Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “* Muốn hiểu thế nào là Tình Yêu và Hạnh Phúc, phải biết sống cho kẻ khác, nghĩa là phải biết yêu
Godwin
Trang 1 / 7 123 ... Cuối Cuối
Results 1 to 10 of 70

Chủ Đề: Thằng Vũ

  1. #1
    Join Date
    Oct 2010
    Bài Viết
    45,983
    Thanks
    0
    Được Cám Ơn 17 Lần
    Trong 17 Bài Viết

    Thằng Vũ

    Thắng Vũ



    Duyên Anh



    Chương 1

    Vũ và Côn nằm dài trên chiếc chiếu rách trải dưới giàn hoa lý sau vườn. Bóng râm mỗi lúc một lan rộng ra. Nắng chiều yếu dần nên màu xanh của lá và màu vàng của chùm hoa tươi lên làm dịu mắt hai thằng bé.

    Những con bọ ngựa trốn nắng hạ từ lâu, bây giờ bò khắp chỗ đùa bỡn. Côn bỗng nhớ nhà quê. Vụ hè năm ngoái nó được theo bà nó về mãi làng Thanh Triều tít tắp bên kia sông Trà Lý. Nó cũng đã từng nằm dưới bóng mát của giàn hoa gần bờ ao, nghe tiếng cuốc kêu rỉ rả, tiếng tu hú bắt nhịp thời gian chạy uể oải. Và nó đã chán cả tắm ao, câu cá, đập cào cào, đánh bẫy chim với tụi nhóc đồng nội. Côn bỏ lên tỉnh ngay để khoe với thằng Vũ rằng không có thằng Vũ thì trên đời không có gì vui cả.Bây giờ nằm bên thằng Vũ nó lại nhớ nhà quê.

    Côn và Vũ sấp sỉ mười ba tuổi. Chúng nó cùng học một lớp, cùng ngồi một bàn, cùng thích chuyện kiếm hiệp tầu nên hợp nhau lắm. Bát cứ nơi nào người ta cũng gặp hai đứa. Nửa trưa nắng gắt, chúng nó kéo bạn bè xuống phố An Tập tổ chức đánh trận, vật lộn, ném đá, ném đất. Thằng nào thằng nấy nhễ nhãi mồ hôi, quần áo lem luốc, rách nát. Đôi bận bị xầy da, sứt trán, chúng nó giả vờ khai vấp ngã.

    Được cái ở nhà chúng nó rất ngoan ngoãn, tới trường học hành siêng năng nên cha mẹ chúng thả lòng. Lần mò mãi vào hồ Phúc Khánh -cái hồ hàng năm ba bốn mạng chết đuối- câu cá, cũng bọn thằng Vũ. Sang làng Bồ Xuyên bắn chim, bắn gà con, bắn chó, cũng bọn thằng Vũ. Qua cầu Bo bẻ trộm ổi bị đuổi mất cả mũ nón, cũng bọn thằng Vũ. Bấm chuông điện nhà ông Đốc cho chó sủa inh ỏi rồi chạy chí chết cũng bọn thằng Vũ. Ghé thăm đền Mẫu, rứt râu ông hộ pháp, ăn cắp oản, xôi, hoa quả, trêu chọc bà đồng, ông từ, cũng bọn thằng Vũ nốt.

    Thằng Vũ còn đầu têu trò "chơi kiếm hiệp", bắt chước mọi hành động, cử chỉ của những tay giang hồ mã thượng thời nước Tầu cổ xưa, bắt chước luôn cả những tay hiệp sĩ mà chúng thích. Thằng Vũ là Triều Dương Hiệp, thằng Côn là Hà nguyên Khánh. Mỗi thằng cầm đầu một bọn nhãi chia làm hai môn phái. Khi không tìm ra môn phái địch thủ thứ ba nào thì chúng thách thức, đấm đá nhau cho đỡ buồn. Khi tìm ra môn phái thích nghịch như chúng nó thì chúng nó hợp lại tôn thằng Vũ làm chúa đảng, bầy mưu tính kế hạ kẻ thù. Chúng nó tự nhận mình là những kẻ "cứu dân độ thế" mặc dù cả chánh đảng Vũ cũng chẳng hiểu cứu dân độ thế là gì.

    Hai thằng bé chỉ hiểu nghịch cho nhiều, càng nguy hiểm càng thú vị. Vu tập lấy gân bụng thất rắn chắc. Ra trường nó cởi trần thách tụi cùng lớp thử sức. Nó cho mỗi đứa đấm một cái thật mạnh vào bụng. Mặt nó tỉnh khô không tỏ vẻ gì đau đớn khiến lũ học trò lớp nhì một phục sát đất. Lối biểu diễn này thu hút được nhiều đồ đệ lắm. Thằng Côn tập phóng dao. Chiều chiều nó lén xuống cầu tiêu tu luyện đến nát cả cánh cửa gỗ. Môn sở trường của nó đần dần thành cừ khôi. NHưng cu cậu chỉ dám bắt nạt mấy thân cây bàng, cây hồi ngoài đường hay trộ bạn bè thì phóng lên bảng đen, trên mặt bàn, chứ cho kẹo cũng không dám rút dao dọa bạn.

    Vũ còn khuyến khích Côn tập ném phi tiêu để hẹn hò nhau cho bí mật. Trong cặp sách của thằng Côn không lúc nào không nhét hàng chục cái phi tiêu mũi bằng ghim-cài-đầu nhọn hoát. Có khi Vũ đang ngồi ăn cơm, chợt một mũi phi tiêu từ đâu bay tới cắm phập vào cánh cửa. Vũ vội buông đũa buông bát chạy rút mũi phi tiêu kèm theo bức thư, lẫm nhẫm đọc:

    - "Bữa nay ta đã rình mi rất lâu. Đáng lẽ mũi tên này phải trúng cổ họng mi giữa lúc mi đang há hốc mồm và cơm. Song ta nghĩ, môn phái ta khôing cho phép giết người sau lưng nên ta tha chết cho mi và hẹn mi đến bốn giờ chiều nay ta sẽ gặp mi tại bờ sông Trà Lý để tranh tài cao thấp. Mi mà vắng mặt, mì là thằng hèn nhất thế giới."

    Cuối bức thư vẽ mũi phi tiêu xuyên qua cái đầu lâu máu rì rì, mấy nét ngòng ngoèo ký đè lên. Biết rằng Hà Nguyên Khánh dọa mình, Triều Dương Hiệp ngấu nghiến đọc tiếp hàng chữ tái bút quan hệ :

    - "Chỗ mày chỉ tao nấp phóng phi tiêu cao quá, tao trèo mãi mới được. Đáng lẽ phóng từ chiều qua cớ đấy. Nhớ chiều nay nhé ! Đông đủ cả bọn, có phao, có săm ô tô nữa. Tụi mình bơi qua sông ăn cắp ổi".
    Last edited by giavui; 10-25-2010 at 04:18 AM.

  2. #2
    Join Date
    Oct 2010
    Bài Viết
    45,983
    Thanks
    0
    Được Cám Ơn 17 Lần
    Trong 17 Bài Viết
    Triều Dương Hiệp mỉm cười khoái chí. Chàng vờ chạy ngay ra đường, ngó truớc ngó sau. Nấp sau cây bàng, cách đó chừng hai thước, thích khách Hà Nguyên Khánh chỉ đợi có vậy, bèn xuất đầu lộ diện, miệng cười hứa hẹn, chàng không quên làm bộ chỉ tay, cáu giận mắng lớn :

    - khá đó, súc sinh ! Ta tha đuổi mi, chiều nay mi sẽ biết đường gươm họ Triều.

    Rồi hiệp sĩ Triều Dương Hiệp Vũ lại vài ăn tiếp tục ăn cơm. Khi khác, Côn sang nhà chú nó ăn cỗ, về nhà đã thấy mãnh giấy cài lên bàn học, nguệch ngoạc vài dòng :

    - "Hà nguyên Khánh chắc nhà ngươi biết võ đài do hoàng thượng dựng lên ở nghĩa địa ngã tư Vũ Tiên dể anh hùng mười phương tới tỉ thí chứ ? Nhà ngươi thường hãnh diên cái tài phóng dao lên bảng đen của nhà ngươi. Vậy chiều nay, hai giờ rưỡi hay ba giờ nhà ngươi hãy mang đủ thứ dao đến. Nếu sợ chết thì rủ thêm thằng Dực, thằng Hải đấu tay tư cho vui. "

    Cuối mãnh giấy vẽ hình người treo cổ, cũng ngòng ngoèo mấy nét ký đè lên. Đó là dấu hiệu của thằng Vũ. Thư doạ giết, thư thách đố của hai hiệp sĩ này kỳ quặc là luôn luôn thêm tái bút :

    - "Cố xoay vài đồng, tụi mình xuống Đoan Túc chén canh bánh đa mày nhé ! Canh bánh đa Đoan Túc ngon lắm mày ạ ! Màu vàng khe béo ngậy, nghe đã thèm nhỏ rãi rồi..."

    Chúng nó ranh mãnh, quỷ quái thế đấy. Thế mà lúc này, nằm dưới giàn hoa, thằng thì nhớ nhà quê, thằng thì say sưa ngắm đôi bọ ngựa vung gươm chém nhau. Vũ tưởng tượng thấy đấu trường thời xưa và hai con bọ ngựa chính là hai chàng dũng sĩ. Nhưng sự tưởng tượng của Vũ và nỗi nhớ của Côn tiêu tan ngay khi Côn bỗng nhiên ngồi nhổm dậy vỗ vai Vũ, hét lớn :

    - Tao nhớ ra rồi, tuyệt, tuyệt, thằng này tuyệt...

    - Vũ ngồi nhổm dậy sung sướng hỏi :

    - Tuyệt vừa hay tuyệt cú mèo hở mày ?

    - Tuyệt cú mèo !

    - Nó ở đâu ?

    - Nó ở trường mình, lớp nhì hai.

    - Sao mày biết ?

    - Hôm nọ tao xuống cầu Kiến Xương ăn giỗ ông nội tao. Nghe nói có đá bóng, tao khoái quá quên cả giỗ. Tao mò ra bãi xem hai hội Kỳ Bá và Bồ Xuyên tranh cúp "Cam tích tán" của nhà thuốc Bình an. Hội Kỳ Bá có thằng lỏi tỳ đi trung phong lừa gạt nhanh như máy. Chính nó làm bàn hai quả. Thiên hạ vỗ tay hoan hô nó như điên. Tao sôi cả ruột gan. Mãn cuộc, tao đứng rán lại xem trao cúp và nhìn cho rõ mặt thằng trung phong lỏi tỳ. Đố mày biết nó là thăng nào ?

    - Thằng Môn.

    - Thằng Môn xách dép cho nó không đáng !

    - Thế thằng nào, thằng nào ?

    - Làm chi mà rối lên vậy ?

    - Tao ghét mày quá, đố với thách, nói nhanh nhanh tí mày !

    - Thằng Vọng !

    Vũ khinh ngạc :

    - Vọng ghẻ đặc biệt hở ?

    - Ừ, "chiến" ghê lắm mày ạ. Nó đá đẹp "ba chê" !

    Vũ đứng hẳn lên, vươn vai khoan khoái.

    - Tao phải gạ gẫm nó đá cho tụi mình mới hạ nổi tụi An Tập. Để mai ra trường tao rủ nó. Hì hì nằm nghĩ nát óc chiều nay. Đội bóng của tao có thằng Vọng chắc tụi An Tập kiềng mặt.

    Côn lo ngại nói :

    - Nhỡ thằng Vọng nó từ chối ?

    Vũ tin tưởng :

    - Từ chối sao được, tao sẽ có cách. Thôi tao về kẻo dì tao mong.

    Côn không giữ bạn. Tự nhiên nó vui lây cái niềm vui của thằng Vũ. Sau lần thua đội bóng lớp nhì hai trường tiểu học An Tập, thằng Vũ buồn lắm. Ngày ngày sang ngày nọ, nó chỉ nghĩ đến phục thù. Nhưng muốn phục thù, đội bóng của nó cần phải có một thằng trung phong "cừ". Nay thằng Côn kiếm được thằng Vọng, hỏi chi Vũ chắng sướng. Côn đưa bạn khỏi cửa. Nắng đã tắt hẳn.



  3. #3
    Join Date
    Oct 2010
    Bài Viết
    45,983
    Thanks
    0
    Được Cám Ơn 17 Lần
    Trong 17 Bài Viết
    Thắng Vũ


    Duyên Anh



    Chương 2

    Vũ ngồi dưới gốc cây bàng đợi Vọng. Cạnh nó, Côn đang lẩm nhẩm ôn bài cách trí. Còn hai mươi phút nữa mới chào cờ. Ước gì không phải học sáng nay. Vũ thầm thì thế. Mắt nó không ngớt hướng ra cổng trường.

    - Sao hôm nay con nhà Vọng đến chậm thế hở Côn ?

    - Tao biết đâu.

    Vũ cáu sờn :

    - Thôi mày đừng ôn bài cho tao nhờ tí.

    Côn vui vẻ chiều bạn. Bao giờ nó cũng nghe lời thằng Vũ như nghe lời anh nó. Không hẳn nó sợ thằng Vũ nhưng chắc chắn nó yêu thằng Vũ, phục thằng Vũ hơn tất cả tụi bạn của nó.

    Thỉng thoảng có thằng bạn mới nào hỏi "mày chơi với thằng Vũ lâu chưa" nó đều lắc đầu, nghĩ ngợi. Nó quên thật. Côn không nhớ bắt đầu chơi với Vũ tự ngày nào. Trong trí óc của nó, Côn chỉ còn nhớ một ván đáo lớn gần năm đồng bạc xu, đi không hết phải chồng vợi trên sân. Thằng Vũ chơi ván đáo đó. Côn chầu ngoài.

    Mấy đứa giao hẹn trước khi chơi là nếu hết tiền nộp mỗi lần chơi hỏng thì đương nhiên thua. Ba thằng phạm luật ra rìa, cay cú lắm. Còn trần si thằng Vũ chọi với thằng Quý. Ván đáo mỗi lúc một sôi nổi. Cổng trường khép kín hơn nửa giờ mà bọn học trò còn quây quẩn ngồi xem "ván đáo lịch sử".

    Thằng Quý chuyên môn chơi bẩn. Nó cậy nhiều tiền, đi tưới lên rồi không chọi, hy vọng thằng Vũ ham ăn, chọi liền tù tì và sẽ cạn tiền nộp phạt. Vũ biết, song cứ tỉnh khô. Nó gieo tiền rất khéo, gặp dịp ngon ăn. Vũ mừng quá hóa chọi hỏng. Thằng Quý sướng nhảy rối rít. Nó đòi tiền giam. Vũ cháy túi, tai nó đỏ bừng, mặt nó tái đi, uất ức.

    Đúng lúc bị bắt bí ấy. Côn móc túi dúi vào tay thằng Vũ một đồng. Không hỏi han, không ngạc nhiên gì cả, Vũ ném đồng bạc giấy xuống sân, nhổ nước bọt, gân cổ dọa :

    - Ông còn chơi đến tối, hết cả củ "thìu biu" đây này !

    Ván đáo tiếp tục. Kết cuộc thằng Vũ thắng. Thu tiền đầy túu xong xuôi. Vũ mới nhìn ân nhân của nó. Mắt nó chớp mau, cảm động. Ván đáo vãn người, hai đứa trẻ nán lại, im lặng. Vũ trao đồng bạc cho Côn. Hai đứa cùng ngượng ngùng sóng đôi bước trên đường về. Vũ mở đầu :

    - Tại sao "đằng ấy" cho tớ mượn tiền ?

    - Tại tớ ghét con nhà Quý.

    - Tại sao "đằng ấy" ghét con nhà Quý ?

    - Tại nó đánh đáo gạo.

    - Nhỡ tớ thua "đằng ấy" có đòi tớ không ?

    - Không.

    Vũ mỉm cười. Nó định nói "Đằng ấy nói phét" vì nó nghĩ rằng một đồng chứ đâu phải một xu, một hào mà thằng Côn không đòi. Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt thằng Côn khiến thằng Côn bẽn lẽn cuối xuống.

    - Chắc nhà "đằng ấy" giầu nhỉ ?

  4. #4
    Join Date
    Oct 2010
    Bài Viết
    45,983
    Thanks
    0
    Được Cám Ơn 17 Lần
    Trong 17 Bài Viết
    ôn thành thực :

    - Ừ, mỗi ngày ba tớ cho hai đồng. Còn "đằng ấy" mỗi ngày lĩnh mấy đồng ?

    - Nhà tớ không giàu cũng không nghèo. Ba tớ đi vắng luôn, dì tớ mỗi sáng năm hào thôi.

    - Thế mẹ "đằng ấy" đâu ?

    - Mẹ tớ chết rồi !

    Côn len lén nhìn Vũ. Nó buồn buồn. Vũ thấy hai đứa cứ sóng đôi về cùng đường, nó hỏi :

    - Nhà "đằng ấy" ở phố nào ?

    - Phố Lý Thường Kiệt.

    - "Đằng ấy" ở cùng phố tớ, nào sang nhà tớ chơi nhé !

    - Ừ.

    - Này !

    - Gì ?

    - Tớ hỏi thật, nhỡ tớ thua "đằng ấy" tính sao ?

    - "Đằng ấy" có thua đâu mà tính.

    - Nhưng nhỡ cơ mà ?

    - Nhỡ sao được, "đằng ấy" chơi đáo "mả" khét tiếng.

    Hai đứa bé lại nhìn nhau, cười rúc rích. Từ hôm ấy, Vũ chơi thân với Côn. Càng thân nhau, càng mến nhau. Cho nên hễ Vũ muốn gì là Côn chiều ngay.

    Vũ toan rủ Côn rời gốc cây bàng thì thằng Vọng đã khúm núm từ ngoài cổng lững thững bước chân vào sân trường, hai tay vẫn thủ trong áo dài như thường lệ. Tộp nghiệp thằng Vọng, con nhà nghèo lại ghẻ, Vọng sợ bạn bè ghê tởm nó nên nó cứ dấu diếm.

    Trong lớp học, dù cái ghẻ đào hào khơi sông trên bàn tay nó, ngứa đến mấy chăng nữa, nó cu!ng chỉ cắn răng chịu đựng, không dám gãi, tuy gãi thì sướng lắm, hả hê lắm. Luôn luôn nó đút tay trong áo dài. Giờ ra chơi nó lén vào cầu tiêu hay thâm thụt gần bờ dậu rs^m bụt gãi bằng thích, gãi sứt cả máu, gãi đỏ bầng đôi bàn tay.

    Bọn học trò lớp nhì hai có đứa đọc truyện "Ghẻ đặc biệt" của Tô Hoài đăng ở "Phổ thông bán nguyệt san", nó bỗng thấy thằng Vọng giống nhân vật Hoa trong truyện từng ly từng tí. Cũng bẩn thỉu, cũng bị ghẻ, cũng dấu tay, cũng gãi nơi vắng vẻ. Thế là chúng nó đồn nhau, chúng nó xúi dục nhau làm sống lại thằng Hoa của Tô Hoài trong trường tiểu học công lập thị xã Thái Bình.

    Truyện "Ghẻ đặc biệt" được truyền tay đọc. Chúng nó xúm quanh nhau nghe một thằng đọc rồi cười như nắc nẻ. Chúng nó thộc mọi hành động củ thằng Hoa, thuộc mọi thủ đoạn của bạn nó trêu nó để áp dụng vào thằng Vọng. Chúng nó theo rõi thằng Vọng khắp sân trường, bảo thằng Vọng có phù phép vì chúng nó gặp thằng Vọng đan hai tay lại "bắt ấn". Rồi y hệt như chuyện của Tô Hoài, xhúng nó ngấu nghiến đè thằng Vọng xuống xân cỏ, lôi tay thằng Vọng ra ngoài ánh sánh để thấy bí mật củ đôi tay nó chỉ là bệnh ghẻ kinh niên !!!

    Một thằng đứng giữa sân diễn thuyết. Ba bốn lớp vây quanh để cười. bài văn của Tô Hoài được thay nhân vật Hoa bằng nhân vật Vọng. Đại khái :

    - "Thưa các bạn,

    Nhân loại có hàng triệu chứng bệnh. Thí dụ thối tai, hôi nách, chảu máu cam, đi tưót, táo kiết, chảy rãi, đái dầm, ỉa đùn, nhưng chỉ có một thứ bệnh đáng sợ nhất. Đó là bệnh ghẻ, thiếng Pháp gọi là "La gale". Ghẻ lại có nhiều loại. Thí dụ : ghẻ Ấn Độ, ghẻ Cao Miên tức Khờ Me, ghẻ Lào, ghẻ Miến Điện, ghẻ Ý Đại Lợi, ghẻ Nhật Bản, ghẻ Thổ Nhỉ Kỳ, ghẻ Nga Sô Viết, ghẻ Nam Dương quần đảo vân vân... Những bệnh ghẻ tôi vừa kể trên đều là bệnh kinh khủng cả.

    Còn một loại bệnh ghẻ kinh khủng hơn những bệnh ghẻ kinh khủng nhất trên đời này là ghẻ... tầu. Tại sao ghẻ tầu lại vĩ đại thế ? Thưa, nó có từ đời nhà Hán mà kẻ đem "cái ghẻ" sang xứ ta chính là Mã Viện. Sử ký Trần Trọng Kim trang... giòng... quyển... có ghi chuyện này. Muốn biết đúng hơn, xin quý bạn hỏi thằng Vọng vì nó làm tổng đại lý cái ghẻ nhãn hiệu Mã Viện tức ghẻ tầu..."

  5. #5
    Join Date
    Oct 2010
    Bài Viết
    45,983
    Thanks
    0
    Được Cám Ơn 17 Lần
    Trong 17 Bài Viết
    Bài diễn văn của anh học trò lớp nhất tung ra như trái bom ngạt. Cả trường biết thằng Vọng ghẻ tầu. Bọn con gái nhìn nó lắc đầu, nhéo mắt khing bỉ khiến nhiều bận nó phát khóc. Thằng Vũ cũng khoái trò này lắm. Song nó giống mấy thằng đầu têu là chỉ trêu thằng Vọng một lần thôi. Cái thằng trêu thằng Vọng khổ sở suốt ngày này sang ngày khác là thằng Hách con ông tham Lân. Nó cứ gọi thằng vọng là thằng Hoa. Vọng biết thân phận mình con nhà nghèo, ghẻ lở, đành im lặng chịu nhục.

    Thấy Vọng ủ rũ đi, Vũ bỗng thương hại nó. Vũ chợt quên rằng nó đang chờ thằng Vọng để gạ nó vào đội bóng của nó chứ không phải để thương thằng học trò nghèo, ghẻ lở, cô thế. Vũ hỏi Côn :

    - Nói với thằng Vọng thế nào hở mày ?

    - Sao mày bảo đã có cách ?

    Vũ ngẫm nghĩ giây lát. Nó nói :

    - Chúng mình đã "a dua" bọn lớp nhất chế nhạo nó, chả biết nó có ghét chúng mình không ?

    Côn băn khoăn :

    - Tao đang lo thế.

    Vọng tới gần bậc hiên trường. Vũ chưa hiểu tình thế nào thì một quả ổi xanh đà ném bộp trúng mũ của thằng Vọng. và thằng Hách toét miệng cười từ trên bước xuống. Như thường lệ, thằng Hách bi bô :

    - Ê, Hoa, đưa tay mày ra xem cái ghẻ Mã viện to bằng con bò chưa ?

    Vọng nhìn lên, nín thinh.

    - Hoa, bố mày hỏi mày mà không trả lời à ?

    Vọng vẫn nín. Nó đã quen nhịn nhục. Hách tới gần đập mạnh vai nó, hất hàm hỏi :

    - Mày câm hả con ?

    Đôi mắt đỏ ngầu vì bị áp bức. Vọng đau khổ nói :

    - Anh để tôi yên thân...

    Hách cười gằn :

    - Muốn yên thân thì bố mày hỏi mày phải thưa chứ ?

    Giọng thằng Vọng chìm đi, lạc lõng :

    - Nhưng anh hỏi tôi tử tế. Tên tôi là Vọng...

    Hách đưa ngón tay chỉ vào quần :

    - Tử tế cái con củ c... ông đây này ! Ông cứ gọi mày là Hoa. Ê Hoa, mẹ mày hôm nay có bán xôi chè không ?

    Vũ và Côn theo rõi cảnh bắt nạt này từ đầu. Vũ nghiến răng ken két trong khi hai nắm tay Côn bóp chặt lại. Côn bảo Vũ :

    - Mày chịu ngồi yên à ?

    - Khoan đã.

    - Khoan cái "đếch" gì nữa, cách làm thằng Vọng nó đá cho hội mình là đánh hộc máu mồm thằng Hách đi !

    - Mày đừng dậy tao, tao chờ con nhà Hách đấm thằng Vọng tao mới ra tay. Mày ra ngăn thằng Khải thằng Ngọc, hai đứa bè thằng Hách trước đi.

    Côn rời khỏi gốc bàng chạy ra phía đang cãi nhau. Lúc này thằng Hách đã xắn tay áo. Nó chỉ nắm đấm trước mặt thằng Vọng, dọa nạt :

    - Không trả lời bố, con sẽ nếm quả phật thủ này !

    -Vọng năn nỉ :

    - Tôi xin anh...

  6. #6
    Join Date
    Oct 2010
    Bài Viết
    45,983
    Thanks
    0
    Được Cám Ơn 17 Lần
    Trong 17 Bài Viết
    Hách xỉa nói :

    - Xin cái củ c... á, xin cái gì ?

    - Xin anh đừng nói tới mẹ tôi...

    - Tao cứ nói, con mụ xôi chè, mẹ thằng Hoa ghẻ tầu !

    Nước mắt Vọng ứa ra. Nó buông cái cặp cũ nát xuống sân trường, chắp tay lạy thằng Hách :

    - Anh muốn bắt tôi làm gì thì tôi cũng làm đừng nói tới mẹ tôi...

    Hách cười sằng sặc, khoái chí :

    - Anh em làm chứng lời con nhà Hoa nhé ! Được tao không thèm nói tới con mụ xôi chè nhưng mày phải quỳ xuống lạy tao đi !

    Nói dứt câu, Hách phóng chân đá tung cái cặp sách sách cúa thằng Vọng. Đúng dịp đó, Vũ nhảy vào vòng chiến. Nó nghiêm nét mặt, ra lệnh :

    - Hách, mày nhặt cái cặp kia lên đưa cho thằng Vọng !

    Hách bị cụt hứng :

    - Việc gì đến mày ?

    - Việc gì hở ? Cặp của tao đấy. Tao nhờ thằng Vọng mang hộ. Nào, mày có nhặt lên không ?

    Vọng giảng hòa :

    - Thôi để tôi nhặt...

    Vũ quát :

    - Để thằng Hách nhặt, tao cấm mày đấy Vọng !

    Vọng chết đứng. Nó không ngờ chuyện của nó lại dính vào thằng Vũ, tay "sừng" của lớp nhì một. Thấy Hách đứng trân trân, Vũ dụch :

    - Mày có nhặt lên không ?

    - Việc gì đến mày ?

    - Việc gì hở ? Mày xưng bố với thằng Vọng mày bắt nó lạy mày, bây giờ tao xưng bố với mày, tao bắt mày lạy thằng Vọng. A lê, nhặt cặp lên cho bố Vọng mày, Hách !

    Hách hung tiết :

    - Con củ c... ông đây này !

    Vũ xông tới đấm thẳng vào mặt thằng Hách. Hách tránh không kịp, trái đấm trúng mũi, máu cam chảy đầm đìa. Bọn học trò xanh mặt. Hách bị đau lao người vào đấm Vũ. Nhưng nó không phải là địch thủ của thằng Vũ nên ăn đấm nhừ người. Thằng Ngọc vào can thiệp tiếp đến thằng Khải đều bị thằng Côn giữ kéo lại. Vũ sợ hết giờ, đá thêm một phát trúng bụng thằng Hách. Nó ngã sõng soài. Vũ lao tới đặt chân lên mặt nó :

    - Con hết đời rồi con ơi !

    Hách đau khổ nhìn Vũ như muốn xin tha tội. Vũ hiểu ý nó, bèn ra lệnh :

    - Bò ra nhặt cái cặp trao vào tay thằng Vọng và xin lỗi nó đi !

    Hách răm rắp tuân lời. Vũ đe :

    - Từ nay, bất cứ ở đâu, ông mà thấy mày bắt nạt thằng Vọng thì ông đánh bỏ mẹ !

    Nắm chặt tay thằng Vọng. Vũ dắt nó về phía sân sau khiến bọn học trò kinh ngạc. Vọng cũng kinh ngạc đến run rẩy. Mấy năm nó học ở cái trường tiểu học này là mấy năm bị bạn bè hiếp đáp.

    Nó vội muớng tượng ngay quang cảnh lớp nhì hai. Nó ngồi bàn cuối cùng. Bạn bè xa lánh, thầy ít chú ý mặc dù Vọng học giỏi. Đôi khi thầy gọi nhưng chỉ gọi để xoá bảng, hay đi giặt khăn lau chùi bảng. Tết nhất mẹ nó nghèo không có tiền mua quà biếu thầy nên thầy tỏ vẻ lãnh đạm. Thằng Vọng sống cô độc, đứa nào cũng muốn bắt nạt nó. Vọng không thể ngờ có hôm nay. Vũ đã nắm chặt bàn tay ghẻ kinh niên của nó, bước sóng đôi vơi nó.

    Vọng ứa nước mắt — thứ nước mắt của kẻ lâu ngày bị áp bức khổ sở — rút nhẹ tay mình khỏi tay thằng bạn mới. Vũ sững sờ hỏi :

    - Gì thế mày ?

    Vọng rụt rè :

    - Tay tôi ghẻ !

    - Chân mày có ghẻ không ?

    - Không.

    - Thế thì tuyệt.

    - Tuyệt sao ?

    - Tuyệt cú mèo !

  7. #7
    Join Date
    Oct 2010
    Bài Viết
    45,983
    Thanks
    0
    Được Cám Ơn 17 Lần
    Trong 17 Bài Viết
    Vọng ngớ ngẩn :

    - Anh nói tôi chả hiểu gì cả...

    - Tí nữa rồi mày hiểu. Ra gốc bàng kia chúng mình nói chuyện. Mà đừng gọi tao bằng anh, xưng tôi nữa. Tao ít tuổi hơn mày lại học dưới mày. Cứ mày tao cho thân. Mày ăn sáng chưa ?

    - Ăn rồi, sáng nào tôi cũng ăn xôi chè.

    Vọng vẫn ngượng chưa dám xưng "tao". Vũ móc túi lấy thanh kẹo sô cô la dúi vào tay Vọng.

    - Chén đi, quà Hà Nội của ba tao đấy !

    Vọng cứ nhìn thằng Vũ mãi. Biết nó ngượng, Vũ nói :

    - Kẹo này ngon lắm. Mày đá bóng cừ thế, sao không vào hội tao ?

    Vọng tròm xoa đôi mắt.

    - Sao "cậu" biết "tớ" đá bóng cừ ?

    Vũ vổ vai thằng Vọng ghẻ tàu :

    - Mày còn cậu cậu tớ tớ nữa tao đánh mày à ! mày đấu tài y như hắc y hiệp sĩ trong truyện kiếm hiệp ấy. Thằng Côn nó bảo mày đi trung phong cho hội Kỳ Bá, mày sút lọt gôn Bồ Xuyên hai phát, đoạt giải "Cam tích tán". Thôi mày đừng chối nữa...

    Một nỗi khoan khoái vừa lọt vào tâm hồn Vọng. Mắt nó sáng rực lên :

    - Côn nó xem trận đó hở ?

    - Ừ.

    Giọng nó trả lời buồn buồn :

    - Mày có boết tại sao tao không vào hội mày không ?

    - Không. Tại sao ? Mày nói nhanh lên ?

    - Tại thằng Vịnh nó chê tao.

    - Nó chê mày thế nào ?

    - Hôm tụi mày thua bọn trường Tầu ở "tăng" đầu, tao muốn vào đá cho mày thay chân thằng Vịnh. Nó chửi tao, nó bảo tao về đá với cái ghẻ. Tao xấu hổ quá nên thôi.

    Vũ cáu tiết, văng tục :

    - Thằng Vịnh đá như củ "thìu biu". A lê hấp, có mày tao cho nó ra rìa. Nó coi tụi An Tập hơn bố nó. Bóng vào chân "đét" dám sút, sợ lọt gôn bọn An Tập nó "cộp" gẫy chân. Mày vào hội tao nhé ?

    Vọng ngần ngại :

    - Nhỡ thằng Vịnh nó trả thù tao ?

    Vũ quả quyết :

    - Thằng Hách ông còn cho ốm đòn nữa là thằng oắt Vịnh. Mày đá cho hội tao đi, rồi mày xem chúng nó sẽ coi mày như thánh !

    Nghe Vũ hứa hẹn bảo vệ, Vọng gật đầu. Nó biết thằng Vũ là thằng "ngồ" nhất trong trường. Vũ nghịch tinh và đánh nhau như gà chọi, không kiểng thằng nào dù lớn hơn nó một hai tuổi. Vọng được nhập phe thằng Vũ lấy làm hả hê lắm. Còn thằng Vũ "bốc" được cầu thủ "cừ" của hội Kỳ Bá thì hớn hở ra mặt.

    Vũ dúi vào tay thằng Vọng thanh kẹo sô cô la nữa. Ngay lúc đó, kèng trường điểm chào cờ. Côn cũng vừa rảo cảng tới nhập bọn với Vũ và Vọng. Thằng Vọng tách hai đứa bạn mới, xếp hàng cùng lớp nhì hai. Vũ và Côn đứng trong hàng lớp nhì một. Vũ dơ tay bảo Côn :

    - Mắt mày tinh, trông dùm tao xem có con cái ghẻ Mã Viện nào không ?

    Côn nhìn sang thằng Vọng nhắy mắt, cười...

  8. #8
    Join Date
    Oct 2010
    Bài Viết
    45,983
    Thanks
    0
    Được Cám Ơn 17 Lần
    Trong 17 Bài Viết
    Thắng Vũ


    Duyên Anh



    Chương 3

    Vũ nằm ngửa trên võng. Mắt nó mở thao láo nhìn lũ thạch sùng đuổi nhau trên trần nhà. Chán rồi nó khép mắt nằm im.

    Mấy hôm nay Vũ buồn lắm. Thằng em khác mẹ của nó bị sốt. Cơn sốt lên đến gần bốn mươi độ. Ba nó lại đi rồi. Chuyến này ba nó lên mạn ngược. Ba Vũ buôn hàng chuyến, mồi lần đi ít ra cũng mất một tháng. Dì nó cuốn cả lên, không biết làm gì hơn là ôm con khóc. Vũ thích chạy nhảy nhưng những bận em ốm, nó không biết đi đâu cả.

    Suốt ngày, Vũ ngồi trong giường canh giấc ngủ cho em hoặc kể chuyện vui lúc em tỉnh. Mẹ Vũ chết năm nó ba tuổi. Qua năm sau, ba nó lấy vợ khác. Năm sau nữa, dì nó sinh Khoa rồi lần lượt em Tú, em Mai. Vũ yêu Khoa nhất. Côn thường hỏi nó :

    - Tại sao mày yêu thằng Khoa thế ?

    Vũ trả lời :

    - Tại nó là con trai. Con trai mới biết đá bóng và đánh nhau. Con gái nhát như cáy, chỉ được cái nước hơi tí mách mẹ nên tao ghét.

    Thằng Khoa cũng yêu anh lắm. Nó hay theo Vũ dự vào những cuộc chơi nghịch. Những lần có Khoa, Vũ đều giao hẹn cấm không đứa nào được đánh Khoa đau. Đánh khe khẻ thôi. Một hôm, giàn trận ở bờ sông, vô tình thằng Toán lớp ba quên mất lời cấm đó, thoi thằng Khoa một thoi trúng mắt. Khoa nằm lăn ra khóc dẫy đành đạch. Thế là Vũ chồm tới, đấm đá thằng Toán tơi bời, không kịp nghe thằng này phân trần hay xin lỗi. Đánh sưng vù mặt thằng lỏi. Vũ vẫn chưa nguôi giận. Nó còn nhào xuống sông bốc bùn trát kín đầu thằng Toán. Lát sau, thằng Côn bảo nó :

    - Thằng Khoa đấm vào mũi thằng Toán trước mày đánh nó đau quá.

    Vũ chẳng thèm đếm xỉa chuyện đó, nó nói :

    - Ai bảo nó thoi em tao, tao đã giao hẹn rồi. Em tao có đấm nó đau nó cũng không được đấm lại. Đứa nào đấm lại, là tao cho ốm đòn. Mày có bênh em mày không ?

    Thấy thằng bạn thân của mình lý luận thế. Côn đành gật đầu :

    - Có chứ.

    - Thế tao bênh em tao, việc gì mày phải thương con nhà Toán ?

    Côn ngẩn người im lặng. Vũ không cần biết nó phải hay trái. Hể đứa nào đụng chạm vào em nó là nó đánh, lớn nó không từ bé nó không tha. Nó yêu em nó từ thưở thằng Khoa vừa lọt lòng. Tình yêu đó lớn dần theo tuổi nó. Dì nó thương nó như nó thương em nó nên nếu mỗi năm không có ngày giỗ mẹ thì nó quên rằng mẹ nó đã chết.

    Còn thằng Khoa, dù đã chín tuổi, nó vẫn tưởng thằng Vũ là anh ruột nó. Thằng Vũ làm bất cứ việc gì nó đều khen rối rít. Đá bóng, chỉ anh Vũ nó là hay. Đánh đáo, chỉ anh Vũ nó đánh cừ. Bắn chim, chỉ anh Vũ nó bắn tài. Đấm nhau chỉ anh Vũ nó đấm chiến. Đi xe đạp, chỉ anh Vũ nó biết xăng đơ. Thổi ác mô ni ca, chỉ anh Vũ nó biết đánh tông. Đứa nào chê anh nó dở, nó gây sự ngay lập tức. Đối với nó, thằng Vũ là thần tượng. Trận đá bóng nào mà đội của thằng Vũ thắng, nó hò hét khan cả cổ, trận nào thua nó khóc sướt mướt. Ba chúng nó thường mắng yêu :

    - Hai đứa cùng hổn như nhau.

    Dì nó bảo :

    - Hai anh em giống nhau như đúc.

    Có tiếng cựa quậy trong giường. Vũ giật mình rời võng. Nó vén màn chui đầu vào. Thằng Khoa mở mắt thao láo nhìn anh. Nó vẫy tay ra hiệu cho Vũ ngồi cạnh nó. Vũ sờ tay lân trán em. Nó sung sướng :

    - Em bớt nóng rồi.

  9. #9
    Join Date
    Oct 2010
    Bài Viết
    45,983
    Thanks
    0
    Được Cám Ơn 17 Lần
    Trong 17 Bài Viết
    Khoa khe khẽ nói :

    - Bao giờ em mới khỏi hở anh ?

    - Vài hôm nữa.

    - Vài hôm lâu không ?

    - Lâu gì mà lâu.

    Khoa nghĩ đến những chú chim sẻ chưa vỡ bọng cứt, còn nhắm mắt quanh cái viền vàng dầy, nó tiếc rẻ :

    - Vài hôm nữa tụi chim sẻ nó mọc hết lông cánh, nó bay mất thì em bắt thế nào được ?

    Vũ vỗ về em :

    - Mọc lông gì mà chóng thế em, còn lâu tụi nó mới biết bay. Anh thăm rồi, bọng cứt còn to tướng !

    Khoa nói :

    - Thật hở anh ? Thích ghê ! Anh cho em ngụm nước.

    Vũ rót nước. Nó nâng thằng em và để tách nước kề miệng em nó. Khoa tợp một hơi hết liền. Nó đòi uống thêm. Vũ rót nữa. Uống xong thằng bé bỗng tỉnh táo :

    - Mai em đã khỏi chưa ?

    - Chưa.

    - Nhỡ em khỏi thì sao ?

    - Khỏi còn phải ăn giả bữa mới mạnh.

    - Ăn giả bữa là gì hở anh ?

    - Ăn giả bữa là...

    Vũ vỗ trán suy nghĩ :

    - Ăn giả bữa là... À, nhớ rồi. Mấy hôm ốm không ăn gì, hôm nào khỏi em phải ăn giả nợ những bữa đó.

    Khoa hỏi :

    - Em ốm mấy bữa rồi anh ?

    Vũ xoè bàn tay đếm lia lịa :

    - Thứ hai, thứ ba... Một, hai, ba, bốn. Em ốm bốn hôm rồi.

    - Bốn hôm ăn mấy bữa ?

    Vũ làm tính nhẩm :

    - Bốn bữa quà sáng, tám bữa cơm, bốn bát canh bún buổi trưa, bốn bát chè đỗ đen buổi tối. Cộng tất cả hai mươi bữa.

    Khoa lè lưỡi :

    - Eo ôi ! Hai mươi bữa cơ à ?

    - Ừ, hai mươi bữa.

    - Ăn giả bữa làm gì hở anh ?

    - Ăn cho chóng khoẻ.

    - Ăn mấy ngày mới hết ?

    Vũ bối rối. Nó đã ăn giả bữa bao giờ đâu. Chỉ nghe nói thôi. Nó trả lời bừa :

    - Ăn một ngày.

    Khoa méo xệt cái mồm :

    - Một ngày ăn làm sao hết được ?

    - Cố ăn chứ.

    - Anh đã ăn giả bữa chưa anh Vũ ?

    Vũ lúng túng. Nó sắp bí rồi. Nó lờ đi, chuyển sang chuyện đá bóng :

    - Tuần sau đội bóng của anh trả thù tụi An Tập.

    - Thế à !

    - Ừ.

    - Hạ tụi nó 5-0 nhé !

    - Ừ.

  10. #10
    Join Date
    Oct 2010
    Bài Viết
    45,983
    Thanks
    0
    Được Cám Ơn 17 Lần
    Trong 17 Bài Viết
    Khoa tung chăn muốn vung dậy. Vũ bắt nó nằm yên. Thằng bé này nghe chuyện đá bóng thì thích lắm. Nhất là đá bóng có anh nó đi hữu nội. Niên học này, đội bóng của anh nó bị tụi An Tập đè bẹp, bị cộp xưng vù chân. Anh nó đêm ngày lo chuyện trả thù. Càng trả thù càng thua, anh nó càng cáu tiết. Khoa ước ao lớn ngay để tập đá cho đội bóng của anh nó, thay chân anh Vịnh. Anh Vũ nó luôn mồm chê anh Vịnh đá tồi, sợ tụi An Tập. Anh nó muốn đuổi anh Vịnh mà chưa tìm được người. Nay thấy anh tính chuyện trả thù, Khoa tin rằng anh nó đã có người đá giúp. Nó vỗ tay :

    - Bravo, bravo anh Vũ, thứ mấy tuần sau đá hở anh ?

    - Thứ năm.

    - Nó mời mình hay mình mời nó hở anh ?

    - Mình.

    - Ai thay anh Vịnh ?

    - Thằng Vọng.

    Khoa há hốc mồm :

    - Cái thằng Vọng ghẻ tàu hở ?

    Vũ cười, vỗ nhẹ vào người em :

    - Đừng gọi nó là thằng nữa. Nó cừ lặm đá cho hội Kỳ Bá tranh giải Cam tích tán đấy. Mắt thằng Côn trông thấy, nó đi trung phong, sút hai trái lọt gôn Bồ Xuyên. Giờ nó đá cho hội của anh.

    Khoa lại vỗ tay :

    - Bravo, bravo Vọng ! Cho em đi xem nhé !

    Vũ nói :

    - Em có khoẻ mới được đi.

    - Em khoẻ mà...

    Vũ trộ :

    - Phải ăn giả nợ hai mươi bữa một ngày cơ !

    Khoa gật đầu :

    - Em ăn hai mươi bữa mạnh thủy tinh !

    Hai anh em Vũ cười như nắc nẻ. Thấy em còn mệt. Vũ dục em ngủ. Khoa vâng lời anh. Nó nằm nhắm mắt mường tượng trận đá bóng tới. Vũ cũng vậy, nó tin chắc đội bóng của nó sẽ thắng. Vũ đắt mình lên võng, mơ màng...

    Ngay lúc ấy, bên ngoài nhà nó, nấp sau cây bàng, thằng Côn mắt la mắt lém, ngó trước ngó sau, đoạn thong thả đọc một câu tiếng lóng cơ hồ con chim chích chòe gọi bạn giữa trưa mùa hạ :

    - Lũ vã lơi a, li đa lập lạ lá đi lóng bí (Vũ ơi ! đi tập đá bóng.)

    Đó là thứ tiếng lóng do Vũ và Côn đặt ra, chỉ dùng vào những lúc gia đình cấm đoán không cho đi chơi. Lũ vã là Vũ, bỏ chữ u ở tiếng lũ, chữ ã ở tiếng vã và chắp lại thành Vũ. Cứ thế muốn nói bao nhiêu câu cũng được.

    Côn gọi bạn hai ba lần rồi, song vì mải mơ mộng, thằng Vũ chưa kịp nhận ra. Lúc nó giật mình là lúc em nó đòi nước.Nó đã bị tẽn tò. Giữa trưa hè im phăng phắc, thằng Khoa đang thiêm thiếp ngủ. Côn chờ mãi đâm sốt ruột. Nó lại cây bàng cách nhà thằng Vũ độ mười thước réo to :

    - Lũ vã lơi a, lày mà lâm ca lở hỉ ? (Vũ ơi, mày câm hở ?)

    Vũ đâu có câm. Đánh hơi thấy thằng Côn, nó bèn rón rén mở cửa sau rồi leo lên trên sân thượng. Nó đặt bàn tay vào miệng tựa cái loa, trả lời :

    - Ló cá lao ta lây đa ! (Có tao đây !)

    Côn rỉa rói bạn :

    - Lưởng tả lày mà liếc đá. Hàm là lúng chá lao ta lợi đạ hâu la lóa quấy. (Tưởng mày điếc làm chúng tao đợi lâu quá.)

Trang 1 / 7 123 ... Cuối Cuối

Chủ Đề Tương Tự

  1. Kinh hoàng mứt tết làm từ giòi và phân thằn lằn
    By giavui in forum Tin Tức Việt Nam
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 11-15-2010, 02:49 PM
  2. Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 11-13-2010, 02:38 PM
  3. Đũa nằm trong bụng suốt 28 năm
    By giavui in forum Chuyện Lạ Đó Đây
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 11-04-2010, 12:46 AM
  4. Trang phục quyến rũ làm bằng chocolate
    By giavui in forum Chuyện Lạ Đó Đây
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 10-31-2010, 03:48 AM
  5. Thằng Bé Đánh Giày Người Nghĩa Lộ
    By giavui in forum Truyện Ngắn
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 10-30-2010, 01:04 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •