nhờ cậu mợ. Gia đình cậu mợ hiểu rõ nguyên do sự việc, nên đã mở rộng vòngtay đón nhận nàng. Nhưng dù sao đó cũng là nhà người khác, nàng chỉ có mộtmình, lúc nào cũng thiếu hơi ấm tình cảm. Không biết nên tìm kiếm mục đích và ýnghĩa cuộc đời ở đâu, nàng cứ thế sống một cuộc sống không nơi bấu víu. Còn giađình Tamaki thì giàu có, có cả địa vị xã hội, nhưng vì quan hệ của cha mẹ khôngtốt, nên nhà cửa lúc nào cũng lạnh lẽo. Cha cô hầu như không bao giờ về nhà, mẹcô thì thường xuyên rơi vào trạng thái khủng hoảng tinh thần, đôi khi còn mắcchứng đau đầu dữ dội suốt nhiều ngày không thể dậy nổi. Tamaki và em trai gầnnhư bị bỏ rơi, chuyện ăn uống của hai chị em phụ thuộc vào quán cơm hoặc tiệm đồăn nhanh ở gần đấy, hoặc không thì mua cơm hộp làm sẵn. Tóm lại, cả hai người đềucó những nguyên do để chỉ còn biết đắm mình vào đội bóng mềm.

    Haithiếu nữ cô độc cùng mang nhiều tâm sự có biết bao chuyện để kể cho nhau. Mùahè đến, hai người rủ nhau đi du lịch. Và khi không biết nói chuyện gì nữa thì nằmtrên giường khách sạn sờ mó thân thể trần truồng của nhau. Nhưng rốt cuộc đócũng chỉ là một tình huống bột phát, xảy ra một lần duy nhất, không bao giờ lặplại, hai người thậm chí còn không bao giờ nhắc đến sau này, Nhưng sự việc đó đãkhiến quan hệ hai người càng thêm sâu sắc, càng giống với những kẻ đồng lõa.

    Tốtnghiệp trung học, thi vào đại học thể thao, Aomame vẫn tiếp tục thi đấu mônbóng mềm. Nàng là nữ tuyển thủ bóng mềm được đánh giá cao trong cả nước, nên cótrường đại học dân lập thể thao đã mời vào học, cấp cho nàng một suất học bổngđặc biệt. Trong đội bóng mềm trường đại học, nàng vẫn là tuyển thủ nòng cốt.Ngoài chơi bóng mềm, nàng còn hứng thú với y học thể thao, nên bắt đầu học tậpmột cách nghiêm túc. Nàng quan tâm tới cả võ thuật. Nàng muốn trong thời gian họcđại học này có thể thâu lượm càng nhiều tri thức và kỹ năng chuyên môn càng tốt,nên không có nhiều thời gian cho việc chơi bời.

    Tamakithi vào khoa Luật của một trường đại học dân lập hạng nhất. Tốt nghiệp trung học,cô đã bỏ thi đấu bóng mềm. Với học sinh có thành tích ưu tú như Tamaki, bóng mềmchẳng qua chỉ là một điểm dừng trên đường. Cô dự định sẽ tham gia kỳ thi tưpháp, trở thành một chuyên gia pháp luật. Tuy mục tiêu tương lai khác nhau,nhưng hai người vẫn là bạn thân duy nhất của nhau. Aomame vào ở trong ký túc xámiễn phí của trường đại học, còn Tamaki vẫn ở trong căn nhà lạnh lẽo, nhưng lạicho cô điều kiện kinh tế đủ đầy. Mỗi tuần hai người gặp nhau ăn cơm một lần,nói chuyện thỏa thuê. Dù tâm sự bao lâu cũng không bao giờ hết chuyện.

    Tamakimất trinh vào năm thứ nhất đại học. Bạn trai là sinh viên khóa trên trong câu lạcbộ tennis. Trong một lần tụ tập, anh ta mời cô đến phòng mình, rồi gần như cưỡnghiếp cô ở đó. Không phải Tamaki không có thiện cảm với anh sinh viên khóa trên ấy,nên mới nhận lời mời một mình lên phòng anh ta, nhưng anh ta đã dùng bạo lực buộccô phải quan hệ tình dục, cùng với thái độ thô bạo và ích kỷ thể hiện ra lúc đó,anh ta đã làm cho Tamaki bị choáng váng nặng nề. Vì vậy cô đã rút khỏi câu lạcbộ, rơi vào trạng thái trầm uất suốt một thời gian dài. Chuyện này đã để lạitrong lòng Tamaki một cảm giác bất lực sâu sắc, cô chán ăn, sút mất sáu cântrong một tháng. Điều Tamaki mong đợi ở đàn ông là sự dịu dàng và thấu hiểu. Chỉcần anh ta tỏ ra như vậy, rồi tốn thêm chút thời gian chuẩn bị, cô đâu tiếc gìviệc trao thân cho anh ta. Tamaki không thể lý giải nổi tại sao nhất định phảithô bạo như vậy. Đâu cần thiết phải làm thế.

    Aomamean ủi bạn, khuyên cô nên dùng cách gì đó để trừng trị gã kia. Nhưng Tamakikhông đồng ý. Chính mình bất cẩn, chuyện đến nước này có báo cảnh sát cũng chẳngích gì, cô bảo. Bản thân cũng có trách nhiệm. Ai bảo tự mình đến phòng anh takia chứ. Có lẽ chỉ còn cách quên chuyện này đi thôi. Nhưng Aomame đau đớn hiểurằng, sự việc ấy đã khiến tâm hồn người bạn thân của mình bị tổn thương sâu sắc.Đây không phải chuyện mất trinh, hay cái gì đó bề ngoài như thế. Mà là thứthiêng liêng trong sâu thẳm tâm hồn. Không ai có quyền thô bạo chà đạp lên sựthiêng liêng ấy. Còn cảm giác bất lực sẽ hoàn toàn ăn ruỗng một con người.

    Aomamequyết định sẽ tự mình trừng trị gã kia với tư cách cá nhân. Cô hỏi được địa chỉgã đó từ Tamaki, nhét cây gậy đánh bóng mềm vào cái hộp hình ống loại lớn dùngđể đựng các bản thiết kế, tới chỗ gã kia. Ngày hôm đó, Tamaki đi Kanazawa vìđám giỗ nhà họ hàng. Vậy đã đủ chứng cứ ngoại phạm cho cô rồi. Trước khi hành động,nàng kiểm tra trước để chắc chắn gã không có nhà. Aomame dùng tuốc nơ vít vàbúa sắt phá nắm đấm cửa, lẻn vào phòng, sau đó lấy khăn bông quấn mấy vòngquanh cây gậy đánh bóng, cẩn thận không để phát ra tiếng động, rồi đập vụn mọithứ trong căn phòng. Ti vi, đèn bàn, đồng hồ, đĩa hát, bếp điện, bình hoa, bấtcứ thứ gì có thể đập phá được nàng đều đập tan tành. Lấy kéo cắt đứt dây điệnthoại. Xé nát gáy sách, giật tung các trang, bôi đầy kem đánh răng và kem cạorâu ra thảm. Đổ nước xốt ra khắp giường. Giằng đứt vở ghi chép trong ngăn kéo.Bẻ gãy hết bút bi bút chì. Đập vỡ toàn bộ bóng đèn. Dùng dao chém nát bươm rèmvà đệm. Lấy kéo cắt từa lưa áo sơ mi trong tủ. Đổ cả đống tương cà chua vàongăn kéo để bít tất và đồ lót. Giật tung cầu chì tủ lạnh rồi vứt ra ngoài cửa sổ.Nàng tháo cái nút ở két nước bồn cầu, đập nát. Và nghiền nát cả vòi hoa sen.Công việc phá hoại được thực hiện một cách hết sức tỉ mỉ và triệt để, chu đáo đếntừng góc nhỏ. Bên trong căn phòng chẳng khác nào quanh cảnh thành phố Beirut[1]sau khi bị pháo kích mà nàng mới xem trên báo cách đây không lâu.

    [1]Thủ đô của nước Cộng hòa Li- băng.

    Tamakilà một cô gái rất thông minh (xét về thành tích học tập, Aomame còn xa mới bì kịp),trên sân đấu bóng mềm lại là một tuyển thủ kín kẽ, thận trọng. Mỗi khi Aomame gặpnguy, cô liền chạy đến trước vị trí ném bóng, đưa ra cho nàng những lời khuyênngắn gọn dứt khoát, rồi nở nụ cười tươi tắn, dùng bàn tay đeo găng bắt bóng vỗvào mông nàng một cái, sau đó mới trở về vị trí phòng thủ. Cô có tầm nhìn xa, tốtbụng, có khiếu hài hước. Về mặt học hành, Tamaki là một học sinh chuyên cần, giỏihùng biện. Nếu cứ học tiếp, chắc chắn cô sẽ trở thành một luật gia ưu tú.

    Thếnhưng, khi đối diện với đàn ông, khả năng phán đoán của Tamaki lập tức vỡ vụn.Thích những gã đẹp trai, cô thuộc loại đàn bà trông mặt mà bắt hình dong. Trongmắt Aomame, khuynh hướng này của bạn gần như tới mức bệnh hoạn. Cho dù có baonhiêu đàn ông phẩm chất tuyệt vời, tài năng xuất chúng, chủ động theo đuổi cô,nhưng chỉ cần ngoại hình không hợp gu thì đừng mong chiếm được trái tim Tamaki.Không hiểu sao, cô luôn thích thú với những gã bề ngoài dễ coi nhưng nội tâmthì rỗng tuếch.

    Chẳngnhững vậy, bất kể chuyện gì liên quan đến đàn ông, Tamaki đều trở nên cực kỳngoan cố, mặc Aomame khuyên giải thế nào cô cũng không nghe. Bình thường, baogiờ cô cũng lắng nghe, tôn trọng ý kiến của Aomame. Nhưng liên quan đến bạntrai mình thì không chấp nhận bất cứ lời phê bình nào. Dần dần, Aomame đâm nản,chẳng còn lòng dạ khuyên răn bạn nữa. Nàng không muốn vì chuyện ấy mà làm sứt mẻtình bạn với Tamaki. Nói cho cùng thì đó là cuộc đời của Tamaki. Tùy cô ấythôi. Tóm lại, trong thời gian học đại học, Tamaki đã qua lại với rất nhiều contrai, lần nào cũng vướng vào rắc rối, bị phản bội, bị tổn thương, và cuối cùnglà bị ruồng rẫy. Mỗi lần như thế cô đều rơi vào trạng thái nửa điên nửa khùng.Cô phải nạo thai hai lần. Xét về mặt quan hệ nam nữ, Tamaki thật đúng là một nạnnhân bẩm sinh.

    Aomamekhông có bạn trai cố định. Nếu được mời, thi thoảng nàng cũng hẹn hò, trong đámấy cũng có những kẻ tương đối ổn, nhưng nàng chưa bao giờ tiến xa hơn.

    "Saocậu không có bạn trai, chẳng lẽ định làm trinh nữ mãi?" Tamaki hỏi Aomame.

    "Tớ bậnquá," Aomame trả lời. "Chỉ sống thôi đã mệt nhoài rồi. Thời gian đâu mà chơi vớibạn trai!"

    Tamakiđịnh tốt nghiệp xong sẽ ở lại khoa cao học chuẩn bị cho kỳ thi tư pháp. Aomamelàm việc cho một công ty sản xuất đồ uống thể thao và thực phẩm chức năng, vàtiếp tục tham gia đội bóng mềm ở đó. Tamaki vẫn ở nhà đi học, còn Aomame thìchuyển vào sống trong ký túc xá của công ty ở Yoyogi Yawata. Như thời còn đi học,đến cuối tuần hai người lại gặp nhau, cùng ăn uống, nói đủ thứ chuyện trên đời.

    Nămhai tư tuổi, Tamaki kết hôn với một người đàn ông hơn cô hai tuổi. Vừa đính hônxong, cô liền thôi cao học, không theo ngành luật nữa. Lý do là anh chồng khôngđồng ý. Aomame chỉ gặp người đàn ông đó một lần. Là một công tử con nhà giàu,không ngoài dự đoán của nàng, anh ta có bộ mặt cân đối nhưng hoàn toàn không cógì sâu sắc. Sở thích là du thuyền. Biết ăn nói, đầu óc có vẻ khá nhanh nhạy,nhưng con người không được nhân hậu, lời nói không có sức nặng. Vẫn là kiểu đànông Tamaki xưa nay mê tít. Hơn nữa, Aomame còn cảm nhận được điều gì đó chẳnglành ở chuyện này. Ngay từ đầu Aomame đã không thích anh ta. Ngược lại, có thểanh ta cũng chẳng ưa gì nàng.

    "Cuộchôn nhân này của cậu chắc chắn sẽ không được suôn sẻ đâu," Aomame nói vớiTamaki. Nàng vốn không định nói nhiều, nhưng dù sao thì đây cũng là việc lấynhau. Không phải chuyện yêu đương bình thường. Vả lại, Tamaki là bạn thân nhiềunăm nay của nàng, nàng không thể cứ khoanh tay đứng nhìn. Hai người lần đầutiên cãi nhau một trận lớn. Thấy hôn nhân của mình bị phản đối, Tamaki trở nênbị kích động, cô đã ném vào mặt Aomame những lời khó chịu. Trong đó có mấy câumà Aomame không bao giờ muốn phải nghe. Sau bận đó, thậm chí Aomame còn chẳngthèm đến dự hôn lễ của cô.

    NhưngAomame và Tamaki lại nhanh chóng làm lành. Sau chuyến du lịch trăng mật, Tamakibất ngờ đến thẳng chỗ Aomame, xin lỗi vì sự không phải của mình. Lúc ấy tớ nóigì cậu cứ quên hết đi, cô nói. Lúc ấy tớ lên cơn điên ấy mà, suốt cả tuần trăngmật tớ lúc nào cũng nhớ cậu. Chuyện nhỏ này cậu không cần bận lòng, tớ quên từlâu rồi, Aomame nói. Hai người ôm nhau thật chặt, nói đùa mấy câu rồi cưới phálên.

    Mặcdù vậy, từ sau khi Tamaki kết hôn, hai người rất ít có cơ hội gặp nhau. Thườngxuyên gửi thư, cũng hay gọi điện thoại. Nhưng dường như Tamaki rất khó thu xếpthời gian đi gặp bạn. Việc nhà cửa bận quá, Tamaki phân bua. Đàn bà nội trợ thựcra vất vả lắm cậu ạ, cô nói. Nhưng nghe giọng cô, Aomame cảm giác, hình như chồngcô không thích cô ra ngoài gặp gỡ người khác. Hơn nữa Tamaki còn ở chung với bốmẹ chồng, có vẻ rất khó tự do ra ngoài, Aomame cũng chưa bao giờ được mời đếnnhà mới của Tamaki chơi.

    Cuộcsống hôn nhân đầm ấm lắm, mỗi lần có cơ hội Tamaki lại nói với Aomame như thế.Chồng tớ rất dịu dàng, bố mẹ chồng cũng tốt bụng. Cuộc sống không có gì gò bó.Cuối tuần thi thoảng lại đi du thuyền ra Enoshima chơi. Tớ chẳng thấy tiếc gìkhi bỏ dở việc theo học ngành luật cả, vì kỳ thi tư pháp ấy áp lực lớn lắm. Cuộcsống bình thường như vậy, xét cho cùng có lẽ hợp với tớ nhất. Sau này còn phảisinh con, thế là tớ thành một bà mẹ bình thường tẻ nhạt có thể gặp ở bất cứ chỗnào rồi. Không khéo rồi cả cậu cũng chẳng thèm để ý đến tớ nữa ấy chứ. GiọngTamaki lúc nào cũng trong veo như thế, chẳng có lý do gì để nghi ngờ những gìcô nói. Thế thì tốt, Aomame nói. Nàng thực sự đã cho rằng mọi chuyện rất tốt. Đốivới dự cảm chẳng lành, dĩ nhiên đoán sai tốt hơn là ứng nghiệm nhiều. Có lẽTamaki đã tìm được một chỗ an cư cho tâm hồn rồi, Aomame suy đoán. Hoặc có thểnói, nàng đã cố gắng nghĩ như thế.

    Vìkhông còn ai có thể coi là bạn nữa, sau khi việc tiếp xúc với Tamaki thưa dần,cuộc sống thường nhật của Aomame trở nên ngày một vô vị. Cũng không thể tậptrung ý thức vào bóng mềm được nữa. Dường như khi Tamaki rời xa cuộc sống củanàng, hứng thú của Aomame với môn thể thao này cũng dần phai nhạt. Aomame đãhai lăm tuổi rồi mà vẫn còn trinh. Những lúc tinh thần không ổn định, nàng lạitự an ủi. Cuộc sống thế này cũng đâu đến nỗi cô quạnh. Đối với Aomame, duy trìquan hệ ở mức sâu sắc với người khác trên phương diện cá nhân là cả một nỗi đaukhổ. Nếu như vậy, thà tiếp tục cô độc một mình còn hơn.

    Tamakitự sát vào một ngày cuối thu ba hôm trước sinh nhật thứ hai mươi sáu, một ngàygió lớn. Cô treo cổ tự tử trong nhà. Chiều tối ngày hôm sau, chồng cô đi côngtác trở về mới phát hiện ra.

    "Tronggia đình không có vấn đề gì, cũng chưa bao giờ nghe thấy cô ấy có gì bất mãn.Tôi không thể tưởng tượng được tại sao cô ấy lại tự sát," chồng cô nói với cảnhsát. Bố mẹ chồng cũng nói y như vậy.

    Nhưngnhững lời ấy là dối trá. Vì tay chồng ngày ngày đều ngược đãi cô. Tamaki bị tổnthương nặng nề cả về thể xác lẫn tinh thần. Hành vi của chồng Tamaki đã gần đếnmức biến thái, bố mẹ chồng đại để cũng biết. Phía cảnh sát khi khám nghiệm tửthi cũng thấy rõ tình trạng của cô, cũng biết được phần nào sự việc, nhưngkhông công bố. Họ có gọi chồng cô đến thẩm vấn, nhưng nguyên nhân cái chết thìrõ ràng là tự sát, vào thời điểm cô chết, tay chồng lại đang đi công tác xa tậnHokkaido. Vì vậy anh ta không bị truy tố hình sự. Về sau, em trai Tamaki mớilén kể chuyện này với Aomame.

    Ngaytừ đầu xảy ra hành vi bạo lực, rồi càng lúc càng trở nên nghiêm trọng theo thờigian, càng lúc càng thê thảm hơn. Nhưng Tamaka không thể nào thoát ra khỏi ác mộngấy, cô không bao giờ nhắc đến chuyện này với Aomame. Bởi vì ngay từ đầu cô đãbiết, nếu bàn bạc với Aomame, câu trả lời sẽ là như thế nào. Lập tức rời khỏithằng cha ấy. Aomame chắc chắn sẽ nói với cô như thế. Thế nhưng, đây lại chínhlà điều cô không thể làm được.

    Trướckhi tự sát không lâu, trong giờ khắc cuối cùng của sinh mệnh, Tamaki đã viếtcho Aomame một bức thư rất dài. Phần đầu thư có viết, ngay từ đầu cô đã sai,còn Aomame đã đúng. Cô kết thúc bức thư của mình thế này:

    Cuộcsống mỗi ngày đều là địa ngục. Nhưng dù thế nào tớ cũng không thể thoát ra khỏicái địa ngục ấy. Bởi vì tớ không biết sau khi chạy trốn khỏi đây, tớ sẽ đến nơinào. Tớ bị giam cầm trong nhà ngục đáng sợ của cảm giác bất lực. Tự tớ đã chủ độngchui vào đó, rồi tự tớ khóa cửa lại, ném chìa khóa đi thật xa. Đúng như cậunói. Cuộc hôn nhân này dĩ nhiên là một sai lầm. Nhưng vấn đề trầm trọng nhấtkhông nằm ở chồng tớ. Cũng không phải ở cuộc sống hôn nhân, mà ở chính bản thântớ. Tớ cảm thấy mình đáng phải gánh chịu mọi đau khổ này. Không thể trách cứai. Đối với tớ, cậu là người bạn duy nhất, là người duy nhất trên thế gian nàytớ có thể tin tưởng. Nhưng tớ đã vô phương cứu chữa rồi. Nếu có thể, xin cậuhãy nhớ mãi về tớ. Nếu chúng ta có thể chơi bóng mềm với nhau mãi được thì tốtbiết bao.

    Khi đọcbức thư này, Aomame cảm thấy khổ sở vô cùng. Toàn thân cứ run bần bật. Nàng đãgọi không biết bao nhiêu cú điện thoại đến nhà Tamaki, nhưng không ai nghe máy,chỉ đành để lại lời nhắn vào máy ghi âm. Nàng cũng lên tàu điện, đến căn nhà ởSetagaya Reitaisai. Đó là một ngôi nhà lớn có tường bao vây quanh. Nàng ấnchuông điện thoại nội bộ ngoài cửa, nhưng vẫn không ai trả lời, chỉ có tiếngchó sủa bên trong. Aomame đành bỏ cuộc, trở về nhà. Đương nhiên Aomame không thểbiết được, lúc đó Tamaki đã tắt thở rồi. Cô buộc dây thừng vào lan can cầuthang, cô độc treo mình lơ lửng ở đó. Trong gian phòng lặng lẽ im lìm, chỉ cótiếng chuông điện thoại và chuông cửa vang lên trống rỗng.

    Biếttin Tamaki qua đời, Aomame gần như không hề kinh ngạc. Nhất định là đã có chỗnào đó trong não nàng dự liệu sẵn kết cục này rồi. Cũng không trào lên cảm giácbi thương. Nàng chỉ đáp lời cho phải phép, rồi gác máy điện thoại, ngồi lặngtrên ghế. Rất lâu sau, nàng cảm thấy như toàn bộ chất lỏng trong người mình đềuđã chảy hết ra ngoài. Một hồi lâu sau đó, nàng cũng không thể đứng dậy khỏi cáighế ấy. Nàng gọi điện đến công ty, nói không được khỏe, xin nghỉ mấy ngày, ở lìtrong nhà không đi đâu. Không ăn, không ngủ, cả nước cũng gần như không uống.Aomame không đến dự tang lễ của Tamaki. Nàng cảm thấy có thứ gì đó trong cơ thểmình đột nhiên bị thay đổi. Kể từ lúc này, mình đã không còn là mình của trướckia nữa, Aomame cảm thấy thật rõ ràng.

    Cầnphải tìm thằng khốn đó. Aomame hạ quyết tâm. Mặc kệ chuyện gì xảy ra, phải chohắn nếm mùi ngày tận thế. Nếu không làm vậy, thằng khốn đó chắc chắn sẽ tái diễnhành vi ấy với người khác.

    Aomamedành đủ thời gian để lên một kế hoạch tỉ mỉ. Nàng biết rằng việc dùng mũi kimnhọn đâm theo góc độ nào vào vị trí nào sau gáy thì có thể khiến người ta đột tửtrong nháy mắt. Dĩ nhiên đây không phải việc ai cũng làm được, nhưng Aomame thìcó thể. Cần nhất là phải rèn luyện cảm giác để có thể tìm ra vị trí tinh tế ấytrong thời gian ngắn nhất, và kiếm được một món vũ khí thích hợp. Nàng kiếm dụngcụ, bỏ thời gian chế tạo được một món vũ khí đặc biệt, hình dáng trông như mộtchiếc dùi đục nước đá nhỏ. Đầu mũi nhọn hoắt kia như thể là biểu tượng của sự lạnhlùng tàn khốc. Sau đó nàng dùng nhiều phương pháp khác nhau dày công luyện tậpnhiều lần. Sau khi tự cảm thấy không còn có thể sai sót gì nữa, Aomame mới bắtđầu thực hiện kế hoạch. Không do dự, lạnh lùng và chuẩn xác, để nước Trời giángxuống đầu tên khốn kiếp đó. Xong việc, thậm chí nàng còn đọc to lời cầu nguyện.Lời cầu nguyện ấy tự dưng bật ra khỏi miệng như một phản xạ.

    LạyChúa của chúng con ở trên Trời, xin cho danh Người cả sáng, xin cho nước Ngườitrị đến. Xin Người thứ tội chúng con. Xin Người ban phúc cho những tiến bộ nhỏnhoi của chúng con. Amen.

    Aomamebắt đầu theo đuổi thân thể đàn ông một cách mãnh liệt và theo chu kỳ, cũng là từdạo đó.


  5. #14
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,747
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 14

    Thứ gần như tất cả độc giả đều chưa từng thấy



    Komatsuvà Tengo gặp nhau ở chỗ cũ. Quán cà phê gần ga Shinjuku. Giá một cốc cà phê tấtnhiên không rẻ, nhưng được cái khoảng cách các bàn tương đối xa, lúc nói chuyệnkhông phải để ý đến tai người khác, không khí đại loại cũng sạch sẽ, tiếng nhạcvô hại được bật nhỏ. Komatsu vẫn theo lệ đến muộn hai mươi phút. Komatsu nóichung thường không đến đúng giờ hẹn, còn Tengo không đến muộn bao giờ. Chuyệnnày gần như đã thành quy luật. Komatsu xách cặp tài liệu bằng da, trên người mặcbộ com lê bằng vải tuýt và áo Polo xanh thẫm.

    "Xinlỗi đã để cậu phải đợi lâu," Komatsu nói, nhưng nhìn điệu bộ anh ta chẳng có gìlà hối lỗi cả. Hình như tâm trạng còn vui vẻ hơn lúc bình thường, khóe miệng hiệnra nụ cười như vầng trăng khuyết lúc bình minh chưa lên.

    Tengochỉ gật đầu, không nói một lời.

    "Xinlỗi vì cứ giục cậu. Chuyện này chuyện kia, chắc là vất vả lắm?" Komatsu ngồi xuốngchiếc ghế đối diện, nói.

    "Khôngphải tôi muốn khoa trương nhưng mười ngày nay đến bản thân còn sống hay đã chếttôi cũng chẳng rõ nữa," Tengo đáp.

    "Nhưngcậu làm rất tốt. Vừa có được sự chấp thuận của người giám hộ cho Fukaeri mộtcách thuận lợi, vừa viết lại cuốn tiểu thuyết đâu vào đấy. Không vừa chút nào vớingười xa rời thế tục như cậu, thật sự đã làm quá tốt. Tôi phải nhìn cậu với conmắt khác rồi đấy!"

    Tengodường như không nghe thấy những lời khen gợi đó. "Báo cáo tôi viết về hoàn cảnhcủa Fukaeri anh đã đọc chưa? Phần dài dài ấy."

    "À, tấtnhiên là đọc rồi. Đọc rất kỹ rồi. Nói thế nào nhỉ, tình hình khá phức tạp đấy.Cứ như một đoạn trong bộ trường thiên tiểu thuyết ấy. Nhưng mà tạm không nhắc đếnchuyện này vội. Thầy giáo Ebisuno lại là người giám hộ của Fukaeri, tôi thậtkhông thể ngờ được. Thế giới này nhỏ thật. À thế, thầy giáo có nhắc gì đến tôikhông?"

    "Nhắcđến anh?"

    "Phảirồi, nhắc đến tôi."

    "Thếthì hơi lạ nhỉ," Komatsu dường như cảm thấy khó tin nói. "Hồi trước tôi và thầyEbisuno từng cộng tác, tôi còn đến phòng nghiên cứu trong trường đại học củaông ấy để lấy bản thảo nữa cơ. Có điều đó là chuyện lâu lắm rồi, từ thời tôicòn là một biên tập viên trẻ măng."

    "Có lẽvì nhiều năm trôi qua, ông ấy quên mất rồi. Ông ấy còn hỏi dò tôi xem Komatsulà người như thế nào."

    "Không,"Komatsu nói, lắc đầu với vẻ không vui, "Không thể có chuyện đó được. Tuyệt đốikhông thể nào. Ông thầy giáo này thuộc loại nhìn ai một lần là không bao giờquên, trí nhớ tốt lắm, hơn nữa khi ấy chúng tôi còn nói bao nhiêu chuyện… màthôi, chuyện này bỏ qua. Đó là một lão già không dễ đối phó đâu. Theo báo cáo củacậu, tình hình xung quanh Fukaeri tương đối phức tạp đấy."

    "Đâuchỉ có phức tạp. Mà chúng ta đang ôm một quả bom theo đúng nghĩa đen đấy. Xéttrên bình diện nào thì Fukaeri cũng không phải là người bình thường. Không đơngiản chỉ là một cô bé xinh đẹp mười bảy tuổi. Cô ấy mắc chứng khó đọc, không thểđọc sách một cách bình thường. Cũng không thể viết văn cho ra hồn. Tâm hồn dườngnhư đã bị tổn thương và mất đi một phần ký ức liên quan đến sự việc đó. Cô ấy lớnlên ở một nơi giống như là công xã, và hầu như không đi học. Cha là lãnh tụ củatổ chức cách mạng cánh tả, mặc dù chỉ gián tiếp, nhưng hình như cũng có dínhlíu đến sự kiện đấu súng liên quan đến tổ chức Akebono đó. Người thu nhận cô ấytừng là nhà nhân học văn hóa nổi tiếng. Nếu cuốn tiểu thuyết thực sự trở thànhmột đề tài bàn luận, e rằng giới truyền thông sẽ ùn ùn kéo đến, moi móc đào bớibằng được những sự thực hấp dẫn ấy ra. Sẽ gay đấy."

    "Phải,có thể sẽ ầm ĩ như mở cửa địa ngục ra vậy," Komatsu nói, nhưng nụ cười nơi khóemiệng không hề biến mất.

    "Vậythì ngừng kế hoạch này lại chứ?"

    "Ngừnglại?"

    "Sựviệc trở nên quá đà rồi. Quá nguy hiểm. Hay là tráo đổi lại cái bản thảo ban đầuđi."

    "Chuyệnkhông đơn giản như vậy đâu. Bản thảo Nhộng không khí do cậu viết lại đã được gửiđến xưởng in, bây giờ đang in thử rồi. In xong sẽ được đưa ngay đến cho tổngbiên tập, giám đốc phụ trách xuất bản và bốn giám khảo. Đến nước này thì khôngthể đến mà nói với họ rằng: "Xin lỗi, đó là một sự nhầm lẫn. Các vị coi nhưchưa từng đọc, trả bản thảo lại cho tôi đi."

    Tengothở dài.

    "Chẳngcòn cách nào cả, không thể đảo ngược thời gian," Komatsu nói, sau đó rút một điếuMarlboro đưa lên miệng nheo mắt, lấy bao diêm của quán đánh lửa, "Mọi việc sauđây để tôi suy tính kỹ càng đã, cậu không cần nghĩ ngợi nhiều làm gì. Giả sử Nhộngkhông khí giành được giải, chúng ta cố gắng không để Fukaeri lộ mặt ra là được.Chỉ cần khéo nhào nặn cô ấy thành một tác giả nữ trẻ kỳ bí không muốn xuất hiệntrước mặt công chúng là xong. Tôi sẽ lấy danh nghĩa là người chịu trách nhiệmbiên tập đảm nhiệm luôn vai trò người phát ngôn cho cô ấy. Tình huống này cần xửlý như thế nào, tôi đều biết cả, sẽ không có vần đề gì đâu."

    "Tôikhông hề nghi ngờ năng lực của anh, nhưng Fukaeri không giống các cô gái đanglượn lờ đầy ngoài phố kia. Cô ấy không phải loại để mặc cho người ta điều khiển.Chỉ cần cô ấy đã quyết điều gì, dù người khác có nói thế nào, cô ấy cũng nhấtquyết làm theo ý mình. Những gì không hợp ý, cô ấy không bao giờ chịu chấp nhận.Sự việc không đơn giản như anh nghĩ đâu."

    Komatsukhông nói gì, cứ lật qua lật lại hộp diêm trong tay.

    "Nhưngmà, Tengo này, đằng nào chuyện cũng đã tới nước này rồi, chúng ta chỉ còn cáchquyết tâm tiếp tục dấn tới thôi. Trước hết, Nhộng không khí do cậu viết lại quảthực quá hay, hơn xa những gì tôi nghĩ ban đầu, gần như đã đạt tới mức hoàn hảo.Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn nó sẽ giành được giải Tác giả mới, trở thànhchủ đề nóng cho đám báo chí. Đã tới mức này rồi thì không thể chôn vùi nó đi đượcnữa. Làm như vậy, theo tôi chẳng khác nào phạm tội. Vừa nãy tôi cũng nói rồi, kếhoạch đang không ngừng tiến lên phía trước."

    "Phạmtội?" Tengo chăm chú nhìn thẳng vào mặt Komatsu, nói.

    "Có mộtcâu nói thế này," Komatsu cất tiếng. "Hết thảy nghệ thuật, hết thảy tham vọng,hết thảy hành động và tìm tòi, đều có thể coi là có một mục tiêu tốt đẹp nàođó. Vì vậy, phát xuất từ mục tiêu theo đuổi của sự vật để xác định ranh giới củacái thiện."

    "Cáigì vậy?"

    "Aristotle,Đạo đức học cho Nicomachus. Cậu đã đọc Aristotle bao giờ chưa?"

    "Hầunhư không."

    "Nênđọc. Tôi tin là chắc chắn cậu sẽ thích ông ấy. Mỗi lần chẳng còn sách gì đọctôi lại đọc triết học Hy Lạp. Đọc đi đọc lại không thấy chán. Bao giờ cũng rútra được điều gì đó."

    "Điểmmấu chốt của câu trích dẫn này là gì?"

    "Sự vậtxét đến cùng là thiện. Thiện là kết cục của tất thảy. Để dành sự ngờ vực chongày mai đi," Komatsu nói, "Đó chính là điểm mấu chốt."

    "Aristotlenói gì về chuyện Hitler tàn sát người Do Thái vậy?"

    Nụ cườihình vành trăng của Komatsu càng hiện lên rõ hơn. "Ở đây, Aristotle chủ yếu chỉnói về nghệ thuật, văn học và công nghệ thôi."

    Thờigian anh quen biết Komatsu không thể xem là ngắn. Trong thời gian đó, Tengo đãthấy bộ mặt bên ngoài, đồng thời cũng nhìn ra bộ mặt bên trong của anh ta.Trong giới, Komatsu là một người cô độc, thoạt nhìn có vẻ luôn hành động theo ýmình. Rất nhiều người cũng bị vẻ bề ngoài ấy đánh lừa. Nhưng chỉ biết rõ ngọnngành thì sẽ hiểu mỗi hành động của anh ta đều đã được tính toán chu đáo. Nếuso sánh với cờ tướng, thì bằng như anh ta đã tính trước mấy nước cờ. Anh tathích thắng bất ngờ, nhưng bao giờ cũng vạch sẵn một ranh giới ở những chỗ cầnthiết, và chú ý để không vượt qua dù chỉ một bước. Có thể nói đây là tính cáchmẫn cảm. Hầu hết những hành vi, lời nói có vẻ vô hại của anh ta chỉ là diễn kịchbề ngoài mà thôi.

    Komatsuđã cẩn thận mắc quanh mình mấy lần khóa bảo hiểm. Chẳng hạn như anh ta phụtrách chuyên mục văn nghệ cho số buổi chiều của một tờ báo. Ở đó anh ta viếtbài khen chê các nhà văn. Những bài chỉ trích đều khá khắc nghiệt. Viết bài loạinày là sở trường của anh ta. Tuy chỉ là bài viết nặc danh, nhưng dân trong nghềđều rõ ai là người chấp bút. Tất nhiên, nhìn chung chẳng có ai thích người khácnói xấu mình trên báo. Vì vậy các tác giả đều để ý không đắc tội với Komatsu. Họcố gắng không từ chối khi anh ta mời viết cho tạp chí. Ít nhất trong vài lầnthì cũng phải có một lần vui vẻ nhận lời. Bằng không, có trời mới biết được anhta sẽ viết cái gì trên chuyên mục kia!

    Tengokhông thích nổi kiểu quá tính toán ấy của Komatsu. Một mặt anh ta kinh rẻ vănđàn, mặt khác lại khôn khéo lợi dụng hệ thống đó. Komatsu sở hữu trực giác củamột biên tập viên ưu tú, và rất coi trọng Tengo. Những lời khuyên chân thành củaanh ta về việc viết tiểu thuyết hầu hết đều đáng quý. Nhưng khi qua lại với conngười này, Tengo vẫn luôn chú ý giữ một khoảng cách nhất định. Lại gần quá và bịlún sâu rồi ngộ nhỡ bị anh ta rút mất thang thì không phải chuyện chơi. Về mặtnày, Tengo cũng là người cẩn thận.

    "Vừanãy tôi nói rồi, bản Nhộng không khí mà cậu viết lại gần như hoàn hảo. Quả làghê gớm." Komatsu tiếp tục nói, "Nhưng có một chỗ, chỉ duy nhất một chỗ thôi, nếucó thể được, tôi muốn cậu viết lại lần nữa. Không cần phải làm ngay bây giờ. Vớitrình độ của giải Tác giả mới thì như hiện nay là được rồi. Đợi khi nào được giảiđăng lên tạp chí thì viết lại một chút là được."

    "Chỗnào vậy?"

    "KhiNgười Tí Hon làm xong Nhộng không khí, mặt trăng biến thành hai. Cô bé ngẩng đầunhìn lên trời, hai vầng trăng sáng hiện ra. Cậu còn nhớ đoạn ấy không?"

    "Đươngnhiên."

    "Nếuđược hỏi ý kiến, tôi cảm thấy phần tả mặt trăng ở đoạn này vẫn chưa được trọn vẹn,chưa đủ. Tốt nhất là tả cho tỉ mỉ cụ thể một chút nữa. Tôi chỉ yêu cầu một điểmấy thôi."

    "Đúnglà đoạn văn ấy miêu tả có phần hơi cụt. Nhưng tôi không muốn sa vào giải thíchquá sâu, sợ phá hỏng mất dòng chảy trong nguyên gốc của Fukaeri."

    Komatsugiơ bàn tay đang kẹp điếu thuốc lên. "Tengo à, cậu thử nghĩ xem: bầu trời chỉcó một mặt trăng, độc giả đã thấy không biết bao nhiêu lần rồi. Phải vậy không?Nhưng trên trời cùng lúc hiện ra hai mặt trăng, cảnh tượng ấy chắc chắn họ chưatận mắt thấy bao giờ. Khi cậu miêu tả một thứ gần như tất cả độc giả đều chưa từngthấy bao giờ trong tiểu thuyết, thì không thể không cố gắng tả cho kỹ lưỡng vàchuẩn xác. Chỉ những thứ gần như tất cả độc giả đều từng tận mắt trông thấy mớicó thể tỉnh lược, hoặc có thể nói là cần phải tỉnh lược."

    "Tôihiểu," Tengo nói. Góp ý của Komatsu rất hợp lý. "Tôi sẽ tả đoạn hai vầng trăngcùng xuất hiện ấy tỉ mỉ hơn."

    "Tốtlắm. Vậy là hoàn hảo." Komatsu nói, sau đó dập thuốc lá, "Những chỗ còn lạikhông có gì để phê bình cả."

    "Tôirất vui khi mỗi lần thứ mình viết ra được anh khen ngợi, có điều lần này thìthú thực không thể vui nổi," Tengo nói.

    "Cậuđang nhanh chóng trưởng thành," Komatsu chậm rãi nói từng chữ, "Với tư cách làngười viết, là tác giả, cậu đang trưởng thành. Cậu cứ vui vẻ đi, đừng ngại.Thông qua việc viết lại Nhộng không khí này, chắc chắn cậu đã học được nhiều điềuvề tiểu thuyết. Lần sau khi cậu viết tác phẩm của riêng mình, chắc chắn sẽ cóích."

    "Nếucòn có lần sau."

    Komatsumỉm cười. "Không cần lo lắng. Cậu đã làm việc cần làm. Giờ đến lượt tôi. Cậu chỉcần lui ra ngoài sân, thong thả quan sát diễn biến trận đấu là được."

    Cônhân viên phục vụ bước tới, rót thêm nước lạnh. Tengo cầm lên uống hết nửa cốc.uống xong anh mới nhớ ra, kỳ thực anh không hề muốn uống nước.

    "Linhhồn con người cấu thành từ lý tính, ý chí và tình dục. Câu này có phải củaAristotle không?" Tengo hỏi.

    "Đấylà Plato. Aristotle và Plato là hai người hoàn toàn khác nhau, khác như MelTormé và Bing Crosby vậy. Nói tóm lại, hồi trước mọi thứ đơn giản hơn hiện naynhiều," Komatsu nói, "Thử tưởng tượng ra cảnh lý tính, ý chí và tình dục tổ chứchội nghị, ngồi quanh bàn sôi nổi tranh luận, chẳng phải là rất thú vị?"

    "Đạikhái có thể đoán được ai là kẻ không thể giành được phần thắng."

    "Ởcon người cậu, tôi thích nhất chính là khiếu hài hước này đấy." Komatsu giơngón trỏ lên trời.

    Đâyđâu phải cái gì hài hước, Tengo nghĩ bụng nhưng anh không nói ra.

    Saukhi chia tay với Komatsu, Tengo vào hiệu sách Kinokuniya mua mấy quyển sách, rồighé quán rượu gần đó vừa uống bia vừa giở sách ra đọc. Đây là thời điểm anh thấythư giãn nhất. Mua vài cuốn sách mới, đến quán rượu đầu phố, một tay cầm đồ uống,một tay lật trang. Nhưng chẳng hiểu sao tối hôm nay anh không thể nào tập trungđọc được. Anh luôn thấy bóng mẹ lờ mờ hiện ra trong ảo ảnh, không sao xua đi được.Bà cởi quai của chiếc váy lót trắng, lộ ra đôi vú hình dáng thật đẹp, để cho mộtngười đàn ông say mê bú mút. Người đàn ông ấy không phải cha anh, mà cao lớn trẻtrung hơn, gương mặt cũng cân đối. Trên giường trẻ con bên cạnh, vẫn là Tengothủa bé đang nhắm nghiền mắt, ngủ say. Mẹ anh để người đàn ông mút vú, nét mặtđờ đẫn như quên đi hết thảy mọi thứ trên đời. Nét mặt ấy rất giống với ngườitình hơn tuổi của anh khi đạt đến cực khoái.

    Trướcđây, vì tò mò, Tengo từng yêu cầu cô ta. Anh bảo này, mình có thể mặc váy lótmàu trắng cho anh xem một lần được không? "Được chứ," cô ta cười đáp, "Lần sauem sẽ mặc, chỉ cần mình thích là được. Mình còn muốn gì nữa không? Chuyện gì emcũng làm cho mình hết, mình cứ nói ra, đừng ngại."

    "Nếuđược thì tốt nhất là áo trắng, càng đơn giản càng tốt."

    Tuầnsau đó, cô ta mặc váy trắng và áo lót trắng đến. Anh lột áo sơ mi, cởi quai váylót, cúi đầu bú mút bầu vú bên dưới đó, tư thế giống hệt như người đàn ông xuấthiện trong ảo ảnh, cả góc độ cũng giống. Lúc đó anh chợt thấy hơi chóng mặt.Trong đầu dường như dâng lên một màn sương mù mông lung, ý thức trở nên mơ hồ,phần thân dưới bỗng thấy nặng trĩu rồi nhanh chóng phình lên. Đến khi định thầnlại, toàn thân anh đã run lên bần bật, tinh dịch bắn ra dữ dội.

    "Ơ,mình sao thế? Đã ra rồi à?" Người tình của anh kinh ngạc hỏi.

    Tengocũng không rõ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tinh dịch của anh đã bắn lên vạt váycô.

    "Xinlỗi," Tengo ngại ngùng nói, "anh không cố ý."

    "Mìnhcần gì phải xin lỗi," người tình an ủi anh "Thứ này chỉ cần dùng nước máy xối mộtlúc là sạch ấy mà. Lần nào chả là thứ này. Nếu bị đổ nước tương hay rượu vang đỏvào thì mới khó giặt.

    Cô cởiváy ra, vào nhà vệ sinh gột sạch chỗ bị tinh dịch bắn vào. Sau đó treo lênthanh xà dùng để treo khăn tắm.

    "Cóphải bị kích thích quá không?" Cô mỉm cười dịu dàng hỏi, sau đó đưa bàn tay chầmchậm xoa lên vùng bụng Tengo, "Anh thích váy lót màu trắng phải không?"

    "Khôngphải," Tengo nói. Nhưng anh không thể giải thích nguyên nhân thực sự tại saomình lại đưa ra yêu cầu này.

    Nếumình thích những trò viển vông kiểu ấy thì cứ bảo em, bất cứ gì cũng được. Em sẽhết sức hợp tác. Thực ra em thích nhất là thế đấy. Con người ít nhiều gì cũngphải có chút viển vông, không thì khó mà sống nổi. Mình nói có phải không? À, lầnsau vẫn muốn em mặc váy trắng nữa chứ?"

    Tengolắc đầu. "Thôi. Một lần là đủ rồi. Cám ơn mình."

    Ngườiđàn ông trẻ tuổi bú mút vú mẹ anh trong ảo ảnh liệu có khi nào chính là cha ruộtcủa anh không? Tengo thường hay nghĩ như vậy. Vì người đàn ông được coi là chacủa anh kia, nhân viên thu phí xuất sắc của đài NHK không hề giống anh về bất cứmặt nào. Tengo cao lớn, thân hình cường tráng, vầng trán rộng, mũi nhỏ, taihình tròn, nhăn nhúm. Còn cha anh thì vừa lùn vừa béo, tướng mạo không đẹp,trán hẹp, mũi tẹt, tai nhọn như tai ngựa. Tạo hình cả gương mặt ông có thể nóigần như một sự đối lập tuyệt đối với Tengo. Mặt Tengo có thể coi là mặt của mộtngười nhàn nhã thong dong, đường nét cởi mở, còn cha anh thì có bộ mặt như thểngười mắc bệnh, làm người ta có cảm giác đây là một kẻ keo kiệt bủn xỉn. Rấtnhiều người khi nhìn thấy họ từng nói hai người không giống cha con chút nào.

    Nhưngđiều khiến Tengo cảm thấy cha anh xa cách nhất, không phải là hình dáng bênngoài, mà là tố chất và khuynh hướng về tinh thần. Anh không sao tìm nổi thứ gìgọi là lòng ham học hỏi ở cha mình. Đúng vậy, cha anh không được giáo dục đầy đủ,ông xuất thân trong gia đình nghèo khó, không dư dật để được học hành có hệ thống.Ở mức độ nào đó, Tengo cũng thấy thông cảm cho cảnh ngộ của ông. Mặc dù vậy,nguyện vọng có được những tri thức phổ thông, với Tengo dẫu gì cũng là ham muốntự nhiên của con người, ở người đàn ông này lại quá nhạt nhòa. Kiến thức thựctiễn cần để sinh tồn thì phát huy tác dụng, nhưng tinh thần cầu tiến, tự làm bảnthân sâu sắc, ham muốn tìm hiểu thế giới rộng lớn thì hầu như không thể tìm thấyở ông.

    Ông cứở trong thế giới chật hẹp của mình, tuân thủ các quy tắc ngặt nghèo, sống vất vảqua ngày. Trong không gian chật hẹp ấy, bầu không khí vẩn đục ấy, dường như chaanh không hề thấy đau khổ. Cũng không bao giờ thấy ông đọc sách ở nhà, báo cũngchẳng mua tờ nào (ông chỉ cần xem mục tin thời sự trên đài NHK là đủ). Ông cũngchẳng hứng thú với âm nhạc và điện ảnh, thậm chí chưa bao giờ đi du lịch. Nếunói ông có hứng thú với thứ gì đấy, thì chính là tuyến đường đi thu tiền mà ôngphụ trách. Ông vẽ một tấm bản đồ của khu vực đó, rồi dùng bút các màu khác nhauđánh dấu, hễ lúc nào rảnh lại lấy ra nghiên cứu, như nhà sinh vật học đang phânloại nhiễm sắc thể vậy.

    Trongkhi đó, Tengo từ nhỏ đã được coi là thần đồng toán học. Thành tích môn toán vượtxa chúng bạn. Năm lớp ba đã có thể giải được toán cấp ba. Các môn học khác, anhkhông cần phải cố gắng cũng có thể đạt được thành tích cao. Có thời gian là anhlại không ngừng đọc sách, luôn luôn hiếu kỳ, như một chiếc máy xúc đang đào đất,liên tục hấp thu các loại tri thức với hiệu suất lớn. Vì vậy mỗi lần nhìn thấybộ dạng cha mình như thế, anh không sao hiểu nổi tại sao gien di truyền của mộtngười đàn ông hẹp hòi và thiếu giáo dục như thế lại có thể chiếm ít nhất là mộtnửa tồn tại về mặt sinh học của mình.

    Ngườicha thật sự của mình chắc chắn là một ai đó khác, đây là kết luận mà cậu thiếuniên Tengo đã rút ra. Vì một nguyên do nào đó mà mình được một người đàn ông tựnhận là cha song kỳ thực lại chẳng có quan hệ huyết thống gì này nuôi lớn. Giốngnhư những đứa trẻ bất hạnh trong tiểu thuyết của Dickens.

    Đối vớiTengo thủa thiếu niên ấy, giả thuyết này vừa là ác mộng, cũng là một kỳ vọng lớnlao. Anh tham lam ngấu nghiến các tiểu thuyết của Dickens. Quyển đầu tiên làOliver Twist, kể từ đó anh bắt đầu say mê Dickens, gần như đọc nát toàn bộ cáctác phẩm của ông có trong thư viện. Anh thỏa thích rong chơi trong thế giới củacác câu chuyện, và đắm chìm trong vô số tưởng tượng về thân thế của mình. Nhữngtưởng tượng này (có thể nói là ảo tưởng cũng không sai) càng lúc càng lớn dầnlên trong tâm trí anh, và ngày một phức tạp. Dù chỉ có một loại, nhưng sinh ravô số biến tấu. Tóm lại, lẽ ra vị trí của mình không phải ở đây, Tengo tự nói vớibản thân như vậy. Mình bị nhốt nhầm trong một gian ngục tù không phải dành chomình. Sớm muộn cũng có ngày, người cha thực sự sẽ tìm thấy mình nhờ một sự chỉdẫn ngẫu nhiên nhưng chính xác, rồi giải thoát cho mình ra khỏi nhà ngục chật hẹpđau khổ đáng ghê tởm này, dẫn mình đến nơi vốn thuộc về mình. Thế rồi, mình sẽcó được những ngày Chủ nhật đẹp tươi, thanh bình và tự do.

    Thànhtích học tập của Tengo ở trường rất xuất sắc khiến cha anh vui và lấy làm hả hêlắm. Ông còn hay khoe khoang với hàng xóm. Nhưng đồng thời cũng có thể nhận ra,dường như đâu đó trong thâm tâm, ông chẳng hề hứng thú với sự thông minh và tàinăng của con trai. Những lúc Tengo ngồi học bài, ông thường cố ý quấy nhiễu. Nếukhông phải sai anh làm việc nhà thì cũng nghĩ ra những truyện vặt vãnh linhtinh, cằn nhằn cằn nhằn mãi không thôi. Lần nào cũng như lần nào. Nào là bố đithu cước phí phải thường xuyên nhẫn nhịn lúc bị người ta chửi bới ra sao, ngàyngày phải đi hết đường nọ ngõ kia, làm việc cực nhọc, còn mày thì sung sướngthoải mái; hồi bố bằng tuổi mày phải vất vả cực nhọc thế nào, chuyện lớn chuyệnnhỏ đều bị bố và các anh đánh đập, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, chẳng khácnào con vật trong nhà; không thể chỉ vì mày học giỏi ở trường mà làm bộ làm tịchthế được. Cứ như vậy, những lời cằn nhằn của cha Tengo không bao giờ dứt.

    Có lẽngười này đang đố kỵ với mình. Từ lúc nào đó, Tengo bắt đầu nghĩ như thế. Chắchẳn người này đang đố kỵ với tư chất và hoàn cảnh của mình. Nhưng chẳng lẽ lạicó chuyện cha lại đố kỵ với con ruột của mình? Dĩ nhiên, khi còn là một đứa trẻ,Tengo không thể đưa ra những phán đoán khó khăn như vậy. Nhưng anh không thểnào không cảm nhận được sự hẹp hòi nông cạn lộ ra trong lời nói cử chỉ của chamình, đồng thời về mặt sinh lý anh thấy không thể nào chịu đựng nổi. Không chỉlà đố kỵ, người này căm ghét một thứ gì đó ở con trai mình. Tengo thường có cảmgiác như vậy. Cha anh không căm ghét con người Tengo, mà căm ghét một thứ gì đóăn sâu trong anh, thậm chí là cảm thấy không thể chấp nhận.

    Toánhọc đã cho Tengo một lối trốn tránh hữu hiệu. Lánh vào thế giới của những côngthức toán, anh có thể thoát khỏi thế giới hiện thực đầy phiền não. Chỉ cần bậtcái công tắc ở trong đầu lên là anh có thể dễ dàng chuyển dịch sang thế giới ởphía bên kia. Từ hồi còn bé tí anh đã phát hiện ra khả năng này. Và khi mò mẫm,lang thang trong lĩnh vực rộng lớn vô tận song có lớp lang ấy, anh được tự dotuyệt đối. Anh tiến lên dọc theo hành lang quanh co của tòa nhà kiến trúc khổnglồ, lần lượt mở ra những cánh cửa được đánh số rõ ràng. Mỗi khi một cảnh tượngmới được hiện ra trước mắt, những vết tích xấu xí của thế giới hiện thực lại nhạtdần, rồi tan biến. Thế giới nơi công thức toán làm chúa tể ấy, với anh, là nơitrú thân hợp pháp và tuyệt đối an toàn. Tengo hiểu rõ địa lý của thế giới ấy,anh có thể chọn lựa được con đường chuẩn xác nhất. Chẳng ai có thể theo kịp.Khi ở lại thế giới ấy, anh có thể hoàn toàn lãng quên, bỏ qua những quy tắc vàgánh nặng đang đè trĩu trên vai anh ở thế giới hiện thực.

    Toánhọc là một tòa kiến trúc hư ảo tráng lệ, so với nó, thế giới trong truyện củaDickens giống như một khu rừng ma thuật sâu thâm. Toán học không ngừng vươn lêntrời cao, đối lập với nó, rừng sâu lặng lẽ trải dài ra vô tận trước mắt anh. Bộrễ tối tăm mà kiên cố của nó ăn sâu, vươn khắp trong lòng đất. Nơi đó không cóbản đồ, cũng không có những cánh cửa được đánh số rõ ràng.

    Từ cấpmột lên cấp hai, anh say mê đắm chìm trong thế giới của toán. Vì sự tự do rõràng và triệt để ấy có sức hấp dẫn lớn lao, đồng thời là thứ không thể thiếu đượctrong cuộc sống của anh. Nhưng đến tuổi dậy thì, càng lúc anh càng cảm thấy chỉnhư vậy thôi chưa đủ. Khi anh bước vào thế giới toán học, mọi điều đều hết sứcthuận lợi. Không có gì cản trở anh. Nhưng chỉ cần rời khỏi đó và quay lại thếgiới hiện thực (anh không thể không trở về), anh lại ở trong căn ngục bi thảm chẳngkhác gì trước đó. Tình hình không có chút cải thiện nào, thậm chí còn khiến anhcó cảm giác gông xiềng nặng nề hơn gấp bội. Vậy toán học thử hỏi còn có tác dụnggì nữa? Lẽ nào chỉ là một cách trốn tránh nhất thời? Lẽ nào lại chỉ khiến thếgiới hiện thực càng thêm tệ hại?

    Câu hỏinày mỗi lúc một lớn, Tengo bắt đầu có ý thức giữ khoảng cách giữa mình và thếgiới toán học. Đồng thời, khu rừng của các truyện kể bắt đầu thu hút anh mãnhliệt. Đương nhiên đọc tiểu thuyết cũng là một cách trốn chạy. Mỗi khi gấp sách,anh buộc phải trở về thế giới hiện thực. Nhưng một lần, Tengo nhận ra khi từ thếgiới tiểu thuyết trở về với thế giới hiện thực, anh không phải nếm trải cảmgiác hụt hẫng nặng nề như khi trở về từ thế giới toán học. Sao lại như vậy? Anhbắt đầu suy nghĩ sâu xa hơn, rồi nhanh chóng có được kết luận. Trong khu rừngchuyện kể, dẫu quan hệ giữa các sự vật hiện tượng rõ ràng thế nào, song cũngkhông thể cho ta một đáp án sáng tỏ. Đây chính là sự khác biệt với toán học. Sứmệnh của chuyện kể nói chung, chính là biến đổi vấn đề sang một hình thái khác.Và dựa vào tính chất và phương hướng của sự dịch chuyển này, bản chất của lờigiải sẽ được gợi ý dưới hình thức chuyện kể. Tengo mang theo những gợi ý này trởlại với thế giới hiện thực. Điều này giống như một mảnh giấy viết kín đặc nhữnglời chú không thể nào lý giải. Nhiều khi thiếu hẳn sự mạch lạc và hệ thống,không có tác dụng tức thì, nhưng nó ẩn chứa cơ hội. Rồi sẽ có một ngày mình cóthể phá giải được lời chú ấy. Từ trong sâu thẳm, cơ hội ấy làm trái tim Tengo cảmthấy ấm áp.

    Cùngvới năm tháng, gợi ý từ những chuyện kể ấy càng lúc càng trở nên hấp dẫn Tengo.Nay khi đã trở nên trưởng thành, toán học vẫn là niềm đam mêm lớn của anh. Nhữnglúc anh giảng bài cho học sinh ở trường dự bị, một niềm vui hệt như thủa thiếuthời lại tự nhiên trào nên trong tâm thức. Anh sẵn sàng chia sẻ niềm vui được tựdo về mặt tư tưởng này với những người khác. Đó là một điều tuyệt vời. NhưngTengo của hiện tại đã không còn khả năng đắm mình hoàn toàn trong thế giới nơicác công thức toán làm chúa tể. Anh hiểu, dù có tìm tòi bao xa trong thế giới ấy,anh cũng không thể thấy được đáp án mình muốn.

    Hồi họclớp năm, sau khi nghĩ ngợi rất lung, Tengo đã tuyên bố với cha mình rằng:

    Chủnhật con không muốn theo bố đi thu phí cho đài NHK nữa. Con muốn có thời gian họcbài, muốn đọc sách và muốn đi chơi. Bố có công việc của bố, con cũng có việc cầnlàm. Con muốn được sống bình thường như các bạn.

    Tengonói như thế, ngắn gọn nhưng rành rọt.

    Khôngcần nói cũng biết, cha anh nổi giận đùng đùng. Mặc xác nhà người ta thế nào,liên quan gì đến chúng ta! Mỗi nhà mỗi kiểu, cha anh nói. Cái gì mà cuộc sốngbình tường hả! Không được nói lung tung! Mày thì biết cái gì là cuộc sống bìnhthường chứ? Tengo không phản bác, từ đầu chí cuối lẳng lặng không nói một lời.Ngay từ đầu anh đã biết có nói cũng chẳng ích gì. Vậy cũng được, cha anh nói. Đứanào không nghe lời bố thì không có cơm đâu cho nó ăn. Cút ra ngoài kia!

    Tengoliền làm y như vậy, lập tức dọn đồ đạc ra khỏi nhà. Bụng anh đã quyết tâm từ trước,dù cha anh có nói thế nào, quát tháo ầm ĩ tới đâu, thậm chí có thể đánh đập (sựthực là ông chưa bao giờ động tay động chân), anh cũng không sợ. Được phép rờikhỏi căn nhà tù ngục ấy, anh còn cảm thấy vui mừng.

    Nhưngdù sao khi ấy anh chỉ là một đứa trẻ con mười tuổi, không thể tự sống một mình.Bất đắc dĩ, sau giờ học, anh đành kể cho cô giáo chủ nhiệm tình cảnh của mình.Anh nói với cô hôm nay anh không còn chỗ nào ở qua đêm nữa, rồi kể cho cô vềgánh nặng tâm lý khi Chủ nhật hàng tuần phải theo cha đi khắp nơi thu tiền chođài NHK. Cô giáo chủ nhiệm là một người đàn bà độc thân chừng ba lăm tuổi,không thể nói là xinh, lại đeo cặp kính dầy cộp kiểu dáng rất xấu xí, nhưng làcon người công tâm và rất tốt bụng. Người cô thấp nhỏ, bình thường ít nói, nồnghậu, nhưng hơi nóng tính hơn vẻ bề ngoài, một khi đã nổi cáu thì như biến thànhngười khác, không ai cản nổi. Mọi người kinh ngạc trước sự biến đổi này nhưngTengo lại thích cô. Dù cô nổi cáu anh cũng không thấy sợ.

    Côgiáo nghe Tengo kể xong tỏ ra rất hiểu và thông cảm với tâm trạng của anh. Tốiđó, cô cho Tengo ở lại nhà, trải một tấm thảm len lên sofa ở phòng khách, rồi bảoanh ngủ trên đấy. Cô giáo còn làm bữa sáng cho anh ăn. Chập tối hôm sau, cô dẫnTengo đi gặp cha anh nói chuyện rất lâu.

    Tengobị bắt phải tránh đi, vì vậy không rõ họ đã nói những chuyện gì. Nhưng tóm lại,cha anh không thể không đình chiến. Dù giận dữ thế nào thì cũng không thể để mộtđứa trẻ mười tuổi lang thang đầu đường xó chợ được. Pháp luật đã quy định cha mẹphải có nghĩa vụ nuôi dưỡng con cái.

    Kếtquả cuộc đàm phán là Tengo có thể hưởng ngày chủ nhật theo cách mình muốn. Buổisáng phải làm việc ở nhà, thời gian còn lại anh làm gì cũng được. Đây là lần đầutiên trong đời Tengo giành được một quyền lợi hữu hình từ cha mình. Cha Tengo rấtphẫn nộ, một thời gian dài không thèm để mắt tới anh, nhưng với Tengo, chuyệnnày không ảnh hưởng gì lắm. Anh đã giành được thứ quan trọng hơn nhiều. Đó làbước đầu tiên hướng đến tự do và tự lập.

    Saukhi tốt nghiệp tiểu học, có một thời gian dài anh không gặp lại cô giáo chủ nhiệmđó. Nếu dự các buổi họp lớp theo các thư thông báo thi thoảng được gửi đến, mayra sẽ gặp được cô, nhưng Tengo không có ý định xuất hiện ở những buổi gặp mặt ấy.Vì ngôi trường tiểu học ấy hầu như không để lại trong anh một hồi ức vui vẻnào, mặc dù vậy, anh vẫn thường xuyên nhớ đến cô. Cô không chỉ cho Tengo ở lạimột đêm mà còn thuyết phục được người cha ngoan cố của anh nữa. Thực không dễgì quên được một người như thế.

    Anh gặpđược cô giáo vào năm lớp mười một. Khi ấy Tengo tham gia vào đội nhu đạo, nhưngvì chấn thương bắp chân nên trong khoảng hai tháng không thể thi đấu. Thay vàođó, anh bị đội âm nhạc trưng dụng làm tay trống tạm thời. Vì kỳ đại hội đã ởngay trước mắt, mà hai tay trống của đội, một thì đột nhiên chuyển trường, ngườicòn lại bị cảm nặng, nên cần có người thay thế để đội vượt qua được giai đoạnquẫn bách. Điều kiện rất đơn giản, chỉ cần biết cầm hai cái dùi trống! Hoàntoàn ngẫu nhiên, Tengo đang rảnh rỗi vì chấn thương chân nên được thầy giáo âm nhạcđể mắt, trước điều kiện quá hấp dẫn của thầy, anh liền tham gia đội âm nhạc.

    Tengochưa bao giờ chơi nhạc cụ gõ và cũng chưa từng có hứng thú, nhưng thực tế khi dựvào, không ngờ nó lại hợp với tố chất của anh đến thế. Trước tiên là chia cắtthời gian thành những phân đoạn nhỏ, sau đó tập hợp chúng lại, chuyển đổi mộtcách hiệu quả thành các nốt nhạc, cách làm như vậy khiến anh thấy thực sự thíchthú. Mọi âm thanh đều biến thành những hình vẽ có thể nhìn thấy được hiện ratrong óc. Anh tìm hiểu các loại nhạc cụ gõ khác nhau nhanh chóng như một miếngbọt biển hút nước. Được thầy dạy nhạc giới thiệu, anh đến nhà một người chơi bộgõ trong dàn nhạc giao hưởng học một buổi nhập môn về cách chơi trống định âm.Sau buổi học mấy tiếng đồng hồ, Tengo đã nắm bắt sơ sơ được cấu tạo và phươngpháp diễn tấu thứ nhạc cụ này. Bởi vì nhạc phổ và công thức toán rất giốngnhau, nắm bắt được phương pháp đọc bản nhạc không phải là chuyện khó với anh.

    Thầydạy nhạc phát hiện ra tài năng âm nhạc xuất sắc của Tengo nên vô cùng mừng rỡ.Hình như em bẩm sinh đã có cảm giác về tiết tấu phức hợp thì phải, âm cảm cũngrất tốt, nếu tiếp tục theo đuổi môn này, có lẽ em sẽ thành nhà diễn tấu chuyênnghiệp đấy, thầy nói.

    Trốngđịnh âm là một thứ nhạc cụ phức tạp, có chiều sâu và sức thuyết phục độc đáo,trong tổ hợp âm ẩn chứa những khả năng vô hạn. Hồi đó, bản nhạc họ luyện tập làvài chương rút ra từ bản Sinfonietta cải biên dành cho nhạc cụ hơi của Janáček,tham gia mục "Tự chọn" trong giải thi đấu các tường trung học. Đối với học sinhtrung học, bản Sinfonietta của Janáček có thể nói là rất khó. Ở đoạn nhạc hiệumở đầu, tiếng trống định âm tung hoành ngang dọc. Thầy giáo chỉ đạo giàn nhạc,nghĩ mình có mấy học sinh chơi bộ gõ xuất sắc, nên mới chọn khúc nhạc này thamgia, không ngờ vì lý do đã nói ở trên, đột nhiên chẳng còn người nào chơi bộ gõnữa, vậy là hết đường xoay sở. Vì vậy, trách nhiệm của người thay thế như Tengohết sức nặng nề. Nhưng anh không hề cảm thấy có chút áp lực nào, ngược lại còncảm thấy thích thú với việc diễn tấu này.

    Saukhi giải đấu kết thúc suôn sẻ (tuy không giành giải quán quân, nhưng lọt vào thứhạng cao), cô giáo liền tìm đến Tengo khen anh diễn tấu rất xuất sắc.

    "Tôivừa nhìn là nhận ra em ngay, Tengo à" cô giáo có vóc người nhỏ nhắn ấy (Tengokhông nhớ nổi tên cô là gì nữa) nói, "Tôi nghĩ em học sinh chơi trống định âmnày diễn tấu tốt thật. Nhìn kỹ lại hóa ra là Tengo. Mặc dù em cao lớn hơn trướcnhiều, nhưng tôi vừa thấy gương mặt em là nhận ra ngay. Em bắt đầu học nhạc từlúc nào thế?"

    Tengoliền kể qua một lượt mọi chuyện, cô giáo nghe xong cứ xuýt xoa: "Em đúng là đatài thật!"

    "Emthấy tập nhu đạo dễ chịu hơn," Tengo cười nói.

    "Phảirồi, bố em vẫn khỏe chứ?" cô giáo hỏi.

    "Khỏelắm ạ, Tengo trả lời. Nhưng đây chẳng qua chỉ là một câu thuận miệng mà thôi.Cha anh có khỏe hay không, anh không biết, và cũng không muốn biết. Lúc ấy, anhđã ra khỏi nhà, ở trong ký túc xá của trường, thậm chí từ lâu đã không nói chuyệnvới cha nữa rồi.

    "Saocô lại đến đây?" Tengo hỏi.

    "Cháugái cô chơi kèn Clarinet trong ban nhạc của một trường khác, lần này nó thamgia độc tấu, nên gọi cô đến nghe," cô giáo đáp, "Sau này em có tiếp tục theo âmnhạc nữa không?"

    "Đợichân khỏi hẳn, em sẽ trở lại tập nhu đạo. Nói gì thì nói, chơi nhu đạo thìkhông phải lo không có cơm ăn. Trường chúng em rất coi trọng môn nhu đạo, có kýtúc xá cho ở, còn bao ăn ngày ba bữa. Ở trong ban nhạc thì không được vậy."

    "Emmuốn cố gắng không dựa dẫm vào bố, phải vậy không?"

    "Vìông ấy là loại người đó mà," Tengo mỉm cười đáp.

    Côgiáo mỉm cười "Nhưng thế thì tiếc quá, em có năng khiếu âm nhạc thế cơ mà."

    Tengocúi xuống nhìn cô giáo có dáng người thấp nhỏ ấy, nhớ lại lúc ngủ qua đêm ở nhàcô, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh của căn phòng ngăn nắp sạch sẽ, rèm cửa sổbằng ren và mấy chậu cây cảnh, cầu là quần áo và cuốn sách đọc dở dang, chiếcváy liền màu hồng phấn nhỏ nhắn treo trên tường, mùi của chiếc sofa mà anh đãngủ một đêm trên đó. Trong khoảng khắc ấy, anh chợt nhận ra cô đang đứng trướcmặt mình, bẽn lẽn như một cô gái trẻ, đồng thời cũng nhận ra mình không còn làđứa trẻ mười tuổi yếu ớt năm nào, mà đã thành một thanh niên cao lớn mười bảytuổi. Lồng ngực rắn chắc, ria mép mọc lún phún, và ham muốn dục tình cũng dồidào đến độ khó có thể cưỡng lại. Chẳng những vậy, mỗi khi ở bên những người đànbà lớn tuổi, anh lại cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.

    "Gặpđược em thật tốt," cô giáo nói.

    "Emcũng rất vui vì được gặp lại cô," Tengo trả lời. Đây là lời thực lòng. Nhưnganh vẫn không sao nhớ nổi tên cô giáo.


  6. #15
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,747
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 15

    Chắc như mắc neo cho kinh khí cầu



    Aomamerất để ý đến việc ăn uống hàng ngày. Rau xanh là món chủ đạo ba bữa ăn mà nàngtự tay chuẩn bị mỗi ngày, còn có thêm cá, chủ yếu là loại cá thịt trắng. Thịtthì chỉ giới hạn ở mức thi thoảng chỉ ăn chút thịt gà. Thực phẩm nàng chỉ chọnloại tươi ngon, hạn chế tối đa các loại gia vị. Tất cả các món nhiều chất béo đềubị loại bỏ, lượng tinh bột được kiểm soát trong giới hạn thích hợp. Khi ăn xalát, nàng không dùng loại sốt trộn bán sẵn, mà chỉ rưới lên chút dầu ô liu, muốivà nước chanh. Không chỉ ăn nhiều rau xanh, nàng còn nghiên cứu tỉ mỉ hàm lượngdinh dưỡng, chú ý phối hợp các loại rau xanh cho cân bằng. Nàng đặt ra một thựcđơn đặc biệt của riêng mình, hồi ở câu lạc bộ thể thao, nàng cũng thường được mờiđến hướng dẫn ăn kiêng. Câu cửa miệng của nàng là: đừng tính toán calo làm gì!Chỉ cần biết cách chọn đồ ăn chính xác, ăn uống điều độ, thì không cần để ý nhiềuđến mấy con số đó.

    Nhưngnàng cũng không phải một mực tuân theo cái thực đơn theo kiểu cấm dục chủ nghĩaấy, những lúc không thể nhịn nổi, nàng cũng xông vào quán ăn gọi một miếng sườnbò, hoặc sườn cừu to tướng. Nàng cho rằng, nếu thỉnh thoảng có lúc thèm món gìđến độ không thể cưỡng lại, nhất định là vì một lý do nào đó cơ thể cần đến mónấy và đang phát tín hiệu yêu cầu. Đơn giản là nàng đang nghe theo tiếng gọi củatự nhiên mà thôi.

    Aomamethích uống rượu vang và rượu trắng, nhưng để bảo vệ gan, đồng thời cũng để kiểmsoát lượng đường, nàng chú ý không uống quá nhiều, mỗi tuần quy định ba ngàykhông dùng thức uống có cồn. Đối với Aomame, chỉ tấm thân xác thịt mới là thầnđiện thiêng liêng nhất, cần phải giữ gìn cho thân thể luôn trong sạch, khôngnhuốm bụi trần, không bám phải dù chỉ một vết nhơ. Còn việc nơi đó thờ cúng cáigì, lại là một vấn đề hoàn toàn khác, để sau này suy nghĩ cũng chẳng sao.

    Cơ thểnàng hiện nay vẫn chưa có vết sẹo lồi nào, chỉ có các cơ bắp chắc nịch. Ngàyngày, nàng đều khỏa thân đứng trước gương, tỉ mỉ xác nhận lại sự thực này. Nàngkhông phải hạng người si mê thân thể mình, mà ngược lại thì đúng hơn. Bầu vúkhông được to lắm, hai bên trái phải lại không đối xứng. Lông mu mọc như một bụicỏ bị cả tiểu đoàn bộ binh hành quân qua giẫm đạp. Mỗi lần nhìn thấy cơ thểmình, nàng không khỏi chau mày. Nhưng dù sao thì cũng không có chỗ thịt thừanào, muốn lấy ngòn tay véo lên một miếng thịt thừa cũng không thể.

    Aomamesống thanh đạm. Nàng tiêu tiền nhiều nhất vào việc ăn uống, chẳng bao giờ tínhtoán khi mua thực phẩm, mà rượu vang cũng chỉ uống loại thượng hạng. Thỉnh thoảngra ngoài ăn tiệm, nàng luôn chọn những nhà hàng chế biến chu đáo cẩn thận và cầukỳ. Ngoài chuyện đó ra, nàng gần như chẳng hề quan tâm đến những sự khác trên đời.

    Nàngchẳng để ý đến trang phục, mỹ phẩm và đồ trang sức. Đến câu lạc bộ thể thao làmviệc, chỉ cần mặc đại một chiếc quần bò và áo len là đủ. Đằng nào thì khi vàocâu lạc bộ, nàng sẽ phải mặc đồ thể thao suốt cả ngày. Tất nhiên, nàng cũngkhông đeo trang sức. Vả lại, nàng gần như không có cơ hội nào để ăn mặc, trangđiểm lộng lẫy. Không có người tình, cũng không có cơ hội hẹn hò với người khác.Sau khi Otsuka Tamaki kết hôn, thì ngay đến cả bạn gái ăn cùng một bữa cơm nàngcũng chẳng còn. Khi kiếm tình một đêm, nàng cũng trang điểm, ăn mặc sao cho hợpthời trang một chút. Nhưng chuyện ấy nhiều lắm cũng chỉ tháng một lần. Không cầnquá nhiều quần áo làm gì.

    Khi cầnthiết, nàng lượn quanh mấy tiệm thời trang ở Aoyama, mua một bộ "Trang phục sátthủ", rồi chọn thêm bộ trang sức phù hợp, đôi giày cao gót, vậy là xong. Thườngngày, Aomame chỉ đi giày đế bằng, tóc búi ra sau. Sau khi rửa mặt thật kỹ bằngxà phòng, nàng chỉ đánh một lớp phấn mỏng, nhưng làn da lúc nào cũng sáng bóng,nhẵn mịn. Chỉ cần thân thể khỏe mạnh sạch sẽ, ngoài ra nàng không còn ham muốngì khác.

    Từ nhỏ,nàng đã quen với cuộc sống giản gị không màu mè. Cấm dục và tiết chế, đó là nhữngthứ đầu tiên nàng bị thổi vào đầu từ khi biết suy nghĩ. Trong nhà không có thứgì thừa thãi. "Lãng phí" là hai chữ được dùng với mật độ dày đặc trong nhànàng. Nhà không có ti vi, không có báo. Ở nhà nàng, thậm chí tin tức cũng là thứkhông cần thiết. Thịt và cá hiếm khi xuất hiện trên bàn ăn, Aomame chủ yếu nhờvào bữa cơm trưa miễn phí ở trường để bổ sung lượng dinh dưỡng cần thiết. Bạncùng lớp đứa nào cũng chê khó ăn và bỏ mứa bữa trưa, còn nàng thậm chí muốn ănhết cả phần của người khác.

    Nànghầu như chỉ mặc quần áo cũ của người khác thải ra. Trong giáo đoàn có những buổitrao đổi quần áo kiểu như vậy. Vì thế, ngoài quần áo thể dục nhà trường quy định,cha mẹ chưa bao giờ mua quần áo mới cho nàng và nàng cũng chẳng nhớ mình đã lầnnào được mặc quần áo mới và đi giầy đúng cỡ hay chưa nữa. Màu sắc và hoa vănthì vô cùng tệ hại. Nếu vì gia cảnh nghèo khó đến nỗi không thể không sống giảndị như vậy thì là chuyện khác, nhưng nhà Aomame không hề nghèo. Cha nàng là kỹsư, thu nhập và tài sản đều không dưới mức trung bình của xã hội. Hoàn toàn vìtuân theo giáo lý nên họ mới chọn cuộc sống tối giản như thế.

    Nóitóm lại, cuộc sống của nàng và những đứa trẻ bình thường xung quanh khác nhauquá xa, vì vậy có một thời gian dài, nàng chẳng hề có một người bạn. Không cóquần áo để mặc lúc đi chơi với đám bạn cùng lớp, mà nàng cũng chẳng có thờigian để đi chơi nữa. Nàng chưa bao giờ được cho tiền tiêu vặt, nếu được mời đếndự tiệc sinh nhật của ai đó (không hiểu là may hay không may, chuyện ấy chưabao giờ xảy ra), thì nàng thậm chí chẳng mua nổi cả một món quà nhỏ xíu.

    Vì vậymà nàng căm ghét cha mẹ, căm ghét đến tận xương tủy thế giới của họ. Điều nàngmuốn là một cuộc sống bình thường như những người khác. Nàng không cần gì xahoa. Chỉ một cuộc sống bình thường thôi là đủ. Chỉ cần được như vậy, mình chẳngcòn mong muốn gì khác, nàng thầm nghĩ. Nàng mong ngóng sao cho mình nhanh lớnlên, để rời xa cha mẹ, sống độc lập một mình theo ý muốn của bản thân. Muốn ăngì thì ăn, muốn ăn bao nhiêu thì ăn. Được tự do tiêu xài tiền trong ví củamình. Được mặc những thứ quần áo mình thích, đi đôi giày vừa cỡ chân, đến nhữngnơi mình muốn đến. Kết bạn thật nhiều, để rồi trao đổi với nhau những món quàđược gói thật đẹp.

    Nhưngđến khi trưởng thành, Aomame phát hiện ra một sự thực: điều khiến tâm hồn nàngbình lặng nhất vẫn là cuộc sống cấm dục và tiết chế ấy. Điều nàng tha thiết nhấtkhông phải là ăn mặc đẹp rồi đi chơi với ai đó, mà chỉ là vận đồ thể thao, ngồimột mình trong phòng tĩnh lặng.

    Saucái chết của Tamaki, Aomame xin nghỉ việc ở công ty sản xuất đồ uống thể thao,dọn ra khỏi khu ký túc xá đã ở nhiều năm, thuê một căn hộ có một phòng khách, mộtphòng ngủ, kèm bếp và buồng vệ sinh ở khu Jiyugaoka. Nhà tuy không lớn, nhưngnhìn qua lại thấy khá rộng. Dụng cụ nhà bếp đầy đủ, nhưng đồ đạc bày biện trongnhà chỉ có mấy món tối thiểu. Những thứ sở hữu cũng ít. Tuy nàng thích đọcsách, nhưng đọc hết quyển nào lại bán ngay quyển ấy cho tiệm sách cũ. Aomamecũng thích nghe nhạc, nhưng không sưu tầm dĩa hát. Dù là thứ gì thì nàng vẫn thấyđau khổ khi sở hữu những vật không ngừng nhiều lên trước mắt. Mỗi lần mua sắm,nàng đều có cảm giác tội lỗi. Trong lòng thầm nhủ thứ này hay thứ kia thực rakhông cần thiết lắm. Nhìn quần áo và giày dép trong tủ, nàng lại cảm thấy khóchịu, bực bội. Cuộc sống tự do đầy đủ này nhắc Aomame nhớ đến thủa thiếu thờinghèo khó và mất đi tự do kia một cách châm biếm.

    Nàngthường tự hỏi, việc con người dành được tự do rốt cuộc có ý nghĩa gì? Chẳng lẽlại là khéo léo thoát khỏi một nhà tù, để rồi tự chui vào một nhà tù lớn hơn?

    Mỗi lầnnàng tiễn đưa gã đàn ông được chỉ định sang thế giới khác, bà chủ ở Azabu đềutrả cho một khoản thù lao. Đó là một gói tiền mặt được bao bọc kín bằng giấy,không để tên và địa chỉ của người gửi cũng như người nhận, đặt bên trong hòmthư cá nhân ở bưu điện. Aomame lấy chìa khóa hòm thư ở chỗ Tamaru, lấy món đó ởbên trong, rồi trả lại chìa khóa. Nàng sẽ bỏ luôn túi giấy được gói kín ấy vàokét bảo hiểm trong ngân hàng, thậm chí chẳng buồn kiểm tra lại trong túi. Đã cóhai bao như thế, nằm lăn lóc như mấy cục gạch trong két bảo hiểm.

    Ngaytiền lương tháng Aomame cũng không tiêu hết. Nàng có một số tiền để dành nhất định.Vì vậy không cần đến những món tiền này. Khi nhận thù lao lần đầu tiên, nàng đãnói với bà chủ như vậy.

    "Chẳngqua chỉ là hình thức thôi," bà chủ nhỏ nhẹ ôn tồn nói, "Cô cứ coi như đây là việclàm thêm là được rồi, vì vậy cứ nhận trước đã. Nếu không thiếu tiền tiêu thìkhông dùng đến cũng có sao? Nếu làm vậy mà vẫn cảm thấy không vui thì quyên tặngnặc danh cho một tổ chức nào đó cũng được. Xử lý thế nào hoàn toàn là quyền tựdo của cô. Có điều, nếu cô chịu nghe một câu chân tình của tôi, thì tôi cảm thấytốt nhất là tạm thời cô đừng động đến món tiền này, cứ cất đâu đó để dành."

    "Nhưngmà, tôi không muốn đem chuyện này ra đổi chác, mua bán," Aomame nói.

    "Tôihiểu cảm giác của cô. Nhưng chính vì mấy gã khốn kiếp đó đã ra đi thuận lợi,nên mới không xảy ra chuyện kiện cáo ly hôn phiền phức, cũng không có chuyệntranh giành quyền giám hộ con cái. Những người đàn bà đó không phải cả ngày nơmnớp lo sợ chồng cũ đến trước cửa, đánh cho mặt mày biến dạng. Lại còn nhận đượctiền bảo hiểm nhân thọ, tiền dưỡng lão dành cho gia quyến người chết. Món tiềncô nhận được này, cứ coi như là một cách cảm tạ của họ. Không nghi ngờ gì cả,cô đã làm một việc đúng đắn. Nhưng không nên làm việc không công. Cô biết tạisao không?"

    "Tôikhông hiểu lắm," Aomame thành thực trả lời.

    "Bởivì cô không phải thiên sứ, cũng không phải thượng đế. Tôi hiểu rất rõ, hành độngcủa cô xuất phát từ tình cảm thuần túy, và cũng hiểu được tâm trạng không muốnnhận tiền của cô. Nhưng tình cảm thuần khiết không tỳ vết thực ra là một thứ rấtnguy hiểm. Muốn sống với thứ ấy không phải chuyện dễ dàng chút nào. Vì vậy côphải ghim chặt tình cảm của mình xuống mặt đất, chắc như là mắc neo cho khinhkhí cầu ấy. Chính là vì mục đích này. Không phải chỉ cần mục đích đúng đắn, chỉcần tình cảm thuần khiết là muốn làm gì thì làm được đâu. Cô hiểu chứ?"

    Aomamenghĩ ngợi giây lát, rồi gật đầu. "Tôi không hiểu cho lắm. Nhưng tạm thời cứ làmtheo lời bà vậy."

    Bà chủmỉm cười, nhấp một ngụm trà hương thảo: "Đừng gửi vào tài khoản ngân hàng. Ngộnhỡ bị cục thuế phát hiện, họ sẽ nghi ngờ. Cô cứ bỏ tiền mặt vào trong két bảohiểm thuê của ngân hàng là được. Có lúc sẽ dùng đến."

    Tôi sẽlàm thế, Aomame đáp.

    Từcâu lạc bộ về nhà, Aomame đang chuẩn bị bữa tối thì điện thoại đổ chuông.

    "Aomame,"một giọng nữ cất lên. Giọng hơi khàn khàn, là Ayumi.

    Aomameáp ống nghe vào tai, vươn tay văn nhỏ bếp ga, hỏi:

    "Saovậy? Công việc cảnh sát thuận lợi chứ?"

    "Tốingày phải viết phiếu phạt, xử lý xe đậu sai chỗ, bị toàn bộ thế giới căm ghét.Chẳng có duyên với đàn ông, nhưng vẫn hăng hái làm việc thục mạng."

    "Tốtquá."

    "Aomamenày, giờ cô đang làm gì đấy?"

    "Đangnấu bữa tối."

    "Ngàykia cô rảnh không? Ý tôi là sau buổi chiều ấy,"

    "Rảnhthì có rảnh, nhưng tôi không định làm giống lần trước nữa đâu, đang muốn tạmnghỉ chuyện ấy vài ngày."

    "Ừ,tôi cũng vậy. Tạm thời không muốn làm việc đó nữa. Chỉ là mấy hôm nay không đượcgặp cô, nên muốn gặp nói chuyện chút thôi."

    Aomamenghĩ ngợi giây lát nhưng vẫn không thể quyết định ngay được.

    "Ừm,tôi đang dở tay xào rau," Aomame nói, "Không ngơi ra được. Chừng ba mươi phút nữacô gọi lại có được không?"

    "Đượcrồi. Ba mươi phút nữa tôi gọi lại nhé."

    Aomamegác máy, xào xong món rau, lại làm thêm món súp miso giá đỏ, ăn với cơm gạo lứt.Nàng uống hết nửa lon bia, còn lại đổ vào bồn rửa bát. Rửa bát đũa xong xuôi, vừangồi xuống sofa nghỉ ngơi, Ayumi lại gọi điện thoại tới.

    "Nếuđược, tôi muốn ăn cơm với cô," Ayumi nói, "Lúc nào cũng một mình, ăn chẳng thấyngon.’

    "Côtoàn ăn cơm một mình à?"

    "Tôi ởtrong ký túc xá có nhà ăn, thường ngồi chung với mọi người, vừa ăn vừa nói chuyệnầm ĩ. Nhưng thỉnh thoảng tôi cũng muốn ăn một bữa ngon lành trong khung cảnhyên tĩnh, thong dong. Tốt nhất là ở nơi nào cao cấp lịch sự một chút. Nhưngkhông muốn đi một mình. Cô hiểu cảm giác ấy chứ?"

    "Tấtnhiên."

    "Nhưngmà, quanh tôi chẳng có ai cùng đi được trong những lúc như thế. Đàn ông cũng đượcmà đàn bà cũng ổn. Nhưng họ đều chỉ thích đến mấy quán rượu nhỏ thôi. Thế nêntôi nghĩ, biết đâu có có thể đi với tôi đến những chỗ đấy ăn cơm. Chắc là tôiđã làm khó cô rồi phải không?"

    "Khônghề," Aomame nói, "Được đấy, chúng ta đi ăn một bữa ra trò đi. Tôi cũng lâu lắmkhông đi tới mấy chỗ như thế rồi."

    "Thậtkhông đấy?" Ayumi nói. "Tôi vui quá!"

    "Vừanãy cô bảo ngày kia được, đúng không nhỉ?"

    "Phải.Hôm sau tôi được nghỉ. Cô có biết tiệm nào ngon không?"

    Aomamenói tên một nhà hàng Pháp ở Nogizaka.

    Ayuminghe thấy cái tên ấy liền hít vào một hơi dài. "Aomame à, có phải nhà hàng ấy nổitiếng lắm không? Hình như tôi đã đọc trên tờ tạp chí nào đó rồi thì phải thấy bảogiá tiền đắt thôi rồi, đặt bàn cũng phải trước hai tháng mới được! Lương củatôi không ăn nổi ở đó đâu."

    "Khôngsao cả. Chủ nhà hàng kiêm đầu bếp chính ở đó là hội viên câu lạc bộ chỗ tôi,tôi là huấn luyện viên riêng của ông ấy, tôi còn góp ý với ông ấy về giá trịdinh dưỡng của các món trong thực đơn nữa kia. Chỉ cần đặt trước một tiếng làcó thể ưu tiên đặt bàn, giá tiền có thể rẻ đi nhiều. Tuy vị trí có thể không đượcđẹp."

    "Khôngsao, có xếp chỗ ngồi trong tủ tường cũng chẳng hề gì."

    "Vậycô phải ăn mặc đẹp vào nhé," Aomame nói.

    Saukhi gác máy, Aomame chợt nhận ra mình rất có cảm tình với cô cảnh sát trẻ, vàthấy hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên nàng có cảm tình với một người như vậyvới một người khác kể từ khi Otsuka Tamaki qua đời. Tất nhiên, tình cảm nàyhoàn toàn khác hẳn với tình cảm nàng đã dành cho Tamaki trước đây. Mặc dù vậycũng lâu lắm rồi nàng không hề nghĩ đến chuyện ăn cơm với ai đó khác, thậm chícòn cảm thấy đó là ý tưởng không tồi. Chẳng những thế, cô ta lại còn là một cảnhsát đương chức! Aomame thở dài một hơi. Thế giới này đúng là không thể nào tinnổi.

    Aomamemặc váy liền thân ngắn tay màu xanh xám, bên ngoài khoác thêm áo len ngắn màutrắng, chân đi giày cao gót Salvatore Ferragamo, đeo hoa tai và một chiếc lắctay nhỏ bằng vàng, để túi đeo chéo thường ngày ở nhà (đương nhiên cả cái đục nướcđá kia nữa), đổi sang cầm một chiếc túi xách Bagagerie. Ayumi thì mặc một chiếcjacket đơn giản màu đen của Comme des Garcons, áo T- shirt cổ rộng màu nâu, chânváy kiểu lá sen in hoa nhỏ, cầm túi xách Gucci giống như lần trước, đeo một đôihoa tai ngọc trai, đi giày đế bằng màu nâu. So với lần trước, trông cô thanhnhã đáng yêu hơn nhiều, không thể nhận ra đây lại là một cảnh sát.

    Haingười gặp nhau trước quầy bar, uống một chút cocktail mimosa, sau đó được dẫnra bàn. Chỗ ngồi cũng khá đẹp. Đầu bếp bước tới trò chuyện cùng Aomame, nói vớinàng rượu vang là quà tặng của nhà hàng.

    "Xinlỗi, chai đã mở rồi, vơi mất một chút do uống thử. Hôm qua, có vị khách khônghài lòng với chất rượu, nên đổi cho ông ta chai khác. Thực ra rượu này chẳng cóvấn đề gì cả. Ông khách ấy là chính trị gia có tiếng, được ca ngợi là đại gia vềrượu vang trong chính giới. Nhưng kỳ thực ông ta chẳng biết quái gì về rượuvang cả, nhưng cứ cố ra vẻ ta đây hiểu biết trước mặt người khác thành ra mớikén cá chọn canh vậy thôi, mở miệng ra là nói chai Bourgogne này sao lại có vịchát thế nhỉ? Gặp loại khách ấy tôi cũng chịu chẳng biết nói làm sao nữa, đànhnói liều: "Vâng ạ, chắc là hơi có vị chát một chút. Có lẽ tại kho của bên nhậpkhẩu có vấn đề gì đấy về bảo quản. Để tôi đổi ngay cho ông chai khác. Nhưng màông XYZ đúng là ông XYZ, vừa nếm một chút là đã nhận ra ngay." Sau đó lại đổicho ông ta chai khác. Vậy là xong xuôi. Tất nhiên, chuyện này không thể nói trắngra được…lúc thanh toán chỉ cần tăng thêm chút tiền là được rồi. Đằng nào thìcũng là tiền tiếp khách của ông ta ấy mà. Nhưng dẫu sao, đồ của khách không vừaý trả lại, nhà hàng dĩ nhiên không thể coi như đồ mới mà đem ra cho khách khácđược."

    "Vàông nghĩ mang ra chiêu đãi chúng tôi chắc là không sao phải vậy không?"

    Đầu bếpnheo nheo một mắt. "Chắc là không sao chứ?"

    "Tấtnhiên là không sao rồi," Aomame nói.

    "Mộttrăm phần trăm là không sao ấy chứ," Ayumi cũng nói.

    "Ngườiđẹp này có phải em gái cô không vậy?" tay đầu bếp hỏi Aomame.

    "Anhthấy giống không?"

    "Mặtmũi thì không giống lắm, nhưng tôi có cảm giác vậy." Đầu bếp đáp.

    "Bạntôi đấy," Aomame nói, "Cô ấy là cảnh sát."

    "Thậtkhông?" gương mặt đầu bếp lộ vẻ hoài nghi, lại đưa mắt nhìn Ayumi lần nữa, "Cảnhsát đeo súng đi tuần trên phố ấy à?"

    "Chưabắn ai bao giờ đâu," Ayumi nói.

    "Tôichưa nói gì không phải đấy chứ?" đầu bếp hỏi.

    Ayumilắc đầu: "Không, chắc chắn là không."

    Tay đầubếp mỉm cười chắp tay trước ngực. "Trước bất cứ người khách nào, tôi cũng đềucó thể đầy tự tin giới thiệu, đây là vang Bourgogne loại thượng hảo hạng. Nhãnhiệu có tiếng, tuổi rượu cũng không tồi, bình thường ít nhất cũng phải mườinghìn yên một chai."

    Nhânviên phục vụ đi đến, rót rượu vang vào ly cho hai người. Aomame và Ayumi cụngly. Hai ly rượu khẽ chạm vào nhau, phát ra âm vang như tiếng chuông chốn thiênđường.

    "Ồ, lầnđâu tiên trong đời tôi uống rượu vang ngon thế này đấy," Ayumi nhấp một ngụm,nheo mắt nói, "Chẳng hiểu là thằng cha nào mà rượu ngon thế này còn không vừaý?"

    "Dùlà thứ gì chăng nữa, thế nào cũng có người không vừa ý," Aomame mói.

    Sauđó hai người chăm chú xem xét thực đơn. Ayumi dùng đôi mắt sắc bén của một vịluật sư tài năng đang nghiên cứu bản hợp đồng hết sức quan trọng, đọc đi đọc lạiquyển thực đơn hai ba lần. Kiểm tra xem có chỗ quan trọng nào bị bỏ sót, hay cólỗ hổng nào che dấu khéo léo hay không. Trong đầu suy tính các điều kiện và điềukhoản được nêu trên hợp đồng, nghiền ngẫm xem chúng sẽ dẫn đến kết quả ra sao.Đặt lợi ích và tổn thất lên cán cân, đong đo kỹ lưỡng. Aomame ngồi ghế đối diệnlấy làm hứng thú quan sát bộ dạng ấy của cô.

    "Quyếtđịnh chưa?" Aomame hỏi.

    "Cũngtạm" Ayumi trả lời.

    "Vậycô ăn gì?"

    "Xúpngao, xa lát ba loại hành, thêm một phần óc bê nuôi ở Iwate hầm với rượu vangBordeaux nữa. Còn cô?"

    "Xúpđậu ván, một đĩa rau tổng hợp mùa xuân và cá bóng mú bọc giấy nướng ăn với bíngô. Có vẻ không hợp với vang đỏ, nhưng đã là đồ miễn phí thì cũng chẳng thểnói gì được.

    "Látcó thể trao đổi món ăn thử một chút được không?"

    "Tấtnhiên là được," Aomame nói. "À, nếu cô không ngại, gọi thêm một phần tôm he ránđể uống rượu, chúng ta ăn chung được không?"

    "Tuyệtquá ấy chứ," Ayumi nói.

    "Chọnxong đồ ăn thì tốt nhất nên gấp thực đơn lại," Aomame nói, "Nếu không người phụcvụ sẽ chẳng bao giờ đến đâu."

    "Phảirồi." Nói đoạn Ayumi gấp quyển thực đơn lại, đặt lên bàn, điệu bộ như lưu luyếnlắm. Nhân viên phục vụ lập tức bước tới, mời hai người chọn món.

    "Mỗilần vào tiệm ăn chọn món xong, tôi đều có cảm giác không hiểu mình có chọn nhầmmón hay không," Ayumi nói sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi, "Cô thì sao?"

    "Dùcó chọn lầm, thì cũng chỉ là một bữa ăn thôi, so với những sai lầm trong đờingười thì có đáng gì."

    "Đươngnhiên," Ayumi nói, "Nhưng với tôi thì lại là chuyện lớn đấy. Từ bé tôi đã vậy rồi,lần nào cũng cứ chọn món xong là thấy hối hận, kiểu như là ‘ôi trời nếu khôngchọn hamburger thịt bò mà ăn bánh chiên thịt tôm có phải hơn không’. Hồi nhỏ côcó thế không?"

    "Hồitôi còn nhỏ, vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà nhà tôi không có thói quen đi ănbên ngoài. Không đi ăn tiệm dù chỉ một lần. Vì vậy cho đến khi lớn, tôi chưa từngcó kinh nghiệm đi nhà hàng, mở thực đơn, chọn những món mình thích rồi nói vớinhân viên phục vụ. Ngày qua ngày, lúc nào cũng là người nhà bưng lên món gì tôilại ngoan ngoãn ăn hết món đó. Dù không ngon, dù quá ít, thậm chí dù đó là móntôi ghét thì cũng không được phép phàn nàn. Nói thực với cô, cho đến bây giờtôi vẫn chẳng quan tâm xem mình ăn cái gì nữa."

    "Ồ,ra là thế. Cụ thể thế nào thì tôi không rõ, nhưng mà đúng là không thể biết được.Tôi cứ tưởng từ nhỏ cô đã quen ra vào những nơi thế này."

    Tất cảnhững điều đó đều do Otsuka Tamaki vỡ lòng cho Aomame. Vào tiệm ăn cao cấp phảiđi lại nói năng thế nào, gọi món ra sao mới không bị coi thường, cách chọn rượuvang, món tráng miệng, đối đáp với nhân viên phục vụ, rồi dùng dao ăn, dĩa vàthìa, tất cả những thứ ấy, Tamaki đều nắm rõ như lòng bàn tay, và dạy lại choAomame kỹ càng tỉ mỉ. Cả cách chọn trang phục phối với đồ trang sức, trang điểmAomame cũng đều học được từ Tamaki. Đối với Aomame, tất cả những thứ ấy đều làphát hiện mới. Tamaki lớn lên trong một gia đình giàu có, sống trong khu biệtthự cao cấp, mẹ cô là nhà ngoại giao, nên rất chú ý đến cách ăn mặc và lễ nghi.Vì vậy từ hồi còn học trung học, Tamaki đã thuộc làu những kiến thức xã hội ấyrồi, thậm chí cả những nơi giành cho người lớn cô cũng nghênh ngang bước vàonhư không. Aomame tham lam hấp thu toàn bộ những bí quyết đó. Nếu không gặp đượccô giáo giỏi như Tamaki, có lẽ nàng đã trở thành một người rất khác Aomame củahiện tại. Thậm chí nhiều lúc nàng còn cảm thấy Tamaki vẫn đang còn sống, đang ẩnnáu ngay trong cơ thể mình.

    Mới đầuAyumi hơi có vẻ căng thẳng, nhưng uống chút rượu vang rồi, tâm trạng dần bìnhtĩnh trở lại.

    "À,tôi có câu này muốn hỏi cô," Ayumi nói, "Nếu cô không muốn thì không trả lờicũng chẳng sao, nhưng mà thực sự tôi muốn hỏi lắm lắm. Cô sẽ không giận chứ?"

    "Khôngđâu."

    "Câuhỏi rất kỳ cục, nhưng tôi không có ác ý gì đâu, xin cô tin là thế. Tôi chỉ hơitò mò một chút. Nhưng có một số người nghe câu hỏi kiểu vậy sẽ nổi giận đùngđùng."

    "Khôngsao, tôi sẽ không giận."

    "Thậtkhông? Người khác ngoài miệng thì nói vậy nhưng rút cuộc thì vẫn nổi đóa."

    "Conngười tôi rất đặc biệt. Vì vậy không sao đâu."

    "Vậy,hồi nhỏ có gã nào làm chuyện gì quái đản với cô không?"

    Aomamelắc đầu. "Tôi nghĩ là không. Sao thế?"

    "Tôichỉ hỏi vậy thôi. Không có thì tốt." Ayumi nói, rồi lại đổi chủ đề câu chuyện,"À này, hồi trước cô có bạn trai không? Tôi muốn nói đến loại yêu đương nghiêmtúc ấy."

    "Không,"

  7. #16
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,747
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Khôngcó người nào à?"

    "Khôngcó người nào hết," Aomame trả lời, đoạn hơi ngập ngừng, "Nói thực cho cô biết,mãi đến năm hai sáu tuổi tôi vẫn còn là gái trinh."

    Ayuminhất thời không thốt được câu nào. Cô đặt dao dĩa xuống, lấy khăn ăn ra laukhóe miệng, sau đó nheo mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt Aomame hồi lâu.

    "Mộtngười tuyệt vời như cô? Khó tin quá đi mất."

    "Hồiđó tôi chẳng hứng thú gì với chuyện này hết."

    "Khônghứng thú gì sao?"

    "Tôitừng thích một người," Aomame nói, "Hồi mười tuổi tôi có thích một người, còn nắmtay cậu ấy nữa."

    "Mườituổi phải lòng một cậu trai. Chỉ có vậy thôi à?"

    "Chỉvậy thôi."

    Ayumicầm dao dĩa lên cắt con tôm thành những miếng nhỏ trong lúc chìm sâu vào suynghĩ. "Vậy cậu ấy giờ đang ở đâu? Làm gì?"

    Aomamelắc đầu. "Tôi không biết. Chúng tôi là bạn học cùng lớp ba và lớp bốn ở trườngtiểu học thành phố Ichikawa tỉnh Chiba, lên lớp năm thì tôi chyển lên Tokyo, khônggặp lại cậu ấy nữa, cũng không nghe được tin tức gì. Điều duy nhất tôi biết vềcậu ấy là, nếu cậu ấy vẫn còn sống thì năm nay đã hai chín tuổi, qua mùa thunày thì có lẽ được ba mươi rồi."

    "Cónghĩa là, cô không có ý định điều tra xem giờ cậu đó ở đâu, làm gì, phải không?Nếu muốn điều tra thì tôi nghĩ cũng không khó khăn lắm đâu."

    Aomamelại lắc đầu dứt khoát. "Tôi không muốn tự mình điều tra."

    "Lạnhỉ. Nếu là tôi, chắc chắn sẽ dùng mọi cách để tìm được địa chỉ của cậu ta rồi.Nếu đã thích người ta như thế, thì tìm đi, rồi đến trước mặt mà nói rằng, côthích người ta, thế là xong chứ gì."

    "Tôikhông muốn làm như vậy." Aomame nói, "Điều tôi mong đợi là, một lúc nào đó sẽtình cờ gặp lại cậu ấy ở một nơi nào đó. Như gặp nhau trên đường, hoặc ngẫunhiên ngồi chung một chuyến xe buýt."

    "Cuộcgặp tình cờ quyết định cả số phận."

    "Ừ, đạiloại vậy," Aomame nói, khẽ nhấp một chút rượu vang, "Tới lúc đó, tôi sẽ dốclòng nói với cậu ấy: cả đời này em chỉ yêu một mình anh thôi."

    "Nhưthế tất nhiên là cực kỳ lãng mạn," Ayumi nói với giọng có vẻ cực kỳ kinh ngạc,"Nhưng tôi có cảm giác khả năng hai người gặp lại là rất thấp. Huống hồ đã hơnhai chục năm rồi không gặp nhau, mặt mũi người ta sợ đã thay đổi nhiều, ở ngaytrước mặt cũng không nhận ra được."

    Aomamelắc đầu: "Dù mặt mũi đã thay đổi thế nào, tôi chỉ cần nhìn thoáng qua là nhậnra cậu ấy ngay. Tuyệt đối không thể lầm được."

    "Vậyà?"

    "Ừ, vậyđấy."

    "Vậynên cô luôn tin chắc rằng nhất định mình sẽ tình cờ gặp lại anh chàng kia nên vẫnmột mực chờ đợi ngày ấy."

    "Vì vậynhững lúc đi trên phố tôi luôn không ngừng quan sát."

    "Ồ,"Ayumi nói, "Nhưng mà, mặc dù yêu anh ta như vậy, nhưng không ảnh hưởng gì đếnchuyện làm tình với người đàn ông khác chứ? Tôi muốn nói đến chyện sau năm haisáu tuổi ấy."

    Aomamenghĩ ngợi giây lát, sau đó đáp: "Mấy chuyện đó chẳng qua chỉ là mây gió phù phiếmthôi, sẽ không để lại vết tích gì cả."

    Im lặnggiây lát. Hai người tập trung vào mấy món ăn. Sau đó Ayumi lại lên tiếng: "Câuhỏi này có lẽ hơi mạo muội. Năm hai sáu tuổi, có phải cô đã gặp chuyện gìkhông?"

    Aomamegật đầu: "Năm đó đã xảy ra một chyện thay đổi hoàn toàn con người tôi. Nhưng giờtôi chưa thể nói cho cô được. Xin lỗi nhé."

    "Khôngsao," Ayumi nói, "Hình như tôi đang bới móc đời tư của cô quá rồi, không làm côgiận chứ?"

    "Chắcchắn là không," Aomame nói.

    Cácmón súp được đưa lên. Hai người lặng lẽ xúc ăn, câu chuyện cũng tạm dừng lại.Hai người đặt thìa xuống, đợi nhân viên phục vụ đến dọn đi xong, câu chuyện lạitiếp tục.

    "Nhưngmà, cô không thấy sợ à?"

    "Sợgì chứ, cô thử ví dụ xem?"

    "Côthấy đấy, không chừng cô sẽ mãi mãi không bao giờ gặp được anh ta. Tất nhiên,có thể sẽ tình cờ gặp lại thật. Tôi cũng cảm thấy như vậy thì rất tốt. Tôi thựclòng hy vọng thế. Nhưng khách quan mà nói, khả năng cả đời không bao giờ gặp lạicũng rất lớn phải không? Hơn nữa, cho dù có trùng phùng, nhưng có thể anh ta đãkết hôn với người khác và đã có một hai đứa con rồi cũng nên. Phải vậy không? Nếunhư vậy, thì cô phải sống cô độc một mình suốt phần đời còn lại à? Vĩnh viễnkhông thể kết hợp với người duy nhất mình yêu trên đời này. Nghĩ tới chuyện dó,chẳng nhẽ cô không thấy sợ à?"

    Aomamechăm chú nhìn rượu vang sóng sánh màu đỏ trong ly thủy tinh. "Có lẽ cũng sợ thật.Nhưng ít nhất tôi vẫn có một người mình yêu."

    "Dùngười ấy không yêu cô?"

    "Cô độcmột mình cũng chẳng sao, chỉ cần thật lòng yêu một người, cuộc đời sẽ được cứurỗi. Dẫu rằng không được sống bên người ấy."

    Ayumithoáng trầm tư giây lát. Nhân viên phục vụ bước đến, rót đầy rượu vang vào lycho hai người. Aomame nhấp thêm một ngụm nhỏ, lại thấy Ayumi nói đúng là khôngsai chút nào. Rốt cuộc ai mà lại không hài lòng với rượu ngon như thế này cơ chứ?

    "Aomamenày, cô nghĩ thông suốt được như thế giỏi thật đấy."

    "Chẳngphải tôi nghĩ thông suốt gì đâu, chẳng qua là chỉ thật lòng nghĩ như vậy thôi."

    "Tôicũng có người mình thích," Ayumi thật thà bày tỏ, "Từ hồi mới tốt nghiệp trunghọc, hắn ta là người đầu tiên tôi làm tình, lớn hơn ba tuổi. Nhưng ngay sau đấyhắn ta lại lập tức qua lại với một cô gái khác. Từ đó trở đi, tôi bắt đầu buôngthả, thậm chí đến mức khá nghiêm trọng. Tôi đã chẳng còn hi vọng gì ở hắn ta nữa,nhưng vết thương lòng từ bấy giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Hắn là một tên vôlại bắt cá hai tay, khéo đưa đẩy. Thế mà, không ngờ tôi lại yêu hắn!"

    Aomamegật đầu. Ayumi cũng nâng ly rượu vang lên, uống một ngụm.

    "Đếngiờ thằng cha ấy vẫn thường gọi điện tới, hẹn gặp tôi. Dĩ nhiên, thứ hắn muốnchỉ là thân thể tôi thôi. Tôi hiểu rõ vậy, nên không gặp. Gặp mặt rồi cũng chẳnghay hớm gì. Nhưng mà, mặc dù đầu óc biết rõ là thế, nhưng cơ thể vẫn có phản ứng,lại thấy mềm lòng muốn ngủ với hắn ta. Chuyện này cứ lặp đi lặp lại mấy lần,thành thử muốn mặc sức quậy một trận cho đã. Tâm trạng đó, cô hiểu được không?"

    "Tôihiểu," Aomame nói.

    "Thằngcha này đúng là một tên vô lại. Tính tình thì hẹp hòi, làm tình cũng chẳng giỏilắm. Nhưng ít nhất thì hắn cũng không sợ tôi, ít nhất khi ở bên nhau hắn yêuthương tôi."

    "Tâmtrạng ấy không thể lựa chọn được," Aomame nói, "Tự nó ập đến, hoàn toàn khác hẳnchuyện chọn món trong thực đơn."

    "Nhưngmà chọn sai thì sẽ hối hận mãi không thôi, hai thứ ấy hóa ra cũng giống nhau ratrò."

    Cảhai cùng bật cười.

    Aomamelại nói: "Ừm, chọn đồ ăn hay chọn đàn ông, hay kể cả là những thứ khác nữa,chúng ta đều cảm thấy hình như mình đang lựa chọn, nhưng trên thực tế, có lẽ cólẽ chúng ta chẳng lựa chọn gì cả. Mà có khi ngay từ đầu tất cả đã được định đoạttrước rồi, chúng ta chẳng qua chỉ làm ra vẻ chọn lựa thế thôi. Làm gì có chuyệný chí quyết định tất cả, biết đâu chỉ là tưởng tượng của chúng ta thôi. Tôi thườnghay nghĩ như thế.

    "Nếumà như vậy thì cuộc đời u ám thật."

    "Có lẽthế."

    "Nhưngmà Aomame này," Ayumi nói, "Tôi nghĩ, cái thế giới này vừa chẳng hợp lý lại vừathiếu lòng tốt."

    "Có lẽthế," Aomame nói, "Nhưng đã tới nước này thì không thể thay đổi được nữa."

    "Thờihạn trả hàng đã hết từ lâu," Ayumi nói.

    "Hóađơn mua hàng cũng vứt đâu chẳng rõ."

    "Nóiđúng lắm."

    "Nhưngcũng chẳng sao. Thế giới này sẽ sụp đổ trong chớp mắt đây thôi," Aomame nói.

    "Thếthì hay quá."

    "Sauđó nước Trời sẽ giáng xuống."

    "Khôngđợi được nữa đâu," Ayumi mói.

    Haingười ăn đồ ăn tráng miệng, uống esoresso, chia đôi tiền thanh toán (giá rẻ đếngiật mình). Sau đó lại đến quán bar gần đấy uống mỗi người một ly cocktail.

    "À,Aomame này, người đàn ông bên kia kìa, có phải loại cô thích không ấy nhỉ?"

    Aomameliếc sang phía đó. Một người đàn ông trung niên dong dỏng cao đang ngồi ở cuốiquầy bar, uống Martini một mình. Nom giống một học sinh trung học học giỏi,chơi thể thao giỏi, đột nhiên già đi và biến thành một người đàn ông trungniên. Mái tóc bắt đầu lưa thưa, nhưng nét mặt vẫn khá trẻ.

    "Chắclà vậy, nhưng có điều hôm nay tôi không muốn đàn ông." Aomame quả quyết nói,"Mà hơn nữa đây là quán rượu cao cấp."

    "Tôibiết. Chỉ là nói thế thôi."

    "Để lầnsau tính đi."

    Ayumichăm chú nhìn Aomame: "Ý cô có phải, lần sau vẫn đánh bạn với tôi nữa không?Nghĩa là, lúc đi kiếm đàn ông ấy?"

    "Đượcchứ," Aomame nói, "Hai chúng ta cùng đi."

    "Tốtquá. Tôi có cảm giác, khi có cô ở bên cạnh, thì không chuyện gì là không làm được."

    Aomameuống Daiquiri, còn Ayumi vẫn uống Tom Collins.

    "Lầntrước trong điện thoại, cô nói chúng ta có làm kiểu đồng tính luyến ái," Aomamenói, "Rốt cuộc chúng ta đã làm những gì đây?"

    "À,chuyện đó ấy à," Ayumi nói, "Cũng chẳng làm gì ghê gớm. Thì để cho không khísôi nổi lên, làm điệu bộ cho ra vẻ đồng tính luyến ái thôi. Chẳng nhẽ cô khôngnhớ chút gì sao? Lúc đó cô cũng bốc lắm cơ mà."

    "Tôikhông nhớ gì hết, quên sạch sành sanh rồi," Aomame nói.

    "Thìcũng khỏa thân, vuốt ve đầu vú này, hôn chỗ ấy này…"

    "Hônchỗ ấy?"

    Aomamevừa buột miệng tốt ra, vội hốt hoảng đưa mắt nhìn quanh. Trong quán bar yêntĩnh này, giọng nàng đang âm vang một cách không cần thiết. Cũng may những lời ấyhình như không vọng đến tai ai khác.

    "Chỉlà làm bộ thôi, chưa dùng lưỡi."

    "Ôitrời ơi," Aomame lấy đầu ngón tay trỏ day day lên huyệt thái dương, thở dài mộttiếng, "Đúng thật là, chuyện ngu xuẩn như thế cũng làm được."

    "Xinlỗi nhé," Ayumi nói.

    "Khôngsao. Cô không cần phải ngại. Lỗi tại tôi, không ngờ lại say đến mức ấy."

    "NhưngAomame này, chỗ ấy của cô đáng yêu mà đẹp lắm đấy nhé, cảm giác cứ như hàng mớivậy?"

    "Cô đừngnói thế, sự thực là tương đương với mới mà."

    "Cóphải vì ít khi dùng không?"

    Aomamegật đầu. "Đúng thế. À, tôi bảo này, chắc cô không có khuynh hướng đồng tính luyếnái đấy chứ?"

    Ayumilắc đầu. "Đấy là lần đầu tiên tôi làm thế, thật đấy. Nhưng mà lúc ấy tôi say rồi,vả lại cũng tự nhủ, đằng nào thì cũng là với Aomame, thử một chút cũng chẳngsao. Bắt chước theo cho vui hẳn không có gì quá đáng. Cô thì sao? Vẻ mặt đó…"

    "Tôicũng chẳng hứng thú. Nhưng hồi trung học, tôi từng có kinh nghiệm tương tự vớimột cô bạn gái thân. Vốn không định thế, nhưng kết quả lại thành ra thế."

    "Chuyệnnhư vậy cũng có thể xảy ra mà. Sao hả, lúc đó có cảm giác không?"

    "Ý côlà đồng tính luyến ái là không nên?"

    "Khôngphải vậy. Tôi không nói đồng tính luyến ái là không nên, hay không sạch sẽ. Chỉlà tôi cảm thấy không nên để quan hệ giữa mình và cô bạn thành như vậy. Tôikhông muốn biến tình bạn quý giá thành thứ có hình thức trần trụi thế."

    "Ồ,"Ayumi nói, "Aomame, tối nay có thể cho tôi ngủ nhà cô một đêm không? Tôi khôngmuốn cứ thế này trở về ký túc xá. Chỉ cần về tới đó, bầu không khí tao nhãkhông dễ gì tạo được này sẽ bị hủy duyệt trong nháy mắt."

    Aomameuống nốt ngụm Daiquiri cuối cùng, đặt ly thủy tinh lên mặt quầy bar. "Ngủ lạichỗ tôi cũng không sao, nhưng không được nghĩ ra trò gì quái đản đấy nhé."

    "Ồ, tấtnhiên rồi. Tôi không có ý đó. Chỉ là muốn ở với cô thêm một lúc nữa thôi. Chotôi ngủ đâu cũng được. Dưới đất hay chỗ nào cũng xong. Ngày mai được nghỉ, buổisáng không cần dậy sớm."

    Haingười chuyển qua đi tàu điện ngầm về căn hộ ở JiYugaoka. Kim giờ đồng hồ chỉ gầnđến số mười một. Cả hai đều đã ngà ngà say, buồn ngủ rũ ra. Aomame bỏ gối đệmra sofa, lấy một bộ đồ ngủ cho Ayumi mặc.

    "Chotôi nằm giường với cô được không? Tôi muốn ôm cô một lúc. Không nghĩ lung tungđâu, tôi hứa đấy."

    "Đượcthôi," Aomame nói. Một người đàn bà đã từng giết ba người đàn ông, không ngờ lạinằm ngủ chung giường với một cảnh sát đang tại ngũ! Nàng thầm nghĩ. Thế giớinày đúng là không thể nào tin nổi.

    Ayumichui lên giường, hai tay vòng ra ôm chặt cơ thể Aomame, bầu vú săn chắc của côáp sát vào cánh tay Aomame. Hơi thở trong miệng hòa mùi kem đánh răng lẫn mùirượu.

    "Aomame,cô không cảm thấy ngực tôi quá to chứ?"

    "Khôngđâu. Nhìn hình dáng rất đẹp mà."

    "Nhưngmà, có phải ngực to sẽ khiến người ta thấy mình đầu óc ngu độn không? Lúc chạythì cứ lúc la lúc lắc, với cả khi phơi cái áo ngực to như hai cái tô trộn xalát lên dây phơi quần áo cũng ngại lắm."

    "Hìnhnhư đàn ông lại thích vậy."

    "Mà cảđầu vú cũng to quá."

    Ayumicởi cúc áo ngủ ra, để lộ một bên vú, vạch cho Aomame xem đầu vú. "Cô xem, to thếnày. Cô không thấy lạ sao?"

    Aomamexem xét đầu vú của Ayumi, đúng là không nhỏ, nhưng nàng cảm thấy cũng không tođến mức phải lo lắng. Chỉ to hơn đầu vú của Tamaki một chút. "Đáng yêu đấy chứ?Ai bảo với cô là to quá?"

    "Có mộtgã. Bảo chưa bao giờ thấy của ai to thế."

    "Thằngcha đó ít gặp thì thấy lạ thôi. To thế nào là bình thường. Của tôi thì nhỏquá."

    "Nhưngtôi lại thích kiểu vú như của Aomame. Hình dáng thanh tú, khiến người ta có cảmgiác đầu óc cô rất thông minh."

    "Làmgì có chuyện đó? Nhỏ quá, hai bên còn không đều nhau nữa. Vậy nên lúc chọn áongực rất đau đầu, vì kích cỡ hai bên khác nhau."

    "Thếhả? Thì ra ai cũng có chuyện phiền não."

    "Đúngrồi," Aomame nói, "Mau ngủ đi thôi."

    Ayumithọc tay xuống dưới, luồn vào trong áo ngủ của Aomame. Aomame liền chộp lấy cổtay cô, giữ chặt không buông ra.

    "Khôngđược. Vừa nãy đã nói rồi mà. Không được giở trò lung tung."

    "Xinlỗi," Ayumi nói, rồi rút tay về, "ừ nhỉ, tôi đã hứa rồi. Chắc là tôi say đấy.Nhưng mà, Aomame này, tôi rất hâm mộ cô đấy, cứ như một nữ sinh cấp ba ngây thơvậy."

    Aomameim lặng.

    "Tôibảo này, cô nhất định là để dành cho người đó, nên mới giấu đi thứ quý giá nhấtcủa mình, có phải vậy không?" Ayumi nói nhỏ như thể thì thầm bên tai. "Điểm nàythì tôi thực sự ngưỡng mộ cô. Có một người để cô có thể gìn giữ thứ gì đó chongười ấy."

    Có lẽvậy. Aomame thầm nhủ. Nhưng thứ quý giá nhất đối với mình, rốt cuộc là gì nhỉ?

    "Maungủ đi," Aomame nói, "Tôi sẽ ôm cô đến lúc cô ngủ nhé."

    "Cảmơn," Ayumi nói, "Xin lỗi nhé, làm phiền cô quá."

    "Khôngcần xin lỗi," Aomame nói, "Cô có gì phiền tôi đâu."

    Aomamenãy giờ vẫn cảm thấy hơi thở chầm chậm của Ayumi dưới nách mình. Xa xa vẳng lạitiếng chó sủa, có người lạch cạch đóng cửa sổ. Từ đó đến giờ, nàng vẫn khe khẽvuốt ve mái đầu Ayumi.

    Để lạiAyumi đã say ngủ, Aomame ra khỏi giường. Chắc đêm nay nàng phải ngủ sofa rồi.Nàng lấy nước khoáng trong tủ lạnh ra, đổ vào cốc thủy tinh, uống hết hai cốc.Sau đó ra ngoài lan can chật hẹp ngồi trên chiếc ghế nhôm ngắm nhìn đường phố.Đây là một đêm xuân thanh vắng, trên con đường phía xa, dường như có tiếng sóngbiển nhân tạo cưỡi trên cơn gió nhẹ vang đến. Đã qua nửa đêm, ánh đèn neon rựcrỡ giảm bớt đi phần nào.

    Đúnglà tớ rất có cảm tình với Ayumi. Tớ sẵn sàng cố gắng hết sức để che chở cho cô ấy.Từ sau khi Tamaki qua đời, suốt một thời gian dài, tớ đã quyết tâm không thânthiết với bất cứ một ai nữa, chưa bao giờ nghĩ lại cần một người bạn mới. Nhưngkhi gặp Ayumi, không hiểu sao tự nhiên lại có thể mở lòng ra, có thể thẳng thắnthổ lộ tâm sự ở một mức độ nào đó. Thế nhưng, cô ấy hoàn toàn khác với cậu.Aomame tâm sự với Tamaki vẫn đang sống trong lòng nàng như thế. Cậu là một ngườiđặc biệt. Cậu đã lớn lên cùng với tớ cơ mà. Không ai có thể so sánh với cậu được.

    Aomamengửa đầu ra phía sau, ngước nhìn bầu không. Tuy hai mắt đang nhìn lên trời cao,nhưng ý thức nàng thì lang thang vấn vít trong những ký ức xa xăm. Khoảng thờigian nàng và Tamaki ở bên nhau, những chuyện hai người đã nói, và cả chuyện haingười sờ mó thân thể nhau nữa…nhưng từ từ, nàng bỗng nhận ra bầu trời đêm trongmắt mình lúc này, dường như có gì đó khác biệt với bầu trời mọi hôm. Có thứ gìđó không giống với thường ngày. Một cảm giác rờn rợn, rất lờ mờ nhưng khó mà phủnhận được.

    Khácbiệt ở đâu nhỉ? Nàng mất một lúc mới nghĩ ra. Sau khi nghĩ ra, lại khó khăn mộtlúc mới chấp nhận được sự thực ấy. Bởi vì, thứ mắt nàng nhìn thấy, thì ý thứcnàng lại không thể nào xác nhận nổi.

    Trênbầu trời có hai mặt trăng. Một mặt trăng nhỏ, một mặt trăng lớn, ở cạnh nhautrôi trên bầu trời. Mặt trăng lớn chính là vầng trăng xưa nay vẫn thường thấy,gần tròn, màu vàng. Nhưng ở bên cạnh nó, lại còn một mặt trăng khác, một mặttrăng hình dạng hơi khác đi, nhìn không được quen lắm, màu sắc cũng như thể phủlên một lớp rêu mỏng, hơi ngả sang màu xanh lục. Đây chính là thứ mà mắt nàngphát hiện ra.

    Aomamenheo mắt lại, tập trung tinh thầm chăm chú nhìn hai mặt trăng. Sau đó nàng nhắmmắt lại, một lúc lâu sau mới hít thở thật sâu và mở to mắt ra. Trong lòng thầmmong tất cả sẽ trở lại bình thường, trên bầu trời vẫn chỉ có một mặt trăng.Nhưng tình hình chẳng có gì thay đổi. Không phải trò đùa của ánh sàng, cũngkhông phải thị lực của nàng có vấn đề. Trên bầu trời chính xác và rõ rành rànhcó hai vầng trăng đang đứng cạnh nhau tuyệt đẹp. Một mặt trăng màu vàng, và mộtmặt trăng màu xanh lục.

    Aomameđịnh đánh thức Ayumi dậy, hỏi cô xem, phải chăng đúng là có hai mặt trăng ở đó.Nhưng rồi nàng lại thay đổi ý định, thôi không gọi nữa. "Đây là chuyện rõ mườimươi rồi còn gì? Từ năm ngoái mặt trăng đã biến thành hai rồi mà." Có lẽ Ayumisẽ nói như thế. Thế nhưng, có thể cô cũng sẽ nói thế này: "Cô nói linh tinh gìthế? Tôi chỉ thấy có một mặt trăng thôi mà. Hay là mắt cô bị sao rồi?" Dù nóithế nào, vấn đề nàng đang đối mặt cũng không thể giải quyết, mà ngược lại còntrở nên nghiêm trọng hơn.

    Aomamelấy bàn tay che đi nửa mặt, tiếp tục nhìn chăm chú hai vầng trăng trên cao.Đúng thế, có chuyện gì đó đang xảy ra. Nàng nghĩ. Nhịp tim đập nhanh hơn. Nếukhông phải thế giới xảy ra chuyện, thì chính bản thân mình đang có chuyện. Rốtcuộc là cái bình có vấn đề hay là cái nắp có vấn đề đây?

    Nàngtrở về phòng, khóa cửa chính lại, kéo rèm cửa xuống, lấy rượu brandy trong tủ bếp,rót ra ly thủy tinh. Ayumi nằm trên giường phát ra những tiếng ngáy đều đặn.Aomame chăm chú nhìn cô, nhấm nháp một chút brandy. Nàng chống hai khủy tay lênbàn ăn, cố gắng không nghĩ đến những thứ phía sau tấm rèm kia nữa.

    Biếtđâu, nàng thầm nghĩ, thế giới này thực sự đang đi dần đến hồi kết.

    "Vànước trên Trời sẽ giáng xuống," Aomame khẽ thốt lên thành tiếng.

    "Khôngchờ được nữa rồi," tiếng ai đó ở đâu đó cất lên.


  8. #17
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,747
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 16

    Anh rất vui vì em thích nó



    Bỏcông mười ngày viết lại Nhộng không khí, một tác phẩm hoàn toàn mới cuối cùngcũng hoàn thành, sau khi giao lại cho Komatsu xong xuôi, những ngày tháng bìnhlặng trở về với Tango. Mỗi tuần ba ngày đến trường dự bị đại học, hẹn hò vớingười tình đã có chồng. Thời gian còn lại anh để làm việc nhà, đi dạo, viết tiểuthuyết của chính mình. Cứ như thế, tháng Tư qua đi. Hoa anh đào đã rụng, chồinon nhú lên, mộc liên nở rộ, mùa vụ cứ vậy tuần tự đổi thay. Thời gian trôi điêm ả và đúng quy luật. Đây mới chính là cuộc sống Tengo vẫn hàng mong muốn. Tuầnnày tự động kết nối với tuần sau một cách êm xuôi.

    Nhưngtrong nhịp sống ấy anh có thể nhận ra một sự thay đổi theo chiều hướng tốt.

    Khiviết tiểu thuyết, Tengo nhận ra trong sâu thẳm lòng mình chợt dâng lên một nguồnmạch mới. Không có nhiều nước suối phun lên ào ạt, mà giống như dòng chảy nhỏróc rách giữa những tảng nham thạch gồ ghề. Mặc dù lượng nước không nhiều,nhưng dòng chảy cứ tí tách không ngừng nghỉ. Không cần quá nôn nóng thành công,cũng không phải sốt ruột bồn chồn, chỉ cần nhẫn nại chờ đợi nó chảy đầy cáivũng trên tảng nham thạch là được. Khi nước suối dâng đầy, thì có thể dùng tayvốc lên. Việc còn lại chỉ là ngồi trước bàn làm việc, biến đổi thứ anh đang cótrong tay thành từ ngữ văn chương. Thế là, câu chuyện liền tiến triển theo mộtcách tự nhiên.

    Có lẽvì trải qua quá trình tập trung tinh thần, trong đầu hoàn toàn không nghĩ ngợigì, chỉ dồn hết tâm sức vào viết lại Nhộng không khí, tảng đá chặn làm tắc nguồnnước đã bị loại trừ. Còn tại sao như vậy, thì bản thân Tengo cũng không rõ.Nhưng cảm giác nhẹ nhõm như thể vừa trút đi được gánh nặng nghìn cân thì đúnglà có thật. Anh cảm thấy thân thể nhẹ nhàng tựa như mới bước ra khỏi một ngócngách chật hẹp, bây giờ có thể thoải mái vung vẩy tay chân. Có lẽ cuốn tiểuthuyết Nhộng không khí ấy đã khéo léo khơi gợi lên thứ gì đó vốn vẫn ẩn náu sâutít bên trong tâm hồn anh.

    Tengođoán rằng trong lòng mình đã nảy sinh ra thứ gì đó giống như sự ham muốn. Đó làthứ từ khi sinh ra đến giờ anh chẳng nhớ mình từng bao giờ có hay chưa. Là thứmà anh thường bị các huấn luyện viên và đàn anh trong đội nhu đạo từ thời trunghọc tới đại học lôi ra phê bình. "Cậu vừa có tư chất, vừa có sức khỏe, lại tậpluyện chăm chỉ. Nhưng cậu không có ham muốn." Không hiểu tại sao, cái ham muốn"buộc phải thắng" của Tengo rất nhạt nhòa. Vì vậy, anh có thể đánh vào tận vòngbán kết hoặc thậm chí trận chung kết, nhưng chỉ trong những trận quan trọng lạithường dễ dàng để thua trận. Không chỉ trong môn nhu đạo, dù là làm chyện gì,Tengo cũng đều có khuynh hướng ấy. Anh luôn đủng đỉnh, nói đúng hơn thì anhkhông có tinh thần chiến đấu. Kể cả khi viết tiểu thuyết cũng vậy. Văn chươngkhá được, cũng sáng tạo ra được một cốt chuyện thú vị. Nhưng lại không có sự mạnhmẽ dám bất chấp tất cả, xả thân vì tâm hồn người đọc. Đọc xong, vẫn thấy có cảmgiác không thỏa mãn như thể "còn thiếu chút gì đó". Vì vậy dù đã vào đến vòngthẩm định cuối cùng, anh vẫn không nhận được giải Tác giả mới. Đúng như Komatsunói từ trước.

    Nhưngsau khi viết lại Nhộng không khí xong xuôi, lần đầu tiên trong đời của mìnhTengo trải nghiệm được cảm giác tiếc nuối. Trong khi viết lại, anh hoàn toàn đắmchìm vào công việc. Trong đầu không nghĩ gì, chỉ có tay là hoạt động. Nhưng lúcxong rồi, đưa bản thảo cho Komatsu, một cảm giác bất lực sâu sắc chợt ập đến. Cảmgiác bất lực ấy vừa nguôi ngoai thì một cảm xúc khác gần như là phẫn nộ lại từdưới bụng dội lên. Đó là sự phẫn nộ với chính bản thân mình. Mình mượn câu chuyệncủa người khác, viết lại nó, chẳng khác nào một hành vi lừa đảo. Đã thế còn nhiệttình hơn lúc viết tác phẩm của chính mình. Nghĩ đến đây, Tengo thấy hổ thẹn vớichính bản thân. Nhà văn chân chính phải là người tìm ra câu chuyện ẩn giấutrong mình, diễn đạt nó ra bằng những ngôn từ chuẩn xác. Phải vậy không nào?Mày không thấy mình đáng thương sao, Tengo? Những thứ như vậy, chỉ cần muốn,thì chắc mày cũng có thể viết ra được mà. Không phải vậy sao?

    Nhưnganh cần phải chứng minh được điều dó.

    Tengokhông chút do dự quyết định vứt bỏ hết toàn bộ bản thảo đã viết trước đây. Bắtđầu từ con số không, viết lại một câu chyện hoàn toàn mới. Anh nhắm mắt lại, lắngtai nghe tiếng nước róc rách của cái mạch nhỏ trong lòng mình một lúc lâu. Giâylát sau, ngôn từ bỗng nhiên hiện ra.

    Tengoliền nhặt nhạnh từng chút từng chút một, bỏ thời gian ra sắp xếp lại chúngthành từng câu chữ.

    ThángNăm, lâu rồi Komatsu mới gọi điện thoại đến. Lúc gần chín giờ rồi.

    "Quyếtđịnh rồi!" Komatsu nói. Trong giọng anh ta có thể loáng thoáng nghe ra được vẻhưng phấn. Đối với Komatsu, đây có thể xem là việc hiếm thấy.

    Mới đầu,Tengo vẫn chưa hiểu Komatsu đang nói chuyện gì. "Cái gì thế?"

    "Cáigì là thế nào! Vừa xong thôi, việc trao giải Tác giả mới cho Nhộng không khí đãđược quyết định. Toàn thể hội đồng giám khảo đều nhất trí thông qua, khôngtranh luận tranh liếc gì hết. Cũng là lẽ dĩ nhiên, tác phẩm có nội lực thế cơmà. Nhưng thôi, nói tóm lại là tình hình có bước tiến triển rất lớn. Đã đến nướcnày, từ nay chúng ta phải cùng sống cùng chết rồi đây. Tất cả đều phải cố gắnglàm cho tốt."

    Tengoliếc nhìn tờ lịch treo trên từng. Như vậy hôm nay là ngày tổ chức cuộc họp bìnhxét trao giải Tác giả mới. Dạo này anh vùi đầu vào viết cuốn tiểu thuyết củariêng mình, thậm chí chẳng có cảm giác về thời gian.

    "Thế,sau này sẽ thế nào? Tôi muốn hỏi đến việc sắp xếp thời gian ấy," Tengo hỏi.

    "Ngàymai, thông tin này sẽ được công bố trên báo chí, các báo phát hành toàn quốc đềucó bài đăng. Không khéo còn đăng cả ảnh lên nữa. Thiếu nữ xinh đẹp, mười bảy tuổi,chỉ một chuyện đó thôi đã đủ để trở thành một chủ đề hấp dẫn. Nói ra cũng khôngđược hay ho lắm, nhưng so với việc một giáo viên ba mươi tuổi dạy toán trường dựbị, tướng mạo trông như con gấu vừa tỉnh giấc ngủ đông giành giải thưởng Tác giảmới, thì giá trị đưa tin khác nhau nhiều đấy."

    "Mộttrời một vực," Tengo nói.

    "Ngàymười sáu tháng năm sẽ tổ chức lễ trao giải ở khách sạn Shinbashi. Buổi họp báocũng diễn ra ở đó luôn."

    "Fukaericó phải xuất hiện không?"

    "Thìcũng phải đến chứ, nhưng chỉ duy nhất lần này thôi. Trong lễ trao giải thưởngvăn học Tác giả mới, người đoạt giải không thể không đến nhận. Nếu không xảy rachuyện gì, sau này chúng ta sẽ áp dụng chủ nghĩa thần bí tuyệt đối. Thật vôcùng xin lỗi, tác giả không thích lộ diện trước công chúng. Chúng ta cứ khéoléo giữ lấy lằn ranh đó. Như vậy sẽ không lộ sơ hở."

    Tengothử hình dung ra cảnh Fukaeri gặp gỡ các phóng viên trong đại sảnh khách sạn.Micrô xếp thành từng hàng dài, ánh đèn flash chớp liên tục. Anh không thể tưởngtượng nổi.

    "AnhKomatsu này, anh định tổ chức buổi họp báo thật à?"

    "Thìcũng phải làm một lần chứ, không thì khó ăn nói lắm."

    "Chắcchắn sẽ loạn lên mất thôi."

    "Vì vậy,sứ mệnh của cậu là đừng để nó loạn lên."

    Tengocầm ống nghe im lặng. Dự cảm không lành như thể đám mây u ám tràn lên từ phíađường chân trời.

    "Này,cậu còn đó không thế?" Komatsu hỏi.

    "Tôiđây," Tengo nói. "Rốt cuộc ý anh là gì vậy, sứ mệnh của tôi ấy?"

    "À,chỉ là dạy cho Fukaeri nắm thật chắc mấy thứ kiểu như xu hướng đặt câu hỏi củađám nhà báo hoặc cách thức đối phó chẳng hạn. Ở những buổi thế này, các câu hỏicủa phóng viên đa phần đều na ná như nhau. Vì vậy trước đó cần chuẩn bị trướcđáp án cho một số câu hỏi có thể được nêu, để cô ấy thuộc lòng. Cậu dạy học ởtrường dự bị, chắc đã quen với mấy việc đó rồi còn gì."

    "Chyệnnày tôi cũng phải làm à?"

    "Ừthì, đương nhiên rồi. Không hiểu sao Fukaeri lại rất tin tưởng cậu, cậu nói gìcô ấy đều nghe theo cả. Mà tôi thì không thể làm được, vì đến giờ cô ấy cònchưa chịu gặp mặt tôi nữa kia."

    Tengobuông tiếng thở dài. Anh muốn gắng sức đoạn tuyệt với mọi vấn đề của Nhộngkhông khí. Những việc được yêu cầu anh đã hoàn thành rồi, tiếp theo đây anh muốntập trung vào kế hoạch riêng của mình. Nhưng anh đã có dự cảm rằng mọi chuyệnkhông được thuận lợi như thế. Mà tỷ lệ ứng nghiệm của những dự cảm chẳng lànhthế này bao giờ cũng cao hơn những dự cảm tốt đẹp.

    "Chiềutối ngày kia cậu có thời gian không?" Komatsu hỏi.

    "Có."

    "Sáugiờ, vẫn quán cà phê ở Shinjuku đó nhé. Fukaeri sẽ đến đấy."

    "AnhKomatsu này, tôi không làm được chuyện đó đâu. Tôi làm sao biết họp báo là thếnào chứ. Cái thứ ấy thậm chí tôi còn chẳng xem bao giờ nữa là."

    "Thếkhông phải cậu đang muốn làm tiểu thuyết gia à? Tưởng tượng đi chứ. Tưởng tượngra những thứ chưa từng nhìn thấy, đó chẳng phải là bổn phận của một tiểu thuyếtgia hay sao?"

    "Nhưnganh Komatsu này, anh chẳng nói rằng: ‘Chỉ cần viết lại Nhộng không khí, ngoàira không phải làm gì hết, tất cả giao hết cho tôi, cậu chỉ cần rút ra ngoài sânthong dong xem trận đấu tiến triển là được rồi.’"

    "Tengocủa tôi ơi, nếu mà làm được, đương nhiên tôi đã vui vẻ tự đi làm lấy rồi. Tôicũng đâu có muốn phải đi van nài người khác thế này. Chẳng phải vì không làm nổinên tôi mới cậy nhờ đến cậu sao? Nếu so sánh với một con thuyền đang trôi xuôidòng nước, thì giờ tôi đang bận lái thuyền đây, cả hai tay đều không ngơi ra được.Vậy mới phải đưa mái chèo cho cậu. Nếu cậu nói không làm được, thì sợ rằng conthuyền sẽ lật nhào mất, cả đám chúng ta đều toi đời, kể cả Fukaeri nữa. Chắc cậukhông muốn rơi vào kết cục ấy chứ?"

    Tengolại thở dài. Tại sao lần nào mình cũng bị dồn ép vào đường cùng để rối không thểchối từ? "Hiểu rồi. Tôi sẽ cố hết sức nhưng không thể đảm bảo nhất định sẽthành công đâu đấy."

    "Quyếtđịnh thế nhé. Tôi mang ơn cậu, Fukaeri hình như đã quyết từ đầu là chỉ nghe lờimột mình cậu thôi hay sao đó,"

    Komatsunói, "Còn một chuyện nữa. Chúng ta phải thành lập một công ty mới."

    "Côngty?"

    "Côngty, hãng, văn phòng… gọi là gì cũng được, tóm lại là một công ty xử lý mọi hoạtđộng sáng tác của Fukaeri. Tất nhiên chỉ là một công ty ma thôi. Ngoài mặt,công ty này trả thù lao cho Fukaeri. Thầy giáo Ebisuno làm người đại diện. Cậucũng là nhân viên của công ty này. Chức vụ gì chẳng quan trọng, nhưng sẽ nhậnđược tiền lương từ đây. Tôi cũng sẽ tham gia dưới hình thức không công khaidanh tính. Nếu có người biết tôi có can hệ thì sẽ thành chuyện lớn đó. Chúng tasẽ phân chia lợi ích theo cách này. Cậu chỉ cần đóng mấy cái dấu trên giấy tờlà được rồi, những chuyện khác để tôi thu xếp. Trong đám bạn bè tôi có tay luậtsư giỏi lắm.

    Tengongẫm nghĩ giây lát. "Anh Komatsu à, tôi có thể không tham gia vụ này đượckhông? Tôi không cần thù lao. Viết lại Nhộng không khí là việc hết sức vui sướng,tôi đã học được từ đó rất nhiều điều. Fukaeri được Tác giả mới dĩ nhiên là mộtđiều tốt. Tôi sẽ cố hết sức sắp xếp cho thỏa đáng, để cô ấy yên ổn vượt qua buổihọp báo đó. Những chuyện ấy tôi sẽ làm cho tốt. Nhưng chuyện này đến đây là dừnglại được rồi, tôi không muốn dính líu đến cái công ty phiền phức kia nữa. Làm vậychẳng khác nào lừa đảo có tổ chức."

    "Tengoà, giờ không thể nào rút ra được nữa đâu," Komatsu nói, "Lừa đảo có tổ chức? Nếucậu nói vậy thì có thể là vậy. Đó cũng là một cách gọi. Chỉ có điều, ngay từ đầucậu đã hiểu chyện này rồi còn gì. Mục đích ban đầu của chúng ta cũng chính là tạora một tác giả Fukaeri hư cấu để gạt người đời còn gì? Không đúng à? Trong đóđương nhiên sẽ dính dáng đến tiền bạc, vì vậy cần một hệ thống để xử lý chuyệnnày một cách hiệu quả. Đây không phải trò chơi. Chuyện đã tới nước này, cậukhông thể nói, ‘Thật đáng sợ. Tôi không muốn dính đến vụ này nữa. Tiền tôi cũngkhông cần,’ được đâu. Nếu muốn xuống khỏi thuyền thì phải xuống sớm một chút,ngay từ lúc dòng nước vẫn còn phẳng lặng ấy. Giờ đã muộn quá rồi. Hơn nữa muốnmở công ty, về danh nghĩa cũng phải có đủ nhân số, giờ tôi cũng không thể kéo mộtngười hoàn toàn không biết chuyện vào được. Cho dù thế nào thì cũng phải mời cậutham gia. Toàn bộ sự việc này đang vận hành với hình thức trong đó cậu là mộtthành phần."

    Tengovắt óc suy nghĩ, nhưng không có ý gì hay nảy ra trong đầu.

    "Tôicó một vấn đề," Tengo nói, "nghe giọng anh, hình như thầy giáo Ebisuno đã chuẩnbị tham gia kế hoạch này, lại đồng ý thành lập công ty ma và đứng ra làm ngườiđại diện."

    "Thầygiáo Ebisuno là người giám hộ của Fukaeri, ông ấy có thái độ đồng cảm với hoàncảnh của chúng ta, và cũng đã bật đèn xanh rồi. Lần trước sau khi nghe cậu kể lạitình hình, tôi đã lập tức gọi điện thoại cho Ebisuno. Dĩ nhiên thầy giáo vẫn nhớđến tôi, ông ấy hình như chỉ muốn nghe cậu đánh giá về tôi thế nào thôi. Ông ấyrất khen ngợi khả năng quan sát nhạy bén của cậu. Thế cậu đã nói gì về tôi vớiông ấy thế?"

    "Nếutham gia kế hoạch này thì thầy giáo Ebisuno sẽ được gì chứ? Tôi không cho rằngông ấy làm vậy vì tiền bạc."

    "Hoàntoàn chính xác. Ông ấy không phải là người sẽ động lòng vì mấy đồng bạc cỏn conấy."

    "Vậytại sao ông ấy lại tham gia kế hoạch nguy hiểm này? Ông ấy sẽ được lợi gì?"

    "Chuyệnnày thì tôi không rõ. Đó là một con người rất khó nắm bắt."

    "Cảanh cũng nói ông ấy khó nắm bắt, thì đúng là cao thâm khó dò thật nhỉ."

    "Đúngthế," Komatsu nói, "Bề ngoài thì chỉ là một ông già vô hại, song thực tế lại làmột nhân vật rất bí hiểm."

    "Fukaeribiết được bao nhiêu phần chuyện này?"

    "Cô ấykhông hề biết chuyện ở hậu trường, cũng không cần thiết phải biết. Fukaeri tintưởng thầy giáo Ebisuno, lại có thiện cảm với cậu. Vì vậy tôi mới phải nhờ cậugiúp thêm lần nữa chứ."

    Tengođổi ống nghe sang tai bên kia. Cần phải tìm cách theo kịp tiến triển của sự việcmới. "Nhưng mà, thầy giáo Ebisuno đã không còn là học giả nữa rồi đúng không?Ông ấy đã thôi việc ở trường đại học, cũng không còn viết sách."

    "Đúngthế, đã cắt đứt quan hệ với giới học thuật rồi. Ông ấy vốn là một học giả ưutú, nhưng hình như cũng không lưu luyến gì giới học thuật. Ông ấy vốn không hợpvới những thứ kiểu như tổ chức hay vai vế, mà giống một cá nhân dị biệt."

    "Giờông ấy làm gì?"

    "Hìnhnhư là chơi cổ phiếu," Komatsu nói, "Nếu chê cái từ chơi cổ phiếu này hơi cũ,thì gọi là cố vấn đầu tư cũng được. Thu gom tiền vốn từ chỗ dư thừa, vận hànhchúng và kiếm lợi. Ông ta ở tít trong núi sâu, tung ra các lệnh mua vào hoặcbán ra. Ông ta có trực giác rất đáng sợ. Giỏi phân tích thông tin, tự tạo ra mộthệ thống riêng. Mới đầu chỉ là chơi cho vui, về sau không ngờ lại trở thành nghềchính. Nghe nói thì như thế. Trong ngành đó ông ấy cũng khá nổi tiếng. Vậy nêncó thể chắc chắn một điều rằng, ông ấy tuyệt đối không thiếu tiền."

    "Nhânhọc văn hóa rốt cuộc có liên quan gì đến cổ phiếu nhỉ, tôi thực không sao hiểunổi."

    "Thôngthường thì không. Nhưng với ông ấy thì có đấy."

    "Hơnnữa còn rất sâu xa khó lường."

    "Hoàntoàn chính xác."

    Tengolấy ngón tay ấn lên huyệt Thái dương một lúc lâu, sau đó đành từ bỏ nỗ lực,nói: "Sáu giờ chiều ngày kia, tôi sẽ đến quán cà phê ở Shinjuku gặp Fukaeri,bàn với cô ấy xem phải ứng phó với cuộc họp báo kia như thế nào. Như vậy đã đượcchưa?"

    "Kếhoạch là vậy," Komatsu nói, "Tengo à, lần này cậu đừng nghĩ phức tạp quá. Chỉ cầnthuận theo tự nhiên là được rồi. Chuyện như vậy, cả đời mới gặp một lần đấy. Cứnhư là thế giới diễm lệ trong tiểu thuyết về những gã lang thang ấy. Sao khôngmặc kệ mọi sự, thoải mái hưởng thụ đi? Hưởng thụ cảm giác được trôi theo dòngthác! Mà khi rơi từ trên đỉnh thác xuống, thì cũng để cả hai chúng ta cùng vuivẻ rơi xuống một lượt đi!"

    Vàobuổi chiều tối hai ngày sau đó, Tengo gặp Fukaeri trong quán cà phê ở Shinjuku.Cô mặc chiếc áo len mỏng mùa hè có thể nhìn rõ cả khuôn bộ ngực bên trong, kếthợp với quần bò xanh mỏng. Mái tóc vừa thẳng vừa dài, làn da trắng mịn màng.Đám đàn ông xung quanh cứ chốc chốc lại liếc trộm về phía cô. Tengo cảm nhận đượcnhững ánh mắt ấy, nhưng Fukaeri lại dường như hoàn toàn không thấy gì. Đúng thật,một thiếu nữ như thế này mà giành được giải Tác giả mới của tạp chí văn nghệ, hẳnsẽ gây nên một chấn đọng nho nhỏ chứ chẳng chơi.

    Fukaeriđã được thông báo và biết Nhộng không khí được giả thưởng Tác giả mới. Nhưnghình như cô không vui lắm, cũng không có vẻ gì hưng phấn. Có được giải Tác giảmới ấy hay không cũng chẳng can hệ. Hôm nay là một ngày khiến người ta nhớ đếnmùa hè, nhưng cô lại gọi ca cao nóng, hơn nữa còn cầm chiếc cốc bằng cả haitay, uống như thể đó là thứ gì quý giá. Chuyện phải tổ chức buổi họp báo, trướcđó Fukaeri chưa được thông báo, nhưng nghe xong cô cũng không có phản ứng gì.

    "Emcó biết họp báo là thế nào không?"

    "Họpbáo," Fukaeri lặp lại.

    "Sẽcó rất nhiều phóng viên của các báo và tạp chí đến, đặt ra đủ các câu hỏi vớiem khi ấy đang ngồi trên bục diễn giả. Em sẽ được chụp ảnh nữa. Có khi cả đàitruyền hình cũng đến đưa tin. Các trả lời của em sẽ được phát đi toàn quốc. Mộtthiếu nữ mười bảy tuổi giành được giải Tác giả mới của tạp chí văn nghệ là chuyệnvô cùng hiếm gặp, nó sẽ trở thành tin nổi bật trong xã hội. Toàn thể ban giámkhảo nhất trí đề cử cũng sẽ trở thành một chủ đề nóng, vì chuyện này không xảyra nhiều."

    "Đặtcâu hỏi," Fukaeri hỏi.

    "Bọnhọ đặt câu hỏi, em trả lời."

    "Câuhỏi gì."

    "Cáckiểu câu hỏi khác nhau. Về tác phẩm, về bản thân em, cuộc sống riêng tư, sởthích cá nhân, kế hoạch sau này. Tốt nhất là nên chuẩn bị các câu trả lời ngaytừ bây giờ.’

    "Tạisao?"

    "Bởivì như thế sẽ an toàn hơn. Sẽ không đến nỗi không thể trả lời, và tránh được nhữngcâu gây hiểu lầm. Có những chuẩn bị nhất định cũng không hại gì. Giống như diễntập trước vậy."

    Fukaerikhông nói một lời, chỉ lẳng lặng uống ca cao. Sau đó ngước nhìn Tengo với ánh mắtnhư thể muốn nói "Em chẳng hứng thú gì với chuyện này, nhưng nếu anh cho rằng cầnthiết thì…" So với lời nói, đôi lúc ánh mắt của cô còn thuyết phục hơn nhiều,ít nhất cũng có thể nói ra được nhiều câu hơn. Nhưng không thể chỉ dùng ánh mắtmà tham dự buổi họp báo ấy được.

    Tengolấy trong túi xách ra một tờ giấy, trải ra, bên trên đã viết sẵn những câu hỏicó thể xuất hiện trong buổi họp báo. Hôm qua, Tengo đã mất nhiều thời gian suynghĩ mới viết ra được danh sách này.

    "Anhsẽ hỏi. Em cứ tưởng tượng anh là phóng viên, rồi trả lời câu hỏi của anh, đượckhông?"

    Fukaerigật đầu.

    "Emđã viết rất nhiều tiểu thuyết phải không?"

    "Rấtnhiều."

    "Bắtđầu viết tiểu thuyết từ bao giờ vậy?"

    "Từ rấtlâu rồi."

    "Vậylà tốt lắm rồi," Tengo nói, "Trả lời ngắn gọn là được rồi. Không cần nói thêmnhững điều thừa thãi. Như vậy là rất tốt, Có phải ý em muốn nói, là nhờ Azamighi lại, đúng không?"

    Fukaerigật đầu.

    "Nhưngchuyện này thì đừng nói ra nhé. Đây là bí mật của anh và em thôi."

    "Khôngnói ra chuyện này," Fukaeri nói.

    "Lúcgửi bản thảo tham gia tranh giải Tác giả mới em có nghĩ mình chiến thắngkhông?"

    Cô khẽmỉm cười, không mở miệng. Im lặng kéo dài.

    "Emkhông muốn trả lời à?" Tengo hỏi.

    "Phải."

    "Tốtlắm. Nếu không muốn trả lời, em cứ im lặng không nói gì, mỉm cười một cái là được.Đằng nào thì đó cũng là một câu hỏi vô vị."

    Fukaerilại gật đầu.

    "Câuchuyện trong Nhộng không khí được lấy cảm hứng từ đâu vậy?"

    "Từcon dê núi mù."

    "Condê núi mù không hay," Tengo nói, ‘nên nói là con dê núi mắt lòa không thấy đường’thì tốt hơn."

    "Tạisao?"

    "‘Mù’là một từ mang tính kỳ thị."

    "Từmang tính kỳ thị."

    "Giảithích ra thì dài dòng lắm. Tóm lại, em đừng nói là ‘con dê núi mù’, mà đổithành ‘con dê núi mắt lòa không thấy đường’, thế được không?"

    Fukaeriim lặng giây lát, rồi nói: "Từ con dê núi mắt lòa không thấy đường."

    "Tốtlắm." Tengo nói.

    "Khôngđược nói ‘mù’," Fukaeri xác nhận lại.

    "Đúng.Vừa nãy em trả lời rất tốt," Tengo tiếp tục đặt câu hỏi, "Các bạn ở trường nóigì về việc em được giải lần này?"

    "Emkhông đi học."

    "Tạisao em không đi học?"

    Khôngtrả lời.

    "Saunày em có tiếp tục viết tiểu thuyết không?"

    Vẫnim lặng.

    Tengouống hết cà phê, đặt tách lên đĩa. Từ chiếc loa gắn trên trần nhà nhè nhẹ vẳngra tiếng nhạc đệm của bộ phim Giai điệu hạnh phúc do nhạc cụ dây diễn tấu. Hạtmưa, hoa hồng, ria mèo…

    "Emtrả lời không tốt." Fukaeri hỏi.

    "Khôngphải không tốt," Tengo nói, "Không có gì không tốt. Thế là rất tốt rồi."

    "Hayquá," Fukaeri nói.

    Tengonói thực lòng. Tuy mỗi lần chỉ thốt ra một câu, tuy thiếu mất dấu câu, nhưngcâu trả lời của cô xét về mặt nào đó đã có thể coi là trọn vẹn. Hài lòng nhấtlà cô trả lời rất nhanh. Hơn nữa cô luôn nhìn thẳng vào mắt đối phương, mỗi khitrả lời hai mắt đều không chớp. Điều này chứng tỏ rằng cô đang trả lời thành thực.Không phải có ý khinh miệt gì người ta mà trả lời cụt lủn. Thêm vào đó, lời cônói có ý nghĩa gì, thực ra chẳng có ai có thể lý giải được một cách chính xác.Đây chính là hy vọng của Tengo. Tạo cho người ta ấn tượng thành thực, nhưng lạikhiến đối phương mù mờ không hiểu gì cả.

    "Tiểuthuyết ưa thích của em là gì?"

    "Truyệnkể Heike."

    Trả lờihay lắm! Tengo thầm nhủ. "Em thích Truyện kể Heik ở điểm nào?"

    "Toànbộ."

    "Ngoàira còn gì nữa?"

    "Truyệnkể Konjaku."

    "Emkhông đọc văn học hiện đại à?"

    Fukaeringhĩ ngợi giây lát. Đại phu Shansho[1].

    [1]Cuốn tiểu thuyết lịch sử viết về một viên quan dưới thời Heian của nhà văn MoriOgai (1862- 1922).

    Haythật. Mori Ogai viết Đại phu Shansho vào những năm đầu của thời Taisho[2], đâychính là văn học hiện đại trong nhận thức của cô.

    [2]Thời Taisho kéo dài từ năm 1912 đến 1926, nước Nhật khi ấy nằm dưới sự trị vì củaNhật hoàng Taisho.

    "Emcó sở thích gì không?"

    "Nghenhạc."

    "Loạinhạc gì vậy?"

    ‘Bachnghe hay lắm."

    "Thíchnhất là gì?"

    "TừBWV846 đến BWV893[3]."

    [3]Viết tắt của Bach- Werke- Verzeichnis (tiếng Đức nghĩa là Danh mục tác phẩm củaBach). Tiền tố BWV kèm theo một con số ngày nay được chấp nhận và sử dụng phổbiến để nhận diện nhanh các tác phẩm của Bach.

    Tengosuy nghĩ giây lát, sau đó nói: "Tập mười hai khúc Bình quân luật cho đànClavier, tập thứ nhất và tập thứ hai."

    "Đúng."

    "Tạisao em lại trả lời bằng số hiệu thế?"

    "Nhưthế dễ nhớ."

    Vớinhững người học toán, "Tập mười hai khúc Bình quân luật cho đàn Clavier" có thểcoi như nhạc của nước Trời. Sử dụng đồng đều toàn bộ mười hai thang âm, dùng điệutrưởng và điệu thứ lần lượt sáng tác khúc dạo đầu và tẩu pháp (furge). Tổng cộngcó hai mươi bốn nhạc khúc. Tập thứ nhất và tập thứ hai hợp lại thành bốn mươitám khúc nhạc. Tạo nên một vòng tròn hoàn mỹ.

    "Ngoàira còn gì nữa?"

    "BWV244."

    BWV244là gì, Tengo không thể nhớ ra ngay. Số hiệu thì có ấn tượng đấy, nhưng tên khúcnhạc thì không sao nhớ ra.

    Fukaeribắt đầu hát.

    Buß’undReu’

    Buß’undReu’

    Knirschtdas Sündenherz entzwei

    Buß’undReu’

    Buß’undReu’

    Knirschtdas Sündenherz entzwei

    Knirschtdas Sündenherz entzwei

    Buß’undReu’

    Buß’undReu’

    Knirschtdas Sündenherz entzwei

    Buδ’undReu’

    Knirschtdas Sündenherz entzwei

    Daßdie Tropfen meiner Zhren

    AngenchmeSpezerei

    TreuerJesu,dir gebren.

    Trongkhoảnh khắc, Tengo không thốt được tiếng nào. Quãng âm không được chuẩn cho lắmnhưng phát âm tiếng Đức của cô thì hết sức rõ ràng, hơn nữa còn chính xác đếnđáng ngạc nhiên.

    "‘StMatthew Pattion’," Tengo nói. "Em học thuộc cả ca từ cơ à."

    "Emkhông thuộc," thiếu nữ nói.

    Tengomuốn nói gì đó, nhưng lời không sao thốt lên được. Hết cách, anh đành hướng mắtvào tờ giấy cầm tay, chuyển sang câu hỏi tiếp theo: "Em có bạn trai chưa?"

    Fukaerilắc đầu.

    "Tạisao lại chưa có?"

    "Vìem không muốn có thai"

    "Có bạntrai cũng không nhất định phải có thai mà."

    Fukaerikhông nói gì, chỉ lẳng lặng chớp mắt mấy cái.

    "Thếtại sao em không muốn có thai?"

    Fukaerimím chặt môi. Tengo cảm thấy dường như mình vừa hỏi một câu cực kỳ ngu xuẩn.

    "Chúngta dừng ở đây thôi," Tengo nhét tờ giấy ghi các câu hỏi vào túi da, "Chẳng aibiết thực tế bọn họ sẽ hỏi cái gì, những câu đó em muốn trả lời thế nào thì cứtrả lời thế ấy. Chắc chắn sẽ được thôi mà."

    "Tốtquá." Fukaeri hình như đã yên tâm, nói.

    "Chắclà em cảm thấy chuyện trả lời câu hỏi lúc phỏng vấn, có chuẩn bị sao thì cũngvô dụng thôi, đúng không?"

    Fukaerichỉ khẽ nhún vai một cái.

    "Anhcũng tán thành ý kiến của em. Anh không thích thú gì khi làm chuyện này, chẳngqua vì đã nhận lời với anh Komatsu mà thôi."

    Fukaerigật đầu.

    "Nhưngmà," Tengo nói, "Chuyện anh viết lại Nhộng không khí ấy, em tuyệt đối không đượcnói cho bất kỳ người nào biết. Em hiểu chưa?"

    Fukaerigật đầu hai lần. "Là một mình em viết."

    "Tómlại, Nhộng không khí mà anh sửa lại cho em đó, em đã đọc chưa?"

    "Azamiđọc cho em nghe rồi."

    "Thếnào?"

    "Anhviết hay lắm."

    "Vậylà, em thích nó chứ?"

    "Giốngnhư là tự em viết vậy," Fukaeri nói.

    Tengochăm chú nhìn gương mặt Fukaeri. Cô nâng cốc lên uống ca cao. Phải khó khăn lắmanh mới buộc được ánh mắt mình trượt ra khỏi phần gồ lên xinh xắn trước ngựccô.

    "Ngheem nói thế, anh vui lắm," Tengo nói. "Viết lại Nhộng không khí là một việc hếtsức thích thú, tất nhiên là rất vất vả, vì anh cần phải chú ý không làm nhòa đisự thực rằng Nhộng không khí là tác phẩm của cá nhân em. Tác phẩm hoàn toàn cóthể khiến em vui vẻ hay không, với anh là rất quan trọng."

    Fukaerilặng lẽ gật đầu, sau đó, như để xác nhận lại gì đấy, cô đưa bàn tay lên chỗthùy tai nhỏ nhắn xinh đẹp của mình.

    Nhânviên phục vụ đi tới, rót thêm nước lạnh vào cốc thủy tinh của hai người. Tengouống một ngụm cho thấm giọng, sau đó lấy hết dũng khí, đẩy ý nghĩ nãy giờ vẫngiấu trong lòng ra thành lời.

    "Anhcó một yêu cầu cá nhân, tất nhiên, phải được sự đồng ý của em trước đã."

    "Chuyệngì."

    "Nếuđược, em có thể mặc bộ quần áo ngày hôm nay đến buổi họp báo được không?"

    Fukaeringước nhìn Tengo, vẻ mặt băn khoăn, sau đó mới cúi xuống kiểm tra quần áo đangmặc trên người, như thể đến giờ cô vẫn chưa biết mình mặc gì vậy.

    "Em mặcbộ này đến đó," cô hỏi.

    "Đúngthế. Em mặc bộ đang mặc này đến buổi họp báo."

    "Tạisao."

    "Vìem mặc rất đẹp. Ý anh là, hình dáng bộ ngực đẹp vô cùng. Đây chỉ là suy đoán củariêng anh thôi… đám phóng viên săn tin có lẽ sẽ không tự chủ được mà tập trunghết ánh mắt vào đó, như vậy họ sẽ không đặt ra các câu hỏi hóc búa. Nhưng mà, nếuem không muốn cũng không sao, anh không yêu cầu em nhất định phải làm như thế."

    Fukaerinói: "Quần áo đều do Azami chọn cho cả."

    "Emkhông tự chọn đồ cho mình à?"

    "Em mặcgì cũng được."

    "Bộhôm nay em mặc cũng là Azami chọn cho à?"

    "Azamichọn đấy."

    "Bộnày đẹp lắm."

    "Mặcthế này hình dáng bộ ngực đẹp," cô rút đi dấu chấm hỏi, hỏi.

    "Ýanh là vậy. Nên nói thế nào nhỉ, trông rất bắt mắt."

    "Làcái áo len và áo ngực kết hợp với nhau đẹp."

    Trướcánh mắt chăm chú của Fukaeri, Tengo cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên.

    "Mấychuyện kết hợp đó anh không được rõ lắm, tóm lại, nên nói như thế nào nhỉ, hiệuquả rất tốt," anh trả lời.

    Fukaerivẫn nhìn đăm đăm vào ánh mắt Tengo, sau đó nghiêm túc hỏi: "Sẽ không tự chủ đượcmà tập trung ánh mắt nhìn vào chỗ đó."

    "Khôngthể không thừa nhận như vậy," Tengo cẩn trọng lựa chọn từ ngữ, đáp.

    Fukaerikéo cổ áo len ra, như thể muốn thò cả mũi vào, cúi nhìn bên trong. Như thể côđang xác nhận lại xem hôm nay mình mặc áo lót gì. Sau đó lại ngẩng lên nhìnTengo đang đỏ mặt tía tai, tựa hồ như nhìn một thứ hiếm gặp. "Em sẽ làm như anhnói," một lúc sau, cô nói.

    "Cámơn em," Tengo nói. Vậy là, cuộc nói chuyện kết thúc.

    Tengođưa Fukaeri ra ga tàu điện Shinjuku. Rất nhiều người đã cởi áo khoác bên ngoàiđi lại trên phố. Thậm chí còn gặp cả cô mặc áo cộc tay nữa. Tiếng người nhốnnháo hòa trộn với tiếng xe cộ, tạo ra thứ âm thanh cởi mở đặc trưng của chốn đôhội. Cơn gió mát mẻ đầu mùa hạ phất nhẹ qua phố. Rốt cuộc gió từ đâu thổi tớimà mang đến đầu phố Shinjuku này luồng không khí mát rượi? Tengo cảm thấy thậtkhó tin.

    "Giờem phải về căn nhà đó hả?" Tengo hỏi Fukaeri. Xe điện chật cứng người, đường vềnhà vừa dài đằng đẵng vừa khó chịu.

    Fukaerilắc đầu. "Có nhà ở Shinano."

    "Hômnào muộn thì ở lại đó à?"

    "VìFutamtao xa quá."

    Trênđường tới ga tàu điện, Fukaeri vẫn nắm chặt tay trái Tengo như lần trước, giốngnhư một cô bé nắm tay người lớn. Mặc dù vậy, khi được một thiếu nữ xinh đẹp nhưcô nắm tay, Tengo tự nhiên cũng thấy tim mình đập nhanh hẳn lên.

    Saukhi vào trong ga, Fukaeri buông tay Tengo ra. Sau đó cô ra máy bán vé tự độngmua một vé đi Shinano.

    "Anhđừng lo lắng về buổi họp báo."

    "Anhkhông lo lắng."

    "Anhkhông lo lắng em cũng làm tốt được."

    "Anhhiểu," Tengo trả lời, "Anh không lo lắng chút nào cả. Nhất định sẽ thuận lợi."

    Fukaerikhông nói thêm gì nữa, rồi biến mất trong đám người ở chỗ soát vé.

    Saukhi chia tay với Fukaeri, Tengo vào quán rượu nhỏ gần hiệu sách Kinokuniya, gọimột ly Gin Tonic. Đây là quán anh thường ghé, có hai thứ anh thích, đó là lốitrang trí cổ điển và không bật nhạc. Anh ngồi một mình trước quầy bar, nhìn bàntay trái một lúc lâu như thể đang suy ngẫm gì đó. Chính là bàn tay vừa nãyFukaeri mới nắm, trên tay vẫn còn vương lại cảm giác những ngón tay của cô thiếunữ. Sau đó anh lại nhớ đến hình dáng bộ ngực cô. Bộ ngực ấy có hình dáng rất đẹp,thậm chí là quá đầy đặn, quá đẹp đẽ, tới mức gần như đã mất đi cả ý nghĩa tínhdục.

    Nghĩngợi miên man một hồi, Tengo chợt muốn gọi điện cho người tình hơn tuổi củamình. Chủ đề gì cũng được, than phiền chuyện nuôi dạy con cái hay tỷ lệ ủng hộvới chính phủ Nakasone, bất cứ chuyện gì. Anh chỉ khao khát được nghe thấy giọngngười đàn bà ấy. Nếu được, anh muốn lập tức tìm nơi nào đó làm tình với cô.Nhưng anh không thể gọi điện đến nhà cô được, người nghe điện có thể sẽ là chồngcô, có thể là con cô. Anh không thể chủ động gọi điện thoại cho cô. Họ đã giaohẹn với nhau từ trước.

    Tengogọi thêm một lý Gin Tonic nữa. Trong lúc chờ phục vụ đưa tới, anh tưởng tượngra cảnh mình đang ngồi trên con thuyền nhỏ xuôi dòng nước xiết. "Mà khi rơi từtrên đỉnh thác xuống thì cũng để cả hai chúng ta cùng vui vẻ rơi xuống một lượtđi!" Komatsu đã nói thế trong điện thoại. Nhưng, có thể hoàn toàn tin lời anhta không? Liệu khi thấy mình sắp rơi xuống thác, anh ta có tự nhảy sang một tảngđá bên cạnh để thoát thân không? Rồi còn bồi thêm một câu: "Tengo à, xin lỗinhé. Tôi sực nhớ ra là còn có việc phải làm. Chuyện sau đây nhờ vào cậu cả." Vậylà chỉ còn mình mình không nơi tháo chạy, vui vẻ rơi từ trên đỉnh thác xuống…có lẽ đó chính là kết cục. Khả năng này không phải là không có. Ngược lại, hoàntoàn có thể xảy ra.

    Trở vềnhà, đi ngủ, nằm mơ. Lâu rồi không có giấc mơ nào ấn tượng rõ ràng như thế.Trong mơ, anh biến thành một mảnh nhỏ của bức tranh ghép hình khổng lồ. Khôngphải một mảnh cố định đâu đó, mà là một mảnh ghép mỗi lúc một biến đổi hình dạng,vì vậy không vị trí nào có thể chứa được anh. Đây cũng là lẽ dĩ nhiên. Ngoàira, trong khi tìm kiếm vị trí của mình, anh còn phải tìm kiếm bản nhạc phổ củatrống định âm trong thời gian quy định. Những tập trống phổ ấy đã bị trận cuồngphong thổi bay tứ tán khắp nơi, anh phải nhặt lên từng trang, xác định sốtrang, rồi sắp xếp lại theo thứ tự. Khi làm việc ấy, bản thân anh vẫn không ngừngbiến đổi hình dáng như con a míp nguyên sinh. Tình thế trở nên không thể cứuvãn. Sau đó Fukaeri không hiểu từ đâu chạy đến, nắm lấy tay trái anh. Vậy làTengo liền ngừng biến hình, cơn gió cũng đột nhiên dừng lại, nhạc phổ không cònbay tung lên nữa. Tốt rồi, Tengo thầm nhủ. Nhưng cùng lúc ấy, thời gian quy địnhcũng kết thúc. "Dừng ở đây thôi," Fukaeri nhỏ nhẹ tuyên bố. Vẫn chỉ một câu nhưtrước. Trái đất dừng chuyển động, âm thanh và ánh sáng đều tan biến vào hưkhông.

    Sánghôm sau khi anh mở mắt ra, thế giới vẫn còn nguyên đó, vẫn đang tiếp tục. Đồngthời, sự vật đã chuyển động về phía trước. Như thể vòng luân xa khổng lồ nghiềnnát tất thảy mọi sinh vật phía trước nó trong thần thoại Ấn Độ.


  9. #18
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,747
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 17

    Dù chúng ta hạnh phúc hay bất hạnh



    Đêmhôm sau, Aomame bước ra ban công và thấy vẫn có hai mặt trăng. Mặt trăng lớnchính là mặt trăng vẫn thấy. Toàn thân nó toát lên một sắc trắng kỳ dị, như thểmới đùn lên từ một ngọn núi tro tàn. Ngoài chuyện đó ra, nó hoàn toàn khôngkhác gì mặt trăng bình thường nàng vẫn thấy, mặt trăng mà một ngày hè nóng bứcnăm 1969, Neil Amrstrong đã bước đi những bước đầu tiên nhỏ bẻ nhưng vô cùng vĩđại ấy. Treo lơ lửng bên cạnh là một mặt trăng nhỏ méo mó màu xanh lục, trôngnhư một đứa trẻ thành tích kém cỏi, rón rén núp bên mặt trăng lớn.

    Chắcchắn là đầu óc mình có vấn đề rồi, Aomame thầm nhủ. Mặt trăng từ xưa đều chỉ cómột, giờ chắc chắn cũng chỉ có một. Nếu mặt trăng đột nhiên tăng lên thành hai,cuộc sống trên trái đất ắt phải xảy ra những thay đổi thực thụ. Như là thủy triềulên xuống cũng sẽ thay đổi theo, và điều này chắc chắn sẽ trở thành một chủ đềlớn trong xã hội. Cho dù thế nào mình cũng không thể không nhận thấy. Chuyệnnày so với chuyện để sót một đoạn tin tức vì lý do ngẫu nhiên nào đó thực sựkhác nhau một trời một vực.

    Nhưngcó đúng là sẽ khác đến vậy không? Mình có đủ một trăm phần trăm xác tín để đưara kết luận dứt khoát như thế không?

    Aomamekhẽ chau mày. Thời gian gần đây, những chuyện kỳ dị khó hiểu không ngừng xảy đếnvới mình. Ở những nơi mình không biết, thế giới vẫn đang phát triển theo cáchriêng của nó. Như thể chơi một trò chơi mà nhân lúc mình bị bịt mắt mọi ngườicó thể tự do thay đổi vị trí. Nếu đúng như vậy thật, cùng một lúc có hai mặttrăng trên bầu trời có lẽ cũng chẳng phải chuyện gì ly kỳ lắm. Hay là, không biếttừ bao giờ, khi ý thức của mình đang say ngủ, mặt trăng bé kia đột nhiên sổ ratừ một xó xỉnh nào đấy của vũ trụ, làm ra vẻ họ hàng xa của mặt trăng đến chơi,rồi ở lại luôn trong vòng lực hấp dẫn của địa cầu.

    Sắcphục và súng lục của cảnh sát đều thay đổi. Cảnh sát và phần tử quá khích đấusúng kịch liệt ở vùng núi tỉnh Yamanashi. Tất cả đã xảy ra mà mình hoàn toànkhông hay biết. Còn cả tin Mỹ và Liên Xô cùng xây dựng căn cứ địa trên mặttrăng nữa. Những chuyện này có quan hệ gì với việc số lượng mặt trăng tăng lênkhông nhỉ? Trong bản thu nhỏ các số báo mình đọc ở thư viện có bài nào viết vềmặt trăng mới không nhỉ?

    Nànglần tìm ký ức, nhưng không thể nhớ ra chuyện gì.

    Nếutìm được người nào đó để hỏi cũng tốt. Nhưng phải đi tìm ai, và nên hỏi như thếnào, Aomame đều hết sức mù mờ. "À, tôi bảo này, trên trời hình như có hai mặttrăng thì phải, có thể kiểm tra lại giúp tôi được không?" Hỏi như vậy có ổnkhông nhỉ? Nhưng dù nghĩ thế nào, đây cũng là một câu hỏi cực kỳ ngu xuẩn. Nếuđúng là mặt trăng đã tăng số lượng lên thành hai mà nàng không hay biết thìcũng kỳ lạ; còn nếu mặt trăng vẫn chỉ có một như trước nay vẫn thế, thì nhất địnhngười ta sẽ nghĩ nàng bị thần kinh.

    Aomamengồi lún sâu trong chiếc ghế ghép từ các ống nhòm, hai chân gác lên tay vịn,nghĩ ra mười mấy cách đặt câu hỏi khác nhau, rồi thử nói thành lời, nhưng cáchnào nghe cũng ngu xuẩn như nhau. Hết cách rồi. Bản thân sự thể đã vượt quá quyluật thông thường, không thể đặt ra câu hỏi nào cho hợp lý. Đây là chuyện đãhai năm rõ mười.

    Nàngquyết định tạm gác lại chuyện về mặt trăng thứ hai. Tiếp tục quan sát một thờigian rồi tính sau. Dẫu sao trước mắt cũng chưa có rắc rối nào do chuyện này gâyra. Hơn nữa, biết đâu một ngày nào đó, nàng sẽ đột nhiên nhận ra là nó đã biếnmất.

    Quatrưa hôm sau, nàng đến câu lạc bộ thể thao ở Hiro, dạy hai tiết võ thuật, mộttiết huấn luyện cá nhân. Tiện thể vòng qua quầy tiếp tân, thấy bà chủ ở Azabu đểlại một lời nhắn hiếm hoi. Nội dung: nếu rảnh rỗi hãy liên lạc với tôi.

    Giốngnhư mọi khi, người nghe điện là Tamaru.

    Nếutiện, bà chủ muốn mời cô ngày mai ghé qua, hướng dẫn luyện tập như thường lệ, đếntối mời cô cùng ăn cơm luôn, Tamaru nói.

    Tôi sẽđến sau bốn giờ, rất vui lòng được dùng bữa tối với phu nhân, Aomame trả lời.

    "Tốtlắm," anh ta nói, "Vậy hẹn gặp lúc bốn giờ chiều mai."

    "AnhTamaru này. Gần đây anh có ngắm trăng không?" Aomame hỏi.

    "Trăng?"Tamaru hỏi lại. "Cô muốn nói mặt trăng trên bầu trời à?"

    "Đúngthế."

    "Tôikhông nhớ là mình đã bao giờ để tâm ngắm trăng hay chưa. Có chuyện gì với mặttrăng hay sao?"

    "Cũngkhông có gì," Aomame nói, "Vậy bốn giờ chiều mai gặp nhé."

    Tamaruđợi giây lát rồi mới gác máy.

    Tốihôm đó trên bầu trời vẫn có hai mặt trăng. Chỉ hai ngày nữa là cả hai sẽ đến kỳtrăng tròn. Aomame cầm ly rượu brandy, ngước nhìn chăm chăm chú hai mặt trăng mộtlớn một nhỏ thật lâu, như thể đang nhìn ngắm một câu đố chữ không sao tìm đượclời giải. Càng nhìn nàng cảm thấy sự kết hợp này đầy những ẩn số. Nếu được,nàng thật muốn hỏi mặt trăng cho rõ ràng. Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì, tạisao bên cạnh ngươi lại có thêm người bạn nhỏ màu xanh kia nữa. Tất nhiên, mặttrăng sẽ không bao giờ đáp lại nàng.

    Mặttrăng có tuổi đời lớn hơn bất cứ ai, từ đầu chí cuối vẫn ở chốn xa tít chăm chúquan sát địa cầu. Có lẽ nó đã chứng kiến hết thảy mọi sự vật hiện tượng từng xảyra trên địa cầu này. Nhưng trăng luôn im lặng, lúc nào cũng lạnh lùng, chôn chặtquá khứ nặng nề ấy vào lòng. Nơi đó không có không khí, chẳng có gió. Chânkhông là môi trường thích hợp nhất để bảo tồn ký ức vẹn toàn. Không ai có thể cởilòng mặt trăng. Aomame nâng ly rượu về phía mặt trăng.

    "Gầnđây có ai ôm ngươi ngủ không?" Aomame hỏi mặt trăng.

    Mặttrăng không trả lời.

    "Ngươicó bạn không?"

    Mặttrăng không trả lời.

    "Ngươisống như thế, thỉnh thoảng có cảm thấy mệt mỏi không?"

    Mặttrăng không trả lời.

    Giốngnhư mọi lần, Tamaru đón nàng ở sảnh trước.

    "Tôingắm trăng rồi. Tối hôm qua," Tamaru vừa mở miệng đã nói ngay.

    "Vậyà?" Aomame đáp.

    "Nghecô nói vậy, tôi cũng thấy băn khoăn. Lâu lắm rồi không ngắm trăng, tối qua ngướclên nhìn, mặt trăng đúng là tuyệt thật. Làm người ta thấy bình tâm hơn."

    "Cùngngắm với người yêu à?"

    "Đúngvậy," Tamaru trả lời, sau đó đặt một ngón tay lên cánh mũi, "À, mặt trăng cóchuyện gì à?"

    "Cũngkhông có gì," Aomame nói, cô lựa chọn từ ngữ thích hợp, đoạn tiếp lời, "Chỉ làgần đây không hiểu sao tôi luôn nghĩ đến mặt trăng thôi."

    "Khôngcó lý do gì à?"

    "Khôngcó lý do gì đặc biệt," Aomame đáp.

    Tamarulẳng lặng cúi đầu. Hình như đang suy đoán điều gì đó. Con người này không tinvào những chuyện không có lý do, nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ theo lệ cũ đitrước dẫn đường, đưa Aomame vào phòng phơi nắng. Bà chủ mặc bộ đồ thể thao dùngkhi tập luyện, đang ngồi trên ghế đọc sách, nghe khúc hợp tấu cho nhạc cụ dâyLachrimae[1] của John Dowland[2], đây là nhạc khúc bà rất thích, Aomame đã nghenhiều lần, thuộc làu cả giai điệu.

    [1]Hay còn gọi là Bảy giọt nước mắt.

    [2]John Dowland (1563- 1626): nhà soạn nhạc người Anh

    "Mờicô hôm nay, mà mãi tối qua mới liên lạc, thật xin lỗi," bà chủ nói, "Đáng lẽ phảihẹn cô sớm hơn, cũng vì đột nhiên giờ này tôi có thời gian rảnh."

    "Bàkhông phải ngại tôi đâu ạ," Aomame nói.

    Tamarubưng khay đi vào, trên khay đặt chiếc ấm đã pha sẵn trà hương thảo. Anh ta róttrà vào hai cái chén rất thanh nhã, đoạn bước ra ngoài, đóng cửa lại. Bà chủ vàAomame vừa nghe nhạc của Dowland vừa ngắm hoa đỗ quyên đỏ rực như lửa ngoài vườn,lặng lẽ uống trà. Lần nào đến đây, Aomame cũng thấy như mình đang ở chốn địađàng nhân gian. Không khí có trọng lượng, dòng thời gian cũng chảy theo một lốiriêng.

    "Mỗilần nghe bản nhạc này, trong tôi thường nảy sinh rất nhiều cảm xúc kỳ lạ về thờigian," bà chủ dường như đã nhìn thấu được tâm tư của Aomame, nói: "m nhạc nhữngngười từ bốn trăm năm về trước vẫn nghe, không ngờ lại giống hệt như những gìchúng ta đang nghe đây. Nghĩ tới điều này, cô không cảm thấy thật kỳ diệu sao?"

    "Vâng,"Aomame đáp, "nếu vậy thì, mặt trăng mà con người bốn trăm năm trước trông thấy,cũng giống như thứ chúng ta hôm nay vẫn thấy phải không ạ?"

    Bà chủngạc nhiên nhìn Aomame, rồi gật đầu: "Đúng là vậy đấy, cô nói có lý lắm. Nghĩ vậy,nghe cùng một loại âm nhạc cách nhau bốn thế kỷ, có lẽ cũng không có gì là kỳdiệu lắm."

    "Có lẽnên nói là mặt trăng hầu như giống nhau."

    Aomamenói, chăm chú nhìn bà chủ, nhưng dường như câu nói của nàng không khiến bà đểtâm.

    "Đâylà đĩa CD thu lại buổi biểu diễn băng nhạc cụ cổ," bà chủ nói, "sử dụng các nhạccụ giống hệt thời đó, diễn tấu dựa theo nhạc phổ giống hệt thời đó. Vậy nên, hiệuquả âm nhạc về đại thể là giống thời đó. Giống như mặt trăng vậy."

    Aomamenói: "Nhưng mà, cho dù sự vật giống nhau, nhưng phương thức lý giải của con ngườicó lẽ rất khác với ngày nay. Đêm của thời đó có lẽ tăm tối hơn bây giờ, mặttrăng biết đâu cũng sáng hơn, lớn hơn. Khỏi phải nói, mọi người cũng không thểcó đĩa hát, băng cát xét và máy nghe đĩa, không có thói quen như hiện giờ, muốnnghe nhạc là có thể nghe bất cứ lúc nào. Vào thời ấy, đó thực sự là một điều hếtsức đặc biệt."

    "Hoàntoàn chính xác," bà chủ đồng ý. "Chúng ta đang sống trong một xã hội tiện lợinhư thế đấy, khả năng cảm thụ có lẽ cũng trở nên trì độn đi. Mặt trăng trên bầutrời kia mặc dù giống nhau, nhưng thứ chúng ta nhìn thấy có lẽ lại là một thứkhác. Có lẽ cách đây bốn thế kỷ, chúng ta sở hữu một tâm hồn phong phú hơn, gầngũi với tự nhiên hơn bây giờ."

    "Nhưngđó là một thế giới tàn khốc. Hơn nửa số trẻ con chết yểu trước khi trưởng thànhvì suy dinh dưỡng và các bệnh mãn tính. Con người dễ dàng mất mạng vì những bệnhnhư viêm tủy xám, lao, đậu mùa, sởi. Dân chúng thường không nhiều người sốngquá bốn mươi tuổi. Đàn bà phải đẻ thật nhiều, đến năm ba mươi tuổi đã rụng hếtrăng, trông như bà già. Để sinh tồn, người ta phải dựa vào bạo lực. Trẻ con từnhỏ đã bị buộc phải làm những việc nặng khiến xương cốt biến dạng, mua dâm thiếunữ vị thành niên là chuyện thường ngày. Thậm chí mua dâm cả các bé trai. Hầu hếtmọi người đều sống cuộc đời tăm tối trong một thế giới chẳng hề liên quan gì đếnsự phong phú của tình cảm và tâm hồn. Phố phường ở đô thị la liệt những ngườitàn phế, ăn mày và tội phạm. Những người có thể ngắm trăng với một niềm cảmkhái, thán phục các vở kịch của Shakespeare, lắng nghe thứ âm nhạc tuyệt vời củaDowland này e rằng vô cùng ít ỏi."

    Bà chủmỉm cười nói: "Cô đúng là một người hết sức thú vị."

    Amamenói: "Tôi chỉ là một người cực kỳ bình thường, chẳng qua thích đọc sách màthôi. Chủ yếu là sách về lịch sử."

    "Tôicũng thích đọc sách sử. Sách sử cho chúng ta biết một sự thực rằng, chúng tatrong quá khứ và ngày nay về cơ bản là tương đồng. Tuy phục trang và phương thứcsống khác nhau, nhưng tư tưởng và hành vi của chúng ta thì không thay đổi nhiềulắm. Con người, xét cho cùng, chẳng qua chỉ là giá thể của gien di truyền.Chúng cứ lần lượt thay thế chúng ta hết đời này đến đời khác, giống như ngườita vứt bỏ những con ngựa đã chạy mệt lử mà đổi ngựa mới vậy. Chẳng những thế,gien di truyền xưa nay không bao giờ nghĩ xem thế nào là thiện và ác. Dù ta hạnhphúc hay bất hạnh, chúng cũng chẳng hề quan tâm. Vì chúng ta rốt cuộc chỉ là mộtphương tiện. Bọn chúng chỉ quan tâm đến một điều: đối với chúng, thứ gì mới làhiệu quả nhất."

    "Mặcdù thế, chúng ta lại không thể không suy nghĩ xem thế nào là thiện ác, phảikhông?"

    Bà chủgật đầu. "Đúng vậy. Con người không thể không nghĩ đến những chuyện đó. Nhưngthứ căn bản chi phối phương thức sống của chúng ta lại là gien di truyền. Dĩnhiên, như thế chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn." Nói xong, bà khẽ mỉm cười.

    Cuộcthảo luận về lịch sử chấm dứt ở đây. Hai người uống nốt chỗ trà hương thảo, rồichuyển sang tập võ.

    Hômnay, họ ăn một bữa tối đơn giản tại nhà.

    "Chỉcó mấy món đơn giản này, cô thấy được không?" bà chủ hỏi.

    "Dĩnhiên là được ạ," Aomame đáp.

    Bữa tốiđược Tamaru dùng một chiếc xe nhỏ đẩy tới. Chắc là có đầu bếp chuyên nghiệp phụtrách nấu ăn, còn đưa lên và phục vụ hai người dùng cơm là nhiệm vụ của Tamaru.Anh ta lấy chai vang trắng trong xô đá ra, động tác rót rượu ra ly rất thành thục.Bà chủ và Aomame nhấp môi uống thử. Rượu được ướp lạnh vừa đủ độ, mùi thơm dễchịu. Thức ăn chỉ có mấy món măng hấp, xa lát Niçoise[3], và thịt cua hấp trứngcuộn, ngoài ra còn có bánh mì bơ.

    [3] Mộtloại xa lát trộn giữa nhiều loại rau khác nhau với cá ngừ và cá trống. Một mónăn đặc trưng của thành phố Nice miền Nam nước Pháp.

    Cácmón đều được làm từ nguyên liệu tươi, mùi vị rất ngon. Khẩu phần cũng vừa đủ.Tóm lại, mỗi bữa bà chủ đều ăn ít. Bà sử dụng dao nĩa một cách tao nhã, mỗi lầnchỉ đưa một chút thức ăn vào miệng, tựa như con chim nhỏ mổ thóc. Tamaru luôn đứngở một góc xa trong phòng. Một người đàn ông với cơ thể lừng lững như anh ta,không ngờ có thể xóa sạch sự hiện hữu của chính mình trong suốt một thời giandài, trước giờ Aomame vẫn rất khâm phục điều này.

    Trongbữa cơm, hai người nói chuyện đứt quãng. Họ tập trung ý thức vào việc ăn. Tiếngnhạc dìu dịu trôi khắp không gia. Bản hợp tấu cho cello của Haydn, đây cũng làmột trong những khúc nhạc ưa thích của bà chủ.

    Bữaăn dọn đi, bình cà phê được mang tới. Tamaru rót cà phê xong, đang định lui rathì bà chủ giơ ngón tay về phía anh ta.

    "Ởđây xong rồi. Cám ơn cậu," bà nói.

    Tamarukhẽ gật đầu, sau đó lặng lẽ bước ra khỏi phòng như mọi ngày. Cánh cửa khẽ khàngkhép lại. Lúc hai người uống cà phê, đĩa nhạc đã chạy hết, một bầu không khí trầmlặng mới bao phủ tất cả.

    "Côvà tôi tin tưởng lẫn nhau. Phải vậy không?" bà chủ chăm chú nhìn thẳng vào mắtAomame, hỏi.

    Aomamebày tỏ sự đồng ý, ngắn gọn, nhưng dứt khoát.

    "Chúngta cùng sở hữu những bí mật quan trọng," bà chủ tiếp lời, "Nói ra thì tức là đãgiao phó cho nhau tính mạng."

    Aomamelặng lẽ gật đầu.

    Lần đầutiên Aomame nói hết bí mật của mình với bà chủ cũng là ở trong căn phòng này. Cảnhtượng lúc đó nàng vẫn nhớ rõ mồn một như thể đang diễn ra trước mắt. Nàng khôngthể không dốc hết những gánh nặng chôn chặt nơi đáy lòng mình với một người nàođó. Bởi, nếu chôn giấu trong lòng để một mình mình gánh, gánh nặng sẽ mau chóngđạt đến giới hạn chịu đựng của con người. Vì vậy mà bà chủ vừa mới khơi gợi, Aomameđã mở toang cánh cửa bí mật đã đóng kín suốt bấy lâu.

    Ngườibạn thân duy nhất của nàng bị chồng bạo hành trong suốt hai năm, đến nỗi tinhthần suy sụp, nhưng lại không thể chạy trốn, cuối cùng đã tự sát vì đau khổkhôn cùng. Sau đó gần một năm, nàng nghĩ ra một lý do để đến nhà gã đàn ông ấy.Nàng vạch ra rồi làm đúng theo cả một kế hoạch tinh vi, dùng mũi dùi sắc bénđâm vào sau gáy, giết chết hắn. Cú đâm ấy không để lại vết thương cũng không cómáu. Cái chết được xác định là vì bệnh tật đơn thuần. Không một ai mảy may nghingờ. Lúc đó Aomame không cho rằng mình đã làm sai điều gì, đến giờ vẫn vậy. Thậmchí nàng cũng không thấy lương tâm cắn rứt. Nhưng không vì thế mà cảm giác nặngnề khi cố ý tước đoạt một sinh mạng có thể vơi đi phần nào.

    Bà chủchăm chú lắng nghe câu chuyện dài của Aomame. Trong lúc nàng ngập ngừng kể lạicâu chuyện, bà chỉ im lặng nghe. Đợi Aomame kể hết, bà đặt mấy câu hỏi về một sốchi tiết còn chưa rõ, sau đó vươn tay ra, nắm chặt bàn tay Aomame một hồi lâu.

    "Côđã làm đúng," bà chủ chậm rãi nói, gần như không mở miệng, "Nếu còn sống, chắcchắn gã đó sẽ tiếp tục gây ra những chuyện tương tự với những phụ nữ khác. Bọnchúng bao giờ cũng tìm được nạn nhân, và lặp lại những hành vi đó. Chính cô đãcắt đứt mầm họa. Đây hoàn toàn không phải chuyện báo thù cá nhân. Cô cứ yênlòng."

    Aomamevùi mặt vào hai lòng bàn tay, khóc không thành tiếng. Nàng khóc vì Tamaki. Bàchủ lấy khăn tay ra, lau khô nước mắt giúp nàng.

    "Thậttrùng hợp đến lạ lùng," bà chủ bình tĩnh nói, giọng không gợn chút hoang mang,"Tôi cũng từng khiến cho một kẻ biến mất, vì một lý do có thể nói là hoàn toàntương đồng với cô đấy."

    Aomamengẩng mặt nhìn bà chủ, không nói nên lời. Người đàn bà này rốt cuộc đang nói gìvậy?

    Bà chủtiếp tục kể: "Dĩ nhiên không phải đích thân tôi ra tay. Tôi không có thể lựcnhư vậy, cũng không có kỹ thuật đặc biệt như cô. Tôi sử dụng phương cách thíchhợp mà mình có thể áp dụng làm hắn biến mất. Không để lại chứng cứ cụ thể nào.Dẫu bây giờ tôi có đi tự thú, thì cũng không thể chứng minh được đó là một vụán. Giống như trường hợp của cô vậy. Nếu có một phiên tòa sau khi chết, chắc làtôi sẽ bị Thượng đế phán tội. Nhưng tôi chẳng ngại gì chuyện ấy. Tôi không làmsai. Dù ở trước mặt bất cứ người nào, tôi cũng thẳng thắn nói ra chủ kiến củamình."

    Bà chủthở dài một tiếng tựa như trút một gánh nặng, sau đó lại tiếp tục nói.

    "Vậylà, cô và tôi coi như đã nắm được bí mật quan trọng của nhau rồi. Phải không nhỉ?"

    Aomamevẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ điều bà chủ đang nói. Làm hắn biến mất? Chìm vào giữamối nghi hoặc sâu xa và chấn động mãnh liệt, gương mặt nàng nhanh chóng mất đidáng vẻ bình thường. Để Aomame trấn tĩnh lại, bà chủ liền giải thích kỹ hơn vớigiọng ôn tồn của mình.

    Congái ruột của bà cũng đã tự kết liễu đời mình vì nguyên nhân tương tự như OtsukaTamaki. Ngay từ ban đầu, bà đã nhận ra cuộc sống hôn nhân của con gái có gì đókhông ổn. Trong mắt bà, người đàn ông kia rõ ràng có một linh hồn lệch lạc. Trướcđó hắn cũng từng gây chuyện, nguyên nhân hẳn đã thâm căn cố đế. Thế nhưng,không ai ngăn cản được cuộc hôn nhân đó. Quả nhiên, những trận bạo hành giađình thảm khốc cứ liên tục tái diễn, con gái bà dần mất đi lòng tự tôn và tựtin, bị dồn ép đến đường cùng và rơi vào trạng thái trầm cảm. Cô bị tước đoạt mấtkhả năng tự lập, gần như đã rơi xuống một vực sâu không đáy, chẳng cách nàothoát ra được nữa. Thế rồi một ngày kia, cô đã trút cả vốc thuốc ngủ lớn và rượuwhishey vào bụng.

    Lúckhám nghiệm tử thi, người ta phát hiện trên người cô có nhiều dấu vết bạo hành.Có những chỗ bầm giập và bị đánh đập mạnh, xương bị gãy, rất nhiều chỗ phỏng dobị gí tàn thuốc lá. Hai cổ tay đều hằn vết trói thít bằng dây thừng. Có vẻ nhưsở thích của tên khốn đó là sử dụng dây thừng. Hai đầu vú biến dạng. Lúc chồngcô bị cảnh sát gọi đến thẩm vấn, hắn thừa nhận một phần sự thật rằng đã bạohành vợ, nhưng lại nói đó chỉ là một phần trong sinh hoạt tình dục của hai vợchồng, diễn ra với sự đồng ý của cả hai bên, thậm chí vợ hắn thích những trò ấy.

    Kếtquả, cũng như trường hợp của Tamaki, cảnh sát không thể truy cứu trách nhiệmpháp luật đối với gã chồng kia. Người vợ cũng đâu tố cáo với cảnh sát, huống hồcô lại chết rồi. Gã chồng ấy cũng có địa vị xã hội nhất định, lại thuê được mộttay luật sư giỏi chuyên về hình sự. Hơn nữa, nguyên nhân cái chết là do tự sát,điều này thì không thể nghi ngờ gì được nữa.

    "Bàđã giết chết gã đó?" Aomame quả quyết hỏi.

    "Không.Tôi không giết thằng khốn đó." bà chủ đáp.

    Aomamekhông hiểu, lặng lẽ nhìn bà chủ.

    Bànói tiếp: "Chồng trước của con gái tôi, thằng khốn bỉ ổi ấy vẫn sống trên đờinày. Ngày ngày hắn vẫn mở mắt ra trên giường mình, đi đứng bằng hai chân mình.Tôi không có ý định giết chết hắn."

    Bà chủngưng lại trong giây lát, đợi những lời của mình ngấm vào tâm trí Aomame.

    "Đốivới cái gã từng là con rể tôi ấy, điều tôi làm là khiến hắn thân bại danh liệt.Cho hắn không còn một mảnh da lành lặn. Tôi tình cờ có được khả năng làm điềuđó. Hắn là một tên nhu nhược. Đầu óc đủ dùng, biết ăn nói, được xã hội công nhậnở chừng mực nào đó, nhưng căn bản là hạng nhu nhược, bỉ ổi. Kẻ nào dùng đến bạolực với vợ con trong gia đình, chắc chắn đều là hạng nhân cách ươn hèn cả.Chính vì ươn hèn nên lúc nào chũng cũng muốn đem những người yếu ớt hơn mình ralàm vật hy sinh. Muốn làm hắn thân bại danh liệt thì không khó, hạng ấy khi đãsụp đổ thì hết đời cũng không gượng dậy nổi. Con gái tôi qua đời lâu lắm rồi,nhưng từ đó đến giờ, tôi vẫn không ngừng giám sát hắn. Mỗi khi hắn thử vùnglên, tôi đều không cho phép. Mặc dù hắn còn đang sống, nhưng chẳng qua chỉ là mộtcái xác biết thở mà thôi. Nhưng hắn sẽ không tự sát, bởi vì loại người như hắnkhông đủ dũng khí để làm việc ấy. Đây chính là cách của tôi. Nhất quyết không đểhắn chết dễ dàng. Mà phải giày vò hắn không ngừng nghỉ, không nương tha. Giốngnhư bị lột da lúc đang sống vậy. Kẻ mà tôi làm cho biến mất, là một kẻ khác. Bởivì chúng ta có đủ lý do để không thể không mời hắn biến mất khỏi cõi đời này."

    Bà chủtiếp tục giải thích với Aomame. Sau khi con gái tự sát một năm, bà đã dựng ra mộtnơi ẩn náu riêng cho những người đàn bà chung cảnh ngộ bị bạo hành gia đìnhgiày vò. Bà có một ngôi nhà nhỏ hai tầng ở khu đất gần biệt thự Azabu đang địnhsẽ dỡ bỏ, nên không có người ở. Bà cho sửa qua căn nhà ấy, dùng làm nơi cho nhữngngười đàn bà không còn biết chạy đi đâu kia. Bà cũng lập ra một "phòng tư vấncho những phụ nữ gặp khó khăn vì bạo lực" do các luật sư ở Tokyo phụ trách, cónhân viên tình nguyện thăm hỏi và trực điện thoại tư vấn. Sau khi liên hệ vớibà, những người đàn bà cần gấp một nơi tránh nạn sẽ được đưa tới đây. Ngườimang theo con nhỏ cũng không ít, thậm chí có cả những cô bé mười mấy tuổi bịcha xâm hại tình dục. Bọn họ ở lại đó, cho đến khi tìm được một nơi có thể anthân. Vật dụng cần cho cuộc sống trước mắt, thực phẩm và quần áo, đều được cungứng đầy đủ. Họ giúp đỡ lẫn nhau, sống theo kiểu cộng đồng. Mọi chi phí đều dobà chủ chu cấp.

    Luậtsư và những người tư vấn định kỳ đến thăm họ, chăm sóc cho họ, bàn bạc kế hoạchtương lai. Nếu rảnh rỗi, bà chủ cũng đến, chăm chú lắng nghe từng người một dốcbầu tâm sự, cho họ những lời khuyên thích hợp. Ngoài ra, bà còn giúp họ tìmcông việc và chỗ ở mới để ổn định cuộc sống. Nếu xảy ra những rắc rối cần đến sựcan thiệp của cơ bắp, thì Tamaru sẽ ra tay xử lý sao cho thích đáng. Chẳng hạn,chồng biết vợ ở đâu, đến cưỡng ép bắt về, mấy chuyện phiền phức này không ai giảiquyết vừa nhanh lại vừa hiệu quả như Tamaru.

    "Nhưngmà, chỉ mình tôi và Tamaru thì không thể giải quyết mọi vấn đề được. Huống hồcòn có một số trường hợp, dù có vận dụng luật pháp cũng không tìm ra được cáchgiải quyết khả thi nào," bà chủ nói.

    Aomamethấy rằng càng nói gương mặt bà chủ càng lộ ra một thứ ánh sáng đặc biệt có màuđỏ hồng. Và theo đó, ấn tượng đôn hậu, cao quý thường ngày cũng nhạt dần đi, rồitan biến không còn tăm tích. Chỉ còn lại một thứ vượt trên cả sự phẫn nộ và sựkinh tởm đơn thuần. Đó giống như một thứ hạt nhân vô danh, vừa cứng vừa nhỏ, ởsâu thẳm trong tinh thần. Dẫu vậy, giọng nói bình tĩnh của bà không hề thay đổitừ đầu đến cuối.

    "Tấtnhiên, nếu mấy gã đó không tồn tại nữa, thì có thể bớt đi sự phiền phức lúc ratòa ly hôn, tiền bảo hiểm có thể lập tức đến tay, dẫu rằng sự tồn tại (hoặckhông tồn tại) của một con người không thể được quyết định chỉ dựa trên các lýdo thực tiễn. Chỉ sau khi đưa ra tất cả các nhân tố, nghiên cứu và nhận định mộtcách công bằng, cẩn trọng, cuối cùng kết luận rằng gã đàn ông ấy hoàn toànkhông đáng để thương xót, chúng tôi mới hành động. Đó là những kẻ chẳng khácnào loài ký sinh trùng chuyên hút máu của người yếu. Linh hồn chúng đã lệch lạccùng cực, không còn khả năng chữa trị, cũng không có ý chí để làm lại con người,chúng là những tên khốn kiếp chẳng thể tìm được bất cứ giá trị nào để sống tiếptrên đời này nữa."

    Bà chủngậm miệng, chăm chú nhìn Aomame trong giây lát với ánh mắt như có thể nhìnxuyên qua cả tường đá, sau đó nói bằng giọng ôn tồn như cũ.

    "Đốivới hạng người này, chúng tôi chỉ có thể dùng cách thức nào đó mời chúng biến mất.Một cách thức tuyệt đối không thu hút sự chú ý của mọi người."

    "Cóthể làm được chuyện này ư?"

    "Cónhiều cách khác nhau để làm một người biến mất." bà chủ cân nhắc câu chữ. Đoạn,bà ngừng trong giây lát, nói tiếp, "Tôi có thể tạo ra cách nào đó để khiến mộtcon người biến mất. Tôi có khả năng làm việc đó."

    Aomamelại ngẫm nghĩ về những gì bà chủ vừa nói, nhưng cách biểu đạt của bà quá mơ hồkhó hiểu.

    Bà chủnói: "Chúng ta đều đã từng mất đi người quý giá nhất vì những chuyện phi lý hếtsức, và bị tổn thương sâu sắc. Vết thương trong lòng này có lẽ sẽ không bao giờchữa khỏi được. Nhưng chúng ta không thể cứ ngồi ì ra đó nhìn vết thương củamình, cần phải đứng lên hành động tiếp. Hơn nữa, không phải để báo thù cho bảnthân, mà là vì chính nghĩa. Thế nào, liệu cô có muốn giúp tôi hay không? Tôi cầnmột người hợp tác đáng tin cậy, giỏi giang. Một người có thể cùng chia sẻ bí mậtvà gánh vác sứ mệnh."

    Aomamemất không ít thời gian để sắp xếp lại những lời lẽ ấy trong đầu, lý giải nhữnggì bà chủ nói. Đây là một sự bộc bạch và đề xuất khó tin. Hơn nữa, sau khi nghelời đề nghị ấy, nàng phải lâu hơn nữa mới ổn định được xúc cảm. Trong khi đó,bà chủ vẫn ngồi trên ghế, tư thế không thay đổi, chăm chú nhìn Aomame, im lặngkhông nói một lời. Bà có vẻ rất thong dong, dường như đã chuẩn bị sẵn tinh thầnđể chờ đợi.

    Khôngnghi ngờ gì nữa, chắc chắn là bà ấy mắc một chứng điên nào đó, Aomame nghĩ. Nhưngbà chủ không điên, cũng không bị bệnh. Chẳng những vậy, tinh thần bà thậm chícòn cực kỳ ổn định, không chút dao động, tới mức lạnh lùng. Lại có cả những chứngcứ xác thực làm cơ sở. Nói là điên thì không đúng lắm, mà có lẽ chính xác hơnthì nên nói là một thứ gần giống với bệnh điên. Hẳn là thiên kiến đúng đắn. Lúcnày, bà ấy đang muốn chia sẻ với mình sự điên cuồng và thiên kiến ấy. Đồng thờiyêu cầu mình cũng phải lạnh lùng như bà ấy. Bà ấy tin rằng mình đủ tư chất đểlàm việc đó.

    Rốtcuộc nàng đã nghĩ trong bao lâu? Khi chìm vào suy tư, con người ta dường như mấtđi cảm giác về thời gian. Duy chỉ trái tim và vẫn cứng nhắc khắc ghi một tiết tấunhất định. Aomame ghé thăm mấy căn phòng nhỏ bé ở trong nàng, như thể con cábơi ngược dòng nước, lần về đầu nguồn con sông thời gian. Nơi đó có những cảnhtượng đã quá quen thuộc, có những mùi vị đã quên lãng từ lâu, có những hoài niệmdịu dàng, có những nỗi đau dữ dội. Một tia sáng không biết từ đâu chiếu tới, bấtngờ đâm xuyên thân thể Aomame. Nàng bỗng nhận ra một cảm giác kỳ diệu, cơ thểnàng dường như đã trở nên trong suốt. Vươn bàn tay về phía tia sáng ấy, có thểnhìn thấy cảnh tượng phía sau bàn tay. Thân thể đột nhiên nhẹ bông. Aomame thầmnhủ: Cứ cho là bây giờ, mình phó mặc cho điên cuồng và thiên kiến, rồi phải tanxương nát thịt, thế giới diệt vong, thì rốt cuộc mình cũng có còn gì để mất?

    "Tôihiểu rồi," Aomame trả lời. Nàng cắn môi một lát, rồi cất tiếng nói tiếp: "Tôi sẵnlòng giúp đỡ trong khả năng có thể."

    Bà chủđưa hai tay ra, nắm chặt bàn tay Aomame. Từ đó trở đi, Aomame và bà bắt đầuchia sẻ bí mật, sứ mệnh và cả cái thứ gần giống với điên cuồng kia nữa. Không,có lẽ đó chính là sự điên cuồng tột độ. Nhưng ranh giới giữa hai thứ đó rốt cuộcnằm ở đâu, thì Aomame lại không nhìn rõ. Hơn nữa, những kẻ mà nàng và bà chủcùng đưa sang thế giới xa xôi kia, dù sao chăng nữa, đều là những kẻ không đángđược thương hại.

    "Tínhra từ sau lần cô chuyển cái gã ở khách sạn khu Shibuya sang thế giới khác đếngiờ, cũng chưa lâu lắm," bà chủ bình tĩnh nói. Lúc bà nói chuyển "sang thế giớikhác", thoạt nghe cứ như đang nói đến chuyện dịch chuyển đồ đạc trong nhà.

    "Bốnngày nữa là tròn hai tháng," Aomame đáp.

    "Chưađược hai tháng," bà chủ tiếp lời. "Thành thử, bây giờ mà lại nhờ cô đi làm côngviệc tiếp thì không được hợp lý lắm. Ít nhất cũng phải giữ cách quãng nửa năm.Nếu thời gian giữa hai vụ quá ngắn, gánh nặng tâm lý của cô sẽ trở nên quá lớn.Nói thế nào nhỉ, đây dù sao cũng không phải chuyện vặt vãnh. Thêm vào đó, có thểkhông bao lâu nữa sẽ có người nghi vẫn rằng, hình như tỷ lệ tử vong do bệnh timbột phát của những người đàn ông có liên quan đến phòng tư vấn của tôi hơicao."

    Aomamemỉm cười, đoạn nói: "Trên đời cũng có nhiều kẻ đa nghi lắm."

    Bà chủcũng mỉm cười đáp lại. "Cô biết rồi đấy, tôi là một người cực kỳ cẩn thận, xưanay chẳng bao giờ tin vào những thứ ngẫu nhiên, hay may mắn. Bao giờ với nhữnggã đàn ông đó tôi cũng tìm kiếm một giải pháp ôn hòa. Chỉ khi nào xác định rằngkhông còn khả năng nào như thế, tôi mới lựa chọn giải pháp cuối cùng. Đồng thời,khi vạn bất đắc dĩ phải dùng đến cách ấy, tôi sẽ loại trừ tất cả những nguy hiểmcó thể xảy ra. Nghiên cứu tất cả một cách kỹ càng và tỉ mỉ, chuẩn bị mọi phươngán, sau khi khẳng định là không còn gì sơ suất, tôi mới nhờ đến cô. Vì vậy chođến giờ, vẫn chưa từng xảy ra bất cứ vấn đề gì. Có phải không?"

    "Vâng,"Aomame thừa nhận. Đích xác là như thế. Khi đến nơi được chỉ định từ trước, mọiviệc đều đã được bố trí chu đáo đâu vào đó. Nàng chỉ còn việc dùng mũi kim nhọnđâm một nhát vào vị trí đặc biệt ở sau gáy đối phương. Rồi sau khi xác nhận đốiphương đã "chuyển sang một thế giới khác", thì rời khỏi hiện trường. Cho đến hiệntại, tất cả các vụ đều được tiến hành thuận lợi và rất có hệ thống.

    "Nhưngtới đối thủ lần này, rất tiếc phải nói như vậy, có lẽ đành phải miễn cưỡng nhờđến cô. Kế hoạch chưa hoàn toàn chín muồi, nhân tố bất trắc còn nhiều, sợ rằngkhông thể cung cấp đầy đủ mọi điều kiện cho cô như những lần trước. Vì so vớicác lần trước, trường hợp này hơi khác biệt."

    "Khácbiệt chỗ nào?"

    "Đốitượng không phải là một gã đàn ông địa vị bình thường." Bà chủ cẩn trọng lựa chọntừ ngữ diễn đạt, "nói cụ thể hơn, trước tiên là được bảo vệ cực kỳ cẩn mật."

    "Chínhtrị gia?"

    Bà chủlắc đầu. "Không, không phải chính trị gia. Chuyện này, sau tôi sẽ nói kỹ hơn.Chúng tôi vẫn đang thử thăm dò nhiều cách khác nhau, để xem có thể không cần phảicô đi giải quyết hay không. Nhưng hình như chẳng có cách nào thuận lợi cả. Cácphương pháp bình thường đều vô dụng. Thật vô cùng xin lỗi, nhưng ngoài nhờ côra, chúng tôi không nghĩ ra cách nào nữa."

    "Côngviệc này cần gấp không ạ?" Aomame hỏi.

    "Không,không cần gấp. Cũng không có thời hạn phải hoàn thành. Có điều, nếu để quá muộn,số người bị hại e rằng sẽ tăng lên. Hơn nữa, cơ hội cho chúng ta rất có hạn.Không thể biết trước được thời cơ sẽ đến lúc nào."

    Ngoàicửa sổ trời đã tối hẳn, gian phòng để phơi nắng bị bao vây trong tĩnh lặng.Trăng đã lên chưa nhỉ? Aomame tự hỏi. Nhưng từ vị trí nàng đang ngồi không thểnhìn thấy bên ngoài.

    Bà chủnói: "Tôi định sẽ giải thích tình hình với cô hết sức rõ ràng cặn kẽ. Nhưng trướcđó, tôi muốn cô gặp một người đã. Giờ chúng ta sẽ đi gặp."

    "Ngườiđó đang sống ở đây ư?" Aomame hỏi.

    Bà chủchầm chậm hít vào một hơi, từ sâu trong cổ họng phát ra một âm thanh nho nhỏ.Trong đôi mắt bà chợt ánh lên một tia sáng đặc biệt mà nàng chưa bao giờ thấy.

    "Côbé được đưa từ trung tâm tư vấn đến đây sáu tuần rồi. Suốt bốn tuần đầu cô békhông nói một lời nào, hầu như chỉ ở trong trạng thái tinh thần hoảng hốt, mấttoàn bộ năng lực sử dụng ngôn ngữ. Chúng tôi chỉ biết tên và tuổi cô bé, lúc đượcđưa về từ ga tàu điện ngầm, trên người chỉ mặc một cái áo ngủ rách rưới, đã điqua nhiều nơi, cuối cùng mới đến chỗ chúng tôi. Tôi đã phải dành nhiều thờigian nói chuyện với cô bé, từng chút một, mãi cuối cùng mới khiến cô bé hiểu đượcrằng không phải sợ, chỗ này an toàn. Bây giờ, ít nhiều cô bé đã có thể mở miệngnói năng được rồi, tuy lời nói vẫn rất vụn vặt, nhưng ghép những mảnh vụn ấy lại,cũng có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Thực sự hết sức tàn nhẫn, khó dùng lờinói mà thuật lại được, thậm chí chỉ nghe thôi cũng đủ thấy bất nhẫn rồi."

    "Lạilà bị chồng bạo hành ạ?"

    "Khôngphải." Giọng bà chủ nghe thật chua chát, "Cô bé mới mười tuổi."

    Bà chủvà Aomame đi qua sân, mở khóa, bước qua cánh cửa gỗ nhỏ, sang phía nhà lánh nạncho phụ nữ ở bên cạnh. Đó là một tòa nhà xây dựng bằng gỗ, hồi xưa, khi ngườilàm công trong biệt thự nhiều hơn, nơi này chủ yếu được dùng làm chỗ ở cho họ.Một căn nhà nhỏ hai tầng, kiến trúc rất có phong cách, nhưng nếu đem cho thuêlàm nhà ở thì hơi cũ. Tuy nhiên, dùng làm nơi lánh nạn cho những người đàn bàkhông còn đường nào để đi thì chẳng có gì đáng chê trách. Những cây sồi già nuavươn rộng tán lá, che chở cho căn nhà nhỏ. Trên cửa dẫn vào tiền sảnh khảm nhữnghình trang trí bằng thủy tinh rất đẹp. Nhà tổng cộng có mười phòng. Có lúc đôngngười, có lúc vắng người, nhưng thường bao giờ cũng có năm sáu người đàn bà lặnglẽ sống ở đây. Lúc này khoảng một nửa số phòng vẫn còn sáng đèn. Ngoài tiếng trẻcon thi thoảng vọng ra từ đâu đó, xung quanh yên tĩnh đến ngạc nhiên, như thểcăn nhà nhỏ tự im lìm không nói năng gì vậy. Ở đây không có những âm thanh ồnào của cuộc sống. Ngoài cửa xích một con chó cái giống béc giê Đức, khi có ngườiđi qua, nó liền thấp giọng gầm gừ, rồi sủa mấy tiếng. Không hiểu ai đã huấn luyệnnó thế nào, khi có đàn ông đi qua, con chó này liền nổi điên lên sủa mãi khôngthôi. Nhưng người thân nhất với nó lại là Tamaru.

    Khibà chủ lại gần, con chó lập tức ngừng sủa, ra sức vẫy đuôi, khịt khịt mũi chừngnhư vui mừng lắm. Bà khom người xuống, nhè nhẹ vỗ lên đầu nó. Aomame cũng gãigãi phía sau tai nó. Con chó nhớ được mặt Aomame, nó là con chó rất thông minh,không hiểu sao lại thích ăn rau chân vịt. Sau đó, bà chủ lấy chìa khóa mở cửatiền sảnh.

    "Mộtngười phụ nữ sống ở đây lo chăm sóc cho cô bé đó," bà chủ nói với Aomame, "Ởchung phòng với cô bé, cố gắng để ý bất cứ lúc nào. Tôi không yên tâm để cô bé ởmột mình."

    Ở nơinày, người ta ngầm khuyến khích những người đàn bà chăm sóc lẫn nhau, kể chonhau nghe những gian nan khổ sở mình từng trải nghiệm, chia sẻ nỗi đau củanhau. Nhờ làm vậy, nhiều người đã dần chữa lành vết thương trong lòng. Ngườivào trước truyền lại cho người vào sau các yếu lĩnh để sống, trao lại các vậtphẩm cần thiết cho cuộc sống. Việc nấu nướng và quét dọn đều phân công lần lượt.Đương nhiên, trong đó cũng có những người chỉ thích ở một mình, tuyệt đối khôngbao giờ mở miệng nhắc đến những gì đã trải qua. Với những người đàn bà như thế,sự cô độc và im lặng của họ được tôn trọng. Nhưng hầu hết đều mong được trút bầutâm sự với những người có cùng cảnh ngộ. Ở đây cấm uống rượu, hút thuốc, ngườilạ không được phép tự tiện ra vào, ngoài ra không có hạn chế đặc biệt gì khác.

    Ngôinhà có một điện thoại, một ti vi, đặt ở phòng khách chung cạnh sảnh. Trongphòng còn có một bộ sofa cũ và bàn ăn. Hầu hết thời gian trong ngày của nhữngngười phụ nữ trôi qua trong gian phòng này. Ti vi gần như không bao giờ bật,khi nào bật thì âm lượng luôn được chỉnh xuống mức gần như không nghe thấy gì.Có vẻ như họ thích ngồi một mình đọc sách, xem báo, thêu thùa hoặc chụm đầu thìthầm trò chuyện hơn. Cũng có người từ sáng đến tối chỉ vẽ tranh. Đó là mộtkhông gian lạ lẫm, tựa như một nơi cư trú tạm thời nằm giữa thế giới thực và thếgiới của những người đã chết, ánh sáng cũng ảm đạm và nặng nề. Dù là ngày nắngnôi hay ngày râm mát, ban ngày hay nửa đêm, ánh sáng ở đó đều giống nhau. Mỗi lầnđến thăm căn nhà ấy, Aomame đều có cảm giác sự tồn tại của nàng dường như khôngphù hợp với nơi đây, và nàng chỉ như một vị khách không mời xuẩn ngốc. Nơi đógiống như một câu lạc bộ cần có tư cách đặc biệt mới được gia nhập. Sự cô độcmà họ cảm nhận hoàn toàn khác với sự cô độc của Aomame.

    Bà chủvừa xuất hiện, ba người đàn bà trong phòng khách liền đứng lên. Thoạt nhìn đãnhận ra ngay, bọn họ hết sức kính trọng bà. Bà chủ ra hiệu cho họ ngồi xuống.

    "Cáccô cứ ở đó được rồi. Tôi chỉ muốn gặp Tsubasa nói mấy câu thôi."

    "Tsubasaở trong phòng ạ," một người trạc tuổi Aomame cất tiếng đáp. Mái tóc cô vừa thẳnglại vừa dài.

    "Côbé ở cùng với Saeko. Hình như vẫn chưa thể xuống dưới này," một người đàn bà đứngtuổi nói.

    "Có lẽcòn cần thêm chút thời gian nữa," bà chủ mỉm cười.

    Bangười phụ nữ im lặng gật đầu. Họ đều hiểu rất rõ, cần thêm thời gian nghĩa làthế nào.

    Saukhi lên tầng hai, vào trong phòng, bà chủ nói với một cô gái vóc người nhỏ nhắn,trông không có gì nổi bật: liệu cô có thể ra ngoài một lát được không. Cô gáitên Saeko ấy khẽ cười, rồi bước ra ngoài, khép cửa, đi xuống dưới, để lại cô bémười tuổi tên là Tsubasa. Trong phòng kê một cái bàn nhỏ dùng để ăn cơm. Cô bé,bà chủ và Aomame ngồi xung quanh cái bàn ấy. Cửa sổ buông một tấm rèm rất dày.

    "Chịnày tên là Aomame," bà chủ nói với cô bé, "Chị ấy làm việc cùng bà. Cháu khôngphải lo lắng."

    Cô béđưa mắt liếc nhanh Aomame một cái, khẽ gật đầu. Động tác khẽ khàng đến độ gầnnhư không để người khác nhận ra.

    "Côbé này tên là Tsubasa," bà chủ giới thiệu, sau đó hỏi cô bé: "Tsubasa đến đâyđược bao lâu rồi nhỉ?"

    Cô békhẽ lắc đầu, hình như đang nói "không biết". Biên độ của cái lắc đầu ấy chỉ chừngmột xăng ti mét.

    "Sáutuần và ba ngày," bà chủ nói, "Có lẽ cháu không nhớ nhưng bà thì có đếm đấy.Cháu có biết tại sao không?"

    Cô bélại khẽ lắc đầu.

    "Bởivì trong một số trường hợp, thời gian là thứ vô cùng quan trọng," bà chủ nói,"Dù chỉ là số đếm, cũng có ý nghĩa lớn."

    Theoquan sát của Aomame, Tsubasa là một cô bé mười tuổi có thể gặp ở bất cứ đâu. Sovới đám trẻ cùng tuổi, cô bé tương đối cao, nhưng thân hình lại quá gầy guộc,ngực còn chưa nhú. Có vẻ như bị suy dinh dưỡng mãn tính. Mặt mũi cô bé không xấu,nhưng ấn tượng hết sức mờ nhạt. Đôi mắt làm người ta liên tưởng đến một ô kínhcửa sổ bị phủ lên một lớp sương mù, dù nhìn kỹ cũng không thể thấy rõ bêntrong. Đôi môi mỏng khô khốc hay run rẩy một cách bất an, như thể muốn nói gìđó, nhưng thực tế lại không có âm thanh nào thành hình.

    Bà chủlấy trong túi giấy ra một hộp sô cô la hình dáng khác nhau rất đẹp. Bà đưa choTsubasa một viên, rồi đưa cho Aomame một viên, sau đó tự nhặt một viên lên chovào miệng. Aomame cũng cho viên của mình vào miệng. Thấy hai người làm vậy,Tsubasa bèn ăn theo. Ba người không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn sô cô la.

    "Côcòn nhớ lúc mình mười tuổi thế nào chứ?" bà chủ hỏi Aomame.

    "Nhớrõ mồn một," Aomame đáp. Năm đó, nàng đã nắm tay một cậu bé, thề rằng cả đờinày chỉ yêu một mình cậu ta. Mấy tháng sau, nàng có kinh lần đầu tiên. Khi ấy,trong người Aomame có rất nhiều thứ đã thay đổi. Nàng đã quyết tâm rời xa tínngưỡng, cắt đứt quan hệ với cha mẹ.

    "Tôicũng nhớ rõ mồn một," bà chủ nói, "Năm mười tuổi, cha dẫn tôi đi Paris, ở lạiđó chừng một năm. Lúc đó cha tôi là nhân viên ngoại giao, chúng tôi sống trongmột căn hộ gần công viên Luxembourg. Đó là giai đoạn cuối của Thế chiến thứ nhất,các ga tàu lèn chật cứng binh sĩ bị thương. Có những người lính gần như vẫn cònlà trẻ con, cũng có cả người đã cao tuổi. Paris vốn là một thành phố bốn mùa đềutươi đẹp, nhưng ấn tượng nó để lại trong tôi chỉ đầy máu tươi đầm đìa. Ở tiềntuyến, trận chiến ác liệt đang diễn ra, những người mất chân mất tay mất mắt tựahồ những linh hồn bị vứt bỏ, lưu lạc khắp đầu đường ngõ phố. Mắt nhìn đâu cũngchỉ thấy một màu trắng của những dải băng cứu thương quấn trên người họ, cùng vớisắc đen của những mảnh vải quấn trên tay những phụ nữ. Rất nhiều quan tài mớitinh được xe ngựa chở đến nghĩa địa. Mỗi khi có quan tài chạy qua, đoàn người lạingoảnh mặt đi hướng khác, đưa tay lên bụm chặt miệng lại."

    Bà chủvươn bàn tay qua bàn. Cô bé hơi ngần ngừ, rồi giơ bàn tay đang để trên đùi đặtvào lòng bàn tay bà chủ. Bà chủ nắm lấy bàn tay cô. Khi đi lướt qua xe ngựa chởquan tài trên đường phố Paris thuở còn là một cô bé, hẳn cha hoặc mẹ cũng nắmchặt tay bà như thế này, trấn an bà không cần phải lo lắng. Đừng lo, con đang ởnơi an toàn rồi, không phải sợ gì cả.

    "Mộtngày cơ thể một người đàn ông đều tạo ra mấy triệu tinh trùng," bà chủ nói vớiAomame, "Cô biết chuyện này không?"

    "Tôikhông biết con số cụ thể," Aomame đáp.

    "Consố cụ thể thì đương nhiên tôi cũng không biết. Tóm lại là nhiều không đếm xuể.Bọn họ phóng tất cả số đó ra trong một lần xuất tinh. Nhưng số lần rụng trứng củangười đàn bà lại chỉ có hạn. Cô có biết là bao nhiêu không?"

    "Tôikhông nhớ rõ con số chính xác."

    "Cả đờichỉ có bốn trăm trứng," bà chủ nói, "Không phải tháng nào cũng tạo ra trứng mới,mà từ khi người đàn bà sinh ra trên đời toàn bộ số trứng đó đã được chứa trongcơ thể rồi. Từ sau khi người đàn bà có kinh lần đầu tiên, mỗi tháng sẽ có mộttrứng chín và rụng. Trong cơ thể cô bé này cũng có những trứng như thế. Chu kỳsinh lý của cô bé còn chưa bắt đầu, vì vậy đám trứng chưa từng được đụng tới,có lẽ là vẫn nằm yên trong ngăn kéo tủ. Sứ mệnh của đám trứng này, không cần phảinói cũng biết, chính là để tiếp nhận tinh trùng và thụ thai."

    Aomamegật đầu.

    "Khuynhhướng tinh thần của đàn ông và đàn bà không giống nhau, trong đó có rất nhiềuđiều nảy sinh từ sự khác biệt của cơ quan sinh dục. Đàn bà chúng ta, nếu chỉxét về mặt sinh lý thuần túy, thì là sống để bảo vệ số trứng hữu hạn ấy. Côcũng vậy mà tôi cũng vậy, cả cô bé này cũng vậy." Nói tới đây, khóe miệng bàthoáng hiện lên một nụ cười, "Đối với tôi, có lẽ nên dùng thì quá khứ, từng sống."

    Đếnnay mình đã rụng hai trăm quả trứng, Aomame tính nhanh trong đầu. Trong cơ thểmình chắc vẫn còn một nửa, bên trên có khi còn dãn nhãn "Đã đặt trước" cũngnên.

    "Nhưngmà, trứng của cô bé sẽ không thể thụ thai được," bà chủ nói, "Tuần trước, tôicó mời bác sĩ quen tới kiểm tra, tử cung của cô bé đã bị phá hoại."

    Aomamenhăn mặt, đưa mắt nhìn bà chủ. Sau đó lại hơi ngoảnh đầu sang phía cô bé. Khôngsao thốt nên lời. "Bị phá hoại?"

    "Đúngvậy. Bị phá hoại," bà chủ nói, "Dù phẫu thuật cũng không thể phục hồi nguyên trạng."

    "Ailàm vậy?" Aomame hỏi.

    "Chúngtôi vẫn chưa rõ," bà chủ nói.

    "NgườiTí Hon," cô bé chợt lên tiếng.

  10. #19
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,747
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 18

    Anh Cả đã hết trò rồi



    Saubuổi họp báo, Komatsu gọi điện thoại tới, nói mọi việc đều thuận lợi, hoàn hảo.

    "Đẹpquá, quá là đẹp ấy!" Komatsu nói với giọng hưng phấn hiếm thấy, "Ôi trời, khôngngờ cô ấy lại hoàn hảo đến thế. Ứng đối lưu loát lắm, để lại ấn tượng tốt cho tấtcả mọi người có mặt ở đây."

    NgheKomatsu nói vậy, Tengo không ngạc nhiên. Tuy không có căn cứ cụ thể nào, nhưnganh chẳng hề lo lắng về buổi họp báo, anh đã dự kiến từ trước, những chuyện nàymột mình cô cũng có thể đối phó dễ dàng. Chỉ có điều, cái từ "ấn tượng tốt"nghe có vẻ không hợp với Fukaeri lắm.

    "Khôngđể lộ ra sơ hở nào đấy chứ?" Tengo cẩn thận hỏi lại.

    "Khôngđâu. Cố gắng rút ngắn thời gian, gặp câu hỏi nào không tiện trả lời thì kéo léochuyển hướng sang chủ đề khác. Mà thực ra, gần như không có câu hỏi nào hóc búakhó nhằn. Dù sao thì cũng chỉ là một cô bé mười bảy tuổi thôi mà, cả đám phóngviên đâu nỡ đóng vai phản diện ở đây chứ. Tất nhiên, vẫn phải thêm một dòng chúthích: ‘Ít nhất hiện giờ là như vậy’, trời mới biết được sau này sẽ thế nào.Trên thế giới này, gió là thứ có thể đổi chiều ngay được."

    Trongđầu Tengo mường tượng ra hình ảnh Komatsu hết sức nghiêm túc đứng bên bờ váchđá, đang liếm ngón tay giơ ra để thăm dò hướng gió.

    "Tómlại, may mà cậu đã tập dượt trước rất tốt. Cám ơn cậu nhiều. Các bài đưa tin vềgiải thưởng và buổi họp báo có lẽ sẽ đăng trên báo số ra chiều mai."

    "Fukaerimặc đồ gì vậy?"

    "Quầnáo à? Thì quần áo bình thường thôi. Áo len mỏng bó sát người với quần bò."

    "Cóphải quần áo làm nổi bật bộ ngực lên không?"

    "Ừm,nghe cậu nói vậy tôi cũng thấy thế thật. Hình dáng bộ ngực rất đầy đặn, cứ nhưvừa mới ra lò, vẫn còn nóng phừng phừng ấy," Komatsu nói, "Tengo à, cô bé nàychắc chắn sẽ trở thành nữ tác giả thiên tài nổi tiếng khắp cả nước đấy. Ngườithì xinh đẹp, đầu óc lại nhanh nhạy sáng sủa, dù nói năng hơi kỳ lạ một chút.Chủ yếu nhất là trên người cô ấy toát ra một bầu không khí không tầm thường. Từtrước đến giờ, tôi đã chứng kiến nhiều tác giả lần đầu tiên xuất hiện trước mặtcông chúng, nhưng cô bé này là đặc biệt nhất. Tôi nói đặc biệt, tức là thực sựđặc biệt đấy. Một tuần nữa, tạp chí đăng tải Nhộng không khí sẽ ra sạp, muốn cượcgì cũng được, kể cả cược một cánh tay một cẳng chân tôi cũng dám chơi luôn,không đến ba ngày, tạp chí sẽ bán sạch sành sanh không còn một quyển cho xem!"

    Tengonói cảm ơn anh ta đã gọi điện báo, sau đó gác máy. Anh thấy mình như cũng thởphào được một hơi. Dù sao cũng coi như đã vượt qua cửa ải đầu tiên. Tuy vẫnkhông thể dự đoán được sẽ có bao nhiêu cửa ải khác đang đợi phía trước.

    Tin vềbuổi họp báo được đăng trên số báo ra chiều hôm sau. Tan giờ dạy ở trường dự bị,Tengo ghé vào một ki ốt ở ga tàu điện mua bốn loại báo khác nhau, đem về đọc vàso sánh. Nội dung các bài báo không khác nhau nhiều. Bài viết không dài lắm,nhưng với một bài đưa tin về người đoạt giải Tác giả mới của tạp chí văn nghệthì là phá cách lắm rồi. (Thông thường những tin thế này hầu hết đều bị cắt cúpcòn không quá năm dòng). Đúng như Komatsu dự đoán, vì đoạt giải thưởng là mộtthiếu nữ mười bảy tuổi, nên các cơ quan truyền thông đều tâng bốc hết lời. Báoviết cả bốn thành viên ban giám khảo không hề tranh luận gì khi chọn Nhộngkhông khí của Fukaeri là tác phẩm đoạt giải, buổi họp chấm giải kéo dài chưa đếnmười lăm phút đã kết thúc, và là trường hợp cực kỳ hiếm thấy. Bốn tác giả cátính rất mạnh ngồi lại một chỗ, vậy mà ý kiến của cả bốn không ngờ lại hoàntoàn thống nhất, chuyện như vậy chưa từng xảy ra. Trong giới văn nghệ, tác phẩmđã nổi như cồn. Trong buổi họp báo quy mô nhỏ ở chính gian sảnh tổ chức lễ traogiải thưởng, cô "tươi cười vui vẻ" trả lời "chững chạc rõ ràng" những câu hỏi củaphóng viên.

    Vềcâu hỏi "Sau này có tiếp tục viết tiểu thuyết nữa không", cô trả lời: "Tiểuthuyết chẳng qua chỉ là một hình thức biểu đạt tư tưởng, lần này tôi chỉ ngẫunhiên lựa chọn hình thức này, còn lần sau sẽ chọn hình thức gì, tôi chưa biết."Thật khó tưởng tượng được Fukaeri lại nói ra một câu dài, hoàn chỉnh đến thế.Có lẽ phóng viên kia đã khéo xâu chuỗi những câu ngắn và cụt của cô lại, rồi bổsung một cách thích đáng, rồi chỉnh lại thành câu dài như vậy. Đương nhiên,cũng có khả năng cô nói một mạch cả câu dài hoàn chỉnh. Với Fukaeri, chẳng nóichắc được điều gì.

    Còncâu "Thích tác phẩm gì?", đương nhiên câu trả lời của cô là Truyện kể Heike. Cóphóng viên hỏi cô thích phần nào của Truyện kể Heike, Fukaeri liền đọc thuộclòng cả phần cô thích. Mất hơn năm phút mới đọc hết đoạn dài đó. Những người cómặt lúc ấy đều khâm phục, khi cô đọc xong, cả hội trường tĩnh lặng như tờ tronggiây lát. Thật may (có lẽ phải nói như thế), không có phóng viên nào hỏi về loạiâm nhạc yêu thích của cô.

    "Giànhđược giải Tác giả mới, ai là người mừng cho em nhất?" Với câu hỏi này, cô im lặngmột lúc lâu (cảnh tượng này Tengo có thể tưởng tượng ra được), sau đó trả lời:"Đây là bí mật."

    Chỉ đọcbài viết trên báo là biết được lúc trả lời các câu hỏi của phóng viên, Fukaerikhông nói dối câu nào. Cô nói ra toàn sự thực. Trên báo đăng ảnh cô. NhìnFukaeri trong ảnh còn xinh đẹp hơn cả trong ký ức của Tengo. Khi đối diện tròchuyện, sự chú ý bị những động tác hình thể, sự thay đổi nét mặt, những lời nóicủa cô làm xao lãng, còn nhìn cô trên một tấm ảnh tĩnh, anh mới nhận ra rằnggương mặt cô xinh đẹp thanh tú đến nhường nào. Chỉ là tấm ảnh chân dung nhỏ chụpở buổi họp báo (nếu đúng là cô mặc chiếc áo len mùa hè như lần trước), nhưng lạicó thể thấy ở đó một thứ ánh sáng. Đó có lẽ chính là thứ tựa như "bầu không khíkhông tầm thường" mà Komatsu nhắc tới.

    Tengogấp đống báo lại, đứng trong bếp uống một lon bia, bắt đầu chuẩn bị một bữa tốiđơn giản. Tác phẩm do mình viết lại được nhất trí thông qua, giành giải Tác giảmới của tạp chí văn nghệ, gây tiếng vang lớn, hơn nữa sau này rất có thể sẽ trởthành sách bán chạy. Nghĩ thế, anh chợt thấy là lạ. Một mặt thì thực sự vui mừng,mặt khác anh cảm thấy bồn chồn không yên. Dù tất của không nằm ngoài dự liệu,nhưng mọi chuyện thật có thể dễ dàng thuận lợi vậy sao?

    Lúcchuẩn bị bữa tối, anh chợt nhận ra mình hoàn toàn không còn cảm giác thèm ăn.Khi nãy còn thấy bụng rỗng, giờ đã chẳng muốn ăn gì hết. Anh lấy màng ni lônggiữ tươi bọc đống thức ăn làm dang dở, cho vào tủ lạnh, rồi ngồi trên ghế trongbếp, ngước nhìn tờ lịch treo trên tường, lẳng lặng uống bia. Tờ lịch treo tườngấy là quà tặng của ngân hàng, bên trên in ảnh bốn mùa núi Phú Sĩ. Tengo chưabao giờ leo núi Phú Sĩ, cả tháp Tokyo cũng chưa lên lần nào, thậm chí cả tầngthượng của một tòa nhà cao anh cũng chẳng lên bao giờ. Từ nhỏ anh đã không hứngthú với độ cao. Tại sao nhỉ? Tengo thầm nghĩ. Có lẽ vì mình xưa nay vẫn luôncúi đầu để ý dưới chân mà lặng lẽ sống qua ngày.

    Dựđoán của Komatsu quả nhiên không sai. Số tạp chí văn nghệ đăng tác phẩm Nhộngkhông khí của Fukaeri gần như bán hết ngay trong ngày, biến mất không còn tămtích khỏi các nhà sách. Các tờ tạp chí văn nghệ chẳng bao giờ bán hết. Hàngtháng nhà xuất bản đều chịu lỗ để duy trì việc xuất bản tạp chí văn nghệ. Mụcđích thực sự của việc ấn hành loại tạp chí này là để tập hợp các tác phẩm đăngtrên đó thành sách, và dùng giải thưởng Tác giả mới làm nơi phát hiện cũng nhưbồi dưỡng tác giả trẻ. Việc tiêu thụ và lợi nhuận từ tờ tạp chí không được coitrọng. Vì vậy, sự kiện tạp chí văn nghệ bán hết sạch ngay trong ngày đầu tiênlên kệ, chẳng khác nào ở Okinawa có hoa tuyết bay, bản thân nó đã là một tin tứcthu hút dư luận rồi. Có điều, dù tạp chí được bán hết, tình trạng lỗ vốn cũngkhông thể xoay chuyển được.

    Komatsugọi điện thoại tới, kể chuyện với Tengo.

    "Tintốt đây," anh ta nói, "Tạp chí bán hết rồi, mọi người cực kỳ hứng thú với tácphẩm này, muốn đọc càng nhanh càng tốt, để xem kết cục như thế nào. Bên xưởngin đang tăng ca thêm giờ, để nhanh chóng in cho xong Nhộng không khí. Ưu tiênnhất, xuất bản gấp mà lại. Đã thế này, có giành giải Akutagawa hay không cũngchẳng quan trọng nữa. Phải rèn sắt ngay lúc còn nóng, bán thật nhiều sách đã.Không nghi ngờ gì nữa, cuốn này chắc chắn sẽ bán chạy.. Tôi dám đảm bảo. Vì vậy,Tengo à, cậu cũng tranh thủ thời gian nghĩ xem nên tiêu tiền như thế nào đi làvừa."

    Trênmục văn nghệ của số báo chiều thứ Bảy có đăng một bài về Nhộng không khí. Sự kiệntờ tạp chí đăng tải tác phẩm bán hết sạch trong nháy mắt đã trở thành tiêu đềbài báo. Vài nhà phê bình bày tỏ cảm tưởng trước việc tác phẩm bán chạy đến thế,và đều là những nhận xét đầy hảo ý. Bút lực cứng cáp, cảm tính nhạy bén và trítưởng tượng phong phú, thật khó tin đó lại là tác phẩm của một thiếu nữ mười bảytuổi. Có lẽ tác phẩm này đã gợi ra một phong cách văn học hoàn toàn mới. Mộtnhà phê bình viết: "Trí tưởng tượng quá đỗi bay bổng, không phải là không cókhuyết điểm trong việc kết nối với hiện thực." Đây là ý kiến tiêu cực duy nhấtmà Tengo đọc được. Có điều, chính người này cũng kết luận một cách nhẹ nhàng:"Thật thú vị khi nghĩ đến việc cô gái này tới đây sẽ cho ra tác phẩm gì nữa."Chiều gió cho đến lúc này đúng là không tồi.

    Fukaerigọi điện thoại tới, bốn hôm trước ngày dự kiến phát hành bản in sách. Lúc ấy làchín giờ sáng.

    "Anhdậy chưa," cô hỏi. Vẫn là một câu đều đều không trầm không bổng, cũng không códấu chấm hỏi.

    "Dĩnhiên là dậy rồi," Tengo đáp.

    "Chiềunay có rảnh."

    "Saubốn giờ thì rảnh."

    "Cóthể gặp."

    "Cóthể gặp," Tengo nói.

    "Chỗlần trước được không," Fukaeri hỏi.

    "Đượcchứ," Tengo đáp, "Bốn giờ anh sẽ đến quán cà phê ở Shinjuku. Còn nữa, ảnh chụptrên báo đẹp lắm. Cái tấm ở buổi họp báo ấy."

    "Em mặccái áo len đó," cô nói.

    "Đẹplắm," Tengo nói.

    "Vìchính hình dáng bộ ngực."

    "Có lẽvậy. Nhưng trong những trường hợp như thế, điều quan trọng là có thể đem lại ấntượng tốt."

    Fukaeriở đầu dây bên kia thoáng im lặng. Như thể vừa đặt một thứ gì đó lên giá trước mắtrồi chăm chú quan sát. Có lẽ cô đang ngẫm nghĩ về quan hệ giữa hình dáng bộ ngựcvà ấn tượng tốt. Nghĩ tới việc giữa ấn tượng tốt và hình dáng bộ ngực có quan hệgì, cả Tengo cũng dần thấy mông lung.

    "Bốngiờ," Fukaeri nói, sau đó dập máy.

    Gần bốngiờ, Tengo bước vào quán cà phê, Fukaeri đã đợi ở đó. Thầy giáo Ebisuno ngồi cạnhcô. Ông mặc áo sơ mi cộc tay màu xám nhạt, quần dài sẫm màu, lưng ưỡn thẳng nhưlần trước, thoạt nhìn như một bức tượng. Tengo thấy Thầy giáo, thoáng kinh ngạc,vì theo những gì Komatsu nói, ông thực sự rất hiếm khi "xuống núi".

    Tengongồi xuống đối diện hai người, gọi một tách cà phê. Giờ vẫn chưa vào mùa mưa dầmmà không khí đã oi bức đến độ khiến người ta nghĩ đến những ngày giữa hè, nhưngFukaeri vẫn như lần trước, nhấm nháp từng ngụm ca cao nóng. Thầy giáo Ebisuno gọimột cốc cà phê đá, nhưng không uống ngụm nào. Những viên đá bên trong tan chảy,thành một lớp nước trong suốt bên trên cốc thủy tinh.

    "Chúngta lại gặp nhau," Thầy giáo Ebisuno nói.

    Cốccà phê của Tengo được đưa tới. Anh nhấp một ngụm.

    "Mọiviệc trước mắt đều có vẻ tiến triển thuận lợi," Thầy giáo Ebisuno nói khôngnhanh không chậm, như thể đang thử giọng, "Công của cậu rất lớn, thực sự rất lớn.Trước tiên, tôi muốn cảm ơn cậu vì chuyện này."

    "Thậtvui khi nghe ông nói vậy. Có điều chuyện này thì ông cũng biết rồi, chính thứcthì tôi không hề tồn tại," Tengo nói, "Một người chính thức không tồn tại thìkhông có công lao gì cả."

    Thầygiáo Ebisuno xoa hai tay vào nhau trên mặt bàn như thể đang sưởi ấm.

    "Không,không, cậu không cần phải khiêm tốn thế. Những câu khách khí đó chúng ta khôngnên nói làm gì, trong hiện thực cậu rõ ràng là đang tồn tại. Nếu không có cậu,sự việc đã không được thuận lợi như thế này. Nhờ cậu, Nhộng không khí mới trởthành một tác phẩm xuất sắc. Nó vượt qua cả dự tính của tôi, nội dung vừa phongphú vừa sâu sắc. Komatsu đúng là có mắt nhìn người."

    Fukaeringồi bên cạnh ông, tiếp tục uống ca cao như chú mèo liếm sữa. Cô mặc một chiếcáo sơ mi cộc tay trắng, kiểu dáng đơn giản, bên dưới mặc váy ngắn xanh sẫm. Nhưmọi ngày, cô không đeo trang sức. Lúc nào nghiêng người về phía trước, gương mặtcô liền bị mái tóc dài buông thẳng che khuất.

    "Lờicảm ơn này nhất định phải từ chính miệng tôi nói với cậu, vậy mới phiền cậu đếnđây một chuyến," Thầy giáo Ebisuno nói.

    "Chuyệnnhỏ thôi mà, ông không cần bận tâm. Đối với tôi, viết lại Nhộng không khí đã làmột việc rất có ý nghĩa."

    "Tôinghĩ, vẫn phải chính thức cảm ơn cậu mới được."

    "Cámơn hay không cũng chẳng sao," Tengo nói, "Chỉ có điều, tôi có thể hỏi vài chuyệncá nhân của Eri được không?"

    "Tấtnhiên, nếu tôi có thể trả lời."

    "ThầyEbisuno, ông là người giám hộ chính thức của Eri đúng không?"

    Thầygiáo lắc đầu. "Không, tôi không phải là người giám hộ chính thức của con bé. Nếuđược, tôi rất muốn làm vậy. Lần trước, như tôi đã nói với cậu, tôi không thểnào liên lạc được với cha mẹ con bé. Xét về mặt luật pháp, tôi không có bất cứquyền gì với con bé. Tôi chỉ thu nhận con bé đã đến nhà tôi bảy năm trước, nuôidưỡng nó từ đó đến nay, chỉ có vậy thôi."

    "Nếunhư thế, đáng lẽ ông phải mong cho cuộc sống của Eri được sóng yên gió lặng chứ.Trống dong cờ mở thế này, ai dám chắc sẽ xảy ra rắc rối gì. Huống hồ cô ấy vẫnchưa thành niên."

    "Ý cậucó phải là, giả dụ cha mẹ con bé kiện tụng, yêu cầu Eri trở về, thì sự việc cóthể sẽ phiền phức. Khó khăn lắm con bé mới chạy thoát ra được, không cẩn thậncó thể bị ép buộc phải trở về. Đúng vậy không?"

    "Đúngvậy. Tôi thấy không sao hiểu nổi."

    "Cậungờ vực như vậy cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng bên kia họ cũng có những lý do đểkhông đường hoàng hành động. Eri càng nổi danh trong xã hội, bọn họ nếu có muốnlàm gì với con bé thì sẽ càng thu hút sự chú ý của công chúng. Đây chính làtình huống mà họ không mong muốn nhất."

    "Bọnhọ?" Tengo hỏi. "Ý ông là Sakigake?"

    "Đúngvậy," Thầy giáo nói. "Chính là giáo phái Sakigake. Sự thực là tôi đã nuôi dưỡngEri bảy năm ròng, Eri cũng muốn tiếp tục ở lại nhà tôi. Dù vì bất cứ lý do gì,cha mẹ đẻ của Eri cũng đã bỏ rơi không ngó ngàng gì đến nó suốt bảy năm trời.Tôi không thể dễ dàng trả lại Eri vào tay bọn họ như thế được."

    Tengosắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, sau đó nói: "Theo kế hoạch đã định, Nhộng khôngkhí chắc chắn sẽ trở thành sách bán chạy, Eri ắt sẽ được dư luận quan tâm. Nhưthế, ngược lại Sakigake sẽ không thể hành động bừa bãi. Chuyện này thì tôi hiểurồi. Vậy thì, theo dự đoán của ông, tình hình sau này sẽ tiến triển ra sao?"

    "Chuyệnnày thì tôi không biết," Thầy giáo Ebisuno điềm đạm nói, "Chuyện tương lai, vớibất cứ ai cũng là vùng đất chưa được biết. Không có bản đồ. Muốn biết vòng qualối rẽ sẽ là cái gì đang chờ đợi ta thì phải vòng qua chỗ đó mới biết được. Hiệngiờ chẳng thể dự liệu được điều gì."

    "Chẳngthể dự liệu được điều gì?" Tengo hỏi.

    "Đúngthế. Có lẽ cậu thấy câu này nghe có vẻ thiếu trách nhiệm, nhưng chẳng thế dự liệuđược điều gì lại chính là điểm quan trọng nhất của toàn bộ sự việc. Ném một hònđá xuống đầm nước sâu, ‘tõm’ một cái, tiếng động vang lên khắp bốn phía. Tiếptheo trong đầm sẽ thình lình trồi lên thứ gì, chúng ta đều nín thở chờ đợi."

    Trongmột thoáng, mọi người đều im lặng. Trong đầu hiện lên hình ảnh những gợn sónglăn tăn trên mặt nước. Thầm đoán những gợn sóng hư ảo kia đã lắng xuống, Tengothong thả nói:

    "Ngaytừ đầu tôi đã nói với ông, lần này mọi chuyện chúng ta làm đều là hành vi lừa đảo.Thậm chí có thể nói là hành vi phản xã hội. Sau này, e rằng còn dính dáng tới cảmột số tiền không nhỏ nữa, lời nói dối sẽ như hòn tuyết lăn mỗi lúc một lớn. Dốitrá cũ sẽ kéo theo dối trá mới, quan hệ giữa những lời dối trá sẽ trở nên phứctạp, và cuối cùng có lẽ tất cả chỉ còn cách bó tay. Vậy là, khi sự thật bại lộ,mỗi người tham dự vào chuyện này, gồm cả Eri nữa, đều bị tổn hại, không khéo cókhi còn thân bại danh liệt, bị xã hội khinh miệt. Suy luận như vậy, chắc ôngcũng đồng ý?"

    Thầygiáo Ebisuno đưa tay đẩy gọng kính lên. "Hẳn là muốn không đồng ý cũng không được."

    "Mặcdù vậy, nghe anh Komatsu nói, ông còn dự định đứng ra làm đại diện cho cái côngty ma mà anh ta lập ra cho Nhộng không khí nữa. Nghĩa là ông đã chuẩn bị thamgia kế hoạch của Komatsu một cách toàn diện. Nói cách khác là tự mình gánh tộilỗi do người khác gây ra."

    "Xétvề kết quả thì có lẽ đúng như cậu nói."

    "Nhưtôi được biết, thầy Ebisuno là người trí tuệ hơn người, có kiến thức sâu rộngvà thế giới quan độc đáo. Thế nhưng, ông lại nói không thể biết được tương laikế hoạch này sẽ như thế nào, qua lối rẽ phía trước sẽ xuất hiện gì cũng khôngthể dự liệu. Người như thầy, sao lại có thể để mình rơi vào thế cuộc không rõràng, tiến thoái lưỡng nan như vậy? Tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu."

    "Cậuquá khen rồi, tôi làm gì được như thế, có điều chuyện này để bàn sau…" Thầygiáo Ebisuno nói tới đây liền ngưng lại giây lát, "Tôi hoàn toàn hiểu ý cậu."

    Im lặng.

    "Chẳngai biết sẽ xảy ra chuyện gì," Fukaeri đột nhiên xen vào một câu. Sau đó lại imlặng. Cốc ca cao đã hết.

    "Nóiđúng lắm," Thầy giáo nói, "Chẳng ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Eri nói đúng lắm."

    "Nhưngphải có dụng ý ở mức độ nào đó chứ," Tengo nói.

    "Có dụngý ở mức độ nào đó," Thầy giáo Ebisuno nói.

    "Tôithử suy đoán dụng ý này được không?"

    "Tấtnhiên."

    "Bằngviệc công bố tác phẩm Nhộng không khí, không chừng có thể làm rõ rốt cuộc đã cóchuyện gì xảy ra với cha mẹ Eri, từ đó biết được chân tướng sự việc. Đây chínhlà dụng ý của việc ném hòn đá xuống đầm nước, phải vậy không ạ?"

    "Vềcơ bản, suy đoán của cậu là chính xác," Thầy giáo Ebisuno nói, "Nếu Nhộng khôngkhí trở thành sách bán chạy, giới truyền thông sẽ ùn ùn kéo đến như lũ cá chéptrong hồ. Nói thực, hiện giờ cũng đã khá là náo nhiệt rồi đấy. Sau buổi họp báođó, các tạp chí, đài truyền hình đã liên tiếp xin phỏng vấn. Dĩ nhiên là chúng tôitừ chối, nhưng sau này khi tác phẩm được in thành sách, xuất bản, tình hình chắcchắn sẽ nhộn nhịp hơn nhiều. Nếu chúng ta cứ mãi không trả lời phỏng vấn, có lẽhọ sẽ giở mọi thủ đoạn ra để điều tra thân thế của Eri. Cảnh ngộ của con bé sớmmuộn gì cũng bị lộ. Cha mẹ con bé là ai, nó lớn lên như thế nào, được giáo dụcra sao, hiện giờ ai đang chăm sóc nó. Tất cả những thứ ấy hẳn sẽ trở thành tintức hấp dẫn đối với mọi người.

    "Tôikhông phải ham hố gì mà tham gia vào chuyện này. Tôi đang sống thoải mái trênnúi. Từ lâu đã không muốn dính líu đến chuyện thu hút sự chú ý của người đời.Mà làm chuyện này rồi tôi cũng chẳng được gì. Nhưng tôi muốn tung mồi nhử ra, dẫndụ sự quan tâm của giới truyền thông đối với cha mẹ Eri. Bọn họ đang ở đâu,hoàn cảnh thế nào? Ý tôi chính là muốn giới truyền thông thay thế cảnh sát, làmnhững việc mà cảnh sát không thể làm hoặc không muốn làm. Tôi nghĩ, nếu làmkhéo, họa chăng có thể mượn cơ hội này giải cứu bọn họ ra ngoài. Tóm lại, vợ chồngFukada vô cùng quan trọng với tôi, với Eri lại càng quan trọng. Không thể để mặchọ biệt tích như thế mãi."

    "Nhưngnếu giả sử vợ chồng Fukada có ở đó, thì tại sao phải giam cầm họ những bảy nămròng? Đó là một khoảng thời gian quá dài."

    "Điềunày thì tôi cũng không rõ. Chỉ có thể suy đoán mà thôi," Thầy giáo Ebisuno nói,"Như lần trước tôi đã nói với cậu, Sakigake ban đầu vốn là một công xã nôngnghiệp có tính chất cách mạng, tôi đến một lần vào thời điểm chia tách với pháichủ trương vũ trang Akebono, sau đó thay đổi đường lối, biến hình thành một tổchức tôn giáo. Vì xảy ra sự kiện ‘hồ Motosu’, cảnh sát từng thâm nhập vào nội bộgiáo đoàn để điều tra, nhưng phát hiện bọn họ không hề liên quan. Kể từ đó,giáo đoàn đã từng bước củng cố vững chắc địa vị của nó, à không, không nên nóilà từng bước củng cố, mà phải nói là lớn mạnh vượt bậc. Tuy thế, hầu hết mọingười gần như không biết gì về hoạt động thực chất của bọn họ. Chắc cậu cũng chẳngbiết, phải không?"

    "Tôihoàn toàn không biết," Tengo đáp, "Tôi không bao giờ xem ti vi, báo chí cũng ítđọc, không thể lấy tôi ra làm tiêu chuẩn cho tất cả mọi người được."

    "Khôngchỉ có một mình cậu hoàn toàn không biết gì đâu. Họ hành động để không ai có thểbiết họ đang làm gì. Những giáo phái mới nổi khác đa phần đều làm những việckhoa trương hòng tăng số lượng tín đồ càng nhiều càng tốt. Nhưng Sakigake lạikhông làm chuyện đó, vì mục đích của họ không phải là gia tăng lượng tín đồ.Các tổ chức tôn giáo thường đều cố gắng tăng số lượng tín đồ để có thu nhập ổnđịnh. Sakigake thì có vẻ không cần làm như vậy, bọn họ không cần tiền bạc, mà cầnnhân tài, tức những tín đồ trẻ khỏe, có mục đích rõ ràng, sở hữu các kỹ năngchuyên nghiệp. Vì thế, họ không bao giờ cố khuyến dụ cho bằng được, cũng khôngtiếp nhận tất cả những người đến với họ. Trong những người đến xin gia nhập, họsẽ lựa chọn bằng cách phỏng vấn trực tiếp. Ngoài ra, cũng có lúc họ chủ độnglôi kéo những người có năng lực. Kết quả là đã hình thành nên một giáo phái gồmtoàn những cá nhân ưu tú, có tính chiến đấu cao. Bề ngoài thì họ vẫn vừa làm nôngnghiệp, vừa ra sức khổ tu."

    "Vậyrốt cuộc giáo phái của họ dựa trên giáo lý gì?"

    "Chắclà không có giáo điều cụ thể. Cho dù có, đại khái cũng là thứ chắp vá. Nói tómlại, đây là một tổ chức theo kiểu mật giáo, cốt lõi cuộc sống của họ không phảinhững giáo lý vụn vặt, mà là lao động và tu hành. Hơn nữa còn hết sức nghiêm khắc.Đó không phải chỉ là mẽ ngoài. Vì vậy, những người trẻ theo đuổi một cuộc sốngtinh thần như thế, vì nghe danh họ, mới từ khắp cả nước ùn ùn kéo đến. Nội bộ bọnhọ cũng rất đoàn kết, xưa nay đều nhất quán thực hiện chính sách bí mật với thếgiới bên ngoài."

    "Bọnhọ có giáo chủ không?"

    "Vềhình thức thì không tồn tại giáo chủ. Họ phản đối sùng bái cá nhân, áp dụng chếđộ lãnh đạo tập thể trong việc điều hành giáo đoàn. Nhưng nội tình thế nào thìkhông ai rõ. Tôi cũng đang gắng sức để thu thập thông tin, nhưng rất ít tin tứclộ được ra bên ngoài bức tường cao đó. Duy chỉ có một điều có thể khẳng định,đó là giáo phái này đang phát triển lớn mạnh, về tài chính hình như lại càng dưdật. Đất đai thuộc quyền sở hữu của Sakigeka càng lúc càng rộng, trang thiết bịngày một đầy đủ. Bức tường bao quanh cũng trở nên kiên cố hơn."

    "Chẳngnhững vậy, lãnh tụ ban đầu của Sakigake là Fukada, không hiểu từ lúc nào đã biếnmất khỏi vũ đài."

    "Cậunói đúng lắm. Tất cả đều không tự nhiên, không thể hiểu nổi." Thầy giáo Ebisunonói, rồi đưa mắt sang Fukaeri, sau đó lại lập tức nhìn chăm chú vào Tengo, "Nộibộ Sakigake chắc chắn có ẩn chứa một bí mật rất lớn. Không nghi ngờ gì nữa, đãcó lúc, bên trong Sakigake đã xảy ra điều gì đó tựa như biến động vỏ địa chất vậy.Chúng ta không ai biết rõ tình hình cụ thể ra sao, nhưng vì chuyện này màSakigake đã hoàn toàn đổi hướng, từ một công xã nông nghiệp đột nhiên biến chấtthành một tổ chức tôn giáo. Đồng thời cũng từ đó, từ một đoàn thể lành mạnh rộngmở, lắc mình biến thành một hội kín áp dụng chính sách bí mật tuyệt đối."

    "Tôiđoán rằng, có thể tại thời điểm đó, trong nội bộ Sakigake đã xảy ra một sự kiệntương tự như đảo chính. Và biết đâu Fukada đã bị cuốn vào sự việc. Trước đâytôi từng nói với cậu, Fukada không có chút khuynh hướng tôn giáo nào cả, ông talà người tôn thờ tuyệt đối chủ nghĩa duy vật. Ông ta nhất định không trơ mắt rakhoanh tay đứng nhìn cộng đồng do chính mình tạo dựng biến thành tổ chức tôn giáođâu, mà chắc chắn sẽ dốc sức ngăn trở điều đó xảy ra. Có thể khi ấy ông ta đãthất bại trong cuộc đấu tranh giành quyền lãnh đạo Sakigake."

    Tengonghĩ ngợi giây lát. "Tôi rất hiểu điều ông muốn nói. Có điều, cứ giả sử là thếđi, thì chẳng phải chỉ cần trục xuất Fukada ra khỏi Sakigake là được rồi haysao? Giống như cuộc chia tách trong hòa bình với Akebono vậy. Việc gì phải giamcầm hai vợ chồng họ?"

    "Cậunói phải lắm. Trong tình huống thông thường, đúng là không cần thiết phải giamcầm làm gì cho phiền phức. Thế nhưng, tôi e rằng Fukada còn nắm trong tay bí mậtcủa Sakigake, như những thứ không tiện công khai chẳng hạn. Vì vậy, trục xuất vợchồng ông ra khỏi cộng đồng không giải quyết được vấn đề.

    "Fukadavốn là người sáng lập ra cộng đồng ấy, đã đóng vai trò lãnh đạo thực sự trongsuốt một thời gian dài. Họ đã làm những gì, ông ta đều biết. Có lẽ ông ta đã trởthành kẻ biết quá nhiều. Chẳng những thế, Fukada còn rất có tiếng trong xã hội,vào thời đó, cái tên Fukada Tamotsu cũng là một hiện tượng của thời đại, trên mộtsố phương diện vẫn có vai trò như một vị lãnh tụ tinh thần. Nếu Fukada rời khỏiSakigake, mỗi cử chỉ, lời nói của ông ta ắt đều được công chúng chú ý. Như thế,dẫu vợ chồng Fukada muốn thoát ly, Sakigake cũng không thể dễ dàng thả họ được."

    "Vì vậyông muốn để con gái của Fukada Tamotsu xuất hiện một cách ồn ào trong vai trònhà văn, khiến cho Nhộng không khí thành sách bán chạy, khơi gợi sự quan tâm củaxã hội, khiến cho trạng thái bế tắc này khai thông?"

    "Bảynăm là một quãng thời gian vô cùng dài, trong bảy năm qua, dù tôi đã nỗ lực hếtmức cũng không có chút hiệu quả nào. Nếu bây giờ không dùng biện pháp táo bạohơn, chỉ sợ mãi mãi không thể giải được câu đố này mất."

    "Ôngđịnh dùng Eri làm mồi nhử, dụ hổ ra khỏi hang."

    "Rốtcuộc là dụ được thứ gì ra thì chẳng ai đoán trước được. Cũng chưa chắc đã là hổ."

    "Nhưngxét theo mạch câu chuyện, hình như trong đầu ông đang nghĩ đến một thứ gì đó rấtbạo lực."

    "Chắclà phải có khả năng này," Thầy giáo Ebisuno trầm tư nói, "Chắc cậu cũng biết,trong một hội kín có tính chất tương tự như vậy, có thể xảy ra bất cứ chuyệngì."

    Một sựim lặng nặng nề. Trong bầu không khí im lặng ấy, Fukaeri bỗng lên tiếng.

    "VìNgười Tí Hon đã đến," cô khẽ nói.

    Tengođưa mắt nhìn Fukaeri đang ngồi bên cạnh Thầy giáo. Nét mặt cô vẫn như mọi khi,hoàn toàn không bộc lộ cảm xúc.

    "Ý emlà, Người Tí Hon đến, vì thế có gì đó trong nội bộ Sakigake đã thay đổi, phải vậykhông?" Tengo hỏi Fukaeri.

    Fukaerikhông trả lời, lấy ngón tay gẩy gẩy chiếc khuy ở ve áo sơ mi.

    Thầygiáo Ebisuno dường như tiếp lấy sự im lặng của Fukaeri, nói: "Tôi không hiểuhình tượng Người Tí Hon mà Eri miêu tả rốt cuộc có ý nghĩa gì, bản thân nó cũngkhông thể dùng ngôn ngữ để giải thích Người Tí Hon là gì, có lẽ nó cũng khôngcó ý định giải thích. Nói tóm lại, trong sự việc Sakigake nhanh chóng chuyển đổitừ công xã nông nghiệp thành tổ chức tôn giáo, Người Tí Hon dường như đã đóng mộtvai trò gì đó."

    "Hoặclà một thứ giống như Người Tí Hon."

    "Hoàntoàn chính xác," Thầy giáo nói. "Đó rốt cuộc là Người Tí Hon hay là một thứ giốngnhư Người Tí Hon, tôi không biết được. Nhưng ít nhất, khi Eri để Người Tí Honxuất hiện trong tiểu thuyết Nhộng không khí, xem chừng con bé muốn kể ra một sựviệc gì đó trọng đại."

    Thầygiáo chăm chú nhìn vào hai bàn tay mình một lúc, sau đó ngẩng mặt lên nói: "Cậucũng biết đấy, trong tác phẩm 1984, George Orwell đã khắc họa một nhân vật độctài tên là ‘Anh cả’. Đây dĩ nhiên là ngụ ngôn hóa chủ nghĩa Stalin, hơn nữa từđó trở đi, từ ‘Anh Cả’ đã trở thành hẳn một biểu tượng xã hội. Đây là công laocủa Orwell. Nhưng đến năm 1984 rất thực tế này, ‘Anh Cả’ đã trở thành một sự tồntại nổi danh quá độ, quá dễ nhận biết. Nếu lúc này Anh Cả có xuất hiện ở đây,có lẽ chúng ta còn chỉ tay vào y rồi nói? ‘Cẩn thận đấy, thằng cha chính là AnhCả kia kìa.’ Nói cách khác, trong thế giới hiện thực này, Anh Cả đã hết trò rồi.Thay vào đó, Người Tí Hon xuất hiện. Cậu không cảm thấy hai từ này là một cặpso sánh rất thú vị à?"

    Thầygiáo nhìn chăm chăm vào mặt Tengo, miệng hé nở một nụ cười.

    "NgườiTí Hon là một tồn tại mắt thường không nhìn thấy được. Rốt cuộc nó là thiện hayác? Có thực thể hay không? Thậm chí cả những điều tối cơ bản này chúng ta cònchưa biết. Nhưng hình như nó đang khoét rỗng nền móng của chúng ta," Thầy giáonói tới đây, ngừng lại giây lát, "Muốn biết đã có chuyện gì xảy ra với vợ chồngFukada hoặc Eri, có lẽ chúng ta cần làm rõ xem rốt cuộc Người Tí Hon là gì trướcđã."

    "Nóivậy là, thầy có ý dẫn dụ Người Tí Hon ra, đúng không?" Tengo hỏi.

    "Mộtthứ thậm chí còn không biết có thực hay không, lẽ nào chúng ta có khả năng dẫndụ ra đây được?" Thầy giáo nói, nụ cười vẫn nở ra trên khóe miệng. "Cậu cứ bảođó là ‘con hổ’, có khi còn thực tế hơn."

    "Nóigì thì nói, sự thực Eri là con mồi cũng không thay đổi."

    "Khôngđúng, dùng từ ‘con mồi’ không được thỏa đáng lắm. Hình ảnh tạo ra vòng xoáy cólẽ gần với sự thực hơn. Không bao lâu nữa, những thứ xung quanh sẽ xoay chuyểntheo vòng xoáy ấy. Tôi đang đợi giờ phút ấy đây."

    Thầygiáo đưa ngón tay vòng trong không khí, đoạn nói tiếp:

    "Trungtâm vòng xoáy là Eri. Ở giữa vòng xoáy, không cần chuyển động. Chỉ những thứxung quanh nó mới chuyển động thôi."

    Tengolẳng lặng lắng nghe.

    "Nếudùng lối ví von ghê cả người kia của cậu, thì không chỉ Eri, có lẽ tất cả chúngta đều là con mồi," Thầy giáo nheo mắt nhìn Tengo, "Kể cả cậu nữa."

    "Đánglẽ tôi chỉ viết lại Nhộng không khí đến khi xong là hết chuyện, nói trắng ra chỉlà một tay nhân viên kỹ thuật. Từ đầu, khi anh Komatsu tìm tôi, chỉ muốn tôiđóng vai này."

    "Tôihiểu."

    "Nhưngcó vẻ như sự việc đến nửa chừng thì đã đổi khác," Tengo nói, "Có nghĩa là, thầyEbisuno đã thay đổi lại kế hoạch ban đầu do anh Komatsu xây dựng, phải vậykhông?"

    "Khônghề, tôi không hề thay đổi. Anh Komatsu có ý đồ của anh ấy, tôi có ý đồ của tôi.Trước mắt thì hướng đi của hai ý đồ này là một."

    "Vậylà, ý đồ của hai người hiện đang cưỡi chung một con ngựa và kế hoạch đang tiếntriển."

    "Cóthể nói như vậy."

    "Haingười có đích đến khác nhau, nhưng lại cưỡi chung ngựa tiến về phía trước. Đếnmột ngã rẽ nào đó thì con đường là một, nhưng không ai biết phía trước sẽ rasao."

    "Cậukhông hổ là nhà văn, diễn đạt khéo lắm."

    Tengothở dài. "Tôi thì thấy con đường phía trước không được sáng sủa mấy. Có điều,dù nói thế nào chăng nữa, có lẽ không còn đường cho chúng ta quay lại nữa rồi."

    "Kể cảcó đường quay lại, thì đâu dễ trở lại địa điểm ban đầu." Thầy giáo nói.

    Cuộcnói chuyện chấm dứt, Tengo không tìm được chuyện gì để nói nữa.

    Thầygiáo Ebisuno đứng dậy trước, nói có việc đi gặp người nào ở gần đó, Fukaeri ở lại.Tengo và Fukaeri ngồi đối diện nhau, im lặng hồi lâu.

    "Đóibụng không?" Tengo hỏi.

    "Khôngthấy đói," Fukaeri trả lời.

    Quáncà phê bắt đầu ồn ào, hai người cũng không rõ là ai đề nghị trước, đứng dậy rờikhỏi quán, rồi đi lang thang vô định trên đường Shinjuku. Đã gần sáu giờ, nhiềungười đang hối hả bước về phía ga xe điện, nhưng bầu trời vẫn sáng, ánh dương đầuhạ trùm lên thành phố. Bước ra từ quán cà phê dưới lòng đất, người ta thấy ánhsáng ấy giống như do con người tạo ra vậy, thật không thể tin nổi.

    "Emcó phải đi đâu không?" Tengo hỏi.

    "Chẳngphải đi đâu," Fukaeri đáp.

    "Anhđưa em về nhà nhé?" Tengo nói. "Đưa em về chỗ ở Shinano ấy. Hôm nay em ở lại đóchứ?"

    "Emkhông đến đó," Fukaeri nói.

    "Tạisao?"

    Côkhông trả lời.

    "Em cảmthấy không đến đó thì hơn?"

    Fukaerilẳng lặng gật đầu.

    Anh rấtmuốn hỏi cô xem sao lại thấy không đến đó thì hơn, nhưng có cảm giác đằng nàothì cô cũng không trả lời trực tiếp vào vấn đề.

    "Em vềnhà thầy giáo à?"

    "Futamataoxa quá."

    "Vậyem còn nơi nào khác để đi không?"

    "Tốinay em ở chỗ anh," Fukaeri nói.

    "Thếcó lẽ không thích hợp lắm," Tengo cẩn trọng chọn lựa từ ngữ trả lời cô, "Nhàanh rất nhỏ, anh lại sống độc thân, thầy giáo Ebisuno chắc cũng không cho phépđâu."

    "Thầygiáo không sao," Fukaeri nói, sau đó làm động tác nhún vai một cái, "Em cũng chẳngsao cả."

    "Nhưngcó lẽ anh thì có sao đấy," Tengo nói.

    "Tạisao?"

    "Tứclà…" nói được nửa câu, những từ phía sau đột nhiên không chịu tuôn ra nữa.Tengo không nhớ rốt cuộc mình đang định nói gì. Những lúc trò chuyện vớiFukaeri, anh thường hay như thế. Trong một khoảnh khắc nào đó, đột nhiên câuchuyện bị đứt mạch, giống như bỗng đâu có trận gió lớn, thổi bay tập nhạc phổđang diễn tấu đi đâu mất.

    Fukaerivươn tay phải ra, nắm chặt tay trái Tengo, như thể muốn an ủi anh.

    "Anhvẫn chưa hiểu lắm," cô nói.

    "Thửví dụ xem anh chưa hiểu gì nào?"

    "Haingười chúng ta thành một."

    "Thànhmột?" Tengo kinh ngạc hỏi.

    "Chúngta cùng viết sách."

    Lòngbàn tay Tengo cảm nhận được lực từ các ngón tay Fukaeri. Tuy không mạnh, nhưngrất đều, rất rõ.

    "Đúngnhư vậy. Chúng ta đã cùng viết Nhộng không khí. Dù bị hổ ăn thịt, chúng ta cũngbị cùng một lượt."

    "Hổkhông xuất hiện đâu," Fukaeri nói với giọng nghiêm túc hiếm thấy.

    "Vậythì tốt quá," Tengo nói, nhưng anh cũng không vì thế mà thấy hạnh phúc. Hổkhông xuất hiện, nhưng ai biết được sẽ có thứ gì xuất hiện.

    Haingười đứng trước điểm bán vé ở ga Shinjuku. Fukaeri vẫn nắm chặt tay Tengo, ngướcnhìn anh, dòng người như thể con sông cuồn cuộn chảy, vội vã lướt qua bên cạnh.

    "Đượcrồi. Nếu em muốn ở lại nhà anh, thì cứ ở thôi," Tengo đành bỏ cuộc, "Anh có thểngủ trên ghế sofa."

    "Cámơn," Fukaeri nói.

    Đâylà lần đầu tiên nghe thấy cô nói cám ơn, Tengo thầm nhủ. Không đúng, có lẽkhông phải lần đầu tiên. Nhưng anh không sao nhớ nổi lần nghe cô cảm ơn trướcđó là khi nào.


  11. #20
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,747
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 19

    Những người đàn bà chia sẻ bí mật




    "Ngườití hon?" Aomame nhìn thẳng vào cô bé, dịu dàng hỏi. "Này, Người Tí Hon là ai vậy?"

    NhưngTsubasa chỉ nói một từ đó, rồi ngậm chặt miệng, đồng tử lại mất đi độ sâu nhưtrước. Dường như chỉ thốt ra một từ đó thôi đã làm tiêu hao quá nửa sức lực củacô.

    "Làngười em quen biết hả?" Aomame hỏi.

    Vẫnkhông lời đáp.

    "Côbé nhắc đến từ đó rất nhiều lần," bà chủ nói. "Người Tí Hon. Không hiểu có ýnghĩa gì nữa."

    Trongtừ ngữ Người Tí Hon này dường như ẩn chứa một âm hưởng chẳng lành. Aomame có thểnhận ra cái âm hưởng nhỏ bé đó như thể nghe thấy tiếng sấm ì ùng nơi xa xăm.

    Aomamehỏi bà chủ: "Có phải Người Tí Hon đó đã làm tổn thương cơ thể cô bé không?"

    Chỉthấy bà lắc đầu: "Không rõ. Nhưng dù là thứ gì, có vẻ như Người Tí Hon này chắcchắn có ý nghĩa rất quan trọng với cô bé."

    Tsubasađặt hai bàn tay nhỏ bé lên bàn, tư thế từ nãy giờ vẫn không thay đổi, dùng đôimắt mờ đục ấy nhìn trừng trừng vào một điểm nào đó trong không khí.

    Aomamehỏi bà chủ: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"

    Bà chủkể lại bằng một ngữ điệu có thể nói là điềm đạm: "Phát hiện có dấu tích bị cưỡnghiếp, hơn nữa còn lặp đi lặp lại nhiều lần. Cơ quan sinh dục ngoài và âm đạo cómấy chỗ bị tổn thương nghiêm trọng, bên trong tử cung cũng có vết thương. Đây làdo cơ quan sinh dục đang cương lên của đàn ông đã trưởng thành được đưa vào bêntrong tử cung chưa phát triển. Vì vậy, phần niêm mạc tử cung cho trứng bám vàođã bị phá hoại. Theo nhận định của bác sĩ, sau này khi đã trưởng thành, cô bé sẽkhông thể mang thai được nữa."

    Có vẻnhư bà chủ đang cố ý nhắc câu chuyện trần trụi này trước mặt cô bé. Tsubasakhông nói một lời, lẳng lặng nghe. Không thể nhận ra một nét cảm xúc nào thay đổitrên gương mặt cô. Khóe miệng thi thoảng lại khẽ mấp máy, nhưng không có âmthanh nào cất lên. Tựa như cô đang lắng nghe bàn tán về một người xa lạ nào đótheo phép lịch sự.

    "Khôngchỉ có thế," bà chủ bình thản tiếp tục, "Cho dù, với cơ may một phần vạn, tửcung được khôi phục nhờ một thủ thuật nào đó, thì đứa trẻ này sợ rằng cũng sẽkhông muốn quan hệ tình dục với bất cứ người nào nữa. Tổn thương nghiêm trọngnhư vậy, lúc cơ quan sinh dục đàn ông đâm vào chắc chắn đã kèm theo cảm giác vôcùng đau đớn ấy không thể biến mất một cách dễ dàng. Tôi nói vậy, cô có hiểukhông?"

    Aomamegật đầu. Hai tay nàng đặt trên đầu gối, những ngón tay đan chặt vào nhau.

    "Tứclà những quả trứng đã được chuẩn bị sẵn sàng trong cơ thể đứa bé này, đều khôngthể dùng được. Chúng…" Bà chủ liếc sang phía Tsubasa một cái, tiếp tục nói: "Đãtrở thành thứ hoàn toàn vô dụng."

    Nhữnglời ấy, Aomame không rõ Tsubasa hiểu được mấy phần. Cho dù cô bé có thể hiểu đượcchăng nữa, thì tình cảm của cô dường như cũng đang ở nơi nào khác. Ít nhất làkhông ở đây. Trái tim cô như đang bị giam cầm trong một căn phòng chật hẹp, tốităm, bị khóa chặt ở nơi khác.

    Bà chủlại nói tiếp: "Tôi không có ý rằng mang thai, sinh con là lẽ sống duy nhất củangười phụ nữ. Chọn lựa cuộc sống như thế nào là quyền tự do của mỗi người.Nhưng quyền lợi bẩm sinh mà một người phụ nữ phải có lại bị kẻ nào đó dùng bạolực tước đoạt mất thì bất kể ra sao cũng là điều không thể chấp nhận."

    Aomamelẳng lặng gật đầu.

    "Dĩnhiên là không thể chấp nhận," bà chủ lặp lại. Aomame kiểm soát được tình cảm."Đứa trẻ này đã một mình trốn ra từ một nơi nào đó. Không biết nó đã chạy trốnbằng cách nào, nhưng ngoài nơi này ra, nó không còn nơi nào khác để đi nữa.Ngoài nơi này ra, đối với nó, bất cứ nơi đâu cũng đều không thể nói là antoàn."

    "Chamẹ cô bé đang ở đâu?"

    Bà chủtỏ vẻ không vui, lấy đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn. "Chúng tôi biết cha mẹ côbé đang ở đâu. Nhưng, chính cha mẹ cô bé là người cho phép hành vi tàn nhẫn ấydiễn ra. Tức là, cô bé đã chạy trốn khỏi chính bố mẹ mình."

    "Vậycó nghĩa là, cha mẹ cho phép người khác cưỡng hiếp chính con gái mình. Ý bà nóivậy phải không ạ?"

    "Khôngchỉ cho phép, mà còn khích lệ."

    "Saocó thể xảy ra chuyện đó…" Aomame thở dài, không thể hỏi gì được nữa.

    Bà chủlắc đầu. "Thật hết sức tàn nhẫn. Dù thế nào cũng không thể khoan thứ được.Nhưng chuyện này lại có những nguyên ủy mà phương pháp bình thường khó lòng giảiquyết. Không thể đánh đồng với bạo lực gia đình đơn thuần. Bác sĩ nói với chúngtôi là cần đi báo cảnh sát, nhưng tôi đã xin ông ấy đừng làm vậy. Cũng vì là chỗbạn bè thân thiết, nên mới thuyết phục được vị bác sĩ đó đấy."

    "Tạisao?" Aomame hỏi, "Tại sao lại không báo cảnh sát?"

    "Đứabé này rõ ràng đã bị đối xử bởi một hành vi trái với luân thường đạo lý, xét từgóc độ xã hội cũng không thể nhắm mắt làm ngơ. Đó là một tội ác dơ bẩn cần phảitrừng trị nghiêm khắc." Bà chủ cẩn trọng lựa chọn từ ngữ. "Thế nhưng, nếu đibáo cảnh sát, liệu bọn họ có thể làm gì? Như cô thấy đấy, đứa trẻ này hầu nhưkhông thể nói chuyện, nó không thể nói rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mình đãgặp phải chuyện gì. Cho dù nói ra được thì cũng không thể chứng minh đó là sựthật. Nếu giao cho cảnh sát, rất có thể con bé sẽ bị đưa thẳng về cho cha mẹnó. Con bé không có nơi nào trú ngụ, cha mẹ nó lại có quyền giám hộ. Nếu nó bịđưa về với cha mẹ, sự việc tương tự sợ rằng sẽ lại tiếp tục. Tôi tuyệt đốikhông thể để bọn họ làm thế được."

    Aomamegật đầu.

    "Tôimuốn nhận nuôi đứa trẻ này," Bà chủ quả quyết nói, "Tôi sẽ không giao nó cho aihết. Cha mẹ nó hay là ai cũng thế, tôi nhất quyết không giao nó. Tôi sẽ giấu nóở một nơi khác, để tôi nuôi dạy."

    Aomameđưa mắt nhìn bà chủ và cô bé hồi lâu.

    "Vậythì tôi có thể xác định được người đàn ông đã bạo hành cô bé này là ai không?Có phải chỉ có một người thôi không?" Aomame hỏi.

    "Xácđịnh được. Chỉ có một người."

    "Nhưngkhông thể tố cáo tên này được, đúng không?"

    "Tênkhốn đó có tầm ảnh hưởng rất lớn," bà chủ nói, "Tầm ảnh hưởng vô cùng lớn, lạirất trực tiếp. Cha mẹ con bé này đã từng chịu ảnh hưởng ấy, đến giờ vẫn vậy. Bọnhọ hết sức phục tùng tên đó, lệnh gì cũng nghe theo, hoàn toàn không có nhân cáchvà khả năng phán đoán riêng của mình. Đối với bọn họ, những gì tên đó nói ra đềuchính xác tuyệt đối, vì vậy khi biết phải hiến con gái cho hắn, bọn họ cũngkhông thể chống lại. Bọn họ hoàn toàn tin tưởng những lời hắn nói, vui vẻ giaocon gái của mình cho hắn, dù biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì."

    Aomamemất một lúc mới hiểu được hết những gì bà chủ nói. Nàng tập trung trong sự suynghĩ, nhẩm lại tình hình trong đầu.

    "Đólà một tổ chức đặc biệt phải không ạ?"

    "Đúng.Một nhóm người đặc biệt có tinh thần hẹp hòi và bệnh hoạn."

    "Mộtloại tà giáo?"

    Bà chủgật đầu. "Đúng vậy. Thậm chí còn là một tà giáo xấu xa và nguy hiểm."

    Khôngsai. Đây chỉ có thể là tà giáo. Những tín đồ phục tùng hết mực, lệnh gì cũngnghe theo. Những con người không có chút nhân cách và khả năng phán đoán nào.Tình huống giống thế này đã từng có thể xảy đến với mình, Aomame cắn môi, thầmnhủ.

    Đươngnhiên, nàng không bị cuốn vào sự kiện cưỡng hiếp trong hội Chứng nhân Jehovah,ít nhất thì cũng không bị đe dọa về mặt tình dục. Những "anh chị em" xung quanhđều là người thành thực và thận trọng, luôn nghiêm túc nghĩ về tín ngưỡng, sốngvì giáo lý, trong một số trường hợp thậm chí không tiếc cả hy sinh tính mạng.Nhưng động cơ đúng đắn chưa chắc đã nhất định đưa đến kết quả đúng đắn, chẳngnhững vậy cưỡng hiếp cũng chưa hẳn chỉ vì nhục dục. Bạo lực không hẳn lúc nàocũng có thể nhìn thấy được dưới mắt thường, vết thương không hẳn lúc nào cũngphải nhỏ máu.

    Tsubasalàm Aomame nhớ đến mình ở tuổi ấy. Mình dù sao cũng thoát ra được một cách bìnhan theo ý muốn. Nhưng trong trường hợp đứa trẻ này, khi đã bị tổn thương trầmtrọng đến thế, có lẽ sẽ không bao giờ tự đứng dậy được nữa. Không bao giờ còncó thể phục hồi lại tâm hồn tự nhiên ban đầu. Nghĩ đến đây, Aomame thấy thươngtâm vô cùng. Nàng tìm thấy trong Tsubasa bóng dáng một con người mà rất có thểgặp phải cảnh ngộ tương tự của chính nàng.

    "Aomame,"bà chủ thẳng thắn nói. "Giờ tôi cũng không ngại nói thật với cô… mặc dù tôi biếtlàm thế là không phải phép, nhưng thực ra chúng tôi đã tiến hành điều tra vềthân thế của cô."

    Nghecâu nói đó, Aomame mới định thần lại, chăm chú nhìn vào mặt bà chủ.

    Bà chủnói: "Đó là sau lần nói chuyện đầu tiên của chúng ta ở đây không lâu. Tôi hy vọngcô không cảm thấy khó chịu."

    "Chẳngsao cả, tôi không cảm thấy khó chịu gì." Aomame nói. "Xét theo quan đểm của bà,điều tra thân thế tôi là chuyện rất đương nhiên. Bởi vì việc chúng ta làm,không phải là chuyện tầm thường."

    "Đúngthế. Chúng ta đang đi trên một sợi dây rất mảnh, chính vì vậy, cần phải tin tưởnglẫn nhau. Tuy nhiên, khi hoàn toàn không biết những điều lẽ ra nên biết về đốitác dù người đó là ai, thì chúng ta không thể nào tin cậy được. Vì vậy, chúngtôi đã tiến hành điều tra tất cả về cô. Lần ngược từ hiện tại về quá khứ xaxôi. Đương nhiên cũng chỉ là gần như tất cả thôi. Vì chẳng thể nào tìm hiểu mọithứ về một con người. E rằng cả Thượng đế cũng không làm nổi."

    "Cảma quỷ cũng không thể."

    "Cảma quỷ cũng không thể," bà chủ lặp lại, sau đó nhoẻn miệng cười, "Tôi biết rằngthưở thiếu thời cô từng bị tà giáo làm thương tổn tâm hồn. Cha mẹ cô trong quákhứ và bây giờ đều là tín đồ trung thành của giáo phái. Chứng nhân Jehovah, đồngthời vì chuyện cô từ bỏ tín ngưỡng mà không bao giờ tha thứ cho cô. Chuyện nàycho đến giờ vẫn còn đang giày vò cô."

    Aomamelặng lẽ gật đầu.

    Bà chủlại tiếp tục: "Nói thực lòng, theo quan điểm của tôi, Chúng nhân Jehovah khôngthể coi là một tôn giáo bình thường được. Nếu không may hồi nhỏ cô bị thương hoặcbệnh nặng cần phải phẫu thuật, có lẽ cô đã mất mạng từ lâu rồi. Nếu cho rằng vìtrái với những điều được viết trong Kinh Thánh mà phải phủ định những phẫu thuậtcần thiết để duy trì mạng sống, thì rõ ràng đó là tà giáo! Làm như vậy là lạm dụnggiáo lý tôn giáo, đi quá giới hạn."

    Aomamegật đầu đồng tình. Điều luật từ chối truyền máu là thứ đầu tiên mà những đứa trẻtrong hội Chứng nhân Jehovah được nhồi vào đầu. Thà giữ cho thân thể và linh hồnđược sạch sẽ mà chết đi, để được lên thiên đường, hạnh phúc vĩnh viễn, còn hơnlàm trái lời dạy của Thượng đế, chấp nhận truyền máu để bị đọa xuống địa ngục.Lũ trẻ đều được giáo dục như thế. Không có đất cho sự thỏa hiệp. Hoặc xuống địangục hoặc lên thiêng đường, chỉ có một con đường duy nhất để lựa chọn. Lũ trẻ vẫnchưa có khả năng phê phán, chúng không thể biết được điều luật này có chính xácvới quan niệm thông thường trong xã hội hoặc nhận thức khoa học hay không. Trẻcon chỉ biết tin toàn bộ những gì cha mẹ đã dạy chúng. Nếu hồi nhỏ mình rơi vàotình cảnh cần phải truyền máu, nhất định mình đã nghe lời bố mẹ từ chối, để rồimất mạng, và ai biết được là sẽ được lên Thiên Đường hay đến một nơi quỷ quáinào đấy.

    "Nhómtà giáo ấy nổi danh lắm ạ?" Aomame hỏi.

    "Bọnchúng được gọi là Sakigake. Chắc chắn cô đã nghe tên này rồi. Có một dạo nó gầnnhư ngày nào cũng xuất hiện trên báo."

    Aomamekhông nhớ đã từng nghe nhắc đến cái tên này, nhưng nàng không nói gì, chỉ khẽ gậtđầu. Nàng cảm thấy làm vậy có vẻ ổn hơn. Nàng ý thức được rằng thế giới hiện giờmình đang sống không phải của năm 1984 nữa, mà là năm IQ84 với một vài sự thayđổi. Tuy đây mới chỉ là giả thiết, nhưng tính chân thực của nó mỗi ngày đềutăng lên một cách vững chắc. Hơn nữa, trong thế giới mới này xem ra còn nhiềuthông tin mà nàng chưa được biết. Nàng cần phải phòng bị ở mọi lúc mọi nơi.

    Bà chủtiếp tục nói: "Ban đầu Sakigake chỉ là một công xã nông nghiệp nhỏ, hạt nhân làmột nhóm người theo phái cánh tả mới, muốn thoát ly khỏi cuộc sống đô thị.Nhưng bắt đầu từ một thời điểm nào đó, bọn chúng đột nhiên chuyển hướng, trởthành một tổ chức tôn giáo. Nguyên nhân chuyển hướng và tình hình cụ thể thì đếngiờ vẫn chưa rõ. Nói lạ thì cũng thật lạ. Tóm lại, hầu hết các thành viên đềutiếp tục ở lại đó. Hiện giờ, chúng đã có chứng nhận pháp nhân tôn giáo, nhưngthực chất giáo đoàn này lại gần như không được mọi người biết. Nghe nói về cơ bảnnó thuộc hệ phái Mật tông của Phật giáo, nội dung giáo lý có lẽ chỉ là một thứchắp vá lại với nhau. Nhưng giáo đoàn này đã nhanh chóng có được một số lượng lớntín đồ, càng lúc càng mạnh. Mặc dù có liên quan tới sự kiện trọng đại ấy, nhưnghình ảnh của giáo đoàn vẫn không hề bị tổn hại chút nào, bởi vì chúng đã xử tríhết sức thông minh, thông minh đến đáng ngạc nhiên. Thậm chí còn biến nó thànhmột thứ tuyên truyền có lợi cho mình nữa."

    Bà chủngưng lại lấy hơi, sau đó tiếp tục nói:

    "Có mộtsự thực gần như không ai biết đến… trong giáo đoàn này có một vị giáo chủ là‘Lãnh Tụ’, được cho là có năng lực siêu phàm. Nghe nói có lúc ông ta vận dụngnăng lực này để chữa bệnh, để tiên đoán tương lai, tạo ra những hiện tượng phithường. Kỳ thực, tất cả đều chỉ là những trò lừa đảo được sắp đặt tinh vi, songchính vì thứ ấy mà có rất nhiều người bị dẫn dụ đến với ông ta."

    "Hiệntượng phi thường?"

    Bà chủchau đôi hàng lông mày thanh tú. "Cái đó nghĩa như thế nào thì tôi vẫn chưa rõ.Thực lòng, tôi không hứng thú với những thứ tà giáo ấy. Từ cổ chí kim, nhữnghành vi lừa bịp như thế vẫn không ngừng lặp đi lặp lại khắp nơi trên thế giới,thủ đoạn lúc nào cũng như lúc nào. Nhưng những trò bịp nông cạn ấy chẳng bao giờlụn bại. Bởi vì đại đa số dân chúng không hề tin vào sự thực, họ chỉ tin vào thứhọ mong muốn là sự thực kia. Như thế thì mắt mở to mấy cũng vô dụng, chẳng thấygì hết. Lừa gạt những người ấy thật dễ chẳng khác nào bẻ gãy tay trẻ sơ sinh."

    "Sakigake."Aomame thử đọc lên thành tiếng. Nghe như tên của một con tàu siêu tốc, nàngnghĩ. Không giống tên một giáo phái cho lắm.

    Nghenhắc đến cái tên "Sakigake", Tsubasa cụp mắt xuống trong khoảnh khắc như bịkích thích bởi ảnh hưởng ẩn chứa trong đó. Nhưng sau đó cô bé lại ngước lên,gương mặt trở lại vô cảm như ban đầu. Dường như trong nội tâm cô bé vừa độtnhiên dấy lên một vòng xoáy nhỏ, rồi tức thì bình lặng trở lại.

    "Chínhgiáo chủ của Sakigake đã cưỡng hiếp Tsubasa," bà chủ nói, "Viện cớ là ban chocác cô bé sự thức tỉnh linh hồn để cưỡng hiếp chúng. Cha mẹ cô bé được thôngbáo rằng cần phải hoàn thành nghi thức này trước khi Tsubasa có kinh lần đầu.Chỉ những thiếu nữ như vậy hoặc chưa bị ô uế mới được ban cho sự thức tỉnh linhhồn thuần khiết. Cảm giác đau đớn dữ dội do nghi thức này gây ra chỉ là một cửaải cần phải vượt qua để tiến lên một giai đoạn mới. Vậy mà cha mẹ nó cũng hoàntoàn tin theo. Con người rốt cuộc có thể ngu xuẩn tới mức nào? Thật đáng kinhhãi! Không chỉ có mình Tsubasa. Theo thông tin chúng tôi nhận được, hắn còn làmchuyện đó với nhiều thiếu nữ khác trong nội bộ giáo đoàn. Tên giáo chủ này là mộtkẻ biến thái có sở thích tình dục méo mó, về điểm này thì không phải nghi ngờgì nữa. Giáo đoàn và giáo lý đều chỉ là sự ngụy trang tiện lợi dùng để che đậydục vọng cá nhân của hắn mà thôi."

    "Têngiáo chủ này có danh tính không?"

    "Thậtđáng tiếc, chúng tôi vẫn chưa điều tra được danh tính của hắn, chỉ biết hắn đượcmọi người ở đó gọi là ‘Lãnh Tụ’. Hắn là hạng người gì, tiểu sử ra sao, tướng mạothế nào? Tất cả vẫn còn là ẩn số. Dù nghe ngóng cách nào, cũng đều không lấy đượccác thông tin ấy. Tất cả đều bị chặn ở ngoài. Hắn luôn náu mình trong bản doanhcủa giáo đoàn ở vùng núi tỉnh Yamanashi, gần như không bao giờ lộ mặt. Kể cảtrong nội bộ giáo đoàn cũng rất ít người có thể gặp được hắn. Hầu như lúc nào hắncũng ở trong một căn phòng tối tăm, nói là để nhập định."

    "Chúngta không thể thả rông hắn như thế được."

    Bà chủđưa mắt liếc sang phía Tsubasa, sau đó chầm chậm gật đầu: "Không thể để có thêmngười bị hại nữa. Cô có nghĩ vậy không?"

    "Chúngta cần có biện pháp gì đó."

    Bà chủvươn tay ra, đặt lên bàn tay Tsubasa, chìm vào im lặng trong giây lát, hồi saumới nói: "Đúng vậy."

    "Cóchứng cứ xác thực rằng hắn đã nhiều lần thực hiện hành vi biến thái ấy chưa?"Aomame hỏi bà chủ.

    Bà chủgật đầu. "Cưỡng hiếp thiếu nữ vị thành niên là hành vi có tổ chức, chúng tôi đãcó chứng cứ xác thực."

    "Nếunhư thế thật, thì đúng là một hành vi không thể dung thứ," Aomame nói với giọngbình tĩnh, "Đúng như bà nói, không thể để có thêm người bị hại."

    Tronglòng bà chủ dường như có đến mấy luồng ý nghĩ đang rối vào nhau, không gỡ ra được.Sau đó bà nói:

    "Về kẻgọi là ‘Lãnh Tụ’ này, chúng ta cần phải điều tra kỹ, tìm hiểu sâu hơn nữa.Không thể để còn có chỗ mơ hồ được. Nói gì thì nói, đây là việc liên quan đếntính mạng con người."

    "Tênnày gần như không bao giờ công khai lộ mặt, phải không?"

    "Đúngvậy. Hơn nữa còn được bảo vệ rất cẩn mật."

    Aomamenheo mắt, nhớ đến chiếc đục nước đá đặc chế được giấu sâu bên trong ngăn kéo tủquần áo, nghĩ đến đầu kim nhọn hoắt sắc bén ấy. "Công việc này có vẻ như sẽ rấtkhó khăn," nàng nói.

    "Sẽ cựckỳ khó khăn," bà chủ nói, sau đó buông tay Tsubasa ra, lấy ngón giữa khẽ ấn lêngiữa hai chân mày. Đây là dấu hiệu, rất ít thấy, mỗi khi bà cảm thấy khó khăntrong việc quyết định.

    Aomamenói: "Xét trên thực tế, sẽ rất khó khăn để tôi một mình đến vùng núi tỉnhYamanashi, xâm nhập vào trong nội bộ giáo đoàn được phòng vệ nghiêm ngặt ấy, xửlý tên lãnh tụ kia, rồi thoát thân khỏi đó. Chuyện như thế thì chỉ có trong mấybộ phim ninja thôi."

    "Dĩnhiên tôi không để cô đi mạo hiểm như thế," bà chủ nghiêm túc nói, sau đó dườngnhư đã hiểu ra Aomame đang đùa, bà bổ sung với nụ cười nhạt nơi khóe miêng:"Chuyện này, tuyệt đối không thể được."

    "Cònmột điều nữa tôi hơi lo lắng," Aomame nhìn thẳng vào mắt bà chủ, nói: "Chính làchuyện Người Tí Hon. Người Tí Hon rốt cuộc là thứ gì? Bọn chúng đã làm gì vớiTsubasa? Có lẽ cũng cần cả những thông tin liên quan đến Người Tí Hon nữa."

    Bà chủvẫn lấy đầu ngón tay ấn lên giữa hai chân mày: "Chuyện này tôi cũng không saoyên tâm được. Con bé hầu như không nói gì, nhưng như tôi vừa nói đấy, rất nhiềulần nó nhắc tới cái từ Người Tí Hon ấy. Chắc hẳn là có ý nghĩa gì quan trọng lắm.Nhưng Người Tí Hon rốt cuộc là gì, thì nó lại không chịu nói. Hễ nhắc đến chủ đềnày là nó lại im như thóc. Cô cho tôi thêm chút thời gian nữa, chúng tôi cũngđang tiến hành điều tra chuyện này."

    "Cònvề Sakigake, có đầu mối nào có thể thu thập được các thông tin chi tiết hơnkhông?"

    Bà chủnở một nụ cười ôn tồn: "Phàm là sự vật hữu hình, không có gì là không dùng tiềnđể mua được. Tôi đã chuẩn bị tiền rồi, đặc biệt là trong chuyện này. Có lẽ phảitốn thêm chút thời gian nữa, nhưng thông tin mà chúng ta cần nhất định sẽ có."

    Cũngcó thứ dù bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không mua được, Aomame thầm nhủ. Ví dụ nhưmặt trăng chẳng hạn.

    Aomameđổi chủ đề câu chuyện: "Bà thực sự muốn nhận nuôi Tsubasa?"

    "Dĩnhiên là tôi thật lòng. Tôi muốn chính thức nhận nó làm con nuôi."

    "Tôinghĩ bà biết điều này, e rằng thủ tục pháp luật không đơn giản vậy. Bởi tình huốngnày quá phức tạp."

    "Tấtnhiên tôi đã chuẩn bị tâm lý," bà chủ đáp, "Tôi sẽ dùng mọi cách. Miễn là khảnăng của tôi cho phép. Tuyệt đối không thể giao đứa trẻ này cho bất cứ ngườinào khác."

    Giọngbà chủ có lẫn cả sự thống thiết. Chưa bao giờ bà bộc lộ cảm xúc trước mặtAomame như thế, điều này làm nàng thấy hơi lo. Bà dường như đọc được sự lo lắngnày qua nét mặt nàng.

    Bà hạthấp giọng, thẳng thắn nói: "Những lời này tôi chưa từng nói với ai, cho đếnnay vẫn luôn chôn chặt dưới đáy lòng, bởi nói ra sẽ làm tôi cảm thấy thật khổ sở.Thật tình, khi con gái tôi tự sát, nó đã mang thai sáu tháng. Có lẽ con gái tôicũng không muốn sinh hạ đứa bé trai ấy, nên mới tự kết liễu đời mình cùng cáithai. Nếu thằng bé được sinh ra trên đời thì đến giờ có lẽ cũng tầm tuổi nhưcon bé này. Khi ấy, chỉ trong một khoảnh khắc, tôi đã mất đi hai sinh mạng quýgiá nhất."

    "Thậttội nghiệp," Aomame nói.

    "Nhưngcô yên tâm, tôi sẽ không để chuyện riêng ảnh hưởng đến khả năng phán đoán củamình, không để cô mạo hiểm một cách vô nghĩa. Với tôi, cô cũng là đứa con gáiquý báu. Chúng ta đã là người một nhà rồi."

    Aomameim lặng gật đầu.

    "Mốidây gắn bó này còn quý báu hơn cả quan hệ máu thịt," bà chủ bình thản nói.

    Aomamelại gật đầu.

    "Dùthế nào cũng phải xóa sổ tên khốn đó," bà chủ nói như thể cho chính mình nghe,sau đó đưa mắt nhìn sang phía Aomame, "Cần phải chuyển hắn sang thế giới kháccàng sớm càng tốt. Trước khi hắn làm thương tổn người tiếp theo."

    Aomamengắm nhìn Tsubasa ngồi trước bàn. Tiêu điểm của cặp mắt cô bé dường như không kếtnối với thứ gì. Cô chỉ đang chăm chú nhìn vào một điểm hư vô. Trong mắt Aomame,cô bé này thật giống như một cái vỏ rỗng không.

    "Nhưngđồng thời, cũng không thể quá nôn nóng," bà chủ nói, "Chúng ta cần hành động thậtcẩn trọng và kiên nhẫn chờ đợi."

    Aomameđể bà chủ và cô bé Tsubasa ấy lại trong phòng, một mình rời khỏi ngôi nhà. Tôi ởlại đây, đợi Tsubasa ngủ rồi mới đi, bà chủ nói. Trong phòng khách dưới tầng một,bốn người đàn bà đang ngồi vây quanh cái bàn tròn, ghé đầu rì rầm trò chuyện. Đốivới Aomame, cảnh tượng này có gì đó không giống với hiện thực. Họ như thể đangtạo nên bố cục của một bức họa không tưởng. Nhan đề có thể là Những người đànbà chia sẻ bí mật. Aomame đi qua trước mặt họ nhưng bố cục bức họa do họ tạonên vẫn không hề thay đổi.

    Ra đếnngoài cửa, Aomame ngồi xuống, vuốt ve con chó béc giê Đức một lát. Con chó vẫyđuôi rối rít đầy vẻ mừng rỡ. Lần nào gặp nó nàng cũng lấy làm lạ: loài chó saocó thể cảm thấy hạnh phúc một cách vô điều kiện như vậy? Aomame chưa bao giờnuôi chó, mèo hay chim chóc. Thậm chí nàng còn chưa bao giờ mua một chậu cây cảnh.Đột nhiên nàng sực nhớ ra điều gì, liền ngẩng mặt nhìn lên trời. Thế nhưng mộtquầng mây xám đơn điệu đã che khuất cả bầu trời tựa hồ như báo hiệu mùa xuânmưa dầm đang đến, không thấy mặt trăng đâu. Đó là một đêm tĩnh lặng không cógió. Có thể cảm thấy ánh trăng mờ mờ từ phía sau tầng mây, nhưng không thể biếtđược rốt cuộc có mấy mặt trăng.

    Trênđường ra ga tàu điện ngầm, Aomame nghĩ ngợi vẩn vơ về những điều kỳ diệu của thếgiới. Nếu đúng như bà chủ nói, chúng ta chỉ là giá thể của gien di truyền, vậytại sao lại có vô số người cứ phải đi qua con đường đời khác thường như thế?Chúng ta chỉ cần sống đơn giản, không nghĩ ngợi những chuyện vô vị của ngườikhác, chỉ lo duy trì sự sống và sinh sôi nảy nở, thế chẳng phải đã đủ thực hiệnđược mục đích của lũ ADN rồi hay sao? Đi qua con đường đời lắt léo phức tạp, cólúc thậm chí dị dạng, rốt cuộc sẽ đem lại lợi ích gì cho gien di truyền?

    Nhữnggã đàn ông cưỡng hiếp bé gái chưa có kinh lần đầu để tìm lạc thú, người vệ sĩ đồngtính có thân hình tráng kiện, những tín đồ trung thành từ chối truyền máu, chủđộng tìm đến cái chết, người đàn bà mang thai sáu tháng uống thuốc ngủ tự sát,người đàn bà đâm mũi kim nhọn hoắt vào gáy những gã đàn ông có vấn đề để sát hạihọ, những người đàn ông căm ghét đàn bà, những người đàn bà căm ghét đàn ông… đủmọi loại người khác nhau như thể cùng tồn tại trên đời này thì có lợi ích gìcho lũ gien di truyền? Chẳng lẽ chúng lại coi những sự lắt léo ấy như một tròchơi kích thích đậm sắc màu để thưởng thức, hay lợi dụng hòng đạt được mục đíchgì đó?

    Aomamekhông hiểu. Nàng chỉ hiểu một điều, việc đã tới nước này thì không thể lựa chọncuộc đời khác được nữa. Dù thế nào, mình chỉ có thể sống cuộc đời như vậy.Không thể trả lại hàng, không thể đổi một cuộc đời mới. Cho dù khác thường rasao, dị dạng đến mức nào, thì cũng là hình thái hiện hữu của ta, của cái giá thểnày.

    Giánhư bà chủ và Tsubasa có được hạnh phúc, Aomame vừa đi vừa nghĩ. Nếu hai ngườihọ có thể hạnh phúc, mình sẵn sàng hy sinh bản thân. Vì mình chẳng có tương laigì đáng để nói đến. Nhưng thật sự, Aomame không cho rằng sau này họ sẽ có đượcmột cuộc đời bình yên và mãn nguyện, hoặc ít ra là giống như những người bìnhthường khác. Chúng ta ít nhiều gì cũng là cùng một loại người. Aomame nghĩ.Trên đường đời, chúng ta phải vác trên vai nhiều gánh nặng. Như bà chủ đã nói,chúng ta là người một nhà. Cùng một loại người có vết thương nơi sâu thẳm tâm hồn,là một gia đình ôm những tiếc nuối, vĩnh viễn không bao giờ ngừng tranh đấu.

    Đangngồi nghĩ ngợi miên man, Aomame chợt cảm thấy mình đang khao khát thân thể đànông một cách mãnh liệt. Chết tiệt! Sao lại thèm đàn ông vào cái lúc này cơ chứ,nàng vừa bước đi vừa lắc đầu. Cảm giác hưng phấn tình dục này là do tinh thầnquá căng thẳng, hay là tiếng gọi tự nhiên của những quả trứng tích trữ trong cơthể, hay là âm mưu phức tạp của gien di truyền? Aomame không phán đoán được.Nhưng cơn dục vọng này dường như là một thứ thâm căn cố đế. Nếu là Ayumi, chắchẳn cô sẽ nói thành lời thế này: "Muốn quậy một trận cho đã đời quá đi mất!"Làm sao bây giờ? Aomame động não. Hay là đến cái quán bar thường lệ kiếm bừa mộtgã đàn ông vậy. Đi tàu điện chỉ cần qua một ga là đến Roppongi. Nhưng Aomame đãquá mệt mỏi. Thêm nữa, trang phục hiện tại của nàng không phải để dụ đàn ônglên giường. Không trang điểm, dưới chân còn đi giày thể thao, lưng đeo ba lô. Tốtnhất là mau về nhà mở một chai rượu vang, tự thủ dâm, rồi ngủ một giấc, nàng tựnhủ. Như thế là tốt nhất. Và cũng đừng nghĩ ngợi về mặt trăng mặt sao làm gì.

    Trêntàu điện từ Hiro đến Jiyugaoka, người đàn ông ngồi ở ghế đối diện thoạt nhìn đãrõ ngay là loại Aomame thích. Tuổi trên bốn mươi, mặt hình quả trứng, chân tóctrước trán đã lùi kha khá về phía sau. Hình dáng cái đầu cũng không tồi. Haibên má hồng hào, đeo một chiếc kính gọng nhỏ màu đen rất hợp thời trang. Ăn mặccũng bảnh bao: áo vest mùa hè bằng vải cô tông, bên trong mặc áo Polo màu trắng,trên đùi kê cặp tài liệu bằng da. Giày lười đế bằng màu nâu. Bộ dạng trông giốngmột nhân viên văn phòng, nhưng xem chừng không phải làm việc ở công ty lớn.Không phải biên tập viên ở nhà xuất bản thì cũng là kiến trúc sư làm việc trongvăn phòng kiến trúc nhỏ nào đấy, hoặc làm nhân viên trong ngành may mặc, đại đểvậy. Ông ta đang chăm chú đọc một cuốn sách bỏ túi đã bọc bìa.

    Nếuđược, Aomame rất muốn cùng người đàn ông này kiếm một chỗ nào đó, làm tình điênloạn. Nàng tưởng tượng ra mình đang nắm chặt dương vật đã cương cứng của ngườiđàn ông. Chặt đến mức dòng máu nóng bên trong không thể chảy được nữa. Rồi dùngtay còn lại dịu dàng xoa bóp cặp tinh hoàn. Hai bàn tay đặt trên đùi nàng rộn rạo.Không biết từ lúc nào những ngón tay cứ xòe ra rồi lại nắm vào. Hai vai nhấpnhô theo nhịp thở. Đầu lưỡi chầm chậm liếm vành môi.

    Nhưngnàng phải xuống tàu ở Jiyugaoka. Còn người đàn ông chẳng biết sẽ đi đến ga nàokia, thì hoàn toàn không biết mình đã trở thành đối tượng cho ảo giác tình dụccủa nàng, vẫn cứ ngồi yên trên ghế, tiếp tục đọc sách. Ông ta dường như khôngquan tâm tới việc người phụ nữ đối diện với mình trông như thế nào. Trước lúcxuống tàu, Aomame chỉ muốn xông đến cướp lấy quyển sách bỏ túi đó, dĩ nhiên, điềuđó chỉ dừng lại ở ý nghĩ.

    Mộtgiờ sáng, Aomame đã nằm trên giường và chìm sâu vào giấc ngủ. Nàng gặp một giấcmộng xuân. Trong mơ, nàng có một cặp vú đẹp, lớn và đều như quả bưởi. Đầu vú vừato vừa cứng. Nàng đè cặp vú ấy lên phần thân dưới của người đàn ông. Quần áo đãbị tụt xuống chân, nàng trần truồng dang rộng hai chân nằm ngủ. Trong giấc ngủAomame không biết được rằng trên trời lúc này cũng đang có hai mặt trăng. Một mặttrăng lớn từ xưa vẫn thế, và một mặt trăng mới nhỏ hơn.

    Tsubasavà bà chủ ngủ chung một phòng. Cô bé mặc bộ áo ngủ kẻ ca rô mới, nằm ngủ trêngiường với tư thế hơi gập cong người lại. Còn bà chủ thì vẫn mặc quần áo nằm ngủnghiêng trên ghế đọc sách. Dưới đùi đắp một chiếc chăn len. Bà vốn định đợiTsubasa ngủ rồi sẽ về, ai dè lại thiếp đi mất. Đây là một ngôi nhà cất trên đồicao, xung quanh tĩnh lặng như tờ, thỉnh thoảng vẳng lại tiếng rít của xe mô tôphóng vút qua hay tiếng còi báo động của xe cấp cứu trên con đường đằng xa. Conchó béc giê Đức cũng nằm ngủ trước cửa. Cửa sổ có buông rèm, ánh đèn thủy ngânnhuộm nó thành màu trắng. Tầng mây bắt đầu rẽ ra, hai mặt trăng cạnh nhau chốcchốc lại hé lộ từ những khe hở giữa các đám mây. Biển và đại dương trên toàn thếgiới đang điều chỉnh dòng chảy của thủy triều.

    Tsubasaúp mặt lên gối, miệng hơi hé ra. Hơi thở cô bé rất nhẹ, thân thể gần như khôngnhúc nhích. Chỉ hai bờ vai là đôi lúc run rẩy như bị co giật. Tóc mái rủ xuốngphía trên mắt.

    Mộtlúc sau, miệng cô bé chầm chậm hé mở, từ bên trong, những Người Tí Hon lần lượtchui ra. Bọn họ xuất hiện từng người, từng người một, quan sát xung quanh mộtcách cẩn thận, dè dặt. Nếu bà chủ tỉnh lại, nhất định bà sẽ nhìn thấy họ, nhưngbà đang say giấc nồng. Ngay lúc này thì không thể tỉnh dậy được. Người Tí Honbiết điều đó. Tổng cộng có năm Người Tí Hon. Lúc vừa chui ra khỏi miệngTsubasa, bọn họ chỉ lớn bằng ngón tay út của cô bé, nhưng khi đã ra hẳn bênngoài, bọn họ liền vặn người như mở những món công cụ gấp xếp ra, biến to lên tớikhoảng ba mươi xăng ti mét. Bọn họ mặc trên mình những bộ quần áo giống nhau,chẳng có chút đặc trưng gì. Mặt mũi cũng không có điểm gì đặc trưng, không thểphân biệt được ai với ai.

    Họ lẳnglặng leo từ trên giường xuống sàn nhà, kéo trong gầm giường ra một vật thể to bằngcái bánh bao. Sau đó ngồi xuống thành một vòng xung quanh, cùng nhiệt tình nhàonặn nó. Đó là một vật màu trắng, và rất đàn hồi. Họ giơ tay lên không trung,kéo từ đó ra những sợi tơ trắng gần như trong suốt bằng những động tác thành thục,sau đó dùng những sợi tơ ấy làm cho vật thể mềm mại như bông kia lớn dần lên.Những sợi tơ ấy dường như có độ dính vừa phải. Chiều cao của mấy Người Tí Honcó thể tùy theo nhu cầu mà tự do thay đổi chiều cao của mình.

    Côngviệc này kéo dài mấy tiếng đồng hồ, năm Người Tí Hon chăm chú làm việc khôngnói tiếng nào. Họ phối hợp khăng khít, không sơ hở. Tsubasa và bà chủ từ đầuchí cuối vẫn im lìm say ngủ, không nhúc nhích. Những người đàn bà trong nhàcũng nằm trên giường mình, khác với thường ngày, ai nấy đều đã chìm sâu vào giấcmộng. Con chó béc giê Đức hình như cũng đang chiêm bao, nằm phục mình trên bãicỏ, cố vắt ra những âm thanh khe khẽ từ sâu trong vô thức.

    Trên cao, hai mặt trăng như đã có sự thỏa thuận,cùng chiếu xuống trái đất thứ ánh sáng kỳ lạ.


Trang 2 / 3 ĐầuĐầu 123 Cuối Cuối

Chủ Đề Tương Tự

  1. 1Q84 Tập 2
    By giavui in forum Truyện Dài
    Trả Lời: 23
    Bài Viết Cuối: 09-06-2020, 05:35 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •