Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Nếu những nỗi đau khổ hủy diệtt hạnh phúc thì những thú vui đều làm xáo trộn hạnh phúc.
Levis
Trang 7 / 7 ĐầuĐầu ... 567
Results 61 to 62 of 62

Chủ Đề: Lá rỤng chiỀu thu

  1. #1
    Join Date
    Oct 2010
    Bài Viết
    45,991
    Thanks
    0
    Được Cám Ơn 17 Lần
    Trong 17 Bài Viết

    Lá rỤng chiỀu thu

    LÁ RỤNG CHIỀU THU



    Tác giả :Quỳnh Giao

    Chương 1







    Ngày tháng đã trôi qua Mộng còn đó dù cuộc đời cứ xoay dần, có lẽ mọi thứ rồi sẽ đi vào quên lãng. Con người có già đi, nhưng chuyện mười hai năm về trước vẫn còn rõ như in trong đầu. Gói quà kỷ niệm Ai Đan còn giữ gìn cẩn thận vì nó là biểu hiện của một thời kỳ ngập bóng yêu thương.
    Giờ đây, dù cho sợi dây băng tím đã phai màu, gói giấy đã sờn, có chỗ đã rách. Ai Đan vẫn trân trọng nâng niu tôn thờ, vì trên tờ giấy kia vẫn còn nguyên vẹn bút tích của người xưa. Gói quà ấy cũng chẳng có gì đáng giá lắm, chỉ là hai quyển sách - một tập thơ của nhà thơ xứ Wale trong đó có kẹp một vài bản nhạc và quyển tiểu thuyết "Người đàn bà áo trắng" của Kipling, giữa những trang sách có một chiếc lá phong màu đỏ thắm. Và người con gái đó còn tỉ mỉ hơn, đã lấy dây vàng bện lại thành một chiếc vòng dính vào trang sách với hàng chữ nắn nót "Đây là tặng vật của Jane".
    Mỗi lần giở sách ra là Ai Đan lại hôn lên nhưng dòng chữ ấy và nước mắt tuôn trào. Giấy đã bao nhiêu lệ, bao nhiêu nụ hôn nhưng vẫn không làm giảm bớt nỗi cảm hoài. Tình cảm vượt không gia và thời gian. Vượt cả bầu trời xanh mây trắng và tình cảm vẫn đầy như giấc mộng xưa. Qúa khứ với bao điều tốt đẹp đã qua đi, hiện tại là cuộc sống đơn điệu với vết thương lòng luôn đau nhức trong Ai Đan mỗi khi chàng nhớ về những ngày xa cũ...
    Chuyến tàu tốc hành xuất hành xuất phát từ Luân Đôn, hướng về phiá Cambera mở đầu những ngày nghỉ hè của Ai Đan. Chiến tranh đã gắn bó với cuộc đời chàng một cách bất ngờ. Sinh ra trong một gia đình khá giả ở xứ Tô Châu - Xứ sở của phong cảnh tuyệt vời, Ai Đan đã có những ngày thơ ấu với đầy đủ tình yêu cuộc sống. Cuộc chiến tranh giành thế lực của các tay quân phiệt địa phương không ảnh hưởng trực tiếp đến chàng, Đan vẫn có thể đi học bình thường. Rồi cuộc chiến chống Nhật nổ ra, phải di cư về hậu phương, Đan đã trưởng thành, chàng thi và trường hải quân và được đưa sang nước Anh để nhận chiến hạm. Khi vừa đến Anh Quốc được một tháng, thì thế chiến thứ hai bùng nổ. Cuộc chiến ở Châu Âu rất khốc liệt. Những chiếc oanh tạc cơ của Đức đã mang chết chóc và tàn phá đến những hòn đảo này, nhưng đồng thời cũng đánh thức sự dũng cảm chiến đấu bảo về nền tự do của dân Anh. Ai Đan đã học hỏi được nhiều về các kỹ thuật chống không tập. Có lúc chàng đi theo đoàn chiến hạm của nước Anh, tác chiến ngoài khơi. Cần phải rút kinh nghiệm về chiến đấu khi trở về có thể phục vụ tốt cho Tổ Quốc, chống xâm lược, Đan thường nghĩ thế.
    Mùa thu năm 1942, việc huấn luyện coi như hoàn tất. Nhưng bấy giờ cuộc chiến ở vùng Thái Bình Dương lại đang mở rộng và Ai Đan cùng đồng đội được lệnh ở lại xứ Anh đợi chờ.
    Chàng được mười lăm ngày phép, một cơ hội tốt để làm một chuyến du lịch đến Cambera.
    Cambera là một thành phố hoàn toàn xa lạ đối với Ai Đan. Từ lúc đến nước Anh, công việc luyện tập ngày đêm, đã giữ chân Đan ở mãi miền Nam Anh Quốc. Chỉ có một lần trong dịp lễ Noel, Ai Đan đã cùng chúng bạn đến Ái Nhĩ Lan. Lần này Ai Đan chọn thành phố Cambera, là vì chàng nhận được thư của một người thân làm việc ở Trùng Khánh, muốn chàng đến thăm một vị mục sư đó là mục sư Adam, người đã từng sống ở Tô Châu hai mươi mấy năm về trước. Sau khi trở về nước Anh, nghe nói ông ta lập nông trại ở một ngôi làng nhỏ vùng Cambera này. Mặc khác Đan cũng muốn đến Cambera vì có lần nghe một người bạn Anh hết lời tán dương vẻ đẹp mấy nước của vùng đất này. Đối với những người thích yên tĩnh của thiên nhiên như Ai Đan, thì đó đúng là chốn nghỉ ngơi lý tưởng.
    Thế là theo lời dặn của người bạn, Ai Đan xuống xe ở một thị trấn nhỏ. Ở đây núi non hùng vĩ, có những hồ nước phẳng lặng như mặt hồ khiến Ai Đan thích thú, chàng định ra lại nơi này mấy hôm để chèo thuyền trên hồ, để nhớ lại cảnh thả thuyền trên Thái Hồ ở quê nhà. Rồi sau đấy mới đến nhà mục sư Adam.
    Tìm đến một ngôi nhà trọ nhỏ, giải quyết được chốn ăn ở xong. Ai Đan mặc sức rong chơi, leo núi, ngắm cảnh. Những đám sương mù lửng lơ trên mặt hồ buổi sớm, như những cảnh tiên trong tranh thủy mặc cuốn hút Ai Đan. Chàng cũng thích ngồi tựa lưng bên sườn núi đá để đọc những bài thơ có tiếng của nước Anh. Trong khoảng thời gian này, chàng như tìm lại sự tự nhiên, vô tư của thời niên thiếu, chàng như quên hết chiến tranh và sự phức tạp của cuộc đời.
    Mùa thu, là mùa đẹp nhất ở Cambera, nó không có cái nóng bức của mùa hè cũng như không có những sấm sét mưa núi ở mùa thu nơi khác, không có cái lạnh lùng băng tuyết của mùa đông. Mùa thu trên bờ hồ của vùng Cambera rất đẹp, thời tiết ấm áp, sương mù suốt ngày phủ vây ở những dãy núi xa xa.
    Cộng thêm những rừng cây lá đỏ, khung cảnh như thơ như họa, làm người thưởng ngoạn tìm được sự bình thản của tâm hồn.
    Ai Đan rong chơi như vậy ba ngày, chàng hầu như quên cả chuyện đến viếng mục sư Adam.
    Qua ngày thứ tư, Ai Đan thong dong trên con thuyền nhỏ, chàng chèo nhẹ nhàng qua bên kia bờ hồ. Ở đó có một con suối nhỏ, những dòng nước chảy róc rách từ núi cao như những điệu nhạc êm dịu phương Đông. Ai Đan ghé thuyền vào bờ, cột thuyền lại rồi đi dạo theo con suối thật thoải mái.
    Chợt từ trong hàng cây bạch dương, có một con chó nhỏ lông xù chạy ra. Con chó nhìn thấy Ai Đan không biết vì sợ hãi hay để dọa, nó lùi mấy bước rồi sủa. Bản năng tự vệ, Ai Đan cúi xuống định tìm một hòn đá nhỏ, hay một cành cây để đuổi chó, nhưng ngay lúc đó chàng nghe tiếng quát khàn khàn có lẽ để ngăn chó. Ai Đan ngẩng lên, cách chàng khoảng mấy mươi thước có một ông lão trên năm mươi. Dáng dấp cao lớn, tóc bạc trắng, khuôn mặt có vẻ hiền lành. Ông lão nhìn chàng, nói:
    - Cậu đừng sợ, con Tapi nhà tôi nó đón mừng khách như thế đó.
    - À! Ai Đan lấy lại bình tĩnh, nhìn chú chó Tapi đang quẩn dưới chân chủ, ngoắc đuôi, rồi nói - Chào bác ạ.
    Last edited by giavui; 10-25-2010 at 04:16 AM.

  2. #61
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    LÁ RỤNG CHIỀU THU


    Tác giả :Quỳnh Giao

    Chương 25

    Đan ngồi dựa vào gốc thông, trước mặt chàng là giá vẽ, con suối nhỏ uốn lượn tung tăng giữa những hàng cây đang im ngủ trong sương mù. Rừng thông im vắng, những cây thông vươn mình lay nhẹ vào không khí. Thỉnh thoảng một vài cánh chim, tung mình bay vút lên, tiếng đập cánh làm những chiếc lá thông rơi lả tả.
    Phía trước mặt là thung lũng trải rộng, hoa rừng nở thành từng vạt lớn, màu sắc đan vào nhau thành một bức tranh sặc sỡ khổng lồ.
    Đan say sưa trước cảnh trời đất, chàng mê mải vẽ. Lâu lắm rồi, từ ngày rời xứ sở sương mù, Đan mới được cảm hứng để vẽ như hôm nay.
    Ngọn đồi Đan vẽ là đồi Hoa Dương, một cảnh đẹp ở Đài Bắc. Nghe nói trước đây còn có tên là Thảo Dương vì có một loài cỏ quý chuyên dùng để tiến cho dê của nhà vua. Hiện giờ trên đồi chỉ rặt một loài thông, lá thông rụng tầng tầng lớp lớp như trải một lớp thảm mềm mại ở dưới chân.
    Đan đang ở cùng cha mẹ, nhà chàng cách đồi vài dặm đường. Mỗi lần cảm hứng réo gọi, chàng lại xếp đồ nghề và giá vẽ vào xe đi đến đây làm bạn với cỏ cây, với mây trời và nắng gió ...
    Đan sống khép lòng với chung quanh, dường như niềm vui và lẽ sống của chàng giờ đây là cây bút vẽ. Cảnh sắc và con người ở đây là nguồn cảm hứng chưa bao giờ dứt của chàng.
    Đan vẽ nhiều tranh, nhưng không như những năm sống ở trời Âu. Chàng không mang của mình đi triển lãm chứ đừng nói gì đến chuyện bán mua. Chàng vẽ tranh cho mình, như một nhu cầu thôi thúc của trái tim. Vẽ và vẽ, thế thôi.
    Ba mẹ Đan, các anh chị em trong gia đình biết tâm trạng của chàng. Khối u hoài trong chàng vẫn còn lớn lắm. Ở một góc vườn trong khuôn viên, ngay từ buổi mới về Đan đã cố công tìm kiếm một canh mai chiết từ chính cây mai xứ Đặng Vệ về trồng. Dưới bàn tay chăm sóc của Đan, cây giờ đã lớn và trổ hoa. Nhiều buổi đêm đã khuya chàng vẫn ngồi lặng bên cây, như thể nhớ về những kỷ niệm năm tháng đã qua.
    Có lẽ Đan sẽ sống nhiều năm như thế nếu không có một ngày ...
    Đan đi vẽ cảnh hoàng hôn xuống trên đồi Hoa Dương. Từ lâu chàng muốn thể hiện trên khung vải cảnh hoàng hôn phủ tím thung lũng, sương mù như giải lụa trắng vấn vít trên các tàn cây, xa xa thấp thoáng mái chùa cong cong nổi bật lên trong ráng chiều.
    Chàng mải mê khắc họa giây phút thần diệu ấy cho đến khi xếp lại giá vẽ thì đêm đã xuống. Mảnh trăng lưỡi liềm chênh chếch phíac trời xa, rải xuống thung lũng một màu trắng dịu. Rừng thông im lìm như say ngủ trong màn sương đến sớm. Dưới chân đồi tiếng suối chảy như một cung đàn réo rắc theo bước chân chàng.
    - Đan, con có khách.
    Mẹ chàng nói, ánh mắt bà lấp lánh một nụ cười và Đan thoáng ngạc nhiên.
    Từ ngày rời châu Âu, về Đài Bắc, chàng ít liên lạc với bạn bè và những người quen biết cũ. Tin tức về mọi người cũng như hội họa, chàng chỉ biết qua những dòng tin ngắn và sơ lược trên vài tờ báo hàng ngày. Vậy ai đến tìm chàng và còn ở lại chờ chàng dù đêm đã xuống. Đan không khỏi băn khoăn.

    Đan bước vào phòng khách với những hoài nghi trong đầu. Chàng vừa đi vừa tự chế giễu mình vì những bước đi rụt rè thiếu phần mạnh bạo.
    Người khách là một phụ nữ, nàng ngồi trên ghế cạnh lò sưởi, dáng người nghiêng nghiêng quen thuộc. Nghe tiếng động của bước chân Đan đang bước vào, nàng quay lại và Đan sững sờ, thiếu chút nữa đã kêu to:
    - Thục Quyên ...
    Phải, người phụ nữ ấy là Thục Quyên. Nàng đứng dậy tiến về phía Đan, đôi má nàng ửng đỏ vì vui mừng được gặp Đan hay vì được lửa sưởi ấm. Và nàng khẽ gọi chàng:
    - Anh Đan!

  3. #62
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    LÁ RỤNG CHIỀU THU


    Tác giả :Quỳnh Giao

    Chương 26 kết thúc

    Năm tháng cứ thế trôi qua, bây giờ đang là mùa thu.
    Mùa thu năm nào thì cũng giống như năm nào. Có trời trong xanh, có mây trắng bông bềnh và những chiếc lá đỏ làm lòng người tư lự. Nhưng mỗi hoàn cảnh thu chắc chắn phải khác nhau. Vì những dải mây bay muôn hình muôn vẻ, vì mỗi chiếc lá đỏ chỉ sống được một mùa lại úa tàn.
    Với Ai Đan, mùa thu là một bản nhạc hùng tráng, và cũng là một bài thơ sầu thảm. Vì chính trong mùa này của cái năm đã xa xưa chàng đã tìm thấy chìa khóa mở cửa lâu đài hạnh phúc, tìm thấy một tình yêu say đắm muôn đời. Nhưng cũng chính trong mùa thu chàng đã lặng lẽ ngậm ngùi kết thúc một giấc mơ đẹp chóng tàn và từ đó chuyện ngày xưa còn trăn trở mãi trong tim.
    Bao lần sóng lòng Ai Đan đã cồn lên, chàng nuối tiếc bóng hình xưa và đã có những tháng ngày như người mộng du đi tìm người tình cũ, Hình bóng người yêu, mối tình đầu mãi mãi lưu giữ trong ký ức Ai Đan không bao giờ phai nhạt. Nó như một cây đàn căng dây, chỉ một cơn gió thoảng qua cũng bật ra những âm thanh gợi nhớ.

    Và chính như thế Ai Đan mới hiểu rằng "ngày cũ" đã qua, qua mất rồi. Bi kịch của đời sống đến rồi lại đi. Nào ai biết được chắc chắn trong suốt cả cuộc đời mình sẽ không bao giờ gặp phải điều phiền muộn, éo le có khi là tuyệt vọng. Nhưng Ai Đan hiểu rằng không thể sống được bằng cách níu kéo quá khứ trở lại, không thể nào mãi nhìn cuộc đời bằng đôi mắt lệ tràn mi. Chàng đã từng ngơ ngác trước những biến động, thay đổi của cuộc đời, để rồi như một người nghệ sĩ lang thanh băn khoăn tự hỏi:
    Ý nghĩa của tình yêu của hạnh phúc là gì? Nó mong manh như chàng đã từng có vậy sao? Và chàng đã tồn tại thế nào suốt những tháng năm ấy?
    Bằng chính cuộc đời mình, Ai Đan trả lời cho câu hỏi có một thời luôn ám ảnh chàng và mỗi khi nhớ lại khóe mắt chàng những giọt lệ lại long lanh.
    Ai Đan nhìn ra ngoài trời, mùa thu đang đến. Những chiếc lá rơi như đàn chim xà nhẹ xuống đường. Mỗi lần nhìn lá thu bay bay trong gió là chàng lại nhớ đến chuyện ngày xưa.
    Nhớ đến cánh mây trắng và lá rụng chiều thu trên bờ hồ vùng Cambera và lòng Đan lại nhớ về Jane.
    Jane, kỷ niệm về nàng giờ chỉ còn lại một gói quà nhỏ. Một quyến sách thân thương mà trong những ngày chiến tranh chàng đã nhỏ lệ khi giở đọc.
    Người xưa đã khuất rồi nhưng sách ấy vẫn còn đây. Đan muốn gác lại cây bút vẽ và những bảng màu. Chàng sẽ đem hết cả tài năng và tình cảm của mình ra để dịch quyển sách "Người đàn bà áo trắng" này, như một món quà nhỏ gởi đến mọi người và tưởng nhớ người xưa ...
    Đan nâng bút lên ... Nắng bên ngoài trải vàng óng ả. Bầu trời xanh, nước hồ xanh và rừng thu đang trút lá.



    Chúc mừng bạn đến Vietfreefun
    Last edited by giavui; 10-13-2010 at 01:31 AM.

Trang 7 / 7 ĐầuĐầu ... 567

Chủ Đề Tương Tự

  1. Mùa Thu lá bay - Quỳnh Dao
    By giavui in forum Audio Tiểu Thuyết Tinh Cảm
    Trả Lời: 3
    Bài Viết Cuối: 03-19-2016, 06:57 PM
  2. Nhạc Hoa 2
    By giavui in forum Nhạc Trung Hoa
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 02-15-2016, 11:11 PM
  3. Hát Gọi Mùa Xuân (Young Hit Young Beat )
    By giavui in forum Nhạc Việt Nam
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 01-26-2015, 10:54 PM
  4. Mùa thu lá bay - Như Quỳnh
    By MjMj in forum Tặng Nhau Âm Điệu
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 06-24-2011, 10:11 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •