Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Có hai loại người:những người có thể sung sướng được mà không sung sướng, và những kẻ tìm hạnh phúc mãi mà không thấy.
Danh ngôn Ả Rập
Trang 5 / 5 ĐầuĐầu ... 345
Results 41 to 41 of 41

Chủ Đề: Truy Tìm Bức Tranh Thánh

  1. #1
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết

    Truy Tìm Bức Tranh Thánh

    Truy Tìm Bức Tranh Thánh

    Tác giả : Jeffrey Archer

    Người dịch: Kim Trâm



    Tóm tắt nội dung:

    Khi chết, cha của Adam Scott chẳng để lại già ngoài một bức thư mà chính ông chưa bao giờ mở ra. Adam e rằng chính bức thư sẽ mang lại tai hoạ cho gia đình anh. Không thực hiện lời hứa với mẹ, Adam đã mở bức thư này và ngay lập tức anh đã phải thừa nhận rằng cuộc đời anh sẽ không còn được như xưa nữa. Anh không còn có quyền lựa chọn, bởi đây là vấn đề, như cha anh nói: Danh dự...

    Adam đọc lại bức thư một lần nữa, nhận ra bố đã tin cậy anh biết chừng nào. Tim anh thổn thức khi nghĩ đến bố đã uổng phí cả một cuộc đời vì những lời xì xào bóng gió của những kẻ thuộc cấp - chính những kẻ đso cũng đã đưa sự nghiệp của anh sớm chấm dứt như thế này. Cuối cùng, sau khi đọc bức thư đến lần thứ ba anh gấp nhỏ lại và nhét lại vào phong bì. Rồi anh cầm chiếc phong bì trên bàn lên. Dòng chữ Đại tá Gerald Scott được viết bằng chữ đậm ngang qua phong bì, màu mực đã phai. Adam rút chiếc lược trong túi áo trong ra và luồn vào mép chiếc phong bì, chậm rãi rọc ra. Anh lưỡng lự một lát trước khi lấy ra hai trang giấy, cả hai đều đã ngả màu vàng vì thời gian. Một tờ có vẻ là một bức thư, còn tờ kia hình như là một loại chứng từ gì đó. Chữ thập ngoặc của Đức Quốc xã in trên đầu tờ giấy viết thư, phía trên là tên Reismarshal Hermann Goering. Tay Adam hơi run khi anh đọc dòng đầu tiên...

    PHẦN MỘT

    KREMLIN MOSCOW
    Ngày 19 tháng năm năm 1966

    CHƯƠNG MỘT

    KREMLIN, MOSCOW
    19 tháng Năm 1966
    - Đây là tranh giả.

    Vị lãnh đạo nói và nhìn bức tranh nhỏ tuyệt đẹp ông đang cầm trong tay.

    Đồng sự của ông đáp:

    - Không thể thế được. Bức tranh Thánh George và Con Rồng của Sa hoàng vẫn được bảo vệ cẩn mật trong Cung điện Mùa đông suốt hơn năm mươi năm nay kia mà.

    Người đàn ông luống tuổi đáp:

    - Hẳn là như vậy rồi, Yuri. Nhưng suốt hơn năm mươi năm qua chúng ta chỉ bảo vệ một bức tranh giả. Nhất định Sa hoàng đã đem bức tranh thật đi đâu đó trước khi quân ta tiến vào St.Peterburg và chiếm Cung điện Mùa đông rồi.

    Yuri cựa quậy không ngừng trong chiếc ghế bành trong khi trò mèo vờn chuột vẫn tiếp tục như vậy. Sau nhiều năm, với tư cách là một nhà lãnh đạo, Yuri biết rõ rằng ai đã trở thành con chuột từ lúc chuông điện thoại nhà ông réo vang vào lúc bốn giờ sáng hôm nay, báo tin vị lãnh đạo cấp cao yêu cầu ông đến ngay lập tức.

    Người đàn ông nhỏ bé hỏi:

    - Tại sao lại chắc chắn đó là tranh giả, Leonid Ilyich?

    Yuri yêu quý của tôi ơi, bởi vì trong mười tám tháng qua người ta đã tiến hành thẩm định lại tuổi của tất cả các báu vật trong Cung điện Mùa đông bằng phương pháp phóng xạ Các bon, phương pháp hiện đại nhất và không bao giờ sai lầm - Vị lãnh đạo nói, cho thấy những hiểu biết của ông về các phát minh mới - Và cái mà chúng ta luôn cho là một trong những kiệt tác lớn nhất của quốc gia hoá ra được chép lại sau thời đại Rublev những năm trăm năm.

    Yuri ngờ vực hỏi:

    - Nhưng ai chép và chép để làm gì kia chứ?

    Vị lãnh đạo nói:

    - Các chuyên gia nói với tôi có thể đó là bản chép của một hoạ sĩ triều đình. Một tháng trước khi Cách mạng nổ ra, người ta giao cho ông ta nhiệm vụ chép lại bức tranh. Người phụ trách Bảo tàng ở Cung điện Mùa đông vốn luôn luôn lo rằng vành vương miện bằng bạc của Sa hoàng không được gắn chặt vào khung tranh, cũnh như tất cả các bảo vật quốc gia khác.

    - Nhưng tôi luôn nghĩ rằng vành vương miện bạc ấy đã bị một tay săn đồ lưu niệm nào đó đánh cắp trước khi chúng ta tiến vào St.Petersburg.

    Vị lãnh đạo nói, đôi lông mày chổi sể của ông nhướng lên như mỗi khi đã nói xong một vấn đề nào đó.:

    - Không. Không phải là vành vương miện bạc của Sa hoàng bị đánh tráo, mà là bức tranh này.

    - Yuri nói như tự hỏi mình:

    - Vậy thì Sa hoàng có thể làm gì với bức tranh thật kia chứ?

    Leonid đặt tay lên bức tranh nhỏ trước mặt nói:

    - Đó chính xác là điều tôi muốn biết, anh bạn thân mến ạ - Ông nói thêm - Và anh chính là người được chỉ định để trả lời câu hỏi ấy.

    Lần đầu tiên Yuri tỏ ra không tự tin lắm:

    - Nhưng các anh có chút manh mối nào để tôi tiếp tục không?

    Vị lãnh đạo thừa nhận:

    - Rất ít ỏi.

    Ông lật lật một tập hồ sơ lấy từ ngăn kéo trên cùng của bàn làm việc xuống và nhìn vào những dòng chữ đánh máy sin sít, đọc:

    - Ý nghĩa của các bức tranh thánh trong lịch sử Nga.

    Có ai đó đã đánh dấu trước trong suốt mười trang báo cáo, so đó vị lãnh đạo chỉ cần đọc lướt qua. Leonid có vẻ đặc biệt thích thú trang bốn. Sau khi giở nhanh ba trang đầu ông bắt đầu đọc to:

    - Vào lúc Cách mạng nổ ra Sa hoàng Nicolas II coi tuyệt tác của Rublev như một tấm hộ chiếu để chạy sang phương Tây tự do. Chắc chắn Sa hoàng phải đã làm một phiên bản và để lại trong phòng làm việc cũ của mình, nơi vẫn thường treo bức tranh thật - ông nhìn lên - Ngoài điều này ra chúng ta chẳng có gì trong tay nữa cả.

    Yuri có vẻ lúng túng. Ông vẫn thấy bối rối trước việc tại sao Leonid lại yêu cầu Uỷ ban của ông tham gia vào vấn đề một bảo vật quốc gia không quan trọng lắm bị đánh cắp. Ông hỏi, cố tìm một dấu vết nào đó:

    - Vậy việc chúng ta tìm ra bức tranh thật có tầm quan trọng như thế nào?

    Leonid nhìn người đồng sự của mình:

    - Không có gì có thể quan trọng hơn - câu trả lời vang lên thật kiên quyết - Và tôi sẽ đảm bảo cho anh mọi sự tài trợ mà anh thấy là cần thiết trong phạm vi nhân lực cũng như tài chính để điều tra ra bức tranh đó của Sa hoàng hiện ở đâu.

    Yuri hỏi, cố giấu vẻ nghi hoặc:

    - Nhưng nếu như quả là tôi hiểu đúng lời anh thì tôi có thể làm được những việc đáng giá hơn cái bức tranh ấy.

    Leonid nói:

    - Không thể thế được - Ông hơi ngừng lại đế nhấn mạnh - Bởi vì tôi không quan tâm đến bản thân bức tranh - ông quay lưng lại Yuri và nhìn ra cửa sổ, ngừng lại một lúc mới nói tiếp - Số tiền Sa hoàng có được nhờ bán một kiệt tác như vậy chỉ đủ cho gia đình hắn với những thói quen xa hoa có thể sống vài tháng, nhiều nhất tới một năm là cùng. Không, điều mà chúng ta tin là Sa hoàng đã giấu trong bức tranh thánh đó một cái gì đó đủ có thể bảo đảm được an toàn cho bản thân hắn cùng gia đình trong những ngày còn lại. - Hơi nước đọng thành một vòng tròn mờ mờ trên khuôn cửa sổ trước mặt Leonid.

    Yuri hỏi:

    - Liệu có cái gì có thể giá trị như vậy?

    - Anh có nhớ Sa hoàng đã đề nghị điều gì để đổi lấy mạng sống không?

    - Vâng, nhưng hoá ra đó chỉ là một sự bịp bợm, bởi vì chẳng hề có một mẩu tài liệu nào được giấu trong ... - Ông ta dừng lại trước khi buột ra mấy lời cuối "trong bức tranh Thánh ấy".

    Yuri đứng im nên không thể nhìn thấy nụ cười thắng lợi nỏ trên môi Leonid.

    - Ồ, cuối cùng thì anh cũng đã nắm được ý tôi. Anh thấy chưa, tài liệu đó hiện vẫn còn ở trong bức tranh thật.

    Vị lãnh đạo chờ thêm một lúc nữa mới quay lại và đưa cho Yuri một tờ giấy và nói:

    - Trong bản tuyên thệ này Sa hoàng nói rằng chúng ta sẽ tìm thấy một vật được giấy trong bức tranh Thánh George và Con Rồng. Hồi đó người ta không tìm thấy gì cả và người ta đã cho rằng đó chỉ là một trò bịp của Sa hoàng để cứu cho gia đình hắn khỏi bị hành hình.

    Yuri chậm rãi đọc bản tuyên thệ viết tay có chữ ký của chính Sa hoàng vài giờ trước khi bị xử tử. Chưa đọc xong dòng cuối cùng hai tay ông đã run lên bần bật, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Ông nhìn lại bức tranh nhỏ tý có lẽ không to hơn một quyển sách, nằm trên bản của Leonid.

    - Từ đó đến giờ không một ai tin lời khai đó của Sa hoàng. Nhưng lúc này có thể đặt một chút nghi vấn là nếu chúng ta biết được nguyên bản của kiệt tác này nằm ở đâu, thì rất có thể chúng ta sẽ chiếm lại được tài liệu mà Sa hoàng đã hứa.

    Yuri nói:

    - Và với chữ ký của Sa hoàng kia sẽ không ai có thể khiếu nại chúng ta về quyền sở hữu hợp pháp đối với nó.

    Vị lãnh đạo đáp:

    - Điều đó sẽ được chứng minh một cách chắc chắn. Và tôi cũng tin rất chắc chắn rằng chúng ta sẽ nhận được sự ủng hộ của Liên hiệp quốc, cũng như của Toà án Quốc tế một khi Hoa kỳ định chối bỏ quyền sở hữu hợp pháp đó của chúng ta. Nhưng tôi chỉ sợ thời gian sẽ chống lại ta mà thôi.

    Yuri hỏi:

    - Tại sao?

    Vị lãnh đạo nói:

    - Anh hãy nhìn vào thời gian cuối cùng trong bản tuyên thệ thì sẽ thấy chúng ta còn có được bao nhiêu nữa để tôn trọng những cam kết của mình.

    Yuri nhìn xuống ngày tháng được viết nguệch ngoạc trên tờ giấy phía chữ ký của Sa hoàng. Hai mươi tháng Sáu, 1966. Ông đưa lại tờ tuyên thệ vả hiểu rõ tầm quan trọng lớn lao của nhiệm vụ mà người lãnh đạo nhà nước đã tin cậy trao cho. Leonid tiếp tục:

    - Như vậy, anh thấy đấy, chúng ta chỉ còn có một tháng nữa là hết thời hạn cuối cùng của thoả thuận. Nhưng nếu như chúng ta tìm ra manh mối của bức tranh thật, thì chiến lược phòng ngự của Tổng thống Johnson sẽ trở thành vô nghĩa, và khi đó Hoa kỳ sẽ chỉ là một con tốt đen trên bàn cờ mà thôi.


  2. #41
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    ĐOẠN KẾT
    Phố New Bond Sothebys London W1 ngày 18 tháng Mười năm 1966
    Đoạn kết
    - Đã bán cho quý ông ở giữa phòng với giá năm nghìn bảng Anh. Bây giờ chúng tôi chuyển sang lô 32.
    Người rao bán đấu giá vừa nói vừa nhìn xuống cái sàn được tôn cao trước gian phòng đầy người. Khi người nhân viên đặt bức tranh nhỏ lên chiếc giá gỗ bên cạnh anh ta nói to:
    - Bức tranh Thánh George và con Rồng.
    Người rao giá nhìn lướt qua các chuyên gia, người chơi tranh nghiệp dư và khán giả. Anh hỏi vẻ chờ đợi:
    - Các vị trả giá bao nhiêu cho tác phẩm kỳ diệu của nghệ thuật Nga này?
    Robin nắm chặt tay Adam.
    - Kể từ khi đối mặt với Romanov em chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp như thế này.
    Adam nói:
    - Em đừng làm anh nhớ lại chuyện đó nữa.
    Người rao giá nói tiếp:
    - Tất nhiên đây không phải là nguyên bản hiện đang treo tại Cung điện Mùa đông, tuy nhiên đây là phiên bản tuyệt vời do một họa sĩ triều đình Nga vẽ vào khoảng năm 1914 - Anh ta nói thêm, mắt nhìn vào bức tranh nhỏ với nụ cười tán thưởng- Tôi có thể rao giá trước được không ạ? Giá mở đầu là tám nghìn.
    Mấy giây trôi qua, đối với Adam và Robin thì dường như dài vô tận.
    - Cảm ơn ông.
    Cuối cùng người rao giá nói, mắt nhìn về phía một người ra hiệu muốn dấu tên đang đứng đâu đó phía trước phòng.
    Cả Robin lẫn Adam đều không thấy được tấm biển đặt giá ở đâu. Họ đã mất một giờ đồng hồ ngồi phía sau phòng xem các mặt hàng bán đấu giá trước đó để rồi khó mà biết được cuối cùng chúng sẽ về tay ai.
    Robin hỏi:
    - Tay chuyên gia nói có thể bán được bao nhiêu?
    Adam nhớ lại:
    - Đâu khoảng từ mười đến hai mươi nghìn.
    - Chín nghìn.
    Người rao giá nói, mắt nhìn về phía tấm biển đặt giá xuất hiện phía bên phải phòng.
    Robin nói:
    - Em vẫn nghĩ thật buồn cười là có lúc nào đó người Nga đã đồng ý việc trao đổi này.
    Adam hỏi:
    - Tại sao vậy? Sau khi người Mỹ đã lấy được cái hiệp ước ấy ra thì không có gì hại cả khi để cho người Nga được lấy lại nguyên bản của họ và đổi cho anh phiên bản mà về pháp lý thuộc quyền sở hữu của anh. Quả là mẫu mực về sáng kiến ngoại giao, thế mới gọi là Lawrence sáng chói.
    Người rao giá nói:
    - Vị ở phía trước phòng đặt mười nghìn. Xin cảm ơn ngài.
    - Anh sẽ làm gì với số tiền này?
    - Mua một chiếc công trơ bass mới, sắm quà cưới cho em gái, còn lại đưa hết cho mẹ anh.
    - Mười một nghìn, một vị ở lối đi giữa - người rao giá nói. Cảm ơn bà.
    Robin nói khẽ:
    - Chẳng tiền bạc nào có thể trả lại cuộc sống cho Heidi cả.
    Adam gật đầu tán thành vẻ suy tư.
    - Cuộc gặp với bố mẹ Heidi vừa qua như thế nào?
    - Ông ngoại trưởng đã trực tiếp gặp họ tuần trước. Cũng chẳng giúp gì được nhưng ít ra thì ông ấy cũng khẳng định được là anh đã nói đúng sự thật.
    - Người rao giá lại nhìn về phía trước phòng:
    - Mười hai nghìn.
    - Anh đã gặp ngoại trưởng chưa?
    - Adam đáp:
    - Trời ơi. Anh còn quá tầm thường để gặp Ngoại trưởng. Anh thật may mắn gặp được Lewrence là tốt rồi, mặc kệ ông Ngoại trưởng.
    Robin cười:
    - Em cho rằng anh được xếp một chỗ trong Văn phòng Bộ Ngoại giao là quá hạnh phúc rồi.
    Adam vừa nói vừa cười khúc khích:
    - Đồng ý. Nhưng là một chỗ trống phát sinh bất ngờ.
    - Anh nói "bất ngờ" nghĩa là thế nào?
    Robin hỏi và thấy bất mãn vì hầu như Adam chẳng hề trả lời thẳng vào những câu hỏi của cô trong nửa giờ qua.
    - Điều anh có thể trả lời em là một trong những đội viên cũ của Lewrence đã "về hưu non".
    - Sự thật về Romanov cũng thế sao?
    - Robin hỏi, cố khám phá mọi điều đã xảy ra kể từ khi họ gặp nhau lần cuối cùng.
    - Mười ba nghìn - Người rao giá nói, mắt nhìn về phía một quý bà ngồi ở lối đi giữa.
    - Robin nói:
    - Rốt cuộc đằng nào hắn cũng không thể sống sót lâu hơn nữa một khi bọn chúng phát hiện lúc ở trên cầu anh đã đánh tráo để đưa lại nguyên bản cho người Nga trong khi Romanov lại biếu anh phiên bản.
    Adam nói một cách vô tư:
    - Từ lúc ấy đến giờ người ta không nghe tin gì về hắn nữa. Và tất cả các nguồn tin của chúng ta đều cho hay là sếp Yuri sắp bị thay thế bởi một người nào đó cũng có tên là Yuri.
    - Mười bốn nghìn - Người rao giá nói, mắt anh dừng lại vẫn trước quý ông ngồi ở phía trước.
    - Khi anh đưa ra các hồ sơ chứng minh cha anh không phải là người đã chuyển lén thuốc độc vào xà lim cho Goering thì ra sao?
    - Adam nói:
    - Sau khi có những tài liệu do chính Nga xác nhận, Lewrence đã chính thức đến thăm viên đại tá trung đoàn trưởng và cung cấp cho ông ta những bằng chứng thuyết phục.
    Robin nói:
    - Phản ứng của họ ra sao?
    - Người ta sắp tổ chức lễ tưởng niệm cha anh và giao nhiệm vụ cho một tay tên là Ward vẽ chân dung cha anh treo ở nhà ăn trung đoàn. Mẹ anh được mời đến cắt băng khánh thành trong sự hiện diện của tất cả các sỹ quan đã từng phục vụ với cha anh.
    Người rao giá nói và nhấc chiêc búa nhỏ lên vài phân:
    - Vậy là mười bốn nghìn cho lần đặt giá thứ nhất.
    Robin nói:
    - Chắc là mẹ anh sung sướng đến ngây ngất ấy nhỉ.
    Adam nói:
    - Mẹ anh không cầm được nước mắt. Bà ấy chỉ nói được: "Mẹ mong cho cha có thể sống lại để tháy cảnh này". Thật mỉa mai. Giá như cha anh cứ bóc bức thư ấy ra.
    Người rao giá nói, lần này thì khua tít chiếc búa nhỏ lên:
    - Mười bốn nghìn cho lần đặt giá thứ hai.
    - Em có muốn dự bữa tiệc trưa trong buổi lễ kỷ niệm ở nhà hàng Ritz không? - Adam nói, anh sung sướng vì cuộc đấu giá diễn ra suôn sẻ.
    - Không, cảm ơn.
    Adam nhìn người bạn gái đồng cam cộng khổ với mình một cách ngạc nhiên.
    - Sẽ không vui lắm nếu mỗi lần hỏi anh câu gì, em chỉ được trả lời bằng bản thông báo vắn tắt của Văn phòng Bộ Ngoại giao thôi.
    Adam có vẻ ngượng ngập, anh nói:
    - Anh xin lỗi.
    Robin nói:
    - Như vậy là không công bằng. Bây giờ anh đang trong cuộc, cho nên không dễ dàng gì. Vậy chắc là em sẽ phải chết xuống mồ mà vẫn không biết rõ hiệp ước nào đã giấu ở bên trong bức tranh Thánh ấy.
    Adam ngoảnh mặt đi không nhìn vào cô gái đã từng cứu sống mình.
    - Hay là em sẽ tìm ra sự thật vào năm 1996, khi hồ sơ văn phòng được công bố?
    Adam từ từ quay lại nhìn vào mặt cô:
    - Alas...
    Anh vừa bắt đầu nói thì chiếc búa của người rao giá đập xuống bàn nghe đánh thịch. Cả hai người đều ngẩng lên.
    - Bức tranh đã được bán cho quý ông ở phía trước với giá mười bốn nghìn bảng Anh.
    - Một cái giá không đến nỗi tệ lắm.
    Adam mỉm cười nói. Robin khẽ đáp:
    - Theo em đó là một giá hời.
    Adam quay lại cô cười giễu cợt.
    - Rốt cuộc thì - cô nói thầm - anh hãy tưởng tượng xem, cái bang thứ bốn mươi chín ấy cũng có thể được đem bán nếu nó rơi vào nhà bán đấu giá đấy.



    Hết

Trang 5 / 5 ĐầuĐầu ... 345

Chủ Đề Tương Tự

  1. Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 05-15-2019, 12:25 PM
  2. Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 07-04-2018, 12:27 PM
  3. Trả Lời: 1
    Bài Viết Cuối: 03-22-2018, 12:29 PM
  4. Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 08-13-2016, 02:18 PM
  5. Sinh viên tranh đấu Hồng Kông bị truy tố
    By duyanh in forum Thời Sự Chính Trị
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 08-20-2015, 12:05 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •