Tự Do - Vui Vẻ - Tôn Trọng - Bình Đẳng

Upload Hình Ảnh Chữ Trang Trí My Album My Music Tạo Index


Tự Do Tôn Giáo
Thời Sự Chính Trị
Góc Bếp Ngũ Vị
Nhạc Việt Nam
Show Ca Nhạc - Hài

>>Suy Ngẫm: “ * Yêu là vui vì hạnh phúc của người khác, là coi hạnh phúc của người kia như hạnh phúc của chính mình.
G.W. Leibnitz
Results 1 to 1 of 1

Chủ Đề: Làm bánh mì

  1. #1
    Join Date
    Sep 2010
    Bài Viết
    51,725
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 26 Lần
    Trong 26 Bài Viết
    Hồi Kết

    CỬU QUỶ DIÊM LA DIỆT ÁC MA

    Nhìn dáng người cao to đang từ xa chay đến, Ðình Phương vội ra hiệu:
    - Hắc Ngưu huynh?! Sao lại biết bổn giáo chủ hồi sơn? Còn mọi người đâu cả rồi, cớ sao không thấy xuất hiện đón mừng như Hắc Ngưu huynh đây?
    Nhân vật cao to đúng là gã Hắc Ngưu trong Cửu Khúc Tinh Hộ Sứ Cửu Âm giáo. Gã đến gần vẫn lấm lét nhìn đoàn người theo chân Ðình Phương:
    - Ðã có tin bất ổn, nghe nói giáo chủ đã bị thất đại phái lưu giữ sinh mạng. nhưng dường như không phải thế này?
    Ðình Phương cười nhẹ, mặt vẫn nghiêm:
    - Có nhiều điều không thế cứ thoạt nghe là tin. Không như thế này là là Hắc Ngưu huynh muốn nói người bị lưu giữ sinh mạng đâu thể ung dung tự đi đứng như bổn giáo chủ lúc này phải không?
    Gã gật:
    - Còn có tin bảo giáo chủ do thất trận nên thuận tình đưa Thất đại phái đến tiêu diệt...
    Ðình Phương ngắt lời gã:
    - Liệu Hắc Ngưu huynh còn lời bổn giáo chủ từng nói là bổn giáo sẽ mãi mãi tồn tại nếu đừng có bất kỳ hành động nào đi ngược lại đạo lý võ lâm?
    Gã lại gật:
    - Nhưng nghe bảo giáo chủ định giao nộp bổn giáo cho Thất đại phái liệu lý. Như vậy...
    Ðình Phương thở dai:
    - Bổ giáo Cửu Âm xuất phát từ Linh Âm giáo, dường như bổn giáo chủ có cho toàn thể chư huynh đệ am hiệu điều này? Nhưng hai chử Linh âm lại bắt nguồn từ hai chữ Lôi Âm, dường như ngay cả Hắc Ngưu huynh cũng chưa biết?
    Gã lắc đầu:
    - Ðiều này thì chưa. Nhưng sao?
    Ðình Phương mỉm cười:
    - Ðiểm then chối là Lôi Âm xuất phát từ Lôi Âm tự, nghĩa là từ Ðạo Giáo Phật môn Hắc Ngưu huynh nghĩ sao?
    Gã nhìn mọi người một lượt nữa:- Vậy lần này giáo chủ hồi sơn là để...
    Ðình Phương bảo:
    - là công nhiên khai tỏ với quần hùng rằng Cửu Âm giáo mãi mãi là Cửu Âm giáo và bổn giáo cùng quần hùng khắp tam sơn ngũ nhạc chi trì cục diện võ lâm, giữ gìn đạo nghĩa, giương cao lá cờ thế thiên hành đạo, diệt ác trừ ma, bảo vệ chính nghĩa. Hắc Ngưu huynh tin chăng?
    Không chỉ một mình Hắc Ngưu tin, mà tất cả những nhân vật chưởng môn các phái đều tán dương, gật gù khen phải, ngưỡng mộ và cảm phục từng lời lẽ do Ðình Phương vừa phát ra, mang đầy tính khí của Bậc Nhân Tâm Hiệp Cốt.
    Vì tin nên Hắc Ngưu lần này hỏi thẳng mọi người:
    - Chư vị đến không phải để tiêu diệt bổn giáo Cửu Âm?
    Vô Toàn đại sư chợt lùi lại, thản nhiên trước mọi người thi lễ với Ðình Phương:
    - Không những không tiêu diệt mà ngay lúc này giáo chủ có điều sai khiến lão nạ và toàn thể Thiếu Lâm phái đều sẵn sàng chờ lệnh giáo chủ. A di đà Phật.
    Tương tư, những nhân vật còn lại cũng lúi xa, tạo một khoảng cách rõ rệt giữa họ và người mà họ kính ngưỡng là Ðình Phương.
    Không muốn nghe thêm những lời tán tụng mà có lẽ họ chỉ nói như Vô Toàn đại sư vừa nói, Ðình Phương nhanh hơn họ một bước, thi lễ với họ và mỉm cười vời gã Hắc Ngưu:
    - Thiếu Lâm phái luôn xưng Thái Sơn Bắc Ðẩu của võ lâm. Lời của Vô Toàn phương trượng vừa nói, có lẽ không còn gì để Hắc Ngưu huynh nghi ngờ?
    Gã ngượng ngùng:
    - Thuộc hạ biết thế nào được khi mọi thông tin đó đều do tân tả Hữu hộ pháp lúc quay về đã loan báo toàn thể huynh đệ. Hóa ra hai mụ đó có ác ý.
    Ðình Phương nheo mắt nhìn gã:
    - Là Hắc Ngưu huynh muốn ám chỉ Ngọc Giao, Phi Quỳnh? Ho quay về khi nào? Có ai đồng hành cùng họ chăng?
    Gã tỏ ra ra rất giận:
    - Họ làm rất thật khi đưa về một lão có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, ngũ quan lẫm liệt, oai nghi đạo mạo, bảo là sẽ giúp bổn giáo đối phó phản đồ và thất đại phái.
    Ðình Phương vụt lóe lên tia mắt đắc ý:
    - Họ gọi bổn giáo chủ là phản đồ?
    Gã vừa gật đầu thì nghe Ðình Phương hạ thấp giọng hỏi khẽ:
    - Vậy là họ đã biết tin bổn giáo hồi sơn? Họ đợi bổn giáo chủ ở đâu?Gã gãi đầu:
    - sau khi nghe giáo chủ giảng giải và nói rõ chủ ý, thuộc hạ mới cảm thấy kỳ lạ. ba người bọn họ không hiểu sao lại tỏ ra thân mật lạ, còn lấy Thủy Trúc Ðình làm nơi thiết tiệc, bảo là chờ giáo chủ ở đấy.
    Ðình Phương nhẹ thở phào và bảo:
    - Họ có thân mật cũng phải. vì nguyên ủy họ vốn là phu thê. Mà này nếu họ thật sự có ác ý như vậy, bịa chuyện và vu khống bổn giáo chủ, liệu hắc Ngưu huynh có thuận tình giúp bổn giáo chủ khu xử họ?
    Vân Mộng tiên tử thất kinh:
    - Cao giáo chủ định làm thế thật sao?
    Ðình Phương vờ không nghe, cứ giải thích tiếp cho Hắc Ngưu hiểu:
    - Lão tiên phong đạo cốt nọ chính là nhân vật lần trước đã lẻn vào Cửu Khúc Tuyệt Ðịa của Bổn giáo. Nều không có Hắc Ngưu huynh và Cửu Khúc Tinh hộ sứ hiệp lực, bổn giáo chủ e khó bề đối phó và khu xử lão. Thế nào?
    Hắc Ngưu khẳng khái gật đầu:
    - Ngay lần đầu gặp giáo chủ, khí phách và đỏm lược của giáo chủ luôn được Cửu Khúc Tinh ngưỡng phục và mến mộ. Giáo chủ cứ hạ lệnh, nhất nhất sẽ được chúng thuộc hạ tuân theo.
    Ðình Phương cười:
    - Công phu Thoái đầu Nhất ngưu đả Trụ Thiên của Hắc Ngưu huynh độ này đã như thế nào?
    Gã cảm kích:
    - Nhờ được giáo chủ điểm hóa, thuộc hạ đã thu nhiều thành tựu ngoài sức tưởng tượng.
    Ðình Phương bảo:
    - Tốt lắm. Vậy thì phiền Hắc Ngưu huynh làm thế này... thế này...
    Sau một hồi chỉ điểm và minh thị rõ ràng, Ðình Phương bảo:
    - Chỉ cần Cửu Khúc Tinh ra tay là đủ. Phiền Hắc Ngưu huynh theo đó truyền đạt đến chư huynh đệ còn lại. Ðộ một khắc nữa, lúc bổn giáo chủ tiến vào Thủy Trúc Ðình, chờ nghe hiệu lệnh, chư vị đồng loạt cho.
    Gã cúi đầu lãnh lệnh và quay đi.
    Chờ gã đi khuất, thở phào nhẹ nhỏm với mọi người:
    - Tại hạ xin giải thích. Là Ngọc Giao - Phi Quỳnh và tại hạ vẫn lường trước là sẽ xảy ra tình huống như thế này nên có ước định. Nếu bất kỳ ai bị lão ma uy hiếp và bắt đưa về đây thì điều đầu tiên cần làm là phải nghĩ cách để đưa mật khẩu ám ngữ hầu báo tin cho người còn lại biết chuyện bản thân bị uy hiếp. Mật khẩu và ám ngữ đó chính là hai chữ phản đồ.
    Vân Mộng tiên tử là người lo lắng nhất nên nôn nóng hỏi:
    - Chỉ đưa mật khẩu ám khẩu thì có ích gì nếu sau đó, như nãy giờ lão thân đã nghe, Cao giáo chủ như có ý định phá hủy Thủy Trúc Ðình, tiêu diệt tất cả?
    Ðình hương phì cười:
    - Ðó chính là cao kiến và diệu kế của lệnh ái Phi Quỳnh. Và may thay lệnh ái và Ngọc Giao cuối cùng đã lừa được lão ma, xui lão ma dùng Thủy Trúc Ðình làm nơi hen gặp vãn bối.
    Ðoan Mộc Tuyết chợt hiểu:
    - Vậy là ở Thủy Trúc Ðình, Phương ca và nhị vị tỷ tỷ đó đã sắp xếp sẵn cơ quan?
    Ðình Phương gật đầu:
    - Chủ yếu là phải dụ cho bằng được lão ma chịu đến Thủy Trúc Ðình. Và theo ước định đã có sẵn, một lúc nữa đây chính Ðình Phương này cũng buộc phải đi tới Thủy Trúc Ðình, một nơi có tứ bề là nước, lại cách xa bờ, sẽ tiện cho tại hạ phát động cơ quan nhưng không đủ lực kháng cự âm công. Lúc nghĩ ra kế này Phi Quỳnh bảo: có vào tử lộ mới tìm thấy sinh lộ. Nghĩa là cả ba người bọn tại hại phải cùng hiện diện tại đó với lão ác ma. Chỉ có như thế mới khiến lão ma không sinh nghi và tự chuốc họa mà không hay biết.
    Khắc Phượng mới vỡ lẽ:
    - Vì thế, dù biết Ngọc Giao, Phi Quỳnh lâm nguy vì bị lão ma bắt giữ, Phương ca vẫn bình tâm, tin rằng họ sẽ nhất định sẽ theo kế này, tìm đủ mọi cách để dẫn dụ lão ma đến đây?
    Ðình Phương cười lạt:
    - Tuy có mạo hiệm nhưng đối phó với hạng người tâm cơ như lão càng mạo hiểm càng dễ thu được kết quả. Lão đã lừa nhiều người, nay có bị lừa lại âu cũng là lẽ công bằng. Riêng phần chư vị, xin thủ sẵn hỏa dược. Ðể nếu cần phóng hỏa ném vào lão, đừng bao giờ cho lão đến gần bờ hoặc thoát lên trên.
    Ðoan Mộc Tuyết hăm hở:
    - Phương ca định tái diễn thủy chiến như độ nào? Muội cũng muốn tham dự.
    Ðình Phương quả quyết khước từ:
    - Lão có công phu Hoán Âm Phản Vị Phong, không riêng gì Tuyết muội, bất luận là ai cũng không được tiến gần lão, ít nhất là hai mươi trượng trở lên. Cứ như thế đi. Nếu xãy tình huống tại hạ thất thủ, khi đó, hừ, chư vị cứ mặc tình xông vào, tại hạ quyết không ngăn cản. Ði!
    Vì biết đã đến lúc thật sự nghiêm trọng nên không một ai muốn bàn cãi gì thêm. Bởi muốn đối phó với một ác ma đầy tâm cơ thủ đoạn thì ngoại trừ một phương sách thích hợp cần phải có thêm những hành động nhất quán.
    Phương sách thích hợp thì đã có, nhất là phương sách đó được chính nhân vật trong cuộc đề ra sẵn và hiện đang tiến hành, có muốn tranh cãi cũng quá muộn. Do vậy, để mọi hành động được nhất quán thì cứ Ðình Phương định thế nào thực hiện thế ấy, sau sẽ tùy cơ ứng biến.
    Mọi người dù không muốn tỏ ra khẩn trương vẫn cảm thấy bồn chồn khi được Ðình Phương đưa càng lúc càng đến gần Thủy Trúc Ðình.
    Ðó là một hồ nước rộng, ở giữa có một ngôi thủy tạ. Gọi là Thủy Trúc Ðình vì quanh hồ bị vây kin toàn là trúc xanh, chỉ chừa một lối đi duy nhất dẫn thẳng đến một thạch kiều trên mặt lắt gỗ tấm, biến ngôi Thủy tạ thành một khu biệt lập.
    Hắc Ngưu như đã chờ sẵn ngay đầu này của Thạch Kiều. Vừa thấy Ðình Phương xuất hiện, gã cất giọng gọi vang mặt hồ:
    - Giáo chủ đến!
    Theo như định sẵn, quần hùng đứng lại và từ từ tản ra, không vội vàng cũng không che giấu thực lực.
    Từ Thủy Trúc Ðình, thanh âm của Phi Quỳnh vang ra đáp lại:
    - Giáo chủ hồi sơn lại mang đến nhiều thượng khách nên chẳng cung thỉnh tất cả ra Thủy Trúc Ðình?
    Ðình Phương gật nhẹ đầu, chỉ nói cho một mình Vân Mộng tiên tử nghe:
    - Ðó là lệnh ái. Và ba chữ Thủy Trúc Ðình vừa được lệnh ái cố tình đề cập chính là lời nhắc nhở bảo vãn bối cứ y cách hành động.
    Vân Mộng tiên tử đến lúc này mới chịu lui đi theo mọi người:
    - Lão thân tin và hoàn toàn phó thác vào ngươi, hảo tiểu sinh khả úy.
    Ðình Phương gật đầu và lớn tiếng quát vào trong Thủy Trúc Ðình:
    - Bổn giáo chủ được tin Ngọc Giao - Phi Quỳnh nhị tỷ có đưa về bổn giáo một nhân vật. Nếu người quang minh lổi lạc, sao không bảo nhân vật đó lên tiếng xưng danh?
    Lập tức có tràng cười ngạo nghễ đá lại từ phía Thủy Trúc Ðình:
    - Chúng ta đã bao phen tao ngộ, công lực của Cao Ðình Phương giáo chủ thừa biết bản nhân đến đây có ý gì. Nếu thật sư vì Cửu Âm giáo, muốn Cửu Âm Giáo độc chiếm thiên hạ, Cao giáo chủ chỉ cần đáp ứng một tiếng Thất đại phái sẽ được dưới chân giáo chủ ngay. Bằng ngược lại, ha...ha...
    Ðình Phương đi lên Thạch Kiều, thoát đưa mắt nhìn gã Hắc Ngưu - gã gật đầu thật nhẹ làm ám hiệu - và Ðình Phương ung dung hỏi vọng vào Thủy Trúc Ðình:
    - Ngược lại thì sao?Ðáp:
    - Như bằng ngược lại, nếu Cao Ðình Phương ngươi cố tình giao Cửu Âm giáo vào tay Thất đại phái, bản nhân vì tình cố cựu với tả hữu nhị hộ pháp đâu thể ngoảng mặt làm ngơ, đành đảm đương cương vị giáo chủ đánh chiếm võ lâm, xưng hùng thiên hạ, ha...ha...
    Ðình Phương đi hơn nữa chiều dài thạch kiều; - Ngọc Giao tỷ có chủ ý như thế thật sao?
    Ngọc Giao đáp:
    - Chủ ý của Ngọc Giao điều tùy vào thái độ của giáo chủ. Tiệc tẩy trần đã sẵn, giáo chủ quay về đâu cần gì phải vội hãy cung thỉnh giáo chủ tiến vào Thủy Trúc Ðình.
    Ba chữ này lại được đề cập lúc này vì do Ngọc Giao nhắc đến nên Ðình Phương càng thêm yên tâm. Bởi khác với Phi Quỳnh là người vô ưu vô lo, Ngọc Giao luôn là người cẩn trọng.
    Bước vào Thủy Trúc Ðình chạm mặt một lão nhân thực sự có dang cách tiên phong đạo cốt như Hắc Ngưu nói, Ðình Phương phải dùng hết định lực mới dám tin đó là nhân vật từng gây nhiều thảm sát, đang mộng độc bá võ lâm và tâm cơ thủ đoạn khó lường, hoàn toàn khác với dáng vẻ bên ngoài đầy nhân hâu và bao dung.
    Ðình Phương cười khẩy:
    - Dám đến tận nơi này, dường như lão nghĩ có thể dùng sinh mạng của Ngọc Giao - Phi Quỳnh uy hiếp được Cao Ðình Phương này ư? Họ là thê thiếp của lão, nếu lão có ý nghĩ đó thì quả là lầm lẫn.
    Giữa Thủy Trúc Ðình có một thạch bàn vừa vặn đủ bốn thạch đôn để ngồi cho bốn nhân vật tình cờ có mặt. Chỉ vào ngôi chủ vị còn trống, lão tiên phong đạo cốt nọ ung dung cười:
    - Ngươi hơn ta về đức độ, lại kém ta về tâm cơ. Vậy thì đừng bảo với ta là ngươi dám không quan tâm đến sinh mạng của Phi Quỳnh - Ngọc Giao. Nào, ngồi xuống đi. Ta sẽ không khách khí nếu bây giờ nói ngay rằng ta đang cần cùng ngươi thương lượng việc chia đôi thiên hạ.
    Ðình Phương cũng tỏ lộ khí khái bất phàm, tiến lại chỗ chủ vị:
    - Lão tự nhận là kém, thể cũng hay, Vì ta cứ nghĩ lúc này đây ta không bao giờ còn được ngồi ở ngai chủ vị nữa. Nào lão cần cầu xin ta điều gì?
    Lão tái mặt, lập tức chuyển ngay qua chủ vị:
    - Ta kém ngươi? Không bao giờ! Và ngươi là ngươi đang cầu xin ta chứ không phải ngược lại.
    Bị lão chiêm mất chủ vị, Ðình Phương vừa cười vừa ngồi vào chổ của lão lúc nãy: - Nam Cung Ðạt ơi Nam Cung Ðạt. Lão có khi nào nghĩ rồi sẽ có lúc đến lượt lão bị người lừa bao giờ chưa? Ta thừa biết người như lão đâu thể chịu nổi lời nói khích. Và lão sẽ ngạc nhiên nhiều. Ðánh, ha...ha...
    Ðó là hiệu lệnh và Ðình Phương cùng Ngọc Giao - Phi Quỳnh vẫn ngồi. Bất quá bọn họ ba người vì đã hẹn nhau nên cùng co chân hất tung thạch bàn.

  2. #2
    Join Date
    Nov 2010
    Bài Viết
    24,512
    Thanks
    1
    Được Cám Ơn 70 Lần
    Trong 70 Bài Viết
    Hướng dẫn làm Bánh mì





    VietFreeFun



Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •