Về Mùa Thu Không Bao Giờ Hết Lá ...

Sao THU tiễn ngàn thu đi quá sớm
Tuyết từ đâu rơi trắng xóa một trời
Thân lá gầy thêm trĩu nặng cành non
Đang cúi xuống ôm niềm đau diệu vợi

Nếu có thể đưa chiều thu trở lại
Một giờ thôi, một phút, hay một giây
Lá vàng rơi thật khẽ xuống tuyết mềm
Hồn của lá hôn nàng-đông ngây dại

Ta rất thích nhìn hoàng hôn nhung lụa
Để không còn buồn chán chuyện thế nhân
Không âu lo lạnh lẽo lúc thu tàn
Không sợ hãi mùa đông sầu ảm đạm

Và tất cả những ngày đi tháng đến
Sẽ hiền hòa như thể mộng thần tiên
Giấc mơ xưa không xóa nhạt bóng hình
THU phiêu lãng đưa Hồn Thơ về miên viễn

Paris, 8 Dec 2010
ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo