Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Không có hạnh phúc tột đỉnh nào trên cõi đời này mà không bị trĩu nặng bởi những tai họa, cũng không có hạnh phúc nào lên đến tận cùng mà không ngả xuống vì tai ương của nó.
Jerbey Taylor
Results 1 to 5 of 5

Chủ Đề: THƠ TÌNH Xuân Diệu

  1. #1
    Join Date
    Nov 2010
    Bài Viết
    24,512
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 70 Lần
    Trong 70 Bài Viết

    03 Rose

    Thơ Tình Xuân Diệu




    Tên thật là Ngô Xuân Diệu, sinh ngày 2 tháng 2 năm 1916 tại Tuy Phước, tỉnh Bình Định cũ, nơi cha là Ngô Xuân Thọ vào dạy học và kết duyên với mẹ là Nguyễn Thị Hiệp.

    Xuân Diệu sau ra Hà Nội học, 1938-1940 ông và Huy Cận ở gác 40 Hàng Than. Ông tốt nghiệp kỹ sư canh nông năm 1943. Ông mất ngày 18 tháng 12 năm 1985.

    Xuân Diệu viết nhiều, có khoảng 450 bài thơ. Một số lớn chưa được xuất bản. Tác phẩm tiêu biểu: các tập thơ Thơ thơ (1938), Gửi hương cho gió (1945), Ngọn quốc kỳ (1945), Một khối hồng (1964), Thanh ca (1982), Tuyển tập Xuân Diệu (1983); truyện ngắn Phấn thông vàng (1939); và nhiều bút ký, tiểu luận, phê bình văn học.

    Xuân Diệu là một trong những nhà thơ tiêu biểu nhất của phong trào Thơ mới. Ông mang ngọn gió rạo rực, thiết tha, nồng cháy, khao khát yêu thương đến cho thi ca. Thơ Xuân Diệu là "vườn mơn trớn", ca ngợi tình yêu bằng muôn sắc điệu, âm thanh và hương vị trong Thơ thơ, pha lẫn chút vị đắng cay trong Gửi hương cho gió. Nhiều câu nhiều bài chịu ảnh hưởng từ thi ca lãng mạn Pháp.


    Ngay từ buổi đầu bước chân vào làng thơ, Xuân Diệu dường như đã tự chọn chomình một tôn chỉ: sống để yêu và phụng sự cho Tình yêu! Phụng sự bằng trái tim yêu nồng cháy, bằng cuộc sống say mê và bằng việc hăm hở làm thơ tình! Xuân Diệu ví mình như một con chim bay hay hát: "Tôi réo rắt, chẳng qua Trời bắt vậy".

    Trước kia Nguyễn Công Trứ nói:
    Trời ban ta, đất trở ta
    Trời đất sinh ta, nguyên có ý.
    Thì quả vậy. Trời đất sinh ra thi sĩ Xuân Diệu trên xứ sở hữu tình này để ca hát về tình yêu - cái đề tài mà từ ngàn xưa người Việt Nam chúng ta đã say mê, giống như nhà sư nọ mê một cô nàng đội gạo:
    Sư về sư ốm tương tư
    Ốm lăn ốm lóc cho sư chọc đầu
    Vì Xuân Diệu sống hết mình cho tình yêu cộng với tài thơ thiên phú, lại gặp buổi "gió Âu mưa Mĩ", những khát vọng yêu đương của trai gái được tháo cũi sổ lồng, cho nên trong thơ tình của Xuân Diệu có tiếng máu dồn mạnh trong huyết quản, có dòng nhựa sống tràn trề mãnh liệt của cả thế hệ đang vươn dậy.

    Có những vần thơ được viết ra cách đây hơn nửa thế kỷ mà đến nay vẫn còn khiến chúng ta bàng hoàng vì sự mới mẻ và táo bạo của nó:
    Với trăm ma, tôi hẹn những mười nguyền
    Những Tây Thi, Lộng Ngọc, những Điêu Thuyền.
    ...
    Hồn đông thế, tôi sợ gì cô độc ?
    Ma với nhau thì ôm ấp cùng nhau...

    Cái "nhân bản yêu đương" trong thơ tình Xuân Diệu thật là nồng cháy và bền bỉ cho đến tận lúc nhà thơ của chúng ta nhắm mắt xuôi tay!

    Nửa thể kỉ thơ tình Xuân Diệu là một quá trình khám phá không ngừng vào cái thế giới kì diệu của tình yêu.

    Phát hiện đắt nhất của Xuân Diệu chính là sự khẳng định rằng: cây tình yêu giữa cuộc đời thực, sẽ mãi mãi xanh tươi, còn những thứ "tình" được nặn ra từ lí trí khô cứng hoặc từ mộng mị sẽ tàn lụi, xám xịt!

    Và quả là như vậy. Xuân Diệu không còn nữa nhưng cây tình yêu trên mảnh đất này có hư hao đi chút nào màu xanh muôn thuở ? Trong khi nhà thơ, ở một cõi khác, có thể đang ôm ấp những hồn ma xinh đẹp nào đó, thì ở trên thế giới này, những chàng trai, những cô gái,những cặp tình nhân, những cặp vợ chồng vẫn đang sống,đang cảm xúc, và hưởng thụ tình yêu sống động và bất tuyệt!



    VỘI VÀNG
    ( Tặng Vũ Đình Liên)

    Tôi muốn tắt nắng đi
    Cho màu đừng nhạt mất;
    Tôi muốn buộc gió lại
    Cho hương đừng bay đi .
    Của ong bướm này đây tuần tháng mật;
    Này đây hoa của đồng nội xanh rì
    Này đây lá của cành tơ phơ phất
    Của yến anh này đây khúc tình si
    Và này đây ánh sáng chớp hàng mi .
    Mỗi buổi sớm thần Vui hằng gõ cửa;
    Tháng giêng ngon như một cặp môi gần
    Tôi sung sướng . Nhưng vội vàng một nửa;
    Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân
    Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua
    Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già
    Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất .
    Lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật,
    Không cho dài thời trẻ của nhân gian,
    Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
    Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại!
    Còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi,
    Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
    Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,
    Khắp sông núi vẫn than thầm tiễn biệt ...
    Con gió xinh thì thào trong lá biếc,
    Phải chăng buồn vì nỗi phải bay đi ?
    Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
    Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa ?

    Chẳng bao giờ, ôi, chẳng bao giờ nữa ...
    Mau lên đi màu chưa ngả chiều hôm,
    Ta muốn ôm
    Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
    Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
    Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
    Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
    Và non nước, và cây và cỏ rạng,
    Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng,
    Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
    Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi !


    VietFreeFun



  2. #2
    Join Date
    Nov 2010
    Bài Viết
    24,512
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 70 Lần
    Trong 70 Bài Viết
    LỜI KỸ NỮ
    - Xuân Diệu -

    Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa
    Vội vàng chi trăng sáng quá, khách ơi .
    Đêm nay rằm : yến tiệc sáng trên trời;
    Khách không ở, lòng em cô độc quá .
    Khách ngồi lại cùng em! Đây gối lả .
    Tay em đây mời khách ngả đầu say;
    Đây rượu nồng . Và hồn của em đây,
    Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử .
    Chớ đạp hồn em! Trăng từ viễn xứ
    Đi khoan thai lên ngự đỉnh trời tròn .
    Gió theo trăng từ biển thổi qua non;
    Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn .
    Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn
    Chớ để riêng em phải gặp lòng em ;
    Tay ái ân du khách hãy làm rèm,
    Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng .
    Đẩy hộ hồn em triền miên trên sóng ,
    Trôi phiêu liêu không vọng bến hay gành ;
    Vì mình em không được quấn chân anh,
    Tóc không phải những dây tình vướng víu,
    Em sợ lắm . Giá băng tràn mọi nẻo .
    Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da .
    Người giai nhân bến đợi dưới cây già,
    Tình du khách : thuyền qua không buộc chặt .
    Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt
    Cuộc yêu đương gay gắt vị làng chơi .
    Người viễn du còn bận nhớ xa khơi,
    Gỡ tay vướng để theo lời gió nước .

    Xao xác tiếng gà . Trăng ngà lạnh buốt
    Mắt run mờ, kỹ nữ thấy sông trôi .
    Du khách đi . Du khách đã đi rồi .

    VietFreeFun



  3. #3
    Join Date
    Nov 2010
    Bài Viết
    24,512
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 70 Lần
    Trong 70 Bài Viết
    CHIỀU
    - Xuân Diệu -
    ( Tặng Nguyễn Khắc Hiếu )

    Hôm nay, trời nhẹ lên cao ,
    Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn .
    Lá hồng rơi lặng ngõ thôn,
    Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương
    Phất phơ hồn của bông hường
    Trong hơi phiêu bạt còn vương máu hồng .
    Nghe chừng gió nhớ qua sông,
    E bên lau lách thuyền không vắng bờ .
    Không gian như có dây tơ
    Bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ tiêu .
    Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều,
    Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn ...

    MỘT TÌNH YÊU
    - Xuân Diệu
    Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất
    Đem cho em kèm với một lá thư
    Em không lấy là tình anh đã mất
    Tình đã cho không lấy lại bao giờ .

    Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo
    Tình thì buồn như tất cả chia ly
    Xếp khuôn giấy để hoài trong túi áo
    Mãi trăm lần mới gấp lại đưa đi
    Em xé như lòng non cùng giấy mới
    Mây dần trôi hôm ấy phủ sơn khê
    Thôi thôi nhé, hoa đã sầu dưới đất
    Cười trên cành sao được nữa em ơi!

    Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất
    Đem cho em là đã mất đi rồi!

    PHẢI NÓI
    -Xuân Diệu -
    ..Yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ ?
    ..Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều,
    ..Anh biết rồi , em đã nói em yêu;
    ..Sao vẫn muốn nhắc một lời đã cũ ?

    -Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ,
    Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng;
    Không tỏ hay, yêu mến cũng là không .
    Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch .
    Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích .
    Em biết không ? Anh tìm kiếm em hoài .
    Sự thật ngày nay, không thạt đến ngày mai ...
    Thì ân ái có bao giờ lại cũ ?

    Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ ,
    Phải nói yêu, trăm bận đến nghìn lần ;
    Phải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuân,
    Đem chim bướm thả trong vườn tình ái .

    Em phải nói, phải nói và phải nói
    Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày
    Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều say,
    Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết .

    Bằng im lặng, bằng chi anh có biết!
    Cốt nhất là em chớ lạnh như đông .
    Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng ,
    Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ .

    Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ .

    VietFreeFun



  4. #4
    Join Date
    Nov 2010
    Bài Viết
    24,512
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 70 Lần
    Trong 70 Bài Viết
    YÊU
    -Xuân Diệu -

    Yêu là chết ở trong lòng một ít
    Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
    Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu;
    Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết .

    Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt .
    Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,
    Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!
    - Yêu là chết ở trong lòng một ít .
    Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt .
    Những người si theo dõi dấu chân yêu ;
    Và cảnh đời là sa mạc cô liêu
    Và tình ái là sợi dây vấn vít .
    Yêu, là chết ở trong lòng một ít .





    Anh thương em khi ngủ


    Anh thương em khi ngủ
    Phong thái rất hồn nhiên
    Em ngủ như trẻ nhỏ
    Ngon say một giấc liền

    Tay em thả xuôi xuôi
    Như bay vào cõi mộng
    Mắt em khép dài dài
    Dưới trán em lồng lộng

    Em nằm in trẻ nhỏ
    Trong chiếc võng yêu thương
    Anh dệt giăng khắp chỗ
    Trong phòng, quanh quất giường.

    Anh thức nhìn em ngủ
    Anh canh giấc cho em
    Anh lắng nghe nhịp thở
    Ngực em đều xuống lên.

    Trở mình tay ấp má
    Anh thương em dáng người
    Tin cậy vào cuộc sống
    Tin ở anh trong đời

    Sau một ngày đẫy việc
    Chúc em tôi giấc lành
    Anh vô cùng sung sướng
    Nếu em mơ thấy anh.


    (17-9-1966)



    Đa tình

    Nghìn buổi sáng, bình minh xe chỉ thắm
    Đem lòng tôi ràng rịt với xuân tươi.
    Thuở xưa kia là con của mặt trời,
    Tôi có lửa ở trong mình nắng đọng.

    Đời muốn chữa cho tôi lành bệnh sống,
    Đem tuyết sương lời lẽ buốt vào gan;
    Tuyết sương mòn, băng giá phải trôi tan,
    Tôi là lửa chẳng bao giờ biết nguội.

    Tôi đã yêu từ khi chưa có tuổi
    Lúc chưa sinh, vơ vẩn giữa vòng đời;
    Tôi đã yêu khi đã hết tuổi rồi,
    Không xương vóc, chỉ huyền hồ bóng dáng.

    Vào đêm tối tôi sẽ làm đuốc sáng
    Rọi u minh tỏ rạng ánh hồn sâu;
    Đến ru thơ bao kẻ hãy buồn đau;
    Tìm ấp mộng những hồn sầu rã mục.

    Hồn đông thế, tôi sợ gì cô độc!
    Ma với nhau thì ôm ấp cùng nhau.
    Chuyện yêu đương bấy giờ đã hết đâu,
    Niềm tâm sự vẫn còn như thuở sống.

    Trong cõi lòng lan đi bao ấm nóng,
    Giữa hồn thường thắm thiết một ma thơ
    Đem nhớ nhung an ủi dưới trăng mờ,
    Và trong gió phất phơ đi có bạn...

    Kẻ đa tình không cần đủ thịt da;
    Khi chết rồi thì tôi sẽ yêu ma.


    VietFreeFun



  5. #5
    Join Date
    Nov 2010
    Bài Viết
    24,512
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 70 Lần
    Trong 70 Bài Viết
    Đời anh em đã đi qua
    Sáng thơm như một luồng hoa giữa đời
    Hiểu làm sao hết em ơi
    Bốn năm kì diệu đất trời nhờ em
    Ngôi nhà, cánh cổng trái tim
    Khóm cây, con mắt ngày đêm đón mừng
    Em đi, anh ngóng trông chừng
    Anh về, miệng đã gọi lừng: em ơi!
    Bữa ăn thành một hội vui
    Có em gắp với, rau thôi cũng tình;
    Cảnh thường cũng hoá ra xinh;
    Có em, anh hết ngẫm mình bơ vơ

    Bốn năm đầm ấm say sưa
    Tình yêu có biết hạn bờ nào đâu
    Bốn năm nhưng cũng qua mau
    Cõi trần ai có ở lâu thiên đường;
    Giã từ, từ biệt đôi phương
    Đôi nơi, đôi ngả, đôi đường: khổ anh!
    Bốn năm, lại khép trời xanh
    Nhớ em như một mộng lành mà thôi
    Từ đây anh lại trong đời
    Bữa cơm ngồi với một đôi đũa cầm;
    Giường kia một bóng anh nằm;
    Phòng văn một sách đăm đăm sớm chiều.
    Muôn vàn cảm tạ em yêu
    Chất cho anh biết bao nhiêu ân tình
    Ai hay anh đã để dành
    ánh hương một thuở, thơm thanh suốt đời
    Sống bằng nhớ lại nguồn vui
    Nhớ khi ôm cả đất trời cùng em...

    VietFreeFun



Chủ Đề Tương Tự

  1. Đừng Yêu NGười Làm Thơ
    By giavui in forum Truyện Ngắn
    Trả Lời: 1
    Bài Viết Cuối: 11-19-2013, 11:08 PM
  2. Tiền Ơi - Hài Mừng Xuân - Xuân Hinnh 2008
    By Duy_Khang in forum Show Ca Nhạc - Hài
    Trả Lời: 1
    Bài Viết Cuối: 12-12-2010, 07:04 PM
  3. Asia60 - Tết Xuân Xuân Xuân - 2DVD5
    By Duy_Khang in forum Show Ca Nhạc - Hài
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 12-09-2010, 05:45 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •