Chương 2

-Lau đi ông... làm ơn đừng ói nữa.
Nhìn Khả Doanh một cái thất thần , gã không nói gì tỉnh bơ dùng chiếc khăn trắng tinh lau miệng.
-Mặt mày tái mét thế kia , chắc là trúng gió rồi.
Lẩm bẩm , Khả Doanh cho tay vào túi tìm chai dầu . Gì chứ , cái này không sợ thiếu , cô bị ghiền dầu , nên đi đâu cũng thủ theo một chai tổ bố.
Mở nắp chai , đổ dầu ra lòng bàn tay , Khả Doanh nghiến răng cố nén kinh tởm xoa đầy lên mặt gã . Quả nhiên có tác dụng ngay . Mùi dầu đã giúp gã phần nào tỉnh táo , tựa đầu ra sau ghế, đôi mắt gã mở to không chớp.
- Đỡ rồi.
Khả Doanh thở phào mừng rỡ . Rồi thấy gã muốn ụa lên, cô xua tay hốt hoảng.
-Ê, đừng ói , đừng ói... nếm một miếng dầu đi.
Nói rồi , không đợi gã bằng lòng , Khả Doanh nhét luôn chai dầu vào miệng gã . Cô dự định chỉ nhỏ một giọt thôi , không ngờ gã lại quay đầu né . Chai dầu tuột khỏi tay , ọc luôn vào miệng gã.
-Chết cha ! - Khả Doanh rút nhanh chai dầu lại kêu to hốt hoảng . Thứ dầu không nhãn hiệu , không địa chỉ bán rẻ rề cho công nhân này nổi tiếng hay , nhưng cũng nổi tiếng là nóng và cay lắm . Một giọt cũng để giết người nói chi la cả nữa chai như vậy.
-Cay... cay... qua.
Tay bụm miệng , gã lăn lộn trên ghế như người sắp chết . Cả xe lại ngủ ngáy như chết, chẳng giúp được gì . Đang lúc quýnh bỗng nhìn thấy bịch nước mía treo tòn ten trước mặt , Khả Doanh chụp lấy nhét luôn vào miệng gã
-Uống đi , uống liền đi.
Cay quá ! Gã không kịp nghĩ gì , ngậm cái ống hút lành lạnh trên môi gã hút lấy hút để . Hết sạch rồi mới nhận ra mình đang ngậm cái ống hút lúc nay Khả Doanh đã ngậm rồi.
-Ôi, mất vệ sinh quá ! Hốt hoảng , gã nhả cái ống hút ra , còn nhổ toẹt luôn xuống chân hét lớn - Thật là tỏm lợm !
-Sao tởm lọm ? - Hỏi rồi , mới biết gã ghê vì đã ngậm chung cái ống hút với mình . Khả Doanh nghe tự ái tràn đầy . Tức giận cô hét lớn - Đã cứu cho còn làm phách . đồ cà chớn.
-Cứu tôi ? Ai mượn cô tài lanh vậy ? Đồ bà chằn ! Ui da ! Một tay quất vào cái miệng sừng vều , đỏ bừng lên , gã gào to - Bà chằn kia ! Đổ cái quái quỷ gì vào miệng tôi vậy hả ?
Cái mặt gã bây giờ ngố lắm , hai con mắt lai lung trong đáy nước . Trông ngu ngu thật buồn cười . Khả Doanh không nhịn được phì lên một tiếng.
-Có gì đâu - Để chai dầu vào mũi gã cô nhởn nhơ - Một chút dầu thôi . Sao hả ? Cay lắm hả ? Uống chút nước đi , đừng sợ trong tôi mập mạp khỏe mạnh thế này , không bệnh hoạn gì đâu.
Bịch nước mía lại đưa ngang tầm mắt trêu gan . Điên tiết , gã giật mạnh bịch nước ném vèo qua cửa sổ . Khả Doanh nhìn theo bật cười khanh khách , giòn tan . Chiếc xe vùn vụt lao tiếp tục cuộc hành trình.
- Dạ em biết , nhưng xin anh chiều mai gọi lại giùm . Sáng nay tổng giám đốc có cuộc hẹn quan trọng.
Mặc cho đầu dây bên kia khẩn khoản bao nhiêu , Hạnh Lâm chỉ một câu bất di bất dịch hàng trăm , hàng vạn lần rồi, giọng oanh vàng của cô cứ như thế buộc người ta phải đợi . Dù thật sự giờ nay tổng giám đốc của cô đang nhởn nhơ xem báo trong phòng chẳng bận rộn gì.
-Chị Hạnh Lâm.
Vừa đặt cạch điện thoại xuống bàn , Hạnh Lâm đã giật thoắt người trước một gói đầy những trái chuối chiên , giòn tan , nóng hổi :
-Trời đất ơi.
Đưa tay lên ôm ngực hoảng hồn , Hạnh Lâm mắng ngay không cần nhìn thấy mặt . Công ty này còn ai hơn thằng Tân tài xế dám giỡn mặt cô cái kiểu này.
-Thằng ma ! Mới sáng sớm đã muốn dọa người ta chết vì giật mình sao ?
-Em không dọa chị đâu . Cứu em với Hạnh Lâm ơi.
Tiếng bước chân lay động rồi Tân hiện ra trước mặt với một hình thù quái đản . Tóc tai rủ rượi, áo quần xốc xếch , còn mặt mũi bơ phờ như vừa chui từ âm phủ lên đây vậy.
-Trời ! - Hạnh Lâm tròn tròn đôi mắt không tin nổi - Mày làm gì mà kinh dị vậy ? Biến ngay ! Tổng giám đốc trông thấy thì toi mạng bây giờ.
-Cho em vào gặp tổng giám đốc đi - Ngồi luôn xuống ghế , Tân cất giọng u sầu - Không thôi em chết mất.
-Gặp tổng giám đốc với hình hài như vậy hả ? Hạnh Lâm càng kinh hãi - Mày ở đâu ra mà như thế ?
-Cho em xin miếng nước - Tân thều thào mệt mỏi - Chị biết không , hai ngày rồi em không chớp mắt tí nào . Em cũng vừa từ Đồng Tháp về đến đó.
- Đồng Tháp - Rót cho Tân ly nước, Hạnh Lâm chợt nhớ - Đúng là hai ngày trước Tân có lịch đưa tổng giám đốc xuống đồng tháp khảo sát địa hình . Nhưng tổng giám đốc đã về ngay vì sáng còn dự một cuộc họp quan trọng . Sao bây giờ thằng Tân mới mò về đến ?
-Xe hư - Uống một hơi hết ly nước lọc, Tân nói mà như khóc - Chị biết không , giám đốc đã phải đi xe đò về Sài Gòn đó.
- Đi xe đò - Hạnh Lâm nghe thất kinh hồn vía - Mày dám sao Tân ? Chuyện động trời rồi.
-Em biết - Tân bứt đầu khổ sở - Nhưng tháng này em gặp sao quả tạ hay sao ấy . Thường ngày không sao cả , đúng vào ngay tổng giám đốc đi lại bi hư . Hạnh Lâm, nghĩ cách nào giúp em đi . Hổm rày về chị thấy tổng giám đốc có bực mình không ?
Cắn môi suy nghĩ một lúc, Hạnh Lâm nhẹ lắc đầu . Tổng giám đốc quả không có biểu hiện gì nhưng không phải như thế là thằng Tân thoát thân đâu . Xưa nay , tổng giám đốc nói tiếng thâm trầm , kín đáo. Hành đồng và lời nói ít ai lường trước được.
-Sao hả , có cách gì không ?
Thấy Hạnh Lâm ngồi im , không nói, Tân nóng lòng lên tiếng:
-Tao chưa thể nghĩ ra - Hạnh Lâm thở dài - Nhưng trước mắt mày mau trở về tắm rửa , dọn lại thân hình . Để như vậy , một lát e hù nhiều người lắm.
-Không , Tân bỗng lắc đầu - Em không thể nghỉ ngơi, càng không nên tắm rửa . Hạnh Lâm , cho em vào gặp tổng giám đốc mau đi.
-Với bộ dạng này ư ? - Hạnh Lâm tròn mắt rồi như chợt hiểu ra . Thằng này ma manh muốn dùng khổ nhục kế đây . Nhưng chưa hẹn trước, làm sao vào gặp được.
-Thương em , giả lơ một lần đi - Hiểu Hạnh Lâm còn ngần ngại điều gì , Tân nài nỉ - Bất quá xong chuyện rồi, chị đổ thừa em xong vô đại.
Chớp mắt Hạnh Lâm nghe khó xử . Xưa nay , cô chưa phá lệ bao giờ . Tổng giám đốc nguyên tắc lắm . Nghe đâu mấy người đã bị đuổi việc vì dám cãi lời . Nhưng... thương thằng Tân quá cô đành liều.
-Nhớ nói cho thương tâm đó.
-Em hiểu rồi - Mừng rỡ , Tân bước ngay đến trước cửa phòng , bất chợt đẩy vào thật lẹ trong tiếng vái trời của Hạnh Lâm.
Đang để tâm lên màn hình vi tính, dõi theo tình hình cổ phiếu , chợt nghe tiếng chân người, Huy Trần ngẩng đầu lên giận dữ . Qúa lắm mà ! Đã thành văn bản hẳn hoi . Từ bây giờ đến tám giờ là thời gian riêng của anh . Dù Tổng Thống cũng không cho gặp . Vậy mà... Hạnh Lâm làm cho tên tài xê mắc ôn này vào gây rối.
-Tổng giám đốc !
Sững người trước tia nhìn đầy sát khí của Huy Trần một chút Tân bỗng òa lên nức nở:
- Em thê thảm quá.
Bộ dạng thằng Tân đã thê lương, thêm tiếng khóc càng não lòng hơn nữa . Nhưng vẫn không gây chút phản ứng nào trên mặt Huy Trần . Nhìn nó bằng cặp mắt thản nhiên , anh cho tay vào ngăn tủ lấy ra tờ quyết định đã ký sẵn của mình.
-Xuống tài vụ lãnh lương rồi biến mất ngay, công ty không cân những tài xế vô trách nhiệm như anh nữa.
-Tổng giám đốc - Không còn ý tứ , Tân chảy bò đến bên Huy Trần nắm tay anh cầu khẩn - Xin đừng đuổi em , em hứa... sự cố đó sẽ không bao giờ còn xảy ra trong đời em nữa . Cho em ở lại công ty , tội nghiệp hoàn cảnh em , mẹ già , con dại.
-Hoàn cảnh của anh thế nào thì cũng là việc của anh, tôi không có thời gian để nghe đâu . Tôi chỉ biết anh là người vô trách nhiệm , không dùng được . Biến ngay và bảo Hạnh Lâm vào gặp tôi lập tức.
Nói rồi Huy Trần lại hướng tia nhìn của mình vào màn hình vi tính . Biết mỗi lời van nài với anh bây giờ là vô giá trị . Tân nhặt tờ quyết định trên bàn thất thểu bước ra . Thầm ân hận đã không nghe lời Hạnh Lâm , để hại luôn cô như vậy :
-Sao ? Sao hả ? - Thấy Tân bước ra , Hạnh Lâm nôn nóng hỏi ngay.
Không đáp , Tân chìa cho cô tờ quyết định . Hạnh Lâm cầm lấy rồi kêu lên hốt hoảng.
-Bị đuổi thiệt à ! Trời ! Chỉ trợ cấp một tháng lương thôi -Thở ra một hơi dài, Hạnh Lâm nhìn Tân thông cảm - Sao mày không năn nỉ.
-Hết lời rồi - Tân âu sầu như tàu lá héo . Hạnh Lâm nhặt một trái chuối trên bàn đưa cho nó.
-Ăn đi.
Cầm lấy trái chuối , Tân biết Hạnh Lâm chỉ có thể an ủi mình đến thế . Cô chẳng giúp gì được cho anh đâu . Một năm làm tài xế, anh còn lạ gì tính nết của Huy Trần . Anh ta như không phải được cấu tạo bằng xương thịt mà là một cổ máy cứng ngắc . Độc tài, bảo thủ và đôi khi tàn nhẫn nữa . Anh dường như không bao giờ thông cảm cho kẻ khác . Càng không biết thư thả nhân viên dù thân tình dù được việc đến đâu , chỉ một lần sơ xuất phạm lỗi lầm là bị đuổi ngay không thương tiếc . Ở đời , ai không một lần sơ xuất chứ.
-Thôi, đưng buồn nữa.
Thấy thằng Tân cầm trái chuối mà thở ra , Hạnh Lâm thương tình:
-Mai tao giới thiệu cho một chỗ lương thấp một chút , nhưng...
-Hạnh Lâm ! Vào tôi bảo...
Chiếc máy điện đàm bỗng vang lên , giọng Huy Trần bực bội cắt ngang lời Hạnh Lâm đang nói . Giật mình ngẩng dậy , chợt nhớ ra Tân kêu lên hốt hoảng
-Thôi chết ! Tổng giám đốc kêu chị mà em quên mất.
-Kêu tao ! - Mặt Hạnh Lâm bỗng chốc xanh lè . Muốn hỏi thêm thằng Tân vài câu nhưng lại e tổng giám đốc nóng lòng, đành lật đật bước nhanh vào với tâm trạng đầy hoang mang lo lắng.
Vái trời... Còn lại một mình ngoài phòng Hạnh Lâm , Tân ngồi đứng không yên , bàn tay chấp lên ngực . Mong sao Hạnh Lâm bị mắng vài câu . Đừng vì mình mà bị đuổi. Trời ơi nếu như vậy tội của anh nặng lắm.
-Tân ! Mày làm gì quẩn quẩn như con gà đau bụng đẻ vậy hả ? - Cửa phòng Hạnh Lâm bật mở rồi một giọng người nghe đôn hậu vang lên ấm áp - Coi hình thù mày nữa , sao giống như vừa trộm nhà ai vậy ?
Ngẩng đầu lên , nhận ra người vừa bước vào là Huy Bằng cha ruột của tổng giám đốc, Tân òa lên mừng rỡ.
-Cố vấn ơi ! Cứu con với . Không thôi con chết mất.
Nhướng đôi mày nhân hậu lên , ông ngơ ngác rồi chợt hiểu ngay.
-Lại bị tổng giám đốc trừ lương hả ?
Cười cười cho tay vào túi lấy ra mấy trăm ngàn , ông đưa hết cho Tân:
-Cầm lấy.
- Dạ không , không phải trừ lương ạ - Lắc đầu , Tân đẩy trả ông số tiền rồi chìa ra tờ giấy quyết định sa thải - Mà là cái này đây ạ.
-Quyết định thôi việc - Lia mắt nhanh qua tờ giấy , ông giật mình - Cha ! Không đơn giản thật rồi nói ta nghe , có chuyện gì ?
- Dạ... cúi đầu , không giấu giếm Tân kể ông nghe sự cố ngoài ý muốn của mình với niềm hy vọng . Bởi tuy là cha con với Huy Trần , nhưng tính nết ông hoàn toàn trái hẳn . Ở công ty này , người ta nể sợ tổng giám đốc bao nhiêu thì yêu kính ông Bằng bấy nhiêu . Với các nhân viên nêu Huy Trần là một hung thần , thì ông Bằng là một ông tiên . Nhân từ , đôn hậu . Bao nhiêu lần rồi ông giúp họ thoát khỏi cơn thịnh nộ của Huy Trần . Chở che họ trước những lỗi lầm không cố ý . Không chỉ thế, ông còn giúp đỡ họ về vật chất . Ai gặp khó khăn gì , chỉ cần mở miệng than là ông móc túi ngay khi vài chục lúc vài trăm , ông thật sự xem đám nhân viên như con cháu.
Ông không còn quyền hành gì nữa chỉ là cố vấn trên danh nghĩa , lại rất hiền lành chẳng so đo, tính toán , cũng chẳng có ý kiến gì trong các cuộc họp hội đồng quản trị . Thế nhưng ai cũng tôn trọng , nể nang ông . Tổng giám đốc Huy Trần cũng thế . Anh có thể độc tài, có thể lạnh lùng với cả nhân gian , nhưng không thể không vâng lời, không kính trọng ông . Với ông , anh là hiếu tử.
- Sao ? Cả Hạnh Lâm cũng có nguy cơ bị đuổi à.
Nghe thằng Tân kể mà ông nghe hoảng sợ... Chuyện nghiêm trọng thật rồi . Không thì Huy Trần chẳng đời nào dám đuổi Hạnh Lâm , cô thư ký đích thân ông tuyển lựa.
Bước vội vào phòng , thấy Hạnh Lâm gục đầu thút thít, còn Huy Trần tay hý hoáy viết nhanh . Biết nó đang ra quyết định , ông vội lên tiếng can.
- Huy Trần ! Con định sa thải cả Hạnh Lâm sao ?
- Phải - Huy Trần không ngừng tay - Con không chịu nổi cung cách làm ăn vô trách nhiệm , xem thường cấp trên của cô ta được.