IV

Thi nhân và người đẹp

-Văn Bình ơi !

Văn Bình ngửa mặt nhìn lên cây lim to lớn. Một bóng người mảnh khảnh mặc đồ đen từ trên cành nhảy xuống nhẹ nhàng như lá rụng. Văn Bình ôm chầm lấy nhưng không phải để hạ độc thủ mà là để hôn. Người gọi tên chàng là một cô gái xinh đẹp và khêu gợi. Nàng đã rúc đầu vào ngực chàng dường như sợ khí lạnh của núi rừng về sáng. Văn Bình vuốt ve làn tóc lòa xòa, giọng âu yếm :

-Hoàng Hoa sợ phải không ?

Hoàng Hoa -phải, nàng là Hoàng Hoa – giương cặp mắt ngơ ngác :

-Tại sao anh biết em sợ ?

Văn Bình nhún vai :

-Hừ, anh còn biết kẻ giết Bằng Chinh và Nguyễn Trường nữa kia.

Hoàng Hoa dìu chàng ngồi xuống phiến đá bên giòng suối. Nàng nắm tay chàng :

-Em đinh ninh làm anh ngạc nhiên ngờ đâu anh đã đoán thấy trước. Anh giỏi thật. Thảo nào chuyến này ông Hoàng cử anh vào R với em.

Văn Bình nhìn thẳng vào mắt nàng :

-Diêm tôi gẫy một phần ba.

Hoàng Hoa cười to :

-Phần vào Đà lạt, phần ra Quảng bình.

Rồi nàng vỗ vai chàng :

-Anh nói mật khẩu vì không tin em chứ gì ? Xong công tác này, anh sẽ biết tay em.

Văn Bình thở dài :

-Em đã biết tên thật của anh, chắc em không lạ gì anh là người đàn ông chưa hề biết sợ. Tuy vậy, lần này anh xin thú thật là rất sợ. Anh đội lốt Tùng Liêm nhưng không biết Tùng Liêm sẽ phải làm gì, và nguy nhất là anh không giống hắn chút nào hết. Kết quả là vừa đến biên giới anh chạm trán Bằng Chinh và đại tá Tường và suýt nữa bị lột mặt nạ.

-Anh đừng ngại. Em luôn luôn ở cạnh anh. Nếu em không lầm thì trừ Bằng Chinh và đại tá Tường, không còn ai quen đại tá Tùng Liêm.

Văn Bình mân mê làn da tay mảnh mai của nàng. Chàng hôn tay nàng, giọng khen ngợi :

-Không ngờ bàn tay thon thon này lại hạ nổi một kẻ võ nghệ siêu quần như Bằng Chinh.

-Chẳng qua em gặp hên. Em quen hắn đã lâu. Hắn giỏi võ nhưng lại mắc bệnh nhậu nhẹt bừa bãi, và khi chuếnh choáng hơi men thì yếu như sên. Em mời hắn uống rượu say rồi hạ sát ngon lành.

-Còn Nguyễn Trường ?

-Hắn tưởng ve vãn được em nên tình nguyện đi theo để giúp sức. Em than thở là bị Bằng Chinh cưỡng bức để khích bác hắn và hắn đã mắc mưu em.

-Hừ, em là người tối nguy hiểm. Một ngày kia, em sẽ làm anh ghen ngược và anh sẽ chết về tay em.

-Thôi, anh đừng giả vờ. Trong đời, anh chưa hề yêu ai nên không thể có chuyện ghen ngược hoặc ghen xuôi. Bạn bè đã kể em nghe rất nhiều về anh.

-Anh dữ lắm phải không ?

-Không.

-Vậy lần này anh mời em về Sàigòn chơi.

-Em cũng mong như thế. Nhưng không biết còn sống đến ngày ấy hay không. May anh hạ sát đại tá Tường kịp thời, nếu không em đã nguy tính mạng. Còn anh, tại sao anh lại biết kẻ giết Bằng Chinh là em ?

-Chẳng có gì khó hiểu. Sống chung với em nhiều ngày trên xe cam nhông, anh nhận thấy em quen dùng tay trái. Con dao quắm được dùng hạ sát Bằng Chinh có dấu bàn tay trái. Bàn tay thon nhỏ chứng tỏ hung thủ là đàn bà. Anh đã lượm cán dao và lau sạch dấu vết.

Hoàng Hoa bá cổ chàng nũng nịu :

-Anh giỏi quá ! Nhưng nếu anh đoán được ai giết Nguyễn Trường em mới phục.

Văn Bình gõ gõ ngón tay vào đầu nàng, giọng kẻ cả :

-Hừ, lấy thúng úp voi sao nổi ? Chính em đã bắn tên giết Nguyễn Trường vì anh đã lục lọi ba lô của em, và đã tìm thấy 10 mũi tên tương tự giấu trong cái hộp nhỏ bằng thiếc.

Hoàng Hoa đấm thùm thụp vào lưng chàng :

-Anh gớm thật. Vậy mà em cứ tin chắc là đánh lừa được anh.

Bỗng nàng nín bặt, lắng tai nghe. Sương sớm bao phủ cảnh vật một màu trắng xóa nên chàng không phân biệt được gì, ngoại trừ những phiến đá hùng vĩ. Ở vừng đông, những đám mây đen bắt đầu pha màu sữa loãng.

Hoàng Hoa thì thầm :

-Dường như có tiếng người đi trên lá. Anh nghe thấy không ?

Văn Bình xoa má nàng :

-Em lầm rồi. Chân người tất nhẹ hơn. Âm thanh nặng nề nên anh đoán là thú dữ.

Sột soạt, sột soạt … một con nai lớn chạy vụt qua chỗ hai người. Hoàng Hoa phá lên cười ròn rã. Văn Bình nâng mặt nàng lên. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, Văn Bình không thể quên được tia mắt sáng rực yêu đương của nàng. Chàng cúi xuống hôn rất lâu vào đôi môi mở hé.

Một hồi tù và rúc lớn : lệnh khởi hành.

° ° °

Ông Hoàng rút túi ra cái kéo nghỏ xíu bằng vàng. Ông cắt đầu điếu xì gà Havan rồi trịnh trọng châm lửa hút. Làn khói trắng xanh tỏa trên trần nhà. Ông tổng giám đốc sở Mật vụ ngồi yên hồi lâu trong ghế bành.

Cửa phòng xịch mở. Nguyên Hương bước vào. Nàng mặc áo dài trắng, dáng đi tha thướt, bộ tóc chải theo kiểu mới bồng cao. Không ngoảnh mặt lại, ông Hoàng hỏi :

-Cô đã dịch xong mật điện của Z.65 chưa ?

Nguyên Hương đứng khựng lại, mặt đầy vẻ ngạc nhiên :

-Thưa, mới dịch xong. Tôi chưa trình lên tại sao ông biết là Z.65 báo cáo về ?

Ông Hoàng cười xòa :

-Tôi chờ tin từ mấy ngày nay.

Dứt lời, ông Hoàng cầm mảnh giấy màu vàng. Bên trên là một bức điện ngắn :

Z.65 kính gửi HH.

Tuân theo đúng chỉ thị Trung ương. Đã hộ tống Z.28 đến giáp biên giới Miên Việt. Nội trong 48 giờ đồng hồ nữa sẽ tới mật khu R. Đúng như trung ương dự tính, đối phương đã khám phá ra chân tướng Z.28. Tôi đã loại trừ kịp thời mọi trở ngại. Đã tiếp xúc chính thức với Z.28. Yêu cầu trung ương gửi gấp mệnh lệnh mới.

Z.65.

Ông Hoàng gạt tàn xì gà vào cái đĩa đầy ắp mẩu thuốc lá. Ông hỏi giọng lơ đãng :

-Đã liên lạc với bên Khí tượng chưa ?

Nguyên Hương đáp :

-Thưa rồi. Bên ấy cho biết thời tiết xấu song điện đài của ta vẫn có thể hoạt động được ở tọa độ 238.

Tọa độ 238 là nơi đoàn công voa của Văn Bình đóng trại.

Ông Hoàng ngẩng đầu :

-Cô có sẵn bút chì chưa ? Gửi ngay bức điện này cho Z.65.

HH thân gửi Z.65 ở tọc độ 238.

Hãy ngưng hết liên lạc vô tuyến, tự đặt dưới sự điều khiển của Z.28. Tới địa điểm OT hãy tìm cách trở về Sàigòn báo cáo.

HH.

Nguyên Hương hí hoáy với mảnh giấy và cây bút nguyên tử. Dưới ánh đèn nê ông, nàng đẹp dội ra. Làn vải nội hóa mỏng dính làm tăng giá trị của tấm thân tròn trĩnh tràn đầy nhực sống của nàng. Tuy là nhân viên chuyên nghiệp, nhiều lần cọ sát với tử thần, Nguyên Hương vẫn không che giấu được xúc động mỗi khi theo dõi công tác của Văn Bình. Văn Bình là người nàng yêu tha thiết, tha thiết nhưng thầm lặng vì hơn ai hết, nàng đã biết là éo le nghề nghiệp không cho phép chàng kết bạn trăm năm với nàng.

Nguyên Hương giắt bút vào xắc da đeo ở tay :

-Thưa, ông còn dặn gì thêm không ?

Ông Hoàng nghĩ ngợi một lúc rồi nói :

-Xong xuôi, cô hãy thu xếp giấy má, hồ sơ quan trọng cho vào thùng thiếc mà tôi dặn chở đến. Gần sáng sẽ có người tới mang ra an toàn khu.

Nguyên Hương nhìn ông Hoàng ra vẻ sửng sốt :

-Ông sợ địch tấn công trụ sở ư ?

Ông Hoàng lắc đầu :

-Không. Tôi có cảm giác là ít ngày nữa sẽ có chuyện khác thường. Khi Văn Bình lọt vào mật khu R thì ở Sàigòn ta phải thuyên chuyển tổng hành doanh tới địa điểm bí mật. À, Lê Diệp về không kịp ?

Nguyên Hương đáp :

-Thưa, Lê Diệp đã về gấp bằng trực thăng, và đang đợi ở ngoài.

Hai phút sau, Lê Diệp bước vào phòng giấy quen thuộc của ông tổng giám đốc Mật vụ, gọn gàng trong bộ quần áo săn, đội két, dận ủng da cam gần đầu gối.

Ông Hoàng đứng dậy, giọng nghiêm nghị :

-Tình hình khẩn trương, anh biết chưa ?

Lê Diệp đáp :

-Thưa biết.

-Anh chuẩn bị xe cộ xong chưa ?

-Thưa, rồi. 10 chiếc cam nhông ngụy trang thành xe vận tải sẽ tới đây đúng 4 giờ sáng. Sau 20 phút, đồ đạc và hồ sơ sẽ được xếp đầy đủ lên xe và chở đi. Tôi viện cớ trụ sở quá cũ, thiếu điều kiện an ninh nên dọn đi để sửa chữa.

-Thôi được. Còn xe riêng của tôi ?

-Thưa, tôi đã cho sơn lại và đổi số.

-Cám ơn anh đã chăm sóc chu đáo cho tôi.

Khói xì gà Havan đùn lên xanh um. Lê Diệp hỏi :

-Thưa, giờ nào ông đi ?

Ông Hoàng đáp :

-Có lẽ chỉ nội đêm nay. Dầu sao, ngày giờ tôi rời bỏ nơi này còn tùy thuộc vào sự thành công hay thất bại của Văn Bình trong mật khu R.

-Thưa, Văn Bình đến R chưa ?

-Sắp đến. YK sẽ đến sau Văn Bình.

Lê Diệp nhìn ông Hoàng xem YK là ai, song ông lại nín lặng. Nét mặt ông tổng giám đốc vừa cau lại. Hẳn ông đang nghĩ đến một vấn đề khó giải quyết.

Ông Hoàng quăng mẩu xì gà –không biết là mẩu thứ mấy trong đêm nữa – vào dĩa đựng tàn đã tràn xuống bàn, hoen bẩn cả hồ sơ. Rồi ông nói, giọng sang sảng :

-Số phận của Sở và của toàn thể anh em sẽ được quyết định trong vài ngày nữa. Bí mật này, tôi không cho ai biết trừ anh và một số anh chị em thân tín. Kể ra thì tính mạng tôi đã bị đe dọa từ lâu, nhưng đây là vụ đe dọa lớn nhất. Anh đã rõ chưa ?

-Thưa rõ. Xin ông tin ở tôi.

Lê Diệp chào ông tổng giám đốc rồi ra ngoài. Ông Hoàng lặng lẽ rút mảnh da trừu ra lau cặp kiếng dày cộm, mắt mơ màng như nhà thơ đang tìm thi tứ. Chuông điện thoại reo lên nhè nhẹ, ông Hoàng nhìn đồng hồ rồi áp máy vào tai :

-Đây là công ty kiến trúc Hoài Vinh.

-Tôi muốn hỏi ông Phạm đăng Vỹ, quản lý của công ty.

Ông Hoàng đáp :

-Chính tôi đây. Xin trình trung tướng chậm lắm là 48 tiếng đồng hồ sẽ có kết quả.

Tiếng nói dõng dạc của người quen chỉ huy ở đầu giây cất lên :

---Kế hoạch đã hoàn tất, chỉ còn chờ bản phúc trình của thiếu tướng nữa thôi.

Bâng khuâng, ông Hoàng gác ống nói. Ngoài đường, những chuyến xe thổ mộ chở hàng từ ngoại ô vào Sàigòn đã chuyển bánh rầm rầm. Ông Hoàng ấn nút, đèn trong phòng tắt phụt. Ông tổng giám đốc để nguyên quần áo -một bộ com lê cũ kỹ, sờn vai và tuột đường chỉ - ngả mình xuống cái ghế bành kê lỏng chỏng ở góc phòng. Ông ngủ thiếp lúc nào không biết.

° ° °

Đoàn người qua ngọn đồi sim để thưởng thức hương thơm và trái ngọt thì một tiếng hô nổi lên :

-Ai ?

Người đi đầu trả lời như thét :

-742.

Một người mặc áo bà ba đen từ hố cá nhân bên đường nhảy vọt lên, tay lăm lăm khẩu tiểu liên sô viết. Hắn đội mũ sắt sơn xanh, giắt toàn lá.

Khi ấy, trời mới đúng ngọ. Ánh nắng xiên khoai chiếu xuống làm Văn Bình thấm mệt. Chàng uống một hơi cạn bi đông nước. Đứng bên, Hoàng Hoa mỉm cười âu yếm. Từ lúc rời khu rừng bí mật dọc biên giới, nàng luôn luôn theo sát Văn Bình. Lắm lúc nàng nói chuyện huyên thuyên, nhưng cũng nhiều lúc nàng nín lặng, nét mặt rầu rĩ như sắp phải giã biệt người thân không hy vọng gặp lại nữa.

Nụ cười trên môi Hoàng Hoa vụt tắt. Nàng nói nhỏ với chàng, giọng buồn rấu :

-Em sắp phải xa anh rồi.

-Em quen đường lối, sao không ở lại giúp anh. Xong việc, chúng mình cùng về một thể ?

-Em rất muốn, nhưng ông Hoàng đã ra lệnh minh bạch, em không thể cưỡng lại.

Văn Bình đặt chân vào mật khu của R lần thứ nhất. Đối với nhà quân sự thì mật khu này không phải là địa điểm xa lạ. Song đối với Văn Bình thì lại hoàn toàn xa lạ. Chàng từng sống trong rừng rậm, quen với hùm beo, rắn rết, nhưng trong chuyến đi này chàng sẽ phải đối phó của những việc còn nguy hiểm gấp ngàn lần hùm beo, rắn rết nữa.

Hoàng Hoa hích cùi tay vào ngực chàng :

-Yêu cầu anh nhớ kỹ. Vào R bằng cách vượt biên giới có 3 đường, nhưng hiện ta đã kiểm soát được 2. Đoàn công voa này đã dùng con đường thứ ba. Lẽ ra, lính dù tấn công đường song ông Hoàng đã can thiệp cho cuộc hành quân chậm lại 48 giờ. Em chúc anh được yên ổn trở lại Sàigòn.

Văn Bình tát nhẹ vào má nàng :

-Em không ở lại đêm nay với anh được sao ?

Hoàng Hoa lắc đầu :

-Không được. Khoảng một giờ nữa, chúng mình sẽ đến một ngọn đồi trọc. Sau đồi là rừng sim, rồi đến giãy núi trùng điệp. Bộ tư lệnh của R được giấu kín trong hầm đá. Đưa anh đến nơi rồi, em đi liền.

Đoàn người đã tới một cánh đồng nhỏ, nằm gọn giữa những trái đồi lớn. Một tiểu đội du kích mặc đồ đen từ trong rừng hiện ra. Hai chân Văn Bình đã mỏi nhừ. Chàng vốn có sức khỏe, song đây là lần đầu chàng phải đi bộ hàng trăm cây số trên những con đường khúc khuỷu giữa cảnh hoang vu và hiểm trở.

Đúng như Hoàng Hoa nói, lát sau đoàn công voa đi ngang ngọn đồi đất đỏ. Từ phương tây, gió nóng thổi về từng hồi như muốn trút xuống mật khu nhiệt độ bực bội của núi rừng Hạ Lào. Văn Bình lấy tay áo lau bồ hôi nhễ nhại.

Chàng để ý nhìn chung quanh. Con mắt quan sát của chàng không thể nào lầm. Tuy tứ phía vắng tanh, chàng vẫn nhận thấy những mô đất lớn, phía sau trí súng. Qua một mô đất, chàng giả vờ trượt chân, dừng lại. Một nòng súng đại bác ló ra ngoài.

Dưới chân đồi, cánh rừng lim chạy dài tưởng như đến tận chân trời mới hết. Sau nửa giờ đi bộ, Văn Bình đến một thạch động lớn. Đoàn công voa hạ hành trang và khí giới xuống nghỉ. Văn Bình được dẫn tới một phiến đá thay bàn kê sát cửa động. Mộtdu kích quân đứng dậy nghiêm chào :

-Kính chào đại tá. Mời đại tá theo tôi.

Nét mặt Hoàng Hoa đang tươi tỉnh đột nhiên chuyển sang tư lự. Văn Bình đoán nàng đang bịn rịn về chàng. Thạch động càng đi càng rộng. Ánh nắng bên ngoài không vào lọt bên trong, người dẫn đường phải thắp đuốc. Đến khúc rẽ, Văn Bình giật mình. Đèn nê ông thắp sáng trưng, đồ đạc trần thiết đầy đủ như căn phòng nhỏ, có cái bàn mộc và ba cái ghế. Chủ nhân là một thanh niên dong dỏng cao, trạc 40, má bên hữu có vết thẹo.

Hắn đứng dậy chìa tay :

-Tôi là đại tá Vương Sinh. Trân trọng đón chào đồng chí.

Văn Bình ngồi xuống ghế. Chàng không ngạc nhiên khi thấy Vương Sinh đưa thuốc lá thơm và rượu mạnh ra mời.

Vương Sinh đăm đăm nhìn chàng. Văn Bình biết hắn là đối thủ đáng gờm, với luồng nhỡm tuyến xuyên qua thân thể nhưn quang tuyến X.

-Đồng chí đi đường xa chắc mệt lắm ? Vương Sinh hỏi.

Văn Bình gật đầu. Tuy nhiên, chàng không đáp “có “ hay “không”. Trong phút sơ kiến, chàng muốn hà tiện lời nói để rình phản ứng đối phương. Vương Sinh đánh diêm châm thuốc cho Văn Bình :

-Đáng tiếc là đồng chí không ở lại đây lâu. Nội đêm nay hoặc ngày mai, đồng chí sẽ hặp YK. Tôi còn đợi bản báo cáo giờ chót nữa trước khi có quyết định địa điểm tiếp xúc.

Văn Bình không thay đổi nét mặt. Vương Sinh vừa nhắc đến YK một nhân vật vô cùng quan trọng.

Vương Sinh đứng dậy :

-Đồng chí cần đi nghỉ một lát. Tối nay sẽ có hội nghị.

Văn Bình lặng lẽ theo Vương Sinh ra ngoài. Hắn dẫn chàng bằng lối riêng ra khỏi thạch động. Văn Bình không bỏ sót chi tiết nào. Đôi mắt chàng như máy ảnh thu hết vào trong trí nhở bản đồ thạch động.

Ra đến ngoài, gió mát từ khu rừng phía trước thổi lại. Văn Bình phồng ngực thở. Vương Sinh nói :

-Ở đây có khi hàng tuần lễ chúng tôi phải làm việc trong hầm tối. Nhớ những ngày ở Hà nội quá !

Văn Bình lặng thinh. Vương Sinh nói giọng trọ trẹ của người sinh trưởng ở Miền Trung. Nếu vậy hắn nhớ thành phố Hà nội sao được ? Trong một phút, Văn Bình chột dạ. Bỗng mũi chàng ngửi thoáng một mùi hương lạ. Đây không phải là hương hoa rừng mà là huơng nước hoa đắt tiền. Là kẻ sành nước hoa, Văn Bình chỉ cần ngửi qua là biết. Chàng sửng sốt vì đây phải là loại nước hoa trăm đô la một ve nhỏ. Chỉ vẩy vào tóc một giọt là hàng tuần vẫn thơm ngào ngạt.

Vương Sinh ngây người. Văn Bình nhìn thấy mạch máu dưới cằm hắn căng lên. Chàng cười thầm, khi bước chân vào R chàng đinh ninh chỉ gặp toàn du kích lầm lì, sẵn sàng nhả ra những viên đạn thép. Ngờ đâu chàng lại gặp đàn bà. Phải, đàn bà. Một người đàn bà tuyệt đẹp.

Tiểu Phi từ sau một bụi rậm đầy hoa tím thoăn thoắt bước tới. Vương Sinh há miệng định nói song Tiểu Phi đã chào trước :

-Anh đi đâu đấy ?

Văn Bình nắm chặt bàn tay để khỏi lộ cảm xúc.