Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Thường thường người ta thường hay nói mối tình đầu là mối tình đẹp nhất, nhưng chính mối tình cuối cùng mới thật sự là mối tình bất diệt.
Jean Paul Sartre
Trang 2 / 2 ĐầuĐầu 12
Results 11 to 16 of 16

Chủ Đề: Bùa Lỗ Ban ... thực hư ... thiện ác

  1. #10
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Ông Bảy Thọ cũng buông cây đờn kìm :
    - Tao cũng không biết luôn...
    Mười Tung quay sang Năm Chắc :
    - Bài VTB, lần đầu tiên mới nghe đó nha... thôi anh Năm đờn độc chiếc cho nó ca... tụi nầy ngồi nghe vậy.
    Năm Chắc hứng chí :
    - Mầy guitar đi Đúng...
    Cò Đúng cầm cây guitar lên, chưa kịp nhận cái song loan từ ông Bảy Thọ, thì :
    - Khoan chú Bảy, để cháu đờn Kìm cho...
    Mọi người đều nhìn về người vừa nói, thấy Định đứng lên đi về phía ông Bảy Thọ ...
    ° đèn măng sông... là đèn đốt bằng dầu hôi, có bơm hơi khá sáng, nhà giàu dưới quê ưa dùng.( cũng chỉ nghe nói thôi, nên đúng sai không biết hihiihi )
    Ông Bảy Thọ gật gù nhìn Định :
    - Nhìn chú em mầy, tao biết là dân trong nghề rồi... bây giờ mới chịu ra mặt hén...
    và ông đứng dậy sau khi trao cho Định cây đàn Kìm và song loan.
    - Dạ, cháu xin phép...
    Định nói với ông khi nhận cây đờn Kìm và cúi chào Năm Chắc, Cò Đúng và mọi người trước khi ngồi xuống ghế. Cô Ba Hạnh đưa đôi mắt thật nồng nàn nhìn Định trong tiếng vổ tay cổ vỏ của khán giả. Định nhìn về phía Hồng Thơm, lúc nầy cũng đang nhìn anh :
    - Cô hát trọn bài VTB hay chỉ 18 câu thôi...?
    Hồng Thơm ngẩn ngơ nhìn về phía Năm Chắc, thì Cò Đúng đã trả lời thay cho cô :
    - Chị ấy ca lớp 1 với 3 câu chót lớp 2 thôi anh... đúng như anh nói là 18 câu đó...
    Định gật đầu và bấm phím... Tiếng đàn Kìm của anh réo rắt, nhặt khoan, vững vàng như mây trôi gió thổi, khiến ông Bảy Thọ là tay đàn Kìm lão luyện cũng phải tấm tắc khen thầm, còn Mười Tung thì cau mày nghĩ ngợi... Hồng Thơm chấm dứt lời ca mà dư âm cùng tiếng đờn, tiếng nhịp song loan như đọng lại trong lòng khán giả tiếng trống trận, tiếng hò reo của quân Tây Sơn tiêu diệt giặc Thanh nơi gò Đống Đa... Năm Chắc hứng chí :
    - Mình làm tiếp bài Bình Sa đi cậu...
    Định chưa trả lời thì Cò Đúng lắc đầu :
    - Bài nầy con chưa vững đâu chú Năm...
    Nhìn Cò Đúng, Định mĩm cười trao cây đờn Kìm lại cho ông Bảy Thọ :
    - Vậy chú Bảy đờn Kìm đi, cháu đờn guitar cho...
    - Được đa... Ông Bảy Thọ cười hà hà nhận lại cây đờn Kìm :
    - Anh Mười vào kéo Bình Sa luôn nha...
    Nhưng Mười Tung từ chối :
    - Lâu quá, tui quên rồi, thôi, ngồi nghe cũng được.
    Và trong khán giả có tiếng :
    - Cô Ba Hạnh ca Bình Sa đi...
    Mọi người kể cả Định đều nhìn về Hạnh, Hạnh lần đầu tiên cảm thấy hơi hồi hộp dù rằng bài Bình Sa Lạc Nhạn "Hận Ô Giang" nầy cô đã ca nhiều lần... cô bước ra :
    - Hạnh ca lớp III thôi nha...
    Năm Chắc nhấn chữ "oan" trên chiếc đàn tranh :
    - Chà , chà... thôi, con Ba và con Lựu chia đi... con Lựu hai lớp đầu, con Ba lớp chót... cho đã một bữa ...
    Hồng Lựu cô đào lẳng của gánh hát Hương Quê không đợi nhắc đã bước ra nhận micro từ tay Hạnh... Phải nói lần nầy, ông bầu gánh Hương Quê, Năm Chắc hình như đã chuẩn bị cho buổi chơi bài bản hôm nay... đào kép gánh hát của ông chơi bài bản tài tử rất nhuyển, chuyện hiếm thấy ở những đoàn cải lương... nhưng ông đã không độc chiếm được dàn đờn vì sự xuất hiện bất ngờ của Định... Nếu tiếng đờn Kìm của Định có tính vững vàng của một leader dàn nhạc thì tiếng guitar của anh bay bướm lã lướt hoà quyện nâng cao chất giọng cho người ca...mà trên hết là hầu như anh thông thuộc "thất thập nhị huyền công", khiến sau khi đờn dứt bài "Tứ Bữu Liêu Thành" cho Nhựt Tài ca xong, Năm Chắc phải buộc miệng :
    - Tôi thiệt phục chú em mầy đó nha, tôi lặn lội mày mò cũng chỉ được có bấy nhiêu, đêm nay đã xả láng hết rồi, mà chưa thấy chú em mầy buông đờn, hà hà hà , thiệt đã quá đi... Hỏi thiệt chú em mầy nha , chú em mầy học đờn với ai vậy?
    Định cười :
    - Dạ, thầy cháu chỉ là người vô danh trong nhạc giới... và Định nói lãng đi... cháu cũng cám ơn các chú, bác, vì từ khi biết đờn ca , cháu chưa lần nào được đờn như hôm nay.
    Ông Bảy Thọ xen vào :
    - Nước cũng sắp đứng lớn rồi, thôi mình chơi một cặp Tứ Bữu "Minh Hoàng Thưởng Nguyệt" và "Ngự Giá Đăng Lâu" rồi nghỉ là vừa, được không anh Năm?
    Năm Chắc cười hề hề giơ hai tay lên khỏi đầu :
    - Chịu thua, chịu thua anh... ây da, bộ Cữu Nhĩ đó coi vậy mà khó chịu lắm, thôi, tui làm khán giả... cậu Định thì sao? Ủa còn anh Mười đâu nảy giờ không thấy vậy anh Bảy?
    - Ảnh nói có chuyện nên đã về từ lúc mình bắt đầu chơi bài Ngự...
    Định cũng cười theo :
    - Chú Bảy là chủ nhà, đã muốn thì cháu đâu dám cải chứ...
    - Sửu , mầy bao chót đi nha... Ông Bảy Thọ vừa so lại dây cây đờn Kìm vừa gọi Sửu... và người ta thấy ông cười cười đưa song loan cho Định...(°)
    Buổi chơi đờn ca tài tử kết thúc trong không khí vui nhộn thoả mản của tất cả mọi người... và trong buổi tiệc chia tay Năm Chắc đã không ngớt lời ca tụng Định vì tài nghệ cùng tính khiêm nhường của anh, nhất là Lành, cứ nghĩ là anh ở trên bờ kinh nên định sẽ theo anh học đờn.
    Cuộc vui nào rồi cũng qua, gia đình ông Bảy Thọ bùi ngùi tiển ông Năm Chắc và đào kép gánh hát của ông lúc trời đã quá nửa đêm. Trong lúc người của gánh hát theo chiếc cầu sau trại cưa để xuống ghe, Định bất chợt hỏi Lành, tay chỉ vào chiếc ghe miền Tây đang nằm trong ụ :
    - Mình có thể xuống chiếc ghe đó coi chút không chú Lành?
    - Được chứ, ghe nhà mà, nhưng bây giờ tối hù đâu thấy gì chứ, sáng mai đi, em sẽ đưa anh xuống đó chơi... mà anh Định nè...
    - Hử...? Định trả lời Lành mà mắt vẫn nhìn về phía chiếc ghe...
    - Anh Định dạy đờn cho em nha...
    - Ừ...
    Lành hơi ngạc nhiên khi nghe tiếng trả lời cộc lốc của Định, nhưng thấy anh vẫn chăm chăm nhìn về phía chiếc ghe, Lành chưa kịp nói thêm gì nữa thì Định bỗng kéo Lành đi nhanh ra đường, vừa đi anh vừa nói :
    - Tôi có chuyện cần làm, và nhờ chú giúp tôi, khi xong việc , nếu tôi còn sống , tôi hứa sẽ dạy hết những gì tôi biết cho chú... còn bây giờ...
    Định cởi sợi dây chỉ điều đeo một chiếc túi vãi nhỏ hình tam giác màu đỏ thẩm trên cổ xuống đưa cho Lành :
    - Chú giữ thật kỷ chiếc túi nầy hộ tôi... sáng mai, nếu tôi không về trong nhà, tức là đã có chuyện, chú đốt ngay chiếc túi nầy... và bảo mọi người hãy chờ trong vòng 7 ngày, nếu không có chuyện gì nữa thì hãy làm theo tự nhiên... Nhớ nha chú Lành , bây giờ chú về nhà đi...
    - Nhưng em thường ngủ tại xưởng cưa nầy mà... anh nói gì kỳ vậy anh Định, có chuyện gì chứ?
    - Chuyện gì thì rạng ngày chú biết liền, còn bây giờ chú về trong nhà là để ngăn, đừng cho cô Ba Hạnh ra đây... chú đi đi, cô Ba Hạnh đang kiếm mình đó, nhớ lời tôi dặn chú nha...
    ° trong dàn đờn bài bản tài tử, người giữ song loan là người leader thường chơi đờn Kìm, phải thuộc vững vàng bài nhạc để giữ trường canh cho cả nhóm, còn không chắc thuộc thì không dám giữ song loan .
    Muốn nói thêm gì nữa, nhưng Lành bỗng cúi mặt "dạ" nhỏ, đeo chiếc túi vải của Định vào cổ đi nhanh về nhà. Chiếc ghe chài chở gánh hát Hương Quê đã nhổ neo, khán giả hâm mộ cũng tản mát về nhà để kịp ngã lưng vài giờ chuẩn bị cho một ngày mới, trả lại vẻ vắng lặng cho con đường trước chợ Xoài Hột. Nhìn bóng Lành vừa khuất sau hàng cây trồng bên đường, Định chậm rải bước ra ụ ghe, theo dàn sườn hai bên thành ụ, trèo lên mũi ghe...

  2. #11
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Phần IV

    Phụ với Mén, quét dọn rửa chén bát vừa xong, Hạnh lên nhà trên thì thấy ông bà Bảy Thọ đang còn ngồi uống trà...
    - Sao ba má không đi ngủ chút đi...
    - Giờ nầy còn ngủ nghê gì nữa chứ...
    Ông Bảy Thọ nhìn cô... ủa, mà sao nảy giờ tao không thấy thằng Định vậy?
    Cô ba Hạnh ngạc nhiên :
    - Khi đưa chú Năm về, anh ấy đi với ba cùng chú Lành mà...
    - Ừ, cả thằng Lành nữa, lúc anh Năm xuống ghe cũng không thấy nó đâu...
    - Hay tụi nó lại kiếm chổ nào để nhậu tiếp rồi... Bà Bảy xen vô.
    - Nhậu tiếp gì chứ, không lý chỉ hai đứa nó, vì thằng Sửu và Tỵ đi với tui mà...
    Bà Bảy nhìn Hạnh, hai người chưa kịp nói gì thêm thì Lành đã xuất hiện ngay cữa...
    - Thằng Lành, nó kìa ông... Bà buột miệng, trong lúc ánh mắt Hạnh sáng lên...
    cô hỏi Lành :
    - Chú Lành, còn anh Định đâu?
    - Anh ấy nói có chuyện cần làm, biểu em về đừng cho chị ra xưởng cưa , chị còn đây , may quá...
    Hạnh tròn xoe mắt :
    - Không cho chị ra xưởng cưa, sao vậy? anh ấy có chuyện gì cần làm chứ?
    Có lẻ vì bận lo ca hát suốt ngày hay lo lắng điều gì mà Hạnh hình như quên lý do chánh Định có mặt nơi đây, nên cô giật mình khi nghe ông Bảy gọi :
    - Hạnh, bây từ từ để hỏi nó chứ... Lành, thằng Định đã đi đâu rồi hả?
    - Dạ, khi Cậu Bảy tiển người của gánh hát Hương Quê xuống ghe, thì anh Định hỏi con có thể lên chiếc ghe Miền Tây đang nằm trong ụ chơi được không, con hứa sáng sẽ đưa ảnh lên, vì bây giờ trong đó tối mò lên làm gì... thì ảnh nói có chuyện cần làm, biểu con vào trong nhà đừng cho chị Ba ra xưởng cưa...
    - Nó không nói cho mầy biết là chuyện gì à? Bà Bảy hỏi Lành.
    Lành lắc đầu :
    - Dạ không.
    Giọng Hạnh run run :
    - Rồi chú thấy ảnh đi đâu không?
    Lành gải gải tóc :
    - Em cũng không biết tại sao, ảnh biểu em về nhà thì em không cải được nên không biết ảnh đã đi đâu nữa... nhưng ảnh nói...
    - Nói gì thì mầy nói ngay đi... còn ở đó... ông Bảy gắt.
    - Nó nói gì?... Ảnh nói gì?... Bà Bảy và Hạnh dồn dập.
    - Ảnh nói, rạng ngày sẽ biết... giọng Lành thấp xuống, nhìn Hạnh :
    - Em xin ảnh dạy đờn cho em, ảnh nói, xong việc nếu ảnh còn sống sẽ dạy... em cũng không biết chuyện gì mà quan trọng dữ vậy...
    Hạnh ứa nước mắt nhìn ông bà Bảy, nôn nóng:
    - Chắc ảnh lên chiếc ghe miền Tây rồi đó Ba, hay mình ra ngoài đó coi thế nào?
    - Anh ấy dặn em nói mọi người rạng sáng hãy ra, em nghĩ...
    Vì mãi mê câu chuyện mà mọi người trong nhà ông Bảy Thọ không để ý tiếng gà gáy sáng đã vang vang, tiếng xì xào của bạn hàng nhóm chợ đã dồn dập... Hạnh nhìn ra ngoài :
    - Trời cũng sắp sáng rồi Ba, mình đi đi...
    Không đợi ông Bảy Thọ đồng ý, cô lấy chiếc nón lá đội lên đầu đi ngay ra cữa. Lành chạy theo cô :
    - Nhưng anh Định lên chiếc ghe miền Tây để làm gì, chị Ba? bộ trên chiếc ghe đó có chuyện gì hả?
    - Rồi chú sẽ biết... vái trời đừng có chuyện gì...
    Ông Bảy cũng đứng dậy :
    - Bà ở nhà đi, tui theo tụi nó coi như thế nào...
    Ông Bảy Thọ đi ra tới con đường lộ đá đỏ thì trời đã mờ mờ sáng, nhìn phía trước không thấy bóng dáng của Hạnh và Lành đâu, ông lắc lắc đầu cảm thông cho sự vội vã của họ. Ngang qua chợ Xoài Hột, ông cũng chỉ gật đầu đáp lễ sự chào hỏi của những bạn hàng quen thuộc thay vì đứng lại hỏi thăm họ như thường lệ, vì ông cũng muốn mau đi đến ụ ghe để xem như thế nào. Vừa xuống cầu Thầy Tùng, ông gặp ngay thằng Lỳ :
    - Chú Bảy đi đâu sớm vậy, đi xe không, con chạy ngay nè.
    - Ồ, không, tao chỉ vào trong xưởng cưa...
    - Lúc nảy con có thấy cô Ba và thằng Lành, cũng đi vào trong đó, có chuyện gì không chú Bảy?
    - Chỉ coi lại ít đồ thôi, chứ không có chuyện gì đâu.
    - Vậy hả chú Bảy... rồi hắn nhe răng cười :
    - Chừng nào chơi đờn ca nữa chú Bảy? hồi hôm tụi con nghe đã quá đi, cái anh gì trên bờ kinh đờn cũng hay quá hả chú...
    - Ừ, từ từ...
    Ông Bảy Thọ rảo bước sau khi trả lời Lỳ, trong lòng cũng thấy vui vui khi nghe Lỳ khen Định đờn hay, ông lẫm bẫm :
    - Cái thằng, phải chi...
    Nhưng ông chưa kịp nói gì thêm, thì thấy Lành hớt hãi từ trong xưởng cưa chạy ra đường, suýt chút đã đâm sầm vào ông. Linh tính có chuyện không hay, ông nắm vai Lành còn đang thở hổn hển:
    - Có chuyện gì, mầy chạy đi đâu vậy Lành?
    Lành lắp bắp :
    - Con... chạy về.... kêu.... kêu... Cậu nè... anh Định...
    - Thằng Định? nó sao rồi... ông Bảy Thọ cũng hốt hoảng...
    Lành nắm tay ông kéo đi :
    - Con không biết nữa... Cậu... lên chiếc ghe miền Tây ngay đi ... chị Ba khóc quá trời trên đó...
    Ông Bảy Thọ không còn lòng dạ nào để hỏi Lành, ông chạy theo Lành đến ụ ghe muốn hụt hơi, phải đứng thở trước khi trèo lên ghe... Nhân lúc đó, Lành, hình như đã định thần nên hỏi ông :
    - Bộ có chuyện gì trên chiếc ghe miền Tây hả Cậu?
    Không trả lời Lành, mà ông hỏi lại :
    - Lúc nảy mầy nói thằng Định sao rồi?
    - Dạ, khi con và chị Ba leo lên ghe thì thấy ảnh đang sùi bọt mép nằm bất động gần chổ mũi ghe, chị Ba khóc ré lên bảo con chạy về kêu Cậu ... con không biết chuyện gì nữa ...
    Ông Bảy Thọ lắc lắc đầu :
    - Trời, sao lại như thế... nếu nó có bề gì... Ông ứa nước mắt nghẹn ngào, trong lúc Lành nhìn ông linh cảm có chuyện gì đó mà mọi người đang dấu anh, nhưng thấy ông Bảy Thọ như vậy Lành không dám hỏi.
    Khi ông Bảy Thọ và Lành trèo lên chiếc ghe miền Tây thì trời đã hừng sáng, cô Ba Hạnh đang ngồi bên Định nước mắt ràn rụa, vừa thấy ông Bảy, cô đã khóc to lên :
    - Ba ơi, anh Định, anh ấy...
    Ông Bảy cố giữ vẻ bình tỉnh, ngồi xuống bên Định gắt Hạnh :
    - Bây nín đi, từ từ, để tao coi sao đã...
    Tuy ông nói với Hạnh như vậy, nhưng tim ông cũng đang đập lung tung trong lồng ngực, vì trường hợp như vầy ông có gặp bao giờ đâu. Ông rờ khắp người Định, chắc vì nằm ngoài trời đã lâu, nên tay chân anh lạnh tanh, môi tím ngắt, nước miếng trào ra hai bên mép... nhưng vùng ngực anh còn âm ấm... Cố giữ vẻ bình tỉnh, ông quay sang Lành :
    - Mầy xuống kêu tụi thằng Sửu lên phụ một tay đưa nó về trong nhà, nơi đây gió lạnh quá đi, rồi mầy chạy ra ngoài Vàm, coi thầy Hai Lý về chưa, nói tao mời thầy Hai vào có chuyện gấp... ra ngoài kêu một chiếc xe lôi đi cho nhanh nha...
    Lành "dạ" và leo xuống trong lúc Hạnh quẹt nước mắt nói theo :
    - Đi nhanh nha chú Lành...
    - Dạ, chị Ba an tâm đi , em biết rồi ...
    Tin anh chơi đờn trên bờ kinh bị "trúng gió" -ông Bảy Thọ dặn người nhà nói với mọi người như thế- bất tỉnh được loan truyền nhanh chóng khắp chợ Xoài Hột, và một lần nữa người dân tại đây lại chứng kiến lòng hào hiệp của gia đình ông Bảy Thọ khi họ thấy gia đình ông Bảy đã hết lòng săn sóc cho bệnh nhân, chứ họ làm sao biết được nội tình. Sau khi được Sửu và Tỵ thay phiên nhau cõng về nhà, Định vẫn bất tỉnh. Để trấn áp cái lạnh trong người anh, ông Bảy đã đốt một lò than đặt dưới giường anh nằm và cô Ba Hạnh túc trực bên giường lúc nào cũng đắp khăn nước nóng lên trán anh, sau khi ông Bảy đã rước thầy đến giác hơi, cắt, lễ °. Dầu sự việc đã xảy ra như vậy, nhưng ông Bảy nhất quyết không cho Bà Bảy và Hạnh nói ra nguyên nhân, vì đôi lúc nóng ruột, Bà Bảy xin ông Bảy hãy để Bà vào năn nĩ Mười Tung xem có thể cứu được Định không. Ông nhớ lại lời thầy Hai Lý, nếu là bùa Lỗ Ban thì người ếm bùa không thể nào rút tay vì họ sẽ bị hậu quả... nên ông cũng muốn chờ gặp thầy Hai coi như thế nào.
    Cũng may là trời vừa đứng bóng thì Lành đã rước được thầy Hai Lý về. Sự có mặt của thầy Hai trong lúc nầy đã xoá đi một phần không khí ảm đạm trong gia đình ông Bảy Thọ, khi ông bà Bảy ra tận cửa đón thầy Hai :
    - Thầy về kịp, thiệt gia đình tui mừng quá đi, thầy coi mình phải làm sao đây?
    Bà Bảy tiếp lời ông :
    - Chào thầy Hai, trời ơi, thầy đi đâu, tui với con Hạnh lên Saigon tìm thầy mà không gặp... bây giờ thầy đến thiệt là mừng quá...
    Thầy Hai Lý mĩm cười trấn an ông bà Bảy Thọ :
    - Xin lỗi chị vì cũng đi có chút chuyện, tui đã nghe thằng Lành thuật lại mọi điều, trước khi về đây, tui đã bói cho anh một quẻ... anh chị an chí đi, quẻ rất tốt, mọi việc rồi sẽ đâu vào đó vì người hiền lương luôn có quí nhân phù trợ... thằng đó đâu rồi?
    - Trong nhà trong, thầy vào xem qua cho nó đi, rồi mình làm ba hột, sáng giờ lo đủ thứ chuyện có cơm nước gì đâu, gặp được thầy tui an tâm mới thấy đói...
    Thầy Hai Lý nhìn ông Bảy mĩm cười thật tự nhiên:
    - Nghe anh nhắc, tui cũng thấy đói đây, thui dẩn tui vào coi thằng đó như thế nào rồi...
    Khác với vẻ tươi tỉnh lúc vừa đến nhà ông Bảy Thọ, sau khi thăm mạch cho Định và nhìn thần sắc của anh, trong bửa cơm, thầy Hai Lý trở nên đăm chiêu ít nói, hình như đang tập trung tư tưởng để nghĩ điều gì... khi qua bàn ngồi uống trà, không dằn được nữa ông Bảy Thọ hỏi thầy :
    - Hình như có chuyện gì không ổn phải không thầy Hai?
    ° một phương thức chửa trị "trúng gió" của người dân miền đồng bằng Nam Bộ .
    Thầy Hai Lý trầm ngâm :
    - Tui nghĩ...
    Nhưng thầy chưa kịp nói tiếp thì cô Ba Hạnh đã từ nhà trong mếu máo chạy ra :
    - Ba ơi, thầy Hai ơi, sao anh Định, ảnh...
    Thầy Hai Lý và ông Bảy Thọ đứng bật dậy :
    - Nó sao... và họ cùng chạy vào nhà trong. Lành đang ôm Định trên tay, Định như đang gồng mình mà hai mắt vẫn nhắm nghiền, hàm răng nghiến lại trong lúc hai bàn tay cũng nắm chặc, như đang tuyệt vọng chiến đấu với một người vô hình nào đó, và máu đang ứa ra từ hai lổ mũi của anh... Nhìn anh như vậy Hạnh ôm mặt khóc rưng rức làm bà Bảy cũng mũi lòng khóc theo.
    Thấy mọi người vừa vào Lành nói ngay :
    - Lúc nảy, ảnh tự dưng ngồi bật dậy, con sợ ảnh té xuống đất nên chạy tới ôm ảnh, sao ảnh kỳ quá hà Cậu Bảy ơi...
    Thầy Hai Lý bước đến dùng hai ngón tay cái xoa vào hai bên thái dương của Định... người Định bỗng dưng dịu lại , thầy Hai nói với Lành :
    - Đặt nó nằm xuống đi, nước gừng tao dặn lúc nảy tụi bây cho nó uống chưa?
    Hạnh quay lại, đôi mắt đỏ hoe:
    - Dạ, nấu rồi, nhưng ảnh luôn cắn hàm răng chặc vậy nên không cho ảnh uống được, con định ra cho thầy hay, thì xảy ra việc như vừa rồi...
    - Đem đây...

  3. #12
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Hạnh bưng chén nước gừng lại đưa cho thầy Hai Lý , nhưng thầy bảo đưa cho Lành và nói :
    - Tao xoa huyệt thái dương cho nó, khi mầy thấy răng nó bớt nghiến thì đút cho nó uống nha...
    Lành chỉ đổ cho Định được 2 muổng nhỏ thì phương pháp xoa huyệt của thầy Hai đã không còn hiệu nghiệm, vì răng của Định lại cắn chặc như cũ. Thầy Hai Lý thở ra, khi bắt mạch cho Định :
    - Sao lại như thế nầy...
    Ông Bảy Thọ lo lắng hỏi ngay :
    - Thế nầy là thế nào thầy Hai?
    - Mạch của nó có lúc không nhảy luôn, như là người chết vậy...
    - Chết...!!!
    Mọi người sợ hãi nhìn nhau, và cô Ba Hạnh lại khóc ... Vừa lúc đó thì Tỵ chạy vào :
    - Thầy Hai ơi, có anh Tín con của thầy tới kiếm thầy kìa...
    Thầy Hai Lý nhỏm dậy :
    - Kêu nó vào đây...
    Thầy Hai vừa nói xong thì Sửu đã dắt vào một thanh niên trạc tuổi như Lành... Tín là con trai Út của thầy Hai Lý...anh chào mọi người và nói với thầy Hai :
    - Con đã tới nhà Bác Mười để mời Bác sửa nhà cho mình như tía dặn, nhưng không gặp được Bác Mười, nghe Bác Mười gái nói, Bác bị bịnh sao đó mấy ngày rồi nên từ chối không đi đâu hết á...
    Nghe Tín nói tới đó, ông Bảy Thọ trợn mắt :
    - Ông ta mới đờn ca ở đây tối hôm qua mà bịnh gì mấy ngày...
    Thầy Hai Lý quay nhìn Định thở dài :
    - Dĩ nhiên là ông ta biết chuyện của mình làm đã có người khám phá ra, nên...
    Thầy Hai bỏ lững câu nói, mà quay lại bảo Tín :
    - Thôi mầy về đi, tao ở lại đây vài hôm...
    Khi Tín đi rồi, thầy lại ngồi xuống bên Định, nắm cổ tay anh, thăm lại mạch, lẫm bẫm một mình :
    - Nếu cứ như vầy, nó không qua được 3 hôm đâu, sao lại như thế được, quẻ Tiên Thiên sai sao, mình có quên gì không ...
    Vừa nghe thầy Hai Lý nói Định không qua được 3 hôm, Lành sực nhớ lại lời dặn của Định, mà sáng giờ lu bu anh đã quên mất :
    - A, con nhớ lại...
    Mọi ánh mắt đều nhìn về anh, với những câu hỏi dồn dập :
    - Mầy nhớ gì?
    - Nhớ gì sao không nói ngay đi coi...
    - Chú nhớ gì vậy? anh Định có dặn gì chú à?
    Lành tháo sợi dây chỉ điều đeo chiếc túi vải nhỏ hình tam giác trên cổ xuống :
    - Anh Định khi bảo con đi về, có trao cho con chiếc túi vải nầy, dặn con nếu anh ấy xảy ra chuyện thì đốt nó ngay, và trong vòng 7 ngày nếu không có chuyện gì nữa thì hãy làm theo tự nhiên, nhưng sáng giờ con quên mất...
    Mắt thầy Hai Lý sáng lên, thầy tươi ngay nét mặt :
    - Tao biết mà, phải như vậy chứ, đâu thể như thế nầy được...
    Ông Bảy Thọ nhìn Lành :
    - Mầy thiệt tình nha Lành, sao mầy quên gì mà quên ác vậy? Nó còn nói gì nữa không?
    Lành lấm lét nhìn ông :
    - Dạ không, ảnh chỉ dặn vậy thui hà...
    Hạnh đi tới bên Lành, định dằn lấy chiếc túi vải :
    - Chú Lành, đưa chị coi...
    Nhưng thầy Hai Lý ngăn cô lại :
    - Đừng, con Ba, bây đừng đụng vào chiếc túi đó... Lành, mầy lấy một cái tô kiểu, đổ vào đó chút rượu, đốt ngay chiếc túi đi... hy vọng thằng Định sẽ được cứu...
    Hạnh vừa dừng lại thì Mén đã cầm một chiếc tô kiểu chạy lên đưa cho Lành :
    - Chai rượu đế bên góc bàn nước kìa chú Lành...
    Lành chưa kịp nhìn thấy chai rượu thì Tỵ đứng gần đó đã cầm lại rót vào chiếc tô Mén vừa đem ra... Người trong nhà của ông Bảy Thọ , đều có linh cảm người thanh niên xa lạ tên Định bị "trúng gió" nầy phải rất quan trọng với gia đình ông Bảy, khi họ thấy sự lo lắng của ông bà, nhất là cô Ba Hạnh, đã khóc sướt mướt trước bệnh tình của hắn ta, nên họ luôn túc trực và làm ngay những gì mà thầy Hai Lý cũng như ông Bảy Thọ cần.
    Lành xé một miếng giấy nhỏ, bật hột quẹt mồi lửa và thả vào chiếc tô đã được Tỵ rót khoảng 2 chun rượu. Ngọn lửa bùng lên màu xanh nhạt, Lành thòng sợi chỉ điều bỏ chiếc túi vải hình tam giác vào, mọi cặp mắt đều chăm chú nhìn anh... Chiếc túi vừa chạm lửa, đã nổ một tiếng "tách" bốc lên sợi khói trắng như khói của cây nhang vừa đốt và ngọn lửa trong tô bốc cao lên hơn gang tay. Sợi khói bay lên chừng giữa nhà thì tan mất đồng thời ngọn lửa trong tô cũng tắt ngấm dù mùi rượu vẫn còn nồng, chiếc túi vải từ màu đỏ thẩm đã chuyển thành màu đen, cả sợi chỉ điều, nhưng còn nguyên vẹn không có dấu vết gì như vừa bị đốt. Lành cầm nó trên tay :
    - Thầy Hai, Cậu Bảy à... sao nó nguội ngắt hà, lửa mà không cháy, sao kỳ vậy...?
    Sửu và Tỵ và Hạnh xô tới :
    - Thiệt không?... Thiệt vậy hở chú Lành?
    Sửu, Tỵ đưa tay rờ thử và nhìn ông Bảy Thọ gật đầu, trong lúc Hạnh cũng muốn thử lắm, nhưng nhớ lời thầy Hai Lý lúc nảy nên cô không dám. Thầy Hai Lý hình như không để ý đến chuyện Lành vừa nói, vì thầy đang chú tâm xem mạch cho Định. Khi Lành đeo lại chiếc túi vải vào cổ mình, mọi người mới thấy thầy Hai Lý thở phào nhẹ nhõm, đặt tay Định xuống giường, thân người Định hình như không còn gồng cứng, răng cũng không cắn chặt như lúc nảy :
    - Nó tạm ổn rồi , mạch tuy còn yếu nhưng đã có lại... Lành, chiếc túi đó mầy muốn đeo thì đeo, còn không muốn thì bỏ vô lò than đốt, chứ đừng liệng bậy bạ nha.
    - Nhưng, lúc nảy lửa đốt nó không cháy mà thầy Hai.
    - Ừ, nhưng bây giờ đốt thì nó cháy ngay...
    - Dạ, nhưng thôi, con giữ để trả lại cho anh Định.
    - Cũng được... Thầy quay sang ông Bảy :
    - Mình ra ngoài nói chuyện đi, để nó nghỉ... thằng Lành với con Ba, coi nấu cháo lỏng đổ cho nó đi... bây giờ được rồi đó... để nó có sức...
    Hạnh nhìn thầy Hai Lý :
    - Vậy chừng nào anh ấy mới tỉnh hả thầy Hai?
    Thầy Hai Lý nhìn Định :
    - Phải coi phần số nó như thế nào đã.
    Hạnh tái mặt :
    - Vậy không phải thầy nói ảnh đã được cứu sao?
    - Trên đời cũng có nhiều việc mình phải để cho tự nhiên thôi... làm như lời tao dặn bây đi.
    Ông Bảy Thọ đi theo thầy Hai Lý ra ngoài nhà mà bán tín bán nghi trước những việc xảy ra và vẽ úp mở của thầy nên vừa ngồi xuống ghế, bà Bảy chưa kịp rót nước ra chun, ông đã hỏi thầy Hai :
    - Mọi việc bộ chưa xong sao hở thầy Hai? thằng Định có qua được không? thầy làm tui lo quá...
    - Tui cũng chỉ đoán thôi... nhìn quanh không thấy ai, vì bọn trẻ ở nhà trong, thầy hạ thấp giọng :
    - Trước sự việc xảy ra thì rỏ ràng là thằng Định kém, nên nó chẳng những đã không giải được bùa ếm của Mười Tung mà còn bị hành suýt chết , tạm thời bây giờ nó giữ được mạng, nhưng những ngày tới thiệt tình tui cũng không biết sẽ như thế nào, vì Mười Tung đã biết có người đến giải bùa của hắn, lẻ đương nhiên hắn phải diệt đối thủ của mình chứ.
    Ông Bảy Thọ kêu lên :
    - Trời ơi, vậy có cách nào để khuyên can anh Mười không vậy thầy Hai? Tui thiệt... thiệt... không còn muốn làm gì nữa hết á... tui dẹp luôn mấy chiếc ghe cho rồi...
    Thầy Hai Lý bưng chun trà uống một ngụm :
    - Tui đã nói với anh, bùa Lỗ Ban, đã ếm rồi thì không thể rút tay, nên chúng ta không thể nào đi năn nĩ Mười Tung được... anh đã nghe hắn nói "nhận chìm ghe, giết hết những người trên ghe" thì nếu hắn rút tay, hắn phải gánh lấy hậu quả nầy, anh nghĩ hắn chịu không?
    Ông Bảy Thọ hai tay ôm lấy đầu mình tuyệt vọng :
    - Vậy tui dẹp hết ghe, không bán buôn gì nữa...
    Vừa nghe ông Bảy Thọ nói như vậy, thầy Hai Lý chợt đứng phắt dậy nhìn ông :
    - Từ qua nhà anh đến giờ có một việc quan trọng mà vì lu bu quên hỏi anh, vậy chứ mấy đứa đi trên chiếc ghe miền Tây, từ lúc kéo nó lên ụ, anh có biểu đứa nào đi giao đồ cho khách hàng không?
    Ông Bảy thò lỏ mắt nhìn thầy Hai Lý :
    - Không có...
    - Anh chắc chứ, nếu không thì thật may mắn, còn như nếu...
    Nhìn thấy vẽ quan trọng của thầy Hai, ông Bảy Thọ e dè :
    - Để tui hỏi thằng Tỵ lại coi, tui không có, không biết nó có không?
    Dứt lời, ông gọi lớn :
    - Tỵ ơi... ra tao biểu chút coi...
    Tỵ từ nhà trong chạy ra :
    - Cậu hỏi anh Định hả? con Hạnh đã đút cho ảnh được nửa chén cháo rồi đó...
    - Ừ, vậy hả, nhưng tao muốn hỏi mầy, từ lúc kéo chiếc ghe miền Tây lên ụ, mầy có sai đứa nào trên ghe đi giao hàng gì cho khách không?
    - Dạ không, cậu đâu có biểu con...
    Thầy Hai Lý mừng ra mặt khi nghe Tỵ nói như vậy, nhưng bà Bảy khi nghe ông Bảy kêu Tỵ thì cũng đi theo ra, bà xen vào:
    - Tỵ , bộ mầy quên thằng Sáu Mẹo rồi hả?
    Ông Bảy Thọ ngạc nhiên trong lúc thầy Hai Lý nhìn Tỵ :
    - Thằng Sáu Mẹo...?
    Tỵ như chợt nhớ ra, gải tai :
    - A, hôm qua lúc cậu Bảy đang chơi đờn ca thì nó xin phép con về thăm nhà ở Cần Thơ vì không biết chiếc ghe miền Tây lúc nào mới chạy lại, nó nói sẳn đem mấy bao vôi Càn Long giao cho vựa số 1 gần bên nhà nó thật tiện, con thấy cũng có lý nên đồng ý và đã nói cho Mợ biết...
    Thầy Hai Lý hỏi lại :
    - Nó là bạn ghe của mầy?
    - Dạ.
    Ông Bảy Thọ thấy việc làm của Tỵ cũng là đúng thôi, nhưng không hiểu thầy Hai Lý hỏi để làm gì. Như hiểu được suy nghĩ của ông, thầy Hai Lý thở dài bảo Tỵ :
    - Thôi được rồi, mầy vô trong đi.
    Tỵ vừa khuất sau cánh cửa buồng, thầy Hai Lý ngồi xuống ghế, móc gói thuốc Bastos xanh (°) lấy ra một điếu châm lửa rít một hơi, nhìn ông Bảy Thọ mà lúc nầy cả hai ông bà đều đang nhìn thầy :
    -Đâu phải như anh nói, anh kéo chiếc ghe lên, không đi buôn nữa là xong đâu, vì nếu dễ dàng như vậy thì chuyện gì phải lo chứ. Theo tui biết thì người bị ếm bùa Lỗ Ban mà không giải dù có đi tới đâu trước sau gì vẫn bị hại, tui nghĩ trong thời gian nầy, anh nên bảo tất cả những bạn ghe của chiếc Miền Tây đừng đi đâu cả, ở yên đây, chờ vài ngày coi như thế nào...
    Bà Bảy Thọ hỉ mũi, sụt sịt khóc :
    - Gia đình tui đối với anh Mười như bát nước đầy, sao ảnh lại bày chi cái trò ác nhơn vậy...
    - Hồi sáng, trước khi vô anh, tui đã sai thằng Tín đến nhà hắn nói nhờ hắn sửa nhà, kỳ thật là tui muốn thăm dò coi hiện hắn đang làm gì, thì như anh chị thấy đó, hắn nói bịnh không tiếp ai hết, tui chắc chắn hắn đang tập trung để đối phó với bất cứ ai đến giải bùa hắn ếm trên chiếc ghe miền Tây...
    Ông Bảy Thọ chán nản :
    - Anh nói, thằng Định không bằng hắn nên đã ra nông nổi, vậy thì mình chờ gì đây?
    Thầy Hai Lý ném cái mẩu thuốc lá ra sân, trời đang sâm sẩm tối :
    - Chờ gì tui cũng không biết, nhưng trước giờ khi gặp điều nan giải quẻ Tiên Thiên của tui bói không bao giờ sai, nên tui tin thằng Định không phải vô cớ mà đưa chiếc túi vải, tui nghĩ chắc chắn là bùa hộ mạng của nó, cho thằng Lành và biểu đốt... tui đang lo cho thằng Sáu Mẹo, vì đi giao hàng trong lúc nầy là...
    - Là sao hả thầy Hai...? ông bà Bảy đồng thanh.
    - Là đúng vào lời ếm...

  4. #13
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    ° loại thuốc lá người bình dân thích hút. (cũng là nghe nói thui nha, đúng sai hủng bít à )
    Ông Bảy Thọ chỉ kêu lên được một tiếng "trời" rồi cúi đầu ngao ngán, trong lúc bà Bảy quẹt nước mắt, bà không còn nói được lời gì khi những sự kiện ngoài sự hiểu biết của bà cứ dồn dập xảy đến. Thầy Hai Lý chép miệng nói với họ mà mắt vẫn nhìn ra sân, màn đêm đã phủ trùm vạn vật :
    - Nhưng thôi, chúng ta có lo quá cũng không làm được gì, vì đó cũng là suy đoán theo sự hiểu biết của tui...
    Thầy ngưng lại bưng tách nước trà uống một hớp :
    - Hơn nữa, mọi người đều có phước có phần do ơn trên sắp đặt, chuyện gì đến thì nó phải đến thôi, chúng ta cứ chờ coi...
    Hai ngày đã trôi qua...
    Những sinh hoạt thường nhật trong nhà ông Bảy Thọ không có gì thay đổi, nhưng đâu đó đã có những lời dị nghị về hạnh kiểm của cô Ba Hạnh trong số người ra vào làm việc nơi nhà ông cũng như tại xưởng cưa, khi thấy sự săn sóc quá đặc biệt của cô dành cho Định... Ông Bà tuy có nghe, nhưng còn lòng dạ nào để cải chính, riêng cô Ba Hạnh không hiểu sao, khi nghe Lành thuật lại lời dị nghị của thiên hạ, cô lại ước ao nó là sự thật khi cô nắm bàn tay anh và ánh mắt thật nồng nàn nhìn anh dù anh đang thiêm thiếp trên giường...
    Tờ mờ sáng ngày thứ ba, khi mọi người tạm vơi nỗi lo âu khi thấy sắc mặt Định bớt tái, có chút phản ứng với những muổng cháo Hạnh hoặc Lành đút cho anh, thì thầy Hai Lý ngủ bên ngoài nghe tiếng Lành gọi lớn bên trong :
    - Thầy Hai ơi, thầy Hai... anh Định... ảnh...
    Thầy Hai Lý, ông bà Bảy, chạy vào... thấy Định nằm dưới đất, Lành đang cố sức bồng anh lên, nhưng có vẽ như anh quá nặng Lành không thể nào nhấc lên được. Sức trai tráng như Lành mà nhấc Định lên không nổi quả là một chuyện lạ. Vừa thấy thầy Hai Lý, Lành nói ngay :
    - Thầy Hai, sao mình mẩy anh Định nóng hổi, cứng đơ, nặng ỳ như khối đá... con dở lên hổng nổi...
    Thầy Hai Lý ngồi xuống bên Định, nói với Lành :
    - Buông tay nó ra cho tao coi... và thầy chụp ngay vào mạch cổ tay của Định... thầy Hai Lý bỗng tái mặt, bàn tay bắt mạch của thầy run run, ông Bảy Thọ nhìn thầy hỏi thật nhỏ :
    - Sao nó lại như thế nữa hả thầy Hai?
    Thầy Hai Lý không nhìn ông Bảy Thọ vì thầy đang để ý đến những đường gân máu đang nổi rỏ trên trán và hai bên thái dương của Định, cùng lúc máu tươi ứa ra từ thất khiếu của anh, thầy nghẹn ngào :
    - Nó chết rồi...
    - Chết, không, không... Hạnh lao vào chụp cánh tay kia của Định khóc nức nở :
    - Anh Định, anh không thể chết đâu... thầy Hai sao lại như vậy chứ, hồi hôm anh ấy khoẻ lại rồi mà...
    Thầy Hai Lý nhìn cô lắc đầu, định nói gì đó , nhưng bỗng thầy nghiêm nét mặt :
    - Ủa, lạ thiệt, lạ thiệt...
    - Sao hở thầy Hai... ông Bảy Thọ cố nén xúc động.
    Không trả lời ông Bảy mà thầy Hai Lý bảo Hạnh :
    - Bây buông tay nó ra coi ... Ờ, ờ... nắm lại coi... và thầy tươi ngay nét mặt reo lên :
    - Ừ, có thế chứ...
    Và nhìn ông bà Bảy đang ngơ ngác, thầy nói :
    - Không phải vô cớ mà tui nói với anh chị, con Hạnh là phước tướng, lúc nảy rỏ ràng mạch của thằng Định đã ngưng, vậy mà khi con Hạnh nắm tay nó, mạch đã nhảy lại, và bây giờ không phải người nó đã dịu hay sao... và thầy quay sang Lành:
    - Đỡ nó lên giường đi... nó không còn nặng nữa đâu...
    Lành bán tín bán nghi đến nâng Định, anh reo lên :
    - Ủa, sao lạ quá hén, lúc nãy con ráng muốn đứt hơi mà...
    Ông Bảy Thọ trừng mắt nhìn Lành, nhưng giọng nói của ông không dấu được niềm vui :
    - Mầy nói nhỏ chút được không...
    Thầy Hai Lý nói với ông Bảy khi thấy Hạnh đang lau máu trên mặt Định và Lành đang xoa dầu lên khắp người anh :
    - Mình ra ngoài để nó nghỉ chút đi...
    Hai người đi ra nhà ngoài mà tai họ còn thoáng nghe tiếng Lành hỏi Hạnh :
    - Anh Định bịnh gì kỳ cục quá vậy chị Ba ...
    Nghe tiếng Lành, thầy Hai Lý như sực nhớ chuyện gì, thầy quay lại nói với Hạnh :
    - Con Ba, bây ngồi đây với nó, nếu lại thấy nó có xảy ra bất cứ chuyện gì, bây chỉ cần nắm chặc tay nó lại... cầu mong từ đây tới sáng sẽ không có gì nữa...
    Hạnh ngước nhìn thầy Hai Lý gật đầu mà nước mắt vẫn đoanh tròng, trong lúc ông Bảy hỏi ngay khi hai người vừa ra nhà ngoài :
    - Thằng Định nó qua được không thầy Hai? sao lúc vầy lúc khác, tui thực không biết phải làm sao...
    - Anh không nhớ, cũng vào giờ nầy mấy hôm trước thằng Định đi phá bùa của Mười Tung sao, sự việc vừa xảy ra cho thấy Mười Tung cũng phải vào giờ nầy triệt hạ đối thủ của mình, nếu lúc nảy không có con Hạnh đến kịp, nó đã bị bùa của Mười Tung vật chết rồi... Con Hạnh là phước tướng, tôi nghĩ trong nhứt thời bùa Mười Tung không phạm được, chỉ là không biết mình kéo dài được bao lâu thôi...
    - Như vậy muốn diệt thằng Định, Mười Tung phải diệt con Hạnh trước...
    Ông Bảy Thọ trố mắt nhìn thầy Hai Lý.
    - Nên tôi mới nói với anh là không biết mình kéo....
    Nhưng thầy Hai Lý chưa nói dứt câu thì có tiếng Tỵ kêu cửa :
    - Cậu Bảy ơi, thức dậy chưa, có người tìm anh Định nè...
    Trong một thoáng ông Bảy Thọ và thầy Hai Lý nhìn nhau, rồi cả hai đều chạy ra mở cửa :
    - Ai, ai... kiếm thằng Định chứ?
    Tỵ còn thở hổn hển :
    - Một ông già lạ lắm, đang đi vào với thằng Sửu, con chạy trước về báo cho Cậu biết...
    Rồi Tỵ tiếp luôn khi thấy Ông Bảy Thọ và thầy Hai Lý nhìn hắn :
    - Không biết ông ta đến chỗ xưởng cưa hồi nào, mà tờ mờ sáng khi con thức dậy ra sau ụ ghe đi tiểu thì đã thấy ông ta đứng ở cầu tàu kêu con và hỏi "nhà ông chủ ghe nầy ở đâu vậy cậu" con chưa kịp trả lời thì ông hỏi tiếp, tay chỉ vào chiếc ghe miền Tây "mấy ngày trước có một thanh niên xỉu trên chiếc ghe đó phải không, và bây giờ anh ta ở đâu?"... con biết ngay là ông ta muốn hỏi anh Định, nên trả lời "phải" rồi vào cho thằng Sửu hay và chạy về đây báo cho Cậu ...
    Thầy Hai Lý ngắt lời Tỵ:
    - Mình ra ngoài đó gặp ông ta đi...
    Ông Bảy Thọ chưa kịp ừ , thì Tỵ nói tiếp khi nhìn về phía cổng :
    - Ổng tới rồi kìa Cậu...
    Bà Bảy Thọ vừa kịp vặn sáng thêm ngọn đèn dầu để trên bàn, thì Sửu và ông già lạ mặt đã vô đến trước cửa nhà. Sửu chưa kịp nói gì cùng ông Bảy Thọ, thì cả hai người, ông Bảy Thọ cũng như thầy Hai Lý đã bước ra, như một quán tính, khẻ cúi đầu trước ông già :
    - Chào thầy... xin mời thầy vào nhà...
    Ông già cười hề hề không khách sáo chút nào :
    - Cám ơn ... và ông bước vô trong...
    Ông Bảy Thọ và thầy Hai Lý cúi đầu cũng phải, vì ông già tóc đã bạc gần hết, chắc phải ngoài bảy mươi, nhưng phong thái thật nhanh nhẹn, mặc đồ bà ba đen, đi giày bata trắng, đầu bới củ tỏi với chiếc khăn nâu cột qua trán, đặc biệt chòm râu của ông vẫn đen nhánh không bạc chút nào... Vừa bước vô nhà, ông già đã nói ngay :
    - Mấy ngày nay ông chủ lo dữ hén... cái thằng nhóc nầy thiệt tình không sợ chết mà...
    Nghe những lời nầy của ông gìa, ông bà Bảy Thọ nghĩ chắc chắn cứu tinh của mình đã đến nhưng ông chưa kịp nói gì, thì thầy Hai Lý đã kéo chiếc ghế mời ông già :
    - Mời thầy, hình như thầy đã biết hết mọi việc...
    Ông già nhìn thầy Hai Lý không trả lời ông, rồi nhìn về cửa buồng thông vô chổ Định đang nằm :
    - Cái thằng nầy không biết trời cao đất rộng là gì, may nhờ có thầy giúp cho nó mấy ngày qua, không thôi nó đã toi mạng rồi... một lần cho nó biết sợ..
    Quay sang ông Bảy Thọ, ông già cười :
    - Tại thằng nhóc không nên thân báo hại ông bà mấy ngày nay phải bận tâm lo lắng cho nó... ông bà đừng phiền nha...
    Ông Bảy Thọ ấp úng :
    - Gia đình tui mang ơn cậu ấy còn không hết, dám đâu phiền chứ, nhưng cậu ấy...
    Ông Bảy Thọ chưa nói dứt câu thì ông già đã xua tay :
    - Ông chủ an tâm đi... cho tui thắp nhang ngoài bàn thiên ông chủ chút nha...
    - Dạ...
    Ông già bước đến xá mấy xá trước bàn thờ Phật trong nhà ông Bảy Thọ rồi đốt một cây nhang bước ra cắm vào bát nhang bàn thiên bên hiên nhà... Sau đó ông rút chiếc móc tai bằng đồng (°) dắt trên củ tỏi cắm ngập vào bát nhang, nạt lớn :
    - Mau... !
    Mọi người theo dỏi hành động của ông trố mắt nhìn không biết ông làm vậy có dụng ý gì , nhưng ông già thản nhiên quay lại xoa tay cười :
    - Xong rồi...
    Trong nhất thời, những người hiện diện không biết ông già nói "xong rồi " là ám chỉ điều gì, thì nghe tiếng cô Ba Hạnh :
    - Ba ơi, anh Định...
    Họ quay vào, cô Ba Hạnh khựng lại ngay cửa buồng khi nhìn thấy ông già, thầy Hai Lý lên tiếng :
    - Con Ba, nó lại có chuyện hả...?
    Cô Ba Hạnh, mắt không rời ông già, ấp úng :
    - Dạ không, ảnh... ảnh...
    Ông già nhìn cô cười hề hề :
    - Con bé nầy khá đấy, thảo nào thằng nhóc không liều mạng chứ... Rồi ông ta hỏi Hạnh :
    - Nó thế nào rồi...
    Hạnh cúi đầu tránh đôi mắt của ông già, hai tai cô nóng bừng khi nghe lời vừa rồi của ông già :
    - Dạ, ảnh...
    Nhưng cô chưa nói được gì thêm, thì Định hình như không có vẽ gì là đau ốm bước ra ngoài, đến ngay trước mặt ông già quỳ thụp xuống :
    - Cám ơn Tổ sư gia đã cứu mạng con...
    Ông già tắt mất nụ cười trên môi, nghiêm nét mặt nhìn Định :
    - Thằng nhóc, mầy thiệt tình mà, đã biết sức mình không kham nổi sao vẫn liều chứ, nếu tao không về kịp thì sao...?
    ° chiếc móc tai làm bằng đồng dài khoảng 4 inches, người bình dân miền Nam rất ưa dùng, phụ nữ lớn tuổi thường cắm trên búi tóc.
    Định ôm lấy hai chân của ông già :
    -Con biết Tổ sư gia đâu nỡ bỏ con chứ, vì con chỉ làm những gì mà tổ sư gia đã dạy cho con mà...
    Ông già lắc lắc đầu :
    - Tao thiệt chịu thua mầy đó nhóc...
    Rồi ông nhìn Định thở dài :
    - Bao năm rồi, tao những tưởng được yên thân để tu luyện, không ngờ cũng chưa thoát được vòng ân oán...
    - Nhưng Tổ sư gia cũng đâu đành lòng nhìn những người lương thiện bị hại chứ...?
    Ông già đở Định đứng lên :
    - Ừ, thôi thì cứ để xuôi theo tự nhiên đi...
    Định quay lại nhìn Ông bà Bảy Thọ :
    - Thưa chú, thím, đây là Tổ sư gia của con, người đời thường gọi ông là Hiệp Ẩn, từ lâu Tổ sư đã lánh về ở trên Thất Sơn, nhưng hôm nay vì cứu con đã phải xuống núi...
    Ông Bà Bảy Thọ, thầy Hai Lý dù đã đoán được ít nhiều sự liên quan giữa ông già và Định, nhưng được nghe chính Định thốt lên lời vừa rồi, họ như đã trút đi được gánh nặng ám ảnh những ngày qua, vì họ tin chắc chắn Tổ sư gia của Định sẽ dễ dàng giải được bùa ếm của Mười Tung... Họ nhìn nhau và thầy Hai Lý một lần nữa thấy thiệt vui trong lòng vì quẻ Tiên Thiên của thầy bói quả không sai...
    Ông già Hiệp Ẩn quay sang ông bà Bảy Thọ :
    - Tui có mấy lời muốn hỏi ông bà chủ nhà, xin vui lòng trả lời thành thật đừng nói dối sẽ mang tội cùng trời đất đó nha.
    Ông bà Bảy Thọ nhìn vẽ nghiêm trang của Hiệp Ẩn không khỏi chột dạ :
    - Dạ , tổ sư cứ hỏi, vợ chồng tôi sẽ không dối nửa lời...
    - Chiếc ghe của ông bà bị người ta ếm, ông bà biết người ếm chứ?
    - Dạ biết...
    - Ông bà có thù oán hay có làm bất cứ một chuyện gì gọi là có lỗi với người ta không?
    Ông Bảy Thọ bùi ngùi :

  5. #14
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    - Gia đình tui đối với anh ấy như bát nước đầy, hơn nữa tui và anh ấy lại là bạn chơi đờn ca đã lâu nên tui nghĩ tui không làm gì có lỗi với anh ấy...
    - Vậy ông bà có muốn trừng phạt người đó không, có muốn trả thù họ không?
    Bà Bảy Thọ oà lên khóc, trong lúc ông Bảy Thọ cũng ứa nước mắt :
    - Gia đình tui cầu xin tổ sư giải giùm nạn nầy, và tha thứ cho họ, có gì đâu mà thù với oán chứ...
    Ông già Hiệp Ẩn thở dài, nhìn ra sân, gió ban mai thổi qua nhè nhẹ, tiếng gà gáy dồn dập xa xa hoà trong tiếng lào xào cũa những bạn hàng xuôi về nhóm chợ, trời đã hừng hừng sáng...
    Quay lại mọi người đang hiện diện trong nhà, ông già Hiệp Ẩn nói chậm rải từng tiếng một :
    - Ông bà chủ nhà quả là nhân đức, như vậy ngay từ bây giờ, mọi chuyện của ông bà với người kia coi như chấm dứt, chuyện gì xảy ra sau nầy ông bà sẽ không có một trách nhiệm gì, vì đó chỉ là nhân quả...
    Thầy Hai Lý rụt rè hỏi :
    - Thưa Tổ sư, vừa rồi có một người bạn ghe của chiếc ghe Miền Tây đi giao hàng cho khách ở Cần Thơ, không biết có việc gì không?
    Mọi người chợt nhớ đến Sáu Mẹo nên đều nhìn ông già Hiệp Ẩn. Lành nãy giờ đứng lặng thinh, với những việc xãy ra mấy ngày nay trên mình Định, tâm hồn lương thiện của anh trong nhứt thời không khỏi bàng hoàng khi Hạnh kề tai vắn tắt kể anh nghe đầu đuôi câu chuyện, bỗng chạy ra quỳ xuống trước ông già Hiệp Ẩn :
    - Kính xin Tổ sư hãy tội nghiệp cứu dùm anh Sáu Mẹo...
    Mọi người trố mắt nhìn, tuy biết thường ngày Lành và Sáu Mẹo là bạn rượu thân thiết, nhưng sự việc chưa biết như thế nào thì sao Lành lại nói "cứu" chứ... Ông già Hiệp Ẩn nhìn Lành gật gù :
    - Hèn gì... Rồi ông chồm tới đưa tay vào ngực áo Lành gở chiếc túi vải hình tam giác của Định mà Lành vẫn còn đeo bên trong. Nắm chiếc túi trong tay, Ông già Hiệp Ẩn hết nhìn Định rồi nhìn Lành :
    - Thằng nhóc, mầy cũng có con mắt tinh tường quá chứ, giao mạng mầy cho nó... hèn gì, hèn gì... nè, của mầy trả cho mầy nè...
    Hiệp Ẩn mở bàn tay đưa ra trước mặt Định, mà lúc nầy đang đứng gần bên cô Ba Hạnh... Định mừng rở chạy đến trong lúc mọi người tròn xoe mắt kinh ngạc. Chiếc túi vải nầy mấy hôm trước đã bị đốt biến thành màu đen, nhưng bây giờ dưới đèn đã ánh màu đỏ thẳm... Đeo lại chiếc túi vải vào cổ, Định lắp bắp, chấp tay cúi sát đầu :
    - Con cám ơn Tổ sư... cám ơn Tổ sư gia...
    Ông già Hiệp Ẩn nhìn Lành :
    - Tao thấy người mầy xin tao cứu đó, thiệt là dử nhiều lành ít rồi, nhưng còn nước còn tát... đứng dậy, rót 1 chun rượu đem lại đây...
    Cầm chun rượu do Lành hai tay kính cẩn mang lại, ông già Hiệp Ẩn bước đến cửa hắt mạnh ra trước sân, xong quay lại nói với ông bà Bảy Thọ :
    - Ông bà chủ nhà cứ ở nhà đi, khoảng chừng tàn cây nhang sẽ có người đến báo tin về cái anh bạn ghe gì đó, tui hy vọng là mình không quá trể...
    Hiệp Ẩn nói tiếp luôn khi ngoài sân trời đã hừng đông :
    - Cũng đã đến giờ rồi... Mọi người hiểu ngay là ông già Hiệp Ẩn muốn nói gì nên đều có ý muốn đi theo ông ra ụ ghe...
    Nhưng Hiệp Ẩn lắc đầu :
    - Không cần đi nhiều người như vậy đâu...
    Ông ngừng lại nhìn Định :
    - Cả mầy nữa, thằng nhóc, lần nầy khỏi đi với tao, vì lở có chuyện tao thiệt khó ăn nói với con bé đó... ông buông lững lời, trong lúc Hạnh xấu hổ cúi gầm mặt xuống, với một niềm vui đang rộn rã trong lòng...
    Hiệp Ẩn quay sang thầy Hai Lý :
    - Thầy có hứng thú không?, thầy và thằng nhỏ nầy đi với tui đủ rồi... ông nói và chỉ tay về Lành...
    Định ngập ngừng :
    - Tổ sư gia... con, con...
    Ông Bảy Thọ biết Định muốn đi theo và ông cũng vậy :
    - Thưa Tổ sư, tui thiệt muốn đi theo coi như thế nào...
    Ông già Hiệp Ẩn trầm giọng :
    - Tui nghĩ, những chuyện tới đây, ông chủ nhà không thấy thì tốt hơn để không có một ám ảnh nào về sau... và cũng đừng nghĩ sẽ mang ơn tui, vì chuyện tui làm chỉ là hợp với tự nhiên thôi... Mọi việc trên đời đều có 2 mặt tốt xấu, thì Bùa Lỗ Ban cũng không ngoại lệ...
    Và ông lại thở dài :
    - Nên quan trọng nhất là cái TÂM của người xữ dụng nó... rồi nhìn thầy Hai Lý, ông tiếp luôn :
    - Thôi mình đi đi kẻo trể... và quay sang Lành :
    - Ê nhỏ, mầy nhớ hỏi chủ nhà mang theo cho tao 1 cái chảo, 1 lít dầu phọng, 1 ông lò và một ít củi... tao và thầy Hai ra đó trước nha...
    Trời cũng đã hừng đông, chợ Xoài Hột thật đông đúc người mua kẻ bán, xe ngựa, xe lôi tấp nập ngược xuôi chất hàng lên để kịp đưa ra lộ trong chuyển lên xe hàng đưa về Saigon, nên cũng không ai để ý đến ông già Hiệp Ẩn cũng như thầy Hai Lý đang trên đường đi về ụ ghe. Bước chậm lại để thầy Hai Lý tiến lên đi ngang mình, ông già Hiệp Ẩn cười cười :
    - Thầy Hai cũng biết bùa Lỗ Ban?
    - Dạ không đâu thưa Tổ Sư, chỉ là ngày xưa lúc học thuốc, thầy tui có dạy cho biết những cách thức thông thường để tạm thời cứu mạng cho người bị hại... và Thầy Hai cũng cười :
    - Và đây là lần thứ nhứt, tui mới áp dụng đó...
    - Người ếm bùa chiếc ghe kia, tâm địa thật không hiền, vẫn biết bị bắt buộc phải làm, nhưng cũng không cần phải tận tuyệt như vậy...
    - Thưa Tổ Sư, tại sao lại là bắt buộc phải làm chuyện ác đức như vậy chứ?
    - Vì hắn học bùa mà muốn mau thành để xữ dụng, nên khi dùng phải trả giá tức phải ếm người ta, nếu không chính bản thân hắn phải chịu hậu quả, vì lủ quỉ đó có bao giờ chịu làm việc không công chứ...
    Thấy thầy Hai Lý tròn mắt nhìn mình, ông già Hiệp Ẩn lắc lắc đầu :
    - Thầy cũng biết mà, xữ dụng bùa chú tức là sai những thành phần khuất mặt làm chuyện mình muốn, mà thành phần nầy có đẳng cấp của nó, nên tùy theo tâm tánh và thời gian tu luyện mà người luyện bùa có thể vẻ chữ bùa sai khiến được đẳng cấp nào...
    - Vậy chiếc ghe miền Tây...
    Không để thầy Hai Lý nói hết câu, ông già Hiệp Ẩn đã hiểu thầy muốn nói gì rồi :
    - Hắn cũng dày công luyện đó, nhưng lòng dạ không lương thiện, đố kỵ , vị kỷ... nên thành đạt không đáng là bao... thật là đáng tiếc cho hắn...
    - Vậy...?
    - Thầy Hai cũng biết rồi, làm việc gì đều có cái giá phải trả mà...
    Ông già Hiệp Ẩn bỏ lững câu nói vì hai người đã đến ụ ghe và không biết tự bao giờ Lành đã quảy hai cái thúng nhỏ, trong có đựng tất cả những vật dụng mà Hiệp Ẩn đã dặn đi đàng sau. Họ trèo lên chiếc ghe miền Tây thì mặt trời đỏ hồng vừa nhô lên rặng cây bên bờ kia của con kinh Thầy Tùng. Ông già Hiệp Ẩn nhìn Lành :
    - Thằng nhỏ, mầy coi nhóm lửa, đổ dầu phọng vào chảo bắt lên đun đi rồi đến đây, tao biểu gì mầy làm vậy là được rồi...
    Thầy Hai Lý thấy thái độ của ông già Hiệp Ẩn thật thản nhiên, hình như bùa ếm của Mười Tung dưới mắt ông không là gì cả....
    Ngọn lửa trong lò bùng lên thật nhanh, Lành bắt chiếc chảo nhôm lên và đổ lít dầu phọng vào. Ông già Hiệp Ẩn có vẻ hài lòng :
    - Thằng nhỏ, mầy khá đấy, nếu người có tâm địa không thiện lương không dễ gì nhóm được lửa nhanh như vậy nơi đây vào lúc nầy đâu, được rồi , đến đây, xoè bàn tay mặt của mầy ra...
    Thầy Hai Lý lại trố mắt nhìn ngạc nhiên khi thấy Hiệp Ẩn rút trên củ tỏi cây móc tai bằng đồng vẻ mấy vòng tròn trên bàn tay của Lành... Cây móc tai nầy không phải lúc nảy Hiệp Ẩn đã cắm vào bát nhang nơi bàn thiên nhà ông Bảy Thọ hay sao... chẳng lẻ ông ta có hai cây... và tuy thắc mắc, nhưng thầy cũng cúi xuống định đẩy mấy khúc củi đang cháy vào lò vì chúng nhỏng lên muốn rớt ra, nhưng không hiểu sao thầy lại thôi, Hiệp Ẩn nhìn thầy Hai :
    - Đúng đó, thầy Hai đừng đụng vào, để thằng nhỏ nầy làm được rồi... và ông nói với Lành :
    - Mầy đẩy mấy khúc củi vào rồi đến mũi chiếc ghe, ngay cây đà cái, đo từ trên xuống hai gang tay, dùng bàn tay nầy vổ mạnh vào đó, gặp cái gì thì cũng dùng bàn tay nầy... mầy nhớ chỉ dùng bàn tay nầy thôi nha, cầm lấy nó đem lại đây... nhớ chưa?
    Lành "dạ" cúi xuống đẩy mấy thanh củi vào lò, ngọn lửa lại bùng lên và dầu trong chảo hơi có bọt dưới đáy, anh bỏ thêm 2 thanh củi nữa vào lò rồi đứng lên đi về phía mũi chiếc ghe miền Tây. Không biết vì quá tin tưởng vào ông già Hiệp Ẩn hay lòng hiếu kỳ đã lấn lướt hết mọi suy nghĩ của Lành, anh thực hiện lời của Hiệp Ẩn thật gọn và trơn tru trong lúc thầy Hai Lý thấy thần kinh của mình thật căng thẳng vì đây là lần đầu tiên trong đời thầy được chứng kiến giải bùa Lỗ Ban...
    Lành vỗ mạnh bàn tay của mình vào vị trí đo từ mũi ghe xuống 2 gang trên cây đà chính. Sau tiếng "bốp" dòn tan, một miếng gỗ hình chữ nhựt dài chừng nửa gang, ngang chừng phần tư gang, dầy hơn lóng tay bật ra. Miếng gỗ nầy dùng đậy một hốc nhỏ được đục thật khéo trên cây đà, mà với cấu trúc của nó những thợ mộc non tay khó thể làm được vì mắt thường không sao nhìn ra. Vật Lành cầm trên tay đem lại cho Hiệp Ẩn là một hình nhân bằng gỗ to cở ngón tay cái, được khắc thật khéo, có đầy đủ mắt mũi tay chân đã được dấu trong cái hốc nhỏ đó. Thầy Hai Lý trợn tròn xoe đôi mắt nhìn vào hình nhân trên tay Lành, trong lúc Hiệp Ẩn dùng ngón tay trỏ của mình với chiếc móng tay dài cắt nhọn như mủi viết điểm vào giữa tam tinh hình nhân rồi bảo Lành :
    - Bỏ nó vào chảo dầu đi...
    Như cái máy, Lành buông hình nhân vào chảo dầu mà lúc nầy đang sôi sùng sục. Dù đã chuẩn bị tinh thần từ nảy giờ, nhưng thầy Hai Lý cũng thấy gai ốc mình nổi lên khi đột nhiên thầy nghe trong không gian có tiếng rên siết thật não nùng và trong chảo dầu cái hình nhân như bơi tuyệt vọng. Sau khi nổi lên chìm xuống vài lần, cái hình nhân từ màu gổ trăng trắng đã dần dần chuyển sang màu đen, chìm hẳn xuống đáy chảo dù dầu vẫn đang sôi.
    Hiệp Ẩn thở dài bảo Lành :
    - Xong rồi, mầy thu dọn mọi thứ, cùng thầy Hai về đi... hình nhân đó thì đào đất chôn rồi đổ dầu trong chảo lên... cũng đừng cho ai biết vì không ích lợi gì đâu.
    - Thưa Tổ Sư, bộ Tổ Sư không trở lại nhà Cậu Bảy sao? Lành ngạc nhiên.
    Hiệp Ẩn cười :
    - Về làm gì trong đó nữa chứ... nè nhỏ, tao thấy cũng có chút duyên với mầy... thôi vậy đi, hai tháng sau, đến Thất Sơn tìm tao, tao đợi...
    - Nhưng Thất Sơn mênh mông, con biết Tổ Sư ở đâu mà tìm.
    - An chí, cứ tới đó mầy sẽ biết...
    Quay sang thầy Hai Lý, ông già Hiệp Ẩn nói tiếp :
    - Tui biết hiện giờ thầy đang nghĩ gì, nhưng trò chơi nào cũng đều có giá... họ đặt cuộc như thế nào thì họ nhận kết quả như vậy thôi, là tự họ chứ không phải mình đâu, đừng suy nghĩ nữa...
    - Hai tháng sau, nhứt định con sẽ xuống Thất Sơn tìm Tổ Sư... Lành cảm xúc nói với Hiệp Ẩn.
    - Ừ, về nói với thằng Định, như vậy mới xứng đáng là học trò của tao... thôi tao phải đi cho kịp về Châu Đốc có chút chuyện... thầy Hai về nha, có dịp mình sẽ cùng nhau nhậu một bửa... tui đi nha...
    - Dạ, dạ,... Tổ Sư...
    Thầy Hai Lý bùi ngùi nhìn theo bóng dáng thật nhanh nhẹn của ông già Hiệp Ẩn, thoắt đó ông đã trèo xuống ụ ghe và hoà thật nhanh vào dòng người đông đúc buổi sáng...
    Sau khi hoàn tất công việc đào đất chôn cái hình nhân bên dưới ụ ghe, thầy Hai Lý và Lành thu dọn đồ đạt để về nhà ông Bảy Thọ, và thầy Hai nhìn thấy rỏ ràng Lành đã đổ hết chảo dầu còn âm ấm lên chổ đất đào như lời ông già Hiệp Ẫn dặn. Lành quảy gánh đồ cùng thầy Hai chưa đi ra đến cổng của xưởng cưa đã thấy Sửu và Tỵ vừa thở dốc vừa chạy vào. Thầy Hai chưa kịp hỏi họ có chuyện gì xảy ra thì cả hai đã hào hển :
    - Trời ạ, cái gì mà kỳ cục vậy, thầy Hai ơi, thầy Hai, cái gì mà...
    Lành buông gánh xuống hỏi Tỵ :
    - Anh Tỵ, lại có chuyện gì hả?
    Tỵ đưa tay vuốt ngực, nuốt nước miếng :
    - Mầy hỏi thằng Sửu kìa... chạy mệt quá...
    Thầy Hai Lý nhìn Sửu mà lúc nầy có lẽ vì quá mệt nên ngồi phịch xuông đất :
    - Có chuyện gì vậy, bây nói cho tao nghe coi.
    Sửu nhìn thầy Hai, vẽ mặt như bình tỉnh lại, đưa tay chỉ về phía cổng của xưởng cưa :
    - Thầy Hai coi kìa, từ cổng của xưởng cưa vào đây có bao xa đâu, mà sao con và thằng Tỵ chạy muốn chết vẫn không tới...
    Tỵ gật đầu phụ hoạ ngay :
    - Đúng đó thầy Hai, tụi con nhìn thấy cái ụ ghe rỏ ràng mà, nhưng đi rồi chạy muốn đứt hơi mà khoảng cách vẫn y nguyên...
    Thầy Hai Lý trợn mắt :
    - Hai đứa bây giả ngộ với tao hay sao chứ, làm gì có chuyện như thế được.
    Sửu đứng lên :
    - Chính tụi con cũng không tin mà, tụi con lúc đầu đi vào không để ý, nhưng sao đi hoài vẫn không đến được cái ụ ghe, tức quá tụi con bèn chạy, nhưng sao kỳ quá, rồi tự nhiên lại thấy thầy Hai và thằng Lành, còn trước đó...
    Tỵ cướp lời Sửu :
    - Còn trước đó không thấy ai hết mà cái ụ ghe như thụt lui mỗi khi tụi con chạy tới , cứ như mình nằm mơ, nhưng đâu có, tụi con vẫn nói chuyện với nhau như thường mà...
    Thầy Hai Lý chợt hỏi Sửu và Tỵ :
    - Từ nảy giờ tụi bây có thấy ai từ trong nầy đi ra không?
    Cả hai Sửu và Tỵ đều lắc đầu :
    - Ngoài thầy Hai và thằng Lành đâu có ai đâu...
    Như vậy Sửu và Tỵ đâu có thấy ông già Hiệp Ẫn, lúc ông đi ra đường , thầy Hai Lý đã hiểu và biết chắc việc nầy là do Hiệp Ẫn làm vì ông không muốn cho bất cứ ai vào ụ ghe, nên thầy đổi giọng:
    - Hai đứa bây ra đây làm gì?
    - Dạ Cậu Bảy...
    Nhưng Thầy Hai Lý không để cho Tỵ nói hết câu vì thầy cũng đã thấy mọi người lục tục đi vào xưởng cưa bắt đầu cho một ngày làm việc :
    - Thôi mình vừa đi vừa nói , đừng để cho mọi người chú ý...
    Vừa đi được mấy bước Tỵ như sực nhớ ra :
    - Thầy Hai, còn ông Tỗ Sư gia của anh Định đâu rồi, sao nảy giờ con không thấy?
    Thầy Hai Lý cười, nửa đùa nửa thật :
    - Tại hai đứa bây lo chạy hụt hơi, ổng đi ngang qua mặt mà tụi bây nhắm mắt nên làm sao thấy, ổng về rồi.
    -Anh Định hay thiệt nha... Sửu reo lên.
    Thầy Hai Lý nhìn Sửu:
    - Thằng Định? nó hay gì đây?
    - Khi Cậu Bảy bảo tụi con đi ra ụ ghe coi có giúp gì được không thì anh Định nói là , Tổ Sư gia đã không cho đi, thì đi cũng vô ích thôi, anh còn nói, anh cũng nóng ruột lắm, vì Tổ Sư chắc chắn sẽ không quay lại , thiệt đúng bon. Sửu chấm dứt câu nói bằng nụ cười thật hiền. Lành chợt quay sang Tỵ :
    - Mình có tin gì của anh Sáu Mẹo chưa?
    Sửu và Tỵ đồng thanh :
    - Nãy giờ mệt quá quên nói cho mầy biết, bạn già của mầy thật phúc ba đời mới không theo Hà Bá kỳ nầy, vợ nó đang ngồi khóc trong nhà Cậu Bảy á, về lo cúng tạ tổ dùm bạn già đi em.
    Thầy Hai Lý đang đi, nghe lời như vậy của Tỵ cũng phải quay lại :
    - Mầy nói rỏ một chút được không, cái thằng nầy...
    Tỵ gải tai :
    - Thầy Hai với Tổ Sư cùng thằng Lành vừa rời khỏi nhà Cậu Bảy chút xíu thì vợ thằng Sáu Mẹo từ Cần Thơ lên báo là đêm hôm nó cùng mấy người bạn chèo xuồng qua Cồn Ổi nhậu... đến khuya mọi người say mèm nên đều ngủ lại, chỉ một mình thằng Sáu Mẹo tài lanh nhứt định đòi chèo xuồng về, ai cản cũng không được... Không biết nó chèo xuồng về như thế nào mà mấy ghe lưới gần Cầu Đúc thấy nó nổi trên mặt nước nên họ vớt lên, cũng may gần đội tuần giang nên họ dùng ca nô đưa nó vào bệnh viện cứu kịp... con chỉ nghe như thế chút nữa về đến nhà thầy cần gì thêm thì hỏi vợ nó...
    Thầy Hai Lý thật vui trong lòng :
    - Nó còn sống là may rồi, tao cần hỏi gì nữa chứ...
    Lành nhìn thầy Hai Lý :
    - Vậy có phải Tổ Sư gia đã cứu anh Sáu Mẹo không thầy Hai...
    - Làm sao tao biết chứ, nhưng nếu mầy nghĩ như vậy thì như vậy đi...
    Thầy Hai trả lời Lành mà bên tai thầy hình như vẫn còn văng vẳng lời ông già Hiệp Ẫn, lúc đổ hắt chun rượu ra ngoài sân "... tui hy vọng là mình không quá trể"... và cả bốn người họ, mỗi người theo đuổi một cảm nghĩ, nhưng tựu chung vẫn là nỗi vui mừng sau khi đã cất đi chiếc gánh nặng ám ảnh, theo từng sự hiểu biết của họ trong mấy ngày qua.

  6. #15
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Phần V

    Chú Ba Lành kể đến đây thì ngưng lại, bưng chun trà thơm còn bốc khói do Hấu vừa rót uống một ngụm, từ từ vấn thêm điếu thuốc rê mồi lửa rít một hơi, đôi mắt chú nhìn ra trước sân nhà thoáng một chút u buồn. Tôi không dằn được nữa buột miệng :
    - Sự việc hai chú Sữu và Tỵ gặp đó có phải giống như tụi cháu gặp hồi chiều không chú Ba?
    - Không sai, và cũng là chữ bùa đầu tiên mà Tổ Sư gia Hiệp Ẫn truyền thụ cho tao.
    Dầu đã đoán được chú Ba Lành chính là người lực điền tên Lành trong câu chuyện nhà ông Bảy Thọ, nhưng tôi cũng hỏi lại theo một phản xạ tự nhiên :
    - Vậy chú Ba chính là anh Lành trong câu chuyện...
    Chú Ba Lành cười dễ dãi :
    - Vậy chứ mầy nghĩ tao là ai đây?
    Chiến chợt xen vào :
    - Nhưng sao chú lại thứ ba, anh Lành chỉ có một mình mà...
    Hấu thì cụ thể hơn :
    - Còn lão Mười Tung gì đó kết cục ra sao hở chú Ba, rồi gia đình ông Bảy Thọ, anh Định và cô... cô..
    Cô Tư Én tiếp ngay lời của Hấu :
    - Cô Ba Hạnh như thế nào hở chú Ba...?
    Chiến còn thêm một thắc mắc :
    - Không lẽ Tổ sư gia Hiệp Ẫn lại dắt trên củ tỏi đến hai cây móc tai sao chú Ba?
    Trước những câu hỏi dồn dập của chúng tôi, chú Ba Lành vẫn thản nhiên vì chắc chú biết thế nào chúng tôi cũng sẽ hỏi như vậy, nhưng vừa nghe thắc mắc của Chiến, chú Ba Lành cười lớn :
    - Ai nói với mầy vậy... không ngờ mầy cũng có tánh tò mò như tao hén. Lúc đó tao cũng nghĩ như mầy bây giờ, nên vừa về đến nhà là tao đi ngay lại chổ bát nhang bàn thiên, cây móc tai đã không còn trong đó. Tao và thầy Hai Lý quá đổi ngạc nhiên vì chỉ thấy Tổ sư gia cắm nó vào đó chứ đâu thấy ổng lấy lại đâu, không biết sao nó lại trở về trên củ tỏi của ổng chứ. Sau nầy theo ổng tao mới biết, chiếc móc tai đó là lệnh phù để vẽ bùa sai khiến người ta làm việc, khi làm xong họ sẽ mang trả về chổ cũ, và lệnh phù nầy sẽ tùy theo đối tượng mình sai khiến mà xữ dụng một trong ngũ hành ...
    Hấu buộc miệng :
    - Ngũ hành là gì hở chú Ba?
    - Là Kim, Mộc,Thủy, Hoả, Thổ... rồi thấy mặt chúng tôi như nghệch ra, chú Ba Lành biết nếu thêm nữa chắc không bao giờ kết thúc được câu chuyện nầy nên chú khoả lấp :
    - Ối, mà tụi bây biết vậy được rồi, thêm nữa tao cũng chịu thua.
    Sợ chú Ba Lành cụt hứng, Hấu bèn cười vả lả :
    - Thôi chú Ba kể cho tụi cháu nghe khúc chót đi, lão Mười Tung như thế nào hở chú...?
    Bập bập điếu thuốc rê cầm trên hai ngón tay cái và trỏ, chú Ba Lành nhìn theo làn khói thuốc tan từ từ trong bóng đêm :
    - Gieo nhân nào phải gặt quả nấy thôi, tao nghĩ suốt đời tao không bao giờ tao quên được...
    Hôm đó mọi việc tại nhà ông Bảy Thọ coi như đã êm xuôi, thầy Hai Lý nhứt định từ giả để về mặc dù ông bà Bảy Thọ khẩn khoản mời thầy ở lại dùng cơm vì cô Ba Hạnh đã bắt mấy con vịt làm thịt rồi... Nhưng thầy chưa bước ra được tới cửa thì đã nghe tiếng thằng Hoành, con của Mười Tung đang ơi ới gọi thầy ngoài cổng. Được đưa vào nhà, Hoành đã khóc nức nở mời thầy Hai đến nhà hắn ngay để cứu giùm ba hắn mà theo lời hắn thì không biết ba hắn bị bịnh gì nữa... Thầy Hai Lý ngoắc tao theo thầy đi ngay đến nhà Mười Tung. Trong căn buồng gói ° lờ mờ dù bên ngoài đã hơi trưa trưa, Mười Tung đang nằm trên chiếc giường nhỏ, đôi mắt nhắm nghiền, mà theo lời Hoành thì anh em hắn đã đở Mười Tung lên giường chứ lúc đầu thì Mười Tung nằm ở dưới đất ... bác Mười gái đang khóc nức nở bên cạnh ông ta. Một cái trang thờ nho nhỏ đặt trên chiếc tủ gỏ đâu mặt với cái giường mà hai tấm màn đỏ che trước trang hình như đã bị cháy xém và còn phảng phất mùi dầu phọng. Tao theo thầy Hai Lý đến bên Mười Tung, trong lúc thầy Hai cúi xuống kéo tay áo Mười Tung lên để xem mạch, mọi người đều rú lên kinh hãi khi thấy lớp da trên cánh tay Mười Tung đã tuột đỏ hỏn như bị phỏng dầu sôi, nhưng bàn tay thì nắm chặc lại bình thường... thầy Hai mở những khuy áo Mười Tung ra thì thấy khắp người Mười Tung đều như vậy và mạch ông ta ngưng tự bao giờ. Mười Tung đã chết... bác Mười Tung gái khóc lóc kêu gào thảm thiết trong lúc anh em thằng Hoành thằng Đực Lỳ lại nghĩ chắc là cha của họ chết vì một bệnh truyền nhiểm gì đây, nên họ năn nĩ yêu cầu thầy Hai Lý giấu dùm đừng nói cho chòm xóm biết vì họ sợ chính quyền lại đưa xác Mười Tung đi giảo nghiệm... dĩ nhiên là thầy Hai Lý đồng ý ngay.
    Trên đường về tao hỏi thầy Hai Lý :
    "Thầy Hai nghĩ, có phải Mười Tung chết vì phản tác dụng của bùa Lỗ Ban không?" Thầy Hai Lý không trả lời tao, mà hỏi lại:
    "Hồi nảy mầy có thấy vật gì trong bàn tay nắm lại của Mười Tung không?" "Ông ta nắm lại thì làm sao con biết chứ."
    Thầy Hai Lý bước nhanh hơn :
    "Một cái hình nhân đã cháy đen giống y như cái mà mầy đã bỏ vào chảo dầu và đem chôn đó.", và thầy Hai nói luôn :
    "Thôi tao về luôn nha, mầy cũng đừng bao giờ đem chuyện nầy nói cho ai nghe để tránh hận thù vô lối... và mai mốt nếu gặp Tổ sư gia Hiệp Ẫn, cho tao gởi lời thăm ông"...
    Chú Ba Lành chợt thấp giọng nhìn tôi :
    - Và hôm nay tụi bây là những người đầu tiên nghe tao kể về cái chết của Mười Tung.
    Chiến buộc miệng :
    - Vậy những anh con trai con của Mười Tung bây giờ như thế nào, chú Ba có biết không?
    - Họ đi theo phía bên kia, khi cuộc chiến sôi động trở lại, và chắc không còn vì sau 75 không thấy họ trở về.
    Cô Tư Én rụt rè nhắc lại :
    - Còn cô Ba Hạnh thì sao hở chú Ba?
    Chú Ba Lành không trả lời Tư Én mà lại mĩm cười nhìn Chiến :
    - Hồi nãy mầy có hỏi tao, sao tao có một mình mà lại thứ ba chứ gì? hà hà...
    ° buồng gói là một căn phòng nhỏ thường dùng làm nơi sinh hoạt riêng tư cho chủ nhà,
    hoặc phòng tân hôn cho vợ chồng son... cũng nghe người lớn nói thui hihiihiiii
    Ba Lành lại bưng chun trà uống một ngụm :
    - Không nói thì tụi bây cũng biết là cô Ba Hạnh đã thương anh Định đứt đuôi rồi, nhưng sau khi nghe Cậu Mợ Bảy ngỏ lời hỏi thăm về gia thế trong ý định chọn anh làm rể, anh Định đã thưa thiệt là khi theo Tổ sư gia Hiệp Ẫn học bùa, anh đã có hứa với ông không lập gia đình để thân thể trong sạch luyện những chữ bùa ở cấp cao... nhưng...
    Cả bọn chúng tôi nhao nhao lên :
    - Nhưng thế nào hở chú Ba...?
    Chú Ba Lành vuốt râu cười :
    - Tụi bây thiệt tình mà, từ từ chứ... nhưng Tổ sư gia có cho anh hai năm để quyết định, và thời hạn nầy khi xong chuyện Mười Tung thì còn hai tháng nữa là hết...
    Tôi chợt nhớ ra :
    - A, hèn chi Tổ sư gia hẹn chú Ba hai tháng sau sẽ gặp chú Ba tại Thất Sơn, sao trùng hợp quá vậy...
    Chú Ba Lành nhìn tôi gật gù :
    - Mầy nhớ cũng dai thiệt hén. Đúng, khi đó vừa nghe anh Định nói vậy tao liền cho anh biết là Tổ sư gia nói có duyên với tao và hẹn hai tháng sau đến Thất Sơn gặp Tổ sư gia...
    Vừa nghe tao nói xong, anh Định đã ngăn ngay :
    "Không được, chú không đi gặp Tổ sư gia được đâu"... Mọi người đều ngạc nhiên trong lúc tao hỏi anh :
    "Tại sao lại không được chứ, đó là do Tổ sư gia dặn mà, Tổ sư gia còn nói, anh làm như vậy mới xứng đáng là học trò của Tổ sư gia đó..."
    Anh Định lắc đầu :
    "Theo môn pháp Tổ sư gia chỉ được nhận duy nhứt 1 đệ tử mà thôi, nếu Tổ sư gia nhận chú cũng đồng nghĩa là Tổ sư gia đã đuổi tôi... nhưng chú còn trách nhiệm với gia tộc, sao lại không lập gia đình được chứ..."
    Lúc đó tao ngẩn người ra :
    "Cái gì mà không lập gia đình, chuyện đó ăn thua gì đến chuyện gặp Tổ sư gia ?"
    Anh Định thở dài chậm rải :
    "Chú Lành không biết đâu, bùa Lỗ Ban tùy theo tâm tánh của mình mà mình sẽ được truyền thụ chữ bùa ở cấp độ nào, Tổ sư gia Hiệp Ẫn không bao giờ truyền cho ai những chữ bùa tiếp cận với Quỷ, vì theo lời Tổ sư những chữ bùa nầy thường dùng để hại người mà thôi, mà nếu đã nhận những chữ bùa tiếp cận với Thần thì phải chấp nhận cuộc sống độc thân... Tôi cũng không hiểu sao lại như vậy vì Tổ sư gia không có giải thích, nên tôi không muốn chú..."
    Lúc đó tao đã ngắt lời anh Định :
    "Vậy anh thì sao?"
    "Tôi là một cô nhi và tôi nghĩ suốt đời nầy chẳng ai thèm một người nghèo mạt như tôi nên..."
    Anh Định chưa nói dứt câu thì có tiếng của Cô Ba Hạnh :
    "Sao anh lại nghĩ như vậy chứ..."
    Từ nảy giờ cô ngồi im trong góc nhà đôi mắt đỏ hoe khi nghe Định có ý như từ chối những lời ướm của cha mẹ cô, nhưng khi nghe Định giải bày lý do, cô không dằn lòng được nữa, mới lên tiếng, và sau đó lại cúi mặt nghẹn ngào khi bao cặp mắt đều nhìn về cô... Nhìn thấy cảnh tình như vậy, tao đã hiểu tại sao Tổ sư gia Hiệp Ẫn chọn tao rồi :
    "Anh Định an tâm đi, tui nghĩ Tổ sư gia có lý của ổng... tui cũng là cô nhi như anh thôi, công lao nuôi dưởng của Cậu Mợ Bảy, tình thương yêu đùm bọc của chị Ba, hãy cho tui làm một việc gì đó để báo đáp, và biết đâu những gì xảy ra sau nầy lại tốt đẹp hơn những gì mình nghĩ hôm nay..." Anh Định vẫn chưa xiêu lòng : "Nhưng..." Tao gạt ngang không cho anh nói nữa: "Không nhưng gì nữa hết, à mà anh hứa dạy đờn cho tui đó, chừng nào bắt đầu đây..." Anh Định ứa nước mắt bước tới nắm lấy tay tao: "Tôi không biết nói gì để cảm tạ ơn chú, nếu chú không chê...
    Anh quay sang quỳ xuống trước Cậu Mợ Bảy :
    "Xin chú thím cho phép con nhận Lành làm em của mình và suốt đời nầy con nguyện có trời đất là thương em ấy như tình thâm huyết nhục " Cậu Mợ Bảy cũng như tao thật bất ngờ, nhưng tao cảm động lắm... vậy tụi bây đã biết vì sao tao lại thứ Ba rồi chứ gì hì hì...
    Cô Tư Én phụng phịu :
    - Nhưng tới giờ chú Ba vẫn chưa nói cô Ba Hạnh sau nầy ra sao?
    Chú Ba Lành cười cười :
    - Thì họ làm đám cưới và sống rất hạnh phúc bên nhau chứ còn gì nữa mà hỏi.
    Tôi buột miệng :
    - Vậy những chữ bùa anh luyện thì sao?
    - Sau nầy khi tao theo Tổ sư gia, ổng nói là ổng đã biết hai người có duyên nợ với nhau nên khi trả lại chiếc túi bùa hộ mạng của anh Hai Định lúc đến cứu ảnh, ổng đã giải căn hết cho ảnh rồi, nên anh có thể lập gia đình và không còn xữ dụng bùa được nữa...
    Chú Ba Lành bổng đứng dậy bước đến chiếc tủ duy nhứt trong nhà lấy ra một chiếc hộp gổ mun lên nước đen bóng :
    - Tao cho tụi bây coi cái nầy nè...
    Mở chiếc hộp gổ, chú Ba đưa chúng tôi xem tấm ảnh màu chụp bán thân hai người trung niên, một nam một nữ. Người nam khuôn mặt rắn rỏi, cương nghị mái tóc chớm hoa râm, còn người nữ thật âu yếm tựa đầu vào vai người nam, miệng cười mĩm thật dễ mến với khuôn mặt hiền lành xinh đẹp... Chúng tôi cùng buột miệng kêu lên :
    - Hình của anh Định và cô Ba Hạnh phải không chú Ba?
    Chú Ba Lành gật đầu :
    - Đúng vậy, tụi bây nhìn thấy họ có xứng đôi không?
    Chúng tôi chưa có ai trả lời thì chú Ba Lành đã nói tiếp :
    - Tấm hình nầy ảnh chỉ mới gởi về cho tao hơn tháng nay thôi...
    Dù đã đoán biết gia đình của Định hiện đang ở Mỹ qua lời nói lúc đầu của chú Ba Lành, nhưng tôi cũng tò mò :
    - Anh... í mà ông Định hiện đang ở Mỹ hở chú Ba, tiểu bang nào vậy?
    Chiến cũng xen vào :
    - Họ đi trước hay sau năm 75 vậy chú Ba?
    Cô Tư Én cũng tiếp lời Chiến :
    - Họ có con không vậy chú Ba?
    Chú Ba Lành trước những câu hỏi của chúng tôi, chú cười hì hì, đặt chun trà vừa uống xuống ván, nhìn Hấu mà lúc nầy đang cầm tấm ảnh của Định và cô Ba Hạnh trên tay :
    - Còn mầy, muốn hỏi gì thì hỏi luôn đi?
    Rồi thấy khuôn mặt thộn ra của Hấu, chú Ba Lành vuốt vuốt chòm râu dưới càm :
    - Tao biết chơi nhạc cổ truyền là do Cậu Bảy Thọ đã mở ngón (°) cho tao, anh Hai Định chỉ dạy cho tao được 3 Nam 6 Bắc thì anh tình nguyện vào trường Vỏ Bị Đà Lạt, nên vốn liếng nhạc tài tử của tao phần lớn là học từ Tổ sư gia Hiệp Ẫn... hà hà... tụi bây ngạc nhiên lắm phải không... tao cũng không ngờ là mấy năm theo Tổ sư gia, tao luyện bùa thì ít chuyên tâm mà luyện đờn thì tao hăng lắm, thét rồi Tổ sư gia cũng chìu tao hà hà hà...
    Giọng chú Ba Lành đột nhiên trầm xuống :
    - Tổ sư gia không có gì mà không biết, tánh tình thật là hào sảng, tao nghĩ trên đời nầy không có người thứ hai như ông...
    Tôi lại nổi tánh tò mò :
    - Tổ sư gia bây giờ ở đâu chú Ba có biết không?
    Chú Ba Lành cười mĩm :
    - Nếu biết được ổng ở đâu thì còn nói gì nữa... rồi chú hắng giọng :
    - Lần chót khi ổng cho tao về, ổng nói ổng sẽ đi qua Miên thăm bạn của ổng rồi sau đó có thể ổng sẽ qua Lào hay Thái Lan gì đó... Ổng nói đất nước sẽ có nhiều thay đổi... tao còn gặp được ổng không cũng tùy vào chữ duyên...
    Chiến xen vào nhắc lại :
    - Còn anh Định sao hở chú Ba...?
    - Anh ấy sau nầy là Thiếu Tá Biệt Động trong quân đội ở đây, chiến công anh lừng lẫy, anh với cô Ba Hạnh có hai con 1 trai 1 gái... Sau khi mấy ông ngoài kia vào, gia đình đã mất tin tức của anh, gần 3 năm sau mới nhận được tin anh đang ở trong trại tỵ nạn bên Thái Lan chờ đi Mỹ... Cô Ba Hạnh cùng cậu Hai Long lúc nầy đã là bác sĩ đang làm việc trong bệnh viện Saigon liền thu xếp đem hết gia đình đi vượt biên bán chánh thức... và cuối cùng họ đã đoàn tụ lại bên Mỹ... họ ở chổ nầy nè, mầy biết không...?
    Chú Ba Lành lại lấy trong chiếc hộp gổ ra một phong bì đưa trước mặt tôi tay chỉ vào góc đề tên người gởi... Tôi liếc qua thấy Trần Hữu Định.... xxx xxxx Ave xxxxxx NJ xxxxx USA ... nên cười :
    - Họ ở cách cháu một bề dài của nước Mỹ đó chú Ba... và tôi nhìn chú Ba Lành :
    - Sao lúc đó chú không cùng đi với cô Ba Hạnh?
    - Tao qua bên đó làm gì, ai chơi đờn ca với tao... hì hì tao là người đầu trần chân đất, ngay cả Saigon tao cũng không ưa... nên tao bán căn phố trước chợ Tân Định mà Cậu Mợ Bảy trước khi đi đã cho tao, về ở đây thật ung dung nhàn hạ, còn muốn gì nữa chứ...
    Chiến bỗng nhìn tôi nháy mắt và nó hỏi chú Ba Lành :
    - Rồi chú Ba phải ở một mình như vậy hoài sao...?
    Chú Ba Lành bật cười ha hả :
    - Mầy thiệt tình mà, hổng để cho tao có một chút riêng tư nào sao... mầy muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ đi...
    Rồi chú nhìn tôi :
    - Chữ duyên trong đời người thật hiếm, vì dễ mấy khi cùng sở thích ... cặp Lưu Thủy Bắc Oán Ai và Phú Lục Bắc Hạ Nam Oán là kỷ niệm trong đời đi chơi đờn ca tài tử của tao, tặng cho mầy coi như là duyên gặp mặt... Tao hy vọng lần sau mầy về gặp ngày giổ Tổ mình cùng nhau đi quậy mấy ông già trên nhà thờ Tổ hì hì...
    Tư Én vừa cất lại mọi thứ vào trong chiếc hộp gổ cho chú Ba Lành vừa lên tiếng :
    - Con có được đi không?
    Chú Ba Lành trả lời cô, một câu mà không biết do chú cố ý lạc đề hay ám chỉ điều gì khi chú lại nhìn tôi :
    - Phải coi mầy có chữ duyên không đây....
    ° mở ngón : trong giới chơi cổ nhạc, người đầu tiên dạy cho mình đờn gọi là mở ngón...
    Chiếc Boeing 737 của hảng hàng không Cathay Pacific lướt nhanh trên phi đạo phi trường Tân Sơn Nhất trước khi lao vút vào khoảng không chói chang nắng gắt của Saigon. Nhìn ra khung cửa kiến, mọi vật bên dưới đều nhỏ lại... vậy mà sao đôi mắt tự tin kiêu hảnh của người con gái "thất thập nhị huyền công" lại lớn dần lên trong cảm nghĩ của tôi. Trong số các bạn chơi đờn ca, ra phi trường tiển tôi hôm nay Tư Én đã nổi lên như một hiện tượng vô hình vừa được khám phá. Chiếc áo dài trắng bình dị, mái tóc cột đuôi gà cao cao... vậy mà sao tôi thấy mình cứ mãi nao nao, và tôi lại ước mình là Ô Hắc Lợi để được ai kia làm Phi Long dâng rượu tiển, để rồi tự mĩm cười khi chợt nhớ lời hứa không kịp suy nghĩ là giổ Tổ năm sau tôi sẽ về VN... Phi cơ đã bình phi, nhìn ra chỉ còn mây trắng, mọi việc rồi sẽ quay vòng như cũ khi cuộc sống nơi xứ người dù muốn dù không vẫn là một trùng lập khắt khe, nhưng trong tôi từ nay có thể những định kiến chủ quan về nền văn minh khoa học kỷ thuật không còn là duy nhứt nữa và có phải một thế giới siêu hình vẫn tồn tại đâu đây... với những gì tôi chứng kiến tại nhà chú Ba Lành.
    Tôi mở chiếc túi đeo vai, lấy bài nhạc Lưu Thủy Bắc Oán Ai mà cô Tư Én đã chép lại thật cẩn thận ra xem... nhìn nét bút nhẹ nhàng uyển chuyển ký âm những chữ hò, xự, xang, xê, cống... tự nhiên sao một nguồn hứng khởi cuồn cuộn trong tôi... và tôi muốn vẽ lại tấm gương anh thư hào kiệt của Nữ tướng Bùi Thị Xuân trước kẻ thù qua dòng nhạc hùng tráng bi ai giống như cuộc đời của người nghĩ ra nó : Chú Ba Lành.
    Hết

Trang 2 / 2 ĐầuĐầu 12

Chủ Đề Tương Tự

  1. Thế giới 24h: Hư thực hải quân Trung Quốc
    By Hansy in forum Thời Sự Chính Trị
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 06-17-2011, 02:20 PM
  2. Thực hư xuất khẩu lao động và buôn người
    By duyanh in forum Sự Kiện Đời Sống
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 05-19-2011, 11:32 AM
  3. Thực hư chuyện 'thánh cô' trị bệnh
    By duyanh in forum Sự Kiện Đời Sống
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 05-10-2011, 11:56 AM
  4. Thực hư chuyện nấm linh chi chữa ung thư
    By duyanh in forum Thông Tin Y Học
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 04-17-2011, 12:19 PM
  5. Thực hư món nợ của vợ nhà báo bị đốt
    By duyanh in forum Tin Tức Việt Nam
    Trả Lời: 1
    Bài Viết Cuối: 02-23-2011, 12:17 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •