Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Tình yêu chỉ sống được nhờ đau khổ. Sống trong hạnh phúc, tình yêu sẽ chết dần chết mòn.
Bà De Giradin
Results 1 to 1 of 1

Chủ Đề: Ca dao tục ngữ về tình chị em

  1. #1
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Ca dao tục ngữ về tình chị em

    Chồng con nó chẳng ra gì
    Tổ tôm sóc đĩa nó thì chơi hoang
    Nói ra, xấu thiếp hổ chàng
    Nó giận, nó phá tan hoang cửa nhà
    Nói đây, có chị em nhà
    Còn năm ba thúng thóc với một và cân bông
    Em bán đi trả nợ cho chồng
    Còn ăn hết nhịn cho hả lòng chồng con
    Đắng cay ngậm quả bồ hòn
    Cửa nhà gia thế, chồng con kém người
    Nói ra, sợ chị em cười
    Con nhà nho-giáo lấy phải người đần ngu
    Rồng vàng tắm nước ao tù
    Người khôn ở với người ngu nặng mình

    Chồng em nó chẳng ra gì
    Tổ tôm, xóc đĩa, nó thì chơi hoang
    Nói ra xấu thiếp hổ chàng
    Nó giận nó phá tang hoang cuẳ nhà
    Nói đây, có chị em này
    Còn năm thúng thóc, một vài cân bông
    Em bán đi, trả nợ cho chồng
    Còn ăn hết nhịn, hả lòng chồng con
    Đắng cay ngậm quả bồ hòn
    Cửa nhà gia thế, chồng con kém người
    Nói ra sợ chị em cười
    Con nhà gia giáo, gặp ngưởi đần ngu!
    Rồng vàng tắm nước ao tù
    Người khôn ở với người ngu bực mình.

    Chồng lớn vợ bé thì xinh
    Chồng bé vợ lớn ra tình chị em

    Em ơi đừng khóc chị yêu
    Nín đi chị kể truyện Kiều em nghe

    Gái có chồng như gông đeo cổ
    Gái không chồng như phản gỗ long đanh
    Phản long đanh anh còn chửa được
    Gái không chồng chạy ngược chạy xuôi
    Không chồng khốn lắm chị em ơi!
    Mọi người có cả, em ngồi em than

    Hoa bí đỏ ngầu hoa bầu trắng xóa
    Muốn được ăn quả, đừng có ngắt hoa
    Ai về nhắn chị em nhà
    Muốn cho hoa tốt liệu mà bón phân

    Lẳng lơ chẵng một mình tôi
    Thanh Lâm, Ðồng Sớm cũng đôi ba người
    Nói ra sợ chị em cười
    Lấy chồng tháng chín, tháng mười đẻ con


    Lúc đêm sương sương lạnh trăng mờ
    Canh tàn, rượu tỉnh, lúc bấy giờ em nghĩ thương thân
    Em tiếc thay trong giá trắng ngần
    Nỡ gieo mình vào đám phong trần mà chơi
    Chốn hang sâu lẩn khuất hương trời
    Non xanh nước biếc để ai người biết cho
    Con chim khôn đã mắc phải dò
    Vui gì cái kiếp giang hồ hỡi chị em ơi
    Tính đốt tay quá nửa xuân rồi
    Đầu xanh mấy nỗi da mồi tóc sương
    Kiếp hồng nhan nghĩ đến mà thương
    Tài tình chi lắm để mang nợ đời
    Trông non sông mà thẹn với Trời
    Khi vui vui gượng, khi cười em cười suông
    Ruột con tằm trăm mối tơ vương
    Bên trời góc bể biết gởi can trường vào đâu
    Ai về nhắn ả Mạc Sầu.



    Mày đẹp cho mẹ mày lo
    Đêm đêm lắm kẻ rình mò ước ao,
    Xấu xí như chị em tao,
    Đêm nằm ngỏ cửa, gió vào mát thay

    Muốn cho anh chị em nhà
    Trên dưới thuận hòa, nếp sống an vui

    Miệng mời tay lại mở nem
    Nem thời có ít, chị em thời nhiều

    Một lo đứng cửa trông ra
    Hai lo đi lấy chồng xa nước người
    Ba lo sợ chị em cười
    Bốn lo đi ngược, về xuôi sao đành
    Năm lo lúc tử, lúc sinh
    Sáu lo phận (con) gái một mình đường xa
    Bảy lo nhớ cửa nhớ nhà
    Tám lo còn chút mẹ già ai nuôi
    Chín lo em thiệt cả mười
    Mười lo (Để em) kiếm lối tìm nơi đi về

    Một năm là mấy mùa xuân
    Gái kia hồ dễ mấy lần đưa dâu
    Chị em dâu như bầu nước lã
    Chị em gái như cái nhân sâm

    Ngày xưa đại tướng cầm quân
    Ngày nay đại tướng cầm quần chị em

    Nhờ cô nhờ bác giúp lời
    Chị em giúp của, ông trời định đôi

    Người ta năm bảy chị em
    Tôi đây như thể chiếc nem lột trần


    Tham giầu em lấy thằng bé tí tì ti

    Làng trên xóm dưới thiếu gì trai tơ,
    Em phải đem thân cho nó giày vò,
    Đêm đông tháng giá nó nằm co trong lòng,
    Cũng mang danh là gái có chồng
    Mười đông ấp cạnh giường không cả mười,
    Em nói ra đây sợ chúng chị em cười,
    Má hồng bỏ quá thiệt đời xuân xanh!
    Em cũng liều cho thằng bé trẻ ranh,
    Sờ mó qua quýt năm canh cho đỡ buồn,
    Em buồn, em lại nhấc thằng bé lên hôn.
    Nó còn bé dại, chả nên cơm cháo gì!
    Nó ngủ nó ngáy khì khì
    Một giấc đến sáng, còn gì là xuân!
    Hỡi chị em ơi hoa nở mấy lần.

    Thân em mười sáu tuổi đầu
    Cha mẹ ép gả làm dâu nhà người
    Nói ra sợ chị em cười
    Năm ba chuyện thảm, chín mười chuyện cay
    Tối về đã mấy năm nay
    Buồn riêng thì có, vui rày thì không.
    Ngày thời vất vả ngoài đồng
    Tối về thời lại nằm không một mình.
    Có đêm thức suốt năm canh
    Rau heo, cháo chó, loanh quanh đủ trò.

    Tháng giêng lúa mới chia vè
    Tháng tư lúa đã đỏ hoe đầy đồng.
    Chị em đi sắp gánh gồng
    Đòn càn tay hái ta cùng ra đị
    Khó nghèo cấy mướn gặt thuê
    Lấy công đổi của chớ hề luy aị
    Tháng hai cho chí tháng mười
    Năm mười hai tháng em ngồi em suy
    Vụ chiêm em cấy lúa đi
    Vụ mùa lúa ré, sớm thì ba giăng.
    Thú quê rau cá đã từng
    Gạo thơm cơm trắng chi bằng tám xoan.
    Việc nhà em liệu lo toan
    Khuyên chàng học tập cho ngoan kẻo mà.
    Tháng sáu em cấy anh bừa
    Tháng mười em gặt anh đưa cơm chiều.

    Tròng trành (Chòng chành) như nón không quai
    Như thuyền không lái như ai không chồng
    Gái có chồng như gông đeo cổ
    Gái không chồng như phản gỗ long đanh
    Phản long đanh anh còn chữa được
    Gái không chồng chạy ngược chạy xuôi
    Không chồng khổ lắm chị em ơi

  2. #2
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết

    18 Thumb Một bài văn của một nữ sinh lớp 12

    Một bài văn của một nữ sinh lớp 12


    Lê Trần Thu Nguyệt - Lớp 12/A4 - Trường THCS III - Quận... TP/HCM

    Môn Văn Học - Đề bài: “Xung quanh bạn, những thành tựu đổi mới của xã hội đất nước, có thứ nào đôi khi có thể sẽ tốt hơn, nếu: (theo suy nghĩ của bạn)...?”

    Bài Làm

    Sáng ngày 30 tháng 4 - Trôi theo dòng người tấp nập Tôi ngược lên cầu Thị Nghè rẽ trái đường Nguyễn Bỉnh Khiêm định vào đại lộ Lê Duẩn xem lễ duyệt binh chào mừng “Đại Thắng”, nhưng đến trước thảo cầm viên là cảnh sát công an ách lại kiểm ra, chỉ có giấy mời mới vào được khu vực trung tâm hành lễ.

    Lỡ đi rồi biết làm sao, đứng bên lề đường trưa nắng như thiêu đốt, một chiếc xe bus quân đội đời mới dừng lại mở cửa hơi lạnh từ trong xe hắt ra mát rượi nhiều người đứng tuổi trên xe bước xuống, quân phục “Giải Phóng Quân” mới tinh một màu xanh lá với huân, huy chương lủng lẳng đầy ngực xếp hàng đủng đỉnh oai vệ đi sau người cầm cờ hướng vào khán đài.
    Khát nước, bước qua bên kia đường mua ly nước mía, mắt tôi chợt dừng lại dưới đất cách vài bước chân ngồi bên cột đèn đường hứng cái nắng chói chang gay gắt là một bóng người lớn tuổi đen đúa cụt cả đôi chân cái nón vải sùm sụp trên đầu và chiếc áo rằn ri lá cây rừng bạc màu nắng gió trước mặt là cái lon sắt cũ kỹ đựng tiền lẽ.

    Cầm ly nước mía tự nhiên đôi chân tôi bước lại, ngồi xuống 2 tay bê ly nước tôi ngỏ lời: Thưa, cho cháu mời bác ly nước và cũng không quên bỏ vào cái lon sắt tờ bạc mười ngàn đồng, ngạc nhiên bên trong cái lon sắt nằm chèo queo là cái huy chương bằng kim loại cũ mèm, tôi cầm lên ngắm nghía hỏi khẽ: bác là thương binh? Bác ấy cười móm mém: Thưa cô, tôi là phế binh chế độ cũ QL/VNCH, cái huy chương đó là “Anh Dũng Bội Tinh với Nhành Dương Liễu” kỷ niệm trận ĐăkTô, Tân Cảnh.

    Đứng ở đây xa quá không xem được gì nhiều. Tôi mua vé vào Thảo Cầm Viên kề bên, ngồi trên thảm cỏ xanh dưới bóng cây trốn cái nắng mang theo trong lòng một thứ gì đó nằng nặng, không dưng tự nhiên bỗng thấy vương vấn một thoáng ngậm ngùi...

    Rồi tự hỏi: Sao cũng là người Việt Nam cũng chiến binh như nhau nhưng ngày “đại thắng” thống nhất non sông, dân tộc chứng kiến 2 số phận “Vinh Nhục” đôi đường tương phản đến não lòng như vậy?.

    Rồi như tự trả lời cho chính mình: Nếu ngày xưa sau khi bị chia đôi 2 miền đất nước vào năm 1954 sao Miền Bắc, Bác Hồ không làm như miền Nam là “tuyên chiến” nhưng tuyên chiến với đói nghèo lạc hậu với nhược tiểu của một quốc gia vừa thoát tròng 100 năm nô lệ, 2 miền Bắc Nam cùng thi đua nhau, Sài Gòn ông Ngô Đình Diệm thì dựa vào viện trợ của Mỹ và các nước tư bản để phát triển cùng nhịp điệu với các quốc gia Đông Nam Á. Hà Nội thì ông Hồ Chí Minh dựa vào Liên Xô, Trung Quốc và khối Đông Âu viện trợ xây dựng lại miền Bắc sau cơn đói tang thương Ất Dậu, chưa cần thiết phải tuyên chiến đánh nhau và với vị trí đắc địa nhìn ra Biển Đông trên “đại lộ” hàng hải quốc tế thì sau hơn 60 năm (kể từ 1954) nếu sáng suốt và khôn khéo thì hôm nay chí ít 2 miền Bắc Nam đã như là Hàn Quốc - Đài Loan hay Singapore, kinh tế phát triển bao nhiêu thì xã hội kiến thức văn minh con người cũng cao theo chừng ấy và lúc này sau bao nhiêu năm, là lúc người dân 2 miền sẽ biết phải làm như thế nào để tương thích với tầm cao trí tuệ, để nhân danh nhân quyền nhất trí bằng một cuộc biểu quyết thống nhất trong êm đềm văn minh như Đông và Tây Đức trước kia và sẽ bầu tổng thống và Quốc Hội mà nhân sự là tổng hợp nhân tài trộn lẫn của cả 3 miền Trung Nam Bắc trong công bằng quang minh chính trực.

    Và như vậy là hoàn toàn không có mấy triệu người, một thế hệ thanh niên rường cột quốc gia nằm xuống, không có biết bao cảnh tang thương đoạn trường do khói lửa chiến tranh bom đạn từ nước ngoài mang vào gây ra và quan trọng là đôi khi qua cuộc bầu cử thống nhất bởi trí tuệ văn minh nhân quyền đích thực của toàn dân phát triển qua 60 năm không bị chiên tranh hôm nay có thể Việt Nam không phải là một nước CS/XHCN mà được toàn dân chọn lựa là một quốc gia đa nguyên tự do dân chủ như đa phần các quốc gia trong LHQ hiện nay và vì vậy chắc chắn không có hình ảnh ngày lễ “Thống Nhất” duyệt binh mà có Bác thương binh QL/VNCH miền Nam ngồi bên vệ đường nắng bụi cùng cái huy “Anh Dũng Bội Tinh” và nhất là sẽ có gần trăm triệu người cùng chung vui chứ chẳng có triêu người nào buồn…

    Tóm lại có rất nhiều thứ, nhưng một thứ lớn nhất “có thể sẽ làm cho xã hội tốt hơn rất nhiều so với ngày nay, nếu không có cuộc chiến tranh phát xuất từ miền Bắc vào miền Nam” gây ra.

    Con gái tôi dưới nhà đi lên hỏi: Ba thấy bài viết con ra sao mà Thầy con nói “rất muốn cho em điểm 9 bài văn này, nhưng không thể”? mà con thì không thể nào hiểu nổi?

    Tôi im lặng chỉ cười buồn nhìn con mình cắp cặp lên lầu chuẩn bị làm lại bài mới dù muốn nói với con: Hơn ba triệu đảng viên CSVN trong đó hàng chục ngàn Thạc Sĩ, Tiến sĩ, Giáo sư mà họ còn không muốn hiểu thì một học sinh 17 tuổi như con thì làm sao hiểu được... Một mai không còn chủ nghĩa CS trên đất nước mình ắt con sẽ hiểu mà không cần đến ai để giải thích.


    Hoàng Thanh Trúc

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •