Chương 34
Khi Meredith rời khỏi nhà với cái túi đi chơi qua đêm của cô, tuyết chỉ rơi nhẹ, nhưng đến lúc cô lái qua ranh giới của Indiana, thì đã trở thành một trận bão tuyết. Những chiếc xe ủi tuyết và những chiếc xe tải chở cát đang làm việc trên đường cao tốc, ánh đèn vàng của chúng xoay tròn như đèn hiệu. Một chiếc xe tải chạy vượt qua cô, ném một đống nước sền sệt vào kính chắn gió của cô ; hai dặm ở phía trước, cô vượt qua cũng chiếc xe tải đó - bị kẹt trong một cái rãnh, tài xế đang đứng bên ngoài xe, nói chuyện với một người tài xế xe tải khác, đã dừng lại để giúp anh ta.

Theo radio, thì nhiệt độ là 22 độ và đang tụt xuống, với dự đoán là tuyết sẽ dày đến 12 , nhưng Meredith chỉ hơi nhận thức được tình trạng thời tiết có thể gây nguy hiểm. Tất cả suy nghĩ của cô tập trung vào quá khứ, và với ước muốn đến nông trại và làm cho Matt hiểu những gì đã xảy ra . Khi Patrick đã khăng khăng bảo cô đi đến trang trại, cô gần như tê liệt vì sốc bởi khám phá ra sự thật. Bây giờ khi cơn sốc đã qua, cô có cảm giác cấp bách để đền bù, giải thích, còn hơn cả những gì Patrick muốn cô làm.

Mặc dù thế, nghĩ về những gì mà Matt chắc đã cảm thấy khi anh nhận được bức điện đó làm cho dạ dày của cô thắt lại . Và anh vẫn bay về nhà để gặp cô trong bệnh viện - chỉ để bị từ chối không cho vào như một người hành khất không có tư cách. Anh chưa bao giờ bỏ rơi cô hoặc đứa con của họ. Ý nghĩ này làm cho cô thấy thật tuyệt và làm cho cô liều lĩnh đến tuyệt vọng muốn làm anh hiểu rằng cô đã không bỏ đi đứa con của họ hoặc ngăn cản anh bước vào cuộc sống của cô .

Ánh đèn pha của cô toả sáng trên đường cao tốc trước mặt, và Meredith thả chân ga, hơi thở của cô bắt đầu dừng lại khi chiếc xe bị trượt vào một mảng băng tuyết, nhào về phía trước mà không có độ bám sát, sau đó chồm lên trên nền tuyết lại . Ngay khi chiếc BMW được kiểm soát, suy nghĩ của cô quay về với Matt. Bây giờ cô hiểu lý do cho sự thù hằn được che đậy mà cô đã cảm thấy ở anh. Cô hiểu tất cả những chuyện đó, bao gồm lời nhận xét giận dữ của anh ở trong xe tuần trước khi họ tạm biệt nhau :"Dám đụng vào tôi một lần nữa, chỉ một lần nữa, và em sẽ muốn ước với Chúa là mẹ em chưa từng sinh em ra trên đời !"

Vì sự bất công không thể tin nổi đã làm đối với anh, Meredith có thể hiểu tại sao anh đang trả đũa bằng những cách dường như quá khắc nghiệt một cách lạ thường. Xét theo mọi thứ mà anh tin là cô đã làm vào nhiều năm trước, điều đáng ngạc nhiên là anh đã cố gắng thân thiện với cô ở buổi diễn opera và tại buổi ăn trưa. Nếu đặt cô vào địa vị của anh, Meredith sẽ không thể lịch sự, nói chi đến thân thiện.

Suy nghĩ đập vào cô là Matt có thể đã tự gửi bức điện đó để anh có thể làm cho xong phận sự giải thích với bố anh về chuyện bỏ rơi Meredith, và, cũng nhanh chóng, cô loại bỏ ý nghĩ đó. Matthew Farrell làm những chuyện mà anh muốn và không biện hộ với bất cứ ai . Anh đã làm cho cô mang thai, đã kết hôn với cô, rồi đương đầu với sự tức giận của cha cô mà không lo lắng hoặc xin lỗi . Anh đã gầy dựng một đế quốc kinh doanh chỉ với sự mạo hiểm và ý chí vững vàng. Anh đã không thu mình trước cha anh và tự gửi một bức điện. Bức điện cô đã nhận, bảo cô hãy ly hôn, rõ ràng là đã hồi đáp một cách cay đắng với bức điện kinh khủng mà anh đã nhận. Và dẫu vậy, anh vẫn bay về nhà cố gắng gặp cô trước khi gởi nó .

Nước mắt làm mắt cô cay xòe, và cô đạp mạnh chân ga mà không nhận thức được mình đang làm chuyện đó. Cô phải tìm anh, để nói với anh, để làm anh hiểu. Cô cần sự tha thứ của anh, anh cần được cô tha thứ, và cô không nghĩ nó có chút gì là kỳ quặc hoặc có bất cứ sự đe doạ nào đến tương lai của cô với Parker mà cô chỉ cảm thấy sự ân hận đâm xuyên qua cô và thèm được sự âu yếm của Matt ngay bây giờ. Viễn cảnh tương lai sẽ ra sao lướt qua tâm trí cô : lần sau, khi Matt mở rộng vòng tay của anh, như lúc anh đã làm ở buổi diễn opera, mỉm cười với cô và nói," xin chào, Meredith," cô sẽ mỉm cười với anh và đặt tay của cô vào trong tay của anh. Tình bằng hữu của họ cũng sẽ không chỉ giới hạn ở những cuộc gặp gỡ có tính chất xã giao, họ cũng có thể trở thành đối tác kinh doanh. Matt là một nhà chiến thuật và thương thuyết xuất sắc ; trong tương lai, cô quyết định một cách hăng hái, có lẽ đôi khi cô có thể gọi cho anh để nhận được những lời khuyên của anh. Họ sẽ đi ăn trưa và cười với nhau ; cô sẽ kể cho anh nghe những vấn đề của cô, và anh sẽ cho cô lời khuyên. Bạn bè cũ là như vậy . Những ý tưởng ấm áp đó làm cho cô cảm thấy lạc quan và hăng hái.

Đường sá ở thôn quê cũng trơn trượt, nhưng Meredith hầu như không nhận thấỵ Viễn cảnh cô tưởng tượng trong tương lai về những cuộc gặp gỡ thân thiện với Matt hoàn toàn bị tan biến bởi thực tại cô tuyệt đối không có một bằng chứng nào để chứng minh cho anh thấy là những gì cô sắp nói với anh là sự thật. Anh đã biết cô muốn một cuộc ly hôn thầm lặng đến dường nào. Nếu cô vào nhà và nói ngay về chuyện cô bị sẩy thai, anh chắc chắn sẽ nghĩ là cô đã bịa ra toàn bộ câu chuyện để có được sự cảm thông của anh và để anh đồng ý ly hôn. Tệ hơn nữa, anh đã mua miếng đất Houston mà cô muốn với giá hai mươi triệu đô la, và anh đã biết Bancroft & Company đang thiếu mười triệu đô la để có thể mua lại miếng đất đó với cái giá được đưa ra là 30 triệu. Hiển nhiên anh sẽ giả định câu chuyện của cô về chuyện bị sẩy thai không là gì ngoài sự tuyệt vọng, rõ ràng là thủ đoạn để lừa anh hạ giá miếng đất đó. Do đó, lựa chọn duy nhất của cô là đầu tiên phải làm hòa mọi chuyện với anh bằng cách nói với anh rằng yêu cầu qui hoạch của anh bây giờ đã được thông qua. Một khi anh hiểu là cha cô đã đồng ý không bao giờ cản trở Matt nữa, sau đó Matt sẽ chắc chắn sẽ chấp nhận chuyện ly hôn như anh đã làm ở bữa ăn trưa - trước khi anh nhận được cuộc gọi đó . Sau đó và chỉ sau đó - khi anh biết cô không còn gì để đạt được nữa - cô có thể giải thích những gì đã thật sự xảy ra với đứa con của họ. Đến lúc đó anh sẽ chắc chắn tin cô, bởi vì đến lúc đó sẽ không có lý do gì để nghi ngờ cô cả .

Chiếc cầu bằng gỗ bắt ngang con lạch nhỏ trên khu đất của anh phủ đầy tuyết dày tới vài inch . Meredith đạp mạnh ga để ngăn không bị rơi xuống đầm lầy, và nín thở. Chiếc BMW chạy băng qua nó, các bánh xe trượt qua, phần đuôi bị trượt ra khỏi đường, sau đó nó chồm tới sân trước của trang trại. Trong ánh sáng phản chiếu từ những khu vực phủ đầy tuyết và ánh trăng trên đầu, những thân cây cằn cỗi trong sân trông thật kỳ quái, khác xa với hình ảnh của chúng cách đây đã lâu vào mùa hè năm đó . Giống như những bộ xương, chúng in bóng trên khung nhà trắng, cảnh cáo cô phải tránh xa, và Meredith cảm thấy rùng mình với điềm gở khi cô tắt đèn pha và tắt động cơ. Một ánh sáng rọi yếu ớt xuyên qua màn cửa sổ ở trên lầu ; Matt ở đây, và anh vẫn còn thức. Và anh sắp tức điên lên khi anh nhìn thấy cô .

Dựa đầu ra ghế, cô nhắm mắt lại, cố gắng thu lại tất cả sự can đảm cô cần có để vượt qua bất cứ chuyện gì sắp xảy ra trong một vài phút kế tiếp. Và ngay lúc đó, một mình trong xe, đối mặt với nhiệm vụ quan trọng hết sức khó khăn và liều lĩnh này, lần đầu tiên trong mười một năm Meredith khẩn cầu tới sự giúp đỡ. "Làm ơn," cô thì thầm với Chúa, "làm cho anh ấy tin con."

Mở mắt ra, cô ngồi bật dậy, rút chìa khóa ra khỏi ổ máy, và nhặt ví lên . Cách đây mười một năm lời cầu nguyện Matt sẽ đến bệnh viện của cô đã được trả lời, chỉ là cô đã không biết kết quả, và cô đã ngừng cầu nguyện sau đó. Hiển nhiên là vì vậy mà bây giờ Chúa đã bỏ rơi cô. Thật đáng ngạc nhiên, cô nghĩ với tiếng cười kích động khi cô ra khỏi xe, là cô đã làm cho mọi người giận dữ với cô, khi cô đã cố gắng hết sức để làm một người tử tế.

Đèn trên mái hiên đột ngột được bật lên, và tiếng cười của cô biến mất ; tim cô như ngừng đập, và cô nhìn lên thấy cánh cửa trước đang mở . Trong sự hoảng sợ, cô bị hụt chân trong đám tuyết dày, chộp lấy tấm chắn sau xe để giữ thăng bằng và làm rớt chìa khóa xe trên đám tuyết bên cạnh bánh xe phải. Cô cúi xuống để nhặt chúng lên, nhưng cô nhớ là cô có một chùm chìa khóa khác trong ví, và thấy là không cần phải đào xới chung quanh tuyết để tìm chúng. Không làm vào lúc như thế này, khi cô đang đối mặt với cuộc chiến quan trọng nhất đời cô .

Ánh sáng của đèn trước hiên chiếu sáng cả sân, và Matt đứng ở ngưỡng cửa, nhìn chòng chọc vào cảnh tượng trước mắt anh trong sự hoài nghi : Một người phụ nữ vừa mới bước ra khỏi xe của cô ta, một người phụ nữ không thể tin nổi là nhìn quá giống Meredith, sau đó cô ta cúi xuống và biến mất. Cô ta xuất hiện lại, đi vòng qua phía trước xe rồi băng qua đám bụi tuyết. Nắm chặt khung cửa, anh chộp lấy nó, cố giữ không để cho sự yếu ớt và cơn chóng mặt ập đến. Anh nhìn chằm chằm vào cô, một phần tin là anh đang mắc chứng ảo giác do cơn sốt, nhưng khi người phụ nữ đi đến gần và hất mái tóc dày phủ đầy tuyết để phủi tuyết khỏi trán cô ta, cử chỉ quen thuộc một cách đau đớn đối với anh làm trái tim anh ép lại gần như đau đớn.

Cô bước đến gần những nấc thang trước nhà và ngước mặt lên nhìn anh . "Xin chào, Matt."

Matt quyết định là anh chắc chắn mắc chứng ảo giác. Bằng không thì anh đang mơ. Có thể là anh đang bệnh gần chết trên lầu trong giường của anh. Anh không biết anh đang ở trong tình huống nào trong ba trường hợp đó, nhưng anh biết là cơn ớn lạnh đã làm cơ thể của anh khốn khổ ở trong nhà đang ập đến với mức độ mạnh hơn ngay lúc này. Xuất hiện trước mắt anh là một nụ cười - một nụ cười ngọt ngào thăm dò . "Tôi vào được chứ?" cô hỏi. Cô nhìn và nghe giống như một bản sao thiên thần của Meredith.

Một luồng gió giá rét hất tuyết vào khuôn mặt của anh và làm cho anh thoát khỏi tình trạng mê mụ của anh. Không có ma quỉ chết tiệt nào, đây là Meredith, và nhận thức đó làm cho từng mạnh máu anh căng lên vì giận dữ . Quá yếu để đẩy cô ra xe của cô hoặc sẽ chết cóng nếu tranh cãi với cô về chuyện nên rời khỏi, anh đứng thẳng, lùi bước từ ngưỡng cửa, và thô lỗ xoay lưng lại, để mặc cho cô đi theo anh vào bên trong. Biết ơn cơn sốc của anh khi nhìn thấy cô ở ngưỡng cửa đang mang lại cho anh thêm sức mạnh, anh đi vào căn phòng khách âm u "Em phải có bản năng của một con chó săn và kiên trì như con chó bun để đuổi theo tôi đến tận nơi này," anh nói với cô khi anh vươn tay ra phía trước trong bóng tối và bật ngọn đèn ở trên đầu. Giọng của anh nghe khàn khàn và lạ lẫm với cả chính tai anh.

Meredith đã từng vượt qua những chuyện còn tệ hơn nhiều, những sự tiếp đón còn khó chịu hơn cái này nhiều "Tôi có vài sự giúp đỡ để tìm được anh," cô nói, tìm kiếm trên khuôn mặt hốc hác của anh, đau nhói bởi cố gắng không để mình bị tổn thương của anh . Cố nén thôi thúc ôm lấy khuôn mặt anh trong tay cô và nói "em xin lỗi," phản ứng của cô lúc này là cởi áo choàng của cô và trao nó cho anh.

"Tối nay người quản gia nghỉ rồi," Matt nhạo báng, lờ cái áo choàng của cô ."Tự mình treo nó lên đị" Thay vì trả miếng như anh đã nghĩ, cô xoay người và phủ cái áo choàng lên trên ghế. Mắt của anh nheo lại với sự giận dữ và bối rối khi anh so sánh sự nhún nhường lặng lẽ của cô bây giờ với lần cuối cùng anh gặp cô. "Sao ?" anh cáu kỉnh ."Hãy nói ra đi . Em muốn gì?"

Anh không ngờ là cô cười - một nụ cười khôi hài, hổn hển. "Em nghĩ em muốn uống một cái gì đó. Vâng, chắc chắn là em muốn uống một ly ."

"Chúng tôi hết Dom Perignon rồi " anh thông báo với cô. "Em chỉ có sự lựa chọn giữa rượu scotch hay rượu vốt ka. Uống hoặc là không uống ."

"Rượu vốt ka cũng được," cô nói một cách lặng lẽ.

Đầu gối của Matt cảm thấy mềm nhũn như nước khi anh bước vào nhà bếp, rót một ít vodka vào ly, và quay trở lại phòng khách. Cô cầm lấy cái ly mà anh đã đẩy mạnh tới trước cô và liếc nhìn xung quanh căn phòng. "Nó ... nó dường như thật lạ khi nhìn thấy anh ở đây một lần nữa sau ngần ấy năm ..." cô bắt đầu một cách ngập ngừng.

"Tạo sao ? Đây là nơi tôi đến ... và là nơi mà em nghĩ tôi nên thuộc về . Tôi không là gì cả ngoài một công nhân nhà máy thép bẩn thỉu, nhớ chưa ?"

Matt đứng chết lặng không thể tin nổi khi nhìn thấy má cô đỏ lên với vẻ hổ thẹn và cô bắt đầu xin lỗi ."Em xin lỗi đã nói vậy . Em muốn làm cho anh bị đau đớn và em đã nói vậy bởi vì em biết nó sẽ làm cho anh bị tổn thương . Em đã ko có ý đó, và không có gì sai với chuyện là một công nhân nhà máy thép ... họ là những người làm việc chăm chỉ, những người đàn ông tốt ..."

"Cô đang định giở trò quái gì vậy ?" Matt bùng nổ, sau đó hầu như cúi gập người xuống vì cơn đau ở đầu anh. Căn phòng quay cuồng, và anh chống tay vô tường, cố giữ thăng bằng.

"Chuyện gì thế ?" Meredith kêu lên ."Anh bị bệnh à ?"

Matt đột ngột cảm thấy hoặc là anh sắp sửa ngã xuống như một đứa bé chết tiệt hay là ói mửa trước mặt cô. "Đi ra khỏi đây, Meredith." Đầu của anh quay cuồng và bụng anh rối lên khi anh quay gót và bắt đầu đi về phía cầu thang. "Tôi đi nằm đây ."

"Anh bị bệnh," cô thốt ra, chạy về phía anh khi anh chụp tay vịn cầu thang và loạng choạng với bước thứ hai. Cô với lấy cánh tay của anh để giúp anh, và anh hất tay ra, nhưng không kịp trước khi cô cảm thấy được hơi nóng của da anh. " Chúa ơi, anh sắp sửa cháy thành than rồi !"

"Tránh ra đi !"

"Ngậm miệng lại, và dựa vào em," cô ra lệnh, và anh không còn sức để ngăn cản cô nhấc cánh tay anh lên và gác nó qua vai cô . Khi Meredith đưa được anh đến giường của anh, anh ngã về phía trước và gục xuống giường, hai mắt nhắm chặt. Nằm im như .... chết. Hoảng sợ, cô cầm cánh tay không cục cựa của anh lên để cảm giác nhịp đập của anh, và trong cơn sợ hãi cô đã không thể nghe được mạch của anh. "Matt!" cô khóc, chụp lấy vai anh và lắc mạnh anh. "Matt, anh không thể chết!" cô nói trong cơn hoảng loạn. "Em đến đây là để nói cho anh biết những chuyện anh cần biết, để xin anh tha thứ và ..."

Nỗi sợ hãi trong giọng của cô, cách cô lắc vai anh như điên, cuối cùng xâm nhập vào đầu óc mụ mị của Matt, và trong tình trạng mê mụ của anh, anh không thể giữ vững tình trạng thù địch đối với cô thêm một chút nào. Tất cả vấn đề dường như chỉ là cô đã ở đây và anh đang cảm thấy rất mệt. "Đừng ..." anh thì thầm, "đừng lắc anh ! Mẹ kiếp."

Meredith thả anh ra và hầu như rên lên trong sự nhẹ nhõm, sau đó cô cố ép mình trấn tĩnh lại. Lần cuối cùng cô nhìn thấy một người gục xuống như thế này là bố cô và ông ấy đã suýt chết, nhưng Matt còn trẻ và khoẻ mạnh. Anh bị sốt, anh không bị đau tim. Không chắc là phải làm gì để giúp anh, cô nhìn quanh phòng và thấy hai chai thuốc trên bàn bên cạnh giường. Cả hai cái nhãn bên ngoài đều ghi là uống một viên mỗi ba giờ. " Matt, " cô nói gấp gáp, nghĩ có thể là đến lúc anh ấy cần uống thuốc nữa "Anh uống những viên thuốc này khi nào vậy ?"

Matt nghe cô và cố buộc mắt anh mở ra, nhưng trước khi anh có thể, cô chộp lấy tay anh, tựa sát vào tai anh, và van xin anh. "Matt, anh có thể nghe em không ?"

"Tôi không bị điếc, " anh nói khàn khàn, "và tôi không chết. Tôi bị cảm cúm và bị viêm phế quản. Tôi vừa mới uống mấy viên thuốc đó. "

Anh cảm thấy cái giường lún xuống khi cô ngồi xuống bên cạnh anh, và anh thật sự tưởng tượng được các đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt tóc anh ra khỏi trán. Anh hiển nhiên là gần như mê sảng, và toàn bộ cảnh tượng mà anh thấy qua khóe mắt của anh đang xảy ra như một giấc mơ khôi hài : Meredith đang hoảng loạn bên cạnh anh, sờ vào trán của anh, vén tóc anh ra . Hoàn toàn buồn cười, khôi hài đến nỗi không thể tin.

"Anh có chắc chắn chỉ là vậy thôi ... cảm cúm và viêm phế quản thôi ?" cô hỏi từ phía bên kia của mí mắt đóng chặt của anh.

Miệng của anh cong lên với một nụ cười mê sảng. "Còn chuyện gì tệ hơn mà em muốn ?"

"Em nghĩ em nên gọi bác sĩ. "

"Tôi cần một người đàn bà vuốt ve . "

Cô trả lời với nụ cười run rẩy, lo lắng. "Em làm được không ?"

"Rất buồn cười, " anh thì thầm.

Meredith cảm thấy tim cô tròng trành vì giọng anh hầu như nghe có vẻ như là cô nếu cô làm điều đó thì còn hơn là đủ. "Em sẽ để cho anh một mình để nghỉ ngơi "

"Cảm ơn em, " anh thì thầm, xoay mặt của anh tránh ánh đèn ở trên đầu, chìm vào giấc ngủ.

Meredith kéo mền đắp cho anh, lần đầu tiên nhận thấy là anh đã đi chân trần. Anh đã ngủ thiếp đi trong bộ quần áo mà anh đã mặc khi anh để cho cô vào nhà, và cô cho là chúng giữ anh ấm hơn là bộ đồ pi gia ma. Đi đến cửa, cô đặt bàn tay cô trên công tắc đèn, sau đó cô xoay người lại, nhìn lồng ngực của anh phập phồng đều đều trong giấc ngủ. Hơi thở của anh nghe không đều, mặt của anh nhợt nhạt bên dưới làn da rám nắng, nhưng ngay cả khi bị ốm và ngủ say anh vẫn trông giống một đối thủ đáng sợ và đáng gờm. "Tại sao," cô hỏi người đàn ông ngủ say một cách gượng gạo, "mỗi lần em đến gần anh, không chuyện gì xảy ra theo đúng cách mà nó nên xảy ra vậy ?"

Nụ cười của cô biến mất, và cô tắt đèn. Cô thật sự ghét sự lộn xộn và bất định trong cuộc sống cá nhân của cô ; căm ghét cảm giác bất lực, nguy hiểm mà cô đang cảm thấy. Ở cửa hàng, tình trạng lộn xộn thì được - sự thách thức, sự kích thích, sự hứng thú. Vì ở cửa hiệu, khi cô chấp nhận rủi ro hoặc làm theo linh cảm, chúng hầu như luôn thành công. Nếu chúng không thành công, thì kết quả chỉ là thất bại, chứ không phải là thảm họa. Trong suốt thời gian trưởng thành của cô, cô chỉ liều lĩnh hai lần trong chuyện cá nhân , và cả hai đã chứng tỏ là những sai lầm thảm khốc : cô đã ngủ với Matthew Farrell và cô đã kết hôn với anh . Mặc dù thế, sau mười một năm, cô vẫn còn cố gỡ mình ra khỏi chuyện thứ hai. Lisa luôn phê phán chuyện Parker thích sự chắc chắn, những điều có thể đoán trước, nhưng Lisa không thể hiểu được là những gì có thể đoán trước và sự chắc chắn là hai thứ mà Meredith quý giá, khao khát trong cuộc sống cá nhân của cô . Sự rủi ro trong cuộc sống riêng của cô, trong trường hợp của cô, lớn hơn những gì cô có thể chịu đựng. Trong kinh doanh cô có sở trường về đánh cược đúng vào mọi thứ; chỉ trong cuộc sống cá nhân là cô không làm được điều đó !

Dừng lại để lấy áo choàng của cô từ cái ghế, Meredith đi ra xe và lấy túi xách của cô, sau đó cô mang nó vào trong nhà . Cô bắt đầu đi lên cầu thang, sau đó cô tạm dừng lại để nhìn quanh phòng với một sự pha trộn giữa hồi tưởng và nỗi buồn mơ hồ. Nó vẫn giống như xưa ; ghế xô pha cũ đối diện với một cặp ghế bành ở phía trước lò sưởi, những cuốn sách trên kệ, những cây đèn. Cũng giống y như xưa, chỉ là hơi nhỏ hơn, và trơ trọi hơn bởi những cái thùng mở ra ở trên sàn, vài cái đã được chất đầy sách và đồ trang trí lặt vặt quấn trong báo.