Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Kẻ nào càng sung sướng, kẻ đó càng ít để ý đến hạnh phúc của họ.
Alberto Moravia
Trang 3 / 7 ĐầuĐầu 12345 ... Cuối Cuối
Results 21 to 30 of 62

Chủ Đề: Lá rỤng chiỀu thu

  1. #1
    Join Date
    Oct 2010
    Bài Viết
    45,991
    Thanks
    0
    Được Cám Ơn 17 Lần
    Trong 17 Bài Viết

    Lá rỤng chiỀu thu

    LÁ RỤNG CHIỀU THU



    Tác giả :Quỳnh Giao

    Chương 1







    Ngày tháng đã trôi qua Mộng còn đó dù cuộc đời cứ xoay dần, có lẽ mọi thứ rồi sẽ đi vào quên lãng. Con người có già đi, nhưng chuyện mười hai năm về trước vẫn còn rõ như in trong đầu. Gói quà kỷ niệm Ai Đan còn giữ gìn cẩn thận vì nó là biểu hiện của một thời kỳ ngập bóng yêu thương.
    Giờ đây, dù cho sợi dây băng tím đã phai màu, gói giấy đã sờn, có chỗ đã rách. Ai Đan vẫn trân trọng nâng niu tôn thờ, vì trên tờ giấy kia vẫn còn nguyên vẹn bút tích của người xưa. Gói quà ấy cũng chẳng có gì đáng giá lắm, chỉ là hai quyển sách - một tập thơ của nhà thơ xứ Wale trong đó có kẹp một vài bản nhạc và quyển tiểu thuyết "Người đàn bà áo trắng" của Kipling, giữa những trang sách có một chiếc lá phong màu đỏ thắm. Và người con gái đó còn tỉ mỉ hơn, đã lấy dây vàng bện lại thành một chiếc vòng dính vào trang sách với hàng chữ nắn nót "Đây là tặng vật của Jane".
    Mỗi lần giở sách ra là Ai Đan lại hôn lên nhưng dòng chữ ấy và nước mắt tuôn trào. Giấy đã bao nhiêu lệ, bao nhiêu nụ hôn nhưng vẫn không làm giảm bớt nỗi cảm hoài. Tình cảm vượt không gia và thời gian. Vượt cả bầu trời xanh mây trắng và tình cảm vẫn đầy như giấc mộng xưa. Qúa khứ với bao điều tốt đẹp đã qua đi, hiện tại là cuộc sống đơn điệu với vết thương lòng luôn đau nhức trong Ai Đan mỗi khi chàng nhớ về những ngày xa cũ...
    Chuyến tàu tốc hành xuất hành xuất phát từ Luân Đôn, hướng về phiá Cambera mở đầu những ngày nghỉ hè của Ai Đan. Chiến tranh đã gắn bó với cuộc đời chàng một cách bất ngờ. Sinh ra trong một gia đình khá giả ở xứ Tô Châu - Xứ sở của phong cảnh tuyệt vời, Ai Đan đã có những ngày thơ ấu với đầy đủ tình yêu cuộc sống. Cuộc chiến tranh giành thế lực của các tay quân phiệt địa phương không ảnh hưởng trực tiếp đến chàng, Đan vẫn có thể đi học bình thường. Rồi cuộc chiến chống Nhật nổ ra, phải di cư về hậu phương, Đan đã trưởng thành, chàng thi và trường hải quân và được đưa sang nước Anh để nhận chiến hạm. Khi vừa đến Anh Quốc được một tháng, thì thế chiến thứ hai bùng nổ. Cuộc chiến ở Châu Âu rất khốc liệt. Những chiếc oanh tạc cơ của Đức đã mang chết chóc và tàn phá đến những hòn đảo này, nhưng đồng thời cũng đánh thức sự dũng cảm chiến đấu bảo về nền tự do của dân Anh. Ai Đan đã học hỏi được nhiều về các kỹ thuật chống không tập. Có lúc chàng đi theo đoàn chiến hạm của nước Anh, tác chiến ngoài khơi. Cần phải rút kinh nghiệm về chiến đấu khi trở về có thể phục vụ tốt cho Tổ Quốc, chống xâm lược, Đan thường nghĩ thế.
    Mùa thu năm 1942, việc huấn luyện coi như hoàn tất. Nhưng bấy giờ cuộc chiến ở vùng Thái Bình Dương lại đang mở rộng và Ai Đan cùng đồng đội được lệnh ở lại xứ Anh đợi chờ.
    Chàng được mười lăm ngày phép, một cơ hội tốt để làm một chuyến du lịch đến Cambera.
    Cambera là một thành phố hoàn toàn xa lạ đối với Ai Đan. Từ lúc đến nước Anh, công việc luyện tập ngày đêm, đã giữ chân Đan ở mãi miền Nam Anh Quốc. Chỉ có một lần trong dịp lễ Noel, Ai Đan đã cùng chúng bạn đến Ái Nhĩ Lan. Lần này Ai Đan chọn thành phố Cambera, là vì chàng nhận được thư của một người thân làm việc ở Trùng Khánh, muốn chàng đến thăm một vị mục sư đó là mục sư Adam, người đã từng sống ở Tô Châu hai mươi mấy năm về trước. Sau khi trở về nước Anh, nghe nói ông ta lập nông trại ở một ngôi làng nhỏ vùng Cambera này. Mặc khác Đan cũng muốn đến Cambera vì có lần nghe một người bạn Anh hết lời tán dương vẻ đẹp mấy nước của vùng đất này. Đối với những người thích yên tĩnh của thiên nhiên như Ai Đan, thì đó đúng là chốn nghỉ ngơi lý tưởng.
    Thế là theo lời dặn của người bạn, Ai Đan xuống xe ở một thị trấn nhỏ. Ở đây núi non hùng vĩ, có những hồ nước phẳng lặng như mặt hồ khiến Ai Đan thích thú, chàng định ra lại nơi này mấy hôm để chèo thuyền trên hồ, để nhớ lại cảnh thả thuyền trên Thái Hồ ở quê nhà. Rồi sau đấy mới đến nhà mục sư Adam.
    Tìm đến một ngôi nhà trọ nhỏ, giải quyết được chốn ăn ở xong. Ai Đan mặc sức rong chơi, leo núi, ngắm cảnh. Những đám sương mù lửng lơ trên mặt hồ buổi sớm, như những cảnh tiên trong tranh thủy mặc cuốn hút Ai Đan. Chàng cũng thích ngồi tựa lưng bên sườn núi đá để đọc những bài thơ có tiếng của nước Anh. Trong khoảng thời gian này, chàng như tìm lại sự tự nhiên, vô tư của thời niên thiếu, chàng như quên hết chiến tranh và sự phức tạp của cuộc đời.
    Mùa thu, là mùa đẹp nhất ở Cambera, nó không có cái nóng bức của mùa hè cũng như không có những sấm sét mưa núi ở mùa thu nơi khác, không có cái lạnh lùng băng tuyết của mùa đông. Mùa thu trên bờ hồ của vùng Cambera rất đẹp, thời tiết ấm áp, sương mù suốt ngày phủ vây ở những dãy núi xa xa.
    Cộng thêm những rừng cây lá đỏ, khung cảnh như thơ như họa, làm người thưởng ngoạn tìm được sự bình thản của tâm hồn.
    Ai Đan rong chơi như vậy ba ngày, chàng hầu như quên cả chuyện đến viếng mục sư Adam.
    Qua ngày thứ tư, Ai Đan thong dong trên con thuyền nhỏ, chàng chèo nhẹ nhàng qua bên kia bờ hồ. Ở đó có một con suối nhỏ, những dòng nước chảy róc rách từ núi cao như những điệu nhạc êm dịu phương Đông. Ai Đan ghé thuyền vào bờ, cột thuyền lại rồi đi dạo theo con suối thật thoải mái.
    Chợt từ trong hàng cây bạch dương, có một con chó nhỏ lông xù chạy ra. Con chó nhìn thấy Ai Đan không biết vì sợ hãi hay để dọa, nó lùi mấy bước rồi sủa. Bản năng tự vệ, Ai Đan cúi xuống định tìm một hòn đá nhỏ, hay một cành cây để đuổi chó, nhưng ngay lúc đó chàng nghe tiếng quát khàn khàn có lẽ để ngăn chó. Ai Đan ngẩng lên, cách chàng khoảng mấy mươi thước có một ông lão trên năm mươi. Dáng dấp cao lớn, tóc bạc trắng, khuôn mặt có vẻ hiền lành. Ông lão nhìn chàng, nói:
    - Cậu đừng sợ, con Tapi nhà tôi nó đón mừng khách như thế đó.
    - À! Ai Đan lấy lại bình tĩnh, nhìn chú chó Tapi đang quẩn dưới chân chủ, ngoắc đuôi, rồi nói - Chào bác ạ.
    Last edited by giavui; 10-25-2010 at 04:16 AM.

  2. #21
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Người con gái có đôi nét giống như Janẹ Nhưng bức ảnh khá cũ.
    - Cậu thấy cô gái thế nào?
    - Dạ rầt giống Janẹ Nếu bức ảnh không cũ quá, thỉ con đã nghĩ đấy là Jane rồi.
    - Vâng. Jane rất giống cô ấy. Mỗi lần nhìn Jane là tôi nhớ đến nó, đấy là cô em ruột của tôi. Lúc tôi đến Trung Quốc tôi đã cùng mang nó theo và nó rất yêu xứ sở ấy.
    Ai Đan nôn nóng. Chàng hỏi:
    - Sau đấy bà ấy ở lại Trung Quốc?
    - Nếu thế thì cũng không có gì đáng nói.
    Mục sư có vẻ nghĩ ngợi:
    - Khi mới tới Trung Quốc Pretty đã làm giáo viên cho một trường của Giáo hội. Vâng cô ấy là Prettỵ Trong thời gian ở Trung Quốc, Pretty đã yêu một đồng nghiệp người Trung Quốc. Sau đó họ lấy nhau, dẫn nhau về nội địa Trung Quốc sống với đại gia đình. Cô em gái tôi có tình yêu nhưng không thích ứng đươc với lối sống của người Trung Quốc. Chồng cứ bận công việc luôn nên chẳng có mặt bên cạnh giúp đõ được gì. Thế là trong hoàn cảnh khổ sở vậy. Họ có với nhau một đứa con trai.
    - Và hai năm sau, em gái tôi không biết lý do gì bệnh và mất ở Trung Quốc.
    Ai Đan cảm động. Vị mục sư già nghẹn lời nói:
    - Cậu có biết là trước đó Pretty là đứa con khoẻ mạnh nhất trong gia đình tôi không?
    Ai Đan nắm lấy tay mục sư Ađam nói:
    - Con đã hiểu điều bác định nói rồi - Ai Đan cuối cùng nói - Ta yêu mai là một chuyện. Nhưng mai là một loài hoa yếu đuối. Chỉ để ngắm, còn nếu muốn trồng chỉ có thể trồng trên vùng đất hẹp với cái phong thổ của nó thôi. Nếu di thực đi nơi khác, chưa hẳn hoa còn đẹp. Mà đôi lúc đấy là một hành động giết hoa...
    Ông mục sư đã trầm ngâm một chút nói:
    - Đôi lúc tôi cũng tin rằng, tình yêu cũng có thể là một cứu cánh. Không ai nói là có thể tự chủ được vận mệnh của chính mình. Có nhiều cái vượt ngoài sự kiểm soát của tạ Tục ngữ Anh có câu: "Đến bên đèo vực thẳm, không thể không nhảy xuống... "
    - Thưa ngài mục sư - Ai Đan nói với cảm giác nặng nề - Thành ngữ của Trung Quốc chúng tôi cũng có câu: " Đến bên vực thẳm dừng chân lại". Tôi nghĩ là bây giờ là cũng chưa muộn nếu muốn dừng chân.
    Mục sư Ađam không vòng vo nữa:
    - Cậu Ai Đan này, tôi hỏi nhưng không ép cậu trả lời. Cậu có yêu con gái tôi không?
    Ai Đan nghiêm túc gật đầu:
    - Ngòai Jane ra, chắc con không yêu ai khác.
    - Vậy thì... Cậu có yêu nó một cách chân tình. Chúng tôi cũng yêu cậu hãy nhận lời chúc mừng tốt đẹp của một người cha cho cậu nhé.
    Mục sư Ađam đứng lên, vòng tay siết lấy Ai Đan với cái hôn lên trán. Rồi người yên lặng bỏ đi để lại Đan một mình với phòng khách trống vắng và một tâm trạng rối bời.

  3. #22
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Đan trở về phòng, mở cửa sổ nhìn ra bờ hồ gió thổi làm lăng tăn sóng hồ. Tuyết vẫn còn phủ dầy trên lá, trên cỏ. Vườn hoa tuy được chăm sóc kỹ, nhưng vẫn còn động tuyết. Đan nhớ tới lời của mục sư với sự tích về hoa mai. Chàng biết người không có tính muốn ngăn cẳn mối tình của hai người. Những câu chuyện cũng khiến Đan suy nghĩ. Chàng nghĩ đến những khó khăn trăn trở của quê hương. Cuộc chiến sẽ kéo dài đến bao giờ mới thắng lợi? Rồi nghĩ đến cái nhỏ bé của mình với những tương lai mù mịt. Đến những người bân chiến đấu bên mình. Những người xông pha lửa trận không biết sống nay chết mai, không dám khởi thảo một kế hoạch dài lâu cho một cuộc sống mai sau. Nhưng Đan thì khác. Đan yêu gia đình mục sư Ađam yêu cả tổ quốc, trước kia, Đan không hề nghĩ đên sự xung đột mâu thuẫn này. Chàng chỉ biết yêu là yêu. Ngoài tình yêu ra không nghĩ thêm điều gì nữa. Bây giờ không thể suy nghĩ giản dị như vậy được. Vì bây giờ Đan đang có một tình yêu trinh khiết như thiên thần. Tình yêu của Janẹ Lời chúc mừng của mục sư, tất cả hy vọng và tình yêu đặt hết lên chàng... Đan không thể để cho niềm tin kia phải tan theo mây khói theo cuộc chiến. Đây không phải là một canh bạc.
    Đan biết rất rõ lòng mình. Tình yêu quê hương và tổ quốc. Nước Anh không phải là tổ quốc của Đan. Cambera cũng không phải là quê hương của chàng. Sớm muộn gì rồi Đan cũng phải xa nơi đây, xa cả con người ở đây. Lúc đó... Đan sẽ làm gì? Hạnh phúc của Janẻ Đan không muốn Jane cũng héo úa như những cây mai di thực mà mục sư đã nói. Đan càng thấy bối rối khi nghĩ đến tình yêu. Giữ lúc Ai Đan phân vân suy nghĩ. Thì Jane như một cánh bướm, nhẹ nhàng đậu xuống cạnh chàng.
    - Ồ. Anh thương yêu!
    Đan quay lại. Jane không kịp cởi áo khoát ra, đã xà vào lòng chàng. Đan cúi xuống:
    - Jane, sao mặt em lạnh cóng và má em lại đỏ như quả táo thế này?
    - Anh cũng lạnh vậy? Jane nũng nịu - Sao anh không khơi lò sưởi lên.
    Rồi Jane đứng dậy, khép cửa sổ, đến bên lò sưởi đốt lò. Đan xúc động nói.
    - Anh đứng bên cửa sổ nhìn ra đón em. Vì anh tưởng em sẽ đi từ hướng đó về.
    Lửa từ lò sưởi đã cháy cao. Jane kéo Đan đến ngồi cạnh, nàng ngước lên hỏi:
    - Hỉnh như cha em nói gì với anh?
    - Em biết chuyện đó ư?
    - Lúc em và mẹ ra phố, em định kéo anh cùng đi, nhưng cha bảo đừng, vì cha đang chờ anh dậy nói chuyện.
    Ai Đan suy nghĩ mãi vân không tìm dược cách để giài thích câu chuyện với Jane.
    - Chúng tôi đã bắt đầu câu chuyện về cây mai trồng ở Tô Châu...
    - Rồi sau đó?
    - Cha chẳng nói gì với em cả à?
    - Khi về đến nhà, em hỏi cha, cha lại bảo sang tìm anh, chắc là cha nói gì, sao em thấy anh có vẻ không vui vậy?
    Ai Đan lạnh lùng, không hiểu sao phụ nữ họ lại nhạy cảm như vậy lúc nào cũng khó giấu tâm sự riêng của mình. Đan suy nghĩ một chút, rồi bình tĩnh nói:
    - Hôm nay, anh vừa nói chuyện với một mục sư, chứ không phải nói chuyện với người thân.
    - Cha em thích nói những chuyện nghiêm túc.
    - Anh và cha em đã thảo luận nhiều về cuộc đời, về sự tồn tại của cuộc sống và mục đích thật sự đeo đuổi của con người là gì.
    Jane tựa đầu lên đùi Đan. Trong khi chàng vòng tay qua lưng nàng, với cái nhìn suy nghĩ. Ánh lửa chiếu trên mặt Jane thật rạng rỡ.
    - Nói những điều đó để làm gì? Mục đích tìm hiểu lý tưởng và hạnh phúc ư?
    - Đó là cách nói của "người bình thường" chứ không phải của mục sư.
    - Thế còn quan điểm của mục sư?
    - Sự tồn tại của sự sống, không phải là để tìm hạnh phúc hay đau khổ. Mà là để hy sinh cái ta đã hoàn thành sự nghiệp cao cả. Hy sinh cái ta để đạt đến cái sống vĩnh hằng. Là một sự giải thoát tối thượng cho tâm linh.
    - Cha đã nói chỉ vì những điều đó ư?
    - Không cha em chỉ được ra những nguyên tắc.

    Jane suy nghĩ:
    - Anh có nghĩ là sự hy sinh đòi hỏi phải trả không?
    - Không, chúng ta làm bất cứ điều gì cũng chỉ muốn đạt đến sự thư thả của tâm hồn, đó không phải là trả giá. Như điều mục sư đã nói: Chúng ta tin tưởng chỉ vì chúng ta muốn có một niềm tin thôi, cũng như chúng ta yêu vì muốn được yêu vậy. Chuyện đó không có gì đáng ngờ cả.
    - Em tin rằng cha nói đúng.
    - Anh cũng thế.
    - Nhưng anh Đan này. Anh có nghĩ là không gì để ta lo âu khi... Em yêu anh không?
    - Cha em cũng đã mừng cho anh chuyện đó. Jane này, em biết không, ngoài em, anh chẳng còn yêu ai.
    Đan cùi xuống hôn lên mái tóc vàng, trên đôi mắt xanh lơ, trên khuôn mặt đầy hạnh phúc của Janẹ Lòng chàng miên man với trăm mối suy nghĩ lo lắng. Rồi hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau. Đan lại đáp xe xuôi về phương Nam. Lần này đòan xe như chở nặng hơn. Vì chở thêm trái tim âu lo trăm mối của Đan và cả một tình yêu trong trắng của Jane nữa.

  4. #23
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    LÁ RỤNG CHIỀU THU


    Tác giả :Quỳnh Giao

    Chương 11

    Năm 1943.
    Cuộc chiến bắt đầu xoay chiều. Nó trở nên có lợi hơn cho phe đồng minh. Mỹ phản công mạnh ở phía Tây Thái Bình Dương, còn lực lượng trên bộ cùa Trung Quốc cũng dần đẩy lùi một phần quân Nhật ở vùng Bắc Miến Điện. Quân Anh ở Đại Tây Dương được tăng cường, phối hợp với quân Mỹ mở cuộc tiến công liên tục. Ai Đan cũng có mặt trong đoàn quân đó. Bây giờ là tháng chín 1943. Đoàn chiến hạm của Đan được điều sang Ấn Độ. Mà Ấn Độ đâu cách xa Trung Quốc bao xạ Đúng ra tin trên phải làm cho Đan vui. Xa tổ quốc bấy nhiêu năm. Nay trở về làm một cánh quân gián tiếp giúp đỡ cho tổ quốc. Cũng là một thứ hãnh diện. Vậy mà không hiểu sao, trái tim của Đan lại không vui một cách đơn giản như vậy.
    Tám tháng trôi qua, Đan đã không gặp được Janẹ Chiến hạm của chàng đôi lúc cũng ghé qua nước Anh, nhưng mỗi lần mỗi vội vả. Đan không có cơ hội lên bờ. Đan nhớ Jane điên lên. Nhưng rồi, câu chuyện của mục sư Ađam. Cái bóng đen ám ảnh khá nặng nề. Cướp lấy Jane, để lại vợ chồng già bơ vơ trong lúc này là một việc làm tàn nhẫn. Giả lại, cuộc chiến khốc lệt không ngừng, chưa hẳn hoà bình trở lại, Đan còn sống. Mà nếu còn sống chăng thì chàng cũng phải về ngay tổ quốc với trăm ngàn khó khăn sau chiến tranh. Đan cũng không biết lúc đó mình sẽ sống với hoàn cảnh mới ra sao, chứ không nói với một cuộc sống hạnh phúc cho Jane nữa.

    Có người nói: Một tình yêu thiếu suy nghĩ dễ đưa đến xuẩn động khó xử. Nhưng một tình yêu đựơc tính toán kỹ quá thường trở nên lạnh nhạt, thiếu cái nồng cháy của cuộc tình. Ai Đan không thiếu cái cuồng nhiệt, nhưng nỗi băn khoăn làm chàng do dự. Con người không thể tự tạo ra hạnh phúc, còn Đan thì không dám nghĩ đến cái hạnh phúc mình có. Yêu và đã được yêu vậy mà cuối cùng lại không dám yêu. Tại sao? Tám tháng trôi quạ Những xung đột tình cảm cứ giằng co trong đầu và Đan suy nghĩ mãi vẫn không đi đến được một kết luận dứt khóat. Rồi cuộc chiến đấu tiếp diễn. Ai Đan sẽ theo tàu đi nữa vòng trái đất. Trở về với phương Đông. Thế là mọi sự phải có một sự kết thúc dứt khoát. Ngay với bạn bè thông thường cũng cần phải có đôi lời tạ từ cơ mà. Trước khi tàu rời bến Ai Đan có được một tuần phép. Chàng vội trở lại Cambera lần cuối.

    Ai Đan đáp chuyến tàu hỏa ngược về phương Bắc. Mới đây mà một năm đã trôi quạ Một năm Đan đã vắng mặt ở Camberạ Đan bước trên con đường làng quen thuộc. Chàng lại được gia đình mục sư tiếp đón niềm nở. Vậy mà không hiểu sao Đan lại thấy bồi hồi. Bà Ađam và Jane bận rộn lo thức ăn và chổ ngủ cho Đan. Mục sư già kéo Đan ra ngoài đến tận vườn hoa, ông mới nói:
    - Này con đừng giấu. Có phải con có cả một bầu tâm sự ư?
    - Vâng. Đan cắn nhẹ môi cố ngăn cảm xúc trong lòng - Con sắp được phái sang chiến trường ở vùng Ấn Miến.
    - Có phải con không biết phải nói thế nào với Jane ?
    - Vâng - Đan nhìn mục sư với ánh mắt thành khẩn - Con biết con không có quyền giấu Jane một cái gì.
    - Đừng có châu mày ủ dột như vậy - Ông mục sư động viên - Phải nhớ là lúc nào cũng có Chúa bên con. Nào đến đây, ta báo cho con một tin vui.
    Ông Ađam đưa Đan tới giữa vườn hoa. Trên một chậu to, đã có một cây mai tươi tốt:
    - Ồ, hoa mai!
    - Đúng vậy, hoa mai đấy con ạ. Đây là cây mai cuối cùng mang từ Tô Châu sang. Mùa xuân năm nay đột nhiên nó sống lại. Và ta dám đánh cá với con là thế nào mùa đông tới đây nó sẽ trổ đầy hoa cho mà xem.
    - Con xin mừng cho mục sư!

  5. #24
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    - Đây là một điềm lành - Mục sư Ađam chớp mắt nói - Để ta nói chuyện thẳng thắn với con một chút. Lần trước, khi con đi rồi, Jane đem hết mọi chuyện về kể cho ta nghe. Con nói cũng có lý. Có điều tự ta hy sinh để đạt đến đỉnh cao của cuộc đời chỉ có, khi ta không hy sinh luôn tình yêu của người khác. Jane quá yêu con. Con thấy làm vậy chẳng phải là khiến cả nó đau khổ ư?
    Ai Đan xúc động. Không có gì giấu giếm được ông lão. Thế là chàng đem hết những suy nghĩ tính toán ra trình bày cho vị mục sư già. Kể cả những mâu thuẫn và nỗi buồn trong tim.
    - Tất cả tại tôi cả -- Mục sư Ađam nghe xong cười nói, nụ cười như một liều thuốc an ủi. Mục sư không trách chàng, tiếp tục -- Đúng ra tôi không nên kể cho cậu nghe hai câu chuyện kia về đất Tô Châu nhưng bây giờ chưa muộn. Cuộc chiến sắp chấm dứt. Sau chiến tranh ta sẽ đưa Jane trở về phương Đông. Ta muốn rồi sẽ được nằm xuống nơi ấy. Và con, con có thể giúp ta chọn một mảnh đất ở xứ Đặng Vệ không?
    Bất giác Ai Đan thấy muốn khóc:
    - Mục sư, con nghĩ là con không đáng để mục sư yêu như vậy.
    - Con là một đứa trẻ hạnh phúc. Nhớ một điều là nên chăm sóc tử tế cho Jane.
    - Con sẽ làm điều đó suốt đời con!
    - Được rồi, bây giờ ta vào nhà -- Ông mục sư pha trò -- Ta giống như một con chó già yếu đuối. Suốt ngày bị mẹ con Jane ức hiếp. Có con bênh vực ta yên tâm hơn.
    Ai Đan không ngờ mọi sự lại diễn biến tốt đẹp một cách bất ngờ như vậy. Bao nhiêu lo âu suy nghĩ tan biến, tạm thời hay vĩnh viễn? Chuyện đó cũng không cần. Ít ra chàng cũng có được những nghỉ phép vui vẻ ở Cambera.
    Ai Đan ở chơi được ba ngày thì Jane đưa ra một ý kiến làm chàng vui sướng đến ngỡ ngàng. Jane xin phép ba mẹ được đến thăm người dì cách đó hơn chục dặm đường ở phía bên kia bờ hồn, và có Ai Đan cùng đi. Đã lâu lắm rồi, Jane chưa đến thăm bà, vả lại bây giờ có Đan, nàng muốn đưa chàng đi chơi xa một chuyến để thay đổi không khí. Ông bà mục sư thuận lòng cho hai người đi chơi xa sau khi căn dặn dò đôi trẻ đủ điều. Thật ra ông mục sư có thoáng chút băn khoăn song cũng chỉ gợn nhẹ như mặt hồ lúc trời lặng gió, còn bà mục sư thì vẻ vui sướng lộ ra và lâu rồi bà cũng chưa đến thăm được người em gái. Nay Jane có ý muốn đến thăm lại có Ai Đan đi cùng, bà vui là phải.
    ... Ai Đan và Jane đi xuồng sang bên kia hồ. Trời mới sáng ra, mặt hồ còn phủ một làm sương mờ trắng đục. Hơi nước tỏa bốc như khói sương. Hai người bơi xuồng, tiếng mái chèo quẫy nhẹ trên mặt hồ xanh. Những tia nắm - hiếm hoi của buổi sáng như những lưỡi gươm mỏng xuyên qua màn sương. Cảnh vật hư ảo đến thần tiên.
    - Anh Đan giỏi quá - Jane nhìn Đan bơi xuồng khen.
    - Nghề của Đan mà.
    Jane mở to đôi mắt hồ thu nhìn những động tác khỏe mạnh dứt khoát của Đan. Nàng tưởng chàng không phải là lính thủy nữa mà là chàng lực sĩ đang biểu diễn nghệ thuật bơi thuyền. Mái tóc hớt ngắn làm lộ rõ vầng trán đẹp, thông minh của Đan, đôi mắt đen với hai chân mày sắc của chàng đậm nét đẹp Đông phương. Jane thấy nao nao lòng.
    - Jane nói gì đi chứ.
    Đan giục, chàng không muốn kéo quá dài phút giây im lặng giữa hai người. Mỗi phút ở bên Jane là mỗi phút chàng thấy mình tràn ngập niềm vui và hạnh phúc:
    - Khi nào thì and Đan dạy Jane biết thêm tiếng nói của quê anh?

  6. #25
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Ai Đan vẫn đều tay chèo nhưng mắt chàng hướng về Jane, mắt Đan ánh lên niềm vui:
    - Bao giờ yên lành rồi, Đan sẽ chỉ cho Jane.
    - Bao giờ?
    Jane nở nụ cười trên môi thắm, đôi mắt xanh đẹp của nàng khép hờ, hàng chân mày nhíu lại như cũng muốn cùng hỏi như nàng vừa cất tiếng:
    - Ngày ấy là khi chiến tranh chấm dứt - Đan nói, chàng khoát mái chèo hướng xuồng lao nhanh vào bờ, và tiếp - Khi ấy Đan sẽ đưa Jane và gia đình về thăm lại đất Tô Châu, ngắm mai vàng đất Đặng Vệ, bơi thuyền trên hồ Động Đình và ngắm sáo diều vi vút trên đồng cỏ.
    Đan hào hứng nói và Jane say sưa nghe. Rồi hai người cùng lặng yên, chỉ có ánh mắt tìm nhau và tiếng mái chèo quẫy nước êm ái...
    Đã sang tới bờ bên kia, Ai Đan đỡ Jane lên đường sau khi cột chiếc xuồng vào một thân dương liễu mọc sát bờ hồ, những cành liễu rũ phất phơ, thân cây vươn ngả bóng soi trên nước.
    Hai người thong thả đi bên nhau. Mặt đường lát đá nuối đỏ, sạch sẽ tinh tươm như vừa được một bàn tay thần kỳ nào gội rửa. Chàng đi như thế cho thư giãn sau những giờ trên thuyền. Jane và Ai Đan lên một chiếc xe song mã. Người xà ích ra roi. Tiếng vó ngựa dập dồn đưa hai người về phía trước.
    Xe chạy đựơc vài phút, họ như trôi vào một thung lũng màu xanh, như trôi vào một giấc mộng... Không ai nói với ai một lời, cả hai đều chăm chú nhìn vào cảnh vật. Bên tay phải, mặt hồ xanh trải rộng, sương mù đã tan, nắng đang tắm vàng cả hồ nước rộng, sóng lăn tăn, nho nhỏ, hiền lành. Vài chiếc thuyền dập dềnh ngoài xa. Những chiếc xuồng màu trắng nhìn xa như những con thiên nga đang phủ cánh trên mặt nước, từng đôi trai gái đang thông thả khua chèo. Phía bên trái đường là sường dốc thoai thải, chân đán xanh tươi. Chiếc xe song mã chở Ai Đan và Jane theo con đường men theo hồ chạy thẳng vào thung lũng xa ấy. Những cảnh vật rừng xanh non, gió lay phay thổi nhẹ nhàng mái rượi.
    - Dừng lại đi, nơi này đẹp quá!
    Ai Đan không nén nổi sự thán phục, khẽ reo lên. Chàng quay sang phía Jane thấy nàng cũng như người mộng đã xuất thần trước cảnh đẹp của thiên nhiên.
    - Đây là đâu? Cuối cùng Đan lại lên tiếng hỏi
    - Thung lũng màu xanh, sắp tới nhà dì Jane rồi.
    Bấy giờ Jane mới nói, nàng nhìn Đan với ánh mắt vui có hồn người trở lại:
    - Đẹp quá phải không Đan?
    - Đẹp tuyệt vời. Thung lũng xanh giữa hồ xanh và núi xanh.
    Tiếng vó ngựa vẫn dập dồn trên đường vắng. Xe vẫn tiếp tục đi. Càng đi sâu vào thung lũng màu xanh bát ngát của cây lá, cúa đá núi cùng với tiếng lá rì rào, tiếng suối róc rách như một dà đại phong cầm khổng lồ của thiên nhiên.
    Xe rời mặt đường đá đỏ và dừng đậu lại trên một bãi cỏ xanh. Đan nhẹ đỡ Jane bước xuống. Nàng chỉ về phía trước:
    - Nhà dì Jane kia.
    Vừa nói Jane vừa hất nhẹ chiếc túi đi đường lên vai, khẽ kéo tay Đan đi như chạy về phía trước.

  7. #26
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    LÁ RỤNG CHIỀU THU


    Tác giả :Quỳnh Giao

    Chương 12

    Nhà của dì Jane cũng là một kiểu nhà đặc trưng của nước Anh, mái ngói đỏ, tường lát đá, nằm trong một khuôn viên có nhiều cây trái và hoa. Dì jane khoảng bốn mươi tuổi và là một phụ nữ đẹp với mái tóc màu nâu nhạt, mũi thảng thanh tú. Cổ bà cao trắng ngần và mịn màng như lụa Tô Châu. Bà nhìn trẻ hơn tuổi, vẻ đẹp của bà là một vẻ đẹp kiều mỵ, quyến rũ và qúy phái làm Ai Đan phải sững người khi gặp bà. Bà dì Jane mở cửa và reo lên khi thấy Jane
    - Ồ, Jane cháu đã tới!
    Bà ôm chầm lấy Jane, vỗ vỗ vào lưng nàng, hôn nhẹ lên mặt, lên tóc cô cháu gái yêu quý. Jane cũng vậy, nàng vui mừng thật sự khi gặp lại dì. Lúc sau như chợt nhớ ra Ai Đan, nàng buông dì ra, quay lại kéo Ai Đan lên giới thiệu với dì:
    - Thưa dì, đây là anh Đan. Người quen của cha cháu ở xứ Tô Châu.
    - Rất vui được đón chào anh.
    Bà đưa tay ra cho Đan bắt và lúc bấy giờ Jane mới nói thêm:
    - Anh ấy đang là lính thủy được nghỉ phép...
    - Thật sao? Bà mừng rỡ bước lại ôm Đan và hôn lên trán chàng - Vậy cậu là người hùng của chúng tôi nhé.
    Ai Đan nhanh chóng hòa vào niềm vui của Jane và dì nàng, chàng cũng cười vui vẻ và chuyện trò cùng bà dì của Jane một cách tự nhiên. Buổi chiều, bà dì của jane đưa nàng và Đan đi thăm trang trại của bà cách đó chừng hai dặm. Người giúp việc dẫn từ tàu ngựa ra ba chú ngựa tuyệt đẹp. Bà Mari tên người dì Jane rất thân mật hỏi Ai Đan:
    - Cậu có làm kỵ mã được không?
    Ai Đan cười gật đầu và như để chứng minh cho khả năng của mình. Chàng xòe bàn tay đón dây cương từ tay người chủ ngựa, đặt chân vào bàn đạp, nhảy thoắt lên mình ngựa ô màu đỏ, đá thúc chú ta chạy một vòng quay sân trước sự ngạc nhiên thích thú của Jane và bà Mari.
    Đêm ấy Ai Đan thấy lòng xôn xao khó ngủ. Chàng nhớ tới cảnh tượng được chứng kiến buổi chiều ở trang trại cúa bà Mari hàng trăm con ngựa đang tuổi lớn phi trên đồng cỏ, tiếng vó ngựa như sắp xung trận làm Ai Đan nao lòng. Cứ bâng khuâng như thế, Ai Đan lại tưởng về cảnh chèo thuyền diễm tuyệt trong sương mờ buổi sáng, đến con đường vào thung lũng màu xanh... Đêm nay cũng như đêm khác từ ngày xa đất Tô Châu Ai Đan ngủ lạ nhà mà sao chàng khó chợp mắt. Ở dưới nhà trong gian phòng kế vườn kia Jane có ngủ ngon không?
    Hay cũng như Đan nàng cũng nôn nao khó ru giấc ngủ. Qua khung cửa sổ mở rộng, ánh trăng soi thẳng vào giường Ai Đan. Chàng đang đứng bên khung cửa ngước mắt nhìn lên cao, thấy vầng trăng tròn lấp ló sau những đám cây kéo đến. Ngoài trời, gió lộng thổi trong những tàn lá cây phong nghe được cả tiếng vi vút của gió đùa với lá. Dưới vườn, cây cũng đang xào xạc róc rách, và tiếng côn trùng kêu rỉ rả, nỉ non, ngoài balcon. Chàng ngỡ ngàng khi nhìn xuống dưới sân, cả một sân ánh trăng vàng óng ánh. Trời đã sạch làn bóng mây, trăng trong trẻo tròn vạnh lung linh trên đầu tỏa ánh vàng...

  8. #27
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Thật là thần tiên. Đã lâu rồi Đan mới có dịp chiêm ngưỡng một cảnh đẹp như thế này. Chàng thoáng nghĩ đến quê nhà, chỉ ở đó mới có được những ngày trăng đẹp, nhất là những ngày trăng sắp đến rằm như trăng nay? Bấm đốt ngón tay thôi, Đan đã xa nhà thấm thoát bốn năm rồi. Thời gian và không gian cách trở. Biển khơi muôn trùng mênh mông và ở nơi quê hương khói lửa chiến tranh vẫn đang ngùn ngụt cháy. Bao giờ Đan mới được trở về quê hương xứ sở của chàng. Ai Đan bần thần, chàng nhẹ bước theo cầu thang xuống nhà và ra vườn, lặng lẽ ngồi xuống băng ghế đá dưới giàn nho đang mọng quả. Thốt nhiên Ai Đan giật mình. Có tiếng động đâu đó rất gần. Rồi một bóng người băng qua khoảng vườn phía sau. Dường như đó là Jane, chỉ có nàng thôi. Ai Đan vui mừng, chàng xoay người lại và nép gọn người vào băng ghế ý đón chờ...
    - Jane phải không?
    Ai Đan hỏi như thầm nói. Và có tiếng Jane đáp lại khẽ như hơi thở:
    - Đan.
    Ai Đan đứng lên rời khỏi băng ghế bước tới gần. Chàng cầm lấy tay Jane nắm chặt:
    - Đau em, Đan!
    - Anh không ngủ được.
    - Em cũng thế
    Jane nói nàng đứng sát vào Đan, hơi thở nàng phả vào cổ chàng nóng ướt. Đan vòng tay ôm lưng Jane đưa nàng về phía băng ghế. Jane chỉ mặt một chiếc áo lạnh bằng len mỏng:
    - Em có lạnh không?
    - Không.
    Jane để yên tay Đan trên eo nàng, thì thầm tiếp:
    - Đêm nay đẹp quá Đan nhỉ. Chưa bao giờ em thấy đêm huyền diệu như thế này. Trăng tròn và óng ả. Anh thấy không?
    - Trăng là vẻ đẹp được tôn thờ của người phương Đông chúng anh. Ở xứ Anh quốc Của em, trăng như là khách lạ.
    - Nên em mới thấy trăng đáng yêu, vì đêm thêm đẹp.
    Rồi Jane hỏi:
    - Anh xuống lâu chưa?
    - Anh thấy khó ngủ nên xuống lâu rồi.
    - Sao em không thấy?
    - Anh ngồi lẫn vào ánh trăng.
    - Để làm gì hả Đan?
    - Hy vọng được thấy em, Jane.
    Hai má Jane nóng bừng, mắt nàng long lanh ướt:
    - Anh có nghĩ là em ra không mà chờ đợi?
    Đan ôm ngang lưng nàng, kéo nhẹ Jane về phía chàng:
    - Anh có đợi đâu? Anh ngồi đó với một hy vọng mơ hồ, với một linh cảm mách bảo anh hãy hy vọng và chờ đợi. Rồi em sẽ ra, em sẽ ra, sẽ rạ..
    - Em cũng thế - Jane thủ thỉ - Linh cảm của em mách bảo là anh đang ở ngoài này, anh đang chờ đợi. Em nằm mà lòng nôn nao, có một cái gì đó hối thúc. Vậy là em vùng dậy chạy ra đây. Đan ôm chặt hơn, đặt một cái hôm lên cổ nàng:
    - Hèn chi em không ngủ được - Jane lại thì thầm tiếp - Tại anh ra đây chờ em, nên em mất ngủ. Bắt đền anh...

  9. #28
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Jane nói dễ thương như một người con gái phương Đông làm Đan cũng phải ngỡ ngàng:
    - Anh không ngủ được. Ra cửa sổ nhìn mây trôi và gọi tên em. Mỗi áng mây là một lần anh thầm nhắc đến Jane, cho nên em mới nóng ruột không ngủ được.
    - Anh đếm nhiều chưa? Được bao nhiêi?
    - Nhiều lắm. Nếu cân đông từng lời anh đếm thì cũng nặng bằng người em rồi Jane ạ.
    Đan nói và một lần nữa chàng lại ôm lấy Jane hôn nhẹ lên tóc nàng, mái tóc vàng thơm ẩm hơi sương đêm. Jane ngoan ngoãn trong tay Đan, âu yếm hỏi:
    - Anh yêu em lắm phải không, Đan?
    - Yêu nhiều lắm, yêu lắm!
    - Yêu như thế nào hả Đan?
    - Yêu như thế này yêu đến chết được.
    - Ái, đau em. Đau em Đan.
    Jane kêu lên yếu ớt, nàng rút sâu vào trong vòng tay Đan. Tiếng kêu của nàng trong trẻo và thơ ngây làm Đan nao lòng... Chàng nâng mặt nàng lên. Mái tóc vàng rơm xõa xuống phủ một bên má trên gương mặt đẹp như ngọc Jane. Đôi mắt xanh khép hờ, hàng mi dài công vuốt và đôi môi mọng đỏ he hé đón chờ... Ai Đan bỗng thấy mình bật run trước vẻ dâng hiến thánh thiện của người yêu.
    ... Họ rời nhau ra sau khi ở trong vòng tay nhau một lúc lâu. Rồi như muốn tránh những phút yếu đuối của tình cảm có thể xảy ra để mọi người suy nghĩ không hay về họ. Ai Đan dìu Jane đứng dậy đi về phía bờ suối cuối vườn. Hai người đến ngồi trên một phiến đá rộng. Nơi buổi chiều, khi hoàng hôn xuống Jane đã ra ngồi đọc sách ở đây. Ai Đan hỏi như chợt nhớ ra:
    - Chiều nay Jane đọc cuốn gì đấy?
    - "Người đàn bà áo trắng" truyện của Kipling.
    - Truyện tình cảm phải không?
    - Phải Đan ạ. Truyện tình cảm. Rất hay.
    - Kết cục như thế nào Jane?
    - Chuyện hai người yêu nhau, gặp sóng gió trở ngại rồi cuối cùng trở về với nhau sống trong hạnh phúc.

  10. #29
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Ai Đan ôm lấy vai người yêu:
    - Anh muốn chúng mình sẽ giống họ Ở đoạn cuối. Em có muốn không Jane. Chỉ có hạnh phúc và hạnh phúc thôi.
    - Nhưng còn chiến tranh, nhỡ có gì xảy rạ..
    Ai Đan siết chặt vai nàng, thủ thỉ:
    - Sẽ không có gì xảy ra hết Jane ạ, chúng ta yêu nhau, không có gì ngăn cách và đáng sợ cả. Em thấy không ở đây bình yên lắm. Đêm yên tĩnh, trăng vàng...
    - Em thấy..
    - Em thấy sao?
    - Em sợ một điều gì đó rất mơ hồ có thể đến với chúng tạ..
    Ai Đan lắc đầu:
    - Anh hiểu em Jane ạ. Khi yêu nhau người ta muốn nâng niu quý trọng tình yêu. Khi hạnh phúc người ta lo sợ hạnh phúc đó bị tan vỡ. Nghĩa là người ta lo ngại sự bất hạnh có thể xảy ra. Điều đó rất là thường tình. Nghĩ đến tương lai là đúng thôi nhưng đừng lo nghĩ quá nhiều về nó bởi tương lai là ở phía trước là những gì chưa biết đến. Còn hiện tại như một ly rượu nồng mà người ta cần phải biết giữ gìn bảo vệ.
    - Vâng.
    Ai Đan chỉ lên trời:
    - Đêm đẹp lắm! Anh cũng ít thấy đêm nào đẹp như đêm nay. Anh sẽ nhớ mãi đêm này. Đêm ở bên em. Đêm hạnh phúc của chúng mình phải không Jane?
    - Vâng - Jane ngọt ngào, dịu dàng, - Em cũng sẽ nhớ mãi đêm nay. Chúng mình đã không bao giờ mãi xa nhau Đan nhé.
    - Mãi mãi.
    - Rồi sau này em sẽ về quê anh, ở đó em sẽ cùng mọi người làm cho lụa Tô Châu mỗi ngày đẹp hơn...
    - Anh tin như thế.
    Jane ôm lấy người yêu, giọng nàng nóng hổi:
    - Em ghét chiến tranh, và bây giờ em càng thù ghét nó hơn. Tại sao lại có người đi gây chiến, anh nhỉ? Đan ơi, em chỉ muốn anh ở lại cùng em. Em sơ....
    Ai Đan đưa tay bịt miệng nàng:
    - Em đừng nói thế. Anh sẽ về, sẽ trở về với em.
    - Anh đừng bao giờ quên em nhé, Đan.
    Ai Đan lắc đầu:
    - Thôi đừng bao giờ nói đến chuyện đó nữa.
    Jane lại thủ thỉ:
    - Em sẽ nói chuyện với ba mẹ về chuyện chúng mình.
    - Em sẽ kể hết chứ.
    - Em không muốn giấu ba mẹ một điều gì. Ba mẹ thương em lắm. Anh thấy không?
    - Anh biết.
    - Cả dì Mari nữa.
    - Dì sẽ không phản đối chuyện của chúng mình chứ Jane - Đan hỏi.
    - Không - Jane nói nhanh - Buổi chiều khi đi thăm trang trại, em có nói qua cho dì nghe. Dì vui lắm - Rồi nàng vui vẻ kể tiếp - Trước đây, cũng lâu rồi có một người đã nhờ dì giới thiệu với em. Nhưng dì từ chối vì dì muốn để em tự quyết định.
    - Bây giờ em đã quyết định xong chưa?
    - Xong rồi.
    - Người đó là ai. Giới thiệu cho anh nhé.
    Jane đập khẽ vào vai chàng:
    - Ghét quá. Còn ai vào đây ngoài anh nữa hả Đan?
    - Thật em chọn anh sao, Jane - Ai Đan bồng nàng trên tay - Em nhắc lại đi Jane.
    - Em chọn anh, Đan ạ.
    Ai Đan đặt Jane xuống, chàng lặng đi đến sững sờ nhìn nàng rồi hai người lao vào vòng ôm của nhau. Họ hôn nhau, hôn mãi, hôn mãi cho tới khi cả hai cùng giật mình khi nghe có tiếng độn nơi khung cửa sổ phòng Đan.
    Jane gỡ những sợi tóc mai lòa xòa trên mặt một tay vẫn níu chặt lấy người yêu. Ai Đan vẫn giữ nàng trong tay. Chàng liếc về phía cửa sổ, lắc đầu rồi ôm chặt nàng hơn Đan thì thầm:
    - Qúa đấy, gió đùa mình đấy, Jane ơi...

  11. #30
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Rồi họ lại trộn đầu vào nhau trong mê mãi yêu thương. Buổi sáng ra, Jane tươi rói như một chiếc áo mới may. Đan cũng thế, chàng vẫn chưa nguôi được cảm xúc của buổi tối qua. Jane đi ra ngoài bờ nước có Đan đi cùng. Nàng dịu dàng tiếp nước cho Đan:
    - Anh ngủ được không Đan?
    - Anh ngủ được - Đan gật nhẹ và tiếp - Và toàn mơ thấy Jane thôi.
    Jane cười, tiếng cười của nàng nghe trong trẻo và thanh thoát hơn. Lát sau hai người đã ngồi trong phòng ăn cùng dì Mari. Bỗng cửa phòng bật mở, hai thiếu nữ ùa bào như một cơn gió từ xa. Cả hai đều sững lại khi nhìn thấy Jane và cùng nhào đến ôm nàng:
    - Chị Jane! Ôi chị Jane đẹp quá!
    Jane khẽ khẽ chỉ cho hai cô em có người khách trong nhà. Cả hai không chút ngượng ngùng quay sang Đan cười rất tươi. Hai cô gái rất đẹp và hình như sinh đôi vì giống in nhau. Từ mái tóc nâu nhạt cho đến kiểu quần áo đang mặt trên người.
    - Đây là Linda và Jên, hai em của Jane.
    Jane vừa định nói tiếp thì dì Mari đỡ lời:
    - Hai nhỏ chơi bên làng, không biết Jane đến chơi nay mới về.
    Và dì chỉ Đan nói:
    - Anh Đan là lính thủy... bạn của Jane.
    Rất tự nhiên, Linda và Jên ngồi thụp xuống bên Đan hỏi chuyện đánh nhau trên biển. Nghe Đan kể hai nàng thích thú lắm. Dì Mari cũng vậy. Còn Jane thì mở to đôi mắt đẹp nhìn Đan. Vì đây là lần đầu tiên nàng được nghe chàng kể chuyện binh nghiệp của mình. Buổi sáng hôm ấy trôi đi bên chiếc lò sưởi ở trong phòng khách, với những câu chuyện chiến đấu của Đan, những câu chuyện lượm lặt trên đường đi của hai cô gái sinh đôi xinh đẹp...
    Đan và Jane chia tay dì Mari lúc xế trưa. Dì Mari và hai con tiễn hai người hơn một dặm đường rồi mới quay trở về. Linda và Jên cứ nắm tay Đan dặn mãi:
    - Anh Đan đi khỏi và mau về kể chuyện cho chúng em nghe nhé.
    Cả ba người cứ đứng bên đường nhìn theo Đan và Jane cho đến khi chiếc xe song mã chở hai người đi khuất... Tuần nghỉ phép trôi qua. Những ngày đó là những ngày hạnh phúc. Cuộc sô"ng đầy thơ, đầy mộng với tình yêu. Dưới ánh trăng bên bờ hồ trên chiếc thuyền nhỏ xinh xinh, hay lặng lẽ bên Jane, liên nhạn của thiên nhiên và ánh trăng vàng say đắm. Hạnh phúc là những giây phút chỉ dành cho lứa đôi.
    Chỉ có một cơn lốc nhỏ trong tim... đó là lần cùng Jane chèo thuyền trở về. Đan đã nghe Jane chỉ vào cành mai trong chậu nói:
    - Cha rất yêu hoa mai, và đây là chậu hoa mà tháng trước mà cha đã đến tận London mua về, nghe nói giá nó cao lắm.
    Ai Đan bỗng thấy tim bỗng nhiên đập mạnh. Chàng không nói gì nhưng Đan biết mục sư đã yêu chàng cỡ nào. Lần cuối cùng chia tay. Tình cảm mọi người như lắng đọng hơn, bình tĩnh hơn, chỉ có Jane là khóc. Đan hôn Jane trước giờ lên tàu hỏa chuyển bánh. Jane đã run rẩy và khóc không thành tiếng trong vòng tay của chàng. Ngồi vào xe mà Đan thấy mọi vật chung quanh, và cảnh phố đều như bị vây phủ bởi một màn sương mù màu đỏ nhạt...

    o0o

Trang 3 / 7 ĐầuĐầu 12345 ... Cuối Cuối

Chủ Đề Tương Tự

  1. Mùa Thu lá bay - Quỳnh Dao
    By giavui in forum Audio Tiểu Thuyết Tinh Cảm
    Trả Lời: 3
    Bài Viết Cuối: 03-19-2016, 06:57 PM
  2. Nhạc Hoa 2
    By giavui in forum Nhạc Trung Hoa
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 02-15-2016, 11:11 PM
  3. Hát Gọi Mùa Xuân (Young Hit Young Beat )
    By giavui in forum Nhạc Việt Nam
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 01-26-2015, 10:54 PM
  4. Mùa thu lá bay - Như Quỳnh
    By MjMj in forum Tặng Nhau Âm Điệu
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 06-24-2011, 10:11 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •