Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Khi hai kẻ yêu nhau lúc xa nhau còn nói đến chuyện xa nhau là họ còn nhớ tới nhau.
Léon Tolstooi
Trang 1 / 3 123 Cuối Cuối
Results 1 to 10 of 24

Chủ Đề: 1Q84 Tập 2

  1. #1
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết

    03 Rose 1Q84 Tập 2

    1Q84 Tập 2


    Tác giả :Haruki Murakami

    Dịch giả: Lục Hương





    MỤC LỤC [−]

    1. Đó Là Nơi Buồn Tẻ Nhất Thế Giới
    2. Ngoại Trừ Linh Hồn Thì Chẳng Còn Gì Cả
    3. Không Thể Chọn Cách Sinh Ra, Nhưng Có Thể Chọn Cách Chết Đi
    4. Chuyện Như Thế Có Lẽ Không Nên Chờ Đợi
    5. Một Con Chuột Gặp Phải Con Mèo Ăn Chay
    6. Cánh Tay Của Chúng Tôi Dài Lắm
    7. Nơi Cô Sắp Đặt Chân Đến
    8. Một Lát Nữa Lũ Mèo Sẽ Đến
    9. Cái Giá Phải Trả Cho Ân Huệ
    10. Đề Nghị Bị Cự Tuyệt
    11. Bản Thân Sự Cân Bằng Đã Là Thiện
    12. Những Thứ Dùng Ngón Tay Đếm Không Hết
    13. Nếu Không Có Tình Yêu Của Em
    14. Lễ Vật Trao Tay
    15. Rốt Cuộc, Bóng Ma Cũng Xuất Hiện
    16. Như Một Con Tàu Ma
    17. Lôi Con Chuột Ra
    18. Vệ Tinh Lặng Lẽ Và Cô Độc
    19. Khi Tử Thể Thức Tỉnh
    20. Con Voi Biển Và Ông Chủ Tiệm Bán Mũ Điên
    21. Mình Phải Làm Sao?
    22. Chỉ Cần Trên Trời Có Hai Mặt Trăng
    23. Hãy Để Chú Hổ Bơm Xăng Cho Xe Của Bạn
    24. Tranh Thủ Chút Hơi Ấm Còn Sót Lại



    Chương 1

    Đó là nơi buồn tẻ nhất thế giới



    Aomame

    Đó lànơi buồn tẻ nhất thế giới

    Mùamưa dầm chưa chính thức kết thúc song bầu trời Tokyo đã xanh ngắt một màu, mặttrời giữa hè chói chang thỏa sức rọi xuống mặt đất. Liễu một lần nữa lại xanhum lá, đung đưa phủ bóng sum sê xuống mặt đường.

    Tamaruđón Aomame ở tiền sảnh. Anh ta mặc bộ vest mùa hè tối màu, sơ mi trắng, thắt càvạt trơn. Và không đổ một giọt mồ hôi nào. Một người đàn ông cao lớn như anh tamà thời tiết nóng bức đến đâu cũng chẳng đổ mồ hôi, đấy là điều bấy nay vẫn khiếnAomame thấy thật khó tin.

    GặpAomame, Tamaru khẽ gật đầu, chỉ chào một tiếng cụt lủn rất khó nghe ra rồikhông nói gì nữa, mà cũng không chuyện trò vài câu với nàng như mọi khi. Anh tacắm cúi đi trước, băng qua hành lang dài, không ngoái đầu lại, đưa Aomame đếnchỗ bà chủ đang đợi.

    Chắcanh ta không còn tâm trạng nào để chuyện phiếm với ai, Aomame đoán. Có lẽ cáichết của con chó là cú sốc quá lớn đối với anh ta. "Phải tìm một con chó giữnhà khác," qua điện thoại anh ta nói với Aomame như thế, hệt như đang nói chuyệnthời tiết. Nhưng cả Aomame cũng hiểu, không thể qua đó mà biết được tâm trạngthật của Tamaru. Con chó cái giống béc giê Đức ấy có vị trí hết sức quan trọngtrong lòng anh ta, từ nhiều năm nay hai bên đã rất hiểu nhau. Hẳn anh ta xemcái chết đột ngột khó hiểu của con chó như một sự nhục mạ hay khiêu chiến đối vớibản thân mình. Nhìn tấm lưng to bè mà lặng thinh như tấm bảng đen lớp học củaTamaru, Aomame có thể hình dung cơn phẫn nộ âm thầm trong lòng anh ta.

    Tamarumở cửa phòng khách mời Aomame vào, còn mình thì đứng cạnh cửa đợi chỉ thị củabà chủ.

    "Hômnay chúng ta không cần đồ uống," bà chủ nói với anh ta.

    Tamarukhông nói gì, khẽ gật đầu, lẳng lặng đóng cửa. Trong phòng chỉ còn lại bà chủvà Aomame. Trên bàn trà, cạnh chiếc ghế tay vịn bà chủ đang ngồi, có đặt một bểcá thủy tinh hình tròn với hai con cá vàng bên trong. Đó là giống cá vàng tầmthường đâu đâu cũng thấy, thứ bể cá bình thường có thể gặp ở bất cứ đâu; tronglàn nước dập dềnh mấy cọng tảo xanh chẳng bể cá nào là không có. Aomame đã bướcvào phòng khách rộng rãi sang trọng này nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiênnàng thấy bể cá vàng. Điều hòa nhiệt độ bật ở mức yếu, thi thoảng nàng nghe mộtlàn gió mát thoảng nhẹ trên da. Trên cái bàn sau lưng nàng bày một bình hoa cắmba cành bách hợp trắng. Các đóa hoa rất lớn, đầy đặn, gục đầu giống như loàithú nhỏ của vùng đất xa lạ nào đấy đang chìm trong trầm tư mặc tưởng.

    Bà chủvẫy tay ra hiệu mời Aomame ngồi xuống sofa bên cạnh mình. Cửa sổ hướng ra vườnbuông rèm ren màu trắng, nhưng ánh nắng chiều hè vẫn rất gay gắt. Dưới ánh sángđó, trông bà chủ toát ra vẻ mệt mỏi khác thường. Lọt thỏm trong chiếc ghế bànhrộng, bà tì cằm lên cánh tay nhỏ nhắn yếu ớt, hốc mắt trũng sâu, nếp nhăn trêncổ đã nhiều hơn trước, bà phải già đi đến năm sáu tuổi là ít. Chẳng những vậy,hôm nay bà chủ không hề bận tâm che giấu vẻ mệt mỏi rành rành kia. Đây là chuyệnkhông bình thường. Ít nhất là, theo quan sát của Aomame, bà luôn huy động sức mạnhbên trong hầu giữ vẻ bề ngoài tề chỉnh, dáng người thẳng tắp, nét mặt tậptrung, không để lộ dấu vết của sự già nua. Thường thì nỗ lực ấy luôn thànhcông.

    Aomamenhận thấy hôm nay có nhiều thứ trong tòa biệt thự này trông khang khác. Thậmchí cả ánh sáng cũng nhuốm một màu khác. Cả bể cá vàng, cái vật tầm thường kia,cũng có vẻ không hợp lắm với căn phòng trần cao kê đầy đồ nội thất cổ này.

    Bà chủngồi yên hồi lâu, tay tựa cằm, chăm chú nhìn một điểm nào đó trong khoảng khôngbên cạnh Aomame. Nhưng Aomame hiểu, ở đó chẳng có gì đặc biệt để nhìn. Chẳngqua bà chỉ cần một chỗ để tạm thời hướng ánh mắt vào mà thôi.

    "Côkhát không?" bà chủ hỏi với giọng bình tĩnh.

    "Không,tôi không khát ạ," Aomame đáp.

    "Chỗkia có hồng trà với đá. Nếu không ngại, cô tự ra đó rót vào cốc thủy tinh mà uống."

    Bà chủchỉ ngón tay về phía cái bàn để đồ ăn cạnh cửa. Ở đây có một chiếc bình miệng rộng,bên trong chứa đầy trà với đá và chanh xắt lát, bên cạnh có ba cốc thủy tinhhoa khác màu nhau.

    "Cámơn bà," Aomame nói. Nhưng nàng không thay đổi tư thế, đợi những lời tiếp theo củabà chủ.

    Nhưngmột hồi lâu sau, bà chủ vẫn trầm mặt như thế. Bà có chuyện không thể không nóivới Aomame, nhưng một khi đã nói ra lời, những sự thực ẩn giấu trong đó có thểsẽ trở nên xác thực hơn đến độ không sửa chữa được, cho nên bà chỉ mong trìhoãn được cái lúc nói ra ấy, dù chỉ một chút. Đó là lý do cho sự trầm mặt này.Bà liếc nhìn bể cá vàng bên cạnh. Sau đó, dường như đã từ bỏ nỗ lực kéo dài thờigian, cuối cùng bà cũng ngước lên nhìn thẳng vào Aomame. Đôi môi bà mím chặtthành một đường thẳng, hai bên mép hơi cố ý nhếch lên một chút.

    "Conchó canh cửa ở trung tâm bảo trợ chết rồi, Tamaru nói với cô chưa? Chết rất kỳlạ, không thể giải thích nổi," bà chủ nói.

    "Tôicó nghe nói."

    "Sauđó Tsubasa cũng biến mất luôn."

    Aomamehơi nghiêng mặt. "Biến mất ư?"

    "Độtnhiên mất tích. Có thể là mới đêm qua. Sáng sớm nay đã không thấy đâu nữa."

    Aomamemấp máy môi, muốn tìm lời để nói, nhưng lời lẽ không đến ngay được. "Có điều...lần trước tôi nghe phu nhân nói, luôn có người ngủ chung với Tsubasa, trongcùng một phòng, để phòng xa..."

    "Đúngvậy. Có điều cô ấy đã ngủ rất say, chưa bao giờ cô ấy ngủ say như thế cả, nênhoàn toàn không phát hiện ra Tsubasa đã đi mất. Khi trời sáng thì trên giườngkhông thấy Tsubasa đâu nữa."

    "Conchó béc giê Đức chết, sáng hôm sau thì Tsubasa biến mất," Aomame nhắc lại như đểxác nhận.

    Bà chủgật đầu. "Hiện tại vẫn chưa biết hai chuyện này có liên quan gì với nhau không.Nhưng tôi sợ là có đấy."

    Khôngvì lý do cụ thể nào, Aomame nhìn về phía bể cá vàng đặt trên bàn. Bà chủ dõitheo ánh mắt nàng, cũng hướng điểm nhìn về chỗ đó. Hai con cá vàng đang hững hờbơi qua bơi lại trong hồ nước làm bằng thủy tinh, uể oải đung đưa mấy cái vây.Ánh nắng hè chiết xạ một cách kỳ lạ trong bể cá, khiến người ta có ảo giác mìnhđang nhìn vào một vùng biển sâu đầy những sự huyền bí.

    "Mấycon cá vàng này tôi mua cho Tsubasa," bà chủ ngước nhìn Aomame nói như để giảithích. "Có một khu phố buôn bán ở Azabu đang tổ chức lễ hội, tôi liền dẫnTsubasa ra đấy tản bộ. Tôi thầm nhủ con bé cứ ở mãi trong phòng thì cũng khôngtốt cho sức khỏe của nó. Tamaru đi cùng, dĩ nhiên. Cả bể cá lẫn cá tôi đều mua ởchợ đêm đó đem về. Con bé hình như bị cá vàng thu hút, nó đặt bể trong phòng,nhìn chăm chăm từ sáng đến tối không biết mệt. Giờ con bé biến mất, tôi mớimang nó tới đây. Dạo này tôi cũng thường ngắm cá vàng. Không làm gì cả, chỉnhìn chúng chăm chăm thôi. Kỳ lạ lắm, hình như đúng là nhìn mãi không thấychán. Trước đây tôi có bao giờ nhiệt tình ngắm cá vàng như thế đâu."

    "Tsubasacó thể đi đến chỗ nào, phu nhân có manh mối gì không?"

    "Khôngcó manh mối gì hết," bà chủ đáp, "Con bé tứ cố vô thân. Theo những gì tôi đượcbiết, nó là đứa chẳng có nơi nào để đi trên thế gian này."

    "Cókhả năng cô bé bị ai đó bắt cóc không?"

    Bà chủkhẽ lắc đầu thảng thốt, như thể đang xua đi một con ruồi nhỏ mắt thường khôngnhìn thấy, "Không, con bé cứ thế đi thôi. Chẳng ai đến bắt nó đi đâu cả. Nếu làthế thì người xung quanh đã thức dậy rồi. Những người phụ nữ ở đó vốn rất tỉnhngủ. Tôi tin rằng tự Tsubasa đã quyết định rời khỏi chỗ ấy. Nhón chân đi xuốngcầu thang, lẳng lặng mở khóa, đẩy cửa đi ra ngoài. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnhấy. Cho dù con bé bước ra, con chó cũng không sủa, nó đã chết từ tối hôm trướcrồi. Lúc đi, con bé còn chẳng thay quần áo. Mặc dù ngay bên cạnh có bộ quần áomới gấp gọn dàng để đấy, nhưng nó mặc nguyên đồ ngủ đi ra. Chắc trên người nócũng không có lấy một đồng."

    MặtAomame càng nhăn sâu hơn nữa. "Chỉ một mình, mặc đồ ngủ?"

    Bà chủgật đầu. "Đúng vậy. Một cô bé mười tuổi mặc đồ ngủ, một thân một mình, không xudính túi thì có thể đi đâu lúc nửa đêm? Nhìn từ góc độ bình thường khó mà lý giảinổi. Nhưng không hiểu sao tôi lại không cảm thấy chuyện này có gì kỳ quái. Hoàntoàn không. Lần này thậm chí tôi còn có cảm giác thật ra đây là chuyện cần phảixảy ra. Vậy nên tôi không cho người đi tìm con bé. Tôi không làm gì cả, chỉnhìn chằm chằm vào bể cá thế này thôi."

    Bà chủliếc sang phía bể cá trong khi nói, rồi lại quay sang nhìn vào mặt Aomame.

    "Bởivì tôi biết giờ có dốc hết sức tìm cũng chẳng được gì. Con bé đã đến nơi màchúng ta không thể tìm lại nó được."

    Nóixong, bà chủ không tì cằm lên bàn tay nữa. Hai tay xếp ngay ngắn trên đầu gối,bà chầm chậm thở ra một luồng khí ghìm giữ trong cơ thể đã lâu.

    "Nhưngtại sao cô bé phải làm như vậy chứ?" Aomame hỏi. "Tại sao cô bé phải rời khỏitrung tâm? Ở đấy cô bé được người ta bảo vệ, hơn nữa nó chẳng còn nơi nào khácđể đi."

    "Tôikhông biết lý do. Nhưng tôi cảm nhận được, cái chết của con chó hình như chínhlà ngòi nổ. Tsubasa rất thương con chó ấy, mà con chó cũng đặc biệt thân thiếtvới con bé. Hai đứa như là bạn chí thân. Vì thế nên cái chết của con chó, hơn nữalại là một cái chết thảm khốc đẫm máu và quái dị, khiến Tsubasa bị sốc rất nặng.Thì lẽ dĩ nhiên thôi. Ai sống ở đó cũng đều bị sốc. Nhưng giờ đây nghĩ lại tôithấy, việc con chó bị giết có lẽ chính là một thông diệp gửi đến cho Tsubasa."

    "Thôngđiệp?"

    "Nónhắn với Tsubasa: không được ở lại đây. Bọn ta biết ngươi đang trốn ở đây.Ngươi phải ra đi. Bằng không, mọi người xung quanh ngươi sẽ gặp phải những chuyệncòn bi thảm hơn."

    Bà chủgõ ngón tay lên đầu gối như theo một nhịp tưởng tượng. Aomame im lặng đợi bànói tiếp.

    "Có lẽcon bé hiểu được lời nhắn ấy nên mới chủ động rời khỏi đây. Chắc chắn nó khôngtự nguyện ra đi. Nó đi là vì phải đi, dù biết rõ không có nơi nào để đi cả. Hễnghĩ đến chuyện đó là tim tôi lại đau như bị dao đâm. Một đứa trẻ mới mười tuổimà lại bị buộc phải hạ quyết tâm như thế."

    Aomamemuốn vươn tay ra nắm lấy bàn của bà chủ, nhưng rồi lại thôi. Câu chuyện cònchưa hết.

    Bà chủtiếp tục: "Với tôi, không cần phải nói, đây là một cú sốc lớn. Tôi cảm thấy nhưcó bộ phận nào đó trên cơ thể bị rứt lìa ra vậy. Tôi đang nghĩ cách để chính thứcnhận Tsubasa làm con nuôi. Tôi biết mọi việc sẽ không xuôi chèo mát mái. Biếtrõ là sẽ khó khăn vô cùng, song tôi vẫn muốn làm. Dù việc tiến triển không đượcthuận lợi thì tôi cũng chẳng có lý do gì để đi than khổ với ai. Nhưng, nói thựclòng, ở tuổi tôi, những chuyện này thật tàn khốc quá."

    Aomamenói: "Nhưng mà, biết đâu một thời gian nữa Tsubasa lại đột nhiên quay về thìsao. Cô bé không mang theo tiền, cũng chẳng có nơi nào để đi..."

    "Tôiước gì được như thế, nhưng sẽ không có đâu," bà chủ nói bằng giọng đều đều."Con bé mới mười tuổi nhưng suy nghĩ rất độc lập. Nó đã quyết tâm rời khỏi đâyrồi. Sợ rằng nó sẽ không quay lại đâu."

    Aomamenói "Xin lỗi", đoạn đứng dậy bước đến bàn để đồ ăn cạnh cửa, rót ít trà vào cáicốc thủy tinh hoa màu xanh lam. Thực ra nàng không khát mấy, chỉ là nàng muốn rờikhỏi chỗ ngồi, bằng cách đó tạo một khoảng lặng ngắn. Nàng trở lại ngồi xuốngsofa, nhấp một ngụm trà, rồi đặt cốc xuống mặt bàn trà bằng kính.

    Bà chủđợi Aomame ngồi trở lại ghế rồi nói, "Chuyện Tsubasa tạm gác lại ở đây," đồngthời, như để đánh dấu ngắt đoạn cho cảm xúc của mình, bà vươn thẳng cổ, chắphai tay lại, các ngón tay đan vào nhau. "Giờ ta nói chuyện về Sakigake và gãLãnh Tụ. Tôi muốn kể với cô những gì chúng tôi biết được về hắn. Đây là lý dochính khiến tôi mời cô đến hôm nay. Dĩ nhiên, chuyện này xét cho cùng vẫn liênquan đến Tsubasa."

    Aomamegật đầu. Nàng đã dự liệu trước điều này.

    "Lầntrước tôi đã nói với cô, bất kể giá nào chúng ta cũng phải xử lý cho bằng đượcnhân vật gọi là Lãnh Tụ này. Phải mời hắn sang thế giới bên kia. Cô biết rồiđó, người này quen thói cưỡng hiếp những cô bé tầm chín mười tuổi, hãy còn chưacó kinh lần đầu. Để biện chính cho những hành vi này, hắn bịa ra ‘giáo lý’ và lợidụng hệ thống giáo đoàn. Tôi đã cố gắng hết sức để điều tra kỹ lưỡng chuyệnnày, phải tốn một khoản tiền không nhỏ. Không dễ dàng chút nào, hao tổn hơn dựtính rất nhiều. Nhưng dù thế nào, chúng tôi cũng đã xác nhận được bốn thiếu nữbị tên đó cưỡng hiếp. Người thứ tư chính là Tsubasa."

    Aomamecầm cốc trà đá lên, nhấp một ngụm. Chẳng có mùi vị gì, như thể trong miệng nàngbị nhét một cục bông gòn, nó hút hết các mùi vị đi rồi.

    "Chitiết cụ thể vẫn chưa rõ, có điều trong bốn cô bé đó có ít nhất hai người đến giờvẫn đang sống trong giáo đoàn," bà chủ nói. "Nghe nói bọn họ đã thành thân tín ởbên Lãnh Tụ, đảm nhận vai trò kiểu như nữ tư tế vậy. Xưa nay họ không bao giờ lộmặt trước các tín đồ bình thường. Những cô bé này tự nguyện ở lại giáo đoàn hayvì không thể trốn thoát mà đành phải ở lại, chúng tôi không thể biết được. Cảchuyện họ có còn giữ quan hệ giới tính với Lãnh Tụ hay không cũng chẳng cáchnào biết được. Nhưng nói tóm lại, có vẻ họ sống chung với Lãnh Tụ như người mộtnhà. Khu vực Lãnh Tụ cư trú tuyệt đối cấm người ra kẻ vào, tín đồ bình thườngkhông được phép lại gần. Rất nhiều thứ vẫn đang bị che phủ trong bí ẩn."

    Cốcthủy tinh hoa trên bàn trà bắt đầu "đổ mồ hôi". Bà chủ ngừng lại giây lát, điềuchỉnh hơi thở rồi tiếp tục nói:

    "Có mộtchuyện có thể chắc chắn mười mươi. Trong bốn người đó, nạn nhân đầu tiên là congái ruột của Lãnh Tụ."

    Aomamenhíu mày. Cơ thịt trên mặt nàng tự động co rúm lại, vặn vẹo biến hình. Nàng muốnnói gì đó, nhưng từ ngữ không thể biến thành âm thanh.

    "Đúngvậy. Có thể xác nhận rằng người đầu tiên bị kẻ đó cưỡng hiếp chính là con gái hắn.Bảy năm về trước, khi cô bé mười tuổi," bà chủ nói.

    Bà chủcầm điện thoại lên, nhờ Tamaru mang một chai rượu Sherry và hai chiếc ly vào.Trong khi đợi, hai người cùng im lặng sắp xếp lại các dòng suy nghĩ trong đầu.Tamaru bước vào, bê chiếc khay trên đó đặt một chai rượu Sherry chưa mở và haichiếc ly thủy tinh pha lê mỏng, thanh nhã. Anh ta xếp những thứ ấy lên bàn, rồisau đó, bằng một động tác dứt khoát, chuẩn xác, hệt như vặn cổ một con chim,anh ta mở nắp chai rượu rồi rót vào ly. Rượu chảy nghe ùng ục. Bà chủ gật đầu,Tamaru liền khom mình cúi chào, rồi ra khỏi phòng, vẫn không nói một lời. Thậmchí cả bước chân anh ta cũng không phát ra tiếng động.

    Khôngphải chỉ con chó, Aomame nghĩ. Cả chuyện cô bé biến mất cũng làm anh ta tổnthương rất sâu sắc. Cô bé là người mà bà chủ yêu thương nhất, thế mà cô đã biếnmất ngay trước mắt anh ta! Chính ra thì cô bé không thuộc phần trách nhiệm củaTamaru. Anh ta không trực đêm ở đây; thường thì đến tối Tamaru trở về nhà cáchđây mười phút đi bộ để ngủ, trừ phi có nhiệm vụ gì đặc biệt khiến anh ta phải ởbên bà chủ. Cái chết của con chó và vụ mất tích của cô bé đều xảy ra trong đêm,khi anh ta vắng mặt. Cả hai việc đó anh ta đều không thể ngăn được. Công việc củaanh ta là bảo vệ bà chủ và biệt thự Cây Liễu. Bổn phận của anh ta không phải làchăm lo cho an toàn của trung tâm bảo trợ phụ nữ nằm bên ngoài tòa biệt thự.Nhưng dù vậy đi nữa, các sự kiện ấy đối với Tamaru là một thất bại của cá nhânanh ta, một sai sót không thể tha thứ.

    "Côđã chuẩn bị xong xuôi để bắt tay xử lý kẻ này chưa?" bà chủ hỏi Aomame.

    "Xongxuôi rồi," Aomame rành rọt trả lời.

    "Việcnày không dễ đâu," bà chủ nói. "Đương nhiên, những việc tôi nhờ cô chẳng bao giờdễ cả. Song lần này đặc biệt khó khăn. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, làm tất cảnhững gì mình có thể làm, nhưng rốt cuộc chúng tôi có thể bảo đảm an toàn chocô đến mức độ nào thì tôi không dám chắc. Chỉ e lần này sẽ nguy hiểm hơn bất cứlần nào trước đây."

    "Tôihiểu."

    "Lầntrước tôi cũng nói với cô, tôi không muốn đưa cô đến nơi nguy hiểm. Nhưng nóithực lòng, lần này, chúng ta có rất ít lựa chọn."

    "Khôngsao cả," Aomame nói, "Dù sao thì cũng không thể để kẻ đó sống trên đời này được."

    Bà chủnâng ly rượu lên, khẽ nhấm một ngụm Sherry, chầm chậm thưởng thức. Sau đó bà lạinhìn bể cá vàng một lúc.

    "Trướcnay tôi luôn thích uống một chút Sherry ở nhiệt độ thường vào những chiều hè.Trong mùa nóng bức tôi không thích uống đồ lạnh cho lắm. Uống một chút Sherry,lát sau nằm xuống chợp mắt một lúc, rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Đến khimình tỉnh giấc, cảm giác nóng bức đã giảm đi rồi. Tôi rất mong một ngày nào đócó thể chết đi như thế. Uống chút rượu Sherry vào một chiều hè, nằm dài trênsofa ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay, rồi cứ thế không tỉnh lại nữa."

    Aomamecũng cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ. Nàng không thích mùi vị loại rượu nàylắm, nhưng nàng đang rất cần uống thứ gì đó. Không giống như trà đá, lần nàynàng ít nhiều cảm thấy mùi vị. Chất cồn kích thích mạnh mẽ lên lưỡi nàng.

    "Mongcô có thể thẳng thắn trả lời tôi," bà chủ nói. "Cô sợ chết không?"

    Aomamekhông cần thời gian để đưa ra câu trả lời. Nàng lắc đầu nói, "Không sợ lắm. Sốngnhư tôi đang sống đây còn đáng sợ hơn."

    Bà chủkhẽ nhếch nụ cười yếu ớt, nó khiến bà phần nào lấy lại sức sống. Đôi môi bà giờcó chút sắc hồng. Có lẽ cuộc nói chuyện với Aomame đã giúp bà, hay có lẽ chútrượu Sherry đã phát huy tác dụng.

    "Chắclà cô cũng có người trong mộng chứ."

    "Vâng.Nhưng khả năng tôi và anh ấy có thể kết hợp gần như là bằng không. Vì vậy, dùtôi có chết ở đây, những gì mất mát cũng gần như là bằng không thôi."

    Bà chủnheo mắt. "Có lý do cụ thể nào khiến cô cho rằng mình và anh ta không thể kết hợp?"

    "Chẳngcó lý do gì đặc biệt," Aomame đáp, "Ngoại trừ việc tôi là chính bản thân tôi."

    "Côkhông hề có ý định tự mình tiến tới với anh ta, phải không?"

    Aomamelắc đầu. "Đối với tôi, quan trọng nhất là cái sự thực rằng tôi cần anh ấy từ tậnđáy lòng."

    Bà chủchăm chú nhìn thẳng vào mặt Aomame trong giây lát, với vẻ rõ là cảm phục. "Côthật đúng là người suy nghĩ vừa dứt khoát lại vừa thẳng thắn."

    "Bởivì cần thiết phải thế," Aomame nói, đoạn nâng ly rượu lên, nhưng chỉ khẽ chạmmôi, "Chứ không phải tôi cố ý như thế."

    Hồilâu, im lặng lấp đầy cả căn phòng. Hoa bách hợp vẫn cúi đầu, cá vàng tiếp tụcthong thả bơi lội trong ánh sáng chiết xạ của mùa hè.

    "Chúngtôi có thể tạo cơ hội cho cô một mình ở với tên Lãnh Tụ," bà chủ nói. "Chuyệnnày không dễ, và cũng phải mất thời gian, nhưng tôi có thể thực hiện được. Sauđó cô chỉ cần làm như mọi khi. Chỉ là, lần này, sau khi xong việc cô cần phảimai danh ẩn tích. Cô phải phẫu thuật sửa dung mạo, từ bỏ công việc hiện tại, trốnđi thật xa. Đổi họ tên. Tất cả những gì cô hiện đang sở hữu đều phải từ bỏ hết.Biến thành một người khác. Dĩ nhiên, cô sẽ nhận được khoản tiền thù lao lớn. Nhữngviệc khác tôi sẽ lo liệc tất. Cô thấy như vậy có được không?"

    Aomameđáp: "Như tôi vừa mới nói, tôi chẳng có gì để mất. Công việc của tôi, tên tuổitôi, cuộc sống hiện nay của tôi ở Tokyo, tất cả đối với tôi chẳng có ý nghĩagì. Tôi không phản đối một chút nào."

    "Kể cảviệc thay đổi hoàn toàn dung mạo?"

    "Có đẹphơn bây giờ không?"

    "Nếucô muốn, đương nhiên là có thể." Bà chủ đáp với vẻ nghiêm túc. "Có thể làm mộtgương mặt theo yêu cầu của cô được, tất nhiên cũng chỉ có mức độ thôi."

    "Tiệnthể làm phẫu thuật nâng ngực luôn thì hẳn càng tốt hơn."

    Bà chủgật đầu. "Đây có lẽ là một ý hay. Tất nhiên là để qua mắt người khác."

    "Tôiđùa đấy," Aomame nói, nét mặt giãn ra, "Tuy chẳng có gì đáng để khoe khoang,nhưng tôi cảm thấy ngực như bây giờ cũng không sao. Nhẹ nhàng tiện lợi. Hơn nữađã đến tuổi này rồi, đổi mua đồ lót cỡ khác quả thực là quá phiền phức."

    "Nhữngthứ đó cô muốn bao nhiêu tôi mua cho cô bấy nhiêu."

    "Đấycũng là nói đùa thôi mà," Aomame nói.

    Bà chủcũng khẽ mỉm cười: "Xin lỗi. Tôi không quen với chuyện cô nói đùa."

    "Tôikhông phản đối gì chuyện phẫu thuật đổi dung mạo," Aomame nói. "Xưa nay tôichưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc mình làm phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng cũng chẳng có lýdo gì để từ chối. Tôi vốn chẳng vừa ý với gương mặt mình cho lắm, vả lại cũngchẳng có ai đặc biệt thích nó cả."

    "Côcòn phải mất hết bạn bè nữa đấy."

    "Tôichẳng có ai để có thể gọi là bạn cả," Aomame nói, rồi sực nhớ đến Ayumi. Nếumình lẳng lặng biến mất không nói một lời, hẳn Ayumi sẽ thấy trống vắng. Thậmchí cô ấy có thể có cảm giác bị phản bội. Nhưng nếu nàng muốn coi Ayumi là bạnthì ngay từ đầu đã khó khăn rồi. Làm bạn với một cảnh sát thì tức là nàng đangđi một con đường quá ư nguy hiểm.

    "Tôicó hai đứa con," bà chủ nói, "Một đứa con trai, và một đứa con gái nhỏ hơn nóba tuổi. Con gái tôi đã chết. Trước đây tôi có kể với cô rồi, nó tự sát. Nókhông có con. Còn thằng con trai, vì nhiều nguyên nhân khác nhau, đã rất lâunay quan hệ giữa tôi và nó không được tốt lắm. Giờ thì chúng tôi gần như khôngnói chuyện. Tôi có ba đứa cháu, nhưng lâu lắm rồi cũng không thấy mặt chúng nó.Nhưng giả sử tôi chết đi, hầu hết tài sản tôi sở hữu sẽ được chuyển sang cho đứacon trai duy nhất và lũ con nó, gần như là tự động. Hồi này di chúc hay nhữngthứ tương tự chẳng có hiệu lực gì cả, không phải như trước nữa. Mặc dù vậy, trướcmắt tôi vẫn còn khá nhiều tiền có thể làm gì tùy ý. Tôi định, nếu cô hoàn thànhsuôn sẻ việc lần này, tôi sẽ chuyển một phần lớn trong số đó tặng cô. Xin cô chớhiểu lầm, tôi tuyệt không có ý lấy tiền mua chuộc cô đâu. Đều tôi muốn nói làtôi coi như con gái ruột vậy. Giá cô thật sự là con gái tôi thì tốt."

    Aomamebình tĩnh quan sát gương mặt bà chủ. Bà vừa đặt ly rượu Sherry đang cầm trêntay xuống mặt bàn trà, như thể vừa sực nhớ ra mình đang cầm nó. Đoạn bà ngoảnhđầu về phía sau, chăm chú nhìn những cánh hoa bách hợp mượt mà. Bà hít ngửihương thơm ngào ngạt của hoa, rồi lại ngoảnh sang nhìn Aomame.

    "Nhưvừa nãy nói, tôi vốn định nhận Tsubasa làm con gái nuôi, nhưng giờ tôi đã mất nốtcon bé. Tôi chẳng làm được gì giúp nó, chỉ biết đứng bên lề nhìn nó một mình biếnmất trong đêm đen. Giờ tôi lại phải đưa cô vào cảnh ngộ hiểm nguy nhất từ trướcđến giờ. Thực lòng tôi rất không muốn làm thế. Chỉ tiếc rằng hiện nay tôi khôngtìm được cách nào khác để đạt được mục đích. Điều duy nhất tôi làm được là bù đắpcho cô phần nào bằng vật chất mà thôi."

    Aomameim lặng, chỉ chăm chú lắng nghe. Khi bà chủ cũng ngừng nói, ngoài cửa sổ kính vẳngvào tiếng chim hót rõ mồn một. Con chim hót một hồi, rồi bay đi đâu mất.

    "Dù xảyra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng phải loại trừ tên đó," Aomame nói. "Đây làchuyện quan trọng nhất bây giờ. Phu nhân coi trọng tôi, yêu thương tôi như vậy,tôi hết lòng cảm kích. Tôi nghĩ bà cũng biết, tôi từ bỏ cha mẹ và bị cha mẹ từbỏ lúc tôi còn nhỏ; cả tôi lẫn cha mẹ tôi làm vậy là đều có duyên cớ riêng. Tôikhông còn cách nào khác ngoài đi trên con đường không gia đình, không cốt nhục.Để có thể một mình tồn tại, tôi buộc phải khiến mình thích ứng với trạng tháitâm thức ấy. Đây không phải là chuyện dễ. Có những lúc tôi cảm thấy mình là cặnbã, một thứ cặn bã bẩn thỉu không có chút ý nghĩa gì. Vì vậy, khi nghe bà nóinhững lời ấy với tôi, tôi vô cùng cảm kích. Có điều, như tôi đây, muốn thay đổicách nghĩ, thay đổi cách sống thì bây giờ e muộn quá rồi. Nhưng Tsubasa thìkhông; tôi tin chắc cô bé vẫn còn cứu vãn được. Mong bà đừng dễ dàng bỏ cuộc. Đừngmất hy vọng, phải giành cô bé trở về."

    Bà chủgật đầu. "Chắc tôi nói chưa được rõ ý. Tất nhiên tôi sẽ không đành lòng để mấthẳn Tsubasa đâu. Dù có thế nào tôi cũng phải dốc toàn bộ sức lực giành con bé về.Nhưng cô cũng thấy đó, giờ tôi mệt mỏi quá rồi. Vì không thể giúp gì được conbé cho nên tôi nghe cảm giác bất lực tận sâu trong gan ruột. Phải mất ít lâu nữamới mong hồi phục được sức sống. Mặt khác, e rằng tôi nhiều tuổi quá rồi. Có thểlà dù có đợi bao lâu sức sống ấy cũng không trở lại với tôi nữa."

    Aomameđứng lên khỏi sofa, bước đến cạnh bà chủ, ngồi xuống tay vịn chiếc ghế bành,đưa tay ra nắm lấy bàn tay thanh tú nhỏ nhắn của bà.

    "Phunhân là một phụ nữ vô cùng kiên nghị," Aomame nói, "Bà có thể sống kiên cườnghơn bất cứ người nào. Lúc này chẳng qua bà đang kiệt sức mà thôi. Bà nên nằm xuốngnghỉ ngơi một chút. Khi nào tỉnh giấc, chắc chắn bà sẽ hồi phục như xưa."

    "Cámơn cô," bà chủ nói, cũng nắm chặt bàn tay Aomame, "Đúng vậy, có lẽ tôi nên ngủmột lát."

    "Thôi,tôi xin phép về," Aomame nói. "Tôi sẽ đợi bà liên lạc lại. Tôi còn phải thu xếpmọi việc. Thực ra tôi cũng không có nhiều thứ để thu xếp đâu."

    "Hãychuẩn bị nhẹ nhàng, sao cho đi đâu cũng tiện. Chúng tôi có thể hỗ trợ nếu côthiếu thứ gì."

    Aomamebuông tay bà chủ, đứng thắng người dậy. "Chúc bà ngủ ngon. Mọi sự sẽ thuận lợithôi."

    Bà chủgật đầu, sau đó ngồi yên trên ghế bành, nhắm mắt lại. Aomame hướng về phía bểcá vàng trên bàn trà, hít một hơi cuối mùi hương hoa bách hợp, đoạn rời khỏicăn phòng khách có trần rất cao ấy.

    Ngoàisảnh, Tamaru đang đợi nàng. Đã năm giờ chiều nhưng mặt trời vẫn ở trên cao, nắngchưa dịu đi chút nào. Ánh nắng phản chiếu từ đôi giày da đen Cordoba được đánhđến sáng bóng lên như thường lệ của Tamaru. Trên trời có những đám mây trắng củamùa hạ, nhưng tất cả đều co rúm lại ở bốn góc trời, không che chắn được mặt trời.Vẫn còn ít lâu nữa mới hết mùa mưa dầm, nhưng liên tục mấy ngày nay trời nắngchói chang như tiết giữa hè, lại thêm tiếng ve ra rả từ đám cây cối trong vườn.Tiếng ve chưa vang vọng lắm, nghe chừng vẫn hơi e dè, song đấy lại là điềm báoxác thực rằng mùa hè sắp tới. Thế giới vẫn đang vận hành như xưa nay. Ve sầukêu, mây trắng lững lờ trôi, đôi giày da không một vết bẩn của Tamaru. Thế giớikhông hề biến đổi. Nhưng, không hiểu vì sao, Aomame lại cảm thấy mọi thứ đều rấtmới mẻ.

    "AnhTamaru," Aomame nói, "Tôi có thể nói vài câu với anh được không? Anh có thờigian không?"

    "Được,"Tamaru đáp. Anh ta không biểu lộ gì. "Thời gian thì tôi có nhiều lắm. Giết thờigian là một phần công việc của tôi mà." Anh ngồi xuống chiếc ghế kê trong vườnbên ngoài sảnh chờ. Aomame ngồi xuống bên cạnh. Mái hiên vươn ra phía ngoài chekhuất ánh nắng. Hai người ngồi trong bóng râm mát mẻ. Không khí thoang thoảngmùi cỏ non.

    "Đãvào hè rồi đấy," Tamaru nói.

    "Vecũng bắt đầu kêu rồi," Aomame nói.

    "Nămnay ve kêu sớm hơn so với năm ngoái một chút. Cả khu này sau rồi sẽ lại ầm ĩ cảlên, đến điếc cả tai. Hồi tôi ở trong thị trấn nhỏ gần thác Niagara thì cũng cứầm ầm như vậy đấy, từ sáng đến tối đêm, chẳng lúc nào dừng lại. Cứ như có cảtriệu con ve sầu đang cùng kêu một lúc ấy."

    "Thìra anh từng đến Niagara rồi à?"

    Tamarugật đầu. "Đó cũng là nơi buồn tẻ nhất thế giới. Một mình tôi ở đó ba ngày, trừnghe tiếng thác ra thì không thể làm được gì hết. Ầm ầm vang trời, đọc sáchcũng không xong."

    "Mộtmình anh ở Niagara ba ngày làm gì thế?"

    Tamarukhông trả lời câu hỏi của nàng, chỉ khẽ lắc đầu.

    Tronggiây lát, Tamaru và Aomame không nói lời nào, chỉ lắng tai nghe tiếng ve kêu yếuớt.

    "Tôicó chuyện muốn nhờ anh giúp," Aomame nói.

    Tamaruxem ra có vẻ để ý hơn một chút. Aomame không phải loại người dễ dàng mở miệngnhờ người khác việc gì.

    Nàngnói: "Việc này hơi bất bình thường. Tôi hy vọng anh không cảm thấy không thoảimái."

    "Tôikhông biết có thể giúp được cô không, nhưng cứ nghe thử xem sao đã. Dù có thếnào, đàn bà con gái nhờ vả mà mình thấy không thoải mái thì chẳng phải là bất lịchsự sao."

    "Tôicần một khẩu súng lục," Aomame nói bằng giọng khô khan, "Loại có thể nhét vừavào xắc tay ấy. Ít giật, nhưng cũng phải có khả năng sát thương nhất định, đángtin cậy. Không phải loại súng đồ chơi cải tiến, cũng không thể là loại hàngnhái của Philipines sản xuất. Tôi có dùng đến nó thì cũng chỉ một lần thôi. Mộtviên đạn chắc là đủ."

    Im lặngbao trùm. Suốt lúc đó, ánh mắt Tamaru không rời khỏi Aomame.

    Tamaruhỏi như để cho chắc: "Ở quốc gia này, luật pháp cấm công dân bình thường mangtheo súng. Cô biết chứ?"

    "Tấtnhiên."

    "Đểcho cẩn thận, tôi phải nói với cô rằng, cho đến nay, tôi chưa bao giờ bị truy cứutrách nhiệm hình sự." Tamaru nói. "Nói cách khác, tôi không có tiền án tiền sự.Có lẽ là do cơ quan hành pháp có hơi sai sót, về chuyện này tôi không phủ nhận.Có điều, xem xong hồ sơ sẽ thấy tôi là một công dân hoàn hảo. Trung thực, chânchính, không hề có một vết nhơ. Tôi là kẻ đồng tính đấy, nhưng điều này khôngvi phạm pháp luật. Thuế người ta bảo nộp bao nhiêu, tôi nộp bấy nhiêu, kỳ tuyểncử nào cũng đi bỏ phiếu, chỉ có điều các ứng viên được tôi bỏ phiếu xưa naychưa bao giờ đắc cử. Tiền phạt dừng xe sai quy định cũng luôn nộp trước hạn. Mườinăm nay tôi chưa một lần bị bắt vì lái xe quá tốc độ. Cả bảo hiểm y tế quốc dântôi cũng tham gia rồi. Tiền thuê bao tháng của đài NHK tôi trả thông qua ngânhàng. Tôi có thẻ American Express và thẻ MasterCard. Tuy rằng trước mắt tôichưa có kế hoạch gì, nhưng nếu muốn tôi thừa tư cách xin vay mua nhà kỳ hạn bamươi năm. Được ở một vị trí như thế, tôi luôn luôn lấy làm hoan hỉ. Cô đang ngồiđối diện với một người có thể gọi là trụ cột của xã hội, yêu cầu anh ta kiếmcho cô một khẩu súng lục. Điểm này, cô có hiểu không?"

    "Vì vậychẳng phải tôi đã nói rồi đó sao, hy vọng anh không cảm thấy không thoải mái."

    "Phảirồi, câu này tôi có nghe thấy."

    "Tôihết sức áy náy, nhưng ngoài anh, tôi không nghĩ ra ai khác có thể giúp chuyệnnày nữa."

    Từsâu trong cổ họng Tamaru phát ra một tiếng nhỏ, nghèn nghẹt, nghe như tiếng thởdài bị đè nén. "Giả dụ tôi ở vào địa vị người có thể cho cô cái mà cô yêu cầu,xét theo lẽ thường, e rằng tôi sẽ hỏi thế này: Cô tính dùng nó để bắn ai?"

    Aomamelấy ngón tay chỉ vào huyệt Thái dương của mình. "Đại khái bắn vào chỗ này."

    Tamarunhìn chỗ ngón tay ấy một hồi, gương mặt không hề để lộ xúc cảm. "Sợ rằng tôi sẽphải hỏi tiếp: Lý do?"

    "Bởivì tôi không muốn bị bắt sống," Aomame nói. "Tôi không sợ chết. Vào tù thì chẳngthích thú gì, nhưng chắc tôi có thể chịu được. Song tôi không muốn bị một đámngười kỳ dị quái đản bắt sống, bị chúng nó lục vấn tra khảo. Bởi vì tôi khôngmuốn phun ra bất cứ cái tên nào cả. Anh hiểu ý tôi không?"

    "Tôinghĩ là có."

    "Tôikhông có ý định dùng nó bắn ai, cũng không định đi cướp ngân hàng. Vì vậy khôngcần thứ khoa trương kiểu như dúng bán tự động bắn liên tiếp mười hai phát. Nhỏnhắn, ít giật là tốt rồi."

    "Cũngcó thể chọn dùng thuốc. So với việc kiếm một khẩu súng thì thực tế hơn."

    "Thuốcthì phải móc ra, nuốt vào, tốn thời gian. Nếu mình chưa kịp nhai nát bao con nhộngmà đã bị đối phương thò tay móc vào trong miệng thì chẳng làm gì được nữa.Nhưng nếu dùng súng thì có thể vừa kiềm chế đối phương vừa ra tay được."

    Tamarunghĩ ngợi giây lát, hàng lông mày bên phải hơi nhướng lên.

    "Nếucó thể được, thật lòng tôi không muốn mất cô," anh ta nói. "Tôi khá là thíchcô. Trên phương diện cá nhân."

    Aomamemỉm cười. "Thích tôi như một người đàn bà ư?"

    "Đànông, đàn bà, người, chó, những thứ có thể khiến tôi thích được không nhiều lắm,"Tamaru hờ hững đáp.

    "Tấtnhiên," Aomame nói.

    "Nhưngđồng thời, bảo vệ sự an toàn và sức khỏe của bà chủ là nhiệm vụ quan trọng nhấtcủa tôi hiện giờ. Nói gì thì nói, tôi là một chuyên gia."

    "Chuyệnđó còn phải nói."

    "Thànhthử để xem tôi có thể làm được gì không. Tôi không dám hứa chắc, nhưng biết đâusẽ tìm được một người quen có thể đáp ứng yêu cầu của cô. Chỉ là chuyện này cựckỳ tế nhị, không phải như kiểu mua thảm điện hay gì đó qua đường bưu điện. Cóthể phải mất một tuần mới có câu trả lời cho cô được."

    "Khôngsao," Aomame nói.

    Tamarunheo mắt, ngước nhìn tán cây ran tiếng ve kêu. "Tôi chúc cô vạn sự như ý. Cáigì trong khả năng, tôi sẽ gắng hết sức giúp cô."

    "Cámơn anh. Việc lần tới có lẽ là lần cuối cùng của tôi rồi. Chắc là sau này tôi sẽkhông gặp được anh nữa."

    Tamaruxòe hai tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, tựa như người đang đứng giữa sa mạcchờ mưa xuống, nhưng không nói một lời nào. Anh ta có đôi bàn tay vừa lớn vừadày, đầy vết sẹo. Hai bàn tay không giống như bộ phận cơ thể, mà giống như linhkiện của một cỗ máy khổng lồ.

    "Tôikhông thích nói tạm biệt cho lắm," Tamaru nói. "Thậm chí cả cơ hội nói tạm biệtvới cha mẹ tôi cũng chẳng có."

    "Họqua đời rồi à?"

    "Họcòn sống hay đã chết tôi cũng không biết. Tôi sinh ra ở Sakhalin trước khi chiếntranh kết thúc một năm. Khu vực phía Nam Sakhalin hồi đó là lãnh thổ của Nhật Bản,gọi là Karafuto, đến mùa hè năm 1945 thì bị Liên Xô chiếm đóng, cha mẹ tôi trởthành tù bình. Cha tôi hình như làm việc ở cảng. Hầu hết dân thường Nhật Bản bịbắt không bao lâu sau đều được trao trả về nước, nhưng cha mẹ tôi là người TriềuTiên bị bắt đến Sakhalin làm lao công, nên không được đưa trở về Nhật Bản.Chính phủ Nhật Bản từ chối thu nhận họ. Lý do là, khi chiến tranh kết thúc, nhữngngười xuất thân từ bán đảo Triều Tiên không còn là thần dân của Đế quốc Đại NhậtBản nữa. Thật quá sức tàn nhẫn. Như vậy chẳng phải là không có một chút lòngnhân ái nào hay sao? Nếu có yêu cầu thì họ có thể đến Bắc Triều Tiên, nhưng NamTriều Tiên thì không, bởi vì lúc bấy giờ Liên Xô không thừa nhận Hàn Quốc. Chamẹ tôi ra đời ở một làng chài gần Busan, họ không muốn lên phía Bắc. Ở phía Bắchọ không có người thân hay bạn bè gì cả. Khi đó tôi còn là đứa bé đang ẵm ngửa,được gửi cho người Nhật Bản hồi hương về nước, họ đưa tôi vượt eo biển sangHokkaido. Thời ấy vấn đề lương thực ở Sakhalin rất gay go, quân Liên Xô đối xửvới tù bình rất hà khắc. Ngoài tôi ra, cha mẹ còn mấy người con nữa, ở đó khómà nuôi nổi tôi. Chắc họ nghĩ cứ để tôi một mình trở về Hokkaido trước, sau nàycó thể gặp lại. Hoặc chẳng qua là họ muốn vứt bỏ một gánh nặng. Cụ thể thế nàotôi không rõ. Tóm lại là chúng tôi không bao giờ gặp lại nhau nữa. Có thể cha mẹtôi giờ vẫn còn ở Sakhalin. Nếu họ vẫn còn chưa chết."

    "Anhkhông còn nhớ cha mẹ à?"

    "Khôngnhớ gì cả. Lúc chia tay tôi mới hơn một tuổi. Tôi được cặp vợ chồng đó nuôi dưỡngmột thời gian, rồi bị chuyển vào một cô nhi viện trong vùng núi gần Hakodate,mãi chỏm cực Nam Hokkaido, đại để là đi xa hết mức khỏi Sakhalin mà vẫn còntrên đất Hokkaido. Đôi vợ chồng ấy chắc cùng không dư dả gì để nuôi tôi mãi. Chỗcô nhi viện ấy do một đoàn thể Thiên Chúa giáo điều hành, thật đúng là một nơigian khổ. Hồi đó chiến tranh vừa kết thúc, trẻ mồ côi nhiều vô số kể, lương thựckhông đủ, củi sưởi cũng không có. Tôi đã phải làm đủ thứ việc mới sống được."Tamaru đưa mắt liếc xuống mu bàn tay phải. "Thế là người ta thu xếp cho tôi làmthủ tục để được nhận làm con nuôi trên hình thức, lấy quốc tịch Nhật, đặc mộtcái tên Nhật. Tamaru Ken’ichi. Tôi chỉ biết trước đây mình họ Pak. Mà người TriềuTiên họ Pak nhiều như sao trên trời vậy."

    Aomamevà Tamaru sánh vai ngồi, chăm chú lắng nghe tiếng ve kêu.

    "Tốtnhất là nên nuôi một con chó khác," Aomame nói.

    "Phunhân cũng nói với tôi thế. Bảo là nhà bên đó cần một con chó canh cửa mới.Nhưng tôi chưa có bụng dạ nào làm vậy."

    "Tôihiểu tâm trạng của anh. Nhưng tốt nhất vẫn nên tìm lấy một con. Tuy rằng tôi chẳngcó tư cách gì khuyên bảo người khác, nhưng tôi nghĩ như thế."

    "Tôisẽ làm," Tamaru nói. "Nói gì thì nói, chúng tôi vẫn cần một con chó canh cửa đãđược huấn luyện. Tôi sẽ nhanh chóng liên hệ với công ty huấn luyện chó."

    Aomamenhìn đồng hồ đeo tay, đứng lên. Còn một lúc nữa mặt trời mới lặn, nhưng bầu trờiđã nhuốm chút hoàng hôn; trong sắc lam của buổi chiều đã bắt đầu lẫn vào một sắclam khác. Nàng nghe trong cơ thể mình còn rơi rớt lại chút hơi rượu Sherry. Chắcbà chủ vẫn đang ngủ?

    "Chekhovđã nói thế này," Tamaru chầm chậm đứng lên, nói. "Một khi trong câu chuyện đãxuất hiện súng lục thì phải có người bắn bằng khẩu súng ấy."

    "Thếnghĩa là sao?"

    Tamaruđứng mặt đối mặt với Aomame. Anh ta chỉ cao hơn Aomame chừng vài xăng ti mét."Ý ông ấy muốn nói, trong câu chuyện chớ nên tùy tiện với những món đạo cụ nhỏkhông liên quan. Nếu xuất hiện súng lục thì đến một cảnh nào đó phải có ngườidùng nó để bắn. Chekhov thích viết những truyện trong đó không có bất cứ đoạnchải chuốt thừa thải nào."

    Aomame sửa lại ống tay của chiếc váy liền quần, khoác túi đeo chéo lên vai. "Vậy nên anh lấy làm lo lắng: nếu có súng lục xuất hiện, sợ rằng sẽ có cảnh nổ súng ở nơi nào đó."

    "Theo như quan điểm của Chekhov thì vậy."

    "Vì thế anh mới nghĩ, nếu có thể thì không giúp tôi tìm súng là hơn."

    "Vừa nguy hiểm, lại vừa phạm pháp. Hơn nữa Chekhov còn là một tác giả rất đáng tin cậy."

    "Nhưng đây không phải câu chuyện. Chúng ta đang nói đến thế giới hiện thực."

    Tamaru nheo mắt, nhìn chằm chằm vào mặt Aomame, sau đó thong thả cất tiếng, không chậm cũng không nhanh: "Chuyện này ai mà biết được?"


  2. #2
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 2

    Ngoại trừ linh hồn thì chẳng còn gì cả
    Tengo

    Ngoạitrừ linh hồn thì chẳng còn gì cả

    Anh đặtđĩa nhạc Sinfonietta của Janáček vào mâm quay đĩa, ấn nút phát tự động. Dàn nhạcgiao hưởng Chicago do Ozawa Seiji chỉ huy. Mâm quay đĩa bắt đầu chuyển động vớivận tốc ba mươi ba vòng rưỡi một phút, cần máy dịch chuyển từ mép đĩa vàotrong, đầu kim nhích dần dọc theo các rãnh trên đĩa. Sau đoạn kèn đồng mở đầu,trong loa vọng ra tiếng trống định âm đẹp đẽ. Đây là phần Tengo thích nhất.

    Tengovừa nghe nhạc vừa nhìn màn hình word mà gõ chữ. Mỗi sáng sớm nghe Sinfonietta củaJanáček, đó là một trong các thói quen thường ngày của anh. Từ khi Tengo trởthành nhạc công cấp tốc tham gia diễn tấu khúc nhạc này hồi trung học, nó đã trởthành một bản nhạc có ý nghĩa đặc biệt với anh. Nó luôn cổ vũ anh, bảo vệ anh -ít nhất là anh có cảm giác như thế.

    Cólúc anh và người tình hơn tuổi cùng nghe bản Sinfonietta này của Janáček.

    "Cũnghay," cô nói. Nhưng so với nhạc cổ điển, cô thích các đĩa nhạc Jazz cũ hơn, càngcũ càng tốt. Đối với đàn bà ở tuổi cô, đây là một sở thích hơi khác người. Cô đặcbiệt thích album tập hợp các điệu blues của W.C Handy do Louis Armstrong[1] biểudiễn thời trẻ. Barney Bigard[2] chơi kèn clarinet, James Trummy Young thổi kèntrombone. Cô tặng đĩa nhạc này cho Tengo. Nhưng để cho cô nghe thì đúng hơn làcho Tengo.

    [1]Louis Armstrong (1901- 1971), nghệ danh Satchmo, Sachimo hay Pops, là nghệ sĩkèn trumpet và ca sĩ nhạc Jazz của Mỹ.

    [2]Barney Bigard (1906- 1980): nghệ sĩ chơi kèn clarinet và saxophone của Mỹ.

    Saukhi làm tình, hai người thường nằm trên giường nghe đĩa nhạc. Cô có thể nghe cảtrăm lần không thấy chán. "Louis Armstrong thổi trumpet và hát dĩ nhiên là tuyệtvời rồi, nhưng nếu anh hỏi ý kiến em thì ở đây thứ đáng cho mình phải chú tâmnghe là tiếng kèn clarinet của Barney Bigard," cô nói. Nói thì nói vậy, song thựcra trong đĩa nhạc này cơ hội độc tấu của Barney Bigard rất ít, hơn nữa mỗi lầnlại chỉ có mỗi đoạn nhạc phụ họa mà thôi. Louis Armstrong mới là cây đinh trongđĩa nhạc này. Nhưng những đoạn độc tấu hết sức ngắn ngủi ấy của Bigard đều đượccô yêu quý, mỗi lần nghe cô đều khẽ ngâm nga theo, từng nốt thuộc nằm lòng.

    Cônói, có thể còn nhiều nghệ sĩ kèn clarinet xuất sắc hơn Bigard, có điều diễn tấunồng nàn mà tinh tế như ông ấy thì chẳng thể nào tìm ra người thứ hai đâu. Nhữngbài ông ấy chơi hay nhất luôn khơi lên trong tâm trí ta một hình ảnh đặc biệt.Ngoài Bigard ra còn những những nghệ sĩ Jazz nào chuyên chơi clarinet nữa,Tengo hoàn toàn không biết; tuy nhiên, nghe hết lần này đến lần khác, dần dầnTengo cũng lờ mờ nhận ra một vẻ đẹp thuần khiết ở những đoạn diễn tấu clarinettrong đĩa nhạc, hoàn toàn tự nhiên, rất giàu tưởng tượng. Nhưng muốn cảm được đếnmức ấy, anh cần tập trung tinh thần nghe đi nghe lại nhiều lần, ngoài ra còn phảicó một người hướng dẫn giỏi. Nếu chỉ nghe một cách hờ hững thì sẽ bỏ qua nhữngđiểm vi tế đó ngay.

    "BarneyBigard giống như một cầu thủ chơi chốt hai[3] thiên tài, diễn tấu thật hay." Cólần cô nói. "Ông ấy độc tấu dĩ nhiên cũng rất đặc sắc, nhưng ông chỉ thực sự tỏasáng khi lùi lại phía sau để khiến người khác nổi bật lên. Điều này cực khó, vậymà ông ấy dễ dàng làm được. Chỉ những ai tinh tế mới nghe ra giá trị thực sự củaông mà thôi."

    [3] Mộtvị trí trong môn bóng chày.

    Mỗi lầnbản nhạc thứ sáu của mặt B chiếc đĩa than Atlanta Blues cất lên, cô đều nắm chặtbộ phận nào đó trên người Tengo, tấm tắc khen đoạn độc tấu ngắn gọn mà tuyệt diệucủa Bigard, nằm giữa đoạn Louis Armstrong hát và chơi kèn trumpet. "Nghe đi,mình nghe cho kỹ đi. Cái âm thanh đầu nghe như tiếng khóc trẻ con, kéo dài, khiếntim người ta như muốn rung lên ấy! Thế là kinh ngạc? Hân hoan vui sướng? Hay thổlộ niềm hạnh phúc? Rồi liền đó nó hóa thành tiếng thở dài khoan khoái, ngoằnngoèo tiến lên phía trước men theo dòng sông âm thanh diễm lệ, để rồi bị hút êmvào một nơi tuyệt đẹp không ai biết đến. Đấy! Nghe đi! Ngoài ông ấy, không aithổi được điệu nhạc khiến tim ta phải đập liên hồi như thế. Jimmy None, Bechet,Russell, Goodman[4], đều là nghệ sĩ kèn clarinet xuất sắc, nhưng họ không thể tạora những khúc nhạc đẽo gọt tinh tế như tuyệt phẩm điêu khắc thế này được."

    [4]Jimmy Noone (1895- 1944), Sidney Bechet (1897- 1959), Charles Ellsworth Russell(1906- 1969), Benny Goodman (1909- 1986): những nghệ sĩ nhạc Jazz chơi kènclarinet nổi tiếng của Mỹ.

    "Saomình lại am hiểu nhạc Jazz xưa thế?" có lần Tengo hỏi.

    "Emcó nhiều quá khứ mà mình không biết lắm. Những quá khứ không ai có thể thay đổiđược," cô vừa nói vừa đưa tay dịu dàng ve vuốt tinh hoàn của Tengo.

    Khiđã hoàn thành công việc buổi sáng, Tengo đi bách bộ ra nhà ga, mua một tờ báo ởquầy báo. Sau đó anh vào quán cà phê gần đấy, gọi một phần ăn sáng gồm bánh mìnướng phết bơ mà trứng luộc. Trong lúc đợi phục vụ đưa đồ ăn lên, anh vừa uốngcà phê vừa đọc báo. Đúng như Komatsu đã dự đoán, trang Xã hội đã lên bài vềFakaeri. Bài báo không dài lắm, đăng ở phần dưới, ngay phía trên quảng cáo xeMitsubishi. Tít bài là "Nhà văn tuổi hoa mới nổi đã mất tích?"

    Việctác giả cuốn tiểu thuyết bán chạy Nhộng không khí, cô "Fukaeri" (tức FukadaEriko, 17 tuổi), mất tích đã được chứng thực vào chiều ngày x x. Theo lời ngườigiám hộ của cô là nhà nhân loại học văn hóa Ebisuno Takayuki (63 tuổi) cho biếtkhi đến cục cảnh sát thành phố Ome trình báo, từ tối ngày 27 tháng Sáu Erikhông trở về nhà ở thành phố Ome, cũng không về căn hộ của cô tại Tokyo và từđó đến giờ không ai liên lạc được với cô. Trả lời phỏng vấn của bổn báo qua điệnthoại, ông Ebisuno cho biết, khi ông gặp Eri lần cuối, cô vẫn như mọi ngày,hoàn toàn không có gì bất thường, ông cũng không nghĩ ra bất cứ lý do gì khiếncô cần phải ẩn nấp. Từ trước đến nay cô chưa từng tự tiện đi qua đêm mà khôngxin phép ông như thế, nên ông rất lo không biết liệu cô có gặp chuyện gì bất trắchay chăng.

    ÔngKomatsu Kobayashi, biên tập viên phụ trách Nhộng không khí của nhà xuất bản xxcho biết: "Cuốn sách này đứng đầu bản xếp hạng sách bán chạy liên tiếp sáu tuần,rất được chú ý, nhưng cô Fukada không thích công khai lộ diện trước giới truyềnthông. Hiện nhà xuất bản chúng tôi chưa thể xác định được liệu lần mất tích nàycó liên quan đến ý hướng đó của bản thân cô hay không. Cô Fukada trẻ tuổi mà rấtđỗi tài hoa, là một tác giả trẻ có tương lai rộng mở. Chúng tôi mong sớm gặp lạicô ấy bình an mạnh khỏe." Cảnh sát đã nghĩ đến mấy khả năng có thể xảy ra và hiệnđang tăng cường điều tra sự việc.

    Tronggiai đoạn hiện tại, chắc báo chí cũng chỉ có thể viết được đến đó thôi, Tengonghĩ. Nếu chuyện bé xé ra to, biến nó thành tin động trời, chẳng may một haingày sau Fukaeri bình an vô sự trở về nhà như chẳng có gì xảy ra, thì phóngviên nào viết bài báo ấy chắc chắn sẽ bị tẽn tò, cả tòa báo cũng một phen bẽ mặt.Về phía cảnh sát cũng vậy. Cả hai bên đều đưa ra những phát biểu ngắn gọn vôthưởng vô phạt, như là thả bóng thám không vậy, để xem sự thể rồi sẽ ra sao. Sựviệc sẽ chỉ ầm ĩ lên một khi các tạp chí tuần nhúng tay vào đài truyền hình bắtđầu to mồm nhắc đến. Từ giờ đến lúc ấy còn mấy ngày nữa.

    Nhưngchắc chắn, không sớm thì muộn sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng. Sóng gió làkhông thể tránh khỏi. Trên đời này, chắc chỉ có bốn người biết rằng cô ấy khônghề bị bắt cóc mà đang một thân một mình ẩn náu ở nơi nào đó. Bản thân cô dĩnhiên là biết. Tengo biết. Thầy giáo Ebisuno và con gái ông, Azami, cũng biết.Ngoài ra không còn ai biết màn kịch mất tích này chỉ là một trò bịp nhằm thuhút sự chú ý của mọi người.

    Đã rõsự thực, Tengo không biết mình nên vui sướng hay lo lắng nữa. Có lẽ là vui sướng:ít nhất thì anh không cần lo lắng cho sự an toàn của Fukaeri. Cô đang ở một nơian toàn. Nhưng bên cạnh đó, điều rõ ràng là bản thân anh lại bị đẩy vào tình thếphải bảo vệ cho âm mưu phức tạp này. Thầy giáo Ebisuno đã dùng một cây xà bengbật tung tảng nham thạch khổng lồ chẳng lành ấy lên, để ánh mặt trời chiếu rọivào trong, và chờ xem rốt cuộc có thứ gì bò ra từ bên dưới tảng nham thạch ấy.Và Tengo, mặc dù không muốn chút nào, buộc lòng phải đứng bên cạnh ông. Sau rốtsẽ có thứ gì bò ra, Tengo không muốn biết. Anh không muốn thấy nó. Thứ bò ra khỏitảng nham thạch ấy chỉ có thể là những phiền phức cực khó giải quyết. Nhưng anhcảm thấy mình không có cách nào khác ngoại trừ đứng nhìn.

    Tengouống cà phê, ăn bánh mì nướng và trứng gà, gấp tờ báo đã đọc hết lại, bước rakhỏi quán. Về đến nhà, anh đánh răng, tắm rửa, chuẩn bị đến trường dự bị.

    Tronggiờ nghỉ trưa ở trường dự bị, Tengo tiếp kiến một vị khách lạ. Sau giờ học buổisáng, anh về phòng điều độ nghỉ một lát, đang định lật xem mấy tờ báo buổi sángchưa đọc thì thư ký thường trực vào thông báo: có người muốn gặp anh. Cô này lớnhơn Tengo một tuổi, rất tháo vát nhanh nhẹn. Tuy cô chỉ giữ chức danh thư ký,nhưng kỳ thực hầu như mọi việc liên quan đến điều hành nhà trường đều do mộttay cô xử lý. Dung mạo cô hơi thiếu cân đối, khó mà gọi là đẹp, nhưng thân hìnhthon thả ưa nhìn, ăn mặc trang điểm cũng rất tao nhã.

    "Là mộtngười họ Ushikawa," cô nói.

    Chưabao giờ anh nghe thấy cái họ này.

    Khônghiểu sao, cô hơi nhíu mày. "Anh ta nói có việc rất quan trọng, nếu được thì muốnnói chuyện riêng với anh."

    "Việcrất quan trọng?" Tengo kinh ngạc thốt lên. Ở cái trường dự bị này, chưa có ai đếntìm anh bàn chuyện quan trọng bao giờ.

    "Đúnglúc phòng khách đang còn trống, tôi đã dẫn anh ta đến đó trước rồi. Thường thìgiáo viên không thể tùy tiện dùng chỗ đó, nhưng chắc là..."

    "Cámơn cô quá," Tengo nói, đoạn nở nụ cười rất tươi với cô thư ký.

    Thếnhưng cô chẳng buồn nhìn mà nhanh chân rảo bước đi mất, gió lùa vào chiếc vestmùa hè mẫu mới của Agnes B trên người cô, làm vạt bay lất phất.

    Ushikawalùn tịt, tuổi chừng bốn mươi lăm. Y béo đến nỗi chẳng thấy vòng eo đâu nữa,quanh cổ bắt đầu có thịt thừa đùn ra. Nhưng tuổi tác y thì Tengo không đoán rađược. Vì tướng mạo y đặc biệt (hoặc có thể nói là không tầm thường), nên nhữngyếu tố để suy đoán tuổi tác thành ra rất khó nắm bắt. Y vừa có thể nhiều tuổihơn một chút, lại vừa như trẻ hơn một chút - bất cứ tuổi nào từ khoảng ba mươihai cho đến năm mươi sáu. Hàm răng khấp khểnh, cột sống vẹo vọ một cách kỳ dị.Đỉnh đầu y hói bóng tạo thành một hình phẳng dẹt đến độ bất tự nhiên cùng đườngviền nham nhở. Mảng phẳng lì bẹt dí ấy khiến người ta nghĩ đến sân bay trựcthăng quân dụng được xây bằng cách phạt ngang đỉnh một ngọn đồi chiến lược.Tengo từng thấy một cái như thế trong một đoạn phim tài liệu về chiến tranh ViệtNam. Xung quanh mảng hói phẳng dẹt méo mó ấy là một đám tóc xoăn vừa đen vừathô dày còn sót lại, dài đến mức không cần thiết, xõa xượi che kín hai tai.Nhìn bộ tóc ấy, e rằng một trăm người phải có đến chín mươi tám người liên tưởngđến đám lông bờm xờm quanh bộ phận sinh dục. Hai người còn lại nghĩ gì thìTengo chịu không biết được.

    Từthân hình cho đến gương mặt, tất cả mọi thứ của người này hình như đều không đốixứng. Tengo vừa đưa mắt nhìn đã nhận ra ngay. Tất nhiên, cơ thể mọi người ítnhiều đều thiếu cân đối, và điều ấy không có gì là trái tự nhiên. Ngay bản thânanh, mí mắt phải và trái cũng không hoàn toàn giống nhau, tinh hoàn trái thìhơi thấp hơn so với tinh hoàn phải. Cơ thể chúng ta không phải là đồ sản xuấthàng loạt theo quy cách thống nhất trong nhà máy. Nhưng ở trường hợp người này,sự sai lệch giữa hai bên phải trái đã vượt quá phạm vi nhận thức thông thường củacon người. Sự mất cân đối lồ lộ ấy ai có mặt cũng thấy được. Nó không thể khôngkích thích thần kinh những người có mặt quanh y, khiến họ có cảm giác gai gaikhó chịu như đang đứng trước một tấm gương nhà cười vậy.

    Bộvest màu xám trên người y chi chít nếp nhăn li ti, khiến người ta liên tưởng đếnmặt đất bị băng hà xâm thực. Bên trong là chiếc sơ mi trắng mà một cổ áo vểnh cảra bên ngoài áo vest, nút thắt cà vạt thì méo xệch, như thể đã tự oằn mình ravì không sao kham nổi cảm giác khó chịu khi phải đậu trên chỗ đó. Bộ vest, cà vạtvà sơ mi, ba thứ ấy có vẻ không hợp nhau lắm về kích cỡ. Hoa văn trên cà vạtnôm giông giống những sợi mì rữa rối nùi vẽ theo phong cách ấn tượng chủ nghĩabởi tay một học sinh mỹ thuật vụng về. Mỗi món đồ trên người y đều có vẻ làhàng rẻ tiền mua cả mớ trong hiệu hạ giá. Mặc dù vậy, càng nhìn lâu Tengo lạicàng cảm thấy tội nghiệp cho mớ quần áo ấy, tội nghiệp do bị người này mặc.Tengo gần như chẳng bao giờ bận tâm đến quần áo mặc trên người mình, nhưng từbé lại đặc biệt để ý đến cách ăn mặc của người khác. Nếu bắt anh chọn ra kẻ ănmặc không ra gì nhất mà anh gặp suốt mười năm nay, người này chắc chắn sẽ lọtvào nhóm đầu bảng. Chẳng những ăn mặc không ra gì, y thậm chí còn gây ra chongười ta ấn tượng rằng y đang cố ý lăng nhục khái niệm mặc quần áo.

    KhiTengo bước vào phòng tiếp khách, người đó liền đứng dậy, lấy trong hộp đựng ramột tấm danh thiếp, cúi khom người đưa cho anh. Trên tấm danh thiếp là bốn chữ "NgưuHà Lợi Trị". Bên dưới in hàng chữ Latinh Ushikawa Toshiharu. Tên thì nghe cũngbình thường, nhưng còn họ, "Ushikawa"? Dòng sông bò? Cái họ này Tengo chưa nghebao giờ. Phần chức vụ ghi "Quỹ tài chính Hội Chấn hưng Văn nghệ và Học thuậtTân Nhật Bản - Quản lý chuyên trách". Địa chỉ của hiệp hội ở Kojimachi, khuChiyoda, và số điện thoại. Cái "Hội Chấn hưng Văn nghệ và Học thuật Tân Nhật Bản"này là tổ chức thế nào, quản lý chuyên trách là chức vụ gì, Tengo không hiểu rõlắm. Nhưng trên danh thiếp còn in nổi cả logo, trông rất hoa mỹ, không giốngnhư loại in tức thời để đối phó. Tengo nhìn chằm chằm vào danh thiếp một lúc, rồilại ngước lên nhìn người đối diện. Một nhân vật có vẻ ngoài khác xa với cái chứcdanh nghe rất kêu "Quản lý chuyên trách của Hội Chấn hưng Văn nghệ và Học thuậtTân Nhật Bản" đến như thế này thì quả là có một không hai, anh nghĩ.

    Haingười lần lượt ngồi xuống ghế, nhìn nhau qua chiếc bàn trà thấp. Người kia lấykhăn tay lau mạnh vài lần cái trán đẫm mồ hôi, sau đó nhét chiếc khăn đángthương vào lại túi áo ngực. Nữ nhân viên lễ tân mang trà lên cho hai người.Tengo cám ơn cô.

    Ushikawakhông nói một lời với cô lễ tân, nhưng nói ngay với Tengo: "Xin lỗi đã làm phiềnlúc anh đang nghỉ ngơi, lại cũng không liên hệ từ trước, quả thực tôi vô cùngáy náy." Từ ngữ chọn dùng cũng khá là khách khí, nhưng giọng y lại có gì đónghe suồng sã lạ thường khiến Tengo cảm thấy gần như phản cảm. "À, anh dùng cơmtrưa chưa? Nếu anh không ngại, hay chúng ta ra ngoài vừa ăn vừa nói chuyện?"

    "Lúclàm việc tôi không ăn bữa trưa." Tengo nói. "Dạy lớp buổi chiều xong tôi sẽ ănqua loa gì đó. Vì vậy anh không cần để ý chuyện ăn uống làm gì."

    "Tôihiểu. Vậy ta nói chuyện ở đây nhé. Ở đây hình như có thể nói chuyện thoải mái,mà lại yên tĩnh nữa."

    Y đảomắt nhìn quanh gian phòng một lượt, như thể đang định giá. Đây là một gianphòng tiếp khách không có gì nổi bật. Trên tường treo một bức tranh sơn dầu lớn,vẽ một ngọn núi. Ngoài việc dùng màu tương đối nổi bật ra, bức tranh không gây ấntượng gì đặc biệt. Trong bình hình như cắm hoa thược dược, loài hoa khiến ngườita nghĩ đến một người đàn bà đần độn tuổi trung niên. Tại sao trường dự bị lạicần một văn phòng tiếp khách u ám thế này nhỉ, Tengo tự hỏi.

    "Tựgiới thiệu bây giờ thì e hơi muộn. Như trên danh thiếp có viết, tôi họUshikawa. Bạn bè gọi tôi là Ushi[5]. Xưa nay chẳng ai gọi tôi là ‘anh Ushikawa’theo đúng khuôn phép cả. Cứ gọi luôn là Bò thôi," Ushikawa nói, miệng mở một nụcười.

    [5]Nghĩa là "con bò".

    Bạnbè? Hạng người như thế nào lại muốn làm bạn với cái gã này nhỉ, Tengo thắc mắc,thuần túy do hiếu kỳ.

    Thựclòng mà nói, tay Ushikawa làm Tengo nghĩ đến thứ gì đó bò ra từ lỗ sâu trong đấtkhiến người ta rởn cả gai ốc, một thứ gì đó trơn chuội, hình dạng không rõràng. Một thứ gì đó vốn không nên xuất hiện dưới ánh mặt trời. Không chừng ngườinày chính là một trong những thứ mà Thầy giáo Ebisuno đã dẫn dụ ra bên dưới tảngnham thạch kia. Tengo nhíu mày một cách vô thức, đặt tấm danh thiếp nãy giờ vẫncầm trên tay xuống bàn trà. Ushikawa Toshiharu. Đó là tên họ người đàn ông này.

    "Chắclà anh Kanawa rất bận, nên tôi sẽ không nói chuyện nhảm nữa mà nói thẳng nói thật,đi luôn vào chủ đề chính," Ushikawa nói.

    Tengokhẽ gật đầu.

    Ushikawanhấp một ngụm trà, rồi cất tiếng: "Tôi nghĩ, chắc là anh Kanawa vẫn chưa nghe đếncái tên ‘Hội Chấn hưng Văn nghệ và Học thuật Tân Nhật Bản’." Tengo gật đầu."Chúng tôi là một quỹ tài chính mới thành lập gần đây. Hoạt động chủ yếu là tuyểnchọn những người trẻ tuổi, có nét đặc sắc riêng, hoạt động sôi nổi trong lĩnh vựcvăn nghệ và học thuật, đặc biệt là những người còn chưa được xã hội biết đến,và tài trợ cho họ. Nói ngắn gọn, tôn chỉ của chúng tôi là bồi dưỡng các nhântài đang chớm hé mà rồi sẽ trở thành một nhân vật dẫn đầu trong thế hệ kế tiếptrên mọi lĩnh vực của nền văn hóa Nhật Bản hiện đại.

    Ở mỗilĩnh vực, chúng tôi ký kết hợp đồng với nhân viên điều tra chuyên nghiệp để tìmứng cử viên. Mỗi năm sẽ có năm nghệ sĩ hoặc nhà nghiên cứu được chọn để nhận tiềntài trợ. Trong vòng một năm, họ có thể tùy ý làm bất cứ gì mình thích. Điều kiệnduy nhất của chúng tôi là đến cuối năm họ nộp một bản báo cáo, mang tính hìnhthức thôi, giải trình qua xem trong năm mình đã làm những gì, đạt được thành quảnào, thế là được rồi. Báo cáo sẽ được đăng trên tạp chí do quỹ chúng tôi pháthành. Thế thôi, không có gì phiền phức cả. Vì hoạt động này chúng tôi chỉ mới bắtđầu nên cho dù thế nào, điều quan trọng nhất với chúng tôi lúc này là có thànhtích thực tế trước đã. Nói cách khác, hiện chúng tôi vẫn đang trong giai đoạngieo hạt. Cụ thể hơn, thế nghĩa là chúng tôi phát cho mỗi người ba triệu yên tiềntài trợ trong một năm."

    "Hàophóng quá nhỉ," Tengo nói.

    "Muốntạo ra hoặc phát hiện ra những thứ quan trọng, cần có thời gian, và cần cả tiềnbạc. Dĩ nhiên, không phải chỉ cần bỏ thời gian và tiền bạc vào là bảo đảm gặthái được thành quả lớn. Nhưng thời gian hay tiền bạc thì đầu tư bao nhiêu cũngkhông đủ. Đặc biệt là thời gian, vì tổng lượng thời gian là đặc biệt hữu hạn.Kim đồng hồ, ngay giờ này phút này, đang tích tắc tích tắc ghi lại thời gian.Thời gian đang trôi qua. Cơ hội đang liên tục mất đi. Thế nhưng, có tiền, ta cóthể mua thời gian. Chỉ cần ta muốn thì tự do cũng có thể mua được. Thời gian vàtự do, đó là những thứ quan trọng nhất mà con người có thể mua được bằng tiền."

    Tengonghe anh ta nói vậy liền liếc mắt nhìn xuống đồng hồ đeo tay như một phản xạ cóđiều kiện. Đúng thế, thời gian đang không ngừng trôi tích tắc tích tắc.

    "Chiếmdụng thời gian của anh thế này thực là áy náy quá," Ushikawa vội nói, rõ là coiđộng tác ấy như minh chứng cho lập luận của chính y. "Tôi nói ngắn gọn thế này.Lẽ đương nhiên, hiện nay mà chỉ dựa vào món tiền ít ỏi ba triệu yên một năm thìkhông thể sống sung túc được. Nhưng với một người trẻ tuổi thì hẳn có thể coiđó là một món trợ cấp không nhỏ. Đấy chính là ý định của quỹ chúng tôi: làm saongười nhận trợ cấp không phải vất vả lo toan cuộc sống, có thể dồn hết tinh thầnvà sức lực vào nghiên cứu hay sáng tác trong vòng một năm. Trong kỳ xét duyệtcuối năm, chỉ cần ban trị sự nhận định trong năm đó đương sự nhận được thành quảkhả quan, thì có khả năng người đó sẽ tiếp tục được nhận tài trợ chứ không chỉtrong năm đó."

    Tengokhông nói không rằng, đợi đối phương tiếp tục.

    "Hômtrước tôi đã mạn phép nghe anh giảng bài ở trường này suốt một tiếng đồng hồ,"Ushikawa nói. "Chà chà, thú vị vô cùng. Tôi là kẻ hoàn toàn không có chuyện môngì về toán, thậm chí đây luôn là môn mà tôi kém nhất nữa, hồi đi học tôi ghétcay ghét đắng giờ toán. Chỉ cần nghe thấy hai chữ ‘toán học’ thôi là đầu đã nhứcbuốt cả lên, chỉ muốn chuồn đi càng xa càng hay. Nhưng bài giảng của anh, ôichà chà, quả thực là quá thú vị. Tất nhiên, tôi chẳng hiểu gì về lý thuyết viphân tích phân, nhưng mà, mới chỉ nghe anh giảng có một tiết thôi, tôi đã bắt đầunghĩ, thì ra toán học thú vị như vậy cơ đấy, hay từ giờ mình cũng học toán nhỉ.Thực sự là anh có thể tự hào về mình. Anh Kanawa, anh sở hữu một tài năng khácthường, có lẽ nên gọi là khả năng thu hút lòng người. Nghe nói anh là thầy giáorất được yêu quý ở trường này. u cũng là lẽ dĩ nhiên thôi."

    Tengohoàn toàn không biết Ushikawa đến nghe mình giảng bài vào lúc nào và ở đâu. Mỗikhi đứng lớp, bao giờ anh cũng chú ý quan sát trong phòng học có những ai. Mặcdù anh không nhớ mặt tất cả học sinh, nhưng nếu trong lớp xuất hiện một nhân vậtcó tướng mạo đặc biệt như Ushikawa thì tuyệt đối không có chuyện anh không nhậnra. Con người này chắc chắn là bắt mắt hệt như con rết trong hộp đường kính vậy.Nhưng Tengo không truy vấn thêm. Gặng hỏi nữa chỉ khiến cuộc nói chuyện đã dàilại càng dài.

    "Chắcanh cũng biết, tôi chẳng qua cũng chỉ là thầy giáo làm thuê dạy vài cua ở trườngdự bị này." Để đỡ phí thời gian, Tengo lên tiếng. "Tôi không phải người chuyênnghiên cứu về toán học gì đâu. Tôi chỉ cố gắng giảng giải sao cho thật lý thúvà dễ hiểu những thứ được coi là tri thức phổ cập cho học sinh, đồng thời dạychúng một số phương pháp giải đề thi đại học tương đối hiệu quả. Có lẽ tôithich hợp với công việc như thế. Nhưng rất lâu rồi tôi đã từ bỏ ý muốn trởthành người nghiên cứu chuyên nghiệp trong lĩnh vực này. Một mặt tình hình kinhtế không cho phép tôi tiếp tục học lên cao, nhưng chủ yếu là vì tôi tự thấymình không đủ tố chất hay năng lực để giành được thành công trong giới học thuật.Vì vậy, tôi không thể giúp gì được cho anh đâu."

    Ushikawavội giơ tay lên. "Không, không, tôi không có ý đó. Có lẽ tại tôi hơi phức tạphóa vấn đề. Cho tôi xin lỗi. Giờ toán của anh đúng là vô cùng thú vị, rất độcđáo, giàu tính sáng tạo. Có điều hôm nay tôi không đến đây để nói chuyện ấy. Điềuchúng tôi quan tâm là hoạt động với tư cách tiểu thuyết gia của anh cơ."

    Bị đốiphương làm cho bất ngờ, suốt mấy giây liền Tengo không thốt được tiếng nào.

    "Hoạtđộng với tư cách tiểu thuyết gia?" anh hỏi.

    "Vângạ."

    "Tôikhông hiểu lắm. Đúng thế, mấy năm nay tôi đang viết tiểu thuyết, có điều chưa lầnnào in thành sách cả. Người như tôi chắc không thể gọi là tiểu thuyết gia. Làmsao mà tôi lại được các anh chú ý như thế chứ?"

    Nhậnthấy phản ứng của Tengo, Ushikawa chừng như hết sức đắc ý, liền mỉm cười, khiếncho hai hàm răng xiên bên nọ vẹo bên kia lộ hết cả ra. Những chiếc răng ấynghiêng vẹo theo đủ mọi góc độ, chĩa ra mọi hướng, để lộ đủ thứ bẩn thỉu, trôngnhư hàng cọc gỗ ven bờ biển vừa bị sóng lớn vùi dập. Đã tới mức này rồi, giờ cómuốn nẹp răng lại chắc cũng không được nữa, nhưng ít nhất cũng phải có người dạyanh ta đánh răng cho đúng cách chứ, Tengo nghĩ.

    "Đóchính là chỗ độc đáo của quỹ chúng tôi," Ushikawa kêu hãnh nói. "Các điều traviên ký hợp đồng với Quỹ thường lưu ý đến những thứ mà người khác còn chưa đểý. Đây cũng là một trong các mục đích của chúng tôi. Đúng như anh nói, anh vẫnchưa cho ra mắt một tác phẩm hoàn chỉnh nào. Điều ấy chúng tôi rất rõ. Nhưngchúng tôi cũng biết rằng cho đến nay, gần như năm nào anh cũng gửi bản thảo đếndự thi giải thưởng Tác giả mới của tờ tạp chí văn nghệ, ký bút danh. Chỉ tiếtlà vẫn chưa được giải, nhưng đã có mấy lần anh lọt vào vòng chung khảo. Bởi thếmà đã khá nhiều người đọc tác phẩm của anh, và một số người trong đó hết sứccoi trọng tài năng của anh. Điều tra viên của chúng tôi kết luận, không nghi ngờgì nữa, trong tương lai gần anh sẽ giành được giải Tác giả mới, chính thức xuấthiện với tư cách nhà văn. Bảo là ‘đầu tư dài hạn cho tương lai’ thì có lẽ hơithô, nhưng như tôi vừa nói khi nãy, ‘bồi dưỡng các nhân tài đang chớm hé mà rồisẽ trở thành nhân vật dẫn đầu trong thế hệ kế tiếp’ chính là ý định của quỹchúng tôi."

    Tengonhấc chén lên, nhấp một ngụm trà đã hơi nguội. "Tôi đã trở thành ứng cử viên nhậntiền tài trợ với tư cách một nhà văn mới. Có phải vậy không?"

    "Hoàntoàn chính xác. Có điều anh không phải ứng cử viên mà đúng hơn là chắc chắn đãđược chọn rồi. Chỉ cần anh nói với tôi rằng anh đồng ý nhận khoản tài trợ này,thế là tôi có thể thu xếp xong xuôi. Anh chỉ việc ký tên vào một số giấy tờ, batriệu yên sẽ được chuyển ngay vào tài khoản ngân hàng của anh. Như vậy là anhcó thể xin nghỉ ở trường dự bị này nửa năm, một năm, chuyên tâm viết tiểu thuyết.Nghe nói anh đang viết một tiểu thuyết dài. Đây chẳng phải là cơ hội tốt haysao?"

    Tengochau mày. "Làm sao anh biết được tôi đang viết tiểu thuyết dài?"

    Ushikawanhe răng cười. Nhưng nếu quan sát kỹ, có thể thấy mắt y không hề cười. Sâutrong đồng tử y có ánh sáng lạnh buốt như băng.

    "Cácđiều tra viên của quỹ chúng tôi vừa mẫn cán lại vừa giỏi giang. Họ chọn ra mộtsố ứng viên, rồi điều tra triệt để từ mọi phương diện. Chuyện anh viết tiểuthuyết dài, xung quanh thể nào chẳng có vài người biết. Chuyện gì cũng đều cóthể lộ ra."

    ChuyệnTengo đang viết tiểu thuyết dài, Komatsu có biết. Người tình hơn tuổi của anhcũng biết. Ngoài ra còn ai nữa nhỉ? Chắc là không.

    "Tôimuốn hỏi vài câu về quỹ của các anh," Tengo nói.

    "Vâng,anh cứ hỏi. Hỏi gì cũng được."

    "Nguồngốc số tiền các anh sử dụng là từ đâu?"

    "Có mộtngười cung cấp vốn. Cũng có thể nói là do tập đoàn tài chính mà ông ta đang sởhữu cung cấp cũng được. Nói một cách khách quan - chuyện này chỉ hai ta biếtthôi nhé - làm như vậy cũng là để ông ấy bớt phải đóng thuế. Dĩ nhiên là, ngoàichuyện đó ra, ông ấy quan tâm sâu sắc đến văn nghệ và học thuật, sẵn sàng ủng hộvà giúp đỡ những người trẻ tuổi. Cụ thể hơn nữa thì tôi không tiện nói. Ông ấy,bao gồm cả tập đoàn tài chính mà ông ấy sở hữu, mong muốn giữ kín tên tuổi củamình. Mọi hoạt động được ủy thác hoàn toàn cho ban trị sự của quỹ. Tôi đây cũnglà một thành viên trong ban trị sự ấy."

    Tengonghĩ ngợi giây lát. Thực ra thì cũng chẳng có gì đáng để nghĩ ngợi cả. Chỉ làanh cần sắp xếp lại cho có lớp lang những lời Ushikawa vừa nói.

    "Tôihút thuốc được không nhỉ?" Ushikawa hỏi.

    "Vâng.Mời anh," Tengo nói, rồi đẩy chiếc gạt tàn qua.

    Ushikawalấy trong túi áo ra một bao Mild Seven, ngậm một điếu vào miệng, rồi châm thuốcbằng chiếc bật lửa kim loại. Đó là một chiếc bật lửa nhỏ và dài, có vẻ là loạiđắt tiền.

    "Anhthấy sao, anh Kanawa?" Ushikawa hỏi. "Anh có vui lòng chấp nhận tiền tài trợ củaquỹ chúng tôi không? Nói thực lòng, từ khi dự thính tiết học thú vị của anh, cánhân tôi rất hứng thú với cái thế giới anh đang cố tạo ra trong các tác phẩm củamình."

    "Tôilấy làm cảm kích trước đề nghị của các anh," Tengo đáp. "Nhưng tôi không thể nhậnsố tiền tài trợ này được."

    Ushikawakẹp điếu thuốc đang tỏa khói, nheo mắt nhìn vào mặt Tengo. "Ý anh là..."

    "Trướctiên, cá nhân tôi không muốn nhận tiền của những người xa lạ. Thứ nữa, hiện giờtôi không đặc biệt cần tiền. Mỗi tuần tôi dạy ở trường dự bị này ba ngày, thờigian còn lại thì tập trung viết tiểu thuyết, cuộc sống như vậy có thể coi làthoải mái. Tôi không muốn thay đổi nhịp sống này."

    Thứba, anh Ushikawa ạ, tôi chẳng muốn phát triển quan hệ cá nhân nào với anh. Thứtư, số tiền tài trợ này dù xét từ góc độ nào cũng thấy đầy nghi vấn. Điều kiệntốt đến mức quá trớn. Chắc chắn là đằng sau có ẩn tình gì đây. Đương nhiên tôikhông phải người có trực giác nhạy bén nhất thế giới, song những chuyện này chỉngửi qua là cảm thấy được. Tất nhiên, Tengo chỉ nghĩ chứ không nói ra lời.

    "Ồ,"Ushikawa nói, hít một hơi thuốc dài vào phổi rồi phun ra xem chừng khoan khoáilắm. "Tôi hiểu, tôi có thể hiểu được sự cân nhắc của anh. Lý do anh đưa ra cũnghợp tình hợp lý. Có điều, anh Kanawa ạ, việc này anh không cần phải trả lờingay. Anh cứ về nhà, nghĩ ngợi cho kỹ trong ba ngày, được không? Sau đó từ từquyết định cũng chưa muộn. Chúng tôi không gấp gáp gì. Đề nghị của chúng tôi chẳngphải tồi đâu."

    Tengokiên quyết lắc đầu. "Anh nói thế tôi thật lòng cảm kích, nhưng tốt nhất ta dứtkhoát ở đây cho xong, đỡ lãng phí thời gian cả đôi bên. Tôi thấy vinh hạnh đượcchọn làm ứng cử viên nhận tiền tài trợ của quý quỹ. Anh lại không quản đường sáđến tận nơi thế này, thật mất công anh quá. Có điều, tôi e phải từ chối. Đây làquyết định cuối cùng; tôi sẽ không nghĩ lại đâu."

    Ushikawagật đầu lia lịa, lưu luyến dụi điếu thuốc mới hút có hai hơi vào gạt tàn.

    "Đượcrồi. Tôi hoàn toàn hiểu ý anh, và tôi tôn trọng ý nguyện của anh. Tôi lấy làmtiếc đã quấy quả anh, làm anh mất thì giờ. Tôi đành thôi không nài ép nữa. Chotôi xin phép cáo từ!"

    Nói vậynhưng Ushikawa không tỏ vẻ gì là muốn đứng dậy, vẫn gãi gáy sồn sột và nheonheo mắt.

    "Chỉcó điều, anh Kanawa này, hẳn là bản thân anh vẫn chưa ý thức được, nhưng ngườita đang kỳ vọng anh là một nhà văn có tiền đồ rộng mở. Anh có tài năng. Toán họcvà văn học có lẽ không có quan hệ trực tiếp, nhưng bài giảng của anh thực sựthú vị, cứ như đang kể chuyện vậy. Việc đó người bình thường không làm đượcđâu. Anh sở hữu một khả năng đặc biệt, đáng để kể cho người khác nghe. Đến cảngười như tôi mà thoáng nhìn cũng đã nhận ra ngay. Vì vậy, xin anh hãy trân trọnglấy mình. Thứ lỗi cho tôi nếu tôi hơi lắm lời, xin anh đừng dính dáng vào nhữngchuyện không liên quan, cứ giữ lấy thân mà thẳng tiến con đường của mình thôi."

    "Nhữngchuyện không liên quan?" Tengo hỏi ngược lại.

    "Chẳnghạn như giữa anh và cô Fukada Eri tác giả cuốn Nhộng không khí hình như, ừm,nói sao nhỉ, có chút quan hệ. Hoặc có thể nói là cho đến nay hai người đã gặpnhau vài lần rồi, phải không? Hơn nữa, vừa nãy tôi tình cờ đọc bài báo hôm nay,viết rằng hình như cô ấy đang mất tích. Giới truyền thông chắc chắn sẽ ra sứcxào xáo lên cho mà xem."

    "Cứcho là tôi và cô Fukada Eri đã gặp nhau mấy lần, chuyện đó có ý nghĩa gì chứ?"

    Ushikawanhấc tay lên ra ý ngăn Tengo nói tiếp. Bàn tay nhỏ, song các ngón tay lại chuốimẳn, tròn nần nẫn. "Chà chà, xin đừng cảm tính như thế chứ. Tôi nói vậy không hềcó ác ý gì. Tôi chỉ muốn nói là, bán rẻ thời gian và tài năng của mình vì miếngcơm manh áo hằng ngày thì kết quả chẳng bao giờ tốt đẹp đâu. Nói ra lời này cólẽ hơi mạo muội, nhưng tài năng của anh là một viên kim cương thuần khiết ở dạngthô, và tôi không muốn thấy nó bị hư hỏng phí hoài vì những chuyện không đâu. Nếuchuyện giữa cô Fukada và anh Kanawa bị lọt ra ngoài, chắc chắn sẽ có người tìmđến tận nơi. Họ sẽ bám nhằng nhẵng anh không chịu rời, moi ra đủ chuyện cả thậtcả giả rồi làm ầm ĩ lên. Bọn họ là một lũ dai lắm đấy."

    Tengokhông nói lời nào, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Ushikawa bấy giờ vẫn nheo mắtvà gãi gãi cái dái tai to tướng. Tai y rất nhỏ, nhưng cái dái tai lại to đến bấtthường. Kết cấu cơ thể dị thường của con người này quả thật là nhìn không baogiờ hết chán.

    "Anhđừng hiểu sai. Tôi tuyệt đối không tiết lộ chuyện này ra ngoài đâu." Ushikawa lặplại, làm động tác kéo phéc mơ tuya ngang miệng. "Tôi hứa với anh. Trông bộ dạngtôi thế này thôi, nhưng tôi kín miệng lắm. Người ta còn nói không biết kiếp trướccủa tôi có phải con sò không cơ đấy. Chuyện này tôi sẽ giữ thật kín trong lòng,để bày tỏ thiện ý cá nhân của tôi với anh Kanawa. Không ai khác biết đâu."

    Nóixong câu ấy, cuối cùng Ushikawa cũng đứng lên khỏi sofa, kéo kéo bộ vest, nhưmuốn vuốt cho thẳng những nếp nhăn li ti trên đó. Nhưng y làm vậy chẳng khiếncác nếp nhăn phẳng lại, mà chỉ khiến chúng càng thêm nổi bật hơn thôi.

    "Cònchuyện tiền tài trợ, nếu anh thay đổi ý kiến, xin cứ liên hệ với tôi qua số điệnthoại trên danh thiếp bất cứ lúc nào. Thời gian vẫn còn nhiều. Nếu năm naykhông được thì vẫn còn sang năm." Nói đoạn, y lấy hai ngón tay trỏ vạch trênkhông biểu thị trái đất chuyển động quanh mặt trời. "Chúng tôi không hề sốt ruột.Ít nhất tôi cũng đã có được cơ hội nói chuyện với anh và truyền đạt thông tin đếnanh rồi."

    Nóixong Ushikawa lại toét miệng cười, như muốn khoe hai hàm răng hư hoại của mình,rồi quay người bước ra khỏi phòng tiếp khách.

    Trướckhi tiết học bắt đầu, Tengo cứ nghĩ mãi về những lời Ushikawa nói. Người này dườngnhư biết Tengo có tham gia kế hoạch "tái tạo" Nhộng không khí. Giọng điệu y ámchỉ điều ấy. Bán rẻ tài năng và thời gian vì miếng cơm manh áo hằng ngày thì kếtquả chẳng bao giờ tốt đẹp đâu. Ushikawa đã nói rõ như thế.

    Chúngtôi biết hết... đây chính là thông tin bọn họ muốn truyền đạt.

    Tôicũng đã có được cơ hội nói chuyện với anh và truyền đạt thông tin đến anh rồi.

    Lẽnào để truyền đạt một thông tin như thế, chỉ vì mục đích đó thôi, họ phải pháiUshikawa đến chỗ Tengo, dâng tặng anh ba triệu yêu "tiền tài trợ"? Không, nghechẳng hợp lý chút nào. Họ đâu cần lập mưu chu đáo đến thế làm gì. Họ đã nắm đượcnhược điểm của mình. Nếu muốn uy hiếp, họ chỉ cần lôi sự thật ấy ra ngay từ đầulà được. Hay là bọn họ âm mưu dùng số "tiền tài trợ" ấy để mua chuộc mình? Chodù thế nào, tất cả cũng đều quá kịch. Và rốt cuộc, bọn họ là ai? Cái quỹ "Chấnhưng Văn nghệ và Học thuật Tân Nhật Bản" ấy liệu có liên quan gì đến Sakigakekhông? Cái quỹ ấy liệu có thực sự tồn tại hay không?

    Tengocầm danh thiếp của Ushikawa đi tìm cô thư ký. "Tôi còn chuyện này muốn nhờ côgiúp."

    "Chuyệngì thế?" Cô ngồi yên trên ghế, ngẩng mặt lên hỏi Tengo.

    "Tôimuốn nhờ cô gọi điện thoại đến chỗ này, hỏi xem họ có phải là ‘Chấn hưng Vănnghệ và Học thuật Tân Nhật Bản’ hay không. Rồi hỏi người quản lý có họ làUshikawa có ở đấy không. Chắc họ sẽ bảo không, chừng ấy cô hỏi xem mấy giờ anhta trở lại. Nếu họ hỏi tên cô thì cứ bịa ra tên gì đó. Tự tôi gọi được, chỉ engộ nhỡ đối phương nghe ra giọng tôi thì không tiện lắm."

    Côthư ký ấn số. Đầu dây bên kia bắt máy, ứng đối rất thỏa đáng. Đó là một cuộctrò chuyện giữa những người chuyên nghiệp, súc tích và ngắn gọn.

    "Đúnglà có ‘Chấn hưng Văn nghệ và Học thuật Tân Nhật Bản’ thật. Người bắt máy là côtiếp tân, áng chừng chưa đến hai lăm tuổi, trả lời khá mạch lạc. Người mang họUshikawa đúng là đang làm việc ở đó, khoảng ba giờ rưỡi sẽ về văn phòng. Cô takhông hỏi tên họ của tôi. Nếu là tôi thì đương nhiên tôi sẽ hỏi."

    "Đươngnhiên rồi," Tengo nói. "Tóm lại là cám ơn cô nhiều lắm."

    "Khôngcó gì." Cô đặt tấm danh thiếp của Ushikawa vào tay Tengo mà nói: "Vậy ôngUshikawa này chính là người lúc nãy à?"

    "Đúngvậy."

    "Tôichỉ liếc có một cái thôi, chà, bộ dạng anh ta trông sợ thật đấy."

    Tengocất tấm danh thiếp vào ví da. "E rằng dù cô có thời gian nhìn anh ta lâu hơnthì ấn tượng ấy cũng không thay đổi đâu."

    "Tôi thườngkhông thích xét người qua tướng mạo bề ngoài. Trước đây vì chuyện này mà tôi đãsai lầm một lần, hối hận thì đã quá muộn. Nhưng mà con người này, vừa thoángnhìn tôi đã cảm thấy không thể tin được. Đến giờ tôi vẫn nghĩ thế."

    "Khôngchỉ mình cô nghĩ thế đâu," Tengo nói.

    "Nghĩnhư thế không chỉ có mình tôi," cô lặp lại, như đang xác nhận xem kết cấu ngữpháp của câu ấy có chuẩn không.

    "Áo củacô đẹp quá," Tengo nói. Lời này không phải để lấy lòng, mà hoàn toàn thành thực.Sau khi được nếm mùi bộ vest đại hạ giá nhàu nhĩ của Ushikawa, chiếc áo vải đayđược cắt may rất có gu của cô trông chẳng khác nào lụa là từ trên thiên đườngbay xuống trong một buổi chiều không gió.

    "Cámơn," cô thư ký đáp.

    "Nhưngmà, cho dù có người nghe điện thoại, ‘cũng chưa chắc đã tồn tại Chấn hưng Vănnghệ và Học thuật Tân Nhật Bản’," Tengo nói.

    "Đúngvậy. Đương nhiên cũng có khả năng đây là một vụ lừa đảo được dày công sắp xếp.Chỉ cần đăng ký một đường dây điện thoại, thuê người trực máy là được rồi. Giốngnhư trong phim The Sting[6] ấy. Nhưng mà cần gì phải tốn công như vậy chứ? AnhTengo ạ, tôi nói thế này thì hơi... nhưng hình như anh đâu phải loại người cónhiều tiền để người ta lừa gạt, phải không."

    [6] Bộphim năm 1973 của đạo diễn George Roy Hill.

    "Tôithì nào có gì," Tengo nói, "Ngoại trừ linh hồn."

    "Nghegiống như một câu chuyện sắp có Mephistopheles[7] xuất hiện ấy," cô nói.

    [7]Mephistopheles (hay còn gọi là Mephistophilus, Mephistophilis, Mephostopheles,Mephisto): Một con quỷ trong thần thoại Đức, nhân vật trong tác phẩm của nhiềutác gia Đức trong đó có tác phẩm lừng danh Faust của J.W.Geothe.

    "Có lẽtôi phải đến tận địa chỉ này một chuyến, tận mắt xem rốt cuộc có văn phòng củahọ ở đấy không."

    "Saukhi làm rõ kết quả thì báo với tôi một tiếng nhé," cô nheo mắt, vừa nói vừa kiểmtra lại sơn móng tay.

    "HộiChấn hưng Văn nghệ và Học thuật Tân Nhật Bản" quả có tồn tại thật. Sau giờ học,Tengo bắt tàu điện đến Yotsuya, rồi từ đó đi bộ tới Kojimachi. Tìm đến địa chỉtrong danh thiếp, anh thấy một tòa nhà bốn tầng, trước cửa treo một tấm biểnkim loại đề "Chấn hưng Văn nghệ và Học thuật Tân Nhật Bản". Văn phòng nằm trêntầng ba. Tầng này có "Nhà Xuất bản m nhạc Mikimoto" và "Phòng kế toán Koda".Nhìn quy mô tòa nhà thì các văn phòng có lẽ không lớn lắm. Dường như chẳng cócông ty nào làm ăn phát đạt, mặc dù nếu chỉ nhìn bề ngoài thì không thể hiểu đượctình hình bên trong. Tengo đang định đi thang máy lên tầng ba, muốn xem xem đórốt cuộc là văn phòng như thế nào, hay ít nhất nhìn qua cái cửa thôi cũng được.Thế nhưng nếu chẳng may đụng phải Ushikawa ở hành lang thì có thể sẽ hơi phiền.

    Tengobắt tàu điện về nhà, gọi điện cho Komatsu. Không ngờ Komatsu đang ở công ty,anh ta bắt máy ngay, thật là chuyện xưa nay hiếm.

    "Giờkhông tiện cho lắm," Komatsu nói. Anh nói nhanh hơn bình thường, âm điệu hơicao. "Xin lỗi, giờ tôi không tiện nói chuyện."

    "AnhKomatsu, chuyện này quan trọng lắm," Tengo nói. "Hôm nay có một tay rất kỳ quáiđến chỗ trường tôi dạy, hình như hắn biết gì đó về quan hệ giữa tôi và Nhộngkhông khí."

    Komatsucầm điện thoại, trầm ngâm mất mấy giây. "Chừng hai mươi phút nữa tôi có thể gọilại cho cậu. Cậu đang ở nhà à?"

    "Vâng,"Tengo trả lời. Komatsu liền gác máy. Trong lúc đợi điện thoại, Tengo lấy đá màira mài hai con dao, đun nước, pha trà. Đúng hai mươi phút sau, chuông điện thoạivang lên. Komatsu mà như thế thì lại cũng là chuyện hết sức hiếm gặp.

    Lầnnày giọng Komatsu trấn tĩnh hơn lúc nãy nhiều. Như thể anh ta vừa đi đến mộtnơi yên tĩnh rồi gọi điện từ đó. Tengo kể vắn tắt cho anh ta nghe những gìUshikawa nói trong phòng tiếp khách.

    "Chấnhưng Văn nghệ và Học thuật Tân Nhật Bản? Chưa bao giờ nghe nói đến. Lại còn tàitrợ cho cậu ba triệu yên, chuyện này cũng hết sức kỳ lạ. Đương nhiên tôi đồng ýlà rồi sẽ đến một ngày cậu trở thành tác gia lớn, nhưng hiện giờ thì cậu cònchưa xuất bản một tác phẩm nào kia mà. Chuyện này thật khó tin. Đằng sau chắcchắn là có chuyện mờ ám."

    "Tôicũng nghĩ thế."

    "Chotôi một chút thời gian. Cái ‘Chấn hưng Văn nghệ và Học thuật Tân Nhật Bản’ ấy,để tôi điều tra cho. Khi nào biết được gì, tôi sẽ liên lạc với cậu. Nhưng tóm lạimột câu, thằng cha Ushikawa ấy biết được quan hệ giữa cậu và Fukaeri rồi hả?"

    "Hìnhnhư vậy."

    "Chuyệnnày thì hơi phiền phức một chút đây."

    "Cógì đó bắt đầu chuyển động," Tengo nói. "Thầy giáo Ebisuno dùng xà beng nậy tảngđá lên cũng chẳng sao, nhưng xem ra có thứ gì đó mà chúng ta không tưởng tượngnổi đã từ bên dưới bò ra rồi."

    Komatsuthở dài ở đầu dây phía bên kia. "Chỗ tôi cũng bị người ta truy hỏi suốt. Tạpchí tuần đang nhặng xị hết cả lên. Cả đài truyền hình cũng sang chọc ngoáy. Mớisáng nay cảnh sát đến công ty hạch hỏi tôi. Họ đã nắm được quan hệ giữa Fukaerivà Sakigake. Đương nhiên là cả chuyện không biết cha mẹ cô ấy đang ở đâu. E làđám truyền thông sẽ thổi phồng sự vụ lên."

    "Thầygiáo Ebisuno giờ thế nào?"

    "Từhôm trước cả Thầy giáo Ebisuno cũng mất liên lạc. Gọi điện thoại không được, màông ấy cũng không liên lạc với ai. Chắc ông ấy cũng đang rối hết cả lên. Nếukhông thì đang âm thầm trù tính gì đó."

    "Nhânthể, anh Komatsu này, tôi hỏi một câu không liên quan nhé, chuyện tôi đang viếttiểu thuyết dài, anh không kể với ai đấy chứ?"

    "Làmgì có, tôi chẳng kể với ai hết," Komatsu lập tức đáp. "Cần gì phải nói với ngườikhác kia chứ?"

    "Vậythì tốt. Tôi chỉ hỏi vậy thôi."

    Komatsutrầm ngâm một thoáng, đoạn nói: "Tengo này, nói bây giờ e hơi muộn, nhưng chuyệnđã tới nước này, không khéo chúng ta đã đặt chân vào một nơi cực kỳ khó chịu đấy."

    "Dù đặtchân vào đâu thì cũng không còn đường quay đầu lại nữa rồi, chắc chắn."

    "Nếukhông có đường quay đầu lại thì, dù xảy ra chuyện gì cũng chỉ có thể tiến lênphía trước mà thôi. Cho dù cái thứ chúng ta không tưởng tượng nổi mà cậu nói ấycó bò ra cũng vậy."

    "Tốtnhất là buộc chắc dây an toàn vào," Tengo nói.

    "Đúngrồi," Komatsu nói xong liền gác máy.

    Mộtngày dài đằng đẵng. Tengo ngồi bên bàn, uống trà nguội tanh nguội ngắt, nghĩ vềchuyện Fukaeri. Một mình cô đang ẩn náu ở chỗ bí mật ấy, cả ngày cô làm gì nhỉ?Đương nhiên, chẳng ai biết được rốt cuộc Fukaeri đang làm gì.

    Trítuệ và sức mạnh của Người Tí Hon có thể sẽ làm tổn thương đến Thầy giáo và anh,Fukaeri đã nói như thế trong băng cát xét. Ở trong rừng phải cẩn thận. Tengo bấtgiác đưa mắt nhìn quanh. Đúng vậy. Rừng sâu là thế giới của họ.


  3. #3
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 3

    Không thể chọn cách sinh ra, nhưng có thể chọn cách chết đi



    Aomame

    Khôngthể chọn cách sinh ra, nhưng có thể chọn cách chết đi

    Mộtđêm gần cuối tháng Bảy, mây mù dày đặc che kín bầu trời nhiều ngày nay cuốicùng cũng tan đi, làm lộ rõ hai mặt trăng. Aomame đứng nơi ban công nhỏ nhàmình ngước nhìn cảnh tượng ấy. Nàng rất muốn gọi điện cho ai đó mà nói: "Xinhãy thò đầu ra cửa sổ, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời. Thế nào? Anh thấy trênkhông có mấy vầng trăng? Từ chỗ em có thể nhìn thấy hai vầng trăng, rõ lắm. Chỗanh thì sao?"

    Nhưngnàng không có người nào để gọi điện thoại như thế. Hẳn có thể gọi cho Ayumi.Nhưng Aomame không muốn dấn sâu thêm nữa vào quan hệ với Ayumi. Xét cho cùng,cô ấy là cảnh sát đương chức. Còn Aomame, rất có thể không bao lâu nữa nàng sẽphải giết thêm một người đàn ông, sau đó thay đổi gương mặt, đổi cả tên họ,chuyển đến sống ở nơi khác, mai danh ẩn tích. Đương nhiên nàng sẽ không gặp lạiAyumi được nữa, liên lạc cũng không. Một khi ta trở nên thân thiết với ai đó,thì cắt đứt tình cảm ấy thật không dễ dàng.

    Nàngvào phòng, đóng cánh cửa mở ra ban công rồi bật điều hòa nhiệt độ. Đoạn nàngkéo rèm, để dựng lên một hàng rào ngăn giữa ánh trăng và mình. Hai vầng trăngtrên bầu trời kia khiến tâm trí nàng rối loạn. Dường như chúng làm rối loạn cảcán cân lực hấp dẫn của trái đất một cách tinh vi, gây ra ảnh hưởng gì đó vớicơ thể nàng. Tuy vẫn còn ít lâu nữa mới đến kỳ kinh, nhưng cơ thể nàng thấy mệtmỏi nặng nề một cách lạ lùng. Da nàng khô ráp, mạch đập không bình thường.Aomame thầm nhủ: đừng nghĩ đến mặt trăng nữa! Cho dù đó là chuyện không thểkhông nghĩ đến.

    Đểxua đi cảm giác mệt mỏi, Aomame nằm trên thảm, làm vài động tác co duỗi người.Một cách có hệ thống, nàng đánh thức những cơ bắp ít khi có cơ hội dùng đến hằngngày, duỗi căng cho hết cỡ. Từng cơ bắp một âm thầm rên rỉ, mồ hôi nàng nhỏ nhưmưa xuống sàn nhà. Bài tập co duỗi cơ thể này do nàng tự nghĩ ra, mỗi ngày sửađổi chút ít sao cho nó triệt để và hiệu quả hơn. Đây là bài tập chỉ dành riêngcho nàng. Nàng không thể đưa nó vào các lớp nàng dạy ở câu lạc bộ. Người bìnhthường không chịu được đau đớn nhường ấy. Thậm chí hầu hết các huấn luyện viênthể dục cùng làm với nàng cũng phải rên lên thành tiếng khi nàng thử với họ.

    Nàngvừa làm các động tác co duỗi vừa bật bản Sinfonietta của Janáček do GeorgeSzell chỉ huy. Bản Sinfonietta dài khoảng hai mươi lăm phút, vừa vặn khoảng thờigian cần thiết để vận động hết các cơ bắp trong cơ thể một cách hiệu quả, khôngngắn quá cũng không dài quá. Đến khi bản nhạc chấm dứt, mâm quay đĩa dừng lại,cần máy tự động trở về vị trí ban đầu, cả đầu óc lẫn cơ thể nàng đều có cảmgiác như miếng giẻ bị vắt khô kiệt.

    Giờđây, Aomame đã có thể nhớ rõ từng nốt nhạc của bản Sinfonietta. Vừa co duỗi cơthể mình đến gần giới hạn cuối cùng vừa lắng nghe tiếng nhạc, cơ thể nàng trởnên tĩnh lặng một cách bí ẩn. Trong lúc này nàng vừa là người tra khảo vừa làngười bị tra khảo; vừa là kẻ cưỡng bức vừa là người bị cưỡng bức. Trạng thái tựtúc, hướng vào bản ngã này chính là thứ nàng cần. Nó cho nàng sự an ủi sâu xa.Vì vậy, bản Sinfonietta của Janáček trở thành một thứ nhạc nền có hiệu quả rấttốt.

    Khoảngtrước mười giờ tối, chuông điện thoại reo. Cầm ống nghe lên, nàng nghe thấy giọngcủa Tamaru.

    "Ngàymai có việc gì không?" anh ta hỏi.

    "Sáurưỡi hết giờ làm."

    "Tanlàm đến đây được không?"

    "Được,"Aomame trả lời.

    "Tốtlắm," Tamaru đáp. Trong ống nghe vang lên tiếng đầu bút bi viết lên thời gianbiểu hằng ngày.

    "Ànày, anh tìm được con chó mới chưa?"

    "Chóà? Ờ, tôi lại kiếm một con chó cái giống béc giê Đức. Vẫn chưa hoàn toàn hiểuđược tính cách nó, nhưng mà huấn luyện cơ bản thì rất tốt, hình như cũng khánghe lời. Nó đến đây được mười hôm rồi, có vẻ đã bắt đầu thích ứng. Sau khi cóchó, cánh phụ nữ ở đấy cũng yên tâm phần nào."

    "Tốtquá."

    "Connày chỉ cần cho ăn thức ăn bình thường của chó là được. Rất tiện lợi."

    "Chóbéc giê Đức bình thường không ăn rau chân vịt."

    "Conchó ấy đúng là hơi kỳ quái. Có những mùa, giá rau chân vịt cũng không rẻ cho lắm."Tamaru than phiền, giọng nói chứa đầy hoài niệm. Sau đó anh ta ngừng mất mấygiây, rồi đổi sang chủ đề khác. "Hôm nay trăng rất đẹp."

    Aomamehơi nhíu mày. "Sao đột nhiên lại nói chuyện trăng thế?"

    "Thỉnhthoảng tôi cũng nói chuyện trăng sao mà."

    "Thìdĩ nhiên rồi," Aomame nói. Nhưng anh không phải là dạng người nói chuyện trăngsao mưa tuyết qua điện thoại nếu không thực sự cần thiết lắm.

    Ở đầudây bên kia, Tamaru im lặng một lúc mới tiếp: "Lần trước gọi điện cô có nhắc đếnmặt trăng. Còn nhớ không? Từ dạo ấy trở đi, không hiểu sao tôi cứ nghĩ vơ vẩn vềmặt trăng, nhất là hồi nãy tôi ngẩng đầu nhìn trời, không có mây mù, mặt trăngrất đẹp."

    Vậycó mấy mặt trăng thế? Suýt nữa thì Aomame buột miệng hỏi, nhưng nàng nhìn lại.Làm vậy quá nguy hiểm. Lần trước Tamaru kể cho mình về thân thế của anh ta, vềchuyện anh ta là một cô nhi thậm chí còn không biết mặt cha mẹ. Về quốc tịch củaanh ta. Đó là lần đầu tiên Tamaru nói nhiều như vậy. Anh ta vốn là người khôngthích nói nhiều về bản thân mình. Xét trên phương diện cá nhân, anh ta rất quýAomame nên đã ít nhiều cởi mở với nàng. Nhưng dù sao anh ta cũng là một vệ sĩchuyên nghiệp, được huấn luyện để đạt được mục đích bằng con đường ngắn nhất.Thế nên không nhiều lời thì hơn.

    "Hếtgiờ làm, khoảng chừng bày giờ thì tôi có thể đến chỗ anh," nàng nói.

    "Được,"Tamaru trả lời. "Chắc là cô sẽ đói bụng. Ngày mai đầu bếp nghỉ, không thể mờicô ăn bữa tối tử tế được. Nếu cô không ngại, tôi có thể chuẩn bị bánhsandwich."

    "Cámơn anh," Aomame nói.

    "Cầnbằng lái xe, hộ chiếu và bảo hiểm y tế. Phiền cô ngày mai mang đến luôn. Còn cảmột bộ chìa khóa nhà cô nữa. Có thể chuẩn bị được không?"

    "Tôinghĩ là có."

    "Cònmột việc nữa. Về chuyện lần trước ấy, tôi muốn nói chuyện riêng với cô. Mong làsau khi nói chuyện với bà chủ xong, cô bớt chút thời gian ở lại."

    "Chuyệnlần trước?"

    Tamaruthoáng im lặng. Một sự im lặng nặng nề như thể bao cát. "Cô muốn kiếm một thứ.Quên rồi à?"

    "Đươngnhiên là nhớ," Aomame vội đáp. Một góc tâm trí nàng vẫn đang nghĩ về mặt trăng.

    "Bảygiờ tối mai." Dứt lời, Tamaru gác máy.

    Tốihôm sau, số lượng trăng vẫn không thay đổi. Hết giờ làm, Aomame tắm vội tắmvàng một cái. Khi nàng bước ra khỏi câu lạc bộ thể thao, đằng Đông vẫn còn sáng,trên bầu trời, hai vầng trăng nhạt nằm song song. Aomame đứng trên cầu vượtdành cho người đi bộ bắc qua phố Tây Gaien, tựa người vào lan can, ngước nhìnhai vầng trăng hiện diện cùng một lúc. Nhưng ngoài nàng ra, không ai trôngtrăng như thế cả. Những người đi qua, khi thấy Aomame đứng trên cầu ngắm trăng,chỉ liếc một cái như lấy làm lạ lắm. Bọn họ chẳng có hứng thú gì với mặt trăngvà bầu trời, chỉ rảo bước đến ga tàu điện ngầm. Ngước nhìn mặt trăng, Aomame lạibắt đầu nghe cảm giác mệt mỏi giống ngày hôm qua. Nàng nghĩ, mình không được ngẩngnhìn mặt trăng thế này nữa. Làm vậy sẽ có tác động xấu với mình. Song, dù nàngcố gắng đến thế nào để không ngước nhìn hai vầng trăng, làn da nàng cũng khó màkhông cảm nhận được ánh mắt của chúng. Dù mình không nhìn chúng thì chúng cũngđang nhìn mình. Chúng biết mình sắp sửa làm gì.

    Bà chủvà Aomame uống thứ cà phê vừa nóng vừa đặc đựng trong những chiếc tách phongcách cổ điển. Bà chủ rót sữa vào tách, rất ít, men theo miệng tách, không khuấylên mà để vậy uống luôn. Bà không bỏ đường. Aomame uống cà phê đen như thường lệ.Tamaru làm bánh sandwich mang lên như đã hứa. Miếng bánh cắt nhỏ, cắn một miếnglà hết. Aomame ăn mấy cái liền. Chỉ là bánh mì đen kẹp dưa vàng và pho mát, tuyđơn giản nhưng ăn rất thanh và vừa miệng. Tamaru đã làm món ăn tầm thường nàytrở nên đẹp mắt. Những nhát dao tinh tế, cắt tất cả nguyên phụ liệu thành từngmiếng có kích cỡ và độ dày đều tăm tắp. Anh ta biết nên thao tác theo thứ tựnào. Chỉ riêng điểm này thôi cũng khiến cho mùi vị món ăn thay đổi đến lạ kỳ.

    "Hànhlý của cô đã sắp xếp xong chưa?" bà chủ hỏi.

    "Quầnáo sách vở không cần thiết đều quyên tặng cả rồi. Đồ dùng cần thiết cho cuộc sốngmới tôi đã đóng gói cẩn thận, có thể xách đi bất cứ lúc nào. Trong nhà giờ chỉcòn lại vài món cần cho cuộc sống trước mắt, đồ điện, đồ nhà bếp, giường, chănchiếu, vài cái bát đĩa."

    "Nhữngthứ còn lại chúng tôi sẽ lo liệu chu tất. Mấy thủ tục vụn vặt như hợp đồng thuênhà gì đó, cô không phải bận tâm. Chỉ cần mang theo những vật tùy thân không thểthiếu, đi là đi luôn."

    "Cónên báo cho nơi làm việc một tiếng không? Tôi mà đột nhiên mất tăm mất tích, engười ta lại sinh nghi."

    Bà chủnhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống bàn trà. "Chuyện ấy cô cũng không cần lo lắng."

    Aomamelẳng lặng gật đầu. Nàng lại ăn thêm một chiếc sandwich, uống một ngụm cà phê.

    "À phải,cô còn tiền gửi trong ngân hàng không?" bà chủ hỏi.

    "Tiềngửi không kỳ hạn có sáu trăm nghìn yên. Ngoài ra còn hai triệu yên gửi có kỳ hạn."

    Bà chủthầm tính toán trong giây lát. "Tiền gửi không kỳ hạn cô chia ra làm mấy đợtkhông quá bốn trăm nghìn yên thì chắc không vấn đề gì đâu. Tiền gửi định kỳ thìđừng động đến. Lúc này đột nhiên rút ra thì không hay lắm. Có thể bọn họ sẽ điềutra đời tư của cô. Chúng ta phải hết sức cẩn thận. Sau này rồi sẽ bồi hoàn chocô. Ngoài ra, cô còn gì có thể gọi là tài sản nữa không?"

    "Sốtiền bà cho tôi trước đây vẫn còn nguyên vẹn, để trong két bảo hiểm ở ngânhàng."

    "Cô lấysố tiền mặt đó ra khỏi két bảo hiểm đi. Nhưng đừng để trong nhà. Nghĩ xem có chỗnào thích hợp để cất giấu không."

    "Tôihiểu."

    "Trướcmắt những việc tôi muốn cô làm chỉ có vậy thôi. Thêm nữa, tất cả đều vẫn tiếnhành như trước, không thay đổi lối sống, không làm gì để người ta chú ý. Ngoàira, chuyện gì quan trọng thì cố gắng không nói qua điện thoại."

    Dặndò xong, bà chủ như thể đã hết sạch năng lượng dự trữ, cả người chìm sâu vàotrong ghế bành.

    "Ngàygiờ đã xác định chưa ạ?" Aomame hỏi.

    "Thậtđáng tiếc, chúng tôi vẫn chưa biết," bà chủ đáp. "Đang đợi đối phương liên lạclại. Kế hoạch đã xong xuôi, nhưng thời gian biểu của đối phương bao giờ cũng đếnphút cuối mới quyết định. Có thể một tuần nữa, cũng có thể một tháng nữa. Cả địađiểm cũng chưa rõ. Đành phải phiền cô đợi thôi, mặc dù tôi biết cô đang sốt ruộtlắm."

    "Chờđợi cũng không hề gì," Aomame nói. "Có điều, kế hoạch sắp xếp ra sao, liệu bàcó thể cho tôi biết sơ qua một chút được không?"

    "Cô sẽgiúp người đó giãn cơ," bà chủ nói. "Chính là việc thường ngày cô vẫn làm. Cơthể y có vấn đề gì đó. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nghe nói cũngkhiến y khổ sở không ít. Để giải quyết ‘vấn đề’ này, đến giờ y đã điều trị đủ mọiphương pháp rồi, ngoài các biện pháp y học chính thức, y còn thử bấm huyệt,châm cứu, mát xa..., nhưng cho đến giờ vẫn chưa có hiệu quả. ‘Vấn đề’ sức khỏenày là nhược điểm duy nhất của nhân vật được gọi là Lãnh Tụ ấy. Đó chính là điểmđột phá mà chúng ta đang tìm kiếm để xuyên thủng hàng rào phòng thủ của y."

    Cửa sổsau lưng bà chủ có buông rèm, che khuất mặt trăng, nhưng Aomame cảm nhận đượcánh nhìn lạnh lẽo của hai vầng trăng chiếu lên da mình. Sự câm lặng đồng lòng củachúng hồ như đang len lét chui vào căn phòng này.

    "Chúngtôi có nội ứng trong giáo đoàn Sakigake. Tôi đã thông qua người này để tung tinnói cô là chuyên gia ưu tú về mặt co duỗi cơ bắp. Cũng không phải chuyện khó lắm,vì cô đúng là như vậy. Giờ thì họ rất quan tâm đến cô. Ban đầu họ muốn mời cô đếngiáo đoàn ở tỉnh Yamanashi, nhưng vì công việc nên cô không thể nào rời khỏiTokyo được... chúng tôi làm cho họ hiểu như vậy. Dù sao thì người đó cứ khoảngmột tháng lại đến Tokyo một lần vì công việc, âm thầm trú trong một khách sạn ởkhu trung tâm. Y sẽ để cô làm co duỗi cơ bắp trong một phòng ở khách sạn đó.Lúc ấy, cô chỉ cần làm như những lần trước là được rồi."

    Aomamethầm hình dung ra cảnh tượng đó. Phòng khách sạn. Trên tấm đệm yoga, một ngườiđàn ông nằm duỗi dài để nàng xoa bóp cơ. Nàng không thấy mặt ông ta. Người đànông nằm sấp, toàn bộ gáy hướng về phía nàng, không chút phòng bị. Nàng vươn tayra, lấy chiếc dùi đục đá cất trong túi xách.

    "Vậylà trong phòng sẽ chỉ có mình tôi và ông ta, phải không?" Aomame hỏi.

    Bà chủgật đầu. "Trên Lãnh Tụ ấy không để cho người trong nội bộ giáo đoàn nhìn thấy vấnđề trên cơ thể y, vì vậy chắc chắn sẽ không ai khác có mặt. Chỉ có cô và ythôi."

    "Bọnhọ đã biết họ tên và nơi làm việc của tôi rồi à?"

    "Đốithủ là người cảnh giác rất cao. Họ đã tiến hành điều tra kỹ lưỡng về thân thế củacô, song không phát hiện thấy vấn đề gì. Hôm qua họ liên lạc, bảo muốn mời cô đếnnơi Lãnh Tụ đang ngụ ở trong khu trung tâm. Bảo rằng ngay khi chọn được thờigian và địa điểm họ sẽ thông báo với chúng tôi."

    "Tôithường xuyên ra vào chỗ này, liệu quan hệ giữa tôi và phu nhân có bị nghi ngờkhông?"

    "Tôichỉ là hội viên ở câu lạc bộ thể thao nơi cô làm việc, mời cô đến nhà làm huấnluyện viên riêng. Chẳng có lý do gì để cho rằng chúng ta có quan hệ sâu sắc hơnthế."

    Aomamegật đầu.

    Bà chủlại nói: "Mỗi khi nhân vật được gọi là Lãnh Tụ này rời khỏi giáo đoàn ra ngoài,bên cạnh luôn luôn có hai vệ sĩ. Cả hai đều là tín đồ, cao thủ karate. Không rõbọn họ có mang theo vũ khí không. Nhưng võ nghệ của hai người này hình như cũngkhá cao cường, luyện tập hằng ngày. Có điều, nếu là Tamaru thì chắc anh ta sẽ bảohai tay kia chỉ là hạng nghiệp dư thôi."

    "Khôngthể so với Tamaru."

    "Khôngthể so với Tamaru. Trước đây Tamaru là lính đặc chủng trong Lực lượng Phòng vệ,được huấn luyện bài bản. Để hoàn thành nhiệm vụ, anh ta có thể làm bất cứ việcgì cần thiết, không hề do dự ra tay trong chớp mắt. Điều quan trọng là tuyệtkhông do dự, dù đối thủ là ai. Dân nghiệp dư thì sẽ trù trừ, đặc biệt khi đốithủ là một cô gái trẻ tuổi."

    Bà chủngửa đầu về phía sau, dựa vào lưng ghế, thở sâu một hơi. Sau đó bà lại ngồi thẳngdậy, chăm chú nhìn thẳng vào Aomame.

    "Trongkhi cô trị liệu cho Lãnh Tụ, hai vệ sĩ chắc chắn sẽ chờ ở gian phòng kế bên. Côcó thể ở riêng với y chừng một tiếng. Trước mắt kế hoạch được sắp xếp như vậy.Nói thì nói thế, nhưng thực tế sẽ xảy ra chuyện gì thì không ai dự đoán trướcđược. Tình hình biến đổi khó lường. Tên Lãnh Tụ đó thường phải đến phút cuốicùng mới công bố lịch trình của mình."

    "Ôngta bao nhiêu tuổi ạ?"

    "Khoảngnăm lăm, nghe nói là một người cao lớn. Thật đáng tiếc, ngoài ra thì chúng tôichưa tìm được thêm thông tin gì khác nữa."

    Tamaruđợi ở sảnh. Aomame đưa chìa khóa căn hộ, bằng lái xe, hộ chiếu, chứng nhận bảohiểm y tế cho anh ta. Tamaru trở vào trong, chụp lại những giấy tờ ấy. Sau khikiểm tra cho chắc rằng các bản sao đều đầy đủ cả, anh ta trả lại bản gốc choAomame. Sau đó, Tamaru dẫn Aomame vào gian phòng của mình cạnh sảnh ra vào. Mộtgian phòng nhỏ hình vuông chật hẹp, không có một món gì có thể gọi là đồ trangtrí. Một cánh cửa sổ nhỏ xíu mở ra vườn. Điều hòa nhiệt độ gắn trên tường phátra âm thanh khe khẽ. Anh ta mời Aomame ngồi xuống một chiếc ghế gỗ nhỏ, cònmình thì ngồi xuống chiếc ghế kê trước bàn làm việc. Xếp hàng một dọc bức tườnglà bốn màn hình giám sát, góc độ camera có thể điều chỉnh được. Và cũng chừng ấyđầu video liên tục ghi lại hình ảnh trên màn hình. Trên các màn hình đang hiểnthị tình hình bên ngoài tường bao biệt thự. Màn hình ngoài cùng bên phải làhình ảnh sảnh chờ của trung tâm bảo trợ nơi những người phụ nữ sinh sống. Có thểthấy cả con chó gác cửa mới. Nó đang nằm dưới đất nghỉ ngơi. So với con chó hồitrước, trông nó nhỏ hơn một chút.

    "Băngkhông thu lại được cảnh con chó kia chết," Tamaru nói, như thể đoán trước câu hỏicủa Aomame. "Khi đó con chó không bị xích. Nó không thể nào tự tháo xích ra được,chắc là có người mở cho nó."

    "Màkhi có người lại gần, nó cũng không sủa lên."

    "Đúngthế."

    "Kỳ lạthật."

    Tamarugật đầu, nhưng không nói gì. Trước đó anh ta đã vắt óc suy nghĩ về những khảnăng có thể xảy ra không biết bao nhiêu lần. Nay anh ta nghĩ đã phát chán rồi,chẳng còn gì đáng nói với người khác nữa.

    Sauđó Tamaru vươn tay kéo ngăn kéo tủ bên cạnh bàn, lấy ra một túi nylon màu đen.Trong túi đựng một cái khăn tắm màu xanh lam đã bạc màu. Khi anh ta mở khăn tắmra, Aomame thấy một vật bằng kim loại đen bóng. Một khẩu súng lục tự động bỏtúi. Chẳng nói chẳng rằng, anh ta đưa khẩu súng cho Aomame. Aomame nhận lấy,cũng không nói lời nào. Cầm nó trong tay, nàng áng chừng trọng lượng. Nó nhẹhơn so với nhìn vẻ bề ngoài. Một thứ nhẹ thế này không ngờ lại có thể đưa conngười ta vào chỗ chết.

    "Cô vừamới phạm phải hai sai lầm cực lớn. Cô biết là gì không?" Tamaru nói.

    Aomamengẫm lại những động tác của mình vừa xong, nhưng không hiểu mình đã sai ở đâu.Nàng chỉ đón lấy khẩu súng anh ta đưa cho mình thôi mà. "Tôi không biết," nàngnói.

    "Thứnhất, khi nhận súng, cô không kiểm tra xem súng đã lắp đạn hay chưa; nếu lắp đạnrồi thì phải xem chốt an toàn có đóng không. Thứ hai, sau khi nhận súng, cô đãhướng nòng súng về phía tôi, dù chỉ trong nháy mắt. Cả hai đều là sai lầm tuyệtđối không được phép phạm phải. Vả lại, khi cô không định nổ súng, ngón tay tốtnhất chớ nên cho vào bên trong vòng bảo vệ cò súng như thế."

    "Hiểurồi. Sau này tôi sẽ cẩn thận hơn."

    "Trừkhi gặp tình huống khẩn cấp, còn thì khi tháo lắp, sửa chữa, giao nhận, vậnchuyển súng, không được phép có viên đạn nào nằm trong ổ đạn. Hơn nữa, chỉ cầnnhìn thấy súng, cô phải mặc định cho rằng nó đã được lắp đạn, chỉ cho tới khixác định rõ là không có đạn mới thôi. Súng được làm là để giết người. Cô có cẩnthận thế nào cũng là chưa đủ. Có thể sẽ có người cười giễu tôi quá thận trọng.Nhưng những sự cố tầm phơ ấy vẫn cứ xảy ra, và những kẻ mất mạng hoặc bị thươngnặng thường lại chính là những người vẫn chê người khác quá cẩn trọng ấy."

    Tamarulấy trong túi áo ngực ra một gói nylon nhỏ, bên trong đựng bảy viên đạn mớitinh. Anh ta đặt chúng lên bàn. "Cô nhìn cho rõ nhé, giờ vẫn chưa lắp đạn. Hộpđạn tuy đã lắp vào súng, nhưng trong hộp trống rỗng. Trong ổ đạn cũng không cóviên nào."

    Aomamegật đầu.

    "Đâylà quà của riêng tôi tặng cho cô. Chỉ có điều, nếu cuối cùng không dùng đến nó,hy vọng tôi có thể trả lại tôi nguyên vẹn."

    "Dĩnhiên rồi," Aomame đáp bằng giọng khô khốc. "Chắc anh phải tốn một khoản tiền mớikiếm được thứ này."

    "Điềuđó cô khỏi cần để ý," Tamaru nói. "Cô còn phải để ý nhiều chuyện khác, nhữngchuyện chúng ta sẽ nói luôn bây giờ đây. Cô bắn súng bao giờ chưa?"

    Aomamelắc đầu. "Chưa một lần nào."

    "Thựcra so với súng lục tự động, súng lục kiểu côn xoay dùng dễ hơn, nhất là với dânkhông chuyên. Nó có kết cấu đơn giản, cách dùng lại giản tiện dễ nhớ, lại rấtít sai sót. Chỉ có điều súng côn tốt thì lại chiếm chỗ hơi nhiều, không tiệnmang theo người. Vì vậy, súng lục tự động vẫn là tốt hơn cho cô. Đây là khẩuHK4 của hãng Heckler & Koch của Đức chế tạo, nặng bốn trăm tám mươi gam khikhông có đạn. Vừa nhỏ vừa nhẹ, đạn ngắn cỡ chín ly nhưng uy lực rất mạnh, lạiít giật. Tuy lúc nào khoảng cách bắn hơi dài thì độ chính xác không cao lắm,nhưng với mục đích sử dụng mà cô nghĩ đến thì rất hợp. Heckler & Koch tuylà một hãng sản xuất vũ khí thành lập sau chiến tranh, nhưng nguyên mẫu của HK4chính là loại Mauster HSc đã được sử dụng rộng rãi và công nhận từ trước chiếntranh. Súng được sản xuất từ năm 1968 đến nay, vẫn được nhiều người khen, vì vậyrất đáng tin cậy. Khẩu này không phải súng mới, nhưng người sử dụng hẳn là rấtam hiểu, bảo dưỡng rất tốt. Súng cũng như xe hơi vậy, hàng đã qua sử dụng màcòn tốt thì đáng tin cậy hơn hàng mới tinh."

    Tamarucầm khẩu súng từ tay Aomame, chỉ cho nàng cách sử dụng. Mở đóng khóa an toànnhư thế nào. Làm sao để mở chốt lắp băng đạn, tháo băng đạn, rồi lại lắp vào.

    "Lúcrút băng đạn ra, nhất định phải đóng khóa an toàn trước. Mở chốt lắp hộp đạn,rút băng đạn ra, rồi kéo quy lát về phía sau, thế là viên đạn lòi ra khỏi ổ.Lúc này thì trong ổ đạn không có đạn nên dĩ nhiên là không có viên đạn nào lòira. Sau đó quy lát vẫn ở trạng thái mở, cô bóp cò một cái, như thế này, quy látsẽ tự đóng lại, nhưng chốt nổ[1] vẫn ở trạng thái chờ. Cô lại bóp cò lần nữa,chốt nổ sẽ đập xuống. Sau đó cô lắp băng đạn mới vào."

    [1]Firing pin (chốt nổ): mẩu chốt kim loại nhỏ đập mạnh vào kíp nổ (primer) củaviên đạn kích thích nổ thuốc súng.

    Tamaruthoăn thoắt thực hiện một loạt thao tác. Sau đó anh ta lại làm thêm lần nữa, lầnnày thì chậm rãi chỉ ra từng động tác một. Aomame nhìn không chớp mắt.

    "Côthử đi."

    Aomamecẩn thận rút hộp đạn, kéo quy lát ra sau, trút sạch đạn trong ổ đạn, bóp cò chochốt nổ đập xuống, rồi lắp hộp đạn trở lại.

    "Nhưvậy là được rồi," Tamaru nói. Sau đó anh đón lấy khẩu súng từ tay Aomame, tháohộp đạn ra, cẩn thận nhét bảy viên đạn vào, rồi lắp hộp đạn vào súng nghe đánh‘cách’, sau đó kéo quy lát, đưa đạn vào buồng đạn. Cuối cùng anh ta kéo cái lẫybên trái thân súng xuống, đóng khóa bảo hiểm lại.

    "Côlàm lại những động tác vừa nãy thêm một lượt nữa. Chỉ có điều lần này có lắp đầyđạn thật. Trong buồng đạn cũng có một viên. Tuy đã đóng khóa an toàn, nhưng côcũng không được phép chĩa nòng súng về phía người khác," Tamaru nói.

    Aomameđón lấy khẩu súng đã lắp đạn, cảm thấy trọng lượng có tăng thêm một chút, khôngnhẹ như lúc nãy. Giờ thì khẩu súng toát lên mùi chết chóc không thể nhầm lẫn.Đây là một dụng cụ chính xác được chế tạo công phu để giết người. Mồ hôi túa radưới nách nàng.

    Một lầnnữa Aomame kiểm tra lại khóa an toàn, mở chốt, rút hộp đạn ra, đặt lên bàn. Sauđó nàng kéo quy lát, lấy viên đạn ra khỏi ổ. Viên đạn rơi xuống mặt sàn gỗ phátra một tiếng cạch khô khốc. Nàng kéo cò súng để đóng quy lát lại, rồi lại kéocò lần nữa, đưa chốt nổ trở về vị trí. Sau đó nàng đưa bàn tay run run nhặtviên đạn chín ly rơi bên cạnh chân lên. Cổ họng nàng khô khốc, mỗi lần hít thởđều cảm thấy đau buốt.

    "Lầnđầu mà như thế là không tệ," Tamaru vừa cầm viên đạn ấn trở lại vào hộp đạn vừanói, "Có điều cô vẫn phải luyện tập thật nhiều. Tay cô còn run. Động tác tháo lắpbăng đạn này mỗi ngày đều phải luyện đi luyện lại nhiều lần, cho đến khi tay cônhớ rõ cảm giác cầm súng. Phải làm như tôi làm cho cô xem vừa nãy, nhanh chóngvà gần như tự động. Ngay cả trong bóng tối. Tuy rằng trường hợp cô thì không cầnphải thay băng đạn giữa chừng, nhưng đối với người dùng súng lục, động tác nàycó thể nói là cơ bản của cơ bản. Cần phải thuộc nằm lòng."

    "Khôngcần tập bắn à?"

    "Côkhông định dùng nó bắn người khác mà là định nổ súng vào chính mình, đúng thếkhông?"

    Aomamegật đầu.

    "Vậythì không cần tập bắn làm gì. Cô chỉ cần học cách lắp đạn thế nào, mở khóa antoàn thế nào và quen với lực bóp cò là được. Chưa nói chuyện gì khác, thế cô địnhtập bắn ở đâu đây?"

    Aomamelắc đầu. Nàng không nghĩ ra nơi nào có thể tập bắn súng cả.

    "Ngoàira, cô có muốn nổ súng bắn vào mình, vậy cô định bắn như thế nào đây? Thử biểudiễn cho tôi xem nào."

    Tamarulắp băng đạn đầy nguyên vào khẩu súng, kiểm tra lại cho chắc khóa an toàn đãđóng rồi mở đưa cho Aomame. "Khóa an toàn đóng rồi," anh ta nói.

    Aomamegí nòng súng vào thái dương mình. Nàng nghe cái lạnh của thép. Tamaru thấy vậyliền chậm rãi lắc đầu.

    "Tintôi đi, tốt nhất là đừng chĩa súng vào thái dương. Bắn từ chỗ thái dương màxuyên qua não bộ là khó hơn cô tưởng nhiều lắm. Thường thì trong tình huống ấytay người ta sẽ run, mà tay bị run thì sẽ sinh ra lực tác động ngược, đường đạnsẽ bị lệch. Hộp sọ bị gọt đi mất một nửa mà người thì vẫn không chết, trường hợpnhư vậy khá nhiều. Cô không muốn thành ra như vậy chứ?"

    Aomamelẳng lặng gật đầu.

    "Vàothời điểm Chiến tranh Thế giới thứ hai kết thúc, lúc sắp bị quân Mỹ bắt giam,Toujou Hideki[2] đã hướng nòng súng vào mình, định bắn xuyên tim, nhưng kết quảlà khi ông ta bóp cò viên đạn lại lệch đi mất, bắn trúng vùng bụng, không chết.Đường đường là quân nhân chuyên nghiệp tối cao, vậy mà đến cả tự sát bằng súnglục cũng chẳng nên thân! Toujou Hideki lập tức được đưa đến bệnh viện, cuốicùng cũng hồi phục nhờ sự chăm sóc tận tình của nhóm bác sĩ Mỹ, và bị tòa tuyênán tử hình, treo cổ. Chết như thế thật thảm hại. Đối với một con người, giờphút lâm chung là chuyện lớn. Cô không thể lựa chọn cách sinh ra, nhưng có thểlựa chọn cách chết."

    [2] Đạitướng của Lục quân Đế quốc Nhật Bản và là thủ tướng thứ 40 của Nhật Bản trongsuốt phần lớn thời gian Chiến tranh Thế giới Thứ hai.

    Aomamekhẽ cắn môi.

    "Đángtin cậy nhất là nhét súng vào miệng, bắn từ bên dưới xuyên qua não. Như thế nàynày."

    Tamarulấy khẩu súng trên tay Aomame, biểu diễn cho nàng xem. Biết rõ là khóa an toànđã đóng, nhưng cảnh tượng ấy vẫn khiến Aomame căng thẳng. Nàng có cảm giác cổ họngbị một thứ gì đó nút chặt lại, hít thở thật khó khăn.

    "Nhưvậy cũng chưa hẳn đã hoàn toàn chắc chắn. Tôi có biết một người, tự sát đãkhông chết được mà kết cục còn bi thảm hơn nhiều. Hồi ở Lực lượng Phòng vệ,chúng tôi ở chung với nhau. Hắn ta nhét nòng súng trường vào mồm, gài cái thìamúc canh vào cò súng, rồi lấy hai ngón chân cái giẫm lên. Chắc là thân súng bịrung lắc gì đó, hắn ta không chết luôn cho xong chuyện, mà biến thành người thựcvật. Cứ thế mười năm liền. Kết thúc mạng sống của mình không phải chuyện dễdàng đâu. Thực tế khác với phim ảnh nhiều lắm. Trong phim, người nào người nấytự sát là tự sát luôn, chẳng thấy đau đớn gì, bòm một cái là xong, ngoẻo. Hiệnthực không phải vậy. Chết không chết nổi, cứ nằm trên giường bệnh, ỉa đái dầm dềsuốt mười năm."

    Aomamelại lẳng lặng gật đầu.

    Tamarulấy đạn ra khỏi băng đạn và ổ đạn, cất vào túi nylon, sau đó giao cả súng lẫn đạncho Aomame. "Chưa lắp đạn đâu."

    Aomamegật đầu, nhận lấy.

    Tamarunói: "Tin tôi đi. Nghĩ cách để sống sót mới là thông minh nhất, cũng thực tế nhất.Tôi khuyên thật lòng đấy."

    "Tôihiểu," Aomame trả lời bằng giọng khô khan. Đoạn nàng lấy chiếc khăn tắm bọc khẩuHeckler & Koch HK4 trông như một cỗ máy thô ráp ấy lại, cất vào đáy túi đeochéo. Chiếc túi nylon nhỏ đựng đạn, nàng cất vào ngăn bên cạnh túi. Chiếc túi độtnhiên nặng thêm chừng năm trăm gam, nhưng hình dạng bên ngoài không thay đổi.Quả là một khẩu súng rất nhỏ gọn.

    "Dânnghiệp dư thường không dùng loại này," Tamaru nói. "Theo kinh nghiệm của tôi,đa phần đều chẳng có kết quả tốt lành gì. Nhưng cô thì chắc ứng phó được. Cô cómột số điểm rất giống tôi. Đến lúc quan trọng, cô có thể đặt quy tắc lên trên bảnthân mình."

    "Có lẽlà vì ‘bản thân’ mình thực ra không tồn tại."

    Tamarukhông nói gì.

    "Anhtừng tham gia Lực lượng Phòng vệ à?" Aomame hỏi.

    "Đã từng.Ở trong đội nghiêm khắc nhất. Họ bắt bọn tôi ăn chuột, rắn, châu chấu. Không phảilà không thể ăn được, nhưng tuyệt đối không phải là thứ ngon lành gì đâu."

    "Saunày anh còn làm gì nữa?"

    "Đủ mọithứ. Bảo vệ, chủ yếu là làm gác cổng. Có lúc lại thành vệ sĩ, mặc dù dùng từnhư thế nhiều khi nghe hơi to tát quá. Tôi không thích làm việc tập thể cho nênthường làm một mình. Có thời, cũng không lâu lắm, vạn bất đắc dĩ, tôi còn lăn lộnvới đám xã hội đen. Ở đó tôi được chứng kiến đủ mọi chuyện trên đời, những chuyệnmà người bình thường cả đời cũng không thể nào biết được. Nhưng nhìn chung tôikhông bị lún quá sâu. Lúc nào tôi cũng hết sức cẩn thận, cố tránh để mình lầmđường lạc lối. Con người tôi vốn tính cẩn trọng, vả lại tôi không thích xã hộiđen lắm. Vì vậy tôi mới nói với cô, lý lịch của tôi trong sạch. Sau đó thì tôiđến đây làm." Tamaru chỉ xuống mặt đất dưới chân. "Nhờ vậy cuộc đời tôi yên ổntừ đó đến nay. Chẳng phải là tôi chỉ tìm cuộc sống yên ổn, nhưng tôi thực tìnhmuốn mọi chuyện cứ như thế này mãi. Tìm được công việc mình yêu thích không phảichuyện đơn giản đâu."

    "Đươngnhiên rồi," Aomame đáp. "Nhưng mà, tôi không cần trả anh tiền thật sao?"

    Tamarulắc đầu. "Không, tôi không cần tiền. Thế giới này chuyển động không phải bằngtiền, mà bằng những gì ta nợ người, những gì người nợ ta. Tôi rất ghét nợ ơnai, vì vậy tôi luôn gắng hết sức để giúp đỡ người khác."

    "Cámơn anh."

    "Nếuchẳng may cảnh sát tra hỏi nguồn gốc của khẩu súng, tôi mong cô không nói ratên tôi. Kể cả cảnh sát có đến đây tìm, tôi cũng sẽ phủ nhận toàn bộ. Họ sẽ chẳngbao giờ biết được tí gì về quá khứ của tôi đâu. Nhưng nếu bà chủ bị lôi vào vụnày thì tôi mất mặt lắm."

    "Tấtnhiên tôi sẽ không khai anh."

    Tamarulấy trong túi ra một mảnh giấy gấp mấy lượt, đưa cho Aomame. Trên tờ giấy có viếttên một người đàn ông.

    Tamarunói: "Ngày 4 tháng Bảy, cô gặp người này tại quán cà phê Renoir gần ga tàu điệnSendagaya. Cô nhận từ người này khẩu súng và bảy viên đạn, đồng thời trả y nămtrăm nghìn yên tiền mặt. Kẻ này sau khi biết được cô muốn kiếm một khẩu súng lụcđã chủ động liên hệ. Nếu cảnh sát tìm được hắn, hắn sẽ nhanh chóng nhận tội,sau đó vào tù vài năm. Cô không cần phải nói gì thêm. Chỉ cần chứng thực đượcnguồn gốc khẩu súng lục, cảnh sát coi như mình đã đủ thể diện rồi. Sau đó có thểcô sẽ bị giam giữ một thời gian ngắn vì tội vi phạm Luật Quản lý Súng và Gươm."

    Aomamenhớ kỹ cái tên trên tờ giấy rồi trả lại Tamaru. Anh ta liền xé vụn tờ giấy, némvào thùng rác, đoạn nói: "Như tôi vừa nói với cô, tính tôi rất cẩn thận. Hiếmkhi tôi tin cậy người khác, cho dù có tin thì cũng không tín nhiệm trăm phầntrăm. Tôi không bao giờ để cho sự việc tự nó diễn tiến. Nhưng điều tôi hy vọngnhất là khẩu súng sẽ trở lại với tôi nguyên dạng như bây giờ, chưa sử dụng. Nếuvậy thì chẳng ai bị phiền phức, chẳng ai chết, chẳng ai bị thương, chẳng ai phảingồi tù cả."

    Aomamegật đầu. "Ý anh là phải làm ngược lại với cách viết của Chekhov đúng không?"

    "Đúngthế. Chekhov là nhà văn vĩ đại, nhưng không phải truyện nào cũng nên theophương pháp của ông ấy. Khẩu súng xuất hiện trong câu chuyện không nhất thiếtphải nổ," Tamaru nói. Và như sực nghĩ ra điều gì, anh ta hơi cau mày. "Chậc,suýt nữa quên mất chuyện chính. Tôi phải đưa cho cô cái máy nhắn tin."

    Anhta lấy trong ngăn kéo ra một thiết bị nhỏ, đặt trên mặt bàn. Trên món đồ ấy cógắn một cái kẹp kim loại dùng để kẹp vào quần áo hoặc thắt lưng. Tamaru cầm ốngnghe điện thoại lên, ấn ba con số. Điện thoại reo ba tiếng, máy nhắn tin nhậnđược tín hiệu, liền bắt đầu phát ra một hồi tiếng bíp bíp điện tử. Tamaru điềuchỉnh âm lượng đến mức lớn nhất, rồi ấn nút tắt máy nhắn tin. Sau khi nheo mắtxác nhận số điện thoại của người gọi trên màn hình, anh ta đưa cho Aomame.

    "Cố gắnglúc nào cũng mang theo người," Tamaru nói, "Ít nhất đừng bao giờ để nó ở cáchxa mình quá. Chuông reo là chứng tỏ tôi có tin cho cô. Thông tin quan trọng.Tôi không bấm gọi số này để nói chuyện phiếm đâu. Cô cần gọi ngay cho số điệnthoại hiện ra trên màn hình này, mà nhất định phải dùng điện thoại công cộng đấy.Còn một chuyện nữa: nếu có hành lý gì, tốt nhất là cô nên cất trong tủ để đồ cótrả phí ở ga tàu điện Shinjuku."

    "Gatàu điện Shinjuku," Aomame lặp lại.

    "Dĩnhiên là cô phải sẵn sàng ra đi gọn nhẹ."

    "Dĩnhiên rồi," Aomame trả lời.

    Về đếnnhà, Aomame liền kéo rèm cửa kín mít, lấy khẩu Heckler & Koch HK4 và đạntrong túi đeo chéo ra. Sau đó nàng ngồi bên bàn ăn, luyện đi luyện lại cáchtháo lắp hộp đạn rỗng. Sau nhiều lần làm đi làm lại, tốc độ của nàng mỗi lúc mộttăng. Các động tác bắt đầu có tiết tấu, tay nàng cũng không run nữa. Kế đó nàngbọc khẩu súng vào chiết áo T- shirt cũ, giấu vào một hộp giày, rồi nhét vào mộtgóc sâu trong tủ bếp. Còn túi nylon đựng đạn, nàng nhét vào túi ngầm của chiếcáo mưa treo trên giá quần áo. Cổ họng khát khô, nàng lấy trong tủ lạnh một bìnhtrà đại mạch ướp lạnh, uống một hơi liền ba cốc. Cơ bắp ở vai nàng cứng đờ vìcăng thẳng, mồ hôi dưới nách cũng tỏa mùi khác với mọi khi. Nội một việc nàng ýthức được rằng giờ đây mình có một khẩu súng cũng đủ khiến thế giới xung quanhđổi khác phần nào. Mọi cảnh vật xung quanh nàng giờ đều có thêm một tầng màu sắckỳ dị chưa từng thấy bao giờ.

    Nàngcởi quần áo, đi tắm để xua mùi mồ hôi khó chịu. Không hẳn khẩu súng nào cũng đềuphải nổ, Aomame vừa tắm vừa tự nhắc mình như thế. Súng chẳng qua cũng chỉ là mộtthứ đạo cụ, còn cuộc sống của mình không phải là thế giới trong sách. Đây là thếgiới hiện thực, đầy rẫy những kẻ hở, những mâu thuẫn và kết cục khiến người tacụt hứng.

    Haituần sau đó trôi qua trong bình yên, không có chuyện gì xảy ra. Aomame vẫn đếncâu lạc bộ thể thao làm việc, dạy võ thuật và co giãn cơ bắp như mọi khi. Nàngkhông thể thay đổi lịch trình sinh hoạt hằng ngày. Nàng gắng sức tuân thủnghiêm ngặt những gì bà chủ bảo. Về đến nhà, sau khi ăn tối một mình, nàng kéorèm cửa sổ lại, ngồi trước bàn ăn luyện tập thao tác khẩu HK4, cho đến khi trọnglượng, độ cứng, cùng với mùi dầu mỡ, sức mạnh tàn bạo và sự im lìm ấy biến cảthành một phần cơ thể nàng.

    Đôikhi nàng còn dùng khăn lụa bịt mắt lại để tập tháo lắp súng. Và chẳng bao lâunàng luyện tập được khả năng không cần nhìn cũng có thể nhanh chóng lắp đạn vàobăng, đóng chốt bảo vệ rồi kéo quy lát. Mỗi động tác đều làm vang lên một âmthanh gọn ghẽ mà đầy tiết tấu, nghe vui tai. Trong bóng tối, nàng dần dần cònkhông phân biệt được đâu là tiếng động do món đạo cụ trong tay mình thực sựphát ra với những gì thính giác nàng tri nhận được. Ranh giới giữa sự tồn tại củanàng và các động tác ấy mỗi lúc một thêm mơ hồ, cuối cùng thì tan biến hoàntoàn.

    Mỗingày, ít nhất một lần nàng đứng trước gương trong nhà tắm, nhét họng khẩu súngđã nạp đạn vào miệng. Hàm răng cảm nhận độ cứng của kim loại, nàng mường tượngcảnh ngón tay mình kéo cò. Chỉ một động tác nhỏ bé thôi là đời nàng chấm dứt.Trong khoảnh khắc tiếp theo, nàng đã biến mất khỏi thế giới này. Nàng nói với bảnthân mình trong gương: Mấy điểm quan trọng cần chú ý: Tay không được run. Giữcho súng khỏi giật. Không được sợ. Và, quan trọng nhất, không do dự.

    Aomamenghĩ, nếu muốn thì lúc này có thể làm được rồi. Chỉ cần đưa ngón tay dịch vàophía trong chừng một xăng ti mét là được. Cực kỳ đơn giản. Tại sao mình khônglàm vậy luôn đi? Nhưng nàng lại đổi ý, rút họng súng ra khỏi miệng, để chốt nổtrở lại vị trí ban đầu, đóng khóa an toàn lại rồi đặt súng lên kệ rửa mặt, giữaống kem đánh răng và lược chải tóc. Không, giờ vẫn còn sớm quá. Trước lúc ấymình vẫn còn việc phải làm.

    Theolời dặn của Tamaru, nàng luôn đeo chiếc máy nhắn tin ở thắt lưng, lúc ngủ thì đặtbên cạnh đồng hồ báo thức. Nàng luôn sẵn sàng để bất cứ lúc nào nó reo là có thểlập tức hành động, nhưng chiếc máy nhắn vẫn im lìm. Lại một tuần nữa trôi qua.

    Khẩusúng trong hộp giày. Bảy viên đạn trong túi của áo mưa. Chiếc máy nhắn tin imlìm. Chiếc dùi đục nước đá đặc chế, mũi kim mảnh nhọn hoắt có thể lấy mạng người.Những món đồ tùy thân nhét trong túi du lịch. Những bó tiền mặt bỏ trong tủ gửiđồ ở ga tàu điện Shinjuku. Và cả gương mặt mới, cuộc đời mới đang chờ đợi nàng.Aomame trải qua từng ngày hè nóng bỏng giữa vòng vây của những thứ ấy. Ngàycàng nhiều người đi nghỉ hè. Rất nhiều cửa hàng đã buông cửa sắt cuốn xuống, đườngphố ít người qua lại, xe cộ cũng thưa đi nhiều, phố xá yên tĩnh lạ thường. Đôikhi Aomame thấy mình lạc lõng, không biết bản thân đang ở đâu. Đây là hiện thựcthật sao? nàng tự hỏi mình. Nếu đây không phải là hiện thực thì mình phải điđâu để tìm kiếm hiện thực đây? Nàng hoàn toàn không biết. Bởi vậy nàng chỉ còncách thừa nhận đây chính là hiện thực duy nhất, đồng thời dốc hết sức lực cố vượtqua hiện thực trước mắt này mà thôi.

    Chếtkhông hề đáng sợ, Aomame tự trấn an mình. Chỉ có bị hiện thực vượt lên trước, bịhiện thực quăng lại phía sau thì mới đáng sợ mà thôi.

    Nàngđã chuẩn bị xong xuôi, tinh thần đã sẵn sàng. Chỉ cần có mệnh lệnh từ chỗTamaru, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể lập tức lên đường. Nhưng mệnh lệnh mãikhông thấy tới. Đã gần cuối tháng Tám. Mùa hè trôi qua đến nơi. Ngoài cửa sổ,lũ ve đang rặn ra những tiếng kêu cuối cùng. Rõ ràng là mỗi ngày đều dài đếnphát sợ, nhưng tại sao một tháng lại trôi qua nhanh đến thế?

    Rờicâu lạc bộ thể thao về nhà, Aomame lập tức cởi hết đống quần áo đẫm mồ hôi némvào giỏ quần áo bẩn, thay áo ba lỗ ngắn và quần đùi. Buồi chiều mưa một trận rấtto. Bầu trời tối sầm lại, những hạt mưa to như hòn sỏi rào rào quật xuống mặt đất,sấm rền vang. Trận mưa rào đi qua, để lại những con đường sũng sĩnh nước. Nhưngrồi mặt trời lại ló dạng, dốc toàn bộ sức lực làm nước mưa bốc hơi đi hết, cảthành phố bị những làn hơi nước long lanh như tơ nhện bao phủ. Chập tối, mây lạixuất hiện, che kín cả bầu trời bằng một tấm màn dày. Không thấy mặt trăng đâu.

    Trướckhi làm bữa tối, Aomame thấy cần nghỉ ngơi một lúc. Vừa uống cốc trà đại mạch lạnhvà nhấm nháp ít đậu nành đã luộc từ trước, nàng vừa trải tờ báo chiều lên bànăn, bắt đầu lướt qua các mục tin tức từ trang nhất cho đến trang cuối. Chẳng cótin gì đáng chú ý. Vẫn là tờ báo chiều như mọi khi. Thế nhưng, khi giở đếntrang xã hội, ảnh chân dung Ayumi bỗng đập ngay vào mắt nàng. Aomame hít mộthơi, nhăn mặt lại.

    Không,không thể nào, mới đầu nàng nghĩ. Chắc mình lầm, chẳng qua đây chỉ là một ngườicó gương mặt rất giống Ayumi thôi. Ayumi không thể nào xuất hiện trên báo mộtcách nổi bật thế này, thậm chí còn có cả ảnh nữa. Nhưng, càng nhìn, nàng càngchắc chắn đây là gương mặt quen thuộc của nữ cảnh sát trẻ tuổi, người bạn thỉnhthoảng vẫn cùng nàng tổ chức những bữa tiệc tình dục nho nhỏ ấy. Trong ảnh chụpcận cảnh, gương mặt Ayumi thoáng nụ cười. Đó là nụ cười cứng nhắc, hơi gượngép. Aomame thì luôn cười một cách tự nhiên, sảng khoái hơn nhiều. Tấm ảnh nàynom như thể chụp cho tập ảnh cơ quan vậy. Trong sự gượng gạo thấy rõ ấy dườngnhư ẩn chứa nhân tố hiểm nghèo nào đó.

    Nếucó thể, Aomame không muốn đọc bài báo này. Bởi chỉ cần liếc qua nhan đề in khổchữ lớn bên cạnh tấm ảnh, nàng đã đoán được chuyện gì xảy ra. Nhưng nàng khôngthể không đọc. Đây chính là hiện thực. Cho dù là chuyện thế nào, nàng cũngkhông thể đi vòng tránh qua hiện thực. Aomame thở ra một hơi thật dài, bắt buộcđọc.

    NakanoAyumi, hai mươi sáu tuổi. Độc thân. Sống tại khu Shinjuku, Tokyo.

    Xáccô được phát hiện trong một phòng khách sạn ở khu Shibuya. Cô bị hung thủ dùngthắt lưng bộ áo choàng tắm siết cổ chết. Toàn thân cô trần truồng, hai tay bịcòng vào đầu giường, miệng bị nhét quần áo. Nhân viên khách sạn đi kiểm traphòng trước giờ trưa đã phát hiện ra thi thể cô. Khoảng trước mười một giờ đêmqua, cô và một người đàn ông đã cùng vào phòng này, người đàn ông rời khỏi đó mộtmình trước khi trời sáng. Tiền phòng được trả trước. Trong thành phố này, nhữngchuyện như vậy không còn mới mẻ. Thành phố lớn tụ tập đủ mọi hạng người thì ắtsinh ra sức nóng, sức nóng ấy có lúc chuyển hóa thành bạo lực. Trên báo chí đầyrẫy những sự kiện như vậy. Nhưng riêng chuyện này có những khía cạnh không bìnhthường. Cô gái bị hại là cảnh sát đang làm việc tại Cục Cảnh sát Tokyo, chiếccòng tay được cho là đồ chơi tình dục ấy chính là vật phẩm chính cống của cảnhsát, chứ không phải kiểu đồ chơi xấu xí vẫn bán trong các tiệm phục vụ tình dục.Lẽ đương nhiên, chính điểm này khiến người ta chú ý.


  4. #4
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 4

    Chuyện như thế có lẽ không nên chờ đợi



    Tengo

    Chuyệnnhư thế có lẽ không nên chờ đợi

    Lúcnày cô ấy đang ở đâu? Đang làm gì? Có còn là tín đồ của Chứng nhân Jehovahkhông?

    Tốtnhất là không, Tengo nghĩ. Cố nhiên, tin hay không tin vào tôn giáo là quyền tựdo của mỗi người, không phải là chuyện mà anh nên nhất nhất quan tâm. Nhưngtrong ký ức của anh, cô bé thuở ấy không có vẻ gì là vui sướng với chuyện mìnhlà tín đồ giáo phái Chứng nhân Jehovah.

    Thờiđại học, Tengo từng làm thêm ở nhà kho của một công ty bán buôn rượu bia. Tiềnlương cũng khá, nhưng anh chỉ làm mấy việc nặng nhọc như khuân bê bốc vác. Cuốimột ngày làm việc, thậm chí ngay cả người khỏe mạnh cường tráng như Tengo cũngcảm thấy toàn thân nhức mỏi. Vừa hay có hai người trẻ tuổi là "tín đồ đời thứhai của Chứng nhân Jehovah" cũng làm việc ở đó. Đó là hai thanh niên rất lễphép lịch sự. Họ cùng tuổi với Tengo, làm việc nghiêm túc. Họ không lười nhác,không bao giờ than phiền. Có một lần, xong việc, ba người cùng tới một quán nhỏuống bia tươi. Hai người kia lớn lên với nhau từ nhỏ, mấy năm trước vì có chuyệnnên đã từ bỏ tín ngưỡng. Rời khỏi giáo đoàn, họ cùng bước chân vào thế giới hiệnthực. Nhưng theo Tengo quan sát được, cả hai người này vẫn chưa thích ứng đượchoàn toàn với thế giới mới. Từ khi sinh ra họ đã được nuôi dưỡng trong một cộngđồng nhỏ hẹp khép kín, vì vậy khó lòng hiểu được và chấp nhận các quy tắc củathế giới rộng lớn này. Họ thường mất tự tin về phán đoán của mình, luôn cảm thấynghi hoặc. Việc từ bỏ tín ngưỡng khiến cho họ cảm thấy được giải phóng, nhưng lạiđồng thời không gạt bỏ được cảm giác nghi hoặc dai dẳng: phải chăng mình đã quyếtđịnh sai lầm?

    Tengokhông thể không đồng cảm với họ. Giá như thoát ly khỏi thế giới ấy từ khi cònnhỏ, trước khi ý thức tự ngã được xác lập vững chắc, họ sẽ có cơ hội tốt hơnnhiều để thích nghi với xã hội bình thường. Nhưng một khi cơ hội này mất đi, họchỉ có thể tiếp tục sống trong cộng đồng Chứng nhân Jehovah, tuân thủ các giátrị của cộng đồng ấy mà thôi. Nếu không thì, bằng sự hy sinh lớn lao, dựa hoàntoàn vào bản thân mình, họ phải thay đổi từ căn bản để nhận thức và thói quentrong cuộc sống. Khi nói chuyện với họ, Tengo chợt nhớ đến cô bé năm nào, thầmmong cô không phải trải qua cảm giác đau khổ ấy.

    Saukhi cô bé ấy buông tay Tengo, rảo bước ra khỏi lớp học, đầu không ngoảnh lại,Tengo chỉ biết đứng ngây ở đó. Cô đã gồng sức nắm chặt tay anh. Suốt mấy ngàyliền, cảm giác ngón tay cô bé chạm vào vẫn còn lưu lại rõ rệt trên bàn tay tráiấy. Dù thời gian trôi đi, cảm giác trực tiếp đã nhạt dần, nhưng dấu ấn in sâuvào tim anh thì vẫn còn mãi.

    Khônglâu sau đó, Tengo đi lính lần đầu tiên. Dịch thể ri rỉ từ đầu dương vật cương cứng,đặc và nhớp hơn nước tiểu, kèm theo cảm giác thốn thốn đau đau. Đó chính là dấuhiệu của tinh dịch, nhưng lúc ấy Tengo không hề biết. Anh chưa bao giờ thấy thứgì như thế cả, nên thấy bất an. Có khi trên thân thể mình đã xảy ra chuyện gìđó bất bình thường. Nhưng anh không thể đi kể với cha, cũng không thể hỏi đám bạnhọc. Nửa đêm khi giật mình sực tỉnh khỏi giấc mộng (anh không nhớ mình nằm mơthấy gì nữa), anh thấy âm ẩm dinh dính trong quần lót. Tengo cảm thấy như, bằngcách nắm tay, cô bé kia đã lôi thứ gì đó ra khỏi anh.

    Sau bậnđó, anh không còn tiếp xúc với cô bé ấy nữa. Trong lớp, Aomame vẫn cô lập nhưtrước, không nói chuyện với ai và như thường lệ, trước khi ăn cơm trưa vẫn đọcthật to và rõ lời cầu nguyện. Dẫu cũng có lúc hai người đi ngang qua nhau đâuđó, song cô làm ra vẻ như giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì, sắc mặt khôngthay đổi, như thể chưa từng nhìn thấy Tengo.

    Nhưngchỉ cần có cơ hội, cố gắng để không bị ai để ý, Tengo sẽ lại len lén quan sátAomame. Anh nhận ra rằng, nhĩn kỹ, cô bé cũng có gương mặt xinh xắn, đủ xinh đểanh cảm thấy thích cô. Thân hình cô cao và gầy, lúc nào cũng mặc những thứ quầnáo lùng thùng bạc phếch. Khi cô mặc đồ thể thao, anh biết ngay ngực cô vẫn chưanhú lên. Nét mặt cô hầu như không có cảm xúc gì, cô gần như không nói chuyệnbao giờ, và mắt lúc nào cũng như tập trung nhìn về một nơi xa xăm. Tengo khôngcảm nhận được sức sống trong đôi mắt ấy. Điều này khiến anh thấy rất kỳ lạ, bởivì ngày hôm đó, khi cô chăm chú nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt ấy rõ ràng làtrong veo, sáng bừng lên.

    Saukhi được cô nắm tay, Tengo biết bên trong cô bé gầy guộc ấy ẩn chứa sức mạnh dẻodai khác thường. Lực nắm tay của cô mạnh lạ lùng, nhưng không chỉ có thế. Sức mạnhtinh thần của cô dường như còn lớn hơn nhiều. Bình thường, cô lẳng lặng giấu sứcmạnh đó vào nơi mà các bạn học khác không thấy. Trong giờ học, khi thầy giáo gọi,cô chỉ nói những gì tối cần thiết để trả lời câu hỏi (có khi còn gần như chẳngnói gì), nhưng điểm số của cô không bao giờ thấp. Tengo đoán rằng, nếu thực sựmuốn, nhất định cô còn có thể giành được thành tích tốt hơn nhiều, song hẳn làlúc làm bài cô đã cố ý ghìm mình, nhằm tránh ánh mắt dòm ngó của người khác. Đâycó lẽ chính là trí tuệ sinh tồn của những đứa trẻ trong hoàn cảnh của cô, đểlàm giảm sự tổn thương mình phải chịu đựng xuống giới hạn thấp nhất. Gắng sứcthu nhỏ mình lại, làm cho mình trở nên gần như trong suốt trước mắt mọi người.

    Giácô ấy là một cô bé hoàn toàn bình thường, giá mình có thể chuyện trò thoải máivới cô ấy thì tốt xiết bao! Tengo thầm nhủ. Nếu được như vậy, biết đâu hai ngườiđã thành bạn tốt của nhau. Trong hoàn cảnh nào đi nữa, một cậu bé và cô bé mườituổi trở thành bạn tốt không phải là chuyện dễ. Có lẽ đó là một trong những việckhó khăn nhất trên cõi đời này. Song thỉnh thoảng tìm cơ hội nói chuyện vớinhau thân thiện vui vẻ thì chắc là có thể. Nhưng cơ hội như vậy không bao giờ đếnvới Tengo và Aomame. Thế nên, thay vì gắng sức tạo mối quan hệ với Aomame bằngxương bằng thịt, Tengo chọn cách giao tiếp với cô trong vùng im lặng của tưởngtượng và ký ức.

    Cậubé Tengo mười tuổi chưa có ý niệm cụ thể về tình dục. Điều duy nhất anh mong mỏinơi cô bé là cô hãy nắm tay anh thêm lần nữa. Anh mong cô lại siết chặt tay anhở một nơi chỉ có hai người. Và anh muốn cô kể cho anh chuyện gì đó về cô, chuyệngì cũng được, mong cô thì thầm kể với anh bí mật của Aomame, bí mật của một côbé mười tuổi. Nhất định anh sẽ cố gắng hiểu bí mật ấy, và từ đó nhất định sẽ nảysinh một thứ gì đấy, dẫu rằng ngay cả bây giờ Tengo vẫn không hề biết "thứ đó"rốt cuộc là gì.

    ThángTư đến, năm học lớp Năm bắt đầu. Tengo và cô bé được phân vào hai lớp khácnhau. Hai người thỉnh thoảng vẫn đi lướt qua nhau trong hành lang hoặc ngẫunhiên đợi xe buýt cùng một trạm, nhưng cô bé vẫn như mọi khi, dường như không hềbiết tới sự tồn tại của Tengo. Ít nhất là anh cảm thấy như thế. Mặc dù Tengo ởngay bên cạnh, cô cũng chẳng buồn nhướng mày lên, cũng không buồn dịch ánh mắtđi nơi khác. Đôi mắt ấy không thay đổi, vẫn thiếu chiều sâu và ánh sáng. Chuyệnxảy ra trong phòng học lúc đó rốt cuộc là như thế nào đây, Tengo tự hỏi. Có lúcanh cảm thấy đó chỉ là một giấc mơ. Thế nhưng bàn tay anh vẫn tiếp tục cảm nhậnrõ rệt sức nắm rất mạnh ấy của Aomame. Đối với Tengo, thế giới này tràn ngậpquá nhiều câu đố.

    Thế rồiđến một lúc anh nhận ra rằng cô bé mang họ Aomame đã rời khỏi trường. Nghe nóicô đã chuyển trường, nhưng anh chỉ hay được đến thế. Không ai biết cô bé đãchuyển đi đâu. Trong cả ngôi trường tiểu học ấy, có lẽ chỉ mình Tengo là hơihơi bận tâm khi không còn cô bé nữa.

    Suốtmột thời gian rất dài sau đó, Tengo cứ hối hận mãi về hành động của mình, hay,nói chính xác hơn, anh hối hận vô cùng vì mình không hành động. Giờ đây anh cóthể nghĩ ra rất nhiều lời cần thổ lộ với cô bé ấy. Những lời anh muốn nói vớicô, những lời anh cần nói với cô, tất cả đều giấu sâu trong tâm khảm. Sau nàynghĩ lại anh mới hiểu, giữ cô lại trên đường phố, nói những lời ấy ra, đó kỳ thựckhông phải chuyện khó khăn gì. Chỉ cần anh tìm một cơ hội tốt, huy động được dùchỉ một tí ti dũng khí! Nhưng Tengo không làm được, vì vậy anh đã vĩnh viễn mấtđi cơ hội ấy.

    Saukhi tốt nghiệp tiểu học, vào trường cấp hai công lập, Tengo vẫn thường nhớ đếnAomame. Anh cũng bắt đầu cương cứng thường xuyên hơn, nhiều lúc vừa thủ dâm vừanghĩ đến cô. Bao giờ anh cũng dùng tay trái, bàn tay vẫn còn lưu lại cảm giáccái nắm tay của cô. Trong ký ức của anh, Aomame là một cô gái gầy guộc ngực cònchưa nhú, thế nhưng anh vẫn có thể phóng tinh khi trong đầu mường tượng ra dánghình cô mặc quần áo thể thao.

    Lên cấpba, anh bắt đầu hẹn hò với những cô bé cùng tuổi. Họ để những bộ ngực mới toanhcủa mình gồ lên lồ lộ dưới lớp quần áo mỏng. Nhìn thấy vậy, Tengo nghe tức thở.Mặc dù vậy, lúc nằm trên giường, trước khi chìm vào giấc ngủ, Tengo vẫn vừadùng tay trái vừa tưởng tượng ra bộ ngực phẳng lì chưa gồ lên chút nào củaAomame. Ở mình chắc chắn có gì đó không ổn, một cái gì đó tà ác dị hợm đây,Tengo nghĩ.

    Nhưngkhi vào đại học, anh không còn thường xuyên nhớ đến Aomame nữa. Nguyên nhân chủyếu là vì anh đã qua lại với những người đàn bà thực thụ, đã có quan hệ tình dụcthực thụ với vài người. Về mặt nhục thể, ít nhất nay anh đã là người đàn ôngtrưởng thành, và với một người như vậy, lẽ tự nhiên là hình tượng cô bé mười tuổigầy gò mặc bộ đồ thể thao giờ đây đã trở nên xa cách với đối tượng ham muốn vềthể xác của anh.

    Thếnhưng, cái cảm giác chấn động tâm hồn mãnh liệt khi Aomame nắm tay trái anhtrong phòng học lần ấy, Tengo chưa từng được trải nghiệm lại một lần nào nữa.Trong những người phụ nữ anh tiếp xúc từ trước đến giờ, bất kể thời còn học đạihọc hay khi đã tốt nghiệp ra trường, không ai có thể để lại trong nội tâm anh dấuấn sâu sắc như cô bé ấy. Ở họ, Tengo không sao tìm được thứ anh thực sự theo đuổi.Trong số họ có những người đẹp, có những người dịu dàng nồng ấm, những người thựcsự chăm lo cho anh, nhưng rốt cuộc, như những con chim màu sắc sặc sỡ đậu trêncành một lát rồi lại bay đi nơi khác, những người phụ nữ ấy đến rồi lại bỏ anhmà đi. Họ không thể làm Tengo thỏa mãn, Tengo cũng không thể làm cho họ được thỏamãn.

    Nay,tuổi đã gần ba mươi, Tengo ngạc nhiên nhận ra thỉnh thoảng mình lại chợt nghĩ đếnhình ảnh cô bé Aomame mười tuổi. Cô bé ấy, trong lớp học vắng tanh sau giờ tantrường, ngước đôi mắt trong veo lên nhìn thẳng vào mắt anh, tay nắm chặt tayanh. Đôi khi thân thể gầy gò của cô mặc bộ đồ thể thao. Hoặc bóng dáng cô bướctheo sau mẹ đi qua khu thương xá Ichikawa một sáng Chủ nhật, đôi môi mím chặt,hai mắt dõi về một điểm hư vô.

    Có vẻnhư tâm tư mình không thể nào rời khỏi cô bé ấy, những lúc như thế Tengo thườngnghĩ, đồng thời lấy làm hối tiếc vì mình đã không chủ động bắt chuyện với côtrong hành lang ở trường... Giá như lúc đó mình dũng cảm tìm cô ấy nói chuyện,cuộc đời mình có lẽ đã hoàn toàn khác.

    Anhnhớ đến Aomame khi đang mua đậu tương trong siêu thị. Anh đang chọn những nhànhđậu tương tươi trong tủ lạnh thì bỗng dưng nhớ đến Aomame. Vậy là anh đứng đó,ngơ ngẩn như mất hồn, đắm chìm vào giấc mộng giữa ban ngày. Chẳng rõ anh đã đứngnhư thế bao nhiêu lâu, cho đến khi, "Xin lỗi," giọng một phụ nữ khiến anh giậtmình sực tỉnh. Bởi thân hình cao lớn của anh đang chắn phía trước giá để đậutương.

    Tengongừng nghĩ ngợi mông lung, xin lỗi bà kia, bỏ nắm nhành đậu tương đang cầm trêntay vào giỏ hàng rồi xách ra quầy thu ngân cùng với các thứ khác - tôm, sữa, đậuphụ, rau xanh, bánh quy mặn. Ở đó anh xếp hàng đợi thanh toán cùng các bà nộitrợ trong khu phố. Lúc đó là giờ cao điểm lúc chập tối, người thu ngân lại lànhân viên tập sự, tay chân chậm chạp, khiến khách hàng xếp thành một hàng dài,nhưng Tengo không hề bận tâm.

    Nếutrong hàng người chờ thanh toán này có Aomame, liệu mình có thể nhận ra được côấy ngay không? Có thể không? Đã hai chục năm nay chưa gặp nhau, khả năng haingười có thể nhận ra nhau chắc chắn là rất nhỏ. Nếu tình cờ gặp nhau trên đườngvà mình thầm nhủ "Liệu có phải cô ấy không nhỉ?" lúc ấy liệu mình có thể bước đếnchào hỏi cô ấy không? Mình không tự tin đến thế. Có lẽ mình sẽ sợ, cứ thế lẳnglặng đi qua. Sau đó thì mình sẽ lại lấy làm hối hận: "Tại sao không chào hỏi côấy một tiếng cơ chứ?"

    Komatsuthường nói: "Tengo à, thứ cậu thiếu là sự đam mê và tính tích cực." Có lẽ anhta nói đúng. Mỗi lần do dự không đưa ra được quyết định, Tengo lại nghĩ: "Chà,thôi bỏ đi," và rồi từ bỏ. Đấy là tính cách của anh.

    Nhưngngộ nhỡ hai người gặp lại nhau ở đâu đó, đồng thời may mắn nhận ra được nhau,chắc mình sẽ thẳng thắn nói hết mọi điều với cô ấy, không giấu giếm. Mình vớicô ấy sẽ vào quán cà phê gần đấy (giả sử là cô ấy có thời gian và nhận lời mờicủa mình), hai người ngồi đối diện nhau, uống cà phê, mình nói cho cô nghe mọichuyện.

    Anhcó rất nhiều điều muốn bày tỏ với Aomame. "Cậu đã nắm tay mình trong phòng họchồi cấp một, đến giờ mình vẫn còn nhớ rất rõ. Từ đó trở đi mình luôn muốn trởthành bạn cậu, muốn tìm hiểu cậu nhiều hơn, nhưng không sao làm nổi. Có nhiềulý do lắm, nhưng vấn đề lớn nhất là mình nhút nhát. Mình hối hận về chuyện ấymãi, đến giờ vẫn còn hối hận. Mình thường xuyên nhớ đến cậu." Chuyện vừa nghĩ tớihình ảnh cô vừa tự thủ dâm, đương nhiên anh sẽ không nhắc đến. Chuyện này làkhác hoàn toàn so với chuyện thẳng thắn nói mọi điều.

    Có lẽtốt nhất không nên chờ đợi một chuyện như thế. Có lẽ tốt nhất không nên gặp lại.Nếu thực sự gặp mặt nhau, không chừng mình sẽ lại thất vọng, Tengo nghĩ. Biếtđâu giờ này cô đã trở thành một nhân viên hành chính gương mặt đầy mệt mỏi,nhìn đã phát ngán lên, hoặc trở thành một bà mẹ rát cổ bỏng họng mắng mỏ bọn trẻcon. Có khi mình với cô ấy chẳng tìm được chủ đề nào để nói chuyện cũng nên.Đương nhiên là có khả năng như thế. Nếu vậy, Tengo sẽ mãi mãi mất đi một thứ gìđó rất quý giá mà bấy lâu nay anh hằng cất giấu trong tâm khảm. Nhưng anh vẫntin: Chắc sẽ không như vậy đâu. Ánh mắt rắn rỏi cùng dáng hình cương nghị củacô bé mười tuổi ấy khiến anh tin chắc rằng ở cô có một sự kiên tâm không dễ gìcùn mòn với thời gian.

    Sosánh ra, bản thân anh giờ như thế nào chứ?

    Nghĩtới đây, Tengo bỗng thấy bất an.

    Ngườibị thất vọng khi gặp lại rất có thể chính là Aomame. Hồi tiểu học, Tengo là thầnđồng toán học được mọi người công nhận, gần như môn nào cũng đứng nhất lớp.Thêm nữa thân hình anh lại cao to, các môn thể dục thể thao đều rất cừ khôi. Thầycô giáo ai cũng nhìn anh với con mắt khác, kỳ vọng ở anh rất nhiều điều. Có lẽtrong mắt cô hồi đó anh giống như một người hùng. Nhưng hiện nay, anh chẳng quachỉ là giáo viên dạy thuê cho trường dự bị. Dĩ nhiên công việc rất nhàn nhã, chẳngcó gì là bất tiện đối với một kẻ độc thân, nhưng nếu so với hàng trụ cột của xãhội thì anh còn kém xa lắm. Mặc dù ngoài dạy học ở trường anh đồng thời còn viếttiểu thuyết, nhưng đến nay anh vẫn chưa xuất bản được cuốn nào. Ngoài ra anhcòn làm thêm cho tạp chí phụ nữ, viết mục bói toán chiêm tinh nhăng nhít. Danhtiếng thì có đấy, nhưng thực lòng mà nói toàn là bịa tạc cả. Anh chẳng có bạnbè nào đáng để nhắc đến, cũng không có người yêu. Cuộc hẹn một lần mỗi tuần vớingười đàn bà đã có chồng già hơn anh chục tuổi gần như là mối quan hệ duy nhấtcủa anh với con người. Cho đến nay, anh chỉ có một thành công đáng để tự hào,đó là chấp bút "chế tạo" cuốn tiểu thuyết Nhộng không khí thành sách bán chạy.Nhưng chuyện này thì dù có bị banh miệng anh cũng không thể nói ra được.

    Đúnglúc Tengo nghĩ tới đây thì nhân viên thu ngân nhấc giỏ đồ của anh lên.

    Tengoôm túi giấy đựng đồ về nhà. Sau đó anh thay quần đùi, lấy trong tủ lạnh ra mộtlon bia, vừa đứng uống vừa lấy cái nồi to ra đun nước. Trước khi nước sôi, anhngắt hết các quả đậu tương đầy lông khỏi cành, trải lên mặt thớt rồi rắc muốilên đảo đều, sau đó bỏ vào nồi nước đang sôi.

    Tạisao một cô bé mười tuổi gầy gò lại cứ vương vấn mãi trong tim mình như thế?Tengo tự hỏi. Sau khi tan học, cô bé ấy chạy tới, nắm chặt tay mình, không nóimột lời. Chỉ có vậy. Nhưng chính trong khoảnh khắc ấy, Aomame dường như đã mangđi một phần trong anh, một phần của linh hồn hoặc thể xác anh. Thay vào đó côđã để lại trong anh một phần của linh hồn hoặc thể xác mình. Chỉ trong mộtthoáng ngắn ngủi ấy, họ đã hoàn thành một cuộc trao đổi quan trọng.

    Tengodùng dao thái nhỏ nhiều gừng sống, kế đó thái cần tây và nấm thành từng miếng vừaphải. Rau thơm anh cũng băm nhỏ. Anh lột vỏ tôm rồi rửa sạch bằng nước máy. Kếđó anh trải một tờ giấy dày ra, bày tôm bóc vỏ lên trên, ngay ngắn như binh sĩxếp hàng. Khi đậu tương chín, anh liền đổ vào rổ để cho nguội. Sau đó anh đunnóng cái chảo cỡ lớn lên, đổ dầu vừng trắng vào, san đều dầu ra đáy chảo, chờsôi đều, sau đó vặn cho lửa liu riu để xào từ từ gừng sống đã thái nhỏ.

    Tengolại nghĩ, nếu ngay bây giờ có thể gặp Aomame thì tốt quá. Dù mình có làm cô ấythất vọng hay bản thân mình hơi cảm thấy thất vọng vì cô ấy thì cũng chẳng sao.Tengo được gặp lại Aomame, dù có thế nào. Từ đó đến nay cuộc đời cô ấy ra sao,lúc này cô đang ở đâu, chuyện gì làm cô vui, chuyện gì khiến cô buồn, dù chỉ cóthể anh cũng rất muốn biết. Bởi dù hai người thay đổi nhiều tới mức nào, hay dùmọi khả năng hai người đến với nhau đã không còn nữa, song sự thực này vẫnkhông bao giờ thay đổi: cách đây rất lâu, trong lớp học sau giờ tan trường, haingười đã trao đổi cho nhau thứ gì đó rất quan trọng.

    Anhthái hành tây và nấm cho vào chảo. Vặn bếp lên mức to nhất, anh vừa nhè nhẹ lắcchảo vừa lấy đũa đảo nhanh các thứ rau bên trong, đoạn rắc thêm chút muối và hạttiêu. Khi rau xào sắp chín, anh đổ tôm bóc vỏ đã ráo nước vào. Đoạn anh rắcthêm muối và hạt tiêu, một chén rượu trắng nhỏ. Rưới thêm một chút xì dầu, cuốicùng là rải rau thơm lên trên. Những động tác này Tengo đều thực hiện trong vôthức, hồ như chuyển thao tác điều khiển máy bay sang chế độ lái tự động vậy.Đây vốn không phải món ăn phức tạp gì. Hai tay anh cứ thế làm theo các bước,còn trong đầu vẫn mãi nghĩ về Aomame.

    Khimón tôm nõn xào rau đã xong, anh liền đổ từ chảo ra đĩa lớn. Anh lấy trong tủ lạnhra một lon bia, ngồi trước bàn ăn, vừa ăn món ăn bốc khói nghi ngút vừa chìmtrong suy tư.

    Mấytháng nay dường như mình thay đổi rõ rệt, Tengo nghĩ. Có lẽ có thể nói là mìnhđang trưởng thành về tinh thần và cảm xúc. Sắp ba mươi đến nơi rồi, giờ mới...Đúng là hay thật! Tengo nhấp mấy ngụm bia, lắc đầu tự giễu mình. Thực là hayquá ấy chứ. Với tốc độ này, không biết phải bao nhiêu lâu nữa mình mới hoàntoàn trưởng thành đây?

    Nhưngdù thế nào, sự biến hóa nội tại này dường như là do Nhộng không khí mang đến.Việc viết lại câu chuyện của Fukaeri bằng lời của chính mình đã làm nảy sinh ởTengo nỗi khao khát mãnh liệt muốn viết câu chuyện bên trong nội tâm anh thànhtác phẩm văn chương. Và nỗi khao khát mãnh liệt đó dường như bao hàm cả mong muốnmãi nay mới có là tìm được Aomame. Dạo gần đây, không hiểu sao anh cứ luôn nghĩđến Aomame. Hễ có cơ hội là ý nghĩ của anh lại bị kéo trở về với lớp học buổichiều hai mươi năm trước, như một người đang đứng bên bờ biển, bị con nước ròngmạnh mẽ trào lên nuốt trọn đôi chân.

    Cuốicùng lon bia thứ hai của Tengo còn chừa một nửa, đĩa tôm nõn xào rau cũng chừamột nửa. Anh đổ nửa lon bia còn lại vào bồn rửa bát, dồn thức ăn thừa vào dĩanhỏ, dùng màng nylon bảo quản thực phẩm bọc lại, cất vào tủ lạnh.

    Ănxong, anh ngồi trước bàn làm việc, cầm điện nguồn chiếc máy xử lý văn bản, mở bảnthảo cuốn tiểu thuyết còn dang dở ra.

    Tengocảm thấy, viết lại quá khứ là việc hầu như chẳng có ý nghĩa gì. Đúng như ngườitình hơn tuổi của anh đã nói. Dẫu cho có nhiệt tình tỉ mỉ viết lại quá khứ nhưthế nào chăng nữa, mạch chính của hiện tại cũng không thay đổi. Thời gian là thứcó sức mạnh xóa nhòa mọi biến cải bởi con người, đính chính lại những gì bị conngười cưỡng ép đính chính, đưa dòng chảy trở về nguyên dạng ban đầu. Vài sự thựcnhỏ nhặt ít nhiều có thể bị biến đổi, nhưng xét cho cùng, Tengo có đi đến đâucũng chỉ có thể là Tengo mà thôi.

    ĐiềuTengo phải làm có lẽ là đứng ở ngã tư "hiện tại", thành thực, chăm chú nhìn vềquá khứ. Chừng đó anh có thể viết ra tương lai, giống như viết lại quá khứ vậy.Chẳng còn con đường nào khác nữa.

    Sám hốivà hổ thẹn

    Giàyvò trái tim mang tội này.

    Nguyệncho những giọt lệ tôi rơi

    Hóathành dầu thơm quý giá thoa cho Người

    Jesuschân thành.[1]

    [1]Tham khảo bản tiếng Anh đầy đủ ở đây: http://www.uvm.edu/~classics/faculty/bach/BWV244.html.

    Đâylà ca từ của đoạn độc xướng trong khúc Matthäus- Passion[2] mà dạo trước Fukaeriđã hát. Tengo cứ nghĩ mãi về nó, ngày hôm sau anh nghe lại đĩa hát ở nhà, tra cứubản dịch của ca từ. Đây là đoạn độc xướng gần đoạn đầu của Passion, kể về sự kiện"Tặng dầu thơm ở Bethany". Khi Jesus đến thăm nhà một người bị bệnh phong ởthành Bethany, có một phụ nữ đã tưới loại "dầu thơm cực kỳ quý giá" lên đầungài. Các môn đồ bên cạnh Jesus bèn đồng thanh nhiếc móc đó là hành vi lãngphí, bảo rằng thà đem bán dầu thơm đó đi, đổi thành tiền bố thí cho người nghèocòn hơn. Nhưng Jesus đã ngăn các môn đồ đang cơn phẫn nộ. Ngài nói: "Vậy cũng tốt,người đàn bà ấy đã làm một điều thiện, bà ấy đang chuẩn bị cho tang lễ của ta."

    [2] Mộttác phẩm của Bach, viết về khổ hình mà chúa Jesus phải chịu đựng dựa theo Phúcâm của Matthew.

    Ngườiđàn bà ấy biết rằng không lâu sau Jesus sẽ chết. Vì vậy bà đã tưới thứ dầu thơmquý giá ấy lên đầu Jesus, tựa như lấy nước mắt mình mà tắm cho ngài. Jesus cũngbiết rằng không lâu sau mình sẽ bước lên con đường dẫn tới cái chết. Ngài nói vớicác môn đồ: "Cho dù phúc âm này truyền đi đến đâu trên khắp cõi thế gian, cũngphải ghi nhớ những gì người phụ nữ này đã làm."

    Dĩnhiên bọn họ không thể thay đổi tương lai.

    Tengolại nhắm mắt lần nữa, hít thật sâu, tìm các từ mình cần và sắp xếp lại chothích hợp. Đoạn anh thay đổi thứ tự của từ ngữ, để cho hình tượng trở nên rõràng và chính xác hơn. Cuối cùng, anh sửa cho tiết tấu thêm hoàn chỉnh.

    Lúnày, anh như thể Vladimir Horowitz[3] đang ngồi trước tám mươi tám phím đàn mới,khum mười ngón tay giữa không trung. Sau đó, khi đã sẵn sàng, anh bắt đầu gõ từnghàng chữ lên màn hình.

    [3]Vladimir Horowitz (1903- 1989): nghệ sĩ đàn piano nổi tiếng người Mỹ gốcUkraina.

    Anhmiêu tả thế giới có hai mặt trăng cùng lúc lơ lửng trên bầu trời Đông buổihoàng hôn, những người sống ở đó, và thời gian trôi qua ở đó.

    "Chodù phúc âm này truyền đi đến đâu trên khắp cõi thế gian, cũng phải ghi nhớ nhữnggì người phụ nữ này đã làm."


  5. #5
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 5

    Một con chuột gặp phải con mèo ăn chay



    Aomame

    Mộtcon chuột gặp phải con mèo ăn chay

    Saukhi đã chấp nhận được sự thực rằng Ayumi đã chết, nội tâm Aomame trải qua mộtquá trình ngắn gần như là điều chỉnh ý thức. Cuối cùng, khi giai đoạn đầu củaquá trình ấy kết thúc, nàng mới bắt đầu khóc. Nàng khóc không thành tiếng, haitay bưng mặt, đôi vai nhè nhẹ run lên, như thể nàng không muốn bất cứ người nàotrên thế gian này nhận ra rằng nàng đang khóc.

    Rèm cửakéo kín mít, không có khe hở nào, nhưng không ai biết liệu có người nào đangquan sát hay không. Đêm hôm ấy, Aomame cứ ngồi trước tờ báo buổi chiều mở sẵn đặttrên bàn ăn mà khóc mãi không thôi. Thỉnh thoảng nàng không kìm được mà nấc lênmột tiếng, nhưng hầu hết thời gian nàng chỉ khóc lặng lẽ. Nước mắt nàng chảy dọctheo cánh tay xuống tờ báo.

    Trêncõi đời này, Aomame không dễ rơi nước mắt. Mỗi khi muốn khóc, nàng thường nổigiận với một ai đấy hoặc với chính mình thay vì khóc. Vì vậy, Aomame rơi lệ thựcsự là chuyện hiếm thấy. Nhưng cũng chính vì thế, một khi nước mắt đã trào rathì nàng sẽ không ngưng lại được. Lần đầu tiên nàng khóc nhiều như vậy là saukhi Otsuka Tamaki tự sát. Chuyện đó đã mấy năm rồi nhỉ? Nàng không nhớ nổi nữa.Tóm lại là đã rất lâu rồi. Dù sao thì lần ấy Aomame cũng khóc liên tục mấy ngàyliền, không ăn uống gì, cũng không ra khỏi nhà. Chỉ thỉnh thoảng mới bổ sung lượngnước đã mất đi do chuyển hóa thành nước mắt, rồi gục xuống đất ngủ trong giâylát. Ngoài ra nàng chỉ khóc lóc không ngừng nghỉ. Từ đó đến nay, đây là lần đầutiên nàng lại khóc.

    Thếgiới này không còn Ayumi nữa. Cô đã trở thành một cái xác không hơi ấm, lúc nàychắc là đang được đưa đến pháp y giải phẫu. Sau khi giải phẫu, vết mổ đã khâuxong, có lẽ người ta sẽ tổ chức một tang lễ đơn giản, đưa lên lò hỏa táng,thiêu xác cô. Cô sẽ hóa thành làn khói vần vít bốc lên, hòa vào mây trời. Sauđó cô lại biến thành mưa, rơi xuống mặt đất, tưới nhuần cho vạt cỏ lặng lẽ vôdanh ở một nơi nào đó. Nhưng Aomame không bao giờ có thể gặp lại Ayumi còn sốngnữa. Điều đó dường như trái với khuynh hướng của tự nhiên, trái ngược với cảtình lẫn lý, và là một sự bất công đáng sợ.

    Từsau khi Otsuka Tamaki rời khỏi cõi đời, Ayumi là người duy nhất mà Aomame có thểđối đãi bằng tình cảm gần giống tình bạn như vậy. Đáng tiếc, tình cảm này cũngcó giới hạn. Ayumi là cảnh sát đương chức, còn Aomame là hung thủ giết ngườihàng loạt. Mặc dù nàng luôn tin tưởng rằng mình là một sát thủ có lương tâm đạidiện cho chính nghĩa, giết người dù sao cũng vẫn là giết người, nhìn từ góc độpháp luật nàng là một kẻ phạm tội. Aomame thuộc về nhóm những kẻ cần phải bị bắt,còn Ayumi thì ở bên phía những người đi bắt.

    Bởi vậy,khi Ayumi cố gắng xây dựng mối quan hệ sâu hơn, Aomame buộc phải dằn lòng, cốkhông hồi đáp tình cảm ấy. Hẳn Ayumi cũng đã hiểu ra ở một mức độ nào đấy rằngAomame có bí mật riêng không thể nói cùng ai, vì vậy nàng mới cố ý giữ khoảngcách nhất định giữa hai người. Ayumi là người có trực giác rất nhạy. Vẻ bềngoài thẳng thắn vui tươi của cô thực ra có đến một nửa là diễn, đằng sau đó ẩnchứa một tâm hồn mềm yếu, dễ bị tổn thương. Aomame hiểu được điều ấy. Việc nànggiữ thái độ đề phòng cảnh giác có lẽ đã khiến Ayumi buồn, cảm thấy mình bị từchối, bị xa lánh. Nghĩ tới đây, Aomame chợt thấy tim mình đau buốt như bị kimchâm.

    Vậylà, Ayumi đã bị giết. Chắc hẳn cô làm quen với một người đàn ông trên phố, cùngđi uống rượu với anh ta rồi vào khách sạn. Ở đó, trong căn phòng kín tối tăm, họbày ra trò chơi tình dục dày công kia. Còng tay, bịt miệng, che mắt. Aomamehình dung được rõ mồn một cảnh đó. Người đàn ông lấy đai áo tắm quấn chặt lấy cổngười đàn bà, quan sát cô giãy giụa trong đau đớn, cơn hưng phấn của y trỗi lêncho đến khi y bắn tinh. Nhưng y đã thắt đai áo tắm quá chặt. Lẽ ra y phải dừnglại khi đến đỉnh, nhưng y không kịp thời dừng lại.

    Chắchẳn Ayumi cũng lo sẽ có ngày xảy ra chuyện như thế. Cứ cách một khoảng thờigian, cô lại cần được quan hệ tình dục thật mạnh mẽ dữ dội. Thân xác cô... có lẽcả tinh thần của cô nữa... cần điều đó. Cũng như Aomame, cô không muốn có mộtngười tình ổn định. Chỉ có điều, khác với Aomame, Ayumi thường có khuynh hướngđắm sâu hơn vào đó. Ayumi thích những cuộc tình đầy rẫy hiểm nguy, có lẽ trongvô thức cô chờ mong mình bị kẻ khác làm cho tổn thương. Aomame thì khác. Nàng cẩntrọng hơn, không để bất cứ ai làm tổn thương mình. Nếu có người đàn ông nào thửvới nàng như vậy, hẳn nàng sẽ phản kháng dữ dội. Còn Ayumi, chỉ cần đối phươngyêu cầu, bất kể là thế nào, cô đều có khuynh hướng chấp nhận hết. Đổi lại, côchờ mong đối phương mang đến cho mình điều gì đó. Một khuynh hướng nguy hiểm.Nói gì thì nói, đó đều là những gã đàn ông gặp gỡ qua đường. Bọn họ có dục vọnggì, trong họ ẩn giấu những khuynh hướng gì, chỉ đến lúc ấy mới có thể biết được.Dĩ nhiên Ayumi hiểu mối nguy này, vì vậy cô mới cần một người đồng hành bìnhtĩnh như Aomame, một người có thể ngăn cô lại vào thời điểm thích hợp, có thểquan tâm che chở cho cô.

    Theocách của mình, Aomame cũng cần đến Ayumi, Ayumi sở hữu vài năng lực mà Aomamekhông có. Tính cách cởi mở vui vẻ, khiến người khác yên tâm của cô. Sự hoạt bátdễ gần của cô. Tính tò mò tự nhiên của cô. Sự hiếu động, tích cực của cô. Lốinói năng thú vị của cô. Bộ ngực lớn thu hút ánh mắt mọi người của cô. Aomame chỉcần đứng cạnh Ayumi, nở nụ cười bí ẩn nữa thôi là đủ. Đám đàn ông thảy sẽ đềukhát khao được tìm hiểu xem sau nụ cười ấy của nàng ẩn giấu điều gì. Xét theonghĩa này, Aomame và Ayumi là một cặp lý tưởng, là một cỗ máy tình ái vô địch.

    Lẽ ramình phải cởi mở chấp nhận cô ấy nhiều hơn mới đúng, Aomame nghĩ. Lẽ ra mình phảiđáp lại tình cảm của cô ấy, giữ cô ấy thật chặt. Đây mới là thứ cô ấy mong mỏi- mong mỏi được chấp nhận, được ôm ấp vô điều kiện, được ai đó cho cảm giác yêntâm, dù chỉ là trong một khoảnh khắc. Nhưng mình đã không thể đáp ứng nhu cầu củacô ấy. Bởi vì bản năng tự vệ của mình quá mạnh mẽ, quyết tâm không chịu xóanhòa ký ức về Otsuka Tamaki cũng quá mạnh mẽ.

    Vậynên, Ayumi đã không hẹn Aomame đi cùng, một mình ra phố giữa đêm khuya, để rồibị siết cổ chết, bị chiếc còng tay thứ thiệt bằng thép lạnh khóa chặt hai tay,hai mắt bịt kín, miệng bị nhét thứ gì đấy chẳng rõ quần tất hay quần lót. Chuyệnmà Ayumi vẫn luôn sợ đã trở thành hiện thực. Giá mà Aomame sẵn lòng chấp nhậnAyumi hơn thì ngày hôm ấy có lẽ cô đã không ra phố một mình. Cô sẽ gọi điện hẹnAomame. Hai người sẽ cùng nhau đến một nơi an toàn hơn, và để mắt trông chừngnhau khi cùng nằm trong tay những gã đàn ông. Nhưng chắc Ayumi ngại không muốnlàm phiền Aomame. Còn Aomame thì chẳng bao giờ chủ động gọi điện hẹn Ayumi lấymột lần.

    Khoảnggần bốn giờ sáng, không chịu nổi cảnh ở nhà một mình nữa, Aomame bèn đi dép xăngđan vào, ra khỏi nhà. Quần cộc, áo may ô, nàng mặc nguyên như vậy mà đi langthang không mục đích trên con đường lúc sáng tinh mơ. Có người gọi nàng, nhưngnàng không ngoảnh đầu lại. Nàng cứ đi mãi, cho đến khi cổ họng khô rát thì bướcvào cửa hàng đa dụng mở cửa cả đêm mua một hộp lớn nước cam, uống một hơi hết sạchtại chỗ. Sau đó, trở về nhà, nàng lại khóc thêm trận nữa. Mình yêu quý Ayumi,Aomame nghĩ, yêu quý nhiều hơn mình nghĩ. Nếu cô ấy muốn vuốt ve mình, lẽ ramình nên để cô ấy vuốt ve chỗ nào cũng được, bao nhiêu cũng được thì mới phải.

    Báongày hôm sau cũng đăng tin "Nữ cảnh sát bị thắt cổ chết trong khách sạn ởShibuya". Cảnh sát đang dốc toàn lực điều tra tung tích gã đàn ông. Theo bàibáo ấy, các đồng nghiệp của Ayumi đều đang lấy làm khó hiểu. Ayumi là người cởimở, rất được mọi người xung quanh yêu quý, có năng lực và trách nhiệm, luônluôn đạt thành tích xuất sắc. Nhiều thân nhân của cô, kể cả cha và anh trai,cũng là cảnh sát, gia tộc của họ rất đoàn kết. Không ai hiểu được sao lại có thểxảy ra chuyện như thế.

    Khôngai hiểu được, Aomame nghĩ, nhưng mình thì hiểu rõ. Bên trong Ayumi có một lỗ hổngrất lớn, giống như một sa mạc ở nơi rìa thế giới. Dẫu có đổ vào bao nhiêu nướcthì chỉ trong chớp mắt tất cả sẽ bị hút vào lòng đất sâu, không còn dù chỉ mộtchút hơi ẩm. Không một thể sống nào có thể tồn tại được ở nơi ấy. Cả chim chóccũng không bay qua đó. Rốt cuộc là thứ gì đã tạo ra trong nội tâm Ayumi mộtvùng đất hoang như thế? Điều này thì chỉ Ayumi biết. Không, thậm chí cả Ayumicũng chưa chắc đã biết. Nhưng không nghi ngờ gì nữa, thứ tình dục dị dạng mà nhữngngười đàn ông xung quanh Ayumi áp đặt cho cô chính là một trong những nguyênnhân quan trọng. Tựa hồ như để xây hàng rào vây quanh lỗ hổng chí mạng ấy bêntrong mình, cô chỉ còn cách ngụy trang bản thân. Nếu bóc hết những lớp vỏ tựngã ngụy trang ấy đi, cuối cùng chỉ còn lại vực sâu trống rỗng và cơn khát khaocuồng dại đi cùng với nó. Dẫu Ayumi có nỗ lực thế nào để quên đi, cảm giác trốngrỗng ấy vẫn cứ cách một quãng thời gian lại đến thăm cô, trong một buổi chiềumưa cô độc, hoặc là buổi bình minh khi cô giật mình tỉnh khỏi cơn ác mộng. Nhữnglúc ấy, cô không thể không tìm người nào đó để được ôm ấp, hạng người nào cũngđược.

    Aomamelấy khẩu Heckler & Koch HK4 trong hộp giày ra, thành thạo nạp đạn, rồi mởkhóa an toàn, kéo quy lát, đưa viên đạn vào buồng đạn, đẩy chốt nổ lên, hai taycầm chắc báng súng, ngắm vào một điểm ở chân tường. Thân súng không nhúc nhích.Tay nàng không còn run nữa. Aomame nín thở, tập trung tinh thần, sau đó thở ramột hơi dài. Nàng hạ súng xuống, đóng khóa an toàn lại, áng chừng trọng lượngkhẩu súng, chăm chú nhìn màu sắc nặng nề của nó. Khẩu súng hầu như đã trở thànhmột bộ phận cơ thể nàng.

    Nhấtthiết phải kiềm chế cảm xúc, Aomame tự cảnh cáo mình. Dù mình có trừng phạt chúvà anh trai Ayumi, e rằng họ cũng không hiểu vì cớ gì mình bị trừng phạt. Vả lại,chuyện đã đến nông nỗi này, dù mình có làm gì chăng nữa, Ayumi cũng không thể sốnglại. Thương cho cô ấy, nhưng sớm hay muộn chuyện này rồi sẽ phải xảy ra. Ayumivẫn luôn tiến gần đến trung tâm của một vòng xoáy chết người, chậm rãi, songkhông thể tránh được. Dù mình có quyết tâm hơn, chấp nhận cô ấy với thái độ thậtdịu dàng, rất có thể cũng sẽ chẳng mấy có tác dụng. Đừng khóc nữa, mình cần phảiđiều hòa lại tâm thái. Phải đặt quy tắc lên trên bản thân mình, điều này rấtquan trọng, như Tamaru đã nói.

    Máynhắn tin đổ chuông vào sáng ngày thứ năm sau khi Ayumi qua đời. Aomame đang ởtrong bếp, vừa nghe tin vắn trên radio vừa đun nước chuẩn bị pha cà phê. Cái máynhắn tin để ngay trên bàn. Nàng liếc nhìn số điện thoại trên màn hình bé xíu.Chưa bao giờ nàng thấy số điện thoại ấy. Nhưng không nghi ngờ gì nữa, đây làthông điệp của Tamaru. Nàng liền tới bốt điện thoại công cộng gần nhà gọi lạicho số máy kia. Chuông đổ ba lần, Tamaru bắt máy.

    "Chuẩnbị xong xuôi chưa?" Tamaru hỏi.

    "Dĩnhiên," Aomame đáp.

    "Tôichuyển lời của phu nhân: Bảy giờ tối nay, ở đại sảnh tòa nhà chính của khách sạnOkura. Ăn mặc như mọi khi. Thông báo cho cô bất ngờ thế này, thật hết sức xin lỗi,nhưng họ cũng chỉ vừa thu xếp được vào phút chót."

    "Bảygiờ tối nay, ở đại sảnh tòa nhà chính khách sạn Okura," Aomame máy móc nhắc lại.

    "Tôirất muốn chúc cô may mắn, nhưng e rằng có chúc đến mấy thì cũng chẳng có tác dụnggì."

    "Bởianh là người không tin vào vận may."

    "Dùtôi có muốn dựa dẫm vào vận may thì cũng chẳng biết mặt mũi nó thế nào mà dựa,"Tamaru nói. "Tôi đã thấy cái giống ấy bao giờ đâu."

    "Anhkhông cần chúc may mắn cho tôi. Nhưng có chuyện này tôi muốn nhờ anh giúp.Trong nhà tôi có một cây cao su Ấn Độ, phiền anh chăm sóc hộ. Đáng ra tôi địnhvứt đi rồi, nhưng không vứt được."

    "Cứ đểđấy cho tôi."

    "Cámơn anh."

    "Chămsóc cây cao su Ấn Độ đỡ phiền nhiễu hơn chăm sóc mèo con hay cá cảnh nhiệt đớinhiều. Còn gì không?"

    "Chẳngcòn gì nữa đâu. Những thứ còn lại cứ quăng hết đi hộ tôi."

    "Khinào xong việc, cô đến ga Shinjuku gọi lại vào số điện thoại này. Đến lúc ấy sẽcó chỉ dẫn tiếp theo."

    "Khinào xong việc, đến ga Shinjuku gọi vào số điện thoại này," Aomame nhắc lại.

    "Mặcdù chắc chắn cô đã hiểu, tôi vẫn phải nhắc lại: đừng ghi lại số điện thoại. Lúcvề nhà thì phá hỏng rồi vứt luôn máy nhắn tin đi."

    "Biếtrồi. Tôi sẽ làm vậy."

    "Mọibước đều đã được sắp xếp ổn thỏa. Cô không cần lo lắng gì hết. Những chuyện saunày cứ giao phó cho chúng tôi."

    "Tôikhông lo lắng," Aomame nói.

    Tamarutrầm ngâm một lúc. "Có thể nói mấy câu thực lòng không?"

    "Anhnói đi."

    "Tôikhông có ý nói việc cô và bà chủ đang làm là uổng công vô ích. Đó là chuyện củahai người, không phải của tôi. Nhưng tôi nghĩ, làm như vậy nói nhẹ nhất thìcũng là rồ dại. Hơn nữa, còn chẳng khi nào chấm dứt được."

    "Có lẽvậy," Aomame đáp. "Nhưng chuyện này không thể nào thay đổi được nữa."

    "Nhưlà mùa xuân phải có tuyết lở vậy thôi."

    "Chắcthế."

    "Nhưng,người bình thường với hiểu biết bình thường thì sẽ không lại gần chỗ có thể xảyra tuyết lở vào mùa có thể xảy ra tuyết lở."

    "Ngườibình thường với hiểu biết bình thường thì ngay từ đầu đã không thảo luận vấn đềnày với anh rồi."

    "Cũngcó thể," Tamaru thừa nhận. "Phải rồi, cô có người nhà nào cần thông báo khi ngộnhỡ xảy ra tuyết lở không?"

    "Khôngcó người nhà."

    "Vốnlà không có, hay là có mà như không?"

    "Cómà như không," Aomame trả lời.

    "Tốt,"Tamaru nói, "Không dính dáng gì là tốt nhất. Cây cao su Ấn Độ giống một giađình lý tưởng nhất đấy."

    "Ở chỗbà chủ thấy có cá vàng, tôi cũng chợt muốn nuôi cá vàng. Tôi thấy trong nhà cóthứ như vậy cũng hay hay. Vừa nhỏ, lại vừa không nói năng gì, hình như cũng chẳngyêu cầu nhiều nhặn gì. Hôm sau tôi liền ra cửa hàng trước nhà ga để mua cá,nhưng lúc nhìn thấy bọn cá vàng trong đám rong nước thì lại đột nhiên không muốnmua nữa. Vậy là tôi mua cái chậu cây cao su Ấn Độ xấu xí còn sót lại này. Khôngmua cá vàng nữa."

    "Tôithấy lựa chọn vậy là chính xác đó."

    "Cókhi chẳng bao giờ mua được cá vàng nữa rồi."

    "Có lẽ,"Tamaru nói. "Mua cao su Ấn Độ vẫn hơn."

    Mộtkhoảng lặng ngắn.

    "Bảygiờ tối nay, ở đại sảnh tòa nhà chính khách sạn Okura," Aomame xác nhận lại lầnnữa.

    "Côchỉ cần ngồi đợi ở đó là được. Đối phương sẽ tới tìm cô."

    "Đốiphương sẽ tới tìm tôi."

    Tamarukhẽ hắng giọng. "À, cô biết câu chuyện con chuột gặp con mèo ăn chay không?"

    "Khôngbiết."

    "Muốnnghe không?"

    "Muốnlắm."

    "Mộtcon chuột gặp phải một con mèo đực rất to trên mái nhà. Chuột ta bị dồn vào gócchết, không chạy đi đâu được, toàn thân run lên, liền nói: ‘Ông mèo ơi, con xinông. Xin ông đừng ăn thịt con. Con phải về với vợ con. Lũ nhóc ở nhà đang đói bụngchờ con về. Con lạy ông tha cho con.’ Mèo nói: ‘Không phải sợ. Tao không ăn thịtmày đâu. Nói thực cho mày biết... chuyện này không được đi mà rêu rao đâunhé... tao là mèo ăn chay, không ăn thịt. Mày gặp được tao là may phước lắm đấy.’Chuột liền kêu lên: ‘A, thật là một ngày may mắn! Con đúng là con chuột may mắnquá! Không ngờ lại gặp được một ông mèo ăn chay!’ Nhưng đúng lúc đó mèo bỗngnhiên nhảy xổ vào chuột, đè chặt móng vuốt lên thân chuột, hàm răng sắc bén ngoạmvào họng chuột. Chuột ta đau đớn dồn hết chút sức lực cuối cùng hỏi mèo: ‘Ông vừamới nói ông là mèo ăn chay, không ăn thịt cơ mà? Ông nói dối sao?’ Mèo liếm mépnói: ‘Thật đấy, tao không ăn thịt. Tao không nói dối đâu. Vì vậy tao phải bắtmày về đổi lấy rau ăn’."

    Aomamethoáng nghĩ ngợi giây lát. "Câu chuyện này muốn nói lên điều gì vậy?"

    "Chẳngcó gì đặc biệt cả. Vừa nãy nói chuyện may mắn, tôi chợt tình cờ nghĩ đến câuchuyện này. Có vậy thôi. Dĩ nhiên, hiểu xem nó nói lên điều gì là tùy ở cô."

    "Mộtcâu chuyện làm ấm lòng người."

    "Cònmột việc nữa. Tôi nghĩ trước khi bắt đầu bọn họ sẽ lục soát người cô và kiểmtra đồ đạc mang theo. Đám người ấy cảnh giác cao lắm. Điểm này thì cô cần nhớ kỹ."

    "Tôisẽ nhớ."

    "Vậythì," Tamaru nói, "Hẹn gặp lại."

    "Hẹngặp lại," Aomame nhắc lại như một phản xạ có điều kiện.

    Đầubên kia đã gác máy. Aomame nhìn chằm chằm vào ống nghe một lúc, hơi nhăn mặt, rồiđặt xuống. Sau đó nàng nhớ kỹ số điện thoại trong máy nhắn tin trong đầu, rồixóa đi. Hẹn gặp lại, nàng thầm nhắc lại. Nhưng nàng cũng hiểu rằng, từ giờ phútnày, có thể nàng và Tamaru sẽ không bao giờ gặp mặt nhau nữa.

    Lướtqua hết các ngóc ngách trên tờ báo sáng, nàng không còn thấy tin nào về sự kiệnAyumi bị hại nữa. Từ đó suy ra, có vẻ công việc điều tra không tiến triển tốtcho lắm. Có thể chẳng bao lâu nữa các tạp chí cuối tuần sẽ đăng vụ này, moi mócvào mọi góc độ ly kỳ. Nữ cảnh sát trẻ tuổi đương chức, dùng còng tay chơi trò bạodâm trong khách sạn tình nhân ở Shibuya, bị thắt cổ chết trong tình trạng lõathể. Aomame không muốn đọc những bài báo kiểu ấy một chút nào. Từ sau khi sự việcxảy ra, thậm chí nàng còn không bật cả ti vi lên. Nàng không muốn nghe thấy nữphát thanh viên chương trình thời sự cố ý cao giọng tuyên bố rằng Ayumi đã chết.

    Dĩnhiên nàng muốn hung thủ bị bắt. Bất luận thế nào, hung thủ cần phải bị trừngphạt. Thế nhưng, dẫu hung thủ có bị bắt, bị đưa ra tòa, mọi tình tiết của vụ giếtngười được phơi bày ra ánh sáng, vậy thì sao chứ? Dù thế nào đi chăng nữa,Ayumi cũng không sống lại được, đấy là chuyện hiển nhiên. Và đằng nào thì phánquyết cũng sẽ rất nhẹ. Có khi người ta còn không phán tội giết người, mà chỉ xửlý như là vô ý ngộ sát. Tất nhiên, kể cả có xử tử hình thì cũng chẳng ích lợigì. Aomame gấp tờ báo lại, chống cùi chỏ lên bàn, vùi mặt vào hai bàn tay một hồilâu. Nàng nghĩ đến Ayumi, nhưng nước mắt không chảy ra nữa. Nàng chỉ cảm thấyphẫn nộ.

    Vẫncòn rất lâu mới đến bảy giờ tối. Trước lúc ấy, Aomame chẳng có việc gì làm.Nàng không có lịch ở câu lạc bộ thể thao. Chiếc túi du lịch cỡ nhỏ và túi đeochéo, nàng đã cất hết trong tủ gửi đồ ở ga Shinjuku theo chỉ thị của Tamaru.Trong túi du lịch có mấy bó tiền mặt và quần áo đủ thay đổi trong vài ngày (kểcả đồ lót). Cứ cách ba ngày Aomame lại đến ga Shinjuku một lần, bỏ tiền xu vào,đồng thời kiểm tra lại một lượt các thứ ở trong ấy. Nhà cửa nàng cũng không cầnquét dọn, dù có muốn nấu ăn thì tủ lạnh cũng gần như chẳng còn thứ gì tỏa hơithở cuộc sống. Mọi thứ liên quan tới thông tin cá nhân, nàng đều đã bỏ đi hết.Mọi ngăn kéo tủ đều trống không. Từ mai mình sẽ không ở đây nữa, phía sau mìnhsẽ không còn lại chút dấu vết gì.

    Nànggấp ngay ngắn bộ quần áo tối nay sẽ mặc, xếp ở trên giường. Bên cạnh đó nàng đặtcái túi thể thao màu xanh lam, bên trong đựng các thứ đồ dùng để thực hiện bàitập co duỗi cơ bắp. Aomame kiểm tra kỹ lại một lần nữa. Một bộ quần áo thểthao, thảm yoga, khăn bông lớn, khăn bông nhỏ, và chiếc hộp đựng cái dùi đục nướcđá nhọn hoắt. Mọi thứ đều đã đầy đủ. Nàng lấy cái dùi đục nước đá ra khỏi chiếchộp nhỏ, rút miếng bấc mềm, lấy đầu ngón tay chạm khẽ vào mũi nhọn, xác nhậncho chắc nó vẫn còn đủ độ sắc bén. Mặc dù vậy, Aomame vẫn cẩn thận hơn nữa,dùng miếng đá mài dao loại nhỏ nhất khẽ mài thêm mấy lượt. Nàng tưởng tượng racảnh đầu mũi kim này lẳng lặng chìm vào cái điểm đặc biệt trên gáy người đànông ấy, như bị nuốt chửng vào. Giống như mọi lần, trong một khoảnh khắc, tất cảđều sẽ kết thúc. Không thét gào, không chảy máu, chỉ co giật một cái. Aomame cắmđầu kim trở lại vào miếng bấc mềm, cẩn thận cất cái dùi vào trong hộp.

    Sauđó nàng lấy khẩu Heckler & Koch gói trong chiếc T- shirt cũ để trong hộp đựnggiày, thành thạo lắp bảy viên đạn chín ly vào băng đạn. Viên đạn được đẩy vàonòng súng phát ra âm thanh khô khốc. Nàng mở khóa an toàn rồi lại đóng vào. Kếđó nàng lấy một khăn tay màu trắng bọc súng lại, cho vào túi nylon, rồi giấutúi vào một bộ đồ lót dùng để thay.

    Cònchuyện gì không thể không làm nữa nhỉ?

    Chẳngnghĩ ra được điều gì, Aomame đứng trong bếp, đun nước sôi, pha cà phê. Nàng ngồibên bàn ăn, uống cà phê, ăn một cái bánh sừng bò. Nàng nghĩ, đây có lẽ là phi vụcuối cùng của mình, hơn nữa còn là vụ quan trọng nhất, khó khăn nhất. Hoànthành xong nhiệm vụ lần này, từ sau mình sẽ không cần giết người thêm nữa.

    Aomamekhông hề ngại việc sẽ mất đi thân phận. Có chăng, đó là điều nàng mong muốn.Nàng chẳng lưu luyến gì tên họ hay dung mạo của mình, cũng chẳng nghĩ ra đượcchuyện gì trong quá khứ để mà tiếc nuối. Cài đặt lại cuộc đời, có lẽ đây chínhlà thứ mình mong chờ bấy lâu nay.

    Nóira cũng lạ, thứ duy nhất mà nàng không muốn mất đi trên thân thể mình lại chínhlà đôi bầu vú gầy đét đó. Từ hồi mười hai tuổi đến giờ, Aomame luôn không hàilòng về hình dạng cũng như kích thước của bộ ngực mình. Nàng thường nghĩ: giángực lớn hơn chút nữa, có lẽ cuộc đời mình đã an nhàn hơn hiện tại nhiều. Nhưngkhi cơ hội thay đổi kích thước bộ ngực đã đến thật (và cũng là lúc không cócách nào khác), nàng mới nhận ra mình không hề mong muốn sự thay đổi đó. Nhưbây giờ cũng chẳng sao hết. Kích cỡ như bây giờ có khi lại rất thích hợp.

    Nànglấy tay sờ nắn hai bầu vú qua lớp áo hai dây. Không khác gì thường ngày. Hình dạngchúng giống như hai cục bột mì làm bánh bị trộn sai công thức không thể nào lênmen được. Kích cỡ hai bên còn hơi lệch nhau một chút. Nàng lắc đầu. Nhưng mà chẳngsao, đây mới là mình.

    Ngoàicặp vú ra, còn có gì để lại cho mình nữa?

    Dĩnhiên, ký ức về Tengo sẽ còn lưu lại. Cảm giác chạm vào bàn tay anh vẫn sẽ cònlưu mãi. Sự rung động nơi sâu thẳm tâm hồn vẫn còn đầy. Nỗi khát khao được anhôm vào lòng vẫn còn đầy. Dẫu mình biến thành một con người khác, không ai có thểcướp đoạt tình yêu đối với Tengo ra khỏi mình được. Đây là khác biệt lớn nhấtgiữa mình và Ayumi, Aomame nghĩ. Ẩn sâu trong tâm khảm của cá thể mang tênAomame không phải sự trống rỗng, không phải một vùng hoang địa khô cằn. Sâu thẳmbên trong mình là tình yêu. Mình sẽ mãi mãi một lòng yêu cậu bé mười tuổi tênlà Tengo, yêu thân hình cường tráng ấy, trí óc thông minh ấy, thái độ dịu dàng ấy.Ở nơi đây anh không tồn tại với mình, nhưng thân xác không tồn tại ấy sẽ khôngbao giờ tiêu vong, những lời hứa chưa một lần được trao sẽ không bao giờ bị bộiphản.

    Tengoba mươi tuổi trong lòng Aomame, không phải là Tengo trong hiện thực. Anh chỉ làmột Tengo giả định, chỉ là sản phẩm từ trí tưởng tượng của nàng. Tengo vẫn còny nguyên dáng vẻ cường tráng, sự thông minh và dịu dàng ấy, hơn nữa giờ đây anhcòn có cánh tay tráng kiện của người trưởng thành, lồng ngực rộng cùng bộ phận sinhdục to khỏe, mạnh mẽ. Nếu Aomame muốn, bất cứ lúc nào anh cũng ở bên cạnh nàng,ôm nàng thật chặt, vuốt tóc nàng, hôn nàng. Căn phòng nơi hai người ở lúc nàocũng tối, Aomame không thấy rõ Tengo. Nàng chỉ thấy đôi mắt anh. Cho dù trongbóng tối, Aomame vẫn thấy đôi mắt dịu dàng của anh. Nàng chăm chú nhìn vào đôimắt Tengo, sâu trong đó nàng thấy được thế giới mà anh nhìn thấy.

    Có nhữnglúc Aomame không sao kìm nén nổi cảm giác muốn ngủ với đàn ông, có lẽ chỉ là đểcố gắng giữ gìn nguyên vẹn hình ảnh Tengo mà nàng ấp ủ trong tim. Có lẽ, bằngviệc làm tình hoang dại với những người xa lạ, nàng muốn giải thoát thân thểmình ra khỏi sự giam cầm của dục vọng. Nàng khát khao được sống trong cái thếgiới cô tịch tĩnh lặng đến sau những lần giải thoát như thế, được ở bên Tengo,chỉ hai người với nhau thôi, không bị ai phiền nhiễu. Hẳn đó là điều Aomamemong chờ nhất.

    Suốtmấy tiếng buổi chiều hôm đó Aomame miên man nghĩ về Tengo. Trên ban công chật hẹp,nàng ngồi trên chiếc ghế nhôm, nhìn lên bầu trời, nghe tiếng xe cộ ầm ĩ, chốcchốc lại lấy ngón tay mân mê lá của cây cao su Ấn Độ rầu rĩ, lòng nghĩ vềTengo. Bầu trời ban chiều vẫn chưa thấy mặt trăng. Phải mấy tiếng nữa trăng mớilên. Giờ này ngày mai, mình sẽ ở đâu nhỉ? Aomame băn khoăn. Không làm sao biếtđược. Nhưng chuyện ấy chẳng quan trọng gì so với sự thực rằng Tengo có tồn tại ởthế giới này.

    Aomametưới nước cho cây cao su lần cuối cùng, sau đó đặt đĩa Sinfonietta của Janáčekvào máy nghe nhạc. Các đĩa nhạc khác nàng đã đem xử lý hết cả, chỉ một đĩa nàylà nàng giữ lại đến phút cuối. Nàng nhắm mắt, chăm chú nghe nhạc, tưởng tượngra thảo nguyên lộng gió xứ Bohemia. Giá như có thể cùng Tengo thả bước ở mộtnơi như thế thì tuyệt biết bao nhiêu! Nàng nghĩ. Đương nhiên hai người sẽ tay nắmtay. Gió thổi qua, làm lay động êm ru những ngọn cỏ xanh mềm mại. Aomame cảm nhậnđược hơi ấm từ bàn tay Tengo trong tay mình. Giống như một đoạn kết hạnh phúctrên phim, cảnh tượng ấy từ từ nhòa khỏi màn hình.

    Sauđó Aomame nằm xuống giường, cuộn mình lại ngủ chừng ba mươi phút. Nàng không nằmmơ. Đây là giấc ngủ không cần mơ. Lúc nàng tỉnh giấc, kim đồng hồ chỉ bốn giờba mươi phút. Nàng dùng các thứ còn lại trong tủ lạnh làm món trứng rán với thịthun khói. Nàng uống nước cam thẳng từ hộp giấy. Sự trầm lắng sau giấc ngủ trưanặng nề lạ thường. Nàng bật đài FM lên, bản Hòa tấu cho nhạc cụ hơi của Vivaldiliền tuôn ra. Sáo ngắn diễn tấu đoạn piccolo rung nhanh mà nhẹ như chú chim nhỏlích cha lích chích. Aomame có cảm giác đó như là thứ âm nhạc nhằm nhấn mạnhtính phi hiện thực của cái hiện thực đang ở trước mắt nàng.

    Nàngdọn dẹp xong đồ trên bàn ăn, tắm rửa, rồi khoác lên người bộ đồ đã chuẩn bị từmấy tuần trước cho ngày hôm nay. Kiểu dáng đơn giản, tiện hành động: quần vảibông màu xanh nhạt, áo trắng ngắn tay giản dị. Nàng búi tóc lên, cố định lại bằnglược. Không trang sức gì cả. Quần áo thay ra, nàng không bỏ vào giỏ đựng đồ giặtnữa mà nhét cả vào cái túi nylon đựng rác màu đen. Tamaru sẽ xử lý nó. Nàng cắtmóng tay sạch sẽ, đánh răng cẩn thận, lấy ráy tai. Đoạn nàng lấy kéo tỉa lôngmày, phủ lên mặt một lớp kem nền mỏng, dấp chút nước hoa vào cổ. Cuối cùng nàngđứng trước gương, kiểm tra lại từng chi tiết trên mặt dưới mọi góc độ, kiểm tracho chắc là không có vấn đề gì. Sau đó, Aomame xách chiếc túi thể thao có inlogo hang Nike bước ra khỏi nhà.

    Nơi cửa,nàng ngoảnh đầu lại nhìn một lần cuối, biết mình sẽ không bao giờ quay về đây nữa.Khi nàng nghĩ tới đây, căn phòng bỗng trở nên lạnh lẽo lạ thường, tựa như mộtgian ngục chỉ có thể khóa trái từ bên trong, không có lấy một bức tranh, mộtbình hoa. Thứ duy nhất còn lại là cây cao su Ấn Độ mua hạ giá thay cho bể cávàng, ở ngoài ban công. Nàng thật không ngờ mình lại có thể ở một nơi thế nàysuốt bao nhiêu năm mà không chút bất mãn hay nghi hoặc.

    "Tạmbiệt," Nàng khẽ thốt thành tiếng. Không phải với gian phòng, mà là để từ biệt mộtAomame từng tồn tại nơi này.

  6. #6
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 6

    Cánh tay của chúng tôi dài lắm




    Tengo

    Cánhtay của chúng tôi dài lắm

    Mộtkhoảng thời gian sau đó, tình hình không có tiến triển gì. Không ai liên lạc vớiTengo. Komatsu, Thầy giáo Ebisuno, Fukaeri, không ai nhắn gì cho anh. Có lẽ mọingười đã quên mất Tengo, bỏ lên mặt trăng cả rồi. Nếu đúng thế thật thì chẳngcó gì đáng nói, Tengo nghĩ, nhưng sự tình không thể nào lại phát triển một cáchquá êm đẹp với anh như vậy được. Bọn họ không thể lên mặt trăng. Chỉ là do họcó quá nhiều việc phải làm, ngày nào cũng bận chẳng ngơi tay, nên chẳng còn cảthời gian lẫn tâm trạng để báo cho anh một tiếng.

    Tengotuân theo chỉ thị của Komatsu, cố gắng kiên trì đọc báo hằng ngày, nhưng ít nhấtthì trên các báo anh đọc không còn bài nào về Fukaeri nữa. Báo chí vốn dĩ rấttích cực săn tìm những sự kiện đã xảy ra rồi, nhưng với những vụ việc "kéo dài"thì thái độ của họ lại tương đối tiêu cực. Vì vậy, có thể coi đây là một thứtin ngầm, rằng "Hiện tại chẳng có chuyện gì to tát cả". Còn truyền hình có đưatin gì về sự kiện này không, Tengo không thể biết vì anh không có ti vi.

    Tạpchí cuối tuần thì gần như tờ nào cũng nhắc đến vụ này. Thật ra những bài ấyTengo chưa đọc. Anh chỉ đọc thấy phần quảng cáo tạp chí trên báo, với nhữngnhan đề giật gân như: "Sự thật đằng sau sự kiện nữ tác giả sách bán chạy trẻtrung xinh đẹp mất tích", "Tác giả Nhộng không khí Fukaeri (mười bảy tuổi) mấttích nơi nào", "Thân thế bí mật của nữ tác giả trẻ xinh đẹp mất tích". Có mấy mụcquảng cáo thậm chí đăng cả ảnh Fukaeri, đều là ảnh chụp hôm họp báo. Dĩ nhiên,chẳng phải Tengo không muốn biết những bài đó viết gì, nhưng sự quan tâm củaanh chưa đến mức bỏ tiền ra thu thập cho đủ cả đống tạp chí ấy. Nếu trong đó cónội dung gì mà Tengo cần phải quan tâm thì chắc hẳn Komatsu đã liên lạc với anhrồi. Anh ta không liên lạc, điều đó chứng tỏ rằng trước mắt chưa có tiến triểngì mới. Nói cách khác, người ta vẫn chưa phát giác ra rằng phía sau Nhộng khôngkhí (biết đâu) còn có một người chấp bút khác.

    Xemqua các nhan đề, có vẻ như giới truyền thông đang tập trung vào những chuyệnnhư cha của Fukaeri từng là nhà hoạt động cực đoan nổi tiếng, Fukaeri lớn lêntrong công xã cách biệt với thế giới bên ngoài giữa vùng núi sâu tỉnhYamanashi, hiện giờ người giám hộ của cô là Thầy giáo Ebisuno (từng là nhân sĩnổi tiếng). Vả lại, cho dù chưa rõ tung tích hiện nay của tác giả nữ trẻ măng,xinh đẹp, bí ẩn này, doanh số Nhộng không khí chỉ tăng chứ không giảm. Chỉ nhữngchuyện ấy thôi cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người.

    Thếnhưng, nếu vụ Fukaeri mất tích cứ tiếp tục kéo dài, sớm muộn gì công việc điềutra cũng sẽ được mở rộng. Chừng đó, sự việc có thể sẽ trở nên phiền phức. Chẳnghạn, nếu có ai đấy đến ngôi trường Fukaeri từng học mà điều tra, rất có thể họsẽ phát hiện được chuyện cô mắc chứng khó đọc và do vậy gần như không đi học.Thành tích môn quốc văn, các bài tập làm văn của cô gái (giả dụ cô có viết ranhững thứ ấy) có thể sẽ bị bóc trần. Đương nhiên, rồi người ta sẽ đâm nghi vấn:"Một thiếu nữ mắc chứng khó đọc mà lại viết ra được những dòng văn đẹp như thếthì phải chăng hơi bất bình thường?" Đã đến nước ấy thì không cần phải có trítưởng tượng thiên tài cũng có thể đưa ra giả thiết "không khéo lại có người viếtthay cũng nên".

    Ngườiđứng mũi chịu sào đón nhận sự nghi ngờ này là Komatsu. Anh ta là biên tập viênchính của Nhộng không khí, mọi sự vụ liên quan tới việc xuất bản cuốn sách đềudo anh ta phụ trách. Nhưng chắc chắn Komatsu sẽ phủ nhận sạch trơn. Hẳn là, mặtlạnh như tiền, anh ta sẽ lớn tiếng tuyên bố mình chỉ chuyển bản thảo được tácgiả gửi đến cho hội đồng giám khảo, bản thân anh ta hoàn toàn không liền quangì đến quá trình sáng tác của tác giả hết. Komatsu rất giỏi nói dối mà mặtkhông đổi sắc, cho dù các biên tập viên kinh nghiệm lão làng ít nhiều đều rènđược bản lĩnh này. Chắc khi vừa mới khăng khăng mình chẳng biết gì xong là anhta sẽ gọi điện ngay cho Tengo: "A lô, cậu Tengo à, lần này thì nước dâng đến cổrồi," chẳng khác nào anh ta thích thú cái tai họa ập xuống đầu ấy lắm vậy.

    Mà cólẽ anh ta thích thú thật. Đôi khi Tengo có thể lờ mờ nhận thấy ở Komatsu một thứgần như khát vọng tự hủy diệt. Có khi sâu trong lòng anh ta thực sự mong chờ cảkết hoạch này bại lộ, một xì căng đan to đùng bùng nổ, mọi nhân vật liên quanthảy đều bị hất văng lên trời. Ở Komatsu không phải là không có khuynh hướng ấy.Nhưng đồng thời Komatsu cũng là người theo chủ nghĩa hiện thực rất tỉnh táo.Trên thực tế, khả năng anh ta liều lĩnh bước qua lằn ranh để rơi vào sự hủy diệtlà rất nhỏ.

    Khôngchừng Komatsu đã tính toán đâu ra đó, sao cho dù xảy ra chuyện gì anh ta vẫnbình an vô sự. Tengo không biết anh ta dự định sẽ thoát khỏi tình trạng khốnkhó lần này như thế nào. Cái tay Komatsu ấy, bất cứ thứ gì, dù xì căng đan haylà hủy diệt hoàn toàn, anh ta cũng đều có thể khéo léo lợi dụng được. Nhưng dùcó thế nào, nếu nơi chân trời hiện lên mây mờ nghi vấn về tác giả thật của Nhộngkhông khí, chắc chắn Komatsu sẽ liên lạc với mình, Tengo tự nhủ. Về chuyện nàyTengo khá có lòng tin. Cho đến nay, đối với Komatsu, anh chỉ làm một công cụ vừatiện lợi vừa hiệu quả, nhưng giờ thì anh lại trở thành "gót chân Asin" của anhta. Nếu Tengo nói toạc ra sự thật, chắc chắn Komatsu sẽ rơi vào cảnh khốn đốn.Giờ anh đã trở thành một thứ mà Komatsu không thể xem nhẹ. Vì vậy, anh chỉ cầnngồi yên chờ điện thoại của Komatsu. Chừng nào chưa có điện thoại gọi tới thì"nước vẫn còn chưa dâng đến cổ".

    Thầygiáo Ebisuno rốt cuộc đang làm gì? Tengo quan tâm đến chuyện này hơn. Chắc chắnThầy giáo Ebisuno đang hợp tác với cảnh sát thúc đẩy hành động gì đó, ông đangra sức tuyên truyền với cảnh sát rằng rất có khả năng Sakigake có liên quan đếnviệc Fukaeri mất tích, hòng lợi dụng sự kiện này làm đòn bẩy để lật tung lớp vỏngoài cứng rắn của Sakigake lên. Liệu có phải cảnh sát đang hành động theo hướngđó? Sợ rằng đúng vậy. Giới truyền thông đã ra sức xào xáo mối quan hệ giữaFukaeri và Sakigake rồi. Nếu cứ buông tay làm ngơ, mà về sau dựa trên hướng nàyngười ta lại phát hiện ra được chi tiết nào hệ trọng, thì chắc chắn cảnh sát sẽbị chỉ trích là làm việc thiếu trách nhiệm. Nhưng dù thế nào chăng nữa, việc điềutra sẽ được lẳng lặng tiến hành trong bóng tối. Có nghĩa là, trên báo hay ti vithì cũng vậy, sẽ không có thông tin quan trọng nào được tiết lộ.

    Mộthôm, từ trường dự bị trở về nhà, Tengo thấy trong hòm thư nhét một chiếc phongbì dày cộp, người gửi là Komatsu. Trên phong bì có in logo của nhà xuất bản,đóng sáu dấu chuyển phát nhanh của bưu điện. Tengo vào nhà, mở ra xem thì thấytrong phong bì đựng bản photo các bài điểm cuốn Nhộng không khí. Còn có một bứcthư của Komatsu, nét chữ nghiêng nghiêng ngả ngả như mọi khi, anh phải mất mộtlúc lâu mới hiểu được.

    Tengo:

    Hiệnvẫn chưa có tin gì đặc biệt. Vẫn chưa rõ Fukaeri đang ở đâu. Các tin trên tuầnbáo và ti vi chủ yếu là về vấn đề thân thế của cô ấy, cũng may là vẫn chưa hạigì đến chúng ta. Sách thì càng ngày càng bán chạy hơn. Đến nước này thật khó mànói được có nên ăn mừng hay không nữa. Có điều nhà xuất bản thì vui lắm, giám đốccòn thưởng cho tôi một cái bằng khen, một mớ tiền thưởng. Làm việc ở nhà xuất bảnnày đã hơn hai chục năm tôi mới lần đầu tiên được giám đốc biểu dương như thế đấy.Đến khi nào sự thật phơi bày, không biết bộ mặt cái đám người ấy sẽ như thếnào, tôi thật tình rất muốn xem.

    Kèmtheo đây là các bài điểm sách cùng những bài báo liên quan đến Nhộng không khí.Khi nào rảnh rỗi cậu nên đọc qua một chút, cho đầu cậu nó sáng ra. Trong ấy cómột vài thứ chắc sẽ làm cậu thấy hứng thú, và cả một số thứ tức cười nữa, nếu cậucòn có thể cười được.

    Tôiđã nhờ người quen điều tra về cái "Chấn hưng Văn nghệ và Học thuật TânNhật Bản"mà cậu nhắc lần trước. Tổ chức này thành lập cách đây mấy năm, đã được chính thứcphê chuẩn, đúng là đang hoạt động tích cực. Họ có văn phòng, có nộp báo cáo tàichính hằng năm. Mỗi năm họ chọn ra mấy học giả và nhà văn để cung cấp tiền tàitrợ cho. Ít nhất là bản thân họ nói vậy. Nguồn gốc số tiền ở đâu thì không rõ.Người quen ấy của tôi nói thẳng rằng cái hội ấy hết sức đáng ngờ. Đó có thể làmột dạng công ty ma được lập ra để trốn thuế. Nếu điều tra kỹ lưỡng thì có khicòn tìm được thêm một số thông tin khác, có điều làm vậy hơi tốn thời gian vàcông sức, thứ ấy chúng ta lại không dư dật lắm. Dù sao, giống như lần trước tôiđã nói với cậu qua điện thoại, việc tổ chức ấy định cấp cho một người vô danhnhư cậu ba triệu yên thật là rất kỳ quặc. Chỉ e họ có mục đích gì đó không thểnói ra. Không thể loại trừ khả năng có bàn tay của Sakigake nhúng vào đây. Nếuđúng vậy thật thì chứng tỏ họ đã ngửi thấy cậu có liên quan đến Nhộng khôngkhí. Bất kể thế nào, cách khôn ngoan nhất có lẽ là tránh dây dưa với cái tổ chứcnày.

    Tengonhét thư của Komatsu vào lại phong bì. Tại sao Komatsu lại phải cất công viếtthư nhỉ? Có lẽ chẳng qua là lúc gửi các bài điểm sách, tiện thể anh ta nhétthêm bức thư vào phong bì, có điều đây không giống kiểu thường ngày củaKomatsu. Nếu có chuyện muốn nói, anh ta chỉ cần gọi điện thoại như mọi khi làđược mà. Viết thư kiểu này sẽ để lại chứng cứ. Người hành sự cẩn trọng nhưKomatsu không thể nào lại không nghĩ đến chuyện đó. Hay là, so với chuyện để lạichứng cứ, anh ta còn sợ điện thoại bị nghe trộm hơn?

    Tengoliếc nhìn cái điện thoại. Nghe trộm? Anh chưa từng nghĩ đến việc điện thoại củamình có thể bị nghe trộm. Nhưng nghĩ lại, đã hơn một tuần nay chẳng hề có ai gọiđiện tới. Có lẽ ai cũng biết cái điện thoại này bị nghe trộm. Đến cả người tìnhhơn tuổi của anh, vốn thích gọi điện thoại, cũng không gọi đến một lần nào.Chuyện này rất khác thường.

    Khôngchỉ có thế. Thứ Sáu tuần trước cô không đến nhà Tengo. Đây cũng là chuyện chưatừng xảy ra. Nếu có chuyện không đến được, chẳng hạn con ốm không đi học, độtnhiên có kinh, đại loại như vậy, chắc chắn cô đã gọi điện báo trước rồi. Nhưngthứ Sáu vừa rồi cô không liên lạc, cũng không đến. Tengo nấu một bữa trưa đơngiản đợi cô, kết quả là cả buổi chiều thui thủi một mình. Có lẽ cô gặp chuyện bấtngờ, nhưng thật không bình thường khi cô không nói với anh một lời. Nhưng anh lạikhông thể chủ động liên lạc với cô.

    Tengothôi không nghĩ về người tình và điện thoại nữa. Anh ngồi trước bàn ăn, lần lượtđọc bản photocopy các bài điểm sách mà Komatsu gửi đến. Các bài báo được sắp xếptheo thứ tự ngày tháng, tên tờ báo hay tạp chí cùng ngày tháng phát hành đượcghi bằng bút bi ở góc phía trên bên trái. Có lẽ là do cô bé trợ lý bán thời giancủa Komatsu, chứ anh ta thì chẳng bao giờ làm mấy việc lặt vặt thế này. Nộidung các bài điểm sách đa phần đều đầy hảo ý, nhiều người bình luận đánh giácao sự mạnh dạn và sâu sắc của câu chuyện, thừa nhận rằng văn phong chuẩn xác.Vài người còn viết: "khó mà tin được" đây lại là tác phẩm của một thiếu nữ mườibảy tuổi.

    Suyđoán khá đấy, Tengo thầm nhủ.

    Mộtbài viết gọi cô bé là "một Françoise Sagan[1] thấm nhuần bầu không khí của chủnghãi hiện thực huyền ảo". Tuy bài viết này ý tứ không mấy rõ ràng và đầy nhữngdè dặt hồ nghi, song nhìn tổng thể thì dường như đang khen ngợi tác phẩm.

    [1]Françoise Sagan (1935- 2004): nhà văn nữ nổi tiếng người Pháp, nổi tiếng từ năm18 tuổi với tác phẩm Buồn ơi chào mi (Bonjour tristesse).

    NhưngNhộng không khí và Người Tí Hon rốt cuộc mang hàm nghĩa gì thì khá nhiều nhàbình sách đều phân vân không hiểu, hoặc thấy khó đưa ra nhận xét. Một bài viếtkết luận như sau: "Câu chuyện dạt dào cảm hứng, khiến ai đọc cũng say mê đếndòng cuối cùng, nhưng nếu hỏi Nhộng không khí là gì, Người Tí Hon là gì thì rốtcuộc chúng ta bị ném xuống một hồ bơi dập dềnh đầy những dấu hỏi kỳ bí. Có lẽđây chính là ý đồ của tác giả, nhưng số độc giả coi sự thiếu rõ ràng này là "sựlười biếng của tác giả" chắc chắn không ít. Đối với một tác phẩm đầu tay, điềunày âu cũng thể tất được, nhưng nếu tác giả có ý định tiếp tục sự nghiệp viếttiểu thuyết lâu dài, trong tương lai không xa, cô cần phải xem lại cái thái độcố tình làm ra vẻ kỳ bí này."

    Đọcbài viết này, Tengo không khỏi lấy làm phân vân: nếu tác giả đã viết được thànhcông "câu chuyện dạt dào cảm hứng, ai đọc cũng say mê đến dòng cuối cùng", thìai có thể chỉ trích tác giả ấy "lười biếng" được chứ?

    Nhưngnói thực lòng, Tengo không thể nói gì về chuyện này. Biết đâu cách nghĩ của anhlà sai lầm, ý của nhà phê bình mới là chính xác. Tengo đã dấn quá sâu vào viếtlại Nhộng không khí đến nỗi anh không còn có thể dùng con mắt khách quan củangười thứ ba để đánh giá tác phẩm này nữa. Giờ đây, anh đã coi Nhộng không khívà Người Tí Hon như những thứ tồn tại bên trong mình. Thực ra, Tengo cũng khôngrõ lắm chúng mang hàm nghĩa gì. Nhưng đối với anh, đây chẳng phải vấn đề quantrọng. Có chấp nhận sự tồn tại của chúng hay không, đó mới là điều có ý nghĩathen chốt. Tengo có thể chấp nhận sự tồn tại của chúng mà không hề thấy mâu thuẫngì, vậy nên anh mới toàn tâm toàn ý tập trung vào việc viết lại Nhộng không khíđược. Nếu không thể coi câu chuyện này như một thứ không cần nói cũng hiểu, thìchắc chắn anh đã không đời nào tham gia hành vi lừa đảo kia, dẫu người ta cóđem bao nhiêu tiền cám dỗ anh hoặc đe dọa anh thế nào đi chăng nữa.

    Nóithì nói vậy, song xét cho cùng đây chỉ là kiến giải của cá nhân Tengo. Đối vớicác vị độc giả đọc xong Nhộng không khí mà cảm thấy như mình "bị ném xuống mộthồ bơi dập dềnh đầy những dấu hỏi kỳ bí", Tengo không khỏi lấy làm thông cảm.Trước mắt anh hiện lên cảnh tượng một đám người nom vẻ hoang mang, ôm chặt nhữngchiếc phao cứu sinh đủ màu sắc, thả mình trôi vô mục đích giữa một hồ bơi rộngdập dềnh đầy những dấu hỏi. Trên trời tỏa sáng một vầng dương rõ ràng là khôngcó thực. Là một trong những người đã gieo rắc tình trạng này, Tengo không khỏicảm thấy mình chịu một phần trách nhiệm.

    Nhưngrốt cuộc ai có thể cứu vớt toàn bộ người trên thế gian đây? Tengo nghĩ. Có triệutập toàn bộ thần thánh trên thế giới này lại một nơi thì họ cũng không thể xóabỏ vũ khí hạt nhân, không thể diệt trừ tận gốc chủ nghĩa khủng bố. Họ không thểkhiến châu Phi hết hạn hán, cũng không thể khiến John Lennon sống lại. Chẳng nhữngthế, chỉ e bản thân các vị thần sẽ chia năm xẻ bảy, đánh nhau loạn xạ và thế giớisẽ càng thêm hỗn loạn. So với cảm giác bất lực mà tình thế ấy có thể mang đếnthì để mặc người ta trôi nổi trong cái hồ bơi dập dềnh đầy những dấu hỏi kỳ bíchẳng qua chỉ là một tội lỗi nhỏ mà thôi.

    Tengođọc hết một nửa số bài điểm sách Nhộng không khí mà Komatsu gửi đến, phần còn lạicất trở vào phong bì, không đọc nữa. Chỉ cần đọc một nửa là đã có thể đoán phầnkia viết cái gì. Với tư cách một câu chuyện, Nhộng không khí thu hút được nhiềungười. Nó thu hút Tengo, thu hút Komatsu, Thầy giáo Ebisuno, và cả một lượng độcgiả đáng kinh ngạc. Nó còn phải làm gì hơn nữa chứ?

    Chuôngđiện thoại vang lên vào khoảng hơn chín giờ tối thứ Ba. Tengo lúc ấy đang vừanghe nhạc vừa đọc sách. Đây là khoảng thời gian anh ưa thích nhất: thoải mái đọcsách trước khi đi ngủ, đọc đến lúc mệt rồi cứ thế mà thiếp đi.

    Saunhiều ngày anh mới lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, và anh cảm thấyđiềm chẳng lành trong đó. Đây không phải điện thoại của Komatsu. Điện thoại củaKomatsu gọi vang lên kiểu khác. Tengo do dự, không biết có nên nhấc ống nghekhông. Anh đợi chuông reo năm tiếng mới nhấc kim máy quay đĩa lên, cầm ốngnghe. Có thể là điện thoại của người tình cũng nên.

    "Cóphải ông Kanawa không?" Một người đàn ông hỏi. Giọng một người đàn ông trungniên, thâm trầm, nhẹ nhàng. Tengo chưa bao giờ nghe giọng ấy.

    "Vâng,"Tengo thận trọng trả lời.

    "Gọimuộn thế này, tôi thật tình xin lỗi. Tôi họ là Yasuda," Người đàn ông nói, giọnghết sức trung tính, không thân thiện cũng không thù địch, không phải kiểu côngvụ, cũng không phải xuề xòa.

    Yasuda?Cái họ cũng thường gặp. Song anh không nhớ mình quen ai họ Yasuda cả.

    "Tôigọi là do có việc này muốn chuyển tới anh," Người kia nói. Đoạn ông ta ngưng lạigiây lát, như thể đang kẹp một cái đánh dấu trang vào giữa các trang sách. "Vợtôi không thể đến thăm anh nữa. Tôi chỉ muốn nói thế thôi."

    Tengosực hiểu ra. Yasuda là họ người tình của anh. Tên họ đầy đủ của cô làYasudaKyoko. Trước mặt Tengo cô hầu như chẳng có dịp nào nhắc đến tên mình, vìvậy nhất thời anh không kịp nhận ra. Người đàn ông gọi điện đến này chính là chồngcô. Anh có cảm giác cổ họng mình như đang bị thứ gì đó chặn lại.

    "Tôinói đã rõ chưa nhỉ?" Người đàn ông hỏi. Giọng nói không hàm chứa bất cứ chút tìnhcảm nào. Ít nhất là Tengo không nghe ra có thứ gì đó như thế trong giọng nói ấy.Giọng ông ta có chút khẩu âm địa phương, không phải Hiroshima thì Kyushu. Tengokhông phân biệt được.

    "Khôngthể đến nữa," Tengo lặp lại.

    "Đúngvậy. Cô ấy không thể đến thăm anh nữa."

    Tengolấy hết dũng khí hỏi: "Cô ấy gặp chuyện gì ạ?"

    Im lặng.Câu hỏi của Tengo không được hồi đáp, lơ lửng giữa không trung. Sau đó ngườikia nói: "Tôi đang nói với anh là sau này có lẽ anh sẽ không bao giờ gặp lại vợtôi nữa. Tôi chỉ muốn cho anh biết thế thôi."

    Ngườiđàn ông này biết việc Tengo và vợ mình vụng trộm qua lại với nhau. Mỗi tuần mộtlần, đã một năm nay. Về điểm này, Tengo đã hiểu. Nhưng điều lạ là trong giọngngười kia không hề có sự phẫn nộ hay oán hận. Bên trong đó hàm chứa một thứ gìđó khác, không giống như xúc cảm cá nhân, mà giống một khung cảnh khách quanhơn: một khu vườn hoang phế um tùm, hoặc bờ sông cạn sau khi cơn lũ rút đi chẳnghạn.

    "Tôikhông hiểu lắm..."

    "Vậythì thôi," Người đàn ông như muốn ngăn không cho Tengo nói hết. Trong giọng ôngta có thể nghe ra dấu hiệu của sự mỏi mệt. "Có một điều phải nói rõ ràng. Vợtôi không còn nữa rồi. Cô ấy không thể đến chỗ anh nữa, dưới bất cứ hình thứcnào. Chính là vậy đó."

    "Khôngcòn nữa rồi," Tengo lặp lại.

    "AnhKawana, tôi không muốn gọi điện cho anh thế này đâu. Nhưng nếu cứ để chuyệntrôi qua mà không nhắc gì đến thì tôi không ngủ được. Anh nghĩ tôi thích nóichuyện này với anh sao?"

    Ngườiđàn ông vừa ngừng nói thì không còn bất cứ âm thanh nào vang lên từ phía bênkia nữa. Có vẻ người này gọi điện từ một nơi vô cùng yên tĩnh. Nếu không thìxúc cảm trong lòng ông ta có công dụng giống như chân không, hấp thu hết mọisóng âm ở xung quanh.

    Đánglẽ ra mình phải hỏi anh ta mấy câu, Tengo tự nhỏ. Bằng không, mọi thứ sẽ kếtthúc với một đống những ám thị mù mờ khó hiểu. Không thể để cuộc nói chuyện bịngắt giữa chừng! Nhưng người này vốn không có ý định kể lại tỉ mỉ sự tình choTengo. Một khi người kia không có ý định nói rõ ràng thì rốt cuộc anh nên đặtcâu hỏi thế nào đây? Đứng trước một khoảng chân không, nên đưa ra những lời nhưthế nào đây? Tengo còn đang vắt óc lựa chọn từ ngữ thì đầu dây bên kia đã gácmáy mà không có dấu hiệu gì báo trước. Người kia lẳng lặng đặt ống nghe xuống,bỏ Tengo lại mà đi mất. Có lẽ là mãi mãi.

    Tengovẫn áp cái ống nghe đã ngắt kết nối vào tai thêm một lúc nữa. Nếu điện thoại bịnghe trộm, ít nhiều anh cũng có thể nghe ra được chút động tĩnh. Anh nín thở lắngnghe, nhưng chẳng tóm bắt được tiếng động khả nghi nào. Anh chỉ nghe thấy tiếngtim mình đang đập. Càng nghe, anh càng có cảm giác mình như một tên trộm nửađêm lẻn vào nhà người khác, nấp trong xó tối, nín thở chờ mọi người trong nhàchìm vào giấc ngủ.

    Để trấntĩnh lại, Tengo lấy ấm đi đun nước, pha trà xanh. Sau đó anh mang tách trà rangồi trước bàn ăn, tái hiện lại trong đầu cuộc trò chuyện qua điện thoại.

    "Vợtôi không còn nữa rồi, cô ấy không thể đến chỗ anh nữa, dưới bất cứ hình thứcnào," Ông ta nói. Dưới bất cứ hình thức nào, cách nói này khiến Tengo phân vânhơn cả. Nó gợi cho anh cảm giác tối tăm, ẩm ướt và nhớp nháp.

    Ngườiđàn ông tên là Yasuda dường như muốn truyền đạt đến Tengo rằng: Cho dù vợ ôngta muốn đến tận nhà gặp Tengo lần nữa thì cũng không thể. Tại sao? Nó không thểtrong ngữ cảnh như thế nào? "Không còn nữa rồi" nghĩa là ý gì? Trong đầu Tengohiện lên hình ảnh YasudaKyoko: cô gặp tai nạn bị thương nặng, hoặc mắc phải chứngbệnh vô phương chữa trị, hoặc bị đánh đập dã man, gương mặt biến dạng khủng khiếp.Nếu cô không phải ngồi xe lăn thì cũng mất một phần thân thể, không thì toànthân quấn băng kín mít, không sao nhúc nhích. Thậm chí cô còn bị xích bằng mộtsợi xích sắt to tướng dưới hầm ngầm, giống như con chó. Tuy nhiên, bất kể là khảnăng nào trên đây thì cũng đều có vẻ quá xa xôi.

    YasudaKyoko (giờ Tengo đã nhớ đến cô bằng cái tên đầy đủ) gần như chưa bao giờ nhắc đếnchồng mình. Chồng cô làm nghề gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Mặt mũi trông thếnào? Tính cách ra sao? Họ kết hôn lúc nào? Ông ta gầy hay béo, cao hay thấp, cóđẹp trai không, quan hệ vợ chồng có thuận hòa không? Tất cả những điều ấy,Tengo hoàn toàn không hay biết. Tengo chỉ biết, cuộc sống của cô không khó khănlắm (hình như cô sống khá sung túc), hình như cô không thỏa mãn lắm với số lần(hoặc chất lượng) làm tình của chồng, chỉ có vậy. Nhưng ngay cả điều này thựcra cũng chỉ là suy đoán của anh. Tengo và cô thường ở trên giường nói chuyện cảbuổi chiều, song những lúc như thế chồng cô chưa bao giờ trở thành chủ đề câuchuyện. Tengo cũng không muốn biết về anh ta cho lắm. Nếu có thể, anh nghĩ tốtnhất đừng nên biết rốt cuộc mình cướp vợ từ tay một người đàn ông như thế nào.Anh cảm thấy phép lịch sự đòi hỏi như vậy. Nhưng giờ việc đã đến nước này, anhlấy làm hối hận mình chưa từng hỏi han về chồng cô (nếu anh có hỏi, chắc chắncô sẽ trả lời thẳng thắn). Chồng cô có ghen tuông không? Hay dục vọng chiếm hữurất mạnh? Hay có khuynh hướng bạo lực?

    Tengocố đặt mình vào địa vị người kia. Nếu tình thế đảo ngược lại, mình sẽ có cảmgiác như thế nào? Tức là, giả sử mình có vợ, có hai đứa con, cuộc sống gia đìnhêm ả bình thường. Nhưng rồi mình lại phát hiện ra, vợ mình mỗi tuần một lần đingủ với người đàn ông khác, một gã trẻ hơn mình mười tuổi, quan hệ này đã kéodài được hơn một năm. Giả sử ở trong tình cảnh ấy, mình sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?Cảm xúc nào sẽ chi phối nội tâm mình? Phẫn nộ cực độ? Thất vọng sâu xa? Buồnkhó tả? Cười khẩy hờ hững? Cảm giác hụt hẫng trước thực tại? Hay là một hỗn hợpnhiều xúc cảm không thể phân tách nổi?

    Chodù nghĩ ngợi thế nào, Tengo cũng không tìm ra được chính xác xúc cảm của mìnhtrong tình cảnh ấy. Thông qua tất cả giả thiết đó, trong óc anh rốt cuộc chỉ hiệnlên hình ảnh mẹ mặc váy lót trắng, để một người đàn ông lạ mặt bú mút đầu vú. Bầuvú căng tròn đầy đặn, nhũ hoa trở nên vừa to vừa cứng. Trên gương mặt bà nở ramột nụ cười ngây ngất đầy nhục cảm. Miệng mẹ anh hé mở, mắt nhắm hờ. Đôi môikhe khẽ rung lên khiến người ta liên tưởng đến bộ phận sinh dục ẩm ướt. Ở bên cạnh,Tengo đang say ngủ. Anh nghĩ, có khác nào nhân quả tuần hoàn? Gã đàn ông trẻ tuổibí ẩn ấy có lẽ chính là anh của hôm nay, còn người đàn bà mình ôm trong lòngkia là YasudaKyoko. Bố cục bức tranh giống hệt nhau, chỉ các nhân vật là thay đổi.Nói như vậy, cuộc đời mình lẽ nào chỉ là quá trình đem lại hình hài cụ thể chocái hình ảnh tiềm ẩn bên trong nội tâm? Còn nữa, đối với việc cô ấy không còn nữarồi, rốt cuộc mình phải chịu bao nhiêu trách nhiệm?



    Tengokhông sao ngủ lại được. Giọng nói của người đàn ông tên Yasuda kia cứ mãi văngvẳng bên tai. Ông ta để lại những ám gợi nặng nề, những lời ông ta nói mang mộtcảm giác chân thực lạ kỳ. Tengo nghĩ về YasudaKyoko. Anh hồi tưởng từng đườngnét của gương mặt và cơ thể cô. Lần cuối cùng gặp gỡ cô là vào thứ Sáu tuần trướcnữa. Vẫn như mọi khi, hai người dành rất nhiều thời gian để làm tình. Nhưng saukhi nhận cú điện thoại của chồng cô, anh có cảm giác mọi chuyện dường như đã xảyra từ rất lâu rồi, hồ như một cảnh tượng lịch sử vậy.

    Trêngiá đĩa của Tengo vẫn còn mấy chiếc đĩa than cô mang từ nhà đến để nghe cùnganh lúc nằm trên giường. Tất cả đều là đĩa nhạc Jazz từ nhiều năm trước. LouisArmstrong, Billie Holiday[2] (đĩa này có Barney Bigard chơi đệm), đĩa của DukeEllington[3] từ thập niên 1940. Mỗi đĩa cô đều đã nghe vô số lần, giữ gìn rất cẩnthận. Vỏ đĩa trải qua nhiều năm tháng ít nhất có phai màu, nhưng bên trong nhìnvẫn hệt như mới. Cầm những bìa đĩa ấy lên xem, Tengo cảm thấy càng lúc càng rõrệt rằng có lẽ từ nay anh không bao giờ còn gặp lại cô nữa.

    [2]Billie Holiday (1915- 1959): nữ ca sĩ nhạc Jazz nổi tiếng của Mỹ.

    [3]Duke Ellington (1899- 1974), tên thật là Edward Kennedy Ellington, nhạc sĩ nhạcJazz, nghệ sĩ dương cầm người Mỹ, một nhân vật quan trọng trong lịch sử nhạcJazz thế giới.

    Nóichính xác ra, Tengo không yêu YasudaKyoko. Anh chưa từng cảm thấy muốn sốngchung với cô, cũng không cảm thấy chia tay với cô là việc đau lòng. Cô chưa từngkhiến anh cảm thấy rung động tâm hồn mãnh liệt bao giờ. Nhưng anh đã quen với sựtồn tại của người tình hơn tuổi ấy, và có lẽ tự nhiên là có thiện cảm với cô. Mỗituần một lần, như thế đã được xếp trong lịch làm việc, anh ở nhà đón cô, haingười quan hệ xác thịt, anh chờ mong điều ấy. Đối với Tengo, quan hệ giữa haingười là một thứ không bình thường. Xưa nay anh không có cảm giác thân mật kiểuấy với nhiều phụ nữ cho lắm. Thực ra là, cho dù có quan hệ tình dục hay không,hầu hết các phụ nữ đều khiến Tengo cảm thấy không thoải mái. Để kìm nén sựkhông thoải mái ấy, anh đành phải dày công bảo vệ một khu vực nào đó trong nộitâm mình. Nói cách khác, anh đành phải khóa chặt một vài ngăn trong tim mình lại.Nhưng với YasudaKyoko thì không cần phải phức tạp như thế. Tengo muốn gì, khôngmuốn gì, dường như cô có thể ngầm hiểu được hết. Tengo cảm thấy gặp được cô làmột điều may mắn.

    Nhưngdù thế nào thì cũng xảy ra chuyện rồi, cô không còn nữa rồi. Vì một lý do nàođó, bất kể dưới hình thức nào, cô cũng không thể đến đây được nữa. Vả lại, nhưchồng cô nói, dù là lý do hay hậu quả, tốt nhất Tengo đừng biết thì hơn.

    Vẫnkhông tài nào ngủ nổi, Tengo ngồi trên giường, đang nghe đĩa của Duke Ellingtonâm lượng vặn nhỏ thì chuông điện thoại lại vang lên. Kim đồng hồ trên tường chỉmười giờ mười hai phút. Người gọi điện vào giờ này không thể là ai khác ngoàiKomatsu. Nhưng cái lối điện thoại đổ chuông lại không giống Komatsu lắm. Nếu làKomatsu gọi điện thì tiếng chuông luôn luôn riết róng, nôn nóng hơn. Có lẽ làngười tên Yasuda kia đột nhiên nhớ ra có chuyện quên chưa nói với Tengo. Anhkhông muốn nhận cú điện thoại này. Theo kinh nghiệm của anh, điện thoại gọi đếnvào giờ này không thể nào khiến người ta vui vẻ. Mặc dù thế, nghĩ đến hoàn cảnhcủa mình, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài cầm ống nghe lên.

    "AnhKawana phải không ạ?" Một người đàn ông nói. Không phải Komatsu, cũng không phảiYasuda. Giọng này rõ ràng là của Ushikawa. Đó là kiểu nói chuyện cứ như thể nướcbọt hay thứ dịch kỳ dị nào đó trong miệng chỉ chực trào ra ngoài. Tướng mạo kỳcục, cái đầu bèn bẹt biến dạng của anh ta liền lập tức hiện lên trong óc Tengonhư phản xạ có điều kiện.

    "Chà,muộn thế này còn làm phiền anh thật ngại quá. Tôi là Ushikawa. Lần trước mạo muộiviếng thăm, làm anh mất bao thời gian quý báu. Hôm nay cũng vậy, giá tôi gọi đượccho anh sớm một chút thì tốt hơn, nhưng ai ngờ đột nhiên có chuyện gấp phải làmngay, định thần lại thì đã muộn thế này rồi. Chậc chậc, tôi rất hiểu, anhKawana là người ngủ sớm dậy sớm. Vậy là hay lắm đấy. Cứ lề mà lề mề thức khuyakhông chịu ngủ thật chẳng có ích gì. Trời tối một cái là mau chóng chui vàochăn, sáng sớm thức dậy cùng ông mặt trời, vậy mới gọi là tốt. Có điều, đây cứgọi là trực giác đi vậy, anh Kawana, tôi chợt có cảm giác đêm nay có lẽ anh vẫnchưa ngủ. Mặc dù biết làm vậy rất bất lịch sự, nhưng tôi vẫn cứ gọi điện choanh. Có phải tôi lại đang làm phiền anh không?"

    Ushikawanói cả một thôi dài, Tengo không thích thế. Anh cũng chẳng ưa cái chuyện anh tabiết số điện thoại của mình. Trực giác cái quái gì chứ: rõ ràng anh ta biếtTengo không ngủ được thì mới gọi điện. Có lẽ Ushikawa biết phòng anh vẫn cònsáng đèn. Gian phòng này liệu có bị người ta giám sát không? Trước mắt anhthoáng hiện hình ảnh một nhân viên điều tra "mẫn cán" và "năng lực" củaUshikawa đang nấp trong góc nào đó, giương chiếc ống nhòm tính năng hiện đạilên nhìn trộm căn hộ nhà anh.

    "Đêmnay đúng là tôi chưa ngủ thật," Tengo nói. "Trực giác của anh chính xác. Có lẽtại lúc nãy tôi uống nhiều trà đặc quá."

    "Thếthì không tốt đâu. Những đêm không ngủ thường khiến người ta suy nghĩ khôngđâu. Nào, tôi nói chuyện với anh một lát được không?"

    "Nếukhông phải là vấn đề khiến tôi càng khó ngủ."

    Ushikawaphá lên cười. Ở đầu dây bên kia... một góc nào đó trên thế giới này... cái đầudị hợm của anh ta đang lắc lư một cách dị hợm. "Ha ha ha, anh nói chuyện thú vịthật đấy, anh Kawana. Chuyện kiểu này đương nhiên không thể nghe dễ chịu nhưkhúc hát ru được rồi, nhưng cũng không đến nỗi nghiêm trọng tới mức khiến ngườita mất ngủ. Xin anh cứ yên tâm, anh chỉ cần trả lời Có hay Không là được rồi. Ừm,là chuyện số tiền tài trợ đó. Một năm ba triệu yên tài trợ. Đây là chuyện tốtmà, đúng không? Anh đã nghĩ kỹ chưa? Chúng tôi cần câu trả lời cuối cùng củaanh ngay."

    "Vềviệc tiền tài trợ, lần trước tôi đã nói rõ là tôi khước từ rồi. Bên anh coi trọngtôi như thế, tôi rất cám ơn. Có điều, tôi không có gì phải phàn nàn với tình trạnghiện nay của mình. Về phương diện kinh tế tôi không túng quẫn, cho nên, nếu cóthể, tôi mong muốn tiếp tục duy trì nhịp sống như hiện tại."

    "Khôngmuốn dựa vào bất kỳ ai."

    "Nóigọn một câu thì chính là vậy."

    "Chà,đúng là dụng tâm lương khổ, thật đáng khâm phục," Ushikawa nói, khẽ phát ra mộttiếng động nhẹ, giống như tiếng đằng hắng. "Anh muốn làm một mình, không muốncó quan hệ với tổ chức nào. Tôi hiểu tâm trạng này của anh. Nhưng anh Kawananày, tôi xin thành khẩn nói với anh mấy câu. Anh hãy nhìn thế giới chúng tađang sống xem. Ai biết được lúc nào sẽ xảy ra chuyện gì. Bởi thế, nói gì thìnói, ta vẫn cần một thứ kiểu như bảo hiểm vậy, một thứ cho mình nương tựa, mộtmái che khi trái gió trở trời. Thứ lỗi tôi nói thẳng, anh Kawana, hiện tại, ừm,anh không có thứ gì để nương tựa cả. Không một ai xung quanh anh có thể trởthành hậu thuẫn cho anh. Một khi có chuyện xảy ra, e rằng bọn họ người nào ngườinấy sẽ bỏ mặc anh hết. Tôi nói vậy có đúng không? Người ta có câu Cần tắc vôưu. Trang bị cho mình một phần bảo hiểm, phòng khi hữu sự, đó chẳng phải là việcquan trọng hay sao? Đây không chỉ là vấn đề tiền bạc. Tiền, nói cho cùng, chỉlà một thứ tượng trưng mà thôi."

    "Anhnói gì, tôi không hiểu cho lắm," Tengo nói. Sự khó chịu mang tính trực giác màanh cảm nhận khi lần đầu tiên gặp Ushikawa giờ lại đang trỗi dậy bên trong anh.

    "Ừm,cũng phải thôi. Anh còn trẻ, còn đầy sinh lực, có lẽ vì vậy mà anh chưa hiểu nhữngchuyện này lắm. Nói ví dụ thế này nhé. Qua một độ tuổi nhất định, cuộc đời conngười chẳng còn là gì ngoài một quá trình mất mát không ngừng. Những thứ rấtquý giá với cuộc đời anh sẽ lần lượt tuột khỏi tay anh, như chiếc lược rụng dầntừng răng một. Thay vào đó, rơi vào bàn tay anh chỉ toàn là những thứ phế phẩmkhông đáng nhắc đến. Sức khỏe, hy vọng, mộng đẹp, lý tưởng, niềm tin, ý nghĩa,hoặc giả những người anh yêu thương, hết thứ này đến thứ kia, hết người này đếnngười kia, dần dần lặng lẽ biến mất khỏi anh. Một vài người từ biệt anh rồi mớira đi, vài người khác một ngày nào đó đột nhiên không từ mà biệt. Lại nữa, mộtkhi đã mất họ rồi, anh đừng hòng tìm lại được, ngay cả tìm một thứ thay thếcũng không phải việc dễ. Đau lắm, có lúc gần như là bị dao cắt vậy, đau đớnkhông thể tả thành lời. Anh Kawana, anh sắp ba mươi tuổi rồi, tức là sắp sửa bướcvào giai đoạn hoàng hôn của đời người, ngày càng có tuổi, như người ta vẫn nói.Cảm giác đau đớn rằng mình đang mất mát gì đó, hẳn anh đang bắt đầu cảm nhận đượcrồi. Tôi nói có phải không?"

    Lẽnào gã này đang ngầm ám chỉ việc của YasudaKyoko? Tengo nghĩ. Có lẽ anh ta biếtmình và cô ấy mỗi tuần vụng trộm ở đây một lần, biết được cô ấy đã rời xa mìnhvì một lý do nào đó.

    "Hìnhnhư anh biết rất nhiều về cuộc sống riêng của tôi thì phải," Tengo nói.

    "Không,đời nào có chuyện đó," Ushikawa nói. "Tôi chỉ nói chung chung về cuộc đời conngười ta thôi. Thật đấy. Còn về đời tư của anh, tôi không được rõ cho lắm"

    Tengolặng thinh.

    "Hy vọnganh vui vẻ tiếp nhận tiền tài trợ, anh Kawana," Ushikawa nói kèm theo một tiếngthở dài. "Nói thực lòng, tình cảnh lúc này của anh có đôi chút nguy hiểm. Mộtkhi anh gặp chuyện phiền phức, chúng tôi có thể hậu thuẫn cho anh, có thể némcho anh phao cứu sinh. Nếu cứ tiếp tục thế này, chưa biết chừng anh sẽ lầm vàotình thế tiếng thoái lưỡng nan."

    "Tiếnthoái lưỡng nan?" Tengo nói.

    "Hoàntoàn chính xác."

    "Nóicụ thể hơn một chút là tình thế như thế nào?"

    Ushikawangừng một thoáng, sau đó nói: "Anh Kawana này, có một số việc nếu không biếtthì tốt hơn. Có những loại thông tin sẽ cướp đoạt giấc ngủ của mọi người. Cáithứ ấy thì nước trà đặc còn xa mới bì được. Có thể nó sẽ vĩnh viễn tước đoạt giấcngủ bình yên của anh. Chậc, điều tôi muốn nói như sau. Anh cứ nghĩ thế này làđược: kiểu như là anh đã vặn một cái vòi nước đặc biệt nào đó cho cái thứ đặcbiệt trong đó chảy ra ngoài trong khi anh chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra.Làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến người xung quanh. Một sự ảnh hưởng khó mà nói làkhiến người ta hài lòng."

    "NgườiTí Hon có liên quan gì đến việc này không?"

    Tengoquá nửa là đoán mò, song Ushikawa im lặng hồi lâu không nói. Một sự im lặng nặngnề, như một tảng đá đen chìm xuống đáy nước rất sâu.

    "AnhUshikawa, tôi muốn làm rõ sự việc. Xin đừng nói như đánh đố người ta nữa, chúngta nói cụ thể hơn đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô ấy rồi?"

    "Cô ấy?Tôi không hiểu anh đang nói gì."

    Tengothở dài một tiếng. Chuyện này quả là quá tế nhị, không tiện bàn đến qua điệnthoại.

    "Xinlỗi, anh Kawana, tôi chẳng qua chỉ là tay đưa tin chuyển lời của khách hàng.Trước mắt, nhiệm vụ của tôi là cố gắng nói những vấn đề mang tính nguyên tắc mộtcách uyển chuyển." Ushikawa nói bằng giọng rào trước đón sau, "Hình như tôi làmanh bực mình rồi, rất xin lỗi anh. Thế nhưng, chuyện này tôi chỉ được phép nóimột cách mập mờ. Vả lại, nói thực lòng, hiểu biết của tôi về chuyện này rất giớihạn. Nhưng dù sao, ‘cô ấy’ đó là như thế nào, tôi không hiểu rõ lắm. Giá như anhnói cụ thể thêm chút nữa."

    "Đượclắm, Người Tí Hon rốt cuộc là cái gì?"

    "Chậcchậc, anh Kawana, tôi chẳng biết gì về Người Tí Hon gì gì đó cả. Ít nhất là chẳngbiết gì hơn những thứ xuất hiện trong cuốn Nhộng không khí kia. Có điều, anh thấyđấy, một khi anh đã nói như vậy là hình như anh đã vặn vòi xả thứ gì đó ra rồi,trong khi bản thân anh không rõ đó là thứ gì. Nó có thể là thứ cực kỳ nguy hiểmtrong một số hoàn cảnh nào đó. Nguy hiểm đến mức nào, nguy hiểm như thế nào,khách hàng của tôi hiểu rất rõ. Họ còn nắm được một số tri thức để đối phó vớisự nguy hiểm ấy nữa. Chính vì vậy chúng tôi mới chìa bàn tay giúp đỡ ra vớianh. Nói thẳng một câu, chúng tôi có cánh tay rất dài, dài và mạnh."

    "Kháchhàng mà anh nói đó rốt cuộc là ai? Có quan hệ với Sakigake không?"

    "Thậtđáng tiếc, tôi không có quyền công khai họ tên khách hàng với anh ở đây."Ushikawa nói với giọng nghe có vẻ tiếc nuối chân thành. "Tuy nhiên tôi có thểnói chung chung là khách hàng của tôi có sức mạnh riêng, đặc biệt. Xin hãy hiểu,đây là lần đề nghị cuối cùng, anh Kawana. Nhận hay không là quyền của anh. Cóđiều, một khi đã quyết định thì quay đầu lại không được đâu. Bởi vậy, anh hãysuy xét cho thật kỹ. Vả lại, cho tôi nói thế này, giả sử anh không đứng về phíabọn họ thì, rất đáng tiếc, không chừng cánh tay họ vươn ra sẽ gây ra những hậuquả anh không mong muốn mặc dù họ không chủ định như vậy."

    "Nhữnghậu quả gì không mong muốn?"

    Hồilâu, Ushikawa không trả lời. Từ đầu dây bên kia truyền tới âm thanh như thể anhta đang hút nước miếng ở hai bên mép.

    "Trảlời cụ thể thế nào tôi không được rõ," Ushikawa nói. "Họ không nói với tôi chuyệnnày, vì vậy tôi chỉ nói chung chung thế thôi."

    "Vớilại, rốt cuộc tôi đã cho thứ gì thoát ra ngoài?" Tengo hỏi.

    "Chuyệnnày tôi cũng không được rõ," Ushikawa đáp. "Lại phải lặp lại một lần nữa, tôichỉ là người đại diện đàm phán. Khách hàng chỉ cho tôi một lượng thông tin rấthữu hạn. Suối nguồn thông tin ấy vốn rất dồi dào, song chỉ vài giọt li ti chảyđến chỗ tôi thôi. Chẳng qua tôi chỉ có chút quyền hạn hẹp được khách hàng giaophó đặng chuyển lại nguyên vẹn chỉ thị của họ. Có lẽ anh sẽ hỏi: tại sao kháchhàng không trực tiếp liên hệ với anh, vậy chẳng phải nhanh hơn sao? Cớ gì phảiđể một gã kỳ cục khó hiểu làm trung gian? Tại sao phải làm như vậy, cả tôi cũngkhông hiểu."

    Ushikawađằng hắng một tiếng, đợi đối phương đặt câu hỏi. Nhưng không có câu hỏi nào.Cho nên anh ta tiếp tục nói: "Vậy là, anh muốn hỏi mình đã xả thứ gì ra, phảikhông?"

    Tengonói là phải.

    "AnhKawana ạ, tôi không chắc đâu, nhưng tôi cứ cảm thấy có lẽ đó chẳng phải thứ câuhỏi mà người ta có thể dễ dàng đưa ra câu trả lời. Sợ rằng anh phải tự mình đổmồ hôi đi tìm đáp án ấy mà thôi. Có điều, đợi đến lúc anh trải qua tất cả khókhăn, rốt cuộc cũng làm rõ được câu trả lời thì e đã muộn mất rồi. Chậc, theotôi, anh có tài năng đặc biệt. Một tài năng cực kỳ xuất sắc và đẹp đẽ, tài năngmà người bình thường không thể có. Về điểm này thì không có gì để nghi ngờ cả.Chính vì thế, thành tựu anh có được gần đây mới có một thứ uy lực không thể coinhẹ. Khách hàng của tôi dường như đánh giá rất cao tài năng này, cho nên họ mớiđưa ra đề nghị tài trợ với anh. Thế nhưng, tài hoa không thôi chưa đủ. Và tùytheo cách nhìn nhận của anh, sở hữu tài hoa xuất chúng mà lại không đủ thì cònnguy hiểm hơn chẳng sở hữu gì cả. Đây chính là ấn tượng của tôi dù là mơ hồ vềsự kiện lần này."

    "Vậyý anh là khách hàng của anh có đủ tri thức và năng lực để nói về vấn đề này, phảikhông?"

    "Chà,chuyện ấy tôi không nói được. Rốt cuộc, những phẩm chất ấy thế nào là đủ thếnào không, chẳng ai có thể nói chắc được. Anh thử nghĩ đến một thứ bệnh truyềnnhiễm mới ấy. Trong tay họ có một kỹ thuật liên quan đến nó, là một thứ vắcxin. Trước mắt, cũng đã chứng minh được loại vắc xin này có hiệu quả ở mức độnào đó. Nhưng bệnh khuẩn vẫn sống, vẫn không ngừng cường hóa và tiến hóa bảnthân. Chúng là một lũ thông minh lại còn ngoan cường, gắng sức muốn vượt lênnăng lực của kháng thể. Rốt cuộc hiệu lực của vắc xin có thể duy trì được baolâu? Không ai biết. Số lượng vắc xin chuẩn bị có đủ hay không, cũng không ai biết.Có lẽ chính vì vậy mà cảm giác của khách hàng về mối nguy cơ mới không ngừngtăng lên."

    "Tạisao những người đó lại cần tôi?"

    "Nếuanh cho phép tôi dùng bệnh truyền nhiễm để so sánh thêm lần nữa - nói câu này ehơi thất lễ - sợ rằng vai trò của các vị giống như là người mang mầm bệnh chínhvậy."

    "Cácvị?" Tengo hỏi. "Có phải chỉ Fukada Eriko và tôi không?"

    Ushikawakhông trả lời câu hỏi này. "Ừm, mượn một hình thức diễn đạt cổ điển, có lẽ nênnói là các vị đã mở chiếc hộp Pandora ra rồi, thành thử nhiều thứ trong chiếc hộpấy đã bay đến thế giới này. Xét theo ấn tượng của tôi, hình như khách hàng củatôi đang nghĩ vậy. Hai người các vị ngẫu nhiên gặp nhau nhưng hóa ra lại làmthành một tổ hợp mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng của anh. Hai người có thể bù đắpnhững thiếu sót cho nhau một cách hiệu quả."

    "Nhưngthế thì chẳng phạm tội gì cả, xét trên phương diện pháp luật."

    "Hoàntoàn chính xác. Xét trên phương diện pháp luật, xét trên phương diện thế giớinày thì, chậc, đương nhiên không phải phạm tội. Nhưng nếu viện dẫn tác phẩmkinh điển vĩ đại của George Orwell, hay đúng hơn là cuốn tiểu thuyết của ông ấynhư một nguồn viện dẫn lớn, thì đây rất gần với thứ mà Orwell gọi là ‘tội phạmtư tưởng’. Vừa khéo, năm nay lại là năm 1984. Có lẽ là một sự trùng hợp chăng?Có điều, anh Kawana này, tối nay hình như tôi nói hơi nhiều rồi. Vả lại, rấtnhiều điều tôi nói chỉ là suy đoán vụng về tùy tiện của bản thân tôi, không cóchứng cớ chuẩn xác nào cả. Vì anh hỏi, tôi mới nói qua loa một chút về ấn tượngcủa mình, chỉ vậy thôi."

    Ushikawaim lặng. Tengo nghĩ ngợi. Thuần túy chỉ là suy đoán của cá nhân? Những gì thằngcha này nói rốt cuộc có bao nhiêu câu đáng tin?

    "Tôiphải tạm dừng ở đây thôi," Ushikawa nói. "Sự việc trọng đại, vì vậy tôi để anhcó thêm chút thời gian nữa. Nhưng không thể quá lâu. Phải biết rằng, ngay trongkhoảnh khắc này đây, đồng hồ vẫn đang đếm thời gian, tích tắc tích tắc, mãi mãikhông ngừng. Mong anh hãy nghĩ kỹ lại về đề nghị của chúng tôi. Mấy ngày nữa cólẽ tôi sẽ lại liên lạc với anh. Chào anh. Tôi rất vui vì có thể nói chuyện vớianh thêm lần nữa. À, anh Kawana này, chúc anh ngủ ngon."

    Ushikawagác máy. Tengo nhìn chăm chăm cái ống nghe đã ngắt tín hiệu trong tay mình mộthồi lâu, như một nông dân giữa mùa khô hạn nhìn chằm chằm mớ rau khô quắt vừahái lên vậy. Dạo này, có thật nhiều người tự mình kết thúc cuộc đối thoại vớianh.

    Đúngnhư anh nghĩ, giấc ngủ yên lành không đến với anh đêm đó. Mãi đến khi ánh bìnhminh nhợt nhạt nhuốm lên rèm cửa sổ, những chú chim ngoan cường trong thành phốbắt đầu một ngày làm việc mới, Tengo vẫn ngồi trên sàn, dựa lưng vào tường,nghĩ ngợi về người tình hơn tuổi, về những cánh tay vừa dài vừa mạnh không biếtvươn ra từ nơi nào kia. Song những ý nghĩ ấy chẳng đưa anh đi đến đâu. Chúng chỉloanh quanh không mục đích ở cùng một điểm.

    Tengođưa mắt nhìn ra xung quanh, thở dài một tiếng, anh nhận ra mình hoàn toàn lẻloi. Có lẽ Ushikawa nói đúng. Anh không có ai hay thứ gì có thể nương tựa.


  7. #7
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 7

    Nơi cô sắp đặt chân đến



    Aomame

    Nơicô sắp đặt chân đến

    Sảnhlớn của tòa nhà chính khách sạn Okura rất rộng, trần cao, hơi tối, gợi liên tưởngđến một hang động khổng lồ nhưg trang nhã. Tiếng những người ngồi trên sofa nóichuyện khe khẽ, nghe như tiếng thở dài của một sinh vật bị rút hết nội tạng,vang vọng giữa các vách hang. Thảm trải sàn dày và mềm, khiến người ta nghĩ đếnthứ rêu có tự thời thái cổ trên một hòn đảo miền cực Bắc, hút tiếng chân ngườivào trong khối thời gian tích lũy dài vô tận của mình. Những người đàn ông đànbà ra ra vào vào sảnh lớn trông như những bóng ma bị một thứ lời nguyền xa xưanào đó trói buộc vào nơi đây, không ngừng lặp đi lặp lại vai trò họ được giaophó. Đàn ông mặc những bộ vest bó chặt không chê vào đâu được. Những cô gái trẻmảnh khảnh mặc lễ phục đen trang nhã, có mặt để tham gia nghi lễ ở một trongcác gian sảnh của khách sạn. Họ đeo trên người những món trang sức nhỏ nhắnnhưng đắt tiền, mong chờ một tia sáng yếu ớt nào đó để phản xạ lại, như nhữngcon chim hút máu theo đuổi máu tươi. Một đôi vợ chồng người nước ngoài thânhình to lớn, thoạt trông như nhà vua và hoàng hậu đã qua thời cực thịnh, tấmthân mệt mỏi nghỉ ngơi trên ngai vàng trong một góc.

    Ở mộtnơi ngập tràn những truyền thuyết và ám thị thế này, chiếc quần vải bông xanhnhạt, áo khoác trắng đơn giản, giày đế mềm màu trắng và túi thể thao Nike củaAomame rõ ràng là không hợp chút nào. Mình trông như một cô bảo mẫu tính tiềntheo giờ được khách gọi đến phục vụ vậy, Aomame thầm nghĩ trong khi ngồi giếtthời gian trên chiếc ghế bành lớn. Nhưng mà mình có đến đây để giao tiếp xã hộiđâu. Đang ngồi đó, nàng chợt cảm thấy có người quan sát mình. Nhưng dù đã nhìnquanh bốn phía, nàng không phát hiện ra bóng dáng nào có vẻ đang chú mục vàomình. Thôi kệ, nàng tự nhủ. Thích nhìn thì cứ nhìn thoải mái đi.

    Khikim đồng hồ chỉ sáu giờ năm mươi phút, Aomame đứng dậy, xách túi thể thao đivào nhà vệ sinh. Nàng lấy xà phòng rửa tay, kiểm tra lại một lượt cho chắc rằngvẻ bề ngoài của mình không có vấn đề gì. Đoạn, đối mặt với tấm gương lớn sángbóng, nàng hít thở sâu mấy lần. Bên trong nhà vệ sinh rộng thênh không một bóngngười. Không chừng nó còn rộng hơn cả căn hộ Aomame thuê. "Đây là việc cuốicùng của mình," Nàng khẽ nói với tấm gương. Sau khi hoàn thành thuận lợi việcnày, mình sẽ biến mất. Vù một cái là biến, như một bóng ma. Giờ này mình đang ởđây, nhưng mai thì không. Mấy ngày nữa mình sẽ có một cái tên khác, một khuôn mặtkhác.

    Nàngtrở về sảnh chính, ngồi lại xuống ghế, đặt túi thể thao lên bàn trà bên cạnh.Bên trong túi có khẩu súng lục tự động bỏ túi bắn liền bảy phát, có mũi kim nhọnchuyên dùng để đâm vào gáy đàn ông. Phải trấn định tinh thần, nàng nghĩ. Đây làcông việc cuối cùng, quan trọng. Mình phải là Aomame lạnh lùng kiên cường như mọikhi mới được.

    NhưngAomame không thể không chối bỏ cái cảm giác lúc này mình không phải đang trongtrạng thái bình thường. Chẳng hiểu sao nàng thấy hít thở khó khăn; nhịp tim đậpquá nhanh cũng làm nàng bất an. Dưới nách nàng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Danàng hơi ngâm ngẩm đau. Không phải chỉ căng thẳng thôi. Mình dự cảm được thứ gìđó. Dự cảm ấy đang cảnh cáo mình, đang không ngừng gõ lên cánh cửa ý thức củamình. Giờ vẫn chưa muộn, mau mau thoát khỏi chốn này, quên hết mọi thứ đi! Nóđang bảo mình như vậy.

    Nếucó thể, Aomame cũng muốn nghe theo lời cảnh báo này, vứt bỏ tất thảy, cứ vậy màrời khỏi sảnh lớn khách sạn. Nơi này có thứ gì đó chẳng lành, thấp thoáng lan tỏahơi thở của cái chết, một cái chết lặng lẽ, chậm rãi song không thể trốn tránh.Nhưng nàng không thể cúp đuôi bỏ đi như thế được. Điều này không phù hợp vớitính cách xưa nay của Aomame.

    Mườiphút dài đằng đẵng. Thời gian không chịu tiến lên. Nàng ngồi bất động trênsofa, cố điều chỉnh lại nhịp thở. Những bóng ma trong sảnh lớn cứ không ngừngphun ra những âm thanh trống rỗng. Người ta lẳng lặng tới lui trên tấm thảm trảisàn dày, tựa như những linh hồn đang tìm kiếm chốn về. Tiếng lanh canh mỗi khicô phục vụ bưng khay đưa cà phê cho khách đi qua là tiếng động chân thực duy nhấtthi thoảng đập vào màng nhĩ nàng. Nhưng ngay trong âm thanh ấy cũng hàm chứa mộtâm thanh đáng ngờ khác. Mọi việc đang đi theo hướng chẳng lành. Ngay từ lúc nàymình đã căng thẳng như thế thì đến lúc quan trọng ắt hẳn sẽ thất bại, Aomame nhắmmắt, lẩm nhẩm cầu nguyện như một phản xạ có điều kiện. Từ khi nàng còn bé tí,đây là lời cầu nguyện duy nhất nàng được dạy để đọc trước mỗi bữa ăn. Mặc dù đãlâu lắm rồi, nhưng từng chữ từng câu vẫn còn mới nguyên trong ký ức nàng.

    LạyCha của chúng con ở trên trời, nguyên cho danh Người cả sáng, xin cho nước Ngườitrị đến. Xin Người thứ tội chúng con. Xin Người ban phúc cho những tiến bộ nhỏnhoi của chúng con. Amen.

    Dẫu rấtkhông muốn, song Aomame không thể không thừa nhận rằng lời cầu nguyện này, trướckia chỉ mang tới cho nàng đau khổ, giờ đây lại là nguồn nương tựa cho nàng. Dưâm của những câu đó dỗ yên hệ thần kinh căng thẳng của nàng, xua nỗi sợ ra khỏicửa tâm thức, giúp hơi thở nàng đều nhẹ trở lại. Nàng ấn tay lên hai mí mắt, lặpđi lặp lại lời cầu nguyện ấy nhiều lần.

    "CôAomame phải không?" Một người đàn ông đứng cạnh nàng hỏi, giọng của một người trẻtuổi.

    Aomamemở mắt, chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn chủ nhân của giọng nói ấy. Hai người đànông trẻ đứng trước mặt nàng. Cả hai đều mặc bộ đồ màu tối giống nhau. Nhìn chấtliệu và đường may thì biết đây không phải thứ đắt tiền, chắc là hàng may sẵnmua ở siêu thị nào đấy. Vài chi tiết nhỏ không được vừa người lắm, nhưng khônghề có một nếp nhăn nào, thật đáng ngưỡng mộ. Có lẽ sau mỗi lần mặc họ đều là ủicẩn thận. Không ai đeo cà vạt. Một người cài cúc áo sơ mi trắng bên trong lên đếntận trên cùng, người còn lại hình như mặc áo T- shirt màu xám bên dưới áo vest.Chân họ đi giày da đen bóng.

    Ngườimặc áo sơ mi trắng cao khoảng một mét tám lăm, tóc buộc đuôi ngựa. Lông mày y rấtdài, trông như một đồ thị hình cong, hai bên đuôi hất lên trên theo một góc đẹpmắt. Gương mặt y khá cân đối, bộ dạng ung dung, hoàn toàn có thể làm diễn viênđiện ảnh được. Người còn lại cao chừng một mét sáu lăm, đầu cạo trọc, mũi ngắnmà nhiều thịt, dưới cằm để một nhúm râu nhỏ, nom như một cái bóng mờ ngẫu nhiênbị dán sai. Cạnh mắt phải có một vết sẹo nhỏ. Cả hai người đều gầy khẳng khiu,má hóp, da sạm nắng. Toàn thân họ nhìn từ trên xuống dưới không thấy một chỗ thịtthừa nào. Xét qua độ dày rộng của phần vai bộ vest họ đang mặc, có thể đoán đượcbên dưới đó ẩn giấu những cơ bắp rắn chắc. Hai người này đều khoảng từ hai lămđến ba mươi tuổi. Ánh mắt cả hai đều thâm sâu, sắc bén, như cặp mắt loài dã thúđang săn mồi, tuyệt không có chuyển động thừa.

    Aomameđứng lên khỏi ghế như một phản xạ có điều kiện, liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Kimđồng hồ chỉ chính xác bảy giờ. Rất đúng giờ.

    "Vâng,"Nàng trả lời.

    Haingười kia không bộc lộ chút cảm xúc nào. Họ nhanh chóng đưa mắt kiểm tra đồ đạccủa Aomame, liếc nhìn chiếc túi thể thao màu xanh lam đặt trên bàn nước.

    "Hànhlý chỉ có vậy thôi à?" Đầu Trọc hỏi.

    "Chỉcó vậy thôi," Aomame đáp.

    "Tốtlắm. Ta đi thôi. Cô sẵn sàng chưa?" Đầu Trọc hỏi. Đuôi Ngựa chỉ lặng lẽ chămchú quan sát Aomame.

    "Dĩnhiên," Aomame trả lời. Trong hai người, tay thấp hơn này có lẽ lớn hơn vài tuổi,chắc là đại ca. Trong đầu nàng đã có mục tiêu.

    ĐầuTrọc đi trước dẫn đường, chậm rãi băng ngang qua sảnh lớn về phía thang máy.Aomame xách túi thể thao đi theo sau y. Đuôi Ngựa đi sau cùng, cách nàng khoảnghai mét. Aomame bị họ kẹp ở giữa. Hết sức bài bản! Nàng thầm nhủ. Thân hình haingười đều ưỡn thẳng, bước chân mạnh mẽ dứt khoát. Bà chủ từng nói bọn họ tậpkarate. Giả sử cùng lúc đối đầu trực diện với cả hai người, e nàng không có khảnăng giành phần thắng. Tập võ đã nhiều năm, đương nhiên Aomame hiểu được chuyệnnày. Nhưng trên người họ nàng không cảm nhận được sự hung hãn đầy áp đảo lan tỏara xung quanh giống như Tamaru. Chẳng phải là tuyệt đối không thể thắng họ. Nếuđánh tay đôi, nhất thiết phải đánh cho tên lùn trọc đầu mất khả năng chiến đấutrước tiên. Y là kẻ chỉ huy. Nếu chỉ còn lại một mình Đuôi Ngựa, có lẽ nàng sẽđối phó và an toàn thoát thân được.

    Bangười vào thang máy, Đuôi Ngựa ấn nút lên tầng bảy. Đầu Trọc đứng cạnh Aomame,Đuôi Ngựa thì đứng trong góc, quay mặt về phía hai người. Mọi chuyện diễn ra lặnglẽ, trật tự đâu ra đấy, giống như sự phối hợp của một tay chặn hai và chặn ngắncoi cú ăn đúp[1] là lạc thú của đời mình vậy.

    [1]Trong môn bóng chày, cú ăn đúp là tình huống mà một loạt các động tác phòng thủkhiến cho hai cầu thủ tấn công của đối phương đồng thời bị loại khỏi cuộc chơi.

    Đangnghĩ thế, Aomame chợt phát hiện ra là nhịp thở và nhịp tim của mình đã trở lạibình thường. Không việc gì phải lo lắng, nàng tự nhủ. Mình vẫn là mình như mọingày, là Aomame lạnh lùng, kiên cường. Tất cả đều sẽ thuận lợi. Dự cảm bất ankhông còn nữa.

    Cửathang máy im lìm mở ra. Đuôi Ngựa giữ nút "Mở", Đầu Trọc bước ra trước, kế đólà Aomame. Cuối cùng Đuôi Ngựa nhả tay khỏi nút ấn, đi ra. Đầu Trọc đi trước dẫnđường dọc theo hành lang, theo sau là Aomame, Đuôi Ngựa vẫn đi cuối. Hàng langrộng rãi không một bóng người, sạch như lau như li và yên lặng như tờ. Dầu saođây cũng là khách sạn hạng nhất, được chăm chút hết sức cẩn thận: Không để bộ đồăn của khách dùng bữa xong đặt trước cửa phòng quá lâu, gạt tàn phía trước thangmáy không có lấy một đầu mẩu thuốc, hoa cắm trong bình như thể vừa mới cắt tỏamùi hương tươi mới. Ba người vòng qua mấy chỗ ngoặt, rồi dừng lại trước mộtcánh cửa. Đuôi Ngựa gõ hai tiếng, sau đó, không đợi bên trong hồi đáp, lấy thẻmở cửa ra, bước vào trong nhìn khắp bốn phía, để cho chắc là không có gì khácthường, rồi mới khẽ gật đầu với Đầu Trọc.

    "Mời.Mời vào," Đầu Trọc nói bằng giọng khô khan.

    Aomameđi vào. Đầu Trọc vào theo, đóng cửa lại, khóa xích từ phía trong. Gian phòngkhá rộng. Khác với phòng khách sạn thông thường, ở đây có đủ đồ nội thất dùngtrong phòng khách, có cả bàn làm việc, ti vi và tủ lạnh cỡ lớn, rõ là gian tiếpkhách của một phòng suite. Nhìn qua cửa sổ có thể thu trọn toàn bộ cảnh Tokyo vềđêm vào tầm mắt. Giá phòng chắc phải cao lắm. Đầu Trọc xem đồng hồ xác nhận thờigian, đoạn mời nàng ngồi xuống sofa. Nàng y lời ngồi xuống, đặt chiếc túi thểthao màu xanh lam bên cạnh.

    "Côcó cần thay đồ không?" Đầu Trọc hỏi.

    "Nếucó thể," Aomame trả lời, "Vì thay bộ đồ thể thao làm tiện hơn."

    ĐầuTrọc gật đầu. "Mong cô cho phép chúng tôi kiểm tra trước một chút. Thật sự rấtxin lỗi, đây là một phần công việc của chúng tôi."

    "Khôngsao. Các anh cứ kiểm tra đi," Aomame nói. Giọng nàng không hề pha chút căng thẳngnào, thậm chí trong đó có thể nghe ra sự chế giễu đối với cái lối săm soi tậnchân tơ kẽ tóc có tính bệnh lý thần kinh của hai người này.

    ĐuôiNgựa bước đến cạnh Aomame, đưa hai tay kiểm tra khắp người nàng xem nàng có giấumón khả nghi nào trong người không. Nàng chỉ mặc quần bông mỏng và áo cánh,không cần kiểm tra cũng biết bên dưới chẳng thể giấu được thứ gì. Họ chẳng quachỉ làm việc theo trình tự quy định mà thôi. Đuôi Ngựa hình như rất căng thẳng,hai tay cứng đờ. Thật khó lòng khen y thành thạo việc này cho được. Có lẽ ykhông có nhiều kinh nghiệm soát người phái nữ. Đầu Trọc hơi dựa người vào bànviết, quan sát Đuôi Ngựa hành sự.

    Khicông đoạn lục soát người đã xong, Aomame mở chiếc túi thể thao ra. Bên trong cómột chiếc áo dệt kim mỏng mặc mùa hè, một bộ đồ thể thao mặc khi làm việc, vàhai chiếc khăn bông một to một nhỏ. Bộ đồ trang điểm đơn giản, một cuốn sáchbìa mềm. Một cái túi nhỏ diềm hạt châu, bên trong có ví da, túi đựng tiền lẻ vàxâu chìa khóa. Aomame lấy ra từng thứ một đưa cho Đuôi Ngựa. Cuối cùng nàng lấyra một túi nhựa nhỏ màu đen, mở phéc mơ tuya. Bên trong có đồ lót để thay, băngvệ sinh và vài miếng tampon.

    "Khilàm việc tôi hay ra mồ hôi nên cần thay đồ lót," Aomame nói, và lấy ra một bộ đồlót ren màu trắng, mở ra định để đối phương kiểm tra. Đuôi Ngựa thoáng đỏ mặt,gật đầu liền mấy cái như muốn nói: "Biết rồi, được rồi". Thằng cha này không bịcâm đấy chứ? Aomame hoài nghi.

    Aomamechầm chậm cất đồ lót và mấy món vệ sinh cá nhân vào túi nhỏ, kéo phéc mơ tuya,cho vào túi thể thao. Hai gã này đều là hạng nghiệp dư, nàng nghĩ. Cái loại mớinhìn thấy đồ lót đáng yêu của phái nữ và mấy cái tampon là đã đỏ mặt thì vệ sĩgì cơ chứ. Nếu Tamaru mà làm việc này thì cho dù đối phương có là công chúa BạchTuyết, anh ta cũng sờ soạng đến tận bẹn. Chắc chắn anh ta sẽ soát đến tận đáychiếc túi nhỏ dù như thế chẳng khác nào lật tung từng chiếc trong cả một nhàkho đầy áo ngực, áo lót và quần lót. Đối với anh ta, những thứ ấy chỉ là một đốngvải rách, à, ừ, dù sao anh ta cũng là người đồng tính. Song dù không đến mức ấythì ít nhất anh ta cũng cầm cái túi nhỏ đó lên nắn thử. Chừng đó thì khẩuHeckler & Koch bọc trong khăn tay (nặng khoảng 500 gam) và cái dùi đục đá đặcchế để trong hộp cứng ắt sẽ lộ ngay lập tức.

    Haigã này là nghiệp dư. Trình độ karate có lẽ thuộc hạng khá, đối với Lãnh Tụ thìtuyệt đối trung thành, nhưng nói cho cùng nghiệp dư là nghiệp dư. Đúng như bàchủ đã dự đoán. Aomame đoán họ sẽ không động tay kiểm tra cái túi nhỏ đựng đầyvật phẩm phái nữ, quả nhiên là trúng. Dĩ nhiên thế này chẳng khác nào đánh bạc,nhưng nàng chưa từng nghĩ nếu canh bạc thất bại thì sẽ ra sao. Nếu sự thể ranhư vậy thì hẳn nàng chỉ có thể cầu nguyện. Nhưng điều này nàng biết: cầu nguyệnsẽ có hiệu quả.

    Aomameđi vào nhà vệ sinh rộng rãi, thay bộ đồ thể thao. Nàng gấp áo ngoài và quầnbông lại, cất vào túi thể thao. Kế đó, nàng soi mình trong gương để chắc chắn đầutóc vẫn buộc gọn gàng, rồi xịt một ít dung dịch vệ sinh miệng đề phòng hơi thởcó mùi hôi. Nàng lấy khẩu Heckler & Koch trong chiếc túi nhỏ ra, giật nướcbồn cầu để đề phòng tiếng động lọt ra bên ngoài cửa, sau đó lên nòng, đưa viênđạn vào họng súng. Việc còn lại chỉ là mở khóa an toàn. Đoạn nàng chuyển cái hộpđựng chiếc dùi đục nước đá lên trên cùng trong chiếc túi, thò tay vào là lấy đượcngay. Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, nàng soi gương, gạt đi vẻ căng thẳng trêngương mặt. Không sao cả, cho đến lúc này mình luôn bình tĩnh kia mà.

    Ra khỏinhà vệ sinh, nàng chỉ thấy Đầu Trọc đang đứng thẳng xoay lưng về phía mình, thìthầm nói gì đó vào điện thoại. Vừa thấy Aomame, y liền ngừng nói, nhẹ nhàng đặtống nghe xuống, đưa mắt dò xét Aomame một lượt từ trên xuống dưới, nàng vừathay bộ đồ thể thao Adidas.

    "Côchuẩn bị xong rồi chứ?" Y hỏi.

    "Cóthể bắt đầu bất cứ lúc nào," Aomame trả lời.

    "Trướckhi bắt đầu, có chuyện này xin cô giúp cho," Đầu Trọc nói.

    Aomamemỉm cười gượng gạo.

    "Chuyệnxảy ra tối hôm nay, hy vọng cô không nói với ai," Đầu Trọc nói. Sau đó y ngừngmột chút, đợi cho thông tin này ngấm vào ý thức Aomame, như thể đợi nước hắt rangấm xuống mặt đất khô rồi biến mất. Trong khoảng thời gian ấy Aomame không nóigì, chỉ chăm chú nhìn y.

    ĐầuTrọc tiếp tục cất lời:

    "Nóithế này có lẽ bất lịch sự, nhưng chúng tôi định trả cho cô thù lao rất hậuhĩnh. Sau này có lẽ còn phải phiền cô đến nhiều lần nữa. Vì vậy, chuyện xảy ra ởđây tối nay, mong cô hãy quên hết... tất cả những gì cô nhìn thấy nghe thấy.Quên hết."

    "Anhthấy đấy, nghề của tôi là tiếp xúc với thân thể người khác," Aomame trả lời vớigiọng ít nhiều lạnh giá, "Nên tôi cho rằng mình hiểu rõ nghĩa vụ bảo mật. Sẽkhông một thông tin nào liên quan đến thân thể của một cá nhân đi ra khỏi gianphòng này. Nếu anh muốn nói đến chuyện ấy thì không cần phải lo lắng đâu."

    "Rấttốt. Đây chính là điều chúng tôi muốn nghe," Đầu Trọc nói, "Nhưng tôi vẫn phảinói thêm hai câu. Hy vọng cô có thể nhận thức được rằng đây là một trường hợpđòi hỏi khắt khe hơn nghĩa vụ bảo mật bình thường rất nhiều. Nơi cô sắp đặtchân vào có thể nói là một chốn giống như là thánh địa vậy."

    "Thánhđịa?"

    "Nóithì nghe hơi khoa trương, nhưng đây là sự thực, không có gì là khoa trương cả.Đôi mắt cô sẽ nhìn thấy, đôi tay cô sẽ chạm vào một thứ thần thánh. Không cócách biểu đạt nào xác đáng hơn thế đâu."

    Aomamekhông nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Ở nơi này, lúc này, nói ít là hơn.

    ĐầuTrọc nói: "Chúng tôi đã mạn phép điều tra về cô. Có lẽ cô sẽ thấy không vui,nhưng cần thiết phải làm như vậy. Chúng tôi có lý do để phải hết sức thận trọng."

    Aomamevừa nghe y nói vừa liếc nhìn Đuôi Ngựa. Đuôi Ngựa đang ngồi trên ghế cạnh cửa,thân trên ưỡn rất thẳng, hai tay đặt trên đầu gối, cằm thu lại, trông như đanglàm dáng để chụp ảnh kỷ niệm. Ánh mắt y từ đầu chí cuối nhìn chằm chằm vàoAomame.

    ĐầuTrọc dường như đang kiểm tra độ mòn của đôi giày da đen, liếc nhìn xuống dướichân. Sau đó y lại ngẩng lên nhìn Aomame. "Nói gọn, chúng tôi không phát hiệnra bất cứ vấn đề gì, cho nên hôm nay mới mời cô đến. Nghe nói cô là một huấnluyện viên ưu tú, và quả thực đánh giá của mọi người về cô rất cao."

    "Cámơn anh đã khen ngợi," Aomame nói.

    "Chúngtôi nghe nói cô từng là tín đồ của Chứng nhân Jehovah, phải vậy không?"

    "Đúngthế. Bố mẹ tôi là tín đồ, tôi dĩ nhiên cũng trở thành tín đồ từ khi mới sinhra," Aomame nói. "Đó không phải do tôi tự lựa chọn, vả lại tôi đã ra khỏi giáophái ấy từ lâu lắm rồi."

    Họkhông điều tra ra được khoảng thời gian mình cùng Ayumi đi săn đàn ông ởRoppongi đấy chứ? Không, đằng nào thì cũng vậy thôi. Dù có tra ra được, hìnhnhư họ cũng không thấy đó là chuyện gì đáng ngờ. Nếu không thì bây giờ mình đãchẳng có mặt ở đây.

    Ngườiđàn ông nói: "Chuyện này chúng tôi cũng biết. Cô từng có một thời kỳ sống giữatín ngưỡng, hơn nữa đấy còn là giai đoạn nhi đồng có sức cảm thụ mạnh nhất. Vìvậy, chắc chắn cô có thể lý giải được thần thánh có ý nghĩa như thế nào. Thầnthánh, bất kể trong tín ngưỡng nào, cũng đều là thứ căn để nhất. Chúng ta khôngbao giờ được bước chân vào đó. Trên thế giới này có một khu vực thần thánh màchúng ta không thể đặt chân vào. Nhận thức được có một tồn tại như vậy, chấp nhậnnó, bày tỏ lòng tôn kính tuyệt đối với nó, đấy là bước khởi đầu của mọi tín ngưỡng.Cô có hiểu tôi nói gì không?"

    "Tôinghĩ là mình hiểu," Aomame nói. "Có điều tôi chấp nhận hay không thì lại làchuyện khác."

    "Dĩnhiên," Đầu Trọc nói, "Dĩ nhiên, cô không cần phải chấp nhận. Đó là tín ngưỡngcủa chúng tôi, không phải của cô. Chỉ là, ngày hôm nay, dù có tin thờ haykhông, cô cũng sẽ tận mắt nhìn thấy một thực thể đặc biệt. Một tồn tại khác thường."

    Aomameim lặng không nói. Một tồn tại khác thường.

    ĐầuTrọc nheo mắt, đánh giá sự im lặng của nàng một lúc. Sau đó y thong thả nói:"Dù có nhìn thấy gì thì cô cũng không được nói với người ngoài. Nếu tiết lộ rabên ngoài, tính chất thần thánh sẽ phải hứng lấy sự ô uế không thể cứu vãn, giốngnhư nước hồ đẹp đẽ trong vắt bị dị vật làm cho ô nhiễm vậy. Mặc cho thế tụcnghĩ gì, bất kể pháp luật của thế giới này đánh giá ra sao, đây là phương thứccảm nhận của riêng chúng tôi. Chỉ cần cô có thể thông cảm, và tuân thủ ước địnhgiữa chúng ta, chúng tôi có thể trả cho cô thù lao hậu hĩnh, như vừa nãy tôi đãnói với cô."

    "Hiểurồi," Aomame nói.

    "Chúngtôi là một tổ chức tôn giáo nhỏ, nhưng có cái tâm kiên định và cánh tay dài," ĐầuTrọc nói.

    Cácngười có cánh tay dài, Aomame nghĩ. Tiếp sau đây, tôi sẽ xác nhận xem cánh tay ấyrốt cuộc dài chừng nào.

    ĐầuTrọc tựa vào bàn, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chăm chăm vào Aomame, như thểđang xem xét coi khung tranh treo trên tường có bị lệch hay không. Đuôi Ngựa vẫnđứng im như cũ, không rời mắt khỏi nàng.

    ĐầuTrọc liếc đồng hồ đeo tay.

    "Vậythì, đi thôi," Y nói, khẽ đằng hắng một tiếng, đoạn băng ngang căn phòng, cẩntrọng như vị hành giả[2] đi qua mặt hồ, nhẹ nhàng gõ hai tiếng lên cánh cửathông sang phòng bên. Không đợi bên trong hồi đáp, y mở cửa. Kế đó y khẽ cúingười, đi vào trong. Aomame xách túi thể thao theo sát phía sau. Cẩn thận từngbước, bàn chân lún sâu vào tấm thảm dày trải sàn, nàng kiểm tra lại cho chắc rằnghơi thở mình không bị rối loạn. Ngón tay nàng móc chặt vào cò khẩu súng trongtưởng tượng. Không cần lo lắng. Mình đang bình tĩnh như thường. Nhưng Aomame vẫnsợ. Lưng nàng dường như bị áp vào một tảng nước đá, một tảng nước đá không dễgì tan đi được. Mình bình tĩnh, thản nhiên, đồng thời trong đáy lòng lại sợ.

    [2] Ởđây muốn nói đến En no Gyõja (Dịch hành giả), tương truyền là một vị m dương sưsống ở thời Asuka và Nara. Mỗi đêm, ông ta đều đi qua mặt biển từ nơi bị lưuphóng là đảo Izu, leo lên đỉnh núi Phú Sĩ.

    ĐầuTrọc nói, trên thế giới này có một khu vực chúng ta không bao giờ được phép đặtchân vào, không nên đặt chân vào. Aomame hiểu câu nói này mang hàm nghĩa gì. Bảnthân nàng từng sống trong một thế giới có trung tâm là một khu vực như thế. Cólẽ hiện tại mình vẫn đang sống trong cái thế giới ấy, chỉ là mình không nhận rathôi.

    Aomamekhông ngừng mấp máy môi cầu nguyện không thành tiếng. Sau đó nàng hít sâu mộthơi, hạ quyết tâm, bước vào gian phòng bên cạnh.

  8. #8
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 8

    Một lát nữa lũ mèo sẽ đến



    Tengo

    Mộtlát nữa lũ mèo sẽ đến

    Hơn mộttuần sau đó của Tengo trôi qua trong tĩnh lặng lạ thường. Một tối nọ người manghọ Yasuda kia gọi điện, báo với Tengo rằng vợ anh ta không còn nữa, không baogiờ đến thăm Tengo được nữa. Một giờ sau Ushikawa gọi điện đến, tuyên bố rằngTengo và Fukaeri là một nhóm, đóng vai trò người mang mầm bệnh "tội phạm tư tưởng".Cả hai người lần lượt truyền đạt một thông tin vốn ẩn hàm (anh chỉ có thể tinlà nó thực sự ẩn hàm) một ý nghĩa sâu sắc, kiểu như một người La Mã khoác áochoàng toga đứng trên bục diễn thuyết giữa quảng trường tuyên cáo với đám thịdân đầy hứng thú. Và, ngay sau khi nói hết những gì muốn nói, cả hai đều đơnphương chấm dứt cuộc nói chuyện qua điện thoại với anh.

    Đó làhai cú điện thoại cuối cùng, rồi không còn ai liên lạc với Tengo nữa. Chuông điệnthoại không reo, không thư từ, không ai gõ cửa nhà anh, không bồ câu đưa thưnào đến. Komatsu, Thầy giáo Ebisuno, Fukaeri, cả YasudaKyoko, hình như tất cả bọnhọ đều không có gì muốn truyền đạt tới Tengo nữa.

    Tengodường như cũng mất đi hứng thú với những người này. Không chỉ là đối với họ, dườngnhư anh đã mất đi hứng thú với mọi sự vật trên đời. Dù là tình hình tiêu thụ củaNhộng không khí, hay tác giả Fukaeri lúc này đang ở đâu làm gì, tương lai củasách lược mà Komatsu vạch ra sẽ như thế nào, kế hoạch mà Thầy giáo Ebisuno điềmtĩnh dựng nên có tiến triển thuận lợi hay không, giới truyền thông đã dò ra đượcbao nhiêu phần sự thực, giáo đoàn đầy bí ẩn Sakigake có động hướng gì, tất cảnhững thứ ấy đối với anh đều chẳng còn quan trọng nữa. Cho dù con thuyền nhỏ tấtcả họ đang ngồi sắp lao xuống dưới thác nước, đáy lên trên đầu xuống dưới thìcũng chẳng làm gì được, chỉ còn cách lao theo. Bất luận Tengo vùng vẫy thế nào,con sông cũng không thể nào đổi dòng.

    Dĩnhiên, chuyện của YasudaKyoko khiến anh khắc khoải băn khoăn. Dù không biết sựtình cụ thể ra sao, nhưng nếu có thể giúp được cô, anh sẵn sàng giúp không nềhà khó khăn. Nhưng cho dù lúc này cô đang phải đối mặt với vấn đề nào chăng nữa,nó cũng nằm ngoài phạm vi năng lực của anh. Sự thực là anh lực bất tòng tâm.

    Anhkhông đọc báo nữa. Thế giới đang chuyển động theo một hướng hoàn toàn không liềncan gì đến anh. Sự hờ hững bao bọc lấy Tengo như thể một màn khói ráng chỉ thuộcvề riêng anh. Anh phát chán khi thấy Nhộng không khí chất đống trong hiệu sách,nên dứt khoát chẳng đến đó nữa, chỉ đi đi về về giữa nơi ở và trường. Hầu hết mọingười đang nghỉ hè, nhưng trường dự bị có chương trình phụ đạo hè, nên khoảng thờigian này còn bận rộn hơn lúc bình thường. Có điều, đối với Tengo, đây lại là điềuvui. Ít nhất là, khi đứng trên bục giảng, ngoài toán học ra, anh không cần suynghĩ bất cứ vấn đề gì khác.

    Anhcũng đã ngừng viết tiểu thuyết. Tuy vẫn ngồi xuống trước bàn, cắm điện máy xửlý văn bản, mở màn hình lên, nhưng anh chẳng có tâm tư để viết gì lên đó. Hễ vừađộng não suy nghĩ, trong đầu anh lại hiện lên cuộc trò chuyện với chồngYasudaKyoko, không thì cuộc trò chuyện với Ushikawa. Không thể nào tập trungvào cuốn tiểu thuyết được.

    Vợtôi không còn nữa rồi, vì vậy cô ấy không thể đến chỗ anh nữa, dưới bất cứ hìnhthức nào.

    Chồngcủa YasudaKyoko đã nói như thế.

    Mượnmột hình thức diễn đạt cổ điển, có lẽ nên nói là các vị đã mở chiếc hộp Pandorara rồi, vậy nên có rất nhiều thứ trong chiếc hộp ấy đã bay đến thế giới này.Hai người các vị ngẫu nhiên gặp gỡ, nhưng hóa ra lại làm thành một tổ hợp mạnhmẽ vượt xa tưởng tượng của anh. Hai người có thể bù đắp những thiếu sót chonhau một cách hiệu quả.

    Ushikawađã nói như thế.

    Cảhai đều dường như cố nói cùng một điều: Tengo đã giải phóng ra một sức mạnh nàođó mà bản thân anh không hay biết, điều này đã gây tác động thực sự đến thế giớixung quanh anh (e là tác động mà người ta không mong đợi). Tengo tắt máy xử lývăn bản, ngồi xuống sàn nhà, nhìn chằm chằm vào cái điện thoại. Anh cần nhiều gợiý hơn, mong có nhiều mảnh ghép nữa cho bức tranh ghép hình. Nhưng chẳng ai choanh những thứ ấy. Lòng tốt trong lúc này (hoặc luôn luôn) là một trong những thứthiếu hụt ở thế giới này.

    Anhnghĩ đến việc gọi điện thoại cho ai đó. Gọi Komatsu, hoặc Thầy giáo Ebisuno,cùng lắm là Ushikawa. Nhưng anh chẳng có bụng dạ nào gọi điện. Họ nhồi nhét choanh những thông tin kỳ lạ, cố tình làm ra vẻ huyền bí, anh chán ngấy tận cổ rồi.Anh thử tìm cách tập trung vào một bí ẩn nào đó để tìm đầu mối, nhưng rốt cuộchọ chỉ trao cho anh một bí ẩn khác. Anh không thể chơi trò chơi không hồi kếtnày mãi được. Fukaeri và Tengo là một tổ hợp mạnh mẽ. Họ đã nói như vậy, thì cứnói đi. Tengo và Fukaeri. Cứ như là Sonny và Cher. Cặp song ca hay nhất thế giới.The Beat Goes On.

    Thờigian dần trôi. Không lâu sau, Tengo đã hoàn toàn chán ngán chuyện cứ ở mãitrong nhà chờ tình thế thay đổi. Anh nhét ví tiền và một cuốn sách bìa mềm vàotúi áo, đội lên đầu chiếc mũ bóng chày, đeo kính râm, đi ra ngoài. Anh bước dứtkhoát đến ga tàu, xuất trình vé tháng, rồi lên tàu tốc hành tuyến Chuo. Toa xetrống không. Cả ngày hôm nay anh không có kế hoạch gì. Đi đâu hay làm gì (hoặcchẳng làm gì) là hoàn toàn tùy ý anh. Mười giờ sáng, một buổi sáng mùa hè nắngchói chang không gió.

    Anhthầm nhủ, có lẽ "điều tra viên" mà Ushikawa nói đang bám theo mình, bèn để ýxung quanh. Trên đường ra ga tàu anh đột nhiên dừng lại, quay ngoắt đầu nhìn vềphía sau, nhưng không phát hiện ra bóng người nào khả nghi. Ở ga, anh lại cố ýđi về phía sân chờ khác, rồi giả bộ bất thình lình đổi ý, quay đầu chạy xuống cầuthang, đi lên sân chờ các chuyến tàu đến theo hướng khác. Nhưng cũng không cóngười nào làm theo. Bệnh hoang tưởng bị theo dõi điển hình. Chẳng có ai bámđuôi anh cả. Thực ra, rốt cuộc ngay bản thân Tengo còn chưa rõ mình định điđâu, làm gì. Kẻ tò mò muốn đứng từ xa quan sát những hành động tiếp theo củaTengo là chính bản thân anh.

    Anhngồi tàu đi qua Shinjuku, Yotsuya, Ochanomizu, sau đó đến điểm cuối là gaTokyo. Hành khách xung quanh đều xuống, anh cũng xuống ở đó theo họ. Sau đó,anh ngồi xuống ghế, nghĩ xem tiếp sau đây mình nên làm gì. Đi đâu nhỉ? Tengonghĩ, giờ mình đang ở ga Tokyo. Nguyên cả một ngày, không có kế hoạch gì. Giờcó thể muốn đi đâu thì đi đấy. Có vẻ hôm nay trời sẽ rất nóng, hay là mình ra bờbiển. Anh ngẩng mặt lên, nhìn bảng hướng dẫn đổi xe.

    Lúcnày, Tengo đã hiểu mình muốn làm gì.

    Anhkhông ngừng lắc đầu. Nhưng dù lắc đầu thế nào, anh cũng không thể xua đi cái ýniệm ấy. Có lẽ từ lúc lên tàu tuyến Chuo ở ga Koenji, khi chính bản thân anhcũng chưa nhận ra, trong lòng anh đã đưa ra quyết định này rồi. Anh thở dài mộttiếng, đứng dậy, xuống cầu thang, đi về phía sân chờ của tuyến Sobu. Anh hỏithăm giờ khởi hành của chuyến sớm nhất đi Chikura, nhân viên bèn mở cuốn lịchtàu chạy ra kiểm tra giúp anh. Mười một giờ rưỡi có một chuyến tốc hành đếnTateyama, ở đó đổi sang tàu thường, khoảng hai giờ hơn là có thể đến đượcChikura. Anh mua vé khứ hồi từ Tokyo đến Chikura, và vé riêng cho chuyến tốchành, sau đó đi vào quán ăn trong nhà ga, gọi một phần cơm cà ri và xa lát. Ăncơm xong, anh uống cà phê nhạt giết thời gian.

    Việcđến gặp cha khiến tâm trạng anh nặng nề. Tengo vốn đã không có tình cảm vớicha, cũng không cảm thấy cha thương yêu gì mình, thậm chí còn không biết cha cómong gặp mình hay không. Từ sau bận Tengo cương quyết không chịu theo ông đithu tiền phí nghe nhìn của đài NHK hồi học tiểu học, quan hệ giữa hai người vẫnluôn lạnh nhạt. Bắt đầu từ một thời điểm nào đó, Tengo gần như không còn đến gầncha. Trừ trường hợp vạn bất đắc dĩ, còn thì hai người thậm chí chẳng nói chuyệnvới nhau câu nào.

    Bốnnăm trước, cha anh nghỉ hưu ở đài NHK, không lâu sau thì chuyển vào một viện điềudưỡng chuyên chăm sóc người già mắc bệnh đãng trí ở Chikura. Từ đó đến nay, anhchỉ đến thăm ông hai lần. Lúc cha anh mới vào viện, có xảy ra chút vấn đề nhỏ vềthủ tục hành chính, Tengo là người thân duy nhất nên không thể không đến xử lý.Sau đó anh còn phải đến một lần nữa, cũng là có sự vụ hành chính cần giải quyết.Chỉ hai lần ấy mà thôi.

    Việndưỡng lão rất rộng, chỉ cách con đường cái là ra đến biển. Nơi này vốn là biệtthự của nhà tài phiệt nào đó, về sau được một công ty bảo hiểm nhân thọ mua lại,dùng làm công trình phúc lợi. Gần đây họ lại cải tạo thành viện điều dưỡngchuyên chăm sóc người già mắc bệnh đãng trí. Vì vậy nên các kiến trúc gỗ đầy vẻcổ xưa cùng tòa nhà ba tầng bê tông cốt thép mới tinh nằm lẫn vào nhau, ít nhiềukhiến người ta có cảm giác lộn xộn bừa bãi. Có điều, ở đây không khí rất thoángđãng, ngoài tiếng sóng ra thì lúc nào cũng cực kỳ yên tĩnh. Vào những ngày đẹptrời có thể ra bờ biển đi dạo. Trong khuôn viên viện điều dưỡng trồng một khu rừngtùng chắn gió, trông rất uy nghi. Thiết bị y tế ở đây rất đầy đủ, không thiếumón nào.

    Nhờtiền bảo hiểm y tế, tiền về hưu, tiền tiết kiệm và tiền dưỡng lão, cha Tengo đạikhái cũng đủ khả năng an hưởng nốt phần đời còn lại ở nơi này. Cũng may là ôngđã được đài NHK tuyển dụng làm nhân viên chính thức. Mặc dù không thể để lại thứgì đáng gọi là tài sản, ít nhất ông cũng sống bằng sức mình. Đối với Tengo, đâylà một điều đáng mừng. Cho dù ông có phải là cha đẻ của anh hay không, Tengocũng đều không có ý định thừa kế bất cứ thứ gì của ông, cũng không định chuẩn bịthứ gì đặc biệt cho ông. Ông và anh đến từ những nơi không liên quan với nhau,và đi tới những nơi hoàn toàn không liên quan gì nhau. Chỉ là họ ngẫu nhiêncùng nhau trải qua vài năm của cuộc đời. Chỉ vậy thôi. Kết cục thành ra như thếcố nhiên là đáng tiếc, nhưng Tengo chẳng biết làm gì hơn.

    Tuy vậy,Tengo hiểu, thời gian đến thăm cha một lần nữa đã đến. Anh rất không muốn. Nếucó thể, anh rất muốn cứ thế rẽ phải đi về nhà. Nhưng trong túi anh đã có vé khứhồi và vé tàu tốc hành, chuyện đã rồi.

    Anh đứngdậy trả tiền, đứng trên sân đợi tàu tốc hành đi Tateyama vào ga. Đưa mắt quétxung quanh một lượt nữa, vẫn không thấy cái bóng nào có thể là điều tra viên.Xung quanh toàn những du khách đi cả nhà, mặt cười tươi rói rạng rỡ kéo nhau rabờ biển nghỉ vài ngày. Anh gỡ kính râm nhét vào túi áo, đội lại chiếc mũ bóngchày. Mặc kệ thôi! Anh thầm nhủ. Muốn theo dõi thì cứ theo dõi đi. Bây giờ tôisẽ đến một thị trấn nhỏ ven bờ biển của tỉnh Chiba gặp người cha mắc bệnh đãngtrí của tôi. Có khi ông ấy vẫn còn nhớ được người con trai này, cũng có thể đãquên rồi. Lần trước đến thăm, trí nhớ của ông đã khá mơ hồ, giờ chỉ sợ tìnhhình càng thêm xấu. Người ta vẫn nói, bệnh đãng trí ở người già mỗi ngày mỗi nặngthêm, không thể hồi phục. Giống như cái bánh răng chỉ có thể chuyển động mãi vềphía trước thôi vậy. Đây là một trong số không nhiều điều mà Tengo biết về bệnhđãng trí người già.

    Saukhi tàu ra khỏi ga Tokyo, Tengo lấy cuốn sách bìa mềm mang theo ra đọc. Đây làmột tập truyện ngắn theo chủ đề du lịch. Trong đó có một truyện viết về một ngườiđàn ông trẻ đến một thành phố nhỏ do loài mèo thống trị. Nhan đề truyện là"Thành phố mèo". Đây là một truyện huyền ảo của một tác giả người Đức anh chưatừng nghe tên bao giờ. Trong phần giới thiệu có viết, truyện ngắn này được sángtác trong khoảng thời gian giữa hai cuộc thế chiến.

    Ngườithanh niên ấy mang theo một túi hành lý nhỏ, một mình đi khắp mọi nơi. Anhkhông có đích đến nào đặc biệt. Anh ngồi trên tàu hỏa, nơi nào khiến anh hứngthú, anh bèn xuống tàu ở đó, tìm chỗ ngủ trọ, đi dạo phố phường, thích ở baolâu thì ở bấy lâu. Khi nào chán, anh lại lên tàu hỏa đi tiếp. Kỳ nghỉ nào củaanh cũng trải qua như thế.

    Ngoàicửa sổ toa tàu xuất hiện một dòng sông tuyệt đẹp. Men theo dòng sông ngoằnngoèo uốn khúc, núi đồi xanh ngắt thoai thoải kéo dài ra tít tắp, dưới chân núicó một thành phố nhỏ xinh xắn, cho người ta cảm giác yên bình. Một cây cầu đá cổkính bắc ngang sông. Cảnh tượng ấy thu hút trái tim anh. Ở đây có khi còn đượcăn món cá chày sông ngon tuyệt cũng nên. Tàu hỏa vừa vào ga dừng lại, chàngthanh niên liền xách túi hành lý nhảy ngay xuống. Không có du khách nào xuốngtàu ở đây. Anh vừa đặt chân xuống sân ga, đoàn tàu lại rời đi.

    Trongnhà ga không có nhân viên nào. Nhà ga này có lẽ rất nhàn rỗi. Chàng thanh niênđi qua cây cầu đá, vào trong thị trấn. Cả thành phố tĩnh mịch như tờ, không mộtbóng người qua lại. Tất cả cửa hàng đều đóng, tòa nhà thị chính cũng không cóai. Trong khách sạn duy nhất, bàn lễ tân cũng không có ai. Anh ấn chuông điện,nhưng chẳng ai đi ra. Xem chừng thành phố này hoàn toàn không có con người sinhsống. Bằng không thì tất cả mọi người đều đã trốn đi đâu đó ngủ trưa rồi. Nhưngmới mười giờ rưỡi sáng, hình như giờ này mà ngủ trưa thì hơi sớm. Hay là vì mộtlý do nào đó người ta đã chạy trốn khỏi thành phố đến một miền đất khác. Tóm lại,trước sáng mai sẽ không có chuyến tàu nào nữa, anh chỉ có thể qua đêm ở đây.Chàng thanh niên thả bước tản bộ khắp xung quanh cho hết thời gian.

    Thếnhưng, nơi đây thực ra là một thành phố nhỏ của loài mèo. Khi hoàng hôn buôngxuống, rất nhiều mèo sẽ đi qua cây cầu đá vào trong thành phố. Đủ loại đủ giốngmèo với màu sắc và vằn vện khác nhau. Bọn chúng đều to hơn mèo bình thường rấtnhiều, nhưng xét cho cùng vẫn là mèo. Chàng thanh niên thấy cảnh tượng đó thìvô cùng kinh hãi, vội vàng leo lên lầu chuông ở trung tâm thành phố ẩn nấp. Lũmèo đều rất thành thạo, hoặc mở cửa hàng, hoặc ngồi trước bàn làm việc trongtòa thị chính, bắt đầu làm việc của mình. Không lâu sau, lại có thêm nhiều mèonữa đi qua cây cầu đá vào trong thành phố. Lũ mèo vào cửa hàng mua đồ, dùng bữatrong phòng ăn của khách sạn. Chúng uống bia trong quán bar, hát những khúc camèo sướng khoái. Có con kéo đàn phong cầm, có con nhẹ nhàng nhảy múa theo tiếngđàn. Trong đêm mắt mèo còn nhìn rõ hơn ban ngày, gần như không cần chiếu sáng,nhưng đêm hôm ấy ánh sáng bàng bạc của vầng trăng tròn phủ lên khắp thành phố,vì vậy chàng thanh niên trên gác chuông nhìn thấy toàn bộ quang cảnh đó. Lúc trờigần sáng, bọn mèo đóng cửa tiệm, kết thúc công việc đang dang dở, lũ lượt điqua cầu đá, trở về nơi từ đó chúng đến đây.

    Trờisáng, lũ mèo đã đi hết, thành phố nhỏ lại trở về trạng thái không người, chàngthanh niên leo xuống khỏi gác chuông, đi vào khách sạn, tự chọn lấy một chiếcgiường nằm ngủ một giấc. Khi đói bụng, anh ăn bánh mì và cá còn thừa trong nhàbếp khách sạn. Trời sẩm tối, anh lại leo lên gác chuông ẩn nấp, thức cả đêmquan sát hành động của bọn mèo tới khi trời sáng. Tàu hỏa ghé qua vào buổi sángvà trước lúc chiều tối, dừng lại ở nhà ga.

    Lênchuyến tàu buổi sáng, anh có thể tiếp tục đi xa hơn; còn lên chuyến tàu buổichiều, anh có thể trở về điểm trước của cuộc hành trình. Không hành khách nàoxuống tàu ở đây, cũng không ai lên tàu ở ga này. Nhưng tàu vẫn dừng ở đây đúngtheo quy định, sau một phút lại khởi hành. Chỉ cần muốn, anh hoàn toàn có thểlên tàu rời khỏi thành phố mèo rợn người này. Nhưng chàng thanh niên không làmthế. Anh còn trẻ, lòng hiếu kỳ rất mạnh, lại tràn trề tham vọng và tinh thần mạohiểm. Anh muốn quan sát thêm cảnh tượng kỳ dị trong thành phố mèo này. Bắt đầutừ khi nào, và vì lẽ gì, nơi này lại trở thành thành phố của loài mèo? Thành phốmèo này được tổ chức như thế nào? Lũ mèo rốt cuộc làm gì ở đây? Nếu có thể, anhhy vọng giải đáp được những câu hỏi ấy. Có lẽ anh là người duy nhất tận mắt chứngkiến cảnh tượng kỳ dị này.

    Đêmhôm thứ ba, ở quảng trường dưới lầu chuông xảy ra một trận hỗn loạn nhỏ.

    "Cậukhông cảm thấy hình như có mùi con người à?" Một con mèo nói. "Nghe cậu nói tớmới nhớ, mấy ngày nay cứ có cảm giác có một thứ mùi là lạ." Con mèo khác khịtkhịt mũi tán đồng. "Thực ra tớ cũng cảm thấy rồi," Lại thêm một con nữa phụ họatheo.

    "Nhưnglạ thật đấy, con người không thể nào đến đây được," Một con mèo lên tiếng.

    "Đúng.Đương nhiên rồi. Con người không thể đến thành phố mèo được."

    "Nhưngđúng là có mùi của bọn ấy mà."

    Lũmèo chia thành mấy đội, kiểu như đội dân phòng, bắt đầu lục soát từng ngócngách của thành phố nhỏ. Khi nghiêm túc, cái mũi của lũ mèo trở nên cực kỳthính nhạy. Chẳng mấy chốc chúng đã phát hiện ra gác chuông chính là nơi tỏa rathứ mùi lạ ấy. Chàng thanh niên cũng nghe thấy tiếng nệm thịt mềm mại dưới chânchúng bước lên cầu thang, từng bước từng bước tiến về phía mình. Toi đời rồi,anh nghĩ. Lũ mèo hình như rất giận dữ vì có mùi con người. Bọn chúng rất to, lạicó móng vuốt sắc bén và những chiếc răng dài trắng ởn nhọn hoắt. Vả lại, thànhphố nhỏ này là nơi con người không thể đặt chân đến. Nếu bắt được anh, không hiểuchúng sẽ đối xử với anh như thế nào, có điều chắc chắn rằng chúng sẽ không đểanh an nhiên rời khỏi đây, một khi anh đã biết bí mật của chúng.

    Bacon mèo trèo lên gác chuông, chun mũi hít mạnh.

    "Kỳ lạthật," Một con rung rung mấy cọng râu dài, nói. "Rõ ràng là có mùi, mà lạikhông có người."

    "Đúnglà quái lạ," Một con khác nói. "Tóm lại, ở đây chẳng có người nào hết. Đi tìmchỗ khác xem sao."

    "Nhưngmà, thật là kỳ lạ quá đi mất."

    Vậylà chúng đành gãi đầu gãi tai ra khỏi gác chuông. Tiếng bước chân lũ mèo đi xuốngcầu thang, rồi biến mất trong bóng đêm. Chàng thanh niên thở phào nhẹ nhõm,song không hiểu gì cả. Phải biết là anh và lũ mèo đụng nhau ở một không gian cựckỳ chật hẹp, thiếu chút nữa là hai đầu mũi chạm nhau như người ta thường nói.Không thể nào có chuyện chúng không nhìn thấy anh. Nhưng không hiểu sao lũ mèodường như không thấy bóng dáng anh ở đó.

    Anhgiơ tay lên trước mặt. Nhìn rõ mồn một, không hề biến thành trong suốt. Khôngthể tin được. Nhưng dù thế nào, sáng sớm mai anh sẽ ra ga, lên chuyến tàu buổisáng rời khỏi thành phố nhỏ này. Ở lại đây quá nguy hiểm. Không thể may mắn thếnày mãi được.

    Nhưngngày hôm sau, chuyến tàu buổi sáng không dừng lại. Thậm chí còn không hề giảm tốcđộ, cứ thế phóng vụt qua trước mắt anh. Chuyến tàu buổi chiều cũng thế. Anhnhìn thấy lái tàu ngồi trên ghế lái, phía sau ô cửa sổ còn có gương mặt các hànhkhách, nhưng đoàn tàu chẳng có vẻ gì là muốn dừng lại.

    Bóngdáng chàng thanh niên đang đợi tàu, thậm chí cả cái ga xép nhỏ này, cơ hồ khônglọt vào trong tầm mắt họ. Sau khi chuyến tàu chiều biến mất phía chân trời,xung quanh chìm vào trạng thái tĩnh lặng chưa từng có. Hoàng hôn bắt đầu buôngxuống. Chẳng mấy chốc nữa là tới giờ lũ mèo đến. Anh hiểu, anh đã đánh mấtmình. Cuối cùng anh đã tỉnh ngộ: đây vốn chẳng phải thành phố mèo gì cả. Đây lànơi được định sẵn để anh biến mất, nơi này được dành riêng cho anh, một nơikhông ở trên thế giới này. Và, tàu hỏa sẽ mãi mãi không bao giờ dừng lại ở cáiga xép này để đưa anh về thế giới ban đầu nữa.

    Tengođọc truyện ngắn ấy hai lần. Cách diễn đạt nơi được định sẵn để anh biến mất khiếnanh hứng thú. Sau đó anh gấp sách lại, hờ hững nhìn phong cảnh vô vị của nhữngkhu công nghiệp ven biển đang lùi dần về phía sau ngoài cửa sổ. Ngọn lửa củanhà máy lọc dầu, những xitéc khổng lồ chứa khí đốt, những ống khói khổng lồ thôráp trông như nòng pháo tầm xa. Xe tải hạng nặng và xe chở xăng dầu đi lại trênđường. Cảnh tượng hoàn toàn khác xa với "thành phố mèo", nhưng trong khung cảnhấy cũng có những thứ tựa như mộng ảo. Nơi này chống đỡ cho cuộc sống đô thị từbên dưới, cơ hồ như cõi u minh chống đỡ cho chốn phàm trần.

    Khônglâu sau, Tengo nhắm mắt lại, tưởng tượng ra cảnh YasudaKyoko bị giam cầm ở nơiđịnh sẵn để cô biến mất. Ở đó, tàu hỏa không dừng. Không có điện thoại, cũngkhông có hòm thư. Ban ngày ở đấy chỉ có nỗi cô độc tuyệt đối, cùng với bóng tốicủa màn đêm là những cuộc lùng sục ráo riết của lũ mèo. Vòng lặp cứ thế kéo dàivô tận. Dường như Tengo đã ngủ thiếp đi trên ghế lúc nào không hay. Giấc ngủkhông dài, nhưng rất sâu. Lúc tỉnh lại, người anh đẫm mồ hôi. Con tàu đang laonhanh trên tuyến đường ven biển bán đảo Boso giữa mùa hè oi ả.

    Anhxuống tàu tốc hành ở Tateyama, đổi sang tàu phổ thông đến Chiruka. Vừa đặt chânxuống sân ga, mùi không khí biển khiến anh dấy lên cảm giác hoài niệm đã thoangthoảng lùa tới, người đi trên đường ai nấy đều phơi nắng đen nhẻm. Anh bắt taxiở trước cửa nhà ga đến viện điều dưỡng. Ở quầy phục vụ, Tengo khai báo tên anh,cả tên cha anh.

    "Hômnay anh đến có báo trước với chúng tôi không ạ?" Nữ y tá trạc tuổi trung niênngồi trước quầy phục vụ cứng nhắc hỏi. Chị ta thấp lùn, đeo cặp kính gọng kimloại, mái tóc cắt ngắn đã điểm bạc. Trên ngón đeo nhẫn ngắn ngủn có một chiếcnhẫn thoạt nhìn như cùng một bộ với cái gọng kính. Biển tên trước ngực chị tacó hàng chữ "Tamura".

    "Không.Sáng sớm nay tôi mới đột nhiên nảy ra ý định, bèn lên tàu tới đây luôn," Tengothành thực trả lời.

    Ngườiy tá thoáng lộ nét ngạc nhiên nhìn Tengo, sau đó nói: "Theo quy định, khi đếnthăm bệnh nhân thì phải liên hệ trước. Phía viện điều dưỡng cũng có lịch côngviệc thường ngày, ngay cả bản thân bệnh nhân cũng có những lúc không tiện gặpngười nhà."

    "Xinlỗi, tôi không biết việc này."

    "Lầntrước anh đến thăm là lúc nào vậy?"

    "Cáchđây hai năm."

    "Cáchđây hai năm," Y tá Tamaru một tay cầm bút bi, vừa tra lại danh sách đăng kýthăm bệnh vừa nói, "Vậy là hai năm nay anh không đến đây lần nào ư?"

    "Vâng,"Tengo trả lời.

    "Theoghi chép của chúng tôi, anh chắc là người thân duy nhất của ông Kawana."

    "Đúngthế."

    Y táđặt danh sách lên bàn, liếc nhìn Tengo một cái rồi không nói gì thêm nữa. Ánh mắtấy không phải đang trách móc Tengo, mà chỉ như muốn xác nhận lại gì đó. Xem ra,Tengo chắc chắn không phải trường hợp ngoại lệ.

    "Chaanh đang được điều trị hồi phục theo nhóm. Ba mươi phút nữa sẽ xong. Sau đó,anh có thể vào thăm ông ấy."

    "Tìnhhình cha tôi thế nào?"

    "Thểtrạng ông ấy khỏe. Không có vấn đề gì đặc biệt. Phương diện khác thì lúc tốtlúc không," Y tá nói, đoạn dùng ngón trỏ ấn lên huyệt Thái dương. "Còn lúc tốtlúc không như thế nào thì anh tự mình xác nhận đi."

    Tengocám ơn, rồi vào phòng nghỉ bên cạnh lối vào chờ. Anh ngồi trên một chiếc sofa tỏathứ mùi của thời đại trước, lấy cuốn sách bìa mềm trong túi ra đọc tiếp. Chốcchốc lại có một cơn gió mang theo hơi thở của biển phất qua, cành lá thông phátra âm thanh xào xạc mát rượi. Trên cành cây có rất nhiều ve, tiếng kêu râm ran.Tuy đang giữa hè, nhưng lũ ve ấy hiểu ngày tháng của chúng không còn nhiều nữa.Dường như chúng đang tiếc nuối sinh mạng ngắn ngủi chỉ còn lại mấy ngày củamình, nhất loạt kêu váng cả không gian.

    Mộtlúc sau y tá Tamaru bước đến, bảo Tengo việc trị liệu hồi phục đã kết thúc, anhvào thăm bệnh nhân được rồi.

    "Tôidẫn anh đến phòng ông ấy," Chị ta nói. Tengo đứng dậy khỏi sofa. Lúc đi qua tấmgương lớn treo trên tường, anh mới sực nhận ra mình ăn mặc khá là tùy tiện. Bênngoài chiếc áo phông bán nhân dịp Geoffeiy Arnold Beck[1] lưu diễn ở Nhật anhkhoác một chiếc sơ mi vải bò đã bợt màu lại còn đứt cúc, quần dài kaki, một bênđầu gối dính mấy giọt xốt pizza, chân đi giày đế mềm màu vàng đất đã lâu lắm rồichưa giặt, đầu đội mũ bóng chày. Dẫu nhìn bằng con mắt thế nào đi nữa, ăn mặcthế này cũng không giống một đứa con ba mươi tuổi cách hai năm mới đến thămcha. Quà cáp cũng không có, trong túi quần anh chỉ có một cuốn sách bìa mềm. Chẳngtrách cô y tá lộ vẻ ngạc nhiên.

    [1]Geoffeiy Arnold Beck: một trong ba nghệ sĩ guitar rock xuất sắc nhất nước Anh,từng nhiều lần đến Nhật biểu diễn. Gần năm 1984 nhất có lẽ là lần thứ tư vàonăm 1980.

    Lúcbăng qua sân để đến dãy nhà có phòng bệnh của cha Tengo, người y tá giới thiệusơ qua với anh về viện điều dưỡng. Nơi này tổng cộng có ba dãy phòng bệnh. Dựatrên các giai đoạn khác nhau của bệnh tình, các bệnh nhân được xếp vào nằmtrong các dãy phòng bệnh khác nhau. Cha Tengo hiện đang ở dãy phòng "trungbình". Bệnh nhân hầu hết ở dãy "nhẹ", sau đó chuyển sang dãy "trung bình", cuốicùng thì vào dãy "nặng". Giống như cánh cửa chỉ có thể mở về một hướng, khôngthể xoay ngược. Sau dãy "nặng" thì không còn nơi nào để chuyển đến nữa. Ngoạitrừ nhà hỏa táng. Y tá không nói vậy, nhưng ý tứ ngầm trong đó rất rõ ràng.

    Chaanh ở trong một phòng đôi, nhưng bệnh nhân cùng phòng đã ra ngoài đi học gì đó,không có mặt. Viện điều dưỡng mở các chương trình học tập hồi phục: học làm đồgốm, học làm vườn, học thể dục. Có điều, tuy gọi là hồi phục nhưng mục đích thựcra không phải để trị liệu, mà chỉ ít nhiều làm chậm lại quá trình tiến triển củabệnh tình. Hoặc đơn giản là để giết thời gian. Cha anh ngồi trên ghế cạnh cửa sổ,nhìn ra bên ngoài qua ô cửa mở, hai tay đặt lên đầu gối, chậu bonsai đặt trênchiếc bàn bên cạnh nở ra mấy đóa hoa vàng cánh nhỏ li ti. Sàn nhà trải một lớpvật liệu mềm, để bệnh nhân không bị thương nếu chẳng may có ngã. Hai chiếc giườnggỗ giản dị, hai bàn viết, một tủ để quần áo và các thứ đồ linh tinh. Mỗi bênbàn viết đặt một giá sách nhỏ. Vì phơi nắng quanh năm, rèm cửa sổ ngả màu vàng.

    Tengokhông thể nhận ra ngay lập tức ông già ngồi bên cửa sổ ấy chính là cha mình.Ông đã hóa thành nhỏ đi một cỡ. Không, có lẽ thu nhỏ lại một cỡ mới là cách biểuđạt chính xác. Tóc ông cắt ngắn, giống như bãi cỏ bị sương giáng, trắng xóa nhưtuyết. Hai má ông hóp lại, có lẽ vì vậy mà hốc mắt trông to hơn trước đây rấtnhiều. Trên trán ông hằn sâu ba nếp nhăn. Hình dạng cái đầu ông hình như đã trởnên rúm ró vặn vẹo; chắc bởi vì cắt tóc ngắn nên cái sự rúm ró càng thêm nổi bật.Lông mày ông vừa dài vừa rậm. Chẳng những thế, bên trong tai cũng có lông trắngmọc chìa ra. Vành tai ông vốn nhọn dài, giờ trông lại càng to hơn, thoạt trôngcứ như đôi cánh dơi. Duy chỉ cái mũi là vẫn như trước, cùng với đôi tai tạothành một sự tương phản nổi bật, tròn tròn, màu đen đen đỏ đỏ. Mép ông nhão ra,trễ xuống, cơ hồ như nước bọt sắp sửa nhểu ra đến nơi. Miệng hơi hé mở, lộ rahàm răng không đều đặn bên trong. Tư thế ngồi yên bất động bên cửa sổ của cha gợicho Tengo liên tưởng đến một bức chân dưng tự họa của Van Gogh những năm cuối đời.

    Ônggià chỉ liếc nhanh về phía Tengo một cái lúc anh bước vào phòng, sau đó lại tiếptục hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Nhìn từ xa ông không giống con người, mà giống mộtsinh vật, giống con chuột hay sóc chuột gì đấy hơn. Thứ sinh vật ấy có thểkhông sạch sẽ lắm, nhưng cũng sở hữu một trí tuệ rất khó đối phó. Nhưng khôngthể nghi ngờ gì, đây chính là cha Tengo. Hoặc có lẽ nên nói là cái vỏ xác củacha anh. Thời gian hai năm đã lấy đi của ông rất nhiều thứ, như thể mấy taynhân viên thuế vụ không chút nương tình tước đoạt tài sản của một gia đình bầnhàn. Người cha trong ký ức của Tengo luôn luôn làm việc nhanh nhẹn chăm chỉ, làmột người đàn ông rất kiên cường. Tuy không có khả năng nhìn vào nội tâm mình,cũng chẳng có trí tưởng tượng, nhưng ông có đầy đủ ý thức về giá trị đạo đức củabản thân; ý chí ông thuần phác nhưng mạnh mẽ. Chẳng những vậy, ông còn chịu khóchịu khổ, Tengo chưa bao giờ nghe ông than thở hay oán trách gì. Thế nhưng, ngườingồi trước mắt anh lúc này chẳng qua là một cái vỏ không, một căn phòng trốngđã bị tước đoạt hơi ấm mà thôi.

    "ÔngKawana," Y tá Tamaru gọi cha anh. Giọng nói rõ ràng tròn trịa, âm vang. Hiểnnhiên, cô đã được huấn luyện để nói với các bệnh nhân bằng giọng nói ấy. "Ông Kawanaà, phấn khởi lên đi chứ. Con trai ông đến thăm này."

    ChaTengo lại xoay mặt qua. Đôi mắt vô hồn ấy khiến Tengo nghĩ đến hai cái tổ chimén trống không bỏ lại bên dưới mái hiên.

    "Chakhỏe không ạ?" Tengo nói.

    "ÔngKawana, con trai ông ở Tokyo đến thăm này," Y tá lại cất tiếng.

    Chaanh không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Tengo, tựa như đang đọc một tấmbiểu ngữ không thể hiểu nổi viết bằng tiếng nước ngoài.

    "Sáugiờ rưỡi là bắt đầu bữa tối tập thể," Y tá dặn Tengo, "Từ giờ đến trước lúc ấyanh cứ tự nhiên."

    Saukhi y tá đi khỏi, Tengo thoáng do dự giây lát, rồi bước đến trước mặt cha, ngồixuống chiếc ghế đối diện với ông. Chiếc ghế bọc vải đã phai màu, dường như đượcdùng từ rất lâu rồi, phần gỗ chi chít sẹo. Ánh mắt cha Tengo dịch chuyển theocác động tác của anh.

    "Chakhỏe không?" Tengo hỏi.

    "Vâng,nhờ phúc của anh," Cha anh đáp bằng giọng hết sức khách khí.

    Tengokhông biết sau đấy nên nói gì. Anh đưa tay nghịch nghịch chiếc cúc thứ ba từtrên xuống của cái áo sơ mi bò, đưa mắt nhìn khu rừng chắn gió bên ngoài cửa sổ,rồi lại nhìn mặt cha.

    "Anh ởTokyo đến ạ?" Cha anh hỏi, có vẻ như ông không nhớ Tengo là ai.

    "Vâng,từ Tokyo đến."

    "Anhđi tàu tốc hành à?"

    "Vâng,"Tengo trả lời, "Đi chuyến tốc hành đến Tateyama, rồi chuyển sang tàu thường đếnChiruka."

    "Anhđến tắm biển phải không?" Cha anh hỏi.

    Tengonói: "Con là Tengo. Kawana Tengo. Con của cha."

    "ỞTokyo anh sống ở chỗ nào nhỉ?" Cha anh lại hỏi.

    "Koenji.Quận Suginami."

    Ba nếpnhăn trên trán cha anh bỗng hằn sâu hơn. "Có nhiều người nói dối vì không muốntrả tiền cước cho đài NHK lắm."

    "Bố,"Tengo cao giọng gọi. Đã lâu lắm rồi anh không dùng từ này. "Con là Tengo. Contrai của bố đây."

    "Tôikhông có con trai," Cha anh trả lời dứt khoát.

    "Bốkhông có con trai," Tengo lặp lại một cách máy móc.

    Chaanh gật gật đầu.

    "Vậythì, con là cái gì?" Tengo hỏi.

    "Anhchẳng là gì cả," Cha anh nói, lắc nhẹ đầu hai lượt.

    Tengohít sâu một hơi, nhất thời không có gì để nói. Cha anh cũng không mở miệng nữa.Hai cha con ngồi trong im lặng, lần tìm theo mạch tư duy rối bời của mình. Chỉcó lũ ve là không hề bối rối, vẫn kêu váng lên không ngớt.

    Tengocó cảm giác vừa nãy người đàn ông này nói thật. Trí nhớ ông có thể đã bị phá hoại,ý thức rơi vào trạng thái hỗn độn. Nhưng câu nói buột miệng của ông chính là sựthật. Bằng trực giác, Tengo hiểu được điều này.

    "Thếnghĩa là sao?" Tengo hỏi.

    "Anhchẳng là gì cả," Cha Tengo lặp lại câu nói ấy bằng giọng vô cảm, "Trước đây chẳnglà gì, hiện giờ chẳng là gì, sau này có lẽ cũng chẳng là gì cả."

    Thếlà đủ rồi, Tengo thầm nghĩ.

    Anh rấtmuốn đứng dậy, ra ga, lên tàu về thẳng Tokyo. Những gì cần nghe thì đã nghe rồi.Nhưng anh không thể đứng dậy. Giống như chàng thanh niên lưu lãng đến Thành phốmèo, anh cũng có lòng hiếu kỳ, muốn biết lý do sâu xa ở đằng sau tất cả mọi thứ,muốn nghe thấy câu trả lời sáng tỏ hơn nữa. Dĩ nhiên, trong đó cũng ẩn giấu sựhiểm nguy. Nhưng nếu đánh mất cơ hội này, chỉ e rằng mãi mãi anh không hiểu đượcbí mật về chính anh. Có lẽ nó sẽ bị vùi lấp hoàn toàn trong một mớ hỗn độn mơ hồ.

    Tengothầm sắp xếp câu chữ trong đầu, điều chỉnh lại một lần nữa, sau đó không chútdo dự cất tiếng hỏi. Nghi vấn này, từ thời thơ ấu anh đã nhiều lần suýt buột miệnghỏi, nhưng rốt cuộc vẫn không thốt được thành lời.

    "Cónghĩ là cha không phải cha đẻ của con, đúng không ạ? Giữa hai chúng ta không cóquan hệ huyết thống, có phải không?"

    ChaTengo không nói một lời, ngước mắt nhìn anh. Từ nét mặt ấy, không thể biết ôngcó lý giải được ý nghĩa của câu hỏi đó hay không.

    "Trộmsóng là hành vi trái pháp luật," Cha Tengo nhìn vào mắt anh, nói. "Cũng như trộmtiền vậy. Anh nói có phải không?"

    "Chắclà vậy," Tengo tạm thời biểu thị đồng ý.

    Chaanh có vẻ rất hài lòng, gật đầu lia lịa.

    "Sóngđiện không phải mưa cũng không phải tuyết, không phải thứ miễn phí rơi từ trêntrời xuống," Cha Tengo lại nói.

    Tengongậm chặt miệng, nhìn bàn tay cha. Hai tay cha đặt ngay ngắn trên đầu gối. Tayphải đặt lên đầu gối phải, tay trái đặt lên đầu gối trái. Hai cánh tay đó bất động,vừa đen vừa nhỏ, trông như bị phơi nắng đến tận xương. Một đôi bàn tay từng trảiqua nhiều năm tháng làm việc ngoài trời.

    "Mẹcon không phải bị bệnh chết hồi con còn nhỏ, đúng vậy không ạ?" Tengo chầm chậm,nhấn giọng hỏi từng chữ một.

    Chaanh không trả lời. Nét mặt ông không thay đổi, bàn tay cũng không nhúc nhích.Hai mắt như thể đang quan sát một thứ chưa từng thấy bao giờ, nhìn xoáy vàoTengo.

    "Mẹđã rời khỏi cha. Bà ấy bỏ rơi cha, bỏ lại con, hẳn là đi với người đàn ôngkhác. Có phải không?"

    Chaanh gật gật đầu. "Trộm sóng là không đúng đâu. Đừng nên muốn làm gì là làm nấy,làm xong rồi lại phải trốn chạy từng ngày."

    Ngườiđàn ông này hoàn toàn hiểu được câu hỏi của mình, ông ấy chỉ không muốn trả lờithẳng vào vấn đề mà thôi. Tengo có cảm giác như thế.

    "Bố,"Tengo cất tiếng gọi, "Có lẽ thực ra bố không phải là bố của con, song tạm thờicon cứ gọi như vậy đã. Bởi vì con không biết còn cách xưng hô nào khác nữa. Nóithực lòng, xưa nay con vẫn không thích bố, nhiều lúc có lẽ còn căm ghét bố. Bốcó hiểu không? Nhưng mà, nếu bố không phải bố đẻ của con, giữa hai chúng takhông có quan hệ huyết thống, thì con chẳng còn lý do gì để ghét bố nữa. Conkhông biết mình có thể yêu quý bố hay không. Có điều, con nghĩ ít nhất con cóthể hiểu và thông cảm cho bố hơn lúc này. Xưa nay con luôn theo đuổi chân tướngsự việc. Con là ai? Con từ đâu đến? Con muốn biết những điều ấy. Nhưng không ainói cho con biết cả. Nếu giờ bố cho con biết sự thật, con sẽ không căm ghét bốnữa. Đối với con đây cũng là điều đáng mừng. Bởi vì con có thể không cần cămghét bố nữa."

    Chaanh không nói tiếng nào, vẫn dùng ánh mắt vô cảm chăm chú nhìn Tengo. NhưngTengo có cảm giác, sâu bên trong cái tổ chim én trống không ấy dường như có thứgì rất nhỏ bé đang lấp lánh.

    "Conchẳng là gì cả," Tengo nói. "Bố nói đúng. Con giống như kẻ bị ném ra biển giữađêm đen dằng dặc, dập dềnh theo sóng. Con giơ tay ra, xung quanh không có ai.Con khản tiếng hét gọi, nhưng chẳng hề nhận được hồi đáp. Con không biết nươngtựa vào đâu. Chỉ mình bố là con có thể coi như người thân thích, dù miễn cưỡng.Nhưng rõ ràng bố đang nắm giữ bí mật quan trọng, vậy nhưng bố lại không chịu thổlộ với con dù chỉ một chút. Vả lại, ở thành phố nhỏ ven biển này, trí nhớ của bốlúc tốt lúc không, rõ ràng đang ngày một kém đi, sự thật liên quan đến thân thếcủa con cũng đang dần biến mất. Nêu không biết được chân tướng sự thật, con sẽchẳng là gì cả, sau này cũng sẽ chẳng là gì cả. Giống như bố vừa nói ấy."

    "Trithức là tài sản quý báu của xã hội," Cha anh vẫn nói bằng giọng cứng nhắc.Nhưng nhỏ hơn trước một chút, như thể sau lưng ông có người vừa đưa tay vặn nútchỉnh âm lượng vậy. "Những tài sản này cần được tích lũy phong phú, vận dụng cẩntrọng. Còn phải truyền lại cho đời sau những thành quả trĩu nặng. Vì những mụcđích đó, đài NHK cần các vị giao nộp phí nghe nhìn..."

    Tengonghĩ, người đàn ông này đang lẩm nhẩm một loại bùa chú nào đó. Từ trước đếnnay, nhờ vào việc lẩm nhẩm thứ bùa chú này, ông mới tự bảo vệ được mình. Mìnhphải phá vỡ thứ bùa chú cứng rắn ấy, cần phải lôi con người thật của ông ra khỏilớp tường cao đang bủa vây xung quanh.

    Tengongắt lời cha: "Mẹ con là người như thế nào? Bà ấy đã đi đâu? Sau này bà ấy nhưthế nào?"

    Chaanh đột nhiên chìm vào im lặng. Ông không lẩm nhẩm niệm thứ bùa chú kia nữa.

    Tengotiếp tục nói: "Con đã quá mệt mỏi với cuộc sống căm ghét người khác, thù hậnngười khác rồi. Con mệt mỏi với cuộc sống mà không thể yêu thương một ai này.Thậm chí con còn không có một người bạn, một người cũng không. Quan trọng nhấtlà con còn không yêu nổi chính bản thân mình. Tại sao lại không thể yêu bảnthân mình chứ? Bởi vì con không thể yêu thương người khác. Người ta cần phảiyêu thương một ai đó, và được một ai đó yêu thương, rồi thông qua đó mà họccách tự yêu chính mình. Bố có hiểu ý con không? Một kẻ không biết yêu thươngngười khác thì không thể tự yêu chính mình được. Không, con nói những điều nàykhông phải để trách móc bố. Nghĩ kỹ lại, có lẽ bố cũng là một nạn nhân. Chắc hẳn,bố cũng không biết phải yêu bản thân mình như thế nào. Chẳng phải vậy sao?"

    Chaanh rúc mình vào trong im lặng, môi mím chặt. Nhìn nét mặt, không thể đoán đượcông hiểu được bao nhiêu phần những lời Tengo vừa nói. Tengo cũng lặng lẽ thumình lại trong cái ghế. Gió từ ngoài cửa sổ mở hé thổi vào làm rung rinh tấmrèm dãi nắng bạc màu, làm lung lay những cánh hoa nhỏ xíu của chậu bonsai, rồixuyên qua cửa phòng rộng mở lùa vào hành lang. Mùi biển trở nên nồng nặc hơnlúc trước. Trong tiếng ve kêu râm ran, có thể nghe thấy âm thanh mềm mại của nhữngchiếc lá kim cọ vào nhau.

    Tengolại tiếp tục bình thản nói: "Con thường nhìn thấy ảo tượng. Từ nhỏ đến lớn, hếtlượt này đến lượt khác, con luôn luôn nhìn thấy cùng một ảo tượng. Con có cảmgiác đó hình như không phải ảo tượng, mà là ký ức về một cảnh tượng xảy ratrong thực tế. Con một tuổi rưỡi, mẹ ngồi bên cạnh. Bà ấy và một người đàn ôngtrẻ ôm nhau. Nhưng người đàn ông ấy không phải bố. Con không biết hắn là ai,nhưng không phải bố, điểm này thì có thể khẳng định. Không biết vì nguyên cớgì, cảnh tượng ấy cứ hằn sâu vào trong mắt con, không bao giờ tách rời ra được."

    Chaanh không nói lời nào. Nhưng mắt ông rõ ràng đang nhìn thứ gì đó khác, một thứkhông ở đây. Sau đó hai người lại tiếp tục chìm vào im lặng. Tengo nghiêng tailắng nghe tiếng gió bỗng dưng trở nên gấp gáp.

    Anhkhông biết cha anh nghe thấy gì.

    "Cóthể làm phiền anh đọc cho tôi thứ gì đấy được không?" Sau một khoảng trầm mặckéo dài, cha anh hỏi bằng giọng khách khí, "Mắt tôi giờ kém lắm, không đọc sáchđược. Tôi không thể đọc chữ quá lâu. Sách ở trên giá kia kìa, anh cứ chọn cuốnnào anh thích."

    Tengođành miễn cưỡng đứng dậy, xem lướt qua những cuốn sách xếp trên giá. Quá nửa làtiểu thuyết lịch sử. Trọn bộ Đại Bồ Tát lĩnh[2] không thiếu quyển nào. Nhưng nếuphải đọc thành tiếng loại tiểu thuyết xưa dùng toàn những từ ngữ cũ rích nàycho cha anh nghe, Tengo chẳng thể nào hứng thú nổi.

    [2]Tên tiếng Anh: The Sword of Doom, tiểu thuyết kiếm hiệp, dài 42 quyển, kể lạicâu chuyện của các samurai trong giai đoạn cuối thời Edo đến thời Meiji.

    "Nếucó thể, con muốn đọc cho bố nghe một câu chuyện về thành phố mèo, được không ạ?"Tengo hỏi, "Cuốn sách này con mang theo để mình đọc."

    "Câuchuyện về thành phố mèo," Cha anh nói, trầm ngâm giây lát với cụm từ đó, "Nếukhông thấy phiền, nhờ anh đọc cho tôi nghe với."

    Tengoliếc đồng hồ đeo tay. "Cũng không phiền gì. Còn một lúc nữa con mới phải lêntàu. Có điều câu chuyện này hơi lạ một chút, không biết bố có thích không."

    Tengolấy cuốn sách bìa mềm trong túi ra, bắt đầu đọc truyện "Thành phố mèo" thành tiếng.Cha anh vẫn ngồi yên bất động trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, dỏng tai lắng nghecâu chuyện của Tengo. Tengo chầm chậm đọc câu chuyện bằng chất giọng rõ ràng mạchlạc. Giữa chừng, anh dừng lại nghỉ lấy hơi khoảng hai ba lần. Lần nào anh cũngquan sát gương mặt cha, nhưng không thấy có bất kỳ phản ứng nào, cũng không nhậnra ông có thích truyện này hay không. Khi anh đọc hết truyện, cha anh vẫn khôngnhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, thoạt trông như đã ngủ say. Nhưng ông không ngủ,mà chỉ chìm sâu vào trong thế giới của câu chuyện. Ông cần khá nhiều thời gianđể thoát ra khỏi đó. Tengo kiên nhẫn chờ. Ánh nắng chiều nhạt dần, hơi thở củabuổi hoàng hôn bắt đầu thấm vào không gian. Gió biển không ngừng lay động nhữngcành thông.

    "Trongthành phố mèo ấy có ti vi không?" Xuất phát từ góc độ nghề nghiệp, cha anh hỏicâu đầu tiên như thế.

    "Chuyệnnày viết vào khoảng năm 1930 ở Đức, thời đó chưa có ti vi. Nhưng radio thì đãxuất hiện rồi."

    "Tôitừng ở Mãn Châu, nơi đó không có radio, cũng không có đài phát thanh. Báo chícũng mãi chẳng đưa tới, toàn phải đọc báo từ nửa tháng trước. Đến cả đồ ăn cũngthiếu, đàn bà cũng không có nốt. Thi thoảng lại có lũ sói ập đến. Cứ như là nơitận cùng thế giới vậy."

    Ôngim lặng trong giây lát, rồi chìm vào trầm tư. Có lẽ ông đang nhớ lại những nămtháng khó khăn làm "di dân khai thác" ở Mãn Châu thời trẻ. Nhưng những ký ức ấylập tức ngầu đục, rồi bị hư vô nuốt chửng. Từ sự thay đổi trên nét mặt cha,Tengo có thể nhận ra được sự vận động ấy đang diễn ra trong ý thức ông.

    "Thànhphố mèo ấy là do lũ mèo xây nên à? Hay là do con người xây dựng trước đó, vềsau bọn mèo mới dọn vào ở?" Cha anh hướng về phía ô cửa kính, lẩm bẩm như nói vớichính mình. Mặc dù đây dường như là câu hỏi ném về phía Tengo.

    "Conkhông rõ," Tengo trả lời, "Hình như là do con người xây dựng từ rất lâu trước đấy.Có thể vì nguyên nhân nào đó mà con người biến mất, lũ mèo bèn dọn vào ở. Chẳnghạn như có một căn bệnh truyền nhiễm, người ta đã chết hết, kiểu như vậy."

    Chaanh gật đầu. "Chỉ cần có chỗ trống là sẽ có thứ gì đó bù lấp vào. Ai cũng làmnhư vậy cả."

    "Aicũng làm như vậy cả?"

    "Hoàntoàn chính xác," Cha anh cả quyết.

    "Thếbố lấp đầy khoảng trống nào?"

    Nét mặtcha anh trở nên nghiêm túc, đôi lông mày dài rủ xuống che mắt. Ngay sau đó, ônglại nói với giọng pha lẫn chút giễu cợt: "Anh không hiểu đâu."

    "Conkhông hiểu," Tengo nói.

    Lỗmũi cha Tengo phồng lên, một bên lông mày hơi nhướng cao. Đây hình như là nét mặtcủa ông mỗi khi có gì bất mãn. "Chuyện gì mà không giải thích không hiểu, thìcó giải thích thế nào cũng không thể hiểu."

    Tengonheo mắt, cố đọc hiểu nét mặt của cha. Cha anh chưa bao giờ nói chuyện kiểu kỳquặc và đầy ám gợi như thế này. Ông luôn nói những lời cụ thể, thực tế, chỉ nóivắn tắt những gì không thể không nói vào lúc không thể không nói. Đó là địnhnghĩa không thể thay đổi của ông về việc nói chuyện. Nhưng từ nét mặt ông, anhkhông thể đọc ra bất cứ điều gì.

    "Conhiểu rồi. Tóm lại, bố đã bù lấp một khoảng trống nào đó," Tengo nói. "Vậy thì,khoảng trống do bố để lại sẽ do ai bù lấp?"

    "Doanh," Cha anh trả lời ngắn gọn, và giơ ngón tay trỏ mạnh mẽ chỉ thẳng vàoTengo, "Chuyện này không phải đã rõ rồi sao? Tôi bù lấp vào khoảng trống do ngườikhác tạo ra. Để bồi thường, khoảng trống mà tôi tạo ra sẽ do anh bù lấp. Giốngnhư trực ban vậy."

    "Giốngnhư lũ mèo bù lấp vào thành phố nhỏ không người."

    "Đúng,biến mất như thành phố nhỏ," Ông nói. Sau đó ông thẫn thờ nhìn ngón tay đanggiơ ra của mình, tựa như đang nhìn một thứ kỳ lạ và lạc lõng.

    "Biếnmất như thành phố nhỏ," Tengo lặp lại lời của cha.

    "Ngườiphụ nữ sinh ra anh chẳng còn ở đâu nữa."

    "Chẳngcòn ở đâu nữa. Biến mất như thành phố nhỏ. Thế có nghĩa là bà ấy chết rồi?"

    Chaanh không trả lời câu hỏi này.

    Tengothở dài một tiếng. "Vậy thì, cha đẻ con là ai?"

    "Là mộtkhoảng trống. Mẹ anh giao hợp với một khoảng trống, sinh ra anh. Tôi bù lấp lạikhoảng trống ấy."

    "Giaohợp với một khoảng trống?"

    "Đúngthế."

    "Sauđó bố nuôi dưỡng con. Phải vậy không ạ?"

    "Chẳngphải tôi đã nói rồi đó sao?" Cha anh đằng hắng một cách đầy trịnh trọng, nói,như thể đang giải thích một đạo lý đơn giản cho một đứa trẻ ngốc nghếch. "Chuyệnnào không giải thích không hiểu thì có giải thích thế nào cũng không thể hiểu."

    "Mộtkhoảng trống đã sinh ra con?" Tengo hỏi.

    Khôngcó câu trả lời.

    Tengođan các ngón tay vào nhau trên đầu gối, một lần nữa nhìn thẳng vào mặt chamình, thầm nhủ: Người đàn ông này tuyệt đối không phải một cái vỏ xác trống rỗng,không phải một căn nhà trống hoác, mà là một người sống, sở hữu một linh hồnngoan cố hẹp hòi cùng với những ký ức tăm tối, đang khó nhọc thoi thóp chút hơitàn ở vùng đất ven biển này. Ông không còn lựa chọn nào khác ngoài cùng tồn tạivới sự trống rỗng đang từ từ lớn dần lên trong cơ thể mình. Hiện giờ, sự trốngrỗng và ký ức của ông vẫn đang tranh đấu với nhau, nhưng chẳng bao lâu nữa, chodù bản thân ông có muốn hay không, sự trống rỗng sẽ nuốt trọn ký ức. Đây chỉ làvấn đề thời gian. Sự trống rỗng mà ông ấy đang và sẽ phải đối diện phải chăngcũng là sự trống rỗng đã sinh ra mình?

    Trongtiếng gió buổi hoàng hôn lướt qua những ngọn cây thông, anh dường như nghe thấytiếng sóng biển xa xôi. Nhưng có lẽ đó chỉ là ảo giác.


  9. #9
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 9

    Cái giá phải trả cho ân huệ



    Aomame

    Cáigiá phải trả cho ân huệ

    Saukhi Aomame bước vào, Đầu Trọc vòng ra sau lưng nàng nhanh nhẹn đóngcửa lại. Căn phòng tối om như mực. Rèm dày nặng che kín cửa sổ, đèntrong phòng thảy tắt hết. Một vài tia sáng lọt vào qua khe hẹp giữacác rèm cửa chỉ càng khiến bóng tối nổi bật hơn.

    Nhưthể bước vào phòng chiếu phim hoặc nhà mô hình vũ trụ, cặp mắtnàng cần thời gian để thích ứng với bóng tối ấy. Thứ đầu tiên đậpvào mắt nàng là mặt chiếc đồng hồ điện tử đặt trên cái bàn thấp.Những con số màu xanh hiển thị giờ lúc này: bảy giờ hai mươi phúttối. Phải mất thêm vài giây nữa nàng mới nhận ra có một cái giườnglớn kê sát bức tường đối diện. Cái đồng hồ điện tử đặt trên đầugiường. So với phòng khách rộng rãi bên cạnh, gian phòng này nhỏ hơnmột chút, nhưng so với phòng khách sạn bình thường thì vẫn lớn hơnnhiều.

    Trêngiường thù lù một đống đen sì, trông như hòn núi nhỏ. Aomame lại mấtthêm một lúc nữa mới nhìn rõ được đường nét gồ ghề ấy phác nênhình dạng con người. Trong khoảng thời gian ấy, đường nét ấy hoàntoàn không nhúc nhích. Aomame không nhận ra được bất cứ dấu hiệu nàocủa sự sống, cũng không nghe thấy tiếng thở. m thanh duy nhất lọt vàotai nàng là tiếng gió nhè nhẹ thổi ra từ chiếc điều hòa nhiệt độlắp sát trần nhà. Nhưng người kia chưa chết. Mỗi hành động của ĐầuTrọc đều dựa trên tiền đề rằng đó là một người sống.

    Ngườinày tầm vóc rất cao lớn, chắc chắn là đàn ông. Nàng không chắc lắm,nhưng người đó hình như không phải đang quay mặt về phía này. Ông takhông đắp chăn mà nằm sấp trên tấm ga trải giường phẳng phiu, im lìmbất động, tựa như con thú lớn náu mình sâu trong hang, cố giữ cho thểlựa khỏi tiêu hao trong khi chờ vết thương hồi phục.

    "Đếngiờ rồi ạ," Đầu Trọc gọi cái bóng ấy. Giọng y toát lên một vẻ căngthẳng nàng chưa từng nhận ra trước đó.

    Khôngrõ người kia có nghe thấy tiếng gọi đó không. Ngọn núi nhỏ đen trùitrũi trên giường vẫn không nhúc nhích. Đầu Trọc đứng trước cửa, khôngđổi tư thế, lặng lẽ đợi. Trong phòng hết sức tĩnh lặng, cả tiếngnuốt nước bọt cũng nghe thấy rõ ràng. Ngay sau đó Aomame phát hiệnra, người vừa nuốt nước bọt ấy chính là nàng. Nàng nắm chặt túithể thao bằng tay phải, nàng lặng lẽ chớ đợi với Đầu Trọc. Con sốtrên mặt đồng hồ điện tử biến thành 7:21, rồi 7:22, sau đó thành7:23.

    Látsau, vật thể trên giường bắt đầu khẽ nhúc nhích, những cái rung nhènhẹ rất khẽ, cuối cùng chuyển thành động tác rõ ràng. Có vẻ nhưvừa nãy người này ngủ say quá, hoặc đang chìm sâu trong trạng tháitương tự giấc ngủ. Cơ bắp hồi tỉnh, nửa thân trên chầm chậm nhổm lên,đồng thời, ý thức được tái hồi. Cái bóng ngồi thẳng dậy trêngiường, chân xếp bằng. Đúng rồi, là đàn ông, Aomame nghĩ.

    "Đếngiờ rồi ạ," Đầu Trọc nhắc lại.

    Hơithở dài của người kia vang lên. Đó như là tiếng thở hắt ra nặng nhọcchầm chậm vẳng lên từ dưới đáy giếng sâu. Ngay sau đó lại có tiếnghít vào thật sâu, tựa như cơn gió nóng lùa qua khu rừng, thô bạo màhoang dã. Hai thứ âm thanh hoàn toàn khác nhau ấy không ngừng lặp đilặp lại, xen giữa là những khoảng lặng kéo dài, như khoảng thời giannghỉ giữa hai tiết mục sân khấu. Điều này khiến Aomame cảm thấy hoangmang. Nàng có cảm giác như mình vừa đặt chân vào một khu vực chưatừng nghe nói, chưa từng nhìn thấy bao giờ, tỉ như đáy một khe sâudưới biển, hoặc bề mặt một tiểu hành tinh nào đó chưa biết tên. Mộtnơi nếu cố gắng hết sức cũng có thể đến được, nhưng một khi đã đếnnơi thì chớ mong có trở về.

    Mắtnàng không chịu thích ứng hoàn toàn với bóng tối. Giờ thì nàng cóthể nhìn được đến một khoảng nhất định, nhưng xa hơn nữa thì không.Nàng chỉ thấy cái bóng mờ mờ của người ấy, còn ông ta đang xoay mặtvề phía nào, hay đang nhìn gì, nàng không thể biết.

    Nàngthấy rõ được rằng người này hết sức to cao, hai vai cơ hồ nhấp nhôlên xuống theo nhịp thở, lặng lẽ mà dữ dội. Đó không phải kiểu hítthở bình thường. Đó là kiểu hít thở đòi hỏi phải vận dụng toànbộ cơ thể, một kiểu hít thở có mục đích và chức năng đặc biệt.Nàng hình dung được xương bả vai và cơ hoành của ông ta đang vận độngdữ dội, không ngừng dãn ra rồi lại co vào. Người bình thường khôngthể nào hô hấp mạnh như thế. Đây rõ ràng là một phương pháp hô hấpđặc thù, phải trải qua khổ luyện trong thời gian dài mới có thể làmchủ được.

    ĐầuTrọc đứng cạnh Aomame, giữ nguyên tư thế, lưng thẳng cằm hơi khép vàotrong. Nhịp hô hấp của y vừa ngắn vừa nhanh, tương phản với người đànông trên giường. Y tập trung toàn bộ tinh thần nhìn người đàn ông kia,đợi cho chuỗi thở sâu dữ dội ấy kết thúc. Đó dường như cũng là mộttrong những hoạt động thường nhật của người đàn ông này. Aomame cũngchỉ biết cùng Đầu Trọc đợi cho ông ta hoàn thành việc thở của mình.Hẳn đây là một bước mà ông ta cần phải tiến hành để có thể hoàntoàn tỉnh giấc.

    Khônglâu sau đó, tựa như một cỗ máy khổng lồ ngừng chạy, nhịp hô hấp đặcbiệt từ từ dừng lại, khoảng thời gian giữa hai lần hít thở mỗi lúcmột dài thêm. Cuối cùng, ông ta thở hắt ra một hơi dài, tựa như muốnxả hết mọi thứ ra. Im lặng sâu lắng một lần nữa phủ xuống cănphòng.

    "Đếngiờ rồi ạ," Đầu Trọc nói lần thứ ba.

    Ngườiđàn ông chầm chậm chuyển động. Hình như ông ta đang hướng về phía ĐầuTrọc.

    "Anhcó thể ra ngoài," ông ta nói. Một giọng nam trung trầm ấm, rõ ràng,quả quyết và không có gì mập mờ. Cơ thể ông ta dường như đã hoàntoàn tỉnh táo.

    Trongbóng tối, Đầu Trọc khẽ cúi người chào rồi bước ra khỏi phòng, khôngmột động tác thừa, hệt như lúc bước vào. Cửa đóng lại, trong phòngchỉ còn Aomame và người đàn ông kia.

    "Xinlỗi cô, tối thế này," người đàn ông nói. Câu này hẳn là để nói vớiAomame.

    "Tôikhông sao," Aomame đáp.

    "Chúngtôi buộc phải làm cho phòng này tối đi," người đàn ông nói nhẹnhàng, "Nhưng cô không cần lo lắng. Không hại gì đến cô đâu."

    Aomamegật đầu. Sực nhớ ra mình đang đứng trong bóng tối, nàng bèn lêntiếng: "Tôi hiểu." Giọng nàng dường như cứng và cao hơn bình thường.

    Ngườiđàn ông trong bóng tối chăm chú nhìn Aomame một lúc. Nàng có cảmgiác đang bị nhìn chằm chằm. Ánh mắt ấy thật chuẩn xác và tỉ mỉ.Ông ta không giống như đang "nhìn" vào nàng, mà như thể đang "soi" nàngthì đúng hơn. Người này cơ hồ có thể xăm soi từng xăng ti mét trên cơthể nàng. Nàng có cảm giác trong chớp mắt đã bị ông ta lột sạchmọi thứ đang mặc trên người, khiến nàng trở nên lõa lồ. Nhưng ánhmắt đó không chỉ dừng lại trên da nàng, nó còn chạm đến cơ thịt,nội tạng và cả tử cung nàng nữa. Người đàn ông này có thể nhìntrong bóng tối! Nàng thầm nhủ. Ông ta đang soi vào những thứ mắtthường không thể thấy.

    "Nhìnmọi thứ trong bóng tối thì lại càng rõ ràng hơn," người đàn ôngnói, như đọc thấu được nội tâm Aomame, "Nhưng nếu nấp trong bóng tốilâu quá thì khó mà trở lại thế giới sáng sủa trên mặt đất được.Cần phải nắm bắt thời cơ thích hợp để dừng."

    Nóixong, ông ta lại quan sát Aomame thêm một lúc nữa. Trong ánh mắt khôngcó dấu vết gì của ham muốn tình dục. Ông ta chỉ đơn giản săm soinàng như một vật thể khách quan, tựa như một hành khách đứng trênboong tàu nhìn chăm chú hình dạng của hòn đảo đang lướt dần qua bêncạnh. Nhưng đó không phải một vị khách bình thường. Ông ta muốn nhìnthấu mọi thứ trên hòn đảo ấy. Lộ ra trước ánh mắt sắc bén, khôngkhoan nhượng ấy một lúc lâu, Aomame cảm nhận một cách sâu sắc nhữngkhuyết thiếu của thân thể mình. Bình thường nàng không bao giờ cócảm giác ấy. Ngoài kích cỡ bầu vú ra, nàng còn lấy làm tự hào vềthân thể mình là khác. Ngày ngày nàng rèn luyện nó, giữ gìn vẻđẹp của nó. Các cơ bắp nhẵn căng phân bố đều khắp toàn thân, khôngcó một chút cơ thịt thừa nào. Nhưng trước ánh mắt săm soi của ngườiđàn ông này, nàng lại bắt đầu có cảm giác cơ thể mình chẳng khácnào một cái túi thịt cũ kỹ rách rưới.

    Ngườikia như thể đọc được suy nghĩ trong đầu Aomame, bèn ngừng lại không sămsoi nàng nữa. Nàng cảm nhận được ánh mắt ấy thình lình mất đi sứcmạnh. Cảm tưởng giống như ai đó đang dùng vòi cao su tưới nước thìcó người ở trong bóng râm của toà nhà vặn van nước lại vậy.

    "Xinlỗi, phiền cô vén rèm cửa lên một chút được không?" người đàn ôngkhẽ nói, "Tối thế này chắc cô không tiện làm việc."

    Aomameđặt túi thể thao xuống sàn nhà, bước tới cửa sổ, kéo sợi dây thừngnhỏ bên cạnh, mở cho tấm rèm dày nặng hé ra, sau đó kéo luôn tấm mànren trắng bên trong. Khung cảnh Tokyo về đêm mang theo ánh sáng đổ vàotrong phòng. Ánh đèn màu trên tháp Tokyo, đèn chiếu sáng trên đườngcao tốc, đèn pha những chiếc xe hơi đang lao vùn vụt, đèn hắt ra từcửa sổ các cao ốc, đèn neon đủ màu sắc trên nóc các tòa nhà, chúnghòa trộn vào nhau, hình thành nên thứ ánh sáng đặc hữu của đô thịlớn, soi tỏ căn phòng khách sạn. Tuy nhiên ánh sáng không mạnh lắm,Aomame chỉ nhìn ra cách bày biện nội thất trong phòng. Thứ ánh sángấy làm trong lòng Aomame dấy lên cảm giác hoài niệm. Đó là thứ ánhsáng đến từ thế giới của nàng. Aomame chợt nhận ra, mình cần nhữngtia sáng ấy một cách bức thiết đến nhường nào. Nhưng chỉ một chútánh sáng thế thôi dường như vẫn quá chói chang đối với mắt ngườikia. Ông ta ngồi khoanh chân trên giường, đưa đôi bàn tay to bè lên chekín mặt.

    "Ôngcó sao không ạ?" Aomame hỏi.

    "Khôngcần phải lo," người đàn ông trả lời.

    "Tôikéo rèm lại một chút nhé?"

    "Thếnày được rồi. Võng mạc của tôi có vấn đề, phải mất một chút thờigian mới thích ứng được với ánh sáng. Lát nữa là lại bình thườngthôi. Phiền cô ngồi xuống chỗ kia đợi một lúc được không?"

    Võngmạc có vấn đề, Aomame thầm lặp lại. Những người võng mạc có vấnđề đa phần đều mấp mé nguy cơ bị mù hẳn. Nhưng vấn đề này tạm thờikhông làm nàng bận tâm. Aomame ở đây không phải để xử lí vấn đề thịlực của con người này.

    Ngườiđàn ông dùng hai bàn tay che mặt, để cặp mắt từ từ thích ứng vớiánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào. Trong lúc chờ đợi, Aomame ngồixuống sofa, nhìn thẳng vào đối phương. Lần này tới lượt nàng quansát ông ta một cách kỹ càng.

    Ôngta rất cao lớn. Không béo, mà chỉ to lớn. Người cao, khổ người rộng,tràn trề sức lực. Tuy trước đó đã nghe bà chủ nói người này caolớn vạm vỡ, nhưng Aomame không ngờ đối phương lại cao to thế này.Nhưng, dĩ nhiên, chẳng có lý do gì mà giáo chủ một đoàn thể tôngiáo lại không thể là một người cao lớn. Aomame không khỏi hình dungcảnh những thiếu nữ mười tuổi bị người đàn ông cao lớn này cưỡng hiếp,gương mặt nàng bất giác nhăn lại. Rồi nàng lại tưởng tượng ra cảnhông ta hoàn toàn lõa lồ, cưỡi lên người những cô bé nhỏ nhắn. Nhữngcô bé ấy hẳn không thể nào kháng cự được. Không, dù là phụ nữtrưởng thành e cũng khó mà chống lại được.

    Ngườiđàn ông mặc quần có chun mỏng, chít eo, giống quần thể thao, bên trênmặc áo dài tay màu nhạt dài rộng, hơi bong bóng như lụa. Phía trướcáo có một hàng cúc, nhưng người đàn ông để mở hai cúc áo trên cùng.Cả áo lẫn quần thể thao trông đều màu trắng, hoặc là màu kem sữanhạt. Tuy không phải pyjama nhưng đó cũng là loại quần áo rộng rãidễ chịu mặc trong nhà, hoặc rất hợp với bóng cây râm mát ở miền Namnếu mặc đi ra ngoài. Đôi chân trần có vẻ rất to. Bờ vai rộng như váchđá của ông ta khiến người ta liên tưởng đến một tuyển thủ võ thuậtdày dạn kinh nghiệm.

    "Cámơn cô đã tới đây," đợi đến khi Aomame ngừng quan sát trong giây lát,người đàn ông cất tiếng.

    "Đâylà công việc của tôi. Chỉ cần có yêu cầu, tôi đi đâu cũng được,"Aomame nói bằng giọng đã loại bỏ mọi xúc cảm. Nhưng vừa nói vậy,nàng vừa có cảm giác mình chẳng khác nào một ả điếm xuất hiệnbất cứ khi nào được gọi. Có lẽ do vừa nãy nàng bị ánh mắt sắcbén của ông ta lột trần trong bóng tối.

    "Côđã biết những gì về tôi rồi?" người đàn ông vẫn giơ hai tay lên chemặt, hỏi Aomame.

    "Ôngmuốn hỏi, tôi đã biết những gì về ông rồi ư?"

    "Đúng."

    "Tôigần như chả biết gì cả," Aomame cẩn thận chọn lựa từ ngữ, trả lời,"Đến tên ông là gì tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết ông đứng đầu mộtđoàn thể tôn giáo ở Nagano hay Yamanashi gì đó. Cơ thể ông gặp phảimột chút vấn đề, biết đâu tôi giúp được phần nào. Đấy, tôi chỉ biếtcó vậy thôi."

    Ngườiđàn ông khẽ gật đầu mấy cái, nhích bàn tay ra, xoay mặt về phíaAomame. Giờ thì ông ta và Aomame nhìn thẳng vào nhau.

    Tócông ta rất dài. Mái tóc rậm dày buông xuống tận vai, bên trong lẫnrất nhiều sợi bạc. Áng chừng người này tầm bốn mươi lăm đến năm mươituổi. Mũi ông ta rất to, chiếm trọn một khoảng lớn trên khuôn mặt.Sống mũi cao vừa thẳng vừa dài, khiến người ta liên tưởng đến dãynúi Alps trong tấm lịch treo tường. Chân núi trải rộng, toát lên vẻ uynghiêm. Nhìn gương mặt ông ta, thứ đầu tiên đập vào mắt chính làchiếc mũi ấy. Đối nghịch lại, đôi mắt ông ta lại hõm sâu xuống; thậtkhó mà nhìn rõ hai con ngươi ẩn sâu bên trong hốc mắt ấy đang nhìnthứ gì. Khuôn mặt ông ta rất xứng với thân hình, vừa dài vừa rộng.Râu ria cạo sạch sẽ, không có sẹo hay nốt ruồi nào. Nét mặt rất cânphân, toát lên một thứ khí chất trầm mặc mà trí tuệ, nhưng trong đólại cũng ẩn chứa một thứ gì đó đặc dị, không tầm thường, một thứgì đó không thể dễ dàng bỏ qua được.

    Đólà kiểu gương mặt khiến người ta thoạt nhìn đã thấy chùn bước. Cólẽ tại cái mũi quá to, khiến cả gương mặt mất đi sự cân đối, có lẽchính vì vậy mà người trông thấy nó cảm thấy bất an trong lòng. Nếukhông thì có lẽ là bởi đôi mắt hõm sâu, phát ra những tia sáng lạnhlẽo tựa như dòng sông băng cổ đại kia. Cũng có khả năng nguyên nhân làcặp môi mỏng toát lên vẻ lạnh lùng tàn khốc, dường như bất cứ lúcnào cũng có thể buông ra những lời không thể dự đoán.

    "Còngì nữa không?" người đàn ông hỏi.

    "Ngoàira tôi không nghe nói gì cả. Người ta chỉ bảo tôi chuẩn bị sẵn sàng,đến đây thực hiện bài tập co duỗi cơ bắp. Cơ bắp và các khớp xươnglà lĩnh vực chuyên môn của tôi. Không cần thiết phải biết quá nhiềuvề tính tình hay địa vị của đối phương làm gì."

    Giốngnhư gái điếm vậy, Aomame thầm nghĩ.

    "Tôihiểu cô muốn nói gì," người đàn ông nói bằng giọng trầm ấm, "Nhưngcó lẽ vẫn cần phải nói rõ thêm với cô một chút về con người tôi."

    "Xinông cứ nói."

    "Ngườita gọi tôi là Lãnh Tụ. Nhưng tôi gần như chưa bao giờ lộ mặt trướccông chúng. Dù ở trong giáo đoàn, mọi người cùng sống trong một mảnhđất, nhưng đại đa số tín đồ không biết hình dạng mặt mũi tôi ra sao."

    Aomamegật đầu.

    "Nhưnghiện giờ tôi đã để cô nhìn rõ mặt mình. Cũng không thể bắt cô tiếnhành trị liệu trong bóng tối hoặc phải bịt kín hai mắt lại, phảikhông? Ngoài ra còn vấn đề phép xã giao nữa."

    "Đâykhông phải là trị liệu," Aomame bình tĩnh chỉ ra, "Mà chỉ là tiếnhành các bài tập co duỗi cơ bắp. Tôi không có giấy phép thực hiệncác thủ thuật y tế. Việc tôi làm chẳng qua chỉ là cưỡng ép co giãnmột số cơ bắp thường ngày không sử dụng đến hoặc người bình thườnghiếm khi dùng đến, phòng ngừa cơ năng của cơ thể bị giảm sút màthôi."

    Ngườiđàn ông hình như khẽ mỉm cười. Nhưng có thể đó chỉ là ảo giác, cólẽ ông ta chỉ co giật cơ mặt một chút.

    "Tôihoàn toàn hiểu ý cô. Tôi chỉ dùng từ ‘trị liệu’ cho tiện thôi. Côkhông cần để ý. Điều tôi muốn nói là, giờ cô đang nhìn thấy thứ màngười bình thường không thể thấy được. Tôi mong cô hiểu điều ấy."

    "Vừanãy ở phòng bên họ đã nhắc nhở tôi rồi, chuyện ngày hôm nay khôngthể nói ra ngoài." Aomame nói, chỉ vào cánh cửa thông ra phòng khách."Ông không cần lo, dù có nhìn thấy nghe thấy gì ở đây đi nữa, tôi sẽtuyệt đối không tiết lộ ra ngoài đâu. Trong công việc, tôi tiếp xúcvới thân thể rất nhiều người. Có lẽ thân thể ông tương đối đặc thù,nhưng đối với tôi thì ông chẳng qua chỉ là một trong rất nhiều ngườicó vấn đề về cơ bắp thôi. Phần duy nhất ở ông mà tôi để tâm đến chỉlà cơ bắp."

    "Tôinghe nói hồi nhỏ cô là tín đồ của Chứng nhân Jehovah."

    "Tôitrở thành tín đồ không phải do tôi tự chọn, mà là người ta bảo tôi.Hai việc này khác biệt rất lớn."

    "Chínhxác, hai việc này khác biệt rất lớn," người đàn ông nói, "Nhưng conngười tuyệt đối không thể thoát khỏi những ấn tượng đã được cấytrồng vào óc từ khi còn nhỏ."

    "Dùxấu hay tốt," Aomame nói.

    "Giáolý của Chứng nhân Jehovah khác biệt rất lớn so với giáo đoàn củachúng tôi. Nếu để tôi nhận xét, thì những tôn giáo này xây dựng dựatrên hạt nhân là thuyết tận thế hoặc ít hoặc nhiều đều là nhữngthứ lừa đảo cả. Tôi cho rằng cái gọi là ‘tận thế’, bất luận trongtình huống nào, cũng đều là thứ chỉ thuộc về cá nhân. Nói thì nóivậy, nhưng Chứng nhân Jehovah đúng là một giáo đoàn ngoan cường đếnđộ người ta phải kinh ngạc. Lịch sử của họ không dài nhưng họ đãtrải qua vô số lần khảo nghiệm, vậy mà vẫn vững vàng, không ngừngtăng thêm lượng tín đồ. Về mặt này thì có rất nhiều thứ đáng đểchúng tôi học tập."

    "Cólẽ chẳng qua vì đầu óc họ quá hẹp hòi. Một nhóm càng nhỏ bé chậthẹp thì lại càng kiên cố khi kháng cự lại ngoại lực."

    "Cólẽ cô nói đúng," người đàn ông nói. Đoạn ông ta ngừng lại giây lát."Dù sao chăng nữa, hôm nay chúng ta ở đây không phải để thảo luận vấnđề tôn giáo."

    Aomamekhông nói gì.

    "Tôihy vọng cô hiểu được sự thực này: cơ thể tôi có rất nhiều thứ đặcbiệt," người đàn ông nói.

    Aomamengồi trên ghế, lẳng lặng chờ ông ta nói tiếp.

    "Vừanãy tôi nói với cô, mắt tôi không chịu được ánh sáng mạnh. Triệuchứng này xuất hiện mấy năm rồi. Trước đó thì không có vấn đề gì,nhưng đến một thời điểm nào đấy tự nhiên nó xuất hiện. Tôi không lộdiện trước công chúng chủ yếu cũng vì nguyên nhân này. Hầu như toànbộ thời gian tôi ở trong phòng tối."

    "Elà tôi không có khả năng giải quyết vấn đề thị lực của ông," Aomamenói. "Tôi đã nói rồi, sở trường của tôi là phương diện cơ bắp."

    "Tôirất hiểu. Tôi cũng tìm đến chuyên gia rồi. Đi khám ở mấy bác sĩnhãn khoa nổi tiếng, xét nghiệm rất nhiều lần. Nhưng người nào cũngnói hiện nay không có biện pháp nào xử lý được. Võng mạc của tôiđã bị tổn thương, nhưng không rõ nguyên nhân. Bệnh tình giờ vẫn đangphát triển từ từ. Nếu nó tiếp tục phát triển thế này, có lẽ khôngbao lâu nữa tôi sẽ mù hẳn. Dĩ nhiên, đúng như cô nói, chuyện này khôngliên quan gì đến cơ bắp. Nhưng hãy cứ để tôi lần lượt liệt kê cácvấn đề trên cơ thể mình từ trên xuống dưới đi. Rồi thì cô có thểgiúp tôi việc gì, không thể giúp được việc gì, chuyện đó lát nữahẵng tính."

    Aomamegật đầu.

    "Kếđó là cơ bắp của tôi thường bị căng cứng," người đàn ông nói. "Cứngđến nỗi không nhúc nhích được, cơ hồ như biến thành đá, kéo dài mấytiếng đồng hồ. Những lúc như thế, tôi chỉ có thể nằm yên bất động.Không đau đớn, chỉ là cơ bắp toàn thân cứng đờ ra không cử động được.Một ngón tay cũng không thể nhấc lên. Nhiều lắm tôi cũng chỉ có thểdùng ý chí để buộc nhãn cầu động đậy một chút. Chứng này thườngcứ mỗi tháng lại phát một hai lần."

    "Trướckhi bệnh phát có triệu chứng gì không?"

    "Đầutiên là chuột rút, cơ bắp co giật khắp cả. Tình trạng này kéo dàikhoảng mười đến hai mươi phút. Sau đó như là có người gạt cầu daovậy, các cơ bắp hoàn toàn cứng đờ. Vì vậy, trong khoảng mười đếnhai mươi phút sau khi xuất hiện triệu chứng, tôi phải tìm một nơi nàođó có thể nằm xuống được. Tôi náu mình ở đó, như thuyền bè vàovịnh tránh bão, đợi trạng thái tê liệt từ từ trôi qua. Tuy cơ thể têliệt nhưng ý thức của tôi lại hoàn toàn tỉnh táo. À không, thậm chícòn tỉnh táo hơn lúc bình thường nữa."

    "Cócảm giác đau đớn gì không?"

    "Mọicảm giác đều nhất loạt biến mất. Cô có lấy kim đâm tôi, tôi cũngkhông có cảm giác gì cả."

    "Cănbệnh này, ông đã khám bác sĩ chưa?"

    "Tôiđã tìm đến đủ các bệnh viện uy tín, gặp rất nhiều bác sĩ. Nhưngrồi chỉ rõ được một điều: tôi đã mắc phải một quái bệnh trước đâychưa từng có tiền lệ, tri thức y học hiện đại không thể làm gìđược. Trung y, nắn xương, xoa bóp, châm cứu, massage, ngâm suối nướcnóng,… có bao nhiêu cách tôi thử hết rồi, nhưng đều không có hiệu quảgì rõ rệt."

    Aomamethoáng chau mày. "Công việc của tôi chỉ là kích hoạt cơ năng của thânthể bình thường. Còn chứng bệnh nghiêm trọng thế này, e là tôi khôngthể làm gì được."

    "Tôirất hiểu. Có điều, tôi chỉ đang thử mọi cách có thể thực hiện. Dùphương pháp của cô không hiệu quả, tôi cũng đâu thể đổ trách nhiệm lênđầu cô. Cô chỉ cần làm đúng những gì bình thường cô vẫn làm làđược rồi. Tôi muốn xem thân thể mình sẽ tiếp nhận nó như thế nào."

    Aomamemường tượng ra thân thể khổng lồ của người đàn ông này nằm yên bấtđộng trong góc tối nào đó như loài động vật ngủ đông.

    "Lầnxuất hiện tình trạng tê liệt gần đây nhất là lúc nào vậy?"

    "Cáchđây mười ngày," người đàn ông đáp. "Còn một việc nữa, cũng hơi khónói, song tôi nghĩ tốt nhất vẫn nên nói trước với cô thì hơn."

    "Dùlà việc gì, xin ông cứ nói ra."

    "Trongthời gian cơ bắp ở trạng thái chết giả ấy, tôi luôn cương cứng."

    Aomamenhíu mày sâu hơn nữa. "Có nghĩa là trong suốt mấy tiếng đồng hồliền, cơ quan sinh dục của ông luôn dựng đứng lên?"

    "Đúngthế."

    "Nhưngông không có cảm giác gì?"

    "Khôngcó cảm giác," người đàn ông nói, "Cũng không có ham muốn tình dục.Chỉ dựng đứng lên, như cục đá. Chẳng khác gì các cơ bắp khác."

    Aomamelắc đầu, cố buộc gương mặt mình trở lại trạng thái bình thường."Về vấn đề này, tôi e cũng không giúp được gì. Việc này và lĩnhvực chuyên nghiệp của tôi cách nhau xa quá."

    "Điềunày tôi khó mà mở miệng nói ra, mà có lẽ cô cũng không muốn nghe,nhưng cô có thể nghe tôi nói thêm mấy câu nữa không?"

    "Mờiông cứ nói. Tôi sẽ giữ bí mật."

    "Trongkhoảng thời gian ấy, tôi giao hợp với các cô gái."

    "Cáccô gái?"

    "Bêncạnh tôi có không chỉ một người đàn bà. Khi tôi rơi vào trạng tháiấy, bọn họ sẽ lần lượt cưỡi lên tôi để giao hợp với tôi. Tôi khôngcó cảm giác gì, cũng không có khoái cảm. Nhưng tôi vẫn phóng tinh.Phóng tinh với từng người một."

    Aomametrầm ngâm.

    Ngườiđàn ông tiếp lời: "Tổng cộng có ba người, đều khoảng mười mấy tuổi.Có lẽ cô sẽ lấy làm khó hiểu tại sao bên cạnh tôi lại có những côgái trẻ như thế, tại sao bọn họ phải giao hợp với tôi?"

    "Cóphải đó là… một phần của hành vi tôn giáo?"

    Ngườiđàn ông vẫn ngồi khoanh chân trên giường, hít vào một hơi dài. "Trạngthái tê liệt ấy của tôi được coi là một ân huệ của Trời cao, mộtthứ trạng thái thần thánh. Vì vậy, khi tôi lâm vào trạng thái đó,họ liền đến giao hợp với tôi, hy vọng có thể hoài thai, sinh ra ngườikế tục tôi."

    Aomamekhông nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện. Ông tacũng thôi không nói nữa.

    "Ýông là, mục đích của họ là mang thai? Hoài thai đứa con của ông trongtrạng thái đó?" Aomame hỏi.

    "Đúngthế."

    "Tứclà, trong mấy tiếng đồng hồ rơi vào trạng thái tê liệt đó, ông giaohợp với ba cô gái, phóng tinh ba lần."

    "Đúngthế."

    Aomamekhông thể không ý thức được nàng đang rơi vào một tình thế phức tạpnhư thế nào. Ngay bây giờ nàng sẽ giết chết người đàn ông này, tiễnông ta sang thế giới kia, còn ông ta lại đang thổ lộ bí mật kỳ quáicủa cơ thể mình với nàng.

    "Tôikhông hiểu lắm tính chất cụ thể của căn bệnh ông mắc phải là gì.Mỗi tháng ông rơi vào trạng thái tê liệt toàn thân khoảng một hailần. Trong khoảng thời gian ấy có ba cô bạn gái trẻ tuổi đến giaohợp với ông. Xét từ góc độ thông thường, đây quả là chuyện khôngbình thường. Nhưng…"

    "Khôngphải bạn gái," người đàn ông ngắt lời nàng, "Họ giống như là cácnữ tư tế bên cạnh tôi vậy. Giao hợp với tôi là một trong những chứctrách của họ."

    "Chứctrách?"

    "Chínhlà việc cố gắng mang thai người kế tục tôi. Đó là nhiệm vụ được quyđịnh cho họ."

    "Aiquy định vậy?" Aomame hỏi.

    "Chuyệnkể ra thì dài lắm," người đàn ông nói. "Vấn đề là, vì vậy mà cơthể tôi đang dần tiến đến bờ vực diệt vong."

    "Vậyhọ đã có thai chưa?"

    "Chưangười nào có thai cả. Chỉ sợ điều ấy là không thể, vì họ chưa cókinh nguyệt. Nhưng họ vẫn đang mong chờ kỳ tích do ân huệ Trời cao mangđến ấy."

    "Vẫnchưa người nào mang thai, vì họ chưa có kinh nguyệt," Aomame nói, "Thếmà cơ thể ông thì đang tiến dần đến bờ vực hủy diệt."

    "Thờigian tôi bị tê liệt mỗi lúc một dài hơn, số lần cũng không ngừng tănglên. Trạng thái tê liệt bắt đầu xuất hiện từ cách đây hơn mười năm.Mới đầu thì hai ba tháng một lần, giờ thành ra mỗi tháng một hailần. Sau mỗi cơn tê liệt, khắp người tôi đau đớn và mệt mỏi cùngcực. Gần như suốt một tuần sau đó tôi toàn sống trong đau đớn và mệtmỏi. Toàn thân tôi như thể bị những mũi kim to tướng đâm vào. Đầu đaunhư búa bổ, thân thế yếu ớt chẳng còn chút sức lực. Rồi lại cònmất ngủ nữa. Có uống thuốc gì cũng không giảm được đau."

    Ngườiđàn ông thở dài, sau đó tiếp tục: "Tuần thứ hai so với tuần đầu tiênsau khi phát bệnh thì khá hơn nhiều, nhưng cảm giác đau đớn vẫn khôngbiến mất hẳn. Một ngày lại nhói lên mấy lần, như cơn sóng ập đếnvậy. Tôi không thể thở được, các cơ quan nội tạng cũng không chịu làmviệc nữa. Cảm giác lúc ấy như thể một cỗ máy không được tra dầu,các khớp xương khắp người kêu răng rắc. Thịt trên người tôi bị cắnxé, máu bị hút ra khỏi cơ thể. Nhưng cái thứ đang không ngừng xâmchiếm tôi ấy không phải tế bào ung thư, cũng không phải loại ký sinhtrùng nào cả. Tôi đã xét nghiệm rất kỹ, nhưng rốt cuộc người takhông tìm được nguyên nhân. Họ nói cơ thể tôi cực kỳ khỏe mạnh, y họckhông thể giải thích cái thứ đang giày xéo tôi ấy là gì. Cách giảithích duy nhất là: Đây chính là cái giá tôi phải trả cho ân huệ củaTrời cao đó."

    Ngườinày có lẽ thực sự đang ở bên rìa vực sụp đổ, Aomame thầm nghĩ. Nhưngnàng gần như không nhận ra vẻ gì tiều tụy ở ông ta. Cơ thể ông ta rắnchắc cường tráng, như thể đã được rèn luyện để chịu đựng đau đớn.Nhưng Aomame vẫn cảm nhận được, cơ thể ông ta đang dần tiến về phíadiệt vong. Người này đang có bệnh, nhưng mình không biết đó là bệnhgì. Có điều, dẫu mình không ra tay lúc này, sợ rằng ông ta cũng sẽbị cơn đau đớn dữ dội giày vò, thân thể bị hủy hoại từng chút một,rồi cũng khó tránh khỏi cái chết.

    "Khôngthể ngăn sự tiến triển của nó," người đàn ông hình như đọc được suynghĩ của Aomame, nói. "Mọi bộ phận của tôi đang bị ăn mòn, thân thểbị gặm rỗng, đón nhận cái chết đau đớn tột cùng. Còn bọn chúngthì chỉ vứt đi cái công cụ giao thông không dùng được nữa mà thôi."

    "Bọnchúng?" Aomame hỏi, "Bọn chúng là ai?"

    "Làcái thứ đang ăn dần mòn cơ thể tôi," người đàn ông nói. "Nhưng thôi,không nhắc chuyện này nữa. Giờ tôi chỉ hy vọng có thể giảm bớt đượcphần nào cơn đau thực tế trước mắt, một chút thôi cũng được. Mặc dùđó chỉ là trị ngọn chứ không trị gốc, nhưng đối với tôi cũng làhết sức cần thiết. Cảm giác đau đớn này thật không thể chịu đựng nổi.Thường thường… thỉnh thoảng, cảm giác ấy ăn sâu một cách đáng sợ,như thể nó được nối thẳng với trung tâm quả đất vậy. Ngoài tôi ra,trên đời này không ai có thể cảm nhận được nỗi đau đớn ấy. Nó tướcđoạt đi của tôi rất nhiều thứ, đồng thời, để bù đắp lại, cũng mangđến cho tôi nhiều thứ. Thứ mà cảm giác đau đớn tột cùng ấy mang đếncho tôi là ân huệ lớn tột cùng. Có điều, dĩ nhiên cơn đau không vìthế mà giảm đi phần nào. Sự hủy hoại cũng không vì thế mà bị chặnđứng."

    Sauđó là một khoảng lặng dài.

    Rốtcuộc, Aomame cũng lên tiếng được: "Dù không muốn tôi vẫn phải lặp lạimột lần nữa… tôi nghĩ, đối với vấn đề ông đang gặp phải, về mặt kỹthuật tôi thực sự lực bất tòng tâm. Đặc biệt, nếu đó là thứ đểtrả giá cho ân huệ mà ông nhận được."

    LãnhTụ ngồi thẳng dậy, nhìn Aomame chằm chằm bằng đôi mắt nhỏ trũng sâulạnh lẽo như dòng sông băng, sau đó hé mở cặp môi mỏng dài.

    "Không,chắc chắn cô có thể làm được điều gì đó. Một điều duy chỉ cô mớilàm được."

    "Tôicũng mong như thế."

    "Tôikhông sai, và tôi biết điều ấy," người đàn ông nói, "Tôi biết rấtnhiều chuyện. Nếu cô không còn vấn đề gì nữa thì chúng ta bắt đầuthôi… bắt đầu làm công việc xưa nay cô vẫn làm."

    "Đểtôi thử xem," Aomame trả lời. Giọng nàng cứng đờ và trống rỗng. Làmcái việc xưa nay tôi vẫn làm, Aomame thầm nhủ.


  10. #10
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 10

    Đề nghị bị cự tuyệt



    Tengo

    Đềnghị bị cự tuyệt

    Trướcsáu giờ, Tengo tạm biệt cha. Trong lúc chờ taxi đến, hai người ngồiđối diện nhau bên cửa sổ, không nói một lời. Tengo chìm đắm trongnhững dòng suy nghĩ tản mát, cha anh, nét mặt nghiêm nghị, ngồi bấtđộng nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đã ngả về Tây, sắctrời màu lam nhạt, mỗi lúc một sẫm dần.

    Tengovẫn còn rất nhiều nghi vấn. Nhưng anh biết, dẫu có hỏi gì, ông cũngsẽ không trả lời. Chỉ cần nhìn hai cánh môi khép chặt của cha làTengo đã biết. Dường như cha anh đã hạ quyết tâm nhất thiết không nóigì nữa. Vì vậy Tengo không hỏi gì thêm. Như cha anh đã nói, nếu đãkhông giải thích thì không hiểu, vậy thì có giải thích thế nào cũngkhông hiểu được.

    Đãđến lúc không thể không đi, Tengo cất lời: "Hôm nay bố đã nói cho conbiết rất nhiều chuyện. Tuy hơi vòng vo khó hiểu, nhưng con nghĩ chắcbố đã nói thật theo cách của mình."

    Tengonhìn thẳng vào mặt cha, nhưng nét mặt ông chẳng hề biến đổi.

    Anhlại nói: "Thực ra con còn rất nhiều điều muốn hỏi bố, song con biết,những câu hỏi này sẽ khiến bố đau đớn. Vì vậy con đành dựa vàonhững gì bố đã nói để suy đoán những điều khác. Có lẽ bố khôngphải là cha ruột của con. Đây là suy đoán của con. Tuy cụ thể thếnào con không rõ, nhưng nói chung con chỉ có thể nghĩ như vậy. Nếu connghĩ sai, xin bố cho con biết."

    Chaanh không đáp.

    Tengonói tiếp: "Nếu suy đoán này là chính xác, con sẽ thấy nhẹ nhõmphần nào. Thế nhưng, đó không phải vì con ghét bố. Lúc nãy con nóirồi, là vì con không cần thiết phải ghét bố nữa. Hình như chúng takhông có quan hệ máu mủ, vậy mà bố lại coi con như con, nuôi lớnthành người. Về chuyện này, con cần phải cảm ơn bố. Thật đáng tiếc,hai bố con ta không hòa hợp cho lắm, nhưng đó là vấn đề khác."

    Chaanh vẫn không nói một lời, chỉ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhưmột tên lính gác sợ bỏ mất cột khói báo hiệu của bộ tộc man dibốc lên nơi rặng núi đằng xa. Tengo thử nhìn theo hướng cha anh đangnhìn, nhưng chẳng thấy khói hay thứ gì giống thế. Ở phía đó, chỉcó rừng thông đang nhuốm màu thành hoàng hôn.

    "Conxin lỗi, có vẻ con chẳng thể làm gì cho bố cả. Ngoại trừ cầunguyện cho bố, hy vọng quá trình hình thành sự trống rỗng bên trongbố không làm bố đau đớn. Trong quá khứ, chắc chắn bố đã nếm trảinhiều đau khổ rồi. Chắc hẳn bố đã từng yêu mẹ rất sâu đậm, theocách của bố. Con cảm thấy vậy. Nhưng bà ấy lại bỏ bố mà đi. Ngườiđàn ông kia có phải là cha đẻ của con hay không con không biết. Hìnhnhư bố không định kể hết sự tình cho con. Nhưng dù sao đi nữa, bà ấyđã ra đi bỏ lại bố, bỏ lại con còn thơ dại. Bố nuôi dưỡng con khôngchừng là cũng có tính toán: nếu con ở cùng bố thì có lẽ ngày nàođó bà ấy sẽ quay lại bên bố. Nhưng rốt cuộc bà ấy không hề trởlại. Không về với bố, cũng chẳng về với con. Đối với bố, chuyệnnày hẳn là rất đau khổ, như sống trong một thành phố không bóngngười vậy. Nhưng dù gì, bố đã nuôi dưỡng con thành người trong thànhphố hiu hắt ấy. Như là để bù lắp vào sự trống rỗng."

    Vẻmặt cha anh không biến đổi. Tengo không biết bố có hiểu hay thậm chícó nghe mình nói gì hay không.

    "Cóthể suy đoán của con là sai. Đối với bố con mình, sai có lẽ còn tốthơn. Có điều, nếu nghĩ theo lối ấy, con thấy yên ổn ở trong lòng.Những nghi vấn tạm thời có lời giải thích."

    Mộtđàn quạ kêu quang quác bay qua đầy trời. Tengo nhìn đồng hồ. Đã đếnlúc phải đi rồi. Anh đứng dậy, bước đến cạnh cha, đặt tay lên vai ông.

    "Chàobố. Con sẽ sớm quay lại."

    Cầmtay nắm cửa, ngoảnh đầu lại nhìn lần cuối. Tengo giật mình khi thấymột giọt lệ duy nhất chảy ra từ mắt của cha. Dưới ánh đèn neon trêntrần chiếu xuống, giọt nước mắt lóe lên ánh bạc yếu ớt. Có lẽ chaanh đã phải vắt nốt chút sức mạnh tình cảm vốn chẳng còn lại baonhiêu của mình để chảy ra giọt lệ đó. Giọt nước mắt chầm chậmtrượt theo gò má, rơi xuống đầu gối ông. Tengo mở cửa, đi ra khỏiphòng, bắt taxi ra ga, rồi lên chuyến tàu trở về.

    Sovới lượt đi, chuyến tàu tốc hành từ Tateyama về Tokyo chật chội ồnào hơn. Quá nửa hành khách là các gia đình đi tắm biển trở về.Nhìn bọn họ, Tengo nhớ đến thời tiểu học. Anh chưa một lần được nếmtrải những chuyến cả nhà đi dã ngoại hay chơi xa thế này. Dịp nghỉlễ Vu Lan và nghỉ Tết, cha anh chẳng làm gì, chỉ nằm nhà ngủ. Nhữnglúc như thế, cha anh chẳng khác nào một món đồ điện bẩn thỉu bịngắt mất nguồn.

    Ngồixuống ghế, Tengo định đọc tiếp cuốn sách bìa mềm thì mới nhận raban nãy đã bỏ quên trong phòng bệnh của cha. Anh thở dài một tiếng,nhưng nghĩ lại, anh thấy vậy cũng chẳng sao. Dù lúc này có sách đểđọc, chắc cũng sẽ chẳng có chữ nào lọt nổi vào đầu anh. Ngoài ra,câu chuyện Thành phố mèo ấy để lại ở phòng của cha Tengo thì thíchhợp hơn là để anh cầm.

    Phongcảnh ngoài cửa sổ chuyển động theo chiều ngược lại lúc đi. Đường bờbiển vắng tanh ảm đạm lượn vòng theo thế núi, không lâu sau đã nhườngchỗ cho khu công nghiệp ven biển rộng rãi thoáng đãng. Dù đã tốimịt, nhiều nhà máy vẫn tiếp tục làm việc. Rừng ống khói chĩa lênsan sát trong bóng tối, phun lửa đỏ trông như những con rắn khổng lồlè cái lưỡi dài. Đèn pha công suất lớn của xe tải nặng chiếu mặtđường sáng bóng. Biển lớn ở phía xa hơn nữa trông như một vũng bùnlầy đen đúa.

    Khoảnggần mười giờ anh về đến nhà. Hòm thư rỗng không. Mở cửa nhìn vào,anh thấy nhà mình còn trống trải hơn thường ngày, vẫn là sự trốngrỗng anh để lại từ sáng sớm hôm nay. Cái áo lót anh cởi ra ném dướisàn, chiếc máy xử lý văn bản đã tắt nguồn điện, chiếc ghế xoay vẫncòn vết lõm anh ngồi, vụn tẩy vãi trên bàn làm việc. Anh uống haicốc nước, cởi đồ, chui vào chăn. Giấc ngủ lập tức ập đến, suốt dạogần đây anh không có được giấc ngủ nào sâu như thế.

    Khitỉnh dậy lúc hơn tám giờ sáng hôm sau, Tengo phát hiện mình biếnthành một con người mới. Ngủ dậy anh rất dễ chịu. Cơ bắp ở tay chânanh đều dẻo dai, không còn căng cứng nữa, sẵn sàng đáp lại nhữngkích thích lành mạnh. Sự mệt mỏi đã hoàn toàn bay biến. Anh có cảmgiác như hồi nhỏ mở cuốn sách giáo khoa mới tinh khi học kỳ mới bắtđầu, tuy chưa hiểu được nội dung nhưng vẫn cảm nhận được trong đó cónhững kiến thức mới. Tengo vào nhà tắm, cạo râu. Trong khi lấy khănbông lau mặt, thoa chút nước hoa dùng sau khi cạo râu, anh săm soi kỹgương mặt mình trong gương, nhận định rằng mình đã thực sự trở thànhmột con người mới.

    Nhữngviệc xảy ra ngày hôm qua từ đầu chí cuối đền giống như ở trong mơ,không phải trong hiện thực. Tuy tất cả đều hết sức rõ nét, nhưngtrong những đường nét đó, anh vẫn có thể nhận ra những điểm phithực. Lên tàu hỏa đến Thành phố mèo một chuyến, rồi quay lại. Cũngmay, không giống nhân vật chính trong truyện, anh đã lên được chuyếntàu trở về. Vả lại, những gì đã trải ở thành phố nhỏ ấy dườngnhư đã khiến cho con người tên là Tengo thay đổi rất lớn.

    Cốnhiên, hiện thực nơi Tengo đang ở đây không hề thay đổi chút nào. Ở đóanh buộc phải bước đi giữa chốn hiểm nguy đầy rẫy những điều nghihoặc. Tình thế phát triển hoàn toàn bất ngờ. Thực sự không thểđoán được sau đây sẽ có điều gì xảy đến với anh. Mặc dù thế, lúcnày anh vẫn có cảm giác cuối cùng mình vẫn sẽ vượt qua được nguynan.

    Lầnnày, rốt cuộc mình cũng đứng được ở vạch xuất phát, Tengo nghĩ. Tuyvẫn chưa làm rõ được sự thực mấu chốt, nhưng qua lời cha anh nói, vàthái độ của ông, sự thật về nguồn gốc ra đời của anh đã lờ mờ lộra đường nét. Cái "hình ảnh" bấy lâu nay vẫn giày vò và quấy nhiễuanh không phải là ảo giác vô nghĩa. Anh không có cách nào xác địnhchính xác nó phản ánh sự thực đến mức nào, nhưng đó là thông tinduy nhất mà mẹ để lại cho anh, và, dù hay dù dở, đó là cái cấuthành nên nền móng cuộc đời anh. Làm rõ được những điều ấy, Tengocảm thấy như trút được gánh nặng. Và chỉ sau đó, anh mới thực sựnhận ra trước đây cái gánh trên vai mình nặng đến nhường nào.

    Nhữngngày yên ổn lạ thường kéo dài được khoảng hai tuần, như vùng biển ởtâm bão. Trong kỳ nghỉ hè, mỗi tuần Tengo dạy bốn ngày ở trường dựbị, thời gian còn lại anh dùng cả để viết tiểu thuyết. Không ai liênlạc với anh. Sự kiện Fukaeri mất tích có tiến triển gì? Nhộng khôngkhí có phải vẫn đang bán chạy? Tengo không biết, mà cũng không muốnbiết. Thế giới là thế giới, mặc xác nó. Nếu có chuyện, chắc chắnngười ta sẽ chủ động tìm đến mình.

    ThángTám qua, tháng Chín về. Ngày ngày đều cứ như vậy, mãi mãi bình yênvô sự thì tốt biết mấy, Tengo vừa pha cà phê sáng vừa nghĩ. Nếu anhnói thành tiếng, ai biết liệu có bị con quỷ tai nhọn nào nghe thấyhay không. Vì vậy anh chỉ thầm cầu mong sự bình yên này kéo dài mãimãi. Nhưng lẽ đời là thế, việc chẳng bao giờ theo ý người. Thế giớinày dường như nắm trong lòng bàn tay những điều anh không mong đợi.

    Hơnmười giờ sáng hôm ấy, điện thoại đổ chuông. Sau khi để chuông reo lêndứt tiếng thứ bảy, Tengo mới miễn cưỡng với tay ra cầm ống nghe."Giờ em có thể đến chỗ anh không," người bên kia hạ thấp giọng hỏi.Theo Tengo biết, người có thể đặt những câu hỏi không có chấm hỏi nhưthế trên đời này chỉ có một mà thôi. Trong điện thoại, Tengo nghethấy tiếng đài phát thanh và tiếng ôtô xả khí.

    "Giờem đang ở đâu?" Tengo hỏi.

    "Ởtrước một cửa hàng tên là Marusho."

    Từchỗ anh đếu siêu thị ấy chưa đầy hai trăm mét. Cô gọi đến bằng điệnthoại công cộng ở đó.

    Tengobất giác đưa mắt nhìn quanh. "Em đến nhà anh sợ không ổn lắm. Có thểchỗ ở của anh đã bị theo dõi, với lại, ai người ta cũng đang chorằng em đã mất tích…"

    "Cóthể chỗ ở đã bị theo dõi," Fukaeri lặp lại y nguyên câu nói củaTengo.

    "Đúng,"Tengo nói. "Dạo này xung quanh anh xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ,chắc hẳn có liên quan đến Nhộng không khí."

    "Lànhững người kia họ đang giận dữ."

    "Cóthể. Hình như họ đang tức giận em, tiện thể giận luôn anh một chút.Vì anh đã viết lại Nhộng không khí."

    "Emkhông quan tâm," Fukaeri nói.

    "Emkhông quan tâm," Tengo lặp lại y nguyên lời cô. Đây hẳn là một thói quendễ lây sang người khác. "Không quan tâm gì?"

    "Nhàanh có bị theo dõi cũng không sao."

    Nhấtthời Tengo không biết trả lời cô thế nào. "Nhưng có lẽ anh thì quantâm," cuối cùng anh nói.

    "Haichúng ta tốt nhất nên ở cạnh nhau," Fukaeri nói, "Hai người đồng lònghợp sức."

    "Sonnyvà Cher", Tengo nói. "Cặp song ca nam nữ mạnh nhất."

    "Cáigì mạnh nhất."

    "Khônggì cả. Anh lẩm bẩm một mình thôi."

    "Emđến chỗ anh."

    Tengođang định nói gì đó thì đầu bên kia đã vang lên tiếng dập máy. Dùlà ai gọi điện cho Tengo thì cũng chỉ nói một nửa là tự dập máy,như là vung dao lên chặt đứt cầu treo.

    Mườiphút sau Fukaeri đến. Mỗi tay cô xách một túi nhựa mua hàng của siêuthị, trên người mặc áo sơ mi dài tay kẻ sọc màu xanh, quần bò bócũng màu xanh. Áo sơ mi đàn ông, rút thẳng từ dây phơi, không là ủigì. Vai cô khoác một cái túi vải thô. Fukaeri đeo một cặp kính râmlớn để che khuôn mặt, nhưng khó mà nói đây là một cách ngụy tranghiệu quả, ngược lại nó còn khiến người ta để ý hơn.

    "Đồăn nên có nhiều một chút," Fukaeri nói, sau đó bỏ các thứ trong túinhựa vào tủ lạnh. Cô hầu như mua toàn đồ ăn nấu sẵn, chỉ cần chovào lò vi sóng làm nóng lên là ăn được. Còn có cả bánh mặn, phomát, táo, cà chua, đồ hộp.

    "Lòvi sóng ở đâu," cô đảo mắt quanh gian bếp chật hẹp, hỏi.

    "Khôngcó lò vi sóng," Tengo trả lời.

    Fukaerinhíu mày, nghĩ ngợi giây lát, nhưng không nói gì. Dường như cô khôngthể tưởng tượng nổi thế giới mà không có lò vi sóng thì sẽ như thếnào.

    "Emsống ở chỗ anh," Fukaeri nói, như đang thông báo một sự thực kháchquan.

    "Đếnbao giờ?" Tengo hỏi.

    Fukaerilắc đầu. Ý cô bảo không rõ.

    "Chỗẩn nấp kia của em sao rồi?"

    "Khicó chuyện xảy ra, em không muốn ở một mình."

    "Emnghĩ sẽ xảy ra chuyện à?"

    Fukaerikhông trả lời.

    "Anhvẫn phải nhắc lại một câu, nơi này không an toàn," Tengo nói. "Hình nhưcó một số người đang để mắt đến anh. Vẫn chưa biết họ là ai, nhưng…"

    "Trênđời không có chỗ nào an toàn cả," Fukaeri nói. Sau đó cô nheo mắt đầyý vị, ngón tay khẽ vân vê dái tai. Tengo không biết trong ngôn ngữ cơthể, hành động này có ý nghĩa gì. Có lẽ là chẳng có ý nghĩa gì.

    "Vìvậy ở đâu cũng thế," Tengo nói.

    "Trênđời không có một chỗ nào an toàn cả," Fukaeri lặp lại.

    "Cólẽ vậy," Tengo thừa nhận. "Sau khi vượt qua một giới hạn nhất định,nguy hiểm đến mức nào thì cũng như nhau. Có điều, tạm gác chuyệnnày lại đã, giờ anh sắp phải đi làm rồi."

    "Đếntrường dự bị."

    "Đúngthế."

    "Emở đây," Fukaeri nói.

    "Emở đây," Tengo lặp lại, "Vậy càng tốt. Đừng ra ngoài, ai gõ cửa cũngđừng lên tiếng. Điện thoại đổ chuông cũng đừng bắt máy."

    Fukaerilặng lẽ gật đầu.

    "À,thầy Ebisuno sao rồi?"

    "Hômqua Sakigake bị khám xét."

    "Ýem là, vì vụ án của em, cảnh sát đã khám xét tổng bộ củaSakigane?" Tengo kinh ngạc hỏi.

    "Anhkhông đọc báo."

    "Anhkhông đọc báo." Tengo lại lặp lại. "Dạo gần đây anh không có tâm tríđọc báo, không biết tình hình thế nào. Nếu vậy thì giáo đoàn gặpphiền phức lớn rồi."

    Fukaerigật đầu.

    Tengothở dài một tiếng. "Chắc họ sẽ còn tức giận hơn nữa. Như lũ ong vòvẽ bị người ta phá tổ vậy."

    Fukaerinheo mắt lại, trầm ngâm một thoáng. Có lẽ cô đang tưởng tượng ra đànong vò vẽ tức giận như phát điên ùa bay ra khỏi tổ."

    "Cóthể," Fukaeri khẽ nói.

    "Thế,có manh mối gì về tung tích của cha mẹ em không?"

    Fukaerilắc đầu. Vẫn chưa có đầu mối gì về chuyện này.

    "Tómlại, giáo đoàn đang tức điên lên," Tengo nói. "Mà nếu phát hiện rachuyện em mất tích là trò bịp, cảnh sát chắc chắn cũng nổi khùngvới em. Tiện thể cũng nổi khùng với anh nữa, vì anh đã biết rõ sựthật mà vẫn che giấu cho em."

    "Chínhbởi vì thế, chúng ta cần phải đồng lòng hợp sức."

    "Mớirồi có phải em nói chính bởi vì thế?"

    Fukaerigật đầu. "Em dùng từ không chính xác," cô hỏi.

    Tengolắc đầu. "Không, anh không có ý đó, chỉ là cảm thấy cụm từ này nghecó vẻ mới lạ thôi."

    "Nếuanh thấy phiền, em sẽ đi chỗ khác," Fukaeri nói.

    "Emở đây cũng không sao," Tengo miễn cưỡng đáp, "Em cũng chẳng còn nơinào khác để đi, đúng không?"

    Tengolấy trà đại mạch trong tủ lạnh ra uống. "Anh không hoan nghênh đàn ongvò vẽ đang nổi điên lên, nhưng giúp em thì anh nhất định làm được."

    Fukaerinhìn chăm chú vào mặt Tengo một lúc, sau đó nói: "Hình như anh đãkhác lúc trước."

    "Khácnhư thế nào?"

    Cặpmôi Fukaeri vểnh lên thành một góc độ kỳ quái, rồi lập tức trở vềnguyên trạng. "Không giải thích được."

    "Khôngcần giải thích," Tengo nói. Nếu không giải thích thì không hiểu, vậythì có giải thích thế nào cũng không hiểu được.

    Lúcra đến cửa, Tengo nhắc Fukaeri: "Khi anh gọi điện cho em, anh sẽ đợi đổchuông ba tiếng rồi dập máy. Sau đó anh sẽ gọi lại lần nữa, lần nàythì em hãy bắt máy. Hiểu chưa?"

    "Biếtrồi," Fukaeri đáp, đoạn lặp lại. "Đợi đổ chuông ba tiếng, rồi dậpmáy, sau đó gọi lại, lần này thì bắt máy." Nghe như thể cô đang vừađọc vừa dịch vừa đọc to thành tiếng hàng chữ khắc trên tấm bia đácổ.

    "Chuyệnnày rất quan trọng, đừng quên đấy," Tengo nói.

    Fukaerigật đầu hai lần.

    Dạyxong hai tiết, Tengo liền quay lại phòng giáo viên thu dọn đồ đạcchuẩn bị về nhà. Cô lễ tân bước tới báo với anh: có một người họUshikawa muốn gặp anh. Trông cô như thể một người báo tin đầy thiện tâmphải mang tin dữ đến, nói với giọng áy náy, Tengo nhoẻn cười cám ơncô. Không có lý do gì để trách móc người báo tin cả.

    Ushikawangồi trong quán ăn tự phục vụ cạnh sảnh trước, uống cà phê sữa đợiTengo. Tengo không thể tưởng tượng ra có thứ đồ uống nào ít hợp vớiUshikawa hơn là món cà phê sữa này. Giữa đám học sinh trẻ trung tràntrề sinh lực, bộ dạng bất bình thường của Ushikawa lại càng thu hútsự chú ý. Chỉ là khu vực quanh chỗ y ngồi dường như có trọng lực,mật độ không khí và độ chiết xạ ánh sáng khác với phần còn lạicủa gian phòng. Ngay cả khi nhìn từ xa, y cũng giống như một tin tứcchẳng hề tốt lành. Đang là giờ nghỉ, quán ăn đông nghịt, nhưngUshikawa một mình chiếm cả cái bàn đủ chỗ cho sáu người song chẳngai chịu qua ngồi ghép với y. Bằng bản năng tự nhiên, các học sinhthảy đều tránh Ushikawa, giống như lũ linh dương tránh bọn chó hoang.

    Tengomua cà phê ở quầy bar, đem đến ngồi xuống đối diện với Ushikawa. Hìnhnhư Ushikawa vừa ăn hết cái bánh mì kem. Giấy gói vo viên bỏ trên mặtbàn, khóe miệng vẫn còn dính vụn bánh mì. Bánh mì kem cũng là mónăn hoàn toàn không hợp với y chút nào.

    "Lâurồi không gặp, anh Kawana," thấy Tengo, Ushikawa hơi nhấc mông lên chàohỏi. "Thật là ngại quá, lần nào cũng cứ không mời mà đến."

    Tengokhông chào hỏi gì, đi thẳng vào chủ đề chính luôn: "Chắc ông đến vìcâu trả lời của tôi? Câu trả lời cho đề nghị lần trước."

    "Vâng,là chuyện ấy đấy," Ushikawa trả lời. "Nói đơn giản là thế."

    "ÔngUshikawa này, hôm nay có thể phiền ông nói cụ thể hơn một chút, thẳngthắn hơn một chút không? Rốt cuộc các ông muốn tôi làm gì? Để đáplại khoảng tiền tài trợ ấy?"

    Ushikawacẩn thận đưa mắt nhìn quanh, nhưng gần chỗ họ không có lấy một bóngngười. Trong quán, tiếng đám học sinh quá ồn ào đến nỗi chẳng cầnlo cuộc nói chuyện của hai người bị ai nghe trộm."

    "Đượcrồi. Vậy tôi sẽ cho anh một món hời, nói thật mọi sự," Ushikawa nhổmngười qua mặt bàn, hạ thấp giọng xuống nói. "Tiền chẳng qua chỉ làcái cớ thôi. Với lại cũng chẳng phải món gì lớn lắm. Thứ quantrọng nhất khách hàng của tôi có thể cho anh là sự an toàn. Nóitrắng ra, tức là anh sẽ không bị tổn hại. Chúng tôi bảo đảm."

    "Đổilại thì sao?" Tengo hỏi.

    "Đổilại, tất cả những gì họ yêu cầu anh làm là im lặng và quên đi. Anhđã tham dự vào vụ việc này, nhưng anh không hiểu được ý đồ và nộitình bên trong. Anh chỉ là một tên lính quèn làm theo lệnh. Về chuyệnnày, họ không định trách móc gì anh. Vì vậy, anh chỉ cần quên hếtmọi chuyện từng xảy ra là được. Coi như chưa từng xảy ra. Việc anhchấp bút Nhộng không khí sẽ không bị lọt ra ngoài xã hội. Anh vàcuốn sách ấy trước đây không có quan hệ gì, sau này cũng không. Họmong anh làm vậy. Việc này đối với anh chắc chỉ có lợi mà không cóhại."

    "Tôisẽ không bị tổn hại, có nghĩa là," Tengo nói, "Trừ tôi ra, nhữngngười có liên can khác sẽ bị tổn hại?"

    "Chuyệnnày thì, ừm, e là phải xét trường hợp cụ thể, ‘case by case’, nhưngười Anh nói." Ushikawa phát âm mấy chữ tiếng Anh rõ là rất khókhăn. "Tôi không phải là người có quyền quyết định nên không thể trảlời anh cụ thể. Song tôi nghĩ ít nhiều thì cũng cần tiến hành vàibước nào đó chứ, phải không?"

    "Vảlại các vị còn có cánh tay vừa dài vừa mạnh."

    "Đúngthế, lần trước tôi nói với anh rồi, cánh tay rất dài, rất mạnh.Vậy, anh có thể cho tôi câu trả lời thế nào đây?"

    "Câutrả lời của tôi là, tôi không thể nhận tiền của các vị được."

    Ushikawakhông nói tiếng nào, đưa tay gỡ lấy kính, lấy khăn mùi soa trong túira cẩn thận lau sạch tròng kính, sau đó lại đeo lên, như muốn nóirằng những gì tai y nghe thấy dường như có mối liên hệ gì đó đếnthị lực.

    "Cónghĩa là, đề nghị của chúng tôi, ừm, bị cự tuyệt rồi, phải không?"

    "Đúngthế."

    Quamắt kính, Ushikawa nhìn Tengo với ánh mắt như đang nhìn một áng mâyhình dạng kỳ quặc. "Vì sao vậy? Theo thiên kiến của tôi, đây là mộtcuộc mua bán không hề tệ chút nào."

    "Nóigì thì nói, chúng tôi coi như đã lên cùng một con thuyền, tôi khôngthể chỉ lo chạy tháo thân một mình được," Tengo nói.

    "Quáilạ thật," Ushikawa dường như cảm thấy rất khó tin, nói, "Tôi chẳngthể hiểu nổi. Chắc tôi nói thế này là không nên, nhưng mấy người kiahọ chẳng quan tâm gì tới anh đâu. Thật đấy. Họ chẳng qua chỉ quẳngcho anh ít tiền còm rồi lợi dụng anh thôi. Thế mà anh còn phải chịuđủ thứ liên lụy. Thế có khác gì coi người ta là thằng ngu đâu! Chodù anh có nổi giận đùng đùng cũng là chuyện hết sức bình thường.Nếu là tôi thì chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Thế nhưng anh lạivẫn bảo vệ cho họ. ‘Tôi không thể chỉ lo chạy tháo thân một mìnhđược’, lại còn nói thế đấy! Thuyền với chẳng thiếc. Tôi chẳng hiểunổi. Anh bị làm sao vậy?"

    "Mộttrong các lý do là một người đàn bà tên Yasuda Kyoko."

    Ushikawacầm cốc cà phê sữa đã nguội ngắt lên, nhấp một ngụm như thể rấtkhó uống, đoạn hỏi: "Yasuda Kyoko?"

    "Cácvị biết chuyện của Yasuda Kyoko," Tengo nói.

    Ushikawadường như chưa hiểu câu nói của Tengo, hồi lâu vẫn chỉ mở miệng. "Ôichà, nói thật với anh, tôi không biết người đàn bà nào tên như thếcả. Tôi thề, tôi thật sự không biết, là ai thế?"

    Tengokhông nói không rằng, nhìn chằm chằm vào mặt Ushikawa một lúc lâu,nhưng không đọc ra được bất cứ điều gì.

    "Làmột người đàn bà tôi quen."

    "Ngườiđàn bà này có mối thâm giao với anh?"

    Tengokhông trả lời. "Tôi muốn biết, rốt cuộc các vị đã làm gì cô ấy?"

    "Làmgì? Làm sao có chuyện đó được? Chẳng làm gì cả," Ushikawa nói. "Tôinói thật đấy, anh xem, tôi vừa mới bảo anh tôi không biết người đànbà đó là ai cơ mà. Anh liệu có thể làm gì một người anh không hềbiết cơ chứ!"

    "Nhưngông đã nói, các vị đã thuê một ‘điều tra viên’ giỏi giang để điều tratôi triệt để. Các vị thậm chí còn khám phá được việc tôi viết lạitác phẩm của Fukaeri. Về đời tư của tôi anh ta cũng biết lắm chuyện.Vì thế, tay điều tra viên ấy biết quan hệ giữa tôi và Yasuda Kyokochẳng lẽ không phải là chuyện dĩ nhiên sao?"

    "Đúngthế, chúng tôi đã thuê một điều tra viên rất giỏi, người đó đã tiếnhành điều tra anh rất tỉ mỉ. Không chừng, như anh đã nói, anh ta biếtđược quan hệ giữa anh và cô Yasuda kia. Nhưng dù có thông tin như vậythì nó cũng không được đưa đến chỗ tôi đâu."

    "Tôicó qua lại với người đàn bà tên là Yasuda Kyoko đấy," Tengo nói, "Mỗituần gặp cô ấy một lần. Lén lút, bí mật. Vì cô ấy đã có gia đình.Nhưng, đột nhiên một ngày kia cô ấy không nói năng gì mà biến mất."

    Ushikawadùng cái khăn mùi soa vừa lau kính khẽ quệt mồ hôi trên chóp mũi."Vì vậy anh cho rằng sự mất tích của người đàn bà có chồng này cóliên quan đến chúng tôi, theo cách này hay cách khác, phải không?"

    "Cóthể các vị đã cho chồng cô ấy biết chuyện chúng tôi hẹn hò."

    Ushikawaluống cuống vềnh môi lên. "Nhưng mà tại sao chúng tôi phải làm chuyệnấy cơ chứ?"

    Tengonắm chặt hai bàn tay đặt trên đầu gối. "Những lời ông nói qua điệnthoại lần trước khiến tôi cứ băn khoăn nghĩ mãi."

    "Rốtcuộc tôi đã nói gì vậy?"

    "Quamột độ tuổi nhất định, cuộc đời con người chẳng là gì ngoài mộtquá trình không ngừng mất mát. Những thứ rất quý giá với cuộc đờianh sẽ lần lượt tuột khỏi tay anh, như những chiếc răng lược gãy dần.Người anh yêu thương, hết người này đến người kia, dần dần biến mấtkhông còn ở bên cạnh anh. Đại khái là vậy. Ông vẫn nhớ chứ?"

    "Ừm,tôi nhớ. Đúng vậy, lần trước tôi đã nói những lời này. Nhưng anhKawana à, tôi nói thế chẳng qua chỉ là nói chung chung thôi. Tôi muốnthẳng thắn bày tỏ ý kiến của mình về nỗi buồn và sự cô đơn củatuổi già, hoàn toàn không phải nhắm đến chị Yasuda nào đó."

    "Nhưngtôi thì lại nghe như đó là lời cảnh cáo dành cho tôi vậy."

    Ushikawalắc đầu lia lịa. "Làm gì có. Cảnh cáo gì chứ, chỉ là một chútquan điểm nông cạn của riêng tôi thôi. Về việc của Yasuda, tôi xin thề,tôi thực sự không biết gì cả. Cô ấy đã mất tích rồi à?"

    Tengotiếp tục nói: "Ông còn nói thế này. Nếu tôi không nghe theo các vịthì có thể sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho những người xung quanh."

    "Ừm,đúng là tôi có nói như vậy."

    "Đâycũng không phải là cảnh cáo ư?"

    Ushikawacất khăn mùi soa vào túi áo, thở dài một tiếng. "Đúng thế, thoạtnghe có lẽ giống như đang cảnh cáo, nhưng đó cũng chỉ là nói chungchung thôi. Tôi bảo anh Kawana này, tôi hoàn toàn không biết gì về côYasuda cả. Thậm chí cả tên cô ấy cũng chưa từng nghe đến bao giờ. Tôixin thề có đất có trời."

    Tengoquan sát gương mặt Ushikawa một lần nữa. Gã này có lẽ đúng là khôngbiết gì về Yasuda Kyoko. Vẻ bối rối trên mặt gã đúng là có vẻ rấtthật. Thế nhưng, anh ta không biết gì không nhất thiết có nghĩa làbọn họ chưa từng làm gì cô ấy. Biết đâu chỉ là gã này không đượcbiết mà thôi.

    "AnhKawana, có lẽ tôi hơi lắm lời… nhưng có quan hệ tình ái với ngườiđàn bà đã có chồng là chuyện nguy hiểm đấy. Anh là đàn ông độcthân, trẻ khỏe. Anh không phải mạo hiểm làm gì, các cô trẻ tuổi độcthân ngoài kia nhiều lắm cơ mà," Ushikawa nói, khéo léo dùng đầu lưỡiliếm vụn bánh mì dính ở khóe miệng.

    Tengolặng thinh nhìn Ushikawa.

    Ushikawalại nói: "Đương nhiên, chuyện tình cảm nam nữ thì chẳng thể nào đemlý tính ra mà nói được. Chế độ một vợ một chồng hàm chứa rấtnhiều mâu thuẫn. Tôi nói vậy chỉ là có ý tốt thôi… giả dụ ngườiđàn bà kia đã bỏ anh đi, thôi thì anh cứ để cô ấy đi cũng tốt. Điềutôi muốn nói với anh là, trên đời có những chuyện mình không biếtthì hơn. Chẳng hạn, chuyện mẹ anh cũng vậy. Biết được sự thực cókhi còn làm anh tổn thương. Vả lại, một khi biết được sự thực, anhsẽ phải chịu trách nhiệm với nó."

    Tengochau mày, nín thở trong khoảnh khắc. "Anh biết gì về mẹ tôi?"

    Ushikawakhẽ liếm môi. "Ừm, tôi biết sơ sơ. Về chuyện này, điều tra viên đãđiều tra hết sức kỹ lưỡng. Nếu anh muốn biết, chúng tôi có thể traotoàn bộ thông tin về mẹ anh cho anh. Theo tôi biết, hình như anh lớn lênmà hoàn toàn không hề biết gì về mẹ mình thì phải. Chỉ có điềutrong đó không chừng có cả một số thông tin không vui vẻ gì đâu."

    "ÔngUshikawa," Tengo nói, đẩy ghế ra sau, đứng lên. "Phiền ông về cho. Tôi khôngmuốn nói chuyện với ông nữa. Từ nay về sau, mong ông đừng xuất hiệntrước mặt tôi nữa. Dù tôi có bị tổn thương thế nào thì cũng tốt hơnlà giao dịch với các vị. Tôi không cần tiền tài trợ của các vị,cũng không cần các vị bảo đảm an toàn. Tôi chỉ có một mong muốn, ấylà không bao giờ phải gặp lại ông nữa."

    Ushikawahoàn toàn không phản ứng. Chắc y từng bị người khác nói vào mặtnhiều lời còn ghê gớm hơn thế. Sâu trong mắt y còn thấp thoáng sắcthái như thể đang mỉm cười.

    "Tốtthôi," Ushikawa nói. "Tóm lại, nghe được câu trả lời của anh là tốtrồi. Câu trả lời là không. Đề nghị bị cự tuyệt. Rõ ràng và dễhiểu. Tôi sẽ báo lại với cấp trên đúng như thế, vì tôi chỉ là tênchạy vặt không đáng nhắc đến mà thôi. Huống hồ, đã chắc gì do câutrả lời là không mà anh sẽ gặp hại ngay tức khắc. Chẳng qua là khôngchừng anh sẽ gặp hại, tôi chỉ nói vậy thôi. Cũng có thể sẽ bình yênvô sự. Được vậy thì tốt quá. Không không, tôi không nói dối đâu, thựctâm tôi nghĩ vậy đấy. Vì tôi rất có thiện cảm với anh. Có điều,chắc anh không muốn tôi ôm mối thiện cảm này với anh một tí nào đúngkhông. Đành vậy, chẳng có cách nào cả. Một kẻ dớ dẩn chẳng biếttừ đâu đến nói toàn những lời dớ dẩn đâu đâu, đến cả cái mã ngoàicũng chẳng ra thể thống gì. Tôi xưa nay vốn không phải loại được aiưa. Nhưng đối với anh… có lẽ anh sẽ cảm thấy khó chịu… nhưng tôi rấtcó thiện cảm. Tôi rất mong anh có thể bình an và sớm thành công."

    Ushikawavừa nói vừa chăm chú nhìn mười ngón tay mình. Những ngón tay vừa thôvừa ngắn. Y lật đi lật lại hai bàn tay, sau đó đứng dậy.

    "Thôi,tôi xin phép cáo từ. À phải, có lẽ đây là lần cuối cùng tôi xuấthiện trước mặt anh. Ừm, tôi sẽ cố gắng làm như ý nguyện của anh.Chúc anh may mắn. Tạm biệt."

    Ushikawacầm chiếc áo da cũ kỹ y để trên cái ghế bên cạnh lên, biến mất giữađám đông trong quán ăn. Lúc y đi qua, đám học sinh nam nữ thảy đều tựnhiên tránh sang hai bên, mở lối cho y, như là trẻ con trong làng cốtránh ông ba bị đáng sợ vậy.

    Tengogọi từ điện thoại công cộng ở đại sảnh trường dự bị về nhà. Anhđịnh để đổ chuông ba tiếng rồi gác máy, nhưng khi hồi chuông thứ haivang lên, Fukaeri đã bắt máy.

    "Khôngphải đã nói rồi sao, đổ chuông ba tiếng, sau đó gọi lại?" Tengo uể oảinói.

    "Emquên," Fukaeri hờ hững trả lời.

    "Emđã nói sẽ nhớ kỹ không quên mà."

    "Emlàm lại nhé," Fukaeri hỏi.

    "Không,không cần. Đằng nào em cũng bắt máy rồi. Lúc anh không có nhà, có chuyện gì đặcbiệt không?"

    "Khôngcó điện thoại, cũng không có ai đến."

    "Vậythì tốt. Anh hết giờ làm rồi, giờ về nhà đây."

    "Lúcnãy có một con quạ to lắm bay đến, kêu ngoài cửa sổ," Fukaeri nói.

    "Conquạ ấy ngày nào cũng chập tối là đến. Kệ nó. Như kiểu chào hỏi xã giao thôi. Chắckhoảng gần bảy giờ là anh về đến nhà."

    "Tốtnhất là nhanh nhanh một chút."

    "Tạisao?" Tengo hỏi.

    "NgườiTí Hon đang làm náo loạn."

    "NgườiTí Hon đang làm náo loạn." Tengo lặp lại câu nói của Fukaeri. "Em nói họ đanglàm náo loạn ở nhà anh à?"

    "Khôngphải. Ở nơi khác."

    "Ởnơi khác?"

    "Mộtnơi rất xa."

    "Nhưngem nghe thấy."

    "Emnghe thấy."

    "Thếnghĩa là sao?" Tengo hỏi.

    "Sắpcó bien co xảy ra."

    "Bienco?" Tengo nói. Anh nghĩ một lúc mới hiểu đó là hai chữ "biến cố". "Sắp có biếncố gì vậy?"

    "Emcũng không biết."

    "Làbiến cố do người Tí Hon gây ra à?"

    Fukaerilắc đầu. anh có thể cảm nhận được qua điện thoại. Ý là cô không biết.

    "Tốtnhất là trở về trước khi có sấm."

    "Có sấm?"

    "Nếutàu điện ngừng chạy, chúng ta sẽ bị tách ra."

    Tengongoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời hoàng hôn cuối mùa hạ yên bình tĩnh lặng,không thấy một gợn mây. "Không giống như sắp có sấm."

    "Nhìnbề ngoài không thể biết được."

    "Anhsẽ về nhanh," Tengo nói.

    "Tốtnhất là nhanh lên," Fukaeri nói. Rồi lập tức gác máy.

    Tengora khỏi cổng chính của trường, ngước mắt nhìn lên bầu trời chiều muộn quangđãng, sau đó vội vã rảo bước chân đi tới ga Yoyogi. Những lời Ushikawa nói lúcnãy không ngừng lặp đi lặp lại trong óc anh, như cuộn băng cát xét được đặt ởchế độ tự động phát lại.

    Điềutôi muốn nói với anh là, trên đời có những chuyện mình không biếtthì hơn. Chẳng hạn, chuyện mẹ anh cũng vậy. Biết được sự thực cókhi còn làm anh tổn thương. Vả lại, một khi biết được sự thực, anhsẽ phải chịu trách nhiệm với nó.

    VàNgười Tí Hon đang náo loạn lên ở nơi nào đó. Dường như bọn họ có liên quan đếnmột biến cố đã được định sẵn là sẽ xảy ra. Lúc này bầu trời quang đãng sáng sủa,nhưng sự vật không thể chỉ nhìn bề ngoài mà biết được. Biết đâu sẽ có sấm nổ ầmầm, mưa to như trút, tàu điện ngừng hoạt động. Cần phải mau chóng về nhà. GiọngFukaeri toát lên một sức thuyết phục đến kỳ lạ.

    "Chúngta phải đồng lòng hợp sức," cô nói.

    Nhữngcánh tay dài đang vươn ra từ một nơi nào đó. Chúng ta cần phải đồng lòng hợp sức.vì chúng ta là cặp song ca nam nữ mạnh nhất thế giới.

    TheBeat Goes On.


Trang 1 / 3 123 Cuối Cuối

Chủ Đề Tương Tự

  1. 1q84
    By giavui in forum Truyện Dài
    Trả Lời: 23
    Bài Viết Cuối: 09-06-2020, 05:20 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •