Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Khi bắt đầu yêu tức là bắt đầu bước vào cuộc sống.
Tục ngữ Pháp
Trang 3 / 3 ĐầuĐầu 123
Results 21 to 22 of 22

Chủ Đề: Thiên Thần Không Cánh

  1. #20
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 18

    Càng trở về khuya , không khí núi rừng càng trở nên tinh khiết , trong lành . Tinh khiết đến nỗi Ân Tuấn không nỡ ngủ . Dù sao hơn một ngày trời ngồi xe và vất vả trèo lên tuốt đỉnh Trà Cú này.
    Khoát chiếc bành tô lên người , anh lang thang đi dạo . Mọi người trong đoàn đều đã ngủ say sau một hành trình du lịch khá dài . Cố nhón nhẹ chân , tránh không làm kinh động đến mọi người , Ân Tuấn đứng bên một hòn đá to ngồi xuống . Sương đêm xuống lạnh . Ánh trăng trên đầu vằng vặc sáng . Không gian yên tĩnh lạ thường.
    Từng ấy tuổi đầu , lần thứ nhất Ân Tuấn biết thế nào là cảm giác thú vị của người đi chinh phục đỉnh cao . Mệt thì có mệt , nhưng vui lắm . Không khí trong lành , vẻ dịu mát của cỏ cây cảnh vật xinh đẹp đã làm tâm hồn con người trở nên sảng khoái vô cùng . Vậy mà... Suốt ba mươi mấy năm dài , anh không một lần thưởng thức . May mà Tâm Như kịp nhắc cho anh nhớ.
    Mà Tâm Như đâu rồi nhỉ ? Ân Tuấn ngơ ngác nhìn quanh . Lúc nãy , anh dường như không thấy cô ngủ trong lều . Hay là nổi hứng lãng mạn lang thang dạo rừng rồi ? Hừ ! Cô bé Tâm Như này đúng là lắm trò tinh nghịch .. Cùng cô song hành suốt quãng đường dài từ chân núi đến đỉnh , Ân Tuấn mới cảm nhận hết vẻ lí lắc , nhí nhảnh mà cũng không kém phần tinh quái của cô . Cả đoàn du lịch cứ bị những câu chuyện khôi hài của cô làm cho cười nắc nẻ , cả anh cũng không nén nổi. Mấy lần vô ý , anh đã bật lên cười hô hố trước mặt mọi người rồi.
    Chuyến du lịch dài này cũng là sáng kiến của Tâm Như đó . Cuộc phẫu thuật thành công , ăn mừng chiến thắng , anh chưa kịp hứa thưởng công cho các thành viên trong ca mổ , Tâm Như đã nói ngay : một chuyến du lịch dài ngày.
    Du lịch thì du lịch , Ân Tuấn có sợ gì ? Thế là một đoàn người ngựa trên dưới hai mươi bốn thành viên cùng nhau khăn gói lên đường . Trong đó có cả vợ chồng giáo sư Hồng Hải và.. người đàn ông mà anh phải gọi bằng cha nữa.
    Nha Trang là một danh lam nổi tiếng . Cả đoàn du lịch , ai ít nhất cũng một lần đến tham quan . Chỉ có Ân Tuấn là lần duy nhất ghé qua thôi . Nghe anh kể , giáo sư Hồng Hải cùng vợ cứ tròn đôi mắt . Họ không ngờ một người danh tiếng và giàu có như Ân Tuấn mà không biết du lịch là gì.
    Biển trong xanh , cát mềm mát dưới chân anh . Ân Tuấn cứ ngỡ ngàng đưa mắt ngắm dãy núi Cô Tiên . Chao ôi ! Sao mà đẹp , mà giống như cô gái yên bình nằm ngủ thế ? Sự tích núi Cô Tiên kia có thật không ? Sao cảnh vật như có hồn , như huyền thoại ?
    Mặc cho anh thơ thẩn , xuýt xoa với cảnh thiên nhiên , Tâm Như cùng Y Loan và mọi người mặc tình giỡn sóng . Ân Tuấn không biết bơi , nên chẳng dám theo họ ra xa . Một lần lỡ dại nghe lời Tâm Như leo lên phao cho cô đẩy tít ra xa bị sóng đánh lật đổ nhào , uống đầy bụng nước mặng đắng , anh đã kinh hồn , không dám nghe theo nữa . Kệ ! Ai muốn cười anh nhát gan , thỏ đế gì cũng được.
    Khung cảnh hữu tình đã khiến cho tâm hồn con người trở nên phóng khoáng , gần gũi hơn . Tâm Như và Y Loan như đã trở thành đôi bạn thân từ bao giờ . Cùng với Chí Bằng , họ đùa giỡn thật vô tư . Nhìn bộ ba họ , không ai ngờ được rằng , có lúc , hai cô gái kia đã từng là tình địch với nhau . Cũng như nhìn cảnh giáo sư Hồng Hải bị vợ cằn nhằn ca cẩm , nhìn cảnh ông trìu mến bóp chân cho vợ , ít có ai dám ngờ người đàn ông có vẻ cù lần kia lại là một giáo sư danh tiếng . Cuộc đời có những chuyện trông có vẻ như mâu thuẫn mà chẳng mâu thuẫn một chút nào.
    Còn ông ta , Ân Tuấn nghĩ về người đàn ông mình phải gọi bằng cha . Từ lúc phục hồi sức khoẻ , cũng như suốt đoạn đường dài , ông chưa nói một câu gì cùng anh cả . Ngoài đôi mắt lúc nào cũng buồn buồn nhìn anh đầy thương yêu , trìu mến . Lúc nãy , nhìn ông chống gậy lụm cụm trèo lên bật đá như sắp ngã đến nơi, Ân Tuấn chỉ muốn đưa tay ra đỡ lấy ông. Thế rồi .. không hiểu sao , anh lại đứng im không hành động . Một cái gì cứ ngăn , cứ khiến anh dừng lại , mỗi lúc có ý nghĩ muốn gần gũi ông . Thói quên chăng ?
    -Ê ! Lạ chỗ không ngủ được à ?
    Một cái đập mạnh vào vai đau điếng . Không quay lại , Ân Tuấn cũng biết ai đã gọi mình . Thế gian này , ngoài Tâm Như còn ai dám gọi anh bằng cái cách vừa thân mật , vừa "du côn" ấy.
    -Còn cô ? Nãy giờ lang thang tận đâu mà đầu tóc , áo quần đẫm đầy sương vậy ?
    Quay người lại , Ân Tuấn nhìn Tâm Như chăm chú . Trong ánh trăng đêm huyền diệu , cô như đẹp lên gấp bội phần.
    -Cố leo tít lên kia ..
    - Ngồi xuống một phiến đá đối diện , Tâm Như chỉ tay lên đỉnh núi
    - Nơi có đức phật Thích Ca nằm nhập thiền dài bốn mươi chín mét . Nghe nói từ lỗ tai phật Tổ có một con đường hầm thông ra biển , tôi thử xem có đúng không mà...
    -Chui vào đường hầm ư ?
    - Chuyện đã qua mà Ân Tuấn nghe run sợ
    - Trời ơi ! Sao cô gan vậy ? Lỡ lạc thì sao ?
    -Tôi làm sao mà lạc được
    - Tay Tâm Như vo vo cuộn chỉ
    - Tôi khôn lắm chứ bộ . Trước khi xuống , tôi có đem theo cuộn chỉ để còn biết đường mà
    lên nữa.
    -Thế cô xuống được bao lâu ?
    - Ân Tuấn tò mò.
    Tâm Như nhún vai :
    -Có chút xíu . Làm rớt cây đèn pin mất tiêu tối om , tôi sợ quá đành leo lên ..
    -Xí ! Ân Tuấn nhếch môi cười
    - Cũng gan thỏ như ai , mà làm ra vẻ anh hùng lắm.
    -Không anh hùng gì ..
    - Tâm Như nhún nhún vai
    - nhưng cũng hơn được một người . Biển chỉ mới ngập đến đầu thôi đã không dám ra rồi .
    Hắt .. xì !
    Đang nói , Tâm Như bỗng dừng , bụm mũi hắt hơi liền mấy cái.
    Ân Tuấn giật mình :
    -Chết ! Cảm rồi , uống thuốc mau lên !
    - Đúng là bác sĩ có khác . Mới hắc hơi mấy cái đã bảo uống thuốc rồi . Ôi ! Hắc .. xì...
    -Lại hắc hơi mà còn cãi .
    - Ân Tuấn nhăn mặt , đứng lên
    - Thôi sương khuya lạnh lắm , vào đi thôi . Kẻo bệnh không về được thì nguy đó.
    -Không về được thì ở đây luôn .. Mắt Tâm Như bỗng long lanh tình tứ - để .. Ân Tuấn ! Anh đừng vào . Tôi thích được ngồi nói chuyện với anh như vậy lắm.
    -Nhưng ..
    - Tia nhìn như có điện . Ân Tuấn nghe toàn thân gai gai một cảm giác khác thường
    - Cô ăn mặc phong phanh lắm . Hay là khoác đỡ chiếc áo của tôi đi.
    Nói rồi , anh cởi nhanh chiếc áo bành tô đang mặc trên người , khoát lên vai Tâm Như .
    Đột nhiên , cô nắm lấy tay anh :
    -Ân Tuấn ! Anh đáng yêu lắm , anh có biết không ?
    Mọi tế bào như tê liệt . Chiếc áo rơi khỏi tay rơi xuống đất . Ân Tuấn sững sờ nhìn vào mắt Tâm Như . Trời ơi ! Đẹp quá . Tâm hồn anh chao đảo . Không tự chủ được mình , bàn tay anh sờ nhẹ xuống mặt cô.
    -Hôn em đi !
    - Vòng tay ôm lấy cổ anh , Tâm Như thì thầm
    - Em yêu anh ..
    Như bị thôi miên , Ân Tuấn không cưỡng lại được lời tâm sự của Tâm Như . Vụng về , rất vụng về , anh đặt môi mình xuống môi cô rồi lặng yên không biết làm gì hơn nữa. Hài hàm răng va vào nhau lộp cộp . Kỳ quặc quá ! Ân Tuấn không nhịn được , bật lên cười .
    Tâm Như nghe xúc phạm đẩy mạnh anh ra khỏi người mình :
    Đám coi thường tôi hả ? Anh đi đi !
    - Đâu có
    - Ân Tuấn đưa hai cánh tay lên trời
    - Xin thề đó :
    -Thế tại sao lại cười ?
    - Tâm Như xẵng giọng , hầm hầm nét mặt.
    Ân Tuấn đưa tay gãi tóc :
    -Tại tự nhiên thôi . Ai đời hôn nhau mà răng lại đụng vào nhau lộp cộp như đổ xí ngầu vậy , không cười sao được...
    -Hừ ! Cảm thấy thẹn , Tâm Như quay người sang hướng khác , hồi lâu mới nói
    - Anh không cần giả bộ đâu . Có cười cũng không sao . Ngay từ đầu , tôi đã cho anh biết là mình yêu anh rồi . Anh muốn hôn tôi cũng được , không muốn cũng chẳng hề gì . Sau đêm nay , tôi sẽ không còn nhìn thấy anh rồi , cần gì sợ quê nữa chứ ?
    -Hả ? Nói gì lạ thế ?
    - Ân Tuấn nghe kinh hoảng hồn vía
    - Đi đâu mà không còn trông thấy chứ ?
    Tâm Như quay mặt lại :
    -Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi . Không thể cứ bỏ nhà đi mãi như vậy được . Mẹ tôi dù ép tôi phải lấy chồng , bà vẫn là mẹ của tôi . Bà vì thương tôi mới làm thế , tôi đâu thể trốn lánh , bỏ mẹ cả đời không nhận . Hơn nữa , việc đáng làm ở đây , tôi cũng đã làm xong rồi . Cha con anh đã đoàn tụ , tôi chẳng còn lý do gì để ở lại , nên về nhà là đúng nhất.
    -Về nhà ư ?
    - Ân Tuấn ngớ ngẩn.
    Tâm Như trầm giọng :
    -Tôi biết xa anh , xa mọi người , tôi sẽ buồn ghê lắm , sẽ nhớ nhiều nữa
    - Quẹt tay ngang dòng nước mắt , cô ngẩng lên
    - Ân Tuấn à ! Lần cuối cùng tôi muốn anh hãy hôn tôi . Cả đời tôi chưa từng được ai hôn và sau này cũng thế . Tôi muốn biết và nhớ mãi . Anh đừng giả bộ để răng đụng vào răng tôi nữa nhé.
    -Ừ ! Ân Tuấn gật đầu.
    Vậy là ngày mai Tâm Như trở về nhà thật vậy sao ? Vậy là .. anh sẽ không còn được dịp nhìn thấy cô nữa ư ? Sao điều đó làm anh buồn quá ? Có một cái thắt lại làm trái tim anh đau quá . Tâm Như ! Tôi không muốn đánh mất em trong cuộc đời mình . Em muốn được tôi hôn ư ? Tôi sẽ không bao giờ từ chối . Nhưng thật bực mình , hai hàm răng lại chạm vào nhau nữa rồi kia .
    -Thôi , anh đi .
    - Đẩy mạnh Ân Tuấn ra khỏi người mình , Tâm Như giận dữ
    - Tôi thật không ngờ anh đối xử với tôi tàn nhẫn thế . Hãy đi đi ! Tôi không thèm , không bao giờ yêu anh nữa.
    Nói xong , cô vùng chạy nhanh vào bóng đêm trước mặt . Ân Tuấn ngẩn người ra , không biết mình nên khóc hay cười ? Trời ơi ! Nói mình không biết hôn ư ? Tâm Như chẳng bao giờ chịu tin đâu.
    - Ân Tuấn ! Anh Tuấn ơi ! Có chuyện động trời rồi . Dậy mau! Bác Mẫn đang xuống tóc đi tu đó
    - giọng Y Loan hớt hải từ sau túp lều vọng tới.
    Ân Tuấn nhỏm dậy ngay :
    -Cái gì ? Cô nói gì ? Ai định đi tu hả ?
    -Bác Mẫn
    - Y Loan hào hển
    - Lúc nãy , em và Chí Bằng cùng nhau đi dạo , ghé vào chùa đốt nhang . Tình cờ nhìn thấy bác Mẫn đang định thí phát quy y . Nghe đâu , bác ấy quyết định sẽ ở lại đây luôn.
    -Không được .
    - Ân Tuấn bước vội đi . Được mấy bước , như chợt nhớ anh quay lại nắm tay Y Loan kéo mạnh
    - Ở chùa nào ? Cô mau dắt tôi tới đó , kẻo không còn kịp nữa.
    Nói rồi , cả hai phóng vội vào chánh điện , kịp lúc vị sư phụ trụ trì đặt con dao xuống đầu ông Mẫn.
    -Khoan đã !
    Hét to một tiếng , Ân Tuấn lao vào giữa bệ thờ ôm chầm lấy ông Mẫn . Anh oà khóc :
    -Cha ơi ! Cha định bỏ con sao ?
    -Nam mô a di đà phật ! Hai bàn tay thành kính chắp lên ngực, ông Mẫn khóc nghẹn ngào
    - Cám ơn phật tổ đã nghe được lời cầu nguyện của con . Ân Tuấn đã chịu nhìn cha , con có chết cũng cam lòng
    - rồi quay sang vị sư già hãy còn đang ngơ ngác , ông nói
    - Xin thầy cứ tiếp tục.
    -Không
    - Ân Tuấn lắc đầu , nắm chặt tay vị sư già
    - Xin thầy thư thả . Con muốn nói chuyện với cha con một lát.
    Vị sư già gật đầu, lặng lẽ lui ra . Y Loan cũng lịch sự trở bước ra ngoài . Giữa chánh điện rộng thênh thang sực nức hương trầm , Ân Tuấn quỳ xuống bênh cạnh ông Mẫn.
    -Cha ơi ! Cha không còn thương con nữa sao ?
    -Ta thương con lắm... Ông Mẫn ghì sát đầu Ân Tuấn vào ngực mình
    - nhưng không còn mặt mũi nào để nhìn con . Được con tha thứ , lại được chính tay con cứu mạng , ta mãn nguyện lắm rồi . Cuộc đời ta không còn gì ân hận nữa . Ta muốn những ngày cuối đời này được thảnh thơi nơi cửa phật , vui cùng kinh kệ.
    -Cha đành bỏ con một mình sao ?
    Rúc đầu sâu vào vòng tay ấm của cha , Ân Tuấn chợt nghe nhỏ bé hơn bao giờ hết.
    -Con không còn lại một mình đâu . Nhẹ vuốt tóc Ân Tuấn , ông cười âu yếm
    - Bên cạnh con còn có Tâm Như , có Chí Bằng và bao nhiêu bạn bè thân thuộc :
    -Nhưng con cần có cha
    - Ân Tuấn ôm lấy cổ ông như đứa trẻ
    - Cuộc đời con từ lúc năm tuổi đã trở nên côi cút . Nay vừa tìm được chút tình thương , cha lại bỏ đi sao ?
    -Con ơi! Ông bật khóc
    - Có thật là con cần cha lắm hay không ?
    -Thật . Con không nói dối đâu . Ân Tuấn gật đầu
    - Từ lúc đọc được thư cha , nhìn nơi cha sống , con đã không còn giận cha như trước nữa . Con biết những ngày qua, cha đã phải khổ đau nhiều . Cha ơi ! Hãy về sống với con . Con tin là mẹ cũng mong như vậy.
    -Nhưng Ân Tuấn ơi ! Đã muộn mất rồi . Ta không thể quay về được nữa , bởi cha đã có lời thề . Được con tha thứ , cha sẽ xuống tóc quy y cửa phật . Cha không thể bỏ lời nguyền để về bên con được.
    Thế mới biết cha thương mình quá . Tim Ân Tuấn cuộn tràn một niềm thương mãnh liệt . Sẽ nhận được tiếng cha gọi từ miệng mình . Cha dám đem cả cuộc đời hiến dâng cho Phật . Đã là niềm tin , là tín ngưỡng , anh biết lấy lời nào thuyết phục . Đành để cha quy y rồi thương xuyên thăm viếng ư ? Sao anh muốn được nhìn ông trong căn nhà đẹp của mình . Muốn sáng sáng chiều chiều nghe ông cười nói . Được chăm sóc lo lắng cho ông mỗi khi trời trở gió.
    -Bác Mẫn vẫn có thể về cùng Ân Tuấn mà không sợ trái lại lời nguyền của mình đâu.
    Giữa lúc bế tắc , giọng Tâm Như vang lên khác nào một ánh chớp nhiệm màu.
    Ân Tuấn ngẩng dậy ngay mừng rỡ :
    -Tâm Như ! Cô có cách , phải không ?
    Quay mặt sang hướng khác , Tâm Như lạnh lùng :
    -Tôi không thèm nói với anh , chỉ nói với bác Mẫn thôi.
    Vì chuyện lúc nãy ư ? Ân Tuấn muốn thanh minh nhưng .. không phải lúc . Thôi cứ để cho cô giận thêm một chút . Nói với ai cũng được , miễn sao có cách giải quyết là anh mang ơn lắm.
    -Phải . Ta đã nguyền như vậy.
    -Nhưng bác chỉ nguyền là xuống tóc quy y thôi , chứ đâu có nguyền là sẽ quy y trong chùa nào , có đúng không ?
    - Tâm Như lại hỏi.
    Ân Tuấn mang máng hiểu được ý đó cô muốn nói . Phải công nhận Tâm Như thông minh thật.
    -Vậy nên bác có thể quy y tại gia mà . Tâm Như lại nói
    - Cháu nhớ trong kinh phật dường như có một câu rằng : "Tu tâm còn gấp mấy lần ta tu ở chùa mà".
    -Cô bé này ! Vị trụ trì bước vào , tình cờ nghe được câu Tâm Như vừa nói , bật cười
    - Đúng là lém lỉnh thật . Kinh phật chẳng có câu nào như câu cô mới nói đâu . Nhưng thí chủ đây nếu trần nợ chưa dứt, trược mặt Phật Tổ co thể xin được đổi lời nguyền , tu tại gia như lời cô bé . Đức Phật từ bi ,sẽ không nở trách thí chủ đâu , chủ yếu là tấm lòng thành.
    -Vâng
    - Ân Tuấn vui mừng
    - Sự phụ đây cũng đã nói vậy rồi , lẽ nào cha còn chưa chịu về nhà cho con phụng dưỡng ?
    -Thôi , được rồi . Cha sẽ về suy nghĩ lại . Ông Mẫn gật đầu
    - Nhưng trước khi về , cha muốn con hay lui ra để sư phụ đây xuống tóc cho cha . Không tu ở chùa ,về nhà , cha sẽ thành tâm tu niệm , ngày ngày kinh lệ cùng Phật Tổ.
    -Vâng . Vâng ạ.
    Được lời như cởi tấm lòng , Ân Tuấn hớn hở đứng dậy ngay . Tất cả cũng nhờ Tâm Như cả . Biết ơn cô quá , anh nói:
    -Tâm Như ! Cám ơn cô.
    -Xì !
    - Chiếc môi trề dài
    - Hổng ai cần.
    Rồi quay mặt , cô ngúng nguẩy bước đi.
    Lần này sao Tâm Như giận dai thế nhỉ ? Ân Tuấn nghe rầu rĩ. Biết cách nào năn nỉ được đây ? À ! Phải rồi . Đôi mắt sáng lên , Ân Tuấn tủm tỉm cười , nghĩ đến cách cầu hoà mỹ mãn của mình , Tâm Như nhất định sẽ hài lòng , mãn nguyện...

  2. #21
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Chương 19

    Chỉ không còn một giờ đồng hồ nữa , mình đã về đến nhà , gặp lại mẹ, lại em rồi . Vậy mà lòng Tâm Như lại không được vui trọn vẹn . Một cảm giác mâu thuẫn trĩu nặng đang giằng kéo trong cô . Nửa muốn đoạn đường kia ngắn lại cho phút đoàn tụ đến ngay . Nửa lại muốn cho đoạn đường kia dài thăm thẳm , cho phút chia tay chậm đến .
    Cuộc đời là như vậy đó . Được cái này , mất cái kia . Con người chẳng bao giờ được vui trọn vẹn . Mừng được gặp mẹ , gặp em , cô phải buồn chia xa bác Mẫn , Chí Bằng , Y Loan và cả Ân Tuấn nữa . Trái tim bằng đá lạnh lùng đáng ghét kia như không hề cảm nhận được nỗi đau khổ trong trái tim cô . Vô tâm lạnh lùng đến mức tàn nhẫn . Gã không hề bảo cô ở lại, dù chỉ giả vờ , vì biết chắc cô không hề đồng ý .
    Lúc cô từ biệt ra về , mọi người, ai cũng luyến lưu , bịn rịn , năn nỉ cô ở lại . Chỉ có gã là lặng im chẳng nói gì , cũng không thèm làm quen nữa .
    Con trai gì bụng dạ hẹp hòi , tiểu nhân hơn con gái . Từ hôm đi núi về, bị cô giận đến nay, lúc nào mặt cũng nghiêm nghiêm hầm hầm, thấy ghét . Cứ như sợ mở miệng ra là bị cô bắt hôn nữa vậy .
    Nhắc đến hôn, mặt Tâm Như lại đỏ bừng , xấu hổ .Mấy ngày rồi mà cô vẫn không hết giận mình . Ma đưa lối, quỷ đưa đường, ai giục mà hôm đó cô bỗng nhiên đòi gã hôn cho bằng được . Cảnh vật hữu tình , hay phút yếu lòng trước quyết định về với mẹ ? Tâm Như không biết nữa . Cô chỉ biết rằng lúc đó, giữa cảnh thanh vắng của núi rừng , lòng bỗng thấy Ân Tuấn gần gũi đến lạ lùng . Một giây không tự chủ, cô đã tự làm hổ mặt mình với một đề nghị vô cùng khiếm nhã .
    Vọng tưởng! Mình lúc nào cũng vọng tưởng cao xa . Cứ thấy người ta thân mật , vui vẻ một chút đã ngỡ nắm được trái tim của người ta rồi . Hừ! Tâm Như cười cay đắng - Ân Tuấn không yêu mày đâu . Không bao giờ cả , Tâm Như ngu ngốc ạ . Một tình bạn cũng đã quá lắm rồi .
    Mà cô có mong mỏi tình yêu của Ân Tuấn đâu . Cô chỉ muốn được anh hôn .. một lần thôi để làm kỷ niệm cũng không được nữa hay sao ? Ân Tuấn thật đáng trách . Thật khốn khiếp ! Nỡ đem nụ hôn cô ra đùa giỡn . Chao ôi! Tâm Như không làm sao quên được cảm giác thẹn thùng , cùng tức giận bừng bừng, khi giữa lúc hôn, mà nghe hàm răng và vào nhau , rồi tiếng cười của Ân Tuấn phá lên . Dám coi thường Tâm Như này sao ? Ân Tuấn ! Tôi thù anh . Thù anh trọn kiếp này .
    Chuyến xe này, mọi người đang đưa cô về đoàn tụ với gia đình, trong đó có cả Ân Tuấn nữa . Tại sao phải đưa tiễn cô, sao khi đã đối xử với cô tàn tệ thế ? Che mắt thế gian à ? Hừ ! Tốt lành gì . Đưa người ta , tiễn người ta mà chui tuốt lên trên ngồi cạnh bác tài . Dưới này chỉ có cô Y Loan, Chí Bằng, bác Mẫn , anh Thành và gã Tân tài xế . Mọi người ai cũng vui vẻ cả , đâu ai cảm nhận được nỗi đau khổ của lòng cô giữa lúc này .
    -A! Mọi người biết gì không ? Có một tin động trời đó .
    Giọng của Tân bỗng thì thầm, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tâm Như .
    Mọi người xúm lại ngay , Tâm Như cũng nói một câu cho có :
    -Chuyện gì ?
    -Viện trưởng nhà ta đã có người yêu rồi đó
    - Tân trịnh trọng .
    -Hả ?
    Mọi người như té ngửa ra sao .
    "Tin bất ngờ quá, có đáng tin không?" . Tâm Như nghe tim mình đập mạnh .
    Bác Mẫn hỏi dồn :
    -Có thật không? Là ai vậy hả ?
    -Là một người con gái đẹp tuyệt vời mà chúng ta không biết mặt . Vẻ thích thú vì làm mọi người phải quan tâm , Tân ra vẻ quan trọng .
    Hèn gì .. Tâm Như nhếch môi cười nhẹ . Bây giơ cô có thể hiểu vì sao Ân Tuấn có thái độ ấy với mình .
    -Làm sao mày biết ? Dóc tổ . Đặt chuyện gạt người chứ gì ? Giọng Thành lãnh đạm . Anh như quá biết tính bép xép , thổi phòng mọi chuyện của Tân rồi .
    -Hổng dám nói dốc , đặt điều đâu
    - Tân cãi
    - Rõ ràng chính miệng cậu Tuấn nói với tôi mà .
    -Cậu Tuấn nói với mày ? Thành bật cười
    - Chuyện càng khó tin hơn . Tính cậu Tuấn xưa nay không hay tâm sự . Nhất là tâm sự với một đứa không kín miệng như mày.
    Điều này đúng , mọi người tin ngay vào lập luận của Thành . Ngay lập tức , Tân trở nên lạc lõng . Tức quá , cậu ta rít lên :
    -Thật mà . Hôm qua, chính miệng cậu Tuấn đã nói với tôi rằng ....
    -Nói sao ? Tâm Như nôn nóng .
    -Nói rằng ... Lại trở thành trung tâm, Tân thì thầm
    - Rằng.. Tân à ! Mày dạy tao hôn thế nào cho đúng cách đi . Có phải khi hôn mà răng va vào nhau lộp cộp sẽ làm con gái giận không hả ?
    -Ồ! Buồn cười quá! Mọi người không nhịn được , phá cười lớn.
    Già cả tu hành như bác Mẫn vẫn không khỏi tủm tỉm cười . Chỉ có Tâm Như là im thin thít , mặt đỏ bừng . Ân Tuấn khốn khiếp ! Chuyện vậy cũng đi hỏi được .
    -Này! Mọi người cười chuyện gì vui thế ?
    Từ băng ghế sau , đang vui vẻ chuyện trò với vợ chồng giáo sư Hồng Hải , nghe mọi người bỗng cười ầm lên, Ân Tuấn ngoái đầu ra sau hỏi .
    -Không . Không có chuyện gì đâu . Một tay ôm bụng , Y Loan vừa cười , vừa trả lơì anh
    - Tân nó kể chuyện tiếu lâm thôi.
    -Vậy sao ? Ân Tuấn cười theo rồi quay đầu ra trước .
    Chí Bằng hỏi tiếp :
    -Rồi sao nữa ? Cậu có dạy Ân Tuấn không ?
    -Biết gì đâu mà dạy ? Tân bật cười
    - Cả đời tôi chỉ biết có xe cộ chứ biết gì về con gái . Thế nhưng không để lộ ra điểm yếu của mình . Hôm qua, tôi cũng đã dạy cho Ân Tuấn .
    -Dạy làm sao ? Thành như cố nén cười .
    Tân nghiêm giọng . Hai bàn tay chụm lại thành hai cái miệng, anh ra điệu bộ :
    -Thì như vầy .... và như vầy nè ....
    -Trời đất ơi !
    Cả xe lại một dịp cười nghiêng ngửa . Tâm Như cũng phải cười theo . Có lẽ cô đã trách oan Ân Tuấn . Anh ta thật sự không biết hôn . Nhưng con người ta đâu ra đấy , có ai lần đầu hôn chẳng vụng về , sao chẳng có người nào ngớ ngẩn buồn cười như anh vậy ?
    -Tôi còn dạy Ân Tuấn một điều quan trọng . Tân thì thầm
    - Trước khi hôn phải mời bạn gái Chewing gum nữa .
    -Cái thằng ... Chí Bằng rờ nhẹ đầu Tân
    - Ác cũng vừa thôi . Làm như thế chẳng khác nào chê miệng em hôi quá . Ân Tuấn nghe lời mày , thế nào cũng bị người đẹp giận cho .
    -Ai mà biết ? Tân gãi đầu ngớ ngẩn , cũng đúng lúc chiếc xe dừng lại .
    Đã về đến nhà rồi ư ? Tâm Như ngỡ ngàng nhận ra cổng nhà quen thuộc . Mẹ và Bảo Ngọc nghe tiếng hối hả bước ra . Mừng quá ! Tâm Như ào luôn xuống đất khi cánh cửa chưa mở trọn .
    -Mẹ !
    -Ôi, trời ơi !
    Bất ngờ bị chụp bởi hơn bốn mươi lăm ký từ trên cao đổ xuống , bà Minh chới với té ngửa ra sau , hét lớn . Vốn bị liệu, bà nói luôn một tràng ngọng nghịu . Rồi nhận ra vật làm mình hết hồn vía là đứa con gái yêu đã bỏ đi hơn một năm trời . Bà mừng quá , ôm chặt nó oà lên khóc :
    -Con của tôi đây mà .
    -Mẹ ơi! Nhận ra mẹ già và ốm đi nhiều, Tâm Như ôm lấy vai bà hối hận
    - Con đã làm cho mẹ phải lo lắng nhiều . Con xin lỗi mẹ . Một lát con vào, mẹ muốn đánh , muốn mắng bao nhiêu , con cũng chịu .
    -Làm sao mẹ có thể đánh con được chứ ? Bà Minh lắc đầu
    - Kỳ này con về , mẹ nhất định sẽ nhốt kỹ , không cho đi đâu nữa.
    -Kể cả việc chị ấy đi lấy chồng hả mẹ ? Xúc động trước cảnh trùng phùng , Bảo Ngọc bây giờ mới nhí nhảnh chen vào .
    -Ừ
    - Bà Minh gật đầu
    - Không gã nữa .
    Bảo Ngọc không tha :
    -Mẹ không sợ ế , làm mắm nữa sao ?
    -Cái con này .. Bà Minh trợn mắt .
    -Chị mới về đã đem mấy chuyện này ra nói , không sợ nó buồn bỏ đi nữa sao ?
    Rồi bà quay sang Tâm Như trìu mến :
    -Con đừng lo , mẹ nghĩ ra rồi . Ở vậy , thì mẹ nuôi , mẹ không ép con đâu , đừng sợ :
    -Bác nói sai rồi
    - Giọng một người chợt xen cắt ngang câu chuyện của ba mẹ con
    - Chị Tâm Như bây giờ không sợ ế nữa đâu . Cả bác sĩ Chí Bằng muốn yêu còn chưa được .
    -Hả ! Bây giờ mới chợt nhớ ra , sau lưng mình hãy còn một đoàn người nữa , Tâm Như bẽn lẽn đứng lên
    - Xin lỗi vì đã bỏ quên mọi người . Cũng tại vì tôi mừng quá .
    -Không sao
    - không sao
    - Giáo sư Hồng Hải khoát tay cười vui vẻ
    - Cứ tự nhiên , đừng khách sáo .
    -Dạ
    - Gạt tay lau nước mắt , Tâm Như nhí nhảnh dắt mẹ ra trước đám đông giới thiệu lần lượt từng người một .
    -A! Trời ơi!
    - Đến lượt Ân Tuấn , cô còn chưa kịp nói gì đã nghe mẹ kêu lên mừng rỡ
    - Cậu này , con không phải giới thiệu đâu . Cậu ta là bác sĩ Ân Tuấn , người vừa phẫu thuật thành công ca mổ vĩ đại đây mà . Mẹ nhìn ra ngay . So với trên báo , cậu ta đẹp và trẻ hơn nhiều . Tâm Như ! Con làm sao quen được cậu ta vậy? Trời ơi ! Vinh hạnh . Vinh hạnh quá .
    -Da... Ân Tuấn nghe xấu hổ
    - Bác đừng ca ngợi quá . Cháu cũng bình thường như mọi người thôi .
    -Sao mà bình thường được ?
    - Bà không đồng ý
    - Phải gọi là thiên tài mới đúng . Mà cậu Tuấn nè ! Cậu có vợ con gì chưa? Thấy con Út nhà tôi thế nào ? Vừa ý thì tôi gã nó cho cậu đấy .
    -Dạ .. Ân Tuấn lúng túng không biết trả lời ra sao .
    Bảo Ngọc kéo tay áo mẹ , thẹn thùng :
    -Mẹ lại vậy nữa rồi . Không khéo lần này lại đến phiên con bỏ nhà đi đấy .
    -Ừ . Không chịu thì thôi , làm gì dữ vậy ? Cười vui , bà đon đã cùng hết mọi người
    - Đi đường xa chắc mọi người đã đói cả rồi . Vào nhà đi thôi .. Bảo Ngọc! Mau vào dọn bữa đi con .
    -Dạ
    - Bảo Ngọc chạy đi ngay .
    Bà nói như thể thanh minh :
    -Mãi sáng nay mới nhận được thư , biết con Như dẫn bạn bè mà không kịp chuẩn bị gì , chỉ kịp làm bốn con gà , hai con vịt . Ăn uống đơn xơ , xin quý vị đừng trách .
    -Dạ , không trách . Không trách đâu ạ . Tân láu táu
    - Như vậy là quý hoá lắm rồi . Để cháu ra sau dọn phụ bác .
    -Ấy ! Để đó bác - Bà đưa tay cản lại .
    Nhưng Tân cứ chạy đi .
    -Không sau đâu . Cứ để cháu dọn phụ cho lẹ . Đói lắm rồi ạ.
    Nói rồi , Tân nhanh chân vọt luôn ra bếp . Bà Minh nhìn theo , cười vui :
    -Cái cậu .. sao mà mau mắn lạ . Thôi, mọi người vào đi chứ.
    Chưa đầy năm phút , bàn tiệc đã dọn xong . Nói là chỉ có bốn gà , hai vịt , nhưng với bàn tay khéo kéo của mình , bà Minh chế biến chúng thành một bữa tiệc khá linh đình . Gà thì có gà rô ti , gà nấu mắm , gà áp chảo . Lại còn miếng vịt nấu măng , gỏi vịt và nhiều nhiều món nữa .
    -Chà! Mới trông đủ hấp dẫn rồi đây . Giáo sư Hồng Hải chép môi .
    Đang cơn đói nên mọi người chẳng đợi mời đến hai lần , đã bưng chén đưa lên ăn một cách thật tình . Nhất là Ân Tuấn , anh cứ ăn như thể trong đời chưa được ăn bao giờ vậy . Món gà rô ti nay sao ngon quá . Bà Minh lại nể tài bác sĩ , ưu tiên cho một cái đùi to nữa . Cắn vào một cái ngập cả răng. Quả gà ta , thịt ngon ngọt , chắc khoẻ , khác hẳn thứ gà công nghiệp thường ngày vốn được ăn .
    -Cậu này trông giỏi quá
    - Thấy Tân cứ lăng xăng hết chạy rồi đến múc, bà Minh gật đầu khen
    - Chắc đang theo đuổi con Như nên làm lấy lòng tôi , có phải không ? Cậu tuy tuổi tác trông có trẻ hơn con Như , nhưng không sao . Bù lại cậu có vẻ nhanh nhảu hoạt bát lắm. Hôm nào dẫn cha mẹ sang đây nói một lời , tôi nhất định sẽ gả con Như cho , không đòi hỏi khó khăn gì đâu .
    -Hả ?
    Đôi mắt Tân mở lớn tròn , chưa kịp lên tiếng thanh minh đã nghe giọng Ân Tuấn vang lên hấp tấp :
    -Bác không gã Tâm Như cho Tân được đâu .
    -Vì sao thế ? Bà Minh chau mày , tỏ vẻ chẳng bằng lòng
    - Cậu bảo con Như không xứng à ?
    -Không phải
    - Ân Tuấn lắc đầu , ngụm thịt gà vẫn còn trong miệng .
    -Vậy thì sao ? Bà dằn mạnh đôi đũa xuống bàn nghe cái cộp .
    Ân Tuấn quýnh lên , sợ hãi nói nhanh , miếng thịt gà văng cả ra ngoài :
    -Dạ , vì Tâm Như là của con ....
    -Hả ?
    Có lẽ tiếng sét nổ giữa thinh không cũng chẳng làm mọi người ngạc nhiên hơn thế .
    Những con mắt mở tròn , những chiếc miệng há to . Cô người yêu của Ân Tuấn mà Tân kể lúc nãy là Tâm Như ư ? Ôi ! Lẽ nào .. Không hẹn mà tất cả bỗng quay sang nhìn Tâm Như rồi bật lên cười lớn .
    Biết họ cười mình vì chuyện gì , Tâm Như thẹn quá , hai má đỏ bừng lên . Hai bàn tay ôm lấy mặt , cô vùng chạy vù đi . Tiếng cười vẫn vang lên , càng lúc càng trở nên giòn giã .
    Có chuyện gì thế ? Mình đã nói bậy rồi chăng ? Không hiểu được sự tình , Ân Tuấn quay nhìn quanh ngơ ngác . Chuyện anh yêu Tâm Như có gì kinh thiên động địa mà mọi người có thái độ kỳ quái thế ? Cả bà Minh , mẹ của Tâm Như cũng như lộ vẻ kinh hoàng . Hai tay ôm ngực , bà như đã không còn thở nữa . Bảo hại Bảo Ngọc đứng bên dùng tay vuốt mãi ngực bà ....
    Đợi Chí Bằng và Tân ngủ sau rồi , Ân Tuấn mới dám nhẹ nhàng chống tay ngồi dậy . Đêm khuya cảnh vật yên tĩnh quá , chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng dễ dàng bị phát hiện ra . Vậy mà bộ ván cứ chong chêng , mấy lần kêu lên kẽo kẹt làm tim Ân Tuấn muốn bắn vọt ra ngoài .
    Không dám lần tìm đôi dép , anh lần dò sang phía chiếc giường Tâm Như đang ngủ . Trời tối lắm , nhưng Ân Tuấn vẫn biết chắc Tâm Như ngủ giường nào . Hồi đêm , trước khi lên giường , anh đã để ý kỹ Tâm Như ngủ ở chiếc giường cuối nhà kia . Cô nằm giữa mẹ và em Bảo Ngọc .
    Làm thế này giống ăn trộm quá . Thật chẳng quang minh , chính đại chút nào . Ân Tuấn biết , nhưng anh chẳng còn cách nào hơn . Từ khi về nhà đến giờ , anh chưa có dịp nói chuyện riêng cùng Tâm Như lần nào cả . Mà theo lịch trình , sáng nay bốn giờ , anh và đoàn người phải về lại thành phố rồi . Ân Tuấn không yên tâm khi chưa nói chuyện với Tâm Như. Sau câu thú nhận của anh , Tâm Như như càng giận nhiều hơn . Cứ trốn riết ở sau , tránh mặt anh . Lúc nào cũng đưa mẹ và em Bảo Ngọc ra làm bình phong, khiến anh chẳng tài nào gặp riêng cho được .
    Đã đến sát bên chiếc giường, tim Ân Tuấn bỗng dưng đập mạnh. Sao bỗng dưng anh sợ quá , tay chân lạnh ngắt nhớp nháp mồ hôi . Bao chí dũng trong người bay biến . Anh bỗng muốn quay lưng bỏ cuộc .
    Nhưng như vậy mình sẽ mất Tâm Như . Ân Tuấn quay người trở lại . Hít một hơi sâu trấn an mình , anh thầm nhủ : Chêt thì chết . Đêm nay , anh nhất định phải nói rõ với Tâm Như. Phải làm sao cho cô hết giận .
    Nghĩ rồi gom hết can đảm vào lòng . Ân Tuấn khe khẽ vạch chiếc mùng lên . Không dám lên tiếng gọi ,e làm kinh động đến bà Minh và Bảo Ngọc . Anh nắm tay Tâm Như lay nhè nhẹ . Không thì đời anh như dứt .
    May mắn thay , lời cầu nguyện của anh được trời cao nghe thấy nên , sau cái trở mình , Tâm Như chỉ mở mắt ra nhìn anh ma không la hét gì cả . Gật đầu ra hiệu cho cô hãy theo mình , Ân Tuấn buông mùng bước nhanh ra cửa . Cái chốt song cửa này nặng quá . May mà nó không làm ai bị giật mình .
    Sao Tâm Như lâu ra thế nhỉ ? Bước vòng quay cây nguyết quế một hồi , Ân Tuấn thầm lo . Có khi nào Tâm Như chỉ mở mắt rồi ngủ lại không ? Ồ ! Hú vía , Tâm Như đã bước ra rồi . Thì ra cô còn bận đi rửa mặt , chải đầu .
    -Tâm Như ! Ân Tuấn cất giọng thì thầm
    - Chuyện tôi nói hồi chiều , cô có chịu không ? Sao mặt cứ lầm lì vậy ? Bộ giận tôi lắm hả ?
    -Ừ , giận .
    - Tâm Như ngoảng mặt đi
    - Người gì vô duyên quá . Chuyện vậy cũng đi kể cho Tân nghe .
    -Kể nó nghe chuyện gì ? Nói rồi như chợt nhớ , Ân Tuấn giật mình - Bộ nó .....
    -Còn phải nói . Tâm Như tránh không nhìn Ân Tuấn
    - Anh thừa biết rồi còn hỏi . Báo hại người ta hồi chiều...
    -Vậy ra, hồi chiều người ta cười chuyện đó sao ? Ân Tuấn như ngớ ngẩn .
    Tâm Như bứt mạnh một cành dạ lý hương:
    -Còn chuyện gì nữa chứ ? Đồ vô duyên, đáng ghét ! Nói rồi thẹn quá , Tâm Như vung tay đánh mạnh vào người Ân Tuấn .
    Anh chụp lấy tay cô, bồi hồi :
    -Ừ . Tôi đúng là ngu ngốc quá , bị giận cũng đáng đời . Thôi , xin lỗi nhé . Bây giờ thì Tâm Như tin tôi ngốc rồi chưa ? Tôi thật sự chẳng biết hôn ra sao cả .
    Nói rồi anh bật lên tự cười một mình . Gió đêm vi vu thổi, Tâm Như chợt rung mình . Ân Tuấn nhẹ kéo cô vào sát người mình .Cả hai đứng thật lâu trong yên lặng nghe trái tim bồi hồi . Giây lát , Ân Tuấn hỏi :
    -Tâm Như ! Em bằng lòng làm vợ anh nhé ?
    Tâm Như ngước mặt lên , đôi mắt cô long lanh sáng như một ánh sao trời :
    -Em thấy mình chẳng đáng đâu . Anh đẹp trai , giàu có lại tài hoa nữa . Trong lúc em xấu xí dường này .
    -Ừ ! Ân Tuấn cà cằm vào mái tóc cô
    - Nhìn kỹ thì em xấu thật Tâm Như à.
    -Hả ? Tâm Như như giận dỗi vùng ra khỏi người Ân Tuấn .
    Anh siết chặt vong tay hơn chút nữa .
    -Anh nói thật đó . Không đùa hay chọc làm em nổi giận đâu . Em đúng là cô gái không nhan sắc , nhưng đã làm trái tim đá của anh phải run lên bằng lòng nhân hậu , bằng tâm hồn trong sáng dịu dàng và khả ái của mình .
    -Anh đừng có nịnh
    - Tâm Như quay lại đối diện cùng anh
    - Em sẽ không chấp nhận đâu .
    -Anh biết là em sẽ chấp nhận sau khi được anh hôn
    - Ân Tuấn nói có vẻ tự tin .
    -Thật sao ?
    - Tâm Như hơi ngửa đầu lên chờ đợi .
    Hạnh phúc đến bên cô thật tuyệt vời . Được làm vợ Ân Tuấn , cô còn mơ gì hơn nữa ? Ân Tuấn ơi ! Anh có biết , phút giây này , em yêu anh nhất trên đời . Hãy hôn em đi cho đôi tim hoà một , cho không gian tan biến . Thế giới này chỉ tồn tại đôi ta .
    -Khoan đã ! Phút giây lãng mạn chợt bị cắt ngang bởi một giọng thì thầm
    - Chờ anh một chút . Em ăn cái này đi
    Một thẻ Chewing gum được chìa ra trước mắt . Đúng theo bài bản ! Tâm Như nghe tức run người . Vừa giận, vừa buồn cười, cô vung tay ném mạnh hai thẻ Chewing gum xuống đất .
    -Em sao thế ? Lại giận à ? Giọng Ân Tuấn âu lo .
    Tâm Như lắc đầu :
    -Không . Anh lại bị tên Tân chết tiệt đó gạt rồi . Không cần phải dùng thứ ấy đâu .
    -Vậy à ? Ân Tuấn đưa tay gãi tóc , ngẩn ngơ .
    -Lại vậy và , vậy à nữa . Như không còn nhịn nổi , Tâm Như vòng tay lên cổ anh ghì xuống . Hai đôi môi chạm vào nhau và .... Ân Tuấn bỗng cảm thấy mình trở nên điêu luyện hơn bao giờ hết . Thì ra nụ hôn không cần ai phải dạy . Tự nó, nó sẽ đến khi tình yêu thật sự chín muồi . Nó là phần thưởng cho những trái tim đã thật sự cùng nhau hòa hợp .
    -Tôi đố mọi người . Lần này , họ có còn để va răng vào nhau lộp cộp nữa không ? Nấp sau cánh cửa , Tân cất giọng tò mò.
    -Ai mà biết được ?
    - Y Loan kéo dài giọng của mình
    - Muốn biết thì tìm Tâm Như hay Ân Tuấn kia mà hỏi .
    Tân sẽ không dám hỏi đâu , mà dù cho cậu ta có hỏi Ân Tuấn và Tâm Như cũng sẽ không bao giờ nói . Nhưng.... Chí Bằng có thể mạnh dạn nói với mọi người rằng : Trong nụ hôn này không có răng va vào nhau nữa . Nó chỉ có tình yêu , có hương hoa và muôn ngàn điều tốt đẹp . Tự nhiên, anh thấy bàn tay mình nhẹ nắm lấy tay Y Loan .
    Đằng xa , ánh dương hồng dần xuất hiện . Một ngày mai tươi sáng đang chờ đón .
    Hết

Trang 3 / 3 ĐầuĐầu 123

Chủ Đề Tương Tự

  1. Cánh Gà Rang Muối
    By sophienguyen in forum Video Nấu Ăn
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 06-15-2016, 01:40 AM
  2. Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 09-26-2011, 09:12 AM
  3. Bộ áo cưới thiên thần dài 3km làm xôn xao nước Ý
    By duyanh in forum Chuyện Lạ Đó Đây
    Trả Lời: 0
    Bài Viết Cuối: 09-24-2011, 12:00 PM
  4. Không phải thành viên không đọc được
    By khieman in forum Góp Ý Từ Thành Viên
    Trả Lời: 6
    Bài Viết Cuối: 09-21-2011, 08:17 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •