Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Người ta chỉ tạo nên hạnh phúc của mình do việc săn sóc đến hạnh phúc của người khác.
Bernardin De Saint Pierre
Trang 11 / 28 ĐầuĐầu ... 91011121321 ... Cuối Cuối
Results 101 to 110 of 279

Chủ Đề: Thiên Long Bát Bộ

  1. #1
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết

    Thiên Long Bát Bộ

    Thiên Long Bát Bộ ..

    KIM DUNG








    hối 1
    Những huyền bí sau núi Vô Lượng

    Một luồng ánh sáng xanh lóe ra, cây kiếm Thanh Cương nhằm thẳng vai
    bên trái gã đứng tuổi phóng tới lẹ như chớp làm cho gã không kịp vung
    kiếm lên gạt, vội né tránh. Mũi Thanh Cương đi trệch sang bên phải gần sát
    cổ thì bỗng đánh choang một tiếng, cây Thanh Cương đụng mạnh vào thanh
    trường kiếm của gã đứng tuổi đưa thẳng lên đỡ. Dư âm chưa tắt, ánh kiếm
    lập lòe, mới chớp mắt mà hai bên đã thay đổi thế kiếm đến bảy đường. Vụt
    một cái, thanh trường kiếm của gã lớn tuổi nhằm giữa mặt gã trẻ tuổi chém
    xả xuống. Gã trẻ tuổi né sang bên hữu tránh khỏi, rồi tiện tay trái lao cây
    Thanh Cương như gió chém tạt sang chân gã đứng tuổi. Đã đến lúc hai gã
    đánh mau, đỡ lẹ, bằng những đường kiếm hiểm hóc, quyết liệt tưởng chừng
    như cuộc đấu ăn thua trí mạng.
    Trong luyện võ sảnh, ngồi chính giữa là một ông già, tuổi ngoại năm mươi,
    giơ tay lên vuốt chòm râu dài ra chiều đắc ý. Ngoài hai mươi tên đồ đệ vừa
    nam vừa nữ đứng chầu hầu hai bên, ai nấy chăm chú theo dõi cuộc đấu
    kiếm ngoài võ trường. Bên hành lang phía tây, trên mười người khách ngồi
    trên ghế lót đệm gấm xem cuộc đấu, nhìn không chớp mắt.
    Ngoài võ trường một lớn, một nhỏ giao đấu đã ngoài bảy mơi thế kiếm.
    Bên nào cũng giở những thế kiếm hiểm ác với ý định hạ đối phương cho lẹ.
    Hai bên đang ở thế quân bình, không phân hơn kém, đột nhiên gã đứng tuổi
    vung lên một đường kiếm, dùng sức quá mạnh, xiêu hẳn người đi, dường
    như sắp té nhào.
    Trong đám khách ngồi xem, một cậu nhỏ mặc áo trắng thấy vậy bất giác phì
    cười. Nhng cậu biết ngay thế là thiếu lịch sự, vội lấy tay che miệng.
    Ngay lúc ấy, ngoài võ trường gã trẻ tuổi cầm kiếm quất vào lưng gã đứng
    tuổi. Gã này thừa thế xoay mình lại, tiện đà cầm thanh trường kiếm vừa
    chém vừa quát một tiếng "Mau". Nhát kiếm đến nhanh như chớp, gã trẻ tuổi
    không tài nào tránh kịp, bị chém trúng vào bắp vế bên trái. Bị thương gã
    bước loạng choạng, phải chống kiếm xuống đất mới đứng vững lại được. Gã
    trẻ tuổi toan đấu nữa, nhưng gã đứng tuổi đã tra kiếm vào bao tươi cười hỏi:
    - Chử sư đệ! Ngu huynh cảm ơn sư đệ đã nhường cuộc thắng cho. Sư đệ có
    đau không?
    Gã trẻ tuổi họ Chử, sắc mặt nhợt nhạt, mím môi đáp:
    - Đa tạ Cung sư huynh có lòng tốt đã nhẹ đòn cho.
    Ông già râu dài vẻ mặt hớn hở, mỉm cười nói:
    - Phe Đông thắng cuộc này nữa là ba. Vậy được ở lại Cung Kiếm Hồ năm
    năm nữa. Tân sư muội có ý kiến gì nữa chăng?
    Một vị đạo cô đứng tuổi ngồi ở mé tây nhà luyện võ sảnh có vẻ bực tức, nén
    giận đáp:
    - Tả sư huynh khéo rèn được đồ đệ xuất sắc. Nhưng năm năm vừa qua
    chẳng hay sư huynh đã nghiên cứu tinh vi được điều bí ẩn ở núi Vô Lượng
    cha?
    Ông già râu dài trừng mắt nhìn đạo cô nói:
    - Sư muội quên lề lối của phái ta rồi sao?
    Đạo cô đành chép miệng một cái rồi không nói gì nữa.
    Ông già họ Tả, tên gọi Tả Tử Mục, khách giang hồ tặng cho ông cái ngoại
    hiệu là "Nhất kiếm trấn Thiên Nam", chưởng giáo phe Đông phái Vô Lượng
    Kiếm, còn vị đạo cô kia đạo hiệu là Song Thanh, biệt hiệu là "Phản quang
    tróc ảnh", cầm đầu phe Tây phái Vô Lượng kiếm. Nguyên phái Vô Lượng
    kiếm chia làm ba phe: phe Đông, phe Nam và phe Tây. Nhưng phe Nam
    suy sụp từ lâu rồi chỉ còn hai phe Đông và Tây là hưng thịnh và có lắm
    nhân tài. Phái Vô lượng kiếm sáng lập từ triều Hậu Đường đời Ngũ Đại, đến
    đầu đời Tống thì chia ra ba phe. Cứ năm năm thì đồ đệ cả ba phe hội họp ở
    cung Kiếm Hồ trên núi Vô Lượng để đấu kiếm với nhau, phe nào thắng thì
    được ở cung Kiếm Hồ năm năm, đến năm thứ sáu lại mở cuộc đấu. Mỗi kỳ
    đấu gồm năm trận, hễ thắng ba là được. Trong khoảng thời gian năm năm,
    phe thua dĩ nhiên là phải cố gắng tập rượt để kỳ sau rửa hận, mà phe thắng
    cũng chẳng dám chểnh mảng chút nào. Mấy chục năm nay, phe Nam chả
    bao giờ đợc thắng cả, chỉ hai phe Đông và Tây ăn thua với nhau. Từ ngày
    Tả Tử Mục và Song Thanh lên nắm quyền chưởng giáo thì phe Đông thắng
    được hai kỳ, phe Tây được một. Trong kỳ này, tới trận gã họ Cung phe
    Đông đấu với gã họ Chử phe Tây là trận thứ tư, Cung thắng thế là phe Đông
    được ba, như vậy trận thứ năm không cần phải đấu nữa, đằng nào phe Đông
    cũng thắng rồi.
    Phái Vô Lượng kiếm nổi tiếng trong đám giang hồ đã lâu. Nhờ ở thể lệ năm
    năm một lần đấu mà dư trăm năm nay kiếm thuật nghiên cứu ngày một tinh
    vi hơn và tiến bộ rất nhiều. Phái này chỉ tranh đấu với nhau, ít khi gây thù
    oán với khách giang hồ để phát sinh xung đột đến phải vong mạng. Những
    tay cự phách đều tồn tại cho đến lúc thọ chung vì thế mà bảo toàn được
    nhân tài. Còn một lẽ nữa là: sự thắng bại trong các cuộc đấu có quan hệ rất
    lớn đến thể diện phe mình tất nhiên thầy truyền thụ cho trò lúc nào cũng
    phải gắng sức hết lòng, trò luyện tập chẳng kể gì ngày hay đêm nữa. Mỗi
    thế hệ lại sáng chế hay cải thiện thêm phép đánh.
    Các tân khách ngồi ở hành lang phía Tây, những tay nổi tiếng trong võ lâm
    mà hai phe mời đến chứng kiến để làm trọng tài có tám vị đều là những
    nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm ở Vân Nam, nếu không phải là
    những tay võ nghệ siêu quần thì cũng là những bậc đạo cao, đức trọng cả.
    Chỉ mình chàng thiếu niên mặc áo trắng, ngồi ghế sau chót là hạng không
    có tên tuổi gì. Mà cũng chỉ mình chàng dám bật lên tiếng cười chế nhạo lúc
    gã họ Cung giả vờ trượt chân trong cuộc đấu với gã họ Chử.
    Chàng thiếu niên này theo võ sư Mã Ngũ Đức ở phủ Phổ Nhị tỉnh Vân
    Nam. Mã Ngũ Đức nguyên là một nhà buôn trà lớn, vốn hiếu khách từ thuở
    nhỏ, tính tình theo nếp Mạnh Thờng Quân, bao nhiêu khách giang hồ hoặc
    phiêu lưu mãi võ đến đều đợc Mã tiếp đón rất nồng hậu, vì vậy mà được
    các phái võ lâm rất kính yêu, còn về võ công thì Mã không có gì đặc sắc.
    Lúc Mã Ngũ Đức giới thiệu chàng thiếu niên áo trắng kia họ Đoàn, hoàng
    tộc nước Đại Lý, Tả Tử Mục đã chả thèm để ý vì Tả tưởng chàng là đồ đệ
    Mã Ngũ Đức thì chính võ công Mã còn chưa vào đâu, huống chi là đồ đệ
    Mã nên Tả hà tiện cả đến câu xã giao tầm thường, chỉ chắp tay rồi khinh
    khỉnh dẫn vào ghế ngồi. Ngờ đâu anh chàng ngốc nghếch chẳng biết trời đất
    gì, thấy đồ đệ Tả Tử Mục giả vờ trượt chân liền phì cười chế nhạo.
    Vừa thấy phe Đông phái Vô Lượng Kiếm thắng trận đấu thứ ba, những
    trọng tài như Liễn Chi Hư: đại đệ tử phái Điểm Thương, Lăng Tiêu Tử: đạo
    nhân chùa Ngọc Chân núi Ai Lao, Già Diệp thiền sư chùa Đại Giác, Mã
    Ngũ Đức thi nhau quay vào chúc tụng Tả Tử Mục.
    Last edited by giavui; 05-20-2020 at 04:53 PM.

  2. #101
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Bốn gã cúi đầu tâu:
    - Thần đảng xin tuân chỉ.
    Nam Hải Ngạc Thần thấy đông người đến vây đánh liền quát to:
    - Các ngươi định lấy nhiều hiếp ít phải không? Ta đây không sợ đâu nhé,
    Hoàng thượng, Hoàng hậu ta chấp luôn cả hai ngươi nữa đó.
    Đoàn Dự vội khoát tay ra hiệu nói:
    - Hãy khoan! Để ta cùng lão thử ba đòn đã, rồi sau sẽ liệu.
    Riêng Bảo Định Đế biết rõ cháu mình có thủ đoạn hơn người, y làm nhiều
    điều không ai nghĩ đến, tất y có cơ mưu gì đây. Nam Hải Ngạc Thần tất
    không hại tính mạng y, hơn nữa lại có cả hai anh em mình ngồi đây, quyết
    không ngại gì. Nghĩ vậy Bảo Định Đế liền phán bảo:
    - Các ngươi hãy thong thả! Cứ để cho tên cường đồ kia biết tài Tiểu Vương
    tử nước Đại Lý đã.
    Bọn Lăng Thiên Lý đang tiến lại, bỗng nghe Hoàng thượng truyền chỉ đều
    dừng lại cả. Bảo Định Đế vẫn tươi cười hớn hở nét mặt không lộ vẻ lo lắng
    chút nào.
    Đoàn Dự nói với Nam Hải Ngạc Thần:
    - Nhạc lão tam! Chúng ta phải có lời giao ước trước: nếu ba đòn ông không
    đánh ngã được tôi ông phải thờ tôi làm sư phụ. Nhưng tư chất ông dốt nát
    lắm tôi không dạy võ ông đâu. Ông có bằng lòng như thế không?
    Nam Hải Ngạc Thần cả giận nói:
    - Ai cần mi dạy võ nghệ? Võ công mi không bằng loài chuột nhắt, ai thèm
    đếm xỉa tới?
    Đoàn Dự nói:
    - Tốt lắm! Thế là ông chịu điều kiện đó rồi! Chỉ cần ông không được trái lời
    thầy, bất luận việc gì sư phụ đã ra lệnh ông phải tuân theo. Nếu trái lệnh sư
    phụ là phạm tội trong quy luật phái võ.
    Nam Hải Ngạc Thần nghe nói chẳng những không giận mà lại hớn hở đáp:
    - Điều đó là dĩ nhiên. Sau khi mi đã thờ ta làm thầy cũng phải nhớ lấy nghe!

  3. #102
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Hồi 15

    Phép "lLăng Ba Vi Bộ " kỳ tuyệt

    Đoàn Dự nói:
    - Tôi ngư thuận như vậy nhưng xin nhắc lại: nếu ông muốn thu tôi làm đồ
    đệ, phải lần lượt hạ hết được các vị sư phụ tôi để tỏ rõ võ công ông giỏi hơn
    tất cả, vì có thế tôi mới thờ ông làm thầy được.
    Nam Hải Ngạc Thần đáp:
    - Được lắm! Mi toàn nói chuyện vẩn vơ. Tha hồ cho mi muốn xoay cách
    nào thì xoay cũng không lại được ta đâu.
    Đoàn Dự trỏ phía sau Nam Hải Ngạc Thần mỉm cười nói:
    - Một trong các vị sư phụ tôi đang đứng sau lưng ông đó.
    Nam Hải Ngạc Thần tưởng sau lưng mình có người thật quay ngoắt lại.
    Đoàn Dự thừa cơ tiến lên một bước, đưa tay thọc vào huyệt "đào đạo" giữa
    lưng Nam Hải Ngạc Thần.
    Phép điểm huyệt này tuy không đúng cách thức của con nhà võ nhưng "đào
    đạo" là một trong các huyệt trọng yếu nhất của con người, Nam Hải Ngạc
    Thần lại nghe lồng ngực mình đột nhiên dường như bị tắc nghẽn thì ra tay
    trái Đoàn Dự đã nắm được sau lưng lão và ngón tay chàng bấm đúng vào
    giữa huyệt "Y xá".
    Nam Hải Ngạc Thần giật mình vội vận nội công chống đỡ nhưng hai huyệt
    trọng yếu đã bị kiềm chế, đồng thời nội lực dùng vào việc giải phóng hai
    huyệt đạo này cũng bị kiềm chế luôn. Lão hết sức bình sinh đem nội lực ra
    phản ứng lại một cái tức thì toàn thân nhũn ra như sứa.
    Đoàn Dự chỉ có việc nhấc mình lão cao một chút cho đầu chúc xuống, chân
    giơ lên rồi hất mạnh một cái là lão phải té nhào. Cái đầu nhẵn thín đập
    xuống đất đánh "bịch" một tiếng. May mà nền nhà trải đệm nên lão không
    đến nỗi bị thương. Có điều một tay võ công lừng lẫy tiếng tăm mà nay bị
    thư sinh Đoàn Dự đẩy ngã khiến lão thẹn quá hoá giận. Lão liền dùng
    miếng "Lý ngư đả đình" vụt dậy, giơ tay trái ra chụp xuống Đoàn Dự.
    Những người ngồi trong Hoa sảnh đều là tay võ nghệ cao cường không ai
    ngờ một gã thư sinh yếu ớt như Đoàn Dự làm cho Nam Hải Ngạc Thần phải
    một phen điên đảo. Mọi người chưa hết kinh hãi, ngơ ngác về cái té của
    Nam Hải Ngạc Thần bỗng thấy lão lại hùng hổ giơ tay ra chực nắm lấy
    Đoàn Dự. Đoàn Chính Thuần toan ra tay phản ứng, đã thấy Đoàn Dự bước
    trệch sang bên. Bộ pháp của chàng rất là kỳ cục, chỉ bước lờ vờ một cái mà
    tránh khỏi bàn tay nhanh như chớp của Nam Hải Ngạc Thần, làm cho Đoàn
    Chính Thuần buột miệng trầm trồ khen ngợi:
    - Kỳ tuyệt! Thật là kỳ tuyệt!
    Nam Hải Ngạc Thần lại đưa bàn tay ra chụp xuống. Đoàn Dự không chống
    đỡ chi cả, bước tiến lên hai bước, thế là Nam Hải Ngạc Thần lại vồ hụt.
    Nam Hải Ngạc Thần đánh hai đòn không trúng vừa ngạc nhiên vừa cáu
    giận, lại thấy Đoàn Dự đứng lù lù trước mặt, cách mình không đầy ba thước
    lão tức quá gầm lên một tiếng đưa cả hai bàn tay ra chụp thẳng vào bụng
    Đoàn Dự.
    Bảo Định Đế, Đoàn Chính Thuần, Dao Đoan Tiên Tử, Cao Thăng Thái thấy
    thế đánh vô cùng hiểm ác đều la lên:
    - Phải cẩn thận đấy!
    Đó là miếng "Độc long trảo", một thế võ tuyệt kỹ bí hiểm mà Nam Hải
    Ngạc Thần khổ công rèn luyện trong mười năm trời với mục đích đánh bại
    Diệp Nhị Nương để giành giật lấy ngôi thứ hai trong tứ ác về mình. Cũng
    may mà trong lúc lão điên tiết, mất hết bình tĩnh nên chụp sểnh không thì
    "con người tương lai của phái Nam Hải" đã vỡ bụng ra rồi.
    Đoàn Dự bước sang bên phải một bước rồi lại bước sang bên trái một bước,
    đoạn lẹ làng chuyển qua phía sau Nam Hải Ngạc Thần, giơ tay lên đập vào
    cái đầu hói của lão.

  4. #103
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Nam Hải Ngạc Thần thấy đối phương giơ bàn tay thần xuất quỷ một lên
    đánh thì chẳng còn hồn vía nào nữa, buột miệng kêu lên: "Mạng ta nguy
    mất". Nhưng khi tay chàng đập xuống đến đầu lão, lão cảm thấy tay chàng
    không có chút nội lực nào cả. Lão đưa tay trái lên đỡ mạnh quá, đánh "roạc"
    một cái. Mu bàn tay Đoàn Dự bị năm ngón tay lão cào trúng, rõ năm vết
    toạc da rướm máu. Chàng vội rụt tay về, đà tay lão hãy còn sức mạnh sớt
    thẳng xuống làm cho chính cổ lão cũng toạc ra năm vệt chảy máu.
    Kể ra thì Đoàn Dự đã tránh xong ba đòn của Nam Hải Ngạc Thần và thế là
    đã thắng cuộc rồi. Nhưng chàng quên rằng mình chẳng có chút nội công
    nào, da dĩ máu nóng của tuổi trẻ bốc lên ngùn ngụt nên mới giơ tay đánh
    xuống đầu lão. Cái đòn vô lực của chàng chẳng những không làm gì được
    lão mà xuýt nữa còn bị lão túm được tay mình. Chàng đâm ra hoảng sợ chân
    bước loạng choạng chạy đến núp vào sau lưng phụ thân, mặt cắt không còn
    hột máu.
    Dao Đoan Tiên Tử đa mắt nguýt chàng, tự nói một mình: "Thằng nhỏ này
    gớm thật, dám dối cả ta nữa. Bá phụ và gia gia mi đã luyện cho mi những
    công trình kỳ diệu đến thế mà mi cứ giả vờ như không biết tý gì".
    Mộc Uyển Thanh la lên:
    - Nhạc lão tam! Ngươi đánh ba đòn không hạ được chàng, trái lại ngươi bị
    té nhào. Còn chờ gì mà ngươi chưa dập đầu nhận chàng làm sư phụ?
    Nam Hải Ngạc Thần vò đầu bứt tai, thẹn quá, mặt đỏ như gấc chín, ấp úng:
    - Chưa phải là chuyện ra tay thực sự, chỗ đó bỏ đi không kể.
    Mộc Uyển Thanh đưa ngón tay lên chọc chọc vào má mình bêu bêu:
    - Thế mà không biết nhục! Ngươi không lạy chàng nhận làm sư phụ tức là
    ngươi tự nhận là quân chó đẻ hay sao?
    Nam Hải Ngạc Thần đáp:
    - Ta không chịu nhận cả hai thứ.
    Đoàn Chính Thuần thấy bộ pháp của con mình ảo diệu dị thường, chính ông
    không hiểu về bộ pháp này nhưng cũng khẽ bảo con:
    - Con đừng có động thủ đánh lão, chỉ nhè huyệt đạo mà điểm vào thôi!
    Đoàn Dự rỉ tai đáp:
    - Con cảm thấy kinh hãi lắm rồi, e rằng không làm nổi nữa.
    Đoàn Chính Thuần khẽ bảo:
    - Việc gì mà phải sợ? Đã có gia gia đây liệu tiếp tay cho.
    Đoàn Dự được cha hứa nâng đỡ, mất hết sợ hãi, đường hoàng bước ra nói:
    - Nam Hải Ngạc Thần! Ngươi đánh ba đòn không hạ nổi ta! Thôi lạy xuống
    mà nhận làm sư phụ đi!
    Nam Hải Ngạc Thần hét lên một tiếng rồi đánh ra một chưởng. Đoàn Dự
    rón chân một bước qua mé đông bắc, tránh khỏi một cách dễ dàng. Điện lực
    ở tay lão phóng ra làm đổ gãy các kỷ trà. Đoàn Dự vẫn bình tĩnh, miệng
    lâm râm đọc chú: "Sơn địa bác, hoả địa tấn, tiến vô vọng, chuyển trung phu,
    hoả thuỷ kỳ tế, địa hoả minh di, thoái tổn vị, tà quy đại tráng...". Những
    đòn Nam Hải Ngạc Thần đánh tới, chàng vẫn điềm nhiên như không thấy,
    chỉ nhìn nhận phương hướng, theo đúng bộ pháp, khi tiến chếch lên, khi lui
    thẳng xuống. Nam Hải Ngạc Thần chưởng pháp đánh ra vun vút mỗi lúc
    một mau, nội lực mỗi lúc một mạnh thêm như vũ bão làm cho bàn ghế bay
    tứ tung, bình cốc vỡ loảng xoảng. Rút cục vẫn không đánh trúng Đoàn Dự
    được phát nào. Chớp mắt đã đánh đến ba mươi mấy đòn. Hai anh em Bảo
    Định Đế Đoàn Chính Minh và Trấn Nam Vơng Đoàn Chính Thuần nhìn rõ
    bộ pháp của Đoàn Dự chỉ hời hợt, không có lấy một chút sức mạnh mà vẫn
    chưa biết vị cao nhân nào đã truyền thụ cho chàng lối bộ pháp cực kỳ thần
    diệu này. Phép bước chân theo 64 quẻ của vua Phục Hy đời xa. Cách tiến
    thoái không ai có thể lường được. Nếu cứ lấy thực lực mà đấu với Nam Hải
    Ngạc Thần thì chỉ nửa đòn chàng đã mất mạng với địch thủ rồi. Nhưng Nam
    Hải Ngạc Thần đánh thế nào cũng mặc, chàng cứ lên lui theo đúng bộ pháp
    của mình thôi, nên địch dù mạnh đến đâu cũng không tài nào đánh trúng.
    Hai anh em Bảo Định Đế xem Nam Hải Ngạc Thần đánh đến 48 đòn, sắc
    mặt thoáng lộ vẻ lo lắng, nghĩ thầm: "Giả tỷ Nam Hải Ngạc Thần cứ nhắm
    mắt đánh bừa, đừng nhìn nhận phương hướng Đoàn Dự né tránh thì sau thế
    nào cũng có phát trúng". Nhưng vẫn thấy Nam Hải Ngạc Thần sắc mặt mỗi
    lúc một vàng nhạt, mắt mở mỗi lúc một to thêm. Đòn nào cũng nhằm Đoàn
    Dự đánh tới. Một bên Đoàn Dự cứ theo đúng phương pháp bước tiến, bước
    lui thành ra lão muốn đánh nhanh đến đâu cũng không trúng được.
    Nếu cuộc đấu cứ như vậy kéo dài mãi thì dù cho Đoàn Dự có dữ cho khỏi bị
    tổn thương đã là may rồi còn muốn đánh ngã đối phương thì đừng hòng.

  5. #104
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Bảo Định Đế coi một lát nữa, cất tiếng bảo Đoàn Dự:
    - Dự con! Con bước thong thả lại một chút, nhằm đường huyệt đạo trước
    ngực bên địch mà nắm lấy!
    Đoàn Dự thưa:
    - Xin vâng!
    Rồi tuân lời bá phụ chàng bước chầm chậm lại, lúc đến gần phía trước Nam
    Hải Ngạc Thần chàng nhìn chằm chặp vào mặt lão, thấy nét mặt hung dữ,
    vàng ửng, đôi mắt như nẩy lửa mà chàng bở vía, chân bước loạng choạng,
    trệch ra ngoài phương vị, bị tay Nam Hải Ngạc Thần chụp trúng vào tai bên
    trái, máu chảy đầm đìa, giả tỷ chàng bị chụp xích vào trong một tấc nữa thì
    phải chết lăn quay ra đất. Bị đau Đoàn Dự càng hoảng hốt, phải chạy mau
    lại ẩn vào sau lưng Đoàn Chính Thuần, gượng cời thưa lại Bảo Định Đế:
    - Bá phụ ơi! Không xong rồi!
    Đoàn Chính Thuần cả giận quát:
    - Xưa nay con cháu họ Đoàn nước Đại Lý lâm trận đối địch có chạy trốn
    bao giờ? Mi phải ra đấu nữa đi! Lời bá phụ dạy chí phải đó!
    Dao Đoan Tiên Tử thương con nói xen vào:
    - Con nó đã chống nhau với lão dư 60 đòn. Họ Đoàn có được đứa con gan
    dạ như thế còn chưa đủ hay sao? Dự con! Thế là thắng cuộc rồi, đừng ra
    đánh nữa!
    Đoàn Chính Thuần tức mình nói:
    - Nó là con tôi, mình bất tất phải quan tâm? Đã có tôi bảo đảm sinh mạng
    cho nó.
    Dao Đoan Tiên Tử thương con đau lòng, nước mắt chảy quanh, muốn nhảy
    xổ ra. Đoàn Dự thấy tình cảnh mẫu thân như vậy, trong lòng không nỡ,
    hùng khí bừng bừng trỗi dậy, rảo bước chạy ra, quát to lên rằng:
    - Ta lại đấu với ngươi lúc nữa!
    Lần này chàng tỏ ra gan dạ hơn, lên lui đĩnh đạc, xoay chuyển ung dung,
    đến lúc giáp Nam Hải Ngạc Thần chàng không nhìn vào mặt lão nữa, đưa
    hai tay chụp xuống ngực địch thủ. Nam Hải Ngạc Thần thấy tay Đoàn Dự
    chụp thong thả mà yếu ớt, lão cười ha hả, né đi một chút, rồi cứ giơ tay
    chụp xuống vai chàng. Không ngờ bước chân Đoàn Dự biến hoá khôn
    lường, hai người cùng xoay mình đổi phương vị thế nào lại đụng vào nhau.
    Ngực Nam Hải Ngạc Thần chạm vào ngón tay trỏ Đoàn Dự. Không bỏ lỡ cơ
    hội, chàng nhằm đúng phương vị đường huyệt đạo, tay trái giữ lấy huyệt
    "Đản Trung", tay phải giữ huyệt "khí hộ". Chàng túm được hai yếu huyệt
    này nhưng chẳng có chút nội lực nào. Giả tỷ Nam Hải Ngạc Thần cứ để
    mặc kệ cho chàng giữ thế nào thì giữ, không thèm để ý tới, đừng vận nội
    công giải thoát thì rồi chàng cũng đến từ từ buông ra chứ chẳng làm gì được
    lão. Đằng này Nam Hải Ngạc Thần thấy yếu huyệt bị kiềm chế, đâm ra
    hoảng sợ, giơ luôn hai tay lên, chụp xuống trước mặt chàng. Miếng đánh
    vào mắt địch này nhà võ gọi là "thế đánh bắt buộc bên địch phải hồi thủ tự
    cứu", khiến cho đối phương tự nhiên phải bỏ yếu huyệt để rụt tay về chống
    đỡ. Đó là một miếng hiểm hóc, những tay cao thủ thường để giải cứu lúc
    lâm nguy. Cũng may mà Đoàn Dự chẳng hiểu tý gì về phương pháp đánh đỡ
    trong nghề võ. Những đòn của Nam Hải Ngạc Thần ác liệt là thế, chàng
    cũng mặc kệ, hai tay cứ giữ khư khư lấy hai yếu huyệt của lão chứ không
    rút về để che chở cho mình. Hai tay Nam Hải Ngạc Thần đang chụp xuống
    mắt chàng, chỉ còn cách độ gang tay thì khí huyết trong mình lão bị trở trệ,
    chân tay cử động tựa hồ vướng víu, không đáp ứng theo đúng ý chí, không
    chụp xuống đúng mắt chàng. Lão hít một hơi chân khí rồi lại vận nội
    công... cũng vì lão gắng vận nội công làm cho khí huyết đi ngược chiều.
    Hai luồng khí lực trong mình tự va chạm nhau, xung đột nhau làm cho lão
    hoa mắt lên. Đoàn Dự đang giữ chịt hai huyệt đạo Nam Hải Ngạc Thần
    bỗng thấy một luồng nhiệt khí làm cho bàn tay chàng nóng bỏng lên rồi cả
    thân chàng cũng run rẩy, chân không đứng vững. Chàng biết rằng bỏ tay ra
    lúc này tất phải chết ngay với địch thủ nên dù trong mình khó chịu đến mức
    độ nào cũng phải cố gắng chịu đựng.

  6. #105
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Đoàn Chính Thuần đứng gần đó thấy mặt con mỗi lúc một đỏ bừng lên liền
    thò một ngón tay, dí vào huyệt "Đại truy" sau lưng chàng. Đó là phép điểm
    huyệt Nhất Dương Chỉ lừng danh thiên hạ của họ Đoàn nước Đại Lý. Phép
    điểm huyệt này kỳ tuyệt ở chỗ làm cho một luồng khí dung hoà thấm vào
    trong mình, đồng thời truyền nội lực mạnh mẽ vào người Đoàn Dự. Chỉ
    trong giây lát, toàn thân Nam Hải Ngạc Thần run lên bần bật rồi mềm ra
    như bún lăn quay xuống đất. Đoàn Chính Thuần truyền thêm khí lực cho
    chàng. Đoàn Dự dần dần hồi phục lại như thường nhưng hồi lâu không nói
    được lên tiếng.
    Đoàn Chính Thuần đem phép Nhất Dương Chỉ ám trợ cho Đoàn Dự. Thế là
    cả hai cha con hợp lực mới chế phục nổi Nam Hải Ngạc Thần. Mọi người
    ngồi trong Hoa sảnh đều hiểu như vậy nhưng cứ trông bề ngoài thì ai chả
    bảo Nam Hải Ngạc Thần bị Đoàn Dự hạ, không còn cãi vào đâu được.
    Con người như Nam Hải Ngạc Thần quả là ghê gớm, Đoàn Dự vừa buông
    tay ra, lão chỉ vận khí sơ sơ, tức thì đứng dậy được ngay. Hai mắt lão nhìn
    Đoàn Dự chằm chặp. Trên bộ mặt cổ quái của lão lộ vẻ kinh dị, thương tâm
    lẫn với vẻ căm hờn.
    Mộc Uyển Thanh la lên:
    - Nhạc lão tam! Ta xem ngươi cố tình không chịu thi lễ nhận thầy, vậy ra
    ngươi cam tâm làm quân chó đẻ mất rồi.
    Nam Hải Ngạc Thần hậm hực nói:
    - Mi hiểu ta thế nào được? Lậy y làm thầy thì lậy chứ sao? Đời nào ta chịu
    tiếng xấu làm quân chó đẻ?
    Nói xong lão quỳ ngay xuống lạy Đoàn Dự bốn lạy, đầu dập "binh binh"
    bốn lần xuống đất rồi kêu lên:
    - Thưa sư phụ! Đệ tử là Nhạc lão tam kính bái sư phụ.
    Đoàn Dự đứng ngây người ra mà nhìn, chưa kịp trả lời thì Nam Hải Ngạc
    Thần đã vụt dậy, nhảy vọt lên nóc nhà bỏ đi.
    Bỗng một tiếng kêu "ối" thê thảm nổi lên, rồi từ trên nóc nhà lăn xuống
    đánh "huỵch" một tiếng. Mọi người nhìn ra thì là tên vệ sĩ trong phủ Trấn
    Nam Vơng, trước ngực máu chảy đầm đìa. Tim gan gã đã bị Nam Hải
    Ngạc Thần móc đem đi mất, chân tay gã giãy giụa mấy cái rồi nằm chết
    thẳng cẳng. Sự việc xảy ra thần tốc kinh người. Tên vệ sĩ này võ công tuy
    còn kém bốn gã Ngưu, Tiều, Canh, Độc nhưng cũng vào hạng khá, vậy mà
    Nam Hải Ngạc Thần chỉ giơ tay ra một cái móc mất tim gan. Đoàn Chính
    Thuần, Cao Thăng Thái cũng ở gần đó nhưng không cứu kịp. Mọi người
    nhìn nhau cả kinh thất sắc.
    Mộc Uyển Thanh tức giận nói:
    - Lang quân! Chàng thu được tên đồ đệ hung ác, hỗn láo đến thế là cùng. ở
    nhà thầy ra mà dám giết cả người nhà thầy. Lần sau lang quân có gặp hắn
    phải trừng trị hắn cách nào mới được chứ?
    Đoàn Dự đáp:
    - Tôi may mà thắng cuộc là toàn nhờ ở gia gia ám trợ. Sau này gặp lão, tôi e
    rằng đến trái tim sư phụ này vị tất còn giữ nổi với lão nói chi đến chuyện
    nghiêm trị lão hung đồ đó?
    Trong lúc đang trò chuyện Tiêu Đốc Thành cùng Lăng Thiên Lý khiêng
    thân thể gã vệ sĩ ra ngoài. Đoàn Chính Thuần sai đem đi an táng và cấp đỡ
    rất hậu cho gia đình kẻ bị nạn.
    Hoắc tiên sinh mười phần ba tỉnh, bảy say vâng dạ luôn mồm từ từ lui ra.
    Bảo Định Đế hỏi Đoàn Dự:
    - Dự con! Bộ pháp đó con đã được bậc cao minh nào truyền thụ cho? Theo
    đúng phương vị 64 quẻ của vua Phục Hy đời xưa.
    Đoàn Dự đáp:
    - Bộ pháp đó con tự luyện quấy quá một mình trong sơn động chả hiểu có
    đúng không? Xin bá phụ chỉ giáo cho!
    Bảo Định Đế lại hỏi:
    - Con tự luyện lấy ở trong sơn động đầu đuôi thế nào? Nói rõ cho ta nghe!
    Nguyên hôm đó ở trên đỉnh núi, Mộc Uyển Thanh bị Nam Hải Ngạc Thần
    cớp đem đi, Đoàn Dự cuống quít chạy theo. Mới đi được vài bước, loạng
    choạng thế nào chân giẫm lên mình một con trăn lớn tròn trùng trục mà trơn
    như mỡ, chàng trợt chân ngã, mình cứ tuột dần dần xuống khe núi. Trong
    cơn nguy cấp thập tử nhất sinh, chàng đưa hai tay ra kều cào thì may sao vớ
    được một cành cây. Chàng liền níu lấy, đưa cả hai chân ra sờ soạng, chợt
    đặt được lên một mỏm đá sườn núi nhô ra. Bên tai nghe tiếng sóng vỗ bì
    bòm, nước sông chảy cuồn cuộn kêu ầm ầm nh sấm rền ở phía dưới chân.
    Chàng định thần nhìn khắp xung quang, sườn núi cao chót vót và dựng đứng
    như bức tường thành không còn cách nào trèo lên được nữa, đi xuống lại bị
    lăn vào dòng sông nước chảy xiết cũng chết mất mạng. Chỉ còn cách theo
    mé tả bò đi thì còn có chỗ đặt chân, chẳng hiểu bước đường trước mắt ra
    sao, chàng dùng cả chân lẫn tay lần mò, sờ soạng trong lòng nơm nớp lo sợ.
    Chàng bò đi có lúc mệt quá phải ngồi nghỉ, gặp chỗ hiểm trở phải cố gắng
    lắm mới bò qua được. Dò lần cho đến lúc trời đã hoàng hôn, trước mặt hiện
    ra vô số tảng đá lởm chởm, không sao tìm ra được lối đi phẳng phiu một
    chút. Sau mấy hồi cực kỳ gian lao, vất vả chàng chợt thấy cảnh tượng quen
    quen hiện ra. Dường như có lần chàng đã qua quãng đường này rồi thì phải?
    chàng định thần cố nhớ lại, hết nhìn non xanh lại ngắm nước đục, bất giác
    buột miệng kêu lên:
    - A ha! Phải rồi! Đúng là bữa trước ta ở trong thạch động ra đã qua chỗ này
    rồi, cảnh vật hãy còn y nguyên như cũ.
    Đoàn Dự nhận ra rồi trong lòng hớn hở vui mừng, tự nói một mình: "từ chỗ
    này đi qua mấy chân trái núi cao và vượt qua mấy khe vực nữa thì ra đến
    một con đường ven núi, chừng mười bảy mười tám dặm nữa là đến cầu
    "Thiện nhân độ". Nhưng chàng lại sực nhớ đến pho tương ngọc mỹ nhân tư
    dung tuyệt thế. Chân chàng muốn đi nhưng dạ không đành, chàng tặc lưỡi
    lẩm bẩm: "Âu là ta hãy vào thăm ngọc tượng, dù có suốt đời bị giam cầm
    trong hang động, ta cũng cam tâm". Thế là chẳng đắn đo gì nữa, chàng lần
    theo lỗi cũ, chỉ hơn mười trượng đã đến cửa hang nhỏ. Chàng chui ngay
    vào, rồi cứ theo đường hầm vào tới thạch thất.

  7. #106
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Lúc đó trời đã hoàng hôn nhưng bốn mặt tường đều có giát những hạt minh
    châu toả ra một thứ ánh sáng huyền ảo. Đoàn Dự run run đứng ngắm pho
    tượng ngọc nhủ thầm: cũng may đây chỉ là pho tượng bằng ngọc chứ không
    phải người thật. Giả tỷ trên thế gian có cô gái mỹ lệ nhường này thì Đoàn
    mỗ có phải vì nàng mà tan nát thân danh hay phải chết nửa đời nửa đoạn
    cũng chẳng chút chi hối hận! Bất luận nàng ra lệnh cho làm gì, dù là việc
    đại nghịch vô đạo hay việc gian ác hiểm độc đến đâu đi chăng nữa, mình há
    dám từ nan? Đoàn Dự hỡi Đoàn Dự! Trên đời không có người này tưởng
    cũng là cái may lớn trong những cái không may đó.
    Đoàn Dự đứng trước người ngọc đã chồn gối run chân mà không biết mỏi
    mệt là gì. Nào đâu Nam Hải Ngạc Thần? Nào đâu Mộc Uyển Thanh?
    Chàng bỏ rơi vào cõi hư vô hết, chẳng còn lo còn nghĩ gì tới nữa. Hồi lâu
    quay về thực tại, chàng cảm thấy mỏi quá, không tài nào đứng được nữa liền
    nằm quay ra chân pho tượng ngọc ngủ thiếp đi.
    Trong lúc mơ màng, Đoàn Dự thấy pho tượng quả nhiên cử động, cầm một
    thanh bảo đao đưa cho và sai chàng đi giết 36 người vô tội, bất luận nam
    hay nữ. Chàng chẳng ngần ngừ chút nào, khẳng khái vâng lời cầm đao ra đi,
    bất cứ gặp ai cũng giết. Chém giết một hồi đến bảy tám mươi người, đầu lâu
    lăn long lóc ngổn ngang trên mặt đất, chàng hăm hở trở vào phục mệnh.
    Tượng ngọc mỉm cười, trầm trồ khen giỏi rồi bảo chàng:
    - Ngươi hãy về nhà lấy đầu phụ thân đi!
    Chàng nhất quyết không dám tuân mệnh. Tượng ngọc chau mày nói:
    - Ngươi không tuân lệnh ta thì lập tức ra ngoài kia tự chặt đầu ngươi đem
    vào đây ra mắt ta.
    Đoàn Dự không do dự chút nào, cầm đao tự đâm vào bụng, kêu to lên một
    tiếng, giật mình tỉnh dậy, mồ hôi toát ra như tắm. Chưa hết kinh sợ, trống
    ngực đánh thình thình. Bỗng chàng thấy ánh dương quang chiếu vào, nhớ lại
    chuyện vừa xong thì ra suốt đêm rồi mình đã trải qua một cơn ác mộng.
    Chàng nhỏm dậy nhìn pho tượng, nghĩ vẩn nghĩ vơ một hồi, sực nhớ ra điều
    gì tự hỏi: "Đây là một toà thạch thất sâu dưới đáy hồ từ đâu mà ánh dương
    quang lại chiếu vào được?". Đoạn nhìn theo phía có ánh sáng để tìm cho ra
    lẽ thì thấy trên nóc nhà có treo một tấm gương đồng, ánh sáng do tấm
    gương này phản chiếu xuống. Chàng chú ý nhìn kỹ tấm gương hồi lâu, nhận
    ra có những chữ tròn trĩnh. Chàng bỗng giật mình tự hỏi tiếp: "Khắp trong
    toà thạch thất này chỗ nào cũng để gương đồng, hay là có điều chi kỳ dị ở
    đó?".
    Nghĩ vậy tiện tay chàng với ra góc nhà bên phải nhặt lấy một tấm, lau hết
    bụi bặm cùng rỉ xanh đi để xem. Quả nhiên trên có khắc những đường
    ngang vạch dọc. Cạnh những nét này có chua "một bước", "hai bước", "nửa
    bước". Ngoài đầu những nét vạch có ghi bằng chữ nhỏ: "đồng nhân", "đại
    hữu", "quy muội", "khiêm"....
    Đoàn Dự biết ngay những chữ nh "đồng nhân", "đại hữu" v.v. là tên những
    quẻ trong 64 quẻ tuỳ theo phương vị ở kinh dịch. Chàng lật mặt dưới tấm
    kính lên thấy đề bằng lối chữ triện bốn chữ "LĂNG BA VI Bộ". Dó đó
    chàng liền nhớ lại lõm bõm được ít câu trong bài Lạc Thần Phủ tả điệu lăng
    ba:
    Lăng ba nhón gót,
    Chẳng nhiễm bụi trần.
    Chuyển mình lấp loáng,
    Mặt tựa hoa xuân,
    Miệng cười chúm chím,
    Lặng lẽ xuất thần,
    Nhìn người yểu điệu,
    Quên ngủ quên ăn

  8. #107
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Đoàn Dự cầm trong tay tấm gương đồng lật lên lật xuống, xem đi xem lại,
    ngồi thừ ra một lúc lại nhớ đến những dòng chữ khắc trên tấm gương đồng
    đặt dưới chân pho tượng mà mình đã xem bữa trước: "Ngươi đã lạy đủ ngàn
    lạy, vậy ta nhận ngươi làm đệ tử. Từ đây sắp tới ngươi còn gặp nhiều tai nạn
    thê thảm, nói không xiết được, cũng đừng hối hận. Võ công hơn đời của
    phái ta ở khắp nơi trong thạch thất này. Mong rằng ngươi ráng lĩnh tâm
    nghiên cứu cho ra". Rồi chàng nhớ lại bữa đó, trong lúc từ biệt pho tượng,
    chàng đã nói: "Thần tiên nương tử ơi! Tôi chả làm đồ đệ nương tử mà cũng
    chẳng học cái võ công hơn đời của nương tử đâu". Nhưng hôm nay chàng
    ngó pho tượng thần mấy hồi nữa thì tâm hồn như ngây như dại, chẳng còn
    tự chủ được nữa. Rồi chàng tự nhủ: "Thần tiên nương tử bảo ta học tập võ
    nghệ thì không thể không học được rồi. Nhưng câu võ công hơn đời của
    phái ta ở khắp nơi trong tòa thạch thất này, sao ta xem khắp cả có thấy gì
    đâu? Phải chăng võ công ghi trên tấm gương đồng ta vừa coi xong?". Nghĩ
    vậy chàng lật đi lật lại để xem cho kỹ phương vị 64 quẻ trong kinh dịch rồi
    bắt đầu tập bước thử.
    Ban đầu chàng chỉ chiếu theo phương hướng, độ số bước cho đúng cách,
    chưa lĩnh hội gì đến phần ảo diệu bên trong. Nhưng đến chỗ khó khăn, kỳ
    cục, nếu cứ theo chữ khắc trên tấm gương thì đi bước trước xong không biết
    làm thế nào để bước tiếp cho đúng. Sau chàng phải xoay mình chân không
    chấm đất mới bước vào đúng khuôn phép, cũng có lúc phải nhón gót vọt lên
    hay co chân nhảy lùi lại mới hợp với phương vị, độ số trong chỉ thị.
    Mỗi khi gặp vấn đề nan giải, Đoàn Dự cố gắng nghiên cứu, tìm được lối
    giải quyết chàng cảm thấy khoan khoái vô cùng và công nhận học võ cũng
    nhiều chỗ thích thú chẳng kém gì đọc sách. Có lúc chàng hối hận: "trước kia
    mình không hiểu, chỉ quan niệm võ nghệ là môn học để hại người, giết
    người nên không chịu học. Giờ xem bộ pháp này chẳng hại đến ai mà lại
    tránh được kẻ hung ác muốn đánh giết mình, như thế chẳng những không
    hại mà còn có ích nữa. Bất luận môn võ nào dùng để cứu người hay tự vệ
    đâu có phải việc dở". Kết luận như vậy chàng lại càng cần cù hăng hái luyện
    tập.
    Tập suốt một ngày, mười phần Đoàn Dự đã học được hai, ba. Tối đến,
    chàng đói quá bèn mở nắp hộp ngọc để đôi mãng cổ chu cáp kêu lên mấy
    tiếng cho rắn kéo đến nằm phục trước mặt. Chàng lựa giết mấy con rồi ra bờ
    sông nhặt củi đốt lên nướng ăn. Mấy ngày liền chỉ trừ những lúc ngủ đi hay
    lúc giết rắn làm bữa còn bao nhiêu thì giờ chàng để hết vào việc nghiên cứu
    và luyện tập "Lăng Ba Vi Bộ", không chểnh mảng một phút nào. Có lúc
    chán nản, chàng ngẩng đầu lên nhìn pho tượng ngọc thì lạ thay: Thần nương
    tiên tử tựa hồ có vẻ buồn bực thống trách chàng không chịu gắng sức hết
    lòng, thì chàng sợ hãi vô cùng, đứng bật dậy như chiếc lò xo, hăm hở đem
    hết tâm trí vào việc rèn tập "Lăng Ba Vi Bộ". Đến giữa trưa hôm thứ tư,
    Đoàn Dự đã thuộc lòng toàn bộ môn lăng ba ghi trên gương đồng và cách
    bước lên, lui xuống, diễn tập lại được một cách rất thuần thục. Chàng sực
    nhớ đến chuyện Mộc Uyển Thanh bị Nam Hải Ngạc Thần bắt trong một
    thời gian khá lâu rồi, chàng cần trở về để cứu mạng cho nàng. Nhưng lúc
    diễn tập xong, chàng vào ra mắt Thần tiên nương tử thì chẳng khác gì kẻ bị
    ma làm, tâm hồn như ngây như dại, chẳng nghĩ gì đến chỗ nguy khốn của
    Mộc Uyển Thanh nữa. Có lúc chàng quyết tâm "ta phải về cứu Mộc cô
    nơng rồi sẽ trở lại đây cũng chưa muộn gì". Chàng liền đặt tấm gương
    đồng vào chỗ cũ, chợt ngó đến một tấm gương khác loang lổ, sặc sỡ, trên
    khắc vô số chữ nghĩa. Chàng biết rằng nếu rèn luyện thêm món này nữa thì
    ít ra cũng mất mấy ngày, vội nhủ thầm: "Đoàn Dự hỡi Đoàn Dự! Mộc cô
    nơng bị ác nhân giam giữ, một ngày xem bằng ba thu. Nếu mi không kịp
    trở lại cứu nàng thì còn mặt mũi nào trông thấy ai nữa?". Tuy chàng lẩm
    bẩm như vậy nhưng lại bị một ý nghĩ khác đả phá: "mình ở đây bên con
    ngời ngọc vui thú biết là chừng nào, huống chi mình chẳng có lấy một chút
    bản lãnh thì làm sao mà đánh lại được Nam Hải Ngạc Thần, chỉ có cách là
    thờ lão làm thầy. Như thế thì thà chịu chết còn hơn". Hai luồng tư tưởng
    xung đột nhau dữ dội trong đầu óc chàng. Phân vân hồi lâu rồi chàng nhất
    quyết: "dù sao bỏ mặc Mộc Uyển Thanh cũng là một điều địa bất nghĩa,
    đâu phải tư cách của bậc đại trượng phu? Đừng có mình ở vào trường hợp bị
    giam cầm hoặc trường hợp bất khả kháng nào khác không trở về được chả
    nói làm chi".
    Last edited by giavui; 10-13-2010 at 12:26 AM.

  9. #108
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Quyết định nh vậy, chàng lại trước mặt pho tượng ngọc mỹ nhân, lạy xụp
    xuống đất khấn rằng:
    - Thần tiên nương tử ơi! Nếu nhờ được phép Lăng Ba Vi Bộ mầu nhiệm của
    nương tử vừa truyền cho mà tôi thoát khỏi tay Nam Hải Ngạc Thần thì sau
    này mỗi năm tôi tình nguyện đến ở đây với nương tử nửa năm.
    Khấn xong, chân trái chàng đạp bước "Trung phu", chuyển sang bước "Kỷ
    tế" rồi toan tiếp tục theo phép Lăng Ba Vi Bộ chạy ra khỏi động. Nhưng vừa
    bước sang vị "thái", chàng xoay mình một cái, chân phải bước đến vị "cổ",
    đột nhiên một luồng hơi nóng ở huyệt "đan điền" bốc lên cao độ khiến cho
    toàn thân tê nhức, không thể chịu nổi rồi lăn kềnh ra đất nằm cứng đơ
    người.
    Đoàn Dự thất kinh, toan chống tay xuống đất để nhỏm dậy nhưng tứ chi
    cũng như các bộ phận khác không chịu phục tùng ý chí của mình nữa. Đừng
    nói muốn ngồi lên mà ngay muốn cử động một đầu ngón tay cũng không
    thể được. Chàng chịu nằm trơ như phỗng đá, càng nóng nẩy lại càng không
    nhúc nhích được tý nào.
    Nguyên phép Lăng Ba Vi Bộ khắc trên tấm gương đồng là một môn võ để
    cho những người đã có bản lĩnh vào hạng thượng thừa rèn luyện. Đoàn Dự
    tuyệt không có một chút căn bản võ công nào, lúc tập chàng tiến lên một
    bước rồi dừng lại suy nghĩ, hoặc lùi xuống một bước lại nghỉ giây lát, huyết
    mạch trong người chu lưu một cách bình thường nên không việc gì. Đằng
    này chàng vừa thuộc hết bài, đột nhiên toan dông thẳng một lèo, các mạch
    máu trong người không thể luân lưu từ từ như thường mà chạy ngược lên
    một cách cấp bách nên toàn thân bị tê liệt, thiếu chút nữa biến thành cái xác
    không hồn. May mà chàng mới đi có mấy bước, vả không đi mau lắm nên
    chưa đến nỗi đứt mạch máu.
    Lâm vào tình trạng sống dở chết dở, Đoàn Dự cuống cuồng, cố sức vận
    động nhưng chàng càng cố gắng bao nhiêu ruột gan càng cồn cào bấy
    nhiêu, tựa như người buồn nôn mà không nôn ra được. Chàng nghĩ thầm:
    "tấm đồng đặt dưới chân nương tử đã khắc rõ ràng từ đây sắp tới ngươi còn
    gặp nhiều tai nạn thê thảm, nói không xiết được cũng đừng hối hận". Bây
    giờ mình nằm ỳ ra đây để mà chịu chết đói, há chẳng là một cảnh tượng thê
    thảm nói không xiết được ?
    ánh dương quang buổi chiều chênh chếch chiếu xuống. Vào khoảng giờ
    thìn, ánh sáng soi vào giữa tấm gương đồng và phản chiếu xuống mặt Đoàn
    Dự. Chàng thấy chói mắt, muốn quay đầu ra phía khác nhưng cổ cứng đơ
    không sao quay đi được. Chàng nhìn tấm gương thấy có khắc những chữ "Vị
    tế", "Tiểu quá", "chấn", "truân". Không còn cách nào quay đi chỗ khác,
    chàng chăm chú nhìn vào những chữ trong gương rồi đâm ra suy nghĩ,
    nghiên cứu, tính toán thì ra tấm gương thứ nhất chàng đã luyện xong mới
    được có 32 trong 64 quẻ, còn 32 quẻ nữa ở tấm gương này, lại vừa khéo
    hiện ra đúng lúc trước mặt chàng. Tuy chân không bước được nhưng chàng
    vẫn nằm ngẫm nghĩ, tính toán các bước chân, tưởng tượng ra bộ số, phương
    hướng. Chàng cứ lẩm nhẩm tính toán như vậy đến chiều thì được hơn mười
    bước, tâm hồn đã thấy được cởi mở và dễ chịu hơn trước nhiều.
    Trưa hôm sau Đoàn Dự nhập tâm được nốt 32 quẻ, chàng nằm ôn lại cả 32
    quẻ học trước hợp lại với 32 quẻ mới. Khi đầu từ "Minh di" rồi tuần tự sang
    "bí", "kỳ tế", "gia nhân". Bưước theo độ số, chuyển theo phương vị cho đủ 64
    quẻ thì về đến vòng tròn "Vô vọng" là xong.
    Last edited by giavui; 10-13-2010 at 12:27 AM.

  10. #109
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Đoàn Dự mừng quá, vỗ tay reo rồi vùng dậy la lên:
    - Tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu!
    Dứt lời chàng mới biết rằng mình đã cử động lại được như thường, thì ra hơi
    thở và kinh mạch trong người cũng chuyển vận theo tâm niệm. Tâm niệm
    đến vòng tròn, chỗ để nối các kinh mạch cởi mở trở về cương vị bình
    thường. Đoàn Dự mừng rỡ khôn xiết, nhưng còn lo lỡ ra quên mất thì nguy,
    chàng ôn đi ôn lại nhiều lần cho nhớ thật kỹ. Lúc bắt đầu diễn lại chàng
    bước rất thong thả, cẩn thận cho khỏi sai trật. Đi xong 64 quẻ chàng cảm
    thấy tinh thần phấn chấn, khí lực dồi dào. Tuy đã mấy ngày chẳng được ăn
    uống gì mà trong bụng vẫn không thấy đói lắm.
    Chàng vào vái ngọc tượng nói:
    - Đa tạ Thần Tiên Nương Tử!
    Rồi trở gót đi ra khỏi toà thạch động, tìm theo đường cũ qua cầu "Thiện
    nhân độ", lên núi Vô Lượng, tìm đến chỗ Mộc Uyển Thanh.
    Đoàn Dự đem chuyện luyện Lăng Ba Vi Bộ trong sơn động thuật lại đầu
    đuôi cho Bảo Định Đế nghe. Nhưng chàng dấu nhẹm việc pho tượng ngọc
    mỹ nhân không đả động gì đến vì chàng biết rằng trước mặt bao nhiêu
    người mà đem chuyện mình say mê một pho tượng ngọc nữ thì thật là một
    điều lố bịch, lại khiến cho Mộc Uyển Thanh phải nổi trận tam bành.
    Nghe Đoàn Dự kể xong Bảo Định Đế nói:
    - Bộ pháp 64 quẻ này dường như ở trong có ẩn hiện một căn bản nội công
    vào hạng thượng thừa. Con thử diễn lại từ đầu đến cuối cho ta coi!
    Đoàn Dự vâng lời, nhẩm lại một lúc rồi bước ra biểu diễn. Bảo Định Đế,
    Đoàn Chính Thuần, Cao Thăng Thái đều là những tay bản lĩnh cao siêu về
    phần nội công thế mà những chỗ tuyệt diệu về nội công trong bộ pháp này
    cũng chỉ nhìn nhận ra được vài phần mà thôi.
    Đoàn Dự diễn xong 64 quẻ, cuối cùng quanh một vòng tròn rồi trở về
    nguyên vị. Bảo Định Đế cả mừng nói:
    - Bộ pháp "Lăng Ba Vi Bộ" này ảo diệu vô cùng, trên đời có một không hai,
    con ta phải có phúc phân thế nào mới được gặp đó. Nay má con mới lại
    trùng phùng, thôi ta về để mẹ con hàn huyên với nhau.
    Đoạn nhà Vua quay sang bảo Hoàng hậu:
    - Ta về thôi!
    Vua cùng Hoàng hậu đứng dậy lên kiệu về Hoàng cung. Bọn Đoàn Chính
    Thuần tiễn đa ra khỏi cổng lớn rồi mới trở vào Vương phủ truyền mở tiệc
    ăn mừng. Vợ chồng Trấn Nam Vương cùng Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh
    ngồi một bàn có đến mười mấy tên thị nữ đứng bên hầu hạ.
    Mộc Uyển Thanh từ nhỏ đến lớn có bao giờ được dự bữa tiệc vinh hoa phú
    quý như hôm nay. Những món trân tu nàng chẳng những chưa từng thấy mà
    cũng chưa nghe ai nói đến bao giờ. Nàng được vợ chồng Trấn Nam Vương
    coi như người nhà thế là nghiễm nhiên thành hai cặp vợ chồng, cặp già, cặp
    trẻ ngồi chung trò chuyện vui vẻ nàng đã mừng thầm.
    Đoàn Dự thấy mẹ chàng đối với cha vẫn ra chiều lãnh đạm, đã không uống
    rượu lại chẳng ăn ngon, chỉ dùng mấy món rau đậu nhạt nhẽo, liền đứng lên
    rót một chung rượu nâng đến trước mặt mẹ mời:
    - Thưa mẫu thân! Con xin kính mời mẫu thân một chung rượu này.
    Dao Đoan Tiên Tử vội gạt đi:
    - Má có uống rượu đâu?

  11. #110
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Đoàn Dự lại rót một chung, đưa mắt ra hiệu cho Mộc Uyển Thanh, rồi nói:
    - Tôi xin mừng Mộc cô nương một ly.
    Mộc Uyển Thanh cầm ly rượu đứng lên đưa đến trước mặt tiên tử. Dao
    Đoan Tiên Tử nghĩ thầm: "Đối với Mộc Uyển Thanh ta chẳng nên tỏ ra quá
    thờ ơ với nàng", liền mỉm cười nói:
    - Mộc cô nương! Thằng nhỏ nhà này có tính lông bông lắm đấy. Ba má giữ
    y không được, cô nương phải giúp ta cai quản y mới xong.
    Mộc Uyển Thanh nói:
    - Nếu bảo không nghe con sẽ đánh cho mấy cái bạt tai.
    Dao Đoan Tiên Tử phì cười đưa mắt nhìn chồng. Đoàn Chính Thuần nói:
    - Phải thế mới được.
    Dao Đoan Tiên Tử đứng dậy đón lấy chén rượu ở tay Mộc Uyển Thanh.
    Dưới ánh đèn sáng, nàng trông rõ bàn tay bà nhỏ nhắn, trắng như tuyết,
    trong như ngọc nhưng trên mu bàn tay, chỗ gần cổ tay có miếng chàm đỏ
    tươi. Bất giác nàng rùng mình, run run hỏi:
    - Phải chăng bà... bà là Thư Bạch Phụng?
    Dao Đoan Tiên Tử cười đáp:
    - Sao cô lại biết tên của ta?
    Vẫn một giọng run run Mộc Uyển Thanh hỏi:
    - Bà đúng là Thư Bạch Phụng, trước nay bà vẫn sử cây nhuyễn tiên làm binh
    khí phải không?
    Dao Đoan Tiên Tử thấy nàng biến sắc nhưng không ngờ gì nàng có ý định
    ám toán, vẫn tươi cười đáp:
    - Thằng Dự đối với cô thật tình lắm nhỉ, y đem cả nhu danh ta nói với cô.
    Mộc Uyển Thanh kêu lên:
    - Ơn thầy đã nặng, lời thầy dám sai?
    Nàng vẫy tay phải một cái, hai mũi tên độc bắn ra, nhằm giữa bụng Dao
    Đoan Tiên Tử phóng tới.
    Bốn người ngồi bàn tiệc đang truyện trò vui vẻ, thân mật trong bầu không
    khí gia đình, ai ngờ Mộc Uyển Thanh đột nhiên giở quẻ. Dao Đoan Tiên Tử
    tuy võ công hơn Mộc Uyển Thanh nhiều nhưng ngồi gần nàng quá, lại trong
    khi bất ngờ không kịp đề phòng, bà thấy rõ không còn cách nào tránh được
    nữa. Đoàn Chính Thuần lanh mắt trông thấy, vội đưa ngón tay trỏ theo cách
    điểm huyệt "Nhất Dơng Chỉ" để khống chế Mộc Uyển Thanh nhưng cũng
    chậm mất rồi.
    Đoàn Dự đã mấy lần thấy nàng đang cười bỗng phóng tên giết người nhanh
    như chớp, đầu mũi tên đều có tẩm thuốc độc cực kỳ lợi hại. Giờ vừa thấy
    nàng phất tay áo đã biết ngay là nguy đến nơi rồi. Chàng đang đứng bên
    cạnh mẫu thân khốn nỗi chẳng có chút công nào để cản trở Mộc Uyển
    Thanh đành theo phép Lăng Ba Vi Bộ bước chân chéo đi, chuyển mình che
    đỡ cho Dao Đoan Tiên Tử. "Phập phập" hai tiếng, hai mũi tên cắm vào ngực
    chàng. Đồng thời Mộc Uyển Thanh thấy sau lưng mình đánh nhốt một cái,
    nàng đau quá nằm gục xuống bàn, không sao nhúc nhích được nữa.
    Last edited by giavui; 10-13-2010 at 12:30 AM.

Trang 11 / 28 ĐầuĐầu ... 91011121321 ... Cuối Cuối

Chủ Đề Tương Tự

  1. Ỷ Thiên Đồ Long Ký
    By giavui in forum Truyện Kiếm Hiệp
    Trả Lời: 39
    Bài Viết Cuối: 02-15-2014, 06:28 PM
  2. Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 01-30-2011, 03:33 AM
  3. Tân Ỷ Thiên Đồ Long Ký 2010 - 16/40
    By Duy_Khang in forum Phim Bộ
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 01-12-2011, 08:26 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •