>>Suy Ngẫm: “ * Đời người như một cành hoa mà Ái-Tình là một giọt mật.
Victor Hugo
„
-
Thiên Long Bát Bộ
Thiên Long Bát Bộ ..
KIM DUNG
hối 1
Những huyền bí sau núi Vô Lượng
Một luồng ánh sáng xanh lóe ra, cây kiếm Thanh Cương nhằm thẳng vai
bên trái gã đứng tuổi phóng tới lẹ như chớp làm cho gã không kịp vung
kiếm lên gạt, vội né tránh. Mũi Thanh Cương đi trệch sang bên phải gần sát
cổ thì bỗng đánh choang một tiếng, cây Thanh Cương đụng mạnh vào thanh
trường kiếm của gã đứng tuổi đưa thẳng lên đỡ. Dư âm chưa tắt, ánh kiếm
lập lòe, mới chớp mắt mà hai bên đã thay đổi thế kiếm đến bảy đường. Vụt
một cái, thanh trường kiếm của gã lớn tuổi nhằm giữa mặt gã trẻ tuổi chém
xả xuống. Gã trẻ tuổi né sang bên hữu tránh khỏi, rồi tiện tay trái lao cây
Thanh Cương như gió chém tạt sang chân gã đứng tuổi. Đã đến lúc hai gã
đánh mau, đỡ lẹ, bằng những đường kiếm hiểm hóc, quyết liệt tưởng chừng
như cuộc đấu ăn thua trí mạng.
Trong luyện võ sảnh, ngồi chính giữa là một ông già, tuổi ngoại năm mươi,
giơ tay lên vuốt chòm râu dài ra chiều đắc ý. Ngoài hai mươi tên đồ đệ vừa
nam vừa nữ đứng chầu hầu hai bên, ai nấy chăm chú theo dõi cuộc đấu
kiếm ngoài võ trường. Bên hành lang phía tây, trên mười người khách ngồi
trên ghế lót đệm gấm xem cuộc đấu, nhìn không chớp mắt.
Ngoài võ trường một lớn, một nhỏ giao đấu đã ngoài bảy mơi thế kiếm.
Bên nào cũng giở những thế kiếm hiểm ác với ý định hạ đối phương cho lẹ.
Hai bên đang ở thế quân bình, không phân hơn kém, đột nhiên gã đứng tuổi
vung lên một đường kiếm, dùng sức quá mạnh, xiêu hẳn người đi, dường
như sắp té nhào.
Trong đám khách ngồi xem, một cậu nhỏ mặc áo trắng thấy vậy bất giác phì
cười. Nhng cậu biết ngay thế là thiếu lịch sự, vội lấy tay che miệng.
Ngay lúc ấy, ngoài võ trường gã trẻ tuổi cầm kiếm quất vào lưng gã đứng
tuổi. Gã này thừa thế xoay mình lại, tiện đà cầm thanh trường kiếm vừa
chém vừa quát một tiếng "Mau". Nhát kiếm đến nhanh như chớp, gã trẻ tuổi
không tài nào tránh kịp, bị chém trúng vào bắp vế bên trái. Bị thương gã
bước loạng choạng, phải chống kiếm xuống đất mới đứng vững lại được. Gã
trẻ tuổi toan đấu nữa, nhưng gã đứng tuổi đã tra kiếm vào bao tươi cười hỏi:
- Chử sư đệ! Ngu huynh cảm ơn sư đệ đã nhường cuộc thắng cho. Sư đệ có
đau không?
Gã trẻ tuổi họ Chử, sắc mặt nhợt nhạt, mím môi đáp:
- Đa tạ Cung sư huynh có lòng tốt đã nhẹ đòn cho.
Ông già râu dài vẻ mặt hớn hở, mỉm cười nói:
- Phe Đông thắng cuộc này nữa là ba. Vậy được ở lại Cung Kiếm Hồ năm
năm nữa. Tân sư muội có ý kiến gì nữa chăng?
Một vị đạo cô đứng tuổi ngồi ở mé tây nhà luyện võ sảnh có vẻ bực tức, nén
giận đáp:
- Tả sư huynh khéo rèn được đồ đệ xuất sắc. Nhưng năm năm vừa qua
chẳng hay sư huynh đã nghiên cứu tinh vi được điều bí ẩn ở núi Vô Lượng
cha?
Ông già râu dài trừng mắt nhìn đạo cô nói:
- Sư muội quên lề lối của phái ta rồi sao?
Đạo cô đành chép miệng một cái rồi không nói gì nữa.
Ông già họ Tả, tên gọi Tả Tử Mục, khách giang hồ tặng cho ông cái ngoại
hiệu là "Nhất kiếm trấn Thiên Nam", chưởng giáo phe Đông phái Vô Lượng
Kiếm, còn vị đạo cô kia đạo hiệu là Song Thanh, biệt hiệu là "Phản quang
tróc ảnh", cầm đầu phe Tây phái Vô Lượng kiếm. Nguyên phái Vô Lượng
kiếm chia làm ba phe: phe Đông, phe Nam và phe Tây. Nhưng phe Nam
suy sụp từ lâu rồi chỉ còn hai phe Đông và Tây là hưng thịnh và có lắm
nhân tài. Phái Vô lượng kiếm sáng lập từ triều Hậu Đường đời Ngũ Đại, đến
đầu đời Tống thì chia ra ba phe. Cứ năm năm thì đồ đệ cả ba phe hội họp ở
cung Kiếm Hồ trên núi Vô Lượng để đấu kiếm với nhau, phe nào thắng thì
được ở cung Kiếm Hồ năm năm, đến năm thứ sáu lại mở cuộc đấu. Mỗi kỳ
đấu gồm năm trận, hễ thắng ba là được. Trong khoảng thời gian năm năm,
phe thua dĩ nhiên là phải cố gắng tập rượt để kỳ sau rửa hận, mà phe thắng
cũng chẳng dám chểnh mảng chút nào. Mấy chục năm nay, phe Nam chả
bao giờ đợc thắng cả, chỉ hai phe Đông và Tây ăn thua với nhau. Từ ngày
Tả Tử Mục và Song Thanh lên nắm quyền chưởng giáo thì phe Đông thắng
được hai kỳ, phe Tây được một. Trong kỳ này, tới trận gã họ Cung phe
Đông đấu với gã họ Chử phe Tây là trận thứ tư, Cung thắng thế là phe Đông
được ba, như vậy trận thứ năm không cần phải đấu nữa, đằng nào phe Đông
cũng thắng rồi.
Phái Vô Lượng kiếm nổi tiếng trong đám giang hồ đã lâu. Nhờ ở thể lệ năm
năm một lần đấu mà dư trăm năm nay kiếm thuật nghiên cứu ngày một tinh
vi hơn và tiến bộ rất nhiều. Phái này chỉ tranh đấu với nhau, ít khi gây thù
oán với khách giang hồ để phát sinh xung đột đến phải vong mạng. Những
tay cự phách đều tồn tại cho đến lúc thọ chung vì thế mà bảo toàn được
nhân tài. Còn một lẽ nữa là: sự thắng bại trong các cuộc đấu có quan hệ rất
lớn đến thể diện phe mình tất nhiên thầy truyền thụ cho trò lúc nào cũng
phải gắng sức hết lòng, trò luyện tập chẳng kể gì ngày hay đêm nữa. Mỗi
thế hệ lại sáng chế hay cải thiện thêm phép đánh.
Các tân khách ngồi ở hành lang phía Tây, những tay nổi tiếng trong võ lâm
mà hai phe mời đến chứng kiến để làm trọng tài có tám vị đều là những
nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm ở Vân Nam, nếu không phải là
những tay võ nghệ siêu quần thì cũng là những bậc đạo cao, đức trọng cả.
Chỉ mình chàng thiếu niên mặc áo trắng, ngồi ghế sau chót là hạng không
có tên tuổi gì. Mà cũng chỉ mình chàng dám bật lên tiếng cười chế nhạo lúc
gã họ Cung giả vờ trượt chân trong cuộc đấu với gã họ Chử.
Chàng thiếu niên này theo võ sư Mã Ngũ Đức ở phủ Phổ Nhị tỉnh Vân
Nam. Mã Ngũ Đức nguyên là một nhà buôn trà lớn, vốn hiếu khách từ thuở
nhỏ, tính tình theo nếp Mạnh Thờng Quân, bao nhiêu khách giang hồ hoặc
phiêu lưu mãi võ đến đều đợc Mã tiếp đón rất nồng hậu, vì vậy mà được
các phái võ lâm rất kính yêu, còn về võ công thì Mã không có gì đặc sắc.
Lúc Mã Ngũ Đức giới thiệu chàng thiếu niên áo trắng kia họ Đoàn, hoàng
tộc nước Đại Lý, Tả Tử Mục đã chả thèm để ý vì Tả tưởng chàng là đồ đệ
Mã Ngũ Đức thì chính võ công Mã còn chưa vào đâu, huống chi là đồ đệ
Mã nên Tả hà tiện cả đến câu xã giao tầm thường, chỉ chắp tay rồi khinh
khỉnh dẫn vào ghế ngồi. Ngờ đâu anh chàng ngốc nghếch chẳng biết trời đất
gì, thấy đồ đệ Tả Tử Mục giả vờ trượt chân liền phì cười chế nhạo.
Vừa thấy phe Đông phái Vô Lượng Kiếm thắng trận đấu thứ ba, những
trọng tài như Liễn Chi Hư: đại đệ tử phái Điểm Thương, Lăng Tiêu Tử: đạo
nhân chùa Ngọc Chân núi Ai Lao, Già Diệp thiền sư chùa Đại Giác, Mã
Ngũ Đức thi nhau quay vào chúc tụng Tả Tử Mục.
Last edited by giavui; 05-20-2020 at 04:53 PM.
-
-
10-13-2010, 12:35 AM
#121
Th Bạch Phụng hỏi:
- Sao lại hỏng bét?
Chung Vạn Cừu đáp:
- Thằng đểu này khéo nói lắm, y quen lời đường mật lừa bao nhiêu phụ nữ
vào cạm bẫy. Lão gia không giết tên tiểu yêu mặt trắng này không xong.
Thư Bạch Phụng tự hỏi: Đoàn Chính Thuần đã ngoài bốn chục, mặt mũi râu
ria là thế sao thằng cha mặt ngựa này còn gọi y là tiểu yêu mặt trắng? Chắc
là tại y vẫn giữ nét trăng hoa đây, ta không thể không theo dõi được. Nghĩ
vậy bà liền hỏi lại gã mặt ngựa xem vợ hắn là ai, lai lịch thế nào? Khi bà ta
đã biết vợ hắn là nhân tình cũ của chồng mình thì máu ghen lại sôi lên, lập
tức cùng Chung Vạn Cừu trở lại Vương phủ. Vì thế mà bốn mặt canh gác
cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng vệ sĩ trông thấy Vương phi còn ai dám ngăn
cản, nên hai người mới lọt vào một cách êm thấm, vì không ai báo động vào
trong.
Đoàn Chính Thuần đang cười nói, chớt nhả cùng Tần Hồng Miên và Chung
phu nhân, hai người đứng ngoài cửa sổ đã nghe hết. Thư Bạch Phụng khí
tức xông lên tận cổ, còn Chung Vạn Cừu nghe được lời vợ mình kiên quyết
thuỷ chung thì trong lòng khoan khoái vô cùng.
Chung Vạn Cừu vào đến bên vợ, phần thì thương yêu, phần lại hãnh diện có
vợ kiên trinh, gã đi đi lại lại tung tăng trước mặt phu nhân, tự đắc nói:
- Nếu hắn lấn áp, xâm phạm vào mình nàng, tôi quyết liều mạng với hắn.
Chung phu nhân nói:
- Đoàn Vương gia! Quý công tử bị Nam Hải Ngạc Thần bắt đi, lang quân
tôi xin cho lão chưa chắc đã chịu buông tha. Vương gia để tôi cùng sư tỷ
đây về tìm phương giải cứu. Nếu không lấy ra được thì ít nhất cũng giữ cho
công tử đặng bình yên.
Đoàn Chính Thuần lắc đầu nói:
- Tôi tin thế nào được các người? Chung tiên sinh! ông hãy quay về đem
con tôi đến đây đánh đổi tôi sẽ thả phu nhân về.
Chung Vạn Cừu cả giận to tiếng:
- Phủ Trấn Nam Vương của ngươi nổi tiếng là chỗ hoang dâm, càn rỡ, vợ ta
để đây sao được?
Đoàn Chính Thuần thẹn đỏ mặt quát lớn:
- Nếu ngươi còn có một câu vô lễ nữa thì đừng trách Đoàn mỗ không biết
điều.
Thư Bạch Phụng từ lúc vào nhà chưa nói nửa lời, bây giờ mới cất tiếng:
- Ông định giữ hai người đàn bà lại là có ý gì? Có phải vì thằng Dự mà ông
giữ họ lại để làm con tin hay ông giữ để thoả mãn cho ông?
Đoàn Chính Thuần than rằng:
- Đến cả mình cũng không tin tôi nữa rồi!
Đoạn xoay tay một cái, điểm huyệt giải phóng Tần Hồng Miên, rồi lại đến
gần Chung phu nhân, giơ tay ra phía sau...
Chung Vạn Cừu vội đứng chắn ngang trước mặt vợ, khoát tay nói:
- Ngươi là một gã lẳng lỡ, đã xâm phạm bao nhiêu vợ con người ta rồi, còn
vợ ta đây quyết không cho ngươi đụng chạm tới.
Đoàn Chính Thuần nhăn mặt đáp:
- Phép điểm huyệt của tiểu Vương tuy thô sơ nhưng người ngoài không giải
cứu được, để lâu lúc nữa hai chân tôn phu nhân sẽ thành cố tật.
Chung Vạn Cừu căm giận nói:
- Vợ tôi là một trang sắc nước hương trời, hoa nhường nguyệt thẹn, nếu vì
thằng giặc mà bị què quặt thì ta quyết đem con thằng giặc ra phân thây
muôn đoạn.
-
-
10-13-2010, 12:36 AM
#122
Đoàn Chính Thuần cười nói:
- Tôi muốn giải huyệt cho tôn phu nhân nhng tiên sinh lại không cho tôi
mó vào người bà thì biết làm thế nào?
Chung Vạn Cừu không biết trả lời ra sao, bỗng nhiên y nổi giận đùng đùng,
quát to:
- Ai bảo mi điểm huyệt vợ ta? A thôi chết rồi, lúc điểm huyệt mi đã mó vào
mình vợ ta rồi. Bây giờ ta cũng sờ vào vợ ngươi để trả miếng.
Chung phu nhân nguýt chồng nói:
- Lại ăn nói càn rỡ rồi. Không sợ người ta cười cho ?
Chung Vạn Cừu đáp:
- Cười gì mà cời? Chẳng lẽ tôi chịu thua hắn sao?
Đang lúc cãi nhau huyên náo, chợt thấy tấm rèm vén lên, một người ung
dung bước vào, mình mặc áo hoàng bào, mày thanh mắt sáng, ba chòm râu
dài. Đó chính là Bảo Định Đế tên gọi Đoàn Chính Minh.
Đoàn Chính Thuần cất tiếng chào:
- Hoàng huynh!
Bảo Định Đế gật đầu, hơi nghiêng mình một chút, giơ một ngón tay lên trên
không, nhằm vào phía ngực Chung phu nhân điểm huyệt. Bỗng thoát ra một
làn hơi trắng, chẳng khác gì tiết đông cực lạnh, khí nóng trong miệng thở
ra. Chung phu nhân thấy thượng bộ huyệt "Đan điền" nóng ran, hai luồng
nhiệt khí dẫn xuống chân, tức thì huyết mạch lu thông, mình không tự chủ
đợc, tự nhiên đứng bật dậy như chiếc lò xo. Chung Vạn Cừu thấy phép giải
huyệt không gian thì kinh dị vô cùng, há hốc miệng ra mà nhìn, không nói
lên được câu nào. Nếu mắt không trông thấy, chỉ nghe nói thì ai mà tin
được?
Đoàn Chính Thuần nói:
- Hoàng huynh ơi! Thằng Dự bị chúng cướp đem đi mất rồi.
Bảo Định Đế gật đầu nói:
- Thiện Xiển hầu đã trình ta hay rồi. Thuần Đệ! Con cháu họ Đoàn ta bị lọt
vào tay người, thì cha mẹ chú bác nhà ấy phải đi cứu lấy đem về, không có
lệ giữ người làm con tin.
Mấy câu của Bảo Định Đế thật quang minh lỗi lạc, rõ ra phẩm giá một vị
siêu phàm. ý Bảo Định Đế nói: nếu mình giữ người để toan đánh đổi chẳng
hoá ra bọn mình đường đường Hoàng tộc nước Đại Lý cũng mang ra mặc cả
với phường dân dã, thế là làm giảm thanh danh con cháu của vị chúa tể cả
nước.
Ngừng lại dây lát, Bảo Định Đế nhìn Chung Vạn Cừu bảo:
- Bây giờ các vị được tuỳ tiện ra về. Trong ba ngày họ Đoàn sẽ có người đến
đòi công tử đó.
Chung Vạn Cừu nói:
- Hang Vạn Kiếp chúng tôi rất bí hiểm khó tìm, tôi xin vạch rõ đường lối.
Giả tỷ ai hỏi đến đường lối vào hang Vạn Kiếp thì y không chịu nói, đằng
này y lại gạ Bảo Định Đế hỏi đến nhưng Bảo Định Đế không thèm hỏi gì
nữa, phất tay áo một cái nói: "xin kiếu", rồi về cung.
Gã Chung Vạn Cừu ngoại hiệu là "Kiến nhân tựu sát", có tính nóng nẩy lạ
thờng. Lúc y chưa vào hang ẩn lánh, khách giang hồ tầm thường nghe
tiếng y còn ở ngoài trăm dặm đã hoảng hồn, ngồi đứng không yên. Tỷ như
Thần Nông bang chúa Tư Không Huyền thấy Chung Linh là con gái y đã sợ
mất mật. Thế mà nay đứng trước mặt Bảo Định Đế nét mặt ôn hoà, con quỷ
hung hãn cũng phải sợ hãi, chân tay luống cuống vừa nghe Đế nói hai tiếng
"xin kiếu" đáp ngay:
- Vâng chúng tôi về đây. Bình nhật Chung mỗ không ưa gì người họ Đoàn
vì cả họ này chẳng có một ai là người tử tế.
Y dắt vợ nét mặt hằm hằm đi ra. Chung phu nhân cũng kéo áo Tần Hồng
Miên nói:
- Chúng ta về thôi!
Tần Hồng Miên đưa mắt nhìn Đoàn Chính Thuần, nhưng chẳng thấy ông
này nói gì thì lòng nàng tê tái, hai mắt đỏ ngầu. Nàng lại trừng mắt hung dữ
nhìn Thư Bạch Phụng rồi cúi đầu đi ra. Ba người nhảy vọt lên nóc nhà.
Thiện Xiển Hầu, Cao Thăng Thái đứng trên thềm hành lang khẽ nghiêng
mình chào:
- Xin tiễn quý khách lên đường.
Chung Vạn Cừu đứng trên mái nhà, nhổ nước miếng đánh toẹt một cái, hằn
học nói:
- Phường hôi tanh kia! Các ngươi đều là những quân đạo đức giả, chẳng có
đứa nào tử tế hết.
-
-
10-13-2010, 12:36 AM
#123
Nói xong, y đề khí nhảy từ nóc nhà này qua nóc nhà kia, chớp mắt đã qua
hết các toà nhà trong Vương phủ. Gần đến bức tường bao quanh, gã vận nội
công để nhảy sang thì đột nhiên phía trước xuất hiện một người, áo dài đai
rộng đứng ngay phía trước. Tưởng ai té ra là Cao Thăng Thái.
Nguyên Cao Thăng Thái từ lúc đưa khách vẫn đi sau bọn Chung Vạn Cừu.
Vậy mà ông ta vọt lên trước lúc nào chẳng ai hay thế mới thần tình. Hơn
nữa ông ta đứng trúng giữa chỗ Chung Vạn Cừu từ trên nóc nhẩy xuống tất
phải đặt chân vào không trệch một ly. Chung Vạn Cừu theo đà, đang lơ lửng
từ trên không nhảy xuống dĩ nhiên không thể lùi lại mà muốn chuyển hướng
nhảy ra chỗ khác cũng không được liền quát lên:
- Tránh ra!
Đồng thời y phóng cả hai bàn tay ra nhằm Cao Thăng Thái đánh tới, y đinh
ninh chưởng lực của mình đập xuống đá còn vỡ tan, thì nếu đối phương cứ
đứng nguyên chỗ kháng cự sẽ bị hất xuống chân tường. Dù đối phương có
ngang sức mình chăng nữa thì mượn sức từ trên giáng xuống cũng đủ lực để
chèn đối phương, đứng xuống mặt tường. Mắt y nhằm đúng ngực Cao
Thăng Thái đánh tới, bỗng thấy Cao Thăng Thái ngửa người về phía sau
theo thế "Thiết bản kiều", chỉ có hai chân vẫn dính vào tường, còn toàn thân
uốn cong chơi vơi ra ngoài như chiếc cầu lơ lửng không gian, để tránh đòn
hai bàn tay Chung Vạn Cừu phóng tới.
còn tiếp....
Last edited by giavui; 10-13-2010 at 12:40 AM.
-
-
10-17-2010, 03:39 AM
#124
Hồi 17
Một nhân vật quái vị
Chung Vạn Cừu đánh không trúng than thầm: "Thôi chết rồi". Người y trợt
qua Cao Thăng Thái, chỉ sai dịch nửa phân. Kể ra thì võ công Chung Vạn
Cừu chưa chắc đã kém Cao Thăng Thái nhưng vì thất cơ một chút thành ra
ngực bụng trống trải để bên địch muốn làm gì thì làm. May mà Cao Thăng
Thái không thèm hạ thủ. Chung Vạn Cừu vận nội công đứng được xuống
đất, đi theo Tần Hồng Miên và Chung phu nhân. Lúc đó hai người đã vượt
tường ra ngoài rồi.
Cao Thăng Thái đứng thẳng người trên mặt tường, quay ra xá khách, hai tay
áo rộng lùng thùng bay phất phới coi rất ung dung. Ông vừa xá vừa nói:
- Tôi không thể tiễn chân xa được, xin quý vị miễn thứ.
Chung Vạn Cừu đằng hắng một tiếng, suýt nữa tụt quần, y đưa tay ra nắm
vội lại được, không thì dơ quá. Bấy giờ y mới biết dây lưng đứt mất rồi. Thì
ra lúc đánh sểnh, người y trườn qua phía trên Cao Thăng Thái, đã bị Cao
đưa ngón tay lên bấm đứt dây lưng. ấy là Cao Thăng Thái không muốn
tuyệt tình, nếu ông giơ một ngón tay lên chẹn huyệt "Đan điền" thì Chung
Vạn Cừu đã biến thành cái xác không hồn, lăn quay xuống đất.
Lại nói đến Hương dược xoa Mộc Uyển Thanh, bàng hoàng vừa ra khỏi phủ
Trấn Nam Vương thì gặp Thư Bạch Phụng cùng Chung Vạn Cừu. Hai người
cùng lên tiếng gọi nhưng nàng lờ đi không đáp, cứ cắm đầu chạy một mạch.
Nàng cũng không biết là mình chạy đi đâu. Đoái trông dặm rừng bát ngát,
không có chỗ nào tạm trú nghỉ chân. Nàng cứ chạy hoài, không biết đã qua
bao nhiêu quãng rừng núi hoang vu. Chạy cho đến lúc trời rạng đông thì
người nàng mệt nhoài, hai chân bủn rủn, không chịu được nữa, đành phải
dừng bước, tựa vào gốc cây than rằng: "Ta chết quách đi cho rồi!". Trong
lòng nàng chứa chất bao nhiêu nỗi oán hờn mà chẳng biết trút lên đầu ai
cho phải. Nàng tự hỏi:
- Oán Đoàn lang chăng?
- Không được! Chàng có phụ bạc gì ta đâu? Vì chàng là anh em cùng cha
khác mẹ với ta, nên nỗi trai duyên lỡ kiếp.
- Oán sư phụ ta chăng?
- Vô lý người là mẹ ruột ta, mười mấy năm trời phải chịu bao nhiêu nỗi cay
đắng để nuôi nấng cho ta trưởng thành. Ơn đức trời biển cha đền, đâu dám
oán hận?
- Đến Trấn Nam Vương Đoàn Chính Thuần thì lại là phụ thân ta. Dù người
đối với mẫu thân ta có điều oán hối nhưng biết đâu bên trong còn bao nhiêu
nỗi uẩn khúc mà mình chưa hiểu? Người đối với ta vẻ mặt ôn hoà, đầy lòng
từ ái, hỏi ta muốn điều gì sẽ hết sức làm cho được như nguyện để đền bù
mười mấy năm qua đã không săn sóc tới. Thế nhưng cái chí nguyện của ta
là đặng kết hôn cùng Đoàn lang thì người không thể làm được. Mẫu thân ta
không được cùng người vui đạo, xướng tuỳ chẳng qua chỉ vì mình Thư Bạch
Phụng mà ra nên sai ta giết Thư Bạch Phụng. Nàng suy bụng ta ra bụng
người: "giả tỷ ta cùng Đoàn lang vẹn mối lương duyên, hồ dễ ta chịu để yên
cho một người đàn bà thứ hai nào đến tranh cướp hạnh phúc của đời ta?
Huống chi bà đã bỏ nhà đi tu thì hẳn trong lòng cũng uất hận phụ thân ghê
gớm và bà cũng đau khổ vô cùng rồi. Ta phóng hai mũi tên, làm cho đứa
con cưng độc nhất của bà bị trọng thương, thế mà bà không thù oán ta thì bà
đâu có phải là người độc ác?".
Nàng nghĩ nhiều lắm, càng nghĩ càng tê tái lòng rồi tự nhủ: "Ta phải quên
hẳn Đoàn Dự, từ đây không nghĩ gì đến chàng nữa". Nói vậy thì nói chứ đâu
phải chuyện dễ dàng? Muốn quên chàng trong giây phút cũng không xong.
Mỗi lúc tưởng đến hình ảnh khôi ngô tuấn tú của Đoàn lang lòng nàng lại
đau nhói lên như bị đánh một quyền vào giữa ngực. Sau nàng tìm lời giải
thích rồi tự an ủi: "Thôi từ đây ta nhìn nhận chàng là người anh ruột rất thân
ái là xong. Trước ta tủi phận mồ côi, không cha không mẹ, nay được đủ cả
cha lẫn mẹ lại thêm người anh cả rất tử tế, đời ta đâu đến nỗi cô đơn, vậy
mà ta còn mua não chuốc sầu thì thật là một đứa điên rồ". Khốn nỗi con
người đã mắc lưới tình, tơ tình tuy mỏng manh mà càng rút càng chặt. Khi ở
trên núi Vô Lượng ròng rã bảy đêm ngày, nàng trông ngóng Đoàn Dự đã
mòn con mắt, phương trời đăm đăm, rễ tình đã ăn sâu vào tâm khảm, không
thể nào nhổ lên được nữa.
Last edited by giavui; 10-17-2010 at 03:42 AM.
-
-
10-17-2010, 03:42 AM
#125
Mộc Uyển Thanh đang nghĩ ngợi liên miên thì vẳng bên tai bì bòm sóng vỗ,
ầm ầm nước reo, nàng càng đi vào chỗ tuyệt vọng, chí muốn tự tử đã bắt
đầu nẩy nở. Nàng đi về phía có tiếng sóng vỗ nước chảy phát ra, quanh hết
một trái núi thì sông Lan Thương mông mênh hiện ra trước mắt. Nàng dừng
chân lẩm bẩm: "Ta chỉ nhẩy xuống đây một cái là hết mọi điều phiền não".
Nàng bèn men theo sườn núi xuống tới bờ sông.
Mặt trời vừa lên, ánh triều dương chiếu xuống mặt sông rực rỡ như vạn con
kim xà đang nhảy múa, cảnh sắc trước mặt cực kỳ tráng lệ. Nghĩ đến
chuyện nhảy xuống sông nàng cảm thấy tiêng tiếc không còn được nhìn bức
phong tuyệt mỹ của tạo vật. Nàng đang đứng trơ như phỗng, làn sóng tư
tưởng nổi lên cuồn cuộn, thì mắt nàng chợt trông thấy một người ngồi trên
phiến đá cách đó chừng vài chục trượng. Người này ngồi như pho tượng,
không nhúc nhích, mình mặc áo bào màu xanh thẳm lẫn với mầu đá núi. Vì
thế mà người đó đã đến ngồi từ bao giờ nàng không hay biết. Mộc Uyển
Thanh nhìn hồi lâu, trong bụng kinh nghi tự hỏi: "Dường như là một cái tử
thi". Từng giết người như ngoé nên đối với xác chết, nàng chẳng chút ghê
rợn. Tính hiếu kỳ thúc đẩy nàng lại gần xem thì ra một ông già, râu chùng
đến giốn, sợi nào cũng đen nhánh, mắt mở thao láo, chăm chú nhìn dòng
nước. Mộc Uyển Thanh buột miệng nói: "A không phải xác chết". Nàng
nhìn một lúc nữa, thấy cả con người lão vẫn trơ trơ, mắt vẫn đờ ra như
không có hào quang, rõ ràng không phải người sống. Nàng lại tự hỏi: "Hay
đúng là xác chết?". Nhìn lại thấy mắt tử thi dường như có chút tinh thần, sắc
mặt còn hơi tươi. Nàng để tay lên mũi không rõ ra người đã tắt thở mà cũng
không thấy hơi thở. Nàng lại sờ vào mặt vào cổ, thấy lúc lạnh lúc ấm, để tay
lên ngực thấy trái tim như ngừng đập. Mộc Uyển Thanh rất lấy làm kỳ lẩm
bẩm: "Con người này thật là quái dị, bảo y là xác chết thì dường như y còn
sống, bảo y là người sống thì lại hình như là kẻ chết rồi.
Bất thình lình có tiếng người nói:
- Ta vẫn sống đây mà.
Mộc Uyển Thanh giật mình quay đầu nhìn lại phía sau thì chẳng thấy ai.
Bãi sông bát ngát toàn sỏi đá, không có chỗ nào ẩn núp được. Nàng vẫn
chăm chú nhìn người kỳ quái đó cho đến lúc có tiếng vọng lên, cũng chẳng
thấy y há miệng, nhếch môi. Nàng lớn tiếng hỏi:
- Kẻ nào dám cả gan trêu trọc cô nương đó? Mi không sống yên lành được
đâu.
Nàng vừa nói vừa bước giật lùi lại, quay lưng ra phía dòng sông, đảo mắt
nhìn ba mặt bỗng nghe có tiếng đáp:
- Thế mà ta vẫn yên lành đấy!
Mộc Uyển Thanh càng kinh ngạc vì chẳng thấy bóng một ai, ngoài con
người quái dị ngồi đó. Nhưng người này mồm miệng ngậm chặt mà sao vẫn
có tiếng người? Nàng quát hỏi:
- Ai nói đó?
Vẫn có tiếng đáp lại:
- Mi nói đó chứ ai?
Nàng tức quá, hỏi gay gắt:
- Nhưng kẻ nói với ta là người nào?
Có tiếng đáp:
- Chả có người nào nói với mi hết.
Nàng xoay mình rất nhanh mà trông tuyệt không thấy bóng người nào cả thì
biết chính là lão mặc áo bào xanh ngồi đó tác quái, liền mạnh dạn tiến lại,
vừa lấy tay sờ môi lão vừa hỏi:
- Phải chăng ngươi đã nói với ta vừa rồi?
Vẫn có tiếng đáp:
- Không phải!
-
-
10-17-2010, 03:43 AM
#126
Mộc Uyển Thanh tay vẫn sờ miệng lão mà chẳng thấy máy môi chi hết,
nàng lại hỏi:
- Rõ ràng có tiếng đáp lời ta, sao lại bảo không có?
Tiếng nói đó đáp:
- Ta không phải là người, ta cũng chẳng phải là ta. Trên đời này không có ta
nữa.
Bấy giờ thì quả Mộc Uyển Thanh sợ lắm, mình sởn gai ốc. Nàng tự nghĩ:
"chẳng lẽ ma quỷ trêu mình?", rồi nàng hỏi:
- Mi... mi là ma quỷ phải không?
Đáp:
- Mi đã không muốn sống nữa thì rồi sẽ thành ma quỷ, sao còn sợ ma quỷ?
Mộc Uyển Thanh làm già:
- Ai bảo mi ta sợ quỷ? Này ta bảo: đến trời đất ta còn không sợ nữa là...
Đáp:
- Thế mà mi đang sợ một điều.
Mộc Uyển Thanh hỏi:
- Hừ! Ta đây còn sợ cái gì bao giờ?
Đáp:
- Mi đang sợ... lang quân mi biến thành ca ca mi.
Câu đó chẳng khác gì nhát búa bổ xuống đầu nàng. Hai chân mềm nhũn,
nàng ngồi bệt xuống đất, miệng há hốc ra lẩm bẩm:
- Mi là quỷ, rõ ràng có quỷ!
Đáp:
- Ta có phép biến, biến ca ca mi không phải là anh mi nữa mà biến thành ra
chồng mi.
Mộc Uyển Thanh run run nói:
- Mi... mi đừng bịp ta nữa! Đó là việc trời định, biến thế nào thì biến... chứ
biến làm sao đợc anh ruột ra chồng?
Đáp:
- Lão trời đáng đánh chết, hay sinh chuyện rắc rối. Ta không lý gì đến lão
nữa. Ta thực có phép mầu, làm cho anh mi biến thành ra chồng mi được, mi
có muốn thế không?
Mộc Uyển Thanh đang lúc tuyệt vọng, lòng lạnh nh tro tàn, nghe nói câu
đó chẳng khác chi trời ban chiếu chỉ. Dù nàng vẫn bán tín bán nghi nhng
cũng đáp ngay:
- Tôi mong được như vậy! Tôi mong như vậy lắm!
Có tiếng hỏi:
- Ta làm được việc đó cho mi thì mi lấy gì tạ ơn ta?
Mộc Uyển Thanh buồn rầu đáp:
- Tôi biết lấy gì tạ ông? Vì tôi chẳng có chi hết.
Có tiếng nói tiếp:
- Hiện giờ mi chưa có, rồi sau mi sẽ có chứ!
Mộc Uyển Thanh nói:
- Ông muốn cái gì tôi lấy cái đó tạ ơn ông.
Hỏi:
- Nhưng đến lúc bấy giờ mi lại chối thì sao?
Mộc Uyển Thanh đáp:
- Tôi quyết không nói hai lời.
Nàng nghĩ rằng: "trên đời có cái gì quý cho bằng Đoàn lang trở nên chồng
mình? Dù mình có làm đến Hoàng đế là cùng thì tiếc gì cái ngôi Hoàng đế,
đem nhường cho con người quái dị này cũng được chứ sao?".
Hỏi:
- Lời đàn bà con gái ai mà tin được? Bây giờ mi nói thế rồi sau mi cãi thì
sao?
-
-
10-17-2010, 03:43 AM
#127
Mộc Uyển Thanh nói:
- Ông đã thần thông ghê gớm như vậy nếu tôi cãi lời thì ông vặn cổ tôi đi,
tôi chẳng oán thán gì hết.
Có tiếng nói:
- Nếu sau này ta đòi điều gì mà mi không chịu, ta không giết mi đâu nhưng
ta sẽ giết chồng mi đó.
Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: "Ta quyết một lòng chung thuỷ cùng Đoàn
lang, không còn cải giá lấy ai. Nếu quả Đoàn lang biến hoá không phải là
anh ta nữa mà là chồng ta thì bất luận sự vật gì ta cũng bỏ được hết, không
có lý nào ta còn chối cãi nữa", bèn trả lời:
- Tôi xin y lời ông.
Có tiếng nói:
- Đến lúc đó ta cấm mi không được năn nỉ khóc lóc nhé. Ta đây đệ nhất
ghét là đàn bà con gái khóc nhè đó.
Mộc Uyển Thanh nói:
- Có bao giờ tôi chịu van xin năn nỉ ai? Nhưng ông là ai cho tôi coi mặt
được không?
Đáp:
- Mi nhìn ta mãi từ nãy đến giờ chưa đủ hay sao?
Tiếng nói cứ đều đều một làn, không lên cao, xuống thấp, hay tiếng to tiếng
nhỏ.
Mộc Uyển Thanh hỏi:
- Ông... ông là... người ngồi đó sao?
Đáp:
- Ta cũng không biết ta có phải là ta nữa không?
Sau có tiếng thở dài thườn thượt tỏ ra trong lòng có điều chi đau đớn, uất ức
vô cùng. Mộc Uyển Thanh không ngờ gì nữa, đúng là ông già mặc áo xanh
ngồi ngay trước mặt liền hỏi:
- Ông nói mà sao tôi không thấy môi mấp máy?
Đáp:
- Ta là người chết rồi mà còn sống, môi mép cứng đờ không cử động được
nữa, tiếng nói chỉ ở trong bụng phát ra mà thôi.
Mộc Uyển Thanh hãy còn tính trẻ con, nàng vừa mới thảm sầu là thế, giờ
thất lão bảo lão nói không mở miệng, máy môi nàng lấy làm thú vị hỏi:
- Nói bằng bụng được kỳ quá ông nhỉ!
Ông già áo xanh nói:
- Mi sờ vào bụng ta xem thì biết.
Mộc Uyển Thanh đa tay sờ vào bụng lão, lão hỏi:
- Ta đang nói đây, mi có thấy bụng ta chuyển động không?
Mộc Uyển Thanh thấy da bụng lão động đậy dới lòng bàn tay nàng thì
buồn cười hỏi:
- Ha ha thật là cổ quái.
Nguyên lão áo xanh luyện được môn Phúc ngữ thuật. Đời nay ta xem bọn
làm trò quỷ thuật thì môn này rất thường, nhưng thời bấy giờ đã biết và
luyện được đến mức độ tinh vi nh lão áo xanh thì trừ phi tay tuyệt giỏi nội
công không ai học được.
Mộc Uyển Thanh đi vòng quanh người lão xem kỹ rồi hỏi:
- Mồm miệng ông không cử động được thì ông ăn uống bằng cách nào?
Lão đưa hai tay ra, một tay vạch môi trên, một tay giữ môi dưới cho miệng
há ra, đoạn để hai ngón tay trái chống lên, còn tay phải cầm không rõ
miếng gì đút vào miệng, nghiến đánh "ráu" một tiếng rồi nuốt xuống. Lão
nói:
- Ta ăn nh vậy đó.
Mộc Uyển Thanh phàn nàn:
- Ôi thực đáng buồn cho ông, ăn nh vậy thì còn biết mùi vị gì nữa?
Bây giờ nàng mới hiểu rằng: da thịt trong người lão cứng đờ nên mắt không
nhắm, miệng không mở được. Thất tình không biến đổi sắc mặt nên lúc mới
trông tưởng lão là cái xác chết.
Tuy nàng cũng sợ lão đấy nhng nghĩ rằng chính mình lão còn có bao nhiêu
nỗi cay đắng, lão giải quyết cho lão cha xong còn nói chi đến chuyện phản
lại lề luật tạo hoá để biến anh ruột thành chồng mình được? Những câu lão
vừa nói chẳng qua là chuyện bâng quơ mà thôi. Nàng lưỡng lự một lúc rồi
nói:
- Tôi muốn đi thôi.
-
-
10-17-2010, 03:48 AM
#128
Lão áo xanh hỏi:
- Đi đâu?
Mộc Uyển Thanh đáp:
- Tôi cũng chẳng biết nữa.
Lão áo xanh nói:
- Ta sắp biến Đoàn Dự thành chồng mi, mi còn đi đâu?
Mộc Uyển Thanh cời lạt rồi cứ đi về phía tây. Đợc vài bớc nàng dừng lại
hỏi:
- Tôi với ông cha từng quen biết, sao ông lại hiểu rõ tâm sự tôi? Ông... ông
đã biết Đoàn lang cha?
Lão đáp:
- Tâm sự mi tự nhiên ta biết hết, quay lại đây mau!
Lão giơ tay trái lên một cái thì lạ thay: Mộc Uyển Thanh cảm thấy có một
sức mạnh vô hình đẩy nàng trở lại, không tài nào kháng cự được. Nàng
chệch choạc bước mấy bước đến trước mặt lão. Mộc Uyển Thanh cả kinh,
thất sắc, giọng nói run run:
- Môn võ của ông có phải là... "Cầm long túng hạc" không?
Lão đáp:
- Con nhãi này thế mà kiến văn quảng bác đấy. Đây không phải là môn
"Cầm long túng hạc", chỉ có công dụng của nó là giống như môn "Cầm long
túng hạc" mà thôi, còn phép luyện thì khác hẳn.
Mộc Uyển Thanh hỏi:
- Thế môn này gọi là gì?
Lão đáp:
- Gọi là "Quy khứ lai hề"
Mộc Uyển Thanh cời nói:
- Cái tên "Quy khứ lai hề" nghe còn hay hơn là "Cầm long túng hạc". Giả tỷ
Đoàn lang nghe thấy, chàng... chàng...
Nghĩ tới Đoàn Dự, lòng nàng lại quặn đau, không buồn nói nữa. Lão áo
xanh rút trong mình ra hai cây gậy trúc đen lánh nói:
- Ta đi thôi.
Tay trái lão cầm gậy trúc chỉ vào phiến đá, tung mình lên một cái đã ra xa
đến hơn một trượng. Mộc Uyển Thanh thấy hai chân lão vọt lên trên không
mà vẫn giữ nguyên kiểu người ngồi. Cây gậy nhỏ bé như vậy, một đầu chỏ
xuống đất mà lão ngồi trên có vẻ rất vững chắc. Nàng lấy làm kỳ nói:
- Cặp giò của ông...
Lão ngắt lời:
- Hai chân ta bị tàn phế đã lâu. Thôi nhé! Từ giờ trở đi ta cấm ngươi không
được hỏi câu gì nữa nghe không?
Mộc Uyển Thanh nói:
- Tôi còn hỏi nữa.
Nàng vừa nói thì đột nhiên thấy chân mình mềm nhũn, té lăn xuống đất. Vì
tay áo lão phất ra một luồng gió cực mạnh, gậy trúc nơi tay phải lão điểm
vào đầu gối nàng, còn một gậy đánh xuống. Hai chân bị đau đến xương tuỷ
nàng lại la to lên một tiếng "ối".
Lão áo xanh lại cầm gậy trúc điểm luôn mấy cái để giải phóng huyệt đạo
nàng. Mộc Uyển Thanh nhẩy bật lên một cái cả giận nói:
- Lão này vô lễ thật!
Nàng vẩy tay toan phóng ám tiến ra. Lão áo xanh nói:
- Mi bắn ta một phát ta đánh mi một đòn, bắn mười phát đánh mười đòn. Mi
không tin bắn thử coi.
Mộc Uyển Thanh nghĩ bụng: ta chỉ phóng một phát mà trúng là lão chết tử
rồi còn đâu mà đánh? Nhưng xem ra lão này thần thông quảng đại, so với
Nam Hải Ngạc Thần còn có phần hơn, khó lòng bắn trúng được lão. Còn
lão nói sao là làm được thế, ta tất bị lão đánh nhừ tử.
Còn đang nghĩ ngợi lão áo xanh lại nói:
- Mi đã không dám bắn ta thì phải ngoan ngoãn tuân theo lời ta, không được
trái lệnh.
Mộc Uyển Thanh vẫn bớng:
- Ta không ngoan ngoãn tuân theo lời lão đã sao?
Tuy miệng nói thế nhng buông tay xuống không phóng tên nữa. Lão áo
xanh dùng hai gậy trúc thay thế cho hai cặp giò ra đi. Mộc Uyển Thanh
thấy hai cây gậy trúc cứng nh gang thép, chống đỡ lấy cả ngời lão một
cách rất vững vàng, thẳng thắn. Mỗi cây gậy dài độ bảy tám thước nên bước
lão dài gấp đôi, gấp ba người thường. Mộc Uyển Thanh phải vận hết nội
công, gắng gợng mới theo kịp.
-
-
10-17-2010, 03:49 AM
#129
Lão áo xanh vượt qua những đỉnh núi cao chẳng khác gì đi trên đất bằng.
Lão không theo nhữmg đường lối có sẵn cứ nhằm thẳng phía trước mà đi,
bất luận những chỗ đá núi ngổn ngang hay chông gai đầy rẫy lão cũng bước
tràn vì có hai cây gậy trúc dưới chân. Chỉ khổ cho Mộc Uyển Thanh, quần
áo vướng vào cây cối rách tướp. Nhưng bản tính quật cường, nàng không
thèm mở miệng ca thán để tỏ ta con người khiếp nhược.
Hai người vợt qua mấy trái núi, xa xa đã trông thấy bãi tha ma, mồ mả lô
nhô. Mộc Uyển Thanh lẩm bẩm: đến hang Vạn Kiếp rồi đây. Quả nhiên lão
áo xanh tiến đến trước tấm bia đá khắc chữ "Phần mộ Vạn cừu Đoàn", rồi
cầm gậy đập vào chữ Đoàn.
Mộc Uyển Thanh đã ra vào hang Vạn Kiếp mấy lần, mỗi lần vào hang là
phải đập mấy cái vào chữ Đoàn nhưng lần này nàng rất có cảm tình với chữ
Đoàn, liền hỏi lão:
- Vào hang Vạn Kiếp làm chi?
Lão áo xanh quay phắt lại, cầm gậy trúc đập vào chân nàng hỏi:
- Mi còn hỏi nữa thôi?
Mộc Uyển Thanh vốn tính ngang ngạnh, dù đối với tay địch bản lãnh hơn
mình, nàng vẫn không chịu để người lấn áp. Nhưng giờ nàng nghĩ rằng
không những lão này bản lãnh hơn mình mà còn giúp mình đạt ý nguyện
nên nàng chỉ nói bướng một câu:
- Cô nương không sợ đâu nhé, bây giờ tạm ẩn nhẫn mà thôi.
Lão áo xanh giục:
- Vào!
Chờ Mộc Uyển Thanh bước vào trước rồi lão mới bước vào sau. Đường lối
trong hang Vạn Kiếp lão đã thuộc làu. Mấy lần Mộc Uyển Thanh toan hỏi
nhung sợ lão đánh lại thôi. Nàng theo lão lúc rẽ bên phải, lúc vòng bên trái,
đi ra phía sau động.
Mộc Uyển Thanh từ khi rời sư phụ đến kiếm sư thúc là Chung phu nhân ở
hang Vạn Kiếp, tuy hai người không hợp tính nhau, ngay hôm đầu đã cùng
nhau gây lộn nhưng nàng cũng ở đó mấy hôm. Thế mà bữa nay lão áo xanh
đưa nàng qua những nơi mà nàng chưa biết tới, không ngờ hang Vạn Kiếp
lại nhiều chỗ hoang lương tịch mịch đến thế.
Đi mấy dặm nữa thì vào đến một khu rừng già, bốn bề toàn cổ thụ ngất trời.
Giữa ban ngày mà ánh dơng quang rực rỡ cũng không len lỏi vào được,
trong rừng âm u chẳng khác gì trời lúc hoàng hôn. Càng vào sâu cây càng
dầy, sau phải lách mình mới đi đợc. Đi thêm vài mơi trợng thì đến trớc
đám cổ thụ mọc dầy liền khít nhau nh một bức tờng không thể lách qua
đợc. Lão áo xanh cắm gậy trúc xuống đất để chống vào nách đứng, chĩa
hai bàn tay đặt vào khe hai cây lớn rồi vận nội lực đẩy hai cây từ từ rẽ ra hai
bên để hở ra một lối đi rộng hơn thước. Lão quát bảo Mộc Uyển Thanh:
- Qua đi!
Mộc Uyển Thanh không kịp đắn đo gì nữa, lách mình một cái đã sang bên
kia. Một bãi rộng hình tròn hiện ra trơức mặt nàng. Giữa bãi nổi lên một toà
thạch thất trơ trọi. Cách kiến tạo toà thạch thất này thật là ngộ nghĩnh.
Người ta lấy những phiến đá lớn nặng tới mấy ngàn cân xếp lên, chỗ lồi chỗ
lõm trông rõ ra một hòn non bộ có để hở ra một chỗ làm cửa.
Lão áo xanh lại quát:
- Vào đi!
Mộc Uyển Thanh nhìn vào chỉ thấy tối om, không hiểu trong có những quái
vật gì. Nàng lưỡng lự không dám tiến vào thì một bàn tay đặt lên sau lng
nàng. Nàng toan né tránh thì lão áo xanh vận chưởng lực đẩy mạnh một cái.
Mộc Uyển Thanh không thể tự chủ được bị hất văng vào trong. Nàng đa
tay sử thế "Hiển phong phất liễu" che mặt đề phòng va chạm vào vật gì
chăng thì nghe đánh sầm một tiếng, cửa thạch thất đã bị một vật cực nặng
đóng sập xuống. Mộc Uyển Thanh cả kinh, chạy lại đẩy cửa, đặt bàn tay
vào thấy ráp lởm chởm mới biết là một tảng đá hoa cơng rất lớn. Nàng vận
hết nội công đẩy cũng không nhúc nhích. Nghỉ một lát rồi lại cố đẩy lần
nữa nhng chẳng khác gì chuồn chuồn lay cột đá. Mộc Uyển Thanh hốt
hoảng vội lớn tiếng hỏi:
- Mi giam ta vào đây làm gì?
Bỗng nghe tiếng lão áo xanh đáp:
- Mi cầu khẩn ta việc gì mi quên rồi sao?
-
-
10-17-2010, 03:49 AM
#130
Sơ dĩ lão đứng bên ngoài nói mà nàng nghe rõ là vì tảng đá lấp cửa có đục
một lỗ thông suốt. Mộc Uyển Thanh định thần nhìn lại thấy phía trên tảng
đá có nhiều kẽ hở, chỗ nhỏ bằng sợi dây, chỗ lớn đút lọt cánh tay nhưng
người chui thì không lọt. Nàng la lên:
- Buông thả ta ra! Buông thả ta ra!
Ngoài thạch thất không có tiếng đáp lại, chợt nghe cành cây chạm nhau lắc
cắc thì biết là lão áo xanh đã ra khỏi "bức tường cây" đi rồi.
Mộc Uyển Thanh nhìn qua những lỗ hổng ra ngoài nhưng chẳng thấy chi trừ
những lá cây rơi lác đác, bay phất phới. Nàng quay vào giơng mắt nhìn
khắp nhà, chợt thấy trong góc có đặt một cái giường, trên giường có một
người ngồi. Nàng giật mình hỏi:
- Ngươi... ngươi...
Ngời đó hỏi lại:
- Thanh muội! Em cũng vào đây ?
Giọng nói lộ vẻ sửng sốt và vui mừng, nghe biết ngay là Đoàn Dự. Mộc
Uyển Thanh đang lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng, bỗng nhiên gặp Đoàn Dự
nàng mừng quá, trái tim cơ hồ ngừng đập. Nàng nhảy tót ngồi vào lòng
chàng.
Trong nhà ánh sáng chỉ hơi lờ mờ. Đoàn Dự thấy mặt nàng nhợt nhạt, hai
dòng lệ như muốn trào ra, trong lòng xiết bao thương cảm ôm chặt lấy
nàng. Nhìn đôi môi mấp máy chàng không thể nhịn được, cúi đầu xuống
hôn. Hai cặp môi vừa đặt lên nhau thì đồng thời cùng nghĩ đến đã là tình
anh em ruột thịt sao lại có những hành động loạn luân? Rồi cùng buông
nhau ra lùi lại phía sau. Hai người ngồi tựa lưng vào vách đá, run run nhìn
nhau. Mộc Uyển Thanh bật lên tiếng khóc nức nở. Đoàn Dự dịu giọng an ủi
nàng:
- Thanh muội ơi! Đó là do tạo hoá an bài, hiền muội đừng buồn phiền nữa.
Anh được có em gái như hiền muội cũng đủ vui mừng lắm rồi.
Mộc Uyển Thanh giậm chân, vừa khóc vừa nói:
- Nhưng tôi không thể không buồn phiền để mà hoan hỉ cho được. Tôi đau
khổ mà chàng vẫn vui mừng thì thật là loài bất nhân.
Đoàn Dự than rằng:
- Anh chẳng có cách nào làm cho em vui lòng. Thế này thì thà chẳng được
gặp em nữa là hơn.
Mộc Uyển Thanh giằn dỗi:
- Tôi cũng chẳng muốn gặp chàng làm gì. Ai bảo chàng đến tìm tôi đêm
hôm ấy? Chàng chẳng trở lại báo tin tôi cũng chẳng chết về tay bọn ấy.
Chàng làm chết mất con Hắc Mai Côi của tôi, làm cho tôi đau đớn ê chề,
làm cho sư phụ tôi hoá ra má tôi, làm cho phụ thân chàng hoá ra phụ thân
tôi, tôi chẳng mong gì nữa. Giờ tôi bị vít vào đây cũng bởi tại chàng. Tôi
chỉ cần ra khỏi nơi này.
Đoàn Dự nói:
- Thanh muội ơi! Trăm điều ngang ngửa vì anh, em đừng giận anh nữa. Anh
em ta thủng thẳng tìm cách trốn ra.
Mộc Uyển Thanh vẫn một giọng hờn dỗi:
- Tôi không trốn đi đâu nữa. Tôi đành chết ở chốn này. Chết ở đây hay ở
ngoài cũng thế thôi. Tôi không ra nữa.
Thấy nàng vừa đòi ra lại giở giọng không ra nữa Đoàn Dự biết rằng lòng
nàng đang xốn xang quá đỗi, không thể lấy lời lẽ ngọt ngào mà dỗ nàng
được nên không nói gì nữa.
Mộc Uyển Thanh đang buông cơn giận cho nổi lên thấy Đoàn Dự không nói
sao lại càng lộn ruột hỏi:
- Sao chàng lại ngồi ỳ ra không nói?
Đoàn Dự hỏi lại:
- Thế em muốn anh nói gì bây giờ?
-
Chủ Đề Tương Tự
-
By giavui in forum Truyện Kiếm Hiệp
Trả Lời: 39
Bài Viết Cuối: 02-15-2014, 06:28 PM
-
By FilmFan in forum Phim Bộ
Trả Lời: 0
Bài Viết Cuối: 01-30-2011, 03:33 AM
-
By Duy_Khang in forum Phim Bộ
Trả Lời: 0
Bài Viết Cuối: 01-12-2011, 08:26 AM
Posting Permissions
- You may not post new threads
- You may not post replies
- You may not post attachments
- You may not edit your posts
-
Forum Rules