Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Tình yêu và hạnh phúc là hình với bóng, nếu biết bảo vê. thì hạnh phúc sẽ thành sự thậtt, ngược lại nêu không biết bảo vê. thì hạnh phúc chỉ là một hình ảnh ảo tưởng không bao giờ có thật
Pascal
Trang 2 / 2 ĐầuĐầu 12
Results 11 to 12 of 12

Chủ Đề: Tử Vong Điểu

  1. #1
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết

    Tử Vong Điểu

    Tử Vong Điểu




    Tác giả: Hoàng Ưng

    MỤC LỤC
    Hồi 1 - Thủ Đoạn Chi LI
    Hồi 2 - Tra Hung Ngộ Quái
    Hồi 3 - Cô Quân Nhập Phục
    Hồi 4 - Yết Gian Trích Nịnh





    HỒI 1 - THỦ ĐOẠN CHI LI
    Đêm thu.
    Lúc trăng sáng sương đậm.
    Một dải thành Tây gần cửa thành, một màn tĩnh lặng.
    Dương Châu thành tuy là một nơi phồn hoa, trong đêm tối lại không phải mỗi một góc hẻm đều nhiệt náo như ban ngày.
    Vì dải thành Tây gần cửa thành hầu hết là nhà cửa, ngày thường đến đêm là bắt đầu tĩnh lặng.
    Trên đường trường tĩnh lặng, hiện tại chỉ có Thôi lão lục và Kim tiểu tam hai người.
    Bọn họ đều là cư dân quanh đây, ban ngày đi làm ở Hoa Cận Lâu.
    Đều là đao phủ thủ của Hoa Cận Lâu!
    Thứ bọn họ giết lại không phải là người, mà là gà, là vịt... Một khi là phi cầm tẩu thú có thể nấu nướng cho tiệc tùng, bọn họ giết hết.
    Hoa Cận Lâu là một tửu lâu.
    Nhất hoa cận cao lâu thương khách tâm.
    Người từng làm khách của Hoa Cận Lâu đại đa số đều biết cái tên Hoa Cận Lâu là lấy ý từ câu thơ đó, bọn họ lại rất ít có ai thương tâm. Bởi vì Hoa Cận Lâu không những sơn phết trưng bày đẹp mắt, rượu thịt còn là hạng nhất Dương Châu.
    Lão bản của Hoa Cận Lâu lấy cái tên này cũng bất quá muốn biểu thị là lão ta biết thi thơ.
    Rượu thịt đã là Dương Châu đệ nhất, Hoa Cận Lâu làm ăn dĩ nhiên đắt hàng phi thường.
    Đóa hoa gần lầu cao làm khách thương tâm.
    Cho nên Thôi lão lục Kim tiểu tam không ngày nào là không nhuộm máu đầy người, bận bịu gần chết.
    Mấy năm nay, đao trong tay bọn họ càng lúc càng nhanh, lá gan cũng càng lúc càng to.
    Thứ bọn họ giết tuy không phải là người, chỉ là loại phi cầm tẩu thú như gà vịt heo dê, lá gan nếu không lớn, giết cũng không nhanh được.
    Về phương diện tửu lượng, bọn họ đương nhiên cũng càng cứng cựa hơn trước.
    Một người cả ngày cắt cổ gà vịt, toàn thân lông gà máu vịt, mắt cố nhiên là không cảm thấy tốt đẹp gì, mũi cũng không cảm thấy tốt đẹp gì, cứ như vậy hoài, khó tránh khỏi ảnh hưởng tới vị khẩu.
    Uống chút rượu thì đỡ hơn nhiều.
    Bọn họ thích uống rượu chính là vì nguyên nhân đó.
    Công đa nghệ thục, làm nhiều thì tay nghề rành rọt, tửu lượng cũng vậy.
    Bất quá tửu lượng của bọn họ tuy không tệ, hiện tại nếu quả còn uống thêm ba bốn chén, sợ rằng cũng phải say gục trên đường.
    Thôi lão lục đã tám phần túy lúy, Kim tiểu tam tuy đỡ hơn, nhưng cũng đã bảy phần. Bọn họ rất ít khi uống dữ như vậy, trừ phi rượu uống vào căn bản không cần tốn tiền của bọn họ, chính như hôm nay đây.
    Hôm nay là sinh nhật của lão bản của Hoa Cận Lâu.
    Lão bản của Hoa Cận Lâu mỗi năm đều có hai ba ngày mở rộng túi tiền để cho thuộc hạ cuồng hoan một phen, sinh nhật là một.
    Thôi lão lục Kim tiểu tam đâu có dễ gì bỏ qua cơ hội tốt để uống rượu như vậy.
    Uống không hết bọn họ còn mang theo đi.
    Hiện tại trong tay bọn họ đang mỗi người đang cầm một bình rượu còn chưa uống cạn, một tay quàng qua vai đối phương. Bọn họ lại vẫn lảo đảo muốn té, chừng như lúc nào cũng có thể song song ngã té xuống đất.
    Quẹo qua đầu đường là một con hẻm ngắn rất hẹp.
    Trong hẻm cũng không có ai khác.
    Thôi lão lục liếc trái liếc phải, lè nhè:
    “Đêm nay trên đường sao trừ ngươi và ta ra không có tới một người nào khác?”.
    Kim tiểu tam nói:
    “Lão quên ngày thường bọn ta về vào giờ nào, còn bây giờ là giờ nào rồi sao?”.
    Thôi lão lục miễn cưỡng ngước đầu nhìn trời:
    “Quả nhiên đã rất khuya”.
    Kim tiểu tam nói:
    “Mụ cọp già nhà lão nhất định nổi nóng rồi”.
    Thôi lão lục cười xòa:
    “Ngươi cũng vậy thôi”.
    Kim tiểu tam thở dài một hơi:
    “Bất quá bọn họ biết hôm nay là sinh nhật của lão bản, cũng nên biết bọn ta nhất định sẽ uống tới không say không về, cho dù có làm dữ, tin rằng cũng không làm dữ quá mức”.
    Thôi lão lục nói:
    “Cằn nhằn mấy câu cũng không tránh khỏi, kinh nghiệm này bọn ta đâu phải còn là lần đầu, hà tất phải lo như vậy”.
    Kim tiểu tam thở dài:
    “Tôi chỉ lo bình rượu trong tay đây, không thể để cho ả nhìn thấy thì hay hơn, nếu không ả đổ hết xuống cống”.
    Thôi lão lục nói:
    “Nghe ngươi nói vậy, ta cũng hơi lo”.
    Lão cũng thở dài:
    “Tính khí của lão bà của ta và lão bà của ngươi như cùng một mẻ”.
    Kim tiểu tam nói:
    “Rượu ngon như vầy, đổ xuống cống thật uổng phí”.
    Thôi lão lục hỏi:
    “Vậy ngươi có biện pháp hay nào để bổ cứu không?”.
    Kim tiểu tam đáp:
    “Biện pháp tốt nhất tôi nghĩ là mau đem rượu đổ hết vô bụng”.
    Thôi lão lục nhăn mặt:
    “Ta hiện đã say bảy tám phần rồi, đem bình rượu này mà nốc cạn, e rằng đi không được mấy bước là gục ngoài đường”. Nói xong lão lại tu một ngụm.
    Kim tiểu tam hỏi:
    “Lão nghĩ tôi không phải cũng vậy sao?”.
    Gã giương mắt nhìn bốn phía nói tiếp:
    “Bất quá nếu có thứ gì đó để vừa ăn vừa uống, trước khi bước vào cửa nhà, tôi tin rằng có thể uống hết”.
    Thôi lão lục gật đầu tiếp lời:
    “Hơn nữa đại khái còn có thể miễn cưỡng chi trì được”.
    Kim tiểu tam nói:
    “Sau khi vào nhà lại càng mau gục càng tốt, giữ cho lỗ tai thanh tịnh”.
    Hai người nhìn nhau cười lớn. Tiếng cười của Thôi lão lục đột nhiên ngưng bặt:
    “Nhưng giờ này quanh đây có thể tìm đồ gì để giải rượu chứ?”.
    Kim tiểu tam đáp:
    “Tôi đang nát óc về chuyện này đây”. Mới dứt lời, mắt gã liền sáng lên, chăm chăm nhìn đầu hẻm.
    Một lão thương đầu tay ôm giỏ tre đang từ trong hẻm đi ra.
    Trên đường tịnh không tối mấy.
    Nhà cửa hai bên tuy đều khép chặt cửa, ít nhiều gì vẫn còn ánh đèn từ cửa sổ lọt ra.
    Huống hồ trăng đêm nay lại vừa tròn vừa sáng.
    Cho nên lão thương đầu vừa đi ra khỏi hẻm, Kim tiểu tam nhìn thấy liền.
    Mắt gã lại vì ảnh hưởng của bảy phần túy lúy mà nhìn cái gì cũng không rõ lắm, chỉ biết lão thương đầu từ trong hẻm đi ra tay ôm giỏ tre, vận y phục đen thui, không biết là bao nhiêu tuổi, làm sao mà thấy rõ dung mạo cho được.
    “Người đó sao giờ này vẫn còn ôm giỏ bán hàng đi đường vậy?”. Kim tiểu tam mới thắc mắc lại cười nhe răng:
    “Bất quá lão và tôi coi như gặp may”.
    Thôi lão lục ngơ ngẩn:
    “Ồ?”.
    Nguyên là lão còn chưa phát giác sự xuất hiện của lão thương đầu kia.
    Kim tiểu tam hất đầu về phía trước:
    “Người kia không phải bán đồ ăn sao?”.
    Thôi lão lục quay đầu nhìn, vừa nhìn thấy là cười hỏi:
    “Không biết y bán cái gì vậy?”.
    Kim tiểu tam nói:
    “Có lẽ là đậu phộng nấu, có lẽ là hạt dẻ ngào đường, ngũ hương tàm đậu, y bán cái gì cũng được, miễn sao có thể giải rượu là được rồi”.
    Đang nói, lão thương đầu kia chừng như cũng đã phát hiện ra bọn họ, đang đi tới.
    Đi lại rất chậm chạp.
    Thôi lão lục và Kim tiểu tam không khỏi gia tăng tốc độ.
    Bọn họ rất mau chóng đi tới trước mặt lão thương đầu.
    Lão thương đầu cũng đồng thời dừng bước.
    Y quả nhiên mặc một bộ y phục đen sì, sắc mặt lại giống như trát một lớp phấn trắng, một chút huyết sắc cũng không có.
    Song thủ cũng vậy, cả mắt y cũng trắng đục, phảng phất bao phủ một lớp sương trắng.
    Thương đầu:
    đầy tớ già, vì đầy tớ bịt đầu bằng vải xanh (theo từ điển Thiều Chữu).
    Mặt y đầy nếp nhăn, râu tóc bạc trắng, tuổi tác hiển nhiên không nhỏ.
    Tuổi tác đã lớn như vậy, đêm khuya vẫn còn thương đầu trên đường, thật rất đáng thương, nhưng sau khi nhìn thấy rõ lão thương đầu này, Thôi lão lục Kim tiểu tam lại không có một chút cảm giác thương hại.
    Bởi vì biểu tình của lão thương đầu thật tỏ ra quá khoái lạc.
    Khoé miệng y đang cười, mắt cũng đang cười, mỗi một nếp nhăn trên mặt đều chừng như tràn đầy khoái lạc, hai hàng lông mày cũng chừng như vì khoái lạc mà không ngừng nhướng lên nhướng xuống.
    Thứ khoái lạc đó đơn giản đã đến mức cực đoan.
    Cái người ta cảm thấy được cũng không chỉ có cảm giác khoái lạc, mà còn có cảm giác quỷ dị.
    Kim tiểu tam cảm thấy sự quỷ dị trong thứ khoái lạc đó, nhưng không mạnh mẽ mấy.
    Thôi lão lục lại chỉ cảm thấy cảm giác khoái lạc, đại khái là vì lão đã say hơn Kim tiểu tam một phần.
    Lão cười cười nhìn lão thương đầu, liền hỏi:
    “Lão đầu, lão bán đồ ăn hả?”.
    Lão thương đầu cười đáp:
    “Phải”.
    Thôi lão lục lại hỏi:
    “Hạt dẻ ngào đường?”.
    Lão thương đầu lắc đầu.
    Mục quang của Thôi lão lục chuyển xuống giỏ tre trong tay lão thương đầu.
    Kim tiểu tam đã chăm chăm nhìn cái giỏ tre đó từ sớm.
    Bọn họ đều nhìn không thấy trong giỏ tre đang đựng cái gì.
    Trên giỏ tre có đậy một mảnh vải trắng.
    Thôi lão lục mục quang lại ngước lên, lại hỏi:
    “Là ngũ hương tàm đậu?”.
    Lão thương đầu lại lắc đầu.
    Thôi lão lục hỏi lần thứ ba:
    “Vậy nhất định là đậu phộng nấu?”.
    Lão thương đầu vẫn lắc đầu.
    Kim tiểu tam nhịn không được xen miệng hỏi:
    “Vậy ngươi bán cái gì?”.
    Lão thương đầu nhe răng cười:
    “Đầu người!”.
    “Đầu người?”. Kim tiểu tam thất kinh, thoái lùi một bước.
    Thôi lão lục lại cười lên:
    “Lão đầu ngươi thật biết nói chơi, chỉ tiếc hiện tại tịnh không phải lúc nói chơi”.
    Lão thương đầu chỉ cười.
    Thôi lão lục nói tiếp:
    “Ta đoán trong giỏ của ngươi nếu có đầu thì là đầu củ khoai lang”.
    Lão thương đầu lập tức nghiêm mặt:
    “Là đầu người”.
    Thôi lão lục ưỡn ngực cười:
    “Ngươi không hù được bọn ta đâu, lá gan của bọn ta to tới mức có thể bao trùm hết bầu trời”.
    Nghe Thôi lão lục nói vậy, Kim tiểu tam cũng không khỏi ưỡn ngực.
    Lão thương đầu cười nhìn hai người:
    “Vậy sao?”.
    Thôi lão lục ưỡn ngực:
    “Ngươi nếu không tin thì cứ bán cho bọn ta”.
    Lão thương đầu hỏi:
    “Bọn ngươi thật muốn mua?”.
    Thôi lão lục đáp:
    “Đương nhiên”.
    Lão thương đầu hỏi:
    “Mua làm gì?”.
    “Thôi lão lục đáp:
    “Để giải rượu”.
    Lão thương đầu nói:
    “Đem đầu người dằn rượu, lá gan của bọn ngươi quả thật không nhỏ”.
    Ngực Thôi lão lục Kim tiểu tam càng ưỡn thẳng.
    Lão thương đầu nói tiếp:
    “Xem chừng người gan lớn như bọn ngươi, ta từ lúc sinh ra cho tới giờ là lần đầu tiên gặp được”.
    Thôi lão lục Kim tiểu tam nhìn nhau cười.
    Kim tiểu tam mục quang lại hạ xuống:
    “Tiếc là tuy bọn ta rành về giá tiền khoai lang, giá đầu người lại chưa từng nghe qua, ngươi phải bán rẻ mới được đó”.
    Lão thương đầu thốt:
    “Khó gặp được người can đảm như bọn ngươi, ta thật rất bội phục, coi như tặng bọn ngươi hưởng dụng là được rồi”.
    Thôi lão lục chỉ sợ y đổi ý, vội vàng nói:
    “Nhất ngôn không đổi”.
    Lão thương đầu cười, song thủ đưa cái giỏ tre qua.
    Thôi lão lục Kim tiểu tam nhất tề buông tay đang quàng vai nhau, nhất tề giơ tay đó lấy giỏ tre.
    Đợi đến khi lão thương đầu buông tay, Thôi lão lục cười lớn:
    “Lão đầu, ngươi chắc đã nhìn thấy bọn ta uống rượu say, cho nên nói vậy để hù bọn ta”.
    Kim tiểu tam nói tiếp:
    “Nên biết tửu lượng của bọn ta luôn luôn ngon lành, hiện tại vẫn còn rất tỉnh táo”.
    Thôi lão lục lại nói:
    “Một lão đầu bộ dạng như ngươi, kêu ngươi giết gà cũng vị tất giết được, huống hồ là sát nhân? Không sát nhân thì làm sao có đầu người?”.
    Kim tiểu tam lại nói:
    “Cho dù ngươi thật có gan giết người, cũng không kịp để chạy trốn, còn dám cắt đầu người ra đường rao bán, đạo lý đó bọn ta đã sớm nghĩ thông rồi”.
    Thôi lão lục nói:
    “Bất quá vì lấy hết đồ trong giỏ của ngươi như vầy, bọn ta cũng thấy khó chịu, sự thật bọn ta đêm nay cũng đã ăn quá nhiều, ăn nữa cũng ăn không vào”.
    Kim tiểu tam nói:
    “Cho nên ngươi bất tất phải lo lắng, bọn ta cầm đủ để giải rượu là được rồi”.
    Lão thương đầu nghe bọn họ ngươi một câu ta một câu, không nói tiếng nào, chỉ cười.
    Cười càng khoái trá, càng quỷ dị.
    Vô luận nhìn kiểu nào, y cũng không gióng như đang cười vui đùa.
    Lẽ nào đầu óc y có vấn đề, vốn là một tên khờ?
    Hay là trong giỏ tre thật sự đựng đầu người?
    Thôi lão lục không lý gì tới biểu tình của lão thương đầu, cười nhìn Kim tiểu tam nói tiếp:
    “Bọn ta cứ xem xem trong giỏ tre đựng cái gì”.
    Nói chưa dứt lời, Kim tiểu tam đã giở miếng vải trắng che trên giỏ tre.
    Mục quang lọt vào, hai người nhất tề ngây ngô, sắc mặt liền có đại biến!
    Trong giỏ tre quả nhiên đựng một đầu người!
    Đầu của một nữ nhân!
    Trên đầu nữ nhân đó còn búi tóc đuôi ngựa, trên mặt thoa một lớp phấn không lợt không đậm.
    Cho nên của sắc mặt của nàng cho đến hiện tại vẫn còn hồng.
    Nàng thập phần mỹ lệ, miệng nho nhỏ, mũi cao cao, mày cong cong, còn có một đôi mắt phượng.
    Mắt phượng giương tròn, trong tròng mắt ngập tràn vẻ khủng bố.
    Vẻ khủng bố vào sát na tử vong còn ngưng kết trong tròng mắt.
    Nàng đã chết.
    Một người đầu đã bị cắt xuống, đương nhiên không thể sinh tồn.
    Đáy giỏ tre cũng có lót một lớp vải trắng, đầu người đặt trên lớp vải trắng đó.
    Đầu bị cắt, chỗ cắt tề chỉnh phi thường, lúc hạ thủ nhất định cẩn thận phi thường, thứ dùng tới cũng nhất định là một binh khí sắc bén phi thường, chỗ cắt máu tươi chảy ra cơ hồ đã nhuộm đỏ hết mảnh vải trắng.
    Vệt máu thấm hiển nhiên còn chưa khô, máu còn tươi.
    Đầu người đó, không còn nghi ngờ gì nữa, mới vừa cắt xuống không lâu.
    Một mỹ nhân như vậy, ai lại nhẫn tâm cắt đầu nàng xuống?
    Kẻ bán đầu người là lão thương đầu, kẻ cắt đầu có phải cũng là y?
    Thôi lão lục Kim tiểu tam cùng biến sắc, không hẹn mà cùng thoát miệng la lên:
    “Đầu người!”.
    Lão thương đầu cười lớn:
    “Nếu giả cho đổi lại!”.
    Mục quang của Thôi lão lục Kim tiểu tam nghe tiếng quay lại ghim trên mặt lão thương đầu.
    Bị đầu người làm hoảng kinh, bảy phần say sưa của Kim tiểu tam chỉ còn lại ba phần, tám phần túy lúy của Thôi lão lục cũng tối đa chỉ còn lại bốn phần. Mắt bọn họ trợn tròn như trứng gà, chung quy đã nhìn rõ mặt lão thương đầu.
    Gương mặt trắng chết chóc, tròng mắt trắng chết chóc.
    Lão thương đầu tuy có tướng người, lại không có tới một nửa phân nhân khí.
    Tiếng cười của y cũng biến thành khủng bố hẳn.
    “Yêu quái!”. Kim tiểu tam chợt rú lên một tiếng, quăng mảnh vải trắng đang cầm trên tả thủ, quăng luôn bình rượu trên hữu thủ, hai tay ôm đầu xoay người chạy loạn.
    Chạy chưa được mấy bước đã té ngã dưới đất.
    Hắn lăn bò kéo người dậy tiếp tục chạy trốn.
    Chạy tuy quều quào, cũng còn chạy được.
    Hai chân của Thôi lão lục lại đã mềm nhũn ra.
    “Tiểu Tam, đợi... đợi ta!”. Lão quay đầu lại gọi vài tiếng, lòng thì muốn chạy theo Kim tiểu tam, nhưng hai chân không nghe lời, bất động.
    Giỏ tre vẫn còn trong tay lão.
    Lão đột nhiên tỉnh ngộ, bất giác cúi đầu nhìn.
    Đầu người vẫn giương tròn đôi mắt phượng, sát na đó không ngờ lại giống như đang cười.
    Thôi lão lục “má ơi” một tiếng, giỏ tre thoát khỏi tay, đầu người lăn trong giỏ, bình rượu cũng thoát khỏi tay vỡ nát dưới đất!
    Rượu trong bình thấm ướt một khoảng đất.
    Quần của Thôi lão lục cũng đã ướt, lai không phải là ướt rượu.
    Toàn thân lão phảng phất đã hoàn toàn hư thoát, không còn đứng vững được nữa, ngồi bệt mông xuống đất.
    Lão thương đầu tức thì cúi nửa người, thò tay rờ mặt Thôi lão lục:
    “Ngươi không phải chuẩn bị đem đầu người giải rượu sao, sao cả rượu cũng đổ luôn vậy?”.
    Tay của y lạnh ngắc như băng tuyết, thanh âm cũng biến thành giá buốt phi thường.
    Thôi lão lục rùng mình hai hàm răng đánh lập cập, mới nghe xong hai câu, hai mắt trợn ngược, xỉu liền.
    Tiếng động đã làm kinh động đến nhà cửa hai bên.
    Có người mở cửa sổ ra xem.
    Cánh cửa sổ đầu tiên mới mở ra, lão thương đầu đã không còn trên đường nữa.
    Y chừng như đã hóa thành sương khói, tiêu tán trong sương đêm mù mịt trên đường.
    Người đó thật ra là người hay là yêu quái?
    Y không đem giỏ tre đi, cũng không mang đầu người đi.
    Dưới ánh trăng thê lãnh, đầu người trợn trừng đôi mắt quỷ dị, nằm trên bản đá trắng nhợt.
    Là đầu ai?
    Đêm càng khuya.
    Trăng càng tròn, sương càng dày.
    Con đường lớn thành Đông vẫn sáng như ban ngày, không khí nhiệt náo. Con đường này vốn là con đường buôn bán của Dương Châu thành, đặc biệt là hai bên cuối đường, hầu hết toàn là kỹ viện.
    Đang đêm, một con đường như vậy mà không náo nhiệt thì mới kỳ lạ.
    Ngõ hẻm đằng sau con đường đó hiện tại lại đã qua lúc rộn ràng.
    Mới sụp tối, ngõ sau cũng là nơi kỹ nữ dân chơi tụ tập, thứ nhiệt náo đó có lúc còn hơn cả đường đằng trước.
    Kỹ nữ ngõ sau đại đa số đều là gái già tàn lụi, nếu không phải là trời sinh xấu xa.
    Giá tiền đương nhiên rẻ hơn nhiều.
    Dương Châu tuy là một nơi rất phồn hoa, dân giàu vẫn là con số hữu hạn.
    Cho nên kỹ nữ đón khách ngõ sau, mối lái luôn luôn không tệ.
    Mới sụp tối, bọn họ đi ra, đứng hai bên ngõ chờ chực, hầu hết chủ động kéo khách, giá tiền thỏa thuận xong là kéo vào trong nhà làm tới.
    Thông thường vừa qua canh hai, cho dù còn chưa có khách nhân tìm tới, bọn họ cũng về nhà, đợi ngày sau hễ tính nữa.
    Trừ phi bọn họ nghèo tới mức cùng cực, mấy ngày trời không có mối, cho dù đợi tới sáng cũng đợi cho được.
    Kỹ nữ xui xẻo như vậy tịnh không có nhiều, suốt một dải quanh đó không có quá ba người.
    Tiểu Kiều là một trong ba người đó.
    Ả còn xui hơn hai người kia.
    Hai người kia đêm nay trước sau đều đã kéo được khách, chỉ có ả tới bây giờ vẫn còn bồi hồi trong ngõ.
    Cả ngõ hẻm cũng chỉ có một mình ả đang bồi hồi.
    Canh hai đã qua, giờ này lẽ nào còn có khách?
    Tiểu Kiều không khỏi thở dài một hơi.
    Cũng chỉ còn nước thở dài.
    Tiểu Kiều kỳ thật cũng không còn nhỏ tuổi, hơn nữa cũng đã rất lớn tuổi.
    Năm nay ả đã ba mươi chín.
    Một kỹ nữ ba mươi chín tuổi so với một nữ nhân bình thường cùng tuổi, xem tối thiểu còn già hơn mười năm.
    Cho nên ả tuy luôn luôn không che giấu tuổi tác của mình, rất nhiều người còn nghĩ ả nói xạo, nghĩ ả đâu chỉ mới ba mươi chín tuổi.
    Mấy tên trẻ đương nhiên không bỏ tiền kiếm một kỹ nữ nhìn già đến mức có thể làm mẹ mình.
    Mấy lão già cũng không cam tâm tốn tiền lên người một nữ nhân nhìn giống như mụ vợ của mình.
    Sự xui xẻo của Tiểu Kiều tịnh không khó tưởng tượng.
    Chừng như tuổi tác của ả sự thật cũng không còn làm nghề này được nữa, Tiểu Kiều không phải không biết, vấn đề là, ngoại trừ làm kỹ nữ bán nhục thể ra, ả không có bản lãnh mưu sinh thứ nhìn nào.
    Nói tới tìm một chỗ gá thân còn khó hơn lên trời.
    Cho nên ả chỉ còn nước tiếp tục làm tới.
    Đó thật ra là đáng thương hay đáng xấu hổ, tất cần phải biết rõ mọi tao ngộ trước đây của ả rồi mới có thể quyết định.
    Mọi tao ngộ của ả trước đây đều không cần thiết phải rõ ràng, mọi tao ngộ sau này cũng vậy.
    Cái duy nhất cần biết rõ chỉ là tao ngộ đêm nay của ả.
    Đó ít ra là ý của tổng bộ đầu ở Dương Châu thành, Tra Tứ.
    Trong hẻm cứ cách mỗi một trượng, trên tường lại có treo một trản lồng đèn đỏ.
    Cả con hẻm phảng phất như đang tắm máu, nhưng cũng giống như động phòng hoa chúc.
    Thứ hoàn cảnh đó, có thể nói là khủng bố, cũng có thể nói là thướt tha tình tứ.
    Tiểu Kiều đang chần chừ bồi hồi trong con hẻm, lại vô luận nhìn ra sao cũng chỉ giống như một u linh trong huyết ngục, hoàn toàn không giống một tân nương tử.
    Dưới lồng đèn đỏ, sắc mặt ả vẫn hiển lộ nét tái nhợt, chỉ bất quá từ đằng xa nhìn lại không già như vậy.
    Ngày hai bữa cơm cũng đã là vấn đề, ả đâu còn dư tiền để mua son phấn.
    Tiếng thở dài của ả còn chưa dứt, chợt thoáng hiện một bóng người nơi đầu hẻm, đột nhiên có một người đi tới.
    Một nam nhân.
    Tiểu Kiều liếc thấy, tim lập tức đập thình thình.
    Giờ này không ngờ còn có nam nhân đi vào chỗ này, ả thật có vẻ mừng rỡ.
    Nhưng ả tịnh không đi nghênh đón.
    Bởi vì ả biết cả con hẻm chỉ còn lại một kỹ nữ, ả căn bản không cần phải lo người khác giành mối.
    Ả trái lại còn lùi ra sau hai bước.
    Rời xa ánh đèn một chút, ả nhìn không già như vậy.
    Nam nhân tiến vào tựa hồ cũng phát hiện trong hẻm chỉ có một mình Tiểu Kiều, đi thẳng tới chỗ ả.
    Dưới ánh đèn nhìn rất rõ, y toàn thân vận y phục tơ đen, còn dùng một mảnh vải đen che nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt.
    Tiểu Kiều cũng không cảm thấy kỳ quái gì.
    Nam nhân vào con hẻm này vốn đại đa số che che đậy đậy, sợ gặp người quen.
    Ả đợi đến khi hắc y nhân đến trước mặt mới thò tay kéo tay áo bên trái của y, đầu tiên “hứ” một tiếng, rồi nói:
    “Oan gia chàng sao tới bây giờ mới tới?”.
    Hắc y nhân thừ người:
    “Ồ?”.
    Tiểu Kiều nũng nịu:
    “Tôi tên Tiểu Kiều, chàng đại khái chưa quên chứ”.
    Hắc y nhân thốt:
    “Đêm nay là lần đầu tiên vào con hẻm này”.
    Thanh âm rất già nua.
    Thì ra là một lão đầu.
    Tiểu Kiều cười trong bụng.
    Cái mối này lẽ nào còn có thể hỏng được?
    Ả cười nói theo:
    “Là lần đầu? Vậy tôi không thể không đặc biệt chào đón chàng”.
    Hắc y nhân thốt:
    “Chỉ sợ ta ăn không tiêu”.
    Tiểu Kiều nói:
    “Tôi chiều chàng hết sức là xong, đi, để tôi dẫn chàng đi”.
    Hắc y nhân thốt:
    “Giờ này còn sớm, ta đi một vòng rồi lại đến tìm ngươi”.
    Y cất bước muốn đi.
    Tiểu Kiều làm sao chịu buông tha, nắm chặt lấy tay áo của y:
    “Đâu còn sớm, đi”.
    Tay kia của ả liền nắm lấy tả thủ của hắc y nhân, thực hành bản lãnh “kéo khách”.
    Tay lạnh như băng.
    Tay của hắc y nhân đơn giản giống như một khối băng.
    Tiểu Kiều ngạc nhiên:
    “Tay chàng sao lạnh vậy?”.
    Hắc y nhân đáp:
    “Cánh tay này không lạnh mới là kỳ quái đó”.
    Tiểu Kiều không khỏi ngẩn người.
    Người già huyết khí suy nhược, tay chân khó tránh khỏi bị như vậy.
    Last edited by giavui; 05-18-2020 at 06:17 PM.

  2. #11
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Thái Phượng cười hắc hắc:
    “Ông nghĩ tôi thật có cái gan đó?”.
    Cốc Vân Phi ngẩn người.
    Thái Phượng nói tiếp:
    “Người mở miệng, không sai, là tôi, người hạ thủ không phải là tôi”.
    Tây môn Cẩm nói:
    “Kỳ thật, chém đầu, rồi chém một cánh tay, nàng đã sợ đến mức cơ hồ té xỉu rồi”.
    Tây môn Hoa nói:
    “Cũng là nàng kêu ngừng tay”.
    Cốc Vân Phi trừng mắt:
    “Người hạ thủ lẽ nào là huynh đệ các ngươi?”.
    Tây môn Cẩm lắc đầu:
    “Ta còn chưa có cái gan đó”.
    Tây môn Hoa nói:
    “Ta cũng không”.
    Cốc Vân Phi hỏi:
    “Vậy là ai?”.
    Thái Phượng đáp:
    “Là Cực Lạc”.
    Cốc Vân Phi ngạc nhiên:
    “Cực Lạc tiên sinh?”.
    Thái Phượng đáp; “Lão thích nhất là người ta kêu lão như vậy”.
    Cốc Vân Phi hỏi:
    “Cực Lạc tiên sinh là ai?”.
    Thái Phượng đáp; “Là bằng hữu của tôi, hảo bằng hữu!”.
    Cốc Vân Phi hỏi truy:
    “Tên thật của lão là gì?”.
    Thái Phượng đáp:
    “Nghe nói cả chính lão cũng đã quên rồi”.
    Cốc Vân Phi thốt:
    “Kẻ phân thây Khổng Tước là lão, kẻ đựng đầu người trong giỏ tre đi bán cũng là lão?”.
    Thái Phượng đáp:
    “Ôm cánh tay trái của Khổng Tước hù kỹ nữ Tiểu Kiều kia hồn phi phách tán cũng là lão”.
    Cốc Vân Phi thốt:
    “Đầu óc của con người đó có phải có bệnh?”.
    Thái Phượng đáp:
    “Một chút bệnh cũng không có!”.
    Cốc Vân Phi hỏi:
    “Vậy lão sao lại đùa cợt như vậy?”.
    Thái Phượng đáp:
    “Lão bất quá muốn tìm cơ hội khoái trá đến mức cùng cực”.
    Cốc Vân Phi thốt:
    “Hù người ta thất hồn lạc phách thì lão khoái trá?”.
    Thái Phượng đáp:
    “Khoái trá đến gần chết, lão sáng sớm hôm nay có nói với tôi, lão chưa từng thấy biểu tình buồn cười, động tác buồn cười như lúc Thôi lão lục Kim tiểu tam và Tiểu Kiều bị lão hù, lúc đó lão cơ hồ không cười lên là chết liền, kể lại chuyện, lão vẫn cầm không được cười tới gập hông”.
    Cốc Vân Phi nghe đến mức bần thần.
    Thái Phượng nói:
    “Bất quá cũng do lão nghĩ ra chủ ý dọa người cổ quái như vậy”.
    Cốc Vân Phi chợt hỏi dò:
    “Lão quái vật đó hiện tại đang ở đâu?”.
    Thái Phượng đáp:
    “Ông yên tâm, không phải đang ở đây”.
    Cốc Vân Phi nói:
    “Thật không phải đang ở đây? Ta yên tâm rồi”.
    Y cười lạnh một tiếng:
    “Thứ độc châm đó của lão, cao thủ lợi hại như Thẩm Thắng Y cũng đánh gục được, muốn đánh gục ta tin rằng cũng không khó gì...”.
    Tây môn Cẩm xen miệng:
    “Cho dù không có độc châm trợ giúp, bọn ta muốn đánh gục ngươi cũng không khó”.
    Cốc Vân Phi cười lạnh:
    “Các ngươi hình như đã quên sở dĩ có thân thủ ngày nay là do ai chỉ điểm”.
    Tây môn Cẩm nói:
    “Bất quá ngươi tốt hơn hết cũng đừng quên mấy năm nay bọn ta vì để bảo vệ ngươi, không có ngày nào là không khổ luyện, ngươi lại hưởng lạc hàng ngày, ba năm gần đây cơ hồ đã gạt võ công sang một bên”.
    Cốc Vân Phi nghe nói, mục quang không khỏi lạc trên cái bụng lồi ra.
    Mấy năm nay ăn sung mặc sướng, y cả cái bụng cũng để bị phệ.
    Tây môn huynh đệ cũng đinh đinh nhìn cái bụng phệ, thứ biểu tình đó giống như đồ tể đang rình rập con heo mập sắp mổ vậy.
    Thái Phượng thấy vậy, cười nói:
    “Lão gia tử đại khái đâu có tưởng được có ngày nay”.
    Cốc Vân Phi thở dài, lại nói:
    “Con người ta thường hay đến lúc cần dùng tới mới tức là không có, ta hiện tại đến lúc dùng đến kiếm mới hận là không hay mài dũa”.
    Thái Phượng tiếp lời:
    “Kiếm mài dũa năm năm, nhất định là một thanh kiếm bén, không mài dũa năm năm, kiếm bén cũng thành lụt”.
    Cốc Vân Phi thốt:
    “Thanh kiếm bén của ta có bị sét không?”.
    Nói xong, y đưa hữu thủ rút từ hông ra một thanh kiếm, nhuyễn kiếm! Thanh kiếm bén đó quả nhiên không bị sét.
    Thái Phượng hỏi:
    “Lão gia tử luôn luôn kiếm bất ly thân?”. Đang nói, nàng đã thoái lùi mấy bước.
    Tây môn huynh đệ cũng bất giác thoái lùi nửa bước.
    Thái Phượng thấy vậy kêu lên:
    “Thẩm Thắng Y các ngươi cũng giết được, lẽ nào không giết được lão rùa đen đó?”.
    Tây môn huynh đệ nghe Thái Phượng nói vậy, tinh thần phấn chấn, ưỡn ngực nắm chặt loan đao.
    Cốc Vân Phi trừng mắt nhìn bọn chúng:
    “Các ngươi nghe lời con đàn bà đó?”.
    Tây môn huynh đệ cười lên.
    Cốc Vân Phi thốt:
    “Tình chủ bộc, ta thật bất nhẫn đem hai cái mạng của huynh đệ các ngươi dâng vào tay một con đàn bà như vậy”.
    Tây môn Cẩm hỏi:
    “Lão gia tử còn có gì muốn dạy dỗ bọn ta nữa không?”.
    Cốc Vân Phi đáp:
    “Chỉ có một chuyện, ta tất cần phải đề tỉnh các ngươi”.
    Tây môn Cẩm nói:
    “Xin cứ nói”.
    Cốc Vân Phi thốt:
    “Ả tuy hoang cuồng, tịnh không phải là yêu quái, không thể phân thân làm hai, các ngươi lại có hai người, hơn nữa lại là huynh đệ”.
    Tây môn Cẩm cười nói:
    “Lão gia tử đã quên huynh đệ bọn ta là người Hồ sao?”.
    Cốc Vân Phi ngây người.
    Tây môn Hoa nói:
    “Tập tục của người Hồ, lão gia tử lẽ nào đã quên?”.
    Cốc Vân Phi lắc đầu:
    “Người Hồ vẫn hoàn người Hồ, uổng phí ta dạy dỗ bao lâu nay, các ngươi hiện tại vẫn không hiểu đạo luân thường”.
    Tây môn Hoa hỏi:
    “Hiểu để làm gì?”.
    Tây môn Cẩm cười nói tiếp:
    “Huống hồ bọn ta có tiền, nhất định sẽ cưới nhiều bà vợ tuyệt đẹp, tuyệt không thể vì một mình nàng mà nảy sinh tranh chấp”.
    Cốc Vân Phi không thể nói gì nữa.
    Tây môn Cẩm lại hỏi:
    “Lão gia tử hiện tại đề tỉnh bọn ta như vậy, lẽ nào tự biết mình chết chắc?”.
    Cốc Vân Phi đáp:
    “Không có độc châm các ngươi còn dám cuồng dại như vậy, lẽ nào thật nghĩ ta ít luyện công phu mấy năm nay thì không thể giết được các ngươi?”.
    Nghe y nói vậy, hiển nhiên chỉ biết Tây môn huynh đệ bằng vào độc châm mà giết Thẩm Thắng Y, không biết ngoại trừ độc châm ra, còn có thiết giáp.
    Tây môn huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, cấc bước đi ngang, tả hữu chia ra.
    Rõ ràng bọn chúng đã quyết định dùng biện pháp đối phó Thẩm Thắng Y để đối phó Cốc Vân Phi.
    Biện pháp đó bọn chúng kỳ thật đã luyện để đối phó Cốc Vân Phi, lại có kinh nghiệm một trận hồi nãy, bọn chúng hiện tại tuy thiếu một mũi độc châm, vẫn vững lòng tin.
    Bởi vì võ công của Cốc Vân Phi và Thẩm Thắng Y nhất định có một khoảng cách, Thẩm Thắng Y có thể tránh mười lăm đao, Cốc Vân Phi vị tất có thể né thoát.
    Sự thật có phải như vậy?
    Cốc Vân Phi vừa thấy Tây môn huynh đệ di động cước bộ, cũng cất bước đi tới trước.
    Thần thái của y thong dong, trong tròng mắt tràn ngập tự tin.
    Mấy năm nay y tuy cơ hồ hoàn toàn gạt bỏ võ công, lúc Tây môn huynh đệ luyện đao, y rảnh rỗi cũng có khi đứng một bên mà xem. Võ công của Tây môn huynh đệ ra sao, y đã sớm nằm lòng.
    Y tự tin không quá hai chục chiêu có thể đánh văng đao của bọn chúng, đánh quỵ bọn chúng.
    Trước hết giải quyết hai tên nô tài vong ân phụ nghĩa các ngươi, rồi mới tới con điếm tàn ác kia!
    Y quyết định như vậy, cước bộ không ngừng.
    Tây môn huynh đệ đi về hai bên tả hữu, cũng tựa như lúc tấn công Thẩm Thắng Y, hướng về phía Cốc Vân Phi bước tới.
    Ba người rất mau chóng dồn mình lên một đường thẳng.
    Cốc Vân Phi bước chân ổn định, hữu thủ đè thấp nhuyễn kiếm, tả thủ bấm kiếm quyết, chực chờ!
    Tây môn huynh đệ cũng ngừng bước tới, lại chầm chậm bước ngang qua hai bên Cốc Vân Phi.
    Ba bước! Đã đủ để huy đao!
    Cũng đương nhiên có thể huy kiếm, Cốc Vân Phi hét lớn một tiếng, phóng vụt về phía trái, nhuyễn kiếm dài ba thước như con độc xà vặn mình về hướng Tây môn Hoa!
    Tây môn huynh đệ tức thì phát động thế công, tả hữu đồng thời như mũi tên lao về phía Cốc Vân Phi!
    Tây môn Cẩm từ đằng sau bộc phát lên, loan đao lăng không bay chém, một lúc tung ra tám đao!
    Tây môn Hoa ít hơn một đao, gã huy đao chém xuống, trong đao ẩn tàng bảy biến hóa, lại cả một biến hóa cũng không biến, nghên đón nhuyễn kiếm uốn éo như độc xà của Cốc Vân Phi.
    Bởi vì trên mình gã có mặt thiết giáp!
    Cốc Vân Phi tịnh không biết trên mình Tây môn Hoa có giáp sắt, nhưng sát na đó, nhìn thấy Tây môn Hoa không sợ mất mạng huy đao chém tới, cũng biết là không hay.
    Bởi vì y biết rất rõ, Tây môn huynh đệ tịnh không phải là hạng người vừa động thủ là liều mạng với người ta.
    Lại không biết không hay ở chỗ nào.
    Sát na đó y muốn rụt người tránh né trước, nhưng chỉ là nghĩ tới, vô phương rụt người tránh được.
    Khoảng cách thật quá gần.
    Trong khoảng cách đó, Thẩm Thắng Y cũng không thể tránh ra ngoài lưới đao của Tây môn huynh đệ, y làm sao có thể?
    “Keng” một tiếng, nhuyễn kiếm quấn lên hông Tây môn Hoa!
    Nếu Tây môn Hoa trên mình không có giáp sắt, một kiếm đó đã đủ chém ngang hông gã thành hai đoạn, Cốc Vân Phi vẫn có đủ thời gian hồi kiếm ứng phó tám đao Tây môn Cẩm chém qua đằng sau.
    Chỉ tiếc trên mình Tây môn Hoa có mặt giáp sắt, đao thương bất nhập.
    Y phụt rách toét dưới kiếm phong, Tây môn Hoa tịnh không bị thương, loan đao trong tay bay nhanh chém xuống!
    Cốc Vân Phi giật nảy mình không tưởng tượng nổi, máy động tâm thần, buông kiếm tránh vội!
    Thân hình y cũng nhanh ghê gớm, không ngờ có thể tránh được sáu đao của Tây môn Hoa, năm đao của Tây môn Cẩm.
    Sau sáu đao của Tây môn Hoa còn có một đao nữa, sau năm đao của Tây môn Cẩm còn có ba đao!
    Bốn đao đó Cốc Vân Phi tránh không kịp.
    Đao thứ bảy của Tây môn Hoa chỉ rạch một đường trên ngực y, đệ lục đao của Tây môn Cẩm chém đứt tay phải của y.
    Y hét thảm giơ chân đá vào bụng dưới của Tây môn Hoa, một cước đá Tây môn Hoa bay ra nửa trượng.
    Hữu cước mới thu hồi được một nửa, đã bị đao thứ bảy của Tây môn Cẩm chém xéo xuống đứt đoạn!
    Y đau đớn ngã lăn ra!
    Tây môn Cẩm còn có một đao!
    Cốc Vân Phi thân người còn chưa té xuống đất, đầu đã bị đao thứ tám chém văng khỏi cổ!
    Đầu bị chém ngọt, một đao chuẩn xác làm sao!
    Tả thủ của Tây môn Hoa cũng rất chuẩn xác, giơ ra tiếp lấy đầu người:
    “Cái đầu lớn quá, chỉ không biết có ai dám mua không?”.
    Tây môn Cẩm nói:
    “Người cầm ra đường hỏi xem”.
    Tây môn Hoa cười nói:
    “Ta không có lá gan lớn như Cực Lạc tiên sinh”.
    Thái Phượng bên kia thốt:
    “Vậy sao ngươi còn chưa đặt xuống”.
    Tây môn Hoa nghe lời, lại không đặt xuống mà quăng xuống.
    Thái Phượng vỗ vỗ ngực đi tới:
    “Các ngươi hù chết ta”.
    Trong mắt nàng lại không có một chút thần sắc sợ sệt.
    Tây môn Hoa ôm Thái Phượng vào lòng:
    “Hiện tại còn sợ nữa không?”.
    Thái Phượng đáp:
    “Không sợ”.
    Tây môn Hoa cúi đầu, râu cọ nhẹ lên má Thái Phượng. Thái Phượng cười khúc khích, cười giống như con gà mái tơ mới đẻ cái trứng đầu tiên.
    Tây môn Cẩm bên cạnh nhìn thấy, cũng đi qua.
    Thái Phượng tức thì đẩy Tây môn Hoa ra, cười nói:
    “Muốn nồng nàn cũng chưa phải lúc”.
    Tây môn Hoa nói:
    “Không sai, bọn ta còn có một chuyện phải làm”.
    Thái Phượng thốt:
    “Nhớ được là tốt rồi”.
    Tây môn Cẩm nghe nói, liền cúi người lật thi thể Cốc Vân Phi, lục lọi kỹ càng.
    Tây môn Hoa cũng giúp một tay.
    “Leng keng”, Tây môn Cẩm từ trong túi trong giắt bên hông Cốc Vân Phi rút ra một chùm chìa khóa:
    “Đã tìm được”.
    Tây môn Hoa mục quang nhìn xuống:
    “Không sai, là bảy chiếc chìa khóa đó”.
    Vẻ cười cợt trên mặt Thái Phượng càng nồng đậm:
    “Các người mau đi mở mật khất, khiêng năm cái hòm châu bảo đến đây”.
    Tây môn Cẩm nói:
    “Nàng ở đây đợi bọn ta, không nên đi xa, bọn ta đỡ phải đi kiếm nàng”.
    Tây môn Hoa nói:
    “Bọn ta khiêng hết châu bảo lên xe rồi hãy đi”.
    Thái Phượng cười:
    “Yên tâm, cho dù trong vườn có quỷ xuất hiện, cũng không bắt tôi đi được”.
    Nói tới chữ “quỷ”, nàng vẫn không khỏi mất tự chủ nhìn trái ngó phải.
    Tây môn Cẩm cười:
    “Nàng lại tự hù mình, đâu có trách ai được”.
    Thái Phượng mục quang vừa cúi xuống liền ngước lên:
    “Trước khi các người đi, tốt hơn hết là đem thi thể bỏ qua một bên, để tôi khỏi nhìn thấy mà sợ, cũng để người ta không vô ý tiến vào mà nhìn thấy”.
    Tây môn Cẩm nói:
    “Vậy thì dễ mà”, tả hữu cước tung đá tay chân bị chém đứt của Cốc Vân Phi vào trong bụi cây bên kia.
    Tây môn Hoa cầm hông thi thể vung lên, cũng một tay một chân quăng đá thi thể không đầu về bên bụi rậm đó.
    Tây môn Cẩm lại tung thêm một cước, đầu lâu của Cốc Vân Phi lăng lông lốc xuống dưới gầm một cỗ xe ngựa.
    Cốc Vân Phi nửa đời làm cướp, sát nhân vô số, thủy chung tiêu dao pháp ngoại, hiện tại lại chết thê thảm như vậy, hơn nữa thân thể cũng bị chém thành bốn phần.
    Đó lẽ nào là báo ứng?
    Thẩm Thắng Y nằm phục dưới gầm xe.
    Mắt chàng giương tròn.
    Tất cả sự tình chàng đều nhìn thấy, tất cả lời nói chàng đều nghe lọt.
    Chàng thấy Cốc Vân Phi chết thảm dưới đao của Tây môn huynh đệ, tuy muốn xuất thủ tương cứu, lại hữu tâm mà vô lực. Bởi vì chàng đang vận công bức độc, cũng chính đang giờ phút khẩn yếu nhất.
    Độc dược của Cực Lạc tiên sinh không ngờ cả giải dược của Bưu Báo huynh đệ cũng vô phương hoàn toàn hóa giải.
    Chàng chỉ còn nước vận công ép phần còn lại của chất độc ra.
    Lần này, quá nửa công lực của chàng tập trung lên vai phải, nếu lúc đó bị Tây môn huynh đệ phát giác, cho dù không thúc thủ chịu trói, cũng vị tất ngăn đỡ được mấy đao của Tây môn huynh đệ, không những lãng phí hết công sức nãy giờ, kết quả e rằng chỉ có dâng mạng.
    Lúc cái đầu lâu của Cốc Vân Phi lăn đến gầm xe, chàng đã bức độc ra ngoài được.
    Nhưng chàng vẫn không di động.
    Toàn thân chàng cơ hồ bị hãm nhập trong trạng thái hư thoát, tất cần phải điều tức một phen mới có thể khôi phục lại như thường.
    Dưới tình hình này, chàng không thể làm kinh động đến Tây môn huynh đệ.
    Cái đầu lăn một mạch đến trước mặt chàng, chỉ có một thước nữa là va vào đầu chàng.
    Đầu người xảo hợp đối diện với chàng, đôi mắt tràn ngập vẻ giận dữ kinh hoàng dĩ nhiên cũng đang trợn trừng nhìn chàng.
    Cốc Vân Phi chết không nhắm mắt.
    Thẩm Thắng Y tuy can đảm ngút trời, hiện tại vẫn không khỏi bị đôi mắt trợn trừng của cái đầu làm rùng mình phát lãnh.
    May là chàng còn có thể nhắm mắt, không nhìn cái đầu đó.
    Cũng không bao lâu sau, Tây môn huynh đệ mỗi người khiêng một cái hòm lớn về đến.
    Thái Phượng thấy vậy, khoái trá cười toét miệng, nàng vội đi tới, mở cửa thùng xe của một cỗ xe ngựa ra:
    “Để trong thùng xe là tốt nhất”.
    Tây môn huynh đệ nghe lời, nhấc hòm lớn lên vai, đẩy vào trong thùng xe.
    Hòm sắt xem ra tịnh không nhẹ, bọn chúng khiêng mà cước bộ lại đi nhanh, hơn nữa mặt không đỏ, không thở phì phò.
    Thái Phượng không khỏi sinh nghi:
    “Các ngươi không lộn chứ?”.
    Tây môn Cẩm đáp:
    “Trong mật thất chỉ có mấy cái hòm sắt này, bọn ta đã kiểm tra qua”.
    Tây môn Hoa nói:
    “Nàng hiện tại có thể xem trước cho đã mắt”.
    Lại kéo cái hòm sắt vừa đẩy vào ra.
    Cái hòm sắt đó khóa đã hư sét, gã bóp một cái là bật nắp hòm ra.
    Trong thùng xe lập tức sáng lên ánh châu bảo.
    Thái Phượng định nhảy lên thùng xe, liền để cho Tây môn Cẩm ẳm lên.
    Nàng không cần phải nhảy lên thùng xe cũng đã nhìn thấy.
    Trong hòm sắt chất đầy châu bảo.
    Thái Phượng cười yêu kiều:
    “Bao nhiêu châu bảo như vầy, một thùng cũng đủ để bọn ta hưởng thụ cả đời”.
    Vừa nói xong, nàng chợt quay đầu:
    “Không phải tổng cộng có năm thùng sao?”.
    Lòng người quả nhiên không bao giờ thỏa mãn.
    Tây môn Cẩm gật đầu:
    “Không sai, là năm thùng!”.
    Thái Phượng hỏi:
    “Còn ba thùng đâu?”.
    Tây môn Cẩm đáp:
    “Đương nhiên là còn trong mật thất”.
    Thái Phượng thôi thúc:
    “Vậy mau đem ra đi”.
    Tây môn Cẩm đặt Thái Phượng xuống, nói:
    “Đi đây”.
    Tây môn Hoa cười:
    “Hai hòm trong thùng xe, nàng có canh được không?”.
    Thái Phượng hỏi:
    “Hiện tại lẽ nào còn có người tranh được với bọn ta?”.
    Tây môn Hoa đáp:
    “Không có người, khó bảo đảm là không có quỷ”.
    Thái Phượng “oa” lên một tiếng, nắm quyền đầu bé nhỏ đập thình thịch lên ngực Tây môn Hoa:
    “Ngươi giỏi lắm, ngươi hư lắm”.
    Tây môn Hoa bị đánh cười khành khạch:
    “Là giỏi hay là hư?”.
    Nắm đấm bé nhỏ của Thái Phượng vốn đánh Tây môn Hoa không đau, huống hồ trên mình Tây môn Hoa lại còn mặt giáp sắt.
    Nàng đánh mấy lần, trái lại tự làm đau tay mình, ôm tay bực bội:
    “Ngươi biết khi dể ta, hù dọa ta”.
    Tây môn Hoa hoang mang:
    “Nàng ngàn vạn lần không nên tức giận, để ta khấu đầu tạ tội”.
    Nếu gã thật sự khấu đầu tạ tội, không khó gì phát hiện Thẩm Thắng Y dưới gầm xe, may là Thái Phượng lập tức ngăn gã:
    “Không cần phải làm trò, mau đi khiêng châu bảo đi”.
    Tây môn Hoa đáp:
    “Tuân mệnh”.
    Tây môn Cẩm xen miệng:
    “Bất quá ngươi đã nói ra, sau khi rời khỏi đây, vẫn còn phải khấu đầu”.
    Tây môn Hoa trừng mắt:
    “Tình huynh đệ thật là không tệ đó”.
    Tây môn Cẩm cười lớn cất bước.
    Hai huynh đệ trước mặt Thái Phượng giống như biến thành hai tên hề, thủ đoạn của Thái Phượng đối với nam nhân cũng không thể cho là không lợi hại.
    Nhìn thấy Tây môn huynh đệ đi xa, Thái Phượng song thủ dựa bên cửa, ngồi lên thùng xe.
    Hòm còn chưa đậy, nàng xoay tay mò vào, mò lấy từ trong hòm một đôi vòng ngọc.
    Đôi vòng ngọc đó nhìn là biết mắc tiền phi thường.
    Thái Phượng mang vào hai tay, chỉ nhìn một hồi lại tháo ra, chợt thở dài một hơi:
    “Song thủ của ta hiện tại còn chưa phải lúc mang mấy vật này”.
    Một câu nói rất kỳ quái.
    Tại sao lại chưa phải lúc?
    Tây môn huynh đệ rất mau chóng quay lại.
    Lần này bọn chúng khiêng tới ba cái hòm còn lại.
    Bọn chúng mỗi người khiêng trên vai một cái hòm, hợp lực khiêng một cái hòm khác, đi tuy không nhanh như hồi nãy, cũng không chậm mấy.
    Thái Phượng nhịn không được khen nịnh một câu:
    “Khí lực của các ngươi thật không nhỏ”.
    Tây môn Cẩm cười:
    “Đây đâu có gì”.
    Thái Phượng liền từ thùng xe nhảy xuống.
    Tây môn huynh đệ chất hết ba cái hòm lên thùng xe.
    Thái Phượng hỏi:
    “Không còn nữa?”.
    Tây môn Hoa cười:
    “Nàng còn muốn?”.
    Thái Phượng đáp:
    “Tiền thì không có ai chê ít”.
    Tây môn Hoa nói:
    “Trong mật thất đó chỉ có mấy cái hòm này”.
    Thái Phượng nói:
    “Đã như vậy thì bọn ta chỉ còn nước ngưng tay”. Nàng lại hỏi:
    “Có bị người ta phát giác không?”.
    Tây môn Hoa đáp:
    “Chắc không”.
    Tây môn Cẩm nói:
    “Bọn ta cũng nên đi đi”.
    Tây môn Hoa nói:
    “Mọi việc đã làm xong, giờ không đi thì đợi tới chừng nào?”.
    Thái Phượng hỏi:
    “Người nào đi mở cửa?”.
    Tây môn Hoa đáp:
    “Ta đi”, chạy đi tháo then cài, mở cửa ra, lập tức quay lại.
    Thái Phượng lại hỏi:
    “Ai đánh xe?”.
    Tây môn Hoa đáp:
    “Đương nhiên là đại ca, kỹ thuật đó gã luôn cao cường hơn ta”.
    Tây môn Cẩm hỏi:
    “Ngươi học khiêm tốn như vậy từ hồi nào vậy?”.
    Tây môn Hoa đáp:
    “Đó là sự thật”.
    Tây môn Cẩm nói:
    “Bất quá ta đã quan sát thấy kỹ thuật đánh xe của ngươi tịnh khong thua kém gì ta mấy”.
    Tây môn Hoa nói:
    “Đánh xe trong đêm tối, am toàn nhất là chọn người kỹ thuật cao nhất”.
    Tây môn Cẩm nói:
    “Ta là ca ca, kẻ làm đệ đệ đáng lẽ phải phục tòng mệnh lệnh của ca ca mới phải”.
    Thái Phượng ngắt lời:
    “Còn tranh chấp làm gì?”.
    Tây môn huynh đệ nhất tề nhìn Thái Phượng, chưa kịp mở miệng, Thái Phượng đã nói tiếp:
    “Tâm ý của các ngươi ta rất minh bạch, có phải muốn cùng ngồi trong thùng xe với ta?”.
    Tây môn huynh đệ mặc nhận.
    Thái Phượng đi tới vài bước, đi một vòng, xen mình vào giữa Tây môn huynh đệ, giơ hai tay đặt lên vai hai người, cười khúc khích:
    “Khờ quá, hiện tại vẫn không phải là lúc nồng nàn mà”.
    Tây môn Cẩm hỏi:
    “Vậy nàng nghĩ người nào đánh xe thì tốt hơn?”.
    Tây môn Hoa nói:
    “Đương nhiên là ngươi”.
    Tây môn Cẩm nói:
    “Là ngươi...”.
    Thái Phượng nói:
    “Không cần tranh chấp nữa, để ta đánh xe”.
    Tây môn huynh đệ ngẩn người, đưa mắt nhìn nhau:
    “Chỉ còn nước làm vậy”.
    Thái Phượng cười cười:
    “Sau này còn thời gian mà”.
    Tây môn huynh đệ không khỏi nhất tề gật đầu:
    “Không sai, không sai”.
    Thái Phượng cười ngọt, buông tay khỏi vai hai người. Song thủ vừa mới buông ra, đột nhiên rướn lên.
    “Xoẹt xoẹt” hai tiếng, hai mũi cương châm dài ba tấc đột nhiên từ trong hai ống tay áo của nàng bắn ra, đâm phập vào bên trán của hai huynh đệ nhà Tây môn.
    Thân người yểu điệu của nàng liền bay ngược về phía sau.
    Bay xa nửa trượng.
    Tây môn huynh đệ không khỏi ngẩn ngơ.
    Sự tình thật quá đột ngột, quá ngoài ý liệu.
    Bọn chúng ngẩn ngơ một hồi, nhất tề đưa tay lên sờ bên trán. Mới giơ tay lên được nửa đường, bọn chúng liền rú lên, quằn quại thân người.
    Sát na đó bọn chúng đã nghĩ ra chuyện gì đã xảy ra.
    Tây môn Cẩm trừng trừng nhìn Thái Phượng:
    “Ngươi...”.
    Thái Phượng cười ngọt:
    “Ta hồi nãy không phải đã nói với các ngươi, thứ độc châm này Cực Lạc tiên sinh tổng cộng chỉ tẩm ba mũi thôi sao”.
    Tây môn Hoa khản giọng:
    “Còn có hai mũi, là trong mình ngươi?”.
    Thái Phượng đáp:
    “Hiện tại đang trên trán bọn ngươi”.
    Tây môn Cẩm sắc mặt tái mét:
    “Tại sao?”.
    Thái Phượng đáp:
    “Năm hòm châu bảo này một mình độc chiếm không phải hơn xa chia ba sao?”.
    Tây môn huynh đệ cùng gầm lên giận dữ.
    Thái Phượng cười nói tiếp:
    “Đạo lý này ta không nói ra, các ngươi cũng nên biết chứ”.
    Tây môn Hoa thân hình loạng choạng, rú thảm:
    “Mau đưa giải dược cho ta”.
    Thái Phượng giơ hai tay ra:
    “Không có giải dược”.
    Tây môn Cẩm nói:
    “Ngươi nói láo”.
    Thái Phượng thở dài một hơi:
    “Ta cả đời khó nói thật được một câu như vậy, các ngươi không ngờ lại không tin, ta thật rất đau lòng”.
    Tây môn Hoa gầm gừ như dã thú:
    “Con đàn bà ngươi, ta... ta chém ngươi thành vạn khúc”.
    Gã bạt đao ra khỏi vỏ.
    Đao mới rút được phân nửa, gã đột nhiên co giật, té lăn xuống đất, mặt mày biến thành một màu đen bầm.
    Mặt Tây môn Cẩm cũng đang tím lịm, gã gắng gượt rút loan đao ra, cất bước đi về phía Thái Phượng.
    Một bước, hai bước, ba bước.
    Đao rơi bịch xuống đất, người Tây môn Cẩm cũng ngã xuống, mặt cũng đã bầm đen.
    Độc dược ám khí lợi hại như vậy bắn lên trán, gã còn có thể chi trì đến bây giờ mới ngã, đã là kỳ tích rồi.
    Thái Phượng tức thì vỗ vỗ ngực:
    “Độc dược lợi hại, hù chết ta”.
    Nàng đương nhiên tịnh không bị hù chết.
    Trong mắt nàng cũng chỉ có vẻ hoan hỉ.
    Nữ nhân lợi hại làm sao.
    Thái Phượng liền đi tới bên xe ngựa, cầm dây cương, tung mình phóng lên ghế.
    Trên ghế trừ cương ngựa ra, còn có một cái nón phủ vải mỏng che quanh vành, một cái áo choàng.
    Thái Phượng đội nón, khoác áo choàng, hữu thủ cầm roi ngựa, tả thủ cầm cương, hữu thủ quất roi, xe bắt đầu chạy.
    Nàng thì ra còn thông minh lắm.
    Một nữ nhân mỹ lệ như nàng, đang đêm đánh một cỗ xe ngựa hoa lệ như vầy, để người ta nhìn thấy, nhất định sẽ sinh nghi.
    Cho nên nàng đội nón, lại còn khoác áo choàng che đậy y phục trên mình.
    Mùi son phấn trên mình nàng lại không thể che giấu được.
    Mùi son phất bay lất phất.
    May là xe ngựa của Thiên Hương Lâu bên trong tất có đặt hương liệu, vốn đã là một cỗ xe thơm phức.
    Cho nên cho dù trên đường gặp người ta, ngửi thấy mùi son phấn cũng vị tất hoài nghi kẻ đánh xe là một nữ nhân.
    Mỹ nhân cùng xe thơm, đi về đâu?
    Bánh xe vừa bắt đầu chuyển động, Thẩm Thắng Y đã bắt đầu hành động, đang nằm sấp liền lật người, nằm ngửa ra.
    Thùng xe vừa đi qua, song thủ của chàng nắm lấy khung cửa của thùng xe, toàn thân liền rướn lên, rời khỏi mặt đất.
    Hữu thủ của chàng kéo mở cửa xe, thân người lướt xéo vào!
    Động tác tuy không linh hoạt mấy, so với hồi nãy đã đỡ hơn rất nhiều, không ngờ không tạo ra tiếng động lớn nào hết.
    Chàng liền đóng cửa lại.
    Tiếng xe lộp cộp, tâm tình của Thái Phượng lại khẩn trương, tịnh không nghe thấy những tiếng động ngoài sau.
    Sự thật nàng cũng không tưởng được không ngờ lại có chuyện đó xảy ra, trong thùng xe không ngờ lại có một người lén chui vào.
    Vị khách đó hơn nữa lại là Thẩm Thắng Y mà nàng nghĩ đã bị độc phát mà chết.
    Xe ngựa ra khỏi cửa quẹo phải.
    Quẹo qua mấy ngõ hẻm, đã đến nơi hoang vắng nhất trong thành. Xe càng chạy nhanh hơn.
    Xe ngựa chạy được khoảng nửa canh giờ, đã đến ngoài một sơn cốc ngoại ô thành Đông.
    Thái Phượng không dừng xe, chạy thẳng vào sơn cốc.
    Cực Lạc trang của Cực Lạc tiên sinh cũng ở trong sơn cốc đó. Thái Phượng cũng dừng xe trước cửa Cực Lạc trang.
    Xem như vầy, Thẩm Thắng Y hồi sáng sớm ở ngoài trang nghe được thanh âm giống hệt Thái Phượng, tin rằng tịnh không phải là vì tiếng nói tương tự, mà thật là thanh âm của Thái Phượng.
    Tại sao Thái Phượng lại đánh xe đến đây?
    Cực Lạc tiên sinh kỳ thật có quan hệ gì với nàng?
    Thái Phượng dừng xe lại, roi ngựa cắm trên ghế, liền tháo nón, lại cởi áo choàng, nhảy xuống xe.
    Nàng mới đi đến trước cửa trang viện, cửa lớn của trang viện liền tự động mở từ bên trong, một con chim thò đầu ra.
    Là chim, không phải là người.
    Tử Vong Điểu.
    Đêm nay trên trời cũng có trăng.
    Trăng sáng.
    Trăng trong như nước, toàn sơn cốc đều tắm trong ánh trăng lạnh buốt.
    Tử Vong Điểu rọi ánh trăng, thân thể tản phát một thứ hàn quang làm cho người ta rùng mình.
    Thái Phượng không ngờ không sợ gì, trái lại còn đi tới, thò tay sờ đầu Tử Vong Điểu, cười ngọt:
    “Sao đêm nay ông lại mặc áo chim rồi?”.
    Tử Vong Điểu há miệng:
    “Hiện tại không mặt, sau này sợ rằng rất khó có cơ hội mặc nữa”.
    Cái miệng chim há ra, lời nói không ngờ là tiếng người, tịnh không phải là tiếng kêu “oa oa”. Áo chim? Đó lẽ nào chỉ là một bộ y phục? Mặc trên mình một người, người đó là ai?
    Thái Phượng ngạc nhiên:
    “Sao vậy?”.
    Tử Vong Điểu thở dài:
    “Thẩm Thắng Y đã rượt đến chỗ này, làm sao mà không sinh nghi chỗ này, không hoài nghi ta được? Y tuy đã bỏ đi, nội trong một hai ngày tất sẽ đến nữa, cái áo chim này ta khổ tâm nghiên cứu, tinh công chế tạo ra, chỉ còn nước tìm một chỗ tốt chôn giấu, tránh không để y tìm ra”.
    Thái Phượng cười:
    “Ông nếu lo lắng về người đó, hiện tại có thể yên tâm rồi”.
    Tử Vong Điểu thốt:
    “Ồ?”.
    Thái Phượng nói:
    “Tây môn Cẩm ám toán đắc thủ, đã bắn một mũi độc châm ông cho gã lên mình y”.
    Tử Vong Điểu ngẩn ngơ:
    “Thật?”.
    Thái Phượng đáp:
    “Giả không được”.
    Tử Vong Điểu hỏi:
    “Có chết không?”.
    Thái Phượng đáp:
    “Hiện tại chắc đã chết rồi”.
    Tử Vong Điểu cười lớn.
    Tiếng cười chợt ngưng lại, ngạc nhiên hỏi:
    “Độc châm đó Tây môn Cẩm không phải dự bị để ám toán Cốc Vân Phi sao?”.
    Last edited by giavui; 05-18-2020 at 06:23 PM.

  3. #12
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Thái Phượng đáp:
    “Ám toán Thẩm Thắng Y không phải hay hơn sao?”.
    Tử Vong Điểu hỏi:
    “Là chủ ý của nàng?”.
    Thái Phượng đáp:
    “Tôi dã biết y đã điều tra ra chỗ Cực Lạc trang và ông, có cơ hội làm sao mà không trừ khử họa hoạn cho ông, tránh cho ông phiền não vì y”.
    Tử Vong Điểu cười lớn:
    “Hảo hài tử, cũng không uổng cho ta thương yêu ngươi”.
    Y liền hỏi theo:
    “Chuyện này ra sao?”.
    Thái Phượng đáp:
    “Nói ra thì dài dòng lắm”.
    Tử Vong Điểu thốt:
    “Vào trong ngồi xuống hãy nói”.
    Y vội vã xoay mình cất bước, Thái Phượng mỉm cười, cũng bước theo, lại không đóng cửa lại.
    Lúc này, nơi này, nàng tuyệt không nghĩ còn có ai xông bừa vào.
    Huống hồ ngoài cửa còn có một cỗ xe ngựa quý trọng như vậy.
    Thân hình bọn họ vừa mới biến mất, Thẩm Thắng Y liền đẩy cửa thùng xe, lòn ra như một con mèo.
    Vết thương trên vai đã không còn chảy máu, động tác của chàng linh hoạt không khác gì lúc trước khi bị thương.
    Nội trong nửa canh giờ, chàng một mực vận công điều tức trong thùng xe, hiện tại đã hoàn toàn khôi phục lại như thường.
    Thái Phượng dừng xe lại, chàng đã khều rèm cửa sổ lén nhìn.
    Nhìn thấy Thái Phượng nói chuyện với Tử Vong Điểu, nỗi kinh ngạc trong lòng chàng thật khó hình dung.
    Mới nghe thanh âm của Tử Vong Điểu, chàng càng cảm thấy kỳ quái.
    Thanh âm của Tử Vong Điểu không phải là thanh âm của Cực Lạc tiên sinh sao?
    Thẩm Thắng Y quyết định theo vào thám thính bí mật.
    Ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy rõ tình hình xung quanh, Thẩm Thắng Y lập tức lướt tới dưới bên tường.
    Sau đó chàng ép sát mình lên tường từ từ lần về phía cửa.
    Chàng không thể không thận trọng.
    Bởi vì cho đến bây giờ, đối với địa phương Cực Lạc trang này, chàng vẫn còn xa lạ phi thường, cũng vô phương xác định Cực Lạc trang có phải chỉ có mình mình Cực Lạc tiên sinh trú ngụ.
    Đến bên cửa, chàng cũng ghé tai nghe ngóng một hồi rồi mới quẹo vào trong.
    Sảnh đường đối diện cửa sáng trưng đèn đuốc, Cực Lạc và Thái Phượng không ngồi đối diện cửa.
    Ánh đèn hằn bóng bọn họ trên giấy dán cửa.
    Bọn họ đang ngồi bên trái sảnh.
    Thẩm Thắng Y thu hết can đảm bước trên con đường rải sỏi đi tới phía sảnh đường.
    Cước bộ của chàng rất chậm, không gây tiếng động, mỗi một dây thần kinh trên toàn thân, mỗi một phân bắp thịt đều đang ở trạng thái tác chiến, chuẩn bị sẵn sàng lúc nào cung ứng phó với đột kích thình lình.
    Hai bên con đường đều là lồng chim do lưới sắt nối thành.
    Dưới ánh đèn mù mờ, vẫn thấp thoáng nghe thấy vô số tiếng chim ríu rít.
    Đại đa số những con chim đều đã ngủ, nhưng vẫn có một số giương mắt, lâu lâu lại phát ra tiếng kêu kỳ quái.
    Thẩm Thắng Y cơ hồ ép sát người lên lưới sắt bên trái con đường mà đi tới, mắt nhìn bốn bề, tay nghe tám hướng.
    Nhìn thấy những con mắt chim yêu dị kia, nghe thấy tiếng kêu kỳ quái, chàng đột nhiên có một thứ cảm giác, nghĩ mình đang đi trong cõi u minh.
    Thứ cảm giác đó vừa sinh ra, Thẩm Thắng Y cũng không nhịn được mỉm cười.
    Bởi vì chàng chưa từng đi qua cõi u minh, căn bản không biết cái gọi là u minh thật ra có bộ dạng ra sao.
    Địa phương này ban ngày cho dù rất mỹ lệ, ban đêm không tránh khỏi quá khủng bố!
    Không có tập kích.
    Thẩm Thắng Y bình an đến trước sảnh đường, chàng quẹo vào hành lang bên trái, ngón tay chọt một lỗ trên giấy dán cửa, lén ghé mắt nhìn vào.
    Thái Phượng cùng Tử Vong Điểu đang ngồi bên một cái bàn điêu khắc đầy hình chim chóc bên trái sảnh.
    Không những bàn khắc hình chim, ghế cũng vậy, tất cả mọi khí cụ trong sảnh đường nếu không phải khắc hình chim thì hình trạng cũng giống như chim.
    Sảnh đường treo đầy lồng chim, có cái bằng tre, có cái điêu khắc bằng ngọc, không ngờ còn có cái đúc bằng kim ngân.
    Cực Lạc tiên sinh không chỉ thích chim, còn yêu chim đến mức thành cuồng, thành si.
    Thậm chí bản thân lão hiện tại cũng giấu mình trong y phục hình chim làm bằng sắt.
    Đầu của Tử Vong Điểu đang đặt trên bàn.
    Đầu chim đúc bằng sắt, thân chim cũng làm bằng sắt.
    Đó tịnh không phải là một con Tử Vong Điểu thật.
    Sắt thượng đẳng hun đúc, mỏng phi thường, mỏng mà cứng, cứng đến mức đao thương bất nhập.
    Chỗ vốn là cái đầu chim, hiện tại lại lộ ra một cái đầu người.
    Tóc bạc trắng, mắt cũng như sương trắng, mặt mày cười tươi như đang đóng kịch.
    Cực Lạc tiên sinh!
    Ẩn mình bên trong áo chim chính là trang chủ của Cực Lạc trang.
    Lão hiện tại đang cười đặc biệt khoái trá.
    Bởi vì Thái Phượng chính đang kể cho lão nghe tới đoạn Cốc Vân Phi bị Tây môn huynh đệ chém thành bốn đoạn.
    Lão cười nói:
    “Lá gan của Tây môn huynh đệ thật quá nhỏ, một cái đầu tốt như vậy, đáng lẽ nên cầm ra đường rao bán”.
    Thái Phượng nói:
    “Bọn chúng không những gan nhỏ, mà còn ngu xuẩn đến đáng tội”.
    Cực Lạc tiên sinh thốt:
    “Ngươi nói như vậy, bọn chúng chắc đã chết dưới độc châm trong tay áo của ngươi”.
    Thái Phượng nói:
    “Độc dược đó quả nhiên rất lợi hại”.
    Cực Lạc tiên sinh thốt:
    “Ngươi nghĩ ta lừa gạt ngươi sao?”.
    Thái Phượng nói:
    “Tôi sao lại nghĩ vậy chứ”.
    Nàng chợt đứng dậy, uốn hông, ngồi trên đùi Cực Lạc tiên sinh:
    “Ông sao lại lừa gạt tôi cho được?”.
    Cực Lạc tiên sinh hỏi:
    “Châu bảo đã lọt vào tay?”.
    Thái Phượng đáp:
    “Trong cỗ xe ngựa ngoài cửa, tổng cộng năm hòm”.
    Cực Lạc tiên sinh thốt:
    “Ta tốn ba đêm mới nghĩ ra kế hoạch này, không có lý do không thành công”.
    Thái Phượng nói:
    “Sự xuất hiện của Thẩm Thắng Y lại cơ hồ phá hoại đi kế hoạch này”.
    Cực Lạc tiên sinh thốt:
    “Sự xuất hiện của y tịnh không nằm trong kế hoạch của ta”.
    Thái Phượng nói:
    “Bất cứ kế hoạch nào ít nhiều gì cũng khó tránh khỏi có trở ngoại ngoài ý liệu”.
    Cực Lạc tiên sinh thốt:
    “Ngươi muốn báo thù, ta giúp ngươi tiêu diệt Khổng Tước, ngươi muốn có tiền, ta cũng giúp ngươi thiết lập biện pháp đoạt tới tay, hiện tại đã hết tức, tiền đã có, ngươi chắc rất khoái trá”.
    Thái Phượng cười ngọt:
    “Khoái muốn chết”.
    Cực Lạc tiên sinh thốt:
    “Không còn muốn gì nữa?”.
    Thái Phượng cười:
    “Ai nói không có?”.
    Cực Lạc tiên sinh “ồ” lên:
    “Ngươi còn muốn gì nữa?”.
    Thái Phượng song thủ ôm lấy cổ Cực Lạc tiên sinh:
    “Muốn ông!”.
    Cực Lạc tiên sinh cười khà khà:
    “Ta đã không còn trẻ nữa, lại không anh tuấn, ngươi muốn làm gì?”.
    Thái Phượng đáp:
    “Muốn ông lên giường hầu tôi”.
    Cực Lạc tiên sinh thốt:
    “Câu nói đó nếu để người ta nghe được, sẽ cười thúi đầu”.
    Thái Phượng nói:
    “Bọn họ làm sao biết được bao nhiêu năm nay chỉ có một mình ông mới có thể thật sự làm tôi thỏa mãn”.
    Cực Lạc tiên sinh thốt:
    “Ngươi đại khái còn chưa biết mỗi một lần hầu ngươi xong, ta tối thiểu phải uống chín cân thuốc, lại phải nghỉ ba ngày”.
    Thái Phượng nói:
    “Vậy một tháng có mười ngày khoái hoạt thật sự”.
    Cực Lạc tiên sinh cười lớn:
    “Một tháng mười ngày, ngươi định lấy mạng ta à”.
    Thái Phượng hôn Cực Lạc tiên sinh:
    “Tôi làm sao mà tha mạng ông được?”.
    Thẩm Thắng Y bên ngoài nhìn thấy, không khỏi rùng mình. Đến bây giờ chàng coi như đã rõ quan hệ thật sự của một nam một nữ đó, thứ quan hệ không bình thường.
    Tâm lý của hai người đó, không còn nghi ngờ gì nữa, đã đi đến mức biến thái.
    Cực Lạc tiên sinh liền nói:
    “Xem ra ngươi làm sao cũng không chịu buông tha ta”.
    Thái Phượng hỏi:
    “Lẽ nào ông có thể sống không có tôi?”.
    Cực Lạc tiên sinh lắc đầu:
    “Không thể”.
    Thái Phượng nói:
    “Vậy còn không mau thu thập hành trang”.
    Cực Lạc tiên sinh ngây người:
    “Làm gì?”.
    Thái Phượng đáp:
    “Rời khỏi Cực Lạc trang này”.
    Cực Lạc tiên sinh hỏi:
    “Tại sao?”.
    Thái Phượng nũng nịu:
    “Ông bán đầu người chỉ là để tìm vui, không thèm che mặt, tôi tin rằng Thôi lão lục Kim tiểu tam chắc nhận ra ông, ngày mai quan phủ nhất định sẽ phái người đi kiếm ông về, mặt đối mặt với chúng, có thể gặp chuyện đó”.
    Cực Lạc tiên sinh thốt:
    “Bớt lo đi, lúc đó Thôi lão lục Kim tiểu tam đang say sưa, ta chỉ cần cãi lại bọn chúng túy lúy hoa mắt, nhìn lầm người, quan phủ làm sao có thể bắt ta?”.
    Thái Phượng nói:
    “Rời khỏi đây an toàn hơn”.
    Cực Lạc tiên sinh lại lắc đầu:
    “Để cho ta một tháng, ta có lẽ có thể bỏ đi”.
    Thái Phượng hỏi:
    “Tại sao phải một tháng?”.
    Cực Lạc tiên sinh đáp:
    “Kỳ thật thời gian một tháng ta tin cũng vô phương hoàn toàn chuyên chở hêát chim chóc trong trang viện này”.
    Thái Phượng hỏi:
    “Ông không buông được mấy con chim này?”.
    Cực Lạc tiên sinh thốt:
    “Ngươi nên biết rõ”.
    Thái Phượng nói:
    “Có năm hòm châu bảo, ông có thể mua nữa”.
    Cực Lạc tiên sinh thốt:
    “Những con chim này không phải toàn bộ là dùng tiền có thể mua được”.
    Thái Phượng nói:
    “Vậy thì ông có thể đi tìm bắt nữa mà”.
    Cực Lạc tiên sinh hỏi:
    “Ngươi lẽ nào đã quên ta đi tìm bắt những con chim này trước sau đã tốn mất bao nhiêu thời gian?”.
    Thái Phượng trầm mặc.
    Cực Lạc tiên sinh nói:
    “Ngươi yên tâm, cho dù có lưu lại đây, quan phủ cũng không có biện pháp bắt ta”.
    Thái Phượng nói:
    “Nhưng tôi...”.
    Cực Lạc tiên sinh thốt:
    “Ngươi lại càng đơn giản hơn, chỉ cần đem châu bảo chôn giấu là được rồi!”.
    Thái Phượng nói:
    “Ồ?”.
    Cực Lạc tiên sinh thốt:
    “Thẩm Thắng Y, Cốc Vân Phi, Tây môn huynh đệ toàn là võ lâm cao thủ, ngươi cho dù tự mình thừa nhận là ngươi âm mưu giết chết bọn chúng, có ai chịu tin chứ?”.
    Thái Phượng ngẫm nghĩ:
    “Đúng ha”.
    Cực Lạc tiên sinh thốt:
    “Quan phủ cần phải nắm đủ nhân chứng vật chứng mới có thể đem người ta phán tội, bọn họ làm sao có nhân chứng...”.
    Một thanh âm chợt ngắt lời lão:
    “Ở đây có một!”.
    Cực Lạc tiên sinh Thái Phượng giật mình quay đầu lại, mục quang vừa chạm, thất thanh:
    “Thẩm Thắng Y?”.
    Thẩm Thắng Y đang dựa mình bên cửa, chăm chăm nhìn Cực Lạc tiên sinh:
    “Về phương diện vật chứng, cái áo chim trên mình ngươi, còn có cỗ xe ngựa mà Thái Phượng cô nương đánh tới ngoài cửa, ta nghĩ đã đủ rồi!”.
    Thái Phượng mặt mày tái mét, bất giác đứng dậy.
    Cực Lạc tiên sinh cũng đứng dậy, liền lấy cái đầu chim trên bàn đội lên.
    Cực Lạc tiên sinh lại biến thành một con Tử Vong Điểu.
    Thẩm Thắng Y vẫn chăm chăm nhìn lão:
    “Ta từ lúc ban đầu đã có nghi ngờ Tử Vong Điểu là người giả trang, không tưởng được ngươi không ngờ có thể lợi dụng sự chấn động của đôi cánh mà bay lên không, bội phục! Bội phục!”.
    Giọng nói của Cực Lạc tiên sinh từ trong cái đầu chim truyền ra:
    “Không có gì”.
    Thái Phượng thấy Thẩm Thắng Y như thấy quỷ, thoát miệng hỏi:
    “Ngươi không phải đã trúng độc châm sao?”.
    Thường Tam Phong đáp:
    “Đó là sự thật”.
    Thái Phượng hỏi:
    “Sao ngươi không chết?”.
    Thẩm Thắng Y đáp:
    “Bởi vì ta đã uống thuốc giải độc”.
    Cực Lạc tiên sinh hỏi truy:
    “Giải dược ơ đâu?”.
    Thẩm Thắng Y đáp:
    “Ngươi có nghe nói tới Đường Môn Bưu Báo huynh đệ không?”.
    Cực Lạc tiên sinh đáp:
    “Có nghe qua, hai người bọn họ nghe nói đã luyện thành một thứ Tiêu Hồn Thực Cốt Tán”.
    Thẩm Thắng Y thốt:
    “Hơn nữa còn có giải dược”.
    Cực Lạc tiên sinh hỏi:
    “Ngươi quen bọn họ?”.
    Thẩm Thắng Y đáp:
    “Quen Đường Bưu”.
    Cực Lạc tiên sinh hỏi:
    “Hắn đã cho ngươi giải dược?”.
    Thẩm Thắng Y đáp:
    “Không sai”.
    Cực Lạc tiên sinh nói:
    “Vậy thuốc giải của Tiêu Hồn Thực Cốt Tán lại có thể hóa giải thứ độc dược này?”.
    Thẩm Thắng Y thốt:
    “Thêm vào nội công thâm hậu của ta là đủ”.
    Cực Lạc tiên sinh ngây người:
    “Thì ra là vậy”.
    Thái Phượng hỏi tiếp:
    “Ngươi làm sao đến đây được?”.
    Thẩm Thắng Y đáp:
    “Ta vốn không rời khỏi khu vườn đó, một mực nằm phục dưới xe vận công bức độc, đến khi ngươi đánh xe ra khỏi vườn, ta đã khỏe lại bảy tám phần, vì để truy tra chân tướng, đã lén tiến vào trong thùng xe”.
    Thái Phượng nói:
    “Ngươi...”.
    Chỉ nói được một tiếng “ngươi”, nàng liền tức tối đến mức không thể nói nữa.
    Thẩm Thắng Y rất hiểu rõ tâm tình của nàng, không nói với nàng nữa, quay sang đối diện Cực Lạc tiên sinh:
    “Đến bây giờ, toàn bộ sự việc ta đại để đã minh bạch rồi”.
    Cực Lạc tiên sinh hỏi:
    “Vậy là nói vẫn còn có chuyện không minh bạch?”.
    Thẩm Thắng Y đáp:
    “Chỉ là một chuyện”.
    Cực Lạc tiên sinh nói:
    “Sao không hỏi cho minh bạch?”.
    Thẩm Thắng Y hỏi:
    “Tại sao ngươi lại nghe lời phân phó của Thái Phượng như vậy, ả kêu ngươi giết người là ngươi giết người, kêu ngươi lập âm mưu giúp ả đoạt gia tài của người ta là ngươi nghĩ biện pháp cho ả?”.
    Cực Lạc tiên sinh mỉm cười, hỏi ngược:
    “Ngươi biết ta bình sinh thích cái gì không?”.
    Thẩm Thắng Y không do dự:
    “Chim!”.
    Cực Lạc tiên sinh hỏi:
    “Thái Phượng là gì?”.
    Thẩm Thắng Y đáp:
    “Là tên một loài chim”.
    Chàng ngây người:
    “Ngươi vì vậy cho nên đặc biệt thích, nhất thiết thuận tòng theo ả?”.
    Cực Lạc tiên sinh đáp:
    “Phải!”.
    Thẩm Thắng Y ngạc nhiên:
    “Khổng Tước cũng là một tên chim, tại sao ngươi lại nhẫn tâm phân thây Khổng Tước của Bách Điểu Viện?”.
    Cực Lạc tiên sinh đáp:
    “Trong trang viện này ta có nuôi bốn con khổng tước, ta biết khổng tước ra sao, ả tuy tên là Khổng Tước, hoàn toàn không giống khổng tước”.
    Thẩm Thắng Y thốt:
    “Đương nhiên, ả chỉ là người”.
    Cực Lạc tiên sinh nói:
    “Không sai, chỉ là người”.
    Thẩm Thắng Y thốt:
    “Thái Phượng cũng là một người”.
    Cực Lạc tiên sinh chợt hỏi:
    “Ngươi có bao giờ thấy chim phượng thật sự chưa?”.
    Thẩm Thắng Y đáp:
    “Chưa”.
    Chàng còn chưa nói tiếp, Cực Lạc tiên sinh đã cắt ngang:
    “Căn cứ theo cổ thư ghi lại, chim phượng là một thứ thần điểu, đằng trước như lân đằng sau như hươu, cổ rắn đuôi cá, trán chim quán má chim uyên, bụng rồng lưng rùa, cằm yến mỏ gà, đủ năm màu, xuất thân từ Đông phương quân tử chi quốc, ngao du bốn biển.
    Thẩm Thắng Y hỏi:
    “Ngươi nghĩ thật có thứ chim như vậy?”.
    Cực Lạc tiên sinh đáp:
    “Không nghĩ vậy”.
    Lão ngưng một chút, lại nói tiếp:
    “Cho nên ta nói chim phượng thật ra hình dạng ra sao, ngươi có dám nói không phải được không?”.
    Thẩm Thắng Y cười khổ:
    “Cãi như vậy không thể có ai thắng”.
    Cực Lạc tiên sinh không phủ nhận:
    “Chính thị!”.
    Thẩm Thắng Y thốt:
    “Theo ta biết, thiên hạ không có ít đàn bà cũng có tên Phượng, thậm chí lấy Phượng làm họ”.
    Cực Lạc tiên sinh nói:
    “Ta biết, bất quá người đầu tiên ta gặp là ả”.
    Thẩm Thắng Y hỏi:
    “Đầu óc ngươi có phải có bệnh?”.
    Cực Lạc tiên sinh đáp:
    “Mỗi một người đầu óc ít nhiều gì cũng đều có bệnh, ta đương nhiên không ngoại lệ”.
    Thẩm Thắng Y hỏi:
    “Hiện tại đầu ngươi lại có ý niệm gì?”.
    Cực Lạc tiên sinh đáp:
    “Đương nhiên là tiêu diệt chứng cớ”.
    Thẩm Thắng Y hỏi:
    “Ngươi nghĩ làm được không?”.
    Cực Lạc tiên sinh đáp:
    “Làm được”.
    Thẩm Thắng Y hỏi:
    “Làm sao?”.
    Cực Lạc tiên sinh nói:
    “Qua đây, ta nói cho ngươi biết”.
    Thẩm Thắng Y không ngờ nghe lời bước xéo sảnh đường về phía Cực Lạc tiên sinh.
    Mới đi vào trong đường, “oa” một tiếng quái dị, Cực Lạc tiên sinh đã bay lên.
    Thẩm Thắng Y lập tức dừng bước, Cực Lạc tiên sinh cơ hồ đồng thời bộc phát về phía chàng.
    Cánh chim đến trước, cánh chim sắc bén như đao chém tới yết hầu của Thẩm Thắng Y!
    Phương pháp tốt nhất để tiêu diệt chứng cớ là giết người.
    Thẩm Thắng Y đã sớm đề phòng, thân hình lập tức thoái lui!
    Cánh chim quét qua, mấy cái lồng chim treo trong sảnh đứt dây văng tứ tán! Đôi cánh chim của Cực Lạc tiên sinh không còn nghi ngờ gì nữa là một đôi binh khí lợi hại.
    Cánh trái của lão đánh vào khoảng không, cánh phải lại đánh tới, hai cánh vỗ đánh, chém chặt, song cước đồng thời phối hợp đá ra.
    Móng vuốt trên song cước của áo chim cũng là binh khí!
    Mỏ chim dài thon sao lại không phải là binh khí cho được!
    Toàn thân lão là binh khí, hơn nữa toàn thân đều đao thương bất nhập, lần này toàn lực triển khai công thế, chỉ có ép Thẩm Thắng Y liên tục thoái lùi.
    Thẩm Thắng Y Tả Thủ Kiếm tuy thần tốc, nhưng đôi cánh chim căn bản là một cặp khiên to lớn, vừa hợp lại là hoàn toàn gạt văng công thể của chàng.
    Cho dù kiếm của chàng có thể len qua kẽ hở, đâm vào đôi cánh, cũng vô phương đâm bị thương Cực Lạc tiên sinh.
    Nhược điểm duy nhất của Cực Lạc tiên sinh chỉ có đôi mắt, lão hiển nhiên cũng biết điểm đó, cho nên bộ phận đôi mắt phòng thủ đặc biệt nghiêm mật.
    Thẩm Thắng Y nhất thời chỉ biết thoái lùi.
    Sảnh đường tuy cũng rộng rãi, nhưng cánh chim vừa xòe ra đã chiếm hết một phần ba không gian.
    Thẩm Thắng Y cả chuyện tránh né sang hai bên cũng đã thành một vấn đề.
    Thoái đi thoái lại, đằng sau đã là vách tường.
    Cực Lạc tiên sinh lại “oa” lên một tiếng quái dị, đôi cánh xòe ra hết mức, chém gấp tới.
    Thẩm Thắng Y thân người rướn dài bắn lên trên như mũi tên.
    Cánh chim chém dưới chân chàng, chém lên tường.
    Vách tường vỡ, bụi bay tứ tán.
    Thẩm Thắng Y phóng lên được hai trượng, Tả Thủ Kiếm đâm lên nóc nhà, nóc nhà giữa kiếm quang hở một lỗ lớn, Thẩm Thắng Y cả người lẫn kiếm bắn ra.
    Cực Lạc tiên sinh sát na đó cũng lăng không bay đụng nóc nhà.
    “Xoẻng” một tiếng, một vùng ngói lớn bị clts bay đụng tan nát, thế bay của lão còn chưa dứt, xuyên qua nóc nhà, lăng không một vòng, hạ mình trên mái ngói.
    Thẩm Thắng Y lại đã đặt chân trên lưới sắt bên trên con đường trải sỏi.
    Cực Lạc tiên sinh “oa oa” hai tiếng quái gở, đập cánh bay lên khỏi mái ngói, bay về phía Thẩm Thắng Y!
    Sau khi phát động công thế, lão đơn giản coi mình như một con chim, một lời nói của người cũng không nói, chỉ “oa oa” rít lên!
    Thẩm Thắng Y chỉ đợi lão bay đến gần, Tả Thủ Kiếm đè xuống, “xoẹt xoẹt” một tràng tiếng động kỳ lạ, rạch gần đứt hẳn một vòng trên lưới sắt, ngươi liền lăn ra một bên.
    Tất cả động tác đều hoàn thành trong một sát na.
    Người chàng mới lăn ra, Cực Lạc tiên sinh đã lăng không đánh xuống.
    Cánh chim đánh vào khoảng không, song cước của lão tự nhiên rơi ngay trên lưới sắt, rơi đúng ngay chỗ Thẩm Thắng Y đã dùng kiếm rạch phá một vòng tròn.
    Lưới sắt đã bị kiếm rạch gần đứt, Cực Lạc tiên sinh vừa hạ xuống, cái vòng lưới chỗ đó liền rơi xuống, nửa người bên dưới của Cực Lạc tiên sinh lập tức rớt xuống lỗ.
    Hai cánh nối liền tới vùng xương sườn của lão còn dính lại bên trên lưới sắt.
    Một chiêu đó của Thẩm Thắng Y thật vượt xa ngoài ý liệu của lão.
    Song cước của lão hổng giữa khoảng không, không chỗ mượn lực, nhất thời cũng không bay được nữa.
    Thẩm Thắng Y cả người lẫn kiếm tức thì bay trở lại, kiếm vít lên cái đầu Tử Vong Điểu mang trên đầu Cực Lạc tiên sinh.
    Đầu chim bị vít văng đi, kiếm của chàng liền đâm tới cổ Cực Lạc tiên sinh.
    Cực Lạc tiên sinh không tránh né, nhưng kiếm của Thẩm Thắng Y vừa điểm tới, đôi cánh còn kẹt bên trên lưới sắt đột nhiên hợp lại! “Keng” một tiếng, kiếm của Thẩm Thắng Y lập tức bị kẹp giữa đôi cánh.
    Một chiêu đó của Cực Lạc tiên sinh cũng vượt ngoài ý liệu của Thẩm Thắng Y.
    Còn có chuyện khác chàng không ngờ tới.
    Hai cánh chim vừa gộp lại, lông vũ trên mặt không ngờ lại phì phì bắn ra, giống như là phi đao.
    Thẩm Thắng Y nếu chỉ lo rút kiếm, không khó gì bị đám phi đao lông vũ đó đả thương, mà thói quen của người bình thường, một khi binh khí bị người ta kẹp giữ, chuyện đầu tiên muốn làm đương nhiên là rút kiếm ra.
    Thẩm Thắng Y không ngờ lại là ngoại lệ, kiếm trong tay vừa bị cánh chim kẹp chặt, chàng không ngờ lập tức buông kiếm, lộn một vòng ra.
    Chàng tịnh không biết bí mật của bộ áo Tử Vong Điểu của Cực Lạc tiên sinh, chỉ là sát na đó chàng nghe cơ quan hoạt động “cạch” một tiếng.
    Phản ứng của chàng nhanh mãnh, kinh nghiệm phong phú, làm sao người thường có thể so bì được?
    Phi đao lông chim phì phì bay nhắm ngực chàng, chàng lăn một vòng trên lưới sắt, tả thủ đưa lên vai phải, ống tay áo rụt lại rồi phất ra, một điểm hàn quang từ hữu thủ của chàng bay ra, bay về phía mắt trái của Cực Lạc tiên sinh!
    Sau khi chàng rút mũi độc châm đó ra, liền thuận tay nhét trong ống tay áo tay phải, vốn nghĩ tới lúc cần có thể có thêm vũ khí để sử dụng, hiện tại cầm sử dụng làm ám khí.
    Nó vốn là ám khí.
    Cực Lạc tiên sinh thật không tưởng được Thẩm Thắng Y không ngờ cũng có thể dùng ám khí!
    Lão cũng không tưởng được Thẩm Thắng Y không ngờ có thể né được đám phi đao lông vũ đó đột tập.
    Sát na đó lão chỉ biết Thẩm Thắng Y bị phi đao lông vũ bắn ngã, không khỏi “oa”.
    lên một tiếng chim rít.
    Một tiếng đó mới vừa thoát ra, độc châm đã bắn vào mắt trái của lão.
    Tiếng kêu cao hứng lập tức biến thành tiếng rít khủng bố.
    Cực Lạc tiên sinh nửa thân giật nảy, lưới sắt xung quanh đứt hết, toàn thân liền rơi xuống bậc đá.
    Thái Phượng lúc đó đã từ trong sảnh đường chạy ra, vừa thấy liền la lên, bước tới đỡ Cực Lạc tiên sinh.
    Thẩm Thắng Y tức thời hạ mình qua lỗ hổng.
    Cực Lạc tiên sinh trợn trừng nhìn Thẩm Thắng Y, mắt trái đã không còn thần thái, đột nhiên hỏi:
    “Cái ngươi dùng có phải là độc châm của ta?”.
    Thẩm Thắng Y đáp:
    “Chính thị”.
    Cực Lạc tiên sinh cười thảm:
    “Giỏi, lấy đạo của người ta để trị người ta”.
    Thẩm Thắng Y thốt:
    “Giây phút sinh tử quan đầu, không trách ta được”.
    Cực Lạc tiên sinh nói:
    “Ngươi nếu không dùng độc châm đó, thêm một đám phi đao lông vũ của ta bắn ra, ngươi chết chắc!”.
    Giộng nói ngưng một chút, lại tiếp:
    “Không phải ngươi chết, thì ta chết, ngoài sinh tử ra đâu còn đường lựa chọn khác!”.
    Lão chợt quay đầu nhìn Thái Phượng:
    “Ngươi chắc biết mình tội ác cùng cực, một khi vào nha môn tất phải chết không tha?”.
    Thái Phượng gật đầu.
    Cực Lạc tiên sinh thở dài một hơi:
    “Ngươi đã là nữ vương của chim, làm sao có thể hãm thân vào lao ngục, chờ ra pháp trường chịu chém?”.
    Nói dứt lời, lão đột nhiên kéo cánh về, ôm chặt lấy Thái Phượng, mỏ chim thon dài bén nhợn đồng thời mổ phập vào yết hầu của Thái Phượng.
    Thái Phượng hoàn toàn không né tránh, không ngờ còn lộ một nụ cười, nhoẻn cười nghênh tiếp cái chết đột ngột đó.
    Thẩm Thắng Y hoàn toàn không kịp cản trở.
    Chàng trừng trừng nhìn hai người ôm nhau gục ngã, nhất thời trong đầu cũng không biết có cảm giác gì!
    Một hồi sau, chàng như sực tỉnh mộng, ngửa mặt thở dài một hơi.
    Trên trời vẫn còn trăng, ánh trăng vẫn trong như nước.
    Áo Tử Vong Điểu bằng sắt dưới ánh trăng lấp loáng một thứ hàn quang làm người ta rùng mình, Tử Vong Điểu lại đã chết.
    Hết
    Last edited by giavui; 05-18-2020 at 06:24 PM.

Trang 2 / 2 ĐầuĐầu 12

Chủ Đề Tương Tự

  1. Quan Điểm <Thượng Đế> của KrishnaMurti
    By MySweetLord in forum Tự Do Tôn Giáo
    Trả Lời: 13
    Bài Viết Cuối: 11-20-2010, 10:30 PM
  2. Đoạn Đường Nguy Hiểm
    By Duy_Khang in forum Truyện Audio Giải Trí
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 11-07-2010, 03:58 AM
  3. Quan Điểm Về Ăn Chay Của Đạo Phật
    By hienchanh in forum Trang Phật Giáo
    Trả Lời: 3
    Bài Viết Cuối: 10-19-2010, 01:14 AM
  4. Phiếm Luận Về Đạo Hiếu Của Chữ Đồng Tử
    By tieulacphong in forum Trang Hiếu Đạo
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 10-06-2010, 12:21 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •