Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “* Muốn hiểu thế nào là Tình Yêu và Hạnh Phúc, phải biết sống cho kẻ khác, nghĩa là phải biết yêu
Godwin
Trang 3 / 3 ĐầuĐầu 123
Results 21 to 24 of 24

Chủ Đề: 1Q84 Tập 2

  1. #1
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết

    03 Rose 1Q84 Tập 2

    1Q84 Tập 2


    Tác giả :Haruki Murakami

    Dịch giả: Lục Hương





    MỤC LỤC [−]

    1. Đó Là Nơi Buồn Tẻ Nhất Thế Giới
    2. Ngoại Trừ Linh Hồn Thì Chẳng Còn Gì Cả
    3. Không Thể Chọn Cách Sinh Ra, Nhưng Có Thể Chọn Cách Chết Đi
    4. Chuyện Như Thế Có Lẽ Không Nên Chờ Đợi
    5. Một Con Chuột Gặp Phải Con Mèo Ăn Chay
    6. Cánh Tay Của Chúng Tôi Dài Lắm
    7. Nơi Cô Sắp Đặt Chân Đến
    8. Một Lát Nữa Lũ Mèo Sẽ Đến
    9. Cái Giá Phải Trả Cho Ân Huệ
    10. Đề Nghị Bị Cự Tuyệt
    11. Bản Thân Sự Cân Bằng Đã Là Thiện
    12. Những Thứ Dùng Ngón Tay Đếm Không Hết
    13. Nếu Không Có Tình Yêu Của Em
    14. Lễ Vật Trao Tay
    15. Rốt Cuộc, Bóng Ma Cũng Xuất Hiện
    16. Như Một Con Tàu Ma
    17. Lôi Con Chuột Ra
    18. Vệ Tinh Lặng Lẽ Và Cô Độc
    19. Khi Tử Thể Thức Tỉnh
    20. Con Voi Biển Và Ông Chủ Tiệm Bán Mũ Điên
    21. Mình Phải Làm Sao?
    22. Chỉ Cần Trên Trời Có Hai Mặt Trăng
    23. Hãy Để Chú Hổ Bơm Xăng Cho Xe Của Bạn
    24. Tranh Thủ Chút Hơi Ấm Còn Sót Lại



    Chương 1

    Đó là nơi buồn tẻ nhất thế giới



    Aomame

    Đó lànơi buồn tẻ nhất thế giới

    Mùamưa dầm chưa chính thức kết thúc song bầu trời Tokyo đã xanh ngắt một màu, mặttrời giữa hè chói chang thỏa sức rọi xuống mặt đất. Liễu một lần nữa lại xanhum lá, đung đưa phủ bóng sum sê xuống mặt đường.

    Tamaruđón Aomame ở tiền sảnh. Anh ta mặc bộ vest mùa hè tối màu, sơ mi trắng, thắt càvạt trơn. Và không đổ một giọt mồ hôi nào. Một người đàn ông cao lớn như anh tamà thời tiết nóng bức đến đâu cũng chẳng đổ mồ hôi, đấy là điều bấy nay vẫn khiếnAomame thấy thật khó tin.

    GặpAomame, Tamaru khẽ gật đầu, chỉ chào một tiếng cụt lủn rất khó nghe ra rồikhông nói gì nữa, mà cũng không chuyện trò vài câu với nàng như mọi khi. Anh tacắm cúi đi trước, băng qua hành lang dài, không ngoái đầu lại, đưa Aomame đếnchỗ bà chủ đang đợi.

    Chắcanh ta không còn tâm trạng nào để chuyện phiếm với ai, Aomame đoán. Có lẽ cáichết của con chó là cú sốc quá lớn đối với anh ta. "Phải tìm một con chó giữnhà khác," qua điện thoại anh ta nói với Aomame như thế, hệt như đang nói chuyệnthời tiết. Nhưng cả Aomame cũng hiểu, không thể qua đó mà biết được tâm trạngthật của Tamaru. Con chó cái giống béc giê Đức ấy có vị trí hết sức quan trọngtrong lòng anh ta, từ nhiều năm nay hai bên đã rất hiểu nhau. Hẳn anh ta xemcái chết đột ngột khó hiểu của con chó như một sự nhục mạ hay khiêu chiến đối vớibản thân mình. Nhìn tấm lưng to bè mà lặng thinh như tấm bảng đen lớp học củaTamaru, Aomame có thể hình dung cơn phẫn nộ âm thầm trong lòng anh ta.

    Tamarumở cửa phòng khách mời Aomame vào, còn mình thì đứng cạnh cửa đợi chỉ thị củabà chủ.

    "Hômnay chúng ta không cần đồ uống," bà chủ nói với anh ta.

    Tamarukhông nói gì, khẽ gật đầu, lẳng lặng đóng cửa. Trong phòng chỉ còn lại bà chủvà Aomame. Trên bàn trà, cạnh chiếc ghế tay vịn bà chủ đang ngồi, có đặt một bểcá thủy tinh hình tròn với hai con cá vàng bên trong. Đó là giống cá vàng tầmthường đâu đâu cũng thấy, thứ bể cá bình thường có thể gặp ở bất cứ đâu; tronglàn nước dập dềnh mấy cọng tảo xanh chẳng bể cá nào là không có. Aomame đã bướcvào phòng khách rộng rãi sang trọng này nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiênnàng thấy bể cá vàng. Điều hòa nhiệt độ bật ở mức yếu, thi thoảng nàng nghe mộtlàn gió mát thoảng nhẹ trên da. Trên cái bàn sau lưng nàng bày một bình hoa cắmba cành bách hợp trắng. Các đóa hoa rất lớn, đầy đặn, gục đầu giống như loàithú nhỏ của vùng đất xa lạ nào đấy đang chìm trong trầm tư mặc tưởng.

    Bà chủvẫy tay ra hiệu mời Aomame ngồi xuống sofa bên cạnh mình. Cửa sổ hướng ra vườnbuông rèm ren màu trắng, nhưng ánh nắng chiều hè vẫn rất gay gắt. Dưới ánh sángđó, trông bà chủ toát ra vẻ mệt mỏi khác thường. Lọt thỏm trong chiếc ghế bànhrộng, bà tì cằm lên cánh tay nhỏ nhắn yếu ớt, hốc mắt trũng sâu, nếp nhăn trêncổ đã nhiều hơn trước, bà phải già đi đến năm sáu tuổi là ít. Chẳng những vậy,hôm nay bà chủ không hề bận tâm che giấu vẻ mệt mỏi rành rành kia. Đây là chuyệnkhông bình thường. Ít nhất là, theo quan sát của Aomame, bà luôn huy động sức mạnhbên trong hầu giữ vẻ bề ngoài tề chỉnh, dáng người thẳng tắp, nét mặt tậptrung, không để lộ dấu vết của sự già nua. Thường thì nỗ lực ấy luôn thànhcông.

    Aomamenhận thấy hôm nay có nhiều thứ trong tòa biệt thự này trông khang khác. Thậmchí cả ánh sáng cũng nhuốm một màu khác. Cả bể cá vàng, cái vật tầm thường kia,cũng có vẻ không hợp lắm với căn phòng trần cao kê đầy đồ nội thất cổ này.

    Bà chủngồi yên hồi lâu, tay tựa cằm, chăm chú nhìn một điểm nào đó trong khoảng khôngbên cạnh Aomame. Nhưng Aomame hiểu, ở đó chẳng có gì đặc biệt để nhìn. Chẳngqua bà chỉ cần một chỗ để tạm thời hướng ánh mắt vào mà thôi.

    "Côkhát không?" bà chủ hỏi với giọng bình tĩnh.

    "Không,tôi không khát ạ," Aomame đáp.

    "Chỗkia có hồng trà với đá. Nếu không ngại, cô tự ra đó rót vào cốc thủy tinh mà uống."

    Bà chủchỉ ngón tay về phía cái bàn để đồ ăn cạnh cửa. Ở đây có một chiếc bình miệng rộng,bên trong chứa đầy trà với đá và chanh xắt lát, bên cạnh có ba cốc thủy tinhhoa khác màu nhau.

    "Cámơn bà," Aomame nói. Nhưng nàng không thay đổi tư thế, đợi những lời tiếp theo củabà chủ.

    Nhưngmột hồi lâu sau, bà chủ vẫn trầm mặt như thế. Bà có chuyện không thể không nóivới Aomame, nhưng một khi đã nói ra lời, những sự thực ẩn giấu trong đó có thểsẽ trở nên xác thực hơn đến độ không sửa chữa được, cho nên bà chỉ mong trìhoãn được cái lúc nói ra ấy, dù chỉ một chút. Đó là lý do cho sự trầm mặt này.Bà liếc nhìn bể cá vàng bên cạnh. Sau đó, dường như đã từ bỏ nỗ lực kéo dài thờigian, cuối cùng bà cũng ngước lên nhìn thẳng vào Aomame. Đôi môi bà mím chặtthành một đường thẳng, hai bên mép hơi cố ý nhếch lên một chút.

    "Conchó canh cửa ở trung tâm bảo trợ chết rồi, Tamaru nói với cô chưa? Chết rất kỳlạ, không thể giải thích nổi," bà chủ nói.

    "Tôicó nghe nói."

    "Sauđó Tsubasa cũng biến mất luôn."

    Aomamehơi nghiêng mặt. "Biến mất ư?"

    "Độtnhiên mất tích. Có thể là mới đêm qua. Sáng sớm nay đã không thấy đâu nữa."

    Aomamemấp máy môi, muốn tìm lời để nói, nhưng lời lẽ không đến ngay được. "Có điều...lần trước tôi nghe phu nhân nói, luôn có người ngủ chung với Tsubasa, trongcùng một phòng, để phòng xa..."

    "Đúngvậy. Có điều cô ấy đã ngủ rất say, chưa bao giờ cô ấy ngủ say như thế cả, nênhoàn toàn không phát hiện ra Tsubasa đã đi mất. Khi trời sáng thì trên giườngkhông thấy Tsubasa đâu nữa."

    "Conchó béc giê Đức chết, sáng hôm sau thì Tsubasa biến mất," Aomame nhắc lại như đểxác nhận.

    Bà chủgật đầu. "Hiện tại vẫn chưa biết hai chuyện này có liên quan gì với nhau không.Nhưng tôi sợ là có đấy."

    Khôngvì lý do cụ thể nào, Aomame nhìn về phía bể cá vàng đặt trên bàn. Bà chủ dõitheo ánh mắt nàng, cũng hướng điểm nhìn về chỗ đó. Hai con cá vàng đang hững hờbơi qua bơi lại trong hồ nước làm bằng thủy tinh, uể oải đung đưa mấy cái vây.Ánh nắng hè chiết xạ một cách kỳ lạ trong bể cá, khiến người ta có ảo giác mìnhđang nhìn vào một vùng biển sâu đầy những sự huyền bí.

    "Mấycon cá vàng này tôi mua cho Tsubasa," bà chủ ngước nhìn Aomame nói như để giảithích. "Có một khu phố buôn bán ở Azabu đang tổ chức lễ hội, tôi liền dẫnTsubasa ra đấy tản bộ. Tôi thầm nhủ con bé cứ ở mãi trong phòng thì cũng khôngtốt cho sức khỏe của nó. Tamaru đi cùng, dĩ nhiên. Cả bể cá lẫn cá tôi đều mua ởchợ đêm đó đem về. Con bé hình như bị cá vàng thu hút, nó đặt bể trong phòng,nhìn chăm chăm từ sáng đến tối không biết mệt. Giờ con bé biến mất, tôi mớimang nó tới đây. Dạo này tôi cũng thường ngắm cá vàng. Không làm gì cả, chỉnhìn chúng chăm chăm thôi. Kỳ lạ lắm, hình như đúng là nhìn mãi không thấychán. Trước đây tôi có bao giờ nhiệt tình ngắm cá vàng như thế đâu."

    "Tsubasacó thể đi đến chỗ nào, phu nhân có manh mối gì không?"

    "Khôngcó manh mối gì hết," bà chủ đáp, "Con bé tứ cố vô thân. Theo những gì tôi đượcbiết, nó là đứa chẳng có nơi nào để đi trên thế gian này."

    "Cókhả năng cô bé bị ai đó bắt cóc không?"

    Bà chủkhẽ lắc đầu thảng thốt, như thể đang xua đi một con ruồi nhỏ mắt thường khôngnhìn thấy, "Không, con bé cứ thế đi thôi. Chẳng ai đến bắt nó đi đâu cả. Nếu làthế thì người xung quanh đã thức dậy rồi. Những người phụ nữ ở đó vốn rất tỉnhngủ. Tôi tin rằng tự Tsubasa đã quyết định rời khỏi chỗ ấy. Nhón chân đi xuốngcầu thang, lẳng lặng mở khóa, đẩy cửa đi ra ngoài. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnhấy. Cho dù con bé bước ra, con chó cũng không sủa, nó đã chết từ tối hôm trướcrồi. Lúc đi, con bé còn chẳng thay quần áo. Mặc dù ngay bên cạnh có bộ quần áomới gấp gọn dàng để đấy, nhưng nó mặc nguyên đồ ngủ đi ra. Chắc trên người nócũng không có lấy một đồng."

    MặtAomame càng nhăn sâu hơn nữa. "Chỉ một mình, mặc đồ ngủ?"

    Bà chủgật đầu. "Đúng vậy. Một cô bé mười tuổi mặc đồ ngủ, một thân một mình, không xudính túi thì có thể đi đâu lúc nửa đêm? Nhìn từ góc độ bình thường khó mà lý giảinổi. Nhưng không hiểu sao tôi lại không cảm thấy chuyện này có gì kỳ quái. Hoàntoàn không. Lần này thậm chí tôi còn có cảm giác thật ra đây là chuyện cần phảixảy ra. Vậy nên tôi không cho người đi tìm con bé. Tôi không làm gì cả, chỉnhìn chằm chằm vào bể cá thế này thôi."

    Bà chủliếc sang phía bể cá trong khi nói, rồi lại quay sang nhìn vào mặt Aomame.

    "Bởivì tôi biết giờ có dốc hết sức tìm cũng chẳng được gì. Con bé đã đến nơi màchúng ta không thể tìm lại nó được."

    Nóixong, bà chủ không tì cằm lên bàn tay nữa. Hai tay xếp ngay ngắn trên đầu gối,bà chầm chậm thở ra một luồng khí ghìm giữ trong cơ thể đã lâu.

    "Nhưngtại sao cô bé phải làm như vậy chứ?" Aomame hỏi. "Tại sao cô bé phải rời khỏitrung tâm? Ở đấy cô bé được người ta bảo vệ, hơn nữa nó chẳng còn nơi nào khácđể đi."

    "Tôikhông biết lý do. Nhưng tôi cảm nhận được, cái chết của con chó hình như chínhlà ngòi nổ. Tsubasa rất thương con chó ấy, mà con chó cũng đặc biệt thân thiếtvới con bé. Hai đứa như là bạn chí thân. Vì thế nên cái chết của con chó, hơn nữalại là một cái chết thảm khốc đẫm máu và quái dị, khiến Tsubasa bị sốc rất nặng.Thì lẽ dĩ nhiên thôi. Ai sống ở đó cũng đều bị sốc. Nhưng giờ đây nghĩ lại tôithấy, việc con chó bị giết có lẽ chính là một thông diệp gửi đến cho Tsubasa."

    "Thôngđiệp?"

    "Nónhắn với Tsubasa: không được ở lại đây. Bọn ta biết ngươi đang trốn ở đây.Ngươi phải ra đi. Bằng không, mọi người xung quanh ngươi sẽ gặp phải những chuyệncòn bi thảm hơn."

    Bà chủgõ ngón tay lên đầu gối như theo một nhịp tưởng tượng. Aomame im lặng đợi bànói tiếp.

    "Có lẽcon bé hiểu được lời nhắn ấy nên mới chủ động rời khỏi đây. Chắc chắn nó khôngtự nguyện ra đi. Nó đi là vì phải đi, dù biết rõ không có nơi nào để đi cả. Hễnghĩ đến chuyện đó là tim tôi lại đau như bị dao đâm. Một đứa trẻ mới mười tuổimà lại bị buộc phải hạ quyết tâm như thế."

    Aomamemuốn vươn tay ra nắm lấy bàn của bà chủ, nhưng rồi lại thôi. Câu chuyện cònchưa hết.

    Bà chủtiếp tục: "Với tôi, không cần phải nói, đây là một cú sốc lớn. Tôi cảm thấy nhưcó bộ phận nào đó trên cơ thể bị rứt lìa ra vậy. Tôi đang nghĩ cách để chính thứcnhận Tsubasa làm con nuôi. Tôi biết mọi việc sẽ không xuôi chèo mát mái. Biếtrõ là sẽ khó khăn vô cùng, song tôi vẫn muốn làm. Dù việc tiến triển không đượcthuận lợi thì tôi cũng chẳng có lý do gì để đi than khổ với ai. Nhưng, nói thựclòng, ở tuổi tôi, những chuyện này thật tàn khốc quá."

    Aomamenói: "Nhưng mà, biết đâu một thời gian nữa Tsubasa lại đột nhiên quay về thìsao. Cô bé không mang theo tiền, cũng chẳng có nơi nào để đi..."

    "Tôiước gì được như thế, nhưng sẽ không có đâu," bà chủ nói bằng giọng đều đều."Con bé mới mười tuổi nhưng suy nghĩ rất độc lập. Nó đã quyết tâm rời khỏi đâyrồi. Sợ rằng nó sẽ không quay lại đâu."

    Aomamenói "Xin lỗi", đoạn đứng dậy bước đến bàn để đồ ăn cạnh cửa, rót ít trà vào cáicốc thủy tinh hoa màu xanh lam. Thực ra nàng không khát mấy, chỉ là nàng muốn rờikhỏi chỗ ngồi, bằng cách đó tạo một khoảng lặng ngắn. Nàng trở lại ngồi xuốngsofa, nhấp một ngụm trà, rồi đặt cốc xuống mặt bàn trà bằng kính.

    Bà chủđợi Aomame ngồi trở lại ghế rồi nói, "Chuyện Tsubasa tạm gác lại ở đây," đồngthời, như để đánh dấu ngắt đoạn cho cảm xúc của mình, bà vươn thẳng cổ, chắphai tay lại, các ngón tay đan vào nhau. "Giờ ta nói chuyện về Sakigake và gãLãnh Tụ. Tôi muốn kể với cô những gì chúng tôi biết được về hắn. Đây là lý dochính khiến tôi mời cô đến hôm nay. Dĩ nhiên, chuyện này xét cho cùng vẫn liênquan đến Tsubasa."

    Aomamegật đầu. Nàng đã dự liệu trước điều này.

    "Lầntrước tôi đã nói với cô, bất kể giá nào chúng ta cũng phải xử lý cho bằng đượcnhân vật gọi là Lãnh Tụ này. Phải mời hắn sang thế giới bên kia. Cô biết rồiđó, người này quen thói cưỡng hiếp những cô bé tầm chín mười tuổi, hãy còn chưacó kinh lần đầu. Để biện chính cho những hành vi này, hắn bịa ra ‘giáo lý’ và lợidụng hệ thống giáo đoàn. Tôi đã cố gắng hết sức để điều tra kỹ lưỡng chuyệnnày, phải tốn một khoản tiền không nhỏ. Không dễ dàng chút nào, hao tổn hơn dựtính rất nhiều. Nhưng dù thế nào, chúng tôi cũng đã xác nhận được bốn thiếu nữbị tên đó cưỡng hiếp. Người thứ tư chính là Tsubasa."

    Aomamecầm cốc trà đá lên, nhấp một ngụm. Chẳng có mùi vị gì, như thể trong miệng nàngbị nhét một cục bông gòn, nó hút hết các mùi vị đi rồi.

    "Chitiết cụ thể vẫn chưa rõ, có điều trong bốn cô bé đó có ít nhất hai người đến giờvẫn đang sống trong giáo đoàn," bà chủ nói. "Nghe nói bọn họ đã thành thân tín ởbên Lãnh Tụ, đảm nhận vai trò kiểu như nữ tư tế vậy. Xưa nay họ không bao giờ lộmặt trước các tín đồ bình thường. Những cô bé này tự nguyện ở lại giáo đoàn hayvì không thể trốn thoát mà đành phải ở lại, chúng tôi không thể biết được. Cảchuyện họ có còn giữ quan hệ giới tính với Lãnh Tụ hay không cũng chẳng cáchnào biết được. Nhưng nói tóm lại, có vẻ họ sống chung với Lãnh Tụ như người mộtnhà. Khu vực Lãnh Tụ cư trú tuyệt đối cấm người ra kẻ vào, tín đồ bình thườngkhông được phép lại gần. Rất nhiều thứ vẫn đang bị che phủ trong bí ẩn."

    Cốcthủy tinh hoa trên bàn trà bắt đầu "đổ mồ hôi". Bà chủ ngừng lại giây lát, điềuchỉnh hơi thở rồi tiếp tục nói:

    "Có mộtchuyện có thể chắc chắn mười mươi. Trong bốn người đó, nạn nhân đầu tiên là congái ruột của Lãnh Tụ."

    Aomamenhíu mày. Cơ thịt trên mặt nàng tự động co rúm lại, vặn vẹo biến hình. Nàng muốnnói gì đó, nhưng từ ngữ không thể biến thành âm thanh.

    "Đúngvậy. Có thể xác nhận rằng người đầu tiên bị kẻ đó cưỡng hiếp chính là con gái hắn.Bảy năm về trước, khi cô bé mười tuổi," bà chủ nói.

    Bà chủcầm điện thoại lên, nhờ Tamaru mang một chai rượu Sherry và hai chiếc ly vào.Trong khi đợi, hai người cùng im lặng sắp xếp lại các dòng suy nghĩ trong đầu.Tamaru bước vào, bê chiếc khay trên đó đặt một chai rượu Sherry chưa mở và haichiếc ly thủy tinh pha lê mỏng, thanh nhã. Anh ta xếp những thứ ấy lên bàn, rồisau đó, bằng một động tác dứt khoát, chuẩn xác, hệt như vặn cổ một con chim,anh ta mở nắp chai rượu rồi rót vào ly. Rượu chảy nghe ùng ục. Bà chủ gật đầu,Tamaru liền khom mình cúi chào, rồi ra khỏi phòng, vẫn không nói một lời. Thậmchí cả bước chân anh ta cũng không phát ra tiếng động.

    Khôngphải chỉ con chó, Aomame nghĩ. Cả chuyện cô bé biến mất cũng làm anh ta tổnthương rất sâu sắc. Cô bé là người mà bà chủ yêu thương nhất, thế mà cô đã biếnmất ngay trước mắt anh ta! Chính ra thì cô bé không thuộc phần trách nhiệm củaTamaru. Anh ta không trực đêm ở đây; thường thì đến tối Tamaru trở về nhà cáchđây mười phút đi bộ để ngủ, trừ phi có nhiệm vụ gì đặc biệt khiến anh ta phải ởbên bà chủ. Cái chết của con chó và vụ mất tích của cô bé đều xảy ra trong đêm,khi anh ta vắng mặt. Cả hai việc đó anh ta đều không thể ngăn được. Công việc củaanh ta là bảo vệ bà chủ và biệt thự Cây Liễu. Bổn phận của anh ta không phải làchăm lo cho an toàn của trung tâm bảo trợ phụ nữ nằm bên ngoài tòa biệt thự.Nhưng dù vậy đi nữa, các sự kiện ấy đối với Tamaru là một thất bại của cá nhânanh ta, một sai sót không thể tha thứ.

    "Côđã chuẩn bị xong xuôi để bắt tay xử lý kẻ này chưa?" bà chủ hỏi Aomame.

    "Xongxuôi rồi," Aomame rành rọt trả lời.

    "Việcnày không dễ đâu," bà chủ nói. "Đương nhiên, những việc tôi nhờ cô chẳng bao giờdễ cả. Song lần này đặc biệt khó khăn. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, làm tất cảnhững gì mình có thể làm, nhưng rốt cuộc chúng tôi có thể bảo đảm an toàn chocô đến mức độ nào thì tôi không dám chắc. Chỉ e lần này sẽ nguy hiểm hơn bất cứlần nào trước đây."

    "Tôihiểu."

    "Lầntrước tôi cũng nói với cô, tôi không muốn đưa cô đến nơi nguy hiểm. Nhưng nóithực lòng, lần này, chúng ta có rất ít lựa chọn."

    "Khôngsao cả," Aomame nói, "Dù sao thì cũng không thể để kẻ đó sống trên đời này được."

    Bà chủnâng ly rượu lên, khẽ nhấm một ngụm Sherry, chầm chậm thưởng thức. Sau đó bà lạinhìn bể cá vàng một lúc.

    "Trướcnay tôi luôn thích uống một chút Sherry ở nhiệt độ thường vào những chiều hè.Trong mùa nóng bức tôi không thích uống đồ lạnh cho lắm. Uống một chút Sherry,lát sau nằm xuống chợp mắt một lúc, rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Đến khimình tỉnh giấc, cảm giác nóng bức đã giảm đi rồi. Tôi rất mong một ngày nào đócó thể chết đi như thế. Uống chút rượu Sherry vào một chiều hè, nằm dài trênsofa ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay, rồi cứ thế không tỉnh lại nữa."

    Aomamecũng cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ. Nàng không thích mùi vị loại rượu nàylắm, nhưng nàng đang rất cần uống thứ gì đó. Không giống như trà đá, lần nàynàng ít nhiều cảm thấy mùi vị. Chất cồn kích thích mạnh mẽ lên lưỡi nàng.

    "Mongcô có thể thẳng thắn trả lời tôi," bà chủ nói. "Cô sợ chết không?"

    Aomamekhông cần thời gian để đưa ra câu trả lời. Nàng lắc đầu nói, "Không sợ lắm. Sốngnhư tôi đang sống đây còn đáng sợ hơn."

    Bà chủkhẽ nhếch nụ cười yếu ớt, nó khiến bà phần nào lấy lại sức sống. Đôi môi bà giờcó chút sắc hồng. Có lẽ cuộc nói chuyện với Aomame đã giúp bà, hay có lẽ chútrượu Sherry đã phát huy tác dụng.

    "Chắclà cô cũng có người trong mộng chứ."

    "Vâng.Nhưng khả năng tôi và anh ấy có thể kết hợp gần như là bằng không. Vì vậy, dùtôi có chết ở đây, những gì mất mát cũng gần như là bằng không thôi."

    Bà chủnheo mắt. "Có lý do cụ thể nào khiến cô cho rằng mình và anh ta không thể kết hợp?"

    "Chẳngcó lý do gì đặc biệt," Aomame đáp, "Ngoại trừ việc tôi là chính bản thân tôi."

    "Côkhông hề có ý định tự mình tiến tới với anh ta, phải không?"

    Aomamelắc đầu. "Đối với tôi, quan trọng nhất là cái sự thực rằng tôi cần anh ấy từ tậnđáy lòng."

    Bà chủchăm chú nhìn thẳng vào mặt Aomame trong giây lát, với vẻ rõ là cảm phục. "Côthật đúng là người suy nghĩ vừa dứt khoát lại vừa thẳng thắn."

    "Bởivì cần thiết phải thế," Aomame nói, đoạn nâng ly rượu lên, nhưng chỉ khẽ chạmmôi, "Chứ không phải tôi cố ý như thế."

    Hồilâu, im lặng lấp đầy cả căn phòng. Hoa bách hợp vẫn cúi đầu, cá vàng tiếp tụcthong thả bơi lội trong ánh sáng chiết xạ của mùa hè.

    "Chúngtôi có thể tạo cơ hội cho cô một mình ở với tên Lãnh Tụ," bà chủ nói. "Chuyệnnày không dễ, và cũng phải mất thời gian, nhưng tôi có thể thực hiện được. Sauđó cô chỉ cần làm như mọi khi. Chỉ là, lần này, sau khi xong việc cô cần phảimai danh ẩn tích. Cô phải phẫu thuật sửa dung mạo, từ bỏ công việc hiện tại, trốnđi thật xa. Đổi họ tên. Tất cả những gì cô hiện đang sở hữu đều phải từ bỏ hết.Biến thành một người khác. Dĩ nhiên, cô sẽ nhận được khoản tiền thù lao lớn. Nhữngviệc khác tôi sẽ lo liệc tất. Cô thấy như vậy có được không?"

    Aomameđáp: "Như tôi vừa mới nói, tôi chẳng có gì để mất. Công việc của tôi, tên tuổitôi, cuộc sống hiện nay của tôi ở Tokyo, tất cả đối với tôi chẳng có ý nghĩagì. Tôi không phản đối một chút nào."

    "Kể cảviệc thay đổi hoàn toàn dung mạo?"

    "Có đẹphơn bây giờ không?"

    "Nếucô muốn, đương nhiên là có thể." Bà chủ đáp với vẻ nghiêm túc. "Có thể làm mộtgương mặt theo yêu cầu của cô được, tất nhiên cũng chỉ có mức độ thôi."

    "Tiệnthể làm phẫu thuật nâng ngực luôn thì hẳn càng tốt hơn."

    Bà chủgật đầu. "Đây có lẽ là một ý hay. Tất nhiên là để qua mắt người khác."

    "Tôiđùa đấy," Aomame nói, nét mặt giãn ra, "Tuy chẳng có gì đáng để khoe khoang,nhưng tôi cảm thấy ngực như bây giờ cũng không sao. Nhẹ nhàng tiện lợi. Hơn nữađã đến tuổi này rồi, đổi mua đồ lót cỡ khác quả thực là quá phiền phức."

    "Nhữngthứ đó cô muốn bao nhiêu tôi mua cho cô bấy nhiêu."

    "Đấycũng là nói đùa thôi mà," Aomame nói.

    Bà chủcũng khẽ mỉm cười: "Xin lỗi. Tôi không quen với chuyện cô nói đùa."

    "Tôikhông phản đối gì chuyện phẫu thuật đổi dung mạo," Aomame nói. "Xưa nay tôichưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc mình làm phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng cũng chẳng có lýdo gì để từ chối. Tôi vốn chẳng vừa ý với gương mặt mình cho lắm, vả lại cũngchẳng có ai đặc biệt thích nó cả."

    "Côcòn phải mất hết bạn bè nữa đấy."

    "Tôichẳng có ai để có thể gọi là bạn cả," Aomame nói, rồi sực nhớ đến Ayumi. Nếumình lẳng lặng biến mất không nói một lời, hẳn Ayumi sẽ thấy trống vắng. Thậmchí cô ấy có thể có cảm giác bị phản bội. Nhưng nếu nàng muốn coi Ayumi là bạnthì ngay từ đầu đã khó khăn rồi. Làm bạn với một cảnh sát thì tức là nàng đangđi một con đường quá ư nguy hiểm.

    "Tôicó hai đứa con," bà chủ nói, "Một đứa con trai, và một đứa con gái nhỏ hơn nóba tuổi. Con gái tôi đã chết. Trước đây tôi có kể với cô rồi, nó tự sát. Nókhông có con. Còn thằng con trai, vì nhiều nguyên nhân khác nhau, đã rất lâunay quan hệ giữa tôi và nó không được tốt lắm. Giờ thì chúng tôi gần như khôngnói chuyện. Tôi có ba đứa cháu, nhưng lâu lắm rồi cũng không thấy mặt chúng nó.Nhưng giả sử tôi chết đi, hầu hết tài sản tôi sở hữu sẽ được chuyển sang cho đứacon trai duy nhất và lũ con nó, gần như là tự động. Hồi này di chúc hay nhữngthứ tương tự chẳng có hiệu lực gì cả, không phải như trước nữa. Mặc dù vậy, trướcmắt tôi vẫn còn khá nhiều tiền có thể làm gì tùy ý. Tôi định, nếu cô hoàn thànhsuôn sẻ việc lần này, tôi sẽ chuyển một phần lớn trong số đó tặng cô. Xin cô chớhiểu lầm, tôi tuyệt không có ý lấy tiền mua chuộc cô đâu. Đều tôi muốn nói làtôi coi như con gái ruột vậy. Giá cô thật sự là con gái tôi thì tốt."

    Aomamebình tĩnh quan sát gương mặt bà chủ. Bà vừa đặt ly rượu Sherry đang cầm trêntay xuống mặt bàn trà, như thể vừa sực nhớ ra mình đang cầm nó. Đoạn bà ngoảnhđầu về phía sau, chăm chú nhìn những cánh hoa bách hợp mượt mà. Bà hít ngửihương thơm ngào ngạt của hoa, rồi lại ngoảnh sang nhìn Aomame.

    "Nhưvừa nãy nói, tôi vốn định nhận Tsubasa làm con gái nuôi, nhưng giờ tôi đã mất nốtcon bé. Tôi chẳng làm được gì giúp nó, chỉ biết đứng bên lề nhìn nó một mình biếnmất trong đêm đen. Giờ tôi lại phải đưa cô vào cảnh ngộ hiểm nguy nhất từ trướcđến giờ. Thực lòng tôi rất không muốn làm thế. Chỉ tiếc rằng hiện nay tôi khôngtìm được cách nào khác để đạt được mục đích. Điều duy nhất tôi làm được là bù đắpcho cô phần nào bằng vật chất mà thôi."

    Aomameim lặng, chỉ chăm chú lắng nghe. Khi bà chủ cũng ngừng nói, ngoài cửa sổ kính vẳngvào tiếng chim hót rõ mồn một. Con chim hót một hồi, rồi bay đi đâu mất.

    "Dù xảyra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng phải loại trừ tên đó," Aomame nói. "Đây làchuyện quan trọng nhất bây giờ. Phu nhân coi trọng tôi, yêu thương tôi như vậy,tôi hết lòng cảm kích. Tôi nghĩ bà cũng biết, tôi từ bỏ cha mẹ và bị cha mẹ từbỏ lúc tôi còn nhỏ; cả tôi lẫn cha mẹ tôi làm vậy là đều có duyên cớ riêng. Tôikhông còn cách nào khác ngoài đi trên con đường không gia đình, không cốt nhục.Để có thể một mình tồn tại, tôi buộc phải khiến mình thích ứng với trạng tháitâm thức ấy. Đây không phải là chuyện dễ. Có những lúc tôi cảm thấy mình là cặnbã, một thứ cặn bã bẩn thỉu không có chút ý nghĩa gì. Vì vậy, khi nghe bà nóinhững lời ấy với tôi, tôi vô cùng cảm kích. Có điều, như tôi đây, muốn thay đổicách nghĩ, thay đổi cách sống thì bây giờ e muộn quá rồi. Nhưng Tsubasa thìkhông; tôi tin chắc cô bé vẫn còn cứu vãn được. Mong bà đừng dễ dàng bỏ cuộc. Đừngmất hy vọng, phải giành cô bé trở về."

    Bà chủgật đầu. "Chắc tôi nói chưa được rõ ý. Tất nhiên tôi sẽ không đành lòng để mấthẳn Tsubasa đâu. Dù có thế nào tôi cũng phải dốc toàn bộ sức lực giành con bé về.Nhưng cô cũng thấy đó, giờ tôi mệt mỏi quá rồi. Vì không thể giúp gì được conbé cho nên tôi nghe cảm giác bất lực tận sâu trong gan ruột. Phải mất ít lâu nữamới mong hồi phục được sức sống. Mặt khác, e rằng tôi nhiều tuổi quá rồi. Có thểlà dù có đợi bao lâu sức sống ấy cũng không trở lại với tôi nữa."

    Aomameđứng lên khỏi sofa, bước đến cạnh bà chủ, ngồi xuống tay vịn chiếc ghế bành,đưa tay ra nắm lấy bàn tay thanh tú nhỏ nhắn của bà.

    "Phunhân là một phụ nữ vô cùng kiên nghị," Aomame nói, "Bà có thể sống kiên cườnghơn bất cứ người nào. Lúc này chẳng qua bà đang kiệt sức mà thôi. Bà nên nằm xuốngnghỉ ngơi một chút. Khi nào tỉnh giấc, chắc chắn bà sẽ hồi phục như xưa."

    "Cámơn cô," bà chủ nói, cũng nắm chặt bàn tay Aomame, "Đúng vậy, có lẽ tôi nên ngủmột lát."

    "Thôi,tôi xin phép về," Aomame nói. "Tôi sẽ đợi bà liên lạc lại. Tôi còn phải thu xếpmọi việc. Thực ra tôi cũng không có nhiều thứ để thu xếp đâu."

    "Hãychuẩn bị nhẹ nhàng, sao cho đi đâu cũng tiện. Chúng tôi có thể hỗ trợ nếu côthiếu thứ gì."

    Aomamebuông tay bà chủ, đứng thắng người dậy. "Chúc bà ngủ ngon. Mọi sự sẽ thuận lợithôi."

    Bà chủgật đầu, sau đó ngồi yên trên ghế bành, nhắm mắt lại. Aomame hướng về phía bểcá vàng trên bàn trà, hít một hơi cuối mùi hương hoa bách hợp, đoạn rời khỏicăn phòng khách có trần rất cao ấy.

    Ngoàisảnh, Tamaru đang đợi nàng. Đã năm giờ chiều nhưng mặt trời vẫn ở trên cao, nắngchưa dịu đi chút nào. Ánh nắng phản chiếu từ đôi giày da đen Cordoba được đánhđến sáng bóng lên như thường lệ của Tamaru. Trên trời có những đám mây trắng củamùa hạ, nhưng tất cả đều co rúm lại ở bốn góc trời, không che chắn được mặt trời.Vẫn còn ít lâu nữa mới hết mùa mưa dầm, nhưng liên tục mấy ngày nay trời nắngchói chang như tiết giữa hè, lại thêm tiếng ve ra rả từ đám cây cối trong vườn.Tiếng ve chưa vang vọng lắm, nghe chừng vẫn hơi e dè, song đấy lại là điềm báoxác thực rằng mùa hè sắp tới. Thế giới vẫn đang vận hành như xưa nay. Ve sầukêu, mây trắng lững lờ trôi, đôi giày da không một vết bẩn của Tamaru. Thế giớikhông hề biến đổi. Nhưng, không hiểu vì sao, Aomame lại cảm thấy mọi thứ đều rấtmới mẻ.

    "AnhTamaru," Aomame nói, "Tôi có thể nói vài câu với anh được không? Anh có thờigian không?"

    "Được,"Tamaru đáp. Anh ta không biểu lộ gì. "Thời gian thì tôi có nhiều lắm. Giết thờigian là một phần công việc của tôi mà." Anh ngồi xuống chiếc ghế kê trong vườnbên ngoài sảnh chờ. Aomame ngồi xuống bên cạnh. Mái hiên vươn ra phía ngoài chekhuất ánh nắng. Hai người ngồi trong bóng râm mát mẻ. Không khí thoang thoảngmùi cỏ non.

    "Đãvào hè rồi đấy," Tamaru nói.

    "Vecũng bắt đầu kêu rồi," Aomame nói.

    "Nămnay ve kêu sớm hơn so với năm ngoái một chút. Cả khu này sau rồi sẽ lại ầm ĩ cảlên, đến điếc cả tai. Hồi tôi ở trong thị trấn nhỏ gần thác Niagara thì cũng cứầm ầm như vậy đấy, từ sáng đến tối đêm, chẳng lúc nào dừng lại. Cứ như có cảtriệu con ve sầu đang cùng kêu một lúc ấy."

    "Thìra anh từng đến Niagara rồi à?"

    Tamarugật đầu. "Đó cũng là nơi buồn tẻ nhất thế giới. Một mình tôi ở đó ba ngày, trừnghe tiếng thác ra thì không thể làm được gì hết. Ầm ầm vang trời, đọc sáchcũng không xong."

    "Mộtmình anh ở Niagara ba ngày làm gì thế?"

    Tamarukhông trả lời câu hỏi của nàng, chỉ khẽ lắc đầu.

    Tronggiây lát, Tamaru và Aomame không nói lời nào, chỉ lắng tai nghe tiếng ve kêu yếuớt.

    "Tôicó chuyện muốn nhờ anh giúp," Aomame nói.

    Tamaruxem ra có vẻ để ý hơn một chút. Aomame không phải loại người dễ dàng mở miệngnhờ người khác việc gì.

    Nàngnói: "Việc này hơi bất bình thường. Tôi hy vọng anh không cảm thấy không thoảimái."

    "Tôikhông biết có thể giúp được cô không, nhưng cứ nghe thử xem sao đã. Dù có thếnào, đàn bà con gái nhờ vả mà mình thấy không thoải mái thì chẳng phải là bất lịchsự sao."

    "Tôicần một khẩu súng lục," Aomame nói bằng giọng khô khan, "Loại có thể nhét vừavào xắc tay ấy. Ít giật, nhưng cũng phải có khả năng sát thương nhất định, đángtin cậy. Không phải loại súng đồ chơi cải tiến, cũng không thể là loại hàngnhái của Philipines sản xuất. Tôi có dùng đến nó thì cũng chỉ một lần thôi. Mộtviên đạn chắc là đủ."

    Im lặngbao trùm. Suốt lúc đó, ánh mắt Tamaru không rời khỏi Aomame.

    Tamaruhỏi như để cho chắc: "Ở quốc gia này, luật pháp cấm công dân bình thường mangtheo súng. Cô biết chứ?"

    "Tấtnhiên."

    "Đểcho cẩn thận, tôi phải nói với cô rằng, cho đến nay, tôi chưa bao giờ bị truy cứutrách nhiệm hình sự." Tamaru nói. "Nói cách khác, tôi không có tiền án tiền sự.Có lẽ là do cơ quan hành pháp có hơi sai sót, về chuyện này tôi không phủ nhận.Có điều, xem xong hồ sơ sẽ thấy tôi là một công dân hoàn hảo. Trung thực, chânchính, không hề có một vết nhơ. Tôi là kẻ đồng tính đấy, nhưng điều này khôngvi phạm pháp luật. Thuế người ta bảo nộp bao nhiêu, tôi nộp bấy nhiêu, kỳ tuyểncử nào cũng đi bỏ phiếu, chỉ có điều các ứng viên được tôi bỏ phiếu xưa naychưa bao giờ đắc cử. Tiền phạt dừng xe sai quy định cũng luôn nộp trước hạn. Mườinăm nay tôi chưa một lần bị bắt vì lái xe quá tốc độ. Cả bảo hiểm y tế quốc dântôi cũng tham gia rồi. Tiền thuê bao tháng của đài NHK tôi trả thông qua ngânhàng. Tôi có thẻ American Express và thẻ MasterCard. Tuy rằng trước mắt tôichưa có kế hoạch gì, nhưng nếu muốn tôi thừa tư cách xin vay mua nhà kỳ hạn bamươi năm. Được ở một vị trí như thế, tôi luôn luôn lấy làm hoan hỉ. Cô đang ngồiđối diện với một người có thể gọi là trụ cột của xã hội, yêu cầu anh ta kiếmcho cô một khẩu súng lục. Điểm này, cô có hiểu không?"

    "Vì vậychẳng phải tôi đã nói rồi đó sao, hy vọng anh không cảm thấy không thoải mái."

    "Phảirồi, câu này tôi có nghe thấy."

    "Tôihết sức áy náy, nhưng ngoài anh, tôi không nghĩ ra ai khác có thể giúp chuyệnnày nữa."

    Từsâu trong cổ họng Tamaru phát ra một tiếng nhỏ, nghèn nghẹt, nghe như tiếng thởdài bị đè nén. "Giả dụ tôi ở vào địa vị người có thể cho cô cái mà cô yêu cầu,xét theo lẽ thường, e rằng tôi sẽ hỏi thế này: Cô tính dùng nó để bắn ai?"

    Aomamelấy ngón tay chỉ vào huyệt Thái dương của mình. "Đại khái bắn vào chỗ này."

    Tamarunhìn chỗ ngón tay ấy một hồi, gương mặt không hề để lộ xúc cảm. "Sợ rằng tôi sẽphải hỏi tiếp: Lý do?"

    "Bởivì tôi không muốn bị bắt sống," Aomame nói. "Tôi không sợ chết. Vào tù thì chẳngthích thú gì, nhưng chắc tôi có thể chịu được. Song tôi không muốn bị một đámngười kỳ dị quái đản bắt sống, bị chúng nó lục vấn tra khảo. Bởi vì tôi khôngmuốn phun ra bất cứ cái tên nào cả. Anh hiểu ý tôi không?"

    "Tôinghĩ là có."

    "Tôikhông có ý định dùng nó bắn ai, cũng không định đi cướp ngân hàng. Vì vậy khôngcần thứ khoa trương kiểu như dúng bán tự động bắn liên tiếp mười hai phát. Nhỏnhắn, ít giật là tốt rồi."

    "Cũngcó thể chọn dùng thuốc. So với việc kiếm một khẩu súng thì thực tế hơn."

    "Thuốcthì phải móc ra, nuốt vào, tốn thời gian. Nếu mình chưa kịp nhai nát bao con nhộngmà đã bị đối phương thò tay móc vào trong miệng thì chẳng làm gì được nữa.Nhưng nếu dùng súng thì có thể vừa kiềm chế đối phương vừa ra tay được."

    Tamarunghĩ ngợi giây lát, hàng lông mày bên phải hơi nhướng lên.

    "Nếucó thể được, thật lòng tôi không muốn mất cô," anh ta nói. "Tôi khá là thíchcô. Trên phương diện cá nhân."

    Aomamemỉm cười. "Thích tôi như một người đàn bà ư?"

    "Đànông, đàn bà, người, chó, những thứ có thể khiến tôi thích được không nhiều lắm,"Tamaru hờ hững đáp.

    "Tấtnhiên," Aomame nói.

    "Nhưngđồng thời, bảo vệ sự an toàn và sức khỏe của bà chủ là nhiệm vụ quan trọng nhấtcủa tôi hiện giờ. Nói gì thì nói, tôi là một chuyên gia."

    "Chuyệnđó còn phải nói."

    "Thànhthử để xem tôi có thể làm được gì không. Tôi không dám hứa chắc, nhưng biết đâusẽ tìm được một người quen có thể đáp ứng yêu cầu của cô. Chỉ là chuyện này cựckỳ tế nhị, không phải như kiểu mua thảm điện hay gì đó qua đường bưu điện. Cóthể phải mất một tuần mới có câu trả lời cho cô được."

    "Khôngsao," Aomame nói.

    Tamarunheo mắt, ngước nhìn tán cây ran tiếng ve kêu. "Tôi chúc cô vạn sự như ý. Cáigì trong khả năng, tôi sẽ gắng hết sức giúp cô."

    "Cámơn anh. Việc lần tới có lẽ là lần cuối cùng của tôi rồi. Chắc là sau này tôi sẽkhông gặp được anh nữa."

    Tamaruxòe hai tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, tựa như người đang đứng giữa sa mạcchờ mưa xuống, nhưng không nói một lời nào. Anh ta có đôi bàn tay vừa lớn vừadày, đầy vết sẹo. Hai bàn tay không giống như bộ phận cơ thể, mà giống như linhkiện của một cỗ máy khổng lồ.

    "Tôikhông thích nói tạm biệt cho lắm," Tamaru nói. "Thậm chí cả cơ hội nói tạm biệtvới cha mẹ tôi cũng chẳng có."

    "Họqua đời rồi à?"

    "Họcòn sống hay đã chết tôi cũng không biết. Tôi sinh ra ở Sakhalin trước khi chiếntranh kết thúc một năm. Khu vực phía Nam Sakhalin hồi đó là lãnh thổ của Nhật Bản,gọi là Karafuto, đến mùa hè năm 1945 thì bị Liên Xô chiếm đóng, cha mẹ tôi trởthành tù bình. Cha tôi hình như làm việc ở cảng. Hầu hết dân thường Nhật Bản bịbắt không bao lâu sau đều được trao trả về nước, nhưng cha mẹ tôi là người TriềuTiên bị bắt đến Sakhalin làm lao công, nên không được đưa trở về Nhật Bản.Chính phủ Nhật Bản từ chối thu nhận họ. Lý do là, khi chiến tranh kết thúc, nhữngngười xuất thân từ bán đảo Triều Tiên không còn là thần dân của Đế quốc Đại NhậtBản nữa. Thật quá sức tàn nhẫn. Như vậy chẳng phải là không có một chút lòngnhân ái nào hay sao? Nếu có yêu cầu thì họ có thể đến Bắc Triều Tiên, nhưng NamTriều Tiên thì không, bởi vì lúc bấy giờ Liên Xô không thừa nhận Hàn Quốc. Chamẹ tôi ra đời ở một làng chài gần Busan, họ không muốn lên phía Bắc. Ở phía Bắchọ không có người thân hay bạn bè gì cả. Khi đó tôi còn là đứa bé đang ẵm ngửa,được gửi cho người Nhật Bản hồi hương về nước, họ đưa tôi vượt eo biển sangHokkaido. Thời ấy vấn đề lương thực ở Sakhalin rất gay go, quân Liên Xô đối xửvới tù bình rất hà khắc. Ngoài tôi ra, cha mẹ còn mấy người con nữa, ở đó khómà nuôi nổi tôi. Chắc họ nghĩ cứ để tôi một mình trở về Hokkaido trước, sau nàycó thể gặp lại. Hoặc chẳng qua là họ muốn vứt bỏ một gánh nặng. Cụ thể thế nàotôi không rõ. Tóm lại là chúng tôi không bao giờ gặp lại nhau nữa. Có thể cha mẹtôi giờ vẫn còn ở Sakhalin. Nếu họ vẫn còn chưa chết."

    "Anhkhông còn nhớ cha mẹ à?"

    "Khôngnhớ gì cả. Lúc chia tay tôi mới hơn một tuổi. Tôi được cặp vợ chồng đó nuôi dưỡngmột thời gian, rồi bị chuyển vào một cô nhi viện trong vùng núi gần Hakodate,mãi chỏm cực Nam Hokkaido, đại để là đi xa hết mức khỏi Sakhalin mà vẫn còntrên đất Hokkaido. Đôi vợ chồng ấy chắc cùng không dư dả gì để nuôi tôi mãi. Chỗcô nhi viện ấy do một đoàn thể Thiên Chúa giáo điều hành, thật đúng là một nơigian khổ. Hồi đó chiến tranh vừa kết thúc, trẻ mồ côi nhiều vô số kể, lương thựckhông đủ, củi sưởi cũng không có. Tôi đã phải làm đủ thứ việc mới sống được."Tamaru đưa mắt liếc xuống mu bàn tay phải. "Thế là người ta thu xếp cho tôi làmthủ tục để được nhận làm con nuôi trên hình thức, lấy quốc tịch Nhật, đặc mộtcái tên Nhật. Tamaru Ken’ichi. Tôi chỉ biết trước đây mình họ Pak. Mà người TriềuTiên họ Pak nhiều như sao trên trời vậy."

    Aomamevà Tamaru sánh vai ngồi, chăm chú lắng nghe tiếng ve kêu.

    "Tốtnhất là nên nuôi một con chó khác," Aomame nói.

    "Phunhân cũng nói với tôi thế. Bảo là nhà bên đó cần một con chó canh cửa mới.Nhưng tôi chưa có bụng dạ nào làm vậy."

    "Tôihiểu tâm trạng của anh. Nhưng tốt nhất vẫn nên tìm lấy một con. Tuy rằng tôi chẳngcó tư cách gì khuyên bảo người khác, nhưng tôi nghĩ như thế."

    "Tôisẽ làm," Tamaru nói. "Nói gì thì nói, chúng tôi vẫn cần một con chó canh cửa đãđược huấn luyện. Tôi sẽ nhanh chóng liên hệ với công ty huấn luyện chó."

    Aomamenhìn đồng hồ đeo tay, đứng lên. Còn một lúc nữa mặt trời mới lặn, nhưng bầu trờiđã nhuốm chút hoàng hôn; trong sắc lam của buổi chiều đã bắt đầu lẫn vào một sắclam khác. Nàng nghe trong cơ thể mình còn rơi rớt lại chút hơi rượu Sherry. Chắcbà chủ vẫn đang ngủ?

    "Chekhovđã nói thế này," Tamaru chầm chậm đứng lên, nói. "Một khi trong câu chuyện đãxuất hiện súng lục thì phải có người bắn bằng khẩu súng ấy."

    "Thếnghĩa là sao?"

    Tamaruđứng mặt đối mặt với Aomame. Anh ta chỉ cao hơn Aomame chừng vài xăng ti mét."Ý ông ấy muốn nói, trong câu chuyện chớ nên tùy tiện với những món đạo cụ nhỏkhông liên quan. Nếu xuất hiện súng lục thì đến một cảnh nào đó phải có ngườidùng nó để bắn. Chekhov thích viết những truyện trong đó không có bất cứ đoạnchải chuốt thừa thải nào."

    Aomame sửa lại ống tay của chiếc váy liền quần, khoác túi đeo chéo lên vai. "Vậy nên anh lấy làm lo lắng: nếu có súng lục xuất hiện, sợ rằng sẽ có cảnh nổ súng ở nơi nào đó."

    "Theo như quan điểm của Chekhov thì vậy."

    "Vì thế anh mới nghĩ, nếu có thể thì không giúp tôi tìm súng là hơn."

    "Vừa nguy hiểm, lại vừa phạm pháp. Hơn nữa Chekhov còn là một tác giả rất đáng tin cậy."

    "Nhưng đây không phải câu chuyện. Chúng ta đang nói đến thế giới hiện thực."

    Tamaru nheo mắt, nhìn chằm chằm vào mặt Aomame, sau đó thong thả cất tiếng, không chậm cũng không nhanh: "Chuyện này ai mà biết được?"


  2. #21
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 21

    Mình phải làm sao?




    Aomame

    Mìnhphải làm sao?

    Đêmđó, Aomame mặc bộ đồ thể thao màu xám, mang dép lê đi ra ngoài ban công để nhìnmặt trăng. Nàng cầm theo một cốc ca cao. Tự dưng nàng lại muốn uống ca cao, đãlâu lắm rồi không có chuyện này. Trong tủ bếp có một hộp ca cao bột hiệu VanHouten, nhìn thấy nó, nàng đột nhiên muốn uống. Trên nền trời trong vắt không gợnmột vạt mây nào ở phía Tây Nam, có hai mặt trăng đang lơ lửng, một lớn một nhỏ.Nàng muốn thở dài, nhưng thay vào đó chỉ khẽ phát ra một tiếng rên khẽ thấp trầmtrong cổ họng. Từ khi nhộng không khí sinh ra Tử thể, mặt trăng liền biến thànhhai, và năm 1984 biến thành năm 1Q84. Thế giới cũ đã một đi không trở lại, vànàng không thể nào quay về đó được nữa.

    Aomamengồi trên chiếc ghế ngoài ban công, nhấp từng ngụm ca cao nóng, nheo mắt ngướcnhìn hai mặt trăng, cố gắng lục tìm những ký ức về thế giới cũ. Nhưng giờ đâynàng chỉ có thể nhớ lại mỗi chậu cây cao su Ấn Độ đặt trong góc căn hộ cũ. Giờnó ở đâu? Tamaru có chăm sóc cho cái cây ấy như đã hứa trên điện thoại không?Dĩ nhiên là có. Chẳng có gì phải lo lắng, Aomame tự nhủ. Tamaru là người biếtgiữ lời hứa. Nếu cần thiết, có lẽ anh ta sẽ giết chết ta mà chẳng hề do dự.Nhưng dù thế, anh ta vẫn sẽ chăm sóc cây cao su Ấn Độ của ta cho đến tận cùng.

    Nhưngsao mình lại lo lắng về cây cao su Ấn Độ ấy như thế?

    Đến tậnlúc vứt bỏ nó, rời khỏi căn nhà ấy, Aomame hầu như chẳng bao giờ chú ý đến câycao su Ấn Độ. Đó là một cái cây hết sức tầm thường, màu sắc bệch bạc đơn điệu,trông ủ rũ, nhìn qua là biết yếu ớt quặt quẹo thế nào. Nó là hàng giảm giá đặcbiệt, nhãn giá ghi 1.800 yên, nhưng khi nàng bê nó đến quầy, cô thu ngân chẳngnói chẳng rằng giảm luôn còn 1.500 yên. Nếu mặc cả, có khi nàng còn mua được rẻhơn nữa. Hẳn là đã lâu lắm rồi chẳng ai buồn hỏi đến nó. Suốt dọc đường về nhà,nàng cứ thấy hối tiếc đã nhất thời hứng lên mà mua thứ này về, không phải chỉvì nó trông xấu xí buồn thảm, cành lá rườm rà, khó mang, mà còn bởi nó là vậtcó sự sống.

    Đó làlần đầu tiên trong đời nàng ôm trên tay một vật có sự sống. Dù là thú cưng haychậu cây cảnh, nàng chưa từng mua, chưa từng được tặng, lại càng chưa từng nhặtở trên đường. Với nàng, đây là lần đâu tiên nàng sống chung với một thực thể cósự sống riêng. Khi nhìn thấy hai con cá vàng nhỏ bà chủ mua ở chợ đêm tặng choTsubasa trong phòng khách nhà bà, Aomame cũng rất muốn có những con cá vàng nhưthế. Thèm muốn mãnh liệt. Nàng không thể rời mắt khỏi lũ cá vàng ấy. Tại saomình lại đột nhiên thèm muốn thứ ấy? Có lẽ vì ghen tị với Tsubasa. Chưa từng cóai mua đồ ở chợ đêm tặng cho Aomame, thậm chí chưa từng có ai từng dẫn nàng didạo chợ đêm. Cha mẹ nàng là tín đồ nhiệt thành của hội Chứng nhân Jehovah,trung thành vô hạn với lời dạy trong Kinh Thánh, bởi vậy họ luôn coi khinh vàtránh xa mọi hoạt động ồn ào của cõi tục thế.

    Vì vậyAomame quyết định tự mình đến cửa hàng giảm giá ở gần ga tàu điện ngầmJiyugaoka mua cá vàng. Không ai mua cá vàng và âu cá tặng mình thì mình tự muavậy. Thế thì đã sao? Nàng nghĩ. Mình đã ba mươi rồi, sống độc thân trong cănnhà của chính mình. Mình có hàng bó tiền chất như gạch trong két bảo hiểm ngânhàng. Mấy việc kiểu như mua một đôi cá vàng này, mình chẳng phải xin phép ai cả.

    Nhưngkhi đến quầy bán thú cưng và tận mắt thấy những con cá vàng đang phe phẩy cặpvây mỏng như ren bơi qua bơi lại giữa đám rong nước, Aomame lại không muốn muanữa. Cá vàng rất nhỏ, thoạt trông có vẻ là một giống cá không có tư tưởng,không có tự ngã, nhưng dẫu sao nó cũng là một thể sống hoàn chỉnh. Nàng cảm thấybỏ tiền ra mua một sinh thể sống làm sở hữu của riêng mình dường như là việckhông thích đáng. Nó còn làm nàng nhớ lại tình cảnh của mình thời thơ ấu. Lũ cávàng bị cầm tù trong cái ang thủy tinh chật hẹp, chẳng thể đi đâu, cũng khôngthể phản kháng. Có vẻ như lũ cá vàng chẳng hề cảm thấy trạng thái này là không ổn.Có lẽ bọn chúng thực tình chẳng muốn đi đâu. Nhưng dù có vậy, Aomame vẫn khôngthể nào cảm thấy thoải mái.

    Lúcnhìn thấy cá vàng ở phòng khách nhà bà chủ, nàng không hề có cảm giác ấy. Lũ cácó vẻ vui thích bơi lượn trong bình thủy tinh một cách thanh nhã, ánh nắng mùahạ khẽ gợn trong làn nước. Vậy nên nàng nghĩ, sống chung với cá vàng hình nhưlà một ý rất hay, chúng hẳn sẽ mang lại cho cuộc sống của nàng ít nhiều sự ấmáp. Nhưng khi đứng trước quầy bán thú cưng ở cửa hàng giảm giá cạnh nhà ga, lũcá vàng chỉ khiến Aomame cảm thấy tức thở. Không được. Mình không thể nuôi cávàng được.

    Đúngkhoảnh khắc đó, cây cao su Ấn Độ trong góc cửa hàng lọt vào mắt nàng. Nó bịnhét vào chỗ khuất tầm nhìn, như đứa trẻ mồ côi bị người ta vứt bỏ. Ít nhất thìAomame cũng cảm thấy như thế. Cái cây không bóng bẩy, hình dạng oằn oèo không đẹp,nhưng nàng thậm chí không nghĩ ngợi gì đã mua ngay nó về. Không phải mua vìthích, mà bởi nàng không thể không mua nó. Kỳ thực, mặc dầu đã mua về để trongnhà, song ngoài những lúc thi thoảng tưới nước, nàng gần như chẳng bao giờ để mắtđến nó.

    Nhưngkhi bỏ lại nó sau lưng, và nhận ra sau này mình không thể nhìn thấy nó nữa,không hiểu sao Aomame cứ lo lắng mãi không thôi cho cái cây cao su Ấn Độ. Nàngnhăn tít mặt lại, giống như những khi tâm trạng rối bời, chỉ muốn hét to lên. Mọicơ mặt nàng đều bị kéo ra đến gần như cực hạn, gương mặt nàng hoàn toàn biến đổi,như thể thành một người khác. Sau khi đã nhăn mặt theo đủ góc độ khác nhau,Aomame đưa gương mặt trở về nguyên dạng.

    Tạisao mình lại lo lắng về cây cao su Ấn Độ ấy như thế?

    Dù thếnào, chắc chắn Tamaru sẽ chăm sóc cho cái cây cao su Ấn Độ ấy tử tế. Anh ta đãquen với việc chăm sóc và yêu thương những thứ có sinh mệnh. Không như mình.Tamaru đối xử với con chó như đối với phân thân của mình. Thậm chí, hễ rảnh rỗilà anh ta lại loanh quanh khắp vườn nhà bà chủ, cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ cây cốitrong vườn. Hồi còn ở cô nhi viện, anh ta từng liều mạng sống bảo vệ một đứa béngốc nghếch nhỏ hơn mình. Mình chẳng thể nào làm được những chuyện như thế,Aomame nghĩ. Mình không có thời gian để chịu trách nhiệm về sự sống của ngườikhác. Chỉ riêng việc chịu đựng sức nặng cuộc sống của bản thân mình, sự cô đơncủa bản thân mình là đã đủ cho mình kiệt sức rồi.

    Haichữ "cô đơn" khiến Aomame nhớ đến Ayumi.

    Ayumibị một gã không rõ lai lịch nào đó dùng còng tay khóa vào giường khách sạn cưỡnghiếp, sau đó lấy thắt lưng của áo choàng tắm siết cổ chết. Theo Aomame được biết,hung thủ đến giờ vẫn ngoài vòng pháp luật. Ayumi có người thân, có đồng nghiệp,nhưng cô ấy vẫn cô đơn, cô đơn đến mức thậm chí chỉ có thể chết theo cách ghê rợnnhư thế. Mà mình thì không ở đó với cô ấy. Cô ấy cần gì đó ở mình, chắc chắn làvậy. Nhưng mình cũng có những bí mật riêng, sự cô đơn riêng cần được bảo vệ. Nhữngbí mật và sự cô đơn không thể nào chia sẻ với Ayumi. Tại sao Ayumi lại cứ muốntìm sự trao đổi về tâm hồn với loại người như mình chứ? Trên đời này chẳng phảivẫn còn rất nhiều người khác sao?

    Aomamenhắm mắt lại, và chậu cây cao su Ấn Độ bị bỏ lại trong gian phòng trống không ấylại hiện lên trong óc nàng.

    Tạisao mình lại lo lắng về cây cao su Ấn Độ ấy như thế?

    Sauđó, Aomame khóc một chặp. Làm sao thế này? Nàng khẽ lắc đầu, thầm nhủ, dạo nàymình khóc nhiều quá. Nàng không muốn khóc một chút nào. Sao mình lại chảy nướcmắt vì cái cây cao su Ấn Độ xấu xí đó? Nhưng nàng không sao cầm được nước mắt.Aomame khóc đến nỗi hai vai run lên. Mình chẳng còn gì nữa cả. Thậm chí cả mộtcây cao su Ấn Độ giản dị cũng không còn. Những thứ có chút giá trị mà mình sở hữuđều lần lượt biến mất. Tất cả đều rời xa mình, ngoại trừ ký ức ấm áp tề Tengo.

    Mìnhkhông được khóc nữa, nàng tự nói với mình. Giờ mình đang ở bên trong cơ thểTengo, giống như các nhà khoa học trong bộ phim Hành trình kỳ diệu. Đúng rồi, bộphim đó tên là Hành trình kỳ diệu. Nhớ lại được tên phim, Aomame ít nhiều bìnhtĩnh lại, nàng nín khóc. Dù nước mắt có chảy thành sông cũng chẳng giải quyếtđược vấn đề gì. Mình phải trở lại là Aomame bình tĩnh và kiên cường trước đây.

    Aimong muốn điều đó?

    Chínhmình mong muốn điều đó.

    Nàngđưa mắt nhìn xung quanh. Trên trời vẫn lơ lửng hai mặt trăng.

    "Đóchính là dấu hiệu. Cô phải chú ý nhìn lên trời," một Người Tí Hon nói. Đó làNgười Tí Hon có giọng rất nhẹ.

    "Hôhô…" người phụ trách bè kêu lên.

    Ngaykhi đó, Aomame đột nhiên phát hiện ra: không chỉ có mình nàng đang ngẩng đầulên nhìn mặt trăng. Phía bên kia đường cái, nàng nhìn thấy trong sân chơi dànhcho trẻ em đối diện có một người đàn ông trẻ. Anh ngồi trên đỉnh cầu trượt,đang nhìn chăm chăm về cùng một hướng với nàng. Người đàn ông này cũng nhìn thấyhai mặt trăng, giống như mình. Trực giác cho Aomame biết điều đó. Không thể saiđược. Anh ấy đang nhìn thứ mình đang nhìn. Anh ấy có thể nhìn thấy: thế giớinày có hai mặt trăng. Nhưng Lãnh Tụ đã nói, không phải ai sống ở thế giới nàycũng đều có thể thấy hai mặt trăng.

    Khôngnghi ngờ gì nữa: người đàn ông trẻ tuổi cao lớn kia đang nhìn hai mặt trăngtreo trên bầu trời. Mình dám đánh cược, cược gì cũng được. Mình hiểu mà. Anh ấyngồi đó, đang ngước nhìn mặt trăng lớn màu vàng và mặt trăng nhỏ hình dáng kỳ dịmàu xanh, tuồng như trên bề mặt có mọc một lớp rêu. Dường như anh ấy đang suynghĩ rất lung về ý nghĩa sự tồn tại của hai mặt trăng ấy. Người này lẽ nào cũnglà một trong những người bị cuốn vào thế giới năm 1Q84 này một cách không tự chủ?Có lẽ anh ấy đang hoang mang vì không sao lý giải được ý nghĩa của thế giớinày. Chắc chắn là vậy. Cho nên anh mới không thể không trèo lên đỉnh cầu trượtgiữa đêm khuya, một mình ngước nhìn hai mặt trăng, liệt kê ra trong đầu mọi khảnăng và giả thiết, rồi cẩn thận tiến hành nghiệm chứng.

    Không,có lẽ không phải vậy. Người đàn ông này có lẽ đến đây để tìm kiếm mình, có thểanh ta là một trong những kẻ Sakigake phái đến.

    Trongchớp mắt, nhịp tim nàng bỗng tăng mạnh, hai tai ù đi. Tay phải Aomame bất giáclần xuống khẩu súng tự động giắt dưới thắt lưng, nắm chặt vào báng súng cứngđanh.

    Nhưng,nàng không thể tìm thấy cảm giác bức bách nghẹt thở và dáng vẻ bạo lực nào trênthân thể người đàn ông ấy. Anh ngồi một mình trên đỉnh cầu trượt, đầu dựa vàotay vịn, nhìn chằm chằm lên hai mặt trăng treo lơ lửng giữa trời, chìm trongsuy nghĩ. Aomame ở trên ban công tầng ba, anh ở bên dưới. Aomame ngồi trên ghế,cúi xuống nhìn người đàn ông qua khe hở giữa tấm che bằng nhựa đục của ban côngvà hàng lan can kim loại. Cho dù người kia ngẩng đầu nhìn về phía này, chắc chắnanh ta cũng không thể thấy Aomame. Dù thế nào đi nữa, anh đang chăm chú nhìnlên bầu trời, hoàn toàn không thể ngờ rằng từ trong bóng tối lại có người đangquan sát mình.

    Aomametrấn tĩnh, lặng lẽ thở hắt ra hơi thở đang ghìm trong lồng ngực. Sau đó, nàngthả lỏng lực dồn lên các ngón tay, buông bàn tay đang nắm chắc báng súng, tiếptục giữ nguyên tư thế quan sát người đàn ông. Từ vị trí này nàng chỉ có thể thấymặt anh nhìn nghiêng. Ngọn đèn thủy ngân trong sân chơi từ trên cao chiếu xuốngkhiến cả người anh trắng sáng lên. Đó là một người đàn ông cao lớn, bờ vai rộng.Mái tóc trông có vẻ khô cứng cắt ngắn. Anh mặc áo phông dài tay, tay áo xắn lênđến khuỷu. Tướng mạo anh không thể nói là tuấn tú, song mạnh mẽ, gây thiện cảm.Hình dáng cái đầu cũng không tệ. Khi già thêm chút nữa, tóc thưa đi, chắc chắnanh sẽ khá ưa nhìn.

    Ngaysau đó, Aomame bỗng ngộ ra.

    Đó làTengo.

    Khôngthể nào. Aomame nghĩ. Nàng lắc đầu mấy lần, khẽ nhưng kiên quyết. Không thểnào. Đây chắc chắn là ảo giác. Sự việc không thể nào trùng hợp đến mức ấy được.Nàng không thể hít thở bình thường. Các hệ thống trong cơ thể nàng đâm ra rốiloạn, ý nghĩ và hành vi không đồng bộ với nhau. Nàng muốn nhìn người đàn ông ấykỹ hơn, nhưng không hiểu sao đôi mắt không thể tập trung được. Dường như có mộtthứ ngoại lực nào đó khiến thị lực hai mắt nàng đột nhiên trở nên khác xa nhau.Nàng nhăn mặt lại một cách vô thức.

    Mìnhphải làm sao?

    Nàngđứng lên khỏi ghế, đưa mắt ngó nghiêng xung quanh một cách tuyệt vọng. Rồi nàngchợt nhớ ra trong tủ phòng khách có một đôi ống nhòm cỡ nhỏ của hàng Nikon, bènvào lấy. Nàng cuống cuồng cầm ống nhòm trở lại ban công, nhìn về phía chiếc cầutrượt. Người đàn ông trẻ vẫn ở đó, tư thế không khác lúc nãy, nghiêng mặt vềphía này, ngước lên nhìn trời. Nàng đưa bàn tay run rẩy điều chỉnh tiêu cự ốngnhòm, kéo gương mặt nghiêng nghiêng ấy lại gần, nín thở, tập trung. Đúng rồi,đó là Tengo. Dù hai mươi năm đã trôi qua, nhưng Aomame biết chắc đó là Tengo,tuyệt đối không thể là ai khác.

    Điềukhiến Aomame ngạc nhiên nhất là, bề ngoài của Tengo từ năm mười tuổi đến giờ gầnnhư không thay đổi, cơ hồ như cậu bé mười tuổi ấy cứ vậy biến thành ba mươi tuổivậy. Nói thế không có nghĩa là anh trông trẻ con. Thân hình dĩ nhiên là cao lớnhơn rất nhiều, đầu to hơn, tướng mạo toát lên vẻ trưởng thành, nét mặt cũng bộclộ chiều sâu xúc cảm. Bàn tay đặt trên đầu gối to bè mạnh mẽ, rất khác với bàntay nàng từng nắm chặt trong lớp học hai mươi năm về trước. Mặc dầu vậy, thầnthái tỏa ra từ thân thể ấy lại hoàn toàn giống hệt như của Tengo năm mười tuổi.Thân thể cường tráng rắn chắc của anh mang đến cho nàng cảm giác ấm áp tựnhiên, và sự yên lòng từ trong sâu thẳm. Aomame khát khao được áp má lên lồngngực ấy. Khát khao mãnh liệt, và điều ấy khiến nàng ngập tràn niềm vui. Anhđang ngồi trên cầu trượt trong sân chơi dành cho thiếu nhi, ngước nhìn trời,nhìn chằm chằm vào thứ nàng đang nhìn, hai mặt trăng. Đúng, mình và anh ấy cóthể thấy cùng một thứ.

    Mìnhphải làm sao?

    Aomameluống cuống không biết phải làm gì tiếp theo. Nàng đặt ống nhòm xuống đầu gối,siết hai bàn tay, mạnh đến nỗi móng tay bấm hẳn vào trong thịt, để lại trên dadấu vết khó phai mờ. Hai bàn tay đang siết chặt ấy run lên.

    Mìnhphải làm sao?

    Nànglắng nghe hơi thở gấp gáp của chính mình. Cơ thể nàng dường như đã tách ra làmhai nửa từ lúc nào không rõ. Một nửa sẵn lòng chấp nhận sự thực là Tengo đang ởngay trước mắt. Nửa kia lại từ chối chấp nhận, cố tự thuyết phục rằng chuyện ấykhông thể xảy ra được. Bên trong nàng, hai thứ lực ngược chiều nhau này tranh đấuvới nhau dữ dội, cả hai đều cố kéo nàng theo hướng mình. Aomame có cảm giác cơbắp toàn thân bị xé toang, các khớp lỏng ra, xương cốt bị nghiền thành bột phấn.

    Aomamerất muốn xông thẳng vào sân chơi, leo lên cầu trượt, nói chuyện với Tengo đangngồi ở đó. Nhưng, nói gì bây giờ? Nàng không biết cách vận dụng các cơ thịt ởvùng miệng mình như thế nào nữa. Liệu nàng có thể rặn ra dù chỉ dăm câu không?"Em là Aomame, hai mươi năm trước từng nắm tay anh trong lớp học ở trường cấp mộtIchikawa. Anh còn nhớ em không?"

    Nóithế có ổn không?

    Chắcchắn vẫn còn cách nói nào khác tốt hơn.

    MộtAomame khác lại ra lệnh cho nàng: "Ở yên đấy! Cứ nấp trên ban công này đi! Côchẳng làm gì khác được đâu. Cô biết điều đó mà. Đêm qua cô đã thực hiện giao dịchvới Lãnh Tụ. Cô phải từ bỏ mạng sống của mình để cứu Tengo, để anh ấy được tiếptục sống trên thế giới này. Nội dung giao dịch là thế. Hợp đồng đã được ký kết.Cô đồng ý đưa Lãnh Tụ sang thế giới kia, và chấp thuận hiến sinh mạng mình. Giờcô gặp mặt và kể chuyện ngày xưa với Tengo ở đây thì được ích gì? Và, ngộ nhỡanh ấy không nhớ cô là ai, hoặc chỉ nhớ cô là ‘con bé kỳ cục chuyên môn khấn khứanhững câu phát rùng mình’ thì cô tính sao? Nếu đúng thế thật, cô sẽ chết trongtâm trạng như thế nào?"

    Ýnghĩ ấy vừa hiện lên trong đầu, toàn thân nàng liền cứng đờ. Nàng bắt đầu run rẩykhông sao cưỡng được. Như thể nàng bị cảm nặng, ớn lạnh thấu tim gan. Nàng vònghai tay ôm chặt lấy người, không ngừng run lên cầm cập. Nhưng mắt nàng vẫnkhông dời khỏi Tengo đang ngồi trên đỉnh cầu trượt ngước nhìn trời. Dường nhưchỉ cần nàng dịch mắt đi là Tengo sẽ lập tức biến mất.

    Nàngkhát khao được Tengo ôm vào lòng, được anh vuốt ve bằng đôi bàn tay to bè củaanh. Nàng khát khao cảm nhận hơi ấm của anh bằng cả cơ thể, khát khao được anhvuốt ve từng bộ phận khắp châu thân, làm cho cả người nàng ấm lên. Em muốn anhxua đi cái lạnh tận sâu trong cơ thể, sau đó tiến vào trong em, thỏa sức khuấytrộn, như người ta dùng thìa khuấy ca cao, chầm chậm, tiến sâu xuống tận cùng.Nếu anh có thể làm thế với em thì dù có chết ngay tại đó em cũng không hối tiếc.Thật đó.

    Không,có thể nào thật như vậy không? Aomame nghĩ. Nếu thế, có lẽ mình lại không muốnchết nữa. Có lẽ mình sẽ thèm được mãi mãi ở bên anh ấy. Quyết tâm đến với cáichết của mình sẽ bốc hơi mất, như hạt sương bị nắng chiếu thẳng vào. Hay có lẽmình sẽ muốn giết anh ấy. Có lẽ mình sẽ dùng khẩu Heckler & Koch bắn chếtanh ấy, rồi bắn phọt óc mình ra. Mình hoàn toàn không thể đoán trước sẽ xảy rachuyện gì hay mình có thể làm những chuyện ngu xuẩn gì.

    Mìnhphải làm sao?

    Phảilàm sao, nàng không thể quyết được. Hơi thở nàng trở nên gấp gáp, hàng loạt ýnghĩ ào ạt ùa tới, rối bời, khiến nàng không sao sắp xếp nổi mạch tư duy. Thếnào là đúng, thế nào là sai? Nàng chỉ biết chắc một điều duy nhất: lúc này và ởđây, nàng khát khao được hai cánh tay lực lưỡng của anh ôm vào lòng. Chuyện gìxảy ra sau đó sẽ phải xảy ra. Hãy để Thượng đế hay Ma quỷ tùy ý sắp xếp.

    Aomamehạ quyết tâm. Nàng xông vào toa lét, lấy khăn bông lau sạch vệt nước mắt trênmá, soi gương vuốt nhanh lại mái tóc. Gương mặt nàng là cả một mớ bừa bộn. Mắtđỏ lựng, đầy những tia máu. Quần áo mặc trên người cũng tệ hết sức: một bộ đồthể thao đã bạc màu, thắt lưng giắt một khẩu súng lục tự động 9mm, tạo thành mộtcái bọc hình thù cổ quái bên hông. Ăn mặc kiểu này hoàn toàn không thích hợp đểđi gặp người mà hai mươi năm nay nàng ngày đêm nhung nhớ. Tại sao mình không ănmặc tử tế một chút nhỉ? Nhưng đã đến nước này rồi thì chẳng có cách nào khác.Không có thời gian thay quần áo nữa. Nàng xọc chân trần vào đôi giày thể thao,không khóa cửa, rảo chân chạy xuống ba lượt cầu thang thoát hiểm của tòa nhà,băng qua đường, lao vào sân chơi không một bóng người, rảo bước đến phía trướccái cầu trượt. Bóng dáng Tengo đã biến mất. Trên cái cầu trượt đang tắm trongánh sáng nhân tạo của ngọn đèn thủy ngân không có ai cả, còn tối tăm, lạnh lẽo,trống trải hơn cả phía bên kia của mặt trăng.

    Có phảilà ảo giác không?

    Không,không thể là ảo giác, nàng thở hổn hển nghĩ. Mới đây thôi Tengo còn ở đây.Không thể sai được. Nàng trẻo lên cầu trượt, đứng trên đỉnh, nhìn xung quanh.Không thấy một bóng người, Nhưng chắc chắn anh chưa đi xa. Mấy phút trước anh vẫncòn ở đây. Cùng lắm khoảng bốn năm phút, không thể nhiều hơn. Gần như thế, nếumình chạy theo thì vẫn có thể đuổi kịp.

    NhungAomame lại đổi ý. Nàng hầu như phải dốc hết sức lực ra mới ngăn mình lại được.Không, không được, không thể làm như vậy. Mình thậm chí còn không biết anh ấyđi theo hướng nào kia mà. Mình không muốn chạy lồng lên khắp khu Koenji giữađêm khuya để tìm kiếm Tengo. Đó không phải là điều mình nên làm. Khi mình cònđang do dự trên ban công, Tengo đã leo xuống cầu trượt rời khỏi đây mà đi rồi.Nghĩ lại, đây chính là số mệnh ông Trời dành cho mình. Mình đã trù trừ do dự,nhất thời đánh mất năng lực phán đoán, trong khoảnh khắc ấy Tengo đã rời khỏinơi này. Đó là những gì vừa xảy ra với mình.

    Thôivậy cũng tốt, Aomame tự nhủ. Có lẽ như vậy mới là điều tốt nhất. Ít nhất mìnhđã tìm được Tengo. Mình đã nhìn thấy anh ấy phía bên kia đường. Mình đã run rẩyvì có thể được anh ấy ôm vào trong lòng. Tuy chỉ có mấy phút, nhưng dầu saomình cũng đã toàn tâm toàn ý nếm trải niềm vui và sự chờ đợi cuồng nhiệt ấy.Nàng nhắm mắt lại, bấu chặt vào tay vịn cầu trượt, khẽ cắn môi.

    Aomamengồi xuống đỉnh cầu trượt theo tư thế giống Tengo lúc nãy, ngẩng đầu nhìn bầutrời phía Tây Nam. Ở đó treo lơ lửng hai mặt trăng một lớn một nhỏ. Sau đó,nàng liếc nhìn về tầng ba tòa nhà, căn hộ vẫn sáng đèn. Mới đây thôi nàng còn ởtrên ban công căn hộ đó chăm chú nhìn Tengo ngồi dưới này. Trên ban công ấy dườngnhư vẫn còn tàn lưu sự do dự của nàng.

    Năm1Q84, đây là cái tên được đặt cho thế giới này. Mình đã bước vào thế giới nàykhoảng nửa năm trước, và giờ đang chuẩn bị ra khỏi đó. Mình không tự nguyện bướcvào đây, nhưng lại tự nguyện đi ra. Sau khi mình đi, Tengo vẫn sẽ ở lại nơinày. Dĩ nhiên mình không thể biết đối với Tengo thế giới này sẽ thành như thếnào. Mình không thể tận mắt chứng kiến. Nhưng thế cũng chẳng sao. Mình sẽ chếtvì anh ấy. Mình không thể sống vì mình, khả năng đó ngay từ đầu đã bị tước đoạtkhỏi mình rồi. Thế nhưng, mình có thể chết vì anh ấy. Vậy là đủ. Mình có thể ngậmcười mà chết.

    Đâykhông phải lời dối trá.

    Aomamenỗ lực hết sức hòng cảm nhận được chút hơi hướm của Tengo còn sót lại trên cầutrượt, dù chỉ một chút thôi. Nhưng không còn chút hơi ấm nào lại. Ngọn gió đêmmang theo dự cảm mùa thu xuyên qua kẽ lá cây sồi, xóa sạch mọi dấu vết củaTengo. Mặc dầu thế, Aomame vẫn ngồi ở đó một lúc lâu, ngước nhìn hai mặt trăng,tắm mình trong thứ ánh sáng kỳ dị vô cảm ấy của chúng. Tiếng ồn đô thị tạo nênbởi vô số âm thanh hòa trộn vào nhau biến thành bè trầm của dàn hợp tấu bủa vâyquanh nàng. Nàng bỗng nhớ đến những con nhện nhỏ chăng tơ trên cầu thang thoáthiểm ở đường cao tốc Thủ đô. Lũ nhện ấy còn sống không nhỉ? Có phải chúng vẫnđang chăng tơ?

    Nàngmỉm cười.

    Mìnhđã sẵn sàng, nàng nghĩ.

    Nhưngtrước đó có một nơi mình cần phải ghé thăm một lần.


  3. #22
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 22

    Chỉ cần trên trời có hai mặt trăng




    Tengo

    Chỉ cầntrên trời có hai mặt trăng

    Saukhi leo xuống cầu trượt và rời khỏi sân chơi dành cho trẻ em, Tengo đi langthang không mục đích trên phố. Anh bước giữa các con ngõ lớn nhỏ của khuKoenji, gần như không ý thức mình đang đi đến đâu. Vừa đi, anh vừa cố gắng sắpxếp cho thứ tự lớp lang những dòng suy nghĩ tán loạn trong óc. Nhưng dù cố gắngđến mấy anh cũng không sao chỉnh được tư duy của mình thành một mạch thống nhất.Có lẽ bởi lúc ngồi trên cầu trượt anh đã nghĩ quá nhiều chuyện cùng một lúc: vềmặt trăng từ một biến thành hai, về quan hệ huyết thống, về chương mới trong cuộcđời anh, về giấc mộng ban ngày, thực đến gây choáng váng, về Fukaeri và Nhộngkhông khí, và về Aomame đang ẩn nấp ở đâu đó quanh đây. Não anh rối như tơ vò,tinh thần căng thẳng gần đến mức cực hạn. Anh ước gì có thể lên giường đánh mộtgiấc thật say. Những vấn đề kia để sáng mai dậy hẵng nghĩ tiếp. Đằng nào thìbây giờ có vắt óc ra cũng khó lòng nghĩ được gì cho ra đầu ra đũa.

    LúcTengo về nhà, Fukaeri đang ngồi trước bàn làm việc của anh, cầm con dao gấp gọtbút chì. Tengo bao giờ cũng cắm khoảng mười cái bút chì trong ống bút, nhưng giờsố lượng đã tăng lên ít nhất hai mươi cái. Cô gọt bút chì rất đẹp. Tengo chưabao giờ thấy những cây bút chì nào gọt đẹp như thế. Đầu bút nhỏ và nhọn như mũikim khâu.

    "Anhcó điện thoại," cô vừa dùng ngón tay kiểm tra lại độ nhọn của đầu bút vừa nói."Của Chikura."

    "Anhđã bảo em đừng bắt máy mà?"

    "Vìcuộc điện thoại này rất quan trọng."

    Dườngnhư cô có thể nghe tiếng chuông mà đoán cuộc điện thoại gọi đến có quan trọnghay không.

    "Chuyệngì vậy?" Tengo hỏi.

    "Họkhông nói."

    "Nhưngđó là điện thoại của viện điều dưỡng ở Chikura đúng không?"

    "Họ bảoanh gọi điện."

    "Muốnanh gọi lại cho họ à?"

    "Nhấtđịnh phải gọi ngay hôm nay, muộn mấy cũng được."

    Tengothở dài. "Anh không biết số điện thoại của họ."

    "Embiết."

    Cô đãnhớ số điện thoại ấy. Tengo viết dãy số xuống một mảnh giấy nhớ, đoạn liếc nhìnđồng hồ. Tám giờ rưỡi.

    "Điệnthoại gọi đến lúc nào vậy?"

    "Vừamới xong."

    Tengođi vào bếp, uống một cốc nước. Anh chống tay xuống mép bồn rửa bát, nhắm mắt,xác nhận lại rằng bộ não mình có thể làn việc bình thường, rồi bước đến chỗ điệnthoại, quay số. Có lẽ cha anh đã qua đời. Ít nhất cũng có thể khẳng định đó làvấn đề liên quan đến sự sống chết. Nếu không phải việc quan trọng, họ không gọiđiện tới muộn thế này đâu.

    Mộtphụ nữ bắt máy. Tengo báo tên mình, rồi nói anh vừa nhận được điện thoại của trungtâm, yêu cầu gọi lại.

    "Anhlà con của ông Kawana à?"

    "Vâng."Tengo trả lời.

    "Lầntrước tôi gặp anh ở đây rồi," người phụ nữ kia nói.

    Tengohình dung trong đầu gương mặt một nữ y tá trung niên đeo kính gọng kim loại.Anh không nhớ tên chị ta.

    Anh hỏihan một hai câu cho phải phép, rồi bảo: "Chắc là vừa rồi chị gọi tới?"

    "À,vâng. Giờ tôi sẽ chuyển điện thoại cho bác sĩ điều trị chính, phiền anh trực tiếpnói chuyện với ông ấy."

    Tengoáp sát ống nghe vào tai, đợi bên kia chuyển cuộc gọi. Đầu dây bên kia mãi khôngcó người nghe máy. Giai điệu đơn điệu của bài "Home on the Range" cứ vẳng đi vẳnglại một lúc lâu, như thể chẳng bao giờ dứt. Tengo nhắm mắt, nhớ lại phong cảnhtrung tâm điều dưỡng bên bờ biển bán đảo Boso. Rừng thông rậm rạp trùng trùngđiệp điệp, gió biển lướt qua khu rừng. Những cơn sóng Thái Bình Dương ầm ào ậpđến không ngừng nghỉ. Sảnh chờ không thấy bóng người vào thăm bệnh. m thanhphát ra mỗi khi có những chiếc giường có bánh xe được đẩy qua hành lang. Tấmmàn cửa phơi nắng gió đến bạc màu. Những bộ đồ y tá trắng là ủi phẳng phiu. Thứcà phê nhạt nhẽo vô vị bán trong nhà ăn.

    Cuốicùng, bác sĩ cũng cầm máy.

    "Xinlỗi, bắt anh phải chờ lâu. Vừa nãy tôi nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ một phòngbệnh khác."

    "Khôngsao đâu," Tengo nói. Anh cố nhớ lại gương mặt của vị bác sĩ điều trị chính.Nhưng nghĩ kỹ, thực ra anh chưa bao giờ gặp mặt vị bác sĩ đó. Bộ não anh vẫnchưa hoạt động lại bình thường. "Vậy, cha tôi có chuyện gì phải không ạ?"

    Bácsĩ ngập ngừng một thoáng rồi đáp: "Không phải hôm nay xảy ra chuyện gì đặc biệt,chỉ là dạo gần đây tình trạng cha anh không được ổn lắm. Nói điều này thật khó,nhưng hiện tại cha anh đang bị hôn mê."

    "Hônmê," Tengo nói.

    "Ông ấycứ ngủ suốt."

    "Cónghĩa là, ông ấy không có ý thức, phải không?"

    "Đúngthế."

    Tengocố vắt óc. Cần phải làm cho não bộ hoạt động trở lại. "Cha tôi mắc bệnh nên rơivào trạng thái hôn mê phải không?"

    "Nóiđúng ra thì không phải vậy." Bác sĩ dường như cảm thấy rất khó xử.

    Tengochờ bác sĩ nói tiếp.

    "Giảithích rõ ràng qua điện thoại rất khó, nhưng không phải ông ấy mắc bệnh gì đặcbiệt nghiêm trọng kiểu như ung thư hay viêm phổi, không phải kiểu bệnh mà chúngtôi có thể gọi tên. Xét từ góc độ y học, chúng tôi không phát hiện chứng bệnhgì rõ ràng. Chỉ là vẫn chưa rõ nguyên nhân tại sao, nhưng trong trường hợp chaanh, sức sống tự nhiên của ông ấy đang giảm đi một cách rõ rệt. Nhưng vì khôngrõ nguyên nhân nên chúng tôi chưa tìm được phương pháp trị liệu. Chúng tôi vẫnđang tiếp tục truyền dịch để bổ sung dinh dưỡng cho ông ấy, nhưng đấy chỉ là trịngọn chứ không phải trị gốc."

    "Tôicó thể hỏi thẳng một câu được không?" Tengo nói.

    "Tấtnhiên là được."

    "Cóphải ông muốn nói, cha tôi không còn sống được bao ngày nữa?"

    "Nếutrạng thái hiện tại tiếp tục duy trì thì khả năng đó là rất cao."

    "Cóphải vì già yếu không?"

    Bácsĩ khẽ phát ra một âm thanh mơ hồ trong điện thoại, rồi nói: "Cha anh mới hơnsáu mươi, vẫn chưa đến độ tuổi già yếu. Thể trạng ông ấy về cơ bản là tốt,ngoài chứng đãng trí tuổi già ra thì không có bệnh tật gì khác. Kết quả kiểm trasức khỏe định kỳ của ông ấy rất tốt. Chúng tôi không phát hiện ra một vấn đềđáng kể nào cả."

    Bácsĩ im lặng trong giây lát, sau đó tiếp lời:

    "Nhưng…Ừm, dựa trên quan sát mấy ngày nay, có lẽ ông ấy phần nào có dấu hiệu bị lãosuy như anh nói. Các chức năng cơ thể thảy đều giảm sút, xem chừng ông ấy khôngcòn muốn sống nữa. Thông thường, phải trên tám mươi lăm tuổi mới xuất hiện tìnhtrạng này. Khi đến tuổi đó, đôi khi người ta cảm thấy tiếp tục sống thực là mệtmỏi nên quyết định từ bỏ nỗ lực duy trì sự sống. Nhưng tôi không hiểu tại saotình trạng ấy lại xuất hiện ở người mới hơn sáu mươi tuổi như ông Kawana."

    Tengocắn môi, suy nghĩ một lúc.

    "Chatôi bắt đầu hôn mê từ lúc nào?" anh hỏi.

    "Cáchđây ba ngày," bác sĩ trả lời.

    "Trongba ngày, ông ấy không mở mắt lần nào à?"

    "Khôngmột lần nào."

    "Vàcác dấu hiệu của sự sống mỗi lúc một yếu đi?"

    Bácsĩ nói: "Không phải quá nhanh. Vừa nãy tôi nói với anh rồi, sức sống của ông ấygiảm đi từng chút một, nhưng rõ rệt. Giống như đoàn tàu đang từ từ giảm tốc, cuốicùng sẽ hoàn toàn ngưng lại."

    "Theoông, cha tôi còn bao nhiêu thời gian nữa?"

    "Tôikhông thể nói chính xác được. Nhưng nếu tình trạng hiện tại tiếp tục kéo dàithì trong tình huống xấu nhất có lẽ chỉ được một tuần," bác sĩ đáp.

    Tengođổi tay cầm ống nghe, rồi lại cắn môi.

    "Maitôi sẽ tới," Tengo nói. "Nếu các ông không gọi điện, tôi cũng định đến đó sớm.Các ông gọi điện báo cho tôi thế này thật tốt quá, tôi rất cám ơn."

    Bácsĩ có vẻ nhẹ nhõm hẳn khi nghe anh nói thế. "Vậy thì tốt. Tôi cảm thấy anh nênđến gặp ông ấy càng sớm càng tốt. Có lẽ hai người không thể nói chuyện được,nhưng nếu anh có thể đến đây chắc chắn ông ấy sẽ rất vui."

    "Nhưngcha tôi không còn ý thức, phải vậy không?"

    "Khôngcòn ý thức."

    "Liệuông ấy có đau đớn không?"

    "Trướcmắt thì không. Có lẽ là không. Đây là may mắn trong bất hạnh. Ông ấy chỉ đangsay ngủ thôi."

    "Cámơn ông," Tengo nói.

    "AnhKawana này," bác sĩ nói, "Cha anh, tôi nên nói thế nào nhỉ, là người rất dễchăm sóc. Ông ấy không bao giờ gây phiền phức cho người khác."

    "Ông ấyluôn là người như thế," Tengo đáp. Sau đó, anh cảm ơn bác sĩ lần nữa rồi gácmáy.

    Tengohâm nóng cà phê, ngồi đối diện với Fukaeri mà uống.

    "Maianh phải đi," Fukaeri hỏi.

    Tengogật đầu. "Sáng mai anh phải bắt xe lửa đi thành phố mèo một chuyến."

    "Thànhphố mèo," Fukaeri hờ hững nói, vẻ mặt không xúc cảm.

    "Emcó ở đây đợi anh không," Tengo hỏi. Sống chung với Fukaeri, anh cũng quen vớiviệc đặt câu hỏi không dùng dấu chấm hỏi.

    "Em đợianh ở đây."

    "Mộtmình anh đến thành phố mèo," Tengo nói, lại uống một ngụm cà phê. Sau đó, anh độtnhiên nhớ ra, liền hỏi cô: "Em muốn uống gì không?"

    "Vangtrắng, nếu anh có."

    Tengomở tủ lạnh xem có còn chút rượu vang trắng ướp lạnh nào không. Ở sâu bên trong,anh thấy chai Chardonnay anh mới mua đại hạ giá đợt trước, trên nhãn có in hìnhmột con lợn rừng. Tengo mở nút bần, rót một chút ra ly uống rượu vang, đặt trướcmặt Fukaeri. Sau một thoáng ngần ngừ, anh cũng rót cho mình một ly. Đúng vậy,so với cà phê, rõ ràng lúc này anh muốn uống rượu vang hơn. Rượu để hơi lạnh, vịhơi quá ngọt, nhưng chất cồn khiến tinh thần Tengo ít nhiều ổn định lại.

    "Ngàymai anh phải đến thành phố mèo," cô gái lặp lại.

    "Sángsớm là lên xe lửa đi rồi," Tengo nói.

    Nhấpmột ngụm rượu vang trắng, Tengo nhớ lại, mình từng xuất tinh vào bên trong côgái xinh đẹp mười bảy tuổi ngồi đối diện cách một chiếc bàn này. Chuyện rõ ràngmới chỉ xảy ra đêm hôm trước, song anh lại có cảm giác như đã là quá khứ xa xămlắm, hầu giống như một sự kiện lịch sử. Nhưng cảm giác lúc ấy giờ vẫn lưu lạirõ nét trong tâm trí anh, sống động như mới.

    "Sốlượng trăng tăng lên rồi." Tengo chầm chậm xoay ly rượu trong tay, như thể đangchia sẻ một bí mật. "Mới rồi anh nhìn lên trời, thấy có hai mặt trăng, một mặttrăng lớn màu vàng, một mặt trăng nhỏ màu xanh. Có lẽ từ trước đã thế rồi màanh không để ý. Vừa rồi anh mới biết."

    Fukaerikhông bảy tỏ cảm tưởng đặc biệt gì về chuyện có thêm mặt trăng. Cô thậm chí cònkhông lộ vẻ ngạc nhiên khi nghe tin ấy. Nét mặt cô hoàn toàn không thay đổi, thậmchí cả nhún vai cũng không. Có vẻ như với cô điều này chẳng thể coi là thôngtin mới mẻ gì.

    "Lẽra anh không cần nói với em… Nhưng hai mặt trăng trên trời ấy giống hệt như thếgiới trong Nhộng không khí." Tengo nói. "Hình dạng của mặt trăng mới hoàn toàngiống như anh miêu tả. Về cả kích cỡ lẫn màu sắc."

    Fukaerikhông nói gì. Cô không bao giờ trả lời những vấn đề không cần thiết phải trả lời.

    "Saolại xảy ra chuyện như vậy? Sao có thể xảy ra chuyện như vậy?"

    Vẫnkhông có câu trả lời.

    Tengokiên quyết hỏi trực diện: "Có phải chúng ta đã vào trong thế giới mà Nhộngkhông khí miêu tả hay không?"

    Fukaerichăm chút xem xét hình dạng các móng tay mình, sau đó nói: "Bởi vì chúng ta đãcùng viết cuốn sách ấy."

    Tengođặt ly rượu lên bàn, hỏi: "Anh và em cùng viết Nhộng không khí và xuất bản nó.Đó là công việc chúng ta cùng hoàn thành. Và cuốn sách trở thành sách bán chạy,thông tin về Người Tí Hon, Mẫu thể và Tử thể đã được tung ra thế giới bênngoài. Kết quả là chúng ta đã cùng tiến vào trong thế giới mới bị thay đổi này.Phải vậy không?"

    "Giờanh là người tiếp thụ."

    "Giờanh là người tiếp thụ," Tengo lặp lại. "Phải, anh đã viết về người tiếp thụtrong Nhộng không khí. Nhưng, thực ra anh không hiểu người tiếp thụ là gì. Nóicụ thể ra, người tiếp thụ đóng vai trò gì vậy?"

    Fukaerikhẽ lắc đầu. Ý cô muốn nói, cô không thể giải thích.

    "Chuyệnmà không giải thích không hiểu thì có giải thích thế nào cũng không thể hiểu,"cha Tengo đã nói vậy.

    "Tốtnhất chúng ta nên ở cạnh nhau," Fukaeri nói, "Cho đến khi tìm được người đó."

    Tengonhìn Fukaeri một lúc, cố đọc xem nét mặt cô biểu đạt điều gì. Nhưng vẫn như mọikhi, gương mặt ấy không bộc lộ cảm xúc nào. Anh xoay mặt đi một cách vô thức,nhìn ra ngoài của sổ. Nhưng từ góc độ này không nhìn thấy mặt trăng, chỉ thấy cộtđiện và dây điện cuốn chằng chịt vào nhau xấu xí.

    Tengohỏi: "Có cần tư chất gì đặc biệt để trở thành người tiếp thụ không?"

    Fukaerikhẽ chuyển động cằm lên xuống, ý muốn nói cần phải có tư chất đặc biệt gì đó.

    "NhưngNhộng không khí vốn là câu chuyện của em, là câu chuyện do em hư cấu ra, nảysinh từ bên trong em. Anh chẳng qua chỉ là người nhận được ủy thác, thêm bớt vànhuận sắc cho lời văn, anh chỉ là người thợ thủ công."

    "Bởivì chúng ta cùng viết cuốn sách đó," Fukaeri lặp lại câu nói lúc nãy.

    Mộtcách vô thức, Tengo lấy ngón tay day day lên huyệt Thái dương. "Ý em là, bắt đầutừ lúc đó, anh đã đóng vai trò người tiếp thụ mà bản thân không hay biết?"

    "Từtrước đó đã bắt đầu rồi," Fukaeri nói, sau đó dùng ngón trỏ bàn tay phải chỉvào mình, rồi chỉ sang Tengo. "Em là người cảm tri, anh là người tiếp thụ."

    "Perceivervà Receiver," Tengo lặp lại bằng tiếng Anh, "Có nghĩa là, em cảm tri, còn anhtiếp thụ. Phải thế không?"

    Fukaeriđáp bằng một cái gật đầu ngắn ngủn.

    Tengohơi nhăn mặt. "Tức là, em biết anh là người tiếp thụ, hoặc biết anh có tư chấtđể trở thành người tiếp thụ nên mới giao cho anh viết lại Nhộng không khí.Thông qua anh, em biến thứ mà em cảm tri được thành hình thức một cuốn sách. Cóphải thế không?"

    Khôngcó câu trả lời.

    Gươngmặt Tengo trở lại bình thường, anh nhìn vào mắt Fukaeri mà nói: "Tuy vẫn chưaxác định được thời điểm cụ thể, nhưng chắc là trong khoảng thời gian đó anh đãbước vào thế giới có hai mặt trăng này. Chỉ là từ đó đến giờ anh không nhận rathôi. Anh không bao giờ ngẩng lên nhìn bầu trời lúc nửa đêm, nên không nhận thấylà đã có thêm mặt trăng. Nó là vậy, phải không?"

    Fukaerichỉ im lặng. Sự im lặng ấy như những hạt bụi nhỏ li ti lơ lửng trên khôngtrung. Đó là thứ bột phấn vừa mới tung ra bởi đàn bướm đến từ một không gian đặcbiệt. Trong một thoáng, Tengo nhìn chăm chú vào hình dạng những hạt bụi ấy tạothành trong không khí. Anh cảm thấy dường như mình đã biến thành tờ báo buổichiều của hai ngày trước. Thông tin được cập nhật hàng ngày, nhưng anh là ngườiduy nhất không biết.

    "Nguyênnhân và kết quả có vẻ như đã trộn lẫn vào nhau thành một đống bùng nhùng,"Tengo gắng lấy lại tinh thần, nói. "Không biết cái nào trước cái nào sau, nhưngnói tóm lại chúng ta đã bước vào thế giới mới này rồi."

    Fukaeringẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào mắt Tengo. Có lẽ chỉ là do anh tưởng tượng ra,song Tengo cảm thấy trong đôi mắt cô thấp thoáng ánh lên một tia nhìn ấm áp.

    "Tómlại, thế giới ban đầu đã không còn tồn tại nữa."

    Fukaerinhún vai. "Chúng ta tiếp thục sống ở đây."

    "Ở thếgiới có hai mặt trăng?"

    Fukaerikhông trả lời. Cô gái mười bảy tuổi xinh đẹp mím chặt môi lại thành một đườngchỉ thẳng tắp và nhìn thẳng vào mắt Tengo. Cặp mắt hệt như của Aomame lúc nhìnvào mắt Tengo hồi mười tuổi trong lớp sau giờ tan học, tập trung toàn bộ tinhthần, mạnh mẽ và sâu thẳm. Trước ánh mắt ấy của Fukaeri, Tengo cảm thấy mình dườngnhư sắp biến thành đá. Biến thành đá, rồi cứ thế tiếp tục biến thành mặt trăngmới, mặt trăng nhỏ có hình dáng kỳ quái. Một lúc sau, Fukaeri rốt cuộc cũng lơiánh mắt, giơ tay phải lên, đầu ngón tay khẽ ấn lên huyệt Thái dương, chừng nhưmuốn đọc ra những suy nghĩ bí mật trong tâm trí mình.

    "Anhđang tìm ai đó." Cô gái hỏi.

    "Đúngvậy."

    "Nhưngchưa tìm thấy."

    "Chưatìm thấy," Tengo nói.

    Chưatìm thấy Aomame, nhưng anh phát hiện ra sự thực rằng mặt trăng từ một đã biếnthành hai. Đó là vì theo gợi ý của Fukaeri anh đã đào bới xuống tầng sâu ký ức,và do vậy mới nghĩ ra mình hãy ngẩng lên nhìn mặt trăng.

    Cógái thả lỏng ánh mắt, nâng ly rượu vang lên. Cô ngậm rượu trong miệng một lúc,rồi cẩn trọng nuốt từng chút một, như con sâu đang uống nước sương.

    Tengolên tiếng: "Em nói cô ấy đang trốn ở đâu đó. Nếu vậy thì không dễ dàng tìm được."

    "Khôngcần lo lắng," cô gái nói.

    "Anhkhông cần lo lắng," Tengo lặp lại lời cô.

    Fukaerigật mạnh đầu.

    "Ý emlà anh có thể tìm được cô ấy?"

    "Ngườiđó sẽ tìm thấy anh," cô gái nói với giọng bình thản, nghe như cơn gió phất quathảo nguyên phủ kín cỏ mềm.

    "Ởkhu Koenji này?"

    Fukaeringhiêng đầu. Ý muốn nói không biết.

    "Ở mộtnơi nào đó."

    "Ở mộtnơi nào đó trong thế giới này," Tengo nói.

    Fukaerikhẽ gật đầu. "Chỉ cần trên trời có hai mặt trăng."

    "Xemra anh chỉ có thể tin lời em rồi," Tengo nghĩ trong giây lát, rồi nói với vẻcam chịu.

    "Em cảmtri, anh tiếp thụ," Fukaeri nói đầy tư lự.

    "Em cảmtri, anh tiếp thụ," Tengo lặp lại.

    Fukaerigật đầu.

    Vì vậychúng ta mới giao hợp? Tengo muốn hỏi Fukaeri. Trong cơn mưa bão dữ dội đêm trước,điều đó có ý nghĩa gì? Nhưng anh không hỏi. Đó rất có thể là câu hỏi khôngthích hợp. Và dù sao cũng sẽ không nhận được lời đáp, anh biết.

    "Chuyệnmà không giải thích không hiểu, thì có giải thích thế nào cũng không thể hiểu,"cha anh từng nói.

    "Em cảmtri, anh tiếp thụ," Tengo lặp lại, "Giống như việc viết lại Nhộng không khí vậy."

    Fukaerilắc đầu, sau đó vuốt tóc ra phía sau, để lộ một cái tai nhỏ nhắn xinh đẹp, nhưđang dựng một chiếc ăngten phát tín hiệu.

    "Khônggiống," Fukaeri nói. "Anh đã thay đổi."

    "Anhđã thay đổi."

    Fukaerigật đầu.

    "Anhthay đổi như thế nào?"

    Fukaerinhìn chằm chằm vào ly rượu vang trên tay, tựa như cô có thể nhìn thấy trong đóthứ gì đấy quan trọng lắm.

    "Đếnthành phố mèo anh sẽ biết," cô gái xinh đẹp nói, sau đó nhấp một ngụm vang trắng,cái tai vẫn lồ lộ trước mắt Tengo.



  4. #23
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 23

    Hãy để chú hổ bơm xăng cho xe của bạn




    Aomame

    Hãy đểchú hổ bơm xăng cho xe của bạn [1]

    [1]Tiếng Anh: Put a tiger in your tank, tên một chiến dịch quảng cáo cho sản phẩmEnco Extra và Esso Extra của hãng xăng dầu Exxon.

    Aomamethức dậy lúc sáu giờ sáng. Đó là một buổi sớm trong lành đẹp đẽ. Nàng đun càphê bằng bình điện, nướng bánh mì, luộc một quả trứng. Trong khi ăn, nàng xemtin tức trên ti vi để cho chắc rằng vẫn chưa có tin gì về cái chết của lãnh tụSakigake. Họ không báo cảnh sát, cũng không công bố với thế giới bên ngoài, rõlà đã lén lút đem thi thể đi xử lý rồi. Vậy cũng chẳng sao. Người đã chết thìdù xử lý thế nào cũng vẫn là người chết, không thể sống lại được.

    Lúctám giờ, Aomame tắm dưới vòi sen rồi soi mình trong gương nhà tắm mà chải tóc cẩnthận, thoa một lớp son nhạt gần như không thể nhận ra. Nàng đi tất liền quần, mặcchiếc sơ mi lụa trắng treo trong tủ âm tường, rồi khoác ra ngoài bộ đồ tây thờithượng hiệu Junko Shimada của mình. Nàng lắc lư rồi vặn người mấy cái, để chocái áo ngực có đệm lót và khung kim loại vừa khớp với người mình hơn, đoạnnghĩ: giá bầu vú to hơn một chút nữa thì tốt. Ý nghĩ ấy ít nhất cũng hiện lêntrong đầu nàng bảy vạn hai nghìn lần khi đứng trước gương. Nhưng thế thì sao chứ?Nghĩ cái gì, nghĩ bao nhiêu lần là quyền tự do của mình. Cho dù đã nghĩ bảy vạnhai nghìn lẻ một lần rồi thì đã sao? Chừng nào còn sống trên đời này, mình cóquyền muốn nghĩ gì thì nghĩ, nghĩ lúc nào thì nghĩ, nghĩ cách nào thì nghĩ,nghĩ bao nhiêu lần thì nghĩ, người khác nói gì cũng mặc! Sau đó nàng xỏ chânvào đôi giày cao gót Charles Jordan.

    Aomameđứng trước tấm gương cao bằng người ở cửa, kiểm tra xem bộ đồ mặc trên người cóđiểm nào chê trách được không. Nàng hơi nhún vai trước gương, thầm nhủ trôngmình hình như hơi giống Faye Dunaway trong phim The Thomas Crowns Affair[1]?Trong phim đó, Faye đóng vai điều tra viên của công ty bảo hiểm, một người phụnữ giống như con dao lạnh ngắt, bình thản mà gợi tình, rất hợp với bộ đồ tây.Đương nhiên, Aomame trông không giống Faye Dunaway, nhưng về mặt khí chất haingười có gì đó khá tương đồng. Ít nhất thì cũng không hoàn toàn khác. Đó là thứkhí chất đặc biệt mà chỉ có các chuyên gia hàng đầu mới sở hữu được. Huống hồ,thêm vào đó, trong túi đeo chéo của nàng còn giấu một khẩu súng lục tự động cứngvà lạnh lẽo.

    [2] Mộtbộ phim sản xuất năm 1968 do Steve McQueen và Faye Dunaway thủ vai chính và đượcđề cử hai giải Oscar. Ở Việt Nam, bản làm lại năm 1999 của phim này được biết đếndưới tên Triệu phú trộm cắp.

    Aomameđeo đôi kính râm Ray- Ban nhỏ lên, đi ra khỏi căn hộ. Nàng băng qua đường, vàotrong sân chơi thiếu nhi đối diện với khu nhà, đứng trước cái cầu trượt tối quaTengo đã ngồi, tái hiện cảnh tượng lúc đó trong óc. Khoảng mười hai tiếng đồnghồ trước, Tengo bằng xương bằng thịt từng ở chỗ này, chỉ cách chỗ mình ở mộtcon đường. Anh ấy lặng lẽ ngồi một mình ở đây, ngước nhìn trăng một lúc lâu,cũng hai mặt trăng mà lúc đó nàng đang ngước lên nhìn.

    Đối vớiAomame, phải là phép màu hay một điềm báo thì mới có thể gặp lại Tengo theocách ấy. Có thứ gì đó đã mang Tengo đến trước mặt nàng. Và có vẻ như sự kiện ấyđã gây ra thay đổi rất lớn trong cấu tạo cơ thể nàng. Từ khi thức dậy sáng sớmnay, Aomame luôn có cảm giác toàn thân mình kêu lên răng rắc. Anh ấy xuất hiệnngay trước mắt mình, rồi lại đi mất. Mình không thể nói chuyện với anh ấy, cũngkhông thể chạm vào anh ấy. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó anh ấy đãthay đổi rất nhiều thứ trong cơ thể mình. Như thể dùng thìa khuấy trộn ca cao,anh ấy đã khuấy trộn tâm trí và xác thịt mình, đến tận các cơ quan nội tạng, tậnbên trong tử cung.

    Aomameđứng đó đến trọn năm phút, một tay đặt lên tay vịn cầu trượt, khẽ chau mày, đậpđập gót nhọn đôi giày cao gót xuống đất. Nàng kiểm tra lại tình trạng tâm trívà xác thịt mình bị khuấy đảo, nhấm nháp cảm giác đó. Cuối cùng, nàng hạ quyếttâm, đi ra phố lớn, gọi một chiếc taxi.

    "ĐếnYohga trước, sau đó lên đường cao tốc Thủ đô tuyến số ba, dừng trước lối ra ởIkeriji," nàng nói với lái xe. Lẽ dĩ nhiên, người lái xe hoàn toàn lúng túng.

    "Côà, rốt cuộc cô muốn đi đâu vậy?" anh ta hỏi, giọng nói ra chiều bỗ bã vô lo.

    "Lốira ở Ikeriji. Tạm thời là vậy."

    "Nếuthế thì từ đây đi thẳng đến Ikeriji gần hơn nhiều. Nếu qua Yohga, sẽ phải vòngcả một quãng đường dài đấy. Vả lại, vào tầm này tuyến số ba đường cao tốc Thủđô chắc chắn sẽ tắc chật cứng, không nhúc nhích gì được. Chắc chắn đấy, cũngnhư chắc chắn hôm nay là thứ Tư vậy."

    "Tắcđường cũng không sao. Hôm nay là thứ Năm hay thứ Sáu hay là ngày sinh nhậtThiên Hoàng cũng chẳng liên quan gì. Tôi muốn anh lên đường cao tốc Thủ đô từYohga. Thời gian tôi có thừa."

    Tài xếkhoảng tầm ba mươi đến ba lăm tuổi, gầy nhom, trắng trẻo, mặt dài và tái, trônggiống như một con thú ăn cỏ dè dặt. Cằm dưới anh ta nhô ra phía trước, trông hệtnhư những bức tượng đá trên đảo Phục Sinh. Anh ta quan sát gương mặt Aomamequan gương chiếu hậu, cố dựa vào nét mặt để xác định người ngồi trên băng sauxe mình là một ả ngốc toàn tập hay chỉ là một người bình thường đang có ẩn tìnhphức tạp. Nhưng chuyện này không đơn giản với anh ta, đặc biệt là khi chỉ nhìnqua tấm gương chiếu hậu nhỏ xíu.

    Aomamerút ví tiền trong túi đeo chéo, lấy ra một tờ mười nghìn yên mới toanh trôngnhư vừa mới in xong, gí vào trước mặt tay tài xế.

    "Khôngcần trả lại. Cũng không cần hóa đơn," Aomame nói ngắn gọn, "Vì vậy anh không cầnnói nhiều, cứ làm như tôi nói là được. Lái xe đến Yohga trước, rồi từ đó lên đườngcao tốc Thủ đô, đến Ikeriji. Kể cả tắc đường thì số tiền này chắc cũng đủ rồi."

    "Dĩnhiên là đủ," tay tài xế có vẻ vẫn lấy làm ngờ vực, nói. "Cô có công chuyện gìđặc biệt trên đường cao tốc Thủ đô à?"

    Aomamephe phẩy tờ giấy bạc mười nghìn yên như một lá cờ đuôi nheo trong gió. "Nếu anhkhông đi thì để tôi xuống bắt taxi khác. Đi hay không, phiền anh quyết định chomau."

    Taytài xế chau mày nhìn tờ tiền trong khoảng mười giây, sau đó quyết định cầm lấy.Sau khi giơ lên phía ánh sáng để xem có chắc là tiền thật không, anh ta bỏ nóvào cái túi da dùng khi làm việc.

    "Tôihiểu rồi. Ta đi thôi, đường cao tốc Thủ đô tuyến số ba. Nhưng nói thật nhé, chỗđó tắc đường ghê lắm đấy. Vả lại, giữa Yohga và Ikeriji không có lối ra nàođâu, cả nhà vệ sinh công cộng cũng không. Vì vậy, nếu cô muốn đi vệ sinh thìhãy đi luôn bây giờ đi."

    "Khôngsao đâu. Anh cứ đưa tôi đến đấy đi."

    Tài xếgiong xe vòng qua lối rẽ trong khu dân cư, đi lên Đường Vành đai Số tám, hòavào dòng xe cộ chật ních đi về hướng Yohga. Dọc đường hai người không nói một lời.Tài xế mải nghe tin tức trên radio, còn Aomame thì chìm trong suy nghĩ. Lúc sắpđến đường nối lên đường cao tốc Thủ đô, tài xế vặn nhỏ radio, hỏi Aomame:

    "Tôihỏi thế này có lẽ hơi lắm lời, nhưng cô à, có phải cô làm nghề gì đặc biệt đúngkhông?"

    "Nhânviên điều tra của công ty bảo hiểm," Aomame không do dự đáp.

    "Nhânviên điều tra của công ty bảo hiểm," tay tài xế cẩn trọng lặp lại cụm từ ấytrong miệng một lần, như đang nếm một món ăn mới.

    "Tôitìm bằng chứng trong các vụ lừa gạt tiền bảo hiểm," Aomame nói.

    "À,"tay lái xe nói với vẻ khâm phục. "Chuyện lừa tiền bảo hiểm có liên quan gì đếntuyến số ba đường cao tốc Thủ đô à?"

    "Có đấy."

    "Cứnhư là trong bộ phim đó ấy nhỉ?"

    "Phimnào?"

    "Phimtừ lâu rồi. Có Steve McQueen đóng ấy. Ừm, tôi quên mất tên rồi."

    "TheThomas Crowns Affair," Aomame nói.

    "Đúngđúng đúng, chính là nó. Faye Dunaway đóng vai nhân viên điều tra của công ty bảohiểm. Cô nàng là chuyên gia về bảo hiểm mất trộm. McQueen là một tay nhà giàu,phạm tội để cho vui. Phim nay thật. Tôi xem từ thời học cấp ba và rất thích phầnnhạc phim. Rất tuyệt."

    "MichelLegrand."

    Taytài xế khẽ ngâm nga mấy đoạn nhạc đầu tiên trong ca khúc chủ để, sau đó nhìnvào gương chiếu hậu, quan sát gương mặt Aomame phản chiếu trong đó một lần nữa.

    "Côà, nói gì thì nói, thực tình cô có một cái gì hơi giống Faye Dunaway năm đó đấy."

    "Cámơn," Aomame nói, ít nhiều phải tốn chút sức để che đậy nụ cười hiện lên nơikhóe môi.

    Quảnhiên, đúng như lời tay tài xế dự đoán, tuyến số ba của đường cao tốc Thủ đô chậtcứng xe. Sau khi lên đường cao tốc, xe chưa đi được trăm mét thì đã bắt đầu tắcđường. Tắc một cách hoàn mỹ, cơ hồ khiến người ta muốn chụp lại cho vào bộ sưutập các hình mẫu tắc đường. Thế nhưng, đây chính là điều Aomame mong muốn. Cùngbộ trang phục đó, cùng con đường đó, cùng một cảnh tắc đường đó. Chỉ tiếc làradio trong xe không phát bản Sinfonietta của Janáček. Chất lượng âm thanhkhông được chuẩn như chiếc Toyota Crown Royal Saloon kia, đây cũng là một điềuđáng tiếc nữa. Nhưng đòi hỏi như vậy thì e hơi quá nhiều.

    Chiếctaxi bị kẹp giữa đám xe tải, chầm chậm nhích lên từng chút một. Nó đứng yên tạichỗ một lúc lâu, rồi như sực nhớ ra, lại nhích lên phía trước một chút. Ngườithanh niên lái chiếc xe tải đông lạnh ở làn xe bên cạnh tranh thủ lúc dừng xe cắmđầu vào quyển tạp chí manga. Đôi vợ chồng trung niên ngồi trong chiếc ToyotaCorona Mark II màu kem sữa mặt mũi nhăn nhó nhìn về phía trước, không nói vớinhau một câu nào. Có lẽ họ không có gì để nói với nhau. Cũng có thể chính vì đãnói chuyện gì đó nên cục diện mới thành ra như vậy. Aomame dựa người sâu vàotrong ghế, trầm tư, còn tay tài xế tiếp tục nghe chương trình radio.

    Khókhăn lắm chiếc taxi mới đến được chỗ có dựng tấm bảng "Komazawa", rồi tiếp tụcbò như sên về hướng Sangenjaya. Aomame chốc chốc lại ngẩng lên nhìn phong cảnhbên ngoài cửa sổ. Đây là lần cuối cùng mình nhìn thấy thành phố này. Mình sẽ đếnmột nơi rất xa. Dù nghĩ thế, nàng chẳng thấy lưu luyến gì thành phố Tokyo. Cáctòa nhà dọc theo đường cao tốc đều thậm xấu, lại bị khí thải xe hơi nhuộm một lớpđen mỏng, khắp nơi dựng đầy những bảng quảng cáo lòe loẹt. Cảnh tượng ấy chỉkhiến tâm trạng Aomame thêm nặng nề u uất. Sao người ta cứ phải dựng ra nhữngnơi khiến người ta bực bội thế này? Mình không yêu cầu mỗi ngóc ngách trên thếgiới này đều phải đẹp đẽ, nhưng có cần thiết phải làm cho xấu xí như vậy không?

    Cuốicùng, một khu vực quen thuộc cũng lọt vào tầm mắt Aomame. Đây chính là nơi nàngbước ra khỏi taxi lần trước. Bác tài trung niên đã chỉ cho Aomame rằng đằng kiacó một cầu thang thoát hiểm, dường như khi nói vậy bác ta có ẩn ý gì đó khôngtiện nói ra. Ở ngay phía trước nàng thấy tấm biển quảng cáo lớn của hãng Esso,một chú hổ đang toét miệng cười, tay cầm ống bơm xăng. Vẫn là tấm biển quảngcáo lần trước.

    Hãy đểchú hổ bơm xăng cho xe của bạn.

    Aomamechợt cảm thấy cổ họng khô khốc. Nàng ho một tiếng, cho tay vào túi đeo chéo lấymột viên kẹo ngậm ho vị chanh ra ngậm, rồi cất hộp kẹo vào túi. Tay vẫn còn đúttrong túi, nàng tiện thể nắm chặt báng súng khẩu Heckler & Koch, độ cứng vàtrọng lượng của nó khiến nàng yên tâm trở lại. Được rồi, Aomame nghĩ. Xe lạinhích lên phía trước thêm một chút.

    "Anhlàm ơn lái xe sang làn bên trái được không," Aomame nói với tài xế.

    "Nhưnglàn bên phải đang đi được cơ mà," anh ta cãi lại một cách ôn hòa, "Vả lại lốira Ikeriji ở bên phải, giờ mà chuyển sang làn bên trái thì lát nữa tôi lại phảiquành lại."

    Aomamekhông để ý đến sự phản đối của anh ta. "Không sao. Cứ lái sang làn bên tráiđi."

    "Côđã nhất quyết như vậy thì…" Tay lái xe đành chịu thua.

    Anhta thò tay ra ngoài cửa sổ xe, ra hiệu cho chiếc xe tải đông lạnh phía sau. Saukhi chắc chắn người kia đã nhìn thấy, anh ta liền xoay cửa sổ lên, đánh tay láilách vào làn xe bên trái. Họ tiến thêm được chừng năm mươi mét nữa thì tất cảxe cộ lại dừng.

    "Tôimuốn xuống ở đây, anh mở cửa xe ra đi."

    "Xuốngxe?" tay lái xe hết sức kinh ngạc. anh ta chẳng hề động tay kéo chốt cho cửa mởra. "Ý cô là cô muốn xuống xe ở đây?"

    "Đúng.Ngay chỗ này. Tôi có việc ở đây."

    "Nhưngcô à, chúng ta đang ở giữa đường cao tốc Thủ đô, làm vậy quá nguy hiểm. Huống hồdù cô có xuống xe thì cũng chẳng đi đâu được cả."

    "Đừnglo, ở đằng kia có cầu thang thoát hiểm."

    "Cầuthang thoát hiểm?" tay lái xe lắc đầu. "Có thứ ấy hay không thì tôi không biết.Nhưng nếu công ty biết tôi để khách xuống xe ở chỗ như thế này thì tôi sẽ bịphiền to đấy, lại còn bị công ty quản lý đường cao tốc Thủ đô phạt cho nữa. Côlàm ơn tha cho tôi đi."

    "Nhưngtôi có việc phải làm, bằng mọi giá tôi phải xuống xe ở đây," Aomame nói, lại lấytrong ví ra một tờ mười nghìn yên nữa, búng búng ngón tay vào mặt tờ giấy rồiđưa cho tài xế. "Xin lỗi đã làm anh phải khó xử. Đây là khoản trả cho rắc rối củaanh. Vì vậy làm ơn đừng nói gì nữa, để tôi xuống xe ở đây đi. Phiền anh!"

    Tài xếkhông nhận tờ mười nghìn yên ấy, nhưng anh ta cũng thôi không nói gì nữa, chỉkéo chốt. Cửa sau bên trái liền tự động mở ra.

    "Tôikhông cần thêm tiền. Vừa nãy cô đã trả đủ rồi. Nhưng cô phải cẩn thận đấy. Đườngcao tốc Thủ đô này không có vai đường, dù đang tắc đường thì đi bộ ở đây cũng rấtnguy hiểm."

    "Cámơn anh," Aomame nói. Nàng xuống xe, gõ cốc cốc vào cửa kính sát bên ghế lái phụ,bảo tài xế hạ kính xuống, sau đó thò đầu vào trong, nhét tờ mười nghìn yên ấyvào tay anh ta.

    "Khôngsao đâu. Anh cứ nhận đi. Đừng ngại, tôi nhiều tiền đến nỗi chẳng biết tiêu việcgì nữa."

    Tài xếngơ ngác nhìn tờ giấy bạc rồi lại nhìn mặt Aomame.

    Aomamenói tiếp: "Nếu vì tôi mà anh bị cảnh sát hoặc công ty chất vấn, anh cứ nói làtôi rút súng ép anh phải làm vậy. Anh không còn cách nào khác ngoài để tôi rakhỏi xe. Như vậy họ sẽ không làm khó dễ anh được nữa."

    Tài xếdường như không hiểu nàng đang nói gì. Tiền nhiều đến nỗi chẳng biết tiêu việcgì nữa? Rút súng ép buộc? Nhưng anh ta vẫn nhận tờ giấy bạc mười nghìn yên, cólẽ vì sợ rằng nếu từ chối, nàng sẽ còn làm chuyện gì còn khó hiểu hơn nữa.

    Giốngnhư lần trước, Aomame đi xuyên qua khoảng trống giữa làn xe bên trái và vách chắn,hướng về phía Shibuya. Còn khoảng năm mươi mét nữa. Mọi người ngồi trong xe chằmchằm nhìn nàng với vẻ dường như không thể tin nổi, nhưng Aomame hoàn toàn khôngđể ý. Nàng ưỡn thẳng lưng, sải chân bước dài về phía trước, như người mẫu trênsàn catwalk ở tuần lễ thời trang Paris. Gió thổi tóc nàng bay bay. Trên làn xetrống trải đối diện, những chiếc xe tải cỡ lớn lao vun vút làm mặt đường runglên. Tấm biển quảng cáo của hãng Esso mỗi lúc một lớn, cho đến khi rốt cuộcAomame đến được chỗ dừng xe khẩn cấp quen thuộc.

    Cảnhvật xung quanh không thay đổi gì so với lần trước. Có một lan can sắt, bên cạnhcó chiếc hộp nhỏ màu vàng, trong đó là điện thoại dùng khi khẩn cấp.

    Đâychính là khởi điểm của năm 1Q84, Aomame nghĩ.

    Từkhi mình leo cầu thang thoát hiểm này đi xuống đường quốc lộ số 246 ở bên dưới,thế giới của mình đã bị thay đổi. Vì vậy, giờ mình phải thử đi xuống những bậcthang này một lần nữa xem sao. Lần trước leo từ đây xuống là đầu tháng Tư, mìnhmặc áo khoác màu be. Giờ là đầu tháng Chín, mặc áo khoác thì nóng quá. Nhưngngoài cái áo khoác ra, quần áo mình đang mặc giống hệt như lúc đó. Đây chính làbộ đồ mình mặc khi giết tên khốn làm việc trong ngành dầu mỏ ở khách sạnShibuya. Đồ tây hiệu Junko Shimada, giày cao gót Charles Jourdan. Áo sơ mi trắng.Quần tất và áo lót ngực màu trắng có khung kim loại. Mình đã vén mini jupe lên,trèo qua hàng rào sắt và leo cầu thang xuống từ chỗ này.

    Mìnhsẽ làm lại một lần chuyện ấy. Thuần túy chỉ vì hiếu kỳ. Mình chỉ muốn biết chuyệngì sẽ xảy ra khi mình mặc cùng một bộ đồ đó, làm lại việc đó ở đúng nơi đó.Mình không mong đợi được giải cứu. Chết đối với mình không đáng sợ. Dù có phảichết, mình cũng sẽ làm không do dự. Mình có thể ngậm cười mà chết. Nhưng Aomamekhông muốn chết mà không biết, hoàn toàn không biết gì về nguyên nhân cũng nhưkết quả của sự việc. Nàng muốn thử hết sức mình. Nếu không được thì chết cũngchẳng sao. Nhưng mình phải cố gắng đến phút cuối cùng. Đây là phong cách sống củamình.

    Aomamevươn người ra khỏi hàng rào sắt, tìm cầu thang thoát hiểm. Nhưng ở đó không cócầu thang thoát hiểm.

    Nàngxem đi xem lại, kết quả vẫn giống nhau. Cầu thang thoát hiểm đã biến mất.

    Aomamecắn môi, nhăn mặt, làm mặt nàng biến dạng.

    Địađiểm không sai. Đúng là chỗ dừng xe khẩn cấp này. Mọi thứ ở xung quanh vẫn hệtnhư lần trước. Biển quảng cáo của hãng Esso ở ngay trước mắt. Trong thế giới củanăm 1984, cầu thang thoát hiểm nằm ở vị trí này. Aomame có thể tìm thấy nó dễdàng, chính xác như bác tài kỳ lạ ấy đã nói. Nàng đã trèo qua lan can, bước xuốngcác bậc thang. Nhưng trong thế giới của năm 1Q84, chiếc cầu thang thoát hiểm đókhông còn tồn tại.

    Lốira đã bị bịt kín.

    Aomamethôi không vặn vẹo gương mặt nữa, cẩn trọng nhìn xung quanh, rồi ngước lên tấmbảng quảng cáo của hãng Esso thêm một lần. Chú hổ cầm vòi bơm xăng, đuôi vểnhcao, nhìn xuống dưới với vẻ ranh ma, sành sỏi, toét miệng cười vui vẻ. Dườngnhư chú ta đang hạnh phúc lắm, trên đời này tuyệt không có chuyện gì làm chú tathỏa mãn hơn được nữa.

    Dĩnhiên rồi, Aomame nghĩ.

    Đúngvậy, ngay từ đầu mình đã biết là như vậy rồi. Trong phòng suite ở khách sạnOkura, trước khi chết dưới tay Aomame, Lãnh Tụ từng nói: tuyệt không có đườngnào từ năm 1Q84 trở về năm 1984. Cánh cửa dẫn vào thế giới này chỉ có thể mở vềmột hướng.

    Mặc dầuvậy, Aomame vẫn muốn chính mắt mình xác nhận lại sự thực này. Đây là bản tính củanàng. Và giờ nàng đã xác nhận nó. Vãn tuồng. Chứng cứ hoàn tất. Q.E.D[3]

    [3]Viết tắt của cụm từ tiếng Latinh quod erat demonstrandum (điều phải chứngminh).

    Aomamedựa vào hàng rào sắt, ngẩng đầu nhìn lên trời. Thời tiết hoàn hảo. Trên nền trờixanh thẳm, có mấy vạt mây nhỏ dài, thẳng tắp trôi lơ lửng. Bầu trời mênh môngvô tận, hồ như không phải bầu trời phía trên một thành phố, nhưng nàng không thấymặt trăng. Mặt trăng đi đâu rồi? Thôi kệ, mặc xác nó. Mặt trăng là mặt trăng,mình là mình. Mỗi bên đều có cách sống riêng, có lịch trình riêng.

    Nếulà Faye Dunaway, lúc này chắc nàng sẽ rút một điếu thuốc lá dài và mảnh, ungdung bật lửa châm thuốc, rồi nheo mắt lại một cách thanh lịch. Nhưng Aomamekhông hút thuốc, nàng không mang theo thuốc lá, cũng không có bật lửa. Trongchiếc túi nàng đeo chỉ có hộp kẹo ngậm ho vị chanh. Thêm một khẩu súng lục tự động9mm bằng thép ròng, cùng với chiếc dùi đục nước đá đặc chế đã đâm vào gáy vàigã đàn ông. Cả hai thứ có lẽ đều chết người hơn là thuốc lá.

    Aomamenhìn về phía hàng xe đang tắc cứng. Mọi người ngồi trong xe, trố mắt nhìn nàng.Dĩ nhiên, chẳng mấy khi họ có cơ hội tận mắt thấy một thị dân bình thường đi bộtrên đường cao tốc Thủ đô. Nếu đó là một cô gái trẻ tuổi, mặc mini jupe, chânđi giày cao gót nhọn hoắt, mắt đeo kính râm màu xanh mực, miệng nhoẻn cười thìlại càng hiếm thấy hơn nữa. Chỉ có ai mắc bệnh thì mới không nhìn.

    Xe tắcở trên đường chủ yếu là xe tải chở hàng cỡ lớn. Các xe này chở đủ loại hàng hóatừ khắp nơi về Tokyo. Lái xe có lẽ đều cả đêm không ngủ, lúc này lại bị cuốnvào vụ tắc đường buổi sáng ông- trời- định- sẵn này. Họ buồn chán, mệt mỏi, chỉ muốnsớm được tắm rửa, cạo râu, lên giường đánh một giấc. Đó là nguyện vọng duy nhấtcủa họ. Những người này ngây ra nhìn Aomame, như đang quan sát một loài vật lạ.Họ đã quá mệt mỏi, chẳng muốn dính dáng đến bất cứ thứ gì khác nữa.

    Kẹtgiữa đống xe tải chở hàng có một chiếc Mercedes Benz màu bạc, như một chú linhdương thanh lịch lạc vào giữa bầy tê giác thô tục. Thân xe đẹp đẽ, trông như vớivừa trong nhà máy ra, phản chiếu ánh mặt trời mới lên. Lazăng được phối màu rấthợp với thân xe. Đây là xe nhập khẩu, vô lăng bên trái. Cửa kính bên ghế lái hạxuống, một phụ nữ trung niên ăn mặc hợp mốt đang nhìn chằm chằm về phía Aomame.Kính râm Givenchy. Có thể thấy bàn tay bà ta đặt trên vô lăng. Những cái nhẫn lấplánh.

    Trôngngười phụ nữ ấy có vẻ tử tế, và dường như đang lo lắng thay cho Aomame. Hiểnnhiên, bà ta đang băn khoăn không biết rốt cuộc một cô gái trẻ ăn mặc thanh lịchlàm gì trên đường cao tốc. Đã xảy ra chuyện gì? Bà ta xem chừng định cất tiếnggọi Aomame. Nếu nàng nhờ vả, có lẽ bà ta sẽ cho nàng quá giang một đoạn.

    Aomamegỡ cặp kính râm Ray- Ban xuống, cho vào túi áo ngực. Nàng nheo mắt lại dưới ánhmặt trời rực rỡ buổi sáng, đưa ngón tay lên day day vết gọng kính hằn trên haicánh mũi. Nàng đưa đầu lưỡi liếm cặp môi khô khốc, nghe có vị son nhàn nhạt.Sau đó, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong vắt, rồi lại nhìn xuống dướichân một lần nữa, để cho chắc.

    Nàngmở túi đeo chéo, thong thả rút khẩu Heckler & Koch ra, rồi thả bịch cái túixuống chân để hai tay được thoải mái. Tay trái nàng mở chốt an toàn, lên đạn. Mộtloạt động tác được nàng thực hiện nhanh và chuẩn xác. m thanh giòn tan văng vẳngxung quanh. Aomame cầm khẩu súng trên tay lắc lắc, kiểm tra lại trọng lượng. Bảnthân khẩu súng nặng bốn trăm tám mươi gam, cộng thêm trọng lượng của bảy viên đạn.Không vấn đề, đạn đã lên nòng. Nàng có thể cảm nhận điều đó qua sự khác biệt vềtrọng lượng.

    Trênkhóe môi mím chặt thành đường thẳng của Aomame vẫn thấp thoáng một nụ cười. Mọingười chăm chú quan sát các động tác của nàng. Khi thấy nàng rút khẩu súng lụctrong cái túi đeo chéo ra, không ai kinh ngạc, hay ít nhất là không ai bộc lộ sựkinh ngạc ra ngoài mặt. Có lẽ họ không tin đó là súng thật. Nhưng mà, đây làsúng thật đấy, Aomame nói thầm.

    Sauđó, nàng xoay ngược khẩu súng, nhét nòng súng vào miệng mình. Họng súng hướngthẳng vào bộ não, cái mê cung màu xám nơi ý thức đang nương náu.

    Khôngcần nghĩ ngợi, lời cầu nguyện tự động thoát ra khỏi miệng nàng. Vẫn ngậm nòngsúng ở trong miệng, nàng nhanh chóng lầm rầm một lượt những lời cầu nguyện ấy.Có lẽ không ai nghe rõ mình đang nói gì. Nhưng chẳng sao. Chỉ cần Thượng đếnghe là được rồi. Hồi nhỏ, Aomame gần như không hiểu nổi những lời khẩn nguyệnmình đang lầm rầm trong miệng. Nhưng chuỗi câu từ ấy đã thấm vào tận sâu thẳmlinh hồn nàng. Trước mỗi giờ cơm trưa ở trường, nàng nhất định phải cầu nguyện,một mình, lớn tiếng, không để tâm đến những ánh mắt tò mò và tiếng cười chế giễucủa người xung quanh. Điều quan trọng là Thương đế đang quan sát ta. Không aicó thể thoát khỏi ánh mắt Người.

    Anh Cảđang nhìn ngươi đấy.

    LạyChúa của chúng con ở trên trời, xin cho danh Người cả sáng, xin cho nước Ngườitrị đến. Xin Người thứ tội chúng con. Xin Người ban phúc cho những tiến bộ nhỏnhoi của chúng con. Amen.

    Ngườiphụ nữ trung nhiên có gương mặt thanh tú đang cầm vô lăng chiếc Mercedes Benz mớitinh vẫn nhìn chăm chăm vào Aomame. Bà ta, cũng như mọi người xung quanh, có vẻnhư vẫn chưa nắm được chính xác ý nghĩa của khẩu súng trên tay Aomame. Nếu hiểuđược, bà ta chắc chắn sẽ phải nhìn đi chỗ khác, Aomame nghĩ. Nếu chứng kiến cảnhóc mình phọt ra tứ phía, chắc là bà ta sẽ khó lòng nuốt nổi bữa trưa và cả bữatối hôm nay mất. Aomame nói thầm với bà, Nghe lời tôi đi, làm ơn nhìn sang phíakhác. Tôi không phải đang đánh răng mà đang nhét một khẩu súng lục tự động hiệuHeckler & Koch của Đức vào miệng. Tôi cầu nguyện xong rồi. Chắc bà hiểu thếnghĩa là thế nào chứ.

    Đâylà lời khuyên của tôi. Một lời khuyên quan trọng. Quay mặt đi, đừng nhìn gì cả.Lái chiếc Mercedes Benz màu bạc mới cứng của bà về thẳng nhà, ngôi nhà xinh đẹpnơi chồng con bà đang đợi, và tiếp tục sống cuộc đời yên ổn của bà. Đây khôngphải thứ mà người như bà nên nhìn. Đây là súng thật, một khẩu súng lục xấu xí,đã nạp bảy viên đạn 9 ly xấu xí. Và, như Anton Chekhov đã nói, một khi đã cósúng xuất hiện trong câu chuyện thì ở một cảnh nào đó nó nhất thiết phải nổ. Đólà ý nghĩa của thứ được gọi là "câu chuyện."

    Nhưngngười phụ nữ trung niên không chịu dịch ánh mắt đi nơi khác. Aomame bỏ cuộc, khẽlắc đầu. Xin lỗi, tôi không thể đợi được nữa. Đã đến lúc. Màn diễn phải bắt đầurồi.

    Hãy đểchú hổ bơm xăng cho xe của bạn.

    "Hôhô…" Người Tí Hon phụ trách bè kêu lên.

    "Hôhô…" sáu Người Tí Hon còn lại phụ họa theo.

    "Tengo,"Aomame thầm thì, sau đó đặt ngón tay lên cò súng, dồn lực xuống.


  5. #24
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 24

    Tranh thủ chút hơi ấm còn sót lại



    Tengo

    Tranhthủ chút hơi ấm còn sót lại

    Buổisáng, Tengo lên tàu tốc hành từ ga Tokyo đến Tateyama. Ở Tateyama, anh đổi sangtàu phổ thông để đến Chiruka. Một buổi sáng trong lành và đẹp trời. Không cógió, mặt biển dường như cũng không gợn sóng. Mùa hè đã đi xa. Anh mặc áo phôngcộc tay, bên ngoài khoác áo vest vải cô tông mỏng, vừa kéo rất hợp với thời tiếtnày. Không có khách đến tắm biển, thị trấn bên bờ biển vắng lặng khó ngờ. Nhưlà một thành phố mèo thực sự vậy, Tengo nghĩ.

    Tengoăn bữa trưa đơn giản ở ga, sau đó bắt taxi đến viện điều dưỡng, khoảng hơn mộtgiờ thì đến nơi. Ở quầy lễ tân, nữ y tá trung niên lần trước tiếp đón anh. Cũngchính là người đã nghe điện thoại tối hôm qua, y tá Tamura. Chị ta nhớ mặtTengo, thái độ nhã nhặn hơn so với lần đầu tiên, thậm chí còn nhoẻn miệng mỉmcười với anh. Lần này Tengo ăn mặc chỉnh tề hơn, chắc điều này cũng gây ảnh hưởngnhất định.

    Chịta dẫn Tengo đến nhà ăn, mời anh một tách cà phê. "Phiền anh đợi ở đây một lát.Bác sĩ sẽ đến ngay," chị ta nói. Khoảng mười phút sau, bác sĩ điều trị cho chaanh vừa dùng khăn bông lau khô tay vừa bước đến. Ông ta tuổi áng chừng trên dướinăm mươi, tóc cứng quèo lấm tấm sợi bạc. Ông ta không mặc áo blu trắng, hìnhnhư vừa hoàn thành việc gì đó. Thay vào đó ông ta mặc áo thể thao dài tay màuxám, quần thể thao cùng bộ, đi đôi giày chạy cũ. Ông ta khá cao lớn, trôngkhông giống bác sĩ làm việc trong viện điều dưỡng mà giống huấn luyện viên thểthao ở trường đại học, kiểu người dù có cố gắng mấy cũng không thể thăng hạngđược.

    Nhữngđiều bác sĩ nói về cơ bản giống những gì hai người đã trao đổi qua điện thoại tốihôm trước. Đáng tiếc là hiện nay, xét từ góc độ y học, gần như không còn cáchnào nữa, bác sĩ nói đầy vẻ nuối tiếc. Từ nét mặt và cách biểu đạt, có thể thấytình cảm của ông ta dường như rất chân thành. "Ngoài cách mời con trai ông ấy đếngọi ông ấy, cổ vũ ông ấy, kích thích ham muốn sinh tồn của ông ấy, chúng tôikhông còn biện pháp nào khác nữa."

    "Chatôi có nghe thấy những gì tôi nói không?" Tengo hỏi.

    Bácsĩ nhấp một ngụm trà xanh nguội, nét mặt nhăn lại trầm ngâm. "Nói thực lòng,tôi cũng không rõ nữa. Cha anh đang hôn mê. Nói với ông ấy, cơ thể ông ấy cũngkhông có chút phản ứng vật lý nào. Nhưng cũng có trường hợp, dù đang hôn mêsâu, người ta vẫn nghe thấy được tiếng nói chuyện ở xung quanh, thậm chí còn hiểuđược nội dung cuộc nói chuyện nữa."

    "Nhưngchỉ nhìn bề ngoài thì không thể phân biệt được đúng không?"

    "Khôngthể phân biệt."

    "Tôicó thể ở đây đến khoảng sáu rưỡi tối," Tengo nói. "Từ giờ đến đó tôi sẽ ngồi cạnhông ấy, cố gắng nói chuyện càng nhiều càng tốt, để xem có tác dụng gì không."

    "Nếuông ấy có phản ứng gì, nhờ anh gọi tôi một tiếng," bác sĩ nói. "Tôi ở ngay đâythôi."

    Một ytá trẻ dẫn Tendo đến phòng cha anh. Cô đeo tấm biển tên ghi chữ "Adachi". Chaanh đã được chuyển đến một phòng đơn ở khu nhà mới dành cho các bệnh nhân bệnhtình tương đối nặng. Có nghĩa là, bánh răng đã lại nhích lên một nấc. Phía trướckhông còn nơi nào để chuyển đến nữa. Đó là một gian phòng nhỏ, hẹp và dài, lạnhlẽo, riêng giường bệnh đã chiếm hơn một nữa. Ngoài cửa sổ, khu rừng thông chắngió trải dài. Ngước nhìn lên, rừng thông rậm rạp như một tấm bình phong khổng lồngăn cách viện điều dưỡng với thế giới hiện thực đầy sức sống. Sau khi y táAdachi ra ngoài, chỉ còn Tengo ở lại với người cha đang nằm ngửa ngủ say. Anhngồi xuống ghế cạnh giường chăm chú nhìn cha.

    Chỗ đầugiường đặt giá treo để truyền dịch, dịch thể bên trong chiếc túi bằng chất dẻochảy theo ống nhỏ vào mạch máu trên cánh tay cha anh. Niệu đạo cũng được cắm ốngđể bài tiết, nhưng lượng nước tiểu dường như nhỏ đến độ đáng ngạc nhiên. So vớilần gặp nhau tháng trước, cha anh cơ hồ đã thu nhỏ lại một nấc. Hai má và cái cằmgầy giơ xương của ông mọc râu ria lởm chởm trắng phớ, chắc đã hai ngày naykhông cạo. Hốc mắt cha anh vốn dĩ rất sâu, giờ đây nó lại còn hõm vào sâu hơn nữa.Tengo không khỏi hoài nghi có nên dùng công cụ chuyên dụng để kéo nhãn cầu rakhỏi cái hố sâu đó hay không. Dưới đáy hố sâu ấy, hai mí mắt đóng chặt như haicánh cửa cuốn bị hạ xuống, còn miệng ông thì hơi hé mở. Anh không nghe thấy tiếngthở, nhưng áp tai lại gần thì vẫn cảm nhận được không khí chuyển vận nhè nhẹ. Sựsống được lặng lẽ duy trì ở mức độ thấp nhất.

    Tengocó cảm giác, câu nói tối qua bác sĩ nói trong điện thoại "Giống như đoàn tàuđang từ từ giảm tốc, cuối cùng sẽ hoàn toàn ngưng lại" thực tình hết sức chuẩnxác. Đoàn tàu của cha anh đang từ từ giảm tốc, đợi khi hết quán tính, nó sẽ lặnglẽ dừng lại giữa chốn đồng không mông quạnh. Niềm an ủi duy nhất là trên đoàntàu ấy đã không còn hành khách nào, cho dù dừng lại ở đó thì cũng không ai phànnàn gì hết.

    Mìnhphải nói gì đó với ông ấy, Tengo nghĩ. Thế nhưng anh không biết nên nói gì, nóinhư thế nào, nói bằng giọng gì. Mặc dù muốn nói, nhưng óc anh lại không thể đùnra được một lời nào có ý nghĩa.

    "Bố,"anh gọi khẽ như đang thì thầm. Nhưng sau đấy không còn lời nào nữa thốt ra.

    Tengođứng dậy khỏi ghế, bước tới cửa sổ, ngắm bãi cỏ được cắt tỉa công phu trong sânviện, cùng với bầu trời cao tít tắp phía trên rừng thông. Một con quạ đen đậutrên cột ăng ten lớn, tắm mình trong ánh mặt trời, liếc nhìn bốn phía xungquanh như đang trầm tư vấn đề gì. Bên cạnh giường bệnh đặt một chiếc radio bándẫn có đồng hồ báo thức, nhưng cả hai công năng ấy cha anh đều không cần đến nữarồi.

    "Conlà Tengo, vừa ở Tokyo đến. Bố nghe thấy con nói gì không?" Anh đứng trước cửa sổ,cúi xuống nhìn cha mà gọi. Không có phản ứng. m thanh do anh phát ra làm khôngkhí rung động trong khoảnh khắc, sau đó bị hút vào sự trống rỗng đã chiếm cứcăn phòng này, không để lại dấu vết gì.

    Ngườiđàn ông này muốn chết, Tengo nghĩ. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt hõm sâu của ông làrõ. Ông đã quyết tâm kết thúc sự sống của mình, nên nhắm mắt lại và thả mìnhvào giấc ngủ sâu. Dù mình có nói gì với ông ấy, cổ vũ ông ấy thế nào thì cũngkhông thể làm suy chuyển quyết tâm ấy được. Xét từ góc độ y học, ông ấy vẫn sống.Nhưng đối với ông, cuộc đời này đã kết thúc. Ông ấy không còn lý do hay ý chí đểnỗ lực kéo dài sự sống. Điều duy nhất Tengo có thể làm là tôn trọng nguyện vọngcủa cha, để ông chết bình yên. Nét mặt ông bình tĩnh lạ thường, dường như khônghề cảm thấy đau đớn. Đúng như bác sĩ đã nói qua điện thoại, đây là niềm an ủiduy nhất.

    NhưngTengo vẫn cần nói gì đó với cha. Một là vì đây là giao hẹn giữa anh với bác sĩ.Người bác sĩ đó đã chăm sóc cha anh giống như người thân của ông. Vả lại, còncó… Anh không nghĩ ra cách biểu đạt nào thích hợp… Vấn đề "lễ tiết". Đã nhiềunăm nay, Tengo không một lần nào nói chuyện dài với cha, thậm chí trò chuyện mấycâu cũng không. Lần cuối cùng hai người trò chuyện với nhau một cách thực sự cólẽ là từ thời anh học trung học. Từ đó trở đi Tengo hầu như không về nhà. Nếu vạnbất đắc dĩ có chuyện phải về nhà, anh cũng cố hết sức tránh chạm mặt cha.

    Giờđây, sau khi thẳng thắn thừa nhận với Tengo rằng mình không phải cha ruột củaanh, người đàn ông này rốt cuộc cũng trút được gánh nặng trên vai. Trông ông cóvẻ thanh thản. Thế có nghĩa là chúng ta đều đã trút được gánh nặng trên vaimình. Ở thời điểm then chốt cuối cùng.

    Mặcdù có lẽ không có quan hệ máu mủ ruột rà, người này đã nuôi dưỡng và đăng kýtên anh trong sổ hộ tịch như con đẻ, cho đến khi anh có khả năng tự nuôi sốngmình. Ông ấy có ơn với mình. Mình có nghĩa vụ báo với ông ấy rằng đến nay mìnhđã sống như thế nào, mình nghĩ những gì trong đầu từ bấy đến nay, Tengo thầm nhủ.Không đúng, đó không phải là nghĩa vụ. Xét cho cùng, đây là vấn đề lễ tiết. Cònông ấy có nghe được hay chăng, làm thế có tác dụng gì chăng thì cũng không quantrọng.

    Tengongồi lại xuống ghế bên giường bệnh, bắt đầu kể lại những nét chính trong cuộc đờianh cho đến thời điểm này. Bắt đầu từ khi anh thi đậu cấp ba, rời nhà vào sốngtrong ký túc xá của câu lạc bộ Judo. Kể từ lúc đó, cuộc sống của anh và ngườicha này gần như mất đi toàn bộ các giao điểm, hai người ai đi đường nấy và gầnnhư không can dự gì đến nhau nữa. Tengo cảm thấy có lẽ anh nên cố gắng hết sứcđể bù lấp lại khoảng trống to lớn ấy.

    Nhưngthực ra không có gì để nói nhiều về cuộc sống của Tengo ở trường cấp ba. Anhthi đậu vào một trường tư thục nổi tiếng về môn judo ở tỉnh Chiba. Thực ra, anhcó thể dễ dàng thi vào một trường tốt hơn, nhưng điều kiện của trường đó là hấpdẫn nhất. Ngoài việc miễn hoàn toàn học phí, nhà trường còn cấp cho anh mộtphòng trong ký túc xá và ba bữa ăn một ngày. Tengo trở thành tuyển thủ nòng cốttrong đội nhu đạo của trường, anh tranh thủ những lúc rảnh rỗi giữa các buổi tậpđể học bài (không cần phải cố gắng, anh cũng có thể dễ dàng giữ thành tích hàngđầu trong trường). Mỗi khi được nghỉ, anh và đám bạn trong đội judo đi lao độngchân tay, kiếm thêm tiền tiêu vặt.

    Do phảilàm nhiều việc như thế nên anh luôn thiếu thì giờ. Thời kỳ ấy niềm vui chẳng lấygì làm nhiều, anh cũng không có mấy bạn thân. Anh chưa bao giờ thích trường họcvì có quá nhiều quy tắc. Anh làm những gì phải làm để duy trì quan hệ với các bạnđồng đội, nhưng thật ra họ với anh chẳng có nhiều điểm chung. Thật tình mà nói,Tengo chưa bao giờ thật sự toàn tâm toàn ý với judo như một môn thể thao. Anh cầnphải thắng để có tiền tiêu, nên anh dành rất nhiều công sức để tập luyện ngõ hầukhông phụ lòng trông đợi của người khác. Với anh judo không hẳn là một môn thểthao mà đúng hơn là kế sinh nhai, một việc làm. Suốt ba năm cấp ba, anh cứ mongtốt nghiệp để có thể sống một cuộc sống nghiêm túc hơn càng sớm càng tốt.

    Tuynhiên, ngay cả khi vào đại học anh vẫn tiếp tục tập judo. Cuộc sống về cơ bảnkhông khác gì thời ở trường cấp ba. Chỉ cần tiếp tục tập judo là anh có thể vàoở trong ký túc xá sinh viên, không cần lo lắng về chỗ ngủ và cái ăn nữa (tấtnhiên là ở mức độ thấp nhất). Anh cũng được học bổng, nhưng chỉ bằng chút tiềnđó thì không sống nổi, nên vẫn cần tiếp tục tập judo. Khỏi phải nói, ngành họccủa anh là toán. Anh khá nỗ lực trong học tập, vì vậy thành tích ở trường đại họccũng rất tốt, thầy hướng dẫn thậm chí còn đề nghị anh tiếp tục học lên cao học.Nhưng lên đến năm thứ ba và thứ tư đại học, nhiệt tình của anh với toán họcnhanh chóng nguội lạnh. Dĩ nhiên, anh vẫn thích toán như trước. Nhưng anh chẳnghề muốn lấy nghiên cứu toán học làm nghiệp cả đời một chút nào. Cũng như judo vậy.Anh là một tuyển thủ nghiệp dư có thực lực, nhưng không có khát khao hay tư chấtđể giành cả đời cho nó. Bản thân anh hiểu rõ điều này.

    Trongkhi niềm hứng thú với toán học trở nên nhạt nhòa, ngày tốt nghiệp đại học cũngmỗi lúc một gần, anh không còn lý do gì để tiếp tục tập judo nữa. Vậy nên,Tengo hoang mang không biết sau này mình sẽ làm gì, sẽ đi trên con đường nào.Cuộc đời anh dường như mất đi trọng tâm. Thực ra, cuộc đời anh vốn đã không cótrọng tâm, nhưng trước đó dù sao cũng có người kỳ vọng ở anh, đặt ra yêu cầucho anh và việc hồi đáp những điều đó giữ cho anh bận rộn. Khi những yêu cầu vàkỳ vọng ấy không còn nữa thì cũng không còn gì đáng nhắc đến. Anh không có mụctiêu cho cuộc đời mình. Anh không có bạn thân. Anh như thể trôi dạt không mục đích,không thể tập trung năng lực tinh thần vào bất cứ sự vật nào.

    Thờiđại học, anh từng qua lại với mấy cô bạn gái, có nhiều kinh nghiệm quan hệ tìnhdục. Xét theo quan niệm thông thường thì Tengo không được coi là đẹp trai,không phải loại quảng giao, nói năng cũng không thú vị cho lắm. Tiền trong túianh lúc nào cũng không đủ tiêu, ăn mặc thì càng chẳng ra sao. Song giống như mộtsố loài thực vật biết dùng mùi vị để thu hút lũ ngài bướm, anh có khả năng hấpdẫn một loài phụ nữ nào đó, và sức hấp dẫn ấy rất mạnh mẽ.

    Nămhai mươi tuổi (gần như trùng với thời điểm anh bắt đầu mất đi hứng thú với toánhọc), anh đã phát hiện ra sự thực này. Anh không cần làm gì cả, nhưng luôn luôncó những phụ nữ hứng thú với anh, chủ động tiếp cận anh. Bọn họ khao khát đượccánh tay cường tráng của anh ôm vào lòng, ít nhất là họ không bao giờ cự tuyệtkhi anh làm thế. Mới đầu Tengo không hiểu tại sao lại như vậy, nên có hơi ngạingùng và hoang mang, song không lâu sau anh đã hoàn toàn nắm bắt được sức hấp dẫnkỳ lạ đó, và vận dụng thứ năng lực ấy một cách thành thạo. Từ đó trở đi Tengo gầnnhư không bao giờ thiếu phụ nữ ở bên. Nhưng anh chưa bao giờ có tình yêu với nhữngngười phụ nữ ấy. Anh chỉ qua lại và duy trì quan hệ xác thịt với họ mà thôi.Hai bên lấp đầy sự trống trải của nhau. Kể cũng lạ, những người phụ nữ ấy bịanh hấp dẫn một cách mãnh liệt song chưa từng có ai trong số đó hấp dẫn anhmãnh liệt được như thế cả.

    Tengokể lại những chuyện đó cho người cha không còn ý thức nghe. Mới đầu anh còn cẩnthận chọn lựa câu chữ, sau dần dần trở nên thao thao bất tuyệt, cuối cùng lạicòn khá hăng hái nữa. Những vấn đề liên quan đến tình dục, anh cũng cố gắng kểmột cách thành thực nhất. Đã đến lúc này rồi, còn có gì phải xấu hổ nữa chứ?Tengo nghĩ. Cha anh vẫn không đổi tư thế, nằm ngửa mặt lên trần, tiếp tục chìmsâu trong giấc ngủ, hơi thở không thay đổi.

    Lúc gầnba giờ, y tá đến thay túi nhựa truyền dịch, đổi túi hứng nước tiểu mới và đonhiệt độ cơ thể cho cha anh. Người y tá này khoảng ba tư ba lăm tuổi, thân hìnhto khỏe, ngực cũng rất to. Biển tên của chị ta ghi "Omura". Mái tóc chị ta búichặt lại phía sau đầu, bên trên cắm một chiếc bút bi.

    "Cóthay đổi gì đặc biệt không?" chị ta vừa hỏi Tengo vừa dùng bút bi điền các consố lên tấm bảng kẹp trong kẹp giấy.

    "Khôngcó gì. Vẫn ngủ từ đó đến giờ," Tengo đáp.

    "Nếucó chuyện gì, làm ơn nhấn cái nút này." Chị ta chỉ vào cái công tắc kêu cứutreo trên đầu giường, rồi cắm lại chiếc bút bi lên tóc.

    "Tôibiết rồi."

    Y táOmura đi được một lúc thì có tiếng gõ cửa ngắn, và y tá Tamura đeo kính thò đầuvào.

    "Anhcó cần ăn cơm không? Trong nhà ăn có thức ăn đấy."

    "Cámơn. Giờ tôi vẫn chưa đói," Tengo đáp.

    "Tìnhhình cha anh sao rồi?"

    Tengogật đầu. "Tôi vẫn nói chuyện với ông ấy từ nãy đến giờ, không biết ông ấy cónghe được không nữa."

    "Nóichuyện với ông ấy là điều tốt," chị ta nói, mỉm cười như cổ vũ anh, "Không saođâu, nhất định là cha anh nghe thấy được."

    Chịta nhẹ nhàng đóng cửa. Trong căn phòng bệnh chật hẹp, chỉ còn lại hai cha conTengo.

    Tengotiếp tục nói.

    Saukhi tốt nghiệp đại học, anh dạy toán tại một trường dự bị ở Tokyo. Anh đã khôngcòn là thần đồng toán học được cho là có tương lai xán lạn, cũng không còn làtuyển thủ judo được mọi người kỳ vọng, mà chỉ là một thầy giáo ở trường dự bị.Nhưng chính điều này khiến Tengo vui. Cuối cùng anh cũng có thể thở phào một tiếng.Bởi vì đây là lần đầu tiên trong đời anh có thể không lo lắng về ai, được sốngmột mình, tự do thoải mái.

    Khônglâu sau, anh bắt đầu viết tiểu thuyết. Anh có mấy tác phẩm gửi đến dự thi giảiTác giả mới của nhà xuất bản. Về sau, anh quen với một tay biên tập viên độc lậpvà tính khí thất thường mang họ Komatsu. Người này khuyên anh viết lại Nhộngkhông khí, tác phẩm của một thiếu nữ mười bảy tuổi tên là Fukaeri (tên thật làFukada Eriko). Fukaeri đã tạo ra câu chuyện, nhưng lại không có năng lực viếtvăn, nên Tengo nhận nhiệm vụ này. Anh hoàn thành công việc một cách viên mãn,tác phẩm giành được giải Tác giả mới của tạp chí văn nghệ, được xuất bản, trởthành sách bán chạy. Vì Nhộng không khí gây ra quá nhiều tranh luận, các ủyviên trong hội đồng bình xét giải Akutagawa đều giữ khoảng cách với nó, nênsách không giành được giải này. Tuy nhiên nó vẫn bán chạy khủng khiếp đến nỗiKomatsu nói, theo cách nói thẳng thừng của anh ta, "Ai cần vào cái giải đó".

    Tengokhông chắc chắn những gì mình nói có lọt vào tai cha hay không, và kể cả khiông nghe thấy thì anh cũng không thể biết cha có hiểu hay không. Không có phản ứng,cũng không có cảm giác. Dầu cha anh hiểu được thì cũng không có cách nào biếtông có hứng thú với những chuyện đó không. Có lẽ ông chỉ cảm thấy phiền phứcquá". Có lẽ ông đang nghĩ, "Đời của người khác liên quan gì đến tôi, để cho tôingủ yên đi!" Nhưng Tengo chỉ biết không ngừng nói ra những câu chữ hiện lêntrong tâm trí. Anh không nghĩ ra việc gì khác hay hơn khi ngồi mặt đối mặt vớicha trong gian phòng bệnh chật hẹp này.

    Chaanh vẫn không nhúc nhích dù chỉ một chút. Cặp mắt ông đóng chặt dưới đáy haicái hố sâu tăm tối đó. Trông ông như thể đang lặng lẽ chờ tuyết rơi, lấp đầyhai cái hố đó thành màu trắng.

    "Giờvẫn chưa thể nói là mọi thứ tiến triển thuận lợi, nhưng nếu có thể, con muốn sốngbằng nghề văn. Không phải đi viết lại tác phẩm của người khác mà viết ra thứmình thích, theo ý của mình. Con cảm thấy viết văn, đặc biệt là viết tiểu thuyết,khá hợp với tính cách của con. Thật là vui khi có một thứ gì đó mình thực sự muốnlàm. Cuối cùng thì con đã có một thứ như thế. Tuy những thứ con viết ra vẫnchưa hề được xuất bản dưới tên con, nhưng không bao lâu nữa chuyện đó sẽ xảy rathôi. Tự mình nói thì không hay lắm, nhưng con biết mình không phải nhà vănkém. Ít nhất là có một biên tập viên nhận xét tốt về con. Đối với chuyện này,con không lo lắng."

    Có lẽnên thêm vào một câu: hình như con có tư chất của một Người Tiếp thụ, đến độ bịkéo vào thế giới do chính mình hư cấu ra. Nhưng chỗ này không phải là nơi đểnói những vấn đế phức tạp như vậy. Đó là một câu chuyện hoàn toàn khác. Anh quyếtđịnh đổi chủ đề.

    "Concảm thấy có một vấn đề bức thiết hơn, đó là cho đến giờ con vẫn chưa thể thực sựyêu ai. Từ khi sinh ra trên đời, con chưa từng yêu một ai đó vô điều kiện, chưatừng cảm thấy vì một ai đó mà có thể vứt bỏ tất thảy. Dù chỉ một lần cũngkhông."

    Tengovừa nói vừa nghĩ, ông già trông có vẻ khốn khổ trước mặt mình đây, không biếtliệu trong đời ông đã thực lòng yêu một ai đó hay chưa? Có lẽ ông đã thực lòngyêu mẹ Tengo, nên mới nuôi dưỡng Tengo như con đẻ, ngay cả khi ông biết rõ haingười không có quan hệ máu mủ ruột rà. Nếu đúng vậy, có thể nói, xét về tinh thần,cuộc đời ông đầy đủ hơn Tengo rất nhiều.

    "Chắclà chỉ có một ngoại lệ duy nhất. Có một cô bé mà con không thể nào quên được.Cô bé ấy học cùng lớp với con hồi lớp ba và lớp bốn ở trường tiểu học Ichikawa.Phải, đó là chuyện của hai mươi năm trước. Cô bé ấy thu hút con mạnh mẽ. Con vẫnluôn nhớ đến cô ấy, cho đến giờ vẫn nhớ. Thực ra, con gần như chưa bao giờ nóichuyện với cô ấy. Cô ấy chuyển trường, sau đó con không gặp lại cô ấy nữa.Nhưng gần đây xảy ra một số việc khiến con bắt đầu muốn tìm kiếm cô ấy. Cuốicùng, con đã hiểu ra mình cần có cô ấy. Con muốn gặp cô ấy, nói chuyện với cô ấyđủ thứ chuyện. Nhưng con không tìm được cô ấy. Lẽ ra con nên tìm kiếm cô ấy từtrước, như vậy có lẽ mọi việc sẽ đơn giản hơn nhiều."

    Tengothoáng trầm ngâm, chờ cho những chuyện mình vừa kể lại ngấm vào tâm trí cha. Hoặcchính xác hơn là đợi cho chúng ngấm vào tâm trí của chính anh. Sau đó anh tiếptục kể.

    "Đúngthế, trong những việc kiểu thế này, con rất hèn nhát. Chẳng hạn, cũng vì lý do ấymà con không đi tra lại hồ sơ hộ tịch của chính mình. Muốn điều tra xem mẹ conđã chết thật hay chưa thực ra rất dễ. Chỉ cần đến tòa thị chính tìm đọc lại hồsơ là lập tức rõ ngay. Thực ra đã mấy lần con muốn đi rồi. Thậm chí con còn đãđến cả tòa thị chính. Nhưng con không thể nào buộc mình đi vào làm thủ tục xintra tìm tài liệu. Vì con sợ người khác mang sự thực ra bày trước mắt mình, sợchính mình là người vạch trần sự thực ấy. Vì vậy con chờ đợi, chờ đến một ngàysự thực sẽ sáng tỏ một cách tự nhiên."

    Tengothở dài.

    "Thôikhông nói chuyện này nữa. Lẽ ra con nên khởi sự tìm cô gái đó từ lâu rồi mới phải.Con đã đi vòng quá xa. Có điều, con không thể nào bắt tay vào hành động được.Nói thế nào nhỉ, cứ hễ dính đến những vấn đề thuộc nội tâm là con trở thành kẻhèn nhát. Đây mới là nhược điểm chết người của con."

    Tengođứng dậy khỏi ghế, bước đến trước cửa sổ nhìn ra rừng thông. Gió đã ngừng. Anhkhông nghe thấy tiếng sóng biển. Một con mèo lớn đi qua sân. Bụng thõng xuốngthế kia, chắc hẳn nó đang mang thai. Con mèo nằm dưới gốc cây, xoãi hai chânsau ra, bắt đầu liếm liếm bụng.

    Anh dựangười vào cửa sổ, tiếp tục nói chuyện với cha.

    "Nhưngdù sao chăng nữa, cuộc đời con gần đây rốt cuộc cũng bắt đầu thay đổi. Con cảmthấy vậy. Nói thực lòng, con đã hận bố suốt một thời gian dài. Từ nhỏ con đãcho rằng đáng lẽ mình không nên sinh ra ở một nơi chật chội thảm thương như thế,lẽ ra mình phải có một hoàn cảnh sống hạnh phúc hơn. Con cảm thấy mình bị đối xửnhư vậy thật bất công. Các bạn học cùng lớp có vẻ như đều sống sung túc, hạnhphúc. Những đứa cả tài năng và phẩm chất đều kém con xa dường như lại sống vuivẻ hơn con rất nhiều. Lúc đó con thực sự hy vọng, nếu bố không phải là bố conthì tốt biết bao nhiêu. Lúc nào con cũng tưởng tượng đó là một sự lầm lẫn, bốkhông phải là bố đẻ của con, chắc chắn chúng ta không có quan hệ máu mủ gì."

    Tengolại hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống chỗ con mèo kia. Con mèo không hề biết cóngười đang nhìn mình, chỉ chú tâm liếm phần bụng gồ hẳn lên. Trong khi quan sátcon mèo, Tengo tiếp tục nói.

    "Bâygiờ thì con không nghĩ thế nữa. Con cảm thấy mình đã ở đúng hoàn cảnh dành chomình, có một người cha phù hợp dành cho mình. Con nói thực đấy. Quả tình, trướcđây con là một kẻ vô vị, một kẻ không có giá trị. Xét về mặt nào đó, con đã hủyhoại chính bản thân mình. Giờ đây con hiểu rõ rồi. Hồi nhỏ con đúng là thần đồngtoán học, điều đó thì chắc chắn. Ngay cả bản thân con cũng biết mình có tàinăng thực sự. Mọi người đều nhìn con với ánh mắt đặc biệt, đều xun xoe bên cạnhcon. Nhưng xét cho cùng, đó chỉ là tài năng không có tiền đồ phát triển. Nó chỉdừng lại ở đó. Từ nhỏ con đã có thân hình cao lớn và có sở trường judo, giànhđược thành tích tốt trong đại hội thể thao của tỉnh. Nhưng, ngoài thế giới rộnglớn kia, những tuyển thủ judo mạnh hơn con ở đâu cũng có. Hồi ở đại học, con thậmchí còn không được chọn làm đại biểu của trường tham gia thi đấu toàn quốc. Conbị sốc, có một dạo con không biết mình là cái thá gì nữa. Có điều, đó là lẽđương nhiên thôi, bởi vì quả thực con chẳng là cái thá gì."

    Tengomở nắp chai nước khoáng anh mang theo, uống một ngụm rồi lại ngồi xuống ghế.

    "Lầntrước con đã nói với bố rồi, con cám ơn bố. Con nghĩ, con không phải là con đẻcủa bố. Điều đó con gần như chắc chắn. Con cám ơn bố đã nuôi đứa con không phảimáu mủ của mình này thành người. Gà trống nuôi con không phải chuyện dễ dànggì, nhất định là vậy. Bố đã dẫn con đi khắp nơi thu phí nghe nhìn cho đài NHK,đến giờ con nhớ lại vẫn còn cảm thấy khó chịu, thấy đau lòng. Toàn là những ký ứckhủng khiếp. Có điều, chắc chắn bố không nghĩ ra được cách nào khác để tiếp xúcđược với con. Con nên nói thế nào nhỉ, đối với bố, đây có thể nói là chuyện bốcó thể làm tốt nhất rồi. Đó là giao điểm duy nhất giữa bố và xã hội. Nhất địnhlà bố muốn cho con thấy thế giới bên ngoài là như thế nào. Đến bây giờ con đãhiểu được điểm này. Đương nhiên, bố cũng có tính toán rằng nếu dẫn theo một đứatrẻ thì việc thu phí sẽ dễ dàng hơn. Nhưng hẳn không chỉ vì một mục đích đó."

    Tengongừng trong giây lát, để những gì mình nói ngầm vào trong tâm trí cha, đồng thờitranh thủ sắp xếp lại những dòng suy nghĩ trong đầu.

    "Hồinhỏ tất nhiên con không hiểu được những điều này. Con chỉ thấy xấu hổ, thấy đauđớn. Ngày Chủ nhật, bọn trẻ con cùng lớp đều thoải mái chơi đùa, riêng con lạiphải cùng cha đi thu phí. Mỗi khi ngày Chủ nhật đến con lại thấy chán ghét tộtbực. Nhưng giờ con đã hiểu được, ít nhất là ở một mức độ nào đó. Con không thểnói là bố đã làm đúng. Tâm hồn con đã bị tổn thương. Đối với một đứa trẻ, làmnhư vậy là quá khắc nghiệt. Nhưng đó là chuyện quá khứ cả rồi, bố không cần đểý làm gì. Vả lại, cũng chính vì thế con mới thấy mình ít nhiều trở nên cứng cỏihơn. Con đã học được rằng, tồn tại trên thế giới này tuyệt đối không phải chuyệndễ dàng gì."

    Tengoxòe hai tay ra, nhìn xuống lòng bàn tay một lúc.

    "Conđang cố gắng để sống. Con cảm thấy từ nay trở đi có lẽ mình sẽ sống tốt hơn trước,không vòng vèo không cần thiết nữa. Con không biết giờ bố muốn gì. Có lẽ bố chỉmuốn yên tĩnh nằm ngủ ở đây mãi, không bao giờ mở mắt ra nữa. Nếu bố muốn thếthì cứ làm vậy đi. Con không thể ngăn cản bố, nếu đó là điều bố mong mỏi. Conchỉ có thể để bố tiếp tục ngủ say. Có điều, chuyện gì ra chuyện ấy, con vẫn muốnnói những lời này với bố, kể với bố những chuyện con đã làm từ trước đến nay,những điều con đang suy nghĩ trong giờ phút này. Có lẽ bố không muốn nghe. Vậythì, cứ coi như con đang làm phiền bố vậy. Xin lỗi bố. Dù sao thì con cũngkhông còn gì để nói nữa. Những điều cần nói, về cơ bản con đã nói hết rồi. Consẽ không quấy rầy bố nữa. Bố cứ ngủ thoải mái đi, muốn ngủ bao lâu tùy thích."

    Khoảnghơn năm giờ, y tá Omura trên tóc cắm cây bút bi đến kiểm tra túi nước truyền dịch.Lần này chị ta không đo nhiệt độ cho cha anh.

    "Cóhiện tượng gì không anh?"

    "Khôngcó gì đặc biệt. Ông ấy vẫn ngủ suốt," Tengo đáp.

    Ngườiy tá gật đầu. "Lát nữa bác sĩ sẽ đến. Anh Kawana, hôm nay anh ở đây được đến mấygiờ?"

    Tengoliếc đồng hồ đeo tay. "Tôi đi chuyến tàu lúc bảy giờ tối, chắc có thể ở đến khoảngsáu rưỡi."

    Y táOmura điền xong bảng biểu, lại cắm cây bút bi lên búi tóc.

    "Từtrưa đến giờ tôi vẫn luôn nói chuyện với ông ấy, nhưng hình như ông ấy khôngnghe thấy gì cả," Tengo nói.

    Y táOmura nói: "Hồi còn ở trường hộ lý tôi học được một câu thế này: những lời sángsủa có thể khiến màng nhĩ con người rung động một cách đặc biệt. Những lời sángsủa có tần số của riêng chúng. Mặc cho bệnh nhân có hiểu được nội dung haykhông, màng nhĩ cũng đều rung lên theo tần số ấy. Chúng tôi được dạy là không cầnbiết bệnh nhân có nghe thấy hay không, mình cứ phải nói với họ thật lớn tiếng,giọng thật sáng. Làm như vậy chắc chắn là có hiệu quả. Từ kinh nghiệm của mình,tôi tin vào điều đó."

    Tengonghĩ ngợi về điều này trong một thoáng. "Cám ơn chị," anh nói. Y tá Omura khẽ gậtđầu, nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng bệnh.

    Sauđó, Tengo và cha im lặng một lúc lâu. Anh không còn gì để nói nữa. Nhưng sự imlặng này không phải là thứ im lặng khiến người ta cảm thấy khó chịu. Nắng chiếuyếu dần, cảm giác về hoàng hôn lơ lửng khắp xung quanh. Những tia nắng cuốicùng lặng lẽ dịch chuyển trong phòng.

    Mìnhchưa kể với bố chuyện trên trời có hai mặt trăng, Tengo đột nhiên sực nhớ ra.Hình như vẫn chưa kể. Giờ đây Tengo đang sống trong một thế giới có hai mặttrăng. "Dù sao chăng nữa, cảnh tượng ấy cũng hết sức kỳ quái". Anh rất muốn kểcho cha nghe, nhưng lại cảm thấy lúc này lôi chủ đề đó ra chẳng có ý nghĩa gì.Trên trời có mấy mặt trăng thì cũng không liên quan gì đến cha anh. Đây là vấnđề mà Tengo phải tự mình đối mặt.

    Vả lại,trong thế giới này (hoặc thế giới kia), dẫu cho chỉ có một mặt trăng, hay hai,thậm chí ba mặt trăng, xét cho cùng chỉ có một Tengo. Vậy thì có gì khác nhau?Dù đi tới đâu, Tengo cũng chỉ có thể là Tengo. Anh vẫn là người phải đối mặt vớinhững vấn đề của riêng mình, sở hữu những tư chất chỉ riêng anh có. Đúng vậy, mấuchốt của vấn đề không phải ở mặt trăng, mà ở chính bản thân anh.

    Khoảngba mươi phút sau, y tá Omura quay lại. Trên tóc chị ta không hiểu vì lý do gìđã không còn cắm cây bút bi nữa. Cây bút đi đâu rồi? Tengo nhận ra mình quá đểý đến chuyện này một cách lạ lùng. Có hai nhân viên nam đẩy giường có bánh xecùng đến. Cả hai đều thấp và mập, da ngăm ngăm, không nói một lời nào. Trông họnhư người nước ngoài vậy.

    "AnhKawana, chúng tôi phải đưa cha anh đến phòng xét nghiệm. Anh đợi ở đây nhé?"người y tá nói.

    Tengonhìn đồng hồ. "Có gì không ổn sao?"

    Y táOmura lắc đầu. "Không, không phải đâu. Chỉ là phòng này không có máy móc thiếtbị dùng để xét nghiệm nên chúng tôi phải đưa ông ấy sang bên đó thôi. Không cógì đặc biệt cả. Bác sĩ sẽ nói chuyện với anh sau khi xong việc."

    "Tôibiết rồi. Tôi sẽ đợi ở đây."

    "Trongnhà ăn có trà nóng đấy. Anh nên nghỉ ngơi một lát đi."

    "Cámơn chị," Tengo nói.

    Haingười đàn ông nhẹ nhàng nhấc thân thể gầy gò của cha anh lên, cùng với ống truyềndịch cắm trên người, chuyển sang giường có bánh xe. Họ đẩy cả giá treo túi truyềndịch theo giường ra ngoài hành lang. Động tác hết sức nhanh nhẹn và thành thạo,nhưng không nói một lời.

    "Khônglâu lắm đâu," y tá nói.

    Nhưngmột lúc lâu sau vẫn không thấy cha anh quay lại. Ánh sáng chiếu vào qua cửa sổmỗi lúc một yếu dần, nhưng Tengo không bật đèn trong phòng. Anh có cảm giác, nếubật đèn lên, dường như một thứ gì đó quan trọng ở đây sẽ bị tổn thương.

    Trêngiường có vết lõm do cơ thể cha anh để lại. Có lẽ giờ ông chẳng còn được baonhiêu cân nữa, nhưng trên mặt giường vẫn để lại một hình dáng rõ nét. Nhìn vếtlõm ấy, bên trong Tengo dần dâng lên một cảm giác mình bị bỏ lại một mình trênthế giới này. Thậm chí anh còn cảm thấy bình minh sẽ không bao giờ lên nữa, saukhi mặt trời lặn tối nay.

    Tengongồi xuống ghế, tắm mình trong màu sắc của hoàng hôn đang xuống, giữ nguyên mộttư thế, chìm trong suy nghĩ. Sau đó, anh đột nhiên nhận ra, thực ra mình chẳngnghĩ ngợi gì mà chỉ đắm chìm vô mục đích vào một khoảng rỗng không. Anh chầm chậmđứng lên khỏi ghế, vào nhà vệ sinh đi tiểu, rửa mặt bằng nước lạnh, lấy khănmùi soa lau khô rồi soi mặt trong gương. Nhớ lại lời cô y tá, anh xuống nhà ăn ởtầng dưới uống một chút trà Nhật nóng.

    Saukhoảng hai mươi phút dưới nhà ăn, Tengo trở lại phòng bệnh. Cha anh vẫn chưa đượcđưa về. Nhưng ở chỗ vết lõm mà ông để lại trên giường có một vật thể màu trắnganh chưa từng thấy bao giờ.

    Thứđó dài khoảng một mét tư đến một mét rưỡi, hình dạng uốn theo những đường congmềm mại, đẹp đẽ. Thoạt nhìn nó rất giống hạt lạc, bề mặt phủ một lớp gì đó gầngiống như lông tơ. Lớp lông tơ ấy ánh lên một quầng sáng đều, mịn màng, yếu ớt.Trong gian phòng đang bị bóng tối dần xâm lấn, một thứ ánh sáng nhuốm sắc xanhnhạt mềm mại bao bọc vật thể đó. Nó lặng lẽ nằm trên giường, cơ hồ như lấp vàokhoảng không gian riêng mà cha anh tạm thời để lại sau lưng. Tengo đứng sững chỗcửa phòng, tay đặt lên nắm đấm cửa, nhìn chằm chằm vào vật thể kỳ quái đó mộtlúc. Môi anh mấp máy, song chẳng nói nổi thành lời.

    Đâylà thứ gì vậy? Tengo ngây người ra, nheo mắt, tự hỏi chính mình. Tại sao thứnày lại nằm ở đây, ở chỗ của cha anh? Hiển nhiên, không phải do bác sĩ hay y támang đến. Xung quanh nó là một không khí đặc biệt xa rời với hiện thực.

    Ngaysau đó, Tengo chợt hiểu ra: đây là nhộng không khí.

    Đâylà lần đầu tiên Tengo tận mắt thấy nhộng không khí. Trong cuốn tiểu thuyết Nhộngkhông khí, anh đã dùng lời văn miêu tả nó kỹ lưỡng, nhưng dĩ nhiên anh chưa từngthấy vật thực bao giờ, cũng không cho rằng nó thực sự tồn tại. Song trước mắtanh lúc này chính là nhộng không khí, hoàn toàn giống hệt những gì anh tưởng tượngtrong đầu và miêu tả dưới ngòi bút. Như thể bị ai đó dùng kìm sắt kẹp chặt dạdày, một cảm giác dường- như- đã- từng- gặp- đâu- đó- rồi trào dâng mãnh liệt tronganh. Dẫu vậy Tengo vẫn bước vào phòng, đóng cửa lại. Tốt nhất đừng để ngườikhác trông thấy. Sau đó anh nuốt ngụm nước bọt tích tụ trong miệng. Sâu trong họnganh phát ra một âm thanh không tự nhiên.

    Tengochầm chậm nhích lại cạnh giường, cách khoảng một mét, cẩn trọng quan sát cái nhộngkhông khí. Giờ thì anh biết chắc nó giống hệt hình ảnh nhộng không khí như anhđã viết trong truyện. Trước khi động bút miêu tả hình dáng của "nhộng khôngkhí", anh từng dùng bút chì phác một bức ký họa đơn giản, chuyển hóa ý tưởngtrong đầu thành hình thái thị giác, rồi mới chuyển thành lời văn. Trong cả quá trìnhviết lại Nhộng không khí, anh luôn dùng đinh ghim ghim bức tranh đó lên mặt tườngtrước bàn viết. Xét về hình dạng, nó trông giống kén hơn là nhộng. NhưngFukaeri (và cả Tengo cũng vậy) chỉ có thể dùng "nhộng không khí" để gọi thứ nàymà thôi.

    Lúcđó, Tengo đã tự nghĩ ra và thêm vào rất nhiều đặc điểm về hình dạng của nhộngkhông khí. Tỉ dụ như đường cong hõm xuống một cách thanh lịch ở giữa, ngấn trònmềm mại mang tính trang trí ở hai đầu. Tất cả những chi tiết ấy đều do anh tưởngtượng ra. "Câu chuyện" nguyên tác của Fukaeri vốn không hề đề cập đến chúng. Đốivới Fukaeri, nhộng không khí chỉ là nhộng không khí, một thứ nằm trên ranh giớigiữa vật thể hữu hình và khái niệm, cô gần như chưa bao giờ thấy cần thiết phảidùng ngôn ngữ để hình dung nó. Tengo đành phải tự mình thiết kế ra hình dạng cụthể của nó. Và cái nhộng không khí anh nhìn thấy lúc này mang chính các chi tiếtđó: đường cong hõm xuống ở giữa, hai đầu có ngấn tròn mềm mại.

    Thứnày giống hệt như mình vẽ phác thảo và miêu tả, Tengo nghĩ. Cũng như hai mặttrăng trên bầu trời. Không hiểu tại sao, mọi thứ anh miêu tả trong tiểu thuyết,ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt, cũng đều trở thành hiện thực. Nguyên nhân và kếtquả rối tung vào nhau như nắm tơ vò.

    Một cảmgiác kỳ lạ lan tỏa khắp tứ chi Tengo, tựa hồ như dây thần kinh bị vặn xoắn lại.Anh nổi hết cả gai ốc. Anh không còn phân biệt được thế giới này phần nào là hiệnthực, phần nào là hư cấu nữa. Phần nào của nó thuộc về Fukaeri, phần nào thuộcvề Tengo? Phần nào của nó thuộc về "chúng ta"?

    Một vếtnứt dọc đã mở ra ngay phía trên nhộng không khí: nó sắp vỡ làm đôi. Vết nứt vừahình thành dài có lẽ chừng ba phân. Nếu cúi xuống ghé mắt nhìn vào lỗ nứt, có lẽanh sẽ thấy được bên trong. Nhưng Tengo không gom đủ dũng khí để làm vậy. Anhngồi xuống ghế cạnh giường, nhìn chăm chăm cái nhộng không khí trong khi haivai anh nhô lên hạ xuống rất nhẹ, rất nhẹ bởi anh đang cố ghìm cho nhịp thởbình thường trở lại. Cái nhộng không khí trắng phau nằm im đó, phát ra ánh sángmờ mờ, như một mệnh đề toán lặng lẽ đợi Tengo đến giải.

    Trongcái nhộng này rốt cuộc là thứ gì?

    Nó sẽphơi ra trước mắt anh thứ gì?

    Trongtiểu thuyết Nhộng không khí, nhân vật chính, cô bé ấy, đã trông thấy phân thâncủa mình bên trong nó. Tử thể của cô. Và cô bé đã bỏ lại Tử thể, một mình bỏ trốnkhỏi cộng đồng. Nhưng trong nhộng không khí của Tengo (dựa vào trực giác, Tengođoán đây có lẽ là nhộng không khí của anh) rốt cuộc chứa thứ gì? Là Thiện haylà Ác? Nó sẽ dẫn dắt anh hay sẽ phương hại đến anh? Vả lại, rốt cuộc thì ai đãđem cái nhộng không khí này đến đây?

    Tengohiểu rõ hình bị yêu cầu phải hành động, nhưng không sao dồn đủ dũng khí đứng dậynhòm vào bên trong cái nhộng không khí. Anh sợ. Thứ bên trong cái nhộng khôngkhí ấy có lẽ sẽ làm hại anh, có lẽ sẽ gây ra những thay đổi lớn lao trong cuộcđời anh. Ý nghĩ ấy khiến Tengo cứng đờ ra trên chiếc ghế nhỏ, như một kẻ khôngcòn biết chạy trốn đi đâu. Trong anh lúc này chính là nỗi sợ đã khiến anh khôngdám điều tra hộ tịch của cha mẹ, cũng như không dám tìm kiếm Aomame. Anh khôngmuốn biết bên trong cái nhộng không khí chuẩn bị cho riêng mình kia chứa đựngthứ gì. Nếu có thể vượt qua được chuyện này dù không biết nó chứa gì, anh chỉmuốn tiếp tục mù mờ mãi. Nếu có thể , anh muốn lập tức đi ra khỏi căn phòngnày, lên tàu đi một mạch về Tokyo. Anh muốn nhắm tịt mắt lại, nút chặt tai, trốnvào trong thế giới nhỏ bé của riêng mình.

    NhưngTengo cũng hiểu, không có khả năng ấy. Nếu không nhìn xem bên trong là thứ gìmà đã bỏ đi, chắc chắn mình sẽ hối hận cả đời. Nếu không dám nhìn thẳng vào cáithứ đó, e rằng mình sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân được, anhnghĩ.

    Tengođờ người trên ghế một lúc lâu, không biết phải làm sao, không thể tiến, cũngkhông thể lui. Anh khép hai tay trên đầu gối, nhìn chằm chằm vào cái nhộngkhông khí trên giường, chốc chốc lại hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ như để nétránh. Mặt trời đã lặn hẳn, ánh sáng nhá nhem còn lại cuối cùng chầm chậm phủlên rừng thông. Vẫn không có gió, cũng không nghe tiếng sóng biển. Không giantĩnh lặng đến bất thường. Căn phòng càng lúc càng tối, ánh sáng do vật thể máutrắng ấy phát ra trở nên sâu hơn, rõ nét hơn. Tengo có cảm giác tự thân thứ ấydường như đang sống, tỏa ra một thứ ánh sáng dìu dịu của sự sống, nó có hơi ấmđặc hữu, và nhịp rung gần như không thể nhận ra được.

    Cuốicùng Tengo hạ quyết tâm, anh đứng lên khỏi ghế, khom người xuống giường. Khôngthể bỏ trốn như vậy được. Không thể mãi là một đứa trẻ hèn nhát, không dám nhìnthẳng vào thứ đang ở ngay trước mắt mình. Chỉ khi hiểu được sự thực, bất kể đólà sự thực thế nào, con người mới có được thứ sức mạnh chính đáng.

    Vết nứttrên nhộng không khí giống như lúc nãy vẫn không thay đổi, không to lên cũngkhông nhỏ đi. Tengo nheo mắt nhìn vào qua khe hở, nhưng không thấy thứ gì. Bêntrong rất tối, ở giữa dường như phủ một lớp màng mỏng căng. Tengo điều chỉnh lạinhịp thở, kiểm tra cho chắc rằng đầu ngón tay mình không run rẩy. Sau đó, anhlùa ngón tay vào kẽ hở rộng khoảng hai xăng ti mét ấy, chầm chậm vẹt sang haibên, như mở hai cánh của chiếc cửa trượt. Không có lực cản nào, cũng không phátra âm thanh, nó mở ra dễ dàng, tựa như đang đợi sẵn ngón tay anh vậy.

    Lúcnày, ánh sáng tự thân của nhộng không khí, dìu dịu như ánh phản chiếu tỏa ra từtuyết, soi tỏ phần bên trong. Tuy không thể nói là đủ sáng, nhưng anh đã thấyđược thứ ở bên trong nó.

    Tengotrông thấy một cô bé mười tuổi xinh đẹp.

    Cô béđang ngủ say. Cô mặc váy liền thân màu trắng giản dị, không trang trí, trôngnhư váy ngủ, hai bàn tay nhỏ nhắn xếp trên bộ ngực phẳng. Thoạt nhìn, Tengo đãnhận ra cô ngay lập tức. Gương mặt gầy guộc, đôi môi mím lại thành một đường thẳngnhư vạch bằng thước kẻ. Trên vầng trán nhẵn bóng xinh xắn, tóc mái cắt đều tămtắp buông rủ. Chiếc mũi nhỏ nhắn hếch lên trên, như thể đang tìm kiếm gì đó.Xương gò má ở hai cánh mũi hơi chếch sang hai bên. Đôi mắt nhắm nghiền, nhưngTengo biết đôi mắt ấy sẽ trông như thế nào khi mở ra. Anh không thể nào khôngrõ được. Hai mươi năm nay, dung mạo của người con gái này lúc nào cũng hằn sâutrong trái tim anh.

    "Aomame,"Tengo kêu thành tiếng.

    Cô bévẫn ngủ. Một giấc ngủ sâu và hoàn toàn tự nhiên, hơi thở hết sức mỏng manh yếu ớt.Tim cô bé đập rất nhẹ, tiếng tim đập hư ảo đến độ không vẳng đến tai. Thậm chícô còn chẳng đủ sức nhấc mi mắt lên. Thời điểm đó vẫn chưa đến. Ý thức của côkhông ở nơi này, mà đang ở nơi nào đó xa xăm. Mặc dù thế, âm thanh Tengo buộtmiệng phát ra ấy vẫn làm màng nhĩ cô rung lên nhè nhẹ. Đó là tên của cô.

    Aomameở một nơi xa xăm nghe thấy tiếng gọi ấy. Tengo, nàng gọi thầm, rồi thốt lênthành tiếng. Nhưng tiếng gọi ấy không làm rung động cặp môi cô bé đang nằmtrong nhộng không khí, cũng không lọt vào tai Tengo được.

    Tengonhư người mất hồn, thở từng hơi ngắn, nhìn chằm chằm không biết chán vào cô bé.Vẻ mặt cô dường như rất thanh bình, không có lấy một chút bóng mờ của buồn đau,khổ sở, bất an. Cặp môi mỏng xinh xắn hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể động đậy,thốt ra một lời có ý nghĩa nào đó. Mi mắt cô dường như bất cứ lúc nào cũng cóthể mở ra. Tự đáy lòng, Tengo cầu cho điều đó xảy ra. Anh không biết lời cầunguyện chính xác phải như thế nào, nhưng tim anh đang dệt nên những lời cầunguyện vô hình trên không trung. Tuy vậy, cô bé không có vẻ gì là sẽ tỉnh lại.

    "Aomame,"Tengo gọi lại lần nữa.

    Anhcó nhiều chuyện cần phải nói với Aomame, nhiều tình cảm muốn giãi bày. Bao nămnay anh ôm trong lòng những tình cảm ấy. Nhưng lúc này, điều duy nhất anh có thểlàm là gọi tên cô.

    "Aomame,"anh gọi.

    Sauđó anh dứt khoát vươn tay ra, chạm vào bàn tay cô bé nằm trong nhộng không khí,đặt bàn tay người trưởng thành to bè của mình lên trên. Bàn tay nhỏ nhắn ấy đãtừng nắm chặt tay Tengo năm mười tuổi. Bàn tay ấy đã đến với anh, cần anh,khích lệ anh. Bàn tay của cô bé đang ngủ trong ánh sáng nhàn nhạt ấy có hơi ấmkhông thể nhầm lẫn của sự sống. Tengo nghĩ, Aomame đến đây để truyền cho mình hơiấm của cô ấy. Đây là ý nghĩa của chiếc hộp cô ấy đưa cho mình trong lớp học haimươi năm về trước. Giờ thì rốt cuộc anh đã có thể mở lớp giấy bọc ngoài ra, xemtrong hộp có gì.

    "Aomame,"Tengo nói. "Nhất định anh sẽ tìm thấy em."

    Saukhi cái nhộng không khí mất dần ánh sáng rồi biến mất, như bị hút vào trongbóng tối của buổi chạng vạng , và cô bé Aomame cũng biến mất theo. Tengo nhậnra mình không thể phán đoán liệu chuyện này có thực sự xảy ra hay không. Nhưngtrên ngón tay anh vẫn còn vương lại cảm giác lúc chạm vào bàn tay nhỏ nhắn ấy,cả hơi ấm thân thương của nó.

    Hơi ấmnày sẽ không bao giờ biến mất, Tengo nghĩ trong khi ngồi trên tàu tốc hành vềTokyo. Hai mươi năm nay, Tengo đã sống cùng cảm giác tay nắm chặt tay với cô bétrong ký ức. Từ đây chắc hẳn anh có thể tiếp tục sống chung với hơi ấm mới này.

    Mentheo đường bờ biển uốn quanh dãy núi, con tàu tốc hành vạch lên một đường congdài, cho đến khi tới một chỗ có thể trông thấy hai mặt trăng treo bên nhau trênbầu trời. Trên mặt biển êm đềm, chúng hiện lên rõ nét. Trăng lớn màu vàng,trăng nhỏ màu xanh. Đường nét rất rõ ràng, song dường như lại khó bề nắm bắt đượccảm giác về khoảng cách. Dưới ánh trăng, những gợn sóng lăn tăn trên mặt biểngiống như những mẩu thủy tinh vỡ, lấp lánh một thứ ánh sáng huyền bí. Khi contàu tiếp tục uốn mình theo tuyến đường vòng, hai mặt trăng chầm chậm chuyển độngbên ngoài cửa sổ, bỏ lại những mảnh vụn li ti ấy ở phía sau, như thể những ámthị không lời, chẳng bao lâu sau thì biến mất khỏi tầm mắt. Khi mặt trăng biếnmất, hơi ấm lại trở về trong lồng ngực Tengo. Hơi ấm ấy mong manh song đáng tincậy, đầy hứa hẹn, như ngọn đèn nhỏ xuất hiện đằng xa trước mắt người lữ khách.

    Tengonhắm mắt lại, thầm nhủ, mình sẽ tiếp tục sống trong thế giới này. Anh hoàn toànkhông biết thế giới này có kết cấu như thế nào, nó vận hành theo nguyên lý rasao. Anh cũng không thể dự đoán sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng vậy cũng chẳngsao. Anh không phải sợ. Dẫu thứ gì chờ đợi anh ở phía trước đi chăng nữa, anhcũng sẽ ngoan cường sống trong thế giới có hai mặt trăng này, và anh sẽ tìm racon đường của mình. Chỉ cần anh không quên hơi ấm này, không đánh mất cảm giácnày trong tim anh.

    Anhnhắm mắt ngồi yên bất động một lúc lâu, rồi mở mắt, nhìn thẳng vào bóng tối củađêm chớm thu ngoài cửa sổ. Không còn thấy biển nữa rồi.

    Mìnhphải tìm được Aomame, Tengo hạ quyết tâm một lần nữa. Không cần biết sẽ xảy rachuyện gì, không cần biết đây là thế giới như thế nào, không cần biết cô ấy rasao.




    Hết

Trang 3 / 3 ĐầuĐầu 123

Chủ Đề Tương Tự

  1. 1q84
    By giavui in forum Truyện Dài
    Trả Lời: 23
    Bài Viết Cuối: 09-06-2020, 05:20 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •